Em muốn đem Hồng Trúc bang giao cho anh!
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nói ra một câu như vậy, Trần Phàm ngây dại.
Đúng vậy, dù là Trần Phàm có tố chất tâm lý kinh người, có một trái tim thật kiên cường, vẫn bị những lời này làm rung động!
Hắn nhìn ra được Hoàng Phủ Hồng Trúc không phải đang nói đùa, mà là đang hỏi hắn thật nghiêm túc.
Cũng chính bởi vì điểm này nên hắn mới khiếp sợ!
Ngược lại, nếu như Hoàng Phủ Hồng Trúc do dự, hắn cũng sẽ không thất thố đến như thế.
Bởi vì... hắn biết rõ Sở Vấn Thiên cùng Hồng Trúc bang đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói. ý vị như thế nào!
Hoàng Phủ Hồng Trúc từ một cô bé bán hoa trở thành đại tỷ hô mưa gọi gió tại Đông Hải, làm cho nam nhân cả nam bán quốc phải tâm động, vừa sợ lại e ngại, hoàn toàn do một tay Sở Vấn Thiên thúc đẩy!
Cũng chính bởi vì điểm này, sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc tiếp nhận Hồng Trúc bang, nguyện vọng lớn nhất chính là đem Hồng Trúc bang phát dương quang đại.
Thậm chí có thể nói không chút nào khoa trương, đây là mục tiêu của Hoàng Phủ Hồng Trúc sau khi Sở Vấn Thiên đã chết, cũng có thể nói biến thành tín niệm duy nhất!
Mà hôm nay, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại muốn đem cả Hồng Trúc bang, đem giang sơn do Sở Vấn Thiên khổ cực đánh xuống, đem tâm huyết hơn nửa đời người của Sở Vấn Thiên đưa cho Trần Phàm, điều này làm sao không làm cho Trần Phàm khiếp sợ?
“Kỳ thật... em không cần phải làm như vậy.” Sau thoáng khiếp sợ, Trần Phàm như có suy nghĩ gì nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc vài giây, than thở nói: “Nếu tôi đã đáp ứng giúp em cứu ra bọn họ, thì nhất định sẽ làm được.”
“Em biết.” Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu.
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc đáp lời, Trần Phàm lại ngây ngẩn cả người: “Vậy em...”
“Cứu ra thủ hạ dòng chính thành viên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu cho em có quyết định này.” Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn vào cặp mắt thâm thúy của Trần Phàm, gằng từng chữ: “Nguyên nhân trọng yếu nhất có hai điều.”
Lúc này Trần Phàm không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn nàng.
“Thứ nhất, trải qua thời gian một năm, em dần dần phát hiện với năng lực của em, căn bản không thể chân chính khống chế được Hồng Trúc bang. Sự thật cũng đã chứng minh được điểm này!” Hoàng Phủ Hồng Trúc sâu kín hít một hơi: “Nếu không phải may mắn gặp được anh, nói không chừng hiện tại Hồng Trúc bang đã bị Thanh bang thu gom. Mà dù sao anh cũng là một người ngoài, không có khả năng luôn luôn giúp đỡ Hồng Trúc bang, em cũng không thể luôn luôn thiếu nhân tình của anh.”
Trong lòng Trần Phàm vừa động, theo bản năng muốn nói gì đó.
“Em đã thiếu ông ấy rất nhiều nhân tình, em không hi vọng ở trên người anh lặp lại vết xe đổ, bởi vì... anh là anh, ông ấy là ông ấy, hai người không nên thành một, ít nhất trong lòng em không nên!” Nói tới đây, giọng nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên có chút phức tạp, diễn cảm cũng có chút kích động, trong thanh âm mang theo một tia âm rung: “Nếu em tiếp tục thiếu nhân tình của anh, luôn luôn thiếu mãi, như vậy em không có khả năng bước qua gút mắc đó trong lòng.”
Trong lòng Trần Phàm rung động, muốn nói gì đó nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc không cho hắn cơ hội: “Nếu không nợ nhân tình của anh, không có sự trợ giúp của anh, em tin tưởng lấy năng lực của em thống lĩnh Hồng Trúc bang, sẽ chỉ làm Hồng Trúc bang ở trong tay em xuống dốc, thậm chí hủy diệt!”
“Hồng Trúc bang là giang sơn mà ông ấy tân tân khổ khổ đánh xuống, là tâm huyết cả đời ông ấy, em không thể cũng sẽ không khiến nó hủy trong tay của em! Đây là lời hứa em từng hứa trong ngày hạ huyệt ông ấy, cũng là yêu cầu đối với chính mình!” Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong nhắm mắt lại, sau đó lại mờ tiếp tục nói: “Mà trong mắt của em, Hồng Trúc bang chỉ có giao cho anh mới có thể đem nó phát dương quang đại.”
“Tuy rằng tôi không muốn cự tuyệt em, nhưng tôi không thể không nói cho em biết, tôi đối với Hồng Trúc bang không hề có chút hứng thú gì.” Chẳng biết tại sao, lại một lần nữa nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nhấc tới Sở Vấn Thiên, Trần Phàm đột nhiên lại có cảm giác có chút buồn bực.
Đúng như lời Sở Qua nói, hắn và Hoàng Phủ Hồng Trúc hoạn nạn thấy chân tình, lẫn nhau đều có chút động tâm, dưới dạng tình hình này Hoàng Phủ Hồng Trúc ở ngay trước mặt Trần Phàm nhắc tới Sở Vấn Thiên, hắn tự nhiên cảm thấy không thoải mái.
Cảm giác kia thật giống với loại cảm giác sau khi ở chung một chỗ với một nữ nhân, nàng không có việc gì lại thường xuyên nhắc tới người bạn trai cũ của mình như thế nào thế nào.
“Mặt khác, lấy thân phận của tôi, thật sự không thích hợp tiếp nhận Hồng Trúc bang!” Mắt thấy vẻ sáng rọi trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc phai nhạt xuống, mặc dù Trần Phàm có chút không đành lòng, bất quá vẫn đành nhẫn tâm nói ra sự lo lắng lớn nhất trong lòng mình.
Dù sao, hắn là người của Trần gia!
Người của Trần gia đi hỗn hắc đạo, đây đối với Trần gia mà nói tuyệt đối không phải là chuyện gì sáng rọi, ngược lại sẽ trở thành vết bẩn không thể hủy diệt của Trần gia, cũng sẽ trở thành cái cớ cho kẻ đối địch công kích...
Mặc dù Trần Phàm không có quá nhiều cảm tình đối với gia tộc, nhưng hắn cũng không hi vọng mình gây thêm phiền toái cho vị lão nhân gần trăm tuổi kia, dù sao, hết thảy những gì hôm nay Trần gia có được đều do chính lão nhân kia phải cực khổ bước từng bước một gây dựng mà có.
Không có lão nhân kia, sẽ không có Trần gia hôm nay!
“Em biết.” Hoàng Phủ Hồng Trúc khe khẽ thở dài: “Cho nên nói đây là lo lắng lớn nhất trong lòng em.”
Nhìn biểu tình bất lực của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng Trần Phàm mơ hồ có chút xúc động, nhưng cũng không nói tiếp lời gì, mà yên lặng lấy thuốc lá châm lửa nhẹ nhàng hút.
“Trần Phàm, kỳ thật anh không cần rối rắm, bởi vì em cũng không có nói nhất định phải ép buộc anh tiếp nhận, em chỉ là muốn trưng cầu ý kiến của anh mà thôi.” Hoàng Phủ Hồng Trúc nói tới đây, lộ ra dáng tươi cười chua xót: “Em vừa nói là có hai nguyên nhân, điều thứ nhất là một trong số đó, nguyên nhân thứ hai là bởi vì anh.”
Bởi vì anh...
Trần Phàm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc.
“Anh có lẽ không biết, trong lúc vô tình anh đã thay đổi tín ngưỡng trong nhiều năm qua của em.” Hoàng Phủ Hồng Trúc không hề tránh né đón nhận ánh mắt của Trần Phàm, tự giễu nói: “Trước khi anh xuất hiện, em vẫn cho rằng em rất yêu ông ấy. Nhưng... sự xuất hiện của anh đã làm thay đổi tất cả chuyện này, nhất là ở trong hang động ngày hôm đó, em lần đầu tiên cảm thấy được, em cho rằng mình yêu ông ấy nhưng thật ra chỉ là một hành vi trong tiềm thức. Kỳ thật.. .ở tận sâu trong nội tâm của em, chân chính không thể quên được ông ấy, là bởi vì em ngưỡng mộ ông ấy, cảm kích ông ấy, mà không phải là yêu!”
Trần Phàm lại lần nữa động dung, hắn thật không ngờ Hoàng Phủ Hồng Trúc lại ở ngay trước mặt hắn nói ra lời như vậy.
Nhất mạt hồng, xà mỹ nữ.
Phải biết rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc có danh hiệu Xà Mỹ Nữ giống như một đóa hoa hồng có gai, làm cho nam nhân chỉ dám đứng từ xa mà nhìn tới, không dám khinh nhờn.
Âm hiểm giảo trá.
Đây là sự hình dung về Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Một nữ nhân âm như như vậy, cường thế như vậy lại nói ra những lời như vậy, Trần Phàm có thể nào không động dung?
“Em cũng thừa nhận, đã trải qua nhiều chuyện như thế, em đã sản sinh cảm tình đối với anh. Nhưng... là trước đó em thật không ngờ!” Hoàng Phủ Hồng Trúc không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Trần Phàm, tiếp tục nói: “Hơn nữa, càng làm cho em cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là em phát hiện tình cảm của mình đối với anh không giống như dành cho ông ấy. Em đối với ông ấy là cảm ơn, là kính ngưỡng, còn đối với anh...”
Câu nói kế tiếp Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói ra khỏi miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Trần Phàm há hốc mồm, hầu kết nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện giờ khắc này hắn căn bản không biết nên nói gì mới đúng.
“Nhưng em thật khó quên được ông ấy, cũng rất khó khăn bước qua gút mắt trong lòng!” Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên gằn giọng: “Nếu như em vẫn lựa chọn nắm Hồng Trúc bang trong tay, như vậy em sẽ luôn sống trong bóng ma quá khứ, vĩnh viễn không thể bước qua gút mắt đó!”
Trần Phàm vắng lặng.
Bởi vì hắn biết rõ lời nói này của Hoàng Phủ Hồng Trúc là rất đúng.
Những năm gần đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc luôn mang theo một trái tim cảm kích, đứng bên người Sở Vấn Thiên, nhất là sau khi Sở Vấn Thiên chết, lòng cảm ơn càng thêm nặng nề, thế cho nên nàng ở trước mộ phần của Sở Vấn Thiên, lập ra lời thề!
Có thể nói không một chút khoa trương, trong vòng một năm qua, lời thề kia, lòng cảm kích kia, tín niệm muốn báo đáp đã giống như một tòa núi lớn đặt trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Chặt chẽ đè nặng.
Ép tới mức nàng có chút không thở nổi.
Nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn cắn răng kiên trì, chưa bao giờ buông tha!
Dưới dạng tình hình này, nếu Hoàng Phủ Hồng Trúc không gỡ xuống gánh nặng trên vai, như vậy tòa núi lớn kia thủy chung đặt mãi trong lòng nàng, nàng căn bản không có khả năng quên được Sở Vấn Thiên!
Dù sao bởi vì nếu cứ như vậy, mỗi một việc nàng làm đều có quan hệ tới Sở Vấn Thiên, cũng là vì thực hiện lời hứa!
Nếu như ngay từ đầu, Trần Phàm bởi vì Hoàng Phủ Hồng Trúc ở trước mặt hắn nhắc tới Sở Vấn Thiên, hơn nữa muốn hắn phát dương quang đại giang sơn do Sở Vấn Thiên đánh xuống, hắn có chút căm tức, nhưng hiện tại nghe xong lý do thứ hai của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nội tâm của hắn bỗng rung động!
Hắn cơ hồ theo bản năng đem ánh mắt tập trung nhìn ánh mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Một người vô luận nói hay thế nào, che giấu giỏi ra sao, ánh mắt đều sẽ không nói dối.
Chân tình luôn giấu tận sâu trong đôi mắt, có thể nhìn ra hay không , thì phải xem ánh mắt của một người cao bao nhiêu.
Trần Phàm từng có quá khứ đặc thù, tuy rằng chưa nói tới hỏa nhãn kim tinh, nhưng bổn sự nhìn người thật chuẩn, năng lực quan sát lại là nhất lưu.
Giờ khắc này hắn nhìn ra được Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói dối, nói cách khác, lý do thứ hai chính là biểu lộ chân tình của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
“Ông ấy từ ban đầu đã dạy em, xã hội giống như một trường săn bắn cực lớn, mỗi người đều sắm vai kẻ đi săn hoặc là con mồi. Nếu không muốn trở thành con mồi đều bị người săn giết, như vậy phải học được âm hiểm giả dối, lãnh khốc vô tình!” Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng một loại giọng nói phức tạp: “Nhưng chúng ta đều là phàm phu tục tử, cần triệt để lạnh lùng vô tình, là không thể nào làm được! Thậm chí, ngay chính ông ấy cũng giống như vậy.”
Nghe được lời nói này của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đôi mày Trần Phàm càng cau chặt lại, nhưng cũng không phát biểu ý kiến.
“Mới trước đây, em lớn lên trong cô nhi viện, tuy rằng từng hận qua cha mẹ em, nhưng vẫn thấy cảm kích thật nhiều, bởi vì là nhờ bọn họ đưa em tới trên thế giới này. Khi đó em đơn thuần như một trang giấy trắng, mong đợi nhiều nhất là chờ sau khi em lớn lên, hồi báo những người trong cô nhi viện đã dưỡng dục em thành người, em thậm chí nghĩ sẽ dùng sự cố gắng lớn nhất của mình hồi báo xã hội!”
“Sau đó, em đi ra cô nhi viện, mang theo lòng cảm ơn, mang theo tâm linh đơn thuần như trang giấy trắng, cùng hiện thực xã hội va chạm vào nhau kịch liệt, kết quả bị đâm cho máu tươi đầm đìa. Tiếp tục sau đó, ông ấy nhận nuôi em, nuôi dưỡng em thành một con độc xà người gặp người sợ, tùy thời sẽ dành cho địch nhân một kích trí mạng!”
“Em thừa nhận mình là một nữ nhân hết sức âm hiểm, ở ngay từ đầu nhận thức anh, em quả thật từng chơi đùa tâm cơ với anh, cho nên bây giờ anh hoài nghi em, em cũng không trách anh. Em biết có thể anh đang cho rằng em dùng khổ nhục kế, hoặc nói trắng ra một chút, là đang lợi dụng cảm tình chúng ta mới xây dựng không lâu để cảm động anh, uy hiếp anh!” Nói tới đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc nở nụ cười, cười đến thật tự giễu: “Kỳ thật...đúng như lời anh nói, lời thề kia ép em đến mức có chút không thở được.”
“Em mệt mỏi, mệt mỏi thật sự. Em nghĩ tìm một bến càng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật tốt một chút! Nhưng đồng thời em lại không thể làm mất lòng tin của ông ấy, nếu không chờ tới một ngày kia, em xuống dưới cửu tuyền, em không có mặt mũi đi gặp ông ấy!”
Nói tới đây, Hoàng Phủ Hồng Trúc lộ ra biểu tình mệt mỏi: “Trần Phàm, mặc kệ anh có đáp ứng hay không , em cũng sẽ không trách anh, càng sẽ không bởi vì chuyện này, chặt đứt cảm tình mà suốt mười mấy năm qua lần đầu tiên em mới có!”
“Đến nỗi... chơi tâm cơ, đã trong mười mấy năm qua, cơ hồ mỗi ngày em đều tính kế người khác, chỉ là chưa từng chơi đùa tâm cơ với ông ấy và tiểu Qua. Mà từ sau chuyện tại Vân Sơn, anh đã trở thành người thứ ba! Đời này em không khả năng chơi đùa tâm cơ với anh!” Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng một loại giọng nói phức tạp: “Bởi vì... anh là người nam nhân thứ nhất chân chính trên ý nghĩa để cho Hoàng Phủ Hồng Trúc này tâm động!”
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ như được giải thoát, diễn cảm phức tạp trên mặt trong nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi, đã khỏi phục lại bộ dáng âm lãnh trong dĩ vãng.
Dưới ánh mặt trời, na mạt hồng, tươi đẹp như máu!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đời này, em không khả năng chơi đùa tâm cơ với anh!
Bởi vì... anh là người nam nhân đầu tiên chân chính trên ý nghĩa để cho Hoàng Phủ Hồng Trúc động tâm!
Hai câu này giống như kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Trần Phàm, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hồng Trúc, dưới ánh mặt trời, hắn chứng kiến cặp con ngươi nguyên bản luôn âm lãnh cũng mang theo vẻ chân thành cùng kiên định.
Trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.
Không khí trở nên cực kỳ quỷ dị.
Không biết qua bao lâu, Trần Phàm thu hồi ánh mắt, khe khẽ thở dài, hỏi: “Hồng Trúc, ở trong lòng em, em chuẩn bị đem Hồng Trúc bang phát triển thành cái dạng gì? Tương tự Hắc Kim đế quốc như Thanh bang? Hay là tương tự hắc đạo gia tộc như Bắc Mỹ hoặc Châu Âu?”
Hồng Trúc?
Vừa nghe xưng hô thân mặt như thế, cả người Hoàng Phủ Hồng Trúc kịch liệt chấn động!
Đời này, người xưng hô nàng như vậy, trước kia chỉ có Sở Vấn Thiên, mà hiện giờ... lại nhiều hơn một Trần Phàm.
Khi hai chữ này rơi vào trong tai nàng trong nháy mắt, nàng rõ ràng nhận thấy được trong lòng nhộn nhạo lên tia cảm xúc khác thường.
“Hồng Trúc, tôi hi vọng em hiểu được, lấy thể chế quốc gia chúng ta, muốn phát triển trở thành gia tộc Mafia hắc đạo như gia tộc Gambino của Bắc Mỹ, là một chuyện thập phần khó khăn, thậm chí có thể nói là không có khả năng, quốc gia tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh!” Nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói lời nào, Trần Phàm mở miệng lần nữa: “Mượn Thanh bang Tiết gia đảm đương làm ví dụ. Thanh bang có thể phát triển đến loại tình trạng như bây giờ, là kết quả thời đại, là sự kết hợp giữa hắc bạch hai giới.”
“Có thể nói, Thanh bang ngày trước đã đem chiêu số hắc kim đi tới cực hạn! Nói vậy chưởng môn nhân Thanh bang, Tiết Hồ cũng đã ý thức được điểm này, cho nên hắn chuẩn bị bất chước trùm giáo phụ hắc đạo Cangda Địa Ngục Thiên Sứ đi theo chiêu số tẩy trắng, do đó tiến bộ biến thành hắc bang gia tộc. Nhưng đây tuyệt đối không phải là chuyện một hai ngày là có thể làm được! Hắc Kim đế quốc của Thanh bang quấn vào rất nhiều thế lực cùng ích lợi của nhiều người, hơn nữa đề cập tới rất nhiều lĩnh vực trái pháp luật, muốn hoàn toàn tẩy trắng, cơ hồ không có khả năng! Thậm chí, cho dù là Hồng Trúc bang muốn hoàn toàn tẩy trắng, đều là việc cực kỳ không dễ dàng, điều này cần phải hi sinh lợi ích rất lớn.”
“Lúc trước mặc dù Sở Vấn Thiên cũng từng dùng chiêu số tẩy trắng, hiệu quả rất không tồi nhưng cuối cùng còn chưa tầy trắng thành công, đây không phải do chính cá nhân hắn không thể buông tha lợi ích đến từ hắc đạo, trên thực tế, lấy thu nhập của tập đoàn Thiên vấn trong bạch đạo, nếu dụng tâm đi làm, đợi một thời gian ti lệ hắc đạo thu nhập sẽ càng ngày càng ít. Chiêu số tẩy trắng của Sở Vấn Thiên có trở ngại lớn nhất chính là đám đại lão của Hồng Trúc bang, bọn hắn hỗn hắc đạo xuất thân, bọn hắn có được hết thảy như ngày hôm nay, đều là liều mạng liếm máu, từng bước một mới tạo ra, suy nghĩ cùng ánh mắt bọn hắn vẫn mãi dừng trong giang hồ, làm cho bọn hắn buông tha thu nhập bên hắc đạo điều này so với việc giết chết bọn hắn còn khó hơn! Bởi vì đối với bọn hắn mà nói, thu nhập hắc đạo không chỉ đại biêu cho ích lợi, còn đại biểu cho thành tựu mà bọn hắn đổi lấy tâm huyết hơn nửa đời người đoạt lấy, cũng là một loại tượng trưng cho địa vị cùng thân phận!”
Nguyên bản bị một câu “Hồng Trúc” của Trần Phàm mà khiến cho Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút tâm thần hoảng hốt, ngay từ đầu cũng chưa thực sự chú tâm lắng nghe Trần Phàm nói chuyện, nhưng nghe tới cuối cùng thì đôi môi kiều diễm ướt át hơi mở ra, trên mặt tràn ngập cảm xúc kinh ngạc.
Một châm thấy máu.
Đây là ý tưởng duy nhất trong nội tâm của nàng.
Trần Phàm một châm thấy máu nói ra hiện trạng của Hồng Trúc bang thậm chí cả hắc đạo quốc nội.
“Nói đến thân phận, Hồng Trúc bang ở Đông Hải kỳ thật cũng là một loại tượng trưng địa vị. Nếu tôi không đoán sai, mạng lưới quan hệ bạch đạo của Hồng Trúc bang ngoại trừ xây dựng trên cơ sở ích lợi, trình độ rất lớn cũng bởi vì địa vị của Hồng Trúc bang tại Đông Hải có thể giúp cho rất nhiều người làm một ít chuyện không thể lên được mặt bàn.” Trần Phàm thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc lộ ra biểu tình kinh ngạc, cũng không để ý, mà tiếp tục nói: “Kỳ thật đây cũng không phải là chuyện xấu... bởi vì cái gọi là tẩy trắng, cũng không phải cần thật sự chân chính trắng, mà là cần đạt tới nông nỗi không phân biệt được đen trắng. Khi phạm tội được phủ thêm áo khoác hợp pháp, làm cho người ta cho dù biết ngươi đang phạm tội lại không cách nào định tội được cho ngươi. Hồng Trúc bang khoảng cách một bước này, kém rất xa.”
“Ân.” Hoàng Phủ Hồng Trúc hít một hơi thật sâu, chậm rãi tiêu hóa kinh ngạc trong nội tâm, diễn cảm dần dần khỏi phục lại bình thường, theo sau nhìn Trần Phàm hỏi:
“Làm sao anh lại hiểu biết đến như thế với tổ chức hắc bang?”
“Tiếp xúc nhiều thì thấy được nhiều, tự nhiên cũng hiểu được.” Trần Phàm cười nhạt một tiếng, trong con ngươi lại hiện lên vẻ khác thường.
Đúng theo như lời hắn nói, tất cả chuyện này quả thật đều do hắn tự mình cảm nhận được.
Khi còn ở Long Nha, tuy rằng hắn cũng từng xem qua một ít tư liệu của tổ chức hắc bang đại biểu, cũng từng nghiên cứu qua, nhưng rất phiến diện, rất lý luận hóa.
Sau đó hắn rời đi Long Nha, vì lời thề kia giống như một con u linh du đãng ở thế giới ngầm, hắn tiếp xúc rất nhiều tổ chức hắc bạng, kể cả gia tộc Mafia nổi danh ở thế giới ngầm, cũng có tiếp xúc với kể cả những tiểu lưu manh, tự nhiên hiểu biết cực kỳ thấu đáo.
“Nha.” Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng lên tiếng, như có suy nghĩ nhíu mày, cũng không biết suy nghĩ chuyện gì.
“Anh không muốn tiếp nhận Hồng Trúc bang, đúng không ?” Vài giây đồng hồ trôi qua, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại ngẩng đầu, nhìn phía Trần Phàm.
Trần Phàm gật gật đầu: “Quả thật không muốn. Bởi vì bản thân tôi không có nhiều hứng thú đối với hắc bang, tiếp theo, tuy rằng tôi không nhiều liên quan với gia tộc của tôi, nhưng... dù sao tôi cũng là người của Trần gia. Tôi có thể du đãng bên cạnh giang hồ, nhưng không thể chân chính bước vào trong. Một khi... tôi thật sự bước chân vào giang hồ, như vậy sẽ khiến cho rất nhiều hiệu ứng mắc xích xảy ra.”
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng thở dài, cũng không nói chuyện.
“Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là tối trọng yếu. Tôi thật sự không muốn tham dự, là bởi vì tôi cảm thấy được, nếu như em thoát khỏi Hồng Trúc bang, lại dùng loại phương thức cực đoan này quên quá khứ, cố gắng đi ra bóng ma, tôi cũng chưa chắc em có thể thành công.” Trần Phàm nghiêm mặc nói: “Tục ngữ nói, tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu, điều này thật có đạo lý.”(tiểu tu ở tại thâm sơn, trung tu tại thôn trấn, đại tu tại thành thị).
Sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
“Chỉ khi em nắm Hồng Trúc bang trong tay đồng thời chân chính nhìn rõ nội tâm của em, nhận rõ tình cảm trong nội tâm, em mới có thể chân chính giải thoát, buông ra.” Trần Phàm nhìn thẳng vào cặp mắt xếch mê người đầy khí tức nguy hiểm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, gằn từng chữ: “Nếu không , dù em đi ra bóng ma, cũng chỉ là mặt ngoài!”
Lời của Trần Phàm vừa hạ xuống, thân hình Hoàng Phủ Hồng Trúc run lên thật nhẹ, nguyên bản gương mặt đã tái nhợt không còn một chút huyết sắc.
Trần Phàm thấy thế, tuy rằng trong lòng hơi có chút không đành lòng, nhưng không tiến lên an ủi, cũng không nói thêm gì nữa.
Cởi chuông cần tìm người buộc chuông.
