Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 51: Tranh Nhau.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Sau khi ra khỏi địa giới Quỳnh quốc, hầu như cách mấy trăm dặm mới thấy được một thành thị, hoặc một thôn trấn. Cảnh tượng người đông đúc, phố xá phồn hoa không còn được thấy nữa.
Hiện tại, nơi các tu sĩ đuổi theo Lệnh Hồ đang bay qua được gọi là Ma Nha sơn, một nơi khỉ ho cò gáy, rất là vắng vẻ. Nơi này trải dài đến mấy trăm dặm, núi non trùng điệp liên tiếp nhau. Ngoài ra, ở đây còn có một tầng chướng khí bao phủ, độc trùng mãnh thú ở khắp nơi, mỗi một tắc đất đều ẩn chứa nguy cơ chí mạng, ít ai lui tới.
Hiển nhiên, sự nguy hiểm ở Ma Nha sơn chỉ có tác dụng với người phàm, còn đối với người tu tiên ư? Họ còn chưa để nơi này vào mắt.
Giờ phút này, Lệnh Hồ đang khoanh chân ngồi xuống một tảng đá trên đỉnh núi Ma Nha sơn. Có thể thấy cự kiếm lúc này không còn ở trên lưng hắn nữa, mà đang được hắn cắm trên một tảng đá cách đó hai mươi trượng, cắm sâu đến nỗi chỉ còn thấy chuôi!
Từng đạo thần niệm không ngừng quét qua Lệnh Hồ, mà Lệnh Hồ phảng phất như không cảm giác thấy, cứ ngồi đó nhắm mắt lại, thần thái an nhã vô cùng.
Rất nhanh, từng đạo phi kiếm liền phóng nhanh tới. Trên mỗi một phi kiếm đều có một tu sĩ, mắt lộ ra hung quang.
Lệnh Hồ chậm rãi mở hai mắt ra, sau khi quét qua một vòng thì hắn cất cao giọng:
- Chư vị từ xa đuổi tới đây, thật là cực khổ! Lệnh Hồ có một đề nghị, không biết chư vị có hứng thú nghe hay không?
- Chúng ta chỉ có hứng thú với túi trữ vật trên lưng ngươi! Thấy ngươi là đệ tử Hoa Nghiêm tông, lưu lại túi trữ vật và cự kiếm, ngươi có thể đi được rồi.
Một tu sĩ tóc đỏ có hai hàng lông mi trắng, lớn tiếng nói.
Lệnh Hồ nói:
- Muốn ta lưu đồ lại không khó, chỉ không biết các ngươi có bổn sự mang đi hay không?
Tu sĩ có hai hàng lông mi trắng cười to nói:
- Có thể dựa vào lực lượng thân thể khu động được một thanh kiếm nặng hơn sáu vạn cân, chúng ta biết ngươi không đơn giản, nhưng chẳng lẽ một mình ngươi có thể chống lại nhiều người như vậy sao? Nếu không muốn mất mạng vì bảo vật, ta khuyên ngươi hãy thức thời đi. Hãy để lại bảo vật trên người lại rồi đi đi, nếu không, Bạch Mi ta không cho Hoa Nghiêm tông chút thể diện nào đâu!
- Bạch Mi, nói nhảm với tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông làm gì? Nếu đã quyết định đoạt bảo thì nhanh tay lên đi, đừng tưởng rằng chỉ có một mình chúng ta tới đây đoạt bảo, phía sau còn không biết có bao nhiêu người đang tới đó.
Một tu sĩ râu dài mặc áo bào bát quái cau mày nói.
Bạch Mi không dám chậm trễ chút nào với tu sĩ mặc áo bào bát quái này, tôn kính nói:
- Tiền bối nói phải, Bạch Mi sẽ hành động ngay.
Bạch Mi cùng với mấy người đồng bạn liền ngự kiếm phi hành bay tới, vừa lóe lên một cái thì đã có mấy đạo kiếm khí đánh tới Lệnh Hồ.
Bỗng ngay lúc này có mấy đạo thần niệm từ xa đánh tới, Bạch Mi cùng với mấy người tu sĩ khác hét lên thất thanh, thân thể rung lên bần bật, thiếu chút nữa đã rớt ra khỏi phi kiếm.
Người tu sĩ mặc áo bào bát quái kia trầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng. Bỗng nhiên có một cỗ thần niệm từ trên người hắn quét tới mấy đạo thần niệm đang công kích Bạch Mi cùng với mấy người bằng hữu của hắn.
Chỉ nghe thấy trong không khí vô hình phát ra vài tiếng động "ầm ầm", rồi ở một nơi nào đó trong không khí gợn lên từng đạo kình lãng, phảng phất như sóng nước vậy.
Tu sĩ mặc áo bào bát quái hiển nhiên cũng không hơn gì, râu dài rối tung lên, thân thể lui về sau đến mấy trượng. Sắc mặt của hắn lúc hồng lúc trắng, sau một thời gian mới khôi phục lại như bình thường.
Còn đám người Bạch Mi ở dưới lại hồi hộp theo dõi tình hình trên không trung, không dám tiếp tục công kích Lệnh Hồ nữa. Bọn họ biết còn có các tu sĩ cao giai khác đang quan sát, nếu như bọn hắn tiếp tục công kích Lệnh Hồ đoạt bảo, chắc chắn sẽ bị thần niệm công kích.
Đám người Bạch Mi chỉ có tu vi là Xuất Khiếu kỳ, mà ba cỗ thần niệm công kích bọn hắn khi nãy có hai cỗ là của tu sĩ Phân Thần kỳ, cỗ thần niệm còn lại là của tu sĩ Hợp Thể kỳ!
Ở Tu Tiên giới, các tu sĩ từ Kết Đan kỳ trở xuống là các tu sĩ cấp thấp, những người có tu vi Nguyên Anh kỳ và Xuất Khiếu kỳ được gọi là tu sĩ trung giai, còn Phân Thần kỳ và Hợp Thể kỳ được gọi là tu sĩ cao giai. Về tu sĩ Độ kiếp kỳ thì được gọi là tu sĩ đỉnh giai, tất nhiên còn có một cấp cao hơn được gọi là tu sĩ điên phong, đó là những tu sĩ Đại Thừa kỳ hoặc những tu sĩ tán tiên độ kiếp thất bại nữa.
Trong mấy vạn năm gần đầy, Tu Tiên giới còn chưa xuất hiện hay chưa nghe ai nói đến có người nào đó có thể độ kiếp thành công trở thành Đại Thừa kỳ, hoặc các tán tiên đạt đến cấp bậc điên phong, dường như Độ Kiếp kỳ đã là cảnh giới cao nhất mà các tu sĩ có thể đạt đến.
Người tu sĩ mặc áo bào bát quái kia có tên là Trương Bằng, là tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ. Người này có một động phủ tên là Đại Bằng động phủ ở Tần Lĩnh sơn mạch, đạo pháp hắn tu luyện chính là Thái Thượng đạo chánh thống của Đạo gia!
Tính tình người này quái đản, rất hiếm khi kết giao với người khác. Nhưng vì tu vi cao tuyệt, nên không có ai dám trêu chọc hắn cả.
Vốn Trương Bằng một mình một người tu tiên, tuy tính tình có chút quái đản, nhưng cũng hơi ôn hòa. Hơn nữa, người này còn tu luyện Thái Thượng đạo chánh thống của Đạo gia: không giận dữ, không tham muốn, không sắc giới, từ lúc tu tiên đến giờ đã mấy ngàn năm nhưng không tranh quyền thế bao giờ.
Không ngờ rằng, trong thế tục lại có một người hậu bối được hắn quan tâm vô cùng.
Cũng không biết tên hậu bối này là tử tôn đời thứ mấy của hắn, nhưng từ lúc nhìn thấy người này, tâm tình vốn tĩnh như mặt nước của Trương Bằng lão đạo lại rung động không thôi, có thân tình, có yêu thương.
Trương Bằng lão đạo suy tính ra, biết đây là tâm kiếp của hắn, cũng là đạo duyên cuối cùng của hắn ở thế giới trần tục. Chỉ khi làm cho đạo duyên này được viên mãn thì hắn mới được coi đã chặt đứt mọi tục duyên, trở thành người tu tiên chân chính. Khi đó, tu vi cũng tiến nhanh hơn nhiều.
Vì vậy, tên hậu bối này đã trở thành truyền nhân duy nhất của hắn, được hắn trợ giúp trở thành người tu tiên.
Căn cơ tu tiên của tên hậu bối này không tệ, tư chất ưu tú, nhưng bởi vì có Trương Bằng lão đạo bảo vệ nên lâu ngày trở thành cuồng ngạo. Người này thường thích ra ngoài lịch lãm, lại kết giao nhiều bằng hữu bất lương, chọc tới không biết bao nhiêu tai họa.
Bởi vì có Trương Bằng lão đạo bảo vệ, nên tất cả hiểm nguy cũng được hóa giải.
Trương Bằng lão đạo không phải không biết phẩm hạnh của tên hậu bối này, nhưng vì đây là một đạo duyên cuối cùng ở thế tục gây nên tâm kiếp của hắn, nên bất kể đúng sai, Trương Bằng lão đạo vẫn phải bảo vệ tên hậu bối này.
Lần này Trương Bằng lão đạo rời khỏi Đại Bằng động phủ là vì nhận được một tin tức của tên hậu bối cùng với mấy tên bằng hữu bất lương của hắn. Mà mục đích của chuyến đi đúng là để đoạt Yêu Đan cho tên hậu bối, giúp cho tên hậu bối đã đạt đến Xuất Khiếu kỳ có thể trùng kích vào Phân Thần kỳ.
Một khi giúp cho tên hậu bối này đã trùng kích vào Phân Thần kỳ thành công, tục duyên của Trương Bằng lão đạo coi như đã viên mãn.
Bởi vì tiến vào Phân Thần kỳ coi như ngươi đã là tu sĩ cao giai, cánh cửa tu tiên cũng chính thức hơi mở ra. Còn việc sau này phải làm như thế nào chỉ có thể dựa vào một mình ngươi.
Từ lúc dẫn dắt tên hậu bối này vào con đường tu tiên, Trương Bằng thỉnh thoảng vẫn chu du khắp nơi. Hắn làm vậy là vì hi vọng tìm được tung tích của yêu thú, sau đó giết yêu lấy đan.
Nhưng đã mấy trăm năm trôi qua, Trương Bằng lão đạo vẫn không có cơ hội ấy.
Tuy nói trong Yêu Lâm sơn mạch có rất nhiều yêu thú cao giai, nhưng cho dù Trương Bằng lão đạo có tu vi Hợp Thể hậu kỳ thì hắn cũng không dám có tâm tư xông vào đó để giết yêu lấy đan.
Vì vậy, khi nghe được tin tức về Yêu Đan trung kỳ, Trương Bằng lão đạo tự nhiên ngồi không yên.
Cướp lấy Yêu Đan không chỉ là vì tên hậu bối kia, chính xác hơn là hắn vì chính mình. Chỉ khi cắt đứt được đạo duyên cuối cùng đó, hắn mới có thể đạt đến viên mãn, không còn lo lắng về điều gì nữa.
Còn về phần cự kiếm, Trương Bằng lão đạo không hề có ý tranh vào. Mặc dù hắn cũng hơi động tâm với trận pháp cấm linh bên trong, nhưng chỉ dựa vào lực lượng thân thể thì hắn không thể nào cầm đi được thanh kiếm nặng sáu vạn cân đó được, buông tha thì hơn.
Tuy nói ba miếng Yêu Đan đã được Lệnh Hồ chuyển giao hết, nhưng có ai biết trong tay của hắn còn có bao nhiêu Yêu Đan? Cho dù không có, chỉ cần khống chế được Lệnh Hồ, tự nhiên có thể biết được phương pháp đoạt được Yêu Đan.
Trương Bằng lão đạo cũng không ngờ rằng vừa ra tay đã có người khác can thiệp vào, hơn nữa, căn cứ vào thần niệm thì thực lực của đối phương cũng không kém mình. Xem ra việc đoạt bảo lần này không dễ dàng rồi.
Ngay lúc này, ở nơi xa phát ra từng luồng hào quang năm màu, hai chiếc thuyền năm màu đang từ từ bay tới. Đây là một kiện pháp bảo phi hành, có thể chở tối đa mười lăm người cùng một lúc. Có thể thấy ở ngay đầu thuyền có mười mấy người mặc áo bào của Côn Luân kiếm tông, khí chất người nào người nấy đều thanh tú khôi ngô, giống như thần tiên vậy.
Trong những người trên hai chiếc thuyền đó có đại sư huynh Mộ Dung Thiên Nhất của Côn Luân kiếm tông. Ngoài ra, Lệnh Hồ còn nhận ra một người trong đó nữa, người này là người dẫn đầu mười tám đệ tử Côn Luân kiếm tông thế áp Cổ Bất Cô phái Thanh Thành, sau đó bị Độ Hư làm trọng thương ở Tề Phổ quốc năm xưa.
Thần thái của người này còn xuất chúng hơn Mộ Dung Thiên Nhất, tu vi hôm nay đã là Xuất Khiếu trung kỳ. Mà hắn chính là tiền nhậm đại sư huynh của Côn Luân kiếm tông, tên là Ngữ Trảm Đường!
Cả hai người này đều là đệ tử thân truyền của trưởng lão Thiên Vân kiếm tiên trong Côn Luân kiếm tông!
Nhưng người dẫn dắt đám người Côn Luân kiếm tông lần này không phải là Thiên Vân kiếm tiên, mà là Chử Đạo Chân. Đây chính là Chử Đạo Chân đã từng vì vật chí linh mà xông thẳng lên Thanh Thành sơn, ngay mặt ép bức chưởng giáo Độ Tĩnh.
Chử Đạo Chân cũng là một trưởng lão có thực quyền ở Côn Luân kiếm tông, thực lực của người này gần như ngang với Thiên Vân kiếm tiên. Nhưng Thiên Vân kiếm tiên lại yêu thích sự yên tĩnh, còn Chử Đạo Chân lại hơi hiếu động. Trong tất cả sự vụ đối ngoại ở Côn Luân kiếm tông, hầu như lúc nào cũng có bóng dáng của Chử Đạo Chân cả.
Khi nãy, Chử Đạo Chân đã cùng với hai Vô phong trưởng lão có tu vi Phân Thần kỳ bên cạnh hợp lực lại, phát ra thần niệm đánh với với Trương Bằng lão đạo.
- Ta tưởng là ai, ra là Đại Bằng động Trương Bằng đạo nhân!
Chử Đạo Chân nhìn Trương Bằng lão đạo, hừ lạnh nói.
Áo bào bát quái của Trương Bằng lão đạo bồng bềnh, sắc mặt âm trầm nhìn Chử Đạo Chân:
- Từ lần gặp Chử đạo hữu trước kia, đến nay đã ba năm rồi. Trận đánh ở Quỷ Khốc sơn năm xưa chưa kết thúc thật khiến cho ta phải tiếc hận đó, xem ra hôm nay được thỏa mãn ước nguyện rồi.
Nghe thấy câu này, từ trên người Chử Đạo Chân phát ra một luồng kiếm khí xung thiên, cuồng ngạo cười to:
- Hôm nay ta cũng muốn cùng Trương chân nhân đánh cho xong trận đấu năm đó!
Dứt lời, người này đã nháy mắt rời khỏi chiếc thuyền năm màu, hiện ra không trung. Miệng hắn vừa mở ra thì đã có một pháp bảo hình dạng giá kiếm kỳ quái bay ra.
Có thể thấy trên giá kiếm có chín hàng thẳng đứng, mỗi hàng lại có chín thanh phi kiếm, tổng cộng có tất cả chín chín tám mươi mốt thanh!
Đây chính là bản mạng pháp bảo của Chử Đạo Chân, Cửu Cung Kiếm Chiếc*!
------------------
*Kiếm Chiếc: Giá kiếm
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 52: Pháp Chiến.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm trên Cửu Cung Kiếm Chiếc có thể bố trí thành kiếm trận Cửu Cung Tru Tiên, vô cùng lợi hại.
Phóng một thanh phi kiếm ra, sẽ tạo thành Thái Cực kiếm!
Phóng hai thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành tiểu Lưỡng Nghi kiếm! Nếu là hai hai bốn thanh phi kiếm sẽ tạo thành Lưỡng Nghi kiếm trận!
Phóng ba thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành tiểu Tam Tài kiếm! Nếu là ba ba chín thanh phi kiếm sẽ tạo thành Tam Tài kiếm trận!
Phóng bốn bốn mười sáu thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Tứ Tượng kiếm trận!
Phóng năm năm hai mươi lăm thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Ngũ Hành kiếm trận!
Phóng sáu sáu ba mươi sáu thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Lục Hợp kiếm trận!
Phóng bảy bảy bốn mươi chín thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Thất Tinh kiếm trận!
Phóng tám tám sáu mươi tư thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Bát Quái kiếm trận!
Phóng chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận!
Nghe nói từ lúc Chử Đạo Chân luyện thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận đến nay, chưa bao giờ hắn sử dụng cả tám mươi mốt thanh phi kiếm cả.
Đối mặt với Trương Bằng lão đạo có tu vi Hợp Thể hậu kỳ, Chử Đạo Chân tâm cao khí ngạo hiển nhiên không sử dụng đến Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận, hắn chỉ sử dụng Thất Tinh kiếm trận thôi!
Sắc mặt Trương Bằng lão đạo có chút khó coi, hắn tự nhiên biết rõ tám mươi mốt thanh phi kiếm của Chử Đạo Chân có rất nhiều kiếm trận bên trong, nhưng không ngờ rằng Chử Đạo Chân lại xem thường mình như thế, chỉ sử dụng Thất Tinh kiếm trận, đúng là quá xem thường mà.
Trương Bằng cười to lên:
- Côn Luân kiếm tông thật là lợi hại, lại xem nhẹ ta như vậy ư? Vậy ngươi hãy xem sự lợi hại của thần thông thuật pháp đạo gia ta đây!
Hắn vừa há miệng ra, tam bảo của Đạo gia: Ngọc Như Ý, phất trần, đan đỉnh liên tiếp bay ra.
Phất trần được Trương Bằng lão đạo cầm trong tay trái, tay phải nắm Ngọc Như ý, còn đan đỉnh lại huyền phù trên đỉnh đầu.
Chử Đạo Chân cười lạnh, ý niệm vừa động thì bốn mươi chín thanh phi kiếm đã phóng lên cao, sau đó từ không trung rơi xuống, lấy thế trận Thất Tinh bao vây Trương Bằng lão đạo lại.
Từng đạo kiếm khí bén nhọn giăng ra khắp nơi, rồi từ bốn phương tám hướng đánh về phía Trương Bằng lão đạo!
Trương Bằng lão đạo vẫn không có chút biến sắc. Pháp bảo linh khí Huyền Thiên phất trần được tạo thành từ ba nghìn sợi kim ti nhẹ nhàng phất lên, lập tức đánh tan vô vàn kiếm ý đang đánh tới. Sau đó, ném Ngọc Như Ý trong tay phải ra, Ngọc Như Ý liền hóa thành một miếng ngọc bội to công kích về Chử Đạo Chân.
Chử Đạo Chân không có chút hoảng hốt, ngón tay vừa động một chút, hai mươi thanh phi kiếm đã từ trong giá kiếm sau lưng phát ra tiếng kêu oong oong rồi bay lên, hợp thành Ngũ Hành kiếm trận đỡ lấy miếng ngọc bội Như Ý đang đánh xuống.
Trong tiếng nổ ầm vang lên, kình khí bị đánh ra khắp nơi. Cả vùng không gian bị chấn động, các tu sĩ ở gần liên tục thối lui ra sau, rời xa khỏi phạm vi chiến đấu của hai người.
Khí thế do trận chiến của hai tu sĩ Hợp Thể kỳ phát ra quả nhiên rung trời động địa!
Vào lúc hai tu sĩ Hợp Thể kỳ đang chiến đấu, đám người Bạch Mi liền động. Một lần nữa ngự kiếm phi hành đánh về phía Lệnh Hồ.
Nhưng ngay lúc này, hai chiếc thuyền phi hành của Côn Luân kiếm tông đã bay tới đỉnh. Hai vị Vô phong trưởng lão Phân Thần kỳ thấy vậy liền phát động thần niệm công kích về đám người Bạch Mi đang muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi!
Dù sao tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng không phải là đối thủ Phân Thần kỳ, cho dù đã nhân cơ hội đánh trước, nhưng dưới sự chênh lệch của tu vi thì cũng phải nhượng bộ lui binh.
Bị thần niệm của hai tu sĩ Phân Thần kỳ công kích, tâm thần đám người Bạch Mi đại chấn. Nguyên Anh trong cơ thể cũng vì thế mà rung động, lúc này bọn hắn đâu còn dám tranh giành gì với Côn Luân kiếm tông nữa, vội vàng bay ra xa.
- Lệnh Hồ sư huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Mộ Dung Thiên Nhất ở đầu thuyền năm màu, chắp tay hướng Lệnh Hồ nói:
Lệnh Hồ không khỏi đưa mắt nhìn qua các đệ tử Côn Luân kiếm tông ở trên thuyền, không khách khí nói:
- Mộ Dung sư đệ khách khí rồi!
Hắn cũng chắp tay trả lễ lại.
Bị gọi là sư đệ, sắc mặt Mộ Dung cũng có chút khó coi, cười khan nói:
- Lệnh Hồ sư huynh, ta nghĩ tình thế hiện nay đã rõ lắm rồi, chắc Lệnh Hồ sư huynh cũng hiểu rõ chứ?
Lệnh Hồ cười ha ha, đưa tay chỉ vào cự kiếm cắm trên tảng đá nói:
- Cự kiếm được cắm ở đó, chỉ cần người nào rút nó lên được cũng có thể mang đi!
Trong mắt Mộ Dung Thiên Nhất hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng miệng lại khen nói:
- Lệnh Hồ sư huynh quả nhiên là người thông minh, thức thời lắm. Như vậy, túi trữ vật của Lệnh Hồ sư huynh hãy giao cho sư đệ ta bảo đảm đi!
Lệnh Hồ nhìn Mộ Dung Thiên Nhất, thản nhiên nói:
- Mộ Dung sư đệ, hình như ngươi có chút hiểu lầm đó! Trừ phi tại hạ cam tâm tình nguyện giao đồ ra, thì người khác mới có thể lấy đồ từ trên tay ta đi. Nếu không, cho dù là lão tử ông trời có xuống thì cũng đừng mơ lấy được đồ từ trên tay ta. Thanh cự kiếm đó đang cắm ở trên tảng đá kia, nếu ai muốn có nó thì cũng có thể đi lại rút thử xem. Nếu có thể rút ra, Lệnh Hồ chắp tay đưa tặng. Nhưng nếu rút không ra nổi, thì mời người đó hãy để túi trữ vật lại, nếu biết điều làm như vậy thì Lệnh Hồ sẽ xem như không có gì xảy ra. Còn nếu không...Lệnh Hồ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!
Nghe Lệnh Hồ nói xong, đám người Mộ Dung Thiên Nhất đầu tiên trố mắt ra nhìn, sau đó cười phá lên, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm vậy.
Ngữ Trảm Đường lạnh lùng nói:
- Ta đã thấy nhiều người cuồng vọng, nhưng chưa thấy ai cuồng vọng như ngươi! Chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ nho nhỏ, cho dù thân thể có lực lượng cầm một thanh sắt hơn sáu vạn cân thì như thế nào? Chỉ là đồ thất phu cậy mạnh mà thôi! Cảnh giới Vũ tu của ngươi đã đến đâu rồi? Là Tiên Thiên kỳ hay Thoát Thai kỳ? Hay Tâm Động kỳ? Hừ, ngay cả Vũ tu giả đạt đến Luyện Thể kỳ cũng không dám cuồng ngôn trước mặt ta như vậy. Niệm tình ngươi là tu sĩ Hoa Nghiêm tông, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, thức thời thì hãy giao túi trữ vật ra. Nếu không, đừng trách chúng ta ra tay ác độc, giết tuyệt không tha!
- Hừ! Thái độ làm người của đệ tử Côn Luân kiếm tông đúng là làm người khác phát chán!
Một âm thanh đạm mạc phá không truyền đến. Âm thanh vừa phát ra thì một tu sĩ áo xám lưng đeo một trường kiếm cổ xưa đã xuất hiện!
Thuấn gian di động!
Hai vị Vô phong trưởng lão Phân Thần kỳ bên cạnh Ngữ Trảm Đường khẽ lui về sau. Bọn hắn không nhìn thấu được tu vi người áo xám, hiển nhiên đây là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, hơn nữa, đây còn là một tu sĩ Hợp Thể kỳ không e ngại gì Côn Luân kiếm tông cả!
Hai Vô phong trưởng lão liếc nhìn nhau, một người trong đó ôm quyền với người áo xám, thi lễ:
- Côn Luân kiếm tông Lâm Vũ Đường, Lâm Vũ Hạ bái kiến tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?
Người áo xám hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Hiển nhiên hắn không có ý định trả lời câu hỏi của tên Vô phong trưởng lão này, mà ánh mắt của hắn đang quan sát trận đấu giữa Chử Đạo Chân cùng Trương Bằng lão đạo.
Giờ phút này, Chử Đạo Chân đã sử dụng đến sáu mươi tư thanh phi kiếm, tạo thành Bát Quái kiếm trận để đối địch. Đan đỉnh trên đầu đỉnh đầu Trương Bằng lão đạo cũng rủ xuống từng đạo thanh khí che chở quanh thân, mặc cho vô số phi kiếm đánh vào. Cùng lúc này, hai kiện pháp bảo Ngọc Như Ý cùng với Huyền Thiên phất trần cũng đã rời tay bay ra, Ngọc Như Ý hóa thành mảnh ngọc bội to lớn không ngừng nện xuống Chử Đạo Chân, còn Huyền Thiên phất trần không ngừng bay lượn xung quanh, công kích vào phương vị quẻ Càn ở phía nam!
Tám thanh phi kiếm ở phương vị quẻ Càn đã bị Huyền Thiên phất trần của Trương Bằng lão đạo áp chế hoàn toàn, các phi kiếm ở đây ảm đạm thất sắc đi rất nhiều. Hiển nhiên, chỉ cần qua một thời gian nữa thôi, phương vị quẻ Càn sẽ bị công phá hoàn toàn.
Sắc mặt Chử Đạo Chân lúc này vô cùng khó coi.
Vốn hắn nghĩ rằng cho dù Trương Bằng lão đạo có lợi hại hơn, thì mình sử dụng sáu mươi bốn thanh phi kiếm tạo thành kiếm trận Bát Quái đã có thể đánh bại. Nhưng không ngờ rằng pháp bảo hộ thân đan đỉnh của Trương Bằng lão đạo lại thần kỳ như vậy, vô số thanh phi kiếm đánh vào nhưng đều bị luồng thanh khí hộ thân chặn lại cả.
Cho dù cả kiếm trận Bát Quái của mình tập trung tất cả phi kiếm vào công kích, cũng không thể đánh bại được luồng thanh khí đó!
Chử Đạo Chân có chút hối hận rồi. Sớm biết như vậy, hắn đã trực tiếp đưa ra cả tám mươi mốt thanh phi kiếm tạo thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận lợi hại nhất, lúc đó đã có thể diệt sát Trương Bằng lão đạo ngay rồi!
Cho dù bây giờ Chử Đạo Chân có ý định rút các phi kiếm về, sau đó hợp hết các phi kiếm lại tạo thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận đi nữa, thì cũng không kịp rồi.
Một khi kiếm trận bị Trương Bằng lão đạo phá đi, nhất định bản mạng pháp bảo Cửu Cung Kiếm Chiếc sẽ tổn hao nguyên khí nặng nề, không qua một thời gian ân cần chữa trị ngắn thì nhất định không vận dụng được.
Ngay lúc này, cảm nhận được thần niệm của người áo xám quét tới, Chử Đạo Chân khẽ động trong lòng, kêu lên:
- Trương Bằng chân nhân, chúng ta có đấu nữa cũng bất phân thắng bại thôi. Ngươi thắng không nổi ta, ta cũng không thắng nổi ngươi, không bằng ngừng chiến lại đi. Nếu để cho người khác làm ngư ông đắc lợi, lấy đi bảo vật thì không phải là chuyện hay gì đâu.
Tất nhiên Trương Bằng lão đạo cũng cảm nhận được thần niệm người áo xám, hắn cũng biết một khi chiến đấu tiếp với Chử Đạo Chân thì kết quả cuối cũng là lưỡng bại câu thương thôi. Lúc đó, sẽ làm cho người khác tự nhiên chiếm tiện nghi của mình, nên cũng gật đầu đồng ý:
- Đã như vậy...tạm ngừng chiến đi!
Song phương dần dần thu hồi công kích lại, rồi thoát khỏi chiến đấu. Sau khi cả hai thu pháp bảo của mình về lại trong thể nội, coi như trận chiến kinh thiên động địa khi nãy đã tạm kết thúc.
- Pháp bảo của Trương Bằng chân nhân quả nhiên sắc bén, thần thông cũng cao tuyệt. Chử mỗ bội phục!
Tuy trong lòng không vui, nhưng Chử Đạo Chân vẫn cười nói.
Trương Bằng lão đạo hừ lạnh một tiếng, chắp tay xuống nói:
- Thần thông của Chử đạo hữu có khi còn cao hơn đó, chỉ sử dụng sáu mươi bốn thanh phi kiếm là đã làm cho bần đạo sử dụng đến thanh khí của đan đỉnh, bần đạo càng bội phục hơn!
Hai người cùng nhau khen dối đối phương, sau đó bay về phía đám người Lệnh Hồ trên đỉnh núi.
Người áo xám thấy vậy liền thở dài:
- Tưởng rằng có thể thấy được hai đạo hữu đấu với nhau đến khi phân được thắng bại, không ngờ ngừng lại dừng ở đây! Xui, thật là xui mà! Quá mất hứng rồi!
Nhìn người áo xám một lúc, con ngươi Chử Đạo Luân ngưng lại, rồi ngửa mặt cười to:
- Ta cứ tưởng người đến là ai, ra là Kiếm Vũ huynh của Chân Võ đạo!
Người áo xám tên là Hoa Thiên Kiếm Vũ, chính là một Vũ tu giả Hợp Thần kỳ của Chân Võ đạo. Tuy thần thông của Vũ tu không bằng người tu chân, nhưng lực chiến đấu lại mạnh hơn rất nhiều. Tu vi của Hoa Thiên Kiếm Vũ chỉ là Hợp Thần trung kỳ nhưng thực lực lại không kém hơn Chử Đạo Luân cùng Trương Bằng lão đạo có tu vi Hợp Thể hậu kỳ chút nào.
Hoa Thiên Kiếm Vũ cũng có chút giống với Thanh Vân Phong, một người một kiếm nổi tiếng cả Tu Tiên giới, chỉ khác là sau lưng Hoa Thiên Kiếm Vũ còn có cả Chân Võ đạo.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 53: Kiếm Vũ.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trương Bằng đạo nhân tự nhiên không thể nào không nhận ra Hoa Thiên Kiếm Vũ, nhưng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, coi như không để Hoa Thiên Kiếm Vũ vào mắt.
Phải biết rằng Đại Bằng động phủ của Trương Bằng đạo nhân nằm ở Cửu Khốc sơn, mà Cửu Khốc sơn lại thuộc Tần Lĩnh sơn mạch. Tuy nhiên, Tần Lĩnh sơn mạch cũng là nơi tọa lạc sơn môn của hai đại môn phái xếp thứ chín và thứ mười trong mười đại môn phái tu tiên của Hoa Nam châu - Chân Võ đạo cùng Ngọc Thanh quán.
Nếu như Trương Bằng lão đạo cũng như lúc trước, chỉ là một người tu tiên thanh tĩnh bình thường, hắn sẽ không có khúc mắc gì với Chân Võ đạo cả. Nhưng không ngờ rằng Trương Bằng lão đạo lại còn một đoạn tục duyên cuối cùng ở thế giới phàm tục, một tên tử tôn.
Cũng vì tên tử tôn này, mà đã làm cho Trương Bằng đạo nhân phải đối mặt với Hoa Thiên Kiếm Vũ, một cường giả Hợp Thể kỳ chỉ nghe tiếng chứ chưa gặp mặt bao giờ.
Năm xưa, tử tôn Trương Hoa của Trương Bằng có hành động ỷ mạnh hiếp yếu, vừa lúc bị Hoa Thiên Kiếm Vũ gặp phải, Kiếm Vũ thấy vậy tự nhiên xuất thủ dạy dỗ một phen. Thật ra, nếu không phải Trương Hoa kịp thời báo danh tiếng của Trương Bằng lão đạo ra, nếu không phải Kiếm Vũ nghĩ giữ mặt mũi cho đồng đạo Hợp Thể kỳ thì hắn đã ra tay giết chết Trương Hoa rồi.
Chuyện sau đó, chắc hẳn ai cũng đoán được. Trương Hoa may mắn giữ mạng chạy về khóc lóc kể lể với Trương Bằng lão đạo, Trương Bằng lão đạo dưới cơn nóng giận đã tìm tới Hoa Thiên Kiếm Vũ, đòi một lời giải thích.
Hoa Thiên Kiếm Vũ tha cho Trương Hoa một mạng đã coi trọng Trương Bằng lão đạo lắm rồi, làm sao còn xin lỗi gì nữa? Chỉ sợ, cho dù hắn có thật sự làm sai, nhưng với thân phận là một Vũ tu giả Hợp Thần kỳ, hắn sẽ không bao giờ hướng một người tu chân cúi đầu nhận lỗi.
Sau đó hai người cũng có giao thủ với nhau, nhưng ai mạnh ai yếu thì chỉ có hai người biết.
Bởi vì đã có chuyện không vui trong quá khứ xảy ra, lúc hai người gặp mặt tự nhiên không hài hòa chút nào.
- Không ngờ Kiếm Vũ huynh cũng tới tham gia náo nhiệt!
Chử Đạo Chân tuy không vui, nhưng cũng cười nói.
Hoa Thiên Kiếm Vũ thản nhiên nói:
- Đừng đánh đồng ta với mấy tên các ngươi. Ta chỉ nghe nói có một thanh kiếm nặng sáu vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi cân có trận pháp cấm linh bên trong, có chút tò mò nên đến đây nhìn một cái thôi.
Chử Đạo Chân nói:
- Kiếm Vũ huynh là cường giả Vũ tu, lực lượng thân thể tất nhiên phi phàm, chắc sẽ cầm được thanh kiếm đó đó.
Mí mắt Hoa Thiên Kiếm Vũ hơi nhảy, nói:
- Phải thử một lần mới biết được.
Đưa mắt nhìn cự kiếm trên tảng đá, Hoa Thiên Kiếm Vũ chậm rãi đi tới, nhưng đồng thời cũng mở miệng nói với Lệnh Hồ:
- Tiểu huynh đệ, những lời ngươi nói khi nãy có thật hay không?
Hiển nhiên những lời Lệnh Hồ nói với bọn người Mộ Dung Thiên Nhất khi nãy đã bị Hoa Thiên Kiếm Vũ nghe hết.
Đám người Mộ Dung Thiên Nhất cười nhạt, cho rằng Lệnh Hồ tuyệt đối không dám nói những lời khi nãy với một tu sĩ Hợp Thể kỳ.
Ai ngờ Lệnh Hồ cười to nói:
- Lệnh Hồ ta trước giờ đã nói thì sẽ giữ lời. Cự kiếm cấm linh đã cắm ở trên tảng đá, người nào có thể rút nó lên, mang đi được, Lệnh Hồ sẽ không có chút nhíu mày mà dâng tặng. Nhưng mà, nếu như không thể mang đi được thì làm phiền để túi trữ vật lại đi, Lệnh Hồ không khách khí đâu! Cho nên, nếu như có người nào đó không có lòng tin rút kiếm lên được, kính xin suy nghĩ lại, tránh cho lúc đó mất hết mặt mũi!
Hoa Thiên Kiếm Vũ vỗ tay cười nói:
- Tiểu huynh đệ nói thật có lý, có gan khí, có quyết đoán, tuyệt đối sẽ không lỗ lã. Mấy tên muốn chiếm một chút tiện nghi cũng phải nghĩ lại đó!
Chử Đạo Luân cùng các tu sĩ Côn Luân kiếm tông hừ lạnh khinh thường. Theo cách nhìn của bọn hắn thì Lệnh Hồ đã giống như con cá trên thớt, để cho bọn hắn tùy ý làm "thịt". Cho nên, dù cho những lời của Lệnh Hồ có cuồng vọng hơn, bọn hắn không để ở trong lòng.
Nhưng Trương Bằng lão đạo nghe thấy Lệnh Hồ nói thế, cảm giác từ bên trong có một sự tự tin cường đại, không khỏi nhìn qua Lệnh Hồ vài lần, khẽ suy nghĩ một chút.
Hoa Thiên Kiếm Vũ giơ ngón tay cái lên về phía Lệnh Hồ, cười nói:
- Tuy cái giá tiểu huynh đệ đưa ra cho việc rút kiếm cao lắm,. nhưng Hoa mỗ vẫn có chút tự tin với mình.
Lệnh Hồ cười nói:
- Tiền bối, mời!
Hoa Thiên Kiếm Vũ gật đầu. Bàn chân mới bước lên một bước đã hiện ra ngay trước cự kiếm.
Ngay lúc này Chử Đạo Chân đã mở miệng nói. Phải biết rằng Côn Luân kiếm tông đã có ý xem Lệnh Hồ như vật trong túi, trở thành đồ của bọn hắn. Cự kiếm cấm linh cũng là bảo vật Côn Luân kiếm tông phải mang đi!
- Kiếm Vũ huynh, chẳng lẽ ngươi cho những lời tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông này nói là sự thật sao? Nếu như Kiếm Vũ huynh rút cự kiếm lên được, chẳng lẽ chúng ta cũng phải chắp tay đưa tặng rồi?
Hoa Thiên Kiếm Vũ không khỏi nhìn Chử Đạo Chân, thản nhiên nói:
- Chử huynh còn chưa hỏi qua ý kiến của chủ nhân cự kiếm mà đi hỏi câu này, có lẽ quá sớm đó! Mà không sao, Hoa mỗ cũng không có ý lấy thanh cự kiếm này, cho dù có rút lên được thì sẽ đặt nó lại như cũ. Ta còn chưa có ý định đoạt lấy đồ tốt của người khác!
Chử Đạo Chân nhìn Hoa Thiên Kiếm Vũ thật kỹ, cười nói:
- Chỉ hi vọng như thế!
Hoa Thiên Kiếm Vũ không chú ý đến Chử Đạo Chân nữa. Ánh mắt đã tập trung hẳn lên thanh cự kiếm được cắm trên tảng đá xanh.
Chậm rãi vươn tay ra cầm chuôi kiếm, trên người Hoa Thiên Kiếm Vũ không còn chút linh lực nào lưu động nữa, gân xanh trên cánh tay cũng lộ lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Uống!
Đột nhiên Hoa Thiên Kiếm Vũ quát một tiếng to lên, cự kiếm dần dần bị hắn rút ra. Cự kiếm nặng sáu vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi cân quả thật đã bị hắn rút ra khỏi tảng đá!
Quả không hổ là cường giả của Vũ tu. Phải biết rằng lúc nãy cự kiếm đã cắm sâu vào trong tảng đá, ngoài sức nặng vốn có của cự kiếm ra, thì người rút phải chống cự lại sức hút và sức giữ từ mặt đất và tảng đá nữa. Nếu muốn rút cự kiếm ra thì sợ rằng khí lực phải có đến mười vạn cân mới được.
Thấy Hoa Thiên Kiếm Vũ có thể rút cự kiếm ra, Lệnh Hồ cũng có chút ngoài ý muốn. Cách nhìn đối với Hoa Thiên Kiếm Vũ cũng có chút khác xưa!
Chỉ tiếc vào thời điểm Hoa Thiên Kiếm Vũ rút được cự kiếm ra, thì lực lượng thân thể đã bị hao tổn quá độ. Cự kiếm mới cầm được một chút thì bàn tay đã run lên, dường như không thể giữ được nữa. Ngay lập tức, cự kiếm đã rơi xuống tảng đá, chớp lửa bắn ra khắp nơi, ngay cả tảng đá to cũng bị vỡ nát một phần ra.
Hoa Thiên Kiếm Vũ hít sâu một hơi, khẽ khu động linh lực trong cơ thể. Da thịt bị thương khi vì hao tổn quá độ, chỉ trong chớp mắt đã được khôi phục lại.
- Quả nhiên là một thanh kiếm tốt!
Hoa Thiên Kiếm Vũ nhìn cự kiếm nằm ngang trên tảng đá rồi khẽ ngồi xổm xuống, hai bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm, cảm thán:
- Lợi dụng trận pháp trọng lực để cho cự kiếm có sức nặng hơn cơ thể mười lần, quả nhiên là tinh diệu. Đặc biệt là, ngoại trừ trận pháp trọng lực ra còn có trận pháp cấm linh bài trừ mọi linh lực nữa. Quả nhiên là cấp thần, đúng là trận pháp cấp thần, chỉ là hai tầng trận pháp đã có thể biến một khối sắt thường thành một chí bảo, tuyệt diệu!
Cảm thán xong, Hoa Thiên Kiếm Vũ đã đứng lên. Sau đó đi về phía Lệnh Hồ, cười nói:
- Cự kiếm cấm linh của tiểu huynh đệ quả nhiên là trân phẩm tuyệt thế, rất xứng đáng với giá trị rút kiếm ra. Chẳng qua, ta thấy người có thể rút cự kiếm từ trong tảng đá ra rồi mang đi không có nhiều lắm đâu, nếu tiểu huynh đệ muốn mượn cự kiếm để kiếm chút lợi tức thì có chút khó khăn đó.
Hoa Thiên Kiếm Vũ trêu ghẹo.
Không biết tại sao Kiếm Vũ lại có cảm giác Lệnh Hồ không hề đơn giản. Tuy tu vi bên ngoài chỉ là Kết Đan kỳ, nhưng hai đầu lông mày của người này lại hiện ra sự tự tin cường đại, cho dù đối mặt với tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không hề biến sắc hay có chút yếu thế nào, thậm chí ánh mắt của Lệnh Hồ còn gây cho hắn cảm giác là người này không hề để sự uy hiếp của tu sĩ Hợp Thể kỳ vào trong mắt.
Tuyệt đối người này có chỗ dựa to lớn, nên mới có thể bình tĩnh tự nhiên đến vậy.
Vốn Hoa Thiên Kiếm Vũ không có ham muốn gì với thanh cự kiếm này, nên cho dù không lấy đi được cũng không thấy buồn phiền gì!
Lúc này, Trương Bằng lão đạo lại làm cho mọi người ngoài ý muốn, đột nhiên chắp tay về phía Lệnh Hồ nói:
- Tiểu đạo hữu, ta nghĩ ngươi đã biết ý định khi tới đây của đám người bần đạo. Nhưng mà, lão đạo giờ phút này đã bỏ đi ý định ban đầu đó, muốn cùng tiểu hữu thương lượng lại một phen, không biết tiểu hữu có đồng ý hay không?
Lệnh Hồ thầm thở dài. Cũng không ngờ rằng lão đạo sĩ này lại tinh ranh đến vậy, chỉ một chốc đã đổi từ ý định cướp bóc sang hòa đàm rồi. Vốn Lệnh Hồ còn muốn đánh với hắn một trận, sau đó kiếm một chút bảo bối đây.
- Tiền bối khách khí rồi, không biết Lệnh Hồ có thể giúp được gì đây?
Hành động của Trương Bằng lão đạo làm cho Chử Đạo Luân cùng tu sĩ Côn Luân kiếm tông, cùng với đám người Bạch Mi theo hắn từ đầu đến giờ ngạc nhiên mở to miệng ra, trong lòng buồn bực không thôi. Tính tình Trương Bằng lão đạo trước giờ rất cổ quái, hầu như không để cho ai mặt mũi bao giờ, nhưng không ngờ lúc này lại chịu nhượng bộ trước một vãn bối.
- Nghe nói tiểu đạo hữu muốn đổi quả Yêu Đan trung kỳ lấy một chút kinh thiên Phật môn, điển tịch Đạo gia, hoặc là công pháp luyện đan Ngũ Hành?
- Không sai!
Lệnh Hồ gật đầu.
Trương Bằng lão đạo trầm ngâm một chút nói:
- Trong tay bần đạo có ba cuốn Đại Lăng Già kinh của Thiền tông, toàn bộ cuốn Đại Bi công pháp, sở tu của bần đạo lại là Thái Thượng đạo pháp chánh thống của Đạo gia. Đạo gia luyện đan là đan đạo chánh thống được truyền lại từ xưa, tuyệt đối không gì sánh bằng. Tuy bần đạo không dám tự cao nói mình là một đời tông sư luyện đan, nhưng đối với việc luyện đan Ngũ Hành cũng có chút tâm đắc.
Nghe Trương Bằng lão đạo nói xong, ánh mắt Lệnh Hồ cũng sáng lên.
Tuy Đại Lăng Già kinh của Thiền tông cùng Đai Bi công pháp còn chưa được tính là kinh thiên Phật môn thượng phẩm, nhưng cũng là công pháp truyền thống của Phật môn. Tất nhiên là Trương Bằng lão đạo không thể nào học toàn bộ Thái Thượng đạo của Đạo gia được, nhưng ếch ngồi đáy giếng cũng có thể hiểu được một chút đạo pháp chánh thống, thông qua đó hiểu được ý nghĩa sâu sa. Hơn nữa, còn có công pháp luyện đan Ngũ Hành kia nữa, tất nhiên sẽ làm việc ngộ đạo của hắn nhanh hơn nhiều.
Cố ý làm cho sắc mặt mình không có chút biến hóa nào, Lệnh Hồ hỏi:
- Ý của tiền bối là?
Trương Bằng lão đạo nói:
- Nếu như trong tay của tiểu hữu còn có quả Yêu Đan trung kỳ nào, bần đạo nguyện ý lấy ba cuốn Đại Lăng Già kinh của Thiền công, công pháp Đại Bi, bốn cuốn Thái Thượng đạo pháp Nghiêm Tâm kinh của Đạo gia, cùng với công pháp luyện đan Ngũ Hành Đạo gia ra trao đổi!
Cuộc trao đổi này làm cho Lệnh Hồ động tâm, hắn mà không trao đổi thì đúng là ngu ngốc.
Đừng nói trong túi trữ vật của Lệnh Hồ còn có hai khỏa Yêu Đan: một trung kỳ và một hậu kỳ, cho dù không có thì Lệnh Hồ cũng tìm cách trao đổi cho bằng được.
- Tiền bối tính khi nào sẽ trao đổi?
Trương Bằng lão đạo vui mừng nói:
- Tiểu hữu còn thật sao? Nếu được, chúng ta có thể trao đổi ngay bây giờ!
Lệnh Hồ có chút hoài nghi nhìn Trương Bằng lão đạo, hắn không tin Trương Bằng lão đạo lại đem toàn bộ các vật đó bên người như thế.
Trương Bằng lão đạo thấy ánh mắt hoài nghi của Lệnh Hồ, hiển nhiên cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì. Khẽ mỉm cười:
- Tiểu hữu không cần hoài nghi. Lúc đầu bần đạo biết được tiểu hữu có ủy thác một quả Yêu Đan trung kỳ cho Uông Thanh Việt đạo huynh đấu giá, bần đạo lúc đó đã dự tính sẽ tham gia cạnh tranh. Chẳng qua, cạnh tranh trong đấu giá quá khốc liệt, mặc dù bần đạo có chút vật giá trị có thể sánh ngang với một quả Yêu Đan trung kỳ, nhưng không có nắm chắc sẽ thắng đấu giá được. Hôm nay đúng dịp gặp được tiểu hữu đây, nếu trong tay tiểu hữu còn có Yêu Đan trung kỳ thì chúng ta hãy giao dịch ngay đây đi, tiểu hữu nghĩ như thế nào?
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 54: Chúng Tu.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lệnh Hồ đang muốn đáp ứng, Chử Đạo Chân đã ngắt lời nói trước:
- Trương Bằng chân nhân, nếu như ngươi thật sự bỏ qua những ý đồ ban đầu thì việc giao dịch này phải chờ người khác đã.
Trương Bằng lão đạo sẳng giọng nói:
- Chử đạo hữu có ý gì? Chẳng lẽ lại muốn đánh một trận với bần đạo sao?
Trong mắt Chử Đạo Chân lóe lên hung quang, không có chút nhường nhịn nào, chậm rãi nói:
- Trương Bằng chân nhân, chắc ngươi cũng hiểu được ý định Côn Luân kiếm tông ta tới đây. Côn Luân kiếm tông ta đã có ý định lấy hết bảo vật trên người tiểu bối Hoa Nghiêm tông này rồi, nếu Trương Bằng chân nhân muốn có Yêu Đan thì ta nghĩ chắc phải bàn lại với chúng ta một lúc đó.
Trương Bằng lão đạo phát ra một trận cười lạnh, hung quang cũng tràn ngập trong mắt.
Ngay lúc này lại có thêm mấy đạo thần niệm cường đại từ xa quét tới. Mấy người tu sĩ ở sau vốn có ý định "tọa sơn quan hổ đấu", nhưng giờ phút này cũng không nhịn được rồi.
- Khí phách Côn Luân kiếm tông thật lớn! Ngay cả việc đánh cướp bảo vật một tên tiểu bối mà cũng làm như đương nhiên như thế, khí thế thật là to!
Một âm thanh thong thả từ xa truyền đến, bên trong còn ẩn ý châm chọc nữa.
Lại có thêm một chiếc thuyền phi hành từ xa bay tới, trên đó có mười mấy người mặc y phục của phái Thanh Thành, còn người dẫn đầu lại là thủ tịch trưởng lão của Giới Luật viện phái Thanh Thành, pháp danh Độ Biên!
Người nổi danh nhất của phái Thanh Thành không phải là chưởng giáo Độ Tĩnh, mà là thủ tịch trưởng lão Giới Luật viện Độ Biên. Hắn là một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, nổi tiếng với tính cách nóng như lửa, máu lạnh, lại cực kỳ bao che.
Rất nhiều tu sĩ cùng giai tình nguyện đối mặt với chưởng giáo Độ Tĩnh phái Thanh Thành, chứ không muốn đối mặt với Độ Biên. Trừ việc Độ Biên là một người không nói lý lẽ ra, Độ Biên còn là một người điên nữa, một khi chiến đấu thì phải là không chết không thôi.
Có mấy người tu sĩ vì đệ tử môn hạ mà ra mặt tranh cãi với đệ tử phái Thanh Thành, kết quả dẫn đến Độ Biên ra mặt. Còn chưa nói lời nào, hai bên đã xảy ra đại chiến, dẫn đến kết quả lưỡng bại câu thương. Trong đó còn có một người xui xẻo, trong lúc chiến đấu thấy Độ Biên sử dụng đấu pháp đồng quy vu tận thì mất khí thế đi, tay chân luống cuống nên không đỡ được công kích của Độ Biên, thân thể cũng vì thế mà bị hủy đi, còn nguyên thần phải nhanh chóng chạy trốn. Cũng không biết người đó có trọng tu hay đoạt xá kịp hay không!
Khi các tu sĩ ở cấp độ Hợp Thể kỳ đối chiến với nhau, thông thường rất khó phân thắng bại, chứ đừng nói chi đến việc giết chết đối phương. Trừ phi thực lực chênh lệch quá lớn, nếu không, cho dù đấu với nhau mấy ngày cũng không biết ai thắng ai thua.
Bình thường các tu sĩ cùng giai sau khi đấu với nhau được mấy chiêu, hai bên sẽ có sự đánh giá thực lực với nhau. Nếu như biết không ai làm được ai thì sẽ không chiến đấu nữa, trừ khi ngươi và đối phương có thâm thù đại hận, không chết không thôi thì mới chiến đấu đến cùng.
Cho nên, các tu sĩ thường truyền miệng nói với nhau: có chọc Diêm Vương, chớ chọc Độ Biên - trưởng lão tàn bạo nhất của phái Thanh Thành.
Phía sau thuyền phi hành của phái Thanh Thành còn có vài pháp bảo phi hành nữa, trên mỗi pháp bảo đều có một tu sĩ râu tóc tung bay, áo bào bồng bềnh đung đưa trong gió.
Trong đó, dễ thấy nhất là một pháp bảo hồ lô phi hành khổng lồ, ở trên còn có một đạo sĩ tướng mạo lôi thôi khoanh chân ngồi. Người này có cái mũi đỏ rực bay mùi rượu, đôi mắt nhỏ lờ đờ như say khướt.
Người thứ hai nổi bật chính là một đại hán mắt báo mũi sư tử, hàm râu quai nón hiện rõ trên mặt. Thân thể người này khôi ngô hùng tráng, đang ngự một thanh cự kiếm khổng lồ cổ xưa bay đến.
Nhìn các tu sĩ này từ từ bay tới, thần thái của Chử Đạo Chân cũng từ từ ngưng trọng lại, lạnh lùng nói:
- Thanh Thành Độ Biên, Lôi Thôi chân nhân Trương Nhất Phong, Đại Kiếm Tuyệt Thương Tiêu Cự Thần, không nghĩ tới ba vị cũng tới chung vui. Xem ra càng lúc càng náo nhiệt đó.
Chử Đạo Chân chỉ đưa mắt nhìn ba người này, còn những người khác thậm chí còn chưa liếc mắt qua.
Mấy năm trước Chử Đạo Chân từng dẫn người lên Thanh Thành sơn, bức ép chưởng giáo Độ Tĩnh phải giao Độ Hư ra, không để cho phái Thanh Thành chút mặt mũi nào. Lúc ấy, vì Độ Hư đoạt được vật chí linh nhưng lại che giấu tung tích, khiến cho nhiều tu sĩ Hợp Thể kỳ mơ ước vật chí linh bất mãn, nên phái Thanh Thành mới nhẫn nhịn như vậy. Thậm chí, cuối cùng còn tuyên bố thanh minh, trục xuất trưởng lão Độ Hư ra khỏi phái Thanh Thành, cùng với việc ban bố lệnh bắt giết mới làm cho các tu sĩ lên Thanh Thành sơn ổn định tâm tình nóng nảy lại.
Thái độ của đám người Chử Đạo Chân lúc đó quả thật là rất quá đáng, có thể nói là khi nhục phái Thanh Thành vô cùng. Mặc dù nói thực lực phái Thanh Thành quả thật không bằng Côn Luân kiếm tông, nhưng còn chưa kém tới mức để đối phương càn rỡ ở sơn môn mình như vậy. Nhưng vì lúc ấy còn có nhiều tu sĩ ở các môn phái khác vì vật chí linh lên tiếng ủng hộ Chử Đạo Chân, nên phái Thanh Thành mới nhẫn nhịn chịu nhục.
Hôm nay, Côn Luân kiếm tông lại ở Thanh Thành sơn mạch chặn đường một tiểu bối Hoa Nghiêm tông để cướp chí bảo, hỏi thử làm sao phái Thanh Thành bỏ qua cơ hội báo thù được.
Mặc dù nói phái Thanh Thành cũng rất muốn có cự kiếm cấm linh cùng Yêu Đan trung kỳ, nếu có thể đoạt được thì đó là chuyện tốt. Nhưng nếu không đoạt được, cũng nhất quyết không để Côn Luân kiếm tông đoạt lấy.
Nghĩ tới đây, Độ Biên nở nụ cười âm hiểm. Lúc nhìn về Chư Đạo Chân trong Côn Luân kiếm tông còn nhếch miệng chê cười nữa. Đồng thời, hắn cũng đưa mắt nhìn về Trương Nhất phong cùng Tiêu Cự Thần, lòng thầm tính toán:
- Sợ rằng lần đoạt chí bảo của tên tiểu bối này có chút khó khăn rồi!
Lôi Thôi đạo sĩ cùng Tiêu Cự Thần đều là cường giả trong tán tu, nổi danh đã hơn ngàn năm. Cho đến bây giờ, uy danh của hai người này vẫn như trăng sáng trên cao, không ai dám coi thường cả.
Chử Đạo Chân nói:
- Trương Bằng chân nhân, với tình hình này mà ngươi muốn giao dịch Yêu Đan trung kỳ ư? Ta thấy ngươi nên mời thêm nhiều người tới nữa mới được đó!
Sắc mặt Trương Bằng lão đạo biến ảo không thôi, nội tâm không khỏi do dự.
Cho đến giờ này thì đã có hơn ba tu sĩ cùng giai cũng muốn có bảo vật trên người Lệnh Hồ. Nếu như muốn thuận lợi giao dịch, đúng là hắn nên tính toán lại.
Nhưng tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông Lệnh Hồ này lại gây cho hắn một cảm giác khác lạ, tại sao hắn thấy có nhiều tu sĩ cao giai đến đây cướp đồ của mình như thế, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong vô cùng? Chẳng lẽ hắn ẩn giấu tu vi?
Nghĩ đến đây, Trương Bằng lão đạo lại lắc đầu. Lệnh Hồ chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ mà thôi, có ẩn giấu tu vi thì cũng không thể nào đạt tới cảnh giới Hợp Thể kỳ được, chứ đừng nói chi đến việc đánh thắng tu sĩ Hợp Thể kỳ!
Vào lúc Trương Bằng lão đạo đang suy nghĩ lại, Lệnh Hồ cũng đang thầm mong hắn thay đổi tâm tư nhanh đi, tốt nhất là gia nhập với hàng ngũ cướp đoạt bảo vật của mình. Đến lúc đó, mình có thể quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm mà cướp lấy túi trữ vật của hắn, chứ không cần lấy Yêu Đan trung kỳ ra đổi.
Còn mấy người khác nữa, trong túi trữ vật của họ có gì trân quý nhỉ? Nói không chừng họ cũng có kinh thiên Phật môn, hoặc điển tích Đạo gia như Trương Bằng lão đạo sao?
Mới nghĩ đến đây thôi, khóe miệng Lệnh Hồ khẽ nở nụ cười, ánh mắt càng cuồng nhiệt hơn.
Nhưng những biểu hiện của Lệnh Hồ lại vừa lúc để cho Trương Bằng lão đạo đang bồi hồi và do dự nhìn thấy. Không hổ là lão hồ ly đã sống đến ba ngàn năm, sự tinh ranh của lão ta đã thành tinh rồi. Chỉ là vô tình nhìn thấy thần sắc trong mắt Lệnh Hồ thôi, nhưng trong nháy mắt đã làm ra một quyết định sáng suốt.
Sau đó, hắn nhìn Chử Đạo Chân âm hiểm cười một tiếng, nói:
- Không cần tìm những người khác để hợp tác đâu, chỉ cần bần đạo là đủ rồi. Có lẽ việc giao dịch sẽ chậm lại một chút, chờ sau khi các ngươi có kết quả xong, bần đạo giao dịch tiếp với vị tiểu hữu này cũng không muộn. Các ngươi cứ tiến hành việc của mình đi, bần đạo thối lui, đừng xem bần đạo cùng một bọn là được. Bạch Mi, các ngươi cũng lui qua một bên, cùng bần đạo xem kịch vui.
Nghe thấy điều này, trong mắt Lệnh Hồ hiện lên thần sắc thất vọng. Tất nhiên là thần thái này của Lệnh Hồ không qua khỏi ánh mắt của Trương Bằng lão đạo đã chú ý từ nãy giờ. Cho nên, Trương Bằng lão đạo càng thêm xác định là Lệnh Hồ chắc chắn có chỗ dựa, người thua cuộc cuối cùng trong trận đấu này nhất định sẽ là những người muốn cướp đoạt bảo vật. Đến giờ phút này, hắn cảm thấy mình cũng thật may mắn đi.
Vốn Hoa Thiên Kiếm Vũ không có lòng ham muốn gì với bảo vật cả, nhưng thấy Trương Bằng lão đạo thay đổi quyết định thì không khỏi có chút ngạc nhiên. Sau đó đưa mắt nhìn thấy vẻ mặt vẫn bình thản của Lệnh Hồ, trong lòng cũng có chút hiểu ra. Tuy không rõ sự tự tin của Lệnh Hồ từ đâu tới, nhưng hắn cũng chắc chắn là Lệnh Hồ đã có hậu chiêu. Càng lúc hắn càng cảm thấy mong đợi với mọi việc sắp xảy ra.
Chử Đạo Chân đưa mắt nhìn Độ Biên, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ phái Thanh Thành cũng muốn đưa chân xía vào?
Độ Biên hừ lạnh nói:
- Chử Đạo Chân, đừng quên nơi này là Thanh Thành sơn mạch, chứ không phải là Côn Lôn sơn mạch. Nếu như nghĩ muốn làm gì cũng được, hãy quay về Côn Lôn sơn đi!
Chử Đạo Chân nói gắt:
- Độ Biên, xem ra ngươi đã sớm muốn đấu một trận với ta, chờ cơ hội này lâu lắm rồi sao?
Trong mắt Độ Biên hiện lên vẻ điên cuồng:
- Đã sớm nghe Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận của Chử đạo hữu lợi hại vô cùng, Độ Biên hôm nay cũng muốn lãnh giáo một chút!
Chử Đạo Chân giận dữ, nhưng trong lòng lại phát khổ. Lấy thực lực của hắn, tự nhiên không sợ người điên Độ Biên này, nhưng sau khi đánh một trận với Trương Bằng lão đạo xong, pháp bảo Cửu Cung Kiếm Chiếc đã bị hao tổn nguyên khí. Tuy vẫn có thể bày Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận ra được, nhưng uy lực sẽ bị giảm xuống ba bốn thành, nhất định không đánh thắng Độ Biên được.
Nếu như trong lúc chiến đấu mà kiếm trận bị phá, với tính cách của người điên Độ Biên này, nhất định mình sẽ rơi vào hiểm cảnh.
Nghĩ tới đây thì Chử Đạo Chân hừ lạnh một tiếng, không hề lên tiếng ứng chiến.
- Không cần phải gấp gáp. Chử mỗ sẽ đánh với ngươi một trận, nhưng chắc chắn không phải bây giờ. Độ Biên ngươi có thể vờ ngớ ngẩn, nhưng Chử Đạo Chân ta còn chưa hồ đồ đâu.
Lại đưa mắt nhìn về Lôi Thôi đạo sĩ cùng Tiêu Cự Thần, Chử Đạo Chân nói:
- Trương chân nhân, Tiêu đạo hữu, hai vị cùng vì bảo vật tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông mà đến à?
Lôi Thôi đạo sĩ khẽ mở mí mắt lên, nói:
- Mi chỉ biết nói nhảm à? Không phải là vì cự kiếm cấm linh, chẳng lẽ lão đạo sĩ ta tới đây để uống rượu vui với mi?
Chử Đạo Chân cũng không tức giận, bởi vì hắn biết thái độ của Lôi Thôi đạo sĩ từ trước tới nay đã như vậy, chứ không phải là cố ý khinh thường hắn.
- Nếu hai vị cũng vì cự kiếm cấm linh mà đến, mục đích chúng ta đã giống nhau rồi. Không bằng hãy hợp tác nghĩ phương án nào ổn thỏa đi, tránh việc tổn thương hòa khí với nhau.
Độ Biên châm chọc nói:
- Còn cần hợp tác gì? Người nào có thể dựa vào thực lực cướp được bảo vật, rồi bình yên tránh được người khác cướp đường thì bảo vật tất nhiên là của người đó!
Mọi người ở đây nghe vậy, không hẹn nhau mà nói thầm một câu: đúng là tên điên!
Chử Đạo Chân chê cười:
- Cướp được bảo vật, rồi bình yên tránh được người khác cướp đường? Ta thấy không bằng Độ Biên đạo hữu thử trước đi. Cự kiếm cấm linh đang ở trên tảng đá ấy, mấy người chúng ta sẽ để ngươi thử trước, xem thử ngươi có cầm nó nổi không?
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 55: Thần Uy
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ánh mắt Độ Biên đưa lên nhìn về cự kiếm mấy lần, chớp chớp không thôi. Đột nhiên, đưa mắt nhìn về Lệnh Hồ nói:
- Lệnh Hồ sư điệt, phái Thanh Thành ta cùng quý tông đều là một trong mười đại môn phái, giao tình từ trước tới giờ cũng không cạn. Hôm nay, Lệnh Hồ sư điệt lại đến Thanh Thành sơn mạch ngao du, chẳng lẽ phái Thanh Thành ta ngồi yên không để ý đến sao? Chỉ cần Lệnh Hồ sư điệt thỉnh cầu phái Thanh Thành ta che chở, phái Thanh Thành ta tất nhiên sẽ bảo vệ sư điệt trong Thanh Thành sơn mạch an toàn.
Độ Biên vừa nói lời này ra, Chử Đạo Chân, Lôi Thôi đạo sĩ, Tiêu Cự Thần cùng những người khác liền biến sắc.
Phải biết rằng, một khi Lệnh Hồ mở miệng thỉnh cầu phái Thanh Thành che chở, rồi phái Thanh Thành đồng ý nữa thì đây không còn là vấn đề cá nhân nữa, mà là vấn đề tông phái.
Nếu như bọn họ còn cưỡng ép bảo vật Lệnh Hồ nữa, lúc đó sẽ phải đối địch với cả phái Thanh Thành rồi.
Chử Đạo Chân cười ha ha, đang muốn mở miệng trêu chọc phái Thanh Thành thì âm thanh Lệnh Hồ đã chậm rãi truyền tới:
- Xin chư vị nghe ta một lời được không?
Tuy âm thanh Lệnh Hồ rất nhỏ, nhưng trong tai chúng tu lại vô cùng rõ ràng.
Độ Biên cười đắc ý, cho rằng Lệnh Hồ thật muốn mở miệng cầu phái Thanh Thành che chở. Nếu được như thế, phái Thanh Thành có thể danh chánh ngôn thuận đem Lệnh Hồ về Thanh Thành sơn rồi.
Độ Biên mở miệng nói, trong giọng nói còn ẩn chứa sự quan tâm vô cùng giả tạo.
Chử Đạo Chân cùng với mấy tên tu sĩ Hợp Thể kỳ tuy lúc này nhìn rất bình thản, nhưng trong lòng lại có chút gấp gáp. Nếu như Lệnh Hồ thật sự thỉnh cầu phái Thanh Thành che chở, thì việc bọn họ đoạt lấy bảo vật sẽ khó hơn rất nhiều. Nhưng, nếu bọn hắn ngăn cản Lệnh Hồ nói chuyện thì chẳng phải bọn hắn không có dũng khí để một tên tiểu bối nói chuyện sao, lúc đó da mặt của họ cũng bị mất hết!
Cũng may câu đầu tiên của Lệnh Hồ liền làm bọn họ an tâm, nhưng câu kế tiếp lại làm cho họ tức giận gần chết.
Lệnh Hồ nói:
- Lệnh Hồ thân là đệ tử Hoa Nghiêm tông, cho dù có gặp chuyện khó khăn, cũng chỉ tự mình giải quyết. Nếu tự mình giải quyết không được thì mới nhờ tông môn giúp đỡ, tuyệt không đi nương tựa các môn phái khác.
Sắc mặt Độ Biên có chút khó coi. Còn các đệ tử phái Thanh Thành bên cạnh hắn rối rít kêu lên, nói Lệnh Hồ không biết tốt xấu gì cả.
Lệnh Hồ không để ý đến bọn họ, tiếp tục nói:
- Điều mà ta muốn biết bây giờ là rốt cuộc người nào có hứng thú với đồ trên người Lệnh Hồ? Cảm thấy hứng thú, lại muốn cướp làm của riêng thì mời đứng bên trái. Cảm thấy hứng thú, nhưng chỉ muốn đứng đó xem kịch vui thì mới đứng ở giữa đi. À, đứng ở giữa thì không tiện lắm, đứng bên cạnh ta là được rồi.
Mấy câu này làm cho chúng tu ở đây cảm thấy mình như bị trêu chọc vậy, thiếu chút nữa là nổi giận cả lên.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình vô cùng giận dữ, nhưng không có ai lên tiếng thì Lệnh Hồ lại nói tiếp:
- Nếu như không có ai lên tiếng, cũng đừng trách Lệnh Hồ quy cho tất cả mọi người đều muốn cướp đồ của Lệnh Hồ đó!
Hoa Thiên Kiếm Vũ cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết là Hoa mỗ ta không có tâm tư gì với ngươi đâu. Nhưng mà vẫn nên thanh minh một chút, Hoa mỗ chỉ muốn xem kịch vui thôi. Cho nên, ta đứng bên cạnh tiểu huynh đệ vậy.
Trương Bằng lão đạo vẫn không đối sắc, nói:
- Bần đạo còn muốn giao dịch với Lệnh Hồ đạo hữu, tất nhiên là chỉ xem kịch vui thôi.
Nói xong, cũng chậm rãi đi về phía Lệnh Hồ.
Thấy Trương Bằng lão đạo đưa mắt nhìn, đám người Bạch Mi cũng không dám nghi ngờ gì, vội vàng sang đứng bên cạnh Trương Bằng lão đạo.
Thấy không còn ai nhúc nhích nữa, Lệnh Hồ mới chậm rãi đứng lên, nói:
- Nếu như lập trường các vị đã kiên định muốn cướp đồ của Lệnh Hồ như thế, vậy Lệnh Hồ có cướp đồ các vị lại cũng đúng, đúng không?
Mộ Dung Thiên Nhất không nhịn được, cười to nói:
- Lệnh Hồ sư huynh, chẳng lẽ sư huynh sợ quá nên choáng váng cả đầu óc rồi? Bắt đầu nói mê sảng rồi sao?
Lệnh Hồ lạnh nhạt nói:
- Mộ Dung sư đệ là đại sư huynh Côn Luân kiếm tông, chắc tích lũy hùng hậu lắm. Túi trữ đồ trên người Mộ Dung sư đệ, Lệnh Hồ đành thu lấy, coi như là lễ ra mắt vậy.
Vừa nói xong, Lệnh Hồ khẽ đưa tay ra vẫy một cái. Ngay lập tức, Mộ Dung Thiên Nhất cảm giác có gì đó đang động đậy trong lòng ngực của mình, chỉ một khắc thôi, nhưng túi trữ vật đã tự bay đến trên tay Lệnh Hồ rồi.
Mộ Dung Thiên Nhất không hiểu gì cả, thậm chí hắn còn không cảm giác được có linh lực dao động. Túi trữ vật của hắn cứ như đã tự mọc cánh bay đến Lệnh Hồ vậy. Sắc mặt của hắn lúc này cực kỳ khó coi, có cảm giác mình đã bị Lệnh Hồ vũ nhục trước mặt nhiều người.
- Khốn khiếp! Sao ngươi dám đùa bỡn ta như vậy?
Mộ Dung Thiên Nhất quát giận một tiếng. Nhưng phi kiếm từ trong miệng vừa phun ra còn chưa kịp tấn công, hắn liền cảm thấy ngực của mình nhói đau lên. Sau đó, dường như có một luồng sức mạnh vô cùng lớn lao đang đánh vào ngực hắn vậy, hắn hét lên một tiếng thất thanh rồi bị đánh bay ra xa.
Thấy việc này, chúng tu sĩ ở đây biến sắc không thôi. Các tu sĩ dưới Phân Thần kỳ không cảm nhận được gì cả, nhưng các tu sĩ Phân Thần kỳ lại cảm giác được khi nãy có một cỗ thần niệm cực kỳ mơ hồ đã dao động xung quanh Mộ Dung Thiên Nhất.
Còn Chử Đạo Chân lại các tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ càng cảm giác được có một cỗ thần niệm cực kỳ mạnh mẽ đã đánh lên người Mộ Dung Thiên Nhất. Không có ai cảm giác được sự dao động của linh lực là vì Mộ Dung Thiên Nhất không bị thần thông pháp thuật gì đánh bay cả, mà là bị thần niệm thuần túy đánh ra ngoài.
Mộ Dung Thiên Nhất bay ra xa vài trăm thước, rồi vận dụng linh lực ổn định lại thân thể một cách vất vả. Gương mặt vốn anh tuấn giờ phút này đã trắng như tờ giấy, cực kỳ hoảng sợ.
- Cường giả Hợp Thể kỳ!
Chử Đạo Chân và các tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ kinh hãi nhìn nhau. Dựa vào sự mạnh mẽ của thần niệm ban nãy, bọn họ có thể khẳng định cỗ thần niệm đó là của tu sĩ Hợp Thể kỳ.
Chử Đạo Chân, Độ Biên, Lôi Thôi đạo sĩ, Tiêu Cự Thần cùng mấy cường giả Hợp Thể kỳ vội vàng phát ra thần niệm cường đại đánh về phía Lệnh Hồ để chứng minh suy đoán trong lòng.
Lệnh Hồ lạnh lùng cười một tiếng. Vốn thần niệm vẫn đang âm thầm bao quát cả phương viên ngàn dặm bỗng dưng ngưng kết lại, dần hiển lộ ra.
Chỉ thấy trong phương viên ngàn dặm xuất hiện một cỗ thần niệm mạnh mẽ làm rung động tâm linh chúng sanh, giống như là một cái võng to lớn đang bao quát cả hư không vậy. Mỗi sinh linh trong phương viên này cảm giác được tâm linh của mình dường như đang bị một tòa núi lớn đè áp, linh hồn không tự chủ được mà run cả lên. Thậm chí, chúng còn có cảm giác mình phải quỳ xuống cúng bái, thần phục cổ thần niệm này nữa.
Các thần niệm do Chử Đạo chân cùng các tu sĩ Hợp Thể kỳ đánh tới Lệnh Hồ khi vào trong phương viên ngàn dặm đó bỗng nhiên trở nên nhỏ bé, yếu ớt vô cùng. Theo ý niệm của Lệnh Hồ, cả không gian mới hơi dao động một chút thôi nhưng các luồng thần niệm đó đã bị đánh tan tác, không còn chút nào cả.
Thấy cảnh này, chúng tu hoàn toàn biến sắc. Cho dù Hoa Thiên Kiếm Vũ, Trương Bằng lão đạo đã có dự đoán được Lệnh Hồ có chỗ dựa từ trước, nhưng khi thấy như vậy vẫn vô cùng kinh hãi.
Sợ rằng chỉ có tu sĩ đạt đến cấp độ Độ Kiếp kỳ mới có thần niệm kinh khủng đến như vậy đi?
Mỗi người ở đây đều lộ ra thần sắc kinh hãi cùng không dám tin. Bọn họ không thể nào ngờ rằng một tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông lại có thực lực cường đại đến như vậy!
- Để túi trữ vật trên người các ngươi lại, người có thể đi!
Âm thanh Lệnh Hồ vẫn nhè nhẹ như ban đầu. Nhưng giờ phút này, chúng tu lại cảm giác được âm thanh đó có ẩn chứa uy nghiêm cùng lực lượng không thể kháng cự.
Bốn người Hợp Thể hậu kỳ Chử Đạo Chân biến sắc không thôi, bọn họ cũng có chút hối hận trong lòng rồi. Nhưng nếu bây giờ giao túi trữ vật ra thì còn có thể diện gì nữa?
- Liều mạng!
Tâm linh của bốn người lúc này dường như tương thông với nhau vậy, chỉ nhìn qua ánh mắt của đối phương thôi nhưng đã hiểu được ẩn ý trong đó.
Bọn họ còn có dũng khí phản kháng là vì sâu trong tiềm thức vẫn cho rằng Lệnh Hồ chỉ là một tiểu bối Hoa Nghiêm tông, cho dù thực lực có cường đại hơn nữa thì cũng không thể hơn bọn họ được.
Bốn người tung hết thực lực của mình ra, không dám giữ lại chút nào. Bản mạng pháp bảo rối rít từ trong miệng bay ra, phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng.
- Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận!
Cửu Cung Kiếm Chiếc vừa ra, Chử Đạo Chân lập tức quát lớn. Tám mươi mốt thanh phi kiếm đồng loạt bay ra, kiếm khí tỏa ra tung hoành khắp nơi, phát ra âm thanh "oong oong" vô cùng chói tai!
- Thất Sát Trấn Hồn đỉnh! Khởi!
Bảo đỉnh ba chân trên đầu Độ Biên liên tục xoay tròn. Sau khi đánh ra mấy đạo pháp quyết, Độ Biên liền đưa tay chỉ về Lệnh Hồ! Thất Sát Trấn Hồn đỉnh lập tức biến thành đại đỉnh nặng hơn mười vạn cân đánh tới Lệnh Hồ.
Lôi Thôi đạo sĩ cũng đưa hồ lô lên, bên trong hồ lô phun ra một ngọn lửa có màu bạc trắng. Ngọn lửa này lập tức hóa thành một con hỏa xà màu bạc đánh tới Lệnh Hồ.
Cự kiếm dưới chân Tiêu Cự Thần giờ phút này cũng hóa thành một thanh kiếm khổng lồ sắc bén dài đến hai mươi trượng, chiều rộng tám thước, cùng với pháp bảo của ba người kia đánh tới Lệnh Hồ.
Bốn tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ đã lấy bản mạng pháp bảo ra dùng hết rồi. Uy năng chiêu này của bốn người sợ rằng có thể đánh cả ngọn Ma Nha phong này nát bấy.
Tuy Lệnh Hồ vẫn rất bình tĩnh, nhưng Hoa Thiên Kiếm Vũ, Trương Bằng lão đạo cùng với mấy tu sĩ ở bên cạnh hắn lại biến sắc không thôi. Không cần ai nói cả, cả bọn vội vàng lấy pháp bảo của mình ra, tránh xa khỏi Lệnh Hồ.
Nhìn thấy phi kiếm, đại đỉnh, hỏa xà, đạo kiếm ầm ầm bay tới, vốn Lệnh Hồ muốn dùng thần thông thần niệm trực tiếp đánh vào linh hồn của bốn người, qua đó làm tan rã công kích của họ. Nhưng trong lòng hơi động một chút, hắn đã thay đổi chủ ý rồi.
Linh khí cổ bảo Thanh Thận Hồ vốn đang ở trong thức hải, bỗng nhiên được triệu bay ra ngoài.
Trong ánh sáng rực rỡ, Thanh Thận Hồ bỗng hóa thành một hồ lồ màu xanh vô cùng khổng lồ, giống như ngọn núi vậy. Sau đó mạnh mẽ ngăn chặn các pháp bảo đang đánh tới.
Bề ngoài của Thanh Thận Hồ sau đợt công kích này vẫn không bị hao tổn chút nào, chỉ có tầng linh quang màu xanh bên ngoài hơi dao động một chút. Hiển nhiên đòn hợp lực công kích vừa rồi của bốn người Chử Đạo Chân còn không thể công phá được linh quang hộ thân của Thanh Thạnh Hồ.
Phi kiếm của Chử Đạo Chân không thể công kích tới được, lập tức bị phản chấn bay ra khắp nơi, Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận cũng vì thế mà mất đi. Còn Thất Sát Trấn Hồn đỉnh của Độ Biên cũng bị linh quang của Thanh Thận Hồ đánh bay lại, quay trở về trên đỉnh đầu Độ Biên, xoay tròn không thôi.
Hỏa xà của Lôi Thôi đạo sĩ sau khi đụng vào Thanh Thận Hồ lập tức hóa thành một làn khói màu bạc trắng, tiêu tán mất tích.
Chỉ có cự kiếm của Tiêu Cự Thần một kiếm chém tới liền đánh Thanh Thận Hồ phải hãm sâu vào trong đất đến ba thước, nhưng vẫn không thể phá tan được linh quang hộ thân chung quanh.
Lệnh Hồ liền đưa tay bấm pháp quyết. Thanh Thận Hồ theo đó xoay tròn rồi bay lên không trung, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu xanh từ bên trong Thanh Thận Hồ tỏa ra, chỉ trong phút chốc đã bao phủ cả phương viên hơn ngàn trượng.
Bốn người Chử Đạo Chân đang định ra chiêu công kích lần thứ hai, nhưng nhìn thấy ánh sáng màu xanh xẹt qua người thì hoảng sợ cả lên. Cũng may, dường như ánh sáng màu xanh đó không có lực sát thương, bọn họ cảm thấy không có sự khác thường nào cả
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy