Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Chiếc giày màu đen đá vào ống súng TRG-42. Ngôi sao Phần Lan “phanh” một tiếng khai hỏa, đương nhiên là bắn lên trời. Tình huống này có nằm mơ Demon cũng không nghĩ tới. Hắn sửng sốt. Một bên giày chiến còn lại của Diệp Sảng tiếp nối công kích. Mũi giày đá vào cánh mũi Demon. Mắt Demon mờ đi, trên đầu bay lên một con số thương tổn.
“-70”.
Phải biết rằng hiện tại lực lượng của Diệp Sảng đã vượt qua 200 điểm, cận chiến không hề yếu. Demon lảo đảo lui vài bước. Diệp Sảng nghển cổ một cái xông lên, lộn một vòng trên tấm thép.
Song phương chẳng những thực hiện động tác vô cùng nhanh mà còn không hề nói một lời nào, tựa như gặp là giết không cần nhiều lời.
Diệp Sảng vừa lộn vòng, TRG-42 lại lần nữa ngóc đầu. Nhưng ngay lúc Demon đang chuẩn bị nổ súng thì một bóng đen đột nhiên đập vào mặt. Tầm nhìn của Demon bị cản trở, lập tức vung tay dùng báng súng đập bay bóng đen. A Ngốc oẳng một tiếng bị đập bay khỏi tấm thép, rơi vào trong nước.
Nhưng A Ngốc vừa bị đập bay thì M4 của Diệp Sảng đã bắn tới. “Uỳnh” một tiếng, kĩ năng Bình Nguyên Du Kích Thủ lần này không thành công hoàn hảo. Trong lúc vội vã Demon vẫn còn tiến hành đợt phản ứng lần thứ ba. Tựa như hắn biết kĩ năng ném súng này của Diệp Sảng có thể rất lợi nên cũng nhanh chóng ném ngôi sao Phần Lan tới. Hai khẩu súng phi giữa không trung, bùm một cái đập vào nhau. Bởi cả hai đều chó cùng rứt giậu nên lực ném quá lớn. Hai khẩu súng lập tức bắn ngược trở lại, bay ra khỏi phạm vi của tấm thép, rơi xuống biển. Trong nháy mắt, Demon lập tức hiểu vì sao Diệp Sảng không chết. Vào lúc CH-54 bốc khói Diệp Sảng lập tức nhảy xuống biển. Nhưng lúc đang ở giữa không trung Diệp Sảng nhanh chóng phóng từ lực trảo bám vào đáy tấm thép của Demon, cuối cùng trèo lên. Hiện tại Diệp Sảng lôi Thunder ra, Demon tuyệt đối không kịp trở tay.
Demon theo bản năng đưa tay về phía đùi, hoa một cái súng lục đã trên tay. Đương nhiên, hành động của Diệp Sảng tuyệt đối sẽ không chậm hơn. Khẩu Python vừa mới nằm trong tay Demon, M1 của Diệp Sảng đã tới, mang theo một tia sáng lạnh đâm thẳng vào mặt Demon. Demon cũng cúi đầu né tránh theo bản năng. Ai ngờ chủy thủ chỉ là ngụy trang. Chân Diệp Sảng hung hăng đạp một cái lên cổ Demon.
Hồng thương trị số: “-70”.
Hai mắt Demon lại mờ đi. Hắn bị một cước này thức tỉnh. Nếu cú đá này của Diệp Sảng là kĩ năng thì không có gì đáng nói, nhưng nếu đây là kĩ năng thực chiến thì… hắn không dám nghĩ tiếp…
Demon bỗng nhiên mở miệng nói: “Đây là nhu đạo!”
Diệp Sảng cũng ngẩn ngơ. Nhãn lực của Demon thực sự là lợi hại.
Demon xoẹt một cái rút ra một thanh chủy thủ, lắc lắc, lạnh lùng nói: “Tới đi!”
Quả nhiên Diệp Sảng chuyển chủy thủ sang tay trái, chắp hai tay thành tư thế mời chiến đấu.
Diệp Sảng bỗng nói: “Demon, chúng ta không thù không oán. Tôi rất kính trọng anh. Anh là cao thủ. Tôi chỉ muốn lấy lại bảo rương của U Linh chúng tôi. Anh đừng cản đường. Nếu anh rời đi, tôi sẽ vô cùng cảm kích. Tôi đang rất thiếu tiền!”
Ngay vào lúc nguy cấp nhất hắn lại bất ngờ nói lời chân thật với Demon. Nhưng Demon lại không hề xem thường hắn, càng không hề run sợ. Trong ánh mắt của hắn ẩn hiện một tia bi ai.
“Đều bị đồng tiền phá đổ!” – Demon như thở dài một cái, sau đó đột nhiên quát một tiếng – “Ta nhận tiền làm việc, muốn lấy lại rương phải bước qua xác ta!”
Nói xong hắn thả người đánh tới, tư thế như mãnh hổ xuống núi, khí thế mười phần. Xu thế này không hề có một điểm nào dư thừa, tốc độ đạt tối đa, lực lượng cũng tối đa. Diệp Sảng không dám đón đỡ. Hắn không nắm rõ thuộc tính lực lượng của Demon nên đỡ chiêu này sẽ quá mạo hiểm, vì thế hắn nhảy sang bên cạnh.
Lực lượng của kích này của Demon thực sự rất lớn, tuy nhiên chưa đến cực hạn, nhưng tốc độ cùng lực lượng lại được kết hợp vô cùng hoàn hảo. Khi kết hợp hai yếu tố này với nhau, không phải cứ càng lớn càng tốt mà phải có tính cân bằng. Giống như việc nấu nướng vậy. Lửa quá lớn, cơm cháy khê; lửa quá nhỏ, cơm không đủ chín. Khống chế lửa như thế nào mới tốt là một kĩ thuật không đơn giản. Kĩ năng chiến đấu cũng vậy. Lực lượng càng lớn càng cần tốc độ nhanh. Bởi vậy Diệp Sảng không dám ngăn cản cú đâm này. Từ cách ra tay của Demon, hắn biết chiêu thức của người này tuy đơn giản, trực tiếp nhưng một khi ra tay là đoạt mạng người ta.
Demon không kịp thu thế, theo đà lao về phía trước cắt đứt một bên dây treo. Tấm thép lập tức nghiêng sang một góc. Diệp Sảng cùng Demon rơi xuống biển. Nhưng rơi chưa được 10 mét hai người lại lơ lửng giữa không trung. Hai đại siêu cấp cao thủ phản ứng quá nhanh, lập tức phóng từ lực trảo bám vào tấm thép.
Tình huống hung hiểm này đến Súng Cơ thấy cũng phải trợn mắt há mồm. Hắn tự tin với thực lực của mình, hắn có thể so đấu với bất kỳ một trong hai người, nhưng hắn tự biết hắn tuyệt đối không có tốc độ phản ứng thần tốc như hai tên trời đánh kia.
Bumble Bee treo một tấm thép nghiêng lệch. Tấm thép lủng lẳng treo hai thương thủ đang đưa tới đưa lui trên không trung. Chủy thủ hay súng ống lúc này cũng vô dụng.
“Không tốt! Bumble Bee quay về điểm xuất phát rồi!” – Tinh Tinh lo lắng.
Quả nhiên, phi công Đức giảo hoạt điều khiển Bumble Bee bay về phía Reclaim, đồng thời không ngừng giảm độ cao xuống. Dụng ý rất rõ ràng, một khi Diệp Sảng rơi xuống Reclaim liền xong đời, chắc chắn sẽ bị người ta hấp tới chết.
Lần này Diệp Sảng cũng quá liều mạng. Hắn dùng sức vặn vẹo thân mình, tăng thêm cường độ đung đưa của dây trảo. Sau khi lắc qua lắc lại mấy cái hắn liền có thể lướt tới trước mặt Demon, chủy thủ đè lên cổ họng Demon.
Quỹ tích lay động của của hai người rất không khéo. Hai sợ dây không ở thế chữ “bát” mà thành chữ V, chỉ là lực động của hai sợi dây khiến hai người tạm thời đan xen. Ở tình huống so chiêu khó level max này, Demon hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Sảng. Diệp Sảng đã chao qua chao lại hai vòng, sắp tới điểm hai người chạm nhau. Khẩu súng luôn giắt trên đùi Demon không thể lấy ra được.
Ở lần chao qua cuối cùng, Diệp Sảng lướt tới, Demon cũng lướt qua. Ở khắc cuối cùng, khẩu súng trên đùi của Demon bất ngờ nhắm chuẩn Diệp Sảng. Mặc dù đang lắc lư trên không nhưng trong khoảng cách chưa đến 20 mét, khả năng nhất thương bạo đầu của Demon giảm mất gần 90%.
Tầm mắt tất cả mọi người hoàn toàn dồn lên trời. Trong vòng một tia chớp, mỗi người đều thấy rõ biểu tình dứt khoát quyết tuyệt của hai tên sát thủ này. Trong ánh mắt của cả hai đều không có bất cứ một chút do dự muốn lùi bước nào mà chỉ tràn đầy sự kiên định muốn đưa đối phương vào chỗ chết. Một giây trước khi Demon bóp cò, dây trảo của Diệp Sảng bỗng lướt lên. Diệp Sảng đột nhiên nhẹ buông tay. Súng của Demon bùm bùm khai hỏa, tiếng súng rất nhỏ khiến không ai quá chú ý tới. Tất cả mọi người đều đặt sự quan tâm của mình vào Diệp Sảng. Tim mỗi người đều như ngừng đập, ngay cả tia chớp trên trời cũng như đọng lại.
Sau khi Diệp Sảng buông tay, thân người thẳng như gối ôm xoay vòng 720 độ trên không trung. Động tác này đòi hỏi kỹ thuật vô cùng cao, thuộc hạng SSS. Động tác này khiến cho tất cả đạn của Demon bắn hụt vào không khí. Demon không thể tin nổi đến nước này rồi mà Diệp Sảng còn có thể thực hiện hành động này. Hơn nữa, trước giờ hắn chỉ thấy động tác này trên TV, chỉ có quán quân trong thế vận hội Olympic mới làm được.
Trên thực tế, Demon lao thẳng về phía trước, trong khi đó Diệp Sảng lại quay vòng dựng người trong không trung khoảng 1 giây. Trong vòng 1 giây đó, Demon đã tới phía dưới hắn. Lúc này Diệp Sảng mới hạ xuống, thực hiện một lần tuyệt sát tối kinh diễm trước nay chưa từng thấy.
Hai tay Diệp Sảng nắm lấy chủy thủ, chuẩn xác đưa tới sau gáy Demon. Chủy thủ vừa vặn cứa rách một mảng máu thịt.
Lục thương trị số: “-720”.
Ở dưới tàu, người của cả hai phe đều ô a hô lên, không ai thấy rõ là thương tổn của người nào.
“Tùm!”
“Tùm!”
Hai người đều rơi vào nước biển. Thực ra lúc này thắng bại đã phân.
Demon không chết. Hắn còn tất cả 743HP, không tính là nhiều. Hiện tại với 23HP còn lại hắn không khác gì đã chết. Lại một lần nữa hắn thua dưới tay Diệp Sảng. 23HP cuối cùng không đủ để hắn duy trì tỉnh táo. Trong hoảng hốt, hắn nhìn thấy một bóng đen bơi tới. Tư thế bơi của cái bóng đen có điểm giống như một con chó. Thực ra, đó đúng là một con chó – A Ngốc.
A Ngốc phóng về phía Demon như chó đói. Móng vuốt của nó cào vào yết hầu Demon. Hồng thương trị số -31 bay lên. 23HP cuối cùng cư nhiên bị A Ngốc cắt nốt. Tầm nhìn của Demon lập tức biến thành màu trắng, thi thể trôi nổi trên mặt biển.
Lúc đầu, A Ngốc vì bảo vệ Diệp Sảng mà bất hạnh chết thảm trước họng súng 98K của Demon. Nhưng lúc này, A Ngốc lại trực tiếp tung một trảo kết liễu Demon. Xem ra Đệ Nhị Thế Giới cũng là một thế giới lắm chuyện bất ngờ, tự trong sâu thẳm cũng có những chuyện vô tình mà tựa như được an bài. Mọi chuyện như từng con sóng nối tiếp nhau, một con lại một con ập tới.
Demon chết, người của Vincent lập tức hò hét vang dội, lòng người được cổ vũ, sĩ khí đại chấn. Mãnh nhân lợi hại nhất đã bị Diệp Sảng tiêu diệt, còn phải sợ con hàng hạng 3 Kính Vạn Hoa sao?
“Giết!!!” – Súng Cơ rút khảm đao, đã đứng ở thuyền da tự bao giờ.
Mấy viên pháo cuối cùng của Vincent phá nát hệ thống động cơ của Reclaim, Reclaim không thể chạy được nữa. Khoảng cách tới Reclaim của Diệp Sảng ngắn nhất, hắn đu hai ba cái liền tới. Game thủ không cần phải sợ đá ngầm, không cần phải thận trọng dè dặt di chuyển như tàu thuyền.
Có từ lực trảo Yến Vân cho, chỉ cần là nơi có kim loại, Diệp Sảng võ nghệ cao cường sẽ trở thành bất bại.
Boong tàu Reclaim gần như bị san thành bình địa. Cửa phòng điều khiển bị nổ tanh bành. Diệp Sảng lấy Thunder ra xông lên. Bên mép tàu, Kính Vạn Hoa mặc một thân áo giáp oai hùng đã cầm trường kiếm chặn đường Diệp Sảng. Diệp Sảng căn bản là nghe không hiểu tiếng Đức của hắn, dứt khoát bắn một phát. Loại đạn mà Thunder dùng không phải dạng vừa. Kính Vạn Hoa bị bắn một phát, mất liền 833HP, tiếp đó trượt lùi về phía sau một đoạn dài. Sau đó chính là một trận chém dưa thái rau diễn ra. Lưỡi kiếm lấp lánh, tiếng chém xé gió viu viu gợi hình gợi cảm.
Trình độ của Kính Vạn Hoa chỉ đủ để giúp Diệp Sảng vận động làm nóng người. Diệp Sảng không thèm bắn súng, chỉ khoanh hai tay trước ngực nghiêng trái nghiêng phải tránh né, bộ dạng kiểu không tốn sức cười nói: “Lực lượng có, đáng tiếc thiếu chút tốc độ.”
Kính Vạn Hoa vừa nghe, kiếm lại tới như mưa rền gió dữ. Diệp Sảng vẫn lững thững né tránh bên mép tàu: “Tốc độ cũng có, đáng tiếc lại kém độ chuẩn.”
Kính Vạn Hoa muốn phun máu. Mày dám dạy tao à? Hắn tiếp tục sử dụng kĩ năng xông lên công kích. Giữa mảnh kiếm quang màu trắng xuất hiện một ảo ảnh lão hổ. Nhưng Diệp Sảng đã lủi ra thật xa, cười nói: “Độ chuẩn cùng kỹ năng cũng ổn, đáng tiếc ta đây không phải thằng ngu. Ta không thể trêu được thì ta chạy.”
Kính Vạn Hoa cảm thấy u mê. Cứ đánh tiếp như vậy đừng nói là không chém được Diệp Sảng, chạm được vạt áo của Diệp Sảng đã là quá giỏi. Hắn biết Diệp Sảng đang cố ý kéo dài thời gian. Nhưng hắn không còn cách nào khác để phản kháng. Súng Cơ đã dẫn người tới, sắp lên tàu.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Chế nào cho em xin mấy dòng súng do ông Jeff Cooper thiết kế với càng nhanh càng tốt nhé. Ngay bây giờ càng tốt.
“Tất cả lên boong tàu tiêu diệt Hà Kim Ngân!” – Kính Vạn Hoa dốc cạn sức lực kêu to. Từ bộ đàm của mỗi tên Đức đều phát ra tiếng gầm gừ điên dại của hắn.
Trong khoang đáy lại chấn động. Rất nhiều tên lại bắt đầu chuyển hướng ào lên boong tàu. Kính Vạn Hoa không thể không bội phục khả năng trấn định của Diệp Sảng. Tên này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cười được. Hắn không hiểu Diệp Sảng cười cái gì, không những thế còn cười đến là quỷ dị ghê người. Đến khi hắn phản ứng được đã không còn kịp nữa. Hắn chạy ra ngăn cản Diệp Sảng từ phòng điều khiển nên trong đó chỉ còn lại một nhóm kỹ thuật sư. A Ngốc nhân cơ hội chui vào từ lỗ hổng bị nổ tung khi nãy.
Một con chó hoang bỗng nhiên chạy vào phòng dù không đến mức lập tức cắn chết được đám kỹ thuật sư, nhưng A Ngốc lại chạy tới chạy lui trong phòng như một quả bóng đá, trái cắn một phát, phải cào một cái khiến cho đám kỹ thuật sư luống cuống chân tay. Do Reclaim vẫn còn đang mắc ở khúc cua nguy hiểm nhất nên chỉ cần hơi không cẩn thận một chút sẽ đâm phải đá ngầm ngay.
Trận pháo công của Vincent khi nãy giỏi lắm cũng chỉ khiến thân tàu chòng chành [!?]. Đám kỹ thuật sư chỉ cần tập trung tinh thần là ổn. Nhưng bây giờ A Ngốc lại trực tiếp đả thương người, đây chính là một đòn trí mạng với bọn chúng.
Bởi thế mới nói, đôi khi không phải cứ có lực công kích cao mới có thể tung kích trí mạng. Chỉ cần một cây kim nhỏ đâm đúng nhược điểm trí mạng của đối phương cũng đủ để khiến đối phương ngoan ngoãn lên thớt nằm.
A Ngốc lăng xăng cắn loạn trong phòng. Hiện tại nó đang dừng ở level 28 nên lực công kích còn hơi thấp, tung một trảo cũng chỉ tạo được thương tổn khoảng 100 điểm. Đối với mục tiêu có phòng ngự ổn thì thương tổn không đáng kể. Tuy nhiên, A Ngốc có kích thước nhỏ, tốc độ luồn lách lại nhanh. Phải biết rằng tốc độ tung vuốt của chó còn nhanh hơn tốc độ tung đấm của đấu sĩ.
Một tên kỹ thuật sư bị A Ngốc bổ một cái mất 10HP. Người bên cạnh lập tức vung chủy thủ xông lên định giết A Ngốc. A Ngốc tràn đầy sinh lực cắn một phát lên mông tài công. Tài công đau suýt khóc. Hồng thương trị số: “-76”.
Tình hình trong phòng điều khiển vô cùng hỗn loạn. Không tới 5 giây đồng hồ, cổ tay tài công lại bị cào hai nhát. Tài công đã bắt đầu lảo đảo. Công kích của con pet này không cao nhưng nếu cứ tiếp tục bị cào cắn liên tục thế này thì sớm muộn gì cũng bị nó bổ chết. Vì thế, hắn đưa tay trái thủ thế, tay phải đưa lên đai lưng mò thuốc. Ai ngờ lúc thuốc vừa xuất hiện trên tay thì A Ngốc đã không biết từ phương nào xẹt đến bất ngờ, nháy mắt tung ra 3 trảo liên tiếp. Cổ tay tài công máu chảy như rót. Lọ thuốc lập tức rơi xuống đất. Cứ giằng co như vậy 3 phút đồng hồ, cuối cùng tài công cũng không trụ được nữa. Những người khác cũng bị A Ngốc cào cho vết thương chồng chất vết thương. Trong phòng điều khiển đã đổ nát tan tành. Tàu Reclaim lệch khỏi tuyến đường an toàn, chậm rãi chạy vào hướng bãi đá ngầm.
“Rầm rầm”.
Tiếng máy móc bị phá vang lên, đoán chừng là đáy tàu đã đâm vào đá ngầm. Reclaim rung lắc dữ dội. Số cựu binh trong đám tàu viên vừa chạy lên boong liền biết đã xảy ra chuyện gì. Nhất định là hệ thống động lực cùng hệ thống thoát nước đã bị phá. Nước nhanh chóng tràn vào, thân tàu lập tức nghiêng sang một bên.
Phải nói cú đâm này của Reclaim vô cùng có “cá tính”. Đầu tàu đâm vào mũi đá nhọn, lập tức bị cố định ở một chỗ. Sau đó, đuôi tàu chậm rãi chìm vào trong biển. Trọng tâm bị mất, đầu tàu chìm xuống chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cả đoàn tàu viên hô to gọi nhỏ, trước sau tới tấp thả thuyền da, ném phao cứu trợ, thi nhau nhảy tàu. Thực ra hành động này chỉ là tự sát. Bởi, lúc này Vincent tựa như một chiếc tàu sân bay, thả ra 20 chiếc thuyền da. Ngoại trừ đám Súng Cơ, những người khác toàn là thương thủ. Mặc dù đống súng ống to nhỏ kia không phải vũ khí tốt nhưng tổng cộng cũng có hơn 10 đầu thuyền nhỏ, mỗi chiếc lại có 10 người, xếp thành một hàng tiến tới như một bức thành lũy. Những sĩ tử của Alice bắt đầu điên cuồng chém giết trong tiếng kêu gào.
“Giết! Giết sạch! Giết hết!” – Alice phẫn nộ gào thét, không hề chú ý hình tượng mĩ nữ. Cô nổi giận như vậy cũng là có lý do. Để đền bù chiếc CH-54 kia cô phải bồi thường người ta 10 vạn tín dụng trở lên.
Nhiều thương thủ cùng nhau khai hỏa, phối hợp với MG-42 trên Vincent khiến đám game thủ Mỹ hoàn toàn hóa thân thành một màn lưới đánh cá khổng lồ. Xác chết trôi nổi khắp nơi trên mặt biển. Trang bị, thuốc dược bị lửa thiêu trụi. Kính Vạn Hoa nhìn thấy tình hình khủng bố này liền sợ hãi ngây người. Hắn không ngờ hạm đội Phi Ngư lợi hại thế kia lại cứ thế hôi phi yên diệt trong nháy mắt. Hắn không thể tin nổi, cũng không muốn tin. Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt mỉm cười của Diệp Sảng ở trước mắt. Thân hình của Diệp Sảng tương đối cao, trong tầm mắt của Kính Vạn Hoa lúc này lại là một gã khổng lồ.
Hắn cắn răng nói: “Dù tao có chết ở đây thì chúng mày cũng đừng mong có thể lấy lại rương. Tao muốn đem nó đồng táng!”
Diệp Sảng nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng nhìn biểu tình không cam lòng của hắn Diệp Sảng cũng đoán được bảy, tám phần. Vì thế, Diệp Sảng cười chỉ chỉ phía dưới: “Look!”
Kính Vạn Hoa cúi đầu nhìn, tâm lạnh ngắt. Trong lúc đó, A Ngốc đang bơi trên biển, miệng cắn một sợi dây thừng. Một đầu sợi dây đó buộc lên bảo rương. Bảo rương đang lững lờ trôi trên mặt nước. Rất đơn giản, chỉ cần người nào tinh ý một chút liền hiểu tại sao. Mũi chó rất thính! Người bình thường muốn tìm được rương ở trên con tàu lớn thế này là rất khó. Nhưng chó thì khác, chúng có thể dễ dàng đánh hơi thấy. A Ngốc lại lần nữa cùng Diệp Sảng lập được kỳ công. Có thể nói, trong trận đại chiến này A Ngốc chính là một cá nhân ưu tú.
“Con chó chết tiệt này!” – Kính Vạn Hoa gầm lên, giơ kiếm định nhảy tàu.
Diệp Sảng cười nói: “Đừng lãng phí sức lực, chuẩn bị hậu sự đi!”
Lúc này A Ngốc vẫn còn sảng khoái bơi lội. Một cái thuyền nhỏ bơi tới. Hai bàn tay to nhận lấy dây thừng, đồng thới kéo bảo rương lên. Chính là Súng Cơ.
Súng Cơ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Kính Vạn Hoa: “Trong game không có tự kết liễu. Hôm nay tao sẽ giúp mày thực hiện!”
Kính Vạn Hoa hoảng sợ, tay cầm kiếm run lên: “Tao sẽ không thua như vậy! Tao sẽ lại đến nữa! Một ngày nào đó tao sẽ quay lại…”
Hắn không cam lòng, nhanh chóng chôn vùi tiếng nói của mình cùng tiếng súng pháo la hét xuống đáy biển…
Trận đại chiến này, từ lúc bắt đầu đến lúc thu dọn tàn cuộc chiến trường, kéo dài ròng rã hai tiếng đồng hồ. Giờ phút này toàn bộ đèn đuốc trên tàu Vincent được bật lên, chiến kỳ tung bay, tiếng hoan hô vang dội trời đất, thấu tận mây xanh. Con thuyền da cuối cùng được kéo về. Một đám binh sĩ Mỹ chủ động nâng Diệp Sảng lên, tung lên trời, rồi lại nâng, lại tung, nâng nâng tung tung…
Diệp Sảng đón nhận đãi ngộ cao cấp nhất. Tất cả chiến sĩ đều đập vai hắn. Tất cả thương thủ đều bắn súng lên trời vì hắn. Tất cả nguyên tố sư đều vì hắn mà phóng “pháo hoa” lên trời. Tất cả kỹ thuật sư cư nhiên còn thực hiện quân lễ với hắn. Đám Súng Cơ ai cũng mặt mày sáng lạn…
Tiếng cười, tiếng đùa giỡn, tiếng âm nhạc, rượu rum, mỹ thực, mỹ nữ… tất cả đều kích thích mọi người đan vào thành một đám. Nhìn bữa tiệc mừng náo nhiệt thế này, khóe mắt Tinh Tinh có chút ướt át, chớp mắt một cái lóe tinh quang. Hành trình ra khơi lần này quả thực mạo hiểm, quả thực kích thích. Nhưng hơn tất cả là có Diệp Sảng ở bên. Vào lúc chán nản nhất, Diệp Sảng chính là người tâm sự tri kỷ nhất. Lúc rối rắm nhất, Diệp Sảng chính là người thầy tốt bạn hiền. Lúc nguy cấp nhất, Diệp Sảng chính là anh hùng. Hắn không phải là loại vương bát đản đáng ghét, anh hùng rơm thùng rỗng kêu to mà mang phong thái phóng túng nắm nhật nguyệt trong tay, là sấm sét giữa trời quang, là mây trời giữa cuộc đời bấp bênh, là ba đào mãnh liệt ngăn cơn sóng dữ… Khoảng thời gian vấn vít một chỗ cùng Diệp Sảng ở trong game đã trở thành một kỷ niệm tuyệt đẹp trong suốt cuộc đời Tinh Tinh.
Chiến đấu với Reclaim khiến Vincent tổn thất không hề nhỏ. Ngoại trừ chiếc CH-54 bị vỡ nát thì hơn 50 viên pháo đã bắn hết và 78 (?) chiến sĩ hi sinh. Tuy nhiên một đám thương thủ Mỹ dưới sự chỉ đạo của Súng Cơ đã tìm được kha khá thi thể cùng một ít đồ hồi báo. Vốn trang bị của Vincent còn kém, số trang bị do đám người Đức đánh rơi lại hầu như toàn là đồ tinh anh khiến mọi người hòa tan nỗi buồn huynh đệ hi sinh.
Súng Cơ biết rõ nếu không có Alice thì hắn không thể cướp lại bảo rương. Do vậy, Súng Cơ phá lệ tặng thêm cho Deadstomach hai rương sắt, trong đó có ít nhất là 50 kiện trang bị tinh anh. Số trang bị đó đã đủ để bù lại tổn thất cho Vincent.
Deadstomach hiển nhiên lại kích động thêm lần nữa. Hắn chơi Đệ Nhị Thế Giới đã lâu như vậy nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua nhiều trang bị như vậy. Nhất thời hắn lại tăng thêm hảo cảm với Súng Cơ: “Nếu tương lai các người lại cần chúng ta hỗ trợ thì chúng ta nhất định sẽ gọi là đến.”
Súng Cơ cười: “Chuyện hay còn ở phía trước, đừng vội cảm tạ!”
Lúc này bảo rương đã được đặt ở ngay giữa boong tàu. Ta Là Tiểu Tam mang theo máy quét cẩn thận đi tới. Toàn bộ mọi người đều an tĩnh lại. Hiện tại là thời điểm quan trọng nhất.
Máy quét phát ra xạ tuyến đỏ, quét tới nắp rương thì “ti ti ti” rung động. Khoảng 5 phút sau, Ta Là Tiểu Tam lau mồ hôi rồi uống thuốc, chứng tỏ thứ bên trong chiếc bảo rương này vô cùng trân quý. Giám định tốn nhiều sức nhiều của như vậy chắc chắn không thể là thứ kém cỏi.
Hồi lâu sau, từ nắp rương vang lên một tiếng “bamm” nhỏ. Hẳn là đã giám định xong. Tất cả mọi người đều nín thở.
Ta Là Tiểu Tam chậm rãi mở nắp rương. Một mảnh quang mang huy hoàng kích thích thẳng tới thần kinh thị giác của mỗi người. Chưa cần thấy mặt mũi thứ bên trong ra sao, chỉ cần nhìn thấy vòng quang mang hỗn hợp các màu đỏ, vàng, lam, trắng, lục, tím đã biết trong rương có rất nhiều trang bị, loại nào cũng có. Đao thương côn bổng, nhẫn, dây chuyền, găng tay, giày, hộp súng, pháp trượng… ở giữa còn có một đống bảo thạch.
Đám quân Vincent nhìn đến thất sắc. Chỉ liếc qua đống bảo thạch cũng biết rương đồ này không phải dạng trân quý bình thường. Bởi vì, đây không phải là bảo thạch bình thường mà là bảo thạch linh hồn. Nhìn những thứ có tiền cũng không mua được này cư nhiên lại xuất hiện hết ở trong này, bọn họ liền có thể mường tượng ra đám Diệp Sảng đã phải trải qua bao nhiêu gian truân trên đảo Thiên Long mới có thể lấy được chiếc rương này. Ai, đây chính là thời khắc bội thu nha.
Súng Cơ chậm rãi tiến lên, nhìn rương một cái, trên mặt liền nhếch lên một miệng cười mỉm. Đây chính là hóa thân của mồ hôi và nước, của máu của thịt, thậm chí cả tính mạng mới đổi được…
“Đương nhiên các người cũng có phần!” – Súng Cơ nhìn Alice cười nói.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Đã sửa tên game nhé!
Súng Cơ lấy ra năm kiện trang bị từ trong rương rồi giao dịch với Deadstomach. Dead nhất thời cảm thấy u mê. Dù chưa được giám định nhưng cũng biết ba trong năm kiện đó là trang bị cấp thần thánh, hai kiện còn lại chính là đồ cấp truyền thuyết! Súng Cơ tùy tiện tặng cho người ta hai kiện truyền thuyết khiến Deadstomach cảm thấy trời u đất ám, toàn thân phát run. Hắn bị kinh hỉ đè chết mất rồi! Đối với hắn mà nói, trang bị cấp truyền thuyết quả thực là sự tồn tại ở một thế giới khác. Thế nhưng lúc này trong tay hắn lại có những hai kiện!
Alice mò đến xem, vừa nhìn cũng lập tức tê hết cả người: “Oh god! Các người thật sự quá cường hãn!”
Diệp Sảng thầm buồn cười. Hai kiện cấp truyền thuyết đã khiến các người vui như thế rồi. Không biết trong cái rương này còn có bao nhiêu mặt hàng giá trị hơn kia. Súng Cơ cũng thật khôn lanh, đem đồ đi tặng người ta trước khi giám định khiến người ta không thể nói mình tham lam, đi tặng ân nhân mấy món đồ thừa. Dù sao đám người Mỹ này trước giờ chưa từng thấy qua trang bị cấp truyền thuyết, không biết phân biệt trang bị.
Deadstomach kích động, lập tức hỏi: “Nếu tàu trưởng Súng Cơ cần cái gì thì cứ nói!”
Súng Cơ cười nói: “Đưa chúng ta về thẳng vùng biển Hoa Đông chắc không thành vấn đề gì chứ? Đến lúc đó sẽ có người tới đón chúng ta, các người không cần cập bến!”
Nói xong hắn lại đút thêm năm kiện thần thánh cho Alice: “Không có quà gặp mặt nên lấy mấy thứ này làm vật kỷ niệm cho tình hữu nghị giữa chúng ta!”
Alice lại muốn ngất lần nữa. Hạnh phúc tới quá bất ngờ. Đừng nói là bù lại tổn thất cho Vincent, nếu bán mấy món trang bị này để lấy tiền tái tạo lại một chiếc Vincent vẫn còn dư dả. Trang bị truyền thuyết là vô giá, nếu bán đi quả thực là được giá trên trời của trên trời.
Quân hạm tiếp tục hành trình trên biển. Cuộc cuồng hoan cũng vẫn tiếp diễn. Sau khi chúc mừng một hồi, đoàn Diệp Sảng đi vào trong một căn phòng tàu viên. Chín người ngồi thành một vòng, ai cũng mang biểu tình hết sức kích động.
Diệp Sảng cười ha ha: “Chuyện ta thích nhất vẫn là chia của a!”
Tinh Tinh phun phì phì: “Xem xem, không có tí tiền đồ nào!”
Súng Cơ cũng cười nói: “Vẫn theo quy củ cũ. Nguyên tắc là đem chia đều cho mọi người, số lẻ còn lại mang bán để giữ làm kinh phí hoạt động cùng nghiên cứu. Mọi người dựa theo nhu cầu của mình tự chọn đi.”
Diệp Sảng vừa nghe liền cao hứng. TNND, nơi này chỉ có mình ca đây là thương thủ, thứ nào của thương thủ nhất định sẽ rơi vào tay ca. Khửa khửa…
Thực sự bảo rương này vô cùng đáng sợ. Trừ 10 kiện đã đem cho, trong rương có 60 kiện trang bị lớn bé cộng thêm vô số bảo thạch. Thứ kém nhất cũng là cấp thần thánh.
Cờ Lê cùng Con Thỏ chia nhau đống bảo thạch năng lượng. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương mỗi người lấy một kiện áo giáp thần thánh, vòng tay, dây chuyền cùng một ống mũi tên cấp truyền thuyết. Lần này Tinh Tinh cô nương siêu cấp phát tài, mặt mày rạng rỡ.
Diệp Sảng vốn đang ngất ngây sung sướng rằng mình may mắn nhưng chẳng bao lâu sau liền buồn bực. Súng Cơ, Hải Dương Cầm Sư, Giáo Chủ, ba người ba kiện trang bị cấp anh hùng! Diệp Sảng nằm mơ cũng không ngờ Thiên Long bảo điện sẽ cho ra hàng anh hùng. Khảm đao cấp anh hùng, không phải Súng Cơ lấy thì còn ai nữa? Ai ai, cơ bản hiện tại hắn là vô địch a.
Giáo Chủ lấy một đôi giày cấp anh hùng. Sau khi được Tiểu Tam giám định, xem thuộc tính xong Diệp Sảng liền có dục vọng muốn đâm đầu vào tường.
Thiên Long chiến ngoa (cấp anh hùng)
Yêu cầu cấp bậc: 35.
Yêu cầu chức nghiệp: trọng giáp chiến sĩ nhị giai.
Thuộc tính: lực lượng +100, nhanh nhẹn +100, tinh thần +100.
Kỹ năng: Long Chiến Tinh Dã.
Đôi giày biến thái đến mức làm người ta lệ rơi đầy mặt. Nếu quy đổi sang điểm thuộc tính tặng khi thăng cấp thì chính là bằng 60 điểm, tương đương tăng 20 cấp. Trang bị tinh anh tạp nham kia sao có thể so cùng.
Tâm tình Giáo Chủ rất tốt: “Em gái, lên bờ rồi anh mời em uống rượu. Ha ha!”
Tinh Tinh rất biết hưởng thụ: “Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Diệp Sảng ở bên cạnh đỏ hết cả mắt, tưởng hộc máu được luôn: “Vận khí ứt chó a vận ứt chó!”
Hải Dương Cầm Sư lấy một sợi dây chuyền anh hùng. Sau đó ba người bọn họ không muốn thứ gì khác.
Súng Cơ vui vẻ nói: “Tiểu Hà, đừng cảm thấy mình thiệt thòi. Cậu mới là thằng kiếm lời nhiều nhất. Dù sao lần này công lao của cậu cũng lớn nhất. Hơn nữa ở đây không có ai là thương thủ ngoài cậu.”
Súng Cơ vừa nói vừa lấy ra một đống trang bị, tổng cộng có 5 kiện, tất cả đều tỏa ra ánh sáng màu lam cùng màu tím. Hai mắt Diệp Sảng sáng lớn, lập tức lâng lâng lên tận 99 tầng mây, sau đó vờ nghiêm mặt nói: “Vì có thể lấy được mấy thứ này, trước hết tôi xin chân thành cảm tạ quốc gia, sau đó là cảm tạ đảng cùng nhân dân, còn có cha có mẹ, cả huynh đệ tỷ muội…”
Hai mắt Tinh Tinh híp lại. Tên tiểu này cư nhiên lại vớ bở được hai kiện thần thánh, hai kiện truyền thuyết, còn có một kiện hình như lóe lên ánh sáng sáo trang.
Ta Là Tiểu Tam cười cười: “Ta đã hồi sức không ít, hay là để chị đây giám định cho?”
Diệp Sảng ha ha cười: “Làm phiền Tam tỷ, làm phiền Tam tỷ!”
Kiện thứ nhất mới được giám định đã đủ chấn nhiếp người khác. Đó là một thanh chủy thủ cấp thần thánh! Phải biết rằng mặc dù cấp bậc của chủy thủ không bằng khảm đao của Súng Cơ nhưng giá trị của nó tuyệt đối không dưới vũ khí cấp anh hùng bình thường. Trên mỗi bên mặt lưỡi chủy thủ có ba khe rãnh, dưới ánh sáng chủy thủ hiện lên màu xám trắng nhưng không phản quang. Đây chính là thanh chủy thủ được nhân vật phản diện trong phim “Cận vệ Trung Nam Hải” sử dụng. Sau khi thứ này đâm vào cơ thể người, không khí sẽ được ép dẫn vào cơ thể thông qua những khe rãnh. Không khí vào trong mạch máu sẽ tích tụ và tạo thành những bọt khí khiến nghẽn mạch máu. Nếu đâm trúng vào bộ phận trọng yếu sẽ khiến đối phương tự động chết dần chết mòn mà không tốn sức chút nào (!? Chỗ này edit cứ điêu điêu). Đây là một mẫu sản phẩm chủy thủ nổi tiếng trong nước – Tam Lăng, tuyệt đối chém người rất ngọt khiến người nhìn người sợ.
Tam Lăng Thứ (cấp thần thánh)
Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ.
Yêu câu cấp bậc: 30.
Yêu cầu lực lượng: 100.
Lực công kích: 250.
Thuộc tính phụ: tăng 25% hiệu quả công kích, tạo hiệu quả kéo dài thời gian mất máu cho đối thủ, sau khi bị đâm sẽ xuất hiện hiệu quả xuất huyết 5HP mỗi giây, kéo dài liên tục trong 30 giây.
Kết hợp với thuộc tính toàn thân của Diệp Sảng thì đâm một cái có thể tạo công kích hơn 500 điểm. Đây chắc chắn là đại sát khí cận chiến. Đối thủ có một lô thuốc bên người cũng vô ích, chỉ cần bị đâm bừa hai nhát thì đa số sẽ không thể không chết.
Ta Là Tiểu Tam cười nói: “Người anh em, đồ tốt tới tay, lấy M1 làm phí giám định OK không?”
Diệp Sảng không nói hai lời đưa M1 cho tiểu Tam, nghĩ cô cũng đã mất sức quá nhiều, M1 dùng cũng đã lâu rồi. Tốt xấu gì giám định sư cũng cần có một hai món vũ khí phòng thân.
Kiện trang bị thứ hai là một bộ quân phục tác chiến cấp truyền thuyết, chính là quân phục đặc nhiệm SAS của Anh quốc. Trang phục màu đen, có cả mặt nạ phòng độc, rất thích hợp khi hoạt động ban đêm, dễ ẩn mình, khó bị phát hiện.
Quân phục tác chiến SAS (cấp truyền thuyết)
Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ.
Yêu cầu cấp bậc: 30.
Thuộc tính: HP +300; nhanh nhẹn +100; phòng ngự +100; kháng lực +50; thương tổn do lửa, nước, gió -20%.
So với quân phục tác chiến Kevlar cấp tinh anh lúc trước thì thuộc tính của bộ giáp này tăng gấp 3. Diệp Sảng không cần lo bị người ta đánh cho 2, 3 cái liền chết nữa. Hắn lập tức thay quân phục vào sau đó đưa kiện thứ 3 cho tiểu Tam.
Kiện trang bị thứ 3 vẫn là trang bị cấp truyền thuyết, hơn nữa còn là một đôi giày. Diệp Sảng lập tức xỏ vào chân thay cho đôi giày cũ.
Hối Ngoa (cấp truyền thuyết)
Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ.
Yêu cầu cấp bậc: 30.
Thuộc tính: nhanh nhẹn +50, phòng ngự +100.
Kỹ năng: Đạp tuyết vô ngân.
Diệp Sảng sung sướng. Đối giày này so với đôi của Giáo Chủ thì không kém là bao, hơn nữa mặt phòng ngự tăng rất hăng.
“Quá đáng! Mẹ nó, tuyệt cú mèo!” – Giảo Chú rất khó chịu. Dù sao giày không thể đem ra so với quần áo. Cứ cho là cấp bậc bằng với quần áo nhưng thuộc tính của giày dù có thế nào cũng không thể cao hơn quần áo. Nhưng phòng ngự của đôi giày này cư nhiên lại bằng với quân phục SAS. Thật con mẹ nó không có thiên lý. Đây rõ ràng là cực phẩm trong hàng trang bị truyền thuyết.
Kiện trang bị thứ 4 chính là một trong những thứ Diệp Sảng chờ mong nhất bởi đây chính là một hộp súng cấp thần thánh, bên trên còn có ấn ký tiếng Anh màu tím – Scout. Sau khi mở ra, thứ nằm bên trong là một khẩu súng ngắm đã được lắp ráp hoàn hảo. Ngoại hình của nó là loại tiêu chuẩn nhất: nòng súng dài nhỏ, báng súng lớn. Khẩu súng này nhìn qua thì cũng chưa tỏ rõ khí phách của súng ngắm, nhưng Ta Là Tiểu Tam rất nhanh đã giải thích rõ lai lịch của nó.
Súng bắn tỉa Steyr Scout (*) là sáng chế của chuyên gia súng ống đã xuất ngũ của thủy quân lục chiến Mỹ - Jeff Cooper vào năm 1983. Súng này có đặc điểm là dễ mang, thao tác dễ thực diện, có thể bắn gục mục tiêu nặng 200kg còn sống, dài 1 mét, nặng khoảng 3kg, ngoài ra còn rất tiện lợi, uy lực lớn, chính xác, kiên cố, bền, ngoại hình dễ nhìn… Trong game nổi tiếng Counter Strike, rất nhiều game thủ đã gọi khẩu súng này bằng cái tên thân mật là “súng bắn chim”.
Cái danh hiệu Scout cũng không quá cao quý. Ưu thế lớn nhất của nó là trọng lượng rất nhẹ, chỉ xấp xỉ với MP5, Micro SMG, rất thích hợp với nhiệm vụ trinh sát, đồng thời độ chính xác của nó cũng rất cao, đổi đạn nhanh, tiếng súng nhỏ như tiếng khí làm người nghe dở khóc dờ cười. Khuyết điểm duy nhất của nó là uy lực cũng chỉ tương đương với các dòng súng bắn tỉa bình thường nên nhiều người cho rằng nó thích hợp để bắn chim [!?], thế nên game thủ mới gọi nó là “súng bắn chim”.
Nhưng súng bắn chim cấp thần thánh lại khác!
Steyr Scout (cấp thần thánh)
Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ hệ du hiệp nhất giai trở lên.
Thuộc tính: động năng nòng súng: 550; đạn dung: 10; tầm sát thương: 800m; sức giật: 47%; đường kính đạn: 7.62x51mm NATO; tốc độa ắn lớn nhất: 0.8 phát/s.
Nhìn đến thuộc tính, Diệp Sảng rốt cục cũng thở hắt ra. Trên thực tế thì súng này tốt hơn 98K, kết hợp với thuộc tính của bản thân thì bắn một phát có thể tạo ra hơn 600 điểm thương tổn, chưa tới hai phát đã nhai được một nhân vật lợi hại. Hơn nữa súng này khi bắn không phát ra tiếng to nên không dễ bị lộ vị trí. Đương nhiên điều đó chỉ là dựa trên lý thuyết, đặc điểm cùng ưu thế thực sự vẫn phải trải qua thực chiến mới biết được.
(*) hầy, lục tung google, kể cả tìm hiểu chút chút về súng trong CF nhưng vẫn không tìm thấy cái tên ScoutRigee, nhưng nguyên bản convert là ScoutRigee – không có cả Steyr, nên không biết phải làm sao đành tự tiển đổi thành Steyr Scout.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Sau khi đổi một loạt trang bị, Diệp Sảng giống như vừa trải qua một đợt thay da đổi thịt lớn nhất trong đời. Trường thương, chủy thủ, giày, quân phục tác chiến…, trên người có những 3 kiện trang bị cấp truyền thuyết, khi quay lại Tịch Tĩnh, khoảnh khắc giết chết bọn kẻ thù sẽ giống như bóp chết một con gà một cách dễ dàng.
“Oa ha ha ha…” – Diệp Sảng tay chống nạnh, mặt ngửa lên trời, miệng cuồng tiếu không kiêng nể gì. Trước kia hắn đã đi đầu cơ trục lợi rất nhiều lần nhưng cùng lắm cũng chỉ được gọi là ngụy cao thủ. Nhưng lần nay sau một mùa bội thu, trang bị cùng thuộc tính toàn thân của hắn đã chân chính bước vào trình độ nhất lưu.
+ Game thủ: Hà Kim Ngân.
+ Chức nghiệp: thương thủ.
+ Chức nghiệp ẩn: Quỷ thương thủ.
+ Tiến giai: khoái thương thủ trung cấp.
+ Level: 34.
+ Thuộc tính ẩn: lực lượng +16; nhanh nhẹn +16; tinh thần +16; cảm giác +16; viễn trình +16; mana+16; tri thức +16; phòng ngự +10; kháng lực +10; bạo kích +5%; đón đỡ +5%; né tránh +5%.
+ Thuộc tính chung: HP: 969; lực lượng: 166; nhanh nhẹn: 593; tinh thần: 141; cảm giác: 66; mana: 121; tri thức: 25; viễn trình: 101; phòng ngự: 291; kháng lực: 101; bạo kích: 5%; đón đỡ: 5%; né tránh: 22%; thương tổn do lửa, nước, gió -20%.
+ Kỹ năng:
Thần Hành Bách Chiến: nhanh nhẹn +7% (cao cấp bị động).
Định Vị Vi Ngắm: hiệu quả phụ trợ khi ngắm bắn: 100% (trung cấp bị động).
Bình Nguyên Du Kích Thủ: cần 20 mana để kích hoạt; lấy báng súng đập vào đối thủ gây thương tổn cận chiến đồng thời tạo hiệu quả gây mê muội trong 15 giây; ném mạnh trong cự ly xa có thể tạo hiệu quả mê muội trong 5 giây (trung cấp).
Thiết Lộ Du Kích Hồn: cần 40 mana để khởi động, nháy mắt khôi phục 100 điểm tinh thần (cao cấp).
Hắc Long Chi Lực: nháy mắt đề cao lực lượng lên 5 lần, cần 10 mana để khởi động, tiêu hao 3 mana và tinh thần mỗi giây (trung cấp).
Phá Huyết Ma Chú (trung cấp).
Ác Linh Quỷ Thủ (trung cấp).
+ Hiệu quả phụ:
Sức giật của tất cả các loại súng -5%.
Chỉ số lay động mỗi giây -4.4%.
Độ thuần thục vũ khí +15%.
Bởi vì đã bỏ giày cũ cùng bộ quân phục Kevlar nên thuộc tính lực lượng không tăng nhiều. Tuy nhiên bù lại thì những phương diện khác lại tăng rất mạnh. Thuộc tính viễn trình bất ngờ đột phá mức 100 điểm; phòng ngự quá biến thái, cao phòng gần 300 điểm đủ để so sánh với trọng giáp y binh An Hi; HP tuyệt đối thuộc hàng máu trâu trong giới thương thủ; nhanh nhẹn thì khỏi phải nói, vẫn ngựa phi nước đại như trước.
Với thân trang bị cùng thuộc tính này, ngạnh kháng một phát súng với Demon bây giờ Sảng Sảng cũng dám. Nhưng vừa nghĩ tới Demon, Diệp Sảng liền có chút buồn bực. Không sai, hắn và Demon quả thực là vì tiền mà đến. Demon vì tiền thuê, Diệp Sảng vì món lợi hợp tác với Súng Cơ. Nhưng không phải vì tiền mà hai bên muốn đưa đối phương vào chỗ chết. Hai người chỉ vì lập trường không giống nhau mà thôi. Đổi lại là người khác, bọn họ sẽ đánh cho kẻ đó dập đầu.
Kiện trang bị cuối cùng hòa tan nỗi buồn bực của Diệp Sảng. Dưới tia xạ tuyến giám định của Ta Là Tiểu Tam, món hàng Diệp Sảng vẫn hằng tha thiết ước mơ xuất hiện.
Sa Mạc Chi Thuẫn Sáo Trang chi kiện!
Diệp Sảng có thể khẳng định đây chính là linh kiện cuối cùng của Sa Mạc Chi Thuẫn bởi nó khác hoàn toàn với những linh kiện trước đó. Thứ này giống như một chiếc smart phone, có màn hình cảm ứng, có camera 3.0. Diệp Sảng không hiểu một khẩu súng thì trang bị camera để làm gì? Chẳng lẽ vừa giết địch vừa selfie check-in? Chiến đấu căng thẳng quá thì lôi điện thoại ra xả stress? Nhưng hai ngày nữa khi trở về đất liền thì đã có thể gọi Thanh Tuyết hỗ trợ hoàn thành khẩu súng. Nghĩ tới điều đó, Diệp Sảng hưng phấn chà xát hai bàn tay. Sáo trang level 35 cấp xa hoa đó nha, cùng đẳng cấp với vũ khí cấp thần thánh đó nha, tuyệt đối chỉ có hơn không có kém.
Mang theo tâm tình vui sướng cực độ, Diệp Sảng mỹ mãn logout.
An Hi tựa như cũng vừa mới hăng hái chiến đấu trong Đệ Nhị Thế Giới xong, đang bận rộn trong phòng bếp. Diệp Sảng cà lơ phất phơ lại gần, thần bí cười: “An tỷ, phát tài rồi!”
“Lại nữa!” – An Hi nhịn không được cười khổ - “Chiều nào cậu cũng nói câu này ít nhất 3 lần!”
“Thật đấy!” – Diệp Sảng hưng phấn, hai mắt tỏa sáng – “Em cùng Súng Cơ đã an toàn lấy lại đồ. Hiện tại chúng em đang trên đường trở về điểm xuất phát. Hơn 10 rương trang bị cấp tinh anh đấy! Đến lúc bán trang bị thì bọn hắn sẽ chuyển khoản cho chị. Chị biết không, em không có tài khoản online…”
Diệp Sảng ở một bên thao thao bất tuyệt, cảm xúc tăng lên 100 hưng phấn, hoàn toàn không biết sắc mặt An Hi có điểm nghiêm trọng.
“A, không có gì!” – An Hi giật mình khôi phục lại thần thái bình thường, tiếp tục khuấy nồi canh trứng trên bếp.
Rất nhanh đồ ăn được bày lên bàn. Hai người vừa ăn vừa xem TV. TV đang chiếu một đoạn quảng cáo bất động sản. An Hi xem rất nhập tâm, vẻ mặt khát khao. Diệp Sảng biết ước mơ của cô là có thể sở hữu một căn hộ chốn Giang Thành phồn hoa đô hội. Giấc mộng này có phần vĩ đại, nhưng đồng thời cũng có phần đáng thương. Nam nữ thanh niên còn trẻ như bọn họ có lẽ sẽ thật sự đem cố gắng cả một đời đắp vào một đống bê tông cốt thép.
An Hi quay đầu, nhỏ giọng nói: “Diệp tử, tháng này chúng ta tiết kiệm một chút. Sinh hoạt phí của chúng ta không còn nhiều. Còn vài ngày nữa sẽ đến ngày phát lương, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm!”
“Không thành vấn đề!” – Tim Diệp Sảng đập rộn ràng, tiếng nói lại nhỏ như muỗi kêu – “Cùng lắm thì mỗi ngày ăn bánh mì thay cơm.”
An Hi cười cười: “Yên tâm, dù có đói nghèo thế nào thì chị cũng không bỏ đói cậu. Nói thật thì vẫn là chị ngược đãi cậu a?”
“Không có không có!” – Diệp Sảng cuống quýt giải thích – “An tỷ, em biết chị vẫn luôn chiếu cố em. Chúng ta cố gắng vài ngày, ít hôm nữa bán được trang bị rồi chúng ta sẽ phát tài!”
Khi nói câu này thì mặt hắn hơi đỏ. Hắn biết chi tiêu mỗi ngày đều do An Hi quán xuyến, chưa từng để hắn rờ tới, thực ra là vì không muốn hắn phải chịu thêm áp lực tâm lý. Có một câu nói rất đúng là “không vào bếp không biết muối đắt tiền”. Dù sao thì hắn cũng là một thằng đàn ông, cứ lo chuyện của đàn bà để làm gì, quan trọng là phải nghĩ cách kiếm tiền mới là người làm đại sự.
An Hi cười cười, không nói gì thêm. Nhưng nụ cười đó trong mắt Diệp Sảng lại là nụ cười đầy đau khổ. Những ngày này hai người bọn họ quá túng quẫn, đừng nói tới phòng chuyện xa xôi. Dù sao hai người bọn họ cũng vừa ra trường, mới tiến vào xã hội. Con bê mới ra đời có thể làm được cái gì? Nhất định phải qua những tháng ngày gian khổ. May sao mấy ngày này có An Hi làm bạn với hắn.
Diệp Sảng trong lòng ấm áp, tăng dũng khí nói: “An tỷ, chị yên tâm. Sau này nếu em phát tài sẽ cả đời không quên chị!”
An Hi thản nhiên cười: “Ai cần tiền của cậu? Có mấy lời này là đủ rồi!”
Diệp Sảng mặt nóng lên, vùi đầu xuống nói: “Ăn đi!”
An Hi nhìn tướng ăn của Diệp Sảng cười cười. Lần này nụ cười rất khác, rất ngọt ngào.
Vẫn nói con gái rơi vào bể tình sẽ càng thêm đáng yêu. Sáng sớm ngày thứ hai, An Hi sau khi sửa soạn một thân trang phục công sở càng thêm thanh lệ động lòng người, tựa như nụ hoa e ấp. Với một thân trang phục công sở cộng thêm khí khái thiếu nữ trẻ trung hòa trong tinh thần lão luyện, khi An Hi đi ngang qua cổng công ty Kỳ Lợi, đám Ngưu ca nuốt nước miếng lấy “ực” một cái.
“Mau nhìn, Diệp tử đến đấy!” – Ngưu ca hâm mộ Diệp Sảng muốn chết. Đã từng gặp qua cao thủ tán gái nhưng chưa thấy ai lợi hại như Diệp Sảng. Một chiếc xe đạp điện đã có thể thu phục được một siêu cấp mĩ nữ. Có lẽ hắn phải xem xét lại mình mới được.
“Học cho tốt!” – Ngưu ca mang vẻ mặt nghiêm túc giáo dục Dũng ca.
Dũng ca thực sự đỏ mắt, xông lên đưa cho An Hi một nhúm hoa hồng đỏ chói: “Tiểu An, đến sớm quá! Hoa của cô này!”
[thực sự, nhúm hoa hồng đó, nhúm! Nhúm! Tác giả bựa thế]
An Hi vừa nhìn hoa hồng đã muốn ói. Từ lúc còn làm ở Hoa Như Ngọc cô đã cảm thấy ngán hoa đến tận cổ, bây giờ mỗi ngày đi làm lại đều phải nhận một bó hoa, lẫn trong bó hoa lại còn có tấm thiệp ghi một đống từ ngữ ám muội khiến cô thấy vô cùng ngứa ngáy. Cô không hiểu tại sao Liễu Nham Phong không thể học tính cách thành thật chân chất như Diệp Sảng. Người như thế mới có thể chiếm được trái tim của phái nữ. Hơn nữa, hôm nay là thứ hai, vốn đang còn vui vẻ vì chuyện tối qua, lúc này đối với An Hi mà nói thì tặng hoa chính là tặng một con ruồi, nhìn đã muốn ói. Thực sự không thể dễ dàng tha thứ.
An Hi nhận bó hoa, mở tấm thiệp ra. Trên tấm thiếp có ghi: “Nàng tôn quý như một nữ thần, tỏa sáng như một minh tinh. Nụ cười của nàng khiến anh…”
An Hi chưa đọc hết đã không chịu được nữa, thuận tay vò nát ném cả hoa lẫn thiệp vào thùng rác bên cạnh phòng bảo vệ.
Ngưu ca lại đắc ý: “Dũng tử, cậu học cẩn thận cho lão tử. Thấy không, đây mới là tác phong của mĩ nữ. Phải vừa ý, phải vừa ý nàng! Ai, tên ngu ngốc này mỗi ngày đều như con c.hó theo đuổi tiểu An, không biết tiểu An cùng Diệp tử là thanh mai trúc mã sao? Mẹ, hắn con mẹ nó…”
Dũng ca bị hắn dạy dỗ đến kinh văn sợ, liên tục gật đầu kêu phải.
Lúc này, cửa sổ kính trên tầng 3 tòa cao ốc rơi xuống. Trong lòng Liễu Nham Phong rất bí bức. Hắn lặng lẽ theo đuổi An Hi đã không còn là chuyện bí mật trong công ty nữa. Trước kia An Hi còn cố kị hắn là lãnh đạo, không đắc tội hắn. Nhưng hiện tại hắn tấn công đã lâu mà không được, ngược lại lại bị lộng xảo thành chuyên. Tặng hoa tươi lại bị người ta ném thẳng vào thùng rác, đây không phải là vấn đề bị cự tuyệt nữa mà liên quan tới mặt mũi của hắn. An Hi ném hoa đi tựa như “đặt” một bàn tay cao ngạo lên mặt hắn trước mắt mọi người. Hắn không nhẫn nhịn được nữa. Sau khi Diệp Sảng dựng xe cẩn thận rồi đi ra, cười cười nói nói với An Hi khiến hắn càng thêm nóng nảy. An Hi mỉm cười dịu dàng, gò mà đỏ ửng động lòng người… rõ ràng là nở rộ vì Diệp Sảng!
Liễu Nham Phong hắn chính là tinh anh của xã hội, là nhân vật của giới thượng lưu. Diệp Sảng là cái gì? Cần tiền không có tiền, cần quyền không có quyền, muốn gì cũng không có. An Hi vì cái gì lại coi trọng loại hàng nghèo kiết hủ lậu này?
Hắn không hiểu. Hắn quyết định phải ra tay thật mạnh, bắt An Hi cùng Diệp Sảng đi vào khuôn khổ.
Nghĩ đến đây, Liễu Nham Phong sửa sang lại tây trang, quay người đi vào thang máy. Hắn phải ba mặt một lời đàm đạo với hai người kia một chút. Nếu cần thiết, hắn nhất định sẽ ngả bài!
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu.
Hôm nay Eulalia đã thi vấn đáp xong. Ni bien ni mal Vào đúng phòng của tổ hợp sát thủ Nalita và Laura.
Lúc bước vào phòng thi, hai vị nữ vương cười rất vô hại.
Gái: "¡Buenos días!"
Laura: "¡Buenos días! ¿Qué tal?" [Good morning! How are you?]
Gái trả lời: "Muy bien." [very good]
Laura + Nalita cười vui vẻ: “Bien. Ahora…”
Gái bốc đề xong, khi vào vị trí chuẩn bị được 2 giây, gái lập tức: “¡Muy mal!”
OK gái nhảm xong rồi.
Lúc An Hi bị gọi vào văn phòng tổng giám đốc một mình thì cảm thấy vô cùng bất an. Mấy ngày qua cô tận lực tránh né lời mời của Liễu Nham Phong. Không phải vì Liễu Nham Phong là con người nhàm chán, ngược lại thì hắn là một kẻ rất có phong độ thân sĩ, nhưng ngoại trừ làm việc ra thì An Hi căn bản không thèm đếm xỉa tới người đàn ông nào khác. Đương nhiên Diệp Sảng là trường hợp đặc biệt.
“Ngồi đi!” – Liễu Nham Phong tự mình đứng dậy rót cho An Hi một chén nước.
An Hi có chút thụ sủng nhược kinh, từ trực giác nói rằng nhất định Liễu Nham Phong có chuyện quan trọng muốn nói với mình.
“Tới công ty cũng đã lâu, quen chưa?” – Liễu Nham Phong tỏ vẻ rất hiền hòa. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào văn phòng. Vẻ mặt của hắn so với ánh mặt trời còn tỏa sáng hơn.
An Hi nói: “Cám ơn Liễu tổng quan tâm. Rất tốt!”
Liễu Nham Phong cười nói: “Dự tính hai tháng sau sẽ khởi công xây dựng tòa chung cư bên cạnh công ty Kỳ Lợi. Công tác chuẩn bị của chúng ta trên cơ bản đã chấm dứt. Nhóm khách hàng đầu tiên đặt chỗ cũng thuận lợi.”
An Hi kiên nhẫn nghe rõ. Liễu Nham Phong tất sẽ có nguyên nhân mới nói.
“Thực ra cũng có người của công ty chúng ta trong đó!” – Liễu Nham Phong tựa vào bên bàn làm việc, bưng cái tách uống một ngụm cà phê – “Phàm là nhân viên công hiến xuất sắc hoặc công nhân ưu tú thì đều được xem xét trao thưởng.”
An Hi có chút kinh ngạc: “Thưởng căn hộ?”
Liễu Nham Phong cười: “Chính xác. Thực ra thì có thể tính là phúc lợi cao cấp của công ty, hoặc có thể là được mua với giá thấp nhất. Đương nhiên cũng có thể do cấp cao của công ty trực tiếp trao thưởng. Tôi đã công tác ở Kỳ Lợi 7 năm, cũng được chia một căn, chắc chắn sẽ ở vị trí cấp cao trong tổng bộ.”
An Hi cười: “Vậy thì chúc mừng Liễu tổng!”
Liễu Nham Phong gật đầu, ngữ điệu thay đổi: “Tiểu An, có muốn qua Giang Thành ở không?”
An Hi im lặng, sau nói: “Cũng muốn, nhưng…”
Liễu Nham Phong đúng lúc cắt lời: “Tôi hiểu. Mới tốt nghiệp đại học chắc chắn sẽ có rất nhiều khó khăn. Nhưng chỉ cần em quyết tâm, nghiêm chỉnh làm tốt công việc của mình, sau này khi quay đầu lại nhìn chặng đường đã qua sẽ thấy thực ra cũng không khó khăn gì.”
Đương nhiên những khó khăn này không là gì trong mắt hắn, nhưng sự thật thắng hùng biện. Hiện tại giá phòng ở Giang Thành cao kinh người cỡ nào chứ? Khách sạn 5 sao Kỳ Lợi cũng ít nhất 2 vạn/m2. Chọn bừa một căn cũng mất số tiền lên đến 7 chữ số. Đối với hai thanh niên mới ra xã hội An Hi cùng Diệp Sảng mà nói thì con số này ngang với số thiên văn.
An Hi không nói gì. Nói không muốn mua một căn hộ trong đó là nói láo, nhưng lời này của Liễu Nham Phong có ý gì cô cũng đã có chút hiểu ra.
Liễu Nham Phong nói: “Tiểu An, thực ra lấy sự thông minh cùng tài hoa của em thì em chắc chắn sẽ có tiền đồ rất tốt. Em cứ tin vào con mắt trải qua xã hội nhiều năm của tôi. Gia đình Kỳ Lợi này sẽ không trói chân em. Sớm muộn gì em cũng sẽ được vào cấp cao tổng bộ.”
“Ồ?”
Liễu Nham Phong biết thời cơ đã tới, chớp mắt nói: “Thế nào? Tối nay có rảnh không? Em có thể cho tôi vinh dự được mời em một bữa tối không?”
Lại nữa rồi! An Hi thầm kêu xui xẻo, nhưng mặt vẫn mỉm cười: “Lại mang tính chất tư?”
“Không! Công!” – Liễu Nham Phong nghiêm túc nói – “Chúng ta sẽ bàn về vấn đề phúc lợi. Tổng bộ cắt ra 3 căn để tặng phúc lợi. Tôi một căn, Ngũ Tiểu Niên một căn, cuối cùng là Trương tổng bộ phận kỹ thuật một căn. Chúng tôi đều là cựu nhân viên của công ty. Nhưng chúng tôi không có hứng thú với mấy căn hộ này. Nếu em có hứng thú thì tôi sẽ nhượng lại cho em.”
An Hi liền hiểu ra. Đối phương đang dụ dỗ mình à? Tên trời đánh này!
An Hi sau khi suy tư một lúc lâu thì mỉm cười nói: “Liễu tổng, cám ơn anh đã để mắt tới tôi cũng như luôn chiếu cố tôi trong công việc. Nhưng tôi thấy dù sao mình cũng là nhân viên mới, sao có thể gánh vác nổi kỳ vọng lớn như vậy. Thời gian thử việc của tôi còn chưa hết.”
Liễu Nham Phong ha ha cười: “Đây hoàn toàn là chuyện nhỏ. Cô gái ưu tú như em có công ty nào mà không muốn đoạt lấy? Đừng nói là thử việc, chỉ cần em nói một câu thôi thì tôi sẽ lập tức ra chỉ lệnh cho Tô Mị chuyển hệ công tác của em thành nhân viên chính thức.”
An Hi không phải là bình hoa, lại thêm theo đuôi Diệp Sảng đi lêu lổng đã lâu nên tốc độ não xoay chuyển rất mau: “Liễu tổng, như vậy không hay đâu. Tôi cùng Diệp tử vào công ty cùng ngày, cho dù tôi chuyển thành nhân viên chính thức nhưng Diệp tử vẫn là nhân viên thử việc. Như vậy có vẻ không hợp với quy định của công ty.”
Nghe cô nói như thế, trong lòng Liễu Nham Phong lập tức trồi lên một hũ giấm chua. Đến lúc này rồi mà cô gái nhỏ này còn băn khoăn nghĩ tới tên nghèo kiết hủ lậu kia sao?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng Liễu Nham Phong vẫn mỉm cười: “Cả hai người đều có thể chuyển thành nhân viên chính thức. Đây là chuyện nhỏ thôi!”
An Hi thầm kêu không tốt. Đối phó với tay hồ ly cụ này phải làm sao mới tốt đây?
Liễu Nham Phong chầm chậm nói: “Thực ra bộ phận an ninh nhận người rất dễ. Làm bảo vệ ở công ty Kỳ Lợi chúng ta không đơn giản. Chúng ta có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng không phải tất cả đều là đối thủ ưu tú, lựa chọn cách cạnh tranh công bằng. Lần này đám Ngưu Thiên Hoa đều bị thương. Cậu thanh niên trai tráng Diệp tử rất có tinh thần, lúc nào cũng phấn chấn, rất nhiệt tình. Nhưng chuyện xảy ra lần trước khiến cho công ty rất áy náy. Tôi cảm thấy chi bằng để cậu ta làm công việc văn phòng hoặc là chuyển công tác thì tốt hơn…”
An Hi không nói gì bởi ý trong lời đã quá rõ ràng. Cô chỉ có thể đáp ứng đề nghị của hắn. Nếu cả hai đều chuyển thành nhân viên chính thức, ngoài ra còn sở hữu một căn hộ nhỏ. Rõ ràng đây là đãi ngộ quá lớn, làm sao để có thể cảm thấy chân thực đây? Nhưng nếu cự tuyệt hắn, Diệp tử sẽ vì cô mà bị công ty sa thải. An Hi chắc chắn rằng Liễu Nham Phong thực sự có khả năng làm chuyện này.
Cô cùng Diệp Sảng thật vất vả mới tìm được việc. Hiện tại kinh tế khó khăn, nếu bị sa thải thì hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa vì cô mà Diệp Sảng mới phải chịu ủy khuất. Vô luận thế nào thì cô cũng không thể để Diệp Sảng phải thiệt thòi. Người tốt không thể bị đối xử bất bình đẳng. An Hi nghĩ ngợi.
“Tiểu An, em cảm thấy thế nào?” – Liễu Nham Phong nhìn chằm chằm vào An Hi, ánh mắt vô cùng sắc bén.
An Hi gật gật đầu: “Liễu tổng, cho tôi ít thời gian suy nghĩ được không?”
“Không thành vấn đề!” – Liễu Nham Phong lòng tự tin tăng mạnh – “Tan việc tôi chờ em ở cửa!”
“Vâng, vậy tôi ra ngoài trước!” – An Hi thần tình u ám đi khỏi văn phòng.
Bên ngoài sảnh xử lý công việc, Lôi Lôi thấy thần sắc của An Hi khi đi ra liền biết có chuyện không tốt. Mấy ngày qua cô cùng An Hi xây dựng mối quan hệ vô cùng hòa hợp. An Hi không biết Tiếu Hoa Hồng Trần cùng mình đánh nhau giết quái vô cùng kịch liệt chính là đồng nghiệp tốt kiêm khuê trung mật hữu (*) Lôi Lôi.
(*) bạn gái thân thiết đến mức có thể vào phòng nhau thoải mái, xét về mặt này thì gái cảm thấy bạn cùng phòng (không tính cùng phòng ký túc xá) cũng ngang khuê trung mật hữu haha, có khi còn hơn *cười nham hiểm*.
Lôi Lôi trực tiếp kéo An Hi trốn vào phòng WC: “Chắc chắn hắn lại xuất ra chủ ý xấu xa gì!”
An Hi trầm trọng gật đầu: “Ừ, hắn ta mời mình đi cơm tối. Nếu mình không đi thì hắn sẽ sa thải Diệp tử hoặc chuyển Diệp tử đi!”
Lôi Lôi tức giận: “Sao hắn có thể đối đãi như vậy với sư… Diệp Tử chứ?”
“Cái gì mà Tử Diệp tử? Là Diệp tử thôi!” – An Hi nơi nơi chốn chốn đều luôn rất quan tâm tới vấn đề liên quan đến Diệp Sảng.
An Hi trách cứ: “Cậu còn cười được! Làm sao bây giờ?”
Lôi Lôi nói: “Chắc cậu sẽ không thật sự đáp ứng hắn ta? Mình nghe tiểu Ngô nói hắn nổi danh là sát thủ thiếu nữ của công ty chúng ta!”
“Phi!” – An Hi khinh thường nói – “Với bộ dáng bức ép trong cái vỏ quân tử của hắn, 100 năm sau mình vẫn khinh thường hắn!”
Lôi Lôi tán thưởng nhìn An Hi một cái: “Tốt, không đồng ý là tốt. Nói với hắn làm cái gì nữa? Nếu hắn thực sự có cam đảm đuổi Diệp tử thì chị đây cũng không làm nữa. Mình sẽ theo các cậu!”
“Thật không?” – An Hi cảm kích nhìn Lôi Lôi. Tuy cô là thanh niên mới trải đời nhưng cũng biết một ít quy củ bất thành văn trong xã hội, đặc biệt là môi trường công sở. Có thể gặp được người không màng tư lợi như Lôi Lôi là may mắn bất cứ ai cũng muốn.
“Mình với cậu giống nhau. Một cô gái muốn dốc sức gây dựng sự nghiệp ngoài xã hội không phải chuyện dễ dàng. Dựa vào cái gì mà một mình gã đàn ông xấu xa là hắn có thể gây khó dễ với chúng ta?” – Lôi Lôi có điểm phẫn nộ. Trước kia lúc còn làm ở tập đoàn Lam Thiên, quy củ rất nghiêm. Nhưng ít nhất Vương tổng cũng là một chính nhân quân tử, dù có thích cô thế nào cũng sẽ không dục hỏa công tâm. Gã Liễu Nham Phong này phong độ tao nhã nhưng lại âm thầm thực hiện những hành động khiến người ta khinh thường. Đều là đàn ông nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
“Mình cũng rất khinh thường hắn. Hắn so với Ngưu ca cùng Diệp tử bọn họ còn kém quá xa!” – Lôi Lôi lay tay An Hi – “Đừng nóng vội. Cũng không phải là chuyện to tát gì. Có chuyện khó xử nào thì chị em chúng ta cùng nhau bàn bạc!”
“Lôi Lôi, cám ơn cậu!” – An Hi cảm kích nói.
“Đừng ngốc xít nữa, cứ chuyên tâm làm việc. Tan tầm chúng ta đi cùng nhau. Mình muốn xem hắn có phải bị sắc tâm ngập đầu đến mức dám ăn chúng ta trước mặt mọi người hay không.” – Lôi Lôi vẻ mặt đầy chính nghĩa, hào khí như mây.
An Hi thanh thản đầu óc thêm không ít. Ít nhất là cô cảm thấy mình không phải đơn độc chiến đấu trước thế lực hắc ám Liễu Nham Phong.
Ngày hôm nay dường như qua lâu hơn mọi ngày. An Hi cũng không yên lòng, không hề có tâm trạng làm việc.
Buổi chiều Liễu Nham Phong sớm đã ra ngoài. An Hi biết hắn sẽ không thực sự đợi đến tan tầm mới rời đi. Rất có thể hắn đợi sẵn ở cổng đón đầu mình.
Sự thật quả nhiên đúng như An Hi dự liệu. Chạng vạng 6 giờ chiều, Liễu Nham Phong đậu BMW Z4 biển số SB-5945 cạnh phòng bảo vệ cạnh cổng. Liễu Nham Phong diện một thân tây trang với cặp kính gọng vàng, rất có phong độ thân sĩ đang cầm một bó hoa hồng lửa, thần tình tràn đầy xuân phong nhìn cửa lầu một. Hắn luôn rất biết cách duy trì nguyên lý giữ lửa. Mặc dù cảm tình có tốt nhưng đôi khi cũng không đánh lại thế công cường đại của kẻ địch. Mỗi ngày đều gửi hoa tươi, thiệp, bắn tym trong khi làm việc… rất nhiều yếu tố kết hợp với nhau, rất dễ làm nhiễu loạn suy nghĩ của đối phương, nhất là phụ nữ. Dù sao phụ nữ cũng thiên về cảm tính, thấy vừa lòng sẽ từ phảm cảm phát triển đến cự tuyệt, sau đó là đạm nhiên, đến ngẫu nhiên nghĩ tới, tiếp là chậm rãi tiếp nhận, rồi đến nung nấu tình cảm… Những điều này không phải thứ mà một chiếc xe đạp điện có thể chống lại.
Trung Quốc đất rộng của nhiều, ai không muốn tìm một người vừa anh tuấn tiêu sái lại vừa đầy bụng kinh luân, lại thêm còn trẻ tiền nhiều như ý lang quân chứ? Thực ra cả đàn ông lẫn phụ nữ đều yêu tiền. Điều này không hề sai. Nhưng điểm không đúng là ở chỗ anh không thể xếp tiền, tình cảm cùng phụ nữ ở cùng một chỗ. Vì thế, Liễu Nham Phong tin chắc rằng trên thế giới này cô gái nào không thích vinh hoa phú quý thì không phải là người phụ nữ trưởng thành chân chính. Hiện tại vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu người đến. Liễu Nham Phong tràn đầy tin tưởng vào bản thân.