Cũng không biết trãi qua bao lâu, hắn đột nhiên cảm giác được gân cốt có chút đau đơn. Thoáng kinh hãi, hắn lúc đó mới biết được bản thân mình đã hấp thu tinh thần lực vượt quá sức chịu đựng của thân thể.
Hắn vốn muốn đình chỉ hấp thu, nhưng tinh thần lực giữa không trung tựa như một dòng nước cuồn cuộn không ngừng chảy lại, muốn dừng cũng không thể dừng được.
Bất đắc dĩ, Lưu Phong không thể làm gì khác hơn là liều mạng hấp thu luồng tinh thần lực này, tiếp tục hấp thu, thu thập luồng lực lượng này.
Tiếp tục hấp thu, áp súc, đan điền của Lưu Phong đã hình thành một quả cầu màu vàng có năng lượng giống như Kim Đan, khỏa cầu này tiếp tục hấp thu tinh thần lực xung quanh, bởi vì lực áp súc mà quả cầu năng lượng không ngừng xoay tròn. Trong quá trình xoay tròn, năng lượng không ngừng dung nhập vào trong.
Tinh thần lực dũng mãnh thẩm thấu vào trong đan điền, dung nhập vào quả cầu năng lượng, làm cho năng lượng của quả cầu này ngày càng lớn hơn.
Lưu Phong áp súc lực lượng cực mạnh, mật độ năng lượng tập trung tại quả cầu ngày càng tăng, tốc độ xoay tròn của quả cầu ngày càng nhanh, tinh thần lực xung quanh quả cầu được hấp thu với tốc độ càng mạnh.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Lưu Phong cảm thấy giữa đan điền xuất phát ra một xung động, trong nháy mắt hắn như tiến vào một cảnh giới rất kỳ diệu.
Đó là một cảm giác rất huyền diệu, hắn cảm giác như trong cơ thể thật sự có một khỏa kim đan.
Hắn rõ ràng cảm ứng được viên kim đan đang di chuyển, giống như là lúc hắn chưa tu thành nguyên anh vậy.
“Quả cầu năng lượng biến hóa thành kim đan?” Lưu Phong đang xác định rõ ràng tình huống trong cơ thể, rất lấy làm kinh ngạc.
Giờ phút này, trong cơ thể hắn có một nguyên anh, một kim đan cùng song song tồn tại.
Không nói đến tình huống quái dị này tồn tại. Chỉ nói việc tốc độ tạo thành Kim Đan đã làm cho Lưu Phong có chút khó tin. Phải biết rằng người tu chân bình thường chủ yếu tu thành Kim Đan thì không mất trăm năm cũng phải hơn mười năm. Ngay cả hắn là nhân tài như vậy, vận may không ngừng đến, cũng phải mất mấy năm thời gian.
Nhưng mà hôm nay, Kim đan này lại được hình thành trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Mặc dù còn không biết thời gian cụ thể, nhưng Lưu Phong có thể chắc chắn, thời gian hắn nhập định tuyệt đối không đến 3 ngày.
Bên trong cơ thể, Lưu Phong phát hiện trong đan điền mình, viên kim đan nhanh chóng xoay tròn, rất nhanh hấp thu tinh thần lực.
Không ngừng hấp thu năng lượng từ bên ngoài, sắc màu của viên kim đan ngày càng rực rỡ, thậm chí gân mạch quanh thân thể hắn cũng tràng đầy quang mang màu vàng.
Lưu Phong trầm tư không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cho tới giờ hắn chưa nghe qua trong cơ thể một người làm sao đồng thời có thể tồn tại Nguyên Anh và Kim Đan.
Người nào cũng biết đã thành Nguyên Anh tất sẽ không có Kim Đan, bởi vì Nguyên Anh là do Kim Đan phá ra mà thành.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Lưu Phong cho rằng tình huống quái dị này hơn phân nữa là do Bạch Khiết truyền cho mình Thái Âm Thất Tinh huyền mà ra.
Nếu thật sự là như vậy, Bạch Khiết chắc chắn biết nguyên nhân của sự việc này.
Nghĩ vậy, Lưu Phong vội vàng gọi Bạch Khiết ra.
Thời gian không lâu, Bạch Khiết rốt cuộc hồi đáp “Quái lạ, như thế nào trong cơ thể ngươi lại vừa hình thành nên một viên kim đan, hơn nữa xung quanh lại tràn ngập tinh thần lực”
Lời nói của Bạch Khiết làm cho Lưu Phong buồn bực. Vốn muốn định hỏi nàng tại sao, ai dè nàng lại nói như vậy.
“Nàng không biết nguyên nhân tại sao sao?” Lưu Phong dò hỏi.
Bạch Khiết tức giận nói “Bản thân ngươi tạo thành Kim Đan, ngươi không biết, ngươi còn hỏi ta?”
“Ta biết. Chính là…” Lưu Phong cũng tức giận trả lời “Viên Kim Đan này chính là bởi vì ta tu luyện Thái Âm Thất Tinh huyền mà ngươi truyền cho mới sinh ra tình huống như vậy”
“Có việc này sao?” Bạch Khiết tựa hồ có chút ngạc nhiên. Bất quá ngữ khí cũng có vài phần hưng phấn “À, đúng rồi, không nghĩ tới Thái Âm Thất Tinh huyền cũng có thần hiệu như vậy”
“Ngươi có ý gì?” Nghe xong lời Bạch Khiết nói, Lưu Phong có chút lớn tiếng “Ngươi sáng tạo ra pháp quyết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết chuyện gì xảy ra”
“Đương nhiên” Bạch Khiết thản nhiên trả lời “Mặc dù pháp quyết là do ta sáng tạo, nhưng ta không có tu luyện qua. Thẳng thắng mà nói, tu luyện Thái Âm Thất Tinh huyền cuối cùng gặp phải tình huống gì, ta cũng không biết”
“Sai.” Bạch Khiết phản bác “Chối bỏ trách nhiệm chính là mấy tiểu nha đầu của Phiêu Miễu Cốc…”
“Tiểu nha đầu?” Lưu Phong nao nao nghĩ đến tuổi và bối phận của Bạch Khiết, nhất thời hiểu ra.
Lưu Phong đương nhiên sẽ không trách móc tam vị sư tôn.
Sư thật trước đây, tam sư tôn Nghê Thường để cho Lưu Phong tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền cũng là vì tốt cho hắn, là vì muốn hắn trở thành người tu chân.
“Ta phải làm gì bây giờ?” Lưu Phong có chút gấp gáp hỏi.
“Bình tĩnh” Bạch Khiết suy nghĩ một chút nói “Đây không hắn là chuyện xấu, ngươi có cảm nhận được trong cơ thể có chổ nào không ổn, hoặc có cảm giác nào khó chịu không?”
Lưu Phong cẩn thận cảm ứng một chút nói “Tựa hồ không có, chỉ cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng mà thôi”
“Vậy là được rồi, dù sao cũng không có chuyện gì xấu” Bạch Khiết chối bỏ trách nhiệm nói “Không sao rồi, nhiều thì tốt, ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi. Để ta nghiên cứu vài ngày rồi bàn tiếp”
Lưu Phong không cam lòng, nhưng mà ngay cả Bạch Khiết cũng không biết tại sao, nên chỉ đành im lặng. Đành phải đi một bước tính một bước, dù sao cho tới giờ cũng không có cảm giác không khoẻ nào.
Đông Cung sau khi biết được chuyện của Lưu Phong tại Phong Thành cũng rất lấy làm kinh ngạc.
Bất quá sau khi kinh ngạc còn có chút hả hê. Hoàng Thái Tôn đắc ý nói “Mẫu thân thấy không, người nói Hoàng gia gia đối với Lưu Phong rất là thiên vị, lần này thì sao. Ai cũng biết Phong Thành chính là tử địa, không có một ngọn cỏ sinh sống, người lại rất thưa thớt nhưng rất hỗn loạn, con xem tiểu tử này sớm muộn cũng vùi thây tại Phong Thành”
Thái Tử Phi sắc mặt có chút không hài lòng, thấp giọng nói “Nói năng như thế à, chú ý đến thân phận của ngươi”
“Ta nghĩ chuyện không đơn giản giống như ngươi nghĩ đâu, Lưu Phong không phải người thường, có lẽ Phong Thành mà nói, đối với hắn ngược lại có thể là một cơ hội” Thái Tử Phi và Lưu Phong có vài lần trao đổi, phát hiện ra Lưu Phong rất đáng sợ. Phong Thành tất nhiên là một tử địa, nhưng mà trong tay hắn mà nói, còn chưa biết được.
Hoàng Thái Tôn hơi kinh hãi, lập tức kinh thường nói: “Mẫu thân, người có quá đề cao Lưu Phong hay không, những năm gần đây, đế quốc đối với Phong Thành cũng xuất không ít nhân lực, tài lực, nhưng kết quả thì sao, không được gì cả. Người lại ví Lưu Phong như thần tiên. Cho dù hắn đem Thiên Thượng Nhân Gian khai phá ở Phong Thành, cũng không ai dám đến đâu”. Điểm này Hoàng Thái Tôn thật ra không nói bậy, Phong Thành tự nhiên điều kiện thấp hơn, hơn nữa phỉ tặc rất nhiều, lại có man di và người Phù Tang rất lợi hại, người bình thường ai lại nguyện ý đi đến Phong Thành để lâm vào nguy hiểm.
Nếu hắn có thể giải quyết chuyện man di và Phù Tang thì sao?” Thái tử phi ngước đầu lên nhìn nhi tử, nghiêm mặt nói: “Ta nói cho ngươi một lần nữa, Lưu Phong không phải người thường. Chuyện người khác làm không được, hắn vị tất không làm được. Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, ta hy vọng ngươi không nên tỏ ý khinh thường, làm việc phải hết sức cẩn thận. Được rồi, ta nghe Lãnh Nguyệt tiên sinh nói ngươi gần đây thường xuyên trầm vu nữ sắc, có việc này không?”
Hoàng Thái Tôn vừa nghe, vẻ mặt biết sắc, vội vàng giải thích: “Không có ạ”.
“Hừ…” thái tử Phi cười lạnh một tiếng: “Ý ngươi nói là Lãnh Nguyệt tiên sinh nói dối sao? Thật là hỗn láo? Đại cục sắp định, ngươi chẳng những không có chí tiến thủ, ngược lại còn trầm mê nữ sắc, thật sự làm ta quá thất vọng.”
Dừng một chút, Thái Tử Phi lạnh lùng nói: “Ngươi biết Yến Vương hằng ngày sinh hoạt như thế nào không? Người ta mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, cơ hồ tất cả thời gian đều dùng để xử lý việc Yến kinh và sự vụ trong vương phủ. Ngươi nhìn lại ngươi đi, một ngày ngoại trừ du hí cùng đàn bà, ngươi chỉ biết đánh đánh, giết giết… ngươi cứ tiếp tục như vậy, hỏi ta làm sao yên tâm đem cái ghế đó giao cho ngươi?”
Hoàng Thái Tôn thấy Thái Tử Phi nổi giận, tâm trạng cũng cảm thấy bực mình, thầm nghĩ: “Người muốn giao cho ta sao, vấn đề là người có thể quyết định sao? Người nghĩ ngươi là Hoàng gia gia chắc…”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Thái Tử Phi vẫn còn nghe được, nhất thời nổi trận lôi đình: “Đồ hỗn trướng, ngươi nói cái gì thế. Ngươi dám nói với ta thế à? Ngươi nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi phải không?”
Hoàng Thái Tôn thấy mẫu thân tức giận, vội vàng thấp giọng nói: “Mẫu thân bớt giận, con không cố ý xúc phạm người”.
“Hừ, ngươi không phải biện hộ gì cả, từ nay về sau, không có lệnh của ta, không cho phép ngươi thân cận nữ tử. Ngoài ra, ngươi phải đến thỉnh tội với Lãnh Nguyệt tiên sinh”. Thái Tử Phi nghiêm lệnh với Hoàng Thái Tôn. Nàng biết sau khi Lãnh Nguyệt tiên sinh bị hắn nhục mạ, trong lòng tất rất phẫn nộ. Đông Cung sở dĩ có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, mặc dù nguyên nhân chính là do bệ hạ sủng ái, nhưng mà cũng là do công lao và cố gắng của Lãnh Nguyệt tiên sinh mà ra. Huống hồ chi, đây là lúc dùng người. Cho dù là Thái Tử Phi đi chăng nữa, đối với Lãnh Nguyệt tiên sinh cũng phải nhún nhường ba phần.
Thái Tử Phi lúc này mới gật đầu hài lòng: “Nhớ kỹ, sau này đối với Lãnh Nguyệt tiên sinh ngàn vạn lần không được vô lễ. Ngươi phải hiểu được rằng, hắn ngăn cản ngươi thân cận nữ sắc, cũng là vì muốn tốt cho ngươi.”
Last edited by Silverwing; 16-05-2009 at 11:13 PM.
“Dạ, con biết lỗi rồi” Hoàng thái tôn vội vàng gật đầu nói.
“Được rồi, mẫu thân. Người và Lục Hoàng Thúc đàm phán thế nào?” Hoàng thái tôn có ý chuyển đề tài, vội vàng hỏi.
Thái tử phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng thái tôn rồi nói ngay: “Ta đã đạt được thỏa thuận rồi, hắn sẽ đứng về phía chúng ta”.
“Vậy thì con yên tâm” Hoàng thái tôn thở ra một hơi.
Thái tử phi lại nhăn mặt, giáo huấn: “Ngươi đừng tưởng rằng mọi sự đều thuận lợi, dã tâm của hắn cũng không nhỏ đâu”
“Ý người muốn nói Lục hoàng thúc cũng nhòm ngó cái ghế đó ư? Không thể nào? Chỉ bằng thế lực của hắn thôi ư?” Hoàng thái tôn khinh thường nói.
“Tất cả mọi người trong hoàng tộc, ai mà không muốn cái ghế chí cao đó. Triệt nhi, ngươi như thế nào mà đầu óc… ngu…si…thế. Thôi, đã muộn rồi, ngươi trở về đi. Ghé qua Lãnh Nguyệt tiên sinh rồi xin lỗi người ta luôn”. Thái tử phi thở dài một hơi, trong lòng âm thầm lo lắng. Đứa nhỏ này như thế nào mà ngày càng không ra gì.
Sau khi Hoàng thái tôn rời khỏi, Hắc phượng hoàng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Thái tử phi, lạnh nhạt nói: “Ngươi không định sẽ tìm Lưu Phong nói chuyện sao?”
“Chuyện của ta, không cần ngươi quản. Ta tự biết nên làm thế nào”. Thái tử phi hừ lạnh một tiếng, trợn mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Cuối cùng thì lúc nào hắn mới chịu gặp ta?”
“Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, ngươi không thể đợi thêm một thời gian sao?” Hắc phượng hoàng thấp giọng khuyên nhủ: “Các ngươi gặp mặt, phải đảm bảo là vạn sự không được sơ sót, nếu không lập tức sẽ đưa đến đại họa. Bệ hạ hôm nay đã xuất động Chân Long Vệ rồi, âm thầm giám thị Đông cung. Chủ công dặn dò ta, nhất định phải cẩn thận làm việc”.
Ngưng một chút, Hắc phượng hoàng lại khuyên bảo: “Ta xem ngươi tốt nhất nên nói chuyện với Lưu Phong? Chủ công nói Lưu Phong là người trọng tình nghĩa, ngươi là mẫu thân hắn, hắn sớm muộn cũng tiếp nhận ngươi”.
“Thật sao? Hắn thật là dạng người thế sao?” Thái tử phi đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Nếu muốn ta dùng thân tình để thu phục hắn, vì sao các ngươi còn dùng kế hoạch ám sát?”
Hắc phượng hoàng hơi kinh hãi: “Sao ngươi biết?”
“Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm”. Thái tử phi giận dữ nói: “Tại sao các ngươi làm việc gì cũng đều dối gạt ta, là ý của hắn ư? Hay là ý của ngươi?”
Hắc phượng hoàng thoáng do dự một chút, gấp rút nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, việc này là ý của ta, ta sợ ngươi và Thái tử cố kỵ tình thâm, sợ ngươi không đành lòng xuống tay với hắn, cho nên mới dối gạt ngươi”.
“Hừ, nếu ngươi thật sự muốn làm như thế thì không cần thiết”.Thái tử phi trong mắt thoáng hiện sát ý: “Nếu không có nghiệt chủng kia, ta và Thái tử cũng sẽ không biến thành kết cục như bây giờ. Ta hận không đích tay giết hắn được. Chỉ là muốn giết hắn, tựa hồ rất khó.”
Hắc phượng hoàng hít sâu một hơi, thầm nghĩ người đàn bà này thật độc ác. Bất quá cũng tốt, đỡ phải phiền toái.
“Chủ công muốn ta hỏi ngươi, ngươi định lúc nào nói với Thái tôn thân thế của hắn?” Hắc phượng hoàng đột nhiên hỏi.
Thái tử phi nghe vậy, thân thể run lên mãnh liệt, lập tức biến sắc nói: “Thế nghĩa là gì?”.
“Ta nghĩ rằng ngươi cũng không muốn chia rẻ chủ công chứ?” Hắc phượng hoàng nghiêm mặt nói: “Ngươi cũng không thể để cho Thái Tôn cả đời cũng không biết cha của hắn là ai?”.
Thái tử phi yên lặng trong chốc lát, lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Hắc phượng hoàng nói: “Không được, thân phận Triệt nhi phải tiếp tục giấu kín, nếu không, đại sự của chúng ta không thành, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục”.
“Ý tứ của Chủ công là ngươi có thể thử nói cho Hoàng thái tôn về thân thế bản thân, còn về phần đối với bên ngoài, tất nhiên là vẫn giấu kín rồi. Chủ công kỳ thật rất muốn nhận lại Thái tôn” Hắc phượng hoàng thấp giọng giải thích.
“Không được, Triệt nhi không thể biết được thân thế của hắn, nếu không hắn nhất định sẽ không tiếp thụ nổi…” Thái tử phi cẩn thận suy nghĩ một chút, nhưng mà vẫn cự tuyệt đề nghị của Hắc phượng hoàng.
Ngưng một chút, Thái tử phi đột nhiên lạnh lùng nói: “Hắc phượng hoàng, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng nên có tư tưởng gì đó. Triệt nhi là con của ta, cũng là Thái tử điện hạ, điểm này không ai có thể thay đổi. Từ hôm nay trở đi, ta không hy vọng ngươi đề cập đến vấn đề này nữa. Nếu ngươi gặp hắn, thuận tiện thay ta nói lại, nếu muốn nhận con, trừ phi đại cục đã định”.
Hắc phượng hoàng trong mắt thoáng hiện lên một tia dị sắc, lập tức gật gật đầu nói: “Được rồi, ta sẽ phụ trách truyền lại ý ngươi”.
Trong bóng đêm sâu tối, Ân Quý Phi đang ngồi trong tẩm cung, nhẹ nhàng khảy đàn, khuôn mặt sầu thảm, trong lòng rất buồn bã.
Lâm Lang đi đến, bưng lên một chén canh huyết yến, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, người đang nhớ Hầu gia đúng không?”
Ân Quý Phi nghe vậy, nhẹ thốt lên một tiếng, sắc mặt có chút ửng đỏ: “Ngươi… tiểu… nha… đầu … này… nói cái gì thế? Ta là đang suy nghĩ… suy… nghĩ… về… Tố Tố”.
Lâm Lang hiểu được Ân Quý Phi đang khẩu thị tâm phi, liền khẽ mỉm cười nói: “Vậy được rồi, người chỉ cần sai Hầu gia và Tố Tố tiểu thư tiến cung, hầu hạ người vài ngày”.
“Bổn cung cũng đang có ý này”. Ân Quý Phi điềm nhiên nói.
“Nương nương, hay là chờ Tố Tố tiểu thư tới, con thay người nói chuyện về Hầu Gia nhé?” Lâm Lang cố thu dũng khí nói.
Ân Quý Phi cả kinh, thân thể không khỏi run lên, gấp rút hỏi: “Không được, không được, Lâm Lang. Việc này ngươi tuyệt đối không được nói bậy. Nếu không, ta tuyệt đối không tha cho ngươi”.
Lâm Lang vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương, Lâm Lang chỉ muốn tốt cho người thôi, chẳng lẽ người cả đời muốn cùng Hầu Gia vụng trôm ư… Nghe nói người man di tại phương nam có thể thông hôn. Thân tộc thông hôn cũng là chuyện thường. Huống hồ, người cùng Hầu gia cũng không phải huyết tộc gì… Cần gì phải cố kỵ như vậy…. Con nghĩ, người hoàn toàn có thể cùng Tố Tố tiểu thư thờ phụng nhất phu…”
“Nói bậy… ngươi chẳng biết trời cao đất rộng gì cả, tiểu nha đầu. Nếu còn nói bậy, ta sẽ mang ngươi ra ngoài đánh đòn đến chết…” Ân Quý Phi nghe vậy, nhất thời giận dữ: “Ta là mẫu nghi thiên hạ của Hoa Hạ đế quốc, có thể nào cùng so sánh với man di”.
Lâm Lang thấy Ân Quý Phi tức giận, sắc mặt kinh sợ, vội vàng quỳ xuống cầu xin “Nương nương, tha mạng, Lâm Lang sai rồi…”
Ân Quý Phi u thán thở dài một hơi, điềm nhiên nói: “Ngươi đứng lên đi”
Ngưng một chút, Ân Quý Phi sắc mặt hoà hoãn một chút: “Lâm Lang, ta biết ngươi cũng vì nghĩ tốt cho ta, nhưng mà những lời hỗn trướng này, sau này không nên nhắc lại. Số phận bổn cung đã định là cô đơn trong cung, hôm nay được Phong nhi hậu ái, có nằm mơ cũng không nghĩ đến hạnh phúc và ấm áp như vậy. Đối với ta đã tốt lắm rồi. Ta đã nghĩ thông rồi, hôm nay Tố Tố đến, ta hạ quyết tâm cùng Phong Nhi đoạn tuyệt quan hệ…” Câu nói cuối cùng của nàng thốt ra thật nghẹn ngào, đau xót…
Lâm Lang nghe vậy, nhìn nét mặt sầu thảm của Ân Quý Phi, không nhịn được liền rơi lệ.
“Ta thật sự phải quên hắn sao?” Vừa mới nói ra, nhưng rất nhanh lại hoài nghi. Diện mạo tuấn mỹ của chàng, khí độ phiêu dật, … tất cả đều hiện lên trước mắt, muốn nàng quên đi, đó là một việc khó khăn đến chừng nào…
Ân Quý Phi dùng sức lắc mạnh đầu, cố ép buộc bản thân không được nghĩ về Lưu Phong nữa, khẽ đưa tay bắt đầu đàn tấu, chính là trong lúc vô tình lại đàn ra bản Phượng Cầu Hoàng.
Lâm Lang đi theo Ân Quý Phi lâu như vậy, tự nhiên là thông hiểu âm luật, nghe nàng đàn bản Phượng Cầu Hoàng, ý tứ thê lương, trong lòng buồn bả không thôi.
“Nương nương thật là đáng thương!”
Hoàn tất xong khúc đàn, Ân Quý Phi thở dài sâu kín, tâm tư đã rối loạn, giờ phút này thật không hề thích hợp để đàn tấu.
“Ha…ha… không nghĩ đến cầm nghệ của cô cô cao siêu như vậy…” Đột nhiên từ cửa truyền đến thanh âm tán thưởng của Lưu Phong.
Ân Quý Phi đột nhiên thất kinh, đứng dậy hỏi: “Là Phong nhi sao? Đã trễ thế này, ngươi sao còn đến đây?”
Lưu Phong cười hắc hắc, thầm nghĩ chính là ban đêm ta mới tới chứ, để làm chuyện cần làm mà…
Lưu Phong chậm rãi từ cửa đi vào, nhẹ nhàng cười nói: “Cô cô, khúc đàn này thật là xuất thần nhập hóa, thật sự nghe rất hay, chỉ là không biết nó tên gọi là gì?” Sự thật Lưu Phong không tinh âm luật, đừng nói đến tên, cho dù có nói hắn cũng không biết, tất cả chỉ là thuận miệng nói lung tung mà thôi…”
Đương nhiên, phi tử trong cung cầm kỹ dĩ nhiên không thể tệ được, dù sao tại kiếp trước xem qua ti vi, kịch đều là như vậy. Các phi tử trong cung, mỗi người đều tinh thông cầm kỳ thi họa. Nói đến điều này, Hoàng đế thật là tốt số.
Bất quá, Lưu Phong mệnh số rất tốt, mấy hồng nhan, mỗi người đều là cân quốc anh thư, không tệ chút nào.
Ân Quý Phi sắc mặt đỏ bừng, run giọng nói: “Lâu rồi không đàn, thủ pháp của ta có chút không đúng, làm trò cười cho ngươi rồi”
Lưu Phong hỏi tới: “Cô cô, người còn chưa nói cho ta biết thủ khúc này tên gọi là gì?” Lưu Phong thấy khúc này rất quen thuộc, nhưng tên gọi là gì thì không nghĩ ra. Ân Quý Phi vốn thấy Lưu Phong không biết tên của khúc đàn này, vốn yên tâm rất nhiều. Không ngờ hắn hết lần này đến lần khác lại truy hỏi cho tới.
“Cũng không phải là khúc gì nổi tiếng, chỉ là tùy ý khảy một bản mà thôi…” Phượng Cầu Hoàng, cái tên này thật là ngụ ý rất thâm sâu, Ân Quý Phi không dám nói ra…
“Hầu gia, nương nương đàn tấu chính là khúc Phượng Cầu Hoàng” Lâm Lang đứng một bên, suy nghĩ một chút, rốt cuộc đem tên khúc đàn nói ra…
Ân Quý Phi hung hăng, trừng mắt nhìn Lâm Lang một cái, vội hỏi: “Cái gì Phượng Cầu Hoàng, Lâm Lang nha đầu này không hiểu biết gì về âm luật, chỉ biết nói bậy”.
Last edited by Silverwing; 16-05-2009 at 11:41 PM.
Lời giải thích như muốn che giấu, lời giải thích của Ân quý phi Lưu Phong nhìn thấu như muốn ẩn giấu điều gì, Phượng Cầu Hoàng, Lưu Phong chính là đã nghe qua, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, quả thật đã quên. Nếu không phải Lâm Lang nhắc nhở, hắn quả thật nghĩ không ra.
“Cô cô, kỳ thật ta biết, nàng đàn tấu chính là khúc Phượng Cầu Hoàng” Lời Lưu Phong có chút thâm ý nói.
Lưu Phong đi vào vài bước, đứng trước mặt nàng, ánh mặt thành thật nhìn Ân quý phi ôn nhu nói: “Cô cô, người cần gì phải giấu, ta đã nói rồi, muốn đem đến hạnh phúc cho nàng, ta nhất định làm được”. Dứt lời, hắn mở song chưởng ra, mãnh liệt ôm Ân quý phi vào trong ngực, cúi đầu hôn vào đôi môi anh đào mềm mại của nàng.
Ân quý phi cả kinh, ngây người, khi hắn đem cái lưỡi tiến vào miệng mình, mới nhớ đến Lâm Lang còn đứng ở một bên. Trộm nhìn thoáng qua, mới biết Lâm Lang nha đầu nọ đã sớm đi ra ngoài rồi.
“Phong nhi, chúng ta vẫn còn có thể sao?”. Ân quý phi nhớ tới quyết tâm vừa rồi, nhẹ nhàng khe khẽ đẩy Lưu Phong ra, thống khổ nói.
Lưu Phong nghe vậy, hơi kinh hãi, đầu tiên là ngẩn ra, mặc dù hiểu được khi Tố Tố đến kinh đô, sẽ làm cho nàng có cảm giác khó khăn.
Lưu Phong cũng không cam lòng, một lần nữa ôm chặt Ân quý phi vào trong lòng, khẽ mút hương vị ngọt ngào từ đôi môi của nàng, hai tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại, bàn tay chậm rãi tiến đến mỹ đồn, nhẹ nhẹ xoa bóp…
Ân quý phi toàn thân nóng rực, mỹ đồn, bộ vị mẫn cảm của nàng đang bị Lưu Phong sờ soạng, nhất thời ngây người…
Nhân cơ hội này, đầu lưỡi của Lưu Phong nhanh chóng linh hoạt, tham lam khám phá khắp miệng Ân quý phi, cùng với cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa một chỗ… Khẽ dùng sức hấp thu làn hương thơm, thời gian không lâu đã làm cho Ân quý phi rên lên hừ…hừ…, đôi mắt vô lực nhắm lại, hai hàng nước mắt nhẹ nhàng từ đôi mi chảy xuống… Không biết bên trong chính là giọt lệ đau khổ hay hạnh phúc…
Thấy nàng khóc, Lưu Phong trong lòng áy náy, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, lên đôi mắt trong ngấn của nàng, khẽ liếm hai hàng nước mắt, mỉm cười nói: “Cô cô, không nên đa tâm như vậy, ta là nam nhân, tất cả nàng hãy giao cho ta, hãy tin tưởng ta, ta sẽ xử lý tất cả, trong đó có quan hệ của chúng ta…”
Ân quý phi hai mắt nhắm lại, run giọng nói: “Phong nhi, ngươi nói … ta … có đúng … là … hạng đàn bà…. vô … sỉ … không?”
Trả lời câu hỏi của nàng chính là những động tác kích tình liên tục…
Trên giường, một đôi nam nữ liên tục hoạt động, siết chặc, nghiền, cấu, xé… Sau khi trải qua một độ cực điểm hưng phấn, liền phát ra tiếng … thở hổn hển….
Sau khi thở dốc, Ân quý phi ngẩng đầu lên, tâm tình phức tạp nhìn nam tử anh tuấn trước mặt mình, cơ hồ không thể tin rằng có thể làm cho nàng chết đi sống lại chính là cháu rể của nàng. Hơn nữa, nàng cũng còn là phi tử của hoàng đế, lại đang ở trong hoàng cung….
Việc hoang đường như thế, tuyệt đối trước chưa từng có, sau này cũng không…
Ân quý phi chính là đang đắm chìm trong cảm giác hoang đường này…
“Chẳng lẽ ta thật sự là hạng đàn bà vô sỉ ư?” Cảm giác được khoái cảm và hưng phấn trong cơ thể mình, Ân quý phi không khỏi hoài nghi về nhân phẩm của bản thân.
Lưu Phong cũng ngước đầu lên nhìn Ân quý phi, trong lòng thầm nghĩ, thật không thể tưởng tượng được có một ngày, người đàn bà của hoàng đế lại nằm trong lòng hắn. Mà người này lại là cô cô của phu nhân hắn…
Thật là tạo hóa trêu ngươi…
“Phong nhi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Ngay khi hắn đang ngẩn người suy nghĩ, gò vú cao ngút của Ân quý phi, đang kịch liệt thở dốc, gò bồng đảo không ngừng phập phồng lên xuống, trông thật hết sức mê người…
“Không có gì…” Lưu Phong bị hai gò tuyết trắng làm cho hoa cả mắt, cười hắc hắc… từ từ tựa đầu xuống… khẽ ngậm một hột đậu hồng hào vào trong miệng… dùng sức mút nhẹ….
Ân quý phi chỉ cảm thấy thân thể run lên, lập túc dùng hai tay ôm chặt đầu hắn, ưỡn bộ ngực lên, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa…
Ngay cả những suy nghĩ tội lỗi trong lòng, giờ phút này… cũng hoàn toàn tan biến… Ân quý phi chỉ biết ôm chặt lấy Lưu Phong, cùng hắn một chỗ… mỗi khắc… không lìa…
Mỗi lần Lưu Phong đi rồi, nàng luôn nghĩ rằng đây là lần cuối cùng, cho nên, mỗi lần nàng cùng Lưu Phong một chỗ, nàng đều phát xuất ra tình cảm mãnh liệt nhất…
Đầu của nam nhân vùi sâu vào trong bộ ngực của nàng, song thủ của nàng hoạt động mạnh mẽ trên nhục bổng của hắn, ai cũng không muốn bị yếu thế, dùng hết sức, hết khả năng của mình để kích thích đối phương…
Chẳng biết qua bao lâu, cơn kích tình mới có thể tạm dừng chiến…
Lưu Phong ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng nghĩ: “Nàng cũng không kém a…”
Nói thật, khả năng tình dục của Ân quý phi thật làm hắn giật mình…
Bọn họ trong lúc điên cuồng kích dục, thời gian quả thật rất lâu, giờ phút này đã là nửa đêm rồi, nhưng mà Ân quý phi tinh thần vẫn sung sức, thậm chí còn có thể tiếp tục… Thể chất như vậy, dục vọng như vậy, quả thật làm cho Lưu Phong hết sức hưng phấn. Phải biết rằng trong mấy vị hồng nhan của hắn, cũng chỉ có Tố Nương và Kim Vận mới có thể so sánh được. Tố Nương là do có tu vi Kim Đan kỳ, thể lực tự nhiên không cần phải bàn cãi. Kim vận dùng sao cũng đã từng là ma giáo thánh nữ, người thừa kế thánh giáo. Nhưng Ân quý phi chỉ là một nữ tử bình thường, cho nên Lưu Phong rất là bội phục khả năng và dục vọng của nàng…
Chẳng lẽ thật sự là dục vọng tích lũy trong mười năm nay đã bộc phát sao???
Tâm trạng tỉnh táo lại, lý trí đã trở về với cơ thể Ân quý phi, nàng yên lặng nhìn Lưu Phong, âm thầm tự hỏi, bản thân mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?”
Trên một phương diện nào đó, nàng thật sự rất thích Lưu Phong. Bất kể là thân xác hay tình cảm, nàng cũng hiểu được bản thân đã hoàn toàn không bỏ được Lưu Phong.
Nhưng đứng trên một phương diện khác, thân phận của nàng làm nàng rất lo lắng. Là phi tử của hoàng đế cũng được, là cô cô của Tố Tố cũng được, hai mối quan hệ này mà cùng Lưu phong một chỗ thì thật là phi đạo đức.
“Cô cô, người lại suy nghĩ lung tung rồi… ta nói rồi, giao tất cả mọi việc để ta lo hết thảy cho…” Lưu Phong hai tay khẽ xoa nhẹ nhẹ gò bồng đảo bạo mãn của nàng, thâm tình nói.
“Được… được rồi… ha..ha… tốt…quá... thật mềm mại…” Lưu Phong cố ý hý lộng Ân quý phi để nàng an tâm, cố ý kích thích nàng…
Khuôn mặt Ân quý phi nở nụ cười hạnh phúc, thoáng qua một tia ngượng ngùng, cũng không ngăn cản bàn tay Lưu Phong đang dạo chơi trên gò ngực bạo mãn của nàng, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên bộ ngực vạm vỡ của nam nhân, nhắm mắt hưởng thu cảm giác ấm áp và kích thích…
Lưu Phong thấy nàng yên lặng, nhìn bộ dáng thỏa mãn, hạnh phục của nàng, trong lòng rất vui sướng. Hắn trong lòng phát thệ, sẽ đem vui sướng và hạnh phúc vĩnh viễn cho nàng…
“Phong nhi, ta lại … muốn… rồi…” Đột nhiên, Ân quý phi mở hai mắt, khởi thân đè Lưu Phong xuống…
Không cho Lưu Phong phản ứng, miệng nàng đã bao trùm lấy miệng Lưu Phong…
Sau một trận mây mưa nữa, Ân quý phi kéo thân thể uể oải nằm lên ngực Lưu Phong, thở hổn hền mỉm cười nói: “Đều bị ngươi làm cho xém chết…”
Lưu Phong trong lòng uất ức… rõ ràng là nàng chủ động… trước… mà…
Bất quá hắn cũng rất thích thú… không nói ra… Mặc kệ là già hay trẻ, chỉ cần là trong chuyện luyến ái, các nàng cũng đều không nói lý lẽ…
Ân quý phi tay nhẹ nhàng vỗ về, vuốt ngực nam nhân, nhẹ giọng nói: “Phong nhi, ngươi thật sự phải đi Phong Thành sao? Nếu không muốn, ta sẽ đi van cầu bệ hạ thu hồi việc ban thưởng phong đất cho ngươi. Ta nghe nói rằng nơi đó là đất chết, có man di, lại có người Phù Tang, rất nguy hiểm…” Nói đến man di, Ân quý phi không khỏi nhớ đến lời của Lâm Lang. Chẳng lẽ man di không để ý đến tu sỉ sao?
Lưu Phong gật gật đầu nói: “Không cần, Phong Thành đối với người khác mà nói là tử địa, nhưng đối với ta mà nói cũng là một cơ hội. Cô cô, người yên tâm, chuyện của Phong Thành ta đã có kế hoạch hoàn mỹ. Không đầy một năm, Phong thành sẽ thay đổi”
“Thật vậy sao Phong nhi” Ân quý phi có chút ngạc nhiên và khó tin.
Lưu Phong gật đầu nói: “Dĩ nhiên là thật rồi”.
Ân quý phi nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, diện mạo kiều mỹ xinh đẹp lộ ra, mỉm cười nói: “Ta biết ngươi có khả năng mà”. Có một nam nhân như vậy, cho dù có chết, cũng không uổng một đời…
“Đương nhiên, vì ta chính là Lưu Phong mà…” Lưu Phong ngạo nghễ cười nói…
“À… ngươi là nam nhân tốt nhất trên đời này…” vẻ mặt vui vẻ của Ân quý phi so với một tiểu cô nương thật giống nhau. Không có người đàn bà nào không tự hào vì nam nhân cường mạnh của mình, nàng cảm thấy rất cao hứng và đắc ý. Mặc dù Ân quý phi vẫn chưa giải toả hoàn toàn nội tâm, nhưng thời khắc này, tâm của nàng cũng đã rộng mở hơn rồi…
“Phong nhi, ngươi đem Tố Tố tiến cung đi, ta muốn gặp nó…” Suy nghĩ hồi lâu, Ân quý phi vẫn là nói ra những lời này…
“Được…” Lưu Phong đáp nhẹ một tiếng…
Bởi vì nhắc đến Tố Tố, không khí hiện trường liền có chút lạnh lẽo….
Đối với Ân Tố Tố mà nói, mặc kệ Lưu Phong hay là Ân quý phi, bọn họ đều cảm thấy có lỗi. Ít nhất là trong lòng Ân quý phi cũng nghĩ như vậy.
“Sau khi trở về, nhớ sớm dẫn Tố Tố đến gặp ta…” Ân quý phi khẽ thở dài…
Last edited by Silverwing; 17-05-2009 at 12:01 AM.
“Cô cô, chút nữa ta đi rồi, chúng ta làm tiếp một lần nữa nhé…” Dừng lại, Lưu Phong đột nhiên đứng dậy, đặt Ân quý phi xuống dưới…
Cảm giác hạ thể bị xâm nhập, bành trướng, Ân quý phi khẽ run rẫy, kinh ngạc nói: “Phong nhi, ngươi sao còn có thể…. Thật quá lợi hại…” Ân quý phi vừa mừng vừa sợ. Kinh ngạc chính là vì tinh lực hùng mạnh của Lưu Phong, hoan hỉ chính là vì gặp gỡ được một nam nhân như vậy, thật sự là đại phúc khí…
“Phong nhi, ngươi phải nhẹ nhàng một chút, nếu không…” Ân quý phi thẹn thùng nói.
Sau cơn kích tình, Ân quý phi hai tay ôm lấy mặt Lưu Phong, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, ôn nhu nói: “Phong nhi, cám ơn ngươi cho ta cảm giác hạnh phúc và dũng khí để sống…”
Lưu Phong nở nụ cười, miệng khẽ liếm lên môi nàng nói: “Nàng là nữ nhân của ta, đây là điều ta nên làm…”
Ân quý phi bị hắn liếm, cả người nóng lên, trong lòng cảm giác ngọt ngào…
“Cô cô, ta sắp phải đi rồi, ta lại muốn… rồi…” Nói xong Lưu Phong đưa tay sờ loạn khắp người Ân quý phi…
Ân quý phi cũng không buông tha, hai tay đáp trả sờ soạn khắp cơ thể hắn, siết chặt hắn đến thần mê ý loạn, kích động không ngừng…
Hồi lâu sau khi hai người tách ra, Ân quý phi ngọc thể mềm nhuyễn, phỏng chừng vài ngày cũng không thể xuống giường đi lại được….
Lúc này trời đã sáng, Lưu Phong vội vàng mặc quần áo, dặn dò Lâm Lang hảo hảo chiếu cố Ân quý phi, rồi lặng lẽ rời đi. Với thân pháp của hắn, tự nhiên sẽ không ai phát hiện ra được…
Ba ngày sau, ngay khi Lưu phong định đưa Ân Tố Tố tiến cung, Lão hoàng đế đã đưa chỉ ý đến, kêu Lưu Phong hỏa tốc tiến cung, người phụ trách truyền chỉ cho Lưu Phong chính là Phó tổng quản Trương công công.
“Công công, rốt cuộc có chuyện gì mà bệ hạ gấp rút triệu ta tiến cung như vậy. Không phải là thay đổi ý định, hủy bỏ phong đất cho ta chứ. Ta thật sự rất thích việc phong đất này a…” Lưu Phong oán giận nói…
Trương công công đang đi một bên cười nói: “Không phải chuyện phong đất. Hôm nay có sứ giả Phù Tang đến, bệ hạ kêu các bộ, quan viên tiến cung, để thể hiện uy nghi của thượng quốc”
Mẹ kiếp. Nguyên lai là chuyện nhỏ như vậy…
Lưu Phong cảm thấy không đúng: “Không phải chỉ là mấy quỷ tử đến mà phải náo động đến như vậy chứ…”
“Quỷ tử…” Trương Công công tựa hồ khó thể giải thích được từ ngữ mà Lưu Phong dùng…
Thật là không có văn hóa mà. Lưu Phong trong lòng khinh bỉ Lưu công công, lập tức nói: “Quỷ tử ý muốn nói chính là người Phù Tang” Tiểu quỷ tử là từ chỉ người Phù Tang, kỳ thật Lưu Phong cũng không biết tại sao, dù sao cũng chính là ý như vậy. Giống như Cao Lệ là Lệ bổng tử, dù sao ai cũng gọi như vậy. Về phần nguyên nhân, cũng không nhiều người biết.
“Được rồi, quỷ tử, quỷ tử, tựa hồ không sai” Trương Công công cười nói: “Hầu gia, cách xưng hô này không sai, hẳn là nên báo cho bệ hạ…”
Lưu Phong mỉm cười, không nghĩ ra là đã thay đổi Phù Tang thành tiểu quỷ tử… từ “quỷ tử” từ đó mới được biết đến…
Không sai, tốt xấu gì cũng nên lưu lại một chút sáng tạo…
Ngay khi Lưu Phong xuất chủ ý thì hai người đã đến nghiễm tràng của Nghiễm Đức Điện.
Ngoài sân rộng rãi của Nghiễm Đức Điện giờ phút này tụ tập hơn một ngàn ngươi, xung quanh là thị vệ cấm quân, mỗi người đều mang kim giáp, tay cầm đại đao, khí thế uy vũ.
“Ngày thường cũng không thấy nhiều người như vậy?” Lưu Phong có chút kỳ quái…
Trương công công cười hắc hắc: “Đây là chủ ý của thái tôn điện hạ, nói là nhiều người uy thế càng lớn, tràng diện thật rộng lớn, đe dọa quỷ tử sợ đến chết khiếp…”
“Sát bút…” Lưu Phong thầm mắng một tiếng…
Nguyên lai là chủ ý của cái tên ngu ngốc kia, trách không được tại sao ngu như vậy…
Lưu Phong khinh thường nói: “Xuất nhiều người như vậy, chỉ để đối phó mấy trăm người đến từ Phù Tang hải đảo thôi sao…”
Trương công công cười lớn nói: “Kỳ thật ta cũng thấy không ổn, bất quá do bệ hạ cũng đã đồng ý rồi, không thể làm gì khác hơn được…”
“Sát bút, đại sát bút mà…”
Trương công công nghe vậy, thấp giọng hỏi: “Hầu gia, “sát bút” là ý gì vậy…”
Lưu Phong bực mình, thật là do khoảng cách thế hệ… khoảng cách thật là rất sâu…
“Sát bút… chính là… ý chính là… rất ngu đó…” Lưu Phong mơ hồ giải thích…
“Hả…” Trương công công nhìn xung quanh thấy không có ai, thấp giọng nói: “Ồ…, dùng từ này đánh giá Thái Tôn cũng rất là thích hợp…”
Gần ngàn ngươi đứng bên ngoài sân rộng của Nghiễm Đức điện thời gian ước khoảng dùng một bữa cơm mới thấy Lễ bộ thị lang mang theo sứ giả Phù Tang đi ra…
Lưu Phong cũng không biết việc đến trễ này, không phải do Lễ bộ thị lang mà là lão hoàng đế chủ động an bài, hắn muốn Lễ bộ thị lang dẫn sứ giả Phù Tang ra ngoài để cho họ kiến thức một chút sự cường thịnh của Hoa Hạ đế quốc.
Sau khi vào cửa, hắn chào mấy vị đại thần của Phù Tang đang đứng bên cạnh Lễ bộ thị lang. Ánh mắt mấy vị đại thần lộ một nụ cười cổ quái…
Lưu Phong trong lòng không khỏi tự hỏi: “Xem ra chắc có kịch vui để xem đây”, lão hoàng đế đối với quỷ tử có ác cảm, nghĩ rằng sứ giả cũng sẽ không đem đến lễ ngộ gì tốt đẹp…
Sau khi sứ giả Phù Tang đi vào Nghiễm Đức điện khoảng nửa canh giờ, lão hoàng đế mới cùng cận vệ đi vào đại điện, ngồi xuống, khí thế thật huy hoàng…
Phù Tang sứ giả nhìn thoáng qua tướng mạo uy vũ của Hoa Hạ đại đế, ánh mắt nao nao, ai cũng đều nói rằng Hoa Hạ đại đế đã gần chết rồi, sao mà bây giờ thoạt nhìn vẻ mặt tràn đầy nét hồng quang, khỏe mạnh như thế…
“Sứ giả Phù Tang Vũ Quy xin ra mắt hoàng đế Hoa Hạ đế quốc…” Sứ giả Phù Tang vội vàng phục hồi tinh thần, quỳ xuống cung kính hành lễ với Hoa Hạ đại đế.
“Ô quy?” Lưu Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đem danh tự tên này biến tướng. Mặc kệ như thế nào, Ô quy này cũng nghe không được ổn…”
Quả nhiên, rất nhiều thần tử đều có suy nghĩ giống như Lưu Phong…
Một ít đại thần, thậm chí còn không nhịn được nở nụ cười khinh bạc…
Vũ Quy và vài tên phó tướng thấy các đại thần cười nhạo, sắc mặc tức giận, nhưng cũng không dám phác tác, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta…
Bất quá, cái tên Vũ Quy đại nhân gì đó quả thật nghe cũng là không hay lắm… ai biểu gọi là Ô Quy, không phải để cho người ta có cớ giễu cợt sao?
Thật ra, lúc trước bọn họ lần đầu tiên nghe cái tên này cũng đã từng âm thầm cười nhạo. Chỉ là không có phóng tứ giống như quan viên hoa hạ đế quốc…
Khuôn mặt Hoa Hạ đại đế thoáng mỉm cười, rất là vui vẻ nói: “Ô Quy sứ giả đường xa đến thăm, thật là khổ cực rồi…”
Một tiếng Ô Quy sứ giả, nhất thời khiến cho toàn bộ bá quan văn võ cười rộ lên. Vài tên phó sứ tức giận đến đỏ mặt, nhưng cũng chỉ là dám để trong bụng mà thôi…
Lưu Phong đứng trong đám quần thần, âm thầm cười trộm, thầm nghĩ lão hoàng đế này cũng thật là hết nói nổi. Hai nước giao tranh không chém sứ giả. Ngươi đối đãi với Ô Quy như vậy tựa hồ có chút quá đáng…
Nhưng mà quả thật cũng thật là thú vị…
Quay đầu lại, Lưu Phong phát hiện tên Phù Tang phó sứ và tùy tùng sắc mặt tái xanh, cơ thể căng thẳng đã không tự chủ được rồi, nhưng lại không dám làm gì cả…
Một gã phó sứ thở dài trong lòng, Thiên Hoàng bệ hạ cũng thật là, không biết như thế nào mà phái Vũ Quy đại nhân đảm nhiệm chức vụ sứ giả, việc này không phải làm cho người ta có cớ cười nhạo sao?
“Chờ một chút…” Lưu Phong ngạc nhiên khi đột nhiên phát hiện Ô Quy và một vài tên phó sứ đều là Hắc Ám võ sĩ, hơn nữa tu vi mỗi người đều không thấp.
“Cái gì, tiểu quỷ tử sẽ không phải là muốn ám sát hoàng đế đó chứ” Lưu Phong trong lòng khẩn trương, lưu ý chuẩn bị để có thể kịp thời cứu viện. Lão hoàng đế dù già khú đế, nhưng cũng không thể để lão mất mạng lúc này.
Bởi vì thế lực của Lưu Phong hiện có chưa đạt đến tầm có thể cùng Thái Tôn và Yến Vương tranh đua cao thấp. Hắn bây giờ còn chưa thể để cho lão hoàng đế chết được.
“Tiểu tình nhân, không cần lo lắng, lão hoàng đế bên người cao thủ nhiều như mây…” Đột nhiên trong đầu Lưu Phong truyền đến thanh âm của Bạch Khiết…
Sau khi được nhắc nhở, Lưu Phong mới dời ánh mắt chuyển hướng quan sát phía lão Hoàng đế, hắn phát hiện chung quanh có hơn mười vệ sĩ mặc kim giáp.
Lưu Phong phỏng chừng đây là cao thủ của Thiên Sư đạo, dám chắc cũng đang âm thầm hộ vệ lão hoàng đế.
Nhưng điều những Kim giáp vệ sĩ này làm cho Lưu Phong giật mình là hắn không cảm ứng được chút khí tức nào từ những người này…
“Linh hồn lực lượng bọn chúng rất mạnh…” Bạch Khiết tựa hồ cũng đang quan sát, nghiên cứu đám người này cả nửa ngày mới đưa ra kết luận…
Lưu Phong hơi kinh hãi, xem ra lão hoàng đế còn có chiêu bài ẩn giấu trong tay đây…
“Ô Quy chiến hữu, ngàn vạn lần không thể vọng động, nếu không các ngươi chết chắc” Lưu Phong cẩn thận cảm ứng một chút, biết được lực lượng của đoàn sứ giả Phù Tang căn bản không phải đối thủ của bọn vệ sĩ của lão hoàng đế. Đừng nói còn có người của Thiên Sư đạo. Hơn nữa, người của Thiên Sư đạo mỗi người đều có năng lực tróc quỷ trừ ma.
Trong đại điện, sứ giả Phù Tang Vũ Quy lớn tiếng nói: “Không có cực khổ gì, Thiên Hoàng bệ hạ nhờ ta thay mặt bệ hạ vấn an ngài…”
Hoa Hạ đại đế khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, âm thanh lạnh lùng nói: “Không cần, Thiên Hoàng của các ngươi, ta cũng không xem ra gì.”
Last edited by Silverwing; 17-05-2009 at 03:19 PM.
Vũ Quy nghe vậy, sắc mặt rõ ràng rất tức giận, nhưng mà không biết nên nói như thế nào…
Hoa Hạ đại đế hừ lạnh một tiếng: “Người Phù Tang các ngươi hay dối trá, nói đi, các ngươi rốt cuộc muốn gì? Không phải là nghe nói đại quân ta sắp tấn công, đến đây để cầu xin tha thứ đó chứ”
Lời này vừa nói ra, trong đại điện quần thần cười rộ lên…
Tựa hồ là giống như đã… sắp… đặt kịch bản trước rồi, quần thần cười rộ lên rất đồng loạt, thậm chí còn mang theo những tia giễu cợt, khinh bỉ.
Lưu Phong đột nhiên hiểu được đây là kế sách được sắp đặt trước rồi…
Không trách được tại sao có nhiều đại thần cùng tiến lên điện như vậy, cảm nhận được sự tình, người nào cũng lớn tiếng, rõ ràng là mọi người đều có chuẩn bị trước…
Vũ Quy bị quần thần cười to chế nhạo làm cho thân thể run rẩy, bất quá hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình thường, hơn nữa rất có lễ phép hướng Hoa Hạ đại đế nói: “Bệ hạ, người thật hài hước và hóm hỉnh”.
“Hài hước, hóm hỉnh?” Hoa Hạ đại đế nghe vậy, lập tức ngẩn người ra, hừ lạnh một tiếng quát: “To gan!”
Vũ Quy thấy Hoa Hạ đại đế tức giận, sắc mặt thất kinh, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, xin bớt giận, ta cũng không có ý tiết mạn người…”
“Hừ…” Hoa Hạ đại đế hừ lên một tiếng nói: “Đứng lên đi, ngươi quỳ như vậy, người ta nói Hoa Hạ đế quốc ta không có lượng bao dung… Nói đi, các ngươi rốt cuộc đến đây có việc gì?”
“Bệ hạ, ta phụng mệnh Thiên Hoàng bệ hạ đến quý quốc để nhận lại tam vương tử của Cao Lệ” Vũ Quy cung kính nói ra nguyên nhân mình đến đây…
Hoa Hạ đại đế khinh miệt cười: “Nếu ngươi cũng biết đó là Cao Lệ tam vương tử, ta dựa vào cái gì mà giao cho người Phù Tang các ngươi mang đi? Chẳng lẽ Cao Lệ tam vương tử là con của Thiên Hoàng các ngươi hay sao?”
Nghe Hoa Hạ đại đế nói như vậy, trong điện quần thần nhất thời cười to không thôi, nhất là những tên đại thần đứng gần Vũ Quy, chúng cười đến rũ rượi…
Vũ Quy nghe vậy trong mắt hiện lên một đạo sát khí. Hắn biết là bọn họ đang xúc phạm Thiên Hoàng. Nhưng hắn cũng biết rất rõ ràng, những tên đại thần này căn bản không thể làm ra chuyện ám muội này…
Hoa Hạ đại đế ho khan vài tiếng, dung mạo giận dữ trầm giọng nói: “Không được cười nữa, nói như thế nào Phù Tang cũng phái sứ giả đến, từ xa đến là khách. Đối đãi với khách phải có lễ phép. Truyền lệnh xuống, thiết yến thết đãi quý khách tại Nghiễm Đức điện”.
Lưu Phong âm thầm cười trộm. Trong đám người này, dối trá nhất phải là lão hoàng đế, rõ ràng hắn là đầu trò trong việc chế nhạo Ô Quy, thế nhưng bây giờ lại giả bộ làm người tốt…
Nghiễm Đức điện quả thật không hổ danh là cung điện lớn nhất của đế quốc, tửu yến hơn một ngàn người tham dự cũng không chật chội.
Bởi vì chuẩn bị trước rồi, thời gian không lâu, một thịnh yến đã nhanh chóng được bày ra…
Cứ mười người chia thành một bàn, phóng nhãn cả đại điện có chừng khoảng hơn 100 bàn…
Vũ Quy vốn còn muốn tiếp tục nói về chuyện Cao Lệ tam vương tử, nhưng Hoa Hạ đại đế lại không đề cập tới, chỉ phân phó bày tiệc yến, bất đắc dĩ lắm hắn cũng chỉ biết quay về hoàng đế hoành lễ đáp tạ, rồi cùng với Lễ bộ thị lang ngồi xuống bàn, cách Hoa Hạ đại đế một cái bàn.
Nhanh chóng, Vũ Quy và thuộc hạ tùy tùng tách ra, mỗi người Phù Tang đều ngồi đối diện với một gã kim giáp vệ sĩ…
Sau khi thấy Vũ Quy ngồi xuống, Hoa Hạ đại đế từ xa xa giơ chén rượu lên, lớn tiếng cười nói: “Này, chư vị ái khanh, uống cạn chén này. Mặc dù ta và Phù Tang quốc không phải là bang quốc chi giao, nhưng Hoa Hạ đại quốc ta biết lễ nghi, Ô Quy sứ giả là khách từ xa đến, chúng ta không được chậm trễ…”
Vốn là chúc tửu, nhưng vừa nghe lão hoàng đế nói hai chứ Ô Quy, ngữ điệu còn rất nhấn mạnh, các vị đại thần lại cười rầm lên chế nhạo, làm hại Ô Quy đại nhân tức đến xanh mặt, đặt chén rượu xuống…
“Ô Quy sứ giả, cạn chén này, đây là hảo tửu trong cung. Nghĩ đến các ngươi chỉ là một đảo quốc nho nhỏ chắc cũng không có hảo tửu gì ngon, nhân cơ hội này hay là uống thêm vài chén đi nha… Được rồi, nếu ngươi không biết uống rượu thì nên uống một chút, dù sao nam tử đảo quốc các ngươi cũng không thể so bì với dũng sĩ của đế quốc chúng ta được…” Lão hoàng đế lại uống cạn chén rượu…
“Ha…ha…!”
Trong đại điện, thần tử cười rầm rộ, vẻ mặt đều rất là khinh bỉ…
Vũ Quy sắc mặt thâm trầm, giơ chén rượu lên một hơi uống cạn, sau đó lớn tiếng nói: “Bệ hạ, Vũ Quy là dũng sĩ của Thiên hoàng, ta có thể uống” Nói xong bản thân uống liên tục mấy chén, như là muốn chứng minh bản thân mình cũng có thể uống…
Liên tiếp uống mấy chén, tùy tùng của Vũ Quy đồng loạt vội vàng vỗ tay, nhưng đổi lại các đại thần đế quốc đều im thin thích… Rất nhanh, những tiếng ca ngợi của bọn chúng cũng nhanh chóng biến mất…
“Bệ hạ, thỉnh nghe ta nói, Vũ Quy lần này phụng mệnh Thiên Hoàng đến đây là muốn nhận lại…” Vũ Quy trong lòng thủy chung vẫn nhớ đến sứ mạng của mình…
Không đợi Vũ Quy nói xong, Hoa Hạ đại đế đã hừ lạnh một tiếng, cùng với trọng thần xung quanh nâng chén uống tiếp…
Lưu Phong và Trương Tử Ngưu ngồi tại một bàn, hơn nữa còn ngồi bên trái hắn, hắn thấp giọng hỏi: “Cao Lệ tam vương tử bị đế quốc bắt khi nào vậy? Ta sao chưa từng nghe qua…”
Trương Tử Ngưu thấp giọng nói: “Ta cũng mới vừa biết, nghe nói Cao Lệ tam vương tử và vài tên Phù Tang đồng lõa, ý đồ đến đế quốc ta dọ thám quân tình, kết quả bị vệ binh của thất sát quân đoàn bắt được. Nhưng mà tin tức của người Phù Tang cũng quả thật quá nhanh nhạy, người còn chưa giải về kinh đô, bọn họ đã phái sứ giả đến rồi…”
“Bệ hạ, xin hãy nghe ta nói…” Không thể không nói… Vũ Quy tính kiên nhẫn quả thật tốt, bị cự tuyệt hơn mười lần, nhưng hắn vẫn cứ bất khuất như trước, nhất quyết không buông tha, hy vọng Hoa Hạ đại đế nghe hắn nói…
Hoa Hạ đại đế vẫn không để ý như thường, tự mình uống rượu, khen ngon, vỗ tay nói: “Này, tấu nhạc lên, để cho mọi người và Ô Quy xem vũ kỹ của đế quốc ta…”
Mỗi lần Hoa Hạ đại đế hô lên Ô Quy, quần thần tự nhiên cùng phối hợp cười to vài tiếng, chế nhạo và khinh bỉ.
Vũ Quy trong lòng lửa giận đã sớm như thiêu đốt, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không dám phát tác, phải cúi đầu, hắn lần này đến đây nói trắng là là xin thả người.
Nếu là cầu khẩn, tự nhiên phải hạ mình.
Vũ Quy đã quyết định, chỉ cần Hoa Hạ đại đế không muốn cái mạng của hắn, còn muốn cái gì, kể cả nhục mạ hắn, đều có thể chấp nhận. Nhưng mà trong tương lai, hắn sẽ đem sự sỉ nhục này hoàn trả cho Hoa Hạ đế quốc gấp trăm lần, ngàn lần.
Đáng tiếc hắn còn chưa biết, rất nhiều đại thần, kể cả Hoa Hạ đại đế căn bản không nghĩ đến việc để hắn còn sống trở về…
Hai nước giao tranh, không chém sứ giả. Nhưng mà bây giờ hai nước còn chưa giao chiến a… Mặc dù Hoa Hạ đại đế trong quá khứ muốn thôn tính nhưng còn chưa có điều kiện…
Hiện nay thống soái đế quốc, thậm chí còn muốn đem Ô Quy đại nhân ra chém để tế cờ…
Trong lúc này, âm thanh lại vang lên, trong khoảnh khắc xuất hiện mười mấy nữ tử xinh đẹp, mặc áo lụa mỏng toanh đang biểu diễn vũ kỹ, thật là tuyệt vời…
“Ô Quy sứ giả, hãy xem đi, đây là nữ tử của đế quốc ta, còn hơn đảo quốc nho nhỏ của ngươi rất nhiều…” Hoa Hạ đại đế khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhình thẳng vào Vũ Quy…
Vũ Quy sửng sốt một hồi, vội vàng hỏi: “Bệ hạ vĩ đại, nữ tử của bổn quốc cũng không kém, bất quá ta thừa nhận, vũ kỹ của các nàng không thể so với những vũ cơ xinh đẹp này… Nhưng mà… nếu nói về vũ lực, nữ tử của đế quốc ta cũng là mạnh hơn so với đế quốc…”
Hoa Hạ đại đế biến sắc, nhìn chằm chằm vào Vũ Quy một hồi, đột nhiên cười to: “Ô Quy sứ giả, nghe khẩu khí của ngươi, hình như nam nhân quý quốc chết sạch rồi hay sao mà phải cần đàn bà xuất chiến, giỏi võ…”
“Một đám tạp chủng…” Thị vệ tổng quản Mã Đằng, ngồi cùng bàn với Vũ Quy không nhịn được lạnh giọng thốt…
“Tạp chủng…”
Trong lúc nhất thời, quần thần đế quốc đều hưởng ứng đánh giá này…
Vũ Quy đỏ mặt, thân thể toàn thân run rẩy, hắn và vài tên thuộc hạ thậm chí tay đã đặt lên cán đao. Đối với Phù Tang võ sĩ mà nói, nhục mạ như vậy chính là sự khiêu chiến. Tuyệt đối là khiêu chiến…
Nếu là ngày thường, bọn họ dám chắc là đã sớm liều mạng rồi. Nhưng mà hôm nay lại không được. Bọn họ phải hoàn thành sứ mạng được giao. Trước khi đi, trước mặt Thiên Hoàng bệ hạ, chúng đã phát thệ, nếu không thể thành công cứu Cao Lệ Tam vương tử trở về, tộc nhân của chúng sẽ bị xử tử. Mà bản thân bọn chúng cũng chỉ còn mỗi con đường là tự sát mà thôi.
Tỉnh táo lại một chút, Vũ Quy ngẩn đầu lên nói: “Bệ hạ, ta không đồng ý lời nói của người. Tại nước ta, mỗi một con dân đều là chiến sĩ. Nước ta nữ tử không nhường nam giới, nhưng nam tử càng là nhất đẳng, đều là chiến sĩ cường đại”
Mã Đằng uống một chén rượu, lấy tay xoa xoa khóe miệng, chầm chậm nói: “Phải vậy không, võ sĩ đảo quốc các ngươi thật sự rất cường đại sao? Ta hỏi các ngươi, tại sao võ sĩ cường đại của các ngươi gặp binh lính của chúng ta, ngay cả quần chiến cũng không chịu đựng được, phải bị bắt làm tù binh…”
Vũ Quy nghe vậy liền nao nao, hiểu được Mã Đằng thốt ra lời này có chút vô sỉ, các ngươi hàng vạn binh lính, còn chúng ta có hơn mười võ sĩ, ngươi nói bọn họ làm sao chiến…
Tuy nhiên, bỏ qua điều này, Cao Lệ tam vương tử cũng thật là hồ đồ, dám đương nhiên xâm nhập vào tứ đại quân đoàn thần bí của Hoa Hạ đế quốc để dọ thám quân tình, không phải muốn chết sao?
Vũ Quy ngước cổ lên, không nhịn được nói: “Vị đại nhân này, nếu số lượng tương đương, ta dám nói võ sĩ của đế quốc ta tuyệt đối mạnh hơn binh lính quý quốc”
Mã Đằng đang muốn nói tiếp, nhưng không nghĩ đến lão Hoàng đế lại xen vào: “Có thật vậy không?”
Last edited by Silverwing; 17-05-2009 at 03:30 PM.