Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 526: Lập tức quay về Bắc Kinh
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Sau khi tan họp, Mộ Tân Dân không quay về văn phòng, cũng không về ký túc xá, lên thẳng xe số một của y, rời khỏi tòa nhà Huyện ủy, đi đâu cũng không ai biết. Mấy người chỉ biết là Bí thư Mộ đang rất buồn bực. Nhưng ít có người biết, nơi một huyện phía Đông xa xôi nào đó cũng có một người rất buồn bực.
Xe số một của Mộ Tân Dân rời khỏi toàn nhà Huyện ủy không lâu, Lưu Vĩ Hồng cũng rời khỏi toà nhà Huyện ủy. Hắn chào Đặng Trọng Hòa và Lý Cương, báo cáo với Đặng Trọng Hòa là muốn chạy vài dự án ở tỉnh và Bắc Kinh, mặt khác căn dặn Lý Cương tạm thời chủ trì cộng việc hàng ngày trong Ban Tổ chức cán bộ.
Chuyện này lý ra phải nói với Mộ Tân Dân. Mộ Tân Dân là Bí thư Huyện ủy, xem như chính là thủ trưởng của Lưu Vĩ Hồng. Nhưng không thấy bóng dáng của Mộ Tân Dân, chỉ có thể báo cáo với Đặng Trọng Hòa.
Đặng Trọng Hòa tất nhiên không thể không đồng ý. Phỏng chừng có nhiều chuyện sẽ phải nhờ đến Lưu Vĩ Hồng, còn chuyện có dự án gì hay không thì cần gì phải biết.
Trong lòng Đặng Trọng Hòa có một linh cảm, e là vận mệnh chính trị của huyện Lâm Khánh sẽ thay đổi lớn.
Lưu Vĩ Hồng vội vã quay về Bắc Kinh cũng là bị ép buộc.
Vân Vũ Thường buông điện thoại chưa đến một phút, điện thoại từ Thanh Tùng Viên đã gọi thẳng đến bàn làm việc của hắn. Thư ký của ông cụ tự mình gọi điện thoại nói với hắn là ông cụ gọi hắn về Bắc Kinh ngay lập tức.
Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng ra đi.
Mười giờ hôm sau Lưu Vĩ Hồng đã đáp máy bay xuống sân bay Bắc Kinh. Lúc điện thoại từ Thanh Tùng Viên gọi tới đã là năm giờ chiều, giữa huyện Lâm Khánh và tỉnh Đại Ninh không có đường cao tốc, tới Đại Ninh đã là buổi tối. Vào lúc đó Đại Ninh cũng chưa khai thác chuyến bay đêm đến Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể nghỉ đêm ở câu lạc bộ Duy Đức, sáng hôm sau lên chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh.
Ở biệt thự nhỏ bên dòng Sở Giang, Lưu Vĩ Hồng và Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lý Dật Phong gặp mặt.
Thật ra Lưu Vĩ Hồng không cần phải như vậy, đầu óc hắn còn đang choáng váng. Nhưng hắn vừa vào câu lạc bộ Duy Đức, còn chưa kịp ăn cơm chiều xong, cha con Lý Dật Phong và Lý Hâm đã đưa hắn ra ở biệt thự nhỏ, Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ có thể thất lễ. Hắn vốn định cơm nước xong sẽ đi chào hỏi Lý Dật Phong. Lý Dật Phong lại cười nói không ngại gì, biết hắn muốn lập tức về Bắc Kinh nên đến thăm hắn.
Cũng như nhiều người khác, Lý Dật Phong cảm thấy vô cùng khiếp sợ về việc Liên Xô xảy ra đảo chính, cảm thấy người thanh niên đẹp trai trước mắt này vô cùng kỳ lạ và khó hiểu.
Có lẽ hiện tại, cảm thấy kỳ lạ không chỉ riêng Lý Dật Phong.
Lưu Vĩ Hồng và Lý Dật Phong chỉ nói vài câu qua loa rồi Lý Dật Phong đứng dậy cáo từ, rất nhiều chuyện nói sao cho hết. Đêm nay Lý Dật Phong tự mình đến thăm hỏi vãn bối chủ yếu để cho thấy thái độ của mình. Lưu Vĩ Hồng mới hai ngày trước từ Bắc Kinh vội vã trở về, hôm nay lại vội vàng quay về Bắc Kinh, nhất định là ông cụ muốn gặp hắn, đại sự quốc gia không dễ dàng nhúng tay vào, Lý Dật Phong rất cẩn thận tuân thủ quy củ.
Lời phải nói nhất định Lưu Vĩ Hồng sẽ nói.
Người thanh niên này có tài năng chính trị thiên phú, quả là đã đạt đến mức “yêu quái”. Cơ hội tốt như vậy sao lại không nắm chặt lấy chứ!
Sau khi Lý Dật Phong rời đi, Lưu Vĩ Hồng cũng không đến “quấy rầy” Chu Ngọc Hà. Hôm trước làm người ta chết đi sống lại, hôm nay “quấy rầy” nữa thì không khỏi thất đức, nếu làm không tốt thì Chu Ngọc Hà lại cắn hắn.
Hơn nữa ngày mai phải gặp ông nội, Lưu Vĩ Hồng phải giữ tinh thần sảng khoái nhất.
Chiếc máy bay hàng không dân dụng thật lớn chở khách đáp suống sân bay Bắc Kinh. Lưu Vĩ Hồng cầm túi du lịch đơn giản bước ra cabin. Còn đang trên thang, Lưu Vĩ Hồng đã thấy Tạ Quang Vinh.
Tạ Quang Vinh liền đứng một bên phi cơ, bên cạnh là một chiếc xe đen nhánh có cờ đỏ, chiếc xe số 2 của ông cụ.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng, Tạ Quang Vinh giơ tay lên vẫy.
Tạ Quang Vinh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói cười, nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, lập tức tự mình mở của xe cho Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng ngồi lên xe, cờ đỏ tung bay, xe chạy ra khỏi sân bay.
Hành khách chung chuyến bay thấy vậy không khỏi kinh ngạc, không ngừng bàn tán, không biết lai lịch người thanh niên này thế nào, không ngờ có xe gắn cờ đưa đón.
Thực tế, Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu ông nội đã đãi ngộ mình rất long trọng. Sau phong ba chính trị lần trước, ông nội có cho chiếc xe số hai đến, nhưng vẫn còn chờ bên ngoài, còn Lâm Mỹ Như tự đón máy bay, xem như Lưu Vĩ Hồng được hưởng hào quang từ mẹ. Lần này thì khác, toàn bộ đều là người dành cho hắn, mang thẳng xe gắn cờ đỏ vào sân bay.
- Cám ơn anh. Ông nội vẫn khỏe mạnh minh mẫn chứ?
Lưu Vĩ Hồng ngồi ở ghế sau hỏi.
Tạ Quang Vinh ngồi ở ghế lái phụ, lái xe là một người khác. Lưu Vĩ Hồng lúc này hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ của thủ trưởng.
- Sức khỏe vẫn dồi dào, hôm qua ngủ được nhưng hơi trễ.
Tạ Quang Vinh trả lời rất quy củ.
Ngủ được như nghơi trễ, Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu, Liên Xô xảy ra đảo chính, ông nhất định phải suy nghĩ đến chuyện này, nếu không cũng không gọi hắn quay về Bắc Kinh gấp. Có lẽ tối qua tinh thần bất an không chỉ có mình ông nội. Liên Xô phát sinh biến cố như thế, nước ta đương nhiên phải chú ý nhất, mức độ chú ý còn hơn cả Mỹ. Dù sao Liên Xô đã là quốc gia Chủ nghĩa xã hội lâu đời, là Đại ca trong phe chủ nghĩa xã hội khoa học.
Hiện giờ sinh ra biến cố lớn như vậy, lãnh đạo nước cộng hòa sao có thể không chú ý?
Tuy lần này hắn đóan đúng, nhưng Liên Xô giải thể, vận mệnh thế giới thay đổi lớn, toàn bộ nước cộng hòa đang mạo hiểm, nhưng nguyên nhân bị phóng đại cũng không ít, đường đi sau này càng gian nan.
Cờ đỏ trên xe như giấy phép đặc biệt, lưu hành ở Bắc Kinh rất thông suốt, đã nhanh chóng vào tới Đại nội, đi thẳng đến Thanh Tùng Viên.
Mã Quốc Bình tự mình đứng ở cửa phòng khách chờ đón.
Lưu Vĩ Hồng thấy thế hoảng sợ, vội vàng bước nhanh tới, hỏi Mã Quốc Bình:
- Dượng, thế này cháu không gánh nổi đâu.
Mã Quốc Bình khẽ mỉm cười nói:
- Đón nhân vật quan trọng thì phải có lễ nghi quan trọng.
Lưu Vĩ Hồng không tránh khỏi đỏ mặt một lúc, cười nói:
- Dượng, sao dượng lại đùa giỡn con cháu như thế.
Tâm trạng của Mã Quốc Bình rất tốt. Bài viết kia của Lưu Vĩ Hồng khiến cả nước xôn xao bàn luận, dùng ngòi bút làm vũ khí. Mây bão lớn có thể làm sập thành phố. Hiện giờ Liên Xô phát sinh chính biến, Lưu Vĩ Hồng dự đoán tương lai rất chính xác. Gần như thế, Mã Quốc Bình là quan lớn trong Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, sao có thể không hiểu rõ trong đó có ích lợi lớn chứ? Mấy thứ này, nếu tác động thích hợp, chắc chắn có thể làm nên việc lớn.
Lưu Vĩ Hồng là con cháu họ Lưu, nhìn xa hiểu rộng như thế, hoàn toàn có thể cho đó là công lao của họ Lưu. Hơn nữa, ông cụ có uy vọng thật lớn, triển vọng vô cùng lạc quan.
- Ha ha…Vĩ Hồng, đi thôi, ông đang chờ.
Mã Quốc Bình vỗ vai Lưu Vĩ Hồng, khẽ cười nói, ánh mắt vô cùng thân thiết.
Chỉ có Mã Quốc Bình ở Thanh Tùng Viên, Lưu Thành Ái cũng chưa xuất hiện. Tình hình lúc này cực kỳ mẫn cảm, thân là Bí thư Tỉnh ủy, Quân đoàn trưởng quân đoàn, tất nhiên đều lá các chức vụ ổn định, lúc này không dể dàng rời khỏi cương vị. Mã Quốc Bình bị ông cụ triệu tập gấp, đang lúc thương thảo đối sách.
Lưu Vĩ Hồng theo Mã Quốc Bình vào phòng bên. Ông cụ không ngồi mà chậm rãi chống gậy thong thả bước trong đại sảnh, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như đang tự hỏi vấn đề quan trọng nào đó.
- Ông nội!
Lưu Vĩ Hồng đứng ở cửa, kính cẩn thưa một tiếng.
Ông cụ ngẩng lên, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng hằn một nếp nhăn khi cười, vẫy tay với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng và Mã Quốc Bình vội vã bước tới.
Ông cụ hấp háy mắt, nhìn Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn kỹ đứa cháu nội này lần nữa. Hai năm nay, Lưu Vĩ Hồng thật sự mang đến cho mọi người nhiều sự ngạc nhiên, tất nhiên ông cụ nhìn hắn bằng ánh mắt khác xưa.
Dưới ánh mắt sáng ngời của ông cụ nhìn hắn chăm chú, Lưu Vĩ Hồng hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu, mỉm cười.
- Ha ha…
Ông cụ cũng mỉm cười, ánh mắt trở nên vô cùng yêu thương.
- Ngồi đi.
- Dạ.
Lưu Vĩ Hồng bước lên phía trước, đỡ ông cụ ngồi xuống ghế giữa. Mã Quốc Bình thì tự rót trà cho ông, lại pha cho Lưu Vĩ Hồng một chén trà nóng.
Lưu Vĩ Hồng nhận bằng cả hai tay, luôn miệng nói:
- Cháu không dám nhận đâu.
Ông cụ ngồi giữa, Mã Quốc Bình ngồi bên trái, Lưu Vĩ Hồng ngồi bên phải.
- Vĩ Hồng này, chuyện Liên Xô bị cháu đoán đúng rồi…
Ông cụ nhìn Lưu Vĩ Hồng mấy lần, mới chậm rãi nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
Lưu Vĩ Hồng cũng không giả vờ khiêm tốn, chỉ hạ thấp người nói:
- Ông nội, căn cứ vào tình huống để phân tích, đây là kết quả tất yếu.
Mã Quốc Bình nói:
- Quả thật như thế, chỉ là không ngờ xảy ra nhanh chóng như thế.
Ông cụ “hừ” nhẹ một tiếng, nói:
- Thật ra đã sớm có người cảnh báo, nhưng Gorbachev không thèm để ý.
Nói xong, trên mặt ông cụ cũng hiện ra một tia kỳ quái.
Từ ba bốn ngày trước, Ủy viên Bộ Chính trị Đảng cầm quyền Liên Xô, Thư ký, giám đốc cố vấn của Tổng thống Liên Xô Yakovlev, đã phát biểu chính thức trên báo Tin Tức, tuyên bố rời khỏi Đảng cầm quyền Liên Xô và cảnh cáo các tầng lớp trong xã hội, vài người lãnh đạo trong Đảng cầm quyền Liên Xô đang chuẩn bị phát động đảo chính.
Tin tức quan trọng như vậy, là lãnh đạo cấp cao ở nước láng giềng, ông cụ tất nhiên đã nghe nhân viên báo cáo từ sớm.
Dưới tình hình như thế, Gorbachev không hề có ý cảnh giác, không ngờ còn đến khu nghỉ dưỡng Krym nghỉ phép, khiến chính biến rốt cuộc cũng xảy ra, khó trách ông cụ cảm thấy kỳ quái.
Là người lãnh đạo tối cao của một nước, cố vấn của ông ta tuyên bố rời khỏi Đảng, lại công khai phát biểu cảnh cáo trên báo chí, Gorbachev lại hoàn toàn không làm bất cứ việc gì để phòng bị. Tính mẫn cảm chính trị của vị đại lão này và hành động chậm chạp của ông ta thực tế làm người ta rất khó hiểu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 527: Trò chơi tập làm người lớn
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Gật đầu cho là phải.
Hắn ban đầu còn lo lắng sau khi mình viết bài văn này, người lãnh đạo Liên Xô nhìn thấy sẽ có cơ sở chuẩn bị, có lẽ sự phát triển của lịch sử có sự khác biệt với trí nhớ của hắn, nhưng chính biến đã xảy ra như cũ, rất đúng giờ.
Hiện giờ xem ra không quái lạ chút nào. Không biết do tác dụng của loại tâm lý nào mà Gorbachev rất tự tin. Đối với những cảnh báo rõ ràng của Yakovlev, ông ta không thèm để ý đến, huống chi chỉ là một bài văn trên báo của một người nước ngoài như hắn. Gorbavhev có lẽ đã hết thời rồi nên không thấy được, tóm lại là không nghiêm trọng gì.
Thậm chí ông ta còn cố ý đè bẹp.
Trong đầu Lưu Vĩ Hồng đột nhiên nảy ra ý tưởng như vậy, giật nảy cả mình.
Biết đâu Gorbachev vốn muốn đảo điên Đàng cầm quyền Liên Xô, cố ý tạo cho bọn Gennady Yanayev cơ hội chính biến, sau đó đánh gậy ông đập lưng ông, bắt giữ tất cả đại biểu của đường lối cứng rắn. Giải tán Đàng cầm quyền Liên Xô như vậy thì không còn lực cản nào nữa. Nếu như vậy thì thật là thú vị.
Đương nhiên đó chỉ là tưởng tượng của Lưu Vĩ Hồng, lập tức suy nghĩ lại. Rốt cuộc Gorbachev có tính toán gì cũng không quan trọng nữa, ít nhất không quan trọng đối với Lưu Vĩ Hồng. Chuyện hắn phải làm lúc này là làm thế nào lợi dụng việc này, tìm kiếm lợi ích lớn nhất. Người hiểu rõ việc đấu tranh chính trị đều phải có ý tưởng này.
- Vĩ Hồng, chuyện này tiếp theo sẽ phát triển thế nào, cháu có ý kiến gì không?
Một lúc sau, ông cụ thản nhiên hỏi, giọng điệu rất bình thản.
Ông cụ vội vã gọi Lưu Vĩ Hồng về Bắc Kinh như vậy, những lời này mới là trọng điểm. Chuyện Lưu Vĩ Hồng đoán việc như thần, trong lòng ông cụ rất tán thưởng, không cần mở miệng nói ra. Không phải ông cụ làm cách mạng cả đời, ngồi ở trung ương hơn mười năm mà không thể phân tích được. Nhưng những biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng trước đây rất vừa mắt, ông cụ muốn nghe ý kiến của hắn trước. Trước hết có thể tham khảo, sau cũng là cho cháu nội thêm một nhận xét toàn diện nữa.
Xem ra nhà họ Lưu có thêm một thiên lý mã nữa.
Lưu Vĩ Hồng đứng thẳng lên, cung kính “dạ” một tiếng, sau đó mới nói:
- Ông nội, theo cháu thấy, chính quyền Liên Xô đang xơ cứng, tư tưởng cứng nhắc, không có nhân tài nào cả.
Ông cụ không khỏi sửng sốt, Mã Quốc Bình cũng lộ vẻ nghi ngờ.
Không ai nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng có thể nói như vậy, bắt đầu từ đâu?
Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:
- Nói về tình trạng khẩn cấp của nước này đi. Bọn họ rốt cuộc muốn làm chính biến hay muốn tập chơi trò người lớn, đúng là không có chỗ nào coi được. Đơn cử như thành viên của họ, xem qua thì quả là dọa người, chính phủ, quân đội, bộ đội nội vụ, ngành tình báo và ngành quản lý giao thông đều có tham gia, ngoài ra còn có mấy người thân cận trong văn phòng Tổng thống Gorbachev, đều ủng hộ Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp. Theo điểm này thì Gorbachev thất bại. Trợ thủ đắc lực của ông ta, gồm cả người thân tín nhất cũng bất mãn ông ta. Nói trắng ra, thật sự không hiểu ông ta cấm quyền mấy năm rốt cuộc đã làm những chuyện gì.
Ông cụ lặng thinh, Mã Quốc Bình không kìm nổi gật đầu lia lịa, dường như hết sức đồng cảm với lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Cứ phân tích bằng những lý lẽ bình thường thì thật không thể nào hiểu nổi.
Phó Tổng thống, Thủ tướng chính phủ, quốc phòng, bộ nội vụ, Chủ tịch, Tổng thống, Chánh văn phòng…không nơi nào không phải là phụ tá đắc lực của Gorbachev, đến lúc quan trọng, không ngờ tất cả đều phản bội ông ta, làm người dãnh đạo tối cao, thực tế không có trình độ gì.
Chuyện như vậy, Mã Quốc Bình thực không thể nào tin nổi.
Có loại lãnh đạo như vậy sao?
Nói đến trình độ đấu tranh chính trị, hoặc là nói thuật làm quan, e là chỉ cần tùy tiện lấy một Bí thư Đảng ủy xã học chưa đến cấp một ở nước ta, cũng không tệ hại như thế.
Xem ra bọn Nga quả nhiên là thô lậu, tầm thường.
Làm sao có thể theo kịp tôi về đạo lý chỉ huy cấp dưới và sự thâm sâu rộng lớn của việc đấu tranh văn hóa?
- Tuy nhiên, Gorbachev không được việc, mấy vị trong Ủy ban nhà nước về tình trạn khẩn cấp này cũng rất qua loa. Từ lúc phát động chính biến đến nay, ba bốn mươi giờ rồi, ngoại trừ mấy lời tuyên bố cũng không làm việc gì có tính thực tế. Vừa không phái người khống chế Gorbachev, cũng không áp dụng biện pháp cưỡng chế, khống chế cơ quan quốc gia. Đường phố Moscow cũng không giới nghiêm, toàn bộ rối loạn cả, hình như đợi Gorbachev chủ động đầu hàng. Muốn làm chính biến mà làm được như vậy, xem như cũng mở rộng tầm mắt. Lúc trước biến cố ở Huyền Vũ Môn cũng hay, biến cố Đường Long cũng khá, trận Tĩnh Nan cũng vậy, có ai không đại khai sát giới? Chỉ có biến cố Trật Dạng thú vị hơn. Tám vị Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp này cũng giống tám vị cố mệnh đại thần và Túc Thuận, đều có các diệu kế vô cùng hiệu quả, Năm đó Hoàng đế Hàm Phong mất ở Nhiệt Hà, hai vị Thái Hậu để Túc Thuận thống lĩnh thị vệ đại nội, không ngờ Túc Thuận từ chối trong cuộc họp, đem quyền binh được giao tận tay trả về, sau lại bị chém đầu, không oan uổng chút nào.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.
Ông cụ nhẹ nhàng giương đôi mi bạc trắng lên, trong mắt lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc.
Lưu Vĩ Hồng dù nói gì cũng không giống như lần này, hắn càng nói càng khiến ông rung động, có thể nói do Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi, không ngờ… Đúng, cục diện Liên Xô, tình hình thế này, chỉ sợ niềm vui dâng cao từ đó sẽ sinh ra dương dương tự đắc, tự mãn. Không phải ai cũng có thể phân tích được tình hình Liên Xô chính xác như thế.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không có biểu hiện lỗ mãng, ngược lại, xem ra quan điểm rất chính xác, thậm chí một vài điểm còn phân tích theo quan điểm cao hơn tình hình chính biến song phương Liên Xô. Biểu hiện điềm tĩnh cực kỳ, ánh mắt chính trị độc đáo, sâu sắc, hoàn toàn vượt mọi ý liệu của ông cụ.
Cả đời ông cụ đã trải qua vô số đấu tranh gió êm dịu vũ, nếu Lưu Vĩ Hồng bốc phét hay giả vờ uyên thâm, ông vừa nghe đã biết.
- Nói vậy là cháu không xem trọng Ủy ban Nhà nước về tình trạng khẩn cấp này?
Lát sau ông cụ hỏi.
- Không xem trọng ạ.
Lưu Vĩ Hồng khẳng định.
- Bọn họ đầu tiên không khống chế được nhân vật quan trọng, hai là không khống chế được trật tự Moscow, ba là không khống chế các Ban ngành mạnh và Ban Tuyên giáo, bốn là không thay đổi tổ chức hiện có của Đảng cầm quyền, năm là không hướng dẫn tư tưởng cho dân chúng. Làm chính biến kiểu chết như vậy, nếu thành công thì chỉ là quá may mắn. Trừ phi Gorbachev chủ động buông tay, còn không thì không thể có nửa điểm thành công. Ngoài ra còn có một nhân vật mấu chốt, chính là Yeltsin. Bọn họ đã bỏ quên người này.
- Yeltsin?
Ông cụ hỏi lại một câu.
Trong kiếp sau, Yeltsin là một người làm mưa làm gió, là Tổng thống đầu tiên của nước Nga sau khi độc lập lần nữa, có một không hai. Nhưng lúc này lại không thể xem là một nhân vật được. Ít nhất trong mắt ông cụ, ông ta không đảm đương nổi. Nếu lúc này, Yeltsin là Ủy viên Bộ chính trị của Đảng cầm quyền Liên Xô thì có thể ông cụ sẽ xem trọng ông ta, dù sao cũng được xem là thuộc tầng lớp lãnh đạo Liên Xô. Nhưng người này lại “sinh con thay máu”, tự động ra khỏi Đảng, có chức vụ trong Đảng cầm quyền Liên Xô cao như vậy, trái lại đi công kích Đảng cầm quyền Liên Xô thậm tệ, để các nước phương Tây gọi là “Đấu sĩ dân chủ”.
Ông cụ làm cách mạng cả đời, trung thành và tận tâm với tổ chức, bình thường không quen nhìn những kẻ phản bội.
Vì Lưu Vĩ Hồng nhắc đến tên này nên trong lòng ông cụ bực tức không vui.
Huống chi Đảng cầm quyền ở Liên Xô đang nắm quyền, Yeltsin được gọi là Tổng thống Nga, trong tay lại hoàn toàn không có gì, trong cục diện hỗn loạn như hiện giờ có thể có được tác dụng gì? Có thể giữ được cái đầu đã không tồi rồi.
“Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp” không làm gì cũng không phải không có lý.
- Ông nội, không thể coi thường Yeltsin. Ông ta hiện tại là Tổng thống Nga, tuy Tổng thống này do dân tuyển nhưng cũng không thể phớt lờ. Giữa tháng sáu năm nay, lúc Yeltsin tham gia tuyển cử Tổng thống Nga, Gorbachev tự mình đi hiện trường, một người thuộc Đảng cầm quyền đi khuyến khích người được đề cử, kết quả là bại dưới tay Yeltsin. Có thể thấy được người dân Nga coi trọng trong giai đoạn này có tiếng nói rất lớn, uy tín cũng cao. “Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp” xem thường ông ta tuyệt đối là một sai lầm lớn.
Lưu Vĩ Hồng nói rất trịnh trọng.
Ông cụ trầm ngâm không nói.
Mã Quốc Bình nói:
-Vĩ Hồng, Tổng thống Nga này dường như không có thực quyền? Ông ta đã rời bỏ Đảng cầm quyền Liên Xô rồi.
Lời nói của Mã Quốc Bình không phải không có lý. Trong một nước có một Đảng cầm quyền, Đảng cầm quyền Liên Xô có quyền rất lớn, xâm nhập đến các giai tầng ở Liên Xô, trong quân đội cũng thế. Chính ủy trong quân đội Liên Xô có quyền lực rất lớn, thậm chí còn lớn hơn quyền của sĩ quan.
Tổng thống Nga Yeltsin này không có điểm gì giống Tổng thống, nói khó nghe một chút, không được gì cả, chỉ được cái ầm ĩ thôi. Lúc này Đảng cầm quyền Liên Xô cứng rắn, phái chính biến mạnh mẽ, trong tay nắm giữ toàn bộ cơ quan và tài nguyên quốc gia. Yeltsin là “Tổng thống tay trắng”, lấy gì để chống lại?
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:
- Dượng, tình hình Liên Xô hiện nay đã không thể dùng ánh mắt bình thường nhìn nữa. Tất cả đều rối loạn, quân đội cũng không ngoại lệ. Mấy năm nay Gorbachev chủ trì cải cách, thật ra là thanh toán toàn diện Đảng cầm quyền Liên Xô, còn chưa nói tới giữ gìn uy tín Đảng, trên cơ bản không còn sót lại chút gì. Tư tưởng bên trong quân đội cũng rất hỗn loạn, quan quân cấp thấp, thậm chí là quan quân cấp cao, cháu đoán chừng là không rõ phương hướng rồi. Một đội quân không có lòng tin kiên định là một con chim không còn sức chiến đấu. Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp không nắm được quân đội này, Yeltsin vẫn còn cơ hội. Nếu ông ta nhân cơ hội này nắm lấy một số lượng quân đội nhất định, tiến thêm một bước, nắm trong tay cơ quan chính quyền các cấp của Nga, đến lúc đó sẽ trở nên hoàn toàn không thể khống chế. Để rồi xem, đối với Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp mà nói, tính uy hiếp của ông ta không thua kém Gorbachev. Cuối cùng, người ảnh hưởng đến kết quả tình thế có khả năng chính là ông ta.
Không phải khả năng mà là nhất định.
Những lời này, Lưu Vĩ Hồng chỉ là không thể nói ra mà thôi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 528: Hậu thời kỳ chiến tranh lạnh
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Nói như vậy, Liên Xô rất có khả năng sẽ không khống chế được?
Ông cụ nhíu đôi chân mày lại, hơi lo lắng nói.
Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu. Chắc chắn tối qua ông cụ đã phân tích toàn diện thế cục trước mắt của Liên Xô, nếu thật sự xuất hiện tình hình như Lưu Vĩ Hồng nói thì đối với nước ta, nó là loại tình hình phá hoại. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết, chuyện này e là không tránh khỏi, cho nên Lưu Vĩ Hồng nói hết ra. Thật ra, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy loại tình hình này chính hắn nhất thời cũng không nghĩ ra được đối sách tốt nhất. Nhưng hắn không nghĩ được không có nghĩa là ông cụ cũng không nghĩ được. Hắn sở dĩ có thể đoán việc như thần đơn giản là vì biết trước việc trong hai mươi năm, nói đến kiến thức chính trị chân chính thì không dám tranh cao thấp với ông cụ.
Thấy Lưu Vĩ Hồng có dáng vẻ nói chưa hết ý,ông cụ nói:
- Vĩ Hồng, nói hết những gì cháu nghĩ trong lòng đi, nói ra toàn bộ, không cần giấu diếm gì cả, lại càng không có gì phải e dè, nói đúng nói sai gì không cần phải lo.
- Dạ, ông nội.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng gật đầu.
- Căn cứ vào phân tích của cháu, sau chính biến này, Liên Xô có khả năng sẽ xuất hiện tình hình phá hư cả…
- Tình hình phá hư cả?
Ông cụ vừa như hỏi lại, vừa như tự lẩm bẩm.
- Đúng vậy. Ủy ban nhà nước về tình hình khẩn cấp muốn làm cũng không thành công. Có lẽ mỗi người trong bọn họ đều rất tài giỏi, nhưng hợp lại một chỗ thì không ai chịu phục tùng người đứng đầu, thành năm bè bảy mảng. Cháu cho rằng, Gorbachev sẽ nhanh chóng khôi phục chức vụ một lần nữa. Vấn đề quan trọng là, sau khi Gorbachev nắm quyền lại, ông ta có thể nắm vững thế cục trong tay không. Nếu náo loạn như vậy, uy vọng của Đảng cầm quyền Liên Xô sẽ mất điểm, có thể xuất hiện sự phân hóa bên trong. Thậm chí Gorbachev sẽ giải tán Đảng cầm quyền Liên Xô. Ông ta phải kiên trì giữ chức Tổng thống Liên Xô này, đem quyền lực của Đảng chuyển giao cho cơ quan hành chính các cấp. Ông ta nói cải cách, chính là muốn chuyển đổi chế độ chủ nghĩa xã hội khoa học của Liên Xô thành chế độ tư bản chủ nghĩa. Bản chất của điều này khác với cải cách của chúng ta.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng tạm dừng, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông cụ.
Ông cụ là người cơ trí, điểm suy nghĩ cẩn thận ấy của hắn sao có thể không rõ? Ông hơi không hài lòng, “hừ” nhẹ một tiếng, nói:
- Vĩ Hồng, muốn chơi trò tâm nhãn với ông nội hả? Yên tâm, ông không phải là lão già lẩm cẩm.
Lưu Vĩ Hồng lập tức thẹn đỏ mặt cười, ngượng ngùng nói:
- Dạ, ông nội, cháu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử…
Ông cụ mỉm cười hiền hòa đầy yêu thương nói:
- Vĩ Hồng, cháu rất thông minh, biết nhìn tổng thể đại cục, ông rất hài lòng. Suy nghĩ trong lòng cháu ông cũng có thể đoán được đại khái. Nhưng cháu đừng quên, không chỉ có mình cháu quan tâm đến cải cách quốc gia. Ông nội tuy đã già rồi, có một số việc vẫn có thể. Liên Xô cải cách và chúng ta cải cách là hai chuyện khác nhau.
Lưu Vĩ Hồng lập tức thở phào một hơi, cảm thấy cả người thoải mái như mới vừa cất được một gánh nặng.
- Ông nội, cháu hiểu rồi, xem ra cháu còn quá câu chấp.
- Ừ, cháu có thể biết được điều này thì cũng không tệ. Chấp nhất không phải là chuyện xấu nhưng quá câu chấp, tiến thêm một bước nữa là xơ cứng. Rất nhiều thứ không nhất định phải nằm cả trong tay mình, biết bỏ qua mới được. Điều này cháu phải nhớ kỹ!
Ông cụ từ tốn nói, trong vẻ uy nghiêm lộ ra ý dạy bảo.
- Dạ, cháu nhớ kỹ ạ!
Lưu Vĩ Hồng cung kính nói.
- Ừ, cháu nói tiếp đi.
- Nếu Gorbachev thật sự bước đến bước cuối cùng này, Đảng cầm quyền Liên Xô, thậm chí là toàn bộ Liên Xô, không thể tồn tại nữa. Liên Xô sẽ chia rẽ thành nước Nga độc lập, nhưng cho dù xem xét dưới khía cạnh nào, nước Nga mới ra đời cũng không thể kế thừa được toàn bộ năng lực của Liên Xô được. Ít nhất trong thời gian ngắn là không thể. Lúc trước Liên Xô muốn làm kinh tế, không làm khoa học, một khi chia rẽ, rất nhiều mắt xích sẽ bị cắt đứt, không có cách nào hữu hiệu để kết hợp hoàn chỉnh. Nước Nga trong vòng mười năm thậm chí hai mươi năm, đều không có khả năng trở thành một cường quốc như Liên Xô. Nói cách khác, Liên Xô chia cắt, chiến tranh lạnh sẽ chấm dứt, nước Mỹ trở thành bá chủ toàn cầu, là siêu cường quốc duy nhất. Tình hình này không tốt chút nào.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, cả giọng nói và vẻ mặt đều rất nghiêm nghị.
Vẻ mặt của ông cụ và Mã Quốc Bình cũng nghiêm nghị hẳn, khẽ gật đầu.
Phân tích của Lưu Vĩ Hồng thật sự có lý.
- Nước Mỹ từ trước đến nay là cha thiên hạ, có thói quen rất thích can thiệp vào nội tình nước khác. Có Liên Xô tồn tại, điều ước Warsaw là kiềm chế lớn nhất đối với Mỹ và NATO. Phần lớn sức lực của Mỹ đều đặt ở Châu Âu, đó là sân sau của họ, không thể để mất được. Trái lại, lực lượng của Mỹ ở Châu Á lại không mạnh như vậy. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Chúng ta có thời gian khá dư dả, cũng có hoàn cảnh bên ngoài tương đối ổn định đối với việc phát triển kinh tế của chúng ta, tích tụ thực lực của chúng ta. Nhưng hiện tại, nếu Liên Xô sụp đổ, nước Mỹ sẽ đặt toàn bộ sự chú ý vào nước ta. Họ nhất định sẽ trăm phương nghìn kế quấy nhiễu sự tiến bộ của chúng ta. Họ cảm thấy chế độ của họ mới thật sự là tiên tiến nhất thế giới, luôn muốn toàn thế giới phải đi theo con đường của họ. Việc này thật sự không có lợi đối với sự phát triển của chúng ta. Tuy nhiên, Liên Xô sụp đổ cháu thấy chỉ là chuyện sớm muộn, chuyện này thật khó giải quyết.
Lưu Vĩ Hồng lo lắng nói.
Ông cụ hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Nước Mỹ cũng không có gì giỏi, chỉ là hổ giấy thôi.
Thế hệ trước xông pha tên đạn đều có tinh thần không biết sợ thế này. Hơn nữa, ông cụ không phải chưa từng chiến đấu với nước Mỹ, nên càng không hề sợ hãi.
Chiến lược là phải xem thường kẻ thù, nhưng chiến thuật phải coi trọng kẻ thù.
Đương nhiên Lưu Vĩ Hồng không nói ra những lời này, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ông nội, phát triển là lẽ tất nhiên. Mặc kệ Mỹ và các nước phương Tây sẽ dùng cách nào ngăn chặn chúng ta, cũng không thể ngăn cản chúng ta phát triển. Tuy nhiên, phải chú ý đến sách lược, có thể phải trả giá cao hơn một ít. Nước ta muốn quật khởi, dân tộc muốn vùng lên luôn phải trả giá.
Ông cụ khẽ vuốt cằm.
Mã Quốc Bình nói:
- Hiện tại quan trọng nhất là chính chúng ta phải ổn định trận tuyến, ý kiến nội bộ phải thống nhất, không thể để người khác thừa dịp tranh thủ sơ hở của chúng ta.
Lưu Vĩ Hồng liên tục gật đầu nói:
- Đúng, cháu hoàn toàn đồng ý với dượng.
Ông cụ hơi trầm ngâm, bỗng dưng đổi đề tài:
- Vĩ Hồng, ông nghe nói, cháu hiện là Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy?
- Dạ, ông nội, tháng tư năm nay bổ nhiệm.
- Ừ, nghe Quốc Bình nói, cháu muốn công khai chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ? Chuyện này là sao, nói đi!
Ánh mắt của ông cụ nhìn mặt Lưu Vĩ Hồng rất nghiêm nghị, dường như cũng cảm thấy hứng thú với vấn đề này.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp:
- Thế này ạ, ông nội. Cháu cho rằng về mặt xây dựng, chọn lựa, khảo sát và giám sát đội ngũ cán bộ của ta là chưa hoàn thiện. Văn kiện nhiều, quy định cũng không ít, nhưng khi xuống dưới rồi thì biến dạng, rất khó chứng thực thật sự. Rất nhiều sự chọn lựa, khảo sát và giám sát đều chỉ là hình thức. Nên cháu đề xuất, cần phải công khai đưa ra chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, phát động tất cả quần chúng, cán bộ cấp dưới đều tiến hành giám sát cán bộ lãnh đạo.
- Thực sự có hiệu quả chứ?
Ông cụ nhìn chằm chằm hắn, hỏi một câu.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Trước mắt chỉ thực hành một lần, hiệu quả cũng không tồi. Nhận được không ít thư từ phản ánh, chúng cháu đang điều tra, cũng quả thật phát hiện một số cán bộ trước kia tồn tại một ít vấn đề, sai lầm khá nghiêm trọng, đối với với các đồng chí khác chấn động rất lớn. Trước mắt, không khí quan trường ở huyện Lâm Khánh đã dần dần chuyển biến, các cán bộ đều chuyên tâm vào công việc của mình, thay đổi thế này thật là đáng mừng. Cháu nhận thấy chế độ này nên kiên trì tiếp tục, Chỉ cần xây dựng đội ngũ tốt, cơ bản đảm bảo cho sự phát triển của chúng ta, không sợ bất cứ uy hiếp nào của kẻ thù, cũng không sợ nội bộ nảy sinh vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng nói những lời này rất hùng hồn.
Ông cụ khẽ gật đầu khen ngợi, chuyển mình một chút, nét mặt lộ vẻ mệt mỏi. Mấy năm gần đây, ông cụ ít khi nói chuyện với người nào lâu như vậy, có hơi mất sức.
Lưu Vĩ Hồng hoảng sợ, khẩn trương đứng dậy nói:
- Ông nội, ông nghỉ một lúc đi.
Mã Quốc Bình cũng đứng dậy, mặt đầy vẻ lo âu.
Ông cụ nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Được rồi, cháu cũng đi nghỉ một chút đi, trở về gấp như vậy cũng vất vả rồi.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:
- Không vất vả ạ. Cháu còn trẻ, không sao đâu.
Ông cụ trìu mến gật đầu.
Lập tức Mã Quốc Bình gọi vệ sĩ và y tá vào chăm sóc ông cụ, cùng với Lưu Vĩ Hồng cáo từ đi ra.
- Vĩ Hồng này, lần này cháu muốn công khai chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm, dượng thấy cũng không tồi. Cần thiết thì cháu tổng kết kinh nghiệm để báo cáo đi.
Mã Quốc Bình bước chậm ra phòng khách, nói với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Mấy hôm nay cháu đang tổng kết kinh nghiệm. Nhưng dượng này, muốn đem báo cáo kinh nghiệm này trình lên cũng không phải mình cháu có thể quyết định. Chỉ riêng Bí thư Huyện ủy Mộ kia e là cũng không qua nổi rồi.
Mã Quốc Bình hơi sầm mặt, không hài lòng nói:
- Ừ, tình hình này dượng cũng đã nghe qua. Đồng chí này cũng không vừa đâu.
Bè cánh đấu đá, còn đố kỵ người tài hơi quá.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hôm qua, y còn mở cuộc họp phê phán cháu, hơn phân nửa là về chính biến Liên Xô.
Mã Quốc Bình thoạt tiên sửng sốt, nhưng lập tức mỉm cười:
- Có việc như vậy nữa sao?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Mã Quốc Bình cười thành tiếng, nói:
- Cháu đừng để ý tới y, nếu y không đồng ý, cháu cứ đăng thẳng lên báo. Nếu thật sự quá khó khăn, dượng nghĩ nên mời đồng chí Lý Dật Phong tự ký tên.
- Dạ, cám ơn dượng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 529: Tất cả không thể đảo ngược
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Huyện Lâm Khánh xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ.
Cán bộ có uy vọng cao nhất trong huyện không phải là Bí thư Huyện ủy, cũng không phải là Chủ tịch huyện mà là Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy.
Chỉ cần Hướng Vân thông báo đến cán bộ xã hay thị trấn nào, nói Trưởng ban muốn đến chỗ của họ thị sát thì tất cả các cán bộ xã, thị trấn đó đều khẩn trương vô cùng, chuẩn bị tinh thần đón tiếp.
Thậm chí có một Khu được thông báo là Trưởng ban Lưu muốn tới thì từ Bí thư Khu ủy, Chủ tịch khu, tập hợp toàn thể thành viên hai bộ máy của Khu ủy, Ủy ban nhân dân khu, tất cả chính quyền Đảng thị trấn, xã đồng loại đến đứng yên chờ đón. Tư thế kia, Bí thư Địa ủy có xuống công tác cũng đến thế mà thôi.
Không ngờ lần này, vỗ mông ngựa lại vỗ tới đùi ngựa, bị Trưởng ban Lưu phê bình tại chỗ, nói bọn họ không nên làm rình rang như vậy.
Thật là không chừa một chút thể diện nào.
Bí thư Khu ủy và Chủ tịch khu đỏ mặt, cúi đầu nhận lỗi với Trưởng ban Lưu, nghiêm khắc kiểm điểm. Nhưng ai cũng không lưu tâm. Làm gì có lãnh đạo không thích nịnh hót? Trưởng ban Lưu đây có lẽ là sợ cây to đón gió, bề ngoài thì phải làm cho đúng, nhưng trong lòng rất thích thú.
Người trẻ tuổi ai mà không thích nịnh hót?
Nhưng không, Trưởng ban Lưu phê bình xong cũng không bước đi, vẫn thị sát ở khu như cũ, khẳng định công việc của đoàn người.
Trong quan trường, nếu cứ theo lối mòn như vậy, ai muốn làm lãnh đạo kiểu này, nói cũng như làm thì đúng là cái chày gỗ.
Thật ra Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ là bất đắc dĩ. Lúc trước hắn viết bài văn kia không phải muốn khoe năng lực trước mặt cán bộ huyện Lâm Khánh, chủ yếu là nhắc nhở các lãnh đạo cao cấp nhất. Trong lúc vô tình lại trở nên nổi tiếng ở huyện Lâm Khánh cũng là chuyện không ngờ.
Cũng không trách mọi người thêm kính nể hắn, tình hình Liên Xô diễn ra đúng theo diễn xuất cẩn thận của Lưu Vĩ Hồng. Ba ngày sau chính biến, Gorbachev từ khu nghỉ dưỡng Krym trở lại Moscow, một lần nữa nắm tình thế trong tay, Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp giải tán, cách chức toàn bộ các quan chức cao cấp tham gia chính biến, Bộ trưởng Bộ nội vụ Puge tự sát, Gorbachev lập tức bổ nhiệm Bộ trưởng Bộ quốc phòng, Bộ nội vụ mới và các chức vụ trọng yếu khác. Chính biến bị dẹp yên.
Nhưng sự việc phát triển, không vì việc giải tán Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp mà yên ổn, ngược lại càng diễn biến mãnh liệt hơn.
Như Lưu Vĩ Hồng đã báo cáo với ông cụ, Tổng thống Nga Yeltsin lập tức bắt tay vào việc đoạt quyền, tuyên bố hành động phản hiến pháp của Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp đã được Đảng cầm quyền Liên Xô bí mật phê duyệt, nắm cổ áo Liên Xô lôi về “Chủ nghĩa Stalin mới”. Sau ngày các thành viên Ủy ban Nhà nước về tình trạng khẩn cấp bị bắt giữ, Yeltsin lấy danh nghĩa Tổng thống Nga ký lệnh đình chỉ toàn bộ hoạt động của Đảng cầm quyền Liên Xô trong toàn lãnh thổ Nga. Gorbachev không có hành động đặc biệt nào với lệnh này, tòa nhà Trung ương Đảng cầm quyền Liên Xô bị niêm phong, lá cờ Cách mạng Tháng Mười Nga trước tòa nhà Trung ương Đảng bị thay thế bằng quốc kỳ ba màu xanh, đỏ, trắng của Nga.
Ngày 24 tháng 8, Gorbachev phát biểu, tuyên bố từ chức chức vụ Tổng Bí thư Đảng cầm quyền Liên Xô, yêu cầu các Ủy ban Trung ương Đảng cầm quyền tự giải tán, Đảng cầm quyền của các nước cộng hòa và các khu tự trị tự quyết định tiền đồ của mình. Đảng cầm quyền bảo quản tài sản của chế độ Xô Viết.
Yeltsin phối hợp ăn ý, lập tức ban lệnh, tuyên bố Đảng cầm quyền Liên Xô và Đảng cầm quyền Nga, toàn bộ động sản và bất động sản đều thuộc về nước Nga.
Tin tức lan ra khiến người ta không ngừng khiếp sợ.
Mã Quốc Bình tự gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, thông báo tin tức mới nhất. Nghe tin, trong lòng Mã Quốc Bình rất buồn bực, có chút không nghĩ ra. Giống như trong “Đại Thoại Tây Du”, câu nói cuối cùng của tiên nữ Tử Hà: “Tôi đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết cục.”
- Rốt cuộc trong đầu Gorbachev này suy nghĩ cái gì vậy?
Mã Quốc Bình hỏi một câu lạ lùng trong điện thoại.
Đa số quan chức cao cấp trong nước đều không tin nổi hành động này của Gorbachev. Lúc ấy Lưu Vĩ Hồng phân tích, Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp đang tập “chơi trò người lớn”, không thể được việc, Mã Quốc Bình cũng thấy được. Nhưng Lưu Vĩ Hồng phân tích xu thế Liên Xô sau đó thì Mã Quốc Bình không đồng tình. Lẽ ra Gorbachev bình định chính biến, một lần nữa nắm được quyền to, trí óc phải tỉnh táo hơn, phải lập tức tăng cường khống chế tổ chức các cấp của Đảng cầm quyền, lợi dụng cơ hội hiếm có này, triệu tập toàn bộ Trung ương Đảng cầm quyền, một lần nữa thanh tẩy nội bộ, khống chế chặt chẽ lực lượng Trung ương, mới hoàn toàn là thủ đoạn củng cố quyền lực. Không ngờ Gorbachev lại theo Yeltsin phá hoại, không ngờ lại giải tán Đảng cầm quyền Liên Xô.
Đây không phải là hủy đi nền móng sao?
Sao lại có người lãnh đạo như vậy?
Lạ lùng là chính Lưu Vĩ Hồng cũng đã đoán trước được rồi, chỉ ra rõ ràng, Đảng cầm quyền Liên Xô và cả Liên Xô sẽ giải thể. Thật đúng là đánh vỡ đầu cũng không thể tưởng tượng được.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Dượng, đây là kết quả tất yếu. Đến giờ Gorbachev vẫn không tin tưởng các đồng chí trong Đảng cầm quyền Liên Xô thật lòng. Ông ta đã đánh cắp quyền lãnh đạo tối cao. Người này đã không thể đại biểu cho Đảng cầm quyền Liên Xô được nữa.
- Đảng cầm quyền Liên Xô… Ha ha..
Mã Quốc Bình cười lạnh hai tiếng.
Theo tình hình này, xem ra không chỉ kinh tế của Liên Xô sẽ đi xuống. Liên Xô tan rã, cơ bản chỉ là người định cư. Mã Quốc Bình sau khi cười xong còn nói thêm:
- Vĩ Hồng, cháu quả là liệu sự như thần. Ông nội cũng đã trao đổi ý kiến với thủ trưởng, cũng đã nói chuyện với đám người Đổng lão, đều dựa theo phân tích của cháu đó.
Điều này Lưu Vĩ Hồng cũng không lấy làm lạ.
Lúc ở Thanh Tùng Viên, Lưu Vĩ Hồng biết ông nội đã nghe hết lời nói của mình. Đối mặt với biến đổi nhanh như vậy, vài vị bô lão trong nước nhất định phải trao đổi ý kiến cẩn thận để thương thảo kế sách đối phó.
- Dượng, Liên Xô tan rã không còn nghi ngờ gì, quan trọng là chúng ta phải chuẩn bị cho tốt.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài. Hắn còn quá trẻ, địa vị rất thấp, người nhỏ lời nhẹ, không thể thay đổi toàn cục. Tiếp theo, Nước cộng hòa sẽ phải đối mặt với thế cục càng thêm tàn khốc.
Hiện giờ, Mã Quốc Bình đã không còn xem nhẹ lời nói của đứa cháu này nữa, liên tục gật đầu nói:
- Yên tâm đi, dượng sẽ cố gắng hết sức đề nghị với ông nội. Vĩ Hồng, báo cáo kia của cháu, nhanh chóng đưa lên báo đi.
- Dạ, dượng.
Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, bắt đầu đốc thúc đám người Lý Cương, tranh thủ thời gian để viết báo cáo.
Nhưng đó là một công trình có hệ thống, dục tốc bất đạt. Ý của Mã Quốc Bình đã rất rõ ràng, chính là muốn đem chuyện này làm kinh nghiệm cho cả nước, mở rộng trong phạm vi toàn quốc. Một khi đã như vậy thì không thể qua loa được, phải làm cho cẩn thận. Kinh nghiệm công tác tổ chức có hệ thống trong cả nước, có thể nói đùa hay sao?
Phải nói là Mã Quốc Bình hết sức chiếu cố Lưu Vĩ Hồng. Bài viết của Lưu Vĩ Hồng đăng trên báo “Tiếng Kèn” đã được sự thật chứng minh là “nhìn xa trông rộng, hiểu biết chính xác”, nhưng trên thực tế, lại không thể nhất định sẽ giúp được Lưu Vĩ Hồng bao nhiêu. Quan trọng nhất là Lưu Vĩ Hồng “mạnh như thác đổ” thật trái ngược với tuổi hai mươi bốn của hắn, như thế nào cũng phải có giới hạn. Chẳng lẽ có thể tuyển một Ủy viên trung ương hai mươi bốn tuổi? Chức vụ hiện tại của Lưu Vĩ Hồng cũng đã là hiếm có trên cả nước, khiến người khác kinh hãi. Tác dụng lớn nhất của bài văn này chỉ có thể giúp Lưu Vĩ Hồng nổi tiếng hơn, khiến những người đương chức đều biết rằng nhà họ Lưu có một hậu bối trẻ tuổi lợi hại như vậy, ghi nhớ tên Lưu Vĩ Hồng. Trong thời gian ngắn không giúp ích được mấy, đợi khi tuổi tác Lưu Vĩ Hồng chín muồi thì ấn tượng cũng phai nhạt dần. Nhiều nhất là lúc đề bạt Lưu Vĩ Hồng sau này, nhắc lại chuyện này thì các vị bô lão cũng còn chút ấn tượng mơ hồ thôi. Thậm chí qua vài năm, các vị lão nhân khiếp sợ Lưu Vĩ Hồng hiện nay cũng đã qua đời.
Nên giai đoạn hiện nay, Lưu Vĩ Hồng phải có chức vụ xứng đáng với thành tích. Lưu Vĩ Hồng khiêu khích bằng việc công khai chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, vừa vặn thực hiện việc này.
Đây mới là đồ có giá trị.
Mã Quốc Bình tin rằng mình nhất định sẽ làm ông cụ vừa lòng.
Trong nhà họ Lưu có thiên lý mã, ông cụ có thể không mong sao? Chỉ có điều với thân phận và địa vị của ông cụ, chắc chắn không thể phát biểu ý kiến quá rõ ràng về việc đề bạt, trọng dụng một cán bộ trẻ tuổi cấp Cục phó, vậy cũng quá đáng. Mã Quốc Bình là con rể ông cụ, Cục trưởng Cục cán bộ 2 Ban Tổ chức Trung ương, chuyện như vậy nhất định phải ra mặt, bằng không thì không khỏi quá mức chậm chạp.
Ngoại trừ việc muốn lập công với ông cụ, Mã Quốc Bình cũng muốn bồi dưỡng Lưu Vĩ Hồng. Đứa cháu này còn trẻ tuổi đã có biểu hiện không tầm thường, có thiên phú, nếu có thời gian bồi đắp tất thành châu báu. Con của Mã Quốc Bình còn nhỏ, đến ngày nào đó phải dựa vào Lưu Vĩ Hồng. Bà con thì bà con nhưng làm tốt quan hệ cũng phải ra tay trước. Nếu nước tới chân mới nhảy thì không được việc gì.
Lưu Vĩ Hồng vùi đầu sắp xếp tư liệu, bên Liên Xô thì nước sôi lửa bỏng, rốt cuộc cũng tan rã. Ngày 29 tháng 8, Xô Viết tối cao thông qua nghị quyết ngưng hẳn các hoạt động của Đảng cầm quyền Liên Xô trong phạm vi cả nước. Toàn bộ Liên Xô diễn ra phong trào chia rẽ kịch liệt. Đảng cầm quyền các nước cộng hòa gia nhập liên minh bị ngừng hẳn, cấm hoạt động, hoặc bị bắt tự động giải tán hoặc dựa trên cơ sở cũ mà biến thành đảng phái mới, thậm chí, cá biệt có chính quyền địa phương trực tiếp tuyên bố Đảng cầm quyền Liên Xô là tổ chức phi pháp, phải thủ tiêu. Pugo nhảy lầu tự sát, Nguyên soái Akhromeyev, cố vấn quân sự của Gorbachev, từng đảm nhiệm chức vụ Tổng tham mưu trưởng quân đội Liên Xô treo cổ tự sát trong văn phòng. Một số lớn lãnh đạo trong Đảng cầm quyền Liên Xô trước đó bị bắt hoặc tự sát, rất nhiều cán bộ gia nhập đạo quân thất nghiệp. Trong vài ngày ngắn ngủi, Đảng cầm quyền Liên Xô có chín mươi ba năm lịch sử, chấp chính hơn bảy mươi năm, có hơn mười lăm triệu Đảng viên, tan thành mây khói.
Nhà nước từng hiển hách một thời không ai bì nổi, trong nháy mắt đã đi đến giai đoạn sụp đổ.
Tình hình thế giới, chắc chắn cũng sẽ vì vậy mà thay đổi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 530: Nhượng bộ chịu thua
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Thế cục của Huyện Lâm Khánh đã thay đổi rồi.
Lưu Vĩ Hồng cầm tài liệu đã chuẩn bị xong của Ban tổ chức, một mình đi đến văn phòng Mộ Tân Dân
Từ khi Lưu Vĩ Hồng lần thứ 2 từ Bắc Kinh trở về thì Lý Cương Lâm Cách Hứa Bưu ba vị phó trưởng ban trở nên vô cùng tích cực, chủ động dẫn đầu sắp xếp lại đội ngũ, tăng ca thêm giờ và còn viết báo cáo kinh nghiệm “Công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ”, Lâm Cách làm trong ban tổ chức hàng ngày cùng một số thành phần khác viết tài liệu, Lý Cương và Hứa Bưu thì xuống vùng nông thôn tìm các cán bộ nói chuyện, tổ chức lấy những thông tin đầu tay. Văn phòng của Trương Tuấn Linh thì cật lực làm công tác hậu cần giúp đỡ.
Tất cả mọi người đều rõ, đây không chỉ là cơ hội tốt để khoe thành tích với Trưởng ban Lưu mà còn để Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khánh thể hiện công lao thực sự.
Một khi việc này đã trở thành “Điển hình của cả nước” thì phần công lao đầu chính là của Lưu Vĩ Hồng, nhưng là một thành viên của Ban tổ chức thì sự giúp đỡ của mọi người không phải là nhỏ. Nếu như Trưởng Ban Lưu gặp vận may thăng chức thì dĩ nhiên cũng không thể quên được những công lao nỗ lực đóng góp của cấp dưới. Họ sẽ giống như cán bộ vùng Giáp Sơn, trở thành trợ thủ đắc lực của Trưởng Ban Lưu.
Tương lai sáng lạn mở ra trước mắt.
Trong thời gian 10 ngày, 3 bản thảo báo cáo kinh nghiệm cuối cùng cũng được mang ra sân khấu, bài phát biểu được chuẩn bị kỹ lưỡng, từng câu từng chữ được cân nhắc, trau truốt. Nếu như với bài phát biểu ấy mà đưa lên“Nhật Báo Nhân Dân”thì cũng xứng đáng.
Lưu Vĩ Hồng vẫn còn chưa thể quyết định, trước tiên đưa cho Phó bí thư Đảng ủy Từ Văn Hạo xét duyệt.
Từ Văn Hạo cũng không có gì phải chần chừ, do dự liền cầm bút khẳng định toàn bộ, tán thưởng việc này. Việc này làm rất tốt, Ban tổ chức có công lao, ngay cả ông ta là một Phó bí thư Đảng ủy cũng có một phần công lao. Quan chức trong nước đều như thế cả, phải có người nâng đỡ lẫn nhau.
Lưu Vĩ Hồng một mình tới chỗ Mộ Tân Dân và cũng không nghĩ rằng việc này gây ra rắc rối gì. Dù cho Mã Quốc Bình có biểu hiện rõ thái độ nhưng nếu cần thiết, có thể cho Lý Dật Phong tự mình ra mặt điểm danh. Nhưng mà Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rằng bản thân mình nếu có thể làm được, vẫn là không muốn làm phiền đến Lý Dật Phong. Hắn bây giờ xác định không nghi ngờ gì, bản thân đã có thể tiến vào tầm mắt của các sếp cấp cao, phía sau lộ ra quá nhiều tuyệt chiêu, cũng không thể để lại bao nhiêu ấn tượng tốt đẹp.
Tiểu Chu tự mình đứng ở cầu thang tiếp đón.
Vừa nãy Bí thư Mộ đã gọi điện cho y nói sẽ có Trưởng ban Lưu tới.
Tuy Mộ Tân Dân không nói gì khác nhưng Tiểu Chu hiểu rõ rằng Bí thư Mộ muốn y tự mình đón tiếp như vậy là thể hiện phép lịch sự. Mộ Tân Dân chỉ cho một người là Chu Vân Đan, dù cho là Chủ tịch Huyện Đặng Trọng Hòa cũng chưa từng được “đãi ngộ” như thế, huống hồ là Lưu Vĩ Hồng càng không thể.
Hiện nay, tất cả đều đã thay đổi rồi.
Nhìn thấy bóng dáng to lớn của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện nơi cầu thang, Tiểu Chu lập tức cúi người mỉm cười, bước nhanh ra đón tiếp, vẻ mặt tươi cười nói:
- Xin chào Trưởng Ban Lưu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
- Trưởng Ban Lưu, Bí thư Mộ đang đợi anh ở trong văn phòng, mời anh.
- Cảm ơn!
Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu nhìn về phía trước thấy Tiểu Chu theo sát bên mình, bộ dạng vô cùng kính cẩn, liền giơ tay vỗ vỗ vào vai y, biểu thị sự an ủi về cuộc sống của người cán bộ cơ quan, thực ra cũng không dễ gì, hơn nữa lại ở vị trí như Tiểu Chu là một tên “tay sai” càng không thể không theo. Trong cái vòng luẩn quẩn đó thực sự là khó mà chấp nhận được. Lưu Vĩ Hồng rất thông cảm cho Tiểu Chu, Lưu Vĩ Hồng thấy cách làm của Mộ Tân Dân không giả dối nhưng không nhất thiết phải mang ý tưởng này “trút vạ” lên đầu Tiểu Chu.
Tên tiểu tốt thì cũng có chỗ khó xử, nên khoan dung độ lượng cho họ.
Khi bị vỗ nhẹ, Tiểu Chu nhận được sủng ái mà lo sợ cảm thấy hơi run run, trên mặt càng tỏ ra tươi cười ân cần đón tiếp.
Đi vào phòng làm việc của Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân cũng đã ngồi đợi sẵn trên ghế Sô pha, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng vào cửa lập tức đứng dậy, vẻ mặt hớn hở tiến đến tiếp đón.
- Ha ha, Đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến rồi, xin chào đồng chí.
Lưu Vĩ Hồng vẫn tười cười như trước, bắt tay Mộ Tân Dân.
Tiểu Chu “hoảng sợ” vì phát hiện ra Lưu Vĩ Hồng chỉ bắt một tay mà Bí thư Mộ lại dung cả hai tay giống như nhìn thấy lãnh đạo cấp cao, bắt chặt tay Lưu Vĩ Hồng lắc lắc liên tục biểu thị sự kính cẩn hết sức thuần thục.
Xem ra Bí thư Mộ cũng đã hiểu ra được tình thế, hiện tại là nỗ lực tìm cách bảo vệ mình.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, lại đây, mời ngồi.
Bắt tay một lúc, Mộ Tân Dân mới mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống.
Đợi cho Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, Mộ Tân Dân mới ngồi xuống cạnh Lưu Vĩ Hồng một cách lịch sự, vừa ngồi xuống liền mời Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, Tiểu Chu mang trà tới, hai người họ đều coi Lưu Vĩ Hồng là lãnh đạo cấp cao.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, nghe nói Ban tổ chức đang tổng kết kinh nghiệm liên quan đến đến việc công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ.
Tiểu Chu vừa đi ra ngoài, Mộ Tân Dân liền chủ động mở đầu câu chuyện. Dù cho y đối với Lưu Vĩ Hồng giống như đối với “lãnh đạo cấp cao”, trong đầu vẫn còn lo lắng bất an. Thực ra cũng không biết nói gì với Lưu Vĩ Hồng, chỉ có thể chủ động đề cập luôn đến vấn đề chính.
- Đúng vậy, Bí thư Mộ, chúng tôi làm tổng kết đơn giản, Bí thư Từ Văn Hạo đã phê duyệt, hôm nay tôi đưa đến đây để xin chỉ thị của ông.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói theo quy tắc của một vị quan chức.
Mộ Tân Dân cung kính đối với hắn như thế nhưng hắn không thể kiêu căng, nếu không sẽ bị y xem thường. Đến giai đoạn này rồi thì thắng bại đã rõ ràng, Mộ Tân Dân chỉ là một con hổ chết. Việc duy nhất mà Mộ Tân Dân hiện giờ cần phải làm là tìm cách làm thế nào rời khỏi Huyện Lâm Khánh một cách đàng hoàng.
Cho dù lãnh đạo cấp cao cũng không chuẩn cho y dời đi, thì y cũng không thể làm tiếp nữa.
Còn có người sẽ nghe theo y sao?
Y ở Huyện Lâm Khanh một ngày sẽ bị người ta cười nhạo báng thêm một ngày, những ngày này thật khốn khổ.
Lưu Vĩ Hồng thực ra không muốn gặp Mộ Tân Dân nhưng việc thì cũng có nặng nhẹ, nhanh chậm, bản thân mình đang đứng giữa hai sự lựa chọn tiền đồ vinh quang và sự khó khăn, ai trọng ai khinh cần phải phân biệt rõ ràng, không thể để hỗn loạn được. Trước hết cần phải chứng thực sự tình, mọi việc thành công rồi thì sẽ nghĩ đến việc loại bỏ khó khăn như thế nào mới là vận mệnh của một lãnh đạo cấp cao có đầu óc tỉnh táo.
Mộ Tân Dân cười lớn:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng quá khách sáo rồi, mọi người đều là đồng chí trong bộ máy với nhau, cho dù cần bàn bạc, thương lượng nhiều về việc công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ tôi hoàn toàn tán thành. Đây là việc làm tốt, đối với việc xây dựng đội ngũ Cán bộ có ý nghĩa tích cực rất quan trọng
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Xem ra, Mộ Tân Dân lúc này hoàn toàn tỉnh táo, nói rõ ràng với Lưu Vĩ Hồng, đây là thực hiện công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ do Ban tổ chức, nếu như công lao này không nằm trong tay Huyện Uỷ thì ở tình thế như thế này Mộ Tân Dân có dám tranh công không? Nếu như tranh được rồi thì có tác dụng gì chứ?
Dù cho thể hiện sự nhượng bộ chịu thua đối với Lưu Vĩ Hồng, thái độ cần phải hạ thấp, làm việc nhất định phải đạt được vị trí nếu không chi bằng kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cuối cùng càng khó giải quyết.
- Cảm ơn sự khen ngợi của Bí thư Mộ, đây là bản sơ thảo mà chúng tôi đã làm, mời Bí thư Mộ thẩm duyệt.
Lưu Vĩ Hồng nói xong liền lấy ra một tập tài liệu từ trong cặp, cũng phải tới một hai chục trang nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, đẩy về phía Mộ Tân Dân.
- Được, tôi xem tôi xem. Việc mà đồng chí Lưu Vĩ Hồng đã làm nhất định là rất hoàn hảo rồi, lần này chắc cũng không phải là ngoại lệ…
Mộ Tân Dân miệng không ngừng nịnh nọt, vội đưa tay cầm lấy tập tài liệu dày kia.
Nói thật, trước kia Mộ Tân Dân khi đang trong ban tuyên truyền Tỉnh ủy trực tiếp đối diện với Trưởng ban, Phó Trưởng Ban y cũng không hề nịnh nọt như thế. Nhưng nay tình thế đã khác trước, không thể như thế mãi được. Y trước kia không nịnh nọt lãnh đạo vì nhiều nhất cũng chỉ là thăng chức, nếu như bây giờ không “lừa gạt” Lưu Vĩ Hồng thì thực sự đáng lo ngại. Dù cho trong lòng Mộ Tân Dân chán ngấy việc việc này đến cực điểm nhưng không thể không hạ mình, trước một tên trẻ hơn y ba chục tuổi như Lưu Vĩ Hồng mà phải khom lưng thấp giọng.
Lưu Vĩ Hồng nâng cốc trà lên ngả đầu về phía sau, chậm rãi thưởng thức.
Bản báo cáo kinh nghiệm này cũng phải một hai mươi ngàn từ, Mộ Tân Dân xem rất nhanh đi nữa, khi xem xong cũng phải mất đến 10 phút a?
Trưởng ban Lưu làm rất tốt việc chuẩn bị “Chống lại cuộc chiến kéo dài” này.
Không ngờ lần này Trưởng ban Lưu đã tính sai, tốc độ thẩm duyệt của Mộ Tân Dân vượt xa với dự tính của hắn, không quá 2-3 phút Mộ Tân Dân đã xem xong báo cáo liền nói:
- Tốt, tốt lắm đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Bản báo cáo này viết rất tốt, luận điểm rõ ràng, luận cứ chính xác, tài liệu bổ sung đầy đủ là một bài văn hay, một báo cáo tốt rất hiếm có. Tôi hoàn toàn đồng ý.
Mộ Tân Dân liền gật đầu, vẻ mặt tán thành. Vừa khen ngợi, vừa cầm bút mày trên bàn lên ký tên và ghi ý kiến ở trang cuối cùng của bản báo cáo, tất nhiên cũng là những lời hoa mỹ, ra sức khen ngợi, đồng ý lấy danh nghĩa của Huyện ủy Lâm Khánh để báo cáo lên Ban tổ chức Địa khu.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, được đó. Làm công tác nên như cậu làm vậy, có tư duy sáng tạo, lại có tính xác thực. Tất cả các đồng chí chúng ta đều nên học tập Đồng chí Lưu Vĩ Hồng a.
Mộ Tân Dân ký xong ý kiến của mình, dùng hai tay cầm tập tài liệu kia lên đưa cho Lưu Vĩ Hồng, miệng không ngừng nịnh bợ.
Lưu Vĩ Hồng cười cười khách khí nói một hai câu rồi lại lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu dày, nói:
- Bí thư Mộ, đây là bản thảo do tự tôi viết định đóng góp cho Đảng, mong Bí thư Mộ xét duyệt.
Mộ Tân Dân hết sức kinh ngạc, tiếp nhận tập tài liệu lòng đầy hoài nghi.
Tên Lưu Vĩ Hồng này vẫn còn chưa xong, không biết lại làm trò gì nữa đây?
“Kiên định đi theo con đường cải cách mở cửa”
Phụ đề là: Kinh nghiệm giáo dục cho chúng ta luận từ những sai lầm của cải cách Liên Xô.
Chỉ cần nhìn thấy cái tiêu đề và phụ đề này thì Mộ Tân Dân đã cảm thấy bối rối, ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, đầu óc bỗng tối sầm lại dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Không phải chứ?
Lưu Nhị Ca!
Lưu Nhị Gia!
Anh vừa mới phê phán cải cách của Liên Xô, một tư thế mạnh mẽ cứng rắn thuộc vào “Phái bảo thủ”, bây giờ tất cả đều dựa cả vào anh. Trên
Hội trường tất cả mọi người đều không đồng ý mà anh còn muốn kiên định theo con đường cải cách mở cửa sao?
Anh như thế này rốt cuộc là chọn cách nào đây?
Tôi xin đồng chí đừng thay đổi tôi nữa, lão Mộ tôi thừa nhận rằng đầu óc mình ngu dốt, tư duy không thể bằng anh, đừng đùa tôi nữa có được không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina