Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 16-06-2008, 09:49 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 15

Quen mặt mà khác tên
Bây giá» thì bắt đầu vào má»™t con Ä‘Æ°á»ng má»›i.
Cho dầu là ngày hạ, cho dầu là mùa nóng bức, nhÆ°ng ban đêm Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng trống, gió lồng lá»™ng thổi, da thịt con ngÆ°á»i mát rượi mà lòng ngÆ°á»i cÅ©ng nghe mát rượi.
“NgÆ°á»i vui thì cảnh cÅ©ng vui.â€
Äược gió đêm man mác nhÆ° thế này, chá»› nếu bị nóng bức giữa trá»i nắng chang chang, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chắc cÅ©ng không há» nghe nóng.
Vì lòng nàng bây giỠmát quá.
Thư Hương hít một hơi dài và nàng bỗng nghe mát lạnh, mát từ trên đầu xuống tới bàn chân.
Và bây giỠnàng mới nhớ ra rằng mình đi chân đất.
Nhớ đến chân không, nàng đâm ra tưng tức.
“Cố cho hắn nhìn chân trần của mình má»™t chút cho lác mắt, thế mà hắn đã có thấy đâuâ€.
Nàng vụt nói :
- Trở lại một chút được không?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Trở lại chi vậy?
Và cô ta bá»—ng cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Cô đừng lo ngại cái thên Äại Äầu Quá»· đó tìm hoảng, không có sao đâu, những ngÆ°á»i của tôi Ä‘á»u biết tôi Ä‘i vá» hÆ°á»›ng nào, chắc chắn sẽ nói cho hắn biết.
Thư Hương bĩu môi :
- Ai mà công không đâu lo cho hắn, tôi trở lại để lấy đôi giày.
Trương Hảo Nhi nói :
- Tôi thiếu gì giày, ở đây nè, đủ kiểu hết, thứ nào cũng có.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Nhưng... nhưng chúng ta đi... như thế này sao?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Tôi biết chỗ khuya cách mấy cũng mướn được xe.
Thư Hương thở ra :
- Cô thật là giá»i, hình nhÆ° cái gì cô cÅ©ng biết.
Trương Hảo Nhi thở dài :
- CÅ©ng do hoàn cảnh thôi, má»™t ngÆ°á»i con gái Ä‘i đây Ä‘i đó nhÆ° thế này, nếu không nghÄ© ra cách để tá»± chiếu cố cho mình thì sẽ bị đàn ông khinh dá»….
Thư Hương bỗng đâm tức :
- Cái bá»n đàn ông Ä‘á»u là thứ chẳng ra gì.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- NgÆ°á»i tốt thì lại không nhiá»u.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt há»i :
- À nè, tại sao cô lại biết tôi há» Äào? Tên Äại Äầu Quá»· đó nói à?
Trương Hảo Nhi gật gật đầu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i tá»›i :
- Hắn còn nói với cô nương gì nữa?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Äàn ông má»™t khi mà hỠđã nói lén rồi thì tốt hÆ¡n hết là cô không nên nghe.
Thư Hương nói :
- Nghe cÅ©ng chẳng ăn thua gì, bất luận hắn nói gì tôi cÅ©ng xem nhÆ° đồ bá».
Trương Hảo Nhi trầm ngâm :
- Thật ra thì hắn cũng chẳng có nói gì cho đáng, hắn chỉ nói tánh tình của cô không tốt, không tốt ở đây là hắn nói không thuần, nếu không lo dạy dỗ thì hư.
Thư Hương nhảy dựng lên :
- Äồ... Äại Äầu Quá»·, hắn mà dạy dá»— tôi? Hắn lấy tÆ° cách gì mà dạy dá»— tôi chá»›?
Trương Hảo Nhi nói :
- Hắn còn nói rằng sớm muộn gì rồi cô cũng sẽ gã vỠcho hắn, cho nên hắn không thể không lo dạy dỗ cô.
Thư Hương trừng trừng mắt :
- Cô đừng có nghe cái thằng đó, cô thá»­ nghÄ© coi con ngÆ°á»i của tôi nhÆ° thế này mà Ä‘i gã cho cái loại của hắn à?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Tự nhiên là không thể, hắn không xứng với cô chỗ nào cả?
Thư Hương lừ lừ mắt nhìn Trương Hảo Nhi :
- Thế nhưng hình như cô đối với hắn... dễ chịu lắm thì phải?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Äối vá»›i rất nhiá»u ngÆ°á»i đàn ông tôi Ä‘á»u dá»… chịu cả.
Thư Hương bồi thêm :
- Thế nhưng với hắn thì đặc biệt hơn, phải không?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Nếu có thế thì do tôi là bạn lâu năm với hắn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Cô quen với hắn lâu rồi à?
Trương Hảo Nhi gật gật đầu.
NgÆ°ng má»™t chút, TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi lại cÆ°á»i cÆ°á»i :
- NhÆ°ng cô đừng có tưởng hắn thật thà đâu nghe, hắn bá» ngoài xem nhÆ° là má»™c mạc lắm, nhÆ°ng bên trong thì cÅ©ng nhiá»u thủ Ä‘oạn, hắn nói ra cô đừng tin má»™t tiếng nào cả.
Thư Hương nhún nhún vai :
- Tôi thì đã nói rồi, bất cứ hắn nói gì, tôi cÅ©ng xem nhÆ° đồ bá».
Ngoài miệng thì nói thế, nhÆ°ng trong bụng nàng có hÆ¡i khó chịu vá» những lá»i lẽ của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi nói vá» hắn.
Nàng mắng, nàng rủa hắn là má»™t chuyện, nhÆ°ng nếu ngÆ°á»i khác mắng hắn thì lại là chuyện khác.
Dầu gì thì nàng vẫn thấy Trương... Óc Mít giúp nàng không ít.
Äào tiểu thÆ¡ đâu phải là kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a?
Nàng đã hạ quyết tâm, sau này nàng sẽ tìm cÆ¡ há»™i để Ä‘á»n Æ¡n hắn.
Khi nàng nghÄ© nhÆ° thế thì trong trí tưởng tượng của nàng cÅ©ng hiện ra má»™t bức há»a do bàn tay há»a sÄ© “tưởng tượng†tài ba vẻ thật là linh Ä‘á»™ng, bức há»a đó nhÆ° thế này :
- “TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít bị má»™t đám yêu quái vây đánh tÆ¡i bá»i, đánh đến đổi hắn muốn chạy mà cÅ©ng không làm sao chạy thoát, “Äào tiểu thơ†từ xa phi tá»›i trên lÆ°ng má»™t con bạch mã, tay cầm roi da uy nghi nhÆ° má»™t tiên nữ, nàng vung roi đánh tan loài yêu quái, cứu thoát TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít.â€
DÆ°á»›i bức há»a đó là má»™t bức há»a nữa, bức kế đó nhÆ° thế này :
- “TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít quì trÆ°á»›c đầu ngá»±a của ?Äào tiểu thÆ¡? cầu xin nàng ban cho má»™t chút tình yêu, nàng chỉ cÆ°á»i lại chứ không trả lá»i, tiện tay, nàng quất cho hắn má»™t roi đích đáng rồi giục ngá»±a bay Ä‘i... xa xa, có má»™t thiếu niên tuấn tú cổ quàng khăn Ä‘á» Ä‘ang si mê đứng đợi nàng dÆ°á»›i ánh ráng chiá»u nhuá»™m há»±c đầu câyâ€.
NghÄ© đến Ä‘oạn này, ThÆ° HÆ°Æ¡ng bất giác mỉm cÆ°á»i.
Nàng nghiá»n ngẫm cái khung cảnh uy hùng mà thÆ¡ má»™ng ấy và lòng bá»—ng phát sanh rá»™ng lượng, nàng thấy có lẽ không nên đánh hắn quá Ä‘au, mà nên trở cán roi “cốc†lên cái đầu bá»± của hắn má»™t cái nhè nhẹ chÆ¡i cho vui thôi...
DÆ°á»›i mắt nàng lúc bấy giá», TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít thấy tức cÆ°á»i chá»› không thấy ghét.
Äang mÆ¡ mÆ¡ màng màng, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt nghe vó ngá»±a.
Hư hư thực thực, nàng cứ nghĩ đến vó ngựa của nàng và của chàng...
Nhưng Trương Hảo Nhi đã kéo nàng vỠthực tại, cô ta nói :
- Xem chừng vận hạo của mình tốt lắm, chưa đi đến chỗ kiếm xe thì xe đã có rồi.
* * * * *
Vận hạn khi mà đã đến hồi tốt thì cái gì cũng tốt.
Cỗ xe chạy tới, chẳng những xe không, mà cỗ xe còn thật đẹp.
Ngựa thì giống ngựa ngoại Mông, cao và mướt, đánh xe là một gã thanh niên, sáng láng.
Phải vậy không thôi đâu, bên tay lại còn buá»™c chiếc khăn màu Ä‘á».
Màu Ä‘á» thật tÆ°Æ¡i, màu Ä‘á» rạng rỡ lất phất trong gió nhÆ° cánh hoa Thạch Lá»±u Ä‘ong Ä‘Æ°a, nhÆ° ngá»n lá»­a hừng hừng.
Thư Hương đứng nhìn như ngây dại.
Cứ thấy được vuông khăn màu Ä‘á» là y nhÆ° nàng đã thấy được Lữ Ngá»c Hồ.
Gã đánh xe bị nàng nhìn đến hÆ¡i nóng mặt, hắn cÆ°á»i cÆ°á»i lá»… phép :
- Xin cô nương lên xe.
Thư Hương đỠmặt, nàng lấp bấp :
- Anh buá»™c khăn Ä‘á» thì chắc anh cÅ©ng bá»™i phục Lữ Ngá»c Hồ dữ lắm?
Tên đánh xe cÆ°á»i :
- Tự nhiên, tự nhiên, trong giang hồ có mấy ai mà lại không bội phục Lữ đại hiệp.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i tá»›i :
- Anh có gặp ngÆ°á»i ấy chÆ°a?
Gã đánh xe vụt thở dài :
- Hạng ngÆ°á»i thấp thá»i nhÆ° tôi thì làm gì có được phÆ°á»›c khí gặp Lữ đại hiệp.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Chắc anh rất muốn gặp phải không?
Tên đánh xe đáp :
- Chỉ cần diện kiến được Lữ đại hiệp má»™t lần thì cho bắt phải nhịn ăn nhịn uống ba ngày cÅ©ng rất nhiá»u ngÆ°á»i muốn gặp.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhoẻn miệng cÆ°á»i.
Nàng cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i, lòng nàng cÅ©ng thật vui.
Có mấy ai nghe thiên hạ ca tụng ngÆ°á»i mình ngưỡng má»™ mà không thích thú?
Nàng lại nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Sáng ngày mai là tôi sẽ kiến diện cùng ngÆ°á»i ấy, hắn là... là bằng hữu của tôi mà.
Nàng không nhận thấy là nàng Ä‘ang nói dối, vì trong tâm tưởng của nàng, Lữ Ngá»c Hồ quả thật là bằng hữu, thuá»™c vá» bằng hữu tốt mà còn có thể hÆ¡n mức đó, có thể là tình nhân, có thể là vị hôn phu.
Ãnh mắt của tên đánh xe cÅ©ng ngá»i ngá»i sắc thái ngưỡng má»™, hắn chắc lưỡi lia lịa nhÆ° thằn lằn :
- Cha cha... nhÆ° vậy cô nÆ°Æ¡ng quả là ngÆ°á»i nhiá»u phÆ°á»›c khí...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng nghe thân ngÆ°á»i mình nhẹ bổng, phiêu phiêu, giá nhÆ° nàng nhún chân má»™t cái là có thể vút thẳng tá»›i mây xanh.
Nàng tá»± cảm thấy nàng quả là con ngÆ°á»i nhiá»u phÆ°á»›c khí, chá»n tá»›i chá»n lui, chá»n đúng Lữ Ngá»c Hồ.
Phải như thế chớ.
Phải là con ngÆ°á»i mà nói ra là thiên hạ phục lăn má»›i được chá»›.
Äúng lắm, Lữ Ngá»c Hồ đúng là má»™t... nhân vật lá»›n.
* * * * *
Cỗ xe chồm tới và dừng lại.
Khi cỗ xe dừng lại thì phương đông đã rực khối hồng quang.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘ang ngủ, Ä‘ang mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ thật êm Ä‘á»m, ngá»t lịm.
Tá»± nhiên trong giấc má»™ng đó không thể thiếu hình bóng của Lữ Ngá»c Hồ.
Thật tình nàng không muốn thức giấc chút nào cả.
Thế nhÆ°ng cái cô TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi phá đám cứ lay gá»i mãi.
Thư Hương dụi dụi mắt dòm ra.
Äại môn.
Hai cánh cửa đỠchói dưới ánh nắng dìu dịu ban mai, hai con sư tử bằng đá trắng uy nghi ở hai bên cổng.
Thư Hương chớp chớp mắt :
- Äến rồi à? Äây là đâu vậy?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Äã đến tệ xá rồi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i.
“Tệ Xáâ€, cái danh từ đó từ cá»­a miệng của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi nói ra nghe thật là hài hÆ°á»›c, thật thích thú.
Mà có lẽ bây giá», bất cứ chuyện gì nàng cÅ©ng thấy là thích thú.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i chi thế?
Thư Hương đáp :
- Tôi cÆ°á»i vì cô khách sáo quá, nếu cái nhà này mà là “Tệ Xá†thì trong Ä‘á»i này chắc không có bao nhiêu “tệ xáâ€.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÅ©ng cÆ°á»i.
Ai nghe ngÆ°á»i ta khen cái nhà mình mà lại không vui?
Trương Hảo Nhi bây giỠquả thật đang vui.
* * * * *
Thật ra thì cũng không phải riêng Thư Hương, mà bất cứ ai cũng phải công nhận cái nhà này thật đẹp.
Hai cánh cá»­a màu sÆ¡n nhÆ° má»›i, hai vòng khoan bằng đồng bóng ngá»i nhÆ° vàng y.
Bên trong vòng tÆ°á»ng là hoa viên, những con Ä‘Æ°á»ng nho nhá» trải sạn trắng mà tàng cây rợp mát Ä‘á»u là thứ cây trái quí.
Tiếng chim Ä‘ua hót, mùi hÆ°Æ¡ng ngào ngạt, ngÆ°á»i bịnh lâu năm vào đây cÅ©ng mạnh lại mà không cần thang thuốc, má»™t không khí trong lành khoáng khoát.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nhà này là nhà của cô đấy à?
Trương Hảo Nhi gật đầu.
Thư Hương gặn lại :
- Cô mua đấy à?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Má»›i mua hai năm nay, chủ cÅ© của nó là má»™t nhà há»c vấn, văn thi thông bác, nhÆ°ng ông ta đúng là con má»t sách, chỉ biết ba cái chữ nghÄ©a chá»› chẳng biết khỉ khô gì nữa cả, vì thế nên nghèo, nghèo phải bán nhà mà đã bán nhà lại còn bán rẻ, vì nếu bán mắc thì ai mua, không ai mua thì ông ta làm sao mà sống?
Thư Hương gật gật đầu...
Nàng bá»—ng cảm thấy cái nghỠ“từ thiện†này vậy mà khá quá, há»c cho lung, văn hay chữ giá»i để rồi phải bán nhà.
Nghĩ sao là nói vậy, nàng nói :
- Làm cái nghỠ“từ thiện†kể ra cÅ©ng nên ngÆ°á»i, ít nhất cÅ©ng hÆ¡n cái bá»n chỉ biết có văn chÆ°Æ¡ng chữ nghÄ©a hiện nay...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi hÆ¡i Ä‘á» mặt, nàng quay qua hÆ°á»›ng khác ho khan cho... khá»a lấp.
Biết ngay là mình đã lỡ lá»i, ThÆ° HÆ°Æ¡ng vá»™i há»i :
- Lữ Ngá»c Hồ hôm nay có đến không?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Tôi đưa cô ra sau nghỉ đã, nếu hắn không đến thì tôi sẽ tìm hắn đến.
Hậu viện lại càng đẹp hÆ¡n tiá»n viện.
Ngôi lầu nho nhá», ngói Ä‘á» viá»n xanh, đứng bên ngoài nhìn vào trông y nhÆ° bức há»a, từ bên trong nhìn ra cÅ©ng y nhÆ° bức há»a.
Thư Hương chắc lưỡi :
- Chỗ này thật là đẹp quá.
Trương Hảo Nhi nói :
- Những ngày mùa hạ, lúc khí trá»i nóng bức, tôi thÆ°á»ng rút mãi trong này chá»› không muốn bÆ°á»›c ra ngoài, ở đây mát mẻ lắm.
Thư Hương nói :
- Cô quả là ngÆ°á»i biết hưởng thụ...
Thật ra thì Cẩm Tú sÆ¡n trang đâu phải là kém hÆ¡n ở chá»— này, cÅ©ng có má»™t vài Ä‘iểm thiếu, nhÆ°ng hầu hết là hÆ¡n, thế nhÆ°ng cô ta lại cứ muốn Ä‘i, muốn giao thiệp vá»›i những “nhân vật lá»›nâ€, muốn thá»a mản tính hiếu kỳ và tá»± tôn tá»± đại của mình, nên cô ta má»›i chịu nếm mùi gian khổ.
Trương Hảo Nhi nói :
- Sợ Äào tiểu thÆ¡ không thích, chá»› nếu thích thì tôi nhÆ°á»ng lại đó, để sau này thành thân vá»›i Lữ Ngá»c Hồ thì lấy nÆ¡i này thiết lập phòng hoa chúc.
Thư Hương bất giác ửng hồng đôi má, nàng nắm tay Thư Hương giựt giựt :
- Sao mà... sao mà cô tốt với tôi quá vậy?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi dịu giá»ng :
- Tôi đã nói rồi, vừa thấy mặt tiểu thÆ¡ là tôi đâm mến liá»n, mình có duyên vá»›i nhau mà.
Cô ta vỗ vai Thư Hương :
- Bây giá» thì hãy Ä‘i tắm rá»­a cho khá»e Ä‘i đã, tắm xong, ngủ má»™t giấc, bao giá» Lữ Ngá»c Hồ đến, tôi sẽ gá»i cô dậy, phải sá»­a soạn trÆ°á»›c khi để khi thức dậy thì đã... đẹp sẵn rồi má»›i được chá»›.
Thư Hương cúi xuống nhìn thân thể của mình...
Mình mẫy vừa dơ, quần áo vừa bèo nhèo, trông thật y như con chồn, con chó vậy.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Cô có vóc ngÆ°á»i đẹp lắm, tôi có sẵn quần áo đẹp, để tôi gá»i Tiểu Lan mang đến cho cô thay đổi.
Nàng ngần ngừ và nói tiếp :
- Tiểu Lan tuy là nữ tỳ, nhưng nó ngoan lắm, tôi xem nó như em, cô cứ sai bảo nó.
Thư Hương nhìn sững Trương Hảo Nhi, trong lòng nàng cảm kích không sao nói được.
Nàng cảm thấy rằng bất cứ làm cái nghá» nào, bất cứ trong hạng nào Ä‘á»u cÅ©ng có ngÆ°á»i tốt và bây giá» nàng má»›i chắc rằng nàng đã gặp đúng má»™t con ngÆ°á»i tốt.
* * * * *
Trên vách có treo má»™t bức há»a.
Äây là thứ tranh lụa, trong tranh, bên góc có má»™t mái ngói ló ra ẩn hiện trong sÆ°Æ¡ng mù y nhÆ° tiên cảnh, bên dÆ°á»›i là suối nÆ°á»›c trong xanh, cá» non phÆ¡n phá»›t, bên cạnh dòng suối có má»™t cặp trai gái ngồi dá»±a vào nhau nhìn dòng nÆ°á»›c chảy, dáng cách của há» nhÆ° quên cả thá»i gian...
Góc trên có hai câu thÆ¡ “Lên tiên chi dá»… bằng tiên, ở trần mình dệt tÆ¡ duyên vá»›i mìnhâ€
Bức há»a đã đẹp mà thi tứ cÅ©ng tuyện trần.
“Giả nhÆ° có má»™t ngày nào mình và Lữ Ngá»c Hồ được ngồi dá»±a bên nhau nhÆ° thế, thì cÅ©ng không cần nghÄ© đến cảnh thần tiên nào nữaâ€.
Thư Hương đứng nhìn bức tranh đến si mê, nàng vẫn còn mơ một ngày mai...
Chợt có tiếng gõ cửa.
Cánh cá»­a chỉ khép há».
Nàng nói :
- Tiểu Lan đó à? Vô đi...
Một tiểu a đầu mặt áo hồng, tay bưng một xấp quần áo mới bước vào, nói :
- Tiểu Lan xin hầu cô nương.
Cô gái có đôi mắt to Ä‘en, có cái miệng nhá», khi không cÆ°á»i không giận cÅ©ng cứ hÆ¡i nhếch vành môi.
Thiếu chút nữa ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã kêu lá»›n “Äào Liá»…uâ€!
Cô tiểu a đầu lại chính là Äào Liá»…u.
Chỉ sững sốt một giây là Thư Hương đã nhào tới ôm lấy cô bé làm cho xấp quần áo văng rơi xuống đất...
- Tử a đầu, tử tiểu quỷ, đi đâu mất biệt vậy, đến đây bao gi�
Tiểu a đầu mở tròn đôi mắt như là hoảng sợ, hết hồn :
- Dạ... dạ tôi tới hai năm nay.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Tiểu quỷ, nói láo, ngươi tưởng ta không nhận ra ngươi hả?
Tiểu a đầu chớp chớp mắt :
- Cô nương biết tôi?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Chớ chẳng lẽ ngươi lại không biết ta?
Tiểu a đầu lắc lắc đầu :
- Äâu có biết.
Thư Hương sững sốt, gặn lại :
- Ngươi không biết ta?
Tiểu a đầu ngơ ngơ :
- Äâu có, đâu có gặp lần nào?
Bây giỠthì Thư Hương mới đâm hoảng, nàng dụi mắt :
- NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i không phải Äào Liá»…u?
Tiểu a đầu trân trối như gặp phải ma :
- Äào Liá»…u? Äâu phải, tôi tên là Tiểu Lan, “Tiểu†là nhá», còn “Lan†là hoa lan đó mà.
Thư Hương đứng khựng.
Cô bé vẻ mặt hết sức ngây thơ, cô ta nói chuyện thật lễ phép...
Nàng cúi mặt lầm bầm :
- Không lẽ... là quỷ?
Tiểu Lan nhìn ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhÆ° nhìn ngÆ°á»i mắc bịnh thần kinh và hình nhÆ° cô ta cÅ©ng hÆ¡n ngán nên vá»™i cúi đầu :
- Cô nÆ°Æ¡ng không có dạy bảo Ä‘iá»u chi, vậy để tôi Ä‘i sá»­a soạn nÆ°á»›c cho cô nÆ°Æ¡ng tắm rá»­a.
Không chỠThư Hương nói nữa, cô ta lật đật đi ra như chạy trốn... ma.
Thư Hương đứng trân trân.
Có thật nó không phải là Äào Liá»…u?
Nếu không phải thì sao lại giống dữ vậy?
Mặt nó giống hao hao thì chẳng nói chi, đằng này giống y như đúc, đến vóc dáng, thân mình cũng rập khuôn.
Trong Ä‘á»i làm sao lại có kẻ giống nhau dữ vậy?
Quả thật Thư Hương không thể tin nổi, nhưng sự thật là như thế, không tin cũng không được.
Ngay lúc đó, hai ngÆ°á»i đàn bà hÆ¡i già, nhÆ°ng hãy còn tráng kiện khiêng vào má»™t bồn nÆ°á»›c.
Nước trong bồn thoang thoảng hơi thơm và còn âm ấm.
Tiểu Lan đi sau, tay mang khăn tắm, cô bước vào và cúi đầu :
- ThÆ°a, cô nÆ°Æ¡ng có cần tôi kỳ cá»...
Thư Hương trừng mắt nhìn và lắc đầu, nhưng rồi vụt la lên :
- NgÆ°Æ¡i thật không phải là Äào Liá»…u?
Tiểu Lan hoảng hốt vừa thối lui vừa lắc đầu và lui riết ra ngoài cửa dông luôn.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn theo và vụt thở ra cÆ°á»i nói lầm thầm :
- Äúng là nằm mÆ¡... tại làm sao lại có chuyện ngÆ°á»i giống ngÆ°á»i quá lạ lùng nhÆ° thế chá»›...
Trong lòng cứ hoài nghi và thắc mắc, nhÆ°ng bồn nÆ°á»›c không cho nàng suy nghÄ© nhiá»u hÆ¡n nữa, phải tắm cho mát cái đã rồi có gì sẽ tính sau...
Nàng chắc lưỡi để... mặc kệ và lần cởi dây áo
Tài sản của killer1310

  #17  
Old 16-06-2008, 09:51 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 16

Con mắt sau buồng tắm

Phía ngoài gần cửa bước vào có gắn tấm gương thật lớn.
Tấm gương thâu hết cả gian phòng.
Äúng là ngÆ°á»i biết trang hoàng má»™t cái phòng ngủ, vừa có chá»— đặt bồn tắm, mặt gÆ°Æ¡ng nuốt trá»n và tắm nhÆ° thế thật là thích thú.
Äúng nhÆ° TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi đã khen, ThÆ° HÆ°Æ¡ng quả có vóc ngÆ°á»i thật đẹp.
Nàng không được quá đầy đủ, thành thục như Trương Hảo Nhi, nhưng một đóa hoa bán khai, tuy cành chưa vươn tròn, sớ hoa chưa lộ hẳn mà chính cái “bán khai†đó có một sức hấp dẫn lạ lùng.
Äôi chân của nàng thật suông, mắt cá dợn lên thật khéo.
á»m quá, mắt cá lồi lên nhÆ° cục xÆ°Æ¡ng thừa, mập quá, mắt cá liá»n vá»›i thịt, cổ chân và bàn chân giống cẳng voi.
Bàn chân của ThÆ° HÆ°Æ¡ng trong cái vừa phải, đặc biệt là gót chân của nàng thật nhá», mÅ©i chân thật nhá»n, móng chân bó ôm đầu ngón mÆ¡n mởn hồng hồng...
Chỉ cần nhìn bàn chân không thôi, ngÆ°á»i ta Ä‘oán ra con ngÆ°á»i đẹp xấu. Câu nói đó không ngoa.
Tuy cÅ©ng có trÆ°á»ng hợp ngoại lệ, nhÆ°ng má»™t con ngÆ°á»i có bàn chân đẹp, khó lòng là má»™t con ngÆ°á»i xấu.
Thân hình ngà ngá»c đó chÆ°a má»™t bàn bay đàn ông nào đụng chạm, và nàng Ä‘ang chỠđợi, chỠđợi bao lâu cÅ©ng được, miá»…n ngÆ°á»i ấy phải là Lữ Ngá»c Hồ.
Mặt nàng chợt ửng hồng, không biết do nước còn hơi nóng hay là do cảm giác từ trong tâm tưởng.
Bá»™ quần áo lót trong ngÆ°á»i đã căng vì thấm nÆ°á»›c, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chầm chậm tháo bá» từng phần...
Mảnh vải cuối cùng vừa rÆ¡i khá»i thì nàng vụt hÆ¡i nghiêng mình, hÆ¡i thở nàng ngÆ°ng lại...
* * * * *
Bên trong chá»— đặt bồn nÆ°á»›c, đối diện vá»›i tấm gÆ°Æ¡ng là má»™t cái giÆ°á»ng.
GiÆ°á»ng thật lá»›n.
Màn nhung buông phủ.
Nhìn từ trong gÆ°Æ¡ng, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt thấy trên tấm màn có hai lá»— nhá».
Từ trong hai lá»— nhỠđó, ánh sáng chá»›p ngá»i.
Ãnh sáng con mắt.
Có ngÆ°á»i núp trong màn.
NgÆ°á»i trong đó Ä‘ang rình xem nàng tắm.
Thư Hương vừa hoảng hốt vừa giận dữ, nàng giận đến cứng mình.
Nàng cố cắn răng dằn xuống.
Muốn hành động có hiệu quả là phải bình tĩnh.
Nàng cứ làm như kỳ cỠtrở mình rồi thình lình tung thẳng dậy, nhảy phóng tới chụp lấp tấm màn giật mạnh.
Tấm màn rơi xuống.
Bên trong quả có má»™t ngÆ°á»i.
Má»™t ngÆ°á»i đứng bất Ä‘á»™ng.
Thông thÆ°á»ng, rình xem đàn bà tắm, khi bị bắt quả tang, nhất định ngÆ°á»i rình phải hoảng hốt, nhất định phản ứng tránh né.
Thế nhÆ°ng ngÆ°á»i này thì không.
Hắn đứng như tượng gỗ, mặt trơ trơ không hỠlộ một chút gì.
Mặt hắn như mặt thây ma...
* * * * *
Bộ mặt này không lạ với Thư Hương.
Lưu tiên sinh!
Cái tên Lưu tiên sinh như ác quỷ, như âm hồn cứ đeo riết theo nàng.
Thư Hương hoảng hốt đến gần như á khẩu.
Quả thật nàng không la được.
Nàng há miệng nhưng không phát ra thành tiếng, tay chân nàng bất động.
Y nhÆ° hai hình gá»— được đặt đối diện nhau, cả hai đứng nhÆ° trá»i trồng.
Thư Hương bắt đầu run.
Thế nhưng Lưu tiên sinh vẫn im lìm.
Chân hắn không động, tay hắn không động mà đến đôi mắt hắn cũng không nháy.
Hai con mắt thao láo trơ trơ.
Mô? kẻ đứng trên giÆ°á»ng, má»™t ngÆ°á»i đứng dÆ°á»›i đất, tầm mắt sai mục tiêu, thế nhÆ°ng hắn vẫn trÆ¡ trÆ¡, ánh mắt không lay Ä‘á»™ng.
Bây giỠthì hắn không có nhìn nàng.
Bây giỠthì chân của Thư Hương mới nhúc nhích.
Nàng nhúc nhích được là bỠchạy...
Nhưng chưa tới cửa là nàng khựng lại.
Nàng bỗng thấy lạ lùng.
Nàng chầm chậm lách mình khuất cửa và len lén dòm trở lại.
Lạ lùng chưa?
LÆ°u tiên sinh vẫn đứng y má»™t chá»— nhÆ° bị trá»i trồng.
Chẳng những hắn không máy động mà mắt hắn cũng cứ trơ trơ nhìn tới trước, không đảo mà cũng không nháy.
“Không lẽ hắn bị quá»· bắt hồn?â€
Thư Hương tuy không dám tin rằng nàng lại có thể được vận may như thế, trong lòng nàng tuy vẫn còn sợ hãi, ý nghĩ báo thù cứ thôi thúc nàng, dồn ý nghĩ là hắn bị quỷ ám chỉ có cách đó, nàng mới có cơ hội báo thù.
à nghĩ đó như một sự dẫn dụ mạnh mẽ vô cùng, nàng len lén nhích trở vô...
Lưu tiên sinh vẫn bất động, mắt hắn vẫn cứ trừng trừng nhìn thẳng vỠphía trước.
Thư Hương cắn môi nhích lần, nhích lần...
Khi trở lại tới bồn tắm, nàng thụp xuống và len lén nhìn hắn, nhìn vào mắt hắn.
Hắn vẫn đứng trơ trơ, mắt hắn không hỠchớp.
Thư Hương đưa tay nắm cái chậu sành.
Cái chậu bằng sứ trắng thật tốt, cái chậu Ä‘á»±ng nÆ°á»›c hoa dành xối cuối cùng sau khi tắm xong. Cái chậu nho nhá», chỉ lá»›n hÆ¡n cái tô lá»›n má»™t chút.
Nàng lại nhóng lên.
Hắn vẫn trong tư thế cũ.
Cái chậu này xáng vô đầu hắn, có thể hắn không chết nhưng nhất định là sẽ ngất.
Nàng cầm cái chậu bằng tay phải, cái chậu thật vừa tay.
Tay trái vịn cứng vào thành bồn, Thư Hương canh cho thật đúng và nàng đứng dậy.
Nàng đứng dậy thật nhanh và cái chậu bay ra.
Khi cái chậu đã bay khá»i tầm tay là ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhảy má»™t cái nhÆ° bay ra phía cá»­a.
Nàng dự định, nếu cái chậu làm cho hắn phản ứng, nàng sẽ chạy và la lên, nhưng nàng khựng lại.
Cái chậu trúng ngay đầu hắn nghe má»™t cái bốp. Hắn ngã sấp xuống giÆ°á»ng bất Ä‘á»™ng.
Thư Hương không sợ nữa, nàng quay nhanh trở lại, chụp lấy cái ghế, dang hai tay đập mạnh.
Lại một cái “bốp†nổi lên lần nữa.
Lần này mạnh hơn, đầu Lưu tiên sinh bắn máu.
Hắn vẫn nằm bất động.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng hoàn toàn hết sợ, nàng chụp lấy cổ áo hắn lôi xốc hắn và vật đầu hắn vào thành giÆ°á»ng, nàng dang hai tay tát liên hồi vào mặt hắn.
Thật là thảm hại, giá nhÆ° có ngÆ°á»i thân thuá»™c của LÆ°u tiên sinh ở đây nhất định là không làm sao chịu nổi.
Mặt hắn bầm tím, tóc tai dã dượi y như gà chết nước.
Äánh má»i tay mà vẫn chÆ°a hết tức, ThÆ° HÆ°Æ¡ng kéo xển LÆ°u tiên sinh lại gần bồn nÆ°á»›c.
Nước trong bồn hãy còn khá nóng, nóng thấy hơi lên.
Nước này mà thòng đầu vào thì chắc không phải là dễ chịu.
Thư Hương nắm cổ áo hắn dựng lên xô sấp vô bồn nước, nàng nhận đầu hắn xuống sát đáy bồn.
Không má»™t bá»t nÆ°á»›c bắn lên.
Không lẽ hắn đã chết rồi?
Thư Hương không tin.
NgÆ°á»i luyện võ đến má»™t trình Ä‘á»™ nhÆ° hắn, không chết dá»… dàng nhÆ° thế...
NhÆ°ng tay nàng hÆ¡i má»m lại, cÆ¡n giận đã hÆ¡i nguôi, nàng kéo hắn ra bá» nằm dÆ°á»›i đất.
Mắt hắn vẫn trơ trơ không lộ một vẻ gì.
Không hiểu tại sao, có lẽ không quen chuyện giết ngÆ°á»i, ThÆ° HÆ°Æ¡ng đâm hoảng, nàng kêu lá»›n :
- Ngươi... ngươi chết phải không?
Thật dá»… tức cÆ°á»i, lúc quýnh quáng, nàng đã bá»™c lá»™ tánh trẻ con, bất cứ ai trông vào bá»™ dạng đó dầu không nín nổi...
Quả nhiên, tiếng cÆ°á»i hăng hắc nổi lên, tiếng cÆ°á»i trong vắt :
- Hắn không có chết đâu, nhưng hắn không còn nghe đươc!
* * * * *
Tiếng cÆ°á»i nhÆ° tiếng ngá»c khua.
Thật không có, hay đúng hÆ¡n là rất ít có ngÆ°á»i nào có tiếng cÆ°á»i dá»… nghe nhÆ° thế.
Không cần quay lại, ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng biết đó là tiếng cÆ°á»i của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi.
Tiếng cÆ°á»i là má»™t trong những Ä‘iá»u kiện trá»ng yếu không thể thiếu ở má»™t con ngÆ°á»i làm cái nghỠ“từ thiệnâ€, nếu không được trá»i phú thì cÅ©ng phải dầy công rèn luyện lâu ngày.
Hốt hoảng bây giá» lại hÆ¡i tÆ°ng tức, ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Cô cũng biết tên này?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi lắc đầu, giá»ng nàng khinh bạc :
- Cái hạng con ngÆ°á»i đó không đủ tÆ° cách để biết tôi.
Thư Hương cau mặt :
- Thế thì làm sao hắn lại có mặt tại đây?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i lại :
- Cô thật không biết hắn vào đây?
Thư Hương nói :
- Tự nhiên không biết.
Trương Hảo Nhi nói :
- Tôi cũng không biết...
NhÆ°ng nàng lại cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Không biết hắn vô đây, nhưng tôi biết tại sao hắn như thế.
Thư Hương nôn nóng :
- Nói nghe coi.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Không thấy hắn bị ngÆ°á»i Ä‘iểm huyệt à?
Bây giỠThư Hương mới chợt nhớ.
Rõ ràng hắn bị Ä‘iểm huyệt mà còn bị Ä‘iểm nhiá»u chá»— chứ không phải má»™t.
Võ công của hắn, ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã biết, thủ pháp của hắn, nàng cÅ©ng đã thấy rồi, thế mà hắn bất tri bất giác bị ngÆ°á»i Ä‘iểm má»™t hÆ¡i sáu bảy huyệt nhÆ° thế này, đủ thấy ngÆ°á»i Ä‘iểm huyệt hắn võ công cao không thể nào tưởng tượng được.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Cô biết... à, hay là cô điểm huyệt hắn?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Tôi làm sao có được bản lãnh cao cÆ°á»ng nhÆ° thế đó lận?
Thư Hương cau mặt :
- Nếu không phải cô thì là ai?
Trương Hảo Nhi nói :
- Thử đoán xem?
Thư Hương trầm ngâm lắc đầu :
- Äoán không ra...
Ba tiếng “đoán không ra†vừa dứt thì nàng chợt nhá»›, chụp lấy tay TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i lá»›n :
- Lữ Ngá»c Hồ phải không?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Äó, Ä‘oán đúng rồi đó.
Thư Hương trừng mắt há mồm, xem y như là nàng... muốn ngất.
Qua một lúc khá lâu, nàng nhè nhẹ thở phào :
- Hắn... hắn đến bao gi�
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Äến lúc cô sá»­a soạn tắm.
Và nàng giải thích luôn :
- Lúc hắn đến thì hắn thấy có má»™t bóng ngÆ°á»i thoáng lên đây, hắn hồ nghi nên âm thầm theo dõi, sau cùng hắn bắt gặp tên yêu quái này rình coi cô tắm và hắn Ä‘iểm huyệt...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn lên, nàng thấy phía sau giÆ°á»ng ngủ, trên tÆ°á»ng có cá»­a sổ, chắc chắn cả hai ngÆ°á»i cùng theo cá»­a sổ đó mà vào.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Äiá»u mà tôi lấy làm lạ là chuyện xảy ra nhÆ° thế, tại sao cô lại không hay chút nào cả, không lẽ vừa tắm mà lại vừa nằm má»™ng hay sao?
Quả thật, Trương Hảo Nhi nói mò... mà trúng.
Thư Hương quả có nằm mộng, một cái mộng không thể nói cho ai nghe.
Nàng nhớ tới chuyện suy nghĩ đang tắm và nàng đỠmặt cúi đầu :
- Hắn đâu?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Khi điểm huyệt tên này xong, hắn mới tìm tôi...
Thư Hương cắn môi :
- Sao lúc đó hắn không gá»i cho tôi má»™t tiếng, để cho tôi khá»i bị...
Nàng không nói nổi hai tiếng “dòm lén†vì chưa nói ra mà hai má đã bừng bừng...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Hắn tuy chÆ°a tá»± xÆ°ng là quân tá»­ vá»›i ai, nhÆ°ng ngÆ°á»i con gái không có y phục thì hắn... không muốn gặp mặt.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt há»i :
- Không biết vừa rồi hắn có... có thấy gì không?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Tấm màn đã có lỗ và đã điểm huyệt kẻ rình rập, tự nhiên ai cũng phải tìm hiểu coi tên đó rình cái giống gì chớ?
Mặt Thư Hương vụt đỠnhư gấc chín, nàng nói không kịp thở :
- Rồi... rồi hắn nói làm sao? Hắn nói cái gì?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Thì hắn thấy cái gì hắn nói cái ấy, chớ không lẽ hắn thấy cô tắm rồi hắn lại nói cô... ngủ hay sao?
Thư Hương càng quýnh lên :
- Nhưng hắn nói làm sao?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Làm gì mà tra khảo tôi dữ vậy? Hắn bảo hắn thấy có ngÆ°á»i con gái tắm... hắn nói đẹp lắm... nhất là bá»™ giò đẹp lắm.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vừa run vừa há»i :
- Thật... hắn nói thế à?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Trá»i đất, chá»› tôi đặt chuyện để tế mồ tế tổ tôi hả? Mà có gì đâu lạ, nếu tôi là đàn ông thì tôi cÅ©ng nói thế thôi. Cặp giò cô đẹp lắm.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cúi đầu thật thấp, tuy câu chuyện không có gì đáng cÆ°á»i thế nhÆ°ng nàng cÅ©ng vẫn cÆ°á»i len lén...
Äối vá»›i má»™t ngÆ°á»i con gái, không có gì vui sÆ°á»›ng cho bằng được má»™t ngÆ°á»i mình hằng mÆ¡ tưởng khen mình đẹp.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Tôi chỉ há»i xem cô bây giá» có muốn gặp hắn không?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không đáp mà há»i lại :
- Bây giỠhắn ở đâu?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Ở dưới nhà, tôi đã đưa hắn đến phòng khách dưới lầu rồi.
Câu nói chưa kịp dứt thì Thư Hương đã dợm bước ra.
Trương Hảo Nhi kéo tay nàng lại, nhìn vào thân nàng mà hất hàm :
- Bá»™ tính để nhÆ° thế Ä‘i gặp ngÆ°á»i ta sao? Gấp gì cÅ©ng phải y phục chỉnh tỠđã chứ.
Thư Hương đỠmặt nhưng nàng không cúi đầu nữa, vì nàng còn phải lo thay quần áo.
LÆ°u tiên sinh được kéo đẩy vô gầm giÆ°á»ng, TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi nói :
- Äể hắn tạm nghÄ© nÆ¡i này, lát nữa rồi hẳn tính.
Thư Hương không cần lo tới chuyện đó, nàng lo thay y phục.
Bá»™ nào cÅ©ng đẹp, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chá»n mãi vẫn không xong, nàng cầu cứu vá»›i TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi.
Äàn ông há» Æ°a thích cái gì, tá»± nhiên TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi phải biết rành hÆ¡n ai hết.
Vì đó cÅ©ng là má»™t trong những yếu tố quan trá»ng bậc nhất trong cái nghỠ“từ thiện†của nàng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Cô xem dùm coi tôi mặc bộ nào đẹp nhất?
Trương Hảo Nhi dòm Thư Hương từ đầu đến chân, nàng làm như suy nghĩ thật kỷ rồi mới nói :
- Tự nhiên là cái áo hồng kia là đẹp, nhưng theo tôi thì khác.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i dồn :
- Sao? Khác là bộ nào?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Theo tôi thì cô đừng nên mặc cái gì hết là đẹp nhất.
Äúng là má»™t “chuyên gia†vỠđàn ông nhÆ° ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã nói, nàng rất sành tâm lý đàn ông.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘á» mặt cúi đầu, nhÆ°ng nàng lại cÆ°á»i len lén, nàng tuy thẹn nhÆ°ng lại thấy hay hay...
* * * * *
Lúc Thư Hương bước lên lầu thì tim nàng đập nghe thình thịch.
Lữ Ngá»c Hồ là con ngÆ°á»i nhÆ° thế nào?
Có khôi ngô tuấn tú như trong trí tưởng tượng của nàng không?
Cái mà ThÆ° HÆ°Æ¡ng tin chắc rằng, phải có những vết thẹo trong ngÆ°á»i hắn.
Äàn ông khác hÆ¡n đàn bà, vết thẹo dầu nhiá»u đến đâu, chẳng những không khó coi chút nào mà lại còn biểu hiện vẻ anh hùng khí khái của con ngÆ°á»i đó.
NhÆ°ng dầu thế nào thì Ä‘iá»u chắc chắn là bây giá» không phải là má»™ng Æ°á»›c nữa, nàng Ä‘ang sắp sá»­a gặp mặt con ngÆ°á»i trong má»™ng của nàng rồi.
Thư Hương cúi mặt như đếm từng nấc thang, nhưng thật sự là nàng cũng không thấy nó là thứ gỗ mầu gì.
Mãi cho đến khi bước tới nấc cuối cùng thì nàng mới ngẩng mặt lên và nàng thấy.
Lữ Ngá»c Hồ.
* * * * *
NgÆ°á»i thật của Lữ Ngá»c Hồ vá»›i con ngÆ°á»i trong tưởng tượng của ThÆ° HÆ°Æ¡ng không khác gì cho lắm.
Hắn hÆ¡i cao hÆ¡n ngÆ°á»i trung bình má»™t chút, nhÆ°ng cÅ©ng không quá cao.
Vai hắn rá»™ng, eo lÆ°ng hắn nhá», nhìn qua thật là tráng kiện và hÆ¡i dữ dữ, nhất là hắn lại mặc y phục màu Ä‘en.
Mắt hắn thật sáng, ánh mắt đầy rẩy nhiệt tình.
Mắt hắn lớn và đen.
Má»™t vuông khăn lụa Ä‘á» choàng ngang cổ hắn, phía trÆ°á»›c thắt má»™t cái gút hững há», trông có vẻ vừa ngang tàng vừa phong nhã.
Thư Hương bỗng thấy rằng vuông khăn quàng trên cổ hắn thật đẹp hơn bất cứ quàng ở chỗ nào.
Lúc Lữ Ngá»c Hồ nhìn nàng, ánh mắt hắn mang theo cả má»™t nét cÆ°á»i ấm áp và hòa dịu, bất cứ ai nhìn vào ánh mắt đó, cÅ©ng Ä‘á»u không còn tâm trí để chú ý đến vết thẹo trên mặt hắn.
Lúc hắn nhìn thấy ThÆ° HÆ°Æ¡ng là hắn đứng dậy ngay, chẳng những mắt hắn rạng cÆ°á»i, mà mặt hắn cÅ©ng lá»™ hẳn nụ cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i, thật đẹp.
Rõ ràng hắn rất vui thích khi thấy Thư Hương và hắn cũng không hỠcó ý muốn che giấu sự vui thích đó.
Tim của Thư Hương càng đập loạn lên.
Äáng lý là nàng Ä‘i xuống rất tá»± nhiên, vì nàng đã nghÄ© nhÆ° thế, nhÆ°ng không hiểu tại sao, nàng vụt khá»±ng tại chá»— thang lầu.
Bây giỠthì nàng bỗng phát giác ra rằng nàng đã quên một chuyện.
Từ lúc bắt đầu nghe danh hiệu của Lữ Ngá»c Hồ là nàng đã có rất nhiá»u ảo tưởng.
Tá»± nhiên là trong đó nàng đã nghÄ© đến hoàn cảnh khi nàng gặp được hắn, nghÄ© đến lúc nàng ngồi trong lòng hắn, nghÄ© đến sá»± ấm áp, êm Ä‘á»m dịu ngá»t...
Thậm chí nàng còn nghÄ© đến những ngày cùng nhau chung sống, nàng sẽ cùng hắn uống rượu, đánh cá», cỡi ngá»±a, cùng vá»›i hắn Ä‘i đó Ä‘i đây trong chốn giang hồ, tưởng tượng đến chuyện săn sóc cho hắn, nghÄ© đến má»—i sáng ra khi rá»­a mặt xong, nàng sẽ thay má»™t vuông khăn thật sạch quàng vào cổ hắn và sau đó thì chính tay nàng Ä‘i lo Ä‘iểm tâm cho hắn...
Nói chung, cái gì nàng cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© đến, có những việc nghÄ© thật tỉ mỉ, nghÄ© lại nhiá»u lần.
Thế nhưng nàng lại quên một chuyện.
Nàng quên nghĩ đến lúc gặp hắn thì cần nên nói những gì.
Từ ngày nghe danh tiếng của Lữ Ngá»c Hồ thì trong ảo tưởng của nàng cứ gặp hắn là ngả vào lòng hắn.
Bây giá» gặp rồi, nàng biết đâu thể làm nhÆ° thế được, nàng biết trÆ°á»›c hết phải cùng vá»›i ngÆ°á»i ta nói chuyện, thế nhÆ°ng nàng lại không biết phải nói gì?
Hình nhÆ° Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng không hÆ¡n gì nàng, hắn cÅ©ng không biết nói gì, hắn cÅ©ng đứng im má»™t hồi rồi mỉm cÆ°á»i :
- Xin má»i ngồi.
Bây giỠđã xuống đất bằng mà Thư Hương làm y như là còn trên nấc thang lầu, nàng cúi mặt đếm từng bước một.
Phải đổi bằng một giá rất đắt mới được cái cơ hội bao nhiêu tháng năm mơ tưởng, đáng lý nàng phải chụp lấy, nắm chặc, phải thông minh một chút để thực hiện mơ ước đó của mình, thế nhưng không hiểu sao, xương nàng bỗng như không có lắc léo, tay chân cứng còng, lưỡi lại giống in bị thụt vô và đớ lại.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi không nói gì hết, cô ta đứng dÆ°á»›i đất ngay chá»— thang lầu, má»™t tay vịn lan can, má»™t tay chống nạnh nhìn há» mỉm cÆ°á»i.
CÅ©ng may là còn có cô a đầu Tiểu Lan, cô ta lật đật bÆ°ng trà lại đặt trÆ°á»›c mặt má»—i ngÆ°á»i má»™t chén, khi đặt đến trÆ°á»›c mặt ThÆ° HÆ°Æ¡ng, hình nhÆ° cô ta có nói vài ba tiếng nho nhá» vừa đủ để cho nàng nghe, thế lá»— tai nàng bây giá» y nhÆ° bị đổ đầy nÆ°á»›c lùng bùng, nàng đâu có nghe gì được.
Là a đầu, bưng trà đến là hết nhiệm vụ, không lẽ cứ xẩn bẩn ở đó hoài, vì thế Tiểu Lan phải lui vào, nhưng có lẽ cô ta tức cái gì dữ lắm, cho nên lui vào mà vành môi của cô ta nhếch nhếch thật cao.
Cuối cùng thì Trương Hảo Nhi phải bước ra.
Nàng bước lại và chậm rãi nói :
- Chắc chắn cả tháng nữa cũng mưa không nổi.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Sao cô biết hay vậy?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Nếu có chuẩn bị mưa thì ễnh ương phải mở miệng chớ.
Lữ Ngá»c Hồ nhìn ra cá»­a sổ :
- Ờ hé, trá»i tốt quá.
Miệng TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi không cÆ°á»i, nhÆ°ng thanh âm lại theo tiếng cÆ°á»i :
- Hí hí hí...
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Hí hí nghĩa là gì?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Äâu có nghÄ©a gì, cÅ©ng nhÆ° câu nói vừa rồi của anh vậy đó, hổng có nghÄ©a gì hết, nói cÅ©ng nhÆ° không!
Lữ Ngá»c Hồ cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Chớ nói sao bây gi�
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi nhìn ThÆ° HÆ°Æ¡ng rồi nhìn Lữ Ngá»c Hồ, hình nhÆ° nàng cÅ©ng chịu thua không biết... nói gì...
Tài sản của killer1310

  #18  
Old 16-06-2008, 10:00 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 17

Cơ hội lỡ làng

Nhìn hai ngÆ°á»i má»™t hồi, TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi háy háy mắt vá»›i Lữ Ngá»c Hồ :
- Ãt nhất anh cÅ©ng phải há»i, nhÆ° là “cô nÆ°Æ¡ng quí tánhâ€? A... “cô nÆ°Æ¡ng đại danhâ€? A... “chẳng hay quí quán ở đâuâ€? A... đó, trá»i đất, nói chuyện mà cÅ©ng chá» dạy sao?
Lữ Ngá»c Hồ đằng hắng hai ba tiếng :
- Chẳng hay cô nương quí tánh?
Thư Hương lí nhí :
- Dạ... tôi há» Äào, tên ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Trương Hảo Nhi nhướng nhướng mắt :
- Äó là tiếng nói hay tiếng muá»—i kêu vậy ha?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i ngượng ngập...
NhÆ°ng không khí lúc đó cÅ©ng có vẻ bá»›t nặng ná».
Tiểu Lan vụt chạy ra, cô ta bước lại trước Thư Hương bưng chén trà lên, không biết sao tay như lóng cóng tạt luôn chén trà vào áo Thư Hương...
Xem chừng như là cô cố ý chớ không phải lỡ tay, vì cô a đầu này đâu đến đỗi vụng vỠnhư thế...
Trương Hảo Nhi cau mặt :
- Ngươi làm cái gì thế?
Tiểu Lan vừa phủi áo cho Thư Hương vừa lúng túng :
- Tôi... tôi sợ trà nguội nên tính thay chén khác, không dè lỡ tay...
Cô ta vừa nói, tay vừa phủi, phủi mà cứ đụng đụng vô bụng Thư Hương bằng dáng cách hết sức lạ lùng...
Nhưng bây giỠthì Thư Hương cũng không còn tâm trí đâu để phân biệt cái lạ lùng hay không, nàng đang xính vính vì thân áo bị nước trà thấm ướt.
Trương Hảo Nhi lại gắt :
- Äi vô Ä‘i, chừng nào gá»i sẽ ra.
Tiểu Lan lí nhí trong miệng, phủi thêm mấy cái nữa rồi rón rén vào trong.
Thư Hương cắn môi và vụt nói :
- Tôi... tôi phải thay áo...
Lữ Ngá»c Hồ nói ngay :
- Vâng vâng, cô nương tự nhiên.
Và hắn cÅ©ng đứng lên theo và mỉm cÆ°á»i nói tiếp :
- Tại hạ xin cáo từ, cô nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°á»ng xa mệt má»i cÅ©ng nên ngÆ¡i nghỉ...
Không khí vụt như nặng lại.
Chá» cho Lữ Ngá»c Hồ bÆ°á»›c ra khá»i cá»­a, TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi dậm chân :
- Thật phải bá» không biết bao nhiêu công sức má»›i làm cho hai ngÆ°á»i há»™i diện, thế tại làm sao lại để cho hắn bá» Ä‘i?
Thư Hương đỠmặt :
- Tôi cũng không hiểu... không hiểu tại sao vừa thấy hắn là tôi nói không ra tiếng...
Trương Hảo Nhi lắc đầu :
- NhÆ° vậy thì làm sao mà trói ngÆ°á»i ta được, thấy cô ấm a ấm á»› nhÆ° thế là ngÆ°á»i ta đã nghÄ© đến chuyện rút lui rồi.
Thư Hương cúi đầu :
- Lần sau... lần sau tôi sẽ cố...
Trương Hảo Nhi chắc lưỡi :
- Lần sau, cơ hội biết có dễ không?
Thư Hương chụp tay cô ta khẩn khoản :
- Làm ơn thì làm cho trót mà...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi sặc cÆ°á»i :
- Tôi há»i thật nghe, gặp rồi, bây giỠấn tượng của cô nhÆ° thế nào vá» hắn, nói nghe Ä‘i.
Thư Hương lại đỠmặt :
- Tự nhiên... tự nhiên là... tốt.
Trương Hảo Nhi gặn lại :
- Nhưng mà tốt như thế nào mới được chớ?
Thư Hương đáp :
- Hắn tuy nổi danh nhÆ°ng con ngÆ°á»i không kiêu ngạo, không thô lá»—, đối vá»›i tôi lại lá»… mạo Ä‘Æ°á»ng hoàng...
Äôi mắt nàng lại mÆ¡ màng nhÆ° Ä‘ang bắt đầu... dệt má»™ng.
Trương Hảo Nhi háy mắt :
- Còn gì nữa?
Thư Hương nhè nhẹ thở ra :
- Những gì khác nữa thì... thì tôi làm sao nói được... nói chung là hắn tốt, tôi... tôi chá»n không lầm...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Nghĩa là cô vẫn muốn được gả vỠcho hắn phải không?
Thư Hương cắn môi không nói...
Trương Hảo Nhi nói :
- Không phải chuyện của tôi đó nghe, nếu cô không nói thật thì tôi không biết đa.
Thư Hương đâm hoảng chụp tay cô ta :
- Cái ý của làm thinh, cô lại không biết nữa sao?
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi sặc cÆ°á»i :
- Thật kỳ cục, tôi chịu thua các cô tiểu thơ luôn...
Nàng nhìn Thư Hương và nghiêm mặt nói tiếp :
- Äã quyết gả vá» cho hắn thì phải cố nắm lấy cÆ¡ há»™i đó nghe.
Thư Hương đỠmặt gật gật đầu...
Trương Hảo Nhi nói luôn :
- Bây giá» thì cÆ¡ há»™i không còn nhiá»u đâu, tối Ä‘a là tôi chỉ có thể giữ hắn được má»™t vài hôm thôi.
Thư Hương nhướng mắt :
- Một vài hôm? Sao mà ít vậy? Tôi... tôi biết làm sao?
Trương Hảo Nhi nói :
- Má»™t vài hôm mà còn chê ít? NgÆ°á»i ta chỉ cần má»™t vài tiếng đồng hồ là quá dÆ° rồi. Nè, nếu là tôi đó nghe, ná»­a tiếng đồng hồ thôi.
Thư Hương nói :
- Nhưng tôi... tôi thật không biết phải làm sao...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Thật là Ä‘iên, nhá»› rằng có những chuyện không cần ai dạy cÅ©ng biết nhÆ° thÆ°á»ng, chẳng lẽ chá» tôi nắm tay hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a dắt Ä‘i... Ä‘á»™ng phòng nữa sao?
Cô ta cÆ°á»i hăng hắc và bá» Ä‘i ra, tiếng cÆ°á»i kéo dài lên tá»›i nhà trên và ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng nóng rần đôi má...
“Có những chuyện không cần ai dạy...â€
Thư Hương đứng ngẩn ngơ và bất giác đưa tay rỠlên ngực mình, hai má nàng đỠứng...
Thật lâu nàng cắn môi chầm chậm bước lên lầu.
Dưới lầu bây giỠkhông còn ai cả.
Cô a đầu Tiểu Lan len lén bước ra.
Cô ả liếc xuống chỗ khách ngồi khi nảy và khựng lại...
Mảnh giấy vo tròn mà cô ta cố ý trao cho Thư Hương lúc nãy nằm trơ trơ dưới đất.
Cô ta dậm chân tức tối và định chạy lên lầu thì ngay lúc ấy trên lầu có tiếng la hớt hải...
* * * * *
Lưu tiên sinh biến mất.
Rõ ràng hắn không còn cựa quậy, rõ ràng Thư Hương đập hắn nhừ tử, nhận đầu hắn vô bồn nước, hắn cũng im rơ...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng khi bÆ°á»›c lên lầu, gần nhÆ° không còn nhá»› đến cái tên LÆ°u tiên sinh yêu quái đó nữa. Äã gặp Lữ Ngá»c Hồ là nàng không thể nhá»› gì nữa cả, giá nhÆ° bây giá» có ai há»i tuổi chắc nàng cÅ©ng quên luôn.
Mãi cho đến khi ngồi lên giÆ°á»ng nàng má»›i nhá»› và cúi đầu dòm xuống.
Cái con quá»· sống đó đến không ai hay, bây giá» Ä‘i cÅ©ng không ai biết, con ngÆ°á»i nhÆ° hắn, má»™t khi đã Ä‘eo dính ai rồi thì chắc chắn không thể gở ra...
Chỉ cần nghÄ© đến đó là ThÆ° HÆ°Æ¡ng hồn bất phụ thể, nàng nhảy xuống giÆ°á»ng nhÆ°ng cÅ©ng không còn sức để chạy, nàng đứng má»™t chá»— la khan và cÅ©ng chỉ la được má»™t tiếng rồi thôi.
Cho đến lúc Trương Hảo Nhi lên tới, nàng vẫn còn run bắn tay chân, mình mẩy lạnh ngắt như sắp chết.
Vừa thấy TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chạy vá»™i lại và ôm chầm lấy cô ta khóc rống lên nhÆ° má»™t đứa trẻ bị ngÆ°á»i hiếp đáp bây giá» tức tưởi vá»›i ngÆ°á»i chị cả.
Nàng vừa khóc vừa run rẩy :
- Hắn... đi rồi.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi vá»— vá»— vai nàng dịu giá»ng :
- Äi thì Ä‘i, đừng có sợ, có tôi đây, cô đừng sợ hắn.
Thư Hương nói :
- Nhưng tôi biết rồi hắn sẽ đến, hắn đã biết tôi ở đây, thì nhất định không bao giỠhắn chịu buông tha tôi đâu...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Nhưng hắn là ai? Và tại sao lại cứ đeo theo cô như thế?
Thư Hương vừa lau khô nước mắt thì bây giỠnước mắt lại trào ra, nàng nói :
- Tôi cũng không biết nữa... không hiểu tại sao hắn cứ theo tôi hoài... tôi không có làm gì... tôi cũng không có đắc tội với hắn...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Thế nhưng cô rất sợ hắn phải không?
Thư Hương run rẩy :
- Quả thật tôi sợ hắn lắm, hắn không phải là ngÆ°á»i...
Chợt nghe có tiếng ngÆ°á»i nói vá»ng lên :
- Bất luận hắn là ngÆ°á»i hay quá»·, cô cÅ©ng đừng sợ nó, nếu hắn dám đến đây lần nữa, tôi sẽ làm cho hắn chết Ä‘i.
Lữ Ngá»c Hồ lên tá»›i.
Giá»ng nói của hắn không lá»›n, rất nhu hòa nhÆ°ng thật sắc, có lẽ lòng tá»± tin của hắn đã chuyá»n theo lá»i nói và chuyá»n vào lòng ngÆ°á»i khác.
Trương Hảo Nhi bĩu môi :
- Hắn vốn đã không đi được rồi, nếu giả như tôi mà điểm vào huyệt hắn thì nhất định ngàn năm hắn cũng đừng mong lết nổi chớ đừng nói chuyện đi.
Lữ Ngá»c Hồ mỉm cÆ°á»i :
- Quả thật tôi đáng trách, vì Ä‘iểm nhẹ, thật ra thì khi thấy hắn, tôi cÅ©ng chÆ°a biết chắc hắn là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào.
Trương Hảo Nhi “hứ†một tiếng lớn :
- Rình coi lén má»™t ngÆ°á»i con gái Ä‘ang tắm chẳng lẽ lại là ngÆ°á»i tốt hay sao?
Lữ Ngá»c Hồ ấp úng :
- Tôi nghĩ... dòm một chút...
à hắn muốn nói tội đó chưa đáng chết, nhưng khi nói ra hắn thấy kỳ kỳ...
TrÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i con gái mà nói “dòm má»™t chút cÅ©ng chẳng sao†thì nghe bất ổn, vì thế hắn nghẹn luôn.
Trương Hảo Nhi gắt :
- Bất luận nói nhÆ° thế nào, trách nhiệm này anh cÅ©ng phải gánh, vị tiểu muá»™i muá»™i của tôi từ đây vá» sau có chuyện gì xảy ra là tôi há»i anh đó, tôi không biết.
Lữ Ngá»c Hồ mỉm cÆ°á»i thở ra :
- Như vậy là tôi phải...
Trương Hảo Nhi chận nói :
- Äã phải rồi thì phải luôn chá»› sao, vì thế cho nên phải làm tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn.
Lữ Ngá»c Hồ nhăn mặt :
- Nhưng tôi... phải làm sao?
Trương Hảo Nhi nhướng mắt :
- Ủa, sao lại há»i tôi? Phải làm sao thì... các ngÆ°á»i biết lấy chá»›.
Nàng cố ý nhấn mạnh hai tiếng “các ngÆ°á»i†và háy háy mắt vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng...
Lữ Ngá»c Hồ trầm ngâm :
- Chá»› không lẽ cô nÆ°Æ¡ng bảo tôi phải ở lại đây để bảo há»™ Äào tiểu thÆ¡...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Khá hiểu như vậy thì kể ra cũng còn có chút thông minh.
Núp riết sau lÆ°ng của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi, bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng phải bật cÆ°á»i.
Ban đầu nàng cảm thấy TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi thật không biết lý lẽ gì cả khi không lại trách ngÆ°á»i ta má»™t cách oan uổng, nhÆ°ng bây giá» thì lại cảm thấy cái cô này coi vậy mà... hay.
Cô ta sở dÄ© nói nhÆ° thế là để tạo cÆ¡ há»™i cho mình và Lữ Ngá»c Hồ có dịp gần nhau.
Trương Hảo Nhi lại nói :
- Chẳng những tôi bảo anh phải bảo hộ nàng đơn giản như thế không thôi, mà anh còn phải túc trực ở đây ngày đêm gìn giữ cho đến bao giỠbắt được tên yêu quái đó mới thôi.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Nhưng nếu hắn không bao giỠlộ diện nữa thì sao?
Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt :
- Nếu nhÆ° vậy thì anh phải bảo há»™ nàng cho đến trá»n Ä‘á»i.
Câu nói này thì coi nhÆ° đã “lá»™t†tất cả ra rồi, cho dần má»™t ngÆ°á»i ngu nhất trần gian cÅ©ng phải hiểu, huống chi Lữ Ngá»c Hồ nếu có thật thà cÅ©ng không phải là ngu?
Vì thế, chẳng những ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘á» mặt, mà chính Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng phải sượng sùng.
Nói sượng sùng không cũng chưa đúng, phải nói là vừa thẹn thùa vừa thinh thích.
Bởi vì nếu không thích thì tại sao hắn lại làm thinh.
Hắn ngồi trân mình ra chịu không phải “chịu đòn, chịu Ä‘au†mà là “chịu... quá!â€
Thư Hương vừa khó chịu mà cũng vừa... dễ chịu, nàng cứ núp riết sau lưng Trương Hảo Nhi chớ không chịu ló mặt ra.
Äó là phản ứng tá»± nhiên của má»™t cô gái, nhÆ°ng trong trÆ°á»ng hợp này, cá»­ chỉ đó lại càng giống y nhÆ°... đồng lõa vá»›i câu nói vừa rồi của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi.
NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi đâu lại chỉ nhÆ° thế, cô ta kéo ThÆ° HÆ°Æ¡ng ra phía trÆ°á»›c, làm bá»™ lấy ống tay áo chậm nÆ°á»›c mắt nàng cho thêm phần... thống thiết và cÆ°á»i nói :
- Bây giá» thì đã yên lòng chÆ°a? Có ngÆ°á»i đã Ä‘Æ°a tay bảo há»™ suốt Ä‘á»i nhÆ° thế thì còn sợ gì nữa, cÆ°á»i Ä‘i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thật cÅ©ng muốn cÆ°á»i, nhÆ°ng cảm thấy cÆ°á»i kỳ quá và tuy thấy kỳ kỳ nhÆ°ng rồi cÅ©ng bật cÆ°á»i.
Trương Hảo Nhi vỗ tay :
- Thấy chÆ°a? CÆ°á»i rồi đó, nghe “bảo há»™ suốt Ä‘á»i†là Ä‘ang khóc cÅ©ng phải cÆ°á»i mà!
Thư Hương đấm lên lưng cô ta và ngúng nguẩy :
- Quỷ nà, chán ngắt...
Trương Hảo Nhi vụt bước xê ra :
- Thôi, bây giá» hai ngÆ°á»i ở đây nói chuyện, tôi Ä‘i!
Nàng bước nhanh ra cửa.
Thư Hương lật đật kêu lên :
- Coi... coi... đừng có đi...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi vừa bÆ°á»›c xuống lầu vừa nói vá»ng lại :
- Äã nói chán ngÆ°á»i ta mà còn biểu ở lại làm chi? Làm bá»™ hoài...
Thư Hương đỠmặt cúi đầu...
Bây giỠthì gian phòng bỗng nhiên kỳ cục vô cùng.
Chật không chật mà rộng cũng không rộng, Thư Hương ngồi không được mà đứng cũng không yên...
Nàng bỗng thấy hai cái tay của nàng bây giỠsao... dư quá, không biết đặt ở chỗ nào...
Bây giỠđứng đây mà nàng cảm nghe thân thể nhẹ há»u lãng đãng nhÆ° đứng trên mây, tiếng tim đập thùng thình nhÆ° trống đánh.
TrÆ°á»›c mắt nàng chỉ thấy má» má», nàng thấy hình nhÆ° Lữ Ngá»c Hồ Ä‘ang nhìn nàng và miệng hắn mỉm cÆ°á»i.
Nàng không dám nhìn hắn, nhưng nhắm mắt lại cũng không được, nhưng nếu mở mắt thì không biết phải nhìn... đâu, cuối cùng, nàng đành cúi xuống nhìn hai bàn tay như những búp măng non bóc vỠcủa mình...
Nàng chợt “cảm như†ánh mắt của Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng nhìn ngay xuống đó và nàng chợt thấy bàn tay mình... vô duyên hết sức, nàng muốn giấu nhÆ°ng không biết giấu vào đâu, nàng muốn Ä‘i kiếm cái bao tay mang vô, nhÆ°ng ở đây thì làm gì có thứ ấy?
Nàng mÆ¡ hồ “cảm thấy†bàn tay của Lữ Ngá»c Hồ chầm chậm Ä‘Æ°a ra... Ä‘Æ°a tá»›i sát tay nàng và nhẹ siết lại.
Hai má của ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng nhÆ° hÆ¡ lá»­a, tim nàng đập loạn xà ngầu, muốn nhảy vá»t ra ngoài và nàng nghe hình nhÆ° có tiếng của chàng trai bên má...
Nàng chỉ nghe “hình như†hắn nói, nhÆ°ng nàng không biết nói gì, lần lần nàng lại nghe “hình như†đó là tiếng hát... tiếng thật êm, thật dịu và ngá»t nhÆ° nếm mật...
Nàng đỠđẫn lắng nghe, nàng chỉ nghe thấy âm thanh chá»› không nghe từng tiếng, “hình như†không phải lá»i ca mà tiếng nhạc, tiếng nhạc dặt dìu thấm lần vào cÆ¡ thể, nàng vụt nhÆ° má»m nhÅ©n...
Nàng “cảm nghe†nhÆ° nàng Ä‘ang ngả, Ä‘ang dá»±a vào má»™t chá»— nào êm lắm, ấm lắm và cuối cùng thì nàng thấy thân mình nàng há»ng khá»i mặt đất, nàng cảm thấy nhÆ° đã là đà trong gió...
Nàng nghe tiếng thở, tiếng thở dập dồn của hắn, hơi thở nong nóng phà vào mặt nàng, vào mũi nàng, vào miệng nàng...
Bây giỠthì nàng giống như là đà trong gió...
Tất cả những thứ Ä‘á»u trở thành mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, chỉ có Ä‘iá»u nàng không nghe khó chịu, nàng chỉ nghe lâng lâng khoan khoái...
Nàng thấy cái giÆ°á»ng, cái giÆ°á»ng vốn rá»™ng mênh mông nhÆ°ng bây giá» sao hẹp quá, đã hẹp mà lại chÆ¡i vÆ¡i, cái giÆ°á»ng nhÆ° không phải nằm im mà là Ä‘ang bay, Ä‘ang nghiêng và nàng thì Ä‘ang chá»›i vá»›i...
Thư Hương vụt run khan.
Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng toàn thân bất lực.
Nàng được đặt lên giÆ°á»ng và Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng đã ở trên giÆ°á»ng.
Thư Hương quả tình không biết, hay biết mà rất mơ hồ, nhưng bây giỠthì nàng cảm thấy có một cái gì đó, khiến cho nàng... bất an.
Nàng không hiểu rõ như thế nào là không được? Tại sao không được? Nàng chỉ biết là không thể như thế được...
“Không, không phải nhÆ° thế... NhÆ° thế là không phảiâ€...
Nhưng không phải ở chỗ nào? Tại sao không phải?
Äiá»u đó nàng hoàn toàn không biết hoặc biết rất mÆ¡ hồ.
Nàng chỉ cảm thấy nhất định phải đẩy hắn ra, nhất định phải cự tuyệt...
Nhưng hình như bây giỠcự tuyệt không còn kịp nữa...
Từ trong cảm giác nàng chợt thấy không khí nhÆ° ngÆ°ng Ä‘á»ng.
Mặt giÆ°á»ng thật má»m.
Nệm khá cao và thật êm.
NgÆ°á»i nằm lên Ä‘á»u cảm thấy nhÆ° Ä‘ang nằm trên má»™t đống mây, đống mây xôm xốp Ä‘ang bay, không phải bay mau mà nÆ°Æ¡ng gió là đà...
Nàng không còn đủ sức để cự tuyệt mà cũng không đủ sức để đẩy hắn ra.
Khoản giữa nam nữ có má»™t cái gì thật là vi diệu, nó nhÆ° có cuá»™n giây vô hình má»—i phút má»—i siết lại, không phải chỉ siết cứng hai ngÆ°á»i lại má»™t mà còn trói cứng cả tay chân.
Cũng như khi bị một con trăn quấn hết tay chân rồi thì có muốn vung ra thì cơ hội cũng không còn.
Giữa nam nữ cÅ©ng giống nhÆ° thế, nhÆ°ng không giống hoàn toàn, khi mà tay chân Ä‘á»u được cuá»™n giây vô hình trói nghiến vào nhau, chẳng những không còn cÆ¡ há»™i tháo ra mà thật sá»± thì lòng ngÆ°á»i bấy giá» cÅ©ng không còn muốn thoát...
Toàn thân của ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhÆ° lịm mất, mắt nàng không còn nhìn rõ vật gì, nàng chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lữ Ngá»c Hồ chập chá»n và hÆ¡i thở hắn nóng ran.
HÆ¡i thở nóng nhÆ°ng không khó chịu, không ngá»™t ngạt, đó là hÆ¡i thở kỳ diệu của đàn ông trong má»™t giá» phút nhất định, mà chỉ trong giá» phút đó, ngÆ°á»i đàn bà má»›i nhận ra.
Hình nhÆ° cÅ©ng chỉ có trong giá» phút đó hÆ¡i thở của ngÆ°á»i đàn ông má»›i thật là ngá»t dịu, mặc dầu hÆ¡i thở dập dồn.
Bây giá», cho dầu trá»i đất có lệch nghiêng, chắc chắn há» cÅ©ng không há» hay biết, chỉ trừ má»™t tiếng Ä‘á»™ng, tiếng gõ cá»­a.
* * * * *
Có tiếng gõ cửa.
Có tiếng nói thật gấp của Tiểu Lan ở bên ngoài :
- Äào tiểu thÆ¡... Lữ thiếu gia, đã có Ä‘iểm tâm rồi, tôi vừa má»›i chÆ°ng xong chén yến...
Lữ Ngá»c Hồ nhảy phóc xuống giÆ°á»ng thật mau, y phục của há» hãy còn nguyên.
Hắn mở cửa ra và lớn tiếng :
- Ai biểu Ä‘iểm tâm? Ai gá»i Ä‘iểm tâm? Ai ăn Ä‘iểm tâm? Cút Ä‘i, cút mau...
Không còn tìm đâu được má»™t chút hòa dịu bình thá»i của hắn.
Giá»ng nói và thái Ä‘á»™ của hắn thật dữ dằn.
Con ngÆ°á»i Lữ Ngá»c Hồ má»›i hồi nãy đây và con ngÆ°á»i Lữ Ngá»c Hồ bây giá» y nhÆ° hai ngÆ°á»i xa lạ.
Tiểu Lan nhếch nhếch môi, những cái nhếch thật cao và cô ta vùng vằng đi xuống...
Lữ Ngá»c Hồ hầm hầm kéo cánh cá»­a lại, nhÆ°ng ngay lúc đó thì hắn bị má»™t cái xô thật mạnh.
Bất phòng, hắn văng ra ngoài cửa và cánh cửa đóng sầm.
Không biết từ lúc nào, không biết má»™t lượt vá»›i Lữ Ngá»c Hồ hay sau đó, ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã nhảy xuống, nàng xô hắn ra ngoài, đóng cá»­a lại và đứng dá»±a lÆ°ng nhÆ° cố tấn cho chắc, ngá»±c nàng phập phồng, hÆ¡i thở hào hển...
Lữ Ngá»c Hồ kinh ngạc, hai tay đập cá»­a :
- Làm cái gì vậy? Mở cửa đi, mở đi...
Thư Hương cắn chặt hai hàm răng lại, như không nghe thấy.
Lữ Ngá»c Hồ đập cá»­a má»™t hồi, hình nhÆ° hắn đâm cáu, hán lầm bầm :
- Cái gì lạ vậy? Không lẽ khật khùng?
Thư Hương bỗng cảm thấy hoài nghi.
Nàng hoài nghi không biết mình có đúng phải khật khùng?
Äã bao tháng năm nuôi má»™ng, ăn cÅ©ng mÆ¡, ngủ cÅ©ng mÆ¡, mÆ¡ con ngÆ°á»i đó, mÆ¡ giá» phút đó... Thế nhÆ°ng bây giá» con ngÆ°á»i đó trong vòng tay, chuyện đó sắp phát sinh thì nàng bá»—ng đâm ra sợ sệt, nàng vá»™i đẩy ra.
Bao nhiêu mộng đã thành sự thật thì nàng đẩy ra lập tức.
Tiếng bước chân nằng nặng đi xuống thang lầu.
Thư Hương thở phào.
Nàng cảm nghe nhẹ nhàng mà cũng cảm nghe như... mất mát.
Nhẹ cái gì? Và mất cái gì?
Nàng không ý thức được rõ ràng.
“Hắn Ä‘i rồi, chắc từ đây vá» sau không khi nào trở lạiâ€.
Da mặt Thư Hương vùng tái mét, khóe mắt ửng hồng.
Nàng tức vì không làm sao khóc lên cho thật lớn.
Có tiếng bước chân từ dưới cầu thang dậm lên...
“Hay là hắn trở lại�
Tim của Thư Hương lại bắt đầu... tái đập, nàng nghe rõ tiếng thình thình.
Nàng dá»±a lÆ°ng vào cá»­a thật cứng nhÆ° cố thủ, nhÆ°ng đồng thá»i nàng lại mong hắn đạp tung cánh cá»­a.
Nàng muốn gì? Chỉ có trá»i má»›i biết.
- Mở cửa đi, tôi đây mà.
Tiếng gá»i của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng lại thở phào nhẹ nhõm, nhÆ°ng đồng thá»i tay chân cÅ©ng má»m luôn vì... thất vá»ng.
Cửa mở.
Trương Hảo Nhi xồng xộc đi vào và ngồi phệt xuống ghế, mắt nhìn Thư Hương và lớn tiếng :
- Làm cái quỷ gì vậy? Khật khùng hay sao vậy?
Thư Hương lắc đầu nhưng lại gật gật đầu, nàng ngồi xuống ghế nhưng rồi lại đứng lên.
Äúng là... khật khùng.
Nhìn dáng Ä‘iệu “mất hồn mất vía†của ThÆ° HÆ°Æ¡ng, cÆ¡n giận của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi chừng nhÆ° hạ xuống, cô ta nhìn ngÆ°á»i con gái đối diện trân trân mà không biết phải nói gì...
Äã bao nhiêu công khó, bao nhiêu tâm huyết sấp bày, kéo riết cho hai ngÆ°á»i dính lại vá»›i nhau, đùng má»™t cái xô ngÆ°á»i ta ra cá»­a...
Thư Hương ngồi xuống ghế. Bây giỠnàng ngồi nhẹ chớ không ngồi phệt nữa.
Nàng bây giỠnhư một chiếc ghe nhỠđi ngoài biển cả với bão tố dập dồn, bỗng ghé được vào vùng yên lặng, một cái gì cứ lãng vãng bàng hoàng...
Có phải chiếc ghe khi ngoài khơi đã sấp chìm thật, hay chỉ tại vì quá sợ?
Có phải vừa mới trải qua một cơn bão tố thật sự, hay đó chỉ là cái tự nhiên của sóng biển nhấp nhô?
Trương Hảo Nhi ngồi nhìn nàng và nàng thì đang nhìn xuống...
Tài sản của killer1310

  #19  
Old 16-06-2008, 10:03 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 18

Hôn lá»… thành đấu trÆ°á»ng



Thật lâu, TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi lắc đầu thở dài sÆ°á»n sượt :
- Thật hết biết nổi cô rồi. Tôi đã làm hết sức để tạo cho cô có được cÆ¡ há»™i tốt, chắc cô cÅ©ng biết Ä‘iá»u ấy chá»›?
Thư Hương gật gật :
- Tôi biết...
Trương Hảo Nhi cau mặt :
- Biết thì tại sao lại làm vậy? Khi không rồi phát... Ä‘uổi ngÆ°á»i ta? Cô có biết cÆ¡ há»™i tốt sẽ không bao giỠđến vá»›i mình hoài chá»›?
Thư Hương ấp úng :
- Tôi... tôi sợ...
Trương Hảo Nhi nhướng mắt :
- Sợ? Mà sợ cái gì? Bộ hắn ăn thịt cô sao mà sợ dữ vậy?
Nói đến đây rồi hình nhÆ° nghÄ© ra việc gì, cô ta lại sặc cÆ°á»i :
- Bây giỠcô đâu phải cô bé lên năm lên bảy gì mà lại sợ cái chuyện kỳ cục như thế? Cái chuyện đó ai lại chẳng đi qua một lần, trừ phi cô muốn đi tu.
Thư Hương đỠmặt :
- Thế nhưng... nhưng hắn... hắn làm gì... dữ quá, làm gì như là... như thế làm sao tôi chẳng sợ.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Äiên Æ¡i là Ä‘iên, ngÆ°á»i ta chỉ sợ lạnh nhạt chá»› ai lại Ä‘i sợ vồn vả? Ngu Æ¡i là ngu, cô không hiểu đàn ông má»™t chút nào à? Chính những ngÆ°á»i... hối hả nhÆ° thế là những ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng mình nhất, thích mình nhất đó. Chá»› không lẽ cô lại muốn nhÆ° khi má»›i gặp à? NgÆ°á»i ta lạnh nhạt vá»›i mình thì chính là lúc mà ngÆ°á»i ta nghÄ© tá»›i kẻ khác đó, biết chÆ°a?
Thấy ThÆ° HÆ°Æ¡ng cúi mặt làm thinh, TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Như vậy là cô không phải sợ đâu. Thật là hết chỗ nói, cô thấy như thế là gấp quá, vội quá phải không?
Thư Hương ửng mặt gật gật đầu...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i, cô ta bÆ°á»›c lại vuốt cuốn tóc ThÆ° HÆ°Æ¡ng, y nhÆ° má»™t ngÆ°á»i chị thấy em mình khá» khạo và cô ta dịu giá»ng :
- Thật thì cÅ©ng không phải tại cô, dầu sao cô cÅ©ng là con gái, nhÆ°ng khi cô đến cái tuổi của tôi rồi, cô sẽ thấy chính thái Ä‘á»™ nôn nả của ngÆ°á»i đàn ông nhÆ° thế là cái mà mình cầu không được đó. Cô không nghe ngÆ°á»i ta kể vá» Ngá»c Hồ sao? Hắn là con ngÆ°á»i rất nhiệt tình, trừ phi ngÆ°á»i hắn không yêu. Nhá»› không, lần đầu tiên hồi sáng đó, hắn chÆ°a yêu cô nên hắn đâu có vồn vã vá»›i cô, nhÆ°ng khi hắn đã yêu rồi thì... thì đó là nhiệt tình, biết chÆ°a?
Thư Hương ngập ngừng :
- NhÆ°ng nếu hắn yêu tôi thì hắn phải có vẻ tôn trá»ng...
Trương Hảo Nhi “xì†một tiếng thật dài :
- NhÆ° vậy mà cÅ©ng nói tá»›i ái tình. Cô không hiểu gì cả, có nhiá»u ngÆ°á»i khi đã quá yêu rồi, ngÆ°á»i ta còn không nói má»™t tiếng nữa đó, ngÆ°á»i ta cứ nhÆ° thế, cô không biết ái tình cÅ©ng nhÆ°... má»™t cÆ¡n đói, khi đã quá đói rồi thì ai ở đó mà nhởn nhÆ¡, ngÆ°á»i ta phải cào cấu, ngÆ°á»i ta phải và, phải lùa, phải cho bụng được lÆ°ng lá»­ng rồi má»›i có thể nghiá»n ngẫm, chậm rãi thưởng thức mùi vị được chá»›? à cha, thật khó giải thích ghê Ä‘i... Äúng rồi, tá»± nhiên là phải tôn trá»ng, nhÆ°ng đó là chuyện trÆ°á»›c má»i ngÆ°á»i, còn khi trong phòng kín, mình phải thông cảm, phải Ä‘á»™ lượng trÆ°á»›c... tình yêu, mình phải chiá»u ngÆ°á»i ta má»›i gá»i là đáp lại sá»± nồng nhiệt ấy chá»›.
Cô ta chớp chớp mắt và nói hơi nhỠ:
- Sau này rồi cô sẽ biết, chỉ cần má»™t chút đó thôi, má»™t chút vậy chá»› ghi rất sâu vào tâm khảm của há», có thể nói rằng sau lần đầu đó, ngÆ°á»i đàn ông há» dám Ä‘em cả sanh mạng của hỠđể bảo vệ ngÆ°á»i đàn bà, vì há» thấy ngÆ°á»i đàn bà đã yêu há», bá»™c lá»™ qua sá»± hưởng ứng nồng nhiệt đó. Nói theo cách của võ lâm... thì, khi muốn nắm hết sanh mạng của đàn ông, ngÆ°á»i đàn bà chỉ cần má»—i má»™t “chiêu†đầu, biết chÆ°a? Äồ Ä‘iên!
Hai vành tai của ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘á» á»­ng lên, nhÆ° bao nhiêu máu trong ngÆ°á»i dồn lên nÆ¡i đó, nàng cứ cúi riết mặt xuống chá»› không dám ngẩng lên.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Thôi bá» Ä‘i, sau này rồi rút kinh nghiệm. Bây giá» tôi há»i cô, cô có thật tâm thật ý muốn được gả vá» cho hắn hay không?
Thư Hương ấp úng :
- Hắn đâu?
Trương Hảo Nhi nói :
- Äừng có há»i hắn, cứ trả lá»i cho tôi biết rồi tôi sẽ liệu cho, chá»› bây giá» cô có má»i thỉnh hắn cÅ©ng không thể đến được đâu. Cô không biết cái tá»± ái của đàn ông, nhất là cái tá»± ái chánh đáng của má»™t bậc anh hùng ngang dá»c nhÆ° Lữ Ngá»c Hồ.
Thâu hết tất cả cam đảm từ dÆ°á»›i mắt cá Ä‘em lên, ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nếu tôi bằng lòng thì phải làm sao?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Nếu nhÆ° cô toàn tâm toàn ý thì tôi sẽ tìm cách sắp xếp hôn lá»… hẳn hòi để ná»™i đêm nay hai ngÆ°á»i Ä‘á»™ng phòng hoa chúc.
Thư Hương lại hoảng :
- Trá»i Æ¡i, gấp thế vậy sao?
Trương Hảo Nhi cau mặt :
- Nữa, cÅ©ng vậy nữa. Ngày mai này hắn đã phải vá» Giang Nam rồi, tôi không có cách gì cầm lại được. Nếu cô muốn được cùng Ä‘i vá»›i hắn thì phải làm lá»… thành hôn, chỉ có thế hai ngÆ°á»i má»›i rong ngá»±a bên nhau trẩy há»™i Giang Nam, danh má»›i chánh, ngôn má»›i thuận, không sợ miệng Ä‘á»i đàm tiếu.
Thư Hương ngập ngừng :
- Nhưng... nhưng cũng phải để tôi tính...
Trương Hảo Nhi chắc lưỡi lắc đầu :
- Äúng là dở chứng, suy nghÄ© rồi, đã quyết tâm bá» nhà Ä‘i tìm ngÆ°á»i ta, bây giá» nhÆ° thế là thá»a nguyện, vậy mà còn tính? Tính cái gì nữa chá»›?
Và như đâm ngán cái tánh tình dị hợm của Thư Hương, Trương Hảo Nhi nói xẵng :
- Thôi, được rồi, tính thì cứ tính, nhưng tôi chỉ bảo đảm nội đêm nay, chớ ngày mai, con tuấn mã lướt gió Giang Nam thì tôi không biết làm sao nữa đó nghe. Tôi chỉ giúp theo cái mà tôi có thể cố gắng được thôi.
Thấy Thư Hương vẫn cúi đầu, Trương Hảo Nhi nói tiếp :
- Tôi thấy đây là cơ hội tao phùng ngàn năm một thuở của trai tài gái sắc, cô không chụp kịp cơ hội đó, tôi chỉ sợ ngày sau rất khó khăn.
Thư Hương mân mê vạt áo :
- Nhưng... nhưng Trương cô nương thấy như thế có gấp lắm không?
Trương Hảo Nhi thở dài :
- Nói thật nghe, nếu là tôi thì khá»i Ä‘i, tôi có thể Ä‘i ngay vá»›i hắn bây giá», tôi chỉ sợ cách đến má»™t đêm nay rồi không biết có gì ngoài ý muốn hay không. Bây giá» thì nói gấp, nhÆ°ng khi mà vỠđến Giang Nam, nghe ngÆ°á»i ta đón tiếp reo hò, nghe ngÆ°á»i ta vá»— tay hoan hô “Lữ phu nhân†thì chắc chắn sẽ tiếc rằng sao để cho trể quá!
Thư Hương nhắm mắt lại...
Phảng phất nàng thấy thiên hạ bu quanh, bàn tán: “Phải nhÆ° thế chá»›, phải má»™t tuyệt sắc giai nhân nhÆ° thế má»›i cùng vá»›i Lữ đại hiệp xứng đôi vừa lứaâ€.
Và nàng cũng phảng phất thấy trong đám đông đó có một cái đầu thật lớn của một tên lùn mập, thụt vô thụt ra, trong con mắt nhỠmà dài của hắn bắn ra đầy những tia ngưỡng mộ mà cũng đầy đố kỵ...
Và cũng phảng phất nàng thấy rõ Trương... Óc Mít như phát khóc lên vì tức tối...
Nhưng Thư Hương tỉnh cái mơ màng vì Trương Hảo Nhi lại nói :
- Tôi thấy cô nên quyết định nhanh Ä‘i, nếu không thì ba cái tiếng “Lữ phu nhân†vang dá»™i khắp đại Giang Nam Bắc đó sẽ bị ngÆ°á»i ta cưỡm mất đấy nghe.
Thư Hương vẫn cúi đầu.
Nhưng bây giỠthì nàng đã thấy rõ ràng rồi.
Nàng đã thấy đúng nhÆ° TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi đã nói: “CÆ¡ há»™i tao phùng chỉ đến má»™t lần mà thôiâ€.
Nàng cũng nhớ hồi buổi sớm rồi, suýt chút nữa là nàng đã mất...
Nàng thấy nàng thật là may mắn, giá nhÆ° không nhá» vào lòng tốt của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi thì chắc chắn là bao nhiêu má»™ng Æ°á»›c vừa má»›i tá»›i đã vuá»™t khá»i tầm tay...
Nàng vụt nói lớn lên :
- Không, không ai xứng đáng mang danh vá»ng của Phu Nhân cả, không ai có thể cÆ°á»›p mất cái đó của tôi...
* * * * *
Ão cÆ°á»›i màu hồng.
Mặt của Thư Hương càng hồng hơn nữa.
Từ trong tấm gương, nàng nhìn khuôn mặt của mình và bất giác muốn khen lên vài tiếng.
NhÆ°ng đã có ngÆ°á»i khen rồi.
Trương Hảo Nhi.
Cô ta quấn quýt bên cạnh Thư Hương để phụ lo trang điểm cho nàng, cô ta vừa lăn xăn không ngớt tay, vừa trầm trồ luôn miệng.
Lòng của Thư Hương bây giỠthật rạng rỡ như hoa, thứ hoa xuân tình ái.
Thư Hương chắc lưỡi :
- Thật quả đúng là thiên sanh giai ngẩu, Lữ Ngá»c Hồ quả đã tu nhiá»u kiếp, mà “Lữ phu nhân†công tu chắc cÅ©ng không phải ít...
Cô ta cÆ°á»i nói tiếp :
- Äào Äại Gia khi nhận được tin con gái mình chá»n đúng cho ông ta má»™t ngÆ°á»i con rể xứng đáng nhÆ° thế này, nhất định ông ta sẽ vô cùng thá»a mãn...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng nghe lòng mình có muôn ngàn vị ngá»t.
Má»™t cái má»™ng tuy đã quyết tâm thá»±c hiện, nhÆ°ng thật không có gì chắc chắn, bây giá» thì đã nắm gá»n trong tay...
Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là không có Äào Liá»…u...
NghÄ© đến Äào Liá»…u là lại nhá»› đến Tiểu Lan, nàng há»i :
- Tiểu Lan đâu?
Trương Hảo Nhi đáp :
- Không biết cái con điên điên khùng khùng đó từ sáng đến giỠđâu mất biệt.
Thư Hương nói :
- Tôi có má»™t đứa a hoàn giống nó nhÆ° đúc, tên là Äào Liá»…u.
Trương Hảo Nhi nhướng mắt :
- Vậy nữa sao? Giống lắm à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Nói ra chắc khó tin, má»›i đầu đến đây tôi thiếu Ä‘iá»u bật ngá»­a, tôi ôm nó và há»i tại sao nó ở đây, làm con bé hết hồn, nó tưởng tôi Ä‘iên.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi cÆ°á»i :
- Äã thế thì tôi cho nó theo luôn cô đó.
Thư Hương thở ra :
- Thật là buồn, không có Äào Liá»…u ở đây...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Chớ vậy nó đi đâu?
Thư Hương lắc đầu :
- Ai mà biết, từ ngày lạc nhau tại cái ổ của Vương đại nương thì tôi không còn gặp nó nữa, cũng mong là nó được bình yên...
Trương Hảo Nhi nói :
- Không có Äào Liá»…u thì tôi sẽ Ä‘i gá»i Tiểu Lan cho, có nó thì cÅ©ng không đến đổi buồn đâu.
Cô ta nói xong là xăn xái đi ra...
Vừa ra khá»i cá»­a thì mặt cô ta nặng xuống...
Có bóng ngÆ°á»i thấp thoáng ngoài vÆ°á»n, TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi xăm xăm Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đó và khẽ há»i :
- Tiểu Lan đâu?
NgÆ°á»i núp sau bụi hoa đáp :
- Tôi đã cho ngÆ°á»i coi chừng nó rồi.
Trương Hảo Nhi bước lại gần hơn :
- Coi chừng, đừng cho nó lãng vãng gần Thư Hương, đừng bao giỠcho nó có cơ hội nói chuyện.
NgÆ°á»i đứng sau bụi hoa cÆ°á»i :
- Nếu muốn nó không nói được thì tôi sẽ làm cho nó... nín luôn.
* * * * *
NgÆ°á»i thiếu phụ phù dâu tuy không lá»›n tuổi nhÆ°ng có nhiá»u kinh nghiệm.
Há» gồm má»™t bá»n mấy ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nào cÅ©ng rất thông thạo lo vá» hôn lá»….
Có lẽ há» là những ngÆ°á»i chuyên môn sống vá» nghỠđó.
HỠgiúp cho Thư Hương trang điểm và thay áo thật nhanh.
Phấn son tuy có giúp cho ngÆ°á»i ta rạng rỡ nhÆ°ng phấn son nào cÅ©ng không thể so được vá»›i nét mặt của ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Sắc thái con ngÆ°á»i do lòng hân hoan mà tÆ°Æ¡i đẹp, lòng hân hoan pha lẫn thẹn thùa, đã làm cho vẻ mặt cô dâu trở thành đặc biệt mà bất cứ ngÆ°á»i nào cÅ©ng không có được, cho dầu đó là ngÆ°á»i đẹp, vì thế, từ ngàn xÆ°a, tân nÆ°Æ¡ng nào cÅ©ng đẹp.
Vì vị tân nÆ°Æ¡ng này lại là ThÆ° HÆ°Æ¡ng, nàng đã có sẵn hÆ°Æ¡ng trá»i sắc nÆ°á»›c..
Tiá»n viện văng vẳng tiếng sên phách, tiếng nhạc, tiếng cÆ°á»i, ná»™i thanh âm đó không thôi cÅ©ng đủ nói lên đầy đủ ý nghÄ©a của tiệc cÆ°á»›i rồi.
Tuy hôn lễ cử hành có vẻ vội vàng, nhưng sự chuẩn bị cũng rất là chu đáo, tân khách đến dự cũng không phải ít.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi quả là con ngÆ°á»i giao du thật rá»™ng.
Trong nhà, cái gì cũng có, nhưng chỉ không có nước trà.
Äó là lệ chung cho những buổi tiệc thành hôn.
Cô dâu đã chuẩn bị xong rồi, nhất định không được uống má»™t giá»t nÆ°á»›c nào, bởi vì khi đã Ä‘á»™i vòng hoa, khi đã phủ rèm mặt, thì không thể cởi ra cho đến khi Ä‘á»™ng phòng, cho nên, nếu lỡ chừng mà cô dâu phải Ä‘i ra nhà tiểu thì quả là làm trò cÆ°á»i suốt cả Ä‘á»i ngÆ°á»i, ngoài ra, nhÆ° thế là Ä‘iá»u mà phong tục rất Æ° cấm kỵ.
Cho nên, bất cứ một đám cưới nào, cô dâu luôn luôn nhịn khát.
Trương Hảo Nhi thật là chu đáo.
Nàng chuẩn bị kỷ càng từng chút, không để lầm lỗi có thể xảy ra.
Thế nhưng không hiểu tại sao, Thư Hương vẫn thấy không được ổn.
Không ổn ở chỗ nào, nàng cũng không biết, nhưng nàng cứ cảm thấy như thế.
Lòng mong Æ°á»›c được gả vá» cho Lữ Ngá»c Hồ, bây giá» thì đã hoàn toàn toại nguyện.
Lữ Ngá»c Hồ chẳng những là bậc anh hùng, phong nhã mà lại còn nhu hòa hÆ¡n trong tưởng tượng của nàng nhiá»u.
Má»™t ngÆ°á»i con gái được gả vá» cho hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế nhất định là thá»a mãn...
NhÆ°ng đến khi vỠđến Giang Nam, có lẽ sá»± thá»a mãn, nÆ¡i đó là quê quán của chàng, thân bằng quyến thuá»™c sẽ vì hạnh phúc của chàng mà ca tụng, “Lữ phu nhân†lúc đó má»›i thật là huy hoàng.
NÆ¡i đó hiện có nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘ang chỠđón.
Tất cả Ä‘á»u mỹ mãn, Ä‘á»u đúng vá»›i lý tưởng, thế nàng còn có chá»— nào gá»i là không ổn?
Phải chăng bất cứ ngÆ°á»i thiếu nữ nào khi chuẩn bị Ä‘i vào “thiếu phụ†đá»u có cái bất an nhÆ° thế?
Thư Hương trở ra, nàng dặn lòng hãy gạt ra cho kỳ hết những cái thuộc vỠ“bất an†để hoàn toàn đẫm mình trong ao hạnh phúc.
“Cha mình biết mình thành hôn vá»›i Lữ Ngá»c Hồ, nhất định ngÆ°á»i sẽ hân hoan, nhất định ngÆ°á»i sẽ không trách mình gì cảâ€.
Cho dầu không thá»a mãn ở Ä‘iểm nào, nhất định cha nàng cÅ©ng thấy Lữ Ngá»c Hồ ăn đứt TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít.
NghÄ© đến tên Äại Äầu Quá»· là ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng hÆ¡i cau mặt...
“Cho dầu nhÆ° thế nào, đáng lý mình phải thỉnh hắn uống chén rượu mừng, nếu hay tin mình thành hôn, chắc chắn mặt hắn sẽ tÆ°Æ¡i hÆ¡nâ€.
Nhưng không hiểu sao, Thư Hương cảm thấy rằng chắc chắn từ đây vỠsau sẽ không bao giỠgặp lại hắn nữa.
Nàng bá»—ng thấy nhá»› nhá»› tên Äại Äầu Quá»· ấy vô cùng...
Má»™t ngÆ°á»i con gái trÆ°á»›c giá» thành thân, tâm sá»± ra sao? Cô ta nghÄ© gì nhiá»u nhất?
Chắc chắn đám đàn ông không ai biết được.
Nó là một sự vi diệu lạ lùng mà bất cứ cô gái nào cũng không chịu nói ra.
Tiếng pháo xé tai.
Tiếng pháo thật ồn, nhưng cũng thật là êm tai, chắc chắn không tiếng ồn “điếc con ráy†nào mà lại... êm tai như thế ấy.
Tiếng pháo vừa dứt, tiếng ngÆ°á»i phụ lá»… xÆ°á»›ng lên :
- Nhất bái thiên địa...
Những ngÆ°á»i phù dâu vịn ThÆ° HÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c ra, há» dùng cùi chá» thúc nhẹ nhẹ vào nàng, ngầm bảo hãy mau quì xuống.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng biết rằng sau má»™t lạy này, nàng sẽ không còn là “Äào tiểu thơ†nữa, sau má»™t lạy này, nàng sẽ nghiểm nhiên là “Lữ phu nhânâ€.
Äám phù dâu hình nhÆ° bắt đầu nôn nóng, há» thì thầm :
- Lạy mau đi!
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chỉ nghe tiếng chá»› không thấy ngÆ°á»i.
Bức “màn trinh tiết†bằng lụa đã phủ mặt nàng, không thấy được ai, không thấy được bất cứ cái gì.
Trong lòng của Thư Hương bỗng nhiên nổi lên một sự kinh hoàng kỳ dị...
“Tại làm sao lại không được nhìnâ€. Kết hôn là chuyện quang minh chính đại, mà lại không dám để mặt nhìn ngÆ°á»i?
Tập tục thật lạ kỳ.
Nhưng bây giỠthì không phải Thư Hương thắc mắt vỠtập tục, nàng đang sợ sệt.
Nàng bá»—ng nhá»› lại cái hôn lá»… mà “Tân nÆ°Æ¡ng chính là nàngâ€... hôm đó.
Hôm đó, lão già đánh xe đã nói một câu mà đến chết nàng cũng còn... ớn óc :
“Tân nÆ°Æ¡ng chính là cô đóâ€.
Nhưng bây giỠthì sao đây?
Bây giỠtân lang là ai?
Tá»± nhiên là Lữ Ngá»c Hồ.
Lữ Ngá»c Hồ có thể biến thành LÆ°u tiên sinh không?
Nhất định là không. Nhất định là không, Thư Hương lập đi lập lại trong lòng như thế.
Nhưng tại sao nàng vẫn sợ?
Thư Hương cảm nghe quanh mũi nàng ngưa ngứa, nàng đã rịn mồ hôi.
- “Tân nÆ°Æ¡ng sao còn chÆ°a chịu lạy?â€
Phía tân khách đã có nhiá»u tiếng xầm xì...
Äám phù dâu lại càng nôn, hỠđẩy ThÆ° HÆ°Æ¡ng quì xuống.
Không biết bằng vào phản ứng tự nhiên nào, Thư Hương vụt cứng như khúc gỗ, nàng nói :
- Khoan, chỠmột chút.
“Ủa, Tân nÆ°Æ¡ng sao lại nói?â€
Có tiếng cÆ°á»i trong hàng tân khách và tiếp theo lại có nhiá»u tiếng xì xầm...
Äám phù dâu tái mặt.
Äây là nghỠ“chuyên môn†của há», hỠđã làm cái nghá» này đã gần hai chục năm nay...
Có thể nói cuá»™c Ä‘á»i của há» sống nhá» vào đám cÆ°á»›i, thế nhÆ°ng có đám cÆ°á»›i nào cô dâu dị kỳ nhÆ° thế?
Hàng mấy trăm đám rồi, đám nào cô dâu cũng đâu như cái máy, cứ hể nhích tay một chút là đã râm rấp làm theo, thế sao cô này bỗng đâm... trục trặc ngang như thế?
Rất may là Trương Hảo Nhi đã đi ngay lại và nói nhỠbên tai :
- Tới rồi, tới giỠrồi còn chỠgì nữa?
Thư Hương cắn răng thật chặt và bật nói :
- Tôi... tôi cần phải nhìn hắn.
Trương Hảo Nhi cau mặt :
- Nhìn ai?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng trả lá»i tiếng má»™t :
- Hắn!
Tá»± nhiên TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi đã biết “hắn†là ai rồi, cô ta phát giận nhÆ°ng rồi lại bật cÆ°á»i :
- Gấp cái gì dữ vậy? ChỠchút xíu nữa động phòng rồi thì cô cậu mặc sức mà nhìn nhau, sợ lúc đó rồi đỠmặt không dám nhìn thẳng đấy.
Thư Hương nói :
- Nhưng bây giỠthì tôi cần phải thấy hắn.
Trương Hảo Nhi dậm chân :
- Cái gì kỳ vậy? Tại làm sao lại phải thấy bây gi�
Thư Hương nói :
- Tôi... nếu tôi không thấy rõ hắn là ai thì tôi làm sao yên tâm...
Äúng là bao nhiêu ngàn năm nghi lá»… đã bị hủy bỠở tay nàng, thế nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng vẫn nói tỉnh bÆ¡, nàng không cần đến nghi thức gì cả, nàng phải được yên lòng...
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi tức muốn chết nhÆ°ng lại cÅ©ng tức cÆ°á»i :
- Chẳng lẽ đến bây giá» mà lại sợ lầm ngÆ°á»i?
Thư Hương gật gật đầu.
Trương Hảo Nhi chắc lưỡi :
- Thật là hết chỗ... nhưng cũng được, tân nương cần thấy tân lang thì có ai làm sao cản được?
“Tân nÆ°Æ¡ng cần thấy mặt tân lang cÅ©ng đâu phải là chuyện trái vá»›i đạo thÆ°á»ngâ€?
Tất cả tân khách Ä‘á»u cÆ°á»i ồ.
Nhưng Thư Hương không cần.
Ai nghe chuyện nhÆ° thế mà cÆ°á»i thì ngÆ°á»i đó kỳ cục chá»› không phải nàng kỳ cục.
Tấm “màn trinh tiết†được giở lên.
Trước mắt Thư Hương sáng rực.
Tân lang tự nhiên là đứng trước mặt nàng.
Mặc dầu tia mắt sáng có nhiá»u kinh dị vì hành Ä‘á»™ng ngược Ä‘á»i của cô dâu nhÆ°ng cÅ©ng không vì đó mà làm giảm được vẻ tuấn tú khôi ngô của chú rể.
Hắn nhìn nàng, cái nhìn mang theo nụ cÆ°á»i nhu hòa thê thiếp.
Không có gì ngoài tưởng tượng.
Quả đúng là hắn.
Tân lang quả đúng là Lữ Ngá»c Hồ.
Thư Hương thở phào và má nàng lại ửng hồng.
Bây giá» thì nàng cảm thấy đúng là “chim bị tên thấy cây cong cÅ©ng sợâ€, nàng sợ quá rồi nên đâm ra không gì làm được yên lòng.
Nhưng bây giỠthì đã yên lòng, quá yên lòng.
Phải như vậy mới được chớ.
Bây giỠnàng đã “lớn†rồi, nàng đã khôn rồi, không một ai có thể gạt được nàng nữa cả.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Äủ chÆ°a?
Thư Hương bẽn lẽn cúi đầu, đôi má hồng hồng của nàng bây giỠmới đúng là hoa nở...
Nàng cúi đầu thật thấp.
Bây giá» thì nàng không còn sợ nữa, những vẻ nÆ¡m ná»›p đã trở thành e thẹn và rá»™n lên niá»m vui sÆ°á»›ng...
Vuông lụa màu hồng lại được choàng lên.
Mặt của Thư Hương được che lại như cũ để hành lễ cho đúng với nghi thức.
Bây giỠthì nàng không khó chịu vì vuông khăn nữa, trái lại nàng cảm thấy có vuông khăn đỡ quá, nó giúp nàng giấu được vẻ mặt đỠrần như say rượu của nàng.
Bên ngoài tiếng pháo lại nổi lên.
Hình nhÆ° đây là ngoại lệ, ngÆ°á»i lo hôn lá»… quyá»n biến cho đốt thêm tràng pháo nữa để cho nghi lá»… thêm phần ấm cúng, vì từ nãy giá» có vẻ “lạnh lùng†quá.
NgÆ°á»i xÆ°á»›ng lá»… cất giá»ng thật cao, hình nhÆ° có cao giá»ng được nhiá»u, nuốt đồng tiá»n má»›i ngá»t :
- Nhất bái thiên địa...
Bây giỠthì không còn gì trở ngại.
Bây giỠthì Thư Hương nhất định là phải lạy rồi!
Lần này mà nàng lạy thì quả là một lầm lẫn lớn lao.
Cũng không ai biết được lầm lẫn ấy tại chỗ nào?
Cũng không ai biết được lầm lẫn tại chỗ nào.
“Trai lá»›n phải lấy vợ, gái lá»›n phải lấy chồngâ€.
Äó là chuyện chính đáng hÆ¡n bất cứ chuyện chính đáng nào, nhất là đối vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng, nàng đã hoàn thành má»™ng tưởng, nàng đã toại nguyện thì làm sao lầm lẫn được?
Tài sản của killer1310

  #20  
Old 16-06-2008, 10:04 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 19

Ai là Lữ Ngá»c Hồ



Trước bàn thỠgiăng giăng hỷ trướng.
Cặp “Hồng Äăng Long Phụng†ngá»n đã sáng cao.
Ãnh sáng hồng đăng rá»i vào mặt TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi, da mặt cô ta á»­ng hồng mịn bóng.
Thấy tân nương sửa soạn bộ dạng để cúi lạy, nàng len lén thở phào khoan khoái...
Ngay lúc đó, từ phía ngoài, từ cánh cá»­a nhá» bên hông nhà, má»™t bóng ngÆ°á»i xẹt vào nhÆ° chiếc én, không phải quá nhanh mà vì bóng ngÆ°á»i nhá» thó, bóng đó luồn vào giữa tân lang và tân nÆ°Æ¡ng.
Bây giá» thì má»i ngÆ°á»i má»›i thấy đó là má»™t cô gái, tay cô ta bÆ°ng khay trà, cô ta vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Tiểu thơ, xin dùng trà.
Thật đúng là má»™t đám cÆ°á»›i quá nhiá»u... dị hợm.
Pháo vừa nổ lên, ngÆ°á»i xÆ°á»›ng lá»… vừa hô thì tân nÆ°Æ¡ng trở chứng đòi xem... chàng rể.
Qua được vụ dị hợm đó, pháo được đốt lại, đèn cũng được... làm lại và khi cô dâu sửa soạn cúi mình thì lại có kẻ... dâng trà.
Trá»i đất, hôn lá»… ngÆ°á»i ta rất kỵ cho cô dâu uống trà, nhất là Ä‘Æ°Æ¡ng lúc sá»­a soạn làm lá»… thì sao lại có chuyện... đâm hông nhÆ° thế?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng hốt hoảng, nàng không hốt hoảng vì chuyện... phá đám đó, nàng giật mình vì giá»ng nói của cô gái... quen quen...
Không thể dằn được, nàng hé hé tấm lụa che mặt lên, cô gái Ä‘ang đứng nhìn cÆ°á»i.
Äôi mắt to Ä‘en, cái miệng nho nhá», vành môi nhếch nhếch...
Äào Liá»…u hay Tiểu Lan?
Mà dầu là ai cũng thế, sao lại có cái... màn kỳ cục như thế này?
Vẻ mặt Æ°a nhìn của TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi bây giá» bá»—ng... khó nhìn. Äôi mắt bồ câu, cặp mày vòng nguyệt bá»—ng thành đôi mắt ốc nhồi, cặp chân mày tÆ°á»›ng, sá»± tức tối của cô ta gần nhÆ° muốn xáng cho cô gái má»™t đá văng tuốt ra sân...
Nhưng đây là hỷ sự, trước mắt tân khách vầy vầy làm sao dám có chuyện hành hung, cô ta cố nén nhưng vẫn hầm hầm :
- Äi ra, ai gá»i ngÆ°Æ¡i dâng trà? Cút mau không?
Cô gái lắc đầu cÆ°á»i hì hì :
- Tôi không thể đi ra.
Trương Hảo Nhi trừng mắt :
- Sao? Sao lại không thể đi ra?
Cô gái vẫn toét miệng cÆ°á»i :
- Bởi vì có một vị Lữ công tử bảo tôi nhất định phải ở đây.
Trương Hảo Nhi chồm tới :
- Lữ công tử? Lữ công tử nào?
Cô gái đáp :
- Tôi cÅ©ng không biết nữa, chỉ biết vị đó há» Lữ, tên Ngá»c Hồ.
Trương Hảo Nhi tái mặt, cô ta la át :
- Äồ Ä‘iên, Lữ Ngá»c Hồ Ä‘ang làm lá»… ở đây, còn Lữ Ngá»c Hồ nào nữa?
Cô gái nói :
- Tôi đâu có điên, rõ ràng có một vị Lữ công tử, nhưng không phải là vị này.
Vị tân lang tái mặt, cÆ°á»›p há»i :
- NgÆ°á»i ấy ở đâu?
Cô gái chÆ°a kịp đáp thì chợt có ngÆ°á»i cÆ°á»i lá»›n :
- Äây, ở đây nè.
Tiếng cÆ°á»i và tiếng nói quá lá»›n, quá dài làm cho hai ngá»n “Long Phụng Hồng Äăng†nhóng lên nhÆ° muốn tắt, tất cả những ngÆ°á»i có võ Ä‘á»u biết tiếng nói của má»™t nhân vật ná»™i lá»±c khá cao...
Tiếng nói dứt là má»™t con ngÆ°á»i từ cánh cá»­a hông, chá»— cô gái chạy vào khi nãy bÆ°á»›c vô.
Con ngÆ°á»i đó có cái đầu thật lá»›n, đôi mắt nhá» mà dài.
* * * * *
Trương Dị.
Thiếu chút nữa Thư Hương đã bật kêu thành tiếng.
Thật nàng không bao giá» ngá» tên Äại Äầu Quá»· lại có thể đến đây, càng không ngá» nữa là hắn lại có thể làm... chuyện... phá đám đến thế.
Y nhÆ° là voi sợ sâu, rít chúa sợ gà cồ, dáng cách hung hản vừa rồi của cô ta đối vá»›i cô gái bây giá» tiêu mất hết, cô ta cố gắng cÆ°á»i cÆ°á»i, tiếng cÆ°á»i thật khó nghe :
- Ủa, lại là anh? NhÆ°ng sao đến mà không Ä‘Æ°á»ng hoàng cho vui, lại Ä‘i phá há»· sá»± của ngÆ°á»i ta?
Trương Dị lắc đầu :
- Äây không phải là há»· sá»±.
Tân lang “Lữ Ngá»c Hồ†gân mặt vụt nổi lên, hắn trừng trừng :
- Ai nói đây không phải là hỷ sự?
Trương Dị đáp :
- Ta nói.
Lữ Ngá»c Hồ quát :
- Ngươi là... là cái giống gì chớ?
Trương Dị đáp :
- Ta cũng y như ngươi vậy, không là cái giống gì hết.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng định nói nhÆ°ng nàng lại thôi, nàng đã không ngá» Äại Äầu Quá»· lại dám đến chốn này, hÆ¡n nữa lại dám vô lá»… trÆ°á»›c mặt Lữ Ngá»c Hồ nhÆ° thế ấy...
NhÆ°ng cÅ©ng không hiểu tại sao nàng đã không thấy giận mà lại thấy tức cÆ°á»i...
Nàng chưa kịp có một phán đoán nào, chưa kịp có một nhận định gì, nhưng nàng vẫn thấy vui vui...
Cũng có thể nàng không có ý nghĩ gì cả, nhưng bản chất của nàng là ưa náo nhiệt, cái nghi lễ hồi nãy giỠđã làm cho nàng hơi bực rồi, nàng muốn thay không khí.
NhÆ°ng tân lang thì giận quá mức rồi, hắn há»i :
- Ngươi có biết ta là ai không?
Trương Dị lắc đầu :
- Không biết.
Tân lang vỗ ngực đồm độp :
- Ta là Lữ Ngá»c Hồ, Lữ Ngá»c Hồ chính là ta.
Trương Dị nói lửng lơ :
- Lạ hé?
Tân lang quát :
- Có cái gì đâu lạ?
Trương Dị nói :
- Lạ là ta cÅ©ng là Lữ Ngá»c Hồ.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi gượng cÆ°á»i :
- Thôi mà anh, đùa làm chi mà dai dữ vậy? Äã đến thì ngồi lại đây uống má»™t chung há»· tá»­u, tôi sẽ chuốc rượu cho anh mà, đùa làm chi.
Trương Dị nhương nhướng đôi mắt hi hí :
- Ai đùa? Hắn có thể gá»i là Lữ Ngá»c Hồ thì tại sao ta lại không thể gá»i là Lữ Ngá»c Hồ?
Và hắn quay há»i cô gái :
- Cô tên là gì hé?
Cô gái đáp :
- Tôi tên Lữ Ngá»c Hồ.
Trương Dị chỉ cô ta và nhìn quanh :
- Thấy hôn? Lữ Ngá»c Hồ nữa đó, có ai nói gì đâu? Ai muốn nói sao thì nói chá»›, ai làm chi ai. Cái tên này có thể gá»i là Lữ Ngá»c Hồ thì ai cÅ©ng có thể gá»i là Lữ Ngá»c Hồ, không sao hết.
Tân lang đỠmặt.
Trương Hảo Nhi xanh mặt.
Hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhÆ° ngầm ra hiệu và tân lang thình lình nhảy tá»›i vung tay...
Một bựng bụi đen từ trong ống tay áo hắn bay ra, bay xẹt vào mặt Trương Dị...
Cô gái vội nhảy dang ra bịt mũi...
Nhưng Trương Dị đã hành động.
Con ngÆ°á»i hắn trông úc na úc núc, nhÆ°ng khi hắn hành Ä‘á»™ng thì không phục phịch má»™t chút nào, vùng bụi Ä‘en của tân lang vừa xẹt ra liá»n bị bàn tay của hắn tạo ra sức gió đẩy ngược lại ngay.
Vừng bụi bị dá»™i quá nhanh, đập trá»n vào mặt của ngÆ°á»i vừa tung nó...
Tân lang vùng ôm mặt sặc liên hồi, sặc đến nước mắt nước mũi trào ra và ngã chúi xuống đất nằm bất động.
TrÆ°Æ¡ng Dị nhìn cô gái cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Cái gì vậy he?
Cô gái đáp :
- Mê hồn phấn.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Hạng ngÆ°á»i nào hay dùng thứ đó he?
Cô gái đáp :
- Quân ăn cắp vặt.
Trương Dị gật gù :
- Khá, cô bé này vậy mà khá, biết chuyện hÆ¡n ngÆ°á»i khác.
Cô gái nhếch nhếch môi :
- Chỉ có bá»n ăn cắp vặt, chá»› Lữ Ngá»c Hồ thì có khi nào lại dùng mấy thứ đồ hạ lÆ°u đó.
Trương Dị nhướng nhướng mắt :
- Chắc chắn không phải là Lữ Ngá»c Hồ.
Trương Dị làm bộ trừng trừng, nói tiếp :
- Chá»› ai nói Lữ Ngá»c Hồ, ai nói hắn là Lữ Ngá»c Hồ thì ngÆ°á»i đó là con... bò Ä‘ui.
Cô gái há»i :
- Sao lại là bò đui?
Trương Dị đáp :
- Bò đã là ngu rồi, mà nếu đui nữa thì lại càng ngu hơn... bò nữa.
Cô gái há»i :
- NhÆ°ng nếu hắn không phải là Lữ Ngá»c Hồ thì hắn là ai?
Trương Dị đáp :
- Thì là quân ăn cắp vặt.
Cô gái chớp chớp mắt :
- NhÆ°ng ăn cắp vặt thì lại nhiá»u quá...
Trương Dị nói :
- Hắn là tên hạng bét trong đám ăn cắp vặt, bởi vì hạng bét nên ngu, bởi vì ngu nên mới dùng Mê Hồn Phấn, bởi vì dùng Mê Hồn Phấn thì chính hắn sẽ bị mê chớ không ai mê hết, bởi vì không ai mê hết nên hắn mới mê...
Cô gái ôm bụng cÆ°á»i sặc sụa...
Cô ta hình nhÆ° đã bị “mê†vì cái lối nói có giây có nhợ của gã Äại Äầu Quá»·.
CÅ©ng may là cô ta cÆ°á»i quá cho nên hắn nín luôn, chá»› giá nhÆ° cứ để cho hắn làm tá»›i thì không biết bao giá» má»›i hết cái... bởi vì... của hắn.
CÆ°á»i đã rồi cô gái má»›i há»i :
- Nhưng cho dầu là hạng bét thì... cũng có cái tên gì chớ?
Trương Dị nói :
- Hạng bét thì tên cũng là hạng đó.
Cô gái há»i :
- Vậy thì gá»i hắn là gì?
Trương Dị đáp :
- Tên hắn có xâm trên ngực, cô muốn biết thì lại mà xem.
Cô gái trù trừ :
- Xem biết có dơ con mắt đi không?
Trương Dị nói :
- Xem ít ít một chút, xem sơ sơ thôi.
Vừa nói, hắn vừa khom mình xuống...
Chiếc áo cưới của tân lang lập tức được xé toạt ra, ngực hắn lộ trần.
Ngực hắn xâm một con bướm đậu trên một đóa hoa.
Cô gái nhướng mắt dòm một cái rồi quay qua phía khác lấy tay áo dụi lia lịa, cô ta làm như cái gì của Tân lang bay dính vô mắt rồi vậy.
Vừa dụi mắt cô ta vừa nói :
- Ủa, vậy thì hắn là Hoa Hồ Äiệp?
Trương Dị gật gật đầu :
- Äúng, và từ ngàn xÆ°a cho đến bây giá», ngÆ°á»i mà có tên là Hoa Hồ Äiệp thì toàn là... chó đẻ.
Cô gái cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Không ngá»... thiếu gia lại biết hÆ¡n tôi nhiá»u quá he?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- CÅ©ng không có gì lạ, tại vì cái đầu của ta lá»›n hÆ¡n, chứa Ä‘á»±ng nhiá»u thứ hÆ¡n.
Trương Hảo Nhi cứ đứng lắng nghe, càng nghe cô ta càng tái mét...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng đứng lắng nghe, càng nghe mặt nàng càng Ä‘á» tợn và cuối cùng là nàng xông lại tông vô mặt Hoa Hồ Äiệp má»™t đá làm cho đầu hắn quẹo hẳn má»™t bên...
Nàng giận đến phát điên.
“Không ngá» Äào Tiểu ThÆ¡ lá»±a mãi rồi làm “phu nhân†má»™t tên ăn cắp vặtâ€.
Nghĩ đến câu nói đó, Thư Hương càng giận dữ, nàng xấn lại trước mặt Trương Hảo Nhi quát lớn :
- Ngươi... ngươi có thù oán gì với ta? Tại làm sao ngươi hại ta như thế?
Nàng giận đến hai tay lẩy bẩy và nước mắt muốn trào ra...
Trương Hảo Nhi xanh mặt :
- Xin lỗi, xin lỗi... tôi cũng... cũng bị chúng lừa.
Cô ta cÅ©ng bÆ°á»›c lại tống má»™t đá vào mặt Hoa Hồ Äiệp và hằn há»™c :
- Khốn nạn, ngươi hại ta, khốn nạn...
Cô ta làm luôn hai đá, tỠra cô ta giận gấp hai Thư Hương.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Quả thật ngươi... ngươi không biết?
Trương Hảo Nhi thở ra :
- Tôi đâu có muốn hại cô, làm sao tôi lại đi hại cô? Tôi với cô đâu có oán thù...
Trương Dị cũng vụt thở ra :
- Tôi thì tôi phục cô hết sức.
Trương Hảo Nhi nhướng mắt :
- Anh phục tôi cái gì?
Trương Dị đáp :
- Tôi phục cô đóng kịch giá»i quá!
Cô gái háy háy mắt :
- Có lẽ cô ta nghĩ rằng cô ta có thể lừa được thiếu gia.
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Äáng lý cô ta phải biết rằng không ai lừa được ta cả.
Cô gái há»i :
- Chẳng lẽ trong Ä‘á»i này không má»™t ngÆ°á»i nào lừa được thiếu gia sao?
Trương Dị đáp :
- CÅ©ng có thể có má»™t ngÆ°á»i.
Cô gái há»i :
- Ai vậy?
Trương Dị đáp :
- Chỉ có chính ta mới lừa được ta thôi...
Äại sảnh tá»± nhiên là còn có đông ngÆ°á»i...
HỠlà những kẻ đến đây uống rượu mừng.
Bây giỠxem chừng rượu mừng không uống được mà đổi lại là xem kịch.
Những vai trong vở kịch gần như làm thinh hết, vở kịch thành ra vở kịch câm.
Vì là vở kịch “có nhiá»u Ä‘oạn câm†cho nên phải có xÆ°á»›ng ngôn viên làm việc.
NhÆ°ng há» làm việc khoa há»c lắm, há» làm việc hai ngÆ°á»i, má»™t vấn má»™t đáp, hoặc má»™t nói, má»™t “thêm mắm thêm muốiâ€, thành ra vở kịch dầu không hay, há» làm riết thành hay.
Huống chi, vở kịch này lại quá hay.
Và mặc dầu có nhiá»u Ä‘oạn “câm†tối nghÄ©a, nhÆ°ng nhá» có “nhị vị xÆ°á»›ng ngôn viên†thành thá»­ ra bây giá» ai cÅ©ng Ä‘á»u biết tận tÆ°á»ng.
NhÆ°ng há» chÆ°a chịu vá», vì vở kịch hình nhÆ° còn... khúc nữa và bây giá», màn “võ†bắt đầu.
Thư Hương hầm hầm bước lại xáng cho Trương Hảo Nhi hai tát tay xiểng niểng.
Nàng đánh mà không nói, vì không biết phải nói làm sao.
Da mặt tái mét của Trương Hảo Nhi bây giỠbỗng đỠrần và chuẩn bị chuyển sang màu tím.
Cô gái vỗ tay :
- Äánh đáng lắm, đáng lý phải mạnh tay hÆ¡n...
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i :
- Cái hạng ngÆ°á»i đó da mặt dầy lắm, đánh càng mạnh thì càng Ä‘au tay mình thôi chá»› không ích gì đâu.
Cô gái há»i :
- Như vậy thì mình phải xử trí làm sao?
Trương Dị đáp :
- Hổng có làm sao hết.
Cô gái trố mắt :
- Hổng làm sao hết? Như vậy là thả cô ta sao?
Trương Dị gật gật đầu.
Cô gái há»i :
- Như vậy là... dễ dàng cho cô ta quá đi?
Trương Dị nói :
- Hạng ngÆ°á»i đó trá»i sanh ra để lừa ngÆ°á»i, khi nào há» không lừa ngÆ°á»i thì má»›i là chuyện lạ, vì thế...
Cô gái há»i dồn :
- Sao? Vì thế sao?
Trương Dị đáp :
- Vì thế cho nên khi gặp hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế, thì phải cẩn thận Ä‘á» phòng, tránh xa há» ra, nếu không thì cho dầu chẳng bị mắc lừa cÅ©ng sẽ “vui vẻ†lắm!
Thư Hương nhảy dựng lên :
- Sao? Sao? Ngươi... ngươi bảo ta vui vẻ phải không?
Nàng tức đến nói không ra tiếng.
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i :
- Há» có cưỡng bách cô không? Há» có ép buá»™c cô không? Hay là chính cô theo há», cầu xin theo há»?
Thư Hương nghẹn ngang.
Quả thật Trương Hảo Nhi đâu có ép buộc nàng.
Trương Dị nói chậm rãi :
- Má»™t con ngÆ°á»i khi làm má»™t việc gì Ä‘á»u phải hết sức cẩn thận, mà nếu không cẩn thận để mang lụy vào thân rồi thì đừng có trách ngÆ°á»i, đừng có oán ngÆ°á»i.
Giá»ng hắn bây giá» không có vẻ đùa cợt nữa, hắn nói từ từ, hắn nói từng tiếng chắc nịch :
- Bất luận là ai cÅ©ng Ä‘á»u phải há»c cái câu “tiên trách ká»·, hậu trách nhânâ€, không lo sá»­a mình mà cứ trách ngÆ°á»i thì già Ä‘á»i cÅ©ng chỉ bằng đứa trẻ lên ba.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt trừng mắt và đâm đầu bá» chạy ra phía vÆ°á»n hoa.
TrÆ°Æ¡ng Dị mỉm cÆ°á»i nháy nháy vá»›i cô gái, cô ta cÅ©ng cÆ°á»i và lật đật chạy theo.
Trương Hảo Nhi đứng nhìn Trương Dị chăm chăm và cô ta vụt thở ra :
- Như vậy thì chuyện này anh đã biết trước rồi?
Trương Dị đáp :
- Biết sơ sơ thôi, một vài điểm thôi.
Trương Hảo Nhi nói :
- Má»™t vài Ä‘iểm nhÆ°ng cÅ©ng đã đủ để phá há»ng?
Trương Dị gật gật đầu :
- Cũng vừa đu,?thế thôi.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Bây giỠanh định đối phó với tôi làm sao?
TrÆ°Æ¡ng Dị há»i lại :
- Theo cô thì tôi phải làm sao?
Trương Hảo Nhi cúi đầu :
- Tôi... tôi không phải là kẻ chủ mưu.
Trương Dị gật đầu :
- Tôi biết cô không phải.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi há»i :
- Còn... Lưu tiên sinh đâu?
Trương Dị đáp :
- Cô hãy lo cho cái thân của cô, đừng lo cho ngÆ°á»i khác.
Trương Hảo Nhi cắn môi :
- Nếu tôi hứa với anh từ đây vỠsau tôi sẽ không lừa gạt ai nữa hết thì anh có tin không?
Trương Dị gật đầu :
- Tin.
TrÆ°Æ¡ng Hảo Nhi vụt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Anh thật đúng là má»™t ngÆ°á»i tốt mà cÅ©ng là má»™t con ngÆ°á»i... quái dị.
Sá»± thật thì TrÆ°Æ¡ng Dị tuy có cái tên “Dị†và có nhiá»u hành Ä‘á»™ng má»›i nhìn cÅ©ng hÆ¡i “dị†nhÆ°ng hắn không phải là con ngÆ°á»i “quá dịâ€. Bình thÆ°á»ng hắn quan niệm và hành Ä‘á»™ng hết sức bình thÆ°á»ng, mà lại hÆ¡n ngÆ°á»i, nghe qua nhÆ° trái ngược, song thá»±c tế thì là rất... bình thÆ°á»ng. Nguyên do là tại vì thiên hạ không được mấy ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, không tá»± ty thì lại tá»± tôn, đánh giá ngÆ°á»i khác nếu không quá cao thì lại là quá thấp, hành Ä‘á»™ng nếu không quá sức mình thì lại không hết sức mình, đối xá»­ vá»›i ngÆ°á»i nếu không quá khắc nghiệt thì lại quá dá»… dãi. NhÆ°ng vá»›i hắn thì không.
Hắn làm việc theo một phương thức riêng của hắn.
Äó là má»™t phÆ°Æ¡ng thức tầm thÆ°á»ng và công bình.
Hắn xem hắn rất tầm thÆ°á»ng, mà xem Ä‘á»i cÅ©ng rất tầm thÆ°á»ng, có nhiá»u việc ngÆ°á»i ta cảm thấy là kinh thiên Ä‘á»™ng địa, nhÆ°ng khi hắn nhìn vào thì cÅ©ng rất tầm thÆ°á»ng.
Hắn hÆ¡n ngÆ°á»i ở cái chá»— tầm thÆ°á»ng đó.
Chuyện xảy ra đối vá»›i ThÆ° HÆ°Æ¡ng không thể tầm thÆ°á»ng.
Lúc nàng chạy ra tá»›i vÆ°á»n hoa thì nÆ°á»›c mắt trào ra.
Nước mắt vì sự tức tối mà trào ra.
“TrÆ° Bát Giá»›i... Äại Äầu Quá»·... con heo hèm...â€
Nàng không nói ra tiếng, nàng rủa thầm trong bụng.
NhÆ°ng mà nếu không có Äại Äầu Quá»· thì nàng bây giỠđã là “phu nhân†của tên ăn cắp vặt.
“Con ngÆ°á»i phải há»c Tiên Trách Ká»·, Hậu Trách Nhânâ€.
CÆ¡n gió đêm mát rượi làm cho lòng nàng dịu lại và khi đó thì nàng bá»—ng thấy câu nói đó của Äại Äầu Quá»· có phần... đúng.
Chợt có má»™t bàn tay Ä‘Æ°a tá»›i, có kèm theo má»™t chén trà bốc khói và tiếng cÆ°á»i nho nhá» :
- Tiểu thơ, uống chút trà cho đở khát.
Cô gái đã ra theo, cái miệng nho nhá» cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i, thật ngây thÆ¡ và cÅ©ng thật rắn mắc.
Thư Hương quay lại :
- NgÆ°Æ¡i... là Tiểu Lan hay là Äào Liá»…u?
Cô gái chớp chớp mắt :
- Y như là dầu tôi có biến thành tro, tiểu thơ cũng không quên, cũng vẫn nhận ra...
Ãnh mắt ThÆ° HÆ°Æ¡ng sáng lên :
- NgÆ°Æ¡i là... Äào Liá»…u?
Cô gái nhếch nhếch môi :
- Ai nói tôi không phải là Äào Liá»…u thì ngÆ°á»i đó là còn bò... bò...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng sặc cÆ°á»i :
- Äồ quá»·, Tiểu Äầu Quá»· má»›i gặp Äại Äầu Quá»· là đã há»c của hắn rồi, thế nào rồi ngÆ°Æ¡i cÅ©ng... đắc đạo.
Äào Liá»…u cÆ°á»i :
- Cũng không “đắc†gì lắm, có chăng cũng chỉ theo tiểu thư để giủ màn cho hắn là cùng...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng “cốc†lên đầu Äào Liá»…u :
- Ngươi yên lòng, cho dầu thiên hạ đàn ông chết sạch, ta cũng không thèm lấy hắn đâu mà mong.
Không để cho Äào Liá»…u nói, nàng vá»™i há»i :
- NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i đã biết Lữ Ngá»c Hồ này là... đồ giả phải không?
Äào Liá»…u gật gật đầu.
Thư Hương lại “cốc†lên đầu cô ta một cái nữa :
- Tiểu đầu quỷ, ngươi biết, tại sao ngươi ngậm câm vậy? Tại sao ngươi không nói cho ta biết? Quỷ...
Äào Liá»…u cÆ°á»i nhăn nhó :
- Có lúc nào tôi có cơ hội để nói với tiểu thơ đâu?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Hồi mang quần áo tắm vô, tại sao ta há»i ngÆ°Æ¡i lại không nói?
Äào Liá»…u đáp :
- Lúc đó tôi đã biết có LÆ°u tiên sinh ở trong màn, tiểu thÆ¡ há»i tôi có phải Äào Liá»…u không thì tôi làm sao dám nhận.
Thư Hương khựng lại.
Cứ nghe tới cái tên Lưu tiên sinh là nàng phát lạnh ngang...
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìèð, cat bui giang ho, çîîôèëû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™