Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 20: Gặp Lại Đại Tướng
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Lâm Thanh trước khi lên Hà Nội đã để lại một mảnh giấy cho Thiên Văn, dặn hắn chuẩn bị đồ đạc để lên đường.
Về phần mình Lâm Thanh tức tốc đến thư viện quốc gia. Vì đi xe buýt lên Hà Nội nên chỉ có thể đỗ ở nhà ga, cũng vì rất lâu chưa lên Hà Nội Lâm Thanh đành phải bắt một chiếc xe ôm đến thư viện. Khung cảnh thư viện quốc gia cũng được xem là bắt mắt, ở bên ngoài nhìn vào đã có thể thấy ngay, tuy là không to như ở Pháp hay Anh nhưng cũng có thể cất giữ được những tư liệu quý giá.
Đi vào trong thư viện Lâm Thanh tìm kiếm, tuy nhiên trong này có rất nhiều căn phòng. Kệ sách cũng vậy chia làm rất nhiều chủng loại khác nhau. Tuy Lâm Thanh là người có cặp mắt rất tinh tường cũng không thể tìm được Mật Phương. Tìm một lúc không có hi vọng ông nhíu mắt nhìn về phòng có những chiếc máy tính.
Lâm Thanh thầm nhủ:" Sao không nghĩ ra nhỉ, cái máy tính kia giúp việc tra tư liệu tốt hơn nhiêu "
" Cháu ơi cho bác hỏi " Lâm Thanh tiến tới một cô gái đang loay hoay đánh máy hỏi thăm.
" Dạ cháu có thể giúp được gì cho bác " Nếu tính theo tuổi có khi cô gái này phải gọi Lâm Thanh bằng cụ hoặc trên nữa cũng nên nhưng xét về khuôn mặt thì Lâm Thanh vẫn còn rất trẻ chỉ khoảng 50 là cùng vì vậy gọi bằng bác cũng không quá đáng.
" Cháu có thể tra giúp bác cuốn " Mật Phương " để ở đâu không? " Lâm Thanh nhờ vả.
" Mật Phương? " Gần đó có một người đàn ông đang tra sách vào kệ, nghe thấy Lâm Thanh nói tới hai từ Mật Phương không khỏi giật mình. Tránh sang một góc hắn lấy điên thoại ra gọi:
" Alo, Tôi là Phùng Văn Quang người của thư viện quốc gia, tôi có việc muốn tìm Thượng tướng Hoàng Minh Thảo có việc rất gấp "
" Được xin ngài đợi tôi chuyển máy "
Một lúc sau bên kia trả lời:
" Alo tôi là Hoàng Minh Thảo, xin hỏi ai tìm tôi " Lúc này Hoàng Minh Thảo cũng đang đinh linh việc gì đó rất quan trọng.
" Tướng Quân có một người trung niên tới thư viện quốc gia tìm Mật Phương, xin ngài cho biết chúng tôi phải làm thế nào " Phùng Văn Quang trả lời.
" Cái gì? Mật Phương? cố gắng giữ người đó lại, ta sẽ tới ngay " Hoàng Minh Thảo trả lời.
Hoàng Minh Thảo trả lời xong tức tốc đến nhà của đại tướng Võ Nguyên Giáp đón người đi tới thư viện quốc gia.
Sau khi nghe qua Hoàng Minh Thảo nói Đại tướng Võ Nguyên Giáp cũng biết đây là chuyện hệ trọng tức tốc theo Hoàng Minh Thảo tới Thư Viện.
" Xin ngài vui lòng chờ một chút được không, chúng tôi cần hỏi ngài một số chuyện "
Một đám bảo an cùng Phùng Văn Quang tiến tới chặn Lâm Thanh.
Tất nhiên với những người này Lâm Thanh không so đo làm gì, Ông cũng biết Mật Phương là bảo vật trấn quốc muốn lấy không phải dễ.
10 phút sau một chiếc xe quân đội tiến vào thư viện.
Xuống xe là Hoàng Minh Thảo ông nhanh chân tới đưa Đại Tướng Võ Nguyên Giáp và kêu tất cả dọn đường cho người.
Phùng Văn Quang nhanh chân chạy tới đỡ.
Hoàng Minh Thảo nói :" Đưa người đó tới căn phòng phía trong ".
Phùng Văn Quang nghe thấy chỉ thị liền nhanh chân chạy tới Lâm Thanh nói:
" Mời ngài theo chúng tôi ".
Về phần Đại Tướng Võ Nguyên Giáp đã cao tuổi rồi mắt mũi có phần lèm nhèm nên cũng không nhìn ra Lâm Thanh, nhưng với Lâm Thanh thì chỉ liếc mắt là nhận ra Đại Tướng Võ Nguyên Giáp.
Theo sau Phùng Văn Quang tới một căn phòng nhỏ phía trong thư viện ông tiến vào và bảo:
" Ngươi ở ngoài đi, ta có việc muốn nói riêng với hắn " tay Lâm Thanh chỉ thẳng vào Đại Tướng Võ Nguyên Giáp khiến Phùng Văn Quang kinh hãi, hắn cũng biết những người có thể làm điều này chắc chắn rất khủng bố cho nên cũng không cản, đóng cửa cúi chào ba người hắn lui đi.
Lâm Thanh là một người rất cẩn thận, chuyện này dính dáng đến nhiều người thậm chí nhiều quốc gia nên không thể để lộ. Những người như Hoàng Minh Thảo và Võ Nguyên Giáp một lòng sống chết vì quốc gia ông cũng không có gì phải giấu.
Ngồi xuống một cái ghế đối diện hai người, Lâm Thanh cất tiếng hỏi:
" Võ Tướng Quân, còn nhận ra ta không? "
Tiếng nói của hai người Lâm Thanh và Phạm Đình đã in sâu vào tâm trí của đại tướng, dù Lâm Thanh và Phạm Đình có thay hình đổi dạng cũng nào thoát khỏi cái trí nhớ của nhà cầm quân đại tài này.
" Ngài là một trong 2 ân nhân năm đó " Võ Nguyên Giáp nói tới đây rồi khựng lại, rời ghế muốn quỳ xuống nhưng Lâm Thanh đã nhanh chân nhanh tay ngăn lại.
Ngươi không việc gì phải thế, ta giúp đất nước chứ không giúp riêng ai ngươi hiểu chứ.
Lâm Thanh nói xong rồi trầm ngâm đánh giá sự thay đổi của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp:
" Hắn đã già thế này rồi ư, có lẽ vậy đã rất nhiều năm rồi còn gì "
Một lúc sau Lâm Thanh lại nói tiếp:
" Ngươi là Hoàng Minh Thảo sao? "
" Dạ là tôi xin hỏi ngài có gì sai bảo " Hoàng Minh Thảo đã nhìn thấy biểu tình của đại tướng nên cũng biết đây là ân nhân của đất nước vì vậy nói chuyện rất kiêng rè.
" Ngươi bảo họ tra cho ta Mật Phương để ở đâu, còn nữa việc này càng ít người biết càng tốt " Lâm Thanh cũng lo, Mật Phương là thứ có thể khiến con người ta gặp bất chắc nên càng cẩn thận càng tốt.
Dạ một tiếng Hoàng Minh Thảo đi ra ngoài làm việc trong phòng chỉ còn lại hai người.
" Hơn mấy chục năm qua 2 ngài đã đi đâu, tôi tìm mãi mà không thấy " Hoàng Minh Thảo đi ra Đại Tướng Võ Nguyên Giáp cũng không kiêng kị gì hỏi thăm.
" Ta đi rất nhiều nơi, rất nhiều đất nước, người đi cùng ta đã qua đời tại Bangkok nguyên nhân cũng vì quyển Mật Phương kia " Lâm Thanh trả lời.
" Mật Phương? có liên quan sao?" Đại Tướng Võ Nguyên Giáp kinh ngạc hỏi.
" Đúng thế, đây là một quyển sách vô cùng nguy hiểm, ta cần cất giữ nó ngay kẻo mang đại họa diệt vong " Lâm Thanh gật đầu nói.
" Vì sao ngài nói nó có thể diệt vong, tôi không hiểu, nó vốn chỉ là quyển sách thôi mà? " Đại Tướng Võ Nguyên Giáp không hiểu liền hỏi.
Quả thật với người bình thường nó chỉ là cuốn sách bình thường nhưng đối với dị năng giả nó thật sự là một thứ rất khủng bố. Không nói nhiều với Đại Tướng Võ Nguyên Giáp Lâm Thanh cũng sợ có việc bất chắc.
" Ta cũng không thể nói gì hơn cho ngươi hiểu, nhưng nếu để ta cất giữ nó có thể giúp đất nước tránh tai họa. Nên nhớ không được nói cho ai biết việc này " Lâm Thanh nói xong cũng im lặng.
Đại Tướng Võ Nguyên Giáp cũng biết dị năng giả là những người hành tung ẩn mật, cũng không muốn vì mình tò mò mà hỏng truyện, im lặng không nói tiếp.
" Đã tìm được Mật Phương thưa ngài " Hoàng Minh Thảo đi vào trên tay cầm một chiếc khay có một cái chốt nhỏ và một thanh kiếm đặt phía trên.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 21: Chia Tay
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Lâm Thanh cùng Đại Tướng Võ Nguyên Giáp nói chuyện một lúc thì Hoàng Minh Thảo bước vào, trên tay còn cầm một cái khay bên trên có một quyển sách nhỏ, quyển sách có bìa làm từ thép bên trên có chốt khóa. Một thanh kiếm có vẻ han rỉ cắm vào chốt khóa khiến lấy được cuốn sách ra cũng phải có sức.
Lâm Thanh biết thanh kiếm kia không phải loại đồ chơi muốn lấy ra thì lấy, bảo Hoàng Minh Thảo đặt ở trên bàn tay liền vận khí rút kiếm. Thật là khó tin Lâm Thanh mặt mày chuyển sắc mà không có một vết xê dịch. Thanh kiếm vẫn cứ cắm ở cái chốt dựng đứng dị thường.
Võ Nguyên Giáp và Hoàng Minh Thảo cũng biết điều này, trước kia Võ Nguyên Giáp đã được chủ tịch Hồ Chí Minh trao trọng trách cất giữ quyển sách kia, vài lần cũng thử nhấc lên xem xét nên cũng hiểu nhấc lên là điều không thể.
" Ngài cũng không mở được sao?" Đại Tướng Võ Nguyên Giáp cũng khó tin nhìn Lâm Thanh.
" Đúng, quả là kì lạ, ta đã dùng 10 thành công lực mà không nhấc nổi thanh kiếm lên. Có lẽ phải để vậy mang đi thôi " Lâm Thanh trầm ngâm nhìn thanh kiếm.
Thứ vũ khí này thật kì lạ, mình cảm tưởng như nó phát ra dị năng vậy. Dị năng? đúng nghe tên số 2 nói hình như Pluton cũng sở hữu dị năng vậy thanh kiếm này có gì đặc biệt không?
Lâm Thanh lúc này đang mải mê trong suy nghĩ của mình mà quên hết mọi thứ. Không phải chứ? hình như tên số 12 và 13 có nói đây là của một con rùa trao cho Lê Thái tổ.
Nghĩ tới đây Lâm Thanh quay sang hỏi Hoàng Minh Thảo:
" Thanh kiếm của Lê Thái tổ có phải của một con rùa thần trao cho không? "
Hoàng Minh Thảo kì quái nhìn Lâm Thanh nhưng cũng không nghĩ nhiều trả lời:
" Thưa ngài thanh kiếm của Lê Thái tổ là một thanh kiếm cực kì uy mãnh, trong lịch sử có viết, thanh kiếm tên Thuận Thiên của Lê Lợi là một sự xảo ngộ đặc biệt, lưỡi kiếm và chuôi kiếm đều được tìm được một cách ngẫu nhiên. Cái này phải nói từ việc Lê Thận một ngư dân, trong một lần giăng lưới đã vớt được lưỡi kiếm.Lê Thận về sau gia nhập quân khởi nghĩa Lam Sơn đã tặng lại lưỡi kiếm cho Lê Thái tổ. Lê Thái tổ một lần đi qua rừng thấy trên ngọn cây đa có một vật phát sáng bèn lên coi thử, thật không ngờ đó là một cái chuôi gươm. Vì vậy ông lấy lưỡi ra tra thử với gươm, khi lắp lưỡi vào với chuôi thì kỳ lạ thay, vừa khớp nhau ".
Nghe Hoàng Minh Thảo kể qua câu chuyện xảo ngộ kì lạ này Lâm Thanh càng thêm chắc chắn. Đây là do một dị năng giả nào đó luyện thành và làm ra câu chuyện xảo ngộ như vậy. Ông sống trên đời cũng hiểu nhiều, có nhiều thứ con người không hiểu được ví dụ như khinh công, dị năng nhưng ông khẳng đinh không có thần kim quy hay là Long vương tất cả chỉ là nguy tạo.
" Được ta đã hiểu bây giờ ta phải đi, các ngươi phải nhớ hôm nay không nhìn thấy ta " Lâm Thanh nói lời chia tay với hai người.
Trên Mặt đại tướng Võ Nguyên Giáp biểu tình rất kích động nhưng cũng không cản. Cũng đúng thôi với người ân nhân của dân tộc, ai biết mà không kích động.
Lâm Thanh đi ra cửa kiếm một thùng các tông bỏ sách và kiếm vào rồi vận khí, bước chân nhanh thoăn thoắt biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lại nói về Thiên Văn sau khi cùng Thu Trang về nhà Bùi Văn Vạn hắn lập tức thu dọn vài bộ đồ Bùi Văn Vạn mua cho chờ đợi Lâm Thanh đến tìm.
Khoảng 6h30 tối Bùi Văn Vạn mới về nhà, vừa vào tới cửa ông đã gọi to:
" Phương à Trang à! có đứa nào ở nhà không? "
Hai tiếng dạ đồng thanh vang lên cả Thiên Văn và Thu Trang chạy ra. Thu Trang thì đỏ mặt cúi đầu còn về phần Thiên Văn thì nói cười tự nhiên, hẳn là hắn không hiểu vì sao hai đứa chạy ra mà Thu Trang lại xấu hổ.
Bùi Văn Vạn sống đến nay đã hơn 40 tuổi đầu rồi sao lại không hiểu biểu tình của con gái chứ. Ông nghiêm mặt bắt đầu trêu:
" Hôm nay con ăn phải cái gì mà mặt đỏ vậy con gái? "
A một tiếng Thu Trang biết mình biểu tình hơi quá co chân chạy vào phòng trốn luôn.
Bùi Văn Vạn lắc đầu cười cười thầm nghĩ:
Duy Phương là đứa con trai tốt như vậy ai mà không thích cho được.
" Phương à! chứng minh và Giấy khai sinh của con này " nói xong Bùi Văn Vạn đưa cho Thiên Văn một cái chứng minh thư và một tờ giấy khai sinh.
" A bố nuôi sao lại nhanh vậy ạ, con đâu chụp hình gì đâu sao lại có hình vậy " Thiên Văn kì quái hỏi.
" Có gì đâu, hôm qua lúc con ở cục bố đã chụp hình rồi, tưởng con là ăn trộm đó mà " Bùi Văn Vạn cười ha ha rồi nói tiếp.
" Bây giờ con tên Bùi Duy Phương là con trai của ta nhớ chưa " Bùi Văn Vạn rất vui vì có được cậu con trai mới biểu tình rất kích động.
Thiên Văn thầm kêu khổ nhưng cũng không có hành động gì khác thường, làm con chú ấy cũng không sao mình có thể giúp chú ấy và cả gia đình nữa. Nghĩ tới gia đình Thiên Văn cũng rất khẩn trương, mải sửa soạn hành lí mà không gọi điện về nhà nghĩ mới nhớ.
" Bố nuôi! con sắp phải đi Lạng Sơn lên muốn qua chào hỏi bố mẹ Thiên Văn một tiếng, chút con về có được không? "
Với lời nói lễ phép của Thiên Văn thì có ông bố nào ngăn cấm chứ Bùi Văn Vạn gật đầu bảo, đi sớm về sớm 7h30 ăn cơm.
Thiên Văn được sự đồng ý của Bùi Văn Vạn cũng dạ một tiếng đi ra cửa. Thu Trang tuy chạy về phòng nhưng biểu tình rất khẩn trương cửa không có đóng hẳn, nghe Thiên Văn muốn đi ra ngoài cũng nhanh tay mở của chạy ra nói:
" Phương à em đi đâu vậy, có biết đường không để chị đi cùng em nhé "
Thu Trang muốn đi Thiên Văn đâu có cản gật đầu đồng ý. Hắn là tên gà mờ về tình yêu có biết gì đâu nhưng với biểu hiện của con gái Bùi Văn Vạn âm thầm kêu khổ thầm nghĩ :Hôm nay phải một mình nấu cơm rồi.
Mượn chiếc xe của bố nuôi Thiên Văn và Thu Trang đi tới nhà Thiên Văn, lúc này trời cũng tối om. Từ cổng nhìn vào thấy hai dáng người gầy gò đang mòn mỏi nhìn ra phía cổng, nước mắt hắn rớt ra từng đợt.
Trong hoàn cảnh này liệu có đứa con nào làm ngơ cho được, nhất là Thiên Văn hắn là người chỉ biết có gia đình thấy cảnh này bảo hắn không rớt nước mắt hắn không làm được. Nhiều người nói " Đàn ông khóc là hèn " nhưng với Thiên Văn thì khác, hắn không cho là như vậy, hắn muốn khóc không ai cản được kể cả bảo hắn hèn cũng chẳng sao.
" Phương em sao vậy, tự dưng lại khóc? " Thu Trang rất khó hiểu nhìn Thiên Văn. Cô bé đâu biết Thiên Văn nhìn thấy gì chứ, cũng đúng thôi mắt của Thiên Văn bây giờ rất tốt màn đêm với hắn có khác gì ban ngày đâu, nhìn thấy cảnh bố mẹ mòn mỏi mong con về ai mà không khóc.
" Không sao không sao chúng ta vào " Thiên Văn gạt nước mắt đi vào gọi cổng.
" Bác à con có chuyện muốn nói " Thiên Văn gọi bố mẹ bằng bác mà ruột gan thắt lại.
" Ai " Mẹ Thiên Văn kêu một tiếng chạy ra cổng nhưng mặt lại có biểu tình thất vọng.
" Cháu là bạn Thiên Văn, hôm qua có tới đây bác nhớ không " Thiên Văn trả lời giọng nói như sắp khóc tới nơi.
" Cháu là bạn Thiên Văn, cháu có biết thằng Văn nhà bác ở đâu không, nó chưa có về nhà " Mẹ hắn nức nở nói.
Thấy ngoài cổng nói chuyện bố Thiên Văn cũng chạy ra.
" A .. là cậu? sao lại tới đây nữa? "
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 22: Nhận Ra Con Trai
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Bố mẹ Thiên Văn sau khi đưa Thiên Văn tới đồn cảnh sát cũng kì quái nhìn nhau:
" Kì lạ sao thằng văn chưa về nhà nữa, người thanh niên vừa rồi là ai sao khăng khăng nhận mình là thằng Văn" hai người cứ vừa hỏi vừa trả lời, rồi ngồi trước hiên nhà nhìn ra phía cổng.
Đến sáng hôm sau hai người mệt quá mà thiếp ngoài hiên nhà, trời mùa đông rất lạnh sương xuống đầy hai mái tóc đã bạc vì thời gian nhìn mà chỉ muốn khóc.
9h sáng hôm sau hai người tỉnh dậy không ai có tâm trí đi làm. Mẹ Thiên Văn vào nhà lấy nồi cơm nguội, rang lên rồi hai người cùng nhau ăn.
Tưởng rằng Thiên Văn chỉ tới nhà bạn học sáng sẽ về nhưng tiếc thay hai người ngồi đợi đứa con trai tới 12 giờ trưa mà không thấy đâu. Hai người ruột nóng như lửa ôm nhau khóc. Tới tận 1 giờ chiều không thấy con về, mẹ Thiên Văn nói:
" Ông ơi! ông có tin chuyện đổi thân xác không "
" Gì? đổi thân xác? tôi cũng không tin cho lắm nhưng cũng nghe nhiều người kể có trường hợp chết đi nhập vào thân xác người khác, còn nhớ những truyện trước kia mà tìm về nhà " Hoàng Thiên Sinh nói xong cũng gật gật rồi từ từ " A "một tiếng, ông đã hiểu ý của vợ :" ý của bà là ... người thanh niên hôm qua có thể là con trai mình "
" Tôi cũng không chắc chắn nhưng ông có để ý cử chỉ và lời nói rất giống không, còn nữa bộ quần áo của cậu nhóc đó cũng giống, lúc cậu ta nhìn cái gương tôi phát hiện trên áo có một vết máu, có vẻ như bị ai đó đâm " Quả thật phải bội phục sự suy nghĩ của Phạm Thanh Nga, tuy là suy nghĩ thôi nhưng chính xác đến 99%.
" Nhưng bà xem nếu như cậu ta là con trai mình sao lai thay đổi lớn đến vậy " bố Thiên Văn nghi hoặc nói.
" Tôi cũng đâu có giám chắc chỉ là phỏng đoán thôi. Nếu cậu ta đến một lần nữa phải hỏi rõ ràng không được làm liều " Mẹ Thiên Văn dặn dò bố Thiên Văn.
" Tôi biết rồi, yên tâm " Bố hắn gật đầu nói.
Thế là với cái suy nghĩ ấy hai người lại ngồi trước hiên nhà chờ. Gần 7 giờ tối thì ngoài cổng có người gọi cổng, không nghĩ nhiều Phạm Thanh Nga chạy ra mở cổng. Tất nhiên bà cũng muốn con trai về chứ không phải người thanh niên kia, nhưng trước mặt không phải hình dáng con trai bà cũng có chút thất vọng.
Bố Thiên Văn chạy ra tưởng con trai về, ai ngờ là cậu thanh niên hôm qua cũng thất vọng cũng có chút bất ngờ nói:
" A .. là cậu? sao lại tới đây nữa?.
" Cháu là bạn của Thiên Văn, hôm qua thất thố mong hai bác bỏ qua được không?" Thiên Văn trả lời một cách miễn cưỡng.
Đã bàn bạc trước với vợ, bố mẹ Thiên Văn cũng không làm khó gì mời hắn vào nhà và nói:
" Vậy cháu vào nhà đi, hai bác xuống bếp một chút "
" Vâng ạ! hai bác cứ làm việc đi không cần quản cháu " Thiên Văn và Thu Trang đi vào nhà.
Bố mẹ Thiên Văn nói là xuống bếp nhưng cũng âm thầm quan sát Thiên Văn.
Thiên Văn đi vào nhà không một chút tò mò cảnh tượng trước mắt như đã quá quen, hắn lấy một cuốn sách hắn giấu ở sau miếng đệm ra đọc, còn về phân Thu Trang vào trong nhà ngó đông ngó tây thầm đánh giá.
Qua biểu tình của Thiên Văn bố mẹ hắn cũng á khẩu, bình thường ở nhà Thiên Văn làm gì sao thoát khỏi mắt bố mẹ hắn, thấy hành động của Thiên Văn hai người cũng giám chắc tới 80%.
Hai người cũng chỉ là đoán không giám chắc tới 100%, mẹ Thiên Văn đi lên nhà miệng nói:
" Hai đứa đều là bạn của Thiên Văn nhà bác sao? "
Thấy mẹ hỏi thế hắn cũng không nghĩ nhiều nói:
" Dạ con là bạn của Văn còn đây là chị nuôi của cháu. Cháu tên Duy Phương còn chị ấy tên Thu Trang " Thiên Văn vừa nói vừa chỉ về phía Thu Trang giới thiệu. Thu Trang cũng không nói gì chỉ thấy có hơi hơi mất mát khi Thiên Văn giới thiệu nàng là chị nuôi.
" À ra thế à, hai đứa ăn cơm chưa ở lại đây ăn với bác nhé, chuyện hôm qua bỏ qua cho bác nha, thật sự bác không biết " Mẹ Thiên Văn hơi nghi hoặc nói chuyện rất khách khí.
" Vâng được thế thì còn gì bằng nữa ạ " Thiên văn trả lời luôn cũng quên hỏi ý kiến chị nuôi.
Về phần Thu Trang cũng không có phản đối, vợ chồng nhà này rất tốt cũng không ngại gì.
" Cháu gái à, cháu có thể đi cùng bác ra đầu phố mua một ít đồ được không? nhà chúng ta hết nước rồi " Mẹ Thiên Văn muốn kéo Thu Trang qua chỗ khác nên tìm cách.
" A nhà mình không phải đun nước uống sao? " Thiên Văn nói ra mà không thèm nghĩ, nói ra hết câu mới biết là nói sai bèn gãi đầu gãi tai.
Nhìn thấy biểu tình của Thiên Văn rất giống với con trai mình khi làm sai bà Nga cũng tin chắc đây là con mình liền nói:
"À nhà bác hôm nay không có đun ra ngoài mua một chút nước khoáng uống đỡ ".
Thiên Văn cũng biết vừa rồi nói chuyện có hơi ngu nên giờ cũng không thèm mở mồm nữa.
Thu Trang thì suy nghĩ đơn giản không nghĩ tới biểu tình của Thiên Văn nên đồng ý luôn:
" Dạ cháu cũng không ngại gì đâu ạ, chúng ta đi "
Nhìn mẹ và chị nuôi ra khỏi công Thiên Văn thầm lắc đầu kêu khổ:
" Không biết có bị lộ không nữa "
" Văn ơi xuống bưng thức ăn lên " Bố hắn từ dưới bếp nói vọng lên.
