Xe gió lại khởi hành lướt băng băng trên con đường gập ghềnh của sơn đạo.
Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh và Gary lại lên đường, tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Trước khi đi, Lâm Hàn đã để lại cho Vũ Linh Hà tất cả những thứ hắn cho là hữu dụng, từ phương pháp tinh luyện chakra, phương pháp sử dụng luyện tập sử dụng chakra để đứng trên nước, leo cây… Cho đến các loại nhẫn thuật cấp thấp như tam thân thuật, Thiết Thủy Tiễn, Thủy Cầu Thuật, cho đến những thuật cao cấp hơn như Thiết Pháo Ngọc, Ba Loạn Vạn Trùng, Thủy Loạn Ba, ngay cả những nhẫn thuật cao cấp nhất như Thủy Long Đạn Thuật, Thủy Long Giảo Bạo, Đại Bạo Thủy Trùng Ba cũng có, nhưng tất nhiên, những thứ này đều đã được Lâm Hàn nhờ Lê Ân Tĩnh phong ấn bằng ma pháp hệ hỏa, phải có lực công kích hệ thủy mạnh đến mức độ nhất định mới có thể mở ra được.
Có thể nói, Lâm Hàn đã dốc hết vốn liếng cho Vũ Linh Hà rồi.
Chỉ là, cô bé con này ban đầu còn không chịu phối hợp, sống chết đòi đi theo đám người Lâm Hàn, ngay cả thủ đoạn “hèn hạ” như một khóc hai náo ba thắt cổ cũng suýt nữa dùng ra. May mà Lâm Hàn tâm thần cứng rắn, lại thêm Gary làm mặt lạnh hù dọa, nếu không Lâm Hàn đã thất thủ, đưa con bé cứng đầu này đi rồi.
Cũng không phải Lâm Hàn không muốn mang cô bé theo, mà là vì hành trình của hắn còn chưa kết thúc, phía trước vẫn còn thử thách đang chờ hắn, hiện giờ lại đèo thêm quả bòng này nữa, Lâm Hàn cũng cảm thấy phiền.
Hắn vốn tính toán để lại phương pháp cho cô bé luyện tập, sau khi xong chuyện, hắn sẽ trở lại đón cô bé về học viện, vậy là vẹn cả đôi đường. Dù gì thì quá trình đầu của nhẫn thuật cũng không quá khó (Lâm Hàn cho là như thế), có sách hướng dẫn kỹ càng như thế, Vũ Linh Hà cũng đã đủ điều kiện để tự tu luyện rồi.
À, suýt nữa còn quên một nhân vật.
Đó chính là ngài ma pháp sư vong linh đáng thương của chúng ta.
Tên này đúng là đủ đáng thương, hắn vốn chỉ là một tên lâu la trong tổ chức ma pháp sư vong linh, được phái ra để truy tìm trải rộng theo phương pháp thả lưới, tu vi của hắn cũng chỉ là một Pháp Tông mà thôi!
Hắn cũng đã chờ ở đây đến cả tháng rồi, nhưng mục tiêu thì chẳng thấy đâu, phía bên trên cũng chẳng có chỉ thị gì, một chút thông tin cũng không có, vì vậy hắn dứt khoát mặc kệ, tập trung đi kiếm “hàng”, mục đích là nâng cao lực chiến đấu cho đám vong linh của mình.
Hắn đâu có biết, phạm vi tìm kiếm đã bị thu nhỏ lại mười lần, và vị trí mà hắn canh gác lại chính là trung tâm, nhưng tên này chung quy vẫn chỉ là lâu la mà thôi, bên trên đã chính thức mặc kệ hắn.
Đó chính là phong cách của đám ma pháp sư vong linh này. Chỉ giao việc, còn hoàn thành hay không thì là do ngươi. Nhất là trong việc lục soát thế này, ngươi phát hiện ra mục tiêu thì tốt, có thưởng, ngươi phát hiện ra mục tiêu, nhưng bị giết chết, vậy thì càng tốt hơn, không có thưởng gì đâu, nhưng hành tung của mục tiêu vẫn sẽ bại lộ trong mắt tổ chức.
Còn việc để cá lọt lưới, vậy thì càng nực cười hơn, lọt được một lần, vậy ngươi có lọt nổi thiên la địa võng phía trước hay không? Đối với ma pháp sư vong linh, số lượng không phải là vấn đề, không đủ người, vậy thì dùng vong linh thế vào, thậm chí, bọn chúng còn có cả loại vong khuyển chuyên biệt để dò xét dấu vết, khả năng truy lùng còn mạnh hơn loài người cả trăm ngàn lần.
Ma pháp sư vong linh đáng thương, vốn cho rằng tối nay có mồi ngon, không những là một tiểu mỹ nhân, lại còn là một kẻ có huyết khí cực kỳ sung túc. Nào ngờ, trong lúc hắn đắc ý nhất, đột nhiên một ngọn lửa hư không xuất hiện, hoàn toàn thiêu rụi hắn thành tro tàn, ngay cả cặn bã cũng không thừa lại.
Đây cũng là phân công từ trước đó do Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh thương lượng. Lâm Hàn chuyên môn chặn đánh vong linh, còn Lê Ân Tĩnh, lực cảm nhận của nàng mạnh hơn Lâm Hàn cả trăm lần, nhiệm vụ lén lút truy tìm ra kẻ đang khống chế sẽ là của nàng. Hơn nữa, tu vi của Lê Ân Tĩnh thậm chí còn mạnh hơn Lâm Hàn, để nàng đối phó với ma pháp sư vong linh, Lâm Hàn rất là an tâm.
Sau khi tiêu diệt tên ma pháp sư kém cỏi kia, Lê Ân Tĩnh nhanh chóng chạy tới hang ổ của hắn, giải cứu những người còn sống sót.
Nhưng…
Những người còn sống sót lại không có bất cứ một người đàn ông nào, chỉ thuần một sắc nữ nhi, hơn nữa, còn đều là thiếu nữ, hoặc là thiếu phụ có chút tư sắc.
Còn tại sao lại là các nàng, vậy thì không cần nói nữa, có lẽ mọi người đều hiểu…
Nhìn vẻ mặt phờ phạc, mất hồn mất vía của những phụ nữ này, Lê Ân Tĩnh lúc ấy cảm thấy máu huyết như sôi sùng sục, chỉ muốn chém tên khốn kiếp kia ra thành trăm ngàn mảnh. Tiếc là, một ngọn lửa của nàng đã thiêu hắn thành than rồi, có muốn cũng không chém được nữa.
Nhìn vẻ mặt như mất hết sức sống của bọn họ, Lê Ân Tĩnh cũng chẳng biết nói gì. Cá biệt, còn có một thiếu nữ vẫn đang bị xích sắt treo lên, áo cởi một nửa, hạ thân trắng trơn, thậm chí còn bị một cục xương găm vào thân thể qua chỗ tư mật, dòng máu khô đặc chảy dài theo hai bắp đùi, nhỏ vài giọt xuống nền đá lạnh lẽo.
Khốn nạn!
Còn mang các nàng ra làm đồ chơi cho vong linh!
Hoặc là, cả vong linh lẫn đám phụ nữ này vốn đều là đồ chơi của hắn, thỏa mãn sở thích biến thái kia…
Thật đáng hận!
Trước kia, khi nghe Gary nguyền rủa đám ma pháp sư vong linh này, nói bọn chúng là vạn ác bất xá, Lê Ân Tĩnh cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Nàng cho rằng đó là do mâu thuẫn giữa công hội ma pháp và ma pháp sư vong linh nên mới có chuyện bôi nhọ nhau, nhưng bây giờ thì nàng tin, tin thật rồi! Bởi tất cả đang bày ra trước mắt nàng, không thể chân thực hơn được nữa.
Nhìn lướt qua đám người, Lê Ân Tĩnh bắt gặp một bóng người hơi quen thuộc. Đó là một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt vô thần, nhưng vẫn còn giữ lại nét gì đó rất xinh đẹp, nhìn nàng giống như một Vũ Linh Hà khác với số tuổi lớn hơn vậy.
Hẳn là mẹ của Linh Hà rồi!
Lê Ân Tĩnh biết, lúc này, có nói gì đi nữa cũng chỉ là thừa, nàng dứt khoát lấy xe gió của Gary ra, nhét hết cả chục người phụ nữ lên xe, đưa họ về làng.
Còn may, những phụ nữ này vẫn còn mục tiêu để sống tiếp. Trai tráng đã bị giết rất nhiều, để lại là những gia đình đã nghèo lại còn eo, chỉ còn lại các cụ già và trẻ nhỏ. Nhìn cảnh cha mẹ già cả, con cái nheo nhóc, những phụ nữ này cũng dần dần thoát ra khỏi bóng tối của bản thân, bởi họ chính là hy vọng sống sót duy nhất của người thân trong gia đình.
Đặc biệt nhất vẫn là Vũ Linh Hà.
Cô nàng ma mãnh này dứt khoát ra vẻ mình vẫn chỉ là con bé con khờ dại khi trước, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể tự lo. Mẹ nàng thấy như vậy, mặc dù trong lòng đã sinh tử chí, nhưng lại dứt khoát kiềm chế mình lại để lo liệu cho con gái. Trượng phu đã chết, hiện giờ con gái chỉ còn mối hy vọng duy nhất là nàng, nếu nàng cũng đi theo trượng phu, vậy con gái đáng yêu xinh đẹp của nàng phải làm thế nào bây giờ?
Aiz… chỉ mong con gái sớm tìm được phu gia tốt, lúc đó, mình cũng yên lòng!
----
Trên xe gió.
Lê Ân Tĩnh bày hết những thứ lấy được của ma pháp sư vong linh ra cho Lâm Hàn và Gary xem. Nếu ai có hứng thú với gì đó thì có thể lấy luôn, dù sao mấy thứ vặt vãnh thế này cũng không quá quan trọng.
Lâm Hàn nhìn lướt qua, vốn tưởng còn có gì đó hay ho, hóa ra cũng chỉ là một ít những thứ lặt vặt, như là trang sức, đá quý, dược thảo,… nhìn qua cũng có vài món quý giá, nhưng Lâm Hàn cũng không biết mình lấy chúng về thì làm được cái gì.
Nghĩ cũng phải, một Pháp Tông, hơn nữa còn là Pháp Tông vong linh, suốt ngày trốn chui trốn nhủi trong màn đêm, vậy thì có được đồ tốt gì chứ?
Ế!
Có cái gì đó quen quen.
Lâm Hàn nhẹ nhàng thò tay lấy một miếng ngọc bội màu hổ phách, đưa lên tỉ mỉ ngắm nghía.
Đây cũng chỉ là một miếng ngọc bội bình thường, không có khả năng gì đặc biệt, họa chăng là được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, chất ngọc cũng rất tốt, rất sáng và đẹp, nếu bàn về giá trị nghệ thuật, có khi nó phải được đặt ngang hàng với đan dược cấp bốn! – Gary đánh giá!
Đan dược cấp bốn a! Một viên có thể giúp Võ Tông, Pháp Tông, tiến giai một cấp, thậm chí là hai cấp, Võ Tôn phục dụng cũng có tác dụng không nhỏ. Giá trị của một viên thuốc như thế đâu phải chỉ tính bằng tiền, mà phải tính bằng linh thạch. Một viên đan dược cấp sáu như vậy, giá trị ít nhất cũng phải là một trăm linh thạch trung phẩm!
Linh Thạch Trung Phẩm nha!
Lâm Hàn bất tri bất giác sờ sờ lại cái túi đáng thương của mình, bên trong cũng chỉ có khoảng một trăm viên linh thạch Hạ Phẩm! Đây là tất cả tài sản hắn có được nhờ bán tinh hạch ma thú cùng với những chiến lợi phẩm hắn thu được từ hồi trước. Từ trước tới nay, Lâm Hàn vốn chỉ tập trung vào tu luyện, khai thác tiềm năng bản thân. Những ngoại vật như thế này vốn dĩ không lọt mắt hắn. Nhưng bây giờ Lâm Hàn mới biết mình may mắn thế nào.
Bởi hắn vừa tùy tiện đọc ra một số dược liệu dùng để sản sinh sinh cơ trong Trường Sinh Bí điển, câu trả lời làm Lâm Hàn kinh hãi, một vị thuốc bất kỳ trong đó đều là hàng trân bảo hy hữu, cái gì mà nhân tham năm ngàn năm, huyền ma một vạn năm… thứ có giá trị thấp nhất cũng là một ngàn linh thạch thượng phẩm!
Khó trách tiền nhân phải dùng hai ngàn năm mới tu luyện xong Trường Sinh bí điển!
Bởi đây đâu còn là tu luyện, đây thuần túy là nuốt linh thạch vào bụng mà!
Tu luyện trường sinh bí điển này, có lẽ 99% là đi kiếm dược liệu, còn 1% mới là thời gian tu luyện chính thức!
Tiền nhân đáng thương, không ngờ ngài lại phải vất vả với dược liệu như vậy! Giờ đây hưởng phúc của ngài, hưởng phúc của hệ thống, con tiết kiệm được 99% thời gian tu luyện thần công. Ngài yên tâm đi, con sẽ phát dương quang đại công pháp này, sẽ không để ngài thất vọng đâu!
Lạc đề, quay lại với miếng ngọc bội!
Mặc dù nó có giá trị nghệ thuật rất cao, có lẽ thích hợp với một vài võ giả đang ngộ đạo, nhưng đối với ma pháp sư như Gary, Lê Ân Tĩnh, hay kể cả Ninja như Lâm Hàn, thứ này cũng không quan trọng lắm.
Sở dĩ Lâm Hàn cầm nó lên là vì hắn thấy quen lắm!
Rõ ràng đã nhìn thấy ở đâu đó! Nhưng tại sao nhất thời không nhớ ra?
- Quen lắm sao? – Nghe Lâm Hàn nói rằng đã từng nhìn thấy, trong lòng Lê Ân Tĩnh cũng rất quỷ dị nổi lên một cảm giác tương tự:
- Nhắc mới nhớ, hình như tôi cũng thấy nó quen lắm!
- Chị từng nhìn thấy? – Lâm Hàn kỳ quái hỏi lại.
- Ừm! Lối điêu khắc này hình như là của một tiệm điêu khắc nổi tiếng nào đó! Tôi quên mất rồi!
Tiệm điêu khắc?
Lâm Hàn nhất thời bừng tỉnh, lấy ra một miếng ngọc bội từ bên hông.
Đây là một miếng ngọc bội làm từ hàn ngọc quý hiếm, thậm chí cung quanh miếng ngọc còn có khí lạnh bay liễu nhiễu. Trên miếng ngọc còn có một chữ Hàn rất rõ ràng.
Miếng ngọc này được mẹ của Lâm Hàn, Dương Đan Hòa đeo cho hắn từ bé, Lâm Ôn cũng có một miếng, có khắc chữ Ôn, thủ pháp điêu khắc là hoàn toàn giống nhau, cũng giống với miếng ngọc bội mà Lâm Hàn đang cầm.
Chỉ là…
Miếng ngọc bội của Lâm Hàn đã không còn là miếng ngọc nguyên bản rồi!
Ngọc bội của hắn vốn cũng chỉ dùng chất ngọc Thủy Tinh Khoáng khá quý hiếm mà thôi. Còn miếng ngọc hiện tại là do Tuyết Thiên Lăng tỉ mỉ điêu khắc cho hắn, chất liệu sử dụng lại là Hàn Ngọc quý hiếm, có tác dụng thanh tỉnh thần trí, hơn nữa còn cung cấp khí lạnh, rất có lợi với người tu luyện công pháp hệ hàn băng. Thủ pháp điêu khắc mà Tuyết Thiên Lăng sử dụng giống hệt với miếng ngọc cũ, sản phẩm tạo ra cũng giống như tạc, không sai biệt một chút nào.
Tuyết Thiên Lăng tặng miếng ngọc này cho hắn, mục đích là để Lâm Hàn dễ dàng tu luyện trường sinh bí điển hơn, nhằm kéo dài thêm chút thời gian sống sót. Còn miếng ngọc nguyên bản, Lâm Hàn đã tặng cho nàng, coi như vật đính ước rồi!
Miếng ngọc này cũng là một trong số ít những vật mà Tuyết Thiên Lăng để lại cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn tỉ mỉ ngắm nhìn hai miếng ngọc, thực sự thủ pháp điêu khắc không khác nhau bao nhiêu.
Lâm Hàn nghĩ đến đầu tiên đó là Tuyết Thiên Lăng.
Sau đó, hắn nhanh chóng phủ nhận, thủ pháp điêu khắc này là nàng bắt chước miếng ngọc cũ mà làm ra, khả năng cao nhất là xuất phát từ tiệm điêu khắc mà mẹ Lâm Hàn từng nhờ người làm cho hắn.
Cố gắng nhìn kỹ dưới đáy miệng ngọc bội, quả nhiên có một chữ “Bích” rất nhỏ, đây rõ ràng là sản phẩm của tiệm ngọc Bích Thủy Lưu Ly nổi danh ba ngàn dặm của thành Băng Nguyên!
Tiệm ngọc này… luôn luôn làm ra những sản phẩm cực kỳ cao cấp, giá trị liên thành, một viên ngọc bội xuất phát từ Bích Thủy Lưu Ly, ít nhất cũng phải có giá trị ngang đan dược cấp sáu, tức là khoảng năm mươi linh thạch Thượng Phẩm trở lên!
Còn những sản phẩm tinh tế, nhưng lại làm từ chất ngọc kém thế này, chỉ có thể là hàng nháp, hàng thử nghiệm, mà thứ như vậy hầu hết là lưu tồn trong kho của Bích Thủy Lưu Ly, nằm ở thành Băng Nguyên!
Chẳng lẽ… thành Băng Nguyên bị đột nhập, hay là bị làm sao?
Không thể không nói, Lâm Hàn có vẻ hơi đa nghi thái quá, nhưng sự thực là trong lòng hắn đang nổi lên cảm giác gì đó bất an, cực kỳ bất an!
Giải quyết xong chuyện lần này, hắn phải về nhà một chuyến. Dù sao, cũng đã một năm không được gặp cha mẹ rồi, tận sâu trong đáy lòng Lâm Hàn cũng nổi lên chút gì đó nhớ nhung. Lần này trở về, một là thăm cha mẹ, hai nữa, Lâm Hàn cũng muốn giải tỏa đi nỗi bất an chợt xuất hiện này.
Không khí chợt trở nên trầm lắng.
----
Một tháng sau.
Trong thời gian này, Lâm Hàn trở nên có chút gì đó hơi ù lỳ, tinh thần không tập trung, tâm hồn lúc nào cũng như trên mây trên gió.
Nhìn thấy hắn như vậy, Gary cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi han gì. Chỉ có cô nàng Lê Ân Tĩnh rất nhiệt huyết kéo hắn ra một chỗ, thần bí hỏi:
- Dạo này cậu bị làm sao vậy? Hồn vía bị câu đi rồi sao?
Lâm Hàn cười khổ vuốt vuốt mũi, sao hắn lại nghe ra trong giọng điệu của cô nàng này có cái mùi gì đó là lạ vậy nhỉ.
Nhưng Lâm Hàn cũng không phải dạng người thích nghĩ lung tung, thở dài một hơi, Lâm Hàn buồn buồn nói:
- Tôi nhớ nhà!
- Nhớ nhà?
Lê Ân Tĩnh tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó gương mặt cũng trở nên có chút gì đó hoài niệm:
- Nhà a! Thật là hâm mộ! Tôi còn không có nhà để nhớ. Có chăng cũng chỉ nhớ một người mà thôi!
Đầu óc Lâm Hàn xoay chuyển, hỏi mà như khẳng định:
- Là chị gái cô sao?
Chị gái của Lê Ân Tĩnh, cũng là mẹ của Gary. Trải qua gần hai tháng đồng hành, Lâm Hàn cũng biết một hai về gia cảnh của hai người này.
Gary không phải là con dòng chính, mà chỉ là con của một tiểu thiếp của một gia tộc họ Hoàng nào đó. Mẹ của Gary tên là Lê Ân Ninh, hay còn có tên khác là Alny Lê.
Giống như Lê Ân Tĩnh, Alny Lê cũng là một cô gái lai giữa huyết thống Đông Tây, thừa hưởng tất cả những nét đẹp nhất và hút hồn nhất trên thế giới này, bằng chứng sinh động nhất chính là Lê Ân Tĩnh đang đứng trước mắt Lâm Hàn, nàng chẳng phải là một tuyệt thế mỹ nhân hay sao? Chị gái của nàng liệu còn kém đi đâu được?
Cha của Gary đã bị Alny hớp hồn ngay từ lần đầu gặp mặt, quyết tâm phải lấy nàng về làm vợ, bất chấp mọi cấm cản của gia tộc.
Gia tộc họ Hoàng này có vẻ hơi kỳ lạ, nói chính xác hơn thì là bảo thủ. Theo như Lâm Hàn nghe ra, họ Hoàng này là một gia tộc chính gốc của Đông phương. Họ cho rằng huyết thống của mình mà dính với máu của đám người phương Tây kia là sẽ bị nhiễm bẩn, không còn thuần khiết, gây ảnh hưởng đến việc tu tập võ đạo, đây cũng là tư tưởng của rất rất nhiều thế gia trên đại lục này, kể cả thế gia phương Tây hay phương Đông.
Thêm nữa, Alny Lê cũng không phải là con cháu thế gia vọng tộc gì, thậm chí, nàng còn là một lưu dân đói khổ lang bạt tới thành Băng Nguyên, đã vậy còn phải cưu mang một đứa em gái còn chưa đầy một tuổi, huyết thống giống nàng như đúc, làm sao mà gia tộc họ Hoàng này không gai mắt cho được.
Lại thêm việc cha của Gary lúc đó còn là con trưởng trong dòng họ, là người thừa kế tiếp theo của họ Hoàng. Gia tộc kiên quyết không đồng ý, nếu như cha của Gary còn cố tình, kết cục sẽ chỉ có bị đuổi ra khỏi nhà, xóa tên trong gia phả.
Với một thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ, bị đuổi ra khỏi nhà là một cơn ác mộng. Chịu đói, chịu khổ chỉ là chuyện nhỏ, đáng sợ hơn, những kẻ có tâm bất lương có thể sẽ tìm đến chà đạp lên thân xác kẻ sa cơ, chỉ để thỏa mãn cái lòng hư vinh biến thái của mình.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành thỏa hiệp, cưới một đại tiểu thư của gia tộc khác, sau đó để mẹ Gary làm thiếp, như vậy coi như tạm chấp nhận được, gia tộc cũng không nói thêm gì.
Đơn giản như vậy, và từ nhỏ đến lớn, Gary đã sống với thân phận “con bà bé”. Đãi ngộ của hắn vẫn còn chấp nhận được, nhưng thua xa con của “bà lớn”, thậm chí còn không bằng được một số con cháu chi thứ. Một thiếu gia như hắn, không ngờ lại bị kẻ bàng môn chà đạp, ức hiếp, không thể nói là không bi ai.
Còn Lê Ân Tĩnh, từ nhỏ nàng đã bị hạ thấp thân phận, trở thành thị nữ riêng của Gary. Từ dì ruột trở thành thị nữ, lấy thân phận chủ tớ để gặp mặt, cũng không biết là kẻ biến thái nào nghĩ ra cái trò này.
Cũng may, Gary là một cậu bé rất hiểu chuyện, không những thương mẹ, mà còn thương dì. Có gì tốt, hắn cũng đều chia sẻ với Lê Ân Tĩnh. Trước mặt người ngoài, hắn có thể ra vẻ chủ nhân cho người khác nhìn, nhưng lúc không có ai, hắn sẽ là một người cháu, người bạn, thậm chí là anh trai của Lê Ân Tĩnh!
Còn chuyện sau này, Lâm Hàn cũng chưa được nghe kể, nhưng cũng phán đoán ra một hai. Gary bỏ nhà, gia nhập công hội ma pháp, có được thành tựu như bây giờ. Còn Lê Ân Tĩnh, trước đó nàng theo Gary tới học ở học viện Cửu Long, khi Gary bỏ đi, nàng vẫn lưu lại học tập, sau đó gặp được kỳ ngộ, sở hữu tu vi khủng bố như ngày hôm nay.
Nghe câu hỏi của Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh mỉm cười hạnh phúc:
- Đúng vậy! Nghe cậu nói, tôi mới phát hiện mình cũng nhớ chị gái lắm. Có lẽ sau chuyện này, tôi cũng nên về thăm chị. À mà nhắc mới nhớ, nhà cậu ở đâu vậy? Quen nhau gần hai tháng trời mà tôi vẫn chưa biết…
- Chẳng phải tôi cũng không biết nhà chị ở đâu sao? – Lâm Hàn nhún nhún vai:
- Nhà tôi ở thành Băng Nguyên, một ngôi thành nhỏ ở phía Bắc! Chị đã nghe nói bao giờ chưa?
- Thành Băng Nguyên?
Lê Ân Tĩnh ra vẻ ngạc nhiên:
- Chị gái tôi cũng ở đó! Tôi cùng Gary cũng trưởng thành từ thành Băng Nguyên! Nhưng sao từ bé tới giờ, tôi chưa bao giờ nghe nói gì về thiên tài như cậu nhỉ? Trong thành Băng Nguyên, kỷ lục cao nhất cũng chỉ là Hải Lạc Thành của nhà họ Hải, mười tám tuổi bắt đầu tấn chức Võ Vương cấp bảy! Như vậy đã được tung lên tận trời rồi. Tại sao trước đó tôi chưa từng nghe nói qua về cậu?
Lâm Hàn cười khổ đáp:
- Chắc tại tôi quá khiêm tốn đấy thôi. Hơn nữa, tôi cũng đâu có biết gì về chị đâu?
- Không biết xấu hổ!
Lê Ân Tĩnh bất mãn le lưỡi với Lâm Hàn, hoàn toàn coi thường câu trả lời của hắn. Thần thái này thật đáng yêu vô cùng, khiến Lâm Hàn bất giác thấy say mê.
- Nè! Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa tin tôi móc mắt cậu ra không?
Lê Ân Tĩnh càng thêm bất mãn, uy hiếp một câu.
Lâm Hàn hoảng sợ che kín hai mắt, lắc đầu như trống bỏi, khiến Lê Ân Tĩnh bất giác che miệng bật cười. Lâm Hàn ti hí nhìn qua kẽ tay, lén lút thu hết tư thái mê người của mỹ nữ vào lòng.
- Vậy… sắp tới tôi muốn về nhà, chị có về thành Băng Nguyên cùng tôi không?
Một lúc sau, Lâm Hàn đột ngột hỏi, ánh mắt nhìn Lê Ân Tĩnh tràn đầy chân thành, khiến lòng nàng đột nhiên trở nên mềm nhũn.
- Được!
Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng đáp, trên môi là nụ cười hoài niệm, nàng cũng nhớ chị gái lắm rồi.
-----
Lại hai tuần nữa trôi qua.
Đã một tháng rưỡi rồi, kể từ cái ngày mà ba người Lâm Hàn rời khỏi ngôi làng nhỏ của Vũ Linh Hà.
- Thật kỳ quái!
Gary chợt cau mày khổ tư:
- Tại sao lại vắng lặng như vậy? Chúng ta đã đi một tháng rưỡi, nhưng không hề có một chút động tĩnh gì của ma pháp sư vong linh. Chẳng nhẽ có sự cố gì? Hoặc là chúng bỏ cuộc rồi? Không đúng! Tổ chức ma pháp sư vong linh có thể cũng không quan tâm đến con cá nhỏ như tôi, nhưng tên kia, hắn sẽ bất chấp tất cả thủ đoạn để bóp chết tôi mới đúng! Bởi nếu tôi trở về được công hội, hắn chết chắc rồi!
Lâm Hàn ngồi bên cạnh, bình tĩnh lắng nghe, không nói gì, nhưng trong lòng hắn đang không ngừng xoay chuyển.
- Không! Tình hình như bây giờ, có lẽ mới là hợp lý!
Lê Ân Tĩnh đột ngột xen lời:
- Kẻ truy sát Gary không phải là cả tổ chức ma pháp sư vong linh, mà chỉ là một người, chắc hẳn thế lực trong tay hắn cũng không quá khổng lồ gì mới đúng!
Gary gật đầu xác nhận:
- Thế lực của hắn thực ra cũng chỉ sàn sàn với cháu! Tất nhiên, đó chỉ là thế lực ở công hội ma pháp, thế lực ma pháp sư vong linh của hắn thì cháu cũng không quá rõ, nhưng chắc hẳn cũng không thể mạnh đến đâu. Bởi khả năng của tên này cháu cũng biết, hắn không đủ bản lĩnh khống chế một thế lực quá to lớn!
- Vậy nếu hắn ẩn giấu thì sao?
Lâm Hàn cười khẩy, cũng chỉ nói một câu như vậy, không quá phản đối ý kiến của Gary:
- Tôi chỉ có một chút thắc mắc, đó là nếu thế lực của anh ở công hội ma pháp đã lớn như vậy, tại sao không vận dụng để chọc phá hắn từ bên trong?
Gary chợt cười khổ:
- Nói ra cũng đáng xấu hổ. Tôi đã lăn lộn ở Thiên Thần Giáo Đình hai năm nay, thậm chí còn được người ta mời chào. Tên kia vin đó làm cớ, đổ cho tôi tội phản bội. Hiện giờ, tôi đang nắm giữ chứng cớ việc hắn là người của tổ chức vong linh kia, vì vậy mới trở về quyết tử chiến với hắn một lần. Nếu tôi trở về, có bằng chứng trong tay, tôi có thể điều động thế lực mà không cần cố kỵ. Nhưng nếu bây giờ tôi vận dụng thế lực, vậy thì không những không có hiệu quả, mà còn có nguy cơ bại lộ lực lượng ẩn giấu, bị hắn tiêu diệt từng bộ phận trước khi tôi kịp trở về!
Lâm Hàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Dù gì thì nơi kia cũng là công hội ma pháp, nếu Gary chưa mang chứng cớ trở về, đối thủ của hắn sẽ có trăm ngàn thủ đoạn từ thẳng đến cong để đưa thế lực của hắn vào chỗ chết!
Đây là tranh đấu thế lực! Không chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn cần một thứ gọi là “thế cục”, bởi trên đầu bọn họ vẫn còn tồn tại khủng bố hơn giám sát, việc cậy mạnh hiển nhiên là không sáng suốt.
Lê Ân Tĩnh lúc này cũng đưa ra ý kiến:
- Nếu thế lực của hắn cũng không quá mạnh, vậy hiển nhiên hắn không thể dùng phương thức rà soát dạng lưới mãi được, bởi như thế thì thế lực của hắn cũng sẽ bị chúng ta diệt trừ dần dần. Theo dì suy đoán, có lẽ hắn đã triệu tập tất cả nhân thủ, mai phục chúng ta ở phía trước rồi. Còn lý do tại sao bọn chúng biết tuyến đường của chúng ta, vậy thì… là do chúng ta sơ suất!
Lâm Hàn cười khổ gật đầu, tiện tay ném miếng ngọc bội lần trước ra khỏi xe.
Lê Ân Tĩnh cũng hành động tương tự, nhưng số đồ vật nàng bỏ đi khá nhiều, chứa đầy một cái bao lớn.
Chắc hẳn ma pháp sư vong linh đã cảm ứng bọn họ từ những “chiến lợi phẩm” mà họ lấy được. Đừng quên, ma pháp sư vong linh cực kỳ mẫn cảm với tử khí, mà trên những món đồ đó, tử khí ít nhiều cũng vẫn tồn tại, bởi bọn chúng cũng từng tiếp xúc với đám vong linh trong thời gian rất dài.
Xem ra… tiền của phi nghĩa sau này cũng không nên cầm bừa a! Thế giới này quá nhiều thứ kỳ dị, bất cứ một đồ vật nào cũng có thể được “định vị”, trở thành họa sát thân cho chính mình lúc nào không biết, trừ phi đó là vật vô chủ, và mình tranh đoạt được thì lại là chuyện khác.
Sự việc lần này, đúng là một bài học quý giá!
Trong lòng Lâm Hàn lẫn Lê Ân Tĩnh cùng nổi lên suy nghĩ như vậy.
Cùng lúc đó.
Bến cảng Lôi Vũ!
Đây là một bến cảng rất quan trọng, bởi nó là nơi mà công hội ma pháp sư kết nối với đại lục.
Công hội ma pháp không phải là một khối đất của đại lục, mà là một quần đảo khổng lồ nằm ở phía Đông – Đông Bắc đại lục Ma Võ. Đương nhiên, công hội ma pháp cũng có một vùng lãnh thổ kéo dài ở trên khối đại lục này, bao gồm vài chục bến cảng lớn, hàng trăm bán đảo, trong đó, bến cảng Lôi Vũ này là một trong những bến cảng tầm trung của công hội Ma Pháp.
Sở dĩ Gary lựa chọn bến cảng này, là vì nó vốn thuộc quyền quản lý của một thủ hạ dưới tay hắn. Nhưng không ngờ, do hành tung bại lộ, bến cảng này cũng bị đối thủ của hắn dùng thủ đoạn chiếm đoạt, trở thành nơi mai phục Gary, có thể nói là mua dây buộc mình.
- Bẩm thủ lĩnh! Vong khuyển cảm nhận được đối phương đã dừng lại cách bến cảng này một trăm dặm, đã nửa giờ rồi không di chuyển!
Một tên ma pháp sư vong linh âm trầm, trùm kín mũ đi vào bẩm báo. Ngồi trước mặt hắn là một bóng người cao to, có chút thô cuồng, râu quai nón rậm rạp. Người kia hừ một tiếng, âm thanh như sấm nổi nói:
- Đồ vô dụng, cái gì mà dừng lại? Là bọn chúng đã phát hiện ra, vứt bỏ đám đồ đạc kia mà thôi! Hạ lệnh xuống, hết sức chú ý động tĩnh xung quanh, không cho bất cứ ai vào thành, kẻ trái lệnh, giết không tha!
- Nhưng… thưa thủ lĩnh, nhỡ đâu có cường giả muốn thông qua, chúng ta…
Thủ hạ đã bỏ chạy, thủ lĩnh chợt lạnh lùng nhìn về phía xa. Hắn chắc chắn Gary sẽ tiếp tục tiến lên, bởi phía sau Gary đã hoàn toàn bị chặn đứng. Nếu hắn dám quay đầu đi đường vòng, có lẽ cái chết còn đến với hắn nhanh hơn nữa.
Nhưng… lần này Thủ Lĩnh có lẽ phải thất vọng rồi.
Bởi, sự việc diễn ra tiếp theo thực sự rất quỷ dị, lý do sao? Là vì Gary đã tìm được một kẻ quỷ dị hộ tống!
Lâm Hàn lẳng lặng nhắm mắt, tiêu hóa thông tin được Gary cung cấp.
Thứ nhất, khả năng giám sát của ma pháp sư vong linh cực mạnh.
Thứ hai, vong linh sợ lửa, sợ nước, và sợ ánh sáng!
Lửa có thể thiêu đốt tử khí, nước có thể thanh lọc dơ bẩn, ánh sáng có thế tịnh hóa vong linh.
Nói đơn giản, đám người Lâm Hàn rất có lợi thế khi đối mặt với vong linh!
Đương nhiên, cũng chỉ là có lợi thế, giúp bọn họ không bị động khi đối mặt vong linh mà thôi, chứ với số lượng tập trung dày đặc thế này, dù là có thuộc tính khắc chế cũng không ăn thua gì.
Thứ ba.
Kẻ đối đầu với Gary, cũng chính là thủ lĩnh của đám ma pháp sư vong linh này, hắn rất háo sắc!
Cuối cùng, cũng là thứ khiến Lâm Hàn để tâm nhất.
Ma pháp sư vong linh có thể giám thị mặt đất, giám thị bầu trời, nhưng lại không giám thị được lòng đất!
Đất! Là nơi mai táng của tử thi! Đặc biệt là lòng đất của đại lục Ma Võ, nó có một sức mạnh rất kỳ diệu, không những giúp cây cối sinh trưởng dễ hơn, dễ sinh ra tiên thảo linh mộc hơn, mà còn khiến các loại thi thể động vật, lá khô của thực vật nhanh chóng hủ hóa. Theo Gary giải thích, một thi thể, chỉ cần hai ngày đã có thể trở thành xương trắng rồi! Đó là quy tắc riêng trên đại lục này, hoặc cũng có thể là do tính chất thổ địa của đại lục này khác biệt với Trái Đất.
Vong linh, vốn dĩ cũng được tính là tử thi. Bất cứ một loại sinh vật vong linh nào dám xâm nhập lòng đất đều sẽ bị hủy hoại rất nhanh, đó là lý do không có bất cứ sinh vật vong linh nào có thể giám thị được lòng đất cả.
Có lẽ, có thể đột phá từ đây!
Lâm Hàn đã nổi lên ý nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, đối với một Ninja như hắn, nắm rõ tình báo của kẻ địch trong tay rồi hành động mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Lâm Hàn đứng dậy, đi ra khỏi nơi ẩn nấp, một thân một mình tiến về phía cảng Lôi Vũ.
Mười phút sau.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Gary và Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn buồn bực trở về nơi ẩn thân.
Lâm Hàn quên mất một sự thật phũ phàng.
Hắn là Ninja, mặc dù rất có thiên phú trong nhiều phương diện, nhưng năng lực cảm ứng của hắn lại chẳng đâu vào đâu, giống với đại đa số Ninja khác.
Vì vậy, Lâm Hàn đành phải quay trở lại nơi ẩn nấp:
- Đi với tôi!
- Đi đâu? – Thấy Lâm Hàn chìa tay ra với mình, Lê Ân Tĩnh mờ mịt hỏi lại.
- Đi thám thính tình hình chứ sao? Phía trước là cảng Lôi Vũ rồi, chỉ cần đưa cháu của chị ra khơi, chắc chắn sẽ không lo gì về Vong Linh nữa, bởi Vong Linh không thể hoạt động trên biển, đúng không nào? Vượt biển thành công, Gary cũng trở về địa bàn của công hội ma pháp. Nơi đó chúng ta có muốn cũng không xen vào được, vì vậy, chỉ cần đưa hắn lên thuyền, nhiệm vụ của chúng ta cũng kết thúc, đúng chứ? – Lâm Hàn gấp gáp nói.
- Đi thám thính thì tôi hiểu! Nhưng những lời kia là ý gì? Đánh bại bọn vong linh này là Gary có thể tự lo liệu phần sau, nhiệm vụ của chúng ta cũng kết thúc. Chẳng nhẽ còn cần chuẩn bị thuyền cho Gary? Cậu yên tâm đi, cháu tôi cũng chuẩn bị sẵn hết rồi. Phải không, Gary? – Lê Ân Tĩnh chớp chớp cặp mắt nâu, vô cùng đáng yêu hỏi.
- Ặc! – Lâm Hàn hơi nghẹn một tý, có lẽ là do nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, lời lẽ của hắn cũng hơi lộn xộn. Hít một hơi cho bình tĩnh, Lâm Hàn từ từ giải thích:
- Đại tỷ à! Chị cố gắng động não một chút đi được không? Hiện giờ tôi chưa rõ ràng thực lực của đám ma pháp sư vong linh kia, nhưng tôi cũng không có ý định cứng đối cứng với chúng! Người ta nói kiến nhiều cắn chết voi đó chị à! Lê Đại tỷ! Ân Tĩnh đại tiểu thư, chị mạnh thì mạnh thật, nhưng cũng đừng có cố cậy mạnh!
- Cái gì? Cậu nói tôi không động não? – Lê Ân Tĩnh đột nhiên sầm mặt, sát khí bắt đầu lan tràn, nắm đấm nhỏ cũng đã nổi gân xanh.
Không đợi Lâm Hàn giải thích, một quyền như sấm đánh đã nhằm thẳng vào mũi hắn.
Lâm Hàn hoảng sợ, cuống quýt né tránh, tiện thể vòng tay quấn lấy eo Lê Ân Tĩnh, hóa thành tia chớp biến mất khỏi vị trí.
Bên cạnh, Gary nháy nháy mắt, cười đểu hai cái rồi tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
- Này, buông tay! – Lê Ân Tĩnh gườm gườm nhìn Lâm Hàn, gắt nhẹ một câu. Hiện tại đã áp sát địa bàn của kẻ địch, nàng cũng không dám tự do như trước đó.
Lâm Hàn cười xấu hổ thu tay lại, Lê Ân Tĩnh vừa quay mặt đi, hắn lại lén lút đưa lên mũi hít một hơi. Nào ngờ hành động vô liêm sỉ đó vẫn bị Lê Ân Tĩnh nhìn được, chẳng qua nàng không thèm nói thôi.
Lê Ân Tĩnh nhắm mắt, tập trung tinh thần cảm ứng. Lâm Hàn cũng không nói gì nữa, chỉ là, cái cách cảm ứng của Lê Ân Tĩnh cũng thật đặc biệt, chỉ nhắm mắt lại là được, Lâm Hàn cũng từng đọc qua sách, người khác cảm ứng đều phải dùng vài thủ đoạn đặc biệt, nhưng không có ghi chép nào về việc cảm ứng chỉ cần… nhắm mắt!
À không, có một người cũng từng làm được như vậy!
Là tên Áo đỏ lần trước!
Nhắc mới nhớ, hai người đều là ma pháp sư hệ Hỏa, phải chăng đây là khả năng đặc biệt của ma pháp sư hệ hỏa hay sao? Mặc kệ đi, ai mà biết được!
Khoảng mười phút sau, Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng mở mắt, gương mặt có chút ngưng trọng.
Trong cảng tụ tập ít nhất trên trăm ma pháp sư, vong linh nhiều vô kể, tu vi đám ma pháp sư này thấp nhất là Đại Pháp Sư, cao nhất chỉ có một tên Pháp Đế khoảng cấp bốn cấp năm, pháp Hoàng có bốn tên, còn lại đều là tu vi thấp hơn.
Nghe thấy thực lực như vậy, Lâm Hàn cũng hơi thở phào một hơi. Nghĩ cũng đúng, Gary hiện tại cũng chỉ là pháp Hoàng, đối thủ của hắn có lẽ cũng chỉ là pháp Hoàng, trong cảng có pháp Đế đã là hơi quá mức rồi, nếu còn có pháp Thánh nữa, có lẽ Lâm Hàn chỉ còn đường bỏ chạy mà thôi! Đối mặt với pháp Thánh, Lâm Hàn chắc chắn không có bất cứ một con đường sống nào.
Thánh và Đế, khác nào trời và Đất!
Nhưng kể cả không có pháp Thánh, Lâm Hàn cũng không dám chủ quan coi thường. Quân địch đông như quân Nguyên, số lượng vong linh có lẽ phải lên đến cả triệu, Lâm Hàn hắn có nuốt cũng không trôi được đám này.
Xem ra, lựa chọn không cứng đối cứng với bọn chúng là chính xác.
Hai tay Lâm Hàn từ từ kết ấn, nhưng sau đó, hắn lại nhíu chặt lông mày.
Không được!
Dưới lòng đất đã bị phong tỏa hoàn toàn, có lẽ là một ma pháp trận nào đó!
Chết tiệt!
Quên mất trên đại lục này còn tồn tại những thứ như ma pháp trận hoặc trận pháp! Thuật phong ấn trong thế giới Ninja chưa hoàn toàn được khai phá mà đã khủng bố như vậy, trận pháp trên đại lục này được khai phá hoàn thiện như vậy, liệu còn khủng bố tới đâu?
- Sao vậy?
Thấy Lâm Hàn vò đầu bứt tai, Lê Ân Tĩnh hơi khó hiểu hỏi.
- Dưới lòng đất này có một ma pháp trận, hoàn toàn ngăn cản bất cứ sự xâm nhập nào! Tôi vốn định lặng lẽ đưa Gary qua chỗ này bằng Thổ Thuật, nhưng xem ra…
- Hở?
Lê Ân Tĩnh bất chợt cười quỷ dị, bàn tay nhỏ bé hơi ấn xuống đất, một lần nữa nhắm mắt cảm nhận.
Một lúc sau, nàng mở mắt, nở nụ cười tự tin nói:
- Ma pháp trận loại thường mà thôi, có sáu mắt trận xung quanh, do ba tên pháp Hoàng, ba tên pháp Vương trấn giữ, chỉ cần phá một điểm là ma pháp trận này cũng bị vô hiệu hóa. Đương nhiên, mắt trận là gì thì còn cần tiếp xúc gần mới có thể xác định được.
- Vậy nếu lặng lẽ phá trận…
- Không được! – Lâm Hàn chưa nói xong, Lê Ân Tĩnh đã ngắt lời:
- Lặng lẽ phá một mắt trận, năm mắt trận còn lại sẽ xảy ra vấn đề, bọn chúng sẽ biết ngay, nên lặng lẽ phá trận là điều bất khả thi.
Trong đầu Lâm Hàn xoay chuyển, một kế hoạch mới bắt đầu nhen nhóm.
----
- Báo!
Thủ lĩnh đang nhàn nhã thưởng thức chén rượu trong tay, đột nhiên tên ma pháp sư vong linh báo tin lúc trước lại chạy vào:
- Bẩm thủ lĩnh, cửa phía Tây Nam có người muốn vào thành, nhưng chúng thuộc hạ không dám làm trái lời thủ lĩnh, hiện tại đã xảy ra xung đột, chúng thuộc hạ không đủ khả năng đối phó!
- Cái gì?
Thủ lĩnh đứng phắt dậy, trừng mắt quát một tiếng, khiến tên ma pháp sư kia như nhũn cả chân, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
- Đối phương có tu vi thế nào?
Thấy tên kia đã hoảng sợ run lẩy bẩy, thủ lĩnh hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi.
- Thưa thủ lĩnh… có lẽ là… Võ Đế, hoặc là pháp Đế!
Một Võ Đế cũng dám làm loạn ở phạm vi thế lực của công hội ma pháp?
Chán sống rồi sao?
Thấy vẻ mặt của thủ lĩnh, tên kia hơi do dự một chút, cắn răng nói ra:
- Thưa thủ lĩnh, đối phương còn rất trẻ, còn là một… một cô gái rất đẹp, là tuyệt thế mỹ nữ!
Nghe đến đó, sắc mặt thủ lĩnh hơi bớt nghi hoặc hơn.
Một mỹ nữ còn trẻ, lại có tu vi cao như vậy, rất có thể là xuất thân từ thế lực lớn nào đó, do mới ra đời nên cũng chỉ là nghé con không sợ cọp mà thôi.
Thủ lĩnh nổi lên hứng thú, nhưng việc quan trọng hơn còn ở trước mắt, hắn cố kiềm chế, phất phất tay:
- Đi gọi đại sư Tàn Cốt tới đối phó nhanh! Đồng thời đề cao cảnh giới xung quanh, không cho phép bất cứ kẻ nào thừa cơ làm loạn.
Đại sư Tàn Cốt chính là pháp Đế cấp năm duy nhất tại bến cảng này, cũng là lá bài chủ lực của thủ lĩnh.
- Báo!
Đúng lúc này, lại một tên ma pháp sư khác chạy tới báo cáo:
- Thưa thủ lĩnh, kẻ gây rối ở cổng Tây Nam quá mạnh, công kích của nàng đã phá hỏng mắt trận của ma pháp trận dưới lòng đất rồi!
- Cái gì?
Thủ lĩnh tức giận đập mạnh xuống bàn, không ngờ kẻ gây rồi này khó chơi đến như vậy, thoáng cái đã phá hỏng ma pháp trận của hắn. Làm một người kiêu ngạo đã quen, thủ lĩnh làm sao chịu được kẻ khác tát vào mặt mình như thế?
- Triệu tập tất cả các đại sư đang trấn giữ mắt trận, tập trung ở cửa phía Tây Nam, xử kẻ gây rối đó cho ta! Nhớ kỹ, không được giết chết! Chẳng phải là thiếu nữ thiên tài sao, ta thích nhất là chà đạp thiếu nữ thiên tài, khặc khặc!
Thủ lĩnh không biết, trong lúc mà hắn đang nhốn nháo ra lệnh xử lý thiếu nữ kia, ở phía Đông Bắc, một “thủ lĩnh” khác lại đang chuẩn bị dong thuyền ra khơi…
Một tên ma pháp sư canh gác bến cảng hơi run run hỏi. Trong lòng hắn đang cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, tại sao thủ lĩnh lại đột ngột muốn dùng thuyền trở về công hội ma pháp như vậy?
“Thủ lĩnh” lúc này có vẻ cực kỳ cao hứng, cười ha hả nói:
- Khà khà, hôm nay lão tử cao hứng, tạm tha mạng chó cho ngươi. Nhìn xem đây là ai? Không phải Gary tiên sinh tôn kính sao? Chẳng phải trước đó ngươi rất kiêu ngạo, không coi ta ra gì sao? Khà khà, bây giờ ngươi cũng chỉ như đống rẻ rách bị ta tùy ý chà đạp mà thôi! Được rồi, mau chuẩn bị thuyền, còn chậm trễ nữa lão tử xử ngươi!
Nghe thủ lĩnh điên điên khùng khùng, bộ dáng vô cùng kích động, trên tay còn xách cổ một tên ma pháp sư áo trắng không biết rõ sống hay chết, tên ma pháp sư kia cũng không dám ý kiến nhiều nữa. Mục tiêu lần này chính là bắt được Gary, làm được điều đó rồi, thủ lĩnh có làm gì tiếp theo cũng không phải là việc bọn hắn có thể xen vào. Nếu không khéo, cái mạng nhỏ của hắn có lẽ cũng không giữ nổi nữa.
Thấy ma pháp sư kia ngoan ngoãn dong thuyền, “thủ lĩnh” rất là thỏa mãn đứng tại chỗ. Ném phịch Gary xuống đất, khuôn mặt hắn tràn đầy thỏa thuê nhìn về phía hải đảo xa xa.
- Chờ đã… ngươi…
“Thủ lĩnh” vừa đạp một chân lên thuyền, một tên ma pháp sư vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên xen lời, gương mặt tràn đầy giận dữ và sát phạt.
Nhưng chưa đợi hắn nói xong, đột nhiên dưới chân hắn xuất hiện một cái hố sâu hun hút không thấy đáy, tên ma pháp sư kia không kịp đề phòng, nhanh chóng trụy lạc xuống, miệng hố cũng theo đó khép lại, hoàn toàn mai táng sống một tên Pháp Tôn trong nháy mắt.
Đám người xung quanh thấy đội trưởng có tu vi cao nhất ở đây cũng bị xử đẹp trong nháy mắt, làm sao còn dám ý kiến thêm gì. Đặc biệt là bọn chúng cũng biết, thân phận ngoài sáng của thủ lĩnh còn là một pháp Hoàng hệ thổ, vừa rồi sử dụng thổ ma pháp xử đẹp tên kia mà hoàn toàn không cần niệm chú, chẳng lẽ thủ lĩnh lại có đột phá mới rồi?
Tên đội trưởng đáng thương , hắn vốn không cảm nhận được khí tức vong linh trên người của “thủ lĩnh”, vì vậy mới nổi lên lòng nghi hoặc. Hắn còn nhớ rất rõ, khi thủ lĩnh giao phó nhiệm vụ, dù đứng từ rất xa, nhưng khí tức tử vong của thủ lĩnh đã nồng đậm đến nỗi khiến hắn không dám cử động.
Nhưng nghĩ lại, thủ lĩnh có thể ẩn giấu trong công hội ma pháp lâu như vậy, chắc chắn cũng có thủ đoạn che giấu bản thân. Người của công hội ma pháp không nhìn ra, vậy làm sao Pháp Tôn như hắn nhìn ra được? Nhưng vấn đề là, tại sao thủ lĩnh lại phải ẩn giấu khí tức đó. Tán phát ra chẳng phải thuận tiện làm việc hơn hay sao?
Hơn nữa, nghĩ đến cách làm việc hiêu trương của thủ lĩnh, nếu hắn muốn về công hội, hiển nhiên sẽ chọn một con tàu xa hoa nhất, đồ sộ nhất, chứ không phải chọn một con thuyền nhỏ do con cá nhỏ như hắn canh gác được!
Hắn đã do dự rất lâu, đến lúc “thủ lĩnh” sắp đặt chân lên thuyền, hắn mới quyết tâm đặt lời nghi vấn. Nào ngờ, hắn nghĩ ra được, chẳng lẽ Lâm Hàn và Gary không nghĩ ra được hay sao? Chỉ cần bất cứ một kẻ nào dám nghi ngờ bọn họ, kết quả chắc chắn chỉ có chết. Lại thêm việc thủ lĩnh vốn dĩ đã tàn bạo, càng giết nhiều người, lại càng không có ai dám lên tiếng phản bác nữa.
-----
Ở một vị trí khác.
Một cô gái xinh đẹp thành thục mặc bộ áo măng tô hồng đang hiên ngang đối đầu với hơn chục tên ma pháp sư vong linh, đương nhiên, đám vong linh đông đảo cũng đang lổm ngổm tham gia náo nhiệt.
Mái tóc tím tung bay trong gió, cặp mắt nâu với mi dài cong vút hơi nheo lại, trên môi nàng là nụ cười tự tin, làm nổi bật lên hai núm đồng tiền thật đáng yêu và xinh xắn.
Cánh cung kỳ dị trong tay hơi giương lên bầu trời, Lê Ân Tĩnh chợt quát lạnh, khởi đầu cuộc chiến:
- Hỏa Vũ Thuật!
Viên ngọc trên cánh cung sáng bừng lên, một mũi tên lửa bắn vút lên trời, sau đó nổ tung ra như pháo hoa, kéo theo là hàng trăm hàng ngàn mũi tên lửa lạc xuống bến cảng, tạo thành một cơn mưa tên cháy bỏng.
Đám vong linh đồng loạt kêu lên thảm thiết, mũi tên như bùa đòi mạng, bất cứ vong linh nào dính phải nó cũng không thể kháng cự. Hơn nữa, ngọn lửa này giống như không dễ dập tắt, vong linh dính lửa lảo đảo rồi sẽ lan ra xung quanh, khiến “đồng đội” của nó dần dần bị vạ lây.
Không thể không nói, hỏa công đúng là rất có lợi thế trong quần chiến, chỉ bằng một đòn duy nhất, Lê Ân Tĩnh đã làm thịt đến hơn một ngàn vong linh, hơn nữa số lượng còn không ngừng tăng lên nhanh chóng, đám vong linh đã vạt đi gần một nửa.
Ở phía sau, có một tên ma pháp sư rất đặc biệt, mặc dù cũng trùm đầu kín mít giống như những tên khác, nhưng bàn tay mà hắn lộ ra lại quá ấn tượng. Nếu như những tên ma pháp sư vong linh khác vẫn còn là “bàn tay”, có da có thịt, vậy thì bàn tay tên này chỉ có xương trắng mà thôi, hoàn toàn không có bất cứ mạch máu nào tồn tại trên đó!
Thấy Lê Ân Tĩnh chỉ dùng một chiêu đã đánh tan đợt tấn công đầu tiên, tên kia cũng biết đối thủ này khó chơi. Hắn hừ lạnh một tiếng, cánh tay xương khô ra hiệu, những tên ma pháp sư vong linh xung quanh nhanh chóng giơ cao pháp trượng, không ngừng niệm chú.
Lê Ân Tĩnh dù chiến đấu xung quanh, nhưng tinh thần cũng không ngừng chú ý đến động tĩnh của ma pháp sư vong linh. Nàng đã nhận ra, đám người này ít nhất phải sử dụng ma pháp cấp Địa!
Đối với ma pháp sư Vong Linh, ma pháp cấp địa có lẽ có thể triệu hoán ra được tử vong Kỵ sĩ trưởng, đám này khó chơi vô cùng, bởi chúng không những có lực công kích rất khủng bố, mà còn miễn dịch với công kích của ma pháp và nội lực!
Ma pháp về cơ bản là không công phá được phòng ngự của bọn chúng, nội lực lại có xu hướng tàn phá từ bên trong, mà bên trong của bọn vong linh này về cơ bản đều là vật chết, có tàn phá cũng không có tác dụng gì!
Đương nhiên, miễn dịch này cũng chỉ là nhất thời, nếu công kích kéo dài liên tục, vượt quá khả năng chịu đựng của bọn chúng, vậy thì đám vong linh này cũng sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng số lượng bọn chúng nhiều như vậy, ai mà đủ khả năng kéo dài công kích với bọn chúng chứ?
Trừ phi… trừ phi là Võ Thánh, hoặc là Pháp Thánh! Đạt đến tu vi đó coi như đã bước qua được lạch trời, có biến đổi long trời lở đất. Dưới cấp thánh, đều là rác rưởi, lời truyền lưu từ thượng cổ này cũng không phải là không có lý do.
Đạt đến Võ Thánh, tu vi thông huyền, đã có một chút cảm ngộ về đất trời, giơ tay nhấc chân đều mang theo đạo vận, có thể lợi dụng sức mạnh thiên địa, kết hợp với nội công, tạo thành công kích mang theo pháp tắc, cực kỳ khủng bố.
Thủ đoạn này có phần giống với Luyện khí sĩ thời thượng cổ, cũng là cái mà người ta nói là “lấy võ nhập đạo”. Chỉ là, Võ giả hoàn toàn không phải mượn sức mạnh tự nhiên như luyện khí sĩ, mà là mạnh mẽ huy động sức mạnh tự nhiên phục vụ cho mình, về bản chất thì bá đạo hơn nhiều!
Hơn nữa, tới đẳng cấp của Võ Thánh, chân khí đã không còn tồn tại, mà đã trở thành chân nguyên, năng lượng dày đặc tới mức gần như hóa lỏng hoàn toàn, giống như huyết dịch lưu động trong kinh mạch. Chân nguyên cũng là chìa khóa để huy động sức mạnh trời đất, bởi thứ năng lượng kết tinh này đã là một loại năng lượng thuộc đẳng cấp cao hơn so với linh khí, điều động được một phần năng lượng trong đất trời cũng là điều thuận lý thành chương!
Dù sao, luyện khí sĩ và võ giả cũng có cùng khởi nguyên, đạt tới đỉnh cao, trăm sông cùng đổ về một biển cũng là điều dễ hiểu!
Còn pháp Thánh sao?
Đạt đến mức độ của họ, năng lực khống chế đối với nguyên tố đã đạt đến một mức độ mới, có thể nói là đăng phong tạo cực. Hình thành nên cái gọi là “lĩnh vực”.
Trong lĩnh vực của một ma pháp sư, chỉ duy có nguyên tố của bản thân hắn mới có thể tồn tại, còn những nguyên tố khác đều bị bài xích ra ngoài. Nguyên tố tinh khiết như vậy, khiến khả năng vận dụng của ma pháp sư thuận lợi hơn cả trăm ngàn lần, khiến sức mạnh của bọn họ tăng lên gấp bội!
Nếu hai ma pháp sư chiến đấu, lĩnh vực không những chỉ tăng cường bản thân, mà còn có tác dụng làm suy yếu, thậm chí vô hiệu hóa ma pháp của đối phương. Vì trong lĩnh vực của mình, mọi thủ đoạn nguyên tố khác đều đã bị họ bài xích ra ngoài!
Điều quan trọng nhất, đạt đến Pháp Thánh, ma pháp sư đã có thể sử dụng sức mạnh trong truyền thuyết!
Cấm Chú!
Nếu một ma pháp cấp Thiên có thể tàn phá khu vực cả chục dặm, tạo nên sát thương khủng bố cho địch thủ, vậy thì một Cấm Chú không những tàn phá, mà dư lực của nó còn tồn lưu trong một thời gian rất dài, không ngừng ăn mòn, tàn phá khu vực chục dặm ấy. Nơi nào bị cấm chú tác động chắc chắn sẽ biến dạng hoàn toàn, hoặc thành tiên cảnh, hoặc thành hiểm địa.
Còn người nào dính phải cấm chú, vậy thì chúc mừng, ngươi thảm rồi. Trúng phải cấm chú khác nào trùng phải nguyền rủa, không ngừng ăn mòn, tàn phá thân thể. Nếu không giải trừ sớm, vậy thì trước sau cũng sẽ chết!
----
Lan man…
Lại tiếp tục với cuộc chiến đấu của Lê Ân Tĩnh.
Gương mặt ngưng trọng, Lê Ân Tĩnh không ngừng niệm chú, viên ngọc trên cánh cung cũng sáng ngời hơn bao giờ hết.
Lạc Nhật Lưu Tinh!
Đây chính là ma pháp đã đánh bại Lâm Hàn lần trước!
Một viên thiên thạch hư không xuất hiện trên đầu Lê Ân Tĩnh, gào thét giáng xuống nhân gian.
Cảnh tượng thiên thạch va chạm với trái đất khủng bố tới đâu? Vậy thì cảnh tượng bây giờ cũng khủng bố gần như vậy. Trong tiếng nổ kinh hoàng vang vọng cả trăm dặm, lũ kỵ sĩ trưởng thậm chí còn không kịp bày xong trận thế đã bị ngọn lửa màu lam kia nuốt chửng!
Đúng, chính là ngọn lửa màu lam, là lửa màu lam rất thuần túy, không lẫn một chút màu tạp, sức nóng khủng khiếp khiến cho cả bến cảng này sôi trào, thậm chí Gary đã di chuyển được gần chục dặm ngoài khơi cũng thấy sau lưng bỏng rát!
- Dì à! Dì đã trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
Ngước nhìn bến cảng sáng lóa, lấn át cả ánh sáng của mặt trời, Gary chợt nổi lên lòng cảm thán như vậy.
Ngọn lửa dần dần dịu đi, cả bến cảng đã biến thành biển lửa, hàng hóa, thực phẩm, kể cả vong linh, tất cả đều bị thiêu thành tro tàn. Đại đa số ma pháp sư vong linh cũng không thoát khỏi số phận, trong bến cảng hiện tại chỉ còn duy nhất năm người! Đương nhiên, Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh không tính!
Lúc này, Lê Ân Tĩnh đã không còn là cô gái đáng yêu thân thiện thường ngày nữa rồi, ngọn lửa hừng hực màu xanh lam, xen lẫn chút màu lục đang bao phủ xung quanh nàng, mái tóc tím cùng đuôi áo măng tô bay phất phơ, giống như những ngọn lửa tím hồng tung tăng nhảy múa. Đôi mắt nâu lúc này có vẻ cực kỳ táo bạo, như bốc lửa nhìn chằm chằm vào những kẻ trước mắt.
Ở một nơi nào đó, Lâm Hàn thầm vuốt mồ hôi lạnh trên trán. Không ngờ… hóa ra đây mới là Lạc Nhật Lưu Tinh chân chính. Lần trước, tuy rằng lớp lửa thủ hộ của nàng cũng không kém bây giờ là bao nhiêu, nhưng lực xung kích khi thiên thạch giáng xuống còn lâu mới bằng được thế này. Hắn còn nhớ, lửa lúc đó cũng chỉ là màu đỏ mà thôi. Còn bây giờ, lửa của thiên thạch đã hoàn toàn biến thành màu lam rồi!
- Tiện nhân! Đồ Tiện Nhân! Tại sao ngươi dám? Tàn Cốt đại sư! Không tiếc giá nào bắt ả lại cho ta! Ta phải hung hăng chà đạp ả ti tiện này, sau đó ném ả vào kỹ viện, không, ném ả vào khu ăn mày, khu gia súc để đám ti tiện đó khiến nàng sống bằng chết! Mẹ kiếp! Dám làm hỏng chuyện của ta, làm hao tổn thế lực của ta, đáng chết!
Từ một nơi không xa, thủ lĩnh chật vật chạy đến, đầu hắn vốn đã ít tóc, nay lại càng ít hơn, gần như trọc lốc. Gương mặt đen sì vì tro bụi cũng không thể nào che giấu được vẻ giận dữ và tiếc rẻ khôn nguôi trên khuôn mặt hắn!
Lần này thảm rồi a!
Đám ma pháp sư vong linh này đâu phải hoàn toàn của hắn? Hắn từ nhỏ đã lăn lộn trong công hội ma pháp, thế lực ở tổ chức vong linh này cũng không to lớn gì. Bây giờ, thế lực vốn đã ít của hắn còn bị tàn phá gần sạch, chỉ còn một tên pháp Hoàng, một tên pháp Vương duy nhất. Còn một tên pháp Hoàng còn sót lại, và cả đại sư Tàn Cốt nữa, tất cả đều là do hắn “mượn” được từ chỗ cậu của mình. Bây giờ, lực lượng hắn mượn từ chú cũng bị diệt sạch, còn mỗi hai người này, hắn phải bàn giao làm sao đây?
Mẹ kiếp, con nhóc này nhìn cũng thật ngọt nước, nếu như bắt được nó, chơi chán rồi dâng lên cho cậu, có lẽ cũng có đường mà ăn nói…
Trong đầu thủ lĩnh đang không ngừng suy tính, tay liên tục hoạt động ném ra mấy viên thuốc cho đám thủ hạ, kể cả đại sư Tàn Cốt. Bản thân hắn cũng nuốt vào một viên…
Lê Ân Tĩnh đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, cảm giác dễ dàng như chơi đùa trước đó đã hoàn toàn biến mất…
Lúc này, trong đầu Lê Ân Tĩnh chợt nổi lên cảm giác đó, hơn nữa còn rất mãnh liệt!
Sao lại như vậy? Ngọn lửa thủ hộ của ta chưa đến cấp thánh không thể phá, tại sao lại có cảm giác nguy hiểm này?
Chiu!
Một âm thanh xuyên phá không gian quen thuộc vang vọng bên tai, Lê Ân Tĩnh đột nhiên cảm thấy sau lưng tê rần, một thứ vũ khí nào đó đâm vào lưng nàng, đẩy nàng lảo đảo lùi lại cả chục mét. Nhưng kỳ lạ, mặc dù lực đạo đủ để đẩy nàng lùi lại rất xa, nhưng lại không hề gây tổn thương cho nàng, chỉ hơi ê ẩm mà thôi.
Lê Ân Tĩnh hơi căm tức quay đầu lại, đập vào mắt nàng là cảnh tượng mà suốt đời nàng cũng không quên.
Lâm Hàn đã đứng thế vào vị trí của nàng từ bao giờ, âm thanh xuyên phá không gian vừa rồi Lê Ân Tĩnh chắc chắn chính là Thuật thời không của hắn. Nhưng lúc này, vị trí đó ngoài Lâm Hàn ra, còn có một cái đuôi xương khổng lồ đang gào thét công tới.
Lâm Hàn không kịp phản ứng, thoáng chốc đã bị cái đuôi khổng lồ kia quật trúng…
- Không…
Hai mắt Lê Ân Tĩnh như căng nứt ra, nàng gào lên một tiếng thê thảm, không hiểu sao trong đầu chợt cảm thấy trống rỗng.
Nhưng…
Chỉ một giây sau, Lê Ân Tĩnh đã lấy lại được thần thái, trong mắt còn vẻ mừng như điên. “Lâm Hàn” kia đâu còn là Lâm Hàn, khói trắng hiện lên, cái đuôi chẳng qua chỉ quất trúng một khúc gỗ mà thôi!
Chíu!
Âm thanh xuyên phá không gian lại một lần nữa xuất hiện bên tai, Lâm Hàn cười cười xuất hiện bên cạnh nàng, giọng nói có phần trách cứ:
- Sao vậy? Vừa nãy rõ ràng chị có thể tránh, tại sao lại đứng ngây ra như phỗng như thế? Muốn chết sao?
Vừa làu bàu, Lâm Hàn vừa cuống quýt vứt bỏ vỏ kiếm đang bị lửa ăn mòn, tránh để thân kiếm Hàn Tuyết bị tổn hại.
“Xem ra trước đó phán đoán đúng a, chỉ cần một thứ vũ khí đủ bền bỉ để chịu đựng ngọn lửa kia trong thời gian ngắn, vậy thì chị Ân Tĩnh cũng sẽ bị trúng đòn. Xem ra, Lạc Nhật Lưu Tinh này cũng có thể công phá, không phải là một loại “phòng ngự tuyệt đối” – Lâm Hàn thầm nghĩ.
Nhưng hắn cũng biết, Lạc Nhật Lưu Tinh này vốn dĩ đã không phải loại phòng ngự kiểu “mai rùa”, tác dụng lớn nhất của nó là tăng cường thế công, đồng thời khiến đối thủ kiêng kỵ không dám công kích tùy tiện. Lớp thủ hộ này… nói theo từ ngữ chuyên nghiệp thì là có tác dụng “phản dame”.
Biết Lâm Hàn vừa rồi là vì cứu mình, không tiếc mạo hiểm, Lê Ân Tĩnh cũng thấy cảm động trong lòng, ôn nhu nói:
- Thực ra tôi cũng không muốn như vậy, nhưng sử dụng Lạc Nhật Lưu Tinh xong sẽ cảm thấy thân thể không quá thoải mái, rất trì trệ và khó chịu, phải cần một lúc mới có thể thích ứng. Đây cũng là do tôi còn chưa quen, sau này sẽ càng ngày càng thích ứng nhanh hơn.
Lâm Hàn nghe xong cũng chỉ thầm gật đầu, lần trước Lê Ân Tĩnh dùng Lạc Nhật Lưu Tinh đối chiêu với hắn, quả nhiên nàng cũng có một quãng thời gian rất trì trệ, nếu không phải Lâm Hàn không công kích nổi lớp lửa phòng ngự kia, có lẽ lần đó Lê Ân Tĩnh đã bị thương nặng rồi.
Nghe Ân Tĩnh không ngần ngại mà chia sẻ nhược điểm bản thân với mình, Lâm Hàn cũng cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua tim, nụ cười lại càng thêm tươi rói.
Chỉ là…
Tình thế trước mắt vẫn còn rất ác liệt.
Trên bầu trời, một con cự long… không, có lẽ nên gọi là một bộ xương cự long mới đúng, bộ xương rồng cùng với sải cánh da trải rộng hơn ba mươi mét, hoàn toàn che lấp ánh sáng trên đầu Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh. Vừa rồi, chính con cự long vong linh này đã dùng đuôi muốn quật Lê Ân Tĩnh, với lực công kích vật lý mạnh mẽ như thế, dù ngọn lửa của Lê Ân Tĩnh có ăn mòn được đuôi của nó thì chính nàng cũng sẽ bị quật cho tan xương nát thịt.
Nguy hiểm thật!
Lê Ân Tĩnh thầm thấy may mắn, nếu không nhờ Lâm Hàn, có lẽ nàng đã thành tử thi xinh đẹp mất rồi!
- Là Cự Long Vong Linh sao? Chẳng phải chỉ có Pháp Thánh mới có thể triệu hoán được thứ sinh vật này hay sao?
Trong lòng Lê Ân Tĩnh thầm cảm thấy trầm trọng.
Cự Long Vong Linh, đây chính là sinh vật triệu hoán của Pháp Thánh hệ Vong Linh, không thể sai được.
Hẳn là do viên thuốc mà đám ma pháp sư kia nuốt vào vừa rồi! May mà bọn chúng chỉ triệu hồi ra được một con. Nếu là pháp Thánh chân chính, triệu hồi Cự Long với số lượng lớn, có lẽ Lê Ân Tĩnh cũng chỉ đành tuyệt vọng với số phận.
Nhất thời, Lê Ân Tĩnh nổi lên ngàn vạn suy tính.
Cự Long Vong Linh, thực sự là một sinh vật rất đáng sợ. Cả thân thể nó đều là xương của Cự Long chân chính, khi sống có lẽ đã là Thánh Thú, thậm chí là Thần Thú, nhưng khi chết đi, trở thành vong linh thì sức mạnh chỉ còn lại một phần mười, nhưng kể cả thế cũng đã vô cùng mạnh mẽ.
Thân hình khổng lồ, lực công kích vật lý khủng khiếp, khí tức tử vong nồng đậm có thể ăn mòn sinh mệnh của kẻ địch, khả năng kháng ma pháp, kháng nội lực đặc trưng của vong linh cấp cao! Có thể nói, Cự Long Vong Linh chính là một cỗ máy chiến đấu đích thực, là nỗi kiêng kỵ của tất cả tu luyện giả trên đại lục!
Đương nhiên, cũng không phải là không có nhược điểm. Nhược điểm của Cự Long vong linh cũng giống như các loại sinh vật vong linh khác, đó chính là kẻ thao túng ma pháp! Chỉ là, cả thân thể của Cự Long này chính là một pháo đài, kẻ thao túng đều đã trốn bên trong, làm cách nào mới có thể chạm tới bọn chúng đây?
- Nè!
Đột Lê Ân Tĩnh bị người khác nắm lấy tay, cảm giác ấm áp bao trùm bàn tay nhỏ bé. Thật kỳ lạ, lần này nàng không hề có chút nào phản kháng, cũng không thấy chút khó chịu nào. Nàng chỉ thấy hơi bối rối, ánh mắt nhìn Lâm Hàn cũng hơi là lạ.
Lâm Hàn chẳng hiểu sao cô nàng này đột nhiên nhìn mình với ánh mắt kiểu đó, chỉ là hắn gọi mãi mà nàng không nghe thấy nên mới dùng cách này để gây chú ý mà thôi.
Nhưng mà, da dẻ cô nàng này cũng mịn ghê, lại âm ấm nữa, cảm giác hoàn toàn trái ngược với bàn tay mát lạnh của Tuyết tỷ tỷ. Nhất thời, Lâm Hàn cũng làm như không biết, dứt khoát nắm lấy, mặt ra vẻ cao thâm hỏi:
- Chúng ta chưa từng kề vai chiến đấu đúng không?
Lê Ân Tĩnh không cần nghĩ cũng đã gật đầu. Mọi lần hai người đều chia việc ra làm, Lâm Hàn chặn vong linh, Lê Ân Tĩnh lợi dụng khả năng cảm ứng mạnh để tìm kẻ thao túng. Thực sự hai người chưa từng kề vai chiến đấu!
- Chị có tin tôi không?
Lâm Hàn nở một nụ cười mà hắn cho rằng rạng rỡ nhất.
Ánh sáng kỳ lạ trong mắt Lê Ân Tĩnh càng đậm thêm. Câu hỏi này… quen thật, cả vẻ mặt của hắn nữa, tràn đầy ánh dương quang, làm người khác tin tưởng! Tại sao lại như vậy? Quen thuộc quá! Tại sao? Tại sao trong lòng ta lại tràn đầy tin tưởng, còn có… ấm áp thế này?
Ký ức trong đầu Lê Ân Tĩnh bắt đầu lộn xộn, giống như có hình ảnh nào đó muốn thức tỉnh. Nhưng bất chợt, một dòng thanh lương chợt chảy dọc theo não bộ, làm nàng hoàn toàn trở nên bình tĩnh, cảm giác kỳ quặc kia cũng chỉ còn lại chút dư âm. Dù vậy, nàng vẫn không hề do dự gật đầu:
- Tin! Chỉ bằng việc cậu cứu tôi vừa rồi, tôi đã có thể hoàn toàn tin cậu! Nếu không có Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh đã chết rồi!
Nghe cô nàng kia trả lời kiên quyết như vậy, Lâm Hàn cũng hơi yên lòng. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Lê Ân Tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Lên lưng tôi đi, tôi cõng chị!
Lê Ân Tĩnh không hỏi nhiều, chỉ nhanh nhẹn leo lên lưng hắn, hai tay hai chân như quấn chặt lấy Lâm Hàn, bởi nàng biết, Lâm Hàn còn cần kết ấn, tay của hắn không thể đỡ nàng được.
Người ngọc gần gũi, hai ngọn thánh phong mềm mại tiếp xúc thân mật với lưng hắn, nhưng Lâm Hàn không có tâm tư nào để nghĩ lung tung. Nếu là bình thường, tên này dù không dám công khai ăn mặn, nhưng âm thầm hưởng thụ một chút là không thể nào tránh khỏi.
Lúc này, con rồng vong linh kia cũng đã bắt đầu rục rịch. Vừa rồi có lẽ cũng là một thời gian thích ứng của đám ma pháp sư vong linh, bởi cả năm tên cùng hợp lực khống chế một con rồng, quá sức không nói, riêng vấn đề phối hợp đã đủ khó khăn rồi.
Gào!
Một tiếng rồng gầm đầy mùi hôi thối, bộ xương rồng ầm ầm lao xuống, bộ hàm xương xẩu táp về phía hai người Lâm Hàn.
Chíu!
Một tia sáng trắng lóe lên, Lâm Hàn cõng Lê Ân Tĩnh biến mất, xuất hiện ở một góc khác cách xa đó nửa dặm.
Khoảng cách này có lẽ là đủ xa trong tình huống bình thường, nhưng đối với một con rồng biết bay thì khoảng cách này vẫn là quá gần.
Một đòn không trúng, đám ma pháp sư bên trong thầm hô đáng tiếc, cũng có chút kinh ngạc về tốc độ của Lâm Hàn.
Nhưng sự kinh ngạc của bọn chúng còn chưa dừng lại ở đó.
Ở phía xa xa, Lâm Hàn hai tay kết ấn Tỵ, chakra điên cuồng điều động, từng nhánh cây thô to khủng bố bắt đầu vươn lên, thoáng chốc đã phủ kín cả mặt đất trong vòng hai dặm. Không những vậy, đám thân cây này còn vươn lên rất cao, thoáng chốc đã áp sát con rồng vong linh, muốn quấn chặt lấy nó.
- Hừ!
Trong thân rồng, đại sư Tàn Cốt hừ lạnh một tiếng, nếu rồng vong linh của hắn mà dễ dàng bị hạ như thế, vậy thì hắn cũng không cần lăn lộn làm gì nữa.
Chỉ thấy con rồng vung cánh lên, cả một mảng thân cây bị quạt gãy thành từng mảnh, đầu vươn ra đớp một cái, một mảng thân cây khác bị hủy hoại,…. Đuôi rồng, thân rồng, lưng rồng, chân, tay… Tất cả đều là vũ khí, hơn nữa, dù xuất lực ở bất cứ góc độ nào, lực công kích của rồng cũng đều mạnh mẽ vô cùng.
Đây cũng là chỗ đáng sợ của loài rồng nói chung, và con rồng vong linh này nói riêng.
Chíu!
Không biết từ bao giờ, đối thủ của đám ma pháp sư đã biến mất, bọn chúng vẫn còn đang lo đối phó với đám thân cây quỷ dị này, nhất thời phân tâm, để tên kia lợi dụng thời cơ.
Những tưởng đối thủ đã chạy mất, nào ngờ, trên lưng rồng chợt rung động mãnh liệt, một khúc xương sống hơi rạn nứt, thân rồng mãnh liệt trùng xuống mặt đất.
Trong năm người, tên ma pháp sư có tu vi kém nhất chợt phun ra một ngụm máu tươi, mắt trợn trắng, không biết là sống hay chết.
Bám chặt lấy Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh chợt gắt giọng:
- Khốn nạn! Sao không tranh thủ chạy đi? Liều mạng với chúng làm gì?
- Chị cho rằng tôi không muốn chạy chắc? Nhưng nếu tôi chạy, con rồng này thừa sức bay theo làm thịt cháu trai chị đó!
Lâm Hàn vừa dồn hết sức bình sinh, sử dụng quái lực quyền nện xuống lưng rồng, vừa gào lên như muốn tăng thêm sức lực.
Nghe hắn nói vậy, vẻ kỳ dị đã biến mất trong mắt Lê Ân Tĩnh lại nổi lên. Nàng nào đâu có biết, Lâm Hàn hoàn toàn bị bức bởi cái huyết khế chết tiệt của Gary. Nếu hiện tại Lâm Hàn chuồn êm, còn Gary gặp chuyện, vậy thì huyết khế cũng bị hủy, Lâm Hàn hắn sẽ bị tổn thương nặng. Đánh với con rồng này, Lâm Hàn còn xíu lòng tin, chứ đối mặt với sự hủy diệt tinh thần của khế ước, hắn không dám đùa.
Rầm!
Lại một quyền toàn lực, Lâm Hàn đã sử dụng tất cả khí lực bú sữa mẹ, nhưng không hề làm tổn thương nặng nề gì được con rồng này. Có chăng chỉ là ép nó phải hạ xuống đất, không thể duy trì thế bay mà thôi.
Mẹ kiếp, Susano của Madara chắc cũng không cứng hơn xương rồng này bao nhiêu! Chẳng phải Tsunade còn dùng được quái lực quyền phá phòng ngự của Madara hay sao? Ka không bằng Tsunade, thật, nhưng cũng đâu có quá kém!
Lâm Hàn thầm chửi bới trong lòng, thân hình một lần nữa biến mất, rời khỏi lưng rồng.
Hắn vừa biến mất, đuôi rồng như một cây roi khổng lồ chợt gào thét quất vào vị trí đó. Chỉ tiếc, Lâm Hàn đã biến mất, thành ra con rồng này lại tự đánh mình, xương sống vốn chỉ hơi rạn một chút, bây giờ đã nứt toác ra như sắp đổ vỡ.
Lâm Hàn thấy thế mừng như điên. Không ngờ bọn ma pháp sư này thực ra cũng chỉ được cái cậy mạnh, còn phối hợp vẫn còn non lắm!