- Ai có thể trả lời ta như thế này là như thế nào? – Toàn quyền Pierre ném mạnh báo cáo của nha bưu chính xuống đất, tức giận chửi bới – Ngày mùng 2 tháng 3, tỉnh lị Hòa bình bị tấn công, yêu cầu máy bay ném bom yểm trợ, sau đó cả máy bay lẫn tỉnh lị đều bị đứt liên lạc. Đêm qua, tỉnh lị Yên Bái điện báo bị tấn công, sau đó cũng mất liên lạc. Rốt cuộc ai có thể trả lời ta thế này là thế nào? – Mặt ngài toàn quyền đỏ gay, cơ mặt căng lên, nắm tay nắm chặt, chỉ chờ người nào xấu số trả lời không vừa ý ngài là một đấm ngay giữa mặt.
Tất cả các sỹ quan cũng như quan chức cao cấp của Pháp ở Bắc Kỳ đều cúi gầm mặt xuống. Chả ai muốn trở thành cái để cho ngài Toàn Quyền trút giận cả.
- Ngài Thống sứ, ngài có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì không? – Toàn quyền Pierre nhìn chăm chú về phía Thống sứ Bắc Kỳ Henry.
- Thưa ngài, gần đây Yên Bái xảy ra nổi loạn. Quân phản loạn của Nguyễn Thái Học tấn công tỉnh lị, nhưng đã bị quân ta đánh lui. Tôi nghĩ đây là tàn quân của chúng phá hoại đường dây điện thoại để giải cứu cho đám phản loạn bị bắt giam.
- Simon, Tomas, các ngài phụ trách phòng nhì, và sở liêm phóng, các ngài có ý kiến gì không? – Pierre lại quay sang Trung tá Simon và Trung tá Tomas
- Thưa ngài – Simon đứng nghiêm – chúng tôi phụ trách nghiên cứu tình báo quân đội. Gần đây quân đội Lưỡng quảng của tướng Lương Thạch Cương hoạt động mạnh ở khu vực Quảng Châu Loan, do đó việc tình báo Bắc Kỳ hoàn toàn do sở Liêm Phóng quản lí.
- Thưa ngài, - Tomas cũng đứng lên nói, với cái kính gọng vàng đeo trên mắt và bộ quần áo tây được cắt may vừa với thân thể, nhìn hắn trông giống như một văn nhân hay một người làm công sở vô hại, nhưng thực tế, tên Trung tá này là một kẻ vô cùng tàn ác, đã tàn sát, tra tấn và dụ dỗ lôi kéo vô số chiến sỹ cách mạng của dân tộc ta - Quốc Dân Đảng thành lập ngày 25/02/1927 tại Hà Nội, mục tiêu là dùng khủng bố vũ trang để gây bạo loạn, mất trật tự, chia rẽ người bản xứ và chính quyền bảo hộ, đưa dân tộc vừa đặt chân đến ngưỡng cửa văn minh này về thời đồ đá Thủ lĩnh là Nguyễn Thái Học, một tên côn đồ ác ôn khát máu, cùng một đám côn đồ khác tổ chức các cuộc tấn công gây nguy hại đến dân chúng. Ngày 10.02 vừa rồi, bọn chúng tổ chức tấn công vào tỉnh lị Yên Bái, nhưng bị thất bại. Đảng viên có khoảng 3243 người, hiện tại đa phần đã bị bắt. Do đó tôi đồng ý với suy đoán của ngài Henry.
- Lần này có lẽ phải tiêu diệt tận gốc bọn phản loạn này. Ngài Baron, ngài Marco, tập trung tiểu đoàn 3, trung đoàn bộ binh thuộc địa số 5 và 12 đi xe lửa lên Yên Bái, phối hợp với tiểu đoàn 2 tiêu diệt quân phản loạn. Các ngài có quyền “tùy cơ hành động”. – Toàn quyền Pierre tức giận nói
- Rõ, thưa ngài. – Thượng tá Baron, Thượng tá Marco đứng nghiêm chào. Bọn hắn đang hưng phấn là vì 4 chữ “Tùy cơ hành động”. Điều này có nghĩa là họ có quyền thả cho đám lính tha hồ cướp bóc, đốt phá, giết người, hãm hiếp...
- Ngài John, Ngài Bauel, hai ngài đưa tiểu đoàn 1 cùng tiểu đoàn pháo binh 12, trung đoàn bộ binh thuộc địa số 3, trung đoàn bộ binh thuộc địa số 8 theo đường 6 lên Hòa Bình, phối hợp với các đội khác cùng bao vây, tiêu diệt quân phản loạn địa phương.
- Rõ, thưa ngài!
---------------
Tuy nhiên, 3 ngày sau, khi người Pháp lên đến Yên Bái, thì cả tỉnh lị Yên Bái đã biến thành 1 thành phố chết. Nhà cửa còn đó, nhưng lương thực thực phẩm, trang bị, vải vóc... thậm chí là cả con người đều biến mất hết. Trong vài căn nhà lộ ra những ánh đèn chớp tắt, càng điểm thêm sự ma quái đến kỳ lạ. Trại lính, kho đạn... tất cả đều trống trơn.
Thì ra Quốc Minh đã đưa toàn bộ dân Yên Bái về Hòa Bình. Hắn tự biết quân đội của mình còn yếu, nếu chia quân để phòng thủ cả Yên Bái lẫn Hòa Bình thì không đủ, do đó hắn dụ dỗ, mời mọc, ép buộc dân chúng tỉnh lị Yên Bái và dân chúng các làng bản trên tuyến đường Yên Bái – Hòa Bình dồn về Hòa bình. Tất cả xe vận tải và xe bọc thép chở quân đều được sử dụng liên tục để vận chuyển dân chúng và của cải. Ngoài ra, Minh còn rất đểu cáng khi hạ lệnh vét sạch tất cả lương thực, vật dụng của tỉnh Yên Bái. Lúc này trước mắt thượng tá Baron và thượng tá Marco, tỉnh lị Yên Bái tựa như vừa bị một cơn bão ghé qua vậy.
Nghỉ ngơi một lúc, 2 vị chỉ huy người Pháp hạ lệnh toàn bộ quân lính hành quân gấp theo đường 23, chuẩn bị tiến công Hòa Bình từ hướng Bắc.
Sau 2 ngày hành quân vất vả, quân Pháp đã đến được thị xã Đồng Xui. Cả thị xã vẫn là một mảnh không người. Vừa mệt, vừa đói, thượng tá Baron quyết định đóng trại nghỉ đêm ở đây rồi ngày mai tiếp tục tiến về Hòa Bình.
Đêm hôm đó, trời mưa tầm tã. Quân Pháp đóng quân bên ngoài thị xã, bởi vì đã nhiều lần quân Pháp bị nghĩa quân lợi dụng lúc bọn họ nghỉ ngơi xé lẻ đội hình mà tập kích gây tổn thất nghiêm trọng, do đó lúc này bọn chúng rút kinh nghiệm, tập trung đóng quân ngoài thị xã để phòng ngừa tập kích ban đêm. Lúc này, trời mưa càng lúc càng to, đêm tối mù mịt, quân Pháp ngủ say sưa mà không biết tử thần sắp sờ đến cổ mình.
2 ngày trước, các gián điệp Quốc Minh giấu ở Hà Nội đã gửi thông báo về việc điều quân của Pháp, do đó quốc Minh mới có thời gian để lên kế hoạch rút lui quân dân Yên Bái về Hòa Bình. Đồng thời, hắn còn dùng toàn bộ 10 xe tăng chuẩn bị tiêu diệt nhánh quân Pháp đi đường bộ từ Yên Bái xuống, còn đối với hướng Đông, với 1 tiểu đoàn pháo binh, Quốc Minh không nghĩ xe tăng loại nhẹ Panzer II có thể đỡ được mấy pháo.
Lúc 10 giờ đêm, cách Đồng Xui 10km về phía Nam, 5 chiếc Panzer II từ trong rừng bò ra, xếp thành 1 đội hình hàng ngang. Xen giữa những chiếc Panzer là những chiếc xe bọc thép chở quân, và 2 cánh là xe bọc thép phòng không Wirbelwind. Ở Hòa Bình không có mỏ dầu, do đó Quốc Minh phải mua dầu ma dút và xăng với giá cắt cổ từ hệ thống, cái này làm hắn tiếc của mãi không thôi. Nhưng quả thật tiền nào của ấy, những chiếc Panzer và xe bọc thép với công nghệ siêu việt thời đại này, đã đem lại cho Minh chiến thắng Yên Bái vang dội. Nếu không phải e ngại binh lính hơi ít và pháo binh cùng tàu chiến của Pháp, chỉ cần 10 chiếc xe tăng này cũng có thể quét ngang đồng bằng Bắc Bộ rồi.
Xe tăng và xe vận binh tiến đến cách doanh trại quân Pháp 1km thì bắt đầu đổ quân. Trời mưa to át đi tiếng nổ của động cơ xe tăng. Quả thật là ông trời cũng giúp người có tâm. Những tiểu đội lính bộ binh phi chính quy, sau trận tập kích Yên Bái đã dần quen thuộc với việc tiến công cùng xe thiết giáp, bắt đầu kiểm tra vũ khí, từ từ theo phía sau xe thiết giáp. Pháo binh bắt đầu lắp súng cối.
ẦM!!! ẦM!!! ẦM!!!
Những tiếng pháo cối nổ vang giòn giã, báo hiệu trận tập kích bắt đầu. Quân Pháp bị nổ tung, bị áp suất không khí thổi bay lên trời hoặc bị mảnh đạn cắt vào cơ thể. Nhưng không hổ là quân đội được huấn luyện cẩn thận, tiểu đoàn 3 bắt đầu tổ chức đội hình chiến đấu. Dưới sự mắng chửi của quan chỉ huy, 2 trung đoàn bộ binh cũng bắt đầu tổ chức đội hình chiến đấu. Thế nhưng... ác mộng giờ mới bắt đầu
Từ phía xa, những bóng đen bắt đầu tiến đến, bắt đầu lộ ra hàm răng sắc bén
Những lão binh tham gia chiến tranh thế giới thứ nhất chợt nhận ra vật kia là cái gì. Bọn họ bắt đầu trở nên hoảng loạn
- Xe tăng!!! Đó là xe tăng
- Chạy mau, Chạy mau
Cùng lúc đó, 10 chiếc xe tăng bắt đầu nã đạn. Đạn pháo bay thẳng đến đội hình quân Pháp, thổi tung từng đám người lên trời. Không chịu nổi sự khủng bố của xe tăng, quân Pháp bắt đầu bỏ chạy toán loạn, vứt cả súng đạn.
Thế nhưng... khi 5 chiếc Panzer II xuất hiện ở phía Bắc, họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía quân Pháp thì từ thượng tá Marco và Baron đến lính trơn Bắc Việt đều ngoan ngoãn vứt súng xuống đất, 2 tay giơ lên đầu. Giờ thì 2 sỹ quan chỉ huy quân Pháp đều đã hiểu vì sao quân khởi nghĩa lại có thể đánh chiếm tỉnh lị Yên Bái nhanh như vậy. Chỉ có điều họ không hiểu là xe tăng này là ai cung cấp. Nếu Việt Nam có khoa học kỹ thuật phát triển mạnh như vậy thì làm gì mà bị đô hộ suốt mấy chục năm.
Đem theo hơn 6000 tù binh tiến về Hòa Bình, quốc Minh chuẩn bị tại bờ sông Đà mở tiệc đón chào người Pháp.
Mục tiêu của Việt nam Quốc dân Đảng là: Làm một cuộc cách mạng quốc gia, dùng võ lực đánh đổ chế độ thực dân phong kiến, để lập nên một nước Việt Nam Độc lập Cộng hòa. Đồng thời giúp đỡ các dân tộc bị áp bức trong công cuộc tranh đấu giành độc lập của họ, đặc biệt là các lân quốc: Ai Lao, Cao Miên
Quân Pháp thường dùng phương pháp xuyên tạc làm lệch đi chủ trương của các nhà cách mạng yêu nước để làm suy yếu các lực lượng cách mạng
Ngày 10/03/1930, tiểu đoàn lê dương số 1, tiểu đoàn pháo binh số 12 cùng 2 trung đoàn bộ binh thuộc địa đến Tân Lập. Sau khi nghỉ ngơi 1 đêm, quân Pháp bắt đầu tổ chức vượt sông. Những chiếc bè gỗ được chế tạo nhanh chóng đưa quân Pháp vượt qua sông Đà. Nhưng từ bờ bên kia, trận địa pháo cối của Cứu Quốc Quân liên tục nã pháo, khiến không ít lính bản xứ phải ngậm ngùi nằm lại nơi đáy nước sông Đà. Nhưng khi quân Pháp triển khai pháo binh bắn trả thì quân Cứu Quốc lại nhanh chóng chuyển dời trận địa, khiến người Pháp như bị muỗi cắn, muốn đập mà lại không trúng. Mà cứ quân Pháp di chuyển thì pháo binh lại nổ súng. Nhiều lần, quân Pháp triển khai từng nhóm nhỏ quân thuộc địa đi truy lùng nhưng đều không trở về, mà phái nhiều lính đi thì lại không tìm được quân khởi nghĩa. Cuối cùng quân Pháp phải xây dựng cầu phao, triển khai mỗi bờ 1 nửa pháo binh mới có thể an toàn vượt sông được. Nhưng không may, lúc quân Pháp vượt sông, Quốc Minh lại hạ lệnh cho nổ phá vỡ đê chắn sông lúc trước hắn dựng ở thượng nguồn. Một cơn lũ nhanh chóng kéo qua, khiến đại bộ phận pháo bị cuốn mất. Lúc này quân Pháp chỉ còn vài khẩu Sơn pháo, 10 khẩu lựu pháo. Cũng may pháo cối còn nguyên vẹn. Thời gian lúc này lại mất thêm 2 ngày.
Thêm 1 ngày hành quân nữa, trưa ngày 15 tháng 03 năm 1930, quân Pháp đã nhìn thấy trận địa của Cứu Quốc Quân. Nhìn hiệu kỳ Yên Bái và Cờ Quốc dân đảng tung bay trên trận địa, cùng những bóng người loay hoay khắp nơi, quân pháp bắt đầu triển khai trận địa, chuẩn bị tấn công.
Zoom cận cảnh trận địa quốc dân đảng, ta sẽ thấy những người lính trên trận địa bị trói chặt vào những cây cột, miệng buộc băng vải, xung quanh đặt những hình nộm bằng rơm. Đó là những tên lính ác ôn chuyên tàn sát đồng bào khi khởi nghĩa Yên Bái xảy ra. Hiện nay Quốc Minh đem bọn chúng ra làm vật hy sinh, chuẩn bị thu hút hỏa lực địch
Tất cả thiết giáp quân đã vào vị trí, chỉ chờ bộ binh Pháp tấn công là sẽ xông vào trận địa pháo binh của địch. Lúc này, trong một căn hầm tối tăm, ẩn thấp cách mặt đất khoảng 10m, 500 binh sỹ đang chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Quốc Minh nhìn một lượt những gương mặt này, có người vô tính, có người Mường, có Quốc dân đảng, đa phần còn trẻ, những gương mặt non nớt nhưng không thiếu phần rắn rỏi.
- Các bạn, các đồng chí. Lúc này, ngoài kia là 6000 quân Pháp, gấp 12 lần lực lượng của chúng ta. Cứu Quốc Quân cùng Quốc Dân Đảng đang gặp nguy trong sớm tối. Phía sau chúng ta là người nhà, là cha mẹ, là bạn bè thân nhân của chúng ta. Phía trước chúng ta là 21 triệu dân đang bị quân thù giày xéo, bị bóc lột. Chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Quyết Chiến! Quyết Chiến! – 500 người đồng loạt giơ tay phải lên.
- Tốt lắm. Ngay khi tiếng Pháo dừng lại, các đồng chí lập tức vào vị trí, ngăn cản quân Pháp tiến công.
Quốc Minh vừa dứt lời thì bên ngoài bắt đầu nổ vang tiếng pháo. Quân Pháp bắt đầu tấn công rồi. Cũng may hầm này được gia cố bằng bê tông, do hệ thống moi của Quốc Minh hơn 20000 vàng để xây dựng, nếu không chắc chỉ 1 pháo là sập. Thời gian. Quốc Minh tự nhủ mình quá thiếu thời gian.
Ngay khi tiếng pháo vừa dừng, quân Pháp bắt đầu xông lên. Dưới hầm, quân đội cách mạng cũng theo các nhánh cửa tiến về vị trí của mình. Trận chiến ác liệt đã mở màn.
Từ các công sự bí mật trong các góc khuất, Cứu Quốc Quân bắt đầu phóng ra súng cối. Hiện tại, 10 tên lính pháo binh kết hợp 10 lính phi chính quy tạo thành 1 khẩu đội pháo, 10 khẩu pháo thay nhau nã đạn xuống đầu quân Pháp.
Quân Pháp cũng không vừa, cứ phát hiện 1 điểm pháo binh của Cứu Quốc Quân là thi nhau nã đạn vào, kết quả không cần phải nói. Chỉ sau 10 phút đồng hồ pháo kích, toàn bộ pháo binh Cứu Quốc Quân đã anh dũng hy sinh.
Bên ngoài, trong chiến hào, những chiến sỹ Cứu Quốc quân dẫm lên mảnh thịt vụn, bắt đầu nổ súng. Nhờ pháo binh thu hút hỏa lực của pháo binh địch, mà những chiến sỹ này có thể tránh được một trận. Lúc sau quân Pháp bắt đầu đến gần phòng tuyến, pháo binh cũng ngừng bắn mà chỉnh nòng xa hơn về phía tỉnh lị.
Lúc này, trên chiến trường, hai bên thi nhau bắn phá, lính Pháp ỷ vào số đông mà càn rỡ tràn lên, còn Cứu Quốc Quân dựa vào trang bị tốt hơn, và chiến hào mà chống cự. Liên tục có người của 2 bên ngã xuống.
Cuối cùng, sau 1 giờ đấu súng, quân Pháp bỏ lại 200 xác chết, đã tiếp cận được chiến hào. Quân 2 bên bắt đầu dùng báng súng, lưỡi lê, xẻng công binh (chỉ CỨu quốc quân mới có) xáp lá cà.
Phòng tuyến đầu tiên, Cứu Quốc Quân có 200 người, sau gần nửa giờ chiến đấu, chỉ còn lại 20 người. Toàn bộ 20 chiến sỹ người đầy máu tươi , vẻ mặt đen xạm vì khói súng, mệt mỏi và rách nát, bị bao vây bởi hàng ngàn kẻ địch, nhưng không một ai lùi lại hay tỏ ra e ngại, nhìn nhau cười tươi, cùng hát vang hành khúc Cứu Quốc Quân, rút chốt lựu đạn lao về phía quân thù
“Bao chiến sỹ anh hùng, lạnh lùng vung gươm ra sa trường. Quân xung phong, nướcNamđang chờ, mong tay ai, hồn thiêng núi sông ghi muôn đời. Ngựa phi nơi xa khi nghe súng vang lưng trời hồi kèn rộn ràng, là trang nam nhi, quyết chiến xa trường, sống chết coi thường, mong thác trong da ngựa bọc thân thể trai...” <Hành khúc Cứu Quốc quân – tác giả Quốc Minh (đạo nhạc bài Chiến sỹ Việt nam)>
Khi quân Pháp vượt qua phòng tuyến số 1, để lại sau lưng 1000 xác chết, bắt đầu tổ chức lại đội hình lao về phòng tuyến số 2 thì 12 khẩu MG42 giấu kín từ lâu bắt đầu nã đạn căm thù vào đội ngũ kẻ thù. Đồng thời, trên nóc một tòa nhà trong tỉnh lị, một ngọn cờ đỏ tung bay phấp phới.
- Đại Úy, có lệnh tấn công – Lính liên lạc chạy vào báo với Đại Úy Phú Mỹ Hưng (người nhân bản) chỉ huy trưởng đại đội thiết giáp
- Tốt lắm. Tất cả các cậu bé. Lên xe!
Những chiếc thiết giáp như cơn lũ màu đen bắt đầu gầm lên, ầm ầm chuyển động, hướng về trận địa Pháo binh mà lao tới. Xe tăng dẫn đầu, thiết giáp phía sau, ác mộng của quân Pháp bắt đầu.
Cách trận địa Pháo binh 1km, lúc này, quân Pháp đã phát hiện ra kẻ thù, vội vàng quay pháo. Nhưng tiếc thay, đại đội thiết giáp không cho chúng thời gian. Chủ pháo 20mm của xe tăng dẫn đầu nổ pháo, thổi bay trận địa pháo cối của Pháp. Sau đó, không dừng lại nạp đạn, những chiếc xe này tăng tốc tối đa, lao thẳng vào trận địa pháo binh. Những khẩu sơn pháo 24mm, 36mm bị húc cong queo, không ra hình dáng. Lính pháo binh không phải bị đè bẹp là bị đánh bay, khả năng sống sót là 0%. Những chiếc bọc thép theo sau cũng không ngừng bắn phá, tiêu diệt nốt những kẻ còn sống sót.
Xuyên qua trận địa pháo binh, đội xe cũng không dừng lại mà tiếp tục hướng về quân Pháp lao lên
Phía sau, Quốc Minh cũng ra khỏi hầm chỉ huy, thay mũ mềm của mình bằng chiếc mũ sắt, vớ lấy khẩu súng tiểu liên Mp40, tiến về phía trận địa.
- Các đồng chí, các anh em. Đại đội thiết giáp đã đến rồi. Giờ khắc cuối cùng đã đến. Vì độc lập!
- Vì độc lập!
- Vì tự do! – Quốc Minh hét lên
- Vì tự do!
- XUNG... PHONG.....!!!
- YAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Tất cả lính Cứu Quốc Quân đều ôm súng nhảy khỏi chiến hào, miệng hát vang hành khúc.
“Còn nghe dư âm mênh mông khúc anh hùng ca giữa nơi biên cương, bao chiến mã lên đường, giục lòng dân quân thi can trường. Thề tranh đấu, cho giống nòi. Vì tự do bao năm hồn đất nước rạng rỡ. ... Thề phục quốc, tiến lên ViệtNam. Lập quyền dân, tiến lên ViệtNam. Đời hạnh phúc, ấm no tự do. Việt nam, yêu dấu, chống quân ngoại xâm.”
- Mẹ nó. Đéo đánh nữa. Bố mày đầu hàng. – Một tên lính khố xanh vứt súng xuống đất, ngồi sụp xuống giơ 2 tay lên đầu, cũng hô lớn - Người Việt Nam không đánh người Việt Nam, anh em đầu hàng đi!!!
- Đầu hàng!!! – lại 1 người vứt súng giơ tay
Một viên sỹ quan rút súng lục định xử bắn những người đầu hàng, nhưng liền bị một tên lính dùng lưỡi lê đâm xuyên tim. Cứ như thế, quân bản xứ đều giơ tay hàng. Quân Pháp cuối cùng bị bao vây bởi thiết giáp và bộ binh, cũng đành ngậm ngùi giơ tay.
----------
Chiến thắng Đồng Xui (Toàn thắng)
Quân Pháp: tiểu đoàn Lê dương số 3, trung đoàn thuộc địa số 5 và 12, quân số 6300 lính
Cứu Quốc Quân: tiểu đội pháo binh, Đại đội Thiết giáp + 10 tiểu đội lính, tổng cộng 200 lính
Kết quả: Tiêu diệt toàn bộ quân Pháp, tiêu diệt 345 lính, trong đó có 63 lính Pháp. Toàn bộ bắt sống
Cứu Quốc Quân không có tử vong, 13 người bị thương nhẹ
Thưởng vàng +3000, Quân công +1*, danh vọng +1
Chiến thắng Hòa Bình (Thắng thảm)
Quân Pháp: Tiểu đoàn Lê dương số 1, tiểu đoàn pháo binh số 12, trung đoàn thuộc địa số 3 và 8, tổng cộng 6900 lính
Cứu Quốc Quân: 500 lính Cứu quốc Quân, tiểu đội pháo binh, đại đội Thiết giáp
Kết quả: Tiêu diệt toàn bộ quân Pháp, tiêu diệt 2532 lính, trong đó có 734 lính Pháp, bắt sống toàn bộ.
Cứu Quốc quân tổn thất nặng nề: Tiểu đội pháo toàn bộ hy sinh, 200 quân phòng thủ phòng tuyến 1 toàn bộ hy sinh. Tổng cộng tổn thất 312 người
Thường vàng +10000, Quân công +3*, danh vọng +2
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
- Vâng, cục bưu chính Hà Nội đây – người nhân viên bưu điện nhấc điện thoại lên nghe. Một giọng nam trầm thấp vang lên ở bên kia đầu dây
- Xin nối máy cho tôi đến phủ toàn quyền Đông Dương.
Giật mình. Phải biết phủ toàn quyền Đông Dương là cơ quan hành chính cao nhất toàn xứ Đông Dương, nếu không cẩn thận thì mất việc như chơi. Do đó nhân viên bưu điện này cẩn thận hỏi lại:
- Xin lỗi, ngài là ai đấy ạ? Ngài cần nối máy đến phủ toàn quyền có việc gì ạ?
- Cô cứ nói là có thiếu tá Marco thuộc tiểu đoàn 3, trung đoàn nước ngoài số 1 cần gặp ngàiPierrelà được
- Vâng. Xin ngài chờ cho 1 chút
1 lúc sau, điện thoại phủ toàn quyền vang lên. 1 thầy ký lập tức nhấc điện thoại lên. Sau khi nghe nội dung, ông này toát mồ hôi hột chạy vội đi tìm ngàiPierre
Lúc này, toàn quyềnPierređang họp cùng 2 vị trung tá cầm đầu sở liêm phóng và phòng nhì Pháp. Mặt ngài đỏ rực, miệng quát ra lửa, khiến 2 kẻ đứng đầu cơ quan tình báo Đông Dương phải tối mặt tối mũi
- Thế này là sao hả? Mấy ngày liền cả 4 tiểu đoàn đều không có tung tích gì hết là sao. Các ông làm ăn thế à? Đệ tam cộng hòa trả lương cho các ông để giờ một đám giặc cỏ các ông cũng không...
Đúng lúc đó thì viên ký lục đẩy cửa bước vào. Ông Pierre liền chuyển toàn bộ cơn bực tức của mình lên đầu người bản xứ nhỏ bé này
- Cút! Cút ngay. Đồ Annamite xấu xí, đồ vong ơn bội nghĩa – ông cầm lấy lọ mực trên bàn ném về phía người ký lục – Bọn phản loạn, có ngày ta sẽ cho chúng mày lên hết máy chém
- Thưa ngài – viên ký lục run rẩy nói – có tin của thượng tá Marco
Lúc này ngài toàn quyềnPierremới tạm thời bớt nóng. Ông lại gần cái bàn, cầm lên ống nghe điện thoại
- A lô, tôiPierređây.
Nhưng chỉ mấy phút sau, ông ta ném mạnh cái điện thoại xuống đất, cũng gạt rơi nát bấy cái lọ hoa cổ đắt tiền mà tỉnh trưởng Hà Tây mới biếu tặng. Cuối cùng, ngàipierrebuông mạnh người xuống ghế, chán chường, mệt mỏi.
- Thưa ngài, có chuyện gì vậy? – Trung tá Simon dò hỏi
- Toàn bộ ... bị ... tiêu diệt – Ngài Pierre run rẩy trả lời
- Cái gì? Cái gì bị tiêu diệt?
- Quân ta ... 4 tiểu đoàn Lê Dương ... 4 trung đoàn... lính thuộc địa... hoàn toàn... bị tiêu diệt rồi – Ông Pierre nức nở. Hơn 1 vạn lính an nam và 5000 lính Pháp, hoàn toàn bị tiêu diệt, như vậy có thể nói là cái sự nghiệp chính trị của ông đến đây là đi đứt rồi.
- Làm sao có thể... – Cả Simon lẫn Tomas đều đồng thanh – hay đây là sự lừa đảo của đối phương, có thể là đòn tung hỏa mù...
- Một tiểu đội lính canh ở Sơn tây vừa nhận được 1 rương huân chương, huy chương của tiểu đoàn 2, tiểu đoàn 3, tiểu đoàn 1, tiểu đoàn pháo 12, còn có cả 2 lính Pháp nữa.
------------------
2 tiếng sau, 2 lính Pháp bị đưa về Hà Nội. Họ vừa khóc vừa kể lể tình huống của mình. Nghe xong, tất cả các quan chức Pháp đều sợ điếng người. Quân đội chính quy. Xe tăng. Súng tiểu liên. Súng cối... Cho dù quân Pháp cũng không có nhiều súng cối đến như vậy. Còn xe tăng ư. Đừng nói ở cái quốc gia xa xôi này, cho dù ở Pháp cũng chưa có mấy chiếc. Lại còn xe bọc thép... Ai là kẻ đứng sau lưng cái đội quân này?
Lúc này ôngPierređã đọc xong bức thư người lính mang về, liền đưa cho trung tá Tomas, sau đó dựa lưng vào ghế, mắt ngước nhìn trần nhà, suy tư.
Lá thư viết
“Kính gửi ngài Toàn quyền Đông Dương
Tôi là thiếu tá Trần Quốc Minh, tư lệnh cứu quốc quân của Quốc Dân Đảng
Hiện tại, tôi đang giữ trong tay 3000 tù binh người Pháp và gần 1000 công dân Pháp. Tôi yêu cầu dùng số tù binh này trao đổi chủ tịch Nguyễn Thái Học và các ủy viên cùng đảng viên Quốc Dân Đảng đã bị các ông bắt giữ. Nếu các ông từ chối, không sao cả, tôi sẽ gửi họ về theo đường sông Đà cho các ông.
Ký tên: Quốc Minh
Tái bút: Cá nhân tôi khuyên các ông nên sớm rút khỏi Đông Dương, để dân tộc chúng tôi được tự do.”
------
7 ngày sau, tại chân núi Tản Viên
10 chiếc xe tăng Panzer II, 10 chiếc xe thiết giáp trông như những con quái thú bằng sắt thép uy hiếp 4000 người Pháp trong khu vực. Xung quanh là 500 lính Cứu Quốc Quân vũ khí sẵn sàng bảo vệ. Bên kia, quân Pháp sợ hãi chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. Quốc Minh nằm trên một ngọn đồi nhỏ, đang chờ người Pháp tới. Nếu quân Pháp dám làm trò mờ ám, Quốc Minh cũng không ngại lái 10 chiếc xe tăng này đâm thẳng vào nội thành Hà Nội, thử cảm giác húc đổ cửa dinh toàn quyền ra sao.
Khoảng 10h sáng, 2 trung đội lính Pháp áp giải Nguyễn Thái Học và các đảng viên Quốc Dân Đảng đến. Quốc Minh dựa theo danh sách mà cai Hoằng cung cấp để nhận người. Không ít cán bộ cốt cán của Quốc Dân Đảng suýt bị Pháp thủ tiêu, nếu Quốc Minh không yêu cầu người Pháp dựa theo danh sách mà trao trả tù binh, cứ thiếu 1 người đền 100kg vàng hoặc Quốc Minh xử tử 100 lính Pháp. Cuối cùngPierrephải cắn răng quy tập hết tù nhân Quốc Dân Đảng trong cả nước để giao cho Quốc Minh. Khoảng 600 người được đưa lên những xe tải và xe bọc thép để đưa về Hòa Bình. Số còn lại nếu không phải hy sinh trong chiến đấu thì là chết trong nhà tù của Pháp, hoặc là việt gian. Kể cả trong số 600 người này, có bao nhiêu người là đảng viên chân chính, bao nhiêu Việt gian Quốc Minh cũng không rõ.
Ngồi bên cạnh Quốc Minh trên xe Jeep sỹ quan, Nguyễn Thái Học trong suốt cả dọc đường đi không nói một câu nào cả. Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ.
- Ngài hút điếu thuốc! – Quốc Minh đưa bao thuốc cho Nguyễn Thái Học, âm thầm đánh giá người đàn ông đứng đầu Quốc Dân Đảng này. Trông cũng không đẹp trai cho lắm. Nhìn ông trông giống một tên côn đồ hơn 1 người đọc sách.
Nguyễn Thái Học rút một điếu thuốc lá, Quốc Minh lấy bật lửa ra châm cho ông ta. Đây là 1 chiếc bật lửa hiệu Rowenia của Đức, Quốc Minh dùng 200 vàng mua của hệ thống. Nó được chạm trổ cầu kỳ, nhưng vô cùng nhỏ gọn và thuận lợi cho việc sử dụng
Rít liên tục 3 hơi thuốc, Nguyễn Thái Học mới chậm rãi nói:
- Xin lỗi, tôi có thể biết ngài là ai không?
- Tôi đơn giản chỉ là một người yêu nước – Quốc Minh nhún nhún vai trả lời. Thực ra, từ lâu hắn đã phân vân giữa việc cứu và không cứu Nguyễn Thái Học. Hiện hắn đang mượn danh Quốc Dân Đảng để làm cách mạng, thực ra thì lập 1 đảng khác là được thôi, nhưng dù sao thì Quốc Dân Đảng thanh danh cũng tốt, hơn nữa khẩu hiệu của chủ nghĩa tam dân cũng không sai, dù sao Quốc Minh cũng lười... Mà Nguyễn Thái Học thì là người đứng đầu Quốc Dân Đảng, là người tổ chức khởi nghĩa vũ trang toàn quốc, chẳng qua là tổ chức lỏng lẻo nên thất bại thôi. Có thể nói Nguyễn Thái Học chính là một Tôn Trung Sơn của ViệtNam
- Một người yêu nước đơn giản thì không thể có lực lượng như vậy! – Nguyễn thái Học cười nhạt – Sau lưng ngài là ai? Đức? Nhật hay là Mỹ? Hay là nước Nga?
- Chẳng là ai cả. Nếu ngài muốn biết--- có thể nói đó là thần!
- Tôi từ lâu đã không tin thần phật rồi. Tôi chỉ tin vào lợi ích. Không ai cho không ai cái gì bao giờ... – Nguyễn Thái Học trầm ngâm nói
Lợi ích sao? Quốc Minh cũng tự hỏi, cái hệ thống này ném hắn về đây, thực sự là vì cái gì. Nhiệm vụ, tiền bạc rồi các loại vũ khí khí tài mà hệ thống cung cấp không lẽ từ không khí mà ra. Nếu không phải thì rốt cuộc ai là kẻ thao túng hệ thống này? Kẻ đó muốn được lợi gì từ hắn. Quốc Minh phân vân mãi.
----------------
Trong lúc đó, cũng đang tự hỏi cùng 1 câu hỏi như 2 người là ngài Toàn quyềnPierre. Nhìn 4000 tù binh Pháp, ôngPierrecó cảm giác rất muốn khóc. Phụ nữ còn tốt, tất cả đều mặc quần áo nghiêm chỉnh, còn đàn ông, ngoại trừ cái quần ra, tất cả đều sạch như chùi. Mà ôngPierrecũng kỳ quái, bọn họ lấy quần áo để làm gì, không lẽ định đóng giả quân Pháp hay sao. Trong nội tâm âm thầm nhắc nhở phải đề phòng, vừa tự hỏi phải đối phó với lực lượng này ra sao.
Cuối cùng, sau 1 ngày tụ họp, ông Pierre và tất cả các quan chức Pháp đưa ra 1 quyết định vô cùng sai lầm, đó là phong tỏa, bao vây ngăn chặn nước ngoài vận chuyển vũ khí cho Cứu Quốc Quân, đồng thời cấm bán muối lên miền ngược, muốn dùng việc này để làm suy yếu cứu quốc quân.
Nếu ông Pierre tập trung toàn lực, đem pháo binh, chiến hạm tấn công Hòa Bình, tuy không thắng nhưng cũng có thể làm Quốc Minh bị thương nặng, gây tổn thất đến các nhà máy, đến khu công nghiệp. Nhưng hiện giờ, sai lầm của ôngPierređã khiến Quốc Minh có một khoảng thời gian giảm xóc, dùng để phát triển dân trí, phát triển kinh tế, phát triển quân đội, chiếm lĩnh địa bàn. Qua quãng thời gian giảm xóc này, Quốc Minh cùng Cứu Quốc Quân sẽ phát triển một cách nhảy vọt, không bao giờ còn e ngại quân Pháp ở Đông Dương nữa
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
Ngay khi đến Hòa Bình, Nguyễn Thái Học cùng các đảng viên QDĐ đã bị sự thay đổi ở đây làm cho chóng mặt. Những nhà máy công nghiệp nặng, công nghiệp nhẹ mọc lên san sát, những cánh đồng lúa vàng ươm, cảnh mọi người lao động hăng say, binh sỹ huấn luyện chu đáo, vũ khí tinh lương... Tất cả đều mang một không khí mới mẻ nhưng lại không hề thấy cảnh chủ nhà máy, chủ xưởng chửi mắng đánh đập công nhân. Tiểu học, trung học mở cửa liên tục, tất cả trẻ em đều bị bắt buộc đến lớp. Công nhân hầu hết là người nhân bản của hệ thống, Dân chúng cũng bị bắt đi học cái chữ, cái số, Người biết chữ đều bị yêu cầu đi làm giáo viên xóa mù... Các đảng viên QDĐ bị chia thành các tiểu đội 5 người, bị buộc đi làm giáo viên. Những người này đều là thành phần tri thức, nhiều người còn coi khinh nông dân và công nhân nghèo, nhưng bị súng máy chĩa vào lưng, ai nấy đều trở nên ngoan ngoãn.
Quốc Minh cũng phái gián điệp và điệp viên theo dõi những tiểu đội này. Quốc Dân Đảng bị pháp tiêu diệt là vì tổ chức lỏng lẻo, bên trong xuất hiện nhiều Việt Gian, chỉ điểm. Quốc Minh cũng không tin Pháp không gài người vào trong 600 người này, do đó hắn cẩn thận dò xét, dò xét đến khi nào người Pháp bị đuổi khỏi Đông Dương thì thôi.
Quốc Minh cùng Nguyễn Thái Học đã thảo luận xong. Nguyễn Thái Học là chủ tịch đảng, nhưng Quốc Minh tương lai sẽ trở thành tổng thống chế, thống lĩnh toàn bộ quân đội. Quốc Minh cũng không sợ quân đội đảo chính hay trở thành tay sai của quốc hội, bởi vì tất cả người nhân bản đều sinh ra, chiến đấu và chết đi vì hắn. Hắn muốn dùng máu của người nhân bản thay máu cho dân tộc Việt nam, dù như vậy có chút không công bằng, nhưng dù sao, dân Việt khổ lâu rồi, có thời đại nào mà dân tộc Việt Nam ta không phải đổ máu không? Không có. Lũ ngoại xâm có bao giờ để cho đất nước nhỏ bé, dân tộc ngoan cường này được yên. Kể từ thời Tần đến thời Mãn Thanh, tối thiểu cứ trăm năm một lần xâm lược, một lần giết chóc, đốt phá. Máu dân tộc chảy đủ rồi. Nếu đã đến đây thì hãy để ta làm một người thủ hộ, bảo vệ cho dân tộc Việt nam được 1 thời kỳ phát triển an toàn, mạnh mẽ, tựa như cây tre việt nam, dù bão tố mưa sa vẫn đứng thẳng hàng.
Sau 4 tháng xóa mù chữ bắt buộc, dân chúng Hòa Bình về cơ bản đã biết chữ, ai cũng có thể đọc báo. Lúc này, Quốc Dân Đảng ra tờ Quốc Dân Báo, miễn phí dán ở các ngã tư đường, trong đó có đề cập đến mọi việc lớn nhỏ xảy ra trong tỉnh Hòa Bình và cả nước. Hôm nay một em nhỏ bị ngã xuống sông, một thanh niên vì cứu người mà hy sinh. Ngày mai Kỹ sư Phan Văn Trường ( Người vô tính) đưa ra phương pháp thâm canh gối vụ...
Ở đâu cũng thấy những người dân đứng chụm lại, đánh vần a-o-ao-bờ-ao-bao-sắc-báo... rồi bàn tán xôn xao.
Nguyễn Thái Học cũng bận tối mắt tối mũi. Cái gì dân chính, cái gì tổ chức chính phủ, tổ chức bộ máy, học tập quản lí... rồi cả phát hành báo chí, dạy chữ xóa mù, Quốc Minh toàn bộ giao cho ông ta xử lí. Còn hắn thì dẫn quân đội cùng dân quân bắt đầu đi càn quét. Lúc này, quân chính quy vô tính của Quốc Minh có khoảng 6000 lính, còn quân đội phi chính quy thì chỉ giữ lại 2 tiểu đội quân y cùng 2 tiểu đội trinh sát, còn lại ném cho Nguyễn Thái Học làm quân đội của Quốc Dân Đảng. Dù rất nhiều người muốn tham gia quân ngũ, nhưng Quốc Minh cũng không chấp nhận, yêu cầu mọi người học tập và tham gia lao động, tạm thời quân đội chưa tuyển quân. Nguyễn Thái Học cũng từng cùng Quốc Minh nói về việc tăng binh, nhưng hắn dùng cớ “binh quý hồ tinh, bất quý hồ đa” để từ chối khéo.
Sau 4 tháng phát triển, địa Bàn của Quốc Minh lúc này là toàn bộ các tỉnh Yên bái, Lào Cai, Điện biên, Hòa Bình, Hà Giang ...các tỉnh Mường Nong, Mường Nưa, Mường Sát, LaPan, Sa Lan của xứ Thượng lào. Quân Pháp ở các tỉnh này vừa thấy cờ hiệu cứu quốc quân xuất hiện là bỏ vũ khí, cởi... quần áo giơ tay đầu hàng. Quốc Minh cũng đem toàn bộ thả về Hà Nội
Ngày 15-08 năm 1930. Quốc Minh cùng Nguyễn Thái học ra thông cáo thành lập Đông Dương Liên Hiệp Đồng Minh Hội. Hội trưởng là Nguyễn Thái học, Quốc Minh là Tổng bí thư
Ngày 23 tháng 08 năm 1930, Thành lập Đông Dương Quốc Dân Đảng, trên cơ sở mở rộng Việt nam Quốc Dân Đảng. Chủ tịch là Nguyễn Thái Học
Ngày 10-09-1930: Liên Bang Đông Dương ra đời. Quốc Minh trở thành Tổng thống lĩnh. Quốc hội gồm có 130 thành viên, trong đó có 120 người Việt nam, 10 người là thủ lĩnh người Ai Lao, không có người Cao Miên. Chủ tịch Quốc hội là Nguyễn Thái học
Chính phủ Pháp, nhất là chính phủ Pháp ở Đông Dương kêu gào tuyên bố chính phủ của Quốc Minh là không hợp pháp. Triều Nguyễn tuyên bố Quốc Minh là phản tặc...
Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã tới. Ngày 12 -09 năm 1930, khoảng 8000 nông dân Hưng nguyên, Nghệ An kéo về phủ lị, giơ cao khẩu hiệu “Bỏ sưu thuế, Bớt giờ làm, chống Khủng bố trắng, bồi thường cho các gia đình bị tàn sát trong khởi nghĩa Yên bái,... thậm chí là chia lại ruộng đất, đả đảo chủ nghĩa đế quốc, đả đảo phong kiến... Đoàn người vừa đi vừa hô khẩu hiệu, khi đến Vinh số người tham gia mít tinh đã lên đến 3 vạn người. Dân chúng bao vây tỉnh lị, nhà lao, trại lính...
- Toàn lực đàn áp đi! – Ông Pierre hét vào ống nghe điện thoại. Lúc này ông chỉ mong nhanh chóng rời khỏi xứ sở này. Chỉ có vài tháng mà nó để lại cho ông 1 cơn ác mộng khó quên. Nào là Cứu Quốc Quân, nào là Quốc Dân Đảng, rồi khởi nghĩa Yên Bái, rồi bị uy hiếp, giờ lại là mít tinh, khởi nghĩa. Có để cho ông sống không nữa hả trời.
Chỉ trong chốc lát, lính khố xanh, khố đỏ từ Thanh Hóa, Ninh Bình... đổ về Nghệ An, chuẩn bị dùng bạo lực trấn áp khởi nghĩa. Hai chiếc máy bay Villiex cũng được lệnh cất cánh từ sân bay Gia Lâm, mang theo 2 quả bom 100kg chuẩn bị ném vào đoàn khởi nghĩa.
Nhìn thấy máy bay xuất hiện từ phía xa, dân quân Nghệ An bắt đầu hốt hoảng, có người nằm xuống, có người rạp người, có người bỏ chạy, có người cởi áo, vung vũ khí chửi thề.
Phi công máy bay đang chuẩn bị hạ độ cao ném bom thì từ phía xa, 4 chiếc máy bay chiến đấy Meg-21 xuất hiện, kẹp 2 chiếc máy bay ném bom vào giữa. Phi công Meg-21 chỉ chỉ về phía sau, ra hiệu cho phi công Pháp cút đi. Nhìn nhìn những chiếc Meg-21 thiết kế siêu việt, dáng gọn nhẹ, màu thép ánh lên rạng ngời, hơn nữa, ngôi sao trắng nền xanh cho thấy thân phận của 4 chiếc máy bay này, hai phi công Pháp cũng thực thức thời, lập tức liền quay đầu bay về phía Hà Nội. 4 chiếc máy bay lượn qua đầu của nông dân Nghệ An, rải xuống hàng loạt truyền đơn.
Một vài người biết chữ cầm truyền đơn, đọc lớn cho cả đoàn người nghe
“Đây là thông cáo của ủy ban kháng chiến cứu quốc Cứu Quốc Quân, dưới quyền chỉ huy của Tổng thống lĩnh Trần Quốc Minh, Cứu Quốc Quân và Liên Bang Đông Dương toàn lực ủng hộ và duy trì nông dân Nghệ An, Thanh Hóa mít tinh hòa bình. Nếu người Pháp dám sử dụng bạo lực đàn áp dân chúng, Liên Bang đông Dương nhất định sẽ can thiệp vũ trang.
Ký tên: Tổng thống lĩnh Trần Quốc Minh
Chủ tịch Quốc Dân Đảng: Nguyễn Thái Học”
Lập tức cả đoàn người ồ lên. Đại đa số người còn không biết liên bang Đông Dương là cái ký rì, nhưng Quốc Dân Đảng và cứu quốc quân thì không ai không biết. Chỉ bằng 500 người trang bị tinh chuẩn, vài tháng trước đánh bại quân Pháp ở Yên Bái, Hòa Bình, tiêu diệt cả chục vạn quân, bắt sống vài vạn người – Haizzz, tam sao thất bổn, cả Nghệ An nông dân mới có 3 vạn người, lấy đâu ra mà mở miệng là chục vạn với vài vạn! – giờ lại chiếm cả mấy tỉnh, thanh thế mạnh lắm. Có Cứu Quốc Quân ủng hộ, dân chúng trở nên to gan hơn, cái gì cần đập cứ đập, cái gì ta cần ta cứ lấy. Nhà lao – Phá. Phủ lị - phá. Khách sạn – phá nốt... Nói chung là loạn
Ở một căn nhà nhỏ xã Thanh Chương, những người cầm đầu cuộc mít tinh đang ngồi trên cái chõng tre. Họ là Đảng viên Đảng Công Xã Việt nam, vừa được hợp nhất từ 3 đảng: Thanh Niên Cách mạng đảng, An Nam Công Xã Đảng, Việt Nam Cách Mạng đảng...
- Anh Long, anh thấy hành động của Việt nam Quốc Dân Đảng lúc này thế nào? Bọn họ muốn làm gì? – Một người trẻ tuổi hỏi
- Mua danh mượn tiếng chứ làm gì! – Người đàn ông tên Long trả lời một cách hậm hực. hắn vừa từ Hương Cảng trở về, được bí thư Đảng giao trách nhiệm phát động khởi nghĩa, tận lực lôi kéo đồng bào tham gia cách mạng, xây dựng chính quyền Xô Viết. Ai ngờ đâu hiện giờ tất cả là công dã tràng. Chỉ 4 cái máy bay là đã đem dân chúng tín ngưỡng kéo đi hết.
Nếu Quốc Minh nghe được “Chỉ 4 cái Máy bay” 5 chữ này, nhất định phải nhảy lên chửi cả buổi sáng. Ngươi tưởng 4 cái mà dễ à. 120.000 vàng 1 cái, dù có vật liệu thép... các loại cũng còn 85.000 vàng, Phi công huấn luyện cũng vất vả, 2 ngày mới được 1 người, giá tiền còn đắt hơn máy bay, 100.000 1 người. Cả quân trang, quân bị, đạn súng máy, dù nhảy... các loại, mỗi máy bay ăn của hắn 200.000 vàng. Coi như cả 4 tháng trời đánh phá, cướp bóc, khai thác tài nguyên... chỉ đủ hắn mua 4 cái máy bay, mà đám “en nờ qui” (NQ) này dám nói “Chỉ 4 cái máy bay”. Nếu không phải sợ máy bay Pháp ném bom đoàn biểu tình gây thương vong lớn, Quốc Minh sẽ không bỏ 1 khoản tiền lớn như vậy để mua máy bay đâu...
- Hừ! Chẳng qua chỉ là tay sai của Đế quốc bóc lột – một ngôn ngữ sặc mùi chủ nghĩa Mác Xít – Cuối cùng chiến thắng, chính nghĩa sẽ thuộc về giai cấp vô sản chúng ta – một người trẻ tuổi khác lên tiếng. Đó là Nguyễn Thế Nghĩa, người đứng đầu chi bộ đảng ở Hà Tĩnh.
Tuy nhiên chẳng ai lên tiếng đồng ý với hắn. Sức mạnh quân sự của Cứu Quốc Quân không cần phải nói ai cũng biết. Hơn nữa, đứng sau lưng bọn họ là ai. Tại sao Cứu Quốc Quân xuất hiện đã 4 tháng mà không thấy lực lượng nào ra mặt?
Thực ra, QUốc Minh cũng thấy và đang băn khoăn về điều này. Có lực lượng như vậy tại sao không trực tiếp nhảy vào tham chiến hoặc đáng sợ hơn, tổ chức quy mô xâm lược, vậy mà Hệ thống chỉ lấy tài nguyên và giao trả lại nguyên liệu, kỹ thuật để hắn chế tạo vũ khí, hơn nữa, theo công nghiệp nặng bắt đầu xuất hiện, giá cả vũ khí càng lúc càng rẻ. Có đôi khi Quốc Minh cũng tò mò. Thế nhưng mỗi lần hắn đưa ra nghi vấn thì hệ thống đều im lặng không trả lời, làm hắn cũng không biết phải làm sao.
Cuối cùng, hắn tặc lưỡi, thôi kệ, chuyện đâu còn có đó. Nói rồi, hắn đi ra khỏi phủ Thống lĩnh, đây là hệ thống tặng thưởng cho hắn khi hắn kiến quốc thành công. Buổi sáng sớm, lẫn vào mùi ngai ngái của đất rừng là mùi khói nhà máy, mùi đặc trưng của xã hội hiện đại. Thành phố Hòa Bình, Thủ đô Hòa bình chính là kết quả tuyệt vời của hắn, một thành phố công nghiệp giữa núi rừng bao la, hùng vĩ. Đứng trên ban công của phủ tổng đốc, quốc minh có thể nhìn thấy dòng sông Đà bao la đang cuộn chảy, và thủy điện Hòa Bình đang được xây dựng tại thượng nguồn. Từ đó, thành phố Hòa Bình sẽ có điện, sẽ có đủ điện để phát triển, và những cỗ máy chạy bằng điện sẽ giải phóng ra một số lượng lớn công nhân. Số công nhân này có thể trực tiếp chuyển biến thành quân đội, hoặc lại chuyển sang các ngành khác để phát triển xã hội. Quốc Minh đã thấy trước mắt hắn những hàng xe tăng, máy bay, những hàng quân tinh lương, những mảnh đồng vàng lúa chín, những chiếc xe chở nặng hàng hóa, thấy trẻ em được đến lớp, thấy cụ già chạy bộ ngoài phố...
Quốc Minh nắm chặt tay, tự nhủ với lòng: “Cố lên nào! Vì Việt Nam!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
Tháng 10 năm 1930, Nước Cộng Hòa Pháp cử ông Henry sang ViệtNamlàm toàn quyền thay cho ôngPierre. Ngài Henry đến Việt Nam lập tức làm 2 việc, đó là chuyển phủ toàn quyền vào Sài Gòn, và cho người đến đàm phán với Cứu Quốc Quân.
Sau gần 5 tháng dằng co, ngày 23-03-1931, Hiệp Ước Hà Nội 1931 được ký kết, theo đó, Pháp thỏa thuận giao trả Bắc Kỳ cho nước Cộng Hòa Đông Dương, đổi lại, Nước Cộng Hòa Đông Dương ký kết với Pháp hợp đồng khai thác mỏ, Pháp mở công ty, góp vốn kỹ thuật, người Việt góp nhân lực, quặng khai thác được chia theo tỷ lệ 6:4, Việt 6 Pháp 4. Nhưng đối với vàng thì Quốc Minh từ chối cho Pháp khai thác. Chỉ vì chuyện khai thác Vàng mà đoàn ngoại giao 2 bên đã cãi nhau suốt 2 tháng trời.
Ngày ký kết hiệp ước, Quốc Minh cùng với ông henry đã có buổi gặp mặt và nói chuyện với nhau
Ông Henry nhấp 1 chén rượu Napoleon 1873, miệng cười đon đả nói:
- Thật không ngờ ngài lại còn trẻ thế. Ở Pháp, khi nhắc đến Tổng thống lĩnh Trần Quốc Minh, người ta cứ nghĩ đến đó là một người bản xứ cao to, mặt xanh nanh vàng, râu ria xồm xoàm cơ.
Quốc Minh mỉm cười
- Ồ, hóa ra người Pháp mang tôi ra để làm quỷ dọa trẻ con à. Thế cũng tốt
Ông Henry có lẽ nào không hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, nhưng ông cũng mặc kệ
- Vậy sắp tới Tổng thống lĩnh có dự định gì. Ở Nghệ An, quân phản loạn đang nổi dậy khắp nơi, ngài có...
- Xin lỗi phải cắt ngang, nhưng với ngài họ là phản loạn, với tôi, đó là đồng bào, là anh chị em. Họ khổ quá mới phải nổi dậy, nếu cơm no áo ấm họ chống lại làm gì.
Tựa vào lan can phủ toàn quyền, Quốc Minh nhìn trời đầy sao, khẽ thở dài
- Tôi có một ước nguyện nho nhỏ, rất nhỏ thôi. Đó là nông dân không còn bị đói, công nhân không còn bị đánh đập, bóc lột đến chết. Trẻ em được đến lớp, người già được nghỉ ngơi. Dân tộc tôi không còn bị áp bức, bị bóc lột nữa
- Ngài là người theo chủ nghĩa Mác?
- Cũng không hẳn. Tôi là người theo chủ nghĩa xã hội khoa học. – Quốc Minh mỉm cười. – Tôi rất khâm phục lí luận về tư bản của Mác, nhưng mà nếu không có giá trị thặng dư thì người tư bản lấy lãi ở đâu ra. Nếu không có lãi thì không thể mở rộng sản xuất, như vậy thì xã hội làm sao phát triển được. Chỉ có giai cấp, có giai tầng mới kích thích xã hội không ngừng phát triển, không ngừng tiến lên.
- Tôi rất ngạc nhiên về ý tưởng của ngài
- Ngài mới đến, tôi cũng không biết ngài là người như thế nào, nhưng tôi rất khâm phục mấy vị tiền nhiệm của ngài, ngài Jean Beau, ngài Albert Sarraut, ngài Maurice Long, ngài Alexandre Varenne... Các ngài ấy đều là người có tư tưởng cấp tiến, đã cấp cho dân bị trị được điều kiện sống tốt hơn. Tôi cũng rất khâm phục các ông Galoa, Pasteur của nước Pháp, tài năng và nhân cách của họ đều đã vượt qua lãnh thổ 1 quốc gia
Cả 2 trầm ngâm không nói. CUối cùng Quốc Minh lên tiếng
- Liệu nước Pháp có đồng ý để Đông Dương độc lập không?
- Rất khó. Hiện tại đang có rất nhiều người kêu gào viễn chinh Đông Dương
Quốc Minh cười mỉa mai
- Xuất binh Đông Dương. Nếu sa lầy ở đây, 8 năm nữa các ông chỉ có mà khóc
- ???
- Ngài biết Đảng Quốc Xã chứ?
- Vâng.
- Nước Pháp không hề e ngại một nước Đức hùng mạnh hay sao
- Hùng mạnh? Ha ha. Nước Đức giờ chỉ là một con cọp giấy mà thôi. Nó đã kiệt quệ rồi
Hớp 1 hớp rượu mạnh, Quốc Minh mỉm cười
- Người Do Thái thì sao?
- Ý ngài là người Do thái và người Đức sẽ liên kết lại với nhau – Ông henry giật mình
- Không, hoàn toàn ngược lại.
- Ý ngài là...
- Người Đức sẽ tàn sát người Do Thái, vậy thì của cải của người Do Thái sẽ thuộc về họ. Lúc đó...
Ông Henry giật mình, mồ hôi lạnh. Phải biết quân đội Pháp ở bản thổ là bạc nhược nhất, quân đội mạnh mẽ nhất là các trung đoàn Lê Dương hiện đang đóng ở nước ngoài. Nếu Quốc Minh nói là thật thì...
Do đó, trong suốt gần 8 năm sau này, ngài Henry liên tục vận động độc lập cho các quốc gia, đổi lấy quân đội Viễn chinh pháp trở về, và thêm gần 12 vạn lính đánh thuê các nước.Đến năm 1940 khi Đức xâm lược Pháp, đội quân này đã trở thành ác mộng của Phát xít Đức, vì vậy đến tận năm 1942, Đức mới chiếm được nước Pháp, khiến tình hình thế giới biến đổi không ngờ.
Tháng 6 năm 1931, quân Pháp toàn bộ rút khỏi Bắc Việt. Quốc Minh chỉnh hợp lính khố xanh, tạo thành lực lượng phòng bị Đông Dương. Còn quân đội của hắn thì đổi tên thành Cứu Quốc Quân Đông Dương. Lúc này, hắn giao việc kiến thiết miền Bắc cho Nguyễn Thái Học, còn chính mình, mang theo 2000 Cứu Quốc Quân tiến về Nghệ An, chuẩn bị gặp mặt những người đứng đầu Đảng Công Xã Việt Nam
Không biết Quốc Minh nói gì, nhưng đến tháng 10 năm 1931, Lãnh Tụ cùng các đảng viên Đảng Công Xã ra nhập tân chính phủ. Đảng Công Xã cùng đảng Quốc Dân hợp lại tạo thành Đảng Quốc Xã (^^ thú vị không) đùa thôi, thành Đảng Cộng Hòa. Lãnh Tụ trở thành chủ tịch Đảng, còn Nguyễn Thái Học nắm chức phó chủ tịch.
Tháng 1 năm 1932, Ông henry thuyết phục người Pháp buông bỏ mọi đặc quyền chính trị ở Đông Dương, chỉ giữ lại đặc quyền kinh tế. Tháng 2 năm 1932, ông Henry bị gọi về Pháp, thay thế là tướng Jacquess. Tên này vừa đến Sài Gòn liền hô hào Bắc tiến. Ai ngờ đâu, ngày mùng 10-02 năm 1932, kỷ niệm 2 năm khởi nghĩa Yên Bái, Quốc Minh đánh úp Quảng Bình, Thừa Thiên Huế, Hạ Lào, đóng binh 1 vạn Cứu Quốc Quân, 120 xe tăng, 15 máy bay, 2 vạn quân phi chính quy thuộc lực lượng phòng bị. Vua Bảo Đại không kịp tuyên bố “thà làm người dân 1 nước tự do còn hơn là vua 1 nước thuộc địa” đã bị bí mật bắt giam. Là dân Du lịch, Quốc Minh quyết định giữ lại toàn bộ chính phủ Huế, biến thành con khỉ cho người ta xem. Cũng vì thế mà sau này, hoàng gia Việt nam trở thành biểu tượng du lịch của Việt nam. Âu cũng là đáng đời quân lá mặt lá trái, không có chủ kiến vậy.
Người Pháp lúc này hốt hoảng rồi. Jacquess phái ra thiết giáp hạmProvence, định dùng pháo hạng nặng của chiến hạm để uy hiếp Cứu quốc Quân, giống như năm xưa tiền nhiệm của hắn đã dùng để uy hiếp triều Nguyễn. Không ngờ, vừa đến eo biển Lăng cô, thiết giáp hạm Provence bị 2 thiết giáp hạm Quang Trung (Lớp Bismarch) và thiết giáp hạm Ngọc Hân (Lớp Scharnhost) chặn lại.
Người Pháp lúc này điên mất rồi. Nếu nói xe tăng, máy bay còn là người khác giúp đỡ, vậy 2 chiến hạm này... Rõ ràng là thủy thủ người An Nam. Người Việt từ lúc nào có thể lái được thiết giáp hạm rồi.
Tháng 3 năm 1932, Ông Henry lại trở thành toàn quyền Đông Dương. Để “chúc mừng” quốc Minh bắn pháo hoa tại... Bình Định. Ông Henry cười như mếu. Ông vừa về Pháp có 1 tháng, lãnh thổ của ông đã giảm 1 nửa. Cuối cùng, dưới sự vận động của ông, quân đội Pháp toàn bộ rút khỏi đông dương. Ông Henry được bổ nhiệm làm toàn quyền Algieri. Hôm chia tay, Quốc Minh thay mặt chính phủ tặng ông 1 huân chương: “Vì sự nghiệp giải phóng Dân tộc Việt nam và Đông Dương” làm ông này không nói được gì luôn.
Tháng 4 năm 1932, cả nước tổng tuyển cử. Lãnh Tụ được bầu làm Chủ tịch nước, Nguyễn thái Học là phó chủ tịch, Lê Văn Dục (sinh ngày 06-09-1902) được bầu là tổng bí thư đảng. Quốc hội họp phiên đầu tiên ngày 25-04-1932, đưa ra điều luật:
Tổng thống lĩnh nắm toàn quyền điều khiển quân đội, toàn quyền đưa ra các quyết định về quân sự, chỉ phải chịu trách nhiệm về hành động của quân đội trước quốc hội
Tổng thống lĩnh có nhiệm kỳ vĩnh viễn. Tân Tổng thống lĩnh do tổng thống lĩnh đề ra 3 người không có quan hệ huyết thống với nhau để quốc hội lựa chọn. Nếu tổng thống lĩnh qua đời đột ngột thì sẽ do các tướng quân bầu cử ra 3 người
Cứu quốc quân đông Dương đổi tên thành Hộ Quốc Quân Đông Dương. Bảo vệ đất nước, trọng trách này lại đặt lên vai của Cứu Quốc Quân.
Quốc Minh đương nhiên sẽ trở thành tổng thống lĩnh đời đầu tiên rồi. Lúc này, hắn đang nghỉ ngơi trong biệt thự của mình ở Sapa. Đánh nhau mãi mệt rồi, hắn tranh thủ nghỉ ngơi 1 lúc. Từ khi xuyên qua đến giờ, hắn mới có thời gian để thư giãn. Nhìn mái tóc của mình, Quốc Minh thấy hai bên mai đã lấm tấm bạc. Haizzz. Hắn bao nhiêu tuổi. Mới có 25 mà thôi. Hai năm qua, liên tục phải phát triển, liên tục phải quản lí, rồi chiến đấu, sức trẻ của hắn gần như bị vắt kiệt rồi. Lúc này, tạm thời có được bình yên, nhưng Quốc Minh biết đó chỉ là tạm thời thôi. Chiến tranh thế giới thứ 2 sẽ mang đến những cơn sóng to hơn, mạnh hơn.
Chỉ có điều, hắn không ngờ, sóng gió đến nhanh thế. Ngày 30-06-1932, Cục Phương vực Bộ Nội Chính Chính phủ Trung Hoa Dân Quốc đưa ra “bản đồ vị trí các đảo Nam Hải” trong đó quy định đường 11 đoạn bao phủ ranh giới biển của Trung Quốc
Ngày 23-08 năm 1932, hai tàu đánh cá của ngư dân ViệtNambị tàu chiến Thiên Phúc Hào của hải quân Trung Hoa dân Quốc đánh chìm. 12 ngư dân thiệt mạng
Ngày 26-08-1932, Thiên Phúc Hào lại tiến vào cách bờ biển 30 km, nã pháo vào làng chài ở Sầm Sơn, sau đó quay lưng bỏ đi, để lại 31 người thiệt mạng cùng 13 ngôi nhà bị sập
Ngày 29-08, dân chúng Nghệ an, Thanh Hóa biểu tình phản đối. Ở Hà Nội, dân chúng tấn công khu nhà người Hoa, lực lượng phòng bị Đông Dương phải xuất hiện để ngăn chặn đoàn người quá khích
Ngày 13-09-1932, Tổng đốc Lưỡng Quảng Chu Thái Cấu tuyên bố xuất binh An Nam, “bảo vệ” Hoa Kiều.
Ngày 14-09-1932, Thiên Phúc Hào bị tàu Quang Trung chặn lại cách đảo HảiNam120km về phía Đông.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1