Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Chương 4: Cô giáo xinh đẹp.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Tôi theo chỉ thị của Diệp Tiêu Tiêu, đứng trong đội ngũ của ban 12. Dưới sự yêu cầu rất mạnh liệt cho của, cha mẹ tôi với rời trường học, nhìn những tiểu hài tử khác lưu luyến từ biệt cha mẹ, tôi càng nghĩ càng buồn cười.
"Ông, người trở về đi, cháu ở đây là được rồi."
Một âm thanh vang lên bên tai, làm cho lòng hắn vô cùng xúc động.
Tôi quay đầu lại nhìn, đó chính là người tôi kiếp trước ngày nhớ đêm mong – Triệu Nhan Nghiên.
Nàng vẫn giống như kiếp trước tôi nhìn thấy, mặc một chiếc váy trắng liền thân, trông vô cùng tươi mát trong ngày hè oi bức.
Đi bên cạnh Triệu Nhan Nghiên là 1 lão giả hiền lành, nhưng mà tại sao tôi lại thấy lão trông quen mắt? Không đợi tôi nghĩ thêm, lão giả kia đã nói với Triệu Nhan Nghiên:
"Nhan nghiên, đây là ngày đầu tiên cháu lên phổ thông, ông rất lo lắng cho cháu."
Triệu Nhan Nghiên lắc lắc tay lão giả làm nũng:
"Ông, những người khác cũng không có trưởng bối đi kèm nữa, nếu người còn ở chỗ này cháu sẽ bị chê cười đó."
Ai, thanh âm hờn dỗi của Triệu Nhan Nghiên không khỏi làm tôi rung động tâm hồn, tôi đã là người hơn 30 tuổi, vậy mà lại bị 1 tiểu cô nương mười mấy tuổi làm điên đảo.
Ông của Triệu Nhan Nghiên cũng giống tôi, không cách nào chống lại ngữ điệu mị hoặc điên đảo chúng sinh của nàng, lắc lắc đầu vài cái, rồi nói với thanh niên phía sau:
"Trương thư ký, lát nữa tôi phải trở về chủ trì một hội nghĩ, buổi tối tan học, anh đón Nhan nghiên nhé."
Trương thư ký gật đầu vâng dạ, theo lão giả rời trường.
Đến thời gian đã định, mọi người lúc này đã tập trung đông đủ, Diệp Tiêu Tiêu đi tới, bảo chúng tôi dựa theo chiều cao mà xếp hàng, nam sinh đứng 1 hàng, nữ sinh đứng 1 hàng.
Tất cả những chuyện này đều giống như kiếp trước, bởi dáng người tôi tương đối cao, cho nên bị an bài xuống cuối hàng của nam sinh, đứng trước tôi là một nam sinh tên là Quách Khách, sau này trở thành bạn bè tốt thời phổ thông với tôi.
Quách Khách cũng giống cuộc đời của tôi kiếp trước, tính cách hướng nội, thường hay mơ mộng 1 ngày nào đó trở thành tiêu điểm, Vì vậy tôi với hắn rất nhanh chóng trở thành hảo bằng hữu.
Tôi với người bạn này từng sau giờ học thảo luận xem nữ sinh nào xinh đẹp, thảo luận những chuyện sau lưng của minh tinh, cảm khái nói: không biết kiếp này có được làm hảo bằng hữu với hắn hay không.
Sau khi đội ngũ tập trung xong, Diệp Tiêu Tiêu dắt chúng tôi tới 1 gian phòng ở lầu 2, đối với nó tôi không có ấn tượng nhiều lắm, bởi vì khi Giáo học lâu được xây dựng trước chúng tôi 2 năm, lần phân khoa văn, khoa Lý cũng qua đi rất nhanh.
Lúc này, Diệp Tiêu Tiêu đang an bài chỗ ngồi của nam sinh với nữ sinh trong lớp.
Mọi người bên cạnh tôi đều đang tính toán vị trí của mình, đương nhiên bọn họ chú ý nhất là được ngồi cùng bàn với nữ sinh nào.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, thần nhãn của bọn liếc đi liếc lại xem mình ngồi ở chỗ nào, bạn cùng bàn lý tưởng nhất với bọn họ đương nhiên là Triệu Nhan Nghiên.
Tuy rằng những người này chưa từng nói ra miệng, nhưng tôi dám chắc, ai cũng tính toán để được ngồi với nữ sinh mặc áo trắng kia.
Tôi cố ý vỗ lên vai Quách Khách nói:
"Không biết mỹ nữ kia có thể trở thành bạn ngồi cùng bàn với mình không?"
Tôi vừa mới nói xong, tất cả nam sinh trong lớp đều liếc mắt nhìn tôi. Trong lòng bọn họ, đã coi tôi là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Trong lòng tôi thì cười nhạt, nhìn cái gì, tôi chẳng phải là đem lời nói trong lòng của mấy người nói ra ư?
Rất nhanh đã đến thời gian của chúng tôi, tôi nhìn ra được, bọn họ rất lo lắng nhìn về phía nữ sinh. Chỉ có tôi nhàn nhã đứng đó, ký ức kiếp trước của tôi cho tôi rõ, tôi với Triệu Nhan Nghiên sẽ trở thành bạn ngồi cùng bàn.
Khi tôi với Triệu Nhan Nghiên cùng nhau đi vào phòng học, thì tất cả thần nhãn đố kị của bọn nam sinh nhìn tôi chằm chằm, chúng muốn làm cho tôi sợ hãi. Kỳ quái, kiếp trước của tôi có cảm giác này không? Không biết là kiếp trước tôi trổ mỗ chậm, hay bọn chúng phát dục sớm
Tôi với Triệu Nhan Nghiên tương đối cao, cho nên bị xếp ở bàn thứ 3, nhưng lại đếm từ dưới lên, bên cạnh cửa sổ, đúng y như kiếp trước.
Khi chúng tôi ngồi vào bàn, Triệu Nhan Nghiên vươn bàn tôiy nhỏ bé của mình ra, nói:
"Xin chào, tớ là Triệu Nhan Nghiên!"
Tôi nhớ rõ, kiếp trước tôi vô cùng khó khăn, mất nửa ngày mới chìa được bàn tay ra, làm cho 2 bên đều xấu hổ.
Hôm nay, tôi sẽ không thể nào biểu hiện như vậy nữa, nói đùa, tôi từng bắt tay với bao nhiêu người mà còn sợ? Hơn nữa, đây chính là cơ hội để làm quen, thì tại sao phải bỏ qua cơ chứ.
Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:
"Lưu lỗi, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn!"
Sau đó tôi buông tôi nàng ra, nhưng lại không quên lắc lắc một cái. Mặt của Triệu Nhan Nghiên lập tức đỏ lên, tôi lại làm như mình chưa hề làm động tác đó.
Nhưng trong lòng lại cười hắc hắc không ngừng, không nghĩ ra, nha đầu này lại xấu hổ tới như vậy.
Đợi khi tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, Diệp Tiêu Tiêu bắt đầu thao thao bất tuyệt bài giảng của mình.
Đại khái là trung học phổ thông với trung học cơ sở không giống nhau, tri thức cần phải học rộng lớn hơn, khó khăn hơn, mọi người cần phải cùng nhau cố gắng.
Tuy rằng thanh âm của nàng đặc biệt êm tai, nhưng tôi lại cảm giác vô vị, bởi tôi dùng tâm lý của 1 người đàn ông hơn 30 tuổi, lại ngồi chỗ này nghe… tiểu hài tử nói chuyện, đúng là có chút không được tự nhiên.
Tôi nhìn chăm chú vào thân ảnh của Diệp Tiêu Tiêu, kiếp trước hình như tôi rất ghét nàng, ánh mắt tập trung vào bộ ngực vượt cỡ của nàng.
Hóa ra đây đúng là phát hiện mới, bộ ngực của nàng sao lại to đến vậy chứ, tôi thật muốn nhìn ngực nàng xem một chút, xem bên trong là thật hay giả?
Mẹ nó, chuyện này làm tôi giật mình, tôi bị làm sao vậy? Tôi khi nào trở nên háo sắc như vậy.
Chẳng lẽ kiếp trước kiêng khem nhiều quá, kiếp này bạo phát? Giống như lời nói của 1 vĩ nhân, không trầm mặc thì đến lúc bạo phát, nếu cứ trầm mặc mãi sẽ chết? Vậy thì tôi đang làm cái gì đây? Tôi chẳng phải đã từng trầm mặc trước khi chết sao, giờ sống lại nên bạo phát ư?
Nhìn kỹ lại, Diệp Tiêu Tiêu lão sư cũng đúng là 1 cực phẩm mỹ nữ, Cao khoảng 1 thước 7, thân hình thon dài, quần Jean bó sát người, càng làm nổi bật những đườn cong lồi lõm trên cơ thể.
Cho dù dung mạo hay vóc người đều có thể so sánh với Triệu Nhan Nghiên, nghe nàng giảng bài đúng là 1 loại hưởng thụ, trước đây tại sao không nghĩ như vậy chứ.
Tiếp theo là phần tự giới thiệu của mọi người, tôi cảm thấy mọi người rất câu nệ, chỉ đơn giản giới thiệu danh tính và trường tốt nghiệp hồi trung học cơ sở.
Chỉ có một người tên là Tạ Vĩ và 1 người là Lưu Khoa Sinh là đứng ra giới thiệu rất chi tiết, đến cả chức vụ mình đã từng làm hồi trước, lúc này tôi đã nhìn thấy trong mắt Diệp Tiêu Tiêu có sự tán dương.
Cái tên Lưu Khoa Sinh này sẽ là lớp trưởng, có mâu thuẫn rất lớn với tôi.
Bây giờ xem ra chẳng phải tính toán làm gì, lúc đó hắn là 1 trong những người theo đuổi Triệu Nhan Nghiên, mà Triệu Nhan Nghiên lại là bí thư đoàn.
Người này thường mượn cớ công việc, yêu cầu tôi đổi chỗ với hắn, lúc đầu tôi còn tưởng là thật, sau này mới biết động cơ này của hắn không được trong sáng, Triệu Nhan Nghiên cũng là người thầm mến của tôi, đương nhiên tôi sẽ không cho hắn cơ hội, rốt cuộc thì cũng tạo thành mâu thuẫn với hắn.
Để cho hắn nói bậy trước mặt Diệp Tiêu Tiêu, làm cho cừu hận giữa tôi và nàng tăng lên không ít.
Mà người tên là Tạ Vĩ kia, cũng sẽ là một trong những cán bộ lớp. Nếu như tôi nhớ không lầm, hắn là 1 trong những Ủy viên học tập, thế nhưng đến năm thứ 2 bầu lại, hắn bị rớt, nguyên nhân là do học tập sa sút.
Phần tự giới thiệu của Triệu Nhan Nghiên rất đặc sắc, tiểu nha đầu này tỏ ra thuần khiết, trong sáng, làm cho mấy Trư Ca trong lớp nhìn chằm chằm, nước miếng rớt ra liên tục.
Lúc lên bục giảng giới thiệu, tôi bình thản vô cùng, tuy rằng nói tôi không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bộ dáng trầm tĩnh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để cho Diệp Tiêu Tiêu quan tâm.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Chương 5: Quách Khách - bạn tốt của tôi.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Danh sách cán bộ quả nhiên giống như những gì tôi biết, Lưu Khoa Sinh là trưởng lớp, Triệu Nhan Nghiên làm Bí thư đoàn, Tạ Vĩ làm ủy viên học tập. Uỷ viên thể dục được một người có tên là Hà Đại Lực đảm nhiệm, hắn có sở trường trời sinh về thể lực. Môn Văn đúng là rất khó, kiếp trước khi làm bài kiểm tra, tôi luôn là người đội sổ.
Sau khi tuyên bố kiện toàn đội ngũ cán bộ, Diệp Tiêu Tiêu gọi mấy nam sinh đến chỗ giáo vụ nhận sách.
Tôi nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Lưu Khoa Sinh khi đi ra cửa thật là buồn cười, hắn vẫn chỉ là tiểu hài tử, lại tưởng mình đã được làm đại quan, kỳ thực đó chỉ là làm công dài ngày miễn phí cho Cô giáo mà thôi.
Tôi đưa tay lật lật mấy trang của cuốn sách giáo khoa Mặc Hương, một cảm giác đã lâu không gặp, nay lại xuất hiện trong lòng.
Có lẽ chỉ có học sinh ham học mới có cảm giác này, công việc của tôi trước kia, mỗi ngày đều phải đọc 1 lượng sách lớn, thế nhưng không có cảm giác như khi động đến cuốn Mặc Hương này.
Triệu Nhan Nghiên thấy hành động của Lưu Lỗi kỳ quái, hắn cứ mở sách ra rồi cúi đầu đưa mũi xuống ngửi, dường như đang lắng nghe tiếng của sách, bèn hỏi:
"Lưu lỗi, cậu đang nghe gì đấy?"
Tôi vốn đang chìm đắm trong mơ màng, nên thuận miệng đáp:
"Hương vị của sách, chờ cậu lớn lên sau này sẽ hiểu."
Triệu Nhan Nghiên nghe vậy thì nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh, nói:
"Cậu thật kỳ quái, cứ làm như cậu lớn hơn tớ nhiều lắm không bằng."
Tôi hoảng sợ, lập tức cười gượng nói:
"Không phải, vốn tớ cũng được nghe 1 ca ca nói như vậy."
"A!" Triệu nhan gật đầu một cái.
Diệp Tiêu Tiêu thấy mọi người đã lấy hết sách ra rồi, bèn nói với chúng tôi:
"Buổi tối hôm nay trở về, mọi người phải mở sách, dùng giấy da hoặc giấy làm lịch treo tường, bọc những cuốn sách này lại, ngày mai đi học kiểm tra!"
Trời ạ, đây không phải là một quyển sách giáo khoa hay sao? Làm gì phải long trọng như vậy, tôi trước kia ở Microsoft có bao nhiêu tư liệu trân quý, còn chưa dùng đến giấy da bọc lại nữa.
Buổi trưa rất nhanh đến, Quách Khách tìm đến ra rủ đi ăn trưa. Xem ra tuy rằng tôi đã trọng sinh, nhưng lịch sử không có gì thay đổi, Ở kiếp trước, cũng bởi vì Quách Khách tìm tôi rủ đi ăn, mà sau này trở thành 2 người bạn tốt.
Bỗng nhiên có một ý nghĩ không tốt hiện lên trong đầu tôi, nếu như lịch sử bị thay đổi, thì Triệu Nhan Nghiên có trở thành bạn gái của tôi hay không.
"Cậu làm sao vậy?"
Quách Khách thấy sắc mặt tôi trắng bệch, tưởng tôi có bệnh, cho nên gấp gáp hỏi thăm.
Tôi lắc đầu, chuyện này về sau hãy nói. Ít ra bây giờ tôi cũng đã có Quách Khách là 1 người bạn tốt, tôi phải thừa nhận rằng, hắn đúng là một hảo bằng hữu đầy nghĩa khí, khi chúng tôi học lớp 11, có một người bên ban 4 tên là Vu Văn Thụy bắt nạt tôi, tính cách của Quách Khách vốn nhu nhược, nhưng lại lập tức cầm cái ghế phang hắn, kết quả bị Vu Văn Thụy đánh cho rất thảm, một tuần lễ sau vẫn không tới trường được. Sau này hắn nói với tôi, nếu như phải lựa chọn một lần nữa, thì hắn cũng không do dự mà xông lên.
"Người anh em, số cậu thật tốt, hôm nay lại được ngồi cùng bàn với Hoa khôi của lớp!"
Quách Khách thấy tôi không nói gì, bèn kiếm chuyện tán gẫu.
"Đúng vậy, tớ chẳng đã sớm nói với cậu, rằng tôi với nàng sẽ ngồi cùng bàn hay sao!"
Tôi dõng dạc nói.
"A, cậu có nói sao. Coi như cậu gặp may đi, nhưng mà người anh em, nếu cậu có ý với nàng, tớ nghĩ cậu phải nhanh chóng hạ thủ!"
Kiếp trước, Quách Khách biết tôi thích Triệu Nhan Nghiên, cho nên hắn rất hăm hở bày mưu tính kế, nhưng tôi chưa bao giờ thực hiện cả.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi hắc hắc cười khan, Quách Khách không hổ là người bạn đứng sau lưng của tôi, chỉ quen nhau chưa tới 1 ngày, mà hắn đã biết tôi thích Triệu Nhan Nghiên rồi.
Cũng phải, thời điểm phân chỗ ngồi tôi đã nói rõ ràng như vậy, chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra mà thôi.
Quách Khánh thấy tôi không nói lời nào, vội la lên:
"Cậu đừng cho là tớ có ý với nàng đấy nhé, tớ nói cho cậu biết, ở ban chúng ta có rất nhiều người có ý với nàng. Buổi sáng nay, có mấy nam sinh phía trước tớ còn nghị luận chuyện cậu ngồi cùng bàn với nàng đó! Lớp trưởng của chúng ta dường như cũng có ý với nàng, thời điểm phát sách còn tìm cách tiếp cận chỗ cậu đấy!"
Tôi ngất, ngay cả chuyện này cũng bị hắn nhìn ra. Quách Khách này không phải là 1 nhân tài bình thường.
Nhưng mà tôi biết, tiểu tử này với tôi giống nhau, dần dần kết thành bộ đôi, nói thì được, nhưng khi thực hiện thì luống cuống như gà mắc tóc.
Ở kiếp trước, chúng tôi còn nghị luận xem làm thế nào mới trở thành nhân vật tiêu điểm, nhưng cho tới tận khi tốt nghiệp trung học, chúng tôi cũng chẳng có tiếng tăm gì.
Trong bữa ăn, chúng tôi nói chuyện về mấy chủ đề cảm thấy hứng thú, tuy rằng kiếp này tính cách của tôi có thay đổi vô cùng lớn, nhưng trong tiềm thức của tôi, Quách Khách vẫn là bạn bốt.
Sau bữa cơm, chẳng cần nói chúng tôi cũng đã trở thành đôi bạn thân thiết. Dĩ nhiên, những chuyện không nói này là nhằm vào Quách Khách, nếu như tôi đem mọi chuyện nói cho hắn biết, thì có lẽ sẽ giống như hù dọa 1 đứa trẻ đến nỗi bị tâm thần.
Trở lại phòng học, tôi phát hiện Lưu Khoa Sinh đang ngồi trên ghế của tôi, sắc mặt hưng phấn, đang khoa tay múa chân nói cái gì đó.
Triệu Nhan Nghiên đương nhiên không có hứng thú với những lời này, ngồi đó lật lật mấy cuốn sách hôm nay được phát, thỉnh thoảng gật đầu với Lưu Khoa Sinh 1 cái.
Mẹ kiếp, thằng này hạ thủ nhanh quá, dám thừa dịp tôi không có ở đây mà đến. Tôi đi đến chỗ ngồi, gõ gõ xuống bàn học 2 cái, lạnh lùng nói:
"Vui lòng nhường chỗ đi."
Lưu Khoa Sinh đang nói đến đoạn cao hứng, thấy tôi quấy rầy, không nhịn được nói:
"Tớ đang cùng Bí thư đoàn thương lượng chuyện triển khai công tác của lớp, cậu chờ 1 lát!"
Sắc mặt của tôi chẳng biểu hiện chút gì, nói:
"Bây giờ là lúc nghỉ trưa, cậu không có có quyền can thiệp vào chuyện của tớ. Nếu như cậu muốn thảo luận công việc, phiền cậu tìm chỗ khác đi!"
Lưu Khoa Sinh không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, vẻ mặt không vui đứng lên. Phải biết rằng hắn ở cấp 2 cũng là trưởng lớp, cách nói chuyện của hắn tương đối tốt, ai dám không phục, thì chủ nhiệm lớp sẽ đến nói vài câu là xong
Lưu Khoa Sinh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi. Lúc đi vẫn không quên trợn mắt nhìn tôi, người đang dám khiêu chiến quyền uy của hắn.
Thấy Lưu Khoa Sinh rời đi, Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói với tôi:
"Sao cậu dám nói chuyện với Lớp trưởng như vậy, cậu không sợ hắn đi tố cáo với Cô Diệp hay sao?"
Tôi khinh thường cười lạnh nói:
"Cứ cho hắn đi đi!"
Triệu Nhan Nghiên cho rằng tôi đang tức giận, vội vàng giải thích:
"Lưu Lỗi, cậu đừng hiểu lầm, tớ không phải giáo huấn cậu đâu, tớ chỉ sợ… "
Không đợi nàng nói xong, tôi liền mỉm cười nói với nàng:
"Tớ đương nhiên là hiểu lầm, tớ hiểu lầm rằng tên kia đang quấy rầy người bạn xinh đẹp của tớ, cho nên tớ mới đuổi hắn đi."
"Cậu!"
Triệu Nhan Nghiên không nghĩ tới vẻ mặt của tôi biến hóa nhanh như vậy, hơn nữa lại còn trắng trợn nói ra nữa chứ.
Thật ra thì Triệu Nhan Nghiên đã sớm rõ việc Lưu Khoa Sinh đang tìm cách làm quen với mình. Ở tiểu học, Triệu Nhan Nghiên được rất đông nam sinh ái mộ, cho nên Lưu Khoa Sinh chỉ cần nói vài lời, nàng đã rõ mục đích của hắn.
Chẳng qua không nghĩ tới, hắn lại bị người khác phá đám, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác, hừ một tiếng nói:
"Mặc kệ cậu!"
Tôi thấy nàng tỏ ra không muốn nói chuyện, bèn khe khẽ hát 1 ca khúc được yêu thích ở kiếp trước.
Tôi liếc mắt thấy Triệu Nhan Nghiên đang cắm đầu đọc sáng, nhưng từ nét mặt của nàng, tôi liền có thể nhìn ra được, nàng đang dựng hai tai nghe lén tôi hát.
Chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, quả thật còn quá non nớt đối với tôi, sau có thể so sánh được với 1 lão hô ly đã từng xông pha thương trường. Quả nhiên Triệu Nhan Nghiên rốt cục cũng không nhịn được, xoay đầu lại hỏi:
"Lưu Lỗi, cậu đang hát bài gì vậy? Tại sao tớ chưa từng được nghe?"
"Bài “Luyện tập”, cậu đã từng nghe chưa?"
Tôi thuận miệng nói. Nàng đương nhiên là chưa từng nghe qua, bài này tới tận năm 2003 mới phát hành. Đối với tôi, thì đã nghe đến thuộc cả bài này, nhưng Triệu Nhan Nghiên thì chưa nghe qua bao giờ.
"Chưa."
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu:
"Nhưng mà nó rất dễ nghe, do ai hát vậy?"
"Chuyện này… chuyện này, tớ quên mất rồi!"
Tôi ngất, chẳng nhẽ tôi lại nói với nàng là Lưu Đức Hoa hay sao, thần tượng của Triệu Nhan Nghiên chính là Lưu Đức Hoa, nếu như tôi nói ra không phải là lòi chỗ sai hay sao.
"A. Tớ muốn mua 1 chiếc đĩa có bài hát bày."
Triệu Nhan Nghiên thất vọng gật đầu.
"Nhưng mà…"
Tôi nghiêm mặt nói:
"Nếu như cậu đem tiền mua đĩa cho tớ, tớ lúc nào cũng có thể hát cho cậu nghe."
"Đi tìm chết đi!"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi nghiêm trang, nhưng không ngờ tôi lại nói ra lời như vậy.
Trải qua 1 phen chém gió lung tung, quan hệ giữa tôi và Triệu Nhan Nghiên được kéo gần lại không ít.
Hiệu quả như vậy, tôi đã hết sức hài lòng, tôi hôm nay đã nói nhiều hơn tổng số lần nói chuyện của 3 năm cấp III trước kia rồi.
Thế nhưng, tôi cũng biết rằng không thể một chốc 1 nhát mà cua được nàng, mặc dù tôi bây giờ vô cùng tự tin, chuyện theo đuổi tiểu cô nương cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nếu như nóng vội, sẽ thất bại trong gang tấc.
Đạo lý này, tôi cũng biết.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Sau khi tan học tôi không vội về nhà, trước tiên đến tiệm cắt tóc cắt một mái đầu thật đẹp.
Tuy rằng lúc này, chưa có phân công giai đoạn cắt tóc, cạo râu gì cả, một người kiêm luôn cả tất tần tật các công đoạn.
Sau khi cắt xong, trông tôi có đôi chút trẻ con, nhưng mà so sánh với lúc nãy thì đẹp trai hơn không ít.
Đường phố thì kiếp trước tôi vốn đã quen thuộc, nhìn kiến trúc cổ xưa hoàn toàn tương phản với những tòa nhà cao tầng ở kiếp trước.
Thành phố Tân Giang, chỉ trong vòng 20 năm nữa có biến hóa nghiên trời lệch đất. Cũng trong 20 năm này, nước Z mới có sự thay đổi mạng về chất, đẩy nền kinh tế Chủ Nghĩa xã hội Khoa học lên cao tới mức chưa từng có.
Hiện tại, tôi đã sống lại, cho nên đối với nên kinh tế, văn hóa, khoa học kỹ thuật của 20 năm tới rõ như lòng bàn tay, có phải là tôi đang nghĩ quá sơm chuyện mình có thể làm gì được cho quốc gia hay không?
Mặc dù kiếp trước tôi là Tổng giám đốc của 1 công ty đa quốc gia, nhưng không nghĩa là tôi không yêu nước, ngược lại, tôi vô cùng hy vọng nước Z cũng có thể thành lập được các công ty xuyên quốc gia.
Nhưng đây cũng không phải là những việc hiện giờ tôi có thể làm, mà quan trọng nhất là, tôi có thể dựa vào kiến thức 20 năm tích lũy để kiếm tiền tán gái hay không đây?
Gây dựng sự nghiệp đối với lão hồ ly xông pha thương trường như tôi quả thật không khó, nhưng khó khăn hiện nay là không có số vốn để bắt đầu.
Số tiền này, cha mẹ của tôi không thể nào cho tôi, hơn nữa bọn họ cũng không có. Học phí của tôi ở cấp III này đã làm cho kinh tế gia đình có chút khó khăn rồi, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ sử dụng công phu sư tử ngoạm nữa đây?
Chuyện trước mắt tôi cần làm là, kiếm vốn làm ăn, nhanh chóng tạo dựng được tích lũy Chan đầu.
….
"Mẹ, con muốn học Tán Thủ."
Trong bữa cơm tối, tôi mở miệng đề nghị. Đây là kết quả sau sự suy nghĩ rất lâu của tôi, kiếp trước tôi tinh thông thanh nhạc, ngoại ngữ, đá bóng, bóng rổ…biết rất nhiều kỹ năng, ngoại trừ Tán Thủ có thể giúp ích cho sau này, còn những thứ kia chỉ là kỹ xảo, chỉ có Tán Thủ mới làm tố chất thân thể trở nên mạnh mẽ, nếu như không có nhiều lực lượng, thì kỹ xảo cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Mặc dù ở trong nhà cũng có thể rèn luyện thân thể, nhưng không có dụng cụ chuyên nghiệp thì hiệu quả rất chậm”..
"Học cái đó làm gì! Chúng ta cho con đến Trường Tứ Trung, là muốn con chăm chỉ học tập, tại sao bây giờ con lại bắt đầu mơ tưởng lung tung?"
Cha tôi không đợi mẹ tôi phát biểu ý kiến, đã tức giận nói.
"Cha, người cứ nghe con nói hết đã…"
"Nói cái gì nữa, ta bảo không được là không được!"
Cha tôi lập tức cắt ngang lời của tôi.
"Ông làm cái gì vậy! ông cứ để cho con mình nói hết lời đã chứ!"
Mẹ tôi tà trợn mắt nhìn Cha tôi một cái, Cha tôi lập tức không dám lên tiếng nữa. Ở nhà, mẹ tôi có quyền uy tuyệt đối.
"Cha, Mẹ. Bây giờ trường cấp III ở rất xa nhà, giờ là mua hè thì còn không sao, chứ đến mùa đông, trời tối rất sớm, ở trạm xe buýt rất loạn, cướp đường buổi tối rất nhiều, con cũng chỉ suy nghĩ cho sự an toàn của mình. Cho dù học không làm gì cả, nhưng cũng có tác dụng rèn luyện thân thể."
Tôi mới chỉ có tý tuổi đầu, nhưng đưa ra cái lý do chính đáng này, khiến cha tôi trợn mắt há mồm.
Mẹ tôi vừa nghe nói vì sự an toàn của tôi, không nói hai lời lập tức quyết định:
"Tôi xem lời của Tiểu Lỗi rất có đạo lý, chuyện này tôi đồng ý, cứ quyết định như vậy đi!"
Cha tôi nghe tôi nói như vậy, hơn nữa mẹ tôi đã quyết định, cho nên không nói gì nữa, chuyện này đã được quyết định như vậy.
Sau khi ăn xong, cha mẹ tôi nói chuyện với tôi, nói đi học cần xài bao nhiêu tiền, không muốn tôi đi học mà bị thua thiệt.
Nếu như là ở kiếp trước, tôi nhất định chỉ nói cho có lệ, nhưng kiếp này tôi đã được sống lại, tôi lại có 1 cảm giác ấm cúng.
Tôi ngồi nói chuyện với 2 người về lý tưởng của mình, sẽ cố gắng học tập, làm cho 2 người cao hứng cười toe toét, khen tôi lên được cấp III trưởng thành không ít, chọn trường này quả thật không phí đồng tiền.
Trong lòng tôi thì đang cười khổ, kiếp trước tại sao tôi lại ngu như vậy, chỉ đơn giản như vậy đã làm cho cha mẹ cười vui, nhưng khi đó tôi lại làm cho họ tức giận.
Buổi tối, tôi nằm ở trên giường, suy nghĩ về cuộc sống sau này. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi sống lại, coi như trôi qua rất hoàn mỹ. Chuyện duy nhất không hoàn mỹ chính là, kiếm đâu được món tiền đầu tiên của mình đây, phải làm bằng cách nào.
Đầu tư cái gì không cần nhiều vốn mà giá trị lợi nhuận lại nhiều đây? Đi làm cho người khác? Không thể nào, không nói tới chuyện có công ty thuê mướn tôi, cho dù có chọn thì dựa vào đồng lương ít ỏi, đến bao giờ mới xây dựng được sự nghiệp.
Bỗng nhiên, linh quang của tôi chợt lóe, nghĩ tới trước kia tôi mới bắt đầu lập nghiệp, tôi tại sao lại quên chuyện mình kiếm vốn ban đầu như thế nào chứ?
Phần mềm máy tính, đây chính là nghề nghiệp không cần tiền vốn mà vẫn có lợi nhuận, chỉ bằng trình độ của tôi, lập trình vài thứ hẳn là không có vấn đề gì?
Nhưng năm nay mới là năm 1994, máy tính còn chưa thông dụng, tôi đến nơi nào có máy tính để viết lập trình đây? Ý nghĩ đầu tiên của tôi là Internet, nhưng sau đó lập tức hủy bỏ ý nghĩ này. Internet phải tới 9 năm sau mới bắt đầu sử rụng rộng rãi trong cả nước, hiện tại phòng máy để chơi game cũng còn không có nữa là.
Cuối cùng, tôi cũng rút ra được 2 phương pháp.
Thứ nhất, cơ quan của cha tôi chính là 1 Cơ quan về điện tử, người làm kỹ sư trưởng chắc chắn phải tiếp xúc với Máy tính của cơ quan, nhưng máy tính trong cơ quan nhà nước thường dùng để làm việc quan trọng, không biết cha tôi có mang ra ngoài được không.
Thứ hai, Cách trường Tứ Trung không xa chính là Đại Học Tùng giang, có phòng máy tính dành cho sinh viên học tập, không biết có mở cho người ngoài vào hay không, nếu như có mở cho người ngoài vào, thì chuyện này đã được giải quyết.
….
Ngay lúc sáng sớm, Diệp Tiêu Tiêu đã bắt chúng tôi mang sách giáo khoa để lên bàn để nàng kiểm tra. Khi thấy sách của tôi không được bọc giấy da, khuôn mặt lập tức trở nên u ám:
"Lưu Lỗi, em đứng lên cho cô!"
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi, thấy ánh mắt hả hê của Lưu Khoa Sinh, đúng là sắc mặt điển hình của kẻ tiểu nhân.
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, tôi cũng chẳng hoang mang đứng dậy. Tuổi của Diệp Tiêu Tiêu đâu có lớn, Lão Tử sao phải sợ nàng?
Thật là buồn cười, nhưng mà nhìn bộ dáng tức giận của nàng, đúng là quá rung động lòng người. So sánh với Triệu Nhan Nghiên, Diệp Tiêu Tiêu là nữ nhân thành thục có sức hấp dẫn tôi nhiều hơn 1 chút, dù sao tôi cũng là người 31 tuổi rồi.
Giờ phút này, phối hợp với ý tưởng dâm đãng, là 2 con mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Diệp Tiêu Tiêu, không phải tôi cố ý, mà tôi là 1 học sinh, bị cô giáo phạt đứng, nếu đổi lại là người khác, sẽ không tự chủ được mà cúi đầu.
Tôi đằng này lại cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Diệp Tiêu Tiêu, trước kia từng có nhìn thấy mấy bộ ngực trên phim Sex, nếu có thể nhìn bộ ngực của nàng một lần thì thực sung sướng biết bao.
Diệp Tiêu Tiêu không biết ý nghĩ trong đầu của tôi, nếu như nàng biết chắc sẽ tức đên phát điên lên mất.
Diệp Tiêu Tiêu hỏi tôi: "Tại sao em không bọc bìa sách?"
Trong đầu tôi thì đang nghĩ ý tưởng dâm đãng với bộ ngực của nàng, ngoài miệng đáp:
"Tại sao nhất định phải bọc bìa sách?"
Diệp Tiêu Tiêu không nghĩ tới chuyện tôi lại trả lời như vậy, chẳng phải là tôi đã đem quả bí ngô này đẩy lại cho nàng hay sao.
Tôi đoán, nàng không thể nào nghĩ tôi được, kiếp trước tôi là cao thủ trên bàn đàm phán, hiểu được ý nghĩa sâu xa của Thái cực.
Trên bàn đàm phán, nếu như bên nào nói ra điểm mấu chốt của bên mình, thì bên đó sẽ mất quyền chủ động, cho nên khi tôi đàm phán cùng ngước khác, thường đem cái khó đẩy lại cho họ.
Nhưng Diệp Tiêu Tiêu thì làm sao mà hiểu được, nàng đâu có nghĩ tới chuyện tôi đang giăng bẫy nàng.
Tất cả mọi người trong lớp đang trợn mắt kinh ngạc, họ không hiểu được tại sao tôi lại cãi nhau với cô giáo, ở trong mắt bọn họ, tôi đúng là đang đi tìm chết rồi.
Diệp Tiêu Tiêu hổn hển nói:
"Không có có nguyên nhân gì cả! Cô nói bọc sách thì nhất định phải bọc! Ngày mai, nếu em không bọc bìa sách, thì đi ra ngoài luôn, không cần phải học nữa."
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu đi rồi, Quách Khánh quay đầu lại, đưa ra ngón tay cái nói:
"Cố chấp! Lão Đại, tớ sau này theo cậu lăn lộn!"
Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói với tôi:
"Cậu tại sao lại không bọc bìa sách? Đừng có hỏi lại là tại sao phải bọc… cậu nói đi, tớ không trách cậu đâu"
Tiểu nha đầu này cũng thông minh, chỉ câu nói đầu tiên đã chặn mất đường lui của người khác rồi. Tôi lười biếng nói:
"Thật ra thì… là do tớ lười bọc!"
Câu nói của tôi làm cho tiểu nha đầu nghe xong trợn mắt hốc mồm, có lẽ nàng đang suy nghĩ, tôi là người quá trắng trợn.
Tôi cũng không để ý tới nàng nữa, mà mở sách giáo khoa ra nhìn vào nó.
Tiểu nha đầu này cứ 1 khoảng thời gian lại nhìn lén tôi 1 lần, giống như muốn nói với tôi chuyện gì đó, nhưng lại không có dũng khí.
Rốt cục Triệu Nhan Nghiên cũng có quyết định, xoay đầu lại, mặt thì đỏ bừng, dùng âm thanh như muỗi kêu, nói với tôi:
"Lưu Lỗi, nếu không tớ giúp cậu bọc bìa sách được không."
Tôi kỳ quái nhìn nàng, ở trong ấn tượng của tôi, tiểu nha đầu này đâu có vui vẻ giúp người khác như vậy.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi nhìn nàng chừng chừng, thì nhăn nhó nói:
"Tớ cảm thấy, nếu cậu không bọc bìa sách, thì Cô Diệp ngày mai sẽ rất tức giận, lúc nãy Cô Diệp có nói với tớ, là cán bộ thì phải giúp đỡ những người khác."
Tôi ngất, không thể nào! Sao lại lấy lý do vụng về như vậy, tiểu nha đầu này có phải thích tôi hay không? Tôi đắc ý địa nghĩ thầm.
Đương nhiên, chuyện tốt như vậy thì tôi làm sao có thể từ chối đây, nghểnh cao khuôn mặt lên nói:
"Được, vậy thì làm phiền cậu rồi."
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Kiến thức ở trung học phổ thông, trong mắt tôi nó vô cùng đơn giản, người đã từng học đại học, thì bao giờ cũng có cảm giác như vậy.
Mặc dù công thức đã nhiều năm không tiếp xúc, nhưng với sinh viên tốt nghiệp đại học Thanh Hoa như tôi mà nói, nó rất dễ dàng xử lý.
Tới buổi trưa, tôi đã xem xong cả cuốn đại số, nội dung đại khái tôi đã nhớ rõ, những công thức và định lý có liên quan thì viết ra 1 trang giấy. Cũng may là, thời gian khai giảng, nhà trường có phát luôn sách năm thứ 2 cho chúng tôi, bằng không tôi lại phải tự mình đến tiệm sách để mua.
Ngày đầu tiên đi học, Triệu Nhan Nghiên vô cùng chăm chú nghe giáo viên giảng bài, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn sang tôi, thấy tôi lật sách rất nhanh, rồi đôi lúc còn cặm cụi viết viết mấy chữ vào trang giấy.
Nàng rất kỳ quái, tôi lật sách nhanh như vậy thì có hiểu được gì không? Chẳng nhẽ hắn không nghe giáo viên giảng bài?
Nghĩ tới đây, Triệu Nhan Nghiên đã đỏ mặt, trong lòng vô cùng xấu hổ, nói thầm: mình quản chuyện của hắn làm cái gì!
Trong lòng Triệu Nhan Nghiên mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc liếc sang phía tôi.
Chuyện lén lút nàng làm, thì làm sao có thể qua được pháp nhãn của tôi, mặc dù tôi đang tập trung học tập môn số học của Cấp III, nhưng đối với người đã từng học qua đại học, thì kiến thức thời trung học phổ thông còn chưa đủ để nhét vào kẽ răng.
Hắc hắc, sự thật đã chứng minh, đúng là sau khi sống lại, lịch sử vẫn có thể thay đổi. Nếu đổi lại là trước kia, nàng là người cao ngạo, sao có thể nhìn lén tôi được? Chắc chắn là tôi đang nhìn lén nàng!
Buổi trưa, tôi cùng với Quách Khách đi ăn cơm, nói ít chuyện vặt. Điều kiện gia đình của tôi và Quách Khách đều không được tốt lắm, thuộc về tầng lớp sống phụ thuộc vào tiền lương, mỗi ngày tính cả tiền vé xe buýt cũng chỉ có được 5 đồng tiền tiêu vặt.
Cho nên, chúng tôi vô cùng “chung tình” với cái tiệm cơm này, bình thường chúng tôi góp chung 3 đồng mua thức ăn, lại gọi 2 chén cơm, như vậy mỗi người mất 2 đồng, trừ đi tiền vé xe, mỗi ngày tôi còn thừa ra 2 đồng.
Nếu như ở kiếp trước, tôi nhất định vì 2 đồng này mà đắc chí, nhưng hiện tại, tôi còn có kế hoạch lớn hơn, 2 đồng này với tôi mà nói, chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Trở lại phòng học, tôi phát hiện Lưu Khoa Sinh lại đang ngồi ở vị trí của tôi, mà Triệu Nhan Nghiên lại đang hết sức chăm chú bọc bìa sách, không cần nghĩ cũng biết, đây nhất định là sách của tôi rồi.
Lưu Khoa Sinh nằm mơ cũng không nghĩ tới, nữ thần trong lòng hắn đang bọc bìa sách cho tôi, không biết nếu hắn biết được chuyện này thì sẽ có cảm tưởng gì đây?
Tôi không khách khí đi tới bên cạnh Lưu Khoa Sinh, nói:
"Vị bạn học này, cậu không nên lúc nào cũng ngồi ở vị trí của tớ, nếu như cậu muốn chiếm chỗ này làm của riêng thì mời giáo viên đến xin đổi chỗ!"
Sau đó tôi cũng không thèm nhìn hắn cái nào, ôn nhu nói với Triệu Nhan Nghiên:
"Cám ơn cậu đã giúp tớ bọc bìa sách!"
Tôi vừa nói câu này ra khỏi miệng, mặt Triệu Nhan Nghiên lập tức đỏ bừng. Mà Lưu Khoa Sinh đứng bên cạnh, sắc mặt hắn càng thêm quỷ dị, từ vàng biến thành trắng, từ trắng biến thành đỏ, cuối cùng biến thành xanh mét nói:
"Nhan Nghiên, tại sao cậu lại bọc bìa sách cho hắn?"
Đoán chừng, trước đây Lưu Khoa Sinh chắc đã hỏi Triệu Nhan Nghiên là bọc bìa sách cho ai, nhưng Triệu Nhan Nghiên xấu hổ, đâu dám nói ra.
Tôi hừ lạnh một tiếng:
"Lại còn gọi là Nhan Nghiên, thân mật như vậy ư! Nàng là gì của cậu?"
Lưu Khoa Sinh bị tôi trách mắng, ngượng ngùng rời khỏi chỗ này.
Tôi đoán hắn đang chửi tôi 100 lần ở trong lòng, có khả năng đang suy nghĩ ám chiêu hại tôi đây! Nếu là kiếp trước, tôi có thể sợ sẽ, nhưng hiện tại, tôi ngay cả Diệp Tiêu Tiêu còn không sợ, thì sao phải sợ tên lớp trưởng cáo mượn oai hùm như hắn?
"Tớ với hắn không có quan hệ gì đâu." Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
"Ừ?"
Tôi sửng sốt một chút.
Triệu Nhan Nghiên lập tức ý thức được mình vừa nói cái gì, xấu hổ vô cùng, tại sao mình phải giải thích với hắn? Lập tức nàng nói sang chuyện khác:
"Lưu Lỗi, tớ đã bọc xong bìa sách giúp cậu rồi."
"A, tốt quá, cám ơn cậu!"
Tôi cũng cố ý làm như mình không nghe thấy gì, nhưng trong lòng cũng hồi hộp. Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, tiểu nha đầu đã thích tôi rồi.
Tôi chăm chú nhìn cuốn sách giáo khoa vật lý, nhìn bìa sách trắng tinh, trên bìa còn có mấy nét chữ xinh đẹp, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Đối với tôi, kiến thức trong cuốn sách giáo khoa vật lý Cấp III, thì quá là đơn giản, tôi chỉ cần liếc qua một chút, mất khoảng 2 tiết thời gian xem lại nó 1 lần. Nội dung đúng như những gì kiếp trước tôi đã từng học.
Cuốn Anh ngữ thì tôi không thèm nhìn đến, kiếp trước tôi thường xuyên phải giao thiệp với Tổng công ty, Anh ngữ đối với tôi mà nói giống như tiếng mẹ đẻ.
Còn ngữ văn ở cấp III ư, tôi là người đầy kinh nghiệm thực tế, thì cần gì phải dựa vào sách giáo khoa, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm kiếp trước là đủ, chẳng nhẽ bây giờ lại đi học lại tiếng trung hay sao?
Nhìn cuốn sách giáo khoa được Triệu Nhan Nghiên bọc chỉnh tề, tôi tiếc hận nói: Giấy da này thật trắng, nhưng có lẽ, không bao giờ… tôi lật xem cuốn sách này nữa rồi.
Sau khi xem sách xong, tôi lập tức gục xuống bàn, hoàn toàn không để ý giáo viên đang đứng trên bục giảng, hưng phấn giảng bài. Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nhìn tôi một cái, nhỏ giọng hỏi:
"Lưu Lỗi? Cậu làm sao vậy? Cậu bị bệnh sao?"
Tôi vẫn nằm xấp xuống, đáp:
"Giáo viên nói toàn lời không có ý nghĩa, tớ đi ngủ đây."
Triệu Nhan Nghiên nghe xong chau mày, ai, đúng là quá hư hỏng rồi, thế nhưng mình tại sao lại thích một người kém cỏi như vậy.
Không được, tôi phải nghĩ biện pháp. Sau này, tôi phải thi đậu Đại học Thanh Hoa, nếu người này thì rớt thì làm sao bây giờ, Triệu Nhan Nghiên ngẩn ngơ nghĩ ngợi.
Đúng lúc, Triệu Nhan Nghiên đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi, có một thanh âm vang lên:
"Bàn thứ 3 từ dưới lên, có 1 bạn nam đang ngủ, em lên bảng giải cho thầy mấy bài tập này!"
Triệu Nhan Nghiên vội vàng thu hồi ý nghĩ của mình, hắn có làm được không? Thế nhưng nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có ích gì.
Tôi duỗi lưng một cái, đi lên bục giảng. Nhìn mấy bài tập này, trời ạ! Đây không phải là vũ nhục trí thông minh của tôi hay sao? Bài này là tìm số thực!
Tôi rất buồn bã nói với giáo viên số học:
"Em không làm được không?"
Những bạn học phía dưới nghe tôi nói như vậy, thì lập tức cười phá lên, thanh âm của Lưu Khoa Sinh là chói tai nhất.
Thầy giáo số học, giọng lạnh như băng nói:
"Không được!"
Sau đó quay xuống phía dưới nhắc nhở:
"Cười cái gì mà cười! Nếu như các em làm được thì lên bảng làm đi!"
Âm thanh xôn xao phía dưới lập tức im bặt. Chẳng lẽ tôi lại làm mọi người thất vọng ư? Tôi cầm lấy viên phấn, viết viết vẽ vẽ, sau đó, ném phấn xuống bục giảng. Lúc đi quan thầy giáo số học, tôi hạ giọng nói:
"Xin thầy, sau này cho mấy bài có chỉ số IQ cao hơn 1 chút!"
Không nghĩ tới giáo viên số học không những không có tức giận, mà lại nói với tôi:
"Cứ đến tiết của thầy em có thể ngủ!"
Những bạn học phía dưới xôn xao, thầy giáo số học lấy thước gõ lên bảng, nói:
"Nếu như các em có thể làm được như bạn ấy, thì cũng có thể ngủ! Mấy bài tập này bạn ấy làm rất đúng, cũng chính là cách chữa bài của thầy. Hết giờ!"
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Chương 8:Cùng Cô giáo xinh đẹp lần đầu tiên tiếp xúc thân mật
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi ra chơi, Quách Khánh xoay đầu lại nói:
"Lão Đại, cậu đúng là mạnh mẽ khác hẳn người thường a! Buổi sáng thì chống đối chủ nhiệm lớp, buổi chiều lại ngủ trong giờ số học, không nghĩ rằng, cậu lên bảng lại làm đúng hết, Lão Đại, cậu có phải siêu nhân hay không?"
Triệu Nhan Nghiên nghe xong nói:
"Ngừng, có lẽ là hắn đang mơ ngủ."
Tôi nghe xong lập tức nói:
"Đúng là mơ ngủ, mơ ngủ… là vận khí tốt mà thôi."
Sau đó lại gục xuống bàn tiếp tục ngủ, tối hôm qua tôi vì vấn đề kiếm tiền nằm nghĩ tới nửa đêm, hôm nay buổi trưa không được ngủ, hai mắt không nhịn được nữa, đánh nhau liên tục.
"A, sao cậu lại ngủ nữa? không biết là loại người nào nữa!"
Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
Đang lúc tôi đang ngủ say, một quyển sách đã đạp mạnh vào đầu của tôi, một thanh âm giận dữ, nhưng lại động lòng người truyền vào trong tai của tôi:
"Lưu Lỗi, em đứng lên cho cô!"
Tôi dụi mắt, nhìn vào vị mỹ nữ kia nói:
"Đại tỷ, cậu để cho tớ ngủ 1 lát nữa đi!"
"Haha”
Tất cả mọi người đều cười lớn.
Tôi đưa tay dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện người đứng cạnh tôi là cô giáo xinh đẹp Diệp Tiêu Tiêu. Tôi lập tức tỉnh mộng, đứng phắt đậy nói:
"Lưu Lỗi, em thật to gan! Đi học mà lại ngủ, có người báo với cô, em ở trong tiết số học ngủ cả giờ! Hiện tại, mới nhập học được có mấy ngày, mà em đã như vậy rồi, tan học, em ở lại, đến phòng làm việc của cô."
Sau khi tôi ngồi xuống, phát hiện Lưu Khoa Sinh đang liếc mắt nhìn tôi cười lạnh. Mẹ kiếp, tôi nghĩ thầm, lại dám kiện lão tử ở sau lưng ư.
Diệp Tiêu Tiêu đi trở về bục giảng, nhìn chúng tôi nói:
"Đây là tiết Anh ngữ, mở xách ra, giở trang thứ nhất: Học bài khóa đầu tiên!"
Tôi lạnh nhạt đem cuốn sách Anh ngữ ném lên trên bàn, hồi đại học Lão tử đã học qua Anh ngữ cấp 6 rồi, bây giờ lại phải đọc mấy thứ đơn giản này ư.
Đọc theo cô giáo một lần bài khóa, tâm tình tôi buồn bực muốn chết. Cũng may lúc tôi chuẩn bị sụp đổ, chuông tan học đã vang lên, Diệp Tiêu Tiêu để sách xuống nói với chúng tôi:
"Hết giờ, trực nhật ở lại quét dọn. Lưu Lỗi, em theo cô đến phòng làm việc một chuyến!"
Tôi nhàm chán khép cuốn Anh ngữ lại, đứng dậy, Quách Khánh quay đầu nói với tôi:
"Lão Đại, cậu cẩn thận một chút!"
Tôi quay lại cười với hắn, ý nói tôi không sao.
Tôi đi theo Diệp Tiêu Tiêu lên tầng bốn, tới 1 gian phòng làm việc ở phía trong cùng. Diệp Tiêu Tiêu móc cái chìa khóa mở cửa, để cho tôi đi đi vào trước. Sau đó thì rút chìa khóa ra, khóa trái cửa lại.
Trời ạ, trong phòng làm việc giờ chỉ còn có 2 người, cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nàng vừa rồi khóa trái cửa lại, chẳng lẽ lại ám chỉ gì với tôi hay sao? Tôi có nên lập tức xông qua, kéo y phục của nàng xuống không?
Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung, Diệp Tiêu Tiêu đi tới trước bàn làm việc, lấy cuốn giáo án ra, hung hăng ném mạnh xuống bàn đánh “ba” một tiếng nói: "Nói đi, Lưu Lỗi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Tôi vẫn đang tiếp tục tưởng tượng ý dâm trong đầu với Diệp Tiêu Tiêu, mà điều làm tôi hưng phấn chính là, góc độ đứng của tôi hiện nay, lại nhìn xuyên qua cổ áo của Diệp Tiêu Tiêu, thấy được 2 nhũ phong trắng ngần.
Diệp Tiêu Tiêu không có chú ý tới nét mặt của tôi, tiếp tục nói:
"Lưu Lỗi, lúc em lên báo danh, ấn tượng của em với cô không tệ lắm, vốn cô muốn an bài cho em làm 1 chức cán bộ..., nhưng em làm cô quá thất vọng!"
Diệp Tiêu Tiêu đứng lên, đối diện với tôi, cách tôi chỉ có tầm 1 gang tay, tôi thậm chí có thể ngửi thấy được mùi thơm trên người nàng truyền đến.
Hơn nữa tôi có thể kết luận, đây tuyệt đối không phải mùi hương của nước hoa, đây là một mùi thơm đặc biệt từ cơ thể nữ nhân. Loại mùi thơm này làm cho tôi tâm phiền ý loạn, hơn nữa bộ ngực lớn của nàng lại đang sừng sững trước mặt của tôi!
Nhưng Diệp Tiêu Tiêu lại không hề chú ý tới sắc lang đang khoác nốt trẻ con, hắn đang có ý định cưỡng dâm nàng, nàng còn đang thao thao bất tuyệt giáo huấn tôi:
"Cô xem thành thích tốt nghiệp cấp 2 của em rất kém, bây giờ em không thể cam chịu như thế được, em đã tới Tứ Trung, em hãy làm một con người mới. Cô nói nhiều như vậy, em cứ về nghĩ lại mà xem!"
Ai! Tôi rốt cục cũng được giải thoát, Diệp Tiêu Tiêu a Diệp Tiêu Tiêu, cô không biết vừa rồi tôi thống khổ biết bao nhiêu không? Tôi thiếu chút không kìm nén mà cưỡng gian cô rồi!
Tôi không dám ở lại lâu hơn nữa, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. Đúng lúc tôi muốn ra cửa, Diệp Tiêu Tiêu gọi tôi lại:
"Lưu Lỗi, Anh ngữ hôm nay cô giảng em có hiểu được hay không?"
Tôi không muốn lại tiếp ở lại, bèn gật đầu cho có lệ.
"Có thể nghe hiểu được là tốt rồi, Anh ngữ có thể học bằng cách nhớ lâu, Lưu Lỗi, phải cố gắng nhiều lên. Em đừng làm cho cô thất vọng nhé!"
Diệp Tiêu Tiêu nói.
Tôi gật đầu ra khỏi phòng làm việc. Lúc này tôi mới cảm thấy thật ra Diệp Tiêu Tiêu suy nghĩ rất nhiều vì học sinh, vì sao kiếp trước tôi lại oán hận với nàng như vậy?
Trở lại phòng học, tôi phát hiện tất cả mọi người đã về hết rồi, tôi thu thập mấy cuốn sách, rồi rời khỏi trường học.
Lúc tôi đi đến cửa trường học, lại có phát hiện ngoài ý muốn, Quách Khánh đang đứng ở nơi đó chờ tôi, trong lòng tôi không khỏi cảm động.
"Sao còn chưa về?" Tôi hỏi.
"Lão Đại, tớ không phải đứng đây chờ cậu hay sao! Thế nào, Cô Diệp có làm khó dễ cậu không?"
Quách Khánh quan tâm hỏi.
"Không có”
Tôi lắc đầu, đáp: "Cô Diệp thực sự rất tốt"
Quách Khánh nghe xong cũng kỳ quái nói:
"Vậy sao ?"
Nhà của tôi với nhà của Quách Khách cách nhau không xa, cho nên 2 đứa chúng tôi cùng ngồi 1 xe trở về, trên xe tôi hỏi Quách Khánh:
"Thứ bảy, chủ nhật này, cậu có rảnh không?"
"Rảnh, sao vậy?"
Quách Khánh hỏi.
"Tớ đi đăng ký 1 lớp tán thủ, cậu có đi không?" Tôi nói.
"Tán Thủ? Thật giống với ý nghĩ của tớ, để tớ về thương lượng với cha tớ một chút."
Quách Khánh nói.
Tôi sợ cha của Quách Khánh không đồng ý, bèn đem những điều tôi giải thích với cha của tôi nói cho hắn biết.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương