Dịch giả: MeocondiHia
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Có người trả tiền nên tâm tình của Lý Trì tất nhiên rất tốt, huống hồ lại mò thêm được một chuyện làm ăn béo bở.
Trần Mặc cũng không nói nhảm với hắn, đem việc trừ yêu Lôi phủ ra nói, lại thêm mắm thêm muối kể rằng tình cảnh Lôi Oánh khốn khổ ra sao, chỉ kém trực tiếp cải biên kịch bản Quỳnh Dao mà tả.
- Hóa ra là vậy! Cũng phải nói mấy năm trước tôi cũng có gặp qua Lôi Chấn, chỉ điểm hắn một số chỗ!
Nghe Trần Mặc kể xong Lý Trì thu vẻ cười cợt lại nói:
- Cuối cùng thì cậu tìm tôi làm gì, không phải con trư yêu kia đã bị hàng phục rồi sao?
- Hầy, lão Lý vẫn chưa hiểu hả?
Trần Mặc thở dài, kéo Lý Trì lại gần thì thầm vài câu.
Vừa mới nghe xong, sắc mặt Lý Trì biến đổi, cả giận nói:
- Lẽ nào lại như vậy! Con súc sinh này dám dùng yêu lực can thiệp vào nhân duyên phàm nhân, tôi không chém nó đã nể tình lắm rồi, cậu lại muốn ta nối giáo cho giặc nữa hả?
Lời chưa chạy ra khỏi mồm thì Linh Lung tháp trong tay hắn đã chậm rãi trôi nổi trên không trung, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Trần Mặc kinh hãi, vội đè lấy cánh tay hắn nói nhỏ:
- Nó chỉ là muốn giúp chủ nhân thôi mà! Hơn nữa chân ai mà không có ít mùi, cho dù là ông…
Nhớ tới cái tin động trời Huân Nhi lộ ra, lại nhìn Lý Trì mặt đầy căm phẫn trước mắt, đột nhiên Trần Mặc cảm thấy buồn cười.
Nhìn thấy vẻ tươi cười đầy nham hiểm của Trần Mặc, khuôn mặt già nua của Lý Trì đỏ ửng sau đó lại chính sắc nói:
- Trần lão đệ, việc này không thể thương lượng, cho dù cậu có dùng cái kia để đe dọa cũng vô ích.
- Ài, lão này thiệt là cứng à nha!
Trần Mặc đang chuẩn bị đe dọa Lý Trì, nghe câu này liền ỉu xìu.
Nhưng vài giây sau, hắn đảo mắt cười nói:
- Hầy, cái đó tôi cũng không nói lung tung đâu! Nhưng mà có chuyện này, Thiên Thượng Nhân Gian gần đây tặng Gia Địch tiểu thư một tấm thẻ VIP, đúng, chính là hộp đêm xa hoa nhất Nam thành đấy, thế nào, đã nghe nói qua chưa?
- Chưa nghe qua bao giờ, mà hộp đêm là cái gì thế?
Lý Trì biểu hiện “thuần khiết” như tờ giấy trắng, giá kể có thêm đôi cánh thì hẳn là hắn có thể diễn cả vai thiên sứ rồi.
- Chưa từng nghe cũng không sao, đi vài lần sẽ biết!
Trần Mặc cười híp mắt nhỏ giọng nói:
- Là như vậy, thẻ VIP này có thể tiến vào tầng cao nhất của Thiên Thượng Nhân Gian, nơi đó có mỹ nữ đến từ khắp mọi nơi, lại còn có cả tiếp viên múa cột, nghe nói còn có cả diễn viên cosplay chế phục “đặc thù”…
- Múa cột? Cosplay?
Nghe nói xong, Lý Trì nuốt nước bọt đánh ực, nét mặt có vẻ chờ mong.
Trần Mặc thở phào, thầm nghĩ còn sợ ông không mắc bẫy. Có điều thế cũng chứng tỏ những người tu chân đều tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ lạm dụng pháp thuật hoành hành nhân gian, nếu không với năng lực của Lý Trì, đừng nói là đi hộp đêm, đến hoàng cung tam cung lục viện “ngó ngó” bảy mươi hai phi tần một chút cũng không thành vấn đề.
- Cho nên…
Trần Mặc mãi không nói tiếp, Lý Trì nhịn không được liền phun ra hai chữ.
Trần Mặc vội vỗ vai Lý Trì thì thầm tiếp:
- Thật ra Thiên Thượng Nhân Gian tặng Gia Địch mười thẻ VIP… Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết tại sao bọn hắn đưa mấy thẻ đó cho cô ấy làm gì. Nhưng mà, hờ hờ, nếu ông chịu hỗ trợ thì tôi sẽ cho ông…
- Câu nghĩ tôi là loại người gì chứ, chỉ có năm cái thẻ VIP mà đòi mua chuộc tôi.
Lý Trì đột nhiên tỏ vẻ phẫn nộ, hai bả vai rung lên bần bật quát:
- Thật quá coi thường tôi rồi, Lý Trì tôi tuy không phải là đại nhân vật gì nhưng mấy trăm năm nay luôn giữ gìn đức hạnh, cậu ra ngoài tùy tiện hỏi một người xem…
- Tám cái!
Trần Mặc dứt khoát trả giá:
- Thêm có tiền trà nước cảm tạ.
Lý Trì cũng trả lời nhanh không kém:
- Thành giao! Đưa tôi trước mấy tấm thẻ VIP.
Hai bàn tay vỗ nhẹ, tuyên bố giao dịch thành công, khuôn mặt hai gian thương đều lộ ra nụ cười quỷ dị.
Tiếp sau, nụ cười chưa tắt mà khuôn mặt của Lý Trì đã trở về với vẻ tiên phong đạo cốt, thở dài nói:
- Vô lượng thiên tôn! Xem ra chuyện con trư yêu này còn có uẩn khúc, một khi như vậy thì bần đạo cũng miễn cưỡng giúp đỡ nó một phen!
- Ọc, ông đã từng luyện qua Xuyên Kịch* hả?
Trần Mặc làu bàu vài câu sau đó lôi Trư Đầu Tam từ trong lòng Lôi Oánh ra, thì thầm vài câu với nó.
(*Xuyên Kịch: http://www.tsttourist.com/Chi-tiet-N...-Tu-Xuyen.html)
Vài giây sau, con heo này đẩy đẩy gọng kính đen, gấp gáp nói:
- Thật sự? Như vậy có được không?
- Đi! Mày chịu phối hợp là được!
Trần Mặc cười cười với nó rồi sau đó đi nhanh trở lại phía khu nhà biệt thự, khi còn cách khu nhà mười thước mới quay đầu lại vỗ tay một cái.
(Lúc này đang vẫn ở chỗ đánh nhau ngoài đồng)
Trư Đầu Tam còn hơi sợ hãi đứng ì ra đó, chỉ đến khi Lý Trì có chút bực mình hừ lạnh một tiếng mới chậm chạp biến thành yêu thân cao mấy thước.
Trần Mặc hài lòng gật đầu sau đó gào lên lên một tiếng thê lương rồi sải chân mà chạy trốn:
- Yêu nghiệt, tao với mày không chết không thôi!
Giọng điệu tuy rằng rất “cứng” nhưng mà ghép với cái cảnh đang xảy ra thì có chút hơi…buồn cười.
Trư Đầu Tam không thèm đáp lời, phun một luồng khí trắng sau đó gào rít đuổi theo, trình diễn một màn nhân – trư đại chiến.
Một lát sau, hai người bọn họ một trước một sau nhảy vào khu nhà cao cấp. Bọn Lý Tam đang đứng gần đống lộn xộn khi nãy bỗng chứng kiến đồng chí heo kia quay về lập tức hồn vía lên mây, thi triển ngay ù té quyền tránh ra xa.
Lôi Chấn giống như bị bất ngờ, vẫn đứng im tại chỗ, cùng Diệp Dung và Lôi Oánh đang dìu hắn trơ mắt nhìn yêu trư giận dữ gào rít vọt tới…
- Còn không mau chạy đi?
Trần Mặc quát một tiếng, triệu hoán mấy đạo sét từ trên trời xuống, trong nháy mắt lại lao ra xa hơn mười mét.
Chả biết tại sao, tự nhiên Lâm Đức từ đâu xuất hiện lên, cầm hai đạo phù chú anh dũng nói:
- Trần lão đệ mau dẫn bọn họ rời đi, cứ để tôi lo phía sau, hôm nay dù phải chết tôi cũng muốn…
- Muốn cái đầu ông!
Trần Mặc đầy gọng kính nghĩ thầm, ông chuyên tâm diễn vai phụ của mình đi, còn nhảy ra học đời người khác le lói làm gi.
Còn may là cuối cùng Lâm Đức cũng chưa bị tinh trùng thượng não, mắt nhìn thấy trư yêu to lớn đang điên cuồng nhào tới, rốt cục nhịn không được liền né sang một bên, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Trần Mặc thở phào một cái, lập tức nhớ đến vai diễn của mình liền vội vàng chạy về phía mấy người Lôi Chấn.
Nhưng khi chỉ còn cách vài bước, hắn bỗng nhiên bị trượt chân, ngã cái ‘oạch’, tư thế vô cùng tiêu chuẩn.
Chỉ nghe Diệp Dung hét lên một tiếng kinh hãi, con heo kia không kịp thu chân liền trực tiếp dẫm lên người hắn. Đúng thế, là một cái dẫm “âu yếm” của một con heo mấy tấn!
Trần Mặc nghe xương kêu răng rắc, đau đến khóc không ra nước mắt, đây không phải là đóng kịch à nha…
- Lão Trần, không phải ta cố ý nha!
Nhìn rõ vật thể đang bị mình dẫm phía dưới, Trư Đầu Tam vội vàng thấp giọng nói.
- Không liên quan đến mày, là do vận đen phát tác!
Trần Mặc thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, hữu khí vô lực nói:
- Nhưng sao mày còn không lăn qua, cẩn thận tao nướng mông mày bây giờ!
- Hở?
Phát hiện mình còn đang dẫm lên người hắn, Trư Đầu Tam liền lăn tròn một vòng, giống như bị kình khí vô hình công kích, buộc phải lui về phía sau vài bước.
Diệp Dung sớm liều lĩnh xông lại, giang hai tay ra chắn trước mặt Trần Mặc, vẻ mặt tái nhợt nhưng vẫn không chịu lùi về sau.
Mặc dù biết đây chỉ là diễn trò nhưng Trần Mặc vẫn thấy cảm động, chỉ tiếc là hoàn cảnh bây giờ không cho phép trình diễn màn tình cảm thắm thiết.
Trong nháy mắt, hắn cố nén đau đớn giãy dụa dứng lên, hai tay nắm thành pháp quyết quát:
- Không thể tha thứ, yêu nghiệt to gan —Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân mệnh, đạo hữu còn không hiện thân, chờ tới khi nào?
Lảm nhảm mấy câu vô nghĩa một hồi xong, hai tay Trần Mặc hướng lên trời, không biết là hắn lại định triệu hoán Sora Aoi như lần trước hay là idol nào nữa… ( Nhật Bản ai đồ)
- Gàooooooo!
Trư Đầu Tam cũng biết đã đến lúc ‘cao triều’, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào rít mấy tiếng rồi lao đến như trâu điên.
Nhận thấy mặt đất chấn động kịch liệt, Diệp Dung lại trở nên bình tĩnh, quay lại nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, cắn môi thơm nói:
- Mặc Mặc, tôi muốn nói cho anh biết một chuyện, thật ra tôi luôn…
- Ặc, muốn thổ lộ?
Màn kịch hay đến thời khắc mấu chốt, Trần Mặc không nhịn được mà vểnh tai lên nghe.
Đang đến đoạn hay thì bầu trời rộn lên tiếng sét, Lý Trì từ trong màn hào quang sáng rực đột nhiên hiện thân.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Linh Lung Tháp tỏa hào quang chói lọi, rít lên đánh xuống:
- Yêu nghiệt, dám tàn sát bừa bãi bách tính, còn không mau chịu chết!
- Aaaaa…Ta hận ông!
Nhìn thấy Lý Trì đang uy phong lẫm lẫm trên không trung, lại nhìn Diệp Dung hai má còn ửng đỏ chưa nói hết lời, đột nhiên Trần Mặc có cảm xúc muốn đánh người.
Quay sang nhìn đã thấy Trư Đầu Tam đang bị hào quang của Linh Lung Tháp trấn áp, rồi đột nhiên nó biến thành một luồng sáng màu xanh bay vào thân tháp.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đồng thời quỳ xuống, Lâm Đức run run nói, cho dù cách mười dặm cũng nghe thấy:
- Sư công hiển linh, sư công hiển linh, sư công hiển linh rồi!
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: MeocondiHia
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Trước 1 bi cho khỏi quên nhau, sau 7/4 sẽ đều trở lại
oOo
Màn xuất hiện hoành tráng của Lý Trì chẳng khác nào những nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết mạng, đại phóng bá vương khí làm cho tất cả mọi người bái phục.
Trần Mặc còn đang do dự mình nên biểu hiện như thế nào, dù tay chân hắn đều đã muốn gãy xương, căn bản không thể quỳ xuống hô vạn tuế.
Diệp Dung bình thường cũng tin thần tín phật, có điều giờ nàng cũng không rảnh mà đi ôm đùi thần tiên, bởi nàng còn đang bận cầm cuốn băng mà băng bó cho cái đùi của Trần Mặc.
- Bà cô của tôi à, cô đang băng bó hay gói bánh chưng vậy?
Nhìn toàn bộ quá trình Diệp Dung bọc “xác ướp”, Trần Mặc cảm thấy thể xác và tinh thần mình đều bị tra tấn đến khổ.
Nhưng hắn chỉ than thở một lúc, sau đó như nghĩ ra chuyện gì đó liền hỏi:
- À, đúng rồi. Vừa nãy cô định nói cái gì với tôi thế?
- Có sao! Tôi có nói gì sao?
Vai Diệp Dung hơi run run, bàn tay vô thức dùng sức khiến cho Trần Mặc đau đến nhe răng nhếch miệng.
Nhìn thấy vẻ hoài nghi trong ánh mắt đối phương, hai má cô nàng chợt ửng đỏ nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nói:
- Ah, ý anh là lúc nãy hả! Lúc ấy tôi muốn nói anh đã mua bảo hiểm chưa, nếu rồi thì đứng tên người nhận là tôi được không… Ơ, tại sao anh lại biến thành xác ướp thế này?
- Ặc, bây giờ cô mới để ý hả?
Trần Mặc không còn gì để nói, dứt khoát nằm im xem cuộc vui.
Cách đó không xa, Lý Trì hãy còn say sưa ra vẻ thần côn nhận lễ bái của Lôi Chấn.
Đến khi hắn cảm nhận được ánh mắt hung hăng của Trần Mặc thì mới tỉnh lại, khẽ ho một tiếng nói:
- Lôi Chấn, con gái ngươi vốn là thị nữ bưng hương trên Thiên giới, bởi vì nãy sinh tình duyên với đồng tử cuốn rèm nên phạm vào luật trời…
Phải nói Lý Trì quả rất có thiên phú bịa chuyện xưa, lại có thể vẽ nên một lý do cực kỳ rắm chó là đoạn nhân duyên kiếp trước khiến cho người nghe phải rơi lệ.
Đến khi Diệp Dung cũng không kìm được mà vành mắt ửng đỏ thì gã thần côn siêu cấp này mới thở dài phun ra một câu chốt:
- Con trư yêu kia vì chịu đại ân của đồng tử cuốn rèm nên mới đến quấy nhiễu con gái ngươi, ý đồ muốn giúp cho đoạn nhân duyên của ân công nó, nghĩ ra thì cũng thật khó xử.
- Hóa ra như vậy!
Lôi Chấn nghe đến trợn mắt há mồm, cắn ngón tay một cái mới xác nhận đây không phải là mơ liền lập tức bái lạy thỉnh giáo phương pháp phá giải.
Lý Trì lạnh nhạt nói:
- Cũng được, niệm tình ngươi thành tâm thờ cúng nhiều năm… Chuyện này cũng không khó khăn gì, chỉ cần con gái ngươi không kết hôn, chờ đồng tử kia chuyển thế thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa!
- Không kết hôn? Nhưng mà con gái con…
Lôi Chấn có vẻ hơi do dự.
Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Lý Trì thì lập tức cung kính nói:
- Vâng, tiên sư đã dạy, con tự nhiên tuân mệnh!
- Tốt lắm, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!
Lý Trì lại giả dạng làm bộ vuốt râu một lúc rồi chậm rãi nói tiếp:
- Trần đạo hữu, phiền đạo hữu quan tâm thu xếp cho ổn thỏa, bản tôn cáo từ!
Hắn vừa nói vừa nhìn Trần Mặc, mục đích không nói thì Trần Mặc cũng hiểu. Cái gọi là thu xếp ổn thỏa là đừng có mà quỵt nợ ta.
Trần Mặc hiểu nên cũng thần bí mỉm cười, nhưng nụ cười này trong mắt nhóm người Lôi Chấn lại biến thành biểu tượng đắc đạo, tiên phong đạo cốt.
Trên thực tế, Lâm Đức đã kinh ngạc đến lồi con mắt ra — nói đùa gì vậy, người này lại có thể triệu hoán ra sư công, lại còn xưng hô ngang hàng đạo hữu?
- Uhm, ngươi cũng là đệ tử Huyền Đạo Tông hả?
Đang lúc Đức Lâm còn thổn thức, Lý Trì giữa không trung lại quay đầu lại hỏi.
Lâm Đức nhất thời ngây ra, lệ nóng đầy mặt, vẻ kích động giống như muốn tăng-xông đến nơi:
- Thưa sư công, đệ tử đúng là môn hạ đời thứ ba mươi sáu của Huyền Đạo Tông, tên là Lâm Đức.
Những lời này hắn nói ra cực kỳ run rẩy, chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.
Chỉ tiếc là gái đẹp đứng trước mắt gã mù, Lý Trì dường như không để ý lắm, gật đầu sau đó hóa thành hào quang biến mất.
Lâm Đức không nhịn được thở dài một tiếng, thầm nghĩ sư công hiếm có hiển linh một lần mà cũng không cho hắn lấy một ít đan dược hay pháp quyết, phi kiếm linh tinh chẳng hạn?
Chán nàn thì chán nản, chẳng qua hắn lại nghĩ ra chuyện gì đó, con mắt đảo đi đảo lại nhìn về phía Trần Mặc đang còn ngửa cổ nhìn trời.
Tâm niệm vừa lóe, Lâm Đức chuyển sang khuôn mặt tươi cười đi qua bên đó.
Tuy rằng đạo hạnh của hắn thấp kém nhưng trong người cũng có chút linh dược, lúc này liền lấy ra cho Trần Mặc sử dụng còn tự tay hỗ trợ băng bó.
Một lát sau, Trần Mặc cũng leo được lên chiếc xe lăn chả biết moi ra từ đâu, nhìn thấy tứ chi không thể cử động hắn lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng: nếu muốn đi nhà xí thì làm thế nào đây?
- Sư công yên tâm, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mươi ngày là có thể hành động tự nhiên!
Nhìn thấy Trần Mặc nhíu mày, Lâm Đức cũng không biết hắn đang lo lắng vấn đề gì, chỉ biết tận lực cười nói.
Trần Mặc bất đặc dĩ thở dài, lại đột nhiên ngẩn, ngạc nhiên nói:
- Từ từ đã, anh vừa gọi tôi là gì?
- Sư công lại đùa, ngài cùng sư công tông môn đệ tử ngang hàng, luận theo vai vế hẳn phải gọi như vậy!
Lâm Đức cười híp mắt lại nói.
Nghe thấy ngữ khí ngọt đến sởn da gà, cho dù là Diệp Dung cũng không nhịn được mà lông tóc dựng ngược tỏ ra sợ hãi. Trần Mặc nháy nháy mắt ngạc nhiên nói:
- Ặc, anh có thể thay đổi cách xưng hô không, tôi nghe không hợp lắm!
- Được! Được! Được!
Lâm Đức liên tục gật dầu, lập tức sửa lại cách xưng hô.
Nhưng ngay sau đó, hắn quay sang nhìn Diệp Dung đang im lặng, cười nịnh nói:
- Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, em vừa cho lão đại dùng linh dược thượng đẳng, cam đoan mười ngày sau thì có thể khôi phục.
- Phụt~!
Đang uống nước, nghe thấy câu này Trần Mặc liền phun hết ra ngoài, thiếu chút nữa bị những lời xưng hô này làm nghẹn chết.
Diệp Dung ngẩn ra, hai má đỏ lựng, nhưng chỉ vài giây sau đã hồi phục cười nói:
- Tiểu Lâm tử, tôi thích cách làm người của anh rồi đấy, quả nhiên là vừa kinh nghiệm lại vừa thật thà! Không bằng ngày mai đến tiệm cơm của tôi làm công, được chứ?
Nếu không phải tứ chi bị gãy được cố định trên xe lăn, Trần Mặc đã chết vì té ghế rồi, thầm nghĩ ai nói Dung tỷ thông minh lanh lợi còn hơn hồ ly gì chứ?
Lâm Đức cười đến không khép miệng lại được, lập tức vỗ ngực thề thốt, cho dù là không được trả tiền công cũng đến tiệm cơm hỗ trợ.
Nhưng không đợi hắn chỉ tay lên trời mà thề, một giọng nói lạnh băng từ xa truyền lại:
- Được lắm, nếu anh gọi cô ta là chị dâu, vậy thì định gọi tôi là gì?
Dưới ánh trăng mờ, Gia Địch khuôn mặt không chút biểu cảm từ từ đi tới, giọng nói ẩn chứa vài phần tức giận.
Diệp Dung hừ lạnh một tiếng, không hề yếu thế tiến ra đón, song phương đầy mặt vẻ giận dữ đối diện một lát, đột nhiên đồng thời quay đầu nhìn phía Lâm Đức.
Lâm Đức nhất thời bị hai người kẹp ở giữa, mồ hôi trên trán rơi xuống lộp độp, sợ hãi nói:
- Cái kia thì… em…em gọi là chị dâu A, chị dâu B được không… Ái!
Kết quả là, một trận chiến thảm thiết lại nổ ra, mà Lâm Đức xui xẻo có lẽ cũng muốn đặt hàng xe lăn.
Trần Mặc lắc đầu không nói gì, đột nhiên nhìn thấy hai cha con Lôi Chấn đang chậm rãi đi tới thì không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Lôi Oánh ôm Trư Đầu Tam đi sau cha mình, bề ngoài giống như đang mê hoặc sợ hãi nhưng ánh mắt khi nhìn về Trần Mặc lại tràn ngập cảm kích.
Về phần những kỳ nhân dị sĩ cùng bảo an bị thương đằng kia cũng nhanh chóng tụ tập lại đây.
Lý Tam còn cầm thanh đại khảm đao, vỗ ngực nói:
- Lôi tiên sinh, vừa rồi tôi đã đại chiến ba trăm hiệp với con trư yêu kia, sau đó mời Quan đế nhập thân…bla bla… (Quan đế: Quan Vân Trường)
- Đúng thế! Đúng thế!
Có Lý Tam đi đầu, tất cả mọi người đều thi nhau chém gió, nước miếng bay tứ lung tung, chỉ còn kém là nói mình triệu hoán nốt cả siêu nhân điện quang đến trợ trận.
Lôi Chấn nghe thấy thì trợn mắt há mồm, miễn cưỡng đáp qua loa vài câu, khuôn mặt cố tỏ vẻ bình thường nhưng khóe mắt vẫn lộ ra chút do dự.
Trần Mặc biết hắn muốn cái gì, ngay lập tức nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng:
- Lôi tiên sinh, ngài còn chuyện lo lắng?
- Đúng… À không phải, không có chuyện gì đâu!
Lôi Chấn buột miệng nói ra nhưng lời vừa ra khỏi mồm đã kịp nuốt lại.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Mặc đang cười cuời, hắn thở dài rốt cục cũng phun ra:
- Trần tiên sinh, ngài nói tôi thật sự phải hủy hôn ước sao?
- Tôi hiểu, ngài không thực sự tin vào Lý Trì tiên sư!
Trần Mặc cười nhẹ nhàng, sau đó nhíu mày nói tiếp:
- Chẳng lẽ ngài cảm thấy Lý Trì tiên sư sẽ lừa ngài sao? Hay là ngài nghi ngờ Lý Trì tiên sư là giả mạo?
- Không! Không dám!
Lôi Chấn ngẩn người, trán nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi thân phận Lý Trì, huống chi đối phương trước kia có đại ân với hắn, sao có chuyện giờ đến lừa gạt?
Chẳng qua hắn đã cùng Lưu Nguyên ký kết hôn ước, sắp tiến hành nghi thức đính hôn, giờ lại đột ngột hủy bỏ, chỉ e…
- Việc này tự ngài hãy suy nghĩ thật kỹ nhé!
Trần Mặc nhún vai, lại đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Nhưng mà Lôi tiên sinh này, tôi nhắc ngài một câu, chuyện nhân duyên là do trời định, mạnh mẽ cưỡng ép sẽ mang đến tai họa đó. Lâm Đức, anh cũng là người tu hành, anh thấy có đúng không?
- Đúng! Đúng!
Đang được hai vị “chị dâu” tận tình “chăm sóc”, Lâm Đức như nhặt được cọng rơm cứu mạng lật đật chạy sang bên này, bây giờ chỉ sợ Trần Mặc nói trái đất hình vuông hắn cũng đồng ý.
- Lôi tiên sinh, sự tình này tuyệt đối không thể làm trái! Nếu ông mạnh mẽ đem con gái gả cho tên Lưu Nguyên kia, vậy thì đến lúc đồng tử cuốn rèm tìm tới cửa, Thiên Đình phẫn nộ…
Đang tìm cơ hội để thể hiện, Lâm Đức đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy, liền thao thao bất tuyệt chém gió một hồi, chỉ kém nói phá hư nhân duyên là đại tội phải bị trèo lên núi đao ném xuống biển lửa.
Lôi Chấn nghe xong mà cả người run rẩy, khuôn mặt béo phì không ngừng run rẩy, có vẻ cực kỳ do dự.
Lôi Oánh cũng khẩn trương không kém, hai tay gần như siết chặt lấy Trư Đầu Tam trong lòng, khiến nó nghẹt thở hai mắt trắng dã.
Không gian yên tĩnh một cách quỷ dị, một lúc sau dường như Lôi Oánh đã quyết định, thở dài một tiếng nói:
- Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đi tìm Lưu Nguyên thương lượng.
Lúc này Lôi Oánh khó kìm nén được cảm xúc, toàn thân run rẩy, phải nhờ Diệp Dung nâng đỡ mới có thể đứng vững.
Lý Tam và Lâm Đức đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng không phải trừ yêu nữa, tiếp theo sẽ là màn phát tiền thưởng.
Trần Mặc làm như không có chuyện gì xảy ra cười cười, ra dấu để Gia Địch đặt một tay lên vai mình rồi quay về phía mọi người hô lớn:
- Mọi người mau qua bên này chụp một tấm hình… Nói ‘Hi’ đi nào!
Khi mọi người quay đầu lại, ánh sáng màu vàng chợt lóe lên trong chớp mắt.
Nhìn thấy mọi người lắc lư rồi ngã xuống, Trần Mặc thở phào, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, thấy mọi người cười thật vui, tôi cũng vui theo!
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: MeocondiHia
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Cần người tham gia nhóm dịch để truyện ra nhanh hơn, bạn nào có lòng mời click luận đàm để lại comment nhé
oOo
Một đêm hỗn loạn đã kết thúc nhưng vẫn còn nhiều chuyện phải xử lý — nói thí dụ như làm thế nào để mấy chục người ở đây quên đi chuyện yêu quái cùng tu chân xuất hiện.
May mắn là sau khi Lôi Chấn tập hợp mọi người lại đây, Gia Địch nhanh chóng tung ra thuật gây mất trí nhớ quần thể.
Còn chuyện giải thích sự đổ nát của các tòa nhà..v.v… là vấn đề của Lôi Chấn.
Tuy cũng muốn nói cho Diệp Dung mọi chuyện nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trần Mặc vẫn để Gia Địch thi thuật với nàng.
Nhưng thi thuật lần này có khác lúc trước một chút, đó là Diệp Dung không có bị mất đi toàn bộ trí nhớ, nàng chỉ quên đi chuyện Trần Mặc có bốn con yêu quái đồ điện, những chuyện khác vẫn nhớ được.
Có điều như vậy thì chưa có cách nào giải thích chuyện đoạt lại tiệm cơm, bởi không thể nói đột nhiên Lôi Chấn đại phát từ bi được!
Mà tác dụng phụ của việc này cũng rất rõ ràng: bởi vì thấy Lý Trì từ trên trời giáng xuống, lại chứng kiến một con heo náo loạn lung tung nên Diệp Dung sau khi tĩnh trí trở lại đã trở thành fan cuồng của thuyết duy tâm.
Thêm nữa, nàng còn muốn làm một bữa tiệc chúc mừng việc lấy lại tiệm cơm, bàn kế hoạch tìm kiếm đồng tử cuốn rèm, cùng với chia buồn cho một ‘ai đó’ đang bị cuộn thành xác ướp…
Cho nên ngày hôm sau, Diệp Dung, Trần Mặc, Gia Địch, Lôi Oánh, Lâm Đức, Trư Đầu Tam… Phàm là những người còn giữ lại được trí nhớ đều có mặt. Theo lời Lâm Đức lúc này đang chạy chân điếu đóm thì mở hai bàn mạt chược là đẹp.
Một câu này như sét giữa trời quang, Diệp Dung thật sự moi đâu ra được hai bàn mạt chược, bắt đầu mở sới.
Khi Trần Mặc ngồi trên xe lăn xuất hiện đã thấy tình cảnh sát phạt vô cùng khốc liệt. Hắn trợn mắt nói:
- Tôi nói này, Lôi Chấn còn đang đi thương lượng với Lưu Nguyên mà mọi người đã ngồi đây đánh bạc hả… Gì kia, đánh thì đánh sao, Dung tỷ cô còn gian lận thế, thiệt là mất mặt à nha!
- Nói bậy, tôi chỉ là làm rơi quân bài không muốn nhặt lên thôi… Tiểu Lâm tử, anh nói xem có đúng không?
Bình thản đáp lời, Diêp Dung dùng ánh mắt đầy đe dọa nhìn chằm chằm Lâm Đức hỏi.
Lâm Đức sợ run, không dám trái lời, lập tức gật đầu dứt khoát nói:
- Đúng vậy, chị dâu nói cực kỳ chính xác, là bài vừa rơi xuống đất… Chị dâu không nhặt của rơi, quả xứng danh top 10 người phụ nữ tiêu biểu ở Nam thành!
- Ngất, nếu vậy thì tôi cũng là một trong 10 sinh vật kiệt xuất nhất vũ trụ luôn rồi!
Trần Mặc lắc đầu cười khổ, với cái thân hình cuốn đầy băng như xác ướp thế này hắn cũng không lật tẩy nổi Diệp Dung.
Sau đó hắn nghe Diệp Dung nói một câu thật sốc:
- Tiểu Mặc Mặc, anh không cần lo lắng, cái này là kết hợp để lao động nhàn hạ hơn. Nhiều khi các quyết định trọng yếu đều được đưa ra trên bàn mạt chược, giống như hội nghị Tuân Nghĩa năm đó…
(Hội nghị Tuân Nghĩa: diễn ra năm 1935 sắp xếp lại bộ máy lãnh đạo có lợi cho Mao Trạch Đông. Đương nhiên không có vụ đánh mạt chược bàn chuyện, Dung tỷ này siêu mù lịch sử thôi)
- Từ đã, đây cũng là kiến thức thầy dạy lịch sử năm đó của cô dạy hả?
Hai mắt Trần Mặc trắng dã, đột nhiên có cảm xúc muốn gặp mặt vị thầy giáo kia.
Nhưng ngay sau đó hắn liền đưa mắt sang nhìn con heo Trư Đầu Tam đang ngồi trong lòng Lôi Oánh:
- Tiểu Tam, sao mày lại đến đây? Hay thấy hôm nay tiệm của tao thiếu thực phẩm nên đến…hờ hờ…
- Không không! Em tới đây để làm công!
Con heo kia cuống quít lắc đầu, ôm đàn ghi-ta nhảy lên lên bàn, uốn éo lắc mình bắt chước tạo hình Elvis Presley.
- Mặc Mặc, không được khi dễ tiểu Tam!
Diệp Dung ở bên cạnh phụ họa, thuận tay trộm xem một quân bài:
- Tôi tính rồi, sau này nó sẽ diễn xiếc ở trong tiệm của chúng ta, nhất định có thể hấp dẫn nhiều nữ khách hàng.
- Ặc…
Trần Mặc không còn gì để nói, đột nhiên cảm thấy rất bội phục tư duy buôn bán của Diệp Dung.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng có đạo lý, chỉ cần con heo này không mở mồm ra nói chuyện, người khác sẽ tưởng do huấn luyện đặc thù mà ra, có khi còn được lên cả báo.
Trong lúc hắn còn cảm khái, Diệp Dung lại cười hì hì hỏi:
- Mặc Mặc, anh rất quen với Lý Trì kia sao?
- Khụ khụ, cô muốn làm gì?
Đã quen với thói thay đổi sắc mặt của Diệp Dung nên khi thấy nụ cười kỳ quái của nàng Trần Mặc lập tức cảnh giác.
- Yên tâm đi! Nhìn mặt tôi thế này còn cảnh giác cái gì?
Diệp Dung cười híp mắt nhìn hắn, sau đó hạ giọng nũng nịu:
- Tôi chỉ muốn nhờ anh hỏi xem Lý Trì có quen Thần Tài hay không… Không quen cũng được, anh nhờ ông ta xem phong thủy cho tiệm cơm hoặc vẽ cho vài đạo bình an phù đi mà!
- Biết mà!
Trần Mặc thở dài nói, thầm nghĩ Dung tỷ tìm đúng người rồi, danh thiếp của Lý Trì đúng là kiêm cả xem phong thủy và đạo sĩ.
- Được rồi, tôi giúp cô hỏi… Ơ, có điện thoại của ai kìa!
Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí náo nhiệt ở đây. Lôi Oánh kêu một tiếng sau đó cầm di động đi ra ngoài, giữa đường còn va vào bàn suýt ngã. Từ sáng đến giờ, cô gái này vẻ mặt luôn lo lắng, ngay cả tươi cười cũng có vẻ miễn cưỡng.
- Có lẽ là điện thoại của Lôi Chấn!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng buông mạt chược trên tay, không khí trong tiệm nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Trư Đầu Tam đang ôm đàn ghi-ta đứng trên bàn đột nhiên thở ra một câu:
- Ụt ịt, nếu tên kia không giải trừ hôn ước thì ca sẽ đem hắn đánh đầu heo giống ca luôn!
So sánh rất hình tượng, mọi người nhìn tạo hình của Trư Đầu Tam lần nữa rồi không nhịn được mà cười vang, xóa hết lo lắng.
Đồng thời Lôi Oánh cũng đi vào, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt tươi cười của nàng thì đã nói lên tất cả.
Vừa nãy còn yên tĩnh, giờ trong sảnh đã nổi lên tiếng hoan hô, mọi người đều sôi nổi chúc mừng, riêng đầu Trư Đầu Tam còn nổi hứng múa một màn gọi là vũ điệu của heo.
- Này này, còn tôi nữa đấy?
Nhìn thấy mọi người chạy tới góp vui, bỏ quên mất Trần Mặc một mình một xó ngồi xe lăn khiến hắn phùng mang trợn má, thầm nghĩ đám người chết toi này quả nhiên không có nghĩa khí, thấy vui một cái bỏ luôn bằng hữu.
Còn may Gia Địch coi như có nghĩa khí, cuối cùng nhớ ra quay lại giúp hắn đẩy xe lăn. Nhưng mà ngay sau đó, cô gái này đột nhiên nói thật khẽ:
- Mặc, em phải đi rồi…
- Đi?
Không chỉ có Trần Mặc kinh ngạc mà cả Diệp Dung đang ôm Lôi Oánh chúc mừng cũng quay người lại hỏi.
Trước những ánh mặt ngạc nhiên của mọi người, Gia Địch bình tĩnh gật đầu nói tiếp:
- Đúng vậy, tôi phải đi vùng núi phía Tây, vì… Vì đầu tư dự án mới!
Lý do này chỉ có thể dùng để lừa người không biết chân tướng, chứ Trần Mặc lại hiểu rất rõ. Tình hình chiếc hộp Pandora có chuyển biến mới, Gia Địch là người chịu trách nhiệm nên phải đi điều tra ngay lập tức.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ dựa vào đại khái địa điểm ở vùng núi phía Tây, sợ rằng chuyến đi tìm tòi này không thể một sớm một chiều…
- Em sẽ trở lại!
Dường như biết Trần Mặc đang lo lắng cho mình, Gia Địch cảm động hôn lên má hắn, liếc Diệp Dung với vẻ mặt cổ quái ở bên cạnh nói tiếp:
- Đừng quên hôn ước giữa hai chúng ta nhé, em sẽ không để người khác chen vào đâu!
"Crack!"
Quân bài mạt chược trong tay Diệp Dung bỗng nhiên vỡ nát, bầu không khí vừa có chút yên ả bỗng tỏa đầy mùi thuốc súng, tất cả chỉ vì một câu nói.
Trần Mặc chỉ có thể cười khổ. Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Xin lỗi vì đã quấy rầy, mọi người có thể cho tôi biết ai là chủ chiếc xe điện dựng ngoài cửa không?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn ra ngoài, đã thấy bên cạnh chiếc xe điện có một nữ cảnh sát xinh đẹp đang đứng.
Trần Mặc ngó Gia Địch một chút, như suy nghĩ gì đó sau đó chậm rãi nói:
- Sếp à, chiếc xe điện đó là của tôi… Nhưng mà tôi nhớ là gần đây không có chạy xe phạm luật.
Hắn không nói tiếp vì thấy đôi mắt nữ cảnh sát đang nhìn mình bỗng sáng lên, trong lòng có chút chột dạ.
Nếu như nói biểu cảm của Gia Địch là lãnh đạm và ngạo mạn thì biểu hiện của vị nữ cảnh sát này chỉ có thể dùng bốn chữ “lãnh diễm vô tình” (không chút tình cảm) để hình dung, giống như là “cô gái ba không” trong truyền thuyết. (Cô gái ba không/Tam vô nữ tính: Vô tâm – vô tính – vô tình)
Mà giờ phút này, vị nữ cảnh sát với khuôn mặt không biểu cảm này đang nhìn chắm chằm Trần Mặc, giống như muốn tìm ra sơ hở từ ánh mắt hắn.
Mấy phút sau, cô nàng dời đi ánh mắt, thản nhiên nói:
- Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ kiểm tra một chút thôi. À, cho tôi hỏi thêm một câu, loại xe điện giống như thế này ở Phúc Phường Nhai có nhiều không?
- Nhiều lắm!
Trần Mặc giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ trấn tĩnh nói.
Hắn không có nói dối, Nam thành luôn chủ trương bảo vệ môi trường, số lượng xe điện đã hơn ba vạn chiếc, riêng Phúc Phường Nhai còn được mệnh danh là thiên đường của xe điện.
Nghĩ đến điều này nên hắn mới không trách cứ mấy đồ điện kia liều lĩnh làm ẩu, bởi muốn mò ra manh mối từ một chiếc xe điện trong thành phố này cho dù là Sherlock Holmes cũng phải bó tay.
Mà thực tế thì nữ cảnh sát tên Mộc Vân kia cũng không trông mong việc tìm ra manh mối từ một chiếc xe điện, cho nên cũng chỉ hỏi bâng quơ thêm vài câu sau đó chào từ biệt.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, cô nàng đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu:
- Đúng rồi, anh có thích bốn vật biểu tượng kia không?
- Có chứ!
Trần Mặc không chút do dự trả lời luôn làm Gia Địch bên cạnh hơi nhíu mày kéo ống tay hắn định ngăn lại thì Trần Mặc đã nói tiếp:
- Ủa nhưng mà linh vật biểu tượng thế vận hội Olympic Bắc Kinh không phải là năm sao? Hay là gần đây mới hủy đi một con, sao tôi không nghe thấy việc đó vậy?
Trả lời như vậy khiến cô nàng không thể bắt bẻ gì thêm, Mộc Vân lại rời đi.
Nhìn bóng lưng cô nàng xa dần, Trần Mặc không khỏi thở phào một tiếng, đột nhiên cảm thấy lưng áo ướt đẫm… Lần đầu tiên hắn cảm thấy nói dối khó khăn như thế, suýt chút nữa bị phát hiện rồi.
- Em… em không thích cô ta một tẹo nào cả!
Trư Đầu Tam đột nhiên run rẩy nói một câu, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
Nó cuộn tròn trong lòng Lôi Oánh, nhìn chằm chằm bóng lưng Mộc Vân, than thở nói:
- Em không biết làm sao mà cảm thấy sợ hãi, có lẽ do khí tức của cô ta!
- Con heo ngu ngốc, thế này chứng tỏ chú không biết ngắm gái rồi!
Thừa dịp Diệp Dung không để ý, Oa Oa từ trong rương chui ra:
- Ca là ca kết cô nàng đó rồi, đặc biệt là áo lót nha… Cho nên các chú đừng hòng cướp của ca!
- Cút! Ngay cả cảnh sát mà mà mày cũng dám trộm?
Trần Mặc trợn mắt nói, đột nhiên có cảm xúc muốn tìm một sợi dây trói nó lại rồi treo lên nóc nhà.
- Lão đại, em không có trộm mà!
Oa Oa nhìn hắn ngoe nguẩy nói:
- Có chúng ta đóng thuế nên cô ta mới có thể lĩnh lương, có tiền lương mới có thẻ mua áo lót… Cho nên xét đến cùng, cái áo lót kia là của chúng ta mà!
- Sặc! Như vậy mà mày cũng nói được!
Trần Mặc chỉ biết chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ ngày hôm nay không có tin tức nào tốt lành nào cả.
Ngay lúc này, giống như đáp lại than thở của Trần Mặc, tin tốt lành lập tức đến! Lôi Oánh đột nhiên quay sang mỉm cười hỏi hắn:
- Trần ca, em nghe Dung tỷ nói anh đang tính mua nhà phải không?
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Cần người tham gia nhóm dịch để truyện ra nhanh hơn, bạn nào có lòng mời click luận đàm để lại comment nhé
oOo
Trên thế giới này rất nhiều chuyện, cũng có thể phân thành hai loại: chuyện tốt và chuyện xấu, thế nhưng lại không có tuyệt đối tốt hay tuyệt đối xấu.
Nói thí dụ, tiểu Mặc Mặc đáng thương vì tiệm cơm mà vào sinh ra tử, tuy rằng vì trừ yêu mà phải ngồi xe lăn suốt hai tháng, nhưng cũng không phải là không nhận được chút ưu đãi nào.
Ít nhất, hắn hiện có thể danh chính ngôn thuận làm biếng, vừa nghêu ngao hát “Thập Bát Mô” vừa hưởng thụ sự phục vụ ôn nhu chu đáo của Diệp Dung.
Mà trừ việc này ra, còn cả việc Hà Năng vội vội vàng vàng tới, mang theo thiện ý của cha con họ Lôi, đem ba bản hợp đồng đặt trên mặt bàn.
- Trần tiên sinh, chúng tôi vì ngài cung cấp ba lựa chọn — đầu tiên là ngoài hai trăm vạn tiền thù lao còn có thêm một trăm năm mươi vạn đặc biệt tặng riêng ngài; thứ hai là một căn hộ có ba phòng trống với một phòng khách ở khu buôn bán phía đông thành, miễn phí tặng cho ngài; còn lựa chọn cuối cùng là một ngôi biệt thự trong khu phú hào, cần ngài trả thêm ba mươi vạn.
Bầy ra vẻ tươi cười đầy mặt, trong lòng Hà Năng vẫn không nén được rung động. Phải biết rằng mấy điều kiện gần như cho không thế này đủ để người khác tim đập rộn lên.
Mà sự thật là Diệp Dung nghe xong cũng đã muốn ngất, thậm chí đang ngồi tỉ mẩn bóc vỏ một quả nho để đút cho Trần Mặc không ngờ bỗng trực tiếp nhét vỏ vào miệng mình…
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Trần Mặc nghe xong ba lựa chọn lại không hề vội vã trả lời, mà nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, giống như có chút do dự.
Yên tĩnh giây lát, Diệp Dung nhịn không được kéo tay áo của hắn, thấp giọng nói:
- Mặc Mặc, không phải anh muốn chọn cả hai trong ba đấy chứ… Ừm cũng phải, tôi cũng muốn thế!
Vô sỉ! Quá vô sỉ! Nghe được lời này, Hà Năng không khỏi trợn trắng mắt, thầm nghĩ làm người sao có thể vô sỉ đến mức này, đã ăn xin còn đòi vừa xôi vừa sữa.
Nhưng nhớ tới lời Lôi Oánh dặn dò trước khi đi, hắn vẫn phải miễn cưỡng làm vẻ tươi cười, ngượng ngùng nói:
- Trần tiên sinh, cả ba lựa chọn này đều rất khá, ngài cảm thấy…
- Không được!
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc đột nhiên lắc đầu, buồn rầu thở dài:
- Cả ba điều kiện này đều không được!
- Cái gì?
Hà Năng ngẩn ra, nhịn không được giật nảy người. Nói đùa gì vậy, ba điều kiện này đã là hậu đãi đến không thể hơn, người không biết còn tưởng rằng Lôi Chấn vì con gái mà mua rể ấy chứ!
- Thật sự không được!
Trần Mặc lắc đầu, vẻ mặt ủ ê:
- Ý của tôi là, liệu có… Có lựa chọn nào kém hơn một chút không?
- Phụt~!
Diệp Dung đang uống nước, trực tiếp phun sạch ra khỏi miệng. Mấy nữ phục vụ đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Trần ca não mọc ở đầu gối, hay là sau khi gãy xương thì đầu óc cũng có vấn đề mất rồi?
- Nói thật, tôi chỉ có thể nhận lựa chọn ưu đãi một chút xíu thôi!
Trong ánh mắt rực lửa của mọi người, Trần Mặc ỉu xìu nói, chỉ cảm thấy tiếc đứt từng khúc ruột.
Tiền thù lao, nhà ở miễn phí, biệt thự giá rẻ… Đứa ngốc mới đi từ chối mấy thứ này, nhưng mà vận đen kèm theo biết giải quyết thế nào đây?
Sợ là chính mình mới vừa đi vào cửa, cả tòa biệt thự liền lập tức sập xuống, đến lúc đó có giữ được mạng không cũng là vấn đề!
Càng nhục hơn là hắn không thể nói cho người ngoài biết chuyện này, chỉ có thể hộc máu mà nghe người ta xì xào nỗi oan “trym ngắn nên não bé” sau lưng.
Có điều hắn càng như vậy, ánh mắt của Hà Năng lại càng cổ quái, rốt cục phải đứng dậy đi ra cửa gọi điện.
Mấy phút sau, tên mập này đầu đầy mồ hôi nặng nề chạy vào:
- Trần tiên sinh, tôi vừa mới hỏi qua ông chủ cùng tiểu thư! Một khi đã như vậy, chúng tôi còn có một căn hộ ở ngoại thành, vẫn ba phòng một phòng khách, phụ thêm cả trang trí.
So với mấy lựa chọn trước, lựa chọn phát sinh này hiển nhiên kém hơn rất nhiều, bởi vì căn nhà này là một dạng đồ cổ không bán được, vị trí tương đối hẻo lánh, hơn nữa từng nghe đồn có ma quỷ.
Nhưng nếu Trần Mặc kiên trì một căn nhà bình thường, Hà Năng cũng chỉ có thể làm như Lôi Chấn dặn, ngập ngừng ấp úng nói:
- Về phần giá cả, ngài cần trả năm vạn, nhưng có thể trả góp mỗi tháng một ngàn, thẳng tới khi nào đủ tiền gốc thì thôi.
- Phụt~!
Diệp Dung lại thất thố phun nước, xem chừng sắp tiến hóa thành cá voi đến nơi rồi.
Nói đùa gì vậy, căn hộ ba phòng một phòng khách, phụ thêm trang trí lại chỉ cần trả năm vạn, dù là ở ngoại thành cũng không có giá đó!
(5 vạn khoảng 172 triệu VNĐ)
Trời đất chứng giám, đây không còn là giảm giá nữa rồi, mà phải gọi là bán tống bán tháo đại hạ giá!
Sự thật là Hà Năng nghĩ tới tình hình kinh tế của Trần Mặc nên mới đưa ra một cái giá như vậy.
Thế nhưng hắn cũng không biết, từ sau khi bị Kim Giác hủy mất bao tải tiền, trong người Trần Mặc cả năm ngàn cũng không móc ra nổi.
Nhưng trở lại vấn đề, nếu đối phương đã ra giá thấp tới như vậy, Trần Mặc cũng không thể tiếp tục đòi hỏi, lập tức chỉ có thể cười khổ nói:
- Được rồi! Chỉ là giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể hoãn một thời gian được không?
- Việc này không thành vấn đề!
Hà Năng hơi ngẩn ra, rồi mau mắn liên tục gật gật đầu nói:
- Trần tiên sinh, kỳ thật ngài trả thiếu mấy ngàn cũng không sao cả, trước tiên chúng ta cứ ký hợp đồng, mấy ngày nữa ngài đưa tiền cũng được!
- Không phải là thiếu mấy ngàn!
Trần Mặc chỉ có thể rơi lệ đầy mặt, sau đó nói ra một câu làm cho Hà Năng muốn hôn mê:
- Mà là cả nhà cả cửa của tôi giờ chỉ có mấy ngàn…
Kết quả là Hà Năng cũng lệ rơi đầy mặt, hai người giống như đang diễn lại bộ phim Brokeback Moutain, chỉ còn thiếu mỗi việc ôm eo, ngả đầu vào vai nhau mà khóc.
(Brokeback Moutain: bộ phim về đề tài đồng tính nam)
Vài giây sau, tên mập Hà Năng rốt cục cũng làm ra được quyết định, dứt khoát nói:
- Không sao! Chúng tôi không yêu cầu ngài lập tức trả tiền, tóm lại bao giờ có năm vạn thì cứ tới tìm tôi, căn nhà này sẽ lưu lại cho ngài vô kỳ hạn!
Tin tức này, tính là một tin tốt lành, Trần Mặc rốt cục thở phào một cái, cảm khái nói:
- Người tốt a! Lão Hà, nguyên lai nội tâm cùng vẻ ngoài của anh hoàn toàn trái ngược…
- Tốt chỗ nào? Căn nhà nát kia mà còn bán đắt như vậy?
Có điều cơ hồ đồng thời, bốn đồ điện trốn trong bếp lại phán một câu hoàn toàn trái ngược.
Nhìn bản đồ Nam thành Bản Bản vừa mở, Nặc Nặc than thở:
- Lão đại quá sĩ diện, chúng ta biết kiếm đâu ra năm vạn chứ… Nói thực ca đã sớm muốn chuyển nhà, chứ cứ ở cái căn nhà thuê vừa bé vừa nát kia thì ngay cả Mẫu Dạ Xoa cũng không thèm tới chứ đừng nói là gái đẹp!
Mẫu Dạ Xoa cũng chê? Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, cũng bắt đầu buồn rầu lắc mình liên tục, hận không thể lại ra tay đi cướp lần nữa.
Có điều bởi vì vụ cướp lần trước, hiện chúng nó đang bị quản chế cấm tự tiện hành động, ngay cả nhặt được cái ví rơi ven đường cũng phải nộp lên.
Dùng lời Trần Mặc mà nói — ai biết chúng mày có ăn trộm đâu được cái ví, sau đó cố tình ném lên mặt đất, rồi tiếp tục nhào ra hô to "Em nhặt được".
- Mặc kệ!
Sau giây lát yên tĩnh, Oa Oa đột nhiên thì thào lẩm bẩm:
- Sở trường của ca chỉ có cướp bóc, cùng lắm thì chúng ta chọn nơi xa chút…
- Đồ đần, cả bốn chú đều quá đần!
Đột nhiên một giọng nói vang lên cắt lời Oa Oa.
Trong ánh mắt của đám đồ điện, Trư Đầu Tam đeo kính đen ục ịch đi tới, không biết từ đâu còn kiếm được mẩu thuốc lá ngậm bên mép:
- Cách kiếm tiền có rất nhiều, sao cứ chăm chăm đòi đi cướp… Đệch, lại đánh ca? Không được đánh lên mặt ca, ca còn phải dùng mặt kiếm cơm!
Lời này là nói thật, Trư Đầu Tam hiện đúng là dùng mặt kiếm cơm, hơn nữa sinh ý tiệm cơm hưng thịnh cũng có công của nó.
Bởi vì Diệp Dung đề nghị, con heo cảnh này mỗi ngày đều sẽ làm nhân vật biểu diễn, đeo kính đen vác đàn ghita ca hát, cũng nhờ đó hấp dẫn rất nhiều nữ thực khách.
Thậm chí còn không ít người đưa ra yêu cầu muốn mua lại Trư Đầu Tam với cái giá khiến Diệp Dung cũng phải tim đập thình thịch.
Chẳng qua nghĩ tới đây không phải sủng vật của mình, Diệp Dung chỉ có thể buồn bực mà từ chối, nhưng nàng lập tức đưa ra một loạt dịch vụ mới.
Ví dụ: cùng tiểu Trư chụp ảnh, bồi tiểu Trư ăn cơm, mang tiểu Trư tắm rửa ... Lấy lời lẽ sặc mùi ghen tỵ của Nặc Nặc mà nhận xét thì Trư Đầu Tam này sớm nên đổi tên thành Trư Tam Bồi. (Tam bồi: ba cùng; cùng chụp hình, cùng ăn, cùng tắm)
Mà hiện nhìn thấy Trư Tam Bồi này đã chủ động ôm đầu ngồi xổm xuống, đám Nặc Nặc cũng không muốn động thủ, tránh cho tiệm cơm chịu ảnh hưởng.
Oa Oa đột nhiên đại triệt đại ngộ nói:
- Không cướp bóc? Được rồi! Chúng ta đi bắt cóc, hoặc là để Nặc Nặc câu gái lừa tiền…
- Bắt cái đầu mày! Lừa cái đầu mày!
Trư Đầu Tam hổn hển vài tiếng đứng lên, đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Vì cái gì mà chúng ta không thể theo chính đạo? Ví dụ là mua bán mà kiếm tiền!
- Mua bán? Bán cái gì? Bán nghệ (biểu diễn kiếm tiền) hay bán mình?
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đều quên việc quần ẩu lần nữa con heo xưng hô “phạm thượng” này.
Trong ánh nhìn chăm chú của chúng nó, Trư Đầu Tam từ tốn rít thuốc phun ra vài vòng khói, dương dương tự đắc nói:
- Được rồi, nể mặt chủ nhân nhà ca, ca sẽ chỉ điểm cho các chú vài câu. Đơn giản thôi, chúng ta bán “nó”!
(Đố biết “nó” là gì )
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Cần người tham gia nhóm dịch để truyện ra nhanh hơn, bạn nào có lòng mời click luận đàm để lại comment nhé
Dự là chương này sẽ được các bạn hỏi thăm anh guc gồ rất nhiều lần
oOo
- Anh là một người rất thuần khiết!
Ngồi trong một tiệm nước giải khát bên cạnh hội chợ công nghệ, Vương Đại Hải đẩy đẩy gọng kiếng mắt màu vàng, tự giới thiệu với sư muội (cô gái học khóa dưới, ở đây để sư huynh sư muội để giảm bớt lằng nhằng khi xưng hô) ngồi đối diện:
- Ví dụ, rất nhiều thằng con trai đều thích xem JAV, riêng anh thì không!
(Japan Anti Virus )
- Thật sao?
Cô gái kia đang ăn kem, nghe thế không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu. Phải biết rằng, những năm gần đây đàn ông nghiện xem JAV còn nhiều hơn cả đàn ông nghiện thuốc lá.
- Đương nhiên!
Vương Đại Hải vỗ bàn, bày ra tạo hình ngửa mặt lên trời thở dài:
- Chuẩn xác phải nói là anh cực kỳ chán ghét xem JAV! Loại văn hóa phẩm này thật giống như là dòng nước bẩn đầu độc cả một thế hệ trẻ!
Đây là bực nào vì nước vì dân, Vương Đại Hải giờ giống như được Quách Tĩnh phụ thể, chỉ còn thiếu hét lên câu danh ngôn "Vi quốc vi dân hiệp chi đại giả". (Người có tinh thần nghĩa hiệp là người vì nước vì dân, câu nói của Quách Tĩnh trong bộ Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung)
Mà bởi vì biểu hiện hùng hồn của hắn, cô gái vốn có chút lơ đễnh ngồi đối diện cũng nhất thời nổi lên cảm giác kính nể, thậm chí quên cả việc bị hắn dùng ánh mắt vô lễ nhìn chằm chằm lên ngực mình.
Nhưng chỉ ngay sau đó, khi Vương Đại Hải đang định thò tay sang chiếm tiện nghi với bàn tay người đẹp thì cô nàng đột nhiên nghi ngờ nói:
- Không đúng! Sư huynh, lần trước em sang chơi phòng bọn anh, hình như bắt gặp các anh đang download…
Trong nháy mắt, Vương Đại Hải đột nhiên lảo đảo muốn ngã, nhưng hắn lập tức chỉnh sắc mặt nói:
- Tiểu Linh, em nói rất đúng! Anh đương nhiên là cũng xem, mỗi khi đêm xuống người người đi ngủ, anh cũng sẽ mở máy tính ra rồi từ từ download!
- Ặc…
Mấy giây trước còn đang hình tượng thuần khiết, mấy giây sau đã thẳng thắn thừa nhận “tội ác”, tiểu Linh thật ngạc nhiên hết chỗ nói rồi.
Có điều trước lúc cô nàng lên tiếng, Vương Đại Hải đã vỗ bàn đánh rầm, đứng bật dậy:
- Nhưng mà anh xem loại phim đó là bằng cái nhìn phê phán, cái nhìn thù hận, là cái nhìn oán giận từ trong sâu thẳm tâm trí!
Vừa nói vừa dùng sức múa may cánh tay, Vương Đại Hải quả thực giống hình tượng đang vận công chuẩn bị tung chưởng trong tiểu thuyết. Hơn nữa hắn trót hét quá lớn, cho nên toàn bộ mọi người trong tiệm giải khát đều quay đầu lại nhìn.
Mà như là phấn khích vì trở thành tâm điểm chú ý, Vương Đại Hải càng nói dõng dạc:
- Chính là như vậy! Anh chính là muốn nhìn xem cái nền công nghiệp không khói đáng hổ thẹn ấy của Nhật Bản đã làm thế nào khiến những cô gái còn đang tuổi xuân như hoa như ngọc nhường ấy biến thành nô lệ!
- Thằng này điên rồi à?
Có mấy vị khách trực tiếp phun ra đồ uống, càng nhiều hơn là những người đưa mắt nhìn nhau, cùng thầm nghĩ liệu có nên bấm số gọi cho bệnh viện tâm thần hay không.
Thế nhưng tiểu Linh lại như không cảm thấy như thế. Vẻ mặt cô nàng chỉ có sự kính nể, ánh mắt khâm phục nói:
- Vương sư huynh, anh thật sự là người thuần khiết nhất mà em từng gặp! Tạm bỏ qua cái này đi, gần đây em nhìn trúng một cái túi xách LV, anh có thể…
Thực hiển nhiên, chỉ cần cầm được túi LV, tiểu Linh sẽ coi sư huynh của cô nàng thành người con trai thuần khiết nhất thế gian.
Có điều Vương Đại Hải hiển nhiên không có ý định nôn tiền ra, cho nên hắn vẫn còn rất nỗ lực nói sang chuyện khác:
- Mà về những cái tên như Asakawa Ran, Ai Yoshizawa, Sora Aoi, Kaede Matsushima, Hime Kamiya, Maria Ozawa, Maria Takagi… Anh thật sự là một cái cũng không biết, căn bản là chưa từng nghe nói qua!
Một hơi kể ra mười mấy cái tên hot, Vương Đại Hải ngay cả hít lấy hơi cũng không cần, nhìn bộ dáng dễ dàng như là liệt kê món ăn.
Tiểu Linh đã cười đến có chút miễn cưỡng, nhưng cô nàng còn cố gắng chuyển đề tài về cái túi LV. Chỉ là đúng lúc này, Vương Đại Hải lại đột nhiên hỏi:
- Tiểu Linh, em có biết Ann Nanba không?
- Hả? Ai thế? Diễn viên điện ảnh sao?
Tiểu Linh ngơ ngác ngẩng đầu.
- Chưa từng nghe qua?
Vương Đại Hải nhìn thẳng vào mắt nàng, lần thứ hai hỏi:
- Được rồi, thế Ai Lijima, Hikaru Hoshino, Momoka Suzuki… Em có biết không?
- Không biết! Sao anh toàn hỏi những thứ kỳ quái thế nhỉ?
Vẫn giữ vẻ ngây thơ ngơ ngác, tiểu Linh có chút tức giận đứng dậy, giống như muốn phất tay áo bỏ đi.
- Không có chuyện gì, anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!
Vương Đại Hải khẽ thở phào một cái rồi vội vươn tay ngăn cô nàng:
- Được rồi, chúng ta đi xem cái túi kia... À a hỏi thêm một câu, em có biết Noriko Sakai không?
- Hả? Cô ấy cũng đóng AV sao?
Đang đắm chìm trong giấc mộng chiếc túi LV, tiểu Linh theo bản năng buột miệng nói ra.
Giờ khắc này, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người như biến thành tượng đá tập thể…
Vài giây sau, Vương Đại Hải rơi lệ đầy mặt đẩy cửa mà đi, bi phẫn rít gào trong gió lạnh:
- Tiểu Linh, em quả nhiên cũng không thuần khiết, em không xứng với người thuần khiết như anh!
Kết quả là cái túi xách LV của tiểu Linh theo gió bay đi, mà Vương Đại Hải thì lâm vào nỗi thống khổ thất tình, một đường chạy như điên tới hội chợ công nghệ. Đối với rất nhiều trạch nam, nơi này chính là Thánh Địa trong truyền thuyết, có thể làm cho tâm hồn bọn họ được an ủi.
(Trạch nam: những anh chàng gần như không hòa nhập xã hội, thu mình trong những sở thích khá lập dị của bản thân)
Đương nhiên, muốn đi vào Thánh Địa không có dễ dàng như vậy, anh nhất định phải thông qua khảo nghiệm của “thủ hộ giả” — trên thực tế, đó là một đám nam nhân diện mạo thông thường, bọn hắn hàng năm đi dạo chung quanh Thánh Địa, bằng vào ánh mắt nhạy cảm quan sát thế giới.
Sau đó, một khi xác định anh là người may mắn được chư thần chúc phúc thì những “thủ hộ giả” kia sẽ nhanh chóng tới gần, sau đó thần bí thấp giọng hỏi:
- Ông chủ, muốn mua phim sao?
- Tôi muốn!
Trên nguyên tắc luôn kính ngưỡng chư thần, Vương Đại Hải mỗi khi gặp loại tình huống này thì sẽ không chút do dự mà gật đầu, cho dù hắn vốn có thể về nhà tự download.
Dần dà, hắn thậm chí cùng “thủ hộ giả” xây dựng được tình hữu nghị, hơn nữa chiếm được thần ân (ân huệ của thần) trong truyền thuyết — giảm giá 80%.
Thế nhưng hôm nay tình huống lại có chút kỳ quái, bởi hắn đã đi dạo quanh hội chợ hơn mười vòng lại vẫn không gặp được “thủ hộ giả”.
Thoạt nhìn, mấy gương mặt thân quen ngày xưa cùng hắn làm giao dịch như là đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Chẳng lẽ đúng như phim, vua Bò Cạp đã tái sinh, cho nên toàn bộ thủ hộ giả đều ra trận mà hy sinh?
Sẽ không! Dù có như thế thì hạt giống của thần nhất định vẫn còn tồn tại! (Nó gọi đĩa “đen” là hạt giống của thần =.= )
Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói mắt, Vương Đại Hải lại lau mồ hôi trán, quyết định tiếp tục đi thêm vài vòng.
Nhẹ nhàng nắm tay lại, hắn thực kiên định tự nói với mình, thần khí Sora Aoi trong truyền thuyết kia nhất định là giấu trong biển người mênh mông này…
- Chú ơi, chú muốn mua phim không?
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Vương Đại Hải.
Trong tầm mắt ngạc nhiên của hắn, một tiểu cô nương mặc chiếc váy màu phấn hồng đang vẫy vẫy tay, chớp chớp cặp mắt to khả ái:
- Chú à, nếu chú muốn mua phim thì chỗ cháu có nè!
- Nhưng mà… Chú không mua phim hoạt hình đâu!
Qua phút ngạc nhiên, Vương Đại Hải lắc lắc đầu, cho dù là “hoạt hình cho trẻ to” cũng không mua.
Nhưng không đợi hắn xoay người, tiểu cô nương liền kéo góc áo của hắn, cười tủm tỉm nói:
- Không phải phim hoạt hình mà! Nặc Nặc nói, chính là những người bộ dạng bỉ ổi như chú sẽ muốn mua loại phim kia… À, tuy rằng Huân Nhi cũng không biết là phim gì nữa!
- Bỉ ổi? Mình mà bỉ ổi?
Vương Đại Hải đột nhiên phẫn nộ, hắn cảm thấy được lòng tự trọng của mình bị đả kích lớn.
Có điều ngay sau đó, hắn lập tức minh bạch ý tứ của đối phương. Xem ra vì gần đây truy bắt khá gắt, cho nên đám con buôn đĩa đen mới thuê tiểu cô nương.
Thiên tài! Đây thật sự là một phương pháp quá tuyệt, không biết là thiên tài nào nghĩ ra nổi phương pháp này nữa!
- Quả nhiên trí tuệ quần chúng nhân dân là vô cùng!
Không biết làm gì hơn ngoài cảm khái, Vương Đại Hải cũng bất chấp cho lòng tự trọng, lập tức biết điều đi theo.
Mấy phút sau, hắn theo tiểu cô nương đi vào một hẻm nhỏ hẻo lánh, bên cạnh vách tường là một cánh cửa sắt khép kín, tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.
- Chú à, chú chờ một lát nha!
Nhỏ nhẹ dặn dò Vương Đại Hải, tiểu cô nương khẽ gõ cửa sắt, cười hì hì nói:
- Nặc Nặc, ta tìm được khách rồi nè!
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Sau khoảnh khắc yên tĩnh, một giọng nói kỳ quái vang lên:
- Huân Nhi, ra ngoài canh chừng dùm ca đi! Vị kia, nói thẳng thể loại anh muốn đi, chúng ta sẽ lập tức ghi đĩa cho anh!
Vừa rồi ở bên ngoài, Vương Đại Hải đã thử đẩy cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở ra nổi.
Giờ nghe được câu này, hắn không khỏi ngẩn ra:
- Ặc, không phải các người… Đùa đấy à, giờ các người mới ghi đĩa thì bao lâu mới xong chứ?
Rất khinh thường bĩu môi một cái, Vương Đại Hải nhịn không được lắc đầu cảm khái. Lấy kinh nghiệm bao nhiên năm đi mua đĩa của hắn, đám Nặc Nặc này hiển nhiên không phải người có kinh nghiệm, mà trong tay kẻ như thế thì liệu có phim gì tốt cơ chứ?
- Quên đi, tôi không mua!
Chán nản bỏ lại một câu, Vương Đại Hải lập tức xoay người rời đi.
Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên một cái laptop lại từ trên trời giáng xuống, rơi đúng vào trong tay hắn:
- Dài dòng cái gì? Chính mình mở ra nhìn xem, đừng chảy máu mũi!
Giọng nói này tựa hồ mang theo ma lực, Vương Đại Hải vốn đã xoay người lại giống như ma xui quỷ khiến mở ra laptop.
Vài giây sau, hắn đột nhiên "A" một tiếng há to mồm, giống như lúc nào cũng có thể kinh ngạc đến trật quai hàm.
Thần của con, thế giới này cũng quá điên cuồng. Laptop có AV thì không lạ, nhưng kinh khủng là lại có người đem toàn bộ ổ cứng đều cất chứa AV.
Không chỉ có như thế, AV còn được sắp xếp chỉnh tề theo tên diễn viên chính, hãng phim, loại hình, thậm chí còn có cả trích dẫn cùng thuyết minh nội dung.
Giờ khắc này, Vương Đại Hải rơi lệ đầy mặt, chỉ cảm thấy một cảm giác kính ngưỡng tràn ra như dòng sông Hoàng Hà không thể vãn hồi.
Thần tiên a! Không nói thu thập nhiều phim như vậy cần bao nhiêu thời gian, chỉ riêng phân loại đã đủ thấy công phu tới mức nào… Trời ạ! Đây quả thực đã không phải là người mà!
Trên thực tế, Vương Đại Hải đã đã đoán đúng, đây tuyệt đối không phải người làm.
Nhưng thực đáng tiếc, hắn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ run rẩy hỏi:
- Tôi… Tôi muốn hỏi một câu, chủ nhân chiếc laptop này là ai?
- Lão đại của chúng ta!
Không có chút do dự, sau cửa sắt lập tức truyền ra trả lời, mang theo phần dương dương tự đắc.
- Lão đại?
Vương Đại Hải ngẩn ra, nhất thời lộ biểu tình gặp được cao nhân, trong đầu không kìm được mà mường tượng lên một hình ảnh…
Ở dưới ngọn đèn lờ mờ, một đại thúc vẻ mặt bỉ ổi đang mải miết lướt web down phim, vì lợi ích của cả một cộng đồng trạch nam mà dốc hết tâm huyết!
Đây là tinh thần quên thân phục vụ đến mức nào cơ chứ?
Giờ này khắc này, Vương Đại Hải đã kính nể sát đất, nhưng hắn chuẩn bị vung tay hô to khẩu hiệu cố lên thì giọng nói kia đã lần thứ hai vang lên:
- Ê! Tới cùng là anh có mua không, không thì té đê!
- Mua! Mua! Mua!
Bởi vì màn rung động cảm khái vừa rồi, Vương Đại Hải rốt cuộc bất chấp tính toán với giọng điệu của đối phương, vội xem kỹ càng chọn lựa.
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn lại lần nữa rung động, hơn nữa còn rung động đến cả tim gan phèo phổi.
Nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trên màn ảnh, Vương Đại Hải rơi lệ đầy mặt, hắn thực nghiêm túc hỏi một câu:
- Các anh… Các anh thực sự chỉ là bán AV thôi sao?
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†