Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 20: Tôi không quen hắn.
- Tô thiếu, Vĩ thiếu, có phải mấy em phục vụ không chu đáo không?
Lúc này, một nữ nhân toàn thân tràn ngập vẻ thành thục đi vào phòng, mỉm cười hỏi.
- Chị Từ, hôm nay tâm tình Tô thiếu không tốt, chị hãy bồi Tô thiếu vài chén đi.
Nữ nhân thành thục này xuất hiện làm cho 2 mắt Cẩu Vĩ sáng ngời, trong mắt hiện lên vẻ dục vọng, bất quá quang mang liền biến mất, hắn biết nữ nhân ngồi trước mặt đây không phải là người mà hắn có thể chinh phục.
- Rốt cuộc là người nào không có mặt chọc Tô thiếu của chúng ta?
Giọng nói dụ hoặc ngọt ngào vang lên, nữ nhân như là đang làm nũng, ngồi bên cạnh Tô Phi Vũ, chủ động rót rượu cho hắn, nhìn như cả người dán vào trên người Tô Phi Vũ nhưng trên thực tế là còn cách xa một khoảng.
Không riêng gì Cẩu Vĩ, Tô Phi Vũ cũng biết nữ nhân Từ Cầm này chỉ có thể nhìn, không có thể ăn, vì thế cũng không nói gì, chỉ là cùng đối phương cụng ly.
Cùng lúc đó, Tô Cẩm Đế ăn mặc một thân England giống như là tiểu đệ đi cùng đại ca, vẻ mặt đầy cung kính cùng Diệp Phàm đi vào quán bar.
Diệp Phàm vừa đi vào cửa liền bị tiếng nhạc mạnh đập vào, làm cho nhiệt hỏa trong cơ thể đốt lên.
- Diệp đại ca, em đã đặt phòng rồi.
Tô Cẩm Đế thấy Diệp Phàm cũng không ghét không khí nơi này, lập tức yên tâm, khi nói chuyện hắn liền ngoắc tay một em tiếp viên, nói:
- Lầu 2 phòng E.
- 2 vị tiên sinh, mời.
Nữ tiếp viên khom người, mời, rồi dẫn đường.
Rất nhanh, Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế đã đi đến phòng.
Hả?
Trong gian phòng kia, Tô Phi Vũ vốn là đang trò chuyện với Tô Cầm, ngạc nhiên khi thấy Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế đi vào gian phòng bên kia.
- Thì ra tên dã ý cũng thích địa phương như nơi này.
Thấy Diệp Phàm, Tô Phi Vũ vốn là ngẩn ra, đồng thời tinh quang trong mắt lóe lên, sau đó vẻ buồn bực trên mặt hắn đã mất đi, khóe miệng nở ra nụ cười, dường như đã nghĩ đến chuyện gì.
Nhưng mà.
Không đợi nụ cười trên miệng Tô Phi Vũ biến mất, ánh mắt Diệp Phàm như đao liếc qua khiến cho Tô Phi Vũ không khỏi nhíu mày.
- Diệp đại ca, sao thế?
Tô Cẩm Đế thấy Diệp Phàm đứng ở cửa nhìn vào phòng đối diện thì tò mò đưa mắt nhìn sang, rõ ràng thấy được 3 người Tô Phi Vũ, Cẩu Vĩ cùng Từ Cầm trong phòng bên kia.
- Ha ha, trong nhà giả vờ, ra ngoài liền lộ ra nguyên hình.
Mắt thấy Tô Phi Vũ ngồi trong gian phòng Vip, chủ của quán Bar là Từ Cầm ngồi bên cạnh thì trong lòng Tô Cẩm Đế cũng có chút khó chịu.
Bởi vì Tô Hồng Viễn luôn trách hắn chỉ biết ăn chơi chơi đàng điếm, không làm việc đàng hoàng, nhưng lại lấy Tô Phi Vũ làm ví dụ.
Khó chịu rất nhiều, cũng có chút ghen tị, tuy rằng hắn và Tô Phi Vũ đều là công tử ca của Tô gia nhưng mà chưa bao giờ hắn mời được Từ Cầm bồi rượu.
- Vào thôi.
Diệp Phàm cũng thấy hết biểu tình của Tô Cẩm Đế, tâm sáng như gương, vỗ vỗ bả vai Tô Cẩm Đế.
Tô Cẩm Đế gật gật đầu, im lặng không lên tiếng đi vào phòng.
Sau khi đi vào phòng, Tô Cẩm Đế chẳng những từ chối mấy MM bồi rượu, hắn nữa hắn còn biết thành một hũ rượ, chỉ biết cúi đầu mà uống.
- Có phải Tô Phi Vũ từng đụng chạm vào nhà cậu không?
Mắt thấy Tô Cẩm Đế không lên tiếng, Diệp Phàm biết Tô Cẩm Đế bị Tô Phi Vũ đè ép nên buồn bực, vì thế mở miệng hỏi.
Tô Cẩm Đế gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu, rất là khó chịu trừng mắt nhìn vào phòng đối diện, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Từ nhỏ tên vương bát đản Tô Phi Vũ này đã không coi em và chị Vũ Hinh ra gì, luôn khi dễ em hơn nữa còn khi dễ chị em. Từ sau khi cha của em xảy ra tai nạn xe thì tên hỗn đản này càng làm tới, hận không thể đi tiểu trên đầu 2 chị em em.
Có lẽ là nhắc tới chuyện cha mình qua đời nên đôi măt của Tô Cẩm Đế có chútđỏ lên, giọng nói vô cùng trầm thấp:
- Về sau, bởi vì chị em tiếp quản một phần làm ăn trong nhà, vì đạt được thành tích xuất sắc nên được ông nội ưu ái, hắn mới không dám làm quá với gia đình em. Bất quá hắn vẫn sợ chị của em cướp đi chỗ thừa kế trong nhà, luôn luôn ném đá sau lưng bọn em. Mà từ sau khi chị em mặc phải bệnh thì hắn lại càng trở nên hung hăng càn quấy, ước gì chị của em chết sớm đi.
Nói xong, 2 tay Tô Cẩm Đế nắm chặt, cảm giác kia giống như hận không thể đi tới đấm vào mặt Tô Phi Vũ.
Nhưng mà hắn chỉ suy nghĩ mà thôi.
Thứ nhất là địa vị của hắn ở trong Tô gia thua xa Tô Phi Vũ, nếu động thủ với Tô Phi Vũ thì người chịu thiệt là hắn, quan trọng hơn là từ nhỏ Tô Phi Vũ đã cùng học võ với những bảo tiêu trong Tô gia, mặc dù còn kém xa cao thủ nhưng mà Tô Phi Vũ cũng không phải là người mà Tô Cẩm Đế có thể đối phó.
- Diệp đại ca, em muốn theo anh học võ.
Sau đó, vẻ mặt Tô Cẩm Đế tỏ ra thành khẩn nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhíu nhíu mày:
- Cậu muốn luyện võ để sau này giáo huấn Tô Phi Vũ?
- Vâng.
Tô Cẩm Đế rất thẳng thắn gật gật đầu:
- Nếu như em theo anh học võ, hắn còn dám khi dễ nhà em thì em sẽ chơi chết bà nhà hắn.
- Tại sao cậu lại không giống như chị mình, nỗ lực để có thể xử lý chuyện trong Tô gia, cùng Tô Phi Vũ tranh đoạt vị trí thừa kế trong Tô gia?
Diệp Phàm nhắc nhở:
- Tôi nghĩ nếu cậu có thể trở thành người thừa kế của Tô gia, điều đó sẽ là đả kích lớn nhất với Tô Phi Vũ.
- Em…
Tô Cẩm Đế nghe vậy, đỏ mặt mà nói:
- Em không có năng lực ấy.
- Cậu chưa thử thì tại sao biết không được?
Diệp Phàm kích thích nói.
- Diệp đại ca, thật sự em không có năng lực đó.
Tô Cẩm Đế cười chau sót, hắn châm một điếu thuốc, nhẹ giọng nói:
- Lúc nhỏ, em và chị của mình cùng với tên hỗn đản Tô Phi Vũ kia đều được tiếp nhận cái gọi là giáo dục tinh anh. Nhưng mà, cho dù em cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì em cũng không thể được cha mình hay ông nội thừa nhận, thậm chí ngay cả người ngoài cũng không tán đồng.
- Ở trong mắt cha em và ông nội thì em thì nếu em làm không được đó là do em không cố gắng, người bên ngoài thì nhìn vào cảm thấy rằng gia phong của Tô gia tốt, nhiều tài nguyên, đây không phải là do em cố gắng.
- Cho nên cậu mới bị đả kích, bắt đầu đắm mình vào trụy lạc?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng.
Tô Cẩm Đế khẽ gật đầu một cái, vẻ mặt hơi có chút biệt khuất, nói:
- Thật ra sau khi cha em qua đời, bởi vì thấy bộ dáng phách lối của tên hỗn đản Tô Phi Vũ kia, bởi vì muốn an ủi linh hồn cha em nên em đã cố gắng nhưng bởi vì nền tảng không tốt cho nên không làm ra được gì, cản bản là không được ông nội em để vào mắt.
- Cho nên cậu liền buông bỏ.
Cảm nhận vẻ khát vọng tình thân trong lòng của Tô Cẩm Đế thì Diệp Phàm cũng có chút xúc động, hắn nói tiếp:
- Kỳ thật, bất kể là cha cậu cũng được, ông nội cậu cũng được, cái mà bọn họ quan tâm không phải là thành tựu của cậu mà chính là thái độ của cậu. Cho nên cậu đừng nên buông bỏ gì cả. Huống chi cậu là một nam nhân, cậu nhẫn tâm để cho người chị của mình bị căn bệnh kia tra tấn mà phải chịu nhận áp lực lớn trong nhà sao?
Không trả lời.
Tay cầm điếu thuốc của Tô Cẩm Đế run lên.
- Trương Lỵ.
- Trương Lỵ.
Diệp Phàm thấy thế, vốn còn muốn nói điều gì, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng điếc tai nhức óc.
Trong tiếng hoan hô của đám khách nhân, một nữ nhân mặc một bộ trang phục màu đen đứng ở trên sâu khấu rồi mỉm cười.
- Chào mọi người.
Khi bước lên sâu khấu, thân từng là một hoa đán nổi tiếng của TVB Nam Cảng, Trương Lỵ liền hô lên rồi bắt đầu biểu diễn.
Dáng người khiêu gợi, cảm xúc mãnh liệt, ra sức biểu diễn, Trương Lỵ đã làm phát nổ toàn trường, cho đến khi nàng hát xong 3 bài hát thì các khách nhân ở dưới cũng chưa đã ghiền, bọn họ còn muốn nàng hát thêm 1 bài nữa.
Đối mặt với vẻ nhiệt tình như thế Trương Lỵ cũng không có biểu diễn mà là đi vào phòng của Tô Cẩm Đế.
- Gặp mẹ nó cái thứ giả vờ.
Thấy một màn như thế, Tô Cẩm Đế biết rõ Trương Lỵ đi vào mời rượu Tô Phi Vũ thì liền cảm thấy tức giận.
Cùng lúc đó, một nữ tiếp viên đi vào, trước hết là cúi chào 2 người Diệp Phàm, sau đó mỉm cười nói:
- Diệp tiên sinh, ngài khỏe chứ, Tô thiếu mời ngài qua kia uống rượu cùng Trương Lỵ tiểu thư.
Nói xong, nữ tiếp viên chỉ tay vào phòng của Tô Phi Vũ.
Trong phòng, Tô Phi Vũ ôm lấy Trương Lỵ, ngẩng đầu lên, đưa chén rượu lên, cảm giá kia giống như muốn nói cho Diệp Phàm biết: Cùng với một đứa con nít ranh ngồi chơi thì có gì tốt, tới chỗ của tôi đi, nơi này có rượu ngon cùng mỹ nữ.
Thấy vậy, Tô Cẩm Đế chỉ cảm thấy mặt của mình bị Tô Phi Vũ tát vào một cái.
Sau đó, vẻ mặt hắn tỏ ra khẩn trương nhìn vào Diệp Phàm.
Khẩn trương là bởi vì hắn sợ.
Tuy rằng hắn nhận ra Diệp Phàm không phải là người ham lợi nhưng mà hắn vẫn có chút sợ hãi, sợ Diệp Phàm bởi vì thân phận thừa kế Tô gia của Tô Phi Vũ mà vứt bỏ hắn và chị hắn, cùng đi lại với Tô Phi Vũ.
Nữ tiếp viên mở to 2 mắt nhìn, tuy rằng nàng không quen biết Tô Phi Vũ, nhưng nàng lại biết Tô Phi Vũ lại đại thiếu đứng đầu thành Hàng Hồ, thân phận hiển hách, địa vị cao thượng, ngay cả Trương Lỵ cũng qua bồi rượu đủ để chứng minh điểm này.
Mà hiện giờ Tô Phi Vũ mời Diệp Phàm qua uống rượu, hơn nữa còn để Trương Lỵ tiếp khác, Diệp Phàm lại nói không quen với Tô Phi Vũ.
Chuyện này... Làm sao có thể?
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 21: Rượu mời không uống, uống rượu phạt?
- Cô nói cho Tô Phi Vũ, tên trang bức kia biết Diệp đại ca không quen hắn, không có hứng thú đi qua đó.
Tô Cẩm Đế đứng lên, kích động mà nói.
Nói xong, vẻ mặt hắn tỏ ra cảm kích nhìn Diệp Phàm, cảm giác kia giống như Diệp Phàm ở lại đây là một loại vinh quang đối với hắn vậy.
"Ách..."
Nghe Tô Cẩm Đế nói thế thì nữ tiếp viên há to mỏ, vẻ mặt khiếp sợ.
Mà phòng Vip đối diện, mắt thấy Diệp Phàm vẫn còn ngồi thì nụ cười trên mặt Tô Phi Vũ đọng lại, chân mày nhíu lại.
Bởi vì lời đề nghị của Cẩu Vĩ đã khiến hắn động tâm nên hắn vận dụng 2 thứ đầu tiên trong “ Kim tiền, sắc đep và bạo lực” để đối phó với Diệp Phàm.
Hắn nói chuyện với Từ Cầm, để cho sau khi Trương Lỵ biểu diễn xong thì sẽ đến đây, lợi dụng Trương Lỵ câu dẫn Diệp Phàm đến đây.
Ở hắn xem ra, nếu được Trương Lỵ mời rượu thì đó tuyệt đối sẽ làm cho một nam nhân thỏa mãn được lòng hư vinh của mình.
Hắn không tin Diệp Phàm có thể cản lại loại hấp dẫn này.
Mà chỉ cần Diệp Phàm đến đây, nếu Diệp Phàm muốn chơi trương Lỵ hay là muốn chơi các nữ nhân khác, hoặc là hắn muốn tiền thì Tô Phi Vũ đều có thể thỏa mãn Diệp Phàm, để đạt được mục đích khống chế Diệp Phàm.
Hiện giờ, mắt thấy Diệp Phàm thờ ơ, hắn có thể cười được sao?
- Người nọ là ai? Tại sao lại làm ra giá như thế?
Trương Lỵ thấy vậy thì khó chịu.
- Tên này thật sự quá xạo quần mà.
Không đợi Tô Phi Vũ trả lời, Cẩu Vĩ ở một bên đã không thoải mái mà gật đầu phụ họa.
Nghe được Trương Lỵ cùng Cẩu Vĩ nói thế thì vẻ mặt Tô Phi Vũ trở nên âm trầm, ánh mắt như đao nhìn về phía Diệp Phàm.
- Tô…Tô thiếu.
1’ sau, nữ tiếp viên kia trở lại phòng của Tô Phi Vũ, muốn nói lại những lời của Diệp Phàm nhưng mà nàng có chút sợ hãi nên khi nói chuyện giọng nói run lên.
Tô Phi Vũ lạnh giọng hỏi:
- Tại sao hắn không đến.
- Hắn... Hắn nói hắn không quen Tô thiếu…
Thấy được vẻ tức giận của Tô Phi Vũ, nữ tiếp viên này run sợ, bất quá vẫn là trả lời.
- Cái gì?
Lúc này ngay cả Trương Lỵ cũng cả kinh.
- Mẹ kiếp, quả thật là cho hắn mặt mũi mà hắn lại không biết xấu hổ mà.
Cẩu Vĩ nổi giận, thấy Tô Phi Vũ bị một tên dã y không có danh tiếng vũ nhục thì hắn liền tức giận.
Ngay cả Cẩu Vĩ còn tức giận, huống chi là Tô Phi Vũ.
- Cút.
Sắc mặt Tô Phi Vũ phát lạnh, quát lên một tiếng.
Nữ tiếp viên nghe vậy thì 2 chân run run rời khỏi phòng.
- Trương tiểu thư, chỗ bà chủ Từ có 2 chai rượu ngon, em hãy nói với nàng, anh muốn lấy 2 chai rượu này.
Đợi nữ tiếp viên kia rời đi, Tô Phi Vũ quay đầu lại nói với Trương Lỵ.
Trương Lỵ biết rõ là Tô Phi Vũ muốn nhắc khéo để mình rời khỏi đây để Tô Phi Vũ dễ nói chuyện, nhưng mà nàng không có nói ra, gật đầu đứng dậy rời khỏi phòng
Đưa mắt nhìn Trương Lỵ rời đi, Tô Phi Vũ lại mở miệng, giọng nói lạnh như băng:
- Nếu hắn không uống rượu mời, vậy thì hắn để cho hắn thưởng thức rượu phạt.
- Tô thiếu, làm sao đây?
Cẩu Vĩ nghe vậy trong lòng vừa động, biết rõ Tô Phi Vũ muốn xử lý Diệp Phàm.
- Đánh gãy 1 chân hắn, để hắn cút khỏi Hàng Hồ
Tô Phi Vũ nói, sau đó sợ Tô Hồng Viễn phát hiện nên nói thêm:
- Nhớ kỹ, cần phải xử lý gọn gàng.
- Tô thiếu yên tâm, em bảo đảm qua đêm nay hắn sẽ không còn ở Hàng Hồ nữa.
Cẩu Vĩ đứng dậy lĩnh mệnh, sau đó thấy Tô Phi Vũ không có tỏ vẻ thì lặng yên rời khỏi phòng.
- Tô Phi Vũ, cha tao vốn muốn để cho mày tự sanh tự diệt nhưng tên dã y này không biết điều, như vậy tao sẽ thuận tay giúp mày một phen.
Tô Phi Vũ cầm ly rượu lên, nở nụ cười âm hiểm nhìn về Diệp Phàm phía bên kia.
- Tô thiếu, em có thể vào không?
Lúc này, Trương Lỵ cầm một chai rượu Bordeaux xuất hiện ở cửa, cũng không có đi vào mà làm ra bộ dạng đáng thương.
Tô Phi Vũ nghe vậy, thu hồi ánh mắt, cười nói:
- Trương tiểu thư, 2 chai rượu này là để cho em mà.
- Tô thiếu, anh thật biết làm người khác vui vẻ.
Trương Lỵ nghe vậy liền nhào vào lòng Tô Phi Vũ, tùy ý để tay Tô Phi Vũ bỏ vào trong quân, vuốt ve mông của mình.
Cùng lúc đó, trong phòng đối diện, mặc dù bởi vì tiếng nhạc trong quán Bar quá lớn nên Diệp Phàm không nghe được cuộc nói chuyện giữa Tô Phi Vũ và Cẩu Vĩ nhưng mà hắn đã nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Tô Phi Vũ.
Lúc nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Tô Phi Vũ, Diệp Phàm mơ hồ đoán được cái gì nhưng cũng không có lo lắng, cũng không có nói cho Tô Cẩm Đế.
1 tiếng sau, Diệp Phàm cảm thấy quá nhàm chán nên cùng Tô Cẩm Đế đứng dậy rồi rời đi.
Chân trước 2 người vừa mới ra khỏi phòng, chân sau Tô Phi Vũ liền ôm theo Trương Lỵ rời khỏi phòng Vip.
- Diệp đại ca, anh đợi một chút, để em đi lấy xe.
Ra khỏi quán Bar, Tô Cẩm Đế chi vào chỗ đậu xe, muốn tới lái xe đến cửa để đón Diệp Phàm.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu, dư quang cũng thấy Tô Phi Vũ và Trương Lỵ đi theo, hắn càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình lại không biết Tô Phi Vũ muốn chơi cái gì đây.
“Oành”
Đang lúc Diệp Phàm nghi ngờ thì một tiếng nổ vang vang lên, giống như một con dã thú gầm thét.
Ánh đèn chói mắt, một chiếc Maserati đột nhiên tăng tốc giống như một con quái thú, gào thét xông về phía Diệp Phàm.
Tốc độ nhanh như thiểm điện.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 22: Tát bạt tai, đánh gãy chân.
Xảy ra một màn này làm cho nhiều người đưa mắt nhìn xem.
Xong rồi.
Mắt thấy chiếc Maserati đâm thẳng vào Diệp Phàm thì mọi người đều có chung một suy nghĩ này.
Tuy rằng bọn hắn không biết tại sao chiếc Maserati lại chạy nhanh đến thế nhưng bọn hắn nghĩ rằng khoảng cách ngắn như thế Diệp Phàm căn bản là không thể né tránh.
- Diệp đại ca, cẩn thận.
Cùng lúc đó, Tô Cẩm Đế rống to lên.
"A..."
Cửa quán Bar, Trương Lỵ thấy một màn này thì liền hét lên một tiếng rồi nhắm 2 mắt lại.
Dường như nàng không dám nhìn cảnh huyết nhục kế tiếp.
So ra mà nói thì Tô Phi Vũ bình tĩnh hơn nhiều.
Nương theo ngọn đèn của quán Bar, hắn thấy rõ Diệp Phàm giống như là bị sợ choáng váng, cả người đứng tại chỗ.
Thấy vậy, Tô Phi Vũ yên tâm nhưng cũng có chút bận tâm.
Yên tâm là bởi vì hắn nhìn ra Diệp Phàm không thể thoát được, bận tâm là bởi vì hắn sợ Cẩu Vĩ lái xe quá nhanh không kịp giảm tốc độ, sẽ đâm chết Diệp Phàm.
- Ha ha, quả nhiên bị sợ choáng váng !
Trong xe, Cẩu Vĩ thân là một thành viên trong câu lạc bộ siêu tốc độ thấy vậy thì cười lạnh, sau đó giẫm phanh lại.
“Két”
Chiếc Maserati giảm tốc nhưng mà bởi vì tốc độ quá nhanh nên không thể dừng lại trước Diệp Phàm.
Sau đó.
Khi chiếc Maserati sắp đụng vào Diệp Phàm thì đột nhiên Diệp Phàm động, cả người giống như quỷ mị, thoải mái né tránh.
Hả?
Thấy vậy, toàn bộ mọi người đều mở to 2 mắt.
Dường như bọn hắn không nghĩ tới ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc Diệp Phàm lại có thể né được.
“Phù”
Sau khi hết khiếp sợ, mấy tên bảo vệ quán Bar thở dài, sau đó thấy chiếc Maserati dừng lại nhưng bọn hắn không có một ai dám đi lên, có thể lái Maserati cũng không phải là người mà bọn hắn có thể đắc tội.
- Diệp đại ca.
Tô Cẩm Đế hô lên một tiếng rồi chạy về phía Diệp Phàm.
- Tại sao hắn lại có thể tránh được?
Cửa quán Bar, Tô Phi Vũ trừng to 2 mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, cảm giác như hắn không tin Diệp Phàm có thể né được.
Tránh thoát?
So ra mà nói thì Cẩu Vĩ càng khiếp sợ hơn, tuy rằng hắn đã giẫm phanh, không đâm chết Diệp Phàm nhưng mà muốn đụng gãy một chân của Diệp Phàm.
Mà lúc này, Diệp Phàm lại tránh thoát.
Ngay tại khi chiếc Maserati sắp đụng vào Diệp Phàm thì hắn lại tránh được.
Chuyện này, mja nó làm sao có thể được?
Cẩu Vĩ trợn mắt há hốc mồm, cả người choáng váng.
- Diệp…Diệp đại ca, anh không sao chứ?
Tô Cẩm Đế chạy nhanh đến trước người Diệp Phàm, sợ hỏi.
- Không sao.
Diệp Phàm lắc đầu, đi về phía chiếc Maserati
Lấy thân thủ của hắn, khi nguy cơ buông xuống liền có thể dễ dàng tránh thoát, sở dĩ lúc này hắn không có tránh ra chỉ là vì muốn chứng thật phán đoán trong lòng mà thôi.
- Mắt chó của mày mù rồi sao, chẳng lẽ không thấy lão tử lái xe sao?
Trong chiếc Maserati, Cẩu Vĩ thấy Diệp Phàm đi tới thì lấy lại tinh thần, nhảy xuống xe, chẳng những không có giải thích mà còn mắng:
- Mạng chó của mày bao nhiều tiên, xe của lão tử bị đụng hư thì làm sao?
- Cẩu Vĩ, mje nó, mày có ý gì đó?
Tô Cẩm Đế vốn là tức sôi máu, lúc này thấy Cẩu Vĩ xạo quần như thế liền trực tiếp nóng giận.
Có lẽ không ngờ Tô Cẩm Đế sẽ vì Diệp Phàm mà ra mặt, Cẩu Vĩ vốn là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười khinh thường:
- Tô Cẩm Đế a, mày dám giáo huấn tao sao? Nể mặt của Tô thiếu, hôm nay anh đây không chấp nhặt với mày, thức thời thì cút mau.
- Mày….
Tô Cẩm Đế nghe vậy thì 2 tay nắm chặt, dường như muốn đi lên đấm chết con mja Cẩu Vĩ.
Nhưng mà.
Một bàn tay lại đặt trên vai hắn.
Tô Cẩm Đế cảm thấy bản thân không động đậy được.
Hắn kinh hãi nhìn lại thì thấy Diệp Phàm đang kéo hắn lại.
- Diệp đại ca, anh để em giáo huấn tên chó chết này.
Tô Cẩm Đế tức giận nói.
- Cẩm Đế, cậu làm gì đó?
Tô Cẩm Đế vừa nói xong, không đơi Diệp Phàm mở miệng thì Tô Phi Vũ đã bước tới, vốn là khiển trách Tô Cẩm Đế một cau sau đó hướng về phía Diệp Phàm xin lỗi:
- Diệp thần y, thật xin lỗi, để cho anh bị sợ hãi rồi.
- Cẩu thiếu gia, làm sao cậu lại lái xe như thế? Thiếu chút nữa là đụng phải Diệp thần y rồi, còn không mau xin lỗi Diệp thần y đi.
Khi nói chuyện, sắc mặt Tô Phi Vũ tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
Cẩu Vĩ thấy thế, biết rõ Tô Phi Vũ đang diễn trò, trong lòng mặc dù có chút buồn bực nhưng vẫn là quyết định xin lỗi Diệp Phàm.
Nhưng mà không đợi Cẩu Vĩ mở miệng, Diệp Phàm đã nhìn Tô Phi Vũ:
- Chuyện của tôi khi nào thì đến phiên anh làm chủ?
- Diệp thần y, anh….
Tô Phi Vũ biến sắc, cố gắng mở miệng nói cái gì, nhưng bởi vì có tật giật mình nên không nói nên lời.
- Thằng chó, lão tử vốn nể mặt Tô thiếu muốn xin lỗi mày, mày đã không cần thể diện thì mau cút đi, bằng không đợi lão tử thay đổi chủ ý thì mày muốn đi cũng không kịp nữa.
Tuy rằng Cẩu Vĩ muốn lấy lòng Tô Phi Vũ mà xin lỗi Diệp Phàm, nhưng mà trong lòng cũng không tình nguyện, lúc này thấy Diệp Phàm không lĩnh tình còn nói năng lỗ mãng thì trong lòng vui vẻ, đưa tay chỉ vào mặt Diệp Phàm rồi mắng lên.
Diệp Phàm bất vi sở động, chỉ hơi hơi nheo mắt lại.
Cẩu Vĩ thấy vậy liền biến sắc, vẻ mặt dữ tợn, vung tay tát Diệp Phàm một cái.
Nhưng mà.
Diệp Phàm nhanh hơn hắn.
Khi Cẩu Vĩ vung tay lên thì Diệp Phàm đã động.
Trong màn đêm, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một đạo hắc ảnh.
Ngay sau đó.
Diệp Phàm giống như là quỷ mị xuất hiện trước mặt Cẩu Vĩ, tay phải vung lên, tát một cái vào mặt hắn.
“Bốp”
Tiếng vang giòn vang lên, Cẩu Vĩ giống như một quả bóng chày bị đánh, bay ngược ra sau.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy thì mọi người há to mồm.
Thời gian ngừng lại, hình ảnh dừng lại.
“Bịch”
Một tiếng vang vang lên, mọi người nhìn lại thì thấy Cẩu Vĩ đã hung hăng đập vào lan can sau đó rơi xuống đất.
Lúc này Cẩu Vĩ giống như là một con chó chết, thân mình rúc một chỗ, run rẩy không thôi.
Máu thịt, răng môi lẫn lộn, tình cảnh bi thảm dọa người.
“Ực”
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi ngươi đều nuốt nước bọt, ánh mắt tỏ ra sợ hãi, trong đó vẻ mặt của Tô Phi Vũ đã trở nên trắng bệch.
“Bịch! Bịch”
Sau đó, Diệp Phàm bước về phía Cẩu Vĩ.
- Không... không được lại đây.
Mắt thấy Diệp Phàm đi tới, Cẩu Vĩ chỉ cảm thấy tử thần buông xuống lấy mạng hắn, một bên hắn hoảng sợ tru lên, một bên giãy dụa lui ra sau.
Rất nhanh, Cẩu Vĩ đã lui về bên lan can.
Hắn không chỗ thối lui nữa. !
- Đừng…Đừng mà.
Phát hiện này làm cho Cẩu Vĩ căng thẳng, trực tiếp kêu rên.
Mặt Diệp Phàm không đổi sắc, giậm xuống một cước.
“Rắc”
Tiếng xương gãy vang lên khiến cho Cẩu Vĩ trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Rắc”
“A”
Lại một tiếng xương gãy vang lên kích thích làm cho Cẩu Vĩ bị bất tỉnh cũng không nhịn được mà tru lên.
"Tê ~ "
Thấy một màn này, tất cả các nhân viên bảo vệ của quán Bar đều hít sâu một hơi.
Bọn hắn cũng từng là người trong giang hồ, hơn nữa cũng đã từng đánh nhau.
Nhưng mà.
Chưa bao giờ bọn hắn thấy được một màn rung động như thế này.
Hô... Hô..."
Hơi thở Tô Phi Vũ trở nên dồn dập, mồ hôi rơi như mưa.
Hắn muốn chạy trốn nhưng cảm thấy chân của mình nặng như chỉ, căn bản là không thể nâng lên.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 23: Con gặp chuyện không may, cha ra mặt.
Sợ.
Tô Phi Vũ sợ.
Mặc dù chỉ tiếp xúc với Diệp Phàm một lần nhưng mà hắn vẫn cảm giác được Diệp Phàm là một người chảy dòng máu kiêu ngạo.
Nhưng mà.
Hắn không ngờ Diệp Phàm có y thuật hơn người, hơn nữa lại có võ lực khủng bố như thế.
Càng làm cho hắn nằm mơ không nghĩ tới chính là Diệp Phàm không động thì thôi, động thì như bôi lôi, không nói tiếng nào liền đánh cho Cẩu Vĩ trở nên tàn phế.
Mà mới vừa rồi khi nhìn phải ánh mắt của Diệp Phàm, trong lòng hắn đã nghĩ: Diệp Phàm biết hắn là kẻ giở trò ở sau lưng, kế tiếp hắn sẽ rập khuôn theo Cẩu Vĩ.
Cửa quán rượu, Trương Lỵ trợn mắt há hốc mồm nhìn Cẩu Vĩ cùng Tô Phi Vũ nằm ở trên mặt đất.
Nàng cố gắng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi trong quán Bar, hình ảnh 2 người này tỏ ra ngưu bức.
Nhưng mà.
Vô luận nàng cố gắng như thế nào, đều không thể nghĩ lại được.
- Diệp... Diệp đại ca!
So ra mà nói thì trong lòng Tô Cẩm Đế lại tỏ ra hưng phấn.
Bởi vì Phúc bá nói Diệp Phàm là cao thủ võ học, Tô Cẩm Đế từng muốn biết Diệp Phàm đã đạt đến cảnh giới nào nhưng mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Diệp Phàm chỉ ra tay hời hợt đã đánh cho Cẩu Vĩ trở nên tàn phế.
Nghe được tiếng la của Tô Cẩm Đế, trong lòng Tô Phi Vũ liền động, hắn liền ôm lấy chân của Tô Cẩm Đế.
- Anh làm gì đó?
Cả người Tô Cẩm Đế chấn động, giương mắt lạnh lẽo nhìn Tô Phi Vũ, hỏi.
- Cẩm…Cẩm Đế, mặc dù tôi rất thân với Cẩu Vĩ nhưng mà chuyện mới vừa rồi không có liên quan đến tôi.
Giờ phút này, ánh mắt của Tô Phi Vũ giống như là ánh mắt của nô tài nhìn vào chủ nhân, hắn cầu xin:
- Diệp thần y đã hiểu lầm tôi, cậu hãy giải thích giùm tôi đi.
- Hiểu lầm?
Tô Cẩm Đế cũng không phải là ngu ngốc, ngược lại, thấy Diệp Phàm tức giận thì hắn liền đoán được có chuyện lừa dối, lập tức nở ra nụ cười lạnh:
- Một mình anh đi giải thích đi.
- Cẩm Đế, cậu là em họ của tôi, cậu không thể trơ mắt nhìn tôi bị Diệp thần y hiểu lầm a.
Tô Phi Vũ tiếp tục cầu xin, dường như hắn cũng biết nếu như Tô Cẩm Đế không giúp hắn thì Diệp Phàm sẽ rat ay với hắn, sau đó trong lòng hắn vừa động, liền nói thêm:
- Cẩm Đế, nếu để cho ông nội biết chuyện này thì cậu cũng rất khó giải thích a.
- Buông ra.
Mắt thấy Tô Phi Vũ nói đến Tô Hồng Viễn thì Tô Cẩm Đế không khỏi cảm thấy có chút căm tức, hắn liền rút chân ra rồi nhìn về phía Diệp Phàm.
- Hiện giờ đã có lòng tin có thể giẫm lên tên phế vật này chưa?
Thấy được ánh mắt của Tô Cẩm Đế, Diệp Phàm cũng không có động thủ với Tô Phi Vũ, khuôn mặt lạnh lùng nở ra một nụ cười, rất nhạt, cũng rất ấm lòng.
Có lòng tin sao?
Theo bản năng Tô Cẩm Đế nhìn thoáng qua Tô Phi Vũ đang quỳ ở dưới đất, trong nháy mắt đã hiểu dụng ý của Diệp Phàm, thân thể không khỏi run lên.
Không biết là bởi vì Diệp Phàm không có tiếp tục động thủ, hay là bởi vì nhìn thấy Lưu Cầm dẫn người xuất hiện, Tô Phi Vũ sợ Lưu Cầm thấy được bộ dạng quỳ của mình nên liền giãy dụa đứng lên, bất quá cũng không dám kêu gào cùng với Diệp Phàm.
Ánh mắt Lưu Cầm như đao nhìn thoáng qua Tô Phi Vũ, sau đó nhìn về Cẩu Vĩ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Phàm.
Thấy được khuôn mặt không chút thay đổi của Diệp Phàm, trong đầu Lưu Cầm không khỏi nhớ lại cảnh Diệp Phàm ra tay đánh Cẩu Vĩ, đôi mi thanh tú nhíu lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Ngưng trọng là bởi vì nàng nhận ra thân thủ của Diệp Phàm rất lợi hại, lợi hại như thế nào thì nàng không biết nhưng ít ra so với những tên bảo vệ ở quán Bar này thì Diệp Phàm cũng mạnh hơn rất nhiều.
Quan trọng hơn là nàng đã nhìn ra Diệp Phàm không phải là một ngươi nhân từ nương tay.
Hiểu được điểm này, nàng cũng không muốn quản chuyện này, nàng tình nguyện đắc tội Tô Phi Vũ vậy cũng không muốn đắc tội Diệp Phàm!
Nhưng nàng cũng biết, nàng là bà chủ của quán Bar này, trước cửa quán Bar xảy ra chuyện, nếu nàng không quan tâm thì những người khách khác sẽ không có cảm giác an toàn.
Nếu như thế, này sau quán Bar của nàng sẽ không thể làm ăn được nữa.
Quan trọng hơn nữa, ai cũng biết được nàng là nữ nhân của Bát gia, có người gây chuyện ở đây chẳng khác gì gián tiếp tát vào mặt của Bát gia.
Nàng phải đứng ra làm những thứ này.
- Tô thiếu, xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh, Từ Cầm liền nhìn vào Tô Phi Vũ, biết rõ còn cố hỏi.
- Cẩu Vĩ không biết uống thuốc gì, lái xe nhanh đụng vào Diệp thần y, kết quả chọc giận Diệp thần y, bị Diệp thần y giáo huấn một trận!
Tô Phi Vũ đã trấn định lại, hắn nhìn ra được Từ Cầm dẫn người ra đây là có mục đích cho nên hắn cũng thông minh, đem chuyện này nói rõ ra, không có liên quan đến mình.
- Diệp tiên sinh, chào cậu, tôi là bà chủ của quán Bar này, Từ Cầm.
Nghe Tô Phi Vũ nói thế, Từ Cầm lấy lại bình tĩnh rồi nhìn vào Diệp Phàm.
- Tôi không biết cô.
Diệp Phàm hờ hững nhìn Từ Cầm, sau đó nhìn những tên đại hán phía sau lưng Từ Cầm, hỏi :
- Cô đem nhiều người ra như vậy là vì muốn ra mặt cho bọn hắn ?
- Diệp tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi không phải ra mặt cho bọn họ, mà là chuyện này xảy ra ở trước cửa quán Bar, về tình về lý thì tôi cũng nên ra hỏi chuyện gì đã xảy ra, để cho những khách nhân một cái công đạo.
Lời nói của Diệp Phàm làm cho lòng Từ Cầm trầm xuống nhưng mà nàng cũng không có giao phong chính diện với Diệp Phàm, mà là cố gắng khắc chế.
Diệp Phàm khẽ nheo mát, ngó chằm chằm vào Từ Cầm, dường như muốn nhìn thấu Từ Cầm :
- Bây giờ cô đã biết chuyện gì rồi, cô muốn làm gì ?
- Cẩu thiếu gia sai, hắn bị Diệp tiên sinh dạy dỗ là đúng, không trách được người khác.
Lưu Cầm nghe vậy, áp chế cơn giân trong lòng, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ.
Nghe Từ Cầm nói thế, Diệp Phàm không nói gì nữa, vỗ vỗ vai Tô Cẩm Đế, ý bảo rời đi.
"Ô ô... Ô ô..."
Nhưng mà đột nhiên lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, 2 chiếc xe cảnh sát chạy tới.
“Phù”
Mắt thấy cảnh sát tới, trong lòng Từ Cầm thầm thở phào nhẹ nhỏm, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh mà người khác không dễ nhìn thấy.
Bá!
Cùng lúc đó, Diệp Phàm đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại, ánh mắt như đao ngó vào Từ Cầm.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm, sắc mặt Từ Cầm hơi đổi, chỉ cảm thấy trái tim như thoát ra khỏi lồng ngực,
- Có chuyện gì đây?
Cùng lúc đó, 2 chiếc xe cảnh sát dừng lại, 5 tên cảnh sát xuống ce, một bên đi về phía Diệp Phàm và Tô Cẩm Đế một bên lớn tiếng chất vấn.
- Đồng chí cảnh sát, tôi là Lưu Cầm, là chủ quán Bar này.
Lưu Cầm lấy lại tinh thần, chủ động nghênh đón, giải thích:
- Mới vừa rồi có vị khách nhân dường như đã uống nhiều rượu nên lái xe quá nhanh, thiếu chút nữa là đụng phải vị Diệp tiên sinh này.
Đang lúc nói chuyện, Lưu Cầm chỉ vào Diệp Phàm, tiếp tục nói:
- Diệp tiên sinh có chút tức giận, liền dạy dỗ người này.
- Gọi 120, trước tiên đưa người bị thương đến bệnh viện.
Thấy khuôn mặt đầy máu, xương đùi nhô lên của Cẩu Vĩ, thì tên cảnh sát cầm đầu giật mình, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Phàm, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi là Lý Bân sở trưởng đồn công an, vì muốn điều tra chân tướng sự việc nên tôi mời cậu theo chúng tôi đến đồn công an để ghi chép.
Diệp Phàm khẽ cau mày, không có lên tiếng.
- Tôi cam đoan với cậu, chúng tôi sẽ không để ai oan uổng, cũng không để bỏ qua người phạm tội.
Lý Bân thấy thế, sợ Diệp Phàm phản kháng, vội vàng thề son thề sắt.
- Tôi đi với các ông.
Nghe Lý Bân nói thế, Diệp Phàm hơi trầm ngâm, cuối cùng cũng đồng ý. Khi hắn xuống núi thì Sở Cơ đã nói cho hắn biết, nếu như muốn trải ngiệm cuộc sống của người bình thường, dung nhập vào chống hoa đô thì nhất định phải tuân thủ pháp luật, tốt nhất là không nên xảy ra xung đột với cơ quan chấp phát.
- Diệp đại ca, em đi với anh.
Tô Cẩm Đế thấy Diệp Phàm muốn đến đồn công an thì vội vàng nói.
- Cậu có liên quan đến chuyện ban nãy không?
Lý Bân trầm giọng hỏi.
Chân mày Tô Cẩm Đế nhíu lại, nói:
- Tôi đi cùng Diệp đại ca, hơn nữa còn tận mắt thấy tên khốn kiếp Cẩu Vĩ kia đụng xe vào Diệp đại ca, tôi có thể làm chứng cho Diệp đại ca.
- Tốt, vậy cũng nhau đi.
Lý Bân nghe vậy, vung tay lên, lập tức có bốn gã cảnh sát tiến lên.
"Hô ~ "
Mắt thấy Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế lên xe cảnh sát, Lưu Cầm thở phào nhẹ nhỏm, đi tới một bên, lấy điện thoại di động ra, bấm một cú điện thoại.
- Cẩu tiên sinh, tôi là Lưu Cầm, tối nay lệnh công tử cùng Tô Phi Vũ đã uống rượu ở quán Bar của tôi, kết quả không biết là bởi vì uống nhiều rượu hay là có nguyên nhân gì, thiếu chút nữa lái xe đụng người ta….
- Tên nghiệt chủng này.
Không đợi Lưu Cầm nói hết lời, đầu bên kia điện thoại đã truyền ra một tiếng mắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Cẩu tiên sinh, lệnh công tử chỉ thiếu chút nữa đụng thôi, ngài không cần kích động.
Lưu Cầm nói đến đây thì lời nói vằ chuyển:
- Bất quá, người mà lệnh công tử thiếu chút nữa đụng phải là hết sức tức giận, xuất thủ đả thương lệnh công tử, hơn nữa còn phế đi 2 chân của lệnh công tử.
- Cô…Cô nói cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, cha của Cẩu Vĩ là Cẩu Chí Phong nghe vậy liền trực tiếp cả kinh từ trên ghế đứng lên.
- Cẩu tiên sinh, tôi đã báo cảnh sát đem bọn họ đi.
Lưu Cầm không có nói lại, mà là vô tình hay cố ý nhắc nhở:
- Người kia có thân thủ rất tốt, hơn nữa lòng dạ độc ác, tôi chỉ có thể làm chừng này.
- Cảm ơn.
Dường như Cẩu Chí Phong đã nghe được ý tứ trong lời nói Lưu Cầm, đầu tiên là nói cảm ơn, sau đó sắc mặt âm trầm cúp điện thoại.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 24: Không chết cũng phải lột da.
2 chiếc xe cảnh sát rời đi, bất quá vẫn còn 1 tên cảnh sát ở lại chờ xe cứu thương, đưa Cẩu Vĩ đi bệnh viện.
Tô Phi Vũ cũng ở lại.
Đưa mắt nhìn Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế bị cảnh sát mang đi thì hắn liền tỏ ra hưng phấn.
Hưng phấn là bởi vì hắn biết nếu Diệp Phàm rơi vào trong tay cảnh sát, Cẩu gia tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Phàm ra ngoài dễ dàng được.
Giống như xác minh suy đoán của hắn là đúng, đột nhiên điện thoại của hắn rung lên.
Lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình thì Tô Phi Vũ thấy người gọi đến là Cẩu Chí Phong.
- Chú Chí Phong.
Có lẽ là trong lòng hổ thẹn nên sau khi nghe máy, Tô Phi Vũ liền tỏ ra khách khí.
- Tiểu Tô, chú vừa mới nhận được điện thoại, nghe nói cháu cùng Tiểu Vĩ đang uống rượu ở quán Bar, kết quả là uống say, rốt cuộc là có chuyện gì?
Mặc dù Cẩu Chí Phong biết được chuyện này từ Từ Cầm nhưng mà Từ Cầm là một nữ nhân vô cùng âm hiểu, lời nói của Từ Cầm cũng không thể tin tưởng hoàn tonaf.
Trong lòng Tô Phi Vũ lộp bộp, do dự một chút rồi nói:
- Chú Chí Phong, là như vậy, tối nay cháu cùng với Tiểu Vĩ đến quán Bar uống rượu hơi nhiều, lúc lái xe thì Tiểu vĩ chạy hơi nhanh, thiếu chút nữa là đụng vào người khác, kết quả người nọ cùng tiểu Vĩ xảy ra tranh chấp, lại động thủ đánh Tiểu Vĩ.
- Người kia có địa vị gì?
- Hắn là một bác sĩ, trước mặt đang chữa bệnh cho chị họ của cháu là Tô Vũ Hinh.
Tô Phi Vũ do dự một chút rồi nói thật.
Cẩu Chí Phong nghe vậy, trầm mặc.
Tô Phi Vũ lại bổ sung:
- Lúc ấy cháu thấy bọn họ nảy sinh tranh chấp, muốn để cho Tiểu Vĩ nói lời xin lỗi với người kia, kết quả không đợi Tiểu Vĩ nói xin lỗi, người kia liền động thủ.
- Người kia có thể trị bệnh cho Tô nha đầu?
Cẩu Chí Phong mở miệng lần nữa, một châm thấy máu.
Tô Phi Vũ hơi trầm ngâm, rồi nói:
- Trị không hết, bất quá có thể khống chế được bệnh tình của chị họ.
- Đã như vậy chú sẽ nể mặt Tô lão gia tử mà lưu lại một cái mạng chó cho hắn.
Cẩu Chí Phong hơi trầm ngâm rồi làm ra quyết định.
"Đô... Đô..."
Tô Phi Vũ đoán được Cẩu Chí Phong sẽ làm cái gì, trong lòng không ngừng cười lạnh:
- Hắc, tiểu tạp chủng, mày cho rằng có chút y thuật, có chút công phu mà xạo quần sao? Xã hội không phải là nơi mà mày có thể làm những chuyện này.
…
Đối với mọi chuyện Diệp Phàm cũng không biết, lúc này hắn cùng Tô Cẩm Đế ngồi trong một chiếc xe cảnh sát, dưới sự giám thị của mộ tên cảnh sát, đi đến đồn công an Xuân Giang đường.
- Anh Lý, nếu tên tiểu tử này dám gây chuyện ở bãi của Kiều Bát Chỉ, có phải hắn là người của Đông Hải bang không?
Trong một xe cảnh sát khác, một gã cảnh sát tên là Vương Khải hỏi sở trưởng Lý Bân, mặc dù hắn chỉ là một tên cảnh sát nho nhỏ nhưng mà hắn cũng biết ở Hàng Hồ có 2 bang phái lớn, một là Đông Hải bang, và một là Thanh Hồng bang mà Từ Cầm là người đại biểu cho bang phái này.
Chính xác ra, nam nhân của Từ Cầm chính là người đại biểu cho phân hồ Thanh Hồng bang tại Hàng Hồ.
- Không phải.
Trong tay Lý Bân cầm một điếu thuốc, chân mày nhíu lại, tinh quang trong mắt lóe lên:
- Nếu như là người Đông Hải bang thì Từ Cầm sẽ không để chúng ta ra mặt, mà sẽ dựa vào quy củ của giang hồ để xử lý.
- Đó chính là mãnh long quá giang rồi?
Vương Khải nghĩ đến thảm trạng của Cẩu Vĩ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn biết nếu lúc này Diệp Phàm không phối hợp, lấy tố chất của những tên cảnh sát lú này nếu không có súng thì không sẽ khống chế được Diệp Phàm.
- Hẳn là như thế.
Lý Bân gật đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì, lời nói xoay chuyển:
- Nhưng không chỉ dừng lại ở mãnh long quá giang đơn giản như vậy.
- Tại sao?
- Người đánh bị thương là Cẩu Vĩ, mà Cẩu Vĩ lại đi cùng Tô Phi Vũ, mà tên kia lại ở chung với Tô Cẩm Đế, ở đây có chỗ lừa dối.
Lý Bân như có điều gì suy nghĩ nói.
Vương Khải tức giận nói:
- Anh Lý, theo như anh noi thì tên tiểu tử kia gây chuyện ở quán Bar, chẳng khác gì là tát vào mặt Từ Cầm hay Kiều Bát Chỉ, Từ Cầm phải dứng ra nhưng mà nàng cũng biết khó đối phó với tên tiểu tử kia, đồng thời đoán được chuyện này có chút kỳ quái cho nên không có trực tiếp xử lý, mà là đùa bỡn, ném củ khoai lang nóng này qua chúng ta, đây cũng chính là con mja nó âm hiểm.
- Đúng là rất âm hiểm, nhưng không phải không thừa nhận, thân là nữ nhân của Kiều Bát Chỉ, một đòn này của nàng rất đẹp.
Tinh quang trong mắt Lý Bân lóe lên:
- Một mặt nếu như tên tiểu tử kia không phối hợp, tỏ ra phản kháng thì đây chính là khiêu chiến với cảnh sát và luật pháp, kết quả sẽ rất rõ. Mặc khác, mặc dù tên tiểu tử kia đến cục cảnh sát. Về sau chuyện này cũng sẽ không có quan hệ đến nàng. Như vậy, nàng vừa có thể bảo vệ mặt mũi của mình vừa có thể tránh khỏi xung độ với tên tiểu tử kia.
- Anh Lý, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Hoàng đế không vội, thái giám như cậu gấp cái gì?
Lý Bân tức giận trợn mắt nhìn Vương Khải một cái, sau đó vạch trần đáp án:
- Tạm thời không nói đến chỗ lừa dối bên trong chuyện này, mặc dù không có lừa dối, lấy mạng lưới liên lạc của Cẩu Chí Phong ở cục cảnh sát thì chuyện này còn chưa tới phiên chúng ta quản, chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được.
“Reng…Reng”
Lý Bân vừa nói xong thì điện thoại trong xe vang lên.
Nhanh vậy sao?
Trong lòng Lý Bân vằ động, lấy điện thoại lên thì thấy người gọi điện đến chính là Phó cục trưởng của phân cục.
- Lưu cục trưởng.
Mặc dù là biết mục đích của cuộc điện thoại này nhưng Lý Bẩn lại giả ngu.
- Tiểu Lý, tôi vừa mới nghe nói chỗ của cậu xảy ra một vụ án đánh nhau nghiêm trọng, đúng không?
Phó cục trưởng Lưu Bảo Quân không có vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
Lý Bân vội vàng đáp lại:
- Đúng vậy, Lưu cục trưởng, trước mắt hung thủ đã bị chúng tôi bắt giữ, đang trên đường trở về.
- Tiểu Lý, dựa vào những chứng cớ khác thì tên hung thủ này có liên quan đến những vụ án khác, vì muốn điều tra nên đội cảnh sát hình cảnh sẽ nhận người này, một lát nữa Trương đội trưởng bên đội hình cảnh đến dẫn người, cậu phải giao người ra, hiểu chưa?
Lưu Bảo Quân không nhanh không chậm nói, giọng nói không thể nghi ngờ.
Lý Bân vội vàng nói:
- Xin Lý cục trưởng yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
"Đô... Đô..."
Lý Bân vằ nói xong thì Lưu Bảo Quân cũng đã cúp điện thoại. Lý Quân thấy vậy thì thở phào, sau đó nói:
- Lưu cục trưởng điện thoại tới, đội hình cảnh muốn giải hung thủ đi. Đại khái bọn họ sẽ tới cục cảnh sát, trước khi bọn họ tới thì các cậu phải tiến hành tra hỏi đơn giản hung thủ, làm tốt ghi chép, không để cho đội hình cảnh nói chúng ta thì biết lấy tiền lương mà không biết làm việc.
- Vâng, sở trưởng.
Mọi người cùng lên tiếng lĩnh mệnh nhưng trong lòng đều hiện ra một ý niệm: Bị đội hình cảnh mang đi, tên tiểu tử kia không chết cũng phải lột da.
10’ sau, 2 chiếc xe cảnh sát chạy đến đồn công An Xuân Giang, 2 người Diệp Phàm và Tô Cẩm Đế bị chia ra, đưa 2 vào phòng khác nhau để tiến hành thẩm vấn.
- Tối nay, tôi cùng Diệp Phàm đại ca đến quán Bar chơi….
Trong phòng thẩm vấn, Tô Cẩm Đế dựa theo lời của tên cảnh sát, đem mọi chuyện tối nay kể ra, sau đó tức giận bất bình nói:
- Tên Cẩu Vĩ khốn khiếp kia chẳng những lái xe đụng Diệp đại ca, hơn nữa nói năng lỗ mãng, thậm chí còn muốn động thủ đánh người, quả là đáng đời mà.
- Cậu có thể trở về.
Tên cảnh sát thẩm vấn cũng không có để ý đến Tô Cẩm Đế, từ đầu đến cuối hắn chỉ nói 2 câu.
Sở dĩ như thế là bởi vì hắn biết có viết cũng như không, cũng không thể hướng đi của câu chuyện này.
Chính xác ra mà nói thì không thể nào thay đổi được bi kịch của Diệp Phàm.
- Diệp đại ca đâu ? Tại sao anh ấy còn chưa ra ?
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Tô Cẩm Đế không tìm thấy Diệp Phàm thì hỏi. đến cục cảnh sát.
- Cho dù hắn thẩm vấn xong cũng không đi ra được.
Một tên cảnh sát không nhịn được mà nói.
- Tại sao?
- Hắn đã đánh, làm cho người ta trọng thương, sẽ bị pháp luật trừng phạt.
Tên cảnh sát kia vừa nói vừa nhìn Tô Cẩm Đế:
- Cho nên cậu không cần chờ hắn, đi nhanh lên.
Bị pháp luật trừng phạt?
Tô Cẩm Đế muốn giải thích cái gì nhưng thấy tên cảnh sát kia đã trở lại phòng làm việc.
Vì thế Tô Cẩm Đế cũng không có chạy vào, hắn ý thức được chuyện này khó giải quyết, cho nên hắn liền gọi điện thoại cho Tô Hồng Viễn.
- Thật xin lỗi, thuê bao quý khách…
Nghe được những lời này, Tô Cẩm Đế liền sững sờ ngay tại chỗ.
Rất nhanh hắn liền lấy lại tinh thần, không cam lòng mà gọi lại cho Tô Hồng Viễn, nhưng vẫn không được.
Mắt thấy không gọi được cho Tô Hồng Viễn, Tô Cẩm Đế gấp đến độ nghĩ đập điện thoại di động, bất quá cuối cùng hắn bấm số của Tô Hồng Viễn.
- Chị, không xong rồi, Diệp đại ca đả thương Cẩu Vĩ, cảnh sát nói Diệp đại ca phạm vào trọng tội, sợ rằng phải ngồi từ.
Điện thoại được chuyển, Tô Cẩm Đế liền gấp gáp nói, gấp đến nỗi 2 mắt đều đỏ lên.
Hả?
Đầu bên kia điện thoại, Tô Vũ Hinh bị những lời nói của Tô Cẩm Đế làm cho ngẩn ra.
- Chị, vừa rồi em gọi điện cho ông nội nhưng không được, chị mau nghĩ biện pháp liên lạc với ông nội để cứu Diệp đại ca đi.
Tô Cẩm Đế thấy Tô Vũ Hinh không lên tiếng, vội vàng nhắc nhở.
“Hô”
Lại nghe Tô Cẩm Đế nói tiếp, Tô Vũ Hinh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo, trầm giọng hỏi:
- Cẩm Đế, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Chị, chuyện làm như vậy…
Tô Cẩm Đế kể xong mọi chuyện, liền mắng:
- Nhất định là tên khốn kiếp Tô Phi Vũ kia cấu kết với Cẩu Vĩ, chuyện này nhất định phải nói cho ông nội…
- Cẩm Đế, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ông nội đang ở trên máy bay trở về Hàng Hồ, chị cũng không liên lạc được, em cứ ở đó, chị ra sân bay đón ông nội.
Tô Vũ Hinh liền làm ra quyết định.
Mặc dù nàng đã tiếp nhận phần lớn sản nghiệp của Tô gia nhưng mà nàng không có quan hệ với người trong cục cảnh sát, chuyện này chỉ có Tô Hồng Viễn ra mặt mới có thể giải quyết.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius