|
|
18-11-2008, 08:47 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Tráºn bóng đá
Tác giả: Gayetni
Truyện ngắn Miến Äiện
Uyn Ä‘ang cao hứng chỠđợi mở mà n tráºn đấu bóng giữa Ä‘á»™i nó và đội trÆ°á»ng tiểu há»c Căng-Ä‘an. Nó Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp các cầu thủ trong Ä‘á»™i và thấy tháºt thá»a mãn. Vốn là chân tiá»n đạo, Uyn biết rằng các cầu thủ trong Ä‘á»™i rất tin tưởng và o khả năng của nó. Trong tráºn đấu vá»›i Ä‘á»™i trÆ°á»ng tiểu há»c của là ng To-lay, bá»n chúng đã thắng tá»· số 3-1. Äó hoà n toà n là thắng lợi của Ä‘á»™i Uyn và chÃnh Uyn đã sút hai quả và o gôn. Thêm nữa, trong tráºn đấu vá»›i Ä‘á»™i Ca-in-bin, Ä‘á»™i của Uyn đã thắng vá»›i tá»· số 2-0 trong đó má»™t quả là do Uyn thá»±c hiện. GiỠđây phÆ°Æ¡ng đông mây Ä‘en Ä‘ang kéo đến. Trá»i sắp mÆ°a to, váºy mà đội bóng kia vẫn chÆ°a thấy tá»›i. ở hai bên sân bãi những kẻ hâm má»™ bóng đá đứng ngồi không yên. Há» là ngÆ°á»i ở các là ng lân cáºn: nông dân, chủ ấp, những ngÆ°á»i chăn nuôi bò, há»c sinh ở các chùa chiá»n, dân buôn bán -má»™t đám đông đủ loại. Cá»™t gôn bằng cá»c tre cao, dá»±ng đứng ở hai đầu bãi. Giữa hai cá»c có chăng lÆ°á»›i. Sân bãi là đất cát để cho các cầu thủ chạy được chắc chắn.
- A, hỠđến rồi!
Trong đám đông có ngÆ°á»i kêu lên. Äá»™i bạn và má»™t số ngÆ°á»i Ä‘ang thong thả Ä‘i ra từ phÃa cổng là ng Căng-Ä‘an. Ông bầu của há» khi đã đứng ở sân bãi, quay sang há»i Uyn:
- Nà o các cáºu sẵn sà ng rồi chứ? Cáºu có nghÄ© rằng Ä‘á»™i của cáºu sẽ thắng chúng tá»› không?
- Chúng cháu sẽ cố hết sức để thắng. - Uyn đáp. - Chúng cháu đã dà y công luyện táºp.
Lúc ấy Ä‘á»™i bóng là ng Căng-Ä‘an đã ra đến sân đúng giỠđã định. Äá»™i của Uyn có mặt sá»›m hÆ¡n má»™t chút. Trá»ng tà i là má»™t sinh viên cao đẳng ở thà nh phố gần đó. Khi anh Ä‘i ra giữa sân thì khán giả cÅ©ng bắt đầu la hét ầm Ä©. Hai Ä‘á»™i bóng tiến ra giữa bãi. Hai Ä‘á»™i trưởng ném đồng xu để trá»ng tà i chứng kiến. Äá»™i bóng là ng Căng- Ä‘an chiếm ná»a sân phÃa nam; Ä‘á»™i của Uyn -ná»a sân phÃa bắc. Trá»ng tà i thổi còi cáo hiệu tráºn đấu bắt đầu. Tun đá bóng cho Uyn, Uyn rê bóng và chuyá»n cho HÆ¡-la. Äối phÆ°Æ¡ng chặn lại. Cả hai bên Ä‘á»u cố già nh cho được quả bóng Ä‘ang lăn qua lăn lại giữa sân. Má»™t lần bóng chạm tay má»™t ngÆ°á»i bên Ä‘á»™i Uyn và bá»n chúng phải chịu quả phạt pê-nan-tá. Chúng phải cố gắng hết sức má»›i tránh được bà n thua trông thấy. Thế rồi bóng vượt qua vạch trung tâm lao sang phÃa sân của Ä‘á»™i là ng Căng-Ä‘an. HÆ¡-la lách hết đối thủ nà y đến đối thủ khác và đưa bóng lên phÃa trÆ°á»›c. Uyn lao vượt lên, Ä‘oán trÆ°á»›c bóng sẽ chuyá»n cho nó. HÆ¡-la tránh được má»™t háºu vệ nữa và là m Ä‘á»™ng tác giả chuẩn bị sút. NhÆ°ng bất ngá» nó tạt bóng cho Uyn và đối phÆ°Æ¡ng mất cảnh giác không Ä‘á» phòng Ä‘á»™ng tác bất ngỠấy. Uyn bồi tiếp bằng má»™t cú sút tháºt căng Ä‘Æ°a bóng và o lÆ°á»›i. Thủ môn của đối phÆ°Æ¡ng lao bổ ra nhÆ°ng không kịp đón bóng.
- Và o rồi!
Khán giả reo lên. HÆ¡-la và Cô chạy lại ôm lấy Uyn. Còn Uyn thì sung sÆ°á»›ng vá»›i cú sút của nó. Tráºn đấu tiếp tục. Má»—i khi bóng chạm đến chân của Uyn là khán giả lại gà o lên.
- Hoan hô Uyn!
- Uyn cố lên!
Uyn nghe thấy những tiếng reo hò, cổ vÅ© ngay cả khi Ä‘ang săn bóng ở khắp sân. Uyn tháºt sá»± thá»a mãn và nhất định sẽ cố gắng hÆ¡n nữa để má»i ngÆ°á»i thấy nó tà i giá»i đến mức nà o. Hiệp má»™t kết thúc vá»›i tá»· số 1-0 nghiêng vá» Ä‘á»™i của Uyn. Suốt trong năm phút nghỉ giải lao, Uyn cứ Ä‘i khệnh khạng khắp sân, cà ng ngà y cà ng hãnh diện. Uyn nói vá»›i giáo viên trẻ, ông bầu của Ä‘á»™i:
- Chắc chắn chúng em sẽ thắng thầy ạ.
- Và điá»u đó sẽ là m cho các em trở thà nh quán quân của vùng nà y đấy,- ông giáo đáp.
- Vì váºy các em cần phải cố gắng nữa lên. Trá»ng tà i Ä‘i ra sân và thổi má»™t hồi còi. Các cầu thủ đứng và o vị trà có thay đổi hai bên sân bãi. Và hiệp hai bắt đầu bằng má»™t hồi còi khác. Bên Ä‘á»™i của Uyn má»™t quả bóng vá»t lên trÆ°á»›c dồn ép đối phÆ°Æ¡ng. Uyn không nghÄ© gì khác ngoà i việc phô trÆ°Æ¡ng mình là tà i ba. Bởi váºy nó bắt đầu táºp trung và o lối chÆ¡i cá nhân. Há»… bóng đến chân nó là nó không chuyá»n cho ai mà má»™t mình rê thẳng và o gôn. Nó liên tục tìm cÆ¡ há»™i sút bóng. Trong khi đó Ä‘á»™i bóng là ng Căng-Ä‘an ghi được má»™t bà n thắng. Äiá»u nà y là m cho Uyn tức giáºn chạy lồng lên khắp sân. Có má»™t lúc Uyn đã dẫn được bóng. Giá nó chuyá»n bóng cho HÆ¡-la và HÆ¡-la nháºn được bóng thì sẽ là dịp tốt để là m bà n. NhÆ°ng nó đã không chuyá»n bóng, nó Ä‘ang rê bóng thì má»™t đối thủ khác cÆ°á»›p được.
- NÃ y Uyn,
- HÆ¡-la giáºn dữ gá»i,
- Sao không tạt bóng cho tớ?
NhÆ°ng Uyn không đáp. Nó chỉ nghÄ© đến má»—i má»™t việc là là m thế nà o má»™t mình sút được bóng và o gôn. Tráºn đấu cà ng trở nên ác liệt và đội bóng là ng Căng-Ä‘an lại ghi thêm má»™t bà n nữa. Mặt Uyn Ä‘á» bừng. Nó cố sức chạy theo bóng. NhÆ°ng má»i cố gắng của nó không Ä‘i đến đâu. Rồi sau lúc đó tiếng còi của trá»ng tà i kết thúc tráºn đấu. Tá»· số 2-1 nghiêng vá» phÃa Ä‘á»™i bóng là ng Căng-Ä‘an. Äá»™i bóng của Uyn bị thua. Trên Ä‘Æ°á»ng vá», Uyn Ä‘i bá»™, đầu cúi xuống. Nó không còn tá»± hà o là qUyn quân được nữa. Thủ môn Ä‘i bên cạnh nó nhiếc móc:
- Äó, chỉ vì cáºu chÆ¡i Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c. Cáºu có thấy chúng ta thua chỉ vì cáºu không chuyá»n bóng không? Cáºu chÆ¡i cho má»™t mình cáºu, vì cáºu biết rằng má»i ngÆ°á»i cho cáºu là giá»i nhất, có phải thế không?
Nghe những lá»i nà y Uyn bá»—ng nháºn ra khuyết Ä‘iểm của mình. Nó đã không biết đến khả năng của đồng Ä‘á»™i mà nghÄ© quá nhiá»u vá» bản thân. Nó đã quên rằng sức mạnh của táºp thể Ä‘á»™i lá»›n hÆ¡n bất cứ má»™t cầu thủ nà o. Nó kiêu hãnh vá» tà i năng của nó mà quên mất má»i cái khác. GiỠđây nó nháºn ra rằng mặc dầu khởi đầu Ä‘á»™i nó có thắng, nhÆ°ng vẫn bị thua là vì nó. Nó tiếp tục nghÄ© vá» mình: phải rồi rõ rà ng là lá»—i của mình. Chúng ta đã thua vì mình quá tá»± cao. Mình tháºt đáng trách vì đã là m cho Ä‘á»™i mình bị thua. Giá mình cứ chÆ¡i nhÆ° má»i khi thì chắc Ä‘á»™i mình đã thắng rồi. Tháºm chà cú sút ban đầu của mình cÅ©ng là nhá» HÆ¡-la chuyá»n cho. Mình là ngÆ°á»i duy nhất không biết tin tưởng và o ngÆ°á»i khác. Ngoà i mình ra má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tin tưởng lẫn nhau và chÆ¡i vá»›i tinh thần đồng Ä‘á»™i. Mình tháºt đáng xấu hổ. Cà ng nghÄ© Uyn cà ng cảm thấy cay đắng. Nó không thể tá»± tha thứ. Nó nói vá»›i đồng Ä‘á»™i đứng quanh nó:
- Äúng rồi các cáºu ạ. Äó là lá»—i của tá»›. Tá»› đáng trách vì đã là m cho chúng ta bị thua. Äó là vì tá»› quá kiêu ngạo, tá»› không biết tin và o tất cả các cáºu. Tá»› có lá»—i. NhÆ° váºy là Uyn đã nháºn lá»—i của nó. Trên Ä‘Æ°á»ng vá» nhà cùng các bạn, nó cảm thấy hối háºn.
|
18-11-2008, 08:55 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
BỠbiển
Tác giả: Tiểu Bình
Truyện ngắn Trung Quốc
Lẽi được vá» thăm bà , Hai Khóa rất lấy là m sung sÆ°á»›ng! Từ dạo vá» thăm bà lần trÆ°á»›c đến nay đã hÆ¡n năm năm. Bà em sống ở miá»n biển. Cá»a sông đổ ra biển ở phÃa bắc là ng. Khi nÆ°á»›c thủy triá»u lên, nó nhÆ° má»™t vạt nÆ°á»›c rá»™ng mênh mông tưởng không thấy bá». NhÆ°ng khi nÆ°á»›c thủy triá»u xuống thì hai bên bá» hiện lên hai dải cát và ng. PhÃa nam là ng có những đụn cát phủ cá» và đứng trên những đụn cát nà y em có thể thấy được mặt nÆ°á»›c Hoà ng Hải mênh mông. Hai Khóa thÃch nhìn đăm đăm ra biển; từng vạt nÆ°á»›c xanh nhÆ° ngá»c xen lẫn những vệt sáng và ng Ä‘ang nhảy múa. ở đó có cá, cua và tôm hùm. ở đó cÅ©ng có thể có cả cá to. Thầy giáo bảo rằng còn có má»™t và i loà i hải sản to hÆ¡n cả cái nhà , nhÆ°ng em chÆ°a bao giá» thấy con cá nà o to nhÆ° váºy. Quả tháºt từ khi vỠđây đến giá» em chỉ trông thấy má»—i má»™t con cá nhá». Em tá»± há»i:
“Không biết cá Ä‘i đâu cả rồi?". Cùng sống vá»›i bà còn có gia đình cô chú em và con trai, con gái của há» là Hổ và Hoa! Hà ng ngà y Hai Khóa cùng chÆ¡i vá»›i Hổ ở bá» biển. Cát sạch và mịn. Các em mở phanh cúc áo nằm ngả mình trên cát phÆ¡i nắng. Hổ lá»›n hÆ¡n Hai Khóa má»™t tuổi, nhÆ°ng thấp hÆ¡n, và từ ngà y hai đứa cùng há»c lá»›p bốn, thì Hai Khóa không còn coi Hổ ra gì. Thá»±c ra thì Hổ là chi Ä‘á»™i trưởng thiếu niên, mà Hai Khóa thì chỉ vừa má»›i được kết nạp và o Äá»™i hôm bế giảng năm há»c. Em cứ nghÄ© chi Ä‘á»™i trưởng của em thì phải là ngÆ°á»i có tà i năng hÆ¡n hẳn Hổ kia. Mặt khác, Hai Khóa cÅ©ng phải thừa nháºn rằng Hổ hiểu biết vá» biển nhiá»u hÆ¡n mình. Và dụ: cáºu ta biết khi nà o nÆ°á»›c thủy triá»u thay đổi, loại thủy triá»u nà o mang theo cá, loại nà o mang theo cua. NhÆ°ng Hai Khóa không thể hiểu được tại sao Hổ lại cÆ°á»i em chỉ vì Ãt hiểu biết vá» biển. Má»™t lần em nói:
- Bà ơi hôm nay cháu trông thấy những cánh buồm. Trắng nhÆ° tuyết. Nhiá»u lắm. Ở ngoà i khÆ¡i xa trông chúng chẳng Ä‘á»™ng Ä‘áºy tà nà o.
- Không Ä‘á»™ng Ä‘áºy hả? - Hổ nói xen và o.
- Sao cáºu biết là chúng không Ä‘á»™ng Ä‘áºy?
Äó là vì chúng ở xa, nên cáºu không nhìn rõ đấy thôi. Lần khác nhặt được ở bá» biển mấy mảnh nho nhá», hình thoi xinh xắn nhÆ° chiếc thuyá»n, Hai Khóa sung sÆ°á»›ng khoe vá»›i Hổ. Hổ khịt mÅ©i nói:
- Äó là cái mai má»±c, chúng tá»› ném Ä‘i, còn cáºu thì lại nhặt Ä‘em vá».
Còn cái Hoa thì chạy vỠnói với bà :
- Bà ơi, anh Hai Khóa nhặt mai mực đem vỠnhà .
Tại sao cái con bé hay dá»±ng chuyện ấy lại không thể giữ mồm được nhỉ? Hai Khóa thÃch ngồi xổm trên bãi biển phÃa sau những đụn cát nhìn những là n sóng lăn tăn cuá»™n tròn từ chân trá»i xa xăm đến và o lúc nÆ°á»›c biển lên. Äến khi luồng nÆ°á»›c ầm à o tung bá»t tưởng nhÆ° sắp nuốt chá»ng em đến nÆ¡i, em má»›i nhảy lùi trở lại. Thế rồi những là n sóng rút Ä‘i ngay khi vừa má»›i chạm và o chân em và nÆ°á»›c muối lạnh bắn lên khắp mặt em. Rồi sau đó nÆ°á»›c triá»u lại Ä‘uổi theo em và em lại phải nhảy xa hÆ¡n vá» phÃa sau. Cứ nhÆ° váºy, em tưởng đâu có thể Ä‘iá»u khiển được nÆ°á»›c biển chạy thẳng đến chân những đụn cát. NhÆ°ng khi em lên đụn cát, thì sóng biển lại không chạy theo em, mà từ từ, lặng lẽ rút xuống. Chán quá, Hai Khóa tưởng đâu lôi được sóng biển trÆ°á»n lên những đụn cát kia! Hai Khóa thÃch nhất là đi câu cá vá»›i Hổ. Có lần không há»i ông chú, hai đứa Ä‘em lÆ°á»›i ra cá»a sông. NÆ°á»›c thủy triá»u lúc ấy Ä‘ang dâng lên.
- Nhanh lên, Khóa!
Hổ dịu dà ng gá»i, tay chỉ xuống nÆ°á»›c.
- Nhìn đà n cá kìa!
Hai Khóa chẳng nhìn thấy con cá nà o. NhÆ°ng từ giá» phút ấy cáºu Hổ tưởng nhÆ° lá»›n hẳn lên trÆ°á»›c mắt em. Em tin và o từng lá»i nói của ngÆ°á»i em há», là m ngay tắp lá»± bất cứ việc gì mà Hổ bảo. Và khi giáºt cần câu lên Hai Khóa đã trông thấy cá quẫy và giãy giụa. Hồi há»™p và vui mừng, cáºu la hét đến khản cổ. Lần ấy hai đứa kiếm được ná»a thùng cá. Khóa nhìn những con cá mà không sao tin và o mắt mình nữa. Khi thủy triá»u xuống thì Hai Khóa và Hổ có thể Ä‘i bắt trai ở trên bãi cát bên cá»a sông. Hổ tìm được những con trai to nhÆ° nắm tay của Hai Khóa và có vá» dà y, vân đẹp. Những con trai nà y vùi sâu trong cát mà nÆ°á»›c thủy triá»u thì cứ mà i nhẵn bãi cát đến mức Hai Khóa không thể tìm thấy được má»™t con, mặc dù em đã cố nhìn tháºt kỹ. Chốc chốc Hổ lại dùng đến cái cuốc của em, và rồi em cÅ©ng có Ä‘Ã o được má»™t con. Hổ giải thÃch rằng ở bên trên má»—i chá»— có trai ẩn Ä‘á»u có má»™t lá»— nhá» vì trai cần không khÃ. Hai Khóa cÅ©ng trông thấy những lá»— ấy suốt dá»c bãi cát. Váºy mà khi em Ä‘Ã o những lá»— ấy lên thì chỉ được những con trai nhỉnh hÆ¡n ngón tay cái. Em thất vá»ng. Thấy thế Hổ má»›i bảo em là phần lá»›n trai ở bãi cát đằng nà y bị bắt hết, nhÆ°ng ở bãi cát đầu đằng kia cá»a sông vẫn còn vô khối. Nếu Hai Khóa muốn thì có thể tá»›i đó bắt trai và o má»™t ngà y nà o đó. Hai Khóa “được lá»i nhÆ° cởi tấm lòng", em mÆ¡ Æ°á»›c được xách đầy má»™t há»™p trai vá» nhà . Äể rồi đến ngà y khai trÆ°á»ng em sẽ bà y năm, mÆ°á»i, hay tháºt nhiá»u vá» trai lên mặt bà n há»c là m cho các bạn phát ghen lên. Chiếc vá» trai có thể Ä‘á»±ng bút viết bằng đá, phấn mà u Ä‘á», xanh, v.v...
Các bạn há»c của em chắc hẳn sẽ xúm lại xem và em sẽ cho má»—i đứa má»™t chiếc vá». Không, suy Ä‘i tÃnh lại, em sẽ chỉ cho các bạn em, chứ không cho những ai mà em không thÃch. NhÆ°ng trong khi em Ä‘ang ngóng chỠđược tá»›i đầu cá»a sông đằng kia, thì ngÆ°á»i em há» của em lại có vẻ nhÆ° đã quên chuyện đó. Mà lòng tá»± trá»ng thì lại ngăn không cho em há»i xin Ä‘iá»u mà em thÃch thú. Má»™t hôm Hai Khóa và Hổ Ä‘i từ bãi biển trở vỠđến nhà thì trá»i đã tối. Cô và bà đang và o bếp nấu canh, còn Hoa thì lẽo đẽo theo sau đòi xem há» nấu món gì. Vừa lúc bà quay lại chạm ngay phải ngÆ°á»i cô bé. Bà mắng:
- Cứ thế nà y thì còn hòng là m được việc gì. Hình nhÆ° là bà má»›i má»c thêm má»™t cái Ä‘uôi hay sao ấy. Cái Hoa túm mép áo bà , há»i:
- Bà đang là m gì đấy? Bà cho cháu xem đi!
- Cháu ngoan nà o, Hoa, - bà đang bê một chồng bát, nói. - Cháu đi ra chơi với anh Hai Khóa đi!
- Cháu không thÃch. - Cái Hoa trá» môi nói.
“Ãi chà mà y không thÃch há»!†- Hai Khóa nghÄ©.
- Tao không chơi với mà y nữa, ngay cả khi mà y xin tao".
Sau bữa cÆ¡m tối, bà và cô rá»a bát Ä‘Ä©a, Hổ cho lợn ăn rồi quét sân. Hai Khóa sá»a soạn Ä‘i ngủ. Em trải chiếu trên sân Ä‘áºp lúa ngay trÆ°á»›c cá»a nhà và nằm xuống. Bầu trá»i lóng lánh sao. Gió mát nhẹ có vị mặn chốc chốc từ biển thổi và o. Em không ngủ được, phần vì muá»—i vo ve xung quanh, phần vì em quá trông đợi việc Ä‘i bắt những con trai mà Hổ đã nói tá»›i. Lúc sau Hổ cÅ©ng cắp nách má»™t chiếc chiếu và đi ra. Cáºu ta trải chiếu xuống bên cạnh Hai Khóa và nằm xuống thì thầm:
“Ngà y mai ta Ä‘i kiếm trai ở cá»a sông đằng kia Ä‘i. Cáºu có tham gia không? Hay là không dám?"
- Tất nhiên là tá»› dám chứ, - Hai Khóa hét lên, ngồi phắt dáºy.
- Tại sao tớ lại sợ nhỉ?
- Äừng có hét, - Hổ Ä‘áºp và o chân em nhắc, - chúng ta không được để cho cha biết đấy nhé.
Hai Khóa mở to mắt:
“Sao không được?" - Em há»i thầm.
- "Sao không được" à ? Trẻ con không được lên phÃa bắc cá»a sông. ở đó khi nÆ°á»›c triá»u lên nếu cáºu không chạy tháºt nhanh, thì có khi bị chết Ä‘uối.
- Váºy thì chúng ta sẽ phải là m gì? Hai Khóa thấy hÆ¡i sá» sợ.
- Phải rồi, chúng ta sẽ chạy vá» ngay khi nÆ°á»›c thủy triá»u bắt đầu lên.
Ông chú vỠđến cổng, chiếc áo cánh vắt vai và bảo Hổ Ä‘em thÆ° đến công xã. Hai Khóa hồi há»™p bắt đầu tưởng tượng má»i việc tháºt hấp dẫn trÆ°á»›c khi thiu thiu ngủ. Tối hôm đó em đã nằm mÆ¡. Em và Hổ Ä‘Ã o được cả má»™t giỠđầy trai. Chiếc giá» nặng đến mức hai đứa không sao mang nổi. Rồi trong khi các em còn Ä‘ang loay hoay vá»›i giá» trai, thì nÆ°á»›c thủy triá»u lao vá» phÃa em nhÆ° má»™t bức tÆ°á»ng Ä‘ang chuyển Ä‘á»™ng. Hai Khóa hét lên sợ hãi, trong khi đó thì Hổ bÆ¡i Ä‘i. NÆ°á»›c triá»u xô đến ngà y cà ng gần và ngay khi em vừa xoay mình chạy vá» phÃa bãi cát thì má»™t con sóng to đã chặn Ä‘Æ°á»ng em.
Em báºt dáºy mồ hôi vã ra đầm đìa, tim Ä‘áºp loạn xạ. Mặt trá»i Ä‘á» má»c lên phÃa trên hòn đảo ở ngoà i biển và trên sân Ä‘áºp lúa vắng tanh. Hai Khóa đứng lên chạy và o nhà , nách cắp chiếc chiếu. Cô em Ä‘ang bÆ°ng cÆ¡m ra bà n. Hổ Ä‘ang cho lợn ăn ở sân sau, còn bà thì Ä‘ang kể chuyện cho cái Hoa nghe. Ngay sau đó má»i ngÆ°á»i ngồi và o ăn sáng. Hai Khóa và cÆ¡m ngốn ngấu nhÆ° trút và o há»ng. Bà nhìn em hoảng hốt đến ná»—i đặt phịch cái bát xuống:
- Äừng và cÆ¡m nhÆ° thế, Hai Khóa.
Bà mắng. Cái Hoa nghển cổ nhìn xem ngÆ°á»i anh há» nó là m gì, nhÆ°ng cáºu bé đã ăn xong. Cáºu bé lẻn ra cổng và đứng đó sốt ruá»™t chá» Hổ. Sau cùng ngÆ°á»i em há» của cáºu cÅ©ng đã xuất hiện. Hai đứa nháy mắt cho nhau và bắt đầu chạy ra phÃa biển.
- Hổ!
Bất ngá» chú em gá»i giáºt theo.
- Con rủ anh con Ä‘i đâu váºy? Sân còn chÆ°a quét đấy. Hổ đứng dừng lại nhÆ° ô-tô giáºt phanh, tim Hai Khóa nhÆ° rụng Ä‘i. NhÆ°ng bà em đã cứu nguy.
- Cứ để cho lũ trẻ đi. Bà bảo chú.
- Chúng nó đã phải vất vả há»c táºp cả năm rồi. Mặc chúng muốn là m gì thì là m, coi nhÆ° thay đổi không khÃ. Äến “ma quá»·" cÅ©ng cần phải nghỉ ngÆ¡i nữa là . Thế là ông chú trở nên dá»… dãi, ông chỉ dặn chúng:
- Äược đấy, nhÆ°ng chúng mà y phải nhá»› là không được lá»™i qua cá»a sông đấy.
Hổ nói to lên đáp lại gì đó rồi cầm tay Hai Khóa chạy tiếp. Thủy triá»u Ä‘ang xuống thấp. Bầu trá»i mà u xanh thẫm, mặt trá»i chiếu lên cát và ng là m chói mắt. Những con dã trà ng Ä‘ang báºn rá»™n Ä‘Ã o hang. Chúng Ä‘iểm lên bãi cát mịn những viên cát tròn nhÆ° những hạt Ä‘áºu và ném Ä‘i xa, xa mãi. Những viên cát bị ném sáng lên dÆ°á»›i ánh nắng tá»±a nhÆ° những hạt ngá»c trai và quay trong không khà giây lát trÆ°á»›c khi rÆ¡i xuống đất. Là n gió ấm thổi tá»›i mang theo hÆ°Æ¡ng vị của đại dÆ°Æ¡ng.
- á»’, há»ng rồi! Hổ dừng lại.
- Chúng ta quên mất rổ và cuốc. Hai Khóa cÅ©ng đứng dừng lại. Hổ nhìn lại phÃa sau rồi nhìn trá»i:
- Không sao!
- Em nói và phẩy tay tỠý cho qua.
- Thôi, Ä‘i tiếp Ä‘i. Chúng ta phải móc trai bằng tay và đựng và o áo váºy.
Chúng chạy tiếp. Những viên cát tròn mịn lạo xạo dưới chân, cù êm ái và o gan bà n chân trần của chúng.
Chẳng bao lâu chúng chạy tá»›i ngay rìa những tảng đá lởm chởm. Những tảng đá nà y không cao lắm, khi nÆ°á»›c triá»u lên chúng trở thà nh những tảng đá ngầm nhô ngá»n lên trên mặt nÆ°á»›c.
“Chắc là ở đây đây"
Hai Khóa nghÄ©. Nhìn lại đằng sau, em thấy ngôi nhà của bà đã khuất. ở phÃa trÆ°á»›c, nÆ¡i cá»a sông, má»™t vạt nÆ°á»›c trắng hẹp sáng má» má», y nhÆ° dạo trÆ°á»›c em đứng ở bá» biển nhìn ra cÅ©ng thấy thế. Em há»i:
- Chúng mình sắp đến chưa?
- Còn lâu. - Hổ đáp lại, tháºm chà không ngẩng lên.
- Tất cả những ba dặm Ä‘Æ°á»ng, mà chúng ta chỉ má»›i Ä‘i được má»™t dặm.
- Sao! Ba dặm cơ à ? Lẽ nà o chúng ta ra thẳng biển?
NhÆ°ng Hổ chạy tiếp không nói má»™t lá»i. Và không muốn bị coi là ngÆ°á»i hèn, Hai Khóa cÅ©ng chạy theo. Sau khi đã qua bãi cát, chúng tá»›i má»™t vạt đất bùn. Bùn qUynh và trÆ¡n, ở đây có nhiá»u đá sắc và vá» hà . Thỉnh thoảng chân Hai Khóa bị vá» hà cứa và o và cà ng Ä‘i xa em cà ng cảm thấy khó khăn. Em nhón gót cẩn tháºn nhÆ°ng má»—i bÆ°á»›c lại phải kéo chân lên. Váºy mà nhiá»u lúc em vẫn bị ngã, bá»™ quần áo trắng của em bám đầy bùn và lÆ°ng thì Ä‘au. ấy thế mà Hổ thì không ngã má»™t lần. Cáºu ta bÆ°á»›c nhanh, đặt bà n chân xuống bùn và chốc chốc dừng lại chá» ngÆ°á»i anh há». Trong khi hai anh em Ä‘i tá»›i cá»a sông thì mặt trá»i hầu nhÆ° đã chiếu thẳng và o đầu chúng. Cá»a sông nhÆ° má»™t sợi dây trắng chạy từ phÃa xa xa lại đủ sức kéo được má»™t chiếc thuyá»n buồm to. Hổ lẳng lặng cởi quần áo cầm tay giÆ¡ lên cao quá đầu, từ từ lá»™i xuống nÆ°á»›c. Hai Khóa theo sát. Thủy triá»u Ä‘ang xuống nhanh. Hai Khóa giữ thăng bằng má»™t cách khó khăn và gần nhÆ° muốn ngã. May sao nÆ°á»›c không sâu, lá»™i chỉ đến khoeo chân. Hổ giúp đỡ ngÆ°á»i anh há» má»™t tay cho đến khi ra tÃt bỠđằng kia. Bây giá» các em đã ở trên má»™t bãi cát và ng rá»™ng lá»›n, kéo dà i xa tÃt, vượt ra ngoà i tầm mắt và không má»™t bóng ngÆ°á»i. Hổ đặt áo xuống đất và bắt tay và o việc đắp hai ụ cát ở sát mép nÆ°á»›c. Hai Khóa Ä‘ang ngạc nhiên nhìn ngÆ°á»i em há» của em là m gì, thì Hổ đã đứng lên bảo:
- Tá»› Ä‘i ra xa, đến chá»— có nhiá»u trai. Còn cáºu phải ở lại đây canh chừng. Há»… khi nà o thủy triá»u bắt đầu liếm và o các ụ cát thì gá»i tá»› ngay, và chúng ta sẽ bắt đầu vá» ngay.
Hai Khóa không thÃch việc sắp xếp nà y, nhÆ°ng em phải đồng ý. Còn Hổ thì cứ trần truồng nhÆ° thế mà chạy Ä‘i. Hai Khóa nằm trên bãi cát nhìn chằm chằm và o các ụ cát. ánh mặt trá»i chiếu và o em và trong chốc lát má»™t lá»›p muối má»ng che phủ toà n thân em. Thấy mình Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c, em ngồi dáºy nhìn xung quanh. Hổ Ä‘ang ở xa. ở đằng xa có mấy con chim hải âu lượn vòng là là trên mặt đại dÆ°Æ¡ng.
Ngay láºp tức em cảm thấy hoà n toà n trống trải và bắt đầu sợ hãi. Không có ai ở gần cả. Em tháºm chà không thấy được ngôi nhà . Em sẽ là m gì đây khi thủy triá»u bất ngá» lên? Em sợ hãi rùng mình, nhìn quanh hoảng hốt. Em bá»—ng nhá»› đến cái tai nạn suýt xảy ra ở nhà hồi mùa hè năm ngoái. Hôm ấy là má»™t ngà y đẹp trá»i, em cùng vá»›i mấy bạn há»c Ä‘ang tắm ở con sông rá»™ng gần là ng. NÆ°á»›c trong và không sâu lắm. NhÆ°ng bất ngá» chúng nghe thấy tiếng kêu gà o ở phÃa ngược dòng và có ai đó kêu cứu. Hai Khóa ngẩng đầu nhìn, em thấy sông dá»nh lên. Má»™t khối nÆ°á»›c đùn cao chừng hai bá»™ Ä‘ang à o à o xô vá» phÃa chúng. Sợ hãi, Hai Khóa bắt đầu vá»™i vã lao và o bá». Chú bé Pha tá»™i nghiệp cÅ©ng gà o lên hết sức.
- Kéo tớ với, Hai Khóa! Tớ không lên được.
NhÆ°ng Hai Khóa cÅ©ng không chạy được, nên em không thể giúp được chú bé Pha. May sao có bác Phu-sân ở trên sân Ä‘áºp lúa gần đấy. Bác cầm chiếc cà o rÆ¡m bằng gá»— chạy ra kéo chú bé Pha lên bá». Trông chú tái nhợt... NhÆ°ng dần dần Hai Khóa cÅ©ng thấy tÄ©nh trà lại. Biển hoà n toà n yên tÄ©nh, hÆ¡i gợn sóng. Những con hải âu Ä‘ang bay lượn thâm thấp. Em nhìn đến những đụn cát thì thấy chúng vẫn ở nguyên chá»— cÅ©. NÆ°á»›c triá»u không lên mà cÅ©ng không xuống. Hai Khóa không nghÄ© là em đã ở đó bao lâu và em bắt đầu buồn ngủ. NhÆ°ng Hai Khóa không dám ngủ, em bắt đầu bá»›i cát ở hai bên để tỉnh ngủ. Em cứ Ä‘Ã o mãi, Ä‘Ã o mãi cho đến khi chạm phải má»™t váºt gì cứng và nhẵn. Em nhổm nhìn lên tháºt nhanh: má»™t con trai mà u to tÆ°á»›ng! Em há miệng theo bản năng gá»i to Hổ, nhÆ°ng em nghÄ© ra má»™t cách tốt hÆ¡n. Em sẽ kiếm cả má»™t đống trai, để đến khi Hổ quay trở vá» thì sẽ ngạc nhiên.
“A!" - em tự bảo, - "không phải chỉ có một mình Hổ kiếm được trai nữa".
Em đứng giạng hai chân cúi xuống Ä‘Ã o tiếp. Thoáng chốc em đã bá»›i được má»™t con trai khác. Em mải mê Ä‘Ã o không để ý gì đến xung quanh. Mồ hôi chảy xuống trán, móng tay sứt sẹo và các ngón tay bắt đầu rá»›m máu, nhÆ°ng em không cảm thấy Ä‘au gì cả. Em cố gắng nhá»› từng con trai để khi nà o vá» nhà sẽ kể cho mẹ và cho chị gái nghe con nà o kiếm được đầu tiên, con nà o thứ hai... Những con trai nằm ngoan ngoãn trên cát không tá» ra muốn trốn Ä‘i hay Ä‘á»™ng Ä‘áºy. ấy thế nhÆ°ng Hai Khóa vẫn thấy không yên tâm. Em chuyển những con trai Ä‘i tháºt xa mép nÆ°á»›c rồi xây má»™t bức thà nh cát tháºt cao xung quanh, lấy áo cánh và quần dà i che lên trên. Em Ä‘Ã o miệt mà i, xếp được nhiá»u “tù binh" và o trong thà nh. Lúc đầu em Ä‘Ã o ở gần và vẫn để mắt đến chúng. Vá» sau tin chắc rằng chúng không trốn Ä‘i đâu được, em bắt đầu Ä‘Ã o ở xa hÆ¡n và chỉ trở vá» ngó đến chúng khi phải “há»™ tống" má»™t “tù binh" má»›i. Sau đó em lại phát hiện ra rằng em đã bá» phà mất khá nhiá»u thì giá» mang từng con trai má»™t đến chá»— đó. Thế rồi em Ä‘em theo cái áo cánh, bá» trai và o trong áo cho đến khi được mÆ°á»i con thì má»›i Ä‘em lại má»™t thể. Thá»i gian thÆ°á»ng hay lừa đảo chúng ta. Có lúc má»™t giá» tưởng nhÆ° dà i hÆ¡n má»™t ngà y, có lúc má»™t ngà y lại tưởng nhÆ° trôi nhanh trong phút chốc. Hai Khóa mải mê công việc, đã hoà n toà n quên không để ý đến thá»i gian.
Rồi khi em ngẩng đầu lên nhìn trá»i thì mặt trá»i đã ngả hẳn vá» phÃa tây. Em sá»±c nhá»› ngay đến hai ụ cát. Em chạy trở lại để tìm. NhÆ°ng khi chạy đến sát bá», em sững lại vì hoảng hốt. Không còn thấy má»™t chút dấu vết ụ cát nữa: nÆ°á»›c đã trà n đến đó và vẩn đục. Hai Khóa rất sợ hãi. Em chạy cuống cuồng, lấy áo, lấy quần, hét gá»i Hổ, mặc dù không há» thấy dấu vết của Hổ. Mãi sau má»›i thấy Hổ xuất hiện ở phÃa bên trái em. Hai Khóa gà o lên to chÆ°a từng thấy và chạy vá» phÃa ngÆ°á»i em há» Ä‘ang thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn qua vai vá» phÃa cá»a sông. Biển thay đổi má»›i nhanh là m sao! NÆ°á»›c trÆ°á»n lên bãi cát có tá»›i hÆ¡n năm bá»™ trong chá»›p mắt. Bây giá» Hổ cÅ©ng Ä‘ang chạy tá»›i chá»— Hai Khóa, nhÆ°ng em cảm thấy nó chạy rất cháºm! Ngay đứa trẻ ba tuổi có khi còn chạy nhanh hÆ¡n.
Khi Hổ chạy đến chá»— Hai Khóa thì thoáng cái đã hiểu hết tất cả má»i chuyện, nó im lặng trừng mắt giáºn dữ nhìn Hai Khóa. Lúc nà y nÆ°á»›c thủy triá»u đã lên đến chá»— chúng. Luồng nÆ°á»›c đã rá»™ng gấp hai lần trÆ°á»›c đây. Hai Khóa nhìn Hổ và òa khóc. Giây lát sau Hổ bảo:
- Thôi, không sao! Ta sẽ cố. Cáºu bám sát tá»› từng bÆ°á»›c và tá»› sẽ kéo cáºu Ä‘i.
Hai Khóa nÃn khóc và lá»™i theo Hổ. Ngay láºp tức nÆ°á»›c lên tá»›i vai chúng. Hổ bắt đầu bÆ¡i, nhÆ°ng khi Hai Khóa túm lấy chân em thì cả hai bắt đầu chìm. Hổ liá»n túm lấy tay Hai Khóa và giúp em bÆ¡i và o bá». Kinh hoảng đến mức không kêu nổi. Hai Khóa bám lấy ngÆ°á»i em há», còn cáºu nà y thì ngÆ°á»i cÅ©ng nhợt nhạt. Là n nÆ°á»›c sủi bá»t dâng lên nhanh, gần chạm đến chân thà nh “giam giữ tù binh" của Hai Khóa, Hổ nhìn thấy chiếc quần của ngÆ°á»i anh hỠở đó, liá»n nhặt lên, lấy dây lÆ°ng của mình buá»™c túm gấu quần lại rồi dúng và o trong nÆ°á»›c, quay quay trong không khà rồi lại dúng và o nÆ°á»›c thủy triá»u. Hai ống quần đầy không khà nổi lá»nh bá»nh. Túm chặt cạp chiếc quần ấy, Hổ kéo Hai Khóa vá» phÃa mình. Không nói má»™t lá»i, Hổ kéo Hai Khóa lá»™i trong nÆ°á»›c và kẹp hai ống quần căng phồng xuống dÆ°á»›i nách.
- Nắm chặt và o. - Hổ bảo.
- Dù thế nà o cũng không được buông ra.
Hổ dùng má»™t tay để bÆ¡i, còn tay kia kéo Hai Khóa. Trong khi đó không khà trong cái phao Ä‘ang xì ra từ từ. Má»™t chuyến Ä‘i tháºt vất vả. Hổ bÆ¡i ì ạch. Chúng má»›i qua được ná»a Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, mà những vạt nÆ°á»›c cứ dồn và o má»—i lúc má»™t nhanh, còn Hai Khóa thì cứ Ä‘uối dần. NhÆ°ng Hổ dấn thêm má»™t lần cuối, bÆ¡i chừng ba bốn sải nữa và chân đã chạm đáy. Má»±c nÆ°á»›c bây giá» chỉ đến trên thắt lÆ°ng! Hai Khóa sÆ°á»›ng phát khóc lên khi chân chạm bá».
- ChỠmột lát, - Hổ nói, - để tớ quay trở lại lấy các thứ của chúng ta.
Hổ lại xuống nÆ°á»›c má»™t lần nữa. Cáºu ta quay lại ngay vá»›i hai chiếc áo, má»™t của mình và má»™t của Hai Khóa trong Ä‘á»±ng đầy trai của hai đứa. Hai Khóa chạy má»™t mạch vá» là ng. Em quên cả Ä‘au chân và mệt má»i. Cả hai chạy và chạy mãi. Thế rồi chúng vượt qua chá»— có những tảng đá mà giỠđây má»™t ná»a ngáºp trong nÆ°á»›c. Hai Khóa nhìn ngoái lại qua vai thấy mặt nÆ°á»›c biển trắng, rá»™ng mênh mông Ä‘ang dâng cuồn cuá»™n. Biển Ä‘ang Ä‘uổi theo hai em. Hổ bảo vá»›i Hai Khóa rằng dòng ở nÆ°á»›c đây chạy nhanh hÆ¡n ở phÃa nam nhà các em chừng hai, ba dặm trong má»™t giá». Mặc dù váºy, các em đã phải tìm cách chạy vượt trÆ°á»›c sóng khiến cho Hai Khóa cảm thấy hết lo. Cuối cùng chúng đã vỠđến là ng. Má»™t cô gái gánh đôi thùng ra giếng cÆ°á»i chúng:
- Chúng mà y chạy trần truồng nhÆ° thế mà không biết xấu hổ à ? Chạy vá» nhà nhanh lên. Bố thằng Hổ Ä‘i tìm mà y ở khắp má»i nÆ¡i đấy.
Äến má»™t gốc cây Hổ giúp Hai Khóa cởi dây buá»™c ống quần vắt nÆ°á»›c và phÆ¡i lên cà nh cây. Sau khi loay hoay mặc quần áo xong, Hổ buồn rầu ngồi xuống bãi cá» nghÄ© cách nói vá»›i cha. Hai Khóa cÅ©ng không sung sÆ°á»›ng gì hÆ¡n. Nhìn lên phÃa bắc, em thấy má»™t dải nÆ°á»›c rá»™ng mênh mông. Bất giác em rùng mình nhìn Hổ. Hổ là má»™t đứa bé tuyệt vá»i là m sao!
- Nà y, Hổ Æ¡i, cáºu có biết không? - Em thốt lên. - Tá»› lúc nà o cÅ©ng rất thÃch cáºu. Tá»› nói tháºt đấy. Chúng ta sẽ là những ngÆ°á»i bạn suốt Ä‘á»i của nhau nhé. Cáºu thấy thế nà o?
Hổ ngồi nguyên không đáp, mơ mà ng nhìn ra biển, cau mà y, bó gối. Một lúc lâu sau em mới nói:
- Nếu cha tá»› há»i cáºu là chúng ta trở vá» khi nà o thì không được nói gì, hiểu chÆ°a? Chỉ được nói chÃnh tá»› đã dẫn cáºu ra đằng kia cá»a sông, và cái đó không phải là ý cáºu...
Hổ đứng lên cầm tay Hai Khóa, rồi hai đứa cùng nhau chạy vỠnhà .
|
18-11-2008, 08:57 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Cuộc săn tê giác
Tác giả: Moh Ambri
Truyênh ngắn Indonexia
Sáng hôm ấy tôi dáºy muá»™n. Lúc đó đã hÆ¡n 8 giá» và trá»i bắt đầu nóng. Tôi rất đói, nhÆ°ng ngay cả khi tắm xong tôi cÅ©ng không thấy má»™t dấu hiệu gì chứng tá» có ngÆ°á»i sẽ cùng ăn Ä‘iểm tâm. Tò mò, tôi ra vÆ°á»n, Ä‘i vòng quanh nhà rồi nhìn và o cá»a sổ nhà bếp. ở đó tháºm chà không há» có mùi nấu nÆ°á»›ng thức ăn. Ngạc nhiên không biết có chuyện gì đã xảy ra, tôi châm thuốc lá. Vừa lúc đó Mô-mô và Äát-giÆ¡ bÆ°á»›c và o vÆ°á»n. Trông thấy tôi, há» dừng lại và Mô-mô há»i, vẻ ngạc nhiên:
- Sao anh lại hút thuốc? - Ỡ- tôi đáp, - bao giỠtrước bữa ăn tôi chả hút thuốc lá.
- NhÆ°ng hôm nay là ngà y đầu tiên của lá»… Ra-ma-dan cÆ¡ mà , - anh ta nói. Tôi giáºt mình nháºn ra là anh ta đúng.
Tôi nói:
- Ồ sao mình lại có thể quên được nhỉ.
- Phải rồi, - Mô-mô nói, - anh quên thì cũng phải thôi.
- NhÆ°ng quả thá»±c là tôi không thÃch nhịn. Tôi rất đói. Và thêm nữa, đêm qua tôi quên Ä‘á»c kinh Ra-ma-dan. Äát-giÆ¡ cắt ngang.
- Má»™t khi anh không thÃch nhịn nhÆ° anh vừa nói thì cÅ©ng đừng nói ồn lên thế.
- Thôi được, sá»± việc là suốt từ lúc ngủ dáºy đến giá» tôi thèm ăn quá.
- Äúng rồi, - Äát-giÆ¡ nói, - thôi thì ta Ä‘i xem xem thức ăn thừa hôm qua có còn gì không? Ba chúng tôi Ä‘i và o cái bếp trống rá»—ng. Lục lá»i khắp nÆ¡i. Äát-giÆ¡ tìm được má»™t Ãt cÆ¡m nguá»™i, nhÆ°ng có vẻ không được ngon. Thế rồi anh ta Ä‘i và o buồng chứa thức ăn. Giây lát sau anh ta quay ra nói:
- Chạn khóa rồi. Mô-mô há»i:
- Ở quầy bán thức ăn quanh đây có gì không nhỉ?
- Và o cái ngà y đầu tiên của lá»… Ra-ma-dan nà y là m gì có quầy hà ng nà o mở cá»a. - Äát-giÆ¡ nói.
- Nhưng chúng ta thỠlục tìm trong kho xem sao.
Chúng tôi rá»i nhà bếp. Lúc Ä‘i qua văn phòng của đồn Ä‘iá»n, chúng tôi thoáng nghe ông già Xu-an-ta Ä‘ang nói. Má»i ngÆ°á»i khác Ä‘ang cÆ°á»i. Chúng tôi rẽ và o phòng. Äát-giÆ¡ há»i:
- Có chuyện gì vui váºy? Má»™t ngÆ°á»i đáp:
- Bác Xu-an-ta đang kể chuyện phiêu lưu của bác, chuyện bác bị tê giác đuổi.
Chúng tôi nói rằng chúng tôi cũng muốn nghe và đỠnghị kể lại từ đầu.
- Sẵn sà ng, - bác Xu-an-ta đáp,
- tôi vừa mới kể đến phần hấp dẫn, nhưng thôi, để tôi kể lại từ đầu. Và đây là chuyện của ông:
*
* *
Chuyện nà y cách đây đã nhiá»u năm, từ khi tôi còn trẻ. NgÆ°á»i ta đồn rằng có và i con tê giác sống ở cánh rừng gần đây. Thế là ông chủ tôi - tức là cha của cáºu Äát-giÆ¡ - đã phái má»™t ngÆ°á»i am hiểu rừng Ä‘i xem xét và đồng thá»i cá» Ä‘i hai, hay ba thợ săn để tìm vết chân tê giác. Những ngÆ°á»i ấy trở vá» nói rằng không còn nghi ngá» gì nữa, ở quanh đầm lầy TÆ¡-gi-bi-rua có dấu chân thú sâu hÆ¡n nhiá»u so vá»›i dấu chân trâu. Ông chủ tôi bèn cá» ngÆ°á»i Ä‘i cáo vá»›i các quan chức ở tỉnh và địa phÆ°Æ¡ng. Trong vòng ba ngà y, ngà i phó vÆ°Æ¡ng và các quan chức khác của địa phÆ°Æ¡ng đã tá»›i tham gia săn tê giác. Ông chủ tôi táºp hợp các trưởng thôn quanh vùng, cùng nhiá»u thợ săn, những ngÆ°á»i theo dõi vết thú, những ngÆ°á»i khuân vác thà nh má»™t Ä‘oà n phục vụ các vị chức sắc. Ai nấy tụ há»p lúc rạng đông và đi và o rừng. Các quan chức cưỡi ngá»±a, dân là ng Ä‘i bá»™ theo sau mang giáo, mác, dao và mõ tre. Phu khuân vác mang thức ăn Ä‘á»±ng trong túi xách, rổ là n bằng vá» cây và dây rợ; mặt khác há» không có khà giá»›i nà o khác ngoà i dao rá»±a. Việc săn tê giác hoà n toà n khác vá»›i việc săn các con thú khác. NgÆ°á»i ta cần phải dá»±ng trại ở trong rừng và mang thức ăn đủ trong ba, bốn ngà y. Rồi lại phải mang những túi gạo, nồi để nấu cÆ¡m, không kể chá»— cÆ¡m đã nấu sẵn.
- Còn đạn dược thì thế nà o? - Tôi há»i.
- Không có gì cả. - ông già trả lá»i.
- Tất cả những gì tôi phải mang theo là súng đạn của ông chủ.
- NhÆ° váºy là bác không phải mang thức ăn à ?
- Không. Việc ăn uống của những ngÆ°á»i hầu ông chủ thì do ông chủ định liệu.
Tuy váºy ông ta là má»™t ngÆ°á»i hà o phóng thÆ°á»ng cho chúng tôi ăn uống no nê. Và ông già tiếp tục câu chuyện.
*
* *
Trá»i hãy còn sá»›m thì chúng tôi đã đến bìa rừng; bắt đầu nóng. Chúng tôi bắt tay và o việc dá»±ng lá»u chắc chắn để ngủ qua đêm giữa nÆ¡i đồng không mông quạnh. Khi dân là ng đến nÆ¡i thì hỠđược chia ra thà nh từng nhóm. Sau đó há» Ä‘i theo các hÆ°á»›ng khác nhau, chỉ bá»›t Ä‘i má»™t Ãt ngÆ°á»i dá»±ng lá»u. Từng nhóm má»™t do trưởng thôn Ä‘iá»u khiển cùng vá»›i má»™t quan chức có súng. Phó vÆ°Æ¡ng cùng các quan chức khác lên Ä‘Æ°á»ng đến nÆ¡i mai phục. Äó là má»™t bãi đất trống. ở đó đã có sẵn má»™t cái ná»n, thá»±c ra không phải nhÆ° váºy mà là má»™t cái chòi dá»±ng trên ná»n đất, cá»™t chòi bằng cây tÆ°Æ¡i. Các cà nh lá trên cây được phát Ä‘i để nhìn ra xung quanh cho rõ và các tay súng thì trèo và o trong chòi chỠđợi. Äây là má»™t địa Ä‘iểm mai phục rất thú vị. Chỉ cần tê giác xuất hiện ở má»™t chá»— nà o gần đó; thì chỉ má»™t phát đạn chÃnh xác cÅ©ng hạ được nó. Suốt ngà y nghe tiếng mõ tre từ xa vang lại. Äó là những ngÆ°á»i lùa thú Ä‘ang Ä‘i tìm tê giác. Có cảm giác nhÆ° tiếng ồn không bao giá» dứt. Cái ngà y đầu tiên ấy không có chuyện gì xảy ra cả. Sá»± việc nhÆ° váºy lại lặp lại trong ngà y hôm sau. Vòng vây của đám ngÆ°á»i lùa thú cùng vá»›i tiếng mõ của há» cứ hẹp dần. Má»™t đêm nữa lại đến không mảy may dấu vết tê giác. Sáng sá»›m ngà y thứ ba, dân của má»™t đồn Ä‘iá»n gần đấy cáo tin tê giác vá» là ng há» và o đêm trÆ°á»›c. Những ngÆ°á»i chuyên tìm dấu vết thú rừng được cá» Ä‘i xem xét và trở vá» nói rằng thú rừng đã ra khá»i là ng và o khu rừng gần chá»— mai phục của chúng tôi. Những ngÆ°á»i lùa thú bao vây má»™t khoảnh rừng và những ngÆ°á»i tìm dấu vết thú tiếp tục công việc, xác định rằng các con thú chÆ°a ra khá»i rừng.
Ai nấy Ä‘á»u tin chắc tê giác Ä‘ang ở trong vòng vây. Các tay súng đã chá»n nÆ¡i mai phục ấy được khen là giá»i. Ai nấy nóng lòng chỠđợi. NgÆ°á»i ta nổi lá»a ở phÃa nam và phÃa đông khu rừng. Trá»i có gió to, lá»a bốc cao, đùn khói lên bầu trá»i. ở phÃa tây thì hò hét, gõ mõ ầm Ä©. Lá»a lan nhanh, lưỡi lá»a liếm ra khắp các hÆ°á»›ng, gầm rÃt, ầm à o là m Ä‘en kịt bầu trá»i. Khi lá»a từ phÃa đông gặp lá»a từ phÃa nam, thì là n khói bốc lên còn cao hÆ¡n. Vòng tròn bao vây hẹp dần lại và chẳng mấy chốc tiếng rầm rÃt của lá»a át cả tiếng hò hét và tiếng mõ. Tháºt là khiếp đảm. Ngồi trên cà nh cây mà tim tôi cứ Ä‘áºp thình thịch; tôi cố gắng giữ bình tÄ©nh. Tôi tụt xuống, nháºp và o đám ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng la hét. Chúng tôi nghe thấy tiếng tê giác chạy ra khá»i rừng cháy. Äám ngÆ°á»i vừa chạy, vừa hò hét lao thẳng vá» phÃa bãi đất khô má»c đầy cá» và cây nhá». Chỉ có má»™t và i cây cao. Bất ngỠở phÃa đông xuất hiện tê giác; trông chúng nhÆ° những tảng đá lá»›n. Má»i ngÆ°á»i la hét:
“Tê giác! Tê giác!" Tiếng mõ gõ nghe ầm Ä© hÆ¡n. Những con tê giác Ä‘i vá» phÃa tây. Có tất cả ba con: con Ä‘á»±c, con cái và con con. Khi thấy bị bao vây, lÅ© tê giác quay trở lại, tiến vá» phÃa đông, rồi dừng lại nÆ¡i bìa rừng. Chúng có vẻ sợ lá»a, rồi bị khói là m ngạt thở, nên quay vá» phÃa tây và bị má»i ngÆ°á»i chặn lại. Cuối cùng bối rối, chúng đứng ngay giữa bãi đất khô. Không chắc chắn con tê giác lá»›n nhất đã là con Ä‘á»±c. Nó rống lên, cái mõm há rá»™ng. Trá»i Æ¡i, tôi vẫn còn nhá»› cái mõm của nó Ä‘á» khủng khiếp và những cái răng dữ tợn. Các vị chức sắc quát má»i ngÆ°á»i thu hẹp vòng vây lại. Lá»a và khói bốc lên thà nh má»™t bức tÆ°á»ng cao, Ä‘en. Cá» cháy sém.
Những con tê giác đánh hÆ¡i thấy nguy hiểm, đã thá»±c sá»± lo lắng. Chúng chỉ còn má»™t con Ä‘Æ°á»ng thoát là chạy vá» phÃa bắc. NhÆ°ng lạ thay, chúng không muốn chạy vá» phÃa đó. Có lẽ chúng đánh hÆ¡i thấy sá»± hiện diện của chúng tôi. Có cảm giác là chúng Ä‘ang nghÄ©, Ä‘ang chăm chú nhìn vá» chân trá»i phÃa tây nam. Lúc đó đã 5 giá» rưỡi chiá»u. Tiếng tù và và tiếng mõ tre vang lên. Những con tê giác tá»±a nhÆ° Ä‘ang mÆ¡ mà ng, bá»—ng giáºt mình, con tê giác Ä‘á»±c rống lên, lao vá» phÃa tây. Mặc má»i ngÆ°á»i la hét ầm Ä©, con tê giác lao thẳng và o đám đông. Rồi nó rống lên gá»i vợ và con nó. Cả ba con chạy thà nh hà ng má»™t, con con chạy giữa và chúng chạy thoát qua kẽ hở giữa đám ngÆ°á»i. Ai nấy hốt hoảng. Nhiá»u ngÆ°á»i bị ngã trong khi vá»™i và ng chạy trốn. Tôi cÅ©ng bị rối trÃ. Tôi chạy và trèo lên má»™t cây cao rồi bám chặt lấy cà nh cây, mắt nhắm tịt lại. Hình nhÆ° những con tê giác Ä‘ang ở phÃa dÆ°á»›i tôi, thở hổn hển. Tôi hoa mắt, tuá»™t tay ngã và hình nhÆ° ngã xuống lÆ°ng tê giác. Tôi đã ngã xuống lÆ°ng La-hi-am lúc ấy Ä‘ang bò quanh gốc cây. Vừa rồi La-hi-am thở hổn hển chứ không phải tê giác. La-hi-am cong ngÆ°á»i lại, kêu rằng lÆ°ng anh ta bị Ä‘au. Những ngÆ°á»i khác cÅ©ng sợ hãi nhÆ° tôi. La-hi- am không đứng lên được nữa. Tôi nghe nói có ngÆ°á»i tháºm chà vãi đái ra quần. Thợ săn là ngÆ°á»i chạy nhanh nhất và là ngÆ°á»i đầu tiên trèo lên cây. Có má»™t vị chức sắc ở tỉnh vá», nghe đồn đó là má»™t ngÆ°á»i dÅ©ng cảm. NhÆ°ng khi trông thấy tê giác tiến lại gần, thì ông ta lại quẳng súng và trèo lên cây cao gần nhất. Có ngÆ°á»i kêu lên gá»i vá»›i ông ta:
- Súng, thÆ°a ngà i súng! Và ông ta trả lá»i thế nà o, các bạn có biết không?
- Có giá»i thì cầm súng và lấy mắt là m đạn! Tê giác đã biến mất và chúng tôi cÅ©ng không còn nghe thấy tiếng chân chúng nữa. Ai nấy tụt từ trên cây xuống và tụ táºp lại. Mãi đến khi những con tê giác đã ở cách xa rồi, chúng tôi má»›i lấy lại được lòng dÅ©ng cảm và chuyện trò khoác lác vá»›i nhau. Rồi chúng tôi trở vá» trại. Vị phó vÆ°Æ¡ng cảm thấy tháºt ân háºn, đáng lẽ thổi tù và kêu gá»i má»i ngÆ°á»i đừng tiến đến gần những con tê giác quá, thì lại là m cho há» giáºt mình chạy mất. NghÄ© rằng Next không còn khả năng Ä‘uổi theo bầy tê giác nữa, ông ta cho giải tán. Khoảng 9 giá» tối chúng tôi ra vá». Chúng tôi vỠđến nÆ¡i đúng lúc trống gá»i ăn bữa cÆ¡m buổi bình minh Ä‘ang Ä‘iểm. Tháºt là rủi ro! Toà n gặp chuyện rắc rối, chúng tôi Ä‘i săn trở vá» tay không. Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng trở vá», há»… lúc nà o trông thấy váºt gì Ä‘en Ä‘en Ä‘ang lấp ló ở ven Ä‘Æ°á»ng là tim tôi lại giáºt thót. Lúc nà o cÅ©ng tưởng nhÆ° có tê giác.
*
* *
- Có thể cái rủi ro của bác cũng là của Chúa, - tôi nói.
- Thế con tê giác đực nó to bằng ngần nà o hả bác?
Ông già Xu-an-ta đáp:
- á»’ thÆ°a các ngà i nó to hÆ¡n con trâu. Nó dà i khoảng mÆ°á»i bá»™, có cái cổ máºp mạp, cái đầu hói trụi và cái mõm rá»™ng. Nó có chiếc sừng cong và rất đáng sợ các ngà i ạ. NhÆ°ng đó là còn chÆ°a trông thấy răng nó đấy.
- Răng của nó thế nà o? - Mô-mô há»i.
- Tôi không biết. Tôi chÆ°a trông thấy rõ, nhÆ°ng nếu tôi không quên, thì răng nó giống nhÆ° răng lợn, nhÆ°ng to hÆ¡n nhiá»u, tháºt quả là khiếp đảm.
- Thế con tê giác con thì to bằng ngần nà o ạ? - Tôi há»i.
- á»’ con con ấy à , nó phải cỡ nhÆ° con nghé. Tôi tháºt đến ngán những con tê giác ấy! Giá ông chủ mà còn muốn lấy tôi Ä‘i săn nữa, thì tôi sẽ không tham gia và o cuá»™c nhanh nhÆ° lần trÆ°á»›c đâu.
|
18-11-2008, 08:59 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chuyện Hê-Li
Tác giả: Nader Ebrahimi
Truyện ngắn Iran
Sá»± việc xảy ra không phải cách đây má»™t nghìn năm, cÅ©ng không phải má»™t trăm năm; má»›i cách đây hai năm, hay cÅ©ng có thể là ngay năm ngoái. ở gần nhà tôi, ở ngay ngõ tôi có cô bé tên là Hê- li lên tám tuổi. Thá»±c ra ở gần nhà tôi, ở ngõ tôi còn có nhiá»u cáºu bé và cô bé nữa. Có cô bé Äa-ri thÆ°á»ng thêu thùa và là m má»™t chút việc nhà . Cô rá»a bát Ä‘Ä©a, bÆ°ng nÆ°á»›c trà , đôi khi rá»a cốc tách, nhÆ°ng rá»a các Ä‘Ä©a có dÃnh mỡ thì không được sạch lắm. Má»™t cô bé khác tên là Li-li. Cô hay hát. Cô thuá»™c nhiá»u bà i hát dà i. Má»—i khi có ai đó bảo cô hát là cô hát ngay má»™t bà i. NhÆ°ng cô bé không bao giá» hát khi chỉ có má»™t mình; cô cÅ©ng không hát khi anh trai Ä‘ang há»c hay Ä‘ang là m việc nhà . Má»™t cô bé nữa tên là Mê-ri. Cô thÃch chÆ¡i hoa và cắm hoa và o lá». Äôi khi nÆ°á»›c ở trong lá» hoa trà n ra là m cô bị Æ°á»›t, nhÆ°ng cô không bao giá» là m Æ°á»›t ngÆ°á»i khác. Có má»™t cáºu bé nữa tên là Ta-ghi. Cáºu dùng gá»— và đanh là m những căn nhà xinh xinh rồi tô mà u cho chúng. Cáºu chÆ°a là m phiá»n ai và chÆ°a bao giá» chÆ¡i những căn nhà xinh xinh ấy khi chÆ°a là m xong việc nhà . Còn nhiá»u cô cáºu khác nữa: nà o Ma-vát và Ma-sÃt; nà o Khô- xrâu và Giam-ôi; nà o Ma-ri-am và Mi-tra; nà o Hau-sang và Rê-da; nà o Ma-ni-giéc và vân vân. Bá»n chúng cùng sống ở gần nhà tôi và lúc nà o cÅ©ng báºn việc. Bây giá» cho phép tôi kể vá» Hê-li. Khắp vùng ai cÅ©ng gá»i cô bé là “Hê-li chÆ°a ngoan". Hình nhÆ° trên Ä‘á»i nà y cô bé không là m việc gì khác ngoà i việc quấy rầy má»i ngÆ°á»i: cô quấy rầy cha mẹ, anh chị không trừ má»™t ai. Cô bé vừa Ä‘i há»c vá» là ngÆ°á»i ta đã nghe tiếng mẹ cô la hét:
- Hê-li, đừng Ä‘á»™ng và o thức ăn! Hê-li đừng Ä‘i già y của mẹ! Hê-li đừng chòng ghẹo Hô-mô! Hê-li, đừng có là m trò há»! Hê-li đừng có Ä‘i và o phòng mà xá» già y của Gô-li! Hê-li đừng nghịch cái đèn dầu há»a! Hê-li đừng có há»—n!
NhÆ°ng Hê-li không bao giá» biết nghe lá»i mẹ, hay má»™t ngÆ°á»i nà o khác. Cô không bao giá» là m má»™t việc gì đúng lúc: giá» ngủ thì cô hát; giỠăn cÆ¡m trÆ°a thì cô chạy ra ngõ; ngồi trong lá»›p há»c thì mất tráºt tá»±; còn vá» mùa đông thì ném tuyết và o má»i ngÆ°á»i. Thỉnh thoảng cô chạy ra ngõ trêu chá»c ngÆ°á»i bán hà ng tạp hóa, ngÆ°á»i thợ má»™c, hoặc ngÆ°á»i quét Ä‘Æ°á»ng. NgÆ°á»i quét Ä‘Æ°á»ng vốn tốt bụng nên thÆ°á»ng bị trêu chá»c nhiá»u. NgÆ°á»i bán vé xổ số trong ngõ thÆ°á»ng rất bá»±c tức vá»›i Hê-li. Tháºm chà con chó Hốp-phi hiá»n là nh ở ngõ nhà chúng tôi cÅ©ng thÆ°á»ng phải thức suốt buổi chiá»u hè để Ä‘á» phòng Hê-li, bởi vì há»… cô bé mà trông thấy nó Ä‘ang ngủ là thế nà o cÅ©ng là m Ä‘au nó. NhÆ° váºy là nhÆ° tôi Ä‘ang nói đấy, không má»™t ai ở gần nhà tôi, ở trong ngõ tôi lại thÃch Hê-li. NgÆ°á»i bán vé xổ số, ngÆ°á»i quét Ä‘Æ°á»ng, ngÆ°á»i hà ng thịt, ngÆ°á»i thợ má»™c, cả những đứa trẻ con khác không má»™t ai thÃch Hê-li, há» toà n phà n nà n vá» cô vá»›i mẹ cô. Má»™t buổi tối có má»™t ông già thông thái từ tỉnh xa đến thăm mẹ Hê-li. Bà mẹ cô bé kể cho ông già nghe chuyện Hê-li là m phiá»n má»i ngÆ°á»i, kể cả con chó và không má»™t ai Æ°a cô. Ông già nghÄ© má»™t lúc rồi bảo:
- Chị ạ, tôi nghÄ© rằng con gái chị nó không biết quý gia đình và cái nÆ¡i mà nó sống. Nếu nó biết thì nó đã chẳng bao giá» là m phiá»n lòng má»i ngÆ°á»i. Cái khó là ở chá»— nó không bao giá» buồn và khổ vì phải sống Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c. Vì váºy tôi nghÄ© rằng chị cứ gá»i nó Ä‘i xa nhà để nó sống ở đó má»™t mình tháºt Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c. Mẹ Hê-li mỉm cÆ°á»i nói:
- Là m sao mà cháu có thể gá»i Hê-li Ä‘i xa được? Cháu biết gá»i Hê-li đến sống má»™t mình ở đâu? Có chá»— nà o mà ngÆ°á»i ta không nghe thấy tiếng la hét của nó? Chá»— nà o? Chá»— nà o?
Ông già nói:
- Thôi thì chị cứ gá»i nó đến chá»— tôi, rồi thì chị sẽ thấy tôi sắp xếp má»i việc tốt đẹp nhÆ° thế nà o?
Mẹ Hê-li cÆ°á»i đáp:
- Nhưng cháu lại yêu nó lắm, là m sao cháu có thể sống xa nó được?
Lúc ấy Hê-li cÅ©ng Ä‘ang ở trong phòng cố công cố sức lấy dây trói gô chân con mèo trắng. Nghe thấy ông già và mẹ chuyện trò, cô bé tái mặt thả cho con mèo chạy. Cô Ä‘i và o góc phòng rồi ngồi im thin thÃt. Rồi ông già đi ngủ. Hê-li liá»n chạy lại vá»›i mẹ. Cô ôm mẹ, tấm tức nói:
- Mẹ Æ¡i, mẹ Æ¡i, con không muốn phải sống má»™t mình đâu. Mẹ đừng gá»i con Ä‘i. Mẹ đừng gá»i con đến nÆ¡i nà o cả, nhất là nÆ¡i không có ai nghe thấy tiếng con nhé.
Mẹ Hê-li xúc Ä‘á»™ng hôn con gái, vuốt mái tóc Ä‘en mượt của con, rồi cÆ°á»i bảo con:
- Nà y Hê-li, mẹ hứa sẽ không gá»i con Ä‘i đâu, nếu con biết nghe lá»i mẹ: không vẩy nÆ°á»›c và o má»i ngÆ°á»i, không lấy đá ném chó, không vẽ báºy lên tÆ°á»ng, không la hét suốt ngà y, không kêu gà o, không mất tráºt tá»± ở trÆ°á»ng, không ném tuyết và o má»i ngÆ°á»i. Và bây giá» thì con Ä‘i ngủ Ä‘i, vì sáng mai con phải dáºy sá»›m đấy.
Hê-li Ä‘i ngủ, nhÆ°ng cô bé vẫn lo lắng nghÄ© đến những Ä‘iá»u ông già nói. Cô nghÄ©:
“Ngá»™ nhỡ mẹ vẫn cứ gá»i mình Ä‘i đến má»™t nÆ¡i xa nà o đó thì sao? Nhỡ mẹ vẫn cứ gá»i mình đến vá»›i ông già thì sao? Ngá»™ nhỡ ông già biến mình thà nh con chim, con gà trống, con kiến, hay má»™t cái cây trên luống hoa thì sao?". Hê-li nghÄ© mãi và ngủ thiếp Ä‘i. Vừa nhắm mắt, cô bé đã nằm mÆ¡.
*
* *
Hai mẹ con Hê-li Ä‘ang Ä‘i dá»c theo má»™t con Ä‘Æ°á»ng rá»™ng giữa vÆ°á»n hoa lá»›n xanh tÆ°Æ¡i, hoa nở. Cô bé há»i mẹ:
- Mẹ ơi, đây là đâu? Mẹ cô bé đáp:
- Äây là vÆ°á»n hoa của ông già .
NhÆ°ng Hê-li không tin rằng mẹ có thể bá» cô má»™t mình giữa vÆ°á»n hoa xanh tÆ°Æ¡i nà y. Cô cÆ°á»i nói:
- TÃnh con thế nà o thì suốt Ä‘á»i vẫn cứ thế, không thay đổi. Nếu mẹ để con ở lại đây má»™t mình, con sẽ quấy rầy ông già là m cho ông ấy chán ngán con mà gá»i trả con vá» nhà .
Mẹ Hê-li im lặng dẫn con đến chá»— ông già . Ông già sống trong má»™t lâu Ä‘Ã i bằng đá cẩm thạch trắng ở giữa vÆ°á»n. Mẹ cô bé chà o ông già rồi ngồi xuống nói:
- ThÆ°a ông, cháu gá»i con bé nhà cháu ở lại đây vá»›i ông. Khi nà o cháu nó ngoan ngoãn thì xin ông cho cháu vá» nhà .
Nói xong, mẹ cô bé đứng dáºy chà o ông già và ra vá». Hê-li gà o lên:
- Mẹ Æ¡i, mẹ Æ¡i, con không muốn ở lại đây vá»›i ông già đâu. NhÆ°ng bà mẹ cô không trả lá»i. Bà đi qua vÆ°á»n, rồi khuất sau đám cây lá và hoa. Ông già gá»i Hê-li:
- Nà y bé con, lại đây. Váºy là cháu đã đến đây và sẽ ở lại đây. Nà o bây giá» cháu muốn ở chá»— nà o nà o?
Hê-li cảm thấy rất buồn và cô đơn. Cô đáp:
- Äối vá»›i cháu thế nà o cÅ©ng được. TÃnh cháu thế nà o thì suốt Ä‘á»i vẫn cứ thế, không thay đổi.
Ông già cÆ°á»i bảo:
- Ông bảo cho cháu biết sẽ có cách là m cho cháu phải thay đổi tÃnh nết. Ông sẽ biến cháu thà nh con gà con và cho cháu sống ở chuồng gà cùng vá»›i các loà i có lông vÅ© khác. Cháu sẽ cùng sống vá»›i gà mái, gà trống và chim bồ câu, để xem xem cháu có quấy rầy được chúng không.
Hê-li đáp:
- TÃnh cháu thế nà o thì suốt Ä‘á»i vẫn cứ thế, không thay đổi. Cháu sẽ mổ gà con và chim bồ câu; cháu sẽ mổ lòi mắt chúng.
Ông già chỉ nhìn cô bé, rồi ông ngẩng đầu lên gá»i:
- Ớ gà mái, có nghe thấy tiếng ta không? Ớ gà trống, có nghe thấy tiếng ta không? Ớ chim câu, có nghe tiếng ta không? Äây là cô bé Hê-li. Ta để cô bé ở cùng vá»›i các cháu, rồi ta sẽ xem xem cô bé đối xá» vá»›i các cháu thế nà o.
Hê-li ngồi xuống cỠvà nói:
- TÃnh cháu thế nà o thì suốt Ä‘á»i vẫn cứ thế, không thay đổi. NhÆ°ng vừa nói xong thì cô bé biến ngay thà nh con gà chân ngắn. Thay cho mái tóc Ä‘en mượt mà , trên đầu cô bé có chiếc mà o Ä‘en. Thay cho chiếc áo mà u Ä‘á» tÆ°Æ¡i, mình cô bây giá» khoác bá»™ lông Ä‘á». Ông già gá»i má»™t cáºu bé đến bảo:
- Cháu đem con gà con chân ngắn, mà o đen, lông đỠnà y nhốt và o chuồng gia cầm.
Cáºu bé tóm chân Hê-li Ä‘em bá» và o cái chuồng bằng và ng, bạc.
LÅ© gà con và chim câu ở trong chuồng nhìn Hê-li và không thÃch cô. Chúng lao tá»›i mổ và o đầu cô. Tháºt là khủng khiếp. Cô bé bị Ä‘au đầu quá. Cô hét lên, khóc lóc thổn thức, hết đứng lại ngồi, cảm thấy những con gà trống khá»e hÆ¡n cô rất nhiá»u. Thế là cô chạy lại đầu đằng kia chuồng, cố tránh xa chúng. Cáºu bé ná» Ä‘em thóc đến cho gà , chim ăn. Chúng túm tụm quanh máng ăn mổ thóc. Hê-li vừa mon men đến định mổ má»™t hạt thì chúng đã lại xông và o đánh. Cô bé lại phải quay vỠđầu chuồng đằng kia ngồi chúi ở đó và thấy bụng đói cồn cà o. Cô tá»± bảo:
- Quả là má»™t thế giá»›i kỳ quặc! Má»™t thế giá»›i khủng khiếp. Chả có má»™t ngÆ°á»i nà o Ä‘oái hoà i đến mình. Không má»™t ngÆ°á»i nà o nghÄ© rằng mình cÅ©ng cần phải ăn và uống. Mình chỉ có má»—i má»™t mình ở đây.
Cô bé đến nói vá»›i lÅ© chim, gà vui lòng cho cô và i hạt thóc và má»™t chút nÆ°á»›c, nhÆ°ng chúng không đáp lá»i. Không má»™t con gà mái, gà trống, không má»™t con bồ câu nà o thÆ°Æ¡ng cô. Không những thế, cứ má»—i khi Hê-li định mon men đến gần là chúng lại mổ và o đầu. Chúng mổ nhiá»u đến ná»—i mà o của Hê-li bị sứt. Cuối cùng, Hê- li Ä‘Ã nh im lặng, không Ä‘i loanh quanh, không mổ hạt, không xin ăn uống nữa. Cô đứng chúi đầu đằng kia chuồng gà , lẩm bẩm:
- Má»™t thế giá»›i tháºt kỳ quặc! Má»™t thế giá»›i tháºt khủng khiếp: không thức ăn, không nÆ°á»›c uống!
Một hôm cô bé bỗng nhớ tới ông già và nói một mình:
- Ước gì ông già có mặt ở đây và há»i xem mình có cảm tưởng gì? Mình sẽ nói ngay vá»›i ông già rằng tất cả má»i váºt ở đây tháºt khủng khiếp. Mình sẽ nói rằng mình sẽ là m tất cả má»i việc, Ä‘i đến tất cả má»i nÆ¡i mà ông già muốn, chỉ cần ông già cho mình được tá»± do và được sung sÆ°á»›ng trở lại.
Ngay lúc đó ông già xuất hiện trÆ°á»›c mặt cô bé. Ông thò tay kéo Hê-li ra khá»i chuồng và há»i:
- Cháu có cảm tưởng gì?
- Khủng khiếp! - Cô bé đáp. - Tháºt khủng khiếp ạ. Ông già nói:
- Ông chả bảo cháu đừng chà nh chá»e vá»›i những con chim, con gà sao? Chỉ thoáng nhìn cÅ©ng biết là chúng đã mổ cháu Ä‘au lắm, đến ná»—i sứt cả mà o. Äây cháu soi gÆ°Æ¡ng xem.
Bất ngá» Hê-li đã trở lại hình dáng nhÆ° cÅ©. NhÆ°ng khuôn mặt cô xanh xao, cô bị mất má»™t món tóc Ä‘en và gầy tháºt là gầy. Ông già giÆ¡ chiếc gÆ°Æ¡ng ra và bảo:
- Mái tóc Ä‘en mượt của cháu đâu rồi? Khuôn mặt xinh xắn của cháu đâu rồi? Bởi váºy cháu thấy đấy, con ngÆ°á»i ta khi phải sống xa nhà thì khổ sở biết chừng nà o.
Hê-li soi gương và thấy rất buồn. Cô nói:
- Ông ạ, ông hãy cứu cháu thoát khá»i những con chim con gà nà y vá»›i. Ông cho cháu trở vá» nhà đi.
Ông già đáp:
- ChÆ°a được, hãy còn sá»›m quá. Cháu vẫn chÆ°a thá»±c sá»± biết quý gia đình. Bởi váºy cháu hãy chá»n thêm má»™t nÆ¡i ở nữa. Trong cái vÆ°á»n rá»™ng lá»›n nà y có nhiá»u chá»— tốt lắm. Có nhiá»u hoa, nhiá»u vẹt và chim há»a mi. Vẹt thì nói và chim há»a mi thì hát.
Hê-li đáp:
- Cháu không thÃch vÆ°á»n hoa, không thÃch vẹt và há»a mi. Cháu chỉ muốn vá» nhà thôi.
Ông già bảo:
- Không được, ta sẽ cho cháu đến má»™t chá»— nà o đó trong vÆ°á»n của ta, chừng nà o cháu chÆ°a biết quý gia đình thì cháu vẫn chÆ°a được vá» nhà .
- Thôi được, - Hê-li nói, - Ãt ra thì ông cÅ©ng cho cháu ở nÆ¡i nà o có bá»n trẻ con ấy, để chúng chÆ¡i vá»›i cháu.
- Äược, - ông già đáp, - má»™t khi cháu đã muốn nhÆ° thế. NhÆ°ng cháu lại quấy rầy chúng thì sao?
Hê-li nói:
- Cháu hứa sẽ không là m thế. Nhưng cô bé lại tự bảo:
- Có thể mình không là m gì được lÅ© gà , chim, nhÆ°ng nhất định mình sẽ Ä‘iá»u khiển được bá»n trẻ. Mình sẽ là m cho bá»n chúng ngán mình mà xin ông già trả mình vá» nhà .
NhÆ°ng ông già đã biết Ä‘iá»u cô bé suy nghÄ©, nên bảo:
- NhÆ° váºy là cháu được phép đến vá»›i bá»n trẻ con đấy, nhÆ°ng cháu không thể nói chuyện vá»›i chúng. Bá»n trẻ có thể ngắm nhìn cháu, nhÆ°ng lại không nghe được tiếng cháu nói.
Thế rồi ông già nhắm mắt lại, nói:
“Xin hãy cho cô bé nà y biến thà nh một bức tranh chân dung cô bé in trong sách trẻ em có hình dáng giống hệt Hê-li".
- Không, không, - Hê-li kêu lên, - nhÆ°ng tháºm chà ngay cả khi Ä‘ang nói cô bé cÅ©ng nhá» dần rồi bất ngá» cô thấy mình trở thà nh bức chân dung in trên quyển sách tranh. Tên quyển sách đó là “Chuyện Hê-li". Thế rồi ông già mang sách đến má»™t cá»a hiệu sách nhỠông chủ hiệu bán há»™. Quyển sách “Chuyện Hê-li" có bức tranh chân dung Hê-li đã nằm rất lâu ở quầy hà ng. Nó bị bụi bám và không ai biết rằng cô bé đã kêu gà o nhiá»u biết chừng nà o, cô chỉ là má»™t bức tranh chân dung và không má»™t ai nghe được tiếng cô. Cuối cùng, má»™t hôm có má»™t cáºu bé cầm quyển sách lên xem và quyết định mua. Cáºu bé Ä‘em sách vá» nhà khoe vá»›i trẻ con hà ng xóm. Hê-li cố gá»i chúng, nhÆ°ng chúng không nghe thấy tiếng cô. Má»™t hôm cáºu bé Ä‘ang Ä‘á»c sách thì dừng lại ngắm bức chân dung Hê-li. Cáºu ta bảo:
- Cô bé nà y trông xanh xao quá. Mình biết mình phải là m gì rồi, mình phải tô mà u cho nó mới được.
Thế là cáºu ta lấy bút chì mà u ra tô cho Hê-li. Những chiếc bút chì vót nhá»n là m Ä‘au má cô bé. Cô Ä‘au Ä‘á»›n kêu lên, mong má»i ông già xuất hiện, để cô sẽ nói vá»›i ông già là cô đã biết lá»—i và hứa sẽ ngoan. Ngay lúc đó ông già xuất hiện. Ông lá»›n giá»ng nói:
- Hê-li, lại đây vá»›i ông, ông muốn nói chuyện vá»›i cháu. Cháu hãy bÆ°á»›c ra khá»i quyển sách.
Bất ngá» Hê-li đã ra khá»i quyển sách và trở lại vÆ°á»n. Ông già há»i thăm cô bé đã sống ra sao và cô có thÃch đến vá»›i các trẻ khác không. Hê-li nhìn quanh vÆ°á»n, nhìn lÅ© gà , chim và nhìn lên trá»i, rồi nói:
- Ông ạ, cháu biết nói vá»›i ông thế nà o đây? Toà n thân cháu Ä‘au ê ẩm. Cháu đã bị tô mà u và ng, xanh lÆ¡, xanh lá cây, Ä‘á», trắng, Ä‘en, tÃm và hồng. Ông hãy rủ lòng thÆ°Æ¡ng cháu vá»›i. Cháu vẫn chÆ°a đến lúc được vá» nhà hả ông?
Ông già bảo:
- ChÆ°a đâu, Hê-li ạ. Việc trở vá» nhà đối vá»›i cháu vẫn còn quá sá»›m. Cháu vẫn chÆ°a thá»±c sá»± biết quý nhà cháu. Thôi thì bây giá» cháu muốn sống ở nÆ¡i nà o? VÆ°á»n của ông vẫn còn nhiá»u chá»— tốt lắm. VÆ°á»n đầy những chim vẹt và há»a mi. Và ông có má»™t tòa lâu Ä‘Ã i đẹp. Váºy cháu còn muốn gì hÆ¡n nữa?
Hê-li đáp:
- Ông ạ, ông cứ cho cháu vá» nhà , còn vÆ°á»n của ông là để phần ông. Ông hãy giữ lấy những bông hoa, những con vẹt và há»a mi quen thuá»™c của ông. Cháu không thÃch sống trong tòa lâu Ä‘Ã i bằng đá trắng nà y. Ông Æ¡i, ông hãy cho cháu trở vá» nhà đi.
Nhưng ông già lắc đầu và đáp:
- Không, không phải là vỠnhà ; ông sẽ cho cháu đến ở một nơi nà o đó mà cháu muốn.
Hê-li nói:
- Váºy thì ông cho cháu đến vá»›i bá»n trẻ con khác, nhÆ°ng ông là m cho bá»n chúng nghe thấy tiếng cháu.
Ông già bảo:
- Äược, được, ông sẽ là m đúng nhÆ° thế. Hê-li tá»± nhủ:
“Má»™t khi bá»n trẻ nghe được tiếng mình, thì mình sẽ hét tháºt to là m cho chúng phát chán mình mà xin ông già gá»i mình vá» nhà ".
NhÆ°ng ông già đã biết ý nghÄ© của cô bé, liá»n bảo:
- Äược, ông sẽ là m cho bá»n trẻ không những chỉ nghe được tiếng cháu, mà còn sẽ rất thÃch tiếng hét của cháu.
Thế rồi ông nói to:
- Nà y Hê-li, cháu sẽ trở thà nh má»™t chiếc kẻng có âm thanh. Ngay sau câu nói đó, cô bé đã thấy mình biến thà nh má»™t chiếc kẻng to. Thế là ông già đem ngay Hê-li tá»›i má»™t sân trÆ°á»ng gần đó, treo lên dây xÃch dùng là m kẻng nhà trÆ°á»ng. Giá» ra chÆ¡i đến, ông gác trÆ°á»ng lấy má»™t chiếc dùi to, gõ tháºt mạnh và o chiếc kẻng và Hê-li kêu lên:
“Keng-keng-keng! Keng-keng-keng!". Rồi lại tiếp:
“Keng-keng-keng! Keng-keng-keng!".
Nghe thấy tiếng kêu của Hê-li vang lên, bá»n trẻ chạy ra khá»i các lá»›p há»c, ùa ra sân chÆ¡i. Chúng vá»— tay, cÆ°á»i đùa, chÆ¡i các trò chÆ¡i, nhảy nhót tung tăng vì được ra chÆ¡i không phải há»c hà nh gì cả. Thế là ngà y ná» qua ngà y kia tiếng kêu của Hê-li cứ vang lên
“Keng-keng-keng! Keng-keng-keng!". Hê-li đã thấy được bá»n trẻ vui chÆ¡i, nghe thấy tiếng cÆ°á»i tiếng hét của chúng. Rồi giá» tan há»c đến, cô bé lại kêu lên “Keng-keng" cho bá»n trẻ ra vá», bá» cô ở lại má»™t mình. Tất cả bá»n trẻ Ä‘á»u nghe rõ tiếng cô và thÃch âm thanh do cô phát ra. NhÆ°ng cứ ngà y nà y qua ngà y khác cô bé vẫn bị treo nguyên ở má»™t chá»—, không là m được gì cả. Má»™t hôm, sau giá» tan há»c, Hê-li thấy buồn rầu vì phải sống cô Ä‘Æ¡n, cô nghÄ©:
“Phải sống ở xa nhà tháºt là khổ sở. Chỉ cần mình được vá» nhà là mình sẽ trở thà nh má»™t cô bé ngoan ngay".
Nhớ đến ông già , cô bé nghĩ bụng:
“Biết đâu ông già sẽ thÆ°Æ¡ng hại mình và tha cho mình. Biết đâu ông già sẽ lại há»i mình xem muốn ở nÆ¡i nà o nữa".
Thình lình cô nghe thấy tiếng ông già :
- Hê-li, lại đây. Hình nhÆ° cháu đã nháºn ra nÆ¡i cháu ở, ngõ nhà cháu và nhà cháu tháºt là đẹp và cháu đã biết quý nhà rồi.
Hê-li nhìn quanh. Cô thấy rằng cô đã có lại hình dáng cÅ© và đang đứng ở vÆ°á»n vá»›i ông già . Cô chà o ông già rất lá»… Ä‘á»™ và há»i thăm sức khá»e của ông. Sau đó cô nói:
- Ông Æ¡i, ông cho cháu trở vá» nhà đi. Sống xa nhà cháu thấy khổ lắm. Nếu ông cho cháu trở vá», cháu hứa vá»›i ông là sẽ trở thà nh má»™t cô bé ngoan.
Ông già nói:
- Äược, ông nghÄ© là bà i há»c đã thấm rồi đấy. Cháu có vẻ không thÃch vÆ°á»n hoa của ông, những con vẹt và há»a mi của ông, thì sẽ để cho cháu vá» nhà . NhÆ°ng đầu cháu thì toà n là gỉ sắt phủ lên mái tóc Ä‘en mượt mà . Và cháu thì xanh xao Ä‘i vì kêu nhiá»u quá, khuôn mặt xinh xắn của cháu đâu rồi? Cháu đợi ông má»™t lát để ông lấy lại sức khá»e cho cháu, rồi cháu hãy trở vá» nhà .
Hê-li nhìn và thấy rằng má»i váºt vẫn nhÆ° trÆ°á»›c đây, nhÆ° thể cô má»›i bÆ°á»›c chân và o khu vÆ°á»n nà y. Và kìa, mẹ cô vừa bÆ°á»›c ra khá»i đám hoa ở xa và chạy vá» phÃa cô. Hê-li chạy lại vá»›i mẹ. Hai mẹ con ôm nhau khóc lên vì vui sÆ°á»›ng và mừng rỡ.
*
* *
Mẹ Hê-li lắc lắc ngÆ°á»i con và gá»i:
- Hê-li, Hê-li, dáºy Ä‘i! Sáng rồi, nắng đã lên rồi. Con ngủ đủ rồi đấy.
Hê-li nhìn ngÆ¡ ngác và há»i:
- Mẹ ơi, con ở đâu đây? Mẹ cô đáp:
- Con Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng ở nhà . Con nghÄ© rằng con còn có thể ở đâu nữa?
Hê-li thở dà i nhẹ nhõm. Cô bé cÆ°á»i, nhảy ra khá»i giÆ°á»ng. Cô rá»a mặt, mặc quần áo chỉnh tá», ăn sáng và chạy Ä‘i há»c. Cô bé tháºm chà quên cả ông già đang còn ngủ trong phòng khách. Và cô không bao giá» còn gặp ông già nữa. Ra đến đầu ngõ cô chà o ông bán vé xổ số và nói:
- Ông bán cho cháu má»™t vé nà o. Ông bán vé xổ số cÆ°á»i há»i:
- Hôm nay có Ä‘iá»u gì là m cho cháu lá»… Ä‘á»™ váºy Hê-li? Hê-li đáp:
- Bởi vì cháu là má»™t bé ngoan. Mà tÃnh cháu thế nà o thì suốt Ä‘á»i vẫn nhÆ° thế, không đổi.
*
* *
Từ cái ngà y Hê-li nằm mÆ¡ nhÆ° váºy cách đây đã và i năm rồi thì phải? Cô bé đã lá»›n, cô cà ng chăm là m việc nhà nhiá»u hÆ¡n, lại cà ng ngoan hÆ¡n. Thỉnh thoảng khi tÆ°á»›i hoa cô có bị Æ°á»›t, nhÆ°ng không bao giá» là m bắn nÆ°á»›c và o ngÆ°á»i khác. Ôì, nhân chuyện nà y tôi quên khuấy Ä‘i không nói vá» con chó Hô-phi. Nó không bị kháºp khiá»…ng nữa: bởi vì không có ai ném đá và o nó và nó có thể ngủ yên suốt các buổi chiá»u hè nóng ná»±c.
|
18-11-2008, 09:02 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Rừng Ke-Niu
Tác giả: Kenji Miyazawa
Truyện ngắn Nháºt Bản
Ke-niu vẫn thÆ°á»ng Ä‘i dạo qua rừng hay dá»c theo bá» ruá»™ng mặc má»™t bá»™ ki-mô-nô buá»™c bằng dây và nở nụ cÆ°á»i trên môi. Khi em nhìn đám cây xanh trong mÆ°a, mắt em long lanh và thấy má»™t con chim Æ°ng bay mãi trên trá»i xanh, em nhảy lên má»™t cách vui sÆ°á»›ng vô tÆ° và vá»— tay kể lại cho má»i ngÆ°á»i biết. NhÆ°ng bá»n trẻ con chế nhạo, nên em nghiêm mặt lại. Khi má»™t luồng gió thổi đến và lá dẻ gai lấp lánh sáng là m mặt em không thể giữ được nụ cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng thì em bắt miệng phải mở to ra, thở sâu để giữ nụ cÆ°á»i của em trong khi em đứng nhìn chăm chăm lên các bụi cây. Có lúc, em cÆ°á»i lặng lẽ, mồm mở rá»™ng, em lấy ngón tay xoa xoa má cứng nhÆ° là bị ngứa. Nhìn từ xa, Ke-niu có vẻ nhÆ° Ä‘ang gãi mặt hay Ä‘ang ngáp, nhÆ°ng nếu đến gần hÆ¡n, bạn sẽ nghe thấy em cÆ°á»i và nhìn thấy môi em rung rung. ChÃnh vì thế mà bá»n trẻ thÆ°á»ng chế nhạo em. Nếu nhÆ° mẹ em bảo thì ngay má»™t lúc em có thể kéo được năm trăm gà u nÆ°á»›c đầy. Em cÅ©ng có thể là m cá» ngoà i đồng trá»n má»™t ngà y. NhÆ°ng bố và mẹ em chẳng bao giá» bảo em là m nhÆ° váºy cả. Äằng sau nhà Ke-niu có má»™t khoảng đất trống để hoang to nhÆ° má»™t sân váºn Ä‘á»™ng loại vừa. Có má»™t năm khi núi còn trắng tuyết và cá» chÆ°a má»c mầm ngoà i ruá»™ng, bá»—ng nhiên Ke-niu chạy đến chá»— những ngÆ°á»i thân của em Ä‘ang trồng trá»t ngoà i ruá»™ng và nói:
- Mẹ ơi, mua cho con bảy trăm cây tuyết tùng giống. Mẹ Ke- niu ngừng huơ lưỡi cuốc mới sáng loáng và nhìn Ke-niu chăm chăm.
- Váºy con định trồng bảy trăm cây tuyết tùng giống ấy ở đâu?
- Mẹ há»i.
- Ở chỗ đất trống đằng sau nhà ạ. - Ke-niu, - anh của Ke-niu nói.
- Em sẽ không có cây tuyết tùng giống để trồng ở đó đâu. Äáng lẽ là m việc ấy, sao em không giúp cả nhà má»™t chút trong công việc đồng áng?
Ke-niu ngúng nguẩy và nhìn xuống đất.
NhÆ°ng ngay lúc đó bố Ke-niu đứng thẳng dáºy lau mồ hôi mặt.
- Thôi, mua cho nó, - bố bảo.
- Trước đây có bao giỠnó đòi mua một thứ gì đâu. Mua cho
Mẹ Ke-niu mỉm cÆ°á»i nhÆ° trút được gánh nặng. Lòng đầy vui sÆ°á»›ng, Ke-niu chạy thẳng vá» nhà . Em lấy má»™t cái cuốc sắt ở vá»±a lúa ra và hăng hái chạy ra bãi cỠđể Ä‘Ã o hố trồng tuyết tùng. Anh của Ke-niu vá» sau, nhìn thấy em Ä‘Ã o nhÆ° váºy, nói:
- Ke-niu, khi trồng tuyết tùng thì em phải Ä‘Ã o sâu hÆ¡n. Äể đến mai, anh sẽ Ä‘i mua cây giống cho em.
Ke-niu để cuốc xuống không lấy gì là m vui vẻ. Ngà y hôm sau bầu trá»i trong vắt, tuyết trên núi chiếu sáng trắng, chim sÆ¡n ca hót vui vẻ khi chúng bay lên mãi trá»i cao. Và Ke-niu cÆ°á»i toét nhÆ° không thể ngăn được ná»—i vui sÆ°á»›ng, Ä‘Ã o hố trồng tuyết tùng đúng nhÆ° anh em bảo, bắt đầu từ phÃa bắc mảnh đất. Em Ä‘Ã o thà nh hà ng thẳng tắp và khoảng cách Ä‘á»u đặn. Anh em lần lượt trồng từng cây xuống má»—i hố. Và o lúc nà y, Hai-gi, chủ miếng ruá»™ng ở phÃa bắc mảnh đất Ä‘i tá»›i. Mồm ngáºm tẩu, tay đút túi áo, vai ông ta so lại nhÆ° lạnh lắm. Ông Hai-gi là m Ãt nhiá»u công việc đồng áng, nhÆ°ng trong thá»±c tế thì kiếm ăn phần lá»›n bằng những phÆ°Æ¡ng tiện khác, không phải lúc nà o cÅ©ng thú vị.
- Nà y, Ke-niu! - ông ta gá»i. - Mà y thá»±c là ngốc mà đi trồng tuyết tùng ở má»™t chá»— nhÆ° thế nà y. TrÆ°á»›c tiên cây sẽ che ánh nắng của ruá»™ng nhà tao.
Ke-niu Ä‘á» mặt lên và nhìn nhÆ° muốn nói Ä‘iá»u gì mà không nói được. Em chỉ đứng đó ngá» nguáºy má»™t cách lúng túng. Anh Ke- niu Ä‘Æ°Æ¡ng trồng gần đấy lên tiếng:
- Chà o ông Hai-gi!
Anh đứng dáºy trong khi ông Hai-gi lẩm bẩm bÆ°á»›c Ä‘i. Không phải chỉ má»™t mình ông Hai-gi chế nhạo Ke-niu trồng tuyết tùng ở bãi cá» hoang mà má»i ngÆ°á»i cÅ©ng nói nhÆ° váºy: tuyết tùng không thể trồng trá»t được ở má»™t chá»— nhÆ° thế; bên dÆ°á»›i đó là đất sét cứng; đã ngu thì cứ ngu mãi. Và há» nói hoà n toà n đúng. Trong năm năm đầu, các cây xanh nhá» bé lá»›n vÆ°Æ¡n thẳng lên trá»i, nhÆ°ng từ đó là má»c thà nh tán và cả hai năm thứ bảy và thứ tám chiá»u cao của chúng chỉ dừng lại ở khoảng chÃn bá»™. Má»™t buổi sáng lúc Ke-niu Ä‘ang đứng trÆ°á»›c rừng cây, má»™t bác nông dân đến trêu chá»c em:
- Nà y, Ke-niu, cáºu không chuẩn bị tỉa các cà nh cây của cáºu Ä‘i à ?
- Tỉa ấy ạ? Bác bảo thế nghĩa là thế nà o cơ?
- Tỉa tức là dùng cái rìu nhỠphạt bớt các cà nh thấp đi.
- Rồi cháu sẽ tỉa.
Ke-niu chạy Ä‘i tìm má»™t cái rìu nhá». Rồi em bắt đầu phạt các cà nh tuyết tùng thấp Ä‘i má»™t cách không thÆ°Æ¡ng tiếc. NhÆ°ng vì các cây chỉ cao có chÃn bá»™ nên em phải khom lÆ°ng xuống. Äến tối, các cây Ä‘á»u bị phạt trần trụi hết cà nh, chỉ còn lại Ä‘á»™ ba hay bốn cà nh trên ngá»n. CỠở bên dÆ°á»›i phủ má»™t lá»›p cà nh xanh thẫm và khu rừng nhá» thì quang đãng và sáng sủa hẳn ra. Äá»™t nhiên nó trở thà nh trống trải khiến Ke-niu choáng váng và cảm thấy có tá»™i. Anh Ke-niu Ä‘i là m đồng vá», trông thấy khu rừng nhÆ° váºy chỉ biết mỉm cÆ°á»i. Rồi anh nói Ä‘á»™ng viên Ke-niu Ä‘ang đứng mặt tái mét:
- Lại đây em! Chúng ta sẽ thu các cà nh và dồn nó lại để đốt má»™t đống lá»a đẹp ở đây. Yên trÃ, rừng cây trông sẽ đẹp hÆ¡n bây giá».
Cuối cùng thì Ä‘iá»u nà y cÅ©ng là m Ke-niu dá»… chịu hÆ¡n và em cùng vá»›i anh trai Ä‘i thu dá»n cà nh đã bị em chặt ở dÆ°á»›i các cây. Cá» dÆ°á»›i gốc ấy ngắn và sạch sẽ y nhÆ° ở nÆ¡i ngÆ°á»i ta có thể thấy được hai vị ẩn sÄ© ngồi đánh cá». NhÆ°ng ngà y hôm sau, khi Ke-niu Ä‘ang nhặt bá» các hạt Ä‘áºu bị sâu ăn ở trong kho vá»±a lúa, em nghe thấy tiếng kêu la sợ hãi từ rừng cây của em. Từ tất cả má»i hÆ°á»›ng vang lại những tiếng nói ra lệnh, những tiếng nói bắt chÆ°á»›c tù và , những tiếng giáºm chân rồi bá»—ng nhiên má»™t tráºn cÆ°á»i lá»›n nổ ra là m tất cả các con chim quanh đó vá»— cánh bay Ä‘i. Giáºt mình, Ke-niu ra xem có chuyện gì xảy ra. Và ở đó, em kinh ngạc thấy có năm chục đứa trẻ trên Ä‘Æ°á»ng từ trÆ°á»ng vá» nhà .
Chúng Ä‘i hà ng má»™t và bÆ°á»›c Ä‘á»u giữa các hà ng cây. Chúng Ä‘i ngả nà o thì hà ng cây cÅ©ng biến thà nh dãy phố. Và chÃnh các cây trong bá»™ quần áo xanh trông nhÆ° cÅ©ng hà nh quân thà nh hà ng là m bá»n trẻ cà ng thÃch thú hÆ¡n. Chúng diá»…u binh qua lại giữa các cây, mặt Ä‘á» bừng, gá»i nhau inh á»i, nhÆ° má»™t bầy chim bách thiết. Chẳng mấy chốc các hà ng cây Ä‘á»u được đặt tên: phố Tô-ki-ô. Phố Nga, phố PhÆ°Æ¡ng Tây... Ke-niu rất vui thÃch. Ngắm nhìn chúng từ đằng sau các cây, miệng em mở rá»™ng và cÆ°á»i to. Từ đấy hà ng ngà y bá»n trẻ tụ táºp ở đó. Chỉ có hôm nà o mÆ°a chúng má»›i không đến. Những ngà y nà y, Ke-niu đứng má»™t mình ngoà i rừng, Æ°á»›t nhÆ° chuá»™t lá»™i trong mÆ°a rÆ¡i rà o rà o từ bầu trá»i trắng đục.
- Ke-niu lại đứng gác rừng đấy à ?
Má»i ngÆ°á»i mỉm cÆ°á»i há»i em khi há» mặc áo tÆ¡i Ä‘i qua. Trên những cây tuyết tùng có những quả nâu hình chóp và từ những lá kim của những cà nh xanh xinh đẹp, giá»t mÆ°a lạnh trong nhÆ° pha lê rÆ¡i tà tách. Mồm há hốc, Ke-niu cÆ°á»i ha hả và em đứng mãi ở đó không chán, trong khi hÆ¡i nÆ°á»›c bốc lên từ tấm thân nhá» nhắn của em. Má»™t buổi sáng sÆ°Æ¡ng mù, Ke-niu bá»—ng nhiên va chạm vá»›i ông Hai-gi ở chá»— má»i ngÆ°á»i Ä‘ang thu cá» lác để lợp nhà . Ông Hai-gi cẩn tháºn nhìn quanh vá»›i vẻ mặt khó chịu và dữ tợn, quát Ke-niu:
- Ke-niu! Chặt cây đi!
- Tại sao ạ?
- Vì chúng che hết ánh sáng của ruộng nhà tao.
Ke-niu nhìn xuống đất không nói gì. Nói cho cùng thì bóng các cây tuyết tùng không vÆ°Æ¡n dà i quá sáu inh vá» phÃa ruá»™ng nhà ông Hai-gi. Äúng hÆ¡n, rừng cây đã thá»±c sá»± bảo vệ ruá»™ng khá»i bị các cÆ¡n gió nam dữ dá»™i.
- Chặt đi! Chặt đi! Mà y không chặt hả?
- Không, cháu không chặt đâu.
Ke-niu ngá»ng đầu nói má»™t cách sợ hãi.
Môi em mÃm chặt Ä‘au đến mức có thể chảy nÆ°á»›c mắt ra được. Äây là lần duy nhất trong Ä‘á»i em thách thức ngÆ°á»i khác. NhÆ°ng Hai-gi, cảm thấy bị má»™t ngÆ°á»i dá»… tÃnh nhÆ° Ke-niu chá»c tức và hạ thấp mình thì nổi giáºn, và bất ngá» tát và o mặt Ke-niu. Ông ta tát em rất mạnh và rất nhiá»u. Ke-niu nÃn lặng chịu đòn, Ä‘Æ°a má»™t tay lên đỡ má, nhÆ°ng má»™t lúc sau thì má»i váºt trÆ°á»›c mặt em tối sẫm lại và em loạng choạng. Lúc nà y ông Hai-gi má»›i cảm thấy không ổn, vá»™i khoanh tay và biến và o sÆ°Æ¡ng mù. Mùa thu năm đó, Ke-niu chết vì bệnh chấy ráºn. MÆ°á»i ngà y trÆ°á»›c đó, ông Hai-gi cÅ©ng ốm chết vì bệnh nà y. Chỉ có những đứa trẻ là hà ng ngà y vẫn đến tụ táºp ở rừng cây nhÆ° trÆ°á»›c, chúng hoà n toà n vô tÆ° vá»›i những chuyện xảy ra. Năm sau, Ä‘Æ°á»ng xe lá»a đã vÆ°Æ¡n tá»›i là ng và má»™t nhà ga được xây cách nhà Ke-niu má»™t dặm. Äây đó, các nhà máy đồ sứ và nhà máy tÆ¡ lá»›n má»c lên. Chẳng mấy chốc đồng ruá»™ng nhÆ° bị nhà cá»a nuốt dần. TrÆ°á»›c đó hầu hết má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nháºn thấy là ng đã thá»±c sá»± biến thà nh má»™t thà nh phố. NhÆ°ng do má»™t sá»± ngẫu nhiên nà o đó, chỉ có rừng của Ke-niu là không bị Ä‘á»™ng đến. HÆ¡n nữa, các cây chỉ cao mÆ°á»i bá»™, và trẻ con hà ng ngà y vẫn tụ táºp ở đó.
TrÆ°á»ng tiểu há»c xây ở ngay cạnh đó nên chúng dần dần cảm thấy rừng và bãi cỠở phÃa bắc rừng đã nối dà i sân chÆ¡i của chúng. Bây giá», bố của Ke-niu tóc đã bạc trắng. Mà tóc bạc cÅ©ng phải thôi, vì Ke-niu chết cÅ©ng đã gần hai mÆ°Æ¡i năm. Má»™t hôm, có má»™t nhà trà thức trẻ kia vốn ngÆ°á»i là ng nà y và bây giỠđã là giáo sÆ° má»™t trÆ°á»ng đại há»c ở Mỹ vá» thăm nhà lần đầu sau mÆ°á»i lăm năm xa cách. Ông ta ra sức nhìn cÅ©ng không tìm được dấu vết của bãi cá» rừng xÆ°a. Ngay cả dân thà nh phố cÅ©ng Ä‘á»u từ nÆ¡i khác đến. Rồi má»™t hôm giáo sÆ° được nhà trÆ°á»ng má»i đến nói chuyện vá» các nÆ°á»›c khác tại há»™i trÆ°á»ng. Tan buổi nói chuyện, giáo sÆ° cùng thầy hiệu trưởng và các thầy cô khác Ä‘i ra sân chÆ¡i vá» hÆ°á»›ng rừng của Ke- niu. Bá»—ng nhiên, giáo sÆ° trẻ ngạc nhiên dừng lại và sá»a Ä‘i sá»a lại kÃnh Ä‘eo nhÆ° không tin và o Ä‘iá»u mình nhìn thấy. Rồi ông nói, gần nhÆ° vá»›i chÃnh mình:
- Trá»i Æ¡i, chá»— nà y hoà n toà n vẫn nhÆ° trÆ°á»›c kia. Ngay cả các cây bây giá» vẫn váºy. Có chăng thì chúng có vẻ nhá» hÆ¡n má»™t tÃ. Trẻ con vẫn chÆ¡i ở đây. Trá»i Æ¡i, mình vẫn thấy mình nhÆ° trÆ°á»›c kia và các bạn mình Ä‘ang chÆ¡i ở đây.
Thình lình ông mỉm cÆ°á»i nhÆ° chợt nhá»› lại mình Ä‘ang ở đâu. Ông nói vá»›i thầy hiệu trưởng:
- Chá»— nà y bây giá» là má»™t phần sân chÆ¡i của trÆ°á»ng à ?
- Không, đất của nhà bên kia đấy, nhÆ°ng hỠđể cho há»c sinh chÆ¡i tùy thÃch. Thá»±c tế, thì nó cÅ©ng trở thà nh má»™t cái sân chÆ¡i phụ của nhà trÆ°á»ng, mặc dù nó không phải của chúng tôi.
- Tháºt là tuyệt vá»i, tôi Ä‘ang tá»± há»i sao lại có thể nhÆ° thế?
- Từ khi ở đây bắt đầu xây dá»±ng, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u khuyên há» bán Ä‘i. NhÆ°ng má»™t ông lão nói, đó là váºt ká»· niệm duy nhất của Ke- niu nên bán Ä‘i thì ông rất khổ tâm.
- Äúng váºy, tôi nhá»› ra rồi. Chúng tôi thÆ°á»ng cho rằng Ke-niu muốn hÆ¡n ngÆ°á»i má»™t chút. Anh ấy thÆ°á»ng hay cÆ°á»i ha hả. Hà ng ngà y anh ấy thÆ°á»ng đứng đây xem bá»n trẻ con chúng tôi chÆ¡i. NgÆ°á»i ta nói chÃnh anh ấy đã trồng tất cả các cây nà y. Chà , chà biết ai là khôn, biết ai là dại? Chỉ có thể nói má»™t Ä‘iá»u: số pháºn tác Ä‘á»™ng nhiá»u cách nhiá»u kiểu tuyệt vá»i. NÆ¡i nà y sẽ mãi mãi là má»™t công viên đẹp cho trẻ em chÆ¡i. Các bạn nghÄ© thế nà o nếu chúng ta gá»i đây là “Rừng Ke-niu" và giữ tên nó mãi?
- á»’, đó là má»™t ý kiến tuyệt diệu. Trẻ em sẽ vui thÃch biết bao. Và việc đó đã được thá»±c hiện. ở ngay giữa bãi cá» phÃa trÆ°á»›c rừng của trẻ em, ngÆ°á»i ta dá»±ng má»™t cái bia đá mà u ô-liu vá»›i hà ng chữ khắc “Rừng Ke-niu". Rất nhiá»u thÆ° từ, tiá»n nong do các luáºt sÆ°, sÄ© quan quân Ä‘á»™i và những nông dân nhỠở những nÆ°á»›c bên kia biển - những ngÆ°á»i đã từng há»c ở đây gá»i tá»›i tấp vá» trÆ°á»ng. Gia đình Ke-niu khóc vì sung sÆ°á»›ng.
Ai có thể nói, bao nhiêu nghìn ngÆ°á»i đã được hạnh phúc thá»±c sá»± nhá» những cây tuyết tùng vá»›i các cà nh xanh thẫm đẹp lá»™ng lẫy, mùi thÆ¡m tÆ°Æ¡i mát, bóng mát mùa hè, bãi cá» mà u ánh trăng của rừng Ke-niu. Và khi trá»i mÆ°a, từ trên cây các giá»t to, lạnh và trong suốt nhÆ° pha lê tà tách rÆ¡i xuống bãi cá». Và khi nắng lên, có thể hÃt thở không khà trong là nh, y nhÆ° ngÆ°á»i ta đã từng là m khi Ke-niu còn sống.
|
|
|
| |