Mỗi khi mưa về! Khi những cơn gió lùa qua khung cửa mang theo hơi ẩm và sự mát mẻ thoải mái của mùa mưa thì..
Những thước film của kỷ niệm cứ ùa về nơi góc tối làm tim nó thắt chặc, bóp nghẹt hơi thở và níu kéo đau thương của ngày xưa.
...
..
Cố gắng, cố gắng quên đi ánh mắt, giọng cười và tiếng nói của nhỏ..
Vô hồn nhìn ra nơi xa ấy..
.
Lại cố gắng...chịu đựng nỗi đau, dìm sâu kỷ niệm hòng quên đi quá khứ nụ cười và giọng nói của nhỏ.
..
Hè năm ấy, cái thời học sinh ham vui thích nghịch của trung học, nó đã gặp nhỏ.
Chuyện tình bắt đầu lãng mạng như một thước film..
Gặp trong mưa, một nụ cười, hai đôi mắt, chiếc dù đơn nhưng lại kết nối 2 trái tim cùng 1 chiếc xe đạp..để bắt đầu một chuyện tình..
Một chuyện tình với 2 ngày để bắt đầu, hơn 5 năm để làm quen 1 cuộc sống có nhỏ ở bên và 1 ngày để kết thúc tất cả..
....
..
Ừ, tất cả điều được *diễn ra* trong cơn mưa.
..
Một ngày mưa tệ hại cách đó rất lâu...
Sau khi học xong thì nó lại lật đật chạy về trong cơn mưa ầm ĩ nơi phố thị, chen chúc nhau mà đi trong dòng xe, người ướt át.. Cái ấm trong tim có hình bóng nhỏ xua đi cái giá lạnh bên ngoài.
Bất chợt, dừng xe, đèn đỏ, mái tóc dài hoe hoe, đôi mắt to tròn đen láy, trong dòng người chen đẩy bất chợt thấy được nhau..
Nó níu lại!
Nhỏ vùng ra!
Người thứ 3 đứng nhìn hờ hững!
Chỉ đứng nhìn..Nó, nó mong lời giải thích hay ít nhất là một chút gì đó dối trá cuối cùng xua đi cái đau nhói đang giày xéo tâm can nó.
Nhỏ đứng đó.
Mái tóc dài ướt nhũn trong cơn mưa, đôi môi mỏng tái đi trong mưa lạnh, bờ vai gầy run run theo gió
Cái bóng mưa gầy yếu tưởng chừng có thể đổ ngã bất cứ lúc nào khiến người khác phải sinh lòng thương yêu
Nó nhìn nhỏ
Nhưng
cái nhìn ấm áp của nhỏ ngày xưa nay đã được chuyển dời bằng ánh mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Lần này thì nó run..
Thật sự rất xót xa..
Nó, không hiểu và thật sự không muốn hiểu!
Có quá nhiều câu hỏi và sự phủ định trong đầu nó.
Người đứng sau lưng nhỏ là ai? tại sao tay nhỏ lại.. lại nằm trong tay người ấy?
Hôm nay, nhỏ nói nhỏ phải đi mua đồ cùng dì mà?
Sao nhỏ không nói gì, không biện minh gì đó?
Tất cả là hiểu lầm đúng không?
Lúc đó, nó chỉ mong, lạy chúa mặc dù con đạo phật nhưng xin hãy cho con biết là con đang nằm mơ đi, mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm mà thôi :-j nhưng.... Tệ thật, chả có hiểu làm nào ở đây khi mà nhỏ nói.
-Mọi chuyện cậu nghĩ điều là sự thật, tớ xin lỗi, đừng nói gì cả.
Nó còn chẳng nhớ tại sao nó lại về dc nhà!!
Tối đó thật lạ là nó lại ngủ được, ngủ rất say và cứ mong! Đừng tỉnh lại, đây chỉ là giấc mơ, sau khi tỉnh lại nhỏ sẽ gọi cho nó, cười và nói "tớ nhớ cậu báy bi à"
Nhưng không, vẫn phải tỉnh.. tỉnh khỏi cơn mơ mà nó tự huyễn hoặc ra..
Để rồi nuối tiếc, tự hỏi và dằn vặc qua từng ngày suốt 1 khoảng thời gian...
Một khoảng thời gian khi nghĩ lại nó cứ ngỡ là mình bị điên khi diên cuồng tìm cách lãng quên và né tránh sự thật..
Không gặp nhau đã lâu, 1 tháng hoặc 1 năm rồi nhỉ, nhưng những kỷ niệm vẫn còn y nơi đấy.
Nó muốn quên, quên 1 mối tình đẹp nhưng kết thúc thật tàn khốc.
Nó muốn, không còn đau nữa mỗi khi ký ức về.
Nhỏ ơi, hạnh phúc không?