Gây sức ép một buổi sáng, Lâm Hiểu Vi cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu nói không biết đã bao nhiêu lần. Đến cuối cùng cảnh viên lấy khẩu cung nói: “ Được rồi, cô đi về trước đi, có vấn đề gì chúng tôi sẽ mời cô đến phối hợp.”
Cuối cùng đã được giải phóng, Lâm Hiểu Vĩ đang chuẩn bị lê tấm thân mỏi mệt trở về nhà nghỉ ngơi một chút.
Ở lúc này, một gã cảnh viên kinh hoảng bối rối chạy vào hét lớn: “ Không tốt lắm, không tốt lắm.”
Đội trưởng cùng vị cảnh sát trung niên đang đi ra từ trong văn phòng, quát: “ Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Cậu là cảnh sát, bộ dáng như vậy còn giống ai?”
Tên cảnh sát kia liền chào, nói: “ Đội trưởng, đã xảy ra chuyện.”
Cảnh sát trung niên tiến lên hỏi: “ Xảy ra chuyện gì?”
“ Hai người đồng sự ở lại sở nghiên cứu, bọn họ…bọn họ đều đã chết.”
“ Cái gì?” Toàn bộ những người có mặt đều kêu lên.
Nguyên lai viên cảnh sát mới chạy vào đang cùng một đồng sự khác đi tới sở nghiên cứu để thay ca cho hai viên cảnh sát kia, thì mới phát hiện bọn họ đều đã chết.
Đội trưởng mang theo đám người chạy tới phòng thí nghiệm của sở nghiên cứu, đương nhiên cũng mang theo cả Lâm Hiểu Vi.
“ Đội trưởng!” Một cảnh viên tiến lên làm lễ chào. Cảnh viên ở đây càng nhiều hơn so với buổi sáng, phòng thí nghiệm đã chật chội đến không thể chen vào. Dù sao ngay trước mặt bao nhiêu người mà lại có hai cảnh viên bị giết chết thật khó hiểu cũng không phải là việc nhỏ.
“ Pháp y đâu?”
Một pháp y mặc áo bác sĩ đi tới chỗ đội trưởng gật gật đầu.
Đội trưởng cũng gật đầu đáp lễ, hỏi: “ Có phát hiện gì không?”
“ Ân.” Pháp y đáp: “ Người chết cùng vị phó sở trưởng được phát hiện hồi sáng có tình trạng giống nhau, toàn thân không còn một chút máu. Trên cổ cũng có chỗ biến thành màu xanh.”
“ Vì sao lại như vậy?”
Pháp y lắc đầu cười khổ nói: “ Không biết, tôi làm pháp y cả đời cũng chưa từng thấy qua chuyện kỳ quái như vậy, xem ra phải đợi kết quả xét nghiệm.”
Đội trưởng lại trầm giọng hỏi: “ Có người nào nhìn thấy gì không?”
Một cảnh sát bên cạnh đội trưởng tiến lên nói: “ Bởi vì sợ người của sở nghiên cứu đi vào sẽ phá hư hiện trường, nên hai cảnh sát kia đã đóng cửa lại. Bọn họ vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm, không có rời đi. Chuyện xảy ra thì người bên ngoài cũng không nghe được thanh âm gì.”
Sắc mặt vị cảnh sát trung niên bên cạnh đội trưởng càng ngày càng trầm xuống, đội trưởng thở dài vỗ lên bả vai hắn.
Vị cảnh sát trung niên liếc mắt dò xét đội trưởng, quay đầu hướng vị cảnh sát vừa nói chuyện trầm giọng hỏi: “ Có người từng vào đây không?”
“ Báo cáo phó đội, không ai tiến vào.”
“ Cậu xác định?”
“ Tôi…không xác định.”
Vị cảnh sát trung niên được gọi là phó đội kêu lên: “ Vậy cậu còn nói cái rắm gì!”
Đội trưởng lại vỗ bả vai của viên phó đội nói: “ Bình tĩnh một chút, hiện tại không phải lúc dùng cảm tình xử lý.”
Phó đội thầm hít sâu một hơi, hướng tên cảnh sát vừa bị mắng đến không biết làm sao nói: “ Thực xin lỗi.”
“ Không sao.” Viên cảnh sát kia kính lễ đáp: “ Là tôi làm việc bất lực.”
Đội trưởng xòe tay nói: “ Không liên quan tới cậu. Đúng rồi, còn có phát hiện gì nữa không?”
“ Không có, hết thảy cũng giống như lúc buổi sáng rời đi.”
“ Cô làm sao vậy?” Viên phó đội nhìn thấy thân thể Lâm Hiểu Vi có chút run lên, hỏi.
“ Không có gì.” Lâm Hiểu Vi nhẹ lắc đầu, nói: “ Chỉ là không thoải mái.”
Phó đội gật đầu, dù sao đối với một cô gái mà nói trong vòng một ngày lại gặp phải hai án mưu sát còn có thể bảo trì được lý trí cũng đã không kém lắm rồi.
Phó đội nói: “ Lâm tiểu thư, cảm tạ sự hợp tác của cô, cô có thể đi về trước, nếu có gì cần chúng tôi sẽ mời cô đến phối hợp.” Quay đầu nói với một nữ cảnh: “ Đưa cô ấy về nhà trước đi.”
Đến khi thân ảnh của nữ cảnh cùng Lâm Hiểu Vì hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, phó đội đưa tay nắm lấy cánh tay đội trưởng, kéo đi ra ngoài.
Đội trưởng ngây người hỏi: “ Chuyện gì vậy?”
Gương mặt phó đội sầm xuống trầm giọng nói: “ Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Đội trưởng gật đầu, phân phó vài câu cho trợ thủ phía sau rồi đi theo phó đội ngồi vào một chiếc xe cảnh sát.
“ Anh đối với chuyện này cảm thấy thế nào?” Đội trưởng cho xe chạy chậm trên đường không có mục đích.
Ánh mắt phó đội lóe lên, nghiến răng nói: “ Là yêu quái hút máu!”
Đội trưởng không có phản ứng gì, bình tĩnh hỏi: “ Ý tứ của anh là trong sở nghiên cứu có yêu tộc?”
Phó đội gật mạnh đầu.
“ Nhưng bọn họ làm sao đi vào? Bên ngoài phòng thí nghiệm là khu công cộng, nếu ai đi vào phòng thí nghiệm ít nhất cũng phải bị người nhìn thấy.”
Phó đội chậm rãi lắc đầu.
“ Có phải là hung thủ vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm hay không?”
Phó đội lộ ra một nụ cười chua xót: “ Làm sao có thể, bên trong đều đã bị chúng ta lật ngược lên trời, trừ phi…”
“ Đúng, chúng ta đã sơ hở một thứ.”
“ Cụ thây khô?”
Đội trưởng cười dài đáp: “ Anh cũng nghĩ tới sao?”
Phó đội lại lắc đầu nói: “ Không có khả năng. Cương thi tồn tại chỉ có hai khả năng, một là tồn tại suốt đời, một là hoàn toàn hủy diệt, không có khả năng chết trăm ngàn năm lại sống lại. Phải biết rằng một khi cương thi chết đi thì hình thần câu diệt, không có khả năng có thi thân tồn tại.”
“ Vì sao trên ngực cụ thây khô kia lại cắm một thanh Đinh Hồn Toa?”
“ Bị người mưu sát, thực bình thường.”
“ Vì sao Đinh Hồn Toa được chế bằng bạc?”
“…Trùng hợp thôi.”
“ Vì sao Đinh Hồn Toa lại cắm ở vị trí trái tim? Phải biết rằng nơi đây là nhược điểm trí mạng của yêu tộc.”
“ Trái tim không phải cũng là nhược điểm trí mạng của loài người hay sao chứ?”
“ Vì sao…”
“ Đủ rồi, Hình Phong.” Phó đội ngắt lời nói: “ Phải biết rằng quy củ của yêu giới là tuyệt không thể xâm phạm loài người, hơn nữa đại bộ phận yêu vật đều làm được, trừ…”
“ Sự tồn tại dị biến không để ý tới quy củ yêu giới?”
“ Phải.” Phó đội bất đắc dĩ thở dài, nói: “ Tuy mấy yêu vật chúng ta đại bộ phận là cùng loài người hòa bình sống chung, nhưng trong đó cũng có chút quái vật thiên khích lại lựa chọn hấp thực loài người để tăng cường linh khí của chính mình.”
Hình Phong nhăn mặt cười cười, nói: “ Cũng vì những yêu quái không để ý tới quy củ này, mà tu chân giới đều cho rằng thiên hạ yêu ma quỷ quái đều không ai tốt, cho nên trăm ngàn năm qua đều một mực đuổi giết các anh.”
Phó đội dựa lưng vào sau ghế, nói: “ Tôi không có hại người.”
Hình Phong gật đầu nói: “ Tôi tin tưởng.” Dừng một thoáng, Hình Phong lại cười nói: “ Nói thật ra, nếu không phải gặp anh, đánh chết tôi cũng không tin trên đời này lại có sự tồn tại của yêu quái.”
Phó đội nhàn nhạt cười, nói: “ Đại ngàn thế giới, ngàn kỳ trăm quái sự tình gì cũng có thể phát sinh. Mượn cụ thây khô kia mà nói, nghe nói hắn có lịch sử đã ngoài ba vạn năm. Nhưng ba vạn năm trước dù là mấy yêu quái như chúng tôi còn chưa có xuất hiện, làm sao lại có con người chứ?”
Hình Phong cười nói: “ Có thể hắn không phải là người?”
Phó đội cười khổ nói: “ Tôi có kiểm tra qua cụ thây khô kia, không có yêu khí, cũng không có thi khí của cương thi. Nói cách khác hắn chỉ là một cụ thi thể không có sinh mệnh khí tức.”
Hình Phong lại hỏi: “ Anh xác định không phải cụ thây khô kia làm?”
“ Đúng ra không phải.” Phó đội trưởng dựa lưng nói: “ Hắn chỉ là một cụ thi thể không có linh hồn, mà những người đã chết đã bị người, à không, là bị yêu hấp huyết đến chết.”
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Phó đội lắc đầu nói: “ Không có.” Thoáng ngừng lại rồi tiếp: “ Chẳng qua có một điểm rất kỳ quái...”
“ Nga?” Hình Phong tò mò quay đầu nhìn hắn.
“ Lo lái xe đi, an toàn thứ nhất.” Phó đội đẩy đầu Hình Phong trở lại, chỉ vào phía trước kêu lên.
Hình Phong cười cười, nói: “ Được rồi, anh cứ tiếp tục nói đi, đừng làm tôi tò mò.”
Phó đội trầm mặc một lát, lại tiếp tục nói: “ Miệng vết thương trên xác người chết...”
Hình Phong chen lời hỏi: “ Có miệng vết thương sao? Sao tôi không nhìn thấy?”
Phó đội tức giận nói: “ Mắt thường của loài người đương nhiên nhìn không thấy, ngoại trừ là anh mở thiên nhãn.”
Hình Phong ngạc nhiên nói: “ Vậy anh có nhìn thấy vết thương trên cổ sao?”
“ Không có.”
“ Vậy sao anh còn nói trên cổ có vết thương.”
Phó đội tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Hình Phong cười nói: “ Được rồi, tôi không xen lời nữa, anh tiếp tục nói đi.”
Phó đội nghĩ nghĩ, hỏi: “ Còn nhớ rõ màu xanh trên cổ người chết không?”
Hình Phong gật đầu nói: “ Đương nhiên.”
Phó đội trầm giọng nói: “ Bên trên có dính chút yêu khí, trong đó còn hỗn hợp cả thi khí.”
Hình Phong quay bật đầu lại kêu lên: “ Anh nói cái gì?”
Phó đội chỉ vào phía trước thất sắc kêu lên: “ Cẩn thận!”
Hình Phong quay đầu lại, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe đang lao thẳng tới hướng bọn họ, Hình Phong hoảng sợ vội vàng xoay mạnh vô lăng, “ chi” một tiếng vang rít lên, bánh xe kéo dài dấu ấn trên đường kéo dài tới ven đường mới ngừng lại.
Chiếc xe đối diện cũng bị dọa đến chuyển hướng, cuối cùng dừng lại ven đường, cửa kính xe hạ xuống, một thanh niên có mái tóc nhuộm thành màu xanh biếc thò ra kêu lên: “ Ta kháo! Ngươi *** lái xe không có mắt...Ách...”
Thanh niên tóc xanh lúc này mới phát hiện nguyên lai xe đối phương lại là xe cảnh sát, mà ngồi trong xe là hai người đàn ông trung niên mặc cảnh phục, giờ phút này cả hai đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thanh niên tóc xanh vội vàng bồi cười nói: “ Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi không có mắt, thực xin lỗi.”
Hai người cũng không dây dưa cùng hắn, để cho hắn lái xe đi khuất, Hình Phong mới thở ra một hơi, kinh hồn vị định nói: “ Dọa chết mình.”
Phó đội liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: “ Xứng đáng, ai bảo anh lái xe không chú tâm.”
Hình Phong kêu lên: “ Lại trách tôi? Là anh nói lời không thể tưởng tượng, yêu khí lại mang theo thi khí, đó chẳng lẽ là cộng tồn thể của yêu quái cùng cương thi sao?”
Phó đội lắc đầu nói: “ Không có khả năng, yêu là yêu, thi là thi, hai chủng dị biến thể vốn không có khả năng cộng tồn một chỗ.”
“ Vậy sao anh còn nói có yêu khí cùng thi khí?”
Phó đội cười khổ nói: “ Cho nên tôi mới nói là kỳ quái đó thôi.”
“ Thao.” Hình Phong dựa bật lưng ra sau, mồi điếu thuốc vừa hút vừa nói: “ Rất mơ hồ, nếu không hay là chúng ta đi thỉnh đạo sĩ đến phá án? Chúng ta là cảnh sát, cảnh sát đi thỉnh đạo sĩ phá án, còn không làm cho người ta cười đến rụng răng.”
Phó đội cười nói: “ Tôi không có bảo anh đi mời đạo sĩ.”
Hình Phong trừng mắt nhìn hắn, nói: “ Ngay cả anh cũng nói là khó giải quyết, mấy người thường như chúng tôi lại có năng lực làm được gì?”
Phó đội nhún nhún vai nói: “ Dù vậy cũng không cần đi mời đạo sĩ.”
Hình Phong bật cười, rít vài hơi thuốc nói: “ Anh có nghĩ trước tiên là có một yêu quái hút máu bọn họ, sau đó lại có thêm một cương thi lại hút...cũng không đúng.” Hình Phong gãi đầu tự giễu nói: “ Cũng hết máu rồi, vậy cương thi còn hút cái gì?”
Phó đội cười cười, nói: “ Phải là cùng một dị vật làm ra, hơn nữa dị vật này có thể là yêu, không cẩn thận bị lây dính chút thi khí, hoặc là cương thi, không cẩn thận lây dính yêu khí.”
Hình Phong quay đầu nhìn hắn, hỏi: “ Yêu khí cùng thi khí cũng có thể lây nhiễm hay sao?”
Phó đội gật đầu nói: “ Trong thời gian ngắn là có thể, nếu giả thiết này thành lập, thì bên trong sở nghiên cứu khẳng định có dị vật như một con yêu hay một con cương thi tồn tại.”
Hình Phong ngạc nhiên nói: “ Nhưng sao anh nói không có phát hiện ra yêu khí?”
Phó đội nhíu mày nói: “ Chính là vì không phát hiện, cho nên tôi mới cảm thấy kỳ quái.”
Hình Phong nghĩ nghĩ lại nghiêng đầu qua nhìn phó đội, trầm giọng hỏi: “ Có khi nào con yêu vật kia vẫn ở trong sở nghiên cứu, mà anh lại không tìm ra?”
Phó đội sờ sờ mũi cười khổ nói: “ Hình như anh quên tôi là loại yêu quái gì, không có mùi vị dị tộc nào có thể tránh thoát được cái mũi của tôi.”
“ Vậy cũng phải.” Hình Phong gật đầu nói: “ Mũi của anh so với chó còn linh hơn.”
Phó đội hừ khẽ: “ Anh đang khen tôi hay là mắng tôi?”
Hình Phong cười cười, suy nghĩ một lát lại hỏi: “ Xích Tử, trong yêu quái có loại nào biết hấp huyết?”
Phó đội Xích Tử trầm ngâm nói: “ Rất nhiều, tỷ như Biên Bức yêu( dơi), Điệt Huyết tinh( hình như là đỉa), Chích Huyết Ôn yêu(muỗi)...”
“ Ta kháo!” Hình Phong đột nhiên kêu lên: “ Muỗi cũng thành tinh?”
Xích Tử cười nói: “ Là Ôn yêu chứ không phải muỗi, là một loại yêu quái mang ôn dịch.”
Hình Phong gật đầu, lộ ra biểu tình nguyên lai là như thế, lại hỏi: “ Theo anh xem, hung thủ là loại yêu quái nào?”
Xích Tử lắc đầu nói: “ Nhìn không ra, không có yêu quái nào hút máu người xong lại còn phiền toái dùng Sanh Cơ Chú để khép lại miệng vết thương, tuy Sanh Cơ Chú có rất nhiều yêu quái biết dùng, nhưng cũng sẽ tiêu hao yêu lực nhất định. Không có con yêu nào lại làm chuyện phiền toái như vậy, hút máu xong là trực tiếp ném bỏ, dù sao trên đời này yêu quái đồng loại không chỉ có một mình hắn, nếu không phải người có đạo hạnh đặc biệt cao thâm hoặc loài yêu có khả năng cao thì trong lúc nhất thời còn chưa thể tra xét ra.”
Hình Phong kề mặt vào vô lăng xe, khổ sở nói: “ Ngay cả hung thủ là ai cũng không biết, tôi làm sao báo thù cho các anh em đã chết đây.”
Xích Tử vỗ nhẹ lên bả vai rộng rãi của Hình Phong, an ủi: “ Yên tâm đi, qua vài ngày tôi đi đến yêu quái liên minh mời vài vị tiền bối có yêu pháp cao thâm đến giúp chúng ta tra xét.”
Hình Phong bất đắc dĩ gật đầu nói: “ Mỗi lần gặp phải những án kiện loại này luôn phải đi phiền toái yêu quái liên minh các anh.”
Xích Tử cười nói: “ Yêu quái cũng có thiên kiếp, chúng ta cũng chỉ là muốn tích âm đức để độ kiếp thôi.”
“ A a.” Hình Phong cười khổ nói: “ Nếu không phải tôi may mắn gặp anh, đánh chết tôi cũng không tin trên đời này lại có yêu quái, hơn nữa số lượng còn không ít.”
“ Đúng rồi.” Xích Tử hỏi: “ Có chuyện tôi vẫn muốn hỏi anh.”
“ Chuyện gì?”
Xích Tử nghiêm mặt nói: “ Vì sao anh không sợ tôi?”
Hình Phong ngây ra: “ Vì sao tôi phải sợ anh?”
“ Anh không sợ tôi sẽ ăn thịt anh sao?”
“ Anh sẽ không.” Hình Phong vỗ vai Xích Tử nói: “ Xích Tử, tôi tin tưởng anh là một yêu quái tốt, anh sẽ không ăn thịt người đâu.”
“ Ha ha ha ha. Không phải tôi không muốn ăn anh, đây là yêu tộc có quy định tuyệt không thể để cho loài người biết được sự tồn tại của chúng tôi, bằng không yêu tộc chúng tôi phải bị diệt tuyệt.”
“ Thật vậy chăng? Hừ hừ, anh thật đúng là thích nói chơi.”
“ Hình Phong, anh thật dễ tin người.”
“ Tôi là cảnh sát, tôi phá án phải nói chứng cớ. Cho dù anh muốn ăn tôi cũng phải suy ngẫm lại, lại là chuyện chưa xảy ra, tôi không có cách nào định tội anh được. Nếu đến lúc anh nhịn không được mà ăn thịt tôi, chuyện thành sự thật, đến thời điểm đó tôi định tội anh cũng chưa muộn...”
“ Ha ha ha ha cáp...xú lão quỷ...”
Tổ hợp kỳ quái của một người một yêu vẫn cười nói bên trong xe cảnh sát, chiếc xe vẫn lướt êm trên đường.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
“ A!” Lâm Hiểu Vi bật người ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường tại nhà mình mới thở ra một hơi thật mạnh, nhưng trái tim lại nhảy lên dữ dội.
Ác mộng, lại là ác mộng đáng chết kia.
Cụ thây khô vạn năm đang gắt gao cắn cổ phó sở trưởng, hút máu hắn.
Mỗi lần mơ tới cảnh này Lâm Hiểu Vi sẽ luôn tỉnh mộng, nàng đã không đếm nổi chỉ trong buổi tối này mình đã nằm ác mộng thấy bao nhiêu lần cảnh tượng này. Mỗi lần đều bị ác mộng làm tỉnh lại, tiếp theo lại không biết vì sao có thể mơ màng ngủ tiếp, sau đó lại bị ác mộng làm tỉnh lại, tiếp theo…Cứ như thế không ngừng lặp đi lặp lại, làm nàng cảm thấy tinh thần của mình nhanh chóng muốn hỏng mất.
Nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán, nàng bước xuống giường đi đến bên cửa sổ.
Đã là ba giờ sáng, sắc trời vẫn một mảnh tối đen. Trên đường đã không còn bóng người, ngẫu nhiên chỉ có vài bóng người lặng lẽ vội vàng lướt qua.
Quay đầu nhìn lại chiếc giường nhỏ chỉ trong một đêm mang tới cho mình không biết bao nhiêu lần ác mộng, nàng khẽ thở dài, thì thào lẩm bẩm: “ Hay là đừng ngủ nữa.” Sau đó đi tới mở một cửa phòng, chuẩn bị đi tắm cho tỉnh táo.
Lâm Hiểu Vi vốn không có phát hiện, ở nóc nhà đối diện cửa sổ nàng vừa đứng có hai bóng người đang đứng thẳng.
Hai bóng người vẫn luôn đứng trên nóc nhà bên kia, gió thổi mãnh liệt, bọn họ thủy chung không hề nhúc nhích một chút, chỉ có quần áo bị gió mạnh thổi trúng “ bồng bồng” rung động.
“ Là cô ta sao?”
“ Phải.”
“ Cô gái này thật xinh đẹp, trong chốc lát có thể làm trước…hắc hắc.”
“ Tùy tiện.”
“ Thật sự là huynh đệ a, yên tâm, ta sẽ lưu lại cho ngươi.”
“ ….”
“ Sao lại không nói lời cảm tạ ta đi? Nga, thiếu chút nữa ta đã quên, lần trước ngươi bị tên đạo sĩ kia đánh gãy cây truyền giống, ha ha, đều không thể…”
“ Câm miệng!” Thanh âm cực lãnh, nhưng nghe ra có vẻ run lên, đó là bởi vì quá tức giận.
Tên còn lại biết nói đùa không thể nói quá mức, nên nói sang chuyện khác: “ Hắc hắc, bây giờ chúng ta động thủ phải không?”
“ Có thể.”
“ Chẳng qua ngươi đã đáp ứng ta, nữ nhân kia…”
“ Biết. Đi!”
“ Sưu! Sưu!” Trong bầu trời đêm tối đen, hai thân ảnh cũng tối đen xẹt qua không trung, nhẹ nhàng dừng ngay cửa sổ Lâm Hiểu Vi vừa mới đứng.
Ngoài cửa sổ không có chỗ nào để đặt chân, nhưng bọn họ lại có thể phiêu phù giữa không trung.
Trong đó một người thò tay nhẹ nhàng nhấn lên cửa kính một cái, “ tê” một tiếng, bàn tay của hắn cùng địa phương thủy tinh của cửa sổ nhất thời toát ra một cỗ khói xanh.
Người nọ vội vàng rút tay về, đưa lên gần mắt nhìn thoáng qua liền kinh hãi thất sắc, nguyên lai toàn bộ bàn tay hắn đã giống như bị thiêu cháy, y hệt đã bị đốt nướng trong lửa, tản ra mùi khen khét khó chịu.
“ Ha ha, trước tiên là cây truyền giống bị đánh gãy, hiện tại bàn tay lại bị thành chân gà nướng, gần đây ngươi gặp vận xui gì vậy?”
Người nọ không có đáp lời hắn, lắc lắc tay nói: “ Phòng này có chút cổ quái.”
“ Ân, ta cũng nhìn ra, trong phòng này có loại pháp khí cường đại gì thủ hộ.”
“ Hiện tại làm sao bây giờ?”
Người còn lại nhún nhún bả vai nói: “ Còn có thể làm sao? Có thứ che chở cô ta, chúng ta lại vào không được, chỉ có thể lui về tìm cơ hội khác.”
“ Được, chúng ta đi.”
“ Sưu! Sưu!” Hai tiếng xé gió vang lên, hai bóng người biến mất bên ngoài cửa sổ phòng của Lâm Hiểu Vi.
“ Linh linh linh linh…” Đồng thời với hai người biến mất, một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.
Lâm Hiểu Vi khoác khăn tắm, cầm một khăn mặt đang lau mái tóc ướt sũng từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đưa tay nhấc điện thoại nhẹ giọng nói: “ Alo…”
“ …”
Đầu dây bên kia dồn dập nói gì đó, sắc mặt Lâm Hiểu Vi đại biến, thất thanh kêu lên: “ Cái gì? Thây khô biến mất?”
……
Sắc trời sáng dần, mặt trời hiện lên trên tầng mây, khí trời thật mông lung.
Lâm Hiểu Vi lê thân hình mệt mỏi từ sở nghiên cứu đi bộ về nhà, đêm qua bảo an tuần tra của sở nghiên cứu đã ngoài ý muốn phát hiện cụ thây khô vạn năm vốn đang nằm im lìm trong phòng thí nghiệm đã đột nhiên biến mất. Cụ thây khô này là quốc bảo, ý nghĩa nghiên cứu phi thường trọng đại, bảo an lập tức báo cảnh sát, mà cảnh sát trước tiên cũng liên hệ người từng có “tiếp xúc thân mật” với thây khô là Lâm Hiểu Vi.
Thây khô biến mất quan hệ gì tới nàng? Lâm Hiểu Vi thật buồn bực. Cảnh sát cũng biết sự tình này không liên hệ gì với Lâm Hiểu Vi, nhưng theo thường lệ vẫn phải gọi nàng tới lấy lời khai.
Ở trước mặt cảnh sát, Lâm Hiểu Vi biểu hiện thật bình tĩnh, nhưng bên trong lòng cũng nổi lên sóng gió mãnh liệt. Thây khô biến mất? Là hắn tự mình đứng lên bỏ đi? Chuyện phát sinh tối hôm qua chẳng lẽ đều là thật? Vậy hắn đã đi đâu? Trong lòng Lâm Hiểu Vi nổi lên những chuỗi câu hỏi liên tiếp, cho nên tinh thần của nàng có chút hoảng hốt, đối với vấn đề của cảnh sát cũng không trả lời được rành mạch. Cảnh sát nghĩ rằng hai ngày qua Lâm Hiểu Vi đã bị kích thích quá độ nên mới có biểu hiện như vậy, vội vàng hỏi cho xong rồi cho nàng về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Hiểu Vi đi ra khỏi sở nghiên cứu, lại một mình chậm rãi đi trên đường cái. Lúc này chỉ mới rạng sáng năm giờ, mọi người vẫn còn nằm trùm chăn ấm áp mà ngủ, trên đường chỉ có vài bóng người đi nhanh qua, hoặc ngẫu nhiên có chiếc taxi chạy ngang.
Mua hai chiếc bánh mì ở một quán nhỏ bên ngoài sở nghiên cứu cầm trên tay, Lâm Hiểu Vi cúi đầu thất thần bước chậm trên đường, trong đầu lại lặp lại hình ảnh khó quên của đêm hôm đó.
Bỗng nhiên một tiếng thắng xe chói tai làm nàng bừng tỉnh, nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ngoài đường có một chiếc taxi đang dừng lại, phía trước taxi có một nam hài còn khá trẻ tuổi đang đứng.
Lái xe thò đầu qua cửa sổ xe mắng to: “ Mẹ nó, ngươi đi đường bị đui mù hả? Muốn chết thì đi nhảy lầu, đừng kéo lão tử xuống nước, ngươi ***….”
Khuôn mặt nam hài thật bẩn, xem ra là đã có vài ngày không rửa mặt, tóc rối bù, trên người mặc một chiếc áo rộng thùng thình, đôi chân trần trụi, bàn chân cũng không mang giày, giờ phút này vẻ mặt mờ mịt nhìn lái xe.
Nhìn thấy nam hài vẫn ngây ngốc đứng yên không hề tránh né, lái xe mở cửa đi xuống, quơ nắm tay muốn đánh tới.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Hiểu Vi chạy nhanh tới kéo nam hài tránh ra. Nhìn thấy có đại mỹ nữ nhúng tay, lái xe cũng không tiện động thủ trước mặt mỹ nữ, mắng xong vài câu thì lái xe đi.
Đợi hắn lái xe đi khuất, Lâm Hiểu Vi mới quay đầu nhìn nam hài, nam hài cũng đang nhìn nàng. Nam hai tựa hồ chỉ mới hai mươi, tuy gương mặt thật bẩn, nhưng Lâm Hiểu Vi có thể nhìn ra hắn có vẻ thanh tú, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra thần sắc có vẻ mờ mịt.
Lâm Hiểu Vi nhẹ giọng nói: “ Về sau đừng đi bậy qua đường, rất nguy hiểm đó, phải bước tới chỗ dành cho người đi bộ, biết không?”
Nam hài ngơ ngác nhìn nàng, cũng không gật đầu hay lắc đầu.
Lâm Hiểu Vi có chút thở dài, nguyên lai nam hài có bộ dáng thanh tú này lại là một kẻ ngốc.
Lắc lắc đầu, nàng xoay người rời đi. Nhưng đi một lúc, Lâm Hiểu Vi phát hiện nam hài đang gắt gao đi theo phía sau nàng, nàng xoay người cau mày hỏi: “ Sao cậu đi theo tôi?”
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Nam hài không nói gì, chỉ là ngây ngốc nhìn nàng. “ cô lỗ” bụng nam hài phát ra tiếng vang không đúng lúc.
Lâm Hiểu Vi thoáng cười, cầm hai ổ bánh mì còn chưa ăn đưa qua, nói: “ Cho cậu ăn nè.”
Nam hài vẻ mặt mờ mịt tiếp nhận hai ổ bánh mì trong tay Lâm Hiểu Vi, đưa lên mũi ngửi ngửi, mắt lộ ánh sáng, dùng tay nhét cả bánh mì lẫn bao giấy bỏ vào miệng.
“ Ai, bao này không thể ăn.” Lâm Hiểu Vi vội vàng ngăn cản hắn, đưa tay muốn lấy bao giấy trong tay nam hài, nhưng nam hài rất nhanh ôm bao bánh mì vào trong ngực, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lâm Hiểu Vi.
Lâm Hiểu Vi cười khổ, chỉ chỉ bao giấy nam hài ôm trong ngực, lại làm ra động tác như muốn mở ra, giải thích: “ Phải mở bao ra, bao giấy thì không thể ăn được.”
Nam hài cũng không biết có nghe hiểu được hay không, kinh hãi giương mắt nhìn Lâm Hiểu Vi một lát, cuối cùng mới cầm bao bánh mì đưa trả cho Lâm Hiểu Vi với ánh mắt không cam lòng.
Lâm Hiểu Vi cười cười, lại lấy hai ổ bánh mì trong bao ra đưa cho nam hài, nói: “ Cho cậu.”
Nam hài tiếp nhận bánh mì trong tay Lâm Hiểu Vi, cảm kích nhìn nàng, lập tức như sói nuốt hổ ngốn nhét hai ổ bánh mì vào bụng, sau đó sờ sờ bụng lộ ra vẻ mỉm cười hài lòng.
Lâm Hiểu Vi cười cười, xoay người đi về nhà, nhưng đi chưa được mấy bước, nàng phát hiện nam hài vẫn đi theo sát phía sau, Lâm Hiểu Vi xoay người hỏi: “ Bánh mì cũng cho cậu hết rồi, vì sao còn đi theo tôi?”
Nam hài không mở miệng trả lời, chỉ vẻ mặt tò mò nhìn nàng.
Lâm Hiểu Vi lại xoay người đi vài bước, nam hài cũng theo sát vài bước, thẳng đến Lâm Hiểu Vi lại dừng lại, hắn cũng dừng lại, hai người thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách chừng một thước.
Hắn không phải là muốn cướp tiền cướp sắc đó chứ? Lâm Hiểu Vì kinh hãi liếc mắt nhìn nam hài, lập tức xoay người cắm đầu chạy như điên, nam hài cũng nhanh chân chạy theo sau lưng nàng.
Lâm Hiểu Vi quay đầu nhìn thấy nam hài vẫn chạy theo sát phía sau, bị hoảng sợ thất sắc kinh hãi, càng khẳng định ý nghĩ của mình, vội vàng nhanh chân chạy phía trước mang theo nam hài chạy ngang qua những ngõ tắt, nhưng nam hài cũng như con đỉa bám chặt gắt gao đi theo phía sau nàng, vô luận nàng chạy nhanh thế nào cũng không thể bỏ rơi hắn, chẳng qua nam hài thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách một thước không đến gần.
Chạy đến cuối cùng, Lâm Hiểu Vi bất đắc dĩ cắn răng, thay đổi phương hướng nhà mình chạy tới.
Đến ngay trước cửa nhà, Lâm Hiểu Vi vội vàng lấy ra chìa khóa từ trong túi, bối rối mở cửa. Nam hài đứng phía sau nàng cũng dừng chân lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng cầm chìa khóa vặn loạn trong ổ khóa cửa.
“ Ca.” Ổ khỏa rốt cục bật ra, Lâm Hiểu Vi lách mình vào phòng, nam hài cũng khua chân định theo vào, nhưng lúc này cửa phòng lại “ phanh” một tiếng đóng lại, nam hài chỉ đành ngây người đứng ngay bên ngoài.
Lâm Hiểu Vi lọt được vào nhà đóng cửa đứng dựa lưng vào, tay vịn ngay ngực, thở dốc hổn hển. Thở một lát, nàng chậm rãi xoay người dán mắt vào ô nhỏ của cánh cửa nhìn ra ngoài, nam hài vẫn đang đứng phát ngốc nhìn vào cửa phòng.
Nàng hoảng sợ nhắm mắt lại xoay người dựa vào cửa như muốn đè lại.
Qua một hồi lâu, ngoài cửa không có động tĩnh gì, Lâm Hiểu Vi chậm rãi mở to mắt, nhất thời sắc mặt đại biến. Nguyên lai phòng khách giờ phút này một mảnh hoang tàn, nơi nơi đều có dấu vết bị người lật tung lên tìm kiếm.
Lâm Hiểu Vi vội vàng chạy vào trong phòng ngủ của mình, phòng ngủ của nàng cũng không may mắn thoát khỏi, mọi thứ đều bị người đào ra hỗn độn ném dưới đất. Bỗng nhiên, khóe mắt nàng nhìn thấy quyển sổ tiết kiệm màu đỏ nằm trên mặt đất, nàng vội vàng chạy tới nhặt lên, quyển sổ này là tích trữ dành dụm suốt mấy năm nay của nàng, bên trong còn có được mấy trăm nguyên. Nàng lại nhặt hộp trang sức bên cạnh mở ra, trang sức bên trong hoàn hảo không mất, không thiếu một món nào.
Lâm Hiểu Vi ôm hai thứ vào trong ngực, ngồi trên mặt đất ngẩn người. Đây là vì sao? Ăn trộm đi vào lại không trộm tiền với trang sức? Hắn muốn trộm cái gì?
Buông hộp trang sức cùng quyển sổ tiết kiệm trong tay, Lâm Hiểu Vi cẩn thận tìm tòi trong ngoài phòng, phát hiện ngoại trừ trong phòng người bạn cùng nhà thiếu đi vài bức tượng đá mà bạn nàng dùng thờ cúng thì cũng không bị mất thứ gì.
Gian nhà này là do Lâm Hiểu Vi cùng một cô gái tên Tử Nặc hùn tiền thuê ở, Lâm Hiểu Vi đã dời vào đây ở được hơn một năm, nhưng nàng cùng Tử Nặc gặp nhau còn chưa được mười lần, nàng không biết Tử Nặc làm nghề nghiệp gì, cơ bản không hề ở nhà, cũng rất ít trở về qua, mỗi ngày đều chỉ ở bên ngoài, lúc nào cũng có vẻ thần thần bí bí.
Lâm Hiểu Vi ngồi trên sô pha ngoài phòng khách mỉm cười, ăn trộm vào nhà lại không trộm tiền với trang sức, lại chỉ trộm đi vài bức tượng đá thờ cúng, có phải đầu óc của tên trộm có vấn đề? Hay là mấy bức tượng đá kia là cổ vật?
Đợi khi Tử Nặc trở về mà không thấy mấy bức tượng đá, nàng không biết làm sao giải thích cùng Tử Nặc. Nàng lắc lắc đầu đem những suy nghĩ miên man ném ra khỏi đầu, Lâm Hiểu Vi nhìn thoáng qua sự hoang tàn lộn xộn trong phòng, lộ ra một nụ cười khổ.
...
“ Hô!” Lâm Hiểu Vi mềm nhũn dựa vào sô pha, lắc lắc cánh tay phát tê, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ đã gần đến hoàng hôn, nguyên lai nàng đã phải dọn dẹp nhà cửa suốt cả ngày.
