Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 11-04-2008, 12:07 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Giang Hồ Äoạt Kiếp

Giang Hồ Äoạt Kiếp

Tác giả: Liễu Tàng Dương

Hồi 1: Lữ Khách Trong Tuyết Lạnh

Bầu trá»i trắng xóa bởi những bông tuyết phủ khắp nÆ¡i. Không gian nhÆ° nhuốm toàn má»™t màu trắng, má»™t màu trắng tinh anh và thuần khiết chẳng má»™t vết bẩn nào. Trong màu trắng đó là tiết trá»i giá buốt. Buốt đến tận xÆ°Æ¡ng tủy thì đúng hÆ¡n. Vá»›i tiết trá»i thế này thì chẳng má»™t ai rong ruổi trên Ä‘Æ°á»ng, mà chỉ quanh quẩn bên má»™t đống lá»­a để sưởi ấm xụ Ä‘i cái giá rét căt da, cắt thịt. Thế nhÆ°ng trong cái tiết trá»i lạnh giá đó vẫn có má»™t ngÆ°á»i lữ hành lầm lủi thả những bÆ°á»›c chân Ä‘á»u đặn Ä‘i trong màn trắng của tuyết lạnh. Ngoài chiếc áo choàng khoác bằng vải gai, không đủ xua Ä‘i cái lạnh của tuyết trắng, nhÆ°ng y vẫn thả bÆ°á»›c Ä‘á»u nhÆ° thể sá»± giá rét kia chẳng hỠảnh hưởng đến y. Những dấu chân của y in trên ná»n tuyết, hết dấu chân này lại đến dấu chân khác, khoảng cách thật Ä‘á»u nhau.

Y đến được Giang Châu thì trá»i cÅ©ng đã sẩm tối. Vầng nhật quang chìm hẳn xuống thì bầu trá»i càng rét mÆ°á»›t hÆ¡n, càng giá lạnh hÆ¡n. Y Ä‘i thẳng má»™t mạch đến tòa biệt trang Thái A Bảo.

Trung niên bÆ°á»›c qua ngôi tam quan, ngay lập tức từ trong đại Ä‘Æ°á»ng của Thái A Bảo, hai ả a hoàn cầm dù hối hả bÆ°á»›c ra đón y.

NgÆ°á»i của biệt trang thái a bảo nhÆ° thể biết được y sẽ đến trong thá»i khắc này.

Hai ả a hoàn bÆ°á»›c đến che dù cho y. Mặc dù biết hai ả a hoàn đó chỉ là phận nô nữ trong biệt trang Thái A Bảo nhÆ°ng trung niên vẫn ôm quyá»n xá.

Y vừa xá hai nữ nô nữ của biệt trang Thái A Bảo vừa nói :

- Tại hạ Tiêu Viên muốn gặp bảo chủ Thái A Bảo Cung Nhật Minh.

Hai ả nô nữ xá Tiêu Viên một cách thành kính.

Ả đứng bên trái nói :

- Lão nhân gia biết thế nào tôn giá cÅ©ng đến và Ä‘ang chá» tôn giá trong tiá»n khách sãnh của Thái A Bảo.

Tiêu Viên lại ôm quyá»n xá.

Y cùng với hai ả nô nữ đi thẳng vào đại sãnh.

Äến cá»­a đại sãnh tiá»n Ä‘Æ°á»ng Thái A Bảo, Tiêu Viên cởi chiếc áo khoác bằng vải gai cẩn thận gấp lại.

Y sợ nhÆ° thể Ä‘em chiếc áo khoác bằng vải gai kia đã nhuá»™m bụi Ä‘Æ°á»ng vào tòa tiá»n sãnh của Thái A lầu sẽ làm nhuốm bẩn ná»n gạch bóng và sạch, nên để ngoài mái hiên. Y lưỡng lá»± rồi bÆ°á»›c vào.

Thái A Bảo bảo chủ dáng ngÆ°á»i tao nhã, bÆ°á»›c ra đón Tiêu Viên.

Vuốt chòm râu đen nhánh, Cung Nhật Minh nói :

- Tiêu các hạ ! Lão phu chỠcác hạ lâu lắm rồi.

Lão cÆ°á»i giả lả nói tiếp :

- Má»i vào ! Má»i vào !

Cung Nhật Minh chắt lưỡi rồi nói :

- Tiêu hiệp khách sáo quá ! Sao lại để áo khoác ngoài này. Äể lão phu Ä‘Æ°a vào trong phÆ¡i khô cho Tiêu hiệp.

Tiêu Viên ôm quyá»n xá :

- Bảo chủ ! Xin đừng khách sáo đón tiếp tại hạ bằng sá»± đãi ngá»™ trá»ng thị. Tiêu má»— đến Thái A Bảo rồi sẽ Ä‘i ngay. Tại hạ không muốn mất thá»i gian nhiá»u.

Cung Nhật Minh nheo mày :

- Ơ kìa... Tiêu hiệp đã đến đây, lão phu phải đãi lễ thượng khách đối với Tiêu hiệp chứ.

Cung Nhật Minh lại rối rít nói :

- Má»i Tiêu hiệp...

Thái A Bảo bảo chủ cùng Tiêu Viên bÆ°á»›c đến bên lò sưởi. Tiêu Viên hÆ¡ tay lên lò sưởi trong khi bảo chủ thì trịnh trá»ng lấy bầu rượu đã hâm nóng từ trÆ°á»›c chuốc ra chén.

Lão vừa chuốc rượu vừa nói :

- Tiêu hiệp hẳn có mang đến thứ mà lão phu cần ?

Tiêu Viên gật đầu :

- Tại hạ đã làm tận hết sức mình.

Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh vuốt râu mÄ©m cÆ°á»i nhìn Tiêu Viên:

- Lão phu biết, chuyện này chỉ có Tiêu hiệp má»›i làm được mà thôi. Thá»i gian thế mà đã ba năm rồi nhỉ. Tiêu hiệp đã lặn lá»™i suốt ba năm trá»i

trong giang hồ.

Lão chắt lưỡi nói tiếp :

- Thá»i gian ba năm quả là nhiá»u.

- Nhưng những gì Thái A Bảo bảo chủ giao cho tại hạ làm cũng không có gì nặng nỠlắm.

Cung Nhật Minh nhìn Tiêu Viên. Lão đặt chén rượu vào tay y :

- Chúc mừng Tiêu hiệp đã trở vá». Nào ! Cùng uống cạn vá»›i lão phu.

- Äa tạ bảo chủ.

Hai ngÆ°á»i cùng cạn chén. Tiêu Viên đặt chén xuống bàn.

Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh nói :

- Mặc dù là má»™t công việc không nặng nhá»c, nhÆ°ng không phải ai cÅ©ng làm được. Chỉ có má»™t ngÆ°á»i duy nhất làm được đó là Tiêu hiệp.

- Bảo chủ quá khen, tại hạ hỗ thẹn vô vùng.

Cung Nhật Minh lại chuốc rượu vào chén của Tiêu Viên.

Lão vừa chuốc rượu vừa nói :

- Tiêu hiệp có đem thứ lão phu cần đến đây không ?

Tiêu Viên gật đầu :

- Y rút trong ngực áo ra một phong thư được niêm cẩn thận, đặt lên bàn, rồi nói :

- Tất cả những gì của Thái A Bảo, Tiêu Viên trao lại cho Thái A Bảo.

Nhận lấy phong thư của Tiêu Viên, Cung Nhật Minh nói :

- Những gì các hạ đã làm, Thái A Bảo vô cùng cảm kích.

Tiêu Viên khẽ lắc đầu :

- Bảo chủ, tại hạ làm tất cả vì Thái A Bảo không phải để nhận má»™t lá»i cảm tạ của bảo chủ.

Thái A Bảo chủ bật lên tràng cÆ°á»i khành khạch :

- Lão phu biết các hạ muốn gì ! Rất biết ! Rất biết !

Lão chìa chén rượu đặt trước mặt Tiêu Viên :

- Má»i các hạ.

Tiêu Viên không há» khách sáo đáp lại lá»i của Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh mà dốc luôn chén rượu vào miệng.

Sau khi uống cạn chén rượu với Tiêu Viên, Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh nói :

- Lão phu thÄ©nh má»i các hạ.

Hai ngÆ°á»i rá»i đại sãnh, bÆ°á»›c qua má»™t gian thÆ° phòng. Trong gian thÆ° phòng này của Thái A Bảo chẳng có gì ngoài má»™t chiếc rÆ°Æ¡ng nhỠđể trên bàn.

Thái A Bảo chủ chỉ chiếc rương :

- Má»i Tiêu các hạ nhìn qua.

Tiêu Viên bÆ°á»›c đến mở nắp chiếc rÆ°Æ¡ng nhá». Ãnh kim ngân vàng chói nhuá»™m cả khuôn mặt chữ Ä‘iá»n của Tiêu Viên.

Tiêu Viên nhìn số kim lượng trong chiếc rÆ°Æ¡ng má»™t lúc rồi đậy nắp lại. Y nhìn lại Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh, ôm quyá»n nói :

- Äây má»›i đúng là lá»i cảm tạ tri ân mà tại hạ Ä‘ang cần. NhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u Tiêu má»— muốn thÄ©nh giáo bảo chủ.

Cung Nhật Minh ôm quyá»n đáp lá»…, nhã nhặn nói :

- Tiêu các hạ có Ä‘iá»u gì xin cứ nói.

- Công việc Tiêu mỗ làm không đến nổi quá nặng nỠmà bảo chủ ban phát cho bấy nhiêu kim lượng, có quá thiệt thòi cho bảo chủ không ?

Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh giả lả. Lão vừa cÆ°á»i vừa nói :

- Không đáng là bao ! Không đáng là bao. Lão phu nói rồi, có những công việc đặc biệt và chỉ có những con ngÆ°á»i phi thÆ°á»ng nhÆ° Tiêu các hạ má»›i khả dÄ© làm được. Kim lượng không là gì đối vá»›i lão phu cả, quan trá»ng hÆ¡n tất cả là công việc đã hoàn thành. So vá»›i những gì Tiêu các hạ đã làm thì số ngân lượng này chẳng đáng là bao. Thậm chí còn có phần thiệt thòi cho Tiêu các hạ nữa.

Tiêu Viên khoát tay :

- Thái A Bảo chủ ! Bao nhiêu đây quá đủ đến với Tiêu mỗ.

Y ôm quyá»n xá :

- Thái A Bảo chủ ! ÄÆ°á»ng vá» quê nhà còn xa ! Tiêu má»— xin cáo từ.

Thái A Bảo chủ trố mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Viên :

- Tiêu các hạ định đi ngay bây giỠà ?

Tiêu Viên gật đầu :

- Tại hạ định cáo từ Thái A Bảo chủ.

Cung Nhật Minh vuốt râu nhíu mày, chắt lưỡi :

- Sao Tiêu Viên huynh lại Ä‘i sá»›m vậy ? Äêm đã xuống rồi, tiết trá»i lại giá buốt lạnh lẽo. Tiêu các hạ không ngại sao ?

- Với tại hạ chẳng có gì ngại cả.

Tiêu Viên ôm quyá»n, nhÆ°ng Cung Nhật Minh đã cản lại :

- Tiêu các hạ, lão phu muốn đối ẩm vá»›i các hạ, ngày mai các hạ lên Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng không muá»™n. Hãy lÆ°u lại Thái A Bảo đêm nay. Lão phu sẽ sắp xếp chu toàn cho các hạ lên Ä‘Æ°á»ng.

- Tại hạ muốn quay vỠquê sau khi làm xong phận sự của mình.

- Tiêu huynh không thể lưu lại đây sao ?

Tiêu Viên lưỡng lự rồi gật đầu :

- Thôi được ! Ngày mai Tiêu má»— sẽ sá»›m lên Ä‘Æ°á»ng vậy.

Hai ngÆ°á»i quay trở ra đại sãnh Ä‘Æ°á»ng, tiếp tục đối ẩm.

Äối ẩm được bốn tuần rượu, Tiêu Viên đứng lên, ôm quyá»n nói :

- Tiêu Viên vô cùng cảm kích Thái A Bảo bảo chủ. Äêm đã khuya tại hạ không dám làm phiá»n lão bảo chủ.

- Lão phu cÅ©ng không dám làm phiá»n Tiêu các hạ.

Thái A Bảo bảo chủ Cung Nhật Minh sai a hoàn Ä‘Æ°a Tiêu Viên vá» gian thượng khách phòng. Lão không quên cho ngÆ°á»i Ä‘Æ°a chiếc rÆ°Æ¡ng kim lượng vào thượng khách phòng của há» Tiêu.

Ả a hoàn đóng cửa, nhìn Tiêu Viên nhỠnhẹ nói :

- Tiêu tôn giá ! Tiểu Tiểu được lệnh của lão thái gia, ở lại hầu Tiêu tôn giá.

Tiêu Viên nhìn nàng từ đầu đến chân. Y suy nghĩ một lúc rồi nói :

- Thái A Bảo bảo chủ quá tốt đối với tại hạ.

Y nhìn Tiểu Tiểu mÄ©m cÆ°á»i nói :

- Tiểu Tiểu cô nương có ý hầu hạ Tiêu mỗ như thế nào ?

- Tiểu Tiểu hầu hạ Tiêu tôn giá bất cứ những gì tôn giá cần.

Tiêu Viên lấy trong ngực áo ra chiếc túi vải rồi nói :

- Tốt lắm ! Tiêu mỗ không khách sáo. Nếu như cô nương có ý như vậy.

Y để túi vải lên bàn :

- Tiểu Tiểu cô nương có thể giúp Tiêu mỗ sắp xếp tất cả số kim lượng này vào túi vải được không ?

- Bất cứ Ä‘iá»u gì sai, Tiểu Tiểu sẽ làm.

Tiểu Tiểu nói rồi bước đến cẩn thận xếp tất cả số kim lượng trong rương vào trong túi vải.

Tiêu Viên ngồi uống rượu nhìn nàng xếp kim lượng vào túi. Y nhìn Tiểu Tiểu bằng ánh mắt bàng quan, chẳng có chút biểu cảm gì.

Chá» cho Tiểu Tiểu xếp hết tất cả những thá»i vàng vào túi vải, Tiêu Viên má»›i bÆ°á»›c đến bên nàng. Y lấy má»™t nén vàng đặt vào tay Tiểu Tiểu :

- Cô nương làm rất tốt, Tiêu mỗ tặng cô nương nén vàng này.

Tiểu Tiểu lắc đầu :

- Tiêu tôn giá ! Äây là phận sá»± của Tiểu Tiểu.

Tiêu Viên khoát tay :

- Tiểu Tiểu cô nương đừng ngại. Có làm thì tất phải có hưởng. Hãy giữ lấy nén vàng này.

Tiểu Tiểu lưỡng lự.

Tiêu Viên mÄ©m cÆ°á»i khích lệ nàng :

- Tiểu Tiểu cô nương đừng phụ lòng Tiêu mỗ.

Tiểu Tiểu ôm quyá»n, nhún ngÆ°á»i xá Tiêu Viên :

- Tiểu Tiểu Ä‘a tạ tôn giá ! Tiểu Tiểu mạn phép há»i tôn giá còn cần gì nÆ¡i Tiểu Tiểu ?

Tiêu Viên quay lại ghế ngồi.

Tiểu Tiểu nhìn theo y.

Sau khi yên vị, Tiêu Viên mới từ tốn nói :

- Những gì Tiêu mỗ cần Tiểu Tiểu cô nương làm thì cô nương đã làm rồi. Tiêu mỗ không còn gì để nhỠnữa.

- Tiểu Tiểu có thể hầu rượu Tiêu gia qua đêm ?

- Tiêu má»— cÅ©ng thích nhÆ° vậy, nhÆ°ng đêm nay Tiêu má»— không dám làm phiá»n đến ai cả. Nếu có việc gì cần, Tiêu má»— sẽ nhỠđến Tiểu Tiểu cô nÆ°Æ¡ng.

Tiểu Tiểu nhìn Tiêu Viên nhỠnhẹ nói :

- Nếu Tiêu tôn giá không cần nữa, Tiểu Tiểu xin cáo từ.

Tiêu Viên đứng lên, khẽ gật đầu. Y tiễn nàng ra đến cửa rồi đóng lại. Quay vào thượng khách phòng, Tiêu Viên đến bên bàn. Y đặt bàn tay vào túi kim lượng, đôi mắt vào một điểm hư vô nào đó.

Không biết Tiêu Viên Ä‘ang nghÄ© gì những trông dáng Ä‘iệu y có vẽ tÆ° lá»±, thÄ©nh thoảng lại Ä‘iểm nụ cÆ°á»i mÄ©m. Y đứng nhÆ° thế má»™t lúc rồi quay bÆ°á»›c đến bên cá»­a sổ, đôi mắt nhìn ra ngoài hoa viên. Y mÆ¡ hồ tưởng tượng đến thá»i khắc quay lại quê nhà.

Tiêu Viên nhẩm nói :

- Tiêu Lân ! Thế là cha sắp gặp lại con.

Thốt ra má»™t câu nói đó, miệng Tiêu Viên Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i thá»a mãn.

Y nói tiếp :

- Ngá»c Lan ! Äây là lần cuối cùng huynh bÆ°á»›c vào giang hồ rồi quay trở lại. NÆ¡i cõi hÆ° vô nàng đừng giận huynh, chỉ má»™t lần này thôi và mãi không bao giá» quay lại giang hồ, chỉ má»™t lần vì Tiêu Lân con của huynh và muá»™i.

Y đứng chắp tay sau lÆ°ng mÆ¡ hồ nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘ang thả mình trôi vào những hoài ức vu vÆ¡ không thật.

Tiêu Viên đứng nhÆ° thế mãi suốt má»™t canh giá», dõi tâm thức vào những hoài ức xa xôi mÆ¡ hồ.

Chân diện của Tiêu Viên chợt có những nét thay đổi, y đang bước trở lại bàn, bưng bầu rượu chuốc ra hai cái chén.

Y nhìn chén rượu, nhạt nhẻo nói :

- Các hạ thích uống rượu hay thích túi kim lượng của Tiêu mỗ ?

Chẳng biết Tiêu Viên nói với ai khi trong gian thượng khách phòng chỉ có mỗi mình y ?

Tiêu Viên chỠmột lúc rồi nói tiếp :

- Nếu các hạ không thích chén rượu của Tiêu má»— thì có thể Ä‘i Ä‘i, Tiêu má»— không thích có ngÆ°á»i lạ lén lút trên nóc phòng của Tiêu má»— đâu.

Vẫn không có ai đáp lá»i Tiêu Viên.

Tiêu Viên lắc đầu :

- Lạ thật ! Lại thêm má»™t ngÆ°á»i nữa. Chẳng biết các ngÆ°á»i muốn gì nÆ¡i Tiêu má»— mà thập thò nhÆ° vậy ? Có gì thì hãy bÆ°á»›c vào đây, Tiêu Viên không khách sao khi hồi tiếp các vị huynh đệ đâu.

Vẫn không ai đáp lá»i Tiêu Viên.

Tiêu Viên bất ngá», hất mạnh chén rượu vá» phía của sổ. Äá»™ng tác hất rượu của Tiêu Viên trông rất bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng số rượu trong chén lại không bình thÆ°á»ng chút nào. Số rượu trong chén nhÆ° thể bị đặc lại chẳng khác nào má»™t thứ ám tiển vá»›i sức công phá dá»­ dá»™i.

Khối rượu nện thẳng vào cửa sổ.

Chát !

Cánh cá»­a sổ bị thủng ngay má»™t lổ vừa vặn vá»›i khối rượu đó, đồng thá»i má»™t tiếng rú cất lên :

- á»i !

Tiếng thốt kia còn lồng lộng thì cửa thượng khách phòng bật ra.

Rầm !

Từ ngoài hành lang bÆ°á»›c vào gian thượng khách phòng của Tiêu Viên là bốn ngÆ°á»i vận hắc y dạ hành bó chẻn. Tất cả Ä‘á»u bịt mặt chỉ chừa lại những ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tiêu Viên cau mày há»i :

- Tiêu mỗ chẳng thích trò này chút nào.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngÆ°á»i viết bài
  #2  
Old 11-04-2008, 12:09 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 2: Huyết Ãn Tạo Thảm Cảnh

Hồi 2: Huyết Ãn Tạo Thảm Cảnh

BÆ°ng bầu rượu Tiêu Viên chuốc ra chén. Vừa uống rượu y vừa đảo mắt nhìn qua bốn gã hắc y vận dạ hành bó chẽn. Äặt chén rượu xuống bàn Tiêu Viên nói :

- Các ngÆ°Æ¡i nên rá»i khá»i gian thượng khách phòng này và nhắn Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh đến đây.

Tiêu Viên vừa nói dứt câu thì cả bốn gã hắc y nhân đồng loạt vung khoái đao bổ thẳng đến Tiêu Viên.

Vẫn ngồi trên chiếc đôn, tay trái bÆ°ng chén rượu, tay phải Tiêu Viên phát Ä‘á»™ng chỉ khí. Má»™t chiêu y đánh ra hóa thành bốn thức, tất cả những thức chỉ Ä‘á»u trúng đích và nhanh không thể tưởng. Cả bốn ngá»n khoái Ä‘ao Ä‘á»u bị chỉ pháp đánh bật trở ra, rÆ¡i xuống sàn gạch tạo ra những âm thanh loảng xoảng. Chiếc đôn quay đứng má»™t vòng thì bốn gã hắc y dạ hành thích khách bật vá» bốn phía, lÆ°ng va vào vách thượng khách phòng rồi rÆ¡i xuống nhÆ° những quả chín. Trên trán của những ngÆ°á»i đó xuất hiện má»™t Ä‘iểm máu vừa vẹn cở hạt đậu. Cả bốn gã Ä‘á»u mở mắt trừng trừng nhÆ°ng tưởng nhÆ° từ trận đến lấy mạng chúng quá nhanh, nhanh đến Ä‘á»™ chẳng có ngÆ°á»i nào kịp nhắm mắt trÆ°á»›c khi cái chết chụp tá»›i há».

Tiêu Viên bÆ°á»›c đến giở mặt từng ngÆ°á»i. Những khuôn mặt thật xa lạ mà y chẳng nhận ra được ai.

Tiêu Viên nhá» giá»ng nói :

- Các ngươi tự đi tìm cái chết chứ tâm của Tiêu Viên không muốn.

Tiêu Viên nói rồi bước đến bàn khoác cái túi kim lượng lên vai, y nghĩ thầm :

- Thái A Bảo chủ, Tiêu mỗ đến tìm bảo chủ cho ra nhẽ.

Tiêu Viên rá»i gian tượng khách phòng, sải bÆ°á»›c đến đại Ä‘Æ°á»ng Thái A Bảo. BÆ°á»›c đến ngưỡng cá»­a tòa đại Ä‘Æ°á»ng Thái A Bảo, Tiêu Viên đứng phá»—ng ra nhÆ° tượng. Y chẳng thể nào tin được cảnh tượng trong đại Ä‘Æ°á»ng. Má»™t bãi thây ma lổn ngổn trong gian đại Ä‘Æ°á»ng tiá»n sảnh đập vào mắt y. Tất cả ngÆ°á»i của Thái A Bảo Ä‘á»u chết tại tòa đại Ä‘Æ°á»ng này.

Tiêu Viên bÆ°á»›c vào đại sảnh Thái A Bảo. Tất cả ngÆ°á»i của Thái A Bảo chết chỉ má»›i đây thôi. Thậm chí hÆ¡i ấm còn tiá»m ẩn trong từng xác chết. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nằm dài trên sân gạch từ cá»­a vào cho đến bên trong. Riêng Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh thì chết trong tÆ° thế ngồi. Hai mắt lão nhắm lại nhÆ° thể biết mình phải chết mà chẳng còn cÆ¡ há»™i nào để sống nên đành chấp nhận cái chết. Chấp nhận má»™t cái chết để được chết nên mắt lão má»›i nhắm lại nhÆ° vậy.

Tiêu Viên như thể không tin cảnh tượng trước mắt mình. Y cẩn thận đưa tay vào mũi Cung Nhật Minh, thậm chí còn bắt mạch xem coi lão có thật sự chết chưa. Khi đã biết chắc Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh chết thật rồi, Tiêu Viên mới buột miệng thốt :

- Chuyện quỷ quái gì xảy ra thế này ?

Tiêu Viên đứng thừ ra nhìn xác chết của Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh. Äôi chân mày rậm và sắc của Tiêu Viên nhíu lại. Y nhủ thầm :

- Ai có thể lấy được mạng của Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh ? Kẽ giết được Cung bảo chủ...

Y lắc đầu :

- Không phải vậy ! Hung thủ đã không giết Thái A Bảo chủ mà lại buá»™c lão chết... Buá»™c lão bảo chủ Cung Nhật Minh phải tá»± tìm đến cái chết. Ai có quyá»n uy nhÆ° vậy chứ ?

Tiêu Viên lắc đầu nhÆ°ng không thể tìm ra câu giải đáp trong tâm tưởng tượng. Tiêu Viên sao có thể tìm được lá»i giải đáp qua cái chết của Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh. Y biết Thái A Bảo Cung Nhật Minh là má»™t đại cao thủ trong võ lâm Trung Nguyên. Thậm chí Thái A Bảo còn được giá»›i võ lâm phong cho mỹ danh Äệ Nhất bảo chủ của giá»›i võ lâm giang hồ thì đâu còn ai có thể buá»™c há» Cung phải tìm đến cái chết, nhÆ°ng hiển nhiên sá»± thật ttrÆ°á»›c mắt Tiêu Viên thì đúng là Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh đã tìm đến cái chết.

Tiêu Viên xoa trán nhÆ°ng để lý giải cho những thắc mắc của y vẫn là sá»± mù mịt chẳng có lá»i đáp. Y nhủ thầm :

- Những gã hắc y dạ hành khách kia sao ? Không thể được. Bản lÄ©nh võ công của những tên đó chẳng thể nào lấy được mạng của Cung Nhật Minh chứ đừng nói buá»™c lão tá»± tìm đến cái chết. Hay lão tá»± tìm đến cái chết, sau khi xuống tay giết tất cả ngÆ°á»i của Thái A Bảo ? Trên Ä‘á»i này làm gì có chuyện đó. Huống chi còn có sá»± xuất hiện của những gã thích khách vô danh. Chuyện gì Ä‘ang xảy ra ?

Tiêu Viên thò tay vào xác Cung Nhật Minh lục soát. Nhưng phong thư mà y trao cho Thái A Bảo chủ đã không cánh mà bay. Tiêu Viên rút tay lại nghĩ thầm :

- Chẳng lẽ phong thư kia lại tạo ra huyết cảnh này ?

à niệm còn đang trong đầu Tiêu Viên thì bất thình lình hai mươi gã nha sai cùng gã bộ đầu lực lưỡng cầm đại đao xông vào.

Gã bộ đầu quát lớn :

- Tiểu tặc, mau quì xuống chịu tội với bổn bộ đầu.

Tiêu Viên nhìn lại gã bá»™ đầu. Gã bá»™ đầu chẳng có chút gì để gá»i là quen biết vá»›i y. Má»™t sá»± xa lạ mà Tiêu Viên phải nhủ thầm :

- Sao gã bộ đầu này lại biết tục danh của mình ?

Tiêu Viên nhìn gã bộ đầu từ tốn nói :

- Quan nha ! Tại hạ là bằng hữu của Thái A Bảo chủ. Tuyệt nhiên không phải là ngÆ°á»i tạo ra huyết sát này.

Gã bá»™ đầu hừ nhạt má»™t tiếng rồi gằn giá»ng nói :

- Không phải ngươi thì là ai gây ra huyết sát cho Thái A Bảo Cung tiên sinh chứ ?

Tiêu Viên lắc đầu :

- Tại hạ không biết, nhưng có thể những tên hắc y nhân để xông vào đây giết Thái A Bảo chủ. Quan nha hãy theo Tiêu mỗ.

Tiêu Viên dẫn gã bá»™ đầu cùng bá»n nha sai quay lại thượng khách phòng mà Cung Nhật Minh dành cho y. Bốn cái xác của bốn hắc y nhân giá» chỉ còn là bốn vÅ©ng nÆ°á»›c lầy nhầy, chẳng còn chút da thịt nào. Thậm chí trang phục của chúng cÅ©ng biến thành bá»™t.

Tiêu Viên chỉ bốn vũng nước lầy nhầy đó nói :

- Chính những ngÆ°á»i này...

Gã bá»™ đầu chau mặt, Ä‘anh giá»ng nói :

- Tiểu tặc ! Ngươi bỡn cợt với bổn bộ đầu ư ?

Tiêu Viên mÄ©m cÆ°á»i nói :

- Tại hạ nói thật ! Bốn ngÆ°á»i này chắc chắn là hung thủ tạo ra huyết sát cho Thái A Bảo chủ.

Gã bá»™ đầu phá lên cÆ°á»i Ä‘ay nghiến nói :

- Tiểu tặc ! Ngươi tưởng bổ bộ đầu là trẻ thơ lên hai lên ba hay sao mà dám chỉ bốn vũng nước lầy nhầy kia cho là hung thủ tạo ra huyết sát đối với Cung tiên sinh ?

Y hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp :

- Tiểu tặc ! Mau quì xuống chịu tá»™i vá»›i bổn bá»™ đầu. Äừng nhiá»u lá»i phân bua nói nhăng nói càn.

Tiêu Viên lắc đầu :

- Quan huynh ! Tiêu mỗ nói thật. Tiêu mỗ không can dự gì đến cái chết của Cung tiên sinh.

Trong Thái A Bảo chỉ có mình ngươi. Không phải ngươi thì là ma là quỉ sao ? Làm gì có ma quỉ hiện hình giữa ban ngày và tạo ra huyết sát này chứ ? Ngoài ngươi ra chẳng còn ai khác.

Gã bộ đầu chỉ vào mặt Tiêu Viên :

- NgÆ°Æ¡i đừng nhiá»u lá»i quanh co chối tá»™i nữa. Mau quì xuống để bổn bá»™ đầu Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i vá» công Ä‘Æ°á»ng cho huyện đại nhân phán xét. Hay ngÆ°Æ¡i đợi bổn bá»™ đầu phải ra tay ?

Tiêu Viên buông tiếng thở dài, ôm quyá»n từ tốn nói :

- Bá»™ đầu quan huynh ! Xin hãy tin lá»i tại hạ.

- Sao ta có thể tin lá»i má»™t hung thủ tàn nhẫn, và ác tâm nhÆ° ngÆ°Æ¡i được.

Gã phán lịnh :

- NgÆ°á»i đâu ! Còng hắn lại giải vá» nha môn.

Tiêu Viên khoát tay

- Không cần ! Tiêu mỗ tự đến nha môn. Tiêu mỗ chẳng có tội gì để quan huynh phải gông mà dẫn giải vỠnha môn.

- Ai tin ngươi được. Gông hắn lại.

Lệnh được gã bá»™ đầu phán ra, lập tức bốn gã sai nha sai đã vừa xông vào Tiêu Viên. Chá»±c buá»™c y phải quì xuống. NhÆ°ng bốn gã đã vừa xông vào thì Tiêu Viên chỉ khẽ lắc vai, đã lòn qua bốn gã nha sai. Chẳng biết y dụng bá»™ pháp gì, nhÆ°ng thân ảnh quả là quá»· mị vô minh, chẳng thể nào lÆ°á»ng hết được. Thậm chí gã bá»™ đầu cÅ©ng phải trÆ¡ mắt ra nhìn. Khi Tiêu Viên lách bá»™ lòn qua bốn gã nha sai thì bốn gã kia cÅ©ng đã bị y Ä‘iểm huyệt, đứng phá»—ng ra nhÆ° pho tượng.

Tiêu Viên bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt gã bá»™ đầu, nghiêm giá»ng nói :

- Bộ đầu huynh ! Tiêu mỗ nói thật ! Tiêu mỗ không phải là hung thủ tạo ra cảnh huyết sát cho Thái A Bảo.

Gã bộ đầu nạt ngang :

- Bổn bộ đầu không cần biết ngươi có phải là hung thủ hay không. Ngươi đã không chịu sự phán quyết của Vạn Dân Nghiêm thì ngươi phải chết.

Vừa nói, bá»™ đầu Vạn Dân Nghiêm vua vung đại đầu Ä‘ao chém xả đến vùng thượng đẳng của Tiêu Viên. Chiêu Ä‘ao của Vạn bá»™ đầu đúng là má»™t sát chiêu muốn lấy mạng há» Tiêu. Vốn là má»™t bá»™ đầu của huyện lệnh Từ Châu, võ công của Vạn Dân Nghiêm đâu phải tầm thÆ°á»ng, nhÆ°ng Tiêu Viên cÅ©ng chẳng xem ra gì. Y lắc ngÆ°á»i bÆ°á»›c qua trái ná»­a bá»™, tả thủ thi triển cầm nả, thủ pháp nhanh hÆ¡n cái chá»›p mắt, thá»™p lấy hổ khẫu tay Ä‘ao của há» Vạn, hữu thủ thì Ä‘iểm chỉ pháp vào đúng tam tinh đối phÆ°Æ¡ng. Chỉ pháp của Tiêu Viên không lấy mạng Vạn Dân Nghiêm nhÆ°ng gã bá»™ đầu Từ Châu vẫn rùng mình. Y rùng mình vì cảm nhận tam tinh mình nhoi nhói má»™t cảm giác cá»±c kỳ khó chịu vô cùng.

Tiêu Viên nói với Vạn Dân Nghiêm :

- Bá»™ đầu quan huynh có bao giá» nghe nói đến Nhất Äiểm Huyết Tiêu Viên chÆ°a ?

Vạn Dân Nghiêm khẽ lắc đầu. Da mặt tái nhÆ¡n tái nhạy. Y sao có thể tin được mình lại rÆ¡i vào tình cảnh này. Y nuốt nÆ°á»›c bá»t, thở ra từ từ nhÆ° sợ cả hÆ¡i thở của mình sẽ khiến chỉ pháp của Tiêu Viên chá»c vào tam tinh.

- Vạn mỗ chưa từng nghe nói đến.

- ChÆ°a từng nghe nói đến, vậy Tiêu má»— sẽ cho bá»™ đầu quan huynh biết Nhất Äiểm Huyết Tiêu Viên chính là Tiêu má»—. Tiêu má»— có thể giết bá»™ đầu quan huynh bất kỳ lúc nào.

Lá»i nói này khiến cho mồ hôi rÆ¡i trên trán của Vạn Dân Nghiêm rịn ra cùng vá»›i vẽ hồi há»™p hiện rõ trên mặt y.

Vạn Dân Nghiêm miễn cưỡng nói :

- Chẳng lẽ Tiêu tôn giá chống lại quan sai của triá»u đình ?

Tiêu Viên lắc đầu :

- Tiêu mỗ không chống lại bộ đầu quan huynh nhưng Tiêu mỗ khẳng định ! Tiêu mỗ không phải là hung thủ tạo ra huyết cảnh nơi Thái A Bảo.

Trong Thái A Bảo chỉ có má»™t mình Tiêu tôn giá. Khi bổn bá»™ đầu đến thì lại thấy Tiêu tôn giá Ä‘ang lục soát ngÆ°á»i của Cung tiên sinh. Làm sao bổn bá»™ đầu tin được lá»i của tôn giá ?

Y thở hắt ra má»™t tiếng nữa, rồi cố lấy giá»ng ôn nhu nói :

- Nếu Tiêu tôn giá thấy mình bị Oan ức thì hãy theo ta đến nha môn chỠphán quyết của huyện lịnh đại nhân. Trắng đen sẽ rõ ràng. Nếu như Tiêu tôn giá không có tội thì chẳng ai làm gì tôn giá cả.

Tiêu Viên nhìn vào mặt gã bộ đầu Vạn Dân Nghiêm. Y từ tốn nói :

- Tiêu mỗ có ý đó nhưng Tiêu mỗ sẽ không đến nha môn của huyện đại nhân trong tư thế của một tội phạm. Bởi Tiêu mỗ biết mình không phạm tội gì cả.

Tiêu Viên rút hữu thủ lại. Y nói tiếp :

- Tá»± Tiêu má»— sẽ tìm đến công Ä‘Æ°á»ng.

Gã bộ đầu lưỡng lự rồi gật đầu :

- Äược... Má»i Tiêu tôn giá.

Tiêu Viên Ä‘i trÆ°á»›c. Vạn bá»™ đầu cùng bá»n nha sai theo sau, nhÆ°ng giá» thì Vạn Dân Nghiêm chẳng còn kiêu căng nhÆ° buổi đầu gặp mặt Tiêu Viên.

Tiêu Viên bÆ°á»›c vào nha môn. Ngay lập tức hai hàng nha sai rầm rập chạy ra đứng xếp hàng dá»c hai bên án xá»­. Bá»n nha sai xÆ°á»›ng lên thị uy.

- Uy vũ...

Tiếng xÆ°á»›ng của bá»n nha sai rá»n vang cả công Ä‘Æ°á»ng. Chỉ nghe tiếng lịnh xÆ°á»›ng của bá»n nha sai thôi cÅ©ng đủ cho ngÆ°á»i đến nha môn hồn siêu phách lạc, nhÆ°ng Tiêu Viên lại rất dá»­ng dÆ°ng. Y đứng khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c chẳng há» tá» lá»™ sá»± hoảng hốt nào trÆ°á»›c tiếng xÆ°á»›ng thanh thị uy của bá»n nha sai.

Huyện lệnh Từ Châu Äình Thá» vá»›i áo mão cân Ä‘ai trịnh trá»ng bÆ°á»›c ra ngồi vào án thÆ°. Y có vóc ngÆ°á»i đẩy đà cùng bá»™ mặt ná»ng nhÆ°ng không thiếu vẽ kiên quyết của má»™t vị quan phụ mẫu.

Äình Thá» huyện đại nhân cầm lấy trát án, đập xuống bàn.

Chát !

Âm thanh phát ra nghe thật chát chúa đinh tai nhức óc mà ai nghe cũng phải rùng mình.

Huyện lệnh đại nhân gằn giá»ng nói :

- NgÆ°á»i kia ! Äã đến nha môn sao không quì xuống ?

Tiêu Viên khẽ lắc đầu nói :

- Phàm những kẽ có tá»™i đến nha môn má»›i phải quì. Riêng tại hạ thì không có tá»™i gì nhÆ°ng lại phải đầu nha môn. Nên Tiêu má»— thỉnh huyện đại nhân cho Tiêu má»— khá»i phải quì.

Huyện đại nhân Äình ThỠđứng lên.

- NgÆ°á»i đâu ! Bắt hắn quì.

Bốn gã nha sai cầm trÆ°á»ng côn xông ra, nhÆ°ng Tiêu Viên quát lá»›n :

- Khoan !

Tiếng quát của Tiêu Viên nhÆ° má»™t mệnh lệnh, vừa Ä‘anh vừa ác vừa cất lên thì ngay lập tức bốn gã nha sai Ä‘á»u dừng bÆ°á»›c, vây quanh y.

Tiêu Viên nhìn lại Äình Thá». Y ôm quyá»n từ tốn nói :

- Huyện đại nhân ! Tiêu mỗ có lý do để không quì.

Äình Thá» gắt giá»ng nói :

- Tiêu Viên ngươi có lý do gì mau nói ra đi ?

- Tiêu má»— vốn là má»™t Ngá»± Tiá»n Sứ của triá»u đình, cáo quan vá» làm dân. Trong ngÆ°á»i Tiêu má»— có di bảo của tiên đế, nên không thể quì trÆ°á»›c má»™t huyện lệnh của huyện Từ Châu.

Tiêu Viên vừa nói vừa lấy trong ngÆ°á»i ra má»™t tấm kim bài chìa đến trÆ°á»›c :

- Huyện đại nhân ! Äại nhân nhận ra di bảo của Tiêu Viên chứ ?

Vừa thấy tấm kim bài trên tay Tiêu Viên, Äình Thá» vá»™i vá»™i vàng vàng rá»i án thÆ° bÆ°á»›c xuống quì ngay trÆ°á»›c mÅ©i giày của Tiêu Viên. Y sụp lạy. Vừa lạy Äình Thá» vừa nói :

- Ta không biết trong ngÆ°á»i của Tiêu Viên tôn giá có di bảo của tiên đế.

Tiêu Viên cất tấm kim bài vào trong ngực áo rất nói :

- Huyện đại nhân không biết không có tội, đứng lên đi.

Äình Thá» từ từ đứng lên.

Tiêu Viên nói tiếp :

- Äình huyện lệnh cứ làm theo chức phận của mình.

Huyện đại nhân Äình ThỠÔm quyá»n xá :

- Äa tạ Tiêu tôn giá.

Huyện lệnh Từ Châu quay bước ngồi trở lại vào án thư. Nhưng lần này lão nhã nhặn vô cùng.

Äình Thá» nói :

- Mang ghế cho Tiêu tôn giá ngồi.

Một chiếc ghế dựa do hai gã nha sai bưng ra đặt xuống cạnh Tiêu Viên.

Chá» cho Tiêu Viên yên vị hẳn rồi. Huyện lệnh Äình Thá» má»›i ôn tồn nói :

- Chuyện xảy ra ở Thái A Bảo như thế nào ! Bổn huyện lệnh thỉnh Tiêu tôn giá nói lại cho bổn huyện lệnh biết ?

Tiêu Viên đứng lên. Y nghiêm giá»ng trang trá»ng thuật lại tất cả má»i chuyện xảy ra cho Äình Thá» nghe.

Nghe Tiêu Viên thuật hết câu chuyện, huyện đại nhân Äình Thá» buông tiếng thở dài.

Tiêu Viên nhìn Äình Thá» nói tiếp :

- Việc này quả là Tiêu má»— không thể giải lý được. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u Tiêu má»— dám khẳng định vá»›i huyện đại nhân ! Tiêu Viên này là ngÆ°á»i vô can. Nếu nhÆ° Tiêu má»— là hung thủ thì chẳng đến nha môn của Äình huyện lệnh làm gì. Huống chi Tiêu má»— là ngÆ°á»i biết giữ vÆ°Æ¡ng pháp.

Äình Thá» buông tiếng thở dài nói :

- Bổn huyện lệnh thật khó xử.

Huyện đại nhân ôm quyá»n :

- Tiêu tôn giá ! Cho dù bổn huyện lệnh tin tôn giá, nhÆ°ng tôn giá lại chẳng có chứng có cá»›. Tôn giá lại có mặt tại hiện trÆ°á»ng huyết án của Thái A Bảo. Nếu bổn huyện không tìm được chứng cá»› minh oan cho sá»± trong sạch của Tiêu tôn giá. Mà lại không xét xá»­ theo vÆ°Æ¡ng pháp thì đâu còn vÆ°Æ¡ng pháp nữa.

Y ôm quyá»n hÆ°á»›ng vá» bức hoành phi sau lÆ°ng trang trá»ng nói :

- Bổn huyện ăn lộc hoàng thượng phải có chức nghiệp giữ gìn vương pháp của hoàng thượng. Nếu sự việc này không làm sáng tỠhẳn bổn huyện chẳng còn đủ nhân phẩm là huyện lệnh của Từ Châu.

Y nhìn lại Tiêu Viên từ tốn nói :

- Nói như thế hẳn Tiêu tôn giá đã hiểu tâm tư của bổn huyện ?

Tiêu Viên khẽ gật đầu nói :

- Tiêu má»— không muốn làm phiá»n đại nhân.

Tiêu Viên buông tiếng thở dài :

- Huyện đại nhân định phân xử vụ này như thế nào ?

Huyện lệnh Äình Thá» nheo mày nghÄ© ngợi rất nói :

- Theo ý của tiêu gia ! Bổn huyện phải phân xử như thế nào ?

Tiêu Viên lưỡng lự rất nói :

- Huyện đại nhân có thể cho Tiêu Viên má»™t thá»i gian truy lùng hung thủ đã tạo huyết án tại Thái A Bảo ?

Äôi chân mày huyện lệnh Äình Thá» nhíu lại. Lão lưỡng lá»± rồi nói :

- Tiêu tôn giá giá» không còn là ngÆ°á»i của quan trÆ°á»ng. Chuyện này bổn huyện sao có thể giao được cho tôn giá. Huống chi tôn giá còn là ngÆ°á»i bị nghi can nhất trong vụ huyết án này.

Buông tiếng thở dài, huyện lệnh Äình Thá» nói tiếp :

- Bổn huyện thật khó xử.

Tiêu Viên sá»±c nhá»› Ä‘iá»u gì liá»n nói :

- Huyện đại nhân ! Tiêu má»— có ngÆ°á»i có thể làm chứng cho Tiêu má»—.

Nghe Tiêu Viên thốt ra câu đó, chân diện huyện lệnh sáng hẳn lên :

- Tiêu tôn giá có thể nói cho bổn huyện biết ngÆ°á»i nào không ?

- Tiểu Tiểu cô nương !

- Nói nhÆ° vậy Tiểu Tiểu cô nÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i của Thái A Bảo không chết à ?

Tiêu Viên lưỡng lá»± rồi đáp lá»i Äình Thá» :

- Tại hạ hi vá»ng nhÆ° vậy ! Bởi Tiêu má»— thấy trong tòa đại Ä‘Æ°á»ng tiá»n sãnh của Thái A Bảo không có xác của Tiểu Tiểu ! Hi vá»ng Tiểu Tiểu cô nÆ°Æ¡ng không rÆ¡i vào há»a kiếp diệt thân này. Chỉ cần Tiêu má»— tìm ra Tiểu Tiểu cô nÆ°Æ¡ng sẽ được, tất cả sẽ được rõ trắng Ä‘en và minh oan cho mình.

Huyện đại nhân Äình Thá» từ từ ngồi xuống án thÆ°.

- Tốt rồi ! Tiêu tôn giá cứ xem như chúng ta đã có manh mối cho vụ án này.

Äình Thá» buông tiếng thở dài, lưỡng lá»± nói :

- NhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u bổn huyện không thể làm trái vá»›i vÆ°Æ¡ng pháp, việc này bổn huyện mong tôn giá miá»…n thứ cho bổn huyện.

Tiêu Viên ôm quyá»n

- Äại nhân cứ nói.

- Tạm thá»i Tiêu tôn giá buá»™c phải lÆ°u lại đại lao của nha môn. Äợi khi nào bổn huyện tìm được vị cô nÆ°Æ¡ng Tiểu Tiểu kia sẽ trả lại sá»± trong sạch cho tôn giá. Có nhÆ° vậy bổn huyện má»›i không hổ thẹn vá»›i chức nghiệp của mình. Không hổ thẹn vá»›i hoàng thượng. CÅ©ng nhÆ° bảo toàn được sá»± uy nghiêm của vÆ°Æ¡ng pháp.

Tiêu Viên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu :

- Tiêu mỗ mong huyện đại nhân sớm tìm được Tiểu Tiểu cô nương.

Huyện lệnh Äình Thá» gật đầu :

- Tiêu tôn giá yên tâm, nhất định Äình Thá» sẽ tìm được vị cô nÆ°Æ¡ng Tiểu Tiểu kia để trả lại sá»± trong sạch cho Tiêu tôn giá.

Tiêu Viên ôm quyá»n :

- Tiêu Viên vô cùng cảm kích, đa tạ huyện đại nhân.

Äình Thá» khoát tay

- Không dám nhận ! Không dám nhận ! Chỉ cần Tiêu tôn giá hiểu cho Äình má»— là đủ rồi ! Còn sá»± cảm kích cùng Ä‘a tạ của tôn giá hãy dành khi bổn huyện lệnh tìm ra Tiểu Tiểu cô nÆ°Æ¡ng và trả lại sá»± minh bạch cho ngÆ°á»i.

- Äến lúc đó Tiêu má»— sẽ bồi đáp huyện đại nhân.

Huyện lệnh Äình Thá» nhìn Tiêu Viên. Lão ve càm khẽ gật đầu.

- Vậy Tiêu tôn giá hãy vỠđại lao chỠbổn huyện lệnh.

Tiêu Viên gật đầu.

Äình Thá» phán lệnh cho hai gã nha sai dẫn Tiêu Viên vỠđại lao.

ÄÆ°a Tiêu Viên đến đại lao công Ä‘Æ°á»ng, huyện đại nhân nói vá»›i hai gã nha sai :

- Các ngươi nhớ chăm sóc cho Tiêu tôn giá chu đáo.

- Thưa vâng.

Huyện đại nhân nhìn lại Tiêu Viên :

- Tiêu tôn giá đừng quá lo nghÄ©, nhất định Äình Thá» sẽ tìm ra vị Tiểu Tiểu cô nÆ°Æ¡ng kia.

Tiêu Viên ôm quyá»n xá từ tốn nói :

- Huyện đại nhân bảo trá»ng.

Äình Thá» khẽ gật đầu :

- Tiêu tôn giá yên tâm. Bổn huyện sẽ sớm truy tìm ra hung thủ. Cáo từ.

Äình Thá» huyện đại nhân Ä‘i rồi, Tiêu Viên ngồi xuống dá»±a lÆ°ng vào vách đại lao. Y suy nghÄ© mông lung nhÆ°ng chẳng tìm đâu ra được lá»i giải đáp cho những sá»± việc đã xảy ra.

Y thầm nói :

- Ai đã ra lệnh cho Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh phải tìm đến cái chết. Ai có thể phán lệnh được cho Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh chứ ?

Tiêu Viên nhìn ra cửa đại lao. Y chau mày suy nghĩ :

- Nếu hung thủ có thể phán lệnh cho Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh phải tự tìm cái chết thì...

Y lắc đầu như thể muốn xua đi ý niệm vừa loé trong đầu mình nhưng miệng thì thầm nói :

- Nếu có thể lệnh cho Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh phải tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình thì vá»›i huyện lệnh Äình Thá» ! Hung thủ vẫn có thể khống chế Äình đại nhân xá»­ mình tá»™i chết. Y có thể làm được ! Nhất định có thể làm được Ä‘iá»u đó.

Tiêu Viên bất giác buông tiếng thở dài :

- Ngá»c Lan ! Huynh đã sai rồi sao ?
Tài sản của minhtien384

  #3  
Old 11-04-2008, 10:06 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 3: Bạch Mẫu ÄÆ¡n Trang Kỳ Biến

Hồi 3: Bạch Mẫu ÄÆ¡n Trang Kỳ Biến

Tòa trang Bạch Mẫu ÄÆ¡n im ắng nhÆ° tá». Sá»± im lặng đó có lẽ được tạo ra bởi tiết trá»i rét mÆ°á»›t. Những khu vÆ°á»n Bạch Mẫu ÄÆ¡n bị tuyết trắng phủ lên nhÆ° khoát lên chung tấm chăn bằng tuyết lạnh giá. Trong tuyết trá»i đó, khung cảnh ở đây càng vắng lặng hÆ¡n. Äứng bên cá»­a sổ là má»™t trung phụ vá»›i những nét kiá»u diá»…m không bị thá»i gian xóa nhòa. Trong khung cảnh tuyết trắng và vắng lặng, sá»± hiện diện của trung phụ bên vòm cá»­a sổ dõi mắt nhìn ra ngoài khu vÆ°á»n hoa Bạch Mẫu ÄÆ¡n, tạo thành má»™t bức tranh tuyệt đẹp. Má»™t bức tranh mà chẳng má»™t há»a nhân nào có thể vẽ nên được. Mà chỉ có tạo hóa má»›i khắc nét được má»™t bức tranh thần kỳ thế này.

