Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Club Ngôn Tình
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #6  
Old 26-06-2014, 01:57 PM
bunxinh_2012's Avatar
bunxinh_2012 bunxinh_2012 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Jun 2014
Đến từ: Hà Nội
Bài gởi: 10
Thời gian online: 1 giờ 48 phút 20 giây
Xu: 5
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Exclamation Trời cũng biết đùa !?!

CHAP 6 : NIỀM TIN - KHÓ LẮM SAO ?


Thời gian đầu xa anh , nỗi nhớ trong tôi đảo điên cuồng loạn . Trong đầu rối tung hàng tá những câu hỏi : Anh khoẻ không ? Nếp sống sinh hoạt ổn định rồi chứ ? ...bla bla ... Anh có nửa dòng máu Pháp mà , cũng có thể coi như trở về quê hương , có gì mà không quen , đúng không ? ... Đã có lời hồi đáp nhưng trong lòng vẫn chả yên . Suy cho cùng thì tất cả cũng chỉ vì nỗi nhớ anh quay quắt . Những lo lắng của anh trước đây , giờ mới thấu hiểu mệt tâm đến mức nào , vậy mà tôi lại coi như lẽ đương nhiên .

Vì xa cách nên anh lại càng chặt chẽ với tôi . Tan học về muộn chỉ 5' thôi cũng bị anh hỏi vặn vẹo , đến những câu trả lời của tôi cũng bị anh hoài nghi . Tóm lại thì anh không an tâm ở tôi chỗ nào ? Anh vừa đẹp trai vừa học giỏi , tài năng . Tôi thì ... cả sắc lẫn tài đều thua kém . Vậy thì hà cớ j lại lo lắng ? Nếu đúng , phải là tôi sợ mất anh mới phải . Cảm thấy khó hiểu , bực dọc vì sự quản lí gay gắt nhưng vì yêu anh , vì nghĩ nơi xứ người chắc anh có nhiều điều lạc lõng chưa quen nên tâm tình có chút không ổn . Càng nhẫn nhịn , càng thông cảm anh lại càng làm quá . Lại nghĩ vì tôi cảm thấy có lỗi nên mới nhẫn nhịn , nói tôi thay đổi , nói tôi không hiểu , không nghĩ cho anh . Một lần , hai lần rồi đến ba lần ... sự chịu đựng của đứa hoả tinh như tôi cũng đến đỉnh điểm . Tôi không còn sốt sắng trả lời những cuộc gọi , những tin nhắn của anh . Mặc kệ sự cáu giận , làm hoà , nhẫn nhịn của anh . Tôi mệt mỏi với hoài nghi của anh . Thật lòng yêu nhau thì cũng nên thật lòng tin nhau . Nếu không thể tin thì yêu để làm gì ? Triền miên trong những cuộc cãi cọ . Chia tay - Quay lại ... cứ thế tiếp diễn như không hồi kết . Vì yêu .. vì còn yêu quá nhiều mà không thể buông tay dù đã thấm mệt . Đoạn đường này còn bao xa , phải vượt qua bao nhiêu chướng ngại để có thể hạnh phúc bên nhau đây ? Tình yêu anh - tôi trân trọng . Vậy sao nỡ đem tôi ra ghen tuông , hoài nghi ?

Chàng trai Thiên Bình ơi , mong anh bớt những đa nghi . Đã đem trái tim tôi đi rồi thì hãy an lòng nhé !
Tài sản của bunxinh_2012

Chữ ký của bunxinh_2012
When a heart break, no it don’t break even 。。。
(^з^)-☆ $âu t¥ thỎ ☆〜(ゝ。∂)
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #7  
Old 26-06-2014, 02:04 PM
bunxinh_2012's Avatar
bunxinh_2012 bunxinh_2012 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Jun 2014
Đến từ: Hà Nội
Bài gởi: 10
Thời gian online: 1 giờ 48 phút 20 giây
Xu: 5
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Exclamation Trời cũng biết đùa !?!

CHAP 7 : GẶP LẠI


Cảm giác mong đợi điện thoại anh giờ đã biến thành áp lực , mệt mỏi . Có lúc tôi thầm mong tình yêu này hãy biến mất đi . Vì nhẽ gì mà lấy đi sự tự do của tôi . Quản lí tôi ? Đừng hòng .

Gọi điện tôi không nghe , nhắn tin cũng chẳng trả lời . Ồn ào quá tôi tắt luôn máy . Mặc kệ anh , để xem anh làm được gì .

Ngoài dự đoán , hai tuần sau con người đó chân chân thực thực đứng trước mặt tôi . Gì thế này ? Gương mặt kia là sao ? Nhìn anh khác đến mức nếu không nhìn kĩ có lẽ cũng không nhận ra . Mắt chũng thâm quầng , da mặt xanh xao , hàng ria mép tạo độ lớn tuổi , cả khuôn mặt toát lên vẻ mệt mỏi , kiệt sức . Tôi lại làm gì vậy ? Chưa kịp định thần đã bị cánh tay rắn chắc đó kéo vào lòng ôm chặt .

- Em không sao chứ ? Sao lại tắt máy ? Có biết anh lo lắm không , đồ ngốc ? Dù cãi nhau giận dỗi gì , em mắng anh , ghét anh cũng được, chỉ xin em đừng để anh không tìm được em .

Tôi khóc oà , lấy tay đấm lên ngực anh , trách anh sao không tin tôi . Cứ thế cứ thế chìm trong sự vỗ về , an ủi của anh .

Ngừng khóc ... tôi trợn tròn đôi mắt ngơ ngác hỏi :

- Sao anh lại về ?

- Anh không tìm được Em .

- Bác cũng đồng ý cho anh về ah ?

- Mẹ anh không biết .

- Trời ơi ! Sao lại thế ? Thế anh đi đi . Sang đó đi . Kẻo bác lại lo .

- Anh không đi . Ai kêu em chơi trò mất tích @@

- Ai kêu anh suốt ngày nghi ngờ em . Em có phải tội phạm đâu . Hứ >.<"

- Ai kêu em ...

- Làm sao làm sao :o

- Ai kêu vệ tinh xung quanh em nhiều quá . Anh bắn tỉa , bắn thẳng ...đủ kiểu mà vẫn không hết .

- Ở đâu ? Làm gì có ai ? Có anh ý , trong mắt chỉ nhìn thấy tình địch .

Anh cốc nhẹ đầu tôi , cười nói :

- Đồ nhóc con ngốc nghếch . Sẽ có một ngày em hiểu .

- Ơ ... Anh thì lớn lắm ý mà chê em @@

- hè hè . Chúng mình đi chơi đi . Anh hẹn Hải , Việt rồi đó .

- Các anh ý biết anh về rồi ?

-Tất nhiên rồi . Bạn thân mà không biết thì hai đứa nó đang tội chết . Haha

- Bạn thân anh biết nhưng tại sao giấu người yêu anh ? - tôi phụng phịu nói .

- Anh giấu ? Nếu chẳng phải vì em mất tích thì anh cũng đâu có về .

- Đi thôi . Các anh ý giục rồi .

Tôi ngại ngùng xấu hổ kệ anh đi một mạch về phía trước . Trời ơi là trời ! Bắt lỗi người ta nhưng lại quên mất nguyên nhân là do mìh . Đúng là chuốc hoạ vào thân mà .

- Ớ !!!

Hoá ra là anh. Thật vẫn chưa quen được anh đã trở về . Anh nhéo má tôi , nắm tay tôi , bước :

- Mới xa nhau nửa năm mà em đã quên mất anh rồi hả ?

- Đâu ... Tại ...

- Haha . Em đỏ mặt trông rất đáng yêu .

Tôi tức giận , vung tay anh ra :

- Kệ em !

- Haha . Nhóc con ! Chờ anh với ! Đi từ từ chứ , ngã bây giờ . Haha.

- Áaaaaaa ... Kệ em ! Đồ đáng ghét ! >:p

- Nhóc con gây cười ! Có hòn đá.....

!!!
Thế là thôi ! Thật ước bên cạnh là một cái lỗ để chui vào . Đen ! Quá đen mà ! Mất hết cả thể diện . Haizz . Chắc anh lại được mẻ cười vỡ bụng đây .

Nhưng ... hiện thực thì đi ngược lại với suy nghĩ . Anh chạy lại , vẻ mặt hốt hoảng , rối trí :

- Em sao không ? Anh xem nào ? Xem có bị liên quan đến xương không . Em đau lắm không ? Đi đứng cẩn thân chứ . Haizz

- Em không sao ! Hứ .

Nói xong , tôi vùng vằng đẩy anh ra , đứng dậy . Ai dè ... may có anh đỡ lại , không thì đúng là ... không có lỗ mà chui nữa :(.

- Thôi đừng giận nữa . Anh ở đây rồi , rất gần . Hãy dựa vào anh nhé . Cho anh cơ hội bảo vệ em , được không ? ...

- Để em suy nghĩ đã ...:p :))

Miệng nói vậy nhưng lòng thì như đang mở cờ. Lời nói ngọt ngào tràn đầy tình cảm như thế , lại thêm biểu lộ lo lắng kia ... có đứa con gái nào mà không tan chảy cơ chứ .

Chúng tôi nắm tay nhau , trò chuyện , cười nói . Cuộc sống bình bình thản thản như vậy thôi là cũng đủ lắm rồi .

Được hơn một tuần thì anh phải gấp rút trở về . Mẹ biết tin anh về Việt Nam , vốn sức khoẻ không tốt , lại gặp sự cứng đầu của con trai , giận quá mà ngất đi , nhập viện . Cũng đúng thôi , đường xa như thế , mẹ nào mà chẳng lo lắng , nhất anh lại là duy nhất của mẹ anh .

Lại tiễn anh ra phi trường , đó là điều tôi không thích nhất . Sợ sự tiễn biệt , ngại đối diện với xa cách . Người ở thì thương nhớ người đi thì không đành lòng . Nhưng lần này , trước mặt anh , tôi không hề khóc , đã có thể cố gắng cười , nở một nụ cười rực rỡ nhất để anh an lòng mà bước đi , vẫy tay chào tạm biệt . Bóng anh dần mờ đi , xa khuất khỏi tầm nhìn , tôi mới dám thu về nụ cười gượng gạo cùng bàn tay vẫy chào tạm biệt . Quay người đi , như mất sức , tôi ngồi thụp xuống . Chuyện gì thế này , sức lực của tôi phải chăng đã dồn hết cho nụ cười kia ? Yếu đuối , bản thân quá hèn nhát rồi .

Việt vỗ nhẹ vai an ủi tôi . Đưa khăn giấy trong sự ngỡ ngàng của tôi :

- Ơ , em đâu cần khăn giấy ?

- Nụ cười khó coi . Em thà khóc , bọn anh còn thấy dễ chịu hơn ý . Con bé này , buồn thì hãy khóc đi . Cứ giấu trong lòng làm gì . Dồn nén nhiều lúc tức nước vỡ bờ mà ngập lụt , bọn anh không chịu trách nhiệm đâu đấy . Haha

- Cái anh này ... =.="

Ít nói như Hải cũng phải lên tiếng bảo vệ tôi :

- Thôi đi thằng kia . Cứ bắt nạt em nó . Anh họ tôi mà biết , ông chết chắc . Haha.

- Tôi sợ gì . Đằng nào thì nó cũng lên máy bay rồi . Quá lắm thì chỉ gặp khi nó thả dù nhảy xuống thôi . Haha .

Chúng tôi đang cười đùa thì bị tiếng điện thoại làm gián đoạn . Hải giơ máy cho Việt , nói :

- Vừa nhắc đến tào tháo , tào tháo xuất hiện luôn . Ông chết , anh tôi biết ông bắt nạt Linh rồi . Haha

Miệng vừa nói , anh vừa nhấn nút nghe:

- Alo , anh vẫn chưa lên máy bay à mà còn gọi điện thế ?

Giọng nói từ đầu dây bên kia không biết nói gì , chỉ thấy ánh mắt Hải hướng về phía tôi :

- Điện thoại em đâu ?

Nghe thế , tôi lục tìm trong túi xách , kiểm tra túi áo túi quần , đều không thấy .

- Chết rồi . Điện thoại em để đâu ý nhỉ ?

Hải thở dài một cái rồi nói vào điện thoại :

- Chắc Linh lại để quên điện thoại ở nhà rồi . Tý em sẽ phụ trách đi kiểm tra . Cứ tưởng nhớ đến mìh , ai dè không tìm được người yêu thì mới gọi cho mìh .

Giọng Hải có vẻ dằn dỗi rồi đưa máy cho tôi . Cùng lúc cầm máy thì nghe thoang thoáng :

- Thằng kia đưa máy mau .

Thật hài quá đi . Tôi nhịn cười , trở về chất giọng bình thường :

- Anh ah !

- Nói em bao lần rồi . Có cái điện thoại mà cũng quên thế hả ? Chết dở . Thế này thì cũng có lúc quên luôn người ở đâu thôi . Haizz .

- HeHe . Tại vội quá . Với lại sợ xa anh nên đầu óc cứ rối tung lên , việc j cũng chả nhớ . Tất cả là tại anh ý mìh ạ . Hihi

Giọng anh như cười :

- Đồ quỉ . Em thật giỏi nói . Anh xin hàng . Hehe . Sau em nhớ cẩn thận nhé . Không có anh ở bên lại càng phải để ý , phải biết lo cho bản thân mìh , nhớ chưa ?

- Em biết rồi . Anh đi giữ gìn sức khoẻ nhé . Gửi lời chào hộ em tới hai bác , anh nhé ^^

Anh sững lại một lúc , mới ậm ừ nói :

- ừm . Anh biết rồi . Em nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy . Anh phải tắt máy rồi . Yêu em :*

- A ... Khoan đã ...

- Anh đây ..

- Em ... anh ... hãy tin em nhé ! Em chờ anh !

- ......

- Alo alo ...anh còn đó không ?

- Anh đây . Cảm ơn em vì đã yêu anh . Anh tin em . Hãy chờ anh . Mãi luôn yêu em , nhóc ah ! Anh yêu em .

Không nhìn nhưng cũng đủ cảm thấy hai má ửng hồng nong nóng ngại ngùng , tôi mỉm cười .

- Em cũng yêu anh .

Dập máy . Vẫn luôn là tôi dập trước . Đó nghiễm nhiên trở thành quy định anh dành cho tôi . Nhớ có lần anh nói , sau tiếng cúp điện thoại , tiếng tít tít thật sự rất lạnh lẽo , cô đơn . Vậy nên anh muốn tôi luôn là người cúp máy trước , bảo vệ tôi tránh xa những trạng thái ảo não nhất . Anh vẫn luôn thế , chỉ cần liên quan đến tôi , anh sẽ để ý lưu tâm ngay cả khi đó là những điều nhỏ nhặt . Đang loay hoay trong kí ức , thì nghe thấy tiếng ai đó trêu chọc :

- Thôi được rồi . Nghe cô cậu nói chuyện mà những thằng F.A như chúng tôi sởn hết cả da gà . Tình cảm đến phát ói . Lại còn ngây người ra như thế nữa chứ . Haha .

- Tưởng ai dám chọc vào ổ kiến lửa , hoá ra là anh Việt nhà ta . - tôi quay ra ném cái lườm sắc lẹm về phía anh .

- Khiếp quá khiếp quá . Tôi sợ rồi . Được cả đôi . Haha .

- hehe . Vậy thì anh mau kiếm người yêu đi , để đỡ phải suốt ngày thấy ớn với những yêu thương . Haha .

Anh sững lại , nín cười , nhìn tôi chằm chằm :

- Anh ....

Chưa kịp nghe hết lời đã thấy Hải chen vào :

- Lúc anh đi , em có khóc thế này không ?

Vừa dứt lời liền bị Việt phát nhẹ đầu :

- Ơ cái thằng này , không được mong Linh khóc , biết chưa ?

- Ông để yên nào . Haha . Anh em tôi đang nói chuyện tự dưng nhảy vào .

- Không nhầm thì ông mới là người chen ngang đấy . Chẹp .

Đi ? Khóc ? Là sao ?

- Anh Hải , anh đi đâu ? Là sao ? - tôi ngạc nhiên hỏi anh .

- Nó sang đó với anh họ . Em kệ nó đi . Hehe .

- Pháp ? Tại sao thế ?

- Anh với Hoàng học cùng ngành , để sau này giúp công ty phát triển ý mà . Hehe .

- ah vâng ... Khi nào đi thế ak ?

- Tháng nữa anh đi rồi .

- Sao nhanh thế ? - trợn tròn mắt hỏi anh .

- Nhanh gì đâu em . Thủ tục làm xong lâu rồi . Đáng nhẽ theo dự định thì hôm nay là ngày đi của anh. Nhưng vì sợ em thêm buồn nên quyết định ở lại thêm một tháng an ủi em . Hehe .

- Cái thằng này . Chém ít thôi . Nó không muốn xa anh ý mà . Em kệ nó đi . Hehe .

Vậy đó , ba chúng tôi rời sân bay trong tiếng cười đùa móc nghéo . Nhớ lại , thời gian xa anh , nhớ anh ... cũng nhờ hai người đó luôn ở bên an ủi , động viên , không cho tôi chút thời gian rảnh rỗi để buồn rầu . Cảm thấy mình thật quá may mắn , vừa có người yêu tốt lại vừa có hai người anh trai hết mực quan tâm , lo lắng , bảo vệ cho tôi . Quen anh , yêu anh - là điều ý nghĩa , sáng suốt nhất tôi đã làm từ trước đến nay .
Tài sản của bunxinh_2012

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #8  
Old 26-06-2014, 02:08 PM
bunxinh_2012's Avatar
bunxinh_2012 bunxinh_2012 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Jun 2014
Đến từ: Hà Nội
Bài gởi: 10
Thời gian online: 1 giờ 48 phút 20 giây
Xu: 5
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Exclamation Trời cũng biết đùa !?!

CHAP 8 : NGHE RỒI ... TRÁI TIM ANH !


Sau lần đó , anh không còn kiểm tra xét nét như trước nữa , thay vào là sự quan tâm hết sức tinh tế . Phải chăng trái tim anh - niềm tin đã lấp đầy .

Anh kể với tôi những lễ hội trong trường , phong cách dạy tinh tế của giáo viên . Ngay cả những cô nàng thích anh rồi mạnh dạn tỏ tình cũng được anh thật thà kể hết . Anh nói với giọng trách hờn , nũng nịu :

- Em xem , em xem .... ngày xưa khổ cực lắm mới lừa được em . Giờ phải xa em , vì muốn giữ trái tim nguyên vẹn , anh khổ sở đi từ chối các cô gái quá tự do tự chủ . Thương anh không cơ chứ ! Haizz

- Ý anh ? Muốn đỡ khổ thì hãy từ chối một mìh em và đồng ý với các cô ý đi . Em cũng chẳng quan tâm .

- Ý anh muốn em biết , cuộc đời anh sẽ chỉ vì em mà phải hao tâm khổ tứ thôi . Còn các cô gái khác anh cũng chẳng cần lưu tâm . Haizz . Nhóc con ! Đến khi nào em mới hiểu tâm ý của anh hả ?

- Tâm với ý . Kệ anh . Em chỉ thế thôi .

- Ghen à ! Hehe . Ghen là tốt rồi . Anh yêu em .

- Vô duyên . Hừ !!!

- Ghen thật rồi . Hạnh phúc quá . Haha

Cái con người này , ghen đấy thì sao . Haizz . Thế mà kêu quan tâm người ta . Giờ lại có người nhìn sự khó chịu của tôi mà sung sướng kìa .

- Đồ điên !!!

- Em biết không ? Đừng giữ tâm trạng cho riêng mìh. Em cứ cố chấp vậy , hờ hững vậy , anh thật sự tổn thương lắm .

- ....

- Anh cảm thấy mìh đang đơn phương . Vậy nên khi nghe giọng em , biết em ghen , anh thật sự hạnh phúc . An ủi rằng , tình yêu này không chỉ mìh anh quý trọng .

- .....

- Em còn đó không ?...

- .....

- Lại ngủ quên rồi hả ?

- .....

- Vậy em ngủ đi ....

Đang định nói thì thấy anh tiếp lời :

- Để anh tâm sự vậy .

Anh định nói gì ? Anh giấu trong lòng điều gì mà không muốn cho tôi biết . Nín nhịn nín nhịn .

- Anh đã yêu một cô gái ...

Cái gì ? Anh đã thay lòng ? Trời ơi , tôi sắp không nhịn được rồi . Phải lấy tay bịt miệng , sợ lại vô thức không chịu được mà hỏi anh .

- Cô gái đó rất tự ti . Lại chuyên đi lo chuyện bao đồng . Làm anh rất bực bội , lo lắng . Điều cô ấy giỏi nhất là lấy nụ cười của mìh để mua chuộc anh .

Tôi như nín thở nghe lời anh nói . Tình địch này , quả thật hơi giống mìh . Chẳng lẽ vì nhớ mìh nên tìm một người giống để yêu cho thoả mong nhớ . Nhịn nhịn . Nghe tiếp .

- Em biết không ? Cô ấy có một lực hút phi thường mà chính bản thân cũng không biết . Vậy nên , anh rất lo , rất sợ . Không phải sợ những vệ tinh đó , mà sợ trái tim cô ấy sẽ cảm động mà thay lòng . Haizz . Anh ở xa , chẳng thể chăm sóc . Cô gái anh yêu cứng đầu , ngang bướng lắm , có chuyện gì cũng để trong lòng , cũng tự mìh giải quyết . Đến khi không làm được , bất đắc dĩ mới nhờ người giúp . Thật làm anh không an tâm . Haizz

Ơ ? Hình như là ...

- Cô ấy không phải ng đầu tiên anh yêu nhưng là người duy nhất anh yêu sâu đậm như thế . Để anh lao tâm khổ tứ trên đời chỉ duy nhất mìh cô ấy làm được . Anh không biết vì sao nhưng chắc chắn sau lớp vỏ ngoài cứng rắn kia , là một tâm hồn chịu quá nhiểu tổn thương . Haizz .

Mằn mặn , nước mắt vô thức rơi , lăn tới khoé miệng . Yêu em , anh khổ thế sao ? Nghĩ nhiều để làm gì ? Em đã làm người em yêu mệt tâm đến nhường này? Vỏ bọc của em , nhìn thấu rồi ? Mím chặt môi cho tiếng khóc không thành tiếng . Mệt thế này sao không nói với em , hỏi thẳng em . Than nhẹ thế này , không vì vô tình nghe thấy thì anh còn định giấu em tới lúc nào ?

- Em biết không ? Có lúc anh tự hỏi , trái tim đó có hình bóng anh không ? Nếu anh không liên lạc trước chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ ngó ngàng đến anh .... Haizz ....Anh ích kỉ quá . Sao lại so đo vs cô ấy kia chứ . Haizzz

Những tiếng thở dài của anh trong đêm tĩnh lặng , từng tiếng từng tiếng như lưỡi dao lam rạch nát trái tim tôi . Suy cho cùng , hoá ra tôi mới là người ích kỉ . Cứ ôm nỗi bận tâm trong lòng mìh mà mặc kệ những bất an của người tôi yêu . Chỉ tại gia đình tôi rối ren quá , lại chẳng muốn kể để anh thêm bận tâm , thêm lo lắng cho tôi mà không chú tâm học hành . Hai chúng tôi , người nọ nghĩ cho người kia , mới thành ra cớ sự thế này . Hiểu lầm chồng chất , tự nín nhịn làm tổn thương nhau . Vậy nên trong tình yêu , hai con người quá lý trí sẽ chẳng được gì ngoài thương tổn .

- Em biết không ? Anh sẽ đợi , đợi đến khi nào em mở lòng mìh tin tưởng vào anh . Cả đời này sẽ không ép em làm những điều em không muốn . Đêm dài .... chúc em ngủ ngoan !

Anh dập máy . Lần đầu tiên , tôi cảm nhận được tiếng tít tít vô hồn kia lại thương đau đến vậy . Hoá ra lời anh nói là thật , hoá ra sau tiếng cúp điện thoại sẽ vô tình khiến con người ta chìm vào trầm mặc , suy tư.

- Em yêu anh ... !!! Đêm dài ... Chúc anh ngủ ngoan .... !!!

- tít tít .... tít ....

- Xin lỗi vì trộm nghe tâm sự của anh . Xin lỗi anh ... Hãy đợi em ...!!!

- tít tít ..... tít ....

Cả đêm đó tôi không ngủ được , tưởng tượng ra khuôn mặt anh lúc đó. Thử đặt mìh vào địa vị của anh để cảm nhận. Sự nhói buốt này ... từ đâu mà ra???
Tài sản của bunxinh_2012

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #9  
Old 26-06-2014, 02:11 PM
bunxinh_2012's Avatar
bunxinh_2012 bunxinh_2012 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Jun 2014
Đến từ: Hà Nội
Bài gởi: 10
Thời gian online: 1 giờ 48 phút 20 giây
Xu: 5
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Exclamation Trời cũng biết đùa !?!

CHƯƠNG 9 : TỪ BỎ .

Chưa kịp thay đổi bản thân mìh , chưa kịp bù đắp cho anh thì sóng gió lại ập tới . Chẳng biết vì lý do gì , chẳng biết vì sao , khi đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống . Tiếp sau đây là một tiếng va chạm lớn, cuối cùng là tiếng tít tít vô hồn . Tôi như phát điên , gọi lại cho anh , gọi cả ngày trời đều là âm thanh đều đều báo tín hiệu bên kia đã tắt . Tôi cuống quít nhấn số gọi Việt . Cũng không ai bắt máy . Tôi biết làm thế nào đây ? Phát điên , phóng xe thật nhanh tìm nơi bình yên . Cảm giác bất lực này - thật sự không dễ chịu . Cảnh tượng này rất quen ...à ...nhớ ra rồi ... lần đó tôi tắt máy , chặn tất cả mọi thứ có thể kết nối được với tôi , có lẽ anh cũng phát điên như tôi lúc này . Phải chăng luật Nhân - Quả đã giáng xuống đầu tôi ?

Thật đúng ! Hãy luôn đặt bản thân vào vị trí của người khác. Nếu cảm thấy điều đó khiến mìh đau đớn, thì nó cũng khiến người khác đau đớn. Tại sao đến bây giờ tôi mới thật sự thấu hiểu điều đó .

Một ngày , hai ngày , rồi đến cả năm ngày , cũng chẳng ai cho tôi một câu trả lời . Tôi đã nghĩ hay mìh xin mẹ sang đó tìm anh , chỉ cần biết anh không sao là được rồi . Tôi nói suy nghĩ này cho Việt nhưng bị anh phản đối . Anh nói :

- Em điên rồi . Thành phố rộng như thế , em biết đi đâu mà tìm ?

- Em không cần biết . Dù có phải lục tung cả cái Paris em cũng phải tìm cho ra anh ý .

- Tiếng Pháp em biết không ? Tiếng Anh em không giỏi . Xứ người , một đứa con gái như em thì làm được gì ? Em tỉnh lại đi . Em lo lắng cho nó thì hãy tự chăm sóc tốt cho mìh trước đi hẵng . Hơn nữa , ở đó nó còn có gia đình , có Hải . Có làm sao thì cũng không lo .

- Nhưng ...

- Nó mà biết em lặn lội chịu khổ sở sang tìm , nó sẽ đau lòng chết mất . Thư thư đi , để anh liên lạc với Hải rồi có gì báo cho em .

- ....

- Còn thừ người ra đó làm gì ? Đi . Anh đưa đi ăn kem cho hạ bớt nhiệt đi .

.....

Một tháng qua đi , một xíu tin tức về anh cũng không có . Gặng hỏi Việt thì anh cũng ậm ừ rồi lảng qua chuyện khác . Anh siêng đưa tôi đi chơi hơn , hay mua quà tặng làm tôi vui , phải chịu đựng những nóng giận phát tiết của tôi , cho tôi mượn bờ vai tựa vào lúc yếu mềm , rồi nhẹ nhàng thấm nước mắt trên khuôn mặt tôi .

Cũng như mọi ngày , Việt lại đến cướp đi thời gian rảnh rỗi của tôi . Nhưng hôm nay anh cười rất tươi , nụ cười rất ranh ma :

- Nếu hôm nay anh nói cho em một tin tức bí mật , anh sẽ được gì nào ?

- Em chả quan tâm . Với em bây giờ , cái em cần chỉ là muốn biết anh ấy thế nào ? Vẫn ổn chứ ? Vậy thôi . Còn những cái khác ,lúc này em không rảnh.

- Cái con bé này . Sao anh lại cứ phải đi chơi cùng khúc gỗ thế nhỉ . Mất hứng quá .

- ....

- Thôi không trêu em nữa . Anh báo cho em tin về thằng bạn thân chết dẫm của anh đây . Nghe không ?

Như được vặn giây cót , tôi sốt sắng :

- Anh nói đi . Anh ấy thế nào rồi ? Anh ấy làm sao ? Khoẻ khổng ? Vẫn ổn chứ ?

- Đấy đấy . Sao bình thường không nhanh nhẹn thế này đi . Cô này thật làm anh buồn quá .

- Anh có nói nhanh không ? Đàn ông gì mà lèm bèm quá mức .

- Được rồi được rồi . Hoàng của em ...

Tiếng điện thoại reo lên , trời ơi là trời . Tôi đã nóng ruột muốn chết lại còn bị phá đám . Đã thế lại gặp đúng người luôn coi trọng những cuộc điện thoại nữa chứ . Đối với Việt , mỗi cuộc điện thoại đều là sự cấp bách . Ngày đó , chỉ vì bỏ lỡ mà anh mãi mãi không thể gặp lại mẹ mình .

Người đầu dây bên kia là ai ? Sao sắc mặt anh lại chuyển biến tái nhợt ra thế kia . Anh liếc nhìn tôi , rồi lại bước ra xa, như để tránh không muốn cho tôi nghe thấy . Anh tắt máy , tiến lại gần rồi tự nhiên ôm chầm lấy tôi :

- Chúng ta về thôi !

- Sao thế anh ? Mà anh chưa nói cho em , anh ấy thế nào .

- À ... rất khoẻ .

- Rất khoẻ ? Chỉ thế thôi sao ? Người vừa gọi điện cho anh là ai ? Là anh ấy , đúng không ?

- Không phải .

- Nói em nghe đi . Tóm lại có chuyện gì mà khiến anh thay đổi thần thái như thế? Có chuyện gì xảy ra với anh ấy phải không ?

- Nó rất khoẻ . Em hãy quên nó đi .

- Anh nói thế là có ý gì ? Anh ấy làm sao ? Không được ? Em phải đi tìm anh ý . Em phải đi tìm anh ý .

Tôi như nổi điên , quay chân chạy đi . Việt tóm hai tay , giữ chặt tôi lại :

- Em bình tĩnh đi . Nó rất khoẻ . Em cứ yên tâm . Đừng làm loạn .

- Thế anh nói quên anh ý đi là có ý gì ? Tại sao như thế ? Tại sao lại nói thế ? Ý anh là sao ? Là sao ? - Tôi hét lên , nước mắt giàn dụa .

Anh ôm chặt lấy tôi , mặc cho tôi vùng vẫy , đánh đập anh , cũng nhất quyết không buông ra . Qua một lúc , tôi mệt lừ , buông thõng tay , nhìn anh mờ ảo trong đôi mắt đẫm lệ :

- Em xin anh . Hãy nói cho em chuyện gì xảy ra , được không ?

Anh nhìn tôi , buông tôi khỏi vòng tay anh . Thở hắt :

- Cũng xin em. Đừng hỏi anh nữa được không ? Em quên nó đi . Hãy coi như chưa từng gặp nó được không ?

- Anh ý yêu người khác rồi , phải không?

- Em cứ coi như thế đi .

- Không thể . Không thể . Anh ý không thể đối xử với em thế được .

Tôi lẩm bẩm , quay chân chạy đi . Trước mắt tối sầm , tôi chuyếnh choáng , rồi chẳng biết gì nữa .

Tỉnh dậy, trước mắt toàn một màu trắng xoá . Mùi thuốc sát trùng này là gì ? Tôi đang ở bệnh viện sao ? Chống tay ngồi dậy , Việt đang ngủ gục bên cạnh giường . Thấy tiếng động , anh giật mìh tỉnh dậy :

- Em tỉnh rồi ah ? Còn mệt không ?

- Em khoẻ rồi . Sao em lại ở đây ?

- Em bị ngất . Bác sĩ bảo em bị thiếu máu , thiếu dinh dưỡng , bị suy nhược cơ thể.

- .....

- Còn mắng anh yêu đương kiểu gì mà để người yêu ra nông nỗi này .

- .....

- Em phải biết yêu bản thân mìh , nhớ chưa ?

- ....

- Anh nói em nghe thấy không hả ?

Nhìn anh bằng ánh mắt mệt mỏi , gật khẽ đầu . Chỉ nghe tiếng anh thở dài . Tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu để ý biểu hiện của anh . Tôi nằm xuống , nhắm mắt nghỉ ngơi , chờ truyền xong chai nước . Thoáng một lúc , thấy anh đưa tay vén tóc mìh . Thở hắt :

- Anh có thể làm gì cho em ..... Haizzz

......

Tôi tránh các cuộc điện thoại của Việt . Chỉ là .... tạm thời không muốn tiếp xúc với những điều dính dáng đến anh . Dù biết đấy là ích kỉ đối với Việt nhưng thật sự tôi không còn cách nào nữa. Bây giờ , tôi chỉ có thể nghĩ đến mìh mà thôi .

Buzz !

Lười nhác nhìn lên màn hình vi tinh . Là Kiều :

- Tôi đây .

- Bà dạo này mất tích đâu thế ?

- Uh. Tôi hơi bận .

- Bà thì có công việc gì . Điện thoại còn không thèm mở máy .

- Tôi ngủ thôi . À .... Tìm tôi có chuyện gì đấy ?

- Việt bảo gọi điện cho bà không được . Anh ý nhờ tôi nhắn với bà , khi nào bình tĩnh được thì hãy gọi điện cho anh ấy .

- Để làm gì ?

- Ơ hay , bà đi mà hỏi ông ý , tôi biết sao dc :))

- Uh . Kệ đi .

- !!!

- Bà sống bên đó thế nào rồi ? Ổn cả rồi chứ ?

- Uh . Cũng tốt . Tôi bh đang phải lòng một anh chàng siêu đẹp trai . Mỗi tội ...

- ???

- Anh ý là hot boy trong trường . Được rất nhiều cô gái theo đuổi . Lại còn nổi tiếng đào hoa nữa chứ .

- haizz . Yêu đương làm gì cho mệt .

- Bà với ông Hoàng lại sao ah ? Cãi nhau ah ?

- Chia tay rồi .

- Tưởng chuyện gì to tát , mấy ngày nữa lại thấy quay lại , tôi lạ gì nữa . Mà bà ý , hành người ta vừa thôi . Người đâu mà ác thế :))

- Tôi ? Haha . Là người bị bỏ .

- Bà ? Ông ý dám hi sinh đời mìh sao ?

- Hi sinh đời mìh ? Là sao ?

- À , trước đây tôi với ông ý cũng nói chuyện với nhau mà . Đợt mà ả vẫn chưa vào tay gã ý . Haha .

- ???

- " Đời này nếu anh mất cô ấy - anh sẽ chẳng cần gì cả và chẳng là gì cả " . Đấy . Bỏ bà thì không phải hi sinh đời ông ý ah ? :))

Nực cười .Lời nói chỉ là gió , mà gió thì sẽ bay khi kỉ niệm phai màu. Ngày hôm nay còn yêu , bạn sẽ là nữ hoàng trong lòng anh ấy . Ngày mai hết yêu , bạn sẽ chỉ là một người xa lạ đã từng quen mà thôi .

Tôi cũng chẳng trách anh , chỉ là trách mìh đã quá thật tâm mà thôi .
Tài sản của bunxinh_2012

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #10  
Old 27-06-2014, 11:58 AM
bunxinh_2012's Avatar
bunxinh_2012 bunxinh_2012 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Jun 2014
Đến từ: Hà Nội
Bài gởi: 10
Thời gian online: 1 giờ 48 phút 20 giây
Xu: 5
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Exclamation Trời cũng biết đùa !?!

CHƯƠNG 10 : NƯỚC MẮT ...


Mở máy , một loạt tin nhắn báo tới . Tất cả đều là của Việt . Trong lòng vô thức mong chờ một dãy số dài khác mã vùng. Kéo xuống , kéo xuống , kéo lên kéo lên . Cũng chỉ là tin nhắn từ Việt và ... tổng đài báo cuộc gọi nhỡ . Thở dài . Tôi kiên nhẫn đọc từng tin nhắn :

" Em khoẻ lại rồi chứ ? Thèm ăn gì không anh mua :D "

" Em phải tự chăm sóc mìh , phải yêu lấy bản thân mìh . Quên nó đi "

" Em nhớ ăn cơm đúng giờ , đừng bỏ bữa nhé ."

" Có khó khăn gì hãy gọi cho anh . Bờ vai này vẫn chờ em dựa vào "

" Em vẫn ổn chứ ? "

...........

" Khi nào em bình tĩnh , hãy gọi điện cho anh . Anh sẽ nói hết sự thật cho em . "

!!!

Mệt nhoài , sao không mặc kệ tôi đi . Giả dối hay sự thật thì bây giờ có còn quan trọng nữa đâu . Anh ấy yêu tôi hay yêu ai khác thì cũng nên từ bỏ thôi . Tôi không muốn nghĩ nhiều nữa . Ích kỷ cũng được . Bảo thủ cũng được . Chỉ là muốn quên thôi .

Tôi bước ra ngoài , lượn lờ ngắm phố phường , rồi cứ tự mìh vô thức đi qua những con phố , những quán quen mang đậm kỉ niệm của chúng tôi .

Rồi bất chợt trời đổ cơn mưa , tôi lại vô thức giơ tay hứng những giọt mưa. Hứng mưa để làm gì ? Bàn tay tôi đủ lớn mà . Tình yêu anh chỉ cần rơi trong lòng bàn tay tôi thôi là được rồi. Cần gì quá bao la thế kia . Phải chăng ngay từ đầu đã định , tình yêu của anh sẽ chỉ lướt qua tôi rồi trượt mất không dấu tích .

Thấy hơi chóng mặt tôi quyết định trở về nhà . Toàn thân ướt nhoẹt , tôi - lần cuối cùng thấm đẫm tình yêu của anh . Chỉ thế thôi , đủ rồi . Sau này , trời đổ cơn mưa , tôi sẽ dùng ô chống đỡ , nếu đã không thể lưu lại thì cũng xin đừng chạm vào nhau . Cắt đứt suy nghĩ của tôi là tiếng chuông điện thoại , nhìn màn hình nhấp nháy báo tên người gọi , Việt - lại là anh sao ? Bây giờ tôi vẫn chưa thể bình tĩnh đối mặt với sự thật thì có cách gì trả lời anh ?

Giọt nước mắt nóng hổi vội vã rời xa tôi , không vấn vương lưu luyến , cũng như người đó . Rồi từ gương mặt tôi rơi xuống màn hình điện thoại , vẫn sáng nhấp nháy báo cuộc gọi đến , thở dài : " Việt ah ! Em xin lỗi ! " . Cũng đã tắt máy , anh chắc đã nghe đủ tiếng tít tít dài , nghe đủ sự cô đơn lạnh lẽo rồi đúng không ? Vậy từ giờ hãy ghét đứa em gái ích kỉ này đi , đừng quan tâm nữa . Cởi bỏ lớp áo thấm đẫm tình yêu của người đó , tôi quyết gột rửa hết tất cả , cho nước xối xả , đánh bật trôi đi kí ức , nhờ dòng nước mạnh giúp tôi thức tỉnh . Sau giây phút đó , tôi thật sự đã quyết tâm buông bỏ rồi . Tắm xong , tự lừa mìh đau buồn đã tan biến , tôi phải trở lại là tôi thôi . Định gọi mấy đứa bạn đi chơi thì dòng tin nhắn của Việt đập vào mắt tôi .

" Anh quyết định rồi . Anh không thể để em cứ dai dẳng trong đau buồn thế này được . Không thể để em lại một lần nữa mất tin tưởng vào đàn ông . Hoàng không phản bội em . Nó đang nằm viện vì tai nạn ô tô . "

Tôi như chết lặng , cả người lạnh toát , tay run run cuống quít ấn số gọi cho Việt . Chỉ một hồi chuông đã thấy anh nghe máy , như đang chờ cuộc gọi từ tôi . Chúng tôi hẹn gặp nhau vì anh nói trong điện thoại không thể giải thích rõ được . Anh nhìn tôi , đôi lông mày nhíu lại , thở dài :

- Em ... tại sao không biết quý trọng bản thân mìh thế ?

- Hãy nói cho em , tai nạn ô tô là sao ? Có chuyện gì xảy ra với anh ấy ?

- Trời gió đông buốt lạnh thế này , anh thấy một con bé đứng đờ đưa bàn tay ra hứng mưa , mặc cho mưa rơi ướt đẫm thân mìh .

- Anh nói đi . Anh ấy làm sao ? - tôi không giữ được bình tĩnh , nói như hét vào mặt anh .

Anh vẫn cứ bình thản khuấy cốc cà phê , chất giọng thiếu đi sự trêu chọc vốn có ,trầm trầm đều đều không có nhịp điệu :

- Nó bị tai nạn ô tô . Chính là cái hôm lần đầu tiên em gọi điện cho anh khóc lóc lo lắng tìm nó .

Từ đâu anh học được cái cách mở đầu rườm rà đến như vậy . Đè bẹp cái nôn nóng của tôi bằng sự bình thản đến lạ . Tôi trừng mắt nhìn anh , chăm chú nghe tiếng nói của anh , như sợ bỏ lỡ mất điều gì về người đó .

- Vào viện trong tình trạng toàn thân là máu , hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn nắm chặt điện thoại. Và người cuối cùng nó liên lạc là em . Tình hình lúc đó rất nguy kịch, phải cấp tốc mổ vì chấn thương sọ não .

Tôi đờ đẫn hỏi anh , không còn sốt sắng , thay vào đó là chất giọng đều đều :

- Vì sao tai nạn ?

- Em lau nước mắt đi đã . Nhìn em vậy , anh đau lòng lắm . - anh vươn tay đưa tôi khăn thấm .

Nước mắt ? Rơi tự lúc nào ?

- Mọi người đều không biết lý do vì sao tại nạn . Chỉ biết người cuối cùng nó nói chuyện là em .

- .....

- Hôm anh định nói với em , là ngày nó hồi tỉnh sau gần hai tháng hôn mê . Nhưng ...

Anh dừng lại , động tác chậm chạp đưa tay lấy tách cà phê, uống một ngụm rồi nói tiếp :

- Đúng lúc đó Hải gọi tới , bảo anh đừng nói với em .

- Tại sao ?

Anh nhìn tôi , thở dài :

- Hoàng bị mất trí nhớ rồi . Điều lạ ở chỗ người duy nhất nó không nhớ là ...

- Em ?

Anh không nói gì , chỉ khe khẽ gật đầu . Toàn thân tôi cứng đờ . Mọi giác quan đều như tạm nghỉ . Chỉ biết loáng thoáng nghe thấy tiếng anh :

- Em hãy quên nó đi .

- Em muốn đi gặp anh ý . Làm ơn ... làm ơn hãy nói cho em biết , anh ý ở đâu ...

- Em gặp nó thì giải quyết được vấn đề gì ?

- Em chỉ muốn biết ... anh ấy bây giờ thế nào ? Muốn .... muốn chăm sóc cho anh ý .... - tôi nói ngập ngừng trong tiếng nấc nghẹn ngào , lã chã nước mắt rơi .

- Mẹ nó xin Hải đừng kể về em . Hãy để Hoàng quên em đi .

- Tại sao ? Tại sao bác gái lại làm thế với em ? - tôi hét lên như điên dại .

- Bác ấy nhờ Hải chuyển lời xin lỗi em . Mong em hãy hiểu cho nỗi khổ của bác ý . Em là người con gái tốt , xứng đáng với người đàn ông tốt hơn Hoàng . Bác ý còn nói lỡ mất người con dâu tốt là em , thật sự không đành lòng !

- Tốt ? Em tốt ? Haha . Tốt như thế vậy tại sao còn chia cắt chúng em ? Tại sao chứ ? - tôi vừa cười vừa khóc , đến điên rồi .

- Em hãy quên Hoàng đi .

- Quên ? Trừ khi em mất trí . Haha.

Tôi đứng dậy , bước đi thì bàn tay anh giữ lại :

- Em định làm gì ?

- Về nhà .

- Anh đưa em về .

- Em có thể tự về . Buông tay em ra .

- Có thể sao ? Em nhìn lại em đi . Có còn giống con người nữa không ? Em tỉnh lại đi . Vì tình yêu mà thành ra thế này , có đáng không ?

- Buông em ra .

- Anh không buông .

- Xin anh.... xin anh ... hãy mặc kệ em đi .... kệ em đi ...

Tôi ngồi thụp xuống , thật sự không còn chút sức lực nào nữa . Chỉ biết thấy anh gọi thanh toán rồi dìu tôi đi trong con mắt hiếu kì của mọi người . Cả đoạn đường về , chúng tôi không nói với nhau câu nào . Tôi gục đầu vào vai anh . Lúc xuống xe , mới nhận ra , nước mắt mìh đã thấm ướt áo anh tự bao giờ. Tôi lê thân xác trở về phòng , thả người rơi tự do trên chiếc đệm mềm mại . Như thế , mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ .

Lúc tỉnh dậy , trước mắt tôi là gương mặt lo lắng của mẹ . Tôi định ngồi dậy thì thấy tiếng mẹ :

- Con cứ nằm nghỉ đi . Đừng cử động tay không lại chệch kim chuyền . Muốn ăn gì không mẹ mua .

- Con làm sao thế ?

- Con bị sốt cao . Ngủ lì bì hai ngày rồi . Haizzz . Con làm mọi người lo quá .

Nhìn mẹ mệt mỏi , chắc hai ngày qua vì chăm tôi mà không ngủ . Tôi thật là đứa con tồi mà . Sao để mọi người lo lắng đến mức này . Sau một tuần liền nằm bệt giường , tôi đã dần hồi phục . Tự hứa với lòng phải biết chăm sóc bản thân , dù chuyện gì xảy ra đi nữa , cũng nhất quyết không được để mẹ vì mìh mà lo lắng , vất vả . Quyết định sẽ nhớ lại tất cả một lần rồi quên hết đi . Nghĩ vậy tôi gọi điện cho Việt . Anh đèo tôi đi khắp phố phường , đến tất cả những chỗ kỉ niệm của tôi và người ấy . Lật lại kí ức , không ngờ có một ngày những ngọt ngào tôi mê đắm năm xưa lại khiến tôi mặn môi thế này .
Tài sản của bunxinh_2012

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™