Thông Thiên Đại Thánh Tác giả :Xà Thôn Kình -----oo0oo-----
Chương 16: Tình cảnh thập tử nhất sinh.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 16: Tình cảnh thập tử nhất sinh.
- Đã trễ thế này, về nhà làm chi. Đệ ở lại ăn cơm với phu thê tỷ.
Cẩu Đản Tử lắc đầu:
- Không được! Về muộn nữa, mẫu thân lại mắng.
Chu Hoa cười nói:
- Ngươi mà cũng biết sợ mẫu thân mắng sao. Vậy ngươi muốn mẫu thân bớt lo thì cũng nên nghe lời một chút!
- Đã biết!
Cẩu Đản Tử cũng không ngoảnh lại, hắn mở cửa rồi chạy ra khỏi phòng.
Cẩu Đản Tử chạy rất nhanh, bởi vì trời đã tối rồi. Nếu về muộn, kiểu gì cũng bị ăn mắng. Thế nhưng ngay khi hắn vừa mới chạy ra khỏi cửa, từ trong viện truyền đến một tiếng nổ lớn. Sau đó là một tiếng thét chói tai.
- Tỷ tỷ?
Cẩu Đản Tử đột nhiên dừng bước, tâm tình thoáng rung động. Đây là tiếng thét của Chu Hoa, chuyện gì đã xảy ra?
Không kịp suy nghĩ, Cẩu Đản Tử thuận tay nhặt cây đao bổ củi ở trên mặt đất, quay đầu chạy vào trong nội viện.
Vừa xông vào trong nội viện, ngay lập tức Cẩu Đản Tử thấy Chu Hoa ngã nhào dưới mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ. Phụ thân của Vương Thiên Lôi nghe được tiếng hét chói tai của Chu Hoa cũng nhanh chóng chạy lại.
- Phát sinh chuyện gì?
Phụ thân của Vương Thiên Lôi cũng chưa có lớn tuổi lắm, cũng chỉ trên dưới bốn mươi tuổi mà thôi, thân thể vẫn còn cường tráng mạnh mẽ lắm. Phụ thân Vương Thiên Lôi thấy Chu Hoa ngã nhào dưới mặt đất, vẻ mặt kinh hoàng liền vọt tới đỡ nàng đứng dậy.
- Gấu, có gấu, có gấu!
- Rống....!
Một tiếng gào thét cực lớn từ trong phòng phát ra. Sau đó bức tường của gian phòng nhỏ liền đổ sập xuống. Một con Hắc Hùng cao chừng hơn một trượng từ trong phòng lao ra.
- Gấu?
Thực sự là một con gấu!
Cẩu Đản Tử cảm giác trái tim mình sắp bắn ra khỏi lồng ngực.
Hắn biết rõ, sự tình xấu nhất thực sự đã xảy ra. Ở gần biên giới Mãng Thương Sơn, loại Hắc Hùng này vẫn thường ra khỏi núi đi săn vào mùa đông. Vì để có thể chưa đầy năng lượng trong cơ thể, chuẩn bị cho mùa đông. Đây là thời điểm loài gấu hung tàn nhất. Không chịu được đói khát, gấu xuống núi kiếm ăn là chuyện thường tình. Mỗi một lần như thế, thôn sơn nào gặp phải vận xui này đều có kết cục thảm trọng. Cuối cùng phải dựa vào nhân mạng liều chết mới có thể đuổi được gấu đi. Bất quá loại sự tình này cũng không phải lúc nào cũng xảy ra. Thường thường phải vài năm mới xảy ra một lần. Cho nên mọi người trong thôn với sơ ý, không có phòng bị. Thực không thể tưởng được, hôm nay thôn sơn của Cẩu Đản Tử lại đụng phải loại sự tình này.
- Ah...!
Trong tai lại truyền đến một tiếng hét thảm thiết, cùng với một tiếng thét chói tai. Tiếng kêu thảm thiết là của phụ thân Vương Thiên Lôi. Hắn thấy Hắc Hùng lao về phía Chu Hoa thì không có chùn bước xông lên. Cũng không phải là hắn có tình cảm gì sâu đậm với Chu Hoa, hắn là vì nhi tử đang ở trong bụng của nàng. Chỉ tiếc, thân thể của hắn có thể coi như là cường tráng, nhưng ở trước mặt một con Hắc Hùng thì không có chiếm được bất cứ ưu thế nào. Phụ thân của Vương Thiên Lôi còn chưa có hoàn toàn xông lên liền bị con Hắc Hùng vồ cho một cái liền bay thẳng ra ngoài, ngã xuống đất, không còn chút xíu khí lực nào.
Con Hắc Hùng này không có hứng thú nhìn phụ thân Vương Thiên Loi, lúc này đôi mắt đen ngòm của nó nhìn chằm chằm vào Chu Hoa cùng với cái bụng của nàng. Dường như đối với con Hắc Hùng thì cái bụng phình lên một cách kỳ quái của Chu Hoa có lực hấp dẫn đặc biệt..
Cẩu Đản Tử hít một hơi, cây đao bổ củi trong tay giơ lên. Hiện tại Cẩu Đản Tử vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến muốn chết, chân hắn run rẩy, tay cũng run. Thế nhưng khi Cẩu Đản Tử nhìn thấy con Hắc Hùng mãnh liệt đánh tới Chu Hoa đang nằm trên mặt đất, một lượng máu huyết vọt mạnh lên đầu hắn, cũng không biết Cẩu Đản Tử lấy đâu ra dũng khí, quát to một tiếng, giơ đao xông lên.
Liếc mắt nhìn tiểu bất điểm lao về phía mình, con Hắc Hùng không thèm để ý. Tuy nhiên nó vốn là một con mãnh thú, ở vùng biên giới Mãng Thương Sơn này cũng chinh chiến rất nhiều. Đối với việc nhận biết thực lực của đối vương Hắc Hùng cũng rất dễ dàng phân biệt được. Tiểu bất điểm đang xông lên này vô cùng gầy yếu, không có chút sức lực nào, căn bản không đáng để Hắc Hùng bận tâm.
- Bành...!
Không có bất cứ điều gì lo lắng, tựa như phụ thân của Vương Thiên Lôi vừa rồi, Cẩu Đản Tử bị con Hắc Hùng vồ một cái, đánh bay về phía sau. Hắc Hùng cũng không có bởi vì Cẩu Đản Tử là tiểu hài tử mà hạ thủ lưu tình. Thân thể của Cẩu Đản Tử nhẹ hơn phụ thân Vương Thiên Lôi rất nhiều, cho nên bay cũng xa hơn. Cẩu Đản Tử lao thẳng vào bức tường phát ra một tiếng trần đục.
- Ách... Ah...!
Cẩu Đản Tử hú lên một tiếng quái dị, há miệng, một bụm máu tươi chợt phun ra, thân thể mềm oặt nằm trên mặt đất.
- Chấm dứt rồi sao? Hết rồi sao?
Nằm trên mặt đất, Cẩu Đản Tử cũng không có mất đi ý thức, đối với điểm này, Cẩu Đản Tử cũng cảm thấy kỳ quái. Thể chất như vậy, tổn thương như vậy, thế mà bản thân hắn không có ngất đi, thật sự là một chuyện tình khó có thể lý giải được, đồng thời đây cũng là sự tình khiến Cẩu Đản Tử khó có thể chấp nhận được.
Cẩu Đản Tử cho tới bây giờ vẫn chưa có từng xả thân cứu một người nào. Ít nhất hắn cho rằng bản thân mình chưa từng làm việc đó. Gặp phải sự tình như bây giờ, phản ứng đầu tiên của hắn phải là chạy trốn đầu tiên mới đúng. Nhưng có một điều chính Cẩu Đản Tử cũng không có nghĩ tới, thời điểm đầu mình nóng lên liền muốn tiến lên cứng đối cứng ngạnh kháng với con Hắc Hùng. Bây giờ hắn hối hận, thế nhưng cho dù là loại hối hận ở trong lòng đi chăng nữa nhưng cơ thể của Cẩu Đản Tử vẫn đang có một loại sức mạnh nào đó khiến Cẩu Đản Tử xúc động, xông lên.
Bất quá, đây cũng chỉ là xúc động mà thôi. Bản thân Cẩu Đản Tử tuy từng luyện qua võ công, nhưng trước một kích của con Hắc Hùng lại rơi văng ra xa như vậy, cả thân thể cũng mệt rã rời. Loại sự tình duy nhất hắn có thể làm chính là mở mắt liếc nhìn còn Hắc Hùng mà thôi.
Cố gắng mở được đôi mắt, trong lúc mơ mơ màng màng, Cẩu Đản Tử chứng kiến đầu Hắc Hùng kia mở rộng cái miệng táp tới Chu Hoa. Cũng không biết khí lực ở đâu tới, Cẩu Đản Tử mãnh liệt chống hai tay xuống đất, hắn lại một lần nữa đứng lên. Sau đó, hắn chuẩn bị xông lên thì thân thể mãnh liệt dừng lại, đột nhiên Cẩu Đản Tử có cảm giác đầu mình muốn nổ tung lên. Sự thống khổ này vô cùng kịch liệt, Cẩu Đản Tử không chịu được phải ôm đầu mình, gập người xuống, gào thét.
- Ah!!
Cẩu Đản Tử rú lên như một con dã thú, tiếng kêu của hắn kinh động tới con Hắc Hùng và cả Chu Hoa. Con Hắc Hùng mê hoặc ngẩng đầu nhìn Cẩu Đản Tử đứng đó điên cuồng gào rít giận giữ. Hắc Hùng tựa như không cách nào hiểu nổi một tiểu hầu tử dưới một cú vồ như vậy mà lại không sao. Ở trong núi những tiểu hầu tử như vậy, nó chỉ cần một vồ là có thể đánh chết. Đồng thời cũng chưa từng có tiểu hầu tử nào dám ngạnh kháng với nó.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thông Thiên Đại Thánh Tác giả :Xà Thôn Kình -----oo0oo-----
Chương 17: Cẩu Đản Tử phát sinh dị biến.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 17: Cẩu Đản Tử phát sinh dị biến.
Lúc này, Cẩu Đản Tử đang lâm vào một loại trạng thái cổ quái. Đau đầu? nhưng ngay từ đầu Cẩu Đản Tử cũng không có biết rõ thân thể mình tột cùng là xảy ra chuyện gì. Cơ bắp toàn thân bắt đầu run rẩy co rút. Trước mắt là một phiến hắc ám, không đúng hơn là một mảnh huyết sắc. Hắn cố mở to mắt hết cỡ nhưng trước mắt Cẩu Đản Tử vẫn chỉ là một mảnh huyết sắc bao la mờ mịt.
- Ánh mắt ta, thế nào ta lại không nhìn thấy gì cả!
Đau đơn kịch liệt ở bên trong cơ thể, Cẩu Đản Tử vẫn cố gắng mở mắt, thế nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một mảnh huyết sắc mà thôi.
- Tại sao lại như vậy. Chẳng nhẽ sau này ta phải chịu cảnh mù lòa sao!
Một hồi kinh hoảng tập kích, chạy lên não Cẩu Đản Tử, nương theo đó là đau đớn. Cẩu Đản Tử cũng không có rảnh để quan tâm đến sự tình khác. Thời điểm này, điều hắn muốn nhất là chạy, chạy thật nhanh cho đến khi bất tỉnh, hoặc là trực tiếp chết đi để cho bản thân không còn phải chịu những đau đớn này nữa. Thế nhưng sự thật lại không giống như những gì Cẩu Đản Tử mong muốn, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, vô cùng thanh tỉnh, ít nhất Cẩu Đản Tử cảm thấy bây giờ hắn thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào trước đây.
- Ách...Ah...!
Cẩu Đản Tử lại một lần nữa gào thét. Lúc này tiếng gào thét của hắn so với lúc trước càng lớn, do đó cũng khiến đầu Hắc Hùng kia càng thêm bực bội. Bực bội đến mức nó phải tạm thời bỏ qua cho Chu Hoa chậm rãi bước lại gần Cẩu Đản Tử. Hiện tại nó muốn giải quyết tiểu hầu tử trước mắt này trước rồi mới quay lại hưởng thụ con mồi của mình.
Con mắt Cẩu Đản Tử chớp động lóe lên hào quang yêu dị. Trong hiểm cảnh, không một ai chú ý đến sự khác thường này, trừ một người!
- Di! Con mắt hắn...!
Không biết từ lúc nào, trên nóc nhà có một bóng người, là một nam tử vô cùng trẻ tuổi. Nam tử này chính là thanh niên nhân xuất hiện ở khách sạn bình dân ở Thanh Dương trấn. Hắn muốn tiến vào Mãng Thương Sơn hái thuốc. Lúc này khi thanh niên nhân tiến đến gần sơn thôn của Cẩu Đản Tử sát biên giới Mãng Thương Sơn. Trong lúc vô ý phát hiện một Hắc Hùng dĩ nhiên lại xuống núi kiếm ăn, vì thế hắn liền tò mò chạy qua xem...
Đương nhiên, hắn cũng không phải vì việc đó mà cảm thấy hăng hái. Đối với người thanh niên này, hắn luôn hành sự theo tâm tình của chính mình. Theo sau con Hắc Hùng chỉ là trong lòng khẽ động, muốn nhìn xem con Hắc Hùng này có thể làm được chuyện gì. Đồng thời cũng giảm bớt một chút buồn chán của chuyến đi này. Thế nhưng lại không nghĩ đến, dĩ nhiên lại có phát sinh ngoài ý muốn.
Khi Cẩu Đản Tử tiến lại gần Hắc Hùng, thanh niên nhân không khỏi nhếch miệng cười, hắn cười nhạo Cẩu Đản Tử không biết tự lượng sức mình. Khi Cẩu Đản Tử khống chế thân thể đứng lên, thanh niên nhân cảm thấy bất ngờ. Một tiểu hài tử ba bốn tuổi, bản thân bị thụ thương nặng như thế mà vẫn có thể đứng lên được. Thanh niên nhân nhìn Cẩu Đản Tử với vài phần thưởng thức, bản thân đang chuẩn bị xuất thủ trợ giúp thì hắn liền thấy con mắt của Cẩu Đản Tử.
Cẩu Đản Tử rít gào, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia huyết sắc nồng đậm. Huyết sắc nồng đậm giống như mặt trời hoàng hôn buổi chiều chiếu rọi, rồi lại trong suốt như hồng ngọc. Ở chỗ sâu nhất trong vùng huyết sắc đó là con ngươi u ám, mà xung quanh con ngươi xuất hiện một vòng tròn văn tự màu đen mang theo vài phần yêu dị và thần bí.
- Tựa hồ đây là con mắt trong truyền thuyết! Không phải loại huyết mạch này đã bị diệt sạch rồi hay sao? Vì sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này? Ân, tiểu tử này tựa hồ còn biết võ công, nội khí tuy rằng nông cạn pha tạp, thế nhưng coi như là có một chút. Vậy, để ta nhìn một cái, xem người sở hữu con mắt trong truyền thuyết có bao nhiêu đại năng lực đi!
Thanh niên nhân chậm rãi thu hồi ngón trỏ tay phải lại. Hắn lại yên lặng đứng đó. Lúc này Cẩu Đản Tử vẫn đứng đó, chờ đợi con Hắc Hùng.
- Tiểu tử, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng. Bằng không, nói không chừng ta sẽ giết sạch những người ở đây. Hắc hắc hắc hắc!
Thanh niên nhân cười rộ lên, trong dáng cười của hắn một cỗ khí tức lạnh lẽo dần dần toát ra.
Tốc độ Hắc Hùng rất nhanh, chớp mắt công phu đã vọt tới trước mặt Cẩu Đản Tử, một trảo vồ lấy Cẩu Đản Tử. Tốc độ nhanh như vậy, cự ly lại ngắn, ở đây vô luận là Chu Hoa hay là công bà ( bố mẹ chồng) của Chu Hoa thấy một màn này cũng tuyệt vọng. Trong mắt bọn họ, dưới tình huống như bây giờ, Cẩu Đản Tử không thể nào tránh được một kiếp này.
Nếu như bình thường, Cẩu Đản Tử khẳng định không thoát khỏi một kiếp này. Thế nhưng ngay khi một trảo của Hắc Hùng đánh tới gần sát đầu Cẩu Đản Tử, thân hình Cẩu Đản Tử nhẹ nhàng né tránh một trảo chí mạng này. Đôi mắt yêu dị của Cẩu Đản Tử chớp động, không ngừng lóe lên dị quang.
Tại khoảnh khắc này, Cẩu Đản Tử đột nhiên lại nhìn thấy, không chỉ nhìn thấy mà Cẩu Đản Tử còn cảm thấy thế giới trước mắt hắn trở nên chậm chạm rất nhiều, thật giống như phim kiếm hiệp trên TV kiếp trước đang quay chậm lại. Cẩu Đản Tử thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng một trảo kia của Hắc Hùng chậm rãi đánh về phía mình, tốc độ rất chậm. Cẩu Đản Tử có thể né tránh đơn giản.
Cẩu Đản Tử nhẹ nhàng né tránh một trảo của con Hắc Hùng, né tránh sang một bên thuận thế lộn một vòng. Chính vì một cú lộn này, ma xui quỷ khiến thế nào vị trí hiện giờ của Cẩu Đản Tử ngay bên cạnh cây sài đao (đao bổ củi). Cẩu Đản Tử nhanh chóng nhặt cây sài đao, nắm chặt trong tay.
Một trảo không trúng, Hắc Hùng căm tức gào rít một tiếng, lại một trảo đánh tới Cẩu Đản Tử. Nhìn thấy Hắc Hùng đổi hướng tấn công lộ ra sơ hở, linh quang trong đầu Cẩu Đản Tử vừa hiện, thân thể nhanh chóng di chuyển. Hắn lại lộn một vòng tránh được một trảo này của Hắc Hùng, sài đao cầm chặt trong tay mạnh mẽ bổ về phía trước.
Hắc Hùng mải mê tấn công gào thét, căn bản không có để ý tới cây sài đao trên tay Cẩu Đản Tử. Lúc này Cẩu Đản Tử đột ngột tấn công khiến cho nó không cách nào tránh được. Cứ như vậy một đao này của Cẩu Đản Tử dùng hết toàn bộ lực lượng của cơ thể đâm vào yết hầu của con Hắc Hùng.
Một đao trúng đích, khí lực toàn thân của Cẩu Đản Tử cũng theo đó một đao này thoát đi. Hắn chỉ có thể làm động tác lộn nhào khi tiếp đất, ngay sau đó Cẩu Đản Tử liền hôn mê bất tỉnh.
- Cẩu Đản Tử....!
Chu Hoa lo lắng kêu lên, nhưng nàng chưa kịp nói thêm điều gì liền cảm thấy bụng đau dữ dội.
- Thực xui xẻo, dĩ nhiên lại muốn sinh vào lúc nào!
Đứng ở trên nóc nhà, thanh niên nhân nhìn thấy dáng dấp của Chu Hoa, da mặt không khỏi cơ dật. Thân hình nhoáng lên liền biến mất trên nóc nhà. Hầu như cùng lúc đó, một đám người chạy vào trong nhà Vương Thiên Lôi. Thôn dân sau khi nghe được tiếng la hét, gào thét từ nhà Vương Thiên Lôi vọng ra thì lục đục chạy đến.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thông Thiên Đại Thánh Tác giả :Xà Thôn Kình -----oo0oo-----
Chương 18: Cao thủ thất phẩm.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 18: Cao thủ thất phẩm.
- Nơi này là địa phương nào, vì sao ta lại ở chỗ này?
Toàn thân Cẩu Đản Tử đau nhức, muốn động cũng không được. Cảm giác lúc này của Cẩu Đản Tử giống như có một vật gì đó cầm cố hắn, không cho hắn hoạt động. Chỉ là ý thức của Cẩu Đản Tử vẫn còn thanh tỉnh, chí ít bản thân Cẩu Đản Tử biết mình rất thanh tỉnh.
- Hình như không thích hợp. Loại cảm giác này không phải giống như bóng đè sao?
Rất nhanh, Cẩu Đản Tử liền phát hiện sự tình không được thích hợp, hiện tại loại cảm giác này ở kiếp trước hắn gặp phải luôn là cảm giác mộng yểm. Người bình thường rất khó gặp phải bóng đè, nhưng kiếp trước Cẩu Đản Tử bị yếu tim cho nên hay gặp bóng đè. Đặc biệt là thời gian ngủ trưa, thường hay gặp phải.
Bởi vậy, Cẩu Đản Tử cũng không khẩn trương, ngược lại trong lòng lại vô cùng phiền muộn, thầm nghĩ:
- Thực không nghĩ tới, tim ta kiếp này cũng không được tốt. Hoặc là vừa rồi một cái tát của Hắc Hùng làm ảnh hưởng đến trái tim của mình, lại bắt đầu bị bóng đè giống như kiếp trước! Di, đây là cái gì?...Kinh mạch của ta?
Rất nhanh, Cẩu Đản Tử liền phát hiện, bóng đè lần này không giống như kiếp trước, bởi vì trước đây bóng đè, ý thức của mình tuy rằng rất rõ ràng thế nhưng nội dung nghe thấy lại rất mơ hồ. Hiện tại, Cẩu Đản Tử thấy rất rõ ràng, phi thường dị thường nhưng Cẩu Đản Tử vẫn nhận biết được đây chính là kinh mạch của hắn, xương cốt cùng với nội khí tán loạn trong cơ thể.
- Đây là Đại Lực Kim Cương khí công!
Trong lòng Cẩu Đản Tử yên lặng suy nghĩ, lộ tuyến vận hành của nội khí rất giống với Đại Lực Kim Cương khí công. Trước đây, Cẩu Đản Tử chỉ có thể càm giác được một cỗ nhiệt lưu tinh tế lưu lại trong cơ thể, chạy trong kinh mạch, cũng không cảm thấy được vấn đề gì. Hiện tại, hắn có thể thấy được toàn bộ kinh mạch, lộ khí vận hành nội khí trong cơ thể.
Những điều hắn thấy hiện giờ không giống như trong tưởng tượng. Vốn trong tưởng tượng của Cẩu Đản Tử, Đại Lực Kim Cương khí công tuy rằng rất thô thiển, chỉ là một bộ nội công phổ cập trong quân đội nhưng lại có thể luyện ra nội khí. Chí ít là có chút môn đạo. Hiện tại xem ra cũng không có giống như nhừng gì người ta nói.
Nội khí Đại Lực Kim Cương khí công rất nhỏ, Cẩu Đản Tử tu luyện hơn nửa năm cũng chỉ có thể luyện ra nội khí ước chừng ngón ngút trẻ con. Dù sao thời gian Cẩu Đản Tử tu luyện còn ngắn, cho tới bây giờ cũng chỉ mới chạm đến bề ngoài mà thôi. Thoạt nhìn giống như rất tinh tế nhưng thực ra lại không có một quy tắc nào, giống như những con nhuyễn trùng bò lăng quăng. Đương nhiên kinh mạch của Cẩu Đản Tử cũng không được tốt.
Trước khi tu luyện nội khí, Vương Thiên Lôi đã từng nói với hắn, nếu như lúc còn nhỏ, kinh mạch còn chưa có hoàn toàn phong bế. Bởi vậy đây là thời gian tu luyện lý tưởng, làm ít công to. Như vậy bước khởi đầu của Cẩu Đản Tử sớm hơn người khác rất nhiều, lúc đó Cẩu Đản Tử rất cao hứng.
Hiện tại, chân chính nhìn thấy kinh mạch của mình, Cẩu Đản Tử mới hiểu được, lời nói của Vương Thiên Lôi nói không hoàn toàn chính xác. Trừ lộ tuyến vận hành nội khí Đại Lực Kim Cương khí công chỉ qua mấy kinh mạch đơn giản ở bên ngoài ra thì những kinh mạch khác cũng không có đi qua. Điều này cũng không giống như trong tưởng tượng của Cẩu Đản Tử.
- Chẳng nhẽ, đây là nội thị trong truyền thuyết?
Cẩu Đản Tử đối với trạng thái kinh mạch bế tắc của mình làm như không thấy, coi như không thấy, cũng không có phương pháp gì dễ dàng thay đổi được. Số lượng kinh mạch có thể lưu thông nội khí của Đại Lực Kim Cương khí công ít hơn Lưu Hỏa Tâm Pháp ba bốn lần. Chỉ là bây giờ Cẩu Đản Tử không có tu luyện, nhưng hắn tin tưởng chính mình tu luyện Ly Hỏa Tâm Pháp thì những kinh mạch đang bế tắc kia của mình cũng sẽ được đả thông. Đương nhiên những điều này là về sau, hiện tại việc cấp bách bây giờ chính là trạng thái hiện tại của bản thân. Tại sao lại ở thể nội thị?
- Chẳng nhẽ bản thân mình đang nằm mộng?
- Tiểu tử kia chắc là không chết!
Ở trong Mãng Thương Sơn, thanh niên nhân xuất hiện trong nhà Vương Thiên Lôi đang từng bước, từng bước một bước đi lên núi trong gió lạnh thấu xương. Trên mặt hắn dáng tươi cười nộ ra một cỗ oán khí:
- Một đao kia không tồi, thời cơ, tốc độ, lực lượng không sai chút nào. Coi như là những tay già đời, luyện đao pháp vài chục năm dưới tình huống như vậy cũng chưa chắc đã xuất ra được. Tuổi tác của tiểu tử này rất nhỏ, coi như là chân linh quang vừa hiện cũng không có làm được. Thân thể nhỏ bé của hắn muốn đánh ra được một đao kia thì phải kết hợp nội khí hữu hạn trong cơ thể và lực lượng toàn thân một cách hoàn mỹ mới có thể làm được. Đương nhiên, công lao lớn nhất chính là nhờ đôi mắt kia của hắn!
Nghĩ đến gặp mắt hồng sắc quang mang của Cẩu Đản Tử, cơ mặt thanh niên nhân không khỏi co quắp lại:
- Đã diệt sạch? Nếu như ta đưa hắn lên núi, mấy lão già kia sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Lão nhân sẽ không vui mừng đến chết đi chứ? Ân, hẳn là không. Nói không chừng hắn còn có thể bị ba lão gia hỏa bí mật bắt đi, giống như năm đó bọn họ đối với Vân Sơn. Ha ha, ai biết được bọn họ tựa hồ còn muốn làm thế với ta đây!
Gió lạnh, càng lúc càng lớn, những cơn gió giống như những lưỡi dao nhỏ. Nhưng điều đó không thể nào ngăn trở được cước bộ của thanh niên nhân. Xung quanh thân thể thanh niên giống như có một tấm chắn vô hình, gió thổi đến liền bị cách trở, bạt sang hai bên. Lúc này nếu như có một võ giả nào nhìn thấy nhất định sẽ kinh hô. Cương khí hộ thân!
Đây là cương khí hộ thân, chỉ khi tu vi đạt đến thất phẩm thì mới có thể ngưng sát thành cương, luyện thành cương khí hộ thân.
Cao phủ thất phẩm? Thiên hạ này có được mấy người?
Ngay cả như Đại Tấn, nhân khẩu một trăm triệu dân, số lượng cao thủ thất phẩm cũng chỉ có hơn một trăm người mà thôi. Mà hiện tại, tại một nơi hoang vắng không gì so sánh được như Mãng Thương Sơn này lại xuất hiện một cao thủ thất phẩm, hơn nữa lại còn rất trẻ tuổi.
Nhìn tuổi tác của thanh niên nhân này cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi. Tuy nói rằng võ học tu luyện đến chỗ cao thâm có công hiệu trú nhan. Chỉ là loại công hiệu này chỉ trú nhan tại thời điểm tu luyện đại thành mà thôi. Tỷ như, khi ngươi bốn mươi tuổi tu luyện đến đại thành thì dung nhan của ngươi cũng bảo trì bốn mươi tuổi. Năm mươi tuổi tu luyện đến đại thành thì bảo trì tại năm mươi tuổi. Chưa từng nghe nói qua có người nào dưới bốn mươi, năm mươi tuổi tu luyện đến đại thành. Thế nhưng lúc này đây lại xuất hiện một thanh niên nhân tầm hai mươi tuổi là cao thủ thất phẩm. Trừ phi thực lực của thanh niên nhân này vượt qua cửu phẩm, đạt đến Thông Huyền bí cảnh trong truyền thuyết.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thông Thiên Đại Thánh Tác giả :Xà Thôn Kình -----oo0oo-----
Chương 19: Buồn vui lẫn lộn.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 19: Buồn vui lẫn lộn.
Thông huyền bí cảnh.
Võ học trên đời này coi trọng nội ngoại kiêm tu, lại phân biệt ra luyện da, đoán cốt, dịch cân ba cảnh giới được xưng là tam giới. Trong tam giới lại phân ra cửu phẩm.
Ba phẩm đầu là luyện da, ba phẩm tiếp là đoán cốt. Ba phẩm cuối cùng là dịch cân. Luyện đến giai đoạn trên tam phẩm, mọi người thường nói mình đồng da thép. Mà ở trên cửu phẩm chính là Thông Huyền bí cảnh.
Vượt qua tam giới chính là Thông Huyền bí cảnh.
Có người nói, trong mấy trưởng lão của mấy đại môn phái sẽ có vài lão quái Thông Huyền bí cảnh. Chỉ là chưa từng có người nào xuất hiện trước mắt thế nhân thôi. Cho nên Thông Huyền bí cảnh trong thiên hạ vẫn chỉ là truyền thuyết thôi.
Thanh niên nhân này dung mạo chỉ là hai mươi tuổi, lại có thể phóng xuất ra cương khí hộ thân. Cương khí hộ thân là tiêu chí khi võ giả đạt tới thất phẩm. Nói cách khác hắn chít ít là một cao thủ thất phẩm. Điều này cũng có thể chấp nhận được. Nhưng cũng không thể loại trừ một khả năng thanh niên nhân này là một lão quái có tu vi Thông Huyền bí cảnh. Hoạt tính tế bào trong thân thể tăng lên, có thể cải lão hoàn đồng. Vô luận là trường hợp nào đi chăng nữa thì có thể khẳng định người thanh niên này bất phàm.
- Ân! Đây là thanh âm gì, sao lại cổ quái như vậy?
Những tiếng quát tháo, gào thét đan xen vào nhau theo gió lạnh rơi vào trong tay thanh niên nhân.
- Phía tây tựa hồ có sự tình thú vị.
Thanh niên nhân chậm rãi mở miệng nói, thân hình khẽ động giống như một chiếc lá rụng tùy ý để gió thổi đi về tây sơn.
Đêm khuya thanh tĩnh, toàn bộ sơn thôn đều lâm vào trong một mảnh yên lặng. Chỉ có nhà lão Chu gia là còn sáng ánh đèn. Ngọn đèn dầu như đậu, nhưng cũng đủ xé tan màn đêm. Vương Thiên Lôi ngồi gục mặt trên cái bàn nhỏ, hắn đang ngủ, tiếng ngáy phát ra đều đặn. Chu thị đang ngồi ngơ ngác ở đầu giường, tay cầm một cái khăn lông ướt, thỉnh thoảng lại nhúng vào trong chậu nước vặt qua rồi đắp lên trán Cẩu Đản Tử. Thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng.
Chuyện xảy ra một ngày trước khiến cho nàng suýt chết ngất. Một con Hắc Hùng dĩ nhiên chạy vào trong nhà nữ nhi của mình, tưởng chừng như nữ nhi phải bỏ mạng thì Cẩu Đản Tử dĩ nhiên động thân. Hắn cầm một cây sài đao, ma xui quỷ khiến thế nào mà một đao của Cẩu Đản Tử lại chém ngang yết hầu con Hắc Hùng khiến nó chết ngay tại chỗ. Tuy rằng nữ nhi của mình được cứu, nhưng tứ cẩu tử lại bị con Hắc Hùng đánh cho một trảo bị thương, hôn mê bất tỉnh cho đến bây giờ, sốt cao không thuyên giảm.
Nữ nhi bị kinh sợ, nguyên bản thân thể đang khỏe mạnh, thiếu chút nữa thì bị sẩy thai. Chỉ có thể nói Chu Hoa phúc lớn mệnh lớn, mẫu tử bình an, sinh ra một tiểu tử mập mạp. Mà chính nàng hiện giờ có thêm một ngoại tôn. Trong một ngày buồn vui lẫn lộn, nàng không biết nên vui hay nên buồn. Chỉ là niềm vui nhiều hơn một chút mà thôi.
Đại phu được mời từ Thanh Dương trấn tới đã xem qua tình trạng của Cẩu Đản Tử. Tiểu tử này vận khí vô cùng tốt. Tuy rằng ăn một trảo của con Hắc Hùng nhưng lại không có gì trở ngại, chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là khỏe mạnh trở lại. Hơn nữa Cẩu Đản Tử chắc cũng bị kinh sợ mà sốt cao cho tới bây giờ chưa có thuyên giảm. Một ngày này, nàng ngoại trừ dùng nước lạnh đắp trán cho Cẩu Đản Tử ra thì cũng không có nghĩ ra bất cứ biện pháp nào tốt hơn.
Con rể Vương Thiên Lôi coi như là môt người thức thời. Ngày hôm nay, Cẩu Đản Tử không chỉ cứu tỷ tỷ của mình, đồng thời còn cứu phụ mẫu Vương Thiên Lôi và hài nhi trong bụng Chu Hoa nữa. Đối với người trong núi mà nói thì đây là một đại ân. Hơn nữa Chu Hoa ngay sau đó lại sinh hạ ra một tiểu tử khỏe mạnh, càng khiến Vương Thiên Lôi đối với cậu em vợ Cẩu Đản Tử cảm thấy có lỗi. Vương Thiên Lôi không ngần ngại ngay trong ngày chạy đến Thanh Dương trấn mời đại phu, rồi túc trực ở bên nhà nhạc phụ nhạc mẫu cả ngày. Hắn bận rộn lo lắng mọi việc suốt một ngày, mãi cho đến khi Cẩu Đản Tử hạ sốt thì mới yên tâm gục mặt xuống bàn ngủ một giấc.
- Mọi người, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc. Chỉ là không biết hài tử này có phải thực sự có phúc khí hay không!
Chu thị thở dài một tiếng, nhìn Cẩu Đản Tử hôn mê bất tỉnh, trong ánh mắt nàng lộ ra một tia yêu thương vô bờ nhưng càng nhiều hơn là mê man.
- Ách...Ah!
Ngay lúc Chu thị thất thần, Cẩu Đản Tử vốn đang hôn mê bất tỉnh, nét mặt hắn bỗng nhiên khẽ động, lộ ra nét thống khổ. Sau đó phảng phất giống như bị kinh sợ, hai mắt mạnh mẽ mở ra, hai luồng kim quang chợt lóe rồi biết mất, thân thể liền bật dậy.
- Cẩu Đản Tử, ngươi tỉnh rồi. Ngươi không có việc gì chứ!
Chu thị vội vã đỡ lấy thân thể Cẩu Đản Tử, thân thiết hỏi. Mà Vương Thiên Lôi ngủ gà ngủ gật ở một bên cũng bị động tĩnh này mà giật mình tỉnh giấc. Hắn dụi mắt nhìn lại đã thấy Cẩu Đản Tử tỉnh dậy, trong lòng Vương Thiên Lôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Cẩu Đản Tử, ngươi tỉnh rồi. Thật tốt quá. Ta chỉ biết tiểu tư nhà ngươi phúc lớn mệnh lớn. Con bà nó, ngay cả con Hắc Hùng lớn như vậy mà cũng bị ngươi đánh chết. Ta lúc đầu cũng không dám tin vào điều đó!
Vừa mới trong hôn mê tỉnh lại, ánh mắt Cẩu Đản Tử có vẻ mê man nhìn xung quanh một cách mờ mịt nói:
- Ta...ta đang ở nơi nào?
- Ngươi đang ở nhà!
Chu thị thoáng ôm chầm lấy Cẩu Đản Tử, nước mắt tràn ra.
Chu thị vừa nghe, thoáng cái liền buông lỏng Cẩu Đản Tử. Lúc này nàng mới nhớ tới, nhi tử mình hai ngày nay vẫn hôn mê, cơm nước cũng chưa có ăn. Chu thị vội vàng buông Cẩu Đản Tử ra, lau nước mắt, rồi nói với Cẩu Đản Tử.
- Được rồi, ngươi ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát. Mẫu thân đi làm cơm, lấy nước cho ngươi....!
- Cảm ơn mẫu thân!
Cẩu Đản Tử gật đầu nói, giọng nói có phần khàn khàn. Lúc này, Cẩu Đản Tử mới cảm thấy bản thân mình là một tiểu hài tử.
Thấy Chu thị vội vã rời đi, Vương Thiên Lôi mới có cơ hội đến trước giường Cẩu Đản Tử:
- Cẩu Đản Tử a! Lúc này đây, tỷ phu cũng chỉ biết tạ ơn ngươi!
- Tỷ phu?
Đầu óc Cẩu Đản Tử lại có chút loạn hết cả lên. Vừa thấy Vương Thiên Lôi, hắn phảng phất nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt Cẩu Đản Tử biến đổi mạnh mẽ:
- Tỷ phu, tỷ không có việc gì chứ!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Đúng vậy, đúng vậy, mẫu tử bình an!
Vương Thiên Lôi ngồi sát lại gần vỗ vỗ lưng Cẩu Đản Tử.
- Tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng có kích động quá. Còn kích động nữa mà xảy ra chuyện gì thì ta cũng không có biện pháp nào hướng tỷ tỷ ngươi cùng nhạc phụ nhạc mẫu trình bày đâu!
- Hắc hắc...!
Cẩu Đản Tử cười nhẹ hai tiếng, hắn cũng không có nói lời lại. Hiện tại cổ họng của hắn phảng phất giống như bị xé rách, đau đớn, khó chịu. Cẩu Đản Tử cũng chỉ biết ngồi nghe Vương Thiên Lôi nói lời cảm tạ, từ đó cũng biết được một ít tin tức. Từ tình huống hiện tại, Cẩu Đản Tử cũng đã nhớ rõ một số việc mà trong lúc nhất thời hắn không thể nào nhớ được.
Đầu con Hắc Hùng hiện giờ đang ở trong nhà mình, da đã bị lột xuống. Giờ chỉ chờ tuyết ngừng rơi liền mang đến Thanh Dương trấn bán, kiểu gì cũng được một cái giá tốt. Thịt con Hắc Hùng này hai ngày nay còn chưa có kịp xử lý. Chỉ là Cẩu Đản Tử cũng biết, ngoại trừ một bộ phận sẽ tặng cho người ngoài ta thì đại bộ phận sẽ được mang tới Thanh Dương trấn để bán. Chỉ còn lại phần ít là lưu lại trong nhà dùng.
- Lần này tỷ phu thiếu ta một cái đại nhân tình như vậy. Lần sau ta đến nhà hắn xem sách, nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
Cẩu Đản Tử kích động nhìn Vương Thiên Lôi, trong lòng âm thầm vui vẻ.
Chu thị đẩy cửa đi vào, trong tay nàng cầm một cái chén lớn:
- Cẩu Đản Tử, ăn chút đi nào! Vào ngày nay ngươi cũng chưa ăn cái gì rồi. Ăn một chút cho lại sức.
Vương Thiên Lôi cũng đứng dậy:
- Mẫu thân, nếu Cẩu Đản Tử đã tỉnh, con về nhà một lát...!
- Được rồi! Được rồi. Ngươi cũng nên trở về, còn phải chăm sóc cho Chu Hoa và nhi tử của ngươi nữa. Đồng thời cũng để cho Chu Hoa biết Cẩu Đản Tử đã tỉnh lại, nó cũng bớt lo lắng!
- Vâng!
Vương Thiên Lôi vội vàng nói, nhanh chóng chạy như điên về nhà mình.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Mãng Thương Sơn. Tây sơn khẩu.
Thân thể thanh niên nhân theo gió phiêu lãng, tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ cần qua mấy lần công phu đã chạy tới tây sơn khẩu.
Lúc này ở tây sơn khẩu đã biến thành một mảnh hỗn độn, hơn mười cỗ thi thể nằm tung tóe trên mặt đất. Vết thương chí mạng chỉ có một, yết hầu bị một trảo quét qua. Những người này đều là bị một kích như vậy lấy đi tính mạng, bản thân bọn họ không có cơ hội phản kháng.
Bên trong sơn khẩu, hơn mười người đang vây công một đầu Độc Nhãn cự lang.
- Yêu thú?
Nhìn thấy Độc Nhãn cự lang, con ngươi thanh niên nhân mạnh mẽ co rụt lại, trong lòng không khỏi cười khổ nói:
- Cừ thật! Dĩ nhiên lại là yêu thú. Trách không được ta luôn cảm giác có một cỗ lực lượng khiến cho tim mình đập nhanh hơn. Ha ha. Không nghĩ ra tại nơi thâm sơn cùng cốc này lại có thể gặp được yêu thú!
Con mắt thanh niên nhân nhẹ nhàng híp lại. Vẻ mặt tươi cười của hắn càng thêm rực rỡ. Trong tây sơn khẩu, lão Độc Nhãn bị hơn mười người vây công. Đao kiếm chém lên người nó giống như gãi ngữa, thỉnh thoảng lại có một đạo hỏa tinh bắn tới nhưng cũng không thể nào khiến cho lão Độc Nhãn bị thương.
Chỉ là trên người lão Độc Nhãn không phải là không có thương tổn. Trên lưng, một vết kiếm dài tới tận chân sau, miệng vết thương chảy huyết, đồng dạng ảnh hưởng tới hoạt động của lão Độc Nhãn. Cho dù động tác của lão Độc Nhãn vẫn như cũ vô cùng nhanh nhẹn, móng vuốt sắc bén, nhưng không cách nào có thể thoát khỏi vòng vây.
Đồng thời, thanh niên nhân cũng nhìn ra, đám người vây công cự lang đa phần cũng chỉ là võ giả tam phẩm. Trong đó có một người tuổi tác lớn hơn một chút, rõ ràng là một gã võ giả tứ phẩm, cầm trong tay một thanh trường kiếm, uy vũ sinh uy. Mũi kiếm còn lưu lại trên lưng cự lãng chắc chắn là kiệt tác của người này.
- Hơn mười người, tu vi cao nhất cũng chỉ là tứ phẩm. Mấy người này cảm thấy bản thân sống quá lâu rồi hay sao mà lại đến nơi này vây bắt yêu thú. Hẳn là bọn chúng nhìn trúng công hiệu của nội đan yêu thú. Nếu như không phải dùng để tăng thọ nguyên thì dùng để gia tăng công lực. Nói lầm, yêu thú này các ngươi không có tư cách đoat được!
Nét mặt thanh niên nhân hiện lên một nụ cười nhạt. Thân thể vẫn bất động, chỉ lẳng lặng đứng ở sơn khẩu, lẳng lặng nhìn.
Để bắt giết lão Độc Nhãn, Hắc Long hội đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, cao thủ trong bang hội đều được điều đi hết. Không có một người nào có tu vi thấp hơn vo giả nhị phẩm. Thế nhưng bọn họ vẫn đánh giá quá thấp thực lực cùng trí tuệ của lão Độc Nhãn. Nếu như không phải đại trưởng lão tại thời điểm bị lão Độc Nhãn tập kích, may mắn bổ trúng một kiếm lên thân lão Độc Nhãn khiến nó bị thương năng. Nếu không chỉ sợ lúc này bọn họ đã trở thành những cái xác chết rồi, đâu có thể như hiện tại ở chỗ này mà vây công lão Độc Nhãn. Tuy rằng một kích đó của đại trưởng lão không thể giết chết lão Độc Nhãn thế nhưng tình huống hiện tại của lão Độc Nhãn cũng không có lạc quan. Lão Độc Nhãn bị thương ở một chân, chạy cũng không chạy ra được, nó cũng chỉ biết không ngừng công kích đám người Hắc Long hội. Trời sinh lão Độc Nhãn có sinh mệnh lực vô cùng ngoan cường, một canh giờ trôi qua, máu từ vết thương không ngừng chảy, thế nhưng điều này đối với lão Độc Nhãn tựa hồ không có ảnh hưởng, nó vẫn sinh long hoạt hổ. Điều này khiến cho đám người Hắc Long hội đâm lão phải theo lao, chiến đấu hơn một canh giờ liên.
- Đại trưởng lão, cứ như thế này không phải là biện pháp hay. Thể lực súc sinh này cường hãn vô cùng, rất khó đối phó. Nếu như còn tiếp tục, kẻ chịu thiệt chính là chúng ta.
Tiểu Kim ở bên cạnh kêu lên, trong mười người, hắn có khinh công cao nhất, từ đầu đế giờ hắn luôn không ngừng hỗ trợ đồng bọn chống chọi những đợt tấn công của lão Độc Nhãn. Bản thân hắn cũng là người tốn nhiều sức nhất.
- Chết tiệt. Nếu như ta không đoán sai thì trên người súc sinh này có huyết mạch của thượng cổ dị thú. Hiện tại huyết mạch đã thức tỉnh, cho nên mới khó chơi như vậy. Chỉ là ta cũng không tin, chúng ta nhiều người như vậy không đánh chế được nó!
Đại trưởng lão kêu lên, trường kiếm trong tay mạnh mẽ tấn công không ngừng. Thân thể thối lui hai bước, thần sắc mọi người chợt vui vẻ, phảng phất như ý thức được điều gì đó cũng thối lui vài bước. Chỉ là thối lui không ta, mười người này vẫn gắt gao bao vây quanh lão Độc Nhãn không cho nó có cơ hội chạy trốn.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế