Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 190 : Biến số
Bên hông Phong Vân tơ lụa.
Một cỗ kiệu đỗ lại bên cửa, Tào quản sự vội niềm nở chạy ra đón tiếp.
- Lý tiểu thư, tiểu thư đã đến.
Lý Minh Nguyệt tuy không phải chủ của tiệm, nhưng Lăng Vân trước khi đi đã dặn dò qua, Tào quản sự không thể qua loa. Lý Minh Nguyệt ngoài là designer, còn là cái cây lớn cho tiệm dựa vào để kinh doanh.
- Vâng, đại tiểu thư đến Khai Phong có gửi thư về một lần, sau đó thì không có tin gì thêm, có lẽ đang bận rộn.
Lý Minh Nguyệt buột miệng :
- Vậy còn ... Lăng Phong?
- Lăng đương gia? Tiểu thư cũng biết, hắn đã không còn là chưởng quầy, nên tại hạ cũng không biết tin gì ...
Tào quản sự nói xong lại gãi đầu :
- Chẳng qua, tiểu thư có thể ghé sang chỗ mẫu thân hắn xem sao, có thể bên đó có tin tức của đương gia.
- Thôi bỏ đi.
Lý Minh Nguyệt lập tức phủ định, mặt cũng hơi đỏ lên.
Lão quản sự này nói linh tinh cái gì? Nàng là một đại cô nương, có thể đi ra ngoài thế này đã là kiêng kị đủ thứ, mới phải đến bằng cửa hông. Bây giờ còn kêu nàng đi gặp mặt một phụ nhân hỏi chuyện con trai bà, đây là ý tứ gì chứ? Mặc dù nàng cũng có nghe nói mẹ Lăng Phong đang bệnh nằm liệt giường gì đó.
Nghĩ đến tên kia, Lý Minh Nguyệt không khỏi thất vọng một chút.
Tuy mẹ nàng nói hắn ta du thủ du thực có hơi quá lời, nhưng bản thân Lý Minh Nguỵệt nàng cũng không muốn gả cho một tên nói đi là đi một cái biệt tích như vậy.
Tiến vào tiệm, Lý Minh Nguyệt liền hứng thú xem xét vài mẫu đồ mới, cũng nhất thời quên chuyện Lăng Vân Lăng Phong.
Mỗi khi Phong Vân ra trang phục mới, nàng đều đến lấy ngay để mặc trước tiên. Bây giờ giới tiểu thư phu nhân kinh thành đều đã biết nàng là nhà thiết kế thời trang, chủ nhân của mấy mẫu trang phục tân kỳ gần đây, thậm chí còn quen miệng gọi nàng là “biểu tượng thời trang”, khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Đang lúc Lý Minh Nguyệt hứng thú đánh giá tân phục, có tiếng ai đó :
- Cho hỏi ...
Lý Minh Nguỵệt quay lại, chỉ thấy có hai nữ nhân khá xinh đẹp đang lại gần mình :
- Tỷ có phải là tài nữ đại danh mãn kinh thành, Lý tiểu thư?
- Ta tên là Lý Minh Nguyệt, nhưng còn đại danh gì kia ...
Nữ nhân váy vàng liền lộ ánh mắt hâm mộ, thậm chí còn muốn chụp lấy tay Lý Minh Nguyệt :
- Đúng là tỷ rồi. Nô gia nghe nói mấy trang phục tân kỳ này đều do Lý tiểu thư phác họa, trong lòng hâm mộ không thôi. Mấy lần hỏi chưởng quầy hôm nào Lý tiểu thư đến, để còn nhìn ngắm một lần. Quả nhiên hôm nay được gặp rồi.
Lý Minh Nguyệt tuy rất cao hứng, nhưng cũng cố gắng khiêm tốn :
- Ta chỉ ... vẽ linh tinh mà thôi.
Hai cô gái kia liên tục xua tay. Mặc dù tuổi tác đều trạc Lý Minh Nguyệt, nhưng lại giống như tiểu nữ hài gặp được thần tượng, lập tức bám lấy Lý Minh Nguyệt hỏi han khen ngợi cả nửa canh giờ. Mãi cho đến khi Lý Minh Nguyệt nói đã muộn, bọn họ mới luyến tiếc rời đi.
Lý Minh Nguyệt lúc này mới hỏi Tào quản sự :
- Kia là khách quen của tiệm sao?
- Vâng, bọn họ là người của Thất Tú các. Mấy mẫu hàng mà Lý tiểu thư vẽ ra, bọn họ đều rất yêu thích, thường xuyên ghé hỏi. Còn hỏi thăm chuyện của tiểu thư, không tiếc lời khen tiểu thư là tài nữ đệ nhất.
- Vậy sao?
Lý Minh Nguyệt mỉm cười cao hứng. Thất Tú các thì nàng cũng biết. Chỗ này là địa điểm ca vũ nổi tiếng nhất Trường An, bên trong đều là các vũ cơ giỏi nhất kinh thành. Lúc tiệm khai trương, Lăng Vân chính là mời một nhóm vũ cơ từ chỗ này đến để “quảng cáo”. Không nghĩ đến nàng lại được bọn họ hoan nghênh như vậy.
Nàng lại nhìn sắc trời nói :
- Ta phải quay về. Nếu có tin tức của Vân tỷ, nhớ cho người đến Lý phủ báo một tiếng.
- Tiểu thư cứ yên tâm.
...
Kiệu của Lý Minh Nguyệt đã rời đi một đoạn, nhưng từ góc phố lại có hai đôi mắt dõi theo.
- Nàng ta là con gái của Tư nghiệp Quốc Tử Giám Lý Thiên Tường. Nàng ta quen biết với nữ lão bản tiệm này, còn là người thiết kế các mẫu trang phục cho tiệm. Theo thói quen, sau khi đến tiệm này lấy trang phục, nàng ta sẽ đến gặp một người.
Nữ tử còn lại liền nhíu mi khó hiểu :
- Nàng ta xưng là đệ nhất tài nữ, thiết kế trang phục, hay đến gặp ai đó cũng đâu có gì đặc biệt?
- Tỷ khoan vội, người mà nàng ta muốn gặp, là Triệu Gia Mẫn.
- Thất Đế Cơ?
Bọn họ hóa ra chính là hai nữ nhân vừa rồi còn tỏ vẻ hâm mộ Lý Minh Nguyệt. Thật không nghĩ đến lại là tiếp cận có ý đồ.
Đầu năm nay phàm nữ nhân xinh đẹp đều rất nguy hiểm.
Nữ tử váy lục nghĩ nghĩ gì đó, mới nói :
- Muội muốn từ chỗ nàng ta, tiếp cận Triệu Cát sao?
Nữ tử váy vàng liền gật đầu.
Nữ tử váy lục nghĩ một lúc, không cho là đúng nói :
- Không phải quá xa vời chứ? Cô ta chỉ là một tiểu thư con quan, ngay như cha cô ta cũng chỉ là quan ngũ phẩm, cả đặc quyền tiến cung cũng không có, có ích gì chứ?
- Như chúng ta nghe ngóng được. Mấy ngày nữa, Triệu Cát sẽ đi Chung Nam, đem theo cả vị Đế Cơ kia. Triệu Cát tuy thường xuyên xuất cung, nhưng đi đâu cũng có cao thủ hộ vệ, kín kẽ đến một con ruồi cũng không lọt vào được. Nếu như chúng ta có thể từ chỗ Lý Minh Nguyệt, tiếp cận vị Đế Cơ kia, biết đâu có cơ hội ra tay. Dù sao hiện tại cũng không có đợt tuyển cung nữ, không có cách nào vô thanh vô tức trà trộn vào cung.
Nữ tử váy lục ngẫm một lúc, gật đầu nói :
- Tuy có hơi lòng vòng. Nhưng cũng là một cách, chốc nữa trở về ta sẽ bẩm báo lên Đại tỷ định đoạt.
- Chỉ là, mấy ngày nay qua lại chỗ này, muội lại phát hiện một chuyện thú vị. Tiệm tơ lụa này, cũng không hề tầm thường.
- Có vấn đề đề gì sao?
Nữ tử váy vàng lại liếc về một hướng, nói :
- Tỷ nhìn thử cặp vợ chồng bán thịt ở cuối phố kia đi.
Ở cuối phố, giữa dòng người đúng là có một cặp vợ chồng trung niên bán thịt, nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt.
- Muội nghi ngờ chúng là mật thám.
- Mật Thám ty?
Nữ tử váy vàng trầm giọng :
- Hồi đầu muội còn nghĩ chúng theo dõi chúng ta, nhưng cẩn thận xem xét thì không phải. Bọn chúng đang theo dõi tiệm tơ lụa kia, còn cả căn tiểu viện bên cạnh. Muội chỉ kỳ quái là, một tiệm tơ lụa mà thôi, nghe nói đến từ Tô Châu, làm ăn cũng không tốt lắm, theo dõi làm gì chứ?
- Đám Mật Thám ty này ngay cả việc trong giang hồ võ lâm bọn chúng cũng phải quản, theo dõi khắp nơi cũng dễ hiểu thôi. Hơn nữa, theo dõi cũng không có nghĩa là kẻ địch, có khi là để bảo vệ.
- Bảo vệ?
Nữ tử váy lục lại quan sát cặp vợ chồng kia, thầm dự đoán nói :
- Xem ra là Khuyển tổ của chúng. Trở về tiện thể nhắc nhở các tỷ muội cẩn thận hơn. Chúng ta khó khăn lắm mới tạo dựng được cơ sở ở kinh thành, tuyệt đối không để đám mật thám kia đánh hơi tới.
- Muội biết rồi.
- Ừm, trước giờ chúng ta chủ yếu chỉ gặp phải Hổ tổ và Khuyển tổ, nhưng ta nghe Đại tỷ nói, chúng còn một tổ chỉ thi hành nhiệm vụ đặc biệt, kia mới là cao thủ của chúng.
Nữ tử váy vàng hơi không phục nói :
- Chúng ta ám sát Triệu Cát, còn không đủ đặc biệt sao?
- Cái này ta cũng không rõ. Đại tỷ nói, có lẽ còn có thế lực khác khiến Mật thám ty chúng phải phân tán lực lượng. Dù sao, muốn Tống đình sụp đổ cũng không chỉ có mỗi chúng ta.
Xem ra lại là một nhóm người muốn phản loạn.
...
Lát sau.
Thất Tú các.
Thất Tú các là địa phương VIP, giá cả cũng VIP đến cắt cổ. Muốn vào lầu một xem ca vũ đã phải tốn tới thiên kim. Còn như lầu hai lầu ba, thì phải có thân phận trâu chó mới được, cho dù có nhiều tiền cũng không thể lên.
Chỗ này lại là lầu cao nhất. Cả lầu chia thành nhiều gian phòng, phòng nào cũng trang hoàng xa hoa, nhưng tất cả cũng chỉ phục vụ cho một người. Đây cũng là nơi thần bí bậc nhất Trường An. Số người từng ghé vào chỉ e còn ít hơn cả tẩm cung Hoàng hậu.
Lúc này trong phòng lớn, nữ chủ nhân đang ngồi quay lưng, chỉ lộ ra bờ vai mảnh khảnh trắng nõn, bên cạnh nàng ta là nữ nhân váy lục.
- Ừm, ta biết rồi, lần này ta sẽ đi.
- Tỷ đích thân tham gia sao? Tỷ là Các chủ, như vậy có quá nguy hiểm không?
- Lần này nếu như để tỷ muội khác trong các đi, chỉ sợ xong chuyện liền dễ dàng bị tra ra.
Nữ tử đang ngồi kia, hóa ra là Các chủ Thất Tú các, tên Kỷ Yên Nhiên.
Nàng ta gần như chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, nhưng tiếng tăm của nàng thì không hề thua kém bất kỳ tài nữ nào, thậm chí còn mang màu sắc thần bí. Sức thu hút có lẽ chỉ kém đương kim Hoàng hậu.
Nghe nói năm đó có một họa sĩ nổi danh đến Thất Tú các giải trí, may mắn bắt gặp bóng dáng nàng ta ở lầu cao. Trở về hắn nhớ lại, vẽ thành bức "Họa Các tiên tử". Bức tranh này ngay trong lần trưng bày đầu tiên đã bị đánh cắp, từ đó đến nay không ai biết tung tích. Nghe nói giá trị của nó trong giới săn đồ đã lên đến ngàn lượng hoàng kim.
Giới thượng lưu từ đó biết ở lầu cao nhất Thất Tú có một vị nữ chủ nhân, nhưng không kẻ nào gặp mặt được. Thậm chí không ít giang hồ cao thủ từng liều lĩnh đột nhập, kết cục hôm sau đều phơi thây giữa phố. Về sau giang hồ đành lấy luôn "Họa Các tiên tử" đặt cho nàng ta, nhưng tuyệt nhiên không còn ai có ý tìm hiểu.
Còn vì sao bí ẩn mà người ngoài vẫn biết tên nàng ta?
Điều này cũng nhờ một viên quan bên Công bộ. Dù sao cơ sở kinh doanh cho dù có che dấu thế nào cũng phải đăng ký tên tuổi với quan phủ đàng hoàng, bằng không thành kinh doanh ngầm, lập tức bị dọn dẹp ngay. Vì vậy tên của lão bản Thất Tú các mới bị lộ ra.
Kỷ Yên Nhiên, tên nàng khiến các sắc lang kinh thành đều ngày đêm mơ mộng. Thất Tú trong Thất Tú các, mỗi người đều xinh đẹp như tiên. Đại tỷ của bọn họ chắc chắn không thể kém.
Chỉ nghe Kỷ Yên Nhiên cất giọng lạnh nhạt :
- Nữ nhân trong phòng muội, còn muốn ở đây đến khi nào nữa?
Nữ tử váy lục liền ngập ngừng :
- Đó là ... tỷ tỷ của muội.
- Lúc trước nhập các, muội chưa từng nói mình có tỷ tỷ nào.
Nữ tử váy lục giọng mềm nhũn :
- Tốn kém bao nhiêu muội trả là được.
- Vấn đề không phải tiền bạc, muội cũng biết Thất Tú chúng ta ...
- Tỷ yên tâm. Thanh Nghi tỷ ấy tuy hơi lạnh lùng một chút, kỳ thực tâm địa rất tốt, chẳng qua ít nói chuyện ít tiếp xúc mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì ảnh hưởng đến chúng ta đâu. Tỷ không biết thôi, người trong thiên hạ nói chuyện được với tỷ ấy không đến mười người đâu.
- Thật vậy sao? - Giọng Kỷ Yên Nhiên hơi bất mãn.
Trác Quân Như cười khổ, vừa rồi câu cuối đáng ra không nên nói.
Mấy tháng trước có một người bạn từ cố hương tìm đến xin trú tạm, Trác Quân Như liền để nàng ta ở luôn trong phòng mình. Dù sao phòng nàng rộng, bình thường nàng còn phải lo sự vụ cũng chẳng có ai dùng, thêm một vị tỷ muội cũng không hề gì, hơn nữa đêm về lại có thêm người tâm sự thôi.
Chỉ là lại khiến đại tỷ Kỷ Yên Nhiên không vui.
Lý do thì Trác Quân Như có thể đoán ra.
Bấy lâu Yên Nhiên tỷ tự phụ mình xinh đẹp cao quý không thể chạm, chẳng ngờ ngay trong Thất Tú xuất hiện một vị còn thoát tục hơn cả nàng ta, lại ăn không ngồi rồi, đại tỷ có lẽ là ghen tị.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 191 : Hắn ta là ai?
Trác Quân Như vừa rời phòng, cạnh Kỷ Yên Nhiên xuất hiện một nữ nhân bịt mặt chắp tay :
- Đại tỷ, có tin tức Đại Danh.
Kỷ Yên Nhiên tiếp nhận mật thư, đọc một lúc hai mắt liền lộ vẻ lo lắng :
- Bích cô cô bị truy sát? Tin tức sau đó thì sao?
- Tin cuối cùng là Hoa phủ bị niêm phong, cả hai mẹ con đều không rõ tung tích.
Kỷ Yên Nhiên mãi lúc này mới đứng dậy quay lưng lại, đi đi lại lại.
Chỉ thấy dung nhan nàng hài hòa tuyệt mỹ. Khó trách người ta gọi là “tiên tử”.
Có điều, ngũ quan lại có điểm gì đó tựa Văn Thành Bích. Chẳng qua có lẽ vì ít tuổi hơn, hơn nữa xem chừng còn là một xử nữ, ở nàng ta thiếu đi một chút phong tình ngọt ngào, bù lại là nét thanh xuân tươi mới, nhưng cũng là một chín một mười.
Mặc dù người ở đây đều gọi nàng là đại tỷ, kỳ thực nhìn dung nhan nàng hiện tại mà nói, cùng lắm chỉ mới xấp xỉ 20, thậm chí còn trẻ hơn Trác Quân Như vừa lúc. Danh xưng đại tỷ có lẽ vì thân phận của nàng ta.
Chỉ nghe Kỷ Yên Nhiên lẩm nhẩm nói :
- Cô cô xưa nay hành động cẩn trọng, lại mang trên mình thần công, làm sao lại rơi vào tình huống này? Hy vọng nàng ấy vẫn chưa để lộ ra thân phận thật.
Nói xong nàng phân phó :
- Ngươi cho người liên hệ với Trường Phong tiêu cục, chỗ đó cung cấp tài nguyên cho cô cô, nhất định cô cô sẽ để lại tin tức.
Nữ tử thủ hạ cònn chưa kịp lĩnh mệnh, nàng đã phất tay :
- Từ từ, bỏ đi. Đang thời điểm nhạy cảm, nay mai còn có nhiệm vụ, liên hệ lúc này chỉ sợ đám Mật Thám ty kia sẽ lần ngược ra chúng ta. Tạm thời tĩnh lặng, cắt mọi liên lạc.
Nữ tử bịt mặt lại hỏi :
- Việc này có phải báo lên trên hay không?
- Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến đại sự, không cẩn thận tạo dựng bấy lâu sẽ bị đổ theo, đương nhiên phải báo. Có điều có lẽ bề trên cũng biết rồi.
...
Cùng lúc, ở khuê phòng của Yến Tú Trác Quân Như.
Nhìn bóng một người đang ngồi sau tấm rèm mỏng, Trác Quân Như liền nhoẻn miệng trêu đùa :
- Trời, ai kia? Còn đâu là Thần Cung Cung chủ cao quý thánh khiết nha, muội còn tưởng khuê phòng oán phụ nào đó.
- Muội về rồi à?
Một giọng nói như tiên âm nhẹ vang lên.
Trác Quân Như nhẹ nhàng tiến vào, vén rèm lên cao.
Chỉ thấy ngồi bên trong là một nữ nhân, váy sa trắng tựa tuyết, không khác nào tiên nữ giáng trần.
Là Liễu Cung chủ Liễu Thanh Nghi, nàng hóa ra vẫn ở kinh thành.
Trác Quân Như lúc còn thiếu nữ từng ngẫu nhiên quen biết Liễu Thanh Nghi. Thần Cung xảy ra biến cố, Liễu Thanh Nghi lên Cung chủ, hai bên dần ít qua lại, Trác Quân Như về sau đến Trung nguyên, không biết vòng vèo thế nào lại ở tầng năm Thất Tú các.
Liễu Thanh Nghi rời chỗ Lăng Phong không phải vì vướng mắc gì, mà nàng biết mình đã bị cao thủ để ý. Không loại trừ người đó chính là Kha lão, hôm đó Lăng Phong đã dẫn Kha lão về nhà.
Liễu Thanh Nghi bỏ đi, tìm đến Thất Tú lánh tạm chỗ Trác Quân Như.
Chỉ là, lúc này Liễu Thanh Nghi bỗng đặt một lên bụng, nơi đó đã nổi hẳn lên thành một đường vòng cung tròn trịa.
Nàng, có mang rồi?
Bụng Liễu Thanh Nghi đã nhô ra thấy rõ, sinh linh bên trong hình như cũng đã bắt đầu đạp lung tung.
Khuôn mặt nàng giờ đây cũng không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, thay vào đó là vẻ ôn nhu thánh thiện, một người mẹ nhân từ. Nàng lúc bình thường đã đẹp tựa thần tiên, bây giờ thì đã không còn giấy bút nào tả nổi.
Lại không biết tên chết toi nào may mắn như vậy, khiến đỉnh đỉnh Liễu Thanh Nghi chấp nhận sinh con cho hắn, cần nêu tên ra để nam nhân thiên hạ phun comment dìm chết.
- Tỷ nghĩ nó là nam hay nữ?
- Ta muốn là nữ.
Trác Quân Như ngồi xuống, tay giúp Liễu Thanh Nghi gấp vài món đồ nhỏ nhặt, hỏi :
- Tỷ đã đặt tên cho nó chưa vậy?
- Ừm, Như Vân.
- Như Vân? Tên cũng thật đáng yêu. Tương lai Vân Nhi chắc chắn cũng là đại mỹ nữ rồi.
Liễu Thanh Nghi ánh mắt từ ái nhìn xuống, lại đưa tay nhè nhẹ vuốt bụng.
Trác Quân Như cũng như bao nữ nhân khác, rất hứng thú với thai nhi, hơi cúi xuống đùa nói :
- Vân Nhi nhanh xuất hiện nha, dì chờ mệt lắm rồi đây. Đợi ngươi sinh ra, dì sẽ dạy cho ngươi múa hát, đảm bảo sẽ là đệ nhất thiên hạ.
- Người của Thần Cung, làm sao lại đi học múa?
Liễu Thanh Nghi cất tiếng, nhưng giọng nói nhẹ nhàng tựa mây, không có nửa điểm giận dỗi.
- Nữ nhân nha, phải yểu điệu một chút, chứ đánh đánh đấm đấm, nam nhân nào ...
Nói nửa chừng Trác Quân Như biết mình lỡ miệng, cười bổ sung :
- Tất nhiên, xinh đẹp tuyệt trần như tỷ tỷ, không tính, không tính.
- Vậy ý muội là con ta sẽ không đẹp sao?
- Không có. Ài, muội xin lỗi, được chưa? Mà nói nha, tỷ không thấy mình gần đây rất ... lạ sao?
- Ta có gì lạ? - Liễu Thanh Nghi hỏi lại.
- Hìhì, thôi không nói. Kẻo lại bảo muội lắm chuyện.
Trác Quân Như bận rộn một lúc, lại không nhịn được hỏi :
- Tỷ cứ như vậy mà sinh nó ra sao? Vậy còn ... Dù sao cũng nên thông báo cho hắn biết.
Liễu Thanh Nghi nghĩ gì đó, gương mặt tuyệt trần của nàng thoáng qua vẻ lạc lõng :
- Không cần thiết, người cha này, có cũng như không.
Liễu Thanh Nghi nói xong đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Trác Quân Như cũng không gượng hỏi thêm, nhưng vẫn lẩm bẩm :
- Là ai được đây? Không lẽ thiên hạ đệ nhất cao thủ? Cũng chỉ người như vậy mới khiến Liễu tỷ tỷ chấp nhận đi. Thật muốn gặp hắn xem thế nào ...
Liễu Thanh Nghi là cao thủ, lời của Trác Quân Như nàng đều nghe rõ mồn một. Nàng liền trầm giọng :
- Quân Như. Từ nay trở đi, muội không được nhắc đến kẻ kia, đặc biệt là trước mặt Vân Nhi.
- Tỷ tỷ, chúng ta có thể không nói. Nhưng đứa trẻ này lớn lên, chắc chắn sẽ thắc mắc. Đến lúc đó thì làm sao?
- Coi như ... hắn đã chết.
Trác Quân Như lắc lắc đầu, đây không biết là lần thứ mấy câu chuyện dừng ở chỗ này.
Trác Quân Như cũng có thể lý giải tâm tư của Liễu Thanh Nghi. Nàng ấy không muốn nhắc tới người kia, có thể có rất nhiều nguyên do. Nhưng một trong số đó, có lẽ vì nàng muốn bảo vệ con gái, thậm chí bảo vệ cả kẻ kia.
Cung chủ không thể bị vấy bẩn, đó là quy tắc tối thượng của Thần Cung. Một khi Cung chủ vi phạm, ngôi vị Cung chủ sẽ bị tước là điều không tránh khỏi, đứa con của họ cũng sẽ chịu chung số phận, bị quản thúc cả đời. Còn kẻ khiến Cung chủ mang thai, sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Thần Cung.
Thần Cung là thế lực bí mật nhất nhì võ lâm, nhờ vào y thuật cao minh còn hảo hữu cùng đủ loại siêu thế lực. Một khi Thần Cung có chuyện, chỉ e chưa có lời đã có người chạy đi làm trước. Bởi thế, nghe đến Thần Cung, ngay cả Thiếu Lâm Toàn Chân cũng vô cùng e ngại, cũng chỉ cỡ Ma môn Ma Giáo siêu cấp thế lực mới dám sờ vào Thần Cung.
Nói ngắn gọn, đã bị Thần Cung truy, coi như chữ chết đã viết sẵn lên người, thậm chí chết rất thảm.
Tên kia, nếu không muốn chết, có lẽ chỉ còn một con đường. Nếu hắn có thể trước khi bị tóm trở thành cự đầu võ lâm, một tay che trời, đủ khả năng chống lại Thần Cung, nói không chừng có thể lật ngược quy tắc, biến không thể thành có thể.
Không biết chừng, chính Liễu Thanh Nghi cũng đang âm thầm chờ điều đó.
Chỉ là, hắn, liệu có thể không?
Nói lại, tên nào kia còn đang hôn mê, căn bản chẳng biết mình đã có con đầu lòng.
Trác Quân Như nghĩ gì đó nói :
- Tỷ chấp nhận sinh nó ra, không lẽ muốn nó ... kế thừa chức Cung chủ sao?
- Ừm. - Liễu Thanh Nghi chỉ gật đầu nhẹ.
Đây cũng chính là lý do vì sao nàng chấp nhận sinh con.
Lúc trước chưa biết mình có thai, Liễu Thanh Nghi để lại cho Lăng Phong một bộ mật tịch tối thượng về luyện khí cũng vì lý do này. Thù sư môn chưa trả, vậy mà dính vào sự việc kia, nàng muốn ủy thác lại cho Lăng Phong, nói đúng hơn là bắt hắn luyện võ nhanh nhanh, rồi chịu trách nhiệm thay nàng.
Có điều khi biết mình có thai, Liễu Thanh Nghi đã thay đổi suy nghĩ.
Lúc này Liễu Thanh Nghi nếu trở về, chưa nói có về được hay không. Kể cả về được, chức Cung chủ Thần Cung của nàng chắc chắn sẽ bị phế, thậm chí võ công cũng sẽ buộc phải tự hủy bỏ.
Nàng muốn sinh đứa con này ra, nếu là con gái, nàng sẽ truyền hết võ công lại cho nó, dẫn về Thần Cung. Có một vài tuyệt kỹ bí mật chỉ Cung chủ được truyền thừa, nếu con gái nàng đã được truyền lại, các Trưởng lão có lẽ cũng đành phải chấp nhận.
Còn nếu sinh ra con trai, Liễu Thanh Nghi tạm thời chưa nghĩ ra sẽ làm gì. Có lẽ nàng sẽ âm thầm nuôi khôn lớn, luyện khí luyện thần cho nó, đi tìm Lăng Phong "đòi nợ thay mẹ" cũng nên.
Liễu Thanh Nghi bỗng nói :
- Sinh xong ta sẽ đi ngay, sẽ không làm phiền muội nữa.
Trác Quân Như vội cười đùa :
- A, muội thật là vinh hạnh nha, được Liễu Cung chủ quan tâm.
Nói xong thấy Liễu Thanh Nghi thực sự nghiêm túc, nàng cũng đành nghiêm túc theo :
- Vậy thì không cần đâu, tỷ và Vân Nhi cứ ở đến khi nào cũng được. Có tỷ làm bạn muội vui còn không kịp. Muội còn muốn dạy ca vũ cho Vân Nhi nữa mà. Vân Nhi lớn lên sẽ phải tài mạo song toàn, văn võ đều đệ nhất mới được.
Liễu Thanh Nghi chỉ lắc đầu.
Trác Quân Như ngừng cười, nàng biết Liễu Thanh Nghi đã quyết thi căn bản không cản được, nàng ấy muốn đi là đi, nhún người một cái đã đi cả dặm.
Liền nói :
- Tỷ nếu muốn đi, chỉ hai mẹ con thì không tốt. Ít nhất cũng phải có cao thủ hộ tống.
Liễu Thanh Nghi trầm mặc, đây cũng là chuyện nàng nghĩ lâu nay. Liên hệ Thần Cung là không thể.
Trác Quân Như nói :
- Thất Tú các bọn muội tuy cũng có cao thủ, nhưng có thể bảo hộ tỷ thì sợ là không có ai. Hay là nhờ đến cao thủ Trung nguyên? Gần đây có Toàn Chân ...
- Cao thủ Toàn Chân?
Liễu Thanh Nghi lắc đầu.
Lần trước chẳng phải một trong Thất Tử Toàn Chân cũng có mặt, đòi thế thiên hành đạo giúp nàng chống Ma môn đó sao, rút cục cầm cự chưa đến một chén trà đã cong mông về giáo dưỡng thương.
Nếu là người khác, nghe đến “cao thủ Toàn Chân” có thể sẽ thấy kính sợ. Nhưng Liễu Thanh Nghi thì khác, nàng là tồn tại siêu phàm, nàng nhìn các môn phái võ lâm như Cái bang Toàn Chân, không khác gì nhìn mấy đứa trẻ con chơi đùa đánh lộn. Tầm cỡ như Vương Viễn Tri, hay Tiêu Phong lúc trước, họa may mới lọt được vào pháp nhãn của nàng.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 192 : Kết minh
Chung Nam sơn, tổng đà Toàn Chân.
Điện Tam Thanh.
Tam Thanh là điện uy thế nhất Thiên Nhai Phong, thường được Toàn Chân dùng vào việc tiếp khách quý.
Lúc này trong điện có hai nhóm người đang ngồi trà bánh.
Dương Thanh Phong ngồi ở ghế chủ tọa, đưa tay vuốt râu, mặt hồng hào tự đắc. Nói mới nhớ, mới tháng trước Đại hội Luận kiếm, Dương Thanh Phong vẫn mày râu nhẵn nhụi, không hiểu thế quái nào bây giờ đã dài như vậy.
Chỉ nghe y hắng giọng :
- Mã Trưởng lão từ xa đến đây, tinh thần vẫn tráng kiện, không hổ Đại Trưởng lão Cái bang.
- Không dám không dám, Dương Đạo trưởng đã lâu không gặp, vẫn trẻ trung như xưa.
Hóa ra nhóm bên dưới là người của Cái bang, đến từ Tế Nam Sơn Đông.
Người ngồi giữa là Mã Tịnh Sinh, Chấp pháp Trưởng lão Cái bang, xung quanh y chừng chục đệ tử. Chấp pháp là một trong ba Cửu Đại Trưởng lão có quyền nhất ở Cái bang.
Dù nói Cái bang là chỗ của ăn mày toàn thiên hạ, nhưng nhìn vào nhóm này, nếu bọn họ không nhận mình là người Cái bang, quần chúng còn tưởng thương nhân nhà nào đi buôn. Mã Tịnh Sinh ăn mang sạch sẽ, trường bào màu xám, đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt chỉ hơi gầy chút đỉnh, nhìn chả có gì là ăn xin cả. So với họ Dương ở trên, kém chút thần tiên, bù lại được chút phong trần.
Nhân tiện có mặt Cái bang, nói một chút tin tức võ lâm.
Võ lâm Trung nguyên bang phái nhiều vô kể, tuy có thể lấy hẳn truyện Kim Dung Cổ Long ra làm quy chiếu, thực chất cũng không giống 100%, có rất nhiều điểm khác biệt.
Môn phái nhất lưu có thể tạm chia thành ba nhóm.
Nhóm Phật gia, gồm có Thiếu Lâm Sùng Thánh Ngọa Long làm 3 đại diện, nằm xung quanh Trường An Lạc Dương.
Không giống như phim ảnh thời sau, Thiếu Lâm tự khá đóng cửa với bên ngoài, cái gọi là Thiếu Lâm bắc đẩu võ lâm lại càng không. Nếu nói võ công Phật gia, thì như Lăng Hổ từng nói, Đại Lâm tự mới là nổi tiếng hơn cả, chỉ tiếc là đã bị diệt tự. Còn Sùng Thánh Ngọa Long nổi tiếng lại không phải vì võ công, mà vì có quan hệ với triều đình, bản thân Ngọa Long tự còn do Hoàng tộc lập ra.
Nhóm Đạo gia nội bộ chia làm hai tông, Nam tông do Chính Nhất giáo Long Hổ sơn ở Giang Nam làm chủ, Bắc tông do Toàn Chân giáo Chung Nam sơn làm chủ. Hai tông này đối lập nhau kịch liệt. Chính Nhất giáo, cũng chính là Thiên Sư đạo, từ thời Minh bị triều đình càn quét yếu hẳn, rất ít lộ diện, cho nên hiện Đạo giáo Bắc tông mạnh hơn.
Nhóm thứ ba tạm coi Trung lập, đại diện có thể kể đến Cái bang Sơn Đông và Đường môn Kiếm Nam. Một cái xưng "Thiên Hạ Đệ Nhất Bang", một cái xưng "Thiên Hạ Đệ Nhất Môn".
Nhân số Đường môn dù kém Cái bang, quy mô lại hơn hẳn. Bên dưới Đường môn có cả loạt bang phái khác núp bóng, chân rết khắp nơi, trong khi Cái bang khá đơn độc. Lấy chuyện Như Vân sát thủ của Lăng Phong mà nói, chúng xâm nhập Sơn Đông Hà Bắc bên Cái bang không biết gì, nhưng đổi lại nếu chúng muốn vào Kiếm Nam, vừa thò chân vào người Đường môn đã biết ngay.
Cái bang qua lại với cả hai nhà Phật Đạo, hơi nghiêng về Đạo gia hơn, nhất là Bắc tông Toàn Chân. Bản thân võ công Cái bang cũng có hơi hướng Đạo giáo khá nhiều, nghe đâu bang chủ Cái bang và chưởng giáo Toàn Chân còn là thâm giao.
Toàn Chân được Hoàng đế để mắt, phát triển nhanh chóng. Nhưng ngược lại cũng bị các môn phái võ lâm xem thường. Bởi xưa nay giang hồ và triều đình không ưa nhau.
Toàn Chân bị Ma môn sờ đến, xem chừng cảm thấy bám vào triều đình lúc nguy nan cũng khó xoay sở. Vì vậy lần này Toàn Chân giáo mới muốn kết minh Cái bang, lôi kéo quan hệ.
Mã Tịnh Sinh bên ngoài cười bên trong lại chửi thầm.
Tế Nam Trường An cách nhau cả ngàn dặm, cong mông đi cả tuần lễ mới tới, chưa kể tránh chiến trường phải đi vòng, đến thần tiên cưỡi mây cũng mệt nói gì y cưỡi ngựa, cả người còn đang ê ẩm. Đã vậy đến Toàn Chân không sắp phòng mát-xa thì thôi, còn kêu cái gì "tinh thần tráng kiện", báo hại lão Mã phải gắng gượng ưỡn ngực thể hiện.
Hai người Dương Mã vừa qua lại được mấy câu, một đệ tử Toàn Chân đã chạy vội vào :
- Sư phụ, bên điện Thái Hòa cho gọi.
- Ừm. - Dương Thanh Phong gật đầu, vẫy vẫy tay.
Phía Cái bang hơi sượng mặt.
Dương Thanh Phong đạo mạo đứng lên, chắp tay lên cao nói :
- Mã Trưởng lão, thật ngại quá, Đạo Quân có chỉ dụ, bần đạo không thể không đi a.
- Haha, Dương Đạo trưởng quá khách khí rồi. Quý giáo được Hoàng đế để mắt tới, quả hồng phúc tề thiên, không giống Cái bang chúng tôi ...
Hai bên cười nói tiễn đưa vui vẻ, trong lòng đều có quỷ.
Hôm nay Toàn Chân mời khách, lấy lý do Ma môn xâm nhập Trung Nguyên, muốn cùng võ lâm chính phái các nơi bàn kế hoạch ngăn cản. Cái bang từ tận Sơn Đông đến ước hẹn, vừa đến ngồi chưa nóng mông đã bị Dương Thanh Phong lấy cớ bỏ ở phòng khách, không bực không được.
Dương Thanh Phong đi khuất, một đứa đệ tử Cái bang phía sau nhịn không được thầm thì :
- Hừ, đám mũi trâu. Đại Trưởng lão, theo đệ tử thấy, tên họ Dương rõ ràng sắp đặt sẵn thời gian cả rồi, canh đúng lúc chúng ta đến thì bày trò này, muốn thể hiện với chúng ta mà thôi.
- Ngươi cho là ta không thấy sao?
Mã Tịnh Sinh mặt không đổi sắc vẫn nhâm nhi trà.
- Đệ tử không dám, có điều chẳng lẽ chúng ta vẫn ngồi đây chờ?
- Không chờ thì làm gì? Chạy qua so đo với Hoàng đế?
Tên đệ tử cười trừ.
Mã Tịnh Sinh tiếp tục :
- Ngươi nếu ngồi không yên có thể ra ngoài.
Tên kia mừng rơn, gã quả thật ngứa ngáy vô cùng.
Chung Nam sơn tuy ngoại vi Trường An cả mấy chục dặm, nhưng dù sao cũng tính là "đất kinh thành". Đám Cái bang này ở tận Sơn Đông vùng sâu vùng xa, xin xỏ mãi mới được đi cùng trưởng lão chuyến này, cứ thế này về lại tổng đà làm sao "chém gió" với huynh đệ được?
Mã Tịnh Sinh nói ra sau :
- La Liệt, đi theo quản thúc các sư đệ. Hóa Sinh, ngươi cũng đi theo, dù sao cũng là người kinh thành, có gì nhắc nhở đồng môn.
- Đệ tử đã biết.
Tên kia chính là Trương Hóa Sinh, từng cùng ăn xin với Tiểu Hoa. Ngày trước Lăng Phong Tiểu Hoa đi tìm nhau đều gặp chính tên này hỏi chuyện, lúc đó Trương Hóa Sinh vẫn là đệ tử ký danh Cái bang.
Cái bang phân đà có ở khắp nơi, nhưng mạnh nhất tập trung ở khu đông bắc giáp với Kim Liêu. Trường An là đất của Hoàng đế, không thể để ăn mày tràn ngập làm "xấu mặt quốc thể", bởi vậy đệ tử Cái bang ở Trường An bị chèn ép nhiều, không có cao thủ tọa trấn.
Gần đây tình hình hỗn loạn phát sinh, Mã Tịnh Sinh theo ý Hồng bang chủ cất công đến Trường An, không chỉ để gặp mặt Toàn Chân giáo, còn muốn nhân đây dựng lại phân đà ở kinh đô, Trương Hóa Sinh là nhân tuyển đang được chọn lựa cất nhắc lên.
...
Quảng trường Vô Cực.
- La sư huynh, bây giờ đi đâu?
- Sang cái gì điện Thái Hòa xem thử.
Trương Hóa Sinh vội cản lại :
- Ấy, không được. Nghe nói chỗ đó là chỗ của Hoàng đế a.
- Thì sao? Ta chỉ muốn nhìn thử thôi, cũng không phải muốn gặp lão ta?
- Chỉ là ...
Một đứa bên cạnh khó chịu :
- Làm sao? Trương sư đệ được sư phụ yêu mến, không xem La sư huynh vào đâu nữa rồi?
- Ài, các sư huynh, đệ chỉ muốn tốt thôi mà ...
Trương Hóa Sinh cười khổ.
Trương Hóa Sinh ăn xin ở kinh thành, một tháng cũng chục lần bị quan quân đánh đập, dần sợ uy nghiêm của triều đình. Không giống như Sơn Đông, chỗ đó quản lý lỏng lẻo, lại sân nhà của Cái bang, đám huynh đệ không coi Hoàng đế vào đâu.
Vừa rẽ vào một chốc, đám Cái bang đã bị chặn lại :
- Dừng lại, các ngươi là ai?
- Chúng ta sao? Khách quý của Toàn Chân các ngươi.
Một tên đệ tử tuần tra cười khểnh :
- Khách quý? Ta chỉ nghe nói sáng nay có một đám ăn mày lên núi, còn chưa nghe đến cái gì khách quý?
- Ngươi ... - Vài tên đệ tử Cái bang bước ra trước.
La Liệt cười cười :
- Ra vậy. Hóa ra chỗ Thái Hòa kia là ăn mày đến sao? Ta còn tưởng thần thánh phương nào, muốn qua đó xem cơ đấy.
Tất cả xanh mặt, tên đạo sĩ Toàn Chân mặt tím tái mắng :
- Ngươi, hỗn lão, dám khi quân phạm thượng?
- Ngươi cũng không phải hộ vệ cho Hoàng đế, ra vẻ cái gì? Ta cứ nói đấy ...
- Sư huynh ...
Trương Hóa Sinh mồ hôi nhỏ giọt nhắc nhở.
La Liệt vẫn không buông tha :
- Lại nói, cùng là người giang hồ, một bên quang minh lỗi lạc, một bên chó săn triều đình, còn bày đặt muốn đại diện cho võ lâm. Ta phi ...
Nhóm đệ tử tuần tra Toàn Chân đều đã cho tay vào kiếm, một mảnh tức giận, không khí căng thẳng.
Đúng lúc này :
- Có chuyện gì?
Chỉ thấy một nhóm đệ tử mặc đồ nội tu xuất hiện.
Tên đạo sĩ tuần tra vội nói :
- Trương sư huynh, mấy tên ăn mày này, không biết trời cao đất dày muốn xông qua điện Thái Hòa, bọn đệ muốn cản lại, chúng còn gây sự?
Trương Hóa Sinh vội sửa chữa :
- Bọn ta còn chưa làm gì cả mà ...
Trương Sư Chính nhìn lại, gã cũng biết hôm nay Cái bang làm khách ở đây. Gã nhìn La Liệt nghĩ gì đó nói :
- Ngươi là La Liệt?
- Cũng khá, biết cả tên ta. Ngươi họ Trương sao? Vậy chắc là Trương Quân Bảo. Ta cũng đang muốn tìm gặp thỉnh giáo, xem thử Toàn Chân Cái bang ai hơn ai.
Trương Sư Chính mặt tím lại, gã nhắc tên La Liệt là nể mặt đối phương, chẳng ngờ bị chơi lại một vố đau.
Sư huynh đệ ở Toàn Chân đều biết Trương Sư Chính không ưa Trương Quân Bảo, thậm chí đố kỵ vô cùng, hầu hết biết ý đều ngại nhắc tên Quân Bảo trước mặt gã. Chẳng ngờ đám Cái bang này không rõ "vô tình hay cố ý" còn lôi ra.
Trương Sư Chính gằn giọng :
- Hừ, ta cũng không phải tên Quân Bảo gì kia. Các ngươi đây là muốn gây sự đúng không?
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 193 : Hoàng đế triệu kiến
La Liệt là Chấp Bổng Đệ tử, hàng Lục Đại, chỉ kém một nấc lên Thất Đại đã là Trưởng lão. Bản thân La Liệt còn là đệ tử ưu tú nhất ở Cái bang hiện tại, từng được Bang chủ đích thân chỉ điểm.
La Liệt nhếch mép thú vị, hô :
- Lên!
Chỉ là, Liệt ca chỉ nói chứ không động, chỉ nhìn chúng sư đệ lên.
Nói La Liệt nhát chết cũng không phải, thực tế cả Toàn Chân lẫn Cái bang đang dùng trận pháp đối chọi nhau. Chỉ là Trương Sư Chính nắm vị trí chủ công bên Toàn Chân, nhưng bên Cái bang chủ công không phải La Liệt, mà thuộc về một người đầu lún phún tóc.
Lý do thứ hai, La Liệt gây sự là có mục đích. Gã đã được dặn dò từ trước, muốn thử tu vi đệ tử Toàn Chân một chút.
Mặc dù hai bên quen biết nhau, nhưng đều là võ lâm chính phái. Thứ hai vị trí cách quá xa nhau, gần như chưa qua lại giao lưu bao giờ. Cái bang lịch sử trăm năm, nhưng bị triều đình chèn ép phải chạy đến tận Sơn Đông mới sống nổi, thu nhập cũng chẳng lấy gì làm cao. Trong khi Toàn Chân lại được triều đình cưng chiều, tiền hương hỏa nhiều như mây, trong mắt Cái bang chính là đối lập.
Lần này Cái bang nhận lời qua đây, cũng không phải toàn ý một hợp tác. Nói trắng ra, có cái vẹo gì mà hợp tác kết minh đâu? Chẳng qua, Toàn Chân là thổ địa cạnh kinh thành, Cái bang muốn dựng phân đà, cũng nên qua chào hỏi cái mà thôi.
Mà “chào hỏi” trong giang hồ, không đánh vài cử là không được.
Trương Sư Chính khinh bỉ nói :
- La Liệt, ngươi không dám đánh thì nói một tiếng nhận thua đi, núp sau lưng người khác tính cái gì anh hùng?
- Hê, ông cũng không nói mình là anh hùng. Ta còn tưởng ngươi là Trương Quân Bảo, hóa ra một tên vô danh nào của Toàn Chân, ông đây không rảnh phí sức tiếp chiêu.
- Ngươi ...
Trương Sư Chính mặt mày đỏ bừng.
Hai bên đã qua lại vài chục chiêu.
Lúc đầu Trương Sư Chính khinh thường rõ rệt, thầm nghĩ ăn mày thì làm gì có trận pháp ra hồn. Kể cả trận pháp ảo diệu đi nữa, mấy tên ăn mày chỉ vài chiêu là xong.
Ai ngờ đến, gã lẩn quẩn mãi không giải quyết được. Chỉ tính riêng tên đệ tử Cái bang trước mắt, toàn thân như sắt thép, Trương Sư Chính đã khổ không nói ra lời. Cái thằng họ La kia thì cứ ở xa nhởn nhơ, Trương Sư Chính tức đến run người.
Dù sao cũng tu đạo, gã cố gắng bình tĩnh chửi xéo :
- Còn tưởng võ công Cái bang lợi hại ra sao? Hóa ra đi chôm chỉa mà thôi?
La Liệt cười ha ha :
- Suốt ngày ở trên núi, không biết thiên hạ rộng lớn thì đừng đoán mò.
Trương Sư Chính đáp trả :
- Hừ, còn nói cố? Trận của các người rõ ràng học theo Kim Cương Phục Ma của Sùng Thánh tự. Vị trí chủ công giao cho một tên mình đồng da sắt, đánh kiểu này có gì là đẹp?
- Nói nhảm, đây là Khiếu Hóa trận của Cái bang, liên quan gì Thánh Sùng với chả Thạch Sùng ở đây. Với lại, ngươi cứ tìm cách phá đi, đẹp hay không không đến lượt ngươi nhận xét.
"Choang choang"
Trương Hóa Sinh không tham chiến, nói nhỏ gì đó, La Liệt nghe xong lại cười lớn :
- Đừng tưởng bọn ta ở Sơn Đông thì không biết gì. Kim Cương Phục Ma của đám Thạch Sùng gì kia, trận pháp 13 người, bọn ta chỉ 5 người. Ngươi còn gì để nói?
Trương Sư Chính hơi chột dạ, không nghĩ đám này cũng biết, thực tế gã chỉ chửi bừa cho đỡ bức bối, liền gân cổ nói :
- Cũng chỉ có đám Cái bang ngu ngốc các ngươi đi chôm trận pháp không biết cách biến hóa mà thôi, 13 người thành 5 người có gì khó.
Mấy huynh đệ xung quanh đều lắc đầu, hai tên này, đánh một chiêu nói đến mấy câu, rõ nhức tai.
La Liệt từ đầu ở tuyến sau hộ công, không mất sức gì lắm, tiếp tục trêu tức :
- Haha, ra vậy. Toàn Chân chẳng qua đi ăn cắp trận pháp ở đâu đó, về nhà sửa lại xưng Vô Cực đúng không?
- Ngươi ... - Trương Sư Chính á khẩu.
- Nói đi nói lại, xem ra Toàn Chân các ngươi e ngại đám Phật gia kia? Hay trận Vô Cực của các ngươi cũng từ Thạch Sùng gì kia mà ra?
- Nói nhảm, xem chiêu. Nhật Nguyệt Đồng Chuyển.
Trương Sư Chính động nộ, tung tuyệt học Lưỡng Nghi kiếm pháp gã đang luyện ra dùng.
Tên đầu "gần trọc" bên Cái bang lần này không chơi lấy thịt đè người như trước. Gã vội vã lùi một nhịp, tay vòng ra sau rút cây đoản côn trên lưng, miệng hô nhỏ :
- Nạp Lý.
"Vù vù"
"Choang"
Chỉ thấy cây côn của gã xoay tròn trên không, sau đó đưa ngang ra trước, tư thế này dường như Lăng Hổ đã dùng qua một lần.
Ngay lúc kiếm của Trương Sư Chính chạm vào giữa thân côn, gã kia xoay ngang côn ra trước, vừa làm lệch hướng mũi kiếm, vừa uy hiếp đối phương. Nếu đây là trường côn, tám phần đầu côn đã đập thẳng vào mặt Trương Sư Chính.
Tính ra, chiêu Nhật Nguyệt Đồng Chuyển của Trương Sư Chính không phải là chiêu cuối trong Lưỡng Nghi kiếm pháp, nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Chiêu này vừa thực vừa khí, uy lực nằm ở hai luồng khí âm dương cuốn vào nhau cùng di chuyển về trước, đi đến đâu "sát phạt" đến đó. Ngày trước trận chiến của Liễu Thanh Nghi trong rừng, Lăng Phong từng thấy chiêu này một lần ở mức độ siêu cao thủ, ngay Thái Cực cũng sinh ra.
Chỉ tiếc Trương Sư Chính rút cục mới thuộc sơ chiêu thức, chứ nói gì đến vận dụng. Ngay Trương Quân Bảo còn chưa thể nhuyễn chiêu này, Trương Sư Chính dĩ nhiên màu mè đẹp mắt là hết.
Tình hình càng lúc càng căng, Trương Hóa Sinh vẫn ôm tư thế hòa giải, vội xua tay nhảy ra nói :
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, dĩ hòa vi quý a, chúng ta đều là võ lâm chính phái nha, sao lại ...
- Tránh ra một bên thằng ăn xin này, để Trương sư huynh đại triển thần uy ...
- Lần này Cái bang đến đây ... Khoan, ngươi vừa gọi ta là gì?
- Còn là gì? Ăn xin.
- Nói cho đạo sĩ thối ngươi biết, bổn cái là Cái bang kinh thành, chết đói thì chết, chứ xin thì chưa bao giờ.
- Lại có chuyện này? Vậy xin hỏi phải xưng hô "cái huynh" thế nào a?
- Gọi ăn mày là được.
Đám đạo sĩ phe Toàn Chân trợn mắt ngả ngửa. Có khác nhau sao?
...
Lúc này, ở phía Triều Dương Phong.
Triều Dương là một trong bảy ngọn núi lớn ở Chung Nam. Hầu hết đất ở Chung Nam đều được Toàn Chân thuê lâu dài, riêng Triều Dương cảnh đẹp nhất lại bị Hoàng đế chiếm.
Đối với đệ tử Toàn Chân, Triều Dương Phong dù cách Thiên Nhai Phong chỉ một đoạn, nhưng giáo quy lại quy định là nơi tuyệt mật, xếp trên cả cấm địa võ học Quan Tinh Nhai, bởi nó là chỗ nghỉ ngơi của Hoàng đế. Trong Thất tử Toàn Chân, cũng chỉ Dương Thanh Phong có cơ hội vào vài lần.
Đường dẫn lên Triều Dương có hẳn tên, gọi Trường Không sạn đạo, được lát đá từ tận chân núi, thuận tiện cho xe ngựa của Hoàng đế đi lại.
Lúc này, ở cuối đường đá Trường Không, Dương Thanh Phong đang đứng chờ triệu kiến, sau lưng còn có mấy nam nữ đệ tử nội tu đang tò mò ngắm nhìn cảnh vật.
Tiểu Hoa và Trương Quân Bảo cũng có mặt. Ngoài ra là Chúc Tề Bưu, Phan Sư Quân, Sở Linh và Tôn Tuyết Kha, thành 3 nam 3 nữ. Dương Thanh Phong dẫn theo có lẽ cho đẹp đội hình. Dù sao y cũng không thể lẻ loi đi một mình, nhìn chẳng khác nào đi ăn xin trước Hoàng đế.
Vốn dĩ Trương Sư Chính cũng có mặt, nhưng lần luận kiếm trước, gã thua Tiểu Hoa một cách chóng vánh, Dương Thanh Phong chỉ nhìn một cái liền biết nguyên nhân, chủ quan khinh địch. Trương Sư Chính vì vậy bị phạt một thời gian, bỏ lỡ cơ hội nhìn điện Thái Hòa lần này.
Nhắc đến luận kiếm, trong trận chung kết lần trước, Tiểu Hoa và Trương Quân Bảo mấy trăm chiêu bất phân thắng bại, ở dưới khán giả suýt ngủ gật. Chẳng qua sức chịu đựng của thiếu nữ vẫn kém hơn một chút, cuối trận Tiểu Hoa đành chấp nhận chịu thua.
Đám nữ đệ tử thì hoan hô chúc mừng "Soái ca" Quân Bảo ngút trời, trong khi nam đệ tử chửi rủa không thôi, đại loại họ Trương không đáng mặt nam nhi, đánh với mỹ nữ mà chả thèm nhường.
Trương Quân Bảo đăng quang Đệ nhất, giành bảo kiếm Tam Thanh Phù, giữ luôn bí kíp Tam Thanh Vô Cực gì đó, đã đẹp trai phong độ lại càng mạnh lên. Anh em Toàn Chân giáo ấm ức, đòi tổ chức giải hạng nhì, không được kiếm Tam Thanh thì chí ít cũng Nhị Thanh, tránh tình trạng "phân hóa server" bất công, ầm ĩ cả giáo. Mãi sau Dương Thanh Phong ra tay xoa dịu, tăng trợ cấp hàng tháng, đám đông mới giải tán.
Quay lại Triều Dương Phong.
Lúc này, Sở Linh cũng tạm quên đố kị với Tiểu Hoa, tò mò nhìn quanh hào hứng hỏi :
- Nhị Sư tôn, người dẫn chúng đệ tử đi sang đây làm gì ạ?
Mấy người Tiểu Hoa cũng thắc mắc tương tự.
Dương Thanh Phong trầm giọng :
- Thánh Thượng Đạo Quân luyện Nội đan thuật của chúng ta. Hôm trước Thánh Thượng có hỏi đến hiệu quả khi tu luyện, ta thuận miệng nói đến tiến bộ của các ngươi. Hôm nay dẫn theo các ngươi, phòng khi Thánh Thượng nhớ đến thì đi vào cho ngài nhìn một cái, chứng minh hiệu quả của Nội đan thuật.
Phan Sư Quân có chút thất vọng :
- Chỉ nhìn một cái thôi sao?
Dương Thanh Phong rèn dũa :
- Hừ, được Đạo Quân liếc mắt một cái đã là đạo hạnh mấy năm mới được, ngươi còn muốn cái gì? Nếu như Đạo Quân thực cho gọi, khi đi vào nhớ phải tươi tỉnh, vận chút chân khí bổ trợ cũng không sao. Nhưng không được nhìn ngó lung tung, làm việc tùy ý. Hiểu chưa?
- Vâng, chúng đệ tử đã rõ.
Đúng lúc, một tên thị vệ khôi giáp lỉnh kỉnh đi ra nói :
- Dương đạo trưởng, Hoàng đế cho gọi ngài.
Dương Thanh Phong quay ra sau dặn dò :
- Các ngươi cứ đứng ở đây, không có khẩu dụ thì không được đi lung tung.
- Vâng.
Tôn Tuyết Kha nhìn Tiểu Hoa đang ngẩn ra, không khỏi nhắc :
- Tiểu Hoa, muội sao vậy? Lo lắng quá sao?
- A, không ... Muội đang nghĩ linh tinh chút thôi.
Mấy tháng gần đây, phương bắc chiến tranh, loạn lạc khắp nơi. Tiểu Hoa tuy ít vào Trường An hơn trước nhưng thi thoảng vẫn hỏi thăm tin tức mấy hộ dân dưới núi, cũng đã biết.
Cô còn biết, triều đình tăng cường bắt lính gì đó, con trai mấy nhà dưới núi đều phải tòng quân. Tiểu Hoa càng nghe càng lo lắng. Đại ca là dân làm thuê mướn, xác suất đi lính càng cao. Nhưng trong trí nhớ của cô, Đại ca tuy nam tính một chút, nhưng võ công thì hoàn toàn không có. Nhất thời nghĩ ngợi xuất thần.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 194 : Đế Cơ
Bầu trời trong xanh, trước điện Thái Hòa.
Nằm ở lưng chừng Triều Dương, hồ Phi Ngư như một chiếc gương lớn phản chiếu. Triệu Cát muốn nhìn ngắm cảnh "thiên giới", cho nên tốn không ít tiền tài vật lực đào cái hồ này. Nghe đâu ngay nước đổ vào hồ đều không phải tự nhiên mà có, tận Hoa Sơn Thái Sơn gì đó đem qua.
Quanh hồ rải rác thị vệ, bảo vệ lấy một nhóm cung nhân, thi thoảng có tiếng nữ nhân vui đùa.
- Minh Nguyệt, ngươi vẽ đến đâu rồi?
Lý Minh Nguyệt đang say sưa thì có tiếng nữ nhân sau lưng. Nàng vừa nghe tiếng đã biết ai đến, hôm nay nàng được người ta mời đi cùng lên đây.
Nàng đứng lên cung thân :
- Đế Cơ.
Chỉ thấy một nữ tử trạc tuổi Lý Minh Nguyệt, nàng ta mặc cung trang, giọng nói dịu dàng :
- Đã nói với ngươi bao lần. Ta với ngươi là bằng hữu mà, ở đây là ngoài cung, cũng không có người ngoài, cứ gọi ta là Gia Mẫn cũng được.
- Tiểu nữ không dám.
Lý Minh Nguyệt cười trừ.
Gọi Công chúa bằng tên thường, cái này cả thiên hạ chỉ có mấy người Hoàng đế Hoàng hậu Thái hậu gì đó, liền ngay cả phò mã trượng phu của nàng ta, nếu có cũng chẳng dám gọi. Lý Minh Nguyệt nàng cho dù thân với Công chúa đến đâu, cũng tuyệt đối không dám. Gọi linh tinh cả nhà bị chém đầu, không đùa được.
...
Gia Mẫn Đế Cơ là em gái đồng bào với Thái tử Triệu Hoàn, con gái của Sái Hoàng hậu quá cố.
Nàng không phải là con gái lớn của Triệu Cát, mà là Thất Đế Cơ, đứng thứ 7. Mấy vị tỷ tỷ của nàng số thì chết non, ai còn sống đều đã gả đi.
Nữ tử cổ đại 13 gả chồng, nhưng công chúa Hoàng gia thì lấy chồng muộn hơn. Nhưng muộn thì muộn, 16 tuổi là cao.
Thế nhưng, Triệu Gia Mẫn 18 vẫn chưa gả phò mã, không lẽ nàng có mặt xấu gì?
Hoàn toàn trái ngược, Triệu Gia Mẫn là một công chúa có thể nói là hoàn hảo. Bằng không cũng không thể khiến tài nữ kinh thành như Lý Minh Nguyệt chịu kết bạn.
Gia Mẫn Đế Cơ thừa hưởng genre nghệ thuật từ Triệu Cát. Nàng cực yêu thích cầm kỳ thi họa, cho nên rất được Triệu Cát sủng ái. Tuy nàng không xuất sắc nhất thiên hạ, nhưng có thể coi là một tài nữ.
Nói về dung nhan, nàng không được quốc sắc thiên hương như Lăng Vân, nghiêng nước nghêng thành như Văn Thành Bích, hay siêu phàm thoát tục như Liễu Thanh Nghi, nhưng vẫn có thể coi là một hotgirl. Nàng có một đôi mắt biết nói, đôi môi trái tim chúm chím. Một nữ nhân có 2 đặc điểm này, kết hợp với môi trường nuôi dưỡng từ nhỏ, không đẹp nữa thì là quái thai.
Cũng phải nói luôn, công chúa không phải ai cũng đẹp, thậm chí xấu không ít.
Môi trường là môi trường, genre vẫn là genre. Nếu trúng phải cha mẹ xấu xí, trừ phi con cái là genre lặn tổ hợp, còn không xấu vẫn sẽ xấu thôi, có là công chúa ăn ngon mặc đẹp cũng vô ích.
Nhân nhắc đến genre, mặc dù người ta nói trong cung đều là mỹ nhân thiên hạ, thực chất cũng không đúng toàn bộ.
Các cung tần thì có thể, nhưng hậu và phi thường là hôn nhân chính trị, không phải lúc nào cũng đẹp. Nếu như lại đụng phải Hoàng đế xấu trai, mà thường thì 90% Hoàng đế đều xấu đui mù, thì con cái cũng chẳng thể đẹp nổi.
May cho Gia Mẫn Đế Cơ, phụ hoàng nàng Triệu Cát coi như phong độ. Nói một câu chủ quan, phàm ai yêu cầm kỳ thi họa thường đều không xấu, khụ. Còn mẫu hậu nàng Sái Hoàng hậu, từng được xưng đệ nhất mỹ nữ Trường An.
Nhưng cái đẹp nhất của Gia Mẫn Đế Cơ không phải dung nhan, mà là tính cách. Nàng là số ít, thậm chí cực kỳ hiếm công chúa có tính cách đằm thắm đầy nội hàm. Nàng nhu mì dịu dàng, thiện giải nhân ý, hiếu thảo lễ nghĩa.
Một công chúa như vậy, có vấn đề gì mà vẫn chưa gả được?
Hay nàng đang chờ ai đó, tỷ dụ nam chính Phong ca? Khụ, bỏ đi.
Đều không phải. Mà là Gia Mẫn Đế Cơ mắc một chứng bệnh cổ quái, thân thể yếu ớt, thường xuyên ngất xỉu, nhất là ngày âm u. Đáng sợ hơn là, ban đêm nàng ngủ rất ít, thường xuyên thất thần, có khi còn tự ý ra ngoài như kiểu mộng du.
Chuyện này trong dân gian cũng có lưu truyền, có người nói nàng bị nguyền rủa. Một phiên bản khác là, nàng bị ma ám.
Cho nên nàng tạm vẫn chưa gả cho ai.
...
Trở lại bên hồ Phi Ngư.
Tuy trong lòng quý mến, cũng rất thương cho bệnh tình Đế Cơ, nhưng khoảng cách thân phận hai người quá cách biệt, Lý Minh Nguyệt chỉ đành kính từ xa. Đế Cơ gọi nàng vẽ tranh thì nàng vẽ, hỏi gì thì nàng đáp đó mà thôi.
Triệu Gia Mẫn nghiêng đầu hỏi :
- Ngươi vẽ xong chưa?
- Cũng vừa xong rồi, mời Đế Cơ xem.
Triệu Gia Mẫn đưa mắt nhìn, trầm trồ khen :
- Ồ, kiểu vẽ gì đây? Chính là phong cách mới của Minh Nguyệt đó sao?
- Không phải, kiểu vẽ này cũng không phải do tiểu nữ nghĩ ra.
Triệu Gia Mẫn hiếu kỳ hỏi :
- Vậy thì ai? Trương họa sư?
Trương họa sư tên Trương Trạch Đoạn, là một họa sĩ nổi tiếng thời Tống. Lăng Phong từng gặp ở bờ sông Khai Phong.
Lý Minh Nguyệt lắc đầu nói :
- Là một bằng hữu của tiểu nữ.
- Bằng hữu?
Triệu Gia Mẫn quen biết Lý Minh Nguyệt, cũng biết nàng ta chưa hề tỏ vẻ khâm phục ai bao giờ. Nhoáng cái không biết thần thánh phương nào lại khiến Lý Minh Nguyệt chịu “học hỏi”, chẳng lẽ vị ẩn sĩ cao nhân nào?
Nàng hỏi :
- Người đó có ở Quốc Tử Giám không? Ta có biết không?
Gia Mẫn Đế Cơ cũng đang theo học ở Quốc Tử Giám với Lý Minh Nguyệt. Còn nhớ ngày trước Lăng Vân từng nói chuyện với Lăng Phong chuyện công chúa học trong Quốc Tử Giám, cũng chính là nàng này.
Lý Minh Nguyệt lắc đầu thần bí :
- Không. Hắn thậm chí còn chẳng phải là sĩ tử.
- Là nam tử sao? Biết vẽ, lại không phải sĩ tử, vậy thì là gì?
- Là một tên dâm tặc đáng ghét.
- A?
Triệu Gia Mẫn không khỏi che miệng kinh hô. Lý Minh Nguyệt biết mình thất thố, vội sửa lời :
- Tiểu nữ lỡ lời. Hắn là một thương nhân.
- À.
Triệu Gia Mẫn lúc này mới vỗ vỗ bộ ngực sữa.
"Ẩn sĩ cao nhân" trong lời Lý Minh Nguyệt, dĩ nhiên là Lăng Phong. Khi xưa lúc mới thành lập Phong Vân tơ lụa, Lăng Phong chỉ cho Lý Minh Nguyệt phong cách phác họa hiện đại. Lúc đó hắn cũng chỉ nói sơ sài, không ngờ đến giờ Lý Minh Nguyệt đã phát triển thành trường phái riêng.
Có tiếng nữ nhân tinh nghịch vang lên :
- Hai người các ngươi làm gì mà ngẩn ra đó?
Chỉ thấy một thiếu nữ tầm 11 12 tuổi chạy lại, nàng ta cũng mặc cung trang, chẳng qua tay áo xắn lên cao, mặt đã đỏ bừng, chắc vì chạy nhảy vui đùa mà thành.
Triệu Gia Mẫn nhíu mày nhẹ giọng :
- Xảo Vân, xem bộ dáng của muội chút đi. Còn ra thể thống gì.
- Hìhì, biết rồi thưa tỷ tỷ ...
Ra là một công chúa khác.
Triệu Xảo Vân, Cửu Đế Cơ. Nàng ta cùng cha khác mẹ với Triệu Gia Mẫn.
Triệu Xảo Vân vì còn nhỏ nên rất tinh nghịch. Hơn thế mẹ nàng ta là đương kim Hoàng hậu Trưởng Tôn thị, lại là con duy nhất, nên chẳng biết sợ ai là gì.
Nhân tiện nói, Hoàng tử Tần Vương Triệu Khánh chẳng phải cũng là con của Hoàng hậu Trưởng Tôn sao. Vì sao nói Triệu Xảo Vân là con một?
Thực ra, Triệu Khánh chỉ là con nhận nuôi của Trưởng Tôn thị. Nhận Triệu Khánh chính là biện pháp để nàng ta đăng cơ Hoàng hậu.
Chuyện đằng sau việc xưng hậu này, còn rất dài dòng khúc chiết, tạm sẽ nói sau.
Lúc này, Triệu Xảo Vân đang nhón chân đánh giá bức tranh của Lý Minh Nguyệt, nói :
- Lý Minh Nguyệt ngươi vẽ cũng đẹp à nha. Dạy cho ta được không?
Triệu Gia Mẫn lại phải nhắc Hoàng muội :
- Xảo Vân không được lỗ mãng.
Nói thì vậy, chính nàng cũng muốn nghe Lý Minh Nguyệt trả lời ra sao.
Lý Minh Nguyệt cười gượng đáp :
- Cái này ... cũng không phải do tiểu nữ nghĩ ra, không dám tùy tiện chỉ cho người khác.
Triệu Xảo Vân trừng mắt :
- Gì? Kẻ nào cái gía lớn vậy? Lý Thiên Tường sao? Hừ, về ta nói Phụ hoàng truyền một đạo chỉ, hắn không dám không chỉ.
- Xảo Vân ...
Đúng lúc này, một nữ nhân bỗng động nhẹ thân.
“Ùm”
- A, Đế Cơ, Đế Cơ ... ngã xuống hồ rồi!
Sau đó là tiếng hỗn loạn.
- Người đâu, người đâu .... Mau mau ...
...
Bên ngoài.
Đứng ở đây có thể nhìn được cảnh tượng ở hồ Phi Ngư. Tuy nhiên muốn tiến đến đó thì phải qua hai ba lớp cấm quân mới được.
Mấy thiếu niên nam nữ nội tu đang buồn chán trò chuyện.
- Sắp tới có Đại Kiếm hội, xem ra kiểu gì cũng có đại chiến với Ma môn.
- Kiếm hội? Ta nghe mấy sư huynh chữ Vân kể, chẳng qua chỉ giao lưu linh tinh, đánh thì ít mà nói thì nhiều, cũng chả có hứng thú gì đâu.
Phan Sư Quân ra vẻ hiểu biết.
Bấy lâu Phan Sư Quân như người vô danh, chỉ được cái mác sư huynh nhập giáo trước. Ngay trong đệ tử chữ Sư dù xếp cao hơn Trương Sư Chính, tên tuổi gã vẫn kém hơn hẳn.
Sở Linh hỏi :
- Ma môn mạnh lắm sao?
Phan Sư Quân hắng giọng :
- Cũng không có gì, chẳng qua võ lâm cứ thích đồn đãi mà thôi. Nếu chúng mạnh thật, bây giờ giang hồ đều do chúng quản cả, làm gì phải trốn tránh khắp nơi.
Trương Quân Bảo lúc này mới nói :
- Theo ta biết, Ma môn không phải là một môn phái cụ thể, mà chỉ là một cái tên cho võ lâm Tây Vực. Nghe nói phương bắc cũng có Ma Giáo.
Phan Sư Quân hơi sượng mặt gỡ gạc :
- Ờ, chuyện này ... có lẽ mấy sư huynh chữ Vân mới biết rõ hơn.
- Đại sư huynh?
Phan Sư Quân gật đầu nói :
- Đệ không thấy lâu nay họ đều ít xuất hiện sao? Thực ra bọn họ đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không chừng đều đã đụng độ người của Ma môn. Với lại, trong hàng chữ Vân, người biết rõ về Ma môn nhất là "phản đồ" họ Doãn, bởi y chính là người của Ma môn.
- Nghe nói lần trước hắn đánh bị thương Lục sư tôn.
Phan Sư Quân bĩu môi nói :
- Làm sao có thể. Hôm đó có tận mấy trăm cao thủ Ma môn quần công Lục sư tôn. Đệ nên biết, Lục sư tôn là Trường Chân Tử, cái gì cũng có thể hết, riêng nội lực không bao giờ hết dễ vậy. Nếu một đấu một bất kể là ai, đánh đến hôn thiên ám địa người thiệt cũng là chúng đó.
Quân ca không ở tràng mà chém cứ như thật.
Tiểu Hoa từ đầu chỉ im lặng nghe.
Lúc này, Tôn Tuyết Kha là nữ nhân mẫn cẩm, để ý thấy Trương Quân Bảo căng thẳng khác thường liền hỏi :
- Quân Bảo, có chuyện gì sao?
Trương Quân Bảo nhíu mày một lát, thốt lên :
- Có người lộ sát ý.
Phan Sư Quân căng thẳng nhìn quanh, sau đó lại cười :
- Ài, dĩ nhiên phải có. Đạo Quân đang ở đây, kiểu gì cũng phải có cao thủ tọa trấn. Nói không xa, ngay sư phụ bên trong cũng là cao thủ còn gì.
Trương Quân Bảo lắc đầu :
- Không đúng.
Chúc Tề Bưu trầm mặt, gã từng chiến Trương Quân Bảo, biết rõ Quân Bảo không thích làm trò. Ngoài ra, gã biết rõ Trương Quân Bảo mạnh không phải kiếm pháp, cũng không phải thân pháp, mà là độ linh mẫn với sát ý. Chính cái này khiến gã bại trận bán kết.
Phan Sư Quân cố gắng quan sát, nhìn ra phía xa, rồi lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trương Quân Bảo, gã đột nhiên phì cười :
- Haha, ta hiểu rồi. Không phải cao thủ đâu, mà là mỹ nữ.
- Mỹ nữ? - Trương Quân Bảo ngẩn ra.
Nói rồi hắn nhìn theo hướng nhìn của Phan Sư Quân.
Mấy người Tiểu Hoa Sở Linh cũng nhìn theo.
Xuyên qua hàng rào cấm quân, chỉ thấy phía đối diện hồ Phi Ngư là một nhóm nữ nhân ríu rít. Ở giữa đúng là có một nữ nhân mặc cung trang khá xinh đẹp.
Phan Sư Quân nhìn Trương Quân Bảo đăm chiêu càng khẳng định suy nghĩ của mình, đại loại tên Quân Bảo này "nai tơ", gặp tiểu thư xinh đẹp thì căng thẳng lại nhầm thành gặp cao thủ.
Phan Sư Quân vừa định cười nhạo gì đó, Trương Quân Bảo bỗng trầm giọng :
- Ra tay rồi.
Lúc này chính là lúc nữ nhân kia thình lình ngã xuống hồ.