|
|
30-08-2008, 10:15 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
LÆ°u HÆ°Æ¡ng Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
NgÆ°á»i dịch ThÆ°Æ¡ng Lan
Hồi 21
Dơi trong địa ngục
Thanh chủy thủ trong tay Kim Linh Chi được Ä‘Æ°a cao lên. Bá»—ng, nà ng báºt cÆ°á»i sằng sặc. Mặt đầy ngấn lệ, nà ng cÆ°á»i, gÆ°Æ¡ng mặt đẹp hÆ¡n trÆ°á»›c, nhÆ° hoa dÆ°á»›i cÆ¡n mÆ°a xuân!
Hồ Thiết Hoa nhìn nà ng, si si dại dại. Hắn chợt thấy, nà ng chÃnh là ngÆ°á»i của y mÆ¡ Æ°á»›c! Nà ng không hẹp lượng, không cố chấp, thù oán vặt vạnh, tánh tình bá»™c trá»±c, hà nh Ä‘á»™ng dứt khoát, nhanh nhẹn. Vô luáºn trong tình huống nà o, nà ng cÅ©ng được rất cởi mở, lại gây cởi mở cho ngÆ°á»i chung quanh luôn.
Y nháºn ra, nà ng có rất nhiá»u Ä‘iểm tốt! Những Ä‘iểm đó, khó mà đếm cho đủ số. Má»™t thiếu nữ nhÆ° váºy, nếu y bá» qua, thì tháºt là ngốc! Tìm đâu cho có má»™t nà ng thứ hai? Y nhìn sững nà ng, hầu nhÆ° quên mất những ngÆ°á»i chung quanh.
Trương Tam bỗng thở dà i, lắc đầu, thốt :
- Xem ra, chẳng những Kim cô nương cắt lưỡi hắn mà chơi, lại còn cắt luôn cái hồn của hắn!
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Nà o chỉ có lưỡi và hồn bị cắt? Cả quả tim của ta, cũng bị cắt luôn!
Kim Linh Chi trở xống chủy thủ, gõ trên đầu y, kêu má»™t tiếng cốc, cÆ°á»i há»i :
- Ngươi còn có quả tim đó sao? Ta cứ tưởng tim ngươi đã bị chó ngoạm từ lâu!
Thiếu nữ cÆ°á»i sau khi khóc, nụ cÆ°á»i đó là tia nắng sau cÆ¡n mÆ°a xuân dà i đẳng liên tục mấy hôm.
Kim Linh Chi nhìn đến xác Bạch Liệp, nụ cÆ°á»i tắt lại liá»n. Nà ng lẩm nhẩm :
- Gã... gã chết thảm quá! Ai Ä‘á»™c tâm, hạ Ä‘á»™c thủ? Tháºt là tà n nhẫn!
Trương Tam thốt :
- Äêm qua, lúc thuyá»n chạm đá, chừng nhÆ° má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có mặt trên sân thuyá»n!
Kim Linh Chi gáºt đầu :
- Tất cả Ä‘á»u có mặt, trừ má»™t Bạch... Bạch tiên sanh, là không thấy gã đâu hết!
Nà ng gượng ý gá»i Bạch Liệp bằng hai tiếng tiên sanh cho tôn trá»ng, linh hồn ngÆ°á»i chết. NhÆ°ng rồi nà ng cÅ©ng trở vá» cái tiếng gã.
Chẳng qua Bạch Liệp không có má»™t giá trị tÆ°Æ¡ng xứng vá»›i nà ng. Nà ng có cảm tưởng nhÆ° váºy. Không riêng gì má»™t Bạch Liệp, dÆ°á»›i con mắt nà ng thì má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tầm thÆ°á»ng, may ra chỉ có má»—i má»™t mình LÆ°u HÆ°Æ¡ng mà thôi.
Chà ng được nà ng nể trá»ng, kiêng dè Ãt nhiá»u.
Nà ng tiếp :
- Ta cứ tưởng, gã không dám gặp lại ta, sau khi bị nặng lá»i trong bữa cÆ¡m tối! Do đó, gã rút mình trong phòng.
Äôi mắt Ä‘á» lên, ánh mắt Æ°Æ¡n Æ°á»›t, buồn thảm tiếp luôn :
- Nếu đêm đó, ta đừng nặng lá»i vá»›i gã, gã đâu tránh mặt ta, gã đã có mặt trên sân thuyá»n, thì là m gì bị sát hại?
Hồ Thiết Hoa cao giá»ng :
- Sá»± tình không liên quan gì đến cô nÆ°Æ¡ng cả! Thủ phạm gây ra vụ án, nếu không là Câu Tá» TrÆ°á»ng, thì cÅ©ng là Äinh Phong, cô nÆ°Æ¡ng hoà n toà n vô can!
Không để ai nói chen, y tiếp luôn :
- Bởi vì Câu Tá» TrÆ°á»ng là con ngÆ°á»i duy nhất có lý để giết gã. Gã chợt phát hiện Câu Tá» TrÆ°á»ng và Äinh Phong có mặt trên thuyá»n nà y, nên kinh khiếp mà bối rối, mất phản ứng, do đó bị hại.
Trương Tam thở dà i :
- Láºp luáºn đúng, rất tiếc lúc đó thì Câu Tá» trÆ°á»ng đã Ä‘i rồi!
Hồ Thiết Hoa giáºt mình, buông gượng :
- Có thể... bá»n Câu Tá» TrÆ°á»ng giết ngÆ°á»i rồi má»›i bá» Ä‘i. Bởi, chúng ta không xác định được thá»i gian chết của Bạch Liệp kia mà !
Lưu Hương thốt :
- NhÆ°ng Câu Tá» TrÆ°á»ng và Äinh Phong không sá» dụng được TrÃch Tâm Thủ!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Sao ngươi biết?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng giải thÃch :
- Chỉ vì Khô Mai đại sÆ° luyện TrÃch Tâm Thủ, cốt để đối phó vá»›i ngÆ°á»i trên đảo Biên Bức mà thôi. Do đó, chúng ta có thể thấy, tuyệt kỹ TrÃch Tâm Thủ không hỠđược truyá»n ra ngoà i. Môn công đó cầm nhÆ° bị loại trừ trong võ há»c Hoa SÆ¡n!
Hồ Thiết Hoa suy nghÄ© má»™t chút, rồi gáºt đầu, thốt :
- Phải đó! Theo khẩu khà của vị cô nÆ°Æ¡ng há» Hoa, thì Khô Mai đại sÆ° chỉ má»›i luyện TrÃch Tâm Thủ gần đây thôi.
Trương Tam tiếp :
- NhÆ° váºy, ngÆ°á»i biết môn công đó chỉ có ba?
Hồ Thiết Hoa tán đồng :
- Äúng váºy! Chỉ có ba thôi!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng trầm giá»ng :
- Hai, chứ không phải ba! Vì Khô Mai đại sư đã chết rồi!
Hồ Thiết Hoa cao giá»ng :
- Ta bảo chứng, Cao à Nam tuyệt không phải là hung thủ! Bởi, trong đêm qua, nà ng luôn luôn ở bên cạnh ta. Nà ng không có phép phân thân Ä‘i là m cái việc giết ngÆ°á»i!
Kim Linh Chi chừng nhÆ° muốn nói gì đó, song nhìn sang LÆ°u HÆ°Æ¡ng, nà ng nÃn lặng.
Trương Tam chợt kêu lên :
- Äúng rồi! Äêm qua, Hoa cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i lên sân thuyá»n sau cùng, lúc nà ng lên đến đó, là thấy thần sắc nà ng có vẻ khác thÆ°á»ng!
Hồ Thiết Hoa trừng mắt :
- Ngươi lại nghi Hoa Chân Chân?
TrÆ°Æ¡ng Tam gằn giá»ng :
- Không là nà ng thì ai?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Không thể được! Các ngươi cho nà ng là hung thủ, nhất định ta không tin!
Kim Linh Chi bĩu môi :
- Ngươi chỉ tin là ta thôi mà !
Hồ Thiết Hoa cÆ°á»i khổ, lẩm nhẩm :
- Chỉ vì nà ng... thấy máu là hôn mê. Thì là m sao nà ng, dám gây cuộc đổ máu?
Trương Tam lạnh lùng :
- ChÃnh ta đây, có lúc thấy máu, ta còn xỉu thay! Muốn chết thì khó, chứ muốn xỉu còn gì dá»… hÆ¡n!
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Vô luáºn là m sao, ta không tin con ngÆ°á»i ôn nhu nhÆ° thế lại là má»™t hung thủ sát nhân!
TrÆ°Æ¡ng Tam trầm ngâm má»™t lúc, vụt há»i :
- Ngươi còn nhớ Vô Hoa hòa thượng chứ?
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Hắn là m gì trong vụ nà y mà ngươi nhắc?
Trương Tam tiếp :
- NgÆ°Æ¡i hẳn phải nháºn hắn có vi tÆ° văn, ôn nhu chứ?
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu :
- Hắn đúng là một tiểu cô nương!
Trương Tam tiếp :
- Nghe ai nói đến hai tiếng sát nhân, là hắn lấy tay bịt tai liá»n. NhÆ°ng nếu hắn giết ngÆ°á»i, thì cứ má»—i nhát dao là đi Ä‘á»i má»™t mạng. MÆ°á»ng tượng hắn chém cá»!
Hồ Thiết Hoa nÃn lặng. Má»™t phút sau, hắn thở dà i, thốt :
- Nếu là nà ng là hung thủ thì chắc có má»™t ngÆ°á»i xốn xang lắm!
Y nhìn qua Lưu Hương tiếp :
- Ngươi nghĩ sao, lão Xú Trùng?
Lưu Hương không nói gì.
Kim Linh Chi cũng thở dà i thốt :
- Thá»±c ra, ta cÅ©ng không tin má»™t con ngÆ°á»i thùy mị ngây thÆ¡ nhÆ° nà ng lại là má»™t tay sát nhân được!
Hồ Thiết Hoa tiếp nối liá»n :
- Phải rồi! Ai mà tin được chứ! Các vị đừng quên, Bạch Liệp có võ công rất cao, đến Cao à Nam cÅ©ng chÆ°a chắc là đối thủ của gã, nói chi Hoa Chân Chân, tuổi còn nhá» quá, lại có thể nháºp môn sau Cao à Nam rất lâu, võ công kém hÆ¡n Cao à Nam, là m gì nà ng giết nổi Bạch Liệp?
TrÆ°Æ¡ng Tam cÆ°á»i khổ :
- Kỳ thực, ta đâu có đoán định nà ng là hung thủ, bất quá ta cho rằng có thể là nà ng...
Hồ Thiết Hoa cháºn lại :
- Không thể nà o được! Một điểm nhỠcũng không!
Trương Tam lẩm nhẩm :
- Hung thủ không là nà ng, thì là ai? Không lẽ Khô Mai đại sÆ° hiện hồn lên, giết ngÆ°á»i!
Kim Linh Chi phát sợ liá»n, nấm tay Hồ Thiết Hoa thấp giá»ng bảo :
- Ở đây quỷ khà nặng nỠquá, muốn nói gì chúng ta lên bên trên kia mà nói!
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu :
- Phải! Chỉ sợ ngÆ°á»i của đảo Biên Bức đã đến rồi, và đang đợi chúng ta!
ChỠcho hỠđi hết, Lưu Hương cúi mình xuống, lấy móng tay cà o hốt trên mặt gỗ, nhặt cái chi đó, bỠvà o một mảnh giấy, gói kỹ. Chà ng phát hiện sự chi?
Há» chẳng thấy ai hết. Cả bá»n thủy thủ, đã táºp hợp má»™t nÆ¡i, ở lái thuyá»n, lúc đó cÅ©ng biến mất dạng. Kim Linh Chi giáºt mình.
Trương Tam kêu lên :
- Hay là ngÆ°á»i của đảo Biên Bức đã đến, và hốt chúng Ä‘i rồi?
Hồ Thiết Hoa căm háºn :
- Không ai đến tiếp, không lẽ chúng ta không đi được sao chứ?
Trương Tam dỠdẫm :
- Ãt nhất Kim cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng biết lối và o đảo chá»— nà o chứ?
Kim Linh Chi không đáp. Niá»m sợ hãi lá»™ rõ rệt trên gÆ°Æ¡ng mặt trắng nhợt của nà ng.
Hồ Thiết Hoa trấn an :
- Không quan hệ gì cả. Dù cô nÆ°Æ¡ng không biết, bá»n nà y cÅ©ng tìm ra được váºy!
Rồi y cÆ°á»i, tiếp luôn :
- Thần Thủy Cung là nÆ¡i tối bà máºt, cÅ©ng tìm ra nhÆ° thÆ°á»ng kia mà !
Kim Linh Chi bỗng nấm tay Hồ Thiết Hoa, bảo :
- Äừng Ä‘i là hÆ¡n! NgÆ°Æ¡i nghÄ© sao?
Hồ Thiết Hoa lấy là m lạ :
- Tại sao?
Kim Linh Chi cuối đầu :
- Chẳng... chẳng tại sao cả!
Hồ Thiết Hoa dịu giá»ng :
- Äã đến đây rồi, không lẽ bá» cuá»™c?
Trương Tam tiếp :
- Hà huống, muốn trở lại cũng không trở lại được? Phương tiện đâu? Do ngã nà o?
Kim Linh Chi run ngÆ°á»i :
- NhÆ°ng... Các ngÆ°Æ¡i chÆ°a biết nÆ¡i nà y nguy hiểm nhÆ° thế nà o! Äáng sợ lắm, các ngÆ°Æ¡i Æ¡i!
Hồ Thiết Hoa mỉm cÆ°á»i :
- Những nÆ¡i đáng sợ hÆ¡n, bá»n tại hạ từng Ä‘i qua rồi. Cô nÆ°Æ¡ng có nghe nói đến Thạch Quan Am chăng?
Kim Linh Chi gáºt đầu.
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Bà máºt của Thạch Quan Am, đáng kể là nguy hiểm nhất trần Ä‘á»i, ai và o đó rồi là phải Ä‘iên, dại ngay.
Y nhá»› đến sá»± việc tại Äại Sa Mạc, dù sá»± việc đã qua lâu, y vẫn còn sợ. Y thở ra, tiếp luôn :
- Và o đó rồi đừng ai mong sống sót trở vá». Cô nÆ°Æ¡ng thấy đó, váºy mà bá»n nà y vẫn còn sống sót!
Kim Linh Chi cắn môi, rồi lắc đầu, thốt :
- Bất đồng!... Hoà n toà n bất đồng!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Bất đồng ở chỗ nà o?
Kim Linh Chi không đáp.
Lưu Hương cất tiếng :
- Kim cô nÆ°Æ¡ng nói thế, thì hẳn là Biên Bức đảo có những đặc Ä‘iểm đáng sợ, trên sức tưởng tượng của con ngÆ°á»i.
TrÆ°Æ¡ng Tam cÆ°á»i, vuốt ve :
- Nói cho nghe đi, Kim cô nương! Tại hạ van cầu cô nương mà ! Biên Bức đảo thực sự như thế nà o? Nơi đó có những cái gì đáng sợ?
Kim Linh Chi trầm ngâm một chút, lại lắc đầu :
- Ta không biết!
Hồ Thiết Hoa mỉm cÆ°á»i.
Kim Linh Chi vụt lớn tiếng :
- Tháºt tình ta không biết, vì ta chẳng thấy chi cả!
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Không thấy gì hết? Không thấy thì sao lại sợ?
Kim Linh Chi cắn răng, qua má»™t phút má»›i nói thà nh lá»i :
- Bởi, chẳng thấy, nên ta mới sợ!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Lạ chưa? Không thấy thì biết gì đâu mà phải sợ? Tại sao thế? Tại hạ không hiểu nổi!
Trương Tam thốt :
- Ta hiểu!
Hồ Thiết Hoa cÆ°á»i lạnh :
- Ngươi hiểu cái mông chó!
TrÆ°Æ¡ng Tam không giáºn, há»i :
- NgÆ°Æ¡i nói cho ta nghe, trên Ä‘á»i, cái gì đáng sợ nhất?
Hồ Thiết Hoa suy nghĩ một chút :
- Tịch mịch! Ta cho rằng, trên Ä‘á»i, chỉ có sá»± tịch mịch là đáng sợ nhất!
TrÆ°Æ¡ng Tam thở dà i, cÆ°á»i khổ :
- Hồ tiên sanh ơi! Hiện tại ta đương đúng trước một vấn đỠsống chết, tánh mạng của chúng ta lâm nguy, nên tìm phương pháp gì bảo vệ nó, xin tiên sanh dẹp cái hồn thơ lại một xó nà o đó đi!
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Thế ngươi cho cái gì đáng sợ nhất?
Trương Tam đưa mắt nhìn ra xa xa, từ từ thốt :
- Cái đáng sợ nhất, là bóng tối, là cái mà chẳng ai trông thấy!
Äoạn hắn thở dà i mấy tiếng, rồi tiếp luôn :
- Cho đến bây giá», ta má»›i thức ngá»™ cái ý tứ của ba tiếng Biên Bức đảo!
Hồ Thiết Hoa trầm giá»ng :
- à tứ gì?
TrÆ°Æ¡ng Tam chÆ°a đáp ngay, mà lại há»i ngược :
- Ngươi biết con dơi có khuyết điểm gì không?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Không!
Trương Tam thốt :
- Äôi mắt! DÆ¡i là loà i sanh váºt không mắt!
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- NgÆ°Æ¡i muốn nói là ngÆ°á»i trên đảo Biên Bức Ä‘á»u mù?
TrÆ°Æ¡ng Tam gáºt đầu :
- Ta nghÄ© nhÆ° váºy!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Chúng mù thì có gì đáng sợ đâu?
TrÆ°Æ¡ng Tam mỉm cÆ°á»i :
- Kẻ mù không đáng sợ, song nếu chÃnh ngÆ°Æ¡i biến thà nh kẻ mù, thì chắc chắn là ngÆ°Æ¡i phải sợ sá»± biến hóa đó!
Hồ Thiết Hoa thoáng biến sắc, há»i :
- Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i cho rằng bá»n mình đến đó rồi, Ä‘á»u phải mù hết?
TrÆ°Æ¡ng Tam gáºt đầu :
- Ta suy nghÄ© váºy!
Hồ Thiết Hoa cÆ°á»i lạnh :
- Ta không tin chúng có thủ Ä‘oạn là m cho bá»n mình mù hết! Trừ ra chúng có phép ma!
Kim Linh Chi thở dà i, thốt :
- Há» không cần có ma pháp. Vô luáºn ai đến đó rồi, tá»± nhiên biến thà nh kẻ mù!
Không má»™t ngá»n cá». Äá thì mà u tro, má»™t mà u khô cháy, nhÆ°ng lại lạnh, lại cứng nhÆ° kim cÆ°Æ¡ng, lại nhám, nhá»n bén.
Sóng vá»— ầm ầm và o bỠđảo, nhÆ° vạn quân reo, ngà n ngá»±a hà à o ạt xông ra chiến trÆ°á»ng. Bốn phÃa đảo toà n là đá, thứ đá gây trở ngại cho thuyá»n,
thuyá»n phu sÆ¡ ý là chạm đá, phải chìm. Äá nhô lởm chởm, đá vÆ°Æ¡ng ra, nhÆ° răng và móng thú dữ. Ai giá»i nghá» hà ng hải đến đâu, cÅ©ng vô phÆ°Æ¡ng cho thuyá»n tiếp cáºn an toà n. NÆ¡i đây không có sinh khÃ, nÆ¡i đây sát khà bốc suốt tháng quanh năm.
Hồ Thiết Hoa đứng đầu gió, trên một mô đá đen, đảo mắt nhìn quanh, buông tiếng thở dà i, thốt :
- Äúng là má»™t nÆ¡i đầy nguy hiểm!
TrÆ°Æ¡ng Tam cÆ°á»i khổ :
- Nếu ta không chÃnh mắt trông thấy, thì có giết ta, ai nói ta cÅ©ng không tin nổi trên thế gian có má»™t địa phÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nà y! Lại còn có sanh hoạt trên địa phÆ°Æ¡ng nà y!
Hồ Thiết Hoa tiếp nối :
- Có thể chúng chẳng phải là ngÆ°á»i! Chúng là quá»·! Bởi nÆ¡i đây giống nhÆ° má»™t khu má»™ địa, nÆ¡i đây thiếu vắng sanh khà rõ rệt. Äến cá» cÅ©ng không má»c nổi!
TrÆ°Æ¡ng Tam gáºt đầu :
- Cả những con thuyá»n cáºp đảo, cÅ©ng chẳng có má»™t chiếc nà o còn nguyên vẹn! Xem ra, ai đến đây rồi, là không mong trở lại!
Hồ Thiết Hoa quay sang Kim Linh Chi, há»i :
- Tháºt sá»±, cô nÆ°Æ¡ng có đến đây má»™t lần?
Kim Linh Chi buông gá»n :
- Ừ!
Hồ Thiết Hoa tiếp há»i :
- Cô nương là m cách nà o trở vỠđược?
Kim Linh Chi đáp :
- Biên Bức công tá» sai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a vá»!
Hồ Thiết Hoa há»i luôn :
- Nếu chúng không đưa?
Kim Linh Chi cúi đầu, gằn từng tiếng :
- HỠkhông đưa, thì ta đà nh chết tại đây!
Äặt chân lên đảo, nà ng có vẻ cứng lưỡi, nói câu gì nà ng cÅ©ng dùng khà lá»±c đến khổ sở. Äã thế, nói xong má»™t câu, là nà ng run mình má»™t lần, rồi mồ hôi lạnh tÆ°Æ¡m ra nhÆ° nÆ°á»›c dá»™i.
Hồ Thiết Hoa cÅ©ng ngán, cÅ©ng run, song Ãt hÆ¡n nà ng. Bây giá» thì y bắt đầu tin là Tiêu Kim Quáºt đáng sợ hÆ¡n Mê Hồn Quáºt của Pháºt Quan Am. Bởi, tại Mê Hồn Quáºt, Ãt nhất cÅ©ng có lối thoát, khi cần rút lui. NÆ¡i đây thì đúng là tỠđịa!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng luôn luôn suy tÆ°. Bá»—ng, chà ng há»i :
- Cô nương nói Biên Bức công tỠlà đảo chủ!
Kim Linh Chi gáºt đầu :
- Phải!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i tiếp :
- Cô nương biết tên, biết hỠBiên Bức công tỠchăng?
Kim Linh Chi lắc đầu :
- Không một ai biết cả!
Lưu Hương tiếp :
- Có ai thấy mặt lão chủ chăng?
Kim Linh Chi lắc đầu :
- Không! Ta đã nói, ai đến đây rồi cũng phải biến thà nh mù!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhạt :
- NhÆ° váºy thì Nguyên công tỠđỡ hÆ¡n chúng ta nhiá»u!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Äỡ vá» cái gì?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i :
- Y mù sẵn, khá»i sợ bị ngÆ°á»i là m cho mù nữa!
Kim Linh Chi vụt ngẩng đầu lên, thốt gấp :
- Nà y HÆ°Æ¡ng Soái... Hiện tại chúng ta còn kịp thá»i gian ly khai Biên Bức đảo! Váºy nên gấp rút ly khai Ä‘i!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ly Khai? Rồi đi đâu!
Kim Linh Chi đáp :
- Äi đâu cÅ©ng được! Miá»…n là không còn ở đây nữa được rồi!
Lưu Hương cau mà y :
- Nhưng do ngã nà o mà đi?
Kim Linh Chi thốt :
- Chúng ta tìm má»™t chiếc thuyá»n hÆ°, nấp trong đó mà chá», khi nà o có thuyá»n khác đến đây...
Hồ Thiết Hoa cháºn lá»i :
- ChỠđộ bao lâu?
Kim Linh Chi đáp :
- Vô luáºn bao lâu cÅ©ng được! Ta không đặt thà nh vấn Ä‘á»!
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Cô nÆ°Æ¡ng không đặt thà nh vấn Ä‘á», nhÆ°ng lão Xú Trùng lại đặt thà nh vấn Ä‘á» thì sao?
Kim Linh Chi chớp mắt :
- Nơi đây cực kỳ nguy hiểm, ta tưởng Hương Soái cũng tiếc sanh mạng như ai!
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Cô nương cà ng cho là nguy hiểm, hắn lại cà ng muốn ở lại!
Kim Linh Chi cau mà y :
- Tại sao?
Hồ Thiết Hoa giải thÃch :
- Chỉ vì cà ng gặp nguy hiểm hắn cà ng thÃch thú. Hiểm nguy cà ng lá»›n, hắn cà ng thÃch thú lá»›n! Hắn là con ngÆ°á»i trá»i sanh ra để mạo hiểm mà ! Cho nên, biết được nÆ¡i nà o là nguy hiểm, là hắn Ä‘i tá»›i ngay, Ä‘i rồi mà không trở vá», hắn cÅ©ng không tiếc háºn!
Kim Linh Chi cuối đầu từ từ thốt :
- Ta biết các ngươi cho rằng ta sợ chết! Thực ra, không phải cái chết là m cho ta sợ!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng dịu giá»ng :
- Tại hạ hiểu. Trên thế gian, có nhiá»u cái đáng sợ hÆ¡n cái chết! Cho nên... nếu cô nÆ°Æ¡ng muốn ở lại chá»— nà y, bá»n tại hạ sẽ không há» cưỡng bách.
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Cô nương có thể bảo Trương Tam ở lại đây bầu bạn với cô nương. Hắn ở lại là phải hơn!
TrÆ°Æ¡ng Tam nghiến răng, trừng mắt, gằn giá»ng :
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng muốn, tại hạ ở lại ngay! Chỉ sợ cô nÆ°Æ¡ng không thÃch mẫu ngÆ°á»i tại hạ bầu bạn thôi! Mẫu ngÆ°á»i mà cô nÆ°Æ¡ng thÃch, phải là ...
Hắn nhìn Hồ Thiết Hoa, há»i :
- NgÆ°Æ¡i biết mẫu ngÆ°á»i đó chứ?
Kim Linh Chi vụt ngẩng đầu lên, nhìn luôn Hồ Thiết Hoa há»i :
- Ngươi chịu ở lại đây với ta không?
Hồ Thiết Hoa bối rối :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là chịu, có Ä‘iá»u...
Kim Linh Chi lại há»i :
- Äiá»u gì?
Hồ Thiết Hoa nhìn nà ng. Bốn mắt chạm nhau, y buột miệng thở dà i, đáp :
- Chẳng có Ä‘iá»u gì cả. Tại hạ bằng lòng ở lại vá»›i cô nÆ°Æ¡ng!
Kim Linh Chi vẫn còn nhìn Hồ Thiết Hoa. Má»™t lúc lâu, nà ng thấp giá»ng thốt :
- Äược nghe ngÆ°Æ¡i nói câu đó, ta còn sợ gì nữa!...
Má»™t tấm đá dá»±ng đứng, là m bình phong. Sau bình phong, lủng lẳng má»™t sợi dây đồng, đầu dây có buá»™c má»™t cá»— xe. ÄÆ°á»ng dây ăn thông đến má»™t sÆ¡n Ä‘á»™ng, cá»a Ä‘á»™ng Ä‘en ngòm. Kim Linh Chi Ä‘Æ°a bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng đến đó.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Có phải động khấu đó chăng?
Kim Linh Chi đáp :
- Lần trước, ta nơi đó và o động.
Hồ Thiết Hoa lấy là m lạ :
- Sao không có ngÆ°á»i canh giữ?
Kim Linh Chi thở dà i :
- Có những nÆ¡i, và o thì dá»… nhÆ° nhà của mình, mà lúc ra thì khó hÆ¡n lên trá»i!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i :
- Xe đó đưa vỠđâu?
Kim Linh Chi giải thÃch :
- Äến nÆ¡i há» nghinh đón khách.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Biên Bức công tỠcó tự y ra đón khách chăng?
Kim Linh Chi đáp :
- Thỉnh thoảng Äinh Phong thay mặt ở tại đó.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i tiếp :
- Äinh Phong là chi của Biên Bức công tá»?
Kim Linh Chi trầm ngâm một chút :
- Chừng như là đồ đệ!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng suy nghÄ© má»™t lúc, lại há»i :
- Từ đây đến đó, độ bao xa?
Kim Linh Chi lắc đầu :
- Ta không biết rõ. Bất quá, ta đếm từ má»™t đến bảy mÆ°Æ¡i chÃn, là cá»— xe ngừng.
Hồ Thiết Hoa mỉm cÆ°á»i :
- Xem ra nữ nhân tế nhị hÆ¡n nam nhân nhiá»u. Giả nhÆ° tại hạ ngồi trong xe, xe đến đâu cứ đến, xe Ä‘i bao lâu cứ Ä‘i, không khi nà o tại hạ nghÄ© đến viêc đếm nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng!...
Hồ Thiết Hoa chÆ°a dứt ý, TrÆ°Æ¡ng Tam cháºn liá»n :
- Dù có đếm, chÆ°a chắc gì ngÆ°Æ¡i đếm trúng, bởi ngÆ°Æ¡i không biết đếm. Vá» cái việc uống rượu, chẳng bao giá» ngÆ°Æ¡i đếm được số chén đã uống, cho nên, có lúc chỉ uống Ä‘á»™ và i ba chén, mà ngÆ°Æ¡i dám nói là uống hÆ¡n tám chÃn mÆ°Æ¡i chén!
Hồ Thiết Hoa trả miếng :
- Phải, chỉ có ngươi là biết đếm thôi! Bởi từ lúc nà o đến từ lúc nà o, ngươi không bao giỠuống quá ba chén!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng chợt há»i :
- Ngươi đếm được năm mươi chăng?
Hồ Thiết Hoa trừng mắt :
- Sau lại không?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng gáºt đầu :
- Tốt! Váºy lên xe rồi ngÆ°Æ¡i cứ đếm. Äếm năm mÆ°Æ¡i, chúng ta nhảy xuống liá»n!
Khi Hồ Thiết Hoa đếm đến mÆ°á»i, cá»— xe chui và o hắc ám. Và o đó rồi đôi mắt trở thà nh vô dụng, bởi không còn thấy được gì chung quanh. Bóng tối quá dà y, nhÆ° cô Ä‘á»™ng thà nh váºt hữu thể, quả dÄ© không má»™t Ä‘iểm sáng, dù là thứ Ä‘iểm sáng gì. Lại chẳng má»™t thÃnh âm! Xe nhÆ° Ä‘i xuống, lòng ngÆ°á»i cÅ©ng trầm xuống.
HỠcùng nghĩ :
- Hắc ám quả là má»™t sá»± đáng sợ nhất trên cõi Ä‘á»i!
Khi Hồ Thiết Hoa vừa đếm vừa nấm tay Kim Linh Chi, đếm đến bốn mÆ°Æ¡i sáu, y buông tay nà ng, bà n tay của y vá»— vá»— lên đầu vai nà ng, má»—i cái vá»— là má»™t số : bốn mÆ°Æ¡i bảy... bốn mÆ°Æ¡i tám... bốn mÆ°Æ¡i chÃn...
Cuối cùng y buông nhanh :
- Năm mươi... nhảy!
TrÆ°Æ¡ng Tam có cảm tưởng mình là hòn đá rÆ¡i xuống. Bên dÆ°á»›i đó, là địa phÆ°Æ¡ng gì? Núi Ä‘ao? Rừng kiếm? Vạc dầu? Hầm lá»a?
Vô luáºn là gì, đã nhảy ra khá»i xe rồi, đã rÆ¡i xuống rồi, thì phú tánh mạng cho định mạng! Bởi, không ai là m sao dừng lại được nữa!
Sâu! Sâu quá! MÆ°á»ng tượng không đáy!
TrÆ°Æ¡ng Tam đánh liá»u, nhấm mắt lại, nhÆ°ng không lâu lắm, hắn cảm thấy chân chạm váºt chi đó. Hắn không Ä‘á» tụ chân khÃ, nhÆ°ng không còn kịp nữa. Nếu váºt dÆ°á»›i chân hắn mặt đá, thì là đôi chân hắn kể nhÆ° phải lá»i thà nh năm bảy Ä‘oạn. NhÆ°ng, má»™t bà n tay từ bên cạnh vÆ°Æ¡ng ngang, chụp hắn giữ lại. Hắn không biết bà n tay đó là của ai, nhÆ°ng hắn nghÄ©, nếu không là của LÆ°u HÆ°Æ¡ng, thì của ai? Hắn tưởng, có má»™t bằng hữu nhÆ° LÆ°u HÆ°Æ¡ng, thì quả tháºt là tốt phúc.
Äá»™t nhiên, hắn chá»›i vá»›i thần hồn, bà n tay đó Ä‘iểm nhanh và o bảy tám huyệt đạo trên mình hắn.
Không khà nặng ná», nóng bức. TrÆ°Æ¡ng Tam bị quăng xuống đất, nhÆ° con cá! Hắn cắn răng, không kêu la. NgÆ°á»i quăng hắn cÅ©ng chẳng há»i gì, quăng hắn rồi lại bÆ°á»›c Ä‘i, tiếng chân vang thình thịch.
Trong bóng tối, Trương Tam như mù, nhìn tay chẳng thấy ngón, là m gì thấy xa hơn?
Äây là đâu? Lao tù dÆ°á»›i âm cảnh?
Còn Lưu Hương? Hồ Thiết Hoa? Kim Linh Chi? HỠở đâu?
TrÆ°Æ¡ng Tam hy vá»ng há» không việc gì, hoặc Ãt nhất cÅ©ng may mắn nhÆ° hắn, là dù bị bắt, mà tánh mạng chÆ°a sao. Còn sống được là còn có thể tìm cách thoát hiểm. Vừa lúc đó có tiếng chân ngÆ°á»i. Rồi má»™t ngÆ°á»i nà o đó, bị quăng nhÆ° hắn, nghe nặng hÆ¡n hắn.
Hồ Thiết Hoa không may mắn bằng TrÆ°Æ¡ng Tam. Y rÆ¡i xuống má»™t tấm lÆ°á»›i. LÆ°á»›i mÆ°á»ng tượng đánh bằng dây sắt. RÆ¡i xuống lÆ°á»›i sắt, hắn phải Ä‘au, rồi lại bị quăng mạnh, y cà ng nghe Ä‘au hÆ¡n, tưởng chừng bao nhiêu xÆ°Æ¡ng trong ngÆ°á»i, cả lá»›n lẫn nhá», Ä‘á»u vỡ vụn. Y buá»™c miệng mắng oang oang.
Cứ mặc y, đối phương chẳng hỠphảng ứng, quăng y xuống rồi, đối phương lại bước đi.
Bình! Tiếng cánh cá»a Ä‘áºp mạnh! Cá»a đóng lại rồi!
Âm thinh phát xuất chứng tá» cá»a bằng sắt.
Bá»—ng, có tiếng gá»i :
- Tiểu Hồ?
Hồ Thiết Hoa kinh hãi :
- TrÆ°Æ¡ng Tam?
Trương Tam thở dà i :
- Ngươi cũng đến với ta!
Hồ Thiết Hoa câm háºn :
- Nhảy cái con mẹ gì nhÆ° thế nà y, vô Ãch quá! Chẳng thấy bóng dáng ai cho rõ rà ng!
Y từng và o nguy ra hiểm, song lần nà o cÅ©ng có dịp phản kháng Ãt nhiá»u. Chỉ có lần nà y, là y hoà n toà n chủ Ä‘á»™ng.
Trương Tam thở dà i, thốt :
- Bây giá» ta má»›i thấm thÃa cái sợ. Äáng lẽ chúng ta phải nghe theo nà ng!
Hồ Thiết Hoa nghiến răng mấy lượt :
- Bây giá» ta má»›i biết Biên Bức công tá» không phải là ngÆ°á»i! Bởi, nếu là con ngÆ°á»i, thì y không thể có má»™t chủ ý tà n Ä‘á»™c nhÆ° thế nà y!
TrÆ°Æ¡ng Tam há»i :
- Sánh với Thạch Quan Am, y như thế nà o?
Hồ Thiết Hoa thở ra một tiếng dà i :
- Äem Thạch Quan Am mà sánh vá»›i y, là là m má»™t việc vô ý thức. Bên cạnh y, Thạch Quan Am chỉ là má»™t đứa bé còn bú vú mẹ!
TrÆ°Æ¡ng Tam cÆ°á»i khổ :
- Xem ra, hỠđã biết trÆ°á»›c, chúng ta đến đây, nhất cá» nhất Ä‘á»™ng Ä‘á»u bị há» phát giác cả! Và điá»u đáng sợ nhất, là chúng ta không trông thấy ngÆ°á»i nà o hết!
Bá»—ng, hắn há»i :
- Còn Kim cô nương?
Hồ Thiết Hoa không đáp, lại há»i ngược :
- Còn lão Xú Trùng? Tại sao hắn không đến?
TrÆ°Æ¡ng Tam nặng giá»ng :
- Ngươi mong ước hắn đến đây à ?
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Dù hắn tà i giá»i hÆ¡n chúng ta, hắn cÅ©ng chÆ°a phải là thần tiên, đến cái chống quá»· nà y, có tà i bao nhiêu cÅ©ng vô dụng!
Trương Tam trầm ngâm một chút :
- Có thể hắn may mắn hơn chúng ta! Hắn...
Chợt, cánh cá»a mở, má»™t ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o, quăng xuống má»™t ngÆ°á»i, rồi bÆ°á»›c ra. Cá»a đóng lại.
Hồ Thiết Hoa há»i gấp :
- Lão Xú Trùng đấy à ?
Không có tiếng đáp. Trương tam kêu lên :
- Hay là hắn xui xẻo hÆ¡n bá»n mình? Hắn bị Ä‘á»™c thủ rồi?
TrÆ°Æ¡ng Tam quả quyết nhÆ° váºy, Hồ Thiết Hoa lại không tưởng nhÆ° váºy.
Y thốt :
- Chẳng khi nà o hỠquăng xác và o đây!
Trương Tam hừ một tiếng :
- Thì chÆ°a chết, thì thá» thÆ°Æ¡ng nặng, chá» chết! Có khác gì chết đâu! Bất quá hoặc đã chết, hoặc sắp sá»a chết, hoặc sẽ chết dà i dà i sau đó! Äà ng nà o cÅ©ng chết mà ! Äúng là hắn thá» thÆ°Æ¡ng nặng đấy, nên hắn không nói năng nổi!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Ngươi còn cỠđộng được chăng? Hãy bước đến đó xem sao?
Trương Tam thở ra :
- Ta như cua rụng cà ng, còn bò con mẹ gì được nữa! Còn ngươi?
Hồ Thiết Hoa thở ra :
- Ta cũng như ngươi! Còn tệ hơn ngươi nữa là khác! Ngươi là cua rụng cà ng, nhưng còn sống, ta là cua chết, mới khổ cho ta chứ!
Trương Tam thốt :
- Có thể ngÆ°á»i đó không phải lão Xú Trùng! Có thể là Kim cô nÆ°Æ¡ng!
Chỉ cần LÆ°u hÆ°Æ¡ng chÆ°a chết, là há» còn hy vá»ng! Cho nên, hắn hy vá»ng ngÆ°á»i đó không phải là LÆ°u HÆ°Æ¡ng mà là Kim Linh Chi!
Hồ Thiết Hoa cãi :
- Không thể là nà ng đâu!
TrÆ°Æ¡ng Tam há»i :
- Tại sao?
Hồ Thiết Hoa không đáp. Trương Tam nóng nảy :
- Ngươi cứ úp úp mở mở mãi! Tại sao ngươi không nói tuột ra cho ta biết sự gì?
TrÆ°Æ¡ng Tam trầm ngâm má»™t lúc, rồi cấy giá»ng buồn thảm, than :
- Nếu lão Xú Trùng đến đây, thì chúng ta chết là cầm chắc!
Bá»—ng, má»™t ngÆ°á»i thốt :
- Ta không phải là Lưu Hương!
Âm thinh nghe quen quá! Âm thinh của ngÆ°á»i bị quăng và o đó, sau cùng.
Hồ Thiết Hoa và TrÆ°Æ¡ng Tam đồng thá»i cất tiếng :
- Ngươi là ai?
NgÆ°á»i đó thở dà i mấy lượt, má»›i đáp :
- Ta không là ngÆ°á»i! Ta là súc sanh! Má»™t thứ súc sanh đáng bỉ nhất!
Trương Tam kêu lên thất thanh :
- Câu Tá» TrÆ°á»ng?... NgÆ°Æ¡i là Câu Tá» TrÆ°á»ng?
Hồ Thiết Hoa cũng rú lên :
- Tại sao ngươi và o đây?
Câu Tá» TrÆ°á»ng cÆ°á»i giá»ng thảm :
- Tại sự báo ứng!
TrÆ°Æ¡ng Tam há»i :
- Chẳng lẽ Äinh Phong...
Câu Tá» TrÆ°á»ng căm háºn :
- Hắn không phải là ngÆ°á»i! Hắn còn thua loà i súc sanh!
Hồ Thiết Hoa há»i gấp :
- Hắn đã là m chi ngươi?
Câu Tá» TrÆ°á»ng nÃn lặng. Hắn tuy không nói, Hồ Thiết Hoa vẫn hiểu được.
Con thỠđã chết rồi, thì chó săn trở thà nh vô dụng. Và báo ứng là , hẳn mình bán được bằng hữu, thì cÅ©ng có ngÆ°á»i bán được mình!
Cuá»™c Ä‘á»i má»™t con chó săn luôn luôn phải kết thúc nhÆ° váºy. Không có má»™t kẻ tay sai nà o không có má»™t kết cuá»™c bi thảm. Äá»i chúng là những nấc thang cho ngÆ°á»i dẫm lên. Äến đỉnh thà nh công rồi, ngÆ°á»i ta không ngần ngại dùng chân hất bá» cái thang trở nên vô dụng.
Chừng nhÆ° Câu Tá» TrÆ°á»ng thá» thÆ°Æ¡ng, hắn rên nho nhá». MÆ°á»ng tượng không còn khà lá»±c mà rên! Hồ Thiết Hoa muốn mỉa mai gã má»™t và i câu, mắng gã má»™t và i tiếng, hiện tại thì y không nỡ mỉa mai, không nỡ mắng nổi rồi!
Không nỡ nặng lá»i đâu phải đồng tình, y thở dà i, thốt :
- Cũng may! Lão Xú Trùng không đến chỗ nà y!
TrÆ°Æ¡ng Tam phụ há»a :
- Ta sá»›m biết nhÆ° váºy mà ! Vô luáºn trong tình huống hung hiểm nà o, hắn cÅ©ng có thể...
Hắn chÆ°a dứt câu, cánh cá»a mở ra, có ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o. Lần nà y, có đến hai ngÆ°á»i. Hồ Thiết Hoa và TrÆ°Æ¡ng Tam rợn mình. LÆ°u HÆ°Æ¡ng dù có tà i cao, chà ng vẫn là ngÆ°á»i phà m, chà ng chÆ°a là thần tiên, thần tiên còn mắc nạn, huống hồ chà ng?
Nhảy ra khá»i xe rồi, LÆ°u hÆ°Æ¡ng biết ngay là bất lợi. Trá»i sanh ra chà ng vá»›i má»™t linh giác đặc dị, linh giác báo hiệu cÆ¡n nguy chá»±c chá» chà ng sau cái nhảy đó. Và nguy hiểm chá»±c chá» ngay dÆ°á»›i chân chà ng. Từ trên rÆ¡i xuống, chà ng không thể quay đầu nhìn ngược lên, bay trở lại, mà cÅ©ng không thể dừng. Mạng váºn của chà ng đã đến hồi bi thảm rồi. Trên Ä‘á»i nà y không có cái gì biến cải mạng váºn xấu trở thà nh tốt. Chỉ có chà ng má»›i biến cải được thôi!
Cá»— xe đã lăn Ä‘i xa. Láºp tức, chà ng rùn hai gối, lá»™n nhanh ngÆ°á»i, chân trên, đầu dÆ°á»›i thun mình bắn vụt trở lên, xiên xiên, chân móc đúng và o sợi dây đồng. Móc sợi dây rồi, chà ng thở phà o. Nếu chà ng cháºm Ä‘á»™ng tác má»™t chút Ä‘Æ°á»ng dây lÆ°á»›t qua, chân hụt, chà ng phải rÆ¡i xuống và sẽ chịu chung số pháºn vá»›i Hồ Thiết Hoa. ChÃnh lúc đó, chà ng nghe Hồ Thiết Hoa thét háºn bên dÆ°á»›i. Tiếng hét rất ngắn, âm thinh vừa vang lên liá»n tắt lịm.
NhÆ°ng, sá»± bình lặng đó không chứng tá» sá»± an toà n, chÃnh là cái bình lặng của không gian trÆ°á»›c cÆ¡n giông tố! Và giông tố sắp sá»a dấy lên, bất cứ phút giây nà o! Chân móc nÆ¡i Ä‘Æ°á»ng dây, LÆ°u HÆ°Æ¡ng phải váºn dụng trà não lấy má»™t quyết định chá»›p nháng! Má»™t sá»± quyết định sống chết! Hoặc, chà ng theo Ä‘Æ°á»ng dây, ngược lên, trở ra, hoặc chà ng Ä‘i xuống luôn, theo Ä‘Æ°á»ng dây, đến trung tâm đảo Biên Bức. Trong hai lẽ đó, chà ng phải chá»n má»™t, chá»n tháºt nhanh chóng! NhÆ°ng cả hai lẽ Ä‘á»u không nên chá»n!
Ở đầu dây dÆ°á»›i, hiển nhiên là có nguy cÆ¡! Mà trở lên thoát ra khá»i Ä‘á»™ng, là bá» rÆ¡i bằng hữu, chà ng không thể là m. ÄÆ°á»ng dây giao Ä‘á»™ng, mÆ°á»ng tượng cá»— xe trở lại. ÄÆ°á»ng dây rung chuyển mình, cà ng mạnh. Rồi đến lúc Ä‘á»™ng tác dây và động tác ngÆ°á»i đồng nhịp Ä‘á»™. Bá»—ng, chà ng bắn mình Ä‘i, nhÆ° mÅ©i tên lao. NgÆ°á»i trên giang hồ Ä‘á»u biết thuáºt kinh công của chà ng cá»±c cao, loà i có cánh chÆ°a chắc gì bay nhanh hÆ¡n chà ng. Cho nên, chà ng vừa bắn mình Ä‘i, là vượt hÆ¡n bảy trượng Ä‘Æ°á»ng. Nếu là kẻ nà o khác, vá»t xa bảy trượng Ä‘Æ°á»ng, thì cÅ©ng có thể được, nhÆ°ng tránh cho thân hình, nhất là cái đầu, khá»i chạm và o vách đá, là má»™t việc trên sức ngÆ°á»i. Chạm nhÆ° váºy, là đầu vỡ, xác nhừ? NhÆ°ng, chà ng tránh được!
Lúc vá»t Ä‘i, chà ng vÆ°Æ¡n ta ra trÆ°á»›c, chân duá»—i phÃa sau. Äầu ngón tay vừa chạm đá, chà ng liá»n tản mác ná»™i lá»±c, Ä‘Ã vá»t tan biến theo, rồi từ đó.
Chà ng từ từ theo vách đá, tuá»™t xuống. Tuá»™t Ä‘á»™ hai trượng, chà ng liá»n dừng lại, mÆ°á»ng tượng con thạch sùng bám dÃnh lại đó, để lấy lợi bình hòa cho cÆ¡ thể, trầm tÄ©nh tâm thần. Rồi chà ng bắt đầu váºn dụng thÃnh giác, nghe ngóng má»i tiếng Ä‘á»™ng. Không má»™t âm thinh nà o, dù nhỠđến đâu, vá»ng đến tai chà ng. Chỉ có má»™t mùi há»—n tạp phất qua mÅ©i, cấu thà nh bởi mùi rượu, mùi trái cây, mùi rau cải, mùi thức ăn. Phảng phất có mùi phấn sáp của nữ nhân.
Nơi đó là nơi nà o?
Chà ng áp tai và o vách, nghe có tiếng cÆ°á»i nức nở, rất nhá», rất trong trẻo. Thứ tiếng cÆ°á»i của phái đẹp! Kinh nghiệm cho biết, khi nữ nhân cÆ°á»i nhÆ° váºy là há» Ä‘ang là m gì. Và chà ng không tưởng là tại chá»— nà y, lại có nữ nhân cÆ°á»i nhÆ° thế! Chà ng không khá»i hồi há»™p! Chá» cho con tim lắng dịu cÆ¡n Ä‘áºp, chà ng giở công phu BÃch Hổ di chuyển dần sang bên tả. Bây giá», chà ng phát hiện ra, tiếng cÆ°á»i phát xuất từ đâu, rồi chà ng tuá»™t luôn xuống.
NÆ¡i có tiếng cÆ°á»i nhÆ° váºy, hẳn là nÆ¡i tÆ°Æ¡ng đối an toà n hÆ¡n các chá»— khác.
Hắc ám là cái gì đáng sợ nhất, nhÆ°ng hắc ám hiện tại giúp chà ng rất nhiá»u. Chỉ cần chà ng không gây tiếng Ä‘á»™ng, là không ai phát hiện ra chà ng nổi! Má»™t tay có thuáºt khinh công cao tuyệt nhÆ° chà ng, khi nà o lại để có tiếng Ä‘á»™ng?
Sau cùng, chà ng xuống đến đáy. Bên dÆ°á»›i có vá»ng cá»a. Tiếng cÆ°á»i từ bên trong cá»a vá»ng ra. Bất quá, lúc đó, tiếng cÆ°á»i đã biến thà nh tiếng rên.
Suy nghÄ© má»™t lúc, LÆ°u HÆ°Æ¡ng bỠý định xô cá»a bÆ°á»›c và o. Có những việc nên là m, có những việc không nên là m. Thà chết, chứ là m mà sống sót, chà ng cÅ©ng không là m. Chà ng di chuyển vá» cuối tả, lại gặp má»™t vá»ng cá»a nữa. Bên trong cá»a nà y, chẳng có thinh âm gì. Dò xét má»™t chút, chà ng xô cá»a thá».
Cá»a mở ra.
Bên trong cá»a, có tiếng vá»ng ra :
- Xin má»i và o!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng không thấy rõ trong cá»a có những gì, bao nhiêu ngÆ°á»i trong đó. Biết đâu nếu chà ng và o, thì vÄ©nh viá»…n không còn trở ra nữa! Tuy nhiên, chà ng vẫn bÆ°á»›c và o.
Sá»± quyết định của má»™t ngÆ°á»i, lắm khi có tầm ảnh hưởng quan trá»ng, ảnh hưởng đến sanh mạng chứ không Ãt. Cái khổ của má»™t ngÆ°á»i là bị bắt buá»™c phải quyết định gấp, không đủ thì giỠđể Ä‘oán kỹ lợi và hại. Vả lại, dá»± kiện giúp cho sá»± phán Ä‘oán rất nghèo nà n, thì là m sao phán Ä‘oán chÃnh xác được?
Mùi phức tạp chà ng đã ngá»i qua, trầm Ä‘á»ng nặng ná» trong gian phòng đó. Nặng nỠđến Ä‘á»™ khó thở. Chà ng vừa bÆ°á»›c qua ngưỡng cá»a, má»™t ngÆ°á»i nhà o và o lòng chà ng. Má»™t nữ nhân, lõa lồ, da thịt mát, ngá»±c căn phồng!
Toà n thân nà ng nóng rực!
Äịa phÆ°Æ¡ng lạ! NgÆ°á»i lạ! Lại tối mò mò! Có nam nhân nà o chống đối nổi sá»± dụ hoặc trong má»™t khung cảng đó chăng? Nếu có thì rất Ãt, và cái số Ãt đó chẳng phải là thần thánh gì. Bất quá, hoặc vì bất lá»±c, hoặc vì quá ngấy nữ sắc. Có thế thôi.
Chừng nhÆ° LÆ°u HÆ°Æ¡ng có má»™t phản ứng. Nữ nhân cÆ°á»i hắc hắc, tìm sá»± phản ứng của chà ng nhÆ° thế nà o.
Nà ng dùng giá»ng ngá»t nhÆ° máºt, rót và o tai chà ng :
- NgÆ°Æ¡i còn thanh xuân mà ! Từ lâu, ta không có dịp tiếp cáºn hạng thanh xuân! Những kẻ đến đây, toà n là lão nhược! Lại hôi hám! Chán ghê!
Nà ng ôm cứng LÆ°u HÆ°Æ¡ng, háºn không thể nuốt chá»ng chà ng ngay! Nà ng đòi há»i gấp quá, bạo quá, cÆ¡ hồ là m cho LÆ°u HÆ°Æ¡ng kinh khiếp. Nà ng không còn là ngÆ°á»i nữa! Dục vá»ng biến nà ng thà nh má»™t thứ chó cái Ä‘ang mùa! Bà n tay nà ng du lịch quá bạo khắp ngÆ°á»i LÆ°u HÆ°Æ¡ng!
Nà ng thở hổn hển, giục :
- Cứ việc! Cứ!... Äã đến đây rồi, còn chá» gì nữa?
Con chó cái đó đói lắm rồi! Thấy miếng mồi là vồ ngay, không thể kiên nhẫn lâu! Con chó cái đói khát, lại nhÆ° Ä‘iên! LÆ°u HÆ°Æ¡ng than thầm! Mẫu ngÆ°á»i đó, chà ng chÆ°a từng gặp, nên cÅ©ng muốn tiếp xúc thá», xem sao! Rất tiếc, hiện tại không phải lúc!
Nữ nhân rên rỉ :
- Van cầu ngÆ°Æ¡i! Nhanh lên Ä‘i! Lá»a đốt trong lòng ta đây! Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i muốn cho ta phải chết đốt? Ta...
Bá»—ng LÆ°u HÆ°Æ¡ng chặn lá»i nà ng :
- Ãt nhất, ta cÅ©ng phải biết ngÆ°Æ¡i là ai má»›i được chứ!
Nữ nhân đáp :
- Ta không có há», không có tên, ngÆ°Æ¡i cứ biết ta là má»™t nữ nhân, nhÆ° váºy đủ lắm rồi! Những nữ nhân tại đây, Ä‘á»u nhÆ° ta cả!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i :
- Mà nơi đây là đâu?
Nữ nhân há»i lại :
- Ngươi đã không biết, thì tại sao lại đến đây?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng chÆ°a kịp đáp, nà ng lại ôm quấn ôm quết chà ng, rồi thốt ngá»t ngà o :
- Ta không cần ngươi là ai, ta không cần tại sao ngươi đến đây, ta chỉ cần ngươi là nam nhân thôi! Nếu ngươi chứng minh được là nam nhân, thì ta bất chấp nhất thiết!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i :
- Nếu ta không chịu chứng minh?
Nữ nhân thở dà i :
- Thì ngươi phải chết!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng biết là nà ng không nói dá»a. Phà m ai và o đây rồi, Ä‘á»u tùy thá»i, tùy nÆ¡i mà chết. Và có thể chết rất gấp. Nếu chà ng muốn được an toà n, nếu chà ng muốn dá» thám nà y ná», thì trÆ°á»›c hết phải chinh phục con yêu cái nà y. Muốn chinh phục, chà ng chỉ có má»™t phÆ°Æ¡ng pháp thôi!
NhÆ°ng LÆ°u HÆ°Æ¡ng không dùng phÆ°Æ¡ng pháp đó. Chà ng dùng đến phÆ°Æ¡ng pháp bạo. Xuất thủ nhanh, chà ng phong bế huyệt đạo trì mạng trên ngÆ°á»i nà ng, rồi trầm giá»ng thốt :
- Nếu ta chết, thì ngươi phải chết trước! Nếu ngươi muốn sống, thì tốt hơn hết nên tìm biện pháp giúp ta sống!
Nữ nhân chẳng những không sợ, trái lại còn cÆ°á»i vang :
- Chết! Ngươi cho rằng ta sợ chết?
Lưu Hương tiếp :
- Miệng thì nói không sợ chết, thì ta thÆ°á»ng thấy, chứ kẻ tháºt sá»± không sợ chết, bình sanh ta chÆ°a gặp bao giá»!
Nữ nhân vẫn cÆ°á»i :
- Và bây giỠthì ngươi gặp rồi đó! Ngươi sẽ thấy chứng minh!
Lưu Hương tiếp :
- Ta sẽ cho ngươi chết cách đau đớn!
Nữ nhân cÆ°á»i mỉa :
- Äau Ä‘á»›n! NgÆ°á»i nhÆ° ta, còn có Ä‘au Ä‘á»›n nà o và y vò ta đến Ä‘á»™ phải xuýt xoa! Cho ngÆ°Æ¡i biết, má»i Ä‘au Ä‘á»›n trên Ä‘á»i nà y có Ä‘i qua trên thể xác của ta! Chẳng những xác ta chai, mà hồn ta cÅ©ng chai luôn!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng hết nói gì được nữa. Chà ng biết nà ng nói tháºt!
Nữ nhân tiếp :
- Vô luáºn dùng phÆ°Æ¡ng pháp gì, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không dá»a khiếp ta nổi! Chỉ vì ta hết là con ngÆ°á»i rồi!
Lưu Hương thở dà i, thốt :
- Chỉ cần ngÆ°Æ¡i giúp ta, ta sẽ giúp ngÆ°Æ¡i lại! Vô luáºn ngÆ°Æ¡i muốn gì, ta cÅ©ng đáp ứng cả.
Nữ nhân đáp gá»n :
- Ta chỉ muốn nam nhân! Ta muốn ngươi!
Muốn chinh phục mẫu ngÆ°á»i đó, chỉ có má»™t phÆ°Æ¡ng pháp. LÆ°u HÆ°Æ¡ng dù có muôn ngà n phÆ°Æ¡ng pháp khác, cÅ©ng không áp dụng được!
Má»™t lượn sóng dù to đến đâu, Ä‘i qua rồi không há» trở lại. Sóng đến cà ng nhanh, thì Ä‘i cà ng nhanh! Hiện tại, sóng đã Ä‘i qua rồi. Nà ng nằm tại đó, toà n thân rã rá»i. Sở dÄ© nà ng còn sống, có lẽ chỉ chá» hưởng những phút giây thoái hoạt đó thôi. Má»™t con ngÆ°á»i còn bám vÃu và o sá»± kiện đó, là má»™t con ngÆ°á»i cá»±c Ä‘á»™ ê chá»! Thì niá»m Ä‘au nà o ảnh hưởng nổi há»?
Lưu Hương cảm thấy nà ng đáng thương hại quá chừng, thương hại cho nà ng, là có đồng tình với nà ng.
Bởi sự sống của nà ng không còn ý nghĩa nữa. Nà ng không có quá khứ, mà cũng chẳng mà ng tương lai. Quá khứ là hắc ám, tương lai cũng là hắc ám luôn! Nà ng mong gì trở lại với ánh dương quang? Nà ng sống đó là để chỠchết.
Lưu Hương thở dà i thốt :
- Chỉ cần ta sống sót, thoát ly nơi nà y là ta mang ngươi theo!
Nữ nhân đáp :
- Ngươi bất tất!
LÆ°u hÆ°Æ¡ng há»i :
- Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i muốn ở đây suốt Ä‘á»i?
Nữ nhân buông gá»n :
- Ta muốn váºy!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng dịu giá»ng :
- Có thể ngÆ°Æ¡i quên mất thế giá»›i bên ngoà i! Nhân gian không hắc ám nhÆ° nÆ¡i đây đâu! Ở đó, có ánh sáng, có má»i nguồn vui!
Nữ nhân thốt :
- NhÆ°ng ta không muốn! Ta không muốn cái gì hết! Ta thÃch hắc ám!
Vô luáºn nói gì, nà ng cÅ©ng dùng má»™t âm Ä‘iệu, thứ âm Ä‘iệu ngá»t ngà o, dịu dà ng, hấp dẫn. Dù âm Ä‘iệu đó mà luáºn bi thÆ°Æ¡ng, thá» há»i có ai tưởng tượng nổi chăng? Nà ng hoà n toà n vô tình cảm.
Bằng cớ là nà ng tiếp nối một cách trơ trẽn :
- Cái ta muốn, ngÆ°Æ¡i đã cho rồi! Äến lượt ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i muốn chi, cứ nói!
Lưu Hương thốt :
- Ta muốn há»i ngÆ°Æ¡i mấy Ä‘iá»u.
Nữ nhân đáp :
- NgÆ°Æ¡i bất tất phải há»i ta là ai. Ta vốn không phải là ngÆ°á»i. Bất quá ta là má»™t kỹ nữ, ai đến đây, tìm ta, ta Ä‘á»u hoan nghinh.
Gian phòng nhá» hẹp, chìm trong hắc ám, là toà n bá»™ sanh mạng của nà ng, toà n bá»™ thế giá»›i của nà ng. Ở đây, không có năm tháng, ở đây là má»™t đêm dà i, đêm không ngà y! Nà ng vÄ©nh viá»…n ở trong phòng, chá», trần truồng mà chá», chá» cho đến khi chết! Ở đây, lối sanh hoạt không phải là của loà i ngÆ°á»i, bởi chẳng má»™t con ngÆ°á»i nà o chịu Ä‘á»±ng nổi! NgÆ°á»i chịu Ä‘á»±ng nổi, hết là ngÆ°á»i rồi! Nà ng không còn là ngÆ°á»i, má»›i ở đây được! Cho nên, dù nà ng có là m gì Ä‘i nữa, cÅ©ng chẳng ai nỡ trách nà ng.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng nhẹ nhà ng xuống giÆ°á»ng, từ từ mặc y phục và o.
Nà ng không giữ lại, chỉ há»i :
- Ngươi muốn đi?
Lưu Hương đáp :
- Ta không thể không đi!
Nà ng lại há»i :
- Äi đâu?
Lưu Hương thở dà i :
- Còn biết nơi nà o mà nói?
Nữ nhân lại há»i :
- Ngươi có biết bên ngoà i là địa phương gì không?
Lưu Hương lắc đầu :
- Không!
Nà ng tiếp :
- Nếu không biết, thì dù má»™t bÆ°á»›c, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không Ä‘i được. Có thể rá»i khá»i nÆ¡i nà y là ngÆ°Æ¡i phải chết ngay!
Lưu Hương thở ra :
- Dù biết váºy, ta cÅ©ng cứ Ä‘i thá»! Vô luáºn thế nà o, ta cÅ©ng phải Ä‘i.
Nữ nhân hừ một tiếng :
- Sao ngươi không nhỠta giúp cho?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng trầm giá»ng :
- Há»i là m gì Ä‘iá»u đó?
Chà ng không nỡ lợi dụng nà ng. Chà ng có má»™t cảm giác mình mang má»™t tá»™i lá»—i. Äã có tá»™i lá»—i, mà còn lợi dụng nà ng nữa, thì tá»™i phải nặng hÆ¡n, không thể tha thứ! Chà ng trầm ngâm má»™t lúc, rồi tiếp :
- Vô luáºn thế nà o, ra được khá»i nÆ¡i nà y, ta sẽ mang ngÆ°Æ¡i theo.
Nữ nhân cũng trầm ngâm một lúc :
- NgÆ°Æ¡i là con ngÆ°á»i tốt!
Âm thinh của nà ng bỗng nhiên chang chứa cảm tình. Nà ng tiếp :
- Vô luáºn ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘i đâu, ta cÅ©ng Ä‘i theo ngÆ°Æ¡i đến đó.
Lưu Hương lắc đầu :
- Bất tất! Äi theo ta là có nguy hiểm đến vá»›i ngÆ°Æ¡i!
Nữ nhân mỉm cÆ°á»i :
- Nguy hiểm? Chết, ta còn không sợ, nói gì nguy hiểm!
Lưu Hương thốt :
- NhÆ°ng ta...
Nữ nhân cháºn lá»i :
- ChÃnh ta muốn nhÆ° váºy. Ta cÆ¡ hồ không há» là m má»™t việc gì mà chÃnh ta muốn là m, từ trÆ°á»›c đến nay. Bây giá», ta muốn là m. NgÆ°Æ¡i hãy cho ta cái cÆ¡ há»™i là m theo ý muốn.
|
30-08-2008, 10:15 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
LÆ°u HÆ°Æ¡ng Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
NgÆ°á»i dịch ThÆ°Æ¡ng Lan
Hồi 22
Äịa ngục trần gian
Trên Ä‘á»i nà y tuy không có hắc ám vÄ©nh cá»u, thì cÅ©ng không là m gì có quang minh vÄ©nh cá»u. Cho nên, lắm cố sá»± bi thảm phát sanh, lắm ca khúc thi phú não nùng được sáng tác. NhÆ°ng, những cái đó Ä‘á»u không đáng chú ý, khi má»™t ngÆ°á»i thốt lên câu :
- Ta từ lâu không có dịp là m một việc gì do ý muốn.
Bi thảm thay câu nói đó! NgÆ°á»i nói lên câu nói đó, có còn hoà i bảo má»™t ý sống chăng? NgÆ°á»i đó hết là con ngÆ°á»i rồi!
CÅ©ng có thể ngÆ°á»i ta không thấu triệt ý niá»m của ngÆ°á»i thốt lên câu đó! Chẳng qua, ngÆ°á»i ta không thấu triệt là vì đạo ngá»™ của há» chÆ°a đạt đến mức bi thảm!
Hà huống ai ai cÅ©ng tưởng là mình bi thảm nhất trần Ä‘á»i. Dù há» chÆ°a Ä‘au khổ cùng cá»±c. Thì còn ai cho rằng có ngÆ°á»i Ä‘au khổ hÆ¡n há»? NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng hãnh diện mà tá»± hà o mình là kẻ Ä‘au khổ nhất. Bởi Ä‘au khổ là lịch lảm, là sống đủ khÃa cạnh của thá» thách. Cho nên không ai chịu thể há»™i cái khổ cái khổ của ngÆ°á»i khác.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng có quan niệm khác thÆ°á»ng, ai bị bá» rÆ¡i thì chà ng lại tìm hiểu ngÆ°á»i đó. CÅ©ng nhá» váºy, kinh nghiệm Ä‘á»i của chà ng rất phong phú. Và vì muốn trao dồi sá»± lịch lãm, chà ng không ngần ngại là m kẻ trá»™m, kẻ cÆ°á»›p. Do đó, chà ng được tặng cái danh Äạo Soái, má»™t tÆ°á»›ng soái trong giá»›i đạo tặc!
Má»™t đạo soái Ä‘á»™c nhất vô nhị, khoác luôn cái lá»›p phong lÆ°u công tá», lê gót chân du lảm khắp sông hồ. Nếu không có cái tâm thÆ°Æ¡ng khắp má»i ngÆ°á»i, thÆ°Æ¡ng từ cặn bã đến hạn Æ°u đãi, thì là m gì chà ng có cái danh ngà y nay?
Hắc ám! NÆ¡i nà o cÅ©ng hắc ám! Hắc ám là vÄ©nh cá»u tại đảo Biên Bức nà y!
Nữ nhân nắm tay LÆ°u HÆ°Æ¡ng, Ä‘Æ°a chà ng Ä‘i trong hắc ám. Lòng chà ng rạt rà o niá»m thÆ°Æ¡ng cảm. Nà ng đã nói vá»›i chà ng :
- Ta không tên há», ta là má»™t công cụ. Giả nhÆ° ngÆ°Æ¡i muốn cho ta má»™t cái tên, thì cứ gá»i là Äông Tam NÆ°Æ¡ng, chỉ vì gian phòng của ta mang số ba, ở vá» hÆ°á»›ng Äông!
Vô luáºn con ngÆ°á»i đê tiện đến đâu, cÅ©ng có má»™t cái tên. NgÆ°á»i ta còn cao hứng đặt tên cho cả con chó, con mèo nữa kia mà ! Tại sao nà ng không tên?
Nà ng há»i :
- Ngươi muốn ta đưa ngươi đi đâu? Trốn đi chăng?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không có cái việc trốn Ä‘i rồi!
Nà ng lại há»i :
- Äi tìm Biên Bức công tá»?
Cũng không phải.
Lưu Hương đáp :
- Äi cứu bằng hữu của ta!
Bằng hữu là thứ nhất, là trÆ°á»›c hết. Bằng hữu là tối khẩn nhất! Có ngÆ°á»i cho rằng LÆ°u HÆ°Æ¡ng chỉ sống cho bằng hữu chứ không vì chÃnh mình!
Äiá»u đó do chà ng cam tâm tình nguyện mà là m, không ai bức bách, cưỡng ép, không đợi vang cầu. Cho đến bây giá», trong tình huống nguy hiểm, chà ng cÅ©ng không nghÄ© đến mình nhiá»u hÆ¡n là nghÄ© đến bằng hữu, đến nà ng đáng thÆ°Æ¡ng Ä‘ang nắm tay chà ng Ä‘Æ°a chà ng Ä‘i.
Chà ng tá»± há»i :
- Nà ng há»ng trốn thoát được, tại sao chẳng có đủ dÅ©ng khà để tá»± sát?
Há»i, nhÆ°ng chà ng thừa hiểu, chết là má»™t vấn Ä‘á» khó khăn hÆ¡n sống! Huống chi má»™t ngÆ°á»i chai lỳ vá»›i cái khổ qua tháng năm liên tục, thì cần gì phải tìm cái chết? HỠđâu còn sợ khổ để mượn cái chết giúp há» trốn khổ?
Há» uể oải quá rồi, tìm nguồn vui, há» còn lÆ°á»i thay, thì công đâu há» tìm cái chết? Há» không muốn là m gì nữa cả, há» cứ lững lỠđể chá» hạt chuá»—i ngà y rụng dần, rụng dần!
Nà ng thốt :
- Ta biết, ở phÃa kia, có má»™t gian ngục tù, song không rõ các bằng hữu của ngÆ°Æ¡i có bị giam trong đó chăng. Bởi rất có thể há» bị hạ Ä‘á»™c thủ rồi cÅ©ng nên!
Äiá»u đó LÆ°u HÆ°Æ¡ng không dám nghÄ© đến!
Nà ng tiếp :
- Äịa phÆ°Æ¡ng nà y có ba tầng. Chúng ta hiện Ä‘ang ở tại tầng thứ nhất.
Äúng là nà ng sống trong má»™t hầm ngục, của khu địa ngục.
Nà ng lại tiếp :
- Tầng dÆ°á»›i thấp nà y có ba dãi nhà Äông, Tây và Nam. Trung gian là sảnh Ä‘Æ°á»ng. Có lúc, bá»n ta há»™i lại sảnh Ä‘Æ°á»ng hầu rượu cạnh khách.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng chợt nhá»› đến những kỹ viện mà chà ng có dừng chân lại. Những nÆ¡i đó, có sảnh Ä‘Æ°á»ng, quanh sảnh Ä‘Æ°á»ng là phòng ngủ của các cô nÆ°Æ¡ng, hỠở trong đó chá» khách mang tiá»n đến đánh đổi các thanh xuân của há». CÅ©ng có những nà ng được khách hà o mua chuá»™c, giải phóng há» khá»i cái cảnh bán thịt là m già u cho bá»n Tà o kê. NhÆ°ng ở đây là m gì có hạng khách hà o đó? Hoặc giả, có ai phà công tìm ngấn lệ trong nụ cÆ°á»i nghá» nghiệp của há»! Cho nên, và o đây rồi, các nà ng đã biến thà nh những khúc gá»—, tuy được chuyá»n tay, song há» là những cái xác không hồn. Há» uể oải hiến dâng, uể oải chá» chuá»—i ngà y rÆ¡i rụng đến hạt cuối cùng.
Nà ng tiếp :
- Hai tầng trên, ta có đến đó và i lần, nên không hiểu rõ lắm! CÅ©ng may, nhà ngục ở tầng dÆ°á»›i nà y. Chúng ta dò đến sau nhà , Ä‘i theo vòng tÆ°á»ng đến phÃa hữu, rồi hoà nh ra phÃa sau nữa, là đến nÆ¡i.
NhÆ° váºy con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i không xa lắm, song lần mò từng bÆ°á»›c trong hắc ám mà đi, Ä‘Æ°á»ng ngắn cÅ©ng thà nh xa, phải mất thá»i gian. Ở đây, nÆ¡i nà o cÅ©ng trà n ngáºp hắc ám. Há» Ä‘i mà mÆ°á»ng tượng nhÆ° còn tại chá»—.
Nà ng tiếp :
- Còn ở trong nhà , chúng ta còn nói năng được. Ra khá»i cá»a rồi, là phải nÃn lặng, tuyệt đối không nên gây má»™t tiếng nhá». Bất cứ nÆ¡i nà o cÅ©ng có mai phục giết ngÆ°á»i! Cho nên, phải Ä‘i cháºm, cháºm đến Ä‘á»™ nhÆ° chẳng bao giỠđến Ä‘Ãch, có váºy má»›i mong được an toà n!
DÄ© nhiên, những câu đó, nà ng nói ra lúc còn ở trong nhà . Ra khá»i cá»a rồi, nà ng nÃn lặng, chầm cháºm bÆ°á»›c Ä‘i.
Lưu Hương nghe bà n tay nà ng run mãi. Và mồ hôi lạnh tuôn ra, ươn ướt.
Chà ng có cảm giác sá»± bất tÆ°á»ng Ä‘ang chá» chá»±c chà ng. Bá»—ng, Äông Tam NÆ°Æ¡ng dùng chân, tay nắm chặc tay LÆ°u HÆ°Æ¡ng. LÆ°u HÆ°Æ¡ng chẳng thấy gì cả, song chà ng có cảm giác là có ngÆ°á»i Ä‘i đến!
Cả hai ngÆ°á»i Ä‘i đến. Há» bÆ°á»›c dè dặt, chừng nhÆ° há» nhón gót, nên tiếng chân vang rất khẽ. Trên đảo Biên Bức chẳng phải bất cứ ai cÅ©ng giá»i kinh công, dù cho bá»n đó không là cao thủ, nếu LÆ°u HÆ°Æ¡ng để cho há» phát hiện ra chà ng, thì háºu quả cÅ©ng nhÆ° gặp đúng cao thủ váºy! Háºu quả đó do sá»± báo Ä‘á»™ng, háºu quả trÆ°á»›c hết do mai phục mang lại, sau nữa là lá»±c lượng toà n đảo đổ đến, bao vây, cháºn đầu, cháºn Ä‘uôi...
LÆ°u HÆ°Æ¡ng ép sát lÆ°ng cà o vách, nÃn thở. Hai ngÆ°á»i đó từ từ Ä‘i đến, nhÆ° tuần phòng, nhÆ° truy tầm dấu vết địch! Chỉ cần má»™t chút sáng, là há» trông thấy LÆ°u HÆ°Æ¡ng. Chà ng đứng cách há» không hÆ¡n hai thÆ°á»›c.
NhÆ°ng, ánh sáng là má»™t thứ cấm tuyệt đối trên đảo. Vô luáºn là ai, cÅ©ng không được mang váºt đánh lá»a bên mình. Kể cả ngÆ°á»i tại đảo, lẫn ngÆ°á»i lên đảo. Äến cái ăn, cÅ©ng toà n là váºt nguá»™i lạnh. Bởi lá»a sanh ra ánh sáng, mà ánh sáng là má»™t Ä‘iá»u cấm. Hắc ám phải được bảo trì tuyệt đối. Äó là mạng lịnh của đảo chủ Biên Bức công tá». Mạng lịnh đó phải được chấp hà nh nghiêm máºt.
Hai ngÆ°á»i đó không nói năng gì, song LÆ°u HÆ°Æ¡ng bá»—ng nghe tiếng ngÆ°á»i đối thoại. Cuá»™c đối thoại phát xuất từ bên trong má»™t cánh cá»a, và chẳng rõ từ lúc nà o, cánh cá»a đó đã mở ra.
Má»™t giá»ng nam nhân vang lên :
- Tại sao ngÆ°Æ¡i nắm tay ta? Có phải ngÆ°Æ¡i định há»i, ta còn muốn chiếc Ä‘iếu đó chăng?
Một nữ nhân đáp :
- Chỉ cần ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ°a váºt đó cho ta, ngÆ°Æ¡i muốn gì, ta cÅ©ng cho cả!
Giá»ng nà ng rất dịu.
Nam nhân Ä‘iá»m nhiên :
- Äáng lẽ ngÆ°Æ¡i nên trao cho ta tất cả!
Nữ nhân đáp :
- Lần sau, ngươi đến đây...
Nam nhân cÆ°á»i lạnh :
- Lần sau? Là m sao ngươi biết là ta còn trở lại đây tìm ngươi? Tại đây, đâu phải chỉ có một ngươi là nữ nhân?
Nữ nhân không đáp. Sá»± thÆ°Æ¡ng lượng giữa há» kết thúc. Chợt nam nhân há»i :
- Ngươi không hút thuốc, tại sao đòi có chiếc điếu?
Nữ nhân đáp nhẹ :
- Tại ta thÃch váºt đó. Ta thÃch cái hình khắc trên chiếc Ä‘iếu.
Nam nhân cÆ°á»i, há»i :
- Bức đồ há»a trên Ä‘iếu? NgÆ°Æ¡i hiểu gì qua bức đồ há»a đó?
Nữ nhân đáp :
- Ta sẽ nghiên cứu, tìm hiểu. Ta biết bức đồ há»a đó có núi, có nÆ°á»›c, mÆ°á»ng tượng ngá»n núi cạnh nhà ta. Ta rá» tay lên đó, tưởng tượng qua các nét khắc, nhÆ° ta trở vá» nhà ...
Nà ng nói nhÆ° phác há»a má»™t cÆ¡n má»™ng. Má»™ng mà phác há»a nhÆ° váºy, là nà ng mÆ¡ ngà y mÆ¡ đêm!
Rồi nà ng ôm chầm nam nhân vang cầu :
- Cho ta Ä‘i! Ta van ngÆ°Æ¡i! Ta vốn xem mình nhÆ° má»™t kẻ đã chết, nhÆ°ng lúc ta rá» rẫm chiếc Ä‘iếu, ta có cảm tưởng là mình sống lại... Rá» rẫm nó, ta có cảm tưởng mình thừa dÅ©ng khà chịu Ä‘á»±ng má»i niá»m Ä‘au. Bình sanh ta không há» ham muốn má»™t váºt gì cả! NgÆ°Æ¡i cho ta Ä‘i! Lần sau đến, ta nhất định...
Nà ng nà y cÅ©ng nhÆ° Äông Tam NÆ°Æ¡ng, tâm sá»± chua chát quá! LÆ°u HÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng cảm, suýt buá»™c miệng van cầu kẻ nà o đó há»™ nà ng. Nà ng chÆ°a thốt dứt câu, má»™t tiếng bốp vang lên, má»™t bà n tay tát và o mặt. Nà ng bị ai đó đánh ngã.
Nam nhân cÆ°á»i lạnh, thốt :
- Bà n tay ngÆ°Æ¡i, nếu đừng sá» mó nam nhân, đâu xứng chạm và o váºt của ta! NgÆ°Æ¡i là cái quái gì dám há»i ta muốn...
Äông Tam NÆ°Æ¡ng vụt buông tay LÆ°u HÆ°Æ¡ng, rồi nhà o tá»›i.
Phẫn ná»™ bốc lên! Phẫn ná»™ là m cho con ngÆ°á»i bừng tỉnh, ngÆ°á»i tê liệt cÅ©ng mảy Ä‘á»™ng Ãt nhiá»u, hà huống chi tê liệt có phần hồn thôi?
Äông Tam NÆ°Æ¡ng nhà o tá»›i, là nà ng bất cố nhất thiết. Nà ng có cảm nghÄ©, cái cảm nghÄ© cái tát tay của y giáng và o mặt nà ng, chứ không phải y đánh nữ nhân kia.
Nam nhân nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng là có ngÆ°á»i nhà o và o phòng nhÆ° thế. Y kêu lên má»™t tiếng kinh hãi, rồi má»™t váºt gì đó rÆ¡i xuống ná»n, kêu cốc má»™t tiếng, chiếc Ä‘iếu rÆ¡i.
Hai ngÆ°á»i từng phòng nghe có cuá»™c đối thoại Ä‘á»u dừng chân. Há» không há» can thiệp. Äến bây giá», há» má»›i và o phòng. Có thể trong lúc đó, và hẳn là phải nhanh các cuá»™c mai phục Ä‘á»u được báo Ä‘á»™ng qua tiếng kêu kinh hãi của nam nhân. Có thể LÆ°u hÆ°Æ¡ng nhân biến cố đó mà sa và o tay ngÆ°á»i trên đảo.
Và nhÆ° váºy thì bao nhiêu nổ lá»±c để thá»±c hiện má»™t kế hoạch Ä‘á»u vô Ãch. Kế hoạch bị hủy diệt rồi! Chỉ vì má»™t chiếc Ä‘iếu!
Chà ng mạo hiểm cùng cá»±c, và o lá»t nÆ¡i đây, rồi vì má»™t váºt vô giá trị, má»™t chiếc Ä‘iếu, mà bao nhiêu công trình phải đổ sông đổ biển. Tháºt đáng háºn, mà cÅ©ng đáng buồn cÆ°á»i!
NhÆ°ng, chà ng không oán háºn! Bởi nguyên nhân chÃnh của sá»± đổ vỡ kế hoạch, không phải là chiếc Ä‘iếu, mà là sá»± tôn kÃnh. Tôn kÃnh má»™t ngÆ°á»i! Kế hoạch của chà ng hÆ° há»ng, vì sá»± tôn kÃnh má»™t cá nhân.
Thá»±c hiện sá»± bảo vệ niá»m tôn kÃnh đó, bắt buá»™c kẻ kia phải biết tôn kÃnh đồng loại, Äông Tam NÆ°Æ¡ng không ngần ngại gây tiếng Ä‘á»™ng, dạy cho kẻ lá»— mãng má»™t bà i há»c, phải biết tôn kÃnh cả đến má»™t con ngÆ°á»i đê tiện.
NgÆ°á»i ta đê tiện, không phải ngÆ°á»i ta là phần tá» bại hoại. NgÆ°á»i ta đê tiện bất đắc dÄ© mà ! Do quyá»n lá»±c cưỡng bách, do tà n bạo uy hiếp mà !
Trên Ä‘á»i, có ai cam tình nguyện lao đầu và o chiếc vòng nhục nhã! Kẻ kia đừng á»· thế, khinh miệt má»™t con ngÆ°á»i! Kẻ kia không có quyá»n muốn đánh ai, cứ đánh! Kẻ kia phải há»c là m ngÆ°á»i, để biết tôn kÃnh ngÆ°á»i.
|
30-08-2008, 10:16 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
LÆ°u HÆ°Æ¡ng Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
NgÆ°á»i dịch ThÆ°Æ¡ng Lan
Hồi 23
Ta bội phục ta
Chá»›p thân hình, LÆ°u HÆ°Æ¡ng lÆ°á»›t tá»›i, xuyên qua khoảng giữa hai gã gia nô của đảo Biên Bức. Khi cả hai phát giác ra, chúng không còn kịp là m má»™t phản ứng nà o. Cùi chỠđánh ra, chạm và o sÆ°á»n chúng. LÆ°u HÆ°Æ¡ng vốn nhanh thân thủ, hiện tại chà ng cần hà nh Ä‘á»™ng nhanh hÆ¡n và nhanh cá»±c Ä‘á»™. DÄ© nhiên, hai gã đó bị loại ngay. Rồi LÆ°u HÆ°Æ¡ng quay mình vá» hÆ°á»›ng nam nhân.
Äông Tam NÆ°Æ¡ng đã bị đánh bay ra xa rồi. Thấy LÆ°u HÆ°Æ¡ng lÆ°á»›t tá»›i, y cao giá»ng há»i :
- Ngươi là ai?...
Má»™t phát chưởng nhÆ° trá»i giáng do LÆ°u HÆ°Æ¡ng tung ra bắn và o y. NhÆ°ng, y có chuẩn bị, thà nh ra tránh khá»i.
NgÆ°á»i đến được Biên Bức đảo, đâu phải thuá»™c hạng tầm thÆ°á»ng? Y hoà nh thân, đảo Ä‘á»™, phản công ngay. Y sá» dụng ngạnh công theo thủ pháp Äại Suốt Bi, pháp chiêu, gió chưởng rÃt vu vu, trÆ°á»›c hết tạo khà thế áp đảo tinh thần địch. NhÆ°ng y tÃnh sai, bởi đối tượng là LÆ°u HÆ°Æ¡ng. Bởi gian phòng tối quá, ngÆ°á»i ta không thể dùng mắt quan sát, nhÆ°ng ngÆ°á»i ta nghe tiếng gió mà nháºn định vị trà địch. Cho nên dùng thứ ngạnh công trong trÆ°á»ng hợp nà y, có khác nà o tá»± tiết lá»™ tÆ° thế cho địch nhấm đúng mà đánh và o?
Y vừa đánh trả má»™t chưởng, là bị nắm đúng mạch môn. Y nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng nổi mình gặp má»™t địch nhân đáng sợ. Y đâu phải là má»™t tay vừa? Äà nh rằng trên Ä‘á»i vẫn có ngÆ°á»i tà i giá»i hÆ¡n y, song xuất phát má»™t chiêu mà chế ngá»± nổi y, thì dù cho y, y cÅ©ng không tin là có báºc tà i giá»i nhÆ° váºy! Và bây giá», con ngÆ°á»i tà i giá»i đó Ä‘ang đối láºp vá»›i y, Ä‘ang chế ngá»± y!
Bây giá», thì y chỉ còn là má»™t cái xác thông thÆ°á»ng, cái xác còn sống, nhÆ°ng không cá» Ä‘á»™ng được! Y kêu lên :
- NgÆ°Æ¡i...
Vô Ãch, lưỡi của y cÅ©ng cứng luôn! Câu nói chỉ được buông ra má»™t tiếng, còn lại bao nhiêu lá»i thì lúng túng trong yết hầu chá» lưỡi Ä‘Æ°a ra. Lưỡi bất
Ä‘á»™ng rồi, lá»i trở vá» bụng dạ ngay. Bởi LÆ°u HÆ°Æ¡ng Ä‘iểm và o mấy nguyệt đạo trên mình y, không cho y nhÃt Ä‘á»™ng, không cho y phát âm.
Má»™t giá»ng nói vang khẽ bên tay y :
- Ghi nhá»›! Các nà ng đó cÅ©ng là con ngÆ°á»i! Há» không là con váºt đâu nhé!
Là con ngÆ°á»i, thì phải bình đẳng vá»›i ngÆ°á»i! Là con ngÆ°á»i, tất phải được tôn kÃnh. Dù xã há»™i có nhiá»u giai cấp, song giai cấp không là cái mức Ä‘o lÆ°á»ng phẩm cách con ngÆ°á»i!
Giai cấp là sá»± thà nh công của thủ Ä‘oạn, có thế thôi! Không ai có quyá»n xem rẻ sanh mạng của đồng loại.
Trên Biên Bức đảo, ngÆ°á»i ta xê dịch bằng xúc giác, nhÆ° bầy dÆ¡i bay liệng. Lúc bay, dÆ¡i phát xuất má»™t thứ thinh âm đặc biệt. Thinh âm đó loan ra, chạm váºt, dÆ¡i có cảm giác liá»n. Äó là thứ âm ban Ä‘á»™c đáo của loà i dÆ¡i.
Bây giá», LÆ°u HÆ°Æ¡ng nghe tiếng vang của thứ âm ban đó từ bốn phÃa vá»ng đến. Chà ng biết, ngÆ°á»i trên đảo Biên Bức Ä‘ang bay đến chá»— chà ng đứng. Chà ng là điểm hấp lá»±c trung tâm, thu hút cái đám ngÆ°á»i dÆ¡i, hay dÆ¡i ngÆ°á»i. Tuy nhiên, những ổ mai phục chÆ°a phát xuất má»™t phản ứng nà o.
Chúng chÆ°a phát Ä‘á»™ng các cÆ¡ cấu phòng thủ, nhÆ° bắn tên Ä‘á»™c, phóng ám khÃ, là vì ở đây có khách của há» má»›i từ lục địa đến, những khách đó Ä‘ang tìm hoa trong địa ngục nà y!...
Má»™t lẽ nữa, khiến há» chÆ°a phát Ä‘á»™ng, là thá»±c sá»± há» chÆ°a hiểu việc gì đã xảy ra, nên chẳng ai dám vá»ng hà nh. Hiện tại thì hỠđã hiểu rồi! Bất cứ ai, và o nÆ¡i đây, không ai là m sao đối phó vá»›i há» nổi, bởi há» có Æ°u thế hÆ¡n ngoại nhân. Nhiá»u Æ°u thế chứ không phải má»™t.
Phà m trong má»™t cuá»™c tranh chấp, nắm được má»™t Æ°u thế là quá đủ rồi. Huống hồ nhiá»u Æ°u thế? Má»™t, là há» khá»e, chỠđịch. Hai, là há» vÄ©nh viá»…n ở trong hắc ám, nhÆ° ngÆ°á»i bên ngoà i quen vá»›i dÆ°Æ¡ng quang. Há» thấy địch, địch không thấy há». Ba, là địa thế! Há» biết nÆ¡i nà o là cạm bẫy để tránh. LÆ°u HÆ°Æ¡ng dù là tay siêu việt, cÅ©ng phải nhượng há» Ãt nhiá»u, bởi ba Æ°u Ä‘iểm đó.
Tuy nhiên, chà ng có thể tạm thá»i tránh nguy cÆ¡, bằng cách hoặc giả rá»i ngay nÆ¡i đó, hoặc giả dùng thuáºt BÃch Hổ du tÆ°á»ng bò theo vách lên tầng
trên. Và chà ng thuá»™c hạng ngÆ°á»i cẩn tháºn, chỉ khi nà o không thể được, thì má»›i chấp nháºn má»™t cuá»™c xô xát thôi.
Äông Tam NÆ°Æ¡ng thấp giá»ng bảo :
- Rút lui ngay! Äến phÃa trÆ°á»›c mặt đó, rẽ qua hữu...
Lưu Hương nắm tay nà ng, thốt :
- Chạy!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng lắc đầu :
- Ta không đi! Ta nhất định ở lại đây, tìm chiếc điếu trao cho nà ng!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng thở dà i, không nói chi nữa. Chà ng còn nói gì hÆ¡n, nà ng không mà ng, nà ng chỉ nghÄ© đến chiếc Ä‘iếu! Thì chiếc Ä‘iếu đó có giá trị hÆ¡n tánh mạng nà ng váºy! Nếu là ngÆ°á»i nà o khác, hẳn phải cho là nà ng ngu ngốc, Ä‘iên khùng, và có thể bá» rÆ¡i nà ng lại đó, hay miá»…n cưỡng lôi nà ng Ä‘i.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng không ngăn trở nà ng, cÅ©ng không bá» rÆ¡i nà ng. Chà ng bằng lòng ở lại vá»›i nà ng. Ở lại để giúp nà ng tìm chiếc Ä‘iếu. Chiếc Ä‘iếu biểu hiện niá»m tôn kÃnh má»™t cá nhân, biểu hiệu nhân tánh của nà ng. LÆ°u HÆ°Æ¡ng phải giúp nà ng phục hồi nhân tánh!
- Sau rồi có tìm được chiếc điếu đó không?
ChÃnh Hồ Thiết Hoa sau khi nghe thuáºt sá»± tình hình, há»i LÆ°u hÆ°Æ¡ng câu đó!
Lưu Hương đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được!
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Tìm được chiếc Ä‘iếu, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i lại mất mạng, Ãch gì!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i :
- Chứ mạng nà o đang đối thoại với ngươi đây?
Hồ Thiết Hoa lại thở dà i :
- NgÆ°Æ¡i quả tháºt là con ngÆ°á»i tốt phúc! Äi đến đâu Ä‘á»u gặp may mắn cả! Trong hắc ám, tìm được má»™t váºt nhá» nhÆ° thế tà i lắm đấy! Ta có cảm tưởng ngÆ°Æ¡i mò kim đáy biển!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ :
- Kim, không có mùi.
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Mùi? Mùi gì trong vụ nà y?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng giải thÃch :
- Chiếc Ä‘iếu gắng liá»n vá»›i bao thuốc, Ä‘iếu rá»›t xuống, bao mở tung, thuốc bắn ra, mùi thuốc bốc lên. Trong hắc ám, tìm vị có mùi bằng mÅ©i, dá»… nhÆ° ngoà i ánh sáng tìm váºt bằng mắt!
Hồ Thiết Hoa phục liá»n. Rồi tặt lưỡi, thở ra, sau cùng y tán :
- NgÆ°Æ¡i quả là báºc thiên tà i!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng gáºt đầu :
- Lắm lúc, ta cũng phục ta luôn!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Khối óc ngươi linh nghiệm cái đó ta hiểu rồi. Nhưng, chiếc mũi ngươi, linh nghiệm từ lúc nà o thế?
Lưu Hương đáp :
- Chẳng phải linh nghiệm gì cả, chỉ vì mũi ta có bịnh, nghe mùi thuốc là chảy nước ngay. Do đó ta tìm ra chỗ chiếc điếu rơi dễ dà ng!
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Lắm lúc, ta tá»± há»i, tại sao, cứ má»—i lần gặp khó khăn, là đến phút cuối ngÆ°Æ¡i má»›i có chủ ý? Và luôn luôn có biện pháp hóa tiêu má»i nguy hiểm NgÆ°Æ¡i có tà i, hay có phúc?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng trao cái bao Ä‘á»±ng thuốc cho nữ nhân đáng thÆ°Æ¡ng hại đó. Nà ng muốn có cái bao ấy, chứ không là chiếc Ä‘iếu. Sở dÄ© phải đòi há»i nhÆ° váºy, là vì hai váºt trên mình nam nhân không rá»i nhau, có cái nà y thì phải có cái kia. Nà ng khóc, lệ nà ng rÆ¡i xuống tay chà ng. Lệ đó, hẳn phải quý, vì ý nghÄ©a của lý do khiến cho nó trà o tuông. ChÃnh nà ng cÅ©ng không tưởng là mình đổ lệ được, bởi hạng ngÆ°á»i nhÆ° nà ng thì là m gì còn lệ để đổ nữa?
Bây giá» thì nà ng chết Ä‘i, cÅ©ng chẳng quan hệ gì. Bởi nà ng đã tìm được nhân tánh, sá»± tôn kÃnh tìm được bao Ä‘á»±ng thuốc.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng còn ở đó. Không ở cÅ©ng không là m sao hÆ¡n, vì chà ng không là m sao hÆ¡n, vì chà ng không thể chạy Ä‘i. Bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng, sá»± kỳ dị phát sanh, gian nhà đó hiển nhiên bị bao vây chặt chẽ. Chẳng biết có bao nhiêu ngÆ°á»i quanh bên ngoà i, và số ngÆ°á»i đó ra sao. Äến cả vách nhà , vách núi, cÅ©ng phát xuất thinh âm, Ä‘iá»u đó chứng tá» cuá»™c bao vây cá»±c kỳ quan trá»ng.
LÆ°á»›i, còn có mắt, có lá»— hổng. Vòng vây nà y đặc nhÆ° vách đá tÆ°á»ng đồng, con kiến không chui qua lá»t! Ở trong đó, LÆ°u HÆ°Æ¡ng tránh sao khá»i bị chúng bắt? Chà ng không nẻo nà o để thoát Ä‘i, nếu Hồ Thiết Hoa lâm và o trÆ°á»ng hợp chà ng, thì y đã tung phá vòng vây, đánh nhau trà mạng. LÆ°u HÆ°Æ¡ng không hồ đồ nhÆ° váºy. Lúc tối nguy hiểm, chà ng luôn luôn có phÆ°Æ¡ng pháp tối diệu ứng phó vá»›i tình hình. Gian nhà đó, ngang hai trượng, dà i ba trượng, có má»™t chiếc giÆ°á»ng, má»™t chiếc bà n, má»™t chiếc ghế. Nhà không cá»a sổ, duy nhất có má»™t lối ra và o thôi.
Gian nhà nhÆ° cái cháºu. LÆ°u hÆ°Æ¡ng ở trong cái cháºu đó, ngÆ°á»i đến bao vây, tối thiểu cÅ©ng trên hai trăm, nhÆ°ng và o lúc đó thì chỉ có bảy tám mạng, mạng nà o cÅ©ng cầm nÆ¡i tay má»™t gáºy rất nhá», rất dà i.
Gáºy đó nhÆ° cái vòi xúc giác của loà i côn trùng, nhÆ° con mắt của chúng. Bao nhiêu ngÆ°á»i đó, lục lạo tìm kiếm hai ngÆ°á»i trong má»™t cái cháºu, thì có gì dá»… hÆ¡n? Nếu gáºy của chúng chạm và o mình, là LÆ°u HÆ°Æ¡ng cầm nhÆ° Ä‘i Ä‘á»i.
Chúng cầm gáºy, quÆ¡ khắp nÆ¡i, xoi má»i góc, trên bà n trên giÆ°á»ng, dÆ°á»›i gầm bà n, gầm giÆ°á»ng, đến cả nóc nhà . NhÆ°ng không có LÆ°u HÆ°Æ¡ng. Thế chà ng biến đâu mất. Rồi còn Äông Tam NÆ°Æ¡ng nữa, nà ng cÅ©ng biến Ä‘i đâu? Không ai biết tại sao cả hai mất dạng!
Bá»n và o lục soát đâm ra hoảng sợ. Chúng quay lại nữ nhân kia, tra há»i :
- NgÆ°á»i? Ở đâu?
Nữ nhân há»i lại :
- NgÆ°á»i? Ai? NÆ¡i đây là m gì có ngÆ°á»i ngoà i?
Bá»n đó há»i :
- Nếu không có ngÆ°á»i ngoà i, thì là m sao có ba kẻ chết?
Nữ nhân đáp :
- Là m sao tôi biết được? Tôi có thấy gì đâu? Chỉ nghe một và i tiếng kêu thét kinh hãi, biết đâu hỠkhông tự sát hại nhau?
Giá»ng nà ng run run, chừng nhÆ° bị tra khảo quá, đã không chịu Ä‘á»±ng nổi. Nà ng cắn răng, để mặt chúng hà nh hạ, không há» tiết lá»™ sá»± tháºt.
Bá»—ng, có ngÆ°á»i há»i :
- Kẻ chết là ai?
Má»™t ngÆ°á»i cung kÃnh đáp :
- Triệu CÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i phủ Äại Danh? Và hai anh em sáu mÆ°Æ¡i chÃn trong Ä‘á»™i tuần thám.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng giáºt mình, thầm nghÄ© :
- Triệu CÆ°Æ¡ng, có cái hiệu là ÄÆ¡n Chưởng Khai BÃch, má»™t nhân váºt hà ng nhất, hà ng nhì trong võ lâm ngà y nay, không ngá» vá»›i má»™t chiêu là ta có thể hạ sát y?
Thì ra chà ng đã phát ra má»™t lá»±c lượng cá»±c mạnh! Và chỉ trong những lúc khẩn cấp, con ngÆ°á»i má»›i phát huy táºn công lá»±c, má»™t cách vô ý thức!
Äinh Phong trầm ngâm má»™t chút, rồi từ từ thốt :
- Ba ngÆ°á»i đó không chết! Các ngÆ°Æ¡i hồ đồ quá, nên không phân biệt được ngÆ°á»i sống vá»›i ngÆ°á»i chết! Không ai đâu!
Có tiếng Triệu CÆ°Æ¡ng rên. Äinh Phong há»i :
- Việc gì xảy ra? Ai điểm huyệt các hạ?
Triệu CÆ°Æ¡ng căm háºn :
- Tại hạ nà o biết được! Äến cả bóng hình, còn chÆ°a thấy, là m gì biết là ai?
Äinh Phong lại há»i :
- Hắn dùng thủ pháp gì, điểm huyệt các hạ?
Triệu Cương đáp :
- Không hiểu được! Trong lúc mơ hồ, tại hạ bị điểm trúng! Thế các vị không bắt được hắn sao?
Äinh Phong thở ra :
- Không!
Má»™t ngÆ°á»i cất tiếng :
- Bá»n tiểu nhân bao vây chặt chẽ quanh đây, dù cho ruồi muá»—i cÅ©ng không bay lá»t.
Äinh Phong lạnh lùng :
- Ruồi muá»—i không bay lá»t, nhÆ°ng ngÆ°á»i chui lá»t!
Triệu Cương thở dà i :
- Hắn quả tháºt chẳng phải là ngÆ°á»i! Hắn phải là quá»·! Bình sanh tại hạ chÆ°a há» thấy ai xuất thủ nhanh nhÆ° hắn!
Äinh Phong thốt :
- Äáng lẽ cách hạ phải Ä‘oán là ai!
Triệu CÆ°Æ¡ng há»i :
- Các hạ biết hắn là ai?
Äinh Phong gáºt đầu :
- Ừ!
Triệu CÆ°Æ¡ng há»i gấp :
- Ai?
Äinh Phong buông gá»n :
- LÆ°u HÆ°Æ¡ng!
Triệu CÆ°Æ¡ng nghe rợn ngÆ°á»i. Lâu lắm y ấp úng :
- Sao... Các hạ biết... là hắn?
Äinh Phong lạnh lùng :
- Nếu ngÆ°á»i đó không phải là LÆ°u HÆ°Æ¡ng, thì các hạ đã bị chết để diệt khẩu rồi!
Äạo Soái LÆ°u HÆ°Æ¡ng vô luáºn trong tình huống nà o, vẫn không giết ngÆ°á»i. HÆ¡n mấy năm qua, bao nhiêu dÃnh lÃu trên Ä‘á»i, bà n tay không váy máu, chỉ có má»—i má»™t mình LÆ°u HÆ°Æ¡ng! Äiá»u đó, Triệu CÆ°Æ¡ng hiểu rất rõ!
Ngà y nay, y gặp LÆ°u HÆ°Æ¡ng, y tá»± há»i, cuá»™c gặp gỡ nà y may mắn hay xui xẻo?
Äinh Phong nÃn lặng giây lâu, bá»—ng ra lịnh :
- Toà n thể lui và o vị trÃ!
Có ngÆ°á»i há»i :
- Lui? NhÆ°ng...
Äinh Phong cÆ°á»i lạnh :
- Không lui thì là m gì đây? Chẳng lẽ Lưu Hương trở lại cho các ngươi bắt! ChỠhắn trở lại à ?
- Ngươi lúc đó nấp tại đâu?
Hồ Thiết Hoa nghe thuáºt đến đó liá»n há»i.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i, đáp :
- Trên giÆ°á»ng. Bá»n ta vẫn nằm ngay trên giÆ°á»ng.
Hồ Thiết Hoa suýt kêu lên :
- Trên giÆ°á»ng? Hai cái xác to lá»›n, nằm phình phình trên giÆ°á»ng, trÆ°á»›c con mắt chúng? Chúng chết hay sao mà chảng trông thấy?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i, tiếp :
- Ta có cách riêng của ta chứ!
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Cách gì? Không lẽ trên giÆ°á»ng có cÆ¡ quan?
Lưu Hương lắc đầu :
- Là m gì có cÆ¡ quan? Bất quá, trên giÆ°á»ng chỉ có má»™t chiếc chăn thôi!
Hổ Thiết Hoa há»i :
- NgÆ°Æ¡i dùng cách chi? Không lẽ ngÆ°Æ¡i biến thà nh xú trùng tháºt sá»±, chui và o chăn, nằm xếp re?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i hì hì :
- Äâu ngÆ°Æ¡i thá» Ä‘oán xem, ta dùng cách gì nà o?
Hồ Thiết Hoa bĩu môi :
- Ai mà đoán được cách quỷ của ngươi!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng giải thÃch :
- Thá»±c ra, cách đó không lạ chi cả. Ta bảo Äông Tam NÆ°Æ¡ng nằm tại má»™t đầu giÆ°á»ng, ta nằm ở đầu kia, cả hai có chiếc chăn phủ bên trên, cho tháºt thẳng. Chúng rà gáºy ngang trên, chẳng gặp gì, cho rằng chiếc giÆ°á»ng không ngÆ°á»i nằm đâu, chúng ta ẩn nấp ở dÆ°á»›i chăng?
Hồ Thiết Hoa sững sỠmột lúc, thở dà i, đoạn thốt :
- Äúng váºy, phÆ°Æ¡ng pháp đó chẳng lạ lùng cái con khỉ gì cả. Tuy nhiên, ta dám chắc, chỉ có ngÆ°Æ¡i má»›i nghÄ© ra nó thôi!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i :
- Ta đã tÃnh kỹ, biết chẳng bao giá» chúng đến nằm trên giÆ°á»ng! Hà huống chiếc chăn lại thẳng thá»›m, thì má»™t hình thể nà o phÆ¡i lá»™ bên trên, y nhÆ° mặt giÆ°á»ng bằng phẳng.
Hồ Thiết Hoa thở ra :
- Nếu lúc đó, có một điểm sáng, thì các ngươi kể như khổ lớn!
Lưu Hương thốt :
- NgÆ°Æ¡i đừng quên, Biên Bức đảo cấm nặng cái việc gì gây ánh sáng! Phà m sá»± gì cÅ©ng thế, có bá» mặt tức có bá» trái, có lợi tức có hại. Biên Bức công tá» có biết đâu, hắc ám là phòng tuyến bảo vệ hòn đảo, nhÆ°ng lại là má»™t phÆ°Æ¡ng tiện giúp ta rất nhiá»u!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Tuy nhiên, chúng tuần thám rất kỹ nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i là m sao thoát Ä‘i được?
Lưu Hương đáp :
- Há» vừa rút lui, là ta Ä‘i liá»n. Ta hiểu sau cái biến cố đó thì há» tuần thám cẩn máºt hÆ¡n. NhÆ°ng khi rút lui là m gì cÅ©ng có há»—n loạn Ãt nhiá»u, ta nhân sá»± há»—n loạn đó, Ä‘i ngay. Nếu cháºm để mất cÆ¡ há»™i, thì đừng mong thoát khá»i tay há».
Trong hắc ám, có tiếng chân hai ngÆ°á»i. Hai ngÆ°á»i tiến đến. Trong hai ngÆ°á»i, có má»™t nặng bÆ°á»›c hÆ¡n, còn ngÆ°á»i kia thì bÆ°á»›c nhẹ hÆ¡n quá»·. Nếu Hồ Thiết Hoa không áp tay sát mặt ná»n, thì không bao giá» phát hiện ra tiếng chân nhẹ đó. NgÆ°á»i bÆ°á»›c nhẹ nhÆ° váºy, không phải là LÆ°u HÆ°Æ¡ng thì còn ai nữa!
Hổ Thiết Hoa hy vá»ng, Æ°á»›m thá» :
- Lão Xù Trùng?
NgÆ°á»i đó há»i lại :
- Tiểu Hồ?
Äiá»m hy vá»ng cuối cùng tan biến, Hồ Thiết Hoa căm háºn :
- Con mẹ nó! Ngươi đến đây là m chi? Cái tà i của ngươi vẫn sáng chói mà ! Ngươi đến đây một mình? Tự ngươi đến?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tá»± ta đến! Mà ta đâu có phải là con cá?
Chà ng mở lưới, giải huyệt luôn cho Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Ta là cá! Cá chết! NgÆ°Æ¡i tà i hÆ¡n ta nhiá»u!
TrÆ°Æ¡ng Tam cÅ©ng được giải huyệt, rồi hắn há»i :
- Là m sao ngÆ°Æ¡i biết bá»n ta ở đây?
Lưu Hương đáp :
- NhỠvị bằng hữu của ta đưa đến.
Trương Tam kinh ngạc :
- Bằng hữu của ngươi? Ai?
Lưu Hương đáp :
- Nà ng là Äông Tam NÆ°Æ¡ng! Ta tin rằng sau nà y rồi các ngÆ°Æ¡i và nà ng cÅ©ng sẽ trở thà nh bằng hữu vá»›i nhau!
Hồ Thiết Hoa cÆ°á»i nhẹ :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Bằng hữu của ngÆ°Æ¡i, là bằng hữu của ta! Rất tiếc, hiện tại ta không thấy nà ng!
Rồi y há»i :
- Äông Tam NÆ°Æ¡ng! Mạnh giá»i chứ! Tại hạ là Hồ Thiết Hoa, gã kia là TrÆ°Æ¡ng Tam!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng đáp :
- Mạnh giá»i.
Giá»ng nà ng hÆ¡i run, có lẽ vì nà ng không há» có bằng hữu, bình sanh không ai xem nà ng nhÆ° bằng hữu.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i :
- Còn Kim cô nương?
Trương Tam đáp :
- Không biết nữa! ... Có lẽ Tiểu hồ biết, nhưng khi nà o hắn chịu nói ra!
LÆ°u hÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Tại sao?
Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một lúc, rồi nghiến răng đối đáp :
- Chúng ta khá»i tìm nà ng!
Lưu Hương kinh hãi :
- Không lý nà ng đã...
Hồ Thiết Hoa đáp luôn :
- Nà ng không há» nhảy ra khá»i cá»— xe!
Trương Tam kêu ý một tiếng khẽ :
- Tháºt váºy?
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Ta ở bên cạnh nà ng từ lúc đầu, đếm đến năm mÆ°Æ¡i, láºp tức ta tung mình lên, còn nà ng thì vẫn đứng Ä‘á» tại chá»—. Không thể nà o ta lầm được!
Trương Tam lấy là m lạ :
- Tại sao nà ng không nhảy?
Hồ Thiết Hoa căm háºn :
- Nà ng là lão bằng hữu của ngÆ°Æ¡i trên đảo kia mà ! Thì nà ng còn theo bá»n ta là m chi? Biết đâu cá»— xe đó là mÆ°u mô của nà ng, do sá»± quan thông của nà ng vá»›i ngÆ°á»i trên đảo mà có?
Lưu Hương thở dà i :
- Ngươi nghi oan cho nà ng hai lượt rồi, đừng tái phạm lần thứ ba nữa!
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Ngươi cho ta là nói oan uổng cho nà ng?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng gáºt đầu :
- Ừ!
Hồ Thiết Hoa trầm giá»ng :
- Váºy ngÆ°Æ¡i giải thÃch lý do nà ng không Ä‘i theo chúng ta cho ta nghe Ä‘i! Chẳng lẽ nà ng không đếm đến năm mÆ°Æ¡i!
Lưu Hương thở dà i :
- Nà ng không theo chúng ta, là nà ng vì chúng ta đó! Nà ng vì ngươi đúng hơn.
Hồ Thiết Hoa suýt kêu lên :
- Nà ng vì ta! Vì muốn đẩy ta và o lưới?
Lưu Hương thốt :
- Nà ng đâu có biết bên dưới có cạm bẫy?
Hồ Thiết Hoa cải :
- Có biết mới không nhảy chứ! Không biết thì sợ gì mà không nhảy?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i :
- Nếu Biên Bức công tá» thấy cá»— xe không, vô duyên vô cá»› chạy và o, thì nhất định là nghi ngá» có ngÆ°á»i lén lúc xâm nháºp bằng lối khác. Và nhất định là đỠcao cảnh giác hÆ¡n. Cho nên Kim cô nÆ°Æ¡ng cố ý ở lại trong cá»— xe, cho cá»— xe có ngÆ°á»i, cho Biên Bức công tá» không nghi ngá». Nà ng hy sinh, để thà nh toà n chúng ta đó!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng chợt thở dà i, rồi bảo :
- Cái gì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết rõ, thay thế ngÆ°á»i vắng mặt biện luáºn rất xác đáng! NgÆ°Æ¡i nắm chặt ruá»™t gan của ngÆ°á»i ta trong tay!
Lưu Hương tiếp :
- Nếu nà ng nói ra, đã chắc gì ngÆ°Æ¡i chịu cho nà ng hy sinh nhÆ° váºy?
Hồ Thiết Hoa dáºm chân rồi lẩm nhẩm :
- Ta tháºt là má»™t kẻ ngốc, chẳng biết khôn biết dại, biết hại lợi chút nà o!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i :
- Ở đây còn có má»™t vị bằng hữu, chẳng rõ ai váºy?
Trương Tam thốt :
- Nhất định ngươi không đoán được là ai!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng thong thả há»i :
- Có phải là Câu huynh chăng?
TrÆ°Æ¡ng Tam giáºt mình, cÆ°á»i khổ :
- Ngươi là một vị thần tiên hay sao ấy! Là m sao ngươi lại biết là y?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chà ng phải biết! Chà ng biết và chà ng hiểu con ngÆ°á»i của Câu Tá» TrÆ°á»ng. Má»™t con ngÆ°á»i có hà nh Ä‘á»™ng vừa qua, sá»›m muôn gì rồi cÅ©ng phải có cái kết cuá»™c nhÆ° thế đó.
Chà ng há»i :
- Câu huynh thỠthương có nặng lắm không?
Câu Tá» TrÆ°á»ng vừa rên vừa đáp :
- HÆ°Æ¡ng Soái không cần quan tâm đến tại hại! Tại hạ phải thá» nháºn sá»± báo ứng! Các vị cứ Ä‘i Ä‘i, Biên Bức công tá» tại tầng trên hết đó, có lẽ hiện giá» Ä‘ang yến ẩm linh đình vá»›i khách!
Bá»—ng, má»™t giá»ng lạnh vang lên :
- HỠkhông đi! HỠphải ở đây, để cùng chết với các hạ!
Hồ Thiết Hoa vá»t mình ra ngoà i liá»n. NhÆ°ng, cá»a đóng lại đúng lúc. Cá»a bằng đồng dà y bốn năm thÆ°á»›c! Cá»a dà y nhÆ° thế, thì vách dà y hÆ¡n. Nếu cá»a đóng và khóa từ bên ngoà i, thì bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng cầm nhÆ° bị chôn sống dÆ°á»›i phần má»™!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- NgÆ°Æ¡i là m cách nà o và o lá»t trong nà y?
Lưu Hương đáp :
- Bên ngoà i có khoá. Ta mở khoá mà và o!
Hồ Thiết Hoa lại há»i :
- Và o rồi, ngÆ°Æ¡i có đóng cá»a lại không?
Lưu Hương đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có! Khi nà o ta lại để cá»a mở cho há» phát hiện sá»± nghịch thÆ°á»ng!
Hồ Thiết Hoa há»i luôn :
- Có ai biết ngươi và o đây chăng?
Lưu Hương thở dà i :
- Bên ngoà i không có ngÆ°á»i canh cá»a, có lẽ há» cho rằng những ai bị giam bên trong Ä‘á»u không thể vượt ngục đá, thoát Ä‘i!
Hồ Thiết Hoa hÆ¡i run giá»ng :
- Thế thì ngÆ°á»i vừa rồi đó, từ đâu đến?
LÆ°u hÆ°Æ¡ng là m sao biết được Ä‘iá»u đó?
Trương Tam thốt :
- Có thể... ngÆ°á»i đó bám sát theo sau ngÆ°Æ¡i, Ä‘i luôn đến đây...
Lưu Hương tiếp :
- Có thể.
Hồ Thiết Hoa không dằn lòng được, kêu lên :
- Có ngÆ°á»i theo dõi ngÆ°Æ¡i ở phÃa sau, mà ngÆ°Æ¡i chẳng hay biết gì cả, thế là nghÄ©a gì chứ? NgÆ°á»i đó là quá»· à ?
Trương Tam xì một tiếng :
- Ngươi kêu la là m chi? Những địa phương như thế nà y cũng có quỷ lắm chứ! Ngươi còn kêu la nữa quỷ sẽ đến tìm ngươi đấy!
Hồ Thiết Hoa nghiến răng mấy lượt, rồi gằng giá»ng đáp :
- Ta muốn biến thà nh quỷ, thì chẳng bao giỠta sợ quỷ đâu!
TrÆ°Æ¡ng Tam há»i :
- Ai có mồi lá»a nÆ¡i tay?
Hồ Thiết Hoa xì trả lại :
- Còn ai có mồi lá»a chứ? NgÆ°Æ¡i đừng quên, là chúng ta được ngÆ°á»i vá»›t từ dÆ°á»›i nưóc lên đó nhé!
Câu Tá» TrÆ°á»ng vụt thốt :
- Tại hạ có đây! Trong ống đồng của tại hạ, có váºt đánh lá»a!
Trưong Tam cả mừng :
- Thế các hạ không bị ngÆ°á»i lục soát mà lấy rồi sao?
Câu Tá» TrÆ°á»ng không đáp câu há»i, cứ tiếp luôn :
- Váºt đánh lá»a của tại hạ, do PhÃch lịch tại Bắc Kinh sáng chế, cung cấp cho nhà vua, nó có nhiá»u đặc Ä‘iểm, chẳng hạn không sợ nÆ°á»›c...
TrÆ°Æ¡ng Tam cháºn lá»i :
- Tại hạ cÅ©ng có nghe nói, má»™t váºt nhá» nhÆ° váºy, song lại có giá trị ngà n và ng. Không mấy ngÆ°á»i mua được nó!
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Có rồi đây! Váºt đánh lá»a nằm ở chá»— nà y đây!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng vụt cất cao giá»ng :
- Không được đâu! Ở đây, không ai được đốt đèn, đốt lá»a!
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Không đốt lá»a, đốt đèn là để tránh bị phát giác. Chúng ta đã lá»™ hà nh tung rồi, thì còn sợ gì nữa?
Rồi y cÆ°á»i, cÆ°á»i xong mấy tiếng, tiếp luôn :
- Hà huống, tại hạ Ä‘ang muốn thấy mặt cô nÆ°Æ¡ng! Äể sau nà y nháºn diện được bằng hữu của lão Xú Trùng!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng cất giá»ng khẩn thiết :
- Äừng! Äừng! Xin bằng hữu đừng đốt lá»a! Ngà n vạn lần đừng!
Nà ng lá»™ ý niá»m sợ hãi quá rõ rệt. Nguy hiểm nà ng xem thÆ°á»ng, cái chết, không ngán, tại sao nà ng sợ ánh sáng?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng chợt nhá»› ra, nà ng trần truồng, vá»™i cởi chiếc áo choà ng bên ngoà i, khoác lên mình nà ng. Trong khi đó, nà ng luôn miệng vang cầu, giá»ng cà ng lúc cà ng run. Vô Ãch. Hồ Thiết Hoa đã báºt lá»a lên rồi!
Má»™t Ä‘iểm sáng loé lên, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u sững sá»! trong bóng tối vÄ©nh cữu, nếu có má»™t Ä‘iểm sáng, thì ai cÅ©ng phải mừng, phải vui chứ! Vui, mừng, hay không, tá»± má»i ngÆ°á»i hiểu lấy. NhÆ°ng, hiện tại thì ngÆ°á»i nà o cÅ©ng lá»™ vẻ kinh dị, mÆ°á»ng tượng bi ai...
Tại sao? Bao nhiêu cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» Äông Tam NÆ°Æ¡ng! Nà ng đẹp không thể tả! NhÆ°ng tiếc thay, hằng là con ngÆ°á»i trá»i sanh để mà không bao giá» trông thấy ánh sáng! Nà ng thiếu đôi mắt.
|
30-08-2008, 10:17 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
LÆ°u HÆ°Æ¡ng Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
NgÆ°á»i dịch ThÆ°Æ¡ng Lan
Hồi 24
Tình nồng trong địa ngục
Hồ Thiết Hoa khÃch Ä‘á»™ng đến run ngÆ°á»i. Tay y run đến Ä‘á»—i không cầm vững váºt đánh lá»a. Bây giá» thì ai ai Ä‘á»u hiểu, lý do nà ng sợ ánh sáng! Và LÆ°u HÆ°Æ¡ng cÅ©ng hiểu luôn, tại sao nà ng tình nguyện ở lại đây vÄ©nh viá»…n! Bởi nà ng sinh ra để chịu thiệt thồi lá»›n. Không bao giá» hưởng dụng ánh sáng!
Không ai nói tiếng gì. Má»—i ngÆ°á»i nghe nghẹn ở yết hầu.
Äông Tam NÆ°Æ¡ng run run giá»ng, há»i :
- Sao không ai nói gì hết? Có lá»a chÆ°a?
Lưu Hương đáp :
- Không có lá»a!
Giá»ng chà ng ấm dịu vô cùng. Chà ng phải trấn định tâm tÆ° giữ bình tÄ©nh, để an ủi Äông Tam NÆ°Æ¡ng! Có nhiá»u lúc, con ngÆ°á»i cần nói láo! Nói láo vì nhân đạo, chứ không phải nhắm cái Ä‘Ãch tÆ° lợi.
Nà ng đã Ä‘au khổ nhiá»u năm tháng rồi. Còn là m cho nà ng thÆ°Æ¡ng tâm thêm chi nữa, trong khi chà ng dá»n Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°a nà ng trở lại thế gian? Chà ng thÆ°Æ¡ng hại cho nà ng hÆ¡n trÆ°á»›c!
Hồ Thiết Hoa vụt cao giá»ng :
- Cái váºt quá»· nà y! Vô dụng nhÆ° má»™t hòn đất chó! Ai phát nó có lá»a, thì ta dám Ä‘Æ°a cái đầu cho mà chặt đứt luôn!
TrÆ°Æ¡ng Tam tiếp liá»n :
- Váºy mà há» bán vá»›i cái giá trăm ngà n lượng! Quả là lÅ© lừa ngÆ°á»i, bốc lá»™t!
Câu Tá» trÆ°á»ng thở dà i :
- Tại hạ bị lừa Ä‘au quá! Chẳng qua, cÅ©ng là má»™t cuá»™c báo ứng! CÆ°á»›p bạc dá»… dà ng, lấy bạc cÆ°á»›p mua nó, thì dù có lầm cÅ©ng cố mà chịu! Äâu phải bạc mồ hôi nÆ°á»›c mắt mà trách ai!
TrÆ°Æ¡ng Tam cÆ°á»i hì hì :
- Công đạo! Công đạo!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng nhìn má»—i ngÆ°á»i cảm kÃch hết sức. Lòng ngÆ°á»i dù sao cÅ©ng có chút thiện lÆ°Æ¡ng! Thiện lÆ°Æ¡ng sưởi ấm thế gian, thiếu thiện lÆ°Æ¡ng thì trần thế là địa ngục!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng thở phà o, thốt :
- Không có lá»a cÅ©ng chẳng sao! Tôi biết địa phÆ°Æ¡ng nà y là chá»— cùng, không còn lối nà o thoát ra, trừ vá»ng cá»a đá! Dù có ánh sáng, các vị cÅ©ng không tìm ra cái gì cả!
Bây giá» thì nà ng hết bối rối, lo âu, âm thinh trở nên dịu dà ng, âm thinh nghe vui vui... Chá»— cùng, là tá» cảnh, nói đến tá» cảnh nà ng vẫn dùng giá»ng dịu dà ng! Quả tháºt, nà ng không sợ chết! Nà ng chỉ sợ có má»—i má»™t Ä‘iá»u! LÆ°u HÆ°Æ¡ng phát hiện ra, nà ng thiếu đôi mắt!
Máu trong ngÆ°á»i LÆ°u HÆ°Æ¡ng còn sôi Ä‘á»™ng, chà ng quà ng tay ôm nà ng, dịu giá»ng thốt :
- Chỉ cần ở chung chỗ, chung nơi với ta, với bằng hữu của ta, dù không có ánh sáng cũng chẳng quan hệ gì!
Câu nói đó có hai nghÄ©a, má»™t gần, má»™t xa. Äông Tam NÆ°Æ¡ng dÄ© nhiên hiểu nghÄ©a gần. Nà ng nép mình sát ngá»±c chà ng, Ä‘Æ°a tay sá» mặt chà ng.
Nà ng thốt :
- Ta chỉ háºn má»™t Ä‘iá»u! Không thấy mặt mÅ©i ngÆ°Æ¡i ra sao!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng cố gắng thốt má»™t câu mà chà ng thấy khó hÆ¡n bất cứ lá»i nà o :
- Sau nà y, ngươi sẽ có cơ hội trông thấy!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng kêu lên :
- Sau nà y?
Tại sao nà ng kinh dị? Nà ng liên tưởng đến đôi mắt? Hay nà ng nhớ đến sự quyết định vĩnh viễn ở lại đây?
Lưu Hương tiếp luôn :
- Phải! Sau nà y, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ngÆ°Æ¡i có cÆ¡ há»™i đó! Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i cho rằng chúng ta phải bị nhốt suốt Ä‘á»i? Không, chẳng có bao giá» có việc đó đâu!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng thở khẽ :
- NhÆ°ng ta...
LÆ°u HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nhẹ :
- Dù ngươi không muốn đi theo ta, ta cũng mang ngươi đi, cho ngươi thoát ly hắc ám, thấy rõ mặt mũi ta, thấy rõ thế giới bên ngoà i!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng lá»™ vẻ khổ sở! Äôi tay nắm lại, móng tay suýt đâm lÅ©ng da thịt! ChÃnh nà ng cÅ©ng Ä‘ang nổ lá»±c dồn ép má»™t cÆ¡n trà o lòng. Nà ng nhấn mạnh :
- Ta tin ngươi... Ta nhất định cùng đi với ngươi! Nhất định phải trông thấy mặt mũi ngươi!
Nếu nà ng còn má»™t hạt lệ nà o, thì lệ đã trà o ra rồi! Nà ng thuá»™c hạng ngÆ°á»i khô lệ! Những thá» thách trên Ä‘á»i đã là m cạn nguồn lệ của nà ng từ lâu! Nhìn thân sắc nà ng, nghe giá»ng nói của nà ng, ai có tâm trÆ°á»ng thiết thạch, cÅ©ng phải dao Ä‘á»™ng.
Hồ Thiết Hoa vụt cÆ°á»i khan. Y phải váºn dụng toà n năng lá»±c má»›i cÆ°á»i được thà nh tiếng. Rồi y thốt :
- Cô nÆ°Æ¡ng không thấy mặt mÅ©i hắn, tại hạ nghÄ© là má»™t Ä‘iá»u hay đó! Nếu thấy rồi, tại hạ dám Ä‘oan chắc là cô nÆ°Æ¡ng phải thất vá»ng!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng kinh ngạc :
- Tại... Tại sao?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Hắn xấu xà lắm, mặt rá»— chằn rá»— chịt, Ä‘en đúa nhÆ° lá» nồi, trong giá»›i bằng hữu, có ngÆ°á»i gá»i hắn là Xú Bát Giái!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng lắc đầu :
- ChÆ° vị lừa tôi! Tôi biết... con ngÆ°á»i có cái tâm hồn nhÆ° váºy, thì trá»i già không bắt là m kẻ xấu xà đâu! Hà huống...
Nà ng cà ng nói, như cà ng nằm mộng, đúng là , nà ng mơ :
- Dù cho hắn có xấu xà nhất trần Ä‘á»i, tôi cÅ©ng nháºn là hắn đẹp nhất trần Ä‘á»i! Bởi tôi không nhìn dung mạo, mà tôi chỉ nhìn cái tâm của hắn thôi!
Hồ Thiết Hoa nghe mắt Æ°Æ¡n Æ°á»›t. Rồi lệ thảm trà o ra ngay! Lệ thảm, nhÆ°ng là thứ lệ cảm kÃch lại có thêm những lá»i nói chứa Ä‘á»±ng má»™t mối tình nồng, có lệ đó, có những ngôn từ đó trong khung cảnh nà y, dù cho là má»™t khung cảnh địa ngục ngÆ°á»i ta cÅ©ng nghe lòng rà o rạt niá»m vui...
Mồi lá»a sáng, và cháy rất lâu. Má»i ngÆ°á»i chú ý đến LÆ°u HÆ°Æ¡ng và Äông Tam NÆ°Æ¡ng không ai quan tâm đến ngoại cảnh. Cho đến bây giá», TrÆ°Æ¡ng Tam chợt phát hiện ra má»™t ngÆ°á»i nữa. NgÆ°á»i đó là Anh Vạn Lý!
TrÆ°Æ¡ng Tam muốn kêu lên tháºt to, nhÆ°ng miệng vừa há hắn ngáºm lại liá»n. Hắn không muốn để cho Äông Tam NÆ°Æ¡ng biết là có ánh sáng. Bởi, phải có ánh sáng, hắn má»›i phát hiện ra Anh Vạn Lý! Suy nghÄ© chá»›p nháng, hắn lẩm nhẩm :
- Không rõ nÆ¡i đây còn có ai khác nữa chăng? Biết đâu má»™t và i bằng hữu của chúng ta cÅ©ng đồng chung số pháºn nhÆ° chúng ta!
Hồ Thiết Hoa hiểu ngay ý tứ của hắn. Y tiếp nối :
- Nếu có thì cà ng hay chứ sao! Tụ há»p cà ng đông, cà ng vui!
Trương Tam bác :
- Tiểu Hồ! Ta vá»›i ngÆ°Æ¡i phân công tìm má»—i ngÆ°á»i má»™t góc, xem có ai ngoà i chúng ta chăng!
Hồ Thiết Hoa Æ°ng thuáºn :
- Ta lãnh góc hữu!
Cả hai cố ý Ä‘i cháºm cháºm, cùng hÆ°á»›ng vá» Anh Vạn Lý. Anh Vạn Lý nằm trong góc, cuá»™n mình lại, mắt nhắm. Chừng nhÆ° có ngấn lệ ở khóe. Miệng của lão ta bị trám bÃt.
TrÆ°Æ¡ng Tam giả vá» kêu oái lên, rồi cao giá»ng thốt :
- Có má»™t ngÆ°á»i đây! Chẳng biết là ai!
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Äể ta sá» thá» xem!... Ã! Cái và nh tai đây rồi! MÆ°á»ng tượng và nh tai Bạch Y Thần Nhỉ! Hay là Anh lão tiên sanh đây?
TrÆ°Æ¡ng Tam đã moi váºt trám trong miệng Anh Vạn Lý. Láºp tức, lão má»a á»c lên. Váºt trong miệng của lão, là má»™t bà n tay! Má»™t bà n tay vấy máu. Bà n tay hữu của lão! Bà n tay bị chặt ở táºn cổ tay.
Biên Bức công tá» quả thiệt không phải là ngÆ°á»i! Bởi, ngÆ°á»i đâu có thể tà n nhẫn đến mức Ä‘á»™ đó? Thảm trạng của Anh Vạn Lý, tháºt là đáng khiếp!
Miệng của lão bị banh ra, tét mép, được giải khai huyệt đạo rồi, lão không ngừng nôn á»c, nhÆ°ng có chi trong bụng lão đâu. Lão chỉ còn má»a nÆ°á»›c, má»a hÆ¡i thối! Hồ Thiết Hoa nghiến răng, chỉ háºn không có Biên Bức công tỠở đây cho y nhai tÆ°Æ¡i nuốt sống!
Trương Tam nhẹ tay nâng Anh Vạn Lý lên, rồi thốt :
- Anh lão tiên sanh! Anh lão tiá»n bối! Bá»n tại hạ đây! Tất cả Ä‘á»u có mặt tại đây!
Anh Vạn Lý không còn má»a nữa. Máu ở khóe miệng lão đã cô Ä‘á»ng, khô dần dần. Lão thở má»™t lúc rồi thốt :
- Lão phu biết thế nà o rồi các vị cũng đến đây!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Tại sao?
Anh Vạn Lý đáp :
- NgÆ°á»i ta đã sá»›m chuẩn bị đâu đó sẵn sà ng, để đối phó vá»›i chúng ta. Nhứt cá» nhứt Ä‘á»™ng gì của chúng ta, há» Ä‘á»u biết rõ!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- HỠlà ai? Biên Bức công t�
Anh Vạn Lý gáºt đầu :
- Chứ còn ai? Chẳng những y biết chúng ta muốn đến, mà lại còn biết luôn lúc nà o thì chúng ta đến!
Hồ Thiết Hoa há»i tiếp :
- Do đâu Anh lão tiá»n bối hiểu nhÆ° thế? Mà cÅ©ng do đâu đối phÆ°Æ¡ng hiểu hà nh tung của chúng ta?
Anh Vạn Lý đáp :
- Lão phu hiểu, là do sá»± việc xảy ra, suy theo đó, lão phu Ä‘á»u nháºn ra há»
có cách đối phó san sát, dồn lão phu và o tÆ° thế tê liệt! Còn nhÆ° tại sao há» hiểu, thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên có ngÆ°á»i tố cáo vá»›i há»! NgÆ°á»i Ä‘em tin đến há», hiểu chúng ta nhÆ° lòng bà n tay.
TrÆ°Æ¡ng Tam không dằn được lòng, trừng mắt nhìn Câu Tá» TrÆ°á»ng.
Câu Tá» TrÆ°á»ng thốt nhanh :
- Tại hạ không há» nói chi vá»›i há». Bởi, hỠđâu cần nghe tại hạ nói! Há» biết trÆ°á»›c, và còn biết rõ rà ng hÆ¡n tại hạ nữa kia!
TrÆ°Æ¡ng Tam biết, trong phút giây nà y, Câu Tá» TrÆ°á»ng không nói ngoa. Hắn kêu lên :
- Các hạ không nói, thì ai nói? Hà nh Ä‘á»™ng của bá»n nà y, còn ai biết hÆ¡n các hạ?
Câu Tá» TrÆ°á»ng đáp :
- Tại hạ không biết là ai nói! Bất quá, tại hạ cho rằng trong chúng ta, có kẻ là m ná»™i tuyến cho há»! Tại hạ nói nhÆ° váºy, hẳn các vị không tin, tại hạ không thể không nói!
Lưu Hương vụt thốt :
- Tại hạ tin!
Trương Tam hừ một tiếng :
- Ngươi tin! Tin gã được à ?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng gáºt đầu :
- Giết chết Bạch Liệp, không phải là gã! Bởi không thể nà o gã biết nổi Lam Thái phu nhân là Khô Mai đại sư!
Trương Tam cau mà y :
- NgÆ°Æ¡i cho rằng hung thủ sát hại Bạch Liệp, và kẻ đã mÆ°u hãm hại Khô Mai đại sÆ° là má»™t ngÆ°á»i?
LÆ°u HÆ°Æ¡ng gáºt đầu :
- Äúng váºy! ChÃnh kẻ đó bán rẻ chúng ta cho đảo Biên Bức!
TrÆ°Æ¡ng Tam há»i :
- Ngươi biết kẻ đó là ai chưa?
Lưu Hương thở dà i :
- Hiện tại ta chưa đoán được là ai. Bất quá, ta tìm được một và i dấu vết thôi!
Trương Tam giục :
- Ngươi cứ nói thỠxem!
Lưu Hương lắc đầu :
- Ta không thể hồ đồ được!
Chà ng chủ trÆ°Æ¡ng, thà bị lừa hÆ¡n là nói oan uổng cho ngÆ°á»i!
TrÆ°Æ¡ng Tam biết rõ nguyên tắc của chà ng, nên cÆ°á»i khô thốt :
- Khi mà ngÆ°Æ¡i xác định được ai là hung thủ thì chắc bá»n nà y không còn có dịp nghe ngÆ°Æ¡i nói! Tất cả Ä‘á»u rÅ© tà n xÆ°Æ¡ng cốt trong cái ngục hắc ám mất!
Anh Vạn Lý tiếp nối :
- Số ngÆ°á»i biết rõ hà nh Ä‘á»™ng của chúng ta không nhiá»u. Trừ ba ngÆ°á»i hiện có mặt tại đây, còn có Cao cô nÆ°Æ¡ng, Hoa cô nÆ°Æ¡ng và Kim cô nÆ°Æ¡ng, chẳng lẽ lại là má»™t trong ba vị đó?
Hồ Thiết Hoa đáp liá»n :
- Tuyệt đối không phải là Cao à Nam rồi!
Trương Tam cau mà y :
- Còn Hoa cô nương? Chẳng lẽ nà ng hại sư phụ?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không.
Trương Tam lạnh lùng :
- Thế là chỉ còn chừa lại có mỗi một Kim cô nương thôi!
Hồ Thiết Hoa giáºt mình :
- Cũng không phải nà ng!
TrÆ°Æ¡ng Tam cÆ°á»i mỉa :
- Nếu không phải là trong bộ ba đó, thì chẳng lẽ lại là ngươi?
Hồ Thiết Hoa Ä‘uối lý, nÃn lặng.
Lưu Hương trầm ngâm, chợt thốt :
- Nếu Äinh Phong không biết Lam Thái phu nhân là hóa thân Khô Mai đại sÆ°, thì số ngÆ°á»i hiểu biết sá»± tình nà y lại cà ng giảm thiếu hÆ¡n! Nà y, Anh lão tiên sanh có phải là vừa và o đây, tiên sanh liá»n gặp bất trắc chăng?
Anh Vạn Lý cÆ°á»i khổ :
- Nà o đã và o được trong đảo đâu! Lão phu vừa đến bỠbị đối phương hạ đối thủ ngay!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i tiếp :
- Nếu lão tiá»n bối ngá»™ nạn ngay tại bá» biển, thì hẳn là có thể phân biệt được hình dáng của ngÆ°á»i đó?
Anh Vạn Lý gáºt đầu :
- Äúng nhÆ° váºy. Lúc đó, tuy không trăng sao, không đèn lá»a, nhÆ°ng dù sao thì bá» biển cÅ©ng còn sáng hÆ¡n ở đây!
Lưu Hương chú ý!
Anh Vân Lý đáp :
- NgÆ°á»i đó váºn chiếc áo dà i Ä‘en, mặt bao khăn Ä‘en, võ công rất cao, cao không tưởng nổi! Lão phu không kịp kháng cá»±, thì đủ biết cái tà i của y nhÆ° thế nà o!
Lưu Hương cau mà y :
- Mà y là ai?
Hồ Thiết Hoa hớt đáp :
- Ngoà i Biên Bức công tỠra, còn ai nữa!
Y tin chắc là mình phán đoán đúng. NgỠđâu, Anh Vân Lý lắc đầu, thốt :
- Tuyệt đối không phải là Biên Bức công tá»!
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Sao dám chắc?
Anh Vạn Lý tiếp :
- Chỉ vì ngÆ°á»i đó là má»™t nữ nhân! Tay lão phu không thấy rõ ngÆ°á»i, song lại nghe âm thinh!
Hồ Thiết Hoa kinh ngạc :
- Nữ nhân?... Chẳng lẽ lại là cái nà ng đã đến trong đêm rồi, nghinh tiếp khách lên cầu dây?
Anh Vạn Lý đáp :
- Không phải đâu! Võ công của nà ng đó tuy cao, song Ä‘em nà ng so vá»›i nữ nhân nà y, thì là vá»±c sánh vá»›i trá»i!
Hồ Thiết Hoa khÃch Ä‘á»™ng :
- Nữ nhân có võ công cao tuyệt, kể ra trong vÅ© lâm đâu có mấy ngÆ°á»i?
Anh Vạn Lý trầm ngâm một lúc, chợt thốt :
- Nữ nhân đó, chÃnh là ngÆ°á»i vừa nói năng bên ngoà i cá»a ngục!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Thế ra, ngÆ°á»i vừa rồi là má»™t nữ nhân à ? Nữ nhân gì mà có cái giá»ng nói khó nghe thế?
Anh Vạn Lý tiếp :
- Thá»±c ra, nà ng không phát ngôn vá»›i giá»ng thông thÆ°á»ng.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Váºy cái giá»ng thông thÆ°á»ng của nà ng nhÆ° thế nà o? Lão tiá»n bối có nghe ra chăng?
Anh Vạn Lý chợt biến đổi thần tình rất kỳ dị. Trên gÆ°Æ¡ng mặt lão, chừng nhÆ° má»—i thá»› thịt in má»™t niá»m sợ hãi, thá»› thịt run run, niá»m sợ hãi kÃch Ä‘á»™ng.
Lâu lắm, lão mới thở dà i, thốt :
- Lão phu già rồi, tai mất linh, không còn nghe ra được nữa!
Giá»ng nói của lão cÅ©ng run theo.
Hồ Thiết Hoa gằn giá»ng :
- Lão tiá»n bối nháºn không ra, hay không chịu nói?
Anh Vạn Lý vẫn run run giá»ng :
- Lão phu... lão phu...
Lưu Hương bỗng thốt :
- Sá»± tình quan hệ trá»ng đại, nếu lão tiá»n bối nháºn ra, thiết tưởng không nên dấu diếm!
Hồ Thiết Hoa tiếp luôn :
- Vô luáºn là m sao, nà ng cÅ©ng chẳng phải là Cao à Nam, Hoa Chân Chân, Kim Linh Chi. Cả ba hiệp lại, chÆ°a chắc gì có má»™t lá»±c lượng tổng hợp đáng sợ!
Lưu Hương thở dà i :
- Äúng váºy! Bây giá» thì tại hạ biết, nà ng ấy theo sát chúng ta ngay từ lúc đầu, chÃnh tại hạ cÅ©ng không phát hiện má»™t tiếng Ä‘á»™ng nà o. Phà m ngÆ°á»i luyện được thuáºt khinh công đến đó, cao tuyệt nhÆ° váºy, Ãt nhất ngÆ°á»i đó cÅ©ng phải mất ba mÆ°Æ¡i năm công phu! NhÆ° váºy không thể là nà ng thuá»™c hạng thanh thiếu được!
Trương Tam cau mà y :
- Nói như ngươi, thì nà ng ấy phải có từ năm sáu mươi tuổi trở lên? Nà ng là một lão bà ?
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Trên giang hồ, những bà lão có võ công cao nhÆ° thế chẳng mấy ngÆ°á»i. NhÆ°ng, vô luáºn là bà nà o cÅ©ng không là m sao báo cho Biên Bức công tá», mà cÅ©ng không biết được hà nh tung của chúng ta luôn!...
Mồi lá»a trong tay y chợt tắt. ChÃnh Anh Vạn Lý thổi tắt. Äồng thá»i, LÆ°u HÆ°Æ¡ng nhÆ° mÅ©i tên lao mình đến cá»a. Chỉ có hai ngÆ°á»i đó nghe tiếng cá»a mở.
Cá»a quả nhiên mở ra. Cái cÆ¡ há»™i đó, không khi nà o LÆ°u HÆ°Æ¡ng bá» qua! Chà ng vừa vá»t mình ra, bên ngoà i có ngÆ°á»i vá»t mình và o, áºp lên mình chà ng. Má»™t tiếng binh vang lên, cá»a đã đóng lại. Nhanh nhÆ° chá»›p, LÆ°u HÆ°Æ¡ng chụp tay ngÆ°á»i đó. Bà n tay chà ng chạm phải là n da mịn, mát, mÅ©i chà ng ngá»i má»™t mùi thÆ¡m. Thì ra ngÆ°á»i đó là má»™t nữ nhân! LÆ°u HÆ°Æ¡ng kêu lên thất thanh :
- Kim cô nương phải không?
Nà ng ấy còn run, răng kêu cách cách. Hiển nhiên, nà ng vừa vượt qua má»™t nguy hiểm đáng sợ nhất Ä‘á»i! Nà ng bây giá» trấn định tâm thần, vừa cưòi hì hì, vừa há»i :
- Hương Soái nắm tay tôi là m gì? Không sợ Tiểu Hồ ghen cho à ?
Lưu Hương cùng Hồ Thiết Hoa đồng la lên :
- Cao à Nam!
Mồi lá»a cháy lên. Mặt Cao à Nam trắng nhợt, tóc rối loạn, áo vấy máu, má»™t mép môi có dấu rách. Ai cÅ©ng hiểu là nà ng chịu Ä‘á»±ng không Ãt khổ Ä‘au!
Hồ Thiết Hoa nhảy vá»t tá»›i, gấp giá»ng há»i :
- Là m sao ngươi lại đến đây?
Cao à Nam mỉm cÆ°á»i :
- Biết ngÆ°Æ¡i và các ngÆ°á»i kia ở lại đây, tại sao ta không đến?
Tuy nà ng cÆ°á»i, nụ cưòi của nà ng chua quá, giá»ng cÆ°á»i bi thảm quá! Äôi mắt của nà ng Ä‘á» lên, theo câu nói!
Hồ Thiết Hoa nắm tay nà ng, há»i tiếp :
- Tại sao chúng đối xỠvới ngươi như thế đó? Có phải là cái tên khốn khiếp ấy khinh miệt ngươi chăng?
Tên khốn khiếp ấy, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là Biên Bức công tá», chủ nhân hòn đảo ma quái nà y!
Cao à Nam nhắm mắt! Và nh mi khép lại, lệ tuông ra liá»n.
Hồ Thiết Hoa căm háºn :
- NgÆ°Æ¡i chẳng phải là khách do chúng má»i đến sao? Chúng đối vá»›i khách nhÆ° thế à ?
Cao à Nam đáp :
- Hiện tại, chúng đã biết ta là ai!... Có lẽ chúng đã biết trước ta là ai!
Hồ Thiết Hoa nghiến răng :
- Anh tiên sanh nói đúng! Trong chúng ta, có gian tế rõ rà ng!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng há»i :
- Còn... Hoa cô nương?
Cao à Nam vụt cÆ°á»i lạnh :
- Hương Soái không cần lo lắng cho nà ng! Chẳng bao giỠnà ng đến chốn nà y đâu!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Tại sao?
Cao à Nam mở mắt ra, lá»a giáºn trong đôi mắt bốc bừng, là m khô ngay lệ thảm. Nà ng gằn từng tiếng :
- Bây giá», tôi má»›i biết, ngÆ°á»i bán rẻ chúng ta, chÃnh là nà ng! Äánh cắp bà huyết Thanh Phong Tháºp Tam Thức, tiếc lá»™ ra bên ngoà i, chÃnh là nà ng. Thiết tưởng sÆ° phó đã sá»›m hoà i nghi, nên bắt nà ng cùng Ä‘i, không ngá»... không ngá»...
Thốt đến đó, nà ng lại oà lên khóc.
TrÆ°Æ¡ng Tam dáºm chân, tán đồng :
- Äúng váºy! ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nà ng biết Lam Thái phu nhân là Khô Mai đại sÆ°! ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nà ng biết hà nh Ä‘á»™ng của chúng ta! ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nà ng am tÆ°á»ng TrÃch Tâm Thủ! Không ngá» bao nhiêu ngÆ°á»i chúng ta Ä‘á»u bị tiểu liá»…u đầu bán sạch!
Hồ Thiết Hoa căm háºn :
- Có lẽ Bạch Liệp trong lúc vô tình, phát hiện ra bà máºt của nà ng, cho nên nà ng giết gã! Lúc đó, ta cÅ©ng có hoà i nghi nà ng.
TrÆ°Æ¡ng Tam cÆ°á»i lạnh :
- Lúc Ä‘o, mÆ°á»ng tượng ta không nghe ngÆ°á»i ta tá» ra hoà i nghi nà ng, ta chỉ nghe ngÆ°Æ¡i nói là nà ng ôn nhu, thiện lÆ°Æ¡ng, há»… thấy máu là xỉu liá»n. Tuyệt không thể là m được việc nhÆ° váºy!
Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn hắn, đoạn thở ra, thốt :
- Thực sự, thì tiểu liễu đầu đó là m mà u mè rất khéo, nếu nà ng theo nghỠhát, thì hẳn phải nổi danh lớn.
Cao à Nam tiếp :
- TrÆ°á»›c khi chết, gia sÆ° có mấy lá»i lÆ°u lại, bảo phải Ä‘á» phòng nà ng. NhÆ°ng, lúc đó tôi không tin, và vì lúc không tin nên tôi không nói cho các vị biết!
Trương Tam thốt :
- Chắc là nà ng biết lịnh sư hoà i nghi, cho nên hạ độc thủ trước!
Cao à Nam tiếp :
- Gia sư luôn luôn đối xỠvới nà ng rất tốt, tôi nghĩ nà ng không thể câu kết với Biên Bức đảo để chống lại lão nhân gia.
Hồ Thiết Hoa chen và o :
- Äiá»u duy nhất là không hiểu nổi, là võ công của nà ng cao tuyệt, đến Ä‘á»™ thừa hạ sát Bạch Liệp.
Cao à Nam nghiến răng :
- Bạch Liệp đâu đáng nói! Các vị cÅ©ng chÆ°a chắc là đối thủ của nà ng! Thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên tùy tiện của nà ng giết ngÆ°á»i không khó khăn chi cả!
Trương Tam kêu lên :
- Liễu đầu đó có vẻ bạt nhược đến độ ai thổi một cái là phải ngã ngay, là m gì có bản lỉnh đáng khiếp chứ?
Cao à Nam thốt :
- Các vị quên má»™t Ä‘iá»u!
TrÆ°Æ¡ng Tam há»i :
- Äiá»u gì?
Cao à Nam đáp :
- Cái hỠcủa nà ng! HỠHoa!
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- HỠHoa rồi sao? Chẳng lẽ...
Bỗng, y kêu lên :
- Hay là nà ng là con cháu của Lạc Thủ Tiên Tư Phi Phụng?
Cao à Nam gáºt đầu :
- Äúng váºy! Sau khi Hoa tổ sÆ° chứng quả bồng lai, thì anh em của nà ng cÅ©ng há»c xong trá»n vẹn các môn công của lạ, được truyá»n thá» tinh hoa võ thuáºt của Hoa tổ sÆ°, chÃnh nà ng phá hoại sá»± kết tinh của bao nhiêu tâm thuáºt của lão nhân!
Hồ Thiết Hoa thốt :
- TrÃch Tâm Thủ là má»™t trong các môn đồng Ä‘á»™c!
Cao à Nam gáºt đầu :
- NhÆ°ng TrÃch Tâm Thủ chÆ°a phải là má»™t Ä‘á»™c hại nhất. Lão nhân gia cho rằng các môn công đó và từng dặn dò anh em nà ng, chỉ bảo tồn nó là m cái vốn, chứ không nên luyện đến.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Những công phu nhÆ° váºy, thất truyá»n từ lâu, ta đây không há» nghe ai nhắc đến nữa!
Cao à Nam tiếp :
- Chẳng hiểu là m cách nà o, Hoa Chân Chân lại lén há»c được các môn công đó. Sau khi luyện thà nh rồi, nà ng má»›i tìm đến gia sÆ°, xin nháºp môn.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Thế trước kia nà ng không là đệ tỠHoa Sơn phái?
Cao à Nam lắc đầu :
- Nà ng má»›i nháºp môn và i năm gần đây thôi! SÆ° phó biết nà ng là con cháu Hoa tổ sÆ°, nên đối xá» vá»›i nà ng đặc biệt hÆ¡n các đệ tá» khác. Và lão nhân gia truyá»n Thanh Phong Tháºp Tam Thức cho nà ng. Có thể vì muốn há»c Thanh Phong Tháºp Tam Thức, nà ng má»›i gia nháºp phái Hoa SÆ¡n.
Cao à Nam gáºt đầu :
- Có lẽ váºy! Bởi, các môn công trÆ°á»›c của nà ng tuy lợi hại, nhÆ°ng Thanh Phong Tháºp Tam Thức lại là khắc tinh.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Có lẽ trước khi và o phái Hoa Sơn nà ng đã cấu kết với Biên Bức đảo rồi.
Cao à Nam cất giá»ng trầm buồn :
- Gia sÆ° chá»n môn đồ rất kỹ. Chỉ vì nà ng là háºu duệ của Hoa tổ sÆ°, nên lão nhân gia không tra cứu lai lịch, thà nh ra có ngà y nay.
Trương Tam thốt :
- NhÆ° váºy, Anh lão tiá»n bối gặp trong đêm chÃnh là nà ng!
Anh Vạn Lý trì nghi, tợ hồ muốn nói gì, nhÆ°ng cứ trì nghi không dám nói ra, mà cÅ©ng chẳng dám nhìn LÆ°u HÆ°Æ¡ng, nhÆ° lão có là m má»™t việc trái vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm, nên không nhìn chà ng. LÆ°u hÆ°Æ¡ng vẫn nÃn lặng từ đầu, không nói gì hết.
Bá»—ng, Câu Tá» TrÆ°á»ng vụt thở dà i, thốt :
- Hiện tại, cái gì chúng ta cũng chẳng hiểu rõ. Chỉ rất tiếc là quá muộn!
Hồ Thiết Hoa cất tiếng :
- Có má»™t Ä‘iá»u tại hạ chÆ°a hiểu!
Câu Tá» TrÆ°á»ng há»i :
- Äiá»u chi?
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Chiếc rÆ°Æ¡ng của các hạ! RÆ°Æ¡ng chứa Ä‘á»±ng gì? Chắc không phải há»a dược?
Câu Tá» TrÆ°á»ng đáp :
- Há»a dược do Äinh Phong đặt và o sau nà y. Nó là chiếc rÆ°Æ¡ng không!
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Rương không, sao nặng thế!
Câu Tá» TrÆ°á»ng Trầm giá»ng :
- Ai nói là nó nặng?
Hồ Thiết Hoa sá» chót mÅ©i, cÆ°á»i khổ :
- Xem ra, chÃnh mắt trông thấy, mà lắm lúc vẫn lầm lẫn nhÆ° thÆ°á»ng!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng Ä‘iá»m nhiên :
- Cho nên, đừng quá tin nơi mắt. Mắt còn không đủ huống hồ tai!
Anh Vạn Lý bá»—ng chồm tá»›i, chụp Câu Tá» TrÆ°á»ng gắt giá»ng :
- RÆ°Æ¡ng không, váºy tang váºt ở đâu?
Câu Tá» TrÆ°á»ng nhìn lão, thở dà i, từ từ thốt :
- Hiện tại, tại hạ chưa muốn chết!
Anh Vạn Lý hừ một tiếng :
- Không ai muốn chết!
Câu Tá» TrÆ°á»ng tiếp :
- Nếu tại hạ tiết lá»™ tang váºt ở đâu, thì, thì tại hạ chẳng sống được hÆ¡n má»™t phút.
Anh Vạn Lý muốn há»i nữa.
NhÆ°ng vừa lúc đó có giá»ng nói lạnh lùng vang đến :
- Các ngÆ°Æ¡i thông minh lắm! Rất tiếc là vô luáºn là m sao, các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chết gấp.
Trong ngục có bảy ngÆ°á»i : LÆ°u HÆ°Æ¡ng, Hồ Thiết Hoa, TrÆ°Æ¡ng Tam, Anh Vạn Lý, Câu Tá» TrÆ°á»ng, Cao à Nam và Äông Tam NÆ°Æ¡ng. Bảy ngÆ°á»i, dÄ© nhiên không ai phát lên câu đó, nhÆ°ng âm thinh lại phát xuất ngay trong ngục. Thế thì có ngÆ°á»i thứ tám sao! LÆ°u HÆ°Æ¡ng nhanh nhÆ° chá»›p tung mình lên đỉnh nhà ngục. NÆ¡i đó, có má»™t miệng loa, gắn kÃn đáo và o nóc đá, vì trong hắc ám, bá»n LÆ°u HÆ°Æ¡ng không trông thấy. Äuôi loa ở phÃa ngoà i, đối phÆ°Æ¡ng muốn nghe cuá»™c đối thoại bên trong, thì áp tay và o Ä‘uôi loa, còn nhÆ° muốn nói, thì ngáºm Ä‘uôi loa mà nói.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng đặt sát miệng và o loa, há»i :
- NgÆ°á»i bên ngoà i có phải là Biên Bức công tá» chăng?
Äối phÆ°Æ¡ng đáp không phải đáp :
- Từng nghe HÆ°Æ¡ng Soái là tay kinh công số má»™t trên Ä‘á»i nà y. Không ngá» ná»™i lá»±c cÅ©ng thâm háºu đáng sợ! Nếu cùng tại hạ kết bằng hữu, thì cả hai chúng ta sẽ là bá chủ thế gian! Chỉ rất tiếc...
Câu nói bá» lá»ng, thay và o Ä‘oạn cuối, là má»™t tiếng thở dà i. Lâu lắm, âm thinh đó lại vang lên :
- Các ngÆ°Æ¡i chÆ°a chết vá»™i, dù ta muốn giết gấp các ngÆ°Æ¡i! Äợi các ngÆ°Æ¡i cái gì cÅ©ng không thấy, hiện tại ta cho các ngÆ°Æ¡i cái gì cÅ©ng không nghe được! Phà m có Ä‘ui và điếc đủ rồi, ta sẽ dẫn Ä‘á»™ các ngÆ°Æ¡i vá» nÆ¡i dáºt lạc vÄ©nh cá»u.
Liá»n theo đó, má»™t thinh âm quái vị vang lên liên tục, vá»ng tá»›i xối và o tai bá»n ngÆ°á»i trong ngục, nhÆ° ngà n mÅ©i kim châm chúng. Ai ai cÅ©ng khó chịu vô cùng.
|
30-08-2008, 10:18 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
LÆ°u HÆ°Æ¡ng Äạo Soái
Nguyên tác Cổ Long
NgÆ°á»i dịch ThÆ°Æ¡ng Lan
Hồi 25
Hung thủ là ta
Hồ Thiết Hoa tìm váºt báºt lá»a. Trong hắc ám, mắt không thể thấy váºt, y há»c cách của LÆ°u HÆ°Æ¡ng, hỉnh hỉnh mÅ©i đánh hÆ¡i lÆ°u hoà ng. Song y chÆ°a thá»±c hà nh cách đó, nhà ngục vụt sáng lên. Má»™t ngÆ°á»i đứng trÆ°á»›c mặt y, tay cầm báºt lá»a. NgÆ°á»i đó là Äông Tam NÆ°Æ¡ng! Hồ Thiết Hoa sững sá», không nói năng gì được!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng lạnh lùng thốt :
- Váºt nà y dùng được lắm! Mùi lÆ°u hoà ng rất thÆ¡m!
Ngá»n lá»a nhá» chao chao. Gió từ đâu đến? Hồ Thiết Hoa quay đầu lại, bất giác mừng lá»›n, suýt hả miệng kêu lên. Cá»a ngục đã mở. LÆ°u HÆ°Æ¡ng đứng cạnh cá»a, mắt nhắm tợ hồ ngủ. Toà n thân chà ng Æ°á»›t át, xem ra chà ng mệt nhá»c vô cùng. Tuy nhiên nụ cÆ°á»i hiện lá»™ ở và nh môi. Tại cá»a, có má»™t ngÆ°á»i váºn y phục Ä‘en, tay cầm gáºy. Gáºy đã gãy, ngÆ°á»i nằm đó tay chân co quắp. Hiển nhiên, chúng phát hiện ra cá»a mở, chúng đến, định đóng lại. NhÆ°ng vừa đến nÆ¡i, chúng bị thinh âm kỳ dị quáºt ngã. Thinh âm là m sao quáºt ngã ngÆ°á»i được?
Chẳng những thinh âm kỳ dị quáºt ngã ngÆ°á»i, mà nó còn là m báºt tung cá»a đá. Äúng hÆ¡n, có LÆ°u HÆ°Æ¡ng gắn sức đẩy, nên cá»a đá báºt ra. NhÆ° váºy thinh âm đó có má»™t lá»±c lượng cÆ°á»ng hùng mạnh. Tiếp nháºn âm thinh đó, con ngÆ°á»i bằng xÆ°Æ¡ng, bằng thịt chịu sao nổi! TrÆ°Æ¡ng Tam co rúm ngÆ°á»i trong má»™t góc. Cao à Nam nằm cạnh chân Hồ Thiết Hoa, uốn mình lấy thế đứng lên. NgÆ°á»i chịu ảnh hưởng nặng hÆ¡n hết, là Anh Vạn Lý, đầu bị chạm thá» thÆ°Æ¡ng, tay bị chặt, miệng bị rá»c tét, và nh tai thần bị kéo xệ xuống. Còn lại má»™t tay, không thể bịt hai lá»— tai, nên âm thinh đó là m chấn Ä‘á»™ng mạnh. Hà huống đôi và nh tai là m bằng kim khÃ, gắn sâu trong lá»— tai, thu hút âm thinh rất nhạy. Ngà y thÆ°á»ng thì và nh tai đó giúp lão rất nhiá»u, bây giá» nó hại lão rõ rệt, bởi những âm thinh lão cố tránh nghe, nó lại thu hút không sót má»™t ngân vang nhá». Bà n tay còn lại của lão nắm chặt bà n tay Câu Tá» TrÆ°á»ng!
Gã đã xỉu từ lâu!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng từ từ trao váºt báºt lá»a cho Hồ Thiết Hoa, từ từ tiến vá» phÃa cá»a.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng chợt tỉnh, nắm tay nà ng giữ lại, dịu giá»ng há»i :
- NgÆ°Æ¡i háºn ta lừa ngÆ°Æ¡i?
Äông Tam NÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i :
- Ta trách ngươi cái gì? Ngươi... vốn có hảo ý với ta mà .
LÆ°u HÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Thế tại sao ngươi bỠđi?
Äông Tam NÆ°Æ¡ng trầm ngâm má»™t lúc, buồn thảm đáp :
- Ta không đi được sao? Trông thấy ta, ngươi không buồn nôn à ?
Lưu Hương tiếp :
- Ta cái gì cÅ©ng chẳng thấy cả. Ta chỉ thấy cái tâm của ngÆ°Æ¡i thôi! Ta biết, tâm của ngÆ°Æ¡i tốt nhất trên cõi Ä‘á»i nà y. NhÆ° váºy là đủ cho ta lắm rồi!
Äông Tam NÆ°Æ¡ng run mình, bá»—ng nà ng xà và o ngá»±c LÆ°u HÆ°Æ¡ng òa lên khóc. Bây giá» thì nà ng đổ lệ! Nguồn lệ thảm đã cạn rồi! Song nguồn lệ xúc cảm vẫn còn, vẫn dồi dà o, và chỉ dồi dà o, những con ngÆ°á»i già u lòng nhân háºu.
Hồ Thiết Hoa suýt khóc theo nà ng. Y đằng hắn một tiếng, đoạn hét lên để khuây lảng xúc động :
- Trương Tam! Ngươi đừng vỠvĩnh! Muốn nằm vạ tại đây phải không?
Trương Tam thở dà i :
- Ta đâu có nằm vạ? Các ngÆ°Æ¡i Ä‘i được, ta không Ä‘i được. Bởi, Anh Vạn Lý và Câu Tá» TrÆ°á»ng cần có ngÆ°á»i bảo vệ!
Anh Vạn Lý vụt mở mắt. Ãnh mắt của lão lá»™ vẻ trì nghi, lão nhìn quanh chợt kêu lên :
- Nguyên...
Tiếng kêu Ä‘á»™c nhứt vừa vang, mặt lão nhăn nhó, thân hình co rúm, lão sợ hãi cùng cá»±c. MÆ°á»ng tượng lão thấy quá»·! Rồi lão ngất xỉu luôn!
Ra bên ngoà i thạch thất, há» không cần dùng đến mồi lá»a nữa.
Cao à Nam nắm tay Hồ Thiết Hoa thốt :
- Con Ä‘Æ°á»ng nà y ta có Ä‘i qua! NgÆ°Æ¡i theo ta!
LÆ°u HÆ°Æ¡ng và Äông Tam NÆ°Æ¡ng Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng khác. NhÆ° váºy, là lá»±c lượng của há» bị phân tán, nhÆ°ng được cái lợi là mục tiêu nhá» hẹp, để tránh đối phÆ°Æ¡ng phát hiện, thì vẫn còn má»™t Ä‘Æ°á»ng kia. Há» sẽ tìm cách giải cứu cho nhau. Kỳ quái!
Chừng nhÆ° bá»n tuần thám giảm thiểu hÆ¡n trÆ°á»›c. Có lẽ Biên Bức công tá» cho rằng há» sẽ bị khốn đốn trong nhà ngục, nên không cần phòng thủ cẩn
máºt nữa chăng? Äá»™t nhiên, trong hắc ám lân tinh chá»›p xanh, bốn chữ hiện rõ qua ánh sáng :
- Hung thủ là ta!
Hồ Thiết Hoa và Cao à Nam tay trong tay, cả hai Ä‘á»u Æ°á»›t lạnh. Chừng nhÆ° tim há» cÅ©ng đổ mồ hôi lạnh.
- Ai? Ai là hung thủ? Ngá»n lá»a quá»· từ đâu đến?
Hồ Thiết Hoa định Ä‘uổi theo, ánh lá»a đó bá»—ng bay lên. Äúng lúc đó y nghe nhói ở hông, mình tê bại, bởi tám chiếc gáºy chá»t và o y, Ä‘iểm mấy huyệt đạo nÆ¡i hông và lÆ°ng. Má»i cá» Ä‘á»™ng của y, quả tháºt không qua ánh mắt của Biên Bức công tá» nổi. Vô luáºn y Ä‘i đến đâu, cÅ©ng có ngÆ°á»i đón cháºn y ở đó.
LÆ°u HÆ°Æ¡ng đã đến tầng thứ hai. Chà ng bắt đầu bá» dè dặt, chà ng cÅ©ng chẳng biết sao mình biến đổi thái Ä‘á»™ nhÆ° váºy, gần nhÆ° khinh địch. Có lẽ chà ng nghÄ© rằng, vô luáºn cẩn tháºn nhÆ° thế nà o, chà ng cÅ©ng không man trá nổi đối phÆ°Æ¡ng. NÆ¡i đó chà ng không gặp bá»n tuần thám phòng thủ. LÆ°u HÆ°Æ¡ng vừa thở mấy hÆ¡i dà i cho khoẻ, bá»—ng nghe tiếng y phục phất gió rất nhẹ. Láºp tức, chà ng đẩy Äông Tam NÆ°Æ¡ng xa ra chà ng. Thì má»™t bóng ngÆ°á»i lao tá»›i. NgÆ°á»i đó xuất thủ nhanh chóng, trong giây đánh luôn ba chiêu, gió chưởng mÆ°á»ng tượng phân ra bảy tám hÆ°á»›ng, song từ hÆ°á»›ng nà o cÅ©ng thế, Ä‘á»u táºp trung và o LÆ°u HÆ°Æ¡ng.
Ra chiêu xong rồi, LÆ°u HÆ°Æ¡ng nhìn nháºn trong Ä‘á»i chà ng chÆ°a gặp má»™t đối thủ nà o đáng sợ nhÆ° váºy. Cả đến Thạch Quan Âm, Âm CÆ¡ và Thiết Y Nhân cÅ©ng còn kém mấy báºc. NgÆ°á»i đó xuất thủ, nhÆ° dốc trả má»™t mối háºn cừu thâm háºu, ngÆ°á»i đó mÆ°á»ng tượng quyết má»™t còn má»™t mất vá»›i LÆ°u HÆ°Æ¡ng. Äến Ä‘á»™ y không mà ng cùng chết vá»›i chà ng! Thế là phải nguy hiểm!
Tầng thứ ba, trên hết. Nếu có ánh sáng, thì tầng thứ ba, có thể trông xuống thấy rõ rà ng hai tầng, thứ nhì và thứ nhứt. NhÆ°ng ngược lại âm thinh phát ra tại tầng thứ ba không vang vá»ng xuống bên dÆ°á»›i. Bởi, tầng đó quá cao, có lẽ là má»™t hà đà i, bất quá ngÆ°á»i trên đó không diá»…n tuồng!
Hiện tại, trong hắc ám há» không thấy gì cả. Há» chỉ thấy má»™t đốm lá»a xanh xanh, bay cháºp chá»n nÆ¡i tầng thứ hai, lÆ°u Ä‘á»™ng, xê dịch... Không có ai nói năng gì, chỉ có tiếng thở vang Ä‘á»u. Tiếng thở khá nặng, chứng tá» có nhiá»u ngÆ°á»i quy tụ góp hÆ¡i. Äốm lá»a cứ bay, cà ng phút cà ng nhanh, vừa chá»›p bên tả, vụt chuyển qua hữu.
Sau cùng đám lá»a bay nhanh cá»±c Ä‘á»™, không còn thấy phân biệt bên tả hoặc bên hữu, mà đã thà nh má»™t váºt dà i, nhÆ° Ä‘Æ°á»ng dây sáng nhá» giăng ngang. Rồi Ä‘Æ°á»ng dây đó uống éo ngụy dị. Khi đốm lá»a đó dừng lại, thì bốn chữ hiện ra :
- Hung thủ là ta!
Lâu lắm, có ngÆ°á»i không dằn được tánh hiếu kỳ, buá»™t miệng há»i :
- Bốn chữ đó bằng chất lân tinh vẽ lên mình ngÆ°á»i?
Má»™t ngÆ°á»i cÆ°á»i lạnh, đáp :
- Châu tiên sanh quả có nhãn lực!
Giá»ng nói của ngÆ°á»i đó trầm trầm, khà n khà n, ai nghe cÅ©ng phải rợn ngÆ°á»i, vì cái ma lá»±c gây khủng khiếp. Phảng phất âm thanh đó vang lên, là phải có hà ng trăm ngÆ°á»i hoặc sống sót, hoặc tá» lá»™c! Thinh âm của Biên Bức công tá»!
Châu tiên sanh thở dà i :
- Nếu đúng váºy thì Ä‘á»™ng tác của ngÆ°á»i đó nhanh không thể tưởng!
Biên Bức công tá» há»i :
- Châu tiên sanh đoán được là ai chăng?
Châu tiên sanh trầm ngâm một chút :
- Nhìn ra khắp thiên hạ, tại hạ nháºn rằng ngÆ°á»i có thân pháp đó không phải là nhiá»u. Tại hạ đã nghÄ© đến má»™t ngÆ°á»i, bất quá... ngÆ°á»i đó không thể là hắn!
Biên Bức công tá» há»i :
- Tiên sanh nghĩ đến ai?
Châu tiên sanh trầm ngâm một chút nữa :
- Hương Soái! Trừ Hương Soái ra, không còn ai có thân pháp khinh linh như thê!
Biên Bức công tá» mỉm cÆ°á»i :
- Nếu váºy, tại sao ngÆ°á»i đó không phải là hắn?
Châu tiên sanh đáp :
- Nếu là HÆ°Æ¡ng Soái, thì là m sao bị ngÆ°á»i vẽ lên lÆ°ng bốn chữ bằng lân tinh?
Biên Bức công tỠthốt :
- Có thể bốn chữ đó không do ngÆ°á»i viết, mà chÃnh là quá»· hồn hiện lên, vẽ thà nh!
Äá»™t nhiên, y lại giở giá»ng ấm á»› hảo huyá»n. Châu tiên sanh tợ hồ run sợ, há»i :
- Quỷ hồn? Quỷ hồn của ai?
Biên Bức công tỠđáp :
- Tự nhiên là quỷ hồn của những kẻ bị hắn giết!
Châu tiên sanh kêu lên :
- Hương Soái là sát nhân?
Biên Bức công tá» Ä‘iá»m nhiên :
- Nếu hắn không giết ngÆ°á»i, thì là m gì có quá»· hồn quấn quÃt.
Châu tiên sanh thở dà i, tin tưởng bảy phần. Bởi, con ngÆ°á»i sống không là m sao là m nổi cái việc vẽ chữ lên mình LÆ°u HÆ°Æ¡ng được. Vô luáºn là ai, cÅ©ng Ä‘iá»u hiểu, phản ứng của LÆ°u HÆ°Æ¡ng cá»±c kỳ lợi hại.
Lâu lắm Châu tiên sanh mới thốt :
- Xem tình huống, hiện tại hắn đang giao thủ với ai đó!
Biên Bức công tá» gáºt đầu :
- MÆ°á»ng tượng là váºy!
Châu tiên sanh há»i :
- NgÆ°á»i kia là ai? HỠđã trao đổi Ãt nhất má»™t trăm năm mÆ°Æ¡i chiêu rồi, tÆ°Æ¡ng trì vá»›i LÆ°u HÆ°Æ¡ng trong ngà n mấy chiêu, trên giang hồ chẳng có mấy tay đâu! NgÆ°á»i đó chÆ°a có vẻ gì nao núng cả!
Biên Bức công tỠtừ từ thốt :
- Có thể, ngÆ°á»i đó chẳng phải là ngÆ°á»i!
Châu tiên sanh một lượt nữa, rùng mình :
- Không là ngÆ°á»i thì là gì?
Biên Bức công tá» dùng giá»ng ấm á»›, ảo huyá»n :
- Quỷ hồn!... Quỷ hồn hiện ra, đòi mạng Lưu Hương?
Tiếng thở há»—n hợp nhÆ° nhẹ lại. Má»i ngÆ°á»i mÆ°á»ng tượng nÃn thở. Quá»· hồn!
Có ai thấy được quá»· hồn lần nà o đâu? Ai cÅ©ng cho là má»™t thứ huyá»n hoặc! Bây giá» thì sá»± tháºt hiện ra trÆ°á»›c mắt! Có quá»· hồn tháºt sá»±! Còn ai không sợ Ãt nhiá»u? Há» cà ng sợ, vì hắc ám bao quanh! Nếu có má»™t ánh sáng, dù yếu á»›t, cÅ©ng đỡ biết bao! Bởi hắc ám và quá»· hồn là đồng bạn, hắc ám đến, quá»· hồn theo đến. Ãnh sáng xua Ä‘uổi hắc ám. Ãnh sáng cÅ©ng xua Ä‘uổi quá»· hồn luôn!
Há» tá»± há»i :
- Trong hắc ám nà y, có bao nhiêu quỷ hồn?
NgÆ°á»i ngồi đó, Ä‘á»u là những nhân váºt hữu danh trên giang hồ. Lên được địa vị hiện nay, há» phải có cái gì xuất chúng! NhÆ°ng há» không xuất chúng ở cái chá»— còn sợ quá»·, không nhiá»u thì Ãt!
Biết đâu, trong số ngÆ°á»i hiện diện, chẳng có kẻ giết ngÆ°á»i! Và quá»· hồn có hiện lên đòi mạng há» chăng? Nếu có, thì chừng nà o má»›i có? Vá»›i hắc ám nà y, có thể quá»· hồn đến gấp!
Biên Bức công tá» chợt há»i :
- Các vị có thấy quỷ hồn ra sao chăng?
Không ai muốn đáp câu đó. Lâu lắm má»™t ngÆ°á»i gượng thốt :
- Không... thấy sao cả! Không ai thấy quỷ hồn lần nà o!
Biên Bức công tỠthốt :
- Không thấy thì cứ tưởng, tưởng tới quỷ hồn là thấy ngay quỷ hồn!
Y tiếp luôn :
- Quá»· hồn nà y mÆ°á»ng tượng là má»™t nữ quá»·, mà có lẽ là chết chÆ°a lâu lắm, cho nên trên mình còn vấy máu, máu từ trong đôi mắt cứ rịn ra mãi...
Có tiếng răng chạm nhau cạch cạch. Biên Bức công tá», Ä‘á»™t nhiên ngÆ°ng câu nói. Äiểm sáng bằng lân tinh Ä‘á»™t nhiên biến mất.
Tại sao? Việc gì xảy ra? Chẳng lẽ LÆ°u HÆ°Æ¡ng đã ngã rồi? Nữ quá»· đó đòi mạng chà ng rồi, còn tiếp tục đòi mạng ai nữa chăng? Äến lượt ai đây? Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hồi há»p nhÆ° nhau!
Biên Bức công tỠbỗng vỗ tay :
- Äi! Xuống đó xem Ä‘i!
Má»™t ngÆ°á»i đáp :
- Phải! Xuống đó xem sao!
NgÆ°á»i đó, chÃnh là Äinh Phong! Rồi tân khách nghe tiếng y phục phất gió. Má»™t phút sau, Äinh Phong trở lên, trình :
- Bên dÆ°á»›i không có ngÆ°á»i!
Giá»ng nói của hắn biểu hiện rõ niá»m sợ hãi.
Biên Bức công tá» trầm giá»ng :
- Còn ngÆ°á»i của phiên tuần thám thứ tám mÆ°Æ¡i ba?
Äinh Phong đáp :
- Cũng không có ở đó.
Biên Bức công tá» nÃn lặng má»™t lúc lâu, lại từ từ há»i :
- Bá»n ngÆ°á»i, ta muốn gặp đó, toà n bá»™ đã lên đây chÆ°a?
Äinh Phong đáp :
- Rồi!
Biên Bức công tỠtiếp :
- Tốt! Cuộc đấu giá thứ hai bắt đầu.
|
|
|
| |