" Dạ con xuống ngay "
" A " Thiên Văn tối sầm mặt mũi, hắn nào có suy nghĩ gì ở nhà bố mẹ hay gọi hắn như vậy đã thanh quen giờ lại nghe thấy hắn trả lời một cách vô thức.
" Văn à bố biết là con rồi " Hoàng Thiên Sinh đi lên, bưng một nồi thịt kho đặt lên cái bàn ăn mồm nói chuyện.
" A ... bố biết ư, sao hôm qua bố không nhận ra con " Thiên Văn trả lời một cách vô thức.
" Bố cũng vừa mới nhìn cử chỉ của con lên mới biết, con xem con khác quá nhiều, tóc tai, dáng người làm sao bố nhận ra được chứ " Hoàng Thiên Sinh lắc đầu nói.
" Bố à, chuyện này kể ra cũng rất kì lạ, hôm qua con bị người ta đâm nén, đáng ra con đã chết rồi nhưng lại được một người cứu chữa rồi biến thành như vậy. Hôm qua bố mẹ không nhận ra con, con còn tưởng phải báo với bố mẹ rằng con đi một thời gian nữa chứ " Thiên Văn khổ tâm nói.
" Hôm nay có chú Vạn đến thăm bố mẹ nói con nhận chú ấy làm cha nuôi hả?" bố Thiên Văn cũng hỏi luôn.
" Vâng ạ! con không có chỗ nào để đi, chú ấy thì rất tốt với con nên con nhận chú ấy làm cha nuôi. Bố bố đừng giận con nha " Thiên Văn cúi đầu nói chuyện.
" Không sao mà, chuyện này là chuyện tốt, thế con đã nói chuyện cho bố nuôi con biết chưa " bố Thiên Văn hỏi.
" Chưa ạ! chuyện này khó tin quá con sợ kể không ai tin, hôm nay con về nhà cũng vì nói với bố mẹ con đi Lạng Sơn một chuyến " Thiên Văn nói.
" Đi Lạng Sơn? con đi làm gì, con không phải học ư " Hoàng Thiên Sinh cau mày nhìn con trai .
" Bố xem, con bây giờ thành như vậy, đến lớp ai biết con là ai, con dự định sẽ thi lại ạ " Thiên Văn phân tích.
" Ừ thế về sau con sống ở đâu? à mà con đi Lạng Sơn với ai?" Bố hắn lo lắng hỏi.
" Bố yên tâm con đã có cách, còn chuyến đi này con cùng với người đã cứu con, bố yên tâm ông ấy hứa dạy con học có khi sẽ có học bổng cũng nên " Thiên Văn bây giờ nói chuyện cũng rất thoải mái, tất nhiên chuyện nên nói thì nói chuyện không nên nói hắn sẽ không nói.
" Ừ thế cũng được, thôi chờ mẹ con về rồi ăn cơm, hôm nào con đi? " bố hắn hỏi tiếp.
" Dạ có thể là ngày mai ạ, con cũng rất muốn ăn thịt kho do mẹ nấu đây " Thiên Văn chỉ chỉ vào nồi thịt kho miệng cười toe toét.
Thu Trang cũng đã gọi điện cho bố nói rằng ăn cơm ở nhà bố mẹ Thiên Văn nên Bùi Văn Vạn cũng đành ăn cơm một mình.
Ăn cơm xong tạm biệt bố mẹ hắn về nhà Bùi Văn Vạn. Hắn cũng đã nghĩ ra cách và nói với bố mẹ rồi nhưng chuyện này cần phải có thời gian nên hắn cũng không vội.
Vì sở hữu một cặp mắt rất tốt về tới cửa nhà hắn nhìn thấy một bóng hình trên mái nhà, hắn biết đây là ai. Đi vào nhà hắn nói với Bùi Văn Vạn:
" Bố ơi sáng mai con phải lên đường đi Lạng Sơn với thầy rồi, con muốn ngủ sớm bố nhé "
Bùi Văn Vạn cũng không khó chịu gì, có một đứa con trai ngoan ngoãn nói chuyện cũng rất lễ độ nên ông cũng không cản chỉ dặn:
" Đi đường cẩn thận nha con, ở trên đó thời tiết rất lạnh mặc nhiều áo vào, à mà áo bố mua có mặc vừa không? "
" Dạ rất vừa ạ, bố xem " Thiên Văn nói xong quay một vòng cho Bùi Văn Vạn đánh giá bộ quần áo đang mặc trên người.
" ha ha .. Không ngờ con mắt của ta còn tốt đến vậy " Bùi Văn Vạn cười nói sảng khoái.
Về phần Thu Trang cũng biết Thiên Văn muốn lên Lạng Sơn từ sớm nên cũng không nói gì chỉ thấy hơi buồn nhưng miệng cũng nói:
" Em đi cẩn thận nhé, nhớ đánh điện hoặc viết thư về nhà đó "
" Vâng em biết rồi mà " Thiên Văn nói xong chúc mọi người ngủ ngon đi vào phòng mình.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 23: Sư Phụ Thứ Hai
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Lịch sử của dị năng giả cũng như võ thuật gia là những điều bí ẩn. Những dị năng giả luôn khao khát tìm kiếm những gì đã có, đã xảy ra trong quá khứ. Về phần võ thuật gia thì đã có rất nhiều bí mật được hé mở ví dụ như võ thuật gia Trung Quốc, quyền Anh v.v...
Nhưng điều kì lạ nhất là những đất nước nhỏ bé như Việt Nam, trong ghi chép lịch sử rất ít miêu tả về môn phái cũng như tài năng của họ. Trong hàng ngàn năm bị giặc phương Bắc xâm lược, đất nước Việt Nam nhỏ bé này vẫn đứng vững. Minh, Tống, Mông Cổ v.v.. đều bị phá tan mà lịch sử cũng không có một chút ghi chép nào về võ công, điều này tất nhiên đã được một gia tộc họ Hà che giấu và gia tộc này có điều bí ẩn gì.
Thiên Văn về tới phòng đồng thời cũng thử dùng dị năn vừa mới có. Đầu suy nghĩ xem bên trong phòng có gì. Một bóng dáng cao lớn ngồi trong phòng mỉm cười về phía Thiên Văn, hắn cũng biết không thể qua mắt nổi ông thầy này.
Mở cửa phòng rồi khóa cửa lại hắn nới:
" Sư phụ, thầy không thể vào nhà người khác mà cứ ung dung như vậy chứ ".
" Ta đâu cần quan tâm, ai có thể cản nổi ta chứ " Lâm Thanh mỉm cười nói.
Thiên Văn cũng biết, với võ công của ông thầy này có gì làm khó nổi:
" Sư phụ lúc nào khởi hành? "
" Sáng mai, nhưng bây giờ ta có chuyện muốn nói với con, ngồi đi " Lâm thanh có vẻ bí hiểm nói.
Thiên Văn tiến tới cái giường ngồi xuống:
" Thầy muốn hỏi trò việc gì ạ? "
Lâm Thanh cũng mỉm cười nhìn Thiên Văn, một đồ đệ thật ngoan, định phong châu quả biết chọn người. Đánh giá Thiên Văn một lúc Lâm Thanh nói:
" Con rất giống một người, quả thật rất giống "
Thiên Văn kì quái thầm nghĩ:
" Mình giống ai? không phải giống bố giống mẹ sao? " Lại nghĩ tới sự thay đổi của mình Thiên Văn lại lắc đầu hỏi:
" Sự phụ nói sao, con không hiểu ".
Lâm Thanh cũng nhìn ra nghi vấn của Thiên Văn, trả lời tiếp:
" Thật ra con không chỉ có một mình ta là sư phụ thôi đâu, còn một người nữa nhưng đáng tiếc hắn đã chết ".
Thiên Văn càng nghĩ càng không hiểu nổi, cái gì mà sư phụ nữa một ông tôi đã rắc rối chết rồi:
" Sư phụ cứ đùa, từ trước tới nay con có học võ đâu mà lại có sư phụ đã chết nữa "
Lâm Thanh cũng không tỏ ra bất mãn gì ông nói tiếp:
" Con tưởng cái dị năng con đang có là trời ban cho con chắc "
"A.. Người nói vậy là ổng ấy truyền dị năng cho con xong rồi chết sao? " Thiên Văn cũng nghi ngờ.
" Không,hắn chết rồi mới truyền cho con " Lâm Thanh thở dài rồi nói tiếp
" Hắn là bạn của ta, hắn và ta bị một gia tộc ở Anh hãm hại, hắn bị trúng một loại độc cực mạnh rồi chết, trước lúc chết hắn đã ép dị năng của mình lại thành một viên ngọc rồi mới chết ".
Thiên Văn cũng không phải thằng ngu lên hiểu ngay
" Sư phụ vậy tại sao ngài không sao?" Thiên Văn hỏi xong cũng biết mình hỏi ngu, hắn đành cúi gằm mặt xuống.
Lâm Thanh cũng đâu phải loại hẹp hòi, cũng không trách Thiên Văn kể tiếp:
" Loại độc này chỉ có tác dụng với dị năng giả, còn ta vốn là một người bình thường theo học võ công ".
Thiên Văn cũng hiểu những gì Lâm Thanh nói nên cũng không hỏi nữa, hắn ngồi im chờ câu hỏi tiếp theo.
" Con cho ta biết dị năng hiện tại của con là gì? " Lâm Thanh cũng không biết dị năng của Phạm Đình có tác dụng lên người Thiên Văn không nên cũng hỏi cho chắc.
" Con chỉ thấy cơ thể hồi phục rất nhanh, đầu óc rất tỉnh táo còn nữa con có thể nhìn xuyên thấu, nhìn xa nhìn gần như một chiếc kính viễn vọng vậy " Thiên Văn không giấu nói hết ra.
" Sao? con nói con có thể như một cái kính viễn vọng, lại còn nhìn thấu " Lâm Thanh không ngờ tới cái dị năng này cũng có trên đời này
" Con nên nhớ, dị năng của con rất nguy hiểm không được cho ai biết về nó, nếu không con chỉ có nước chết "
Lâm Thanh không hề dọa Thiên Văn, với cái dị năng khủng bố này Thiên Văn có thể làm khuynh đảo cả thế giới chứ chẳng chơi.
Thiên Văn cũng kì quái nhìn Lâm Thanh, hắn thấy cái dị năng này chỉ có thế thôi có gì khác đâu mà nói là có thể giết người:
" Sư phụ ngài có nói quá không, con thấy dị năng này cũng đâu có gì đặc biệt đâu chỉ là nhìn thấu thôi mà "
Lâm Thanh điên lên gõ đầu hắn một cái cốc rồi nói:
" Ngươi không hiểu sao? vậy thôi để ta nói bây giờ ngươi tập trung tinh thần nhìn vào suy nghĩ của ta ".
Thiên Văn cũng chẳng nghĩ nhiều nhìn vào mắt Lâm Thanh, xem Lâm Thanh đang suy nghĩ gì:
" Thằng nhỏ ngốc "
" A ... sao sư phụ nói con ngốc " Thiên Văn tức giận nói, nhưng lại lắc đầu. Rõ ràng sư phụ không có nói chuyện mà mồm cũng không thèm nhấc lên nữa.
" Sao hả, đã biết năng lực của mình chưa " Lâm Thanh mỉa mai đồ đệ ngốc của mình.
Thiên Văn há hốc mồm không giám xem thường cái dị năng này nữa, hắn lại hỏi:
" Vậy sư phụ, con còn có dị năng gì nữa không? "
" Tất nhiên là không chỉ có đôi mắt thôi đâu, theo ta thấy dị năng của con theo hướng thể quyền, không dùng như những dị năng khác phải vận ấn chú để xuất chiêu, dị năng này rất thích hợp với việc học võ từ ta, có lẽ lão Phạm đã cố gắng để đạt tới cảnh giới này "
Thiên Văn nghe sư phụ nói xong cũng không hiểu lắm lại hỏi:
" Sư phụ, cái dị năng của con rất ghê gớm sao? trên đời này chắc cũng có người như con chứ "
Lâm Thanh cũng chẳng biết nói gì hơn với tên đồ đệ ngốc này lắc đầu rồi lại nói:
" Ngươi tưởng dị năng giống ngươi có khả năng sao, ngươi quá xem thường dị năng của mình rồi đấy, dị năng của ngươi là do sư phụ đã chết của ngươi dùng hơn 100 năm nghiên cứu ra, ngươi tưởng muốn có là có sao? "
Thiên Văn cũng không hỏi mấy câu ngu nữa nói:
" Vâng ạ! vậy con phải cảm ơn hai vị sư phụ đại tài này chỉ đường rồi " hắn vừa cười vừa nói nhưng một lúc sau hắn lại trầm xuống nói:
" Thầy có thể dẫn con đến bái tế sư phụ đã mất không? "
Thiên Văn là một người trọng tình trọng nghĩa Lâm Thanh sao lại không biết chứ. Đáng tiếc là xác của Phạm Đình đã hư hóa rồi còn đâu:
" Ngươi không thể tới bái kiến được hắn đâu, hắn đã hư hóa rồi, nếu ngươi muốn nhớ tới hắn thì hãy giữ lấy cái mạng của ngươi, tất cả tâm huyết của hắn đều ở trên người ngươi đó " Lâm Thanh buồn bã nói.
" Sư phụ yên tâm con sẽ thừa kế ý chí của người, vì dân vì nước không bao giờ làm sư phụ Lâm thất vọng " Thiên Văn cũng nói chuyện hùng hồn hơn trước.
Cuộc nói chuyện của hai người kéo dài tới hơn 9 giờ tối, bỗng dưng Lâm Thanh nhớ ra việc gì đó nói:
" Mái tóc trắng của ngươi ngươi đã nhìn thấy dị năng của nó chưa?"
Lâm Thanh nhớ trước kia Phạm Đình có thể cảm nhận khí tức dị năng qua mái tóc bạc của mình, còn với Thiên Văn thì sao?. Thiên Văn cũng không hiểu mái tóc bạc của mình thì có dị năng gì hỏi lại:
"Mái tóc bạc này cũng có dị năng? sư phụ cứ đùa ".
Lâm Thanh kì quái nhìn Thiên Văn nghĩ:
" Không lẽ lão Phạm truyền dị năng của mình mà không truyền dị năng cảm nhận của mình. Nghĩ ngợi một chút Lâm Thanh khởi động 3 dị năng thổ thuật , thủy thuật và hỏa thuật đưa lên lòng bàn tay tạo thành một dòng điện xanh phát quang quỷ dị "
" A .. Sư phụ ngài không phải học võ sao? tại sao lại dùng dị năng được " Thiên Văn kì quái hỏi.
Lâm Thanh không trả lời mà tiếp tục đẩy nội lực lên dòng điện phát ra sáng chói mắt bỗng dưng mái tóc bạc của Thiên Văn chuyển động.
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 24: Khởi Hành
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Trong suốt cuộc nói chuyện Lâm Thanh đã giải thích cho Thiên Văn rất nhiều về nguồn gốc dị năng của mình. Đang nghĩ tới dị năng của mái tóc bạc Lâm Thanh đã dùng nội lực tạo ra một luồng điện cực lớn phát sáng khắp căn phòng nhỏ.
Căn phòng của Thiên Văn ở trên gác hai, Thu Trang cũng ở một căn phòng bên cạnh. Ngồi chơi và nói chuyện với cha một lát Thu Trang cũng đi lên giường ngủ. Đi lên cầu thang, thấy trong phòng Thiên Văn phát ra ánh sáng lớn, Thu Trang cũng thấy kì lạ.
Ngước nhìn một lúc thấy ánh sáng ấy từ từ giảm xuống, Thu Trang đánh bạo đến gõ cửa phòng Thiên Văn.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ, Thiên Văn khởi động dị năng thấy cô bé Thu Trang bên ngoài, thu xếp lại mọi thứ trong phòng Thiên Văn đi ra mở cửa.
" Chị tìm em có việc gì sao? " Thiên Văn hỏi thăm.
" À ... cũng không có gì đâu vừa chi đi ngang qua cầu thang, nhìn vào cửa phòng em thấy có ánh sáng chiếu ra nên tò mò chút ấy mà.
Thiên Văn nghĩ thầm:
" Vừa rồi quá chủ quan không nghĩ tới bên ngoài có người, may là sư phụ rời đi trước không thì nguy to "
" A, cũng không có gì đâu ạ, em vừa cầm cái đèn nghịch một chút ấy mà " Đứng ở ngoài cửa nói chuyện Thiên Văn thấy thất thố mời Thu Trang vào phòng.
Thiên Văn cũng không muốn có sự nghi ngờ gì tập trung tinh thần nhìn suy nghĩ của Thu Trang, một suy nghĩ vang lên trong đầu Thiên Văn:
" Anh ấy nói dối không biết ngượng hay sao ấy, nghịch đèn gì mà sáng chói cả phòng "
A, Thiên Văn lắc đầu cười khổ, sao mình lại giải thích một cách ngớ ngẩn như vậy được nhỉ. Nghĩ ngợi một lúc hắn nói:
" Cái đèn bị cắm vào điện cao áp, nên cháy luôn" hắn vừa nói vừa gãi đầu gãi tai như kiểu làm việc có lỗi vậy.
Thu Trang sao biết được dị năng của Thiên Văn, thấy biểu tình trên mặt hắn nàng cũng hết nghi ngờ luôn. Nếu là người học qua điện mà nghe cái câu giải thích ngớ ngẩn của Thiên Văn thì cũng chẳng tin nổi hắn, nhưng may cho hắn Thu Trang là người mù tịt về điện.
" Hóa ra là vậy, anh ấy nghịch như tre con vậy " Suy nghĩ của Thu Trang bị Thiên Văn đọc sạch. Sao chị ấy lại gọi mình là anh? mình gọi chị ấy bằng chị cơ mà, thật là kì.
Thiên Văn đâu có biết tâm tư Thu Trang, một cô gái lần đầu gặp một thằng con trai mà đã thích thì hắn chưa gặp qua. Đọc suy nghĩ của Thu Trang cũng chỉ là đề phòng thôi, nếu không có bất chắc gì thì hắn cũng không làm thế.
" Chị có thấy em hơi trẻ con không? " Thiên Văn đã biết được suy nghĩ của Thu Trang nên cũng phối hợp theo.
" A... đâu có đâu, chị không có ý này mà " Thu Trang bị Thiên Văn nói trúng tim đen nên cũng đỏ mặt tía tai.
" Thôi đừng nói vấn đề này nữa, mai em đi rồi chuẩn bị tốt chưa " Thu Trang đánh trống lảng sang truyện khác.
" Em cũng thu xếp tốt rồi ạ, sáng mai em và thầy sẽ lên xe khách lên Lang Sơn " Thiên Văn cũng trả lời.
" Ừ mà em năm nay cũng 18 , 19 tuổi rồi còn gì, chắc là có người yêu rồi chứ nhỉ? " Thu Trang rất tò mò hỏi Thiên Văn.
" Dạ em làm gì có tâm tư mà yêu đương chứ, mà chị xem có ai lại đi yêu một người lang thang không có nhà cửa như em " Thiên Văn kì quái trả lời.
Nghe được câu trả lời, Thu Trang mừng thầm trong lòng nên cũng mỉm cười.
" Ngày mai đi rồi, em có muốn cùng chị đi dạo một chút không?" Thu Trang muốn chụp ảnh cùng Thiên Văn nên rủ hắn đi dạo.
Thiên Văn không biết từ chối nhìn đồng hồ cũng 9h15, ở nhà hắn thường học tới 11, 12 giờ nên cũng không buồn ngủ liền gật đầu đồng ý.
Tuy rằng cũng đã muộn mà trời cũng lạnh, 2 người trẻ tuổi đi trên con đường nhỏ.
Ngoài đường xe cộ qua lại đông đúc Thiên Văn và Thu Trang cũng không giám đi quá vỉa hè.
Thu Trang nhắm thẳng một tiệm chụp hình Hàn Quốc mà tiến lên, khoác tay kéo tới tiệm chụp hình Thu Trang nũng lịu nói:
" Hai đứa mình chụp hình nhé " cái câu nói nũng lịu ấy chỉ cần người có con mắt tinh đời là nhìn ra, còn với cái thằng mù tịt về đường yêu như Thiên Văn thì hắn chịu chết. Thấy chị muốn chụp hình thì hắn cũng không phản đối, hai người sóng bước vào cái tiệm chụp hình.
" Hai em muốn chụp hình sao? ngày mai quay lại được không? tiệm anh bây giờ phải đóng cửa muộn rồi mà " Chủ cửa hàng chụp hình cười nói.
Nghe được câu nói trên Thu Trang mặt mày ủ rũ nói:
" Anh ơi giúp em một chút được không, ngày mai anh ấy đi rồi không biết bao giờ mới quay lại, anh anh giúp em đi "
Chủ quán nhìn thấy cô bé xinh đẹp năn nỉ thầm nghĩ, chắc là hai cô cậu yêu nhau, cậu nhóc này sắp phải đi nước ngoài đây mà.
" Được rồi hai em vào đi, anh không muốn là người ác với mấy đôi tình nhân các em đâu " Chủ quán cười nói.
Thiên Văn há hốc mồm miệng vì câu nói của chủ quán :Cái gì mà yêu chứ, người ta là chị em đó. Nghĩ thì nghĩ thôi chứ hắn cung không giám nói ra, hắn sợ Thu Trang hiểu lầm thì chết.
Ngược lại với Thiên Văn, Thu Trang mặt mũi đỏ bừng bừng cúi gằm mặt xuống xấu hổ.
Chụp hình xong xuôi, hai cô cậu đi tới một quán kem mua hai cây kem.
" A ăn kem trời lạnh thiệt là thích " Thu Trang đang vui nên rất thích thú nói.
" Chi ăn đi, ngày mai viêm họng thì đừng đổ vạ tại em " Thiên Văn vừa nói vừa nhìn Thu Trang.
" Ăn đi mà, không sao đâu chị ăn suốt à. Em cất tấm ảnh ấy thật kĩ nha, em mà làm mất thì đừng trách " Thu Trang vừa nói vừa giơ giơ nắm đấm lên dọa.
Thiên Văn á khẩu không giám phản biện âm thầm nghĩ :Không phải chứ bà chị này ác dữ vậy.
Hai cô cậu trở về nhà đã 10 giờ, hai người chúc nhau ngủ ngon rồi đi về phòng ngủ.
Vừa về tới phòng Thiên Văn đã nhìn thấy sư phụ ngồi trên giường miệng còn cười toe toét.
" Sao hả thằng nhóc, đi chơi với người yêu thích không? " Lâm Thanh nói.
" A ... Thầy cứ đùa cô ấy là chị nuôi con đó " Thiên Văn mở miệng phản bác luôn.
" Ha ha. . . chỉ có thằng ngốc như ngươi mới không biết nó thích ngươi thôi " Lâm Thanh cười ha ha mắng.
" Dạ con có gì đâu mà yêu, sư phụ lại nói đùa rồi " Hắn nói thì nói vậy nhưng tim lại đập thình thình, đầu óc hắn đang suy nghĩ nhưng việc xảy ra.
" Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhớ phải đối tốt với cô bé đó, đừng có giống như ta và Lão Phạm chết đi mà không có nổi một người thân " Lâm Thanh xua tay nói tiếp:
"Thôi không nói chuyện này nữa, mái tóc của ngươi có dị năng rất lạ, ta chưa thể biết ngay được, để đi lên Lạng Sơn rồi từ từ tìm hiểu, ngủ đi mai đi sớm "
Thiên Văn đang mông lung chuyện của Thu Trang nên khi nghe sư phụ nói đi ngủ hắn vẫn cứ đứng đực đó. Thấy hắn đứng như trời chồng Lâm Thanh đành quát:
" Có đi ngủ không hả? "
" A dạ, sư phụ bảo sao?" Thiên Văn gãi đầu hỏi.
" Tiểu tử ngủ đi mai còn đi sớm " Lâm Thanh cốc đầu hắn một cái giục hắn đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau đúng 6 giờ hắn được Lâm Thanh đánh thức, đánh răng rửa mặt xong hắn tới chào tạm biệt mọi người rồi đi ra cổng.
" Phương nhớ là không được làm mất tấm ảnh đó đâu đấy " Thu Trang chạy từ trong nhà ra nói với hắn.
Được Lâm Thanh chỉ điểm hắn cũng hiểu ra, đi tới chỗ Thu Trang, ngó nghiêng trong nhà xem Bùi Văn Vạn có đó không, thấy không có ai hắn đánh bạo nói:
" Yên tâm lúc nào rảnh anh sẽ gọi cho em "
" A " Thu Trang bị lật tẩy A lên một tiêng rồi thấp giọng nói:
" Em chờ anh mà, nhớ gọi điện cho em " Thu Trang nói xong giơ tay đưa cho Thiên Văn một chiếc nokia 1200
" Anh cầm lấy, em không có tiền mua điện thoại đẹp anh dùng tạm "
Thiên Văn cũng thích Thu Trang, nếu hai người đã lật bài thì hắn cũng không ngại nữa. Cầm chiếc điện thoại hắn nói:
" Yên tâm đi anh không phải loại người thích tiền đâu, cái của em tặng anh sẽ trân trọng "
Hai thanh niên vừa biết tình cảm của nhau đã phải chia tay bịn rịn mãi không thôi. Một lúc sau có một chiếc xe taxi đến đón, Thiên Văn dùng dị năng nhìn vào xe thấy Lâm Thanh bên trong, biết phải lên đường ngay Thiên Văn quay đầu lại vuốt một bên má của Thu Trang rồi đi lên taxi. Chiếc xe taxi từ từ chuyển bánh hướng tới bến xe Tam Bạc.