Nhìn nhìn căn nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, nàng lộ ra vẻ mỉm cười vừa lòng, sau đó xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Rất nhanh, Lâm Hiểu Vi bưng ra một chén canh nóng hôi hổi, ngồi trên sô pha ăn nghiến ngấu. Ăn vài miếng nàng chợt nhớ tới gì đó, lập tức đặt chén lên bàn, nhẹ chân chạy tới cạnh cửa híp mắt nhìn vào ô mắt mèo.
Từ trong nhìn ra ngoài, bên ngoài hành lang bầu trời lãng đãng, không có bóng người, dù là nam hài kỳ quái cũng không thấy. Lâm Hiểu Vi tăng cao lá gan mở nhẹ cửa, ánh mắt nhìn qua khe cửa, lập tức sắc mặt đại biến, lập tức đóng lại. Nguyên lai nam hài kỳ quái kia còn chưa đi, lúc này đang ngồi dựa lưng ngay góc cửa nghẻo đầu ngủ say.
Lâm Hiểu Vi khẩn trương không biết làm sao, nam hài kia rốt cục muốn làm gì? Vì sao lại cứ đi theo nàng? Lại vì sao cứ ở bên ngoài không chịu đi?
Hít sâu một hơi, Lâm Hiểu Vi lại mở hé cửa, qua khe cửa lại nhìn ra ngoài.
Bên ngoài cửa, nam hài kia cũng vẻ mặt tò mò nhìn Lâm Hiểu Vi, nguyên lai nam hài bị tiếng đóng cửa đánh thức, giờ phút này thấy Lâm Hiểu Vi mở cửa nhìn ra, liền nhoẻn miệng nhìn nàng cười cười.
“ Phanh!” Lâm Hiểu Vi vội vàng đóng mạnh cửa, khóa lại, toàn bộ những chốt cửa khóa phòng trộm đều khóa hết, nam hài tò mò nhìn cánh cửa bị đóng lại, gãi gãi đầu, lại cúi đầu tiếp tục lim dim ngủ gật.
Lâm Hiểu Vi dựa lưng vào cửa, gấp đến muốn khóc. Nàng rất muốn gọi điện thoại báo cảnh sát kêu cứu, nhưng cũng không biết vì sao, mỗi lần nhớ tới khuôn mặt thuần chân của nam hài, nàng liền bỏ đi ý nghĩ muốn gọi cảnh sát.
“ Có lẽ nam hài kia bị kém trí, chính mình thấy hắn đáng thương nên cho bánh mì ăn, hắn liền đem mình trở thành thân nhân?” Lâm Hiểu Vi dựa vào cửa tự an ủi.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
“ A!” Lâm Hiểu Vi bật dậy, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh, nàng lắc đầu cười khổ.
Lại là cơn ác mộng đáng chết này, tiếp tục mãi không để yên? Còn muốn cho người ta được ngủ không?
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lúc này đã hơn hai giờ sáng.
Khẽ thở dài một hơi, Lâm Hiểu Vi xuống giường nhẹ chân đi ra phòng khách, mở khóa phòng trộm, nàng khẽ hé cửa. Ngoài hành lang giờ này một mảnh tối đen, chẳng qua nhờ vào ánh trăng yếu ớt chiếu vào, nàng vẫn nhìn thấy có một bóng người đang im lặng ngồi bên ngoài cửa.
Lâm Hiểu Vi nấp sau cửa nhìn lén hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đóng lại, xoay người đi vào phòng bếp mở tụ lạnh lấy ra mấy quả táo cùng một bao bánh bích quy, lại vào phòng ngủ lấy một chiếc mền, sau đó lại nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, nhẹ chân bước ra ngoài.
Khom người xuống, nhẹ nhàng đắp mền cho nam hài, lại đặt vài quả táo cùng bánh bích quy bên người hắn, Lâm Hiểu Vi trở lại đóng cửa phòng.
Nam hài có chút động đậy, nhưng vẫn nhắm mắt kéo tấm mền đắp lên, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Hiểu Vi mở tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ, xoay người đi vào phòng tắm.
“ Hoa lạp lạp...” Một lát sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Ánh trăng sáng ngời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào nhà, bài trí trong phòng đã có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Bỗng nhiên, cả gian phòng lâm vào một mảnh tối đen, giống như ánh trăng bị thiên cẩu nuốt mất, cả gian phòng nhất thời đưa tay không thấy năm ngón.
Giờ phút này bên ngoài cửa sổ có hai người một gầy một mập đang phiêu phù giữa không trung.
“ Hắc hắc.” Người mập cười nói: “ Không có pháp khí bảo hộ, đêm nay có thể bắt được vào tay.”
Người gầy nhìn hắn, không nói gì.
Thấy người gầy không nói, người mập cười nói: “ Như thế nào không nói chuyện? Có phải là muốn huynh đệ phân cho ngươi một chén canh không?”
Người mập sờ sờ mũi mình cười nói: “ Ta quên ta là loài yêu gì rồi? Yêu quái giống như chúng ta, nửa ngày không nói sẽ buồn chán đến chết.”
Người gầy hừ lạnh một tiếng nói: “ Ngươi thật phiền.”
Người mập bày ra một bộ dáng như ủy khuất nói: “ Ta cũng biết ta thật phiền, nhưng điều này cũng không có biện pháp. Thích nói chuyện là thiên tính của ta, muốn ta im lặng không nói, này so với giết ta còn...”
Người gầy tức giận ngắt lời: “ Có còn muốn động thủ hay không?”
“ Động.” Người mập vội vàng kêu lên: “ Đương nhiên là muốn động thủ, đại mỹ nhân như vậy ở ngay trước mặ, chỉ nhìn không thể đụng vào, vô cùng có hại đó.”
Người gầy nhàn nhạt nói: “ Muốn động thủ thì nhanh lên.”
“ Biết, biết.” Người mập nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Quả nhiên là động vật máu lạnh, không một chút nhiệt tình.” Nói xong, người mập thò tay nhấn lên cửa sổ thủy tinh một cái thật nhẹ nhàng, cả cánh cửa lại không chút tiếng động lập tức dập nát, theo gió phiêu tán, ngay cả mảnh nhỏ cũng không tìm được.
Hai bóng người trong chớp mắt đã tiến vào trong phòng.
...
Tiếng gió gào thét.
Phong cảnh hai bên đường lướt nhanh về phía sau.
Toàn thân Lâm Hiểu Vi trần trụi bị bọc trong tấm chăn, bị hai người lạ khiêng lên nóc nhà không ngừng lướt nhanh tới.
Nàng ngạc nhiên phát hiện, hai người kia đi trên nóc nhà như vậy không bằng là nói bọn họ đang bay. Không ngờ lại có người còn có thể bay trên không sao?
Nàng thật sợ hãi, há to miệng nhưng lại kêu không ra tiếng.
Vì sao mình lại ở chỗ này?
Nàng cố gắng hồi tưởng, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra.
Còn nhớ chính mình bị ác mộng là tỉnh lại, sau đó đứng dậy đi tắm rửa, mới tắm được nửa chừng thì giống như đột nhiên ngất xỉu, tỉnh lại đã bị hai nam nhân này khiêng bay đi.
Hết thảy là vì sao? Là mộng sao? Chẳng lẽ mình đang nằm mộng?
Đang lúc miên man suy nghĩ, Lâm Hiểu Vi bỗng nhiên cảm thấy mông đau xót, đôi mắt như nổ đom đóm.
Dùng sức lắc lắc đầu, hơi chút hồi phục thần thức mới phát hiện chính mình bị hai người kia ném lên mặt đất.
Lúc này nương theo ánh trăng nàng mới xem được hai người kia thật rõ ràng.
Một người vừa cao lại gầy, biểu tình lạnh lùng, dù là trong ánh mắt cũng không mang theo một tia cảm tình.
Một người vừa lùn lại mập, vẻ mặt xấu xa, ánh mắt gắt gao nhìn Lâm Hiểu Vi chảy nước miếng không ngừng.
Điểm tương tự duy nhất của hai người đều là sắc mặt thật tái nhợt.
Lâm Hiểu Vi cố gắng dằn nén tâm tình, nhẹ giọng hỏi: “ Các ông là ai?”
“ Hắc hắc hắc.” Tên mập tiến lên nhẹ nhàng vuốt lên mặt Lâm Hiểu Vi cười nói: “ Tiểu cô nương, cô không cần biết chúng ta là ai, chỉ cần biết chuyện xảy ra sắp tới là được rồi.”
Lâm Hiểu Vi dùng sức lắc đầu, muốn lách khỏi bàn tay khó coi kia, nhưng lại phát hiện toàn thân mình bị bao kín không thể nhúc nhích, bởi vậy cũng chỉ có thể lắc nhẹ đầu, dù nàng có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Tên mập lùn tựa hồ rất thích phản kháng của Lâm Hiểu Vi, quay đầu hướng tên cao gầy hỏi: “ Ở trong này được chứ?”
Tên cao gầy không chút biểu tình gật đầu.
Tên mập lùn hoan hô một tiếng lập tức cởi bỏ quần áo trên người mình.
Lâm Hiểu Vi lập tức hiểu được mục đích của bọn họ, thất thanh kêu to cứu mạng.
“ Kêu đi, cô dùng sức mà kêu đi.” Tên mập lùn vừa cởi quần áo vừa cười dâm đãng: “ Nửa đêm canh ba lại ngoài hoang dã, không ai đến đây đâu. Trong chốc lát sẽ cho cô kêu cho đủ, ha ha ha ha.”
“ Cứu mạng...!” Lâm Hiểu Vi không muốn buông tha cho hi vọng cuối cùng, lên tiếng kêu to, cuối cùng phát hiện hết thảy đều vô ích, nàng tuyệt vọng, nước mắt rưng rưng nhìn lên ánh trăng trên bầu trời.
Trăng rất đẹp. Nhưng nàng không còn tâm tình mà thưởng thức ánh trăng. Nàng thậm chí có chút hận ánh trăng trên bầu trời.
Liên tục hai ngày lại phát sinh ra nhiều chuyện giống như như vậy, chính mình trước sau bị tên phó sở trưởng cùng tên mập lùn này ô nhục cũng đều có ánh trăng này.
Nàng nhìn bầu trời thầm thốt lên nguyện vọng cuối cùng: “ Thần ơi, nếu ngài thật sự có tồn tại, liền xin cho bạch mã vương tử mau chóng xuất hiện nhanh lên đi...”
Một viên lưu tinh ở phía chân trời không tiếng động xẹt qua.
Tên mập lùn rốt cục cởi xong quần áo, trần truồng đứng ngay trước người Lâm Hiểu Vi.
Nàng nhắm mắt lại, tùy ý cho nước mắt tuôn tràn xuống.
Gió lạnh như đao cắt, xem chúng sinh như thịt bò.
Nàng cảm giác chính mình là thịt bò, giờ phút này đang nằm trên thớt mặc cho người cắt nát.
Bi ai, bất lực...
Tên mập lùn cười dâm chậm rãi vạch trần tấm mền bọc trên người Lâm Hiểu Vi...
Khuất nhục, phẫn nộ. Nàng dùng hết khí lực cuối cùng hướng lên trời hô to: “ Cứu mạng!”
“ Ha ha ha ha.” Đáp lại lời nàng chỉ có tiếng gió gào thét bên tai cùng tiếng cười đắc ý của tên mập lùn.
Tấm chăn lập tức sẽ bị vạch trần hoàn toàn, khi đó trên người nàng cũng không còn gì che phủ.
Ánh trăng tại trời cao lạnh lùng nhìn thấy thảm kịch sắp diễn ra dưới mặt đất.
“ Dừng tay!” Lúc tên mập lùn sắp sửa tiến hành lần xâm nhập cuối cùng thì một tiếng gầm lên đánh gãy tràng thảm kịch trước mắt.
Tiếng hét to đối với Lâm Hiểu Vi mà nói không thể nghi ngờ là một cây cỏ cứu mạng, nàng lập tức mở mắt vẻ mặt cảm kích nhìn về bóng tối phía trước.
Trong bóng đêm dần dần xuất hiện một thân ảnh, càng đi càng gần.
Cuối cùng khi hắn đứng ngay phía trước Lâm Hiểu Vi, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu lên trên mặt hắn.
Trời!
Không ngờ hắn lại giống y như đúc vị bạch mã vương tử trong lòng Lâm Hiểu Vi.
Khuôn mặt anh tuấn, mái tóc bị gió đêm thổi loạn, ánh mắt bức người, bộ quần áo da bó sát khiến cho hắn nhìn qua thực cao ngạo, hết thảy đều giống như một kiện kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế.
Hơn nữa lại thêm tràng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, Lâm Hiểu Vi cảm thấy trái tim trầm tĩnh hai mươi năm của chính mình đã bắt đầu nhảy lên đầy bất an.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia