Diệp Húc vội quay đầu nhìn lại thì thấy Xi Thiên Ma Tổ đã xé nát Luân Hồi Pháp Vương ra rồi cất tiếng cười to. Sau đó, tiếng cười càng lúc càng thấp, đôi mắt nhắm nghiền lại, tám cái chân đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, hoàn toàn không có hơi thở nào nữa.”
“Xi Thiên Ma Tổ không biết là mình giết Vu Tổ phân thân của Luân Hồi Pháp Vương mà cho là mình đã thật sự giết chết Luân Hồi Pháp Vương. Tâm nguyện của ông ta đã xong, có lẽ là ý chí bất khuất đã tiêu tan rồi.”
Diệp Húc thở dài một tiếng, rất khâm phục vị Chiến thần bất khuất này. Xi Thiên Ma Tổ bị Luân Hồi Pháp Vương đánh chết, mặc dù chết rồi nhưng chiến ý vẫn không hề giảm, vẫn muốn báo thù rửa hận, có thể nói là mãnh sĩ.
Hắn động tâm niệm khiến một luồng thần niệm bay ra, chia làm hai rồi chui vào trong hai cái đầu khác của Xi Thiên Ma Tổ, càn quét một vòng nhưng không hề thấy ý chí bất khuất của Xi Thiên Ma Tổ nữa. Hắn mừng rỡ: “Lúc này chẳng những hoàn thiện được Mười Tám Tầng Địa Ngục, trở thành Thánh Hoàng, mà còn có thể hoàn toàn luyện Xi Thiên Ma Tổ thành thân ngoại hóa thân, thật đúng là song hỷ lâm môn!”
Hắn không kịp luyện hóa hai cái đầu kia của Xi Thiên Ma Tổ mà thu vào ngọc lâu, thầm nghĩ: “Nơi này không nên ở lâu! Luân Hồi thái tử bị ta đánh chết tươi, toàn bộ tích tụ đều thuộc về ta, chắc chắn sẽ có cao thủ đến!”
Hắn xử lý bốn phía một lần, cuốn lấy hết mảnh vỡ của mười tám món thánh bảo lên rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn vừa mới rời đi, vòm trời đột nhiên vỡ ra, một móng vuốt làm từ đạo vận thò ra từ trong khe hung hăng chụp xuống. Hư không, mặt đất mấy trăm dặm đều bị móng vuốt này chụp nát, hóa thành hỗn độn hư vô.
“Không có bóng dáng tiểu tử kia?” Bàn tay kia từ từ thu về, chỉ nghe một giọng nói vang lên: “Kẻ này thật giảo hoạt, đã chạy trốn rồi! Nhưng hắn đừng hòng chạy ra khỏi lòng bàn tay của Già Bà Lâu ta, ta phải xé hắn ra thành từng sợi nhỏ, từ từ ăn…”
“Già Bà Lâu, thái tử có lệnh không được giết hắn. Thái tử muốn đích thân làm thịt hắn để tiêu đi mối hận trong lòng.”
Một giọng nói khác đột nhiên vang lên, rung chấn hư không: “Thái tử đã hạ lệnh không thể để hắn tiêu diêu tự tại như vậy! Lập tức truyền lệnh tìm kiếm tung tích kẻ này, làm cho hắn không thể sống yên trong Thiên Phần!”
“Thái tử có lệnh?”
Một ma thần đầu chim thân người lưng mọc đôi cánh đột nhiên xuất hiện, cười khanh khách nói: “Thái tử là cái thá gì, cũng muốn ra lệnh cho Già Bà Lâu ta? Già Bà Lâu ta cuộc đời này chỉ nghe theo lệnh của một mình Luân Hồi Pháp Vương, Pháp Vương muốn ta giết ai thì ta giết kẻ đó! Nếu Pháp Vương chết, thái tử dám to gan lải nhải trước mặt ta, lão tử một hơi ăn luôn hắn!”
“Đồ khốn kiếp! Ngươi dám vi phạm ý chỉ của thái tử, thậm chí định mưu đồ bất chính với thái tử?” Tiếng nói kia vừa sợ vừa giận quát lên.
“Lải nhải nhiều quá, phiền chết đi được! Lão tử ăn ngươi trước!”
Già Bà Lâu giơ vuốt ra xé rách hư không rồi bắt người kia ra khỏi hư không. Người đó cũng là một vị ma thần, sắc mặt kịch biến, cả giận nói: “Già Bà Lâu, ta cũng là đại tướng dưới trướng Pháp Vương, ngươi dám ăn ta…”
“Dài dòng!” Già Bà Lâu há mồm nuốt gã vào bụng, cười dữ tợn một tiếng rồi nhìn về hướng Diệp Húc đã rời đi, móng chim cào mạnh một cái, cười khặc khặc nói: “Không ai có thể chạy ra khỏi móng vuốt của Già Bà Lâu ta! Mèo bắt chuột nhất định phải kiên nhẫn, từ từ vờn, cho đến vờn chết mới từ từ ăn…”
Lúc này Diệp Húc đã sớm chạy được nghìn vạn dặm, đột nhiên cảm thấy luồng rung động mãnh liệt truyền tới. Hắn nhìn lại phía sau thì thấy trời đất nghìn vạn dặm kia đột nhiên bị một móng chim đánh nát, không khỏi rùng mình một cái. Nếu không phải hắn chạy nhanh, e là lúc này cũng bị con chim kia cào nát rồi.
“Chắc là vị Vu Tổ trong ma thần kia ra tay, uy thế quả nhiên kinh người. Với thực lực hiện giờ thì ta còn chưa phải là đối thủ của Vu Tổ, lại càng không phải là đối thủ của ma thần.”
Hắn trở thành Thánh Hoàng rồi, khả năng cất chứa pháp lực tăng vọt, gấp trước đây mấy chục lần. Nhưng pháp lực bản thân hắn lại không theo kịp cảnh giới tăng trưởng.
Phải luyện hóa đủ linh khí, lĩnh ngộ đủ đạo văn đạo ngân thêm vào Luân Hồi Thiên Môn thì mới có thể vượt qua kỳ suy yếu này.
Những người khác khi trở thành Thánh Hoàng, nếu không đủ linh mạch là chỉ có thể cướp đoạt khắp nơi, cần một thời gian dài để luyện hóa mới vượt qua được kỳ suy yếu.
“Cũng may Luân Hồi thái tử tặng ta không ít Thái Thanh linh mạch, mà ta tích góp cũng không ít, tuy không đủ vượt qua kỳ suy yếu nhưng cũng đủ khiến cho thực lực ta tiến nhanh.”
Diệp Húc đột nhiên thi triển một đạo Hư Vô ấn, thân hình hóa thành hư vô, biến mất không còn tung tích, lại dùng Lưu Quang ấn bỏ chạy, trong khoảnh khắc chạy được vạn dặm, tốc độ không gì sánh nổi.
Hắn vừa đi thì Già Bà Lâu đã đến, đôi cánh sau lưng dang ra, cười khặc khặc nói: “Còn muốn chạy!”
Đôi cánh y cực dài, chỉ một thoáng đã bao vây hư không mấy vạn dặm, bọc lại thành một quả cầu. Hư không trong quả cầu nhất thời bị y chấn cho vỡ nát.
“Ô? Đã chạy mất rồi! Tiểu tử này cũng lợi hại đấy!”
Đôi mắt ưng của Già Bà Lâu quét tới mọi nơi, nhất thời từ hư không bắt giữ được dấu vết Diệp Húc để lại khi chạy đi. Y vỗ cánh đuổi theo Diệp Húc: “Không ai có thể chạy thoát khỏi đôi mắt của ta, càng không ai có tốc độ nhanh hơn đôi cánh này của ta!”
Tốc độ của y quả là nhanh đến khó có thể tin, vỗ cánh là bay đi nghìn vạn dặm, thân hình đánh vỡ hư không, biến mất trong chớp mắt, nhanh chóng đến gần Diệp Húc.
“Tốc độ của tên người chim này còn nhanh hơn cả Lưu Quang ấn của ta! Y có thể bắt được dấu ấn ta để lại khi bỏ chạy, quá giỏi!”
Diệp Húc quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Già Bà Lâu nhanh chóng đến gần. Hai người một trốn một đuổi, chỉ chốc lát đã lướt qua cả tỉ vạn dặm không gian. Những vùng đất khỉ ho cò gáy chỉ thoáng hiện qua dưới chân bọn họ, thậm chí vùng biển tanh hôi trong Thiên Phần cũng bị hai người vượt qua chỉ trong chớp mắt.
Già Bà Lâu càng lúc càng tới gần, cười khặc khặc nói: “Rất tốt, lại có kẻ có thể đạt tới tốc độ này, nhưng so với ta thì còn kém một chút!”
“Người chim kia, tốc độ của ta không bằng ngươi nhưng ngươi đừng hòng bắt được ta!”
Diệp Húc cười ha ha, thi triển Vô Cực ấn, vô cực vô tướng, vô tung vô tích, xóa hết tất cả dấu vết cắt qua hư không của mình!
Già Bà Lâu ngẩn ra, đôi mắt không cách nào nhìn ra được tung tích của Diệp Húc. Y vội dừng lại, cau màu nói: “Tiểu tử này quả nhiên rất được, thảo nào thái tử cũng bị nó đánh bại!”
Diệp Húc thấy y không thể truy tung mình nên cũng không nóng lòng rời đi, chớp chớp đôi mắt, thầm nghĩ: “Nếu lúc này ta đánh lén, không biết có mấy phần có thể thương tổn tên người chim này nhỉ?”
Ánh mắt Già Bà Lâu lợi hại đến cực điểm, quét qua mọi nơi rồi cười khặc khặc nói: “Tiểu tử nhà ngươi giỏi lắm, không đi mà ở lại định đánh lén lão tử? Thật to gan lớn mật, bụng dạ nham hiểm. Ta muốn xem ngươi có thể đánh lén được ta hay không! Khi ngươi ra tay cũng là tử kỳ của ngươi!”
“Già Bà Lâu cư sĩ, ngươi sát cơ lệ khí quá nặng quá sâu, đã nhập ma đạo. Lão tăng đặc biệt đến giảng kinh, đọc Phật hiệu, giúp ngươi trừ bỏ lệ khí trong lòng!” Đột nhiên một tiếng Phật hiệu to rõ vang lên, Phật quang phổ chiếu hiện ra ở nơi hung hiểm Thiên Phần này, đẩy lui khôn cùng ma khí. Phật âm xướng lên như vạn Phật tụng kinh, tinh lọc ma thổ.
Một lão tăng xanh xao vàng vọt mang theo mười mấy tăng nhân đột nhiên xuất hiện, chặn đường Già Bà Lâu.
Lão tăng cười ha ha nói: “Già Bà Lâu cư sĩ và Tây Phương Cực Lạc Tam Thập Tam Thiên Phật quốc ta có duyên, chi bằng bái nhập môn hạ lão tăng, tu thành chính quả, tương lai cũng có thể trở thành Phật đà, chẳng phải là rất tốt sao?”
Diệp Húc vội ngẩng đầu nhìn thì thấy lão tăng kia mặt mang vẻ từ bi hiền lành của Phật, râu với lông mày hơi vàng, khẽ bay phất phới như lửa cháy. Phía sau lão tăng Phật quang rung chuyển, không ngờ là do thần văn tạo thành, bên trong Phật quang chính là Tam Thập Tam Thiên Phật quốc niết bàn!
Mà mười mấy vị tăng nhân kia rõ ràng là ma thần có tu vi Thánh Hoàng, cũng có cường giả Vu Tổ, tất cả thay hình đổi dạng, gột rửa đi một thân sát khí. Bọn họ yên lặng đứng trong Tam Thập Tam Thiên Phật quốc sau lưng lão tăng kia, giống như những tín đồ thành tín nhất, thần minh trong phật quốc.
Già Bà Lâu nhìn thấy lão tăng này, sắc mặt hơi biến đổi, cười khặc khặc nói: “Nhiên Mi Lão Phật, ngươi cũng là ma thần, lúc này ra vẻ từ bi gì vậy? Muốn lão tử trở thành chư thần hộ pháp cho ngươi, ngươi xứng sao?
Lão tăng kia mặt không chút thay đổi, một gã ma thần đột nhiên bước ra từ trong Chư Thiên Phật quốc sau đầu lão tăng, ra vẻ phẫn nộ quát lên: “Già Bà Lâu, Nhiên Mi Phật Tổ tuy là ma thần nhưng lại có tâm địa của Phật đà, sao không thể xưng Phật làm tổ? Nay Nhiên Mi Phật Tổ dựng nên tân giáo, tự thành một phái. Tuy ta và ngươi đều xuất thân ma thần, sinh ra từ trời đất, nhưng số mệnh của Đại Tây Thiên Cực Lạc Tam Thập Tam Thiên Phật quốc của Nhiên Mi Phật Tổ hoàn toàn khác với Mười Tám Tầng Địa Ngục, trời sinh chính là Phật đà, từ trong Phật hiệu lĩnh ngộ vu pháp. Mai sau ngài thống nhất Đại Tây Thiên, làm Phật Tổ Phật Đế cũng không hẳn là không thể!”
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Húc, hắn đánh giá lão tăng kia vài lần, trong lòng nghi ngờ vạn phần: “Phật Tổ Phật Đế? Chẳng lẽ ngoài Cửu Thiên Thần giới còn có các Đại đế khác hay sao?”
Già Bà Lâu cười lạnh: “Đại Tây Thiên là Đại Tây Thiên, Thiên Phần ta là Thiên Phần. Trong Thiên Phần tự nhiên có Ma Đế thống ngự, không tới lượt Đại Tây Thiên ngươi khoa chân múa tay! Nhiên Mi Lão Phật, ngươi nếu thức thời thì lập tức biến đi. Nếu không chủ công Luân Hồi Pháp Vương nhà ta đến đây, ngươi chẳng tốt đẹp gì đâu, ngược lại mặt xám mày tro, mất hết mặt mũi…”
Diệp Húc nghe thế, trong lòng giật mình, thầm nói: “Xem ra ngoài Cửu Thiên Thần giới, những nơi khác như Đại Tây Thiên, Thiên Phần đều có người với cấp bậc Thiên Đế tồn tại! Thiên Đế thực sự không phải chúa tể của toàn bộ thế giới, còn có những người khác có địa vị ngang với hắn…”
Lúc này, hắn rốt cuộc có vài nhận thức mới với Thiên giới.
“Thiên Đế của Cửu Thiên Thần Giới là chính thống, coi những nơi khác là hoang dã hết. Nhưng những nơi chư thiên viễn cổ tan biến như Thiên Phần, Đại Tây Thiên cũng đã hình thành thế lực cực kỳ khổng lồ, đều có Ma Đế, Phật Đế. Thậm chí có khi Thiên giới Âm Ám Diện cũng có nhân vật cổ xưa như vậy!”
Diệp Húc âm thầm suy đoán: “Thời viễn cổ, tiên nhân thống trị Thiên Đình, chiếm cứ Tam Thập Tam Thiên giới, cũng có chư Phật Tây Phương thống trị Phật giới, còn có Tử Thập Tam Thiên có địa vị ngang với Thiên Đình.”
Nhiên Mi Phật Tổ cười ha ha nói: “Luân Hồi Pháp Vương nay đã đi mở bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đế, khó có thể phân thân, sao có thể đối phó lão tăng? Già Bà Lâu, nếu ngươi vào môn hạ của ta, tương lai nhất định sẽ tu thành chính quả. Nếu không đồng ý cũng không sao, lão phu sẽ ép ngươi, độ hóa ngươi, cho ngươi biết sự ảo diệu của Phật hiệu Đại Tây Thiên ta! Đến lúc đó ngươi sẽ vui vẻ thần phục, cảm ơn ta vì đã thu phục ngươi.”
“Muốn thu phục ta làm tay sai cho ngươi? Nằm mơ!”
Già Bà Lâu vỗ cánh, trong khoảnh khắc bay đi ngàn dặm, cười khặc khặc nói: “Lão tử trời sinh thần minh, tốc độ thiên hạ vô song! Nhiên Mi Lão Phật, ngươi chẳng qua chỉ là Thần Vương, làm sao có thể đuổi theo ta?”
“Vô Lượng Tinh Sa!”
Nhiên Mi Phật Tổ đột nhiên lấy ra cát có màu vàng chanh từ trong một bát vàng ra, lật tay rung một cái phẩy tới Già Bà Lâu, cười ha ha nói: “Chú chim bé nhỏ kia, ta việc gì phải đuổi theo ngươi!”
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Những cát vàng đó rơi xuống, vù vù bành trướng ra thành những tinh cầu to lớn. Phía trên tinh cầu có lục địa núi non, sông ngòi hải dương, thậm chí có chim bay cá nhảy, nhân ma yêu thần thứ gì cũng có.
Hàng vạn tinh cầu đó hợp thành ngân hà, tất cả gắn vào trong lòng bàn tay lão tăng này.
Nhiên Mi Phật Tổ một chưởng bao lại hàng vạn tinh cầu, bàn tay hạ xuống khiến bầu trời Thiên Phần lập tức méo mó, vô số không gian sụp xuống, rời vào trong tay lão.
Những tinh cầu này đủ lớn để gắn không gian vào trong tay, không gian do hàng nghìn tinh cầu hợp thành đâu chỉ là trăm triệu dặm?
Cho dù tốc độ Già Bà Lâu có nhanh thế nào đi nữa cũng không thể chạy ra khỏi trăm triệu dặm này trong thời gian ngắn được.
Diệp Húc giật mình, lão tăng kia luyện vô số tinh cầu nhỏ thành hạt cát, hằng hà sa số hạt cát trong bát vàng, một vốc cát vàng cũng đủ để tạo nên một ngân hà. Loại thủ đoạn này khủng bố như Tạo Hóa Thần Vương luyện hàng tỉ ngôi sao thành một tòa Tạo Hóa Thần sơn vậy.
Chất lượng ngôi sao của Thiên giới không gì có thể sánh nổi, một ngôi sao gần như nặng bằng trăm vạn ngôi sao dưới hạ giới. Mà số cát vô cùng vô tận trong bát vàng lại được lão tăng này nâng ở trên tay nhẹ nhàng như không chút sức nặng nào, làm cho Diệp Húc sởn tóc gáy.
“Vị Nhiên Mi Phật Tổ này hơn phân nửa cũng chẳng loại tốt đẹp gì, chỉ sợ đã sớm chú ý tới ta. Giờ ta không đi thì sẽ không đi nổi nữa, có khi cả ta cũng sẽ bị lão tẩy não, trở thành một tên hộ pháp trong Chư Thiên Phật quốc của lão mất!”
Diệp Húc không chần chờ nữa, lập tức xoay người lao đi.
Lông mày Nhiên Mi Phật Tổ hơi nhếch, cười ha ha nói: “Tiểu cư sĩ hà cớ gì đi vội như vậy? Ngươi có duyên với Đại Tây Thiên ta, chi bằng ở lại làm một vị hộ pháp cho lão tăng đi, tương lai cũng có thể tu thành chính quả, xưng phật làm tổ.”
Lão chính là Thần Vương, thần niệm thấy rõ hư không, sớm đã biết Diệp Húc ẩn nấp trong đó, thấy Diệp Húc chỉ là một tên Thánh Hoàng nên không để ý lắm, tính thu Già Bà Lâu rồi thu phục Diệp Húc sau.
Nhưng lúc này Diệp Húc chạy rồi thì khó mà tìm được hắn, lúc này trong Phật quốc Phật quang sau đầu, một vị ma thần đột nhiên bay ra đuổi theo Diệp Húc.
Diệp Húc nhanh chóng bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy một luồng ma khí và Phật quang mênh mông từ trên trời giáng xuống ngay trước người mình, hắn vội dừng bước lại.
“Một vị ma thần cấp Thánh Hoàng?” Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra.
Vị ma thần hộ pháp đứng trước người hắn kia mọc ba mặt bốn tay, đạo môn sau lưng rung chuyển, mơ hồ có Phật quang và ma khí truyền tới. Hắn cười nói: “Nhiên Mi Lão Phật, lão mang đồ ăn cho ta sao? Nhưng lại không phái một tên ma thần cấp Vu Tổ mà chỉ là cấp Thánh Hoàng tới!”
“Phật pháp vô biên!”
Vị ma thần hộ pháp cấp Thánh Hoàng kia mở miệng quát to, ma khí toàn thân ùa ùa, Phật quang phổ chiếu, hòa hai loại sức mạnh khác biệt làm một, giống như một vị Phật đà và một vị ác thần. Bốn tay gã đồng thời chộp tới Diệp Húc, lạnh lùng nói: “Quay đầu là bờ! Nghiệp chướng, hiện giờ ngươi quy y Nhiên Mi Phật Tổ còn kịp!”
“Nghiệp cái đầu ngươi!”
Diệp Húc cũng không thèm liếc mắt mà đột nhiên lật tay úp xuống, tiếng oành oành vang lên, bốn bàn tay của vị ma thần hộ pháp kia đều nổ tung, không thể chịu nổi một kích.
Từ trong ngọc lâu của hắn lập tức bay ra một con chó, nó mở mồm ra táp lấy đầu vị ma thần hộ pháp này, cứ thế cắn đầu gã xuống.
Cùng lúc đó, Già Bà Lâu thét lên liên tục, nhanh chóng xuyên qua vô số tinh cầu với tốc độ tuyệt luân, không ngừng tránh né chúng đè ép, vội vàng thoát thân.
Nhiên Mi Phật Tổ cười ha ha, lật bàn tay một cái khiến vô số tinh cầu thật lớn kia nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành tinh sa rơi vào trong lòng bàn tay lão. Già Bà Lâu bị vô số hạt cát chặn lại, chỉ lộ ra cái đầu chim đang hộc máu không ngừng.
Đám tinh sa đó nhìn như những hạt cát bé nhỏ không đáng kể đặt trên người y, nhưng chỉ cần khẽ rung một cái là có thể đánh bay tất cả, kỳ thật chúng cũng là vô số tinh cầu.
Nhiên Mi Phật Tổ lấy tinh cầu ép Già Bà Lâu, dù y là Vu Tổ cũng không thể động đậy.
Vu Tổ tuy thần thông quảng đại, nhưng vẫn kém Thần Vương một khoảng cách lớn. Nếu Thần Vương mà ra tay thì Vu Tổ cũng chẳng thể chống lại được.
“Nhiên Mi lão nhân, ngươi dám làm gì ta, để Luân Hồi Pháp Vương biết được thì sẽ lột da ngươi!” Già Bà Lâu thét lên.
“Già Bà Lâu cư sĩ, sao lại giãy dụa vậy? Chờ lão tăng giảng Phật pháp xong là sẽ không còn oán hận lão tăng nữa, mà ngược lại còn cảm kích lão tăng đã cho ngươi lắng nghe diệu âm, tẩy đi một thân oan nghiệt.”
Nhiên Mi Phật Tổ lập tức ngồi xuống trên kim liên, miệng tụng Phật pháp. Ở trong Tam Thập Tam Thiên Phật quốc sau lưng, các vị ma thần hộ pháp cũng đồng thời tụng kinh ca ngợi. Trong Phật quốc, những dải đạo vận trào ra, hóa thành những bông thiên hoa rơi xuống, vẩy lên toàn thân Già Bà Lâu.
Đám thiên hoa này vừa chạm đến thân thể Già Bà Lâu thì lập tức tan vào trong thân thể y.
“Muốn độ hóa, tẩy não ta? Không dễ thế đâu!”
Già Bà Lâu mắng rủa không ngừng: “Lão tử giết người vô tính, từ khi sinh ra đến nay thích nhất giết người, ma tính sâu tận xương tủy, sao có thể bị ngươi tẩy não? Nếu ta thoát được khỏi tay ngươi, con lừa ngốc kia, lão tử nhất định cho ngươi chết thật khó coi!”
“Già Bà Lâu, giờ người không quy y thì đợi lúc nào?”
Nhiên Mi Phật Tổ xướng to, miệng phun thần vận thần văn hóa thành hoa sen, nhập vào trong thân hình Già Bà Lâu. Thân hình Già Bà Lâu chấn động, linh tính trong mắt mất hết. Đóa hoa sen này tan vào thân thể y, chiếm cứ Tử Phủ trên mi tâm y, tách ra thần văn bám lấy thần thức trong Tử Phủ y, bắt đầu độ hóa tẩy não.
Ma khí toàn thân Già Bà Lâu bắt đầu cùng Phật quang tẩy rửa lẫn nhau, đột nhiên ngộ đạo, cười khà khà nói: “Ồ! Một ngày đột nhiên nghe Phật pháp, lập tức tỉnh ngộ thoát khỏi gông xiềng, khi nào tu thành chính quả?”
“Cư sĩ quy y với ta, tương lai ta thành Phật Tổ Phật Đế thống nhất Đại Tây Thiên, ngươi sẽ tu thành chính quả?”
Nhiên Mi Phật Tổ cười ha ha, thu đi tinh sa trong tay. Già Bà Lâu bay thẳng lên rồi rơi vào Phật quốc sau đầu lão, đôi cánh giang rộng trông như ma thần hộ pháp trì quốc.
“Già Bà Lâu, bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đế rốt cuộc ở nơi đâu, lại cất giấu thứ gì?”
Nhiên Mi Phật Tổ thu phục độ hóa Già Bà Lâu rồi, chớp mắt cười hỏi: “Huyền Thiên Đại Đế là Thiên Đế của Thiên giới, không liên quan đến Ma giới Thiên Phần, sao lại đến Thiên Phần bố trí bí cảnh, để lại bí tàng?”
Lúc này Già Bà Lâu bị lão tẩy não, nghe Nhiên Mi Phật Tổ lên tiếng không dám không nói, vội đáp: “Bẩm ngã phật, bí cảnh này chính là khi Huyền Thiên Đại Đế chưa xưng đế đi đến Thiên Phần ta, thu thập số mệnh bốn phương, tìm được trung tâm của Mười Tám Tầng Địa Ngục, ở trong đó khổ tu trăm năm tu thành Đế Quân. Trong bí cảnh chẳng những có trung tâm Mười Tám Tầng Địa Ngục mà còn có nhiều linh mạch, gồm cả tổ mạch, cùng với đủ loại thần kim bảo khoáng.”
Nhiên Mi Phật Tổ nhếch lông mày: “Huyền Thiên Đại Đế sinh ra từ trong Thập Phương U Minh ma thổ ở hạ giới, ở nơi đó tu thành Vu Hoàng, Đại Thánh rồi mới đến Thiên giới. Số mệnh ông ta mỏng mảnh, có thể trở thành Thiên Đế đương nhiên là không tầm thường. Hơn phân nửa là ông ta dùng số mệnh của Mười Tám Tầng Địa Ngục để trở thành Đế Tôn. Ngã phật từ bi, trung tâm Mười Tám Tầng Địa Ngục nơi hiểm ác bậc này hãy để cho lão tăng đến độ hóa, mới có thể hiện ra sự mạnh mẽ to lớn của Phật pháp được.”
Già Bà Lâu tiếp tục nói: “Luân Hồi Pháp Vương cũng không biết cách tiến vào bí cảnh. Nghe nói có người từng có được một bản đồ ghi lại đủ loại cấm chế trong bí cảnh, có thể theo bản đồ an toàn đi vào, tránh được cấm chế của đại đế. Đáng tiếc bức địa đồ này đã bị một tên Vu Tổ Thiên giới trộm đi, không biết tung tích. Luân Hồi Pháp Vương tìm kiếm tấm bản đồ này bốn phương mà không có tung tích, cho nên lựa chọn dùng sức mạnh đánh vào.”
“Luân Hồi Pháp Vương cường công bí cảnh của Huyền Thiên Đại Đế ư? Nếu bí tàng trong bí cảnh này mà rơi vào tay hắn thì sẽ chỉ làm cho sinh linh trong thiên hạ đồ thán. Lão tăng là kẻ thương thiên hạ, lần này dù thế nào cũng phải tự mình đến một chuyến, cướp lấy bí tàng của Huyền Thiên Đại Đế vào tay! ... Ô? Hộ pháp thần của lão tăng bị tên tiểu nghiệp chướng kia giết rồi?”
Nhiên Mi Phật Tổ sắc mặt biến hóa, cảm ứng được ma thần hộ pháp mình phái ra bị Diệp Húc giết, tức giận vô cùng. Lão cáu giận nói: “Thằng nhãi này không nghe giáo hóa, giết đi hộ pháp thần của ta, thật là gian ngoan mất linh. Phật tổ ta tuy có lòng từ bi, nhưng cũng có lúc phẫn nộ! Hạng người tồi tệ không chịu giáo hóa này không thể tha thứ được!”
Vị ma thần hộ pháp mà lão phái đi bắt Diệp Húc kia có tu vi Thánh Hoàng, đoán là có thể đối phó được Diệp Húc, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi đã bị Diệp Húc làm thịt.
Nhiên Mi Lão Phật đang định xuất phát thì dừng lại, tính toán khoảng cách, thầm nghĩ: “Nay bí tàng của Huyền Thiên Đại Đế vẫn quan trọng hơn. Luân Hồi Pháp Vương rất giỏi, hơn phân nửa đã phá vỡ tầng tầng cấm chế của Huyền Thiên Đại Đế, tiến vào trong bí cảnh rồi. Tiểu nghiệp chướng kia không quan trọng mấy, tuy chết đi một vị hộ pháp thần nhưng cùng lắm thì độ hóa thêm một tên ma thần nữa. Về phần tiểu nghiệp chướng kia, chờ có thời gian thì sẽ làm cho nó chết thật khó coi.”
Nhiên Mi Phật Tổ nghĩ đến đây, không chần chờ nữa mà lập tức đi đến bí cảnh Huyền Thiên Đại Đế.
“Chủ công, mùi vị tên ma thần này ngon lắm, ngài nếm thử không?”
Trên mặt biển tanh hôi, vị hộ pháp thần của Nhiên Mi Phật Tổ đã bị Diệp Húc xử lý chỉ trong ba chiêu hai thức, đánh cho hồn phi phách tán.
Hao Thiên Khuyển nhào vào người vị hộ pháp thần này, xé ra một miếng thịt lớn, cười nịnh nói: “Chủ công, ngài ăn đùi hay cẳng ạ?”
Diệp Húc không vui nói: “Ma thần chính là trời đất sinh ra, là thần minh sinh ra trong thần khoáng thần mạch, cẩn thận nghẹn chết đấy.”
“Khẩu vị ta rất tốt. Nếu chủ công không ăn thì ta ăn hết đây.” Hao Thiên Khuyển không biết thẹn nói.
Diệp Húc lặng lẽ lắc đầu, thầm nghĩ: “Để vị hộ pháp thần này cho Hao Thiên Khuyển ăn cũng tốt, có thể giúp con phá cẩu này tăng lên huyết mạch và thực lực. Thực lực nó càng mạnh, ta tế lên thì năng lực càng lớn.”
“Diệp huynh, cuối cùng chúng ta cũng luyện hóa hết tinh khí, có thể xuất quan rồi!”
Trong ngọc lâu đột nhiên truyền đến tiếng Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai. Diệp Húc động tâm niệm, tế lên thân thể Xi Thiên Ma Tổ. Mi tâm một cái đầu trong số ba cái kia vỡ ra, Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai bay ra từ không gian tử phủ, hơi thở cực kỳ hùng mạnh, đạo môn sừng sững, không ngờ chúng đã mở ra.
Hai người tu vi tăng nhanh, niềm tin tràn trề, cười nói: “Nay hai người bọn ta luyện hóa tinh khí và tu vi của Vu Tổ phân thân nên đã thành Thánh Hoàng đỉnh phong, hơn nữa còn là Thánh Hoàng đỉnh phong trong đỉnh cấp. Chỉ cần tích lũy thêm một thời gian nữa là có thể nắm chắc mười phần nhảy ra khỏi đạo môn, trở thành Vu Tổ!”
“Nếu không có Diệp huynh, hai người bọn ta chẳng biết bao giờ mới có thể đạt tới cảnh giới này.” Phó Tây Lai cảm khái.
Diệp Húc chớp mắt, cười nói: “Đây chính là do hai vị huynh đệ có tư chất kinh người, đổi lại là kẻ khác có khi chỉ có thể tu luyện tới Thánh Hoàng đỉnh phong, chẳng thể mở ra đạo môn. Đúng rồi Phó huynh, ta vô ý có được một món đồ, huynh xem giúp ta có thể mở nó ra được không?”
Hắn lật tay cái, trong tay xuất hiện một hộp ngọc. Trên mặt hộp dán một tờ sắc mệnh phù văn.
“Sắc mệnh phù văn của Đế Quân?” Phó Tây Lai vừa nhìn phía trên hộp ngọc thì không cách nào dời ánh mắt đi nữa, thất thanh nói.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, Phong Tùy Vân vội ló đầu cẩn thận quan sát, lại giơ tay định bóc Sắc mệnh phù văn kia ra, cười nói: “Đồ của Đế Quân nhất định là thứ bất phàm.”
Phó Tây Lai vội gạt phăng tay hắn ra, cả giận nói: “Huynh không muốn sống nữa à! Sắc mệnh phù văn của Đế Quân mà huynh cũng dám động vào? Nếu cấm chế trong phù văn mà kích phát, cho dù là một chút uy năng cũng đủ để huynh chết trăm ngàn lần rồi!”
Phong Tùy Vân hoảng sợ, vội rụt tay lại: “Diệp huynh, món bảo vật này huynh lấy được từ đâu?”
Diệp Húc cười nói: “Trong lúc hai người tu luyện, ta vô ý lấy được. Phó huynh, huynh tin đây đúng là Sắc mệnh phù văn của Đế Quân?”
“Tin tưởng không chút nghi ngờ!”
Phó Tây Lai quả quyết: “Loại phù văn này Thanh Hiên Thần Phủ ta cũng có, là bảo bối mà cha ta mời tới dùng để để trấn thủ kho báu của Thanh Hiên Thần Phủ ta. Một tờ phù văn dán xuống, cho dù là Thần Vương thần thông quảng đại cũng không cách nào mở ra được. Nhưng tấm Sắc mệnh phù văn này hẳn là bị cao thủ động tay chân định phá đi phù văn cấm chế, nhưng không thể phá giải, làm cho năng lượng trong phù văn tổn hao nhiều. Dù vậy thì cũng không hề tầm thường. Xúc động tấm Sắc mệnh này sẽ bộc phát ra uy năng còn mạnh hơn cả Vu Tổ! Hơn nữa, nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng bảo vật trong hộp.”
“Phó huynh, huynh có thể phá giải đạo Sắc mệnh phù văn này không?” Diệp Húc lại càng thêm tò mò về thứ trong hộp ngọc, cười nói.
Phó Tây Lai đáp với sắc mặt ngưng trọng: “Ta vốn cũng không chắc lắm, nhưng giờ thực lực ta tiến nhanh, tu thành Thánh Hoàng đỉnh phong nên cũng nắm chắc vài phần. Chỉ là nếu không nắm chắc mười phần mà xúc động cấm chế trong phù văn, sẽ dễ dàng làm cho bảo vật trong hộp bị hủy đi chỉ trong chốc lát. Nếu Diệp huynh yên tâm thì có thể đưa hộp ngọc này đến Thanh Hiên Thần Phủ ta, cha ta tự mình ra tay chắc chắn có thể dễ dàng bóc nó ra.”
Diệp Húc cười nói: “Thứ này là ta vô ý có được, hỏng thì cũng hỏng, sao phải phiền đến Thanh Hiên phủ chủ? Phó huynh cứ làm đi.”
Lúc này Phó Tây Lai mới ngồi xuống, Thanh Huyền Đạo Môn sau lưng đứng vững, vô số đạo văn đạo ngân bắt đầu khởi động, hóa thành từng đồ án nhanh chóng suy diễn cấm chế trong tấm Sắc mệnh phù văn này. Sau một lúc lâu, hắn mới giơ tay đưa một đạo cấm chế vào trong phù văn. Lại suy tính một lúc lâu mới đưa ra đạo thứ hai, vô cùng cẩn thận.
Diệp Húc vẫy tay một cái, giấu đi mọi người vào trong hư không để tránh cho đưa tới phiền hà không cần thiết.
Phong Tùy Vân chỉ nhìn một lát rồi mặc kệ, hắn dù hiểu biết sơ sơ về cấm chế, nhưng Thanh Hiên Thần Phủ là đại phái cấm chế, Phó Tây Lai lại là con của phủ chủ, mỗi một cử động hàm chứa tri thức đều là thứ hắn không thể lý giải được.
“Con cẩu kia đang ăn gì vậy?”
Hắn nhìn lướt qua Hao Thiên Khuyển thì ngẩn ra, thất thanh nói: “Ma thần! Con chó này lại đang ăn một vị ma thần!”
Hao Thiên Khuyển mặt mày hớn hở, thấp giọng nói: “Phong lắm miệng, ngươi nói ít đi chút thì ta còn chia cho mấy cục xương.”
“Ngươi cho là ta cũng thích gặm xương như ngươi sao?”
Phong Tùy Vân nổi giận nhưng ngay lập tức tỉnh lại, mặt dày nói: “Ngươi đã nói như vậy thì ta cũng ngại từ chối, lấy xương ra đây.”
Hao Thiên Khuyển không ngờ da mặt hắn lại dày đến mức độ này, đành phải lấy hai ba cục xương ra, lưu luyến liếm hai cái, bôi đầy nước dãi lên rồi mới giao cho Phong Tùy Vân, không đành lòng nói: “Nếu ngươi thấy nước dãi của ta ghê tởm, ăn không trôi thì cứ trả lại…”
Phong Tùy Vân mừng rỡ, bất chấp trên xương toàn là nước dãi chó, vội đoạt lấy ôm vào ngực, cười nói: “Ghê tởm? Cho dù ngươi ị lên đó thì lão tử cũng muốn!”
Hao Thiên Khuyển ngạc nhiên trừng lớn mắt, qua một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Không ngờ khẩu vị ngươi nặng như vậy, nhưng lão tử còn lâu mới bỉ ổi như thế…”
Phong Tùy Vân chẳng hề nghĩ nhiều, trái tim đập thình thịch: “Xương cốt của ma thần chính là thần kim trong thần kim, là nguyên liệu luyện khí cao nhất. Ma thần cấp Thánh Hoàng, xương cốt đủ để luyện chế Tổ Binh rồi!”
Diệp Húc hoàn toàn không biết nói gì với bọn họ, thầm nghĩ: “Chẳng biết bao giờ Phó huynh mới có thể phá giải được tấm Sắc mệnh phù văn này, không bằng nhân cơ hội tu luyện, sớm vượt qua kỳ suy yếu của Thánh Hoàng!”
“Phong huynh, Thái Thanh linh mạch này cho huynh, tranh thủ tĩnh tâm tu luyện thôi.” Diệp Húc lấy ra một Thái Thanh linh mạch đưa cho Phong Tùy Vân.
Phong Tùy Vân đang định từ chối thì thấy Diệp Húc lại lấy một cành nữa ra, há mồm nuốt luôn vào bụng, không khỏi ngơ ngẩn. Hắn lại thấy Diệp Húc nuốt một cái nữa rồi một cái nữa, liên tục nuốt hơn chín cành Thái Thanh linh mạch vào bụng mới ngừng lại.
“Khi nào thì Diệp huynh đã giàu có đến mức này? Ngay cả loại Thái Thanh linh mạch chỉ có Vu Tổ mới có thể giữ lấy cũng có thể lấy ra nhiều như vậy, thậm chí còn tặng cho ta một cành!”
Phong Tùy Vân ngạc nhiên, mà càng làm cho hắn kinh hãi là tu vi Diệp Húc. Lúc này hắn mới để ý Diệp Húc đã trở thành Thánh Hoàng, ngưng tụ ra đạo môn, một hơi nuốt chín cành Thái Thanh linh mạch cũng không bị nổ tung.
Sức ăn này còn lớn hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Từ đó có thể thấy được tu vi Diệp Húc tất đã tăng lên đến mức hắn không thể sánh bằng.
“Ta vốn cho mình trở thành Thánh Hoàng đỉnh phong, mở ra đạo môn rồi là sẽ thu ngắn khoảng cách với Diệp huynh lại, không ngờ nay khoảng cách ngày càng lớn rồi! Xem ra ta chỉ có nhảy ra khỏi đạo môn trở thành Vu Tổ rồi mới có thể vượt qua hắn. Nhưng với tích lũy hiện tại, ta nhảy ra đạo môn thì chỉ có chết. Chờ tích đủ thực lực rồi, sợ là thực lực Diệp huynh lại tăng vọt lên bao nhiêu…”
Diệp Húc vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh luyện hóa đám linh khí trong linh mạch đó, hấp thu đạo văn đạo ngân dung nhập vào trong Luân Hồi Thiên Môn, không ngừng gia cố tòa đạo môn này. Đồng thời hắn thi triển Thanh Minh ấn, thấm thuần đạo vận biến hóa và đạo lý trong linh mạch, tích lũy tri thức.
Tu vi hắn không ngừng tăng vọt lên. Mấy ngày sau hắn đã luyện hóa hết chỗ Thái Thanh linh mạch kia, lại lập tức lấy ra chín cành nữa tiếp tục tu luyện. Mà Phong Tùy Vân như bị kích thích vậy, cố gắng khổ tu, tu vi tiến cảnh không chậm nhưng so với Diệp Húc thì kém cỏi hơn rất nhiều.
Hắn trở thành Thánh Hoàng, tu vi tăng lên mạnh mẽ, bức thiết cần linh khí linh mạch bổ sung, vượt qua kỳ suy yếu.
Gần một tháng, Diệp Húc rốt cuộc luyện hóa hết Thái Thanh linh mạch. Luân Hồi Thiên Môn càng thêm củng cố, đạo văn đạo ngân của chư thiên chư địa chư thế giới liên kết chặt chẽ, nhất là Mười Tám Tầng Địa Ngục, càng thêm chói mắt, càng thêm khủng bố.
Diệp Húc mở mắt, sức mạnh và uy lực toàn thân mênh mông. Luân Hồi Thiên Môn vặn vẹo hư không thành thế giới chồng chất, vây quanh thân hắn. Sau lưng đạo vận thần văn như dải băng bay lượn không ngừng.
Tu vi hắn tăng lên hơn mười lần, thực lực cũng tăng lên không dưới mười lần. Tu vi thực lực tăng lớn, tuy không đủ so với đám ma thần cảnh giới Vu Tổ như Già Bà Lâu kia, nhưng gặp phải Vu Tổ bình thường thì cũng có thể đánh một trận.
Không chỉ như vậy, Diệp Húc thậm chí cảm thấy mình có thể thúc giục đạo vận sau lưng kia. Cũng tức là, hắn có thể dụng đạo vận là có một phần sức mạnh của Vu Tổ.
“Tuy tu vi thực lực ta vẫn không bằng Vu Tổ, nhưng Vu Tổ muốn giết ta thì không thể làm được!”
Hào khí tỏa ra từ trong lồng ngực Diệp Húc, hắn đến Thiên giới đã hai ba năm mà đã có thành tựu bậc này, đột phá Vu Hoàng trở thành Thánh Hoàng, thực lực thẳng tiến tới Vu Tổ. Phóng tầm mắt khắp Thiên giới, ai có thể tiến bộ như vậy chỉ trong thời gian ngắn?
“Diệp huynh, Phó mỗ may mắn không làm nhục mệnh, Sắc mệnh phù văn của Đế Quân đã bị ta bóc ra rồi.”
Tiếng của Phó Tây Lai truyền đến, Diệp Húc vội nhìn lại thì thấy Sắc mệnh phù văn giờ đã bị bóc ra khỏi hộp ngọc. Phong Tùy Vân cũng lập tức ngừng tu luyện, thò người đến xem.
Hộp ngọc được mở ra, nhất hời một vầng sáng màu vàng phóng lên cao, hóa thành ngàn núi vạn sông thoáng hiện ra trước mắt bọn họ.
Hình ảnh trong quầng sáng vàng kia có góc nhìn cực kỳ kỳ lạ, giống như đám người Diệp Húc đặt mình trong đó, lướt qua ngàn núi vạn sông, thẳng đến một thâm cốc u tối.
Cảnh tượng xuyên qua thâm cốc này, bên tai là tiếng âm phong gào thét, ngàn vạn ma đầu tuần tra chém giết bên trong âm phong. Lập tức hình ảnh lại chuyển, một nơi kỳ dị đột ngột hiện ra trước mặt bọn họ.
Nơi kỳ dị này như ở dưới Thiên Phần, cây cối cao lớn âm trầm, hai bên đường đầy những bức tượng kỳ lạ, tất cả đều là ma thần, trông rất sống động.
Ở phía trước đứng sừng sững một tòa Ma Môn âm trầm khủng bố, lập tức Ma Môn này mở ra, hiện ra một con đường không biết thông đến nơi nào. Chỉ thấy hàng tỉ quần tinh bị luyện thành cát, hóa thành sa mạc mênh mông bát ngát, một đạo ngân hà bị luyện thành nước hóa thành sông lớn cuồn cuộn mênh mông.
Hình ảnh lại đổi, bước qua sa mạc, vượt qua sông lớn. Ở nơi cực sâu trong Thiên Phần, đủ loại ma khí phun ra từ mặt đất, quỷ khóc thần kêu, ma âm cuồn cuộn làm cho người ta sởn cả gai ốc.
Bên trong ma khí bồng bềnh những thứ kỳ quái như kìm sắt, dao kéo, thiết thụ, lồng hấp, nghiệt kính, đồng trụ, núi đao, núi băng, thạch ma, thậm chí còn có một vị Đại ma thần đầu dê thân người!
“Thần văn thần vận”
Diệp Húc nhìn qua một cái là biết những bảo vật dó do thần văn thần vận ngưng tụ nên, chỉ cần lấy ra một món là đủ để trấn áp chư thiên.
“Đây là nơi nào?” Phong Tùy Vân thất thanh nói.
Phó Tây Lai cũng sắc mặt kịch biến, hoàn toàn không ngờ trong hộp ngọc lại xuất hiện cảnh tượng này.
“Đây là trung tâm của Mười Tám Tầng Địa Ngục, ngưng tụ ra số mệnh…” Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, từ từ phun ra một hơi.
“Số mệnh của Mười Tám Tầng Địa Ngục!”
Hai người cả kinh, liếc nhau một cái rồi lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, ngay sau đó lại chán nản nói: “Tiếc quá, cho dù chúng ta có được số mệnh này thì cũng không thể hưởng thụ, ngược lại sẽ bị phế bỏ tu vi chỉ trong chớp mắt, chết đến không thể chết lần nữa!”
Phong Tùy Vân chớp mắt cười nói: “Nhưng nơi này bảo vật nhiều không đếm xuể, nhặt bất cứ hòn đá nào cũng có thể luyện ra cả Tổ Binh ấy chứ!”
Phong Tùy Vân gật đầu liên tục: “Đúng vậy! Nơi đó chắc chắn có vô số linh mạch, Thái Thanh Thượng Thanh, thậm chí Ngọc Thanh linh mạch cũng có thể xuất hiện, có khi còn có cả tổ mạch nữa!”
Quầng sáng trong hộp ngọc dần dần biến mất, mà hộp ngọc cũng biến thành một đống phấn, theo gió bay đi.
“Diệp huynh, có đi nơi đó nhìn thử thế nào hay không?” Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai cùng đồng thanh hỏi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
“Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo hẳn là ở phía trước không xa!”
Đám người Lăng Tiêu thái tử gào thét mà tới, xuất hiện ở hải vực mà Diệp Húc từng dừng lại. Yêu Thần Tử tế thú nô lên, hỏi một lát rồi trầm giọng nói: “Tiểu tử này không ngờ biết chạy như vậy, dẫn chúng ta từ ngoại vi Thiên Phần đi vào Quỷ Môn Quan. Đến Quỷ Môn Quan rồi nó lại còn chạy loạn khắp nơi! Nhưng lúc này đây, nó không chạy thoát được đâu!”
Đám thần tử bọn họ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là trên đường truy tung Diệp Húc cũng có chiến đấu. Ai nấy đều có thu hoạch không ít, thậm chí có người còn có tế ngộ không tệ, tu vi thực lực tăng mạnh.
Đám người Trác Thanh Chủ đi đến nơi hung hiểm Thiên Phần này nên đã sớm lấy hết lá bài tẩy của mình ra. Trong đó có không ít vị thần tử còn mang theo cả Tổ Binh. Nếu không với thực lực của mình, bọn họ cũng không thể sống sót ở Thiên Phần đến bây giờ.
Đám người bọn họ mang theo mười ba món Tổ Binh, thêm một vị Vu Tổ điên điên khùng khùng là thú nô của Yêu Thần Tử kia, thực lực có thể nói là hùng mạnh chư từng có. Mặc dù gặp phải nhiều Vu Tổ cũng sẽ không phải đối thủ của bọn họ.
Trong đó tu vi thực lực của Lăng Tiêu thái tử tăng lên lớn nhất, khí thế mạnh còn hơn đám người lão tổ Mang gia Lộ gia gấp mười lần. Thuần Dương Thánh Môn của gã đã hoàn toàn mở ra, ẩn ẩn có thực lực nhảy ra ngoài.
Gã cười lạnh nói: “Hắn chẳng thế sống nổi mấy ngày nữa đâu! Nay ta đã hoàn toàn luyện hóa đạo thần văn mà phụ hoàng giao cho, có bảy tám phần nắm chắc nhảy ra được đạo môn, tích lũy thêm một thời gian nữa là có thể nắm chắc mười phần!”
Chư vị thần tử rùng mình, nhảy ra đạo môn trở thành Vu Tổ, tiến vào cảnh giới đầu tiên của Tam Thần cảnh, cũng có thể tạm gọi là Thần Vương.
Nếu Lăng Tiêu thái tử thật sự nhảy ra khỏi đạo môn, dùng vu nhập đạo, thực lực gã sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, thậm chí còn hùng mạnh hơn cả thú nô của Yêu Thần Tử rất nhiều!
“Tiểu tử Diệp Thiếu Bảo này rốt cuộc đi đâu rồi nhỉ?” Yêu Thần Tử đột nhiên dừng chân lại, cúi đầu nhìn thì thấy xa xa âm phong gào thét, lại như một thâm cốc thật lớn, như một hắc động không ngừng phun hắc khí nồng đạm ra ngoài.
“Huyết thực…”
Một đại thiên ma đột nhiên cười khặc khặc một tiếng, lao ra từ trong hắc khí âm phong, mở cái miệng to đến vài dặm táp tới mọi người.
Tính tang!
Hai tiếng đàn cầm vang lên, con đại thiên ma này thân thể chia năm xẻ bảy, hóa thành những dải đạo văn đạo ngân tiêu tan. Diệu Âm Thánh Nữ khẽ gạt dây đàn, ánh mắt sắc sảo, khẽ nói: “Một ma đầu gần như có thể so với Thánh Hoàng, chẳng lẽ đây là Thiên Tuyệt cốc…”
Mọi người nghiêm nghị lại. Thiên Tuyệt cốc chính là tuyệt cảnh nổi tiếng nhất trong Thiên Phần, không biết bao nhiêu cường giả Thiên giới đã tới nơi đây, nhưng vào rồi thì chưa từng có ai đi ra.
“Thiên Tuyệt, ngay cả thiên đều tuyệt mệnh ở đây! Nghe đồn trong ma cốc này sinh ra hàng tỉ ma đầu, hình thành quốc gia ác ma. Ma đầu nơi này phần lớn là Thánh Hoàng, thậm chí có kẻ khủng bố cấp Vu Tổ nữa…”
Một gã Thánh Hoàng lẩm bẩm: “Diệp Thiếu Bảo thằng nhãi kia sao lại xông vào nơi đây? Chẳng lẽ nó không biết chữ chết viết như nào sao?”
Lăng Tiêu thái tử cười ha ha, tự phụ nói: “Thiên Tuyệt cốc là cái thá gì chứ! Thực lực chúng ta mạnh như vậy, có mười ba món Tổ Binh và một vị Vu Tổ, thêm ta sắp trở thành Vu Tổ nữa, chỉ là một cái sơn cốc sao có thể ngăn cản được chúng ta? Diệp Thiếu Bảo dám vào, chẳng lẽ chúng ta không dám sao?”
Đôi mắt Yêu Thần Tử sáng lên, cười ha ha nói: “Đại sư huynh nói không sai! Chúng ta còn có đám Vu Tổ Long Tổ Dương đi theo phía sau, cho dù gặp phải nguy hiểm e là cũng không thắng được đám Vu Tổ đó!”
“Cùng vào thôi!”
Đám người ào ào phi vào trong cốc. Bọn họ vừa bước vào Thiên Tuyệt cốc, một luồng hơi thở mạnh mẽ giáng đến, ẩn nấp trong hư không, rơi thẳng vào trong Thiên Tuyệt cốc, bị ma khí và âm phong tràn đến, lập tức hóa thành một quầng sáng vàng đẩy hết ma khí và âm phong ra.
“Long Tổ Dương, ngươi đang lo con trai Đại Nhật Đế Quân sẽ chết trong Thiên Tuyệt cốc sao?”
Một tiếng cười ha ha truyền đến, hóa thành một kiếm quang trắng dài vài dặm rơi vào Thiên Tuyệt cốc, lăn lộn như quả cầu thủy ngân, hẳn là cao thủ dưới trướng Thần Tổ Vương Đình Ba Vũ Thần.
��o Môn của Phong Tùy Vân, Thanh Hiên Thần Môn của Phó Tây Lai đều đã mở ra, từng đợt đạo vận trào ra từ trong cửa, tăng uy năng của hai món thánh bảo lên lớn nhất, cực kỳ lợi hại.
Luân Hồi Thiên Môn của Diệp Húc thì khủng bố nhất. Thiên Môn dựng đứng vặn vẹo thời không, vô số ma đầu còn chưa tới gần đã bị thời không trùng điệp cắn nát, hóa thành đạo văn đạo ngân không ngừng tuôn vào trong Thiên Môn.
Những ma đầu này là sinh linh do Mười Tám Tầng Địa Ngục tản ra số mệnh diễn biến thành đạo văn đạo ngân, đạo vận thần văn rồi nảy sinh ra. Tuy chúng không thể tu luyện, cũng không có tu vi cảnh giới, nhưng thực lực lại có thể sánh ngang Thánh Hoàng. Số lượng chúng rất nhiều, rậm rạp chi chít, chỉ biết giết chóc và cắn nuốt.
Nhưng ở trước Luân Hồi Thiên Môn của Diệp Húc, những ma đầu này chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho Luân Hồi Thiên Môn, bị xoắn vỡ cho trở về đạo văn đạo ngân Mười Tám Tầng Địa Ngục như cũ, dung nhập vào trong đạo môn.
“Nơi đây đúng là bảo địa tu luyện. Nếu ta có thể tôi luyện trong này mấy chục năm, giết chóc ma đầu, Mười Tám Tầng Địa Ngục của ta tất có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn, vượt qua Tam Thập Tam Thiên giới!”
Diệp Húc thật sự muốn lập tức ở lại Thiên Tuyệt cốc này tập trung tu luyện, nhưng nghĩ tới sâu trong Thiên Tuyệt cốc còn có số mệnh mà trung tâm Mười Tám Tầng Địa Ngục diễn biến ra thì lập tức xua tan ý nghĩ này.
“Những ma đầu này chỉ là do đạo văn đạo ngân tạo thành nên chỉ có thể tăng Mười Tám Tầng Địa Ngục lên Thánh Hoàng đỉnh phong, không có đạo vận thần văn. Chỉ có đại khí vận của Mười Tám Tầng Địa Ngục mới là bảo bối chân chính!”
Oành oành!
Một ác ma trong Thiên Tuyệt cốc đột nhiên nổ bùm, hóa thành đạo văn đạo ngân cuồn cuộn. Ngay sau đó một cái miệng lớn mở ra, gắng sức hút hết đám đạo văn đạo ngân đó vào.
“Ma đầu do đạo vận biến thành? Phong huynh Phó huynh, lập tức đến đến sau người ta!”
Diệp Húc cả kinh, vội kêu Hao Thiên Khuyển. Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai vội vàng thu hồi đạo môn, đứng sau người Diệp Húc. Bọn họ nhìn về phía trước thì thấy trong ma khí âm phong cuồn cuộn, một bàn tay đầy xương trắng đột nhiên vung lên, chụp xuống bọn họ.
Bàn tay này rõ ràng là của Vu Tổ, trên xương cốt quấn vô số đạo văn đạo ngân, còn có một dải đạo vận thô to lưu chuyển. Không ngờ đó là một vị Vu Tổ ngã xuống ở nơi đây, bị ma đầu trong Thiên Tuyệt cốc chiếm thi thể, thao túng thi cốt.
Thực lực nó tuy không bằng Vu Tổ nhưng cũng không khác là bao, cực kỳ nguy hiểm!
“Khu Thông Đồ!”
Diệp Húc đứng dưới Luân Hồi Thiên Môn chụp xuống một chưởng nghênh đón bàn tay này. Khu Thông Đồ ấn trong Mười Tám Tầng Địa Ngục thi triển, hóa thành dao và cưa Địa Ngục. Chỉ thấy hai ma thần cầm dao và cưa cắt vỡ bàn tay xương trắng này.
Con ác ma ẩn nấp trong ma khí mịt mờ kia gầm lên, rụt tay về. Đột nhiên thâm cốc vô cùng u tối bỗng trở nên sáng ngời, hai mặt trời đỏ rực dâng lên chiếu sáng bốn phía, xua tan đi ma khí.
“Con mắt thật lớn…”
Hao Thiên Khuyển sợ hãi kêu lên, bộ lông đen dựng thẳng, cái đuôi thẳng tắp hẳn lên, vội vàng nhảy lên đầu Phong Tùy Vân, sủa gâu gâu với đôi mắt cực lớn kia.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai cũng sợ tới mức da đầu tê dại, thất thanh nói: “Vị Vu Tổ bị ma đầu xâm chiếm thi thể này chắc chắn là ma thần trong Thiên Phần. Con mắt lớn như vậy cũng đủ dọa người sợ tới chết rồi!”
Một bàn tay đầy xương cầm lấy xương đùi của không biết thứ gì mang thành đại cốt chùy, nện mạnh xuống bọn họ, chấn vỡ cả ma đầu trong vạn dặm.
Cây đại cốt chùy này lại là xương cốt của Vu Tổ, trên mặt quấn một sợi tơ vàng chói mắt, bị ma đầu sinh ra từ đạo vận kia luyện thành bảo vật.
“Huyền Thai ấn!”
Sắc mặt Diệp Húc ngưng trọng hẳn, hắn lập tức kết Huyền Thai ấn khiến hơi thở như Huyền Thai, thần vận giấu trong như trái tim thình thịch đập, cung cấp cho hắn khí huyết tràn đầy.
Một đạo khí huyết từ đỉnh đầu hắn phóng lên cao, hóa thành một cột khí màu vàng. Đỉnh cột khí này lập tức nổ tung, hóa thành Tam Thập Tam Thiên, ba nghìn thế giới, Mười Tám Tầng Địa Ngục, đồ sộ tráng lệ.
“Quan Minh Đoan Tĩnh ấn!”
Diệp Húc lại thi triển một đạo ấn pháp nữa, hơi thở trang nghiêm như Đế Quân thống ngự thiên hạ, cầm Di La Thiên Địa Tháp nghênh đón chiếc đại cốt chùy làm từ xương đùi Vu Tổ kia.
Răng rắc!
Hai món vu bảo va chạm vào nhau vang lên tiếng răng rắc. Đại cốt chùy kia không thể chịu được hai luồng sức mạnh đánh tới, lập tức gãy. Diệp Húc vươn người đứng dậy, nâng Di La Thiên Địa Tháp lên. Bảo thấp chấn động, hà quang vạn đạo hóa thành Hồng Mông tử khí vô cùng nặng nề. Bảo tháp càng lúc càng lớn, ông một tiếng phân giải thành Tam Thập Tam Thiên, đánh tới đôi mắt trông như hai mặt trời kia.
Hai tiếng bùm bùm vang lên, hai con mắt kia lần lượt tắt, đã bị hắn chấn vỡ.
Con ma đầu ẩn nấp trong Thiên Tuyệt cốc kia ăn đau, nổi giận gầm lên một tiếng, vứt bỏ đại cốt chùy, lấy tay che mắt rồi bỏ chạy. Diệp Húc không đuổi theo. Con ma đầu này cực kỳ lợi hại, chính là ác ma đạo ra từ trong đạo vận, chiếm cứ được thi cốt Vu Tổ rồi lại càng thêm mạnh, không thể dễ dàng tru sát nó. Hơn nữa trong Thiên Tuyệt cốc này nguy hiểm trùng điệp, nếu động tới ma đầu mạnh như thế rồi bị vây công thì cũng chả có gì tốt cả.
Diệp Húc thu hồi Di La Thiên Địa Tháp, nhặt lấy cây đại cốt chùy kia thì thấy kim tuyến quấn quanh xương Vu Tổ kia tiếp một kích của hắn mà không đứt, cả kinh trong lòng: “Thần kim thật cứng cỏi!”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Hao Thiên Khuyển giàn giụa nước miếng nhìn chằm chằm đại cốt chùy trong tay Diệp Húc, đuôi vẫy không ngừng. Diệp Húc mỉm cười, lấy lên một nửa cây xương đùi Vu Tổ rồi ném cho nó.
Cây đại cốt chùy này bị Diệp Húc dùng Di La Thiên Địa Tháp đánh gãy ra một khối nhỏ. Hao Thiên Khuyển vui mừng dị thường, vội vàng đớp lấy rồi cắn mạnh xuống. Răng nanh nó lập tức gãy hai cái, đau đến nước mắt giàn giụa, ư ử kêu lên, lưu luyến liếm hai cái rồi thầm nói: “Tạm thời để mài răng vậy…”
Diệp Húc dùng sức vung góc lớn của xương đùi Vu Tổ kia lên, một tiếng ầm vang lên, hư không bị hắn đánh sập một mảng lớn.
“Đồ tốt! Dùng cái đại cốt chùy này cho chó ăn thì đúng là đáng tiếc. Nhưng dù sao ta cũng không dùng đến thứ này, uy lực của nó cũng chẳng bằng Di La Thiên Địa Tháp.”
Hắn gỡ tơ vàng xuống rồi ném đại cốt chùy cho Phong Tùy Vân, cười nói: “Phong huynh, xương đùi Vu Tổ này cứng rắn vô cùng, chính là xương của ma thần. Có cây đại cốt chùy này, thực lực Phong huynh sẽ tăng lên thật lớn đấy! Phó huynh, tơ vàng này không biết làm từ thần vật nào ấy, nó cực kỳ cứng cỏi, rất thích hợp cho huynh dùng bố trí cấm. Nếu dùng nó thì uy lực cấm chế của huynh sẽ khủng bố gấp mấy lần thậm chí cả chục lần ấy chứ!
Hai người mừng rỡ, vội nhận lấy. Phó Tây Lai hơi xấu hổ nói: “Diệp huynh, bọn ta không xuất lực mà lại nhận lấy bảo vật của huynh, mà huynh thì chẳng được gì, thật hổ thẹn.”
“Tất cả mọi người đều ở cùng một thuyền, cần gì khách khí thế?”
Diệp Húc cười nói: “Hơn nữa hai món bảo vật này ta cũng không hứng thú, nhưng ở trong tay hai huynh là có thể giúp hai người tăng lên thực lực. Chúng ta đi tiếp nào!”
“Phía dưới Thiên Tuyệt cốc chính là trung tâm Mười Tám Tầng Địa Ngục, số mệnh tự động ngưng tụ thành đạo văn đạo ngân, đạo vận thần văn thậm chí là thần vận! Những đạo văn đạo vận thần văn đó phát ra từ trong Thiên Tuyệt cốc, dễ dàng hình thành ma đầu!”
Sau lưng Diệp Húc một tòa Luân Hồi Thiên Môn treo cao, không cần ra tay cũng cắn nát không biết bao nhiêu ma đầu thành đạo văn đạo ngân như cũ, hấp thu vào trong cửa. Hắn ngày càng lý giải sâu hơn về Mười Tám Tầng Địa Ngục, thầm nghĩ: “Ta từng có được số mệnh ba nghìn thế giới ở trong Đế Hưng chi địa, đặt ra nền tảng cho Vu Tổ Thánh Hoàng. Số mệnh của ba nghìn thế giới cũng là đạo văn đạo ngân và đạo lý tạo thành, chỉ là so với Mười Tám Tầng Địa Ngục thì kém hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu có thể lấy được số mệnh của Mười Tám Tầng Địa Ngục, tuy không thể tăng tu vi lên tới Vu Tổ Thần Vương nhưng lại có thể đột phá Mười Tám Tầng Địa Ngục lên nền tảng Vu Tổ, Thần Vương, thậm chí là Đế Quân!”
Càng đi sâu vào Thiên Tuyệt cốc thì càng xuất hiện nhiều ma đầu. Thậm chí ma đầu sinh ra từ trong đạo vận cũng xuất hiện nhiều, vô cùng nguy hiểm.
Gặp phải loại ma đầu mạnh mẽ này, Diệp Húc phải toàn lực ra tay mới đẩy lui đối phương. Lấy thực lực của hắn thì quả thực có thể giết chết loại ma đầu này, nhưng động tĩnh chiến đấu sẽ kinh động đến những ma đầu khác trong Thiên Tuyệt cốc. Đám ma đầu mà rình quanh thì hắn cũng chẳng có kết quả tốt. Bởi vậy hắn chỉ đẩy lui đối phương chứ không đuổi theo đánh giết.
Đã như vậy, chuyến đi Thiên Tuyệt cốc này cho hắn lợi ích không nhỏ, tuy tu vi cảnh giới chẳng tăng lên mấy, nhưng đạo môn càng thêm vững chắc, không thể xuyên thủng.
“Dù là Vu Tổ cũng đừng hòng đánh nát đạo môn của ta!” Niềm tin của Diệp Húc tăng lên, hắn thầm nghĩ.
Đột nhiên, những luồng hơi thở mạnh mẽ dị thường từ phía trước truyền đến. Hắn vội ngưng mắt nhìn xuyên qua ma khí trùng điệp, chỉ thấy những ma đầu sinh ra từ đạo vận lượn lờ khắp nơi, ngoài ra ở sâu nữa còn có ma đầu do thần văn hóa thành, mạnh mẽ vô cùng.
Những ma đầu này gần như rải rác khắp Thiên Tuyệt cốc, thi thoảng lại quét thần niệm, bất cứ kẻ nào cố vượt qua nơi đây sẽ kinh động đến chúng nó.
Với thực lực ba người Diệp Húc, bị đám ma đầu này vây công thì sẽ không chống đỡ được bao lâu, sẽ bị đánh thành thịt nát.
“Phong huynh, Phó huynh, chúng ta đi qua thôi!”
Diệp Húc đột nhiên vung tay áo cuốn lấy Phong Tùy Vân, Phó Tây Lai và Hao Thiên Khuyển, đặt ở dưới Luân Hồi Thiên Bàn. Hắn lập tức thi triển một đạo Lưu Quang ấn, chỉ thấy Luân Hồi Thiên Môn hóa thành một vệt sáng ầm ầm phi vào chỗ sâu trong Thiên Tuyệt cốc.
Đám ma đầu kia chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng hiện lên, chưa kịp làm gì thì đã mất đi bóng dáng đám người Diệp Húc.
“Ô!”
Một con Ma vương tạo nên từ thần văn đột nhiên mở độc nhãn, giơ tay run rẩy chụp lấy vệt sáng kia. Một chưởng của nó chụp xuống khiến hư không vặn vẹo, nhưng lại không thể bắt được vệt sáng đó.
Thiên Tuyệt cốc sâu không đo được. Dù lấy tốc độ Lưu Quang ấn, Diệp Húc cũng mất gần nửa canh giờ mới đi đến lòng đất.
Đột nhiên, tầng tầng ma khí trước mặt bọn họ biến mất, ở dưới đáy cốc là những gốc quái thụ rậm rạp tươi tốt. Những cây cối đen sì này dị thường chắc chắn, trên bề mặt phủ kín đạo văn đạo ngân. Có cây còn phủ kín đạo vận, đạo vận lưu chuyển gần như là bảo vật loại Tổ Binh thiên nhiên!
Thậm chí có một số cây kỳ lạ toàn thân che kín thần văn có hoa văn kỳ lạ, uy thế còn khủng bố hơn cả Vu Tổ.
Những cây này sống đã không biết bao lâu, ít nhất cũng phải cả vạn năm. Thậm chí một số cây còn sống lâu hơn cả Thiên Đế!
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy ở đáy cốc không có ma đầu. Đám ma đầu trong âm phong ma khí kia dường như rất sợ nơi này, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Những cây này lại là ma thụ hình thành từ hấp thu toàn bộ ma khí và đạo văn đạo vận thần văn, là tài liệu luyện bảo trời sinh, hơn nữa còn là tài liệu thượng hạng!” Ánh mắt Phong Tùy Vân sáng lên, hắn thất thanh nói.
Phó Tây Lai thở dài, lưu luyến nói: “Tốt thì tốt thật đấy, nhưng luyện thành bảo vật lại ma tính cực nặng, không khu trừ đi ma tính thì người cầm nó sẽ bị ma hóa, ma diệt đạo tâm, hóa thành ma đầu!”
“Không sao.”
Diệp Húc đột nhiên đánh ra một đạo Thanh Minh ấn, lập tức khu trừ ma tính trong rừng cây này, làm cho mỗi một cây đều toàn thân như ngọc, trong suốt mê người. Có một số cây còn kết xuất long lân, dường như cổ thụ có thể hóa thành chân long bay lên trời bất cứ lúc nào, có cây kết xuất phượng vũ, cũng có thể đột nhiên yêu hóa, biến thành thanh loan bay đi.
“Hảo vu pháp, thật đúng là vu pháp hay!”
Phó Tây Lai khen không ngừng, cười nói: “Diệp huynh, vu pháp thần thông của huynh đã đến mức che trời tạo hóa, hóa giải đám ma tính đó dễ dàng như thế, sợ là cả cha ta cũng không thể làm được như huynh!”
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai mừng rỡ, vội vàng chạy đến nhổ từng gốc cây tới tận cả rễ. Chỉ trong chốc lát hai người này đã rút đi trên dưới một trăm gốc cổ thụ, phần lớn là để hấp thu đạo vận của cổ thụ.
Rút đám cây đó lên khiến bọn họ mệt đến thở hồng hộc. Mỗi một gốc cây bị nhổ lên không mang theo bùn đất Thiên Tuyệt cốc mà lại là từng mảng hư không.
Những cổ thụ hấp thu đạo vận đó, gốc rễ nó đã cắm vào hư không, chỉ có đánh vỡ hư không thì mới có thể rút gốc rễ nó ra được.
Nếu không phải thực lực tu vi Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai tiến nhanh, đã tu thành Thánh Hoàng đỉnh phong, có được năng lực phá vỡ hư không Thiên giới, chỉ sợ bọn họ ngay cả một gốc cổ thụ cũng chẳng thể rút lên được.
Về phần đám cổ thụ hấp thu thần văn, gốc rễ đâm vào hư không Thiên Phần, xuyên qua không biết bao nhiêu thế giới này, dù là Vu Tổ thì cũng đừng mơ lay động chứ đừng nói bọn họ.
“Diệp huynh, huynh không thu thập một ít cổ thụ để luyện bảo sao?”
Phong Tùy Vân thấy Diệp Húc chẳng hề động thủ, cười nói: “Hay là Diệp Húc chướng mắt mấy cái thiên tài địa bảo này?”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Ta đang chờ các huynh thu đủ rồi mới lấy.”
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai liếc nhau, cười nói: “Hay là Diệp Húc định mang hết cổ thụ trong Thiên Tuyệt cốc này đi? Diệp huynh à, nếu huynh có loại năng lực này, huynh đã sớm là Thần Vương rồi!”
Diệp Húc cười nói: “Tuy ta chưa phải Thần Vương, nhưng thu đám cây cối này với ta mà nói thì không thành vấn đề.”
Hai người kia đều không tin. Không nói thứ khác, chỉ riêng đám cổ thụ hấp thu thần văn này, gốc rễ chúng xuyên thủng qua không biết bao nhiêu thời không bao nhiêu thế giới ở Thiên Phần, Vu Tổ có đến cũng không cách nào rút chúng ra được.
“Nếu hai vị huynh đệ không lấy nữa, vậy ta làm đây.”
Trong mi tâm Diệp Húc đột nhiên bay ra một gốc ngọ thụ, dung nhập vào ngọc lâu. Ngọc lâu rung lên một cái rồi sau đó hư không trong thâm cốc chấn động không ngớt, giống như có một con quái vật khổng lồ sắp chui ra từ hư không.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai kinh hãi, đột nhiên nghe một tiếng bùm vang lên, hư không Thiên Tuyệt cốc nổ tung, những chiếc rễ dài to vô cùng chui ra từ trong hư không, như giao long đại mãng bay lượn khắp nơi. Trong chớp mắt có hàng tỉ chiếc rễ chui ra từ hư không, hạ xuống từ bầu trời, quấn quanh đám cổ thụ kia.
Những chiếc rễ đó đương nhiên là rễ của ngọc thụ. Từ khi Diệp Húc tu thành Nhân Hoàng, chúng đã cấm rễ vào Thiên giới để trộm linh khí.
Lúc này Diệp Húc hấp thu cành của Cây Thế Giới, lại tu thành Thánh Hoàng, uy năng của ngọc thụ tăng gấp đôi. Rễ của ngọc thụ cắm vào hàng tỉ hư không, ngay cả trong Thiên Phần cũng có rễ của nó, năng lực hấp thu mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai ngẩng đầu nhìn thì thấy những sợi rễ đó to như rồng, vô cùng tráng kiện. Trên rễ đầy những hoa văn cực kỳ thần bí, như là thiên thư.
Những chiếc rễ này che phủ tòa bộ không trung trong sơn cốc này không một kẽ hở, chỉ có bên người bọn họ không có rễ chạm đến, coi như an toàn.
Nhưng ở nơi khác, những cổ thụ trong Thiên Tuyệt cốc thì lại không may mắn như vậy. Chúng bị những chiếc rễ này hút đi đạo văn đạo ngân, cùng với đạo vận thần văn trên thân.
Những đạo văn đạo ngân đạo vận thần văn đó bị hút khỏi cổ thụ rồi lập tức xuất hiện trên mặt rễ, nhanh chóng chảy vào hư không.
Hiển nhiên những chiếc rễ đó là của một gốc thần thụ, xuyên qua tầng tầng hư không, còn mạnh hơn những cổ thụ hấp thu thần văn kia rất nhiều.
“Diệp huynh, chẳng lẽ huynh là quái vật gì đó tu thành hình người sao?” Phong Tùy Vân run run nói, đôi chân phát run.
Cảnh tượng này thật quá khủng bố, thật quá quỷ dị, khiến cho bọn họ hoài nghi Diệp Húc không phải là nhân loại mà là một gốc cây cổ thụ tu thành đại yêu.
Sắc mặt Diệp Húc tối sầm lại, hắn cười mắng vài câu. Những cây cổ thụ kia nhanh chóng bị rễ của ngọc thụ hút đi tất cả linh khí cùng với đạo văn đạo vận thần văn, chúng nhanh chóng khô héo rồi biến thành những gốc cây khô.
Ầm!
Ngọc lâu của Diệp Húc đột nhiên tăng lên một tầng nữa. Hắn vui vẻ, lại nghe một tiếng ầm nữa vang lên, ngọc lâu lại mọc thêm tầng nữa.
Chỉ một lát, ngọc lâu hắn đã mọc thêm hai tầng, có thể thấy năng lượng chất chứa trong đám cổ thụ ở Thiên Tuyệt cốc này kinh người cỡ nào.
Chờ số tầng không tăng lên nữa, Diệp Húc mới khiến cho đám rễ đầy trời kia lùi về trong hư không. Hắn thầm nghĩ: “Tầng hai mươi, ngọc lâu của ta đã đạt đến hai mươi tầng rồi! Lúc này đây cho dù không được món bảo vật nào thì chuyến đi này cũng không tệ!”
Phong Tùy Vân, Phó Tây Lai và Hao Thiên Khuyển ngơ ngác nhìn đáy cốc Thiên Tuyệt. Khu rừng rậm rạp tươi tốt ban đầu nay đã biến thành đất không, ngay cả cọng lông cũng chẳng còn.
“Chủ công à, ngài xác định ngài không phải yêu quái ấy chứ?” Hao Thiên Khuyển rùng mình một cái, lẩm bẩm nói.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden