Tự dặn lòng mình rằng em đã quên anh
Nếu có gặp, em cũng vờ như chưa bao giờ quen biết
Dẫu ánh mắt anh có nhìn em tha thiết...
Em cũng sẽ quay đầu và lẳng lặng bước qua.
Tự dặn lòng mình rằng ta đã chia xa
Chút kỷ niệm cũ phủ màu rêu phong buồn bã
Em chẳng dám nhớ đâu..vì sợ mình trượt ngã
Vết thương chưa kịp lành lại có dịp nhói đau
Em tự nhủ rằng từ giờ đến mai sau
Nếu có vô tình gặp anh đi cùng người con gái khác
Chỉ một phút thôi..em cho phép mình lãng mạn
Đôi mắt huyền gợn sóng nước mùa Thu
Bụi thời gian xóa nhòa hết ưu tư
Em đã chẳng còn phải dặn mình nhiều đến thế
Trái tim em đã biết mình có thể
Đập nhịp bình yên khi chạm bóng hình anh..
Biển đời mênh mông sóng cuồn cuộn
Anh mỉm cười khi đau khổ hóa thân quen
Ánh mắt sẽ chẳng còn nhìn em tha thiết
Bởi tha thiết đang chìm đắm con tim
Rêu phong phủ buồn bã trời kỷ niệm
Phủ cả chút lửa tình chôn nơi sâu kín
Chỉ chực chờ một giây anh bất chợt
Rực hồng bừng thiêu đốt con tim
Chẳng dặn mình cũng chẳng tự dối lòng
Nụ cười hồn nhiên ,đôi mắt thu huyền ấy
Cả khuôn mặt và hình dáng, hồn anh mãi giữ
Như trăng đêm mờ nhạt ánh tình xưa
Sông thời gian cuốn người vào dĩ vãng
Sao chẳng cuốn một dòng máu cùng trôi
Dòng máu yêu em dòng màu chứa chan tình
Vẫn đè chặt tim anh khi hình bóng chạm