Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 185 : Làm sao mà sống nổi?
Dưới sảnh.
Dương Diên Hi cũng đang nán lại chờ trời tạnh mưa, nhưng một phần là để ngắm Lăng Vân. Nàng kia quá xinh đẹp, có thể nói là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp.
Dương Diên Hi là tài tử Giang Nam, máu phong lưu có từ nhỏ. 13 tuổi phá thân, ca kỹ hoa khôi đùa giỡn không biết bao nhiêu cô. Mặc dù nói tài tử cứ làm thơ hay là toàn dân sùng bái có chút khoa trương, nhưng có không ít người ái mộ thì quả là không sai.
Riêng ở đất Giang Nam phong nguyệt này, chỉ cần là nữ tữ chưa gả người, Dương Diên Hi hắn gần như chưa thất bại bao giờ. Thậm chí nếu chấm trúng thê tử nhà nào, gã cũng có tự tin khiến nàng ta mê mẩn mình.
Dương Diên Hi đã nhìn thấy Từ Nguyên đi xuống, còn có vẻ không vui, liền vờ tiến lại :
- Từ thiếu gia? Thật là trùng hợp. Ngươi vừa ghé nhà ta xong, ta lại đến khách điếm ngươi trú. Quả là bằng hữu tương phùng.
Từ Nguyên không xem Dương Diên Hi vào mắt, nhưng hai bên cũng gọi là biết mặt, liền cười nhạt :
- Hahả, Dương công tử có người quen đang trú ở đây sao?
Ý tứ chính là, lão tử cũng không phải người đó, đừng có ra vẻ quá quen biết.
Dương Diên Hi nói :
- Vậy thì không. Chẳng qua vừa rồi phát hiện một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương, vì ái mộ mà đến thôi ...
Từ Nguyên nửa chột dạ nửa đắc ý :
- Vậy sao? Không biết là xinh đẹp nhường nào, lại có thể khiến Dương công tử mê mẩn như vậy?
- Ài, ta cũng đang không biết. Chỉ biết là cạnh nàng luôn có một tên hộ vệ mang kiếm.
Từ Nguyên giả vờ đến đó cũng đã đủ, chỉ vào ai đó trên lầu hai :
- Ý Dương công tử là hắn?
- Đúng vậy.
- Hắn chính là đường đệ của ta, Từ Tử Lăng.
Dương Diên Hi mới vờ tỉnh ra :
- A, nói vậy, vị mỹ nữ kia ... Hahả, đã nghe vị hôn thê của Từ thiếu gia xinh đẹp, thật không ngờ đến ...
Từ Nguyên tuy không ở Giang Nam, nhưng cũng biết tên họ Dương này háo sắc ra sao, nghe nói còn làm không ít chuyện đồi bại, liền gằn giọng :
- Dương công tử. Nếu đã biết là vị hôn thê của ta, mời ngươi cách xa một chút.
- Haha, đây là đương nhiên.
Từ Nguyên nói xong bỏ đi, Dương Diên Hi mặt liền đổi thâm trầm, nốc một ly rượu đánh “ực”, lẩm bẩm :
- Một tên con buôn mà thôi, có cái m* gì mà đe dọa ta? Mỹ nhân như vậy, để loại tục nhân như ngươi hưởng thật là quá phí phạm.
Từ Nguyên còn chưa tìm được chỗ ngồi ấm mông, một tên hạ nhân Từ gia chạy vội vào mặt mày nhợt nhạt :
- Đại thiếu gia, bên ngoài có mấy kẻ giang hồ nói muốn tìm ngài.
- Tìm ta làm gì? Có bái thiếp hay không?
- Không có. Xem ra từ xa đến, khắp người đều là bụi đất ...
Từ Nguyên giọng điệu không quan tâm :
- Hừ, từ xa cũng không tiếp. Từ gia chúng ta, dù có quen trong giang hồ cũng là cao thủ nhất lưu, có danh thiếp đàng hoàng, ở đâu ra mấy tên linh tinh thấp kém chứ. Ai cũng tiếp thì bổn thiếu gia ta thành cái gì?
Tên hạ nhân ủ rũ lui ra. Bình thường báo tin tốt đều sẽ có thưởng, hôm nay xui xẻo.
Đám Cao Diệp cũng có mặt trong sảnh. Cao Diệp thì vẫn một bộ suy tư, coi bộ đang nghĩ làm sao tán gái. Chỉ có Chu Công Cẩn là đứa thông minh, bỗng nghĩ đến cái gì, lại gần tên hạ nhân nhỏ giọng hỏi han gì đó.
Rất nhanh, Chu Công Cẩn quay lại nói vài câu với Cao Diệp, sau đó thêm Triệu Tử Long ba người đều rời đi.
Từ Nguyên rất không ưa ba tên Phong Vân đòan này, nhưng mọi thứ ăn ở đều là Lăng Vân chi trả, gã cũng không thể làm gì, chỉ mặc kệ.
Cao Diệp vừa đi, từ trên lầu hai đã có một bóng hình xinh đẹp đi xuống.
...
Chuyện của Tiểu Tinh khiến Lăng Vân rối bời, muốn ra ngoài hít thở một chút. Lăng Phong từng nói, có chuyện gì thì đi dạo, đừng ngồi trong phòng kín, sẽ không nghĩ được gì hay ho.
Lăng Vân đã thay trang phục mới, lần này nàng mặc một bộ váy dài màu hồng. Cùng với làn da trắng mịn, mái tóc đen mượt khiến nàng nổi bật như một đóa phù dung giữa màu trời mưa u ám. Bên cạnh đã không thấy nha hoàn Tiểu Tinh, xem ra đang bị phạt quỳ trong phòng.
Đám khách nam trong sảnh đều há mồm nhìn lên. Trong đó có một ánh mắt đặc biệt lộ vẻ mê ly, còn kèm một sự âm nhu nào đó.
Không thể không nói, cái sảnh này bình thường chẳng mấy ai ngồi, thế quái nào hôm nay lại chật như nêm cối. Chỉ sợ là anh em háo sắc trong thành nghe tin hot chạy tới hóng. Có mấy tên thấy mỹ nhân đi ra chỉ có một mình, đã bắt đầu lục đục động đậy.
Chỉ là còn chưa kịp nhích người, đã thấy một cái bóng mờ theo cầu thang từ lầu một lên lầu hai trong chớp mắt, sau đó khoanh tay đi ngay sau lưng mỹ nhân. Không ai ngoài Từ Tử Lăng.
Thấy Lăng Vân xuất hiện, Từ Nguyên liền vội bước tới chân cầu thang, định đích thân đón nàng.
- Vân ...
“Soạt”
Chưa kịp cất lời đã bị một cái chuôi kiếm bất thình lình thò ra chặn ngang.
Từ Nguyên gằn giọng :
- Tử Lăng, ngươi chẳng lẽ không cho ta được chút mặt mũi.
Từ Tử Lăng thản nhiên như không :
- Mặt mũi ngươi vẫn nằm trên cổ, ta đâu có đụng vào chứ.
- Ngươi ...
Từ Nguyên biết không chấp được tên đường đệ bản lĩnh cao cường này, đành đổi giọng :
- Vân Vân, chẳng phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao lại xuống đây rồi? Tiểu Tinh đâu?
Lăng Vân không muốn trả lời Từ Nguyên. Nàng cũng không muốn trách gã, chỉ có thể trách Tiểu Tinh dễ bị mua chuộc.
Nhìn thấy thiếu thiếu ai đó, Lăng Vân hỏi Từ Tử Lăng ở phía sau :
- Mấy người Cao tiêu đầu đâu cả rồi?
Phong Vân đoàn xem như tiêu cục, Lăng Vân cũng không rõ Cao Diệp trong đoàn làm cái gì, đành xưng là tiêu đầu.
Từ Tử Lăng bâng quơ :
- Hình như có người tìm.
Lăng Vân nhíu mi chốc lát. Theo nàng biết mấy người Cao Diệp đều là tứ cố vô thân, đến Giang Ninh xong cũng chỉ quẩn quanh khách điếm, hoàn toàn không đi thăm gì khác, đột nhiên sao lại có người tìm?
Từ Nguyên lại chỉ trông cho đám Cao Diệp mau khuất mắt mới tốt, liền sẵng giọng nói :
- Mặc kệ chúng đi. Mấy tên hồ bằng cẩu hữu gì đó tìm nhau thôi ...
Từ Nguyên còn định nói gì đó, lại nghe tiếng ai đó sau lưng :
- Đại thiếu gia, thực ra ...
- Gì nữa? Vẫn chưa đi sao?
Nhìn lại, hóa ra là tên đưa tin vừa lúc đang lúi cúi, gã nhăn nhó đáp :
- Thực ra, người đám kia muốn tìm cũng không phải là đại thiếu gia, mà là ...
Từ Nguyên không khỏi bực bội quát :
- Đã không tìm ta còn chạy vào báo cái gì?
Lăng Vân bỗng linh tính điều gì, kết hợp với chuyện nhóm Cao Diệp cũng đã đi, nàng liền nhẹ nhàng hỏi :
- Những người kia đang ở đâu? Muốn tìm ai?
Tên hạ nhân này đánh xe cho Từ gia, lâu nay chỉ dám đứng xa ngắm Lăng Vân, đến tối cùng mấy anh em mơ mộng. Chẳng ngờ hôm nay được mỹ nhân đích thân hỏi chuyện, gã "thụ sủng nhược khinh" ngước lên nhìn lén Lăng Vân, chưa gì mặt đã đỏ bừng cúi gằm xuống, mồm mép cứng ngắc.
Từ Nguyên quá mất mặt, vung chân đá mạnh vào đùi tên kia, quát :
- Ngươi bị câm sao? Tiểu thư hỏi không biết trả lời?
- Dạ, dạ ... Chúng nói cái gì mà Phong Vân đoàn, muốn tìm chính là ... tiểu thư.
Lăng Vân vừa nghe đến hai chữ "Phong Vân", nàng đã vội vàng chạy ra cửa, để mặc Từ Nguyên mặt như bị ai đấm.
...
Phía tây Giang Ninh, Bảo Thuyền Xưởng.
Nơi này là xưởng đóng tàu ngay cạnh bến tàu lớn, mọi giao dịch đường thủy đến Giang Ninh đều qua chỗ này. Lúc này khắp nơi là cảnh phu khuân vác hối hả bốc dỡ hàng, đâu đó còn có tiếng gõ búa đóng đinh, xem ra lại sắp có tàu khai thủy, khung cảnh rất náo nhiệt.
Ở cổng vào đang có một nhóm người, đều mặc đồ đen huy hiệu “Hắc kỳ”.
- Sao chỉ có các ngươi đến? Mấy người Lăng Phong đâu?
- Đương gia gặp chuyện, giữa đường bị tập sát.
Ba thanh niên bụi bặm kia, hóa ra là ba người Chu Tiểu Xuyên, bộ dáng khá thê thảm.
Cao Diệp lo lắng ra mặt :
- Tập sát? Ai tập sát?
- Bọn đệ không rõ. Hình như là một nhóm sát thủ khét tiếng trong giang hồ, Như Vân gì đó.
- Vậy sao các ngươi không ở lại, còn chạy đến đây?
Cao Diệp cũng không vội hỏi lý do. Dù sao làm cái nghề tiêu cục này, đắc tội người là chuyện không thể tránh khỏi.
Chu Tiểu Xuyên nói :
- Tần đại ca bảo bọn đệ tìm huynh. Nói kẻ địch quá mạnh, bọn đệ ở lại chỉ có tặng mạng vô ích, chi bằng tới đây bảo vệ cho đại tiểu thư. Tần đại ca nói kẻ kia không giết được Đương gia, có thể sẽ làm khó dễ đại tiểu thư ép Đương gia đổi mạng. Ở đó đã có Tần đại ca và Hổ đại ca ứng phó.
Cao Diệp nhỏ giọng :
- Tứ đệ đụng phải ai mà ngoan lạt như vậy?
Lưu Bá Huy thở dốc nói :
- Hình như ... là kẻ hạ độc Lâm đại nương.
Cao Diệp trầm ngâm, hắn cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
Thực ra mấy ngày ở Hà Bắc, hắn đã nghi ngờ Lăng Phong có chuyện giấu diếm huynh đệ. Ví dụ lý do vì sao đi Hà Bắc? Bọn họ không phải là được quan phủ thuê giết phỉ như Lăng Phong nói, mà là Lăng Phong có thân phận ẩn nào đó dẫn bọn họ đi.
Cao Diệp không hỏi rõ ràng, là vì chính hắn cũng có thân phận ẩn không thể nói ra. Hơn nữa, Lăng Phong vẫn đảm bảo đúng quy cách tiêu cục, hộ tiêu xong nhận tiền phân chia cho anh em đầy đủ.
- Vậy Đương gia tình hình ra sao?
- Bị thương rất nặng, một kiếm xuyên người.
Ba người Cao Diệp há hốc mồm :
- Cái gì? Vậy ... làm sao mà sống nổi.
Chu Tiểu Xuyên mặt hốc hác :
- Lúc bọn đệ rời đi, ở đó có rất nhiều cao thủ tiếp ứng, thậm chí có cả hậu duệ thần y gì đó, nói vẫn có hy vọng.
Cao Diệp nghĩ gì đó nói :
- Được rồi. Các ngươi theo ta về gặp đại tiểu thư trước.
Vừa định quay lưng đi thì nhớ ra cái gì, hắn nhắc :
- Tuyệt đối không nói cho tiểu thư biết tình hình của Đương gia, cứ nói là hắn đang bận ở Hà Bắc. Bằng không nàng ấy chỉ e sẽ nghĩ do cái gì Thiên Sát Cô Tinh của mình làm ra ...
Chu Tiểu Xuyên bỗng nhăn mặt :
- Cao đại ca, không kịp rồi ...
- Cái gì không kịp?
Cao Diệp không hiểu ra sao, nhưng linh tính báo cái gì, khiến hắn quay lưng nhìn.
Chỉ thấy ...
Dưới cơn mưa phùn, Lăng Vân hai mắt thất thần vô hồn, da mặt trắng nhợt nhạt, thân hình cũng lảo đảo sắp ngã, giọng nàng đứt quãng vô cùng đau đớn :
- Các ngươi nói, Lăng Phong hắn ...
Nói xong câu thì đã ngã ra sau bất tỉnh, cũng may có Từ Tử Lăng vẫn hộ vệ sát đỡ lấy.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 186 : Cầu phúc gặp họa
Nếu Tô Châu có Thái Hồ, vậy Giang Ninh lại có Tần Hoài.
Dọc sông Tần Hoài có thể chia làm hai phố. Hướng Tam Sơn Môn là phố Ô Nê, hướng ngược lại về Chính Dương Môn gọi Ô Y. Tuy chỉ khác nhau có một chữ, môi trường lại khác biệt rất lớn.
Ô Y, đó là nơi thanh lâu hoa phường tọa lạc, quan to quý nhân đêm đêm ghé chơi, thương gia giàu có xây dựng phòng xá.
Còn Ô Nê, lại là chỗ nghèo khổ, rác rưởi phế thải khắp nơi đều có, một khi mưa to thì trôi nổi trên mặt nước. Hai bờ sông chủ yếu là thuyền dân, nhà cửa thấp bé, đường đi lối lại quanh co, tam giáo cửu lưu, bọn lưu manh, dịch phu, dân nghèo khổ đều có.
Nói vậy không có nghĩa chỉ ở Ô Y mới có chỗ vui chơi. Tiền nào của đó, ngươi muốn "chơi" ở Ô Nê hoàn toàn có thể, chẳng qua dịch vụ sẽ bình dân hơn, “xấu xấu bẩn bẩn” hơn.
Ở một nơi tục khí lan tràn như vậy, lại có một ngôi chùa rất lớn tọa lạc.
Trước kia nếu nhắc đến chùa chiền Giang Nam, thì có Đại Lâm Tự và Đại Báo Ân Tự. Chỉ tiếc Đại Lâm tự nay đã không còn, chỉ còn Đại Báo Ân Tự.
Nguyên cớ gì lại có Đại Báo Ân Tự, vậy phải nói một chút về hơn 600 năm trước.
Theo chính sử của thế giới này, Minh Thành Tổ Chu Lệ là một ông vua lỗi lạc. Tuy vậy, có một vết nhơ trong cuộc đời ông ta, đó là giết anh giết cháu cướp ngôi xưng đế. Bởi vậy ông ta có minh quân đến đâu vẫn bị đời sau phê phán là kẻ độc ác, vì ngai vàng quên cả tình thân.
Thế nhưng theo dã sử, nguyên nhân khiến Chu Lệ cướp ngôi Chu Xán lại rất hợp lý. Đó là Chu Lệ căn bản không hề có chút máu mủ với Chu Xán.
Đại Báo Ân Tự này do chính Chu Lệ sau khi lên ngôi cho xây dựng, lấy lý do muốn báo hiếu, nhưng là báo hiếu với "vị nào" thì không ai biết. Chu Xán Chu Lệ khởi binh từ Sơn Đông, nếu có báo hiếu thì cũng nên xây chùa ở Sơn Đông mới phải, cớ gì lại cho xây ở Giang Nam?
Người ta đồn rằng, bên trong Đại Báo Ân Tự có một cấm địa, nơi đó không phải để xá lợi của Phật hay bí kíp võ công gì, mà là cất chứa bí mật thân phận thực sự của Thành Tổ Chu Lệ, cùng không ít chuyện động trời của 600 năm trước.
Lúc này, trước đại điện Đại Báo Ân Tự, một cái lư hương bằng đồng cực lớn đang bốc khói sương nghi ngút, nam nữ tín đồ cạnh đó đang hối hả cầu bái. Xem ra ai cũng có mục đích, có sở cầu, cũng không biết Phật Tổ có thể thỏa mãn hay không.
Lăng Vân mặc một bộ đồ màu xám rất đơn giản, nhưng làn da trắng nõn vẫn khiến vẻ đẹp thêm thanh tú.
- Đại sư, tiểu nữ có lễ.
- Thí chủ, tiết Vu Lan đã qua rồi. Không biết thí chủ ghé Báo Ân tự là để cầu phúc, báo hiếu, hay để ... cầu duyên?
Trả lời nàng là một nhà sư mặc cà sa màu đỏ sẫm, có điểm hơi quá lộng lẫy so với quy định.
Tiết Vu Lan của nhà Phật trùng với Trung nguyên địa quan xá tội của Đạo giáo, người ta cúng tế báo hiếu cha mẹ tổ tiên. Có điều, nghe nói khởi nguồn của lễ này không chỉ đơn giản như vậy, mà liên quan đến một nghi thức siêu độ vong hồn thời cổ đại nào đó. Nói cho cùng, tháng 7 tháng 8 là tháng âm binh, ngày nào cũng phải cúng bái.
Lăng Vân ngập ngừng đáp :
- Tiểu nữ muốn ... cầu phúc cho người thân.
Hôm đó biết tin Lăng Phong trọng thương, Lăng Vân ngất đi cả nửa ngày. Từ Nguyên lo lắng chạy đông chạy tây tìm đại phu, ngoài mồm còn liên tục nói Lăng Vân đừng quá lo lắng, còn nói sẽ cho người đi đến Đức Châu nọ hỏi thăm.
Kỳ thực trong lòng Từ Nguyên vui như trẩy hội. Gã chỉ tiếc là, không biết thằng nào đâm tay nghề lại quá kém đi, đáng ra phải đâm thẳng tim cho chết ngay tại chỗ mới tốt.
Lăng Vân vừa tỉnh lại, liền quyết định tới chùa cúng bái cầu an lành cho Lăng Phong.
- A-di-đà-Phật, thí chủ tựa hồ có chuyện trong lòng, nếu đã gửi lòng tin vào Phật pháp, vậy cũng không cần tự đè nén.
- Ta ...?
Nhà sư kia giọng điệu cổ quái :
- Thí chủ xem ra muốn ... cầu duyên đi.
Lăng Vân người hơi run lên, nhà sư đã tiếp tục thở dài :
- Ài, thiện tai, lại một đoạn nghiệt duyên ...
Ngươi nói không biết vô tình hay cố ý, nhưng người nghe lại hữu tình. Chẳng lẽ Phật nhãn quả thực cao thâm đến vậy, có thể nhìn ra tình cảm nghiệt ngã của mỹ nhân. Lăng Văn không khỏi tự hỏi, liệt Phật pháp có giúp được nàng hay không?
Lăng Vân trong lòng lộp bộp, không khỏi ngước mắt nhìn nhà sư kia. Dung nhan xinh đẹp đến động lòng, khiến muôn người muốn nâng niu.
Trước vẻ đẹp của Lăng Vân, ánh mắt của nhà sư kia đột nhiên hiện vẻ tham lam, rất nhanh biến mất.
...
Bên ngoài đại điện.
Từ Tử Lăng vẫn một bộ khoanh tay ôm kiếm, kể ra Lăng ca cũng rất có tác phong chuyên nghiệp của vệ sĩ, đã nhận việc là làm đến nơi đến chốn.
Từ ngày phát hiện cây Dịch Thủy Hàn của Cao Diệp, Từ Tử Lăng vẫn liên tục bám lấy mà than vãn. Lần này vẫn vậy :
- Dịch Thủy Hàn Kiếm trong võ lâm được xếp vào Thập Đại Danh Kiếm, rơi vào tay ngươi lại thành sắt vụn. Thật là quá uổng phí.
Cao Diệp vẫn im lặng, tay bất giác giữ chặt bọc kiếm.
Chu Tiểu Xuyên mới đến, không biết chuyện danh kiếm này, liền tò mò hỏi :
- Thập Đại Danh Kiếm kia là chuyện gì vậy?
Từ Tử Lăng bị hỏi trúng sở trường, vênh mặt nói :
- Danh kiếm trong thiên hạ, quá nửa đều là kiếm do Âu Dã Tử thời Xuân Thu chế ra. Chỉ là còn lại trong giang hồ không mấy cây, danh tự nói ra các ngươi cũng không biết.
Mấy đứa Chu Tiểu Xuyên gãi đầu, không biết mới hỏi thôi.
- Kiếm của công tử có nằm trong Thập Đại Danh Kiếm không?
Từ Tử Lăng bên thân có một cây bảo kiếm Tần Quyền từng thèm thuồng, tên Quân Tử Kiếm.
Trong giới chơi kiếm, đều biết cây Quân Tử Kiếm này không đơn lẻ, mà còn có đôi. Một là Quân Tử Kiếm, còn một là Thục Nữ Kiếm. Một cho nam, một cho nữ. Thậm chí đi kèm hai cây kiếm này có hẳn một bộ kiếm pháp để tu luyện cùng nhau, chỉ tiếc không rõ đang nằm trong tay ai. Bản thân Từ Tử Lăng cũng chỉ có kiếm, còn bí kíp thì không.
Từ Tử Lăng đắc ý nói :
- Kiếm của ta tuy không nằm trong Thập Đại Danh Kiếm, nhưng đặc biệt được thần tiên luyện chế qua.
- Thần tiên? Thật sự có thần tiên sao?
- Đương nhiên!
Từ Tử Lăng cười sảng khoái, còn mang theo vẻ đắc ý.
Chu Công Cẩn bỗng vỗ đùi, cười nói :
- A, ta nhớ ra rồi. Mấy ngươi ngươi quên sao? Hồi còn ở Vĩnh Lạc, chẳng phải đươnng gia cũng từng nhắc tới thần tiên sao?
Lưu Bá Huy hùa theo :
- A, phải nha. Là ... à, Thần Cung.
- Thần Cung? Các ngươi mà cũng biết Thần Cung?
Chu Công Cẩn đắc ý nói :
- Không chỉ biết, hôm đó bọn ta còn gặp một nữ tử Thần Cung nữa. Nàng ta, nhớ lại quả thật là như thần tiên. Xuất hiện che mặt thôi đã khiến bọn ta hít thở không thông. Còn võ công chắc cũng rất cao, ngay cả Hổ đại ca cũng phải sợ hãi.
- Còn gặp mặt?
Từ Tử Lăng không khỏi kinh ngạc, nhưng lập tức không tin.
Từ Tử Lăng là đệ tử đắc ý của Hoa Sơn Kiếm Tông, chuyện trong võ lâm vi vậy biết một chút.
Chuyện võ lâm trong tầng lớp bình dân hầu như không mấy người biết. Chỗ này không phải thế kỷ 21, có truyện Kim Dung cho mọi người cùng đọc. Hơn nữa, cái võ lâm của Kim Dung cũng là do ngài ấy dựa trên vài câu chuyện mà hư cấu thêm mà thôi, thậm chí sai lệch rất nhiều, không thể xem là quy chiếu.
Cho nên, tin tức võ lâm đặc biệt là tin tức cao tầng, đừng nói là bình dân, mấy bang phái kiểu Diêm bang cũng chưa chắc rõ.
Còn tầm cỡ 2 chữ “Thần Cung”, thì ngay gia gia Từ Tử Lăng, hay sư phụ chưởng môn Hoa Sơn của hắn, đều là cao thủ trong cao thủ cũng không rõ ràng, làm sao đám Lăng Phong lại còn gặp mặt, cơ bản là không có khả năng.
...
Lúc này, bên trong Đại Báo Ân tự.
Có tiền có quyền thì hưởng đãi ngộ, cái khái niệm này ở chỗ nào thời nào cũng đều như nhau, liền ngay chùa miếu cũng không ngoại lệ. Đơn cử lấy ngay Đại Báo Ân Tự mà xem liền thấy, dân chúng bình thường tới dâng hương đều ở đại điện, nhưng phu nhân tiểu thư nhà quan lớn phú gia tuyệt nhiên không thấy ở chỗ này. Bọn họ đều được an bài ở chỗ riêng.
Trong gian nhỏ riêng cho quý nhân, lúc này chỉ có hai người, Lăng Vân và nha hoàn Tiểu Tinh.
Tiểu Tinh từ sau sự kiện kia đã biết hối lỗi, ít nói hơn trước. Lăng Vân tuy tức giận, nhưng phạt quỳ một ngày xong nàng cũng không nỡ đuổi Tiểu Tinh đi. Dù sao hai người cũng đã là tỷ muội chục năm nay, tình cảm thân thiết. Nàng nghĩ Tiểu Tinh bị Từ Nguyên lợi dụng cũng vì nghĩ cho nàng mà thôi.
Lăng Vân chắp tay nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó, thân hình còn khe khẽ run rẩy.
Thiên Sát Cô Tinh?
Mệnh của nàng chẳng lẽ thực sự là tuyệt mệnh hại người kia? Nếu không, vì sao nàng vừa nhớ nhung đến hắn, hắn liền gặp chuyện không may?
Nàng phải làm sao đây?
Nàng còn tưởng chỉ cần tránh xa hắn, vận rủi sẽ không đến, thế nhưng ...
Lăng Vân trong lòng rối bời.
Mệnh nàng là do đạo sĩ phán ra. Nàng lại chạy đến chùa bái xin Phật. Nàng cũng chẳng biết như vậy là đúng hay sai, có gây nghiệp chướng gì hay không? Nàng lúc này chỉ biết, chỉ cần Lăng Phong sống, ai muốn nàng làm gì cũng được ...
Quỳ lạy được một lúc, Lăng Vân bắt đầu phát giác có gì không ổn.
- Tiểu thư, muội thấy ...
"Bịch"
Nha hoàn Tiểu Tinh sau lưng bỗng lung lay té ngã trên mặt đất.
Lăng Vân đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn không một tia khí lực. Nàng nhìn về phía lư hương giữa điện, bất giác nhớ đến tên hòa thượng hơi lố lăng ban đầu mà rùng mình.
Là một nữ nhân đi đây đi đó nhiều, trong đầu nàng lập tức toát ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ kia là mê hương?
Lăng Vân không kịp nghĩ thêm gì nữa, nàng dần ngã sóng xoài ra sàn.
Trong lúc mơ màng, nàng chỉ kịp thấy không phải một, mà là tận hai người từ sau tượng Phật đi ra.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 187 : Diệp lắp bắp
Lăng Vân lờ mờ tỉnh lại. Nàng phát giác mình nằm trên một giường trúc đơn sơ, tứ chi vẫn mềm nhũn không có chút khí lực. Hoảng hốt kiểm tra thân thể, nàng thầm hô may mắn, dường như vẫn chưa xảy ra chuyện xấu gì.
Lăng Vân gắng gượng mở mắt đánh giá bốn phía.
Đây là một gian mật thất khá âm u, xung quanh vô cùng im ắng. Sự yên tĩnh khiến nàng sinh lo sợ. Lăng Vân muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng lại không tài nào động đậy được.
Cái cảm giác "lực bất tòng tâm" này gợi cho Lăng Vân nhớ lại một kỷ niệm cũ. Lúc đó, nàng rơi xuống nước, giãy dụa đến kiệt sức, hơi thở dần cạn kiệt, cả người muốn vùng vẫy nổi lên lại không tài nào làm được. Thế rồi người kia xuất hiện, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khiến nàng buông lỏng mặc hắn bài bố. Cái khoảnh khắc đó đi sâu vào trái tim nàng, cho đến giờ vẫn không thể bỏ ra được.
Lăng Vân muốn kêu cứu thật to, rút cục chỉ phát ra thanh âm ngắt quãng :
- Có ai ... không? Cứu ...
- Tiểu thư, ta tới cứu nàng.
Một tiếng cười dâm tà vang lên, khiến Lăng Vân cả kinh hồn phi phách tán.
Tên bắt cóc che miệng bằng vải đen, nhìn không rõ khuôn mặt. Nhưng kẻ này đầu tóc lại cột đầy đủ, không trọc như tên hòa thượng vừa rồi.
Lăng Vân cố gắng bảo trì sự bình tĩnh. Kẻ xấu rõ ràng đã dùng mê hương khiến nàng bất tỉnh, nếu là dâm tặc thông thường, trước sắc đẹp của Lăng Vân chỉ e sẽ không đợi nàng tỉnh lại mà đã tàn phá nàng từ lâu, xong xuôi bỏ đi luôn chẳng phải càng thêm bí ẩn sao?
Lăng Vân liền ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Nàng hy vọng tên này không nhắm vào thân thể mình, mà vào tiền tài hay vào Lăng gia gì đó. Nếu đúng như vậy, nàng có thể xử lý được.
Về cơ bản, kể từ khi biết tin Lăng Phong sống chết không rõ, lại nghĩ lung tung là do số mệnh của mình, Lăng Vân dần sinh chán nản buông xuôi. Bây giờ kẻ nào kề dao bên cổ đòi nàng giao ra tiền bạc giấy tờ, không biết chừng nàng sẽ giao ra sạch sẽ.
Lăng Vân mấp máy môi, nói ngắt quãng :
- Ngươi ... muốn ... gì?
Giọng nàng yếu ớt, kết hợp với dáng người nhu nhuyễn vô lực, càng dễ khiến nam nhân sinh dâm ý.
Tên kia nuốt nước bọt cái "ực", mắt đảo liên hồi trên thân thể nàng :
- Tiểu thư yên tâm, ta bảo đảm sẽ không làm loạn, trừ phi tiểu thư van xin ta.
Lăng Vân khóc không ra nước mắt :
- Ngươi ... không sợ ... ta tố cáo ngươi?
- Haha. Còn mạnh miệng? Quả nhiên Tô Châu đệ nhất nữ thương. Nàng biết ta là ai sao? Vả lại, nàng đi buôn, không biết đã ăn nằm với bao nhiêu người a, còn ra vẻ cái gì? Tên họ Từ kia, còn không phải vì gia sản của Lăng gia mà nhẫn nhịn sao? Nàng nghĩ mình là ai? Tiểu thư danh giá hay tài nữ thuyền hoa?
- Vô sỉ! - Lăng Vân tức giận mắng.
Tên kia vẫn nhởn nha :
- Mắng ta? Khinh ta? Hừ, ta ghét nhất chính là thái độ này của nàng. Chờ thêm một lát, nàng cũng sẽ giống dâm phụ cầu khẩn ta mà thôi.
Giọng điệu của "dâm tặc" bỗng khiến Lăng Vân thấy có gì đó quen thuộc.
Lăng Vân bỗng nhiên rùng mình, không hiểu sao trong lúc khẩn yếu, nàng lại có thể nhận ra giọng nói của kẻ này.
- Ngươi là ... Giang Nam Tài Tử kia?
Tên dâm tặc sững người. Gã dường như đã bị Lăng Vân nói trúng thân phận.
Mắt gã lộ sát khí, gằn giọng cười :
- Không hổ Lăng tiểu thư, băng tuyết thông minh như vậy. Xem ra lần này ta phải phá lệ thôi.
...
Dương Diên Hi xuất thân con cháu danh môn, học sinh ưu tú của thư viện Giang Nam, từ nhỏ đã nổi danh khắp vùng. Đùng một cái gã thi hỏng tiến sĩ, bị người khác khinh bỉ. Hoặc có khi chính gã "tự kỷ ám thị" nghĩ người khác đang khinh bỉ mình, chứ cũng chẳng ai nói gì gã.
Như một con thú bị thương, Dương Diên Hi sinh lệch lạc tâm lý, muốn trừng phạt bất kỳ kẻ nào khinh thị mình.
Lần gặp ở khách điếm, Dương Diên Hi bị Lăng Vân phớt lờ khiến hắn bị tổn thương, mới sinh động cơ bắt cóc. Tất nhiên còn vì nàng quá mức xinh đẹp, khiến gã thèm thuồng không cưỡng được.
Thực ra, Dương Diên Hi và hòa thượng kia đã làm trò này hai ba lần. Tiểu thư phu nhân nhà giàu cổ đại, ngoài đi chợ mua trang sức cũng chỉ còn đi chùa cầu Phật. Phàm nữ nhân nào lọt mắt hai tên biến thái, Dương Diên Hi sẽ cùng hòa thượng bày kế thả mê hương, đem xuống hầm giở trò, xong xuôi âm thầm thả đi.
Mấy vụ trước đều trót lọt cả. Danh tiết làm đầu, mấy nữ nhân kia xong chuyện đều phải âm thầm giữ kín, coi như bí mật "sống để bụng chết mang theo" mà thôi. Vả lại họ Dương hành sự cũng không cởi bịt mặt, bọn họ cũng không thể biết là ai, càng không thể nghĩ đến là Dương “đại tài tử” nức tiếng Giang Nam kia.
Lăng Vân đang run rẩy, nàng tự mắng chính mình.
Thà không nói ra tên đối phương thì thôi, đã nói ra chỉ e khó lòng ra khỏi chỗ này.
Chỉ là nghĩ lại, nếu không nói, nàng cũng chắc gì thoát được ma trảo của hắn?
- Đại tiểu thư ...
Đúng lúc này, có tiếng gọi ở bên ngoài.
Lăng Vân kích động hô lên :
- Có ai ... ư ...
Còn chưa kịp hô đủ đã bị Dương Diên Hị bịt miệng, mồ hôi của gã bắt đầu tuôn ra.
Nhân đây cũng phải phê bình lão Dương, bắt cóc được mỹ nữ mà còn dài dòng, xôi hỏng bỏng không là đáng.
...
Từ Tử Lăng và Cao Diệp đang ở ngay cửa mật thất. Đối diện là tên hòa thượng sặc sỡ kia, đang nằm ra đất khóe miệng rỉ máu, trên bụng gã còn có vết thương, nhưng coi bộ còn thoi thóp.
“Oáp”
Từ Tử Lăng đánh cái ngáp.
Đệ tử ưu tú Hoa Sơn xuống núi lần đầu, mãi mới có cơ hội hành hiệp trượng nghĩa, trừ hại cho bách tính. Vừa rồi mới chỉ tung chiêu cơ bản nhất trong Ô Mặc Kiếm pháp ra, ngay cả khí còn chưa vận, thằng nhãi trọc kia đã trọng thương mất tiêu, thật là mất cả hứng của Lăng ca. Còn tưởng đi tu cũng ít nhiều gắng mà học được tẹo da lông nội công Phật môn cái gì đó, cho Lăng ca thử cái chơi.
Lại nói, vốn dĩ đám Cao Diệp cũng không thể biết Lăng Vân gặp chuyện bên trong. Chẳng qua, Chu Tiểu Xuyên đến đem theo lời của Tần Quyền, nói chỉ sợ có kẻ sẽ hạ độc thủ với Lăng Vân gì đó, cho nên mấy người Cao Diệp mới đề cao cảnh giác.
Cái tên hòa thượng kia đặt mê hương xong, lại rón rén đi ra như thể ăn trộm. Mấy đứa Chu Công Cẩn lúc trước đều là dân trộm vặt kinh thành sống qua ngày, cái gì cao cấp còn có thể qua mặt chúng được, riêng bộ dáng lén lút kia thì không thể đánh lừa.
Vì thế, chuyện bắt cóc cưỡng gian đáng ra còn ly kỳ, cứ thế mà bại lộ.
Từ Tử Lăng đã nhận lời bảo hộ Lăng Vân, hận nhất là thằng nào làm hỏng chuyện của hắn, về sau còn làm sao ra giang hồ? Vì vậy không nói hai lời rút kiếm định tiễn hòa thượng kia về trời tây.
“Sang”
- A, tha mạng ...
- Đừng có giết hắn. Đem đến quan phủ lĩnh thưởng.
Cao Diệp vội vàng ngăn lại. Diệp ca chịu ảnh hưởng của Phong ca, rất biết tuân thủ pháp luật.
Từ Tử Lăng chỉ hừ nhẹ, vội lách người vào trong mật thất. Cao Diệp vội nói :
- Các ngươi trông chừng hắn, ta vào xem ...
Nói xong cũng vào theo, vừa vào đã nghe tiếp một đoạn y chang vừa rồi :
- A, tha mạng ...
- Đừng có giết hắn. Đem đến quan phủ lĩnh thưởng.
Chỉ thấy Dương Diên Hi tình trạng y chang tên hòa thượng bên ngoài, cũng bị một kiếm ngay bụng, chỉ cao hơn chỗ nọ có môt tấc.
Cao Diệp nhìn thấy Lăng Vân y phục vẫn chỉnh tề, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn vội vàng tiến lại :
- Lăng tiểu thư, cô ... cô không sao chứ?
Lăng Vân uể oải ngồi dậy :
- Đa tạ, ta không sao. May có hai người tới kịp.
- Tiểu thư không ... không cần khách ... khách sáo.
Cao Diệp vừa nói vừa muốn tự vả mồm, m* làm sao lại nói lắp nữa rồi?
Cao Diệp để ý Lăng Vân từ lâu, chỉ là hắn sợ sệt không dám thổ lộ. Hắn áng chừng Lăng Vân cũng không hề để ý đến mình. Cho nên hắn chỉ có thể âm thầm ở cạnh hết lòng bảo hộ, hy vọng một ngày đẹp trời nào đó nàng ấy sẽ phát hiện ra tấm lòng sắt son của “Diệp FA”.
Chẳng qua, nếu để Diệp ca gặp một người, chắc hẳn sẽ có ý nghĩ khác ngay, đó là Đại Đao. Đao ca cũng tính kiểu “âm thầm bên cạnh” như Diệp ca, thậm chí phí hẳn mấy năm, kết quả thất bại thảm hại.
Nữ nhân đa phần đều rất nhạy cảm, chỉ cần ngươi có ý tứ cạnh nàng, nàng ta đều sẽ nhận ra từ sớm. Nàng ấy vờ không để ý quá nửa là chờ ngươi nói ra trước. Sẽ không bao giờ có câu “hóa ra lâu nay huynh luôn ở cạnh muội”, mà chỉ có câu “huynh đừng ở cạnh muội nữa, muội đã có người khác”.
Cho nên, làm nam nhân thì phải chủ động, cứ như Phong ca mới được, khụ!
Nói ra thì, Diệp ca cũng muốn chủ động lắm. Chỉ buồn bực là mỗi lần có cơ hội nói chuyện, Diệp ca đều tự dưng lắp ba lắp bắp đến thảm. Hắn tự luyện tập bao nhiêu lần vẫn không bỏ được. Mấy đứa Chu Công Cẩn còn đặt cho hắn biệt danh “Diệp lắp bắp”.
Nhìn Cao Diệp cẩn thận hộ tống Lăng Vân đi ra, Chu Công Cẩn tặc lưỡi :
- Ài, nữ nhân quá xinh đẹp cũng thật khổ, đi đến đâu cũng bị sắc lang để mắt. Thật không biết trước kia đại tiểu thư ra ngoài làm ăn làm sao mà bình an ...
Triệu Tử Long bĩu môi :
- Gì đấy? Dám mơ tưởng cả đại tiểu thư?
Chu Công Cẩn lập tức trợn mắt :
- Nói gì đấy. Đại tiểu thư là người trời, ta chỉ cảm thán thế thôi. Tên Từ thiếu gia kia nghe nói danh môn thế gia, rồi đám tài tử gì đó, tất cả đều không xứng với đại tiểu thư.
Mấy đứa Chu Tiểu Xuyên đi cạnh cũng coi như tán đồng. Bọn hắn theo Lăng Phong từ những ngày đầu đi nam về bắc, đại tiểu thư Lăng Vân có thể không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng tuyệt đối nằm trong top 10, ngay cả Công Tôn Dao cũng kém một chút. Chỉ không biết cái vị thần nữ Thần Cung nọ đằng sau che mặt ra sao.
Triệu Tử Long lại hỏi :
- Vậy chứ ai có thể xứng với tiểu thư?
Chu Công Cẩn không biết đáp sao, chỉ liếc mắt hỏi Triệu Tử Long :
- Cao Đại ca dường như cũng có ý với đại tiểu thư thì phải?
- Cái này ta đã nhìn ra từ lâu.
Chu Công Cẩn đảo mắt nói :
- Này, mà có chắc đương gia và đại tiểu thư là tỷ đệ không vậy? Nếu không thì chẳng phải Cao đại ca và đương gia sẽ cùng tranh một người sao? Vậy không tốt lắm đâu. Đợt trước nghe nói đương gia và Phương đại ca cũng xích mích vì Công Tôn cô nương rồi.
- Chẳng phải lần ở Đại Danh đương gia đã nói rồi sao, hai người bọn họ là tỷ đệ cùng cha khác mẹ.
Chu Công Cẩn liền gật gù :
- Nói vậy Đương gia là không thể rồi. Mặc dù Cao đại ca thì cũng ... không xứng lắm, khụ. Nhưng mà, dù sao cũng hy vọng thành, còn hơn tên Từ thiếu gia kia. Xem ra phải ủng hộ Cao đại ca thôi.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 188 : Huyền Nữ Thần Công
Kinh thành Trường An.
- Đã biết gì chưa, Yên Vương làm phản rồi.
- Hừ, tin tức kém cỏi, ta còn biết quân Yên đánh đến tận Lạc Dương rồi kia.
- Đại ca, không biết thì đừng bốc phét, Khai Phong còn chưa chiếm được, đánh thế quái nào được Lạc Dương? Ta nghe nói Địch tướng quân sẽ đem Long Vũ quân lên phương Bắc.
- Tào lao hết. Tin chuẩn xác đây, quân Thiên Ba của Dương gia sẽ ra trận diệt Yên.
- Lão Ngưu, nhà gạo sắp hết rồi không lo, ở đây cái gì Dương gia với Âm gia hả?
- Aaa, được rồi, thả tai ta ra, ta tự về là được mà.
Tin Yên Vương phản loạn hôm nay mới tràn ngập kinh thành.
Tin chiến loạn không phải quá xa lạ đối với người Tống, bao năm người Liêu người Ngụy gây hấn thường xuyên có tin nóng hổi. Chẳng qua Trường An ở sâu trung tâm, dân chúng kinh thành ngoài bàn tán ra vẫn xem như không có gì.
Tin tức khiến người kinh thành bàn tán nhiều hơn, lại là tin đồn về thân phận của Yên Vương.
Hoàng gia triều Tống có một đoạn cố sự khá bí ẩn, chính là cái chết của Thái Tổ Triệu Khuông Dận. Thú vị là vì, các đời Hoàng đế hiện tại đều không phải con cháu trực hệ của Thái Tổ.
Tương truyền, vào đêm trước khi Thái Tổ mất, ông ta cho truyền em trai Bát Vương Triệu Quang Nghĩa vào cung, thái giám cung nữ đều bị đuổi ra ngoài. Đến nửa đêm thì bên trong phát sinh âm thanh kỳ lạ, nhưng vì được dặn trước nên không ai dám vào. Mãi sáng hôm sau Triệu Quang Nghĩa trở ra, tuyên bố Thái Tổ băng hà, nhưng không truyền ngôi cho Thái tử còn trẻ, mà lại truyền cho mình, tức Tống Thái Tông.
Về sau, Thái Tông cứ thế truyền xuống cho con cháu mình, không trả lại ngôi vị cho hậu duệ của Thái Tổ. Vì chuyện này mà triều Tống hiện tại vẫn bị xem là “không chính thống”.
Chuyện này nhắc lại, lại có phần tương tự với khai quốc triều Minh Chu Xán, ông ta cũng bị em trai Chu Lệ cướp ngôi, sau đó Chu Lệ cũng không hề trả lại ngôi cho hậu duệ Chu Xán.
Chuyện Yên Vương là hậu duệ Thái Tổ, triều đình chắc chắn không muốn lan truyền, bất kể là đúng hay sai. Nói đúng hơn là Triệu Cát không muốn, chuyện chính thống trong Hoàng tộc là rất trọng yếu. Đừng tưởng Triệu Doãn lúc này quân lực yếu kém, bám vào cái tin đồn “huyết thống” kia, ông ta hoàn toàn có thể làm nên chuyện bất kỳ lúc nào.
Triều đình có hệ thống đưa tin riêng, phàm tin tức nào cần đưa ra đại chúng, quan ở Lí Phiên viện sẽ dán cáo thị ở những chỗ dân hay tập trung, hầu hết đều là tin tức đã qua triều đình thẩm định, hiện đại gọi là “định hướng quần chúng”. Nhưng cho dù có định hướng thế nào, cũng không thể ngăn cản hết tin đồn trong dân.
...
Bên cạnh Phong Vân tơ lụa.
Tiểu viện này khá giản đơn, bên ngoài sân nhỏ bên trong vài ba gian, cũng chẳng có đồ đạc gì quý để bày biện.
Còn nhớ lúc Lâm thị tỉnh táo, Lăng Phong từng nói muốn mua một căn đã bị bà gạt đi, muốn hắn dùng tiền mà cưới vợ dựng gia. Về sau khi Lăng Phong quyết ý tách khỏi Lăng gia, thì bà cũng bất tỉnh, Lăng Phong cũng chẳng nghĩ nữa phóng tay mua gian cũ này, chỉ là Lâm thị đã chẳng còn biết gì mà hưởng thụ.
Trong tiểu viện ngoài Lâm thị nằm trên giường, còn có Công Tôn Dao, một tiểu nha đầu, cộng thêm một đại thẩm họ Hà, cả hai đều là người cũ của Bão Độc trại. Ngoài ra còn có hai nam nhân làm hộ viện, một người là chồng của Hà thẩm, đều do Công Tôn gia cử đến. Dù sao để đại cô nương như Công Tôn Dao sống một mình ở kinh thành cũng không tốt.
Chấp nhận để Công Tôn Dao ở đây chăm sóc Lâm thị, Công Tôn gia xem ra cũng đã ngầm đồng ý nàng gả cho Lăng Phong.
Liễu Thanh Nghi không biết bằng cách nào đó, có lẽ dựa vào huyệt vị kinh mạch, khiến Lâm Nghi Anh rơi vào trạng thái “ngủ đông”. Kỳ lạ hơn là, thời gian trôi qua, Lâm thị thậm chí như trẻ dần lại, làn da dần trơn, mái tóc cũng đen bóng. Giới y học nếu biết tình trạng này, chỉ e sẽ đổ dồn về muốn nghiên cứu. Chỉ tiếc là vị "thần y" Liễu Thanh Nghi đã biến mất.
Thân thể Lâm thị được thần công bảo dưỡng, giống như một kiện bảo vật trong viện bảo tàng, thi thoảng chỉ cần lau người thay trang phục là xong.
Ngoài việc đó ra, Công Tôn Dao cũng chỉ biết lấy Phượng Vũ Cửu Thiên ra tập luyện. Thời gian nàng luyện thành ra còn chăm gấp mấy lần Lăng Phong chạy đông chạy tây. Cho nên dù nàng không biết nó là kiếm pháp, nhưng tu vi lại ngầm thăng tiến lúc nào không hay.
Lúc này, Công Tôn Dao lại đang ngồi trong phòng. Nàng cũng không luyện kiếm, mà một tay cầm một quyển sách, miệng lẩm nhẩm, tay kia viết viết xóa xóa gì đó.
Nàng đang học chữ, nàng muốn viết thư cho Lăng Phong. Thiên tư nàng thông tuệ, nên chỉ mấy tháng đã có thể đọc hiểu không ít chữ cái.
- Công Tôn cô nương, có người tìm cô.
- Hà thẩm, ai tìm ta vậy?
Vị thẩm họ Hà kia đến từ Bão Độc trại, cũng không rõ người ở đây lắm, chỉ có thể nói hàm hồ :
- Hình như là người của Phong Vân đoàn.
- Phong Vân đoàn? Chẳng lẽ đã có tin của Lăng đại ca rồi?
Công Tôn Dao nghe đến Phong Vân đoàn, lập tức hào hứng chạy ra ngoài.
Chỉ thấy một thanh niên lông mày rậm, vẻ mặt hữu lực đi vào.
- Phương đại ca?
- Dao muội, muội vẫn khỏe chứ?
Phương Hùng thấy Công Tôn Dao chạy vội ra như vậy, thầm nghĩ nàng ấy cũng nhớ đến mình, liền vui vẻ trong lòng. Hắn lấy ra vài món đồ gì đó, niềm nở nói :
- Huynh mới đi một chuyến tiêu đến Kinh Hồ, có mấy thứ này tặng muội, đều là bảo vật đấy.
Công Tôn Dao vui vẻ nhận lấy. Ngày trước mấy thanh niên Bão Độc trại đi đưa tiêu về, cũng đều tặng nàng mấy thứ linh tinh như vậy, nàng nhận thành quen, không có nghĩ gì quá sâu xa.
Phương Hùng thấy Công Tôn Dao nhận đồ, trong lòng thầm quyết định gì đó hỏi :
- Muội ở đây một mình, chắc là buồn lắm?
Chỉ là Công Tôn Dao lại lắc đầu :
- Muội có Hà thẩm làm bạn rồi. Với lại, kinh thành có nhiều chỗ vui lắm, muội không buồn.
Phương Hùng mắc ở cổ, vốn tưởng nàng ấy sẽ nói mình buồn, hắn đã chuẩn bị sẵn một tràng dài để nói. Phương Hùng muốn đưa Công Tôn Dao đi theo, cứ để nàng ở đây hắn không yên tâm.
Công Tôn Dao bỗng ngước mắt hỏi :
- Huynh có tin tức gì của Lăng đại ca không?
Đột nhiên nhắc đến Lăng Phong, Phương Hùng liền lộ vẻ không vui, nhưng vẫn bảo trì vẻ phong độ nói :
- Đợt trước hắn đến Khai Phong xong có gửi thư về, chắc muội cũng xem rồi?
- Vâng.
Chính vì bức thư đó mà Công Tôn Dao muốn học chữ. Nội dung thư thực cũng chẳng có gì, lúc đó Lăng Phong vừa đi chưa lâu, còn chưa gặp chuyện gì.
Phương Hùng đổi giọng nghiêm túc :
- Còn về sau thì không có tin gì khác cả. Tứ đệ xưa nay hành sự có chút tự tung tự tác, không biết quan tâm người khác nghĩ gì, ta cũng không có cách nào.
Công Tôn Dao sợ Phương Hùng hiểu lầm Lăng Phong, liền nói :
- Chắc là huynh ấy bận quá. Phương đại ca đừng trách huynh ấy nhé.
- Ta ... đương nhiên không trách. Dù sao ta cũng là đại ca, Tứ đệ cho dù làm sai đi nữa, chỉ cần biết nhận lỗi ta đều có thể bỏ qua được.
- Đa tạ đại ca.
Công Tôn Dao cứ như thể thê tử giải thích hộ phu quân, Phương Hùng vô cùng khó chịu, cũng mất luôn tâm trạng nói thêm gì.
...
Phương Hùng đi rồi, Công Tôn Dao liền trở về phòng, cất mấy thứ Phương Hùng vừa tặng vào một chỗ. Dù sao cũng là đồ người khác tặng cho, lại là đại ca của Lăng Phong, nàng không thể nào khinh thị mà để linh tinh.
Xong xuôi nàng lấy ra một cái hộp nhỏ bên giường ra ngắm nhìn.
Đây đều là kỷ vật của mẹ nàng.
Bên trong có một ít trang sức, vài món đồ giá trị. Ngoài ra còn một quyển ghi chép xám màu. Thực ra lúc nhỏ nàng đã biết đến nó rồi, cũng từng xem nhiều lần. Chẳng qua vì không biết chữ nên có đọc cũng không hiểu. Gần đây đã có thể đọc được không ít ký tự, nàng mới tò mò đọc thử.
Chỉ thấy bên ngoài bìa quyển trục ghi 4 chữ, “Huyền Nữ Thần Công”.
Huyền Nữ Thần Công?
Bốn chữ này nếu bị đồn ra võ lâm, thì ... thực ra cũng không biến động gì lắm.
Đơn giản vì chẳng ai còn nhớ đến, cũng chẳng biết nó mạnh yếu thế nào. Thiên hạ bây giờ hỗn loạn, đủ loại thần công ra đời, ngay cả Trinh Nữ Thần Công còn có nói gì Huyền Nữ.
Thế nhưng, nếu nó rơi vào tai những siêu cao thủ. Tỷ dụ Vương Viễn Tri của Toàn Chân, hay đám cung phụng của triều đình, thì sẽ khác hẳn.
Huyền Nữ Thần Công, một cái tên từng xuất hiện trong vài mẩu chuyện thần thoại.
Liễu Thanh Nghi từng kể qua, mẹ Công Tôn Dao rất có thể là đệ tử của Dao Trì Cung chục năm trước đến Trung nguyên. Dao Trì Cung theo truyền thuyết chính là nơi ở của Tây Vương Mẫu, hay Dao Trì Thánh Mẫu ngàn năm trước truyền lại, nằm tận đất Côn Lôn xa xôi. Chỗ này thực ra cũng không xa lạ với dân xuyên không, Tôn Ngộ Không từng đến phá hội bàn đào ở đó.
Theo như ghi chép, Dao Trì Thánh Mẫu lập Cửu Thiên Huyền Nữ trận pháp, giúp Hiên Viên thống nhất thiên hạ xưng Hoàng Đế. "Cửu Thiên Huyền Nữ" chính là Phượng Vũ Cửu Thiên và Huyền Nữ Thần Công ghép lại.
Lại theo truyền thuyết, những Dao Trì Thánh Mẫu, Hiên Viên Hoàng Đế đều trẻ trung cả trăm năm, thậm chí không hề ghi chép chuyện họ chết thế nào.
Mấy chuyện viễn vông này, sử gia về sau đều đổ lỗi ghi chép thiếu. Vài kẻ tự cho mình thông minh đều không tin, chỉ nhếch mép khinh thường bốc phét, dù sao cũng chỉ truyền thuyết.
Lại nói, hầu hết các loại võ công trong giang hồ qua năm tháng đều dần thay đổi, bị tách hợp vô số lần. Dần dà tuy phong phú nhiều loại, thực tế lại mất chất, không còn cái nào có thể giúp người luyện đạt được đẳng cấp truyền thuyết, kiểu như "trường sinh bất lão" "kim thân bất hoại".
Các cao thủ đều tin rằng, nếu tìm ra được những bí kíp còn nguyên vẹn từ thái cổ, kiểu như Huyền Nữ Thần Công, chắc chắn sẽ tìm ra được bí mật gần với thần tiên. Bọn họ đều tin những người cổ kia chắc chắn đã đạt được đẳng cấp gì đó, bỏ đi lánh đời, thậm chí đi một chỗ nào đó, đại loại thần giới tiên giới.
Nhân tiện nói, cái bí kíp luyện Thập Nhị Mạch mà Liễu Thanh Nghi để lại cho Lăng Phong, cũng có thể xem là ở đẳng cấp này.
Chiếu theo ngôn ngữ huyền huyễn cho dễ hiểu, đại khái là những công pháp “thiên cấp”.
Công Tôn Dao hoàn toàn không biết mình nắm giữ đồ vật khủng bố như vậy. Dù sao trước kia nàng cũng không hiểu nó. Vả lại nàng chỉ là một thiếu nữ đơn thuần, yêu thích ca múa mà thôi, cũng không tham vọng tu luyện võ công thượng thừa.
Chẳng qua lần này đọc hiểu một chút, nàng liền sinh hứng thú.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 189 : Sinh gương mẫu
Phố Đông.
Tuy cùng trong Trường An, nhưng phố Đông lại nằm trong Hoàng thành, tách biệt hẳn với Đông thành Tây thành Lăng Phong từng ở. Phố Đông chủ yếu là dinh thự phủ đệ của quan viên, chùa chiền đạo quán cao cấp. Có thể nói là một khu đô thị cao cấp trung tâm thủ đô.
Lý phủ, phủ đệ của Lý Thiên Tường, Tư nghiệp Quốc Tử Giám, “Thứ trưởng Bộ Giáo dục”.
Đằng sau hậu viện, một vị phu nhân chừng 40 tuổi áo quần hoa quý, trên tay cầm một khay đồ ăn gì đó đi vào.
- Nguyệt Nhi, con đưa bát canh này ra thư phòng, nói là con tự làm cho cha uống.
- Là mẫu thân làm, con mặt dày nhận làm gì? Cha cũng biết thừa mà thôi.
Lý phu nhân nhìn con gái Minh Nguyệt nằm dài trên bàn thở dài :
- Ài, cái đứa nhỏ này. Mẫu thân cũng đâu có nói dâng cho cha ngươi nhìn chứ?
Lý Minh Nguyệt lười biếng ngẩng đầu :
- Mẫu thân, con gái tốt xấu cũng là tài nữ kinh thành đó. Ở Quốc Tử Giám người theo đuổi sắp cả một hàng dài, mẫu thân việc gì phải chạy đông chạy tây như vậy chứ? Cứ làm như con gái sắp ế không bằng.
- Hừ, còn sắp một hàng dài? Ngươi cứ nằm ườn ra đó ai đến rước đi đây? Mau đứng dậy.
- Mẫu thâân ...
Lý Minh Nguyệt làm nũng, nhưng trước ánh mắt của Lý phu nhân đành phải đứng dậy.
Lý Minh Nguyệt mấy ngày nay buồn chán trong khuê phòng. Tri kỷ Lăng Vân đã đi Hà Bắc, nàng không còn chỗ tâm sự. Nàng cũng có mấy người bạn khác, đều là con gái vài vị đại thần trong triều. Chỉ là nàng không thích nói chuyện với họ bằng Lăng Vân. Lăng Vân là nữ thương nhân, đi đây đi đó nhiều, khác hẳn mấy tiểu thư nhốt mình trong khuê phòng.
Cũng vì có mật hữu như Lăng Vân, tư tưởng của Lý Minh Nguyệt cũng thoáng hơn. Vân tỷ cũng là đại tiểu thư, nhưng một mình tự lập chèo chống cả một gia tộc, điều này khiến Lý Minh Nguyệt trong thâm tâm rất ngưỡng mộ.
Lý phu nhân tiếp tục rèn dũa :
- Cũng sắp 20 rồi có biết không? Con gái Giản đại phu cũng bằng tuổi ngươi, hôm trước vừa sinh con trai rồi đó.
- Con mới không thèm lấy chồng sinh con gì đâu ...
- Nói bậy, nữ nhi lớn không lấy chồng sinh con thì làm gì?
Lý Minh Nguyệt tinh quái nói :
- Thì ở vậy chăm sóc phụ thân và mẫu thân nha.
- Chăm sóc chúng ta? Thôi thôi, ngươi cả ngày chỉ lo vẽ tranh, không làm ta với cha ngươi lo lắng chết đã tốt. Hai chúng ta già rồi, không nuôi ngươi được mấy năm nữa đâu.
Lý phu nhân quay lưng phân phó :
- Tiểu Hồng, mau sửa lại trang điểm cho tiểu thư.
- Vâng, phu nhân.
Nha hoàn Tiểu Hồng nhanh nhẹn tiến lại. Lý Minh Nguyệt lười biếng nói :
- Mẫu thân, chỉ là Dư học chính thôi mà. Con với hắn có phải chỗ xa lạ gì đâu?
- Nói bậy. Gặp ở Quốc Tử Giám khác, gặp ở nhà là khác. Hơn nữa, từ nay về sau ra khỏi nhà đều phải chỉnh sửa phục trang, xem lại tác phong ăn nói, không được như trước nữa. Tiểu thư khuê các, cũng không phải nữ nhân phong trần. Cha con lại là học sĩ trong triều, con mà cứ tung tăng như vậy, ài ...
Lý Minh Nguyệt chun mũi :
- Con vẫn rất nghe lời mà, ra đường đều ngồi trong kiệu, ngay cả ánh nắng cũng không chạm được.
Dư Minh Sinh chính là tài tử lần nọ bên cạnh Tần Vương, kẻ chưa kịp thể hiện tài hoa đã bị Lăng Phong nói loạn giành mất Tô Đóa Nhi.
Thanh danh Dư tài tử rất lớn trong giới văn sĩ, lúc tuổi trẻ còn xưng đệ nhất kinh thành. Hiện tại Dư Minh Sinh làm quan học chính tại Quốc Tử Giám, đại loại giảng viên được giữ lại trường.
Điểm đặc biệt là, tuy không ít nhà danh giá hỏi đến, nhưng Dư Minh Sinh vẫn chưa lập gia đình. Bằng hữu kinh thành vẫn đồn thổi do Lý Minh Nguyệt cả, nói họ Dư chấp nhận ở lại Quốc Tử Giám chẳng qua để ở cạnh Lý Thiên Tường, tiện bề lấy lòng nhạc phụ tương lai mà thôi.
Lý phu nhân cũng khá ưng ý kẻ này. Dù sao trong mắt cha mẹ, con rể như Dư Minh Sinh luôn là lựa chọn hàng đầu, chẳng lẽ lại tìm thành phần giang hồ mồ côi như Lăng Phong.
Hôm nay "con rể" lại tới chơi, Lý phu nhân liền tự tay làm ít điểm tâm, kêu Lý Minh Nguyệt bưng ra, tiện thể tiếp xúc này nọ. Nói chung nữ tử thời cổ có cha mẹ thoáng như này đã là phước đức lắm. Chỉ tiếc Lý đại tiểu thư không hể để ý, vẫn thờ ơ chán chường.
Lý phu nhân giống như nhớ ra chuyện gì, nói :
- Con vẫn lui tới tiệm tơ lụa gì đó sao?
- Thì, con là ... cổ đông ở đó mà. Phải tới xem kinh doanh ra sao chứ? Chẳng phải đồ ở đó mẫu thân cũng rất thích sao?
Lý phu nhân hơi nghiêm mặt nói :
- Thích là một chuyện, nhưng con là con gái đại học sĩ, cũng không thể dính vào việc buôn bán. Hơn nữa, nghe nói con thường tiếp xúc với một thanh niên quản sự ở đó?
Lý Minh Nguyệt lập tức liếc Tiểu Hồng, chỉ có nha đầu này nói chứ không ai khác.
- Hắn? Hắn bỏ đi mất tích rồi, nửa năm nay con có gặp lần nào đâu.
- Nguyệt Nhi, ta và cha con tuy không khắt khe chuyện môn đăng hộ đối, nhưng là cũng không thể gả con cho một kẻ du thủ du thực, nay đây mai đó.
- Mẫu thân, con cũng đâu nói muốn gả cho du thủ du thực.
Lý phu nhân lập tức rèn dũa :
- Dư công tử tài hoa hơn người, ngay cả cha ngươi cũng thường xuyên khen ngợi, tương lai là rường cột triều đình. Dư gia tuy không phải nhà đại quan, nhưng cũng là nhà có gia giáo, khắp kinh thành điều kiện tốt như hắn không nhiều đâu. Không lo sớm, người khác gả vào mất ...
- Gả thì gả nha, con cũng không để tâm.
- Nói cho con biết, hôm trước mẫu thân đã gặp Dư phu nhân rồi.
Lý Minh Nguyệt giật nảy mình :
- A, mẫu thân gặp làm gì?
Tiểu Hồng bên cạnh vội nói :
- Dư phu nhân hỏi thăm tiểu thư đó, còn khen tiểu thư rất nhiều.
- Ta cũng chưa gặp bà ấy bao giờ, bà ấy khen ta cái gì được?
Lý phu nhân cầm tay Lý Minh Nguyệt nói :
- Ta và Dư phu nhân xem bát tự cho hai đứa, rất hợp đó, còn nói nếu năm nay cưới thì càng đại cát.
- Mẫu thââân ...
Lý Minh Nguyệt chán nản nói 2 chữ kéo thật dài.
Trong mắt Lý Minh Nguyệt, Dư Minh Sinh coi như nam nhân tài hoa nhất mà nàng gặp. Dư Minh Sinh hiện tại còn có một bộ thư pháp riêng, ngay cả Lý Thiên Tường cũng thi thoảng khen ngợi. Dư Minh Sinh làm người khá tốt, phong phạm tài tử, có điểm tự cao lánh đời một chút, âu cũng là bệnh chung của người có tài. Tài tử rõ ràng rất dễ được lòng giai nhân, có điều không phải lúc nào cũng đánh đâu thắng đó, đặc biệt đối với nữ nhân cũng có tài không kém như Lý Minh Nguyệt.
Lý phu nhân bỗng nói :
- Phải rồi, mấy ngày nữa có phải Gia Mẫn Đế Cơ mời con đi Chung Nam ngắm cảnh vẽ tranh?
- Vâng. Đế Cơ rất thích họa.
- Ừm, con thân thiết được với Đế Cơ là phúc cho nhà ta. Nhưng Hoàng ân tuy mênh mông, cũng rất vô tình, nói gì làm gì cũng phải cẩn thận. Ta định tuyển thêm một đứa nữ hầu cho con.
Lý Minh Nguyệt không hiểu hỏi :
- Thêm làm gì? Tiểu Hồng là được rồi.
- Không được, Tiểu Hồng tuy nhanh nhẹn tháo vát, nhưng quá yếu ớt, lỡ có chuyện không lo được.
- Chỉ đi với Đế Cơ một lát mà thôi, xung quanh đã có đầy hộ vệ trong cung, có thể có chuyện gì được chứ?
Nói thì vậy, Lý Minh Nguyệt cũng không để tâm lắm. Dù sao thêm một người, lại có bản lĩnh kỳ quái gì đó, nàng càng đỡ chán.
...
Lúc này, ở thư phòng của Lý Thiên Tường.
- Đại nhân, sắp tới thi lên Thượng xá, học sinh thấy hay là trong đề thi để chút liên quan đến Yên nghịch, như vậy cũng tiện bề đánh giá.
- Điều này rất dễ gây sóng gió. Cứ như mọi năm hỏi một chút điển tích điển cố là được rồi.
- Học sinh nghĩ đây là cơ hội để sĩ tử tỏ lòng trung quân ái quốc, nếu ngay cả điểm này cũng không có, làm sao thành trụ cột quốc gia?
Lý Thiên Tường chỉ nhâm nhi ly trà.
Dư Minh Sinh đang gắng thể hiện tấm lòng trung quân ái quốc, xem chừng muốn lấy lòng nhạc phụ tương lai.
Chẳng qua, Lý Thiên Tường tuy làm quan trong Quốc Tử Giám, nhưng lại không quá cứng nhắc bảo thủ.
Yên Vương tạo phản, triều đình chia phe phái, chủ chiến chủ hòa đều có. Nhưng người như Lý Thiên Tường lại nhiều hơn cả, đều cố gắng hạ thấp mình, cố gắng không tỏ thái độ nghiêng về bên nào.
Yên Vương là hậu duệ của Thái Tổ, căn cơ rất vững, thực lực lại không nhỏ. Ngay trong hoàng tộc quân đội không ít kẻ ngầm ủng hộ. Xác suất Yên Vương thành công không phải không có.
Nếu Yên Vương thực thành công, lên ngôi cũng không thể giết sạch triều đình, kiểu gì cũng phải dùng lớp quan lại cũ. Lúc này kẻ nào lỗ mãng hành sự, bày tỏ lập trường chống đối, lúc đó chắc chắn sẽ chết.
Lý Thiên Tường làm quan đã lâu, có ánh mắt và kinh nghiệm nhất định. Bản thân lão chỉ là Tư nghiệp, quan cư tứ phẩm, tại Quốc Tử Giám vẫn xếp dưới Tế tửu Phương Thế Khanh. Ngay cả lão Phương cũng nằm im chờ biến, lão Lý cũng chả dại gì đứng ra ý kiến ý cò.
Dư Minh Sinh lại khác. Gã tuy có thừa tài hoa, chẳng qua tính tình khá cô độc tự cao. Hơn nữa đang còn tuổi thanh niên, ngựa non háu đá thích thể hiện mình, gặp chuyện gì cũng muốn bình luận đưa ra ý kiến, ra vẻ trải đời. Đại khái chính là các “anh hùng bàn phím” thích bình luận chính trị trên mạng xã hội về sau.
Lý Thiên Tường cũng vì nhìn ra điểm yếu này của Dư tài tử, nên chuyện của cô con gái Minh Nguyệt lão tạm thời cũng không hết sức ủng hộ.
Lúc này, Lý phu nhân cười cười bưng bát canh đi ra nói :
- Lão gia, ngài xem đi, Minh Nguyệt làm chút điểm tâm, lại xấu hổ không dám ra, làm ta phải đem ra hộ nó.
- Phu nhân, phiền ngài quá. - Dư Minh Sinh nhanh chóng đứng lên nói.
Lý Thiên Tường chỉ cười khẩy, đứa con gái kia lão quá rõ, chưa nổ tung cái bếp là may, nói gì đến nấu canh.
Lý phu nhân xởi lởi nói cười :
- Minh Nguyệt ở Quốc Tử giám, lại phiền Dư học chính để ý giúp.
- Phu nhân yên tâm, tiểu chất nhất định để ý.
Dư Minh Sinh chắp tay, cố gắng bảo trì phong độ.
"Có ta làm Tư nghiệp, còn cần hắn đi để ý sao, thật là ..." Lý Thiên Tường vừa nghĩ vừa cắt ngang :
- Bà vào trong đi, chúng ta còn bàn việc lớn.
Nhìn qua Dư Minh Sinh, Lý Thiên Tường cũng thật ngao ngán. Cái tên thanh niên họ Dư này, tài thì tài thật, nhưng tán gái thì quá kém, so với lão Lý thời "phong vân" kém đến mười vạn tám ngàn dặm.
Nếu Dư tài tử chịu nói ra, lão Lý ngay lập tức sẽ kêu con gái ra cho mà tiếp chuyện, để lão còn vào ngủ. Chả lẽ còn bắt lão không không tự khênh con gái ra cho hắn?
Cũng khó trách Dư tài tử, gã điển hình thanh niên gương mẫu, tuy thèm đến chết vẫn ra vẻ ta đây đạo mạo. Xem ra cũng nên tặng cho Sinh ca một cái biệt hiệu, gọi “Sinh gương mẫu” đi.
Chẳng qua, Dư tài tử cũng không đến nỗi quá gỗ, nuốt nuốt chén canh xong liền lúng túng :
- Đại nhân, chẳng hay Minh ...
Chữ Nguyệt còn chưa nói ra, đã nghe Lý Thiên Tường hô to :
- Minh Nguyệt đâu rồi?
- A, đại nhân, học sinh chỉ là ...
Dư Minh Sinh vội can.
Lý Thiên Tường thì đã chờ đoạn này từ nửa canh giờ trước, vẫn nhiệt tình :