Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - SÆ°u Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyá»n thống > Truyện Cổ Long
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 19-04-2008, 09:47 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 16

Theo dấu con mèo

Heo không nên quá mập, ngÆ°á»i không nên quá thông minh Heo quá mập thì nhất định sẽ mau bị thá»c huyết, vì thế ngÆ°á»i nếu muốn sống lâu hÆ¡n thì cần phải có nhiá»u ít cái chất ngu đần.
Cái nào cÅ©ng tá» ra thông minh, những con ngÆ°á»i ấy khó có thể sống lâu.
Bá»n Quách Äại Lá»™ không phải ngu, nhÆ°ng há» luôn có thái Ä‘á»™ gần giống khật khùng.
Vì hỠbiết áp dụng trí thông minh trong trạng thái khật khùng để sống.
Há» biết mèo không thể nấu nÆ°á»›ng hay bÆ°ng dá»n thức ăn, chó không thể tá»± nhảy vào quan tài rồi đậy nắp.
Nhất định phải do bàn tay của ngÆ°á»i.
NhÆ°ng ngÆ°á»i đó là ai?
Yến Thất nói :
- NgÆ°á»i ấy khi mang cá»— quan tài đến đây nhất định đã biết Nam Cung Xú chÆ°a chết.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Äúng, Ä‘Æ°a cá»— quan tài đến đây, ngÆ°á»i ấy muốn cho chúng ta biết Nam Cung Xú hãy còn sống.
Yến Thất gật gật đầu :
- Và cũng biết trước âm mưu của Nam Cung Xú.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Thế nhÆ°ng tại sao ngÆ°á»i ấy lại không đối diện bảo thẳng cho mình biết?
Yến Thất nói :
- Bởi vì ngÆ°á»i ấy chÆ°a muốn kiến diện vá»›i mình.
Lâm Thái Bình cau mặt :
- Tại làm sao thế? Äã không có ác ý thì tại làm sao hành Ä‘á»™ng lại mÆ¡ hồ lén lút nhÆ° thế ấy?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi xem chừng rất có thể ngÆ°á»i ấy là.... con gái.
Yến Thất há»i :
- Tại làm sao anh biết là con gái?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Chỉ có con gái mới làm được những chuyện... lòng vòng như thế.
Yến Thất bĩu môi :
- Nữ nhân hay làm những chuyện lòng vòng, tại vì chính nam nhân hay có chuyện... lòng vòng.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Äừng quên rằng anh cÅ©ng là nam nhân nhé.
Yến Thất nói :
- Cũng đừng quên cái thân anh cũng chính do nữ nhân sinh ra đấy nhé.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhìn Yến Thất, mặt hắn có vẻ trầm ngâm :
- Thiên tính của nam nhân là xem thÆ°á»ng nữ nhân, còn thiên tính của nữ nhân là xem thÆ°á»ng nam nhân, đó là chuyện... ngàn xÆ°a dẫn đến ngàn sau, cho nên...
Yến Thất nheo mắt :
- Cho nên làm sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cho nên cái chuyện... lòng vòng ấy không cần tranh luận.
Hắn thở ra và nói tiếp :
- Chuyện của chúng ta ở đây đã khó giải quyết rồi, bây giỠlại thêm mối nữa...
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Mối nào đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Mối Nam Cung Xú.
Nam Cung Xú không chết vì cái đánh của Quách Äại Lá»™, quyá»n ấy chỉ làm cho hắn ngất lịm thôi.
Không má»™t ai trong bốn ngÆ°á»i có ý muốn giết hắn cả.
HỠkhông muốn giết một kẻ đã ngã ngựa.
Äúng nhÆ° Nam Cung Xú đã nói: “Có những ngÆ°á»i không có thiên phú giết ngÆ°á»i, và mãi mãi cÅ©ng không khi nào há»c làm cái chuyện ấy đượcâ€.
Quách Äại Lá»™ gật đầu nói vá»›i VÆ°Æ¡ng Äá»™ng :
- Äúng, hiện tại Nam Cung Xú là cả má»™t vấn Ä‘á».
Lâm Thái Bình nói :
- Nhưng chúng ta đã giam hắn lại rồi.
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Äúng nhÆ° thế.
Lâm Thái Bình há»i :
- Thế thì sợ cái giống gì? Sợ hắn đào tẩu à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hắn không thể đào tẩu được.
Äó là má»™t lá»i khẳng định.
Má»™t con ngÆ°á»i bị trói gô nhÆ° đòn bánh tét, không ai có thể đào thoát được cả.
Lâm Thái Bình há»i :
- Như thế còn vấn đỠgì vỠhắn nữa đâu?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Vấn đỠlà do hắn không thể đào tẩu được nên chúng ta phải gìn giữ hắn tại đây, có phải thế không?
Lâm Thái Bình gật đầu.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i gượng gạo :
- Chính mình tá»± nuôi mình không xuể thì làm sao lại có thể nuôi ngÆ°á»i khác.
Lâm Thái bình bây giỠmới hiểu ra, hắn cau mày :
- Hay là mình thả quách hắn đi cho rồi.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Con ngÆ°á»i ấy không thể thả Ä‘i được.
Lâm Thái Bình há»i :
- Chứ không lẽ mình phải nuôi hắn đến suốt Ä‘á»i à?
Quách Äại Lá»™ nhún vai :
- Äó, vấn Ä‘á» là ngay chá»— đó đó.
Yến Thất nói :
- Có thể để chính hắn nuôi lấy hắn là hơn cả.
Quách Äại Lá»™ sáng mắt :
- Äúng đúng, so vá»›i mình, hắn giàu hÆ¡n thập bá»™i.
Yến Thất nói :
- Giàu hay nghèo gì không biết, ít nhất hắn cũng mới vừa cuỗm của Phượng Thê Ngô một mẻ đáng kể đấy.
Quách Äại Lá»™ đứng lên :
- Mình hãy đến há»i xem tài sản ấy hắn để nÆ¡i đâu.
Yến Thất háy mắt :
- Anh chắc há»i được à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tuy không phải là Hiệp Côn nhưng tôi cũng có cách của tôi chứ...
Yến Thất cÆ°á»i :
- “Äi má»™t ngày đàng há»c má»™t sàng khônâ€, đúng là anh đã há»c được cái hay của thám tá»­ nhà nghá».



Hậu viện có một kho chứa củi.
Nhưng kho chứa củi bây giỠkhông có củi, nó tạm dùng làm một phòng giam.
Nơi đó đang giam Nam Cung Xú.
Kho chứa củi lâu ngày không có củi, mạng nhện giăng tứ phía, có cả *** chuột, *** mèo và luôn *** chó.
Hình như bây giỠnó được xem như kho chứa đồ... phế thải, vì trong đó có cả nồi, chén bể, chảo sứt quai, cố nhiên là không có một khúc củi nào.
Cũng dễ hiểu, vì chủ nhân đã ngưng chuyện nấu nướng từ lâu.
NhÆ°ng cái lạ nhất là trong ấy... không có ngÆ°á»i. Nam Cung Xú bị trói chặt nhÆ° đòn bánh tét, nhÆ°ng hắn biến mất tá»± bao giá».
Dưới đất chỉ còn lại một đống dây.
Quách Äại Lá»™ sá»­ng sốt.
Hắn cúi xuống lượm những đoạn dây xem xét :
- Bị cắt bởi một thanh đao.
Yến Thất nói :
- Một thanh đao thật bén.
Chỉ có một thanh đao thật bén thì những mối dây bị cắt đứt mới không tua ra như thế.
Lâm Thái Bình cau mày :
- NhÆ° thế thì không phải tá»± hắn đào thoát, nhất định phải có ngÆ°á»i đến đây cứu hắn.
Quách Äại Lá»™ nhún vai :
- Không ngá» những ngÆ°á»i nhÆ° thế mà cÅ©ng có bằng hữu nhỉ!
Yến Thất nói :
- Phải chăng cũng lại là hai cái tên tiểu quỉ thư đồng của hắn?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Không, không thể như thế đâu, chúng không có bản lĩnh mà cũng không có gan làm như thế, vả lại....
Hắn bật cÆ°á»i nói tiếp :
- Con nít có nhiá»u chá»— giống nữ nhân.
Yến Thất há»i :
- Giống chỗ nào?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Con nít không bao giỠnói chuyện nghĩa khí, nữ nhân cũng thế.
Yến Thất lừ mắt nhìn Quách Äại Lá»™, nhÆ°ng Lâm Thái Bình đã nói :
- Hay là Kim Mao Sư Tử Cẩu làm cái chuyện này?
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Sao khi không anh lại đỠcập tên đó?
Lâm Thái Bình nói :
- Hôm đó tôi không thấy hắn, có thể Nam Cung Xú đã tha hắn đi rồi... mà cũng có thể chúng toa rập với nhau.
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Hạng ngÆ°á»i nhÆ° Nam Cung Xú chuyện gì cÅ©ng có thể làm được, nhÆ°ng ít nhất có má»™t chuyện hắn không làm.
Lâm Thái Bình há»i :
- Chuyện gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hắn không chừa má»™t ngÆ°á»i nào có thể chia gia tài vá»›i hắn.
Vừa cÆ°á»i, Quách Äại Lá»™ vừa giải thích :
- Trên bàn nếu có ba chén cÆ¡m, cho dầu hắn không thể ăn hết, nhÆ°ng tuyệt đối không bao giá» chừa lại má»™t chén cho ngÆ°á»i khác, cho dầu bị phát ách mà chết, hắn cÅ©ng cố nuốt cho kỳ hết.
Lâm Thái Bình há»i :
- Anh cho rằng Kim SÆ° và Côn Tá»­ Ä‘á»u bị hắn giết cả rồi?
Quách Äại Lá»™ gật gật đầu :
- Tôi nghe đói bụng quá rồi đây.
Câu nói đó thật không ăn nhằm gì vá»›i chuyện Ä‘ang bàn và bá»n Yến Thất không ngá» trong hoàn cảnh nghiêm trá»ng nhÆ° thế này mà Quách Äại Lá»™ lại có thể nói má»™t câu... trật chìa nhÆ° thế ấy.
Lâm Thái Bình nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe.
Yến Thất và VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng nhìn nhau, nhìn hắn, nhÆ°ng tia nhìn của há» không có vẻ ngạc nhiên mà nhÆ° có phần Ä‘ang để tâm nghiên cứu con ngÆ°á»i của Quách Äại Lá»™, nhÆ° Ä‘ang “nghiên cứu†má»™t sá»± vật lạ lùng.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Khi nói đến ba chén cÆ¡m thì chợt nghe đói bụng, khi nói đến ăn thì tôi nhá»› hình nhÆ° mình đã ngót má»™t ngày trá»i chÆ°a có gì vô miệng cả.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lừa mắt :
- Lúc nói chuyện gì là anh nghĩ ngay đến chuyện đó phải không?
Quách Äại Lá»™ gật gù :
- Hình như là như thế.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Khi anh nói đến... *** chó thì...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng chÆ°a nói dứt câu thì Quách Äại Lá»™ đã quay mình chạy thẳng.
Hướng của hắn chạy là... cầu tiêu.
Bây giỠđôi mắt của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng má»›i thật là kinh ngạc.
Lâm Thái Bình lắc đầu cÆ°á»i :
- Äúng là má»™t thiên tài hiếm có.
Yến Thất nói :
- Chẳng những “hiếm†mà còn sợ thiên hạ chỉ có mỗi mình hắn thôi đấy chứ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- CÅ©ng may mà chỉ có má»—i má»™t ngÆ°á»i, chứ nếu nhiá»u hÆ¡n nữa thì chắc thế gian này phải... tận luôn.
Äó cÅ©ng là câu kết luận.
Tuy ngoài miệng ta thán nhÆ° thế, nhÆ°ng bá»n VÆ°Æ¡ng Äá»™ng Ä‘á»u phải ngầm công nhận rằng nếu trên cõi Ä‘á»i này có được nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° Quách Äại Lá»™ thì có lẽ sẽ trở thành má»™t thế giá»›i... thần tiên.



Trong số Ä‘á»™ng vật dá»… thân cận vá»›i con ngÆ°á»i nhất có lẽ kể đến mèo và chó.
Có ngÆ°á»i thích nuôi mèo, có ngÆ°á»i Æ°a nuôi chó.
Nuôi mèo và nuôi chó có một sự phân biệt rõ ràng.
Mèo không giống như chó, nó là giống vật không thích chạy rong.
Mèo thích ở trong nhà, nhất là thích nằm gần bếp lửa.
Mèo cÅ©ng thích trong lòng ngÆ°á»i ta, thích được ngÆ°á»i ta vuốt ve, nhất là vuốt đầu và lá»— tai của nó.
Mèo rất thích ăn cá, nhất là đầu cá.
Nếu ai cứ má»—i ngày cho nó ăn, vuốt ve nó, tá»± nhiên nó sẽ thích ngÆ°á»i ấy, bất cứ ngồi đâu nó cÅ©ng lẽo đẽo, cạ cạ má»™t bên.
NhÆ°ng đừng có lầm tưởng nó chỉ thích má»—i má»™t ngÆ°á»i, chỉ thuá»™c vá» má»™t ngÆ°á»i.
Mèo không trung thực như chó.
Nếu nhà chủ vắng cá, nó có thể bÆ°á»›c... sang nhà khác... làm quen, và nó cÅ©ng rất dá»… biến thành bằng hữu thân thiết của bất cứ ngÆ°á»i nào, chỉ cần ngÆ°á»i ấy có thức ăn và cÅ©ng hay vuốt ve rá» rẫm.
Và nếu ngÆ°á»i chủ cÅ© có gặp lại nó, rất có thể nó xem nhÆ° ngÆ°á»i... lạ. Mèo, xem chừng không hung hãn nhÆ° chó, thế nhÆ°ng nó lại tàn nhẫn nhiá»u hÆ¡n chó. Khi bắt được má»™t con chuá»™t, cho dù trong bụng Ä‘ang đói meo, nó nhất định cÅ©ng không nuốt vá»™i.
Nhất định nó sẽ làm cho con chuá»™t ngất ngÆ°, nó đùa giỡn cho đã Ä‘á»i rồi sau đó má»›i chịu ăn.
“Tay chân†của mèo rất má»m, dáng Ä‘i của nó rất khoan thai, nhÆ°ng nếu ai mà chá»c giận nó thì lập tức màn lông mịn nhÆ° tÆ¡ của nó sẽ dá»±ng lên nhÆ° cÆ°á»›c, bàn “tay“ bàn “chân†má»m mại của nó sẽ làm cho ngÆ°á»i đó chảy máu má»™t cách dá»… dàng.
Nhưng nếu mèo không giống chó thì nó giống ai?
Có ai thấy dáng đi của nữ nhân chưa?
Có ai thấy nữ nhân ăn cá chưa?
Có ai thấy nữ nhân nằm khoanh trong lòng nam nhân chưa?
HỠy hệt như... con mèo!
HỠrất dễ thương, hỠrất ngoan ngoãn, nhưng hãy coi chừng chảy máu đấy nhé.
Có thể kết luận: Mèo rất giống nữ nhân, hay nói đúng hÆ¡n là nữ nhân có nhiá»u Ä‘iểm y hệt nhÆ° mèo.
Hai con vật đến Phú Quý sơn trang gần như cùng một lúc nhưng chó thì đã chết rồi.
Quách Äại Lá»™ Ä‘ang ngồi vuốt ve ngắm nghía con mèo.
Lông của nó thật đen, thật mịn.
Má»™t con ngÆ°á»i khi đã đói ngất ngÆ° thì không còn đủ hứng để “nghiên cứu†vá» mèo, hay nói cách khác là không còn hứng thú để nghiên cứu bất cứ giống nào khác nữa.
Tá»± nhiên là Quách Äại Lá»™ đã no nê.
Y nhÆ° những bữa trÆ°á»›c, cÆ¡m rượu dá»n đầy bàn và con mèo vẫn làm nhiệm vụ...
khua lục lạc.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Con mèo này được ăn rất no nê, luôn được no nê, vì những con mèo đói không thể có được bộ lông mướt và mịn như thế này.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Nghiên cứu trá»n cả ngày má»›i được má»™t câu nhÆ° thế!
Quách Äại Lá»™ nhÆ° không chú ý đến lá»i mỉa mai của Yến Thất, hắn nhìn con mèo nói tiếp :
- Nếu nói những vật dụng trong nhà, những bữa ăn và luôn cả cá»— quan tài do ngÆ°á»i nào đó mang đến, thì con mèo này nhất định cÅ©ng do ngÆ°á»i đó nuôi dưỡng, vì thế cho nên...
Yến Thất hất hàm :
- Cho nên... sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Cho nên có thể biết rằng nÆ¡i nhà của ngÆ°á»i đó rất là... dá»… thở, đầy đủ, nếu không thì con mèo này nhất định không đựơc no đủ nhÆ° thể này đâu.
Yến Thất nheo mắt :
- Rồi sao nữa?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu tôi là con mèo này, có được má»™t vị chủ nhân nhÆ° thế nhất định tôi không bao giá» chịu theo ngÆ°á»i khác.
Yến Thất nói :
- Vì thế cho nên...
Quách Äại Lá»™ chặn ngang :
- Cho nên nếu chúng ta thả con mèo này thì chắc chắn nó sẽ trở vỠnhà.
Ãnh mắt của Yến Thất sáng lên, hắn há»i :
- Vậy thì anh còn ôm nó trong lòng làm gì?
Quách Äại Lá»™ vá»— vá»— đầu con mèo :
- Anh mèo mình Æ¡i, nếu anh bạn có thể mang chúng tôi đến viếng chủ nhân thì nhất định hàng ngày tôi nhất định sẽ má»i anh bạn xÆ¡i cá thả giàn.
Hắn buông con mèo và đẩy cho chạy ra trước cửa.
Con mèo kêu “meo†má»™t tiếng rồi quay đầu lại nhảy phóc lên lòng Quách Äại Lá»™ nhÆ° cÅ©.
Nó nằm im trong lòng hắn và le chiếc lưỡi hồng hồng liếm nhẹ lên tay hắn.
Yến Thất bật cÆ°á»i :
- Cứ như thế này thì quả đúng nó là con mèo cái rồi và nhất định nó cũng đã “phải lòng†anh rồi đấy.
Quách Äại Lá»™ xách cổ con mèo quăng xuống.
Con mèo vẫn đi chầm chậm lòng vòng bên chân hắn.
Quách Äại Lá»™ cau mày :
- Sao còn chÆ°a chịu Ä‘i, ngÆ°á»i đã quên ngÆ°á»i chủ của ngÆ°á»i rồi à? Từ trÆ°á»›c đến giá» chủ của ngÆ°á»i đối xá»­ vá»›i ngÆ°Æ¡i tốt lắm mà?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Ký ức của mèo tuy không được bá»n bỉ cho lắm nhÆ°ng trí óc của nó vẫn minh mẫn vô cùng.
Quách Äại Lá»™ trừng mắt :
- Trí óc minh mẫn như thế nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nơi này hãy còn có cá có thịt thì tội gì nó phải đi đâu cho xa?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhưng tôi đâu phải là chủ của nó, tại sao nó lại quấn quít bên tôi hoài như thế chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Vừa rồi anh cho nó một khúc cá phải không?
Quách Äại Lá»™ gật đầu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Như thế là đủ rồi, ai cho nó ăn là nó theo, cần gì phải chủ hay không phải chủ?
Quách Äại Lá»™ lầm bầm :
- Xem chừng quả đúng là con mèo cái.
Lâm Thái Bình nói :
- Nếu như ở đây không có cá cho nó ăn?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tư nhiên không đuổi nó cũng đi.
Lâm Thái Bình cÆ°á»i :
- Tôi chỉ hy vá»ng con mèo này hãy còn nhá»› Ä‘Æ°á»ng.



Con mèo quả nhiên nhớ đướng.
Bất cứ chá»— nào, nếu nó không thể kiếm được thức ăn thì nhất định nó sẽ tìm ra Ä‘Æ°á»ng để vá» nhà.
Từ buổi hôm đó, từ sáng đến chiá»u không có má»™t miếng ăn, bất luận ngÆ°á»i hay mèo cÅ©ng phải đói teo ruá»™t.
Bây giá» thì cho dầu Quách Äại Lá»™ có ôm nó, vuốt ve nó đến mức nào Ä‘i nữa thì nó cÅ©ng nhất định nhảy xuống đất bá» Ä‘i.
Nó nhảy vá»t Ä‘i nhÆ° má»™t làn khói Ä‘en và Quách Äại Lá»™ theo bén gót.
Yến Thất theo Quách Äại Lá»™ và Lâm Thái Bình theo sau Yến Thất.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tốt nhất là các anh không nên theo gần bên nó.
Lâm Thái Bình há»i :
- Còn anh?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra...
Hình nhÆ° cái thở ra của hắn là cái cảm thán vá» con ngÆ°á»i của Lâm Thái Bình, hắn cảm thấy câu há»i của Lâm Thái Bình hÆ¡i ngu.
Hắn thở xong là nằm ngá»­a xuống giÆ°á»ng.



Bên trái của triá»n núi là má»™t bãi mồ hoang.
Cho dầu tiết thanh minh, nơi đây cũng vẫn nhang không khói lạnh.
Những kẻ chôn ở đây, lúc sống không ai chú ý, đến khi chết không ngÆ°á»i tảo má»™.
Kẻ cùng khốn vốn có bạn thân thích không nhiá»u, huống chi lại là nấm má»™ của những ngÆ°á»i cùng khốn.
Khi sống bạn bè thân thích vốn đã thừa, khi chết thì hình như mất hẳn.
NhÆ°ng bá»n Quách Äại Lá»™ đã quen cảnh đó quá rồi, há» không có hÆ¡i đâu Ä‘i làm cái chuyện “cảm kháiâ€, vả lại bây giá» cÅ©ng không phải lúc.
Con mèo đang phóng băng băng.
Nó nhảy phóc vào bãi tha ma, rồi nhảy trái qua ngõ khác, từ xa nhìn qua như một u hồn.
Bất luận ai muốn theo sát được con mèo Ä‘ang chạy Ä‘á»u không phải là chuyện dá»… dàng, muốn theo cho được phải hết sức chuyên tâm, không được có phút giây lÆ¡ Ä‘á»…nh.
Không được nhìn qua nơi khác, phải dán chặt mắt vào bóng của nó, nếu không, chỉ cần vài cái nhảy là mất dấu luôn.
Theo một cô gái có lẽ cũng phải như thế, nếu không là “xảy tay†ngay.
Bên bãi tha ma có một đám rừng.
Trong rừng có một gian nhà tranh.
Äây là rừng táo, căn nhà cÅ©ng làm hoàn toàn bằng cây táo.
Từ trÆ°á»›c, Quách Äại Lá»™ cÅ©ng có từng Ä‘i lang bang đến đây, nhÆ°ng hắn không há» thấy ngôi nhà đó.
Hình như gian nhà mới dựng lên vài bữa.
Con mèo nhảy tót vào rừng táo và bỗng nhiên mất hút.
Từ trong ngôi nhà một mùi thơm phức bay ra.
Äúng là mùi thịt nÆ°á»›ng.
Quách Äại Lá»™ hỉnh hỉnh mÅ©i mỉm cÆ°á»i.



Trong gian nhà có lửa, trên lửa có thịt.
Ở một chỗ vắng vẻ, bất cứ mùi gì cũng bay xa.
Một ông lão đang ngồi xổm trên bếp lửa, tay cầm quạt quạt cho than hồng.
Một bà lão đang cầm đũa trộn trộn trong một cái nồi, hình như là kho nấu.
Một cô gái tóc xõa bỠvai ngồi kế bên, hình như cô ta đang thúc hối cho thức ăn có sớm.
Con mèo đen nhảy vào gian nhà, nhảy ngay vào lòng của cô gái.
Tá»± nhiên, không cần há»i cÅ©ng biết cô ta là chủ nhân của nó.
NgÆ°á»i mà Quách Äại Lá»™ muốn tìm đã có ngay trÆ°á»›c mắt.
Lúc hắn vào đến cửa thì cô gái cũng vừa quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau sửng sốt.
Sau cùng, qua má»™t lúc không lâu lắm, chỉ vừa đủ để trấn tÄ©nh thôi, Quách Äại Lá»™ má»›i kêu lên :
- Toan Mai Thang... thì ra là nàng... lại là nàng...



Thịt nướng thật vàng, thật thơm.
Thịt lại được cắt ra từng miếng vuông vuông, má»—i miếng thật vừa vá»›i miệng của Quách Äại Lá»™.
Con mèo nằm ngoan ngoãn dưới chân của Toan Mai Thang. Nó đúng là một con mèo dễ nuôi, nó không nhất định cứ đòi ăn cá, nó không khi nào phản đối món thịt nướng này.
Bất luận là ngÆ°á»i hay là mèo, cho dầu chÆ°a đói lắm mà gặp món thịt nÆ°á»›ng thÆ¡m ngon này, nhất định cÅ©ng không từ chối.
Huống chi cả bá»n, cả mèo lẫn ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘ang đói cồn cào.
Ắn được bảy tám miếng thịt, Quách Äại Lá»™ má»›i thở phào :
- Thật tôi nằm mơ cũng không ngỠrằng lại là cô.
Toan Mai Thang nhếch mép cÆ°á»i....
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hành động của cô hình như là luôn luôn có đầy vẻ bí mật.
Toan Mai Thang cúi mặt cÆ°á»i :
- Thật ra thì tôi muốn tự thân mang đến nhưng lại sợ các anh không chịu nhận.
Yến Thất nói bằng má»™t giá»ng lạnh lùng :
- Tôi nghĩ không cần phải đưa đến những thứ ấy.
Toan Mai Thang nói :
- Các anh giúp chúng tôi nhiá»u quá, ít nhất chúng tôi cÅ©ng phải tá» ra má»™t chút lòng thành.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thế nhưng những thứ ấy chúng tôi không thể nhận.
Toan Mai Thang nhướng mắt :
- Tại sao thế?
Quách Äại Lá»™ đâm ngập ngừng :
- Bởi vì... vì... vì cô là nữ nhân.
Toan Mai Thang nhếch môi :
- Nữ nhân cÅ©ng vẫn là ngÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ ngó Yến Thất cÆ°á»i :
- Khẩu khí của Toan cô nương hơi giống anh đấy.
Yến Thất nghiêm mặt :
- Cho dầu nam nhân đưa đến những thứ ấy chúng tôi cũng không nhận.
Quách Äại Lá»™ nói tiếp :
- Huống chi, chúng tôi không thích cái lối... cư xử của cô.
Hắn muốn nói đến cái chuyện mấy rÆ°Æ¡ng vàng ngá»c, nhÆ°ng hắn không nói thẳng.
Toan Mai Thang chớp chớp mắt :
- Nếu thế thì cứ coi như chúng tôi... tự tiện mang đến “bỠđại†vào nhà các anh đi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Phải trả tiá»n thuê chá»—.
Toan Mai Thang nói :
- Äược, tôi trả.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Phải thêm khoản... bảo đảm phí nữa.
Toan Mai Thang nói :
- Vâng, tôi trả.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Má»—i ngày mÆ°á»i lượng bạc.
Toan Mai Thang gật đầu :
- Äược tôi trả.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tiá»n thuê chá»— phải trả trÆ°á»›c.
Toan Mai Thang nói :
- Tôi trả trÆ°á»›c mÆ°á»i ngày có được không?
Vừa nói nàng vừa lấy ra một trăm lượng bạc.
Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
  #17  
Old 19-04-2008, 09:49 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 17

Cô gái hỠMai

VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhìn đống bạc chứ không Ä‘á»™ng đậy.
Hắn nhìn trân trối.
Bá»n Quách Äại Lá»™ nhìn theo hắn.
Bá»n há» bắt đầu không hiểu vá» VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, há» không hiểu lý lẽ của hắn ra sao.
NgÆ°á»i ta có hảo ý mang đến cả thức ăn cho mình ăn, giÆ°á»ng cho mình ngủ, làm cho nhà mình rạng rỡ thêm lên, thế mà hắn lại đòi tiá»n... thuê chá»—, lại còn buá»™c phải trả tiá»n trÆ°á»›c nữa.
Äúng là má»™t tên “làm tiá»n†trắng trợn.
Quách Äại Lá»™ nhìn sững VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, hình nhÆ° muốn mắng hắn má»™t câu thật nặng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng dá»i mắt khá»i đống tiá»n, hắn nhìn lên cô gái :
- Hình như cô có bệnh?
Toan Mai Thang trố mắt :
- Bệnh?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chẳng những có bệnh mà phải nói là nặng.
Toan Mai Thang cÆ°á»i :
- Tôi vẫn ăn, vẫn ngủ nhÆ° thÆ°á»ng, có làm sao đâu gá»i là bệnh?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- CÅ©ng có thể ăn nhiá»u quá nên sinh bệnh.
Mặt hắn khi nói chuyện vẫn lạnh băng băng, hắn nói tiếp :
- Cô đã tốn tiá»n mua đồ vật, lại mất công khá nhiá»u để dá»n nhà tôi, lại còn tình nguyện trả tiá»n thuê chá»—, má»™t con ngÆ°á»i không có bệnh thì tại sao lại làm chuyện lạ lùng nhÆ° thế?
Quách Äại Lá»™ bật cÆ°á»i.
Hắn bắt đầu cảm thấy thật tình Toan Mai Thang... có bệnh nhÆ° VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói, bệnh khá nặng.
Toan Mai Thang chớp mắt :
- Nếu tôi bảo rằng bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm, đó là vì tôi cảm thấy mang của các anh một món nợ tình, tôi nói thế các anh có tin khônng?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng ngó Quách Äại Lá»™ :
- Anh có tin không?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Không tin.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äến anh mà cÅ©ng không tin thì trên Ä‘á»i này chắc không còn ai tin nổi.
Toan Mai Thang thở dài :
- Chính vì thế mà tôi không chịu nói ra.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Thế cô chuẩn bị nói chuyện gì?
Toan Mai Thang cắn môi :
- Má»™t ngÆ°á»i đàn ông nếu đã phải lòng má»™t cô gái, muốn cÆ°á»›i nàng làm vợ, có phải ngÆ°á»i ấy sẽ làm những chuyện mà không ai hiểu nổi không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äúng nhÆ° thế.
Toan Mai Thang nói :
- Äàn bà cÅ©ng thế.
Toan Mai Thang nói :
- Äàn bà cÅ©ng thế.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cau mặt :
- Cũng thế là cũng thế làm sao?
Toan Mai Thang nói :
- Má»™t ngÆ°á»i đàn bà nếu đã phải lòng má»™t ngÆ°á»i đàn ông, muốn... Æ°ng ngÆ°á»i ấy làm chồng, thì ngÆ°á»i đàn bà ấy cÅ©ng có thể làm những chuyện mà không ai hiểu nổi.
Da mặt nàng ửng đỠsau câu nói, nàng cúi đầu lắp bắp :
- Tôi... năm nay tôi... cÅ©ng đã mÆ°á»i tám tuổi rồi...
NgÆ°á»i con gái khoảng mÆ°á»i tám tuổi thÆ°á»ng nghÄ© đến má»™t việc.
Äó là việc lấy chồng.
Äó không phải là chuyện lạ lùng, đó là chuyện chính đáng.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Cô không có bệnh, trai lá»›n phải có vợ, gái lá»›n phải có chồng, đó là má»™t chuyện thông thÆ°á»ng, không ai có thể bảo rằng cô có bệnh.
Hắn hấp háy đôi mắt và nói luôn :
- Thế nhưng chẳng hay cô đã ưng ý ai vậy?
Yến Thất lÆ°á»ng Quách Äại Lá»™ má»™t cái thật dài :
- Tự nhiên là anh chứ còn ai nữa.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i lá»›n :
- Chưa có gì nhất định phải là như thế.
Ngoài miệng tuy nói không chừng, không nhất định, nhÆ°ng trong lòng hắn đã nắm chắc hết chín phần mÆ°á»i.
Má»™t ngÆ°á»i đàn ông nhÆ° hắn, muốn đánh phèn la mà kiếm cÅ©ng chẳng dá»… dàng gì đâu nghe.
Hắn tự tin là như thế.
Nếu Toan Mai Thang không ưng ý hắn thì còn ưng ý ai nữa chứ?
Quả thật, Toan Mai Thang nhìn hắn trân trân, nhÆ°ng nàng lại lắc đầu cÆ°á»i nói :
- Cũng có thể là anh mà cũng có thể là không, nhưng bây giỠtôi chưa nói được đâu.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tại làm sao thế?
Toan Mai Thang nói :
- Bởi vì bây giỠchưa phải lúc.
Quách Äại Lá»™ há»i dồn :
- Bao giỠmới đến lúc?
Toan Mai Thang chớp chớp mắt :
- Tôi cÅ©ng cần phải xem lại coi “hắn†có thật là ngÆ°á»i tốt hay không, bởi vì đây là chung thân đại sá»± của tôi nên tôi không thể không cẩn thận.
Quách Äại Lá»™ hình nhÆ° nóng lòng :
- Nhưng bây giỠcô vẫn chưa nhìn thấy rõ à?
Toan Mai Thang ngập ngừng :
- Nhưng tôi... tôi cần phải chỠxem lại.
Yến Thất nói :
- Tôi cÅ©ng thấy cô nên nói ra sá»›m hÆ¡n má»™t chút, kẻo lại có ngÆ°á»i vì nóng lòng mà chết đấy.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Không sao, cô cứ chầm chậm mà xem cho thật kỹ, bởi nếu quả là con ngÆ°á»i tốt thì càng xem lâu ngày càng tốt hÆ¡n lên.
Toan Mai Thang nở nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i :
- Sau khi tôi xem thật chắc rồi thì ngÆ°á»i thứ nhất mà tôi thổ lá»™ cho biết chuyện đó nhất định là anh.
Yến Thất vụt đứng lên quay mặt bỠđi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Sao lại đi? Tất cả hãy ngồi nói chuyện kháo chơi một bữa mà.
Yến Thất nói :
- Có gì đâu mà nói?
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Chẳng lẽ không có một câu để nói à?
Yến Thất nói :
- Chỉ có một câu thôi.
Và hắn quay đầu lại nhếch môi :
- Bây giỠthì đến lượt da mặt con gái cũng dày mo!



Nhìn theo dáng Ä‘i của Yến Thất, Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Con ngÆ°á»i đó tính tình có hÆ¡i kỳ cục, nhÆ°ng lòng dạ lại rất tốt. Toan cô nÆ°Æ¡ng đừng để ý phiá»n hắn nghe.
Toan Mai Thang cÆ°á»i :
- Tôi không phải hỠToan mà là hỠMai.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Há» Mai?
Cô gái gật đầu :
- Vâng, Mai Nhữ Nam.
Quách Äại Lá»™ cau mày :
- Mai Nhữ Nam? Cái tên nghe lạ nhỉ?
Mai Nhữ Nam nói :
- Lúc cha tôi chá»n cái tên này thì ý nghÄ© của ngÆ°á»i muốn bảo cho tôi biết rằng nếu tôi muốn được nhÆ° đàn ông thì đừng có rụt rè e lệ, muốn làm gì thì cứ thẳng thắn mà làm, muốn nói gì thì cứ Ä‘Æ°á»ng hoàng mà nói.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Và bây giá» nÆ¡i chốn cá»­u tuyá»n, chắc lệnh tôn cÅ©ng đã vui lòng hả dạ.
Mai Nhữ Nam há»i :
- Tại sao thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bởi vì cô đã không phụ lòng hoài vá»ng của ông ra.
Mai Nhữ Nam há»i :
- Anh... anh thấy hành động của tôi thật giống đàn ông ấy à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm nhÆ° ngạc nhiên :
- Ủa, vậy cô là đàn bà sao?
Mai Nhữ Nam bật cÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng cÆ°á»i :
- Hành động của cô quả còn hơn đàn ông thập bội, như...
Hắn vụt trầm giá»ng và làm cho tiếng của mình nhá» lại :
- Cái anh bạn Yến Thất của tôi thì lại có nhiá»u Ä‘iểm giống y nhÆ° là con gái, chẳng những cách Ä‘iệu y nhÆ° má»™t ngÆ°á»i đẹp, mà nhiá»u lúc vô duyên vô cá»› phát giận ngang xÆ°Æ¡ng.
Mai Nhữ Nam há»i :
- Anh cho rằng đàn bà hay có lối giận vô cớ lắm à?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i trừ.
Mai Nhữ Nam nói tiếp :
- Äàn bà cÅ©ng nhÆ° đàn ông, má»™t khi mà há» giận thì nhất định có duyên có cá»›, chỉ có Ä‘iá»u tại đàn ông không biết đấy thôi.
Quách Äại Lá»™ muốn nói, nhÆ°ng rồi hắn làm thinh.
Hình nhÆ° hắn không muốn tranh biện vá»›i nàng, hình nhÆ° hắn chá» bao giá» nàng nói cho hắn biết rằng nàng đã phải lòng ngÆ°á»i nào rồi má»›i có thể tranh biện được.
Lúc bấy giá» nhất định hắn sẽ nói cho nàng biết rằng ngÆ°á»i đàn ông rất thông minh hÆ¡n ngÆ°á»i đàn bà.
Äến lúc đó, nhất định lá»i nói của hắn sẽ làm cho nàng tin được.
Vẻ mặt của Quách Äại Lá»™ chợt lóe ánh cÆ°á»i, hắn tưởng tượng đến cái lúc đó, đến cái lúc mà trăng gió hữu tình, nàng tá»±c đầu vào vai hắn để cho biết ngÆ°á»i nàng yêu ấy là ai...
NghÄ© đến đó bất giác hắn bật cÆ°á»i thành tiếng.
Lâm Thái Bình cÅ©ng cÆ°á»i.
Không biết hắn có cùng má»™t ý nghÄ© nhÆ° Quách Äại Lá»™ hay không?
Má»™t con ngÆ°á»i nếu không tá»± tạo cho mình má»™t ảo ảnh để bám vào đó để say mê, thì có thể nói rằng ngÆ°á»i đó không phải là đàn ông vậy.
Mà có thể không phải là... con ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i sở dÄ© mạnh hÆ¡n giống vật khác, có lẽ má»™t phần lá»›n chính vì ngÆ°á»i biết tạo ảo ảnh để cho mình si mê, còn súc vật thì không biết làm Ä‘iá»u đó.
Mai Nhữ Nam vụt nói :
- Thật ra thì má»™t ngÆ°á»i đàn ông mà có đôi chút dáng cách của đàn bà cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u hay.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tại làm sao lại gá»i là hay?
Mai Nhữ Nam nói :
- Bởi vì nếu nhÆ° thế thì ngÆ°á»i đàn ông đó sẽ không hung hãn, cá»™c cằn, nhất định sẽ dịu dàng, dá»… chịu.
Quách Äại Lá»™ vụt đứng lên, bÆ°á»›c Ä‘i uốn qua éo lại và há»i :
- Cô thấy tôi có dáng cách của đàn bà không nhỉ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»›t nói :
- Anh có dáng cách của... đàn ông.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Từ trước tôi cũng vẫn cho là như rhế, nhưng vây giỠthì lại bắt đầu không hiểu có phải như thế không?



Trăng sáng, ánh trăng thật sáng.
Mặt trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa không trung.
Yến Thất má»™t mình ngồi dÆ°á»›i gốc cây, vẻ mặt hắn thẫn thá» nhÆ° Ä‘ang nghiá»n ngẫm má»™t vấn Ä‘á» gì trá»ng đại.
Quách Äại Lá»™ từ trong Ä‘i ra và ngồi xá» xuống bên Yến Thất.
Yến Thất cau mày :
- Anh ra đây làm gì?
Quách Äại Lá»™ nói lÆ¡ lá»­ng :
- Chơi vậy mà, nói chuyện với anh cho vui.
Yến Thất hất mặt :
- Tôi với anh có chuyện gì mà nói? Sao không kéo Mai cô nương của anh đi nói chuyện phải có hơn không?
Quách Äại Lá»™ xoa xoa cằm :
- Hình như anh không thích cô ta?
Yến Thất nói :
- NgÆ°á»i thích cô ta quá đủ rồi, cần gì phải có tôi thêm?
Quách Äại Lá»™ làm thinh.
Yến Thất lừ mắt :
- Hồi chiá»u này các ngÆ°á»i nói chuyện vui lắm mà, phải không?
Quách Äại Lá»™ Æ° Æ° trong miệng...
Yến Thất gặn :
- Äã vui vẻ thế còn kiếm tôi để làm gì?
Quách Äại Lá»™ vụt cÆ°á»i :
- Anh ghen phải không?
Yến Thất đỠmặt :
- Ghen? Tôi ghen với ai mới được chứ?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Anh biết nàng thích tôi, nhưng anh lại thích nàng, vì thế...
Không đợi Quách Äại Lá»™ nói dứt, Yến Thất đứng phắt dậy bá» Ä‘i...
Quách Äại Lá»™ kéo tay hắn lại, hắn cố sức vùng, Quách Äại Lá»™ cố trì và nói :
- Tôi kiếm anh mục đích có chuyện nghiêm chỉnh mà.
Yến Thất cau mày :
- Chuyện nghiêm chỉnh? Cái miệng của anh mà cũng có chuyện nghiêm chỉnh nữa à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hình nhÆ° anh có nói gần đây có má»™t gia trang của ngÆ°á»i há» Mai và có ngÆ°á»i con trai lá»›n tên là Mai Nhữ Giáp? Hắn có biệt hiệu “Thạch Nhân“?
Yến Thất vẫn lạnh lùng :
- Tôi nói như thế.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Anh nghĩ Mai Nhữ Nam có phải là em gái của Mai Nhữ Giáp hay không?
Yến Thất vẫn lạnh lùng :
- Phải hay không cũng đâu có quan hệ gì đến tôi?
Không để ý đến thái Ä‘á»™ khó chịu của Yến Thất, Quách Äại Lá»™ há»i tiếp :
- Phải chăng giữa Mai gia và Phượng Thê Ngô có mối oán thù?
Yến Thất vẫn dặt một :
- Tôi không biết.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi nghÄ© nhÆ° thế, nhất định là thế, cho nên Mai Nhữ Nam má»›i dùng kế trừ khá»­ Phượng Thê Ngô. NhÆ°ng có Ä‘iá»u tôi hãy còn thắc mắc là phải chăng nhà há» Mai vá»›i Nam Cung Xú cÅ©ng có thù? Phải chăng Nam Cung Xú do nàng cứu thoát? Hay cứu Nam Cung Xú là vì số vàng ngá»c ấy?
Yến Thất há»i :
- Thế sao anh lại không há»i thẳng cô ta?
Quách Äại Lá»™ tở ra :
- Nàng đã không muốn lá»™, mình có há»i cÅ©ng chỉ là vô ích.
Yến Thất cÆ°á»i khẩy :
- Tôi xem chừng anh không dám há»i là đúng hÆ¡n.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Không dám há»i :
Yến Thất nói :
- Anh sợ cô ta phiá»n giận, cho nên...
Hắn vụt ngậm miệng không nói hết câu.
Quách Äại Lá»™ quay lại thấy Mai Nhữ Nam từ trong Ä‘i ra...
Mặt nàng thật tÆ°Æ¡i, miệng nàng nhÆ° hé nụ cÆ°á»i :
- Những chuyện ấy đáng lý các anh cứ há»i thẳng tôi, có làm sao đâu mà giận vá»›i há»n?
Yến Thất nhún vai :
- Chuyện chúng tôi vừa nói chắc cô đã nghe hết rồi chứ?
Mai Nhữ Nam cúi mặt :
- Tôi không cố ý rình nghe, tôi đến đây là để báo cho các anh biết là cÆ¡m đã dá»n rồi.
Yến Thất nó :
- Hai việc trùng hợp tình cỠmà thật là đúng lúc.
Hắn nói xong là đứng dậy đi ngay.
Nhìn theo dáng hắn, Mai Nhữ Nam thở ra :
- Tôi không có làm gì đắc tội với anh ấy, không hiểu sao cứ thấy mặt tôi là anh ấy có vẻ không bằng lòng!
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Cũng có thể là tại vì anh ấy quá... thích cô.
Mai Nhữ Nam chớp mắt :
- Thích tôi à? Thế thì tại làm sao lại luôn luôn tránh mặt?
Quách Äại Lá»™ nói :
- CÅ©ng có thể anh ấy thấy ngÆ°á»i mà cô thích lại không phải là anh ấy.
Mai Nhữ Nam cúi mặt thật lâu và vụt ngẩng mặt cÆ°á»i...
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Cô cÆ°á»i chi thế?
Mai Nhữ Nam kéo tay hắn cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Äi, chúng ta Ä‘i ăn cÆ¡m, những chuyện ấy sau khi ăn cÆ¡m rồi tôi sẽ nói cho nghe.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tại sao bây giỠlại không nói?
Mai Nhữ Nam cứ kéo tay hắn và cÆ°á»i :
- Tôi sợ nói anh nghe rồi anh nuốt cơm không trôi.
Nàng kéo tay Quách Äại Lá»™ vào nhà, nàng nắm tay hắn thật chặt, hình nhÆ° không muốn buông ra...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhìn sững tay nàng, Lâm Thái Bình cÅ©ng nhìn sững tay nàng.
Chỉ có Yến Thất là quay đi nơi khác, nhưng đôi mắt lại âm thầm liếc lại...
Quách Äại Lá»™ thì không có lá»i nào nói hết cái... dá»… chịu của mình, chính cÅ©ng vì thế hắn ăn nghe rất ngon và cÅ©ng rất nhiá»u.
Mai Nhữ Nam lau miệng và vụt nói :
- Các anh Ä‘oán Ä‘á»u trúng, tôi chính là em gái của Mai Nhữ Giáp, chúng tôi quả là có thù vá»›i Phượng Thê Ngô, chỉ có Ä‘iá»u không làm sao tìm ra được hắn, vì thế cho nên phải tạm dùng thủ Ä‘oạn...
Nàng cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Tôi biết thế nào Côn Tử và Kim Sư Cẩu cũng sẽ moi ra Phượng Thê Ngô, hỠlà thám tử, hỠtìm tự nhiên là dễ hơn chúng tôi.
Nói đến đây nàng vụt thở ra :
- Cho đến bây giá», bây giá» thôi, những Ä‘iá»u Æ°á»›c Ä‘oán của các anh Ä‘á»u không lầm.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Còn từ đây trở vỠsau?
Mai Nhữ Nam nói :
- Từ chá»— ấy trở vá» sau, các anh Ä‘oán Ä‘á»u lầm.
Quách Äại Lá»™ sá»­ng sốt :
- Chúng tôi đã đoán lầm cái gì?
Mai Nhữ Nam nói :
- Thứ nhất, ngÆ°á»i áo Ä‘en đó không phải là Nam Cung Xú.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Không phải Nam Cung Xú chứ là ai?
Mai Nhữ Nam cắn môi lặng thinh một lúc, chừng như do dự mãi mới hạ quyết tâm :
- NgÆ°á»i ấy là anh của tôi.
Câu nói của nàng làm cho tất cả Ä‘á»u giật mình, Quách Äại Lá»™ há hốc mồm ngÆ¡ ngác...
Lâm Thái Bình nhổm dậy :
- Anh của cô? Tại sao lại làm cái chuyện lạ lùng như thế?
Mai Nhữ Nam cúi mặt :
- Trong giang hồ Ä‘á»u cho rằng Mai gia của chúng tôi là võ lâm thế gia, cho rằng gia tài của cải giàu đến muôn há»™, bởi vì dáng bên ngoài của chúng tôi thật cÅ©ng khá phô trÆ°Æ¡ng, những bằng hữu giang hồ khi cần đến chúng tôi, không khi nào chúng tôi để há» thất vá»ng.
Giá»ng nàng bá»—ng trở nên buồn buồn :
- Kỳ thật thì sau ngày cha tôi mất rồi chẳng những không có cách nào tiếp tế cho ngÆ°á»i khác mà chính toàn gia chúng tôi cÅ©ng rất khó khăn... vì thế...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng chặn nói :
- Vì thế cho nên chẳng những cần cái mạng của Phượng Thê Ngô mà còn cần cả đến cái số vốn to tát của hắn nữa.
Mai Nhữ Nam gật gật đầu :
- Äúng, kế hoạch của chúng tôi là “nhất cá»­ lưỡng tiệnâ€, khi tôi làm những vụ án tại thị trấn thì anh tôi đến làm... há»™ vệ cho Kim SÆ° Cẩu.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- NgÆ°á»i thông minh và chuyên môn nhÆ° Côn Tá»­ và Kim SÆ° làm sao lại có thể tin càn tin đại ngÆ°á»i áo Ä‘en đó là Nam Cung Xú? Tại làm sao há» lại dám dùng đại ngÆ°á»i ấy làm há»™ vệ?
Mai Nhữ Nam nói :
- CÅ©ng phải có nguyên nhân, thứ nhất, há» chÆ°a từng thấy mặt Nam Cung Xú, thứ hai, anh tôi có tín vật của Nam Cung Xú, thứ ba, há» không khi nào nghÄ© rằng có ngÆ°á»i lại dám giả mạo Nam Cung Xú.
Quách Äại Lá»™ nói luôn :
- Thứ tÆ° là vận khí của các ngÆ°á»i khá tốt, có phải thế không? NhÆ°ng làm sao anh của cô lại có được tín vật của Nam Cung Xú?
Mai Nhữ Nam nói :
- Bởi vì ông ta là bằng hữu của anh tôi.
Quách Äại Lá»™ thở phào :
- Xem như thế thì anh của cô cũng là bậc thiên tài cho nên mới có thể kết giao bằng hữu được với Nam Cung Xú.
Mai Nhữ Nam ửng mặt :
- Anh tôi rất thích kết giao bằng hữu, trong giang hồ, rất nhiá»u ngÆ°á»i được sá»± giúp đỡ của anh tôi, và cÅ©ng chính vì lòng “trượng nghÄ©a khinh tài†ấy cho nên sá»± nghiệp của cha tôi tạo ra suốt Ä‘á»i ngÆ°á»i, đến khi vá» tay anh tôi thì sạch trong nháy mắt.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Äúng, nếu là rít chúa thì không bao giá» bị thiếu tiá»n, rất tiếc giá mà biết đó là anh cô thì ngá»n quyá»n của tôi sẽ nÆ°Æ¡ng nhẹ thêm má»™t chút.
Mai Nhữ Nam trầm mặt, nàng nói thật chậm :
- Tôi còn cho anh biết một chuyện quan hệ nữa...
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Chuyện chi?
Mai Nhữ Nam nói :
- Thứ nhất, tôi không thích trÆ°á»›c mặt tôi mà có ngÆ°á»i nói không tốt vá» anh tôi, thứ hai, trừ khi anh tôi không có món binh khí vừa tay, còn thì không khi nào anh tôi bị bại.
“Thạch Nhân†Mai Nhữ Giáp dùng binh khí bằng đá, cái đó Quách Äại Lá»™ đã biết rồi và và câu nói của Mai Nhữ Nam có nghÄ©a là sở dÄ© vừa rồi Mai Nhữ Giáp bị hạ là vì không có món binh khí chính hiệu trong tay.
CÅ©ng có nghÄ©a là khi có món binh khí chính hiệu trong tay hắn rồi thì ngÆ°á»i bị bại đó chính là Quách Äại Lá»™.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Nhưng không biết Nam Cung Xú “chính hiệu†võ công đến mức nào nhỉ?
Mai Nhữ Nam nói :
- Nếu anh gặp Nam Cung Xú thật thì giỠnày anh không có ngồi ở nơi đây.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Chứ ngồi ở nơi đâu?
Mai Nhữ Nam nói :
- Nằm chứ không phải ngồi và tự nhiên là nằm trong cỗ quan tài.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i lá»›n, nhÆ°ng tiếng cÆ°á»i hÆ¡i mất tá»± nhiên.
Mai Nhữ Nam nói tiếp :
- Kế hoạch của chúng tôi từ đầu đến cuối tiến hành rất thuận lợi, nhÆ°ng đến bây giá»...
Nàng liếc Lâm Thái Bình một cái và Lâm Thái Bình nói hớt :
- Äến bây giá» thì tình cá» tôi nhận diện...
Mai Nhữ Nam thở ra :
- Tôi cứ mong rằng ngày đó các anh đừng có vào thành, đừng nhìn thấy...
Lâm Thái Bình nói :
- “Thạch Nhân†sợ bị tiết lộ bí mật nên quyết giết chúng tôi để diệt khẩu?
Mai Nhữ Nam buồn buồn :
- Anh tôi là con trai duy nhất nhà hỠMai, nhất định không thể để cho thanh danh nhà hỠMai phải mất đi vỠtay anh ấy.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Vì thế cho nên hắn bằng lòng làm Nam Cung Xú, bằng lòng chết chứ không chịu ra mặt thật, không chịu tiết lộ chuyện của mình.
Mai Nhữ Nam gật gật đầu và mi mắt nàng đã ửng hồng...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- Làm con má»™t thế gia vá»ng tá»™c võ lâm quả thật thống khổ nhiá»u hÆ¡n những con nhà tầm thÆ°á»ng khác.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Có ngÆ°á»i còn thống khổ hÆ¡n hắn nữa.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Ai?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Em gái của hắn.
Mai Nhữ Nam liếc Quách Äại Lá»™, môi nàng nhÆ° muốn nhếch cÆ°á»i nhÆ°ng đồng thá»i lại lá»™ vẻ không vui...
Lâm Thái Bình nhìn nàng trân trối :
- Cỗ quan tài do chính cô mang tới?
Mai Nhữ Nam gật đầu.
Lâm Thái Bình há»i :
- Cô làm vậy để làm chi?
Mai Nhữ Nam thở ra :
- Tôi biết cảm giác nhÆ° thế nào sau khi làm cái chuyện sát nhân, cho nên tôi Ä‘Æ°a cá»— quan tài không đến để cho anh biết rằng anh giết ngÆ°á»i chÆ°a chết...
Lâm Thái Bình nhìn nàng chăm chăm hơn nữa, miệng hắn thì thầm :
- Bất luận chuyện ra sao, tôi thấy cũng vô cùng cảm kích...
Quách Äại Lá»™ nhìn hắn rồi lại nhìn Mai Nhữ Nam và vụt thở dài :
- Anh nên cảm ơn nàng vì thật tình nàng đối với anh tốt lắm.
Yến Thất bây giá» má»›i nói, giá»ng hắn thật lạnh :
- Nhưng trên cỗ quan tài vẫn đỠtên Nam Cung Xú.
Mai Nhữ Nam nói :
- Bất luận sự tình ra sao, tôi vẫn không thể làm mất mặt anh tôi.
Mắt nàng đỠhoe và ngậm ngùi nói tiếp :
- Tôi biết anh tôi làm chuyện không được đúng, nhưng tôi cũng chỉ âm thầm ngăn trở chứ không hỠcãi lại...
Tài sản của XuyVuu

  #18  
Old 19-04-2008, 09:50 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 18

Chuyện tình tam giác

Yến Thất nhìn nàng, hình như hắn có chuyện gì muốn nói nhưng lại làm thinh. Thật lâu, hắn mới mở miệng :
- Chính vì thế nên cô luôn ẩn mặt.
Mai Nhữ Nam nói giá»ng buồn buồn :
- Tôi không dám ra mặt, hay nói đúng hơn là không thể ra mặt, tôi chỉ tìm đủ cách để làm vui lòng các anh, mong rằng các anh sẽ vì tôi mà lượng tình tha thứ những chuyện làm không phải của anh tôi.
Yến Thất há»i :
- Bây giỠhắn đâu?
Mai Nhữ Nam nói :
- Äã vá» nhà rồi.
Yến Thất há»i :
- Chính cô đã cứu hắn đưa đi?
Mai Nhữ Nam nói :
- Nếu các anh không chịu rá»™ng lượng vá»›i anh ấy mà cứ cố tìm anh ấy thì tốt hÆ¡n các anh hãy tìm ở tôi, tôi xin chịu hết má»i lá»—i lầm.
Lâm Thái Bình vụt đứng lên :
- Bất luận ai muốn nói sao thì nói, riêng tôi, tôi thấy cô không có lỗi lầm gì cả.
Quách Äại Lá»™ nói liá»n theo :
- Ai bảo cô Mai có lỗi thì kẻ đó... chết bầm.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi thì tôi cho rằng cô ta không phải là ngÆ°á»i.
Lâm Thái Bình gân cổ :
- Sao? Anh bảo cô ta không phải là ngÆ°á»i?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Phải, má»™t con ngÆ°á»i mà đầy đủ dÅ©ng khí nhÆ° thế thì thật tôi chÆ°a từng thấy.
Quách Äại Lá»™ vá»— tay :
- Äúng, thật là đúng, những chuyện nhÆ° thế này đáng lý cô nÆ°Æ¡ng đây không nên nói cho chúng ta biết, thế nhÆ°ng cô lại chẳng dấu má»™t chúr nào, dÅ©ng khí đó ai có thể sánh nổi chứ?
Yến Thất nheo mắt :
- Kể cả anh cũng không so sánh nổi?
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Nếu đổi lại là tôi thì tôi không khi nào dám nói những chuyện ấy ra trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i khác.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Bây giỠthì anh đã biết đàn bà không yếu ớt như anh tưởng tượng đấy chứ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Chẳng những không yếu ớt mà phải nói là vô cùng vĩ đại.
Mi mắt của Mai Nhữ Nam ửng đỠ:
- Các anh. thật tình các anh không trách tôi đó chứ?
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Trách cô? Ai dám trách cô? Bá»n này thiếu Ä‘iá»u quỳ xuống chân cô để mà bái phục đây chứ còn trách ná»—i gì?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nếu không có cô thì nếu chúng tôi không bị rắn độc cắn chết thì cũng chết vì đói teo bao tử.
Mai Nhữ Nam cúi mặt :
- Thật ra thì anh của tôi cÅ©ng không phải là. Quách Äại Lá»™ nói :
- Cô không cần biện minh gì cả vì chúng tôi không khi nào trách cứ gì hắn đâu.
Mai Nhữ Nam mừng lên ánh mắt :
- Thật đấy à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu tôi là hắn thì không chừng tôi cũng làm y như hắn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi thì không chừng còn làm hơn nữa là khác.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi chỉ sợ anh cô sau này biết cô đã nói thật tình câu chuyện cho chúng tôi biết rồi anh cô sẽ giận cô đấy thôi.
Mai Nhữ Nam cÆ°á»i :
- Bây giỠthì biết rồi chứ đợi gì phải sau này?
Quách Äại Lá»™ sững sá» :
- Thế hắn có phản ứng sao không?
Mai Nhữ Nam nói :
- Giận ói mật xanh.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Thế rồi cô làm sao?
Mai Nhữ Nam nói :
- Tôi lén dông luôn chứ làm sao nữa?
Quách Äại Lá»™ cau mày :
- Nhưng sớm muộn gì rồi cô cũng phải vỠnhà.
Mai Nhữ Nam cúi đầu không nói. VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt cÆ°á»i :
- Nếu vỠthì nhất định phải đòn, nhưng có thể cô không vỠcũng được.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Sao lại không v�
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Má»™t ngÆ°á»i con gái nếu đã gả lấy chồng rồi thì có thể khá»i trở vá» nhà.
Quách Äại Lá»™ bật cÆ°á»i :
- Äúng đúng, nếu cô ta xuất giá thì đâu còn là ngÆ°á»i của nhà há» Mai nữa, nhÆ° vậy anh của cô không thể can thiệp vào chuyện của cô nữa đâu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äúng, vì thế nên ngay bây giá» cô nên lấy chồng ngay.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Nhưng lấy ai?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tá»± nhiên là sẽ lấy cái ngÆ°á»i mà cô ta thích, cÅ©ng có thể là tôi mà cÅ©ng có thể là anh.
Quách Äại Lá»™ hÆ¡i khá»±ng lại, hắn cảm thấy hÆ¡i lố, há» nói chuyện làm nhÆ° không có mặt Mai Nhữ Nam. Và hắn lén liếc thấy nàng Ä‘ang chúm chím miệng cÆ°á»i.



Mai Nhữ Nam ngồi im lìm như tượng gỗ, hai má ửng hồng.
Nhìn vào vẻ mặt của nàng, ngÆ°á»i ta có cảm tưởng là nàng Ä‘ang khó chịu, Ä‘ang thÆ°Æ¡ng tâm, thế nhÆ°ng miệng nàng cứ chúm chím cÆ°á»i.
Nụ cÆ°á»i của nàng bá»™c lá»™ tất cả những gì thá»a mãn.
Quách Äại Lá»™ chợt hiểu ra. Hắn bất chợt thấy rằng bá»n bốn ngÆ°á»i của hắn đã bị lá»t vào cái bẫy của cô bé. Trong tình thế hiện tại, bất luận ngÆ°á»i mà cô ta thích là ai, nhất định ngÆ°á»i đó phải cÆ°á»›i cô ta chứ không làm sao từ chối.
Äúng là má»™t con tiểu... hồ ly.
Cả bốn tên Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng nam tá»­ nhÆ° thế này mà trong má»™t phút bất thần đã bị cô ta dẫn Ä‘Æ°a vào bẫy rập.
Bây giá» thì nàng chỉ cần búng má»™t cái, má»™t trong bốn gã đàn ông thÆ°á»ng tá»± hào là “nam nhân đại chí†sẽ lập tức Ä‘Æ°a tròng vào cổ.
Có lẽ rất đúng nhÆ° VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đã nói, ngÆ°á»i con gái này thật là quá xá, chÆ°a từng thấy cô gái nào nhÆ° thế bao giá».
Nàng là má»™t cô gái bé nhá» nhÆ°ng lại thông minh hÆ¡n ai hết. Chỉ có Ä‘iá»u hÆ¡i khó Ä‘oán là không biết nàng Ä‘ang giăng cái bẫy, Ä‘ang thắt cái tròng cho kẻ nào đây.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vẫn ngồi cÆ°á»i, hắn cÆ°á»i cái miệng cÅ©ng giống. hồ ly, má»™t lão hồ ly.
Hình nhÆ° hắn biết rất rõ ràng hắn không phải là đối tượng để cho cô gái này đút thòng lá»ng vào cần cổ.
Hình nhÆ° hắn biết rất nhiá»u chuyện mà Quách Äại Lá»™ không làm sao biết được.
Và hắn vụt cÆ°á»i hÆ¡i lá»›n :
- Bá»n chúng ta đây tuy không phải là những bậc đại anh hùng chi cả, thế nhÆ°ng cÅ©ng không phải là hạng tiểu nhân phụ nghÄ©a vong ân, có phải thế không?
Lâm Thái Bình gật gật :
- Äúng, đúng quá xá.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói tiếp :
- Vì thế nên nếu Mai cô nÆ°Æ¡ng có Ä‘iá»u chi khốn khó, chúng ta nhất định phải tìm cách giải quyết há»™ ngay, đúng nhÆ° thế không nào?
Lâm Thái Bình lại gật :
- Äúng, đúng nhÆ° thế.
Chỉ có Lâm Thái Bình là tá» ra hưởng ứng nồng nhiệt lá»i nói của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
Quách Äại Lá»™ nhìn hắn và lầm thầm trong miệng : “Äúng là má»™t gã thanh niên bồng bá»™t, ngÆ°á»i ta Ä‘ang thắt cái thòng lá»ng, hắn cÅ©ng vẫn hăng hái đút đầu vô.†Ngay lúc ấy VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhìn thẳng vào mặt Quách Äại Lá»™ mà há»i :
- Sao? Anh thấy có đúng như thế không nào?
Bây giá» Quách Äại Lá»™ có nói không cÅ©ng chẳng được, hắn tức mình không có má»™t vật gì để nhận vào cái miệng tía lia của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cho rồi.
Hắn vừa tức vừa lấy làm kỳ, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng là má»™t tên ít nói, nhÆ°ng không hiểu bữa này ông bà gì ứng mà hắn lại lắm lá»i nhÆ° thế ấy?
Yến Thất thấy Quách Äại Lá»™ không trả lá»i, nên hắn vá»™i nói thay :
- Anh không cần phải há»i, bởi vì luận vá» chuyện “thÆ°Æ¡ng hÆ°Æ¡ng tiếc ngá»c†thì trong thiên hạ đâu có ai bì kịp Quách tiên sinh?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật gù, làm nhÆ° Yến Thất đã nói quá trúng vá»›i những ý nghÄ© trong lòng của hắn, hắn nghiêm giá»ng nói :
- Anh nói thật là chí lý, thế còn anh thì sao?
Yến Thất cÆ°á»i :
- Chỉ cần VÆ°Æ¡ng đại gia nói má»™t lá»i thôi, tôi sẽ không thể chêm vào đâu được nữa.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Mai cô nÆ°Æ¡ng, những Ä‘iá»u chúng tôi nói, cô nÆ°á»ng đã nghe cả rồi chứ?
Mai Nhữ Nam cúi đầu, nàng đáp “vâng†má»™t tiếng thật nhá». VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Vậy thì nếu cô nương có những chuyện gì khó khăn thì xin cứ nói thẳng ra đi.
Mai Nhữ Nam cứ cúi đầu, bộ dạng của nàng trông thật đáng thương!
- Tôi... thật tình khó nói quá...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không có chi đâu, cô cứ nói thẳng đi.
Mai Nhữ Nam cúi mặt thật thấp, trong nàng vừa đáng thÆ°Æ¡ng vừa khốn đốn, nàng giá»ng ngập ngừng :
- Lúc anh tôi biết tôi làm chuyện này, anh tôi giận gần muốn Ä‘iên luôn, anh tôi cứ cật vấn há»i tại sao tôi lại làm nhÆ° thế? Tại sao lại giúp ngÆ°á»i ngoài đến hại anh mình?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Rồi cô trả lá»i làm sao?
Mai Nhữ Nam đỠmặt :
- Tôi không biết phải nói làm sao, chỉ đành phải... phải nói là... là...
Lưỡi nàng hình như cứng lại, nàng không làm sao nói được hết câu...
Quách Äại Lá»™ nóng lòng, hắn há»i phăng :
- Sao? Cô trả lá»i làm sao?
Mai Nhữ Nam cắn môi cúi gầm mặt xuống, hồi lâu làm như đã hạ quyết tâm, nàng ngẩng mặt lên nhưng hai má lại ửng hồng :
- Tôi đành phải nói rằng tôi giúp đây vốn không phải là giúp ngÆ°á»i ngoài nhÆ° anh tôi đã nói. Anh tôi há»i không phải là ngÆ°á»i ngoài chứ là ai? Tôi... tôi đành phải nói rằng... là...
Quách Äại Lá»™ càng nóng lòng hÆ¡n nữa, hắn há»i :
- Là làm sao?
Mai Nhữ Nam như cố gắng hết sức mới nói được thành tiếng :
- Tôi nó... tôi giúp cho... em rể của anh, vì tôi cùng ngÆ°á»i ấy đã đính hôn... DÆ°á»ng nhÆ° cố hết sức má»›i nói được câu đó, nên khi nói rồi toàn thân nàng nhÆ° má»m rÅ©, nàng gần nhÆ° mẹp luôn trong chiếc ghế...
Quách Äại Lá»™ thì khác, hắn gần chút nữa đã chui tá»t xuống gầm bàn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Anh của cô nghe nói như thế thì có phản ứng ra sao?
Mai Nhữ Nam nói :
- Nghe tôi nói nhÆ° thế, anh tôi có vẻ dịu cÆ¡n giận, nhÆ°ng anh ấy vẫn cảnh cáo tôi rằng nếu tôi mà gạt anh thì anh sẽ đánh chết luôn, anh tôi lại buá»™c tôi phải Ä‘em... Ä‘em vá»...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Äem cái gì vá»?
Mai Nhữ Nam cắn môi :
- Äem... ngÆ°á»i vá».
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i dồn :
- NgÆ°á»i là ai má»›i được chứ?
Mai Nhữ Nam ngập ngừng :
- Em... em rể...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Em rể của ai?
Mai Nhữ Nam nói :
- Em rể của... anh tôi.
Nói xong câu đó, xem dáng cách của nàng y nhÆ° là toàn thân má»m rÅ©.
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng cảm thấy chính hắn cÅ©ng không còn ngồi vững nữa...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở phào.
Hắn làm như cho đến bây giỠhắn mới hiểu cặn kẽ đựơc ý của của nàng ta. Mà thật ra muốn hiểu được tâm lý của một cô gái cũng không phải là chuyện dễ.
NgÆ°ng má»™t lúc VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lại cÆ°á»i cÆ°á»i :
- NhÆ° vậy là bây giá» chỉ còn lại má»™t vấn Ä‘á».
Lâm Thái Bình há»i :
- Vấn đỠgì?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bốn ngÆ°á»i trong bá»n chúng ta, ai là em rể của anh của Mai cô nÆ°Æ¡ng? Và ngÆ°á»i ấy có bằng lòng theo Mai cô nÆ°Æ¡ng vá» nhà diện kiến ông anh vợ?
Lâm Thái Bình nói :
- Ai lại không chịu chứ? Chẳng lẽ lại lại bằng lòng để cho Mai cô nương bị anh đánh chết à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- NhÆ°ng vạn nhất mà có ngÆ°á»i không Ä‘i thì sao?
Lâm Thái Bình nói lớn :
- NgÆ°á»i đó nhất định không kể là bằng hữu của chúng ta, mà nếu có má»™t ngÆ°á»i bằng hữu nhÆ° thế, chúng ta sẽ phải thẳng tay.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vá»— tay tán thưởng :
- Äúng, cho dầu có ngÆ°á»i không bằng lòng thì ba ngÆ°á»i còn lại của chúng ta cÅ©ng buá»™c hắn phải Ä‘i, các anh có tán thành ý kiến đó không nào?
Lâm Thái Bình đưa tay :
- Tán thành ngay.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nheo mắt nhìn Quách Äại Lá»™ :
- Còn anh?
Yến Thất hớt nói :
- Anh đừng có há»i câu đó vá»›i hắn, chẳng lẽ anh xem Quách tiên sinh là kẻ...
vong ân bội nghĩa hay sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- NhÆ° vậy là hay quá xá rồi, nhÆ° vậy bây giá» là má»i vấn đỠđã giải quyết xong, Mai cô nÆ°Æ¡ng còn đợi gì nữa chứ?
Thế nhưng Mai Nhữ Nam cứ bắt hỠđợi, hình như là đàn bà sinh ra khiến cho đàn ông phải đợi.
Äôi mắt của nàng cứ đảo quah bốn ngÆ°á»i đàn ông, hết ngÆ°á»i này lại sang qua ngÆ°á»i ná».
Quách Äại Lá»™ thầm mong ánh mắt của nàng đừng có dừng lại ngay mặt hắn.
Thật ra thì hắn không phải “không thích†cái vị Mai cô nÆ°Æ¡ng này, nếu khi má»›i đến đây mà cô ta lại chá»n ngÆ°á»i khác chứ không phải hắn, có lẽ hắn sẽ tức đến chết luôn, nhÆ°ng bây giá» thì khác.
Nhưng thích là một chuyện, bị “bắt buộc phải cưới†lại là chuyện khác.
Hắn cảm thấy chuyện này cÅ©ng nhÆ° uống rượu, hắn thích uống rượu là má»™t chuyện, nhÆ°ng bị ngÆ°á»i ta đè cổ xuống, bịt mÅ©i lại đổ rượu vào há»ng thì lại là chuyện khác.
Chuyện như thế thì không thể nào chấp nhận.
Hắn mong con mắt của vị Mai cô nÆ°Æ¡ng ?nhậm ngang? bất tá»­ để cô ta nhìn vào ngÆ°á»i khác chứ đừng nhìn vào hắn.
Thế nhưng đôi mắt của Mai Nhữ Nam trớ trêu thay lại cứ nhìn chằm chặp vào mặt hắn.
Chẳng những nhìn không, nàng lại còn cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i thật ngá»t.
Bất luận là ai, má»™t khi biết chắc rằng mình sẽ câu được má»™t con cá lá»›n Ä‘á»u cÅ©ng có má»™t nụ cÆ°á»i nhÆ° thế.
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng muốn cÆ°á»i lại vá»›i nàng, nhÆ°ng hắn không làm sao cÆ°á»i được.
Trong bụng hắn than thầm: “Cứ coi nhÆ° là mình bị sao quả tạ ám rồi, cÅ©ng đáng, ai biểu có bá»™ mặt bảnh trai hÆ¡n ngÆ°á»i khác làm chi!â€
Mai Nhữ Nam vụt nói :
- Tôi có hứa rồi, đến lúc mà tôi quyết định thì ngÆ°á»i rhứ nhất tôi nói cho biết là anh.
Quách Äại Lá»™ nói lầm thầm :
- Thật ra thì cô cÅ©ng không cần phải thủ tín làm gì, nhất là má»™t cô gái má»—i khi hứa vá»›i ai chuyện gì thì cÅ©ng thÆ°á»ng hay quên lắm.
Hắn nói nhá», nhÆ°ng cái nhá» của hắn cÅ©ng đủ làm cho má»i ngÆ°á»i nghe thấy.
Mai Nhữ Nam cÆ°á»i thật đẹp :
- Thế nhÆ°ng tôi không khi nào quên anh, anh hãy theo tôi ra ngoài này, tôi nói cho anh biết ngÆ°á»i mà tôi đã chá»n.
Cô ta vừa nói vừa đứng lên, dáng Ä‘i của cô ta thật là yểu Ä‘iệu và khi ra gần tá»›i cá»­a, cô ta lại Ä‘Æ°a tay ra sau vẫy Quách Äại Lá»™, bàn tay của cô ta vừa trắng vừa dịu.
Bất cứ ai, nếu bị cánh tay ấy quàng vào cần cổ có lẽ còn khó vùng vẫy hơn là bị vòi của con bạch tuộc.
Quách Äại Lá»™ đành phải đứng lên, hắn đứng lên nhÆ°ng lại khẽ nhìn Yến Thất.
Yến Thất không ngó hắn.
Quách Äại Lá»™ lại liếc nhìn VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng Ä‘ang nâng ly nhấm nháp chắc không thấy cái nhìn của hắn.
Quách Äại Lá»™ nghiêng đầu ngó Lâm Thái Bình.
Lâm Thái Bình Ä‘ang ngồi sá»­ng sốt, hắn ngó ra phía trÆ°á»›c nhÆ°ng nhất định không ngó Quách Äại Lá»™.
Quách Äại Lá»™ nói hÆ¡i nhá», nhÆ°ng giá»ng hắn chừng nhÆ° tức tối :
- Tổ tông của tôi quả là chết âm đức, bởi vì nếu không xui khiến, tôi đã không có những ngÆ°á»i bạn nhÆ° thế này.
Tiếng của Mai Nhữ Nam lanh lảnh bên ngoài :
- Còn nói gì đó mà chưa chịu ra đây?
Quách Äại Lá»™ muốn nói : “Tôi không có nói cái con mẹ gì cảâ€, thế nhÆ°ng hắn kịp nghÄ© trÆ°á»›c mặt má»™t ngÆ°á»i đàn bà, nhất là đối vá»›i má»™t cô gái mà nói nhÆ° thế thì quá Æ° thô tục, nên hắn làm thinh.
Hắn làm thinh và đi thẳng ra ngoài.
Qua một lúc khá lâu, Lâm Thái Bình thở ra :
- Thật không dè con ngÆ°á»i nhÆ° thế mà cÅ©ng giá»i tài đóng kịch, trong bụng khoái gần muốn chết luôn, thế mà ngoài miệng lại cứ kêu là khổ, thấy mà phát tức.
Hắn nói bằng má»™t giá»ng tức tối, tá»± nhiên là tức tối... vì ghen.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Tại vì anh đã nghĩ một chuyện sai.
Lâm Thái Bình xẵng giá»ng :
- Sai cái gì?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Trong lòng hắn không thích chút nào đâu.
Lâm Thái Bình như áng mắt :
- Không thích à? Chẳng lẽ cô gái hỠMai ấy không xứng với hắn à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Xứng hay không xứng là một chuyện, mà thích hay không thích lại là một chuyện khác.
Lâm Thái Bình há»i :
- Thế tại sao anh lại biết hắn không thích?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bởi vì hắn chưa phải làmột tên đần và hắn cũng chưa phải là một tên câm.
Lâm Thái Bình chá»›p chá»›p mắt, hắn không hiểu ý câu nói của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng biết là hắn không hiểu, vì thế giải thích luôn :
- Có má»™t ngÆ°á»i rất thông minh, nói má»™t câu rất chí lý, hắn nói : “Bất luận má»™t ngÆ°á»i thông minh đến đâu, nhÆ°ng nếu thật mê má»™t ngÆ°á»i đàn bà, thì trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i đàn bà, ngÆ°á»i ấy cÅ©ng trở thành ngu, luôn cả nói cÅ©ng không ra tiếng.â€
Hắn làm nhÆ° vô tình liếc sang Yến Thất và cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Thế nhÆ°ng Quách Äại Lá»™ trÆ°á»›c mặt cô gái há» Mai hãy còn nói chuyện được nhiá»u.
Yến Thất lạnh lùng cắt ngang câu nói :
- Äó là bởi vì ông trá»i sinh ra con ngÆ°á»i lắm chuyện lắm lá»i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i cÆ°á»i không nói.
Bởi vì không má»™t ai tá»± nhận mình là ngÆ°á»i lắm chuyện, bình thá»i đã không ai tá»± nhận nhÆ° thế, nhÆ°ng hôm nay thì có hÆ¡i ngoại lệ, kẻ ít nói nhất nhÆ° VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lại trở thành kẻ nói nhiá»u.
Lâm Thái Bình Ä‘ang lấy làm lạ hết sức, hắn không hiểu tạo sao con ngÆ°á»i ấy hôm nay lại nói nhiá»u nhÆ° thế? Và không hiểu hắn cố nói để ai nghe?
Lâm Thái Bình chỉ biết má»—i má»™t việc: Nếu không có má»™t nguyên nhân đặc biệt nào đó thì nhất định đôi môi của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không khi nào... Ä‘á»™ng.



Vầng trăng thật đẹp, có thể nói đẹp lạ lùng.
CÅ©ng có thể ít ngÆ°á»i chú ý, vì đây là tháng mùa đông.
ThÆ°á»ng thì những tháng mùa xuân, mùa thu, trăng má»›i dá»… làm cho ngÆ°á»i ta chú ý, nhÆ°ng không vì thế mà Ä‘oan quyết rằng trăng mùa đông không đẹp.
Vầng trăng tròn vành vạnh treo ở đầu ngá»n cây và Mai Nhữ Nam Ä‘ang đứng dÆ°á»›i gốc cây, ánh trăng chiếu lên mặt cô ta, chiếu lên đôi mắt long lanh Æ°á»›t rượt.
Ãnh mắt của nàng bây giá» còn đẹp hÆ¡n ánh trăng gấp bá»™i.
Luôn cả Quách Äại Lá»™ cÅ©ng không thể phủ nhận Ä‘iá»u đó, cô ta quả là má»™t cô gái dá»… nhìn.
Nhất là vóc dáng của cô ta, Quách Äại Lá»™ gần nhÆ° chÆ°a há» thấy má»™t cô gái nào có vóc dáng đẹp nhÆ° thế ấy.
Bây giá» thì hình nhÆ° cô ta còn đẹp hÆ¡n khi Quách Äại Lá»™ gặp lần đầu, cÅ©ng có thể là do y phục của cô ta, cÅ©ng có thể là do bởi nụ cÆ°á»i...
Hôm nay nàng không còn mặc bá»™ đồ vải thô nhÆ° hôm trÆ°á»›c, chiếc áo lụa bó sát thân mình và chiếc quần má»m rá»™ng trông vừa gá»n gàng vừa tha thÆ°á»›t.
Nàng Ä‘ang nhìn Quách Äại Lá»™ mà cÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ vốn rất thích nụ cÆ°á»i của nàng, bây giá» thì luôn đến nhìn, hắn cÅ©ng không còn dám nhìn thẳng vào nụ cÆ°á»i đó nữa.
Cái cÆ°á»i của những cô gái cÅ©ng y nhÆ° đồ trang sức, những bá»™ áo quần, những thứ phấn son, nó dùng để mê hoặc lòng ngÆ°á»i.
Nó là thứ mồi dùng để “câu†đám con trai, vì thế cho nên những ngÆ°á»i đàn ông thông minh không nên nhìn nó nhiá»u lần.
NhÆ°ng giá mà hôm trÆ°á»›c Quách Äại Lá»™ thông cái đạo lý ấy thì hôm nay chắc hắn đỡ khốn đốn hÆ¡n.
Hắn nhè nhẹ thở ra, chầm chậm bước lại gần và vụt nói :
- Anh của cô tửu lượng quả thật là khá lắm.
Mai Nhữ Nam cÆ°á»i :
- Anh ấy giả đò đó, bình thÆ°á»ng anh ấy không hay uống rượu.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- NhÆ° thế thì thật phiá»n.
Mai Nhữ Nam há»i :
- Phiá»n cái gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi vốn có ý khi mà gặp mặt thì cô phục cho anh cô say má»m, để làm cho anh ta đừng nhá»› đến chuyện cÅ©...
Mai Nhữ Nam nhoẻn miệng cÆ°á»i thật đẹp :
- Nếu anh sợ thì cứ tránh đi ít ngày, chỠkhi nào anh ấy nguôi ngoai rồi sẽ gặp.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Chứ cô không tính vỠgấp gặp anh đấy à?
Mai Nhữ Nam mở tròn đôi mắt :
- Anh nghĩa rằng... nghĩ rằng...
Nàng vụt ôm bụng cÆ°á»i, cÆ°á»i đến phải khum lÆ°ng...
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng khá»±ng lại, hắn cÅ©ng mở tròn đôi mắt nhìn cô ta, giá»ng hắn ngập ngừng :
- Chứ không phải... không phải tôi...
Mai Nhữ Nam cÆ°á»i đến ná»—i không ra tiếng, nàng chỉ ôm bụng lắc đầu.
Quách Äại Lá»™ há»i dồn :
- Cô không phải chá»n tôi chứ cô chá»n ai?
Mai Nhữ Nam cố lắm má»›i nhịn cÆ°á»i nổi để nói :
- Tôi chá»n anh... Yến Thất.
Thiếu chút nữa Quách Äại Lá»™ đã nhảy dá»±ng lên :
- Yến Thất? NgÆ°á»i cô chá»n là Yến Thất?
Mai Nhữ Nam gật gật đầu.
Bây giá» Quách Äại Lá»™ má»›i thật là sá»­ng sốt.
Thật ra thì hắn cÅ©ng đâu có muốn chuyện Mai Nhữ Nam chá»n mình, nhÆ°ng hắn lại không muốn nàng chá»n ngÆ°á»i khác.
Mai Nhữ Nam không chá»n hắn, đáng lý hắn phải thở phào nhẹ nhõm, đáng lý hắn thấy dá»… chịu má»›i phải, má»›i đúng theo cái bá»±c dá»c của hắn khi nãy, thế nhÆ°ng không hiểu tại sao bây giá» hắn cảm thấy khó chịu, hắn cảm thấy... thất vá»ng, mà hình nhÆ° hắn thấy có mùi... ghen.
Qua một lúc khá lâu hắn mới nuốt ực cái cục tức xuống và nói lầm thầm :
- Thật tôi không hiểu tại sao cô lại Ä‘i chá»n hắn?
Mai Nhữ Nam chớp mắt :
- Tôi cảm thấy hắn rất tốt, cái gì cũng tốt.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Luôn cả chuyện không bao giỠtắm của hắn cũng tốt nữa sao?
Mai Nhữ Nam nói :
- Có những ngÆ°á»i đàn ông khi chÆ°a có vợ thì rất là lôi thôi xốc xếch, nhÆ°ng có vợ rồi thì má»i sá»± Ä‘á»u cải biến...
Ãnh mắt nàng ngá»i lên nhÆ° Ä‘ang... dệt má»™ng, nàng cÆ°á»i say sÆ°a :
- Nói thật tình, lúc nhá» tôi đã thích những ngÆ°á»i đàn ông phóng khoáng tá»± do,vì thế má»›i có đủ đầy “nam tá»­ khíâ€, còn những hạng say sÆ°a sá»­a soạn trau chuốt, tôi thấy là bắt buồn nôn.
Quách Äại Lá»™ nhìn vào khuôn mặt cÅ©a nàng, hắn chợt nhận ra rằng đôi mắt của nàng... không đẹp, hắn có cảm tưởng nhÆ° cặp mắt... Ä‘ui.
Mai Nhữ Nam nói tiếp :
- Tôi cÅ©ng biết rằng hắn muốn tránh tôi, hắn gần nhÆ° muốn chán tôi, nhÆ°ng thật ra thì những ngÆ°á»i đàn ông có tÆ° cách chín chắn Ä‘á»u nhÆ° thế cả, chứ hạng đàn ông cứ thấy gái thì y nhÆ° ruồi thấy mật thì quả là chán ngấy.
Quách Äại Lá»™ nghe mặt mình hÆ¡i nóng, hắn đằng hắng lấy giá»ng và há»i :
- Cứ như thế thì quả thật cô thích hắn lắm à?
Mai Nhữ Namhá»i lại :
- Thế anh không thấy một chút nào thật à?
Quách Äại Lá»™ gượng cÆ°á»i :
- Tôi chỉ thấy hình như cô có phần thân cận với tôi.
Mai Nhữ Nam nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Äó là tôi cố chá»c tức hắn đấy chứ.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Cô đã thích hắn thế tại sao lại còn chá»c tức hắn làm chi?
Mai Nhữ Nam nói :
- Chính vì tôi thích hắn nên má»›i tìm cách chá»c giận hắn, chuyện đó anh cÅ©ng không hiểu tại sao nữa à?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i nhẹ :
- Cứ nhÆ° thế thì má»™t ngÆ°á»i đàn ông không nên để cho đàn bà phải lòng, bởi vì nếu không có ngÆ°á»i đàn bà phải lòng mình thì có lẽ dá»… sống hÆ¡n.
Mai Nhữ Nam chớp chớp mắt :
- Bây giỠchắc có lẽ anh cảm thấy sống... dễ chịu lắm phải không?
Quách Äại Lá»™ nói thật nhanh, nhanh đến mức tiếng này đâm sang tiếng khác :
- Dễ chịu, dễ chịu lắm lắm...
Tài sản của XuyVuu

  #19  
Old 19-04-2008, 09:51 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 19

Bí mật của Quách Äại Lá»™

Khi Quách Äại Lá»™ Ä‘i vào thì cho dù là kẻ đó mắt bị nổi há»™t cÆ°á»m cÅ©ng vẫn thấy hắn không có chút nào dá»… chịu cả.
Nếu nói lúc Ä‘i ra, hắn y nhÆ° là má»™t tên tá»™i phạm dẫn đến pháp trÆ°á»ng thì khi vào, dáng cách của hắn y nhÆ° ngÆ°á»i... chết.
CÅ©ng có thể hÆ¡n ngÆ°á»i chết vì hắn vẫn còn thở, thế thôi.
NhÆ°ng hÆ¡i thở còn lại của hắn nghe sặc mùi oán khí, sặc mùi tức tối ghen há»n.
Trong nhà vẫn không có gì thay đổi, cÅ©ng vẫn y nhÆ° hồi hắn Ä‘i ra. VÆ°Æ¡ng Äá»™ng hãy còn ngồi nhấm nháp từng há»›p rượu má»™t, Lâm Thái Bình vẫn ngồi má»™t chá»— dá»­ng dÆ°ng, Yến Thất thì cÅ©ng vẫn cố ý làm nhÆ° không nhìn thấy Quách Äại Lá»™.
Quách Äại Lá»™ chụp lấy cái chén trong tay của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng và nói lá»›n :
- Làm cái gì lạ lùng như thế? Tại làm sao hôm nay lại ngồi giống như cái chén rượu, không nhút nhích gì hết vậy?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Những ngÆ°á»i bạn thích rượu muốn uống thêm vài chén, chẳng lẽ vị tân lang lại hà tiện không cho?
Quách Äại Lá»™ thật cÅ©ng muốn cÆ°á»i, thế nhÆ°ng hắn lại không cÆ°á»i được. Hắn liếc nhìn Yến Thất :
- Nơi đây thật đúng là có một vị tân lang nhưng không phải là tôi đâu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không lá»™ vẻ ngạc nhiên, hắn nói bằng má»™t giá»ng bình thÆ°á»ng :
- Không phải anh thì là ai?
Quách Äại Lá»™ không trả lá»i. Hắn quay lại mở trừng mắt nhìn Yến Thất.
Yến Thất lừ mắt :
- Nhìn cái gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhìn anh, được không?
Yến Thất nói :
- Tôi có gì đáng nhìn đâu? Anh nhìn lầm ngÆ°á»i rồi đó.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Chính tôi Ä‘ang xem anh có chá»— nào hay không mà lại làm cho ngÆ°á»i ta chú ý đến thế.
Yến Thất cau mày :
- Ai chú ý đến tôi?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Vị tân nương chứ còn ai nữa.
Bây giỠthì Yến Thất mới giật mình :
- Tân nương thì có quan hệ gì đến tôi chứ?
Quách Äại Lá»™ cuối cùng cÅ©ng phải cÆ°á»i :
- Tân lang mà không có quan hệ gì với tân nương thì còn ai quan hệ?
Yến Thất trố mắt :
- Ai là tân lang?
Quách Äại Lá»™ đáp má»™t tiếng má»™t :
- Anh .
Yến Thất sá»­ng sá»...
Ban đầu thì hắn giật mình, kế đó là lá»™ vẻ mừng rỡ và cuối cùng là hắn bật cÆ°á»i, y nhÆ° hắn thấy vàng từ trên trá»i rá»›t xuống trÆ°á»›c mặt hắn.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thì ra anh cũng thích nàng.
Yến Thất chỉ cÆ°á»i mà không nói gì.
Quách Äại Lá»™ lại há»i :
- Nếu anh không thích nàng thì tại làm sao lại cÆ°á»i khoan khoái nhÆ° thế?
Yến Thất há»i :
- Nàng đâu?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Äang ở ngoài sân để đợi tân lang, tốt hÆ¡n hết là anh không nên để cho nàng phải chá» lâu.
Không đợi cho Quách Äại Lá»™ nói dứt câu, Yến Thất đã vùng nhảy xuống ghế chạy nhÆ° bay ra cá»­a.
Nhìn theo bóng hắn, Quách Äại Lá»™ chầm chậm lắc đầu :
- Xem chừng tân lang lại còn nôn nóng hơn tân nương gấp bội.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng bật cÆ°á»i :
- Có phải anh không thõa mãn?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bất mãn thì không mà tôi chỉ thấy lạ lùng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Có gì mà gá»i là lạ lùng?
Quách Äại Lá»™ trừng mắt nhÆ°ng hắn lại cÆ°á»i :
- Tôi không hiểu tại sao những cặp mắt của nữ nhân hình nhÆ° Ä‘á»u có bệnh.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Anh cho rằng Mai cô nương không nên... chịu Yến Thất phải không? Anh cho rằng hắn xấu trai à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thật ra thì hắn không đến đổi xấu, hay ít nhất đôi mắt của hắn không phải xấu.
Thật ra thì phải nói đôi mắt Yến Thất không xấu mà là rất đẹp, nhất là khi đôi mắt ấy mang theo má»™t ánh cÆ°á»i, lúc nhÆ° thế thì trông thật y nhÆ° má»™t giá»t nÆ°á»›c mùa xuân...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Thế lỗ mũi của hắn xấu à?
Quách Äại Lá»™ ngẫm nghÄ© thêm rồi nói :
- Thật ra thì cÅ©ng không phải xấu nhÆ°ng khi hắn cÆ°á»i trông lá»— mÅ©i hắn cứ nhÆ° cái núm bánh bao.
Äúng ra thì khi cÆ°á»i, lá»— mÅ©i của Yến Thất hÆ¡i nhăn trÆ°á»›c nhÆ°ng không vì thế mà thành ra xấu, trái lại còn có vẻ trào phúng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Thế thì chắc cái miệng của hắn xấu?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Tôi ít khi nhìn vào cái miệng của hắn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Tại sao thế?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Vì cái miệng của hắn nhỠquá.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i dồn :
- Cái miệng nhỠlà xấu à?
Quách Äại Lá»™ chỉ còn có cách lắc đầu vì hắn là con ngÆ°á»i hay nói năng theo cách... tán tận lÆ°Æ¡ng tâm.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không chịu buông tha :
- Thế hắn xấu ở chỗ nào?
Quách Äại Lá»™ ngẫm nghÄ© thêm má»™t hồi. Hắn chợt phát giác ra con ngÆ°á»i của Yến Thất từ đầu đến chân không có chá»— nào... xấu cả.
Cho đến hai bàn tay luôn bẩn của hắn trông cÅ©ng hÆ¡n ngÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Nếu hắn năng tắm tá»­a má»™t chút thì con ngÆ°á»i cÅ©ng không đến nổi khó coi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng bật cÆ°á»i :
- Nếu hắn luôn tắm rửa thì nhất định là anh sẽ phải giật mình.
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng cÆ°á»i :
- Tôi cũng mong có ngày nào đó hắn làm cho tôi giật mình thử một lần xem sao.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chính anh cÅ©ng nhận thấy rằng hắn là cÅ©ng là má»™t con ngÆ°á»i... coi được thì chuyện Mai cô nÆ°Æ¡ng phải lòng hắn cÅ©ng đâu có gì đáng gá»i là kỳ quái.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Äúng, thật là nhÆ° thế...
Ngay lúc ấy bên ngoài chợt có tiếng kêu...
Tiếng kêu đó đúng là tiếng của Mai Nhữ Nam. Tiếng kêu thảng thốt y nhÆ° ngÆ°á»i ta dẫm phải Ä‘uôi mèo.
Quách Äại Lá»™ nhá»m ngÆ°á»i dậy, hắn muốn chạy ra xem, thế nhÆ°ng không hiểu tại sao hắn lại ngồi trở xuống, lắc đầu cÆ°á»i :
- Tôi thÆ°á»ng biết tân lang nào cÅ©ng hay nôn nóng, nhÆ°ng không ngá» Yến Thất lại nôn nóng quá cỡ nhÆ° thế ấy.
Hắn nói chưa dứt thì đã thấy Yến Thất trở vô.
Hắn đi vô có một mình.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tân nương đâu?
Yến Thất nói :
- Không có tân nương...
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Äã có tân lang thì phải có tân nÆ°Æ¡ng chứ?
Yến Thất nói :
- Cũng không có tân lang.
Quách Äại Lá»™ nhìn sá»­ng hắn và bật cÆ°á»i :
- Có phải tân nương bị tân lang làm cho hoảng quá chạy mất rồi phải không?
Hắn nói đến đó chợt thấy nơi tay của Yến Thất có một lằn rướm máu như dấu... mèo quào.
NhÆ°ng Yến Thất thì không có gì khó chịu mà trái lại hắn cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Nàng quả thật đã đi rồi nhưng không phải tại tôi làm cho hoảng quá.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng nhÆ°Æ¡ng mắt :
- Không phải à? Chứ không phải anh ngứa ngáy tay chân à? Thế tại sao nàng lại la lên như thế?
Yến Thất cÆ°á»i :
- Nế? quả thật tôi ngứa ngáy chân tay thì nàng lại bỠđi sao?
Quách Äại Lá»™ suy nghÄ© và gật đầu :
- Quả đúng như thế...
Bởi vì hắn biết má»™t cô gái mà thích má»™t ngÆ°á»i nào rồi thì đâu có bao giá» sợ ngÆ°á»i ấy... ngứa ngáy tay chân.
Quách Äại Lá»™ cau mày :
- Thế thì tại sao nàng lại bỠđi?
Yến Thất nói :
- Bởi vì bỗng nhiên nàng đổi ý, không chịu... ưng tôi.
Quách Äại Lá»™ ngạc nhiên :
- Nàng đổi ý? Tại sao thế nhỉ?
Yến Thất bỗng ngập ngừng :
- Bởi vì... vì tôi đã nói với nàng một câu.
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Tôi không tin, má»™t cô gái khi mà đã để ý bằng lòng má»™t ngÆ°á»i nào rồi thì cho dù ngÆ°á»i đó có nói ba ngàn câu Ä‘i nữa thì nhất định cô ta cÅ©ng không đổi ý.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i và nói tiếp :
- Anh có bao giá» thấy má»™t ngÆ°á»i buông bá» con cá cắn câu chÆ°a?
Yến Thất cÆ°á»i :
- CÅ©ng có thể nàng bá»—ng phát giác ra rằng con cá ấy quá nhiá»u xÆ°Æ¡ng, cÅ©ng có thể nàng vốn không thích ăn cá cÅ©ng nên.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Trên Ä‘á»i này không có con mèo nào mà không thích ăn cá cả.
Yến Thất nói :
- Nhưng cô ta không phải là con mèo.
Quách Äại Lá»™ nhìn dấu cào trên tay Yến Thất và cÆ°á»i :
- Nếu không phải là mèo thì làm sao lại có thể cào lên da ngÆ°á»i ta thế?
Quách Äại Lá»™ biết nữ nhân chẳng những biết cào ngÆ°á»i ta mà khi há» cào thì còn dữ hÆ¡n mèo nữa là khác.
Má»™t con mèo khi quào ngÆ°á»i thì ít nhất cÅ©ng có má»™t lý do nào đó. Thế nhÆ°ng nữ nhân thì không, khi nào há» cao hứng muốn cào là cứ việc cào chứ không cần má»™t lý do nào cả.
NhÆ°ng chuyện đó bây giá» thì chỉ còn có má»™t vấn Ä‘á» mà Quách Äại Lá»™ nghÄ© hoài cÅ©ng không làm sao thông nổi. Hắn há»i :
- Anh dùng cách nào mà có thể làm cho nàng đổi ý?
Yến Thất nói :
- Tôi không có phương pháp nào cả, chỉ nói một câu thôi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Nói câu gì?
- Chuyện của tôi thế tại sao anh lại siêng há»i dữ vậy?
- Tôi muốn há»c há»i đấy mà.
- Tại làm sao lại cần há»c há»i?
- Ai là nam nhân thì cÅ©ng Ä‘á»u muốn há»c những Ä‘iá»u hay đó cả.
Yến Thất nói :
- Như thế thì tôi lại càng không nói cho anh biết.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tại sao vậy?
Yến Thất cÆ°á»i :
- Vì đó là bí mật của tôi, nếu nói cho anh biết thì tôi còn nghỠgì nữa chứ?
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Tôi vẫn cứ tưởng anh vẫn còn là bằng hữu của tôi chứ, không ngá»...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt nói :
- Bằng hữu rồi không có những chuyện riêng tư sao cà?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Cái đó cũng cần phải biết thuộc loại bí mật nào mới được.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bí mật nào cÅ©ng là bí mật, tất cả bí mật Ä‘á»u giống nhÆ° nhau.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Như thế chính anh cũng có những bí mật?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu và vặn lại :
- Còn anh? Chẳng lẽ anh lại không có những bí mật của mình sao?
Quách Äại Lá»™ ngẫm nghÄ© hồi lâu rồi khẽ gật đầu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i tiếp :
- Thế nhÆ°ng nếu nhÆ° ngÆ°á»i khác muốn há»i những bí mật của anh thì anh có đồng ý nói hay không?
Quách Äại Lá»™ suy nghÄ© và lại lắc đầu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- NhÆ° thế thì anh không nên há»i ngÆ°á»i khác.
Nói xong là hắn lại nằm dài.
Khi mà hắn nằm là biểu lộ câu chuyện đã đến hồi... kết thúc.



Chỉ có má»™t kết luận chính xác má»›i có thể kết thúc câu chuyện. Mà VÆ°Æ¡ng Äá»™ng kết luận thì thÆ°á»ng là chính xác.
Má»—i má»™t con ngÆ°á»i Ä‘á»u có quyá»n gìn giữ bí mật của mình. Äó là nguyên tắc tá»± do.
Nhưng bí mật là gì?
Phải chăng nó là thứ mà có thể dành riêng cho má»™t ngÆ°á»i hưởng thụ? Phải chăng là thứ có thể làm cho ngÆ°á»i sung sÆ°á»›ng, cÅ©ng có thể làm cho ngÆ°á»i Ä‘au khổ?
NhÆ°ng cho dù là nó thế nào Ä‘i chăng nữa thì cÅ©ng là “của riêngâ€, sung sÆ°á»›ng thì tá»± hưởng mà Ä‘au khổ thì cÅ©ng tá»±... chịu.
Nó là thứ không thể chia sẻ với kẻ thứ hai, vì nếu thế thì danh xưng phải thay đổi, nó không còn là bí mật nữa.
Quách Äại Lá»™ Ä‘ang ngồi nghiá»n ngẫm, hình nhÆ° hắn Ä‘ang xem lại, nghe lại những cái mà hắn cho là phải từ trÆ°á»›c đến giá».
Hình như hắn không có việc làm, bởi vì nếu có một chuyện nào đó để làm thì nhất định là hắn không chịu ngồi yên một chỗ.
Có ngÆ°á»i bằng lòng nhịn đói nhÆ°ng không thể giam mình mãi trong nhà. Há» thích Ä‘i lang thang, há» thích nhìn ngÆ°á»i qua kẻ lại, ít nhất là cÅ©ng xem được hai con chó cắn lá»™n vá»›i nhau, chứ nhất định là không thể ngồi không.
Quách Äại Lá»™ là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế.
Thế nhÆ°ng bây giá» hắn lại ngồi im, ngồi vá»›i đôi mắt sá»­ng sá».
Khí trá»i thật lạnh, hắn ngồi ngoài hiên nhÆ° Ä‘ang đến những giá»t tuyết tan thành nÆ°á»›c Ä‘ang nhá» dÆ°á»›i thá»m.
Hắn đã sống hơn hai mươi cái mùa đông rồi, hắn đã nếm hai mươi mấy cái lạnh của mùa mưa tuyết, thế nhưng hắn không thấy mùa nào lạnh dữ như thế này.
Má»™t con ngÆ°á»i mà nhằm lúc cảm thấy xui xẻo nhất thì thÆ°á»ng thÆ°á»ng há» cảm thấy khí trá»i cÅ©ng a tòng vá»›i sá»± việc để mà hành hạ há».
Quách Äại Lá»™ thÆ°á»ng thÆ°á»ng xui xẻo nhÆ°ng không có lần nào bị xui xẻo nặng nhÆ° lần này.
Hắn cảm thấy xui xẻo cÅ©ng là má»™t thứ... bệnh truyá»n nhiá»…m. Má»™t con ngÆ°á»i nào bị xui xẻo thì những ngÆ°á»i chung quanh Ä‘á»u bị lây luôn.
Vì thế nên cái chuyện ngồi im lìm đến sá»­ng sốt này không riêng má»™t mình Quách Äại Lá»™.
Yến Thất, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, Lâm Thái Bình cÅ©ng Ä‘ang ngồi ná»›i đó. Há» cÅ©ng ngồi trong tÆ° thế sá»­ng sá».
DÆ°á»›i rèm hiên, tuyết nhá» từng giá»t, từng giá»t và Ä‘á»ng lại cao lên giống nhÆ° những cây trụ trắng.
Lâm Thái Bình vụt há»i :
- Tôi đố các anh có tất cả bao nhiêu cây trụ tuyết dướt mái hiên này?
Yến Thất nói :
- Sáu mươi ba trụ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Hai mươi sáu cây cao, ba mươi bảy cây thấp.
Quách Äại Lá»™ không lấy làm lạ vì số trụ tuyết ấy hắn cÅ©ng đã đếm rồi, hắn cÅ©ng biết bao nhiêu cây cao, bao nhiêu cây thấp.
Hắn cÆ°á»i :
- Như vậy là các anh cũng ngồi đếm số cây trụ tuyết này.
Yến Thất nói :
- Tôi đã đếm đi đếm lại có hơn bốn mươi lần.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi chỉ mới đếm có ba lần vì tôi cần đếm... nhín.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Äếm nhín?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Äếm từ từ, chầm chậm, vì còn phải đếm lâu.
Quách Äại Lá»™ muốn cÆ°á»i nhÆ°ng hắn cÆ°á»i không ra tiếng.
Câu nói của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thật đáng tức cÆ°á»i mà cÅ©ng thật đáng thÆ°Æ¡ng tâm.
Quách Äại Lá»™ đứng lên quay mình vào trong. Hắn nhìn chiếc bàn bằng gá»— quí ở giữa nhà.
Hắn nói lầm thầm :
- Không biết bây giá» tôi còn đủ sức để dá»i chiếc bàn này tá»›i tiệm... cầm đồ không nữa?
Và hắn lại tiếp bằng má»™t giá»ng thật thấp :
- Chiếc bàn này cũng khá đáng giá.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lắc đầu :
- Anh không rinh nổi chiếc bàn ấy đâu.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Anh có cần tôi thử không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lắc đầu :
- Anh không cần phải thử vì nó nặng lắm.
Quách Äại Lá»™ lại nhÆ°á»›ng mắt :
- Nặng? Nó có cái gì trong ấy mà nặng?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Có, nó có cái mặt, không phải mặt bàn cÅ©ng không phải là cái mặt của anh mà là cái mặt chung của tất cả những ai trong cái nhà này, vì tôi đã bằng lòng cho ngÆ°á»i ta thuê nhà để đồ, lại nhận cả tiá»n bảo hiểm đồ đạt, cái bàn ấy cÅ©ng đã được bảo hiểm.
Quách Äại Lá»™ gượng cÆ°á»i :
- Äúng, chiếc bàn đó quả thật là tôi mang không nổi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Trên Ä‘á»i cái nặng nhất là thể diện, vì thế chiếc bàn đó chỉ có má»™t hạng ngÆ°á»i mang nổi mà thôi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Hạng ngÆ°á»i nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Hạng ngÆ°á»i không có thể diện.
Lâm Thái Bình thở ra :
- NhÆ°ng những hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế thÆ°á»ng thÆ°á»ng là há» rất no.
Yến Thất há»i :
- Nếu kể vỠchuyện luôn no thì phải liệt heo là thứ nhất.
Lâm Thái Bình nói :
- Chính vì thế nên những ai muốn giữ mặt thì phải quên bao tá»­, cái mặt thÆ°á»ng nặng hÆ¡n bao tá»­.
Yến Thất nói :
- Bởi vì ngÆ°á»i khác hÆ¡n heo nên má»›i coi cái bao tá»­ nhẹ hÆ¡n cái mặt.
Lâm Thái Bình nói :
- Chính vì thế nên có ngÆ°á»i thà chết đói chứ không bao giá» làm mất mặt.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thế nhưng chúng ta không thể nào chết đói, có phải thế không?
Lâm Thái Bình gật đầu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói tiếp :
- Chúng ra đã mấy ngày không ăn nhÆ°ng cuối cùng vẫn sống đến bây giá».
Quách Äại Lá»™ ưỡn ngá»±c :
- Chứ sao, xương của mình nhất định là cứng hơn xương của kẻ khác.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chỉ cần chúng ta cố sức chịu đựng thì ngày qua ngày, tình thế sẽ đổi khác đi.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Äúng, mùa đông qua là mùa xuân sẽ tá»›i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chỉ cần chúng ta chịu đựng đến một ngày nào đó thì chúng ta vẫn có thể ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ vì chúng ta không bao giỠđối xử không phải với ai, không bao giỠđối xử không phải với chính mình.
Lâm Thái Bình trầm ngâm má»™t chút rồi vụt há»i :
- Chúng ta có thể chịu đựng được mãi không?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhất định là được.
Hắn bước tới choàng tay qua vai của Lâm Thái Bình và nói :
- Bởi vì chúng ta tuy không có gì cả nhưng ít nhất chúng ta còn có bằng hữu.
Lâm Thái Bình nhìn vào mặt của Quách Äại Lá»™, lòng hắn bá»—ng nghe ấm áp.
Hắn cảm thấy chính mình tá»± dÆ°ng cÅ©ng có nhiá»u dÅ©ng khí.
Bây giỠhắn cảm thấy cho dù có lạnh đến bao nhiêu, cho dù gặp phải bao nhiêu khốn đốn, hắn cũng chẳng coi vào đâu.
NhÆ°ng rồi hắn vụt chạy ra Ä‘Æ°á»ng.



Mãi đến chiá»u tối Lâm Thái Bình má»›i trở vá».
Hắn ôm kè kè một gói giấy to.
Hắn Ä‘Æ°a gói giấy lên cÆ°á»i :
- Tôi đố các anh cái gì bên trong?
Quách Äại Lá»™ hỉnh hỉnh mÅ©i :
- Có thể là bánh bao.
Lâm Thái Bình cÆ°á»i :
- Khá, đánh hơi khá lắm.
Trong gói giấy quả đúng là bánh bao. Äúng là bốn cái bánh bao thật lá»›n, trên má»—i cái bánh bao lại còn kèm theo má»™t khúc thịt quay.
Quách Äại Lá»™ sáng mắt :
- Lâm Thái Bình vạn tuế.
Hắn chá»™p lấy má»™t cái cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Bội phục hết sức. Bây giỠmà có giết tôi, tôi cũng không làm sao biến ra được những cái bánh bao lớn như thế này.
Lâm Thái Bình nói :
- Không ai biến được đâu.
Yến Thất há»i :
- Không phải bánh biến thật đấy chứ?
Lâm Thái Bình cÆ°á»i :
- Không, nó từ trên trá»i rá»›t xuống.
Hắn trao cho VÆ°Æ¡ng Äá»™ng má»™t cái.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lắc đầu :
- Tôi không ăn.
Lâm Thái Bình nhướng mắt :
- Tại làm sao thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- Bởi vì tôi không thể nuốt... y phục của anh.
Äã cắn má»™t miếng bánh trong miệng, Quách Äại Lá»™ khá»±ng lại sá»­ng sá»...
Bây giỠhắn mới để ý thấy chiếc áo choàng bông mặc trong mùa lạnh của Lâm Thái Bình đã không còn nữa.
Bây giỠthì hắn mới thấy cặp môi xanh tím của hỠLâm.
Thế nhÆ°ng Lâm Thái Bình vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Äúng, quả đúng là tôi đã Ä‘em cầm chiếc áo để mua thức ăn, bởi vì tôi Ä‘ang đói, mà má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang đói mang áo Ä‘i cầm thì có gì là không đúng?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nếu nhÆ° thế thì anh nên ăn rồi hẳn vỠđể tránh cho bá»n này...
Lâm Thái Bình ngắt ngang :
- Tôi không thể trốn ăn má»™t mình vì tôi thÆ°á»ng nghÄ© đến cái lợi riêng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhÆ°á»›ng mắt :
- Vì lợi riêng nên không ăn một mình?
Lâm Thái Bình gật đầu :
- Äúng, vì cả bốn ngÆ°á»i cùng ăn thì tôi nghe thấy ngon hÆ¡n.



Äó là bằng hữu.
HỠlà những kẻ khổ cùng chịu, sướng cùng chia.
Con ngÆ°á»i mà có bằng hữu nhÆ° thế thì cho dù phải nghèo rá»›t mồng tÆ¡i, cho dù lạnh đến nứt da, há» cÅ©ng chẳng thấy ăn nhằm gì cả.
Quách Äại Lá»™ nhai chầm chậm những miếng bánh trong miệng và vụt cÆ°á»i :
- Nói thật tình là trong Ä‘á»i tôi chÆ°a hỠăn cái gì mà ngon nhÆ° thế này.
Lâm Thái Bình cÅ©ng cÆ°á»i :
- Tiếc má»™t Ä‘iá»u là bánh bao hÆ¡i lạnh má»™t chút.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tuy bánh hơi lạnh nhưng nếu có ai đem những con cá lớn, những con bò to để đổi thì tôi cũng không bao giỠchịu đổi.
Mắt của Lâm Thái Bình hÆ¡i á»­ng Ä‘á», hắn chụp cánh tay của Quách Äại Lá»™ và nói :
- Nghe anh nói câu đó là tôi cảm thấy bánh bao này ngon hơn hồi nãy.
Có những câu nói quả thật y như là có phép lạ nhưng không phải những câu nghe dễ dàng như thế mà ai cũng nói được đâu.
Bởi vì nó không phải là thứ có thể há»c được, nó phải xuất phát từ má»™t chân tình.
Nếu không cho dù có nói hay cách mấy cũng trở thành giả dối.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Rất tiếc là bộ áo của tôi rách quá.
Lâm Thái Bình nói :
- Ão rách đâu đã làm mất mặt ngÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ lại thở ra :
- Rất tiếc là cái ông chủ tiệm cầm đồ không có ý nghĩ giống như anh, nếu không...
Yến Thất há»i :
- Nếu không anh đã cởi phắt nó ra để đổi rượu, có phải thế không?
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Äúng nhÆ° thế.
Yến Thất vụt đứng lên đi thẳng ra ngoài.
Quách Äại Lá»™ kêu lá»›n :
- Äừng có thá»­ mất công, y phục của anh hãy còn rách tệ hÆ¡n tôi mà.
Yến Thất không thèm trả lá»i, hắn bÆ°Æ¡n bả Ä‘i luôn nhÆ°ng hắn lại quay vá» rất lẹ.
Hắn mang vỠmột hủ nước.
Hắn nói :
- Tôi nhá»› có má»™t câu thÆ¡: “Hàn dạ khách lai trừ Ä‘Æ°Æ¡ng tá»­uâ€, nếu trà có thể thế được rượu thì nÆ°á»›c lạnh tại sao không thể thế được chứ?
Quách Äại Lá»™ bật cÆ°á»i :
- Không dè đây lại là thi nhân mà mình không hay đấy chứ.
Yến Thất cÅ©ng cÆ°á»i :
- Má»™t con ngÆ°á»i khi đã đến mức không còn gì thì muốn thành thi nhân chắc cÅ©ng không khó lắm...
Tài sản của XuyVuu

  #20  
Old 19-04-2008, 09:52 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 20

Sá»i dây chuyá»n vàng

Äó là thái Ä‘á»™ vá» cuá»™c sống của bá»n Quách Äại Lá»™. Lúc có rượu thì há» uống nhiá»u hÆ¡n ngÆ°á»i khác, lúc không có rượu thì há» uống nÆ°á»›c lã thay vào. Lúc há» uống rượu, thái Ä‘á»™ há» rất là vui vẻ. Khi há» uống nÆ°á»›c thì thái Ä‘á»™ đó vẫn không thay đổi.
Chính vì thế mà cuá»™c sống của há» có vẻ thoải mái hÆ¡n ngÆ°á»i khác.
NhÆ°ng uống rượu và uống nÆ°á»›c ít nhất cÅ©ng có Ä‘iểm khác nhau. Rượu càng uống càng nóng còn nÆ°á»›c càng uống càng lạnh. Nhất là trong tiết trá»i lạnh buốt nhÆ° thế này thì chuyện uống nÆ°á»›c lạnh càng thêm dá»… lạnh.
Quách Äại Lá»™ vụt đứng lên nhảy choi choi.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Làm cái giống gì thế?
Quách Äại Lá»™ n1oi :
- Tôi có má»™t kinh nghiệm là cứ há»… khi lạnh thì nhảy má»™t hồi là ấm ngay. Tôi thấy các anh nên há»c lấy kinh nghiệm đó.
Yến Thất lắc đầu :
- Tôi không thể há»c vì tôi cÅ©ng có má»™t kinh nghiệm, cứ há»… nhảy nhÆ° thế thì càng đói dữ hÆ¡n.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Anh suy nghÄ© quá nhiá»u thành ra không được chuyện gì cả, cứ làm cho hết lạnh Ä‘i rồi chuyện gì khác hãy lo sau...
Hắn không nói được hết câu vì khi hắn nhảy lên lần nữa thì có một vật từ trong mình hắn rơi xuống đất...
Vật đó chiếu lấp lánh, ở xa cÅ©ng biết đó là vàng ròng. Vàng từ trong ngÆ°á»i của Quách Äại Lá»™ rÆ¡i xuống, chứ không phải từ trên trá»i rÆ¡i xuống.
Lúc hắn nhảy được năm sáu cái, lúc hắn khom mình nhảy tiếp thì vật ấy cũng vừa rơi ra.
Không phải hắn thấy trÆ°á»›c mà hắn nghe tiếng khua, những ngÆ°á»i khác cÅ©ng nhá» nghe tiếng khua mà thấy.
Vàng rơi xuống đất mà có được tiếng khua chứng tỠvàng ấy phải nặng lượng.
Äó là má»™t sợi dây chuyá»n vàng khó to, Ä‘eo theo còn có má»™t mặt hình trái tim to bằng miếng gan gà, tá»± nhiên là phải nặng lắm.
Má»™t con ngÆ°á»i nghèo rách mồng tÆ¡i, nhịn đói luôn mấy ngày mà lại có nhiá»u vàng nhÆ° thế thì quả là chuyện lạ lùng.
Một chuyện mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Thế nhÆ°ng bá»n VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không làm sao không tin được, bởi cả ba ngÆ°Æ¡i đã nhìn thấy hiển nhiên.
Há» Ä‘ang hy vá»ng rằng tại há» chóa mắt chứ thá»±c sá»± thì không phải là nhÆ° thế.
HỠkhông muốn thực sự là như thế.
Luôn cả chiếc áo Ä‘á»™c nhất mà Lâm Thái Bình còn phải mang Ä‘i cầm thì tại sao Quách Äại Lá»™ còn có thể dấu vàng?
Má»™t con ngÆ°á»i có vàng ở trong mình thế mà trÆ°á»›c mặt bằng hữu lại vẫn cứ Ä‘iá»m nhiên bảo là khốn khổ, làm bá»™ sao mà hay thế?
NhÆ° vậy có đáng gá»i là bằng hữu theo cái nghÄ©a từ trÆ°á»›c đến nay của bá»n há» hay không?
Bá»n ba ngÆ°á»i VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thật tình không khi nào muốn nghÄ© Quách Äại Lá»™ là má»™t bằng hữu nhÆ° thế cả.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt ngáp dài :
- Khi đã no rồi thì đến phiên buồn ngủ...
Hắn nói là Ä‘i ngay. Tá»± nhiên là Ä‘i lại chiếc giÆ°á»ng của hắn. Hắn Ä‘i ngang qua chá»— của Quách Äại Lá»™, hắn làm nhÆ° không nhìn thấy sợi giây chuyá»n vàng vừa rÆ¡i xuống đất, cÅ©ng làm nhÆ° không há» thấy Quách Äại Lá»™ Ä‘ang có mặt nÆ¡i ấy.
Lâm Thái Bình cũng ngáp dài theo :
- Trá»i lạnh nhÆ° thế này thì còn chá»— nào hay bằng chui vào cái má»n nữa chứ?
Hắn cũng đứng lên đi ngủ, hắn làm như không thấy chuyện gì.
Chỉ có má»™t ngÆ°á»i là Yến Thất, hắn vẫn ngồi y nÆ¡i cÅ©, hắn ngồi sá»­ng sốt.
Qua má»™t lúc thật lâu, Quách Äại Lá»™ má»›i chầm chậm đứng lên, hình nhÆ° hắn đứng lên không muốn nổi...



Không có trăng, không có sao, chỉ có má»™t ngá»n đèn.
Ngá»n đèn thật nhá» vì số dầu còn lại chẳng là bao. Thế nhÆ°ng dÆ°á»›i án đèn mập mỠấy, sợi dây chuyá»n vàng vẫn chói sáng ngá»i.
Quách Äại Lá»™ cúi mặt dàu dàu...
Hắn nói lầm thầm :
- Tại sao vàng lại chói như thế nhỉ?
Yến Thất nói :
- CÅ©ng có thể đó là cái tốt của vàng, nếu không thì đâu có ngÆ°á»i xem nó nặng hÆ¡n bằng hữu.
Quách Äại Lá»™ nhÆ° sá»­ng sốt, hắn ngẩng đầu lên :
- Tại sao anh không đi ngủ?
Yến Thất nói :
- Tôi hãy còn chá».
Quách Äại Lá»™ há»i :
- ChỠcái gì?
- ChỠanh nói.
Quách Äại Lá»™ nói lá»›n :
- Tôi không có gì đáng nói cả. Nếu các anh xem tôi là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế thì chính tôi là ngÆ°á»i nhÆ° thế.
Yến Thất nhìn sững Quách Äại Lá»™. Thật lâu sau, hắn chầm chậm đứng lên. Hắn chầm chậm Ä‘i thẳng ra ngoài.
Quách Äại Lá»™ không nhìn theo hắn.
Bên ngoài gió vẫn thổi, hơi lạnh thấu xương.
Äèn sắp sá»­a cạn dầu và thình lình má»™t cÆ¡n gió thổi qua làm ngá»n đèn tắt ngấm.
Thế nhÆ°ng vàng vẫn chiếu ngá»i ngá»i.
Quách Äại Lá»™ nhìn xuống sợi giây chuyá»n vàng, hắn vá»›i tay nhặt lấy. Hắn ôm cứng sợi dây chuyá»n vàng trong tay và ôm mặt, nÆ°á»›c mắt hắn ràn rụa.
Vàng lạnh băng băng, nước mắt nóng hôi hổi.
Hắn khóc nhÆ° không ngăn được nữa, hắn khóc nhÆ° để cho khá»i nghẹn.
Nhưng hắn vẫn không khóc thành tiếng, hình như hắn không muốn cho ai biết rằng hắn khóc.
Äó là bí mật của Quách Äại Lá»™, cÅ©ng có thể nói là chuyện Ä‘au Ä‘á»›n trong lòng hắn.
Không một ai biết được tâm sự ấy sâu cạn như thế nào.
Tá»± nhiên nó là chuyện quá lâu vá» trÆ°á»›c nhÆ°ng cho đến bây giá», cứ nghÄ© tá»›i là lòng hắn nát tan.
Hắn biết trá»n Ä‘á»i hắn sẽ mang ná»—i thống khổ ấy, mang mãi mãi không bao giá» cởi bá» nổi.
Chuyện vừa rồi cũng là chuyện làm cho hắn đau khổ vô cùng.
Từ trước đến nay, hắn chẳng thà chết chứ không bao giỠbằng lòng mất bạn...
Thế nhưng bây giỠhắn không muốn biện bạch vì hắn biết có biện bạch cũng bằng thừa.
Không, hắn không thể nói.
Hắn cũng không còn mặt mũi nào lưu lại đây nữa.



Bên ngoài gió vẫn thổi ù ù, hơi lạnh thấu xương.
Quách Äại Lá»™ cắn răng âm thầm gạt nÆ°á»›c mắt đứng lên.
Cho dù bên ngoài tình hình có thảm khốc nhÆ° thế nào thì hắn cÅ©ng nhất quyết má»™t mình rá»i khá»i nÆ¡i đây. Chuyện hắn làm tá»± hắn dám nhận, hắn không cần biện minh mà cÅ©ng không cần phải cáo từ.
Cho dù đối vá»›i những ngÆ°á»i bạn cùng sống chết, hắn cÅ©ng không chịu hé môi.
Trá»i sẽ chứng minh cho lòng hắn. Thật tình thì hắn xem bằng hữu còn nặng hÆ¡n sinh mạng của hắn.
Thôi thì giả biệt.
Một ngày nào đó hỠsẽ hiểu cho lòng hắn.
NÆ°á»›c mắt hắn vẫn đầm đìa. NhÆ°ng khi hắn Ä‘Æ°a tay lên gạt nÆ°á»›c mắt thì hắn thấy Yến Thất. Hắn thấy cả VÆ°Æ¡ng Äá»™ng và Lâm Thái Bình.
Không biết từ bao giá», hỠđã quay ra chá»— hắn.
HỠđứng lặng thinh nhìn hắn.
Hắn không thấy những gì bá»™c lá»™ trên gÆ°Æ¡ng mặt của những bằng hữu đó, hắn chỉ nhận thấy những đôi mắt ngá»i ngá»i.
Hắn rất mong hỠđừng nhìn hắn, đừng thấy nước mắt trên mặt hắn.
Hắn nói bằng má»™t giá»ng qua hÆ¡i thở nhè nhẹ :
- Các anh chưa ngủ hay sao?
Lâm Thái Bình nói :
- Không ngủ được.
Quách Äại Lá»™ gượng cÆ°á»i :
- Không ngủ được cÅ©ng nên nằm trong má»n cho ấm, tiết trá»i nhÆ° thế này không đâu bằng cuốn mình trong nệm.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Có nơi còn ấm hơn.
Yến Thất nói theo luôn :
- Nơi này cón ấm hơn trong nệm.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Ở đây có gì ấm hơn đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Có một điểm.
Yến Thất nói nhanh :
- Nơi đây có bằng hữu còn trong nệm ấm chăn êm thì không.
Quách Äại Lá»™ chợt nghe má»™t luồng nhiệt huyết từ đáy lòng dâng lên làm mi mắt cay cay, cổ há»ng hắn nghe có hì chận lại.
Qua má»™t lúc khá lâu, hắn cúi đầu thấp giá»ng :
- Nơi đây cũng không có bằng hữu vì tôi không xứng đáng là bằng hữu của các anh.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Ai bảo thế?
Yến Thất nói :
- Tôi không có nói như thế.
Lâm Thái Bình tiếp theo :
- Tôi cÅ©ng không có nói má»™t lá»i nào.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bá»n này đến đây chỉ nói má»™t câu.
Quách Äại Lá»™ ngập ngừng :
- Anh... anh nói đi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bá»n này thông cảm cho anh và rất tin tưởng nÆ¡i anh. Chính vì thế cho nên dù có phát sinh chuyện gì, chúng ta vẫn là bằng hữu.
Thật đúng với hai chữ bằng hữu.
HỠđã chia nhau khi hưởng những gì vui thích thì hỠcũng san sẻ cho nhau những gì đau khổ.
Má»™t ngÆ°á»i có chuyện khốn đốn là tất cả sẽ vì bằng hữu mà ggiúp đỡ. Má»™t ngÆ°á»i bị nguy hiểm là tất cả sẽ vì bằng hữu mà đảm Ä‘Æ°Æ¡ng.
Cho dù má»™t ngÆ°á»i trong bá»n quả đã có má»™t chuyện sai lầm nhÆ°ng tất cả vì bằng hữu mà thông cảm.
Trước mối tình bằng hữu như thế thì làm sao có thể giữ được chuyện bí mật của riêng mình...



Bên ngoài gió thổi mạnh, tiết trá»i vẫn lạnh thấu xÆ°Æ¡ng.
Trong nhà bóng tối vẫn ngập đầy.
Nhưng bây giỠtrước mặt của hỠthật sáng sủa, hỠnghe hơi ấm chan hòa.
Có bằng hữu thì giữa đồng tuyết vẫn nghe ấm áp, giữa đêm tối cũng thấy ánh hào quang.
Bởi vì má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u hiểu rằng bên cạnh mình có bằng hữu, bên cạnh có bằng hữu thì má»i hắc ám phải thối lui.
“Dù cho phát sinh ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cÅ©ng vẫn là bằng hữu.â€
Câu nói của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm cho thân ngÆ°á»i tê cóng của Quách Äại Lá»™ tràn đầy hÆ¡i ấm.
Hắn là con ngÆ°á»i thà chết chứ không bao giá» chịu chảy nÆ°á»›c mắt trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i khác nhÆ°ng bây giá» thì hắn khóc.
Không phải âm thầm mà hắn bật khóc lên từng tiếng.
Không ai có thể khiến hắn làm như thế, chỉ duy nhất là tình bằng hữu.
Chỉ có tình bằng hữu mới làm cho hắn rơi nước mắt.
Và chỉ có tình bằng hữu má»›i làm cho hắn thổ lá»™ nổi lòng, thổ lá»™ những gì gá»i là bí mật mà từ lâu hắn nguyện chôn sâu tận đáy lòng.



Quê hÆ°Æ¡ng của Quách Äại Lá»™ có rất nhiá»u ngÆ°á»i đẹp.
Cô gái được xem là hoa khôi tên gá»i Chu Chu.
Hắn yêu Chu Chu và Chu Chu cũng yêu hắn.
Hắn đã Ä‘em hết tình yêu chân thành ký gởi cho Chu Chu, hắn nói vá»›i nàng rằng hắn tình nguyện Ä‘em sinh mạng và tất cả những gì trong Ä‘á»i hắn dâng hết cho ngÆ°á»i ngá»c.
Hắn không phải như những kẻ khác, không như những kẻ chỉ có nói suông.
Hắn nói thật với lòng và làm thật với lòng.
Chu Chu là má»™t cô gái rất nghèo nhÆ°ng khi cha mẹ của Quách Äại Lá»™ qua Ä‘á»i thì nàng không còn nghèo nữa. Bởi vì hắn đã biết nàng đã thuá»™c vá» hắn, nàng đã từng nói vá»›i hắn là thân nàng đã là của hắn rồi.
Vì để cho nàng tin tưởng và cũng để cho nàng đừng khổ cực, hắn tự nguyện trao tất cả cho nàng...
Nhưng sau cùng hắn phát giác ra một chuyện : Chu Chu không yêu hắn.
Cũng như phần đông những cô gái khác, nàng nói chỉ mà để nói thế thôi. Nàng hứa rằng chỉ yêu một mình hắn, chỉ bằng lòng làm vợ hắn, ngoài ra không thể còn có một ai.
Hai ngÆ°á»i đã quyết định Ä‘i đến hôn nhân.
HỠđã định ngày cử hành hôn lễ.
NhÆ°ng trÆ°á»›c ngày cá»­ hành hôn lá»… má»™t hôm, nàng đã theo ngÆ°á»i khác. Nàng theo ngÆ°á»i khác, nàng bá» những lá»i hẹn Æ°á»›c vá»›i Quách Äại Lá»™ sau lÆ°ng...
Sợi dây chuyá»n đó là của nàng trao cho hắn làm vật đính hôn và cÅ©ng là ká»· vật duy nhất của nàng...



Không ai có thể nói má»™t lá»i nào. Vì không ai còn biết phải nói làm sao.
NhÆ°ng Quách Äại Lá»™ phá tan không khí trầm lặng ấy, hắn cÆ°á»i :
- Các anh sẽ mãi mãi không thể nào đoán được xem nàng đã thành hôn với ai đâu.
Lâm Thái Bình buộc miệng :
- Ai? Ai thế?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tên mã phu của tôi.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Tôi đã xem nàng là ngÆ°á»i cao quí nhất trần gian, tôi đã xem nàng nhÆ° tiên nữ nhÆ°ng nàng lại tÆ° tình vá»›i má»™t tên mã phu, xem nhẹ tình tôi. Các anh thấy có tức cÆ°á»i không?
Không, không thể cÆ°á»i được.
Không má»™t ai có thể cÆ°á»i được.
Chỉ có má»—i má»™t mình Quách Äại Lá»™ là cÆ°á»i hoài. Bởi vì hắn sợ khi hắn ngÆ°ng cÆ°á»i là hắn phải khóc ngay.
Hắn cÆ°á»i mãi và vụt nói :
- Chuyện đó quả thật đã cho tôi má»™t bài há»c vô cùng quí giá.
Lâm Thái Bình há»i :
- Quí giá ở chỗ nào?
Thật tình thì hắn không muốn há»i nhÆ°ng hắn tính không lẽ để cứ để má»™t ngÆ°á»i nói mãi?
Hắn muốn tá» ra là mình rất quan tâm đến câu chuyện của ngÆ°á»i khác. Äó cÅ©ng là thói quen của Lâm Thái Bình.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bài há»c quí giá đó là nam nhân không bao giá» nên tôn trá»ng nữ nhân quá mức, bởi vì nếu tôn trá»ng thái quá thì nữ nhân ấy sẽ cho nam nhân là hạng ngu đần, do đó nàng sẽ dá»… dàng khinh khi.
Yến Thất vụt nói :
- Như thế là anh lại lầm.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Ai bảo lầm?
Yến Thất nói :
- Nàng có thái ssá»™ đó đối vá»›i anh không phải vì anh quá tôn trá»ng nàng, bá»i vì má»™t nữ nhân có thể làm những chuyện nhÆ° thế thì nhất định là phải có má»™t nguyên nhân khác nữa.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Theo anh thì nguyên nhân ấy là gì?
Yến Thất nói :
- Làm ra những chuyện nhÆ° thế là bởi vì bản tính của ngÆ°á»i đó quá xấu.
Trầm ngâm má»™t lúc, Quách Äại Lá»™ chầm chậm gật đầu :
- Chính vì thế nên tôi không khi nào trách nàng mà chỉ tự trách lấy mình, trách vì mình đã xem lầm.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cái ý nghĩ ấy cũng không đúng.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Sao?
- Chuyện đó sở dĩ làm cho anh phải mang nặng trong lòng là tại vì anh luôn nghĩ có một mặt, anh cứ nghĩ vỠmột mặt xấu không, anh cứ nghĩ là nàng đã lừa dối anh.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Chứ anh bảo tôi phải nghĩ như thế nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äáng lý anh nên nghÄ© vá» mặt tốt hÆ¡n chứ không nên nghÄ© hoàn toàn vá» phÆ°Æ¡ng diện xấu nhÆ° thế.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Thật tình tôi không nghĩ làm sao khác hơn được.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Anh có thấy tận mắt chuyện gì xảy ra giữa nàng và tên mã phu ấy không?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Không.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Thế tại sao anh lại quả quyết là nàng đã tư tình với tên mã phu?
Quách Äại Lá»™ hÆ¡i lá»±ng khá»±ng :
- Không phải một mình tôi nghĩ như thế.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- NgÆ°á»i khác nghÄ© nhÆ° thế nào, anh nghÄ© nhÆ° thế ấy. NgÆ°á»i khác bảo sao anh cÅ©ng nghe vậy cả Æ°?
Quách Äại Lá»™ làm thinh...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói tiếp :
- Má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có má»™t thiên kiến, ngÆ°á»i khác không thể cảm thông được nàng, cảm nghÄ© vá» nàng làm sao chính xác? Huống chi chính ngay những bằng hữu tốt vá»›i nhau, có khi còn hiểu lầm nhau nữa là khác chứ đừng nói gì đến không quen.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Tá»· nhÆ° chuyện vừa rồi, chúng tôi ngá»™ nhận anh là con ngÆ°á»i nhá» nhen, không xứng đáng là ngÆ°á»i bạn tốt.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhưng quả thật nàng đã cùng tên mã phu biến mất một lúc.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Vẫn có thể là một chuyện trùng hợp ngẫu nhiên.
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Trong Ä‘á»i làm sao có chuyện ngẫu nhiên lạ lùng nhÆ° thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Có chứ, chẳng những có mà còn xảy ra rất thÆ°á»ng.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Vậy thì chuyện hỠcùng biến mất một lúc thì giải thích làm sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tên mã phu có thể cảm thấy cuộc sống như thế không có tương lai nên hắn đi tìm nơi khác để lập thân cũng được chứ có gì thắc mắc.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thế còn Chu Chu? Lý do gì khiến cho nàng phải đi như thế? Kiệu hoa cho đám cưới đã chuẩn bị sẵn rồi kia mà.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tại làm sao lại không có lý do khác? CÅ©ng có thể vào đêm chuẩn bị hôn lá»…, Ä‘á»™t nhiên có biến sá»± nào xảy ra cấp bách bắt buá»™c nàng phải cấp tốc lìa bá» nÆ¡i đó, cÅ©ng có thể nàng bị ngÆ°á»i ta bắt Ä‘em Ä‘i, không thể được hay sao?
Lâm Thái Bình vụt nói :
- Cũng có thể trước đó nàng cũng muốn giải thích cho anh biết, thế nhưng không có cơ hội thuận tiện.
Yến Thất thở ra :
- Chuyện Ä‘au khổ nhất trên Ä‘á»i là thừa biết có ngÆ°á»i hiểu lầm mình, biết trÆ°á»›c rằng mình sẽ chịu oan uổng, thế nhÆ°ng lại không có cách nào giải thích.
Lâm Thái Bình nói :
- Càng Ä‘au khổ hÆ¡n là ngÆ°á»i mà mình muốn giải thích lại không cho mình có cÆ¡ há»™i giải thích.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Càng đau khổ hơn nữa là cho dù có thừa cơ hội giải thích nhưng lại không làm sao giải thích, tỷ như...
Quách Äại Lá»™ thở dài :
- Tá»· nhÆ° chuyện vừa rồi, thật tình là tôi không muốn giải thích chút nào cả. Nếu các anh đến đây mà tôi đã Ä‘i rồi thì nhất định suốt Ä‘á»i các anh sẽ hiểu lầm tôi mãi mãi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äúng, bây giá» thì anh đã nghÄ© ra rồi chứ?
Quách Äại Lá»™ gật đầu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói tiếp :
- Má»™t vấn Ä‘á» luôn luôn có nhiá»u mặt. Nếu anh biết nhận xét vá» phÆ°Æ¡ng diện tốt của nó thì nhất định cuá»™c sống sẽ tránh được buồn phiá»n.
Yến Thất nói :
- Thế nhÆ°ng rất tiếc là có ngÆ°á»i không chịu hiểu nhÆ° thế, cứ âm thầm Ä‘i vào nẻo khốn của mình.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Những ngÆ°á»i ấy chẳng những ngu xuẩn mà lại là hạng cứ tạo buồn phiá»n cho chính mình, chính mình hành hạ mình, tôi nghÄ© Tiểu Quách không phải là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế ấy.
Quách Äại Lá»™ trợn trừng đôi mắt và vụt nói lá»›n :
- Tên nào bảo tôi là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế thì tôi sẽ đánh cho... vỡ mÅ©i hắn ra...
Câu chuyện của há» Ä‘Æ°a đến má»™t kết luận: Bất cứ chuyện gì phiá»n não, bí mật, chuyện có thể làm cho mình ray rứt thì cứ thẳng thắn nói cho những ngÆ°á»i bằng hữu.
Bởi vì bằng hữu chẳng những cùng chia sẻ niá»m vui mà há» lại còn chia sá»›t những gì gá»i là khổ Ä‘au. HÆ¡n nữa há» còn có thể làm cho mình tiêu tán lòng sầu.
Câu chuyện sợi dây chuyá»n vàng của Quách Äại Lá»™ tuy làm cho hắn Ä‘au khổ không ít, nhÆ°ng khi đã thành câu chuyện chung của má»i ngÆ°á»i thì nó không còn là vấn đỠđáng kể.
Bởi vì những bằng hữu có thể thông cảm vá»›i ná»—i khó xá»­ trong lòng nhau. Há» cùng hưởng, cùng chịu Ä‘á»±ng, cùng giải quyết cho nhau những Ä‘iá»u phứt tạp nhất trong Ä‘á»i.



VÆ°Æ¡ng Äá»™ng còn Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng là đã nghe tiếng của Quách Äại Lá»™ ở bên ngoài kêu lá»›n :
- Ông ngoại đến rồi.
Ông ngoại của há» tức là lão già mệnh danh là lão “lá»™t daâ€, tức là chủ tiệm... cầm đồ.
Nói lột da thì cũng hơi uá đáng, sự thật thì lão chủ tiệm cầm đồ này cũng chỉ có “cạo†chút đỉnh mồ hôi của thiên hạ mà thôi.
Có má»™t Ä‘iá»u hÆ¡i lạ là càng cạo mồ hôi của thiên hạ nhiá»u chừng nào thì lão lại càng ốm o chừng nấy.
Lãp là con ngÆ°á»i y nhÆ° cây trúc, thứ cây trúc cong quằn vì lÆ°ng của lão hÆ¡i gù.
Mắt lão lại ti hí và Ä‘uôi mắt của lão luôn luôn tá»›i trÆ°á»›c lá»i nói, hình nhÆ° lúc nào lão cÅ©ng muốn kiểm soát những vật dụng trên ngÆ°á»i thiên hạ.
Bá»n VÆ°Æ¡ng Äá»™ng tuy rất thÆ°á»ng đến viếng lão nhÆ°ng lần thứ nhất lão đến đây.
Chính vì thế mà VÆ°Æ¡ng Äá»™ng má»›i cố gắng... ngồi lên.
Thông thÆ°á»ng lão chủ tiệm cầm đồ chịu lê chân Ä‘i cả mấy dặm Ä‘Æ°á»ng núi đến viếng ngÆ°á»i nhÆ° thế thì chỉ có má»—i lý do duy nhất.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vừa ra đến khách thính thì đã nghe Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i há»i :
- Trận gió nào mà Ä‘Æ°a lão gia đến đây thế? Bá»™ tính coi đặng mua đứt gian nhà của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng sao?
Thật sá»± thì VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng đã hÆ¡n má»™t lần định bán gian nhà này, chỉ hiá»m vì gian nhà này dù có cho không thì thiên hạ cÅ©ng lắc đầu từ chối.
Lão lá»™t da lắc đầu cÆ°á»i :
- Gian nhà to lớn khang trang như thế này thì làm gì tôi mua cho nổi? Kể từ ngày gặp quí vị thì vốn liếng của tôi đã “cháy†cả rồi, đến nay không bán gian nhà đang ở cũng đã may rồi, đâu dám nói đến chuyện mua bán gì nữa.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Nhưng giá như hắn chịu bán rẻ thì sao?
Lão lá»™t da há»i lại :
- Thế nhưng tôi mua để làm gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Ông có thể bán lại cho ngÆ°á»i khác, hoặc là dá»i vỠđây mà ở.
Lão lá»™t da cÆ°á»i :
- Nếu ngÆ°á»i ta không đến khật khùng thì chắc không ai chịu ở nÆ¡i đây.
Quách Äại Lá»™ còn Ä‘ang suy nghÄ© để nài chuyện mua bán thì lão lá»™t da vụt nói :
- Hình nhÆ° các vị hôm nay thiếu tiá»n xài?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không phải hôm nay mà hôm nào cũng thế.
Lão lá»™t da há»i :
- Thế các vị có muốn kiếm năm trăm lượng không nè?
Hứ, há»i lạ, tá»± nhiên là muốn chứ ai lại không?
Chẳng những đối vá»›i những tay nghèo rách mồng tÆ¡i nhÆ° bá»n Quách Äại Lá»™ mà cho dù bất cứ má»™t ai cÅ©ng Ä‘á»u muốn nhÆ° thế cả.
Quách Äại Lá»™ chá»›p mắt :
- Năm trăm lượng?
Lão lột da nói :
- Không thiếu một trinh.
Quách Äại Lá»™ dòm lão từ đầu đến chân :
- Ông có say không nhỉ?
Không phải má»™t mình Quách Äại Lá»™ mà cả bá»n Ä‘á»u nhìn lão trân trân...
Tài sản của XuyVuu

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
giang ho tu quai 4vn, íèæíèé


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™