Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 61: Thân hãm tuyệt cảnh
Dịch:A Tút
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Một người thân thể khôi vĩ dẫn đầu sáu người bước tới, ánh mắt lấp lánh hữu thần, tỏa ra khí lạnh mờ mịt, quát Thiên Vũ: "Tiểu tử, mi chính là Thiên Vũ à?"
Thiên Vũ lập tức căng thẳng, linh tính mách bảo, bật thốt: "Các ngài tìm nhầm người rồi!"
Người nọ lại quát lên: "Nói bậy. Chúng ta đều đã xem kỹ bức họa của mi, làm sao mà nhầm được. Nói cho mi biết, chúng ta chính là người của Tiêu gia, đêm nay ở đây là đặc biệt chờ đợi thằng nhóc mi đó!"
Thiên Vũ biến sắc, nhưng vẫn gặng hỏi: "Sao các người biết ta ở đây?"
Người nọ cười lớn: "Đơn giản vì mi không ở trong phòng, dĩ nhiên ra đi ra ngoài. Chúng ta ở đây cứ thể mà ôm cây đợi thỏ, còn sợ mi chạy thoát ư?"
Thiên Vũ thầm rúng động: "Tiểu thư à, đêm nay ta làm liên lụy đến người rồi!"
"Nói lời thừa với nó làm gì, động thủ đi!"
Trong sáu người đã có kẻ bắt đầu sốt ruột.
Một trong năm kẻ đứng sau, dáng người thấp bé liền nói: "Để nó cho ta!"
Thiên Vũ thấy hắn đi tới, vội vàng rút chủy thủ và thanh đao gỗ ra, thủ thế.
Gã đàn ông áo đen đó cười nhạt, khinh thường: "Muốn chống trả cơ đấy. Ta nghĩ thằng nhỏ mi buông tay chịu trói đi, miễn cho chút nữa phải đau đớn!"
Thiên Vũ biết là không trốn được rồi, mới hừ lạnh: "Hưu chết về tay ai còn chưa biết, cứ thử đi rồi nói!"
Người đàn ông áo đen cười ha hả. Bước một bước đã vọt tới trước mặt Thiên Vũ, âm trầm nói: "Ông nội đây sẽ cho mi biết, đắc tội với Tiêu gia sẽ nhận lãnh hậu quả gì!"
Thiên Vũ tập trung tinh thần, thi triển ra Hồi Toàn thân pháp, tay phải vươn thanh đao gỗ ra chém xéo xuống, tay trái nắm chắc trủy thủ, án ở trước ngực.
Người đàn ông áo đen chỉ với đôi tay trần, dưới thế công tới của thanh đao gỗ, cũng chẳng thèm né tránh, vung quyền đấm thẳng, khiến cho cả người lẫn đao Thiên Vũ văng tuốt ra sau hai trượng.
Vừa chạm đất Thiên Vũ đã phun ra một búng máu, mắt đã mờ hẳn đi. Thực lực của kẻ địch, đã vượt xa tưởng tượng của gã.
Một quyền đắc thủ, người đàn ông áo đen lại quát lên: "Thằng nhóc, chịu chết đi. Chừng ấy bản lĩnh, mà dám trêu chọc Tiêu gia, bộ sợ mạng mình dài quá hay sao hả?"
Không còn đường lui, gã chỉ có thể phản kháng. Cho dù liều mạng cùng địch thủ, gã cũng đánh một trận cho ra hồn.
Ngay khi người đàn ông áo đen tiến lại gần phạm vi công kích, Thiên Vũ mới hét vang một tiếng, đao gỗ trong tay vút lên, hung dữ ngoan độc toàn lực thi triển hết những gì biến hóa ảo diệu trong Thiên Lang Trảm ra.
Chỉ thấy người đàn ông áo đen thoáng ngừng lại, thân hình như quỉ mị lóe lên rồi biến mất. Chớp mắt đã thấy ở trên đầu Thiên Vũ, ác độc cười: "Nhìn cho kỹ, chiêu này sẽ tiễn nhóc con xuống địa ngục đó!"
Thiên Vũ kinh hãi vô cùng, ngẩng đầu nhìn thân hình người đàn ông đang lao xuống đầu gã, cảm giác không khí xung quanh dường như bị áp bức mà ngưng đọng lại, khiến cho gã chôn chân đứng yên tại một chỗ, không cách nào nhúc nhích!
Đối mặt tử vong, lòng Thiên Vũ tràn ngập cừu hận và bất cam, ánh mắt toát ra một cỗ tang thương nhàn nhạt.
Sống chết trước mắt, Thiên Vũ không có lựa chọn, chỉ có thể vung đao chém lên, lưỡi đao xé gió mang theo ý niệm thà chết chứ không chịu khuất phục.
Người đàn ông áo đen chỉ cười lạnh một tiếng, một quyền nặng như núi đã ập sát xuống đỉnh đầu Thiên Vũ.
Ngay lập tức, Thiên Vũ đã bị đánh văng ra thật xa, thật sự gã không đủ khả năng mà đón đỡ được một đòn.
Thế nhưng một quyền tưởng chừng tất sát kia lại không giết chết gã như đám người kia nghĩ. Bởi trong sát na giữa lằn ranh sống chết đó, Thiên Vũ đã khởi động Đoạt Mệnh Thần Châm. Người áo đen vì chủ quan, nghĩ giết Thiên Vũ như giết một con sâu cái kiến, không hề phòng bị, trong tình huống bất ngờ đó người áo đen chỉ kịp thu tay lại che chắn, một quyền đấm xuống lại thành gạt ra, đập vào vai Thiên Vũ đẩy gã lăn lông lốc, nhưng hắn vẫn hứng trọn chín mũi cương châm, chết ngay tức khắc!
Chớp mắt đó quá mức đột ngột, chỉ nghe Thiên Vũ hự lên một tiếng đau đớn, bắn ra xa, lăn tròn trên đất hai vòng mới dừng lại, toàn thân bải hoải ê ẩm vô lực. Nếu không phải gã có hộ giáp bên trong, thì cả cái vai có khi vỡ nát rồi cũng nên.
Nhưng dù gã không bị tổn thương gân cốt, thì khí huyết cũng đảo lộn, thụ thương không nhẹ, gần như đã mất sức chiến đấu luôn rồi.
Còn về phần người áo đen, sau khi vung quyền đánh bay Thiên Vũ ra, rơi cắm đầu xuống đất, co giật vài cái rồi bất động. Khiến cho năm người còn lại ngạc nhiên vô cùng. Một tên liền vọt tới xem xét.
"Lão đại, không hay rồi, Lục tử đã chết!"
Tên đó vô cùng kinh hoảng, mà bốn gã kia cũng thất sắc, lập tức phi thân đến, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.
Ngay lập tức, tên cầm đầu căm giận rống lên một tiếng: "Khốn nạn, là Đoạt Mệnh thần châm. Con mẹ nó tiểu tử, ta xé xác mi!"
Tên lão đại lao tới chỗ Thiên Vũ.
Thiên Vũ nằm trong vũng bùn, mắt tràn ngập thê lương cùng đau khổ.
Mới trước đây thôi, trong lòng gã vốn tràn ngập hi vọng và lòng tin vào tương lai tốt đẹp sắp tới. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, tử thần lại xuất hiện, vung lưỡi hái lên mà đoạt lấy giấc mộng chưa thành đó.
Kiếp nhân sinh thăng trầm, buồn vui bất chợt, hi vọng và thất vọng đan xen.
Mới mười bảy tuổi thôi, gã còn nhiều ước mơ và khao khát, nhưng mỗi lần gã hi vọng là mỗi lần gã bị số phận vùi dập, khiến cho một Thiên Vũ lương thiện vì uất ức bất mãn mà nảy sinh những ước vọng phản kháng, vùng vẫy mãnh liệt.
Cùng lúc đó thì một cước của tên lão đại cũng đã ập đến đầu Thiên Vũ.
Cảm thấy nguy hiểm, ánh mắt đã gần dại đi của Thiên Vũ lại lóe lên một tia sáng. Lưỡi chủy thủ nắm trong tay nãy giờ bất ngờ vung lên, quét về phía yết hầu của địch nhân.
Tên cầm đầu hơi lặng người, tựa hồ không nghĩ ra Thiên Vũ vẫn còn lực phản kích, lật tay đón đỡ. Ngay lập tức, lưỡi trủy thủ lướt qua, kéo theo một đường máu.
Cười gằn giận dữ, lão vung tay phải lên, đơn giản một đấm tống vào lồng ngực của Thiên Vũ.
Thiên Vũ gầm lên một tiếng, đồng tử co rụt lại, vung cả hai tay, đẩy vào nắm đấm của tên cầm đầu, ngay lập tức cả người gã đã bay lùi ra khá xa.
Điểm này thì Thiên Vũ đã tính toán tốt, biết đã không thể liều mạng đón đỡ, đã dùng mưu tá lực tránh đi.
Nhưng dù như vậy, khi gã rơi xuống đất, cũng phải lùi liên tiếp năm bước. Cả người run rẩy muốn quỵ xuống. Khả năng chống đỡ của thân thể dường như đã đến cực hạn.
Nhìn địch nhân đằng đằng sát khí nhảy tới, Thiên Vũ chỉ có thể cười thảm, ngẩng mặt nhìn trời đêm, mặc cho nước mưa tưới đẫm, thì thào: "Môn chủ, con xin lỗi, đã làm người thất vọng rồi. Nguyệt Nhi tiểu thư, chờ ta, ta sẽ rất nhanh đi đến chỗ nàng. Ài! Vị tiêu thư vô danh kia, xin hãy bảo trọng. Trịnh sư phụ... Húc Dương...!"
Lúc những thanh âm khe khẽ từ đáy lòng quanh quẩn vang lên, cũng là lúc Thiên Vũ cảm giác mùi vị tử vong đang đến gần.
Khi tên cầm đầu chạy tới, cũng là khi Thiên Vũ kết thúc đời mình.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, một tia sáng chợt lóe lên trong màn mưa dày đặc. Một chiếc dù trắng toát tinh xảo xa hoa, trong chớp mắt đã hiện lên trên đầu Thiên Vũ.
Nhưng Thiên Vũ lại không hề hay biết. Chỉ thấy tên lão đại đột nhiên dừng chân cách Thiên Vũ sáu xích, trợn mắt kinh ngạc nhìn chiếc dù hoa quát lớn: "Là ai? Mau bước ra!"
Thiên Vũ toàn thân chấn động, từ trong tuyệt vọng bừng tỉnh mở choàng mắt ra, mới thấy toàn thân lúc này phát sáng, tình huống trước mắt đã có biến đổi!
.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Chương 62: Cứu Tinh Bất Ngờ.
Dịch:Tuý Thư Cư Sĩ.
Biên: Tuý Thư Cư Sĩ.
Converter: A Trùm
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Thiên Vũ ngẩng đầu lên, lập tức thấy một chiếc dù hoa đang trôi nổi trên đầu, hơn mười viên Dạ minh châu khảm trên tán dù tỏa ánh sáng lập lòe.
Là Hoa Tán của đệ tử Thần Ky Môn. Thiên Vũ đã từng thấy trong Thần Ky Điện, chỉ là không ngờ lúc này nó lại xuất hiện, cứ như vậy mà lơ lửng ngay trên đầu gã.
"Phân đường Thiết Thạch, gian tà tránh xa! Đây không phải là nơi cho lũ tà ma ngoại đạo các ngươi diễu võ dương oai. Mau cút đi!"
Một thanh âm lạnh lùng băng giá vang vọng trong đêm mưa.
Thiên Vũ quay đầu nhìn khắp nơi tìm kiếm người vừa nói, thế nhưng ngoài thanh âm ra, chẳng thấy bóng dáng một ai, khiến gã vô cùng ngạc nhiên kinh hãi.
Tên cầm đầu giận dữ cười gằn: "Chỉ dựa vào mấy câu nói, mà muốn đuổi bọn ta đi sao? Ngươi cũng quá xem thường người của Tiêu gia ta đó!"
Trong màn mưa rả rích, âm thanh lạnh lùng đó lại vang lên:
"Ta chỉ cảnh cáo một lần, mau chóng rời đi, nếu còn dùng dằng không quyết, sẽ không một ai trong các người còn sống mà rời khỏi nơi này!"
Tên cầm đầu khinh thường hừ lạnh: "Uy hiếp ta sao? Rất tiếc ta đây cũng không phải là kẻ dễ dọa nạt như vậy!"
Lúc này, bốn tên Tiêu gia đứng sau thấy tình thế bất ổn, liền đi tới cạnh tên cầm đầu thấp giọng thì thào: "Lão đại, đêm dài lắm mộng, tiên hạ thủ vi cường!"
Chỉ nghe y hừ một tiếng: "Yên tâm, ta tự biết. Các ngươi chú ý xung quanh một chút!"
Nói xong cũng không đợi bốn người kia trả lời, quyền phải đã hoa lên, đấm thẳng vào Thiên Vũ, định trong một đòn giết luôn gã.
Nhưng ngay lập tức, tên cầm đầu biến sắc giật mình, nắm đấm vừa tung ra nửa chừng đã dừng sững lại, mắt nhìn chăm chăm về phía trái Thiên Vũ.
Chỉ thấy cách Thiên Vũ chừng năm xích, không biết tự khi nào đã xuất hiện một người, lạnh lùng đứng đó, nhưng tên cầm đầu lại không hề cảm giác được.
Bởi khi y còn đang thì thầm cùng đồng bọn, bên cạnh Thiên Vũ làm gì có ai đâu?
Nhưng ngay khi vừa vung nắm đấm lên, thì người thần bí đã sờ sờ đứng đó, làm sao mà y không kinh hãi cho được!
Thiên Vũ cũng nhận thấy vẻ khác lạ từ địch nhân, ngờ ngợ hiểu đã xảy ra chuyện gì đó sau lưng mình, không nhịn được bèn quay phắt lại, lập tức trên mặt xuất hiện vẻ bất ngờ.
Thì ra, kẻ vừa xuất hiện gã cũng biết, chính là người đứng đầu trong mười đại cao thủ của tổ Ba mươi hai, Nguyệt Hiểu Nhã.
Lúc này Nguyệt Hiểu Nhã đang đứng cách gã năm xích, quanh thân dường như có một cái lồng vô hình ngăn cản không cho nước mưa rơi vào người, tách ra làm hai mà rơi xuống đất, tạo thành một màn nước hình tròn khiến Thiên Vũ ngạc nhiên vô cùng.
Đây là chính là chân khí hộ thể, thực lực phải rất mạnh mới có thể thi triển! Đến bây giờ Thiên Vũ vẫn chưa biết đó là cảnh giới nào, làm sao mà gã không sợ hãi cho được?
Bên cạnh đó, gã lại để ý, Nguyệt Hiểu Nhã nhìn thì như đang đứng đó, nhưng hai chân lại không chạm đất, mà lơ lửng cách mặt đất chừng ba bốn thốn.
Những điều này đã làm gã sợ đến ngây người, vô thức đưa mắt nhìn Nguyệt Hiểu Nhã. Trên khuôn mặt mỹ lệ tú nhã, là một thần thái thờ ơ lãnh khốc, ánh mắt trong veo bắn ra sát khí ngùn ngụt, khiến cho người đối diện không dám nhìn thẳng vào.
Trong tay Nguyệt Hiểu Nhã đang nắm một thanh đao gỗ, chính là đao của Thiên Vũ bị đánh bay lúc nãy, chỉ là không biết nó lọt vào tay nàng ta từ lúc nào.
Thiên Vũ lẳng lặng nhìn nàng ta, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, đó cũng không phải là ánh mắt sững sờ vì vẻ đẹp, mà là vì thực lực kinh người của nàng, cũng như sự xuất hiện đột ngột mới rồi.
Tên cầm đầu khi nhìn thấy Nguyệt Hiểu Nhã, đồng tử co rút lại, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng hỏi: "Cô nương là Nguyệt Hiểu Nhã?"
Hừ lạnh một tiếng, Nguyệt Hiểu Nhã lạnh lùng: "Giờ mới biết! Đã quá muộn!"
Tên cầm đầu hạ nắm đấm xuống, lập tức thủ thế, lên giọng: "Cô nương cũng đừng quá cuồng vọng, đây là trấn Thiết Thạch, là địa bàn của Tiêu gia, không phải là..."
Lời nói còn vang bên tai, thân hình của Nguyệt Hiểu Nhã đã nhoáng lên, đao gỗ trong tay thuận thế chém ra, như u linh trong bóng tối, biến hóa quỉ dị, thần tốc như điện xẹt.
Sát na đó, đồng tử tên cầm đầu như nở ra, thân thể còn chưa kịp phản ứng, thì bóng đao cũng đã biến mất khỏi tầm nhìn của y.
Bốn người đứng sau tên cầm đầu từ nãy đã chuẩn bị đề phòng, thế nhưng tốc độ của Nguyệt Hiểu Nhã quá nhanh, nhanh đến không thể tưởng. Thanh đao gỗ trong tay nàng ta bây giờ, lại giống như lưỡi hái của tử thần, như lưu tinh xẹt qua không trung, chỉ lóe lên trong nháy mắt rồi tắt lịm.
Thiên Vũ cảm thấy trước mặt hoa lên, khi định thần nhìn lại, mọi việc đã kết thúc.
Nguyệt Hiểu Nhã đứng cách đó vài thước, đưa lưng về phía Thiên Vũ, thản nhiên vung đao ném đi, rơi xuống chân Thiên Vũ, giọng điệu lạnh lẽo: "Đan dược chữa thương hẳn có trên người bọn chúng, không muốn chết thì tự đi mà kiếm lấy!"
Tay ngọc lại phất, dù hoa trên đầu Thiên Vũ tự động bay đến chỗ Nguyệt Hiểu Nhã, chỉ thấy nàng ta hờ hững nắm lấy rồi lạnh lùng kiêu ngạo bước đi.
Thiên Vũ vẫn sững sờ một chỗ, mãi đến khi mưa đêm ướt sũng toàn thân, gã mới hồi phục tinh thần.
Lúc này Nguyệt Hiểu Nhã cũng đã bỏ đi từ lâu, chỉ để lại trên mặt đất mấy cái xác người rải rác.
Gã khom người nhặt thanh đao gỗ lên, lê tấm thân đầy thương tích tới cạnh sáu cái xác, lục lọi kỹ càng trên người bọn họ một phen, lấy được sáu cái túi trữ vật.
Sợ ở lâu sẽ gặp thêm họa, gã cũng không vội mở túi ra nhìn, lập tức rời khỏi chỗ đó, nhắm Phân đường Thiết Thạch nặng nhọc mà đi.
Bởi toàn thân ướt đẫm nước mưa, nên cũng không khiến thủ vệ phân đường chú ý đến, gã dễ dàng về tới phòng mình.
Đóng cửa lại, Thiên Vũ liền cởi bộ áo quần sũng nước, thay y phục sạch vào rồi trèo lên giường, mở sáu cái túi trữ vật ra, cẩn thận kiểm tra một lúc.
Sáu người chặn đường Thiên Vũ tối nay, là những hộ viện thông thường của Tiêu gia, đều có thực lực Võ giả, căn bản gã không phải là đối thủ, làm gì có cơ hội phản kháng.
May mà trên người gã mặc sẵn hộ giáp, còn có thêm Đoạt Mệnh thần châm, dựa vào đó giết được một người, cố gắng đó coi như đã xuất sắc quá mức rồi.
Mà sáu người này ở Tiêu gia, thực lực tương đồng, thân phận cũng bình thường, nên trong túi trữ vật, ngoài kim tệ và ngân tệ ra, Thiên Vũ cũng chỉ thu được bảy bình đan dược.
Cẩn thận tính toán một lúc, kim tệ có sáu trăm ba mươi tư đồng, ngân tệ có một ngàn bốn trăm năm mươi tám đồng. Bảy bình đan dược chia ra làm hai loại, một loại dùng để chữa thương, còn loại kia có tên là Thông Khí Hóa Huyết đan, là Trung phẩm Hoàng cấp đan, mỗi viên trị giá chín trăm ngân tệ. Trong bình còn được ba viên như vậy.
Sáu bình thuốc còn lại, chữa tổng cộng mười hai viên đan dược, cũng là Trung phẩm Hoàng cấp, là loại giúp đề thăng thực lực, giúp nâng cấp Tâm Hỏa, Kết Khí Đan. Mỗi viên giá hai ngàn bốn trăm ngân tệ.
Nhìn những viên đan dược này, Thiên Vũ trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Xem như tài lộc tới tay, nhưng cũng xém chút gã đã về chầu ông bà, nghĩ lại đến giờ vẫn còn sợ hãi.
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tâm tình Thiên Vũ rối loạn không yên. Tiêu gia rốt cuộc đã lộ ra dã tâm muốn giết gã, khiến cho gã cảm thấy tình thế sau này của mình vô vàn nguy hiểm, trấn Thiết Thạch này, chỉ sợ gã nửa bước cũng khó đi rồi.
Thở dài một lúc, Thiên Vũ cũng không lo lắng thêm nữa, cất kim tệ và ngân tệ đi, sau đó đem Kết Khí Đan bỏ trong một lọ, để vào Huyễn Linh Giới.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đổ ra một viên huyết đan Thông Khí Hóa, Thiên Vũ quan sát vài lần rồi lập tức ăn vào, cả người ngồi đả tọa trên giường, bắt đầu vận khí chữa thương.
Một đêm này, Thiên Vũ hết sức chuyên chú tu luyện, lại có huyết đan Thông Khí Hóa hỗ trợ, cơ bản đã trị hết nội thương, sắc mặt khôi phục lại bình thường.
Sáng sớm, truyền ra sự kiện cách không xa cánh cửa Phân Đường Thiết Thạch phát hiện sáu cỗ thi thể Tiêu gia, khiến cho Thiết Thạch Trấn oanh động một trận, cùng với việc một đêm trước có đông đảo cao thủ ở Thiết Thạch Trấn bị giết, liên kết lại thành một khối.
Thiên Vũ nghe thấy tin tức này biểu hiện rất lạnh nhạt, hắn cũng không hỏi không nói nhiều, phảng phất hết thảy chuyện này không quan hệ tới hắn.
Từ đó, Thiên Vũ lưu ý một chút Nguyệt Hiểu Nhã, đáng tiếc không biết nàng đang ở đâu, trong lòng cảm thấy có chỗ tiếc nuối.
Buổi sáng, mưa to gió lớn giằng co hai ngày rốt cục ngừng lại, bầu trời lộ ra ánh sáng tươi đẹp.
Thiên Vũ đi theo Trịnh Vân học tập Cự Linh Chưởng Pháp trên quảng trường, tận lực ghi nhớ bốn chiêu vừa mới học, Trịnh Vân đã được người ta gọi đi.
Lúc ấy Thiên Vũ ở bên cạnh Trịnh Vân có nghe thấy một vài câu nói đơn giản, tựa hồ có nhân vật trọng yếu đi tới Phân Đường Thiết Thạch, muốn để cho Trịnh Vân đi giao tiếp.
Tình hình cụ thể Thiên Vũ cũng không biết, hắn mơ hồ cảm giác được có liên quan gì đó với mình nhưng cũng không dám đoán bừa.
Dằn xuống suy nghĩ miên man, Thiên Vũ nắm chắc thời gian tập luyện, nhược điểm lớn nhất trước mắt của hắn chính là thực lực quá kém lại không có chỗ dựa, cho nên vô lực tự bảo vệ mình, thuộc về tình huống tương đối nguy hiểm.
Thiên Vũ vẫn cố gắng thay đổi loại tình huống này, đáng tiếc thời gian đối với hắn mà nói tựa hồ đã không kịp rồi.
Tại Thiết Thạch Trấn có tam đại thế gia, phân biệt là Tiêu gia, Chu gia, Vương gia, trong đó Tiêu gia này nhà sau sau vượt nhà trước, lịch sử không phải lâu dài nhất nhưng mà uy danh vang dội.
Năm mươi năm trước, Tiêu gia xuất ra một nhân vật lợi hại - Tiêu Thiên Phách, luyện được một thân võ nghệ, ba mươi tuổi đã có thực lực Võ Tướng, trở thành nhân vật uy chấn một phương.
Tiêu Thiên Phách xuất từ một môn phái nhỏ, nhưng thiên tư quá giỏi, vận khí lại tốt vô cùng, lúc tuổi còn trẻ gặp được nhiều kỳ ngộ, từng có được bí tịch võ học mà tiền nhân lưu lại, vì thế thực lực thăng lên như diều gặp gió, một thân võ nghệ đạt tới cảnh giới Võ Tướng đỉnh phong, khoảng cách với Vũ Hồn cũng chỉ cách một đường ngăn nhỏ.
Tiêu Thiên Phách năm đó lĩnh chức Trấn Nam đại tướng quân, Tiêu gia bởi vì có hắn liền trở thành đứng đầu tam đại thế gia trong Thiết Thạch Trấn, có thế lực cực kỳ to lớn, trong quân đội cũng rất có uy vọng.
Hôm nay, Tiêu Thiên Phách mặc dù từ đã từ chức đại tướng quân nhưng uy danh vẫn còn đó, rất nhiều bộ hạ năm đó vẫn trung thành với hắn, điều này làm cho Tiêu gia trong quân đội có quan hệ tốt đẹp lẫn danh vọng không thôi, thế lực tại Thiết Thạch Trấn mạnh mẽ kinh người, ngay cả Thiện Vũ Minh cũng phải quan tâm vài phần.
Tiêu Thiên Phách có hai nam một nữ, trưởng tử Tiêu Thư Ngọc, thứ tử Tiêu Thư Tài, nữ nhi Tiêu Thư Tuệ, đều có thực lực bất phàm.
Tiêu gia hiện tại do Tiêu Thư Ngọc chưởng quản, quản lý gọn gàng ngăn nắp.
Tiêu Thiên Phách thì ẩn cư ở nơi khác, rất ít tiếp xúc hoặc thăm hỏi chuyện tình Tiêu gia.
Tiêu Thư Tài gọi là Tiêu nhị gia, chính là người mà Thiên Vũ nhìn thấy ở Thất Bảo Các.
Tiêu Thư Tuệ định cư ở Phù Cừ Thành, bối cảnh cường đại mang đến cho Tiêu gia ích lợi và mối quan hệ rất lớn.
Tiêu gia ở phía nam Thiết Thạch Trấn, chiếm địa phương rộng mấy trăm mẫu, tính riêng diện tích đã ngang với một tòa thành, quy mô mặc dù không bằng Phân Đường Thiết Thạch, nhưng nhỏ hơn không bao nhiêu.
Sáng sớm, trọng yếu nhân viên Tiêu gia đều đã tụ tập trong thư phòng Tiêu Thư Ngọc, mọi người thảo luận chuyện vừa xảy ra hai ngày này.
Đối với một gia tộc mà nói, người của Tiêu gia không tính thịnh vượng.
Tiêu Thư Ngọc có ba con trai, phân biệt là Tiêu Quang Vũ, Tiêu Quang Kiệt, Tiêu Quang ảnh, trong đó trưởng tử Tiêu Quang Vũ hôm nay chỉ có 31 tuổi, thuở nhỏ học tập võ nghệ gia truyền luôn đi theo bên người Tiêu Thư Ngọc.
Thứ tử Tiêu Quang Kiệt năm nay 28 tuổi, là nội môn đệ tử Huyền Thiên Kỳ Môn thành tựu bất phàm.
Tiểu nhi tử Tiêu Quang ảnh thiên tư tốt nhất, hôm nay mới có 19 tuổi, là Thiết nội môn đệ tử Thạch Phân Đường, là người có hy vọng nhất vượt qua Tiêu Thiên Phách.
Tiêu Thư Tài chỉ có một con trai, năm nay mới 25 tuổi, tên là Tiêu Quang Huy sở học vũ kỹ gia truyền, vẫn ở lại Tiêu gia hiệp trợ Tiêu Quang Vũ xử lý các chuyện trong gia tộc.
Giờ phút này, trong thư phòng Tiêu Thư Ngọc tổng cộng tụ tập bảy người, ngoại trừ bốn người Tiêu Thư Ngọc, Tiêu Thư Tài, Tiêu Quang Vũ, Tiêu Quang Huy, còn thừa ba người phân biệt là nội vụ tổng quản Tiêu Hòa, Tiêu gia trưởng lão viện - Ngũ trưởng lão Tiêu Vân Hoa, Tiêu gia ngoại vụ tổng quản Tiêu Thắng Tinh.
"Theo tình hình trước mắt chúng ta nắm giữ, buổi tối hôm trước trên Thiết Thạch Trấn tổng cộng đã chết 19 người, trong đó Tiêu gia bốn người, Chu gia ba người, Vương gia ba người, đều có thực lực võ giả đỉnh phong. Chín người khác chủ yếu là môn chủ một vài môn phái nhỏ, cũng có một cao thủ Phi Thiên Môn. Nguyên nhân những người này chết đại khái giống nhau, hung thủ sử dụng cùng một loại võ công dùng chưởng lực đánh chết."
Câu này xuất ra từ miệng Ngoại vụ tổng quản Tiêu Thắng Tinh, hắn chủ yếu phụ trách an toàn phòng ngự cho Tiêu gia, cùng với công việc đối ngoại.
Tiêu Thư Ngọc nhìn qua mọi người, hỏi: "Tối hôm qua là thế nào?"
Tiêu Thắng Tinh nói: "Ta cẩn thận kiểm tra qua thi thể, ngoại trừ một người chết dưới Đoạt Mệnh Thần Châm, năm người còn lại đều có vết thương trí mạng trên cổ, hơn nữa còn là một đao mất mạng, hung thủ ra tay hết sức ác độc."
Nội vụ tổng quản Tiêu Hòa nói: "Việc này phát sinh ở ngoài cửa Thiết Thạch Phân Đường, tuy nói lúc ấy có mưa, lại là ban đêm, nhưng bọn họ cũng phải có điểm trách nhiệm mới đúng chứ?"
Tiêu Thư Tài hừ lạnh nói: "Đệ tử Thiện Vũ Minh am hiểu dùng đao, người chúng ta phái đi lại có liên quan đến một người tên là Thiên Vũ, nói không chừng hung thủ chính là người trong Phân Đường Thiết Thạch."
Ngũ trưởng lão Tiêu Vân Hoa nói: "Thiên Vũ này chúng ta đã tra qua, không có bối cảnh gì, thực lực cũng hết sức yếu ớt, căn bản không phải đối thủ những người mà ta phái đi. Hơn nữa, hắn tại Thiện Vũ Minh không có một người bằng hữu nào, ai dám giúp đỡ hắn đắc tội Tiêu gia chúng ta?"
Nội vụ tổng quản Tiêu Hòa cười âm hiểm nói: "Mặc dù việc này không quan hệ tới gã Thiên Vũ, chúng ta cũng có thể lợi dụng chuyện này, bức bách Phân Đường Thiết Thạch giao hắn ra. Lúc này hành tung hung thủ chúng ta tạm thời không có đầu mối, vì danh dự Tiêu gia chúng ta phải tìm một tên gánh tội dùm, miễn cho bị người khác xem thường."
Tiêu Quang Vũ nói: "Tổng quản nói như vậy không phải không có lý, nhưng gã Thiên Vũ chỉ trêu chọc Tiêu Nguyên Quân, tối hôm qua phái người ra mặt đã xem như cho Tiêu Nguyên Quân chút mặt mũi. Mà nay lại vì việc này ra sức làm việc, chẳng phải thành chuyện bé xé ra to rồi."
Tiêu Quang Huy phản bác: "Trước mắt chúng ta chỉ cần tìm một cái cớ mà thôi, mặc kệ Thiên Vũ chọc phải người nào cũng không quan trọng, chúng ta quan tâm chính là danh tiếng Tiêu gia."
Tiêu Quang Vũ hừ giọng nói: "Tiêu gia chúng ta cùng Thiện Vũ Minh xưa nay quan hệ thân mật, nếu vì một mình Thiên Vũ mà lao sư động chúng, không nên ép Phân Đường Thiết Thạch giao ra người này, chẳng phải tổn thương hòa khí lẫn nhau? Còn nữa, Quang ảnh còn ở trong Phân Đường Thiết Thạch, chúng ta cũng phải lo lắng tình cảnh của hắn, không thể vì vậy mà phá hủy tiền đồ của hắn."
Tiêu Thư Tài khinh thường nói: "Chỉ là một đệ tử nhập môn không quyền không thế há có thể ảnh hưởng đến chúng ta? Ta đồng ý với Tiêu Hòa, chúng ta nên ra mặt xử lý việc này."
Tiêu Quang Vũ nhìn phụ thân một cái, tỏ ý muốn nghe cách giải quyết của hắn.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 64: Khách quý tới nhà
Dịch: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Lạnh nhạt cười, Tiêu Thư Ngọc nói: "Không nên vì một mình Thiên Vũ mà tổn thương hòa khí hai nhà. Nhị đệ nếu đồng ý cách nhìn của Tiêu Hòa, vậy thì việc này giao cho ngươi đi xử lý. Về phần chuyện kia, chúng ta cần chú ý chặt chẽ hơn, lưu ý động tĩnh từ Chu gia và Vương gia, nhìn xem bọn họ có phản ứng thế nào?"
Tiêu Thư Tài tự tin nói: "Đại ca yên tâm, ta đây sẽ tới Phân Đường Thiết Thạch bảo bọn họ giao Thiên Vũ ra."
Tiêu Thư Ngọc vuốt cằm, nhẹ giọng nói: "Đi đi, tất cả mọi người đi làm việc hết đi, xong thì trở lại báo cáo tình hình cho ta."
Lời nói xong, mọi người đều nhanh chóng rời đi, còn sót mỗi Tiêu Quang Vũ ở lại.
Đợi mọi người rời đi, Tiêu Quang Vũ gằn giọng: "Cha, Nhị thúc rõ ràng đang tìm phiền toái cho chúng ta, ngài tại sao lại đồng ý?"
Tiêu Thư Ngọc lạnh nhạt nói: "Tâm ý Nhị thúc ngươi ta sao lại không biết chứ, thế nhưng máu mủ tình thâm, chỉ cần hắn không làm quá phận ta cũng không tiện can thiệp. Đồng thời, ảnh hưởng chuyện này đối với Tiêu gia rất lớn, nếu không ra mặt đáp lại chẳng phải để người ta xem thường."
Tiêu Quang Vũ lo lắng nói: "Ta sợ Nhị thúc đắc tội Phân Đường Thiết Thạch, rồi sẽ bất lợi với Tam đệ."
Tiêu Thư Ngọc cười nói: "Quang Ảnh là đệ tử nội môn của Phân Đường Thiết Thạch còn gã Thiên Vũ kia chỉ là một đệ tử nhập môn, lại không quyền không thế, há có thể dao động địa vị Tiêu gia ta?"
Tiêu Quang Vũ ngẫm lại cũng thấy đúng, lúc này mới lắc đầu cười, không nói thêm nữa.
Thiện Vũ Minh - Phân Đường Thiết Thạch chia làm ba khu vực lớn, một là khu vực cho đệ tử mới nhập môn hoạt động, gọi là Tân Nhân Đường. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một khu ở giữa là khu vực cho đệ tử ngoại môn hoạt động, gọi là Ngoại môn.
Một tầng cuối cùng là khu vực cho đệ tử nội môn hoạt động, đây mới là căn cơ của Phân Đường Thiết Thạch, tất cả thành viên trọng yếu đều tập trung ở chỗ này.
Buổi sáng giờ Thìn, Tiêu Thư Tài mang theo nội vụ tổng quản Tiêu Hòa đi tới Tân Nhân Đường của Phân Đường Thiết Thạch, hội kiến hai vị chủ sự chuyên phụ trách quản lý người mới là Lê Vân Quang cùng Cát Hồng Bân.
Hai người này đều đã hơn ba mươi tuổi, có thực lực Võ giả đỉnh phong, trực tiếp phụ thuộc phân đường Nội môn quản hạt, cũng coi như là phần tử trung kiên Phân Đường Thiết Thạch.
Vừa thấy mặt, Tiêu Thư Tài liền đi thẳng vào vấn đề, chất vấn chuyện tối hôm qua hộ vệ Tiêu gia chết ở ngoài cửa Phân Đường Thiết Thạch, điều này làm cho hai người Lê Vân Quang và Cát Hồng Bân cùng cảm thấy kinh ngạc.
Lo lắng thế lực Tiêu gia tại Trấn Thiết Thạch, Cát Hồng Bân mỉm cười từ tốn nói: "Nhị gia chớ có tức giận, việc này chúng ta quả thật không biết, nếu không sao lại ngồi yên không lý đến?"
Lê Vân Quang nói: "Hôm nay chúng ta biết được việc này sẽ gọi người hỏi chuyện, cũng sẽ cho người điều tra cẩn thận, phải nhanh chóng tra ra hung thủ."
Tiêu Thư Tài hờ hững nói: "Đây là chuyện tình của Phân Đường Thiết Thạch các ngươi, ta không tiện nói thêm. Nhưng mà vì danh dự Tiêu gia ta, chúng ta phải phụ trách với những người đã chết."
Cát Hồng Bân chần chờ nói: "Nhị gia muốn chúng ta xử lý như thế nào?"
Tổng quản Tiêu Hòa nghe thấy câu này miệng cười như có như không, nói: "Nói thật, tối hôm qua nọ sáu gã hộ vệ Tiêu gia chúng ta là đi tìm một gã đệ tử gọi là Thiên Vũ trong phân đường của các ngươi. Kết quả bọn họ đều chết ở ngoài cửa Phân Đường Thiết Thạch, ngươi nghĩ chúng ta muốn thế nào?"
Cát Hồng Bân cau mày nói: "Một người chỉ là đệ tử mới nhập môn, chỉ sợ không có năng lực đó chứ?"
Tiêu Thư Tài hừ lạnh nói: "Hắn đương nhiên không có năng lực đó, nhưng việc này nhưng chắc chắn có liên quan đến hắn."
Lê Vân Quang hỏi: "Nhị gia có ý định gặp mặt hỏi chuyện Thiên Vũ?"
Tiêu Hòa mỉm cười nói: "Ý định của chúng ta rất đơn giản, các ngươi giao ra Thiên Vũ, chuyện này sẽ lập tức kết thúc, còn lại chúng ta tự mình xử lý, không quan hệ đến Phân Đường Thiết Thạch các ngươi, mọi người cũng không nên vì một gã đệ tử mới nhập môn mà tổn thương hòa khí."
Cát Hồng Bân sắc mặt khẽ biến, chần chờ nói: "Thiên Vũ kia nói như thế nào cũng là đệ tử Phân Đường Thiết Thạch, làm như vậy tựa hồ không tốt lắm?"
Lê Vân Quang nói: "Nếu không, chúng ta gọi hắn đến, ngay mặt chất vấn một chút. Nếu việc này thật sự có liên quan đến hắn sẽ giao hắn cho các ngươi xử lý. Nếu việc này không quan hệ gì đến hắn, chúng ta lại thay các ngươi tra ra hung thủ là được."
Tiêu Thư Tài cười lạnh nói: "Ân oán giữa Thiên Vũ và Nguyên Quân mọi người đều biết, nếu không bởi vì chuyện này chúng ta làm sao phái ra sáu vị hộ vệ đi tìm Thiên Vũ? Mà nay tất cả hộ vệ đã chết, cho dù Thiên Vũ không có tham dự vào trong, thế nhưng hắn cũng không thoát khỏi có liên quan. Điểm này, các ngươi cần gì đã biết rõ còn đi hỏi chứ?"
Cát Hồng Bân nhíu chặt lông mày, bắt đầu có chút bất mãn đối với khẩu khí vênh váo của Tiêu Thư Tài này.
Lê Vân Quang nháy mắt với Cát Hồng Bân một cái, mỉm cười nói: "Nhị gia chớ có tức giận, ta đây sẽ lập tức phân phó người đi gọi sư phụ Trịnh Vân của tổ 32 tới, để cho hắn nói chuyện tình hình của Thiên Vũ, chúng ta sau đó lại bàn tiếp."
Tiêu Thư Tài hừ nhẹ một tiếng, xem như trả lời.
Lê Vân Quang trong lòng khó chịu nhưng không hề biểu lộ ra, đứng dậy phân phó đệ tử đi gọi Trịnh Vân tới.
Một hồi lâu, Trịnh Vân đi vào Tân Nhân Đường, ánh mắt quét qua Tiêu Thư Tài và Tiêu Hòa vài lần, lập tức hỏi: "Tìm ta có việc sao?"
Lê Vân Quang nói: "Hai vị này là Tiêu gia - Tiêu nhị gia và Nội vụ tổng quản Tiêu Hòa, bọn họ đến vì chuyện tối hôm qua hộ vệ Tiêu gia chết ở ngoài cửa phân đường.”
Trịnh Vân lạnh lùng nói: "Việc này thì có liên quan gì đến Phân Đường Thiết Thạch chúng ta?"
Tiêu Hòa nói: "Tối hôm qua sáu người chết đều là đi tìm nói chuyện với gã Thiên Vũ, há có thể không có vấn đề tới các ngươi?"
Trịnh Vân cười to nói: "Ta nghe nói sáu người chết kia đều là cao thủ cấp bậc Võ giả, Thiên Vũ tới đây mới chỉ có một tháng, các ngươi cảm thấy Thiên Vũ có thể giết được sáu vị cao thủ cấp Võ giả sao?" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiêu Thư Tài hừ lạnh nói: "Mặc dù Thiên Vũ không có năng lực kia, nhưng mà nguyên nhân là do hắn dựng lên, hắn cũng không thoát khỏi có liên quan."
Trịnh Vân liền phản bác: "Theo ngươi nói như vậy, từ đầu mọi chuyện đều là Tiêu Nguyên Quân gây ra, ngươi hẳn là đi tìm hắn tính sổ trước đi!"
Tiêu Thư Tài lạnh nhạt nói: "Nguyên Quân là đệ tử Tiêu gia ta tự nhiên sẽ tìm hắn tính sổ, thế nhưng gã Thiên Vũ chúng ta cũng sẽ không bỏ qua, nếu không người khác sẽ cho rằng Tiêu gia ta rất dễ dãi!" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cát Hồng Bân lựa chọn thời điểm thích hợp, mở miệng nói: "Trịnh Vân, ngươi nói vài câu tình hình của Thiên Vũ đi."
Trịnh Vân hừ khẽ một tiếng, có chút bực mình nói: "Thiên Vũ tư chất không tệ, hẳn là đã ngưng tụ được Tâm Hỏa, năng lực lĩnh ngộ chiêu thức cũng rất mạnh, là một đối tượng đáng giá đào tạo trọng điểm."
Cát Hồng Bân trầm giọng nói: "Ngươi xác định hắn đã ngưng tụ thành Tâm Hỏa?"
Trịnh Vân trầm mặc một chút, gật đầu nói: "Còn không có đo đạc qua, nhưng cơ bản có thể khẳng định."
Cát Hồng Bân vuốt cằm nói: "Nếu đã như thế, Thiên Vũ đã thành vi đệ tử ngoại môn của chúng ta, hẳn không phải là việc khó rồi."
Trịnh Vân nói: "Tuyệt đối không có vấn đề."
Cát Hồng Bân nhìn Tiêu Thư Tài một cái, nhẹ giọng nói: "Nhị gia cũng nghe được, Thiên Vũ trước mắt đã có tư cách tấn chức thành đệ tử ngoại môn, mặc dù thân phận này không tính là gì cả, nhưng mà Phân Đường Thiết Thạch chúng ta còn phải chăm chút đào tạo hắn nữa. Chúng ta có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của bọn họ, cung cấp cho bọn họ một nơi ổn định để tu luyện."
Tiêu Hòa âm hiểm cười nói: "Chuyện này chỉ từ miệng vị Trịnh sư phụ này nói, chúng ta chưa từng gặp qua Thiên Vũ, làm sao biết được hắn có tư cách tấn chức đệ tử ngoại môn hay không đây?"
Trịnh Vân sắc mặt đã dần tái đi, trừng mắt nhìn Tiêu Hòa nói: "Thiên Vũ là đệ tử của ta, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
[CENTER] [SIZE="6"]
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Chương 65: Cường thế bức bách
Dịch: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Ánh mắt của Tiêu Hòa lạnh lẽo, khinh miệt nói: “Ý của ta đã nói rõ ràng rồi, hơn nữa cũng đã tổn thương hòa khí giữa hai bên rồi. Ngươi nên gọi Thiên Vũ tới đây, chúng ta muốn nhìn tình huống của hắn trước.”
Trịnh Vân không phục nói: “Dựa vào cái gì?”
Tiêu Thư Tài lãnh đạm nói: “Chỉ bằng hai chữ Tiêu gia.”
Lê Vân Quang thấy không khí không tốt, liền vội vàng kéo kéo Trịnh Vân, thấp giọng nói: “Người mau gọi Thiên Vũ tới, chúng ta chậm rãi nghĩ biện pháp.”
Trịnh Vân không nguyện ý, hắn đã đoán được dụng tâm của Tiêu gia, không muốn để Thiên Vũ rơi vào ma chưởng.
Cát Hồng Bân biết tính tình của Trịnh Vân, trầm giọng nói: “Nếu Thiên Vũ có tư cách trở thành đệ tử ngoại môn, việc này chi bằng báo cáo lên trên, sau đó mới quyết định. Nếu Thiên Vũ không có năng lực kia, chúng ta cũng không vì hắn mà khó xử như thế này. Bây giờ ngươi mau đi gọi Thiên Vũ tới, đối mặt với chúng ta, để chúng ta xem xét một chút giá trị Tâm Hỏa của hắn.”
Trịnh Vân chần chờ một chút, lập tức hừ nhẹ một tiếng, sau đó mới rời đi.
Tiêu Thư Tài bực mình nói: “Xem ra vị Trịnh sư phụ này của các ngươi rất thiên vị đệ tử của mình.”
Cát Hồng Bân lạnh nhạt nói: “Trịnh sư phụ trời sinh tính cương trực, Nhị gia không nên để ở trong lòng, chúng ta ở đây chờ Thiên Vũ đến, nhìn tình huống của hắn một chút, rồi sau đó mới tính tiếp.”
Trên quảng trường, Thiên Vũ đang dụng tâm luyện tập Cự Linh chưởng pháp, đem hai mươi chiêu chưởng pháp theo thứ tự thi triển, cũng phối hợp với Tam Dương Quyết, uy lực thật không bình thường. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Song khi hai mươi chiêu chưởng pháp còn chưa thi triển hết, Trịnh Vân vẻ mặt tức giận đi đến bên người Thiên Vũ, ánh mắt hơi có vẻ kỳ dị nhìn hắn khẽ thở dài: “Đừng luyện nữa, giờ đi theo ta một chuyến.”
Trịnh Vân xoay người rời đi, hình như không muốn đối mặt với Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Phải, người của Tiêu gia cố ý đem phiền toái đến cho ngươi.”
Thiên Vũ nghe vậy chấn động, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, bước nhanh đuổi theo Trịnh Vân, hỏi: “Vì chuyện tình của Tiêu Nguyên Quân?”
Trịnh Vân lắc đầu nói: “Đêm qua Tiêu gia có sáu hộ viện bị giết, họ hiển nhiên muốn tìm một người chịu tội thay người khác. Đợi sau khi ngươi đi vào, ta sẽ xem xét giá trị Tâm Hỏa của ngươi, nếu ngươi có thể đạt được tiêu chuẩn của ngoại môn đệ tử, phân đường sẽ nghĩ cách bảo vệ ngươi. Nếu ngươi không đạt được tiêu chuẩn ấy, chỉ sợ ta cũng không che chở được cho ngươi.”
Thiên Vũ tâm thần căng thẳng, nghĩ không ra Tiêu gia dĩ nhiên thật sự tìm tới chính mình.
Đối với chuyện đêm qua, Thiên Vũ vẫn có chút lo lắng, mà nay chuyện đã đến trước mắt không cách nào tránh né, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ oán hận.
Đương nhiên, Thiên Vũ cũng nghe được trong giọng nói có sự bất đắc dĩ của Trịnh Vân, biết hắn cố tình che chở cho mình, điều này làm trong lòng Thiên Vũ thấy xúc động.
“Cảm ơn Trịnh sư phụ quan tâm, con sẽ không để người thất vọng.”
Ngay lúc này, Thiên Vũ cũng chỉ có thể nói vậy.
Trịnh Vân không nói gì, mang theo Thiên Vũ nhanh chóng đi đến Tân Nhân Đường, gặp bốn người Tiêu Thư Tài, Tiêu Hòa, Cát Hồng Bân, Lê Vân Quang.
Thiên Vũ vừa vào cửa, ánh mắt bốn người lên rơi xuống người hắn, chỉ là ánh mắt mỗi người mỗi khác.
Thiên Vũ ra vẻ bình tĩnh, hành lễ với hai vị chủ sự của Tân Nhân Đường, đối với hai người của Tiêu gia thì chẳng thèm để ý.
Cát Hồng Bân nhìn Thiên Vũ vài lần, giới thiệu nói: “Đây là Nhị gia Tiêu Thư Tài cùng tổng quản nội vụ Tiêu Hòa, bọn họ đều vì chuyện tối qua sáu vị hộ viện của Tiêu gia bị giết mà đến, chuyện này ngươi biết chứ?”
Thiên Vũ lắc đầu nói: “Không biết.”
Tiêu Hòa cười lạnh nói: “Ngươi dám nói đêm qua ngươi không có ra ngoài sao?”
Thiên Vũ cũng không thèm nhìn tới Tiêu Hòa, đạm mạc nói: “Ta có ra ngoài hay không cần ngươi quản tới hay sao?”
Tiêu Hòa giận quá cười nói: “Tiểu tử, ngươi cũng đừng quên thân phận của mình, nơi này ngươi có tư cách nói chuyện sao?”
Thiên Vũ phản bác nói: “Đây là Phân Đường Thiết Thạch, không phải Tiêu gia!”
Tiêu Thư Tài hừ lạnh nói: “Phân Đường Thiết Thạch các ngươi dạy dỗ môn hạ đệ tử như vậy sao?”
Lê Vân Quang cười nói: “Nhị gia cần gì cùng hắn chấp nhặt chứ, chúng ta vẫn nên xem trước tình huống của hắn đi. Trịnh Vân, ngươi xem xét một chút giá trị Tâm Hỏa của hắn.”
Trịnh Vân không nói lời nào, từ chỗ Lê Vân Quang cầm lấy Tâm Hỏa Thạch, xoay người nhìn Thiên Vũ, ánh mắt có chút phức tạp. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thiên Vũ lạnh nhạt cười, nhẹ giọng nói: “Đến đây đi Trịnh sư phụ, kết quả có lẽ sẽ làm người kinh ngạc đấy.”
Trịnh Vân chần chừ một chút, nhẹ nhàng lấy Tâm Hỏa Thạch đặt lên tay Thiên Vũ.
Tiếp nhận Tâm Hỏa Thạch trong tích tắc, tâm tình Thiên Vũ có chút phức tạp, hắn không muốn hiển lộ thực lực trước mặt mọi người sớm như vậy, nhưng tình huống hôm nay không phải do hắn làm chủ.
Thầm than một tiếng, Thiên Vũ đè suy nghĩ trong lòng xuống, không hề giữ lại trút chân khí vào trong Tâm Hỏa Thạch, làm cho nó phát sáng lên.
Một khắc kia, năm người trong Tân Nhân Đường nhìn chằm chằm Tâm Hỏa Thạch trên tay Thiên Vũ, một khắc khi nó sáng lên, ba người trong Thiết Thạch Phân Đường trên mặt lộ nét vui mừng, hai người Tiêu gia cũng cười nhưng đầy khinh bỉ.
Trịnh Vân nhìn Tâm Hỏa Thạch, bên trên rõ ràng nhìn thấy một vài dòng chữ, mười bảy, điều này thật ngoài ý muốn của hắn, nghĩ không ra giá trị Tâm Hỏa của Thiên Vũ hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn.
Lê Vân Quang đi đến bên cạnh Thiên Vũ, nhìn con số trên Tâm Hỏa Thạch, hơi có vẻ kinh ngạc nói: “Giá trị Tâm Hỏa mười bảy điểm, thật sự làm cho người ta nghĩ không ra mà.”
Trinh Vân trầm giọng nói: “Một tháng thời gian đã có thành tích như vậy, trong mấy người mới nhập môn, cũng xem như là người nổi bật rồi.”
Cát Hồng Bân nhẹ giọng nói: “Toàn bộ dựa vào khổ luyện thì co thành tích như vậy cũng không sai, đã có tư cách làm đệ tử ngoại môn rồi. Nhị gia, ta xem việc này không bằng thư thả một chút, đợi điều tra rõ ràng, chúng ta lại bàn tiếp vậy.”
Tiêu Thư Tài hừ lạnh nói: “Chỉ là một tên đệ tử nhập môn có giá trị Tâm Hỏa mười bảy điểm thôi, các ngươi để ý như vậy sao? Tiêu gia ta đã chết sáu người hộ vệ cấp bậc Võ giả đó, chẳng lẽ tính ra còn không bằng một tên đệ tử mới nhập môn của các ngươi?”
Trịnh Vân phản bác nói: “Tiêu gia các ngươi chết người không lo đi tìm hung thủ, chạy đến nơi này quả thực là đang cố tình gây sự mà.”
Trịnh Vân không chút yếu thế, lãnh đạm nói: “Ta nói Tiêu gia các ngươi vô năng tìm không được hung thủ, nên cố tình chạy đến nơi này tìm người chịu tội thay, đây không phải cố tình gây sự thì là cái gì?”
Tiêu Thư Tài lãnh khốc nói: “Trịnh Vân, nói chuyện ngươi nên cẩn thận một chút, hộ viện của Tiêu gia ta đêm qua đặc biệt đứng ngoài cửa chờ Thiên Vũ, kết quả chết đi oan uổng, ngươi nghĩ rằng chúng ta tới đây là không có căn cứ sao?”
Trịnh Vân tức giận cười nói: “Căn cứ? Một gã đệ tử mới nhập môn có giá trị Tâm Hỏa chỉ mới mười bảy điểm, có thể giết được sáu tên hộ vệ cấp Võ giả mà toàn thân không một chút thương tích sao? Ngươi cho rằng Phân Đường Thiết Thạch chúng ta là do Tiêu gia mở ra hả? Có thể tùy ý nói hươu nói vượn gì cũng được sao?”
Tiêu Thư Tài nổi giận, cười lạnh nói: “Miệng lưỡi sắc bén lắm, hôm nay bản thân ta muốn thử xem, ngoài công phu miệng lưỡi, công phu tay chân của ngươi có lợi hại như vậy không?”
Lê Vân Quang nghe vậy cả kinh, Tiêu Thư Tài ở Thiết Thạch Trấn tuy là cao thủ nổi danh, có thực lực Võ sĩ trung cấp, nhưng thực lực của Trịnh Vân đã tiếp cận trình độ Võ giả cao cấp. Chênh lệch trong đó không nhỏ, nếu động thủ với Trịnh Vân thì sẽ tất bại không sai.
Nghĩ vậy, Lê Vân Quang bước lên phía trước đem Trịnh Vân kéo lại, vẻ mặt tươi cười nói: “Nhị gia chớ nên tức giận, Trịnh sư phụ nhanh mồm nhanh miệng, không có chừng mực, người cần gì phải so đo với hắn.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiêu Thư Tài bực tức nói: “Bất kể thế nào, các ngươi lập tức giao Thiên Vũ ra, ta sẽ rời đi, nếu không đừng trách ta đây dây dưa không dứt.”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo