Sau khi Vũ Tình vào nhà hắn liền đóng cửa lại. Vũ Tình vừa vào đã nhìn thấy trong phòng la liệt đồ ăn liền chấn kinh không nói được câu nào. Trần Đấu tủm tỉm cười nói :
- Tỷ tỷ sao lại ngây người ra vậy ?
Lúc này Vũ Tình mới lấy lại tinh thần nói :
- Tiểu Quế Tử đệ đang làm cái gì vậy ?
Trần Đấu cười nói :
- Tỷ tỷ quang lâm hàn xá nên đệ chuẩn bị tiểu yến đón tiếp tỷ tỷ. Mấy món nhắm này tỷ tỷ thử xem thế nào ?
Vũ Tình chậm rãi đi đến gần bàn ăn rồi hỏi :
- Những thứ này đều làm cho tỷ ?
Trần Đấu gật đầu :
- Đó là đương nhiên, tỷ tỷ hầu hạ thái hậu, tự nhiên là quen ăn ngon mặc đẹp, có điều tỷ đừng chê tâm ý của đệ là được rồi.
Vũ Tình lắc đầu ung dung nói :
- Mấy món ăn thế này tỷ vẫn thường xuyên nhìn thấy nhưng nào có phúc khí hưởng thụ. Quy củ khi hầu hạ thái hậu là mấy cung nữ như ta đều phải ăn dưới nhà bếp, có thể no bụng là phải cám ơn ông trời rồi.
Trần Đấu ngạc nhiên nói :
- Những món mà thái hậu ăn bọn tỷ không được nếm thử sao ?
Vũ Tình đáp :
- Tất nhiên là như vậy rồi, thái hậu ăn xong còn thừa thì cũng đều thu hồi hết. Cho dù có làm nhiều hơn một chút thì cung nữ như tỷ cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Trách không được khi Vũ Tình nhìn thấy bàn ăn liền ngẩn người thì ra bình thường nàng cũng không được ăn uống tốt. Chỉ cần nàng thích ăn là tốt rồi, lão tử làm quản sự ngự trù phòng đủ để cho nàng ăn đủ.
Vì thế Trần Đấu liền nói :
- Một khi đã như vậy ngày nào tỷ cũng đến đây, đệ là quản sự ngự trù phòng, muốn ăn gì chỉ cần mở miệng là được.
Vũ Tình đáp :
- Hôm nay tỷ lén đi ra ngoài đã là mạo hiểm rồi làm sao dám ngày nào cũng đến.
Trần Đấu liền nắm lấy tay nàng, rồi nói :
- Không thể mỗi ngày thì cách vài ngày cũng được, khi nào rảnh rỗi thì đến với đệ.
Vũ Tình nở nụ cười :
- Tâm ý của đệ tỷ tỷ biết rồi.
Nói chuyện một hồi Trần Đấu nhận ra Vũ Tình rất dễ làm người khác thân cận, xem ra bàn đồ ăn này có tác dụng thật lớn. Trần Đấu không ngừng gắp thức ăn, rót rượu cho nàng. Vũ Tình càng uống càng nói nhiều, vừa ăn vừa nói :
- Đây là vịt áp chảo, thái hậu rất thích ăn. Đây là tổ yến, đây là gà… A đây là bát Tứ Phẩm dùng để đựng đồ ăn cho thái hậu sao đệ dám đem ra dùng.
Trần Đấu rùng mình vội vàng nhìn theo ngón tay Vũ Tình chỉ, quả nhiên nhìn thấy bát Tứ Phẩm, thầm đổ mồ hôi lạnh. Mẹ nó bọn ngự trù phòng vì nịnh bợ lão tử mà dám đem cả đồ này lên, không phải là muốn lấy mạng lão tử sao. Hắn vội càng cùng Vũ Tình kiểm tra lại một lần thì thấy có bảy tám đồ vật dùng cho hoàng gia. Trần Đấu liền thu hồi những thứ đó lại đợi ngày sau tính sổ với bọn ngự trù phòng.
Vũ Tình có chút sợ hãi liền xin phép đi về, Trần Đấu trấn an nàng nói những đồ ăn này đều là do nhóm đầu bếp luyện tập đồng thời là đệ chuẩn bị cho thọ yến của thái hậu sắp tới. Hắn cần kiểm tra ưu khuyết điểm của từng món ăn để còn đưa ra các ý kiến, cải tiến món ăn. Rốt cục thì Vũ Tình cũng quyết tâm hơn không còn sợ hãi nữa.
Trải qua việc vừa rồi Trần Đấu sợ nàng còn nghi ngờ nên liều mạng ép Vũ Tình uống rượu, không bao lâu thì nàng đã bắt đầu có cảm giác say. Chọn đúng thời cơ, Trần Đấu liền nhẹ nhàng đến gần xoa bóp bả vai nàng rồi lấy ra một cái vòng cổ nhẹ nhàng nói :
- Tỷ tỷ nhìn xem vòng cổ này thế nào, nhất định tỷ đeo lên trông rất xinh đẹp.
Tốt xấu gì thì Vũ Tình cũng ở trong cung hầu hạ Thái hậu tự nhiên kiến thức cũng hơn người thường, vừa nhìn thấy cái vòng cổ liền kêu lên :
- A, chuỗi hạt này so với vòng cổ Thái hậu đeo còn to hơn, sợ rằng đáng giá mấy ngàn lượng bạc …
Dừng lại một chút nàng lại nói tiếp :
- Vòng … vòng cổ này quá mức quý trọng … tỷ … tỷ không cần .
Nhìn nàng nói lời không thật lòng Trần Đấu cười thầm trong bụng mở miệng nói :
- Cũng chỉ có người như tỷ tỷ mới xứng đeo chiếc vòng này, để đệ đeo cho tỷ nhá.
Vừa nói hai tay hắn vừa vòng qua cổ Vũ Tình đeo lên cho nàng rồi nhân cơ hội sờ soạng một tí, lại giống như vô tình nhẹ nhàng xoa má nàng. Vũ Tình đỏ mặt nở nụ cười mắng :
- Ngươi là đồ xấu xa, tay chân không thành thật, tiện nghi của tỷ tỷ mà cũng dám chiếm sao ?
Trần Đấu mỉm cười tự đánh mình vào tay mình:
- Thật là đáng chết lại dám mạo phạm đến tỷ tỷ, ngày mai chặt nó đi để cho tỷ tỷ nhắm rượu.
Sau đó lại tiếp tục đánh vào tay kia nói :
- Cả mày nữa ngày mai cũng chặt nốt.
Vũ Tình không rõ nói :
- Cái tay này không phạm lỗi sao lại chặt đi ?
Trần Đấu vội đáp :
- Trước mắt còn chưa phạm lỗi nhưng cứ ở trước mặt tỷ tỷ xinh đẹp như thiên tiên thế này khó mà giữ được không phạm tội, cứ chặt trước đi là hơn.
Vũ Tình cười phá lên, thân thể run rẩy từng hồi, một mùi thơm xử nữ từ cơ thể nàng truyền vào mũi Trần Đấu làm cho đại não hắn trở nên mê muội, khí huyết bốc lên.
Cố nén nội tâm đang xúc động Trần Đấu chỉ vào châu báu đặt trên bàn nói :
- Những thứ này đều là dành tặng tỷ tỷ. Tỷ tỷ cứ từ ngắm xem, đệ đi đây một chút.
Nói xong Trần Đấu liền xoay người chạy ra ngoài phòng rồi trốn ở ngoài lén nhìn vào. Chỉ thấy ánh mắt Vũ Tình đang mê mẩn nhìn lên bàn rồi tiện tay cầm một kiện trang sức lên ngắm. Nàng vừa xoay chuyển ánh mắt liền thấy cuốn xuân cung đồ nên tò mò cầm lên xem, trong miệng thì thào nói :
- Đây là cái gì ?
Sau khi nhìn kĩ nội dung liền quăng sách lên bàn, hai tay bưng mặt. Một lát sau mới thả hai tay xuống rồi lại liếc mắt nhìn quyển sách.
Trong lòng Trần Đấu thầm hô to “có hi vọng” rồi kiên nhẫn chờ xem nhất cứ nhất động của nàng chuẩn bị chờ thời cơ đến …
Vũ Tình nhìn lại quyển xuân cung đồ, thân thể hô hấp dồn dập, nàng quay lại nhìn ra ngoài không thấy ai liền yên tâm lật quyển sách ra xem.
Trần Đấu đợi một hồi khi thấy nàng mê mẩn đánh giá từng bức đồ hình trong lòng biết cơ hội khó có được liền lặng lẽ chuồn ra sau người nàng. Vũ Tình vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào quyển xuân cung đồ không cảm giác được Trần Đấu đang đến gần, từ cổ nàng trở lên là một màu hồng, nhìn bộ dáng chắc là đang động xuân …
Vì thế Trần Đấu nửa ngồi nửa quỳ, hai tay vòng qua phía sau nách nàng chậm rãi tiến dần rồi đột nhiên ôm chầm nàng vào lòng, hai tay chộp lên bầu vú nhẹ nhàng xoa nắn.
Vũ Tình hoảng sợ hét lên một tiếng, quyển xuân cung đồ trên tay rơi xuống. Sau khi lấy lại bình tĩnh mới phát hiện ra tình trạng của mình bèn nói :
- Ngươi mau buông tay ra.
Trần Đấu từ phía sau thì thầm vào tai nàng :
- Hai tay này đệ cũng đã trừng phạt qua rồi. Đệ cũng đã nói rồi mà tỷ tỷ xinh đẹp như vậy làm sao mà đệ có thể buông ra được chứ.
Vũ Tình cũng không tiếp tục giãy dụa nữa nhưng miệng vẫn hung hăng :
- Không ngờ ngươi lại như vậy, nếu thái hậu mà biết được liệu còn toàn mạng hay không ?
Trần Đấu cười nói :
-Trong cung cũng không thiếu thái giám và cung nữ có quan hệ, không phải là thái hậu không biết mà là không thể quản hết được. Tướng mạo tỷ tỷ xinh đẹp như vậy đúng là tiện nghi cho đệ rồi.
Thân thể Vũ Tình mềm nhũn cơ hồ muốn ngã xuống nhưng trong miệng vẫn mắng :
- Ngươi còn không nhiều bằng ta, ta chỉ coi ngươi như một tiểu hầu nhi.
Trần Đấu mỉm cười nói :
- Đệ là hầu nhi thì cũng không phải là hầu nhi bình thường, tỷ tỷ nếu không tin đệ có thể để tỷ biết thế nào là khoái cảm như lên tiên.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 32 : Bắt kẻ thông dâm.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Hai tay Trần Đấu không ngừng nhào nặn, Vũ Tình cũng không mắng nữa mà hai mắt khép hờ, ngực phập phồng, miệng rên khe khẽ, trong đầu nàng thầm nghĩ “Oan gia”
Thấy nàng như vậy Trần Đấu khó có thể nhịn được dục hỏa, liền nhẹ nhàng xoay người nàng lại cúi xuống hôn lên đôi môi nàng, Vũ Tình cũng đón nhận không hề cự tuyệt. Dường như cảm thấy tư thế không thoải mái nên nàng liền đứng dậy. Không nghĩ rằng nha đầu này lại cao như vậy, nàng vừa đứng lên còn cao hơn cả Trần Đấu cả cái đầu, Trần Đấu còn chưa cao đến cổ nàng. Trần Đấu ôm chặt Vũ Tình, đầu chôn sâu giữa hai trũng ngực, nhất thời cảm giác một trận ôn nhu, mùi hương xử nữ truyền đến làm cả người hắn nóng ran, bộ phận phía dưới bắt đầu ngọ nguậy muốn đứng lên.
Vũ Tình ôm chặt lấy đầu Trần Đấu, Trần Đấu chỉ cảm thấy hai tay nàng siết chặt lấy đầu hắn, cả thân người như không xương tựa hồ đứng không vững nữa. Không bao lâu Vũ Tình lại ngồi xuống nhưng hai tay cũng không thả ra, kéo theo đầu Trần Đấu cùng ngã xuống. Rơi vào đường cùng Trần Đấu cũng chỉ có thể ngã chúi về phía trước. Trong lúc cả hai ngã xuống, hai tay Vũ Tình nới lỏng ra, đầu Trần Đấu trượt lên, hai cánh môi khép chặt với nhau.
Tư thế này thật là làm người ta khó mà nhịn nổi, thân thể Trần Đấu đè lên người Vũ Tình. Hắn cảm thấy đôi nhũ phong của nàng cực kỳ đầy đặn mềm mại, một chân nàng thì đang nằm giữa hai chân hắn. Chỉ khẽ cọ sát làm Trần Đấu cảm giác cả người bị dục hỏa thiêu đốt, phía dưới bành trướng đứng thẳng lên, hiên ngang lẫm liệt.
Hồi lâu sau thân hình Vũ Tình ngửa về phía sau, hít sâu một hơi nói :
- Tên khỉ nhỏ này, còn nhỏ mà lại toàn làm chuyện bậy bạ, không nghĩ ngươi lại như thế.
Nàng khẽ xoay mình nói thêm :
- Phía dưới ngươi dấu cái gì mà chạm vào người ta, thật là khó chịu.
Nói xong Vũ Tình đưa tay xuống cầm lấy “thủ phạm”. Trần Đấu gần như trở nên mê muội cơ hồ muốn phún máu. Cách một lớp vải, Vũ Tình sờ nắn một lúc rồi ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Cái gì vậy, sờ thấy rất lạ, cưng cứng lại ấm nóng.
Trần Đấu không biết trả lời thế nào lại không muốn nàng buông tay nên vừa thở hổn hển vừa nói :
- Tỷ sờ thử lần nữa rồi đoán thử xem…
Trong lòng Vũ Tình hồ nghi hai mắt nhìn chằm chằm Trần Đấu nói :
- Tên khỉ nhỏ này lại đùa giỡn gì ta phải không, ta sẽ không mắc lừa ngươi đâu.
Vừa mới dứt lời đột nhiên nàng dường như hiểu ra, nhất thời hai mắt trợn lên giống như sắp lồi ra ngoài, lắp bắp nói :
- Đệ … đệ… như thế nào mà đệ …
Rốt cuộc thì Vũ Tình cũng không thể nào nói được hết câu. Trần Đấu lại hôn lên khuôn mặt của Vũ Tình một cái nữa rồi ghé sát tai nàng nhẹ giọng nói :
- Không phải đệ đã nói phải làm cho tỷ sướng như lên tiên sao ? Tiểu hầu nhi này không lừa tỷ mà.
Vũ Tình cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trên mặt đỏ bừng ngơ ngác nhìn Trần Đấu. Trần Đấu biết trong lòng nàng đang sợ hãi nhưng không chịu buông tha cơ hội này lại tiếp tục ôm hôn nàng rồi bắt đầu rót những lời dễ nghe vào tai nàng, tấn công nàng bằng những viên đạn bọc đường rồi lại thuận tiện sờ tới sờ lui khắp cơ thể nàng. Thủ thỉ một hồi rồi lại nhẹ nhàng xoa bóp mà Vũ Tình vẫn không hề có phản ứng, trong lòng Trần Đấu âm thầm sốt ruột lại chẳng biết phải làm thế nào cho phải. (DG : theo tại hạ thì cứ làm tới đi ^.^)
Đúng lúc này đột nhiên cửa bị mở tung ra, một người vọt vào không nói hai lời, một tay túm lấy Vũ Tình từ trong lòng Trần Đấu ấn xuống đất, chỉ trong nháy mắt đã trói chặt nàng lại, tiếp theo lại có tên nữa lao vào trói nốt Trần Đấu đang ngây người lại.
Con mẹ nó là tên nào mà lớn gan vậy, phòng ốc của lão tử mà cũng dám xông vào. Trần Đấu lúc này mới hoàn hồn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một gã thái giám quần áo thẳng thớm đang cười khanh khách nhìn vào hắn. Người này Trần Đấu nhận ra, hắn tên gọi là Ngô Lương Phụ là tổng quản thái giám trong cung, trước kia hầu hạ bên người hoàng thượng. Tựa hồ tên này khá là gần gũi với Ngao Bái còn nhận hắn làm cha nuôi, trêu chọc Khang Hi mất hứng nên liền loại bỏ hắn không cho hắn hầu hạ nữa. Bởi vì Trần Đấu xuất hiện nên tên này lại càng bị thất sủng. Mà tên Ngô Lương Phụ thấy hoàng thượng không còn để ý đến hắn bèn chuyển sang mỗi ngày đều nịnh bợ thái hậu mà nghe nói thái hậu vẫn còn tương đối tín nhiệm hắn, thường xuyên phái hắn đi làm việc. Tên này thấy Trần Đấu có công làm cho thái hậu vui vẻ nhìn ngứa mắt nên đến gây phiền toái đây mà.
Ngô Lương Phụ nở nụ cười gian xảo nói :
- Tiểu Quế Tử công công, ngài có khả năng hát xướng mà vừa khéo thái hậu lại thích nghe xướng. Vậy chúng ta liền để cho công công xướng một đoạn Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên, thế nào được không ?
Nói xong hắn lại cười rộ lên, nghe thấy điệu cười này toàn thân Trần Đấu nổi da gà, cảm giác cực kỳ ghê tởm.
Trong đầu Trần Đấu không ngừng xoay chuyển suy nghĩ, miệng lại nói :
- Ta tưởng là ai hóa ra là Ngô công công, đã muộn thế này ngài quang lâm tệ xá mà cũng không báo trước một tiếng, để ta còn nghênh đón.
Ngô Lương Phụ hừ lạnh một tiếng :
- Chỉ là một tiểu phòng tồi tàn mà cũng muốn để ta thông báo hay sao? Ta muốn đến thì đến, nắm được thóp của ngươi cũng không dễ dàng nhỉ ?
Hắn quay đầu nói với tên thái giám khác :
- Mang đi, thỉnh hoàng thái hậu xử lý.
Mấy tên thái giám cùng kéo Trần Đấu và Vũ Tình chuẩn bị đưa đến chỗ thái hậu. Trên đường đi Trần Đấu không ngừng suy nghĩ, tên Ngô Lương Phụ này muốn diệt trừ hắn, rất có thể không phải là thái hậu phái đến. Trần Đấu và thái hậu cũng chưa từng chính diện xung đột, thái hậu cũng không biết bí mật của hắn. Đối với thái hậu thì tội của Trần Đấu cũng chỉ là cùng một cung nữ làm ra việc giả điên đảo phượng loan mà thôi. Chuyện thế này trong cung không phải là không có, hơn nữa hoàng đế đang rất sủng ái Trần Đấu, gần đây hắn lại có công lao nên cũng không có quá nhiều trở ngại, nhiều lắm là bị đánh mấy roi rồi đuổi đi. Quan trọng là nha đầu Vũ Tình kia, chưa chắc nàng đã qua được cửa ải này. Ít nhất thì cũng bị đuổi ra khỏi cung phái đến nơi khác làm việc nặng nhọc. Nghĩ đến đây Trần Đấu không khỏi liếc mắt nhìn về phía Vũ Tình. Ánh mắt của nha đầu kia đang dại ra, biểu tình trơ ra như gỗ, cũng không biết đang nghĩ gì trong lòng. Tuy rằng chỉ tính toán muốn chiếm chút tiện nghi của nàng, sinh tử của nàng đối với hắn cũng không quan hệ nhưng sự tình đã đến bước này rồi hắn không thể bỏ mặc không để ý đến nàng.
Trong lòng suy nghĩ bất giác đã đến Trữ Cung. Ngô Lương Phụ lệnh cho mấy tên thái giám nhốt Vũ Tình vào một gian sương phòng sau đó liền cấp tốc đi bẩm báo với thái hậu. Trong lòng Trần Đấu không khỏi mắng to, muộn thế này cũng không để thái hậu nghỉ ngơi, việc nhỏ thế này cũng muốn làm phiền lão nhân gia. Lão thiên phù hộ a, thái hậu đang có những giấc mơ đẹp lại bị Ngô Lương Phụ quấy nhiễu vậy thì một chiêu Hóa Cốt Miên Chưởng liền giải quyết xong.
Nhân sinh không phải bao giờ cũng được như ý, sự tình phát sinh sau đó không như Trần Đấu hi vọng. Thái hậu đi giữa đám thái giám và cung nữ tiến vào, Ngô Lương Phụ như một con chó xum xoe bên cạnh. TuChanGioi.com
Thái hậu chậm rãi ngồi xuống, nửa ngày cũng không nói gì, trên mặt không biểu tình, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa sổ tựa hồ đang hồi tưởng chuyện gì đó. Trong lòng Trần Đấu thấp thỏm bất an cũng không đoán ra thái hậu đang suy nghĩ điều gì lại chẳng thể tự mình mở miệng trước, mồ hôi chảy ướt đẫm cả lưng.
Ngô Lương Phụ đối với phản ứng của thái hậu cũng thập phần khó hiểu, có chút sốt ruột thấp giọng nói :
- Hai tên kia ở trong phòng làm ra việc quan hệ bất chính, nô tài cùng với mấy vị công công nữa đã nhìn thấy. Chiều nay nô tài nhìn thấy Vũ Tình có điều khác lạ nên cũng lưu tâm đến nàng. Y như rằng đến tối nàng quả nhiên lặng lẽ chuồn ra ngoài đến phòng Tiểu Quế Tử. Tiểu Quế Tử ỷ mình là tổng quản ngự trù phòng nên làm một bàn đồ ăn lớn cho nàng, cùng với cung nữ làm chuyện bất chính. Thái hậu ngàn vạn lần không thể tha cho bọn chúng, Vũ Tình là người bên cạnh hoàng thái hậu lão nhân gia mà Tiểu Quế Tử còn dám thông dâm, đây không phải là quá to gan sao, trong mắt hắn không để hoàng thái hậu vào đâu a.
Trong lòng Trần Đấu cảm thấy may mắn, tên kia chỉ biết hắn thông dâm, còn không nhìn rõ thức ăn trên bàn không phát hiện ra vật dụng đựng thức ăn là đồ của hoàng gia nếu không chỉ sợ hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Tựa hồ thái hậu đã lấy lại tinh thần, chậm rãi quay đầu ánh mắt như điện nhìn chằm chằm vào Trần Đấu. Trần Đấu cảm thấy rùng mình sợ đến mức cúi thấp đầu không dám đối diện với thái hậu.
Last edited by Tiểu Dê; 25-06-2011 at 12:39 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của shinj_pro
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 33 : Tình thánh
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Lại qua hồi lâu rốt cục thái hậu cũng nhẹ nhàng nói:
- Cởi trói cho hắn
Ngô Lương Phụ cả kinh nói :
- Hoàng thái hậu điều này không được a.
Thái hậu hừ nhẹ một tiếng, Ngô Lương Phụ vội vàng nói theo :
- Tuân mệnh.
Nói xong hắn không tình nguyện phất tay ra lệnh tên thái giám bên cạnh đến cởi trói.
Trong lòng Trần Đấu nghi hoặc không hiểu thái hậu muốn làm gì, chẳng qua nếu đã chịu mở trói thì xem ra cũng không quá mức nghiêm trọng, chắc cũng không xử phạt nặng. Đợi sau khi dây trói được mở ra, Trần Đấu khẽ hoạt động tay rồi nhìn trộm về phía Vũ Tình chỉ thấy nàng vẫn còn ngơ ngác không chút biểu tình. Nha đầu kia bị dọa đến mức choáng váng rồi.
Lại một lát sau thái hậu thở ra một hơi dài nói :
- Ngươi phục vụ bên cạnh ta nhiều năm như vậy ta rất thích ngươi. Tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, nguyên cũng định để cho ngươi xuất cung đi tìm hạnh phúc của mình, lấy một tấm chồng rồi vui vẻ cùng gia đình. Chỉ có điều trong lòng không nỡ, nhất thời làm chậm trễ việc của ngươi. Trong cung tịch mịch ngươi và tiểu thái giám làm ra chuyện như vậy ta cũng không trách ngươi.
Trong lòng Trần Đấu tự hỏi, thái hậu cũng biết đến tịch mịch sao ? Không phải ngươi có tên sư huynh giúp giải sầu tịch mịch đó sao ?. Lại nhìn về phía Vũ Tình thì thấy vẫn là vẻ mặt mộc mạc đó thế nhưng trên mặt đã đầm đìa nước mắt.
Thái hậu dừng lại một tí rồi lại nói tiếp :
- Trong Trữ Cung đều có quy củ, mặc dù ta không đành lòng nhưng cũng phải xử phạt ngươi.
Nhất thời Trần Đấu cảm thấy khẩn trương, không nghĩ đến lão thái bà này vẫn không bỏ qua.
- Ngô Lương Phụ.
Thái hậu kêu lên.
Ngô Lương Phụ không biết đã rời khỏi từ lúc nào, thái hậu quay đầu lại không thấy hắn đâu liền rùng mình hừ khẽ rồi quay lại nhìn Vũ Tình nói :
- Ta phạt ngươi hai mươi trượng đuổi ra khỏi cung ngươi có phục không ?
Vũ Tình gần như nằm bẹp trên mặt đất khóc ròng nói :
- Thái hậu, nô tỳ không thể ra khỏi cung, ngài đánh nô tỳ trăm trượng ngàn trượng cũng được nhưng xin thái hậu đừng đuổi nô tỳ ra khỏi cung. Cầu xin người đại phát từ bi đừng đuổi nô tỳ.
Trong lòng Trần Đấu nhìn Vũ Tình thầm thương tiếc, nha đầu này thật là khờ , sao lại không cầu thái hậu đừng đánh ngươi. Chỉ cần ra khỏi cung là ca ca có thế lo cho nàng, cũng không bị nhốt trong lồng nữa thoải mái tự do.
Thái hậu thở dài nói :
- Ta đã nói thì sẽ không sửa lại.
Nghe xong lời này Vũ Tình lại càng khóc to hơn.
Trần Đấu thật sự không đành lòng, đại não chợt nóng lên, đứng dậy lớn tiếng nói :
- Cũng là do nô tài sai, không liên quan gì đến Vũ Tình tỷ tỷ , muốn phạt thì xin hãy phạt một mình nô tài, cũng không cần phạt tỷ tỷ.
Thái giám và cung nữa, kể cả thái hậu thấy Trần Đấu làm như thế nhất thời lắp bắp kinh hãi không nói nên lời. Nhưng ngay lập tức có hai gã thái giám quát lên :
- To gan, ngươi dám nói chuyện với thái hậu như thế, còn không quỳ xuống.
Sự tình đến nước này Trần Đấu cũng bất chấp, cao giọng nói :
- Thái hậu nương nương, vốn là do nô tài nhìn thấy mỹ mạo của Vũ Tình tỷ tỷ nên trong lòng nổi ý xấu liền lừa nàng đến phòng rồi chuốc cho nàng say rượu, nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi. Vũ Tình tỷ tỷ chỉ là người bị hại cũng là bị nô tài lợi dụng mà thôi. Nếu thái hậu phạt nàng sẽ làm cho người khác không cam lòng.
Trong lòng Trần Đấu thầm nghĩ, nếu mà lão thái bà ngươi dám làm quá thì cho dù ta liều chết cũng phải đem bí mật ngươi nói cho mọi người cùng biết. Ta không sống được ngươi cũng đừng mong an ổn.
Thái hậu vừa bị trách móc tự nhiên liền phát hỏa lại nhìn chăm chú vào Trần Đấu rồi đột nhiên cười lên khanh khách, một lát sau lại thu hồi nụ cười, tức giận nói :
- Ngươi đúng là kẻ không biết sống chết, dám câu dẫn a đầu kia lại chạy tới trước mặt ta kêu la, ngươi ỷ vào ai hả. Nếu ta muốn mạng ngươi thì ngươi cho rằng hoàng thượng có thể giữ được sao ?
Lúc này Trần Đấu cũng bất chấp hậu quả nói :
- Nô tài nào dám ỷ thế ai, nô tài chỉ biết nô tài thích Vũ Tình tỷ tỷ. Vì tỷ tỷ có liều tính mạng này cũng không sao, thái hậu muốn giết thì nô tài cũng không có cách nào, chỉ cầu xin thái hậu tha cho tỷ tỷ để nàng ra khỏi cung.
Một phen chân tình này làm cho người khác thật sự cảm động, đối với Vũ Tình thật sự có cảm tình hay không thì Trần Đấu cũng không chắc chắn nhưng đối với nàng có sắc tâm là điều không cần phải bàn cãi. Nếu vì nàng mà vứt bỏ cả tính mạng thì … cũng không đáng. Nói xong Trần Đấu mới cảm thấy hối hận, không nên vì nhìn thấy biểu tình của nàng mà đứng ra a. Nhưng lời đã nói không thể nào thu lại được, chỉ còn cách kiên trì ngẩng đầu nhìn thái hậu.
Tựa hồ thái hậu cũng bị Trần Đấu làm đả động tâm tư nhìn hắn kinh ngạc nửa ngày đột nhiên nổi giận nói :
- Ngươi thật là to gan lại dám có chủ ý tới nha đầu bên cạnh ta. Vũ Tình theo ta đã mấy năm nay, cảm tình rất tốt, ngươi tuổi còn nhỏ có thể cho nàng cái gì chẳng lẽ để nàng cô quạnh sống với ngươi cả đời sao ?
Nói đến đây Trần Đấu mới nhớ ra thân phận thái giám của mình, nghĩ thầm trong bụng “con mẹ nó thật sự là hỏng việc mà” nhưng hắn lại không thể nói ra mình không phải là thái giám được. Không có biện pháp đành cắn răng gắng gượng nói :
- Thái giám cũng là người cũng có thất tình lục dục, nô tài chỉ biết đối xử tốt với Vũ Tình tỷ tỷ, yêu nàng, theo nàng, nhất định nàng sẽ vui vẻ.
Thái hậu rốt cục cũng đã đè cơn tức giận xuống, hừ một tiếng :
- Chẳng qua chỉ là ngươi tự tác đa tình mà thôi, ngươi chỉ là một tên thái giám khuyết thiếu bộ phận nam nhân, ai lại muốn đi theo ngươi. Vũ Tình, ngươi nói đi ngươi có nguyện ý theo hắn không ?
Nói xong liền nhìn về phía Vũ Tình.
Vũ Tình vốn đang quỳ phục trên mặt đất không nói một câu nào chỉ im lặng lắng nghe, nàng thấy thái hậu đặt câu hỏi liền chậm rãi ngẩng mặt lên, hai con mắt đã đẫm lệ nhìn qua thái hậu rồi lại chuyển hướng sang Trần Đấu. Trần Đấu vội vàng nhìn sâu vào mắt nàng hy vọng có thể nhận được câu trả lời thuyết phục từ nàng, trong lòng thầm cầu khấn :
- Nha đầu ngốc, mau nói nguyện ý đi bằng không cái mạng nhỏ của ta làm sao mà bảo toàn đây ?
Vũ Tình nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trần Đấu, trên mặt đột nhiên ửng hồng, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn rốt cục gật đầu nói :
- Nô tỳ nguyện ý.
Trong lòng Trần Đấu mừng rỡ, may mắn trong khi hai người thân thiết Vũ Tình đã sờ qua “tiền vốn” của hắn, khiến nàng biết rõ chân tướng, nếu không kết quả hôm nay khó mà nói trước được.
Thái hậu giật mình nhất thời không nói nên lời, chẳng biết từ khi nào Ngô Lương Phụ lại tiến vào, bước lên hai bước, hướng thái hậu nói :
- Thái hậu, hai người này làm hỏng quy củ trong cung lại còn dám can đảm chống lại lão nhân gia, vạn lần không thể tha cho bọn chúng được.
Hắn đang còn muốn nói tiếp thì thái hậu phất tay ngăn lại, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Trần Đấu nói :
- Đừng mơ, chỉ cần ta còn sống, hai người các ngươi đừng có mơ ở cùng nhau, Ngô Lương Phụ nhốt nha đầu kia vào sương phòng cho ta. Không có lệnh của ta không được phép thả ra, hai người các ngươi …
Vừa nói thái hậu vừa chỉ vào hai tên thái giám bên cạnh :
- Đuổi Tiểu Quế Tử ra ngoài, từ nay cấm hắn đặt chân dù chỉ nửa bước vào Trữ Cung. Còn nữa, việc hôm nay cấm bất kì tên nào để lộ ra nửa điểm tin tức, cẩn thận cái đầu của các ngươi.
Chúng cung nữ và thái giám vội vàng tuân mệnh, chỉ có Ngô Lương Phụ tựa hồ không hài lòng nhưng cũng không biết làm thế nào.
Hai gã thái giám vừa xô vừa đẩy Trần Đấu ra ngoài, vừa mới ra khỏi Trữ Cung hai tên thái giám liền nhìn quanh bốn phía thấy không có ai liền nắm tay Trần Đấu sùng bái nói :
- Thần tượng. Huynh là thần tượng của chúng ta. Chúng ta sùng bái huynh. Huynh làm cho thái giám chúng ta cảm thấy rạng rỡ hẳn. Đúng thái giám cũng là con người cũng có thất tình lục dục.
Trần Đấu vội vàng rút tay ra xoay người chạy đi, cả người nổi da gà.
Qua hai chỗ rẽ Trần Đấu liền ngừng lại nghĩ thầm hôm nay may mắn tránh thoát một kiếp. Chuyện này thoạt nhìn thái hậu cũng không quá làm khó, trong cung tịch mịch nên chuyện như thế này cũng khó tránh khỏi. Tuy nhiên xem ra thái hậu đối với chuyện ta vụng trộm không quá tức giận mà là đố kỵ. Nữ nhân đáng sợ nhất chính là nữ nhân đố kỵ, ăn dấm chua của tiểu thái giám nữ nhân này sợ là điên rồi, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện thương tổn đến Vũ Tình nhá.
Nghĩ đến đây Trần Đấu không khỏi lo lắng cho Vũ Tình, không được hắn phải quản chuyện này. Vạn nhất lão thái bà kia điên lên thuận tay đánh một chưởng, một chiêu Hóa Cốt Miên Chưởng thì dù cho mười Vũ Tình cũng không chịu nổi. Nghĩ thế hắn liền lặng lẽ quay trở lại Trữ Cung
Last edited by Bạch Ngọc Tuyết; 25-06-2011 at 11:01 PM.
Lý do: Đưa vào spoiler
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của shinj_pro
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 34 : May mắn được bảo vật
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Không bao lâu sau, hắn đã đứng trước cửa Trữ cung, bốn bề im ắng không một tiếng động, hắn thử dụng lực đẩy khẽ cánh cửa, phát hiện đã bị khá từ bên trong. Thái hậu đã phát ra nghiêm lệnh, cấm Trần Đấu tiến vào Trữ cung, nếu hắn vẫn cứ ngoan cố vào từ cửa chính, bị phát hiện e rằng sẽ toi mạng mất. Trần Đấu không phải là kẻ ngu, đương nhiên sẽ không liều mạng làm gì, thái hậu võ công ghê gớm vô cùng, phải vạn lần cẩn thận nếu không ả sẽ phát hiện ra ngay.
Cách cửa chính không xa là vài ngọn giả sơn, bao quanh là những bức tường cao ngất. Trần Đấu bước tới, dùng khinh công bám lên bờ tường, đảo mắt quan sát xung quanh. Trong hậu viện vắng vẻ không một bóng người, Chỉ thấy phòng của thái hậu còn sáng đèn, còn lại đều tối om. Cũng không biết Vũ Tình bị nhốt ở đâu, hiện giờ ra sao rồi? nghĩ đến vừa rồi nàng vừa khóc vừa nói lớn hai tiếng “ nguyện ý”, thật giống như lời thề non hẹn biển, trong lòng hắn lại thấy ngọt ngào. Lại nghĩ đến tình cảnh nóng bỏng lúc trước, thân thể nàng đầy đặn, tựa như trái cây đang độ chính mùi, hạ thân không tự chủ được dựng đứng lên, suýt nữa thì không khống chế được thân thể, ngã nhào xuống. Lúc này, từ trong phòng của thái hậu, một bóng người lén lút rời khỏi. hắn nheo nheo mắt… hình như là Ngô Lương Phụ. Trần Đấu cúi người thật thấp, chỉ lộ ra nửa đầu, chắm chú quan sát nhất cử nhất động của tên kia.
Ngô Lương Phụ cẩn thận khép kĩ của phòng thái hậu, lại đảo mắt quanh sát xung quanh một lần, sau khi đã chắc chắn không có ai, thì cúi xuống lấy một vật gì đó, cho vào ngực rồi xoay người hướng về phía Trần Đấu đi tới. Trần Đấu vội cúi người cho thấp thêm một chút, nghĩ thầm không phải tên này trộm cắp cái gì đó chứ? Hắc hắc, tên khốn này mà để ta bắt được quả tang, xem ta thu thập ngươi ra sao. Ừm, tốt nhất là bắt hắn giao cho Hoàng Thượng. Có ta xúi giục, lại thêm Hoàng Thượng vốn không mềm lòng như thái hậu, cái mạng khốn kiếp của ngươi còn giữ được sao?
Quả nhiên thấy Ngô Lương Phụ đi đến cửa chính của Trữ cung, nhẹ nhẹ kéo chốt cửa. Trần Đấu vội vàng cúi người xuống, núp sau một hòn giả sơn. Lại thấy Ngô Lương Phụ vẫn xăm xăm tiến đến chỗ ẩn thân của mình, hắn bở vía, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ngô Lương Phụ tới gần hòn giả sơn nơi Trần Đấu ẩn thân thì dừng lại, lụi hụi đào đào bới bới, tựa hồ như muốn đem chôn thứ gì đó.. “ Ha ha, không quản hắn cất giữu thứ gì, đợt lát nữa ta sẽ đào lên chiếm lấy. Trong phòng thái hậu toàn là bảo bối, thật tiện nghi cho ta mà. thái hậu trong phòng đáng giá thứ không ít, lão tử thật chiếm được tiện nghi rồi… ”Trần Đấu nghĩ thầm.
Chôn giấu cẩn thận rồi, Ngô Lương Phụ nhẹ nhàng rời đi, đoạn tới một căn phòng, mở cửa ra rồi nói gì đó, khoảng cách quá xa nên Trần Đấu không thể nghe rõ. Đại khái là “ ngươi lên thành thật một chút…” Xem ra, đây là nơi giam giữ Vũ Tình. Nha đầu này chắc không sao, hắn cũng thấy yên tâm lại. Một lát sau Ngô Lương Phụ đóng cửa lại, hướng tới phòng thái hậu đi tới.
Xem ra tên này lấy cớ đi kiểm tra Vũ Tình , rồi mang đồ ăn trộm được đem cất giấu. Ông trời có mắt mới khiến hành động quỷ thần không hay đó bị Trần Đấu phát giác được. Hắn cũng không do dự, nhẹ nhàng nhảy xuống, bắt đầu tìm chỗ Ngô Lương Phụ chôn giấu bảo vật, lụi hịu đào lên. Một lát sau, hắn có cảm giác chạm vào một vật gì đó cứng cứng, lấy tay moi lên… Dười ánh trăng mờ mờ là chiếc ngọc hạp chứa Tứ thập nhị chương kinh. Hắc hắc, bảo bối rốt cuộc lại rơi vào tay ta… Trần Đấu đắc ý cười thầm. Hắn đem ngọc hạp cất vào trong ngực, cũng đành tạm thời chấp nhận rời xa Vũ Tình, lặng lẽ bước đi. Rời khỏi Trữ Cung được một đoạn xa, hắn mới thở phào một tiếng, gia tăng cước bộ trở về nhà.
Bước vào trong phòng, sau khi chốt cửa cẩn thận, ngay cả cửa sổ cũng không quên đóng kín, Trần Đấu mở ngọc hạp ra, quả nhiên là Tứ thập nhị chương kinh. Hắn nhíu mày nghĩ thầm…Vật này sao lại đến tay Ngô Lương Phụ? Hai bản kinh thư này ban sáng mình mới giao cho thái hậu, lúc ấy hình như Ngô Lương Phụ không ở cạnh, Thái hậu cầm kinh thư, cẩn thận nghiên cứu, tên gia hỏa không có khả năng xuống tay. Vậy thì, chỉ có buổi tối mà thôi… Nhưng thái hậu là cao thủ, trộm được mới là lạ.. Ài, trừ khi thái hậu không có ở trong phòng…Trần Đấu bỗng nhiên nhớ lại, lúc thẩm vấn hắn và Vũ Tình, Ngô Lương Phụ có một khoảng thời gian không ở trong phòng, xem ra hắn đã lợi dụng lúc đó để đi trộm cắp .
Nói như vậy mục đích chính của Ngô Lương Phụ là lợi dụng chuyện thông gian của hắn và Vũ Tình, đánh lạc hướng thái hậu để lấy cắpTứ thập nhị chương kinh. .. . Không nghĩ ra được tên này cũng có chủ ý tới bộ kinh thư kia, tâm tư cũng thực sự đáng sợ…Nếu không cẩn thận ứng phó, có chết lúc nào cũng không biết.
Ngô Lương Phụ đoạt lại kinh thư trong tay của thái hậu, vậy đương nhiên hắn không phải là người của nàng. Vậy đứng sau hắn là ai? Kim Dung tiên sinh cũng không có đề cập qua, thật sự điên đầu mà. Nghĩ không ra, hắn cũng mặc kệ, không thèm suy nghĩ thêm nữa, liền chui xuống dưới gầm giường, lấy thanh trủy thủ trong giầy ra cạy lên một khối gạch. Sau đó, đem ngọc hạp chứa cuốn Tứ thập nhị chương kinh cất vào, đoạn để lại viên gạch vào chỗ cũ, bên ngoài nhìn qua không thể phát hiện được gì.
Làm xong này hết thảy, Trần Đấu cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút, nhìn sắc trời cũng sắp sáng… Mấy ngày nay nhiều biến cố xảy đến, cũng chưa được ngủ ngon hôm nào… Hắn cũng không nằm xuống mà ngồi đả tọa luyện công.
Hừng đông đã hiện nơi chân trời, Trần Đấu liền tới Ngự thư phòng bồi tiếp Khang Hy. Vị hoàng đế này tựa hồ cũng không biết tối qua đã xảy ra việc gì, như mọi khi muốn cũng Trần Đấu luận bàn võ công một phen. Trần Đấu võ công đã tăng tiến hơn rất nhiều, đặc biệt là sau khi học được phép phối hợp tấn công vào các huyệt vị, hắn cảm giác võ công đã cao hơn một chút so với Khang Hi, bất quá cũng không dám thi triển, ngộ nhỡ Khang Hi có mệnh hệ gì, mười cái mạng cũng không đủ dùng. Khang Hi thắng được mấy ván, nhất thời cao hứng, ra vẻ đạo mạo dặn dò Trần Đấu phải cố gắng thêm một chút… Trong lòng hắn cười thầm nhưng cũng đáp ứng, xoay người bước đi.
Rời khỏi Ngự thư phòng, trong lòng lại tưởng nhớ đến Vũ Tình… hắn quay đầu nhìn Trữ cung ở phái xa xa, cũng không dám đến gần… Trong lòng cảm thấy vô cùng phiền lão. Đang nghĩ mông lung, đột nhiên phía sau có người khẽ gọi: "Quế công công." Trần Đấu giật mình quay lại, thì ra là một trong hai gã thái giám hôm qua, đã từng nồng nhiệt biểu lộ lòng ngưỡng mộ với hắn. Cũng tốt, nhân cơ hội này hỏi thăm tin tức của Vũ Tình luôn.
Nghĩ đoạn, Trần Đấu mỉm cười nói: "Xin hỏi công công, Vũ Tình ra sao rồi." Gã thái giám kia thở dài: "Quế công công thật đúng là người đa tình…mấy ngày nay chúng ta luôn bàn tán về ngài, ai cũng phải dựng ngón cái lên mà cảm phục, khen ngài là người có cốt khí, có tình nghĩa, có ..."
Trần Đấu nghe mà nổi cả da gà, vội vàng ngăn hắn lại:"Công công đã quá khen rồi… Đệ muốn hỏi công công, Vũ Tình nàng vẫn ổn chứ? Thái hậu có hành hạ nàng không? " Gã thái giám kia nói: " Vũ Tình cũng không có chuyện gì, nàng đã theo hầu thái hậu nhiều năm, Thái hậu cũng không có làm khó nàng quá mức…"
Nghe hắn nói vậy, Trần Đấu đấu yên tâm hơn phần nào, sau khi cảm tạ một hồi, liền quay gót bước đi.
Rời khỏi hoàng cung, hắn cảm thấy thoải mái trong lòng, vừa đi vừa chậm rãi hát một tiểu khúc. Trên đường thỉnh thoảng lại có người kéo lại, hỏi thăm về tiểu thái giám đã hàng phục được Ngao Bái, lại có người còn hoài nghi có phải chính là hắn hay không? Trần Đấu lo lắng Ngao Bái còn có đồng đảng, nhất mực chối là không biết, ai dè càng lúc càng có thêm nhiều người, liền gia tăng cước bộ dứt khoát rời đi.
Đột nhiên lại có người từ đằng sau vỗ vai hắn, lớn tiếng hỏi: "Tiểu thái giám chậm lại đã, ta có việc muốn hỏi ngươi…" Trần Đấu bực mình, hất tay hắn ra quát lại: " Đi mà hỏi mẹ của ngươi ấy, Lão Tử không rảnh." Người đằng sau tức thì nổi giận, thét rầm lên: "Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết." . Dứt lời tóm lấy cổ hắn, dùng lực bóp mạnh, còn tay kia thuận thế vung lên, tát hắn mấy cái.
Không ngờ võ nghệ của người kia lại cao đến vậy, Trần Đấu ăn phải quả đắng, bỗng dưng lại bị nện một trận. Người kia ha ha cười lớn, tiến lại gần muốn đánh thêm hắn vài cái, đột nhiên giật mình , lắp bắp nói: "Ngươi… ngươi là tiểu bảo?"
Trần Đấu nghe vậy nhịn đau ngẩng đầu lên, không khỏi giật mình một phen…Hắn là... Hắn là con mẹ nó … là Mao Thập Bát ! ! !
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của shinj_pro
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 35: Tái ngộ Mao Thập Bát
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Người này râu ria xồm xoàm, các vết sẹo đan xen lẫn nhau, nước da màu cổ đồng dưới ánh mặt trời phát ra quang mang nhàn nhạt, đúng là tên tội phạm giết người vượt ngục, tài năng thổi gia trâu cũng không ai bì kịp… Mao Thập Bát. Chỉ thấy hắn quần áo chỉnh tề, mặt mày hớn hở…Trần Đấu vui mừng hét lớn: "Mao Đại ca!"
Mao Thập Bát thập phần kích động, cao giọng nói: "Vi đệ, quả nhiên là đệ rồi… ha ha, như thế nào trở thành tiểu thái giám vậy ." Trần Đấu nói: "Chuyện này một lời khó nói hết được, huynh đệ chúng ta hãy cùng đối ẩm một phen, rồi từ từ đệ sẽ kể cho huynh nghe. "
Hai người tìm một tửu quán nhỏ, chọn một chiếc bàn ở góc khuất, gọi một chút rượu và thức ăn rồi bắt đầu ngồi chén thù chén tạc.
Mao Thập Bát cực kỳ hưng phấn, không ngừng ba hoa kể về những kỳ ngộ hắn gặp qua, lại còn nói đã kết giao với không ít đại hiệp cao thủ trong chốn giang hồ. Trần Đấu không nhịn được, hỏi các “ đại hiệp cao thủ ” ấy rốt lại là có những ai, Mao Thập Bát chối quanh co, lấy cớ các đại hiệp này thân phận trọng yếu, không tiện nói ra. Trần Đấu lấy làm bực mình, quay đầu ra chỗ khác, không có hứng tiếp tục nghe hắn ba hoa khoác lắc nữa. Mao Thập Bát cũng nhìn ra hắn đang mất hứng, thở dài nói: "Vi đệ, đệ cũng đừng trách ca , mấy hảo hán này trên giang hồ đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, nhưng đệ không phải người trong giang hồ, ca có nói ra cũng không biết." Trần Đấu châm chọc: "Đó là đương nhiên, trên giang hồ đệ chỉ có phúc phận quen với một đại hiệp võ công trác tuyệt, khí đảm xung thiên, danh tiếng lừng lẫy Mao Thập Bát đại ca ca mà thôi."
Mao Thập Bát cười gượng hai tiếng, nói: "Hảo đệ đệ, giao tình của ca với đệ như thế nào, thiết nghĩ cũng không cần phải nói. Chuyện này nói cho đệ cũng được thôi, nhưng có điều, đệ ngàn vạn lần không thể nói cho người khác biết. " Trần Đấu cười: " Ở kinh thành ngoài huynh ra đệ nào có biết ai, làm gì có chuyện tìm người khác mà nói ra chuyện cơ mật của huynh chứ? Huynh không muốn nói thì thôi đi, lại còn châm chọc đệ nữa. " Mao Thập Bát đảo mắt ngó quanh, sau khi đã chắc chắn không có ai nghe lén, nhỏ giọng nói với hắn: "Đệ nghe đến dại danh của Quan Phu Tử chưa?" Trần Đấu cười ha ha, nói: "Quan Nhị gia ai chẳng biết, cầm trong tay Thanh Long yển nguyệt đao, quá ngũ quan, trảm lục tướng, ngàn dặm xông pha, đao phách vương luân…" Mạo Thập Bát nghe mà ong ong cả đầu, chả hiểu ra làm sao, vội la lên: " Ta nói đến không phải Quan Vân Trường trong tam quốc …mà là một vị đại hiệp võ công siêu tuyệt, hào khí xung vân, danh tính Quan phu tử…"
Trần Đấu cau mày suy nghĩ, nhân vật này trong nguyên tác cũng có nói đến, là môn hạ của Thanh mộc đường , tùy tùng của Vi Tiểu Bảo, sau lại bị Phùng Tích Phạm giết chết… " Vị đại hiệp mà huynh nói đến chính là Thiên địa hội Quan phu tử ? " Mao Thập Bát kinh hãi, vội vàng bịt miệng hắn lại: "Nhỏ giọng thôi, đệ hét lớn thế làm gì, muốn chết cả lũ hả? Ủa, sao đệ biết hắn là người của Thiên địa hội ?" Trần Đấu cười nói: " Không những thế, Đệ còn biết Kỳ lão tam, Cổ lão lục, …" Hắn thuận miệng tuôn ra một lèo.
Mao Thập Bát thập phần ngạc nhiên, hỏi lại: " Ngay cả mấy vị này đệ cũng biết ?" Trần Đấu cười: "Những người này đều là các hảo hán nổi danh của Thiên địa hội, thiên hạ ai chả nghe danh? đệ có biết cũng đâu có gì là lạ?." Mao Thập Bát vẻ mặt kinh hỉ, nói: "Nổi danh như thế sao? Thiên hạ ai cũng biết sao? Vậy danh tính của ca thì sao? "
Trần Đấu rùng mình, hỏi: " Ca cũng là thiên địa hội sao?" Mao Thập Bát bối rối, vội vàng nói: "Không đúng không đúng, ca không phải là người của thiên địa hội ." Nhìn hắn biểu tình khẩn trương như vậy, Trần Đấu biết tỏng hắn nghĩ gì, lại nổi tính nghịch ngợm , muốn trêu đùa hắn một phen: "Ừm, nghĩ cũng phải…Môn hạ Thiên địa hội đều là những anh hùng đỉnh thiên lập địa, cỡ như ca chưa xứng để vào… " Mao Thập Bát nghe vậy tức đến xì khói, thét rầm lên: " Gì? Ai nói ta không xứng đáng? Ta giờ chính là thành viên của Thanh mộc đường, một phân đà của Thiên địa hội!..." Nói tới đây, bỗng sực tỉnh lại, nhất thời ngậm tăm không dám hó hé thêm gì nữa. Trần Đấu không nói lời nào, chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn. Mao Thập Bát ngây người, sau đó hưng phấn nói: "Ài, có nói với đệ cũng không sao, ca gia nhập Thiên địa hội hơn một tháng rồi, giờ đang là thành viên của phân đà Thanh Mộc Đường…" Không nghĩ ra được tên tiểu tử Mao Thập Bát này lại gia nhập Thiên địa hội, mà ta đáng lý ra phải là hương chủ Thanh mộc đường, ai dè tình thế thay đổi, mọi chuyện cứ rối tung cả lên. Cũng không biết có thể gặp mặt Trần Cận Nam, Hồ Đức Đế không nữa… Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy phiền não vô cùng.
Mao Thập Bát thấy hắn ngồi im lìm, lấy làm áy náy hỏi lảng đi: "Vi đệ, dạo này đệ sao rồi? Tại sao lại trở thành thái giám? " Trần Đấu cả giận nói: "Làm thái giám thì sao? Ca không báo thù cho Tiểu Liên, đệ chỉ có cách làm thái giám trà trộn vào hoàng cung mới có thể giết được Ngao Bái, trả thù cho nàng." Mao Thập Bát cả kinh hỏi: " Trong kinh thành cũng đang xôn xao bàn tán Ngao Bái bị một tiểu thái giám giết chết, chẳng lẽ lại là đệ? " Trần Đấu hừ lạnh: "Nếu không phải đệ, chẳng lẽ là Mao vương bát , Mao đại nhân làm?." Mao Thập Bát nghe vậy thì sững sờ, “Choang” một tiếng, chén rượu trong tay rớt xuống, vỡ tan tành. Hắn vội vàng kéo Trần Đấu lại, hỏi han tỉ mỉ… Nào là trà trộn vào cung, giả danh Tiểu Quế Tử, sát Sử Tùng, diệt Ngao Bái… Trần Đấu đều nhất nhất thuật lại. Mao Thập Bát nghe mà kinh tâm táng đởm, rớt cả thức ăn ra ngoài. Nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần, nói: "Hảo huynh đệ, thật sự là giỏi... Đệ thực sự là rất giỏi…" Trên mặt không còn vẻ đắc ý như trước nữa.
Trần Đấu cười thầm trong lòng, lại cố ý nói: " Aiz… Chút việc nhỏ ấy cũng không tính là gì, chỉ là vận khí tốt mà thôi, vẫn còn thua ca quá xa… ." Mao Thập Bát da mặt có dày hơn trường thành cũng phải đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ta cũng chẳng làm được việc gì to tát, chỉ là giết được mấy tên quan binh thôi, lại được Thiên địa hội coi trọng mà thu nhận.
Mao Thập Bát đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, hưng phấn nói: "Vi đệ, hay là đệ cũng gia nhập Thiên địa hội đi. Đường chủ Thanh mộc đường hai năm trước đã bị Ngao Bái giết chết, huynh đệ ai cũng muốn báo thù nhưng chưa được… Đệ đã giết được tên tặc tử kia, cũng coi như là có ân với Thanh mộc đường chúng ta. Ở Thanh mộc đường ca cũng có chút mặt mũi, yên tâm đi… Ca ca ta sẽ bảo lãnh cho đệ" Trần Đấu nghĩ thầm, huynh thì có mặt mũi quái gì chứ, nhưng nghĩ lại thấy hắn nói cũng có chút đạo lý, ta đã giết chết được Ngao Bái, cũng tính là một nhân vật phong vân. Hiện tại, ai cũng xem trọng… Gia nhập Thiên địa hội ắt sẽ có nhiều tay cao thủ hỗ trợ, về sau làm việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Trong sách cũng có nói, Vi Tiểu Bảo chính vì kết giao với nhiều bậc cao nhân mới chuyển hung thành an, vượt qua vô số tai kiếp. Thiên địa hội nhất lưu cao thủ không nhiều lắm, nhưng hội trưởng Trần Cận Nam là một tay cao thủ nhất nhì thiên hạ, nhất quyết phải làm quen cho bằng được.
Nghĩ đến đây, hắn cao hứng nói: "Đa tạ Mao đại ca cất nhắc, vậy thì chúng ta cùng đi thôi." Mao Thập Bát ngạc nhiên hỏi lại: "Đi đâu? " Trần Đấu cười: " Đương nhiên là tới Thiên địa hội. Ca không phải muốn đệ gia nhập Thiên đại hội sao?." Mao Thập Bát do dự: "Việc này tương đối quan trọng, đợi ca đi thông báo đã… Chờ cho các huynh đệ đồng ý, ca sẽ mang đệ đi…." Trần Đấu nóng nảy nói: "Còn chờ cái gì nữa? Đệ cả ngày bận tối mày tối mặt, nào có thời gian đợi các huynh thảo luận?... Chúng ta cùng đi nào… đệ có một thứ, đảm bảo sẽ khiến mọi người chấp nhận." Mao Thập Bát tò mò hỏi: " Là thứ gì vậy?"
Trần Đấu mỉm cười thần bí: " Là thủ cấp của Ngao Bái… "
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