 |
|

23-07-2008, 09:32 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
Chương 25
La Nhân Kiệt thủ đoạn đê hèn
Nghi Lâm há»i váºy, má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ồ.
Ãịnh Dáºt cÅ©ng không nhịn được phải phì cưá»i, đáp:
- Ãó là những lá»i nói thô bỉ cá»§a bá»n lưu manh. Hà i tá»! Ngươi đã không hiểu thì đừng há»i nữa, cái đó xấu lắm.
Nghi Lâm nói:
- Trá»i Æ¡i! Té ra là lá»i nói thô bỉ. Ãệ tá» tưởng đó là quan Thái giám cá»§a đức Hoà ng đế, chả có gì tồi tệ. Ãiá»n Bá Quang nghe Lệnh Hồ đại ca nói thế, liá»n lưá»m y há»i: “Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh nắm chắc được phần thắng không?â€. Lệnh Hồ đại ca đáp: “Cái đó đã hẳn. Ãứng mà đánh nhau thì Lệnh Hồ Xung nà y đứng và o hà ng thứ 39 trong võ lâm thiên hạ, còn ngồi đánh thì tiểu đệ đứng và o hà ng thứ nhìâ€. Ãiá»n Bá Quang nổi tÃnh hiếu kỳ há»i lại Lệnh Hồ Xung: “Lệnh Hồ huynh đứng hạng nhì, váºy hạng nhất là ai?â€. Lệnh Hồ đại ca đáp: “Hạng nhất là giáo chá»§ ma giáo tên gá»i Ãông Phương Bất Bạiâ€.
Nghi Lâm vừa nhắc tá»›i tám chữ “Ma giáo giáo chá»§ Ãông Phương Bất Bại†thì vẻ mặt má»i ngưá»i Ä‘á»u biến đổi.
Nghi Lâm phát giác ra bầu không khà trong sảnh đưá»ng đột nhiên có Ä‘iá»u khác lạ thì cô vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Cô cho là mình ăn nói lầm lẫn, liá»n há»i Ãịnh Dáºt:
- Sư phụ! câu đó có đúng không?
Ãịnh Dáºt đáp:
- Ngươi đừng nhắc đến tên hiệu ngưá»i đó nữa. Hãy nói cho ta hay Lệnh Hồ Xung bảo váºy thì Ãiá»n Bá Quang phản ứng ra sao?
Nghi Lâm đáp:
- Ãiá»n Bá Quang gáºt đầu nói: “Các hạ bảo Ãông Phương Bất Bại giáo chá»§ là đệ nhất thì tại hạ không dám nói gì, còn câu các hạ liệt mình và o hà ng thứ nhì thì e rằng có Ä‘iá»u khoác lác. Chẳng lẽ các hạ lại thắng cả tôn sư là Nhạc tiên sinh nữa hay sao?â€. Lệnh Hồ đại ca nhắc lại: “Tiểu đệ nói đây là đánh ngồi, còn đánh đứng thì gia sư đứng và o hà ng thứ sáu mà tiểu đệ ở mãi thứ 39, tức là hãy còn kém xa lão nhân giaâ€. Ãiá»n Bá Quang gáºt đầu đáp: “Té ra là thế. Váºy đánh đứng thì tại hạ ở hà ng thứ mấy? Ai là ngưá»i đứng ra xếp hạng như váºy?â€. Lệnh Hồ đại ca đáp: “ Ãây là má»™t Ä‘iá»u rất bà máºt. Ãiá»n huynh! Hai chúng ta là chá»— ý hợp tâm đầu. Tiểu đệ nói cho đại huynh nghe, đại huynh cÅ©ng chá»› tiết lá»™ ra ngoà i, vì vụ nà y có thể gây ra má»™t trưá»ng sóng gió khá»§ng khiếp trong võ lâm. Ba tháng trước đây, năm vị tôn sư chưởng môn NgÅ© nhạc kiếm phái có cuá»™c tụ há»p ở Hoa SÆ¡n, bình luáºn đến những danh thá»§ võ lâm hiện nay ai hÆ¡n ai kém. Năm vị tôn sư nà y lúc cao hứng lên liá»n Ä‘em những tay nổi tiếng ra xếp đặt thứ báºc. Ãiá»n huynh!
Tiểu đệ không dám nói dối. Năm vị tôn sư thóa mạ Ãiá»n huynh vá» nhân phẩm không đáng má»™t đồng còn võ công thì các vị nháºn xét rất đúng: vỠđứng đánh thì Ãiá»n huynh được xếp thứ 14â€.
Thiên Môn đạo nhân và Ãịnh Dáºt sư thái Ä‘á»u lá»›n tiếng:
- Lệnh Hồ Xung nói láo, là m gì có chuyện đó?
Nghi Lâm đáp:
- Ãây nguyên là Lệnh Hồ đại ca muốn gạt Ãiá»n Bá Quang. Hắn ná»a tin ná»a ngá», thá»§ng thẳng đáp:
“Chưởng môn NgÅ© nhạc kiếm phái kiếm phái đứng và o hà ng lãnh tụ võ lâm. Má»™t tiếng khen cá»§a các vị lão gia cÅ©ng đủ vinh hoa rồi. Ãiá»n Bá Quang nà y mà liệt và o hà ng thứ 14. Ha ha... tháºt là quá khen váºy! Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh đã thi triển kiếm pháp thúi không ngá»i được trước mặt năm vị lão gia chưa? Nếu không thì các vị biết đâu mà xếp Lệnh Hồ huynh và o hà ng thứ hai được?â€. Lệnh Hồ đại ca cưá»i đáp: “Mao xi kiếm pháp nà y Ä‘em thi triển trước mặt bất cứ má»™t ai cÅ©ng là bất nhã. Khi nà o còn đưa cái thúi ấy ra trước mặt năm vị tôn sư? Tư thế kiếm pháp đó tuy khó coi nhưng lợi hại phi thưá»ng! Lệnh Hồ Xung nà y đã từng đà m luáºn vá»›i những báºc cao nhân trong các tà phái, ma giáo, ai cÅ©ng công nháºn ngoà i Ãông Phương Bất Bại không còn ngưá»i nà o địch lại được. Nói cho phải thì kiếm pháp nà y tuy tinh thâm nhưng ngoà i vụ ngồi Ä‘i tiêu để đâm ruồi nhặng, không còn có chá»— thá»±c dụng nà o khác. Ãiá»n huynh thá» nghÄ© coi, lúc ngưá»i ta động thá»§ tá»· võ thì còn có ai lại ngồi yên bất động bao giá»? Nguyên hiện tại Ãiá»n huynh cùng tiểu đệ tuy có giao ước ngồi mà tá»· đấu, nhưng đến lúc Ãiá»n huynh thua rồi, tất nhiên thẹn quá hóa giáºn, đứng lên động thá»§. Ãiá»n huynh ở thứ báºc mưá»i bốn mà đánh vá»›i tiểu đệ thứ ba mươi chÃn thì chỉ chém má»™t Ä‘ao là hạ sát được tiểu đệ má»™t cách dá»… dà ng.
Thế cho nên tiểu đệ má»›i nói rằng Ãiá»n huynh đứng thứ 14 trong thiên hạ là sá»± thá»±c, còn tiểu đệ đứng thứ hai chỉ là hư danh chẳng có chi đáng kểâ€.
Nghi Lâm lại nói tiếp:
- Ãiá»n Bá Quang hắng giá»ng má»™t tiếng rồi nói: “Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh đừng mồm năm miệng mưá»i nữa. Ãiá»n má»— chỉ há»i sao Lệnh Hồ huynh biết ngồi đánh Ãiá»n má»— phải thua và hÆ¡n nữa lại biết Ãiá»n má»— thẹn quá hóa giáºn đứng lên để giết Lệnh Hồ huynh?â€. Lệnh Hồ đại ca đáp: “Nếu Ãiá»n huynh sau khi thua mà không giết tiểu đệ chịu là m... thái giám, cho đúng lá»i ước thì chẳng nói là m chi, song thế thì mang lấy háºu quả tuyệt diệt tá» tôn không ngưá»i nối dõi. Thôi! Bất tất nói nhiá»u lá»i nữa. Ãiá»n huynh động thá»§ Ä‘i!â€.
Nghi Lâm nói tá»›i đây ngừng lại, Ãịnh Dáºt nóng nảy thúc giục:
- Thế rồi sao nữa?
Nghi Lâm đáp:
- Lệnh Hồ đại ca vừa dứt lá»i đã vung tay má»™t cái, những hồ rượu cùng bát chén trên bà n bay tung Ä‘i. Hai ngưá»i ngồi đối diện, má»™t ngưá»i tay cầm đốc Ä‘ao còn má»™t ngưá»i tay nắm chuôi kiếm. Lệnh Hồ đại ca hô lên: “Ra chiêu Ä‘i! Ai đứng dáºy hoặc nhổm mông lên khá»i ghế là thua đóâ€. Ãiá»n Bá Quang nói: â€œÃÆ°á»£c rồi! Thá» xem kẻ nà o đứng dáºy trước...â€
Nghi Lâm nói tiếp:
- Hai ngưá»i toan động thá»§, Ãiá»n Bá Quang đưa mắt nhìn đệ tỠđột nhiên cưá»i ha hả nói: “Lệnh Hồ huynh! Ãiá»n má»— phục Lệnh Hồ huynh rồi! Té ra Lệnh Hồ huynh đã ngấm ngầm, đặt ngưá»i mai phục.
Bữa nay Lệnh Hồ huynh cố ý là m khó dá»… vá»›i Ãiá»n Bá Quang nà y. Ãiá»n má»— cùng Lệnh Hồ huynh tá»· đấu, không ai được rá»i khá»i ghế ngồi thì đừng nói chuyện viện trợ kéo ùa và o mà chỉ má»™t mình tiểu ni cô nà y ở sau lưng Ãiá»n má»— nhắc chân cất tay không chừng cÅ©ng đủ bức bách Ãiá»n má»— phải đứng dáºy rồiâ€. Lệnh Hồ đại ca cưá»i khanh khách nói: “Há»… má»™t ngưá»i nà o dúng tay và o giúp đỡ thì Lệnh Hồ Xung nà y kể là thua rồi. Tiểu ni cô! Tiểu ni cô muốn ta thắng hay ta bại?â€.
Ãệ tá» liá»n đáp: “DÄ© nhiên tiểu muá»™i trông đợi sá»± thắng cuá»™c cá»§a đại ca. Ãại ca ngồi đánh được liệt và o hạng thứ hai trong thiên hạ thì chẳng thể nà o thua hắn đượcâ€.
Lệnh Hồ đại ca nói: “Hay lắm! váºy xin tiểu ni cô ra chá»— khác. Ni cô tránh cà ng xa cà ng tốt, cà ng xa cà ng tốt! Không thế thì con ngưá»i đầu trá»c ở trước mắt ta, đối phương chẳng cần đánh ta cÅ©ng thua rồiâ€. Lệnh Hồ đại ca không chá» Ãiá»n Bá Quang lên tiếng ngăn trở đã phóng kiếm đâm tá»›i...
Má»i ngưá»i ngồi nghe trong lòng hồi há»™p. Nghi Lâm lại kể tiếp:
- Ãiá»n Bá Quang hươi Ä‘ao lên gạt rồi cưá»i nói: “Bá»™i phục! Bá»™i phục! Tháºt là má»™t diệu kế để cứu cho tiểu ni cô được thoát thân. Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh tháºt cÅ©ng là giống Ä‘a tình. Có Ä‘iá»u đây là má»™t cuá»™c nguy hiểm rất lá»›n mà Lệnh Hồ huynh phải đương đầu.
Nghi Lâm thở phà o một cái nói tiếp:
- Ãến bây giỠđệ tá» má»›i hiểu: Sở dÄ© Lệnh Hồ đại ca giao ước ai đứng dáºy trước là thua để đệ tá» có cÆ¡ há»™i chạy thoát. Ãối vá»›i chá»— khổ tâm cá»§a Lệnh Hồ đại ca nà y đệ tá» không khá»i cảm xúc và ca ngợi.
Võ công Lệnh Hồ Xung không bằng Ãiá»n Bá Quang. Ngoà i cách nà y hắn không còn kế nà o khác để giúp Nghi Lâm chạy thoát thân.
Ãịnh Dáºt nói:
- Những câu “giống Ä‘a tình†gì gì đó Ä‘á»u là những lá»i thô bỉ, từ đây ngươi ngoà i miệng không nên nói ra mà trong lòng cÅ©ng không được nghÄ© tá»›i.
Nghi Lâm rủ cặp lông mà y đáp:
- Dạ! Té ra đó cÅ©ng là lá»i nói thô tục. Ãệ tá» hiểu rồi!
Ãịnh Dáºt nói:
- Thế thì ngươi phải láºp tức chạy ngay, nếu trùng trình lại má»™t chút mà Ãiá»n Bá Quang giết xong Lệnh Hồ Xung thì ngươi khó lòng thoát tay độc thá»§.
Nghi Lâm nói:
- Lệnh Hồ đại ca thúc giục lần thứ hai, đệ tỠđà nh lạy y má»™t lạy nói: “Ãa tạ Lệnh Hồ sư huynh đã cứu mạng cho tiểu muá»™iâ€. Rồi trở gót xuống lầu. Ãệ tá» vừa xuống đến chân cầu thang thì tiếng Ä‘ao kiếm trên lầu đụng nhau chát chúa. Ãiá»n Bá Quang bá»—ng quát lên má»™t tiếng: “trúngâ€.
Nghi Lâm bằng má»™t giá»ng cảm xúc hÆ¡n kể tiếp:
- Ãệ tá» giáºt mình kinh hãi chắc là Lệnh Hồ đại ca bị trúng Ä‘ao rồi, nhưng không dám lên lầu coi nữa, đà nh chạy ra mé bên vượt tưá»ng trèo lên tá»u lâu, năm phục dưới mái ngói cúi xuống nhìn qua cá»a sổ thì thấy Lệnh Hồ đại ca Ä‘ang cầm kiếm chiến đấu rất hăng hái nhưng khắp ngưá»i y máu ra đỠlòm còn Ãiá»n Bá Quang chưa bị thương chá»— nà o.
Nghi Lâm ngừng lại một giây rồi nói tiếp:
- Hai bên tá»· đấu má»™t lúc nữa. Ãiá»n Bá Quang lại quát lên má»™t tiếng “trúngâ€. Hắn chém má»™t nhát và o cánh tay trái Lệnh Hồ đại ca rồi thu Ä‘ao vá» nói: “Lệnh Hồ huynh! Chiêu Ä‘ao nà y tiểu đệ còn lưu tình đó!â€. Lệnh Hồ đại ca cưá»i nói: “Tiểu đệ biết rồi. Ãiá»n huynh xuống tay nặng chút nữa thì cánh tay tiểu đệ phải đứt rồiâ€.
Nghi Lâm ngá»ng lên nhìn Ãịnh Dáºt nói tiếp:
- Sư phụ! Lệnh Hồ đại ca đã đến thế nà y mà y vẫn còn cưá»i được.
Ãịnh Dáºt thúc giục:
- Ngươi kể nốt đi!
Nghi Lâm tiếp tục kể:
- Ãiá»n Bá Quang há»i: “Lệnh Hồ huynh còn muốn đánh nữa hay thôi?â€. Lệnh Hồ đại ca đáp: “DÄ© nhiên còn đánh chứ! Tiểu đệ đã đứng lên đâu?â€. Ãiá»n Bá Quang nói: “Ãiá»n má»— khuyên Lệnh Hồ huynh chịu thua mà đứng lên Ä‘i. Những lá»i ước hẹn cá»§a chúng ta vừa rồi bá» Ä‘i không kể. Lệnh Hồ huynh bất tất phải hạ bái vị tiểu ni cô kia là m sư phụâ€. Lệnh Hồ đại ca đáp: “Báºc đại trượng phu má»™t lá»i nói ra cá»a miệng, ngá»±a tứ khôn theo. Có lý đâu lại thay đổi lá»i nói bao giá»?â€. Ãiá»n Bá Quang nói: “Ãiá»n má»— đã gặp nhiá»u tay hán tá» quáºt cưá»ng, nhưng những nhân váºt như Lệnh Hồ huynh thì bữa nay má»›i thấy là má»™t. Thôi bây giá» thế nà y: Chúng ta bất phân thắng bại, hai bên cùng dừng tay được không?â€. Lệnh Hồ đại ca nhìn đối phương cưá»i hì hì vẫn không nói gì. Những vết thương trong ngưá»i y máu tươi không ngá»›t nhá» tà tách xuống sà n gác.
Nghi Lâm vẻ mặt buồn buồn kể tiếp:
- Ãiá»n Bá Quang liệng Ä‘ao xuống toan đứng lên. Ãá»™t nhiên hắn nhá»› tá»›i đứng dáºy là thua. Ngưá»i hắn má»›i liệng Ä‘i nhưng vẫn còn ngồi yên chưa rá»i khá»i ghế. Lệnh Hồ đại ca cưá»i nói: “Ãiá»n huynh! Ãiá»n huynh tháºt là ngưá»i tâm cÆ¡ mau lẹ!â€.
Má»i ngưá»i nghe tá»›i đây bất giác la lên má»™t tiếng “trá»i Æ¡i†tá» ra hối tiếc cho Lệnh Hồ Xung.
Nghi Lâm lại kể tiếp:
- Ãiá»n Bá Quang lượm Ä‘ao lên nói: “Ãiá»n má»— phải sá» khoái Ä‘ao, nếu còn cháºm lại giây lát thì vị tiểu ni cô kia sẽ bá» trốn Ä‘i không biết đâu mà kiếmâ€. Ãệ tá» nghe hắn bảo rượt mình thì sợ phát run, đồng thá»i lo cho Lệnh Hồ đại ca bị hắn hạ độc thá»§, mà không biết là m thế nà o. Ãệ tá» chợt nhá»› ra sở dÄ© Lệnh Hồ đại ca phải liá»u mạng vá»›i hắn kéo dà i cuá»™c đấu là vì y muốn cứu đệ tá» chạy thoát. Bây giá» chỉ còn cách mình tá»± vẫn trước mặt hai ngưá»i thì Lệnh Hồ đại ca má»›i khá»i uổng mạng. Ãệ tá» liá»n rút thanh kiếm gãy ở sau lưng ra toan nhà o vô tá»u lâu thì đột nhiên thấy Lệnh Hồ đại ca trượt má»™t cái, cả ngưá»i lẫn ghế ngã lăn xuống đất. Hai tay y chống xuống đất lồm cồm bò dáºy và chiếc ghế vẫn đè lên ngưá»i y. Y bị thương rất nặng cá»±a cạy mãi mà không dáºy được. Ãiá»n Bá Quang rất lấy là m đắc ý, cưá»i há»i: “Sao? Ngồi mà đánh Lệnh Hồ huynh đứng thứ hai trong thiên hạ, còn nằm đánh thì đứng thứ mấy? Hắn vừa đứng lên.
Nghi Lâm thở phà o một cái nói tiếp:
- Lệnh Hồ đại ca cưá»i khánh khách nói: “Ãiá»n huynh thua rồi!. Ãiá»n Bá Quang cưá»i há»i: “Lệnh Hồ huynh thua đến tồi tà n như váºy, sao còn bảo Ãiá»n má»— thua?â€. Lệnh Hồ đại ca nằm phục lăn dưới đất há»i:
“Trước khi đánh nhau chúng ta đã giao ước thế nà o?â€. Ãiá»n Bá Quang đáp: “Chúng ta giao ước ngồi đánh, ai đứng lên trước, Ä‘Ãt rá»i khá»i ghế là ... là ...â€. Hắn nói tá»›i đây ngáºp ngừng không nói thêm được nữa mà chỉ giÆ¡ ngón tay trá» và o Lệnh Hồ đại ca: Nguyên bây giá» hắn má»›i tỉnh ngá»™ là đã mắc lừa. Hắn đứng lên rồi mà Lệnh Hồ đại ca chưa đứng lên, Ä‘Ãt vẫn còn dÃnh và o ghế ngồi, tuy trông rất thảm hại, nhưng theo lá»i giao ước y thắng cuá»™c.
Má»i ngưá»i nghe tá»›i đây không nhịn được, phải vá»— tay cả cưá»i đồng thá»i reo lên:
- Hay lắm! Hay lắm!
Bá»—ng thấy Dư Thượng Hải hắng giá»ng má»™t tiếng rồi nói:
- Thằng tiểu tá» vô lại chÆ¡i vá»›i tên dâm tặc Ãiá»n Bá Quang lại dùng thá»§ Ä‘oạn lưu manh như váºy há chẳng là m mất thể diện danh môn chÃnh phái ư?
Ãịnh Dáºt tức giáºn nói:
- Cái gì mà thá»§ Ä‘oạn lưu manh? Báºc đại trượng phu đấu trà chứ không phải đấu lá»±c. Bần ni chẳng thấy trong phái Thanh Thà nh cá»§a lão có lấy được má»™t tên thiếu niên anh hiệp nà o như váºy.
Mụ nghe Nghi Lâm thuáºt chuyện Lệnh Hồ Xung đã mạo hiểm quên mình để bảo vệ thể diện cho phái Hằng SÆ¡n thì trong lòng xiết bao cảm kÃch. Những ná»—i căm há»n oán háºn Lệnh Hồ Xung lúc trước bây giỠđã tiêu tan hết.
Dư Thượng Hải cưá»i khẩy nói móc:
- Má»™t thiếu niên anh hiệp nằm bò dưới đất tháºt là tuyệt đẹp.
Ãịnh Dáºt cÅ©ng lá»›n tiếng:
- Phái Thanh Thà nh nhà ngươi...
Lưu ChÃnh Phong sợ hai ngưá»i xảy cuá»™c xung đột, vá»™i ngắt lá»i nhìn Nghi Lâm nói:
- Tiểu sư thái! Như váºy Ãiá»n Bá Quang có nháºn thua không?
Nghi Lâm đáp:
- Ãiá»n Bá Quang đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc không biết là m thế nà o. Lệnh Hồ đại ca lại la lên: “Tiểu sư muá»™i phái Hằng SÆ¡n đâu! Xuống đây Ä‘i! Tiểu huynh mừng cho sư muá»™i má»›i thu được má»™t vị cao đồâ€. Nguyên đệ tá» nấp ở trên mái nhà thám thÃnh y đã biết được rồi.
Nghi Lâm hắng giá»ng má»™t tiếng rồi nói tiếp:
- Ãiá»n Bá Quang tuy là má»™t ác nhân, nhưng hắn vẫn trá»ng lá»i giao ước. Giả tá»· lúc nà y hắn tiến lại vung Ä‘ao chém Lệnh Hồ đại ca má»™t nhát rồi quay lại đối phó vá»›i đệ tá» cÅ©ng được. Nhưng hắn lá»›n tiếng gá»i:
“Tiểu ni cô! ta nói cho cô hay nếu lần sau ni cô còn gặp ta thì ta sẽ chém chết đó!â€. Ãệ tá» cÅ©ng chẳng muốn thu má»™t tên ác nhân là m đồ đệ, thấy hắn nói váºy là đúng vá»›i tâm nguyện cá»§a mình.
Ãịnh Dáºt há»i:
- Thế rồi sao nữa?
Nghi Lâm đáp:
- Ãiá»n Bá Quang nói câu nà y xong tra Ä‘ao và o vá» rảo bước xuống thang lầu. Bây giỠđệ tá» má»›i dám nhảy xuống lầu nâng Lệnh Hồ đại ca dáºy, lấy Thiên hương Ä‘oạn tục giao cho y rịt và o vết thương. Ãệ tỠđếm trong ngưá»i y cả lá»›n nhá» có đến 13 vết thương...
Dư Thượng Hải đột nhiên xen và o:
- Ãịnh Dáºt sư thái! Bần đạo có lá»i cung hỉ sư thái!
Ãịnh Dáºt há»i lại:
- Cái gì mà cung hỉ?
Dư Thượng Hải đáp:
- Cung hỉ sư thái mới thu được một vị đồ tôn võ công trác tuyệt, danh vang thiên hạ.
Ãịnh Dáºt thấy Dư Thượng Hải nói móc thì nổi giáºn đùng đùng Ä‘áºp bà n đánh chát má»™t tiếng muốn đứng lên.
Thiên Môn đạo nhân nói:
- Dư quán chá»§! Quán chá»§ nói thế không được. Chúng ta những nhà thanh tu cá»a huyá»n sao lại nói giỡn má»™t cách vô lý như váºy?
Dư Thượng Hải má»™t là đuối lý, hai là rất úy kỵ Thiên Môn đạo nhân. Lão liá»n ngoảnh đầu ra chá»— khác vá» như không nghe tiếng.
Nghi Lâm kể tiếp:
- Ãệ tá» rịt vết thương cho Lệnh Hồ đại ca rồi, toan đến rịt thuốc cho Ãịa Tuyệt sư thúc nữa thì đột nhiên cầu thang lầu có tiếng bước chân. Hai ngưá»i Ä‘i lên lầu Ä‘á»u là môn hạ phái Thanh Thà nh. Má»™t tên là ác nhân La Nhân Kiệt kia. Gã hết nhìn tá» lại nhìn Lệnh Hồ đại ca. Nhỡn quang và thần sắc hắn tá» ra rất vô lá»… vá»›i đệ tá».
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© rằng:
- La Nhân Kiệt đột nhiên thấy Lệnh Hồ Xung đầy ngưá»i máu me cùng ngồi trong tá»u lầu vá»›i má»™t vị ni cô dÄ© nhiên cho là má»™t chuyện chướng mắt thì thần sắc y có vẻ tá» ra vô lá»… cÅ©ng chẳng có chi là lạ.
Bỗng nghe Nghi Lâm kể tiếp:
- Lệnh Hồ đại ca đảo mắt nhìn y rồi há»i đệ tá»: “Sư muá»™i! Sư muá»™i có biết phái Thanh Thà nh sở trưá»ng vá» công phu nà o không?â€. Ãệ tỠđáp: “Không biết, tiểu muá»™i chỉ nghe nói phái Thanh Thà nh có nhiá»u môn lắmâ€. Lệnh Hồ đại ca nói: “Ãúng thế. Phái Thanh Thà nh có rất nhiá»u công phu cao minh, nhưng cao thâm nhất là má»™t chiêu. Hà hà ! Thôi chả nói nữa để khá»i tổn thương hòa khÃâ€...
Ãịnh Dáºt há»i:
- Sao ngươi không há»i y coi là môn gì?
Nghi Lâm đáp:
- Lệnh Hồ đại ca nói tá»›i đây trừng mắt nhìn La Nhân Kiệt thì gã hùng hổ tiến lại quát há»i: “Ngươi bảo cao minh nhất môn gì thá» nói ta nghe!â€. Lệnh Hồ đại ca cưá»i đáp: “Ta không muốn nói, nhưng ngươi nhất định đòi ta phải nói. Chiêu đó là : Thà cổ hướng háºu, Bình sa lạc nhạnâ€. La Nhân Kiệt vá»— bà n quát: “Nói láo. Chiêu thức gì mà thà cổ hướng háºu, bình sa lạc nhạn. Trước nay ta chưa từng nghe ai nói đến bao giá»â€.
Má»i ngưá»i nghe tá»›i đây Ä‘á»u cưá»i ồ.
Nghi Lâm lại nói tiếp:
- Lệnh Hồ đại ca cưá»i đáp: “Ãó là má»™t chiêu thức giữ nhà cá»§a quý phái sao lại không nghe ai nói tá»›i? Ngươi quay lại để ta diá»…n cho mà coiâ€. La Nhân Kiệt biết y trà o phúng liá»n vung quyá»n đánh Lệnh Hồ đại ca. Lệnh Hồ đại ca toan né tránh, nhưng máu ra nhiá»u không còn chút khà lá»±c nà o. Ngưá»i y lảo đảo rồi lại ngồi phệt xuống. Y bị đánh trúng má»™t quyá»n và o sống mÅ©i, máu tươi chảy ra lênh láng.
Nghi Lâm nghiến răng kể tiếp:
- La Nhân Kiệt toan đánh quyá»n thứ hai, đệ tá» vá»™i đưa tay ra cản lại nói: “Không được đánh nữa! Y bị trá»ng thương rồi ngươi không thấy hay sao? Ngươi phÅ© phà ng vá»›i ngưá»i đã bị trá»ng thương thì đâu phải là hà nh động cá»§a anh hùng hảo hán?â€. La Nhân Kiệt cất tiếng mắng liá»n: “Có phải tiểu ni cô thấy hắn bảnh trai mà động lòng phà m tục? Nếu tiểu ni cô không tránh ra thì ra đánh cả ngươi nữaâ€.
Ãệ tá» liá»n đáp: “Ngưá»i mà dám đánh ta thì ta cáo tố cho sư phụ ngươi là Dư quán chá»§ hay!â€. Gã đáp:
“Ngươi không giữ thanh quy phá hoại dâm giá»›i thì trong thiên hạ ai cÅ©ng có thể đánh đượcâ€. Gã đưa tay trái ra chụp đệ tá», đệ tỠđưa tay lên gạt. Không ngá» gã hạ tuyệt chiêu, nắm lấy má bên trái đệ tá» rồi cưá»i ha hả. Ãệ tá» vừa tức giáºn vừa nóng nẩy phóng liá»n ba chưởng, nhưng gã né tránh được hết.
Nghi Lâm nghiến răng kể tiếp:
- Lệnh Hồ đại ca nói: “Sư muá»™i! Sư muá»™i đừng động thá»§ nữa. Tiểu huynh váºn khà má»™t chút nữa là xongâ€. Ãệ tá» quay lại nhìn y thì thấy mặt không còn chút huyết sắc. Giữa lúc ấy La Nhân Kiệt lại xông tá»›i toan đánh y. Ãá»™t nhiên y phóng chân đá má»™t cước và o mông gã. Chiêu cước nà y vừa mau lẹ vừa chuẩn Ä‘Ãch, tháºt là tuyệt diệu. Gã La Nhân Kiệt đứng không vững té lá»™n xuống lầu.
Nghi Lâm thở phà o một cái nói tiếp:
- Lệnh Hồ đại ca khẽ nói: “Sư muá»™i! Ãó là chiêu số tối cao cá»§a phái Thanh Thà nh kêu bằng thà cổ hướng háºu, bình sa lạc nhạn. Thà cổ hướng háºu là chuyên để cho ngưá»i phÃa trước đá. Còn bình sa lạc nhạn thì sư muá»™i trông đó có đúng không?â€. Ãệ tá» muốn báºt cưá»i nhưng thấy sắc mặt y má»—i lúc má»™t lợt lạt thì lại Ä‘au lòng, liá»n bảo y: “Ãại ca hãy nghỉ má»™t lúc đừng nói nhiá»u nữaâ€. Những vết thương trên ngưá»i y lại chảy máu. Hiển nhiên vì vừa rồi y dùng sức quá mạnh nên miệng vết thương lại vỡ ra.
Nghi Lâm nói tiếp:
- Gã La Nhân Kiệt bị té xuống lầu rồi lại chạy lên tay cầm kiếm quát há»i: “Mi có phải là Lệnh Hồ Xung ở phái Hoa SÆ¡n không?â€. Lệnh Hồ đại ca cưá»i đáp: “Những tay cao thá»§ quý phái thi triển chiêu thà cổ hướng háºu, bình sa lạc nhạn đến các hạ là ngưá»i thứ ba... Ãừng trách.... Lệnh Hồ đại ca vừa nói vừa ho rÅ© Ä‘i. Ãệ tá» sợ La Nhân Kiệt gia hại y liá»n rút kiếm đứng bên há»™ vệ. La Nhân Kiệt quay lại bảo đồng bá»n: “Lê sư đệ! Sư đệ đối phó vá»›i tiểu ni cô nà yâ€. Ngưá»i kia gáºt đầu rồi rút kiếm ra đâm đệ tá». Ãệ tá» phải vung kiếm lên gạt. Ãệ tá» liếc mắt ngó qua thấy La Nhân Kiệt phóng kiếm đâm lia lịa và o Lệnh Hồ đại ca. Y phải cố sức gắng gượng giÆ¡ kiếm lên đỡ gạt. Tình thế rất là nguy cấp. Lúc ấy đệ tá» nghe Ãịa Tuyệt sư thúc la lên: “Dừng tay! Dừng tay! Ãây toà n là ngưá»i nhà cảâ€. Nhưng La Nhân Kiệt vẫn đâm chém không ngá»›t. Lệnh Hồ đại ca rá»›t kiếm xuống đất. La Nhân Kiệt phóng kiếm dà và o trước ngá»±a Lệnh Hồ đại ca cưá»i nói: “Ngươi kêu ta gia gia phái Thanh Thà nh ba tiếng ta sẽ tha mạng choâ€.
Lệnh Hồ đại ca cưá»i há»i: “Tại hạ kêu rồi, các hạ có truyá»n cho tại hạ chiêu thức thà cổ hướng háºu, bình sa...†Y chưa dứt lá»i thì bị tên ác ôn La Nhân Kiệt đâm mạnh trưá»ng kiếm và o ngá»±c. Gã tháºt là má»™t tên lòng dạ độc ác.
|

23-07-2008, 09:38 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
Chương 26
Trong Lưu phủ dị nhân xuất hiện
Nghi Lâm nói tá»›i đây thì những giá»t lệ trong như ngá»c rá»›t xuống má. Cô nghẹn ngà o kể tiếp:
- Ãệ tá» thấy tình trạng nà y... liá»n nhảy xổ và o ngăn trở, nhưng mÅ©i kiếm nhá»n cá»§a La Nhân Kiệt... đã đâm và o ngá»±c Lệnh Hồ đại ca rồi.
Nhà hoa sảnh lặng yên như tá».
Dư Thượng Hải cảm thấy có nhiá»u luồng mục quang nhìn và o mình, mắt hỠđầy vẻ khinh bỉ và phẫn ná»™. Lão muốn nói mấy câu mà không biết nói thế nà o. Hồi lâu lão má»›i lên tiếng:
- Những câu nói cá»§a tiểu ni cô đây chưa chắc đã hoà n toà n đúng sá»± thá»±c. Theo cô ta thì La Nhân Kiệt đã hạ sát Lệnh Hồ Xung, thế thì sao chÃnh gã lại chết dưới mÅ©i kiếm cá»§a Lệnh Hồ Xung?
Nghi Lâm đáp:
- Lệnh Hồ đại ca trúng kiếm rồi nhưng vẫn tươi cưá»i, y khẽ bảo đệ tá»: “Tiểu sư muá»™i! Ta... có má»™t chuyện rất bà máºt... Nói cho tiểu sư muá»™i nghe... “Tịch tà kiếm phổ†cá»§a Phước Oai tiêu cục hiện ở...†Vá» sau thanh âm nhá» quá đệ tá» nghe không rõ mà chỉ nhìn thấy y máy môi...
Dư Thượng Hải nghe Nghi Lâm nói tá»›i Tịch tà kiếm phổ cá»§a Phước Oai tiêu cục bất giác run lên. Lão không giữ được tá»± nhiên lá»™ vẻ cá»±c kỳ hoang mang há»i:
- Ở chỗ...
Lão muốn nói ở chá»— nà o? Nhưng lão lại nghÄ© tá»± mình không nên há»i như váºy, để ngưá»i khác há»i hay hÆ¡n.
Lão rụt lưỡi lại không nói nữa, trái tim Ä‘áºp thình thình không ngá»›t. Lão còn mong Nghi Lâm tuổi nhá» ngây thÆ¡ tá»± ý nói toạc ra. Nếu không thế thì rồi đây Ãịnh Dáºt sư thái sẽ vặn vẹo cô. Mụ mà biết cái mối liên quan trá»ng đại vá» kiếm phổ nà y thì dÄ© nhiên lão không có cÆ¡ há»™i nà o được nghe nữa.
Nghi Lâm lại nói tiếp:
- La Nhân Kiệt đối vá»›i pho kiếm phổ gì đó rất lá»™ vẻ quan tâm. Gã chạy lại bên cúi thấp ngưá»i xuống muốn nghe cho biết Lệnh Hồ đại ca nói pho kiếm phổ kia hiện ở chá»— nà o. Ãá»™t nhiên Lệnh Hồ đại ca lượm lấy thanh kiếm rá»›t xuống sà n gác rồi y đưa lên đâm và o bụng dưới La Nhân Kiệt... Sư phụ!... té ra Lệnh Hồ đại ca đã gần chết rồi giết gã để trả thù.
Nghi Lâm thuáºt hết câu chuyện đã qua nà y, tinh thần cô không chống chá»i được nữa, ngưá»i cô lảo đảo mấy cái rồi ngất Ä‘i.
Ãịnh Dáºt sư thái đưa tay ra giữ lấy Nghi Lâm. Mụ nhìn Dư Thượng Hải bằng cặp mắt tức giáºn.
Má»i ngưá»i cùng lặng lẽ không nói gì, dưá»ng như để tưởng tượng cuá»™c chiến đấu kinh tâm động phách trên lầu Túy Tiên. Bản lãnh bá»n La Nhân Kiệt chưa chắc đã có chá»— nà o đặc biệt. Nhưng cuá»™c chiến đấu biến ảo thảm khốc nà y là má»™t trưá»ng thê thảm Ãt có trên chốn giang hồ. Nhất là câu truyện do miệng má»™t vị tiểu ni cô nhá» tuổi xinh đẹp chất phác thuáºt lại thì dÄ© nhiên không còn chút nà o sai ngoa được nữa.
Thiên Môn đạo nhân nhìn Ãịa Tuyệt đạo nhân há»i:
- Sư đệ! Lúc đó sư đệ có mục kÃch không?
Ãịa Tuyệt đạo nhân đáp:
- Cả Lệnh Hồ Xung lẫn La Nhân Kiệt Ä‘á»u là những tên lòng dạ độc ác thá»§ Ä‘oạn tà n nhẫn. Chúng tá»· đấu rồi Ä‘i đến chá»— hai bên cùng chết.
Dư Thượng Hải ngước mắt nhìn Lao Ãức Nặc vẻ mặt xám xanh. Lão lạnh lùng há»i:
- Lao hiá»n Ä‘iệt! Phái Thanh Thà nh ta có chá»— nà o đắc tá»™i vá»›i quý phái mà Lệnh sư huynh lại vô cá»› sinh sá»± gây hấn vá»›i phái ta?
Lao Ãức Nặc lắc đầu đáp:
- Ãệ tá» không biết. Ãây là Lệnh Hồ sư ca cùng La sư huynh bên quý phái xảy truyện tranh đấu cá nhân vá»›i nhau, chẳng có liên quan đến mối giao tình giữa hai phái Thanh Thà nh và Hoa SÆ¡n cả.
Dư Thượng Hải cưá»i khẩy nói:
- Hừ! Không có liên quan gì! Hiá»n Ä‘iệt chỉ chối phăng má»™t cái là xong.
Lão chưa dứt lá»i thì đột nhiên có tiếng kẹt, cánh cá»a sổ phÃa tây bị đẩy ra. Má»™t ngưá»i bay vá»t và o.
Má»i ngưá»i trong nhà hoa sảnh Ä‘á»u là những tay cao thá»§. ứng biến má»™t cách rất thần tốc, rẽ sang hai bên để tránh và ngưá»i nà o cÅ©ng vung quyá»n chưởng lên để há»™ thân. Chưa má»™t ai kịp nhìn rõ mặt ngưá»i má»›i đến thì “cách†má»™t tiếng, má»™t ngưá»i nữa vá»t và o.
Hai ngưá»i nằm phục dưới đất không nhúc nhÃch. Há» Ä‘á»u mặc áo trưá»ng bà o mà u xanh, tức là mầu áo cá»§a bá»n đệ tá» phái Thanh Thà nh. Cả ngưá»i ở mông Ä‘Ãt còn in rõ lốt chân nước bùn.
Bá»—ng bên ngoà i cá»a sổ có ngưá»i lên tiếng:
- “Thà cổ hướng háºu, Bình sa lạc nhạnâ€.
Dư Thượng Hải lạng ngưá»i Ä‘i thấp thoáng má»™t cái. Hai chưởng đánh ra, đồng thá»i ngưá»i lão cÅ©ng chuồn ra cá»a sổ. Thân pháp cá»§a lão mau lẹ phi thưá»ng. Tay trái lão vịn lấy song cá»a mượn đà nhảy lên nóc. Chân trái lão vẫn còn đặt và o trong mái hiên, lão đã có thể nhìn khắp nÆ¡i trong má»™t phạm vi mấy trượng. Dư Thượng Hải đảo mắt nhìn bốn phÃa thì chỉ thấy má»™t mầu tối Ä‘en, mưa phùn phất phá»›i chứ không có má»™t bóng ngưá»i. Lão nghÄ© bụng:
- Ngưá»i nà y nhất định còn ẩn nấp đâu đây chứ không thể trong chá»›p mắt đã Ä‘i xa mất hút được.
Lão biết đối phương là má»™t tay kình địch liá»n rút thanh trưá»ng kiếm ra, chuyển động thân hình chạy quanh Lưu phá»§ má»™t vòng.
Lúc nà y Thiên Môn đạo nhân tá»± trá»ng địa vị vẫn ngồi yên không nhúc nhÃch, còn ngoà i bá»n Ãịnh Dáºt sư thái, Hà Tam Thất, Quan tiên sinh, Lưu ChÃnh Phong, Lao Ãức Nặc Ä‘á»u nhảy lên nóc nhà . Há» nhìn thấy đạo nhân ngưá»i thấp lùn cầm kiếm chạy rất nhanh. Trong bóng tối ánh kiếm lóe mắt thà nh má»™t đạo bạch quang huyá»n ảo. Ãó là Dư Thượng Hải. Ai cÅ©ng ngấm ngầm bá»™i phục khinh công tuyệt diệu cá»§a lão.
Dư Thượng Hải tuy chạy rất nhanh, mà bốn phÃa từ nóc nhà đến vòm cây bụi cá», không chá»— nà o qua mắt lão được. Lão chạy hết má»™t vòng rồi lại nhảy xuống nhà hoa sảnh. Hai tên đệ tá» vẫn nằm dưới đất.
Mông Ä‘Ãt hai gã vẫn còn in rõ vết chân, lão tưởng như muôn ngà n ngưá»i giang hồ Ä‘ang xỉ tiếu là m cho phái Thanh Thà nh phải mất mặt. Lão láºt ngưá»i há» lại vừa ngó thấy chòm râu quai nón liá»n biết ngay là Thân Nhân Tuấn và tên kia là bạn thân cá»§a gã tên gá»i Cát Nhân Thông. Lão đưa tay vá»— và o huyệt đạo dưới nách Thân Nhân Tuấn hai cái rồi há»i:
- Ngươi bị ái đá thế?
Thân Nhân Tuấn máy miệng muốn nói, nhưng không phát ra thà nh tiếng.
Dư Thượng Hải giáºt mình kinh hãi. Lão vừa vá»— hai cái coi vẻ há»i hợt nhưng thá»±c ra lão đã váºn ná»™i công thượng thừa cá»§a phái Thanh Thà nh. Thế mà những đưá»ng huyệt đạo cá»§a Thân Nhân Tuấn chưa giải khai được. Váºy dÄ© nhiên công phu cá»§a đối phương còn thâm háºu hÆ¡n cả lão nhiá»u.
Dư Thượng Hải con ngưá»i bé nhá» và thấp lá»§n thá»§n nhưng chà phấn đấu cá»±c kỳ mãnh liệt. Lão phát giác ra má»™t tay kình địch lợi hại chẳng những không nản chà mà còn phấn khởi tinh thần. Lão ngấm ngầm váºn ná»™i công trút ná»™i lá»±c và o huyệt “Linh đà i†sau lưng Thân Nhân Tuấn.
Sau một lúc Thân Nhân Tuấn ú ớ la lên:
- Sư... sư phụ!
Dư Thượng Hải không nói gì tiếp tục thúc đẩy nội lực. Lúc sau Thân Nhân Tuấn lại nói:
- Ãệ tá»... Không nhìn thấy đối phương là ai.
Dư Thượng Hải há»i:
- Hắn hạ thủ ở đâu?
Thân Nhân Tuấn đáp:
- Ãệ tá» cùng các sư đệ ra ngoà i chÆ¡i bá»—ng thấy sau lưng tê nhức má»›i biết mình bị thằng cha đểu giả nà o đã hạ thá»§.
Dư Thượng Hải xịu mặt xuống nói:
- Y là má»™t tay cao thá»§ võ lâm, không nên nói láo mắng ngưá»i.
Thân Nhân Tuấn đáp:
- Xin vâng!
Dư Thượng Hải nghĩ mãi không biết đối phương lai lịch thế nà o. Lão thấy Thiên Môn đạo nhân ngồi trơ ra, tựa hồ không quan tâm gì đến vụ nà y thì bụng bảo dạ:
- Bá»n NgÅ© nhạc kiếm phái như cây liá»n cà nh. La Nhân Kiệt giết Lệnh Hồ Xung, chắc lão Thiên Môn nà y sắp cá»± mình đây.
Ãá»™t nhiên lão lại nghÄ© tá»›i kẻ hạ thá»§ không chừng còn ở ngoà i nhà đại sảnh. Rồi lão nhìn Thân Nhân Tuấn vẫy tay chạy mau ra ngoà i nhà đại sảnh.
Má»i ngưá»i trong nhà đại sảnh Ä‘ang bà n tán xôn xao. Há» Ä‘ang phá»ng Ä‘oán vá» cái chết cá»§a má»™t đệ tá» phái Thái SÆ¡n và má»™t đệ tá» phái Thanh Thà nh ai đã hạ độc thá»§? Ãá»™t nhiên há» thấy Dư Thượng Hải tiến và o, con ngưá»i lão lùn không đầy năm thước, nhưng là má»™t tay có khà độ võ há»c. Lão không giáºn mà cÅ©ng oai nghiêm. Bao nhiêu con mắt Ä‘á»u đổ dồn và o lão.
Dư Thượng Hải đảo mắt nhìn quanh má»™t lượt thì thấy những nhân váºt trong nhà đại sảnh Ä‘á»u và o hà ng háºu bối võ lâm. Tuy lão không biết nhiá»u nhưng cứ nhìn mắt há», mưá»i phần đã Ä‘oán ra được tám chÃn ai thuá»™c môn phái nà o. Lão cho là trong bá»n đệ tá» Ä‘á»i thứ hai các môn phái nà y nhất định không có tay nà o ná»™i lá»±c thâm háºu đến thế được. Nếu ngưá»i kia có ở trong đám nà y tất phải lá»™ ra là má»™t dị nhân siêu quần xuất chúng. Dư Thượng Hải ngó từng ngưá»i má»™t. Ãá»™t nhiên cặp mắt sắc bén cá»§a lão chú ý đến má»™t ngưá»i. Ngưá»i nà y hình thù cá»±c kỳ xấu xa. Da mặt co rúm lại mà có dán mấy miếng thuốc cao. Lưng y cao trá»™i đúng là má»™t ngưá»i gù. Dư Thượng Hải đột nhiên nhá»› tá»›i má»™t nhân váºt, bất giác lão giáºt mình kinh hãi tá»± há»i:
- Phải chăng hắn. Nghe nói ngưá»i nà y ở ẩn tại má»™t nÆ¡i cá»±c bắc, khà lạnh phi thưá»ng, không bước chân và o đất Trung nguyên và không bao giá» có giao du gì vá»›i bá»n NgÅ© nhạc kiếm phái, mà sao cÅ©ng đến tham dá»± tiệc rá»a tay gác kiếm cá»§a Lưu ChÃnh Phong? Nếu không phải hắn thì trong võ lâm sao lại còn có ngưá»i gù mặt mÅ©i xấu xa thứ hai nà y nữa? Nhược bằng chÃnh hắn thì tháºt là má»™t tay thá»§ Ä‘oạn cá»±c kỳ tà n ác.
Má»i ngưá»i trong nhà đại sảnh cùng Dư Thượng Hải Ä‘á»u hướng mục quang vá» ngưá»i lưng gù. Mấy vị tiá»n bối hiểu chuyện cÅ© trong võ lâm Ä‘á»u không khá»i kinh ngạc.
Lưu ChÃnh Phong vá»™i tiến lên xá dà i táºn đất nói:
- Không biết tôn giá quang lâm, thà nh ra thiếu lá»… nghinh tiếp. Tháºt là tá»™i đáng muôn thác.
Ngưá»i lưng gù nà y là dị nhân ở đâu? Chà ng chÃnh là thiếu tiêu đầu Lâm Bình Chi trong Phước Oai tiêu cục.
Lâm Bình Chi hóa trang là m ngưá»i gù. Chà ng rất sợ có ngưá»i nháºn ra mình và ngồi cúi đầu co ro trong góc nhà đại sảnh. Nếu không có Dư Thượng Hải nháºn ra dị dạng thì chẳng ai thèm để ý đến chà ng.
Bây giỠđột nhiên chà ng thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn mình chằm chặp, láºp tức đâm ra luống cuống.
Chà ng vá»™i đứng lên nhìn Lưu ChÃnh Phong đáp lá»… nói:
- Không dám! Không dám!
Lưu ChÃnh Phong nguyên chỉ biết má»™t tay cao thá»§ ở Tái Bắc. Nhưng lão thấy khẩu âm chà ng là ngưá»i miá»n nam, mà tuổi còn kém nhân váºt kia quá xa, bất giác lão Ä‘em lòng ngá» vá»±c. Có Ä‘iá»u ngưá»i lưng gù mà lão biết hà nh động xuất quá»· nháºp thần, nên lão không dám phá»ng Ä‘oán theo lẽ thưá»ng. Lão vẫn có vẻ cá»±c kỳ cung kÃnh há»i:
- Tại hạ là Lưu ChÃnh Phong không dám thỉnh giáo cao tÃnh đại danh các hạ.
Lâm Bình Chi không ngỠđến có ngưá»i há»i há» tên mình. Chà ng ấp úng đáp:
- Tại hạ hỠMộc...
Nguyên chữ Má»™c là ná»a chữ Lâm. Không ngá» chà ng buá»™t miệng nói liá»u khiến cho má»i ngưá»i ồ lên má»™t tiếng kinh ngạc.
Nguyên tay cao thá»§ Tái Bắc kia cÅ©ng há» Má»™c. Trên Ä‘á»i rất Ãt ngưá»i há» Má»™c, hÆ¡n nữa đã cÅ©ng là má»™t ngưá»i lưng gù, mặt mÅ©i xấu xa nên cà ng khiến cho má»i ngưá»i nghi hoặc.
Lưu ChÃnh Phong lại nói:
- Mộc tiên sinh giá lâm Hà nh Sơn khiến cho Lưu mỗ thêm phần rạng rỡ... Cách xưng hô Mộc đại hiệp thế nà o đây?
Lão thấy Lâm Bình Chi tuổi còn nhá», đồng thá»i có đồ thuốc hiển nhiên có ý che dấu chân tướng, quyết nhiên không phải là nhân váºt nổi tiếng từ mấy chục năm nay tên gá»i là Tái Bắc minh đà Má»™c Cao Phong.
Lâm Bình Chi chưa từng nghe đến tên tuổi “Tái Bắc minh đà Má»™c đại hiệpâ€. Song chà ng là ngưá»i linh mẫn, nghe giá»ng nói Lưu ChÃnh Phong tá» ra cá»±c kỳ cung kÃnh đối vá»›i ngưá»i há» Má»™c kia, đồng thá»i chà ng thấy Dư Thượng Hải đứng bên ngó mình ra chiá»u bất thiện. Nếu chà ng để lá»™ hình tÃch má»™t chút thì e rằng mất mạng ngay láºp tức dưới bà n tay lão. Chà ng liếc tìm lá»i nói cho xuôi để lấp liếm.
Chà ng đáp:
- Tái bắc minh đà Má»™c đại hiệp ư? Hà hà ... đó là ... má»™t báºc trưởng bối cá»§a tại hạ.
Dư Thượng Hải thấy trong nhà đại sảnh đưá»ng ngoà i chà ng ra không còn có ngưá»i nà o khác có vẻ dị dạng thì cho ngay là hai tên đệ tá» Thân Nhân Tuấn và Cát Nhân Thông cá»§a lão bị chà ng hạ thá»§. Nếu Tái Bắc minh đà Má»™c Cao Phong thân hà nh đến đây thì dÄ© nhiên lão rất e dè úy kỵ. Nhưng đây chỉ là con em Má»™c Cao Phong thì lão chẳng sợ hãi gì. Lão nghÄ© thầm:
- Thằng cha nà y đến đây sinh sá»± vá»›i phái Thanh Thà nh. Dư Thượng Hải nà y binh sinh chẳng chịu cúi đầu trước má»™t ngưá»i nà o thì có lý đâu lại chịu nuốt mối căm há»n nà y?
Lão nghÄ© váºy lạnh lùng há»i:
- Giữa phái Thanh Thà nh và Tái Bắc Một tiên sinh vốn không có liên quan gì với nhau. Tại hạ không hiểu đã có chỗ nà o đắc tội với các hạ?
Lâm Bình Chi cùng lão đạo nhân thấp lùn bé nhá» nà y đứng đối diện. Chà ng nghÄ© tá»›i mấy bữa xảy vụ nhà tan, ngưá»i mất, song thân bị bắt đến nay chưa biết sống chết thế nà o, hoà n toà n do lão đạo nhân nà y gây ra. Tuy chà ng biết võ công lão cao thâm hÆ¡n mình gấp trăm lần, nhưng bầu nhiệt huyết cÅ©ng sá»§i lên sùng sục. Chà ng không nhịn được toan rút binh khà ra đâm lão. Nhưng mấy bữa nay chà ng đã trải qua nhiá»u lo lắng ưu phiá»n, nên không hăng như gà chá»i nữa. Chà ng rán nén lá»a giáºn nói:
- Phái Thanh Thà nh đã là m nhiá»u việc tốt quá! Má»™c đại hiệp giữa đưá»ng thấy chuyện bất bình, tá»± nhiên ra tay dẹp bá»n cưá»ng hung, giúp ngưá»i yếu Ä‘uối chẳng kể gì đắc tá»™i hay không đắc tá»™i.
Bá»n Lưu ChÃnh Phong nghe chà ng nói váºy trong lòng không khá»i cưá»i thầm.
Ta nên biết Tái Bắc minh đà Má»™c Cao Phong tuy bản lãnh cao cưá»ng song nhân phẩm lại rất hèn hạ.
Ãừng nói ba chữ “Má»™c đại hiệp†y không thể nà o vá»›i tá»›i được mà ngay má»™t chữ “hiệp†cÅ©ng không xứng đáng. Nguyên Má»™c Cao Phong là hạng ngưá»i xu phụ quyá»n thế, thuáºn gió theo chiá»u chẳng kể gì đến tÃn nghÄ©a. Vì hắn võ công cao cưá»ng lại là ngưá»i linh mẫn, nếu gây oán thù vá»›i hắn thì không biết đâu mà đỠphòng cho xiết, nên má»i ngưá»i đối vá»›i hắn Ä‘á»u muốn lánh xa. Nhân sÄ© võ lâm úy kỵ hắn thì có, nhưng tôn kÃnh thì nhất định là không.
Lưu ChÃnh Phong nghe Lâm Bình Chi nói váºy thì tin ngay chà ng là con em Má»™c Cao Phong. Lão sợ Dư Thượng Hải động thá»§ hại chà ng. Má»™c Cao Phong không phải là ngưá»i biết phục thiện, không nên dÃnh lÃu mà gây ra mối oán thù. Lão nghÄ© váºy liá»n nói:
- Dư quán chá»§! Má»™c huynh! Hai vị đã đến chÆ¡i tệ xá thì Ä‘á»u là quý khách cá»§a tại hạ. Váºy tại hạ xin hai vị nghÄ© tá»›i chút bạch diện cá»§a Lưu má»—, cùng nhau uống mấy chung rượu vui vẻ. Ngưá»i nhà đâu! Lấy rượu Ä‘em ra đây!
Gia đinh dạ ran chạy và o rót rượu.
Dư Thượng Hải đối với chà ng thiếu niên lưng gù trước mắt tuy chẳng sợ hãi gì, nhưng nghĩ tới tiếng đồn trên chốn giang hồ vỠTái bắc minh đà Mộc Cao Phong, một tay tà n độc vô lại cũng không dám mạo muội trở mặt. Lão thấy gia đinh trong Lưu phủ rót rượu đưa, nhưng không đón lấy để xem đối phương hà nh động thế nà o?
Lâm Bình Chi trong lòng vừa tức giáºn vừa sợ hãi. Nhưng mối phẫn khÃch nà y trông chà ng chiếm được thượng phong. Chà ng nghÄ© thầm:
- Không chừng bây giá» gia má mình đã bị thằng cha nà y hạ độc thá»§ rồi. Chẳng thà mình bị lão phóng chưởng đánh chết đương trưá»ng, chứ mình không thể đồng ẩm vá»›i hắn được.
Chà ng trợn mắt ngó Dư Thượng Hải. mục quang chứa đầy lá»a háºn chà ng cÅ©ng không đưa tay ra đón lấy chung rượu. Chà ng muốn nhục mạ Dư Thượng Hải mấy câu, nhưng sợ uy thế lão nên không dám lên tiếng thóa mạ.
Dư Thượng Hải thấy Lâm Bình Chi ra vẻ cừu địch vá»›i mình cÅ©ng lá»a giáºn bốc lên ngùn ngụt. Lão liá»n thi triển “Cầm nã thá»§ pháp†nắm lấy cổ tay chà ng nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Lưu tam gia nói phải lắm! Trước mặt Lưu tam gia không ai được vô lá»…. Má»™c huynh đệ! Chúng ta thân cáºn nhau Ä‘i!
Lâm Bình Chi trước còn cá»±a quáºy không sao thoát ra được. Lúc lão dứt lá»i chà ng thấy cổ tay Ä‘au nhói, xương kêu răng rắc cÆ¡ hồ gãy xương, nhưng Dư Thượng Hải ngừng lại. Lão muốn bức bách Lâm Bình Chi cất tiếng van xin. NgỠđâu Lâm Bình Chi nghÄ© tá»›i mối thâm cừu đại háºn, cổ tay chà ng tuy Ä‘au thấu xương mà chà ng vẫn không rên la má»™t tiếng.
Lưu ChÃnh Phong đứng bên thấy mồ hôi trán chà ng nhá» giá»t lá»›n bằng hạt Ä‘áºu mà thần sắc vẫn như thưá»ng tá»±a hồ chẳng có chuyện gì. Ãối vá»›i chà ng thanh niên cang cưá»ng nà y, lão không khá»i Ä‘em lòng kÃnh phục, liá»n nói:
- Dư quán chủ...
Lão toan tìm lá»i nói giải hòa hai bên bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i thét lên:
- Dư quán chủ! Sao Dư quán chủ lại hứng trà mà đem lòng khinh mạn con cháu Mộc Cao Phong nà y?
Moị ngưá»i quay đầu nhìn lại thì thấy đó là má»™t lão già thấp lùn béo chùn chụt mà lưng còng thà nh tròn á»§ng. Ngưá»i nà y mặt đầy lang ben trắng bệch lác đác có những miếng chà m xanh má»c lông Ä‘en. Tháºt là má»™t bá»™ mặt cá»±c kỳ xấu xa cổ quái. Ngưá»i lão phù thá»§ng mà lại lùn tịt vá»›i cái lưng còng cao gồ lên, coi chẳng khác gì má»™t trái cầu bằng thịt. Má»i ngưá»i trong nhà sảnh đưá»ng chưa ai được nhìn chân tướng Má»™c Cao Phong, bây giá» thấy lão tá»± xưng danh lại thấy tướng mạo quái dị, bất giác Ä‘á»u biến sắc.
Ngưá»i nà y máºp thù lù như ngưá»i ốm mà hà nh động mau lẹ phi thưá»ng. Không ai nhìn rõ lão di chuyá»…n thân hình, chỉ hoa mắt lên má»™t cái là trái cầu thịt đã lăn đến bên mình Lâm Bình Chi. Lão vá»— vai chà ng nói:
- Hảo tôn tá»! Thằng cháu giá»i thiệt. Ngươi tâng bốc gia gia nói những gì hà nh hiệp trượng nghÄ©a, dẹp bá»n cưá»ng hung giúp ngưá»i yếu hèn, khiến cho gia gia nghe lá»t tai lắm.
Lão nói xong lại vá»— vai chà ng má»™t cái. Cái vá»— vai thứ nhất, Lâm Bình Chi cảm thấy toà n thân chấn động. Còn Dư Thượng Hải cÅ©ng cảm thấy cánh tay nóng lên suýt nữa phải buông ra. Nhưng lão láºp tức váºn công lá»±c nắm chặt lại.
Má»™c Cao Phong thấy vá»— má»™t cái không hất được năm ngón tay Dư Thượng Hải ra thì không khá»i giáºt mình kinh hãi, nói:
- Không ngỠtiểu đạo sĩ phái Thanh Thà nh cũng đáo để.
Lão vừa nói vừa ngấm ngầm váºn ná»™i lá»±c vá»— và o vai chà ng lần thứ hai vá»›i mưá»i thà nh công lá»±c.
Lâm Bình Chi thấy mắt tối sầm lại rồi lợm giá»ng. Máu tươi trà o lên miệng, nhưng chà ng cố nhịn rồi nuốt á»±c và o bụng.
Dư Thượng Hải bị toạc hổ khẩu không nắm được nữa phải buông tay ra. Lão lùi lại một bước bụng bảo dạ:
- Thằng gù nà y thá»§ Ä‘oạn ghê gá»›m. Quả nhiên danh bất hư truyá»n. Hắn đã hất được tay mình ra, nhưng cháu hắn cÅ©ng bị ná»™i thương rồi.
Lâm Bình Chi cưá»i ha hả nhìn Dư Thượng Hải nói:
- Dư quán chá»§! Võ công phái Thanh Thà nh cá»§a lão hãy còn tầm thưá»ng lắm, so vá»›i Tái Bắc minh đà Má»™c đại hiệp đây còn kém xa lắm. Tại hạ tưởng quán chá»§ nên quy đầu là m môn hạ đại hiệp xin lão gia dạy cho mấy chiêu thì có thể.. có thể tấn tá»›i đó.
|

23-07-2008, 09:42 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
Chương 27
Tiểu cô nương mạt sát Dư Thương Hải
Lâm Bình Chi đã bị trá»ng thương, chà ng nói má»™t hồi như váºy, tâm tình xúc động, cảm thấy ruá»™t gan nhá»™n nhạo cả lên. Chà ng ráng chống chá»i nói cho hết lá»i, rồi ngưá»i chà ng lảo đảo muốn té.
Dư Thượng Hải nói:
- Hay lắm! Ngươi bảo ta quy đầu là m môn hạ Má»™c tiên sinh để há»c thêm chút bản lãnh. Ãó là điá»u mà Dư Thượng Hải nà y rất mong muốn. Ngươi đã là môn hạ Má»™c tiên sinh thì nhất định bản lãnh phải cao thâm khôn lưá»ng! Ta hãy lÄ©nh giáo ngươi mấy chiêu trước.
Hắn nói mấy câu nà y rất khôn ngoan để tỠrõ muốn khiêu chiến với Lâm Bình Chi và yêu cầu Mộc Cao Phong đứng ngoà i tự thủ bà ng quang không được tham dự và o.
Má»™c Cao Phong lùi lại hai bước cưá»i nói:
- Tiểu tôn tá»! Ta e rằng bản lãnh ngươi còn nông cạn, không phải là đối thá»§ vá»›i chưởng môn phái Thanh Thà nh. Ngươi mà tá»· đấu vá»›i y tất bị uổng mạng. Gia gia không thể má»™t ngà y mà có được đứa cháu lưng gù mà tuấn tú dÄ© nhiên chẳng nỡ bá» mặc ngươi để cho ngưá»i ta sát hại. Váºy ngươi quỳ xuống dáºp đầu lạy gia gia để gia gia thay ngươi động thá»§ được không?
Lâm Bình Chi đưa mắt nhìn Dư Thượng Hải, bụng bảo dạ:
- Mình mà mạo muá»™i tiến ra động thá»§ vá»›i lão há» Dư nà y Ä‘ang lúc hắn nóng giáºn thì e rằng chỉ má»™t chiêu là mình toi mạng. Ngưá»i đã chẳng còn thì nói chi đến chuyện báo thù cho song thân? Nhưng Lâm Bình Chi nà y tấm thân nam tỠđưá»ng đưá»ng có lý đâu lại tá»± nhiên vô cá»› Ä‘i lạy lão lưng gù kia là m gia gia? Mình bị hổ nhục chẳng kể là m chi, nhưng để liên lụy đến ông cha cÅ©ng phải xẻ nhục lây vì mình suốt Ä‘á»i còn bao giá» góc đầu lên được và ngà y sau không còn đất đứng trên giang hồ. Vả lại mình đã quỳ lạy lão tức là phải nương tá»±a và o dưới mái nhà Tái Bắc minh đà , không thể tá»± láºp được nữa.
Lâm Bình Chi tâm thần bất định, ngưá»i chà ng run lẩy bẩy. Chà ng phải đưa tay trái ra vịn và o bà n.
Dư Thượng Hải liá»n nói:
- Ta coi ngươi chẳng ra trò gì. Váºy ngươi có dáºp đầu lạy ngưá»i ta mấy cái tưởng cÅ©ng chẳng lấy chi là m nhục nhã.
Lão ngấm ngầm phát giác ra mối quan hệ giữa Lâm Bình Chi và Má»™c Cao Phong có Ä‘iá»u đặc biệt.
Hiển nhiên Má»™c Cao Phong không phải là gia gia chà ng. Nếu phải thì khi nà o chà ng chỉ kêu lão bằng tiá»n bối mà thá»§y chung không gá»i má»™t tiếng: “gia giaâ€?
Lão cố ý nói khiêu khÃch để Lâm Bình Chi không nhịn được tá»± chà ng ra động thá»§ đạng lão có đưá»ng tiến thoái.
Lâm Bình Chi xoay chuyển ý nghÄ© rất mau. Chà ng nhá»› lại mấy bữa nay Phước Oai tiêu cục bị phái Thanh Thà nh lấn át đủ Ä‘iá»u phải chịu bao phen sỉ nhục, liá»n bụng bảo dạ:
- Ngà y trước Hà n TÃn phải chịu cái nhục luồn khố mà sau được đăng dà n bái tướng, dá»±ng nên cÆ¡ nghiệp lá»›n lao hÆ¡n Ä‘á»i. Báºc đại trượng phu không biết nhịn nhục những Ä‘iá»u nhá» má»n thì há»ng việc lá»›n. Mình chỉ cốt sau dương danh thiên hạ thì bây giá» có phải khuất tất cÅ©ng chẳng há» chi. NghÄ© váºy chà ng quay lại quỳ xuống trước mặt Má»™c Cao Phong vừa dáºp đầu vừa nói:
- Gia gia! lão Dư Thượng Hải đây tà n sát ngưá»i vô tá»™i, cướp Ä‘oạt tà i váºt đã nhiá»u. Trong võ lâm ai cÅ©ng có quyá»n giết hắn. Gia gia nên cầm cân công lý để trừ mối hại lá»›n nà y trên chốn giang hồ.
Hà nh động cá»§a Lâm Bình Chi khiến cho Má»™c Cao Phong và Dư Thượng Hải Ä‘á»u ngạc nhiên. Chẳng ai ngá» chà ng lưng gù tuổi trẻ máu nóng lại chịu Ä‘i lạy ngưá»i và thốt ra những lá»i năn nỉ kêu van. Ta nên biết rằng má»i ngưá»i trong võ lâm ai cÅ©ng tranh danh, hiếu thắng, chẳng thà chịu chết dưới muôn ngà n lưỡi Ä‘ao chứ không chịu cúi đầu. Huống chi ở đây giữa đám đông mà quần hà o Ä‘á»u tưởng chà ng gù trẻ tuổi là cháu Má»™c Cao Phong. Nếu không phải cháu ruá»™t thì cÅ©ng là đồ tôn, Ä‘iệt tôn gì đây. Chỉ có mình Má»™c Cao Phong biết chà ng chẳng có dây dưa gì đến mình. Còn Dư Thượng Hải tuy đã khám phá ra phần lá»›n, nhưng cÅ©ng không Ä‘oán ra được mối quan hệ chân chÃnh giữa hai ngưá»i. Lão nghe Lâm Bình Chi kêu “gia gia†rất là miá»…n cưỡng thì cho là vì chà ng tham sống, sợ chết mà thốt ra.
Má»™c Cao Phong cưá»i ha hả nói:
- Tôn nhi hay lắm! Ngoan lắm! Sao? Chúng ta thỠchơi một cuộc chăng?
Miệng lão khen ngợi Lâm Bình Chi mà mặt lão lại đối diện Dư Thượng Hải. Câu lão khen cháu giá»i, cháu ngoan tá»±a hồ để nói vá»›i ngưá»i trước mặt.
Dư Thượng Hải tức giáºn vô cùng! Nhưng hắn biết cuá»™c chiến đấu bữa nay chẳng những quan hệ cho sá»± sinh tá» tồn vong cá»§a riêng mình hắn, mà nó còn liên quan đến cuá»™c hưng suy vinh nhục cá»§a cả phái Thanh Thà nh. Lão liá»n má»™t mặt ngưng thần phòng bị, má»™t mặt cưá»i lạt nói:
- Má»™c tiên sinh đã có ý phô trương thần kỹ tuyệt diệu trước mặt các vị bằng hữu để chúng ta mở rá»™ng tầm mắt. Váºy bần đạo đà nh liá»u mạng để bồi tiếp ngưá»i quân tá».
Vừa rồi Má»™c Cao Phong đã vung tay vá»— vai Lâm Bình Chi, Dư Thượng Hải biết ná»™i lá»±c lão cá»±c kỳ thâm háºu còn cao xa hÆ¡n hắn nhiá»u. Nhất là ná»™i lá»±c lão lại cá»±c kỳ bá đạo. Bây giỠđối diện chiến đấu tất nhiên thế mạnh bằng sấm sét ra oai, nghiêng non dốc biển. Hắn quyết định chá»§ ý là trong trăm chiêu đầu chỉ thá»§ chứ không công đặng giữ cho khá»i thất bại rồi sau sẽ chỠđợi cÆ¡ há»™i thá»§ thắng.
Võ công phái Thanh Thà nh nguyên chỉ là má»™t chi thuá»™c Huyá»n Môn chÃnh tông, chuyên dùng nhu để khắc cương. Dư Thượng Hải ngưng tụ chân khà và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n, bụng bảo dạ:
- Bữa nay ta chỉ cầu sao giữ được thế quân bình. Cùng lão gù nà y tá»· đấu không phân thắng bại thì phái Thanh Thà nh cÅ©ng đủ nở mà y nở mặt vá»›i anh hùng thiên hạ. ta lại nghe lão gù có tÃnh cá»±c kỳ tá»± phụ.
Trong nhất thá»i lão không thắng nổi ta, tất Ä‘i đến chá»— tâm thần phù động, chân khà táo bạo để tấn công. Trong vòng trăm chiêu ra sẽ thừa cÆ¡ chá»— sÆ¡ hở cá»§a lão cÅ©ng chưa biết chừng.
Má»™c Cao Phong thấy lão đạo nhân thấp lùn nà y thân hình chỉ bằng má»™t đứa nhá», xách nặng không tá»›i 80 cân. Thế mà lão đứng coi thân pháp vững và ng lại có khà độ má»™t báºc đại tôn sư phái lá»›n. Tất nhiên ná»™i công hắn rất thâm háºu, liá»n bụng bảo dạ:
- Lão tiểu đạo sÄ© nà y quả nhiên là tay đáo để. Phái Thanh Thà nh Ä‘á»i Ä‘á»i sản xuất nhiá»u tay danh thá»§. Thằng cha mÅ©i trâu nà y là m chưởng môn quyết chẳng phải hạng tầm thưá»ng. Bữa nay Má»™c má»— bị láºt thuyá»n trong ngòi lạch thì thanh danh má»™t Ä‘á»i trôi theo dòng nước.
Má»™c Cao Phong cÅ©ng là ngưá»i rất cẩn tháºn. Lão không dám mạo muá»™i phát chiêu ngay.
Quần hà o thấy hai lão thấp lùn đứng ngưng thần nhìn nhau chầm cháºp và nét mặt Ä‘á»u nghiêm nghị thôi không cưá»i nữa, thì biết ngay má»™t cuá»™c đại chiến sắp diá»…n ra trong khoảnh khắc. Bá»n Thiên Môn đạo nhân, Ãịnh Dáºt sư thái vốn chẳng có hảo ý gì vá»›i Dư Thượng Hải vì phái Thanh Thà nh không nằm trong NgÅ© nhạc kiếm phái và chẳng có má»™t sá»± liên minh nà o. Ngà y thưá»ng bá»n đệ tá» phái Thanh Thà nh hoặc vô tình hoặc hữu ý vẫn ra chiá»u khinh thị NgÅ© nhạc kiếm phái. Tuy há» không dám dèm pha hoặc chê bai trước mặt, nhưng há» chưa từng thốt ra ná»a câu trá»ng vá»ng hay ca tụng bao giá». Còn Má»™c Cao Phong thì nói tiếng hèn hạ trong võ lâm nhưng lão cÅ©ng không là m Ä‘iá»u gì cà n rỡ hoặc gây thù oán vá»›i NgÅ© nhạc kiếm phái. Có Ä‘iá»u những tay cao thá»§ hạng nhất trong phái nà y Ä‘á»u cho Má»™c Cao Phong là con ngưá»i ty bỉ nên không kết đảng vá»›i lão.
Vì những lẽ trên, bất luáºn ai thắng ai bại thì bá»n Thiên Môn cÅ©ng chẳng quan tâm. Trong lòng há» chỉ cầu cho mình được khá»i tai vạ và mong hai bên chiến đấu cà ng dữ cà ng hay.
Chỉ có Lưu ChÃnh Phong giữ địa vị chá»§ nhân là hết sức khuyên can hai bên. Nhưng Má»™c, Dư hai ngưá»i Ä‘á»u là những tay cao thá»§, nổi tiếng, ai thoái nhượng trước dÄ© nhiên ngưá»i ấy tá» ra kém cá»i. Thá»±c tình trong thâm tâm hai ngưá»i Ä‘á»u không muốn có cuá»™c tá»· võ nà y, nhưng đã và o thế muốn lui không được. Giữa lúc ấy Dư Thượng Hải và Má»™c Cao Phong Ä‘ang thá»§ thế chá» cÆ¡ há»™i phát chiêu thì đột nhiên má»™t tiếng hô vang. Hai ngưá»i từ phÃa sau vá»t ra. Huỵch má»™t tiếng! Hai ngưá»i cùng ngã úp mặt xuống đất, thẳng cẳng không nhúc nhÃch. Hai ngưá»i nà y mình mặc áo bà o xanh. Mông Ä‘Ãt hãy còn chân đá.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ vang lên:
- Ãây là bản lãnh giữ nhà cá»§a phái Thanh Thà nh kêu bằng “Thà cổ hướng háºu, Bình sa lạc nhạn†thức.
Dư Thượng Hải cả giáºn. Hắn xoay ngưá»i lại chưa nhìn rõ ai nói câu nà y đã nhảy vá»t vá» phÃa phát ra thanh âm, thì thấy má»™t nữ đồng mình mặc áo mà u lục đứng bên chiếu. Hắn liá»n vươn tay ra chụp lấy cánh tay cô.
Nữ đồng lớn tiếng la:
- Má má!
Rồi khóc òa lên.
Dư Thượng Hải giáºt mình kinh hãi. Nguyên hắn tưởng cô đã mở miệng buông lá»i vÅ© nhục. Trong lúc giáºn như Ä‘iên nên hắn không kịp suy nghÄ©, cho ngay là vụ hai tên đệ tá» phái Thanh Thà nh kia bị đá nhất định có liên quan tá»›i cô. Hắn bóp chặt quá, khi nghe cô khóc rống lên má»›i biết cô chỉ là má»™t đức con gái nhá» tuổi. Hắn đối vá»›i cô nặng tay trước mặt anh hùng thiên hạ là quá phÅ© phà ng, mất thể diện má»™t vị chưởng môn phái Thanh Thà nh. Hắn hốt hoảng buông tay ra.
NgỠđâu nữ đồng cà ng khóc lớn hơn. Cô vừa khóc vừa la:
- Mi bóp gãy xương ta! Má má Æ¡i! Con bị gãy tay rồi. Ãau quá! Ãau quá!
Chưởng môn phái Thanh Thà nh đánh quen trăm tráºn, từng trải qua bao cÆ¡n sóng to gió cả mà bây giá» phải má»™t phen thẹn thùng không bút nà o tả xiết. Hắn thấy trăm ngà n con mắt Ä‘á»u nhìn mình và mục quang lá»™ vẻ trách móc khinh bỉ. Bất giác mặt hắn đỠlên, chân tay luống cuống, khẽ cất tiếng dá»— cô bé:
- Ãừng khóc nữa! Ãừng khóc nữa! Không gãy tay đâu! Không gãy tay đâu!
Nữ đồng vừa khóc vừa nói:
- Gãy rồi còn gì? Ngươi bắt nạt ta, ngưá»i lá»›n đánh con nÃt, đẹp mặt chưa? Trá»i Æ¡i Ä‘au quá! HÃch hÃch hÃch...
Má»i ngưá»i thấy cô bé nà y má»›i chừng 12, 13 tuổi, mình mặc áo mà u lục, da trắng nõn nà . Khuôn mặt trái xoan, vẻ ngưá»i rất thanh tú, khả ái nên ai cÅ©ng có ý thương cô.
Mấy ngưá»i thô lá»— đã quát tháo:
- Trói lãi mũi trâu lại!
- Ãánh chết lão đạo sÄ© lùn đó Ä‘i!
Dư Thượng Hải cuống quÃt cả lên. Hắn tá»± biết mình đã là m cho má»i ngưá»i nổi giáºn không dám phản đối, chỉ thá»§ thỉ bảo cô bé:
- Tiểu muá»™i muá»™i! Xin lá»—i tiểu muá»™i muá»™i! Ãể ta coi lại tay xem có bị thương không?
Hắn nói xong muốn vén áo cô bé lên. Cô không chịu la lớn:
- Không! Không! Ãừng đụng và o ta nữa. Má má Æ¡i má má! Lão đạo sÄ© thấp lùn nà y đánh gãy cánh tay hà i nhi rồi!
Dư Thượng Hải không biết là m thế nà o. Bỗng một hán tỠmặc áo bà o xanh từ trong đám đông chạy ra.
Gã chÃnh là Phương Nhân TrÃ, má»™t tên đệ tá» rất khôn ngoan phái Thanh Thà nh. Gã nhìn nữ đồng nói:
- Tiểu cô nương tháºt khéo giả vá». Sư phụ ta chưa động đến tay áo cô thì sao lại đánh gãy tay cô được?
Nữ đồng lại hét lên:
- Má má Æ¡i! Lại có ngưá»i nữa đến đánh hà i nhi!
Ãịnh Dáºt sư thái đứng bên thấy thế cả giáºn bước lại vung tay lên tát và o mặt Phương Nhân TrÃ. Mụ vừa tát vừa quát:
- Ngưá»i lá»›n mà đi ăn hiếp trẻ nÃt sao không biết nhục?
Phương Nhân Trà đưa tay lên gạt. NgỠđâu Ãịnh Dáºt sư thái chỉ nhá» cho y vươn tay ra. Mụ vá»™i vung tay phải nắm lấy tay gã. Rồi tay trái mụ bẻ quặt cổ tay và o cánh tay. Nếu chiêu nà y mà bẻ mạnh thì khá»›p xương ở khuá»·u tay gã láºp tức gãy rá»i.
Dư Thượng Hải xoay ngón tay lại Ä‘iểm và o sau lưng Ãịnh Dáºt khiến mụ phải quay vá» tá»± cứu.
Ãịnh Dáºt Ä‘ang nắm giữ cổ tay Phương Nhân Trà bá»—ng thấy Dư Thượng Hải phóng chỉ Ä‘iểm tá»›i đà nh phải buông Phương Nhân Trà ra xoay tay lại phóng chưởng đánh liá»n.
Dư Thượng Hải không tỷ đấu với mụ vội nói:
- Xin lỗi sư thái!
Rồi nhảy lùi ra hai bước.
Ãịnh Dáºt sư thái bình sinh rất thÃch nữ đồng xinh đẹp, mụ liá»n nắm lấy tay cô bé, cất giá»ng ôn hòa há»i:
- Hảo hà i tá»! Ngươi Ä‘au ở chá»— nà o? Ãể ta coi rồi ta trị thương cho!
Mụ sá» cánh tay cô thấy chưa bị gãy má»›i yên lòng. Mụ vén cổ tay cô bé lên thấy cổ tay tráng nõn còn lưu lại bốn vết ngón tay xanh lè. Mụ cả giáºn quát mắng Phương Nhân TrÃ:
- Thằng giặc non kia nói láo! Mi bảo sư phụ mi chưa đụng và o y thế thì bốn vết ngón tay nà y ở đâu ra?
Nữ đồng đáp:
- Ãó là giống rùa ty tiện đã bóp tiểu nữ.
Cô vừa nói vừa trỠvà o sau lưng Dư Thượng Hải.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u báºt cưá»i. Có ngưá»i đến phun cả nước trà ra. Có ngưá»i ôm bụng mà cưá»i.
Trong nhà đại sảnh chá»— nà o cÅ©ng có tiếng cưá»i rá»™.
Dư Thượng Hải không biết bá»n há» cưá»i gì. Hắn nghÄ© bụng:
- Con nhá» kia kêu mình là giống rùa ty tiện, nhưng nó là đứa nhá» bị oan ức mở miệng mắng cà n có chi là đáng cưá»i?
Hắn thấy ngưá»i nà o cÅ©ng nhìn mình mà cưá»i thì không khá»i ngượng ngùng bẽn lẽn.
Phương Nhân Trà lún thấp ngưá»i xuống, nhảy vá»t lại sau lưng Dư Thượng Hải, rút ở trong áo hắn ra má»™t mảnh giấy vo tròn lại đưa cho hắn.
Dư Thượng Hải đón lấy mở coi thì thấy trên mảnh giấy nà y má»™t con rùa Ä‘en to tướng. Ãó là cô bé nhân lúc hắn không biết cà i mảnh giấy nà y và o sau lưng hắn.
Dư Thượng Hải vừa bẽn lẽn vừa tức giáºn, bụng bảo dạ:
- Con rùa nà y đã vẽ từ trước rồi, nhưng ngưá»i ngoà i quyết không thể giắt và o sau lưng mình được. Nhất định con nhá» kia vừa rồi khóc rồi nhân lúc tâm thần mình rối loạn Ä‘em cà i và o. Vụ nà y tất có ngưá»i lá»›n trong bóng tối chỉ Ä‘iểm cho nó.
Hắn đưa mắt nhìn Lưu ChÃnh Phong, miệng lẩm bẩm:
- Con nhá» nà y là ngưá»i trong Lưu gia. Té ra Lưu ChÃnh Phong đã ngấm ngầm chÆ¡i khăm mình vố nà y.
Lưu ChÃnh Phong thấy Dư Thượng Hải đưa mắt nhìn mình thì hiểu ngay hắn có ý phiá»n trách. Lão tiến lại má»™t bước nhìn nữ đồng há»i:
- Tiểu muội muội! Tiểu muội muội là con cái nhà ai? Gia gia má má tiểu muội đâu?
Cân nà y cá»§a lão má»™t là để trả lá»i Dư Thượng Hải cô bé nà y không phải ngưá»i nhà mình, hai là trong lòng sinh mối hoà i nghi, muốn biết cô bé được ai đưa tá»›i.
Nữ đồng đáp:
- Gia gia cùng má má tiểu nữ có việc bá» Ä‘i rồi. Các ngưá»i dặn tiểu nữ ngồi đây cho ngoan ngoãn đừng có chạy nhăng. Ngưá»i còn bảo lúc nữa sẽ có diá»…n kịch: Hai ngưá»i biết bay chạy nằm thẳng cẳng không nhúc nhÃch. Ãó là bản lãnh giữ nhà cá»§a phái Thanh Thà nh kêu bằng “Thà cổ hướng háºu, Bình sa lạc nhạn thức†gì gì đó. Quả nhiên coi hay tháºt.
Cô nói xong vá»— tay. Mấy giá»t lệ trên mặt vẫn còn nguyên, cô chưa lau Ä‘i. Lúc nà y cô cưá»i rả rÃch.
Má»i ngưá»i thấy thế Ä‘á»u tá» vẻ vui mừng. Há» biết vụ nà y có ngưá»i lá»›n dạy cô đến quấy phá phái Thanh Thà nh. Ai trông thấy hai tên đệ tá» phái Thanh Thà nh nằm yên không nhúc nhÃch cÅ©ng cho là cái nhục lá»›n cho phái nà y.
Dư Thượng Hải đưa tay vá»— và o ngưá»i má»™t tên đệ tá» hai cái. Hắn cảm thấy tay sá» và o lạnh ngắt thì không khá»i giáºt mình kinh hãi.
Trong nhà hoa sảnh hai tên đệ tá» bị đá ngã tuy không nhúch nhÃch được nhưng không bị thương. Lúc nà y ngưá»i chúng Ä‘á»u giá lạnh. Dư Thượng Hải la thầm:
- Nguy rồi! hai tên nà y đã gặp phải độc thủ!
Hắn láºt ngưá»i hai gã đệ tá» thì lại thấy mặt chúng Ä‘ang mỉm cưá»i. Nhưng sỠđến mÅ©i thì biết chúng đã chết lâu rồi. Dư Thượng Hải ngó nụ cưá»i nà y khác nà o trông thấy ma quá»·. Tuy hắn là ngưá»i trấn tÄ©nh phi thưá»ng mà ngón tay cÅ©ng run lên bần báºt. Ta nên biết nụ cưá»i quái dị đó rất quen thuá»™c vá»›i Dư Thượng Hải vì đây là tuyệt ká»· “Tồi tâm chưởng†cá»§a phái Thanh Thà nh. Ngưá»i bị giết còn để lại trên nét mặt hình dạng nà y. Thá»±c ra đó không phải là nụ cưá»i mà vì ngưá»i trúng “Tồi tâm chưởng†bị tan nát tim phổi Ä‘au quá da mặt nhăn nheo thà nh hình nụ cưá»i rất cổ quái. Trong võ lâm khắp thiên hạ chỉ có tuyệt ká»· “Tồi tâm chưởng†là khiến cho bá»™ mặt ngưá»i chết thà nh hiện trạng nà y. Coi đó thì biết hai tên đệ tá» phái Thanh Thà nh kia đã chết vỠđộc thá»§ cá»§a bản môn. Sắc mặt Dư Thượng Hải lúc xanh lè lúc lợt lạt. Hắn nói không ra lá»i.
Lâm Bình Chi đột nhiên la lên:
- “Tồi tâm chưởngâ€, “Tồi tâm chưởng†Ãây chÃnh là võ công cá»§a phái Thanh Thà nh.
Nguyên trong Phước Oai tiêu cục nhà chà ng đã rất nhiá»u tiêu đầu cùng những tên chạy cỠđã bị chết vá» chưởng pháp nà y. Những ngưá»i bị tá» nạn Ä‘á»u để lạ trên mặt nụ cưá»i quái dị. Chà ng trông thấy quen rồi và nhá»› như in trong óc, chà ng má»›i la lên trước tiên. Trong bá»n quần hà o còn nhiá»u ngưá»i khác cÅ©ng biết hiện tượng đặc biệt vỠ“Tồi tâm chưởng†liá»n nói theo:
- Ãúng là “Tồi tâm chưởngâ€!
- Té ra bá»n đồng môn phái Thanh Thà nh tá»± tà n sát nhau, giết hại ngưá»i nhà há».
Dư Thượng Hải ruá»™t rối như má»› bòng bong. Hắn khẽ bảo Phương Nhân TrÃ:
- Hãy khiêng chúng đi!
Phương Nhân Trà vẫy mấy tên đệ tá» phái Thanh Thà nh tá»›i khiêng thi thể hai bạn đồng môn bị nạn ra khá»i sảnh đưá»ng.
Nữ đồng kia lại đột nhiên lên tiếng:
- Phái Thanh Thà nh nhiá»u ngưá»i thiệt! Má»™t tên chết có hai tên khiêng. Hai tên chết có bốn tên khiêng.
Dư Thượng Hải mặt giáºn xám xanh nhìn nữ đồng há»i:
- Gia gia cô tên hỠlà gì? Những câu vừa rồi phải chăng là gia gia đã dạy cô?
Nên biết rằng mấy câu nói cá»§a cô bé nhụ ý xói móc. Nếu không có ngưá»i lá»›n dạy bảo thì dÄ© nhiên má»™t cô bé nhá» tuổi không biết nói thế.
Nữ đồng cưá»i nói:
- Má»™t hai là hai, hai hai là bốn, hai ba là sáu, hai bốn là tám, hai năm là mưá»i...
Cô Ä‘á»c thuá»™c lòng không ngá»›t bản cá»u chương...
Dư Thượng Hải nói:
- Ta há»i cô má»™t câu:
- Thanh âm hắn cực kỳ nghiêm khắc.
Nữ đồng lại ngoác miệng ra mà khóc òa lên rồi chui đầu và o lòng Ãịnh Dáºt sư thái.
Ãịnh Dáºt vá»— lưng cô tìm lá»i an á»§i:
- Ãừng sợ! Ãừng sợ! bé ngoan! Ãừng sợ chi hết!
Mụ quay sang bảo Dư Thượng Hải:
- Lão không khéo giáo huấn để cho đệ tá» mình tà n sát nhau rồi giáºn cá chém thá»›t Ä‘i hăm dá»a đứa trẻ nÃt là nghÄ©a là m sao?
Dư Thượng Hải chỉ hắng giá»ng má»™t tiếng chứ không trả lá»i.
Nữ đồng Ä‘ang gục đầu và o lòng Ãịnh Dáºt bá»—ng ngá»ng đầu lên cưá»i nói:
- Lão sư phụ! Hai hai là bốn. Hai ngưá»i chết bốn ngưá»i khiêng. Ba ngưá»i chết phải sáu ngưá»i khiêng. Hai bốn là tám...
Rồi cô ngừng lại không nói nữa báºt lên trà ng cưá»i khanh khách.
Má»i ngưá»i thấy cô bé động má»™t cái là khóc. Khóc đấy rồi lại cưá»i ngay đấy. Chợt khóc chợt cưá»i là tÃnh nết cá»§a trẻ nÃt lên 7, lên 8. Cô nà y đã và o trạc 13 tuổi, thân hình cô lại cao nghệu, mà má»—i câu nói Ä‘á»u có ý châm chá»c Dư Thượng Hải. Hiển nhiên đây không phải là câu nói ngây thÆ¡ cá»§a trẻ nÃt, đúng có ngưá»i lá»›n ở trong bóng tối má»›m lá»i cho. Ãó là má»™t Ä‘iá»u không còn nghi ngá» gì nữa.
Dư Thượng Hải lớn tiếng:
- Báºc đại trượng phu phải có hà nh động quang minh lá»—i lạc. Ông bạn nà o có Ä‘iá»u chi xÃch mÃch vá»›i bần đạo cứ chưá»ng mặt ra mà nói chuyện. Sao lại nấp nánh dấu đầu hở Ä‘uôi, dạy đứa con nÃt nói những lá»i vô vị thì đâu phải là anh hùng hảo hán?
Tuy ngưá»i hắn thấp lùn mà mấy câu nà y phát ra từ huyệt đơn Ä‘iá»n, trung khà đầy rẫy, thanh âm rất là hùng tráng, lá»t và o tai ngưá»i vẫn còn oang oang.
Quần hà o nghe lão nói không khá»i Ä‘em lòng kÃnh trá»ng chứ không lá»™ vẻ khinh khi như trước nữa.
Dư Thượng Hải nói câu nà y, trong nhà đại sảnh im phăng phắc, không có tiếng ngưá»i đáp lại.
Hồi lâu đột nhiên nữ đồng lên tiếng há»i Ãịnh Dáºt:
- Lão sư phụ! Y há»i anh hùng hảo hán ở môn phái nà o? Phái Thanh Thà nh nhà y phải chăng là anh hùng hảo hán?
Ãịnh Dáºt là má»™t nhân váºt tiá»n bối phái Hằng SÆ¡n, tuy mụ có Ä‘iá»u bất mãn vá»›i Thanh Thà nh nhưng không muốn công nhiên phỉ báng cả môn phái há», liá»n hà m hồ đáp:
- Phái Thanh Thà nh những Ä‘á»i trước có rất nhiá»u anh hùng hảo hán.
Nữ đồng lại há»i:
- Bây giá» thì sao? Há» có ngưá»i anh hùng hảo hán nà o không?
Ãịnh Dáºt bÄ©u môi nhìn Dư Thượng Hải đáp:
- Ngươi há»i ngay vị chưởng môn dạo trưởng phái Thanh Thà nh nà y sẽ biết.
Nữ đồng liá»n há»i:
- Thưa chưởng môn đạo nhân! Giả tá»· má»™t ngưá»i bị trá»ng thương không nhúc nhÃch được mà có kẻ khác lại khinh khi há» thì chưởng môn tÃnh rằng kẻ đó có phải là anh hùng hảo hán không?
Cô vừa nói câu nà y chẳng những Dư Thượng Hải trống ngá»±c Ä‘áºp loạn lên mà hết thảy bao nhiêu ngưá»i trong nhà hoa sảnh đã nghe Nghi Lâm thuáºt chuyện La Nhân Kiệt đâm chết Lệnh Hồ Xung Ä‘á»u run lên tá»± há»i:
- Phải chăng cô bé nà y có mối liên quan với phái Hoa Sơn?
Lao Ãức Nặc bụng bảo dạ:
- Cô bé nà y nói váºy rõ rà ng vì đại sư ca ta mà ôm mối bất bình. Không hiểu sư phụ cô là ai?
Lão sợ là m cho tiểu sư muá»™i Ä‘au lòng, trong lúc hoang mang lão chưa kịp báo tin đại sư huynh chết cho đồng bá»n hay.
Trong nhà đại sảnh, ngưá»i bị xúc động nhất là Nghi Lâm. Toà n thân nà ng run bần báºt, trong lòng cảm kÃch cô bé kia vô cùng. Câu nà y chÃnh cô muốn đưa ra chất vấn Dư Thượng Hải, nhưng vì cô bản tÃnh hiá»n hòa lại má»™t niá»m kÃnh trá»ng ngưá»i trên. Dù sao Dư Thượng Hải cÅ©ng là báºc tiá»n bối, nên nà ng không tiện vặn há»i. Bây giá» thấy cô bé há»i thay cho mình nà ng không nhịn được ná»—i lòng chua xót. Hai hà ng châu lệ tuôn rÆ¡i như mưa.
Dư Thượng Hải há»i lại:
- Ai đã dạy cho cô há»i câu nà y?
Nữ đồng không trả lá»i há»i lại:
- Gã La Nhân Kiệt ở phái Thanh Thà nh có phải là đệ tá» cá»§a đạo trưởng không? Gã thấy ngưá»i ta bị trá»ng thương mà ngưá»i nà y lại là nhân váºt tốt bụng, đã chẳng cứu ngưá»i thì chá»› lại phóng kiếm đâm chết. Như váºy đạo trưởng tÃnh La Nhân Kiệt có phải là anh hùng hảo hán không? Ãạo trưởng đã giáo huấn gã như váºy ư?
Mấy câu nà y tá»± miệng má»™t cô bé nhá» tuổi nói ra lại nói má»™t cách linh lợi dồn Dư Thượng Hải và o ngõ bà khiến ai nấy Ä‘á»u sá»ng sốt.
Dư Thượng Hải không trả lá»i được, lại lá»›n tiếng la:
- Ai xúi ngươi há»i ta những câu nà y? Phụ thân ngươi phải chăng thuá»™c phái Hoa SÆ¡n?
Nữ đồng quay lại nhìn Ãịnh Dáºt há»i:
- Lão sư phụ! Ông ta quen thói hăm ngưá»i. Như váºy có phải là hà nh vi quang minh lá»—i lạc cá»§a báºc đại trượng phu không? Có xứng đáng là anh hùng hảo hán không?
Ãịnh Dáºt thở dà i đáp:
- Cái đó ta cÅ©ng chịu, không trả lá»i được.
Má»i ngưá»i cà ng nghe cà ng lấy là m kỳ. Lúc trước há» còn tưởng có ngưá»i lá»›n ở trong bóng tối ngấm ngầm má»›m lá»i cho cô. Nhưng mấy câu nói vừa rồi, rõ rà ng cô chụp được lá»i Dư Thượng Hải liá»n bốp chát há»i vặn ngay lại bằng những lá»i lẽ cá»±c kỳ cay độc. Hiển nhiên cô biết tùy cÆ¡ ứng biến, tá»± miệng nói ra má»›i tháºt là kỳ. Há» không hiểu tại sao cô bé nhá» tuổi như váºy mà miệng lưỡi đã ghê gá»›m đến thế.
Nghi Lâm đầm đìa châu lệ má» cả hai mắt, nhưng nà ng trông bóng sau lưng cô bé bá»—ng động tâm tá»± há»i:
- Bóng dáng em nhỠnà y mình đã thấy qua mà không nhớ ở đâu.
Nà ng quẹo đầu suy nghÄ© sá»±c nhá»› ra, liá»n lẩm bẩm:
- Phải rồi! Cô nà y hôm qua cũng ở trong Túy Tiên lâu.
Trong đầu óc nà ng hiện lên những hình ảnh đã qua má»™t cách rất rõ rệt. Sáng sá»›m hôm trước, nà ng bị Ãiá»n Bá Quang bức bách lên lầu. Trong tá»u lâu nà y bảy tám bà n đã đầy khách ngồi uống rượu. Bá»—ng hai ngưá»i phái Thái SÆ¡n lên khiêu chiến. Ãiá»n Bá Quang đánh chết má»™t ngưá»i. Các tá»u khách sợ quá chạy toán loạn. Tá»u bảo cÅ©ng không dám lên rót rượu. Tại chiếc bà n nhá» trong góc tá»u lầu trông ra ngoà i đưá»ng có hai ngưá»i ngồi. Ãến lúc Lệnh Hồ Xung bị giết, nà ng ôm thi thể xuống lầu rồi, hai ngưá»i kia vẫn còn ngồi đó chưa rá»i khá»i quán rượu. Lúc ấy nà ng rất đỗi bà ng hoà ng, ruá»™t bối rối thì còn lòng dạ nà o để ý đến ngưá»i ngồi bên chiếc bà n nhá» kia là ai? Bây giá» nà ng trông bóng sau lưng đồng nữ tương tá»± bóng ngưá»i còn nhá»› mang máng trong đầu óc, rồi dần dần nà ng nhá»› rõ mồn má»™t. Trong hai ngưá»i ngồi bên chiếc bà n nhá» hôm qua thì cô bé nà y là má»™t. Cô ngồi xây lưng vá» phÃa nà ng, nên nhá»› rõ bóng sau lưng. Hôm qua cô ta mặc áo và ng lợt. Giả tá»· cô không xoay ngưá»i lại thì nà ng chẳng thể nà o nháºn ra được.
Nghi Lâm tá»± há»i:
- Còn ngưá»i nữa là ai?
Nà ng chỉ nhá»› ngưá»i kia là đà n ông, còn già hay trẻ, ăn mặc thế nà o, nà ng không tưởng tượng ra được.
Bao nhiêu con mắt trong nhà đại sảnh Ä‘á»u đổ dồn và o nhìn Dư Thượng Hải. Còn Nghi Lâm lại để toà n bá»™ tâm thần và o tình trạng hôm qua. Trước mắt nà ng tá»±a hồ hiện ra bá»™ mặt tươi cưá»i cá»§a Lệnh Hồ Xung lúc lâm tá». Nà ng nhá»› y đã dụ La Nhân Kiệt tiến lại rồi đâm kiếm và o bụng địch nhân.
Nà ng ôm thi thể Lệnh Hồ Xung quệnh quạng Ä‘i xuống lầu, trong lòng hoang mang không hiểu mình ở chá»— nà o, Ä‘i bừa ra cổng thà nh rồi chạy loạn trên đưá»ng cái...
|

27-07-2008, 10:43 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
Chương 28
Khúc Phi Yến xin thuốc cứu ngưá»i
Nghi Lâm thấy thi thể Lệnh Hồ Xung mà nà ng ôm trong tay dần dần lạnh giá, nhưng nà ng không cảm thấy nặng ná» mà cÅ©ng không biết bi thương chi hết. Nà ng Ä‘ang ở trong tình trạng như ngưá»i mất hồn, không biết ôm xác chết nà y Ä‘i đâu thì nà ng chợt tá»›i đầm sen bên đưá»ng. Hoa sen Ä‘ua nở cá»±c kỳ tươi đẹp. Bá»—ng ngá»±c nà ng tá»±a hồ bị đánh má»™t trùy rất nạng rồi không chống nổi nữa, cả nà ng lẫn thi thể Lệnh Hồ Xung Ä‘á»u ngã xuống. Nà ng ngất Ä‘i...
Lúc Nghi Lâm tỉnh lại thì thấy ánh mặt trá»i sáng tá». Nà ng vá»™i giÆ¡ tay ra ôm thi thể Lệnh Hồ Xung thì chẳng thấy đâu nữa. Nghi Lâm giáºt mình đứng phắt dáºy thì chỉ thấy đầm sen vẫn còn những bông hoa tươi thắm, nà ng đảo mắt nhìn quanh chẳng thấy thi thể Lệnh Hồ Xung đâu cả.
Nà ng bà ng hoà ng chạy quanh chẳng thấy thi thể Lệnh Hồ Xung đâu cả. Nà ng bà ng hoà ng chạy quanh đầm sen má»™t vòng tìm kiếm vẫn chẳng ra manh mối chi hết. Nghi Lâm quay lại nhìn mình thấy áo quần máu me loang lổ. Hiển nhiên là sá»± thá»±c chứ không phải má»™ng ảo. Nà ng báºt lên há»i:
- Thi thể Lệnh Hồ đại ca đâu?
Rồi nà ng sợ hãi và cảm thấy thương tâm vô hạn, suýt ngất Ä‘i. Nghi Lâm định thần lại tìm kiếm má»™t lúc, nhưng xác chết đã không cánh mà bay Ä‘i mất rồi. Nà ng thấy đầm nước nông cạn liá»n lá»™i xuống mò hồi lâu mà chẳng thấy tăm hÆ¡i chi hết. Nà ng chạy vá» Lưu phá»§ tìm kiếm sư phụ, lòng tá»± há»i:
- Thi thể Lệnh Hồ đại ca biến đâu mất? Có ngưá»i qua đưá»ng Ä‘em Ä‘i hay bị dã thú vồ mất rồi?
Nà ng nghÄ© đến gã vì cứu mình phải uổng mạng, mà thi thể gã nà ng không chiếu cố cho chu toà n được thì rất là buồn bá»±c. Nếu quả dã thú bắt Ä‘i ăn thịt thì nà ng phải đến tá»± tá». Thá»±c ra dù thi thể Lệnh Hồ Xung có còn nguyên vẹn, nà ng cÅ©ng không muốn sống nữa. Ãá»™t nhiên trong lòng nà ng máºp má» má»™t ý niệm mà nà ng không dám nghÄ© tá»›i. ý niệm nà y đã thoáng qua trong đầu óc nà ng suốt má»™t ngà y mà nà ng phải miá»…n cưỡng dẹp Ä‘i. Nà ng lẩm bẩm:
- Tại sao ta lại tâm thần bất định như váºy? Sao ta lại nghÄ© vá»› vẩn thế nà y? Tháºt là hoang đưá»ng!
Không thể thế được.
Nhưng lúc nà y ý niệm đó hiển hiện lên rõ rệt trong đầu óc nà ng. Nà ng tự nhủ:
- Lúc ta ôm thi thể Lệnh Hồ đại ca, lòng ta rất bình thản. Ta ôm ngưá»i y chạy loạn trên đưá»ng. Bây giá» thi thể y biến mất ta tìm kiếm để là m gì, hay lại ôm chạy lung tung trên đưá»ng như trước. Tại sao khi đến bên đầm sen ta lại ngất Ä‘i? Tháºt là đáng chết! Ta không nên có ý nghÄ© quái gở đó. Sư phụ không ưng, bồ tát không dung tha ý niệm tà ma nà y. Ta không thể là ma quá»· được. Nhưng thi thể Lệnh Hồ đại ca đâu?
Nghi Lâm đầu óc há»—n loạn rồi nà ng tá»±a hồ thấy Lệnh Hồ Xung mỉm cưá»i, cái mỉm cưá»i thản nhiên như không có ý gì. Có lúc nà ng lại thấy gã lá»›n tiếng mắng: “Tiểu ni cô xúi quẩy nà y!...†vá»›i bá»™ mặt khó chịu cá»§a gã thì trong lòng nà ng Ä‘au như cắt.
Bỗng thanh âm Dư Thượng Hải lại vang lên:
- Lao Ãức Nặc! Con nhá» nà y là ngưá»i phái Hoa SÆ¡n ngươi phải không?
Lao Ãức Nặc đáp:
- Không phải! Bữa nay đệ tá» má»›i thấy cô bé nà y là má»™t. Cô không phải là ngưá»i tệ phái.
Dư Thượng Hải nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ngươi không chịu nháºn thì thôi!
Ãá»™t nhiên hắn giÆ¡ tay lên. ánh thanh quang lấp lánh. Má»™t ngá»n chùy vá»t vá» phÃa Nghi Lâm. Hắn quát há»i:
- Tiểu sư thái! cái gì đây?
Nghi Lâm còn đang ngơ ngẩn xuất thần. Nà ng không ngỠDư Thượng Hải lại phóng ám khà hại mình.
Ngá»n phi chùy Ä‘i rất cháºm mà tiếng rÃt trên không lại rất gấp. Nghi Lâm chợt nảy ra má»™t quyết định:
- Lão giết mình cà ng hay! Mình đã không muốn sống mà được lão kết quả tÃnh mạng cho thì còn gì bằng?
Nà ng không có ý niệm lẩn tránh. Ngá»n chùy từ từ bay tá»›i. Mấy ngưá»i đồng thanh la lên cảnh cáo:
- Ãm khà đó! Phải để ý!
Nhưng nà ng vẫn không né tránh mà cÅ©ng không muốn giÆ¡ tay ra bắt. Trái lại nà ng mừng thầm thoát khá»i cuá»™c Ä‘á»i Ä‘au khổ vá»›i cảnh thê lương tịch mịch. Ngá»n phi chùy tá»›i kết quả tÃnh mạng nà ng là má»™t Ä‘iá»u nà ng mong muốn còn chưa được. Khi nà o nà ng còn lảng tránh nữa.
Ãịnh Dáºt từ từ đẩy cô bé sang bên, rồi vá»t ra đứng chắn trước mặt Nghi Lâm. Lúc nà y coi mụ không phải là bà già lụ khụ, mụ vá»t ngưá»i ra mau lẹ phi thưá»ng. Ngá»n phi chùy tuy tốc độ rất cháºm, nhưng nó cÅ©ng là má»™t thứ ám khà phóng Ä‘i. Thế mà Ãịnh Dáºt nhảy ra sau lại vá»t ngưá»i tá»›i trước. Mụ vươn tay ra nắm lấy má»™t cách nhẹ nhà ng và đúng lúc. Nhác trông Ãịnh Dáºt sư thái vươn tay ra chút nữa là bắt được ngá»n thiết chùy ngay. NgỠđâu ngá»n thiết chùy bay đến phÃa trước mụ chừng hai thước đột nhiên rá»›t xuống đất đánh cạch má»™t tiếng. Giả tá»· Ãịnh Dáºt sư thái vươn tay ra chút nữa thì bắt được má»™t cách dá»… dà ng. Nhưng mụ thấy tư thế ngá»n chùy Ä‘i sắp tá»›i nÆ¡i liá»n giÆ¡ tay lên trước ngá»±c chỠám khà tá»›i nÆ¡i má»›i xoay bà n tay nắm lấy cho ra vẻ ung dung, xứng đáng vá»›i tác phong cá»§a những tay cao thá»§ danh gia.
Dè đâu Dư Thượng Hải ra chiêu nà y tuyệt kỳ bÃ. Hắn tÃnh đúng ngá»n chùy đến trước mặt mụ cách chừng hai thước liá»n cho rá»›t xuống. Luồng lá»±c đạo chuẩn xác phi thưá»ng mà cách dụng tâm vô cùng xảo trá.
Ãịnh Dáºt giÆ¡ tay đón phi chùy mà để rá»›t mất, thế là bị thua đối phương ở trước mặt má»i ngưá»i. Mặt mụ hÆ¡i á»ng đỠvì bẽ bà ng.
Giữa lúc ấy Dư Thượng Hải lại giơ tay lên liệng một nắm giấy vo tròn tới trước mặt nữ đồng. Cuốn giấy nà y tức là mảnh giấy vẽ con rùa đen của cô ta cuộn tròn lại.
Ãịnh Dáºt động tâm nghÄ© thầm:
- Thằng cha mÅ©i trâu kia phóng ngá»n chùy té ra là dụng tâm đánh lừa ta, chứ không phải cố ý đả thương con nhá».
Bây giá» mụ thấy cuá»™n giấy nhá» xÃu liệng tá»›i, thế Ä‘i rất gấp, so vá»›i ngá»n phi chùy vừa rồi còn mau lẹ hÆ¡n nhiá»u. Những tay cao thá»§ ná»™i gia có thể đả thương ngưá»i bằng má»™t cánh hoa hay má»™t mảnh lá. Cuá»™n giấy nà y mà liệng trúng mặt nữ đồng thì cô không khá»i bị thương. Lúc nà y Ãịnh Dáºt đứng bên Nghi Lâm. Mụ thấy biến cố đột ngá»™t không kịp cứu viện chỉ la lá»›n má»™t tiếng:
- Ngươi...
Bá»—ng thấy nữ đồng giÆ¡ ngón tay trá» bên phải lên báºt và o cuá»™n giấy khẽ vang lên má»™t tiếng cạch. Cuá»™n giấy rách tan thà nh trăm ngìn mảnh vụn bay như bươm bướm trước mặt cô chừng năm trượng.
Trong bá»n quần hà o có đến hÆ¡n 20 ngưá»i không nhịn được báºt tiếng reo:
- Tuyệt diệu!
Nhưng Ãịnh Dáºt sư thái, Dư Thượng Hải, Thiên Môn đạo nhân, Lưu ChÃnh Phong, Văn tiên sinh, Hà Tam Thất, những tay cao thá»§ tuyệt đỉnh, đột nhiên sắc mặt biến đổi dị thưá»ng rất khó coi.
Dư Thượng Hải nói:
- Chà chà ! Tiểu cô nương! chiêu “Bách Ä‘iểu triá»u phụng†cá»§a cô sá» hay tuyệt!
Bá»n Ãịnh Dáºt đưa mắt nhìn nữ đồng chằm chặp để xem cô đối đáp thế nà o.
Những tay cao thá»§ Ä‘á»u biết “Bách Ä‘iểu triá»u phụng†là má»™t tuyệt ká»· cá»§a ma giáo. Nếu công phu nà y luyện được tá»›i chá»— cao thâm thì má»™t chiêu có thể đồng thá»i hạ sát đả thương đến mưá»i ngưá»i. Tháºt là má»™t chiêu số lợi hại khiến cho đối phương khó lòng tránh khá»i. Nữ đồng còn nhá» tuổi dÄ© nhiên công phu chưa luyện được đến nÆ¡i đến chốn. Nếu cô tiếp tục rèn luyện để sá» dụng những loại ám khà kịch độc, búng cho nó tung ra hà ng trăm ngà n hạt nhá» như cát chụp tá»›i thì e rằng những tay cao thá»§ đến đâu cÅ©ng có thể mất mạng ngay tức khắc. Những ngưá»i chÃnh phái khi bà n luáºn đến ma giáo, môn công phu nà y đã là m cho há» phải Ä‘iên đầu mà không tìm ra được biện pháp nà o hoà n thiện để chống đỡ, nên há» chán ghét vô cùng. NgỠđâu cô bé mặt hoa da ngá»c lại biết sữ môn võ công thâm độc ghê gá»›m nà y.
Nữ đồng cưá»i hì hì há»i lại:
- Ai bảo đây là công phu “Bách Ä‘iểu triá»u phụngâ€? Má má tiểu nữ kêu nó bằng “Nhất chỉ thiá»nâ€. Có Ä‘iá»u tiểu nữ chưa há»c được, còn phải luyện 20 năm má»›i thà nh công. Nhưng đợi 20 năm nữa thì khi ấy tiểu nữ đã đầu bạc răng long, còn sá» công phu “Nhất chỉ thiá»n†là m chi?
Thiên Môn đạo nhân cùng Ãịnh Dáºt sư thái đưa mắt nhìn nhau. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh dị. Ãịnh Dáºt há»i:
- Ngươi bảo đó là thần công “Nhất chỉ thiá»n†ư? Váºy ra mẫu thân ngươi ở trên đảo Tá» Trúc ngoà i Ãông Hải phải không?
Nữ đồng cưá»i hì hì đáp:
- Phải hay không sư thái cứ việc mà đoán. Má má đã dặn tiểu nữ không được tiết lộ lai lịch với bất cứ một ai.
Bá»n Thiên Môn tuy nghe tá»›i công phu “Bách Ä‘iểu triá»u phụng†cá»§a ma giáo đã lâu, nhưng thá»±c ra chưa hiểu nó thế nà o mà cÅ©ng chưa trông thấy bao giá». Huống chi công phu cá»§a nữ đồng nà y lại chưa luyện được đến nÆ¡i váºy chân giả thế nà o không ai phân biệt được. Còn công phu “Nhất chỉ thiá»n†là tuyệt kỹ cá»§a KÃnh Nguyệt thần ni trên đảo Tá» Trúc ngoà i Ãông Hải. Theo lá»i đồn thì thần công nà y không truyá»n cho ngưá»i ngoà i. Váºy nữ đồng tất nhiên có mối quan hệ sâu xa vá»›i KÃnh Nguyệt thần ni. Ngưá»i ta còn nói KÃnh Nguyệt thần ni là má»™t cao nhân tuyệt thế khôn ai địch nổi. Tuy lá»i nói cá»§a nữ đồng chưa biết chân giả thế nà o, nhưng cÅ©ng cứ tin là thá»±c Ä‘i và chẳng nên khiêu khÃch vá»›i má»™t vị cao nhân ngoà i Ä‘á»i như con thần long ẩn hiện khôn lưá»ng là hÆ¡n. Bá»n Thiên Môn liá»n đổi vẻ mặt chán ghét ra chiá»u kÃnh trá»ng. Còn Dư Thượng Hải sắc mặt lúc trắng bệch, lúc xanh lè, âm trầm không nhất định.
Ãịnh Dáºt sư thái thấy tiểu cô nương tướng mạo xinh đẹp đã Ä‘em lòng yêu dấu, huống chi cô lại có liên quan máºt thiết vá»›i đảo tá» trúc ngoà i Ãông Hải thì cÅ©ng thuá»™c đệ tá» nhà Pháºt, nên mụ quyết không để cho Dư Thượng Hải khinh khi lấn át cô. Mặt khác mụ lại nghÄ©: Dư Thượng Hải là tôn sư má»™t phái mà cứ rắc rối vá»›i lão cÅ©ng chẳng Ãch gì.
Mụ liá»n nhìn Nghi Lâm nói:
- Nghi Lâm! Gia gia cùng má má cô bé nà y không hiểu Ä‘i đâu. Váºy ngươi đưa cô Ä‘i tìm kiếm, đặng có ngưá»i chiếu cố khá»i bị kẻ khác hà hiếp.
Nghi Lâm vâng lá»i chạy lại dắt tay nữ đồng.
Nữ đồng nhìn cô mỉm cưá»i, cùng nhau ra khá»i nhà đại sảnh.
Dư Thượng Hải biết rằng có ngăn trở cÅ©ng bằng vô dụng. Hắn chỉ cưá»i lạt má»™t tiếng rồi không há»i gì tá»›i cô nữa.
Nghi Lâm cùng nữ đồng ra khá»i nhà khách sảnh. Nà ng há»i:
- Tiểu muội muội! Quý tánh tôn danh là gì?
Nữ đồng cưá»i hì hì đáp:
- Tiểu muá»™i tên gá»i Lệnh Hồ Xung.
Nghi Lâm trái tim Ä‘áºp thình thình. Nà ng sa sầm nét mặt há»i:
- Ta lấy Ä‘iá»u tá» tế há»i cô, sao cô lại nói giỡn vá»›i ta?
Nữ đồng vẫn cưá»i đáp:
- Sao tá»· tá»· lại bảo tiểu muá»™i nói giỡn? Chẳng lẽ ngưá»i bạn tên gá»i Lệnh Hồ Xung, còn tiểu muá»™i không có tên được hay sao?
Nghi Lâm buông tiếng thở dà i. Lòng nà ng se lại, nà ng không nhịn được đà nh để cho hai dòng lệ trà o ra, cất giá»ng buồn rầu:
- Lệnh Hồ đại đã ca có ơn lớn cứu mạng cho ta, rồi y lại vì ta mà uổng mạng. Ta... không đáng là bạn của y.
Nà ng vừa nói tá»›i đây thì thấy hai ngưá»i lưng gù má»™t cao má»™t thấp láºt Ä‘áºt từ trong dãy hà nh lang ngoà i đại sảnh Ä‘i qua. ChÃnh là Tái bắc minh đà Má»™c Cao Phong và Lâm Bình Chi.
Nữ đồng lại cưá»i hì hì nói:
- Thiên hạ tháºt lắm chuyện kỳ! Sao lại có lão lưng gù xấu xa đến ná»—i ngưá»i ta nhìn thấy phải phát á»›n.
Nghi Lâm nghe tiếng nữ đồng chê bai ngưá»i ngoà i thì trong lòng rất là phiá»n não. Nà ng nói:
- Tiểu muá»™i tá»! Cô tá»± mình Ä‘i kiếm gia gia cùng má má có được không? Ta nhức đầu quá nên trong mình khó chịu.
Nữ đồng cưá»i há»i:
- Là m gì mà nhức đầu vá»›i khó chịu? Tá»· tá»· tháºt khéo giả vá». Tiểu muá»™i biết rồi. Vì tiểu muá»™i mạo xưng là Lệnh Hồ Xung nên tá»· tá»· phiá»n não chứ gì? Hảo tá»· tá»·! Lệnh sư bảo tá»· tá»· Ä‘i vá»›i tiểu muá»™i, sao tá»· tá»· lại muốn đẩy tiểu muá»™i ra không nhìn gì đến. Tiểu muá»™i mà bị kẻ đốn mạt khinh nhá»n tất lệnh sư sẽ quở trách tá»· tá»· đó.
Nghi Lâm nói:
- Bản lãnh tiểu muá»™i muá»™i còn hÆ¡n ta nhiá»u, vá» tâm nhãn lại cà ng tinh diệu. Cả đến Dư quán chá»§ là má»™t đại nhân váºt nổi danh khắp thiên hạ cÅ©ng phải kiêng tay muá»™i muá»™i. Muá»™i muá»™i không khinh nhá»n ngưá»i ta thì ngưá»i ta đã cảm Æ¡n trá»i đất lắm rồi. Còn ai dám khinh khi tiểu muá»™i nữa?
Nữ đồng cưá»i khanh khách nắm chặt lấy tay Nghi Lâm nói:
- Hảo tá»· tá»·! Có phải tá»· tá»· nói móc tiểu muá»™i không? Vừa rồi nếu không được lệnh sư bảo vệ cho thì tiểu muá»™i đã bị lão mÅ©i trâu đánh tá»›i rồi. Hảo tá»· tá»·! Tiểu muá»™i há» Khúc, tên gá»i Phi Yên. Tổ phụ cùng má má tiểu muá»™i Ä‘á»u kêu tiểu muá»™i là Phi Phi. Bây giá» tá»· tá»· cứ kêu tiểu muá»™i bằng Phi Phi là được.
Nghi Lâm nghe cô nói tên há» thá»±c thì bao nhiêu ác cảm lúc trước Ä‘á»u tiêu tan hết. Có Ä‘iá»u nà ng lấy là m lạ là sao cô lại biết nà ng thương nhá»› Lệnh Hồ Xung mà nháºn tên há» y để là m trò đùa?
Nà ng nghĩ thầm:
- Chắc lúc mình kể chuyện vá»›i sư phụ cùng má»i ngưá»i trong hoa sảnh vá» những chuyện xảy ra vá» những chuyện xảy ra hôm qua mà cô bé tinh ranh nà y nấp ngoà i cá»a sổ nghe lá»m được hết.
Nà ng liá»n nói:
- Phi Phi! Chúng ta cùng Ä‘i kiếm gia gia và má má cho muá»™i muá»™i. Muá»™i tÃnh Ä‘i vá» phương nà o?
Khúc Phi Yên đáp:
- Nếu tiểu muá»™i biết ngưá»i ở đâu thì đã nhá» tá»· tá»· Ä‘i kiếm giùm, tiểu muá»™i chẳng Ä‘i là m chi cho phiá»n.
Nghi Lâm lấy là m kỳ há»i:
- Sao muội muội lại không đi?
Khúc Phi Yên đáp:
- Tiểu muội còn nhỠtuổi nên không muốn đi. Còn tỷ tỷ thì khác hẳn. tỷ tỷ rất đỗi thương tâm, muốn đi cho lẹ mới đúng.
Nghi Lâm trong lòng run lên há»i:
- Gia gia và má má tiểu muội...
Khúc Phi Yên ngắt lá»i:
- Gia gia và má má tiểu muá»™i tạ thế đã lâu rồi. Tá»· tá»· muốn kiếm ngưá»i thì phải xuống âm phá»§ má»›i thấy.
Nghi Lâm bực mình nói:
- Gia gia cùng má má muội muội đã tạ thế sao còn đem chuyện nà y ra là m trò đùa? Chà o muội muội ta quay vỠđây.
Khúc Phi Yên vươn tay ra nắm và o huyệt mạch môn Nghi Lâm năn nỉ:
- Hảo tỷ tỷ! Tiểu muội là một đứa nhỠcôi cút khổ sở không có ai chơi với. Tỷ tỷ đi với tiểu muội một lúc.
Nghi Lâm bị nữ đồng nắm giữ huyệt mạch môn cảm thấy ná»a ngưá»i tê nhức không khá»i ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ:
- Võ công con nhỠnà y quả còn cao hơn mình, mà nghe y nói cũng đáng thương tình.
Nà ng liá»n đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ta là m bạn vá»›i muá»™i muá»™i má»™t lúc nhưng muá»™i muá»™i không được nói giỡn má»™t cách vô vị.
Khúc Phi Yên cưá»i đáp:
- Có câu chuyện tỷ tỷ cho là vô vị mà tiểu muội lại lấy là m hứng thú. Nghi Lâm tỷ tỷ! Tỷ tỷ đừng là m ni cô nữa có hay hơn không?
Nghi Lâm nghe Khúc Phi Yên nói câu nà y thì không khá»i ngạc nhiên. Nà ng lùi lại má»™t bước.
Khúc Phi Yên thừa cÆ¡ thoát khá»i tay nà ng, cô cưá»i nói:
- Là m ni cô thì được lợi gì? Ãã chẳng dám ăn tôm, ăn cá lại phải cữ cả thịt dê thịt bò. Tá»· tá»·! tá»· tá»· xinh đẹp như váºy mà cái đầu trá»c lóc thì mất cả vẻ mỹ miá»u. Tá»· tá»·! Ãể má»› tóc dà i bóng nuá»™t má»›i đẹp mắt chứ.
Nghi Lâm nghe cô nói có vẻ ngây thÆ¡ liá»n báºt cưá»i đáp:
- Chúng ta đã gá»i mình và o chốn cá»a không thì đến cả bốn cõi lá»›n cÅ©ng là không hết, còn kể chi đến chuyện xấu đẹp bá» ngoà i?
Khúc Phi Yên nghẹo đầu ngắm nghÃa bá»™ mặt Nghi Lâm. Lúc nà y cÆ¡n mưa đã ngá»›t, mây Ä‘en loãng ra, ánh trăng tá» chiếu qua là n mây má»ng soi gương xuống mặt nà ng thà nh má»™t là n sáng bạc lá» má» cà ng tăng thêm vẻ kiá»u diá»…m. Cô thở dà i nói:
- Chả trách ngưá»i ta nhìn thấy tá»· tá»· mà phải Ä‘iên đảo thần hồn.
Nghi Lâm đỠmặt lên há»i:
- Phi Phi ngươi nói gì váºy? Ngươi còn nói giỡn hoà i thì ta bá» Ä‘i đây.
Khúc Phi Yên cưá»i nói:
- Thế thì thôi! Tiểu muá»™i không nói nữa. Tá»· tá»·! tá»· tá»· cho tiểu muá»™i má»™t chút “Thiên hương Ä‘oạn tục giao†để tiểu muá»™i Ä‘i cứu ngưá»i.
Nghi Lâm lấy là m kỳ há»i:
- Muội muội định đi cứu ai?
Khúc Phi Yên cưá»i đáp:
- Ngưá»i nà y quan trá»ng lắm! bây giá» tiểu muá»™i chưa nói vá»›i tá»· tá»· được.
Nghi Lâm nói:
- Muá»™i muá»™i muốn lấy thuốc để cứu mạng cho ngưá»i, đáng lý ta phải đưa ngay. Nhưng sư phụ có lá»i nghiêm huấn: Thứ thiên hương Ä‘oạn tục giao nà y rất khó chế. Nếu là kẻ đốn mạt bị thương thì không nên cứu há».
Khúc Phi Yên há»i:
- Tá»· tá»· Æ¡i! Giả tá»· có ngưá»i dùng lá»i nói khó nghe để thóa mạ lệnh sư má»™t cách vô lý thì há» là ngưá»i hay hay là ngưá»i đốn mạt?
Nghi Lâm đáp:
- Kẻ nà o thóa mạ sư phụ ta dĩ nhiên là hạng đốn mạt còn hay ở chỗ nà o nữa?
Khúc Phi Yên cưá»i nói:
- Thế thì kỳ thiệt! Có ngưá»i mở miệng nói há»… gặp ni cô là bị xúi quẩy, đánh bạc tất thua. Y đã thóa mạ lệnh sư lại thóa mạ cả tá»· tá»· nữa. Thế mà tá»· tá»· lấy quá ná»a há»™p “Thiên hương Ä‘oạn tục giao†thoa và o chá»— ngưá»i y...
Nghi Lâm không chỠcô nói hết câu đã biến sắc quay đầu bỠđi.
Khúc Phi Yên lạng mình vượt lên chắn trước mặt nà ng dang hai tay ra cưá»i ngặt nghẹo, không cho Nghi Lâm Ä‘i.
Nghi Lâm đột nhiên động tâm bụng bảo dạ:
- Phải rồi! Hôm qua ở trên lầu Túy Tiên, con nhá» nà y cùng má»™t ngưá»i đà n ông nữa ngồi má»™t bà n. Ãến khi Lệnh Hồ đại ca tá» nạn, mình ôm thi thể y xuống lầu, dưá»ng như cô ta hãy còn ngồi lại, nên má»i việc xảy ra cô đã nhìn thấy hết, chứ chẳng phải nghe lá»m câu chuyện cá»§a mình mà thôi. Chẳng hiểu cô ta có theo dõi mình không?
Nà ng muốn há»i Khúc Phi Yên má»™t câu nhưng mặt thẹn đỠbừng nói không ra lá»i.
Khúc Phi Yên hiểu ý há»i ngay:
- Tá»· tá»·! Tiểu muá»™i biết rằng tá»· tá»· muốn há»i thi thể Lệnh Hồ đại ca biến Ä‘i đâu mất có đúng thế không?
Nghi Lâm đáp:
- Ãúng thế! Nếu muá»™i muá»™i cho ta hay được thì ta... cảm kÃch vô cùng.
Khúc Phi Yên đáp:
- Tiểu muá»™i không hay, nhưng có má»™t ngưá»i biết mà ngưá»i đó Ä‘ang bị trá»ng thương, tÃnh mạng lâm nguy trong khoảnh khắc. Nếu tá»· tá»· có thể dùng “Thiên hương Ä‘oạn tục giao†cứu sống y thì sẽ cho tá»· tá»· biết thi thể Lệnh Hồ đại ca hiện ở đâu.
Nghi Lâm há»i lại:
- Muá»™i muá»™i không biết tháºt chứ?
Khúc Phi Yên đáp:
- Khúc Phi Yên nà y mà biết thi thể Lệnh Hồ đại ca ở đâu thì e rằng sáng mai sẽ bị chết vỠtay Dư Thượng Hải và bị hắn đâm 17, 18 nhát kiếm và o thân thể...
Nghi Lâm bịt miệng cô lại nói:
- Ta tin muá»™i muá»™i rồi! Ãừng thá» thốt nữa. Ngưá»i ấy là ai?
Khúc Phi Yên đáp:
- Y là ngưá»i tốt, cứu hay không cứu là tùy ở nÆ¡i tá»· tá»·. Chá»— mà chúng ta tìm đến lại chẳng phải nÆ¡i tá» tế gì.
Nghi Lâm đã nhất tâm muốn kiếm thi thể Lệnh Hồ Xung thì dù có phải dấn thân và o chốn núi Ä‘ao rừng kiếm nà ng cÅ©ng không từ, còn kể gì nÆ¡i tá» tế hay không tá» tế. Nà ng liá»n gáºt đầu đáp:
- Chúng ta cứ tới đó.
Hai ngưá»i ra đến cổng lá»›n thì trá»i đột nhiên đổ mưa rà o. Bên cổng có chục cái dù bỠđó. Má»—i ngưá»i liá»n cầm má»™t cái ra khá»i cổng Ä‘i vá» phÃa đông bắc.
Lúc nà y đêm đã khuya, trên đưá»ng Ãt ngưá»i qua lại. Hai cô Ä‘i và o má»™t ngõ hẻm rất sâu, hai con chó thấy ngưá»i Ä‘i tá»›i sá»§a ầm lên.
Nghi Lâm thấy Khúc Phi Yên Ä‘i và o đưá»ng hẻm, nhưng lòng chỉ nghÄ© tá»›i thi thể Lệnh Hồ Xung, nên cô muốn dẫn nà ng Ä‘i và o đâu nà ng cÅ©ng không há»i.
Bá»—ng thấy Khúc Phi Yên lạng ngưá»i và o má»™t lối Ä‘i nhá» hẹp. Trước cá»a nhà , mé tả treo má»™t ngá»n đèn lồng nhá». Khúc Phi Yên Ä‘i tá»›i gõ cá»a ba tiếng. Má»™t ngưá»i ở trong nhà chạy ra mở cổng ngó đầu ra ngoà i.
Khúc Phi Yên ghé tai và o ngưá»i đó nói nhá» mấy câu rồi nhét má»™t váºt gì và o trong tay gã.
Ngưá»i kia liá»n nói:
- Dạ dạ! Xin má»i tiểu thư và o!
|

27-07-2008, 10:47 PM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Nguyên tác: Kim Dung
Nguồn: Vietkiem.com
Chương 29
Ngưá»i bị thương đó là ai?
Khúc Phi Yên quay lại vẫy tay. Nghi Lâm liá»n theo cô tiến và o. Cô Ä‘i tá»›i bên ngưá»i kia thì thấy mặc áo bà o bằng nhiá»…u, đầu tóc chải nhẵn bóng. Y vừa thấy Nghi Lâm đã lá»™ vẻ cá»±c kỳ kinh dị. Ngưá»i kia Ä‘i trước dẫn đưá»ng qua má»™t cái sân rá»™ng. Y và o căn nhà phÃa tây mở rèm lên nói:
- Má»i tiểu thư cùng sư thái hãy ngồi chỠđây.
Cá»a rèm vừa mở, má»™t mùi thÆ¡m son phấn đưa ra ná»±c mÅ©i.
Nghi Lâm tiến và o qua cá»a thì thấy trong phòng kê má»™t cái giưá»ng lá»›n. Trên giưá»ng chăn gối Ä‘á»u bằng gấm thêu hoa. Thứ gấm nà y là thứ thổ sản đất Tương tiêu, tỉnh Hồ Nam, nổi tiếng khắp thiên hạ. Bức chăn gấm thêu má»™t đôi uyên ương nhởn nhÆ¡ dưới nước, mà u sắc rá»±c rỡ mà linh động như chim tháºt. Nghi Lâm xuất gia và o Bạch Vân am từ thuở nhá», nà ng chỉ quen chăn gối bằng vải xanh thô sÆ¡, chưa từng thấy đồ xa hoa như lần nà y. Nà ng vừa ngó qua liá»n quay đầu ra phÃa khác. Trên ká»· thắp má»™t ngá»n đèn hồng, bên ngá»n đèn là má»™t tấm gương trong, má»™t há»™p đựng nước hương, phấn sáp. Hai đôi già y thêu hoa để dưới đất trước giưá»ng. Má»™t đôi cho đà n ông, má»™t đôi cho đà n bà sắp đặt ngay ngắn. Nghi Lâm giáºt nẩy mình, ngá»ng đầu lên, bá»—ng ngó thấy má»™t khuôn mặt trái xoan á»ng đỠra chiá»u bẽn lẽn.
Hình ảnh nà y chÃnh là bóng nà ng qua tấm gương phản chiếu lại. Rèm cá»a vén lên, má»™t ngưá»i bá»™c phụ tươi cưá»i bưng trà đến. Mụ nà y quần áo gá»n ghẽ và có vẻ rất yêu kiá»u tao nhã. Nghi Lâm đứng trước tình cảnh nà y trong lòng lại cà ng khiếp sợ, khẽ há»i Khúc Phi Yên:
- Nơi đây là địa phương nà o?
Khúc Phi Yên tá»§m tỉm cưá»i. Cô cúi mình ghé miệng và o tai bá»™c phụ nói câu gì không rõ. Mụ đáp lại bằng má»™t tiếng “vâng†rồi đưa tay lên giữ miệng cưá»i hì má»™t tiếng. Ãoạn mụ thoăn thoắt Ä‘i ra.
Nghi Lâm bụng bảo dạ:
- Mụ nà y xem ra có vẻ kiểu cách, quyết không phải là ngưá»i tốt.
Nà ng muốn há»i Khúc Phi Yên xem ai, bá»—ng nghe có tiếng đà n ông cưá»i ha hả mà lại là tiếng cưá»i rất quen thuá»™c. Nghi Lâm giáºt mình đứng dáºy. Nà ng thò tay toan rút kiếm cà i ở sau lưng, thì chẳng thấy kiếm đâu nữa, không hiểu bị ai lấy mất từ lúc nà o.
Ngưá»i kia vừa cưá»i rá»™ lên vừa vén rèm tiến và o. Y vừa ngó thấy Nghi Lâm đã ngừng tiếng cưá»i, vẻ mặt cá»±c kỳ bẽn lẽn.
Nghi Lâm trống ngực đánh thình thình.
Nguyên ngưá»i vừa bước và o là Ãiá»n Bá Quang. Nà ng vô cùng xao xuyến, la thầm:
- Há»ng bét! há»ng bét! Mình mắc bẫy con tiểu quá»· Khúc Phi Yên rồi! Thảo nà o thị bảo ngưá»i đó tưởng niệm mình Ä‘au khổ vô cùng!...
Ãiá»n Bá Quang ngẩn ngưá»i ra má»™t cái rồi láºp tức trở gót toan Ä‘i.
Khúc Phi Yên nói:
- Khoan đã! Sao vừa thấy lại trốn ngay?
Ãiá»n Bá Quang vừa rảo bước ra khá»i cá»a vừa nói:
- Ta... không thể... nhìn mặt vị tiểu sư thái đó nữa...
Khúc Phi Yên cưá»i ha hả nói:
- Ãiá»n Bá Quang! Ngưá»i tháºt là kẻ chẳng có tÃn nghÄ©a chi hết. Ngươi đã thua cuá»™c Lệnh Hồ Xung, váºy phải lạy tiểu sư thái đây là m sư phụ. Ngươi vừa thấy mặt sư phụ đã chẳng dáºp đầu, lại không kÃnh cẩn tiến đến hô lên má»™t tiếng “sư phụâ€. Như váºy... còn ra thể thống gì nữa?
Ãiá»n Bá Quang đáp:
- Vụ nà y không nên nhắc tá»›i nữa. Ta đã bị mắc bẫy Lệnh Hồ Xung. Phi Phi! Sao ngươi cÅ©ng đến chá»— nà y là m chi? Ãi Ãi! Ãi lẹ Ä‘i! Ãà n bà con gái đâu lại tá»›i kỹ viện là m huyên náo bao giá»?
Nghi Lâm nghe thấy hai chữ kỹ viện thì trống ngá»±c đánh loạn lên cÆ¡ hồ ngất Ä‘i. Nà ng ngó cách bà i trà trong phòng đã ngấm ngầm cảm thấy có Ä‘iá»u ngoắt nghéo, nhưng nà ng không khi nà o ngá» tá»›i đây lại là má»™t kỹ viện. Chẳng những nà ng hiểu rõ kỹ viện là thế nà o mà nà ng còn nghe ngưá»i ta nói kỹ nữ là hạng đà n bà con gái dâm đãng đê hèn nhất thiên hạ. Há» bồi tiếp bất cứ ngưá»i đà n ông nà o miá»…n là ngưá»i đó có tiá»n. Nà ng tá»± há»i:
- Khúc Phi Yên dẫn mình và o kỹ viện phải chăng là muốn bắt mình là m kỹ nữ?
Trong dạ bồn chồn, suýt nữa nà ng phát khóc. May mà Ãiá»n Bá Quang vừa ngó thấy nà ng đã bá» Ä‘i ngay không dám lại bức bách nên nà ng dưá»ng như chỉ còn chút sinh cÆ¡.
Bá»—ng nghe Khúc Phi Yên cưá»i nói:
- Trai là ngưá»i thì gái cÅ©ng là ngưá»i. Ngươi và o kỹ viện được sao ta lại không và o được?
Ãiá»n Bá Quang đứng bên ngoà i bức rèm dáºm chân nói:
- Gia gia ngươi mà biết ngươi và o đây nhất định sẽ giết ta. Phi Phi ngoan lắm! Phi Phi tốt lắm! Ta năn nỉ ngươi đừng có đùa cợt má»™t cách quái gở như thế. Mau mau đưa vị tiểu sư thái đó Ä‘i Ä‘i! Ta chỉ mong ngươi Ä‘i ngay rồi bất luáºn ngươi bắt ta là m gì ta cÅ©ng xin chịu.
Khúc Phi Yên cưá»i nói:
- Ta nhất định không Ä‘i! Trong thà nh Hà nh SÆ¡n chỉ có gian phòng nà y là đẹp. Ãêm nay ra cùng Nghi Lâm tá»· tá»· muốn ngÅ© lại đây.
Ãiá»n Bá Quang nóng nảy dằn giá»ng há»i:
- Ngươi có đi ngay không?
Khúc Phi Yên cưá»i đáp:
- DÄ© nhiên ta không Ä‘i, ngươi muốn là m gì? Báºc đại trượng phu má»™t lá»i đã nói, ngá»±a tứ khôn theo. Ta bảo không Ä‘i là không Ä‘i.
Ãiá»n Bá Quang đà nh đấu dịu:
- Nhưng ngươi không phải là trượng phu. Phi Phi ngoan lắm. Nghe lá»i qua Ä‘i ngay Ä‘i. Mai qua sẽ kiếm cho Ãt đồ chÆ¡i.
Khúc Phi Yên nói:
- Thôi Ä‘i! Ta thiếu gì đồ chÆ¡i. Ta sẽ nói vá»›i gia gia là Ãiá»n Bá Quang đưa ta và o chốn nà y.
Ãiá»n Bá Quang dáºm chân luôn mấy cái gắt lên:
- Qua có là m gì đắc tá»™i vá»›i Phi Phi đâu? Ngươi bịa đặt nên lá»i để giết qua ư? Thế thì lương tâm ngươi để đâu?
Khúc Phi Yên vẫn cưá»i đáp:
- Ngươi còn há»i lương tâm ta là m chi? Ãiá»n Bá Quang! Ngươi có lương tâm không? Sao ngươi vừa thấy sư phụ đã không sụp lạy còn toan trở gót chuồn thẳng?
Ãiá»n Bá Quang dịu giá»ng:
- Thôi được! Qua đà nh chịu có Ä‘iá»u lầm lá»—i. Phi Phi! ngươi bảo ta là m gì bây giá»?
Khúc Phi Yên đáp:
- Ta là m việc tốt đẹp cho ngươi để ngươi thà nh báºc đại trượng phu, nói lá»i vẫn giữ lá»i. Mau và o đây láºy sư phụ Ä‘i.
Ãiá»n Bá Quang ngần ngừ:
- Cái nà y... cái nà y...
Nghi Lâm vội nói:
- Ta không muốn hắn dáºp đầu, mà cÅ©ng không muốn nháºn hắn là m đồ đệ.
Ãiá»n Bá Quang nói ngay:
- Phi Phi! Ngươi đã nghe rõ chưa? Tiểu sư thái không muốn nhìn nháºn ta.
Khúc Phi Yên nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ngươi nói có lý. Nhưng ta bảo cho ngươi biết lúc ta vừa và o đây có hai tên tiểu tặc nấp nánh ngó trá»™m ta. Ngươi phát lạc chúng Ä‘i! Ta cùng sư phụ ngươi ngá»§ lại đây, ngươi phải ở ngoà i canh gác, cấm không cho ai được và o quấy nhiá»…u bá»n ta. Có thế thì sáng mai ta sẽ không nói gì vá»›i gia gia.
Ãiá»n Bá Quang hiển nhiên rất sợ hãi gia gia cô bé. Hắn nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ngươi nói thì phải giữ lấy lá»i.
Khúc Phi Yên cưá»i khanh khách nói:
- Ta không phải là đại trượng phu thì giữ đúng lá»i hứa cÅ©ng được mà không giữ cÅ©ng được.
Ãiá»n Bá Quang đột nhiên lá»›n tiếng quát:
- Quân tiểu tặc nà o lá»›n máºt?
Tiếp theo trên nóc nhà có tiếng hai thứ binh khà rớt xuống ngói loảng xoảng, rồi một tiếng rú vang lên.
Sau lại thấy tiếng bước chân ngưá»i chạy như bay trốn Ä‘i.
Ãiá»n Bá Quang nói:
- Một tên bị giế là tiểu tặc phái Thanh Thà nh, còn tên nữa trốn mất rồi.
Khúc Phi Yên nói:
- Ngươi thiệt là đồ vô dụng! Sao lại để một tên trốn thoát?
Ãiá»n Bá Quang đáp:
- Ngưá»i đó ta không giết được. Y là má»™t nữ ni phái Hằng SÆ¡n.
Khúc Phi Yên cưá»i nói:
- Té ra là sư bá ngươi. Thế thì dĩ nhiên ngươi không thể giết được.
Nghi Lâm giáºt mình kinh hãi khẽ há»i:
- Y là sư tỷ ta ư? Bây giỠbiết là m thế nà o?
Khúc Phi Yên đáp:
- Bây giá» chúng ta Ä‘i coi ngưá»i bị thương kia. tá»· tá»· mà sợ lệnh sư quở phạt thì quay vá» Ä‘i cÅ©ng không há» gì.
Nghi Lâm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ãã trót tá»›i đây thì chúng ta cùng Ä‘i coi.
Khúc Phi Yên mỉm cưá»i. Nà ng lại bên giưá»ng đưa tay ra vá»›i và o bức tưá»ng. Má»™t cánh cá»a từ từ mở ra. Té ra trên bức tưá»ng có đặt má»™t khuôn cá»a ngầm.
Khúc Phi Yên vẫy tay rồi tiến và o trước.
Nghi Lâm thấy kỹ viện nà y có chuyện kỳ bÃ, nhưng nà ng cÅ©ng mạnh dạn tiến và o.
PhÃa trong cÅ©ng là má»™t gian phòng nhưng không có đèn lá»a chi hết, phải mượn ánh sáng phòng ngoà i chiếu và o má»›i nhìn rõ. Căn phòng nà y rất hẹp, cÅ©ng có kê má»™t cái giưá»ng, lá mà rá»§ thấp. Thấp thoáng trên giưá»ng có ngưá»i nằm.
Nghi Lâm đứng ở bên cá»a không dám tiến và o.
Khúc Phi Yên nói:
- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ lấy “Thiên hương đoạn tục giao†chữa thương cho y đi.
Nghi Lâm ngần ngừ há»i lại:
- Có tháºt y biết... thi thể Lệnh Hồ đại ca ở đâu không?
Khúc Phi Yên đáp:
- Y biết cũng nên mà không biết cũng nên. Tiểu muội không dám nói quyết.
Nghi Lâm vá»™i há»i vặn:
- Lúc nãy ngươi đã bảo y biết kia mà ?
Khúc Phi Yên cưá»i đáp:
- Tiểu muá»™i không phải là đại trượng phu, nói chẳng được như lá»i cÅ©ng không sao. Tá»· tá»· thá» coi. Nếu chẳng có Ä‘iá»u gì trở ngại thì trị thương cho y, bằng không thì bây giá» tá»· tá»· trở gót bá» Ä‘i cÅ©ng không ai ngăn cản đâu.
Nghi Lâm bụng bảo dạ:
- Bất luáºn thế nà o đây cÅ©ng là má»™t tia hy vá»ng để tìm kiếm thi thể Lệnh Hồ đại ca, ta không thể bá» qua được.
Nà ng nghÄ© váºy liá»n đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ãể ta trị thương cho y.
Nà ng nói rồi quay ra phòng ngoà i cầm má»™t ngá»n nến và o tá»›i bên giưá»ng phòng trong. Nà ng mở mà n lên coi thì thấy ngưá»i nà y nằm ngá»a, trên mặt phá»§ má»™t tấm khăn gấm mà u lục. Tấm khăn phồng lên dẹp xuống theo hÆ¡i thở.
Nghi Lâm không nhìn thấy mặt ngưá»i đó, cÅ©ng hÆ¡i yên dạ, nà ng quay lại há»i Khúc Phi Yên:
- Y bị thương chỗ nà o?
Khúc Phi Yên đáp:
- ở trước ngực! Vết thương khá sâu, thiếu chút nữa là và o đến trái tim.
Nghi Lâm nhẹ nhà ng mở chiếc khăn đắp trên ngưá»i đó, thì thấy ngưá»i nà y cởi trần, để lá»™ cả cánh tay và ngá»±c ra. Trước ngá»±c có má»™t vết thương lá»›n, máu đã ngừng chảy. Song miệng vết thương rất sâu, hiển nhiên nguy hiểm vô cùng.
Nghi Lâm trấn tĩnh tâm thần bụng bảo dạ:
- Dù sao ta hãy cứu sống tÃnh mạng y đã.
Nà ng đưa cây nến cho Khúc Phi Yên rồi thò tay khẽ nắm chung quanh vết thương và điểm và o ba đưá»ng huyệt đạo ngưá»i kia.
Khúc Phi Yên khẽ nói:
- Tiểu muội đã điểm huyệt chỉ huyết cho y rồi. Nếu không thì khi nà o y còn sống được tới bây gi�
Nghi Lâm gáºt đầu. Nà ng phát giác những huyệt đạo chung quanh vết thương đã phong tá»a từ trước mà cách Ä‘iểm huyệt còn xảo diệu, cao thâm hÆ¡n nà ng nhiá»u. Nà ng từ từ rút miếng bông nét ở vết thương. NgỠđâu miếng bông vừa rút chưa khá»i tay, máu tươi lại phun ra. Nghi Lâm đã từng há»c phép cứu thương cá»§a sư môn. Tay trái nà ng giữ miệng vết thương, tay phải lấy “Thiên hương Ä‘oạn tục giao†bôi và o. Ãoạn nà ng lại nhét bông cho kÃm lại. “Thiên hương Ä‘oạn tục giao†là má»™t thứ thánh dược để trị thương cá»§a phái Hằng SÆ¡n, do Ãịnh Dáºt sư thái ở Bạch Vân am sáng chế ra. So vá»›i thứ cao cá»§a TỠái am sáng chế ra, nó còn linh nghiệm hÆ¡n nhiá»u. Cao vừa bôi và o miệng vết thương chẳng bao lâu đã ngừng chảy máu. Nghi Lâm nghe ngưá»i kia hÆ¡i thở rất gấp, nà ng không hiểu y có sống được không, liá»n há»i ngay:
- Thưa anh hùng! Tiểu ni có Ä‘iá»u thỉnh giáo mong được anh hùng vui lòng chỉ giáo.
Ngưá»i kia rên lên má»™t tiếng.
Ãá»™t nhiên ngưá»i Khúc Phi Yên nghiêng sang má»™t bên, đồng thá»i cây đèn nến cÅ©ng xiêu Ä‘i và tắt liá»n.
Trong nhà tối đen như mực.
Khúc Phi Yên la lên:
- Trá»i Æ¡i! Nến tắt mất rồi.
Nghi Lâm giơ tay lên không trông rõ ngón, trong dạ hoang mang vô cùng. Nà ng nghĩ bụng:
- Chá»— nà y là má»™t nÆ¡i ô uế, ngưá»i đã xuất gia len lá»i và o đây thế nà o được? Ta phải há»i cho biết tin tức thi thể Lệnh Hồ đại ca rồi cấp tốc rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Nà ng liá»n há»i:
- Bây giỠanh hùng có thấy bớt đau chút nà o không?
Ngưá»i kia rên lên má»™t tiếng chứ không trả lá»i.
Khúc Phi Yên nói:
- Y nóng quá! Tỷ tỷ sỠtrán y coi tại sao lại nóng đến thế?
Nghi Lâm chưa đáp đã bị Khúc Phi Yên nắm lấy tay nà ng đặt lên đầu ngưá»i kia. Lúc nà y chiếc khăn trùm trên mặt y đã được Khúc Phi Yên mở ra rồi. Nghi Lâm thấy chá»— mình đụng và o nóng như hòn than. Nà ng không khá»i nẩy lòng trắc ẩn, nói:
- Ta còn thứ thuốc uống trong để trị thương, váºy cho y uống má»›i được. Phi Phi ngươi đốt nến lên cho sáng.
Khúc Phi Yên nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Tá»· tá»· chỠở đây để tiểu muá»™i Ä‘i lấy lá»a.
Nghi Lâm nghe cô nói bá» mình lại má»™t mình thì trong lòng nóng nảy, vá»™i nÃu áo lại nói:
- Ãừng đừng! Muá»™i muá»™i đừng Ä‘i nữa! Ãể má»™t mình ta ở lại đây thế nà o được?
Khúc Phi Yên khẽ báºt cưá»i nói:
- Váºy tá»· tá»· lấy thuốc ná»™i phục ra Ä‘i.
Nghi Lâm thò tay và o trong bá»c lấy chiếc bình sứ, nà ng mở nắp móc ra ba viên đặt và o lòng bà n tay rồi nói:
- Ta đã lấy thuốc ra rồi, muội muội cho y uống đi.
Khúc Phi Yên nói:
- Trá»i tối thế nà y tá»· tá»· nhầm thuốc thì sao? Nhân mạng trá»ng đại há phải trò đùa? Tá»· tá»· không dám ở lại đây thì ra ngoà i kia lấy lá»a, để tiểu muá»™i đưng chá» trong nà y cÅ©ng được.
Nghi Lâm cũng không dám chạy loạn trong kỹ viện. Nà ng vội nói:
- Không được! Không được! Ta không đi đâu.
Khúc Phi Yên nói:
- Ãức Pháºt phải đưa vỠđến Tây phương, cứu ngưá»i phải cứu cho đến nÆ¡i. Tá»· tá»· cầm thuốc nhét và o miệng y rồi cho y uống chút nước trà có được không? Trong bóng tối thế nà y, y chẳng biết tá»· tá»· là ai thì còn sợ gì nữa? Chung nước trà đây, tá»· tá»· cẩn tháºn má»™t chút đừng đánh đổ.
Nghi Lâm cháºm chạp đưa tay ra đón lấy chung trà . Nà ng ngần ngừ nghÄ© bụng:
- Sư phụ thưá»ng nói: “Kẻ xuất gia lấy từ bi là m gốc, cứu sống má»™t mạng ngưá»i còn hÆ¡n xây bẩy bức phù đồâ€. Dù ngưá»i nà y không biết thi thể Lệnh Hồ đại ca ở đâu, nhưng tÃnh mệnh lâm nguy trong khoảng khắc, ta nến cứu y là phải.
Nà ng liá»n từ từ đưa bà n tay phải ra, đặt lưng bà n tay và o trán ngưá»i kia rồi xoay bà n tay nhét ba viên thuốc “Bạch Vân hùng đởm hoà n†và o miệng y. Ngưá»i kia chưa mất hết tri giác, há miệng ra ngáºm lấy.
Y chỠcho Nghi Lâm để chung trà và o miệng hớp luôn mấy ngụm. Miệng ú ớ nói:
- Ãa tạ!
Nghi Lâm nói:
- Thưa anh hùng! Anh hùng bị trá»ng thương cần phải nghÄ© ngÆ¡i. Nhưng tiểu ni cô có việc rất gấp cần há»i là Lệnh Hồ Xung hiệp sÄ© bị ngưá»i sát hại. Thi thể y...
Ngưá»i kia “ủa†má»™t tiếng rồi ngắt lá»i:
- Sư thái!... Há»i Lệnh Hồ Xung...
Nghi Lâm đáp:
- Ãúng thế! Các hạ có biết thi thể Lệnh Hồ Xung anh hùng ở đâu không?
Ngưá»i kia ú á»› há»i lại:
- Di thể nà o?...
Nghi Lâm nói:
- Ãúng thế! Các hạ có biết di thể Lệnh Hồ Xung hiệp sÄ© ở đâu không?
Ngưá»i kia hà m hồ mấy tiếng nhưng thanh âm nhá» quá, nà ng không nghe rõ.
Nghi Lâm há»i lại lần nữa ká» sát tai và o miệng ngưá»i kia thì chỉ thấy hÆ¡i thở cấp bách. Dưá»ng như y muốn nói gì mà thá»§y chung không thốt ra lá»i được. Nà ng liá»n bụng bảo dạ:
- Thiên hương Ä‘oạn tục giao và Bạch Vân hùng đởm hoà n cá»§a bản môn hiệu nghiệm vô cùng nhưng tÃnh dược rất mãnh liệt. Nhất là sau khi uống “Bạch Vân hùng đởm hoà n†ngưá»i ta thưá»ng hôn mê li bì đến ná»a ngà y. Ãó chÃnh là thuốc để trị thương trong lúc cá»±c kỳ khẩn cấp. Váºy lúc nà y ta há»i dồn y thế nà o được? Nà ng vốn lòng dạ nhân từ, khẽ buông tiếng thở dà i rồi chui đầu ra ngoà i mà n, vịn và o chiến ghế để ở trước giưá»ng ngồi xuống đó khẽ nói:
- Chá» y tỉnh táo thêm chút nữa sẽ há»i.
Khúc Phi Yên há»i:
- Tá»· tá»·! TÃnh mạng ngưá»i nà y có gì đáng lo ngại không?
Nghi Lâm ngáºp ngừng đáp:
- Ta chỉ mong cho y khá»i hẳn. Có Ä‘iá»u vết thương trước ngá»±c y rất thâm trá»ng. Phi Phi... vị nà y là ai váºy?
Khúc Phi Yên không trả lá»i, hồi lâu cô má»›i nói:
- Gia gia tiểu muá»™i thưá»ng nói: Tiểu muá»™i chả hiểu chuyện gì hết thì không thể là m ni cô được.
Nghi Lâm lấy là m kỳ há»i:
- Gia gia muá»™i muá»™i có nháºn biết ta ư? Sao lão nhân gia... lại biết ta không hiểu gì?
Khúc Phi Yên đáp:
- Hôm qua ở trên lầu Túy Tiên, gia gia cùng tiểu muá»™i đã thấy các vị đánh nhau vá»›i Ãiá»n Bá Quang.
Nghi Lâm “ủa†lên một tiếng rồi nói:
- Ngưá»i cùng ngồi vá»›i muá»™i muá»™i là lệnh tôn đó ư?
Khúc Phi Yên cưá»i đáp:
- Ãúng thế! Hôm qua gia gia cùng tiểu muá»™i Ä‘á»u cải trang nên gã Ãiá»n Bá Quang đốn mạt không nháºn ra. Hắn sợ nhất là gia gia tiểu muá»™i. Nếu hắn biết gia gia ngồi bên thì đã cắm đầu chạy trốn ra xa đến ngoà i mấy trăm dặm rồi.
Nghi Lâm nghĩ bụng:
- Ãã váºy thì giả tá»· lúc ấy gia gia cô nà y xuất hiện chân tướng, Ãiá»n Bá Quang bở vÃa bá» chạy thì đâu đến ná»—i Lệnh Hồ đại ca chết uổng mạng.
Nhưng nà ng là ngưá»i non mặt, tuy trong lòng ai oán ngưá»i ngoà i mà không dám thốt ra lá»i.
Khúc Phi Yên hiểu ý há»i lại:
- Chắc trong lòng tá»· tá»· Ä‘ang oán trách gia gia tiểu muá»™i đã có thể khiến cho Ãiá»n Bá Quang sợ hết hồn thì sao lại đứng ngoà i coi chÆ¡i để đến ná»—i Lệnh Hồ đại ca cá»§a tá»· tá»· phải chết thảm dưới mÅ©i kiếm cá»§a địch nhân, có đúng thế không?
Nghi Lâm không biết nói dối. Lòng nà ng se lại nghẹn ngà o đáp:
- Trăm Ä‘iá»u ngang ngá»a vì ta. Giả tá»· hôm kia ta đừng xuống khe suối rá»a tay để cho Ãiá»n Bá Quang bắt được thì đâu đến Lệnh Hồ đại ca phải ngá»™ nạn. Ta... còn oán trách lệnh tôn sao được?
Khúc Phi Yên nói:
- Tá»· tá»· không oán háºn gia gia tiểu muá»™i là hay lắm. Ngưá»i không ưa ai oán trách mình cả. Gia gia đã biểu: Muốn để yên coi Ãiá»n Bá Quang có thá»±c là kẻ hư đốn không? Ãồng thá»i ngưá»i muốn coi hắn khi thua cuá»™c rồi trở mặt là m liá»u không? Tá»· tá»·... Ha ha!
Khúc Phi Yên nói tá»›i đây, đột nhiên báºt tiếng cưá»i nói tiếp:
- Lệnh Hồ đại ca cá»§a tá»· tá»· quả là tay có tà i biện thuyết. Y bảo ngồi mà đánh nhau y đứng và o hà ng thứ hai trong thiên hạ. Gia gia tiểu muá»™i cÅ©ng hÆ¡i tin. Ngưá»i còn cho y quả có thứ kiếm pháp gì gì đó luyện táºp được trong lúc Ä‘i tiêu, và ngưá»i ngá» Ãiá»n Bá Quang đấu không lại tháºt sá»±. Chà Chà !...
Trong bóng tối Nghi Lâm không nhìn rõ mặt cô, nhưng Ä‘oán ra lúc nà y cô tươi cưá»i vui vẻ lắm. Khúc Phi Yên cà ng tá» ra vui tươi bao nhiêu thì trong lòng Nghi Lâm cà ng Ä‘au đớn bấy nhiêu.
Khúc Phi Yên lại nói tiếp:
- Sau Ãiá»n Bá Quang chạy trốn gia gia nói: “Gã tiểu tỠđó chẳng ra trò gì. Hắn đã có lá»i giao ước ai thua thì phải lạy tá»· tá»· là m sư phụ. Váºy đáng lý phải dáºp đầu bái sư, sao lại bá» Ä‘i?â€
Nghi Lâm đáp:
- Ãó chẳng qua là xảo kế cá»§a Lệnh Hồ đại ca, chứ tháºt sá»± y có thắng được Ãiá»n Bá Quang đâu?
Khúc Phi Yên nói:
- Tá»· tá»·! Tá»· tá»· quả là ngưá»i có lương tâm rất tốt. Gã tiểu tá» Ãiá»n Bá Quang đã khinh nhá»n tá»· tá»· mà tá»· tá»· vẫn nói tốt cho hắn. Lệnh Hồ đại ca bị đâm chết rồi, tá»· tá»· ôm thi thể y chạy loạn lên gia gia tiểu muá»™i bảo: “Tiểu ni cô nà y cÅ©ng giống Ä‘a tình. Phen nà y không khéo cô phát Ä‘iên. Chúng ta thá» theo dõi xem saoâ€. Thế rồi hai ngưá»i theo sau tá»· tá»·. Tá»· tá»· ôm xác chết chạy hoà i không chịu buông ra. Gia gia tiểu muá»™i lại nói: “Phi Phi! Ngươi coi đó: Tiểu ni cô rất đỗi thương tâm! Giả tá»· gã tiểu tá» Lệnh Hồ Xung mà không chết thì ni cô đến hoà n tục lấy gã là m chồng má»›i yênâ€.
Nghi Lâm thẹn quá mặt đỠbừng lên, may mà ở trong bóng tối không ai nhìn rõ. Nà ng thấy trái tai và cổ há»ng nóng bừng.
Khúc Phi Yên hất hà m há»i:
- Tá»· tá»·! Gia gia tiểu muá»™i nói váºy có đúng không?
Nghi Lâm đáp:
- Thá»±c tình ta hối háºn vô cùng! Ta đã là m chết ngưá»i thì chÃnh mình cÅ©ng không muốn sống nữa. Kẻ đáng chết là ta chứ không phải y. Nếu đức bồ tát đại từ bi có phép mầu bảo ta phải chết thay cho Lệnh Hồ đại ca trở vá» dương thế thì dù ta... có phải rá»›t xuống 18 tầng địa ngục, muôn kiếp không thể siêu sinh, ta cÅ©ng cam lòng.
Nà ng nói mấy câu nà y với thanh âm cực kỳ thà nh khẩn.
Giữa lúc ấy ngưá»i kia nằm trên giưá»ng bá»—ng khẽ rên lên má»™t tiếng.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
4vn.eu, åãèïòà, åâðîñïîðò, àëüäåáàðàí, äíåâíèê, biet viet kiem, êàáèíû, èãðîìàíèÿ, ïíåâìàòè÷åñêîå, ïîäàðêè, ïîðíîãàëåðåè, îñòðîâ, îòêðûòêè, ïðåäñêàçàíèÿ, ñàëàòîâ, nguồn: vietkiem.com, ñìåøàðèêè, ñòðîèòåëüñòâå, òî÷êà, phim teu ngao giang ho, tiếu ngạo giang hồ, tieu dao giang ho 4vn, tieu ngao giabg ho 4vn, tieu ngao giang ho, tieu ngao giang ho 4eu, tieu ngao giang ho 4vn, việt kiếm.com, viet kiem, viet kiem.com, vietdiem .com, vietkeim, vietkiem, vietkiem com, vietkiem kim dung, vietkiem net, vietkiem.com, vietkiem.com forum, vietkiem.com/, vietkiem.net, vietkiemcom, www.vietkiem.com  |
| |