Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Quá trình chờ đợi đồ ăn thật là dài, bởi vì sinh ý của Kim Ngọc lâu rất tốt, có thể nói là chật kín chổ ngồi. Trong sảnh đường rộng lớn, bàn nào cũng có khách, bọn họ nâng chén cụng ly, cao giọng cười nói. Điếm tiểu nhị bưng khay xuyên qua xuyên lại giữa các bàn như cá lội nước, trông thật ồn ào náo nhiệt.
Tiêu Phàm ghen tị đến nỗi đỏ cả mắt. Nếu Kim Ngọc lâu không có bối cảnh thâm hậu, thì việc mua bán đắt đỏ như vậy ắt phải thuộc về Túy Tiên lâu. Thực khách trong sảnh đường mấy ai không vì cái chiêu bài Hoàng tri huyện mà tới, đây là phương thức vuốt mông ngựa chuẩn nhất.
Khẽ ho hai tiếng, Tiêu Phàm thầm thì với Thái Hư:
- Ngươi còn chưa hỏi vì sao ta lại mời ngươi đến Kim Ngọc lâu ăn cơm đúng không?
Thái Hư ra vẻ nhàn nhã, dù bận vẫn ung dung vuốt chòm râu, khoan thai đáp:
- Bần đạo đã sống hơn 100 tuổi, chút tâm tư nhỏ nhoi ấy của ngươi mà cũng nhìn không ra há chẳng phải chui trong bụng chó còn hơn sao? Bất quá bần đạo chỉ ra sức ăn, mặc kệ ân oán của Túy Tiên lâu và Kim Ngọc lâu. Nếu ngươi có gây chuyện, bần đạo lập tức té ngay. Chớ quên, bần đạo biết khinh công..
Tiêu Phàm hận đến nỗi nghiến chặt răng, khinh công quả là bổn sự rất oách. Ngay lúc này đột nhiên Tiêu Phàm có cảm giác muốn theo Thái Hư học chút khinh công, nhưng điều kiện đầu tiên là lão đạo sĩ trời đánh thánh đâm này không lừa hắn. Biết công phu a, nhưng mà Tiêu Phàm nhìn tới nhìn lui cũng không thấy cái gì chứng tỏ là Thái Hư biết võ công, ấn cũng chẳng khớp mà nói cũng chả thông. Trong tiểu thuyết võ hiệp ngoại trừ đệ tử Cái bang ra thì có cao thủ võ lâm nào lại đi lừa đảo mà sống, thảm đến nỗi suýt phải đi xin ăn? Những cao thủ hành tẩu giang hồ nế lỡ có thiếu bạc thì thường là nhảy vào một nhà phú hộ xui xẻo nào đó, thuận tay lấy đi một chút bạc, còn để lại vài câu trên tường, đại loại như “Cướp của người giàu chia cho người nghèo”. Còn lão đạo sĩ Thái Hư trước mắt hoàn toàn không giống với những võ lâm cao thủ trong ấn tượng của Tiêu Phàm. Nhìn trái nhìn phải gì cũng thấy giống một lão giang hồ lừa đảo nghèo mạt rệp cả.
Bởi vậy Tiêu Phàm đem cái ý niệm học võ với Thái Hư đập chết ngay tại chổ. Làm người phải có lý trí chứ.
Tiểu nhị đã bưng thức ăn lên, thịt nạc vai heo nằm trong nước sốt chua ngọt trong suốt bóng loáng, khiến mắt của Tiêu Phàm và Thái Hư chợt sáng rỡ. Hai người không nói hai lời, vung đũa gắp lia lịa, ăn đến nỗi mồm mép sáng bóng, hồn nhiên không thèm để ý đến ánh mắt hoặc hèn mọn hoặc ngạc nhiên của bọn tiểu nhị dọn dẹp bàn bên, ăn trông thật khó coi. Nghe nói món ăn này là đặc sản của Kim Ngọc lâu, hương vị quả không tệ. Nhân phẩm của chưởng quỹ Kim Ngọc lâu tuy không không tốt nhưng đầu bếp thì cũng có vài phần bổn sự giữ nhà. Ăn như sóng cuộn gió táp, loáng một cái dĩa thức ăn đã sạch nhẵn. Tiêu Phàm và Thái Hư thỏa mãn ngồi dựa ngửa ra sau, xoa xoa bụng ợ rõ to, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
- Ăn ngon không?
Tiêu Phàm khó nhọc ngẩng đầu như hết sức lực, lười biếng cất tiếng hỏi.
Thái Hư gật đầu:
- Không tệ, so với Túy Tiên lâu của ngươi thì cũng mỗi bên một vẻ.
Tiêu Phàm nở nụ cười, trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ăn uống no say rồi thì cũng tới lúc chúng ta đi chứ nhỉ?
Thái Hư xỉa răng, đáp:
- Ờ, tốt tốt. Vậy ngươi đi tính tiền đi rồi còn đi.
Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm càng trở nên xấu xa:
- Có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?
Đuôi lông mày của Thái Hư chợt máy động, đột nhiên dự cảm thấy có điềm xấu. Sểnh ra một chút là không biết tên tiểu tử này định giở trò gì?
- Nghe tin tốt trước đi.
Thái Hư thận trọng nói.
- Tin tốt là bữa cơm này chúng ta không cần trả tiền.
Thái Hư thở phào nhẹ nhõm, buột miệng thốt lên:
- Thật tốt quá… Uầy, vì sao mà không cần trả tiền?
Tiêu Phàm khen ngợi:
- Đạo trưởng hỏi vấn đề này thật sắc bén, đúng là một châm thấy máu. Vì sao mà không cần trả tiền à…
Nói tới đó, Tiêu Phàm đảo mắt:
- Bởi vì ta không mang tiền.
- Sao ngươi… ngươi lại không mang tiền chứ?
Thái Hư sợ đến nỗi toát cả mồ hôi mẹ mồ hôi con, không thèm hạ thấp giọng, hổn hển hỏi.
Tiêu Phàm mở to mắt trông rất vô tội:
- Ta quên mừ
- Quên… quên hả?
Thái Hư há hốc mồm, hai mắt trợn trắng, cả nửa ngày sau mới kịp run chân.
- Sao ngươi lại quên chứ? Túy Tiên lâu ở đối diện, ngươi mau về lấy bạc sang…
- Gần đây Túy Tiên lâu trang trí lại, tiêu hết bạc rồi…
Thái Hư đắng họng không thốt nên lời. Đến giờ hắn mới tỉnh ra một chút, quả nhiên tiểu tử này lại chơi xỏ, già hơn trăm tuổi đầu mà bị tên tiểu tử chưa sạch mũi này chơi gác, một đống tuổi quả thật cũng nên chui vào bụng chó mà nằm đi.
- Bần đạo đã sớm tính toán được, hôm nay có điềm xấu… Ai da! Tiêu lão đệ à, bần đạo không biết ngươi tới Kim Ngọc Lâu làm cái quỷ gì. Nhưng mà như bần đạo đã nói trước, bần đạo chỉ biết ăn với uống, mặc kệ ân oán giữa ngươi và Kim Ngọc lâu. Giờ ăn no uống say rồi, bần đạo muốn dùng khinh công để chuồn, ngươi cứ ở đây mà chơi đùa với bọn họ nhé.
Tiêu Phàm vô cùng đau đớn nói:
- Đạo trưởng sao ngươi lại có thể như vậy? Ăn no uống cạn, giày đã bôi dầu, chỉ có thể cùng phú quý mà không thể cùng hoạn nạn, ngươi thật là không có nghĩa khí a!
Thái Hư mặt đỏ đến tận mang tai, hít một hơi lấy lại tinh thần, giận dữ nói:
- Ngươi cố tình đến đây! Hôm nay ngươi định đến Kim Ngọc lâu này để bới lông tìm vết, ngươi tưởng bần đạo nhìn không ra sao?
- Đạo trưởng, ta nguyện xem ngươi là bạn thân tri kỷ..
Thái Hư nổi trận lôi đình:
- Câm miệng! Có cái loại tri kỷ chơi xỏ hại người như ngươi sao?
- Đạo trưởng, muốn mắng muốn chửi gì thì cũng đợi chúng ta thoát thân rồi hẵng tính. Đạo trưởng đã trăm tuổi, có thể nói nhân trung cực thụy, nhân sinh lịch duyệt hẳn vô cùng phong phú, chắc là có biện pháp giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh này?
Tiêu Phàm đợi trong chốc lát, cuối cùng Thái Hư cũng mở mắt. Hắn vui vẻ hỏi:
- Đạo trưởng đã có cách?
Thái Hư vuốt râu, trầm mặc hồi lâu rồi bấm ngón tay đáp:
- Trước tiên để bần đạo tính một quẻ xem thử cát hung.
Tiêu Phàm lau mồ hôi:
- Đạo trưởng, đùa vậy chưa đủ sao?
Thái Hư thấy mình sắp nổi điên. Tiểu tử này lôi mình xuống nước rồi lại còn nói mình đùa giỡn nữa.
- Nếu không thì làm gì?
Thái Hư cả giận nói.
Tiêu Phàm cười xấu xa, đáp:
- Nếu đạo trưởng không có biện pháp thì tại hạ có một cách..
Hàng lông mi trắng xóa của Thái Hư nhướng lên, hôm nay Tiêu Phàm dẫn mình đến Kim Ngọc lâu quậy tưng bừng như vậy, rốt cuộc bây giờ cũng đến món chính rồi.
- Ngươi có cách gì?
Tiêu Phàm cười hắc hắc, bộ dáng tao nhã lập tức trở thành gian trá giảo hoạt. Dưới ánh mắt khó hiểu của đám tiểu nhị, hai người châu đầu ghé tai, thầm thì vài câu.
Vì thế, trong Kim Ngọc lâu, giữa tiếng lách cách chạm nhau của chén đũa, tân khách ngồi đầy giữa đại đường, một lão đạo sĩ già nua đang ăn, đột nhiên miệng sùi bọt mép, run lên bần bật rồi tiếng chén đĩa rơi xuống đất loảng xoảng. Dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người, lão đạo sĩ ngã đánh ầm xuống đất. Nói thì dài dòng nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt khiến cho mọi người trong sảnh đường chú ý. Cả đại đường lặng ngắt như tờ, mọi người tò mò nhìn lão đạo sĩ đang sùi bọt mép, giật kinh phong nằm trên mặt đất.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, tiểu nhị còn chưa kịp phản ứng thì người thanh niên ngồi bên cạnh lão đạo sĩ vụt lao đến, bi phẫn kêu to:
- Đạo trưởng! Đạo trưởng! Người bị làm sao vậy? Thế này là sao?
Lão đạo sĩ rên hừ hừ, khó nhọc đưa tay lên, ánh mắt phẫn hận chỉ vào đám tiểu nhị, nói đứt quãng:
- Các ngươi… các ngươi.. cho.. cho gì vào đồ ăn của bần ..bần đạo?
Trong Kim Ngọc lâu một gã mập mạp trăng trắng lạch bạch chạy ra, dường như là chủ sự nội đường, toàn thân xuất mồ hôi lạnh, mặt mày tái mét. Nhìn thấy lão đạo sĩ vội vàng la lớn:
- Vị đạo sĩ này không có việc gì chứ? Mau, mau gọi đại phu cho đạo sĩ..
Lão đạo sĩ run run tay chỉ vào tên mập, căm hận nói:
- Các ngươi.. rốt cuộc các ngươi bỏ gì trong dồ ăn vậy hả?
Tên mập hoảng đến độ sắp khóc:
- Tửu lâu chúng ta đường đường chính chính, ngoài gia vị nấu ăn ra làm gì dám bỏ thêm thứ khác vào?
Lão đạo sĩ thều thào:
- Thuốc giải… cầu các ngươi cho bần đạo thuốc giải… Bần đạo ăn đồ ăn của các ngươi, sắp chết rồi…
Tân khách trong nội đường nghe vậy ồn ào, sợ mình cũng ăn phải độc dược gì đó, cuống cuồng ra sức móc họng, chẹt yết hầu. Khắp đại đường toàn nghe thấy tiếng ọe ọe nôn mửa liên hồi.
Chủ sự mập sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, không đợi cho hắn kịp gọi chưởng quỹ, lão đạo sĩ đã ngửa mặt lên trời đau xót thét lớn:
- Bần đạo tung hoành giang hồ hơn sáu mươi năm, không ngờ hôm nay lại táng thân ở cái tửu lâu nho nhỏ này. Trương Tam Phong sư huynh! Sư đệ… sư đệ không nên tham ăn a! Báo ứng, báo ứng.
Nói xong, lão đạo sĩ giật giật mấy cái rồi thẳng người ra, không một tiếng động.
Người thanh niên ghé vào di thể của lão đạo sĩ, giọng vô cùng bi ai:
- Đạo trưởng! Đạo trưởng! Hãy tỉnh lại đi! Nếu người nhắm mắt xuôi tay mà đi, làm sao ta ăn nói với Trương Tam Phong lão thần tiên, danh xưng Huyền Huyền Tử, còn gọi là Huyền Nhất đạo trưởng, Trương tiên nhân đây …
“Oành oành”, thực khách trong đại đường giống như thùng thuốc súng châm lửa, ầm ầm nổ tung.
Dịch giả : Goncopius
Biên dịch + Biên tập : Tiểu Mạc Tà
Nguồn : 4vn.eu
Tiêu Phàm như một người đưa ra danh thiếp, lấy danh hào của vị thần tiên Trương Tam Phong chưa một lần gặp mặt kia từ đầu đến cuối đọc ra một lần, thực khách cùng bọn tiểu nhị Kim Ngọc Lâu lập tức cùng ồ lên.
- Hắn nói đến vị Trương lão thần tiên?
- Cái gì, vị đạo sỹ nằm trên đất là sư đệ của Trương Tam Phong? Điều này là thật hay giả?
- Ối! Rốt cuộc là thức ăn ở Kim Ngọc Lâu này có gì bất thường? Sao mà ngay cả sư đệ của Trương lão thần tiên ăn vào cũng chổng mông lên trời, bên trong thức ăn có trộn cái gì.
- Hừ, nhỏ giọng dùm một chút! Ngươi không biết Kim Ngọc Lâu này là do ai mở sao? Ngươi chê thở nhiều rồi hay sao? Đừng có ồn ào, cùng lắm là sau này chúng ta không trở lại đây là được.
- Đúng đúng đúng, hay chúng ta chuồn nhanh, thuận tiện tìm đại phu xem qua một chút, xem thử chúng ta cũng có phải là có trúng độc không.
-…..-
Mọi người nghị luận sôi nổi, sau đó nháy mắt liền trực tiếp chạy trối chết ra khỏi Kim Ngọc lâu
Tên tiểu nhị liền nóng nảy, theo sau các thực khách hô to:
- Ai ai… cũng chớ chạy! Còn chưa trả tiền mà…
- Trở về! Đừng có ngăn cản, đển bọn họ đi đi!
Tên chủ quản mập mạp cuối cùng cũng cảm thấy sự tình có gì không đúng, hắn xoa xoa đầu, ót đã đổ đầy mồ hôi nhìn vào hai tên, một chết một khóc đang nằm trên mặt đất, trong ánh mắt lộ lên một tia hung ác.
- Nhị vị, các ngươi có chủ tâm làm rối a? Đừng diễn rồi, mọi người đã đi hết rồi, đứng lên đi.
Tiêu Phàm còn đang thút thít nỉ non:
- Đạo trưởng a, hồn đâu về đi…
- Đã đủ rồi! Vị bằng hữu kia, trước mặt người sáng suốt đừng nói lời ám muội. Hôm nay ngươi đến Kim Ngọc lâu của ta gây náo động, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Chúng ta trước kia chưa từng kết thù kết oán?
Mọi người cũng đã đi hết, mục địch của Tiêu Phàm cũng đã đạt được. Vì thế hắn dừng khóc, ngẩng đầu nhìn về phía tên chủ quán mập mạp kia.
Tên mập thấy kẻ ngầng đầu lên liền chấn động:
- Đây không phải là cô gia của Trần gia sao?
Tiêu Phàm cười khổ:
- Ngươi cần phải gọi ta Tiêu chưởng quỹ. . . Kiêm cô gia Trần gia.
Tên mập cười lạnh:
- Ta đang nghĩ không biết kẻ nào lại lớn mật đến thế dám đến Kim Ngọc lâu này gây sự, thì ra là ngươi. Hôm nay Tiêu chưởng quỹ đến đây gây sự, ý muốn như thế nào?
Tiêu Phàm vừa cười vừa nói:
- Không có gì, Kim Ngọc lâu các người đã làm cho vị sư đệ của Trương Tam Phong này trúng độc chết. Vừa rồi, trước khi chết vị đạo trưởng này cũng có có di ngôn. Người nói tại Kim Ngọc lâu các người có tụ gió, chứa khí, bắc nam thoáng gió, đúng là một nơi có phong thủy tốt. Vì vậy, tâm nguyện cuối cùng của lão nhân gia là được chôn tại đại đường của Kim Ngọc lâu này. Các vị ở Kim Ngọc lâu này đều là những người hào sảng chắc hẳn sẽ không cự tuyệt tâm nguyện nho nhỏ này của lão nhân gia chứ?
Bọn tiểu nhị trong Kim Ngọc lâu vừa nghe xong lập tức liền nổi giận, thật là hiếp người quá đáng! Tục ngữ có nói tượng đất bồ tát cũng còn có ba phần là đất, huống hồ người đứng sau Kim Ngọc lâu này lại là Hoàng tri huyện, mọi người trong tửu lâu liền phẫn nộ xắn tay áo lên như muốn đánh người.
Thái Hư lúc này đang nằm trên mặt đất giả chết cũng vội vàng nhảy dựng lên rống:
- Phi phi phi! Nói cái gì đó? Thúi lắm? Có người đang rủa sao?
Tiêu Phàm tức giận đến dậm chân:
- Không phải kêu ngươi giả chết thật tốt sao? Sao ngươi lại không nghe lời?
- Bần đạo giả chết liền nghe ngươi muốn chôn ta, ta sao lại không vùng dậy được?
- Vậy phần tiền giò hầm tương kia tính cho ngươi hả.
Tên đạo trưởng này, vừa mới tuyệt khí banh chè tại chỗ liền sống lại còn vui vẻ nữa chứ. Sắc mặt tên mập liền lúc xanh lúc trắng, sau nửa ngày mới cả giận nói:
- Nhị vị, các người chơi đủ chưa? Kim Ngọc lâu cùng các người không cừu không oán nhị vị đến đây rốt cuộc là có âm mưu gì?
Tiêu Phàm vẫn ung dung phủi phủi xiêm y, mỉm cười nói:
- Gieo gió gặp bão . Trước kia Kim Ngọc lâu của các vị đối phó với Túy Tiêu lâu cũng không chừa bất kỳ một thủ đoạn nào. Tại hạ chính là ăn miếng trả miếng mà thôi. Vị quản sự này, việc hôm nay ngươi không quản được đâu hay trở về nói cho Chu chưởng quầy một tiếng ,nói rằng kẻ hèn Tiêu Phàm này đã tới hướng Chu chưởng quầy vấn an.
Xoay người Tiêu Phàm liếc xéo Thái Hư:
- Đạo trưởng định tiếp tục ở đây ăn chân giò hay là theo ta cùng trở về?
Thái Hư vội vàng cười cười:
- Bần đạo cảm thấy thịt chó ở Túy Tiên lâu ăn ngon hơn.
-- Vậy thì chúng ta về thôi.
Dưới ánh mắt đầy thù địch của mọi người, hai người thản nhiên đi ra khỏi Kim Ngọc lâu. Giờ khắc này Tiêu Phàm đột nhiên nhớ đến Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, tại Thiếu Lâm tự bị chúng tăng vây quanh vào bên trong, Lý Tầm Hoan tay kẹp một cây phi đao, cùng đám cao tăng giằng co có nhiều tên hòa thượng võ công cao cường vậy mà không tên nào dám đúng ra đỡ được một đao của anh ấy. Tình cảnh lúc này của mình với Lý Tầm Hoan cũng có phần tương tự.
Bất quá hắn cảm thấy mình so với Lý Tầm Hoan còn trâu bò hơn. Người ta còn có phi đao trong tay, mình thì ngay cả cái bánh bao cũng không có. Bọn tiểu thị ở Kim Ngọc Lâu cũng không dám bắt hắn lại, như thế này là sao, không có khí thế gì cả.
Mọi người trong Kim Ngọc lâu dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng đang biến mất tại góc đường nắm tay xiết chặt lại. Một gã tiểu nhị đến trước mặt tên mập giọng đầy căm hận nói:
- Quản sự, tại sao không giữ bọn chúng lại? Chúng ta nhiều người thế này chỉ cần mỗi người toẹt một bãi nước miếng là cũng khiến chúng chết chìm rồi.
-Ba!
Tên mập liền hung hăng tát một phát lên mặt tên tiểu nhị.
-- Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì! Biết hắn là ai không ?
-- Hắn không phải phải chỉ là con rể bất lực của Trần sao thôi sao.
Tên tiểu nhị bụm mặt không phục mà nói
- Hừ ! Người ta sớm đã kết thân với Tào huyện lệnh rồi. Lần trước, Hoàng công tử dẫn một đám người vào đập phá Túy Tiên lâu, mà nhiều người như vậy cũng không động đến được một sợi lông tơ của hắn nữa. Ngươi so với Hoàng công tử chẳng lẽ ngưu hơn?
- Cái kia…. Nhưng mà cũng không thể để hắn hổ báo như thế được? Cái này là sản nghiệp của đại lão gia cứ như vậy để cho một tên cô gia của người khác quậy phá. Vậy sau này người khác nhìn chúng ta như thế nào đây?
Tên mập chủ sự cắn chặt răng:
- Ta lập tức đi tìm Chu chưởng quầy để người định đoạt!
Ra khỏi Kim Ngọc lâu một cơn gió lạnh thoảng qua, Tiêu Phàm liền cảm thấy sau lưng nhất thời lạnh lẽo. Hắn duỗi tay ra sờ thì thấy lưng đã thâm ướt đầy mồ hôi.
Thái Hư cười hắc hắc nói:
- Tiêu lão đệ, ngươi sợ rồi sao? Ngươi đoán xem, nếu hôm nay bọn chúng thật sự động thủ đánh người thì chúng ta sẽ có kết cục ra sao?
Tiêu Phàm xoa xoa cái tràn đầy mồ hôi lạnh trấn định mà nói:
- Bọn chúng nhất định sẽ không động thủ. Hiện tại Trần gia đã công khai đứng về phía Tào huyện lệnh cái gọi là đánh chó phải ngó…. Khụ khụ, không đúng phải gọi là ném chuột sợ vỡ bình. Tên mập kia cùng đám tiểu nhị chắc chắn sẽ không dám đụng đến ta. Nhưng nếu hôm nay có tên Hoàng Duy Thiện ở đây thì ta cũng không chắc, nhưng mà ta nắm chắc hắn không có nên mới dám tới gây sự.
- Sao ngươi lại biết Hoàng Duy Thiện hôm nay không có mặt ở Kim Ngọc lâu?
Tiêu Phàm kỳ quái nhìn Thái Hư:
- Hoàng Duy Thiện ăn một gậy của người giờ chắc còn đang nằm trên giường không dậy nổi kìa, chẳng lẽ đạo trưởng đã quên rồi?
Thái Hư thất khinh mồ hôi tuôn ra như mưa, vội vàng liếc quanh bốn phía.
-- Ngươi đã biết chắc chắn bọn chúng sẽ không động thủ vậy tại sao nghe bọn chúng dọa mặt ngươi lại tái đi như xác chết?
Thái Hư trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Tiêu Phàm trả lời rất thành khẩn:
-- Ta đây là đây dương hỏa dồi dào. Khi còn bé có thấy tướng số đã tính cho ta rằng ta thuộc hệ Hỏa trong Ngũ Hành a.
,--Phét… phét… Bần đạo đã sớm nhìn ra tên tiểu tử nhà ngươi không phải là thiện nam tín nữ gì rồi. Cũng may là người không có quyền thế, nếu ngươi làm quan thì sẽ trở thành kẻ hại nước hại dân… Tiếp theo ngươi dư định làm như thế nào? Kim Ngọc lâu đoán chừng sẽ không ai đến ăn nữa rồi, như vậy thì Túy Tiêu lâu không phải có thể khai trương rồi sao.
- Còn chưa được, phá rối sinh ý của Kim Ngọc lâu chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch, còn có bước thứ hai nữa…
Thái Hư nhìn về phía Tiêu Phàm:
-- Tên tiểu tử nhà ngươi còn nhiều chiêu nham hiểm thật, tiếp theo ngươi định làm gì?
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Thái Hư, ánh mắt không có một chút hảo ý gì cả. Thái Hư bị hắn nhìn vào liền sợ đến nổi da gà không tự giác liền lui về sau một bước.
- Ngươi… Ngươi không phải là muốn lợi dụng bần đạo đi nữa chứ? Vừa rồi bần đạo đã cùng ngươi diễn một vở kịch đã hết lòng hết sức rồi a.
Tiêu Phàm lắc đầu thở dài nói:
- Vì sao mỗi lần nhìn thấy bộ mặt của đạo trưởng ta lại thấy có một linh cảm không lành? Đạo trưởng người nói đi rốt cuộc là người ăn cái gì mà lớn lên có được khuôn mặt như thế?
Thái hư theo bản năng sờ sờ mặt của mình, sau đó dậm chân tức giận nói:
- Chính ngươi tâm thuật bất chánh, liên quan đến mặt bần đạo cái rắm ấy. Khuôn mặt của bần đạo rốt cuộc chọc giận gì ngươi?
--Đạo trưởng, ngươi đã từng thổi phòng khinh công, rốt cuộc là thật hay giả?-
Sự tình liên quan đến sư môn, Thái Hư liên ưỡn ngực ra ngạo nghễ nói:
-- Đương nhiên là thật rồi!
Liền sau đó, vẻ mặt Thái Hư lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm về Tiêu Phàm:
- Ngươi muốn bần đạo làm gì?
Tiêu Phàm nở nụ cười:
- Cổ nhân đã dạy vật rách nát cũng có chỗ dùng, người yếu thế nào cũng có chỗ hữu dụng. Cho dù là một tờ giấy vệ sinh cùng đều có tác dụng. Huống gì đạo trưởng so với tờ giấy vệ sinh còn hữu dụng hơn, nếu việc kia là sự thật thì tại hạ xin nhờ đạo trưởng làm giùm một việc.
--Ngươi muốn như thế nào?
-Giúp ta dán truyền đơn đi!
--Lão gia, lão gia! Không tốt rồi!
Trần quản gia hổn hển chạy vào tiền đường Trần phủ.
-Đã xảy ra chuyện gì? Vội vàng hấp tấp gì đấy!
Tinh thần Trần Tứ Lục có vẻ không được tốt lắm, bất mãn trừng mắt nhìn vào Trần quản gia.
Trần quản gia dậm chân nói:
-- Lão gia, cô gia. . . Tiêu Phàm hắn, hắn lại công nhiên tại Kim Ngọc lâu nháo sự, đem Kim Ngọc lâu triệt để đắc tội rồi. Hiện tại, việc này đã huyên náo toàn thành đều biết cả rồi.
- Cái gì?
Trần Tứ Lục sợ tới mức cả người run lên, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Cái này. . . Tên hỗn đản này! Hắn. . . Hắn sao dám lớn mật như thế? Hắn không biết Kim Ngọc lâu là gia nghiệp của Hoàng Tri huyện sao?
Dám cùng Hoàng Tri huyện khiêu chiến, Tiêu Phàm tên hỗn đản này thật sự là một tên điên sao? Cho dù ngươi có Tào huyện lệnh chống lưng cũng không nên làm bữa bãi như thế a. Tào huyện lệnh loại người nào, thế mà cũng không công khai trở mặt cùng Hoàng tri huyện.
Trần Tứ Lục hiện tại rất muốn khóc, càng muốn chết bất luận cái tên điên này làm cái gì, người ta Hoàng Tri huyện tất nhiên sẽ đem khoản nợ này tính toán lên trên đầu của Trần gia. Người ta là quan của huyện, Trần Tứ Lục phỏng chừng hắn không biết cái gì gọi là -Oan có đầu nợ có chủ.
Nếu như giết người không phạm pháp thì hiện tại Trần Tứ Lục rất muốn chạy xuống bếp cầm con dao thái rau, sau đó tự mình chặt Tiêu Phàm thành từng khúc, cuối cùng còn nhúng vào máu, viết vào trên tường:
- Giết người là Trần gia tứ lục.
Trần quản gia vội la lên:
- Trần gia chúng ta chỉ là thương nhân. Tiêu Phàm đã sớm mang ấn ký Trần gia giờ Hoàng tri huyện nếu tức giận truy cứu Trần gia chúng ta có thể thoát được sao? Chúng ta lại ngàn vạn lần không thể đắc tội Hoàng tri huyện a.
Trần Tứ Lục sợ sệt trong chốc lát bỗng nhiên che ngực thống khổ rên rỉ:
- Nhanh…. Nhanh kêu Tiêu Phàm trở về cho ta.
Trần quản gia cuống quít chạy ra ngoài .
Trần Tứ Lục khóc không ra nước mắt, vốn an bài Tiêu Phàm làm chưởng quỹ là để tỏ rõ thái độ, không ngờ việc này lại chôn xuống họa căn cho Trần gia, Tiêu Phàm a Tiêu Phàm, ngươi không thể để ta thoải mái dù chỉ một chút được sao?
Last edited by Tiểu Mạc Tà; 23-02-2012 at 02:38 PM.
Tào Nghị cất tiếng cười to làm kinh sợ lũ chim đang đậu trên cành cây khô.
- Ha ha, ngươi tới quậy tơi bời tại Kim Ngọc Lâu thiệt hả?
Tiêu Phàm mặt khẽ đỏ, ngượng ngùng nói:
- Thảo dân quá mức càn rỡ, thật hổ thẹn vô cùng.
- Ha ha, ngươi hổ thẹn cái gì chứ? Thương trường như chiến trường, không phải ngươi chết thì chính ta mất mạng. Kim Ngọc Lâu trước kia cùng từng dùng thủ đoạn đê tiện khi đối phó với Túy Tiên Lâu của ngươi sao?
- Bản quan với ngươi cũng qua lại vài lần, về việc đến đập chiêu bài quán của người khác, ta không tin là ngươi lại dễ xúc động đến vậy. Lần này đại náo Kim Ngọc Lâu, đắc tội hoàn toàn với Hoàng tri huyện, ngươi chẳng lẽ lại không biết sẽ có hậu quả gì sao?
Tiêu Phàm cười nói:
- Đại nhân thứ lỗi, thảo dân mặc dù có tiếng là chưởng quầy Túy Tiên Lâu, nhưng thực tế thì cũng chỉ là làm hộ cho bố vợ mà thôi, hưởng lộc của người thì phải vì người ra sức. Túy Tiên Lâu không có thu nhập, thâm hụt tiền, thảo dân mất mặt là chuyện nhỏ, đại nhân không có tiền thu về mới là chuyện lớn. Cho nên thảo dân bất chấp cái gì gọi là mặt mũi của Hoàng tri huyện.
- Tiểu tử ngươi lại nói không thật lòng rồi! Bản quan chẳng lẽ chỉ là tên ngu ngốc, không nghe nổi một câu nói thật sao?
Tiêu Phàm do dự một chút, rồi rụt rè nói:
- Một khi đại nhân đã muốn nghe lời thật lòng, xin đại nhân bỏ quá cho vài lời không chừng mực.
- Cứ nói đi!
- Đại nhân là người có tham vọng, tương lai thành tựu của ngài tuyệt không chỉ làm một chức quan tri huyện bát phẩm nho nhỏ này, cách tiến thủ trên quan trường, chậm mà chắc mới là vương đạo. Theo tiểu nhân suy đoán, mấy ngày nay chắc ngài đã đi mượn sức, kết giao với quan lại lớn nhỏ tại huyện Giang Phổ này rồi chứ? Đại nhân có Yến vương chống lưng phía sau, quyền lực ngất trời. Hôm nay lại có Trần gia góp lực tiền tài, tiếp theo lôi kéo các quan viên lớn nhỏ thì cũng đơn giản hơn nhiều. Hôm nay thảo dân càn rỡ đại náo Kim Ngọc Lâu, thực chất cũng là tạo cho đại nhân một cơ hội thăm dò, xem quan trường tại Giang Phổ này sâu hay cạn mà thôi!
- Thử thế nào?
Tiêu Phàm vuốt mũi cười khổ:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì thảo dân sẽ nhanh chóng bị tống vào ngục thôi.
Tào Nghị nhíu mày nói:
- Ngươi nói là Hoàng tri huyện ra lệnh bắt ngươi? Hắn cấp cho ngươi tội danh gì?
Tiêu Phàm thở dài:
- Đại nhân người làm trong quân đội lâu ngày, chắc là cũng không rõ lắm về quan trường, làm quan muốn bắt một tên dân đen bỏ tù, còn cần phải tìm tội danh sao?
Tào Nghị chớp chớp mắt, như chợt hiểu ra:
- Bản quan hiểu rồi.
Nhìn thoáng qua Tiêu Phàm, Tào Nghị trầm giọng nói:
- Ngươi là cũng là một nhân vật, cứ về đi, yên tâm, bản quan đảm bảo, ngươi sẽ không bị tống ngục đâu!
Tiêu Phàm kính cẩn chắp tay, lúc xoay người ra sau, trên môi khẽ nở một nụ cười.
Tiêu phàm đi không lâu, lão phó quản gia của Tào Nghị đi vào sương phòng thấp giọng nói:
- Theo lời lão gia phân phó, lão nô đã lặng lẽ đưa cho Tạ chủ bộ, Lý điển sử, Lưu bộ đầu ở nha môn, chia đều ra mỗi người được năm trăm hai mươi lượng bạc trắng.
- Bọn họ đều cầm hết chứ?
- Vâng, nhận hết, mấy năm nay Hoàng tri huyện ngầm kiếm cơm, chẳng chia cho thuộc hạ bên dưới được chén cháo nào, thuộc hạ bên dưới oán khí rất lớn
- Bọn họ nói gì?
- Tạ chủ bộ thì rất trực tiếp nói sau này sẽ theo lão gia, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, Lý điển sử cùng Lưu bộ đầu thì cứng nhắc hơn một chút, bất quá trong lời nói cũng có ý theo lão gia cùng tiến cùng lùi.
Tào Nghị cười ha ha:
- Mọi sự đã xong rồi!
Sau đó lại nhỏ giọng thở dài:
- Yến vương điện hạ đưa tới mật thư, dặn ta phải nhanh chóng làm nắm quyền Giang Phổ, ta đang phiền não chuyện này, không ngờ tên tiểu tử Tiêu Phàm lại giúp ta một cái đại ân như vậy.
- Lão gia có ý định cất nhắc hắn sao?
Tào Nghị trầm ngâm nói:
- Đừng vội, tiểu tử này vốn không phải là vật trong ao, đợi ta lật đổ Hoàng tri huyện, chân chính làm chủ Giang Phổ này, sau đó sẽ tiếp tục xem bổn sự của hắn đến đâu!
**********************************
Sau ngày Tiêu Phàm đại náo Kim Ngọc Lâu, toàn bộ Giang Phủ từ quan lại người giàu cho đến những người buôn bán nhỏ đều chưa hồi phục tinh thần, lại một tin tức động trời khác bắt đầu lan tràn..
Tin tức này quả thật phải nói là trước giờ chưa có mà sau này cũng không ai dám làm như vậy.
Sáng sớm, khắp hang cùng ngõ hẻm của Giang Phổ, thậm chí cả trên cửa thành tường viện những nơi hay dán truy nã cũng đều dán một mẩu tin nhỏ.
Thời đại này, các tờ rơi, mẩu tin nhỏ khác lạ lẫm với mọi người, ngoài cái giấy thông báo truy nã, công văn thưởng công truy bắt khâm phạm to bè dán ở tường, nào ai đã gặp qua những thứ như vậy?
Mọi người đều thích náo nhiệt, lại càng thích những tin giật gân để tán gẫu, chém gió, vì tò mò, từ những thư sinh biết chữ đến những bá tánh bình dân đều tiến đến trước tờ tiểu báo, cẩn thận xem xét kĩ nội dung của bài báo, người hiểu chuyện còn lớn tiếng chậm rãi đọc để cho những người không biết nghe.
Tiêu báo có nội dung rất đơn giản, nhưng nó có cái tiêu đề làm rung động mỗi người.
Kinh hãi! Tửu lâu thiếu đạo đức hạ độc trong thức ăn! Phẫn nộ! Xin hỏi đạo đức lương tri của chưởng quầy nằm đâu?
Tiêu đề như vậy quả khiến cho người người kinh hãi, vì vậy nên tin này rất cuốn hút lòng người.
Tiểu báo lấy hình thức nặc danh, kể rõ sự thực, ngày nọ năm nọ, tại tử lâu nọ chẳng biết xuất phát từ mục đích gì, nhưng lại bưng cho khách thức ăn bị hạ độc, khiến cho một lão đạo sĩ đáng thương, vị sư đệ của Trương Tam Phong trong truyền thuyết, bị ngộ độc, trước mắt sinh tử còn mờ mịt, chưa rõ kết quả ra sao.
Trong tiểu báo này không chỉ đích danh là tửu lâu nào, bất quá tại cái Giang Phổ chỉ có từng này, chuyện bé tý mà cả huyện đều biết, huống chi lại có sự việc lớn đến vậy?
Vì thế cả Giang Phổ sôi trào.
Trong khoảnh khắc, Kim Ngọc Lâu vốn được mọi người tán dương ca tụng, lập tức trở về không, mở tửu lâu mà còn hạ độc vào thức ăn thử hỏi kẻ nào dám ăn cơ chứ? Cho dù nơi đó có là do Ngọc Hoàng đại đế mở đi nữa, làm sao có thể mở cửa trở lại? Cho dù ngươi có muốn vuốt mông ngựa tri huyện thì cũng không đáng để đem mạng ra.
Ngắn ngủi trong vòng một ngày, Kim Ngọc Lâu trở thành xú danh đệ nhất trong huyện Giang Phổ, chỉ sợ là muốn khai trương trở lại cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Đương nhiên, vài kẻ sáng suốt cũng nhìn ra thâm ý của tin tức này. “ Giang Phổ nhỏ bé này săp có biến rồi đây!”
Cùng ngày, một Túy Tiên Lâu với cách trang hoàng bài trí hoàn toàn mới chính thức phát thiếp mời khai trương.
Lần khai trương này Túy Tiên Lâu quả nhiên đã làm cho mọi người hả lòng ha dạ. Thảm đỏ trải dài từ bậc thang đến bên đường, hai trên thảm hàng ngàn đóa hồng nở rộ được vung vãi, hai hàng cô nương xinh đẹp mặc đồng phục chỉnh tề, trước ngực có tấm vải lụa đỏ có dòng chữ “ Hoan nghênh quý khách đến với Túy Tiên Lâu “ đứng hai bên. Nét mặt tươi cười như hoa đứng ở trước của Túy Tiên Lâu. Một bên pháo nổ inh tai nhức óc, bên còn lại trống chiêng náo nhiệt vang trời, giống như thành thân vậy.
Mấy mánh khóe kinh doanh kiểu này ở hiện tại thì rất bình thường, chứ tại mấy năm đầu cảu Minh triều nào ai đã gặp qua cách khai trương như vậy bao giờ? Nhất thời dân chúng toàn thành đều bị hấp dẫn tới đây, những dân chúng ở bên ngoài tuy tò mò nhưng cũng tràn ngập e ngại, nhìn vào cửa lớn của Túy Tiên Lâu.
Tình cảnh rất náo nhiệt, nhưng chân chính bước vào Túy Tiên Lâu lại chả có ma nào. Bên ngoài các cô nương đứng cửa cũng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, nụ cười trên môi các nàng không khỏi cứng ngắc.
Tiêu Phàm vẫn mặc một thân áo dài như cũ, trên mặt vẫn cười nhưng trong lòng hắn không khỏi cảm thấy trầm trọng.
Dâm uy của Hoàng tri huyện ở huyện này quả nhiên rất lớn, chưa nói một câu vậy mà cả cái Giang Phổ này không ai dám trêu ngươi hắn. Túy Tiên Lâu khai trương chẳng qua là muốn đối địch cùng với Kim Ngọc Lâu mà thôi, thử hỏi ai đủ gan vuốt râu hùm của Hoàng tri huyện cơ chứ?
Trần Tứ Lục thân là Đại lão bản, đương nhiên phải ở trong đoàn đón khách, nhưng hắn vẻ mặt uể oải, sắc mặt tái mét, rõ ràng là lễ khai trương vậy mà trông hắn như đang đi dự đám tang vậy.
Tiêu Phàm chịu không nổi, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, khẽ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cười một cái đi mà, đây là lễ khai trương, không phải đi đưa ma đâu.
Trần Tứ Lục trợn mắt, phi thường phẫn nộ nhìn hắn, mắt khẽ liếc thấy Chu chưởng quầy ở Kim Ngọc Lâu đối diện mặt đang âm trầm, giống như có thù giết cha với hắn vậy, Trần Tứ Lục không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, bất giác cúi đầu.
- Hiền tế à, ngươi.. haizz, ngươi làm ra sự tình như vậy, tính toán thu thập ra sao?
Trần Tứ Lục căn bản không có một chút vui sướng nào khi làm ra một lễ khai trương lớn đến vậy, ngược lại mặt nhăn máy nhúm, thở dài liên tục.
- Nhạc phụ nói thế là có ý gì? Tiểu tế không hiểu lắm.
Tiêu Phàm giả bộ hồ đồ hỏi lại.
- Ngươi có biết vì sự hồ đồ của ngươi mà Trần Gia chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Hoàng tri huyện không? Một chuyện không thỏa đáng có thể dẫn tới họa diệt môn của Trần gia! Ngươi nhìn xem, náo nhiệt như vậy, đông đúc như vậy mà, có kẻ nào dám bước lên thảm đâu?
Tiêu Phàm tuy đã nói dựa bóng Tào huyện thừa, nhưng ai biết được khi Hoàng tri huyện thu thập Trần gia, Tào huyện thừa có ra mặt hay không? Trên quan trường cũng giống như thương trường vậy, không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích mà thôi, Trần Tứ Lục đã thấy rất nhiều những chuyện như vậy rồi. Thiết nghĩ Tào huyện thừa cũng không vì một thương nhân thấp kém mà trở mặt cùng Hoàng tri huyện đâu.
Trần Tứ Lục càng nghĩ càng nản, trong mắt dần toát lên vẻ tuyệt vọng, nhìn vào mỹ nữ trước mắt, thảm đỏ, hoa trải dài cùng trống chiêng vui thú, không khỏi suy sụp thở dài, vẻ mặt cầu xin nói:
- Thôi thôi, ta coi như đang tự tham gia tang lễ của mình vậy… Thật náo nhiệt mà.
Tiêu Phàm vui vẻ cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân quả nhiên độ lượng, cởi mở, Trần gia đúng là có phúc mà. Có vị đạo sĩ đã từng nói “ Trong sự khổ tâm, cũng cần có trái tim lạc quan!” Hôm nay náo nhiệt như vậy, dù có là đám tang thì cũng là đám tang vui vẻ.
Tiêu Phàm chậm rãi nói như vậy, Trần Tứ Lục có chút phát điên, khuôn mặt cực kỳ khó coi, rút cục hét lớn:
- Ngươi câm miệng! Câm miệng x4 !
- Nhạc phụ đại nhân xin hay bình tĩnh, bao nhiêu người nhìn vào người kìa!
Trần Tứ Lục tức giận hừ một tiếng, sau đó hướng vè phía dân chúng xung quanh nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Dịch giả : Tiểu Hận
Biên dịch + Biên tập : Tiểu Mạc Tà
Nguồn : 4vn.eu
Phòng khách phía tây tại Huyện nha.
- Ba!
Chu chưởng quầy của Kim Ngọc Lâu ăn một bạt tai thật kêu. Trên khuôn mặt trắng hồng của hắn in rõ dấu ấn của năm ngón tay (DG: bàn tay năm ngón, năm ngón bàn tay ý ơ).
- Đại nhân tha tội!
Chu chưởng quầy vội vàng quỳ xuống run rẩy xin tha thứ.
- Bản quan giao cho ngươi Kim Ngọc Lâu để trông coi, ngươi trông coi vậy hả?
Hoàng Duệ Đức sắc mặt tái mét, cả người run rẩy, xưa nay vốn nổi tiếng là người nho nhã, giờ này toát ra vẻ dữ tợn, giống như một đầu dã thú bị thương chạy qua chạy lại, vứt hết đi thể diện cùng bộ dáng của quan huyện ra sau rồi.
- Đại nhân xin người xem xét, Tiêu Phàm kia hành động quá mức đê tiện, hơn nữa không theo một chút quy củ nào, không phải tiểu nhân bắt bẻ, nhưng nói đến hắn… Đầu tiên hắn cố ý gây hấn tại Kim Ngọc Lâu, phá hư sinh ý của chúng ta, sau đó lại tung tin đồn, hủy hoại thanh danh của bổn tiệm…. Hắn….hắn như vậy rõ ràng là không coi đại nhân ngài ra gì, thủ đoạn âm hiểm vô sỉ khiến người khác khó lòng phòng bị ….
- Một tên dân đen đê tiện như cỏ rác, làm sao có bổn sự chọc thủng trời tại Giang Phổ như vậy?
Khuôn mặt của Hoàng Duệ Đức bắt đầu vặn vẹo, thân là tri huyện phụ mẫu, bị một dân đen khiêu khích như vậy, hắn tuyệt không tha thứ.
Chu chưởng quầy ngập ngừng, do dự một chút rồi thấp giọng nói:
- Tiểu nhân còn nghe nói…
- Nghe nói cái gì?
- Cái ngày mà Hoàng công tử bị đánh bất tỉnh, đã từng tranh chấp cung tên Tiêu Phàm kia, sau lại kiêng kị chỗ chống lưng của Tiêu Phàm là Tào Nghị. Vì thế chỉ có đập phá điếm chứ không có đả thương người, kết quả đến nửa đêm phát hiện công tử bị đánh bất tỉnh nằm ở góc đường…
Khóe mắt Hoàng tri huyện khẽ nhảy lên, nhưng rất nhanh trở lại như thường, chậm rãi nói:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Chu chưởng quầy lấm lét nhìn hắn, lắp bắp nói:
- Đại nhân… Hoàng công tử bị người đánh bất tỉnh như vậy, có thể liên quan tới Tiêu Phàm hay không?
Khuôn mặt Hoàng tri huyện khẽ co rút lại, trầm giọng nói:
- Bảo Lưu bộ đầu phong tỏa toàn thành, mặc kệ là có cùng Tiêu Phàm liên quan hay không, người này tuyệt không thể lưu!
Chu chưởng quầy cúi đầu nói:
- Đại nhân anh minh!
- Ngươi đi nói cho Lưu bộ đầu một tiếng, phân phó hắn tức khắc đem Tiêu Phàm tống vào đại lao, không được chậm trễ!
- Dạ! Nhưng… Đại nhân, chúng ta chưa tìm được chứng cớ Tiêu Phàm đả thương công tử mà??
Hoàng Duệ Đức cười lạnh, trong mắt khẽ hiện vài tia tàn khốc:
- Chứng cứ? Lời nói của ta chính là chứng cớ! Tại Giang Phổ này, bản quan muốn ai chết thì nó phải chết! Sau khi bắt Tiêu Phàm, kêu Bàng sư gia tùy tiện định ra cái tử tội, sau mùa thu xong, chém! Còn Trần gia cũng đừng mong sống an lành, lập tức sai người kê biên tài sản Trần phủ. Toàn bộ người trong Trần phủ bắt hết!
- Rõ!
Chu chương quầy sợ hãi lui ra, Hoàng Duệ Đức nhìn đám lá khô bị gió thổi trước hiên, sát khí trong mắt càng thịnh.
- Tiêu Phàm nếu không ỷ lại có Tào Nghị đứng sau, sao hắn dám lớn mật như thế? Khiêu khích quyền uy của một Tri huyện phụ mẫu? Tào Nghị, bản quan hôm nay liền cắt bớt đi một tay của ngươi, cho ngươi biết thế nào là “cường long nan áp địa đầu xà”!
**************************************
Chiêng trống vang trời, pháo nổ tưng bừng ,trước cửa Túy Tiên Lâu vẫn là một khoảng ồn ào náo động, đám đông bên ngoài chỉ dám đứng từ xa nhìn vào, tuyệt không có một kẻ nào dám bước qua cửa, hai hàng cô nương đứng của khuôn mặt dần cứng ngắc, rốt cục không cười nổi nữa.
Tiêu Phàm vẫn tiêu sái, dáng đứng như nam người mẫu đứng trên sàn catwalk, khuôn mặt luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng tay chống cằm, hoặc chống nạnh, hoặc ngẩng bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, mỗi tư thế như vậy duy trì một tư nén nhang, hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ của các bà các cô.
Trần Tứ Lục không ngờ được, hắn thật sự không nghĩ tên con rể tưởng như thành thật trung hậu này lại có bộ mặt phong tao đến vậy.
- Hiền tế! Hiền tế!
- A! Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế đây ạ!
- Sao ngươi nhích tới nhích lui hoài vậy? Trong người khó chịu sao?
- Không phải đâu nhạc phụ, bị nhiều người nhìn chăm chú vào như vậy, tiểu tế cho rằng nên phô ra mặt đẹp đẽ của mình ra để mọi người có hảo cảm…
- Ngươi…. Tất cả chỉ là ngụy biện
Tiêu Phàm kiên nhẫn giải thích:
- Một xí nghiệp nhất định phải có văn hóa của xí nghiệp, tiểu tế cho rằng văn hóa xí nghiệp của Trần gia ta phải là: “ Sáng như ánh mặt trời, khỏe mạnh, hướng về phía trước, hăng hái tiến lên..
Trần Tứ Lục hai mắt trắng dã, lắp bắp:
- Cái gì mà xí .. xí nghiệp, lại còn văn hóa nữa rút cục có ý gì?
- E hèm, giải thích rõ ra thì không phải chỉ là trong phút chốc, hiểu đơn giản thôi nhạc phụ nhá, người cứ hiểu là tạo dáng cũng là một loại văn hóa, hơn nữa còn rất cần thiết… Nhạc phụ đại nhân nếu có hứng thú để tiểu tế dạy ngài một kiểu tạo dáng mới nha, tuyệt lắm, người thử chút chứ?
Trần Tứ Lục:
- …….
Bầu không khí lúc khai trương Túy Tiên Lâu đang dần dần lâm vào cảnh khó xử, bỗng có biến cố xảy ra.
Từ góc đường phía Đông, Chu chưởng quầy dẫn Lưu bộ đầu cùng mười mấy nha dịch tại nha môn, hùng hổ hướng Túy Tiên Lâu đi tới. Họ cầm trong tay những hình cụ bắt người, nào là xích sắt, thước sắt, còn có gông cùm đủ loại, Chu chưởng quầy khóe môi khẽ cười lạnh, ánh mắt âm lãnh như độc xà nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cũng Trần Tứ Lục thoáng nhìn nhau, trong lòng cả hai liền trầm xuống, cái gì tới rút cục cũng tới, Hoàng tri huyện cuối cùng cũng ra tay.
Lưu bộ đầu trông qua, tầm hơn ba mươi tuổi, dáng hơi thấp bé nhưng trông có vẻ rất lanh lẹ, bởi vì cả năm tìm bắt phạm nhân, nên khuôn mặt hiện lên vẻ lãnh khốc, vĩnh viễn mang bộ dáng nghiêm túc, mắt nhỏ nhưng có thần, lúc nhìn người có cảm giác sắc lạnh, nhìn thấu vào lòng người.
Tiêu Phàm biểu tình nghiêm túc, hít thở một hơi thật sâu, nghênh đón Lưu bộ đầu, mỉm cười nói:
- Thảo dân kiến quá Lưu bộ đầu.
Lưu bộ đầu đứng trước mặt Tiêu Phàm, liếc mắt dò xét trên dưới, giọng lạnh lùng hỏi:
- Ngươi chính là Tiêu Phàm?
- Vâng, chính là thảo dân!
- Tiêu Phàm, bản bộ đầu phụng mệnh tri huyện đại nhân, lập tức bắt ngươi cùng Trần Tứ Lục tống vào đại lao, chờ bắt được toàn bộ gia nhân trong nhà, mang về nha môn xét xử!
Mấy tên nha dịch đứng phía sau hắn “Dạ!” vang một tiếng, tiếp đó có hai tên tiến tới phía trước muốn khóa Tiêu Phàm cùng Trần Tứ Lục.
Trần Tứ Lục sắc mặt tái mét giống như người chết vậy, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chậm rãi theo khuôn mặt chảy xuống phía dưới, hai chân ngắn ngủn béo phì, như nhũn ra, không kìm nổi, phải khụy xuống đất.
- Chậm đã!
Tiêu Phàm duỗi tay hét lớn, ngăn mấy tên nha dịch lại.
- Xin hỏi Lưu bộ đầu, thảo dân cùng nhạc phụ đã phạm tội gì ạ?
Lưu bộ đầu dùng ánh mắt phức tạp khẽ liếc về phía Chu chưởng quầy không ngừng cười lạnh ở bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Bản bộ đầu chỉ phụng mệnh bắt người, những chuyện khác ta không quan tâm, nếu có oan khuất ngươi hãy đến cửa huyện nha mà đánh trống minh oan!
Chu chưởng quầy từ bên cạnh lao ra, hừ hừ nói:
- Tiêu Phàm, Kim Ngọc Lâu dễ đắc tội vậy sao? Uổng cho ngươi sống từng ấy năm, không ai dạy ngươi việc gì có thể làm, việc gì không sao? Ngươi chỉ là một tên dân đen thấp kém, có tư cách gì mà so sánh với chúng ta, vừa nực cười vừa đáng thương cho ngươi a!
Tiêu Phàm nhíu mày liếc Chu chưởng quầy nói:
- Ngươi đã nghe qua câu “ Người cười sau cùng mới là người thắng cuộc chưa?”
Chu chưởng quầy ngẩn người:
- Chưa Rồi sao?
Tiêu Phàm lẩm bẩm nói:
- Không văn hóa thật đáng sợ, ta nghĩ ngươi có lẽ tìm được tiếng nói chung với nhạc phụ ta đấy…
Tiêu Phàm lập tức nói với Lưu bộ đầu:
- Lưu bộ đầu, người phụng mệnh bắt người, thảo dân tất nhiên không dám không theo, bất quá thảo dân có một yêu cầu hơi quá đáng, xin mời Lưu bộ đầu chờ thêm một chút được không ạ?
Lưu bộ đầu khẽ lóe lên một tia tinh quang trong mắt, giống như hiểu ra ý tứ của Tiêu Phàm, vì thế cúi đầu trầm ngâm không nói, mấy tên nha dịch phía sai thấy sếp không lên tiếng, làm gì có thằng nào đủ cảm tiến lên, nhất thời tình cảnh lâm vào cục diện bế tắc.
Chu chưởng quầy tức giận, nhìn chằm chằm vào Lưu bộ đầu nói:
- Lưu bộ đầu, hắn nói muốn ngươi chờ, ngươi sẽ chờ sao? Đừng quên tri huyện đại nhân đã ra lệnh, các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau bắt lại hai tên kia cho ta? Nếu còn chần chừ, cẩn thận đại nhân hỏi tội các ngươi đó!
Chúng nha dịch ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm như thế nào, đành phải đưa ánh mắt nhìn về Lưu bộ đầu.
Lưu bộ đầu mặt tức giận, trầm giọng nói:
- Chu chưởng quầy, tại cái Giang Phổ này ta mới là bộ đầu, ta tự có chừng mực, không cần một tên thương nhân như ngươi phải khoa tay múa chân!
Họ Chu thấy Lưu bộ đầu ngữ khí cường ngạnh, không khỏi giật mình, bèn hừ lạnh nói:
- Hảo! Lựu bộ đầu, tại hạ không cần nhiều lời nữa, chỉ hi vong ngươi cấp được một cái công đạo cho huyện tôn đại nhân, hi vọng ngươi hiểu Giang Phổ này do ai làm chủ!
Lưu bộ đầu nghe vậy, giọng điệu càng cứng rắn:
- Công đạo như thế nào là chuyện của ta, Giang Phổ này chắc không phải do ngươi làm chủ chứ?
Chu chưởng quầy tức giận hừ một tiếng, không nói thêm câu nào, hậm hực lùi về một bên.
Lưu bộ đầu quay sang phía Tiêu Phàm bình tĩnh nói:
- Tiêu Phàm không thể đợi, bản bộ đầu ăn lộc triều đình, huyện tôn đã có lệnh, không dám không theo, ngươi theo ta về huyện nha nào!
Tiêu Phàm nghe thấy Lưu bộ đầu nói chuyện với mình khách khí như vậy, trong lòng biết chắc, vị bộ đầu này hơn phân nửa đã bị Tào huyện thừa lôi kéo, Giang Phổ chỉ lớn có bây nhiêu, một khi đã đứng cùng trận tuyến với Tào Nghị, tự nhiên biết Tiêu Phàm là nhân vật như thế nào.
Lập tức chắp tay, Tiêu Phàm cười nói:
- Thảo dân không dám làm bộ đầu khó xử, chúng ta đi thôi, trên đời này luôn có địa phương giảng đạo lý mà!
Phía sâu trong mắt Lưu bộ đầu khẽ hiện lên một tia tiếu ý, thản nhiên nói:
- Không sai, trên đời luôn có một địa phương như vậy!
Lưu bộ đầu vẫn cấp cho Tiêu Phàm cùng Trần Tứ Lục một chút nhân tình, không bắt hai người phải đeo hình cụ, chúng nha dịch không nhanh không chậm đem hai người vây ở bên trong, đoàn người lại cất bước đi về phía huyện nha.
Chu chưởng quầy chắp tay đứng bên đường, sắc mặt âm lãnh, cười mà như không cười nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm.
Mọi người vừa đi không xa khỏi Túy Tiên Lâu, liền nghe một đạo thanh âm lanh lảnh vọng tới:
- Huyện nha Tào huyện thừa tới! Huyện nha Tạ chủ bộ…. Tới! Huyện nha…. Lý điển sử ….. Tới! Mau mau tránh đường!
Mọi người ngẩn ngơ, Tiêu Phàm nhanh chóng hiện lên một vẻ vui mừng trên mặt, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dịch giả : Tiểu Hận
Biên dịch + Biên tập : Pearl
Nguồn : 4vn.eu
Tào huyện thừa rốt cục cũng tới, Tiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm, hắn đợi lâu như vậy, rút cùng cũng tới giây phút này.
Quyền lực của là một thứ tốt, những người nắm trong tay quyền lực chỉ cần một câu nói, liền có thể nắm trong tay sinh tử của tất cả những kẻ bên dưới. Tiêu Phàm biết rất rõ, chỉ cần hắn bị tống vào đại lao, chết là cái chắc, không một ai đắc tội với Tri huyện mà có thể từ nơi đó sống sót trở ra, hắn là quan, hắn giết một tên dân đen như mình thật quá dễ dàng, thậm chí còn chẳng cần kiếm cớ cùng tội danh gì xất. Quan muốn dân chết, dân không thể không chết.
Tiêu Phàm lại một nữa thấu hiểu được công dụng của quyền lực, hắn bắt đầu cảm nhận thấy sự bi ai của mình, một đại trượng phu mà trong tay không có chút quyền lực nào, sống trong cái thời đại phong vân như Đai Minh triều thế này thì cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi, sống như vậy thì làm gì có chút ý nghĩa nào? Lần này Tào huyện thừa có thể cứu mình, vậy còn lần sau, lần sau nữa? Chẳng lẽ một kẻ xuyên việt như mình, đều phải chờ người khác đến cứu sao?
Nam nhân cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình, chỉ có nắm quyền lực trong tay thì mới tạo ra cảm giác an toàn được.
Một chút dã tâm, một chút ham muốn quyền lực lặng lẽ đâm chồi trong lòng Tiêu Phàm, rồi sau đó phát triển với tốc độ điên cuồng, chiếm giữ toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn, không thể kìm chế được.
Tại góc đường bỗng truyền đến một tiếng hét lớn, Trần Tứ Lục vốn đang tuyệt vọng tưởng như sắp chết đến nơi rồi, cuối cùng cũng hiện lên được chút sinh cơ, hắn không khỏi xúc động, dùng biểu tình cảm ơn quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, sau đó duỗi tay trông hết sức tiêu sái, kì thực đây là tạo hình hắn cố tình bày ra, trông rất Yomost.
Tào huyện thừa không mặc quan phục, chỉ có một thân áo dài màu sắc sặc sỡ, trầm tĩnh đi về phía hắn, nha dịch hai bên tiền hô hậu ủng mở đường, thanh thế to lớn, quan uy mười phần, nên đường dân chúng vốn đang náo nhiệt cũng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Phía sau Tào huyện thừa còn có hai vị trung niên mặc thường phục, Tiêu Phàm dò xét một chút, hóa ra là Tạ chủ bộ cùng Lý điền sử tại nha môn, nhìn bọn họ một trái một phải đi sau Tào huyện thừa hai bước, thần thái mang theo vẻ cung kính, Tiêu Phàm không khỏi giật mình, bổn sự của tên Tào huyện thừa này thật không nhỏ, thời gian ngắn như vậy, đã có thể lôi kéo được hai vị có chức vụ quan trọng nhất trong nha môn là Điền sử cùng Chủ bộ về phe của mình, chuyện đó không chỉ có bạc là có thể làm được, có lẽ bọn hắn đã biết được người chống lưng của Tào huyện thừa là Yến Vương Chu Lệ.
Tào Nghị nhìn qua có vẻ như là người thô lỗ, không câu nệ tiểu tiết, nhưng thực chất rất khôn khéo không thể thể khinh thường. Tiêu Phàm không khỏi cảm thấy may mắn khi chọn làm bằng hữu cùng người này, loại người như vậy làm bằng hữu tốt hơn rất nhiều so với làm địch nhân.
Đang lúc mãi suy nghĩ vẩn vơ, Tào Nghị đã đi tới trước mặt Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vội lấy lại tinh thần, chắp tay nói:
- Thảo dân Tiêu Phàm tham kiến Huyện thừa đại nhân, Chủ bộ đại nhân, Điển sử đại nhân.
Ánh mắt sắc bén của Tào Nghị khẽ lướt qua Chu chưởng quầy đang trợn mắt há mồm đứng cách đó không xa, nhưng lại làm như không phát hiện thấy Lưu bộ đầu đang gật đầu chào hắn lấy lòng, lập tức cười to nói:
- Tiêu lão đệ không cần phải đa lễ như vậy? Hôm nay bản quan cùng những người khác đều mặc thường phục đến, nghe nói Túy Tiên Lâu của Trần gia khai trương, bản quan mạo muội đến thật ra cũng là mặt dày đến đây kiếm chén rượu phát tài thôi! Ha ha..
Dân chúng đang đứng xem vội xì xào bàn tán, vị huyện thừa mới nhậm chức vừa gọi Tiêu Phàm là gì cơ? Tiêu lão đệ?
Người xưa luôn lấy lễ làm đầu, xưng hô cũng không phải là việc nhỏ, đường đường một vị quan Bát phẩm của triều đình lại xưng huynh gọi đệ với một tên con rể ăn nhờ ở đậu tại Trần gia? Hắn từ bao giờ tạo được quan hệ với Huyện thừa đại nhân vậy? Hơn nữa còn có vẻ phi thường thân mật.
Trần Tứ Lục vốn đang sầu khổ khi sắp bị nhà tan cửa nát, bỗng nhiên lại như từ địa ngục được phi thẳng tới thiên đàng khi nghe thấy Tào Nghị nói như vậy, hắn đâu phải là kẻ ngốc mà không hiểu được ý tứ trong đó?
Trần Tứ Lục cả run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh, cung kính nói:
- Đạ tạ Nhị lão gia đã quan tâm, Trần gia từ trên trên xuống dưới đều cảm động muốn rơi nước mắt, Tào đại nhân thân phận cao quý lại hạ mình tới cái tửu lâu thấp hèn này, quả thật làm rạng rỡ nơi đây ạ!
Tào Nghị nghe vậy vui vẻ cười hắc hắc, giống như từ nãy đến giờ chưa từng nghe thấy việc nha dịch đòi bắt Tiêu Phàm vậy, liền quay sang Tiêu Phàm vẫy tay nói:
- Nhiều người đứng ở trước cửa làm gì vậy? Tiêu lão đệ, đi, vào uống với ta vài chén rượu, ngươi tuy hết sức cơ trí, nhưng uống rượu thì kém quá, bản quan phải huấn luyện cho ngươi mới được…
Tiêu Phàm vuốt mũi cười khổ nói:
- Đại nhân muốn uống, thảo dân đương nhiên không dám không tiếp, chỉ e hiện tại không được, thảo dân không cẩn thận mạo phạm Hoàng tri huyện, đang chuẩn bị đi nếm cơm tù dài hạn đây ..
Tào Nghị nghe thấy vậy cả người tức run lên, giận tím mặt, ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm vào Lưu bộ đầu hỏi:
- Có chuyện gì? Huyện tôn đại nhân sao lại muốn bắt Tiêu Phàm? Tại sao bản quan lại không biết việc này? Tiêu Phàm đây đã phạm tội gì?
Lưu bộ đầu khẽ liếc mắt trao đổi cùng Tào Nghị, rồi ra vẻ ta vì sự nghiệp của ta, thản nhiên nói:
- Tiểu nhân chỉ phụng mệnh tri huyện đi bắt người, còn về việc Tiêu Phàm phạm tội gì tiểu nhân quả thực không rõ.
Sắc mặt Tào Nghị liền nhẹ nhàng giãn ra, hai hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên(川), người sáng suốt đều biết Huyện thừa đại nhân đang mất hứng.
Quay đầu nhìn về phía Lý điển sử, Tào Nghị hỏi:
- Lý đại nhân, ngươi là điển sử, chủ quản hình ngục của huyện ta, huyện tôn đại nhân phát lệnh bắt Tiêu Phàm, chắc ngươi phải biết Tiêu Phàm phạm tội gì chứ?
Lý điển sử cau mày nói:
- Hạ quan cũng chưa nghe thấy Huyện tôn đại nhân đề cập tới vấn đề này, với cả hạ quan chức vụ cùng năng lực thấp kém, trong khi Huyện tôn đại nhân lại bảo thủ độc đoán, ra lệnh bắt tội phạm cũng không thông báo với ai cả, chuyện đó vốn là bình thường thôi mà!
Dân chúng đang vây quanh nghe thấy vậy vội hít sâu một hơi lãnh khí, Lý điển sự nói ra như vậy thật quá nặng nề, mặc dù về mặt ngôn từ vẫn là cung kính với Hoàng tri huyện, nhưng ý tứ trong đó lại rất ác độc. “ Bảo thủ độc đoán” bốn từ này từ xưa chỉ dùng cho vua chúa, Lý điển sử lại không nghĩ ngợi dùng để hình dung Hoàng tri huyện, lời này mà để dân chúng nói ra, nếu truyền tới kinh thành thậm chí tới tai Hoàng thượng, không biết đến lúc đó Hoàng thượng sẽ có ấn tượng như thế nào về vị Hoàng tri huyện này đây?
Dưới Triều đại nhà Minh, thời Hồng Vũ, Chu Nguyên Chương rất nghiêm khắc với việc khống chế ngôn luận của dân gian, bất luận cái gì có uy hiếp hoặc ảnh hưởng tới quyền lực hay uy nghiêm của hoàng tộc, chắc chắn sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Nhẹ thì bỏ tù sung quân, nặng thì tru di cửu tộc. Chu Nguyên Chương không chút nương tay với những hình thức như vậy, cũng vì thế Cẩm Y Vệ, một tổ chức đặc thù được ra đời, mang tiếng xấu, có nhiệm vụ để theo dõi ngôn từ của sĩ phu cùng dân chúng, may mắn là sau khi Hồ Duy Dung cùng Lam Ngọc mưu phản, Cẩm Y Vệ được dung túng quá mức, liên quan tới quá nhiều người vô tội, Chu Nguyên Chương không thể không làm trò trước bàn dân thiên hạ, ra lệnh thiêu hủy hết các loại hình cụ trừng phạt trong ngục của Cẩm Y Vệ, loại bỏ tổ chức này, triều đình cùng với dân gian mới có được vài năm yên ổn.
Nếu lời này nói ra lúc Cẩm Y Vệ còn tồn tại, thì chưa cần tới nửa canh giờ, Hoàng tri huyện sẽ bị bắt đến nhà một vị bách hộ nào đó của Cẩm Y Vệ hoặc được mời đến xơi nước tại Trấn Phủ Ti tại kinh thành, hưởng thụ sự đãi ngộ của tội nhân với tội danh hiềm nghi mưu phản, vận khí tốt hơn, có lẽ hắn sẽ được chính tay Hoàng đế Chu Nguyên Chương tự tay ban cho thánh chỉ bao gồm bốn chữ : “ Tội này phải chém”.
Tiêu Phàm ngây người trong chốc lát, lúc sau hắn mới nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lý điển sử, xoa xoa trán, không khỏi cảm thấy sợ hãi, mọi người đều nghe nói những tên mọt sách đều rất âm hiểm, trước kia còn chưa rõ, bây giờ mới được lĩnh giáo… Người đọc sách không thể trêu vào…. Một câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng đều có thể giết người…
Nó có ý gì? Đơn giản thôi, tri thức chính là sức mạnh.
Tiêu Phàm quyết định, về sau khi nào nhàn hạ hắn phải chăm chỉ đọc sách, đọc sách thật tốt, thật nhiều, để mà trao dồi thêm kiến thức cho chính mình, quyết tâm làm một người đọc sách với đầu óc chứa toàn những điều xấu xa ( giỏi )
Tào Nghị cũng không nhịn được, lông mày khẽ nháy, ánh mắt mang theo vài phần kính sợ nhìn về phía Lý điển sử.
Toàn tràng một mảnh tĩnh mịch, mọi người đều chăm chú nhìn về Tào Nghị, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn kiểu như “Ta biết rồi!”, người sáng suốt đều hiểu “ Đại lão gia cùng Nhị lão gia bắt đầu đấu đá tại huyện Giang Phổ này rồi!”
Họ Chu đứng một bên lặng người, không ngờ Lý điền sử lại có thể nói ra một câu như vậy, mũi giáo chỉ thẳng về Hoàng tri huyện, hắn không khỏi nóng nảy, chạy ra khỏi đám đông hét lớn:
- Tiêu Phàm chính là kẻ khả nghi tấn công công tử của Huyện tôn đại nhân, Huyện tôn ra lệnh Lưu bộ đầu bắt người, xin Tào đại nhân minh giám!
Tào Nghị nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Ngươi là người phương nào?
Chu chưởng quầy sợ hãi, lui ra sau nửa bước, cố gắng trấn tĩnh nói:
- Thảo dân họ Chu, là chưởng quầy của Kim Ngọc Lâu…
- Ngươi là người có công danh?
- Dạ không!
- Không có công danh, sao thấy bản quan mà không quỳ? Ngươi dám khinh thường bản quan sao?
Tào Nghị cả giận nói.
Chu chưởng quầy nghe thấy vậy, chân tay bủn rủn, sợ hãi vội quỳ xuống, sau đó ánh mắt đáng thương nhìn về phía Tiêu Phàm cùng Trần Tứ Lục, ý nghĩa rõ ràng, “Bọn chúng cũng không có công danh, sao lại không phải quỳ?”
Tiêu Phàm chút nữa cười ra tiếng,” Tào huyện thừa sao thích chơi hoài trò này thế nhỉ? Nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, hắn cũng bắt mình y như vậy. Chẳng lẽ trong lòng hắn tự ti đã thành khuynh hướng cố chấp, thế nào cũng phải có người quỳ trước mặt hắn hắn mới thoải mái?”
Tào Nghị khẽ hừ một tiếng, không để ý tới ánh mắt u oán của họ Chu, xoay người lớn tiếng nói với Lưu bộ đầu:
- Là mệnh quan triều đình nên yêu dân như con. Tiêu Phàm thứ nhất không làm việc gì xấu, thứ hai không có tội danh nào cả, vô duyên vô cớ bắt người bỏ tù, có chút không ổn, có lẽ Huyện tôn đại nhân có hiểu lầm gì với hắn. Lưu bộ đầu, ngươi cùng chúng nha dịch trở về đi! Việc của Tiêu Phàm ta sẽ gánh vác trước mặt Huyện tôn đại nhân!
Mọi người nghe thấy vậy đều kinh dị không thôi.
Lời này nghe ngoài mặt quả thật rất khách khí, trên thực tế ý tứ đã rất rõ ràng, trước mặt mọi người tát một phát thật đau vào thể diện của Hoàng tri huyện, Nhị lão gia làm trò như vậy, đương trường bác bỏ mệnh lệnh của Đại lão gia, việc này chỉ cần không tới một canh giờ nữa chắc chắn sẽ lan tới mọi ngõ ngách của huyện Giang Phổ, mặt mũi cùng uy danh của Hoàng tri huyện nhất định sẽ mất sạch, đến mức không thể mất thêm lần nữa.
Một nụ cười khẽ hiện lên trên môi Lưu bộ đầu rồi nhanh chóng biến mất, sau đó vẫn là một bộ dáng giải quyết việc chung, bình tĩnh nói:
- Một khi Tào đại nhân đã có lệnh, tiểu nhân không dám không nghe, các huynh đệ, trở về thôi!
Chu chưởng quầy vẫn quỳ trên mặt đất, Tào Nghị dường như quên mất hắn, cũng không thèm cho hắn đứng dậy.
Bất quá Chu chưởng quầy cũng không để ý, hắn hiện tại cả người phát lạnh, một màn vừa rồi không ngừng quay cuồng trong đầu hắn. Lại nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý của Tạ chủ bộ cùng Lý điển sử đứng sau Tào Nghị, lại còn Lưu bộ đầu bằng mặt không bằng lòng. Một cỗ hàn ý không tên bỗng nhiên xuất hiện khắp người Chu chưởng quầy.
Sao lại có thể như vậy? Giang Phổ thật sự có biến sao?
Nghĩ đến đây, Chu chưởng quầy không khỏi lo sợ, cả người run rẩy không yên.
Đúng lúc này, từ xa vọng đến tiếng chiêng trống, làm bừng tỉnh sự trầm tư trong lòng Chu chưởng quầy.
- Huyện tôn bản huyện, Hoàng đại nhân….. tới! Mau tránh đường!