Trên ngọn Đồng Hoa Sơn quanh năm sương mù vần vũ, với kì hoa dị thảo hương sắc ngọt ngào, cỏ lá xanh um, cảnh vật như một nơi Bồng Lai miền hạ giới.
Nơi đây đồng thảo mênh mông bát ngát, la liệt trải khắp sườn núi quanh co, thường dân hiếm khi mới thỉnh thoảng đi qua một vài lần.
Tiêu Vỹ Dư từ lúc khai phá chỗ này đến giờ đã ngót trăm năm.
Bầu trời trong vắt không một gợn mây trôi, gió núi từng cơn tựa muốn thổi mát lòng người.
Đã sắp gần giờ Ngọ, Thiết trường chân nhân* đứng dậy đưa mắt từ từ quét qua khắp nơi, chắp tay sau lưng sang sảng cất tiếng:
“ Ta đã quyết”
Lời nói vừa dứt, một bạch y nữ tử đứng ở ngay cạnh vội thấp giọng thì thào: “ Không thể đường đột như vậy a, nàng ta một khi đã bước chân vào nơi giang hồ khốc liệt, mãi mãi không thể ly khai, sư phụ cần phải cân nhắc cực kì cẩn trọng.”
Thiết Khởi chân nhân không chút do dự, dáng vẻ thập phần nghiêm nghị:
“ Muốn suy lại cũng đã muộn. Ngươi không mau chăm chỉ tu luyện, còn ra đây làm gì.”
Thạch Chi Tinh cung kính xá thật sâu:
“ Đệ tử xin tuân mạng”
Dứt câu vội tung mình phóng như bay về hướng làng Mạc Dang. Bằng vào tài nghệ khinh công của Thạch Chi Tinh, tin tưởng không đến thời gian uống cạn chén trà là đã đến làng Mạc Dang.
“ Khà…”
Tiêu Vỹ Dư lắc lắc đầu nhìn theo bóng dáng đệ tử, chép miệng trút một hơi.
Nhìn thoáng qua một lượt, ông nhíu mày, ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Khi Vỹ Dư tiến vào trạng thái tu luyện không lâu, xuất hiện một cỗ khí ba động, ngay sau đó tốc độ hấp thu thiên địa năng lượng chợt tăng lên.
Đối với những chuyện này, ông cũng có vài phần kinh ngạc, mặc dù có cảm giác khó nói lên lời, những cũng không nói gì thêm, ngay cả cặp mắt cũng không thèm mở ra.
Lúc trước, Thiết trường chân nhân cũng đã thấy qua 1 lần . Nó từng xảy ra vào đúng ngày ông thu nhận Chi Tinh làm đồ đệ. Tiêu Vỹ Dư khi ấy nghĩ rằng đây chẳng qua đều là trùng hợp, không ngờ tới giờ vẫn có thể tái ngộ.
Nhưng đặc biệt là…cỗ khí lần này quả thực vô cùng cường đại.
Mặt của Vỹ Dư có chút biến đổi.
Ông hơi khựng người, nói thầm trong lòng
“ Nhất định là có gì xảy ra. Việc lần này dù sao cũng phải tìm rõ nguyên do, không thể cứ coi nhẹ mà bỏ qua…”
***
Thạch Chi Tinh vừa phóng người vào làng, cảnh vật trước mắt đã khiến nàng phải sựng bước thối lui.
Trong làng hỗn loạn ngổn ngang dường như vừa trải qua một trận giao tranh kịch liệt, bóng dáng người dân cũng biệt đi nơi nào.
Thạch Chi Tinh cất giọng gọi to.
“ Ở đây có ai không, thỉnh chư vị, ta đến đây bái kiến!”
Tiếng gọi của nàng vang vọng xung quanh.
Thạch Chi Tinh rảo khắp mọi nơi tìm một hồi lâu cũng chẳng thấy bóng người, nàng vô cùng sốt ruột vội triển dụng thượng đẳng khinh công nhanh chóng trở về lối cũ, đang lúc lướt mình vùn vụt chợt từ sau lưng có một bàn tay chộp vút vào vai nàng.
Thạch Chi Tinh hốt hoảng lạng người sang bên, xoay phắt trở lại, trước mặt nàng sừng sững một cụ già áo nâu, mặt bao kín trong khung lụa màu nâu, và trên đầu cũng lại bịt kín một vuông khăn màu nâu, chân mày dài đến chân tóc, râu trắng phủ đến ngực, đôi mắt tinh quang lồ lộ phong thái cực cao sang, dáng người cao to lực lưỡng.
Thạch Chi Tinh là một nữ nhân văn võ song toàn, khiêm cung hiếu lệ nhìn thấy vị áo nâu bịt mặt với nghi biểu khác thường như thế, trong lòng đã ngầm kính vi, vội tươi cười làm lệ:
“ Lão trượng níu lấy vai vãn bối có điều chi dạy bảo?”
Đôi nhân quang của cụ già bao mặt sáng ngời như hai làn điện chớp, ngắm nghía khắp người nữ nhân một lượt rồi lẩm bẩm như nói với chính mình:
“ Ồ! Nhìn kĩ cũng đâu có giống kẻ đoản mệnh !”
Thạch Chi Tinh ngơ ngẩn:
“ Lời nói của lão trượng định ám chỉ vào ai?”
Cụ già bao mặt lạnh lùng nghiêm khắc:
“ Tất nhiên là chỉ vào ngươi”
Thạch Chi Tinh càng kinh ngạc lạ lùng”
“ Lời lão trượng hàm nhiều thâm ý, xin dung thứ cho tiểu bối là kẻ ngu dốt thiển cận, không thấu hiểu nỗi cao siêu mong tiền bối giải nghĩa tường tận cho”
Cụ già đôi mắt tinh anh như hai luồng điện cực dán chặt lên khuôn mặt mỹ miều của Thạch Chi Tinh gật gù lên tiếng:
“ Kể ra phúc quả của ngươi còn dài, nếu như chạy cách xa thêm 20 trượng tất hôm nay đã vắt thây mục rữa rồi…”
Thạch Chi Tinh càng lúc càng sửng sốt hoang mang:
“ Chạy thêm 20 trượng nữa là có cái gì. Hôm nay không hiểu lại có họa chăng trút lên đầu tiểu bối tôi?”
Cụ già bao mặt cười lanh lảnh:
“ Thiếu hiệp phải chăng vừa rồi đến làng Mạc Dang tìm Ngọc Châu bách chi?”
Thạch Chi Tinh gật đầu thầm nghĩ: “ Ông ta là ai mà biết rõ thế nhỉ?”
Nhưng nàng vội đáp lời:
“ Vâng! Chắc lão trượng cũng đã từng nghe qua Ngọc Châu bách chi”
Cụ già cười bí mật:
“ Thiếu hiệp hãy theo tôi, chúng ta đến nép mình sau lùm cây rộng theo dõi tình hình, thiếu hiệp sẽ rõ mọi ngọn ngành”
Thạch Chi Tinh trong dạ hồ nghi, cảm thấy cụ già áo nâu vô cùng cổ quái, nàng nén lòng theo chân cụ già nhảy vào một bụi rậm xanh muốt và ẩn mình vào phía sau, đưa mắt nhìn vào đằng trong.
Mùng này năm này, chính là ngày diễn ra lễ hội thượng nghị tề tựu các môn phái võ lâm.
Không Vân đạo trưởng- chưởng môn đời thứ 30 của Dạ Đan phái- thống lãnh tất cả đệ tử xây cất thể đài để tiếp rước bốn phương anh hùng cùng cao thủ các phái tới tham dự.
Thể đài chia ra làm 3 vùng “ Đen”, “ Trắng” và “ Xám”, mỗi vùng đều treo hoa kết đèn hết sức cầu kỳ tráng lệ. Phía trước thể đài là một chiếc sân rộng lớn trải dài, 4 phía là 4 cái trống đỏ thẫm được bịt da thú.
Tiếng đại đồng chung trên thể đài vang lên chín lượt, các quí khách tham gia đều theo thứ tự lặng im ngồi vào bàn tiệc. Trước sau tràn ngập trong tiếng cười hể hả vui tươi…
Lúc ấy trên thể đài, Không Vân đạo trưởng đang đứng lên sai các đệ tử rót rượu mời khách.
Thạch Chi Tinh tò mò không hiểu có chuyện gì, vội quay sang cụ già bao mặt: “ Rốt cục là có chuyện gì nghiêm trọng, vãn bối cần phải phục mệnh sư phụ chăm chỉ tu luyện, không thể lãng phí thời gian”
Cụ già bao mặt vội nắm tay Thạch Chi Tinh kéo lại:
“ Kịch hay đã sắp bắt đầu khai màn, nán đợi một chút sẽ mục kích lắm trò vui”
Lời của cụ già chưa dứt, thình lình từ trong không trung xẹt đến một đạo kim quang lấp lánh, lao thẳng đến trước bàn Không Vân đạo trưởng đang ngồi…
Không Vân đạo trưởng nhãn lực rất tinh, khẽ nhấc cao tay áo phất lên, nhoài người sang một phía…
Làn kim quang vẫn kịp theo hơi gió rít séo mang tai, “ phập” một tiếng kinh người, một cây cung tên vàng óng dài độ 3 tấc đính theo một bức phong bì đã cắm phọt giữa bàn, đầu cung vẫn rung rinh tựa muốn dọa dẫm lòng người.
Không Vân đạo trưởng vừa nhác thấy cây cung tên, sắc mặt tức thời đổi xanh thất thanh hét lên:
“ Địa Độc Cung!”
Tiếng kêu vừa thoát ra, mọi người có mặt trên đài đều kinh hãi đến xám mặt nghẹn nhốn nháo đứng lên như chợ vỡ, hàng trăm cặp mắt dớn dác nhìn xung quanh khắp bốn phía đài. Thạch Chi Tinh núp mình sau bụi cây khẽ lẩm bẩm một mình:
“ Địa Độc Cung! Bất qua chỉ là một mũi cung vàng bình thường, cớ sao mọi người lại sợ hãi thế kia?”
Cụ già bao mặt hừ lạt đáp lời:
“ Mi thật đúng là tiểu oa không biết sợ, từ mấy tháng nay, Địa Độc Cung xuất hiện chỗ nào, mấy ai được sống sót!”
Thạch Chi Tinh càng thêm lạ lùng kinh ngạc:
“ Địa Độc Cung lợi hại đến thế nào? Người phóng cung là ai? Tại sao lại tìm đến nơi đây mà gây rối?”
Cụ già bao mặt đôi mắt vẫn dõi nhìn vào trận, lơ đễnh trả lời:
“ Chỉ là một mũi cung vàng óng ánh không hơn ba tấc, thế nhưng từ hơn tháng nay đã khuấy động trong võ lâm một cơn thảm sát kinh hồn, đến độ gió mưa chừng như nồng tanh mùi máu. Bất luận là ai, dù võ công quán thế tuyệt nhân nhưng nếu đã trúng phải Địa Độc Cung là sau 2 canh giờ đành chết không phương cứu chữa. Với một thời gian ngắn ngủi trong mấy tháng, giang hồ đã có nhiều môn phái bị hủy diệt dưới cây cung tên khủng khiếp, hàng trăm võ lâm cao thủ, người dân vô tội phơi thây thối nát. Uy danh tuyệt độc của Địa Độc Cung quả đã rung động khắp võ lâm thiên hạ”
Mọi người ơi còm cho mình một cái, ủng hộ tinh thần tác giả
Lúc ấy Không Vân đạo trưởng đã khẽ định thần, sang sảng cất lời:
“ Địa Độc Cung đã xuất hiện ở nơi đây giết hại bao nhiêu mạng người vô tội, mời cao nhân cứ đường hoàng xuất hiện, chúng ta không biết sao ngươi lại tới chỗ này quấy nhiễu, là chính nhân quân tử thì mau nói rõ ràng mọi chuyện.”
Không Vân đạo trưởng vừa nói dứt lời, liền nghe vọng lại một giọng nói rắn rỏi bên tai:
“ Chúng ta đã quá hẹn đến đây, tất cả bọn người có mặt, sao không ngoan ngoãn tự chết để rồi khỏi nhọc sức chúng ta!”
Không Vân đạo trưởng lạnh lùng tiếp lời:
“ Bằng hữu xin hãy hiện thân, mọi sự ân oán, do bần đạo một mình gánh vác, những vị đại hiệp tham gia buổi lễ hôm nay đều vô can”
“ Ân oán tuy kết liễu cùng quí phái, nhưng kẻ nào thấy qua Địa Độc Cung cũng đừng mong sống sót rời đi, đấy là qui củ của ta!”
Giọng nói tuy thật khẽ, nhưng quần hào đều nghe rõ chẳng sót một lời- thảng thốt nhìn nhau rụng rời biến sắc.
Không Vân đạo trưởng buông giọng cười lanh lảnh:
“ Các hạ dù tài cao quán thế, cũng chưa ắt đã dám đối địch với các phái võ lâm. Nếu tất cả định thanh toán tất cả các đại biểu nơi đây, liệu bọn họ chịu dung tha các hạ không?”
Âm thanh kỳ lạ lại vang lên
“ Có gì lại chẳng dám. Các người của đại phái võ lâm, ta nào để vào mắt”
Không Vân đạo trưởng nhắm mắt, khẽ trầm tư, rồi đứng dậy lanh lảnh cất lời:
“ Tệ phái cử hành đại lễ hôm nay, được quí vị không nể đường xa diễu vợi, thịnh tình ấy thật đáng tạc dạ ghi xương, bản phái vì lỡ gặp phái biến cố bất ngờ, không tiện cầm lưu quí vị tận hoan cuộc tiệc, cảm thấy ái ngại vô cùng. Nhưng vì sự an toàn của quý bằng hữu muôn phương là điều hệ trọng, xin mau rời khỏi tai vạ chẳng lành”
Không Vân đạo trưởng, cung kính đứng im chờ trục khách.
Quần hào khắp ba non năm núi nghe Không Vân đạo trưởng cất lời, liền rầm rộ đứng lên định kéo nhau ly khai.
Bất thần…
Từ trong không trung vọng lại một tiếng thét vang:
“ Tất cả hãy ngồi xuống! Kẻ nào còn nhúc nhích thân hình, tất sẽ máu loang tại chỗ.”
Quần hùng chưa hết hãi hùng, bỗng từ chân trời xa xa vọng lại mấy tiếng hú lê thê quái lạ! âm thanh của giọng hú dường như chất chứa những gì của chết chóc căm hờn…
***
Sau khi thức dậy một ngày, Nhan Mị Băng được hai ông bà, Đồng đại thúc và Đồng đại thẩm, như cha mẹ ruột, chăm sóc nàng ân cần, trong dạ thấy cảm tạ vô cùng.
Sáng, Nhan Mị Băng thức dậy rất sớm, khoảng canh hai canh ba. Nói thật thì nàng ta không ngủ một đêm dài, vì lòng không yên tâm khi nghĩ đến việc mình phải bái lão già Thiết Khởi làm sư phụ! Và không biết ông ta có làm theo những gì đã viết trong thư hay không? Và cái gần nhất là trời sắp sáng chưa? Hàng trăm câu hỏi cứ vây lấy trong đầu Mị Băng.
Nàng bật ngồi dậy, mở túi đồ ra và bước đến cái hòm cũ để trong góc nhà. Nhan Mị Băng mở nắp hòm, đưa tay vào túi lấy ra một viên kim nguyên bảo và để nó bên trên hết. Xong xuôi đâu đó nàng đóng nắp hòm lại và về giường nằm tiếp tục suy nghĩ. ( T/g: Chị này rõ ích kỉ. Có 5 viên kim nguyên bảo, 100 lạng bạc, thế mà cho ng ta mỗi một viên knb)
Tiếng gà gáy báo hiệu trời đã sáng. Mặt trời đang lên và canh năm đã điểm, Nhan Mị Băng lại ngồi dậy, đi đi lại lại mong bà lão mau chóng bước rời khỏi phòng để yên tĩnh làm “việc riêng”. Lòng Mị Băng đang rất sốt ruột nhưng nàng lại không dám nói gì vì sợ làm phiền bà lão và ông lão.
Độ khoảng một khắc thì ông lão và bà lão bước ra ngoài.
“ Ba”
Cánh cửa đóng vào.
Nhan Mị Băng tức khắc lặng lẽ rời khỏi giường, đầu tóc quần áo xong xuôi, tập thể dục buổi sáng.
“Một…hai…ba…hít vào…thở ra…”
Nàng vừa hô to vừa vận động thân thể.
“ Ba”
Cánh cửa lại đẩy ra, Đồng đại thẩm bước nhanh vào.
Nhưng mà, sau khi bà thấy động tác của tiểu hài nhi Mị Băng trong phòng, nhất thời sửng sốt.
Đồng đại thẩm nhìn thấy, những động tác của nàng vô cùng kì quái, tựa như người vừa bị đóng đinh xử tử, không khỏi mất kiềm chế, nhịn không được hỏi: “ Tiểu thư vừa làm cái quái gì vậy? Có phải hay không bởi vì bất tỉnh mấy ngày trời, mà đầu óc trở nên ngu ngốc rồi.”
Nói đến đây, bà lựa chọn ngôn ngữ thương cảm an ủi nói:
“ Cô cũng đừng quá lo, mặc dù có bị bệnh nặng như thế nào, tất cũng sẽ có thuốc chữa khỏi. Không chỉ có như vậy, cô cũng nên lấy điều đó làm kiêu ngạo. Ngẫm lại những kẻ khác, có ai bị ngất lầm lì lâu như vậy mà vẫn tỉnh lại được không a? Tiểu thư cô, bất quá chỉ là bị ức chế thần kinh chỉ trong chốc lát mà thôi, tổng thể mà nói cũng không có tổn thương cọng lông nào, nói ra là một chuyện tuyệt đối khiến người ta ao ước không thôi.”
Nhan Mị Băng...căn bản không có chút phản ứng, tự cố trầm tư.
Đồng đại thẩm không chút cảm thấy là bản thân mình đang quấy rầy kẻ khác khi đang bận việc, cứ thế đặt mông ngồi xuống ghế ngay bên cạnh Mị Băng, vui cười pha trò nói: “ Cô cảm thấy thế nào? Tiếp xúc gần với tử thần như thế, có cảm xúc gì? Cái chốn thiên đàng có tồn tại hay không a?”
“ Yên tĩnh” Nhan Mị Băng lắc đầu, cũng không nói gì.
Về phần tiếp xúc với tử thần rốt cuộc có cảm xúc như thế nào, Mị Băng chính là ví dụ tốt nhất.
Bởi vì, Mị Băng hiện tại, căn bản chính là kẻ vừa thoát khỏi diêm vương, linh hồn chuyển đến một thân xác khác.
“ Hắc hắc, tiểu thư cô đừng có trầm tính như vậy, nói một chút cho bà già này đi, đùa giỡn với tử thần cảm giác ra sao? Xúc cảm thế nào, bà với cô đâu phân biệt ai với ai, cùng nói chuyện nói chuyện”
Mị Băng hơi nhíu nhíu mày, nếu như không phải bởi vì nàng vừa mới tới thế giới khác, đối với thế giới này không có nhiều lý giải, không muốn gây ra phiền phức, chi bằng Đồng đại thẩm làm phiền nàng như thế, từ lâu đã cho bà một câu đuổi ra ngoài, chứ nói gì cho phép bà ở đây làm ồn.
Ngẩng đầu nhìn Đồng đại thẩm liếc mắt, nói:
“ Vết thương của ta vẫn còn chưa khỏi, bởi vậy, dự định hảo hảo tĩnh tu dưỡng khí một ngày xem sao.”
“ Tiểu thư cô có thể dưỡng khí chữa lành vết thương sao. Thật hay giả thế”
Bà lão vừa nghe, nhất thời trừng mắt lên
Mị Băng không nói gì.
Thái độ này của nàng, lập tức làm cho Đồng đại thẩm cho rằng nàng đã ngầm thừa nhận, nhất thời cười ha hả:
“ Ha ha, một tiểu nhi có thể tự chữa lành vết thương quả thật rất hiếm có. A, hảo hảo…”
Mị Băng thấy bà có xu hướng dài dòng không dứt, ngữ khí mơ hồ có chút hờn giận nói:
“ Ta sợ bà nói thêm gì nữa, tai không cẩn thận sẽ bị điếc”
Đồng đại thẩm dường như bị kinh hãi, sợ đến vội vã lùi ra sau vài bước, xua xua tay nói:
“ Ta đây không quấy rối tiểu thư nữa, cô mau dưỡng tâm đi, khẩn trương khỏi bệnh, vết thương mau chóng lành lại”
Mị Băng một lần nữa vận động thân thể, hít vào, thở ra.
“ Cô nhớ nhớ hảo hảo nghỉ ngơi” Nói xong, thấy Mị Băng không phản ứng, Đồng đại thẩm đã quá quen thuộc hắc hắc cười vài tiếng, rồi lui ra ngoài.
Đối với việc bà lão vừa ly khai, nàng ngay cả đầu cũng không động, vẫn như cũ hết sức chăm chú vào bài thể dục, một tia vui mừng mơ hồ trong dạ.
Làm một sát thủ, vô luận thân ở nơi nào, xử kinh bất biến, là yếu tố cơ bản nhất và cũng là yếu tố quan trọng nhất. Nếu như bởi do bỗng nhiên đến một địa phương xa lạ vì kinh ngạc mà chạy loạn khắp nơi, vì thế mà không chú ý đến hoàn cảnh cơ bản xung quanh cùng với an nguy của bản thân, kẻ đó tuyệt đối không phải là một sát thủ hợp cách.
Hiển nhiên, Mị Băng có thể khống chế tốt bản thân.
“ Thật là chán quá…”
Mị Băng lẳng lặng cảm nhận trong tâm một sự nhạt nhẽo mong manh, nhưng cảm giác này lại tràn ngập khắp trí óc.
Tẻ nhạt, thế giới này quả thật quá tẻ nhạt.
Không còn những cuộc chiến vạn tử nhất tồn ( vạn người chết một người sống)
Không còn những vũ khí hiện đại tân tiến.
Không còn những thân xác huyết chảy đầm đìa.
Không còn…
Từ khi bị đối thủ giết hại, xuyên qua sống lại ở cái thế giới tràn ngập tín ngưỡng này đã mấy ngày, mấy ngày thời gian, đã đủ để cho Mị Băng tởn tới tận già.
“ Phù…”
Nàng trong lòng không nói gì thở nhẹ một tiếng.
Nhớ lại thời thơ ấu, la liệt khắp thành phố là những công viên giải trí, trung tâm vui chơi đông khách.
Nàng hồi đó luôn nài nỉ cha mẹ cho chính mình đến đó, thăm thú hưởng thụ.
Nhưng khi ấy hoàn cảnh của gia đình do quá kém cỏi, thiếu thốn vật chất, mỗi ngày ăn nửa bát cơm đã là quá xa xỉ, mặc dù có muốn như thế nào cũng hội không được.
Cho đến khi đã có cơm ăn áo mặc no đầy, gánh nặng công việc lại đè ập trên vai, nàng hội chưa đi lần nào.
Bây giờ dù muốn cũng đã không còn có cơ hội nữa.
Nhẹ hít một ngụm không khí trong lành, Mị Băng không lãng phí nửa điểm thời gian thêm nữa.
Âm lãnh ánh mặt lạnh lùng đảo qua Kinh Nhu đan, nàng giơ tay lên, sau đó mở ra cái miệng nhỏ nhắn.
Cô lỗ một tiếng, dược đan kia bị Mị Băng nuốt vào yết hầu, sau đó nàng nhắm lại hai mắt, ngồi xếp bằng tu luyện, thực hiển nhiên là Kinh Nhu đan đã bị hấp thu tiêu hóa.
Nội lực trong thể nội nàng một chút cũng không rối loạn, càng lúc càng tinh thuần, càng lúc càng thâm hậu. Khóe miệng Mị Băng xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ, từ khi biết được thế giới này còn có rất nhiều võ nhân còn cao siêu hơn nàng, Mị Băng đối với võ công không còn kỳ vọng gì khác.
Nàng hai tay kết xuất tu luyện ấn pháp, ánh sáng màu vàng chói sáng rực rỡ, tại thân thể kia mặt ngoài lóe ra, sau đó có một tia sáng nhỏ phát ra cắn nuốt thiên địa nguyên khí, rồi đem hóa thành bản thân nguyên lực, hồi phục một chút cơ thể bị thương nghiêm trọng trong kinh mạch cùng xương cốt
Lúc nguyên lực xâm nhập toàn bộ kinh mạch cơ thể, Mị Băng có thể phát giác được, trong cơ thể, có một tia năng lượng cuồng bạo nhưng dịu dàng hiền hòa dũng mãnh tiến ra, triệt để dung nhập thân thể nàng,mà tại khi ấy, tia ánh sáng màu vàng bao bọc thân thể Mị Băng càng thêm kịch liệt hơn.
Cảm thụ được loại biến hóa này trong cơ thể, nàng trong lòng cũng là lặng lẽ thở dài một hơi, lúc Mị Băng đang định rời khỏi trạng thái tu luyện, thì đột nhiên cảm giác được chỗ mi tâm truyền đến một hồi chấn động rất nhỏ, lại nói tiếp, nàng liền là kinh ngạc phát hiện, từng cổ một năng lượng bành trướng mà tinh thuần, là tựa giống như thủy triều dũng mãnh xông lên, cuối cùng khuếch tán đến tất cả xương cốt tứ chi kia.
“ Đây là… ”
Bất thình lình một màn, làm cho Mị Băng đặc biệt kinh ngạc, chợt tâm thần khẽ động, nàng chính là nhìn thấy, trong lúc mơ hồ, một cổ năng lượng tràn đầy chấn động, phát ra.
“ Thần Long chân khí”
Mị Băng tâm thần chăm chú, lúc này mới chợt hiểu, trong dạ tràn đầy tia kinh hỉ.
Đối với thần long chân khí cường đại nàng có chút không hiểu rõ, nhưng vẫn không thể tưởng cái Kinh Nhu kia có thể như vậy giúp cho Mị Băng đạt tới liên tiếp nhiều thành tựu cảnh giới, nghĩ đến cùng Thần long chân khí tồn tại là không thể, hôm nay thứ này rơi xuống vào tay nàng, không thể nghi ngờ là làm cho nàng như hổ có thêm cánh, hiển nhiên cũng là có thể dùng tốc độ nhanh hơn hồi phục.
Hô.
Mị Băng hai mắt chậm rãi mở ra, một ngụm trọc khí theo yết hầu bị phun nhổ ra, sau đó nàng chính là nhìn thấy Đồng đại thúc ôm một ít vải bông từng li từng tí đi đến.
“ Tiểu thư cô nương, ở trên này hàn khí nặng, cô lại có thương tổn, nghỉ ngơi hảo hảo, cũng không nên bị cảm lạnh nữa” Đồng đại thúc đem vải bông mềm mại đặt ở bên cạnh Mị Băng, nói
Nàng kinh ngạc nhìn qua một màn này, chợt trong mắt có chi sắc nhu hòa hiện liên, cái tấm lòng này của ông lão tính đích thật là vô cùng lương thiện…
“ Tiểu thư cô nương, người nhớ mau chóng ngủ sớm” Đại thúc ngồi ở bên cạnh Mị Băng nói.
Nàng gật đầu cười, Mị Băng đối với cái đại thúc kia là vô cùng hảo cảm.
Mà tại lúc này nói chuyện, nàng cũng theo miệng của lão đã chiếm được một ít thông tin cơ bản.
Thần Long chân khí đối với Thần tông cường giả mà nói, có được thật là hảo ích lợi, nếu là cơ duyên đầy đủ, thậm chí có thể mượn năng lượng kia, đột phá cảnh giới, chính là muốn phải lấy được nó, nhiều người đã bỏ ra không ít mạng mới vừa, nếu là đạt được Thần Long chân khí mà nói…có thể triệt để đột phá.
Mị Băng nhẹ nhàng gật gù, trong mắt có dị quang lập lòe, nàng có thể cảm giác được, nàng hôm nay nếu là thương thế khỏi hẳn, thực lực tất nhiên sẽ lại lần nữa tăng tiến, trực tiếp đột phá đến Bán Thần bàn cảnh, nói không chừng là có thể làm tiếp đột phá.
Mị Băng trên mặt thần sắc chậm rãi thu liễm, Thần Long chân khí sự tình, có chút vượt quá dự định của nàng, nàng nếu nói là không động tâm cái kia tự nhiên là giả dối, đã trải qua thảm bại dưới tay Thiết Khởi lão lão, nàng biết rõ tăng thực lực lên hảo quan trọng, bất quá dưới mắt nàng, thương thế còn nặng, cho nên nàng hiện tại, hay là đem thương thế hồi phục trước, sau đó lại yên lặng theo dõi kỳ biến.
Dù sao bực này thiên tài địa bảo, đều là người có năng lực có được, đối với đám người phủ tể tướng, Mị Băng không có chút cảm tình nào, chẳng qua là đến lúc đó nếu đạt được, sẽ hảo hảo dạy dỗ bọn họ một lần.
Nghĩ đến đây, nàng cũng là kiềm chế quyết tâm chấn động, lần nữa lại cùng Đồng đại thúc nói chuyện, sau một hồi, ông lão mới hài lòng thỏa mãn rời đi.
Mị Băng nhìn thân ảnh Đồng đại thúc rời đi, cũng là mỉm cười, chợt lại nhắm mắt lần nữa, nắm chặt thời gian điều dưỡng lấy thương thế bên trong cơ thể.