- Chuyện này đơn giản thế mà chú mày không hiểu à? Rõ ràng sự xuất hiện của Vinh đã làm Thiên mất quyền lợi dẫn đến bọn chúng xung đột nhau. Tuấn dĩ nhiên nhận ra, nên mới đưa thằng gì ấy nhỉ, à Lâm, lên để cân bằng lại thôi.
Phạm Huỳnh nói:
- Nhưng mà em thấy chúng càng mâu thuẫn hơn ấy chứ.
- Đúng thế. Có vẻ như tên Tuấn vì quá lo lắng cho sự lục đục nội bộ nên quên mất điểm này. Đây là phản ứng phụ dễ xảy ra nhất.
- Em hiểu rồi. Có điều, em cho rằng Tuấn không phải là người nghĩ ra cách này mà ai đó đã hiến kế cho hắn. Tên này khá là thông minh, đáng tiếc không nắm rõ tình hình nội bộ nên mới có cách đó.
- Không sai, nếu là Tuấn thì hắn sẽ không cất nhắc thuộc hạ đơn giản thế được.
- Vậy anh Phong, giờ anh định làm gì tiếp theo ạ?
- Tất nhiên là giúp đồng minh của chúng ta không còn lục đục nữa thôi.
- Ơ sao lại giúp ạ?
- Thì trừ khử cả ba thằng đó thì không phải giúp họ hết lục đục à.
- À à, vậy bắt đầu từ tên Lâm trước.
Phong lắc đầu:
- Ồ không, thằng đó mới vừa lên từ chân gác cổng, khoan đụng hắn vội, chúng ta sẽ chăm sóc thằng Thiên trước.
- Nhưng tên Thiên rất thâm hiểm, khó trúng kế lắm ạ.
Phong cười cười:
- Ai bảo chú mày tính kế hại hắn. Hắn rất hận thằng Vinh nhưng lại sợ tên Tuấn nên thiếu động lực ra tay. Chúng ta sẽ tiếp sức cho hắn đúng không? Hê hê hê, mối quan hệ giữa bọn giờ chẳng khác một bể nước đục ngầu. Ta thả một viên sỏi vào rồi khuấy nhẹ một cái thì bùn đất lập tức văng tung toé lên thôi.
Phạm Huỳnh gật gù ra chiều đã hiểu:
- Tên Vinh bị khử xong rồi, tên Thiên sẽ dễ dàng làm gỏi nốt tên Lâm. Khi đấy Tuấn sẽ loại bỏ hắn, cơ hội để chúng ta ra tay là nó.
Phong rất hài lòng:
- Giỏi lắm, mày hiểu ý anh rất nhanh. Anh giao cho chú, chú tìm cách khích thằng Thiên nổi giận.
- Vâng, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không để anh thất vọng đâu ạ.
- Tốt. À quên, trong thời gian này, mày cũng phải lệnh cho anh em tìm tung tích thằng ranh Quốc Việt. Nếu thấy nó thì báo ngay cho cớm, tuyệt đối không để cho nó quay về phe tên Sơn.
- Vâng em nhớ rõ rồi ạ.
Đúng lúc này có bốn năm thằng đàn em vịn cửa bước từng bước khó nhọc đi vào trong. Một tên thều thào:
- Đại ca, cứu bọn em với.
Phong và Huỳnh quay đầu sang nhìn thì lập tức giật mình. Hai người thấy đám đàn em của mình ai nấy đều bị trọng thương, cả người đầy vết bầm tím, trầy xước. Máu từ miệng chạy ra, dính khắp mặt và dưới cằm. Huỳnh gọi thêm mấy thuộc hạ nữa đỡ chúng ngồi xuống, sau đó đưa bông băng, thuốc đỏ cho chúng trị thương. Hai hàng chân mày của Phong chau lại khi bắt gặp thảm cảnh của đàn em. Hắn hỏi:
- Là kẻ nào làm bọn này ra nông nỗi này?
Một thằng đáp:
- Dạ bọn em không biết. Hắn che mặt... Hắn vừa thấy... bọn em là lao lên đánh.
Phong hỏi tiếp:
- Dáng vẻ hắn thế nào?
- Dạ... hắn to, cao, hai mắt sắc lạnh... rất đáng sợ, đặc... biệt là sức mạnh và tốc độ thì... vô cùng khủng khiếp... Mỗi cú đánh của hắn... đều khiến em đau như... muốn ngất đi.
Sắc mặt của gã vẫn lộ rõ vẻ kinh hoàng khi nhắc đến tên che mặt kia. Gã hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi nói:
- Tên đó... tên đó còn nói... tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Phong và Huỳnh nhìn nhau, trong đầu cả hai đồng thời hiện lên hình ảnh của một người - Việt. Phong ra lệnh cho đàn em đưa những thằng bị thương đi chữa trị, sau đó hắn tiếp tục nói với Huỳnh:
- Mày biết phải làm gì rồi đấy, mau đi điều tra kẻ gây ra chuyện này là ai; rất có thể là tên ranh con đó đã quay trở lại.
- Dạ vâng, em sẽ đi ngay bây giờ luôn.
- Ừ, càng nhanh càng tốt. Thằng đó có một khẩu của chúng ta, nếu lộ ra thì chúng sẽ gặp phiền phức rất lớn.
- Vâng ạ.
Huỳnh đứng dậy đi hỏi vị trí đám thuộc hạ bị đánh và mang theo bảy tãm gã đàn em tới đó điều tra.
Hắn vừa tới nơi thì thấy cảnh sát đã đứng hỏi người dân sống xung quanh để điều tra tình tiết. Vinh hoàn toàn không ngờ thủ phạm lại ra tay ngay ở chỗ đông người. Hắn ta hỏi anh chàng gần hắn:
- Này anh, có đánh nhau hay sao mà tụ tập đông thế? Có cả cảnh sát nữa.
Anh kia gật đầu:
- Đúng vậy, ban nãy có một gã che mặt lao vào một đám người, chỉ đánh vài phát thôi mà làm họ kia ngã lăn ra đường hết, máu me chảy nhiều lắm.
- Ủa vậy họ đâu hết rồi:
- Đi hết rồi, gã kia đánh xong thì chạy mất hút luôn. Nạn nhân thì sợ hắn quay lại nên dìu nhau bỏ trốn rồi. Khi cảnh sát đến thì chả còn ai nữa.
- Hóa ra là vậy, cám ơn anh.
- Không có gì.
Phạm Huỳnh nghĩ bụng: "Vậy ra hắn đang cố ý gây rối loạn bang của mình."
Bỗng có giọng ai đó vang lên:
- Ô hô, sao mày lại dẫn người sang địa bàn của tao? Định gây sự đấy phỏng?
Vinh nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy Thiên đang nhìn hắn với vẻ tức giận. Thiên đang trên đường về thì nghe người ta bàn tán ở xa phía trước có đánh nhau dữ dội. Hắn nghĩ chắc là bọn đàn em nên chạy tới xem thế nào, đâu ngờ bắt gặp đám Phạm Huỳnh cũng có mặt ở đấy. Thiên cho rằng Huỳnh dẫn người tới kiếm chuyện nên tức tối. Hắn gằn giọng:
- Bọn tao không gây bọn mày thì chớ, cớ gì bọn mày lại đánh đàn em của tao?
Huỳnh nghiến răng đáp lại:
- Đừng hàm hồ, người bị đánh tối nay là đàn em của tao, đừng có chưa biết gì đã la toáng lên.
Thiên rất ngạc nhiên, bang Hắc Báo bị đánh ngay trên địa bàn của hắn (Thiên), đùa ư? Thiên cười khẩy:
- Vậy ý của mày là tao cho đàn em đánh à?
Huỳnh lắc đầu:
- Không, thủ phạm tối nay là kẻ mà hai phe chúng ta đều ngán, thằng ranh con đó.
Thiên giật mình, hắn dĩ nhiên hiểu Huỳnh đang nhắc đến ai. Thiên liếc nhìn xung quanh, lúc này bọn hắn đã cách khá xa đám đông nên không ai nghe được cuộc đối thoại. Hắn hỏi:
- Không phải mày đang nói dối đấy chứ? Làm sao hắn được có thể trở về được?
- Thằng đó mất tích chứ đâu có chết, tao chả cần nói dối mày làm gì.
- Điều vô lý như thế, tao không thể tin được.
- Hừ! Đám đàn em tao chạy về kể lại kẻ đánh bọn chúng ra tay rất tàn độc. Đứa nào đứa nấy chỉ bị trúng một đấm thôi mà trọng thương đến mức suýt nữa nhập viên. Mày nghĩ ai có khả năng vậy hả?
Thiên đứng trầm ngâm nghĩ ngợi. Huỳnh nói tiếp:
- Anh Phong đã biết chuyện này rồi, mày cũng nên báo cho chủ mày đi. Liên minh giữa hai bang chưa chấm dứt ngay được đâu.
Thiên cảm thấy Huỳnh nói có lý, bèn gật đầu:
- Được rồi, tao sẽ quay về điều tra. Nếu quả chuyện đúng như mày nói thì hai phe phải tiếp tục hợp tác để giải quyết việc này.
- Tao chờ tin tốt từ mày. Các anh em, chúng ta đi.
Nói xong, Huỳnh dẫn đám thuộc hạ quay về, Thiên cũng quay về lại vũ trường. Trên đường, hắn lấy điện thoại gọi Tuấn. Tuấn hỏi:
- Giờ này mày gọi anh có gì không? Nếu không có gì quan trọng thì để mai nói.
Thiên đáp:
- Dạ thưa anh, em có chuyện rất quan trọng muốn nói. Thằng Việt đã xuất hiện rồi.
- Cái gì? Chú mày có chắc không?
- Dạ em đang điều tra, nhưng theo những gì em đã biết thì em chắc chắn hơn sáu phần mười.
- Thế vẫn chưa được, mày liên lạc với Vinh và Lâm, phối hợp bọn nó làm cho ra nhẽ. Anh sẽ bảo thêm vài đứa nữa đi tìm hiểu.
- Dạ vâng ạ.
Thiên ngắt cuộc gọi, sau đó bấm số của Vinh:
- Này Vinh, có việc rồi.
- Việc gì thế?
- Việc này không tiện nói qua điện thoại, à, Lâm có ở đó không?
- Có, anh ta ngồi với tôi ở vũ trường từ nãy đến giờ, mà này rốt cuộc là có việc gì?
- Tôi đang trên đường quay lại vũ trường, hai anh ra ngoài cửa đợi tôi rồi tôi sẽ kể lại.
- Được rồi.
Vinh quay sang nói với Lâm:
- Chúng ta đi thôi.
Lâm ngạc nhiên:
- Đi đâu?
- Tôi không rõ lắm, nhưng tôi theo ý của Thiên thì hình như là việc hệ trọng.
- Thật à? Tôi cũng mong có việc gì làm chứ ngồi không thế này cũng chán.
- ...
Sự xuất hiện của kẻ được cho là Việt đã làm Phong và Tuấn đứng ngồi không yên. Rõ ràng sau trận chiến đó, thực lực của Việt khiến bọn chúng lo ngại. Chíng vì vậy, dù đây là tin đồn hay sự thực thì bọn chúng đều quyết không cho anh một con đường sống.
...
Sáng hôm sau, ba người Thiên, Vinh và Lâm cùng đến gặp Tuấn. Tuấn hỏi:
- Mấy đứa dò là thế nào rồi? Thực hư ra sao?
Thiên kể lại những lời Huỳnh đã nói với hắn tối qua. Tuấn có hơi bất ngờ, nhưng giữ im lặng nghe Thiên tiếp tục trình bày:
- ... Em và Lâm đã phái mấy thằng đi tìm hiểu, liệu có đúng là Việt xuất hiện hay không thì không ai khẳng định được nhưng có kẻ tấn công bang Hắc Báo thì hoàn toàn chắc chắn. Hắn ta ra tay ngay giữa đường phố, rất nhiều người thấy. Có điều tên đó đội mũ sùm sụp, lại đeo kính và mang cả khẩu trang nên chả ai biết mặt hắn thế nào.
Tuấn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:
- Xét theo tình hình trước mắt thì chưa có gì nghiêm trọng. Dù gã đó là Việt thật, hắn cũng chỉ đang rung cây dọa khỉ thôi. Đừng làm tin này rộng ra thêm để mọi người đi làm bình thường. Hắn ta không muốn lộ mặt nên trong thời gian tới, hắn không ra tay đâu. Thiên, mày phối hợp với Vinh dò la tung tích của Việt.
- Dạ vâng ạ.
Thiên và Vinh lập tức nhận lệnh, còn Lâm thấy mình không được Tuấn giao việc nên cảm thấy buồn bực. Hắn đang định lên tiếng thì Tuất cắt lời:
- Anh hiểu mày muốn nói gì, anh không đồng ý đâu, hiện tại có rất nhiều chuyện cần mày đi làm.
- Ơ việc gì vậy ạ?
- Nhiều lắm, đầu tiên là chú mày phải đi dẹp mớ hỗn độn ở khu chợ trước, sau đó đến các việc khác sau.
Lâm không hiểu ý của Tuấn nên hỏi lại:
- Ơ, khu chợ nào ạ?
Tuấn bật cười, vỗ trán rồi đáp:
- À anh quên, mày mới lên nên chưa biết hết. Khu chợ đó nằm ở phía Tây, nó khá là lớn đấy. Khu đấy vốn được chúng ta bảo kê. Có điều dạo này khu không có ai quản lý làm nên chợ loạn hết cả lên. Phần việc của mày là đó, còn chuyện điều tra cứ để Thiên lo.
- Vâng em hiểu rồi.
Thấy "đại ca" không nhắc tới mình, Vinh cảm thấy bực bội, chỉ là không dám biểu hiện ra mặt. Lúc này, Tuấn cầm một bì giấy màu vàng đưa cho Vinh và hỏi:
- Vinh, dự án khách sạn anh nói với chú bữa trước chú lo đến đâu rồi?
- Dạ em đã liên lạc với đối tác, hiện tại em đang đàm phán với họ ạ.
- Ừ, mày lo liệu cho tốt, thiếu vốn anh sẽ cấp thêm.
- Dạ vâng.
Vinh càng thêm tức tối, đây rõ ràng là không muốn hắn tham gia vào thế lực ngầm của công ty mà. Ý đồ của Mạnh Tuấn quả thực đúng như thế, hắn phân chia ba công việc khác nhau cho ba người để tránh những xung đột không đáng có. Hắn hỏi lại lần cuối:
- Ba cậu đã nắm rõ việc của mình chưa?
- Rồi ạ.
- Tốt, nếu đã rõ cả rồi thì các cậu bắt tay vào làm đi, anh còn việc khác phải làm nữa.
- Vâng ạ, bọn em xin phép ra ngoài.
- Ừ!
Ở bên ngoài phòng, Lâm vừa đi vừa nói:
- Này Thiên, thằng Việt gì đấy lợi hại lắm à?
- Hừm, dù có hận thù nhưng tôi vẫn phải thừa nhận hắn rất ghê gớm, võ công thì vô cùng đáng sợ, tôi không phải đối thủ của hắn.
Vinh nghe những lời Thiên nói xong, sắc mặt cũng chẳng thay đổi gì. Lâm lẩm bẩm:
- Thế à? Nhất định tôi phải thử võ của tôi và hắn ai mạnh hơn.
Vinh và Thiên cùng nhếch mép cười khinh bỉ, đây là câu nói nực cười nhất bọn chúng từng được nghe.
Nhắc lại Mạnh Tuấn, khi chỉ còn một mình trong phòng, Tuấn dùng điện thoại gọi cho em trai hắn:
- Năm, anh muốn nhờ mày giúp chút, mày đi loanh quanh xem dạo này tên Thanh Sơn có hay đi gặp ai không?
- Là tin đồn về Việt chứ gì, sao anh không bảo Thiên làm?
- Thằng Việt không biết mày nên mày tìm hiểu dễ hơn.
- Dạ được rồi, em sẽ cố gắng.
- Mày nhớ cẩn thận đấy.
- Vâng ạ.
Gã Năm làm theo lời anh trai đi dò hỏi tung tích của Việt, Tuấn cũng phái đàn em tìm ráo riết nhưng qua mấy ngày mà không có tin gì. Ngay khi Tuấn nghĩ đó chỉ là tin đồn thất thiệt hoặc đó là âm mưu của bọn Hắc Báo thì ngay ở khu chợ do Lâm quản lý xảy ra một vụ ẩu đả lớn. Ông ta lập tức sai Thiên đến hỗ trợ và giảm thiểu căng thẳng.
Thiên vừa tới khu chợ thì nhìn thắy Lâm đang đánh nhau với một gã bịt mặt rất ác liệt. Đám tay chân trong bang đều nằm lăn lộn dưới đất, miệng không ngừng kêu la đau đớn. Gã bịt mặt bắt gặp Thiên từ đằng xa chạy tới thì nghĩ bụng: "Mình đấu với đám này khá lâu rồi, giờ tên Thiên cũng đã đến. Nếu còn dây dưa ở đây thêm nữa, chỉ e khi cảnh sát đến, mình khó thoát. Đành tha cho chúng vậy." Nghĩ vậy, gã bèn thét lớn, đồng thời đấm ra một quyền, kình lực mạnh kinh người.
Tên Lâm nào chịu kém, cũng quát một tiếng và tung quyền ra, dùng cứng đấu cứng. Hai quyền đụng nhau đánh chát. Gã kia nhờ phản lực nhảy lùi lại rồi búng người vọt đi, Lâm lại đứng nguyên tại chỗ, không có bất cứ hành động nào. Thiên chạy tới hỏi:
- Sao anh không đuổi theo hắn?
Lâm hít thở sâu, sau đó lắc đầu:
- Tôi không thể, cú đấm của hắn khiến toàn thân tôi tê dại, đến đi còn khó chứ đừng nói chạy.
- Thật vậy sao? Hắn càng ngày càng ghê gớm.
- Đúng thế. Dẫu vậy, sau cú va chạm ban nãy, hắn cũng đã bị thương nhẹ rồi. Hừ, để thắng được tôi, hắn phải trả giá không ít đâu.
Thiên thở dài:
- Nghe anh nói tôi mới yên tâm phần nào.
Trong bụng hắn lại nghĩ đến điều khác: "Gã Hoàng Lâm này gần như có thể đánh ngang tay với thằng Việt, cũng tốt, mình sẽ kết thân với hắn trước sau đó dùng kế mượn dao mổ bò."
Chợt Lâm lên tiếng:
- Tôi đã đã đỡ hơn rồi, anh cứ về công ty đi, ở đây tôi lo được.
Thiên lắc đầu:
- Không, anh Tuấn bảo tôi đến hỗ trợ anh, đồng thời nhắc anh cùng tôi quay về báo cáo khi đã xong việc.
- Thế à? Vậy thì tôi sẽ về công ty ngay.
...
Ở công ty, Tuấn hỏi Lâm:
- Chú mày thấy được rõ mặt hắn không?
Lâm lắc đầu:
- Dạ không, hắn đội mũ, đeo kính và đeo cả khẩu trang, khuôn mặt của hắn hầu như được che kín. Hắn cũng giỏi võ, em hoàn toàn không có cơ hội lật tẩy hắn.
Tuấn gật gù:
- Hừm, xem chừng đúng là tên Việt rồi. Lâm, mày làm khá lắm, dù chưa lật mặt hắn nhưng ít ra đã ngăn chặn được hắn, rất tốt.
Thiên nói:
- Dạ đúng, Lâm là người mới nhưng làm việc tốt, em cũng khâm phục anh ta.
- Biết vậy thì chú mày và Vinh nhớ mà học theo nó.
- Vâng ạ.
Hai mắt Vinh loé lên sự giận dữ và đố kỵ. Thiên thấy thế, khoé miệng nhếch lên thành điệu cười khoái trá. Mục đích của hắn đã hoàn thành, giờ chỉ còn chờ Vinh ra tay hãm hại Lâm thì hắn sẽ xử nốt tên Vinh.
Sau khi ra khỏi phòng Tuấn, Thiên quay sang nói với Lâm:
- Lâm này, đến tối chúng ta làm bữa nhậu mừng chuyện chiều nay nhỉ?
Lâm cảm thấy trong người không khoẻ nên lắc đầu từ chối:
- Xin lỗi tôi không đi được, tên Việt đã khiến tôi bị nội thương, tối nay tôi cần về phòng chữa trị, hẹn anh vào ngày kia vậy.
Thiên thấy thần sắc của Lâm quả là hơi tái, bèn nói:
- Không sao, anh thấy mệt thì ngày kia cũng được, anh cứ dưỡng thương cho tốt.
- Cám ơn, tôi sẽ gọi lại cho hai anh sau, tạm biệt.
- Tạm biệt.
Vì mang thương thế trong người nên Lâm vội vã quay trở về. Hắn vào phòng, lôi chiếc vali dưới gầm giường ra rồi mở khóa, sau đó hắn lấy từ trong đó một xấp giấy mỏng. Hắn chọn một tờ và để nó ở trước mặt, tiếp đó hắn ngồi xếp bằng, vận khí theo đúng đồ hình vẽ trên giấy.
Thời gian trôi qua khoảng chừng một tiếng thì Lâm thở hắt ra một hơi. Nội thương tuy chưa thể lành hẳn ngay được nhưng ảnh hưởng của nó không còn quá nghiêm trọng như trước nữa. Hai mắt Lâm nhìn chằm chằm vào xấp giấy có chứa đựng võ công, trong đầu lại nghĩ thầm:"Sức mạnh của thằng Việt đúng là đáng sợ như lời đồn, may mà mình có nội công chống đỡ phần nào."
Rồi hắn lại nghĩ tiếp: "Mình nhất định phải vượt qua hắn, không thể để sự tồn tại của hắn gây hại cho bang phái." Võ công hắn luyện là từ xấp giấy mỏng trước mặt hắn. Môn võ ghi trên giấy chủ yếu là luyện nội công. Trước giờ hắn ỷ vào đó để hạ gục kẻ thù. Nhưng chiều nay, khi chống đỡ với những đòn đánh hiểm độc của đối phương, hắn nhận ra rằng mình còn rất kém. Bởi vậy, hắn muốn đi tìm Thiên học hỏi thêm, dù gì thì Thiên cũng nổi tiếng về võ học. Trong đầu đã có ý định sẵn, Lâm đi tìm Thiên để nhờ chì dạy võ thuật. Nghe lời đề nghị từ Lâm, Thiên khá là ngạc nhiên, hắn chưa từng lường trước điều này. Thiên cho rằng đây là cơ hội để kéo Lâm về làm đồng minh nên sau hồi lâu suy nghĩ, Thiên đồng ý dạy cho Lâm. Ngoại trừ mấy môn võ bí truyền, hắn đem nhưng bài căn bản truyền thụ lại cho Lâm. Lâm không phật lòng vì điều đó, hắn nghĩ, chừng đó đã đủ dùng rồi.
Thêm mấy ngày nữa trôi qua, khu chợ dần bình thường, gã bịt mặt lặn đâu mất tăm, không thấy hắn đi gây sự. Tuấn cho rằng hắn đang cố ý quấy rối tổ chức và cả bang Hắc Báo nên dặn dò đám thuộc hạ phải cẩn thận mọi việc để khỏi chuốc phiền phức vào người.
Hiện giờ Lâm đang nói chuyện với mấy gã trong băng đảng, hắn muốn tìm hiểu thêm về Thiên và Vinh. Mặc dù hắn và bọn chúng không còn xa lạ nữa, nhưng qua kinh nghiệm của bản thân, hắn biết tốt nhất là không nên thân cận quá mức.
Chợt có gã đàn em chạy đến chỗ hắn nói:
- Anh Lâm, đằng kia có ông bà già không chịu đóng phí. Bọn em sợ lão già đó xảy ra chuyện nên không dám làm gì.
- Thế à? Được rồi, để tao đi xem.
Lâm đi đến chỗ quầy hàng của ông bà lão nọ. Hắn thấy đúng như lời gã đàn em thì nói:
- Này lão già, đến kỳ nộp phí rồi.
Bắt gặp gương mặt dữ tợn và đáng sợ của tên đại ca, hai ông bà sợ run người, khó khăn lắm ông lão mới đáp:
- Cậu thư thả cho chúng tôi vài ngày được không? Dạo này ít khách đến mua quá, chúng tôi chưa có tiền đưa cho cậu được.
Lâm cười khẩy:
- Hừ, ông già, ông nói hay thật đấy. Ông đừng tưởng tôi không biết, mặt hàng hai người bán là độc nhất khu chợ này, thế mà bảo ít khách mua hả. Đùa ai chứ.
- Tôi nói thật mà, cậu cứ việc kiểm tra.
Lâm lắc đầu:
- Tôi bất kể đúng hay sai, tới kỳ là phải nộp phí, ai trong này cũng như vậy, không có ngoại lệ.
Bà lão tức tưởi kêu lên:
- Cậu... cậu...
Bà uất ức vô cùng, giọng nghẹn ngào dường như sắp khóc rồi, ấy thế mà Lâm vẫn lạnh lùng đến đáng sợ:
- Tôi sao hả? tôi nói lần nữa, nếu ông bà không chịu trả phí, đừng trách tôi nặng tay.
Hai ông bà run lẩy bẩy, vẻ mặt bàng hoàng:
- Cậu muốn làm gì?
- Yên tâm, tôi không phá quán đâu, tôi chỉ sẽ đi...
- Anh đi làm gì hả?
Hắn chưa kịp nói hết câu thì có tiếng quát cắt ngang. Hắn quay sang thì thấy đó là một cô gái, tuổi chừng hai mươi hai mốt. Hắn tức giận mắng cô gái:
- Con ranh, đây không phải chuyện của mày, mau cút đi.
Cô gái không chịu kém:
- Tôi không đấy, anh làm gì tôi.
- Cô...
Cô gái lại cắt ngang:
- Tôi sao hả? Một thanh niên như anh lại đi ức hiếp người già, anh có còn là con người không?
- Mày...
Lâm vung tay định đánh cô gái. Cô gái không hề sợ hãi, cô nhìn thẳng vào hắn, tiếp tục quát:
- Sao? Giờ còn muốn đánh tôi nửa hả? Có giỏi thì đánh đi, để xem anh còn mặt mũi gặp ai không.
- Mày... aa...
Ngay khi hắn thấy ánh mắt kiên quyết của cô gái, đầu hắn đột nhiên đau như búa bổ. Một tay của hắn ôm đầu, hai chân bước loạng choạng về sau, cơ mặt co quắp và hai mắt hắn thì đỏ ngầu lên. Mọi người đều sững người ra trước hành động bất ngờ của hắn. Cô gái nói tiếp:
- Bây giờ sao nữa đây? Xấu hổ quá nên tìm cách gỡ gạc hả?
- Mày...
Lửa giận xông lên tận óc, Lâm chịu đau, vùng dậy vung nắm đấm đến cô gái.
- Đánh đi!
Cô gái mặc kệ hắn đau thật hay giả, vẫn trừng mắt nhìn hắn. Ai cũng sợ xanh mặt, không dám nhìn cảnh tiếp theo. Thế nhưng, thêm một lần đối mặt với cô gái lại càng khiến cơn đau đầu dữ dội hơn. Nắm đấm mới tới nửa đường đã thu về. Lâm khuỵu gối rồi gập người xuống, hai tay ôm lấy đầu. Đau đớn cùng cực làm hắn phải thét lên.
Chứng kiến cảnh này ai nấy đều giật mình, ngay cả cô gái cũng ngơ ngác, dường như hắn thật sự đang vô cùng đau đớn. Đám lưu manh hoảng hồn, hò hét đe dọa cô gái:
- Con kia, mày đã làm gì hả?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái.
- Tôi... tôi.
Lần đầu gặp phải cảnh này, cô gái nhất thời lúng túng lẫn sợ hãi, không biết xử lý thế nào. Tiếng của Lâm lại vang lên:
- Khốn kiếp!
Hắn đã đỡ đau đi chút ít. Hắn chống tay gượng đứng dậy. Đám đàn em vội vàng chạy tới đỡ hắn. Lâm nhìn cô gái, gằn giọng:
- Con ả kia, hôm nay tao sẽ đi, nhưng mày liệu hồn đấy, tao không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Đám đàn em đỡ Lâm rời khỏi quán của hai ông bà lão tội nghiệp. Cô gái và mọi người nhìn theo hướng đi của tên lưu manh mà lòng tràn đầy lo lắng. Giờ hắn đã bị chọc giận, e rằng cuộc sống sau này của người ở chợ sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Lâm về lại chỗ nghỉ, hai tay vẫn ôm chặt đầu và không ngừng rên đau. Mãi lâu su cơn đau đầu mới vơi đi, hắn thở hổn hển vừa lẩm bẩm chửi rủa cô gái. Một gã đàn em hỏi hắn:
- Anh Lâm, thế chuyện thu phí hai ông bà già đó thế nào?
Lâm đáp:
- Sáng mai chúng ta sẽ quay trở lại đó, để xem con ả đó bảo vệ họ được bao lâu.
- Thế còn cô ta thì sao ạ?
- Yên tâm, cô ta sẽ không bị thiếu phần đâu. Được rồi, việc hôm nay tới đây là được rồi, tao sợ nếu còn đi thu phí thì có khi bọn cớm sẽ đến hỏi thăm đấy.
- Dạ vâng ạ.
Lâm ngồi nghỉ thêm một hồi nữa. Cơn đau đầu thật kinh khủng, đến giờ mà hắn còn cảm thấy choáng váng. Hắn vừa ngồi xoa đầu vừa ngẫm xem cô gái đã làm gì hắn hay ít ra cái gì đã khiến đầu hắn đau như thế. Đáng tiếc, dù suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn không có nguyên nhân hợp lý.
Hết giờ làm việc, Lâm quay về phòng trọ chứ không đi nhậu với đám thuộc hạ. Tất cả bọn chúng đều biết chuyện đã xảy ra nên không trách hắn. Sau bữa tối, Lâm cảm giác tinh thần uể oải, toàn thân cũng rất mệt. Cho nên khi xem xong thời sự, hắn lập tức lên giường đánh một giấc.
...
Đột nhiên Lâm thấy mình xuất hiện giữ khu rừng tối đen như mực và hắn đang... chạy thục mạng, phía sau là tiếng người hò hét lẫn tiếng chó sủa. Hắn đang chạy trốn cảnh sát. Hắn thì lúc chạy mé đông, lúc lại chạy mé tây. Hắn cứ chạy mãi, chạy mãi; thế rồi hắn chạy tới sát vách núi. Hắn đã không thể ghìm lại kịp nên trượt chân ngã từ trên cao xuống.
- AAAAAAAA...
Lâm hét lớn và ngồi bật dậy, trong lòng cực kỳ sợ hãi, lưng áo hắn mặc đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn quay đầu nhìn quanh, hắn vẫn đang ở phòng trọ của mình. Hắn thở phào nhẹ nhõm, hóa ra khung cảnh ban nãy chỉ là cơn ác mộng.
Lâm chưa thể hoàn hồn sau khi thoát ra khỏi cơn ác mộng. Khung cảnh khu rừng âm u, tiếng chó sủa, tiếng rượt đuổi vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn. Những ký ức xưa cũ tưởng như đã bị vùi lấp giờ quay trở lại ám ảnh hắn.
Lâm thở hắt ra một hơi và lắc lắc đầu xua tan dư âm của ác mộng. Lâm liếc nhìn đồng hồ, gần năm giờ rưỡi sáng rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đặt lưng ngủ đó thôi mà đã qua sáng hôm sau. Hắn rời khỏi giường và đi lấy khăn để tắm trước khi đi làm.
Dòng nước mát lạnh xối thẳng vào người làm tâm trạng của hắn dần bình tĩnh lại. Hắn nhớ tới cô gái hắn gặp ở chợ chiều qua. Đúng là khó hiểu, trước đó hắn vẫn bình thường, tại sao đến khi gặp cô ta, đầu hắn lại đau như búa bổ. Chả lẽ cô ta biết tà thuật và đã sử dụng trên người hắn. Nhưng... Lâm càng nghĩ càng thấy vô lý, nhất định phải điều tra cô ta thật kỹ càng. Có điều hắn phải đích thân làm việc này, chứ nếu để lộ chuyện hắn thua một cô gái ra ngoài, hắn sẽ mất hết mặt mũi.
Bảy giờ sáng, hắn đến công ty làm việc. Sáng nay hắn phải nộp số tiền phí thu được của ngày hôm qua cho Tuấn, đồng thời báo cáo tình hình khu chợ. Tuấn rất hài lòng vẻ khả năng làm việc của Lâm. Hắn không tiếc lời khen ngợi:
- Chú mày làm giỏi lắm, mới chỉ vài ngày mà có kết quả tốt thế này, xem ra không thưởng mày không được rồi. Đây, cầm lấy, anh thưởng nóng cho chú mày.
Tuấn đưa cho Lâm một phong bì, trong đó chứa bao nhiêu tiền chỉ có Tuấn biết. Lâm chẳng dại gì mà từ chối:
- Dạ em cám ơn anh nhiều.
"Cốc cốc"
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa. Tuấn đáp:
- Vào đi.
- Thưa anh, anh ký cho em chỗ giấy tờ này với ạ.
Vinh mở cửa bước vào. Hắn liếc sang Lâm thì bắt gặp cảnh Lâm đang đút phong bì vào túi áo trong và đi ra khỏi phòng. Vinh dĩ nhiên hiểu chỗ phong bì đó là gì, trong lòng lập tức nổi giận. Vinh nghĩ hắn có công hơn Lâm nhiều mà chưa bao giờ được thưởng nóng, còn tên Lâm chưa mấy ngày đã được. Chính vì vậy mà khi Lâm chào hắn, hắn chỉ gật đầu đáp lại một cái chứ không mở miệng chào.
Lâm cũng không quan tâm đến điều đó. Hắn ta đang hí hửng vì được thưởng tiền. Hắn sực nhớ tới lời hẹn với Thiên thì vội rút điện thoại ra gọi:
- Alô chào anh.
- Vâng chào anh.
- Hà hà, là thế này, mấy bữa trước tôi bận quá, không có dịp mời anh. Tối nay tôi và đứa đàn em có làm bữa nhậu, anh qua dự với chúng tôi cho vui.
Thiên đáp:
- Vậy à, hay lắm, tôi nay tôi nhất định sẽ đến.
- Được tối nay khoảng bảy giờ tôi sẽ liên lạc với anh để thông báo địa điểm.
- Được, vậy hẹn tối nay. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Thiên ngắt cuộc gọi xong thì nhếch mép cười đểu. Hắn nghĩ bụng: "Cơ hội đến rồi, tối nay sẽ kéo tên Lâm về phe mình, sau đó khiêu khích hắn ra tay với tên Vinh. Sau cùng mình sẽ hạ luôn hắn."
Đúng giờ hẹn, Thiên đi tới vị trí mà Lâm đã thông báo, là phòng trọ của một thằng đàn em trong băng đảng. Khi đến nơi, Thiên bắt gặp Lâm đang nói chuyện với năm sáu thằng khác nữa. Thấy hắn ta xuất hiện, bọn chúng vội chạy ra đón:
- Anh Thiên, mời vào, bọn em đợi anh mãi.
Thiên rất được đám thuộc hạ nể trọng. Dù hắn đã thảm bại nhiều lần dưới tay Việt nhưng sự tôn trọng của đàn em đối với hắn ta vẫn không hề suy giảm. Đồ ăn đã bày sẵn nhưng chưa một ai động đũa, đúng là bọn chúng chờ hắn đến rồi mới bắt đầu. Thiên nâng cốc mở màn:
- Dù tôi không còn quản ly mảng này nữa nhưng hôm nay anh em tập họp ở đây mà còn nhớ tới tôi, tôi rất vui, cám ơn các anh em.
Có gã đáp:
- Anh Thiên, được làm việc cho anh, cũng như anh Lâm hiện giờ là vinh dự cho bọn em, có tiệc nhất định phải mời anh chứ.
- Nói hay lắm, nào cạn.
Bữa ăn diễn ra trong không khí rôm rả và vui vẻ. Trò chuyện hồi lâu, Thiên quay sang hỏi Lâm:
- Này Lâm, tôi thấy võ công của anh rất giỏi, có thể đánh ngang tay với thằng Việt. Anh luyện môn phái nào thế.
Lâm cười cười lắc đầu:
- Tôi không có môn phái, tôi được truyền thụ từ một ông tiều phu.
Thiên không khỏi ngạc nhiên:
- Tiều phu ư? Đừng đùa tôi, tiều phu mà giỏi võ sao? Tôi không tin đâu.
- Tôi nói thật đấy.
- Vậy anh chứng minh đi.
Đám đàn em thấy Lâm giỏi võ vốn đã rất tò mò, giờ thấy Lâm sắp tiết lộ thân thế, lập tức dừng cuộc nói chuyện cá nhân, dỏng tai lắng nghe hắn nói:
- Là thế này... chắc ai ở đây cũng biết lúc trước tôi làm lâm tặc. Có lần, tôi lẩn trốn trong rừng nhiều ngày, lương khô lại sắp dùng hết. Đúng lúc tôi gặp một ông tiều phu đang đi lên, tôi lập tức chạy lại cướp thức ăn, nào ngờ ông ta tuy thấp bé nhẹ cân mà võ giỏi khiếp. Ông ta dùng tay không đập tôi vài cái đã làm tôi không gượng dậy nổi. Sau đó ông thấy tôi đáng thương nên đã cứu tôi khỏi chết. Tôi ở nhà ông ta mấy bữa, được ông ta truyền thụ nội cơng chứ không dạy chiêu thức.
Nghe tới đây Thiên gật gù ra vẻ đã hiểu:
- Thảo nào hai lần tôi thấy anh đánh nhau đều bị trúng đòn. Anh nhờ tôi hướng dẫn tập quyền, hóa ra là vì muốn loại bỏ nhược điểm này.
- Đúng vậy đấy, tôi có nội công nhưng chẳng có chiêu thức, rốt cuộc chỉ là bao cát cho họ đánh. Tôi cám ơn anh vì đã chỉ dạy tôi.
Thiên bật cười:
- Nào, cạn ly mừng tình bạn của chúng ta.
- Cạn.
Cả hai cùng ngửa cổ uống cạn.
"Hê hê hê! Tốt, lôi kéo tên Lâm bước đầu đã thành công." Thiên khoái trá trong bụng khi đạt được mục đích.
Bữa tiệc tiếp tục trong không khí rất vui vẻ, bọn chúng say sưa tới tận mười rưỡi, mười một giờ mới tan. Lâm uống khá nhiều nhưng nhờ có nội công, hắn âm thầm vận khí đẩy hơi rượu ra ngoài. Nhờ vậy hắn vẫn còn tỉnh táo để trở về phòng trọ. Khi hắn đi ngang qua một đoạn đường vắng, hắn chợt nghe thấy có tiếng cãi nhau lẫn tiếng con gái khóc. Hắn nhìn về hướng đó thì chứng kiến được cảnh bốn năm thằng lưu manh chặn của một cặp nam nữ. Cả hai bị dồn đến một góc tường, người nam thì bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cô gái đã sợ đến mặt mày tái mét.
Lâm bực mình khi thấy cảnh đó, lại sẵn có cồn trong người, hắn ta chạy lại chỗ đám lưu manh và quát lớn:
- Này, dừng tay lại, bọn mày định cướp giật phải không?
Bị phá đám, bọn lưu manh tức tối, một gã quay sang chửi đổng:
- Việc gì đến mày, biến.
Lâm cười khẩy:
- Láo nhỉ, thế bọn mày đã nghe cái tên Hoàng Lâm thay vị trí của Thiên chưa?
- Lâm hay Lầm gì kệ mày, tao bảo mày biến.
Có vẻ bọn này chưa nghe tin nên mới nói vậy, đã thế lại khiến Lâm nổi giận hơn. Lâm chẳng nói chẳng rằng, bất ngờ vung chân đá vào bụng một tên. Tên đó đau đến gập người xuống, nhỏ cả nước dãi. Lâm chưa dừng lại, tay phải đấm móc từ dưới lên trúng cắm tên đó khiến gã bật ngửa ra, ngã phịch xuống đất, miệng chảy máu ồng ộc, thế là xong kẻ đầu tiên. Chứng kiến cảnh đó, cả bọn lưu manh lẫn đôi nam nữ đều kinh hãi, đứng sững người hồi lâu. Lâm phủi phủi tay và hét bọn du côn:
- Còn dám chửi tao hả. Sao, bọn mày vẫn chưa chịu đi à?
Bọn kia sực tỉnh, la ó mắng chửi, lập tức xông lên đánh Lâm. Lâm nghiêng người né một tên đang đâm dao tới, bàn tay trái chặt xuống tay gã, tiếng gãy xương nghe răng rắc. Tiếp đó không để cho tên đó kịp la, hắn túm lấy hông gã ta rồi vận kình, lẳng về phía thằng khác. Hai thằng ngã chồng lên nhau đánh rầm. Thằng nằm dưới đâu chịu nổi kình lực ném lẫn lực đè, hộc ra máu tươi. Thằng còn lại chậm chạp nhất, chưa kịp hoàn hồn thì Lâm vung chân đá bay con dao, cuối cùng giáng đòn chí tử vào lưng gã, gã gục ngay lập tức. Bốn thằng nằm la liệt dưới đất, đau đớn rên rỉ.
Lâm quát:
- Còn không mau cút đi.
Bọn lưu manh sợ mất mật, vội vàng dìu thằng bị ngất xỉu chạy đi. Dọn dẹp chưa đầy hai phút, võ công của Lâm sau khi học hỏi từ Thiên xem chừang đã có tiến bộ rất lớn. Đuổi chúng đi xong rồi, Lâm nói với cặp nam nữ:
- An toàn rồi, hai người mau về đi. Trời tối mà còn đi đường vắng, ngu ngốc.
Người con trai đáp:
- Cám ơn anh đã giúp.
- Không có gì, à, xe của mày phải không? Giá bao nhiêu?
Dù không biết Lâm hỏi với mục đích gì nhưng vẫn trả lời:
- Dạ hơn mười sáu triệu.
Lâm gật gù:
- Xe đẹp mà chỉ giá nhiêu đó, ngon đấy.
Anh chàng kia thấy hắn nhìn chằm chằm chiếc xe thì phát hoảng. Nhớ tới cảnh Lâm đánh bọn lưu manh sợ chạy tán loạn thì vô cùng lo lắng, lỡ như... nghĩ tới đây, anh ta toát cả mồ hôi hột, cô gái vội nép sau lưng anh ta. Lâm ngắm chiếc xe vài phút rồi ngẩng đầu lên nói:
- Xe ngon giá rẻ. Cám ơn mày đã cho biết giá để tao biết mà mua một chiếc như thế. Thôi tao đi đây, hai đứa bây về cẩn thận.
Nói xong, Lâm xoay người đi thẳng, làm cặp nam nữ đứng ngơ ngác nhìn theo. Đi được một đoạn, Lâm chợt nghĩ: "Sao mình cứ thấy hai người đó quen quen. Cứ như mình đã trước đây rồi. Là ai nhỉ?" Suy nghĩ hồi lâu không ra, hắn đành tạm gác nó sang một bên.
Lâm đã gần về tới phòng, chỉ cần qua phía bên kia đường, sau đó đi thêm một đoạn nữa là tới. Trời vừa tạnh mưa không bao lâu, trên đường đọng rất nhiều nước. Đương lúc Lâm băng qua đường thì "vèo", một chiếc xe máy xẹt qua trước mặt Lâm, làm nước bắn hết lên người hắn. Hắn tức giận chửi đổng theo:
- Đui hả thằng kia.
Nhưng hắn chưa kịp chửi đến câu thứ hai, bỗng hắn nghe tiếng động cơ xe phát ra từ phía sau lưng, đèn sáng lóa cả mắt. Hắn vừa xoay người lại thì...
"Bình!"
Một chiếc xe con bất ngờ phóng tới, do không kịp phanh nên tông trúng hắn, lực tông mạnh khỏi phải chê. Việc xảy ra quá nhanh, trong lúc nguy cấp, Lâm chỉ theo bản năng đưa hai tay ra trước đỡ lại. Lâm đau đớn cùng cực, cảm giác như các khớp xương vỡ vụn, hơi thở hắn nghẹn lại. Tức thì Lâm phun ra một ngụm máu văng trúng kính chắn gió của chiếc xe kia. Người hắn bay vào lề đường hơn mười mét rồi nằm thẳng cẳng, không cục cựa gì nữa.
Chiếc xe bỏ chạy sau khi tông phải Lâm thì sợ tội bỏ chạy ngay, để mặc Lâm trọng thương, nằm trơ trọi giữa đường vắng.
Không biết bao lâu sau, Lâm mới từ từ lấy lại được tri giác. Chiếc xe nọ không tông chết hắn mà chỉ khiến hắn bất tỉnh thôi. Đầu hắn bị đập mạnh xuống, máu chảy chan hòa. Hai mắt Lâm tối sầm, tai ù cả lên. Hắn cảm thấy đầu óc lâng lâng giống y như say rượu hay đang phê thuốc vậy. Tới khi hắn bắt đầu tỉnh táo trở lại, thì toàn thân đau nhức khủng khiếp. Xương cốt như bị nhũn hết cả. Hắn dần dần nhìn rõ mọi thứ, hắn còn nghe xung quanh có tiếng rầm rì:
- Này, anh ta chưa chết, anh ta tỉnh rồi.
- Có ai biết anh ta bị gì mà ra nông nỗi này không?
- Tôi không biết, khi tôi thấy anh ta thì anh ta đã bất tỉnh rồi. Mà bực thật, tôi đã gọi cấp cứu rồi mà giờ này vẫn chưa thấy đâu.
- ...
Lâm xoa xoa phía sau đầu thì mới biết đầu mình bị chảy khá nhiều máu. Khi đỡ chóng mặt rồi, Lâm chống tay gượng đứng dậy. Có người vừa đỡ hắn vừa nói:
- Anh ngồi yên đi, anh đang chảy máu đấy.
Lâm xua tay:
- Tôi không sao, các người mau tránh ra, tôi đi được.
Lâm đã đứng dậy được, một tay ôm đầu, một tay gạt những người xung quanh, chân đi tập tễnh về phía trước.
- Đau đầu quá! Khốn ki*p thật! Thằng lái xe say rượu hay đui mắt mà không thấy có người đi qua đường, con m* nó! Tý chết.
Còn có thể mở miệng mắng chửi người khác thì ít ra vết thương cũng không quá nghiêm trọng. Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, tự nói:
- Đây là đâu? À, đường về phòng. Phòng trọ mình cách đây trăm mét nữa. Cứ về nhà trước đã, sau đó tính gì tính.
Mặc cho nhiều can ngăn nhưng Lâm vẫn ngoan cố lê từng bước khó nhọc, cố gắng quay về phòng mình. Khi xe cấp cứu chạy tới chỗ Lâm ngất xỉu thì Lâm đã mất hút trong màn đêm.
Phải mất khá nhiều thời gian, Lâm mới về được phòng. Hiện tại hắn hoàn toàn kiệt sức, cho nên vừa vào trong, cởi giày xong, hắn lập tức đặt lưng xuống giường ngủ mê mệt, đến mặt cũng không rửa.
Thế rồi hắn thấy mình ngồi trong một căn phòng, không khí nóng bức, ngột ngạt. Lạ ở chỗ hắn không phải là hắn mà hắn là một thanh niên chỉ tầm hai mươi hai mốt tuổi. Hắn đang ngơ ngác thì bất ngờ bị đánh một cú sau đầu, đầu óc hắn choáng váng, hai mắt tối sầm... Hắn lại thấy căn phòng đang bốc cháy dữ dội, ngoài ra trên lưng hắn còn cõng một người khác. Hắn nhìn khắp nơi nhưng không tìm thấy đường thoát ra. Hắn chạy qua trái, dốc hết sức bình sinh đá vỡ cửa kính rồi nhảy ra ngoài. Vừa nhảy ra thì khung cảnh đột ngột thay đổi, hắn lại trở về khu rừng âm u của cơn ác mộng lần trước. Khuôn mặt hắn bỗng dưng là mặt hắn. Sự việc diễn ra giống hệt lúc trước, hắn bị cảnh sát truy đuổi trong rừng và ngã xuống núi. Khung cảnh biến chuyển thêm lần nữa, tự dưng hắn ngã vào một ngôi nhà và hắn lại biến thành gã thanh niên lạ hoắc nọ. Hắn cùng hai ai đó nữa bị rất nhiều người với vũ khí trên tay vây vào giữa. Đám kẻ thù xung quanh liên tục giáp công làm ba người chống đỡ vô cùng vất vả.
- Anh Hưng, em đoạn hậu, anh chạy mau.
Bất ngờ kẻ đứng bên cạnh hắn hét lớn bảo hắn và người kia chạy đi, sau đó lao ra chắn trước mặt hắn hứng thay để hắn và ông kia thoát đi. Đáng tiếc một tên đeo mặt nạ bất ngờ xuất hiện đánh bật hai người trở lại. Ông kia lập tức chết trận. Kẻ thù vung đao chém tới hắn. Ngay khi lưỡi đao kề sát hắn, hắn sợ quá vùng vẫy.
Hắn thấy mình vẫn ở trong phòng trọ. Hóa ra tất cả đều là ác mộng, những cơn ác mộng khủng khiếp.
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn còn nhớ những ác mộng đó, quái lạ, chỉ là mơ mà cứ đau đớn như thật vậy, Và rồi... chợt hai mắt hắn tối sầm, đầu hắn đột nhiên đau như búa bổ. Cơn đau thậm chí kinh khủng hơn lúc ở khu chợ. Hắn ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, cơ mặt hắn co quắp, nhìn rất đáng sợ. Vô số hình ảnh, âm thanh kỳ lạ chẳng biết từ đâu ào tới dồn dập khắp não hắn. Lâm vò đầu bứt tóc, lăn lộn trên giường, hắn lấy hai tay đập liên hồi lên đầu nhưng cơn đau không hề giảm xuống. Cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn vùi mặt vào gối, hét lên thảm thiết... rồi hắn lịm đi.
Không rõ bao nhiêu phút trôi qua, Lâm dần tỉnh lại. Hắn chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng, lẩm bẩm tự hỏi bản thân:
- Ủa, đây là đâu, sao mình lại ở đây?
Lâm sao thế nhỉ? Cả phòng mình trọ mà hắn cũng không nhận ra, chả lẽ cơn ác mộng khiến hắn sợ đến ngu người rồi ư? Bao nhiêu hình ảnh kỳ lạ đồng loạt sáng bừng trong trí óc khiến Lâm ngơ ngẩn hồi lâu, hắn mới à lên:
- Mình đã nhớ rồi, đã nhớ ra rồi.
Hắn bước xuống giường và vào phòng vệ sinh. Hắn đi tới trước gương soi rồi thấm nước vào các ngón tay, thấm nước lên cả cổ. Tiếp theo hắn làm một việc mà nếu ai đó được chứng kiến, chắc chắn sẽ sợ tái xanh mặt. Lâm bấu ngón tay vào da cổ rồi kéo mạnh ngược lên trên đầu. Tức thì da cổ, da mặt hắn bị xé toạc, tóc cũng bị nhổ khỏi đầu; ấy thế mà Không một vết máu chảy. Cái quái gì thế này?
Lâm ngẩng đầu nhìn vào gương, trong gương là một khuôn mặt hoàn toàn khác, không có vết sẹo, đỡ xấu xí hơn, trẻ hơn, góc cạnh hơn. Khuôn mặt đã gieo rắc nỗi khiếp đảm cho Tuấn, Thiên và Phong - Quốc Việt.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cớ gì Lâm lại biến thành Việt?
Sự thực thì Việt và Lâm chỉ là một người mà thôi. Cái đêm mà Việt bị ngã xuống núi, đầu anh đập mạnh vào đá nên anh bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Nếu tối nay không nhờ vụ tai nạn, có lẽ phải rất lâu anh mới có thể lấy lại ký ức. Nhưng cú hích đầu tiên vào đầu óc anh chính là ngày anh (hay là Lâm khi đấy) gặp cô gái ở khu chợ. Cô gái đó là Quỳnh. Ánh mắt của Quỳnh đã khắc sâu trong lòng Việt nên việc đối mặt với nó như giáng một đòn lên trí não anh. Vụ tai nạn đóng vai trò phá tan bức tường ngăn cách Việt với ký ức của mình.
Thế thực hư mọi chuyện thế nào? Tại sao khuôn mặt Việt thay đổi hoàn toàn như vậy? Tất cả bắt đầu từ buổi tối ở phòng Quỳnh. Sau khi rời khỏi đó, Việt quay về phòng mình thay đồ và cải trang. Mục đích cải trang là để tránh bị cảnh sát phát hiện nếu anh bị bắt. Việt học thuật cải trang này từ trong quyển bí kíp của vua Quang Trung và nó được biết đến với cái tên: Thuật Dịch Dung. Thuật này khó học, Việt chỉ mới sơ thành, mặt nạ anh làm còn khá thô, nhưng ít ra hoàn toàn khác với khuôn mặt cùa anh.
Sau khi dịch dung xong, Việt quay trở lại công ty của ông Tâm để truy tìm sơ hở của kè hãm hại anh để lại. Có điều anh chưa tìm ra thứ gì thì bị phát hiện rồi cảnh sát truy đuổi vào tận trong rừng. Anh ngã xuống núi khi vẫn mang mặt nạ da. Năm, em trai Tuấn đi qua gần đó, thấy có người bị ngất giữa vũng máu nên đưa về chữa trị. Việt tỉnh lại, bị chứng mất trí nhớ tạm thời nên quên cả tên mình, bèn lấy tên Hoàng Lâm. Sau đó Năm giới thiệu Lâm (Việt) cho Tuấn vào vị trí bảo vệ, thay cho gã gác cổng đã tử trận. Do Việt vẫn đang dịch dung nên Tuấn không nhận ra anh. Ông ta đồng ý ngay. Việt cứ mất trí nhớ như thế cho đến tận vụ tai nạn tối nay. Ngẫm lại vụ tai nạn, Việt không khỏi thở phào: "May mà mình bị hất bay vào đống cái trên lề đường, với lại có nội công hộ thể, chứ nếu không đã mất mạng rồi. Tuy vậy sáng mai mình vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra não có bị tổn thương không thì mới yên tâm."
Ngẫm lại vụ tai nạn, bỗng anh liên tưởng sang một khía cạnh khác. Anh sực nhớ khoảnh khắc chiếc xe máy lao xẹt qua trước mặt hắn, hai thắng ngồi trên xe còn nhếch mép cười, y như vừa lừa được con "nai" nào đấy. Thần sắc Việt chuyển thành nghiêm trọng, nhất định ẩn chứa điều gì đó không bình thường ở đây. Việt dám chắc trên bảy mươi phần trăm có kẻ nào đảy muốn hại chết anh. Hắn ta đã sai thuộc hạ hoặc thuê người đi làm chuyện này. Nhưng hiện tại, theo Việt biết thì không có thù hằn với ai cả. Anh nghĩ bụng: "đợi đối phương tự tìm đến là ngu, tốt hơn là chủ động ra tay trước. Mình sẽ điều tra kẻ nào muốn hại mình."
Đó là điều Việt dự định sẽ làm vào sáng mai, còn bây giờ anh phải đi ngủ tiếp, mới ba giờ rưỡi sáng, vì cơn ác mộng phá giấc ngủ của nên anh cảm thấy rất mệt. Anh cần đi ngủ để lấy lại sức. Việt quay lại giường ngủ, ác mộng đã biến mất.
Sáng hôm sau, Việt không đi làm ngay mà anh đến bệnh viện trước. Anh vẫn mang mặt nạ để tránh không bị người khác phát hiện. Anh muốn kiểm tra xem phần đầu có bị gì nghiêm trọng không, cũng may bác sĩ bảo anh bình thường, chỉ bị xước da đầu chứ não không có vấn đề gì. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Giờ Việt bắt tay vào điều tra thủ phạm. Bước đầu tiên là khoanh vùng đối tượng. Anh đang đóng vai Lâm, những kẻ có khả năng ngoài bang Hắc Báo, tổ chức của Thanh Sơn thì chỉ có Thiên, Vinh và đám lưu manh anh đánh tối nay nữa thôi. Chợt Việt mỉm cười, anh nghĩ ra được một cách.
Anh mua cuộn vải trắng được dùng để băng bó, sau đó anh quấn vải quanh bàn tay và kéo xuống tận một phần hai cẳng tay nhằm giả bộ bị gãy xương. Tiếp theo anh dặn đám đàn em ở khu chợ quản lý cẩn thận rồi anh đến công ty. Anh lựa đúng thời điểm để cùng gặp Vinh và Thiên. Bọn chúng thấy tình trạng của anh thì đều rất ngạc nhiên. Thiên hỏi:
- Ơ kìa Lâm, anh sao vậy? Hôm qua mới nhậu đó mà giờ bó bột là thế nào?
Việt (Lâm) thở dài:
- Cũng tại tôi, băng qua đường không cẩn thận nên bị xe đụng, chắc do tối qua tôi đã chuếnh choáng rồi.
- Vậy à? Anh gặp may đấy, đúng là không nên uống quá say khi đi đường.
Việt gật gù:
- Anh nói đúng, may là chiếc xe kia hãm lại một chút. Mà đấy là tôi đi bộ chứ tôi đi xe thì nặng hơn. Ôi, lần sau có nhậu tôi chẳng dám uống say nữa.
Việt vừa nói vừa liếc nhanh qua mặt Thiên và Vinh. Cả hai đều rất ngạc nhiên nhưng Thiên dường như không hay biết việc này; còn thần sắc Vinh thoáng hiện lên sự tiếc nuối. Hơn nữa, khi nghe anh nói "chiếc xe kia hãm lại một chút" thì khoé miệng hắn ta giật giật, hai mắt có vẻ tức tối.
Việt đã xác nhận được Vinh có khả năng là thủ phạm hại anh. Việt nói thêm với bọn chúng đôi ba câu nữa rồi kiếm cớ rời đi. Thiên, Vinh cũng về phòng làm việc của mình.
Vinh gọi cho thằng đàn em:
- Hôm qua mày nói đã xử gọn thằng Lâm, sao hôm nay nó vẫn đi làm bình thường hả?
- Không thể nào, chính mắt em thấy hắn văng lên lề đường kia mà, bị cú nặng như thế, hắn sống sao nổi chứ.
Vinh nghiến răng kèn kẹt:
- Thế mà nó chỉ bị gãy một tay thôi thằng ngu. Bây giờ tao sẽ qua xử bọn mày.
Nói xong Vinh liền tắt máy. Hắn chạy xe máy tới chỗ đám đàn em. Hắn đi thẳng vào trong, chiếc xe đâm phải Việt đang đậu ở đấy. Vinh vừa vào đã quát lớn:
- Bọn mày làm ăn kiểu khỉ gì thế hả? Xe ô tô tông mà hắn cũng không chết.
- Không thể nào.
Bọn kia sửng sốt đến đờ người ra. Vinh tiếp tục chửi mắng:
- Ý bọn mày là nghĩ tao bịa chuyện hả? Hắn nói bọn mày hãm phanh lại, có đúng không?
Bọn chúng lắc đầu lia lịa:
- Dạ không hề, bọn em còn tăng tốc hơn nữa ấy chứ, chắc hắn ta...
Vinh cắt ngang:
- Câm ngay, không giải thích gì nữa, chúng mày mau nghĩ cách khác, khi nào xong nhiệm vụ mới nhận được tiền.
Vinh đi tới chiếc xe ô tô, không biết vì sao hắn vô cùng giận dữ. Vinh chỉ tay vào đầu mui xe, quát lớn:
- Khốn kiếp, chúng mày đã làm gì với cái xe thế hả mấy thằng kia?
Bọn kia run như cầy sấy:
- Dạ không phải bọn em đâu, do thằng Lâm làm đấy ạ.
- Đừng hòng lừa được tao, hắn là người thường, sao có thể làm ra cái này.
- Bọn em cũng là người thường.
Vinh nghe thế thì trầm ngâm suy nghĩ: "Chết tiệt, không lẽ do thằng Lâm thật? Võ cômg của hắn kinh khủng tới mức này rồi ư?"
Điều gì khiến Vinh lo lắng như vậy? Hóa ra Vinh đã vô tình phát hiện đầu mui xe bị móp, lõm sâu xuống, hai vết lõm có hình bàn tay, hiển nhiên là tay con người. Chính Việt đã tạo ra hai vết lõm này.
Tối hôm qua, khoảnh khắc trước khi bị tông, Việt kịp đẩy hai tay tới trước, đánh lên mui xe. Dù Việt mất trí nhớ nhưng vẫn có nội công hộ thể. Trong lúc nguy cấp, Thuần Dương Công theo bản năng tự vệ, bộc phát hoàn toàn ra hai bàn tay. Kình lực mạnh kinh hồn, dẫu mui xe làm bằng kim loại cũng không thể chịu nổi chưởng lực nên bị lõm xuống.
Vinh đứng ngẩn người hồi lâu thì quay sang chửi đám đàn em:
- Một lũ vô dụng, mau đi sửa xe ngay, đồng thời tìm cách khử luôn thằng khốn kia đi. Bọn mày sửa xe, nhớ cẩn thận vì đây là xe lậu, nếu có bất trắc thì đừng trách tao độc ác.
- Dạ vâng, dạ vâng.
Nói xong, Vinh lấy xe máy nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà. Ở quán cóc phía bên kia được, một thanh niên quay đầu nhìn theo. Người thanh niên này là Việt. Từ lúc nhận thấy biểu hiện khác thường của Vinh, Việt đã đưa hắn ta vào diện nghi vấn. Vinh vừa rời khỏi công ty, Việt lập tức âm thầm bám gót anh ta. Vinh vào trong căn nhà đối diện, anh cảm thấy khó hiểu: "Quái, hắn đến đó làm gì." Anh bèn ngồi xuống quán nước đối diện căn nhà để theo dõi Vinh, tiếc răng không phát hiện được điều gì.
Vinh ra khỏi ngôi nhà và đi đâu đó, Việt nghĩ không tiện theo hắn lúc này. Anh ẩn mình vào trong bức tường rồi lấy mặt nạ da đeo lên mặt, cải trang lại là Lâm, sau đó lấy dây treo tay lên như bị gãy. Anh muốn quay lại khu chợ để tránh bị kẻ thù nghi ngờ. Khi về khu chợ, đám thuộc hạ ở chợ bắt gặp tình trạng của Việt (Lâm) thì ngạc nhiên. Chúng hỏi:
- Ơ anh Lâm, anh gãy tay à?
- Ừ, hôm qua tao băng qua đường thì bị xe tông, trật cổ tay, may mà không mất mạng.
- Phải, may thật đấy.
- Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, còn bọn mày làm gì mà mặt bầm dập thế kia, đánh nhau hả?
Việt chỉ vào mấy thằng đang ngồi trên ghế ôm mặt, xuýt xoa. Một gã gật đầu:
- Dạ vâng, tên Việt hôm nay lại đến đánh, không có anh ngăn hắn, ba bốn đứa đã bị thương khá nặng.
Việt thở dài buồn bã:
- Xin lỗi, sáng nay tao phải đến bệnh viện kiểm tra phần đầu và băng bó, khiến bọn mày thành ra như thế.
- Không sao đâu ạ, anh bị nặng hơn, phải ưu tiên chứ.
Việt tỏ vẻ tức giận:
- Khốn kiếp, rốt cuộc thằng Việt đó định gây hấn đến bao giờ đây?
Ngoài mặt là vậy nhưng trong bụng anh lại nghĩ: "Mình là Việt, thế thì thằng nào đang giả danh mình lộng hành nhỉ." Việt nhớ tới lần đối đầu trước. Anh chỉ thấy gã đó đội mũ, đeo kính, mang cả khẩu trang, căn bản anh không nhận ra hắn ta là ai. Nếu hắn là kẻ bí ẩn ngầm hãm hại thì quá vô lý. Tối hôm đó, hắn trợ giúp Tuấn và Phong nên không lý gì quay sang đánh người phe mình. Rốt cuộc kẻ đi làm loạn khắp nơi là tên nào? Hắn ta làm vậy với mục đích gì?
Có điều Việt nghĩ rằng điều tra gã đó vào lúc này không quan trọng bằng việc rửa oan cho chính mình. Đáng tiếc ngoài những suy đoán đơn giản, anh chưa có manh mối nào để bắt đầu điều tra. Xem ra anh không thể không nhờ người khác giúp đỡ và anh chỉ biết mỗi một kẻ làm tốt điều này.
Từ sau trận đại chiến đẫm máu, thế giới ngầm liên tục xảy ra bạo loạn khiến cảnh sát ra quân ráo riết hơn. Kẻ anh cần gặp tuy không dính líu nhưng hắn ta cũng có danh tiếng bất hảo nên khó tránh khỏi bị theo dõi. Bởi vậy, khi ăn bữa chiều xong, Việt đợi cho trời tối hẳn thì mới thay đồ đến gặp kẻ đó.
Trên đường đi, Việt thỉnh thoảng nhìn ngang liếc dọc xem có ai đi theo không, tạm thời vẫn chưa có gì đáng nghi. Việt đứng trước cổng nhà của người đó thì thấy hắn ta đang ngồi hóng gió ngoài hiên. Việt bèn viết vài chữ lên mảnh giấy nhỏ, sau đó bọc xung quanh viên sỏi và ném vào trong. Việt vận kình vừa vặn, viên sỏi bay vụt đi, rớt ngay trên ghế hắn ta. Gã kia giật mình đánh thót, ban đầu gã tưởng có đứa con nít nào nghịch nên ngẩng đầu nhìn. Gã không thấy ai, cúi xuống thì thấy có mảnh giấy trắng tróc ra khỏi viên sỏi. Gã lấy làm kỳ, bèn cầm nó lên đọc, tức thì sắc mặt thay đổi. Gã trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi đứng dậy đi vào trong nhà. Gã thay đồ, mang theo vài dụng cụ nhỏ, khóa cửa cẩn thận và nổ máy chạy đi.
Gã chạy ra bến cảng mà gã thường làm việc, vào giờ này có khá đông người qua lại. Gã nhìn quanh rồi tiến tới chỗ một người đang đứng ngắm cảnh, khi còn cách chừng hai mét, người đó nói:
- Chào mày Chung ruồi, đã lâu không gặp rồi nhỉ?
Chung ruồi ngạc nhiên vì hắn đang đứng phía sau mà đã bị phát hiện. Nhưng khi nhớ lại thực lực của đối phương, hắn chỉ biết lắc đầu cười. Chung ruồi đi lên, đứng song song với anh ta và nói:
- Chào Việt, lâu rồi không gặp, cũng hơn ba tháng rồi.
Việt kéo sụp mũ rồi đáp:
- Ừ, sao? Dạo này mày làm ăn thế nào? Kiếm được nhiều không?
- Cũng tạm đủ sống qua ngày. Mà mày đừng nói chuyện không liên quan nữa. Tao không thích vòng vo, vào đề luôn đi, sao mày biết tao sẽ đến mà không báo cảnh sát? Lý do mày muốn gặp tao là gì?
Việt bật cười:
- Hơi nhiều câu hỏi đấy, cũng chả sao, tao sẽ nói từng cái một. Đầu tiên, tuy lệnh truy nã chưa phát ra nhưng với khả năng của mày, có lẽ đã biết chuyện của tao. Mày từng làm vài vụ với tao nên tao chắc mày không báo, đơn giản thế thôi. Thứ hai, lý do tao muốn gặp mày tối nay liên quan đến miếng cơm manh áo của mày đấy, giúp tao giải oan.
Chung cười khẩy:
- Mày có điên không? Mày nghĩ tao có nên giúp không trong khi tao còn chưa biết mày oan thật hay giả?
- Mày nghĩ tao có thể đánh ba vợ tương lai không hả? Tao làm vậy có lợi gì chứ.
- Được rồi, cứ cho mày bị oan đi, thế suốt ba tháng nay mày biến mất tăm tích, có khác gì sợ tội bỏ trốn đâu, tao làm sao tin mày được đây.
Việt thở dài:
- Chuyện này lại nằm ngoài dự tính của tao, nó khá phức tạp, có dịp tao kể cho mày sau. Giờ nếu mày xem tao là bạn thì mày hãy giúp tao.
- Được rồi, tao tạm tin mày, hơn nữa, tao đã ra đây rồi, không giúp thì không hay lắm. Nói đi, mày tính thế nào, có đối tượng khả nghi chưa?
- Vẫn chưa, nhưng tao hi vọng mày điều tra những người thường xuyên tiếp xúc với bác Tâm, có thể trong số đó có hung thủ hay ít nhất là đồng bọn với hung thủ.
- Ý này khá hay, còn tên hung thủ, mày có manh mối nào không?
- Tạm thời thì không, nhưng theo tao suy đoán thì hung thủ quen biết với bác Tâm nên mới dễ dàng ra tay.
- Mày nói cũng có lý. Chúng ta cứ làm vậy đi. À, còn cái này nữa, mấy bữa nay có kẻ cứ đi gây sự khắp nơi, là mày hả?
Việt lắc đầu:
- Không phải tao đâu. Lúc hắn ta đi gây sự, tao đang ở tỉnh khác. Tao cũng bực vì tên đó mà chưa biết điều tra bằng cách nào.
- Cần tao giúp không?
- Không, tao định dụ hắn ra đấu một trận để lật mặt nạ của hắn.
- Vậy cũng tốt, nhưng nhớ phải cẩn thận, nghe đâu tên đấy rất mạnh, so với mày chắc chênh lệch không quá nhiều.
- Ừ, cám ơn mày đã nhắc nhở, tao sẽ lưu tâm hắn hơn. Được rồi, tối này như vậy thôi, có gì sau này tao với mày qua điện thoại. Đây là số mới, số cũ tạm thời không dùng được.
- Ừ.
Hai bên trao đổi số điện thoại, sau đó Việc xoay người rời đi. Việt quay về phòng.
Anh nhớ lại lời Chung ruồi nói ban nãy, Chung nói không sai chút nào, gã bí ẩn rất mạnh, nếu đánh tay đôi thì khó nói trước được kết quả. Chính vì thế anh quyết tâm luyện công để đột phá lên tầng thứ ba Thuần Dương Công.
Việt vận khí chuyển động theo tâm pháp nội công. Tưởng chừng mọi thứ đều thuận lợi, dè đâu ngay khi Việt vận toàn bộ nội công thì đột nhiên một luồng chân khí kỳ lạ từ đâu xuất hiện trong kinh mạch, đàn áp Thuần Dương Công. Hai luồng chân khí vừa đụng nhau, lập tức xung đột dữ dội khiến toàn thân anh đau đớn cùng cực. Việt hoảng hồn, anh lập tức ngừng vận công thì quái lạ, cơn đau cũng giảm xuống theo.
"Thế này thì làm sao luyện công đây?" Việt lấy là kỳ, nghĩ bụng:
"Quái dị thật, luồng chân khí đó từ đâu ra vậy nhỉ?" Việt cố gắng nhớ lại khoảng thời anh bị mất trí, lúc đấy hình như anh ít khi luyện võ. Khoan đã? Anh vẫn có tập luyện chứ. Anh suýt nữa thì quên xấp giấy có ghi võ công trên đó. Khi Việt thay quần áo để quay lại công ty của ông Tâm điều tra, do qua vội vàng nên anh quên mình từng nhét xấp giấy đó vào trong túi quần mà chưa cất Thành ra khi anh ngã xuống núi và mất trí nhớ. Việt (lúc này là Lâm) phát hiện thấy nó, dẫn đến Việt vô tình luyện võ công ghi trên giấy.
Việt đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tập võ công này là của ông cụ mà anh đã cứu mạng gần một năm trước tặng cho anh (xem lại Quyển 1 chương 45). Hồi đó, vì vốn luyện Thuần Dương Công nên anh xem thường nó, không thèm quan tâm, lâu lâu tò mò mới lôi ra đọc. Nhưng giờ anh biết mình đã vô tình phạm sai lầm rất lớn.
Thật không ngờ, xấp giấy chỉ có mươi tờ thôi, thời gian luyện lại khoảng ba tháng, ấy vậy mà luồng chân khí nó tạo ra đã gần như ngang ngửa với chân khí Thuần Dương Công. Một bên mất một năm, một bên chỉ ba tháng, với phép so sánh đơn giản, quá đủ để hiểu bộ võ công của ông cụ ghê gớm đến mức nào.
Việc lại luyện thêm một bộ thần công nữa không những không làm anh vui vẻ, mà lại càng khiến anh lo lắng hơn. Bởi lẽ, giờ trong người Việt luôn có hai luồng chân khi liên tục xung đột với nhau. Vì thế, Việt không thể phát huy toàn bộ uy lực của bất kỳ môn võ công nào, như vậy thì làm sao đánh thắng kẻ muốn hãm hại anh.
"Rốt cuộc mình phải làm gì bây giờ?" Việt lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, tập trung tâm trí để luyện một trong hai thứ là việc rất khó khăn; còn muốn bỏ đi một thứ, anh lại không biết cách. Hơn nữa đầu anh hiện tại có vô vàn câu hỏi: ông cụ đó là người như thế nào? Thần công ghi trên xấp giấy là gì? Nó cực kỳ lợi hại, một thứ quý báu như thế, sao ông cụ lại tặng anh? Ông ấy có ý đồ gì? Chừng nào chưa gặp lại được ông cụ thì những câu hỏi đó vẫn sẽ còn treo lơ lửng trong đầu anh. Có lẽ việc tốt nhất bây giờ là thôi không nghĩ đến võ công kỳ lạ kia, tập trung tu luyện, nâng cao Thuần Dương Công để áp chế được nó; hi vọng sẽ thành công như ý muốn.
...
Sáng hôm sau, Việt (bề ngoài vẫn cải trang thành Lâm) rảnh nên định đi tìm Tuấn. Giờ khi đã quen với công việc, nếu không có gì quan trọng, anh đều giao lại cho bọn thuộc hạ lo liệu.
Anh đi tìm Tuấn để hỏi vài vấn đề của công ty hắn. Mục đích chủ yếu là tìm hiểu xem tổ chức của Tuấn có sơ hở nào để lợi dụng. Hắn đến phòng Tuấn đúng lúc hắn nói chuyện điện thoại. Tuấn ra dấu bảo anh đợi một chút. Việt nghe loáng thoáng hắn nói mấy câu;
- Ừ, mày cứ đến đó trước đi Năm, anh sẽ đến ngay. Ừ, yên tâm đi, anh quen vài ông giỏi lắm.
- Rồi rồi, đợi vài phút.
- ...
Tuấn tắt máy xong thì quay sang hỏi Lâm (Việt)
- Mày có việc gặp anh hả? Quan trọng không?
- Dạ không, em chỉ muốn hỏi mấy vấn đề xung quanh mảng em làm thôi ạ.
- Nếu vậy, mày cứ đi hỏi thằng Thiên ấy, nó hiểu rõ mà. Bây giờ anh có việc gấp phải đi.
- Dạ thế để lần sau cũng được ạ.
- Ừ, anh đi đây.
Tuấn khóa phòng rồi rời đi. Việt nhìn theo hắn, nghĩ thầm: "Năm? Cái tên nghe quen quen. À, đó là người cứu mình khi mình bị ngất ở chân núi. Hình như Tuấn rất coi trọng hắn, tên Năm vừa giới thiệu mình là Tuấn đồng ý cho mình làm bảo vệ ngay. Mình nên điều tra mối quan hệ của bọn chúng là gì."
Việt bèn âm thầm bám theo xe của Tuấn. Anh thấy hắn chạy đến bệnh viện. Tên Năm đang đứng đợi trước cổng bệnh viện, trông hắn ta rất khoẻ mạnh, tại sao chúng lại đến đây chứ?