Diệp Lăng Phi nghe Tôn Hằng Viễn nói một lúc xong thì híp mắt lại, cười gượng hai tiếng:
- Cái cô gái tên Ngụy Minh kia chính là chuẩn bị cho Phó tổng Tiễn, tôi làm sao có phần. Về phần quan hệ trên cao tầng của công ty, tôi hoàn toàn không có hứng thú. Tôi chỉ là một người làm công kiếm tiền, phương pháp kiếm tiền thì có rất nhiều, phía đông không sáng thì phía tây sáng, tôi không làm ở tập đoàn Tân Á thì còn có tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.
Tôn Hằng Viễn vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đền tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thì đã nghĩ ngay đến Bạch Tình Đình, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Khó trách được tên tiểu tử này không nể mặt Phó tổng Tiễn, hóa ra hắn có hậu trường. Nói không chừng tên tiểu tử này thật sự có quan hệ với Bạch Tình Đình, nói như vậy thì tương lai tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không phải của hắn hay sao? Phó tổng của tập đoàn Tân Á so với tổng giám đốc của tập đoàn thế kỷ quốc tế thế nào được.”
Thế nhưng Tôn Hằng Viễn lập tức bác bỏ ý nghĩ vừa rồi. Gã chưa từng nghe nói Bạch Tình Đình đã có người yêu, có khi Diệp Lăng Phi đang ăn nói bậy bạ. Đã như vậy, gã liền cười nói:
- Huynh đệ, nói như vậy cũng không đúng, có thể gánh vác vị trí cấp cao ở tập đoàn Tân Á chính là ước mong của nhiều người. Cơ hội này đang bày trước mặt cậu, chỉ cần cậu duỗi tay ra là có thể bắt được dễ dàng. Nói đi thì cũng phải nói lại, huynh đệ cho dù qua tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế chưa chắc tốt hơn tập đoàn Tân Á bao nhiêu, không bằng chờ đợi ở đây, tôi nói có đúng không huynh đệ?
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Tôi sẽ để ý đến chuyện này, nhưng mà thực sự tôi không thích Phó tổng Tiễn. Nói thẳng là hắn có vẻ hơi đáng ghét.
Tôn Hằng Viễn biến sắc, gã không ngờ Diệp Lăng Phi lại dám nói thẳng ra như vậy. Sắc mặt Tôn Hằng Viễn trở nên âm trầm, hắn hạ giọng nói:
- Giám đốc Diệp, tuy cậu là nhân viên do tôi quản lý nhưng tôi lại không thể không nhắc nhở cậu rằng trong tập đoàn Tân Á, Phó tổng Tiễn chính là người nắm thực quyền lớn. Cậu nói như vậy là đắc tội với Phó tổng Tiễn, chỉ sợ sau địa vị của cậu từ nay về sẽ bị lung lay.
Nghe Tôn Hằng Viễn uy hiếp mình, Diệp Lăng Phi cười to một tiếng. Hắn bắt chéo hai chân, bàn tay phải kẹp một điếu thuốc cười lạnh:
- Giám đốc Tôn, tôi là người nhát gan, những lời ông nói thật khiến cho tôi phải sợ hãi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tức nước vỡ bờ, người nào cũng không thể sống. Tôi từ trước đến giờ hay ăn nói tục tĩu, bất luận kẻ nào dám trêu chọc đến Diệp Lăng Phi tôi sẽ tuyệt đối không để cho hắn được sống tốt.
Diệp Lăng Phi nói xong, mở cửa văn phòng Tôn Hằng Viễn, nghênh ngang rời đi, để lại gã ngây ngốc ở trên ghế sa lông vì lời nói của Diệp Lăng Phi.
..............................(Remake by tuanff10 -4vn.eu).....................
Tan sở, Đường Hiểu Uyển từ từ thu dọn đồ đạc, con mắt không ngừng nhìn về phía cửa ra vào.
- Hiểu Uyển, tôi đi trước nha.
Một người cùng làm việc với Hiểu Uyển chào nàng.
- Ừ, bái bai.
Đường Hiểu Uyển đáp lời.
Vị nữ đồng nghiệp kia liền cầm túi xách đi ra khỏi phòng, để lại một mình Đường Hiểu Uyển thu dọn đồ đạc ở trong đó. Lúc này, đột nhiên từ cửa ra vào xuất hiện một cái đầu, chính là Diệp Lăng Phi. Nhìn thấy Đường Hiểu Uyển, hắn liền cười nói:
- Hiểu Uyển, hôm nay em định tăng ca hay sao vậy?
- Giám đốc, em lập tức về ngay đây.
Đường Hiểu Uyển vội vàng cầm lấy túi xách đã sớm để trên bàn công tác, tắt đèn sau đó rời khỏi văn phòng.
- Có muốn anh đưa em về nhà không?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Giám đốc, anh không phải dọn nhà hay sao?
Đường Hiểu Uyển trông thấy ở hành lang có đồng nghiệp cho nên ngại ngùng không dám gọi Diệp đại ca, chỉ gọi Diệp Lăng Phi là Giám đốc.
- Dọn nhà thì sao, anh cũng có thể đưa em về nhà mà.
Diệp Lăng Phi tùy tiện nói, không hề bận tâm tới quanh đây có những nhân viên trong bộ tổ chức. Hai người đi tới gần cửa chờ thang máy.
Thang máy vừa mở ra đã trông thấy trong đó có không ít người, Lý Khả Hân cũng nằm ở trong này. Đường Hiểu Uyển trông thấy Lý Khả Hân ở bên trong, khuôn mặt lộ nàng vẻ mừng rỡ, vội vàng đi vào trong. Thế nhưng, lúc này Diệp Lăng Phi đã tranh trước một bước đi vào, xua những nam công nhân viên sang hai bên rồi gọi Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, mau vào đi.
Đương Hiểu Uyển lưỡng lự đứng ở cửa thang máy. Nàng sợ rằng đồng nghiệp của mình hiểu lầm mình là bạn gái của lãnh đạo. Nhưng Đường Hiểu Uyển trông thấy Lý Khả Hân cũng không có bất kỳ băn khoăn gì khi đứng gần Diệp Lăng Phi cho nên cũng liền đi vào bên trong.
Thang máy đã chật ních người. Đường Hiểu Uyển giống như đang dựa vào người của Diệp Lăng Phi vậy, khuôn mặt nàng dán vào trong lồng ngực của hắn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng lúc Diệp Lăng Phi chen chân vào trước. Hắn không muốn Đường Hiểu Uyển bị nam nhân khác chiếm tiện nghi, cho dù chiếm thì cũng phải là hắn chiếm.
Lý Khả Hân dựa vào người của Diệp Lăng Phi. Sau khi Lý Khả Hân đưa Diệp Lăng Phi về nhà ăn cơm, trong lòng nàng có một tâm lý mâu thuẫn đối với Diệp Lăng Phi, nàng vừa muốn cùng với Diệp Lăng Phi thân thiết hơn một chút. Thế nhưng nàng lại lo lắng, nếu như mình với Diệp Lăng Phi có quan hệ thân thiết hơn nữa thì mình lại thực sự say mê Diệp Lăng Phi. Mặc dù trong mắt Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi là một người trêu hoa ngắt cỏ nhưng nàng không thể phủ nhận trên người Diệp Lăng Phi có một vẻ rất hấp dẫn. Cảm giác hấp dẫn này khiến cho lòng nàng xao động.
Cuối cùng cũng lên tới lầu một, cửa thang máy mở ra, mọi người đi ra. Diệp Lăng nói:
- Khả Hân, anh đưa em và Hiểu Uyển trở về nhà được không?
Trong thang máy Lý Khả Hân thấy cảnh Diệp Lăng Phi nhìn vào ngực của Đường Hiểu Uyển thì đã không vui, bây giờ hắn muốn đưa cả cổ và Hiểu Uyển về nhà thì vội vàng cự tuyệt:
- Không cần, em đi xe bus về nhà cũng được.
- Chị Khả Hân, em cùng đi với chị.
Đường Hiểu Uyển nghe nói Lý Khả Hân muốn đi xe bus thì nàng cũng không định ngồi cùng xe với Diệp Lăng Phi nữa. Sau đó nàng vội vàng nắm tay Lý Khả Hân, sóng vai đi ra phía cửa.
“Chuyện này là sao?”Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu.“Giọng nói của Khả Hân xem ra hơi khó chịu, mình đắc tội với cô ấy chỗ nào chứ?”
Hắn nào biết rằng Lý Khả Hân đang ăn giấm chua với Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi nhìn hai cô gái đi ra khỏi cửa tòa cao ốc thì cũng chỉ lắc đầu, cũng đành đi ra khỏi đó.
Last edited by Tuanff10; 03-11-2016 at 02:10 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi cũng không đi chiếc xe Audi A6 của công ty mà đi xe của hắn về nhà. Trên đường đi, hắn gọi cho Bạch Tình Đình một cú điện thoại, nói thế nào thì hai người cũng đang sống thử, gọi điện thoại cho nhau cũng là một điều bình thường.
- Lão bà, anh đã tan sở, có cần anh đón em về nhà không?
Diệp Lăng Phi cảm giác mình gọi Bạch Tình Đình là lão bà rất trôi chảy, dần dần biến thành câu cửa miệng.
Bạch Tình Đình đang bận việc, bằng không thì đã hét Diệp Lăng Phi không được gọi nàng là lão bà.
- Tôi đang bận việc, anh về trước đi.
- Vậy được rồi.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Lúc Diệp Lăng Phi vừa trở lại biệt thự thì cô Ngô đã chuẩn bị cơm tối cho hắn nhưng hắn không ăn, nói rằng chờ Bạch Tình Đình trở về rồi sẽ ăn cùng. Sau đó hắn trở về phòng mình, lấy một bộ nội y rồi đi tắm.
Vừa vào phòng tắm, đập vào mắt của Diệp Lăng Phi chính là chiếc quần lót hình tam giác của Bạch Tình Đình đang treo ở trên giá. Lần trước hắn còn trông thấy chiếc áo ngực của nàng.
“Nàng ta quên đem nội y ra rồi!” Diệp Lăng Phi nói thầm. Phải biết rằng tuy vú Ngô là người giặt quần áo nhưng chỉ giặt đồ khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình mang để vào chỗ giặt. Những nội y riêng tư này là đồ dùng cá nhân cho nên không mang ra thì vú Ngô không thể biết.
Diệp Lăng Phi cầm lấy nội y của Bạch Tình Đình, hắn định mang nó tới chồng quần áo để giặt. Bỗng nhiên vừa ra tới cửa hắn đã dừng lại, trong lòng có một ý niệm xấu xa:
“Không biết, Bạch Tình Đình trông thấy mình cầm nội y của nàng liệu có ý kiến gì không nhỉ?” Diệp Lăng Phi cầm lấy nội y Bạch Tình Đình thả lại chỗ cũ, hắn cởi sạch quần áo bắt đầu tắm rửa.
Thả mình trong bồn, Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, tận lực hưởng thụ nước ấm làm thư giãn da thịt. Trong đầu Diệp Lăng Phi đột nhiên hiện lên những hình ảnh của mình khi bé, cùng với đám bạn nhỏ chơi đùa trên dòng suốt. Bọn nó cùng với mình cởi quần áo xuống đó tắm rửa, thỉnh thoảng lại cất lên những tiếng cười khúc khích.
‘Cộc cộc.’ Có tiếng đập cửa. Diệp Lăng Phi tỉnh lại, hắn bất tri bất giác ngủ trong bồn tắm.
- Ai vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Anh mau ra đây.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi biết là Bạch Tình Đình đã trở lại, hắn liền đáp:
- Chờ anh một lúc, anh mặc quần áo xong sẽ lập tức đi ra.
Nói xong, hắn đứng lên, lấy khăn khô lau nước trên người. Diệp Lăng Phi vừa ngả tay lên trên giá, định cầm lấy quần áo mặc vào không cẩn thận lại chạm vào chiếc nội y hình tam giác của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi không kìm được cười to lên, bây giờ hắn đã hiểu vì sao Bạch Tình Đình muốn mình ra ngoài.
Hắn cố ý mặc quần áo vào thật chậm, lẩm bẩm nói:
- Kỳ quái, tại sao ở đây lại có một chiếc quần lót tam giác màu trắng, không đúng, quần lót của mình đâu có nhỏ như vậy.
Ở bên ngoài, Bạch Tình Đình nghe thấy âm thanh của Diệp Lăng Phi thì sắc mặt trở nên ửng đỏ. Nàng vừa về đến nhà đột nhiên nhớ tới buổi sáng hôm nay khi tắm quên lấy nội y từ trong phòng tắm ra. Nàng sợ Diệp Lăng Phi trông thấy, nói thế nào thì đây cũng là đồ dùng cá nhân của nàng, tuy hai người đang sống thử với nhau nhưng hai người vẫn chưa có bất kỳ quan hệ xác thịt nào.
Sợ cái gì thì cái đó xảy ra, Diệp Lăng Phi quả nhiên là đang ở trong phòng tắm. Bạch Tình Đình ở ngoài cửa định thừa lúc Diệp Lăng Phi không để ý sẽ lấy nội y của mình ra, coi như là không có chuyện gì cả. Bạch Tình Đình nghĩ đơn giản nhưng câu nói của Diệp Lăng Phi trong phòng tắm đã khiến cho nàng cảm thấy thất vọng.
- Hỗn đản, anh đi ra cho tôi.
Bạch Tình Đình dùng hai bàn tay trắng trẻo đập xuống cửa, xấu hổ nói:
- Nếu như anh dám cầm nội y của tôi, tôi sẽ cho anh biết tay.
Nàng đập cửa thêm hai cái, cánh cửa đã mở ra. Diệp Lăng Phi lúc này đang đứng trước cửa, hai tay hắn đặt trên khung cửa, chắn trước người Bạch Tình Đình, cười xấu xa nói:
- Lão bà, gọi cái gì, chúng ta còn bí mật gì mà không thể nói cho nhau. Không phải nội y của em sớm muộn cũng sẽ là của anh sao, cần gì phải tức giận như vậy.
Bạch Tình Đình vốn đã xấu hổ muốn chết, bây giờ lại nghe lời nói lưu manh này của Diệp Lăng Phi thì không kìm được tức giận. Bàn tay nàng đánh tới Diệp Lăng Phi nhưng Diệp Lăng Phi đâu để cho nàng dễ dàng đánh mình như vậy, hắn chụp lấy bàn tay trắng trẻo của nàng, cười xấu xa nói:
- Lão bà, hai người chúng ta còn chưa động phòng, em định chơi đùa sao?
Bàn tay Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi chế trụ, nhất thời không thể động đậy. Nàng vừa thẹn vừa giận, nhưng không thể có biện pháp đối với hắn. Mắt nàng đỏ lên, nước mắt trong suốt từ từ ứa ra.
Diệp Lăng Phi không ngờ Bạch Tình Đình lại khóc, hắn vội buông tay nàng ra. Bạch Tình Đình liền lao vụt qua người hắn, cầm lấy nội y rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình. Diệp Lăng Phi thấy chuyện này có vẻ không ổn, cũng vội vàng đi theo. Vừa mới tới phòng ngủ của Bạch Tình Đình, bỗng nghe ‘ầm’ một tiếng, cửa phòng bị đóng ập lại.
Diệp Lăng Phi đứng ở trước cửa ra vào, không biết phải làm gì.
Vú Ngô thấy trên lầu có tiếng động thì vội vàng đi từ phía dưới lên. Vừa tới bậc thang bà đã trông thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa Bạch Tình Đình với vẻ mặt cầu xin. Lúc này Diệp Lăng Phi cũng đang nhìn bà, hắn khẽ lắc đẩu, ý bảo mình làm cho Bạch Tình Đình tức giận.
Vú Ngô hướng về phía Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười cổ vũ. Bà chỉ tay vào trong phòng ngủ của Bạch Tình Đình, ý bảo là hắn đi vào trong đó.
Diệp Lăng Phi thấy vú Ngô cổ vũ mình thì trong lòng thầm nghĩ: “Sóng to gió lớn cỡ nào mình cũng đã từng trải qua, chẳng lẽ lại bị một tiểu nha đầu hai mươi mấy tuổi hù ngã hay sao?”
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi khẽ chạm vào cửa phòng nhưng cửa phòng vẫn không mở ra được.
Diệp Lăng Phi thấy cửa phòng không mở được thì thầm nghĩ: “Thật là hổ xuống đồng bằng bị người ta khinh thường, khi xưa mình là Satan hiển hách đã từng phá biết bao nhiêu cái cửa, vậy mà cái cửa này cũng không mở được, chuyện này mà truyền đi thì khó tránh khỏi bị chê cười.”
Diệp Lăng Phi tức giận, hắn liền lùi về phía sau một bước, nhắm chiếc cửa đạp vào. Chân hắn vừa mới vung ra, bỗng Bạch Tình Đình mở cửa ra đứng trước đó. Trên mặt nàng còn có một vệt nước mắt. Diệp Lăng Phi biết lúc này thu chân cũng đã không kịp, chân đã vung ra thì làm sao mà thu lại được, bất đắc dĩ hắn đành phải đá chệch sang bên cạnh nửa thước.
‘Rầm!’ Một cước này của Diệp Lăng Phi thẳng vào tường, để lại trên đó một dấu bàn chân to đùng.
- Khốn kiếp, anh cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
Bạch Tình Đình lớn tiếng mắng Diệp Lăng Phi sau đó đóng rầm cửa lại.
Diệp Lăng Phi cảm thấy chân phải mình hơi đau đau, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Con mẹ nó, đây là chuyện gì vậy, nàng sớm không mở, muộn không mở, đúng cái mình đạp cửa thì mở.”
Diệp Lăng Phi cảm thấy thật nhức đầu, hắn không biết làm cách nào để đối phó với Bạch Tình Đình.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi ở trước cửa phòng của Bạch Tình Đình không biết làm gì. Hắn cân nhắc, chút nữa mặc kệ Bạch Tình Đình có đánh mình như thế nào hắn cũng không đỡ lại. Bàn tay của Diệp Lăng Phi đặt lên cửa, đẩy vào. Không ngờ cánh cửa mở ra được.
Bạch Tình Đình đang nằm ở trên giường, đầu vai nàng hơi run rẩy, tiếng khóc truyền vào lỗ tai Diệp Lăng Phi. Hắn nhẹ nhàng bước vào bên trong, Bạch Tình Đình lúc này vẫn không hề động đậy. Diệp Lăng Phi lớn gan, cả người tiến vào trong.
Phòng ngủ của Bạch Tình Đình được bố trí trông có vẻ rất mát mẻ, bốn phía được quét sơn màu lam, ở giữa treo một số mô hình cá nhựa. Ở trong phòng ngủ của nàng, có cảm giác giống như lạc vào một thế giới hải tộc. Diệp Lăng Phi lần đầu tiên ý thức được sự quyến rũ của biển. Bạch Tình Đình quả thực giống như là một tiểu nữ hài, bó trí phòng ngủ của mình rất tỉ mỉ.
Trong phòng ngủ tràn ngập mùi hương thơm ngát của thiếu nữ, khác xa phong ngủ của nam nhân. Các cô gái luôn chú ý đến từng chi tiết trong phòng ngủ của mình, các vị trí sắp xếp đều rất tỉ mỉ. Phòng ngủ của Diệp Lăng Phi so với phòng ngủ của Bạch Tình Đình thì đúng là một cái dưới đất, một cái trên trời.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi đi nhẹ nhàng, cẩn thận tới giường của Bạch Tình Đình. Hắn duỗi tay phải ra, định vỗ vai Bạch Tình Đình, nhưng rốt cuộc cũng đã nhịn được. Đặt mông ngồi xuống giường, hắn thấp giọng nói:
- Tình Đình, đừng khóc, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn trêu chọc cô một chút, đâu ngờ cô lại giận dỗi như vậy.
- Hỗn đản, tôi không nên gặp anh.
Bạch Tình Đình nằm ở trên giưởng, đầu vai rung rung, thanh âm trong tiếng khóc cất lên:
- Anh dựa vào cái gì mà đụng vào nội y của tôi.
Phải biết rằng nội y của Bạch Tình Đình chưa bao giờ bị bất kỳ nam nhân nào chạm qua. Nàng lớn như vậy, nội y đều do vú Ngô giặt giúp nàng. Mọi cô gái đều rất coi trọng đối với chuyện này. Cho nên Bạch Tình Đình cảm thấy đầy ủy khuất, quần lót nàng đã bị không chỉ Diệp Lăng Phi trông thấy, mà còn chạm vào. Nàng nghĩ tới lúc bình thường Diệp Lăng Phi rất lưu manh, lần này cho hắn cơ hội, không biết hắn đã phát hiện ra trên quần lót của mình có cái gì nữa. Tuy nhiên mỗi ngày Bạch Tình Đình đều thay nội y, tắm rửa sạch sẽ cho nên quần lót của nàng ít lưu lại dấu vết của con gái. Nhưng… toàn bộ cái nội y đã hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cảm giác giống như là mình không mảnh vải che thân đứng trước mặt hắn vậy. Loại cảm giác này khiến Bạch Tình Đình cảm thấy xấu hổ vô cùng cho nên tâm tình không khống chế được.
Diệp Lăng Phi đâu nghĩ tới nội tâm phức tạp lúc này của Bạch Tình Đình, hắn chỉ thấy Bạch Tình Đình tức giận thì cầm lấy bàn tay của nàng, kéo về phía mình nói:
- Đừng khóc, không phải vừa rồi cô muốn đánh tôi sao, cô cứ đánh tiếp đi, tôi đảm bảo sẽ không né tránh.
Bạch Tình Đình dùng sức kéo tay mình lại, trong miệng liên tục nói:
- Tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi không muốn nhìn thấy anh.
- Đừng nóng giận, cô nói đi, làm thế nào mới khiến cô nguôi giận được đây?
Diệp Lăng Phi quyết định cho dù bất cứ giá nào, kể cả Bạch Tình Đình có cầm cây đánh hắn hắn cũng không né tránh.
- Tôi không muốn gặp lại anh nữa.
Bạch Tình Đình dường như đã quyết định, mặc kệ Diệp Lăng Phi nói thế nào nàng cũng không tha thứ cho hắn, trong này có một chút hương vị hờn dỗi của thiếu nữ.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Tình Đình như vậy thì trong lòng cảm thấy buồn cười: “Cái này cho thấy tiểu cô nương này đang hờn dỗi, không muốn nhìn thấy mình. Hơn nữa, mình lại không phạm phải lỗi gì quá lớn, chẳng qua chỉ động vào nội y của nàng ta, cái này đâu cso gi quá đáng lắm.”
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi ngược lại cảm thấy bình tâm lại, thấy mình cũng đâu có làm sai điều gì. Hắn nhận thấy Bạch Tình Đình không có ý định tha thứ cho mình, mình có nói nàng cũng chẳng chịu nghe. Diệp Lăng Phi nghĩ tới chuyện này thì hai bàn tay liền ôm lấy eo nàng, đặt nàng lên đùi mình.
- Hỗn đản, anh muốn làm gì?
Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại dùng đến chiêu này. Nàng lập tức ngừng khóc, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần kinh hoàng nhìn Diệp Lăng Phi, hai tay đánh vào cánh tay của hắn theo bản năng.
Diệp Lăng Phi không để ý đến sự giãy dụa của Bạch Tình Đình, hắn ôm nàng vào trong ngực, bàn tay luồn ra ôm phía sau lưng, nắm lấy tai trái của nàng, tay phải thì khống chế Bạch Tình Đình, không để cho nàng ta nhúc nhích. Khuôn mặt hai người cơ hồ như sát gần nhau, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau nữa.
- Bạch Tình Đình, cô đã không còn là một cô bé, làm gì mà giận dỗi như vậy. Được rồi, tôi thừa nhận là tôi không đúng, anh không nên chạm vào nội y của cô. Nhưng mà, cô cũng phải cho tôi một cơ hội chứ, nội y của em có đẹp lắm đâu. Diệp Lăng Phi tôi tuy háo sắc nhưng cũng không thấp hèn đến nỗi đi nghiên cứu nội y của người khác. Cho nên, cô có thể yên tâm, tôi chưa từng nghiên cứu nội y của cô.
Diệp Lăng Phi nghiêm mặt, hoàn toàn không có bất kỳ vẻ cười cợt gì, so với con người cợt nhả thường ngày của hắn trong mắt Bạch Tình Đình thì khác biệt hoàn toàn. Dáng vẻ này của hắn đã khiến cho Bạch Tình Đình bị kinh ngạc. Nàng dương mắt lên, lẩm bẩm nói:
- Vậy tại sao anh lại không cho tôi đi vào lấy nội y, anh rõ ràng muốn tôi xấu mặt.
- Không có, anh chỉ muốn đùa em một chút mà thôi.
Diệp Lăng Phi liền nghiêm mặt nói:
- Ai ngờ em là người không thể đùa giỡn.
- Tôi là một cô gái, làm sao có thể chịu được.
Bạch Tình Đình thấp giọng nói.
Những lời này cũng đúng. Diệp Lăng Phi tưởng tượng một cô gái mà bị mất thể diện như vậy thì làm sao mà chịu nổi. Hắn ý thức được rằng mình đã không suy nghĩ cho Bạch Tình Đình cho nên khuôn mặt liền nở ra một nụ cười, mong muốn cho không khí bớt căng thẳng lại. Đột nhiên, điện thoại của Bạch Tình Đình đột nhiên vang lên, Bạch Tình Đình theo bản năng nhúc nhích, vừa vặn lúc Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống để nói chuyện, vì vậy môi của hai người cứ như vậy mà chạm vào nhau.
Bờ môi mỏng của Bạch Tình Đình bị bờ môi dày của Diệp Lăng Phi chạm vào, thân thể nàng giống như là điện giật trở nên hơi tê dại. Xuất phát từ bản năng, nàng khẽ vùng ra nhưng Diệp Lăng Phi lại ôm chắc lấy hai cánh tay của nàng, tham lam hôn lấy Bạch Tình Đình.
Đầu Bạch Tình Đình nổ ‘oanh’ một tiếng, đột nhiên lúc đó trong lòng nàng trở nên trống rỗng. Nàng cảm thấy bờ môi son của mình bị cưỡng chế, hàm răng lúc đầu còn có thể chống dỡ, nhưng sau đó bị một vật trơn mềm giống như rắn len lỏi vào trong miệng, trêu đùa cái lưỡi thơm tho của nàng.
“Mình không thể như vậy, tuyệt đối không thể.” Bạch Tình Đình một lần nữa nhắc nhở mình, thế nhưng đầu lưỡi của nàng lại không nghe theo sự chỉ bảo của nội tâm, hương vị sảng khoái mâu thuẫn với suy nghĩ ở trong lòng. Giờ phút này, thân thể nàng cũng hưởng thụ khoái cảm này, bờ mông mềm mại của nàng khẽ vặn vẹo. Bạch Tình Đình bắt đầu hoài nghi mình có phải là một cô gái trời sinh thích hoan ái hay không. Nàng hận tại sao mình không thể ngăn cản lại sự khiêu khích của Diệp Lăng Phi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi giống như vô sỉ tham lam mút lấy cặp môi thơm của Bạch Tình Đình, bàn tay phải của hắn thì đặt ở trên chân thon dài của nàng. Diệp Lăng Phi không biết tại sao, cặp môi của nàng có vẻ hơi ướt át, khiến cho hắn không rời ra được, trong lòng bốc lên một cỗ dục hỏa. Đầu lưỡi hắn đã xâm chiếm khắp nơi trong cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình. Kỹ thuật hôn môi không thành thục của Bạch Tình Đình khiến cho hắn càng thêm kích thích, thân thể lại càng thêm nóng.
- A.
Một âm thanh nhỏ phát ra từ miệng Bạch Tình Đình, sau đó môi hai người rời khỏi bờ môi của nhau. Sắc mặt Bạch Tình Đình ửng đỏ, nàng cảm giác thấy cặp mông của mình bị một thứ gì đó hơi cứng đâm vào. Khi nghĩ đến đó là vật gì, sắc mặt của nàng lại thêm đỏ, nàng dùng sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, giãy dụa trong lòng hắn.
- Tôi xem xem ai gọi điện thoại.
Bạch Tình Đình cố gắng che giấu sự bối rối trong lòng, vội vàng đi tới bàn cầm lấy điện thoại xem xem đó là số điện thoại của ai.
- Nhầm số.
Bạch Tình Đình nói.
- Lão bà, chúng ta đi ăn cơm đi.
Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Quan hệ của hai người có vẻ tiến triển hơi nhanh. Vừa rồi dục hỏa bốc lên, cả hai đều nhất thời không kìm chế được chính mình, kết quả không ngờ cả hai lại gần nhau thêm một bước. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, có cảm giác việc này cũng hơi kỳ quái.
- Ừm, tôi đi tắm.
Bạch Tình Đình nhỏ giọng nói, thái độ vô cùng ôn nhu, tựa như là một cô vợ nhỏ vậy. Nàng vội vàng mở cửa phòng, đi tới phòng tắm.
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn cũng đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ xuống phòng ăn.
Lúc này Bạch Tình Đình đang ở trong phòng, nước lạnh trút xuống người, một lúc sau nàng ngẩng đầu lên, nàng nhìn mình trong gương nói:
- Bạch Tình Đình, ngươi nhớ kỹ, Diệp Lăng Phi chính là một tên khốn kiếp, ngươi nhất định không thể thích hắn, vừa rồi chẳng qua là ngươi chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy cho nên mới không kìm chế nổi mà thôi. Đúng vậy, Diệp Lăng Phi hay những tên nam nhân khác đều giống nhau, chỉ là một lũ ruồi bọ đáng ghét, ngươi ngàn vạn lần không thể trúng kế của hắn.
Bạch Tình Đình tự huyễn với gương mấy lần mới có cảm giác khá hơn, dục hỏa trong lòng nàng cũng đã tắt ngầm. Nàng xoa xoa mặt rồi quay người đi ra.
Trong nhà ăn, Diệp Lăng Phi ngồi trước bàn, dùng cái thìa nhỏ múc súp đưa vào miệng, vừa ăn vừa ăn vừa nhìn về phía cầu thang.
Lúc này Bạch Tình Đình xuống lầu, nàng thấy Diệp Lăng Phi đang ăn súp thì cũng không nói gì, ngồi đối diện với hắn rồi ăn. Hai người không ai nói chuyện, tất cả đều chăm chú đến việc ăn uống.
Vú Ngô bưng một món ăn vừa xào đến trước bàn ăn, thấy dáng vẻ của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi thì cười thầm, bà đặt món ăn lên trên bàn rồi rời đi.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng ăn xong bát súp, sau đó hắn hai tay chống trên bàn, dùng một giọng nói thăm dò:
- Tình Đình, chúng ta đi xem phim được không?
Bạch Tình Đình vốn định dùng một vẻ mặt lạnh lùng đối với Diệp Lăng Phi, không để cho Diệp Lăng Phi khi dễ mình nhưng khi vừa nghe hắn nói đến đi xem phim thì lại thốt ra:
Cũng may, Diệp Lăng Phi không đùa giỡn như thường ngày, hắn cười ha hả nói:
- Đươc! Như vậy tôi ra lấy xe.
Nói xong, Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ ngồi, đi ra bên ngoài.
Bạch Tình Đình cũng không ăn nữa, nàng buông thìa xuống, cầm lấy giấy lau miệng cảm nhận dư vị của món súp. Nàng ngồi vài giây sau đó nhanh chóng đi lên trên lầu.
Diệp Lăng Phi nổ máy. Trên tay của hắn cầm một điếu thuốc, hồi tưởng lại màn hương diễm lúc nãy. Trong lòng Diệp Lăng Phi dâng lên một sự ấm áp, nhớ tới mình và Bạch Tình Đình hay cãi nhau inh ỏi, hắn không kìm được cười toe toét.
Bạch Tình Đình thay quần áo vừa tròn hai mươi phút mới xuống xe. Diệp Lăng Phi phát hiện Bạch Tình Đình đây đâu phải là xem phim mà rõ ràng là đi dự hội. Nàng mặc một bộ đồ màu trắng sang trọng, trên cổ mang một chiếc dây chuyền đính kim cương, trên tai cũng đeo một chiếc vòng bằng kim cương sáng loáng, còn trên tay nàng là một chiếc túi xách hàng hiệu.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy cách ăn mặc của Bạch Tình Đình thì cảm thấy chiếc xe của mình có vẻ không phù hợp cho lắm.
Bạch Tình Đình mở cửa xe ra ngồi bên cạnh hắn, cặp đùi thon dài đặt ngay trước mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nuốt nước miếng ‘ực’ một cái.
- Chúng ta đi xem phim gì đây?
Bạch Tình Đình thản nhiên hỏi.
- Em muốn xem phim gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Phim gì cũng được, dù sao tôi cũng chỉ muốn ra ngoài đi dạo, ở nhà rảnh rang không biết làm gì.
Lời nói này của Bạch Tình Đình khiến cho người ta hiểu rằng Bạch Tình Đình không phải quá thích đi xem phim, sở dĩ nàng đáp ứng Diệp Lăng Phi là bởi vì ở nhà nàng không có việc gì để làm. Nhưng Bạch Tình Đình càng nói như vậy, càng để lộ mong muốn đi xem phim của nàng. Đối với một cô gái mà nói, nếu như không muốn đi xem phim, thì hoàn toàn có thể mặc một bộ quần áo bình thường mà đi ra khỏi cửa. Cách ăn mặc của Bạch Tình Đình như vậy cho thấy nàng rõ ràng rất coi trọng việc đi xem phim lần này.
Tuy nhiên Diệp Lăng Phi không chọc ghẹo mà phụ họa với Bạch Tình Đình:
- Ừm, nói cũng đúng, bây giờ là tám giờ, chúng ta mà không đi ra ngoài dạo thì chẳng phải là đã lãng phí thời gian rồi sao?
Cửa biệt thự từ từ mở, Diệp Lăng Phi lái xe đưa Bạch Tình Đình ra ngoài, hướng vào trong nội thành.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Dọc đường, Diệp Lăng Phi thao thao bất tuyệt cười đùa, không giống như bình thường. Giờ phút này, Diệp Lăng Phi giống như là một chàng trai mới biết yêu, cố gắng nịnh nọt bạn gái của mình.Bạch Tình Đình thỉnh thoảng lại nhếch bờ môi nhỏ lên cười cười, nàng không ngờ Diệp Lăng Phi lại có thể nói chuyện khiến cho người ta buồn cười muốn chết. Bất tri bất giác, cả hai đã vào trong nội thành.
Diệp Lăng Phi đem xe dựng ở trước cửa rạp chiếu phim. Hắn mở cửa ra mời Bạch Tình Đình xuống. Bạch Tình Đình lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi ân cần như vậy, trong lòng không khỏi xao động. Nàng ngồi trong xe không nhúc nhích, đưa đôi mắt đẹp đánh giá Diệp Lăng Phi, cảm thấy hắn như là một con người khác vậy.
Diệp Lăng Phi mỉm cười, duỗi tay phải ra thản nhiên nói:
- Mỗi người đều có nhiều bộ mặt. Nếu như trước kia em ngang ngạnh thì hôm nay em lại có một bộ mặt khác. Em là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp, đêm nay là đêm của chúng ta.
Những lời nói này khiến cho Bạch Tình Đình có một cảm giác khác thường. Nàng giật mình liếc nhìn Diệp Lăng Phi trong bộ đồ tây màu trắng, tựa như là bạch mã hoàng tử mà nàng từng mơ ước vậy. Chờ hắn vươn cánh tay, đưa nàng vào trong dự lễ dạ hội. Bạch Tình Đình đang định vươn tay phải ra, đột nhiên Bạch mã hoàng tử không còn thấy đâu nữa, chỉ còn Diệp Lăng Phi trong bộ đồ bạch sắc đừng chờ, đeo một đôi giày du lịch hiệu Nike đang nhìn mình.
Hắn không phải hoàng tử bạch mã mà là hoàng tử lưu manh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Bạch Tình Đình vẫn còn đang suy nghĩ lại chuyện lúc nãy, đây là lần đầu tiên nàng vào trong rạp chiếu phim. Bạch Tình Đình nhẹ nhàng kéo tay Diệp Lăng Phi, có cảm giác khá háo hức.
- Làm ơn cho tôi hai vé xem phim.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào trong sân khấu. Ngón tay phải của Diệp Lăng Phi chỉ vào bộ phim có tên Chiến tranh vương giả. Bộ phim Chiến tranh vương giả này do Nicholas đóng vai diễn viên chính, nói về một câu chuyện của một người buôn bán súng ống đạn dược, có vài phần tương tự so với cuộc sống của Diệp Lăng Phi.
Cầm vé xem phim trong tay, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào trong đại sảnh. Bạch Tình Đình hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, một số cô gái có vẻ như đố kỵ với nàng. Quần áo của Bạch Tình Đình tuy không phải là hàng đỉnh cấp nhưng nó hết sức sang trọng, ít người có khả năng ăn mặc như vậy. Còn nữa, trong tay của Bạch Tình Đình cầm cái túi xách được chế tạo tinh xảo, cộng với chiếc dây chuyền và vòng hoa tai bằng kim cương, e rằng tông số tiền mua mấy thứ đó là rất lớn rồi.
Còn đàn ông thì mê mẩn với vẻ đẹp của Bạch Tình Đình. Trong bộ quần áo này, Bạch Tình Đình quả là có một khí chất trời sinh, khiến cho đàn ông ở đây phải thần hồn điên đảo. Nhất là cặp đùi thon đẹp của nàng, khiến cho bọn họ phải nuốt nước miếng.
Đền chiếu phim ở trong đại sảnh bật lên, Diệp Lăng Phi kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình tìm đến chỗ ngồi của bọn họ. Sau đó hắn kêu nàng ở đây chờ hắn một lát rồi đi ra khỏi rạp.
Bạch Tình Đình ngồi ở đây nhìn quanh bốn phía, nàng có một cảm giác rất lạ lẫm. Nàng từ trước tới nay vẫn chưa bao giờ đến rạp chiếu phim. Bạch Cảnh Sùng rất bận việc công tác cho nên rất ít khi đi đâu đó cùng nàng. Nàng thường xuyên ở nhà và cuộc sống của nàng rất đơn giản, chỉ là đi mua sắm, dạo phố, ngẫu nhiên thì tham gia một số lễ hội mà thôi. Bạch Tình Đình cũng hy vọng sẽ có thể cùng với bạch mã hoàng tử của mình có thể trải qua cuộc sống lãng mạn, thế nhưng những công tử nhà giàu ở xung quanh nàng đều nhìn nàng với ánh mắt không khác gì ánh mắt của một bọn ký sinh trùng. Họa hoằn có một số người anh tuấn thì biểu hiện trước mặt nàng lại khúm núm, khiến cho nàng phải xem thường.
Bạch Tình Đình chờ một lát thì Diệp Lăng Phi đã ôm một bịch bỏng ngô lớn chạy về, trên tay hắn còn có một đóa hoa hồng.
- Lão bà, đây là lễ vật của anh cho em, tượng trưng cho sự ước hội lần đầu tiên của chúng ta, hy vọng đóa hoa hồng này có thể khiến cho em thêm một phần lãng mạn.
Diệp Lăng Phi đưa đóa hồng cho Bạch Tình Đình.
Tuy chỉ là một đóa hồng nhưng đã khiến cho trong lòng Bạch Tình Đình có một cảm giác khác thường. Các cô gái đều thích hoa, Bạch Tình Đình cũng không phải là ngoại lệ, nàng cầm lấy đóa hồng cất tiếng:
- Hừ, đừng tưởng rằng chỉ dùng một đóa hoa hồng là có thể lay chuyển được tôi, khiến tôi có tâm tình tốt hơn.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng nàng lại nắm chắc đóa hồng trong tay, bàn tay trái khẽ búng búng những giọt nước ở trên cánh hoa.
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, giả bộ như không nghe thấy lời nói vừa rồi của nàng, hắn ôm bịch bỏng ngô cười nói:
- Lão bà, anh thấy bộ phim này rất hay. Nicholas sắm vai một kẻ buôn lậu súng ống đạn dược rất chân thật. Chỉ có một chỗ không tốt chính là công việc này ở ngoài đời khó khăn và nguy hiểm hơn trong phim rất nhiều lần.
- Tại sao anh biết, đừng nói là anh cũng đã từng buôn lậu súng ống đạn dược đó.
Bạch Tình Đình cầm lấy một ít bỏng ngô đưa lên miệng.
- Ừm, anh đoán.
Diệp Lăng Phi rất muốn nói thật, mình chính là một kẻ buôn bán súng ống đạn dược.
Căn phòng trở nên tối lại, phim đã chính thức trình chiếu.
Bạch Tình Đình tập trung xem phim, nàng rất thích hào khí trong bộ phim này, có cảm giác mong muốn mình có thể chính thức trải nghiệm qua. Vừa xem phim, vừa ăn bỏng ngô, ngẫu nhiên đã bàn luận nội dung phim với Diệp Lăng Phi. Cảm giác lãng mạn này với nàng khiến cho trong lòng Bạch Tinh Tình thật sự động tâm. Bất tri bất giác, lúc này nàng đã như đắm chìm vào cốt truyện của bộ phim, bàn tay phải nắm chặt tay của Diệp Lăng Phi, thân thể trở nên căng thẳng.
Diệp Lăng Phi ở bên cạnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tình Đình cũng thấy động tâm, trong lòng hắn không kìm được sự xúc động, nhịn không được khẽ ghé bờ môi tới gần khuôn mặt của Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng hôn một nụ hôn trên mặt nàng, cất tiếng trầm thấp:
- Tình Đình, hãy tin anh, anh không giống như loại người mà em nghĩ, tại vì trên lưng của anh có quá nhiều gánh nặng, nhưng sớm muộn cũng có ngày anh sẽ thể hiện nó trước mặt em.
Bạch Tình Đình không hề động đậy, thậm chí không hề quay đầu lại, giống như là không nhận thấy Diệp Lăng Phi vừa hôn nàng. Nhưng khi Diệp Lăng Phi hôn nàng, bàn tay nàng lại nắm chặt lấy bàn tay của hắn hơn.
(Remake by tuanff10 -4vn.eu)
Ánh đèn leo lét ở trên lầu hai khách sạn Vương Khác. Một thiếu nữ khoảng hai mươi ba tuổi đang cúi đầu lắp ráp một khẩu súng ngắn. Một lúc sau, thiếu nữ đã lắp ráp xong, cầm súng trong tay nhắm ra ngoài cửa sổ.
- Đại ca, lần này em thấy đừng để cho tam muội đi, để em đi là được rồi.
Ở trong gian phòng, có hai nam nhân da vàng khác. Một tên đang cầm khẩu súng trường, ngón tay không ngừng vặn chốt an toàn.
- Nhị đệ, nhiệm vụ lần này không bình thường, cảnh sát Trung Quốc không đơn giản, nếu như đệ xuất hiện thì rất dễ bị người khác để ý.
Một người đàn ông trung niên khác lại nói:
- Lần trước chúng ta xử lý cái tên gia hỏa kia không may lại bị cảnh sát Trung Quốc chú ý tới, nói không chừng bọn họ đã đoán ra mục đích thật của chúng ta. Cho nên một khi chúng ta xuất hiện, cảnh sát Trung Quốc sẽ rất dễ thông qua hình cảnh quốc tế điều tra thân phận, sẽ khiến cho chúng ta khó có cơ hội.
Người đàn ông trung niên Myanma này tên gọi là Orde Wingate, nhị đệ kết bái với hắn chính là Ne Win, đều là người Myanma. Còn cô gái trẻ tuổi kia chính là Suu Kyi, cũng là người Myanma. Năm đó Suu Kyi chỉ mới mười sáu tuổi đã cùng với Orde Wingate chạy nạn rời khỏi Myanama, sau đó lưu lạc quanh đông Nam Á, qua Lào, Cambodia.
Orde Wingate và Ne Win từng đi theo lính. Suu Kyi hồi trước đầu phục một trùm buôn ma túy lớn ở Lào, về sau ba người bọn họ tự lập ra môn hộ, dần dần trở thành sát thủ. Lần này, bọn họ tới Trung Quốc cốt để xử lý Auner.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10