Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 425: Chu Tử Tài
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân không biết trả lời Xung Hi như thế nào, bởi chuyện này rất phức tạp. Tuy nhiên Xung Hi không đợi Lâm Vân trả lời, nàng cho rằng điều suy đoán của mình là đúng. Thử dậm dậm chân, thì thấy đám mây ở phía dưới hơi mềm, nhưng lại rất chắc chắn.
Xung Hi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác rất chân thật. Thì biết đây không phải là một giấc mơ.
- Đến nơi rồi.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Xung Hi mới phản ứng. Nhìn khung cảnh xung quanh thì thấy mình đang đứng ở trong căn phòng của mình. Mà đám mây bảy màu đã biến mất.
- Tất cả điều này đều là thật à?
Xung Hi vẫn không thoát khỏi sự ngạc nhiên.
- Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng đi làm. Còn hai viên đan dược này em cũng uống đi. Anh có việc phải đi đây.
Lâm Vân đưa Xung Hi trở về nhà, đương nhiên không nghĩ tiếp tục lưu lại, mà muốn đi tới nhà Chu Linh Tố.
- Anh phải đi à? Khi nào anh quay lại?
Thấy Lâm Vân nói muốn đi, Xung Hi liền khẩn trương.
Lâm Vân hơi chần chờ. Cho dù có tìm kiếm đáp án được từ cha của Chu Linh Tố hay không, hắn vẫn rời đi Thanh Hóa rồi tới Phần Giang. Sau đó là trở về Yên Kinh.
Trở lại Yên Kinh, có lẽ hắn và Từ Vinh sẽ đi tới Thiên Hồng, Thanh Hóa chắc không trở lại rồi. Lần này đến Thanh Hóa cũng chỉ vì nghe được chuyện trên xe lửa mà thôi.
Thấy Lâm Vân im lặng không nói, Xung Hi biết Lâm Vân sẽ không quay trở lại. Hai mắt của nàng liền đỏ, trong lòng có một loại ủy khuất. Nhưng vừa nghĩ lại, nàng mới phát hiện nàng không có tư cách gì để ủy khuất cả. Nàng và Lâm Vân cũng chỉ là ngẫu nhiên quen biết nhau mà thôi.
- Anh sẽ không trở về phải không?
Mặc dù Xung Hi biết mình không có tư cách gì để ủy khuất. Nhưng vẫn mang theo vẻ chờ mong hỏi lại.
Lâm Vân thở dài một tiếng. Lúc trước hắn nghe em gái nói Xung Hi không chút do dự đi tới Yên Kinh, là biết tâm ý của nàng. Nhưng những chuyện liên quan tới tình cảm thì thật khó mà nói rõ ra được. Còn không bằng dứt khoát chút. Hắn liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, có lẽ anh sẽ không trở về Thanh Hóa nữa.
Nếu có cơ hội trở về Thanh Hóa thì không biết đã bao nhiêu năm sau. Mà khi tời Thiên Hồng, sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết. Dù với tu vị hiện tại của hắn, không cần phải e ngại bất kỳ ai. Nhưng ngay cả Địa Cầu còn có tu sĩ Hóa Thần đi tới, ai biết Thiên Hồng sẽ như thế nào?
Thấy ánh mắt buồn bã của Xung Hi, Lâm Vân không biết nên an ủi như thế nào, đành phải nói:
- Tối nay anh sẽ tới nhà của Chu Linh Tố.
- Anh tới nhà của Linh Tố làm gì? Anh rất thân với em ấy à?
Xung Hi tựa hồ có hứng thú với đề tài này.
Lâm Vân cười một tiếng:
- Em đừng hiểu nhầm. Anh tới đó để gặp cha của Chu Linh Tố. Anh có một số việc muốn thỉnh giáo ông ta.
Xung Hi càng là ngạc nhiên. Với bản lĩnh của Lâm Vân mà cũng cần thỉnh giáo cha của Linh Tố sao? Lẽ nào cha của Linh Tốt lại là một người lợi hại? Tuy nhiên, Lâm Vân ít nhất sẽ không rời đi đêm nay, nên nàng không tiếp tục giữ lại nữa. Dù sao hiện tại nàng cũng rất mệt mỏi.
Thấy Xung Hi đã bình tĩnh lại, Lâm Vân tranh thủ thời gian cáo từ.
Thấy Lâm Vân lại biến mất trên không trung. Xung Hi âm thầm nghĩ, bản lĩnh của hắn như vậy không phải là thần tiên thì là gì?
- Linh Tố, con không nói địa chỉ cho Lâm tiên sinh thì cậu ta tìm nhà chúng ta kiểu gì?
Một lão già hơn sáu mươi tuổi thở dài nói.
- Cha, con cho rằng Lâm đại ca nhất định sẽ biết mà tới. Hơn nữa, còn còn khẳng định anh ấy đang đi tìm chị Hi. Lần trước con còn có thể nhìn thấy ba tia sáng trong người của anh ấy. Nhưng lần này lại không nhìn thấy. Mà chỉ có cảm giác được một vòng sáng màu bạc nhàn nhạt. Cảm giác này rất kỳ quái. Chứng tỏ Lâm đại ca không phải người bình thường.
Chu Linh Tố nghĩ một lát rồi kiên định nói.
Lão già gật đầu. Ông ta tên là Chu Tử Tài. Lúc tới tuổi trung niên mới có một đứa con gái chính là Chu Linh Tố. Cho nên ông ta rất yêu thương con gái của mình. Ông ta biết con gái của mình không tầm thường, có thể thấy những điều mà người khác không thể nhìn thấy.
Cho nên việc Linh Tố không muốn học đại học, ông ta cũng không ép buộc. Ông ta định cho con gái học tập thuật phong thủy của mình, nhưng con gái lại không có hứng thú.
Theo kinh nghiệm của Chu Tử Tài, nếu như con gái nguyện ý học tập thuật phong thủy, thì thành tựu của con bé khẳng định còn hơn cả mình. Nhưng nếu Linh Tố đã không thích, thì ông ta cũng mặc con bé. Cho dù rất muốn tìm một thầy giáo có bản lĩnh, nhưng tìm một người như vậy sao mà khó.
Còn việc Lâm Vân có ba tia sáng trong người. Ông ta tin rằng Lâm Vân cũng như con gái của mình, có một thể chất đặc thù. Nên ông ta muốn tìm hiểu thêm về hắn chứ không hề quan tâm tới quyền thế của Lâm Vân.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Chu Tử Tài liền sửng sốt. Cho dù người tới bái phỏng ông ta rất nhiều, nhưng đều ở phòng làm việc, có rất ít người đến tận nhà. Chủ yếu là bạn thân của Chu Linh Tố. Chứ mấy bằng hữu của ông ta rất ít khi tới tận nhà. Muốn thảo luận nghiên cứu phong thủy thì cũng đi tới phòng làm việc nói chuyện.
- Linh Tố, con đi ra xem là ai. Chắc là con bé Tiểu Quân rồi.
Chu Tử Tài thuận miệng nói.
Chu Linh Tố đi ra mở cửa.
- A, là Lâm đại ca, chào anh.
Chu Linh Tố không thể tưởng được Lâm Vân tới nhà mình nhanh như vậy. Nhưng mình còn chưa nói địa chỉ, làm sao hắn biết mà tới?
- Ừ, chào em. Em mời anh tới nhà chơi không phải là lời khách khí đó chứ?
Lâm Vân mỉm cười nói.
- Đương nhiên là không phải rồi. Anh vào đi. Cha, Lâm tiên sinh đã tới.
Chu Linh Tố lúc thì Lâm đại ca, lúc thì Lâm tiên sinh, cô ta không biết nên gọi thế nào thích hợp hơn.
Chu Tử Tài vội vàng đi ra đón chào. Vừa nhìn thấy Lâm Vân, ông ta liền biết người trẻ tuổi này rất đặc biệt. Ông ta đã nghiên cứu phong thủy cả đời, người nào mà chưa từng gặp qua. Nhưng Lâm Vân lại khác biệt.
Trên người hắn có một sự tao nhã và yên lặng khó nói lên lời. Nhưng lại có một tia hoảng hốt như muốn ngăn cản sự yên lặng đó. Giống như người này muốn bảo trì sự yên lặng đó, lại có chút lực bất tòng tâm.
- Cậu dang gặp phiền phức về tâm cảnh, không cách nào bình tĩnh trở lại.
Câu đầu tiên của Chu Tử Tài không phải là hỏi han mà là một lời nhận xét.
Khóe mắt của Lâm Vân hơi run rẩy. Cha của Linh Tố quả nhiên không tầm thường. Vừa nhìn là biết tâm cảnh của mình không ổn.
Đó là ông ta còn không phải một người Tu Chân. Phải biết rằng người nhìn ra sự không ổn của hắn, chỉ có vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ kia mà thôi.
Lâm Vân đương nhiên cũng không cho rằng cha của Chu Linh Tố là một tu sĩ Đại Thừa. Trên người ông ta không có bất kỳ sự ba động của linh lực nào cả. Ông ta nói vậy chỉ vì nhìn ra sự không hòa hợp trên người mình mà thôi.
Có lẽ lần này tới là đúng rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Last edited by V.E.A.R; 27-09-2013 at 03:17 PM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 426: Lĩnh ngộ
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
-Lâm đại ca, anh còn đứng đó làm gì, mau vào đi. Cha…
Chu Linh Tố thấy Lâm Vân và cha của mình chỉ đứng nhìn nhau, vội vàng nói.
Chu Tử Tài cười ha hả:
- Lâm tiên sinh, mời vào.
- Linh Tố, lấy Cửu Thảo của cha pha trà mời khách.
Lâm Vân còn chưa ngồi xuống, Chu Tử Tài không đợi được mà bảo Chu Linh Tố pha trà.
Chu Linh Tố hơi ngạc nhiên. Không ngờ lần này cha lại hào phóng như vậy. Tuy cô ta không biết lai lịch của trà Cửu Thảo, nhưng lại biết cha của mình rất quý loại trà kia. Bình thường ông ấy rất ít khi lấy ra uống cho dù cô ta muốn uống thử cũng không cho.
Có một lần cha cầm túi trà, rồi nói cho cô ta biết, loại trà này rất trân quý, không được động linh tinh vào.
- Vâng.
Chu Linh Tố tranh thủ thời gian đi pha trà.
- Tôi đã kính trọng Lâm tiên sinh từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thật là vinh dự.
Chu Tử Tài nói, Lâm Vân biết đây không phải là lời khách sáo.
Từ biểu lộ của Chu Tử Tài, Lâm Vân có thể thấy ông ta thực sự muốn gặp mặt hắn một lần. Mình tới gặp ông ta là có chuyện, ông ta muốn gặp mình làm gì?
- Không biết bác sốt ruột muốn gặp tôi là có chuyện gì?
Lâm Vân hỏi.
- Chúng ta uống trà rồi nói sau. Cậu thử trà Cửu Thảo này xem. Loại trà này là tôi trùng hợp mua được từ một bậc thầy trà đạo cách đây năm năm trước. Lúc đó tôi chỉ phải trả năm nguyên, về sau tôi mới biết được sự trân quý của nó. Cậu uống thử xem thế nào?
Chu Linh Tố vừa mang trà tới, Chu Tử Tài liền mời Lâm Vân.
Lâm Vân gật đầu. Đối với trà đạo, hắn quả thật dốt đặc cán mai. Hắn cũng không hiểu những người uống trà trước khi uống còn cần nhiều công đoạn làm gì. Thậm chí ngay cả lửa to lửa nhỏ cũng tỉ mỉ. Hắn căn bản không thích những động tác thừa thãi đó.
Thử uống một ngụm trà Cửu Thảo, Lâm Vân không cảm thấy loại trà này có gì bất đồng, thậm chí còn cực kỳ bình thường. Tuy Lâm Vân không thích uống trà, nhưng vẫn từng uống qua trà ngon, hương vị của trà Cửu Thảo này kém xa.
Nhìn vẻ hưởng thụ khi uống trà của Chu Tử Tài, Lâm Vân âm thầm buồn cười. Bộ dáng này của ông ta giống như ông ta cũng rất tinh thông trà đạo vậy.
Mặc dù không cảm thấy sự khác biệt của trà Cửu Thảo, nhưng Lâm Vân không nói ra, chỉ rất kỳ quái vì sao loại trà này lại coi là quý giá.
- Lâm lão đệ tựa hồ có hứng thú với bức tranh chữ kia thì phải?
Chu Tử Tài đổi cách xưng hô thành Lâm lão đệ. Ông ta uống trà xong thì cẩn thận quan sát Lâm Vân.
Lâm Vân mỉm cười, chỉ vào tám chữ “Tri vong thị phi, tâm chi thích dã” nói:
- Chữ tốt, nhưng không biết ý nghĩa tám chữ này là gì? Mong bác chỉ giáo.
Chu Tử Tài gật đầu nói:
- Trang Tử từng dạy: Vong túc, lý chi thích dã. Vong yêu, đái chi thích dã. Tri vong thị phi, tâm chi thích dã. Ý của nó là, quên bàn chân, chiếc giày thoải mái. Quên eo, thắt lưng thoải mái. Quên hết thị phi, trong lòng càng thoải mái. Nhưng quên không phải là mất, mà là vĩnh viễn.
Lâm Vân sững sờ, hình như hắn đã nắm được điều gì đó.
Chu Linh Tố thấy Lâm Vân ngẩn người, đang định lên tiếng thì Chu Tử Tài khoát tay ngăn lại.
Mặc dù Chu Tử Tài không học võ, nhưng cũng biết việc giác ngộ rất quan trọng với người luyện võ. Có lẽ một lần giác ngộ có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời của người đấy.
Khái niệm mơ hồ đó dần dần sáng tỏ. Một hồi lâu sau, Lâm Vân mở thở phào nhẹ nhóm. Hắn vẫn cho rằng tâm cảnh kém xa tu vị, là bởi vì hắn không có sư phụ. Lúc này hắn mới hiểu rằng hắn quá để ý tới điều này. Sư phụ chỉ là người chỉ dẫn mà thôi. Còn lại vẫn phải dựa vào bản thân. Mà hắn thì luôn dựa vào lý do.
Nếu như không có sư phụ thì không thể tiến bộ được sao? Quên ở đây có phải là quên sư phụ không? Làm những điều thích hợp với mình nhất mới là đứng đắn. Có sư phụ hay không, cũng không quan trọng.
Tâm trí của Lâm Vân như được mở rộng. Hắn liền đứng lên, rồi cúi người nói:
- Cảm ơn tiền bối. Tôi luôn dựa vào lý do không tiến bộ vì không có người chỉ dẫn. Hiện tại tôi đã hiểu, sư phụ mặc dù quan trọng, nhưng cũng không phải điều trọng yếu nhất.
Chu Tử Tài cười nhìn Lâm Vân. Ông ta hiểu ý của hắn, nhưng ông ta vẫn lắc đầu.
Lâm Vân ngơ ngác. Vừa nãy hắn đã nhìn ra con đường và mục tiêu của mình cần đi. Nhưng Chu Tử Tài rõ ràng vẫn không thỏa mãn với với lời này của mình. Chẳng lẽ mình vẫn thiếu sót sao?
Thấy Lâm Vân sững sờ, Chu Tử Tài không cũng không tiếp tục giấu diếm nữa, chỉ hỏi:
- Lâm Vân, tôi hỏi cậu một vấn đề cũ, trứng có trước hay gà có trước?
Đôi mắt của Lâm Vân lóe lên. Trong đầu vang lên một tiếng.
Buồn cười mình còn quấn quýt ở việc có sư phụ hay không. Chu Tử Tài vừa hỏi vậy, là có ý nhắc nhở mình, rốt cuộc sư phụ có trước hay là đồ đệ có trước.
Tất cả công pháp đều không phải tự nhiên mà có. Người đầu tiên học được công pháp là sư phụ hay là đồ đệ? Nếu như là đồ đệ, sư phụ của hắn là ai? Là trời đất hay là chính bản thân?
- Tôi không biết vì nguyên nhân gì mà trong lòng Lâm tiên sinh không thể yên tĩnh. Nhưng thông qua những lời Lâm tiên sinh nói, tôi cũng hiểu ra một ít. Tuy nhiên, Lâm tiên sinh có ngộ tính rất cao, đảo mắt đã hiểu đạo lý trong đó. Cho dù cũng không rõ cậu tu luyện đạo gì, nhưng tôi tin tưởng, cậu nhất định sẽ trở thành một đại tông sư.
Chu Tử Tài vừa nhìn ánh mắt của Lâm Vân là hiểu cậu ta đã nghĩ ra thiếu sót của cậu ta.
Mà tư tưởng luôn trói buộc cậu ta dần được giải phóng. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Lâm Vân cúi người thật sâu nói:
- Lâm Vân tôi rất bội phục tài học của tiền bối.
Chu Tử Tài lắc đầu nói:
- Cậu sai rồi, tài học của tôi không hơn được cậu là bao nhiêu. Chỉ là đạo của tôi khác với đạo của cậu mà thôi. Có lẽ cậu nhìn không thấu một việc, nhưng người khác lại nhìn ra. Tục ngữ có nói “Ba ông thợ da bằng một Gia Cát Lượng”, điều này rất chính xác.
Lâm Vân gật đầu. Bất kỳ người nào đều có thứ để mà ta học hỏi, không nên coi thường một ai.
- Tôi có thể nhìn ra cậu đang áp chế điều gì đó. Nhưng điều này không cần. Dù tôi không hiểu cậu rốt cuộc muốn học cái gì, nhưng “Đã trói buộc thì không thể không gỡ ra. Đã gỡ ra rồi, thì còn lo lắng điều gì nữa”. Ý của tôi chắc cậu cũng hiểu, chỉ cần để cho mình vui vẻ là được.
Đúng vậy, cần gì phải trói buộc, ước thúc, làm những việc khiến mình khó chịu. Nghĩ tới đây, trong đầu Lâm Vân lại oanh một tiếng. Hắn phát hiện tâm cảnh của mình rõ ràng liên tục tăng lên.
Thì ra là thế.
“Đã trói buộc thì không thể không gỡ ra. Đã gỡ ra rồi, thì còn lo lắng điều gì nữa”. Tốt, những lời này thật tốt. Ha ha, Lâm Vân thật muốn cười to một tiếng. Từng sợi tinh thần và lực lượng Tinh Vân đang nhanh chóng xoa dịu thương thế bên trong cơ thể hắn. Thương thế bế trong cơ thể rõ ràng đã khỏi hẳn. Mà ngay cả di chứng khi uống đan dược cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 427: Tiên đạo
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Oanh, oanh…
Tám ngôi sao nhỏ màu xanh bay lên trong Tử Phủ. Tu vị bị Lâm Vân cưỡng chế ngăn chặn cũng bỗng nhiên tăng lên. Lâm Vân biết, chỉ cần mình áp súc tám ngôi sao màu xanh này, thì sẽ hình thanh viên ngôi sao màu bạc thứ tư.
Lần đầu tiên tu vị tăng lên dễ dàng như vậy. Hơn nữa hiện tại Thiên Diễm đã được hắn luyện hóa, hắn không cần phải luyên công trong Thiên Diễm nữa.
Vị Chu tiên sinh này quả nhiên không phải là người tầm thường. Lâm Vân rất cảm động với việc chỉ bảo của ông ta.
- Cảm ơn Chu tiền bối. Thật đúng là nghe quân nói chuyện, còn hơn mười năm đọc sách.
Lâm Vân lần nữa chắp tay nói.
Chu Tử Tài gật đầu. Đạo mà ông ta cả đời tu luyện, chính là quên mất tự nhiên. Mà không ngờ ngộ tính của Lâm Vân cao như vậy. MÌnh chỉ nói mới vài câu, cậu ta hoàn toàn đã lĩnh ngộ ý tứ của mình. Cậu ta nhất định không phải là vật trong ao.
Lâm Vân hiện tại càng khiến ông ta nhìn không rõ. Cảm giác xao động bị đè nén toát ra từ cậu ta đã không còn. Hơn nữa khí chất của cậu ta đã trở nên không tầm thường.
Chẳng những là Chu Tử Tài phát hiện sự biến hóa của Lâm Vân, mà ngay cả Chu Linh Tố cũng nhìn ra. Cô ta sững sờ nhìn Lâm Vân, cảm giác như nhìn hắn trong sương khói vậy, hư hư thật thật.
Chu Tử Tài mỉm cười hỏi:
- Lâm tiên sinh, bây giờ cậu đã nhận ra sự không tầm thường của Cửu Thảo chưa?
Lâm Vân gật đầu. Lúc trước uống loại trà này, hắn cảm thấy rất bình thường. Nhưng Chu Tử Tài lại coi nó quý như vàng. Rất rõ ràng, Chu Tử Tài biết mình không ổn, nên muốn giúp đỡ hắn. Có lẽ vị đại sư trà đạo tống trà cho Chu Tử Tài cũng có ý này.
Nếu người thấy Cửu Thảo trân quý thì nó là thứ quý giá. Nếu như ngươi không cảm thấy nó trân quý, thì Cửu Thảo chỉ như lá trà bình thường mà thôi.
Điều mình lĩnh ngộ mới là trân quý nhất, chứ không phải do người khác dạy.
Đối với Lâm Vân mà nói, Ngũ Tinh Quyết mà hắn lĩnh ngộ ra được mới là công pháp quan trọng nhất. Còn Cửu Tinh Thần Quyết chỉ là công pháp do tiền nhân lưu lại. Cho nên Ngũ Tinh Quyết của mình mới là độc nhất vô nhị.
Lâm Vân và Chu Tử Tài không nói gì mà nhìn nhau cười.
- Cha, Lâm đại ca, hai người?
Cho dù Chu Linh Tố là một cô gái tinh tế, nhưng kinh nghiệm sống của cô ta còn ít, cho nên nhất thời không thể hiểu cha mình và đang Lâm Vân đang nói cái gì.
- Linh Tố, con đừng vội, tí nữa cha sẽ nói với con.
Chu Tử Tài nói xong, lại nhìn Lâm Vân, như có điều suy nghĩ.
Một lúc sau, Chu Tử Tài hỏi:
- Lâm tiên sinh, không biết cậu học đạo gì?
Lâm Vân nhìn thần sắc thận trọng của Chu Tử Tài, thì biết Chu Tử Tài đang chuẩn bị nói ra mục đích mà ông ta tìm mình.
Nếu là như vậy, Lâm Vân rất nguyện ý giúp đỡ ông ta. Chu Tử Tài đã khai sáng cho hắn rất nhiều điều. Những điều này rất hữu dụng với hắn.
Chu Tử Tài đã hỏi vậy, Lâm Vân đương nhiên không giấu diếm, lập tức nói:
- Tôi học là đạo nghịch thiên.
Chu Tử Tài nghe Lâm Vân nói, lông mày hơi nhíu:
- Đạo nghịch thiên?
Đây là đạo gì vậy? Đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói một thứ đạo như vậy. Nếu là đúng, thì ông ta không dám cho con gái bái Lâm Vân làm sư phụ.
Lâm Vân thấy Chu Tử Tài khó hiểu, liền biết ông ta còn chưa từng tiếp xúc với giới Tu Chân. Tiếp tục nói:
- Cũng có thể nói là Tiên Đạo.
Tiên Đạo? Chu Tử Tài bỗng nhiên đứng lên:
- Cậu học chính là Tiên Đạo?
Lâm Vân gật đầu:
- Đúng vậy, lẽ nào bác đã từng nghe nói về Tiên Đạo?
Lâm Vân lại chuyển sang gọi bác.
Trong lòng Chu Tử Tài như nổi sóng. Ông ta đã nghĩ vô số khả năng, nhưng chưa từng nghĩ qua Lâm Vân học là Tiên Đạo.
Chẳng lẽ trên thế giới này còn tồn tại Tiên Đạo? Hay là Lâm Vân chỉ là một tên lừa bịt, dựa vào thủ đoạn để kiếm lời? Tuy nhiên, nghĩ tới khí chất không ngừng biến đổi của Lâm Vân, Chu Tử Tài biết hắn không phải là người như vậy.
- Mười năm trước, tôi gặp được một hành giả ở núi Phổ Đà. Ông ta cũng nói mình tu luyện Tiên Đạo. Tôi ở bên ông ta học tập vài ngày, nhưng đều chưa từng thấy ông ta ăn cơm. Ông ta nói rằng mỗi ngày ông ta chỉ uống vài giọt Cam Lộ là được. Dù tôi không biết Cam Lộ là thứ gì, nhưng tôi dám xác nhận hành giả kia tu luyện không phải là Tiên Đạo. Bởi vì vị hành giả kia chỉ gầy như que củi. Lẽ nào Lâm tiên sinh học chính là Tiên Đạo như vậy?
Chu Tử Tài nói xong, rất nghiêm túc nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân nhịn không được cười một tiếng. Người hành giả đó thật đúng là một tên ngốc. Không tích cốc, không biết hấp thu linh khí thiên địa, mà tu hành bằng cách tuyệt thực. Kết cục không chết đói mới là lạ. Cho nê Lâm Vân lắc đầu:
- Bác thấy tôi giống như một người suốt ngày uống Cam Lộ cầm hơi sao?
Nghe Lâm Vân nói vậy, Chu Tử Tài hơi sững sờ, rồi mỉm cười. Anh chàng Lâm Vân này rất khỏe mạnh, hồng hào, đâu giống như một người tuyệt thực.
Tuy nhiên, một câu kế tiếp của Lâm Vân lại khiến Chu Tử Tài suýt nữa té ngã:
- Thực ra đã mấy tháng rồi tôi chưa ăn.
- Cái gì?
Chu Linh Tố ngẩn người nhìn Lâm Vân. Lúc hắn nói hắn tu luyện Tiên Đạo, Chu Linh Tố cũng rất giật mình, nhưng lại không ngạc nhiên như cha. Cô ta đã tận mắt nhìn Lâm Vân biến mất một cách khó hiểu, còn tưởng rằng Lâm Vân nói cổ võ thành Tiên Đạo.
Nhưng Lâm Vân nói hắn đã không ăn mấy tháng rồi, mới khiến Chu Linh Tố kinh hãi. Lâm Vân thật không giống như một người nói dối chút nào.
Hồi lâu, Chu Tử Tài mới thanh tỉnh, hơi mất tự nhiên hỏi:
- Như vậy, Tiên Đạo là cái gì?
Lâm Vân cười nhạt:
- Khống chế thiên địa, bất tử bất diệt.
Đối với Lâm Vân mà nói, lúc vừa tới Địa Cầu, hắn chỉ muốn tu luyện. Còn vì sao tu luyện, thì chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Nhưng về sau, khi hắn tới Khôn Truân Giới, hắn mới hiểu được hàm nghĩa của Tiên Đạo. Chính là cường đại và vĩnh tồn. Có lẽ trước kia hắn căn bản không dám tưởng tượng tới điều này. Nhưng khi tiếp xúc với thế giới Tu Chân chính thức, hắn đã quyết định đó là phương hướng cố gắng cả đời của hắn.
Có một ngày nào đó, hắn sẽ dẫn theo những người mình yêu ngao du thiên địa, du lịch tinh không. Tìm kiếm sự trường sinh bất tử.
Nhưng để thực hiện giấc mộng này mà không có thực lực cường đại, thì chỉ như người si nói mộng mà thôi. Cho nên Lâm Vân muốn mình trở nên phải mạnh mẽ, như vậy hắn mới có thể bảo vệ người mình yêu, bảo vệ giấc mơ của mình.
Kể từ khi biết Địa Cầu không còn là chỗ an toàn, Lâm Vân càng thêm bức thiết muốn trở nên cường đại. Đã đi qua vài hành tinh Tu Chân, Lâm Vân biết, có thực lực mới có quyền lên tiếng. Hơn nữa ở trên thế giới Tu Chân, còn có những thế lực mạnh mẽ hơn nữa. Nếu không chịu phát triển, tương lai gặp phải bọn họ thì mình sẽ không bảo vệ được người thân.
- Khống chế thiên địa, bất tử bất diệt?
Chu Tử Tài thì thào nhắc lại một lần. Điều này thật quá xa xôi với ông ta. Ông ta đã từng đi du lịch khắp cả nước, cũng được chứng kiến nhiều kỳ nhân dị sự. Thậm chí còn nghe nói qua về thế gia cổ võ, môn phái ẩn thế. Nhưng còn chưa từng nghe ai nói có thể khống chế thiên địa, bất tử bất diệt. Điều này thật quá nghịch thiên, thật quá cuồng vọng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 428: Khách khứa kéo tới
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Khó trách Lâm Vân lại nói hắn học đạo nghịch thiên. Mà nhìn ánh mắt của Lâm Vân, Chu Tử Tài biết hắn không nói láo. Là một thầy tướng sư có kinh nghiệm lâu năm,, Chu Tử Tài liếc mắt một cái là biết ai nói thật ai nói dối. Tuy nhiên, mình có thể cho con gái của mình bái một người như vậy làm thầy hay không?
Mà Linh Tố tựa hồ không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, ngoại trừ cổ võ. Nhưng ông ta lại không có cách nào tìm được cửa của các môn phái cổ võ đó để cho con gái học. Lâm Vân vốn xuất thân từ Lâm gia, bản lĩnh cũng rất lợi hại. Huống hồ Tiên Đạo mà người khác cho rằng hoang đường, nhưng Chu Tử Tài lại cho rằng nó có thẻ tồn tại.
Nghĩ tới đây, Chu Tử Tài không do dự nữa, liền đứng lên, chắp tay nói với Lâm Vân:
- Lâm tiên sinh, tôi cầu cậu một việc. Tôi muốn cho Linh Tố nhà tôi làm đồ đệ của câu. Không biết Lâm tiên sinh có đồng ý hay không?
Lâm Vân sững sờ, không ngờ Chu Tử Tài lại cầu mình một việc như vậy. Như thế thì hơi khó, dù sao hắn không thể tùy lúc dẫn theo Chu Linh Tố bên người.
Chu Linh Tố nghe phụ thân nói vậy, liền ngây người. Để cho mình làm đồ đệ của hắn, có phải là hơi quá không? Cô ta muốn đứng lên phản bác, nhưng suy nghĩ một lúc, lại ngồi xuống.
Cô ta đã được thấy bản lĩnh của Lâm Vân, nên cũng muốn biết Lâm Vân rốt cuộc có bản lĩnh gì. Liệu hắn có thể như Tôn Ngộ Không, có bảy mươi hai phép biến hóa? Thậm chí có thể phi thiên độn địa?
Lâm Vân suy nghĩ nói:
- Thu Linh Tố làm đồ đệ không phải là không được. Thực ra tôi đã có vài người đệ tử rồi, nhưng đệ tử tu Tiên Đạo chỉ có hai người. Hai người đó không ở Địa Cầu. Những người còn lại thì ở Địa Cầu tu luyện cổ võ…
- Cái gì? Không ở Địa Cầu? Lẽ nào Lâm đại ca thường xuyên rời đi Địa Cầu sao?
Chu Tử Tài còn chưa lên tiếng, thì Chu Linh Tố đã ngắt lời. Cho dù những điều Lâm Vân vừa nãy nói là thật, nhưng lời này thật sự là thái quá. Chu Linh Tố bắt đầu hoài nghi.
- Không sai, anh cũng chỉ vừa mới trở lại Địa Cầu. Vũ trụ rất rộng lớn, thậm chí vượt qua tưởng tượng của mọi người. Anh cũng chỉ mới tới vài hành tinh mà thôi. Mà hành tinh có sự sống đâu chỉ là vài nghìn triệu.
Thấy Chu Linh Tố và Chu Tử Tài vẫn còn khiếp sợ, tiếp tục nói:
- Nếu muốn theo anh tu luyện, thì có lẽ em phải rời khỏi Địa Cầu. Hơn nữa việc tu đạo của anh rất nguy hiểm, tùy thời có thể bị người khác giết chết. Còn phải chịu đựng được sự cô đơn nữa. Nếu em không có lòng quyết tâm, thì không cần phải theo anh tu luyện đâu.
Lâm Vân nhìn Chu Linh Tố, nói.
Cho dù hoài nghi, nhưng Chu Linh Tố thấy Lâm Vân nói năng nghiêm túc như vậy, càng thêm hoang mang.
Cô ta bỗng nhiên đứng lên nói:
- Cha, nếu như việc này là thật, thì con nguyện ý học. Nhưng con muốn Lâm đại ca thể hiện ra một chút thì con mới có động lực để học.
Lâm Vân mỉm cười:
- Em muốn anh làm gì?
Hắn đương nhiên hiểu Chu Linh Tố đang hoài nghi, nên không có ý trách móc.
- Học Tiên Đạo thì có thể bay lượn. Anh có biết bay không?
Chu Linh Tố nói xong, đầy ranh mãnh nhìn Lâm Vân. Trong suy nghĩ của cô ta, cho dù Lâm Vân thần kỳ, nhưng chỉ đến mức như tu luyện cổ võ mà thôi. Chứ từ xưa tới nay có thấy ai bay được lên trời đâu. Tôn Hầu Tử cũng chỉ là người xưa bịa ra.
- Em đã bay lên rồi đó.
Lâm Vân mỉm cười nói. Vì để Chu Linh Tố không còn hoài nghi, Lâm Vân đành đáp ứng yêu cầu này của cô ta.
Chu Linh Tố cười nhạt một tiếng:
- Lâm đại ca, nói dối cũng không cần phải như vậy chứ. Đừng tìm cớ trong đạo Phật như “Bay tức là không bay, không bay tức là bay” chứ. A…..
Chu Linh Tố nói tới đây, chợt dừng lại. Cô ta thấy cha mình và Lâm Vân càng ngày càng xa. Mà cô ta rõ ràng đã đi ra phòng khách. Liền nhìn xuống phía dưới, thì thấy dưới chân mình có một đám mây nhiều màu. Mà cha thì đã há hốc mồm nhìn mình.
Chu Linh Tố đờ cả người vì sợ hãi. Tinh thần của cô ta hiện giờ rất chấn động. Điều này là thật sao?
Bỗng vang lên tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Chu Linh Tố hồi phục tinh thần,, vội vàng đi ra mở cửa. Sau khi mở cửa mới chợt nhớ tới mình vẫn còn trên trời. Vội vàng nhìn xuống dưới, rõ ràng đã đứng trên mặt đất, đám mây dưới chân cũng không biết biến mất từ lúc nào. Cô ta lại sững sờ, chuyện vừa nãy là chuyện gì vậy?
- Em không sao chứ Linh Tố?
Lúc này Chu Linh Tố mới nhận ra người tới là Vương Hoàn Hoàn và Du Quân.
- Hoàn Hoàn, Du Quân, sao hai người lại tới đây?
Giọng nói của Vương Hoàn Hoàn đã làm Chu Linh Tố bừng tỉnh, nhất thời quên tình cảnh vừa nãy.
Vương Hoàn Hoàn thấy vẻ mê man của Chu Linh Tố, mới khó hiểu hỏi.
Chu Linh Tố tự hỏi, những điều vừa nãy chẳng lẽ là thật sao? Cô ta quay đầu nhìn, thấy cha và Lâm Vân đã đứng ở trong phòng. Nếu chuyện này không phải vừa mới xảy ra, cô ta còn tưởng mình bị ảo giác.
- Linh Tố, mời bạn con vào đi.
Chu Tử Tài cũng kinh hãi, nhưng thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của con gái, ông ta lại thanh tỉnh trước. Áp chế tâm tình, ông ta mới nhớ tới là phải mời khách vào. Nhưng trong lòng ông ta đã rất cuồng nhiệt.
Thật không ngờ Lâm Vân lại là một người tu tiên. Điều này ông ta đã tận mắt nhìn thấy. Nếu không phải người trong tiên đạo, thì sao có thể tùy tiện khiến hai cha con ông ta bay lên trời được. Còn cưỡi lên đám mây bảy màu nữa chứ.
Trong lòng Chu Linh Tố cũng rất cuồng nhiệt. Không ngờ mình thực sự gặp được thần tiên, còn có thể bái ông ta làm thầy nữa, đúng là một kỳ ngộ? Lại nhìn vẻ bình tĩnh của Lâm Vân, Chu Linh Tố áp chế sự xao động trong lòng.
- Linh Tố, em thật không sao chứ?
Lần này là Du Quân hỏi.
- À, em không sao. Hai người mau vào đi.
Nói xong, Chu Linh Tố vội vàng tránh đường cho Vương Hoàn Hoàn và Du Quân đi vào. Cho dù hiện tại cô ta rất không muốn hai người bạn của mình quấy rầy việc cô ta bái sư. Nhưng Du Quân là bạn tốt của cô ta, cho nên Chu Linh Tố đương nhiên không thể để bạn mình đứng ở ngoài được.
Vương Hoàn Hoàn và Du Quân mang theo ánh mắt hoài nghi đi vào phòng khách.
- Lâm tiên sinh, anh quả nhiên là ở đây. Muốn gặp mặt anh thật là khó.
Vương Hoàn Hoàn đi vào, vừa thấy Lâm Vân ngồi đó, liền hưng phấn chào hỏi.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng. Tuy cô nàng Vương Hoàn Hoàn này rất đẹp, thuộc loại mỹ nữ hiếm có, nhưng vẻ a dua nịnh hót với lại tự cho là đúng của cô ta, khiến Lâm Vân rất khó chịu.
Du Quân rất rõ tính cách của Vương Hoàn Hoàn. Bạn mình là một nữ nhân dựa thế. Lần này Hoàn Hoàn chủ động làm quen với Lâm Vân là bởi vì đến Trần Hải Cương cũng phải sợ hắn.
Tuy nhiên, trời tối như vậy, Vương Hoàn Hoàn còn kéo mình tới nhà của Chu Linh Tố, chỉ vì được gặp Lâm Vân, thì hơi quá mức. Cho dù quyền thế của Lâm Vân hơn Trần Hải Cương, nhưng cha của Hoàn Hoàn dù gì cũng là phó tỉnh trưởng của cả tỉnh Vân Bắc, mà cô ta lại là một mỹ nữ, cần gì phải chủ động đi tới nịnh bợ Lâm Vân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 429: Rời đi
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Em thật sự tiếc nuối vì không tham dự buổi sinh nhật của Du Quân lần đó. Nếu không em đã quen với anh từ sớm rồi.
Vương Hoàn Hoàn càng thêm thân mật nói.
Chu Linh Tố nhíu mày nói:
- Chị Hoàn, đã muộn thế này chị tới đây không phải là chỉ gặp sư phụ của em đấy chứ? Hay là có việc gì khác?
- Cái gì? Sư phụ của em? Lâm đại ca thành sư phụ của em lúc nào vậy?
Chẳng những Vương Hoàn Hoàn sững sờ, mà ngay cả Du Quân cũng vậy. Một cô gái thành niên bái một người trẻ tuổi làm sư phụ là có ý gì?
Nhưng Chu Linh Tố chỉ lộ vẻ cuồng nhiệt, không trả lời câu hỏi của Vương Hoàn Hoàn. Khiến hai người tưởng Chu Linh Tố đang nói đùa. Không khỏi quăng ánh mắt về phía Chu Tử Tài.
Chu Tử Tài bất đắc dĩ nhìn con gái rồi nói:
- Không sai, Linh Tố vừa bái Lâm Vân làm thầy rồi.
Hai người nghe Chu Tử Tài nói như vậy, mới biết là thật, không khỏi mê hoặc.
Bỗng nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa. Chu Tử Tài sững sờ. Hôm nay là ngày gì mà có nhiều khách khứa tới chơi như vậy? Bình thường, cho dù mười ngày nửa tháng cũng không có một ai tới.
Chu Linh Tố vội vàng đi mở cửa, rồi lập tức kinh hỉ kêu lên:
- A, chị Hi, chị đã trở lại rồi à?
Bất ngờ gặp lại Xung Hi, khiến Chu Linh Tố không thể không cao hứng.
- Ừ, vẫn còn có hai vị nữa.
Xung Hi cười nói.
Lúc này Chu Linh Tố mới nhìn thấy hai người đằng sau, vội vàng nói:
- Cha, thị trưởng Vạn và thị trưởng Trần tới chơi.
Chu Tử Tài vừa nghe thấy là hai vị thị trưởng tới chơi, liền vội vàng đi ra nghênh đón. Lâm Vân ngẩng đầu nhìn, một người là người quen, Vạn Chí Hoa. Nhân phẩm của người này không tồi, không ngờ ông ta đã làm tới chức thị trưởng Còn một người thì có khuôn mặt giống với Trần Hải Cương. Xem ra là người nhà của y. Rất có khả năng là cha của Trần Hải Cương.
Xung Hi thấy Lâm Vân quả nhiên ở nhà Chu Linh Tố, chào Vương Hoàn Hoàn và Du Quận một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Vân.
Xung Hi đột nhiên tới, Du Quân và Chu Linh Tố cao hứng là thật, còn Vương Hoàn Hoàn thì hơi giả tạo.
Mà Xung Hi ngồi xuống bên cạnh Lâm Vân, Vương Hoàn Hoàn càng thêm bất mãn. Nhưng cô ta cũng biết Xung Hi và Lâm là không biết.
Hiện tại Tần gia đã dần xuống dốc, mà Lâm gia thì như mặt trời ban trưa. Cho nên Lâm Vân muốn đối phó với Trần gia, chỉ cần một ngón tay là đủ.
Mấy cô gái thì quây quần nói chuyện. Trần Tấn và Vạn Chí Hoa tới đây chỉ để bái phỏng Lâm Vân, mục đích đã hoàn thành thì liền cáo từ rời đi.
- Lâm Vân, anh thực sự thu Linh Tố làm đệ tử à?
Xung Hi thấy hai vị thị trưởng đã rời đi, liền tranh thủ thời gian hỏi.
- Ừ, thì sao?
Lâm Vân thấy thần thái của Xung Hi, nghĩ thầm, chẳng lẽ nàng ấy cũng muốn bái mình làm thầy?
- Chị Hi, chị và sư phụ bạn cũ, nếu không chị cũng bái Lâm đại ca làm thầy đi.
Chu Linh Tố bỗng nhiên nói.
Khuôn mặt của Xung Hi đỏ lên, vội vàng nói:
- Chị không bái anh ấy làm thầy.
Chu Linh Tố sững sờ, lập tức hỏi:
- Vì sao? Bản lĩnh của sư phụ rất lớn, chị còn không biết đâu…
Chu Linh Tố không nói hết liền im lặng. Cô ta cũng biết có nhiều thứ khó mà nói ra được.
Xung Hi nhìn vẻ lo lắng của Chu Linh Tố, trong lòng tự nhủ, bản lĩnh của Lâm Vân như thế nào, chả lẽ mình lại không biết? Nhưng nếu bái hắn làm thầy, vậy thì hắn sẽ là trưởng bối của mình. Như vậy sao được?
- Con bé ngốc này, chuyện này đâu có thể ép buộc được? Con lo thân mình đi.
Chu Tử Tài mắng một câu.
- Lâm đại ca, em cũng muốn bái anh làm thầy.
Vương Hoàn Hoàn đột nhiên xen lời.
Lâm Vân nhìn Vương Hoàn Hoàn, trong lòng cười nhạt. Muốn làm đệ tử của ta dễ vậy sao? Đâu phải tùy tiện ai cũng được.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân đứng lên nói:
- Hoàn Hoàn nữ sĩ, tôi thu Linh Tố làm đệ tử bởi vì cô đấy thích hợp là đệ tử của tôi. Còn cô thì không thích hợp. Bác Chu, cảm ơn bác đã giúp tôi rất nhiều. Tôi phải đi đây. Tạm biệt.
- A, sư phụ đi, còn con thì sao?
Chu Linh Tố thấy Lâm Vân muốn rời đi thì trong lòng luống cuống. Vừa mới bái sư phụ, ngay cả nghi thức còn không có, mà Lâm Vân đã đi rồi. Vậy thì ai sẽ dạy mình?
Xung Hi cũng sững sờ, nàng mới tới đây không được lâu, Lâm Vân lại muốn đi. Trong lòng lại tràn đầy ủy khuất.
Vương Hoàn Hoàn thật không ngờ Lâm Vân lại từ chối dứt khoát như vậy. Với sắc đẹp của cô ta, bái Lâm Vân làm thầy, đã ngầm bày tỏ ý khác trong đó. Cô ta nghĩ rằng Chu Linh Tố nhận Lâm Vân làm sư phụ cũng có ý đó.
- Tôi có việc phải đi rất xa. Nếu trong vòng ba tháng mà tôi không tới Thanh Hóa, thì cô tới Yên Kinh tìm sư nương.
Hiện tại Lâm Vân đã hoàn toàn khôi phục, nên hắn muốn lập tức tới Thiên Hồng luôn. Còn việc tu luyện của Linh Tố thì giao cho Vũ Tích cũng được.
- Còn em?
Xung Hi rất muốn hỏi lời này. Nàng biết đây là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu không hỏi, thì có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội để hỏi. Cho dù rất không muốn ở trước mặt người khác hỏi như vậy.
- Sau này còn gặp lại…
Lâm Vân nói xong, liền biến mất tại chỗ để lại năm người sững sờ xuất thần.
- Anh ấy đi rồi.
Xung Hi thì thào nói.
Chu Linh Tố thấy sắc mặt của Xung Hi không tốt, liền đi tới hỏi:
- Chị Hi, chị không sao chứ?
- Chị không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi. Chị cũng về đây. Tạm biệt em.
Lúc này Xung Hi mới thấy rất mệt mỏi. Đây lần đầu tiên nàng nhận ra mình để ý tới Lâm Vân như vậy. Quyết định năm đó có đúng hay không?
- Hừ, thật là kiêu ngạo.
Vương Hoàn Hoàn rất không hài lòng với thái độ của Lâm Vân. Cô ta nói tiếp:
- Có gì ghê gớm đâu, không phải là luyện qua cổ võ sao? Anh của mình cũng là cao thủ Hậu Thiên đó thôi. Như hắn có gì mà hiếm lạ.
Xung Hi nhìn thoáng qua Vương Hoàn Hoàn, nàng cũng biết cô ta là hạng người gì, liền thản nhiên nói:
- Hắn có bản lĩnh để kiêu ngạo. Chị không thích nhưng có người khác thích.
Bị Xung Hi xỏ xiên như vậy, Vương Hoàn Hoàn rất tức giận. Nhưng cô ta cũng biết nơi này không phải là nơi tranh luận, cho nên kéo tay Du Quân nói:
- Linh Tố, bác Chu, cháu vào Du Quân về đây.
Vương Hoàn Hoàn và Du Quân rời đi, Chu Linh Tố mới nắm tay của Xung Hi nói:
- Chị Hi, hôm nay chị ở đây ngủ với em nhé. Em có vài chuyện muốn nói, nói không chừng lại giúp được chị.
Xung Hi nhìn thoáng qua Chu Linh Tố, gật đầu đồng ý. Dù nàng biết Chu Linh Tố không giúp được gì trong chuyện này, nhưng nàng xác thực rất mệt mỏi, muốn nằm nghỉ luôn. 0
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R