Cái chết của Lý Chấn, Thiên Thủy sơn trang, oanh động không nhỏ mà hai gã thanh niên hắc y nhìn thấy màn đó lại ngậm miệng không nói một lời.
Vào ban đêm hôm nay, Lý Nhưng đã dẫn theo một đội xe trở về.
Khi đi qua cửa nội viện, liền gặp được thi thể Lý Chấn, với thực lực đứng đầu nhị lưu cao thủ của Lý Chấn, lại bị người một kiếm chém đầu, chuyện này đối với Lý Nhưng mà nói là mười phần khiếp sợ, Lý Nhưng lập tức vọt vào trong nội viện…
Và cũng là lúc hắn ngạc nhiên phát hiện, hết thảy mọi việc đều bình yên vô sự.
Tìm ba nha đầu Lý Châu Nhi, Lý Nhưng liền hiểu rõ sự tình trải qua, cũng biết rõ thủ đoạn ngoan lệ của Lý Dịch, cho nên thi thể của Lý Chấn không có người nào có can đảm đi thu thập, sợ làm cho Lý Dịch mất hứng.
Trên mặt Lý Nhưng cũng có chút âm tình bất an, ánh mắt thâm sâu đã có vài phần sinh cơ cùng kích động, mặc dù hắn không biết Lý Dịch làm sao tru sát Lý Chấn, nhưng biết được tin tức này hắn vẫn vô cùng cao hứng.
Lý Nhưng có chút không thể tin được, lập tức liền ngưng thần bình tức, lẻn vào phòng của Lý Dịch, chỉ là còn chưa đi tới phòng trong, trong lòng Lý Nhưng có chút chuyển động, liền biết Lý Dịch đã nhận ra, trong lòng bao nhiêu khiếp sợ, nhưng kích động càng nhiều hơn.
Đêm đó, cùng Lý Dịch nói chuyện phiếm chốc lát, Lý Nhưng liền lo làm xong vài chuyện rồi vội vã rời đi.
Đối với những chuyện nay, Lý Dịch không thèm để ý, cũng không có gì chân chính đáng cho hắn để ý.
Từ giây phút chuyển thế, rồi biết được bị tuyệt mạch trời sinh, trong lòng hắn đã lâm vào một trạng thái cao ngạo cùng lãnh tịch, cho nên đối với hết thảy những chuyện này hắn xem rất nhạt.
Thư phòng, nội các.
“ Hô…”
Xuất ra một ngụm trọc khí trầm muộn, tinh quang trong mắt Lý Dịch lưu chuyển, hai mắt hắn thâm trầm, ánh mắt nội liễm, thần khí bức người. Giờ phút này làm gì còn bộ dáng bệnh hoạn yếu ớt ngày xưa?
Một lần nữa tu luyện ba trăm sáu mươi lần Kiếm Hồn Đạo cảnh giới đầu tiên đệ nhất trọng, Lý Dịch rốt cuộc đã vượt qua sự đình trệ do kinh mạch hỏa lạc bên trong giờ đây cũng đã lưu chuyển vòng khí lưu khổng lồ bên trong.
Quá trình dùng thân thể thối kiếm mặc dù là một lần đều có chút làm cho người ta không cách nào thừa nhận, bởi vì mỗi một lần, như bị kim châm đau nhức đến tận tâm linh, xâm nhập vào cốt tủy và linh hồn, không người nào tự cho rằng có thể thừa nhận được, nhưng Lý Dịch không hề than thở một lời nào, cũng tự quyết định mỗi ngày sẽ tu luyện ba trăm sáu mươi lần!
Là vì sự cường đại, ở giang hồ kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, muốn tiếp tục sống, muốn cho gia tộc sống sót, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ phải mạnh hơn người khác mà thôi!
Là vì muốn làm cho thân thể thích ứng với sự thống khổ mãnh liệt như vậy, để sau này đem huyết nhục rèn luyện thành phi kiếm, phải chịu đựng được thống khổ, sự thống khổ của sau này còn mãnh liệt hơn ngàn vạn lần!
Gần đến như vậy, cũng chỉ còn một chút mà thôi!
Ý chí kiên nghị như vậy làm cho người ta thật sự khiếp sợ!
Lý Dịch lạnh nhạt đứng dậy, chỉ mới mười ba tuổi, sự kiên nghị bộc lộ ra ngoài, cũng hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi, nhưng vẻ mặt như vậy, cộng thêm cá tính, Lý Dịch chỉ khi đối mặt với bản thân mình thì mới có thể xuất hiện.
Lý Dịch kiên tín, chỉ có thể đối với chính mình tàn nhẫn, mới có thể làm đối thủ làm cho người khác sợ hãi, mà hắn nhất định muốn trở thành người mà khi người ta nhắc tới Lý gia đều phải sợ hãi có một đối thủ như hắn!
Phách Kiếm Đạo, vốn là một loại kiếm đạo có khí phách tàn bạo, đi lên con đường này thì không thể quay đầu lại, mà đối với Lý Dịch mà nói hắn chưa bao giờ nghĩ tới phải quay đầu.
Sau khi tắm rửa, Lý Dịch một mình đeo huyền thiết kiếm sau lưng, đi ra ngoài một vòng, không ít nha hoàn người hầu nhìn thấy Lý Dịch đều sắc mặt khủng hoảng hành lễ vấn an, quả nhiên so với ngày trước thì nhu thuận hơn rất nhiều, mà Lý Dịch cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, cứ như vậy sự oai nghiêm của tam thiếu gia chỉ nhờ một lần ra uy mà đã đạt được.
Mà làm ba thiếp thân thị nữ kiêm nha hoàn hầu hạ, giờ phút này đều đứng trong khuê phòng của mình, các nàng đều không dám tin chuyện thật sự đã phát sinh, là không thể ngờ, một kẻ ngu xuẩn phế tài đột nhiên biến thành mười phần thông minh, hơn nữa lại được vạn người kinh ngưỡng như một bâc đại thánh giả làm cho người ta bất khả tư nghị, nhưng vì bản thân đã tận mắt chứng kiến các nàng đều cũng hoàn toàn thay đổi ý nghĩ buồn cười lúc đầu của mình, tuyệt đối người này không phải là phế tài, thậm chí…
Có chút chuyện các nàng không dám nghĩ sâu hơn, cũng không dám nghĩ phức tạp, các nàng chỉ biết rằng sau này mình hầu hạ tam thiếu gia thật chính là tam thiếu gia là được.
….
Đêm khuya, không thể ngăn cản ánh mắt trong suốt của Lý Dịch, mặc dù là ban đêm ra cửa hoặc là dò xét, nhìn thấy nô tỳ nô phó, không một ai không đối với hắn cung kính, đối với chuyện hắn muốn làm gì cũng tuyệt không dám qua hỏi, mà gương mặt lãnh đạm của Lý Dịch cũng khiến cho bọn họ không còn lá gan để hỏi.
Hắn đi vòng quanh Thiên Thủy sơn trang một vòng, hít thở một chút không khí trong lành, trong lòng thấy thư sướng hơn vài phần.
Lúc này tâm tùy ý mà tới, ở trong viện tự thân diễn luyện phách kiếm, Phách Kiếm Đạo, không có chiêu thức, chỉ có ý cảnh cùng cảnh giới, hết thảy chiêu thức đều là thứ yếu.
Mà hắn diễn luyện cũng là theo cảm thụ cùng ý cảnh mà động.
Kiếm đến người đến, kiếm đi người phân.
Vô luận là kiếm đi vẫn còn không hề có quy luật cùng quỹ đạo, chiêu thức gọi là tán loạn, đều làm cho hắn có điều hiểu được, mà trong khi hiểu được, Lý Dịch rốt cuộc cũng có chút cảm nhận đực ý cảnh mơ hồ của Phách Kiếm Đạo.
Đây là một loại ý cảnh dũng cảm tiến tới không lùi, đó cũng là một quỹ đạo thật đơn giản, phối hợp với ý cảnh lấy binh pháp tới giết địch, lấy lực lượng ít nhất phát huy công kích lớn nhất!
Đột nhiên cảm nhận được điểm ấy ẩn ý, thân thể Lý Dịch chấn động, trên mặt hiện ra vài phần kinh sắc, trong mắt lóe lên khí tức, nhất thời đã cảm thụ được lá cây đang rơi xuống phía sau, Lý Dịch đột nhiên cử động.
Thân ảnh lưu lại một đạo tàn ảnh mơ hồ, hàn quang trong tay đột nhiên lóe sáng.
Chỉ thấy trong tích tắc hắn xoay người, thanh kiếm trong tay đã xuyên thấu ra, trong không gian truyền đến một thanh âm rất nhỏ mà rõ ràng “ phốc” một tiếng.
Quỹ đạo lá cây bay xuống không có gì thay đổi, trung tâm lá cây cũng đã bị phi kiếm xuyên thấu.
Mà phi kiếm giờ phút này, đã về tới trong tay Lý Dịch.
“ Các vị trưởng lão gia tộc, lần nay tìm mọi người đến, là có chuyện trọng yếu thương lượng, mọi người yên tâm một chút chờ nghe quản gia Lý Nhưng đem tình hình hồi báo.” Thanh âm Lý Duyên trầm lặng mà có vài phần uy nghiêm vang vọng đại điện nội các, trong không gian cũ xưa của mật thất, có vẻ đầy sự trầm trọng nói không ra lời.
Lúc đầu khi xử lý Lý Dịch, là do một mình Lý Duyên gây nên, trên thực tế cũng là do các vị trưởng lão từng thương nghị qua, nhưng kết quả ban đầu đã do quyết định của Lý Duyên mà phá hỏng rất nhiều ý muốn của họ, đó là ý họ trực tiếp giết chết.
Dưới sự tranh đấu của Lý Duyên, mới có hy vọng sinh tồn cho Lý Dịch.
Mà lúc nay, bởi vì chuyện của Lý Dịch, năm năm sau mọi người lại tề tựu lần nữa.
Trưởng lão không nhiều lắm, chỉ có năm người, đều là chi hệ của Lý thị, cùng họ Lý, máu mủ cũng là qua ba đời.
Cũng đang là như thế, tộc trưởng gia tộc Lý thị, chỉ do dòng chính của Lý gia nắm trong tay.
“ Lý Dịch, là võ học phế tài trời sinh tuyệt mạch ngày đó? Có cái gì đáng để thương nghị chứ? Chẳng lẽ là có cao thủ vũ thánh giúp đỡ, có thể thay đổi xương cốt cho hắn sao?” Một gã vóc người thấp nhỏ, vô cùng gầy gò vừa cười vừa nói, hai mắt thật nhỏ vô cùng khinh thường.
Người này mặc quần áo màu xanh đen, đang vuốt chòm râu màu đen vàng thưa thớt, tay chân gân guốc, mười phần rạng rỡ.
Da tay giống như vỏ cây tùng, phối hợp với những khớp xương gầy gò toàn thân, người này trông có vẻ tinh hãn tàn nhẫn.
Người nay, chính là tam trưởng lão Lý Trường.
“ Ha ha ha, tam trưởng lão, ngươi thật đúng là đang nói chuyện cười, tên phế tài nay, làm sao được vũ thánh để mắt tới, ngươi đừng làm cho lão gia hỏa này cười chết a! A ha ha ha…” Tứ trưởng lão Lý Mật lớn tiếng cười to nói.
Người này mặc trường bào màu vàng, sắc mặt đầy đặn, mặt tròn, mày rậm, hàm răng hơi nhô ra, cười rộ lên có vẻ như hô.
Thân hình người này có vẻ cao, nhìn qua vài phần khôi ngô.
“ Các ngươi nên giữ thân phận một chút! Trong nghị hội trưởng lão, không dung cho sự đùa giỡn như vậy!” Đại trưởng lão Lý Hành lạnh lùng nói.
“ Hừ!”
“ Hừ!”
Hai người đều hừ lạnh một tiếng, lập tức bĩu môi, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Lập tức đã nhìn thấy Lý Duyên đi tới, ngồi lên ghế tộc trưởng, nhất thời họ liền khom người về phía Lý Duyên, nói lời tượng trưng: “ Chào tộc trưởng.”
“ Chào tộc trưởng.” Đại trưởng lão Lý Hành cùng nhị trưởng lão Lý Sâm cũng cúi nhẹ người nói.
“ Chào tộc trưởng đại nhân.” Ngũ trưởng lão Lý Mạc cúi người cuối cùng nói, mà ánh mắt và ngữ thái của người này có vẻ cung kính.
Người này mặc áo bào đen, sắc mặt có vài phần lãnh lệ, mày kiếm mắt sáng, tuổi không cao lắm, chỉ là trên mặt có thêm vài phần tang thương lịch duyệt.
Râu mép đen có chút bạc hòa lẫn trong đó, thoạt nhìn có vài phần cảm giác già nua, phối hợp với khuôn mặt cũng không có chút già lão nào, liền làm cho người ta một loại cảm giác như một thanh kiếm sắc bén, giống như người này nếu không ra tay thì không sao, ra tay liền giết người tức khắc.
“ Ân, được, các vị ngồi xuống đi, Lý Mạc trưởng lão, ngươi gọi Lý Nhưng tới.” Lý Duyện hạ lệnh.
“ Dạ, tộc trưởng đại nhân.” Lý Mạc khom người cáo lei, xoay người rời khỏi mật thất.
Sau một lát.
Quản gia Lý Nhưng, đi theo ngũ trưởng lão Lý Mạc đi tới mật thất nội các của Lý gia.
Đi tới nơi nay, Lý Nhưng rất là kích động, không phải bởi vì mình đang ở nơi hạch tâm quyền lực, cũng không phải bởi vì bản thân có thể đối mặt với ngũ đại trưởng lão và cả tộc trưởng Lý thị hồi báo chuyện trọng yếu, mà vì nội dung lần này của tin tức hồi báo!
Lý Nhưng nhìn thấy Lý Dịch lớn lên, hắn vốn không có con, cho nên toàn bộ tình yêu thương của người cha đều đặt lên người đứa trẻ khổ mệnh nhiều bệnh này.
Người khác không biết nhưng Lý Nhưng lại biết, ở năm đó, mỗi lần chứng kiến sự tuyệt vọng và ánh mắt tái nhợt của đứa trẻ, trong lòng hắn đau thắt lại, vô cùng thống khổ, đã bao nhiêu năm, rốt cuộc dưới sự cố gắng tuyệt đối, đứa nhỏ khổ mệnh đã có thể cải biến vận mệnh chính mình, thay đổi vận mệnh bị mọi người xem thường.
Lần này hồi báo, là bởi vì đứa nhỏ khổ mệnh rốt cuộc có thể tẩy đi sỉ nhục của quá khứ!
Điều này làm sao không làm cho vị quản gia có tình yêu thương như người cha đối với đứa nhỏ tội nghiệp như Lý Nhưng kích động!
“ Lý Nhưng, ra mắt tộc trưởng, ra mắt đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão.” Lý Nhưng khom người cung kính chào mọi người.
Lý Duyên gật đầu ra dấu cho Lý Nhưng tiếp tục.
Mà mọi người còn lại, ngoại trừ Lý Mạc cũng gật đầu, còn lại bốn người không chút phản ứng.
Lý Nhưng cũng không có gì bất mãn, thậm chí cũng hiểu được đây là lẽ đương nhiên, đối với Lý Duyên và Lý Mạc lại có cảm giác thân thiết hơn vài phần.
“ Tộc trưởng, năm vị trưởng lão, lần này thuộc hạ đã từng chứng kiến, tam thiếu gia tại Thiên Thủy sơn trang không ngớt khổ khổ tu luyện suốt năm năm, rốt cuộc đã tự thân tu luyện ra một loại kiếm pháp rất sắc bén, với kiếm pháp đó, tu vi võ học của thiếu gia tinh tiến mãnh liệt cực kỳ, thực lực cũng tăng cao không thể tưởng tượng nổi!
Tam thiếu gia hôm nay, rốt cuộc không phải là phế tài nữa! Không, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là phế tài, hắn là thiên tài!”
Lý Nhưng rất kích động, nhiệt huyết trong lòng ngực thiêu đốt, trên mặt cũng đỏ rực lên.
Tin tức nay trên sự thật Lý Duyên đã biết, cũng do Lý Nhưng chứng thật nhưng năm vị trưởng lão cũng không biết.
Tin tức vừa nói ra, nhất thời năm vị trưởng lão sắc mặt đều biến sắc.
Một phen khiếp sợ, một phen chấn động, trong lúc này bốn vị trưởng lão cơ hồ cùng quát lên chói tai: “ Nô tài lớn mật, dám xuất khẩu cuồng ngôn, thật sự đáng chết cực kỳ! Một tên võ học phế tài, trời sinh tuyệt mạch, như thế nà trong năm năm tinh tiến đến hàng ngũ cao thủ, quả thật nói láo!”
“ Quả thực là hoang đường!”
“…”
Nhất thời tiếng mắng tức giận, tiếng trách phạt, các loại âm thanh không ngừng bắn ra từ trong miệng bốn vị trưởng lão, giống như là những thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm từng nhát vào lòng lão quản gia.
Thiếu gia, tam thiếu gia, trong mắt bọn họ là phế vật đáng chết sao? Trong lòng Lý Nhưng trong lúc nhất thời trầm đến vực sâu, loại kinh hãi thê lương đột nhiên dậy lên, vẻ mặt già nua của hắn, trong đôi mắt có chút u hoài có nước mắt tràn ra.
Đau lòng, chỉ là vì sinh ra sai lầm trong gia tộc phức tạp hôn ám này mà thôi, cũng là vì sinh ra không đúng nơi đúng chỗ.
Ngũ trưởng lão Lý Mạc vẫn đạm mạc nhìn hết thảy, cũng không có chen lời, nhưng sắc mặt cũng mơ hồ hiện lên vài phần âm úc.
“ Được thôi, nếu ngũ đại trưởng lão cũng không thể nào tin được, Lý Nhưng, ngươi cứ chứng minh một chút.” Lý Duyên tựa hồ đã sớm biết được kết quả như vậy, lúc này lạnh nhạt cười, vuốt hàm râu không dài lắm, cũng không quá nhiều của mình.
Lý Nhưng vốn nhìn thấy Lý Duyên tựa hồ có chút tươi cười, trong lòng vốn đã thất vọng chợt thấy đã có cơ hội tới, đột nhiên trong lòng rất cao hứng biết rằng có thể làm cho Lý Dịch có thể xoay người trở lại, liền ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nói: “ Các vị trưởng lão, cây huyền thiết kiếm, mọi người cũng biết chính là thanh kiếm sắc bén nhất của Lý gia, vốn là đặt trong chỗ của tổ tiên, nhưng vì lúc đầu tam thiếu gia thích cổ tịch, trong lúc đem cổ tịch cho tam thiếu gia, cũng cùng đưa qua đó.”
“ Thanh kiếm nay, mặc dù chất liệu không tệ, cũng sắc bén, nhưng thủ pháp tạo ra lại quá thô tế, không thể sử dụng! Hơn nữa người sử dụng kiếm chỉ là hạ cấp, chỉ có dùng đao mới là thế mạnh!” Lý Trường khinh thường lắc lắc đầu, ngạo nghễ cười nói.
Kiếm nay mặc dù là thanh kiếm sắc bén duy nhất, nhưng không được mọi người thích, nhất là hình dạng cổ lỗ, có vẻ thô tế, hai là mọi người cũng biết mình không thể rút ra khỏi vỏ kiếm, điểm này mới là chủ yếu.
Cho nên lúc nói đến thanh kiếm này, mọi người cùng biết thanh kiếm nặng tám cân hai, so với đao, thì không bằng, mà thanh kiếm này rơi vào trong tay Lý Dịch, không có bất luận kẻ nào dị nghị.
“ Phế kiếm phối với phế nhân, quả nhiên là tuyệt phối! Ha ha ha..” Lý Mật cũng rất “ hòa ái” cười nói.
Lý Duyên khẽ chau mày, cũng không nói gì thêm, ánh mắt lại nhìn Lý Nhưng một cái.
Lý Nhưng hiểu ý, lúc này cao giọng ngạo nghễ nói: “ Là thanh huyền thiết phế kiếm này, cũng là thanh kiếm không ai có thể cho ra khỏi vỏ, nhưng thiếu gia không những có thể cho ra khỏi vỏ, ngay cả quản gia ác độc Lý Chấn, cũng bị một chiêu chém chết dưới kiếm!”
“ Ân?..”
Đến lúc này, mọi người nghe đến đó, đột nhiên trong lòng đều kinh hãi, đặc biệt là Lý Mạc, hai mắt đột nhiên bắn ra một ý tàn nhẫn, chỉ là giờ phút nay giữa sân có chút hỗn loạn, nên cũng không có ai có thể biết được.
“ Lý Chấn nay, chỉ sợ là do Lý Nhưng ngươi tự mình giết chết, rồi nói là Lý Dịch, hừ, người nào mà không biết, ngươi không có khả năng sinh con, liền đem phế tài thiếu gia này coi như con mình, ngươi làm như vậy, thủy chung không phải là chính Lý Dịch làm ra!” Nhị trưởng lão Lý Sâm trầm giọng nói.
“ Nhị trưởng lão, lần này ngươi trách sai Lý Nhưng quản gia, lần này vì Lý Nhưng vì lo việc mua thực phẩm, từ hơn mười ngày trước đã đi đến Bích Lan thành, thẳng đến hôm qua mới trở về, mà nghe nói, Lý Chấn đã chết trước thời gian nay.” Sắc mặt đại trưởng lão hơi đổi, vội vàng im miệng nhưng cũng đã lỡ lời nói ra.
Mọi người còn lại không có chú ý, nhưng trong mắt Lý Duyên cũng chợt lóe tinh quang, trong lòng càng thêm trầm xuống.
“ Tối hôm qua Lý Nhưng nói cho ta biết tin tức, hôm nay nghị hội, vậy mà đại trưởng lão lại biết được tin Lý Chấn đã chết vài ngày, người này…chỉ sợ là Dịch nhi có chút nguy hiểm rồi.” Trong lòng Lý Duyên thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt cũng không có gì dị thường.
Giờ phút này, trong lòng hắn cũng suy nghĩ rất nhanh, bên người Lý Dịch những ai thân cận có thể biết được cái chết của Lý Chấn thì từ trong đến ngoài viện cũng không vượt qua mười người, mà cận sát như vậy, nếu không phải là tuấn mã phi ngựa ngày đêm về báo, thì cũng không thể trong thời gian ngắn biết được hết thảy mọi chuyện, vậy ở trong Thiên Thủy sơn trang chỉ sợ là cũng quá thâm sâu rồi.
Lý Duyên đang trầm tư, lại nghe nhị trưởng lão cười nói: “ Cũng có thể là làm cho Lý Chấn trúng độc, sau đó giao cho Lý Dịch giết chết? Một võ học phế tài, sao lại có thể trong năm năm mà giết được nhị lưu cao thủ như Lý Chấn? Hừ, đừng tưởng rằng bổn trưởng lão không biết, Lý Dịch này ngày đêm tại Thiên Thủy sơn trang chỉ ở trong cổ lâu đọc sách, có thể có được thành tựu gì?...ách, bổn trưởng lão cũng phải phái người dưới đi thăm tam thiếu gia, để nghe hạ nhân nói thế nào.”
Lý Sâm cũng không nói gì, trong lòng lúc này thầm mắng mình cực kỳ ngu xuẩn, đúng là khi bị kích động tức giận nghe nói về Lý Dịch thì lại buột miệng đem chuyện có người lén tiềm phục trong Thiên Thủy sơn trang mà nói ra, lần này xem như là lộ tẩy hết rồi!
Lời này vừa nói ra, các vị trưởng lão còn lại cũng chợt tỉnh ngộ.
Lý Mạc lạnh lùng châm chọc: “ Nguyên lai không biết, nhị trưởng lão Lý Sâm lại yêu thương tam thiếu gia như vậy, hiểu rõ hoàn toàn, ta thật là cực kỳ xấu hổ, đối với hậu bối thật sự là quá nhạt nhẽo không quan tâm, có mất phong phạm của tiền bối a!”
“ Đúng vậy đúng vậy, ta thật là cực kỳ xấu hổ.” Lý Trường cũng cười nói châm chích.
“ Các vị, là thế này, đem triệu hồi Lý Dịch lại tỷ thí, không phải lập tức sẽ biết ngay? Nếu là Lý Nhưng cố tình dấu diếm sự thật, ta sẽ không tha thứ cho hắn, nếu là thật như thế, Dịch nhi chính là sự kiêu ngạo của gia tộc Lý thị ta!
Mười ba tuổi, cao thủ nhị lưu, nói ra ngoài, người nào có thể tin?
Nếu là thật sự, Lý thị gia tộc, trong cuộc chiến năm năm tới, người nào có thể là địch thủ?” Lý Duyên ngạo nghễ nói, đối với Lý Nhưng, hắn tự nhiên rất tin không thể nghi ngờ, cũng là như vậy, hắn nói chuyện mặc dù đã kiềm chế kích động, nhưng trong lời nói cũng là đem chuyện lo lắng nói ra.
Làm cha của đứa nhỏ, bóng ma trong lòng Lý Duyện từ khi Lý Dịch sinh ra đã hình thành, thẳng đến khi xác định Lý Dịch là võ học phế tài, bóng ma này đã mở rộng đến cực độ, cho đến khi biết được trưởng lão nghị hội quyết định xử tử con của mình, thì bóng ma này đã bao phủ cả trái tim.
Bảo vệ con, cũng như là “ giam lỏng”, như vứt bỏ, làm cha, sự đau khổ trong lòng Lý Duyên quả nhiên cực kỳ thâm sâu.
Vì lòng thương con, Lý Duyên như thế, vợ của Lý Duyên, mẫu thân Lý Dịch Giang Tâm Mai cũng như thế.
Đi vào giang hồ, biết rõ một phế tài, nếu không thể hiện tên trên giang hồ, có lẽ còn có thể may mắn sống sót, nhưng một khi giang hồ biết được, không chỉ có thể diện của gia tộc, nhưng sẽ bị bức luận võ trên chiến trường, phải chịu sự cười chê của vạn người, mất hết thể diện gia tộc, vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, hơn nữa cuối cùng có thể vô tình bị giết chết...
Cho nên vì yêu thương, chính vì yêu thương mà suốt năm năm, hai người cũng không gặp qua Lý Dịch một lần.
Mặc dù Giang Tâm Mai lấy nước mắt rửa mặt, mặc dù thường thường cầm quần áo con ngẩn người, Giang Tâm Mai cũng không có chủ động yêu cầu phu quân cho đi thăm con mình...
Duy nhất có vài lần, do Lý Phù nháo nhát lợi hại, nên đành lặng yên để cho con gái đi thăm mà thôi...
“ Hừ, Lý gia khi nào lại có được vận khí này? Mặc dù khó thể tưởng tượng, nhưng dù sao cũng có điểm hy vọng, thấy thì thấy, vậy cũng hay.” Lý Mạc trầm giọng nói, bốn vị trưởng lão kia cũng không nói gì nữa, đều tỏ vẻ cam chịu.
Nếu như trước còn có lời phản đối hay châm chọc, nhưng giờ phút này, muốn thấy bản lãnh thật sự, bốn vị trưởng lão đương nhiên không còn lời gì để nói.
Trước mặt năm vị trưởng lão cùng tộc trưởng, còn có thể giở trò dối trá gì? Võ công là chứng cứ rõ ràng, còn có thể giải thích gì nữa?
Bản lãnh thật vừa ra tay, liền biết thật hay không, mấy người luyện võ mấy chục năm chỉ một điểm ấy thì cũng dễ dàng xem ra.
“ Nếu tộc trưởng đại nhân và các vị trưởng lão đại nhân đã quyết định xong, thuộc hạ liền đi an bài cho thiếu gia đến Bích Lan thành.” Lý Nhưng khom người nói.
Lý Duyên và năm vị trưởng lão cùng gật đầu một cách nhất trí hiếm thấy.
Lý Nhưng đứng dậy, vội vã lui ra.
“ Tộc trưởng, nếu đó không phải là sự thật, việc này tình thế rung chuyển quá lớn, có thể dẫn tới gia tộc khác chú ý, vậy thì như thế nào?” Sắc mặt Lý Mạc có vài phần thận trọng hỏi.
Trong mắt Lý Duyện hiện lên quang mang phức tạp, dừng một chút không có lên tiếng.
Sau lúc này, bốn vị trưởng lão lần lượt thối lui, chỉ chốc lát, giữa sân chỉ còn lại Lý Duyên cùng Lý Mạc hai người.
Đối với Lý Mạc, Lý Duyên vẫn còn tương đối tín nhiệm, người này lời nói không tốt, nhưng làm việc nhanh chóng gọn gàng, sảng khoái cực kỳ, tuy ít nói, nhưng trung tâm khó được.
“ Nếu thật sự là như vậy, như vậy...vì gia tộc, chỉ có thể giết chết!” Trong lòng Lý Duyên đau xót, cũng bất đắc dĩ nói ra những lời này.
Thần quang trong mắt Lý Mạc chợt lóe, hồi lâu không nói gì, lúc này mới trầm giọng nói: “ Nếu thật sự là như vậy, con đường này cũng là lựa chọn tốt nhất cho tam thiếu gia, làm khó tộc trưởng rồi.”
“ Ai...”
“ Ai...”
Trong màn đêm, hai tiếng thở dài.
Trở lại trong phòng riêng, Lý Duyên nói cho Giang Tâm Mai việc hôm nay, biết được chuyện con mình sẽ quay lại, Giang Tâm Mai dĩ nhiên là vui vô cùng bật khóc, ôm phu quân thật lâu không nói ra lời, lời nói thật nghẹn ngào.
Trong lòng Lý Duyên cũng trầm trọng vài phần, vạn nhất những chuyện này không phải sự thật, thì mình thật sự có thể hạ sát thủ hay sao...
Giờ khắc này trong lòng Lý Duyện có một loại bất an, một loại bất an tựa hồ đến từ trong thật sâu tâm linh, loại bất an này khiến cho hắn phiền não, càng thêm bất an.
“ Đứa nhỏ Dịch nhi này, sau khi sinh ra vô cùng nhu thuận hiểu chuyện, nhưng ánh mắt lại quá mức đau thương, có lẽ hắn đã sớm biết mình là một phế nhân, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt như vậy, trong lòng của ta giống như bị đao cắt đau đớn.” Nước mắt không ngừng chảy, Giang Tâm Mai nghẹn ngào nói.
“ Đứa nhỏ này, nếu sinh ra năm trăm năm trước, khi đó còn có thể thành tựu một đời văn hào, nhưng dõi mắt bây giờ, triều đình rung chuyển, tham quan hoành hành, giang hồ hiểm ác, giết người cướp của...một giang hồ đầm đìa máu tươi như vậy, một người không biết võ công cũng chỉ có thể mặc cho người khi dễ!
Nếu là như vậy cũng không sao, chỉ là sinh tại Lý gia, giang hồ quy củ không thể phá, người trong giang hồ, thân bất do kỷ( không tự mình làm chủ), cái chết là chuyện nhỏ, bại phá danh dự tổ tông, làm mất thể diện của gia tộc, đây mới là lớn, cho nên một khi chuyện có biến, chết, đối với Dịch nhi là lựa chọn tốt nhất.”
Lý Duyên trầm giọng nói, giờ phút này thân ảnh rũ rượi của hắn quả nhiên là lộ ra vẻ già nua cùng cực, nhưng hắn thật sự vẫn còn đang tuổi tráng niên.
Thân thể Giang Tâm Mai run lên, ôm lấy thân thể Lý Duyên, tay hung hăng nắm chặt cánh tay hắn, móng tay thật dài bấu vào trong da tay, cắt đứt tơ máu, nhiễm đỏ trường bào màu trắng.
“ Không...ông không thể giết Dịch nhi, nếu ông làm vậy thì giết luôn tôi đi...” Giang Tâm Mai tựa hồ như muốn nổi điên.
“ Tỉnh táo!” Lý Duyên quát to.
Giang Tâm Mai run lên, nhất thời gục mặt trên vai Lý Duyên khóc rống lên.
Ở cửa phòng, Lý Phù được mười một tuổi, đã có chút duyên dáng yêu kiều.
Trừng mắt thật to không thể tư nghị, hai mắt không thể tin, không thể tưởng tượng nổi nhìn cha mẹ của mình, thân thể nho nhỏ của Lý Phù run lên, đột nhiên nàng quát lớn: “ Các ngươi muốn giết Dịch ca ca, ta hận các ngươi, ta hận chết các ngươi! Tại sao các ngươi đối xử với Dịch ca ca như vậy! Ô ô ô, Dịch ca ca, Dịch ca ca, huynh chạy mau a, phụ thân muốn giết huynh!”
Dù Lý Phù tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng công phu cũng học rất tốt, đặc biệt bởi vì thích chơi nháo, một thân khinh công, quả nhiên là nổi tiếng, rất bất phàm.
Đến tuổi như vậy, cũng đã có chút ngây thơ hiểu chuyện, Lý Phù vốn đang vui vẻ đi tới cửa phòng cha mẹ, cũng đúng lúc nghe được Lý Duyên muốn giết Lý Dịch, cùng với chuyện Giang Tâm Mai khóc nói : “ Ông giết luôn tôi đi.” Nghe mấy câu nói đó, nàng liên tưởng đến vị ca ca từ nhỏ đã bị đuổi ra khỏi nhà, bị gia tộc bỏ rơi, nhất thời quá sợ hãi.
Trong đáy lòng, Lý Phù yêu thương nhất là Lý Dịch, trong tình cảm này cũng cực kỳ phức tạp!
Sau khi lớn lên, cũng đã hiểu được chút chuyện, ngoại trừ đồng tình với vị ca ca trời sinh phế tài, còn có được trí nhớ rõ ràng khi mình còn bé.
Lý Phù trời sinh thông minh, trí nhớ cũng tốt vô cùng, chuyện khi còn bé, cỡ tám chín tuổi, đều cũng nhớ rất kỹ.
Nàng nhớ lúc Lý Dịch ôm nàng, thương yên âu yếm nàng, bảo hộ nàng, thậm chí có trách mắng cũng là thương yêu mà trách mắng...
Nàng nhớ không biết cảm giác ấm áp nọ là cảm giác gì, chỉ biết ngực của ca ca rất ấm áp, nhưng hôm nay thì nàng đã biết, đó là tình yêu thương chân chính vô tư, đó là một loại chân tình máu mủ tình thâm thật sự.
Giờ phút này, Lý Phù đã hoàn toàn hỏng mất, bởi vì nàng không thể tin được chuyện trước mắt là thật, nhưng rõ ràng nước mắt cùng ánh mắt cầu khẩn của mẫu thân, thái độ tuyệt tình của phụ thân, đều tàn khốc nói rõ đây là sự thật!
Nước mắt tuôn ào xuống, một đạo thân ảnh màu hồng hóa thành một vạt áo màu đỏ, nhất thời bắn ra, nhanh chóng biến mất tại phương xa.
Không cách nào thừa nhận áp lực như vậy, Lý Phù đi ra ngoài, hơn nữa còn vội vã mà đi, đi rất nhanh, muốn báo tin cho Lý Dịch.
Giang Tâm Mai cùng Lý Duyên đều sửng sốt, nhìn cảnh tượng này, Lý Duyên đột nhiên kinh hãi, trong lòng biết là chuyện lớn, nhất thời vừa lo lắng, vừa lo âu, lúc này cùng Giang Tâm Mai đồng loạt đuổi theo.
Nhưng Lý Phù nhất định phải đi, biết cha mẹ sẽ đuổi theo mình, nàng thông tuệ như thế, làm sao để cho cha mẹ bắt được?
Nhất thời, ra cửa sau, liền tìm một căn phòng núp vào, đợi Lý Duyên cùng Giang Tâm Mai ra khỏi cửa, Lý Phù liền vào phòng của Lý Duyên và Giang Tâm Mai.
Giờ phút này, Lý Duyên cùng Giang Tâm Mai tìm phạm vi khá lớn cũng không thể tìm hết, đành đi theo con đường đến Thiên Thủy sơn trang, không ngừng tìm về phía trước.
Mà lúc này, xác định cha mẹ mình đã đi xa, Lý Phù mới từ trong phòng đi ra.
Nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng Lý Phù cũng vô cùng khổ sở, nước mắt tuôn ra đầm đìa, Lý Phù thì thào nói: “ Cha, mẹ, hai người quá độc ác rồi, Dịch ca ca đã bị như vậy, mà hai người còn muốn giết huynh ấy, hổ độc còn không ăn thịt con mình, sau hai người lại tuyệt tình như vậy, chính là vì sự vinh diệu hư vô của gia tộc thôi sao?
Hai người làm cho con quá thất vọng, con quyết định đi tìm Dịch ca ca, nói cho huynh ấy biết không cần quay lại nơi này nữa!
Ta Lý Phù, nhất định sẽ không cho hai người giết huynh ấy đâu!”
Giọng nói thập phần kiên định, thập phần tuyệt nhiên, thân thể nho nhỏ giờ phút này cũng tản mát ra một cỗ oán khí thật cực đoan.
Lý Phù khóc, thì thào tự nói, cũng đã biểu lộ thật sâu chân tình tuyệt đối của huynh muội trong lúc này!
Trong lúc tiện tay, Lý Phù lấy ra trong túi hương của mẫu thân hai tờ ngân phiếu hai trăm lượng, bỏ vào ngực, rồi lấy ra thanh trường kiếm đặt trong phòng mẫu thân, đeo vào bên hông, sau đó liền ra khỏi phòng, đóng cửa thật kỹ, dưới chân dụng lực, hồng ảnh chợt lóe, nhất thời vội vàng theo một phương hướng khác bắn đi.
Lúc này đã là ban đêm, mà mọi hoạt động trong nhà, nàng lại là một quỷ linh tinh quái tiểu nha đầu, mặc dù có vài cao thủ nhất lưu phát hiện, nhưng cũng không để ý.
Cứ như vậy, Lý Phù cuối cùng đã ra khỏi phạm vi của gia tộc Lý gia, rất nhanh dung nhập vào trong màn đêm.
Tìm mãi ước chừng một canh giờ, Lý Duyên cùng Giang Tâm Mai mệt mỏi quay trở lại, sắc mặt hai người đều có vẻ nặng nề âm trầm.
“ Ai, Tâm Mai, muội cũng đừng lo lắng, Phù nhi không có việc gì đâu, từ nhỏ nó thông tuệ phi thường, hơn nữa kinh công cao cực kỳ, nàng đừng quá lo lắng, đợi ngày mốt Dịch nhi trở lại, hiểu lầm giải trừ, thì sẽ tốt thôi.” Lý Duyên thở dài nói.
Sợ là sợ, Lý Phù vừa đi, rồi hai người sau khi chạm mặt, Lý Dịch không đến nữa, vậy thì chuyện sẽ phiền hơn rất nhiều.
Giang Tâm Mai trầm trầm thở dài, cũng không nói gì, ngơ ngác ngồi đầu giường, cũng kinh ngạc nhìn túi hương bị mở ra, rồi nhìn cây kiếm treo trên tường cũng biến mất, nhất thời, trong lòng không khỏi cười khổ: “ Chúng ta đều bị con gái lừa, điệu hổ ly sơn, ai, đứa nhỏ này...”
Than nhẹ như vậy, cũng khiến cho trong lòng Giang Tâm Mai dễ chịu hơn không ít.
Hai người cũng không phải là người ngu dốt, nhưng cũng bị lừa bằng cách đơn giản như vậy, Giang Tâm Mai đối với sự an toàn của Lý Phù cũng phai nhạt lòng lo lắng không ít.
Lý Duyên cũng bất đắc dĩ cười: “ Nha đầu kia, tâm kế cũng thâm, nhưng lại quá ngây thơ rồi...” Nói tới đó, Lý Duyên lại muốn nhắc tới Lý Dịch, trong lòng lại đau xót.
Yên lặng an ủi chính mình: Hết thảy đều chờ đợi, hắn cũng chỉ đành chờ đợi ngày mốt Lý Dịch sẽ đến.
...
Lý Mạc trở lại sân nhà mình, liền lập tức tiến vào một gian mật thất dưới đất, sau đó thả ra một thư tín màu đen ra ngoài.
Ước chừng khoảng một canh giờ, một thân ảnh màu đen, từ xa xa lóe lên, một ít thị vệ còn tưởng rằng mình bị già hoa mắt, đều không hề để ý.
Chỉ chốc lát, hắc y nhân đã đi vào sân nhà Lý Mạc.
“ Mau vào đây.” Lý Mạc kéo cửa ra, cũng không xem đối phương là ai, sau khi kéo vào liền đóng ngay cửa phòng.
“ Tại sao bây giờ mới tới? Đã xảy ra chuyện!” Lý Mạc trầm giọng oán độc nói, tinh quang của đôi mắt ưng lóe ra, nhìn chằm chằm hai mắt của bóng đen nọ, ánh mắt rất là oán độc.
“ Bên kia Đường môn không cho, nói rằng còn chưa có bắt đầu truyền thụ, còn muốn tự ý rời đi, đã có chút không vui rồi.” Hắc y nhân trầm giọng nói.
“ Đám cẩu tặc đó, sớm muộn gì có một ngày, lão tử phải đem bọn họ toàn bộ tiêu diệt! Hừ!
Được rồi, khi ngươi truyền thụ bí quyết quan trọng cuối cùng, vạn vạn lần không thể nói ra hết, nếu không, cho đến khi chúng ta đoạt được gia tộc, chỉ sợ là cũng chỉ có thể trở thành khôi lỗi của Đường môn thôi!”
Trong lời nói của Lý Mạc, để lộ ra một cỗ oán khí âm hàn, sự oán độc có thể thấy được rõ ràng.
Bộ dáng như vậy, còn đâu vẻ lạnh lùng vô cùng, ít nói ít lời của một vị ngũ trưởng lão khi nãy.
“ Cha, rốt cuộc là chuyện gì? Lại làm cho cha vội vàng như thế, không tiếc dùng bồ câu đưa tin?” Hắc y nhân nọ nói.
Lý Mạc hung hăng trừng mắt nhìn hắc y nhân một cái, trầm giọng nói: “ Làm càn, ai cho phép ngươi xưng hô như vậy? Hừ! Có một điều ngươi phải hiểu được! Bây giờ thân phận của ngươi là Lý thị gia tộc đại thiếu gia Lý Kiền, mà không phải là con của lão tử! Mặc dù đã trưởng thành, thậm chí đến hai mươi tuổi, nhưng gia tộc không có sự chấp thuận hội nghị, như vậy cũng nói lên là chưa có chính thức định ra tộc trưởng, vốn theo biểu hiện của ngươi, hết thảy đều rất là hy vọng, nhưng bây giờ Lý gia lại xuất ra một nhân vật thiên tài, địa vị của ngươi, địa vị tộc trưởng tương lai, chỉ sợ là khó giữ được rồi!”
“ Hừ, Lý gia, thực lực tư chất của Lý Khôn cũng không được thượng thừa, làm sao có thể so với con, còn Lý Phù Lý Dung, chỉ mới mười một tuổi, còn là thân nữ nhi, lại không có tư cách cùng con cướp đoạt, mà Lý Dịch, hừ, tên phế tài đáng chết này, còn sống chỉ là mất mặt gia tộc chúng ta, sớm đã phải chết rồi, lại có được bản lĩnh gì!” Hắc y nhân lạnh lùng khinh thường nói.
“ Hỗn trướng! Ngươi biết cái gì! Lý Dịch này không đơn giản như ngươi nghĩ!” Lý Mạc phẫn nộ quát, nhưng thanh âm rất là trầm thấp.
“ Hừ!” Buồn bực hừ một tiếng, hắc y nhân nói: “ Tên này trời sinh tuyệt mạch phế tài, lúc đầu là do ngũ đại trưởng lão cùng tộc trưởng liên thủ dò xét qua, há có thể giả bộ? Người như vậy nếu cũng có thể cùng ta tranh đoạt địa vị tộc trưởng, thì ta đây cũng không còn lời nào để nói nữa, Lý thị gia tộc dĩ nhiên là tự mình trầm luân!”
“ Nghịch tử! Ngươi tự đại như vậy, ở đâu có phong độ của một tộc trưởng? Mặc dù đối phương chỉ là một con kiến hôi, nhưng đối với người khác tôn trọng cũng là đối với chính mình tôn trọng! Có đôi khi, một tên ăn mày, cũng có thể là võ lâm tiền bối, thánh vực cao thủ! Ngươi quả nhiên là tuổi còn trẻ khí thịnh!” Lý Mạc khiển trách, nói đến câu sau cùng thì giọng nói cũng không mãnh liệt lắm.
Nhìn Lý Kiền một chút, cũng không còn ngang ngược phản bác, Lý Mạc cũng biết những lời này Lý Kiền tất nhiên không thích nghe, lúc này Lý Mạc vừa trầm giọng nói: “ Lý Dịch này, nghe Lý Nhưng nói, tại Thiên Thủy sơn trang, một chiêu đánh chết Lý Chấn, thực lực có thể so được với nhị lưu cao thủ thượng tầng rồi, xem ra, hắn đã giải quyết được vấn đề trời sinh tuyệt mạch của một tên phế tài!”
Cả thân thể Lý Kiền đều run lên, trong mắt tia sáng kỳ dị cuống quýt, khác thường nói: “ Cái gì? Một chiêu giết chết Lý Chấn?”
“ Hừ..mẹ ngươi nhỏ giọng chút! Cẩn thận tai vách mạch rừng!” Lý Mạc hung hăng mắng một câu, hạ giọng nói: “ Theo cách làm người của Lý Nhưng, việc này rõ ràng là thật, hơn nữa cái chết của Lý Chấn, Lý Nhị Nhi đã truyền về tin tức, đúng là độc nhất vô nhị.”
Đồng tử trong mắt Lý Kiền hung hăng co rụt lại, đột nhiên trong ánh mắt lóe lên quang mang độc ác: “ Nếu như vậy, người này là phải...” Hắn làm ra một động tác chém ngang, trong mắt Lý Mạc cũng lóe lên ánh tàn nhẫn oán độc.
“ Ân, Lý Dịch này, có thể trong năm năm đạt tới cảnh giới như vậy, chắc là phát hiện ra bí quyết gì đó, vật này, chúng ta nhất định phải bắt tới tay, tổ bối Lý Ngạo này một đời nghe đồn đánh bại khắp thiên hạ anh hùng, khó có đối thủ, vào lúc đó, Lý thị gia tộc giống như vũ thánh ở trong mắt người trong giang hồ có địa vị như nhau! Nghĩ xem, nếu không có công pháp như vậy, thì còn công quyết gì có thể kỳ hiệu như thế, ngay cả trời sinh tuyệt mạch mà cũng có thể trở thành kỳ tài luyện võ!” Lý Mạc hạ giọng lần nữa, trầm giọng nói.
Con mắt Lý Kiền cũng sáng ngời, trầm giọng nói: “ Người này, cầm công quyết, tạm thời sợ lá giết không được, đương nhiên, khi đã có được công quyết, lập tức giết ngay, không chiếm được công quyết, phải dùng mê hương, thi thố hình phạt bức cung, bắt hắn phun ra công quyết.”
“ Ân, vốn là như vậy, bất quá việc này, vạn lần không thể truyền ra nếu không Lý gia sẽ tùy thời bị quần công, công pháp khó được, cường hãn tu luyện công quyết lại càng khó được, giang hồ gió tanh mưa máu, Lý gia bây giờ chưa thể bị triêm nhiễm!
Lý gia mà xong, chúng ta liền cũng xong đời, bây giờ Đường môn cùng chúng ta giao hảo, cũng chỉ là vì tham lam công quyết của chúng ta mà thôi!” Lý Mạc lạnh lùng nói.
Lý Kiền gật đầu nói: “ Phụ thân yên tâm, việc này trong lòng con tự có tính toán, hừ, bọn họ lợi dụng chúng ta, chúng ta làm sao mà không lợi dụng bọn họ! Đến lúc đó bọn hắn ăn trộm gà không được còn phải bồi thường thêm! Ăn cái gì, thì phải nhổ ra vô số lần!”
“ Ân, như vậy tốt lắm, ngươi mau nhanh chóng đi làm chuyện này, cần phải làm nhanh, không chiếm được công quyết thì cũng không cho người khác chiếm tiện nghi, giết!” Lý Mạc độc ác nói.
Lý Kiền hung hăng gật đầu, trong mắt bắn ra vài phần sát ý sắc bén, dùng vải đen trùm lên đầu, dưới chân có chút phát lực, Lý Kiền trực tiếp từ cửa sổ xông ra ngoài, sau đó biến mất vào màn đêm trong nháy mắt.
Mà Lý Mạc, nhìn theo hắn bỏ đi, ở bên ngoài hồi lâu vẫn không một tiếng động, lúc này mới thở ra một ngụm trọc khí.
“ Năm năm, một chiêu giết chết nhị lưu cao thủ Lý Chấn, thực lực này ẩn dấu thực sự quá thâm a! Nếu không biết lúc đầu hắn trời sinh tuyệt mạch, chỉ sợ ta còn tưởng rằng hắn đã tu luyện nhiều năm!
Năm năm, tiến vào trạng thái đỉnh cao của nhị lưu cao thủ, công quyết này, ta bắt buộc phải có!” Thanh âm của Lý Mạc có vài phần âm tà, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng biến mất của Lý Kiền trong bầu trời đêm, lộ ra một cỗ hàn khí sát tâm âm sâm.
Đêm, càng sâu hơn, ngoài cửa sổ, bắt đầu nổi gió, là cơn gió bắc đầy rét lạnh.
Gió Bắc gào thét, nhiệt độ chợt giảm xuống, tựa hồ như có chút âm khí lạnh lẽo.