Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 215 : Cái này phải cỡ E
Nữ nhân cổ đại rất ít người biết bơi, miền bắc lại càng hiếm.
Mà không biết bơi cũng có nhiều loại, trong đó loại tệ nhất là thích vùng vẫy, cô gái này là điển hình.
Nàng này ngay từ khi xuống nước đã liều mạng dãy dụa, uống không ít nước sông, thế nhưng càng uống lại càng vẫy. Lăng Phong một tay bơi, một tay ôm cô gái vào lòng, hắn dùng lực xiết chặt người nàng ta, cố gắng ép nàng ta không vùng nữa. Nếu không hắn cũng mệt mà chìm theo mất.
Hai thân thể như dính sát vào nhau cùng một chỗ. Đôi chân thon của nàng ta liều mạng đá loạn, cũng may lực cản trong nước khá lớn, đá vào người Lăng Phong không khác gì đang mát-xa. Chẳng qua, hai chân đá loạn, chiếc mông tròn xoe vểnh vểnh kia cũng vặn vẹo theo, cứ thế ma sát vào bụng Lăng Phong, khiến Phong ca vô cùng ngứa ngáy.
Cũng may, nước sông lạnh lẽo, tiểu đệ của Phong ca tạm thời giữ được bình tĩnh.
Chỉ có điều, bộ ngực săn chắc ở phía trước vẫn không tha, cứ cạ cạ vào tay Lăng Phong. Phong ca ban đầu lo hưởng thụ phần mông không để ý, đến lúc chuyển lên phần ngực mới thấy lại.
Không một chút mềm mại co dãn, đáng ra kể cả bị nước lạnh cũng không thể khiến vòng một của chị em săn chắc cỡ này.
"Cái gì đây, lót ngực?"
Lăng Phong há hốc mồm, quên mất tiêu mình vẫn đang dưới nước.
"Khục khục"
Lăng Phong sặc sụa, bong bóng nước từng cái nhả ra. Cũng may Phong ca ngậm mồm lại kịp, nếu không chỉ vì hai chữ "lót ngực" mà chết đuối oan uổng. Loại chuyện xấu hổ này mà đồn ra giang hồ, chỉ e ... thực ra cũng chả ai quan tâm.
Lúc này, cái khăn buộc trên đầu cô gái rớt ra, một mái tóc dài tung ra trong nước. Dĩ nhiên, dưới nước tối đen, Lăng Phong chả nhìn thấy đẹp đẽ gì, ngược lại chỉ thấy phiền chết. Hắn ôm sau lưng nàng ta, bao nhiêu tóc xõa ra cứ thế phủ hết lên mặt hắn, có vài sợi còn chui cả vào mũi, vô cùng khó chịu.
Lăng Phong bực dọc chửi thầm, tay vẫy mạnh cố nổi lên, tay còn lại bóp mạnh. Trời đất làm chứng, đây tuyệt đối là tư thế tự nhiên, đại loại tay trái đưa ra sau lấy đà thì tay phải tự nhiên đưa ra trước vậy.
Cô gái bị Lăng Phong làm gì đó, hoảng sợ há miệng muốn hét, nước sông ộc cả vào miệng. Nãy giờ hết nước lại nước, xem ra nàng này cả tháng tới cũng không cần uống nước nữa.
Hóa ra, trong lúc vội vã, không biết Phong ca bóp nhầm chỗ nào của người ta, từ ngực cô gái quả thật rơi ra hai "vật thể không xác định", còn kèm theo cả một đoạn vải buộc.
"M* ơi, to v*. Cái này mà B C gì, phải cỡ E."
Lăng Phong lần này không ngần ngại há mồm, mặc kệ dưỡng với chả khí.
...
Lăng Phong vừa muốn nổi lên, liền phát hiện có một đám người nhảy xuống sông, hắn vội vàng lặn sang phía bên kia thân tàu. Lăng Phong thừa biết, trên tàu chẳng có ai nhảy xuống sông cứu hắn.
Chật vật dưới đáy con tàu, Lăng Phong hai tay bám vào một đoạn gỗ lồi ra.
Trong đêm tối không rõ khuôn mặt hai người thế nào, ước chừng cô gái kia đang đỏ bừng tức giận đi, còn Phong ca dĩ nhiên khí định thần nhàn, ôn lại đoạn cảm giác vừa rồi.
Cô gái cắt mạch suy nghĩ của Lăng Phong nói :
- Ta họ Lâm, tên Hàm Uẩn.
"Lâm Hàm Uẩn?"
Lăng Phong gượng cười, hóa ra cùng họ với bên ngoại của hắn.
Có điều, nàng ta khi không giới thiệu làm gì?
- Ngươi tên gì?
- Lăng Phong.
Trả lời xong, dưới ánh sáng yếu ớt, Lăng Phong nhận ra cô gái kia lại nhoẻn miệng cười.
Dù không nhìn rõ, Lăng Phong bỗng có cảm giác nụ cười của nàng ta có gì đó tinh nghịch kỳ quái, không đúng lúc đúng nơi cho lắm. Nó giống như "ta đã biết ngươi là Lăng Phong, hỏi chơi thế thôi."
Đột nhiên, cô gái giọng nghiêm túc :
- Ngươi giỏi bơi như vậy, đưa ta lên bờ, được không?
- Đưa cô lên bờ?
Lăng Phong rất lưỡng lự, hắn không có trách nhiệm này, cũng không muốn làm. Con sông này rất sâu và rộng, chưa kể ban đêm vô cùng lạnh, một mình Lăng Phong còn không chắc vào bờ được, đem theo một người không biết bơi như Lâm Hàm Uẩn, vướng tay vướng chân không khéo chết chùm thì toi.
Lâm Hàm Uẩn như có nỗi khổ tâm, nói :
- Người mà bọn thổ phỉ kia nhằm vào chính là ta ...
Lăng Phong nửa tin nửa ngờ. Thực ra ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ đám thổ phỉ kia lên tàu không đơn giản chỉ cướp tiền, mà vì tìm thứ khác, chẳng ngờ chính là cô gái này.
Có lẽ đoán ra sự nghi hoặc của Lăng Phong, Lâm Hàm Uẩn lưỡng lự rồi nói :
- Được rồi, ta nói thật vậy. Ta quả thật hóa trang một chút, muốn trốn tránh truy đuổi, không ngờ bọn chúng vẫn tìm ra.
"Một chút mới sợ đó." Lăng Phong thầm mỉa mai.
Nguyên hai "tòa thiên nhiên" to như vậy, ít nhất phải cỡ E, bà cô này vậy mà nhẫn tâm buộc lại thành cỡ B, chắc phải đau lắm. Phong ca thấy mà uất ức thay cho hai tiểu muội muội của nàng ta, bao năm phát triển mới to như vậy, cô chủ lại nỡ lòng nào buộc cả lại.
Lại nói, hóa trang thì ở mặt ở trang phục là đủ rồi, vị đây lại đem hóa trang luôn cả vòng một, cứ làm như bộ ngực nàng ta cũng là "trọng điểm nhận dạng" cần che đấu không bằng.
Lâm Hàm Uẩn thấy Lăng Phong vẫn trầm tư, không hề biết tên kia thực ra đang lẩn quẩn quanh vòng một của mình, tiếp tục nói :
- Nếu ngươi thắc mắc chúng là ai, vì sao muốn giết ta, chuyện này ... ta không nói ngay được. Nhưng ...
Lăng Phong hờ hững đáp :
- Ta không quan tâm mấy chuyện đó.
- Vậy ngươi quan tâm cái gì?
"Làm sao ngực cô to vậy?"
Lăng Phong suýt nữa phun ra câu này, may mà nhịn kịp, nói :
- Giá cả.
Hàm Uẩn cô nương quá đơn thuần đi, làm như ai cũng là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Xem ra thiếu nữ thời nào cũng vậy, mơ mộng hoàng tử cưỡi bạch mã, nam nhân thiên hạ đối với mình đều phải nâng niu không tư lợi, hoàn toàn không nghĩ đến tính thực tiễn của câu chuyện.
Phong ca đang nghèo rớt mồng tơi, gì cũng được, không quen không biết làm không công hắn sẽ không làm.
Lâm Hàm Uẩn mặt hơi nghệt ra, sau đó nhẹ giọng trách móc :
- Ngươi hai lần ra tay cứu ta, còn tưởng người tốt thế nào? Hóa ra cũng chỉ là kẻ thô tục.
Lăng Phong giận mà bật cười :
- Haha, ta cứu cô hai lần, một lời cám ơn cũng không thấy. Ai mới là thô tục? Nói cho cô biết, khuôn mặt cô hơi xấu chút, nhưng dáng người không tệ, sau này lỡ như có kẻ nào ra tay cứu mà không đòi hỏi gì, vậy cô cứ chuẩn bị tinh thần mà bị bắt cóc hiếp dâm đi.
- Ngươi ... sao lại nói khó nghe như vậy?
Lâm Hàm Uẩn nhíu mày khó chịu, người này bộ dáng ăn mày nhưng ra tay hiệp nghĩa, tốt chưa được bao lâu lại lộ bản chất vô lại, chút hình tượng tốt trong đầu nàng vừa có đều mất sạch.
Lăng Phong chả hơi đâu đi để tâm Hàm Uẩn cô nương đánh giá mình thế nào. Nước sông càng lúc càng lạnh, nán thêm phút nào chết cóng thêm phút đó.
Hắn buột miệng :
- Một ngàn lượng, khuyến mãi luôn đưa hàng về tận nhà.
- Là ngươi nói đó.
"Ấy, có gì không ổn?" Lăng Phong chột dạ, giống như có bẫy rập đang chờ hắn.
Lâm Hàm Uẩn lại nói :
- Đưa về nhà thì không cần, ta cũng không muốn về đó, chỉ cần đến phủ Thái Nguyên là đủ.
Vừa đúng lúc Lăng Phong đang muốn qua Hà Đông đến phủ Thái Nguyên, ngay lập tức giao kèo :
- Đặt cọc trước đi.
- Ngươi ... rất bỉ ổi. Nam nhân mà không có chút rộng lượng nào. - Lâm Hàm Uẩn tức giận nói.
Lăng Phong định đùa cợt, bỗng hắn cảm nhận đôi tay Lâm Hàm Uẩn bám vào thân tàu đang run rẩy, hắn đành dừng lại.
Xem ra thân nhiệt nàng ta vẫn còn, nhưng kéo dài thêm chút nữa, cô gái này sẽ rơi vào trạng thái mất cảm giác rồi lịm dần, lúc đó chỉ có trời cứu. Phong ca tuy ngoài miệng vô lại, trong lòng lại không đành. Dù sao, ngay từ đầu hắn không hề tính toán gì mà cứu nàng ta, bây giờ nhẫn tâm bỏ đi, để một cô gái chết cóng giữa sông, hắn không làm được.
Lăng Phong thả tay, cố ý làm bộ chuẩn bị lặn xuống, để xem nàng ta phản ứng ra sao. Phong ca muốn giữ "mặt mũi", dù sao cũng không thể chịu thiệt nhiều như vậy, vừa rồi còn chưa nắn bóp được bao nhiêu cả.
Lâm Hàm Uẩn lộ rõ vẻ khủng hoảng, một tay giơ ra muốn giữ Lăng Phong lại, suýt nữa tuột cả hai tay, nàng hoảng hốt gọi theo :
- Khoan đã, ngươi muốn đi đâu?
- Lặn.
Lâm Hàm Uẩn run giọng :
- Ta quả thật không có tiền mà ...
Lăng Phong hít một hơi, Lâm Hàm Uẩn càng thêm sợ hãi, giọng điệu như muốn khóc :
- Ta ... ta có cái ngọc bội này, ngươi cầm tạm được không?
Nói rồi thò tay đưa ra một vật.
Lấp lánh dưới ánh trăng phản chiếu, Lăng Phong tuy không nhìn rõ hoa văn trên ngọc bội kia, nhưng đồ phát sáng như vậy, đây là đồ quý, thậm chí rất quý, không khỏi tặc lưỡi :
- Thứ này không ít tiền nha.
- Nó là bảo vật mẹ ta để lại, ngươi ... đừng làm rơi mất.
Lâm Hàm Uẩn cắn răng nói, bộ dạng tủi thân rất đáng thương.
Lăng Phong không nhìn thấy, nhưng chỉ nghe giọng nàng ta người cũng sắp nhũn ra :
- Ài, đến Thái Nguyên, tìm tiệm cầm đồ uy tín nhất, ta gửi nó ở đó, được bao tiền chúng ta chia hai, về sau cô về nhà lấy tiền đến chuộc nó lại, thế nào?
- Cám ơn. - Lâm Hàm Uẩn nhẹ nhàng đáp.
Lăng Phong không muốn dài dòng thêm, hắn sợ nếu ở thêm một lúc, không khéo máu "anh hùng" nổi lên, ngay cả ngọc bội cũng không cần, về sau lại hối hận.
- Khoan hẵng cám ơn ta. Trước mắt xem có sống được qua đêm nay không đã. Lấy hơi đi, ôm chặt vào, hai chúng ta sẽ lặn. Lúc nào không nín hơi nổi thì nhéo ta một cái làm hiệu.
- Ưm, ta tin tưởng ngươi. - Giọng Lâm Hàm Uẩn càng lúc càng nhu mì.
"Ôi, m*, chết người thật."
Lăng Phong rùng mình thở dài, trong đầu liên tục tự nhắc nhở không được phạm sai lầm. Cô gái này không phải mỹ nữ, với tiêu chuẩn của Phong ca mà nói, nhất định không được vì một phút rung động nhất thời mà đánh mất cả đời trai.
Một mùi hương thiếu nữ xộc vào mũi, thế nhưng lại khiến Lăng Phong thấy rất quen.
Là mùi hương hoa nhài.
Chỉ tiếc, Phong ca hóa ra vẫn phạm một sai lầm khác, còn vô cùng nghiêm trọng.
Góp ý tại: http://4vn.eu/forum/showthread.php?8...-Van-Than-Long
Lỡ đọc thì bấm thank luôn nha, dù không hay thì tại hạ cũng mất công viết mà :020:
Thấy hay thì vote luôn ở trên, giúp tại hạ có động lực viết tiếp
Last edited by atkd1890; 13-05-2016 at 04:50 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của atkd1890
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 216 : Dừng một chút, ta đau quá
Vừa lên bờ xong, Lăng Phong vội cõng Lâm Hàm Uẩn nhằm hướng rừng cây chạy như bay.
Bằng thần thức, Lăng Phong cảm nhận được khí tức một nhóm người đang gấp rút đuổi theo mình, tám phần là đám thổ phỉ kia.
Dạo này không biết ăn phải thứ gì, suốt ngày hết lặn đến chạy.
Trong rừng cây tuy có ánh trăng chiếu vào, nhưng rất lạnh lẽo, bốn phía truyền ra tiếng côn trùng rả rích, tiếng dã lang tru lên từng hồi.
Chuyện vừa xong, nghĩ lại Lăng Phong không khỏi thấy mình liều lĩnh, đổi lại cũng là một thành tựu khó quên.
Con sông kia rộng ngoài tưởng tượng của hắn. Ban đầu Lăng Phong muốn lặn xuống an toàn chuồn đi. Nhưng hắn lại phạm một sai lầm, đó là dặn dò Lâm Hàm Uẩn có chuyện thì "nhéo" hắn.
Nữ nhân không nhéo thì thôi, đã nhéo thì chỉ có chết trở lên.
Câu này Lăng Phong nghe nhiều, đêm qua mới thấm thía. Hắn chạy một mạch còn chưa cởi áo ra kiểm tra, nhưng ước chừng sau lưng chắc chắn đã mất vài miếng thịt, không thì cũng tím đen cả lại, mất hết cảm giác. Nếu không, đáng ra giờ này Phong ca đã có thể hưởng thụ tư vị bộ ngực mềm mại đè nén trên lưng.
Nói lại, Lăng Phong là nam nhân, lại trải qua huấn luyện, chịu được hà khắc như đêm qua có thể hiểu chút. Nhưng Lâm Hàm Uẩn thì không phải. Hơi thở của nàng phà vào tai Lăng Phong, lúc này lại đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ :
- Ưm.
- Sao vậy?
Lâm Hàm Uẩn im lặng một lúc, lấy hết sức lực thều thào :
- Dừng ... một chút. Ta ... đau quá.
“That’s what she said.”
Lăng Phong không khỏi vuốt mũi, lời kịch này nghe rất dễ hiểu lầm nha.
Lăng Phong đang cõng Lâm Hàm Uẩn, hắn chỉ cần quay ra sau hai cái đầu sẽ kề sát nhau, Lắng Phong suýt chút nữa hôn luôn lên má nàng ta. Ở cự ly gần thế này, Lăng Phong có thể thấy rất rõ khuôn mặt Lâm Hàm Uẩn, đặc biệt là đôi mi cong cong, đôi mắt ươn ướt mơ hồ của nàng.
"Kỳ quái, tại sao không xấu như tối qua? Góc nhìn khác nhau?”
Tim Lăng Phong đập mạnh. Hắn rút cục hiểu vì sao thanh niên lúc bình thường đề ra mục tiêu kiếm vợ rất cao, đến khi có thì lại là một em vô cùng tầm thường. Dù sao nữ giới là điểm yếu của nam nhân, cho dù có xấu thế nào, kiểu gì cũng có những thời điểm làm cánh nam nhân xiêu vẹo. Không nhất thiết cứ phải cởi tuột ra, mà có thể chỉ là một cái nhăn mày, một cái chun mũi nào đó.
Không có thời gian cho Lăng Phong nghĩ linh tinh thêm.
Lâm Hàm Uẩn cả người đã run lẩy bẩy, trên trán mồ hôi rịn ra từng hột. Khuôn mặt nàng tái nhợt đáng sợ, ngay cả đôi môi cũng trắng dại ra, có lẽ nàng cắn răng chịu đau quá lâu mới khiến môi thành như vậy, nhìn không khác gì người chết đuối.
Lăng Phong giật mình kinh hãi, thấp giọng hỏi :
- Cô đau ở đâu?
- Ở ...
Lâm Hàm Uẩn dừng nửa chừng, khuôn mặt đang trắng bệch bỗng hồng hào hơn chút, đôi mắt cũng hiện vẻ e lệ.
Lăng Phong chả hiểu ra sao, nghĩ gì đó đoán bừa nói :
- Làm sao? Hay là "đau bụng"? Làm ơn đừng đùa nha, chúng ta đang bị truy đuổi đấy, cả tháng đau lúc nào không đau nhằm ngay lúc này chứ?
Lâm Hàm Uẩn nghe nửa câu đầu không rõ Lăng Phong nói cái gì, xong nửa câu sau liền hiểu, không khỏi quay mặt sang một bên, giọng nói vừa tức giận vừa xấu hổ :
- Ngươi ... ta không phải ... cái đó ...
- Chứ cái gì? - Lăng Phong gấp rút truy cứu.
Lâm Hàm Uẩn mãi mới lí nhí đáp :
- Ta đau ở ... ngực.
- Ngực? Ở ngực thì cứ nói ở ngực, giấu diếm làm gì chứ? Ta bây giờ đang rất đói, nếu là hai bánh bao thường thì ta còn để tâm chút, bánh bao thịt ta nuốt không trôi.
Lâm Hàm Uẩn dù rất đau đớn, nhưng bị Lăng Phong than thở khó hiểu cũng phải cố hỏi :
- Cái gì ... bánh bao thịt?
- Ngực cô không bằng thịt thì bằng gì?
Nói xong Phong ca chột dạ, nói thì nói vậy, cũng không chắc tất cả đều là thịt đi? Đêm qua dưới nước đánh bậy đánh bạ chẳng phải rơi ra "vật thể lạ" đó sao? Đến giờ hắn còn chưa rõ là thứ gì.
Lâm Hàm Uẩn xấu hổ chuyển thành tức giận :
- Ngươi ...
Lăng Phong thấy đùa cũng đủ, liền để nàng ta xuống đất. Kỳ thực hắn đùa cũng chỉ để nàng ta chuyển suy nghĩ sang chuyện khác, có thể đỡ đau đi phần nào.
Lăng Phong quay lại, hai tay ôm lấy Lâm Hàm Uẩn đứng lên, cảm thấy trên tay mình là cả một thân hình mềm mại mảnh mai, thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng phát ra, đúng với câu "nhuyễn ngọc ôn hương". Hắn quả thật không dám nhìn thẳng vào thân hình nàng, nhằm hướng rừng cây bên đường đi tới, muốn tìm một chỗ kín đáo chăm sóc vết thương cho nàng ấy.
Vừa ôm vừa đi, liếc qua vị trí vết thương Lâm Hàm Uẩn đang che lại, Lăng Phong liền vỡ ra vài điều.
Thứ nhất, vết thương rõ ràng ở vai, nhưng nữ nhân sẽ thấy đau ở ngực.
Thứ hai, Lâm Hàm Uẩn này càng đau đớn nhăn nhó càng có vẻ đẹp kỳ quái.
Thứ ba, kia là dấu vết của phi đao. Thì ra lúc trên thuyền Lăng Phong cứu nàng nhưng vẫn chậm một nhịp.
Ngoài ra, có một chuyện Lăng Phong không nhớ. Đêm qua ở dưới nước, trong lúc vội vã, hắn "bóp" trúng chỗ nào đó khiến Lâm Hàm Uẩn há miệng muốn hét, hóa ra không vì trúng chỗ nhạy cảm, mà còn vì trúng vết thương của nàng ấy. Vậy mà cô gái này nhẫn nhịn chịu đau suốt một đêm đến sáng, Lăng Phong không khỏi thấy phục nàng.
Hai người cứ thế im lặng.
Lăng Phong đi dần vào một thung lũng nhỏ, cỏ cây um tùm, hai bên vách đá cao ngất, từng phiến đá nhọn hoắt chỉa ra, nhìn như những cái răng thú lớn.
Vài con côn trùng dậy sớm kêu rả rích, mơ hồ còn nghe cả tiếng sói tru đâu đó, xem ra "sói huynh" vừa "ăn sáng" với vợ xong, sướng quá mới tru lên.
Biết Lâm Hàm Uẩn đang nhịn đau, Lăng Phong đành cố bắt chuyện trở lại, chỉ tiếc giọng nói vô tình hơi nặng nề :
- Đau như vậy sao không nói sớm?
Lâm Hàm Uẩn không dám nhìn, chỉ tội nghiệp đáp :
- Ta ... sợ ngươi tức giận.
Lăng Phong như nghẹn ở cổ. Hắn thấy hơi xấu hổ, hình như từ đầu Phong ca hơi lỗ mãng với nàng ta quá đi. Có điều không thể đổ hết lên đầu hắn, hồi trước hắn cũng văn nhã lắm đó chứ. Chỉ là lâu nay ở cạnh toàn đám thô lỗ cỡ Cố lão điên, còn giữ được thuần khiết mới lạ.
Lâm Hàm Uẩn nói tiếp :
- Với lại, ta sợ ... ngươi làm ... chuyện xấu.
- Chuyện xấu gì? - Lăng Phong khó hiểu nhìn nàng.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, Lâm Hàm Uẩn vội vàng quay đầu đi chỗ khác :
- Ta ... không biết.
Đúng lúc này ...
“Ào”
Lăng Phong cảm thấy một cơn gió từ bên hông đánh úp qua.
Hắn đang ôm Lâm Hàm Uẩn, trước người hoàn toàn không thể phòng thủ, chỉ có thể dùng Đoạt Hồn quyết dẫm mạnh hai chân, lộn người ra trước. Bình thường sau chiêu này Lăng Phong liền có thể lấy lại thăng bằng, chỉ tiếc hiện tại hắn đang bế Lâm Hàm Uẩn, cả người cứ thế chúi xuống lăn một vòng, hai tay bảo vệ cho Lâm Hàm Uẩn xem ra cũng bị đá nhọn đâm không ít.
Hắn định thần nhìn lại.
Đậu móa, một con sói.
Dạo này kiếm ăn khó khăn, sói cũng thức khuya dậy sớm? Nói không chừng, chính con này vừa tru lên, báo hại anh em còn tưởng "sói huynh" đang sung sướng với bà nhà.
Lăng Phong thủ thế đặt Lâm Hàm Uẩn xuống, chậm rãi bước ra trước đối mặt với dã lang.
Con dã thú kia không ngờ cũng rất "trượng nghĩa", kiên trì đứng chờ Lăng Phong.
Một người một thú, âu yếm nhìn nhau.
"Grừ ..."
Đây là một con sói trưởng thành, chiều dài thậm chí bằng chiều cao Lăng Phong, chỉ e cân nặng cũng phải gần hai trăm cân. Bộ lông của nó loang lổ màu xám, đôi mắt đục ngầu dữ tợn, bốn chiếc răng nanh đã ố vàng lòi cả ra ngoài.
Nói đúng ra, loài dã thú này bình thường rất kén chọn kẻ địch, hầu như không nhắm vào con người. Đừng nói đây còn là vùng cây bụi gần sông lớn, con người thường xuyên qua lại, đáng ra chúng không nên xuất hiện mới phải.
Lâm Hàm Uẩn nấp sau chỏm đá, căng thẳng nhìn bóng lưng Lăng Phong, trong mắt nàng dần hiện vẻ không cam lòng, nhưng tuyệt nhiên lại không có sự sợ hãi.
Bỗng Lăng Phong cất giọng :
- Hàm Uẩn, cô có nắm giá cả thị trường không?
- Giá cả thị trường gì?
- Ví dụ một bộ da sói bán được bao nhiêu chẳng hạn.
- Phì ...
Lâm Hàm Uẩn nhịn đau phì cười.
"Grừu grừ ..."
Con sói không hiểu tiếng người, nhưng hình như nó cũng đoán ra tên mất dạy trước mặt chưa đánh đã đem mình ra tính tiền. Theo quan điểm cá nhân của loài sói mà nói, cần phải kiện lên "hiệp hội bảo vệ thiên nhiên hoang dã".
Lăng Phong vẫn đang thao thao bất tuyệt :
- Ta từ nhỏ con vật nào cũng ăn qua. Giờ nghĩ lại, hóa ra sót lại thịt sói vẫn chưa được ăn. Haha, hay lắm, nhân đây ông sẽ làm món bánh bao thịt sói luôn.
Lâm Hàm Uẩn nghe đến hai chữ "bánh bao", bất giác nhớ lại chuyện cũ, không khỏi giận dỗi đỏ mặt, không thèm nhìn Lăng Phong nữa, trong đầu nghĩ tốt nhất con sói kia làm sao trừng trị Lăng Phong là hay nhất.
Ngay lúc nàng quay mặt đi, biến cố xảy ra.
“Rào”
Có tiếng sói tru, sau đó là vài tiếng "bụp", tiếp đó là tiếng gầm rú, sau cùng mọi thứ trở về im lặng.
Lâm Hàm Uẩn lấy hết sức bình sinh, trong lòng hy vọng chuyện xấu đừng xảy ra, ghé mắt qua chỏm đá muốn nhìn. Chỉ thấy Lăng Phong đang xoay lưng quỳ xuống đất, một tay toàn máu là máu, không rõ của hắn hay của con thú kia. Lâm Hàm Uẩn bị khuất tầm mắt, không rõ con sói ra sao.
Lâm Hàm Uẩn tim đập cực nhanh, hồi hộp nén giọng xuống thấp nhất :
- Lăng Phong, ngươi ... sao rồi?
Không có tiếng trả lời.
Lâm Hàm Uẩn như ngừng thở, da mặt đột nhiên cứng ra, một nỗi sợ hãi vô hình lan tràn khắp người. Mặc dù hắn ta chẳng tốt bụng hào sảng gì lắm, nhưng bên nàng lúc này chỉ còn hắn, nàng xem hắn như thần hộ mệnh của mình.
- Lăng Phong, ngươi làm ơn ... đừng hù ta?
- ...
- Lăng ...
- Nghe rồi, cô gọi to như vậy cho cả đàn sói ra à?
Lâm Hàm Uẩn thở phào nhẹ nhỏm.
Lăng Phong trả lời xong lại quan sát bốn phía, hắn không loại trừ khả năng sói không chỉ có một con, thường thì loại thú này đi theo bầy. Đi bầy Phong ca sẽ ... rất tiếc. Một con đã nặng hai trăm cân, nhiều hơn nữa hắn mang không nổi.
Vừa rồi Lăng Phong dùng combo, đầu tiên dùng Mã Bộ phòng ngự, cố ý chờ hai chân trước sắc bén của dã lang chộp về phía mình. Khi người và sói sắp chạm vào nhau, Lăng Phong dùng Hư Bộ lách qua, đồng thời dùng chiêu cuối Song Sao Phong Thiên, bằng tiêu chuẩn đấm bốc tấn công liên tục ba đòn trên dưới vào đầu nó, ngay lập tức "K.O" dã lang.
Kể ra, chơi với sói mà dùng toàn chiêu tên “kêu” như vậy, cũng không công bình cho lắm.
Lâm Hàm Uẩn nhìn theo hình dáng Lăng Phong xoay qua xoay lại mà nhoẻn miệng cười, nụ cười có phần giống với lúc hai người bám dưới đáy tàu. Kẻ kia cả người dính máu, áo quần dơ bẩn lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, trông qua cực kỳ nhếch nhác, tính tình lại thô lỗ chả đâu ra đâu, thế nhưng Lâm Hàm Uẩn bỗng cảm thấy hắn rất "cuốn hút".
Đợi một lúc lâu, có lẽ xác nhận xung quanh không còn dã thú nào, Lăng Phong trở về mỏm đá.
Nhìn thấy tay Lăng Phong toàn máu tươi, trên mặt cũng có vệt máu bắn lên, Lâm Hàm Uẩn không khỏi kinh hoảng, thất thanh hỏi :
- Ngươi ... bị thương?
Góp ý tại: http://4vn.eu/forum/showthread.php?8...-Van-Than-Long
Lỡ đọc thì bấm thank luôn nha, dù không hay thì tại hạ cũng mất công viết mà :020:
Thấy hay thì vote luôn ở trên, giúp tại hạ có động lực viết tiếp
Last edited by atkd1890; 13-05-2016 at 04:57 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của atkd1890
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 217 : Ta chính là Tiểu Thư
Lăng Phong bình thản :
- Không có gì, máu sói thôi.
Nói xong lại cổ quái nhìn nàng ta.
Lâm Hàm Uẩn đỏ mặt rụt tay. Hóa ra vừa rồi trong lúc vội, nàng chụp lấy tay Lăng Phong muốn xem thương thế, bị Lăng Phong nhìn mới phát hiện mình thất thố.
Nữ nhân dù sao cũng rất thụ động, trừ các chị em "trong nghề", còn đâu hiện đại hay cổ đại đều rất ít khi chủ động ôm tay ôm chân nam nhân khác.
Nhớ ra Lâm Hàm Uẩn đang bị thương, Lăng Phong ngồi xuống, ân cần :
- Để ta xem vết thương, để lâu chỉ sợ nguy hiểm tính mạng.
- Ưm. - Lâm Hàm Uẩn nhẹ nhàng đáp.
Lăng Phong một tay đỡ lưng, một tay kéo trễ vai áo Lâm Hàm Uẩn xuống, lộ ra bờ vai trần trắng nõn, chiếc xương quai xanh nhỏ đầy gợi cảm, trong lòng rất muốn sẵn đà kéo tuột hết cả ra. Hắn không khỏi tặc lưỡi nghĩ thầm, cô gái này nếu mặc lên người thời trang "lệch vai" của Phong Vân tơ lựa, chỉ e không có đối thủ.
Bất giác lại nghĩ đến tiệm tơ lụa kia, cũng không biết giờ này ra sao.
Lâm Hàm Uẩn không rõ vì đau hay vì điều gì khác, thân hình mềm mại run rẩy. Nàng cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm nghiền, đôi mi rung rung.
Lăng Phong thì chẳng có vấn đề gì. Chị em cởi sạch mặc mỗi đồ lót còn chẳng là gì, nói gì chỉ kéo trễ mỗi vai áo.
Lâm Hàm Uẩn khuôn mặt đỏ bừng. Loại chuyện giữa trời cho nam nhân cởi áo vẫn quá kinh thiên đi, chẳng qua tình hình nguy cấp, nàng đành chấp nhận.
- Ài, không có độc.
- Không có độc ... thì sao?
Nghe câu thở dài kỳ quái của Lăng Phong, Lâm Hàm Uẩn không hiểu ra sao.
Lăng Phong cười cười qua chuyện, "không có độc thì không thể dùng miệng hút độc" thôi. Khụ!
Lăng Phong tiện tay xé luôn một mảnh vải ở cổ tay Lâm Hàm Uẩn, cứ thế cột sơ lại vết thương.
Vì sao lại xé y phục của nàng?
Khoan trách Phong ca, trang phục của hắn khá bẩn, nếu dùng để băng bó chỉ sợ nguy cơ nhiễm trùng cao. Phong ca đây là đang tỉ mỉ, thật sự.
Kỳ thực nàng tưởng Lăng Phong sẽ cõng mình tiếp. Chỉ một đoạn thời gian, nhưng dường như nàng đã quen với lưng của Lăng Phong, muốn leo lên đó, hai tay ôm vai hắn, cứ thế nhìn đường chân trời mà đi. Đi đâu cũng được.
Lăng Phong dĩ nhiên không biết suy nghĩ kia, hắn chỉ xác sói phía sau nói :
- Cô nhìn xem, con sói này để lại quá đáng tiếc.
Lâm Hàm Uẩn gượng cười, chẳng lẽ còn bắt nàng so đo với một cái xác sói.
Lăng Phong an ủi :
- Đến phủ Thái Nguyên, da sói mà bán được giá, ta không lấy ngọc bội kia nữa, thế nào?
- Ngươi chỉ nghĩ đến tiền thôi sao?
Lâm Hàm Uẩn bỗng thấy thất vọng chua chát đến khó hiểu.
Lăng Phong vuốt cằm ngẫm nghĩ, nói :
- Không hẳn ...
Lâm Hàm Uẩn ánh mắt chờ đợi.
- Ta còn nghĩ đến thịt nữa.
Lâm Hàm Uẩn buồn bực, nhịn đau khập khiễng đi ra trước, được vài bước lại nghe giọng Lăng Phong.
- Cô đi đâu đấy, hướng ngược lại.
Lâm Hàm Uẩn thực sự tức giận, cũng không thèm "ừ à" gì, quay đầu tập tễnh đi thẳng.
...
Cuối thu, gió từng cơn mát mẻ thổi qua.
Bình nguyên Hoàng Phiếm có một đoạn gần Nhạn Môn quan rất ít người ở. Tương truyền trăm năm trước chỗ này từng chứng kiến một trận đại chiến, năm đó Liêu Cảnh Tông phái 10 vạn quân Khiết Đan tấn công Nhạn Môn, dự tính chọc thủng quan ải tiến tới diệt luôn nhà Tống.
Thắng bại khoan nói tới, nhưng hai bên gần chục vạn người ngựa phải bỏ mạng lại đây. Xác chết nhiều đến mức không thể dọn dẹp tẩy rửa hết, mùi hôi bốc lên trời suốt mấy năm.
Về sau chỗ này có thêm hai thôn nhỏ, một tên thôn Mã Chủng, một tên thôn Mộ Lâm, mỗi thôn không đến trăm người sinh sống. Nghe nói một cái khi xưa chôn xác ngựa, một cái chôn xác lính đã chết trận. Cũng không rõ thôn dân hai thôn này nghĩ gì, hay vì lý do đặc biệt nào, lại chấp nhận sống trên nghĩa địa như vậy.
Ở một nơi kín đáo phía tây thôn Mộ Lâm.
Nơi này có vẻ như một gian nhà tù, vài tên thủ vệ bịt mặt đứng ngoài cửa tán gẫu :
- Nữ nhân trong kia một khi lấy lời khai xong, không biết ai sẽ là người hưởng thụ đầu tiên.
- Sao? Thèm lắm rồi à?
- Hừ, ngươi thì không thèm chắc? Nghe nói nàng ta là đệ nhất mỹ nữ Hà Bắc đó, còn là tình nhân của tên Vương gia gì kia. Cao quý mỹ lệ như vậy, ông chơi một lần rồi chết cũng được.
- Hêhê ... - Kẻ kia cười dâm dật.
Một kẻ quát nhỏ :
- Hai ngươi nghiêm túc chút đi. Không nhớ Cung chủ đã nói gì sao?
Tên thủ vệ cười cười, hỏi tên mới tới :
- Nhị Hộ pháp, khách lần này là Công chúa Kim quốc thật sao?
Tên Hộ pháp ậm ừ gật đầu, tên thủ vệ lại tiếp lời :
- Không nghĩ U Minh cung chúng ta còn nổi danh đến cả ngoại bang.
- Hừm, Tử Vong Nhị U, cao thủ toàn thiên hạ đều biết. Đám Nữ Chân đó biết phải tính là chúng có phúc phận mới đúng.
- Hộ pháp nói phải nha.
...
Lăng Phong Hàm Uẩn đi tận trưa mới đến thôn Mộ Lâm.
Lâm Hàm Uẩn cả nửa ngày không thèm nói chuyện, cũng không thèm kêu đau một tiếng. Lăng Phong cũng biết mình hơi thô lỗ, mấy lần ngỏ ý để hắn cõng đi. Chỉ là nhân gia giận thật, không thèm nghe hắn.
Thôn này khiến Lăng Phong cảm giác như trở về hai năm trước, như xóm nghèo ở thành tây Trường An. Trong không khí dường như luôn lởn vởn vài thứ gì đó bay qua bay lại.
Lăng Phong hỏi thầy thuốc trong thôn, muốn xem qua vết thương cho Lâm Hàm Uẩn. Ban đầu không ai trả lời hắn, còn tụ lại thì thầm gì đó, mãi sau mới có một tên trung niên nói trong thôn chỉ có một người làm thuốc, xưng Bạch tiểu thư.
Nhưng tìm thầy thuốc lại sinh vấn đề mới, hắn và Hàm Uẩn đều hết sạch tiền, bụng còn đói meo, xem ra đành phải thanh lý nửa cái xác sói trên lưng, kiếm chút tiền tiêu tạm. Lần ở Triều gia trang bị lột ra sạch sẽ, lúc bỏ chạy không kịp mang theo.
Lăng Phong đang quan sát xung quanh, từ trong thôn có một nhóm người đi ra.
Người đi đầu là một phụ nhân, bộ dạng béo tròn, ăn mặc búi tóc kiểu phụ nữ có chồng nhưng vô cùng lòe loẹt. Trang phục màu tím ngả hồng, thắt nơ trước bụng, đeo bông tai vòng cổ đủ kiểu. Khuôn mặt có thể dùng từ "tởm" để hình dung, mặt bôi phấn trắng, môi thoa son đỏ. Có điều, nhìn kỹ xuống cổ rõ ràng lại có yết hầu nhô ra, phần ngực còn phẳng lỳ, da tay thô ráp.
Thật chả biết nữ hay nam.
"Phụ nhân" kia vừa nhìn thấy Lăng Phong, mắt bỗng sáng lên, hồ hởi tiến tới muốn chụp lấy tay hắn.
- Ấy, tiểu huynh đệ đẹp trai, đường xa mới tới, có mệt không?
"Đồng tính luyến ái?"
Lăng Phong cả người da gà nổi lên, giọng kia rõ ràng có vị nam giới, hắn cảnh giác lùi ra sau :
- Đa tạ, không mệt, không mệt. Ta muốn tìm Bạch Tiểu thư, không biết nàng ấy ...
- Ừm, ta biết mà, cho nên mới đi ra đón đấy.
Lăng Phong càng nghe càng muốn nôn. Hắn không kỳ thị người đồng tính, nhưng đồng tính "thuần khiết" trong tâm hồn còn thông cảm được, loại lòe loẹt nửa nạc nửa mở này hắn chịu không nổi. Ngay cả cách xưng hô Lăng Phong cũng không nghĩ được từ nào cho đúng.
Trong lòng khinh bỉ, ngoài miệng lại nói :
- Ài, ta không dám làm phiền như vậy, chỉ cần chỉ cho ta nhà của Bạch Tiểu thư là đủ.
Phụ nhân kia ỏng ẹo đáp :
- Thôi mà, tên người ta cứ nhắc tới nhắc lui hoài, ngại chết. Ta chính là Bạch Tiểu Thư mà huynh tìm đây.
Lăng Phong trợn mắt há mồm, tự nhủ đang đói bụng có lẽ tai mắt không tốt, gượng cười nói :
- Haha, vị ... à ... quan nhân đây thật vui tính. Người tại hạ muốn tìm là tiểu thư họ Bạch, nghe nói rất giỏi y thuật.
- Ừ, thì ta là Bạch Tiểu Thư mà. - Người kia chớp mắt đáp.
- Ý ta là Bạch ... Tiểu ... thư, là một cô nương.
Lăng Phong cố ý nhấn mạnh hai chữ "tiểu thư", phòng trường hợp ả này bị lãng tai.
Thế nhưng phụ nhân kia vẫn liếc mắt "đưa tình", nói :
- Trời ơi, hiểu lầm, hiểu lầm quá đi. Thôn Mộ Lâm chỉ có một Bạch gia, chẳng lẽ còn sai sao. Ta họ Bạch, tên chỉ có hai chữ ... Tiểu Thư.
Lăng Phong mắt trợn ngược, bụng có gì đó bắt đầu trào lên.
- Ngươi là Bạch ... Tiểu ... Thư?
Người kia không tha, lại muốn tiến tới gần Lăng Phong, còn ra vẻ e thẹn bồi thêm :
- Ta ... là nữ.
Lăng Phong suýt nữa nôn tại chỗ.
"Tiểu thư", hóa ra không phải là tiểu thư, mà chính là Tiểu Thư. Ai làm cha mẹ rõ thất đức, sinh con đặt cái tên cũng không nên thân, làm nó sinh sai lệch tâm lý, lớn lên thành cái dạng này, dọa người quá thể.
...
Lát sau.
Trong một gian nhà thấp bé, Lăng Phong đang phát huy hết khả năng diễn xuất, chắp tay cười nói :
- Bạch ... à ... Bạch ...
- Tỷ tỷ cũng được, mà gọi luôn Tiểu Thư cũng không sao ...
Lăng Phong mồm giật giật :
- Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.
- Ài, cái gì mà cửu ngưỡng chứ, nghe xa lạ quá. Chúng ta ... chỉ có "nhất ngưỡng" thôi, tiểu ca chỉ cần ... thò một chân qua, hai ta thậm chí không còn khoảng cách.
Bạch Tiểu Thư vừa nói vừa làm điệu bộ "thò chân qua", cũng không biết là thò "chân" nào. Lăng Phong nhắm mắt không dám nhìn, áng chừng là ám hiệu 18+, Phong ca là thiếu niên có học thức có thuần khiết, không hiểu, nhất định không hiểu.
Bỗng Lăng Phong nghĩ ra cách xưng hô phù hợp, hắn như tìm được gốc rơm cứu mạng, vui vẻ nói :
- Bạch đại phu, vị Lâm cô nương đây ...
- Tiểu ca có hứng xem tranh không?
Bạch Tiểu Thư ngắt lời, tay đưa ra một cuộn tranh.
Lăng Phong liếc bừa, đại khái một bức mỹ nữ ngắm trăng gì đó. Hắn cũng chả buồn xem dòng chữ đề trên tranh là gì, mồm đã tấm tắc khen :
- Rất đẹp. Không biết đây là vẽ nữ tử nhà ai nha?
- Tiểu ca nhìn không kỹ gì cả, tranh này vẽ ... là ta lúc trẻ đó.
Lăng Phong sởn tóc gáy, suýt nữa xé luôn tranh trong tay, buột miệng :
- Bà ngoại ngươi ...
- Sao lại chửi ta? - Bạch Tiểu Thư mặt xám xanh.
Lăng Phong vội vàng sửa lời :
- A, ý tại hạ là bà ngoại Bạch đại phu chắc là nữ nhân rồi, đúng không?
- A, nhầm nhầm, ý tại hạ đúng ra là ... Bạch đại phu chắc chắn rất giống bà ngoại của mình, đúng không?
Lâm Hàm Uẩn đứng cạnh bụm miệng cười nhỏ.
Bạch Tiểu Thư liếc nhìn Lâm Hàm Uẩn, lộ vẻ không thích, sau đó lại cười hòa nhã với Lăng Phong :
- Tiểu ca thật có mắt nhìn nha. Bà ngoại ta khi xưa là mỹ nhân một vùng đó.
"Cho nên mới có đứa cháu như thế này?"
Lăng Phong nghĩ thầm mà sợ hãi. Hắn không muốn dông dài thêm, nói :
- Vị bằng hữu này của tại hạ cần xử lý vết thương ... Á!
Lăng Phong vừa nói đến đây, bên hông bị nhéo một cái rõ đau, nhìn lại hóa ra Lâm Hàm Uẩn đang liên tục lắc đầu ra hiệu. Xem ra rất không muốn để Bạch "biến thái" này chữa trị.
Lăng Phong đành sửa lời :
- Nếu Bạch đại phu bận rộn. Vậy đi, bán cho tại hạ một ít dược liệu cầm máu là được. Chuyện khác tại hạ tự mình lo liệu.
- Sao vậy được. Vết thương của cô nương này không có gì đáng lo, để sớm mai trị vẫn được, dược liệu ta cũng để chỗ khác rồi.
Lăng Phong nghe vậy muốn rút lui, hắn cũng chả có tiền để dúi cho bác sĩ, thật ra ở sân đình có nước sạch, chỉ cần nước sạch là đủ tẩy thương rồi.
- Vậy sớm mai gặp lại. Tại hạ cáo từ.
- Không được.
Bạch Tiểu Thư bỗng đổi giọng trầm lắng, "bà ta" quay lưng đi về cái ghế dài giữa phòng, chậm rãi ngồi xuống, hai chân bắt chéo lên nhau, nằm dài ra ghế.
Lăng Phong bắt đầu thấy không ổn.
- Đêm nay, tiểu ca ở lại đây, cô nương kia muốn đi đâu thì đi.
- Không được.
Đến lượt Lăng Phong phản đối.
Bạch Tiểu Thư phẩy tay, nhoẻn miệng cười :
- Ta noí được!
Lăng Phong chụp lấy tay Lâm Hàm Uẩn, chuẩn bị rời đi, hắn không tin mình muốn chạy còn có người chặn được.
Bỗng ...
"Ầm"
Cánh cửa lớn đột nhiên đóng lại, cả gian phòng tối hẳn đi.
Góp ý tại: http://4vn.eu/forum/showthread.php?8...-Van-Than-Long
Lỡ đọc thì bấm thank luôn nha, dù không hay thì tại hạ cũng mất công viết mà :020:
Thấy hay thì vote luôn ở trên, giúp tại hạ có động lực viết tiếp
Last edited by atkd1890; 13-05-2016 at 04:58 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của atkd1890
Lâm Hàm Uẩn gật đầu, đưa một tay chạm vào lưng Lăng Phong.
Hai ngươi lùi dần ra sau, ngay khi lưng Lâm Hàm Uẩn chạm vào cánh cửa ...
"Vù"
Bạch Tiểu Thư nhấc người khỏi ghế, khuôn mặt bỗng hóa dữ tợn, tay phải xòe ra hình chưởng năm ngón. Người ả ta như mũi tên bay ra trước, còn kèm theo luồng khí cực mạnh đi kèm.
"Vù vù"
Lăng Phong cảm giác như một cái quạt đang thổi thẳng vào mặt.
Lăng Phong không thể bỏ chạy, đành phải vận công tiếp đón. Hai cánh tay hắn làm hình chữ thập đỡ đòn, hắn dự định chờ kẻ này tới gần sẽ làm combo như lần gặp dã lang hôm trước.
Đạt-ma quyền trong giang hồ chỉ là bài quyền thủy tổ cơ bản, bất kỳ võ đường nào khi tuyển sinh nhập môn cũng dùng đến. Thế nhưng luyện võ quan trọng chữ "tinh", nhớ có câu "đấm thẳng luyện đến tận cùng có thể đấm rách trời". Bản quyền của Lăng Phong lại do Lăng Hổ chỉ cho, có đôi chút khác biệt, sự liên kết giữa các chiêu uyển chuyển hơn hẳn. Lăng Phong có thể từ 7 8 chiêu kết hợp thành vài chục thức combo, vô cùng đa dạng, tùy vào địch thủ mà sử dụng.
Khi chưởng của Bạch Tiểu Thư chỉ còn cách Lăng Phong một gang tay, dị biến phát sinh.
Trong nháy mắt, bàn tay của ả từ xòe chuyển sang nắm, chỉ còn ngón trỏ chỉ thẳng. Đầu ngón tay xuất hiện một luồng khí đen hình tròn, chỉ tiếc phòng quá tối, Lăng Phong không quan sát được.
Đồng thời, tay trái của ả ta cũng cử động, chỉ nhoáng cái nhìn như vô ý, nhưng Lăng Phong nghe được có tiếng xé gió đang lại gần.
Chưởng đến, Lăng Phong lách người, chuyển sang hư chiêu Hư Bộ Đoạn Trửu, hòng phá quyền của đối phương. Còn chưa kịp xuất quyền đánh trả, ngay bên tai hắn có thứ gì đó chụp tới.
- Cẩn thận!
Không hiểu sao Lâm Hàm Uẩn cũng phát hiện ra nguy hiểm, hô lên.
Lăng Phong có một chiêu vô danh, dùng Hoạt Bất Lưu Thủ nằm ngang trên không đảo người thậm chí hai ba lần, hoàn toàn đi ngược định luật "vạn vật hấp dẫn". Thế nhưng lần này hắn không thể thi triển, bởi Lâm Hàm Uẩn ngay sau lưng, nếu hắn né tránh nàng ta sẽ dính đòn.
"Phập"
Bàn tay đỡ đòn của Lăng Phong bị vật gì đó cắt qua.
Bạch Tiểu Thư không hề dừng lại, xoay người ra chiêu, lại một lần nữa gió lạnh bốc lên.
Lăng Phong cùng đường, tập trung thần thức xuất một chiêu Choáng. Hắn cũng đã lâu không dùng chiêu này.
"Oong"
Cả không gian như có tiếng chuông ngân, ngay cả Lăng Phong cũng giật mình.
"Bịch"
Bạch Tiểu Thư mất kiểm soát rơi thẳng xuống nền nhà, ngơ ngác không hiểu ra sao.
- Ngươi vừa dùng cái gì vậy?
Là giọng của Lâm Hàm Uẩn.
Lăng Phong không có thời gian trả lời. Hắn ngay lập tức dùng Soán Bộ dẫm một chân lao người đến trước, hai tay đấm xuống. Chiêu này hình như còn có biến thể khác, tay không nắm lại mà hình cái móc, hình như gọi Hầu Tử Thâu Đào gì gì đó, rát nổi tiếng trong thanh lâu thì phải.
Bạch Tiểu Thư bị trúng chiêu bất ngờ, nhưng vẫn kịp thời trấn định. Ả ta bật người ngồi dậy, thân thể béo ục ịch thế nhưng không hề chậm chạp, cả người ả xoay tròn, tư thế như người ném lao.
Lại nghe tiếng thứ gì đó bay ra.
"Thứ quái gì vậy? Tại sao không dùng thần thức nhìn ra được?"
Lăng Phong không khỏi buồn bực.
Đúng lúc này.
"Tránh sang bên trái, mau!"
"Ầm"
"Keng"
Vài ba bóng người xuất hiện, một người chắn trước mặt Lăng Phong cười :
- Cửu U Hồn Chỉ sao?
Bạch Tiểu Thư quát :
- Ngươi là ai?
- Là ai nói loại cháu chắt ngươi cũng không biết. Chỉ tội cho bộ chỉ pháp này, mấy trăm năm lại lưu lạc trên người một tên nửa nam nửa nữ như ngươi.
"Cố lão điên?" Lăng Phong vừa mừng vừa buồn cười.
Bạch Tiểu Thư hừ lạnh :
- Hừ, ỷ già lên mặt. Xem chiêu.
"Bùng"
Một tiếng giao tranh nổ ra, hai người tách nhau ra, Cố lão phủi phủi áo cười nói :
- Cửu U Tâm Kinh đến tầng mấy rồi? Nếu còn chưa đến tầng 8, lão tổ tông khuyên ngươi khỏi đánh chi cho phí sức.
Xong xuôi lại truyền âm ra sau cho Lăng Phong :
“Ngươi đấu tay không với hắn chưa chắc đã thua. Chẳng qua kẻ này dưới tay giấu vũ khí, năm xưa có kẻ dùng bộ Cửu U Hồn Chỉ này, phải đi kèm một cây đao nhỏ tên Cửu U Vô Thượng. Cây đao này thiết kế rất đặc biệt, có hình lưỡi hái hai đầu, cong như trăng lưỡi liềm, khi ném ra có thể tự động bay ngược trở lại. Hơn nữa còn qua luyện hóa, vô thanh vô tức, võ lâm còn gọi là Cửu U Tu La Đao. Luyện bộ Chỉ pháp này còn phải luyện cùng một bộ Tâm Kinh 9 tầng nội lực, nhưng cũng không phải tà đạo gì. Thật không hiểu tên này luyện kiểu gì thành biến thái như vậy.”
Lăng Phong hiểu ra. Hóa ra tên này giống với tên thổ phỉ hôm trước, trong chiêu giấu chiêu, xem ra Phong ca phải học theo gấp. Còn đao bay ra tự quay trở về, hắn cũng không thấy kỳ lạ, nguyên lý có lẽ giống với Boomerang của thổ dân Australia.
Bạch Tiểu Thư bị đối phương nói toẹt ra hết bí mật, quá sợ hãi :
- Ngươi rút cục là ai? Vì sao biết rõ như vậy?
Cố lão phớt lờ. Lão đi vào trong, ngồi xuống ghế thong thả rót trà, cứ như lão mới là chủ nhà.
Đi cùng lão đều là người quen, cả nhóm Đại Đao và bộ hạ Nam phủ, còn có cả tiểu thư Văn Như Ý đứng bên ngoài.
Cửa đã mở, Lăng Phong liếc ra sân còn thấy không ít người nằm la liệt. Hắn rùng mình không ít. Xem ra vừa rồi dù hắn đạp cửa xông ra, chưa chắc có thể đi được. Ban đầu hắn đã nghi nghi, không ngờ rơi vào ổ mại dâm trá hình, tí nữa thì mất béng thân thể ngàn vàng giữ gìn bấy lâu.
"Coong"
Đại Đao rút Uyển Nguyệt đao chống xuống đất, khuôn mặt nghiêm túc, nói :
- Hừ, bọn ta trên đường đến đây tìm hiểu qua. Nghe nói thôn này chẳng qua là cái vỏ bọc, đằng sau là U Minh Cung gì đó, Cung chủ tu luyện tà công, chuyên bắt nam tử về phục thị.
- Haha, tà công? Không biết còn nói bừa.
Bạch Tiểu Thư khóe miệng rỉ máu, xem ra ả ta đối chưởng với Cố lão bị nội thương.
Lâm Hàm Uẩn nhìn thấy Văn Như Ý, đột nhiên lại gần nói :
- Tiểu muội muội, đi với tỷ không? Ở với mấy người này chém chém giết giết không tốt.
- Ưm, tỷ tỷ xinh đẹp. Muội thích tỷ, tỷ giống mẹ muội lắm.
Lâm Hàm Uẩn hơi khựng lại, nàng rõ ràng bề ngoài rất bình thường, có lẽ tiểu cô nương này tính tình đáng yêu mà nói thế.
Lần này, đám người A Tam không phòng bị Lâm Hàm Uẩn như trước, mặc cho nàng ra cùng Văn Như Ý.
Trong gian nhà, Lăng Phong đang hỏi Cố lão :
- Lão làm cách nào thoát ra? Còn tìm được ta?
Cố lão điên cười hề hề :
- Đám thổ phỉ kia từ lúc ngươi nhảy sông tất cả đều nhảy theo, bọn ta thấy đông vui cũng nhảy theo nốt. Chẳng qua, ngươi vừa lên bờ liền chạy như ma đuổi, làm huynh đệ bọn ta mệt bở hơi tai a.
Lăng Phong nhớ lại, cười trừ :
- Hóa ra là mấy người các ngươi? M* sao không phát ra tín hiệu đặc thù, làm ta cõng cô ta chạy bán sống bán chết.
Cố lão mắt trợn tròn :
- Tín hiệu đặc thù? Chúng ta có quy ước sao?
- À, thì ta cứ nói bừa thế, nghe cho nó kịch tính.
Lăng Phong gãi gãi đầu, lão già này với hắn quả thật chả có tín hiệu riêng gì sất.
Lăng Phong chợt nhớ ra, vừa rồi trong lúc nguy hiểm, đột nhiên có ai đó nhắc hắn tránh sang trái, liền hỏi :
- Vừa rồi lão lại dùng Truyền Âm Nhập Mật đúng không?
- Hề, chuẩn.
Nói rồi lại liếc Lâm Hàm Uẩn ở ngoài sân, cười quỷ quái :
- Lão ca thấy ngươi cũng thật đào hoa, nha đầu kia hình như thích ngươi rồi.
- Đừng có ngậm máu phun người.
Lăng Phong chặn ngay lập tức, đánh trống lảng :
- Mà ta nói nha lão huynh, ngươi có thể nào ra cái quy tắc không? Cứ vô duyên vô cớ nhảy vào đầu người ta nói. Có biết mỗi cá nhân đều có quyền tự do thiêng liêng không?
- Ta nhổ vào. Tưởng ta thích lắm sao? Truyền Âm Nhập Mật, mỗi người đều riêng biệt, vạn người mới trùng lặp, mà chưa chắc đã gặp được nhau. Ngươi tưởng muốn nói là người khác hiểu chắc?
"Riêng biệt? Kênh riêng?"
Lăng Phong ngả ngửa. Hóa ra cái trò truyền âm này thế mà như bộ đàm thời sau, còn phải chỉnh đúng tần số mới nghe hiểu.
- Vậy cớ gì lão và ta lại hợp nhau?
- Ai mà biết, ta đã nói rồi đấy thôi, chúng ta có duyên phận.
- Ặc. - Lăng Phong che mặt.
Bạch Tiểu Thư đang ôm ngực dựa vào tường, vẫn cố đùa nói :
- Phải nha tiểu ca, duyên phận là do ông trời tác hợp. Tiểu ca tìm được đến đây, với nô gia cũng là duyên phận đó.
Lăng Phong suýt nữa nằm úp sấp. Tên kia bị đánh toét mồm mà vẫn còn đi câu dẫn nam nhân, thật là ... có cá tính.
Cố lão điên nhâm nhi trà, lại đùa nói :
- Hắn nói cũng đúng. Kỳ thực, thử một chút cũng không sao, tư vị khác lạ.
- Gì? Nói như vậy, lão cũng từng nếm qua?
Cố lão cười nói :
- Điều này đương nhiên, ngươi còn không biết ta đây lão già thành tinh, à nhầm, lão luyện thành thục sao, có thứ gì ta chưa từng thử qua? Tất nhiên, khẩu vị của bổn tọa khi xưa rất cao, không phải nam tử 16 tuổi, thuần khiết dẻo dai, tuyệt đối không chọn.
"Phì phì" Mấy anh em A Tam liên tục phun nước miếng. Đại Đao mặt đỏ bừng. Lâm Hàm Uẩn vội vã bịt tai Văn Như Ý lại. Lăng Phong giơ ngón cái, bội phục.
Cố lão không buông tha :
- Nói lại, ngươi chịu khó qua một đêm, khéo lại được ăn ngon mặc đẹp.
- Không sai, điều này ta bảo chứng. - Bạch Tiểu Thư gật gù.
Lăng Phong trợn trắng, thầm nghĩ lão già điên này rút cục đến cứu mình hay khuyên bảo mình?
- Tào lao, chết đói là chuyện nhỏ, trong trắng mới là chuyện lớn.
"Phì phì" Đám người A Tam lại phản đối, nhân phẩm Phong ca đang bị nghi ngờ trầm trọng.
Đúng lúc này.
"Soạt"
"Vù"
Tất cả nhìn lại.
Kẻ biến thái Bạch Tiểu Thư đã không cánh mà bay, không để lại thứ gì.
Bỗng, Đại Đao quát lớn :
- Tiểu thư đâu?
Lăng Phong nhìn lại, không khỏi mờ mịt :
- Lâm Hàm Uẩn nữa, đâu rồi?
Chỉ nháy mắt ba con người sờ sờ đều biến mất, ngay trong tầm mắt của cả nhóm người. Ngay cả thần thức Lăng Phong nhạy nhất cũng không có chút dấu vết.
"Là ai làm? Kim Thiền Thoát Xác? Hay Nhẫn thuật của Nhật Bản?"
Góp ý tại: http://4vn.eu/forum/showthread.php?8...-Van-Than-Long
Lỡ đọc thì bấm thank luôn nha, dù không hay thì tại hạ cũng mất công viết mà :020:
Thấy hay thì vote luôn ở trên, giúp tại hạ có động lực viết tiếp
Last edited by atkd1890; 13-05-2016 at 04:59 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của atkd1890
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 219 : Không được khinh thường thẩm mỹ của ta
Với tư cách là người hiện đại, Phong ca luôn lấy khoa học làm chuẩn mực, bởi vậy hắn tuyệt đối không tin có ma quỷ hay pháp thuật gì trong màn "hô biến" vừa rồi.
- Chắn chắn có đường hầm hay cửa xoay gì đó thôi.
- Đại ca, cái đó bọn đệ cũng đoán ra.
Đám người A Tam bĩu môi, tỏa ra khắp phòng kiểm tra từng ngõ ngách một.
Lăng Phong có cách riêng, hắn dùng thần thức muốn soi xuyên tường. Nhớ khi xưa Phong ca từng ngồi phóng "thiên nhãn" vào tận khuê phòng mỹ nữ xem 18+, xài thần lực không thèm đếm. Loại chuyện dò mật thất này đối với Phong ca chỉ là muỗi.
Chỉ là, mãi một lúc, khi hai thái dương thậm chí nổi gân xanh, Lăng Phong vẫn không thấy gì hay ho, thầm nghĩ mà kỳ quái. Gian phòng này trái phải trên dưới đều là đất đá, tên họ Bạch kia đã chui đi đâu?
Cố lão dường như đoán ra ý đồ của hắn, dùng Truyền Âm Nhập Mật cười nói :
"Vô ích, ta đã thử qua. Tên bán nam nữ kia kỳ thực cũng biết thần pháp đó, hắn tám phần đã làm gì đó đề phòng người như chúng ta. Vả lại, nếu ta đoán không sai, hắn ta cũng dùng thần pháp thôi miên ép kẻ khác phục vụ mình."
"Thần pháp cũng có khả năng này?"
Cố lão ngả lưng nhâm nhi trà, giải thích :
"Dĩ nhiên. Luyện thần là môn cao thâm, làm được rất nhiều chuyện kỳ quái. Thuật thôi miên, thuật sưu hồn, thậm chí thuật Huệ nhãn của đám đầu trọc, kỳ thực đều từ luyện thần mà ra."
"Ài. Biết vậy từ đầu luyện thôi miên a, không thì luyện đọc tâm cũng không tệ."
Lăng Phong thầm hô đáng tiếc, hóa ra cái choáng thuật hắn có xem ra tệ nhất. Phong ca bắt đầu mơ màng, nghĩ đến cảnh thôi miên mỹ nữ, 10 người trên giường phục vụ hắn. Được như vậy mới đáng một kiếp xuyên không nha?
"Phụt"
Cố lão phun cả trà ra ngoài, tay chỉ Lăng Phong ôm bụng cười không ngừng.
"Bốc phét. Cho ngươi chọn lại, ngươi biết luyện thôi miên thế nào mới sợ đó?"
Lăng Phong mặt đỏ bừng.
Cố lão bỗng nghiêm túc hẳn lại.
"E hèm. Luyện thần không dễ, Choáng thuật của ngươi cũng là thành tựu mơ ước của bao người. Ngươi đã theo con đường này, vậy thì phải kiên trì. Cái gì đến tận cùng cũng có đỉnh cao của nó, đừng để tâm tính không vững mà nửa đường hỏng việc. Nói cho cùng, tâm pháp của ngươi cũng đang rất hỗn loạn đấy thôi."
Lăng Phong gật đầu đồng ý, nhìn Cố lão ra vẻ tội nghiệp.
“Lão biết nhiều vậy hay là chỉ cho ta vài món xài chơi coi. Chẳng phải lần trước hứa rồi sao?”
“Tâm pháp là do bản thân tự ngộ ra, đến của ta còn chưa lo xong, chả hơi đâu mà đi quản giùm ngươi. Chẳng qua ... hê hê, phải xem tên cháu chắt nhà ngươi đối xử với lão tổ tông ra sao. Người làm tổ tông vui, không khéo hứng lên ta chỉ cho một chiêu, lại chả thiên hạ vô địch.”
Lăng Phong ngoài mặt bĩu môi không tin, trong lòng lại mong chờ. Lão già này xem ra bản lĩnh rất sâu, chỉ bực tâm tính rất bất thường, chả biết đường nào mà lần.
Đúng lúc này, Diêm Bá hô lên :
- Chờ chút.
- Chuyện gì?
Cả đám quay lại căng thẳng.
- Không có gì, ta đánh rắm chút thôi.
- Đậu móa!
Lát sau, lại nghe thằng nhãi Bá la lên :
- Chờ chút.
- Lại gì nữa?
- Tranh, bức tranh.
Hóa ra, chỗ trà mà Cố lão vừa phun ra, lại vô tình làm ướt một góc bức "thời thiếu nữ của Bạch Tiểu Thư" đang nằm dưới đất. Nước trà thấm qua giấy loang lổ, không ngờ dần lộ ra vài đường nét kỳ quái.
Đại Đao đang vô cùng lo lắng cho Văn Như Ý, vội vàng giật lấy bình trà, cứ thế đổ hết lên bức tranh.
- Không biết chừng đây chính là bản đồ mật đạo.
Một tên thủ hạ Nam phủ ra vẻ hiểu biết, phán câu xanh rờn.
Cả đám chụm lại, bắt đầu bình phẩm. Riêng Đại Đao dường như ghét mấy chuyện hao tổn trí óc, gã tiếp tục đi vòng vòng gõ gõ xuống đất.
"Gì đây? Chữ không ra chữ, địa đồ không ra địa đồ."
Lăng Phong vừa thò đầu vào, không khỏi nhíu mày chịu thua.
Nét vẽ bên dưới hiện ra, nhưng nét vẽ gốc không hề bị xóa đi, cả hai cứ thế chồng chéo lên nhau. Đã thế, dù Lăng Phong từng nhìn qua đủ loại văn tự, từ chữ Hy Lạp cổ, chữ Latin chữ Arab, cho đến các hình thù kỳ quái trong phim viễn tưởng, hắn khẳng định đều không giống cái này. Trái lại, những nét vẽ kia còn khá nguệch ngoạc, như thể tên nào đó tiện tay vẽ bừa vào, hoàn toàn không cất giấu bí mật gì, đừng nói là "bản đồ mật thất".
Bỗng Cố lão điên cất giọng già nua :
- Mau tránh, mau tránh. Đúng là không thể tin vào đám trẻ tuổi các ngươi, quá vô dụng. Mỗi một bức tranh mà nhìn mãi cũng không ra.
Đám A Tam tuy muốn mở mồm phản đối, nhưng nhớ ra bản thân là dân mật thám, đáng ra giải mã là chuyên môn của chúng. Há miệng mắc quai, cả đám đành hậm hực nhường chỗ cho lão.
Cố lão lại gần, nhíu mày vuốt râu, đăm chiêu một lúc mới thốt lên :
- Kỳ quái, kỳ quái.
- Làm sao?
- Nha đầu trong tranh này bị dị tật bẩm sinh sao? Ngực trái ngực phải không đều lắm.
Cả đám bật ngửa, tuy vậy đều đưa mắt nhìn lại, trong lòng quả thật sâu sắc tán thành.
Lại qua một lúc. Lăng Phong nóng ruột :
- Thế nào, lão nhìn ra cái gì chưa?
Cố lão giọng trầm ổn :
- Mấy nét vẽ này, nhìn qua thì thấy vô nghĩa, nhưng nếu nghiền ngẫm một chút ...
- Có gì đặc biệt?
Anh em nín thở chờ đợi, đều nghĩ quả nhiên gừng càng già càng cay, sống càng lâu hiểu biết càng nhiều, đám trẻ tuổi bọn họ thua là phải.
Cố lão giọng chắc nịch nói nốt :
- Nghiền ngẫm một chút thì đúng là chả có nghĩa quái gì cả.
Cả đám suýt chút tắt thở.
Cố lão nói xong quay lưng đi ra, mồm còn chửi um lên :
- Tên tiểu bối nào rõ rỗi hơi đi vẽ bậy. Lão tổ tông đi nghỉ, các ngươi cứ thong thả mà nghiên cứu.
Lăng Phong lắc đầu chịu thua, đã già còn nhạt thếch.
"Theo ta ra đây."
Bỗng Lăng Phong nhận được tín hiệu mật, xem ra lão già này nhìn ra gì đó thật, lại giấu không muốn nói.
Lăng Phong tách khỏi đám đông, âm thầm đi ra ngoài.
- Có chuyện gì?
Cố lão mắt hình tam giác liếc Lăng Phong :
- Bọn kia cần tìm tiểu thư của chúng mới phải sốt sắng, chứ ngươi ở lại làm gì?
- Ta? - Lăng Phong á khẩu.
Cố lão cố nhịn cười, giọng giảo hoạt :
- Làm sao? Muốn cứu nha đầu kia?
- Vớ vẩn, lão có thể đánh giá thấp bản lĩnh của ta, hạ nhục nhân cách của ta, nhưng nhất định không được khinh thường mắt thẩm mỹ của ta.
Cố lão liếc nhìn đám Đại Đao, thản nhiên nói :
- Ta đúng là khinh thường thẩm mỹ của ngươi đấy.
- Hử?
Lăng Phong không hiểu ý tứ lão ra sao.
- Khụ, nói chuyện chính, cái mật thất kia ta nhìn ra từ đầu, không sớm thì muộn bọn chúng cũng tìm ra, cứ kệ để chúng hành động là được.
- Không được. Hành tẩu giang hồ có xông pha biển lửa mới thành tài được. Lần này gặp cơ hội thử sức, có lý nào bổn hiệp khách lại bỏ chạy. Lão nói có đúng không?
Cố lão cười cười :
- Chắc chắn?
- Chắc chắn. - Lăng Phong gật đầu.
- Vậy được, vào thôi, ta chỉ cửa vào mật thất. Vừa rồi chỉ nói chơi thôi.
Nói chưa hết câu lão ta bỗng ho khan, một tay vỗ vỗ ngực.
- Hừm, cái thân thể chết tiệt này, một chiêu Cửu U Âm Phong tầm thường cũng chịu không nổi, sau này mà gặp mấy tên biến thái khác ... Ài!
...
Cùng lúc, ở một gian phòng thấp bé ẩm thấp đâu đó, cách chỗ Lăng Phong không xa lắm.
Chỉ thấy quanh tường có không ít tranh vẽ kỳ quái, có bức vẽ con nhện, cũng có bức vẽ tướng quân cưỡi ngựa trắng, không ra phong cách gì.
Bạch Tiểu Thư đang mệt mỏi ngồi thở dốc.
- Canh mấy rồi?
- Sắp chính Ngọ.
Kẻ này là Nhị Hộ pháp, xung quanh hắn đứng không ít người, hầu hết đều trang bị khá lòe loẹt, xanh đỏ tím vàng đủ kiểu.
- Vẫn chưa có tin của ả Công chúa kia sao?
- Theo như hẹn thì hẳn là phải đến rồi. Có lẽ nào phát sinh chuyện gì?
Bạch Tiểu Thư hừ lạnh :
- Nói không chừng đã đến nhưng đúng lúc thấy chúng ta bị gây sự nên đứng xem.
- Cung chủ, chẳng lẽ thật sự phải bỏ chỗ này?
Bạch Tiểu Thư thở hắt nói :
- Không còn cách nào, lão già kia rất lợi hại, nhất định sẽ tìm được đường xuống.
Một tên hộ vệ mang ngân đao bực dọc nói :
- Chỉ tiếc ở đây mỗi đám Huyền Y trấn giữ, nếu có đủ cả Kim Tử Lục Thanh các nơi khác cộng lại, chúng ta người đông thế mạnh, một đám chục người chẳng lẽ còn không xử lý được.
Nhị Hộ pháp phớt lờ lời của Ngân Đao, gã cùng chục tên Huyền Y cung nhân đụng Đại Đao trên mặt đất, nhoáng cái bị Đại Đao chém cho nằm la liệt cả, gã may mà thoát được xuống đây. Ngay cả Cung chủ cũng bị đánh cho trọng thương, còn trông chờ vào ai. Dù kéo cả Cung ra đánh không khéo diệt vong cả.
Gã trầm giọng :
- Cung chủ, hay là tìm cách báo tin cho Quỷ Thủ. Nàng ta mà ra mặt, lão già kia cũng chưa chắc là đối thủ.
- Nàng ta? Hừm, nàng ta hành tung quỷ bí, ngay cả huynh trưởng ta còn chẳng biết ở đâu. Hơn nữa nàng ta xưa nay cũng chẳng bao giờ để tâm đến sống chết của chúng ta, chưa chắc đã chịu ra mặt.
Nhị Hộ pháp đành gật gù. Gã thực ra cũng chỉ nghe nói đến cái tên “Thiên Diện Quỷ Thủ” chứ chưa bao giờ thực sự diện kiến. Gã chỉ biết U Minh cung này, còn cả U Linh sơn trang, tuy trong võ lâm ác danh ngút trời, thực tế chỉ là hai tổ chức “kinh doanh ngầm” phục vụ cho một cỗ thế lực siêu bí ẩn, mà Thiên Diện Quỷ Thủ kia chính là người đại diện, nghe nói là một nữ nhân dung mạo như ma quỷ, ra tay cũng ác độc như ma quỷ.
Bạch Tiểu Thư phân phó :
- Mau rời đi, chỗ này cũng không có gì đáng kể.
- Vậy còn đám tù nhân và ... si nhân?
Giọng Hộ pháp khá ngập ngừng, xem ra "si nhân" là để gọi đám nam sủng của Bạch Tiểu Thư.
- Trừ vài tên trọng phạm và con đàn bà Nam phủ, còn lại giết hết đi. Nhớ không để lại đầu mối, hủy xác là tốt nhất, không thì hủy dung.
- Vậy còn hai người mới bắt xuống?
- Ta vốn dĩ muốn xem nha đầu kia dịch dung ra sao, nhưng nay không kịp nữa.
Nói rồi họ Bạch quay sang mấy hầu nữ phía sau, phân phó :
- A Tú, ngươi cùng Ngân Đao dẫn nữ nhân kia đi.
- Dạ!
Một nữ hầu mang kiếm màu vàng vội vã cùng Ngân Đao rời đi.
Tên hộ vệ được gọi là Ngân Đao, hóa ra vì đao của gã sơn màu bạc, cạnh gã còn vài tên cũng mang đao nhưng sơn màu khác. Không riêng gì gã, đám hầu nữ cũng phân biệt theo màu sơn của kiếm. Xem ra họ Bạch đặt tên thủ hạ theo màu, nam đao nữ kiếm, cũng khá ... cá tính.
A Tú vừa đi, một tên hộ vệ hớt hải chạy vào :
- Cung chủ, chúng xuống mật đạo rồi.
Góp ý tại: http://4vn.eu/forum/showthread.php?8...-Van-Than-Long
Lỡ đọc thì bấm thank luôn nha, dù không hay thì tại hạ cũng mất công viết mà :020:
Thấy hay thì vote luôn ở trên, giúp tại hạ có động lực viết tiếp
Last edited by atkd1890; 13-05-2016 at 05:01 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của atkd1890