Bạch Mẫu ÄÆ¡n tiên tá»­ Di Tiểu Phụng có vẽ trầm tÆ° mặc tưởng. Tấm chăn trắng xóa được tạo ra bằng tuyết phủ trên khóm hoa mẫu Ä‘Æ¡n nhÆ° hút lấy thần nhãn của ngÆ°á»i.

Di Tiểu Phụng thỉnh thoảng lại nhíu mày nhÆ° thể suy nghÄ© Ä‘iá»u gì đó. Có lẽ những suy nghÄ© trong đầu của Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ Di Tiểu Phụng khiến cho ngÆ°á»i trầm tÆ° suy tưởng.

Di Tiểu Phụng bỗng thỉnh thoảng thở dài khi nghe bước chân sau lưng mình.

Má»™t nữ nhân bÆ°á»›c vào. Tuổi của ngÆ°á»i này cÅ©ng chỉ chạc ba mÆ°Æ¡i, chân diện hao hao giống vá»›i Di Tiểu Phụng.

Không quay mặt lại, Di Tiểu Phụng nói :

- Muội đến rồi à ?

Trang chủ Bạch Mẫu ÄÆ¡n từ từ quay lại nhìn Di Tiểu Cúc. Bất chợt Tiểu Phụng buông tiếng thở dài rồi nói :

- Tiểu Cúc muá»™i ngồi xuống Ä‘i ! Tá»· có chuyện quan trá»ng muốn nói vá»›i muá»™i.

Tiểu Cúc ngồi xuống ghế nhìn Tiểu Phụng. Thấy vẽ mặt trang trá»ng của Bạch Mẫu ÄÆ¡n, bất giác Tiểu Cúc cÅ©ng lo lắng há»i :

- Tỷ tỷ ! Có chuyện gì ?

Tiểu Phụng chấp tay bÆ°á»›c đến bên Tiểu Cúc. Nàng trang trá»ng nói :

- Thá»i gian gần đây, muá»™i đã biết chuyện Thái A Bảo bị thảm sát chứ ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Muội có nghe chuyện này. Tất cả giới võ lâm cũng đang xôn xao vỠchuyện thảm sát tại Thái A Bảo.

Tiểu Phụng gật đầu há»i tiếp :

- Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh là thiên hạ đệ nhất bảo chủ trong giới võ lâm giang hồ.

Vậy ai là ngÆ°á»i có thể tạo ra huyết sát cho Cung bảo chủ ?

Buông tiếng thở dài, Tiểu Phụng nhìn vào mắt Tiểu Cúc :

- Chẳng biết Tiểu Phụng này có nên tin vào Tiểu Cúc không ?

- Tỷ tỷ ! Tiểu Cúc là bào muội của tỷ ! Chẳng lẽ tỷ lại không tin sao ?

- Ta biết ! Muá»™i là bào muá»™i của tạ NhÆ°ng nếu ta giao trá»ng trách này cho muá»™i, Tiểu Phụng sÆ¡...

Tiểu Cúc cÆ°á»›p lá»i Tiểu Phụng :

- Tỷ sợ gì ?

- Ta giao cho muá»™i má»™t trá»ng trách này vô tình giáng há»a đến cho muá»™i. Há»a ta giáng xuống cho muá»™i lá»›n đến khó có ngÆ°á»i gánh được. Ngay bản thân ta gánh cÅ©ng không nổi.

Tiểu Cúc nói :

- Trên Ä‘á»i này tá»· là ngÆ°á»i muá»™i ngưỡng má»™ nhất. Tất cả những gì tá»· giao phó ! Tiểu Cúc tin rằng mình sẽ làm được. Nếu có phải hi sinh đến tính mạng ! Muá»™i cÅ©ng chấp nhận.

Tiểu Phụng lắc đầu :

- Ta không muốn muội hy sinh tính mạng đâu, mà phải chịu... Một sự chịu đựng phải nằm gai nếm mật.

Tiểu Cúc gật đầu :

- Tỷ tỷ ! Tiểu Cúc sẽ làm được

những việc tỷ giao.

Tiểu Phụng buông tiếng thở dài quay mặt nhìn ra cửa. Nàng ôn tồn nói :

- Tiểu Cúc muá»™i còn nhá»› Nhất Äiểm Huyết Tiêu Viên chá»› ?

Tiểu Cúc nheo mày suy nghÄ© nhÆ° thể cố lục lá»i những gì còn Ä‘á»ng trong trí óc mình. Nàng nhìn Tiểu Phụng :

- Tá»· muốn nói đến vị công tá»­ có khuôn mặt chữ Ä‘iá»n, đến tìm chúng ta má»›i đây đó à ?

Tiểu Phụng nói tiếp :

- Äúng ! Tá»· muốn nói đến con ngÆ°á»i đó.

- Tá»· tá»·... Y đã làm gì Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang của chúng ta ?

Tiểu Phụng lắc đầu :

- Y chẳng làm gì cả.

Buông tiếp một tiếng thở dài, Tiểu Phụng nói tiếp :

- Nhất Äiểm Huyết Tiêu Viên đã rá»i bá» võ lâm, thá» không bÆ°á»›c chân vào chốn giang hồ. NhÆ°ng bất ngá» y lại đến đây, rồi lại ra Ä‘i. Sau đó Thái A Bảo rÆ¡i vào thảm cảnh.

Tiểu Cúc cÆ°á»›p lá»i Tiểu Phụng :

- Tỷ nghi ngỠTiêu Viên là hung thủ ?

Tiểu Phụng lắc đầu :

- Ta không nghi ngỠTiêu Viên, nhưng Thái A Bảo bị thảm sát, tỷ tỷ tin có liên quan đến sự xuất hiện của ỵ Phong Trần Lãng tử Tiêu Viên nhất định có liên quan đến việc này.

Tiểu Phụng quay lại nhìn Tiểu Cúc :

- Tá»· tá»· muốn muá»™i tìm ngÆ°á»i này !

- Tại sao phải tìm y ?

- Bởi vì y có thể làm được tất cả những việc mà ngÆ°á»i khác không làm được.

Bước đến bên Tiểu Cúc :

- Tiểu Cúc ! Có những chuyện tá»· tạm thá»i không nói vá»›i muá»™i được mà chỉ có thể trao trách nhiệm cho muá»™i mà thôi.

Tiểu Phụng đặt tay lên vai Tiểu Cúc, từ tốn nói :

- Võ lâm sắp xảy ra huyết tận. Máu sẽ chảy thành sông, thây chất thành núi.

Tiểu Cúc nhìn Tiểu Phụng :

- Tá»· tá»· ! Phải chăng Phong Trần Lãng Tá»­ Nhất Äiểm Huyết tạo ra huyết tận này ?

Tiểu Phụng lắc đầu :

- Nếu Tiêu Viên tạo ra huyết tận thì tỷ tỷ đã không phái muội đi gặp y.

- Vậy tỷ muốn Tiểu Cúc gặp Tiêu Viên để làm gì ?

Tiểu Phụng nghiêm giá»ng nói :

- Theo muội thì trên võ lâm giang hồ Trung Thổ, ai là trụ đỉnh võ lâm ?

Tiểu Cúc lưỡng lá»± rồi há»i :

- Tá»· há»i muá»™i Ä‘iá»u đó để làm gì ?

- Äừng há»i tá»·, mà hãy trả lá»i câu há»i của tá»·. Trong Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang, muá»™i là ngÆ°á»i thông minh nhất mà Tiểu Phụng đặt niá»m tin vào muá»™i.

- Tá»· há»i thì muá»™i sẽ trả lá»i. Trong giá»›i võ lâm giang hồ có bốn ngÆ°á»i có thể xem là trụ đỉnh của võ lâm.

Tiểu Phụng nghiêm giá»ng nói :

- Muội nói xem ! Ai ?

- Má»™t là Thiếu Lâm hình Ä‘Æ°á»ng pháp chủ Tuệ Thiện đại sÆ°.

Tiểu Phụng gật đầu :

- Äúng.

Tiểu Cúc nói tiếp :

- NgÆ°á»i thứ hai là Võ ÄÆ°Æ¡ng Chân Tá»­ TrÆ°Æ¡ng Quảng.

NgÆ°á»i thứ ba là...

Tiểu Cúc lưỡng lự.

Tiể Phụng nói :

- Mụ ma đầu cung chủ Huyá»n Cung Chu Tuyết Ngá»c.

Tiểu Cúc gật đầu :

- Còn ngÆ°á»i thứ tÆ° là bang chủ Cái Bang Khấu Äà.

Cả bốn ngÆ°á»i đó được giá»›i võ lâm ngưỡn má»™ cho là Tứ Trụ. Má»™t tăng, má»™t đạo, má»™t ma nữ và má»™t lão Cái Bang.

Muá»™i nghe nói võ công của bốn ngÆ°á»i này đã đạt tá»›i cảnh giá»›i tối thượng, hành tung xuất quá»· nhập thần. NhÆ°ng đại sÆ° Tuệ Thiện và Võ Äang chân tá»­ thì không bÆ°á»›c ra khá»i chốn đạo hành dấn thân vào giang hồ.

Chỉ có Huyá»n Cung cung chủ Chu Tuyết Ngá»c là có Ä‘i lại trên giang hồ. NhÆ°ng hành tung của mụ lẫn Cái Bang bang chủ Khấu Äà, xuất quá»· nhập thần không thể nào biết được.

Tiểu Phụng nhìn Tiểu Cúc khẽ gật đầu :

- Không ngỠmuội nắm rõ võ lâm như vậy.

Tiểu Cúc đứng lên ôm quyá»n xá :

- Tỷ tỷ ! Thế tỷ muốn giao cho muội làm gì ?

Tiểu Phụng nghiêm giá»ng nói :

- Tá»· muốn giao cho muá»™i má»™t chuyện cá»±c kỳ hệ trá»ng.

- Tá»· tá»· ! Äó là chuyện gì mà xem ra tá»· lại khẫn trÆ°Æ¡ng đến nhÆ° vậy ?

- Ta muốn muá»™i tìm Phong Trần Lãng Tá»­ Nhất Äiểm Huyết Tiêu Viên. Bằng má»i giá muá»™i phải nhá» y tìm má»™t ngÆ°á»i.

- Tỷ muốn tìm ai ?

- Tỷ cũng không biết.

Äôi thu nhãn to nhÆ° hạt nhãn, tròn xoe nhìn Tiểu Phụng. Nàng ngập ngừng nói :

- Tá»· tá»· ! Tá»· muốn tìm má»™t ngÆ°á»i mà tá»· cÅ©ng không biết mặt Æ° ?

Tiểu Phụng gật đầu :

- Äúng ! Bất cứ Phong Trần Lãng Tá»­ Nhất Äiểm Huyết đòi há»i gì muá»™i cÅ©ng phải chìu theo của y bất cứ Ä‘iá»u gì.

- Tá»·... Bất cứ Ä‘iá»u gì Æ° ?

Tiểu Phụng gật đầu :

- Äúng ! Chính vì thế tá»· má»›i đòi há»i sá»± chịu Ä‘á»±ng của muá»™i.

- Nếu Tiểu Viên đòi há»i mạng của muá»™i ?

- Cũng phải chấp nhận giao mạng cho y.

- Tá»·...

Tiểu Phụng nhìn thẳng vào mặt Tiểu Cúc.

- Tiểu Cúc ! Muội làm được không ?

- Muội sẽ làm tròn chức phận mà tỷ giao.

- Tốt lắm. Muá»™i hãy khuyến dụ Phong Trần Lãng Tá»­ Tiêu Viên tìm má»™t ngÆ°á»i có võ công tối thượng, má»™t mình có thể đả bại Tứ Trụ võ lâm.

Tiểu Cúc càng ngơ ngẩn hơn khi nghe Tiểu Phụng thốt câu này. Nàng miễn cưỡng nói :

- Tỷ tỷ ! Chuyện này có nằm mơ cũng không thể nào hình dung được.

Tiểu Cúc lắc đầu nói tiếp :

- Tìm ra má»™t ngÆ°á»i có thể thủ hòa vá»›i má»™t trong bốn ngÆ°á»i kia cÅ©ng đã là chuyện mò kim đáy biển. Nay phải tìm ra má»™t ngÆ°á»i có bản lÄ©nh đả bại ba ngÆ°á»i má»™t lúc. Chuyện này chẳng khác nào chuyện mò kim đáy biển. Cho dù Phong Trần Lãng Tá»­ nhất Äiểm Huyết có phiêu bạt, dẫm nát cả Trung Nguyên, e cÅ©ng không tìm được. Nếu có ngÆ°á»i nhÆ° vậy thì y đã là võ lâm minh chủ rồi !

Tiểu Phụng gật đầu :

- Muá»™i nói đúng ! Chuyện này rất khó nên tá»· má»›i giao lại cho muá»™i. Chính vì khó nên má»›i lưỡng lá»± há»i, có nên tin vào Tiểu Cúc không ?

Tiểu Cúc nhìn Tiểu Phụng :

- Tỷ tỷ ! Nếu tỷ đã tin thì muội sẽ làm. Làm bằng tất cả khả năng của muội.

- Muội làm được chứ ?

- Tiểu Cúc tin vào Phong Trần Lãng Tá»­ Tiêu Viên. Muá»™i kỳ vá»ng vào y.

Tiểu Phụng gật đầu. Nàng buông tiếng thở dài, rồi bước đến bức tranh vẽ chân dung mình. Tiểu Phụng lật bức tranh, khởi động một cơ quan bí mật. Nàng lấy trong hộc ngăn bí mật dấu sau bức tranh một chiếc chìa khóa.

BÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Tiểu Cúc. Tiểu Phụng đặt vào tay nàng chiếc chìa khóa, trịnh trá»ng nói :

- Äây là chìa khóa mật thất của tá»·, muá»™i phải trao chiếc chìa khóa này cho ngÆ°á»i mà muá»™i và Tiêu Viên tìm ra. Bảo y hãy vào mật thất của tá»· tá»·.

Nàng nghiêm giá»ng nói tiếp :

- Chỉ một mình kẻ đó thôi.

- Ngay cả muội cũng không được vào ?

- Không !

Tiểu Cúc chau mày. Nàng im lặng không há»i nữa.

Tiểu Phụng nói tiếp :

- Chỉ một mình y được vào mà thôi.

Tiểu Phụng bất ngá» nâng cằm Tiểu Cúc. Nàng nhìn thẳng vào mắt Tiểu Cúc nghiêm giá»ng nói :

- Tỷ tin vào muội được không ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Muội sẽ làm tất cả vì tỷ.

Tiểu Phụng mím môi khẽ gật đầu :

- Ngoài ngÆ°á»i đó ra, muá»™i không được giao chìa khóa mật thất này cho ai. Còn chuyện sau đó. Tá»· tá»· tin vào ý trá»i.

Nàng nhìn ra ngoài cửa.

- Chỉ có trá»i má»›i quyết định được huyết nạn này của võ lâm và bá tính.

Tiểu Cúc lưỡng lự :

- Tá»· tá»·... Nếu nhÆ° muá»™i không tìm ra được ngÆ°á»i đó ?

- à trá»i ! Tá»· chẳng còn làm gì được hÆ¡n nữa. Äiá»u Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ làm chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.

Tiểu Phụng nhìn lại nắm tay Tiểu Cúc :

- Tiểu Cúc ! Muội còn nhớ những gì tỷ căn dặn chứ ?

Tiểu Cúc gật đầu :

- Tiểu Cúc nhớ và sẽ làm tròn tất cả những gì tỷ giao phó.

Tiểu Phụng nắm tay Tiểu Cúc :

- Tiểu Cúc ! Hãy lên Ä‘Æ°á»ng ngay Ä‘i.

Tiểu Cúc tròn mắt nhìn Tiểu Phụng :

- Tá»· tá»· ! Muá»™i phải lên Ä‘Æ°á»ng ngay bây giỠà ?

Tiểu Phụng gật đầu :

- Äúng ! Không có nhiá»u thá»i gian cho muá»™i đâu. Tá»· đã chuẩn bị tất cả cho muá»™i lên Ä‘Æ°á»ng. Xe Ä‘á»™c mã Ä‘ang đậu phía sau trang viện.

Nàng nói rồi thở dài nhìn ra cửa.

Tiểu Cúc lưỡng lá»± há»i :

- Tá»· tá»·... Tại sao muá»™i sá»›m lên Ä‘Æ°á»ng nhÆ° vậy ? Chuyện này cần lắm hay sao ?

- Giang hồ mênh mông, kỳ nhân dị sÄ© không biết bao nhiêu ngÆ°á»i, nhÆ°ng lúc này cần má»™t kỳ nhân chẳng khác nào tìm sao giữa ban ngày, nên tá»· không muốn mất thá»i gian nữa. Muá»™i phải lên Ä‘Æ°á»ng !

- Tá»· tá»·...

Tiểu Phụng cau mày :

- Cổ nhân có câu nhi nữ thÆ°á»ng tình. Bất cứ chuyện gì Ä‘á»u có thể khóc than, nhÆ°ng ngÆ°á»i của Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang thì không, nhất là ngÆ°á»i đó lại là bào muá»™i của Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ. Có nhÆ° vậy tá»· má»›i có thể tin vào bào muá»™i.

Tiểu Cúc buông tiếng thở dài. Nàng muốn nói, nhÆ°ng khi nhận được nét mặt trang trá»ng và nghiêm khắc của Tiểu Phụng thì lại bá» Ä‘i ý niệm đó.

Tiểu Cúc ôm quyá»n nhún mình xá :

- Tá»· tá»·... Bảo trá»ng !

- Äừng lo cho tá»·. Nếu chÆ°a tìm được ngÆ°á»i ta muốn tìm thì tuyệt đối Tiểu Cúc không được quay lại Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang.

- Tỷ tỷ ! Vậy muội sẽ gặp tỷ ở đâu ?

Tiểu Phụng mỉm cÆ°á»i :

- Nếu cần thì ta sẽ tá»± tìm muá»™i, còn không thì muá»™i cÅ©ng chẳng cần gặp Tiểu Phụng làm gì. Äiá»u quan trá»ng là muá»™i phải làm được nhÆ°ng việc tá»· đã giao cho muá»™i.

- Tiểu Cúc nhất định sẽ làm được.

Tiểu Phụng gượng cÆ°á»i, gật đầu. Nàng nắm chặt tay Tiểu Cúc :

- Tá»· đặt niá»m tin vào muá»™i. Äi Ä‘i.

Tiểu Cúc lưỡng lá»± rồi ôm quyá»n xá Tiểu Phụng :

- Tá»· bảo trá»ng.

- Vá»›i võ công của Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ thì đâu ai có thể hại được tá»· tá»· của muá»™i.

Nàng buông tay Tiểu Cúc :

- Muá»™i đừng làm tá»· thất vá»ng ! Tá»· tá»· kỳ vá»ng tất cả vào muá»™i.

- Tiểu Cúc sẽ làm tất cả mà.

Tiểu Cúc xá Tiểu Phụng má»™t lần nữa rồi quay bÆ°á»›c rá»i biệt phòng.

Tiểu Cúc Ä‘i rồi, Tiểu Phụng bÆ°á»›c đến cá»­a sổ, khoanh tay hÆ°á»›ng mắt nhìn vá» khu hoa viên Bạch Mẫu ÄÆ¡n.

Màu trắng xóa của tuyết trắng đập vào mắt nàng.

Tiểu Phụng thầm nói :

- Nếu nhÆ° Tiểu Phụng ta có phải rá»i bá» cuá»™c Ä‘á»i này thì nguyện biến thành má»™t cánh hoa mẫu Ä‘Æ¡n trong trang viên của Bạch Mẫu ÄÆ¡n.

o0o

Màn đêm buông xuống, những ngá»n gió xé lạnh thổi qua khu trang Bạch Mẫu ÄÆ¡n, Ä‘ung Ä‘Æ°a dẫy đèn lồng treo trÆ°á»›c cá»­a. Tuyết càng lúc càng dày hÆ¡n, phủ má»™t lá»›p trắng xóa êm nhÆ° nhung khắp khuôn viên Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang.

Trong tuyết trắng phau đó, má»™t chiếc kiệu hoa sặc sỡ từ ngoài tam quan do tám gã phu kiệu lá»±c lưỡng khiêng tiến vào Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang.

Tám gã phu kiệu không dừng kiệu ngoài tiá»n sãnh mà khiêng thẳng vào trong, cứ nhÆ° tiết trá»i rét mÆ°á»›t kia sẽ khiến ngÆ°á»i ngồi trong kiệu cảm lạnh.

Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ Di Tiểu Phụng đứng quay lÆ°ng vá» phía bức hoàng phi vá»›i dòng chữ : Vị Nhân Bất Vị Thân.

Khi tám gã phu kiệu đặt chiếc kiệu hoa xuống rồi mà Di Tiểu Phụng vẫn thản nhiên không hỠquay mặt nhìn lại.

Di Tiểu Phụng trang trá»ng nói :

- Cuối cùng các ngÆ°á»i cÅ©ng đã đến.

Tám gã phu kiệu xếp thành hàng ngang ngay sau cá»— kiệu. Má»™t giá»ng nói trầm ấm từ trong cá»— kiệu cất lên :

- Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ Di Tiểu Phụng chấp nhận chết hay đợi bổn nhân Ä‘Æ°a trang chủ Ä‘i ?

- Chẳng má»™t ai sống mà chấp nhận cái chết cả. NgÆ°á»i ta Ä‘i tìm sá»± sống chứ chẳng bao giá» Ä‘i tìm sá»± chết.

- Bổn nhân biết Ä‘iá»u đó, không má»™t ai muốn Ä‘i tìm cái chết nhÆ°ng bổn nhân buá»™c phải tiá»…n trang chủ Bạch Mẫu ÄÆ¡n đến vá»›i cái chết.

Vừa nói ngÆ°á»i trong kiệu vừa vén rèm bÆ°á»›c xuống. Dáng ngÆ°á»i dong dá»ng, vá»›i bá»™ trang phục bằng gấm Hàng Châu.

Loại gấm mà chỉ có ở những đại gia thế phiệt mới mua được, chân diện được che một tấm khăn lụa màu hồng nhạt. Y bước đến trước mặt Tiểu Phụng :

- Trang chủ biết vì sao mình phải chết không ?

Tiểu Phụng giả lả cÆ°á»i rồi nói :

- Nếu bổn nÆ°Æ¡ng Ä‘oán không lầm, tất cả những ngÆ°á»i kia đã chết. Kẻ còn lại duy nhất trong bảng thần chết của Tiêu Viên là bổn nÆ°Æ¡ng.

Gấm y nhân gật đầu :

- Không sai. Tất cả mÆ°á»i hai ngÆ°á»i đó Ä‘á»u chết. Chỉ còn lại ngÆ°á»i sống sót duy nhất là Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ.

- Và hôm nay đến lượt Bạch Mẫu ÄÆ¡n ?

Gấm y nhân gật đầu :

- Trang chủ phải chết.

- Bổn nương chẳng có sinh lộ sao ?

- Không. MÆ°á»i hai ngÆ°á»i đến Dị Cung, thì mÆ°á»i hai ngÆ°á»i đó Ä‘á»u phải chết.

- Tôn giá sẽ làm gì để lấy mạng bổn nương ?

- Bằng chính võ công của bổn nhân.

Bạch Mẫu ÄÆ¡n tiên tá»­ Di Tiểu Phụng ôm quyá»n từ tốn nói :

- Thá»i gian gần đây giang hồ biến hóa, bổn nÆ°Æ¡ng chẳng mấy khi dụng đến võ công của mình. Nay tôn giá cho bổn nÆ°Æ¡ng cÆ¡ há»™i được ôn luyện lại những sở há»c của mình. Bổn nÆ°Æ¡ng đâu lẽ bá» qua mà phải thỉnh giáo tuyệt nghệ của ngÆ°á»i thôi.

Di Tiểu Phụng đổi giá»ng trang trá»ng nói :

- Bổn nÆ°Æ¡ng má»i tôn giá.

- Ta không há» biết khách sáo khi trang chủ má»i.

Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi của Gấm Y Nhân thì Di Tiểu Phụng bất ngá» chá»›p Ä‘á»™ng chiêu công. NgÆ°á»i dồn vào song thủ tám thành ná»™i lá»±c chân âm phát tán Hàn Băng Chưởng.

Chưởng khí vừa phát ra cả không gian trong đại sãnh nhanh chóng nhuộm khí băng hàn rét căm căm. Thậm chí tuyết bắt đầu ngưng tụ thành băng đá.

Gấm Y Nhân không há» e dè. Hai luồng khí chưởng Hàn Băng của Di Tiểu Phụng, mà y thản nhiên dụng chưởng đón thẳng đở thẳng. Nếu Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ Di Tiểu Phụng dụng Hàn Băng chưởng thì Gấm Y Nhân lại dụng Há»a Diệm Chưởng.

Chưởng khí của y tá»a sức nóng nhÆ° há»a diệm sÆ¡n, đón thẳng lấy hai đạo Hàn Băng chưởng của Bạch Mẫu ÄÆ¡n.

Một chưởng thuần dương, một

chưởng thuần âm, cả hai giao nhau chẳng ai nhÆ°á»ng ai. Khi Há»a Diệm chưởng và Hàn Băng chưởng chạm vào nhau. Má»™t tiếng sấm nổ ra làm rung chuyển cả tòa tiá»n sãnh đại Ä‘Æ°á»ng Bạch Mẫu ÄÆ¡n.

Ầm !

Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ Di Tiểu Phụng thối lùi luôn bốn bá»™, sắc diện Ä‘á» rần, phía bên kia Gấm Y Nhân vẫn trụ vững má»™t chá»—, đôi cÆ°á»›c pháp chẳng há» dịch chuyển.

Chân diện Di Tiểu Phụng lộ ra

những nét ngÆ¡ ngẩn. Nàng nhìn Gấm Y Nhân gần nhÆ° không chá»›p mắt. Mãi má»™t lúc, Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ Di Tiểu Phụng má»›i lên tiếng :

- Hóa ra tôn giá là...

- Ở đây chỉ có ta và nàng. Ta cũng chẳng ngại dấu chân diện mình.

Y vừa nói vừa lột bỠchiếc khăn che chân diện.

Má»™t bá»™ mặt trung niên vá»›i những nét thanh nhã của thÆ° sinh. Y đúng là má»™t mỹ nam tá»­ hiếm có trên Ä‘á»i này.

Gấm Y Nhân ôm quyá»n nói :

- Nàng hẳn bất ngá» khi thấy Äoàn Chủng là ngÆ°á»i đích thân đến lấy mạng nàng ?

- Quả là bất ngá». Nếu nhÆ° Äoàn Chủng không lá»™ diện chân tÆ°á»›ng Tiểu Phụng vẫn có thể Ä‘oán ra.

Nàng buông tiếng thở dài :

- Trên võ lâm giang hồ thì chỉ duy nhất có Äoàn Chủng huynh luyện thành Há»a Diệm chưởng khắc chế Hàn Băng chưởng của Tiểu Phụng.

Äoàn Chủng thản nhiên đáp lá»i nàng :

- Chính vì thế Äoàn Chủng má»›i thân hành đến lấy mạng nàng. Tiểu Phụng ! Nàng hãy tá»± chá»n cho mình má»™t cái chết.

Tiểu Phụng nhìn Äoàn Chủng, cÆ°á»i khảy :

- Äoàn Chủng huynh khăng khăng muốn Tiểu Phụng phải chết à ? Tiểu Phụng còn nhá»› trÆ°á»›c đây Äoàn huynh rất yêu Tiểu Phụng kia mà ?

- Ngay bây giá» Äoàn Chủng vẫn còn yêu nàng.

- Yêu nhÆ°ng lại buá»™c ngÆ°á»i mình yêu phải chết sao ? Trên thế gian này có mấy ngÆ°á»i yêu nhÆ° huynh ?

Äôi chân mày lưỡi kiếm của Äoàn Chủng nhíu lại :

- Äoàn Chủng yêu nhÆ°ng vẫn phải làm chức phận của mình.

- Nói ra câu nói đó, Tiểu Phụng đã biết con ngÆ°á»i của Äoàn Chủng nhÆ° thế nào rồi.

Nàng vừa nói dứt câu, bất ngá» lắc vai lÆ°á»›t đến, song thủ má»™t lần nữa lại dụng đến Hàn Băng chưởng, chia làm hai Ä‘Æ°á»ng thượng và hạ công trá»±c diện há» Äoàn. Tiểu Phụng phát Ä‘á»™ng chưởng công thật nhanh để lấy sá»± bất ngá» mà chiếm thế thượng phong, nhÆ°ng Äoàn Chủng còn nhanh hÆ¡n Tiểu Phụng má»™t bậc. Y chỉ lắc vai, đã tràn ngÆ°á»i qua trái hai bá»™ né tránh chưởng công của nàng, rồi liên thủ Ä‘iểm vào tÄ©nh huyệt của Tiểu Phụng.

Hứng lấy đạo chỉ khí của Äoàn Chủng. Tiểu Phụng đứng thừ ra nhÆ° pho tượng.

Äoàn Chủng chắp tay sau lÆ°ng bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Tiểu Phụng :

- Mãi mãi nàng vẫn không phải là đối thủ của Äoàn Chủng.

Äoàn Chủng nhìn vào mắt Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng nói :

- Äoàn Chủng huynh thá»±c hiện chức nghiệp của mình Ä‘i.

- Ta cho nàng chá»n má»™t cái chết. Hãy chá»n Ä‘i.

Tiểu Phụng lắc đầu :

- Tiểu Phụng không biết chá»n má»™t cái chết cho mình. NgÆ°Æ¡i muốn ta chá»n thì ngÆ°Æ¡i tá»± ra tay Ä‘i.

Tiểu Phụng mỉm cÆ°á»i :

- Nào ! Äoàn Chủng huynh còn chá» gì nữa mà chÆ°a xuống taỵ Hay chút tình yêu hồi đó khiến Äoàn Chủng huynh chùng tay.

- Tình yêu không thể ngăn ta thực hiện chức nghiệp của mình.

Y vừa nói vừa từ từ dá»±ng song thủ. Äôi bản thủ của Äoàn Chủng Ä‘á» bừng nhÆ° hai hòn than hồng.

Y chá»±c vá»— chưởng vào vùng thượng đẳng của Tiểu Phụng thì má»™t giá»ng nói ôn nhu cất lên :

- Khoan ! Dừng tay.

Chỉ nghe giá»ng nói kia thôi, Äoàn Chủng rút ngay song thủ lại.

Từ phía sau hậu Ä‘iện má»™t ngÆ°á»i vận trÆ°á»ng bào, vá»›i chiếc ngoại y thêu cả má»™t con rồng uốn lượn thật sinh Ä‘á»™ng bÆ°á»›c vào. Y Ä‘á»™i má»™t chiếc kim mảo, có rèm bằng những dãy ngá»c trai lấp lánh.

Äoàn Chủng quì ngay xuống hành lá»… :

- Äoàn Chủng tham kiến chủ nhân.

Ra dấu cho Äoàn Chủng đứng lên.

NgÆ°á»i kia nói :

- Äứng lên Ä‘i.

Y bước đi tới trước mặt Tiểu phụng :

- Bổn tá»a sẽ cho Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ má»™t cÆ¡ há»™i sinh tồn nhÆ°ng hãy cho bổn tá»a biết.

Y lưỡng lự một lúc rồi nói tiếp :

- Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ đã trao bí mật của bổn tá»a cho ai ?

Tiểu Phụng phá lên cÆ°á»i khanh khách. Nàng vừa cÆ°á»i vừa nói :

- Giá» thì tôn giá chắc đã nghiệm ra. Vì sao Tiểu Phụng này nói vá»›i Äoàn Chủng. Ta không Ä‘i tìm cái chết à ? Nếu Tiểu Phụng này chết thì bí mật của tôn giá sẽ sá»›m phÆ¡i bày trÆ°á»›c bàn dân thiên hạ.

- Bổn tá»a biết ! Trong mÆ°á»i hai ngÆ°á»i đến Dị Cung chỉ có má»™t ngÆ°á»i duy nhất có thể đối phó lại nghiệp số mà các ngÆ°á»i đã chá»n. Kẻ duy nhất đó chính là Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang chủ. Nói nhÆ° thế nhÆ°ng nếu Bạch Mẫu ÄÆ¡n không thố lá»™ cho bổn tá»a biết ! Cái chết sẽ đến vá»›i Bạch Mẫu ÄÆ¡n không phải là cái chết bình thÆ°á»ng.

- Nếu Bạch Mẫu ÄÆ¡n này thố lá»™ thì tá»­ thần sẽ gá»i ngay cái tên Tiểu Phụng. Trong khi Tiểu Phụng này vẫn muốn sống để chứng kiến ma đạo sẽ làm gì vá»›i những gì ta đã chứng kiến tại Dị Cung.

Buông tiếng thở dài ngÆ°á»i Ä‘á»™i kim mão nghiêm giá»ng nói :

- Bổn tá»a phải Ä‘Æ°a trang chủ đến nÆ¡i trang chủ phải đến.

NgÆ°á»i Ä‘á»™i kim mão vừa nói vừa đẩy nhẹ tay vào thân hình Tiểu Phụng. Äá»™ng tác của y rất bình thÆ°á»ng nhÆ°ng đủ uy lá»±c để nhấc Tiểu Phụng lên đẩy vào chiếc kiệu hoa.

Y khoát tay nói :

- ÄÆ°a ả đến Nhục Cung !

Tám gã phu kiệu lá»±c lưỡng cùng Äoàn Chủng rá»i ngay khá»i tòa đại Ä‘Æ°á»ng Bạch Mẫu ÄÆ¡n trang.

Còn lại má»™t mình ngÆ°á»i Ä‘á»™i kim mão Ä‘i thẳng đến biệt phòng của Tiểu Phụng. Y gở bức tranh vẽ chân há»a của nàng, nhìn vào cái há»™c bí mật.

Y đứng trước cái hộc bí mật đó như một pho tượng, suy tư và trầm ngâm.

Y suy nghÄ© má»™t lúc rồi nhá» giá»ng nói :

- Di Tiểu Cúc chăng !
Tài sản của minhtien384

  #4  
Old 11-04-2008, 10:07 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 4: Kiếp Há»a Trùng Trùng

Hồi 4: Kiếp Há»a Trùng Trùng

Gã nha sai bưng cặp lồng thức ăn và một bầu rượu bước vào đại lao. Y đặt cặp lồng thức ăn và bầu rượu xuống trước mặt Tiêu Viên.

- Huyện đại nhân sai tiểu nhân đưa thức ăn và bầu rượu này đến hầu tôn giá.

Gã liếc trá»™m Tiêu Viên rồi ôm quyá»n xá :

- Tiểu nhân cáo từ.

Tiêu Viên khoát tay :

- Các hạ khoan đi.

- Tôn giá có Ä‘iá»u chi chỉ giáo tiểu nhân ?

- Tiêu má»— muốn biết vụ án của Thái A Bảo, Huyện đại nhân Ä‘iá»u tra tá»›i đâu rồi ?

- Chuyện này ngoài chức nghiệp của tiểu nhân, nên tiểu nhân không biết. Tiểu nhân nghe nói Huyện đại nhân sẽ đến vấn an tôn giá.

Tiêu Viên khẽ gật đầu :

- Các hạ đi được rồi.

Gã nha sai rá»i đại lao, Tiêu Viên ngồi xuống bên cặp lồng thức ăn. Y bÆ°ng bầu rượu chuốc ra chén. BÆ°ng chén rượu Tiêu Viên nhìn số thức ăn do Äinh Thá» sai ngÆ°á»i mang đến. Y buông tiếng thở dài. Không phải y chán nản vì những món thức ăn do Äinh Thá» sai ngÆ°á»i mang đến, mà thở ra nhÆ° vậy. Tâm trạng của Tiêu Viên lúc này thật nặng trỉu bởi y chẳng biết bao giá» má»›i có thể rá»i khá»i đại lao để lên Ä‘Æ°á»ng quay vá» cố hÆ°Æ¡ng ?

Tiêu Viên nhẩm nói :

- Ngá»c Lan muá»™i, hãy uống cùng vá»›i Tiêu huynh chén rượu này.

Buông tiếp một tiếng thở dài nữa, Tiêu Viên mới rót chén rượu xuống đất.

Chẳng biết y sơ xuất thế nào mà rượu lại nhiễu vào thức ăn. Ngay lập tức có một làn khói bốc lên cùng với mùi hăng hắc.

Tiêu Viên cau mày nhìn lại thức ăn. Nó đã chuyển qua màu xám xịt. Tất cả những thịt trong tô Ä‘á»u nhÅ©n ra thành nÆ°á»›c lầy nhầy chẳng khác gì những vÅ©ng nÆ°á»›c lầy nhầy của bá»n hắc y nhân.

Tiêu Viên từ từ đặt chén rượu xuống tô thức ăn.

Y nheo mày nói :

- Hủy nhục cốt của ÄÆ°á»ng môn ? Chẳng lẽ ÄÆ°á»ng môn chính là hung thủ tạo ra huyết sát Thái A Bảo ? Và gã nha sai khi nảy là ngÆ°á»i của ÄÆ°á»ng môn muốn giết mình ?

Tiêu Viên vừa nói vừa mím môi lại. Y nghĩ thầm :

- Các ngươi muốn lấy mạng Tiêu mỗ ư ? Không dễ như các ngươi tưởng đâu.

Tiêu Viên đứng lên, nắm lấy song sắt đại lao. Tiêu Viên thét lớn :

- NgÆ°á»i đâu ! NgÆ°á»i đâu ! Cứu Tiêu má»— vá»›i ! Có kẻ định hạ Ä‘á»™c Tiêu má»— ! Tiêu má»— trúng Ä‘á»™c rồi.

Y vừa thét tên như vậy thì gã bộ đầu Vạn Dân Nghiêm cùng tên nha sai bưng thức ăn bước vào.

Vạn Dân Nghiêm nhìn Tiêu Viên.

Tiêu Viên lầu bầu nói :

- Vạn bộ đầu ! Phải chăng ngươi định giết Tiêu mỗ ?

Vạn Dân Nghiêm thản nhiên trả lá»i :

- Không sai ! Äã đến lúc Tiêu tông giá phải chết.

- Ta phải chết là sao chứ ?

- Tiêu tôn giá không biết tại sao mình phải chết. Mà chỉ nên biết thá»i khắc chết của tôn giá đã đến rồi. Thái A Bảo chủ Cung Nhật Minh Ä‘ang chá» tôn giá dÆ°á»›i a tỳ.

- Vậy chính Vạn bộ đầu là hung thủ tạo ra huyết sát cho toàn gia Thái A Bảo ?

- Äiá»u đó tôn giá cÅ©ng không cần biết làm gì.

Mặt Tiêu Viên sa sầm :

- Hãy nói thật cho Tiêu má»— biết Ä‘i. Tiêu má»— Ä‘oán chắc Vạn bá»™ đầu khong phải là hung thủ tạo ra huyết sát cho toàn gia của Cung trang chủ đâu. Bởi võ công của bá»™ đầu không thể nào thắng Cung Ngá»c Minh Thái A Bảo chủ được.

- Vạn má»— nói rồi ! Äiá»u đó tôn giá chẳng cần biết làm gì. Äến ngay nhÆ° bổn bá»™ đầu còn không biết thì sao tôn giá biết được.

- Vậy ai đã sai Vạn bộ đầu lấy

mạng Tiêu má»— bằng Ä‘á»™c công ? Phải ÄÆ°á»ng chủ ÄÆ°á»ng môn Âu Bá VÄ©nh ?

Vạn Dân Nghiêm thản nhiên đáp lá»i Tiêu Viên :

- ÄÆ°á»ng chủ ÄÆ°á»ng môn Âu Bá VÄ©nh thì đã sao nào ?

Tiêu Viên Ä‘anh mặt cÆ°á»i khẩy nói :

- Các ngươi tưởng lấy mạng Tiêu Viên dễ lắm ư !

Vạn Dân Nghiêm khoát tay :

- Tôn giá sống chẳng được bao lâu nữa, dùng chi những lá»i nói cao ngạo nhÆ° vậy vá»›i Vạn má»—.

Tiêu Viên rít giá»ng nói :

- Sống chẳng được bao lâu ! Vạn bộ đầu lầm rồi !

Cùng vá»›i lá»i nói đó, Tiêu Viên rống lên má»™t tiếng nhÆ° long gầm hổ thét.

Tiếng rống của Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên khiến cho Vạn Dân Nghiêm lẫn gã nha sai giật mình. Cả hai bất giác không làm chủ được mình mà đồng loạt thối bá»™. Khi hai gã định thần lấy lại được tịnh tâm thì song sắt đại lao đã bị Tiêu Viên kéo bung ra. Y bÆ°á»›c ra khá»i đại lao.

Thấy Tiêu Viên bÆ°á»›c ra khá»i đại lao, Vạn Dân Nghiêm lẫn gã nha sai gần nhÆ° hóa thân thành tượng. Cả hai sao có thể ngỠđược Tiêu Viên có ná»™i lá»±c siêu phàm nhÆ° vậy.

Tiêu Viên nhìn Vạn Dân Nghiêm :

- Vạn bộ đầu ! Tiêu mỗ nói có sai không ?

Sắc diện của Dân Nghiêm tái nhợt nhìn Tiêu Viên. Y buột miệng :

- Tiêu tôn giá không trúng độc ?

- Tiêu má»— đâu thể chết bởi Hủy Nhục Cốt của ÄÆ°á»ng môn.

Tiêu Viên vừa nói dứt lá»i thì Vạn Dân Nghiêm thét lên :

- NgÆ°á»i đâu ! Trá»ng phạm vượt ngục !

Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng Vạn Dân Nghiêm thì huyết chỉ của Tiêu Viên cÅ©ng đã xuất hiện ra nhanh nhÆ° chá»›p mắt.

Chớp thấy bóng chỉ đỠối, Vạn Dân Nghiêm buộc phải dựng chưởng lên đón đở thẳng.

Chát !

Chỉ khí đỠối của Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên xuyên qua chưởng ảnh của Vạn Dân Nghiêm buá»™c y phải rống lên Ä‘au Ä‘á»›n.

A!

Dân Nghiêm tháo lùi hai bộ, khi trụ tâm thì chỉ pháp của hỠTiêu đã đặt đúng vào tam tinh y rồi.

Cũng như lần trước Vạn Dân Nghiêm lại rùng mình khi cảm nhận cái chết ngay trước mắt mình.

Tiêu Viên nói :

- Kẻ nào muốn lấy mạng Tiêu má»— ! Tiêu má»— má»›i lấy mạng ngÆ°á»i đó.

Câu nói này tạo ra má»™t luồng băng khí chạy dá»c theo cá»™t sống của Dân Nghiêm, khiến y phải rùng mình má»™t lần nữa.

Bốn gã nha sai từ ngoài cửa xông vào. Tiêu Viên không nhìn lại, mà phát một đạo phách không chưởng bằng tả thủ.

Ầm !

Bốn gã nha sai vừa xông vào hứng trá»n lấy đạo phách không chưởng của Tiêu Viên, đổ ká»nh ra đất chẳng thể nào gượng dậy được.

Vạn Dân Nghiêm lắp bắp nói :

- Tiêu tôn giá đừng giết Vạn má»— ! Äừng giết Vạn má»— ! Vạn má»— sẽ nói ai là ngÆ°á»i muốn hạ Ä‘á»™c Tiêu tôn giá.

Y vừa nói dứt câu thì bất thình lình gã nha sai đi cùng với y, từ phía sau vỗ ngay một chưởng vào đại huyệt Thiên Linh Cái của Vạn bộ đầu.

Hành Ä‘á»™ng của gã thuá»™c hạ của Vạn Dân Nghiêm quá Æ° bất ngá», Tiêu Viên gần nhÆ° không thể nào Ä‘oán ra được nên chẳng kịp cứu lấy Vạn Dân Nghiêm.

Hứng trá»n má»™t chưởng của gã nha sai, óc Vạn Dân Nghiêm vỡ toang. Y ngã qua bên chết mà chẳng kịp thốt tiếng nào.

Tiêu Viên sững sỠnhìn lại gã nha sai :

- Ngươi dám giết Vạn bộ đầu...

- Thật ra ngươi là ai ?

- Kẽ đến lấy mạng Tiêu Viên.

Y vừa nói vừa chớp động chiêu công.

Song thủ thi triển một thế cầm nã thủ chộp đến vùng thượng đẳng của Tiêu Viên.

Trảo công của gã nha sai càng khiến Tiêu Viên ngạc nhiên hÆ¡n, bởi nó tiá»m ẩn sát chiêu lẫn sá»± biến hóa vô lÆ°á»ng.

Tiêu Viên lách bộ bước qua trái né tránh chiêu công của đối phương vừa nói :

- Hóa ra ngươi là một cao thủ của võ lâm ?

- Biết thì đã muộn rồi. Tiêu tôn giá không chết bởi độc công Hủy Nhục Cốt thì phải chết bởi Quỷ Thủ của Tang Kình thôi.

- Nói thì dễ nhưng làm thì khó !

Cùng vá»›i lá»i nói đó. Tiêu Viên chập hai bàn tay lại vá»›i nhau. Dùng mÅ©i hai bàn tay, nhắm thẳng vào hữu trảo của đối phÆ°Æ¡ng xỉa vào vùng tâm trung bản thủ.

Chát !

Tang Kình thối lùi hai bộ. Hữu trảo của gã bị tét làm hai.

Tiêu Viên dấn đến hai bộ. Y vừa dấn bộ vừa nói :

- ÄÆ°á»ng môn phái ngÆ°Æ¡i đến giết Tiêu má»— phải không ?

Vừa nói Tiêu Viên vừa vá»— tiếp má»™t chưởng công vào bá» vai trái của Tang Kình. Chưởng ảnh cá»±c kỳ ảo diệu của Tiêu Viên khiến Tang Kình gần nhÆ° không có chút phản xạ nào mà phải nhận trá»n chưởng công đó.

Tang Kình bị đẩy vỠsau va lưng vách đá.

Y gượng trụ bộ thì chỉ pháp của Tiêu Viên đi đặt vào tam tinh.

Tiêu Viên gằn giá»ng nói :

- ÄÆ°á»ng chủ ÄÆ°á»ng môn Âu Bá VÄ©nh phái ngÆ°Æ¡i đến lấy mạng Tiêu má»— ?

Tang Kình nhìn thẳng vào mắt Tiêu Viên chẳng một chút e dè. Chân diện của y khác hẳn với Vạn Dân Nghiêm.

Nếu đối mặt vá»›i chỉ pháp của Tiêu Viên, Vạn Dân Nghiêm lá»™ rõ tất cả nổi sợ hãi và hốt há»ang thì ngược lại Tang Kình lại rất dá»­ng dÆ°ng, những tưởng y chẳng há» biết sợ đến cái chết là gì.

Tang Kình nói :

- Tự ta tìm đến giết ngươi.

Tiêu Viên dí chỉ pháp vào tam tinh gã

Tang Kình vẫn giữ vẽ mặt dá»­ng dÆ°ng vá»›i ngá»n chỉ kình của Tiêu Viên.

Tiêu Viên nói :

- Tiêu mỗ không tin ! Nói thì sống ! Không nói thì chết.

Hai vành môi của Tang Kình

nhếch lên. Y từ tốn nói :

- Ngươi sống cũng không được bao nhiêu lâu đâu !

Nói dứt câu thì khoé miệng Tang Kình rỉ hai vệt máu bầm. Chân y run rẩy nhÆ° ngÆ°á»i lên cÆ¡n sốt rồi từ từ quỵ xuống, sau đó ngã lăn ra sàn gạch thiên lao.

Tiêu Viên không khá»i sững sá» trÆ°á»›c cái chết của Tang Kình. Y đã tá»± Ä‘i tìm cái chết cho mính, Ä‘iá»u đó khiến Tiêu Viên phải tá»± nhủ thầm :

- Có kẻ chối bá» sá»± sống tìm đến cái chết sao ? ÄÆ°á»ng chủ ÄÆ°á»ng môn Âu Bá VÄ©nh lại có má»™t thuá»™c nhân trung thành nhÆ° vậy sao ? Äiá»u đó thật là vô lý. Bởi vì ngÆ°á»i của ÄÆ°á»ng môn lấy chữ Ä‘á»™c để hành Ä‘á»™ng thì chẳng bao giá» có được lòng trung thành nhÆ° há» Tang. Thế thì y trung thành vá»›i ai ?

Tiêu Viên thở hắt ra một tiếng rồi quay bước đi nhanh ra cửa tòa đại lao.

Khi Tiêu Viên bước đến ngưỡng cửa của tòa đại lao thì chạm trán ngay với một kiếm thủ. Y đứng ngay trước cửa đại lao như thể chỠTiêu Viên. Sau lưng gã kiếm thủ đó còn có hai mươi gã nha sai đứng thành hàng ngang sẵn sàng ứng phó.

Tiêu Viên nghiêm mặt đối nhãn vá»›i gã kiếm thủ kia. Tiêu Viên làm sao không nghiêm mặt, lá»™ vẻ trang trá»ng khi biết ngÆ°á»i chặn Ä‘Æ°á»ng mình là Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung.

Tiêu Viên nhìn Vu Thiệu Lung một lúc rồi nói :

- Vu kiếm khách cũng muốn lấy mạng Tiêu mỗ ?

- Các hạ phải chết !

Tiêu Viên miá»…n cưỡng há»i :

- Tại sao Tiêu mỗ phải chết ?

- Tiêu các hạ chỉ nên biết vậy là đủ rồi.

- Tiêu mỗ không có đưởng sống ư ?

- Không !

- Nếu Tiêu mỗ vẫn muốn sống thì sao nào ?

- Không có Ä‘Æ°á»ng sống cho Tiêu các hạ.

Tiêu Viên lưỡng lá»± há»i :

- Tiêu mỗ muốn biết lý do kiếm

khách cắt sinh lộ của Tiêu mỗ ?

Vu Thiệu Lung trang trá»ng đáp lá»i Tiêu Viên :

- Tiêu các hạ tự tìm cho mình một lý do để được chết.

Äôi chân mày của Tiêu Viên nhíu lại. Y rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c rồi nói :

- Tiêu mỗ phải tự tìm cho mình một lý do để được chết à ?

Thiệu Lung gật đầu :

- Äúng !

- Lạ thật ! Tại sao Tiêu má»— phải tá»± tìm cho mình lý do để được chết chứ ? NgÆ°á»i ta Ä‘i tìm lý do để được sống chứ đâu có ai Ä‘i tìm lý do để được chết ? Nếu nhÆ° Vu kiếm khách nghÄ© rằng chính Tiêu má»— là ngÆ°á»i tạo ra huyết sát cho Thái A Bảo nên Tiêu má»— phải chết. Lý do đó tạm có thể chấp nhận được, nhÆ°ng rất tiếc Tiêu má»— lại không phải là hung thủ. Tiêu má»— tá»± biết mình không phải là hung thủ thì không thể lấy cái lý do đó mà kết liá»…u Ä‘á»i mình. Tiêu má»— Ä‘i tìm sá»± sống trong tá»­ lá»™ vậy.

- Äó cÅ©ng là má»™t nguyên cá»› để Tiêu các hạ phải chết.

Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung vừa nói vừa từ từ nâng kiếm quá bỠvai phải.

Lưỡi kiếm hÆ°á»›ng lên trá»i nhÆ°ng sát kiếm lại tá»a ra hừng há»±c. Mặc dù Vu Thiệu Lung chÆ°a phát chiêu, sát kiếm âm á»· vẫn khá»a lấp lấn đến Tiêu Viên.

Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên cảm nhận rõ mồn má»™t sát kiếm của đối phÆ°Æ¡ng lan vá» phía mình.

Cảm nhận đó khiến cho lớp lông tơ của Tiêu Viên bất giác dựng ngược cùng với cái gai buốt nơi cột sống.

Tiêu Viên mím môi căng mắt nhìn đối thủ. Y nhủ thầm :

- Vì lý do gì mà ta bị cắt đứt sinh lộ chứ ?

à niệm kia trôi qua trong tâm thức Tiêu Viên thì Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung thét lên một tiếng thật lớn.

Cùng vá»›i tiếng thét đó, chá»›p kiếm chẳng khác nào tia sét trá»i chụp tá»›i há» Tiêu. Chỉ má»™t ánh chá»›p kiếm thôi nhÆ°ng trÆ°á»›c mắt Tiêu Viên nhÆ° thể có muôn vàn ảnh kiếm chá»›p Ä‘á»™ng, mà bất cứ ảnh kiếm nào cÅ©ng có thể tÆ°á»›c Ä‘i cái mạng của y.

Tiêu Viên mím chặt hai vành môi.

Khi màn ảnh kiếm trùng trùng điệp điệp chụp tới thì ngay lập tức đạo chỉ khí đỠối bắn ra.

Keng !

Äạo chỉ khí của Tiêu Viên phát ra đánh trúng ngay vào lưỡi kiếm của đối phÆ°Æ¡ng má»™t cách chính xác tuyệt luân mà má»™t ngÆ°á»i có võ công cao thâm đến mấy cÅ©ng không thể làm được bởi vùng ảo kiếm trùng Ä‘iệp do há» Vu tạo ra.

Màn ánh kiếm vụt tắt, bởi đạo chỉ thần kỳ của Tiêu Viên.

Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung buá»™c phải quay lại chá»— cÅ©, hÆ°á»›ng kiếm lên trá»i trong tÆ° thế khai cuá»™c. Y nói :

- Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên quả nhiên danh bất hÆ° truyá»n. Có chứng nghiệm má»›i biết lá»i đồn đại kia không ngoa chút nào.

- Tiêu mỗ phải đi tìm cái sống nên buộc làm tất cả những gì có thê làm để giữ lấy sự sống của mình.

Vu Thiệu Lung lắc đầu :

- Nhưng Tiêu các hạ sẽ không bao giỠcó được sự sống đó.

Vu Thiệu Lung nói dứt câu, hoàn kiếm hướng thẳng vào mặt Tiêu Viên.

Lần nầy Tiêu Viên cảm nhận rõ mồn một sát kiếm của đối phương phát ra từ đầu mũi kiếm điểm tới yết hầu mình.

Tiêu Viên nghĩ thầm :

- Äây má»›i đúng là sát kiếm của Vu Thiệu Lung.

à niệm kia vừa lÆ°á»›t qua, thì Tiêu Viên đã nghe Thiệu Lung rít lên má»™t tiếng chẳng khác nào tiếng nghiến răng của tá»­ thần trÆ°á»›c má»™t con mồi khó ttrá»›c Ä‘i phần hồn ra khá»i thân xác.

Cùng với tiếng rít đó là âm thanh xé gió, chẳng khác nào tiếng lụa xé nghe buốt cả cột sống.

Một đạo kiếm khí từ mũi kiếm phát ra hướng thẳng đến yết hầu của Tiêu Viên.

Tiêu Viên không né tránh mà dụng chỉ khí sóng ra đón thẳng lấy đạo kiếm khí của đối phương.

Ầm !

Âm thanh phát ra chấn động cả một vùng không gian.

Khi chỉ khí và kiếm khí chạm thẳng vào nhau. Tiếng chấn động kia còn chưa kịp tan biến vào hư vô thì màn kiếm quang đã chụp xuống thân ảnh của Tiêu Viên.

Sự biến diễn ra cực kỳ nhanh. Nhanh ngoài tầm mắt của những gã nha sai đang thị nhãn cuộc giao đấu giữa hai đại cao thủ.

Vùng ánh kiếm vụt tắt.

Hai đối thủ đồng loạt dạt ra đứng đối mặt với nhau.

Bá»™ trang phục của Tiêu Viên bị rá»c tÆ¡i tả, nhÆ°ng chẳng vết máu nào rỉ ra ngoài. Trong khi bên kia hổ khẫu của Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung lại tuôn máu nhá» xuống mÅ©i giày.

Toàn thân Tiêu Viên vẫn còn tá»a sát kiếm hừng há»±c do Vu Thiệu Lung để lại. Trán là lá»›p mồ hôi tấm phủ đầy.

Nhìn Vu Thiệu Lung, Tiêu Viên nói :

- Vu các hạ đúng là một kiếm khách vô địch hiếm có trên giang hồ.

Vu Thiệu Lung ghìm kiếm xuống trước mũi giày mình. Y nhìn Tiêu Viên ôn nhu nói :

- Nếu Vu mỗ không chết, nhất định sẽ tìm đến Tiêu các hạ.

- Còn Tiêu Viên thì chẳng muốn giao sinh lộ của mình cho các hạ đâu.

Tiêu Viên nói rồi quay bước thi triển khinh công bõ đi.

Bá»n nha sai lẫn Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung chỉ còn biết lấy mắt nhìn theo y.

Cho dù bây giá» Vu Thiẹu Lung và bá»n nha sai kia có Ä‘uổi theo Tiêu Viên thì cÅ©ng chẳng thể nào làm gì được y.

Rá»i tòa đại lao, Tiêu Viên Ä‘i thẳng má»™t mạch đến biệt phủ của huyện lệnh Äinh Thá». Y xâm xâm Ä‘i thẳng vào tòa đại sãnh của ngôi biệt phủ.

Äinh Thá» vừa má»›i bÆ°ng chén trà chÆ°a kịp uống, thấy Tiêu Viên sồng xá»™c bÆ°á»›c vào liá»n đặt chén trà xuống nhìn y bằng ánh mắt lấm lét.

Tiêu Viên bÆ°á»›c thẳng đến trÆ°á»›c mặt Huyện lệnh Äinh Thá» :

- Huyện đại nhân hẳn đã biết vì

sao Tiêu má»— rá»i đại lao tìm đến biệt phủ của đại nhân ?

Äinh Thá» nhìn Tiêu Viên im lặng cứ nhÆ° khối thịt ná»ng dÆ°á»›i cằm y đã lá»t vào trong cổ nên không thể thốt ra lá»i được.

Tiêu Viên nói :

- Äinh đại nhân ! Sao lại bán đứng Tiêu má»— cho sát thủ Tang Kình ?

Äinh Thá» lắp bắp nói :

- Bổn... Bổn huyện... Bi... Bi...

Tiêu Viên hừ nhạt gằn giá»ng há»i :

- Huyện đại nhân bị ai bức chế ?

- Tang... Kình.

- Tang Kình đã bức chế đại nhân ? Y chỉ là má»™t nha sai của nha môn sao lại dám lá»™ng quyá»n bức chế đại nhân ? Buá»™c được đại nhân phải bức tá»­ Tiêu má»— chứ ?

Tiêu Viên gằn giá»ng nói :

- Thật là khó tin. Hãy nói thật cho Tiêu mỗ biết đi.

Sắc diện của Huyện lệnh Äinh Thá» tái nhợt trông nhÆ° ngÆ°á»i trúng phong hàn đến thá»i kỳ phải chết.

Äinh Thá» ngập ngừng nói :

- Tang Kình nói. Nếu Tiêu tôn giá chết thì... Thì số kim lượng của Tiêu tôn giá sẽ thuộc vỠbổn huyện.

Hừ nhạt má»™t tiếng, Tiêu Viên lạnh giá»ng nói :

- Hóa ra là vậy. Chỉ vì kim lượng đó mà Tiêu mỗ đã lặn lội khắp giang hồ mới có được mà huyện đại nhân bán đứng Tiêu mỗ cho Tang Kình.

Huyện lệnh Äinh Thá» run lập cập. Lão bất giác quì xuống trÆ°á»›c mÅ©i giày Tiêu Viên :

- Tiêu tôn giá... Tha mạng cho bổn huyện.

Y thở hồng há»™c tá» lá»™ tất cả sá»± sợ hãi ra trÆ°á»›c mắt Tiêu Viên. Cố lắm Äinh Thá» má»›i có thể nói được :

- Bổn huyện sẽ trả kim lượng lại cho Tiêu tôn giá.

- Huyện đại nhân biết để có được số kim lượng này. Tiêu mỗ phải khó khăn lắm không ?

Äinh Thá» lắc đầu nguầy nguậy :

- Bổn huyện không biết ? Không biết ! Nếu biết thì bổn huyện đã không chen vào chuyện này.

- Nếu như Huyện đại nhân không biết thì Tiêu mỗ không quan tâm đến nữa. Nhưng hãy trả lại Tiêu mỗ túi kim lượng đó.

- Äa tạ Tiêu tôn giá ! Äinh Thá» Ä‘a ta... Và trả lại ngay số kim lượng kia cho ngÆ°á»i.

Äinh Thá» miá»…n cưỡng đứng lên bÆ°á»›c đến bức hoành phi, mở nó ra nhÆ° mở má»™t cánh cá»­a, rồi lấy túi ngân lượng được dấu trong má»™t cái tủ đặt sau bức hoành phị Lão ôm túi kim lượng bÆ°á»›c đến đặt lên bàn.

- Tất cả còn đủ ! Tiêu tôn giá hãy

nhìn.

Tiêu Viên khoát túi kim lượng lên vai.

Nhìn Äinh Thá», Tiêu Viên gằn giá»ng nói :

- Má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Äinh đại nhân đâu thể làm huyện lệnh được.

Y vừa nói dứt câu thì Äinh Thá» rùng mình.

Tiêu Viên toan phát Ä‘á»™ng chỉ công đánh lên mái ngói thì nghe giá»ng nói ồm ồm cất lên sau lÆ°ng mình :

- Äi quá đủ rồi !

Tiêu Viên quay ngÆ°á»i lại trong khi Äinh Thá» từ từ quỵ chân rồi ngã nhào ra đất. NgÅ© quan Ä‘á»u rỉ máu tÆ°Æ¡i trông thật thê thảm. Lão muốn rên lên má»™t tiếng nhÆ°ng rên cÅ©ng không được. Cuối cùng thì co rút tứ chi lại, trút hồn ra khá»i xác.

Tiêu Viên nhìn vào ngÆ°á»i vận hắc y trÆ°á»ng bào. Y che mặt bằng má»™t tấm khăn lụa chỉ chừa đôi con ngÆ°Æ¡i sáng ngá»i biểu thị uy lá»±c võ công đã đạt tá»›i cảnh giá»›i lÆ° há»a thuần thanh. Tất nhiên Huyết Äiểm Tá»­ cÅ©ng thật ra Ä‘iá»u đó, bởi

sá»± xuất hiện của hắc y nhân chẳng há» tạo ra tiếng Ä‘á»™ng nào khả dÄ© để Tiêu Viên phát hiện được. Äến khi hắc y nhân sát tá»­ Äinh Thá» mà Tiêu Viên cÅ©ng không kịp trở taỵ Bấy nhiêu đó Tiêu Viên cÅ©ng đủ biết mình Ä‘ang phải đối mặt vá»›i má»™t đại cao thủ có má»™t không hai trên chốn võ lâm giang hồ.

Tiêu Viên nhìn hắc y nhân.

Äôi song thủ của hắc y nhân được bao bằng má»™t đôi bao tay lạ lùng. Nó phát ra ánh sáng bạc lấp lánh. Tiêu Viên nheo mày nhÆ° cố lục lá»i trong trí óc, trên giang hồ ai là ngÆ°á»i có đôi song thủ giống nhÆ° ngÆ°á»i này.

Suy nghĩ một lúc Tiêu Viên mới nói :

- Tôn giá là...

Hắc y nhân cÆ°á»›p lá»i Tiêu Viên :

- Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên sẽ chịu được bao nhiêu hiệp vá»›i Thiết Chưởng Chu Sa ?
Tài sản của minhtien384

  #5  
Old 12-04-2008, 10:39 AM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 5: Tứ Môn

Hồi 5: Tứ Môn

Tiêu Viên cau mày nói :

- Thiết Chưởng Chu Sa ?

Nói rồi Tiêu Viên ôm quyá»n xá :

- Tiêu má»— và Chu Sa tôn giá vốn dÄ© chÆ°a từng biết nhau, chỉ nghe tiếng trên giang hồ. Hẳn Chu tôn giá có ý tuyệt Ä‘Æ°á»ng sinh lá»™ của Tiêu má»— ?

Thiết Chưởng Chu Sa lắc đầu

- Không nhÆ° Tiêu các hạ nói đâu. Bổn nhân đến biệt phủ của Äinh huyện lệnh cùng mục đích nhÆ° Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung.

- Nghĩa là tôn giá cùng có ý lấy mạng Tiêu mỗ ?

Tiêu Viên buông tiếng thở dài rồi Ä‘anh giá»ng nói :

- Lạ thật ! Tiêu má»— vốn không gieo thù gây oán vá»›i ai, thế mà ngÆ°á»i nào cÅ©ng có chung má»™t ý niệm lấy mạng há» Tiêu này. Xem chừng mạng của Tiêu má»— đã trở thành má»™t báu vật đối vá»›i giá»›i võ lâm giang hồ.

- Tiêu các hạ đã bị gạch tên ra khá»i cõi nhân sinh nầy. Bổn nhân chỉ lấy làm lạ má»™t Ä‘iá»u. Phàm những ai bị gạch tên nhÆ° Tiêu các hạ, thì phải lo giữ thân, cao chạy xa bay, cá»› gì con quay lại biệt phủ của huyện lệnh Äinh Thá» ?

Tiêu Viên đáp lá»i ngay khi Chu sa vừa nói dứt câu :

- Chẳng có gì lạ cả ! Tại hạ đến biệt phủ trÆ°á»›c là muốn biết vì sao huyện đại nhân lại bán đứng tại hạ cho Tang Kình ? Thứ hai muốn lấy lại số kim lượng mà Tiêu má»— đã dày công lặn lá»™i suốt ba năm trong chốn giang hồ má»›i có được. Thứ ba là để chứng kiến Thiết Chưởng Chu Sa tôn giá lấy mạng huyện đại nhân Äinh Thá». Hẳn sẽ không còn ai đổ lên đầu há» Tiêu này nữa chứ ?

- Sẽ không còn ai đổ cho Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên. Bởi Tiêu các hạ cÅ©ng sẽ theo cùng Ä‘Æ°á»ng vá»›i huyện lệnh Äinh Thá».

- Tiêu mỗ cũng phải đi đến cái chết ?

- Äúng. Tiêu các hạ tá»± tìm đến cái chết hay đợi bổn nhân Ä‘Æ°a Ä‘i ?

Tiêu Viên lắc đầu :

- Tiêu má»— còn quá nhiá»u việc không thể rá»i cõi sống này được. Huống chi Tiêu má»— còn muốn biết vì sao mình trở thành đối tượng truy sát của những cao thủ trong võ lâm, ví nhÆ° tôn giá đây. Má»™t ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng Bắc, má»™t ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng Nam, thế mà kẻ phÆ°Æ¡ng Bắc lại cứ khăng khăng đòi mạng ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng Nam mà chẳng có lấy má»™t lý do nào.

Diêm Vương sẽ nói cho các hạ biết.

Thiết Chưởng Chu Sa vừa nói vừa dấn bÆ°á»›c dần vá» phía Tiêu Viên. Má»—i bÆ°á»›c chân của y tạo ra má»™t làn sóng lan tá»a khắp gian đại sãnh cùng vá»›i những âm thanh nhÆ° sấm phát ra ngay dÆ°á»›i gót giày.

Thiết Chưởng Chu Sa trang trá»ng nói :

- Tiêu các hạ giao thủ một chưởng với ta chứ ?

Tiêu Viên nghiêm mặt ôm quyá»n :

- Tiêu mỗ rất sẵn lòng thỉnh giáo chưởng công của tôn giá.

- Ta không khách khí !

Thiết Chưởng Chu Sa vừa nói vừa dựng đứng song thủ.

Äôi bản thủ của y lấp lánh sắc bạc trông thật kỳ lạ.

y gằn giá»ng nói :

- Äở chưởng đây !

- Tiêu mỗ không khách sáo !

Tiêu Viên vừa nói vừa dựng song chưởng, hướng thẳng đến bóng chưởng bạc trắng của Chu Sa.

Äôi song chưởng của hai đại cao thủ chạm thẳng vào nhau chẳng má»™t chút kiêng dè.

Ầm !

Äôi cÆ°á»›c pháp của Thiết Chưởng Chu Sa lùn hẳn xuống sàn gạch quá ná»­a mắt cá. Trong khi Tiêu Viên trượt dài vá» sau những ba trượng.

Sau khi giao thủ một chưởng với Thiết Chưởng Chu Sa, Tiêu Viên cảm nhận đôi chưởng ảnh của mình tê rần buốt nhói, thấu đến tận óc.

Cảm giác đó khiến y không khá»i rùng mình.

Thiết Chưởng Chu Sa cÆ°á»i khẩy rồi nói :

- Quả là danh bất hÆ° truyá»n. Chịu được má»™t chưởng của bổn nhân quả là hiếm có rồi. Tiếc thay Huyết Äiểm Tá»­ lại phải yểu mệnh bởi bổn nhân.

Lá»i còn Ä‘á»ng trên môi, Thiết Chưởng Chu Sa thì Tiêu Viên quát lá»›n :

- Không dễ như tôn giá tưởng đâu !

Cùng vá»›i lá»i nói đó, Tiêu Viên thi triển má»™t thứ bá»™ pháp thần kỳ, phối hợp cùng Vô Minh Thần Chỉ. Chỉ trong không đầy má»™t cái chá»›p mắt, Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên đã tung ra má»™t lúc hai mÆ°Æ¡i chiêu cùng tập kích Thiết Chưởng Chu Sa.

Những chiêu công của Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên liên hoàn hÆ°á»›ng vào toàn những tá»­ huyệt triển thể pháp của Thiết Chưởng Chu Sa.

Những chiêu thức vừa quái dị vừa chuẩn xác của Tiêu Viên buộc Thiết Chưởng Chu Sa không ngừng thối bộ.

Thiết Chưởng Chu Sa gần như chỉ còn biết chống đở những thế chỉ liên hoàn của đối phương mà không phản kích được. Mặc dù chỉ chống đở thôi nhưng chỉ pháp của Tiêu Viên cũng không làm sao chạm được đến tử huyệt của Thiết Chưởng Chu Sa.

Tiêu Viên bất ngỠchuyển đảo thân pháp điểm tới tam tinh Thiết Chưởng Chu Sa.

Sự biến hóa này làm Thiết Chưởng Chu Sa phải lúng túng.

Y dựng hữu chưởng gạt ngang chỉ pháp của đối phương. ChỠcho hữu thủ của đối phương vung ra, Tiêu Viên rút ngay chỉ pháp lại rồi nói :

- Tiêu mỗ chưa thể chết trong tay tôn giá được.

Y vừa nói vừa đảo ngÆ°á»i thi triển khinh công bằng thân pháp huyá»n ảo, lao ra cá»­a tòa biệt phủ.

Thiết Chưởng Chu Sa mới rống lên :

- Tiêu Viên ! Ngươi không thoát được cửa tử đâu !

Mặc cho Thiết Chưởng Chu Sa nói, Tiêu Viên vẫn băng ngÆ°á»i lÆ°á»›t Ä‘i. Y vừa thoát ra ngoài cá»­a thì ngay lập tức má»™t màn tên dày đặc nhÆ° sa, rào rào nhắm vào y.

Äối phó vá»›i màn tên nhÆ° mÆ°a sa đó, Tiêu Viên gần nhÆ° hoàn toàn bất ngá».

Mặc dù bất ngỠnhưng Tiêu Viên vẫn kịp dụng đến chiếc túi kim lượng khoác trên vai, múa tít tạo ra một bức màn che chắn màn mưa tên.

Thiết Chưởng Chu Sa từ phía sau vỗ tới lưng y một đạo phách không chưởng với tám thành nội lực.

Bình !

Äạo phách không chưởng của Thiết Chưởng Chu Sa chẳng khác nào má»™t cÆ¡n lốc cuốn lấy Tiêu Viên vá» phía trÆ°á»›c.

HỠTiêu chẳng khác nào một chiếc lá khô bị vùi dập trong cơn lốc dữ.

Tiêu Viên nhận một chưởng từ phía sau, miệng phun một vòi máu tươi rưới đỠmặt đất theo đà lao tới.

Màu Ä‘á» của máu đập vào mắt Tiêu Viên. Y rống lên nhÆ° hổ bị trá»ng thÆ°Æ¡ng.

- Ta không thể chết được !

Tiêu Viên dùng tất cả ná»™i lá»±c dồn vào song thủ. Từ mÆ°á»i đầu ngón tay xuất phát mÆ°á»i đạo chỉ Vô Minh, tợ võng lÆ°á»›i thiên la, ào ào trút vá» phía mÆ°á»i gã cung thủ.

MÆ°á»i đạo chỉ tạo ra má»™t màn huyết sát vá»›i những tiếng sấm làm náo Ä‘á»™ng cả không gian.

MÆ°á»i gã cung thủ nhÆ° mÆ°á»i cánh diá»u bị chỉ khí hất tung lên khá»i mặt đất rồi ngã vật ra sau. Tất cả những gã đó Ä‘á»u bị thủng tam tinh bởi Vô Minh Thần Chỉ.

Mặc dù mở được sinh lá»™, nhÆ°ng hai mắt Tiêu Viên vẫn tối sầm. Y đã dồn tất cả công lá»±c vào lần tấn công vừa rồi nên ná»™i thÆ°Æ¡ng càng trầm trá»ng hÆ¡n.

Hai hàm răng của Tiêu Viên nghiến vào nhau để thi triển khinh công đào thoát. Nhưng thân pháp Tiêu Viên vừa lao đi thì Thiết Chưởng Chu Sa đã chận lại.

- Tiêu Viên ! GiỠkhắc chết của ngươi đã tới rồi !

Tiêu Viên trụ bá»™ dùng ống tay áo quệt vết máu Ä‘á»ng trên miệng.

Quệt hai vết máu rỉ ra trên mép, Tiêu Viên mới nói :

- Tiêu mỗ dễ chết như vậy à ?

- Hãy tự kết liễu mình đi !

Hừ nhạt một tiếng, Tiêu Viên nói :

- Cho dù tôn giá có lấy được mạng của Tiêu Viên cÅ©ng đâu đáng tá»± hào gì. Thiết Chưởng Chu Sa chẳng là ngÆ°á»i trượng phu quang minh chính đại.

- Hãy chá»n cho mình má»™t cái chết đúng vá»›i chức phận của ngÆ°Æ¡i.

Tiêu Viên lắc đầu :

- Tiêu má»— còn đủ bản lãnh để giao thủ vá»›i ngÆ°Æ¡i mà. Khi nào Tiêu má»— không còn là Tiêu má»— thì lúc đó Thiết Chưởng Chu Sa má»›i có thể lấy được cái mạng nhá» nhoi này của Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên.

- Ngươi đã nói vậy, Thiết Chưởng Chu Sa sẽ đích thân tước mạng sống của ngươi.

Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai vành môi thì Thiết Chưởng Chu Sa dấn tá»›i ba bá»™ vận trá»n hai mÆ°Æ¡i thành công lá»±c vào thiết thủ vá»— tá»›i Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên.

Tiêu Viên như thể biết mình chẳng thể nào tránh né được chiêu công của đối phương, mà trụ bộ phát chỉ công Vô Minh đón thẳng lấy thiết thủ của đối phương.

Ầm !

Tiêu Viên bị trượt dài vỠsau, té hẳn xuống đất.

Thêm má»™t bụm máu bầm trào ra. Tiêu Viên chá»i tay đứng lên. Y nhìn Thiết Chưởng Chu Sa nói :

- Ta luôn có ý chí của ngÆ°á»i Ä‘i tìm sá»± sống.

Thiết Chưởng Chu Sa gắt giá»ng :

- à chí không giúp ngÆ°Æ¡i tồn tại trên cõi Ä‘á»i này.

Thiết Chưởng Chu Sa vừa nói vừa dồn công lá»±c vào đôi bản thủ. Ãnh bạc lấp lánh trên đôi bản thủ của Thiết Chưởng Chu Sa.

Tiêu Viên nghiến răng nhủ thầm :

- Tiêu Viên ! NgÆ°Æ¡i không thể chết được ! NgÆ°Æ¡i còn có trách nhiệm vá»›i Tiêu Lân. NgÆ°Æ¡i đã hứa vá»›i Ngá»c Lan rồi ! NgÆ°Æ¡i không thể chết khi Tiêu Lân chÆ°a đủ bản lỉnh đối phó vá»›i giông bảo trong cuá»™c Ä‘á»i này.

Vừa nghĩ thầm như vậy, Tiêu Viên vừa vận công chỠđợi tử chưởng của đối phương.

Mặc dù thâm tâm nghÄ© mình phải sống nhÆ°ng Tiêu Viên cÅ©ng thừa biết, giao thủ má»™t chưởng này vá»›i Thiết Chưởng Chu Sa chẳng khác nào tá»± lao đầu vào cái chết, bởi giỠđây ná»™i lá»±c của y đã cạn kiệt chẳng khác nào ngá»n đèn đã cạn dầu, chỉ còn chút leo lét sinh khí sau cùng.

Thiết Chưởng Chu Sa toan phát nốt chưởng sau cùng thì Tiêu Viên khoát tay nói :

- Dừng tay !

- Ngươi còn muốn gì ?

- Tôn giá không cần phải phát chưởng lấy mạng Tiêu mỗ. Tự ta tìm cái chết.

Thiết Chưởng Chu Sa từ từ hạ tay xuống.

Tiêu Viên nhìn Thiết Chưởng Chu Sa từ tốn nói :

- Tôn giá muốn Tiêu mỗ chết như thế nào ?

- Chết như thế nào cũng được, miễn là chết !

- Äược ! Äằng nào thì Tiêu má»— cÅ©ng phải chết ! Ta sẽ Ä‘oạn mạch mà chết.

Tiêu Viên nghiến răng dụng chỉ pháp tay trái Ä‘iểm ngay vào Äan Äiá»n mình.

Tiêu Viên trừng mắt nhìn Thiết Chưởng Chu Sạ Y như cố lấy hết hơi tàn kiệt lực mà lên tiếng nói :

- Ta hận đã không biết vì sao mình bị biến thành một đối tượng bị truy sát !

Vừa nói Tiêu Viên vừa từ từ khụy chân quỳ xuống đất. Y từ từ ngã ngang qua bên phải rồi nằm bất động.

Thiết Chưởng Chu Sa thở phào một tiếng. Y dịch bước tiến đến xác của Tiêu Viên.

Má»™t kỳ biến mà Thiết Chưởng Chu Sa không thể ngá» tá»›i được. Khi y vừa nhích bÆ°á»›c thì bất ngá» Tiêu Viên chồm lên. Cùng vá»›i Ä‘á»™ng tác đó, Vô Minh Thần Chỉ của Tiêu Viên phóng ra Ä‘iểm tá»›i Ä‘an Ä‘iá»n của Thiết Chưởng Chu Sa.

Bá»™p !

Thiết Chưởng Chu Sa khợp ngÆ°á»i xuống, ói luôn má»™t bụm máu.

Thiết Chưởng Chu Sa rống lên :

- NgÆ°Æ¡i...

Tiêu Viên đứng lên :

- Tôn giá đê tiện đánh lén từ sau lưng Tiêu Viên thì Tiêu mỗ phải dụng hạ sách đối phó lại với kẻ đê tiện. Tôn giá không thể lấy được mạng Tiêu Viên khi Tiêu mỗ chưa muốn chết.

Thiết Chưởng Chu Sa nhăn mặt rít lên :

- Tiêu Viên ! Ngươi không thoát được đâu !

- Ta sẽ thoát ! Sẽ thoát !

Tiêu Viên ôm lấy ngực, dồn tất cả công lực vào cước pháp, băng mình đào thoát ra cửa.

Tiêu Viên vừa đào thoát vừa nghĩ thầm :

- Ta phải sống ! Sống để gặp lại Tiêu Lân, trao cho Tiêu Lân số kim lượng này trÆ°á»›c khi rá»i bá» cõi Ä‘á»i.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng đôi cước pháp của Tiêu Viên càng lúc nặng trỉu, trong đầu thì vang lên những âm thanh ù ù, mắt thì nảy đom đóm.

Y Ä‘ang thi triển khinh công lao Ä‘i nhÆ°ng nghÄ© mình Ä‘ang lao dần đến cõi hÆ° vá»™ Cõi của những oan hồn vất vưởng. Cõi biệt lập dành cho những ngÆ°á»i chết.

Tiêu Viên rùng mình. Lần đầu tiên y cảm thấy khí băng hàn tá»a khắp châu thân mình. Luồng khí băng hàn kia không phải do tiết trá»i rét mÆ°á»›t tạo ra mà do sá»± sống Ä‘ang lần hồi rá»i bá» thể xác ỵ Äôi cÆ°á»›c pháp của Huyết Äiểm Tá»­ chậm hẳn lại. Y cố bÆ°á»›c nhÆ°ng chẳng thể nào nhanh hÆ¡n được. Äôi chân y nhÆ° thể có quả chì nặng nghìn cân níu lại.

Tiêu Viên lẩm bẩm nói :

- Ta phải sống ! Ta phải sống !

Tiêu Viên rùng mình khi cảm nhận vùng Ä‘an Ä‘iá»n Ä‘ang nhao dần ra cùng vá»›i sá»± rả rượi xâm chiếm toàn cÆ¡ thể ỵ Y có bÆ°á»›c nhÆ°ng chẳng thể nào theo ý muốn ngÆ°á»i. Y lảo đảo rồi chá»±c ngã quỵ xuống đất nhÆ°ng lại kịp chá»i tay cố gượng đứng lên.

Tiêu Viên lầu bầu nói :

- Ta phải vá» tá»›i cố hÆ°Æ¡ng... Ta phải vá» tá»›i cố hÆ°Æ¡ng để gặp Tiêu Lân. Tiêu Viên ! NgÆ°Æ¡i đã ra Äào Viên thôn, nay ngÆ°Æ¡i phải quay vá» Äào Viên thôn. Trở vá» Äào Viên thôn ngÆ°Æ¡i má»›i có thể được chết bên má»™ Ngá»c Lan. Tiêu Viên ngÆ°Æ¡i phải quay vá» Äào Viên thôn.

Miệng thì nói nhưng chân của Tiêu Viên như thể bị ghì lại chẳng thể nào nhấc bước nổi.

Tiêu Viên nhăn mặt nghĩ thầm :

- Tiêu Viên ! NgÆ°Æ¡i không thể dừng bÆ°á»›c được. Nếu ngÆ°Æ¡i dừng bÆ°á»›c là đã chấp nhận an bài bởi số phận. Không ! NgÆ°Æ¡i không được dừng chân. NgÆ°Æ¡i phải Ä‘i ! Äi tiếp cho đến khi nào vỠđến Äào Viên thôn. Phải vỠđến Äào Viên thôn. à niệm đó trôi thì Tiêu Viên lá» má» thấy cá»— xe Ä‘á»™c mã dừng lại bên mình. Y chỉ kịp nhìn thấy lá» má» cá»— xe Ä‘á»™c mã rồi thần thức má» hẳn chẳng còn biết gì nữa.

Trong cõi vô thức, Tiêu Viên mơ hồ thấy mình phiêu bồng trong khoảng không gian mênh mông mà y không thể nào định hướng được mình đang ở đâu.

Chung quanh Tiêu Viên chỉ là má»™t cõi hÆ°, cõi không thật và đâu đó là lÆ¡ lá»­ng bóng ngÆ°á»i phiêu bồng. Lúc ẩn lúc hiện, lúc xa lúc gần. Há» nhÆ° thể muốn đến vá»›i y và rồi lại muốn chạy trốn ỵ Má»™t ảo giác không thật. Má»™t ảo giác mÆ¡ hồ mà y không thể nào Ä‘oán được mình trong cảnh giá»›i nào.

Thế rồi Ngá»c Lan hiện ra trÆ°á»›c mắt Tiêu Viên.

Ngá»c Lan vẫn đẹp nhÆ° ngày nào. Vẫn dáng cách mảnh mai, thÆ°á»›t tha mà bất cứ trang nam tá»­ nhìn thấy cÅ©ng phải say đắm vì vẽ thục nữ Ä‘oan trang của nàng.

Tiêu Viên nhìn nàng muốn nói nhÆ°ng lại không nói được. Y nghẹn lá»i bởi sá»± xuất hiện quá Ä‘á»™t ngá»™t của Ngá»c Lan. Y vá»›i tay đến nàng rồi gào lên :

- Ngá»c Lan !

NhÆ°ng rồi tay của Tiêu Viên chạm vào khoảng hÆ° vô và Ngá»c Lan biến mất trong nổi sá»­ng sá» của y.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äâèæåíèÿ, dainhan.servehttp.com, giang hô Ä‘oan kiep, ìîñêâå
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™