Có một điệp khúc mà các cô vợ, bà vợ hay lặp đi lặp lại để căn vặn chồng: Tại sao anh lấy em? Trong khi thực tế là bản thân các ông chồng cũng chưa chắc có thể hiểu nổi mình thực sự muốn gì ở vợ.
Đẹp
Không phải đang tự nhiên mà các cụ có câu “trai tài gái sắc”. Mà “các cụ đã nói thì cấm có sai”. Tất nhiên các bà vợ hiểu thấu điều này dù trong suốt cuộc hôn nhân, chồng luôn lặp đi lặp lại “Anh lấy em vì em thông minh!”. Cô nào gặp trường hợp này có thể dám chắc đến chín chục phần trăm là… mình không chạm “ngưỡng đẹp” của anh xã. Tệ hơn nữa là bà vợ nào cả đời tin rằng mình sẽ mãi hấp dẫn chồng chỉ bởi sự sắc sảo. Lúc ấy thì thậm chí còn đừng nên tin vào sự “thông minh” của bản thân. Đã là đàn ông thì sẽ thích phụ nữ đẹp. Đừng tranh luận (hay hỏi) vô ích.
Điều đáng nói là cùng với thời gian, quan điểm về cái đẹp cũng thay đổi, trong cả cộng đồng và từng cá nhân các quý ông. Điển hình nhất là những người đẹp (như Marilyn Monroe) thời mới có máy ảnh phim đen trắng luôn mập mạp hơn tiêu chuẩn hoa hậu của thời đại ảnh kỹ thuật số đang bùng nổ. Hay cái miệng rộng của cô đào Angelina, nếu sinh ra không phải thời truyền thông đại chúng lá cải cạnh tranh ác liệt như ngày nay thì còn lâu mới được cho đóng vai phụ, chứ đừng nói bỗng dưng trở thành một nét hấp dẫn của điện ảnh Hollywood, khiến các bà các cô đua nhau tô son lấn ra ngoài viền môi.
Ngoài việc ông chồng này thích nhưng ông khác lại thấy như trẻ con vừa nghịch thổi bóng bay, chính bản thân mỗi người đàn ông cũng thay đổi sở thích ấy theo sự lớn lên (thực ra là già đi) của tuổi tác. “Ánh mắt như dao cau” có thể khiến các chàng thanh niên xao xuyến chưa chắc đã làm họ ngất ngây khi tóc đã điểm bạc. “Ngực cau nhu nhú” có khi lại làm một ông chồng phải đảo mắt như “rang lạc” chứ không phải những “vòng một đồ sộ” đang được báo chí tung hê. Có khi thời sinh viên chính các ông chồng ấy cũng từng giấu giếm trong cặp những tờ tạp chí có ảnh của những Elly hay Top nhưng nay họ bàng quan như thế đó là những lần quá tay của tạo hóa.
Trẻ
Các ông hay nói đùa là sở thích phụ nữ của họ là điều bất biến, bởi hồi thanh niên thì thì thích các cô mười tám, đến khi trung niên rồi vẫn thích các cô mười tám tuổi! Vợ chồng trẻ mà căn vặn nhau câu “tại sao yêu” thì rất dễ trả lời: “em trẻ, em đẹp, em xinh”. Nhưng mà 20 năm sau, khi việc các ông chồng đưa ánh nhìn hướng theo các cô gái trẻ là điều khó tránh khỏi, thì câu trả lời thật lòng không dễ đưa ra. Đã là vợ thì không thể “mãi mãi tuổi mười tám” được. Không lẽ bảo là “anh thích làn da tàn nhang của em, các nếp nhăn duyên dáng của em”? Chưa kể khi lên lão mà vẫn phải trả lời “bà nhà” câu ấy thì thực là chỉ còn mẫu câu sau đây có thể đáp lại đúng tình thế “vì mái tóc bạc và hàm răng giả của bà làm tôi xao xuyến!”.
Riêng việc đặt ra câu hỏi và bắt chồng phải trả lời những câu tương tự đã là một sai lầm về giao tiếp. Có chăng, chỉ nên hỏi lúc mình còn đôi mươi. Thú thực là cánh đàn ông khi chén tạc chén thù vẫn thắc mắc rằng tại sao phụ nữ lại thích [tra] hỏi những câu khó trả lời thế để làm gì? Đã là yêu nhau, đã là vợ chồng rồi mà còn cứ tìm cách bắt bí nhau thế thì thực là khổ sở, nghĩ ngợi quá. Thỉnh thoảng lại còn thêm vào những lắt léo kiểu như: “Anh thấy cái váy ngủ này thế nào?”, câu trả lời vụt xuất hiện trong đầu không ít ông chồng là: “Nó rất hợp nếu cô hoa hậu anh vừa thấy trên tivi mặc nó”. Tất nhiên là không phải ông nào cũng đủ can đảm nói ra câu đó. Thỉnh thoảng các ông đánh bài lờ, giả vờ xem tivi hay lướt mạng tiếp. Các trường hợp ấy thường không nhận được sự tha thứ từ vợ.
Ngoan
Cách đây 20 năm, các ông chồng sẽ rút đòn gánh ra vụt nếu các quý cô dám cả gan mặc quần lửng, loại dài quá đầu gối, đi chợ. Nghĩa là ông nào cũng sợ kẻ khác nhìn thấy da thịt vợ mình, dù đó chỉ là hai cái bụng chân. Hiện tại, nhất là sau khi được ngắm ảnh các người mẫu lần lượt nuy trăm phần trăm, có vẻ cánh đàn ông đã thấm nhuần được tinh thần cấp tiến. Không ít người trong số họ giờ đây đã có thể đèo vợ với váy ngắn và áo quây hở lưng trong suốt, mỏng tang ra đường, với một vẻ tự hào không giấu nổi, ngay cả khi mác quần lót của vợ và người yêu mình cùng các “khe, suối, nguồn” được khắp bàn dân thiên tường tận.
Trái đất đang nóng lên. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến ý thức của con người về môi trường sống và thời trang. Cụ thể là mùa xuân hè năm nay, xu hướng mỏng tang và trong suốt đang chiếm thế thượng phong trên các sàn diễn quốc tế. Thậm chí có cả những buổi trình diễn thời trang mà người xem không biết những mẩu còn lại trên cơ thể đó có được gọi là trang phục hay không. Điều khiến chúng ta tự hào là ngay lập tức những mốt kiểu đó được du nhập và phổ biến trên đường phố và quán bar ở Việt Nam. Các cô cứ mặc, chồng cứ mặc… kệ và ung dung ngắm các cô… không phải vợ mình. Dù trong bụng, các ông không hẳn đã thực sự hài lòng với kiểu hở hang ấy, nhưng không thể áp đặt tinh thần phụ nữ là “vợ con chị em người khác” mãi được, nên họ đành hạ cấp độ khó tính và phán xét thời trang của bản thân.
Theo một nghiên cứu mười năm một lần từ năm 1939 về mối quan tâm khi chọn vợ hay chồng mới được Livescience.com công bố gần đây, “sự trong trắng” không còn được ai quan tâm nữa. Yếu tố mang tính thời đại là “quảng giao” đứng ở vị trí đầu bảng, cùng với “hấp dẫn và yêu nhau” và “nấu ăn ngon, quán xuyến việc nhà”. Điều đáng chú ý là tầm quan trọng của yếu tố “tình hình tài chính tốt” ở người vợ đã nhảy từ vị trí 17 lên 12, tất nhiên đây là nghiên cứu ở Mỹ, nhưng nếu có làm ở nước ta, chắc cũng cho kết quả tương tự. Không đến nỗi đáng sợ như từ lóng “đào mỏ” nhưng một cặp vợ chồng rủng rỉnh có thể vẫn đi ăn fast food, quần áo mang ra hiệu giặt để dành thời gian mà yêu nhau.
Chăm
Không riêng chuyện ăn mặc, nết chăm chỉ của một người vợ ngày xưa là dậy từ năm giờ sáng, rửa chén, quét sân, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo… Liên miên đến nửa đêm vẫn chiều chồng không kêu ca để sáng hôm sau lại dậy đúng năm giờ mà không cần đặt đồng hồ báo thức. Ngày nay, “chăm chỉ” đã được thay bằng cụm từ “tài chính ổn định”. Nghĩa là có thể rửa bát đập bát, quét nhà bụi mù nhưng tiền lương vẫn chảy về tài khoản ngân hàng đều đều là “ô kê”. Những việc vụn vặt kia đã có ôsin lo. Nếu ông nào bảo “Anh lấy em vì em đảm đang, chăm chỉ”, đừng ngạc nhiên là trong lúc bạn cắm mặt vào đống việc nhà thì chồng mình đang sẵn có những cô bồ trẻ đẹp sẵn sàng lao vào chàng vì ví chàng lúc nào cũng căng phồng.
Không thể kết luận
Trong những chầu nhậu chỉ toàn đàn ông, những người bạn thân lâu năm có thể kêu ca với nhau những điều khiến các bà vợ ở nhà phải thất vọng. Những ông ngày xưa vẫn tự hào về sự lãng mạn và nhí nhảnh của vợ thì giờ kêu khổ mỗi lần vợ phùng mồm trợn má giơ hai ngón tay để chụp ảnh, rằng “sao mà sắp già thành bà rồi mà vẫn thích bắt chồng cõng đi vòng công viên ăn kem!”. Trong khi những chàng từng một thời tự hào lấy được một người vợ chín chắn, điềm đạm lại uể oải lắc đầu bảo: “Còn hơn vợ tao, giờ này thành một cái hộp nhăn nhúm biết than vãn”. Thậm chí cả những ông vợ trẻ đẹp mãi không già cũng âu sầu vì giờ đi đâu cũng bị người ta nhìn như chú đèo cháu, “giai trẻ nhìn vợ mình chòng chọc buông lời thô lỗ mà vợ vẫn vô tư trong khi chồng muốn móc mắt chúng nó ra mà không còn sức”.
Còn nhiều lắm những lời kêu ca tưởng như vô lý nhưng vẫn tồn tại khi các ông chồng cảm thấy an toàn khi nói ra với bạn mình. Vì thế, thay vì hỏi: “Tại sao anh lấy em?”, các bà vợ hãy cải trang ra hàng bia để nghe lỏm về những than vãn kiểu: “Tại sao tôi chán vợ!”. Như thế có lẽ sẽ đỡ tò mò hơn.
Khi em đến, cây cỏ nơi này mới bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Và khu vườn trong tâm hồn tôi như đất trời vào mùa mới. Mới hôm qua, từ lúc tôi bước chân đến cảm giác như bắt đầu một cuộc hẹn hò, như cuộc phiêu lưu trong đời.
Tự dưng, tôi thèm nhớ lại những ngày của những năm trước, khi tôi và em còn ngồi trên vuông cỏ trong công viên, tiếng cười trong vắt như thủy tinh của em dường như vỡ ra cùng những bước chân, như những ngón tay đuổi nhau trên phím đàn vui tươi, rộn rã.
Ngày đó, mái tóc em vẫn hay đậu trên vai tôi.
Ngày đó, mắt em nhìn tôi trong vắt, tinh anh ...
Tôi siết chặt những ngón tay vào nhau, vỡ thành những tiếng kêu nhỏ. Nhớ em quá đỗi. Và mỗi lần như thế tôi lại dời chỗ, tìm một khoảng trời nào đó để nhìn lên. Có ai biết rằng những lúc như thế, tôi lại có thể ứa nước mắt. Thằng đàn ông biết khóc...
Ký ức như cơn mưa lũ tràn về, cuốn sạch đi những đá sỏi lạo xạo trong đầu tôi. Nhưng vẫn còn chút gì đó lênh đênh như mảng cỏ non trôi nổi trên dòng sông.
Tôi ngồi lặng thinh và nhớ em. Nhớ đến đắng miệng, xót môi ....
Buổi sáng thứ hai, nắng ùa vào ấm khắp căn phòng làm việc đã thiếu hơi người suốt một tuần. Cả tuần rồi không bước chân vào căni phòng vào buổi sáng, nụ cười chào của mọi người bỗng nở ra thân thiện, nhạc tắc ngấm tự rất lâu cũng rộn ràng sau bản Quốc ca. Chợt bừng tỉnh, đang làm gì thế này, quên cả chính mình và cả thời gian. Cuộc sống đang nắm lấy cổ họng và nắm chặt không đùa đâu, mà là nắm thực sự. Đón chào ngày mới tuần mới với cảm giác tiếc rẻ trong lòng. Mỗi ngày qua sẽ đẩy lùi quá khứ xa thêm và nhận chìm nó trong bóng tối, chầm chậm và chắc chắn như dòng điện qua máy biến trở tạo nên ánh đèn flash đang tắt dần trên sân khấu.
Buổi sáng mây bay ngang trời, những ngón tay búp măng của cô bé thư ký kiêm trợ lý đưa ra cùng với những thiếp mời, một gói thuốc, cái gạt tàn đã rửa rất kỹ (nhìn cái gạt tàn, nhớ lại band " Gạt tàn đầy" - đầy rồi thì đổ - đổ rồi thì vẫn cứ đầy lại - rác vẫn cứ như thế - vẫn hiện hữu và vẫn cứ phải vất đi), ngó bằng ánh mắt biết cười và hỏi nhẹ "Sao anh không thư giãn?" - "Ờ, thì thư giãn". Thư giãn đấy, nhạc đấy, ban phát nụ cười đấy, nụ cười khẽ như nhếch môi cười, làm vỡ từng sợi nắng của sớm thứ hai này, cả công ty nhẹ nhàng rồi đấy. Lòng vẫn cứ nặng trĩu, tháng 4 vẫn cứ đến, ngày gặp người vẫn cứ đến. Lại nhớ đến em.
Nhớ đến buổi sáng hôm qua, Chủ nhật uyên ương. Nhớ đến bài báo hôm qua, những tấm lòng biết nghĩ đến nhiều người. Nhớ một hôm nào, rời công ty, bắt gặp những giọt nước mắt nức nở của một người khiếm thị trên đường Lê Lợi, những giọt nước mắt cho những tờ vé số bị đánh cắp bởi một tên mắt sáng. Thật trớ trêu thay. Lại nhớ hôm qua, trạm xăng tấp nập, len lỏi dòng xe sang trọng là một em béi ba, bốn tuổi cùng những tấm vé số trên tay, ngây thơ đến tội nghiệp. Nhìn em lại nhớ về tuổi nhỏ, cỡ tuổi đứa bé ấy, buổi tối mẹ thường dẫn ra một góc đường, cầm theo cái lon guy-go đựng cơm và thức ăn, một góc đường gần nhà có một bà lão hàng ngày vẫn ngồi đợi mẹ con tôi ở đó như một thói quen.
Tối và sáng những ánh đèn xe tấp nập .
Đứng đấy và nhìn đấy, thấy những con mắt thờ ơ với ý nghĩ: "Mình chưa làm được gì cho bản thân mình và gia đình thì hơi đâu lo cho những người ấy nhỉ. Rãnh chăng?".
Và lại nghĩ đến mình.
Buổi sáng thư giãn bằng cơn bần thần như thế. Ăn sáng bằng những hạt sương. Nắng lên như hơi thở ấm nồng áp lên cả hai má . Mơ hồ cảm thấy tuổi trẻ đang đưa ra ngoài cánh đồng đầy gió, đang đẩy ra ngoài vùng biển động. Phải nắm chặt tay, mím chặt môi và phải định nghĩa cho đầy đủ tất cả con người của mình.
Cười một mình khi nhớ đến những mẫu kỷ niệm ngày cái tuổi mới lớn. Cái thời còn lang thang từ buổi sáng qua một buổi trưa, trên những con đường hoang vắng lên dốc xuống dốc của thành phố Đà Lạt thơ mộng. Vừa đi vừa ngậm cái harmonica thổi vang lừng một khúc đường vắng, ngồi lại ở một gốc liễu già nào đó mà mơ tưởng một vài điều thú vị theo cách nghĩ của "trẻ con" có thể bất ngờ xảy đến trong cuộc đời mình.
Ngày đó tôi nào nghĩ tới một ngày tôi được quen em, có em và cùng nhau lang thang trên những con dốc ở nơi đây, con đường có ngôi nhà xinh xắn của em. Làm sao biết được, nhỡ một ngày nào đó trở lại, cũng lang thang trên lối mòn cũ và không còn gì để mộng tưởng nữa, như tôi và em đã xa nhau chẳng hạn. Đời buồn biết mấy khi biết mình chẳng còn lời hẹn nữa. Đời tủi biết mấy khi biết mình là một con số nào đó bơ vơ, lạc lõng trong một bản vẽ thi công của dân xây dựng.
Lại nhớ đến một buổi trưa của một hôm nào thời mới ra trường, ngồi ở góc Hồ con Rùa, mơ mộng đến những ước mơ. Những ước mơ được đi thăm khắp đất nước, nghe đồng dao, đi thăm những vùng đất xa xôi của tổ quốc, mời rao và trao cho nhau những nụ những nụ cười, những cái bắt tay thắm thiết. Thật điên rồ! Và cái tính cố chấp cố hữu khiến ước mơ "điện giật" ấy vẫn còn hiện hữu trong đầu cho đến tận bây giờ cho dù đã thực hiện được phần nào đó.
Rồi màn đêm sẽ mơ hồ hiện ra, rồi lại một đêm mênh mông huyền hoặc sẽ ùa tới. Tôi lại ủ sâu đôi bàn tay trong làn da ấm hay lại đốt từng điếu mà nhớ em. Khờ khạo hết sức. Nhưng cũng là một nỗi nhớ không tên mà! Ta lớn lên và đang đếm trên tay thêm những muộn phiền, mệt mỏi. Từng nốt nhạc vẫn đang vặn mình đau đớn. Từng nốt nhạc bị thương tan tác. Nơi đây yên ắng quá. Đêm với những từng cơn gió lạnh, đêm với những tiếng rao hiu quạnh, đêm với nỗi nhớ quay quắt, ngơ ngác.
Thành phố chấp chới trong đêm, chấp chới ánh đèn vàng, trập trùng môi son má đỏ, mông lung...
Thành phố vội vàng vùng đêm lên hò hẹn. Lứa đôi, bạn bè, nổi bão, sáng những con đường, đốt cháy tâm linh ngả nghiêng thời @ ...
Thành phố muôn đời trẻ mãi. Nuôi quá khứ với niềm hoài bão, góp sức mạnh nghìn thu bước lên bầu trời sao hiện đại, thay áo, thay da, bỏ quên những gì đã mặc, khoác lên mình nhiệt huyết ngây ngô, vụng dại...
Thành phố khát khao, khát khao đổi mới, chen vai hội nhập, ngỡ ngàng ngắm lại đôi chân...
Thấy gì trong đêm nay, đứa bé khát khao chiếc cặp đến trường trên những tờ vé số, rong ruổi giữa những con người mới...
Thấy gì trong đêm nay, cụ già ngồi chờ những đồng tiền rơi của những con người mới với lòng thương hại...
Thấy gì trong đêm nay, những cô gái đứng chờ khách mua " hoa " trên những con đường tấp nập con người mới...
Địa ngục là kia! Bóng tối giấu giếm những nỗi bối rối. Tôi bỗng hoảng sợ sự thinh lặng này, song lại sợ luôn cả những tiếng động của chính mình...
Địa ngục là kia! Gió sương rầu đến nát người. Để ngồi hút thuốc và bật khóc...
Địa ngục là kia! Cuộc sống vẫn mãi lưu đày trong chốn nhân gian. Sống vất vưỡng với những ý nghĩ yêu đương, và nụ cười của quỷ sứ đẹp mê hồn...
Đã lâu lắm! Khi tất cả đã được lấp bởi một lớp lá mục, tất cả chỉ được gọi là kỷ niệm. Thời gian không là tảng màu xanh tươi mãi để nuôi hoài nỗi nhớ. Khi tảng màu chết, nó co lại thành một màu xám tro. Thời khắc anh được ở bên em đã qua, đã qua lâu lắm rồi, trong khu vườn huyền thoại ngày nào của chúng ta .
Đời tôi là một khoảng trời, tâm hồn tôi là một mảng màu xanh và em là con chim trắng tung mình trong khoảng trời xanh thẳm đó. Như thế, tôi đã được ôm trọn lấy em và cuộc đời em...
Đầu tôi lênh đênh vì những đoạn ngủ rời rạc và những giấc mơ vụn vỡ đêm qua. Là tôi, tôi thường sống bỏ quên những thứ chung quanh mình. Là tôi, đã quen sống với đời sống riêng không lúc nào vắng hơi thở và hình bóng em. Và đêm nay, tôi làm một cuộc hành trình dài với thời gian vô tận .
Thiên thai ở một cõi, ở một góc đời sống. Những đêm khuya, ngồi thinh lặng tôi vẫn thường dẫn em đi dạo chơi khắp nơi trong trí tưởng tượng tôi. Ở đó có một đời sống riêng, có căn nhà tôi dựng lên để sống với em. Ở đó tôi đã trú ngụ, như được tách riêng ra một góc đời mình. Em và tôi và một thế giới không tưởng...
Có sợi dây vô hình, mơ hồ nào đó đã ràng buộc giữa tôi và em thân thiết đến thế. Khi nỗi đau đớn đã được chia sẻ. Hay đúng là tình yêu? Nếu là sự thật , chắc hẳn tôi và em đang đứng trước một lối đi hẹp , hẹp đến nỗi em phải đi trước và tôi theo sau mới vừa. Lối đi làm tôi xa cách những người thân, lối đi cô đơn, lạc lõng. Tôi đã linh cảm, đã cảm nhận được gì? Chợt nhận ra mình khờ khạo hết sức, đôi môi đã thấm đẵm nước mắt lúc nào không hay. Vị măn nước mắt nhắc tôi nhớ. Cũng là một nỗi nhớ... Nhớ buổi chiều nào, tôi đã cúi xuống, nói thầm trên mái tóc em trước khi xoay lưng trở về sau buổi dạo chơi. “Rồi anh sẽ tha hồ nhớ em , suốt một đời...”. Và tôi đã nhớ...
Đêm bỗng sâu thẳm mà tôi không bao giờ hay.
Đêm bỗng cô đơn mà tôi không bao giờ ngờ.
Và đêm là những vì sao khóc rét mướt trên bầu trờ tôi chưa bao giờ tìm thấy...
Đêm mơ hồ hiện ra, đêm mênh mông huyền hoặc và sâu thăm thẳm. Lại giấu bàn tay sau làn khói thuốc mà nhớ em vô cùng. Trong góc riêng của mình, tôi lại gặp em. Em bay về bên tôi với bầy chim trắng. “Anh về với nỗi buồn, nỗi nhớ em mãi suốt đời này...”
Thời gian trôi qua thật nhanh. Từ cái ngày anh quen em, thấm thoát đã hơn nửa năm.
Từ 2 con người không quen biết, rồi những câu chuyện không đầu không đuôi, lại những cái tin nhắn như không có chút ý nghĩa, thế rồi ta quen nhau.
Những câu chuyện tưởng chừng như không có gì, những lần gọi điện thoại với nhứng tâm sự của em như làm mình gần nhau hơn. Những SMS hỏi thăm khi anh chưa đi làm về, những cái buzz yahoo khi anh mỏi mệt ngủ quên càng làm anh có cảm giác như đang sống trong đại dương hạnh phúc bên cạnh em.
Ta quen nhau từ lúc nào em nhỉ? Vì sao ta lại quen nhau? Sao ta không gặp nhau sớm hơn? Ngay cả bản thân anh cũng không thể trả lời những câu hỏi ấy.
Rồi hạnh phúc chợt đến! Nó đến không báo trước. Nó đến không rầm rộ như đoàn tàu tiến vào ga, cũng chẳng ồn ào như buổi chợ sớm ở quê. Một thứ hạnh phúc chỉ có 2 đứa biết, một thứ hạnh phúc mang ta lại gần nhau.
Những ngày được ở bên em, anh vui vẻ hơn. Những ngày ở bên em, anh hạnh phúc hơn.
Được ôm em trong vòng tay, một niềm vui bất tận ào đến. Được nhìn em cuộn tròn khi ngủ, anh như thấy được bờ vai mình rộng hơn. Được gọi em thức dậy vào mỗi sáng, anh càng cảm thấy mình lo lắng quan tâm em nhiều hơn.
Đừng khóc khi không có anh bên cạnh.
Đừng buồn khi em phải ở một mình.
Đừng suy nghĩ vu vơ khi có ai lại nói gì đó làm em không thoải mái.
Hãy sống vui vẻ hơn, hãy sống hạnh phúc hơn, hãy mãi là mèo con của anh, em nhé!
Anh sẽ luôn quan tâm em, sẽ luôn lo lắng cho em nhiều, công chúa của anh ạh!!!