Ngay từ đầu khi ở chung với Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm đã cảm thấy nếu nàng muốn chân chính đi ra khỏi bóng ma, chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng.
Nguyên bản... nếu đặt loại quan hệ trước kia giữa hai người, Trần Phàm tuyệt đối sẽ không nói ra điều này, hiện giờ Hoàng Phủ Hồng Trúc đã nói ra tiếng lòng với hắn, hắn tự nhiên muốn giúp nàng sớm đi ra bóng ma.
Hắn không hi vọng nàng xem hắn là người thay thế cho Sở Vấn Thiên, thậm chí không hi vọng nàng nhìn hắn lại thấy bóng dáng của Sở Vấn Thiên!
“Em hiểu được.” Hoàng Phủ Hồng Trúc liên tục nắm tay, buông ra, vài lần đi qua, diễn cảm dần dần khỏi phục lại bình tĩnh.
“Tôi không dám cam đoan, tôi sẽ có thể trợ giúp Hồng Trúc bang xử lý từng chuyện phiền phức, nhưng nếu em gặp được phiền toái, tôi nhất định sẽ ra mặt!” Trần Phàm dừng trên khuôn mặt có chút trắng bệch của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trầm giọng nói.
Trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn động mãnh liệt, lại không nói gì thêm, chỉ thật sâu liếc mắt nhìn Trần Phàm.
Hết thảy không cần nói lời nào.
Mất thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói tiếp, Trần Phàm bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ chân đi ra cửa.
Ngoài cửa, Sở Qua mặc quần áo bệnh nhân lại giống như làm tặc, đem lỗ tai dán lên trên cửa phòng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra.
“A...”
Nguyên bản Sở Qua đang dựa vào cánh cửa, cửa vừa mở ra, thân thể hắn nhất thời ngã về phía trước, kết quả nhào vào trên người Trần Phàm.
“Sư... sư phụ.”
Nhìn thấy Trần Phàm giống như một tòa núi lớn đứng ngay trước mặt mình, vẻ mặt Sở Qua xấu hổ.
“Tiểu tử ngươi nghe lén có đủ hay không ?” Trần Phàm cười híp mắt hỏi.
Sở Qua vội vàng gật đầu, theo sau lại ý thức được điều gì, điên cuồng lắc đầu: “Sư phụ, em cũng không có nghe lén, chỉ là chuẩn bị gõ cửa nói cho hai người biết Dương ca đã đến, nhưng hắn nghe nói sư phụ đang ở trong phòng, nên không đi vào, mà ở ngoài cửa chờ.”
Dương Viễn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nghe được Sở Qua nói như thế, trong lòng Trần Phàm vừa động, sau đó vỗ vỗ bả vai Sở Qua: “Tố chất thân thể của cậu mặc dù không tệ, nhưng lần này bệnh cũng không nhẹ, lên giường nằm đi thôi.”
“Ân.” Sở Qua gật đầu như gà con mổ thóc, không nói hai lời, vội vàng đi về hướng giường bệnh.
Trần Phàm cũng không quấy rầy Hoàng Phủ Hồng Trúc còn đang tự hỏi, trực tiếp đi ra phòng bệnh.
Đúng theo như lời Sở Qua, Dương Viễn mặc một bộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, đeo mất kính gọng vàng đang đứng chờ bên ngoài phòng bệnh.
“Trần tiên sinh.” Nhìn thấy Trần Phàm đi ra phòngbệnh, Dương Viễn liền chào hỏi, thái độ cực kỳ khách khí.
Trần Phàm mỉm cười: “Dương ca, gần đây tập đoàn đánh tan rồi gây dựng lại, một đống sự tình cần có anh đi xử lý, khổ cực.”
“Nên làm, hơn nữa có Tô lão ca trấn thủ, áp lực của tôi cũng không lớn như vậy.” Trần Phàm gọi một tiếng Dương ca, làm cho Dương Viễn có điểm được sủng ái mà lo sợ.
“Xem ra anh hợp tác với Tô thúc cũng không tệ.” Trần Phàm vui mừng nở nụ cười, thành lập tập đoàn Cao Tường hợp tác với tập đoàn Kemer Er, hắn lo lắng nhất chính là người một nhà không đoàn kết, hiện giờ Dương Viễn vừa nói như thế, hắn biết lo lắng của mình là dư thừa. ít nhất trước mắt là như thế!
Tô thúc...
Nghe được hai chữ này, trong lòng Dương Viễn lộp bộp, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
Phải biết rằng hắn vừa mới xưng hô Tô Thanh Hải là Tô lão ca, mà Trần Phàm gọi là Tô thúc, kể từ đó chẳng phải hắn cũng trở thành chú của Trần Phàm?
“Hiện tại tập đoàn có phiền toái gì sao?” Nhận thấy được vẻ mặt xấu hổ của Dương Viễn, Trần Phàm tự nhiên hiểu được ý tứ hắn, cũng không có để ý, mà nói sang chuyện khác đánh vỡ không khí xấu hổ.
Dương Viễn ngượng ngàing cười cười: “Phiền toái lớn thì không có, dù sao mặt trên đưa ủng hộ thật lớn, chính sách nới lỏng rất rộng, hơn nữa thái độ bên gia tộc Kemer Er rất tốt. Phiền toái nhỏ thì thật ra cũng có...”
“Cái gì?” Trần Phàm tò mò hỏi.
“Trần tiên sinh, anh hẳn là không có xem báo?” Dương Viễn cười khổ hỏi.
Trần Phàm gật đầu.
“Từ buổi họp báo lần trước, toàn bộ truyền thông trong ngoài nước đều đang suy đoán chủ tịch sau màn là ai, hiện tại đã truyền tới điên rồi, thậm chí có một ít người trong quan trường cũng rất tò mò với chuyện này. Tuy rằng chúng tôi dựa theo yêu cầu của anh nghiêm khắc giữ bí mật, nhưng vô hình trung lại ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác của tập đoàn với một ít cơ cấu...” Dương Viễn cười khổ giải thích.
Nghe Dương Viễn vừa nói như thế, Trần Phàm cũng cảm thấy nhức đầu, nghĩ nghĩ nói: “Chuyện lần này tôi vốn nghĩ sẽ không tham dự, nhưng làm người trung gian, tham dự vào trong đó chẳng qua chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi, về phiền toái nhỏ như anh nói, không ảnh hưởng đại cục, có thể xem nhẹ.”
Trần Phàm nói ra làm trong lòng Dương Viễn sáng tỏ, hắn biết rõ Trần Phàm đối với vị trí chủ tịch cũng không có hứng thú, căn bản không muốn bước lên sân khấu.
Theo sau, ngay khi Dương Viễn định nói thêm gì nữa, hắn rõ ràng nhìn thấy viện trưởng tổng y viện trung đoàn võ cảnh đang đi cùng một trợ lý hướng thăng tới chỗ Trần Phàm.
Vì thế hắn chỉ đành đem lời đến bên miệng nuốt trở vào bụng, Trần Phàm cũng đưa ánh mắt nhìn về phía trước.
“Trần tiên sinh. Đường tư lệnh muốn gặp ngài.”
Rất nhanh, viện trưởng đi tới trước người Trần Phàm, thái độ khiêm hòa nói.
Trần Phàm theo viện trưởng tổng y viện võ cảnh Đông Hải đi vào văn phòng, Đường Quốc Sơn trong bộ quân trang chờ đợi đã lâu.
Ánh nắng sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, dưới ánh mặt trời, biểu tình Đường Quốc Sơn cũng không được thoải mái như ngày xưa, ngược lại đôi mày hắn cau chặt lại, trong con ngươi toát ra lo lắng thật sâu.
Trong tay hắn cầm một điếu thuốc lá, thuốc lá đã cháy gần hết, tro tàn lại không rơi, thẳng đến khi hắn nghe được tiếng gõ cửa mới dụi tàn thuốc vào gạt tàn, đứng dậy đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm.
Viện trưởng biết rõ Đường Quốc Sơn cùng Trần Phàm có chuyện quan trọng cần nói, cũng không bước vào phòng mà dùng ánh mắt trao đổi với Đường Quốc Sơn một chút liền rời đi.
Trần Phàm đóng cửa phòng, lập tức đi tới trước người Đường Quốc Sơn, cười khổ nói: “Thật xin lỗi lão gia hỏa, tôi lại cho ông thêm phiền phức.”
“Tiểu tử, chuyện lần này so với lần trước còn lớn hơn nhiều, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, quả thật là một củ khoai phỏng tay, ai..Đường Quốc Sơn thần tình ưu sầu nói, lại rút ra gói thuốc lá đặc cung cho bộ đội, ném cho Trần Phàm một điếu, sau đó tự châm lửa rít mạnh, phàng phất như muốn dùng nicotin gây tê phần ưu sầu trong nội tâm.
Trần Phàm cũng không châm thuốc lá như Đường Quốc Sơn, mà cầm trong tay nghịch ngợm, đồng thời nghi hoặc nhìn Đường Quốc Sơn: “Vì sao nghiêm trọng?”
“Vô nghĩa!” Đường Quốc Sơn tức giận trừng mắt nhìn Trần Phàm, theo sau lại giận dữ nói: “Kỳ thật... nói đi thì nói lại việc này đối với tiểu tử ngươi thì nghiêm trọng, nhưng tao lão đầu như ta thì không sao cả.”
Trần Phàm thoáng nhướng mày.
“Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết a, chuyện lần này tuy rằng phong tỏa tin tức, nhân dân không biết, nhưng những người ở trên không phải ai cũng không biết.” Đường Quốc Sơn không hề giấu diếm.
Trần Phàm gật đầu: “Chắc là lão hồ ly Tiết Hồ âm thầm động tay chân.”
“Ân.” Đường Quốc Sơn tự nhiên cũng biết điểm này, hắn vốn là cùng một ý nghĩ, theo sau ngưng trọng nhìn Trần Phàm, lo lắng hỏi han: “Tiểu tử, cậu xác định chuyến này phải chen tay vào vũng nước đục này sao?”
“Lão gia hỏa, chuyện lần này tuy rằng ảnh hưởng không nhỏ, nhưng nói đến cùng chỉ là việc giang hồ, đám thủ hạ của Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, không cần phải một gậy toàn bộ đánh chết đi?” Trần Phàm nói một đằng trả lời một nẻo, đem bóng cao su đá trở lại cho Đường Quốc Sơn.
Đường Quốc Sơn cười khổ: “Nói như vậy cũng không sai, nhưng... tiểu tử, cậu hẳn là còn rõ ràng hơn so với tôi, có một số việc trắng có thể nói thành đen, đen có thể nói thành trắng. Chỉ hươu bảo ngựa không phải là tới như vậy sao? ở mặt ngoài chuyện lần này do chính Hà Lão Lục của Hồng Trúc bang câu dẫn người của Sơn Khẩu Tổ thực hiện chặn giết, nhưng có thể nói là người của Hồng Trúc bang cấu kết người Nhật Bản làm ra chuyện tai hại cho quốc gia cùng xã hội cũng chưa hẳn là không thể a?”
Nghe Đường Quốc Sơn vừa nói như thế, Trần Phàm trầm mặc, hắn biết Đường Quốc Sơn nói đúng sự thật.
Nhiều khi đúng sai trắng đen, chính là đợi vào một câu trong miệng thượng vị giả.
Lưới trời tuy lớn, nhưng nhiều khi lưới trong tay người có thể che đậy lưới trời, điều này là sự thật không cách nào thay đổi!
“Đương nhiên... tiểu tử, nếu cậu ra mặt mở miệng, không riêng gì tôi, chỉ sợ ngay cả những người mượn đề tài chỉ trích cũng không thể không bán mặt mũi này cho cậu.” Đường Quốc Sơn thấy Trần Phàm không nói lời nào, cười khổ một tiếng: “Dù sao, Trần lão thái gia, vị thái tổ tông này, thật không có người nào dám trêu chọc vào.”
“Nhưng... tiểu tử, cậu đồng dạng nên hiểu được điểm này, nếu một khi cậu ra mặt mở miệng, như vậy cậu liền bị quấn vào trận gió lốc này. Bên trong hẳn cậu rất rõ ràng, lấy thân phận của cậu bị cuốn vào trận gió lốc này sẽ có ý vị như thế nào.” Đường Quốc Sơn nói tới đây, đôi mày triệt để cau chặt lại, giọng nói cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng: “Tôi đã từng tuổi này, cũng không còn hi vọng bò lên trên, hơn nữa cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, mà cha cậu từng là binh sĩ của tôi, tôi và ông nội cậu từng là người quen biết cũ, còn nữa, lui lại một bước tôi bán cho Trần lão thái gia mặt mũi, cũng không có gì đáng dọa người, nhưng thật ra chính cậu nên suy nghĩ rõ ràng, nghĩ kỹ rồi hãy làm.”
Lời nói của Đường Quốc Sơn thành khẩn đến cực điềm, cũng là sự hình dung chân thật nhất về nội tâm của hắn.
Hắn biết rõ, nếu Trần Phàm thật mở miệng muốn hắn làm chuyện gì đó, về tình về lý hắn cũng không tiện cự tuyệt, nhưng hắn không phải sợ hãi, mà chỉ sợ Trần Phàm quyết định sẽ khiến xảy ra nhiều hiệu ứng mắc xích mà thôi!
Đây cũng là lo lắng lớn nhất trong lòng hắn!
“Lão gia hỏa, cảm ơn ông!” Trần Phàm cảm kích nhìn Đường Quốc Sơn.
Trong lòng Đường Quốc Sơn chấn động: “Nói như vậy cậu đã quyết định cuốn vào trận gió lốc này sao?”
“Ân.” Trần Phàm kiên định gật gật đầu.
Ánh mắt Đường Quốc Sơn trong nháy mắt nheo lại: “ở trong trí nhớ của tôi, cậu không phải người lỗ mãng, lần này tính chất câu chuyện nghiêm trọng thế nào cậu cũng rất rõ ràng. Nói cho tôi biết vì cái gì? Vì sao phải vì Hồng Trúc bang, một hắc bang không có bao nhiêu quan hệ với cậu, lại dùng thân mạo hiểm?”
“Bởi vì. Hoàng Phủ Hồng Trúc là nữ nhân của tôi!” Trần Phàm nhẹ nhàng lại chậm rãi phun ra một câu.
Bởi vì Hoàng Phủ Hồng Trúc là nữ nhân của tôi...
Oanh!
Những lời này giống như một quả bom nặng cân tạc nổ bên tai Đường Quốc Sơn, nhất thời khiến hắn choáng váng!
Hắn há to miệng, trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm, thật lâu không lên tiếng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thân là người cầm quyền trung đoàn võ cảnh Đông Hải, Đường Quốc Sơn cũng không xa lạ gì Hoàng Phủ Hồng Trúc, ngược lại hắn rõ ràng một ít sự tích về Hoàng Phủ Hồng Trúc, tự nhiên cũng biết quan hệ phức tạp giữa Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Vấn Thiên!
Tuy rằng hắn không giống người ngoài luôn cho rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc là một con chim hoàng yến của Sở Vấn Thiên nuôi dưỡng, nhưng dám cam đoan Sở Vấn Thiên có lực ảnh hưởng thật lớn đối với nhân sinh của Hoàng Phủ Hồng Trúc!
Ở dưới tình hình này, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhận vị trí của Sở Vấn Thiên, hiện giờ biến thành nữ nhân của Trần Phàm, điều này làm sao không khiến cho Đường Quốc Sơn sợ hãi.
Quái lạ?
Thậm chí... nói khoa trương một chút, nếu những lời này từ trong miệng người khác nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không tin!
Trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, vô luận là Đường Quốc Sơn hay Trần Phàm đều trầm mặc.
Đường Quốc Sơn vẫn hút thuốc, Trần Phàm cũng dừng việc nghịch điếu thuốc mà châm lửa, nhẹ nhàng hút.
Sương khói vờn quanh gương mặt Đường Quốc Sơn, mơ hồ có thể chứng kiến vào lúc này diễn cảm của hắn cực kỳ phức tạp.
Hắn biết rõ nếu Trần Phàm đã nói ra miệng, là tuyệt đối sẽ không thu hồi, điều này cũng có ý nghĩa hắn nhất định phải làm gì đó cho Trần Phàm.
“Tiểu Phàm, tôi không dối gạt cậu, trước khi gặp cậu, đại gia gia của cậu đã gọi điện thoại cho tôi.” Đường Quốc Sơn bỗng nhiên dụi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn hướng Trần Phàm.
Đại gia gia.
Nghe được ba chữ này, sắc mặt Trần Phàm hơi đổi.
Cả đời Trần lão thái gia có hai con trai, hai người đều gia nhập quân đội, con lớn nhất là Trần Kiến Quốc, hiện giờ quyền thế ngập trời trong quân ủy, cũng chính là Trần gia đương kim gia chủ. Mà con thứ hai, chính là ông nội của Trần Phàm, năm đó tham gia trận chiến tranh đã anh dũng hi sinh.
“Nếu như tôi không đoán sai, ông ấy gọi điện thoại cho ông, là mệnh lệnh cho ông nghiêm cấm giúp tôi đi?” Chẳng biết tại sao, nghe được ba chữ đại gia gia thì trong lòng Trần Phàm hiện lên cảm xúc oán giận.
Đường Quốc Sơn thấy thế, cười khổ: “Vậy thì không có.”
“Nga?” Trần Phàm hơi có chút không tin.
Đường Quốc Sơn giận dữ nói: “Tiểu tử, xem ra cậu thật không biết lực ảnh hưởng của lão thái gia nhà cậu a. Tôi nói cho cậu biết, đừng nhìn thấy hiện tại đại gia gia cậu là Trần gia gia chủ, ở quân ủy quyền thế ngập trời thế nhưng tuyệt đối cũng không dám làm trái ý nguyện của lão thái gia nhà cậu, nói tới cùng, Trần gia to lớn như vậy, vẫn do một mình Trần lão thái gia định đoạt! ở dưới tình hình này, cậu thân là đứa chắt trai mà lão thái gia yêu thương nhất, lại được sủng ái như tâm can bảo bối, cậu cảm thấy được, đại gia gia cậu dám làm như thế sao?”
“Sủng ái, yêu thương?” Trần Phàm nở nụ cười, trong dáng tươi cười mang theo hương vị như trào phúng.
Năm đó, tự mình mang theo hắn đi tới cánh đồng hoang vu chốn đông bắc chính là Trần lão thái gia!
Mà ở sau lúc đó, số lần hắn có thể gặp mặt được Trần lão thái gia chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong nội tâm của hắn nhiều ít có chút ghét hận Trần lão thái gia. Hắn cảm thấy được Trần lão thái gia tự mình quyết định nhân sinh của hắn, khiến cho hắn đã mất đi rất nhiều thứ mà người thường hẳn nên có được!
“Tiểu Phàm, tôi biết cậu bởi vì năm xưa quyết định lãnh khốc vô tình của lão thái gia mà trong lòng luôn luôn oán hận ông ấy, nhưng cậu có từng thông cảm cho ông ấy sao?” Đường Quốc Sơn do dự một chút, bỗng nhiên mở miệng, tuy rằng hắn biết quan hệ giữa Trần Phàm và Trần lão thái gia quá mức phức tạp, chuyện của hai người không tới phiên một người ngoài như hắn nhúng tay, bất quá hắn vẫn quyết định phải nói gì đó.
Trong con ngươi tối đen thâm thúy của Trần Phàm hiện lên một tia phản nghịch cơ hồ chưa từng xuất hiện bao giờ: “Theo như lời ông nói, tôi nên làm sao thông cảm ông ấy? Thông cảm cho ông ấy khiến cho tôi tới từng tuổi này chưa từng được thể hội thân tình, không thể có được một ngôi nhà chân chính của mình sao? Hay là thể hội ông ấy đem tôi từ một đứa bé vô tri biến thành một cỗ máy giết người?”
“Tôi có thể minh xác nói cậu biết, trước khi cậu sinh ra, Trần lão thái gia từng để cho rất nhiều thành viên Trần gia làm thí nghiệm, xem họ có thể gia nhập được Long Nha hay không ! Trong chuyện này có cả ông nội của cậu, cha của cậu! Tiếc nuối chính là trong bọn họ không ai có được điều kiện thân thể phù hợp!” Giọng nói của Đường Quốc Sơn trở nên ngưng trọng lên: “Chỉ có cậu! Khi cậu vừa sinh ra Trần lão thái gia đã dùng bài thuốc gia truyền cải thiện thể chất của cậu thật lớn, do đó cho cậu từ nhỏ có được thể chất hơn người, thuận lợi thông qua kiểm nghiệm, đã trở thành mầm dự bị trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Long Nha!”
“Đây chỉ là do ông ấy tự tình nguyện thôi! Chẳng lẽ ông ấy dùng hết thảy đời tôi để hoàn thành tâm nguyện của ông ấy thôi sao?” Gương mặt Trần Phàm mặc dù dao động, nhưng khúc mắc nhiều năm trong lòng hắn, làm sao vì một hai câu cởi bỏ?
“Nguyện vọng thì đúng! Đây chính là nguyện vọng của Trần lão thái gia! Trần lão thái gia xuất thân từ đội quân số 8, chi bộ đội này đại biểu cho cái gì, cậu rõ ràng hơn bất luận kẻ nào!”
Đường Quốc Sơn nói tới đây, vô luận là ánh mắt hay giọng nói đều toát ra vẻ tôn trọng thật sâu: “Sau đó ông ấy đề nghị thành lập Long Nha, trở thành Long Nha đầu tiên trong lịch sử, là người phụ trách đầu tiên! Cảm tình của ông ấy đối với tổ chức này so với ai khác đều thâm sâu hơn! Hơn nữa... Tôi từng nghe cha cậu nói qua. Trần lão thái gia chấp nhất muốn cho con cháu đời sau của Trần gia trở thành một thành viên của Long Nha, ngoại trừ cảm tình đặc thù của ông ấy đối với Long Nha, cũng bởi vì gia tộc ông ấy là một gia đình cách mạng!”
Gia đình cách mạng?
Trong lòng Trần Phàm thầm run lên!
“Từng nghe cha cậu kể rằng, bởi vì sự tồn tại của Trần lão thái gia, Trần gia dần dần quật khởi, thẩm thấu quân sự cùng chính trị hai giới, quyền thế càng lúc càng lớn! Cơ hồ mỗi một thành viên Trần gia đều tay cầm quyền cao! Nhung... Trần lão thái gia vẫn luôn cảm thấy, mấy thế hệ Trần gia đã đánh mất dòng máu của ông ấy, hoặc là nói dòng máu của tổ tiên Trần gia chảy xuôi bao đời, đã đánh mắt tín ngưỡng tinh thần dùng mạng sống hi sinh vì quốc gia!”
Đường Quốc Sơn nói tới đây, giống như xúc động một điều gì đã mẫn cảm tận sâu trong nội tâm, diễn cảm cực kỳ kích động, trực tiếp bật lên khỏi ghế: “Cho nên, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của Trần lão thái gia chính là trước khi mình nhắm mắt có thể chứng kiến Trần gia, có thể có được một người, có thể kế thừa dòng máu sục sôi trong lòng của ông ấy, có thể chặt chẽ đem tinh thần dùng sinh mạng hi sinh vì tổ quốc, vì nhân dân, dám phao đầu, sái nhiệt huyết, dám thấy chết không sờn, hoàn toàn chân chính cùng triệt để kế thừa tinh thần này mãi mãi!”
Răng rắc!
Lời của Đường Quốc Sơn vừa hạ xuống, hai nắm tay Trần Phàm giết chặt lại, vang lên răng rắc, khuôn mặt thoáng vặn vẹo, diễn cảm cũng có chút kích động.
“Giống như lời cậu nói, đây là nguyện vọng của Trần lão thái gia, mà cậu chính là hi vọng của Trần lão thái gia!” Nói tới đây, Đường Quốc Sơn khe khẽ thở dài: “Trần Phàm, cậu vẫn cho rằng Trần lão thái gia lựa chọn con đường nhân sinh làm cậu mất đi sự tự do, làm cho cậu mất đi rất nhiều thứ mà người thường có được, nhưng cậu có nghĩ tới hay không , quyết định của ông ấy đã cho cậu lấy lại được những thứ gì?”
Được thứ gì?
Trong đầu hiện ra mấy chữ này, Trần Phàm giống như lọt vào sấm đánh, cả người liên tục rùng mình, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!
Chính mình chiếm được cái gì?
Chẳng lẽ chỉ có bóng đêm vô tận cùng vô tình giết chóc sao?
Không !
Còn có thứ gì đó thật khác.
Nếu như không có Trần lão thái gia, chính mình có lẽ cũng giống như đám người Trần Phi, đi lên con đường làm quan hoặc là gia nhập quân đội, đời này như các sĩ quan chỉ biết ngưỡng mộ nhìn lên để ước mơ gia nhập Long Nha đi?
Nếu như không có lão thái gia, chính mình có thể trở thành Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay, đạt được huân chương đại biểu quang vinh của quốc gia hay sao?
Nếu như không có lão thái gia, chính mình có được năng lực kia, lấy sức một mình huyết tẩy Huyết Sắc Luyện Ngục từng uy chấn thế giới ngầm hay sao?
Giờ khắc này, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện ra hình ảnh Trần lão thái gia...
Đó là một lão nhân râu tóc bạc phơ.
“Hồng quân bất phạ viễn chinh nan, vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn.
"Ngũ lĩnh thuân dĩ đằng tế lãng, ô mông bàng bạc tẩu nê khoát."
"Kim sa thủy phách vân nhai noãn, đại độ kiều hoành thiết tác hàn."
"Canh hi dân sơn thiên lý tuyết, tam quân quá hậu tẫn khai nhan."
Lão nhân kia, từng cùng lãnh tụ vĩ đại vượt ngàn sông, bay ngàn suối, vượt núi tuyết, lướt đồng bằng, từng bước một tiến mãi về phía trước!
Lão nhân kia, từng đề nghị thành lập Long Nha, hơn nữa trở thành thành viên Long Nha đầu tiên của quốc gia, là một thanh “Quân Đao” sắc bén nhất!
Lão nhân kia, từng đứng thẳng, ngẩng cao đầu quật cường, xung phong về phía trước, dám liều mạng quyết đoán, đại trí tuệ, bằng vào sức một mình làm cho Trần gia từng bước một quật khởi, cuối cùng sừng sững trong Hoa Hạ giang sơn không ngã!
Tuy rằng lão nhân kia quá mức bá đạo, trực tiếp quyết định cuộc đời của hắn, nhưng tựa hồ... lão nhân kia cũng từng cho mình đạt được rất nhiều... rất nhiều...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trận tuyết đầu tiên của năm 2012, so với thời khắc trong dĩ vãng càng tới muộn hơn một chút.
Thẳng đến ngày mười tháng một, trận tuyết đầu tiên trong năm mới chậm chạp rơi xuống, tuyết lớn rơi khắp đại giang nam bấc, trong vòng một đêm, đại bộ phận thành thị trong cả nước đã bao phủ một lớp trắng xóa, ngay cả Đông Hải cũng không ngoại lệ.
Trận tuyết lớn rơi xuống, làm nhiệt độ không khí tại Đông Hải lại giảm xuống, thiếu chút nữa đột phá nhiệt độ không khí thấp nhất trong lịch sử.
Khí trời rét lạnh, lại không thể đóng băng trái tim nhiệt huyết của các sinh viên đại học Đông Hải.
Vào ngày mười tháng một, toàn bộ các cuộc thi đều chấm dứt, các sinh viên đã có thể tận tình hưởng thụ cuộc sống trong kỳ nghỉ sắp tới.
Trong phòng 108, ngoại trừ Trần Phàm, Tiêu Phong, Chu Văn, Ngu Huyền ba người đều đang thu dọn đồ đạc, mà Trần Phàm bởi vì luôn ngủ bên ngoài, trong phòng cơ bản cũng không có vật gì, cũng cảm thấy vui vẻ nhàn rỗi.
“Trần Phàm, cậu đừng có làm kiểu mọi người thì say mặc cho ta thanh tỉnh, đến giúp tôi thu thập hành lý một chút đi.” Tiêu Phong thấy Trần Phàm nhàn rỗi ngồi dựa trên giường, cười híp mắt nhìn ba người, nhịn không được trêu ghẹo nói.
Hôm qua sau khi cuộc thi kết thúc vào lúc xế chiều, Trần Phàm cùng ba người và Tô San cùng đến khách sạn Phúc Lai ăn uống một trận, đồ ăn có tận hứng hay không không biết, nhưng rượu đã uống đến tận hứng, uống đến cuối cùng tiểu Văn tử đồng học của chúng ta nhắm nghiền mắt, bất tỉnh nhân sự, ngay cả Tiêu Phong tự xưng tửu lượng ngưu bức lấn át khắp Hàng Châu cũng uống đến say mèm, ngay cả Ngu Huyền từ nhỏ được Ngu lão gia tử ném vào trong rượu trắng nguyên chất ngâm mình bởi vì thương thế đã tốt nên được ra viện, nhưng thân thể còn chưa hoàn toàn khỏi phục, lúc quay về ký túc xá cũng đã dáng đi lảo đảo, theo hình chữ S, chỉ có duy nhất Trần Phàm vẫn duy trì thanh tỉnh.
Trong đoạn thời gian này, tập đoàn Thiên vấn, tập đoàn Hải Thụy, tập đoàn Viễn Sơn ba đại tập đoàn rã ra rồi gây dựng thành đại tập đoàn Cao Tường trên cơ bản đã sắp hoàn thành, đã chính thức cùng tập đoàn Kemer Er ký kết hiệp thương hợp tác.
Mà ở dưới tình hình này, Tiêu Phong cũng không thay đổi thái độ đối với Trần Phàm, điều này làm cho Trần Phàm cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, lập tức cười mắng: “Thu thập cái đầu cậu, ca có thể đợi các cậu đã là không tồi rồi.”
Nghe tiếng mắng thân thiết của Trần Phàm, Tiêu Phong nhếch môi nở nụ cười, có lẽ... cười không sáng lạn như khi đi tán tỉnh nữ nhân, nhưng thật sự phát ra từ nội tâm.
Bởi vì hắn cũng giống như Trần Phàm, thật thích cảm giác không có chơi đùa tâm cơ, chỉ biết sống phóng túng, tán gẫu về nữ nhân, cuộc sống như thế làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái cùng thích ý.
“Mỹ Nhân, nếu không cậu trả lại vé xe lửa, ngày mai cùng tôi và Tô San ngồi máy bay đến Yên Kinh chơi hai ngày, đến lúc đó lại từ Yên Kinh ngồi xe lửa trở về Đông Bắc?” Trần Phàm nhìn thoáng qua Ngu Huyền đang mải miết sắp xếp quần áo cùng sách vở vào trong túi.
Ngu Huyền ngẩng đầu, hàm hậu nhìn Trần Phàm cười cười: “Không được. Trần Phàm, tôi phải về nhanh thôi. Cậu không biết, ông nội tôi biết tôi bại bởi đám người kia, mắng tôi vô năng, bảo tôi mau chóng chạy trở về, sau đó phải hung hăng huấn luyện tôi.”
Ngu Huyền vừa nói xong, Chu Văn đã đem laptop cùng sách vở bỏ xong vào túi, thở hồng hộc ngồi trên giường, dùng một loại ánh mắt vô tội nhìn ba người Trần Phàm, theo thói quen đẩy gọng kính, thành khẩn hỏi: “Các huynh đệ, sau này không uống rượu nữa được không ?”
Ba người: “…”
Ba người Tiêu Phong thu thập xong đồ vật đi ra khỏi phòng cũng đã là mười giờ.
Cũng giống như đi ăn cơm trong ngày đầu tiên khai giảng, vẫn là Tiêu Phong lái chiếc BMW X6 thật phong tao, dựa theo an bài, Tiêu Phong trước tiên chở Chu Văn về nhà, sau đó lại chở Ngu Huyền tới nhà ga, cuối cùng lái xe về Hàng Châu.
“Di, đây không phải là Trương Thiên Thiên sao?” Ngay khi Tiêu Phong lái xe xuyên qua vườn trường, chợt thấy một thân ảnh cao gầy, ghé mắt vừa nhìn, phát hiện là Trương Thiên Thiên, không khỏi kêu lên, đồng thời thả chậm tốc độ xe.
Trương Thiên Thiên.
Nghe được ba chữ này, trong lòng Trần Phàm không khỏi chợt động.
Từ sau khi Trần Phàm cứu Trương Thiên Thiên, hơn nữa đưa nàng tới tổng y viện võ cảnh Đông Hải, Đường Quốc Sơn giúp Trần Phàm ở ngay trước mặt nhục nhã hai vợ chồng Trương Sinh Quang, Trần Phàm cũng không còn liên hệ với Trương Thiên Thiên, nàng cũng không chủ động liên hệ với hắn, hiện giờ nghe được Tiêu Phong nhắc đến Trương Thiên Thiên, hắn không khỏi ngẩn ra.
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Trần Phàm theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, hắn thấy được Trương Thiên Thiên lưng đeo ba lô, một mình đi trong tuyết.
Ngay hôm nay Trương Thiên Thiên mặc một chiếc áo khoác màu xanh biếc có nón trùm đầu, bên dưới mặc chiếc quần da bó sát người, dưới chân là một đôi giày ống màu tím nhạt đang giẫm trên mặt đất phát ra thanh âm sàn sạt.
Nàng tựa hồ cũng không phát hiện nhóm người của Trần Phàm, mà đang cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ chuyện gì đó.
Bước tiến của nàng rất nhỏ, cũng rất mơ hồ, trong đại tuyết trắng xóa, liền giống như một con sơn dương lạc đường, không biết đường đi ở phương nào.
Gió lạnh thổi bay, thổi bay mái tóc dài phiêu dật của nàng, lộ ra nửa bên mặt, vẫn lãnh diễm như ngày thường.
Nhưng so sánh với ngày xưa, lại nhiều hơn một tia mê mang.
Chẳng biết tại sao, chứng kiến vẻ mặt mê mang của Trương Thiên Thiên, trong lòng Trần Phàm hơi động một chút, thoáng do dự, trầm giọng nói: “Dừng xe.”
Tuy rằng không biết vì sao Trần Phàm đột nhiên cho dừng xe, nhưng Tiêu Phong vẫn lập tức giẫm phanh, chiếc xe trượt trên con đường trơn ướt chừng hai thước vững vàng ngừng lại.
Khi xe ngừng lại, Trần Phàm đẩy cửa xe bước xuốngđi thẳng về phía Trương Thiên Thiên.
Tiêu Phong thấy thế, thoáng do dự, cũng không chào hỏi Trần Phàm trực tiếp khởi động máy.
“Người ta muốn đi đóng phim tình cảm, chẳng lẽ cậu cũng muốn gia nhập?” Chu Văn xem thường liếc mắt nhìn Ngu Huyền.
Đáng thương cho Ngu Mỹ Nhân nín bặt tại đương trường.
Mà Tiêu Phong lại cười không dứt, nhưng cũng không giải thích chuyện gì, trực tiếp cho xe biến mất trong cơn tuyết lớn.
“Trương Thiên Thiên.” Cùng lúc đó, Trần Phàm đi dưới đại tuyết về hướng Trương Thiên Thiên.
Trương Thiên Thiên đang cúi đầu đi đường, nghe được có người gọi tên mình, lập tức sửng sốt, theo sau tựa hồ nhớ ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ngay sau đó, nàng rõ ràng nhìn thấy Trần Phàm đang đi tới, thân hình thẳng tắp, bước chân trầm ổn.
Là hắn sao?
Trái tim Trương Thiên Thiên chợt co rút lại, lập tức dừng bước, thần tình hốt hoảng nhìn Trần Phàm.
Cứ lẳng lặng nhìn như thế.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Trong ánh nhìn chăm chú cùng sự chờ đợi của Trương Thiên Thiên, thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm đã đi tới trước người của nàng.
“Anh... chào anh. Trần Phàm.” Nhìn thấy Trần Phàm đang đứng sừng sững ngay trước mặt mình, thân thể mềm mại của Trương Thiên Thiên run lên nhè nhẹ, tuy rằng nàng kiệt lực muốn khống chế tâm tình của mình, nhưng giọng nói kích động đã bán rẻ nội tâm chân thật nhất của nàng.
“Tuyết lớn như vậy, sao lại đi một mình, cha mẹ cô không có tới đón cô sao?” Nhìn khuôn mặt bị đông cứng tới đỏ hồng của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm theo bản năng cảm thấy nàng thay đổi không ít.
Cha mẹ.
Nghe được hai chữ này, sắc mặt Trương Thiên Thiên biến đổi, sau đó tự giễu cười cười: “Không có.”
Nhìn thấy khóe miệng Trương Thiên Thiên lộ ra dáng cười tự giễu, Trần Phàm tựa hồ nhớ ra điều gì đó, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Đúng rồi, lần trước anh đi quá vội vàng, tôi cũng chưa kịp cảm ơn anh.” Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Trương Thiên Thiên ngẩng đầu, lộ ra một tia chua xót nhưng thoáng chốc lại nở nụ cười sáng lạn, nàng nhìn vào khuôn mặt đã sớm điêu khắc vào tận sâu trong nội tâm của nàng, chân thành nói: “Cảm ơn anh giúp tôi.”
“Đừng khách khí.” Trần Phàm lắc lắc đầu.
“Vừa đi vừa nói chuyện đi.” Trương Thiên Thiên lại cười, dẫn đầu đi trước, đi được hai bước ghé mắt nhìn Trần Phàm, hỏi: “Anh muốn dẫn San San quay về Yên Kinh ăn tết sao?”
“Ân.” Trần Phàm nhẹ gật đầu, hỏi: “Còn cô?”
“Tôi chuẩn bị đi Châu Âu nghỉ phép, thuận tiện tìm hiểu về văn hóa tập tục bên kia.” Trương Thiên Thiên giống như một đứa bé đang xòe tay, làm bông tuyết rơi xuống bàn tay nàng liền trực tiếp hòa tan, nhưng nàng cũng không để ý, cười nói.
“Đi Châu Âu?” Trần Phàm sửng sốt: “Không có ý định ở nhà ăn tết?”
“Ha ha. ăn tết đối với tôi mà nói, đã không còn vui vẻ cùng hưng phấn như lúc còn bé nữa, có hay không cũng không có gì khác nhau.” Trương Thiên Thiên làm như nhớ ra điều gì đó, ánh sáng trong con ngươi thoáng phai nhạt xuống, nhẹ giọng cảm thán một câu.
Trần Phàm thấy thế, thoáng do dự, hỏi: “Hay là cha mẹ cô còn chưa thay đổi?”
“Thay đổi? Nói dễ hơn làm.” Trương Thiên Thiên tự giễu cười: “Anh biết không ? Lần đó bị tư lệnh viên họ Đường giáo huấn bọn họ trong bệnh viện, bọn họ chẳng những không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại sau đó còn đặc biệt hưng phấn, bọn họ cho rằng tôi cự tuyệt Trần Phi là đúng, hơn nữa còn cổ vũ tôi đừng để cho anh trốn khỏi tay tôi. Ha ha, bọn họ ngay tình huống chân thật như thế nào cũng không biết rõ, đã nói như vậy, thật sự là buồn cười.”
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Trương Thiên Thiên toát ra vẻ bi thương không thể hủy diệt.
Nhận thấy được điểm này, trong lòng Trần Phàm vừa động, muốn nói gì đó nhưng còn chưa thốt ra, rồi lại thấy Trương Thiên Thiên dùng vẻ mặt giống như đang thoải mái nhưng thực tế lại thống khổ nói: “Nhưng tôi tự mình rõ ràng. Anh nói đúng, anh cùng Tô San là số mạng, còn tôi thì khác.”
“Kỳ thật...” Trần Phàm hé miệng cố gắng muốn nói gì đó, nhưng sau khi phun ra được hai chữ, lại không muốn làm sao nói tiếp, tựa hồ đối với hắn mà nói ngôn ngữ nào ở thời khắc này cũng có vẻ thật tái nhợt vô lực.
Nhìn thấy bộ dáng này của Trần Phàm, Trương Thiên Thiên lại nở nụ cười, cười đến thật sáng lạn, giống như mặt trời chiếu ánh tuyết sáng rỡ, có thể làm cho người ấm áp: “Tôi cũng không nói sẽ có thể quên anh. ở trước mắt tôi xem như khách qua đường trong sinh mệnh của anh, nhưng tôi sẽ cố gắng, đợi chọ có một ngày, tôi cảm giác mình có tư cách trở thành nữ nhân của anh thì tôi sẽ thay đổi thân phận vị khách qua đường này.”
Lời vừa nói ra, trong con ngươi Trương Thiên Thiên lại toát ra phần chấp nhất của riêng nàng, phần chấp nhất cho dù trời có sụp xuống cũng không thể thay đổi.
“Được rồi, San San đang đến, tôi đi trước, nếu không muốn bị nàng thấy được, như vậy đối với anh sẽ không tốt.” Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Trương Thiên Thiên lại mở miệng lần nữa, nói xong không đợi Trần Phàm đáp lời, trực tiếp đi về phía trước.
Trần Phàm quay lại nhìn xem, quả nhiên thấy Tô San đang cúi đầu đi về hướng bên này.
Theo sau Trần Phàm thu hồi ánh mắt, nhìn bóng lưng cao gầy lại lộ ra cô độc của Trương Thiên Thiên, khe khẽ thở dài.
Hắn biết rõ, sở dĩ Trương Thiên Thiên đi Châu Âu mà không phải bồi vợ chồng Trương Sinh Quang ở lại Đông Hải ăn tết, chỉ là vì muốn tránh né mà thôi.
Tránh né vợ chồng Trương Sinh Quang, tránh né ngôi nhà không thể cho nàng sự ấm áp mà ngược lại chỉ biết làm nàng thống khổ.
Phía trước, Trương Thiên Thiên như có thể cảm giác được ánh mắt của Trần Phàm, nàng càng nhanh thêm bước chân, bước chân cũng không còn mơ hồ như trước đó, lại có vẻ cực kỳ kinh hoàng, giống như binh lính bại trận chạy trốn.
Bông tuyết phiêu tán, nước mắt nóng bỏng trong bất tri bất giác trào ra vành mắt của nàng, dọc theo khuôn mặt mê người bị đông cứng, nhẹ nhàng chảy xuống.
Lạnh quá a.
Vì sao sau khi nhìn thấy hắn, còn lạnh hơn hồi nãy nữa đây?
Là trong lạnh sao?
Có lẽ... là phải đi.
Ai bảo mình trong lòng rõ ràng thật ủy khuất, lại phải ở trước mặt hắn giả tạo kiên cường?
Bên trong đại tuyết. Trương Thiên Thiên chảy nước mắt, cả người run run đút tay vào túi áo, cuộn tròn thân hình.
“Hô...”
Gió lạnh thổi qua, bông tuyết loạn vũ, nước mắt mơ hồ, trước mắt trắng xóa một mành, làm Trương Thiên Thiên mất đi phương hướng đi tới.
Cả người nàng chấn động, dừng bước lại.
Theo sau... nàng giống như một đứa bé bị lạc đường, cắn răng, cúi thấp thân hình, giẫm lên đất tuyết lạnh giá, càng lúc càng xa.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào