Già Thiên Tác giả: Thần Đông
-----oo0oo-----
Chương 461: Trần truồng
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Tất cả mọi người đều mừng rỡ, ở đây có khoảng hơn một trăm chiếc lá, dùng hai lá làm một, cuối cùng cũng được hơn năm mươi lá, đây đúng là một Thần Tàng tuyệt thế.
Nên biết rằng, mỗi năm các chiếc lá thành thục của Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ đều bay lên trời, rời khỏi cây mẹ, các nhân vật tuyệt đỉnh chờ ở bên ngoài Bất Tử Sơn cùng nhau ra tay thì cũng chỉ bắt được hơn ba mươi lá là nhiều nhất rồi, căn bản không đủ chia cho các đại năng và Thánh chủ tại Đông Hoang này.
- Giàu to rồi, thiên đại cơ duyên a, gia gia của ta hao phí biết bao nhiêu Nguyên, mới có thể đổi được một chiếc lá từ tay người khác, chúng ta lại có thể một lần vặt trụi cả cây a!
Đồ Phi ngoác cái miệng rộng ra, cười ngây ngô.
Lý Hắc Thủy cũng cười ha ha, nói:
- Năm nay những đại năng chờ bên ngoài Bất Tử Sơn, ngay cả một chiếc lá cũng không chiếm được, không biết vẻ mặt bọn họ sẽ như thế nào, ha ha... Ta thật sự rất mong được thấy a!
Một tiếng chuông nhỏ từ từ vang lên, làm cho người ta cảm giác như đại đạo đã trở về không, như đã đi tới cuối con đường tu tiên rồi, thân ảnh Đại Đế cổ lại hiện ra, là Vô Thủy Đại Đế.
Hắc động lặng im hiện ra, có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, sừng sững bên cạnh Ngộ Đạo Cồ Trà Thụ, thân hình ẩn giấu trong bóng tối của Độc Nhân Đại Đế cũng một lần nữa hiện ra.
Điều khác nhau chính là, lần này hai vị Đại Đế lại cùng nhau xuất hiện, khiến cho ai ai cũng khiếp sợ, không tự chủ mà run rẩy toàn thân.
- Điều này... đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ hai vị Đại Đế này đã gặp nhau rồi sao?
- Không có khả năng, Đại Đế cổ chưa từng gặp nhau lần nào cả, người này sinh ra thì người kia phải chết đi, mà người kia có chết đi thì người này mới sinh ra, đây chỉ là ấn ký của bọn họ gặp nhau mà thôi, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắc Hoàng vô cùng kinh ngạc.
Đứng trước Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ, Độc Nhân Đại Đế ẩn trong hắc động, không ai có thể nhìn rõ hắn là nam hay nữ cả, hắn vươn ra một cánh tay, dường như khác một chữ nào đó trên không trung, khí tức đại đạo lập tức tràn ngập ra ngoài.
Diệp Phàm, Bàng Bác, đại hắc cẩu và mọi người để mở to mắt, gần như ngừng thở, đều muốn biết hắn viết cái gì, trong những cặp mắt thần như bắn ra ánh điện, nhìn chằm chằm vào phiến hư không đó.
Rì rào!
Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ lay động, tất cả các chiếc lá đều đung đưa, phát ra những tiếng kêu khe khẽ, dường như đang cộng minh với chữ cổ đang viết ra kia, phát ra ánh sáng kỳ ảo, các loại tiểu đỉnh, tiên nhân, bắt quái, thần chung, Tiên phượng đều nổi rõ lên.
Tất cả mọi người vô cùng rung động, Đại Đế cổ khắc chữ lại có thể khiến cho Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ phản ứng theo tới vậy, có thể thấy đây là một cảnh tượng kỳ diệu đến nhường nào, không thể tưởng tượng được.
- Rốt cuộc thì hắn khắc cái gì vậy?
Đồ “miệng rộng” nóng lòng muốn biết.
- Chết tiệt! Tại sao bổn hoàng lại không nhìn thấy rõ được?
Đại hắc cẩu kêu ngao ngao.
Không riêng gì nó, ngay cả Diệp Phàm và Bàng Bác cũng không nhận ra cái gì, thậm chí muốn nhìn xem hắn viết thế nào cũng không được, càng nhìn chằm chằm, càng cẩn thận chú ý, thì lại càng thấy hoa mắt.
- Ta thấy được một cái mặt quỷ rất đáng yêu, nó rất nghịch ngợm, vừa cười vừa khóc, hiện ra trước những chữ kia.
Cô bé mở đôi mắt to thuần khiết, lông mi dài khẽ run, đáp lại Diệp Phàm.
Xoát!
Độc Nhân biến mất, đến lượt Vô Thủy Đại Đế với cái chuông lớn trên đầu, thong thả bước tới, cái chuông lớn trên đầu buông xuống hàng vạn sợi tơ hỗn độn, như sương mù bao phủ lấy hắn.
Hắn kết hợp làm một với thiên địa, không thấy rõ hình dáng ra sao, đứng ngay tại vị trí vừa rồi của Độc Nhân Đại Đế, giống như đang quan sát chữ cổ đó, lộ ra nét mặt suy tư, rất lâu sau mới lại khắc lên vài chữ nữa.
Lần này vẫn như cũ, hoàn toàn không thấy rõ hắn làm thế nào, cái chuông lớn buông xuống các sợi tơ hỗn độn, chặn lại tất cả mọi thứ, căn bản không biết được hai vị Đại Đế khắc những gì.
- Ta biết rồi, là hai vị Đại Đế này vượt thời gian để đọ sức với nhau.
Đại hắc cẩu thở dài, nó lại nghĩ tới một số chuyện cũ.
- Ngươi còn biết thêm gì nữa?
Lý Hắc Thủy không kìm nổi, tò mò hỏi.
- Theo sách cổ ghi lại thì Vô Thủy Đại Đế đã từng nói qua...!
Đại hắc cẩu thì thầm.
Mọi người đều lộ ra sắc mặt quái dị, con chó chết bầm này cứ mở miệng ra là “sách cổ ghi lại”, nhưng thử hỏi khắp Đông Hoang này cũng không có ai từng được đọc những “sách cổ” đó, tuy nhiên bọn họ cũng không tiện ngắt lời, làm nó mất hứng.
Độc Nhân Đại Đế sinh ra rất sớm, còn sớm hơn cả Vô Thủy Đại Đế tới tận mười vạn năm, ngay cả Đại Đế cũng không có khả năng bất tử, hai người cách nhau thời gian quá dài, không có khả năng gặp được nhau.
Nhưng Vô Thủy Đại Đế lại từng biết được chiến lực của đối phương, coi Độc Nhân Đại Đế là đối thủ vô cùng đáng sợ, nói rằng đã gặp được dấu vết đạo do hắn lưu lại.
- thì ra cuộc so đấu diễn ra tại nơi này, vượt thời gian quyết đấu, đáng tiếc chúng ta rốt cuộc lại vô duyên, không được gặp lại bọn họ, bao nhiêu nhân kiệt cuối cùng cũng trở về với cát bụi, ài...!
Đại hắc cẩu thở dài.
- Ngươi nói vậy nghĩa là không còn Đại Đế cổ nào sống sót nữa phải không?
Trong lòng Diệp Phàm không thể bình tĩnh được, vốn hắn vẫn còn có chút mơ mộng, nhưng hiện tại thấy được điều này, chút hy vọng đó cũng tan thành mây khói.
- Ài...!
Đại hắc cẩu khẽ thở dài.
- Con chó chết bầm này biết nhiều bí mật lắm, chúng ta dùng đại hình để ép hỏi nó đi.
Đồ “miệng rộng” đề nghị.
- Gâu!
- Được rồi, đừng phá nữa, chúng ta mau chóng hái Ngộ Đạo Trà, sau đó rời khỏi nơi này thôi.
Diệp Phàm nói, nơi này là Bất Tử Sơn nổi tiếng suốt muôn đời, là một trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh tại Đông Hoang, ở lâu chút nào là nguy hiểm thêm chút ấy.
Diệp Phàm thu được năm mươi chiếc lá trà thì không thể ngắt thêm được nữa, hạt giống Kỳ Lân thần dược đã bị lá trà bọc thành cái bánh, phủ kín không còn kẽ hở.
Trong lòng hắn vừa động, liền lấy ra Đả Thần Tiên, đưa cho Bàng Bác, để hắn dùng thứ này thử xem có hữu dụng không.
- Đúng rồi, khúc gỗ này vô cùng chắc chắn như vậy, ngay cả tinh sa do xương của Thánh hiền cổ hóa thành cũng không thể xuyên thủng nó được, không chừng lại là do thần căn luyện hóa thành, vừa đúng dịp, mang ra thử xem sao.
Bàng Bác cầm Đả Thần Tiên trong tay, cẩn thận ngắt lấy lá Ngộ Đạo Trà, Diệp Phàm cầm hạt giống Kỳ Lân che phía dưới, tránh cho phán đoán sai lầm mà lãng phí một lá đạo trà quý giá này.
Xoát!
Lá của Ngộ Đạo Trà dính lên Đả Thần Tiên, cũng không rơi xuống, điều này khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
- Thứ này thật sự là do thần căn luyện thành, quả nhiên là bí bảo, đáng tiếc chỉ có thể tấn công vào thần thức, uy lực cũng không lớn lắm.
Đại hắc cẩu nói.
Động tác của Bàng Bác rất nhanh chóng, tất cả lá đạo trà đều bị ngắt xuống, dính lên trên Đả Thần Tiên, phát ra ánh sáng lung linh trong suốt, tiểu Kỳ Lân, tiểu thái dương, tiểu nguyệt lượng đều mang phong cách riêng, không có cái nào trùng nhau cả, phát ra khí tức đại đạo tràn ngập xung quanh bọn họ.
Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, ngay cả phải dùng hai lá mới có thể hợp thành một lá đạo trà thành thục, nhưng cũng có thể thu được hơn năm mươi lá trà, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, chi e các Thánh chủ sẽ phát cuồng lên, không tiếc giá nào xuất thủ cướp đoạt.
đây chính là tiên ữân, là thánh vật khó kiếm, có thể khiến lòng người tĩnh lặng để ngộ đạo, ngay cả dùng một hay hai lá cũng không nhất định thành công, nhưng nếu tới tận tâm, chín lá thì khẳng định có thể được một lần ngộ đạo.
Sau khi tiến vào Tứ Cực, tu sĩ cần phải ngộ đạo thì mới đột phá cảnh giới được, nếu mà ngộ đạo hai hay ba lần, không chừng sẽ có thể đột phá xiềng xích, nâng cảnh giới lên một bậc, đây chính là thần vật quý giá, có nhiều Nguyên đến mấy cũng không mua được, bình thường cũng không có ai bắn cả.
Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ đã trụi lủi, nhưng vẫn có vẻ vô cùng huyền diệu, giống như đang câu thông với đại đạo tối cao, làm cho người ta có cảm giác vô cùng đặc biệt.
- Hay là chúng ta dứt khoát nhổ luôn nó mang đi đi!
Lý Hắc Thủy tham lam, đưa ra chủ ý.
- Không sai, là ý tưởng rất tốt!
Đồ Phi gật đầu, tỏ vẻ sâu sắc tán thành.
- Để ta làm cho!
Diệp Phàm muốn tự tay động thủ, dù sao hắn cũng là người có “kinh nghiệm”, đã từng lấy rễ của Bất Tử Thần Dược rồi.
- Để ta đến giúp ngươi!
Bàng Bác bước lên, muốn hỗ trợ hắn.
- Các ngươi là đàn châu chấu sao, còn muốn làm sạch sẽ hơn cả bổn hoàng, ngắt lấy lá cây cũng được, ngay cả rễ cũng muốn nhổ lên, ngay cả một cọng lông cũng không muốn để lại, làm thế này thật là quá đáng rồi đấy!
Đại hắc cẩu há mồm, trợn mắt nhìn bọn họ.
- Ngươi còn mong tiến vào một lần nữa sao, đây là cơ hội duy nhất rồi đó.
Diệp Phàm nói, đặt cô bé xuống đất, chuẩn bị động thủ.
Đại hắc cẩu nghẹn lời, một lúc sau mới nói:
- Các ngươi sao lại giống tính cách của ta hơn cả ta thế nhi, chẳng lẽ là bị ta ảnh hưởng sao?
Mọi người đều có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình còn “Hắc Hoàng” hơn cả Hắc Hoàng.
Đại hắc cẩu tiếp tục nói:
- Các ngươi mau dừng lại đi, ngoài Bất Tử Sơn thì không chỗ nào có thể trồng được nó đâu, năm xưa Vô Thủy Đại Đế đã từng thử qua một lần, suýt nữa thì đã làm chết cây cổ thụ này rồi.
- Thật không hổ là người mà thiên lôi cũng thường xuyên muốn đánh, không ngờ dám làm chuyện này.
Đồ “miệng rộng” lẩm bẩm nói, hồn nhiên không chút chú ý tới bọn họ cũng đang có ý định làm vậy.
- Không lấy được rễ thì chúng ta cắt lấy vài cảnh cây đi, ta cảm giác những cảnh cây này cũng có tác dụng gì đó.
Bàng Bác nói.
- Đúng vậy, nên như thế.
Đồ Phi hưởng ứng.
Xoát!
Ánh sáng chói mắt lóe ra, luồng sáng năm màu chiếu lên tận trời, lẩn át cả ánh ngng, cây cổ thụ này đội nhiên nhô lên khỏi mặt đất, hai cái rễ chính trồi lên, trông như hai chân người, rất có hình tượng.
Vù... vù... vù...!
Nó chui lên khỏi mặt đất, cắn răng chạy ữối chết, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã xông vào sâu bên trong Bất Tử Sơn.
- Ta ngất, nó lại biết... chạy!
Đồ “miệng rộng” ngoác mồm nói, không hổ danh chút nào.
Bàng Bác cũng há hốc mồm, cây cổ thụ này không ngờ lại nhanh chân bỏ chạy, làm hắn kinh ngạc tới mức rớt cả cằm, một lúc lâu sau mới nói:
- Con bà nó, trần truồng bỏ chạy kia!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, cứng họng không nói được gì, cây cổ thụ này cũng thật là thông linh, lại bỏ chạy như vậy, khiến người ta không biết nói gì.
- Thế nào, vẫn còn trợn mắt lên mà nhìn ả?
Đại hắc cẩu mắng đến noi nước miếng văng tung tóe, ai nó cũng trách mắng, vô cùng căm giận, nói:
- Nếu mà các ngươi không dọa nó sợ chạy mất, chúng ta chỉ cần bẻ xuống hai cành nhỏ thì cũng đủ để tu luyện một tháng bên ngoài rồi.
Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ là một loại Bất Tử Thần Dược, tất nhiên có thể phi thiên độn địa, tự mình lựa chọn chỗ định cư, rất khó bắt được nó.
- Được rồi, cũng nên biết thỏa mãn, chúng ta đã vặt trụi lá của nó xuống rồi, chỉ cần bắn ra một chiếc lá thì đã thu được mấy chục vạn cân Nguyên rồi, lần này còn quá cả thu được Thần Tàng ấy chứ.
Lý Hắc Thủy trong lòng tiếc đến nhỏ máu, nhưng lại vẫn ra vẻ an ủi.
Lúc này chỉ có cô bé là yên lặng, tò mò nhìn khắp Bất Tử Sơn.
- Đi thôi, đừng trì hoãn tại đây nữa, nhanh chóng rời đi.
Bàng Bác giục.
Cô bé lại ngồi trên lưng đại hắc cẩu, dùng âm thanh ngây thơ mềm mại để chỉ đường, đi dọc theo các đạo văn màu vàng uốn lượn về phía trước.
- Điều này... Chúng ta đang đi về phía trung tâm Bất Tử Sơn, rốt cuộc là đi tìm đường sống hay là đường chết vậy?
Mọi người nói thầm.
Không ai biết được trung tâm Bất Tử Sơn có cái gì, ngay cả Hư Không Đại Đế năm xưa phải mang quyết tâm ngọc đá cũng tan thì mới dám đi vào, làm sao bọn họ không lo lắng cho được?
Hai bên là những ngọn núi lớn màu đen, khí thế hùng vĩ, sương mù bao phủ, vô cùng thần bí, chúng đều là vương giả trong số núi non, mỗi một ngọn núi tại đây đều vô cùng khó thấy trong thiên hạ, khí thế vô cùng bức bách người khác, mọi người đều cảm thấy như đang đi về thời kỳ Minh Cổ xa xưa.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Già Thiên Tác giả: Thần Đông
-----oo0oo-----
Chương 462: Truyền thừa của Thiên Đình (Thượng)
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Ầm... ầm...!
Tiếng nước đổ truyền đền, bọn họ vô cùng kinh hãi, phía trước có một con sông lớn màu đen đang đổ xuống, như một mái tóc đen nhánh, không có chút sinh khí nào, khiến người ta nhìn vào mà kinh hãi.
Sóng nước mãnh liệt như một con ác long màu đen sắp sửa bay lên trời, khiến tâm thần con người rung động, không thể bình tĩnh trước mặt nó được, tới cả sinh mệnh căn nguyên cũng đều phải rung động.
- Minh Hà, trên đời này thật sự có loại nước này sao...!
Đại hắc cẩu líu lưỡi nói.
Theo truyền thuyết, đây là một con sông lớn dưới địa phủ ám u, không ngờ bọn họ lại gặp được nó trong đời thực, làm sao bọn họ không kinh hãi cho được.
- Nhìn kia, nơi đó có một dòng nước, trông vàng đến dọa người.
Lý Hắc Thủy chỉ tay.
Ngay bên cạnh dòng sông lớn màu đen, có một dòng nước màu vàng như nước trong xác chết chảy ra, vô cùng dọa người, ồ ồ chảy, hình thành nên một hồ nước cách đó không xa.
- Hoàng Tuyền?
Diệp Phàm kinh hãi.
- Đúng vậy, thật sự là Hoàng Tuyền, chẳng lẽ có Cửu U thật sao?
Đại hắc cẩu nghi hoặc.
Hồ nước do Hoàng Tuyền hình thành như một viên Long Châu màu vàng, còn dòng sông màu đen thì giống như một con ác long màu đen, hai thứ ở cùng một chó, hình thành nên một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
-Bất Tử Thần Dược!
- Không sai, mau nhìn kia, thật sự có Bất Tử Thần Dược!
Đám người Bàng Bác, Đồ Phi, Lý Hắc Thủy cả kinh kêu lên, ngay cả đại hắc cẩu cũng chảy nước miếng ra.
Trong Hoàng Tuyền có một gốc thần thảo màu đen từ từ trồi lên, hương thơm bay tới mũi bọn họ, thơm ngát ngào ngạt, khiến người ta khó kiềm chế được, hận không thể lập tức nhào qua đó hái.
Nó giống một gốc u Lan, trong suốt phát sáng, như được dùng ngọc khắc thành, lấp lánh làm say lòng người, bập bềnh trên bề mặt Hoàng Tuyền, có khí vận đại đạo ẩn hiện trong đó.
Mọi người hít một hơi, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, thần thanh khí sảng, như nhận được sự tẩy rửa thanh khiết nhất, phảng phất giống như đang được phi thăng.
- Trời ạ, thật sự là một gốc Bất Tử Thần Dược đã trưởng thành, nếu mà ngắt được nó, tới khi già, thọ Nguyên cạn kiệt mà dùng thì có thể sống thêm một đời người nữa cũng được.
- Nhất định chúng ta phải nghĩ cách hái được nó, nếu mà bỏ qua thánh vật nghịch thiên này thì sẽ tiếc nuối cả đời đấy.
Mọi người đều kích động, Bất Tử Thần Dược chân chính thì còn quý hơn mấy lần so với ngộ đạo thần trà, chỉ có thần quả do Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ ngưng kết ra thì mới có thể sánh được.
Đáng tiếc là sau khi Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ mọc ra thần quả, đúng một ngàn năm sau thì quả này sẽ tự vỡ ra đi mất, mấy chục năm trước không biết là bị sinh vật khủng bố nào trong Bất Tử Sơn hái mất, hay là tự động vỡ ra mà đi.
Nếu nó muốn kết trái một lần nữa thì ít nhất cũng phải năm ngàn năm nữa mới thành thục, thậm chí còn phải hơn vạn năm mới được.
- Liều mạng thôi, chúng ta nhất định phải ngắt lấy gốc Bất Tử Thần Dược này, thứ này khó kiếm a!
Bàng Bác hạ quyết tâm.
- Chờ một chút!
Diệp Phàm cũng rất động tâm với thứ này, nhưng bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện trước đây.
Khi tuyệt đại Thần Vương sống lại, từng có ba lão yêu nghịch thiên sống hơn bốn ngàn năm xuất hiện, đánh vỡ thọ Nguyên cực hạn hai ngàn năm của các cao thủ tuyệt đỉnh, kéo dài thọ Nguyên ra hơn gấp đôi.
Lúc đó, ba lão yêu này đã từng nói, bốn ngàn năm trước bị Thần Vương đuổi giết, phải chạy vào trong Bất Tử Sơn, đại nạn không chết, lại ăn nhầm U Minh Thảo, do đó mới sống được tới lúc này.
- Đây không phải là Bất Tử Thần Dược, mà chính là U Minh Thảo đáng sợ, ăn vào thì thân thể sẽ biến thành xác thối, chỉ có thần thức còn tồn tại mà thôi.
Diệp Phàm ngăn cả bọn họ.
Hắn đã nhớ lại, ba lão yêu nghịch thiên đã từng nói qua, bọn họ hái được U Minh Thảo từ trong một cái ao màu vàng, hẳn là nơi này rồi.
Sau khi Diệp Phàm kể lại tỉ mỉ, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, U Minh Thảo cũng có một phần đặc tính của Bất Tử Thần Dược, nhưng cũng có tác dụng phụ vô cùng đáng sợ, loại đồ vật này tốt nhất là không nên dính vào.
- Thật là đáng tiếc!
Bàng Bác, Đồ Phi và mọi người đều vô cùng tiếc nuối, đại hắc cẩu thì liên tục nguyền rủa.
Bọn họ không thể không rời đi, tránh xa Minh Hà và Hoàng Tuyền, chúng chính là tuyệt thế hung địa, cách rất xa mà vẫn khiến cho người ta run lên từng cơn sợ hãi.
Tới tận khi cách nơi đó thật xa, bọn họ mới dám thở dài một hơi, áp lực không rõ ràng này rốt cuộc cũng yếu bớt.
Đi được vài dặm về phía trước, các loại cây cỏ đã giảm bớt, còn nham thạch thì lại nhiều lên, bọn họ tiến vào giữa một mãnh dốc đá, cổ thụ cũng chỉ có thưa thớt vài cây.
Nơi này rất khô ráo, khắp nơi đều là đá tảng to lớn, dưới dốc đá, bọn họ phát hiện ra một cổ động do ai đó đào ra, dấu vết đao kiếm rất rõ ràng, thể hiện rõ nơi đây tràn đầy sương gió thời gian.
- Có người đã tới nơi này rồi!
Bọn họ phát hiện ra một bộ xương, trong suốt như ngọc, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm, nhưng vẫn sáng bóng, bên trên lại còn có ánh sáng lưu chuyển, dựa vào cửa động.
- Đây khẳng định là một vị cao thủ tuyệt đỉnh, hơn phân nửa là muốn tiến vào Bất Tử Sơn để giữ mạng, không ngờ lại chết tại đây.
- Ô, cạnh người hắn có một khối lệnh bài màu vàng này, còn có một cuốn sách cổ nữa, còn chưa mục nát đâu.
Đồ “miệng rộng” có cặp mắt sắc bén, ngay lập tức phát hiện ra điều dị thường bên cạnh khung xương này.
- Là bảo bối, trải qua nhiều năm như vậy mà vẫn không bị hủy, khẳng định là thứ tốt.
Đại hắc cẩu đầu tiên tiến về phía trước.
Cô bé trên lưng đại hắc cẩu chỉ đường, mọi người đều đi theo, tới được bên ngoài động phủ cổ này.
Keng!
Đại hắc cẩu dùng bộ móng vuốt to lớn của mình chộp lấy cái lệnh bài màu vàng, cái lệnh bài này phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhưng lại mang theo luồng hơi lạnh thấu tận xương, sát ý vô cùng vô tận tràn ra, khiến nó kinh hãi, lập tức ném lại xuống đất.
Đương!
Lệnh bài này chỉ lớn bằng bàn tay, trên mặt có khắc một chữ cổ: Sát.
chỉ một chữ này mà đã phát ra sát ý nhường đó, khiến cho Hắc Hoàng và bọn người Diệp Phàm như rơi xuống hầm băng, có chút khó chịu đựng được, tất cả đều sợ hết hồn.
Sát ý vô cùng đậm đặc, giống như đã được nhiễm máu tươi của ngàn vạn sinh linh, một chữ này xuyên thấu qua bao đời, truyền ra vô tận sát khí, gần như có thể cắt đứt xương cốt người khác.
- Làm sao lại có thể đáng sợ hơn cả tuyệt thế hung binh nữa chứ, rốt cuộc đây là thứ gì?
Bàng Bác rung động.
Nó cũng không phải là binh khí, cũng không được khắc đạo văn, chỉ là một tấm lệnh bài mà thôi, nhưng lại ẩn giấu sát ý muôn đời, chỉ một chữ Sát này đã khiến cho tâm thần bọn họ gần như vỡ tan ra.
- Đây là hung vật cái thế!
Bọn họ trong lòng kiêng kỵ tấm lệnh bài màu vàng này, không dám chạm vảo nói, dường như nó đã dính máu của hơn ngàn vạn sinh linh, sát khí nồng đậm tới mức thấu tận xương tủy con người.
Đại hắc cẩu khều cuốn sách cổ bên dưới khung xương ra, nhưng nó lại dường như bị làm cho kinh hãi, ngay lập tức quang cuốn sách này ra ngoài, sợ hãi tới mức phải thốt lên.
- Chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người đều lui lại.
- Đây là... da người, là da lột xuống từ trên người của Thánh hiền cổ, là thứ da thịt thần thánh mà mười mấy vạn năm còn không mục nát!
Giọng nói của Đại hắc cẩu hơi run run.
- Cái gì, là da của Thánh hiền cổ?
Tẩt cả mọi người đều kinh sợ.
Tấm da của Thánh hiền này vẫn chưa hư hỏng gì cả, không biết đã trải qua bao nhiêu vạn năm rồi, vẫn còn ánh sáng lưu chuyển trên bề mặt, có khắc chi chít những chữ nhỏ.
- Mau nhìn xem, bề mặt nó viết gì đó?
Mọi người đều có chút thở gấp, tâm thần không yên, tấm da của Thánh hiền cổ ghi lại nhiều chữ như vậy, nhất định không phải là vật tầm thường.
Tấm da Thánh hiền này có hình vuông, dài hơn một thước, không có chút khuyết điểm nào, gần như trong suốt, có nhiều điểm sáng bóng bên trên, rất thần bí và quỷ dị, khiến cho lòng người không thể bình tĩnh lại được.
Be mặt nó ghi đầy những chữ nhỏ, ngay cả mặt dưới cũng có khoảng mấy vạn chữ, với thị lực của người bình thường thì căn bản không thể thấy rõ, chữ viết trên đây vô cùng nhỏ.
Những chữ cổ này như là những móc câu bằng bạc, cứng cáp như rồng bay, giống như ngàn vạn thanh đao kiếm bị dán lên trên bề mặt, tấm da Thánh hiền này lộ ra vẻ trong suốt sáng bóng, phát ra sát ý như chém thẳng vào tâm hồn con người.
Lúc này, mọi người phảng phất như đang rơi vào một nơi vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới tận xương tủy, như đang đối mặt với hàng vạn sinh linh đang gào khóc, trước mắt hiện lên hình ảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông, vô cùng đáng sợ.
Rốt cuộc thì ai lột da của Thánh hiền cổ xuống, tế luyện thành một tấm giấy để ghi chữ lên? Thủ đoạn này thật sự tàn nhẫn và đáng sợ, khiến cho ai cũng phải kinh hãi.
Đại hắc cẩu bị sát ý trên tấm da của Thánh hiền cổ dọa sợ, cái móng vuốt to lớn vẫn còn run run, cuối cùng nằm bẹp xuống mặt đất, ngay cả nó cũng không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi, có thể thấy tấm da này khủng bố tới mức nào.
- khẳng định không phải là da của bộ xương này.
Bởi vì chủ nhân bộ xương này còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh hiền, theo truyền thuyết thì khi Thánh hiền chết đi, ngay cả da thịt cũng không thối rữa chút nào, mà tên này lại chỉ còn mỗi bộ xương mà thôi.
- Đây là... thánh pháp sát nhân.
Đại hắc cẩu vừa đọc những chữ cổ kia, vừa không kìm nổi run lên, nó căn bản không thể bình tĩnh lại được.
Tất cả mọi người đều bước tới gần, cẩn thận đọc từng câu từng chữ một, bọn họ đã trải ra rất nhiều chuyện rồi, nhưng lúc này lại không kiềm chế được, hô hấp dồn dập, kích động tới mức tột đỉnh.
Trên tấm da của Thánh hiền cổ có ghi lại các loại phương pháp giết người, có thể nói là những thánh thuật tuyệt luân, vô cùng đáng sợ, không thứ nào không phải sáng tạo ra để giết người.
- Thật sự là rất khủng bố!
Nhìn qua gần một nửa, bọn họ thấy lạnh run người, dựng hết tóc gáy lên, đây đều là những phương pháp giết người khó mà phòng bị được, bọn họ tự hỏi nếu mà chống lại chúng, thì hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Sát Nhân Thuật đã diễn biến thành một loại đạo, đây là một con đường khác lạ, giết chết tất cả sinh linh trên thế gian, dùng thanh Thánh kiếm dính máu trong tay để đạt được đại đạo vô thượng.
- Đây là một quyển tà thư, là một quyển sách ma, cần phải hủy nó đi...!
Đồ Phi run giọng.
- Sai rồi, đây là một loại đại đạo vô thượng, có rất nhiều chỗ đáng giá để tham khảo, không dùng để giết người thì dùng để bảo vệ tính mạng bản thân cũng được.
Lý Hắc Thủy nói.
- Ta biết đây là cái gì...!
Đại hắc cẩu nhìn chằm chằm vào tấm da của Thánh hiền và tấm lệnh bài màu vàng, tâm thần chấn động, nó nghĩ tới một loại truyền thừa thời cổ.
- Ngươi biết nó cái gì?
Mọi người đều giật mình, tất cả nhìn chằm chằm vào nó.
- Nó là... Sát Nhân Thánh Thuật của Thiên Đình.
Đại hắc cẩu than nhẹ, trong lòng nó hiện lên ký ức thời xa xưa, trong lòng nổi sóng, khó có thể bình tĩnh lại được.
- Thiên Đình?
Mọi người đều ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt khó tin.
- Thiên Đình này cũng không phải là Thiên Đình chân chính, thời viễn cổ có ba đại Thần Triều Sát Thủ, truyền thừa muôn đời không đứt đoạn, thậm chí còn xa xưa hơn cả Thánh địa của Đông Hoang.
Đại hắc cẩu từ từ kể.
Tổ chức sát thủ dần chuyển thành Thánh địa, sau đó trở thành bất hủ thần triều, có thể thấy bọn họ khủng bố tới mức nào, gần như khiến cho người trong thiên hạ mỗi khi nhắc tới chữ “Sát” thì đều biến sắc.
Các Thánh địa đều e ngại bọn ho, lại không làm gì được, vô cùng kiêng kị, chưa bao giờ dám đi trêu chọc vào, ba đại Thần Triều Sát Thủ này rất khủng bố, ngay cả Thánh hiền cổ thì bọn họ cũng dám ám sát.
- Sát thủ Thánh địa thời viễn cổ này thì các tổ chức sát thủ đời sau hoàn toàn không thể sánh bằng, bọn họ không giết hạng người vô danh, chi giết những kẻ từ nửa bước đại năng trở lên mà thôi.
- Điều này cũng thật sự là dọa người.
Đám người Đồ lộ vẻ sợ hãi.
- Truyền thừa thời viễn cổ, sát sinh đại đạo vô cùng đáng sợ, đúng là không có gì đáng sợ hơn nó cả.
Hắc Hoàng thở dài.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Già Thiên Tác giả: Thần Đông
-----oo0oo-----
Chương 462: Truyền thừa của Thiên Đình (Hạ)
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Thiên Đình. Nhân Gian. Địa ngục là ba cái tên nậng như vạn cân, đại biểu cho ba loại truyền thừa khủng bổ nhất từ mười mấy vạn năm trước, đây là ba đại Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ.
cũng không phải do bí pháp của bọn họ vượt qua cổ kinh của các Thánh địa, mà là bởi vì “Đạo” của bọn họ là do giết người mà sinh ra, khó lòng phòng bị, bọn họ dùng thứ này để đạt tới đại đạo vô thượng.
Ba đại Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ đều đã từng giết chết Thánh hiền cổ, thế lực khủng bố đến vậy, ai có thể không sợ? Hơn nữa. bọn họ đều đã sinh ra rất nhiều Thánh hiền là sát thủ vô địch.
Dùng sát sinh đại đạo đi vào cảnh giới Thánh hiền, chỉ nghĩ lại đã khiến cho da đầu người ta phải run lên, khi còn sống bọn họ đều là tự mình vượt qua núi thây bể máu để bước tới cảnh giới này, đây là Sát Nhân Thánh Thuật có một không hai, nếu nếu muốn ám sát ai, thì người kia gần như đã được phán định tử vong rồi, không cách nào chống lại được.
ở thời hoang cổ xa xưa, ba cái tên Thiên Đình. Nhân Gian, Địa ngục là một loại uy hiếp vô thượng, không ai dám đối kháng với họ.
Tuy nhiên, loại khủng bổ vô hình này khiến các Thánh địa vô cùng bất an và bất mãn. cuối cùng liên thủ lại với nhau, hướng về ba đại Thần Triều Sát Thủ này động thủ.
Các Thánh địa lựa chọn thời cơ rất chuẩn xác, khi đó bọn họ đều phát triển tới mức độ cũng cực rồi, xuất hiện vài vị Thánh hiền vô thượng, trong khi đó lão Thánh hiền của ba đại Thần Triều Sát Thủ lại sắp tới lúc tọa hóa, không còn bao nhiêu khí lực để động thủ nữa, mà người nối nghiệp tiếp theo lại chưa xuất hiện.
Đây là một cuộc đại chiến kinh thế thời hoang cổ, tất cả các Thánh địa đều tham dự, đại chiến này từ xưa đến nay còn không có phát sinh quá vài lần, được gọi là một hồi đại thảm họa của Nhân tộc.
Lần đại chiến này máu nhuộm đỏ cả mặt đất. Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ không chỗ nào là không vào được, đi ám sát khắp nơi, được gọi là một thời đại cực kỳ hắc ám, cũng không biết có bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh ngã xuống lúc đó.
cuối cùng, các Thánh địa dùng thực lực tuyệt đối chiếm được thượng phong, dùng vũ khí Cực Đạo đánh chết lão Thánh hiền sắp tọa hóa của ba đại Thần Triều, dùng một trận chiến siành thắng lợi.
Thiên Đình bài danh đệ nhất sụp đổ từ đó, bị hoàn toàn tiêu diệt, không còn truyền thừa tiếp theo nữa, các Thánh địa tập trung vây công bọn họ, tiêu diệt tất cả cao thủ tuyệt đỉnh của các thần triều này.
Hai đại Thần Triều Sát Thủ viễn cổ còn lại là Nhân Gian và Địa ngục cũng không có bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng từ sau trận chiến ấy liền mai danh ẩn tích, không bao giỜ khỏi phục được huy hoàng ngày xưa nữa.
bởi vì bọn họ biết rằng không có Thánh binh Cực Đạo của Đại Đế cổ trong tay thì ngay cả ngươi có lực sát thương vô địch thế gian, có là sát thủ tài nghệ vô song, thì cũng không chống được sự trấn áp của Thánh binh Cực Đạo.
Tương truyền, hai đại Thần Triều Sát Thủ này đã rời khỏi Trung Châu, đi xa khỏi Đông Hoang, cũng có người nói bọn họ dùng Đông Hoang làm đại bản doanh, tuy nhiên chỉ không lộ ra mà thôi.
Sau thời đại thái cổ, Nhân Gian và Địa ngục cũng từng xuất hiện qua, nhưng rốt cuộc cũng không còn bễ nghễ thiên hạ như thời hoang cổ trước đây, không thể khiến cho các Thánh địa vừa nghe đã chạy xa như trước được.
- Thiên Đình... ngươi nói đây là đại thuật sát sinh của đệ nhất Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ?
Mọi người đều ngây dại.
Bộ xương trắng như tuyết này lại là người từ mười mấy vạn năm trước, là sát thủ tuyệt đỉnh của Thiên Đình, vậy mà lại chết ở đây.
Có thể thấy được thời kỳ hắc ám khi xưa náo động tới mức nào, khắp thiên hạ cùng nhau tiêu diệt Thần Triều Sát Thủ, mà Thiên Đình là trọng điểm vây công. người này đã không còn lối thoát nữa. phải chạy trốn vào trong Bất Tử Sơn.
Bọn người Diệp Phàm rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao tấm lệnh bài màu vàng và da Thánh hiền cổ lại có sát ý thấu xương như vậy, khiến cho bọn họ không thể chịu nổi, tín vật và tâm pháp của đệ nhất Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ tất nhiên phải là như vậy thì mới hợp lý.
- Cần phải cẩn thận nghiên cứu nó, đây là một loại truyền thừa vừa cổ kính, vừa đáng sợ, mặc dù không dùng nó đi ám sát người khác, nhưng cũng có thể dùng để bảo mệnh.
Diệp Phàm cẩn thận đọc nó.
Hiện giờ của hắn vô cùng thiếu thốn các loại thánh thuật. Kim Sí Tiểu Bằng Vương và các Thánh tử đều như hổ rình mồi, hơn nữa truyền nhân của Độc Nhân Đại Đế cũng ẩn giấu rất sâu, không biết có bao nhiêu người mang trong mình thánh thuật quán thế, hắn cần gấp các phương pháp để chống lại chúng.
Mọi người đều ngồi xuống, cẩn thận đọc. Truyền thừa của Thiên Đình có thể nói là vô giá, nếu truyền ra ngoài, rất nhiên sẽ gây ra một trận đại loạn, thậm chí còn châm ngòi cho một cuộc đại chiến gió tanh mưa máu.
Bọn họ đọc xong một mật, lại lật sang mặt sau, càng đọc càng kinh hãi khiếp hồn, quả nhiên không chỗ nào không dùng để giết người được, đủ loại phương pháp từ ti tiện, bỉ ổi đến quang minh chính đại, tất cả đều khó lòng phòng bị.
cuối cùng cũng đọc xong cuốn sách bằng da của Thánh hiền cổ này, phần cuối cùng có nói tới quyển sau của truyền thừa Thiên Đình, cũng chính là phần trung tâm quan trọng nhất, hóa ra chính là một bí trong Cửu Bí.
- Trách không được bọn họ có thể hô mưa gọi gió thời viễn cổ, thì ra là nắm được một bí trong Cửu Bí.
- Chẳng lẽ là một bí tại Thánh Nhai kia.
-Hi hi...!
Tiếng cười vui vẻ của cô bé con truyền đến.
Mọi người đều chăm chú đọc truyền thừa trên tấm da của Thánh hiền cổ, chưa để ý tới cô bé con này, lúc này mới ngạc nhiên nhận ra, nàng đang chơi đùa rất vui vẻ với mấy con vật nhỏ tại đây.
Tại dốc đá này có một số cổ động, có vết đục đẽo rất rõ ràng, bé con này chạy tới trước một cái động, mấy con ngựa nhỏ màu vàng, chim én nhỏ màu vàng đều vây quanh nàng, vô cùng nghe lời, để yên cho nàng vuốt ve.
- Đó là cái gì vậy?
Tất cả mọi người đều giật mình.
Con ngựa nhỏ màu vàng này chi cao một thước, phía sau còn kéo theo một chiếc xe ngựa nhỏ màu vàng, còn con chim én chỉ to bằng nửa bàn tay, nhẹ nhàng bay lượn, còn có một con trâu nhỏ màu vàng dài một thước đang đi lại xung quanh cô bé.
Ngoài ra còn có một số sinh vật kỳ lạ nhỏ bé không biết tên nữa cũng vây quanh nàng. Chúng nó giống nhau ở chỗ đều không phải là thân thể máu thịt, mà là thân thể hoàng kim, nhưng lại có thể hoạt động tự nhiên, trông rất sống động.
- Mấy cái cổ động này là thần quáng, thánh vật bên trong đã thông linh rồi, là báu vật để luyện khí.
Đại hắc cẩu kích động, kêu lớn lên.
Mọi người đều lập tức bật dậy, đối với các tu sĩ thì bí kíp và binh khí vĩnh viễn là những thứ quý giá nhất, ai cũng động tâm với chúng.
- Trời ạ! Thật sự rất thần kỳ, bên trong cỗ xe ngựa nhỏ màu vàng kia lại có cả người nhỏ nữa.
Một tên tiểu tử màu vàng nhảy từ trên xe ngựa xuống, dắt tay cô bé, nhảy múa không ngừng, trông rất sống động, lại cũng vô cùng thần bí.
- Chúng nó đều từ trong cổ động mà ra, chúng ta vào trong xem.
Mọi người chuẩn bị bước tới một cái cổ động, đột nhiên từ trong đó truyền ra một luồng uy áp đáng sợ.
Sau đó, một đôi mắt xanh biếc hiện ra, trên mi còn vương giọt lệ, sáng như một ngọn hải đăng thần thánh, chiếu sáng khiến người khác không thể mở mắt nhìn thẳng vào được.
Trong nháy mắt. mọi người tại đây đều bị cố định lại, không thể nhúc nhích, giống như rơi xuống hầm băng, ngay cả nói cũng không ra lời, trong cổ động không biết ẩn chưa sinh vật gì lại đáng sợ như vậy.
- Đại ca ca, các ngươi làm sao vậy?
Cô bé con phát hiện ra điều khác thường, vội chạy tới dùng bàn tay nhỏ bé của mình lay ống tay áo bọn họ.
Tới lúc này bọn họ mới bình phục lại, có thể động đậy, nhưng loại uy hiếp vô hình này vẫn còn đang hoàn toàn tập trung vào bọn họ.
- Mau chạy thôi, trong động có thần kim thông linh, hơn phân nửa là sau này sẽ trở thành Thánh linh.
Đại hắc cẩu nhỏ giọng nói.
Diệp Phàm cố nhịn sát ý vô cùng vô tận này, phong ấn lại lệnh bài màu vàng và tấm da Thánh hiền cổ lại, sau đó thu lấy, bọn họ nhanh chóng lui lại, tránh xa những cổ động này ra.
Cô bé lưu luyến không rời, vẫy vẫy tay về phía sau, từ biệt những sinh vật nhỏ màu vàng kia.
Mãi cho tới khi đi được thật xa, loại uy hiếp khủng bố này mới biến mất, lúc này bọn họ mới dám thở dài một hơi, thứ đó tuyệt đối là tồn tại không tầm thường chút nào, nếu mà không có cô bé này thì bọn họ đã chết ở đó rồi, khung xương trắng tại đó chính là vết xe đổ hiển hiện trước mắt.
- Bé con, những sinh vật nhỏ bé đó tại sao lại tới gần ngươi vậy?
Diệp Phàm hỏi tỉ mỉ.
- Ta cũng không biết, chúng nó rất đáng yêu, là chúng tự mình tới gần mà.
Cô bé con ngây thơ nói.
- Nếu ta đoán không lầm thì bên trong đó rất có thể có Tiên Lệ Lục Kim. là vật mà chỉ Đại Đế mới có.
Đại hắc cẩu trầm giọng nói.
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều kinh hãi thốt lên.
- Đó hiển nhiên là một mỏ Thần Kim quáng, các ngươi có chú ý không, đôi mắt kia có màu xanh biếc, lại có nước mắt như đang chảy ra, khẳng định đó là Tiên Lệ Lục Kim.
Đại hắc cẩu càng nói càng khẳng định hơn.
Hoàng Huyết Xích Kim, Long Văn Hắc Kim, Tiên Lệ Lục Kim là những thánh vật vô thượng, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, là vật mà Đại Đế cổ cũng không nhất định có được, lại càng không cần nói đến những người khác.
- Khối Tiên Lệ Lục Kim này đã thông linh rồi, sau này sẽ trở thành Thánh linh, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh tới đây cũng không thể đối phó được với nó, chúng ta mau chạy đi thôi.
Mọi người đều vừa giật mình, vừa tiếc nuối, ở đây gặp được thánh vật vô thượng, khiến cho bọn họ vô cùng chấn động, đáng tiếc là không thể mang đi được.
- Nên biết đủ đi, chúng ta đã chiếm được Sát Đạo Thánh Thuật của Thiên Đình rồi, đủ để lập ra một Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ.
Đi thêm được mười mấy dặm nữa, xuất hiện một ngọn núi màu đen, khí thế hùng vĩ, dường như bọn họ đã vô tình đi tới những năm tháng trước thời thái cổ, khí tức cổ kính lưu chuyển, khiến lòng người tràn đầy kinh sợ.
Lại đi thêm mười mấy dặm nữa, ngọn núi lớn màu đen như Thiên Đình trên cao ép xuống Cửu U địa ngục, nguy nga khiếp người, cổ thụ mọc thành rừng, có sương mù màu đen lượn lờ xung quanh.
Xoát!
Một luồng sáng màu xanh ở ngọn núi lớn màu đen phía trước lao vụt lên trên không trung, bay vào chỗ sâu bên trong Bất Tử Sơn. lưu lại mùi hương thấm ruột thấm gan trong không khí.
- Đó là... các ngươi có thấy không, đó là một con rùa màu xanh, nó lại có thể phi hành trong Bất Tử Sơn. trong khi chúng ta lại không làm được.
- Không đúng, nó có rễ như rễ cây, cách xa như vậy mà còn truyền đến mùi thơm, đó là một gốc Bất Tử Thần Dược.
Mọi người đều đứng lại, vô cùng giật mình, bên trong Bất Tử Sơn quả nhiên có tiên trân kinh hãi thế tục, có thể bay lên trời, chui xuống đất, tự chọn nơi sinh sống, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy một cây rồi.
- Đó là Vạn Tuế, là Bất Tử Thần Dược trong truyền thuyết, không thể tưởng tượng nổi nó lại ở trong Bất Tử Sơn.
Đại hắc cẩu thiếu chút nữa thì cắn trúng lưỡi.
Trong trời đất, mỗi một cây Bất Tử Thần Dược đều là duy nhất, chỉ cần nó chết đi thì sẽ hoàn toàn tuyệt chủng trên thế gian này, không có khả năng xuất hiện nữa.
ngay cả trước thời kỳ thái cổ thì cũng chỉ có một vài gốc thần dược mà thôi, mỗi một gốc có hình dáng thế nào thì đều được ghi lại rất tỉ mỉ, kỹ càng.
Loại Bất Tử Thần Dược này tên là Vạn Tuế, quả thành thục có hình một con Huyền Vũ nhỏ màu xanh, có dược lực vô cùng vô tận. Theo truyền thuyết thì ăn được một con Huyền Vũ đã thành thục này thì sẽ kéo dài tuổi thọ thêm một vạn năm nữa.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Già Thiên Tác giả: Thần Đông
-----oo0oo-----
Chương 463: Kỵ sĩ không đầu (Thượng)
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Các loại Bất Tử Thần Dược có dược hiệu không giống nhau, có loại có thể giúp người ta ngộ đạo, có loại thì lại có thể khiến cho người ta đạt được khả năng vô thượng, còn gốc thần dược Vạn Tuế này thì chủ yếu dùng để kéo dài tuổi thọ.
- Không hổ là con rùa vạn năm, ăn nó thì có thể kéo dài tuổi thọ thêm một vạn năm. điều này cũng quá nghịch thiên đi, còn sống lâu hơn cả Thánh thể đại thành nữa.
Nước miếng Đồ Phi ào ào chảy ra.
- Một vạn năm a...! Mỗi một Đại Đế cổ đều trồng một cây Bất Tử Thần Dược, bọn họ tuyệt đối còn sống lâu hơn chúng ta tưởng nhiều lắm.
Bàng Bác cũng động tâm.
- Chúng ta mà bắt được nó thì tốt.
Hai mắt Lý Hắc Thủy tỏa sáng.
- Rất khó bắt được, khẳng định là cây trà cổ thụ kia chạy trốn, khiến cho gốc Vạn Tuế này cũng bị kinh động, hiện tại nó đã bay lên trời, lao vào sâu bên trong Bất Tử Sơn, chính là đề phòng chúng ta.
Đại hắc cẩu ảo não nói, nó vẫn tiếp tục trách cứ bọn họ làm cho Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ sợ hãi mà chạy mất.
- Trong Bất Tử Sơn này thật là thần bí khó lường, cái gì cũng có, Cửu Khiếu Thạch Nhân, Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ, U Minh Thảo, Tiên Lệ Lục Kim, hiện giờ tới cả Vạn Tuế cũng xuất hiện.
Diệp Phàm cảm thán.
- Nơi đó có phòng ở kìa...!
Sau khi đi tiếp vài dặm, cô bé con bỗng chỉ tay về phía trước.
Phía trước có rất nhiều ngọn núi lớn màu đen, trong đó có vài ngọn tỏa ra khí thế rất trầm trọng, tuy không quá cao lơn, thậm chí còn thấp hơn một chút so với những ngọn núi xung quanh, nhưng chúng lại có khí tức của bậc chí tôn vương giả.
- Làm sao lại có kiến trúc tại đây được?
Trên một ngọn núi như vậy, có một cái đền cổ kính, giống như một Thần Miếu hoặc đạo quan rách nát, vô cùng cổ xưa.
- Đây là do ai lập ra? Dám xây dựng mấy thứ này bên trong Bất Tử Sơn, quả thật là khó có thể tin nổi...!
Trên một số ngọn núi màu đen, có vài kiến trúc rất mục nát, cũ kỳ, theo lời Hắc Hoàng thì đó là phong cách kiến trúc của mười mấy vạn năm trước, rất khác so với hiện tại.
Rất hiển nhiên, những ngôi điện cổ này đều được khắc đạo văn, nếu không thì tới cả Thần Thiết cũng đã sớm mục nát từ lâu rồi, không thể tồn tại lâu như vậy được.
Bọn họ rất muốn đi lên xem, nhưng bé con lại bảo rằng nơi đó bị các văn tự màu đen bao phủ, không có một đường màu vàng nào, khắp nơi đều chìm trong sương mù màu đen.
Đại hắc cẩu rùng mình một cái, nói:
- Không có sinh lộ màu vàng, nơi đó chắc chắn là tử lộ, chúng ta không nên tới gần.
Bọn họ quan sát từ xa, tổng cộng có bốn ngọn núi có kiến tróc cổ, hơn nữa trên những ngọn núi này còn có vườn thuốc, trồng rất nhiều dược thảo.
- Mùi dược thảo, các ngươi có ngửi thấy không, mùi rất đậm đặc, là linh vật trên vạn năm a!
- ở bên ngoài mà muốn tìm được một gốc cây linh dược mấy ngàn năm đều rất khó, mà nơi đây lại có linh dược vượt qua vạn năm.
Đám người Đồ Phi, Lý Hắc Thủy không nhúc nhích chân, vươn cổ nhìn chằm chằm vào vườn thuốc trên sườn núi màu đen, dược hương nồng đậm chính là bay tới từ nơi đó.
Bất Tử Thần Dược, trong trời đất không có nhiều, chỉ có vài gốc mà thôi, nhưng những kỳ trân linh dược khác lại có thể sinh sôi nấy nở quy mô lớn, cũng không phải là duy nhất.
Tại đây, từ thời thái cổ về sau, gần như không ai có thể tiến vào được, những linh dược kia cũng không biết sinh trưởng bao nhiêu vạn năm rồi, có cây đã héo rũ, có cây lại tươi tốt, đều là những trân phẩm tuyệt thế.
- Không đi lên đỉnh núi, không tới gần những kiến trúc kia, chi hái vài gốc linh dược hiếm thấy, hẳn là không có vấn đề lớn đi?
Bàng Bác có chút không kìm nổi nữa rồi.
Trên sườn của bốn ngọn núi màu đen này đều có một khu vườn thuốc, rõ ràng là có người trồng lên, chúng cũng không quá lớn, nhưng dược hương lại nồng đậm nức mũi.
- Bé con, nhìn kỹ xem xung quanh vườn thuốc có đường màu vàng không.
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
- chỉ có một đến hai đường mà thôi, cũng không thông đến trong dược điền, vẫn còn có một khoảng cách nữa mới tới được.
Cô bé con khờ dại đáp.
- Đi lên thử xem thế nào, nếu không được thì chúng ta lập tức rời đi luôn.
Diệp Phàm ra quyết định.
Bọn họ chọn ba ngọn núi thấp, nơi đó có nhiều hơn nơi khác một đường văn màu vàng, hơn nữa khoảng cách giữa dược điền với kiến trúc trên đỉnh núi cũng xa hơn một chút.
Mọi người nối đuôi nhau đi tới, rốt cuộc cũng đi đến chân núi, tất cả đều vô cùng khẩn trương, tuyệt thế linh dược trồng đầy dược điền, nếu có thể ngắt lấy mười mấy gốc thì tuyệt đối có thể luyện chế thành linh đan hiếm có trên đời.
Linh dược trên vạn năm thế này, một khi luyện chế thành đan dược thì tất sẽ có công hiệu cứu mạng, mọc thịt trên xương, có thể so được Cửu Khiếu Linh Lung Đan của Thái Huyền Môn, là báu vật vô giá, là thần vật cứu mạng.
- Có xương người chết!
Vừa tới chân núi, bọn họ liền phát hiện ra một bộ xương trắng, nằm trong bụi cỏ, trong suốt óng ánh, vừa nhìn đã biết đây là tuyệt thế cao thủ, tuy nhiên chỉ trong nửa khắc bọn họ đã phát hiện thêm mười mấy bộ xương nữa.
- những người này hơn phân nửa là các lão Thánh chủ, tuổi già hết thọ Nguyên, tiến vào trong cấm địa Sinh Mệnh.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã xác định được thân phận của một số người, có ngọc bội người hoàng triều bất hủ tại Trung Châu, có vài người là tuyệt thế Hoàng Chủ, đáng tiếc đều chết tại đây.
- Không đúng, tại sao những người này lại chết ở dưới chân núi, có điều cổ quái, mau chóng lui lại.
Diệp Phàm ôm cô bé con, là người đầu tiên lui lại.
những người này đều là nhân vật tuyệt đỉnh, sắp đi đến dược điền phía trước rồi, tại sao lại cùng nhau chết tại đây? Mà còn không ngắt được gốc linh dược nào cả.
Bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, cách xa nơi này một khoảng, đều cảm thấy đầu đau như búa bổ, máu trong người như bị thiêu đốt lên.
- Kịch độc, trong dược điền này không chỉ có linh dược vạn năm mà còn có vật nào đó kịch độc, có thể giết chết được tuyệt thế cao nhân.
Hắc Hoàng kinh hãi thốt lên.
Mọi người tái mặt, toàn thân như không còn chút sức lực nào cả, gần như mềm oặt, ngã xuống đất, cơ thể muốn vỡ ra, xương cốt cũng gần như muốn gẫy thành mấy đoạn.
- Không sao cả đâu, chúng ta không chết được, vừa rồi mới ăn Thánh quả của cấm địa Thái cổ, loại dược lực này có khả năng giải vạn độc.
Hắc Hoàng cắn răng, động viên mọi người kiên trì.
Diệp Phàm và cô bé cũng không chịu ảnh hưởng, tình trạng trúng độc của Bàng Bác cũng nhẹ, không có gì đáng ngại cả.
- Ngậm một lá Ngộ Đạo Trà cũng có thể giải độc được.
Sau đó, Diệp Phàm lấy Thần Tuyền ra, cho mỗi người uống mấy ngụm lớn, lại để bọn họ nuốt một chiếc lá Ngộ Đạo Trà, bọn họ đều khỏi phục lại.
- Ngay cả tuyệt thế Hoàng Chủ cũng bị độc chết, nếu chúng ta không từng ăn Bất Tử Thần Dược thì hôm nay đã chết ngay tại đây rồi.
Trong lòng bọn họ vẫn còn rất sợ hãi, trong Bất Tử Sơn này đúng là từng bước đi đều kinh hãi.
Bọn họ đứng ở cách đó không xa dưới chân núi, nhìn lên dược điền giữa sườn núi, nơi đó là một vùng xanh um, có đủ loại dược thảo, căn bản không biết cây nào có kịch độc.
- Trong dược điền có một cỗ thi thể.
Bàng Bác phát hiện một cỗ thi thể, ngồi khoanh chân ở trong dược điền, toàn thân khô quắt lại, ánh sáng màu vàng vẫn đang lưu động, vẫn chưa mục nát, làn da bám chặt vào xương cốt, giống như đang mặc một lớp áo vàng vậy.
- Đó là một tên trọc, ngay cả một sợi tóc cũng không có, thân thể thì khô quắt lại, nhưng vẫn chưa mục rữa.
Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, nói:
- Là hòa thượng đến từ Tây Mạc, kim thân chưa hư hỏng, hiển nhiên là cao tăng đã đắc đạo.
- Tên hòa thượng này tối thiểu cũng đã chết hơn vạn năm rồi, thực lực của hắn còn cường đại hơn nhiều so với Thánh chủ, có thể so với tuyệt đại Thần Vương đương thời.
Hắc Hoàng đoán.
- Ngay cả nhân vật như thế này cũng đều chết ở đây, nơi này thật sự đúng là một hung địa.
- Một thế hệ tuyệt thế cao thủ giống như vậy khẳng định không phải bị độc chết, trên đó còn có hung hiểm nào đó không rõ nữa.
Đại hắc cẩu lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, hoàn toàn từ bỏ ý tưởng đi lên hái dược thảo.
- Trên dược điền còn có một cái đầu người...!
Đồ Phi hoảng sợ, hắn phát hiện cái đầu kia vẫn còn có da thịt khô quắt dính lên.
Trên cái đầu này có đội tử kim quan, mái tóc bạc như tuyết, nó dường như là bị người nào đó vật xuống, chỗ đứt rất không bằng phẳng, nó lẳng lặng nằm trên dược viên, nhìn thấy mà ghê người.
- Mau đi thôi, địa phương này không thể ở lâu được.
Diệp Phàm không để cô bé nhìn tiếp, sợ khiến nàng bị dọa.
Bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, mà trên đường lui lại, họ phát hiện ra bốn gốc linh dược trên vạn năm, sinh trưởng ở giữa cây cỏ, nếu không phải dược hương tràn ngập ra thì căn bản không có khả năng bị phát hiện.
Đồ Phi cười ha hả, tiến lên ngắt lấy chúng, tất cả bốn gốc linh dược đều có ánh sáng năm màu, ngưng kết sinh cơ cường đại, là do linh khí thiên địa bồi dưỡng ra, mỗi một gốc đều trong suốt lấp lánh.
- Giàu to rồi, có thể luyện ra Linh Đan tuyệt phẩm, mỗi một gốc đều là một cái mạng.
Miệng Đồ Phi ngoác rộng đến mang tai.
Bọn họ đoán rằng đây là hạt giống từ trong dược điền bay xuống, mọc rể nấy mầm ở gần đó, mọi người vốn định tìm tòi cẩn thận một lần, nhưng trong kiến trúc trên ngọn núi thấp cổ bỗng nhiên truyền ra một tiếng nổ, làm cho trái tim bọn họ thiếu chút nữa đã vỡ ra.
- Trong cổ điện còn có sinh vật sống!
Bọn họ cũng không dám quay đầu lại mà đi thật xa, cũng không dám dừng lại một chút nào, ngay cả lão tăng đã luyện thành kim thân và lão đạo kia đều chết ở trong dược điền, thì nơi đó tuyệt đối là chỗ vô cùng hung hiểm.
- Đông... đông...!
Phía sau như có trống thần đang bị số vang, âm thanh nặng nề, mỗi một nhịp đều khiến cho máu trong người lưu chuyển nhanh hơn, mạch máu trong cơ thể đều sắp sửa vỡ tung ra rồi.
- Sao ta cứ cảm giác như là tiếng tim đập của một sinh vật cường đại vậy?
Hắc Hoàng giật mình, nói:
- Nếu thật sự là tiếng tim đập, thì sức sống cường thịnh của nó có thể so được với Vương tộc thái cổ đấy.
Mọi người giống như gốc Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ, bị kinh hãi cắm đầu chạy như điên, không dám quay đầu lại một lần, mãi cho tới khi xuyên qua mười mấy dốc núi màu đen, bọn họ mới siảm tốc độ lại.
- Cứ như vậy cũng không phải cách hay, chúng ta đang từng bước tới gần khu vực trung tâm của Bất Tử Sơn.
Bàng Bác trầm giọng nói.
- người ta vẫn thường nói cầu sống trong chỗ chết, dựa theo những bố cục đạo văn này mà nói, hẳn là sẽ có một con đường sống, có thể rời khỏi Bất Tử Sơn.
Đại hắc cẩu nói với vẻ không tin tưởng lắm.
Sau khi đi tiếp mười mấy dặm, bọn họ phát hiện một cái hồ nước thật lớn. trong đó lại có một con Thạch Ngạc đang nổi trên sóng nước, vừa thấy đã biết là tồn tại khủng bố rồi.
- Tại sao lại xuất hiện một con Thạch ngạc vậy?
- Ta hiểu rồi...!
Hắc Hoàng suy nghĩ một chút, nói:
- Trong Bất Tử Sơn này, có một vài tồn tại vô thượng không thể hiểu hết, nhưng khẳng định là có một Thánh linh, Cửu Khiếu Thạch Nhân, còn có Thạch ngạc này hẳn là con cháu của nó.
Bọn họ vòng ra rất xa, nhưng Thạch ngạc vẫn phát hiện bọn họ, tuy nhiên sau khi nhìn thấy cô bé, nó lại chìm vào đáy hồ, không xuất hiện nữa.
Mọi người đều hô may mắn, nếu không có có cô bé con thì chuyến đi này bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, căn bản không có đường sống nào cả, trong Bất Tử Sơn thì từng bước đi đều có thể lâm vào tuyệt địa, với thực lực của bọn họ mà nói, sẽ không đi được bao xa.
- Vực Ngoại thần vật!
Đại hắc cẩu kêu lên, giọng nói hơi kéo dài, vẻ mặt kinh hãi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Già Thiên Tác giả: Thần Đông
-----oo0oo-----
Chương 463: Kỵ sĩ không đầu (Hạ)
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Ngay tại phía trước có một khối kim loại màu xanh hình tròn, đường kính có thể đạt tới trăm trượng, nằm giữa loạn thạch, gần như bị những hòn đá lớn tại đây hoàn toàn bao phủ, đây đúng là thần vật ngoài bầu trời mà vài vị Thánh chủ tranh đoạt.
Nó đập bể một sườn núi, bị loạn thạch chôn ở phía dưới, lóe ra ánh sáng trong suốt nhưng lạnh lùng. thần bí khó lường.
- Là thần vật mà Thánh hiền cổ tế luyện, đây chính là báu vật a!
- Đừng đi tới gần, nơi đó không có một một cái văn lạc màu vàng nào cả, hoàn toàn bị màu đen bao phủ.
Thanh âm cô bé non nớt cất lên.
- Cái gì, lại là một nơi chắc chắn phải chết!
Đại hắc cẩu lòng tràn đầy thất vọng.
Diệp Phàm cũng Bàng Bác cũng rất bất đắc dĩ, không ai so với bọn hắn còn muốn đi qua nhìn xem. rốt cuộc thì đó là thần vật mà Thánh hiền cổ lưu lại, hay là một loại văn minh ở Vực Ngoại.
Cuối cùng, rốt cuộc bọn họ tới gần khu vực trung tâm Bất Tử Sơn, hai mươi bảy ngọn núi lớn cao ngất trong mây, tối đen như mực, tất cả đều có sương mù màu đen đang lượn lờ xung quanh, ngăn chận đường đi tới phía trước.
Mỗi một ngọn núi đều là vương giả trong số các ngọn núi, khí thế bức người, khiến cho người ta phải hít thở không thông, chúng có phong thái nguy nga hùng vĩ, có một luồng khí tức khủng bố đang lượn lờ xung quanh.
Trên ngọn núi màu đen. mặc dù cổ thụ tươi tốt xanh um mọc che trời, nhưng lại vẫn khiến người ta sinh ra e ngại.
- Hai mươi bảy ngọn núi chắn hướng đông. các ngươi xem vị trí của các ngọn núi tại đây đi, chúng đều xếp thành một loạt cạnh nhau, nếu chúng đều là hai mươi bảy ngọn xếp lại thì ở đây có tổng cộng một trăm linh tám ngọn núi, đứng sừng sững bao vây lấy khu vực trung tâm Bất Tử Sơn.
Trung tâm Bất Tử Sơn rốt cuộc là một chỗ như thế nào, mấy người bọn họ đều tràn ngập tò mò, nhưng lại rất hiểu rõ rẳng một khi tới gần hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
- Đường sống của chúng ta ở nơi nào?
Tới lúc này, bọn họ đều sắp tuyệt vọng rồi, nếu còn muốn đi tiếp thì thật sự chỉ còn cách bay qua những này ngọn núi lớn này thì mới có thể tiến vào khu vực trung tâm nhất mà thôi.
- Nơi đó có một bàn cờ, tràn ngập ánh sáng vàng!
Cô bé ngây thơ chỉ về phía một khu rừng cổ thụ.
- bàn cờ tràn ngập ánh sáng màu vàng!
Đại hắc cẩu lập tức nhảy dựng lên, nói:
- Nhất định là Hư Không Đại Đế lưu lại đường sống rồi.
Dựa theo cô bé chỉ đường, bọn họ tiến vào trong khu rừng già nguyên thủy này, quả nhiên nhìn thấy một cái bàn cờ thật lớn. đan chéo dọc ngang. khắc đầy đạo văn, tuy nhiên ngoài cô bé thì không ai thấy được ánh sáng màu vàng cả.
- Thật tốt quá, đây khẳng định là đường sống. có thể chậm rãi tìm hiểu cách dùng nó như thế nào.
Hắc Hoàng vô cùng hưng phấn, đây là do một vị Đại Đế khắc xuống, có liên hệ vô cùng ảo diệu với thiên địa, đối với nó mà nói thì đây chính là một Thần Tàng.
Đại hắc cẩu ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, bắt đầu trầm tư, mấy người nhìn không ra cái gì, liền đánh giá những nơi khác.
- Không tốt, trung tâm Bất Tử Sơn có sinh vật xuất hiện!
Lý Hắc Thủy hạ giọng nói, thần sắc hắn đại biến.
- Thật sự là có sinh vật xuất hiện!
Bàng Bác giật mình.
Hai mươi bảy ngọn núi lớn chắn ở phía trước, chặn lại vùng trung tâm. luồng ma vân lơ lửng trên đầu, có một sinh vật bay ra, mới đầu thì còn mờ mờ không rõ, nhưng sau khi nó xuyên qua tầng mây thì có thể nhìn thấy rõ hình dáng của nó.
- Hắn không có đầu!
Đồng tử Diệp Phàm co lại, nhìn thấy một thứ không thể tưởng tượng nổi.
Đó là một kỵ sĩ không đầu, mặc áo giáp sắt màu đen, cầm trong tay một thanh trường mâu cũng màu đen, có phong thái chinh phục cả trời đất, đáng tiếc lại không có đầu, trên cổ còn dính một chút máu loãng màu đen.
Dưới thân hắn là một còn ngựa bằng đá, nó lắc đầu, vẫy đuôi, ngẩng đầu hí dài, cường đại tới mức khiến người khác phải khiếp sợ, bốn chân to bằng miệng bắt, mỗi lần đạp xuống thì hư không dường như cũng nứt ra.
Trung tâm Bất Tử Sơn lại xuất hiện một kỵ sĩ không đầu như thế này, thật sự khiến người ta phải kinh sợ, điều duy nhất khiến bọn yên tâm chính là hắn cũng không bay về phía này, mà chỉ đi đi lại lại giữa hai mươi bảy ngọn núi này mà thôi.
- Rốt cuộc thì trung tâm Bất Tử Sơn có thứ gì, không ngờ lại có một nhân vật khủng bố, không có đầu, lại vẫn còn sống như cũ.
Căn bản không thể nhìn ra hắn sâu cạn thế nào, nhưng con ngựa đá đó đã khủng bố như vậy rồi, có thể thấy được thực lực của hắn cũng không tầm thường chút nào đâu.
Kỵ sĩ không đầu vô cùng đáng sợ, cách xa nơi đây tới tận mười mấy dặm nhưng khí tức cường đại mà hắn phát ra lại vẫn có thể cảm nhận rõ ràng như vậy, như thủy triều dâng lên mãnh liệt.
- Hắc Hoàng, ngươi có tìm được đường ra ngoài không?
Diệp Phàm thúc giục hỏi, nếu không thể nhanh chóng rời đi, khiến cho kỵ sĩ không đầu phát hiện ra mọi người, thì có thể sẽ gây ra đại họa.
Hắn từ trong Bất Tử Sơn lao ra, rốt cuộc là dạng tồn tại như thế nào thì bọn hắn căn bản không thể đoán biết được, ngay cả cô bé có lai lịch không tầm thường, nhưng cũng có vẻ bị hắn dọa sợ.
- Tốt rồi, bổn hoàng đã tìm được đường ra, đây là trận văn mà Đại Đế cổ lưu lại, chúng ta có thể theo nó mà vượt qua hư không rời đi.
Đại hắc cẩu nói, trong lòng nó tràn đầy vui mừng, không những thoát khỏi đây, lại còn chiếm được trận văn như thế này, khiến nó vô cùng kích động.
- Ngươi chắc chắn mình hiểu đúng chứ?
Diệp Phàm hỏi, hắn cảm thấy được con chó chết bầm này làm việc rất không đáng tin, mỗi lần vượt qua hư không đều lệch ra mấy trăm vạn dặm, hắn thực sợ xuất hiện vấn đề lớn ở trong này.
- Còn phải hỏi, không biết bổn hoàng là ai sao, cứ yên tâm đi.
Đại hắc cẩu ngạo nghễ nói, tuy nhiên cuối cùng hình như nó có chút chột dạ, nói:
- Tuy nhiên, để ổn thỏa thì chúng ta có thể thử từng người một, ai muốn đi trước nào?
Nghe nó nói vậy, không ai dám lên tiếng, thật sự là mất lòng tin vào nó rồi
Đại hắc cẩu rất tức giận, nói:
- Các ngươi dám không tin bổn hoàng sao?
- Vậy được rồi, để ta đi trước đi.
Bàng Bác nói.
- Không, chúng ta đi cùng nhau.
Diệp Phàm cản lại.
Bàng Bác nở nụ cười, nói:
- Con chó chết bầm này nói cũng có chút đạo lý, nên từng người một cho ổn thỏa, yên tâm đi, chúng ta đều là những người có phúc duyên lớn mà.
Đại hắc cẩu lại càng tức giận hơn. nói:
- Tại sao các ngươi lại không tin tưởng ta như vậy?
- Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định sẽ truyền tống Bàng Bác tới một nơi an toàn.
Diệp Phàm nói.
- Cứ yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, truyền hắn tới Vọng Không Thành mà chúng ta không lâu trước vừa rời đi nhé.
Đại hắc cẩu bày ra bộ dáng cái gì cũng nắm chắc trong tay rồi.
Nó chọn một vị trí trên bàn cờ, sau đó để Bàng Bác đứng lên trên đó, kích hoạt đạo văn dày đặc trên bàn cờ, ánh sáng lóe lên một cái, Bàng Bác lập tức biến mất.
Mà ngay tại chỗ đó, xuất hiện một loạt các phù văn kỳ dị, không ngừng lấp lánh, vô cùng huyền ảo.
Đại hắc cẩu nhìn thấy cảnh này, cái mồm ngoác ra, suýt nữa thì rớt cái lưỡi dài xuống mặt đất, nó lắp bắp thì thầm:
- Con bà nó, sao lại truyền đi xa như vậy được nhỉ, thật sự là gặp quỷ rồi!
Diệp Phàm cảm giác có điều không ổn, kéo nó lại, hỏi:
- Ngươi truyền Bàng Bác đi tới nơi nào rồi?
- Đừng nóng, đừng nóng, không truyền đi chỗ nào rất xa đâu, khẳng định là còn gặp lại hắn mà.
Đại hắc cẩu giải thích.
Nghe nó nói vậy, Diệp Phàm lại càng khẳng định, chắc chắn là nó truyền Bàng Bác tới một nơi xa không tưởng nổi rồi, liền ghì chặt nó lại, nói:
- Nói mau, ngươi truyền Bàng Bác tới nơi nào rồi?
- Ngươi không cần phải lo, rất gần thôi mà, đi về phía tây Đông Hoang mà thôi.
Đại hắc cẩu tiếp tục cố gắng giải thích.
- Vậy mà còn gần à? Chúng ta đang ở trung bộ Đông Hoang, ngươi lại truyền hắn tới khu vực tây bộ, nếu chờ hắn bay về tới nơi thì ít nhất cũng phải cần hai đến ba năm mới được.
Diệp Phàm rất tức giận.
-Khụ...!
Đại hắc cẩu ho khan, càng chột dạ hơn. nói:
- Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta không phải là truyền hắn đến đó, mà là phía tây của Đông Hoang, khụ, chính xác hơn thì phải là... Trung Châu.
- Con chó chết này, ta giết ngươi!
Diệp Phàm đè cổ đại hắc cẩu lại, nổi trận lôi đình.
Bàng Bác bị nó truyền đến Trung Châu thì chỉ chờ hắn bay về cũng phải mất ít nhất năm, sáu năm thời gian, nếu mà xa hơn thì có khi còn phải mất tới mười mấy năm cũng nên.
- Con chó chết bầm này cũng thật là quá đáng.
Đồ Phi và Lý Hắc Thủy cũng nghẹn họng, nhìn trân trối, không ngừng căm giận.
- Mau buông ra!
Đại hắc cẩu giãy giụa, tuy nhiên nó cũng biết là mình đuối lý, gây ra sự cố lớn rồi.
- Ngươi bảo là truyền tới Vọng Không Thành tại trung bộ Đông Hoang, kết quả là lại truyền lệch tới tận Trung Châu, có kẻ nào quá đáng như ngươi nữa không hả?
Diệp Phàm thật muốn gõ cho nó mấy nhát để hả giận.
- Khụ, từ xưa tới nay Trung Châu luôn là vùng đất địa linh nhân kiệt, có truyền thừa vô cùng cổ xưa, Bàng Bác đoạt được cổ kinh của Yêu đế, hiện tại thiếu nhất là đi lịch lãm tăng kinh nghiệm, đối với hắn thì đi Trung Châu cũng là một chuyện tốt.
Đại hắc cẩu nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
- Con chó chết bầm này rất không đáng tin!
Lý Hắc Thủy và Đồ Phi cũng đều rất tức giận.
- Dù sao thì rời khỏi được Bất Tử Sơn này cũng là vui rồi, đáng được ăn mừng!
Đại hắc cẩu càng nói càng nhỏ, sau đó dường như nó nhớ tới cái gì đó, kêu lên thảm thiết, nói:
- Hỏng bét rồi, hơn một nửa số lá Ngộ Đạo Trà đều ở chỗ hắn, hơn năm mươi lá a!
Diệp Phàm giao Đả Thần Tiên cho Bàng Bác, dùng nó để ngắt lấy lá Ngộ Đạo Trà, hiện giờ vẫn còn đang nằm trong tay Bàng Bác.
Đại hắc cẩu kêu thảm thiết, vô cùng ảo não, Diệp Phàm lại thở phào một cái, Bàng Bác một thân một mình tại Trung Châu, có những thần vật này thì cũng được bảo đảm hơn một chút.
- Mau chia lá Ngộ Đạo Trà, nhanh phân ra đi!
Đại hắc cẩu kêu la.
Trên hạt giống Kỳ Lân của Diệp Phàm có dính hơn năm mươi chiếc lá, lập tức được chia ra cho mỗi người, đại hắc cẩu, Đồ Phi, Lý Hắc Thủy mỗi người đều được mười mấy lá.
- Lần này là đến lượt ai?
Đại hắc cẩu hỏi.
- Có đánh chết ta cũng không tin tưởng vào ngươi!
Lý Hắc Thủy và Đồ Phi cùng lắc đầu.
- Không tin ta à, không tin thì cứ ở lại Bất Tử Sơn này đi nhé!
Đại hắc cẩu bĩu môi.
cuối cùng, Đồ Phi cố lấy dũng khí, đứng dậy, nói:
- Con chó chết kia, ngươi mà truyền ta tới Trung Châu thì khi ta về được, nhất định sẽ giết ngươi.
- Yên tâm đi, vừa rồi chỉ là sai sót nhỏ mà thôi, lần này ta đảm bảo không có vấn đề gì cả đâu.
Đại hắc cẩu nói với vẻ rất thành khẩn.
Đồ Phi hít một hơi, bước chân lên trên đạo văn, không dám nhúc nhích chút nào.
Hắc Hoàng tính toán một chút, sau đó kích hoạt đạo văn, lẩm bẩm nói:
- Lần này chắc sẽ không lệch quá nhiều như vậy đâu!
Xoát!
Ánh sáng lóe lên một cái, thân ảnh của Đồ Phi biến mất, tại chỗ hắn vừa đứng hiện ra một loạt các văn tự kỳ dị, vô cùng huyền bí.
Đại hắc cẩu trợn mắt há mồm, lắp bắp không nói ra lời.
Vừa thấy vẻ mặt của nó như vậy, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đều biết là hỏng rồi, con chó chết bầm này lại phạm sai lầm lớn lần nữa rồi, hai người lập tức lao đến, đè nó xuống đất, nói:
- Ngươi truyền Đồ Phi tới đâu rồi?
- Khụ, buông tay ra, lần này cũng không phải là xa đâu, chỉ truyền hắn về phía bắc mà thôi.
Đại hắc cẩu nói.
- Bắc Vực?
- Khụ, là... Bắc Nguyên!
- Ta giết ngươi!
Lý Hắc Thủy đè chặt nó, không buông tay.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina