Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Đường Phong cười cười. Hắn vốn là không lưu tâm tới sự phản đối của những người này, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trang Tú Tú ở bên kia đang nhìn lại, cặp mắt đối diện với ánh mắt của nàng. Trong đôi mắt kia trong tràn ngập sự sợ hãi và hối hận.
Nữ nhân này phỏng chừng đang hối hận lúc ở Vân Hải Chi Nhai kia đã không bỏ mình lại mà đi. Đường Phong đã hiểu được ý tứ trong ánh mắt của nàng. Đứng ở chỗ này, chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhân này biết một ít bản lĩnh thực sự của mình.
Lúc này, Bố Trường Hải đã nói xong về quy tắc đơn gian của cuộc tỷ thí, cất cao giọng nói:
- Nếu các vị đều đã hiểu rõ quy tắc, vậy có thể ký giấy sinh tử. Một khi giấy sinh tử được ký, sống chết phải tự chịu trách nhiệm! Các gia tộc lớn không được vì các đệ tử của gia tộc mình trong cuộc tranh tài mà chém giết lẫn nhau, lại càng không được tiến hành trả thù sau khi cuộc tranh tài diễn ra, bằng không gia tộc đó sẽ bị toàn bộ các gia tộc khác truy sát và đuổi khỏi Linh Mạch Chi Địa!
Dù sao cuộc tranh tài là phải giết người chết. Mỗi đệ tử trong gia tộc đều phải đối mặt với đối thủ của các gia tộc khác, nếu bởi vì... Việc diễn ra trong cuộc tranh tài mà dẫn đến gia tộc sụp đổ trong Linh Mạch Chi Địa, thực sự có chút không lợi. Do đó cần phải ký giấy sinh tử.
Ba mươi năm trước, có một gia tộc tham chiến có năm đệ tử đều chết thảm trong cuộc tranh tài, chủ gia tộc phẫn nộ đối với đối thủ đã giết chết đệ tử trong tộc mình tiến hành trả thù, nhưng trong mười ngày, gia tộc này liền bị tiêu diệt triệt để tiêu tan thành mây khói trong Linh Mạch Chi Địa! Cả ngàn người từ trên xuống dưới, bất luận là nam nữ già trẻ, toàn bộ bị chém giết hầu như không còn ai!
Có một bài học kinh nghiệm đầy xương máu như vậy, có thể nói không có gia tộc nào còn dám giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Thật ra, ký giấy sinh tử là một sự kiện rất đơn giản, chỉ cần lấy dấu vân tay của mỗi người là được. Chỉ chốc lát, hơn năm trăm người bận rộn cũng đã hoàn toàn kết thúc.
- Xuất phát, Vân Liên Sơn!
Bố Trường Hải vung tay lên, hạ lệnh tất cả xuất phát về nơi tỷ thí!
Một đám người trùng trùng điệp điệp, dưới sự điều khiển của Bố Trường Hải chạy về hướng cách đó hơn năm mươi dặm. Không chỉ có hơn năm trăm thành viên tham chiến, cả đám người lưu lại xem náo nhiệt cũng theo sát họ mà tiến ra trận địa.
Năm mươi dặm, cũng không quá xa xôi, chỉ khoảng hơn nửa canh giờ, mọi người đều đã đi tới dưới chân Vân Liên Sơn.
Lúc này, cả một vùng núi non với diện tích gần tám trăm dặm, đã có một nhóm người đang chờ. Những người này đã sớm tới nơi để làm công tác chuẩn bị. Họ đều là người được các gia tộc lớn điều ra, cùng hội tụ ở một chỗ, đang ngầm dò xét lẫn nhau.
Suốt đêm qua, bọn họ chạy đến nơi đây, chế tạo ra tàng bảo đồ cùng với số lượng đồng tiền tương ứng được đặt ở các địa điểm mai phục trên các tàng bảo đồ khác nhau.
Lúc này, đám người Đường Phong cùng hơn năm trăm người liền bị ngăn cách ở bên ngoài, mà những cao thủ Linh Giai dẫn dắt các gia tộc lớn lại cùng tiến lên.
Từ phía xa, Đường Phong phát hiện những người này mỗi người cầm lấy một tàng bảo đồ, nhập cương khí của bản thân vào, rồi cắt tàng bảo đồ thành những mảnh to nho khác nhau, đặt vào trong một cái rương gỗ.
Sau khi tất cả những việc này đã xong, Bố Trường Hải mới xoay người nhìn về phía đám người Đường Phong mà hô lớn:
- Đệ tử các nhà tiến lên, mỗi người lấy một mảnh nhỏ từ trong rương.
Mọi người tuân lệnh, đi ra phía tới trước cái rương sờ soạng tìm lấy một mảnh nhỏ của tàng bảo đồ, người đệ tử vừa cầm mảnh nhỏ vào tay liền bị người dẫn qua một bên, căn dặn tỉ mỉ một hồi, ngay sau đó được đi vào trong Vân Liên Sơn.
Đường Phong đi ở vị trí gần cuối. Đợi tới hắn đi tới trước cái rương gỗ thì các mảnh nhỏ trongcái rương đã bị lấy đi hơn một phân nửa.
Tùy tiện lấy từ trong ra một mảnh, Đường Phong cũng không nhìn kỹ, trực tiếp nhét vào trong người. Lập tức liền có một người đã đi tới bên cạnh, dẫn Đường Phong đi vào.
Đường Phong không biết người này là người của gia tộc nào, nhưng thái độ của hắn thật ra cũng không tồi, nhìn thấy Đường Phong chỉ đạt cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm, vừa dẫn hắn đi về phía trước vừa tỉ mỉ nói rằng:
- Vào Vân Liên Sơn, đó là vào chiến trường, sinh tử chỉ ở một ý niệm, thực lực của ngươi không cao, nếu là gặp phải kẻ địch đánh không lại lại không muốn chết nói, có thể chủ động bỏ quyền thi đấu. Đưa thẻ bài mà đeo ở thắt lưng giao cho đối phương. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, thẻ bài mất, cũng có nghĩa là ngươi không thể tham gia cuộc tỉ thí tiếp theo. Ngược lại, nhận được thẻ bài của người khác, có thể thu được càng nhiều điểm, một thẻ bài, trị giá với một đồng tiền.
- Đa tạ đã nhắc nhở.
Đường Phong gật đầu.
- Còn nữa, đây là địa đồ của toàn bộ Vân Liên Sơn, khi ngươi ghép được tàng bảo đồ rồi, có thể đối chiếu tấm địa đồ này, tìm ra địa điểm giấu bảo cần đến. Đương nhiên, địa đồ hoàn chỉnh này có chút không chuẩn xác, bảo điểm giấu bảo tàng cụ thể ở vị trí nào, cũng cần ngươi phải lưu ý một chút.
Người này lại căn dặn tỉ mỉ thêm vài câu, mới phất tay với Đường Phong nói:
- Kỳ hạn cho lần này là mười ngày, buổi trưa mười ngày sau nếu không đi ra, coi như bỏ quyền thi đấu. Hiện tại ngươi có thể tiến vào.
- Cảm tạ tiền bối!
Đường Phong nhìn ông ta thi lễ rồi xoay người tiến vào trong Vân Liên Sơn.
Người này nhìn theo bóng lưng của Đường Phong chậm rãi lắc đầu, nói thầm:
- Một người Thiên Giai hạ phẩm, sợ cũng khó có thể làm ra điều gì to tát.
Vân Liên Sơn, tuy rằng rộng tám trăm dặm, nhưng trong này cũng không có linh thú gì hung tàn, chỉ có một vài dã thú bình thường mà thôi. Dù sao ở đây cũng gần Bố gia, cho dù có linh thú cũng bị Bố gia nhanh chân đến trước, hoặc chém giết hoặc bắt được rồi. Cho nên mới nói, nguy hiểm ở bên trong này đều đến từ chính các đệ tử dự thi các của gia tộc lớn.
Lúc Đường Phong vào Vân Liên Sơn, thoáng cảm thấy, trong vòng mười dặm vuông không hề có sự sống nào, cũng không có bất cứ dấu về tồn tại nào, nghĩ đến những người vào lúc trước cũng đã đi sâu vào trong ngọn núi.
Ngược lại, những người này cũng thông minh. Kỳ hạn tỷ thí là mười ngày, bọn họ tất nhiên sẽ không muốn phát sinh xung đột quá sớm với người khác, phát sinh xung đột càng sớm lại càng tiện nghi cho người khác.
Triển khai thân pháp, điều tra động tĩnh hai bên đường đi, Đường Phong tiến vào bên trong được trăm dặm, mới ngừng lại. Lúc này bầu trời đã tối lại, cũng không nhìn thấy gì. Đường Phong chuẩn bị nghỉ tạm một đêm, sáng mai sẽ tính toán tiếp.
Lẻn lên một thân cây, mượn bóng cây để che đi thân thể của mình, lấy mảnh tàng bảo đồ từ trong người ra, qua ánh mắt trăng rọi qua tán cây che trên đầu, Đường Phong vừa nhìn thoáng qua đã không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ở mặt trái của mảnh nhỏ tàng bảo đồ này, đánh dấu một chữ số mười!
Ngược lại có chút xấu hổ vì nhặt được vật tốt như vậy! Mảnh tàng bảo đồ đánh dấu số mười, cũng có nghĩa là tấm bản đồ này bị cắt thành mười tấm, mà Đường Phong chỉ có một mảnh mà thôi, muốn giành được bảo tàng, cũng chỉ có để tìm được toàn bộ chín tấm còn lại mới được. Đây chính là một việc quá lớn. Hơn năm trăm người, căn bản Đường Phong không biết ai đang giữ những mảnh nhỏ tương ứng với cái của mình.
Nhưng lạc quan hơn mà nói, nếu là có thể ghép được tấm bản đồ này, Đường Phong có thể thu được mười đồng tiền, thu hoạch cũng tương đối xa xỉ.
- Vận may hay vận rủi?
Đường Phong lắc đầu thở dài một tiếng, cẩn thận để ý tới một cương khí đang di động trên mảnh bản đồ nhỏ nhỏ, sau đó nhét nó vào không gian mị ảnh.
Người khác chỉ có thể để mảnh tàng bảo đồ ở trên người, dễ bạo làm lộ ra vị trí của mình, nhưng Đường Phong lại có thể lợi dụng không gian mị ảnh để che giấu linh khí chuyển động trên mảnh bản đồ nhỏ, coi như là một ưu thế.
Khoanh chân ngồi ở trên thân cây, nhắm mắt ngưng thần, Đường Phong suy nghĩ về tình thế trước mặt.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Tỷ thí lần này gọi là tìm bảo vật, cuối đích là để xét đoán dựa trên tiêu chuẩn là số lượng đồng tiền mà mọi người đạt được. Nhưng trên người mỗi người lại có thẻ bài giắt lưng lại khiến cho trận tỷ thí lần này tràn ngập mùi vị máu tanh và giết chóc.
So sánh với so với việc khổ cực ghép lại những mảnh tàng bảo đồ nhỏ, và tìm ra địa điểm cất giấu bảo vật, tìm kiếm đồng tiền, đối với người có thực lực mạnh mà nói, không thể nghi ngờ việc bắt, giết người khác, cướp giật thẻ bài giắt lưng của người khác cũng là một thủ đoạn để nhanh chóng tăng cao điểm số cho mình.
Có thể tưởng tượng, trong thời gian mấy ngày kế tiếp, toàn bộ Vân Liên Sơn sợ rằng cũng không được an bình.
Đang ngồi im thư giãn, bên tai lại truyền đến âm hưởng của một trận đao kiếm giao tranh, còn thoáng truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, khiến chim chóc đang tạm nghỉ trong rừng cây trong một phạm vi to lớn như vậy đều có có chút kinh sợ, thần hồn nát thần tính.
Nhanh như vậy đã có người động thủ sao? Đường Phong nhíu nhíu đầu mày, phóng người sáng phía bên kia, lén lút kiểm tra, lại nhận thấy bên kia có hơi thở của hai người, dừng lại một lát sau đó liền biến mất không thấy nữa.
Khi tiếng hét thảm thiết vang lên, thì đủ loại giết chóc và giao chiến liền không ngừng được trình diễn trong Vân Liên Sơn. Gần như cách một hồi, liền có người bị giết, mảnh nhỏ bị đoạt, thẻ bài bị đoạt.
Cũng có không ít người đi qua chỗ cây đại thụ mà Đường Phong đang ẩn thân, nhưng không ai phát hiện được tung tích của Đường Phong. Đối với mỗi một đối thủ tiếp cận mình, Đường Phong đều kiểm tra một chút, mong phát hiện ra mảnh tàng bảo đồ nhỏ có ích đối với mình, nhưng điều khiến hắn thất vọng chính là, căn bản, mảnh tàng bảo đồ trên người những người này phát ra linh khí không giống với của mình.
Với thực lực của Đường Phong, muốn đối phó những này cũng rất dễ dàng, dù sao những người này đều hành động đơn độc, nhưng Đường Phong không có làm như vậy.
Hiện tại, thời gian còn sớm, bất luận là mảnh tàng bảo đồ nhỏ hay thẻ bài đều đang phân tán, càng đến thời hạn cuối của trận tỷ thí, mảnh nhỏ và thẻ bài lại càng tập trung, đến lúc đó động thủ, hiển nhiên là làm ít công to rồi.
Đợi cho tới lúc bình minh, đang ngồi nhập định, Đường Phong không khỏi mở mắt, bởi vì hắn phát hiện lại có một người đang nhanh chóng tiến gần về phía chính mình. Thực lực của người này không cao cũng không thấp, thuộc về tiêu chuẩn trung tầng, cảnh giới Thiên Giai trung phẩm. Khuôn mặt của hắn có chút hốt hoảng, khẩn cấp tiến về phía trước, hình như phía sau có người nào đó sắp đuổi kịp.
Đúng lúc đi qua bên dưới chỗ Đường Phong đang ẩn núp, người này dừng chân, đột nhiên sờ tay vào ngực móc ra một thứ gì đó, vội vàng nhét vào rễ cây cổ thụ mà Đường Phong ẩn thân, dùng lá rụng che lên, thoáng nhìn ra xung quanh, trực tiếp lẻn đến ẩn mình sau một thân cây.
Đường Phong thấy rõ sở, thứ người này đem giấu chính là mảnh tàng bảo đồ nhỏ mà hắn ta mang theo mình.
Lễ vật này lấy gì đảm đương nổi? Đường Phong có chút bất đắc dĩ. Mình đợi ở chỗ này không gọi ai không trêu chọc ai, phiền phức hết lần này tới lần khác lại tự tìm tới mình. Đường Phong cảm nhận được phía sau người này xác thực có truy binh. Hắn để mảnh tàng bảo đồ giấu ở dưới rễ cây đại thụ, rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của truy binh, sau đó từ một bên đánh lén.
Thật ra, sách lược này không tồi, cầm được thì cũng buông được, nhưng vị trí mà hắn ta chọn lại khiến Đường Phong có chút bực mình.
Truy binh phía sau của người này rất nhanh sẽ đuổi qua đây, chắc chắn cũng sẽ cảm nhận được linh khí phát ra từ mảnh tàng bảo đồ, hắn dừng chân lại cách chỗ của Đường Phong chừng mười lăm trượng, cảnh giác quan sát bốn phía, trong tay cầm một thanh trường kiếm, vừa chậm rãi từng bước một tiến về phía trước vừa cười nói:
- Đừng trốn nữa, ta biết ngươi đang ở chỗ này. Ngươi và ta đều là Thiên giai trung phẩm, vừa vặn kỳ phùng địch thủ, sao không ra cùng ta đánh một trận, lấy thực lực chân chính luận thắng bại. Người nào thua thì người đó rời khỏi cuộc tỷ thí, không ảnh hưởng tới tính mạng của ngươi, hà tất lén lút giấu đầu lòi đuôi như vậy!
Người này nói chuyện thật đường hoàng, Đường Phong không khỏi tinh tế quan sát hắn, liếc mắt đã phát hiện tròng mắt của người này liên tục chuyển động, cũng không biết đang có chủ ý cái quỷ gì. Nhưng hắn là một người Thiên Giai trung phẩm, người vừa giấu mảnh bản đồ kia cũng là Thiên Giai trung phẩm. Hai người có thực lực tương đương, nếu thực sự tranh đấu thì hươu chết về tay ai còn cũng chưa biết được Vì sao hắn lại có biểu tình nắm chắc thắng lợi như vậy?
Đầy nghi ngờ, Đường Phong tỉ mỉ kiểm tra lại tình hình của bản thân hắn và tình hình xung quanh. Việc kiểm tra này không khỏi khiến Đường Phong có chút vui mừng nhướng lông mày.
Vì trong người hắn lại có giấu hai mảnh tàng bảo đồ nhỏ, hơn nữa trong đó có một tấm mà mình đang cần, thật đúng là vận may tới, muốn ngăn lại cũng không ngăn được.
Không chỉ có như vậy, cách đó không xa còn có một người khác đang mai phục, lén lút tiến về phía bên này. Mà công phu ẩn nấp của người thứ 3 vô cùng tốt, trên người cũng không có bất cứ linh khí chuyển động nào của mảnh tàng bảo đồ, khiến cho lúc đầu Đường Phong thật sự không phát hiện ra hắn.
Bọ ngựa rình ve, hoàng tước ở phía sau, hay là hai người này vốn là một nhóm, định bụng ngầm tính kế truy đuổi địch nhân? Đường Phong vui lòng tin tưởng vào khả năng sau. Hai người kia đại khái tập trung hai mảnh tàng bảo đồ trên người một người, cho một người khác thuận lợi ẩn thân, ngấm ngầm tính kế với đối thủ không hiểu về tình hình.
Người cầm kiếm lại hét lên một tiếng, nhưng người Thiên Giai trung phẩm đang ẩn trốn kia vẫn không động đậy, rất khéo léo che giấu thân thể của mình.
Giằng co một lát, người cầm kiếm có chút không nhìn được nhìn vè phía nơi mảnh tàng bảo đồ đang được chôn, vừa cẩn thận đề phòng, vừa di chuyển tới nơi phát ra linh khí dao động.
Đi tới dưới cây đại thụ, người này đưa tay thò vào bên trong, nhất thời một mảnh tàng bảo đồ hiện tra trước mắt hắn. Mặc dù khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng hắn không vội vã cầm lấy, mà giả bộ cúi người xuống, bàn tay to cầm chặt thanh kiếm, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể phản công lại cuộc tập kích bất ngờ của kẻ địch.
Quả nhiên, người lúc trước đã giấu mảnh tàng bảo đồ nhỏ thấy người kia muốn tranh giành quyền lợi gì đó với mình, hơn nữa người này lại đưa lưng về phía hắn, liền lập tức nhảy từ trên cây xuống, bắn ra cương khí, hai tay đánh ra vô số tàn ảnh trong không trung, dường như còn có tiếng hổ gầm truyền đến, nắm tay chưa tới, quyền kình phá không.
Người cầm kiếm đã sớm đề phòng, lúc này tất nhiên sẽ không thể khiến đối thủ đánh lén thành công, nghe được tiếng gió thổi, lập tức tung một kiếm về phía trái, kiếm khí bay ngang, chặn lại vô số quyền kình.
Vù, vù vù, tiếng xung đột cương khí giữa hai Thiên Giai trung phẩm truyền đến, khiến cho cây cối trong cả một phạm vi rộng như vậy phải lung lay. Trong lúc đó thực lực của hai người kia lại sàn sàn như nhau, mọi người đối với quyền pháp kiếm pháp đều đã tu luyện tới một mức độ nhất định. Ngươi tới ta đi giao đấu hơn mười chiêu, cũng không ai hơn ai.
Đang giằng co, đột nhiên lại có một người lao ra. Chính là người thứ ba đã len lén tiến gần về phía bên này. Khi người này tiến lại gần, người bị truy đuổi đang cùng người cầm kiếm giao tranh không thể nhận ra, căn bản chưa từng phòng bị có người đánh lén, nhất thời không đỡ được một chưởng đánh tới từ phía sau lưng của người kia, cương khí hung mãnh liền nhập vào cơ thể, gây ra chấn động làm khí huyết của hắn ta đảo lộn, lảo đảo lùi một bước. Tuy rằng cương khí hộ thân bị phá, nhưng chỉ bị tổn thương nhỏ.
Người cầm kiếm cười lạnh một tiếng, thuận thế đâm tới một kiếm, đúng vào thắt lưng của đối phương. Cũng may người này phản ứng rất nhanh, biết tình hình không ổn, vội vàng lùi người. Dù vậy, ở thắt lưng cũng bị kiếm làm cho chảy máu, máu tí tách chảy xuống.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Đứng cách đối thủ vài chục trượng, người kia dùng tay bịt vào vết thương phần eo, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi không biết làm thế nào. Ngược lại, người cầm kiếm và kẻ đồng hành, đầy đắc ý nhìn hắn ta, dáng vẻ đã nắm chắc thắng lợi.
- Đã sớm đoán được ngươi không phải chỉ có một mình. Quả thế, thực sự là đê tiện!
Người bị thương cố nén đau đớn, vẻ mặt đầy hối hận.
- Ha ha.
Người cầm kiếm cười lớn một tiếng:
- Ngươi đã đoán được, vì sao còn muốn dừng lại. Lẽ nào ngươi có tính toán gì khác sao? Ngươi để mảnh tàng bảo đồ nhỏ đặt ở bên kia, thu hút sự chú ý của ta, tính tùy thời mà đánh lén, lẽ nào hành vi như vậy thì không đê tiện sao? Binh bất yếm trá mà thôi.
- Các ngươi thắng rồi, cứ cầm mảnh nhỏ mà đi đi.
Mặc dù trong lòng người bị thụ thương đang vô cùng tức giận, nhưng cũng biết đạo lý hai tay khó địch nổi bốn tay. Hôm nay, tuy rằng hắn thụ thương không nặng, nhưng hai người này có thực lực tương đương với thực lực của mình đều là Thiên Giai trung phẩm, nếu thực sự muốn đánh thì hắn không có được nửa điểm phần thắng. Hiện tại hắn thầm nghĩ bảo vệ tính mạng và thẻ bài của mình. Chỉ cần tính mạng được bảo vệ, thẻ bài còn, hắn vẫn có cơ hội thua keo này bày keo khác.
Người cầm kiếm cười nói:
- Huynh đệ Lý gia ta coi trọng điều đó tất nhiên sẽ không để điều đó chạy mất! Lão nhị, đi lấy mảnh nhỏ qua đây, ta phải để ý thật kỹ vị bằng hữu này, miễn cho hắn lại gây rắc rối.
Một người huynh đệ Lý gia khác nhất thời lên tiếng, đi về phía trước, nhặt mảnh nhỏ vừa rồi lên, mặt mày không khỏi rạng rỡ quay trở về, nói:
- Đại ca, cái này quả thực là mảnh ta chúng ta muốn tìm, vận khí thật tốt.
Người cầm kiếm nhận mảnh nhỏ từ tay của đối phương, kiểm tra một chút, thoả mãn nhét vào trong người.
- Các ngươi đã có được mảnh tàng bảo đồ, từ đây cáo từ, sau này còn gặp lại!
Người thụ thương không muốn tiếp tục lưu lại ở đây, vừa nói xong liền xoay người bỏ đi. Chẳng ngờ đúng lúc đó thân hình hai huynh đệ Lý gia chợt lóe, một trước một sau chắn lấy lối đi của hắn.
- Các ngươi lại muốn làm gì nữa?
Người thụ thương lộ ra vẻ mặt không đồng ý. Mặc dù hắn đã đoán được suy nghĩ trong lòng hai người này, nhưng vừa dùng hai tay đưa mảnh nhỏ lên đã khiến hắn cảm thấy bị lăng nhục, thỏ cùng đường còn cắn người, huống chi hắn là một Thiên Giai trung phẩm, nếu hai người này đẩy hắn đến đường cùng, nói không chừng còn phải đánh một trận ác liệt.
Người cầm kiếm vẫn ung dung nhìn hắn, biểu tình trên mặt của lão nhị cũng rất âm hiểm, không ngớt cười nhạt. Người cầm kiếm mở miệng nói:
- Vừa rồi đã nói, cái gì đã bị huynh đệ Lý gia ta coi trọng thì không thể chạy thoát. Mảnh tàng bảo đồ có giá trị, nhưng thẻ bài trên người các hạ cũng có giá trị. Hôm nay ngươi đã thụ thương, thực sự không thích hợp để tiếp tục nán lại trong Vân Liên Sơn, không bằng cũng đưa thẻ bài cho hai người huynh đệ ta, rồi rời khỏi cuộc tỷ thí, ngươi thấy thế nào? Cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi.
- Vọng tưởng!
Sắc mặt người thụ thương tái nhợt, mảnh nhỏ trên tay hắn bị mất, hắn còn có thể có cơ hội cướp được từ trên tay người khác, nhưng một khi thẻ bài mất, vậy hắn đã hoàn toàn để mất đi tư cách tham dự cuộc tranh tài. Lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, nếu cứ như thế này ảo não đi ra ngoài, không chỉ khiến bản thân mình xấu hổ, cũng sẽ mang đến sỉ nhục cho gia tộc.
- Ngươi phải hiểu rõ, đây không phải là đang thương lượng với ngươi.
Vẻ tươi cười trên mặt người cầm kiếm chợt lạnh xuống:
- Nếu không giao thẻ bài ra, nói không chừng hai người huynh đệ ta cũng phải đoạt tính mạng của các hạ để lại nơi đây! Oan gia nên giải không nên kết, chỉ cần ngươi giao thẻ bài ra, chúng ta cũng sẽ không hạ độc thủ đối với ngươi!
Lão nhị của Lý gia cũng đứng ở một bên tiếp lời nói:
- Bằng hữu, tuy rằng vừa rồi hai người huynh đệ chúng ta sử dụng chút quỷ kế, nhưng cũng không phải là người đê tiện gì, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, chúng ta chỉ cần thẻ bài và mảnh tàng bảo đồ, cũng không có bất cứ hứng thú gì đối với tính mạng của các hạ.
Sắc mặt người thụ thương lúc xanh lúc đỏ, nét mặt vô cùng do dự, hiển nhiên không biết nên lựa chọn thế nào. Hôm nay, địch mạnh ta yếu, nếu hắn không giao thẻ bài ra, tất nhiên đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng giao thẻ bài ra, khác nào mình sẽ lập tức mất đi tư cách tỷ thí.
Nhìn thấy ba người phía dưới đang tranh luận gay gắt, Đường Phong trốn ở trên cây đại thụ không khỏi chậm rãi lắc đầu. Tuy rằng hai huynh đệ Lý gia nói thực sự quang minh chính đại, nhưng thực tế cũng là chuyện sau này.
Bọn họ cũng biết không nên hợp nhau lại đẩy một cao thủ Thiên Giai trung phẩm đến bước đường cùng, ngay cả lấy hai đánh một, nói không chừng cũng sẽ phải trả một cái giá lớn. Kẻ địch trước khi chết sao có thể không quay lại phản công. Cho nên bọn họ mới có thể lấy dùng tâm lý chiến, để đối phương ý thức được có một con đường sống có thể đi, như vậy cũng có thể khiến đối phương bỏ đi ý niệm phản kháng trong đầu.
Căn cứ vào suy đoán của Đường Phong, người thụ thương kia ngay cả khi giao ra thẻ bài của bản thân, chỉ sợ cũng sẽ không có được một kết quả tốt. Oan gia nên giải không nên kết, những lời này thực sự không tồi, nhưng hai huynh đệ Lý gia và người thụ thương đã kết oán, sao có thể cởi ra một cách đơn gian như vậy được? Biện pháp Duy nhất chính là một bên phải bỏ mạng mà thôi.
- Các hạ nghĩ xong chưa? Huynh đệ chúng ta không kiên trì cho lắm. Ngươi cũng biết hiện tại cao thủ trong Vân Liên Sơn nhiều như mây, Thiên Giai trung phẩm cũng không được cho là cái gì. Chúng ta thực sự không muốn dừng lâu ở chỗ này.
Người cầm kiếm mở miệng thúc giục.
Người thụ thương cắn răng, chần chờ một lát, rốt cục đưa ra quyết định, đưa tay gỡ tấm thẻ bài từ bên hông xuống, hung hăng ném về phía người cầm kiếm, mở miệng nói:
- Thẻ bài cho ngươi!
Trong nháy mắt, thẻ bài vừa được ném ra, người này liền vội vàng lùi lại, tính chạy trốn.
Biểu tình của hai huynh đệ Lý gia thật vui vẻ, vừa rồi còn nói lời thề son sắt trong nháy mắt liền được thay thế bằng vẻ hung ác. Căn bản, người cầm kiếm chưa cầm tấm thẻ bài, thì lão nhị Lý gia đã dùng thực lực toàn thân, đánh vào sau gáy của người thụ thương.
Căn bản, người thụ thương không nghĩ đối phương lại tuyệt tình đến như vậy, đoạt mảnh bản đồ của mình, bắt mình giao thẻ bài ra nhưng vẫn không chịu thu tay lại, ngược lại còn lộ ra khuôn mặt dữ tợn. Hắn chỉ lo chạy, thì phía sau đã có kiếm khí lao tới. Chưởng phong Lão nhị Lý gia đột nhiên mạnh lên, khiến hắn buộc phải lùi lại một bước, hoàn toan bị vây trong lưới kiếm.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Dù chiến đấu, hắn cũng không thể duy trì được bao lâu, người thụ thương với số phận bi thảm liền toàn lực phản công, cũng mang đến không ít phiền phức cho huynh đệ Lý gia. Nhưng dù sao hắn đã bị thụ thương, lại lấy một đánh hai, hiện tại huynh đệ Lý gia chỉ cần nỗ lực một chút, rốt cục người cầm kiếm thành công đâm một kiếm vào ngực hắn.
- Vì sao...
Đến khi ngã vào trong vũng máu, người này vẫn còn cảm thấy có chút không dám tin tưởng:
- Vì sao lại tuyệt tình như vậy? Ta cũng đã đưa thẻ bài cho các ngươi rồi.
Người cầm kiếm nhẹ nhàng lau miệng. Vừa rồi đối thủ này trước khi trúng một kiếm đã đánh một quyền vào ngực hắn, khiến sắc mặt của hắn cũng có chút trắng bệch, khí huyết đảo lộn, đá một cước vào ngực đối phương. Người cầm kiếm lạnh lùng nói:
- Ngươi đã biết mặt hai người huynh đệ ta, chúng ta sao có thể thả ngươi rời đi? Sau này ngươi suốt ngày tìm tới trả thù không phải là rất phiền phức sao!
- Ngươi… Đê tiện!
- Có trách thì nên trách bản thân ngươi quá đơn thuần. Trong cuộc tranh tài còn dễ dàng tin tưởng lời nói của kẻ địch!
Người cầm kiếm cũng sẽ không cùng hắn dong dài, quay trường kiếm lại, chỉ một kiếm liền chặt đứt cổ hắn. Ngay sau đó đặt mông xuống dưới đất, cắn răng trợn mắt tỏ vẻ rất khó chịu.
- Đại ca, huynh không sao chứ?
Lão nhị Lý gia tiến tới hỏi.
Người cầm kiếm chậm rãi lắc đầu:
- Bị thương một chút, đại khái phải điều dưỡng một ngày đêm mới có thể tiếp tục hành động. Cuộc buôn bán này quả thực quá vất vả. Mới đụng tới con mồi đầu tiên đã hung hiểm như vậy, nếu là đụng tới Thiên Giai thượng phẩm, hai người chúng ta cũng không biết có thể bảo toàn tính mạng mà trở ra hay không nữa!
Khuôn mặt lão nhị Lý gia cũng đầy lo lắng, trấn an nói:
- Hẳn là không có việc gì. Cùng lắm thì bỏ quyền thi đấu rời khỏi cuộc tỷ thí đó là được.
- Nếu người khác cũng nghĩ giống đệ và ta, muốn giết người diệt khẩu thì làm thế nào?
Người cầm kiếm mở miệng hỏi.
Lão nhị Lý gia không thể nói gì để chống đỡ. Nếu mỗi người đều có phương pháp và cách làm giống bọn họ vậy, một khi đụng tới một thành viên tham dự, hẳn sẽ là một kết cục không chết không dừng rồi.
Ai cũng sợ bị người nhận ra mặt, sau này sẽ bị trả thù, cũng chỉ có thể giết chế người khác cho xong việc.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng bước chân này tuy nhẹ, cũng không khỏi được khuyếch đại trong lòng hai huynh đệ Lý gia, khiến hai người vô cùng sợ hãi.
Đang trầm mặc, hai người chợt ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động, đồng thời quát một tiếng:
- Người nào?
Kẻ có thể lặng yên không một tiếng động tới gần hai người có trình độ Thiên giai trung phẩm như vậy, thì thực lực của người này tuyệt đối không thấp. Hiện tại, hai người bọn họ lại đang bị thụ thương, tất nhiên sẽ như gặp phải kẻ địch lớn.
Mà khi hai người huynh đệ Lý gia thấy rõ diện mạo của người này, sau đó kiểm tra thực lực cảnh giới của đối phương, tâm tình khẩn trương mới được thả lỏng xuống.
Bởi vì người xuất hiện trước mặt bọn họ, là một thanh niên tuổi khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, toàn thân mặc một trường bào màu đỏ tím cùng với vẻ phong thần tuấn lãng. Nhìn qua, khí thế của hắn thật không tầm thường, nhưng cảnh giới lại chỉ mới đạt tới Thiên Giai hạ phẩm mà thôi. Thiên Giai hạ phẩm, trong cuộc tranh tài cũng chỉ là tồn tại cấp thấp nhất!
Nhìn nhìn, nhất thời hai người huynh đệ Lý gia thấy người này có chút quen mặt, sau khi tỉ mỉ ngẫm lại, không khỏi nhớ tới thân phận của người này.
Đây không phải là một trong năm thành viên được chọn lựa của Đường gia, người có thực lực thấp nhất Thiên Giai hạ phẩm sao? Hôm qua trên đài cao, còn bị rất nhiều người vây lại nhìn như con khỉ đấy sao. Khi nhận ra được điều này, Huynh đệ Lý gia không khỏi liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý.
Vừa rồi, để đối phó với một người Thiên Giai trung phẩm, bọn họ cần một ít thủ đoạn, nhưng với một Thiên Giai hạ phẩm thì bọn họ thật sự không thèm để vào mắt.
Đường Phong cũng đợi được tới khi ba người kia chiến đấu xong, mới từ trên cây nhảy xuống. Hắn không quan tâm tới sống chết của người khác. Nếu đã tới tham gia cuộc tranh tài gia tộc, khẳng định đã chuẩn bị tốt tư tưởng ra trận không không bao lâu đã phải chết. Mục đích của hắn, chính là tấm thẻ bài của người vừa mới chết!
Tấm thẻ bài vẫn nằm trên mặt đất, chưa có ai đi nhặt.
Không mất công mà thấy một tấm thẻ bài giá trị một đồng tiền đang ở ngay trước mắt, tất nhiên Đường Phong không muốn buông tha. Khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ bụi dính trên mặt, lại lật lên thoáng nhìn qua. Trên thẻ bài có khắc một chữ "Lương".
Thẻ bài này đại khái là của một đệ tử của gia tộc họ Lương. Đường Phong có nghe qua về gia tộc này, thực lực của họ cũng không mạnh. Trong gia tộc cũng không có cao thủ Linh Giai. Đại khái miễn cưỡng góp cho đủ số để tới cuộc tranh tài, thuận tiện sử dụng vận may. Đáng tiếc vận may của hắn ngay ngày đầu tiên đã phải kết thúc.
Nhìn Đường Phong vẫn ung dung nhét thẻ bài vào trong người, sắc mặt hai huynh đệ Lý gia dần dần trầm xuống, đó là chiến lợi phẩm của bọn họ, chỉ bởi vì tạm thời chưa nhặt đã bị người khác cầm mất, bọn họ phải giải quyết thế nào bây giờ? Hơn nữa, đối phương là một người Thiên Giai hạ phẩm, từ lúc xuất hiện đến bây giờ, còn chưa thèm liếc mắt nhìn bọn họ, khiến huynh đệ Lý gia có cảm giác nhục nhã vì bị coi thường.
Quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo! Đường gia rất giỏi sao? Chẳng qua chỉ là Thiên Giai hạ phẩm, hai người huynh đệ tùy tiện cũng có thể bắt hắn phế bỏ.
Nhưng, không đợi bọn họ tức giận, Đường Phong lại nói ra một câu khiến cho bọn họ liên tục kinh ngạc, chỉ thấy Đường Phong nhếch môi cười nhạt, vừa đi về phía bọn họ, vừa lạnh lùng nói:
- Cướp đây, mang toàn bộ thẻ bài, mảnh tàng bảo đồ giao ra đây.
Hai người huynh đệ Lý gia sau một lát sợ run, đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến mức chảy ra nước mắt.
- Lão nhị...
Người cầm kiếm thật vất vả mới ép được khí huyết quay cuồng, bị Đường Phong kích thích như vậy, ngực lại mơ hồ có chút. Hắn cười đến mức không thể tiếp tục ép khí xuống được, liền ngồi dưới đất nói rằng:
- Ta không có nghe sai chứ? Một Thiên Giai hạ phẩm chạy đến trước mặt ta đến muốn đánh cướp sao?
Lão nhị Lý gia cũng rất vui, cười đến run cả hai vai, nghe được câu hỏi của đại ca, không khỏi trả lời:
- Hình như là không nghe sai, thói đời bây giờ thật là thú vị!
Đường Phong đứng cách họ năm trượng, mỉm cười nhìn hai người, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đùa cợt.
Nụ cười trên mặt người cầm kiếm chợt tắt, lạnh lùng nói:
- Lão nhị, thay trưởng bối của hắn quản giáo kỹ càng một chút, cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng!
- Được!
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
CV + Edit Text by Bựa Thập Ngũ
Lão nhị Lý gia bóp tay lạch tạch, vẻ mặt dữ tợn đi về phía Đường Phong. Hắn là một Thiên Giai trung phẩm, đối mặt với Đường Phong là một Thiên Giai hạ phẩm, căn bản không hề thấy áp lực, cảnh giới chênh lệch đủ để cho hắn tự cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi.
Người cầm kiếm lặng lẽ nhìn Đường Phong, muốn biết, lát nữa khi đệ tử Đường gia bị đệ của mình đánh mặt mũi bầm dập có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay không.
Bất quá, chỉ chốc lát, lão nhị Lý gia đã đi tới trước mặt Đường Phong. Căn bản hắn sẽ không tính khách khí với Đường Phong, trực tiếp một chưởng về phía trước, tiếng gió gào thét lao đến, chưởng trên đích trận gió mơ hồ hiện ra hình chim ưng, bén nhọn bức người, không hổ danh là Thiên Giai trung phẩm. Mặc dù chỉ là thản nhiên đánh ra một chưởng, cũng hoàn toàn có thể thể hiện được cảnh giới và thực lực của hắn.
Chưởng phong còn chưa tới, Đường Phong đã bị gió cắt vào mặt, trường bào màu đỏ tím sắc cũng bay phất phới.
Bộ Ưng Sí Chưởng là công phu tinh luyện của lão nhị nhà Lý hơn mười năm đích, lúc phát động như trường ưng phá không, thế không thể đỡ được, tốc độ cực nhanh, uy lực hung mãnh.
Đối mặt một chưởng kinh thiên này, Đường Phong giống như hoàn toàn ngây dại, đứng ở nơi đó không chút nhúc nhích, mắt thấy chưởng kình đã đẩy tới trước mặt hắn, hai huynh đệ Lý gia lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn.
Thiếu niên này hẳn là sẽ không ngu như vậy chứ, vì sao lại đứng ngơ ngác ở đó mà không biết phản kháng lại?
Ý niệm trong đầu còn chưa được chuyển qua, hai huynh đệ Lý gia lại đột nhiên phát hiện Đường Phong đã cử động, tay phải đang đặt ở cạnh người chợt nắm chặt lại, với một tốc độ mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi đập ra hướng phía trước. Tuy nhiên, phát sau mà đến trước, trực tiếp nện vào lòng bàn tay Lão nhị Lý gia.
- Bùm…
Một tiếng nổ lớn, cương khí của Đường Phong và Lão nhị Lý gia bắn ra, mắt thường có thể thấy được cương khí rung động mà khuếch tán đi tứ phương.
Chưởng kình trên cương khí huyền ảo của lão nhị Lý gia trực tiếp tiêu tan thành mây khói, hoàn toàn hóa thành hư ảo. Mà bản thân hắn hình như trúng phải một đòn nghiêm trọng, kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra sau vài chục trượng mới khó khăn rơi xuống.
Ngược lại, Đường Phong vẫn đứng ở nơi đó, thân hình hơi thoáng động rồi lại ổn định xuống.
Vẻ lạnh lùng trên mặt người cầm kiếm được thay thế bằng sự kinh ngạc và sợ hãi. Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn khi nhìn Đường Phong đã thay đổi. Sau khi bị trúng chưởng bay ra phía sau, vẻ mặt của lão nhị Lý gia cũng giống như không thể tin tưởng, chờ lúc đã ổn định lại thân hình mới cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, lông mày liền nhíu lại thành một chữ xuyên.
Điều này sao có thể? Hai huynh đệ nghĩ nát óc cũng không suy nghĩ ra được rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Một Thiên Giai trung phẩm đấu với một Thiên Giai hạ phẩm hầu như không hề có ý liều mạng, cũng khiến người trước bị đánh bay, vẻ mặt người sau lại ung dung, thoải mái, phong khinh vân đạm.
- Lão nhị, muốn làm gì vậy?
Người cầm kiếm ngồi dưới đất quay đầu hỏi.
Lão nhị Lý gia lắc lắc tay. Tuy rằng lực đạo của một chưởng vừa rồi không nhỏ, nhưng lại không khiến hắn bị thương, nghe hỏi vậy liền lắc đầu nói:
- Không rõ ràng lắm, tiểu tử này có chút kỳ lạ!
- Đừng cùng dây dưa với hắn nữa, dùng toàn lực phế hắn đi
Người cầm kiếm cho rằng đệ của mình quá mức sơ ý mới nhất thời thất thủ, không khỏi mở miệng nhắc nhở một câu.
- Được.
Lão nhị Lý gia nghiêm sắc mặt, gật đầu, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể như cung tên vừa rời khỏi dây cung chạy thẳng về phía Đường Phong lần thứ hai. Chưởng ảnh giăng khắp bầu trời như mưa tầm tã, bao phủ ở toàn thân Đường Phong.
Có thể nhìn ra được, lần này hắn thật sự dùng hết sức. Dù sao cảnh giới của hắn so với Đường Phong vẫn cao hơn một bậc. Nếu như thế này còn không bắt được Đường Phong, hắn thật sự là không còn mặt mũi nào gặp người khác.
- Vút vút vút vút...
Phạm vi xung quanh thân thể Đường Phong, bụi bay tán loạn, lá cây bị đánh thành bột mịn. Cao thủ Thiên Giai trung phẩm toàn lực xuất kích, Đường Phong cũng không thể trực tiếp cứng đấu cứng, chỉ có thể không ngừng loạng choạng, tránh né chưởng phong kình khí của đối phương đánh tới. Nhìn qua tình hình có vẻ rất nguy ngập, giống như chiếc thuyền độc mộc trong cơn gió lớn chập chờn bất định, nhưng thật ra cũng không có áp lực. Chưởng phong kình khí của đối phương có uy lực thực sự là không nhỏ, nhưng trong con mắt của Đường Phong, tốc độ của hắn quá chậm, hắn chỉ cần hơi di động thân thể là có thể hoàn toàn tránh né được.
Đợi được đến khi lão nhị Lý gia vọt tới trước mắt Đường Phong, hắn đã liên tục đánh ra đến trăm chưởng, lại nhưng lại chẳng mảy may có thể đánh trúng Đường Phong. Thật ra, trong phạm vi xung quanh thân thể Đường Phong, đã bị đánh thành một lỗ thủng lớn. Tình cảnh có vẻ rất buồn cười.
Lúc này, do Lão nhị Lý gia đánh chưởng liên tiếp đã bắt đầu còn sức, vòng tròng cương khí đã mất tác dụng, đang định lùi lại mưu đồ tiếp tục công kích. Đường Phong đã đá chân phải ra, biến cước thành roi, xoay người thật đẹp, trực tiếp quét vào vai lão nhị Lý gia.
Lực đạo và tốc độ đột nhiên mạnh mẽ, khiến Lão nhị Lý gia căn bản không kịp có bất cứ phản kháng nào liền bị hắn quét chân vào.
- Răng rắc.
Một tiếng giòn tan vang lên cùng với tiếng kêu kinh hãi của lão nhị Lý gia. Một lần nữa, hắn lại bay ra ngoài. Chờ đến lúc hắn đứng lên được, lại bị một chân của Đường Phong quét tiếp vào vai, cánh tay cũng không ngừng run nhè nhẹ, nét mặt đầy kinh hãi.
Người cầm kiếm nuốt nước bọt đầy khó khăn. Người huynh đệ của mình đã hai lần bị nhục. Hắn đã có thể nhìn ra chút mánh khóe. Lần đầu tiên có thể giải thích là huynh đệ sơ ý thất thủ, cũng miễn cưỡng cho qua. Nhưng lần thứ hai, hình như đối phương hoàn toàn nhìn thấu cách thức công kích của huynh đệ mình, tránh né toàn bộ công kích, sau đó ở thời khác thích hợp liền đá chân ra.
Sự trấn định và nhãn lực, cùng với sự nhạy bén để khống chế cục diện khi chiến đấu, căn bản không phải là trình độ mà một Thiên Giai hạ phẩm có thể làm được! Người đệ tử Đường gia này... Không dễ chọc!
- Đại ca, có chút khó giải quyết!
Lão nhị Lý gia đau đến trán đổ mồ hôi lạnh. Một mình hắn không thể xử lý được Đường Phong, chỉ có thể mở miệng xin giúp đỡ từ người huynh đệ.
Người cầm kiếm cũng không thể an tâm ngồi dưới đất, cầm theo hai thanh kiếm u linh uy vũ chậm chạp đứng dậy, cùng huynh đệ của mình cảnh giác nhìn chăm chú vào Đường Phong.
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
- Nói lại lần nữa, đánh cướp mảnh tàng bảo đồ và thẻ bài. Trong miệng nếu dám nói ra nửa chữ không, không chết cũng bị chôn. Thức thời thì giao thứ đó ra đây, bằng không đừng trách thiếu gia tức giận.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế