 |
|

17-09-2008, 10:26 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 6
Trá»i tháng ba, trá»i cá»§a mùa xuân, trá»i cá»§a nắng chan hoà . Tiếng hát bay bổng trong nắng.
"Nắng tháng ba nhạt nhòa
Hoa đỗ quyên nở bên sưá»n núi.
Hoa đỗ quyên nở bên bỠsuối.
Äẹp là đẹp là m sao... "
Giang Hạo nằm dà i trên bãi cá», mắt ngước nhìn lên bầu trá»i xanh vá»›i những đám mây trắng bồng bá»nh. Giá»ng hát cá»§a Hiểu Sương thánh thót như tiếng chuông. Hạo đặt chồng vở gối đầu, hết nhìn mây trắng lại nhìn lên những cà nh cây Ä‘ang lay động trong gió. Vâng, trá»i tháng ba nhạt nhòa. Trá»i tháng ba trong xanh. Không có gì đẹp hÆ¡n, tuyệt vá»i hÆ¡n. Tháng ba là tháng cá»§a mùa xuân, cá»§a tuổi trẻ, cá»§a vui chÆ¡i và cá»§a riêng Giang Hạo.
Gần đấy, má»™t con suối Ä‘ang chảy róc rách, tiếng nước chảy tạo thà nh những âm Ä‘iệu nhịp nhà ng, Hạo lại nghiêng ngưá»i qua má»™t bên, ngắm Hiểu Sương Ä‘ang đứng thả câu. Cô gái Ä‘i chân trần, ống quần vén cao để lá»™ là n da trắng. Cô ta Ä‘ang đứng trên má»™t tảng đá to, cái nón rÆ¡m trên đầu vừa đủ che khuất cái mái tóc ngắn ngá»§n, khuôn mặt lúc nà o cÅ©ng á»ng hồng, khuôn mặt yêu Ä‘á»i có đôi mắt sáng. Trong cái áo sÆ¡ mi hoa Ä‘á», cái áo mà lúc nà o cÅ©ng không cà i đủ nút. Vạt áo cÅ©ng không bao giá» thả xuôi. Nó được thắt thà nh nút, khiến má»—i lần cô gái cúi xuống lại để lá»™ má»™t khoảng da trắng trên lưng. Giang Hạo phải kiá»m chế lắm má»›i không nghịch tay nghịch chân trên đó.
Hiểu Sương không phải là má»™t tay thợ câu giá»i, cÅ©ng không thuá»™c loại ngưá»i nhẫn nại. Vì cô nà ng không chỠđược cái phao lay động, cứ cách mấy giây là lại giở cần câu lên má»™t lần, giở lại không có kỹ thuáºt, má»—i lần lại hất tung cần câu lên, chục lần là hết tám lần lưỡi câu vướng cà nh cây và má»—i lần như váºy là lại cầu cứu Giang Hạo. Con chó nhá» Cầu Tuyết lúc nà o cÅ©ng bênh vá»±c chá»§. Má»—i lần như thế là nó lại sá»§a "gâu gâu", nó là m dáºy là ng dáºy xóm. Giang Hạo nghÄ© thầm, may là ở trong con suối nà y không có cá, chứ nếu có chắc chúng cÅ©ng hoảng sợ bá» chạy hết trÆ¡n.
Rồi có má»™t lúc, Hiểu Sương tháºt yên lặng, rõ rà ng là cô ta Ä‘ang táºp tánh nhẫn nại, đứng trên tảng đá vá»›i cần câu trên tay, cô ta bắt đầu hát khe khẽ, con chó nhá» thì nằm phục má»™t bên, hình như nó cÅ©ng Ä‘ang lắng nghe. Giang Hạo nhìn bức tranh "Mùa xuân câu cá bên suối" mà lòng thấy lâng lâng. Chà ng chợt thấy tháºt hạnh phúc. Hạo nằm yên lắng nghe, rồi chà ng cÅ©ng nghe được lá»i hát cá»§a Hiểu Sương, đó là má»™t bản nhạc Ä‘ang thịnh hà nh, nhưng đã được sá»a Ä‘i lá»i hát:
"Cá ơi, cá hãy lắng nghe ta
Mồi rất ngon đừng bỠqua nghe
Cá ơi. Cá hãy nghe ta nói
Mau cắn câu đừng đi đâu ca?
Cá Æ¡i, cá hãy nghe lá»i ta
Bằng không ta không còn kiên nhẫn nữa"
Giang Hạo cố nÃn cưá»i. Những lá»i hát ngá»™ nghÄ©nh kia, ngây ngô là m sao đấy, nhưng rồi chà ng cÅ©ng không cưá»i nổi vì hình như những lá»i hát thô kệch kia đã là m cho ông trá»i cảm động. Ông ta đã móc cá và o lưỡi câu cho Sương. Cái cần câu bị kéo mạnh, Hiểu Sương phải hét lên.
- á»’, không được rồi, cá đã cắn câu! Cô gái cuống quÃt giữ chặt lây cần câu.
Giang Hạo ngồi báºt dáºy, vừa kịp lúc thấy Sương đưa cao cần câu lên. Má»™t con cá tháºt to, có vẩy trắng Ä‘ang lá»§ng lẳng treo ở đầu lưỡi câu, Hạo không dám tin ở mắt mình, chà ng cÅ©ng căng thẳng hét.
- Hiểu Sương cầm chặt cần câu nhé. Äừng để cho nó thoát.
- á»’, không được đâu! Hiểu Sương hét lá»›n - Má»™t con cá, rõ rà ng là có má»™t con cá, đấy anh thấy không. á»i! Không được rồi, nó nặng quá! Giang Hạo giúp má»™t tay Ä‘i, mau lên!
Hiểu Sương giữ chặt cần câu. Con cá Ä‘ang vùng vẫy. Cần câu bị cong lại. Trong khi chú cún con lại có vẻ thÃch thú, nó nhảy tá»›i nhảy lui quần trên sân cá», sá»§a gâu gâu.
- Gắng giữ chặt đi Hiểu Sương. Giữ chặt nhé!
Giang Hạo chạy nhanh tới. Chà ng phóng ngay lên tảng đá, muốn giúp Hiểu Sương giữ cần câu nhưng không ngỠtảng đá lại chông chênh dưới sức nặng của Giang Hạo, nó chúi đầu xuống đẩy Hiểu Sương văng xuống nước, Hiểu Sương hét lớn.
- Trá»i Æ¡i! Cá đòi đổi mạng tôi kìa!
"ùm"! Hiểu Sương đã văng xuống nước, nước bắn lên tung tóe. Giang Hạo vá»™i vã buông cần câu chụp lấy Hiểu Sương định kéo cô gái lên bá», không ngá» Hiểu Sương lại giữ chặt lấy tay Giang Hạo, không những giữ mà còn kéo mạnh là m Giang Hạo chỉ kịp hét lên má»™t tiếng: "á»i" là Giang Hạo văng tõm xuống nước theo. Hạo lồm cồm ngồi dáºy, may là nước chỉ sâu đến gối, chà ng quay sang kịp thấy Hiểu Sương ướt như chuá»™t, đứng dưới nước, vá»— tay cưá»i. Hạo bất mãn.
- Ngưá»i ta có lòng tốt cứu cá»™ Cô lại lôi cả ngưá»i tôi xuống nước?
Hiểu Sương nghiêng nghiêng đầu.
- á»’, thế má»›i gá»i là có phước cùng hưởng có há»a cùng chia chứ?
Giang Hạo trừng mắt nhìn Hiểu Sương vừa tức vừa thấy buồn cưá»i. Chà ng chưa kịp nói gì, thì chợt nghe Hiểu Sương hét lá»›n.
- Chết rồi! Con Cầu Tuyết! Con Cầu Tuyết sắp chết chìm rồi.
Hạo nhìn theo, má»›i thấy con cầu Tuyết Ä‘ang ngụp lặn trong nước, hình như nó Ä‘ang Ä‘uổi theo cái cần câu. Äôi chân cụt ngá»§n cá»§a nó Ä‘ang quạt quạt trong nước. Thế nà y thì là m gì có chuyện chết Ä‘uối. Nhưng Giang Hạo cÅ©ng bị ảnh hưởng bởi tiếng hét cá»§a Hiểu Sương, chà ng chạy vá»™i ra bá» suối, bế con chó lên, chó ta có vẻ không hà i lòng, nó nhìn theo cái cần câu sá»§a: gâu gâu! Gâu gâu.
Tất cả bước lên bá». Bây giá» thì ngưá»i nà o cÅ©ng ướt như chuá»™t. Con chó có vẻ lạnh, nó nhảy khá»i tay cá»§a Hạo, lăn xuống bãi cá» sưởi ấm. Hạo nhìn Hiểu Sương. Cô bé chống nạnh hất hà m.
- Sao? Bây giá» anh tÃnh sao?
Giang Hạo không hiểu, nhưng giục Sương.
- Chúng ta có mang theo áo quần, bây giỠthay áo đi, ở đây cũng không ai trông thấy đâu mà sợ.
Nhưng Hiểu Sương trừng mắt.
- Ướt hay không vá»›i tôi không thà nh vấn Ä‘á». Tôi chỉ há»i anh tÃnh sao đây?
- TÃnh sao là tÃnh sao?
Hiểu Sương giáºm chân.
- Cái con cá cá»§a tôi đấy? Anh có biết đây là con cá duy nhất trong Ä‘á»i tôi câu được hay không? Váºy mà anh để cho nó chạy thoát, anh phải Ä‘á»n con cá cho tôi má»›i được!
Giang Hạo đưa tay vuốt lấy tóc.
- Phải là m sao bây giá»? Cá thì đã thoát, ở đâu tôi có mà đá»n cho cổ Cái nà y lá»—i cÅ©ng ở cô thôi. Cầm cần câu cÅ©ng không biết cách cầm, váºy mà đòi Ä‘i câu cá.
- Anh trách tôi à ? Anh định nói ngược ư? Hiểu Sương tá» ra giáºn dữ - Anh Ä‘á»n hay không thì nói đỉ Anh có biết là tôi đã bá» ra hết bao nhiêu công sức không? Tôi vừa phải nhẫn nại, vừa phải hát để dụ khị nó má»›i cắn câu. Còn anh? Anh giả vá» như phụ giúp tôi. Chứ tháºt ra thì anh muốn giúp cho con cá ná» thoát thân. Không những thế anh còn đẩy tôi xuống nước. Suýt chút nữa tôi đã chết chìm.
- Trá»i Æ¡i! Sao cô lại tả oán tôi dữ thế? Giang Hạo cắt ngang rồi lại là m là nh - Thôi đừng ồn à o nữa, rõ rà ng là bây giá» tôi biết trong suối có cá rồi. Tôi sẽ câu má»™t con khác Ä‘á»n cho cô.
Hiểu Sương đẩy Giang Hạo vá» phÃa bá» suối.
- Äấy. Giá»i thì Ä‘i câu Ä‘i! Câu Ä‘i.
Giang Hạo vừa bước, nhưng như sá»±c nhá»› ra, há»i.
- Không có cần câu rồi lấy gì câu?
Hiểu Sương ngang bướng.
- Cái đó tôi không biết. Chuyện đó là của anh.
Giang Hạo quay lại nhìn Sương. Cô gái có đôi mắt to Ä‘en, có đôi môi đỠnghịch ngợm, bá»™ quần áo ướt Ä‘ang bó chặt và o ngưá»i để lá»™ những đưá»ng nét nảy nở hấp dẫn. Hạo vá»™i quay mặt Ä‘i nói:
- Cô đi thay áo nhanh lên kẻo bệnh đấy.
- Chuyện đó không dÃnh dáng gì đến anh.
- Tôi bảo cô phải đi thay quần áo ngay, bằng không, không biết trách nhiệm sẽ thuộc vỠai nữa.
Hiểu Sương tròn mắt nhìn Hạo.
- Anh nói váºy là sao? Tôi không hiểu?
Hạo bực quá hét lớn.
- Tôi bảo đi thay quần áo đi. Nghe không?
Tiếng hét cá»§a Hạo là m Sương sợ hãi. Cô bé liếc nhanh rồi không dám cãi. Vá»›i lấy túi xách, lấy cái quần Jean và má»™t cái áo khoác có mang theo, Sương vá»™i vã chạy ra phÃa sau tảng đá, vừa Ä‘i vừa nói:
- Tôi di thay đồ, cấm anh không được nhìn lén đấy nhé!
Giang Hạo lầu bầu cái gì đó trong miệng rồi nằm dà i xuống cá», hướng mắt lên nhìn bầu trá»i xanh có mây trắng.
Äá»™t nhiên phÃa sau tảng đá có tiếng hét to, chà ng vá»™i vã ngồi báºt dáºy. Chỉ nghe tiếng thét tiếp đó cá»§a Hiểu Sương.
- Ôi. Anh Hạo ơi! Có con rắn! Có con rắn đây nà y!
Giang Hạo chạy vá»™i đến, chỉ kịp nhìn thấy phần vai trần trắng bóc cá»§a cô gái, riêng phần ngá»±c cá»§a Hiểu Sương đã được che kÃn bởi cái áo khoác trên tay.
Cô gái lại hét tiếp.
- Anh đừng đến đây, tôi chưa mặc áo mà .
Giang Hạo đứng khá»±ng lại, đỠmặt. Chà ng quay ngưá»i vá» hướng khác.
- Tôi phải là m sao đây? Nhưng mà rắn nó đã cắn cô chưa? Cô bước ra đây đi.
- á»’! Hiểu Sương thở nhẹ, giá»ng lúng túng - á»’! Tôi đã nhìn lầm. Má»™t sợi dây thừng mà tôi tưởng lầm là con rắn.
Giang Hạo quay lại, vừa kịp thấy Hiểu Sương kéo dây kéo quần lên, chà ng bá»—ng đưa tay kéo mạnh, là m Sương ngã và o vòng tay chà ng. Mắt Hạo đỠlá»a, chà ng nhìn chăm chăm và o ngưá»i con gái.
- Nà y cô bé, không cần biết là cô ngây thÆ¡ tháºt hay giả vá». Hôm nay tôi không buông tha cô đâu. Và cúi xuống Hạo đặt nụ hôn nhanh lên môi thiếu nữ. Nhưng Hạo không hôn được vì chà ng thấy đôi mắt cô gái mở to má»™t cách ngạc nhiên, Hạo bá»±c mình nói:
- Ngu quá! Sao không nhắm mắt lại, hôn mà cứ mở trừng trừng mắt là m sao tôi dám hôn?
Hiểu Sương vá»™i nhắm mắt lại nhưng lại nhắm tháºt chặt, miệng lại mÃm mÃm, cái thái độ cá»§a Sương là m Hạo không nhịn được cưá»i.
- Cô tháºt là ... hết nước nói.
Hiểu Sương mở to mắt ra.
- Như váºy cÅ©ng chưa được nữa à ?
Hạo nhìn Sương một lúc, rồi nắm lấy tay nà ng nói.
- Lại đây nà o!
Chà ng kéo nà ng đến bãi cá» ngồi xuống nghiêng đầu ngắm Hiểu Sương. Tất cả những dục vá»ng thèm khát trong ngưá»i lúc đầu đã biến mất. Bây giá» trước mặt chà ng là má»™t dòng suối thanh khiết, trinh nguyên giống như những đóa mây trắng trên trá»i xanh. Những bông hoa bá hợp bên khe suối. Hạo chợt thấy xấu hổ vá»›i hà nh động ban nãy cá»§a mình.
- Hiểu Sương nà y, năm nay cô bao nhiêu tuổi?
- Mưá»i chÃn.
- Thế cô có bạn trai chưa?
- Có chứ! Trên hai mươi ngưá»i láºn.
- Nhưng đã yêu qua chưa?
- Yêu à ? Hiểu Sương có vẻ suy nghÄ©, chá»›p chá»›p mắt rồi há»i.
- Là m sao má»›i gá»i là yêu?
Giang Hạo bị há»i phải ngẩn ra. Thế nà o là yêu nhỉ? Chà ng suy nghÄ© mãi mà vẫn không biết trả lá»i thế nà o. Bởi vì Hạo chợt ngá»™ ra má»™t Ä‘iá»u. Xưa tá»›i giá» mang tiếng có bạn gái đấy nhưng đến nước yêu thì có lẽ còn phải xét lại. Cái cảm giác gá»i là yêu nó thế nà o nhỉ? Äi chÆ¡i, nhảy nhót đùa nghịch. Có quyến luyến nhau cỡ nà o. Giây phút chia tay xao xuyến má»™t chút rồi đâu lại và o đấy. Äó có gá»i là yêu không?
- Yêu có nghÄ©a là ... Giang Hạo không chịu thua, cố moi móc tìm kiếm từ ngữ diá»…n tả - NghÄ©a là ... Sương gặp má»™t ngưá»i bạn trai... Sương thá» non hẹn biển. Hứa sẽ lấy hắn nếu không lấy được sẽ tá»± tá»... Tình yêu chân chÃnh là váºy. Sống thiếu ngưá»i yêu sẽ phải khổ lắm, buồn lắm...
Nhưng Hiểu Sương lắc đầu. Mái tóc ngắn cá»§a nà ng may là chưa ướt, váºy mà cÅ©ng rối tung, nó Ä‘ang lay lay trong gió. Sương chau mà y, là m ra vẻ tháºt ngưá»i lá»›n.
- Nếu nói như anh thì... yêu là là m má»™t Ä‘iá»u ngu xuẩn phải không? Tôi cÅ©ng không tin ba cái chuyện thá» non hẹn biển. Lấy nhau không được hẹn nhau ở suối và ng xưa rồi. Tôi không tin đâu. Nếu tháºt như váºy má»›i gá»i là yêu thì tôi sẽ không há» yêu ai. Không bao giá» yêu ai, kể cả yêu anh.
Giang Hạo chau mà y, hơi bất mãn.
- Hừ. Cô nói là sẽ không yêu tôi. Váºy không lẽ tôi thèm yêu cô à ?
- Váºy thì tốt quá. Hiểu Sương nheo mắt nói - Khi không rồi anh đỠcáºp đến chuyện tình yêu má»™t cách trịnh trá»ng là m tôi hết hồn.
- Sao lại hết hồn?
- Anh đừng nghÄ© tôi còn là con nÃt, được không? Hiểu Sương nói - Tháºt ra tôi đây biết rất nhiá»u thứ. Nà y nhé, anh nghe chuyện nà y là biết liá»n. Trước kia, tôi có má»™t cô bạn. Cô ta tháºt tình yêu má»™t tay con trai. Không ngá» tay nà y thuá»™c tÃp phản bá»™i. Anh biết cô bạn tôi xá» lý thế nà o không? Cô ta tá»± sát! Äấy kết quả cá»§a yêu là váºy đó.
Äôi mà y cá»§a Hạo nhÃu lại.
- Cô đừng chỉ vì má»™t dẫn chứng đó mà phá»§ định hết tình yêu trên Ä‘á»i nà y. Nói theo kiểu cô, thì con trai con gái trong cõi Ä‘á»i nà y, đừng bao giá» nên yêu nhau ư?
- Äúng váºy! Hiểu Sương nói, và cúi xuống nhặt má»™t quả thông ném tháºt xa, để chú chó Cầu Tuyết phải chạy Ä‘i nhặt lại - Yêu đương là chuyện khùng Ä‘iên, biết không? Rồi chợt nhiên, Sương lại quay lại, thái độ nghiêm túc nói - Anh Hạo, tôi muốn há»i anh má»™t chuyện, anh phải thà nh tháºt cho tôi biết nhé.
- ÄÆ°á»£c thôi.
- Anh vừa hôn tôi. Hiểu Sương nói vá»›i ánh mắt lo lắng. Chuyện đó giống như má»™t thú tiêu khiển váºy, phải không?
- A mà ... Giang Hạo chợt bối rối, không biết trả lá»i sao cho phải cách. Suy nghÄ© má»™t chút, Hạo má»›i tiếp nối - Cái đó cÅ©ng không hẳn là vì muốn tiêu khiển. Tôi nghÄ© là vì tôi không dằn lòng được nên...
Mắt Hiểu Sương mở to, nà ng nói to như lúc gặp rắn.
- Trá»i đất... Anh định yêu tôi tháºt à ?
- Khỉ tháºt! Là m gì có chuyện đó. Giang Hạo cÅ©ng hét lên. Anh chà ng đỠmặt, cảm thấy tá»± ái bị xúc phạm nặng ná» - Cô đừng tưởng bở. Cô tưởng là tôi từ xưa tá»›i giá» chưa há» hôn qua ai ư? HÆ¡n má»™t trăm đứa con gái rồi đấy. Nhưng tôi chưa há» thấy nụ hôn nà o lại nhạt nhẽo như lúc hôn cá»™ Hừ! Thế mà dám nghi ngá» là tôi yêu, tôi mê cá»™ Chỉ có những tay ngốc nghếch má»›i quan trá»ng hóa má»™t nụ hôn như váºy. Bá»™ xưa tá»›i giá» chưa có thằng con trai nà o hôn qua cô ư? Chắc chắn như thế. Vì tôi thấy cô giống như má»™t khúc gá»—. Hôn gì mà phản ứng phối hợp cÅ©ng không biết. Cô có vẻ ngu ngÆ¡ tháºt.
Lá»i cá»§a Hạo chưa dứt thì Hiểu Sương chợt choà ng ngưá»i qua, đặt môi cô ta lên môi Hạo. Cô thè lưỡi ra, má»™t nụ hôn tháºt Ä‘iệu nghệ. Tháºt kinh nghiệm là m Hạo bà ng hoà ng, say đắm. Hạo không chá»§ động được, chỉ ôm ghì lấy Sương, mặc Sương đạo diá»…n. Chà ng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, linh hồn như bay bổng lên chÃn tần mây. Cả ngưá»i chợt nóng ran như bị đốt bốc lá»a.
Rồi Sương buông Hạo ra, mắt long lanh nhìn Hạo.
- Äấy, còn dám nói là tôi không biết thế nà o là hôn nữa không? Sương quay ngưá»i Ä‘i - Chỉ tại tôi không thÃch thôi.
Giang Hạo chỉ mở trừng trừng mắt. Chà ng không biết nói gì cả.
Hiểu Sương cúi xuống nhặt bá»™ áo ướt cá»§a mình, nà ng gá»i con Cầu Tuyết đến, bế nó lên, quay lại nói vá»›i Hạo.
- Anh bảo tôi là khúc gá»—, anh lại mắng tôi ngu đần, cà quá»·nh. Tôi ghét con trai dá»m mà là m ra vẻ tà i khôn. Từ đây tôi không thèm chÆ¡i vá»›i anh nữa. Tôi vỠđây.
Giang Hạo giáºt mình, chạy theo giữ Sương lại.
- Äừng Hiểu Sương. Cô có thể mắng tôi là cục đá, cục đất, là ốc sên, bồ cà o, châu chấu gì cÅ©ng được nhưng Sương đừng nghỉ chÆ¡i vá»›i tôi!
Nhưng Sương ngoảnh mặt đi tiếp tục bước. Giang Hạo vội quơ lấy quần áo dưới đất lên đuổi theo.
- Hiểu Sương! Sương giáºn tôi à ?
Sương yên lặng, lầm lũi bước. Giang Hạo bất lực chạy theo.
- Sương nà y, Sương bảo chó Cầu Tuyết cắn tôi đi!
Hiểu Sương có vẻ vui lên. Äẩy Cầu Tuyết qua phÃa Hạo.
- Cắn hắn đi!
Chó Cầu Tuyết có vẻ nghe lá»i chá»§. Nó hả miệng đớp ngay lên cánh tay Hạo má»™t cái. Con chó có chút xÃu như váºy, mà không ngá» răng nó nhá»n quá, nó cắn tháºt Ä‘au, nó gặm cứng không nhả.
Hạo đau quá, phải hét lên.
- á»i! á»i trá»i Æ¡i! Thượng đế Æ¡i! Äau quá, Ä‘au quá! Hiểu Sương, con chó nà y có chÃch thuốc ngừa bệnh dại chưa váºy? Bằng không nó lây bệnh, tôi cắn lại cá»™ Ôi! Giá»i Æ¡i! Äau quá, chắc chết quá.
Hiểu Sương khoái chà cưá»i, vá»™i bế chó và o lòng.
Giang Hạo nhìn lên cánh tay, nơi mấy vết răng sâu đã rướm máu. Chà ng vội móc khăn mù xoa ra lau và cột lại. Miệng rên rỉ rồi lẩm bẩm gì đó. Hiểu Sương trừng mắt.
- Anh lải nhải gì đó?
Giang Hạo không dằn được.
- Äà n bà con gái độc ác tháºt!
- Anh lại mắng tôi nữa phải không? Hiểu Sương há»i rồi lại chìa chó Cầu Tuyết ra, ra lệnh - Nà o Cầu Tuyết, cắn hắn nữa Ä‘i, lần nà y nhá»› cắn cho tháºt Ä‘au đấy.
Giang Hạo không dám chần chỠnữa, bỠchạy. Chó Cầu Tuyết đuổi theo sau lưng, vừa đuổi vừa sủa "gâu gâu! gâu gâu!"
Hiểu Sương nhìn theo không nÃn được cưá»i. Nà ng chạy theo sau thÃch thú.
Cho mãi đến đầu là ng Lan Huệ, Sương má»›i gá»i Cầu Tuyết dừng lại. Nà ng bế nó lên, vừa nhìn Hạo thở vừa trách:
- Tại anh cả thôi, anh là m nó đuổi theo mệt thở không ra hơi. Con chó của tôi mà có bỠgì là tại anh cả đấy nhé.
Giang Hạo trợn mắt.
- Trá»i đất, là m bạn vá»›i Sương hoà n toà n thua thiệt, đã bị chó cắn, chó rượt, còn phải gánh chuyện bồi thưá»ng thiệt hại nữa ư?
Hiểu Sương cưá»i, nhìn vá» phÃa trong là ng.
- Thôi bây giá» tôi phải vá», có lẽ ná»™i tôi Ä‘ang chá» cÆ¡m tôi đấy.
Giang Hạo nhanh nhẩu.
- Mai má»i Sương xem chiếu bóng có được không?
- Không được, mai tôi phải theo ná»™i xuống Äà i Trung thăm má»™t ngưá»i bạn già cá»§a ngưá»i.
- Sương không có quyá»n Ä‘i.
- Hừ, anh lấy tư cách gì mà không cho đi chứ?
- Thế bao giỠtôi mới có "tư cách" đó?
- Không bao giá». Hiểu Sương nhún vai rồi cưá»i, nói - Chúng ta chỉ nên là m bạn chÆ¡i chung thôi. Äừng bà y đặt yêu. Vì váºy anh không nên đặt vấn đỠcó "tư cách" hay "có quyá»n" thế nà y thế no...
Và Hiểu Sương bế con chó Cầu Tuyết đi thẳng và o là ng.
- Tạm biệt nhé!
Giang Hạo nhìn theo mãi đến lúc bóng Sương mất hút trong rặng cây xanh, lòng trà n ngáºp tình cảm lạ lùng. Không cho yêu. Khỉ tháºt! Tại sao lại rắc rối váºy. Khi không rồi đỠcáºp đến mấy thứ quá»· quái ấy là m gì. Giang Hạo, mi đúng là má»™t tay quá»·nh!
Và Hạo quay vá» "cái vỠốc" cá»§a mình. Vừa tá»›i đầu hẻm, Hạo đã nhìn thấy cái xe con chevrolet quen thuá»™c. Chà ng thÃch chà xông tá»›i. Giang Hoà i Ä‘ang đứng tá»±a cá»a xe nhìn chà ng cưá»i.
- Äi đâu váºy? Chá»§ nháºt cÅ©ng không chịu ở nhà . Anh đến đây cả buổi trá»i mà chẳng và o được nhà em.
Giang Hạo nhìn và o xe như tìm kiếm.
- Em là m gì đấy?
Hoà i há»i, Hạo gãi gãi đầu.
- Tìm xem có chị dâu em trong đây không?
Hoà i vỗ vai Hạo.
- Anh chưa đủ can đảm đưa cô ấy đến đây. Anh sợ nhìn thấy cái ổ chuột của em, cô ta phát khiếp bỠchạy mất.
Giang Hạo tự ái.
- á»’, có bà chị dâu như váºy em chẳng hoan nghênh rồi.
Giang Hoà i tái mặt.
- Sao váºy?
Hạo nhún vai, nhìn thẳng mắt anh.
- Anh cả... Anh đang yêu phải không?
- Æ ... Nhưng em há»i là m chi váºy? Giang Hoà i nhìn em - á»’, quần áo sao ướt nhẹp thế? Em là m gì váºy?
- Em té xuống suối. Hạo vừa nói vừa móc chìa khóa trong túi ra mở cá»a - Em trợt chân đấy.
- Có phải em vừa đi chơi với Hiểu Sương không?
- Vâng, cô ấy cũng rớt xuống suối như em.
- à . Giang Hoà i gáºt gù - Váºy là anh biết rồi. Hà o nà y, anh há»i tháºt, có phải em cÅ©ng Ä‘ang yêu không?
Yêu à ? Giang Hạo liếm môi. Có má»™t tình cảm lâng lâng trong đầu. Chà ng vừa mở cá»a vừa nói vá»›i Hoà i - Äừng có khinh thưá»ng cái "vỠốc" cá»§a em nhé. Có thể nó rất bê bối vá»›i bà chị dâu tương lai cá»§a em. Nhưng nó là "thiên đà ng" cá»§a "ngưá»i ta" cá»§a em đấy.
|

17-09-2008, 10:26 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 7
Giang Hoà i bước và o cái "Thiên đà ng" của Hạo.
Vừa và o hai bước chà ng suýt vấp ngã bởi chồng sách nằm ngay dưới chân, rồi bước chân kế tiếp lại va và o một chén nước. Hoà i còn đang ngạc nhiên thì đã nghe Hạo nói như hét.
- Trá»i Æ¡i, anh hai. Anh phải cẩn tháºn má»™t chút chứ. Suýt tà anh đã là m vỡ cái chén nước uống cá»§a con Cầu Tuyết rồi.
- Cầu Tuyết? Giang Hoà i chau mà y - Em nói gì anh không hiểu?
- Váºy mà cÅ©ng không hiểu!
Giang Hạo nhún vai, rồi ngồi xuống đẹp băng nhạc, đĩa hát, sách vở, khúc cây, gá»—, gách khối... qua má»™t bên chừa đưá»ng cho Hoà i bước và o.
Hoà i nhìn quanh. Thấy có cái thùng gá»— đựng xà bông. Chà ng nghÄ© đó là cái chá»— ngồi nên bước đến nhưng vừa định đặt Ä‘Ãt xuống đã nghe Hạo hét.
- Không được ngồi.
Hạo đứng báºt dáºy. Hạo vá»™i bước tá»›i mang cái thùng ra ngoà i cá»a. Anh chà ng ôm bằng hai tay má»™t cách cẩn tháºn. Hoà i ngạc nhiên.
- Cái gì trong đấy váºy? Mìn à ?
- Không phải. Hạo nói - Nhưng cũng may cho anh lắm đấy. Suýt tà nữa là anh đã sưng cả mông đấy.
- Lạ váºy? Chất nổ ư?
- Cũng không. Anh biết đó là gì không? Một tổ ong trong đấy đấy.
- Tổ ong? Hoà i tròn mắt - Em nuôi ong là m gì? Anh nhá»› là em há»c vá» ngà nh Anh ngữ há»c cÆ¡ mà . Chứ đâu phải là côn trùng há»c?
- á»’. Cái nà y nà o có dÃnh dáng gì đến chuyện há»c đâu. Hạo nói - Em nuôi để dá»a Hiểu Sương đấy. Cô ấy rất sợ côn trùng. Gặp là cuống quÃt lên. Má»—i lần chỉ cần em thả hai chú ong ra thôi là Hiểu Sương cóng tay cóng chân, phảy nhảy ngay và o lòng em thôi...
- Hạo nà y. Giang Hoà i có vẻ không vui - Có tán tỉnh đà n bà con gái thì cÅ©ng nên dùng thá»§ Ä‘á»an quang minh chÃnh đại má»™t chút. Chứ cáºu hà nh động như váºy tôi thấy là không được đấy.
Giang Hạo nhún vai.
- Vá»›i ai thì khác, chứ cái cô nà y, anh có quang minh chÃnh đại cÅ©ng không được. Anh không ra tay trước là anh phải khổ vá»›i cô ta.
Giang Hoà i nhìn chú em. Thấy anh chà ng cà ng ngà y cà ng quá quắt. Chà ng có vẻ không hà i lòng. Con bé Hiểu Sương thế nà o. Hoà i chưa biết, nhưng chà ng lại thấy tá»™i nghiệp. Phải tìm hiểu rõ cô bé nà y má»›i được. Hoà i đưa mắt nhìn quanh. Chá»— nà o cÅ©ng đầy dẫy là sách vở, ly chén, quần áo bẩn. Muốn tìm má»™t chá»— an toà n để ngồi coi bá»™ tháºt khó khăn. Hoà i không dằn được há»i.
- Hạo nà y. Chú tìm cho tôi một chỗ nà o ngồi an toà n, không có tai nạn xem?
Hạo nhìn khắp phòng, rồi cưá»i vá»›i anh cả.
- Anh leo lên giưá»ng ngồi Ä‘i!
Giưá»ng cÅ©ng nà o có chá»— trống? Chăn má»n, gối tá»±a... Nhưng dù sao cÅ©ng có chá»— dá»±a lưng êm êm. Hoà i cẩn tháºn bước qua các chướng ngại váºt trên sà n nhà , rồi leo lên giưá»ng. Nhưng vừa đặt Ä‘Ãt xuống đã thấy cái gì má»m má»m dưới đấy vá»›i tiếng kêu "tÃt! tÃt". Hoà i nhổm ngưá»i lên kéo má»n qua, má»™t con gấu nhồi bông có kèn. Chà ng thở ra.
- Nà y Hạo. Tôi á»›n cái thiên đà ng cá»§a chú quá rồi, tại sao ở đâu cÅ©ng có vÅ© khà mai phục cả váºy? Cáºu định là m gì chứ. Hù để kẻ trá»™m không dám và o à ?
Giang Hạo ngạc nhiên nhìn anh, rồi như hiểu ra cưá»i nói:
- Lạ tháºt. Anh vừa đến là dÃnh bẫy, trong khi em ở đây ngà y nà y qua ngà y khác, có gặp gì rắc rối đâu?
- Cái đó thì đâu có gì lạ, cáºu đã quen hết vị trà cá»§a chúng rồi.
Giang Hoà i nói và cầm chú gấu nhồi bông lên ngắm nghÃa. Món đồ chÆ¡i nà y không còn nguyên vẹn nó đã bị sút tay sút chân.
- Tôi không ngá» cáºu còn thÃch chÆ¡i đồ chÆ¡i. Sinh viên năm thứ hai rồi mà sao còn trẻ con thế? Nếu cáºu thÃch tôi sẽ mua cho cáºu má»™t con má»›i nhé?
Giang Hạo đỠmặt chụp lấy chú gấu nhồi bông cải chÃnh.
- Cái nà y đâu phải cá»§a em đâu. Äồ chÆ¡i cá»§a Cầu Tuyết đấy.
- Cầu Tuyết? Giang Hoà i thấy không còn kiên nhẫn - Hắn là ai váºy, bạn cá»§a câu. à ? Trai hay gái?
- Nó thuộc giống cái, nó cũng không phải là của em mà là của Hiểu Sương.
- Có nghÄ©a là , nó cÅ©ng thưá»ng đến đây chÆ¡i chứ?
- Vâng, lúc nà o có Hiểu Sương là cÅ©ng có Cầu Tuyết. Hạo vừa cưá»i vừa nói - Anh có biết không? Cầu Tuyết rất thÃch cái giưá»ng cá»§a em, má»—i lần nó chui và o chăn là không chịu ra, em vá»›i Hiểu Sương phải chụp bắt nó, tụi em như váºy đó, quần má»™t tráºn trên giưá»ng tháºt đã.
Giang Hoà i mở trừng đôi mắt nhìn cáºu em như nhìn má»™t quái váºt. Hoà i không tin há»i lại:
- Cáºu nói là ba đứa quần nhau trên giưá»ng à ?
- Vâng. Cầu Tuyết rất thÃch chÆ¡i trò đó.
- Thế còn Hiểu Sương.
- CÅ©ng thÃch luôn. Cô ấy ôm lấy Cầu Tuyết hôn lên mặt nó, nó hôn trở lại. á»’ tại anh không thấy chứ, há» cứ là m như váºy hoà i.
Giang Hoà i cảm thấy choáng váng. Chà ng bảo Hạo.
- Nà y cáºu rót cho tôi má»™t ly nước Ä‘i.
Giang Hạo nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng chui xuống gầm giưá»ng kéo thùng coca cola ra khui cho Hoà i má»™t lon, lo lắng.
- Anh hai, anh là m sao thế. Có phải vì là m việc nhiá»u quá nên anh mệt không?
Giang Hoà i hớp một hớp coca rồi nói.
- Cái chuyện là m việc mệt nó chẳng dÃnh dáng gì đến thái độ vừa rồi cá»§a tôi. Giang Hạo cáºu là m Æ¡n trả lại nhà nà y Ä‘i. Cáºu vá» Äà i Bắc sống chung vá»›i tôi, thà là tôi bá» tiá»n ra mua cho cáºu thêm má»™t cái xe, chứ tôi không muốn thấy cáºu sống trong cảnh trụy lạc nhÆ¡ nhá»›p thế nà y.
- Trụy lạc, nhÆ¡ nhá»›p? Giang Hạo nhảy nhổm lên - Tại sao anh lại nói nặng em thế? Em có ăn ở bừa bãi, đồ đạc vứt tứ tung tháºt nhưng em vẫn sống má»™t cách đạo đức. Em vẫn vui vẻ có gì đâu.
- Ä‚n ở bừa bãi? Giang Hạo nói như hét - Cáºu nghÄ© như váºy là chẳng nhằm nhò gì à ? Cáºu còn bảo là cáºu sống vui vẻ nghe có được không?
- Anh hai. Giang Hạo đỠmặt cãi - Chuyện có đáng gì đâu mà anh lại quáºy to như váºy? Anh có cô bạn gái, cao quý, sang trá»ng thì đó là phước cá»§a anh. Còn em, em thÃch quáºy, thÃch ngưá»i trẻ trung thì anh cÅ©ng nên cho em là m theo sở thÃch chứ?
- Giang Hạo. Giang Hoà i giáºn xanh mặt nói - Cáºu nói gì cÅ©ng giá»i cÅ©ng haỵ Cáºu đã là m cái chuyện tồi phong bại tục như váºy mà cáºu nghÄ© là là m đúng ư? Cha mẹ mà hay được thì cáºu sẽ bị lá»™t da đầu cho xem.
- Em là m chuyện tồi phong bại tục? Giang Hạo tròn mắt - Là m gì có chuyện đó?
Giang Hoà i dằn lon coca lên bà n, lớn tiếng:
- Cáºu còn cãi nữa à ? Tôi nói cho cáºu biết, Giang Hạo, tôi biết là sinh viên bây giá» thÃch sống theo kiểu hiện sinh, đợt sống má»›i. Nhưng lối sống cá»§a các cáºu loạn quá! Có lẽ cáºu cho tôi là há»§ láºu, bảo thá»§, không tiến bá»™, nhưng cáºu thá» nghÄ© xem cái lối sống thá»i thượng cá»§a cáºu sẽ đưa bá»n cáºu đến đâu chứ? Cái gì tôi cÅ©ng có thể chịu đựng được, nhưng tôi lại ghê tởm nhất là chuyện đồng tÃnh luyến ái.
- Cái gì? anh nói ai đồng tÃnh luyến ái? Giang Hạo há hốc mồm há»i Hoà i - Tại sao anh lại nói như váºy? Hiểu Sương đâu phải là con trai đâu.
- Tôi không phải nói chuyện cá»§a cáºu vá»›i Hiểu Sương. Giang Hoà i nói như gầm lên - Mà là chuyện cá»§a Hiểu Sương vá»›i cái giống cái Tuyết Cầu, Cầu Tuyết gì đó.
Giang Hạo đứng sững ngưá»i mấy giây. Sau đấy như ngá»™ ra, hắn ôm bụng cưá»i lá»›n, cưá»i bò ra, hắn vừa chỉ Giang Hoà i vừa nói.
- Ha... Ha... Ông anh cá»§a tôi... Ôi trá»i! Bá»™ Ông tưởng là ... Hèn gì... chuyện nà y tôi phải kể lại cho Hiểu Sương nghe má»›i được.
Giang Hoà i chau mà y.
- Là m sao? Cáºu lại âm mưu gì nữa đây? Chuyện như váºy mà cÅ©ng cưá»i được à ?
Giang Hạo bò lăn trên sà n, vừa cưá»i vừa hét.
- Váºy mà cÅ©ng gá»i đồng tÃnh luyến ái. Có nghÄ©a là Hiểu Sương đã biến thà nh con chó con. Buồn cưá»i tháºt!
- Gì mà con chó con? Cáºu muốn nói là ...
Giang Hạo ngồi thẳng ngưá»i lại đặt tay lên vai ông anh nghiêm chỉnh hÆ¡n.
- Ông anh dá»… thương cá»§a tôi Æ¡i. Nãy giá» tôi hết sức ngạc nhiên, khi bị Ông chá»i má»™t tráºn tối tăm mặt mÅ©i thì ra chỉ tại Cầu Tuyết. Anh không biết à . Cầu Tuyết là má»™t con chó nhá». Nó là má»™t con chó Bắc Kinh. Có chút xÃu thế nà y nè. Nó là chó cưng cá»§a Hiểu Sương đấy. Äến đâu cô ấy cÅ©ng mang nó theo. Con gái thÃch chó nhá» là chuyện bình thưá»ng, anh đã hiểu lầm rồi.
Giang Hoà i nhìn Hạo chà ng biết là mình đã lỡ là m trò cưá»i. Chà ng cảm thấy ngượng, cố gượng gạo nói.
- Tại cáºu cả. Ai bảo cáºu không nói rõ rà ng, tôi há»i trai hay gái, cáºu lại nói giống cái, cáºu ăn nói máºp má» như váºy là m sao tôi không lẫn lá»™n.
- Em nói thế cũng đâu có gì sai đâu.
Giang Hạo nói.
- Em nghĩ anh là m bên nghỠvăn thì em chơi chữ một chút cũng đâu có sao.
Giang Hạo vừa nói vừa cưá»i, cà ng nghÄ© đến cái hiểu lầm cá»§a Hoà i, chà ng không nÃn được cưá»i. Hoà i cÅ©ng thế. Thế là cả hai anh em cùng cưá»i. Trong phòng ngáºp đầy không khà vui vẻ. Má»™t lúc sau Hoà i má»›i lấy lại được cái bình thản. Chà ng đưa mắt trìu mến nhìn em trai.
- Thôi đủ rồi. Hạo nà y, bây giỠchú hãy nói chuyện vỠHiểu Sương cho anh nghe đi.
Giang Hạo đưa tay lên sỠmũi. Anh chà ng ra vẻ ngượng ngùng nói.
- Chuyện vỠHiểu Sương à ? Cũng có gì để nói đâu?
- Sao lại chẳng có gì để nói? Giang Hoà i há»i - Lúc gần đây gá»i dây nói cho anh trong mưá»i lần là hết chÃn lần em nhắc đến Hiểu Sương. Váºy mà chú còn giấu tôi là m gì? Tôi thấy lần nà y chú si Ä‘áºm rồi đấy. Chú nói tháºt Ä‘i. Chú Ä‘ang yêu phải không?
- Yêu? Giang Hạo bối rối quay Ä‘i. Lại nói đến chuyện yêu nữa. Hạo chụp lấy lon coca Ä‘ang uống dở cá»§a Hoà i há»›p má»™t há»›p rồi tiếp - Cái đó em thấy không phải. Cô ấy bảo là cô ấy không yêu, và em, em cÅ©ng nghÄ© như váºy.
Hoà i chăm chú nhìn chú em.
- Chưa yêu? Váºy sao chú có vẻ lúng túng như váºy? Má»—i lần nghe tôi há»i đến chú lại giáºt mình?
- Cái đó... Cái đó... Hạo vừa vuốt mũi vừa nói. - Không. Vì em đã nói với Hiểu Sương, nếu em mà có yêu cô ấy thì em là m một thằng ngớ ngẩn.
Giang Hoà i chau mà y.
- Tại sao chú lại nói như váºy?
- Bởi vì... bởi vì... Cô ấy bắt em phải nói như thế.
- Bức em?
- Vâng. Hiểu Sương trợn mắt nhìn em, cô ấy vừa chu má» vừa há»i: "Nà y ông, ông có yêu tôi không?" Cô ấy là m như em mà yêu cô ấy là em sắp giết cô ta không bằng. Váºy thì dại gì em nói em yêu cô tạ Hạo cà ng nói cà ng lá»™ vẻ bất bình - Hiểu Sương tưởng là cô ta đẹp lắm. Cô ta biết hôn là xá» mÅ©i được hết lÅ© con trai. Tháºt ra thì cô ta chẳng biết gì hết. Cô ấy chỉ là má»™t đứa con nÃt, má»›i lá»›n, vừa nghịch ngợm, cao ngạo lại vừa ngang bướng chỉ biết quáºy chứ chẳng biết là m gì khác. Không lẽ em lại Ä‘i yêu đứa con nÃt như váºy sao?
Giang Hạo lại đấm mạnh tay xuống bà n tiếp:
- Em chỉ đùa vá»›i cô ấy má»™t tà cho vui thôi. Nói theo kiểu cô ấy là chúng em chÆ¡i má»™t trò chÆ¡i. Chỉ có váºy thôi. Anh hai nà y, anh đừng có suy nghÄ© cho rắc rối. Em chưa có yêu. Tháºt mà , em đâu có ngu đến độ phải xúc động tháºt vá»›i Hiểu Sương má»™t đứa nhóc tỳ, má»›i há»c đòi là m ngưá»i lá»›n. Tại anh không biết đấy chứ. Có lúc Hiểu Sương tá» ra rất cuồng nhiệt chân tình. Nhưng có lúc lại suỵt chó cắn em. Anh xem nà y, vết răng chó còn trên tay em nà y. Cái con quá»· cái đó tháºt hết thuốc chữa.
Giang Hoà i ngồi yên lắng nghe chú em nói, chú ta nói năng má»™t cách lá»™n xá»™n không đầu không Ä‘uôi nhưng lại tá» ra hết sức xúc động. Hoà i yên lặng má»™t lúc rồi há»i:
- Hiểu Sương nhà ở đâu váºy?
- Cô ấy ở tại thôn má»›i Lan Huệ, cách đây chỉ có má»™t con đưá»ng ngắn Ä‘i bá»™ khoảng ná»a tiếng là đến.
- Thế cô ấy còn sống chung với cha mẹ à ?
- Không. Cô ấy mồ côi. Ủa anh chưa biết chuyện đó à ?
Giang Hoà i cưá»i nói:
- Em có nói chuyện đó cho anh biết đâu. Nhưng không lẽ Hiểu Sương lại sống một mình ở thôn Lan Huệ à ?
- Không có. Cô ấy sống với nội. Bà nội vừa già lại vừa điếc, mắt cũng lem nhem. Nên coi như cô ấy sống một mình.
Giang Hoà i chau mà y suy nghÄ© rồi đứng dáºy vá»— vai chú em nói.
- Äi nà o. Chú Ä‘i vá»›i tôi qua thôn Lan Huệ ghé nhà há» má»™t chút Ä‘i.
Giang Hạo ngạc nhiên.
- Ngay bây giỠư? Em vừa mới chia tay với cô ấy đấy mà .
- Thì đã sao đâu nà o?
Nhưng Giang Hạo lắc đầu.
- Không được, anh đừng đến đằng cô ấy.
- Tại sao anh không có quyá»n đến đấy chứ?
- Vì là m như váºy là trân trá»ng quá! Chuyện nhá» lại xé ra tá» Giang Hạo có vẻ không hà i lòng nói - Em đã nói vá»›i anh rồi giữa em và cô ấy chỉ là má»™t chuyện giỡn chÆ¡i. Bây giá» anh lại xuất hiện vá»›i vai trò má»™t gia trưởng thì Hiểu Sương lại nghÄ© lầm, tưởng là em si mê cô ấy muốn cưới cô ấy. Không được là m như váºy mất mặt lắm, em không muốn anh đến gặp cô tạ Em muốn lần sau gặp cô ta, em vẫn có thể ngang nhiên nhìn thẳng và o mắt cô ấy mà không xấu hổ.
Giang Hoà i mỉm cưá»i nhìn chú em trai.
- Em cương quyết giữ vững ý định đấy chứ?
- Vâng, phải như váºy má»›i được.
Giang Hoà i thở dà i.
- Thôi được Hạo nà y. Nhưng mà chú phải nghe anh nói đây.
- Anh muốn nói gì?
Hoà i nhìn thẳng và o mắt em rồi nói:
- Chú phải giữ má»™t khoảng cách nhất định, đừng tiến xa quá mà sau nà y hối háºn.
Giang Hạo nhìn anh cưá»i. Nhưng trong nụ cưá»i kia có má»™t cái gì đó không tá»± nhiên. Chà ng quay vá» phÃa cá»a sổ. Bóng tối Ä‘ang tá»a rá»™ng, Ä‘ang trà n dần và o nhà . Hạo lấy chân đá, đá mấy cái lon rá»—ng trên ná»n gạch nói.
- Anh Hoà i, anh yên tâm. Em sẽ nghe anh.
Giang Hoà i lắc đầu.
- Nghe giá»ng nói cá»§a em, anh chẳng thấy yên tâm chút nà o. Cô bé đó chắc chắn phải là ...
Hạo tiếp ngay lá»i anh.
- Là một sự tổng hợp của thiên thần và ma quỷ.
Giang Hoà i giáºt mình.
- Em biết không, những đứa con gái như váºy rất nguy hiểm.
Rồi Hoà i nhìn chú em cưá»i nói - Thôi được rồi anh không cần xem mắt cô bé ấy hôm naỵ Nhưng mà , anh rồi cÅ©ng biết là sá»›m muá»™n gì em cÅ©ng sẽ phải nhỠđến anh.
- Không bao giá», chúng em chỉ đùa cho vui thôi.
- Äùa cho vui thôi à ? Giang Hoà i nhìn thẳng mắt em - Bá» chuyện đó qua má»™t bên Ä‘i. Bây giá» chú có cần tiá»n không? Hạo? Em có biết không? Trên Ä‘á»i nà y không có gì tốn kém hÆ¡n là khi mình có bạn gái.
Giang Hạo tròn mắt.
- á»’ anh Hoà i, anh đúng là thiên tà i, anh Ä‘oán sao hay váºy?
Giang Hoà i lấy một xấp giấy bạc trong túi ra, nhét và o tay Hạo. Hạo reo lên.
- Em má»i anh Ä‘i ăn đặc sản đồ biển tối nay nhé?
- Em má»i anh? Giang Hoà i cưá»i xòa - Chú có vẻ rá»™ng rãi dữ hé. Má»›i xin được tiá»n là má»i tôi Ä‘i ăn ngay.
-Tại anh không nhạy bén đấy chứ - Giang Hạo tá» ra tháºt thoáng - Tiá»n bao giá» còn trong túi anh là cá»§a anh. Còn qua tay em rồi thì thuá»™c vá» em chứ? Em không má»i Hiểu Sương trước mà má»i anh váºy là biết Ä‘iá»u quá rồi.
- à , nếu chú nói váºy, thì có lẽ tôi phải cảm Æ¡n lại chú nữa má»›i đúng. Giang Hoà i cưá»i và vá»— mạnh lên vai Hạo. - Thôi bá» hết má»i thứ qua má»™t bên, bây giá» chú cho biết xem chuyện há»c hà nh cá»§a chú ra sao chứ?
- Nhà văn shakespear có nói "trong những giây phút vui tươi, ta không nên nhắc đến những gì không thoải mái".
- Có đúng đó là câu nói cá»§a Shakespear không? Sao anh không nghe qua váºy?
- Ồ. Anh chưa nghe qua cũng phải, vì em vừa nói hộ giùm cho Shakespear cơ mà .
- Chú hư tháºt! Giang Hoà i cưá»i trừ đáp - Nhưng tôi nói cho chú biết. Chú mà để môn nà o dưới Ä‘iểm trung bình là tôi lá»™t da chú đấy.
- Tại sao anh lại không tin tưởng em trai như váºy? Giang Hạo nhún vai nói - Anh thá» nghÄ© xem, em là ai nà o? Em trai cá»§a má»™t giám đốc nhà xuất bản lừng lẫy tên tuổi. Ông anh cá»§a em là ngưá»i tà i năng, là má»™t cá»±u sinh viên lá»—i lạc cá»§a trưá»ng đại há»c thì em cá»§a ngưá»i cÅ©ng phải tương tá»± chứ?
- Váºy ư?
- Tháºt váºy.
- Cáºu không có nổ chứ? Lúc nà y tôi thấy miệng cáºu như có thoa mỡ đấy? Phải há»c được cái cách lắm mồm nà y ở thiên thần quá»· quái cá»§a cáºu phải không?
- Thiên thần quá»· quái? Giang Hạo ngẩn ra - Anh tuyệt tháºt. Anh nghÄ© ra được những ngôn từ hay vô cùng, để khi nà o gặp lại Hiểu Sương em phải nói lại cho cô ấy biết.
Giang Hoà i chợt rùng mình. Chà ng bá»—ng liên tưởng đến quyển truyện "Thiên thần Ä‘en" cá»§a Äan Phong. Không hiểu sao. Linh tÃnh lại cho Hoà i thấy má»™t cái gì đó không hay lắm.
Nhìn chú em trai, đứa con trai má»›i lá»›n, miệng chưa hết mùi sữa. Hoà i chợt mong, má»i thứ rồi sẽ tốt đẹp. Hoà i muốn tương lai cá»§a Hạo phải ngáºp đầy hạnh phúc, tin vui.
- Hay là Hạo nà y. Em dá»n lên Äà i Bắc ở vá»›i anh Ä‘i?
- Em chẳng thèm. Giang Hạo lắc đầu nói - Em sợ rồi đây bà chị dâu ưa sạch sẽ cá»§a em sẽ tống em ra khá»i nhà . à mà nà y, có tháºt là anh yêu bà ấy đến độ sắp lấy nhau rồi, phải không?
Giang Hoà i chợt nhún vai nói.
- Còn sá»›m quá. à mà thôi chú không cần má»i tôi ăn đặc sản biển nữa. Äi vá»›i tôi vá» Äà i Bắc, tôi sẽ má»i cáºu ăn bÃp tết, chịu không?
- Có "bà ấy" cùng đi không?
- Có.
- Váºy thì em không Ä‘i. Em không thÃch là m chướng ngại váºt. Thôi để em Ä‘i tìm "thiên thần quá»· quái" cá»§a em.
- Nhưng mà , em bảo là vừa mới chia tay với cô ta cơ mà .
- Äúng váºy. Giang Hạo gãi đầu - Nhưng mà má»›i chia tay không hiểu sao lại thấy nhá»›... kỳ cục quá.
Giang Hoà i nhìn thẳng và o mắt em trai.
- Hạo nà y, chú có suy nghÄ© chÃn chắn chưa? Hay là chú đã yêu?
- Yêu à ? Hạo như bị Ä‘iện giáºt. Chà ng sững ngưá»i má»™t chút rồi lắc đầu - Không có đâu. Chắc chắn là không. Ai lại yêu thiên thần quá»· quái? Äịnh húc đầu và o đá ư? Không bao giá». Còn anh? Anh thế nà o? Em thấy là ngưá»i Ä‘ang chui và o vòng không phải là em à là anh. Cái cô nà ng Äà o Äan Phong cá»§a anh ra sao? Sao lại cÅ©ng há» Äà o? Cô ấy là thiên thần hay ma quá»·. Em thì cảm thấy là phần lá»›n đà n bà há» Ä‘á»u có cả hai bản chất đó, chỉ là đà n ông chúng ta là lúc nà o cÅ©ng khổ.
Giang Hoà i lắc đầu.
- Không hẳn thế đâu.
- Có nghÄ©a là chị dâu cá»§a em sau nà y là má»™t thiên thần má»™t trăm phần trăm chứ? Hạo há»i rồi nắm lấy tay anh nhiệt thà nh - Anh Hoà i nà y, lần nà y anh phải nhá»›... Phải cố giữ chặt lấy hạnh phúc, đừng để như lần trước nhé.
- Lần trước là m sao? Hoà i tái mặt - Em biết gì chứ? Ai đã nói gì với em?
- Không, không ai cả. Hạo như thấy lỡ lá»i, vá»™i nói - Thôi anh Ä‘i ăn bÃp tết cá»§a anh Ä‘i, còn em Ä‘i ăn thức ăn biển. Hai ngà y nữa em sẽ gặp lại anh.
Hoà i thấy Hạo định bá» Ä‘i, gá»i giáºt lại.
- Äứng lại, Hạo.
Hạo dừng chân. Hoà i nhìn thẳng mắt em trai.
- Chú nói rõ rà ng cho tôi biết. Chú nghe gì vỠchuyện của tôi chứ?
- Dạ cũng đâu có gì đâu. Hạo chối quanh - Em chỉ nghe chị ba, chị tư bảo là ...
- Bảo sao?
- Mấy chị ấy nói là trước kia anh có yêu má»™t cô gái Äà i Bắc. Hạo ấp úng kể - Cô gái nà y rất tinh mạ Cô ta đã lưá»ng gạt đùa cợt là m anh phải...
- Nói báºy!
Hoà i cắt ngang là m Hạo giáºt mình.
- Anh Hoà i, anh là m sao thế? Cái đó là em chỉ nghe nói lại. Dù gì, má»i chuyện cÅ©ng đã thuá»™c và o quá khứ rồi. Mẹ cÅ©ng đã dặn em là không được nhắc lại chuyện đó trước mặt anh. Nhưng mà em quên... Xin lá»—i.
Giang Hoà i quay mặt đi, thở dà i.
- Thôi được, Hạo nà y anh nhắc em má»™t Ä‘iá»u. Từ đây vá» sau em đừng nhắc đến chuyện cÅ© nữa nhé, nhất là khi có mặt cá»§a Äan Phong.
- Em hiểu Ä‘iá»u đó. Giang Hạo vá»™i nói - Em đâu có ngu đến độ nhắc đến chuyện tình cÅ© cá»§a anh trước mặt chị dâu tương lai, em chỉ có thể nói vá»›i chị ấy là anh từ xưa đến giá» chưa há» yêu ai cả.
- Váºy là báºy hÆ¡n nữa.
- Sao váºy? Giang Hạo tròn mắt ngạc nhiên - Cái gì anh cÅ©ng nói là báºy. Váºy thì em phải nói thế nà o chứ? Anh bảo Ä‘i, anh muốn nói sao cho em biết, để không thôi cuối cùng em là m bể mánh hết.
Giang Hoà i nhìn em suy nghĩ, một lúc mới nói.
- Hạo nà y, anh thấy là tạm thá»i em đừng gặp Äan Phong. Thôi bây giá» em hãy Ä‘i tìm thiên thần quá»· quái cá»§a em Ä‘i.
Hạo vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Nhưng mà anh Hoà i, hôm nay anh là m sao váºy?
- Vì em không biết đâu. Hoà i bá» Ä‘i ra cá»a, vừa Ä‘i vừa nói - Bởi vì Äan Phong chÃnh là em ruá»™t cá»§a ngưá»i yêu trước cá»§a anh.
- Hở? Äến lượt Hạo ngỡ ngà ng. Hạo đưa mắt ngá» vá»±c nhìn ông anh - Trá»i Æ¡i! Trên Ä‘á»i nà y đà n bà con gái thiếu gì, tại sao anh không chá»n, mà cứ đâm đầu và o. Nghe mẹ và các chị nói...
- Em đừng nói gì cho mẹ và các chị biết chuyện nà y. Hoà i ra lệnh - Anh cấm em, em cÅ©ng đừng nghe chuyện đã được thổi phồng cá»§a các chi... Tóm lại em phải hiểu là má»i thứ không giống như váºy. Em không được tá»c mạch gì cả.
Hạo chỉ biết trợn mắt nhìn ông anh. Tháºt lâu chà ng không biết phải nói thế nà o. Chà ng chỉ có má»™t nháºn xét.
- Em thấy thì... ChÃnh anh... phải, chÃnh anh má»›i là ngưá»i bị quá»· ám.
- Hạo! Giang Hoà i giáºn dữ - Em không biết gì thì đừng nói gì hết. Em chưa thấy Äan Phong cÆ¡ mà . Cô ấy là ngưá»i đà n bà dá»… thương nhất trên cõi Ä‘á»i nà y.
Lá»i cá»§a Giang Hoà i là m Hạo không biết nói gì hÆ¡n, chà ng chỉ còn biết sá» dụng má»™t câu nói quen thuá»™c trong tiếng anh.
- Xin chúa hãy phù hộ cho anh! God bless you!
|

17-09-2008, 10:27 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 8
Äan Phong ngồi bên bà n viết.
Trên bà n để đủ má»i thứ. Bản thảo, giấy, bút má»±c, sách vở, tá»± Ä‘iển, thư từ nhưng má»i thứ Ä‘á»u ngăn nắp sạch sẽ.
Phòng tháºt yên lặng. Chỉ có tiếng gió rÃt qua khung cá»a. Äan Phong tá»±a ngưá»i và o ghế quaỵ Dưới cái ánh sáng và ng vá»t cá»§a ngá»n đèn bà n, trông nà ng như ngưá»i Ä‘ang mê ngá»§. Má»™t ngưá»i đẹp trong tranh.
Äan Phong Ä‘ang Ä‘á»c thá»± Cái bức thư đã lâu lắm rồi. Phong có lẽ đã Ä‘á»c qua hà ng trăm, hà ng ngà n lượt. Nhưng nà ng vẫn lấy ra Ä‘á»c, Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại nhiá»u lần.
Äan Phong quý mến,
Trước hết, xin có lá»i chúc mừng Phong, như sá»± mong muốn cá»§a má»i ngưá»i, Phong đã Ä‘áºu ra trưá»ng.
Mấy năm qua, tôi và chị cá»§a Phong Ä‘á»u chỉ có má»™t mục tiêu là rất mong má»i và hy vá»ng ngà y nà y... Chúng tôi đã từng sắp xếp tÃnh toán. Kế hoạch là đợi đến ngà y Phong tốt nghiệp, chúng tôi sẽ Ä‘i thẳng ra bãi biển bên bá» Thái Bình Dương. Sẽ chá»n má»™t tảng đá phẳng phiu, khui má»™t chai rượu champange, nâng ly và chúc mừng sá»± thà nh công cá»§a Phong. Chúng tôi sẽ nốc cạn chai rượu. Sau đó sẽ ném nó xuống biển... để nó trôi dạt vá» phương trá»i Phong Ä‘ang ở.
Äan Phong.
Phong có biết không? Chúng tôi đã nói vá»›i nhau nhiá»u thứ. Kế hoạch, tÃnh toán tương lai. Trong quả tim cá»§a BÃch Huệ. Phong là nguồn sống, là tin yêu cá»§a cô ấy. Lúc nà o cÅ©ng nghe Huệ tá»± trách: Tại sao lúc đầu không có can đảm và nghị lá»±c kéo Phong ở lại, để bây giá» Phong phải bÆ¡ vÆ¡ xứ lạ quê ngưá»i? Má»—i lần Äan Phong thư vá» kể lể ná»—i buồn cô đơn và những cá»±c nhá»c ở trá»i xa là BÃch Huệ khóc. BÃch Huệ không cầm được nước mắt. Tôi ngồi cạnh chỉ biết buồn. Phải chi tôi san sẻ được ná»—i khổ cá»§a Huệ. Tôi chỉ là má»™t ngưá»i đà n ông yếu Ä‘uối, bất lá»±c. Không xoay được định mệnh. Nhưng mà những dằn vặt kia... bây giá» nhìn lại, tôi thấy không thấm thÃa và o đâu so vá»›i cái ná»—i khổ bây giá». Cái ná»—i khổ Ä‘ang có khi viết thư cho Phong đây. Tôi thấy mình lầm lẫn sai sót nhiá»u thứ. Nhưng cái sai sót không thể tha thứ nhất ở đây. Cái không thể tìm lại được ở đây là ... Äan Phong, cô cần phải tháºt bình tÄ©nh... Bình thản để nghe tôi nói. Dù gì bây giá» cô đã tốt nghiệp đại há»c. Cô không còn là đứa con nÃt má»›i lá»›n nữa. Cô đã trưởng thà nh, phải nói là trưởng thà nh hÆ¡n cả những đứa con gái bằng tuổi vì cô đã từng có cái ná»—i đâu mất cha, lạc mẹ. Vì váºy, Phong phải tháºt can đảm, can đảm để đối diện vá»›i sá»± tháºt. Äan Phong quý mến, bây giá» tôi xin nói cho cô biết má»™t sá»± tháºt.
Ngưá»i chị yêu quý cá»§a cô, đã qua Ä‘á»i cách đây hÆ¡n ná»a năm!
Äan Phong,
Xin hãy tha thứ cho chuyện tôi đã giấu cô suốt ná»a năm qua... Bởi vì như cô, tôi hiểu rất rõ BÃch Huệ. Cô ấy không bao giá» muốn, chuyện cô ấy mất Ä‘i ảnh hưởng đến việc há»c cá»§a Phong. Nên như má»™t sá»± mặc khải. Tôi đã lẳng lặng lấy tên BÃch Huệ, tiếp tục gá»i chi phiếu liên tục cho Phong. Xin Phong hãy bá» qua cho chuyện mạo nháºn dó. BÃch Huệ là má»™t cô gái hiá»n lương, cao cả, thương em. Cuá»™c sống có cay đắng cá»±c nhá»c thế nà o, cÅ©ng má»™t mình cắn răng nháºn lấy, không than van, BÃch Huệ giống như những đóa lan rừng thÆ¡m ngát giữa rừng sâu không ai biết. Phong biết không? Tôi đã từng trách trá»i trách đất, tôi oán than những đấng siêu phà m, tại sao khéo vô tình như váºy...
Nhưng mà , ngưá»i mất thì dù sao cÅ©ng đã mất rồi, phải không Phong? Bây giá» có còn tưởng nhá»› thì cÅ©ng không còn. Nhưng mà tôi nghÄ© có nhá»› BÃch Huệ không, ngoà i Phong và tôi ra, còn ai nữa đâu? Mẹ cô dù gì cÅ©ng còn chồng, còn con, bà ấy có Ä‘au thương khi nghÄ© đến con, thì cái Ä‘au thương đó cÅ©ng hạn chế. Chỉ có tôi và Äan Phong, ngoà i ra không còn ai hết. Mất cô ấy, coi như tôi bị mất tất cả. Äan Phong, cô tin tôi Ä‘i! Lúc BÃch Huệ mất, tôi đã khổ Ä‘au gấp trăm lần cá»™ Tôi đã từng không thiết sống... đã khóc không nguôi. Váºy mà bây giá» tôi vẫn đứng vững được. Vì váºy Äan Phong, tôi mong là cô cÅ©ng thế... Hãy vì chị cô, vì tôi... Äừng Ä‘au khổ quá sức, hãy bảo trá»ng.
BÃch Huệ mất và o ngà y 27 tháng 12, sau đêm Noel không lâu. Trước đó, tôi thấy cô ấy má»—i ngà y má»™t gầy... , nhưng tinh thần vẫn bình thưá»ng, nên chẳng ai ngá» là cô ấy bị bệnh tim. Mãi cho đến lúc cÆ¡n bệnh bá»™c phát, đưa đến bệnh viện thì không còn kịp nữa... , tôi không thể viết lại được má»™t cách chi tiết diá»…n biến câu chuyện. Tôi không có cái can đảm đó. Cô chỉ nên biết như thế thôi. Dù gì ngưá»i xưa cÅ©ng từng nói: "Ngưá»i chết thì đã không còn. Ngưá»i sống cần gì phải vấn vương". Äan Phong, từ xưa đến giá» tôi chỉ biết, chứ không gặp qua cô, nhưng không hiểu sao, trong phút giây nà y, tôi chợt nghÄ©, có lẽ hiểu được lòng tôi, ngoà i cô ra không còn ai khác.
BÃch Huệ lúc còn sống rất yêu thi cạ Lúc nà o rảnh rá»—i nà ng hay lấy thÆ¡ ra Ä‘á»c, trong đó thÃch nhất là đá»an sau đây cá»§a Nhịp Thắng Quỳnh: "Tìm vá» má»™ng, má»™ng lại không thà nh. Có ai biết lòng tôi lúc ấy? Lệ tuôn trà o bên gối mãi bình minh".
Không ngá» những lá»i thÆ¡ kia lại sao ứng vá»›i hoà n cảnh tôi trong lúc nà y, thế nà y?
Xin lá»—i, đúng ra tôi không nên viết mấy hà ng nà y. Vì trước khi đặt bút viết thư, tôi đã dặn vá»›i lòng, phải viết má»™t bức thư thế nà o để động viên, an á»§i cho Phong thôi, không ngá» cà ng viết lại cà ng là m thư biến chất. Xin lá»—i Phong nhé! Tát cả nà o phải tôi muốn váºy?
Tôi không biết là trong khoảng thá»i gian còn lại cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, tôi có cÆ¡ há»™i để gặp Phong không? Biết đâu có? Mà lúc đó hẳn tóc đã bạc? Nhưng dù có thế nà o, thì hình ảnh cá»§a Phong trong tim tôi vẫn là ... má»™t cô em gái nhá» dá»… thương... Có gì cần, Phong cứ biên thư vá» cho tôi. Như biên thư cho BÃch Huệ váºy. Tôi cÅ©ng có má»™t đứa em, nhưng là em trai. Tôi cÅ©ng quý nó như BÃch Huệ quý Phong váºy. Vì váºy, tôi hiểu và cảm thông sâu sắc thế nà o là tình anh em, chị em.
Äan Phong, đừng vì chuyện BÃch Huệ qua Ä‘á»i, mà thay đổi tình bạn cá»§a chúng tạ Hãy coi tôi như anh cả cá»§a cô, để tôi được tá»± nhiên chăm sóc cô.
Äan Phong,
Tôi biết, bức thư nà y đối vá»›i Phong là cả má»™t khoảng trá»i sụp đổ. Tháºt không may, con ngưá»i sống trên Ä‘á»i nà y cứ gặp mãi những chuyện bất ngá». Phong nghÄ© có đúng không? Sống chết có số, thà nh bại tại thiên. Tôi phải dẫn chứng mấy câu nà y ra để Phong nhá»› lại và ... , cố gắng sống. Cố gắng gầy dá»±ng cuá»™c Ä‘á»i vá»›i sá»± nghiệp mình. Äừng buồn, đừng Ä‘au khổ nữa. Hãy bảo trá»ng sức khá»e.
Giấy ngắn tình dà i, thư không bao giá» hết ý. Hãy nháºn lá»i chúc đầy tình cảm cá»§a tôi. Chúc Phong vui khá»e.
Giang Hoà i"
Äan Phong ngẩn ra nhìn bức thư, suy nghÄ©. Mặc dù thư đã gần như thuá»™c là u, nhưng Phong vẫn Ä‘á»c, nà ng mở rá»™ng bức thư, đặt trên đùi, nhưng mắt lại dán và o cái ánh sáng mỠđục cá»§a cái đèn bà n, nà ng cứ ngồi như thế mãi cho đến lúc chuông cá»a reo vang. Phong ngồi thẳng lưng lại, nhét phong thư và o ngăn kéo, sá»a lại gấu áo, mái tóc, má»›i bước ra mở cá»a.
Giang Hoà i khệ nệ Ôm cái hộp giấy trên tay bước và o.
- Em báºn gì đấy mà anh bấm chuông tháºt lâu má»›i thấy ra mở cá»a?
Äan Phong cưá»i nhẹ.
- Không có gì báºn cả. Em chỉ ngồi đây nghÄ© ngợi má»i thứ thôi.
- Chắc là tìm cảm hứng phải không? Hoà i đặt cái há»™p lên bà n rồi ngắm Phong. Phong trong bá»™ áo mà u trắng thẳng nếp mái tóc xõa dà i trông tháºt liêu trai. Hoà i nói - Em đẹp như mÆ¡ thế, anh tưởng tượng em giống như má»™t cánh hoa huệ.
Hoà i nắm lấy tay Phong định kéo và o lòng nhưng Phong đã đẩy chà ng ra xa, nà ng nhìn lên bà n há»i.
- Cái gì thế nà y?
- Một món quà cho em.
- Hôm nay là ngà y gì mà tặng quà ?
- Bộ bắt buộc phải là lễ lộc mới tặng quà hay sao?
Hoà i nói vá»›i nụ cưá»i và chà ng bắt đầu mở há»™p giấy, nhưng không hiểu sao Hoà i ngưng lại nhìn lên nói.
- Em có chuyện không vui phải không?
- Không có.
Äan Phong đáp vá»›i nụ cưá»i gượng. Hoà i đẩy cái há»™p qua má»™t bên, quay lại nhìn Phong. Chà ng kéo Phong đến gần má»™t chút há»i:
- Có chuyện gì váºy?
- Không có.
- Em đừng giấu anh. Giang Hoà i đặt ngón tay lên mi mắt của Phong - Không bao giỠkhông có chuyện gì mà mắt em ướt được. Hãy nói cho anh biết đi?
Äan Phong chá»›p chá»›p mắt, rồi tá»±a đầu lên vai Hoà i nói:
- Em nghĩ là , em thấy hơi cô đơn một chút.
- Cô đơn à ? - Giang Hoà i chau mà y - Suốt ngà y hôm nay anh gá»i dây nói đến mấy lượt mà có tiếng em ở nhà đâu?
- Không phải ở nhà má»›i cô đơn - Äan Phong cháºm rãi nói - Em lang thang suốt ngà y trên phố, cá»a hà ng nà o em cÅ©ng ghé nhưng em thấy buồn buồn là m sao ấy. Cuối cùng em quay vá» nhà . Nhưng cÅ©ng không cảm thấy vui hÆ¡n.
- Tại sao em không gá»i Ä‘iện thoại cho anh?
- Vì em biết anh rất báºn. Anh đâu có rảnh rá»—i như em, nên em không dám quấy rầy.
- Không dám quấy rầy? Hoà i nhìn thẳng và o mắt Äan Phong - Em buồn mà không dám quấy rầy anh. Sao váºy? Em có biết là trên Ä‘á»i nà y còn gì quan trá»ng hÆ¡n ná»—i buồn kia không? Äan Phong. Thôi có lẽ tại anh cả. Anh đã để em không hà i lòng. Äó là lá»—i cá»§a anh váºy.
-Sao lại là lỗi của anh?
- Bởi vì, ở đây em chỉ có anh. Váºy mà anh không đủ cái uy lá»±c để mang đến niá»m vui cho em, để lấp đầy cái khoảng trống trong tim em. Äể em buồn thì là lá»—i cá»§a anh con gì nữa.
- Äừng tá»± trách mình má»™t cách vô lý như váºy.
Äan Phong nhìn lên mắt ướt hÆ¡n.
- Anh nên hiểu là em, mặc dù sinh ra ở phương Äông nhưng lại lá»›n lên ở trá»i âu. Cái lối sống cá»§a em phần lá»›n nằm ở bên đấy. Vì váºy, đôi lúc nghÄ© đến Luân Äôn. NghÄ© đến bạn bè, đến sông Thame, đến những cảnh sinh hoạt trong cung nghệ thuáºt, đến các hà viện, em cÅ©ng thấy nhá»› nhá»› là m sao. Dù gì em cÅ©ng sống ở đấy hÆ¡n 8 năm trá»i.
Giang Hoà i vuốt nhẹ lên má Phong.
- Tá»™i nghiệp em tôi. Mãi đến bây giá», em cÅ©ng không xác định được đâu là nhà cá»§a em nữa phải không?
Äan Phong chá»›p chá»›p mắt.
- Anh đừng bị em là m ảnh hưởng mà xúc động. Thôi bây giỠmở quà ra đi. Em muốn xem nó là gì nà o? Giang Hoà i không buông ngay Phong.
- Khoan hãy xem. Bây giỠem hãy cho anh biết. Em đã ăn cơm tối ở đâu?
- Em không quên ăn cÆ¡m tối chứ? Giang Hoà i há»i giá»ng trách móc - Em đã từng khuyên anh đừng quên chuyện dùng cÆ¡m tối. Váºy mà , em má»›i là ngưá»i hay quên Ä‘iá»u đó.
Äan Phong cưá»i gượng:
- Nhưng không ăn cÆ¡m tối cÅ©ng đâu có gì quan trá»ng đâu?
- Phải không đấy?
Giang Hoà i chau mà y rồi chợt nhiên buông Phong ra. Chà ng bước nhanh vá» phÃa cuối phòng đến tá»§ áo lấy ra cái robe trắng đưa cho Äan Phong.
- Thay đi nà o. Anh biết có một quán ăn với món bánh mì Pháp quốc nổi tiếng nhất ở thà nh phố nà y. Chúng ta hãy đến đó. Khung cảnh cũng trữ tình lắm.
Äan Phong cầm cái áo do dá»±:
- Tháºt ra thì em không cảm thấy đói.
- Äâu nhất thiết phải đói má»›i ăn đâu. Hoà i nói: - Nếu em không thấy đói lắm. Thì chúng ta thay vì dùng bánh mì ta sẽ ăn món ốc sên Pháp quốc hoặc uống rượu, ta cần cái khung cảnh trữ tình thế thôi được không?
Hoà i nói như để kÃch thÃch tình cảm cá»§a Phong. Thế là sau đấy cả hai ra khá»i nhà . Bên ngoà i, trá»i tháng tư, vẫn còn những cÆ¡n gió lạnh. Trên ná»n trá»i trăng vừa tròn lại vừa sáng, ánh sáng cá»§a trăng là m lu má» sá»± lấp lánh cá»§a sao khuya. Äan Phong nhìn lên trá»i, rồi nói:
- Trách gì ngưá»i xưa chẳng nói: "Trăng tá» sao má»". Khi trăng sáng quá thì má»i váºt không còn khả năng Ä‘ua chen nữa.
Hoà i cưá»i.
- Em có óc quan sát rất tinh tế, hiếm thấy ngưá»i con gái nà o như váºy.
Äan Phong pha trò.
- Anh có lầm lẫn không? Chứ em thì ngay trong giây phút nà y, em vẫn cảm thấy mình chưa hiểu rõ vỠanh lắm.
- Em nói váºy là sao?
- Không sao cả. Nhiá»u lúc em thấy anh giống như đại dương sâu thẳm Ä‘a mang. Anh có nhiá»u thứ mà không phải chỉ ra hai hoặc ba ngà y là có thể thấy rõ được hết. Äại dương là như váºy. Có khi phải bá» ra cả Ä‘á»i ngưá»i cÅ©ng chưa hẳn là nghiên cứu tá» tưá»ng.
Giang Hoà i nhìn Phong dưới ánh trăng. ánh mắt cô gái có cái gì đó khó hiểu. Chà ng nói:
- Nếu anh là đại dương thì anh lại có cảm giác em giống như bầu trá»i. Anh không biết cái nà o hÆ¡n cái nà o.
Äan Phong nhìn xuống mỉm cưá»i không nói.
Chẳng bao lâu, hỠđã có mặt tại cái nhà hà ng đầy chất lãng mạn. Phòng ăn được thiết kế theo phong cách Pháp quốc, há» chá»n má»™t cái bà n riêng rẽ nÆ¡i góc phòng, đầu tiên dùng hai ly rượu chát Ä‘á». Äan Phong đã ngá»i thấy mùi bánh mì phết hà nh nướng và cả mùi bÃp tết nà ng tuyên bố tháºt sá»± đói bụng. Thế là Giang Hoà i gá»i ba món súp hà nh, bÃp tết và cả ốc sên.
Há»›p má»™t há»›p rượu chát Ä‘á», Äan Phong má»›i bắt đầu quan sát, ở đây quán khá đắt hà ng, thá»±c khách phần lá»›n là ngưá»i nước ngoà i nhưng cÅ©ng có cả ngưá»i Trung Quốc. Äan Phong nâng ly lên nói:
- Lúc còn ở Luân Äôn em không nghÄ© là đất nước mình lại tiến bá»™ nhanh như váºy - Món bÃp tết ở đây có vẻ ngon hÆ¡n cả bên Anh.
- Chuyện đó chỉ xảy ra cách đây hai năm thôi. Phải nói là ná»n kinh tế cá»§a chúng ta tiến nhanh tháºt. Hoà i nháºn xét - Em đã Ä‘i khắp nÆ¡i trên thế giá»›i, em đã hưởng thụ được nhiá»u thứ. Nhưng ở đây, bây giá» má»i thứ cÅ©ng có. Em thấy không? Sá»± tiến bá»™ cá»§a đất nước, khiến các nước khác không còn dám khinh thưá»ng hay kỳ thị chúng tạ Anh thấy bây giỠở đây, má»i thứ Ä‘á»u có. Äó là lý do tại sao anh không Ä‘i ra nước ngoà i. Có lẽ phần nà o vì cái óc dân tá»™c hẹp hòi cá»§a anh lá»›n quá!
- Nhưng mà hình như hai cô em gái cá»§a anh Ä‘á»u ở nước ngoà i?
- Vâng, lấy chồng há»c ở nước ngoà i thì phải sang đấy chứ. Äó chỉ là chuyện bất đắc dÄ©.
- Thế còn em trai của anh? Anh có định cho chú ấy ra nước ngoà i không?
Äan Phong há»i nhưng mắt lại hướng vá» phÃa khác, nÆ¡i quà y rượu có khoảng bốn năm ngưá»i đà n ông. Há» Ä‘ang uống rượu. Trong đó có má»™t ngưá»i đứng tuổi mang kÃnh gá»ng và ng Ä‘ang chăm chú nhìn vá» phÃa nà ng.
- Em trai cá»§a anh à ? Giang Hoà i chợt nhá»› đến Giang Hạo, nhá»› đến cái phòng gá»i là vỠốc cá»§a hắn, đến bầy ong, đến Lâm Hiểu Sương vá»›i Cầu Tuyết - Anh cÅ©ng không biết, hắn Ä‘ang há»c vá» văn chương Anh. Cái bá»™ môn nà y cÅ©ng khác gay gá» Văn há»c nước nhà còn chưa nắm vững được mà đòi há»c văn há»c Anh quốc. Rồi Hoà i cưá»i nói - Hắn há»c năm thứ hai đại há»c rồi đấy, nhưng thÃch phịa lắm. Cái gì hắn cÅ©ng gắn cho Shakespear nói. Em biết không? Có má»™t lần trong buổi kiểm trạ Giáo sư há»i, vá» má»™t câu văn xem có phải là cá»§a Shakespear không? Chú ta không nghÄ© ngợi gì. Äáp ngay "Cá»§a Shakespear chứ còn ai nữa. Vì câu văn không há» tráºt văn phạm" Chú ấy là như váºy đó. Thông minh thì có thừa nhưng hÆ¡i lưá»i biếng.
Äan Phong không nÃn được cưá»i.
- Thế lần đó chú ấy được bao nhiêu điểm?
- zêro!
- Như váºy là không công bình. Äan Phong há»›p má»™t há»›p rượu nói - Nhưng mà đáp án cá»§a câu đó là sao?
- Câu đó không phải của Shakespear mà là của Dickens.
- Nó thế nà o anh biết không?
- "Cái thá»i đại quang minh tươi sáng nhất cÅ©ng là cái thá»i Ä‘en tối nhất... "
- A! Tôi hiểu rồi. Câu nói nằm trong quyển "Song thà nh ký"
- Vâng, một đỠtà i quá dễ...
- Äúng. Tánh cá»§a chú ấy có vẻ hÆ¡i quáºy đấy.
Äan Phong liếc vá» phÃa quà y rượu nà ng thấy gã Ä‘ang ông mang kÃnh gá»ng và ng vẫn không ngừng nhìn nà ng.
Món súp hà nh tây đã được mang ra. Äan Phong rót thêm má»™t tý sữa chua và o, nà ng dùng thìa quáºy Ä‘á»u.
- Anh có vẻ quý chú ấy quá! Hắn nghịch ngợm như váºy mà má»—i lần nghe anh đỠcáºp đến lại vá»›i má»™t giá»ng Ä‘iệu thán phục.
- Vâng. Hắn nghịch nhưng lại nghịch một cách dễ thương.
Äan Phong nhìn Hoà i yên lặng má»™t chút lại thở dà i. Hoà i thắc mắc.
- Sao váºy? Là m gì em lại thở dà i thế?
- Äâu có. Em chỉ thấy hâm má»™. Có anh em mà quý nhau như váºy thì hay biết chừng nà o.
- Thế em không quý mấy đứa em của em sao?
Nụ cưá»i trên môi Phong chợt tắt. Nà ng nhìn lên. Äôi mắt như phá»§ bởi má»™t mà n sương mù.
- Em chỉ yêu chị em thôi. Má»™t ngưá»i chị đáng yêu đáng quý. Riêng những đứa em cá»§a em chúng chỉ là những đứa tóc và ng mắt xanh. Nó hoà n toà n Tây Phương, nó không biết nói tiếng mẹ đẻ. Anh biết không? Có má»™t lần thằng em lá»›n cãi nhau vá»›i em. Hắn dám đá em rồi nói "Nà y cái con heo, mà y hãy cút vá» nước Ä‘i!". Bà mẹ yếu Ä‘uối cá»§a em chỉ biết ngồi buồn. Từ đó vá» sau em không thèm quay trở lại Manchester nữa. Em ở luôn trong trưá»ng.
Äan Phong thở dà i lại tiếp.
- Chị BÃch Huệ như là má»™t hiện thân cá»§a mẹ nhưng chị ấy đã chết rồi! Anh Giang Hoà i tại sao, đúng ra anh không nên để chị ấy chết, đúng ra phải như váºy.
Hoà i đặt tay lên tay Phong chia sẻ. Phong chợt mất vui. BÃp tết được mang ra, mùi thÆ¡m nức mÅ©i. Phong trải khăn tay ra nói.
- Ngá»i cái mùi bÆ¡ nà y, là m em thấy đói ngay.
Hoà i siết chặt tay Phong rồi buông ra, chà ng nói vá»›i giá»ng xúc động.
- Äan Phong, em hãy vì anh ăn nhiá»u nhiá»u má»™t chút. Nắm lấy cánh tay khẳng khiu cá»§a em mà anh thấy Ä‘au lòng.
- Anh sợ em gầy? Äan Phong buá»™t miệng. - Anh sợ là , rồi em sẽ chết má»™t cách bất ngá» như chị em? Rồi không còn ai thay thế phải không?
- á»’!
Giang Hoà i chợt buông thõng đôi taỵ Có má»™t ná»—i chua xót len và o tim. Chà ng đỠcả mắt... Giáºn dữ và đau khổ lẫn lá»™n. Nó như dâng lên táºn cổ là m Hoà i muốn nghẹt thở.
- Äan Phong. Tại sao em lại có thể nói như váºy chứ? Em tà n nhẫn lắm. Em muốn ta phải mãi sống trong Ä‘au khổ ư? Em già y vò là m gì? Nếu anh sá»›m biết em muốn như váºy. Anh đã xa lánh. Anh không thể sống vá»›i hình ảnh cá»§a BÃch Huệ mãi mãi xuất hiện. Ta sẽ không bao giá» có hạnh phúc khi cứ mãi nghÄ© đến chuyện đã quạ Äan Phong, em nghÄ© Ä‘i, có đúng như váºy không?
- Anh Giang Hoà i!
Äan Phong buông muá»—ng nÄ©a xuống. Nà ng chợt thấy hối háºn. Tại sao ta lại hà nh động như váºy? Tại sao? Giữa lúc Phong còn chưa biết xá» trà thế nà o thì gã đà n ông mang kÃnh gá»ng và ng ban nãy xuất hiện. Hình như gã cÅ©ng biết cả Giang Hoà i. Gã vừa cưá»i vừa bước tá»›i bà n Hoà i và Phong.
Phong vội lắc lắc tay Hoà i nói.
- Có ai quen kìa... HỠchà o anh đấy.
Giang Hoà i như bừng tỉnh quay quạ Nhưng gã đà n ông mang kÃnh gá»ng và ng kia không có vẻ gì là quan tâm đến Hoà i, gã bước thẳng tá»›i bên Äan Phong. Vừa cưá»i vừa đưa tay ra định bắt tay Phong.
- á»’! Lâu lắm rồi không gặp em. Như váºy có nghÄ©a là em nà o có rá»i bá» thà nh phố nà y? Váºy mà hỠđồn, há» nói báºy nói bạ là m ban nãy tôi thấy mà không dám nhìn em... à ... à ... Em có vẻ thay đổi nhiá»u lắm.
Hắn kéo sát gá»ng kÃnh ngắm kỹ Phong má»™t chút, rồi tiếp.
- Em không còn nhá»› tôi ư? Em đã từng đặt cho tôi cái tên là "Bốn mắt và ng" đấy? Không nhá»› à ? Cái hôm sinh nháºt cá»§a em, tôi đã phải tốn những...
Giang Hoà i chợt nhảy nhá»m lên, chà ng đẩy ông mắt kÃnh kia qua má»™t bên, chà ng có vẻ tháºt giáºn dữ.
- Xin lá»—i ông, ông nhìn lá»™n ngưá»i rồi đấy!
Gã đà n ông trung niên kia có vẻ hÆ¡i say, nên khi bị đẩy, gã loạng chá»ang suýt ngã. Gã cÅ©ng có vẻ giáºn dữ không kém, kéo cao tay áo hét.
- Mà y là m gì đẩy tao? Muốn đánh lá»™n à ? à tao nhá»› ra rồi mà y là cái thằng mặt trắng, ăn bám đà n bà , mà y chỉ có cái vỠđẹp trai, được rồi muốn đánh lá»™n thì đánh. Äồ ** đực... Äồ hèn ha...
Giang Hoà i không đáp, vung tay lên, gã mang kÃnh bị đấm ngã nhà o vá» phÃa dãy ghế gần quà y rượu. Bà n ghế ngã lá»ng chá»ng. Phòng ăn rối loạn hẳn lên. Thá»±c khách sợ phiá»n hà , đứng lên bá» chạy. Tiếng hét, tiếng gá»i nhau nếu không có hầu bà n đến kịp thá»i thì đám bạn cá»§a gã mắt kÃnh đã nện cho Hoà i nhừ tá».
Hoà i vá»™i ném xấp giấy bạc lên bà n rồi kéo Äan Phong ra cá»a, mặc cho những tiếng hét, tiến gầm gừ bên trong.
Bên ngoà i gió tháºt lạnh. Äan Phong rùng mình. Nà ng chưa hết sợ hãi, há»i Hoà i.
- Tại sao lại có chuyện lạ lùng như váºy?
Giang Hoà i không đáp thẳng chỉ nói.
- Xui xẻo tháºt. Gặp má»™t tay say rượu quáºy quá, sóm biết thế nà y, đã không ghé và o đây.
Äan Phong yên lặng nghÄ© ngợi. Nà ng nghÄ© lại cái thái độ cá»§a gã đà n ông mang kÃnh, gã đã nhìn nà ng rất lâu, từ khi Phong và Hoà i và o quán, như váºy đâu có phải là tại say? Phong liếc sang Hoà i. Hình như Hoà i vẫn còn giáºn, trên đưá»ng vá» nhà , chà ng không há» mở miêng nói lá»i nà o. Chỉ ngồi yên lặng lái xe, Phong biết Hoà i không phải chỉ giáºn vì câu nói ban nãy cá»§a nà ng mà còn vì chuyện khác.
Äến trước nhà , Phong mở và lấy chìa khóa ra mở cá»a. Hoà i chỉ đứng tá»±a ngưá»i bên tưá»ng yên lặng. Cá»a mở. Phong chợt nói.
- Em hiểu rồi gã đà n ông ban nãy chắc chắn là biết chị BÃch Huệ. Vì váºy, gã đã nhìn lầm em là chị ấy. Äúng ra, anh không nên đánh nhau vá»›i hắn. Anh phải há»i chuyện cho rõ rà ng. Biết đâu hắn là bạn cá»§a chị ấy thì sao?
- BÃch Huệ không thể có má»™t ngưá»i bạn như váºy được. Giang Hoà i cắt ngang. Chà ng nhìn thẳng và o mắt Phong giáºn dữ nói - Bắt buá»™c chúng ta phải nói rõ chuyện cá»§a BÃch Huệ sao?
- Äúng váºy. Äan Phong cÅ©ng cảm thấy bá»±c dá»c - Dù gì chị ấy cÅ©ng là chị ruá»™t cá»§a em và đã là ngưá»i yêu cá»§a anh, nếu anh sợ không dám nhắc đến chị ấy thì chắc chắn là anh đã là m má»™t Ä‘iá»u gì đó... không phải vá»›i chị ấy.
Giang Hoà i trừng mắt nhìn Phong rồi không hiểu sao, chà ng quay ngưá»i Ä‘i, giá»ng nói như nghẹn lại.
- Thôi được, tôi vỠđây!
Nói xong, Hoà i bá» Ä‘i má»™t nước, không quay đầu lại. Äan Phong đứng tá»±a cá»a, lòng nhói Ä‘au. Nà ng định lên tiếng gá»i, định nói gì... Nhưng không hiểu sao Phong không là m được, Phong nhìn theo mãi cho đến lúc bóng Hoà i mất hút, má»›i chạy và o phòng, đóng cá»a lại.
|

17-09-2008, 10:28 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 9
Căn phòng lạnh lẽo đón Phong. Sá»± cô đơn lại vây lấy nà ng. Phong ngồi xuống ghế vá»›i cảm giác rã rá»i.
Chợt nhiên, Phong nhá»› tá»›i cái há»™p giấy mà Hoà i mang đến. Má»™t món quà , Phong cầm cái há»™p lên, ngắm nghÃa, rồi máy móc mở ra. Trước mặt nà ng là má»™t khối Ä‘iêu khắc bằng thá»§y tinh. Má»™t con hạc Ä‘áºu trên cái tổ tròn hình dÄ©a. Äó là con hạc trống. Còn trong tổ có má»™t con hạc khác, có lẽ là con mái. Hạc trống Ä‘ang cúi xuống rỉa lông má»™t cách âu yếm cho hạc mái. Dưới ánh sáng cá»§a ngá»n đèn, thá»§y tinh như long lanh. Nét khắc như sống. Phong đưa tay sá» lên hạc. Rồi nâng nó lên, bấy giá» má»›i phát hiện, bên dưới tổ hạc còn má»™t cái danh thiếp vá»›i bà i thÆ¡ nhá».
"Hỡi chim, em đã vì ai mà phiêu bạt?... Vì ai bay mãi không dừng chân... Sao không tìm tổ ấm?... Hạc hỡi, ta sẽ vì ngưá»i... Xây lầu cao gác tÃa... Cho ngươi dừng chân... Chỉ ngại ngưá»i không nháºn... Ngươi bay mãi táºn chân trá»i... Ngươi là m bạn vá»›i cô đơn... Còn ta mãi vá»›i sầu nhưng nhá»›"
Äan Phong Ä‘á»c qua rồi Ä‘á»c lại, chợt nhiên nà ng cúi xuống. Có những giá»t nước mắt chảy dà i... Những giá»t nước mắt đó, là m nhòa Ä‘i nét chữ trên danh thiếp kia.
Äan Phong nằm dà i trên giưá»ng, tay gối đầu, mắt hướng vá» phÃa cá»a sổ, lòng ngổn ngang trăm mối. Äêm đã tháºt khuya, mà vẫn không là m sao chợp mắt được.
Ngá»n đèn ngá»§ trên đầu giưá»ng vá»›i mà n che mà u biển Ä‘ang tá»a ánh sáng dịu dà ng xuống giưá»ng. Cá»a sổ không khép, gió đêm lùa qua cá»a là m cái mà n lay động. Cái mà n cá»a mà u trắng bằng vải the má»ng phất phất như đầu sóng, như tà áo lụa bay trong gió... Tà áo... Tà áo... Phong nhá»› đến má»™t bức ảnh mà ngà y xưa BÃch Huệ đã từng gởi qua Anh cho nà ng. Trong đó BÃch Huệ trong cái váy đầm xòa bằng soie trắng, đứng giữa đất trống. Gió thổi mạnh, gió là m tung mép váy lên, BÃch Huệ giống như má»™t cánh chim mà u trắng, chuẩn bị tung cánh. Dưới bức ảnh còn đỠthêm mấy câu.
"Vương vấn chi tình kia láºn Ä‘áºn
Gởi hÆ¡i tà n cho gió Äông thôi "
"Gởi hÆ¡i tà n cho gió đông thôi" ý BÃch Huệ định nói gì thế? Chị ấy đã tiên liệu được chuyện bạc mệnh cá»§a mình? Gởi hÆ¡i tà n? Thế còn "vương vấn chi tình ai láºn Ä‘áºn" lại hà m ý gì? Má»™t ngưá»i con gái, nếu Ä‘ang yêu say đắm, nếu ngụp lặn trong hạnh phúc, sao lại có lá»i thở than như thế? BÃch Huệ! BÃch Huệ! Chị bá» Ä‘i là m gì? Tại sao chị lại ra Ä‘i má»™t cách thầm lặng như váºy? để lại cho em bao nhiêu gút mắc nghi vấn. Chị đã chết má»™t cách không rõ rà ng, không minh bạch, BÃch Huệ chị có nhắm mắt được má»™t cách yên ổn không? Chị có Ä‘au khổ, chua xót, có oán háºn. Cái gã đà n ông mà ... Ôi Giang Hoà i, cái con ngưá»i đó thế nà o... đáng thương, đáng háºn? Hay là chị BÃch Huệ, chị hãy ráng giúp em, hãy cứu lấy em. Äan Phong gà o lên trong lòng. Bà chị yêu quý cá»§a tôi Æ¡i, chúng ta tuy cách xa nhau hai phương trá»i, nhưng mà em đã vỠđây - Em vỠđây là vì chị đấy, chị biết không? Cái chết cá»§a chị sao lại đầy nghi vấn. Em cà ng lúc cà ng bị lôi cuốn và o khu rừng không biết Ä‘au lối ra.
Äan Phong lại nghÄ© đến thái độ cá»§a Hoà i đêm naỵ Chà ng đã giáºn dữ bá» Ä‘i. Tại sao váºy, đâu phải lá»—i ở ta đâu? Äan Phong thấy Ä‘au nhói trong lòng. Äan Phong Æ¡i, Äan Phong! Phong thầm gá»i tên mình. Sao ta cứ mãi buá»™c ta thế nà y. Ta là m khổ ta ư?
Gió bá»—ng thổi tá» Cái mà n cá»a như tung cao. Phong mở trừng đôi mắt nhìn khung cá»a mắt như má» hẳn đầu như nặng Ä‘i. Phong chìm dần và o ảo giác bao giá» không hay.
- Äan Phong!
Phong chợt nghe có tiếng gá»i. Tiếng cá»§a ngưá»i đà n bà , giá»ng êm ái, trìu mến.
- Äan Phong! Äan Phong!
- Chị là ai?
Äan Phong mÆ¡ mà ng há»i. Nà ng cảm thấy mệt má»i. Có cảm giác không tháºt như Ä‘ang mÆ¡... Phong váºt vã muốn tỉnh hẳn.
- Em không nháºn ra chị ư? Giá»ng nói kia trả lá»i - Äan Phong, em xem nà y em đâu có khác gì chị đâu?
Phong cố mở mắt và rồi nà ng đã trông thấy BÃch Huệ Ä‘ang đứng trước mặt, trong cái váy đầm trắng, gió Ä‘ang thổi, vạt áo phất phợ Dáng BÃch Huệ như ảo không tháºt, đôi mắt to Ä‘en, là n da lại trắng xanh, có má»™t nụ cưá»i khô héo trên môi, đúng rồi, chị Huệ đây mà , chị Huệ cá»§a em đây mà , má»™t ná»—i buồn, chua xót trà n ngáºp.
- Chị Æ i!
Äan Phong đưa tay, định chụp lấy chị, nhưng chỉ có má»™t khoảng không. Phong Ä‘au khổ.
- Có phải tháºt là chị không? Chị BÃch Huệ, chị đến vá»›i em đấy chứ?
- Vâng, chị đây, BÃch Huệ trả lá»i nhưng giá»ng nói lại như vá»ng từ hư vô - Chị đã đến đây, chị muốn em biết má»™t chuyện. Em Phong, em nghe chị, em phải xa Giang Hoà i ngay! Xa ngay, đừng chần chá» gì nữa.
- Chị Huệ! Phong kêu lên - Tại sao váºy? Chị yêu anh ấy mà , phải không?
- Yêu có nghÄ©a là há»§y diệt. Em nên nhá»› như váºy. Äan Phong! Yêu là tá»± há»§y diệt đấy em ạ!
- Chị Huệ! Chị hãy nói rõ em biết Ä‘i. Tại sao yêu là há»§y diệt? Anh ấy đã là m gì chị? Äã giết chị?
- Hoà i đã bức chị chết. Giá»ng nói cá»§a BÃch Huệ nhẹ như gió thoảng - Bức chết bằng tình yêu, em có hiểu không? Äan Phong. Em phải tháºn trá»ng, em nên biết là ... Tình yêu không phải là chuyện đùa! Yêu không phải là trò chÆ¡i. Em đừng Ä‘em tÃnh mệnh mình ra dể là m má»™t cuá»™c đỠđen đó.
- Chị Huệ! Äan Phong bối rối kêu lên - Chị nói cho em biết Ä‘i. Chị đã chết như thế nà o? Hở chị?
- Chị đã thua má»™t canh bạc! BÃch Huệ nói như thở dà i - Chị đã thua em ạ!
- Thế nà o là thua chứ? Äan Phong kêu lên - Chị nói rõ em nghe Ä‘i.
- Äan Phong, chị thấy em cÅ©ng bắt đầu và o cuá»™c rồi đấy. BÃch Huệ nói - Em Ä‘ang đặt tiá»n, nhưng em phải cẩn tháºn, không nên để mình thuạ Äan Phong, chị thấy tốt nhất là em nên quay lại nước Anh Ä‘i! Em hãy vá» Luân Äôn láºp tức.
- Chị muốn em bỠxứ?
- Hãy vá» Luân Äôn, vá» Anh quốc. Giá»ng cá»§a BÃch Huệ trở nên khẩn thiết, Ä‘au khổ - Em hãy Ä‘i nhanh Ä‘i, bằng không sẽ không kịp nữa đâu.
Äan Phong Ä‘au khô?
- Nhưng mà em đã quay vỠđây là vì chị cơ mà ?...
- Váºy thì em hãy vì chị mà ra Ä‘i lần nữa. Äừng tìm kiếm gì hết. Chẳng Ãch lợi gì, hãy xa lánh Giang Hoà i, tránh tháºt xa!
- Chị bảo em tránh xa Hoà i, hay buông tha anh ấy?
- Cả hai.
- Nếu em không là m được?
- Äan Phong? BÃch Huệ thở dà i. Rồi như má»™t cái bóng, BÃch Huệ Ä‘i vá» phÃa cá»a sổ, nà ng giống như cÆ¡n gió, hình ảnh khi ẩn khi hiện, Äan Phong còn nghe giá»ng hát đâu đấy vá»ng lại.
"Äèn leo lét, tiếng hát không còn
Trăng chỉ lỠmỠtrong đêm sương lạnh
Nhớ vỠchốn xưa, tan hợp vội và ng
Gặp mà chi, chia tay mà chi, để lòng trăm mối... "
- Chị Æ i!
Äan Phong hét to, giáºt mình tỉnh giấc. Thì ra chỉ là má»™t giấc mợ Phong hướng mắt vá» phÃa cá»a sổ. ánh trăng xiên xiên... Gió thổi lay mà n cá»a... Chẳng có chị BÃch Huê... Chẳng có ngưá»i con gái áo trắng. Sá»± yên lặng Ä‘ang chiếm ngá»± cả phòng...
Thế tại sao ta lại nằm mÆ¡ kỳ cục như váºy? Tại sao, nghÄ© ngợi nhiá»u quá tạo nên sá»± liên tưởng chăng?
Phong đưa tay lên vuốt trán. Mồ hôi còn đẫm ướt da thịt. Phong thấy mệt má»i khôn cùng. Nà ng bước xuống giưá»ng, đến bên cá»a sổ. Gió tháºt lạnh, gió lùa qua cá»a là m Phong rùng mình. Phong chợt nhá»› đến mấy câu trên bức ảnh cá»§a BÃch Huệ "vương vấn chi tình kia láºn Ä‘áºn, gởi hÆ¡i tà n cho gió đông thôi " Nà ng chợt thấy nhói Ä‘au trong tim. Lá»i cá»§a BÃch Huệ từng câu, từng câu hiện rõ trong đầu, nhất là cái bà i hát sau cùng "... gặp mà chi chia tay mà chi, để lòng trăm mối... ". Cà ng nghÄ© Phong cà ng thấy Ä‘au lòng. Có đúng như váºy không, đúng là hồn ma cá»§a chị BÃch Huệ đã trở vá»? Chị ấy quay vỠđây vá»›i ý gì? Nhá»› thương đứa em không còn nÆ¡i nương tá»±a? Hay là để răn đẹ Hãy lánh xa khá»i Hoà i, hãy buông thả Hãy quay vá» anh quốc? Vá» Luân Äôn, tại sao váºy? Má»™t canh bạc để không thôi "gặp mà chi, chia tay mà chi, để lòng trăm mối... " Äan Phong thấy tim Ä‘áºp mạnh. Có cả má»™t há»a lò trong ngá»±c, nhưng tay chân lại lạnh ngắt. Phải rồi, phải Ä‘i thôi. Vá» thôi, vá» nước Anh. Phải xa lánh, bá» chạy, hà ng trăn ý nghÄ© mâu thuẫn, giằng co trong đầu. Phong phải bước tá»›i tá»§ rượu, rót đầy má»™t ly whisky.
Há»›p má»™t há»›p rượu, Äan Phong tháy lòng nóng ran... Nà ng mở toang cá»a sổ ra, để gió tá»± do lùa và o. Rượu hết, Phong lại rót thêm ly khác, nà ng ở trong trạng thái hoà n toà n không tá»± chá»§ được.
Äiện thoại đột ngá»™t reo vang. Tiếng chuông reo tháºt chói tai trong đêm vắng. Phong bước tá»›i.
- Alô! Ai đấy?
Phong vừa uống rượu vừa há»i.
- Äan Phong! Tiếng cá»§a Hoà i láºp tức trả lá»i - Anh là m em mất ngá»§ ư? Xin lá»—i, anh không thể là m khác hÆ¡n được, em hiểu chá» Anh không ngá»§ được, anh muốn nghe giá»ng nói cá»§a em. Em Ä‘ang nghe đấy chứ?
Phong vẫn uống rượu.
- Vâng em đang nghe đây. Anh muốn nói gì cứ nói.
Bên kia đầu dây yên lặng má»™t chút. Rồi há»i:
- Em đang là m gì đấy?
- Nghe điện thoại đây.
- Äan Phong. Cuối cùng Giang Hoà i nói - Anh gá»i dây nói là để xin lá»—i em hồi hôm, thái độ cá»§a anh hồ đồ, kém văn hóa quá anh mong là em bá» qua cho.
- Không có gì đâu. Äan Phong khẳng khái nói. - Anh không phải báºn tâm. Vì dù sao em cÅ©ng sắp vá» Anh rồi.
- Cái gì? Giá»ng cá»§a Hoà i ngạc nhiên - Em nói cái gì váºy?
- Em nói là em sẽ vá» Anh quốc. Phong nói mà chợt rá»›t nước mắt. VỠđây em quáºy tùm lum lên, bây giá» không thể ở lại đây được. Nên ngà y mai em sẽ lên đưá»ng, em sẽ xa anh, sẽ buông tha anh em sẽ không Ä‘iá»u tra, tìm hiểu gì nữa em buông xuôi hết, con hạc lạc loà i phiêu bạt rồi cÅ©ng sẽ quay vá». Anh yên tâm, anh không bị quấy rầy nữa đâu mai em Ä‘i rồi...
- Äan Phong! Giang Hoà i kêu lên - Em là m sao váºy? Em nói gì thế? Thôi được rồi, anh sẽ đến nhà em ngaỵ Chúng ta sẽ đối diện nói chuyện. Em chá» anh nhé. Mưá»i phút nữa anh sẽ có mặt nÆ¡i đó.
- Không, đừng! Em không muốn gặp anh lúc nà y. Äan Phong nói, nước mắt chảy dà i, nà ng không thể giấu được cảm xúc - Anh đừng đến, em van anh má»i thứ phải dừng lại, bằng không, không còn kịp nữa em sợ là phải đối diện vá»›i sá»± tháºt. Em phải Ä‘i. Ngà y mai em phải Ä‘i.
- Äan Phong! Giang Hoà i hoảng hốt, chà ng gấp rút nói - Em đừng khóc nữa, anh sẽ đến ngay bên em.
- Em không hỠkhóc, anh đừng có điên.
Phong nói, nhưng nà ng ngẩn ra ngay, vì bên kia đầu dây, đã cúp máy. Phong nhìn và o máy tháºt lâu, má»›i đặt ống nói xuống.
Äan Phong đứng dáºy. Cốc rượu đã cạn từ bao giá». Phong lại rót đầy má»™t cốc khác. Nà ng mang rượu ra đứng tá»±a cá»a sổ nhìn ra ngoà i, trăng vẫn sáng. Phong nâng ly lên như nói vá»›i trăng.
- Uống cạn trăng nhé, để mừng nỗi cô đơn của ta.
Chuông cá»a reo vang. Reo liên tục, Äan Phong chau mà y nhưng rồi cÅ©ng phải ra mở cá»a. Bằng không sợ là m phiá»n hà ng xóm. Bên ngoà i là Giang Hoà i, chà ng Ä‘ang đứng sừng sững. Phong lùi lại.
- Tôi bảo anh đừng có đến cơ mà ?
Hoà i không đáp, khép cá»a lại, mặt chà ng xanh xao. Äầu tóc rối bù. Chà ng có vẻ cÅ©ng không há» chợp mắt.
- Anh còn đến để là m gì chứ?
- Äan Phong! Giá»ng Hoà i có vẻ Ä‘au khổ, chà ng chợt nhìn quanh rồi nói - Sao phòng cá»§a em lạnh thế nà y? Sao lại mở tung cả cá»a sổ, hèn gì. á»’, em lại uống rượu nữa ư?
- Nhưng em chưa say, em chỉ cảm thấy nóng bức quá.
Giang Hoà i kéo Phong vá» phÃa ghế salon, ấn nà ng ngồi xuống, rồi tước lấy cốc rượu. Phong thụ động ngồi đấy, để Hoà i muốn là m gì thì là m, Hoà i lại bước đến cá»a sổ, khép hết những cánh cá»a trong cùng, đối diện vá»›i cái giưá»ng thì Phong la lên.
- Äừng đóng, hãy để đó cho em.
Hoà i không hiểu quay lại.
- Gió lạnh thế nà y, để cá»a mở em sẽ cảm lạnh.
- Không được! Phong lắc đầu hét - Hãy để đấy, chị BÃch Huệ vừa và o bằng cá»a đó.
Hoà i kinh ngạc.
- Em nói gì thế?
- Chị BÃch Huệ vừa gặp em. Phong nói và mắt hướng thẳng vá» phÃa cá»a sổ - Chị ấy Ä‘i và o bằng cá»a nà y, chị ấy mặc cái váy đầm soie trắng BÃch Huệ bảo em hãy bá» vá» Anh quốc, phải vá» ngaỵ Chị ấy còn nói nhiá»u thứ lắm, còn hát cho em nghe nữa trong đó có câu "Gặp mà chi, chia tay mà chi, để lòng trăm mối" Rồi chị ấy lại bá» Ä‘i. Anh không được khép cá»a đó lại. Biết đâu má»™t chút chị ấy sẽ quay vá».
Giang Hoà i nhìn chựng Phong mấy giây, rồi bước đến đặt tay lên trán nà ng, chà ng thở dà i.
- Em bệnh rồi đấy.
- Không, em chỉ hơi mệt thôi.
Hoà i ngồi xuống, nâng cằm Phong lên nhìn thẳng và o mắt ngưá»i yêu.
- Em bệnh tháºt đấy, anh thấy em Ä‘ang sốt vì váºy mà em nói năng lá»™n xá»™n quá.
Và Hoà i đặt Phong nằm xuống. Tay chân Phong lạnh nhưng trán nà ng lại tháºt nóng.
- Em đã bảo là em không bệnh mà , chị BÃch Huệ má»›i ghé qua.
Không được rồi, Hoà i nghÄ©, chà ng lại bế Phong và đặt lên giưá»ng.
- Ở nhà có aspirine không?
Phong chợt ngồi báºt dáºy, mắt như đổ lá»a.
- Äã bảo là tôi không bệnh gì cả mà , chị BÃch Huệ má»›i ghé qua.
Giang Hoà i nắm lấy đôi tay Phong, nắm tháºt chặt, chà ng ngồi xuống. Äầu tháºt căng. Hoà i cắn môi nói.
- Thôi được, em cứ khăng khăng, không bá» qua chuyện đó thì có lẽ ta phải đối diện váºy. Ngay từ đầu, anh đã thấy hình bóng BÃch Huệ sừng sững đứng giữa chúng tạ Cô ấy đạo diá»…n má»i thứ và chúng ta không thể trốn tránh. Không thể né tránh đỠtà i nà y được. Váºy thì, cứ nói vè BÃch Huệ Ä‘i, em vừa nói là em thấy BÃch Huệ? Cô ấy đã đến đây à ?
- Vâng. Äan Phong khẳng định - Chị ấy mặc cái váy đầm trắng, chị nói và hát rồi biến mất. Chị ấy muốn tôi phải xa lánh anh.
- Xa lánh anh? Tại sao?
- Em cÅ©ng không biết. Äan Phong nói - Anh Hoà i, anh nói Ä‘i, anh nguy hiểm lắm phải không? Anh đáng sợ lắm phải không? Tình yêu cá»§a anh có thể giết ngưá»i, phải không, nói tháºt Ä‘i!
Mắt Hoà i chợt tái Ä‘i. Äôi mắt mở trừng trừng nhìn Phong. Má»™t cái gì giằng co trong đầu chà ng. Hoà i không biết nói sao thì Phong lại tiếp.
- Anh nói hết sá»± tháºt Ä‘i! Chị Huệ, tôi biết chắc là chị ấy không phải chết vì bệnh tim. Bác sÄ© nà o dám kết luáºn như váºy. Bác sÄ© nà o?
Giang Hoà i ngồi yên. Nhưng Hoà i biết là không còn cách nà o che giấu hay lảng tránh. Hoà i suy nghÄ©, há»i.
- Em bắt đầu nghi ngỠchuyện đó từ lúc nà o?
- Không cần biết chuyện đó. Äan Phong tiếp tục nói to - Tôi chỉ cần anh cho biết, chị BÃch Huệ cá»§a tôi đã chết ra sao? Tôi biết chắc má»™t Ä‘iá»u là chị ấy không há» chết vì bệnh tim. Chị ấy khá»e mạnh như tôi, không há» có bệnh tim gì cả. Anh đừng lừa dối nữa. Anh hãy nói sá»± tháºt Ä‘i.
Giang Hoà i nhìn Phong. Äầu căng cứng. Có những tia máu đỠhiện trên mắt chà ng. Cuối cùng rồi Hoà i cÅ©ng phải nói.
- Vâng, cô ấy đã tự vẫn chết!
Äan Phong ngã ngưá»i xuống giưá»ng.
- Thấy không? Tin đồn nà o có sai đâu? Rõ rà ng là chị tôi đã tự sát chết. Nhưng mà tại sao lại tự sát mới được chứ?
Giang Hoà i yên lặng, Äan Phong nói như hét.
- Tại sao?
- Còn tại sao nữa. Hoà i trả lá»i vá»›i giá»ng trầm buồn, xa lạ. Tôi vá»›i cô ấy cãi nhau. Cô cÅ©ng biết tÃnh cá»§a BÃch Huệ mà . Cô ấy rất bướng. Chúng tôi đã cãi nhau vì má»™t chuyện không ra gì. Rồi Huệ giáºn, Huệ uống thuốc ngá»§ quá liá»u. Äến lúc tôi phát hiện, thì đã quá muá»™n.
- Cãi nhau vì má»™t chuyện nhá» Äan Phong cưá»i khẩy - Chuyện nhá» thế nà o? Có phải là anh có má»™t ngưá»i yêu khác... Phải không?
Giang Hoà i giáºt mình, chà ng cảm thấy như bị xúc phạm.
- Không, không phải như váºy. Nhưng mà Äan Phong, em đừng có há»i nữa. Tôi van em, chuyện gì đã qua hãy cho nó qua luôn Ä‘i.
- Không được! Äan Phong ngồi dáºy cương quyết. - Tôi muốn anh phải là m sáng tá» má»i chuyện. Anh và chị ấy đã cãi nhau vì chuyện gì? Phải thế nà o má»›i đưa đến tá»± sát chứ? Anh nói Ä‘i, chuyện gì chứ?
Giang Hoà i quay đầu Ä‘i, không nhìn Phong nữa, giá»ng xúc động.
- ÄÆ°á»£c rồi, để tôi nói, đúng rồi, có má»™t đứa con gái xuất hiện, và BÃch Huệ đã tưởng là tôi đã thay lòng đổi dạ.
- Thế đứa con gái kia đâu rồi?
- Äã Ä‘i lấy chồng. Hoà i lá»›n tiếng không kém - Lấy ngưá»i khác, đủ chưa? Cô hả dạ chưa?
- Hả dạ à ! ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tôi phải hả dạ - Äan Phong cưá»i lạnh - Thì ra cuối cùng rồi ngưá»i con gái kia cÅ©ng không thèm anh... Anh vẫn phải nếm mùi thất tình. Hừ... háºu quả cá»§a má»™t sá»± phải bá»™i. ác tắc, ác báo!
Giang Hoà i cắn môi. Lá»i nguyá»n rá»§a cá»§a Äan Phong là m Hoà i thấy như quả tim muốn vỡ tung. Chà ng cảm thấy nghẹt thở. Chà ng trừng mắt nhìn cái ngá»n đèn bà n trước mặt.
Äan Phong chợt đặt tay lên vai Hoà i.
- Thế tại sao anh lại gạt tôi? Anh giấu tôi là m gì. Phải chi anh cho tôi biết sá»± tháºt ngay từ đầu, thì tôi đỡ phải chạy vòng vòng Ä‘iá»u tra dò há»i không?
Giang Hoà i quay lại. Äan Phong ngồi đấy. ánh mắt long lanh... Äôi má đỠhồng như hai quả táo. Khuôn mặt đẹp má»™t cách kỳ lạ. Phong không há» tỠý gì là thù háºn hay trách móc. Hoà i chợt thấy ngỡ ngà ng, chà ng há»i má»™t cách không tin tưởng.
- Em... em không thù anh sao?
- Lại đây nà o.
Äan Phong nói khẽ, nà ng kéo Hoà i đến gần. Môi nà ng đỠhồng như má»™t nụ hoa hé nhụy. Hoà i không ká»m được lòng, chà ng cúi xuống. Nhưng khi vừa chạm và o môi cá»§a Phong thì Phong chợt ngồi thẳng lưng dáºy. Nà ng dang rá»™ng cánh tay, tát má»™t cái tát hết sức và o má Hoà i vá»›i tiếng hét.
- Anh lừa gạt bà chị tôi còn chưa đủ sao? Bây giỠđịnh gạt tôi nữa? Anh tưởng tôi yếu Ä‘uối như BÃch Huệ à . Lầm rồi, không đơn giản như váºy đâu. Tôi không để cho ai đùa bỡn vá»›i tình yêu má»™t cách dá»… dà ng đâu, anh tưởng anh là gì? Má»™t playboy, má»™t tay đà o hoa hà o phóng, đà n bà phải chết mê chết mệt, vì anh à ? Ha ha... Anh lầm rồi, Äan Phong nói, cà ng nói cà ng giáºn dữ. Giá»ng nà ng như nghẹn lại - anh là má»™t tay lưu manh, má»™t con quá»·... Má»™t thứ thú dữ đội lốt ngưá»i.
Nói xong, Phong không còn ká»m được ngưá»i, nà ng rÅ© xuống. Má»i thứ như tối sầm hẳn. Phong ngã ra và không biết gì nữa.
Hình như đã mấy trăm năm, mấy ngà n năm trôi quạ Băng giá tan rã. Cái nóng quay vỠrồi Phong cũng tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, Phong phát hiện trên trán nà ng có má»™t túi nước lạnh. Bốn phÃa yên lặng. Phong nhìn quanh, có lẽ đã chiá»u tối. Ráng hồng Ä‘ang nhuá»™m đỠmá»™t góc trá»i. Phong quay ngưá»i lại, có bà n tay ai đó giữ lấy cái túi đựng nước đá trên trán nà ng. Và rồi Phong đã trông thấy Giang Hoà i Ä‘ang nhìn nà ng. Äầu tóc bù xù, đôi mắt lõm, chà ng có vẻ tháºt tiá»u tụy.
- Äan Phong, em tỉnh rồi à ? Em đã mê man suốt má»™t ngà y em biết không? Anh đã nhá» bác sÄ© đến khám. Ông ấy bảo cÅ©ng không có gì. Em chỉ bị cảm lạnh thêm xúc động quá thôi. Ông ta cÅ©ng đã tiêm thuốc cho em. Thấy em đổ mồ hôi mãi, anh phải ngồi đây canh, anh không dám bá» vá».
Giang Hoà i nói, chà ng cắn nhẹ môi suy nghĩ một chút, rồi tiếp.
- Anh biết là , em háºn anh lắm, anh cÅ©ng biết là m em không muốn nhìn mặt anh. Anh cÅ©ng nghÄ© má»i chuyện liên hệ giữa anh vá»›i em đã chấm dứt. Bây giá» thì anh không muốn biện bạch gì nữa. Nhưng mà , trong giây phút nà y, anh xin em, em hãy để anh được chăm sóc em, bao giá» em khá»e em muốn gì tùy em, anh sẽ không can thiệp và o chuyện riêng cá»§a em nữa. Nếu em muốn trở vá» nước Anh thì anh sẵn sà ng mua vé máy bay cho em, đưa em lên táºn phi trưá»ng. Còn bây giá», anh biết là sá»± hiện diện cá»§a anh ở đây rất gai mắt. Nhưng em hiểu cho, em còn bệnh thế nà y, anh không thể bá» Ä‘i được.
Giang Hoà i quay đi.
- Nói váºy chứ nếu bây giá» em bảo anh Ä‘i Ä‘i, thì anh cÅ©ng sẽ Ä‘i ngaỵ Nhưng em hãy cho anh đưa ngưá»i đến. Cô Minh Huệ đấy, thư ký riêng cá»§a anh. Cô ấy sẽ đến đây chăm sóc em, được không?
Äan Phong quay mặt vô trong, những lá»i phân trần cá»§a Hoà i là m nà ng bối rối, Ä‘au khổ. Có tháºt sá»± ta muốn xa Hoà i không, hay là muốn chà ng ở lại? Phong ở trạng thái phân vân mâu thuẫn. Nà ng không biết xá» trà sao? Nước mắt chảy dà i.
- Äan Phong! Hoà i lên tiếng, giá»ng chà ng tháºt buồn - Em đừng khóc, anh van em đừng khóc. Hoà i cà ng nói, Phong lại cà ng muốn thấy khóc hÆ¡n. Nước mắt đã thấm ướt cả gối. Hoà i móc trong túi ra cái khăn tay, cẩn tháºn thấm nước mắt cho nà ng.
- Em muốn anh phải là m sao bây giá»? Äan Phong, em nói Ä‘i. Anh van em, em đừng khóc... Em là m váºy là anh Ä‘au khổ, anh bứt rứt lắm em biết không? Thà em cứ mắng anh cứ rá»§a anh, mà anh thấy nhẹ nhà ng hÆ¡n.
Äan Phong quay lại, mắt vẫn đỠhoe, tháºt lâu má»›i ká»m chế được lòng. Phong nói.
- Anh Hoà i, anh là má»™t xuất bản gia, anh đã Ä‘á»c qua bao nhiêu quyển tiểu thuyết, váºy sao anh lại không bịa ra má»™t chuyện nà o đó vá» chị em đừng để em phải Ä‘au khổ thế nà y phải hay hÆ¡n không?
Giang Hoà i gục đầu xuống nệm.
- Anh đã dá»±ng rồi đấy. Nhưng anh đã dá»±ng há»ng cả má»™t câu chuyện.
Äan Phong vuốt lấy mái tóc rối cá»§a Hoà i.
- Váºy thì anh hãy cho em biết má»™t lý dá» Thế nà o để em có thể chấp nháºn được và tha thứ cho anh.
Giang Hoà i bà ng hoà ng, tháºt lâu Hoà i má»›i ngẩng đầu lên.
- Anh có má»™t lý do, nhưng không biết em có chấp nháºn hay không?
- Anh cứ nói.
- Äó là ... anh yêu em.
Hoà i nói má»™t cách cố gắng. Vì có hà ng trăm thứ tình cảm Ä‘ang giằng co trong lòng. Äan Phong yên lặng nhìn Hoà i tháºt lâu chợt há»i:
- Anh đã sỠdụng từ nà y với bao nhiêu cô gái rồi?
Giang Hoà i giáºt mình, tá»± ái trà n ngáºp. Chà ng đứng dáºy Ä‘i vá» phÃa cá»a sổ. Tay run rẩy lấy thuốc ra đốt má»™t Ä‘iếu.
Gian phòng chợt chìm trong yên lặng. Bóng Ä‘en bên ngoà i lùa và o phòng. Chẳng ai nói vá»›i ai Ä‘iá»u gì nữa.
Äan Phong nhắm mắt lại. Sá»± mệt má»i lại đến Phong thấy buồn ngá»§.
Trong mÆ¡ mà ng, Phong cảm thấy như có ngưá»i kéo chăn đắp cho nà ng, thay túi nước đá trên trán nà ng. Có má»™t nụ hôn nhẹ trên mặt và lá»i thì thầm bên tai.
- Äan Phong, có lẽ ta nên xa nhau. Như váºy nó dá»… chịu hÆ¡n là phải già y vò nhau mãi thế nà y.
Äan Phong mệt má»i quá, nà ng không muốn nghÄ© gì cả. Bây giá» chỉ muốn ngá»§ yên thôi.
|

17-09-2008, 10:29 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 10
Äã mấy ngà y qua Giang Hạo không gặp Hiểu Sương. Sáng hôm ấy, trước khi tá»›i trưá»ng, Hạo ghé tạt qua thôn má»›i Lan Huệ. Äây là má»™t ngôi là ng má»›i xây, nhà cá»a phần lá»›n là những biệt thá»± nhá» vá»›i đầy đủ tiện nghi, nhà thì kiểu dáng Ä‘á»u giống nhau, có má»™t bá» giáºu thấp, má»™t khoảng sân nhá», nhà cá»§a Hiểu Sương nằm ở dãy má»™t căn thứ hai.
Má»›i bước đến trước cổng là Giang Hạo đã trông thấy ná»™i cá»§a Hiểu Sương. Bà đang đứng căng dây thừng phÆ¡i quần áo. Hạo hiểu ngưá»i thiết kế ngôi nhà đã không nghÄ© đến chuyện phÆ¡i áo quần kiểu nà y. Khoảng đất trống kia là để trồng cây. Nhưng ná»™i cá»§a Hiểu Sương là má»™t bà cụ rất lẩm cẩm, bà thuá»™c loại ngưá»i cá»§a thế ká»· trước, bà không chịu sá» dụng máy giặt, máy sấy mà chỉ sá» dụng thau giặt theo kiểu cổ Ä‘iển. Quần áo cÅ©ng không phÆ¡i sau nhà , bà thưá»ng nói.
- áo quần phải phơi dưới nắng, phơi trong mát mặc dễ bệnh.
Chỉ có má»™t thứ ở xã há»™i hiện đại là được bà chấp nháºn đó là cái tivị Bà gần như mở suốt ngà y đêm, nhưng mắt bà rất kém nên Hạo biết là bà cÅ©ng chẳng trông thấy gì. Có lần Hạo nghe Hiểu Sương há»i.
- Nội nà y, nội xem tivi suốt ngà y mà nội biết nó diễn gì không?
Thì bà trả lá»i.
- á»’, thấy mà u xanh mà u đỠđủ mà u là thÃch quá rồi.
- Thế nội nghe nó hát gì không?
Hiểu Sương cÅ©ng biết là bà lãng tai nên há»i, bà cụ nói.
- á»’ nó hát gì kệ nó miá»…n nghe được báºp bùng báºp bùng là vui.
Hiểu Sương ôm bụng cưá»i nói vá»›i Hạo.
- Äấy anh thấy không? Ná»™i tôi giống như má»™t con búp bê già .
Hạo nháy mắt với Hiểu Sương.
- Còn Sương, Sương là búp bê nhá».
Vâng, Hiểu Sương ở trong nhà không những là má»™t búp bê mà còn là má»™t nữ hoà ng. Hạo má»—i lần đến đây chÆ¡i Ä‘á»u thấy bà cụ đối vá»›i Hiểu Sương vừa chiá»u chuá»™ng vừa sợ hãi, bất cứ Ä‘iá»u gì Sương nói ra Ä‘á»u như lệnh, bà cụ Ä‘á»u chiá»u theo, Ä‘á»u tuân theo. Bà lão gần như không biết chữ, thÃch ngá»t. Nhưng má»—i lần thấy Hiểu Sương chau mà y là bà lại rón rén bá» vá» phòng riêng. Bà chỉ có má»™t niá»m vui duy nhất là lâu lâu vá» Äà i Trung thăm bạn bè má»™t lần. Hiểu Sương cÅ©ng chiá»u theo bà cụ, thỉnh thoảng cùng bà vỠđấy. Má»—i lần như váºy là Hạo không gặp Sương. Hạo cứ hay thắc mắc. Tại sao nhà Sương ở Äà i Trung lại không ở, lên Äà i Bắc để là m cái gì? Không phải chỉ khi Sương vá» Äà i Trung là Sương vắng mặt. Mà đôi lúc, không vá» Äà i Trung Sương cÅ©ng chẳng có ở nhà . Nhiá»u lúc không hiểu Sương Ä‘i đâu mà vắng những hai ba ngà y. Ná»™i Sương lại tỉnh bÆ¡, mặc Sương muốn là m gì thì là m. Sương có vẻ tá»± do má»™t cách quá đáng. Tá»± do đến độ Hạo là ngưá»i yêu "tá»± do" mà còn phải bá»±c mình. Lúc đầu Hạo không để ý lắm. Chà ng nghÄ©, mình chẳng là gì cá»§a Sương, thì không có quyá»n can thiệp. Nhưng không hiểu sao lúc gần đây, cái "tá»± do" quá trá»›n kia cá»§a Sương lại là m Hạo cảm thấy như bị "tổn thương" chà ng không thể chịu được nữa. Cứ tưởng tượng cảnh Sương Ä‘ang ở má»™t vÅ© trưá»ng nà o đấy nhảy cha cha cuồng nhiệt vá»›i má»™t gã thanh niên xa lạ nà o là Hạo cảm thấy như sôi máu. Äấy là má»™t tÃn hiệu nguy hiểm. Hạo cÅ©ng hiểu như váºy, nhưng không là m sao Hạo giữ được bình thản.
Äã năm ngà y rồi Hạo không gặp được Hiểu Sương. Năm hôm trước, Hạo còn cùng Hiểu Sương trèo lên núi Quan âm. Lúc leo núi, Sương còn hát bản "Tôi sẽ Ä‘i". Và rồi bây giá» Sương lại biến mất. Không biết Sương đã Ä‘i đâu? Sương thì như váºy đó. Lúc nà o cÅ©ng váºy, ẩn rồi hiện, hiện rồi ẩn. Nà ng như má»™t là n khói, má»™t áng mây, má»™t cánh chim. Äúng rồi má»™t cánh chim. Hạo chợt nhá»› tá»›i lá»i cá»§a Giang Hoà i, cá»§a ông anh mình khi và ngưá»i yêu cá»§a anh ấy, Äà o Äan Phong là má»™t cánh hạc. Không, Hiểu Sương không là hạc mà chỉ là má»™t con chim én nhá». Má»™t con chim hồn nhiên bay nhảy hay hót. Vụt đó rồi mất đó.
Giang Hạo đứng bên ngoà i bá» giáºu, nhìn và o nhà . Con chó Cầu Tuyết nằm khoanh tròn dưới gốc cây đạ Nghe tiếng Hạo nó vểnh tai rồi sá»§a, nó chạy ra cá»a, ná»™i Sương nghe tiếng động, nheo mắt nhìn ra. Hạo phải hét tháºt to.
- Nội ơi, con nè, Hạo đây nè! Hiểu Sương còn ngủ hả nội?
Bà cụ hình như không nháºn ra. Giang Hạo lắc đầu, phải đẩy cá»a bước và o.
- à , Giang Hạo... cáºu mà tưởng ai. Äi đâu váºy?
- Con đi tìm Hiểu Sương!
Hạo phải nói tháºt tá» Bà cụ gáºt gù.
- á»’, tìm Hiểu Sương. Nghe rồi, là m gì la lá»›n váºy, cáºu tưởng tôi Ä‘iếc à ?
- Có Sương ở nhà không nội?
- Nó không có đằng cáºu ư? Váºy là nó Ä‘i vá»›i thằng khác rồi.
- Ở đâu?
- Chắc ở Äà i Bắc.
Hạo cảm thấy thất vá»ng, nhưng chà ng cÅ©ng biết là bà cụ cÅ©ng không giúp Ãch được gì, nói:
- Thôi con Ä‘i, khi nà o Hiểu Sương vá», ná»™i nói có con đến tìm nhé! Hay là ná»™i báo cô ấy qua con Ä‘i.
Hạo định bá» Ä‘i, nhưng rồi thấy không chắc ăn, nên chà ng lại lấy bút ra, láºt tìm má»™t trang giấy trắng, xé má»™t tá» viết " Hiểu Sương, muốn gặp mặt lắm. Hạo" rồi đưa cho bà cụ và ká» và o tai bà nói.
- Nội đưa giùm cho Hiểu Sương.
Ba cụ nghe rõ. Cưá»i và xếp mảnh giấy bá» và o túi.
- Cáºu yên tâm, bao giá» nó vá», tôi sẽ đưa cho nó ngay.
- Cảm ơn.
Rồi Hạo ôm sách vở quay Ä‘i. Chà ng bước nhanh. Hôm nay phải và o lá»›p đúng giá». Môn há»c khá quan trá»ng. Văn há»c sá» Anh quốc. Nếu và i hôm nữa mà là m bà i thi không được là khó mà gặp mặt ông anh cả.
Suốt ngà y hôm ấy. Hạo ngồi trong phòng há»c mà đầu óc cứ mãi nghÄ© vẫn vợ Giáo sư diá»…n giảng cái gì Hạo cÅ©ng không nghe. Trong đầu chà ng, khuôn mặt Hiểu Sương vá»›i đôi mắt to Ä‘en như má»™t thách thức, đứa con gái có má»™t cuá»™c sống như buông thả kia, không lẽ đã bắt được hồn chà ng. á»’ không được! Ta không thể như váºy được! Äừng yêu. Có tháºt là ta đã "yêu" rồi ư? Không được. Hiểu Sương coi má»i thứ như trò đùa. Con ngưá»i há»i hợt đó, như má»™t kẻ vô tình, như má»™t cánh én trên cao khó có thể cá»™t chân được.
Chiá»u đến khi vừa từ trưá»ng trở vá», má»›i tá»›i đầu hẻm, mặc cảm căng thẳng, buồn vui lẫn lá»™n, trà n ngáºp trái tim khi Hạo phát hiện Hiểu Sương Ä‘ang ngồi trước cá»a đợi chà ng. Hiểu Sương tá»± nhiên như váºy. Quần Jean, áo Pull Ä‘á», tay chống cằm ngồi bẹp xuống đất. Mắt mở to nhìn vá» phÃa chà ng.
- Ô! Giang Hạo bước nhanh tới - Sương đến từ bao giỠthế?
Hiểu Sương lắc lắc ngưá»i có vẻ không hà i lòng.
- Äến cả buổi rồi đấy.
- Tại sao không phone báo trước, để phải ngồi chá» như váºy?
Hiểu Sương hất hà m.
- Tại tôi thÃch chá» rồi sao?
Hạo thấy lòng như reo vui, chà ng lấy chìa khóa ra mở cá»a.
- Váºy để tôi là m thêm má»™t chìa khóa nữa, cho Sương, bao giá» Sương đến không có tôi khá»i phải ngồi bên ngoà i chá»?
- Không thèm.
- Sao váºy?
- Rá»§i khi tôi mở cá»a xông và o, gặp lúc anh Ä‘ang quần nhau vá»›i má»™t cô bé nà o khác thì sao?
- Là m gì có chuyện đó?
- Bộ anh tưởng tôi chưa gặp qua chuyện đó à ?
Hiểu Sương nói, đứng dáºy và đi theo Giang Hạo và o nhà kiếm má»™t khoảng trống ngồi xuống, rồi huýt gió. Con Cầu Tuyết không hiểu từ đâu lăn xả và o. Hiểu Sương nâng nó lên cao, rồi hôn hÃt lên mặt nó.
Giang Hạo thấy bất mãn. Chà ng lẳng lặng bước tá»›i bên giưá»ng, cúi xuống lôi thùng coca ra lấy má»™t lon há»i.
- Cô đã gặp trưá»ng hợp như váºy? Nhưng mà cô gặp hay bị ngưá»i ta bắt gặp chứ?
- Cả hai.
Hiểu Sương đáp tỉnh bơ, khiến Hạo phải quay nhanh lại.
- Xạo!
Sương lắc đầu cưá»i.
- Không tin thì thôi, anh tưởng chỉ có anh là dân chÆ¡i ư? Bá»n nà y xưa tá»›i giá» thuá»™c phái hiện sinh và sống đâu khép nép như các tiểu thÆ¡ đà i các đâu?
Giang Hạo bước tới, ngồi xuống trước mặt Hiểu Sương chăm chú nhìn Sương. Sương vội né tránh úp mặt và o bộ lông xù của chó Cầu Tuyết, nhưng Hạo không buông thạ Hạo nâng cằm Sương lên.
- á»’, sao thế nà o? Hôm nay Sương như biến thà nh ngưá»i khác váºy. Sao gầy thế? Là m gì váºy?
- Khiêu vũ.
- Khiêu vũ?
- Ờ... mấy hôm rà y ở nhà tay Long. Cha mẹ hắn Ä‘i nước ngoà i nghỉ hè cả. Nhà trống nên tụi nà y là m vua... Hiểu Sương nói má»™t cách thÃch thú - Biết không? Bá»n nà y mở nhạc khiêu vÅ© suốt ba ngà y ba đêm. Lúc đấy mà anh nhìn thấy tụi nà y là anh phát khiếp luôn. Äứa nà o cÅ©ng quần áo xốc xếch, nhảy mệt nằm lăn ra thảm ngá»§. Ngá»§ xong tỉnh dáºy và tiếp tục nhảy, là m ồn đến độ cảnh sát phải đến can thiệp.
Và Hiểu Sương lại vươn vai.
- Nà y, mãi đến bây giá» vẫn còn thấy má»i đấy.
Giang Hạo nhìn Sương hÆ¡i bất mãn. Không hiểu sao chà ng lại thấy giáºn. Hạo há»i gằn.
- Sương khiêu vũ suốt ba ngà y ba đêm à ?
- Ờ.
- Thế còn trước đó?
Sương quay lại.
- Bá»™ anh là công an hả Äịnh lấy khẩu cung tôi à ? Anh cÅ©ng đâu phải là nhân viên kiểm tục mà phá»ng vấn hay theo dõi. Vá»›i lại, tôi cÅ©ng không còn nhá»› gì hết.
Giang Hạo thấy tim như đông cứng, chà ng bất mãn.
- Hay lắm, tôi báºy tháºt. Tôi vá»›i cô có dÃnh lÃu gì đâu mà bắt buá»™c phải kể hết những gì mình là m cho nhau nghe.
Sương để mặc Hạo ngồi đấy. Nà ng đặt con Cầu Tuyết xuống đất, phủi phủi áo, chợt nói.
- Äúng rồi, không được rồi. Ná»™i nói đúng đấy. Phải dá»n nhà đi thôi, không thể ở đây được nữa.
Hạo chồm ngưá»i tá»›i.
- Cô lại nói cái khỉ gì váºy? Tại sao lại không thể ở đây được? Ná»™i cô đã nói gì?
Hiểu Sương quỳ thẳng ngưá»i lên, nhìn thẳng và o mắt Hạo.
- Ná»™i nói, anh không phải đùa nữa. Anh đã yêu tháºt rồi, anh có biết không? Hôm nay vừa vá» tá»›i nhà , tôi đã bị ná»™i mắng cho má»™t tráºn. Ná»™i nói là anh đã bắt đầu yêu. Hiểu Sương chau mà y, nói như hét - Tại sao anh Ä‘iên như váºy? Anh không có quyá»n yêu tôi... Chúng ta chỉ nên đùa cho vui thôi... Không ai được yêu ai hết - Tại sao anh lại phá hoại thá»a ước đó? Anh là ngưá»i không giữ chữ tÃn chút nà o cả.
- Im Ä‘i! Giang Hạo đỠmặt hét, chà ng đẩy Sương ngả ngưá»i và o tưá»ng nhà - Ai bảo cô là tôi yêu cổ Äừng có nằm mợ Ná»™i cá»§a cô là má»™t bà lão vừa Ä‘iếc vừa lòa... Là m sao bà ấy biết là tôi yêu cô chứ? Yên tâm Ä‘i. Không có cô tôi cÅ©ng không chết cÆ¡ mà ... Cô cứ tiếp tục Ä‘i nhảy đầm, Ä‘i xả láng vá»›i ngưá»i khác. Tôi không ghen đâu. Giang Hạo nà y từ xưa đến giá» không há» lụy vì đà n bà đâu, ngay cả cô, cô cÅ©ng đừng há»›p hồn tôi.
Giang Hạo nói, nhưng rồi chợt nhiên ngưng lại. Mặt Ä‘ang từ dá» gấc chuyển sang tái xanh... Chà ng nhìn Sương hổn hển thở. Cái đôi mắt cá»§a Sương đôi mắt Ä‘en nháy vá»›i cái nhìn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi như lá»›n dần, lá»›n dần, rồi trà n ngáºp cả căn phòng. Hạo vá»™i nhắm mắt Ä‘i, hai tay ôm lấy đầu bất động. Mãi cho đến lúc chó Cầu Tuyết tò mò chạy tá»›i, liếm lấy tay lấy chân Hạo, Hạo má»›i buông tay xuống và ngẩng lên nhìn Sương, Hạo thở dà i.
- Tôi thua rồi. Thôi tôi chịu thua, Hiểu Sương. Ná»™i nói đúng đấy, tôi không thể tá»± lừa dối mình. Tháºt đấy... Sương ạ, tôi... tôi.
- Thôi đừng nói gì hết! Hiểu Sương hét to, dùng hai tay bịt kÃn tai lại - Tôi không nghe đâu, không muốn nghe gì hết!
- Sương bắt buá»™c phải nghe. Giang Hạo chợt thấy nổi nóng, chà ng chồm ngưá»i tá»›i chụp hai tay Sương kéo xuống. Gằn từng chữ má»™t - Vâng. Tôi yêu rồi đấy... Tôi yêu em... Tôi không muốn thấy em lăng nhăng vá»›i mấy thằng đó nữa. Không nhảy đầm, không gì hết. Sương có biết là nghe Sương nói tôi như phát Ä‘iên lên không? Tôi nổi sùng nãy giá», chưa bao giá» tôi có má»™t cảm giác bá»±c dá»c như váºy khi nghe đứa con gái nà o nói chuyện đó. Hiểu Sương, bây giá» Sương hà i lòng rồi chứ? Sương đã chiến thắng, Sương đã chinh phuc được tôi, đã xá» mÅ©i được tôi. Hừ, mấy ngà y nay tôi không thể là m gì được hết, há»c cÅ©ng há»c không vá»™ Tôi chỉ ngồi nhá»› đến Sương. NghÄ© đến Sương thôi.
Giang Hạo nói má»™t cách xúc động. Chà ng giống như má»™t núi băng sụp đổ khi nắng xuân đến. Và Hiểu Sương không ká»m được lòng nà ng ôm đầu Hạo nói.
- Anh Hạo, anh lầm rồi. Tại sao anh không tìm hiểu cho kỹ, anh biết tôi là ngưá»i như thế nà o không mà anh đòi yêu?
- Äồng ý là anh chưa hiểu rõ em, nhưng mà , hãy tin anh. Em là đứa con gái tuyệt vá»i nhất trong cõi Ä‘á»i nà y, ai nghÄ© thế nà o vá» em mặc há». Anh không cần gì cả.
- Anh sai rồi. Anh có biết là em đã bị Ä‘uổi há»c ở cả ba trưá»ng?
Hạo tròn mắt, nhưng lại nói.
- Tại mấy cái trưá»ng đó cà chá»›n. Há» chỉ thấy toà n khuyết Ä‘iểm, chứ không thấy được ưu Ä‘iểm cá»§a em.
- Anh có biết là em còn chưa tốt nghiệp phổ thông?
- Cái đó nhằm nhò gì?
- Em đã từng chơi ma tuý.
Hạo giáºt mình, nhưng nói
- Cái đó thì có hại cho sức khá»e, anh sẽ giúp em cai.
- Em đã từng gây chuyện xấu ở Äà i Trung đến độ không được ở đấy nữa, phải dá»n nhà đi.
- Chuyện gì nghiêm trá»ng như váºy?
- Có má»™t tay quen vá»›i em. Lúc đầu hắn cÅ©ng thá»a thuáºn vá»›i em là cặp bồ cho vui thôi. Không ngá» sau đấy hắn lại yêu em. Hắn đòi yêu, em không chịu, Hiểu Sương ngáºp ngừng má»™t chút tiếp - Anh có nhá»› là hôm trước em có nói vá»›i anh là có má»™t đứa con gái đã tá»± sát vì má»™t đứa con trai không? Em nói dối đấy. Vì ngưá»i tá»± sát là gã con trai chứ không phải đứa con gái.
- Có nghĩa là gã kia đã tự sát vì em? Hắn chết không?
- Chết rồi.
Giang Hạo rùng mình, nhưng lại nói:
- Äó cÅ©ng là tại hắn. Con trai gì mà yếu Ä‘uối như váºy? Có lẽ hắn chỉ định dá»a em thôi. Chuyện đó cÅ©ng không đúng.
Hiểu Sương nói khẽ.
- Anh ấy không phải dá»a. Mà anh ta Ä‘au khổ tháºt sá»±, anh ấy yêu tôi tháºt tình, anh hiểu không?
- Không?
- Anh ấy đã bắt gặp tại tráºn, khi tôi Ä‘ang ở trên giưá»ng vá»›i hai đứa con trai khác.
- Cái gì?
- Tôi đã ngá»§ vá»›i hai gã con trai khác và anh ấy nhìn thấy. Ngoà i ra, anh còn phải biết là tôi đã từng bị đưa và o trại giáo hóa thiếu niên hư há»ng. Tôi đã ở trên đó hai năm.
Giang Hạo cắn nhẹ môi. Chà ng nói vá»›i giá»ng rÃt qua răng.
- Còn nữa, phải là em đã có con hoang, đã bán bạch phiến, đã giết ngưá»i và đốt nhà ...
Hiểu Sương đứng dáºy.
- Tôi biết là anh không tin tôi, phải không? Anh không tin là tôi lại hư đốn như váºy, tôi không phải là ma quá»·, nhưng coi chừng tôi sẽ há»§y hoại tương lai anh, tôi sẽ mang bất hạnh đến cho anh.
- Tại sao Sương lại nói xấu mình như váºy? Tại sao Sương lại sợ yêu và bị yêu chứ? Sương tá»± cho mình là ma quá»· à ? Giang Hạo há»i, rồi tiếp - Thôi được em là ma quá»· cÅ©ng được, coi như tôi đã yêu phải ma quá»· Ä‘i. Vì váºy em có nói thế nà o tôi cÅ©ng không tin. Äúng rồi, anh Hoà i nói đúng, Sương là má»™t thiên thần ma quá»·.
- Anh Hoà i, anh của anh? Hiểu Sương chựng lại - Anh ấy là m sao biết được tôi là thiên thần hay ma quỷ. Anh ấy chưa hỠgặp tôi mà ?
- Sương sẽ gặp anh ấy ngay.
- Tại sao?
- Tôi sẽ đưa Sương đến gặp anh ấy ngaỵ Giang Hạo kéo lấy tay Sương nói - Hiểu Sương, bây giá» em không có quyá»n trốn lánh nữa.
- Anh Ä‘iên tháºt! Hiểu Sương lá»›n tiếng - Anh hãy xa lánh tôi ngay, anh biết không? Tôi không muốn mang bất hạnh đến cho anh, không muốn anh phải khổ. Tôi không muốn hại anh. Anh Hạo! Nếu anh thông minh má»™t chút, anh nên Ä‘i Ä‘i, anh nên tránh tôi tháºt xạ trước khi những móng vuốt cá»§a tôi vươn ra, anh nên để tôi xa anh má»™t chút!
- Sương không dá»a tôi được đâu. Giang Hạo vẫn giữ cứng lấy tay Sương - Sương có bà n tay đẹp lắm. Äôi tay nà y không thể là cá»§a ma quá»· được. Vì trên Ä‘á»i nà y, chỉ có má»™t ngưá»i đà n bà là ma quá»·, ngưá»i đó đã lôi anh tôi xuống địa ngục, khiến anh tôi mấy năm liá»n không ngóc đầu lên nổi, còn em, em không phải.
Hiểu Sương chau mà y nhìn Hạo, hình như nà ng hơi tò mò, quên đi chuyện tỠtình của Hạo.
- Anh nói sao? Anh Hoà i của anh? Thế chuyện của anh ấy thế nà o?
- Sương muốn nghe à ?
- Vâng.
- Anh có thể kể cho em nghe, vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì?
- Từ đây vá» sau em không có quyá»n trốn lánh, bá» Ä‘i không lá»i từ biệt, không có quyá»n khiêu vÅ© vá»›i ngưá»i khác, Ä‘i chÆ¡i vá»›i ngưá»i khác.
Hiểu Sương đứng dáºy, bế lấy chó Cầu Tuyết lên.
- Thôi, không cần! Hãy cất kỹ chuyện của ông anh anh lại đi, tôi không nghe đâu.
Và Hiểu Sương ngoe nguẩy bỠra ngoà i nói với chú chó.
- Cầu Tuyết ơi, mình đi nhé, để cho mấy tay khùng hỠlên chân đi.
Giang Hạo bước nhanh tá»›i cháºn cá»a, thái độ cá»§a Sương là m Hạo lùi bước, nhượng bá»™.
- Hiểu Sương, anh má»i em Ä‘i ăn thức ăn biển nhé.
Sương chựng lại một chút, mắt chợt sáng.
- á»’... váºy sao ta không Ä‘i mượn má»™t cái thuyá»n đánh cá, nhá» hỠđưa ta ra táºn biển khÆ¡i? Ta có thể mua theo má»™t má»› thức ăn chế biến sẵn, cả thức uống. Vừa xem hỠđánh cá vừa thưởng thức món ăn, vừa kể chuyện... vừa ngắn trăng trên biển chứ?
Giang Hạo có vẻ thÃch thú, nhưng lại ngại.
- Sợ hỠkhông chịu chứ?
- Em có quen vá»›i má»™t ngư dân. Hiểu Sương nói - Chắc chắn ông ta sẽ cho mình theo. Äi nà o! Ta đến đấy thương lượng. Giá» nà y hỠđã sắp ra biển, trá»… nữa coi chừng không kịp đấy.
Giang Hạo nhìn Sương. Sương như váºy đó. Cô ấy giống như tia nắng, như thá»i tiết, lúc thì chói chang nắng, lúc thì gió lá»™ng, nhưng khi lại là giông bão. Hạo chịu thôi, Hạo nhiá»u khi không hiểu được Hiểu Sương như má»™t biển cả vừa rá»™ng vừa sâu. Nhưng mặc, bây giá» không phải là lúc suy nghÄ©, chà ng vá»™i nắm lấy tay Sương, kéo chạy ra bãi biển.
|
 |
|
| |