Chương 525: Đối chiến hai đại cường giả
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nghĩ vậy, Ác Lão Yêu nổi giận gầm lên một tiếng, giơ trọng kiếm về phía Nghệ Phong, hung hăng chém qua, sức mạnh cường đại tạo ra những rít trong không trung, cây cỏ bốn phía đều lay động.
Ầm
Một tiếng nổ lớn vang lên. Ác Lão Yêu chém xuống tạo ra một cái hố to. Đất đá nát vụn bay về phía bốn phía, cây cối nghiêng ngả.
- Chết tiệt... Các ngươi có bị động kinh không? Không có việc gì lại qua đánh bản thiếu gia làm gì? Mẹ kiếp, được, hiện tại bản thiếu gia sẽ đánh tới mức mẹ các ngươi cũng không nhận ra!
Trong lòng cảm thấy Nghệ Phong giận dữ. Tâm tình vui vẻ của hắn đã bị hai tên khốn kiếp này phát hỏng.
Ác Lão Đại thấy bước chân của Nghệ Phong khi né tránh, ánh mắt hắn nhất thời cứng lại. Tốc độ kia khiến hắn rất kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được, tiểu tử này còn có vài phần thực lực.
Ác Lão Đại cũng không nghĩ đợi, hắn thầm nghĩ giết chết tiểu tử này, sau đó mới có thể nói đến âu yếm vị nữ nhân giống như tiên tử này. Ác Lão Đại cảm thấy hắn có thể vì nàng mà buông tha tất cả. Cho dù sau này không làm cường đạo, một lòng bảo vệ nàng, Ác Lão Đại cảm thấy hắn cũng nguyện ý.
Hiện tại hắn điều hắn muốn làm nhất chính là, chém chết nam tử yếu đuối khiến hắn ghen tị này, sau đó chờ mây mưu với tiên tử trước mặt.
- Lão Yêu, đệ cùng ta giết chết tiểu tử này!
Ác Lão Đại lắc người, ngăn cản đường lui của Nghệ Phong cười lạnh nói.
Nghệ Phong nhìn hai người một trước một sau bao quanh hắn, ánh mắt cũng trở nên chăm chú hơn.
- Tiểu tử, thức thời một chút thì tự mình kết liễu, tránh để chúng ta phải động thủ!
Ác Lão Đại lạnh lùng nhìn Nghệ Phong. Tuy rằng hắn quả thật cảm thấy bước chân của Nghệ Phong vừa rồi rất quỷ dị, nhưng hắn cũng không cho rằng Nghệ Phong có thể đỡ được mấy chiêu của bọn họ. Hắn cảm thấy, chỉ cần Ác Lão Yêu đối phó tiểu tử này cũng thừa sức. Chẳng qua hắn không muốn lãng phí thời gian.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn hai người một cái. Ánh mắt cũng nghiêm trọng hơn nhiều. Hắn phát hiện hai người này quả thật rất mạnh. Sợ là thực lực của từng người cũng không kém hắn. Đặc biệt là Ác Lão Yêu, hẳn là trên hắn rất nhiều. Nếu chỉ một người Nghệ Phong cũng có thể đối phó. Nhưng hai người cùng bao vây tấn công, thực sự có chút nguy hiểm.
Theo Nghệ Phong thấy, hai huynh đệ này rất am hiểu chiến thuật cùng tấn công, bằng không vị trí đứng cũng sẽ không xảo quyệt như vậy.
Hai cường giả am hiểu cùng đánh thuật cùng tấn công bao vây hắn, khiến Nghệ Phong cảm giác được áp lực thật lớn.
- Thế nào? Tiểu tử, nhanh tự mình kết liễu đi! Tránh để lão tử một đao lăng trì ngươi!
Ác Lão Đại cười lạnh nói.
Hắn khinh thường người nhu nhược này. Kỳ thật hắn rất muốn lăng trì Nghệ Phong, nhưng lại sợ phá hỏng chút không khí tốt trước người đẹp.
- Ngươi cho rằng các ngươi nhất định có thể giết được ta sao?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn hai người.
Ác Lão Đại hừ một tiếng nói:
- Cho dù ngươi là cường giả ngũ giai, chúng ta cũng có thể thu thập được ngươi!
Ngạo khí trong mắt Ác Lão Đại lớn tới mức không thể diễn tả được bằng lời. Với thực lực của hắn và Lão Yêu, hơn nữa còn dùng chiến thuật cùng tấn công, cho dù đối mặt với cường giả ngũ giai cũng có chiến lực đánh một trận, huống chi là tiểu tử trước mặt.
Nghe Ác Lão Đại nói những lời này, ánh mắt Nghệ Phong càng trầm trọng. Không thể tưởng tượng được hai người này cùng tấn công có thể sánh ngang với cường giả ngũ giai. Là cường giả ngũ giai nha. Đối Nghệ Phong mà nói là một sự khiêu chiến rất lớn. Cao hơn hắn tròn tam giai.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, nhìn hai người trước mặt hắn đang cười lạnh, hắn hừ một tiếng nói:
- Các ngươi muốn chiến, vậy chiến đi!
- Không biết sống chết!
Ác Lão Đại rống giận một tiếng, hắn giơ trọng kiếm dẫn đầu chém về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong không né tránh, giơ Tiêm Hổ Kiếm lên nghênh chiến. Hai đạo sức mạnh cường hãn đè lên không gian tạo ra những rung động. Toàn bộ cỏ cây bốn phía bị lực ép đè xuống.
Keng...
Binh khí va vào nhau. Từng đạo kình khí như gió bão bắn về bốn phía, thỉnh thoảng tấn công xuống mặt đất, nhấc lên từng đám cát bụi đất đá. Đương nhiên, rất nhiều cỏ cây cũng bị kình khí cắt làm đôi.
Phía trên cánh tay truyền đến sức mạnh cường đại, khiến Nghệ Phong liên tục lui về phía sau mấy bước. Lúc này, khó khăn lắm mới đứng vững. Nghệ Phong cảm giác cánh tay vô cùng đau đớn. Đồng thời, huyết khí trong ngực cũng nhộn nhạo. Nhưng, Nghệ Phong cũng chưa kịp thở, hắn đã phát hiện bên trái có một cũng chém qua.
Không cần suy nghĩ, Nghệ Phong cũng biết đây là công kích của Ác Lão Yêu. Hắn thật sự không ngờ được bọn họ phối hợp hoàn mỹ như thế, cũng không dành cho hắn dù là một khe hở!
Trong chớp mắt, khi cảm nhận được kình khí kia xông tới, Nghệ Phong cưỡng ép ra vài phần đấu khí, vận chuyển xuống đùi, thi triển thân pháp Mị Ảnh tránh né một chiêu công kích này.
Ầm…
Ác Lão Yêu lại chém một kiếm vào khoảng không. Hắn lại tạo ra hố to thứ ba.
Ác Lão Đại lắc mình đến cách đó không xa nhìn hắn Nghệ Phong đầy lạnh giá, nhưng trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Không thể tưởng tượng được người nhu nhược này lại có vài phần thực lực, có thể chống được sự hợp lực tấn công của bọn họ. Hơn nữa thực lực hắn vừa đụng vào cũng không thấp. Ít nhất có thực lực Tướng Cấp nhị giai.
Ác Lão Đại cảm thấy thiên lý có chút bất công. Người này nhu nhược biết mấy? Sao có thể đạt tới thực lực Tướng Cấp nhị giai?
Tuy nhiên, khi Ác Lão Đại nhìn tiên nữ tuyệt sắc vẫn đang đánh đàn ở phía xa, hắn lại mỉm cười đầy lạnh lẽo: cho dù có thực lực Tướng Cấp nhị giai thì đã sao. Người nhu nhược vĩnh viễn vẫn là người nhu nhược. Thực lực mạnh có thể dùng được sao? Nghĩ tới chuyện một tiên nữ bị một tiểu tử như vậy làm vấy bẩn, trong lòng Ác Lão Đại lại cảm thấy tức giận.
- Tiểu tử, ngươi đáng chết!
Nghệ Phong trợn trừng mắt nhìn, rất không khí tiết nói với Ác Lão Đại:
- Hôm nay huynh đệ ngươi đã nói những lời này mấy lần rồi? Hừ, bản thiếu gia nhìn ngươi làm thế nào có thể khiến ta chết?
- Hừ, chỉ có thực lực Tướng Cấp nhị giai, không ngờ lại càn rỡ như thế!
Ác Lão Yêu cũng nổi giận, không thể tưởng tượng được tiểu tử này tránh thoát ba lần công kích của hắn. Đặc biệt lần thứ ba là một chiêu đánh lén của hắn.
- Có bản lĩnh các ngươi đừng liên thủ, từng người một đánh với ta!
Vẻ mặt Nghệ Phong châm chọc.
- Ngươi...
Ác Lão Yêu nổi giận, giơ trọng kiếm tấn công về phía hắn. Một kẻ có thực lực nhị giai thôi, bằng vào hai người bọn họ đã tương đương ngũ giai, muốn chém giết hắn còn không phải là dễ như chơi sao. Hắn tránh thoát được một đòn mà thôi, có bản lĩnh gì châm chọc người khác.
Nghĩ vậy, khí thế của trọng kiếm trong tay Ác Lão Yêu lại tăng vọt thêm vài phần, hung hăng đánh về phía Nghệ Phong.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngu Phi giống như hoàn toàn không chút chú ý tới tình cảnh bên này. Nàng vẫn chuyên tâm đánh đàn, biểu tình băng giá vạn phần, vô cùng nghiêm túc, nhưng dường như cũng không ngăn chặn được lớp sương mù trong con mắt mê ly của nàng. Nếu chăm chú nhìn kỹ, sẽ phát hiện hai đùi Ngu Phi kẹp vào nhau càng thêm chặt. Phía trên cổ vốn trắng nõn, đã hiện ra màu ửng hồng nhàn nhạt. Phía trên trán của nàng, cũng lấm tấm mồ hôi.
Toàn thân lộ ra vẻ kiều diễm tươi đẹp ướt át, đáng tiếc là khuôn mặt tuyệt mỹ kia đã bị chăn sa che mất, bằng không đôi môi hồng dụ kia sẽ càng khiến người ta mê mẩn cho đến chết.
Ngón tay Ngu Phi gẩy đàn càng thêm dữ dội, thanh âm thanh lương và tiếng va chạm trong sân đan xen vào nhau.
Nghệ Phong bị vây đánh, hắn cũng cản thấy rất tức giận. Cho dù là hồng nhan họa thủy cũng không thể như vậy. Hắn một chút tiện nghi cũng chưa chiếm, lại khiến có người tìm hắn phát tiết. Hắn cảm thấy, hắn không thể buông tha hai tên khốn kiếp này. Mẹ nó, thật đúng là bản thiếu gia không khi dễ cũng không được. Hôm nay bản thiếu gia nhất định phải đánh khiến mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!
Nhưng tuy rằng trong lòng Nghệ Phong ân cần thăm hỏi bọn họ trăm ngàn lần, động tác trên tay không dám chậm trễ chút nào. Với hắn mà nói, thực lực ngũ giai quả thật là thách thức rất lớn.
Ầm…
Một tiếng va chạm, Nghệ Phong lại né tránh rút lui ra ngoài. Cùng lúc đó, tiếng đàn của Ngu Phi cũng ngân lên mạnh mẽ.
Sau khi Nghệ Phong nghe xong, trong lòng càng mắng to: Nữ nhân này thật nhàn hạ thoải mái, bản thiếu gia vì nàng đã mệt muốn chết đi sống lại, nàng lại có hứng thú đánh đàn như vậy. Mẹ nó, nào có đạo lý nào như vậy, người ta đang đánh nhau, nàng vừa đánh đàn vừa hưởng thụ! Nghệ Phong cảm thấy hận nữ nhân này muốn chết. Chờ chút nữa, hắn nhất định phải bắt rắn nhảy đến cắn nữ nhân này mấy cái.
Ầm….
Ngay lúc Nghệ Phong đang thất thần nghĩ ngợi lung tung, trọng kiếm của Ác Lão Yêu lại hung hăng chém vào Tiêm Hổ Kiếm trên người hắn. Nghệ Phong rút lui về phía mặt sau mấy bước, huyết khí nhộn nhạo, lại bị một vết thương nhẹ nữa.
- Ngũ giai... Quả nhiên là cường thế!
Sau khi Nghệ Phong ổn định huyết khí, hắn cũng chợt trở nên chăm chú hơn. Lúc này hắn không được để bị thương. Hắn lập tức sẽ phải đi Tĩnh Vân Tông. Nếu bị thương còn đánh cái rắm?
Tuy nhiên ngay cả như vậy, Nghệ Phong cũng không có ý định sử dụng Nhiếp Hồn Thuật, thoáng vận chuyển đấu khí lên trên trọng kiếm, năng lực bên trong khí hải môn màu xanh ngắt cũng lưu chuyển đến trên thân kiếm. Trong bạch quang trộn lẫn chút ánh xanh, có chút quỷ dị.
Ác Lão Đại cười lạnh một tiếng, trọng kiếm xẹt qua tạo thành một đạo dấu vết, nhìn Nghệ Phong châm chọc nói:
- Còn giãy dụa làm gì. Nhị giai vĩnh viễn là nhị giai. Chỉ có một con đường chết!
- Phải không? Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết chính là, cho dù các ngươi tương đương ngũ giai cũng không có gì là giỏi!
Nói xong, thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lưu lại một đạo tàn ảnh bị cơn lốc cắn nát.
- Keng...
Ác Lão Yêu gần như không kịp phản ứng, Nghệ Phong đã chạy tới trước mặt hắn. Tiêm Hổ Kiếm hung hăng va chạm với trọng kiếm của hắn. Nghệ Phong dùng mười thành lực đạo, khiến Ác Lão Yêu không ngừng lui về phía mặt sau mấy bước. Mỗi bước chân đều để lại một dấu chân rất sâu. Đồng thời, khí huyết nhộn nhạo! Trong lòng Ác Lão Yêu cảm thấy kinh hãi!
Nghệ Phong không kịp thừa thắng truy kích, hắn đã cảm giác trọng kiếm của Ác Lão Đại chém về phía hắn từ sau lưng. Hai người này phản ứng cực nhanh, khiến Nghệ Phong không thể không khâm phục. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi nghĩ tới hai huynh đệ Cao Thiên Cao Không. Chiến thuật cùng tấn công của bọn họ cũng không tệ. Nhưng so với hai huynh đệ Ác Lão Đại này vẫn thiếu một phần hung tàn.
- Keng...
Nghệ Phong trở tay chống lại. Binh khí va chạm vào nhau phát ra ánh lửa. Nghệ Phong và Ác Lão Đại đều rút lui về phía sau.
Ác Lão Đại kinh hãi nhìn Nghệ Phong đang đứng trước mặt, trong mắt đầy vẻ không tin. Hắn thật sự không ngờ được sau khi Nghệ Phong trúng một chiêu của đệ đệ hắn, lại vẫn còn có thể đấu ngang tay với hắn. Ác Lão Đại kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ vừa rồi không phải là tên tiểu tử vẫn còn bảo tồn được thực lực chứ?
- Ta nói rồi, ngũ giai không có gì là quá giỏi!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, kiếm lại cắt qua không gian, tạo ra tiếng xé gió, như một cơn lốc mạnh mẽ đâm về phía Ác Lão Yêu. Không phải các ngươi cùng đánh lợi hại lắm sao? Vậy trước hết chém rơi một bàn tay của ngươi, sau đó các ngươi hãy xem bản thiếu gia thu thập các ngươi thế nào!
- Keng... Keng... Keng...
Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong liên tục va chạm ba lần với Ác Lão Yêu. Thân ảnh hắn không ngừng bay ngược ra. Ác Lão Yêu cũng thật sự không ngờ được tốc độ xuất kiếm của Nghệ Phong lại nhanh như vậy. Trong chớp mắt đã liên tục xuất ra ba kiếm, hơn nữa kiếm sau còn mạnh hơn so với kiếm trước.
Ác Lão Yêu gần như không có chút thời gian để phản ứng lại, chỉ có thể máy móc dùng kiếm cường điệu nghênh đón. Nhưng mỗi lần va chạm, hắn liền cảm giác cánh tay đau đớn khủng khiếp. Toàn thân hắn dường như đã muốn gẫy lìa. huyết khí bốc lên trong không gian. Dấu chân dưới mặt đất in sâu tới hơn mười cm. Từng đạo kình khí phát ra càng khiến cỏ cây ở phạm vi xung quanh bọn họ đều đổ rạp xuống.
Khóe miệng Ác Lão Yêu trào ra chút máu. Hắn kinh hãi nhìn Nghệ Phong, không rõ thiếu niên này đột nhiên ăn xuân dược hay sao, lại biến thành mạnh như vậy? Đây có phải chính là tiểu tử vẫn nhẫn nhịn ở trước mặt bọn họ hay không?
Nghệ Phong thấy chân Ác Lão Yêu đạp mạnh vào trong đất, lui tới mức không thể lui được nữa. Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng. Hắn vừa định đâm kiếm thứ tư tới, lại phát hiện bên trái hắn vang lên tiếng xé gió. Tiếng động mang theo một cơn lốc mạnh mẽ dẫn, khiến tóc Nghệ Phong bị thổi tung lên, thật ra lại có vài phần tiêu sái.
- Chết tiệt...
Trong chớp mắt Nghệ Phong cảm giác được sức mạnh xông tới, Nghệ Phong biết lúc này sẽ không kịp né tránh.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho là đánh lén có thể bảo vệ được đệ đệ ngươi sao?
Nghệ Phong còn nói chưa dứt lời, toàn thân hắn cũng đã biến mất. Điều này khiến Ác Lão Đại nghi hoặc vạn phần. Nhưng hắn còn không có hiểu được hàm ý trong lời nói của Nghệ Phong. Bất ngờ hắn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của đệ đệ hắn. Hắn ngó sang, chỉ thấy Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong đã đâm thủng cánh tay Ác Lão Yêu. Nếu không phải thân thể Ác Lão Yêu khỏe mạnh, sợ là một kiếm này đã đâm thủng ngực.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ác Lão Đại kêu lớn một câu, ánh mắt nhìn Nghệ Phong gần như muốn phát ra lửa. Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, không hề có chút lưu tình, rút mạnh Tiêm Hổ Kiếm. Một dòng máu mạnh mẽ bắn ra. Vết máu bắn cả lên người Nghệ Phong. Hắn vội vàng lùi về phía sau mấy bước, lúc này mới ổn định được thân thể.
Ác Lão Đại chạy vội về phía trước, bịt cánh tay đang bị thương của Ác Lão Yêu, muốn ngăn dòng máu đang không ngừng phun trào. Nhưng chỗ vết thương đó, máu phun giống như nước suối, đã tẩm ướt nhuộm đỏ cả một mảng quần áo của Ác Lão Đại!
Ác Lão Đại nhìn Nghệ Phong đầy u tối, giống như muốn dùng thiên đao vạn quả Nghệ Phong.
Nghệ Phong không chút để ý gì đến ánh mắt này. Hắn nhìn hai người với vẻ xem thường:
- Bản thiếu gia đã sớm nói qua, các ngươi đúng là không giỏi.
Ánh mắt Ác Lão Đại âm u, hắn chẳng thể nghĩ tới một tiểu tử nhị giai này có thể đả thương bọn họ. Lúc này, Ác Lão Đại, ngay cả tâm tư nhúng chàm Ngu Phi cũng không có. Hắn bịt chặt cánh tay vẫn không ngừng phun máu của Ác Lão Yêu, ôm Ác Lão Yêu liền lắc mình cấp tốc bay ngược đi. Thậm chí ngay cả binh khí cũng không cần.
Dù thế nào, trong lòng Ác Lão Đại cũng không thể tin được, hôm nay hắn lại thu trong tay một thiếu niên, hơn nữa thiếu niên đó lại có thực lực kém bọn họ nhiều như thế? Tuy nhiên, nhớ tới thế tấn công sắc bén vừa nãy của thiếu niên này, hơn nữa còn có tốc độ quỷ dị, trong lòng hắn càng kinh hãi.
Nghệ Phong nhìn bóng dáng Ác Lão Đại đang mau rút lui, hắn cũng không ngăn cản. Hắn nhìn về phía Ác Lão Đại la lớn:
- Nhớ kỹ, lần sau nếu ngươi lại trêu chọc bản thiếu gia, bản thiếu gia sẽ dùng một kiếm lấy đầu ngươi!
Thân thể Ác Lão Đại chấn động mạnh, nhưng tốc độ lập tức chạy càng thêm mau lẹ. Dưới tình huống sinh mạng bị nguy hiểm, hắn gần như đã quên Ngu Phi người khiến hắn chấn động.
Khi Nghệ Phong bình ổn khí tức, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hồng nhan họa thủy đã gây một trận gió đợt sóng này.
Hiện tại Ngu Phi cảm giác toàn thân nàng nóng khủng khiếp, giống như một lò lửa. Chân càng kẹp chặt, thân thể thoáng vặn vẹo có chút, tản ra xuân tình dụ hoặc. Đặc biệt là cặp mắt đầy mơ màng, thể hiện suy nghĩ của Ngu Phi.
Nghệ Phong thấy bộ dạng Ngu Phi như vậy, trong lòng hắn càng cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ, nữ nhân này vẫn còn đàn. Tuy rằng độc xuân của mỹ hoa không tính là quả mạnh, nhưng tích lũy theo thời gian, lại có thể tính là đứng đứng đầu. Đã lâu như vậy, nàng lại không dùng đấu khí xua tan, chậc chậc, thật phiền phức.
Nghệ Phong nghĩ vậy, cười ha ha nhìn Ngu Phi. Không thể không nói, tiên tử phát ra xuân tình, càng có sức mị hoặc. Ít nhất giờ phút này. Nghệ Phong cảm thấy sự quyến rũ của Ngu Phi gần như có thể sánh ngang với Điệp Vận Du. Tiên tử biến thành nữ nhân quyến rũ, quả thật rất mị hoặc.
Ngay lúc Nghệ Phong đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng đàn của Ngu Phi lại càng trở nên mạnh mẽ, Tiếng đàn vang vọng trong ngọn núi yên tĩnh, vang dội khác thường. Nghệ Phong không khỏi nhíu mày. Vừa rồi, tiếng đàn đã thu hút hai người tới, nếu chờ thêm một chút nữa, lại thu hút thêm mấy người tới gây phiền phức cho hắn sao.
Khi âm hưởng chậm rãi yếu xuống, Nghệ Phong lại đột nhiên phát hiện ánh mắt mờ mịt của Ngu Phi đã chậm rãi tan biến. Cái cổ đang ửng đỏ cũng từ từ khôi phục lại màu tuyết trắng.. Nghệ Phong cảm thấy thần kỳ, ánh mắt lại chuyển dời đến một vị trí khác.
Chỉ thấy một con âm xà đang cuốn quanh dưới chân Ngu Phi. Nhìn nó phun xà tín (lưỡi rắn), trông cực kỳ buồn nôn. Cùng lúc đó, chân Ngu Phi cũng giật giật, chịu đựng sự kinh hãi này này. Gần như không có bất kỳ điều gì bất ngờ, con rắn liền lào tới cắn Ngu Phi.
- A...
Cùng với tiếng thét cói tai của Ngu Phi, Nghệ Phong cười càng thêm cổ quái. Độc của mỹ hoa lại thêm độc của âm xà. Chậc chậc, xem ra hiện tại cho dù tam trưởng lão đến cũng không có cách nào khác! Chẳng lẽ nữ nhân này còn có thể dựa vào đánh đàn để giải độc?
Nghệ Phong vốn rất kinh ngạc. Nàng lại có thể sử dụng đánh đàn để đánh tan độc tố. Xem bộ dạng của nàng vừa nãy, hiển nhiên xuân độc lan tràn rất rộng, nhưng nàng vẫn có thể sử dụng đánh đàn để bức ra. Điều này khiến Nghệ Phong khâm phục vạn phần. Trong lòng giống như có chút hiểu ra, chắc công pháp nữ nhân này luyện tập khác với người bình thường!
Nhưng thật sự không ngờ được một sóng vừa tan, một sóng lại tới, Nghệ Phong nhớ rõ không phải âm xà bị hắn lột da rồi sao? Vì sao vẫn còn một con! Hiện tại, nàng bị âm rắn cắn một cái, Nghệ Phong rất cổ quái nhìn Ngu Phi? Nàng còn có thể mượn tiếng đàn ép tan xuân độc?
Hai loại xuân độc hợp cùng một chỗ phải nói cực kỳ bá đạo. Đặc biệt là xuân độc của âm xà. Bản thân nó đã chính là một loại xuân độc chí âm.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Ngu Phi, chỉ thấy cái khăn che mặt của nàng cũng rơi xuống, khuôn mặt trắng noãn hoàn mỹ không tỳ vết lộ ra trước mặt Nghệ Phong. Con mắt sáng ngời lại lộ ra vẻ mơ màng, lông mi và dài vừa quyến rũ. cái mũi nhỏ nhắn phối hợp với đôi môi đỏ mọng màu anh đào hoàn mỹ cùng một mái tóc suôn dài, gió nhẹ khiến những sợi tóc khẽ lay động. Thật sự hoàn mỹ giống như tiên nữ.
Nhưng lúc này, tiên nữ lại hàm chứa xuân tình, khuôn mặt tuyệt mỹ giống như hoa đào, phảng phất nổi trên mặt nước. Toàn thân vặn vẹo lợi hại. Thân thể không ngừng cọ sát với chính nàng ta. Quần áo nàng ta dần dần trở nên mất trật tự. Làn da tuyết trắng nổi bật trong không gian, trong suốt trong sáng, có chút thu hút ánh mắt của người khác.
Nóng! Nóng muốn chết!
Đây là cảm nhận duy nhất của Ngu Phi lúc này, cái nóng này khiến người ta có cảm giác vô cùng khổ sở, khiến nàng dần dần mất đi tâm trí. Tay nàng không ngừng xé quần áo, giống như chỉ cần trút bỏ được quần áo rút, cảm giác nóng sẽ có thể tan biến.
Nghệ Phong thấy bộ dạng Ngu Phi như thế, hắn chỉ biết, sợ là nàng ngăn không được xuân độc này, đừng nói là nàng. Cho dù là một Vương Cấp cao giai, đối mặt song độc âm xà và mỹ hoa, sợ là cũng không ngăn cản được.
Tâm trí Ngu Phi trở nên mê man, không hề cố kỵ xé rơi quần áo của nàng. Bộ dạng điên cuồng như thế, khiến người ta không thể nhận ra đây chính là cầm tiên lúc trước.
Rất nhanh, áo khoác của Ngu Phi đã bị xé vỡ không còn một mảnh, đồng thời lộ ra một phần ngực trắng nõn. Thậm chí Nghệ Phong có thể thấy một thân eo thon trắng noãn không có chút nào tỳ vết nào, và một cái rốn nho nhỏ cực kỳ xinh đẹp.
Phía dưới là một cặp dùi đẹp gợi cảm, nhưng nơi thần bí lại bị tơ mịn ngăn cản, khiến người ta có sự tưởng tượng không giới hạn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nghệ Phong nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cảm giác mũi lại có dòng chất lỏng muốn trào ra. Làn da trắng như tuyết của nữ nhân này dần dần bắt đầu ửng đỏ, khiến người ta cảm thấy vô cùng dụ hoặc. Nữ nhân này lại khiến khí huyết Nghệ Phong lại nhộn nhạo dữ dội. Nghệ Phong cảm giác dường như hắn cũng trúng xuân độc.
- A...
Ngay khi trong lòng Nghệ Phong đang giãy dụa, nữ nhân Ngu Phi này lại bay thẳng đến trước người Nghệ Phong, sau đó ngã trên người Nghệ Phong, mảnh áo cuối cùng trên ngực cũng bị xé rách. Bộ ngực tuyết trắng lập tức lộ ra. Gần như cùng lúc đó, con mắt Nghệ Phong mở trừng trừng, máu mũi chảy ào ào.
Ngu Phi chẳng chút e dè về điều đó, tay bắt đầu dùng sức đối với quần áo Nghệ Phong. Rất nhanh sau đó, nàng dán thân thể kiều diễm nóng bỏng của mình trên làn da của Nghệ Phong.
Trong nháy mắt, khi Ngu Phi áp vào trên người Nghệ Phong, trong óc hắn lập tức xuất hiện một ý niệm: Xong, bị người cưỡng hiếp. Ô ô, trinh tiết của ta. Trời ơi! ( xịt cả máu mũi, may mà mình chỉ phụ trách kéo ...)
...
Ngu Phi rất điên cuồng, không biết là dược tính này rất mạnh, hay bởi vì bản tính còn ẩn dấu trong nàng, Nghệ Phong vẫn bị vây trong trạng thái bị động. Trên người Nghệ Phong thậm chí có vết cào của Ngu Phi. Từng vết cào rớm đỏ, có thể thấy được vừa rồi Ngu Phi điên cuồng tới mức nào.
Nghệ Phong muốn khóc. Hắn chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ bị người khác cường ngạnh. Sao có thể như vậy? Đẹp trai cũng không phải là lỗi của hắn! Hắn giống như tiểu tức phụ, khi ôm cặp chân kia, khóc nức nở ô ô, oan ức đến mức tận cùng.
Khi Ngu Phi được giải hết xuân độc, nàng thấy dấu vết chiến đấu kịch liệt vẫn còn lưu lại trên mặt đất, rốt cục nàng cũng đã phản ứng. Nhìn đóa hoa mai đỏ tươi nở rộ ở trên lá cây, toàn bộ thể xác và tinh thần sức mạnh nàng giống như cũng bị mất hết. Nhất thời, nàng cảm nhận được mình đã mất đi cái gì. Ngu Phi nhặt lá cây lên, nàng dùng mảnh quần áo rách còn lấm đất thật cẩn thận bao lấy nó, buộc chặt vô cùng thận trọng, rồi cho vào trong nhẫn của nàng.
Nàng lại lấy từ trong nhẫn ra một bộ quần áo, che đậy thân thể hoàn mỹ kiều diễm của nàng. Toàn bộ quá trình này dụ hoặc vạn phần. Có lẽ là liên quan đến vết thương do vừa rồi quá điên cuồng, đôi mi thanh tú của Ngu Phi thoáng cau lại.
Sau khi làm xong tất cả điều này, Ngu Phi mới nhìn về phía thiếu niên đã lấy đi lần đầu tiên của nàng.
Hận không? Ngu Phi cũng không biết, nhưng nàng mơ hồ biết nếu không có thiếu niên này, có thể hôm nay nàng sẽ bị hỏa thiêu chết. Từ điểm đó mà nói, nàng còn phải cảm ơn Nghệ Phong.
Không hận sao? Ngu Phi cũng không biết, nàng chưa từng có dự đoán được sẽ có chuyện như vậy phát sinh. Trong trong của một nữ hài tử quan trọng tới mức nào, nhưng hiện tại đã không còn nữa? Nàng có thể không hận sao? Ngu Phi đặc biệt cảm thấy mình suốt đời sẽ không lập gia đình!
Ngu Phi rất chờ mong Nghệ Phong có thể nói gì đó, lại phát hiện Nghệ Phong đang ôm hai chân, nức nở khóc trông rất oan ức. Cho dù là Ngu Phi, nàng đều không nhịn được cảm thấy vô cùng tức giận.
Vì sao có nam nhân cực phẩm như vậy, hắn có lý do gì để khóc?
Ngu Phi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn Nghệ Phong. Nàng cũng không mở miệng. Đúng lúc mượn khoảng thời gian này để bình ổn lại thân thể mềm mại bất lực của mình.
Người phía trước, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng không có chút nào ngây ngô, đặc biệt cặp mắt kia luôn ẩn chứa tà mị, dường như luôn thấy rõ tất cả.
Thiếu niên rất ngạo khí, giống như ở trong mắt hắn, nàng luôn luôn được người đời sùng bái, nhưng ở trước mặt hắn lại nhiều lần bị tổn thất. Ngu Phi rất ít bị nam tử ảnh hưởng sâu. Nhưng chính vì nàng luôn được người khác tán tụng, lại có người dám trách cứ nàng, ngược lại khiến nàng nhớ kỹ về Nghệ Phong.
Nàng có thích Nghệ Phong không? Ngu Phi có thể phủ nhận một cách vững chắc. Nàng chỉ bị nam tử này ảnh hưởng sâu một chút, kinh ngạc một chút đối với thành tựu của hắn thôi, chứ không muốn hắn. Tính tình Ngu Phi mềm mỏng, không có dính nói bụi trần, thanh lịch cũng không để ý tới thế sự. Thế giới của nàng dường như chỉ có đàn.
Nhưng, lúc này trong thế giới của nàng lại có một nam tử xâm nhập, hay phải nói là nam nhân đã lấy đi thứ quan trọng nhất của nàng. Điều này khiến nàng nhiều ít có chút không biết làm sao.
Ngu Phi hít một hơi thật sâu, thỉnh thoảng lại nàng cảm thụ được đau đớn từ phía dưới. Nàng đã biết vừa rồi mình đã điên cuồng tới mức nào. Nghĩ vậy, trên mặt nàng không khỏi hiện lên một màu đỏ ửng.
Ngu Phi lại liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, thấy cực phẩm nam nhân còn đang khóc nức nở đầy oan ức. Cho dù là tình tình nàng mềm mỏng, cũng không nhịn được muốn một cước đá chết hắn. Ngu Phi rất tự tin đối dung mạo của nàng, bị hắn chiếm tiện nghi lớn như vậy, không ngờ hắn còn dám cảm thấy oan ức. Dường như người nên oan ức là nàng mới phải!
Có lẽ là bởi vì sau khi điên cuồng, tâm tình Ngu Phi bình tĩnh khác thường. Tuy rằng tức giận trước dáng điệu của Nghệ Phong, nhưng nhớ tới những điên cuồng vừa rồi, ngoài vô cùng ngượng ngùng ra, nàng cũng không có ý tưởng gì khác.
- Cái này coi như là một giấc mộng đi!
Trong lòng Ngu Phi thầm nói xong. Lần đầu tiên của nữ nhân, nói quan trọng cũng là cực kỳ quan trọng. Nói không quan trọng cũng chỉ là nhỏ ra vài giọt máu thôi. Ta cần gì phải quan tâm? Có thời gian, hẳn là có thể quên đi tất cả!
Trong lòng Ngu Phi thầm an ủi mình như thế. Ánh mắt nàng vốn mê man bỗng nhiên trở nên trong suốt, cực kỳ mê người.
- Nghệ Phong!
Ngu Phi gọi Nghệ Phong một tiếng. Tuy rằng đối mặt chính là thân thể trần trụi của Nghệ Phong, sắc mặt lại không có biến hóa.
Lúc này Nghệ Phong mới ngẩng đầu, vẻ mặt oan ức nhìn về phía Nghệ Phong. Hắn cố gắng dụi mắt, muốn làm con mắt xưng lên một chút, để chứng minh hắn bị đã khóc rất thương tâm, nhưng vừa day một chút liền kêu lên một tiếng ôi. Cư nhiên dùng sức quá lớn khiến con mắt đau đớn không thôi.
Ngu Phi thấy dáng điệu này của Nghệ Phong, bỗng nhiên nàng muốn cười, nhưng nhớ tới tình huống hiện tại, có thể thích hợp sao để cười sao?
- Gọi cái gì?
Nghệ Phong nhìn nữ nhân đã thô bạo với hắn đang đứng ở trước mặt. Rất nhanh, hắn lại cảm giác mình thật oan ức. Trong trắng của nam nhân rất quan trọng.
- Ta...
Ngu Phi muốn mở miệng nói cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng, lại nói không nên lời.
Nghệ Phong trừng mắt nhìn nói:
- Ngươi cái gì? Hừ, cho dù ngươi không muốn phụ trách, cũng phải đưa ra phí bồi thường là một trăm tám trăm vạn, an ủi vết thương trong tâm linh của ta. Ở quê hương chúng ta, dùng sức mạnh là phải bị hình phạt!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chương 529: Cho đây là một giấc mộng
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nghệ Phong còn nói rất nghiêm túc, xem bộ dạng của nữ nhân này hẳn là không muốn phụ trách. Không thể khi dễ người khác như vậy.
- Ngươi...
Ngu Phi suýt nữa tức chết. Có loại nam nhân nào lại cực phẩm như vậy. Nàng cũng tức giận nói thẳng ra:
- Đây chỉ là một giấc mộng!
- Một giấc mộng... Ách...
Nghệ Phong sửng sốt. Đúng là một giấc mộng rất tươi đẹp. Khi Nghệ Phong định thần, nhìn về phía Ngu Phi, chỉ thấy trong mắt Ngu Phi trong suốt thấy đáy, nhìn không thấy có chút ý tưởng gì khác.
Nghệ Phong sửng sốt. Hắn thật sự không ngờ được nữ nhân này lại có tố chất tâm lý thật sự mạnh như vậy. Chuyện như vậy thật sự có thể cho rằng cái gì cũng chưa từng phát sinh sao? Nhìn con mắt trong suốt của nàng, dường như không hề giả vờ.
Nghệ Phong cũng không muốn vì điều này, nữ nhân này sẽ đi theo hắn. Chẳng qua nữ nhân này điều chỉnh nhanh như vậy, thật sự khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
- Vậy, chúng ta cũng không thể mộng lại một lần nữa sao?
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi hỏi.
- Dù sao đi nữa cũng chỉ là mộng thôi, làm lại một lần nữa cũng không thể nói là đã làm!
- Ngươi...
Trên mặt Ngu Phi xuất hiện nét ửng đỏ say lòng người. Nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong một cái.
- Hừ...
Ngu Phi cảm thấy không thể nói thêm điều gì với Nghệ Phong. Quỷ biết thiếu niên này sẽ lại nói ra điều gì. Ngu Phi đứng lên đi về phía trước, chẳng qua vì vết thương, không nhịn được ôi một tiếng, suýt nữa té trên mặt đất.
Nghệ Phong thò tay đỡ lấy nàng, thầm nghĩ:
“Vừa nãy, ngươi điên cuồng như vậy, nếu không đau ngược lại ta còn thấy kinh ngạc.”
Ngu Phi rút cánh tay non mềm của nàng từ trong lòng Nghệ Phong ra, sau đó nhìn lướt qua thân hình Nghệ Phong vẫn đang trần trụi, nhìn những vết thương vừa mới bị gây ra, nàng không nhịn được cảm thấy ngượng ngùng, mặt càng đỏ lựng lên.
Ngu Phi khẽ gắt một tiếng, quay mặt đi không nhìn Nghệ Phong nói:
- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi nên mặc quần áo vào sao?
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhận ra, gật đầu: để nữ sắc lang này nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của hắn, lại nổi sắc tâm lại lần nữa thì làm thế nào bây giờ? Vừa bị nàng cào mấy vết khiến toàn thân đều đau rát khủng khiếp.
Nghệ Phong lấy quần áo từ trong linh giới ra. Vội vàng mặc vào người. Hắn cũng không dám lại nhìn xuống. Hắn cảm thấy nếu lại nhìn xuống sợ là hắn cũng yêu chính mình.
Sau khi Ngu Phi thấy Nghệ Phong ăn mặc chỉnh tề, lúc này mới quay đầu lại nhìn Nghệ Phong một cái. Không thể không thừa nhận, Nghệ Phong là thiếu niên không chỉ tiêu sái thành thục, thân hình cao ngất đứng ở kia, khiến người ta cảm giác dưỡng mắt rất thư thái.
- Ngươi muốn đi đâu?
Ngu Phi tò mò hỏi.
Nghệ Phong chỉ ngọn núi cao nhất phía trước, nhìn Ngu Phi nói:
- Đằng đó!
Ngu Phi sửng sốt, lập tức nhìn Nghệ Phong nói:
- Có thể dẫn ta đi theo hay không?
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi đang đứng trước mặt với vẻ đầy chờ mong, hắn có chút kinh ngạc. Dựa theo hiểu biết của Nghệ Phong, sau khi phát sinh chuyện như vậy, nếu được tự lựa chọn, nữ nhân chọn nam nhân làm bến đỗ của nàng, thật sự chỉ là một giấc mộng.
Đối với Ngu Phi, Nghệ Phong tình nguyện lựa chọn như vậy. Hắn cũng không nghiêm túc cho rằng chỉ sau một lần, nữ nhân này để hắn thành bến đỗ. Tuy rằng Nghệ Phong cảm thấy sức hấp dẫn của hắn rất lớn, nhưng không lớn đến trình độ này.
- Nếu nàng không có ý định gì với ta, nàng có thể đi theo ta!
Nghệ Phong không thể nói rằng, dù sao vừa đã xảy ra chút chuyện, lập tức liền vứt bỏ nàng một mình ở trong núi. Nghệ Phong cảm giác nếu làm vậy chẳng khác gì Trần Thế Mỹ bỏ rơi rơi thê tử.
- Phi...
Ngu Phi thầm xì một tiếng khinh miệt. Tuy nhiên trong lòng nàng mơ hồ cao hứng, từ lúc nàng sợ hãi rừng rậm, đã biết Nghệ Phong là y sư cao cấp, có hắn tìm một ít dược liệu sẽ càng tiện hơn.
Tuy nhiên, nhớ tới thời điểm vừa nãy, khi nàng lấy mỹ hoa, Nghệ Phong cũng không nhắc nhở một câu, nàng lại không khỏi nhíu mày. Đi theo hắn thật sự được sao?
Nghệ Phong dường như đã đoán được Ngu Phi đang suy nghĩ điều gì, hắn nhìn với Ngu Phi nói:
- Nếu nàng muốn dược thảo gì, chỉ cần không phải quá khó khăn, sau khi nàng nhìn thấy, ta có thể hỗ trợ nàng hái nó.
Nghe hắn nói những lời này, Ngu Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng biết, vì chuyện đã trải qua vừa rồi, bằng không Nghệ Phong tuyệt đối không có khả năng giúp nàng. Nghĩ vậy, trong lòng Ngu Phi thoáng có chút nhộn nhạo.
- Ngươi tới nơi này làm gì?
Ngu Phi rất muốn biết? Chẳng lẽ không phải Nghệ Phong cũng tìm đến dược thảo sao? Chẳng qua, hắn là một y sư cao cấp muốn dược thảo, hẳn sẽ có rất nhiều người đưa lên.
Tuy rằng đồng dạng, nếu nàng nói ra, cũng có rất nhiều người đưa cho nàng. Nhưng nàng khác với Nghệ Phong. Nghệ Phong là tên khốn kiếp không có lợi nào không chiếm.
- Tìm thứ đó!
Nghệ Phong tùy ý đáp.
- Tìm thứ đó?
Ngu Phi không khỏi sửng sốt, không rõ ý tứ trong những lời nói này của Nghệ Phong.
Nghệ Phong cũng không giải thích nhiều, nhìn Ngu Phi nói:
- Chờ chút nữa, sau khi nàng tới ngọn núi cao nhất. Ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện ra tung tích của nàng, bằng không sẽ bị bao vây tấn công.
Ngu Phi nghi hoặc hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì bọn họ cũng tìm thứ đó. Tuy nhiên bọn họ bá đạo hơn so với ta, ngay cả ngọn núi cao nhất đều chiếm lấy. Cho nên chúng ta không muốn bị phiền phức, phải cẩn thận một chút.
Ngu Phi gật đầu cái hiểu cái không.
- Đúng rồi, thực lực của nàng rất mạnh sao?
Nghệ Phong dường như tùy ý hỏi.
Ngu Phi liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, sau đó cũng rất tùy ý nói:
- Sẽ không thấp hơn so với ngươi!
Sau khi Nghệ Phong nghe xong sửng sốt nói:
- Vậy vì sao nàng không vận chuyển đấu khí để xua tan độc của mỹ hoa. Với thực lực như vậy, xua tan nó cũng không khó, cũng không đến mức đó bị rắn cắn!
Ngu Phi thấy Nghệ Phong nhắc lại chuyện vừa rồi, sắc mặt nàng càng thêm ửng hồng, nhưng lập tức cũng nói rất khẽ:
- Ta không biết có thể như thế, hơn nữa cách tu luyện của ta có chút khác với các ngươi!
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt ửng hồng tuyệt mỹ của Ngu Phi, trong lòng mỉm cười: Lạy thánh, thì ra nàng cũng không phải là chẳng hề quan tâm! Sự thật chung quy vẫn là sự thật, làm thế nào cũng không thể biến thành mộng được!
Nghệ Phong cũng không tiếp tục nói điều gì, dẫn theo Ngu Phi đi về phía phía trước. Càng đi sâu vào bên trong, Nghệ Phong càng cẩn thận hơn. Ngoài ma thú hung tàn ra, còn phải phòng bị không để người khác phát hiện. Nghệ Phong cũng không muốn lại phát sinh phong ba.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào