Giữa trưa. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt ruộng nước loang loáng. Gió nhẹ thổi vu vi, lay tán tre kêu xào xạc. Thi thoảng lại có con côn trùng gì đó kêu lên những tiếng “ri ri” rất vui tai. Dưới gốc tre, mấy bóng người đang ngồi nghỉ ngơi ăn uống, thi thoảng lại rộ lên tiếng cười.
Diệp Phong quay sang Minh Nam cười hỏi:
- Nam, hôm nay cậu không làm Trần giáo quan bực mình nữa đấy chứ?
- Ặc… Cái này, nói đúng ra thì… Hôm nay có vẻ không quá bực như mọi khi…
- Haha, tôi thì nghĩ là Trần giáo quan cũng phát ngán lên rồi nên không buồn nói nhiều nữa. – Một nông dân khác ngồi gần đó vừa nói vừa cười ha hả.
Minh Nam cũng không nói gì, chỉ lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ. Hắn cũng biết dân quê chân chất, nghĩ gì nói nấy nên cũng không để bụng. Đã hơn 4 tháng kể từ khi hắn tới thế giới này, ngày nào hắn cũng đều đặn theo Diệp Minh tới chỗ Trần Kì tập luyện. Một tuần trước, hắn rốt cục cũng bước vào Thiết Thể trung cấp. Theo lời Trần Kì nói thì với một kẻ lớn tuổi mới bắt đầu luyện thể như hắn thì tốc độ tu luyện như vậy cũng không tệ, nhưng điều khiến Trần Kì bực mình nhất là hôm nào cũng vậy, thường chỉ sau có 30 phút vận động là Minh Nam bắt đầu rên rỉ. Lũ trẻ lần nào thấy thế cũng cười ngặt nghẽo.
Minh Nam cũng không đến nỗi kêu la oai oái, xin nghỉ giữa chừng, hắn cũng gắng gượng tập luyện đến cùng. Nhưng hắn trước kia cũng chỉ là một gã ít vận động, giờ tự dưng chịu cường độ luyện tập “nặng” (chỉ có hắn nghĩ là nặng thôi chứ lũ trẻ lẫn Trần Kì đều coi đó là những bài tập cơ bản rất bình thường) như vậy thì than thở một chút là chuyện đương nhiên. Chuyện khiến hắn càng nản hơn nữa là bọn trẻ luyện tập vẫn thăng tiến vùn vụt, Diệp Minh vừa được Trần Kì kiểm tra hôm qua, nói rằng nó đã gần đạt tiêu chuẩn của Ngân Thể sơ cấp rồi.
“Đúng là tuổi ăn tuổi lớn có khác, chẳng bù cho mình, xứng danh phế vật mười phân vẹn mười”, Minh Nam thở hắt ra nghĩ thầm. Hắn giờ cũng dần bỏ đi mục tiêu trở thành cường giả gì đó rồi. Thân là người tới từ một thế giới khoa học kĩ thuật phát triển, việc rèn luyện thân thể tới tận cùng không được quá chú trọng, giờ đột ngột bị ném vào một thế giới như thế này, không cần nói cũng biết hắn bi ai tới cỡ nào.
Mục tiêu của hắn bây giờ đơn giản chỉ là luyện thể cho bằng chuẩn “người bình thường” ở nơi này, vậy thôi. Đến cả Diệp Phong vốn chẳng có mấy thời gian rảnh để rèn luyện thân thể mà cũng đạt đến trình độ Ngân Thể trung cấp, một gã thanh niên bên nhà thậm chí còn là Hoàng Kim Thể sơ cấp, cứ dăm ba bữa lại có người tới thuê làm việc, tiền lương rất khá.
“Mấy bộ tiểu thuyết mạng chết bầm, móc đâu ra vụ một thằng phế vật chưa từng có tri thức tu luyện gì, nửa ngày tụ được khí đan điền, một tháng tu thành một bộ võ công căn bản chứ. Chém gió, đúng là chém gió, ông đây chỉ có đánh một bài quyền cơ bản rồi rèn luyện thân thể mà mấy tháng trời mới có tí tẹo thành tựu. Đúng là nhà văn nói láo mà.” Minh Nam thầm rủa trong bụng. Một lát sau, hắn xách cặp lồng cơm quay trở về nhà, đám nông dân Diệp Phong thì tranh thủ ngả lưng, chút nữa lại ra làm ruộng tiếp.
Về tới nhà, hắn ra đứng trước hiên, diễn luyện bộ quyền pháp căn bản mà Trần Kì truyền thụ. Động tác cũng không có gì phức tạp, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có đấm ra, thu quyền, vung tay, chặt… Theo lời Trần Kì nói thì võ công bao gồm hình và ý. Hình là phương thức biểu lộ ra ngoài, về mặt này thì cho dù là quyền pháp của cường giả Đế cấp cũng chẳng có gì khác mấy so với bài quyền cơ bản này, vẫn xoay quay những động tác đó nhưng thay đổi góc độ, phong thái một chút mà thôi. Ý mới là thứ tạo nên sự khác biệt giữa mỗi bộ võ công. Phương pháp phát lực, lưu chuyển nội lực trong cơ thể, khống chế cơ bắp sao cho đạt hiệu quả cao nhất khi ra chiêu, từng chi tiết nhỏ trong đó có thể tạo ra sự khác biệt lớn lao giữa mỗi bộ võ công. Với những kẻ mới tu luyện như hắn hay bọn thiếu niên trong làng, thì trước cứ diễn luyện thuần thục phần hình đã là đủ rồi.
Từ miệng của Trần Kì, Minh Nam cũng biết đại khái về phân chia đẳng cấp võ công trong thiên hạ. Thực ra cũng rất đơn giản, chỉ có 3 cấp độ chính là Nhân Cấp, Địa Cấp, Thiên Cấp, mỗi cấp độ lại chia ra làm bốn cấp độ nhỏ là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp. Võ công dưới Nhân Cấp thì gọi là bất nhập lưu, loại này thì trong dân gian có khá nhiều, tác dụng trong thực chiến khá thấp nhưng dùng để rèn luyện thân thể thì cũng không tệ. Võ công Nhân Cấp thì trong các gia tộc trung đẳng, thậm chí hạ đẳng cũng có, ngay cả Phương gia ở làng An cũng có một bộ quyền pháp và một bộ đao pháp Nhân Cấp sơ cấp. Võ công Nhân Cấp đỉnh cấp thì ở những địa phương nhỏ như Minh Nguyệt trấn có thể coi là tương đối quý giá rồi. Võ công Địa Cấp thì chỉ có ở các gia tộc thượng đẳng hay các môn phái luyện thể có chút danh tiếng. Võ công Thiên Cấp thì nghe đồn ở cả Việt Trì Quốc số lượng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà đây cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Cũng theo lời Trần Kì, khác với công pháp tu tiên, các bộ võ công của võ giả không giới hạn cảnh giới luyện thể để tu luyện. Nhưng thực tế là có giới hạn hay không cũng thế, các bộ võ công cao cấp đều có yêu cầu cao với tố chất thân thể và nội lực, không đạt trình độ nhất định mà cứ cố luyện thì thành tựu cũng sẽ không cao, thậm chí là không tiến thêm được bước nào. Thường thường võ công Nhân Cấp thích hợp cho võ giả Đại Địa và Phá Sơn cấp tu luyện, Địa Cấp phù hợp với võ giả Vấn Thiên và Hầu cấp tu luyện, võ công Thiên Cấp thì yêu cầu rất cao, thường thì võ giả Vương cấp trở lên mới có thể tu luyện hiệu quả được. Tất nhiên đây chỉ là một cách phân chia tương đối, Trần Kì còn nói khoảng 20 năm trước ở phủ Yên Ninh của Việt Trì Quốc từng có một hồi phong ba, thậm chí kéo đến cả chục võ giả Hầu cấp chỉ để tranh đoạt một bộ võ công Nhân cấp đỉnh cấp. Thế mới biết việc phân loại võ công rắc rối tới nhường nào.
Sau nửa tiếng đồng hồ diễn luyện, Minh Nam đi vào trong nhà ngồi tập viết chữ. Trong làng không có vị thầy đồ nào, bọn trẻ đều đi học chữ từ một tên gia đinh ở Phương gia. Tên gia đinh này thường chạy việc nhiều cho Phương gia gia chủ ở cửa hàng trên Minh Nguyệt trấn, nên cũng được dạy đọc dạy viết hẳn hoi. Yêu cầu của người dân quê cũng đơn giản, chỉ cần xóa mù chữ là được nên bọn trẻ thường chỉ đi học chữ tầm một năm là đủ. Nhưng với Minh Nam thì đây đúng là cực hình, chẳng thua việc luyện võ ở chỗ Trần Kì là mấy.
Chữ viết ở nơi này là dạng chữ tượng hình giống tiếng Trung, khốn nỗi nó rất lằng ngoằng, không thua gì dạng chữ Hán cổ dạng phồn thể cả. Gắng gượng suốt mấy tháng trời, Minh Nam mới học được hết 600 chữ thường dụng, hơn nữa ngày nào cũng phải luyện viết lại, nếu không thì sẽ quên ngay. Hắn lúc nào cũng rủa thầm trong lòng rằng nếu có ngày trở thành cường giả đỉnh phong ở thế giới này, nhất định phải thay cái loại chữ chết tiệt này bằng chữ latin mới được. Đương nhiên đây cũng chỉ là ý nghĩ thầm trong đầu hắn mà thôi, kì thực hắn chỉ mong mình không rơi xuống hàng dân cư hạng bét là tốt lắm rồi.
Bên hiên nhà, một gã trai cao gầy cúi người ngồi luyện chữ, cảnh tượng thật có chút khôi hài…
***
Tối hôm đó, trong lúc một nhà ba người ngồi ngoài sân hóng mát, Diệp Minh bỗng dè dặt hỏi Diệp Phong.
- Phong thúc, ngày mai Phương lão bá đưa nông sản lên Minh Nguyệt trấn, cháu… có thể đi cùng được không ạ? Tiện thể lên thăm phụ thân luôn.
- Thằng nhóc này, e là lên thăm phụ thân chỉ là cái cớ, lí do chính là muốn lên Minh Nguyệt trấn phồn hoa chơi đùa chứ gì. – Diệp Phong cười lớn.
Ở chung suốt 4 tháng, Minh Nam cũng biết một chút về gia cảnh nhà họ Diệp. Mẹ Diệp Minh mất sớm khi nó mới 4 tuổi, cha nó tên là Diệp Hào – cũng là anh của Diệp Phong – làm chưởng quầy cho cửa hàng của Phương gia tại Minh Nguyệt trấn, do công việc bận rộn nên tầm nửa năm mới có dịp về thăm nhà một lần, lần nào cũng vội vội vàng vàng chỉ ở được hai ba hôm rồi lại đi.
- Diệp thúc, cháu cũng đang có ý đi theo đoàn xe của Phương gia lên Minh Nguyệt trấn để dò hỏi xem có ai biết thân thế của cháu không. – Minh Nam gật đầu nói.
- Vậy thì… - Diệp Phong thoáng suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói. – Vậy cũng được. Cháu tuy trí nhớ chưa phục hồi rõ ràng, nhưng dù sao cũng là người lớn, để Minh nó đi với cháu thúc cũng thấy yên tâm hơn một chút.
- Cháu cũng là người lớn rồi mà. – Diệp Minh khịt mũi nói.
Kì thật, Diệp Minh nói cũng có lí. Hai tháng nữa là nó tròn 14 tuổi, dáng người cũng khá cao ráo, đứng tới ngang tai của Minh Nam rồi. Hơn nữa trình độ luyện thể cũng gần đạt Ngân Thể rồi, dáng người cứng cáp hữu lực, trông rất cường tráng. Bàn luận qua lại một hồi, Diệp Phong dặn dò cả hai một chút, đưa cho Minh Nam giữ một ít tiền để đề phòng.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phong đưa cả hai tới chỗ đoàn xe Phương gia gửi gắm. Người của Phương gia cũng vui vẻ đồng ý, thực tế thì chuyện này ở làng An cũng không phải chuyện là gì, mỗi lần có đoàn xe đi lên Minh Nguyệt trấn thì lại có dăm ba thanh thiếu niên, có khi là cả người lớn, xin đi cùng. Dân làng lên đó chủ yếu là để thăm thú mở rộng tầm mắt, người có thân thể khỏe mạnh, trình độ luyện thể cao thì lên đó hi vọng kiếm được việc làm gia đình ở một cửa hàng hay gia tộc lớn nào đó.
Lóc cóc đi mất hơn hai canh giờ, tới giữa trưa thì đoàn xe tới được Minh Nguyệt trấn. Chưa quen đi xe ngựa, hơn nữa đoàn xe lại phóng khá nhanh nên cả người Minh Nam ê ẩm vì xóc nảy. Nhưng bản thân hắn cũng rất ngạc nhiên, quãng đường từ làng An tới Minh Nguyệt trấn theo hắn ước lượng cũng phải tầm 200km, tức là xấp xỉ 400 dặm, đường đi lại là đường đất, vậy mà xe ngựa lại đi được nhanh như vậy.
Đem thắc mắc này hỏi một vị hộ vệ của Phương gia thì hắn được trả lời là loại ngựa kéo xe của Phương gia là loại hỗn huyết, có lẫn dòng máu của yêu thú. Mặc dù là loại cấp thấp, chỉ có một tia huyết mạch của yêu thú thôi, nhưng cũng đủ khiến sức bền và sức mạnh của chúng tăng lên nhiều so với loại ngựa bình thường. Minh Nam nghe vậy thì rất kinh ngạc, ở thế giới này lại còn có cả yêu thú. “Xem ra càng lúc càng có nhiều thứ phải tìm hiểu rồi”, hắn thầm nghĩ, cảm thấy rằng sau 4 tháng ở thế giới này kiến thức thông thường của hắn vẫn thiếu hụt rất nhiều.
Minh Nguyệt trấn là một trấn cỡ trung bình, dân cư rơi vào khoảng bảy tám nghìn người, có đủ các loại cửa hàng, quán ăn, quán trọ, sạp bán hàng rong. Trên đường người đi lại rõ ràng là đông đúc tấp nập hơn hẳn so với ở làng An. Đám người đi theo đoàn xe Phương gia đều trầm trồ xuýt xoa, dù có người trong đó đã từng lên Minh Nguyệt trấn vài lần rồi. Minh Nam thì không để ý lắm, dù sao thì so với thành thị ở Trái Đất, quy mô thế này cũng chưa thấm vào đâu được. Hắn trầm tư suy nghĩ xem nên bắt đầu tìm hiểu thông tin từ đâu.
Tới cửa hàng của Phương gia, mọi người đều tản ra. Người của Phương gia dặn dò nếu ai không có chỗ nghỉ ngơi thì chiều tối cứ quay lại đây, người Phương gia sẽ thu xếp cho họ. Diệp Minh ở lại chỗ cha hắn chơi, còn Minh Nam sau khi hỏi thăm chút tin tức thì cũng hòa vào dòng người trên đường.
Khiến hắn có chút ngạc nhiên là không ngờ ở đây cũng có thư viện công cộng. Xem ra vài nghìn năm lịch sử khiến cho quốc gia này cũng có một số mặt phát triển hơn so với quốc gia phong kiến trong tưởng tượng của Minh Nam. Hắn đi tới thư viện công cộng Thư Tịch Quán ở một con phố cách đó không xa, nộp cho người trung niên đứng trông ở cửa trước một hào rồi đi vào trong. Sau khi nghe xong gã thủ thư lải nhải về quy định, hắn dứt khoát đi về phía kệ sách thường thức rồi chọn lấy vài quyển, xong vùi đầu đọc.
Thì ra phiến đại lục này có tên là Sơn Hà đại lục, diện tích theo ước đoán là tầm hai ức rưỡi dặm vuông. Ngồi tính toán một lúc, Minh Nam nhận ra phiến đại lục này còn lớn hơn đại lục Á Âu trên Trái Đất mấy phần, đúng là quá lớn. Theo cuốn sách địa lí thường thức mà hắn đọc thì Sơn Hà đại lục chia ra làm năm vực quần chính, tên gọi cũng rất đơn giản trực tiếp dựa theo vị trí của chúng: Bắc phương vực quần, Đông phương vực quần, Nam phương vực quần, Tây phương vực quần, ở trung tâm đại lục là vùng đất gọi là Trung thổ. Ngoài ra còn các vùng lãnh thổ nhỏ khác nằm ở phần rìa của đại lục. Việt Trì Quốc nằm ở một khu vực nhỏ ở phía Đông Nam của đại lục, cách Đông Phương vực quần không xa, nhưng lại cách Nam Phương vực quần tới gần 9000 dặm.
Hắn cũng biết thêm được tin tức là trên tinh cầu này còn có có 2 đại lục khác tên là Thiên Tinh đại lục và Cổ Yêu đại lục, nhưng tin tức ghi lại rất vắn tắt, chỉ gói gọn trong một trang giấy, căn bản là không có chi tiết gì đáng kể. Ngoài ra về phía Đông là một vùng biển rất lớn với vô số quần đảo ngăn cách giữa Sơn Hà đại lục và Cổ Yêu đại lục, được gọi là Bạo Loạn Tinh Hải. Phía Tây của Sơn Hà đại lục cũng có một đại dương lớn, được gọi là Lam Hải. Xuôi xuống phía Nam tầm 6 vạn dặm là Thiên Tinh đại lục. Đại lục này nhỏ hơn nhiều so với hai đại lục kia, nhưng bù lại bao quanh nó là vô số các hòn đảo lớn nhỏ khác nhau.
Minh Nam thở hắt ra một hơi, nếu manh mối về đường hồi hương mà nằm ở đại lục khác thì con đường trước mắt hắn đúng là gian truân vô cùng rồi. Cũng may mà tinh cầu này có vẻ không lớn hơn Trái Đất quá nhiều, hắn còn ôm được chút hi vọng nhỏ nhoi. Nó mà to như trong mấy bộ tiểu thuyết tự sướng, cỡ bằng Sao Thổ chẳng hạn, thế thì còn tìm cái mẹ gì nữa, trực tiếp đi kiếm một chỗ hoang vu nào đó sống tạm qua ngày chờ chết luôn cho rồi.
Gạt cuốn sách vừa đọc sang một bên, hắn mở tiếp một cuốn lịch sử tóm tắt của Sơn Hà đại lục. Nội dung bên trong lằng nhằng rối rắm vô cùng, chưa kể nhiều chữ hắn còn không biết, nên tốn mất một lúc lâu hắn mới hiểu được nội dung chính. Khiến hắn giật mình chính là văn minh nhân loại trên phiến đại lục này đã có lịch sử tới 10 vạn năm rồi. Mười vạn năm lịch sử là khái niệm gì? Là gấp mười lần lịch sử văn minh nhân loại trên Trái Đất đó. Không trách tại sao chỉ một cuốn lịch sử tóm tắt cũng đã dày tới hơn 200 trang rồi. Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn nhếch miệng khinh bỉ: “Mười vạn năm lịch sử mà hình thái xã hội lẫn kĩ thuật nói chung vẫn kém như vậy.” Đối với hắn mà nói, trừ vụ tu tiên
và luyện thể ra thì thế giới này kém phát triển hơn Trái Đất nhiều.
Chỉ đọc lướt qua cuốn sách này thôi là hắn đã hiểu được phần nào nguyên nhân rồi. Chính vì thế giới này cường giả vi tôn, tu luyện giả là tầng lớp đứng đầu xã hội, nên dẫn tới việc đánh đánh giết giết là “chuyện thường ngày ở huyện”. Hết ¾ cuốn sách đều là nói về chiến tranh, xung đột giữa các quốc gia, môn phái, liên minh. Minh Nam cũng thầm suy đoán là do lực lượng của một cá nhân ở nơi này rất mạnh mẽ, nên việc phát triển kĩ thuật, khoa học gì đó đều không được chú trọng. Tỉ như ở thế giới của hắn, muốn khoan núi đào đất làm đường cho tàu hỏa đi qua chẳng hạn, người ta phải chế tạo ra máy khoan cỡ lớn để đào, rồi xe tải để chuyển đất đá đi chẳng hạn. Ở đây thì chỉ cần bỏ tiền mời một cường giả ra đánh vài cái là giải quyết xong rồi, thế thì còn tốn công vắt óc suy nghĩ chế tạo gì nữa?
Nhưng khiến hắn quan tâm nhất trong cả cuốn sách lịch sử không phải là những màn đánh qua giết lại mà là một khoảng trống bí ẩn trong lịch sử. Khởi đầu của cuốn sử tóm lược có ghi chép lại về thời kì đầu phát triển của các bộ lạc, ngay từ thời điểm đó đã có sử sách nhắc tới tu luyện giả. Sau đó các bộ lạc dần tụ họp lại, tổ hợp thành những vương quốc, rồi đế quốc cổ đại. Các đế quốc cổ đại này va chạm rồi xung đột với nhau, cuối cùng dẫn tới một hồi đại chiến kinh thế.
Ghi chép tới đây thì… dừng. Không còn gì khác. Ba nghìn năm lịch sử tiếp theo hoàn toàn trống trơn, trong cuốn sách cũng chỉ ghi vỏn vẹn một câu “Toàn bộ sử liệu, thư tịch của cổ nhân để lại đều không hề có ghi chép gì về cuộc đại chiến khoáng thể cổ kim kéo dài suốt ba ngàn năm này.” Nó chỉ vỏn vẹn được nhắc tới dưới cái tên “Đại chiến tăm tối”. Các đế quốc cổ đại đều tan rã sau cuộc đại chiến này, trở thành muôn vàn tiểu quốc nhỏ. Minh Nam trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc là tai họa đáng sợ tới mức nào mà người xưa không để lại dù chỉ một chút tư liệu ghi chép?
Last edited by tomongcham; 06-10-2013 at 09:52 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tomongcham
Dĩ nhiên, Minh Nam không tốn nhiều thời gian suy nghĩ về vấn đề này. Lịch sử của thế giới này chẳng liên quan gì tới hắn cả. Hắn chỉ cần thông tin về phương pháp xuyên qua không gian, từ đó tìm đường trở về mà thôi. Khiến hắn dở khóc dở cười hơn nữa là trong thư viện này không ngờ có cả thư tịch ghi chép về giới tu luyện, thậm chí là các cao thủ. Ai mà biết được rằng đến cả người thường cũng có thể tiếp cận với loại ghi chép này chứ?
Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra rằng sách vở về giới tu luyện ở đây không thực sự đáng tin lắm, thậm chí nhiều cuốn còn ám màu huyền thoại lên người các cao thủ. Nói đùa à, một vị cao thủ tuyệt thế thời Thái Cổ vung chưởng, đánh tan khối đại lục nguyên thủy ra thành ba đại lục như hiện tại, chuyện như vậy cũng tin được sao? Ngay cả chuyện trong giới tu luyện thời đại gần đây cũng tam sao thất bản. Xem ra trong mắt người thường mà nói thì thế giới của tu luyện giả, đặc biệt là tu luyện giả cao tầng, tràn ngập những điều huyền bí. Dù sao thì chưa ăn thịt lợn cũng phải biết con lợn trông tròn méo ra sao, người thường không tu luyện nhưng cũng vẫn có thể bàn tán về các cao thủ trong giới tu luyện như thường. Đạo lý này cũng tương tự như chuyện ở Trái Đất, cầu thủ cấp phường xem tường thuật Ngoại hạng Anh vẫn có thể chửi ầm lên là một tiền đạo siêu sao giá vài chục triệu bảng dứt điểm quá ngu.
Mất đứt cả buổi chiều ngồi tra tư liệu mà chẳng tìm ra gì, Minh Nam ảo não rời thư viện. Tới tầm chiều tối, hắn quay về cửa hàng của Diệp gia tá túc qua đêm. Diệp Hào cha Diệp Minh đối xử với hắn rất khách khí, còn ân cần hỏi xem hắn có dò la được tin tức hữu dụng nào về thân thế của mình không. Dĩ nhiên là Minh Nam giả bộ than thở rằng không tìm được manh mối gì. Tối hôm đó, khi hắn diễn luyện lại bộ quyền pháp căn bản thì Diệp Minh nói với hắn:
- Nam ca, ngày mai Huyền Không phái mở đợt tuyển chọn đệ tử đấy, huynh có muốn đi xem qua cùng với đệ không?
- Cái gì? Huyền Không phái? Là môn phái Phương Bình thiếu gia đang theo tu luyện đó ư? – Minh Nam ngạc nhiên hỏi lại.
Hắn biết Huyền Không phái là một môn phái nổi tiếng ở Minh Nguyệt trấn, thậm chí ở phủ Hà Nam cũng có danh khí rất lớn. Hắn cũng rất tò mò với chuyện tu tiên, nhưng hôm nay mải vùi đầu vào Thư Tịch Quán tìm hiểu tài liệu, nên cũng chưa đi hỏi thăm về môn phái này.
- Huyền Không phái một năm mở hai đợt tuyển chọn đệ tử, các thanh thiếu niên từ khắp các địa phương trên phủ Hà Nam đều nô nức kéo nhau về đây tham gia đấy. Chà chà, huynh với đệ đi xem thử đi, tiện thể báo danh luôn. Biết đâu một trong hai huynh đệ ta lại có căn cốt tốt, không chừng lại trở thành tu tiên giả thứ hai trong làng cũng nên. – Diệp Minh nói với vẻ mặt đầy mong chờ.
Minh Nam cũng suy nghĩ trong chớp mắt, nếu nói ở đâu dễ tìm kiếm manh mối nhất về phương pháp xuyên qua hư không thì không nghi ngờ gì, câu trả lời chính là ở các môn phái tu chân. Hắn cũng không kì vọng lớn lao gì lắm là mình sẽ trở thành tu chân giả có tu vi kinh thiên động địa, nhìn vào tấm gương luyện thể kia thì biết. Nhưng còn nước thì còn tát, hắn cũng quyết định thử vận may xem sao.
Sáng hôm sau, Minh Nam và Diệp Minh đi tới Huyền Không phái. Huyền Không phái nằm tại một ngọn núi tên là Huyền Không sơn cách Minh Nguyệt trấn độ 8 dặm, xung quanh là những quả đồi hoặc ngọn núi thấp nằm liền kề nhau, liên miên không dứt. Trông Huyền Không sơn không phải là tiên khí ngập trời như trong tưởng tượng của Minh Nam, nhưng hắn cũng phải công nhận rằng đây là nơi sơn thủy hữu tình, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp khiến người ta nhìn vào cảm thấy thư thái.
Khi hai người tới sơn môn thì đã có một đám đông vài trăm người đang tụ tập ở đây rồi, có đủ thành phần từ thanh thiếu niên thôn quê chân chất cho tới những người trông có vẻ gia thế không tồi, có cả người hầu đi cùng. Cảnh tượng náo nhiệt khiến Minh Nam thầm tặc lưỡi “Xếp hàng đi mua iPhone cũng chỉ đông thế này là cùng”. Nghe đám người bên cạnh bàn tán thì có kẻ đã chầu chực ở đây trước tới nửa tháng.
Trước sơn môn có khoảng độ hai chục tiểu đạo sĩ đang hô to gọi nhỏ, kêu gọi mọi người xếp hàng không chen lấn, kì tuyển chọn kéo dài tới ba ngày nên không cần vội vã. Phía xa có hai cái bàn, ở đó có hai vị lão nhân trông cũng có dáng dấp tiên phong đạo cốt đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Thấy quang cảnh náo nhiệt như vậy, Diệp Minh mắt sáng lên nói với Minh Nam “Đệ đi đăng kí một chút, huynh chờ nhé”, rồi lao vụt đi, không kịp để cho Minh Nam có phản ứng gì. Hắn không biết nên khóc hay nên cười, đành đứng tại chỗ nhìn xung quanh.
Đột nhiên có tiếng xôn xao gì đó ở phía xa, hắn thấy hiếu kì nên cũng tiến lại gần xem sao. Tới nơi, Minh Nam thấy một gã quần là áo lượt, nhìn qua cũng biết là công tử nhà có tiền, đang vung chân đá một thiếu niên quê mùa mặc áo gai. Hai kẻ khác, dường như là người hầu của gã công tử kia, cũng xúm vào tay đấm chân đá. Có người thấy chướng tai gai mắt muốn xông vào can thiệp thì bị hai tên người hầu cùng với mấy kẻ khác, xem ra cũng là bọn hồ bằng cẩu hữu của tên công tử nọ, gạt ra rồi đe dọa.
Gã công tử cười lạnh, lực đạp càng lúc càng mạnh:
- Loại tiện dân như người mà cũng dám tranh đứng trước bổn công tử, không giáo huấn ngươi đúng là không được mà.
Gã thiếu niên cả người bầm dập dính đầy bụi đất, không nói lại được câu gì vì còn phải đưa tay ôm đầu, cả người co quắp lăn qua lăn lại tránh bị đá vào những chỗ hiểm. Minh Nam hắn cũng thấy rất phản cảm với cảnh này, nhưng tự thân lại không muốn dính vào chuyện phiền phức nên cũng chỉ đứng nhìn mà thôi. Đúng lúc này, có tiếng ai đó cất lên.
- Cho ta đi nhờ chút.
Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng lại có một loại lực chấn nhiếp vô hình nào đó khiến người ta không thể không ngoái lại nhìn. Những kẻ đứng trước hắn cũng tự động tách ra để một lối nhỏ cho hắn đi. Dần dần, mọi người đều nhìn thấy rõ hình dạng của người vừa lên tiếng. Hắn là một thanh niên trẻ, tuổi khoảng trên dưới 20 mươi, phục sức rất đơn giản không có gì nổi bật, gương mặt trông có vẻ hơi non nớt nhưng lại đầy cương nghị, lông mày như kiếm hơi nhíu lại, đặc biệt là ánh mắt của hắn như có một loại hấp lực nào đó khiến người ta không thể không chú ý.
- Người cũng đã đánh rồi, vị công tử này nên dừng tay đi thôi. – Hắn thản nhiên nói, ẩn ẩn có khí thế núi sập trước mặt không đổi sắc.
- Hừ, loại chó như ngươi ở đâu ra mà chõ mũi vào việc của ta. Biến đi, nếu không thì đừng có trách.
- Ồ, không ngờ công tử cũng hiểu tiếng chó. – Gã thanh niên hơi ngẩn ra, rồi vỗ vỗ đầu nói. – Hóa ra là đồng liêu, thất kính thất kính. Không biết công tử là do vị nào sinh ra vậy, ta trông rất quen, hẳn là một cô chó mẹ hay lượn lờ quanh nhà ta rồi.
- Ngươi… Khốn kiếp, ngươi dám chửi ta là chó sao?
- Ấy không, chó cũng là loài vật tinh khôn trung thành, giúp ích nhiều cho con người. Đem chúng ra so với công tử thì đúng là ủy khuất cho chúng rồi. – Gã thanh niên vẫn cười cười, như thể chuyện chẳng liên quan gì tới hắn vậy.
Đám người vây quanh đều cười rũ rượi, đến cả Minh Nam cũng bật cười, thầm nghĩ vị nhân huynh này trình độ chửi người rất cao minh. Gã công tử kia trán nổi gân xanh, chỉ tay về phía hắn hét lớn.
- Đánh chết hắn cho ta! Khốn kiếp, không cần phải lo lắng, cha ta có quan hệ tốt với phủ chủ, có đánh chết hắn cũng không sao đâu.
Hai tên người hầu nhìn mặt đã biết là phường đầu trộm đuôi cướp, cười gằn rồi xông tới. Đám người vây quanh xem náo nhiệt lập tức tản ra, sợ bị tai bay vạ gió. Một số người thấy chướng mắt lao ra cản liền bị hai tên người hầu dễ dàng gạt ra, chẳng khác gì người lớn đẩy ngã trẻ con vậy. Gã thanh niên vẫn chẳng có gì là sợ hãi, lắc lắc đầu cười:
- Công tử đâu cần phải làm vậy, đã gặp tức là có duyên, ta cũng không vì công tử là dị loại súc sinh mà ngại kết giao đâu. Hay là chúng ta dẹp bỏ hiểu lầm, bày một bàn tiệc rượu coi như làm quen.
Tên công tử kia suýt nữa thì tức đến ói máu, gã khốn kiếp này không ngờ sắp chết tới nơi mà vẫn có tâm lí chửi xéo người ta. Người thanh niên kia đưa cả hai tay lên về phía hai tên người hầu đang xông tới, xua qua xua lại.
- Các vị chậm đã chậm đã, đừng làm tổn thương hòa khí.
Dĩ nhiên, hai gã ôn thần kia nào có để ý, vẫn hùng hục xông tới. Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người đều phải thất kinh, đến cả Minh Nam cũng trố mắt ra mà nhìn. Không biết gã thanh niên kia dùng phương pháp gì khi tên người hầu đầu tiên vừa áp sát liền văng ra phía sau tới hai ba trượng, nằm lăn quay ra đất. Gã thanh niên vẫn rối rít xua tay, hô to:
- Hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình.
Tên người hầu thứ hai vừa lao tới liền xoay một vòng trên không trung rồi đập đầu xuống đất, ngất xỉu tại chỗ. Toàn bộ đám đông đều há hốc mồm, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Một gã cao lớn trong đoàn người thần sắc ngưng trọng nói:
- Cước lực thật vững chãi, trình độ luyện thể của người này không thấp đâu.
Mấy kẻ đứng quanh biết hắn đã nhìn ra chút môn đạo, liền quay sang hỏi. Minh Nam cũng dỏng tai lên nghe ngóng. Những gã cao lớn kia chỉ lắc đầu nói:
- Ta cũng không nhìn rõ được mọi chi tiết. Nhưng nhìn khí lực hai gã kia thể hiện ra thì tối thiểu trình độ luyện thể cũng đạt Hoàng Kim Thể sơ cấp, có khi còn là Hoàng Kim Thể cao cấp cũng nên. Vậy mà vừa bị hắn chạm nhẹ tay vào đã lăn quay ra ngất xỉu. Cái này đúng là…
Mọi người nghe hắn nói đều khiếp sợ. Minh Nam thầm tặc lưỡi, đúng là trâu bò thì ở đâu cũng có. Gã công tử kia thấy vậy thì chết khiếp, kêu rú lên như lợn chọc tiết rồi bò bằng cả bốn chân ra khỏi đám đông, nhiều người thấy chướng mắt với hắn đều tiện chân cho một hai đạp, khiến hắn khi bò được ra ngoài cũng bầm dập toàn thân. Người của Huyền Không phái khi đến nơi cũng nhíu mày, đưa ra một chút thuốc gì đó đắp cho thiếu niên bị đánh kia.
Về phần gã thanh niên vừa đại triển thần uy kia thì được mọi người xung quanh vây quanh tíu tít hỏi thăm kết giao, khiến hắn cũng có chút bối rối. Diệp Minh quay về đưa thẻ tên xếp hàng cho Minh Nam thấy vậy cũng tò mò hỏi chuyện vừa xảy ra, Minh Nam kể lại vắn tắt đại khái cho nó nghe. Đúng lúc đó, một thanh âm vang dội cất lên từ phía cổng sơn môn:
- Mời mọi người xếp hàng theo thứ tự trên thẻ tên, đợt tuyển chọn sáng nay chính thức bắt đầu.
Đám người nhốn nháo xếp vào hàng theo thứ tự. Do số thứ tự được ghi ngẫu nhiên chứ không theo thứ tự đăng kí, nên thành ra Minh Nam lại cách Diệp Minh tới hơn ba chục số. Khi hắn đứng vào hàng người thì một người đi tới, vừa vặn đứng ở vị trí ngay trước hắn. Minh Nam ngạc nhiên, vì người này chính là thanh niên vừa lúc nãy đã ra tay hạ gục hai tên người hầu. Gã thanh niên cũng quay lại mỉm cười với hắn:
- Chúc vị huynh đài này may mắn. Không biết nên xưng hô thế nào?
- Tại hạ là Lê Minh Nam, nếu huynh không chê thì cứ gọi Minh Nam là được. Còn huynh là…?
Một vị tiểu đạo sĩ đọc to quy chế tuyển chọn đệ tử của Huyền Không phái. Kì thực nội dung cũng rất đơn giản, mỗi người sẽ được đưa cho một tấm đạo phù cùng một đoạn pháp quyết đơn giản. Cầm tấm đạo phù trong tay, niệm đoạn pháp quyết, trong vòng hai phân (khoảng nửa phút) mà làm cho tấm đạo phù sáng lên là hợp cách. Để đỡ mất thời gian, đoạn pháp quyết được viết lên một tấm bảng gỗ to để ở cạnh hàng người, ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Dù sao đây cũng là một đoạn pháp quyết đơn giản, chỉ vẻn vẹn có ba câu ngắn ngủi, chẳng phải là bí ẩn gì lớn lao.
Tiếng rì rầm đọc nhẩm đoạn pháp quyết vang lên khắp nơi, dù mọi người đều đã cố gắng hạ thấp giọng, nhưng gần 200 người cùng lẩm nhẩm thì thanh âm không thể nào nhỏ được. Cũng có nhiều người có vẻ rất tự tin, đứng hiên ngang nhìn ngắm quang cảnh nơi sơn môn của Huyền Không sơn. Minh Nam rủa thầm chắc đám này là dạng biết chắc là trượt, đi thi tuyển cho vui đây mà. Trong lòng hắn lúc này kì thực đang rất ảo não. Ban đầu hắn nghĩ phương pháp tuyển chọn là để hai vị lão nhân kia xem căn cốt kinh mạch gì gì đó có thích hợp tu luyện hay không. Tuyển chọn theo cách đó đúng là rất đáng lo, nhưng hắn vẫn có tâm lí may mắn, biết đâu bản thân lại có thể chất phù hợp với tu luyện cũng không chừng.
Nhưng cầm đạo phù niệm pháp quyết thế này thì hắn bó tay. Con bà nó, đọc linh ta linh tinh vài câu là làm một tờ giấy phát sáng được sao, đùa nhau à? Hắn khổ não không thôi, bản thân đến từ một thế giới không có tu luyện, giờ lại bắt làm chuyện này thì quá bằng đánh đố nhau rồi. Cứ nhìn kinh nghiệm khi luyện thể của hắn thì biết, 4 tháng mới luyện tới Thiết Thể trung cấp, theo lời Diệp Minh kể lại thì nó chỉ mất có gần 2 tháng đã luyện xong, đó là chuẩn của người bình thường. Tất nhiên là độ tuổi hai bên chênh lệch, Diệp Minh luyện nhanh hơn là chuyện đương nhiên, nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến Minh Nam vô cùng nhụt chí. Đừng nói cái gì mà ý chí cứng cỏi với hắn, hắn là người bình thường, trước giờ sống một cuộc đời bình thường, gặp trắc trở khó khăn sẽ có chút cảm giác chán nản – đó là chuyện đương nhiên.
Tần Thiếu Viêm có vẻ vẫn rất vô tư, khi quay lại thấy bộ mặt ảo não của Minh Nam thì hỏi thăm:
- Minh Nam huynh, sao chưa tới kiểm tra đã ủ rũ như vậy rồi?
Minh Nam cười khan nói:
- Nói thật là… ta không tin bản thân có thể vượt qua kì tuyển chọn này, nên cảm thấy có chút chán nản thôi.
Tần Thiếu Viêm khẽ cười rồi nói:
- Chưa thử sao biết được, phải có lòng tin vào bản thân chứ. Không chừng huynh lại là kì tài trăm năm khó gặp, thể chất sinh ra là để tu chân cũng nên.
Minh Nam cười khổ, thầm nghĩ “khắp thiên hạ này e rằng cũng chỉ có thể chất của ta đây là không hợp để tu luyện thì có”. Tần Thiếu Viêm ngẫm nghĩ giây lát, rồi thần thần bí bí nói nhỏ:
- Hay là ta cho huynh chút lời khuyên vậy. Khi đọc pháp quyết, cứ thử tưởng tượng ra một dòng khí nóng từ nơi bụng, chạy dọc lên trên theo kinh mạch rồi chảy vào nơi bàn tay đang cầm đạo phù xem. Nhớ là phải vô cùng tập trung mà tưởng tượng ra, biết đâu lại có hiệu quả.
Minh Nam có chút hoài nghi, nhưng ngẫm lại thì Tần Thiếu Viêm có vẻ có hiểu biết về giới tu luyện, không chừng đã chạm vào được chút da lông gì đó của việc tu tiên cũng nên. Dù sao thì cũng cố đấm ăn xôi thôi, liều, phải liều! Hắn thầm nhủ vậy, dù bản thân hắn còn chẳng biết kinh với mạch trong cơ thể là ra làm sao.
Khiến hắn có chút an ủi một chút là kì tuyển chọn này xem ra cũng rất khó khăn, đến 8 phần người tới dự thí đều trắng tay ra về. Phải qua tới 26 người tuyển chọn mới có một người đầu tiên hợp cách. Đáng nói là có mấy tên vẻ mặt cứ nhơn nhơn đi lên, chẳng có chút gì gắng sức cũng đã làm tấm đạo phù sáng lên, trong khi người khác thì nghiền răng nghiến lợi cũng không ăn thua. Nghe đám người ở ngoài kháo nhau thì những tên này hẳn là đến từ gia tộc lớn đây, ở nhà cũng đã được trưởng bối trong nhà dạy qua một chút, nên thông qua hết sức dễ dàng. Dù gì thì mấy công pháp tu tiên căn bản ở trong các gia tộc cỡ trung đăng trở lên cũng không phải là không có, tuy chỉ đủ để nhập môn thôi.
Diệp Minh xếp trước Minh Nam cũng thất thểu đi ra, hoàn toàn chẳng làm tấm đạo phù sáng lên được chút nào. Rốt cuộc cũng đã gần đền Minh Nam, gã đứng phía trước Tần Thiếu Viêm cầm tầm đạo phù lên tay, chưa bắt đầu niệm pháp quyết mà đầu hắn đã mồ hôi đầm đìa. Khi một vị tiểu cô nương nữ đạo sĩ hô lên Bắt đầu thì y nhắm tịt mắt lại, giơ tấm đạo phù lên trước mặt, miệng lầm rầm như đọc kinh văn vậy. Do số lượng người dự tuyển rất nhiều, nên mỗi người chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn để niệm pháp quyết. Cuối cùng khi thời gian đã tới sát nút, thì tấm đạo bùa trên tay hắn lóe sáng lên một chút xíu, trông như ánh sáng đom đóm vậy, nhưng như vậy cũng là đủ để thông qua rồi.
Một trong hai vị lão nhân gật đầu cười với hắn, bảo hắn đi qua một bên ghi tên và giấy hẹn nhập môn. Gã kia mừng tới gần như phát khóc, suýt nữa thì lao tới ôm hai vị tiên trưởng lão nhân. Kế đến là lượt của Tần Thiếu Viêm, hắn bình thản bước vào. Không ít người ở ngoài, dù là người thân của những người tới dự tuyển chọn, hay là những kẻ đã khảo thí xong đều ngó nghiêng nghe ngóng. Chuyện lúc này ở bên ngoài Tần Thiếu Viêm khẽ vung tay đánh ngất hai gã luyện thể Hoàng Kim Thể cũng đã được lan truyền, khiến không ít người nảy sinh lòng hiếu kì với hắn.
Tần Thiếu Viêm cầm tấm đạo bùa lên, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa tay trái của mình, vẻ mặt thản nhiên. Đột nhiên, tấm đạo bùa hơi rung rung. Đám tiểu đạo sĩ lẫn hai vị lão nhân đều có vẻ ngạc nhiên, hôm nay trời cũng không có gió mạnh, chỉ hơi hiu hiu mà thôi. Tấm đạo bùa lại được làm bằng giấy bồi, cầm dọc theo thớ giấy như Tần Thiếu Viêm thì rất khó có chuyện đạo bùa lại rung được.
Bất chợt, những đạo văn khắc trên đạo phù sáng lóe lên. Minh Nam đứng ở ngay vị trí kế tiếp nên thấy được rõ ràng, tấm đạo phù tỏa ra ánh sáng chói lòa như đèn pha vậy. Nên nhớ là những kẻ thông qua sát hạch trước đó đều chỉ làm đạo phù hơi sáng lên một chút mà thôi. Nhưng tấm đạo phù trong tay Tần Thiếu Viêm lúc này lại chói lọi tới như vậy, khiến hai vị lão giả phải bật dậy, toàn bộ người quanh nơi tuyển chọn cũng phải giật mình.
Tần Thiếu Viêm nhìn tấm đạo phù trong tay, hơi nhíu mày lại. Ánh mắt hắn có chút phức tạp, thậm chí là… không hài lòng. Nhưng ngay lập tức hắn đã thu hồi ánh mắt đó lại, trả lại tấm đạo phù cho vị nữ tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh, lập tức ánh sáng chói mắt biến mất. Một trong hai vị lão giả lẩm bẩm “kì tài, kì tài”, vị lão nhân còn lại thì quyết đoán đứng dậy, vẻ mặt tươi cười nói:
- Vị công tử này, thiên phú tu chân của cậu có thể nói là vào hàng xuất sắc. Không biết cậu có nguyện ý trở thành đệ tử nội môn của Huyền Không phái hay không?
Khiếp sợ, tuyệt đối là khiếp sợ! Toàn trường im bặt, rồi sau đó vỡ òa trong những tiếng nhao nhao bình phẩm.
- Trời ạ, ta có nghe nhầm không, vừa gia nhập đã là đệ tử nội môn rồi!
- Cũng phải thôi, ngươi có thấy không, tấm đạo phù trong tay người ta sáng lòa như tiểu thái dương vậy, không có thiên phú tuyệt đỉnh mới là lạ đấy!
- Ta nghe nói đại đệ tử của Huyền Không phái lúc tham gia khảo thí cũng không có biểu hiện kinh người như vậy.
- Tham gia kì khảo nghiệm này chỉ là để tuyển chọn đệ tử ngoại môn mà thôi, đệ tử ngoại môn ở trên Huyền Không sơn có tới hơn hai ngàn người, mà đệ tử nội môn chỉ có hơn 50 người mà thôi. Vô số đệ tử ngoại môn phải tranh đầu sứt đầu mẻ trán mới lên được hàng ngũ đệ tử nội môn đấy.
- Chứ sao, đãi ngộ giữa đệ tử nội môn và ngoại môn chênh lệch nhau nhiều lắm, các công pháp thượng thừa của Huyền Không phái chỉ có đệ tử nội môn mới được tiếp cận mà thôi.
Minh Nam lúc này cũng rất kinh ngạc. Chuyện đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn hắn cũng từng nghe Phương Bình kể, bản thân cũng không quá ngạc nhiên. Khiến hắn phải ngẩn ngơ là không ngờ Tần Thiếu Viêm lại có thể làm cho tờ đạo phù trông như tờ giấy bìa bình thường kìa phát sáng chói lọi như vậy. Tên này không phải là giấu một cái đèn pin trong tay đó chứ? Tần Thiếu Viêm chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Cảm ơn đề nghị của tiền bối, nhưng vãn bối tạm thời chưa nghĩ tới việc này, thôi thì để tới khi nhập môn rồi tính vậy.
Nói xong, Tần Thiếu Viêm rảo bước tới bàn ghi tên, rồi rút ra ngoài, lúc đi qua Minh Nam còn gật đầu khích lệ hắn:
- Minh Nam huynh, cố lên.
- Cảm ơn… a.
Minh Nam chợt giật mình, vừa rồi hơi thất thần trước màn biểu diễn của Tần Thiếu Viêm, hắn quên béng mất mình là người tiếp theo tham gia khảo thí. Thầm cầu trời khấn phật, hắn bước lên cầm tấm đạo phù rồi nuốt nước bọt. Vị nữ tiểu đạo sĩ lại hô lên “Bắt đầu”. Minh Nam dùng cả hai tay cầm chặt lấy tấm đạo phù giơ lên trước mặt, mắt nhìn chằm chằm vào đó, tâm thần khẩn trương hết sức.
Hắn án chiếu theo lời khuyên của Tần Thiếu Viêm, cố hết sức dùng đầu óc tưởng tượng ra một luồng khí ấm từ bụng dưới tỏa lên trên rồi len tới mười đầu ngón tay. Hắn cũng chẳng quản cái gì kì kinh bát mạch, gắng gượng tập trung. Mười giây, mười lăm giây, hai mươi giây… Chẳng có gì xảy ra, tấm đạo phù vẫn bất động không có phản ứng gì, Minh Nam sắp phát khóc tới nơi rồi. Con bà nó, nói đúng là dễ hơn làm mà, đang yên đang lành bảo tưởng tượng ra luồng khí ấm khỉ khô gì đó ai mà làm được. Chết tiệt, sao bụng ấm ấm thể này, không phải là vào thời khắc nước sôi lửa bỏng này lại buồn đi vệ sinh đấy chứ?
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, không ngờ… kì tích đã xuất hiện! Hoa văn trên tấm đạo phù sáng lên, không phải quá chói chang như của Tần Thiếu Viêm, nhưng ánh sáng cũng hết sức rõ ràng, so với mấy kẻ trước đó đã vượt qua được kiểm tra còn sáng hơn vài phần. Minh Nam ngẩn người ra, vậy mà cũng làm được sao? Một vị lão nhân của Huyền Không phái vuốt râu cười hài lòng:
- Không tồi, không tồi chút nào, thiên phú của vị tiểu huynh đệ này có thể coi là hàng khá.
Minh Nam bước chân tới bàn ghi danh mà có cảm giác như nằm mộng. Nếu không phải trước đó biểu hiện của Tần Thiếu Viêm quá kinh người thì hẳn chúng nhân ở đây sẽ xuýt xao trước thành tích của hắn. Vậy là… mình sắp bước lên con đường tu chân sao? Minh Nam vẫn không tài nào tin tưởng được, dù sự thật bày ra sờ sờ trước mắt.
- Nam ca! Nam ca! Huynh đúng là kì tài đấy nha! Trừ Tần đại ca kia, hôm nay không có ai làm được tốt như huynh đâu!
Diệp Minh đứng ở ngoài chờ, khi thấy hắn đi ra thì cười ngoác tới tận mang tai. Bản thân hắn cũng rất đắc ý, trong làng thì hắn là người thân thiết với Minh Nam nhất, giờ Minh Nam sắp trở thành tu tiên giả thứ hai của làng An, dĩ nhiên bản thân nó sẽ cảm thấy có chút hư vinh nhất định.
- May mắn, may mắn mà thôi! – Minh Nam gãi gãi đầu.
- Đi, đi về nào, nhất định phải về khoe với mọi người thôi. Làng An chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện thêm một người tu tiên nữa rồi!
Khi tham gia khảo thí xong, Diệp Minh cũng có chút thất vọng trong lòng, nhưng giờ đã quên béng hoàn toàn chuyện đó. Hắn vỗ vỗ vai Minh Nam, cười hớn hở, khí lực của một người luyện thể gần tới Ngân Thể không nhỏ chút nào, khiến Minh Nam thiếu chút nữa sụm người xuống. Không kịp nói lời nào thì hắn đã bị Diệp Minh kéo chạy về phía Minh Nguyệt trấn.
Ngoái đầu lại nhìn về phía Huyền Không sơn, tâm trí Minh Nam có chút kiên định trở lại. Hắn thầm nhủ trong lòng:
- Tu chân giới, ta tới đây!
***
Khi Diệp Minh về tới cửa hàng Phương gia liền đem chuyện Minh Nam vượt qua khảo hạch của Huyền Không phái khóe toán loạn lên. Đến cả Phương Hằng, em trai gia chủ Phương gia, người được xưng là đệ nhất cao thủ ở làng An cũng vỗ lưng hắn cười to:
- Tiểu tử, khá lắm! Cố gắng vào đó phấn đấu đi, biết đâu ngươi cùng với Phương Bình lại trở thành nội môn đệ tử cũng nên!
Diệp Hào cũng cười, nhưng rồi lại suy nghĩ đôi chút:
- Ta nghe nói Huyền Không phái tuyển đệ tử thì phải kiểm tra thân thế của môn sinh, nhưng Minh Nam tiểu huynh đệ hiện giờ…
Minh Nam như hóa đá khi nghe thấy câu này. Hắn quên béng mất chưa nghĩ tới chuyện này? Thân thế ư, hắn từ một thế giới khác tới đây, làm quái gì mà có thân với thế. Chẳng lẽ con đường tu chân của hắn sớm bị cắt đứt tại đây? May sao, khi hắn đang ủ rũ thì Phương Hằng đã lên tiếng:
- Nam tiểu tử không phải lo, nếu có đệ tử trong Huyền Không phái có gia thế trong sạch rõ ràng thay mặt bảo đảm, thì vẫn có thể thông qua như thường. Vừa vặn Phương Bình lại là đệ tử của Huyền Không phái, cửa hàng của Phương gia chúng ta tại Minh Nguyệt trấn cũng có chút danh tiếng nhất định. Trong lúc chờ người hồi phục trí nhớ, ta đứng ra viết cho người một phong thư bảo đảm gửi cho Huyền Không phái là được rồi.
Minh Nam vui mừng nói:
- Vậy phải cảm ơn Phương bá bá rồi!
- Không cần phải cảm ơn gì hết, sau này người có pháp lực cao rồi thì quay lại trợ giúp Phương gia chúng ta một chút là được rồi. – Phương Hằng không quá để tâm, cười đáp lại.
- Nhất định. – Minh Nam gật đầu đáp ứng.
***
Tối hôm đó, Phương gia tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ chúc mừng Minh Nam, mọi người cười nói ăn uống vui vẻ tới gần nửa đêm mới lục tục về phòng. Ngả lưng xuống giường, Minh Nam nhìn mông lung lên trần nhà.
- Vậy là… Mình sắp bước vào tu chân giới rồi…
Hắn nhắm mắt lại, hình dung ra khuôn mặt của bố mẹ, em gái, rồi bạn bè người thân. Sau những ngày đầu thấy mới mẻ với thế giới này, hắn chợt nhớ cố hương đến cồn cào, nhiều lúc hắn tưởng như sắp khóc vậy. Có lẽ cuộc sống sinh hoạt của hắn khi còn ở Trái Đất hơi buồn chán, vô vị, nhưng ở đó là nơi những người thân thiết với hắn đang sinh sống. Ở nơi đó, hắn có bao dự định, còn có những hoài bão nho nhỏ. Hắn không muốn rời bỏ nó. Chỉ khi rời xa một thứ gì mà bản thân đã gắn bó suốt một thời gian dài, người ta mới thấy được nó quan trọng với mình tới mức nào.
Tối nào cũng hắn cũng lẩm nhẩm lại mục đích của mình, để hun đúc quyết tâm của bản thân. Nhất định, phải trở về! Nhất định, phải tìm được mẹ và em gái! Dù có khó khăn ngăn trở gì cũng luôn phải giữ lấy mục tiêu đó! Trái Đất, nhất định ta sẽ trở về!
Last edited by tomongcham; 28-09-2013 at 10:48 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tomongcham
Ngày hôm sau, Minh Nam trở về làng An cùng đoàn xe Phương gia. Dù sao thì 6 ngày sau mới đến thời hạn phải tới Huyền Không phái. Tin tức hắn vượt qua khảo hạch của Huyền Không phái nhanh chóng được truyền đi khắp lòng. Đám trẻ ngày thường vẫn học võ cùng hắn lập tức ríu rít vây quanh hắn hỏi han đủ kiểu. Đã thế, Diệp Minh còn thêm mắm thêm muối vào câu chuyện, khiến mọi người cứ nghĩ hắn một người thế như chẻ tre đạp lên biết bao nhân tài khác để bái nhập được vào Huyền Không phái. Minh Nam quả thật không biết nên khóc hay nên cười cho phải.
Hắn trở về nhà, Diệp Phong cũng bỏ cả buổi làm đồng trở về vỗ vai hắn cười sảng khoái:
- Tiểu tử khá lắm, không ngờ chúng ta lại có ngày được nuôi một vị tu tiên giả ngay trong nhà.
- Phong thúc, thúc đừng nói vậy, nếu không có thúc thì không biết giờ cháu đang lăn lóc ở chốn nào rồi.
Minh Nam chân thành nói. Kì thực hắn có thể tá túc tạm ở cửa hàng Phương gia tại Minh Nguyệt trấn chờ tới kì hạn lên Huyền Không sơn, vì cơ bản hắn cũng chẳng có đồ đạc gì cần chuẩn bị. Khi hắn bị hút vào trong vòng tròn ánh sáng, thực ra trên người hắn còn có một chiếc ví và điện thoại di động. Lúc Diệp Phong tìm được hắn thì trời đã tối, hắn cũng không để ý thấy đồ vật gì. Minh Nam từng thử quay lại tìm kiếm nhưng không phát hiện gì. Thành ra hắn tới nơi này chỉ độc có một bộ quần áo trên người khi trước, chẳng có đồ vật tùy thân gì.
Nhưng suy đi tính lại, hắn vẫn quyết định trở về thăm Diệp Phong một chút. Sâu trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất biết ơn Diệp Phong, chuyện cưu mang một người hoàn toàn xa lạ như hắn mà không nề hà gì của Diệp Phong quả thật khiến Minh Nam cảm động vô cùng. Nếu là ở thế giới cũ của hắn, không chừng sẽ được đưa lên các phương tiện truyền thông, giới thiệu một tấm gương người tốt việc tốt hiếm hoi cho xem.
Kế đó, hắn tới chào Trần Kì. Trần Kì chỉ dạy hắn luyện thể trong có 4 tháng trời ngắn ngủi, cũng không phải là quá dài, nhưng bản thân Minh Nam cảm thấy nhờ sự dạy bảo nghiêm khắc của Trần Kì mà cơ thể hắn mới cường kiện lên như bây giờ, ít ra thì hắn cũng không đi năm bước là lại thở dốc như khi mới tới nữa. Trần Kì cảm khái:
- Ngươi tuổi đã lớn, có luyện thể thêm thì thành tựu cũng không cao, bù lại lại có chút thiên phú về tu tiên. Âu cũng là trời cao công bằng.
Thế rồi hắn nghiêm mặt, đưa cho Minh Nam một quyển sách, nói:
- Dù đã bái nhập môn phái tu chân rồi cũng không được xao nhãng việc luyện thể. Trong cuốn sách này có ghi hướng dẫn về luyện thể sơ cấp, cùng với một số điểm cần lưu ý mà tự ta rút ra được trong quá trình làm giáo quan suốt bấy lâu nay. Mặc dù không hiệu quả bằng đích thân ta chỉ dạy, nhưng nếu chăm chỉ tập luyện thì thành tựu của ngươi cũng sẽ không tệ đâu. Đừng coi thường luyện thể sơ cấp, gần như chín phần mười dân cư trên đại lục này đều từng luyện thể, ngay cả ở các môn phái tu chân thì đây cũng là một khâu trọng yếu. Tu vi tu chân cao mà cảnh giới luyện thể thấp thì cũng chẳng khác gì một khẩu pháo thủy tinh, đụng cái là vỡ.
- Cháu rõ rồi, Trần thúc. – Minh Nam gật đầu đáp.
***
Sáu ngày sau, tại chân núi Huyền Không. Một đám người nam có, nữ có đứng lố nhố trước sơn môn. Nhiều người còn đang bịn rịn chia tay người nhà, dù sao thì ở đây có những người quê quán ở rất xa, nằm ở những phủ khác của Việt Trì Quốc, có lẽ phải một hai năm mới lại có dịp về thăm nhà. Đám đệ tử mới này có tổng cộng 56 người, có cả nam lẫn nữ, tuổi tác trải dài từ tầm 10 tuổi cho tới 32 tuổi. Kì thực độ tuổi tối đa mà Huyền Không phái chấp nhận thu đệ tử là 40, quá độ tuổi này vẫn có thể tu tiên nhưng thành tựu không cao.
Minh Nam cũng đứng trong đoàn người, hắn tới đây một mình, đang chờ người đại diện đón đệ tử mới nhập môn của Huyền Không phái tới. Đột nhiên, có một bàn tay đập nhẹ lên vai hắn. Hắn ngạc nhiên quay người lại:
- Thiếu… Viêm huynh?
- Ha ha, Minh Nam huynh cũng một thân một mình đi tới đây giống tôi sao?
Người đang nói không phải là Tần Thiếu Viêm thì là ai. Những đệ tử mới nhập môn xì xào bàn tán, dù sao thì biểu hiện của Tần Thiếu Viêm trong kì tuyển chọn cũng quá nổi bật. Những người tới dự tuyển sau cũng nghe nói tới hắn, thậm chí có những kẻ xuất thân danh gia khi thấy hắn vẻ mặt cũng ngưng trọng hẳn lên.
Gặp được người quen khiến tâm trạng Minh Nam thả lỏng đi đôi chút, hắn cười nói:
- Thiếu Viêm huynh cũng không để người thân tới tiễn sao? Mà huynh đã quyết định là có trở thành nội môn đệ tử hay không chưa?
- Vẫn đang cân nhắc đôi chút.
Tần Thiếu Viêm bình thản đáp. Đám người xung quanh đều xì xào bàn tán, cho là hắn có vẻ hơi kiêu ngạo. Minh Nam thì không cảm thấy
vậy, huống hồ đối phương cũng thực sự có vốn để kiêu ngạo. Qua một chốc, một vị đạo sĩ trung niên tới tiếp đón rồi dẫn mọi người đi theo bậc thang lên Huyền Không Sơn.
Huyền Không sơn rất hùng vĩ, cao chừng năm dặm, đi lên cao có thể thấy mây mù lượn lờ, không khí vô cùng trong lành. Đình viện ẩn hiện giữa những rừng cây xanh mướt, quả thật khiến người ta có cảm giác như chốn thế ngoại đào viên. Dọc theo bậc cầu thang bằng đá hoa cương, nhóm người Minh Nam đi tới một quảng trường khá lớn nằm lưng chừng giữa chân núi và sườn núi.
Vị đạo sĩ dẫn đạo gật đầu nói:
- Nơi này là nơi tập trung của các đệ tử ngoại môn, bình thường các người sẽ tụ tập ở đây mọi khi có sư huynh sư tỉ hoặc tiền bối tới giảng pháp. Ở phía bên kia là Tàng Thư các, các ngươi muốn lựa chọn pháp môn tu hành thì tới đó gặp Từ trưởng lão, có điều phải dựa theo điểm cống hiến mới có thể đổi được. Đình viện to lớn ở phía xa là Kì Vật các, có kì vật gì muốn trao đổi với môn phái, hoặc muốn tìm vật phẩm cần thiết cho tu luyện thì tới nơi đó. Phía trên sườn núi là nơi sinh hoạt của nội môn đệ tử, không có phận sự thì không nên tiến lên đó làm gì. Trên đỉnh núi là nơi ở của các trưởng lão và chưởng môn, là cấm địa tuyệt đối, kẻ nào dám kháng lệnh tiến lại gần sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.
Đạo sĩ trung niên hơi ngừng lại chút, rồi nói tiếp:
- Mỗi tháng môn phái sẽ phát cho các người một chút bạc để chi tiêu sinh hoạt, cùng với một vài đan dược hỗ trợ tu luyện. Các người cũng không bị ước thúc gì lớn, chỉ cần chuyên tâm khổ tu, thi thoảng môn phái có việc cần điều động thì thực hiện, vậy là ổn. Những chuyện như nơi ở, quy tắc kiếm điểm cống hiến thì để các sư huynh sư tỉ giải thích cho các ngươi đi.
Đạo sĩ quay sang nhìn Tần Thiếu Viêm:
- Ngươi là Tần Thiếu Viêm?
- Đúng vậy.
- Các trưởng lão có bàn bạc qua về chuyện của ngươi. Không biết ngươi có nguyện ý trở thành nội môn đệ tử của Huyền Không phái ta không?
Tần Thiếu Viêm khẽ cười nói, vẻ mặt đầy tự tin:
- Vãn bối muốn trước tiên cứ rèn luyện trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn đã. Đạo lí học bò rồi mới học chạy, làm việc phải theo tuần tự, vãn bối hiểu rất rõ. Nhờ tiền bối chuyển lời cho các vị trưởng lão, vàng thật phải qua thử lửa, nếu thực sự có tài năng thực sự, vãn bối sẽ sớm gia nhập nội môn.
Cả đám đệ tử ngoại môn cũ lẫn mới thấy hắn nói vậy đều có vẻ kinh dị. Không ngờ tên này lại từ chối trở thành đệ tử nội môn. Chưa nói tới thiên phú tu luyện của hắn, chỉ riêng khí khái đã khiến nhiều người phải khâm phục rồi. Đám nữ đệ tử túm tụm lại, cười khúc khích chỉ trỏ về phía hắn, không biết đang nói với nhau chuyện gì.
- Vậy được rồi, ta cũng không bắt ép ngươi làm gì. Cứ thành thật mà tu luyện đi, không chừng chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. – Vị đạo sĩ gật đầu, rồi phóng lên bay về phía sườn núi.
Cả đám đệ tử mới đều trầm trồ, không ít người mới lần đầu được nhìn tu chân giả phi hành ở khoảng cách gần như vậy. “Khó tin thật, con người lại thật sự có thể bay mà không cần thiết bị gì trợ giúp, thế giới đúng là nhiều chuyện kì quái thật”, Minh Nam thầm nghĩ. Theo như những gì hắn nghe kể từ Phương Bình trước kia thì tu chân giả tới Nguyên Anh kì miễn cưỡng cũng có thể phi hành được, dù thực tế là giống như lướt đi trong không trung thôi, qua một đoạn lại phải chạm chân lấy đà. Phi hành một cách nhẹ nhàng như vị đạo sĩ vừa rồi thì tối thiểu cũng phải là Hóa Thần kì. Về hai vị cường giả mà hắn từng gặp ở làng An thì, e tu vi đã đạt tới Động Hư, thậm chí Phản Hư kì cũng nên.
Đang lúc hắn suy nghĩ, thì một giọng nói cất lên gọi hắn:
- Minh Nam huynh! Minh Nam huynh!
Hắn lần theo tiếng gọi, thì phát hiện ra người vừa gọi mình chính là đại thiếu gia của Phương gia, Phương Bình. Phương Bình hồ hởi đi tới chỗ hắn, cười vang:
- Minh Nam huynh, à không, giờ phải gọi là Minh Nam sư đệ mới đúng. Ha ha, không ngờ làng chúng ta lại xuất hiện thêm một tu chân giả nữa. Sau này chúng ta phải cùng nhau cố gắng rồi. À phải rồi, hay là ta dẫn sư đệ đi thăm quan khu vực cho đệ tử ngoại môn, tiện thể giải thích quy định chung nhé.
Kì thực Minh Nam còn lớn hơn Phương Bình tới 6 tuổi, nhưng ở trong môn phái thì bối phận được phân chia dựa theo tu vi, nên Phương Bình gọi hắn là sư đệ cũng là hợp lẽ. Hắn gật đầu:
- Vậy làm phiền Phương Bình sư huynh rồi.
- A, vị sư huynh nay quen biết với Minh Nam huynh sao. Không biết có thể dẫn đệ đi tham quan cùng được không?
Tần Thiếu Viêm chen qua đám đông đi tới chỗ Minh Nam và Phương Bình. Vị đạo sĩ kia vừa rồi đi, rất nhiều người liền vây quanh hắn hỏi han làm quen. Tần Thiếu Viêm dù tốt tính, nhưng bị một đám đông quây lại như thế cũng có chút không thoải mái, nên hắn dứt khoát đi tới chỗ Minh Nam mong có thể phá vây.
- Ồ, vị sư đệ này… quen biết với Minh Nam sư đệ sao? – Phương Bình hơi ngạc nhiên hỏi.
- Lúc tham gia tuyển chọn có tình cờ quen biết nhau. – Minh Nam gật đầu nói.
- Ra vậy, vị sư đệ này khí khái bất phàm, nghe nói là thiên phú thể hiện ra cũng rất kinh người. Sau này đệ mà trở thành nội môn đệ tử nhớ phải nâng đỡ cho ta và Minh Nam sư đệ đấy. – Phương Bình cười.
Ba người tách ra khỏi đám đông, tản bộ dọc theo lối mòn ở chân núi. Phương Bình vừa đi vừa giải thích những tri thức thông thường trong môn phái cho Tần Thiếu Viêm và Minh Nam nghe:
- Nơi quảng trường vừa rồi chỉ là nơi tụ tập khi tới học đạo thuật mà thôi, bình thường cũng chỉ có một số người lên đó tản bộ, đa phần thì ở những đình viện nhỏ ở các ngọn núi nhỏ hay đồi xung quanh, đó mới là nơi ở của các đệ tử ngoại môn. Dù sao thì số lượng đệ tử ngoại môn cũng quá nhiều, trên Huyền Không Sơn không thể đủ chỗ được.
- Đệ tử ngoại môn mới gia nhập có thể tới Tàng Thư các lấy một quyển công pháp Nhân cấp trung cấp tên là Thanh Nguyên quyết. Cùng một thời điểm mỗi đệ tử chỉ có thể tu luyện một loại công pháp mà thôi, đem trả cuốn công pháp cũ mới có thể tới đổi cuốn mới. Công pháp đã mượn thì tuyệt đối không được truyền cho ai, cũng không được mang ra khỏi phạm vi sơn mạch này. Trên mỗi cuốn công pháp đều có ấn kí rất cao thâm, nếu bị phát hiện thì sẽ rất thảm đó.
Công pháp tu chân cũng chia ra làm Nhân cấp, Địa cấp, Thiên cấp như bí tịch võ công của võ giả. Nhưng cùng một cấp độ thì công pháp tu chân bao giờ cũng quý hiếm hơn nhiều, vì chúng đều được lưu truyền trong các đại phái hay đại gia tộc, rất ít khi lưu lạc ở ngoài. Một bộ công pháp Nhân cấp trung cấp như Thanh Nguyên quyết mà truyền ra ngoài thì có giá trị không thua kém gì một bộ bí tịch võ công Nhân cấp đỉnh cấp, thậm chí là Địa cấp sơ cấp.
- Hơn nữa trong Tàng Thư các không chỉ có công pháp tu chân. – Phương Bình lại nói tiếp. – Ngay cả bí pháp công kích, bí pháp hỗ trợ, bí tịch võ công, thậm chí là phương pháp luyện thể cũng có. Nếu như có đủ điểm cống hiến thì thứ gì cũng có thể đổi.
- Phương Bình sư huynh, điểm cống hiến rốt cục là thứ gì vậy? – Minh Nam thắc mắc.
- Điểm cổng hiến là một dạng tài nguyên nội bộ của môn phái, dùng để đổi lấy công pháp, bí tịch, tài liệu tu luyện. Mặc định thì mỗi đệ tử nhập môn đều sẽ được cho sẵn 50 điểm cổng hiến, mỗi tháng một đệ tử ngoại môn sẽ được cho thêm 10 điểm cống hiến nữa. Ngoài ra còn có những phương pháp khác để gia tăng điểm cống hiến, như đem kim ngân, vật phẩm quý báu để đổi lấy điểm cống hiến; gia tăng vị trí trên bảng xếp hạng thực lực của đệ tử ngoại môn cũng được tăng thêm điểm cống hiến, ngoài ra thì khi thực hiện tốt những nhiệm vụ được môn phái giao cũng sẽ được tặng điểm cống hiến.
- Việc thi đấu xếp hạng thực lực của đệ tử ngoại môn là sao, phải thông qua bảng xếp hạng đó mới được thăng lên làm đệ tử nội môn ư? – Tần Thiếu Viêm lên tiếng.
- A, quên mất, mục tiêu của Thiếu Viêm là dùng thực lực tiến lên thành đệ tử nội môn nhỉ? Đúng vậy, mỗi ba tháng sẽ có một lần xếp hạng thi đấu, toàn bộ đệ tử ngoại môn sẽ được đánh giá thứ hạng dựa qua thành tích trong đợt thi đấu đó. Ngoài ra còn một phương pháp khác là khiêu chiến người có thứ hạng cao hơn. Nếu bên được khiêu chiến chấp thuận thì sẽ trưởng lão phụ trách việc này sẽ mở ra lôi đài thi đấu, người khiêu chiến nếu thắng sẽ đạt được vị trí của kẻ bị khiêu chiến. Nhưng nếu thua thì sẽ tự động bị đánh tụt một hạng.
- Muốn trở thành đệ tử nội môn thì yêu cầu trên bảng xếp hạng thực lực phải đạt tới mức nào?
- Mười người đứng đầu bảng xếp hạng đệ tử ngoại môn có quyền khiêu chiến với một trong các đệ tử nội môn. Nguyên tắc cũng tương tự như thi đấu lôi đài, đệ tử nội môn bị khiêu chiến nếu thua sẽ phải nhường lại vị trí đó cho đệ tử ngoại môn đi khiêu chiến. Tuy nhiên mỗi tháng chỉ được khiêu chiến một lần mà thôi, dù sao thì các đệ tử nội môn còn phải tu luyện, đi chấp hành nhiệm vụ hay ra ngoài lịch lãm, không thể lúc nào cũng ở nhà chờ người tới khiêu chiến được? – Phương Bình lắc đầu nói.
- Rốt cuộc thì ưu đãi của đệ tử nội môn lớn như thế nào mà ai cũng thèm muốn vậy? – Minh Nam nhíu mày hỏi.
- Trong Tàng Thư các, đệ tử ngoại môn chỉ được tìm kiếm công pháp bí tịch ở hai tầng dưới, đẳng cấp của công pháp ở đó cao nhất là Nhân Cấp đỉnh cấp. Muốn tiếp cận với công pháp Địa cấp trở lên được đặt tại tầng trên cùng thì phải là đệ tử nội môn. Ngoài ra đệ tử nội môn có thể bái hạ làm đệ tử kí danh một vị trưởng lão, nếu được trưởng lão nào thu nhận làm đệ tử nhập thất thì con đường tu luyện sau này cũng thênh thang hơn rồi. Chưa kể tài nguyên cung cấp cho đệ tử nội môn cũng nhiều hơn, họ còn có thể nhận nhiệm vụ của môn phái để đổi lấy điểm cống hiến. Cách này kiếm điểm hiệu quả hơn đóng góp bằng vật phẩm rất nhiều. – Phương Bình thở dài.
- Trình độ chung của đệ tử nội môn là ở cảnh giới nào vậy? – Tính hiếu kì của Minh Nam lại nổi lên.
- Thấp nhất cũng là Kim Đan tiền kì. Đại sư huynh có tu vi cao nhất là Nguyên Anh tiền kì, có điều đã ra ngoài lịch lãm rồi. Kì thực trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn cũng có nhiều người tu vi rất cao, trong mười người ở vị trí đứng đầu ở bảng xếp hạng đệ tử ngoại môn gần đây nhất, có tới bảy người là Kim Đan tiền kì đấy!
Nghe đến đây Minh Nam tặc lưỡi, lại quay đầu ngước lên nhìn Huyền Không sơn hùng vĩ. Xem ra nơi này đúng là ngọa hổ tàng long, chính mình cứ tà tà mà tu luyện thôi, học theo mấy anh nhân vật chính trong tiểu thuyết huyền ảo e là không ổn rồi.
Last edited by tomongcham; 28-09-2013 at 10:48 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tomongcham
Tới trưa, Phương Bình dẫn Minh Nam và Tần Thiếu Viêm tới một tiểu viện nhỏ nằm trên một ngọn đồi ngay sát Huyền Không Sơn để dùng bữa. Đám ngoại môn đệ tử dù sao cũng mới chỉ bước lên con đường tu luyện, nên thực ra cũng phải ăn uống ngủ nghỉ như người bình thường. Theo lời Phương Bình thì tới Hóa Thần kì tu tiên giả mới mất đi nhu cầu ăn uống, chỉ cần hấp nạp tinh khí trong thiên địa là đủ. Trong lòng Minh Nam kì thật vẫn chẳng tin tưởng chuyện này chút nào, nhưng cũng không nói ra ngoài miệng.
Tần Thiếu Viêm và Minh Nam chọn chung một tiểu viện cách Huyền Không Sơn để làm nơi tạm trú. Tới chiều, cả hai lại đi tới Tàng Thư Các để lấy bản chép tay công pháp tu luyện Thanh Nguyên quyết. Mục tiêu của Minh Nam chỉ là thành thành thật thật tu luyện mà thôi, trong lòng hắn rất rõ ràng là bản thân không phải có thiên phú căn cơ gì đó, nếu không nhờ Tần Thiếu Viêm “nhắc tuồng” cho trong kì tuyển chọn đệ tử thì có khi giờ hắn đang ở làng An làm ruộng với Diệp Phong rồi. Hắn cũng không có gửi gắm hoài bão tham vọng gì lớn ở thế giới này, kinh nghiệm từ 4 tháng luyện thể cho hắn cảm giác rằng cơ thể mình không phù hợp lắm với điều kiện tu luyện ở thế giới này. Khát khao lớn nhất của Minh Nam vẫn là tìm được đường về cố hương, những chuyện khác đối với hắn đều phải xếp sau.
Thế nên sau khi lấy được cuốn công pháp rồi nghe Từ trưởng lão lải nhải mấy quy định mà Phương Bình đã nói hồi sáng, hắn liền lững thững đi ra cửa Tàng Thư Các. Tần Thiếu Viêm cười bảo hắn chờ hắn một lát, hắn sẽ ra ngay. Thành ra Minh Nam cũng chưa bỏ đi vội, đứng tại chỗ lần giở cuốn công pháp ra xem qua. Chẳng mấy chốc hắn đã thấy đầu mình ong hết cả lên, công pháp gì mà lời lẽ lủng củng khó hiểu, cả đời hắn mới chỉ thấy được quyển sách dạy Tư tưởng Hồ Chí Minh hồi còn học đại học là có thể so bì với cuốn sách này về độ trừu tượng khó hiểu. Hắn có chút hoài nghi là liệu cuốn sách này có thể giúp hắn đạt được chút thành tựu tu luyện nào hay không.
Nửa giờ sau, Tần Thiếu Viêm đi ra, gật gật đầu với hắn:
- Minh Nam huynh đã bắt đầu nghiên cứu công pháp rồi sao?
- À, chỉ là xem qua chút ít mà thôi.
Minh Nam cảm thấy hơi ngạc nhiên đôi chút. Trong suy nghĩ của hẳn, Tần Thiếu Viêm hẳn là một kì tài tu luyện, hắn chắc phải có hứng thú rất lớn với kho tàng bí tịch công pháp ở trong Tàng Thư Các mới đúng. Dù ngoại môn đệ tử chỉ được tiếp cận với thư tịch ở tầng một và tầng hai, nhưng theo Minh Nam đoán thì riêng tầng 1 này cũng phải có ít nhất cả nghìn cuốn sách, tầng hai nếu có lẽ cũng rơi vào tầm đó. Tất nhiên là bí tịch công pháp được bày biện ở đây chỉ là bản tóm tắt giới thiệu, nhưng muốn xem qua tất cả phỏng chừng cũng phải mất ít nhất nguyên một ngày. Không ngờ Tần Thiếu Viêm lại chỉ đi qua đi lại mấy vòng đã rời Tàng Thư Các rồi.
Cả hai rảo bước đi qua quảng trường, định đi về tiểu viện nơi mình ở, nhưng khi tới giữa quảng trường thì bắt gặp hai nhóm đệ tử ngoại môn đang tranh cãi với nhau. Đa phần đệ tử ngoại môn đều là người trẻ tuổi, tuổi trung bình chỉ khoảng hơn hai mươi, tuổi trẻ khí thịnh nên thi thoảng có tranh cãi gì đó là chuyện bình thường. Nhưng người đứng đầu hai đám người đang tranh phong kia thì không bình thường chút nào.
- Vương Hoài Nhân, ta cũng không muốn nói nhảm với ngươi làm gì, giao Xích Huyết Sâm ra đây, ta sẽ bỏ qua chuyện lần này.
Người vừa lên tiếng là một cô gái tầm 24 – 25 tuổi gì đó, dáng người dong dỏng, mặt mũi không hẳn là quá xinh xắn, nhưng cũng tương đối bắt mắt.
- Ha ha, Lý Bích Du, ngươi nói đùa hay lắm. Hay là ngươi lập tức biến đi, ta cũng sẽ không so đo với nữ nhân, coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết, thấy sao hả?
Một gã thanh niên mặt rỗ, tóc ngắn cười gằn đáp lại. Trên quảng trường lúc này cũng có không ít người, thấy vậy liền xúm lại xem náo nhiệt. Minh Nam huých tay một vị ngoại môn đệ tử ở bên cạnh, hỏi:
- Vị sư huynh này, cho tiểu đệ hỏi là sao hai nhóm người bọn họ lại tranh cãi dữ dội vậy?
- Ồ, huynh đệ là đệ tử ngoại môn mới gia nhập sao? Chẳng trách không biết hai người họ. Người nữ kia tên là Lý Bích Du, xếp hạng 13 trong bảng xếp hạng thực lực đệ tử ngoại môn đợt gần đây nhất. Người nam kia là Vương Hoài Nhân, xếp hạng còn cao hơn Lý Bích Du một chút, là hạng 11. Cả hai người đều có tu vi Trúc Cơ hậu kì, ngày thường vốn quan hệ với nhau cũng đã rất tệ rồi. Nghe nói một vị bằng hữu của Lý Bích Du tìm được một cây Xích Huyết Sâm khoảng 600 năm tuổi ở cánh rừng phía sau Huyền Không Sơn, không ngờ lại bị một nhóm đệ tử ngoại môn thân với Vương Hoài Nhân bắt gặp, liền vây đánh cho tên kia bị thương nặng rồi cướp cây Xích Huyết Sâm đi. Lý Bích Du nghe tin, nổi giận đùng đùng kéo người tới đòi bọn Vương Hoài Nhân phải bồi thường.
- Xích Huyết Sâm 600 năm tuổi, ừm, cũng có chút quý giá. Nhưng không đến nỗi khiến hai vị kia phải giương cung bạt kiếm như vậy chứ? – Tần Thiếu Viêm trầm ngâm nói.
- Không sai, Xích Huyết Sâm 600 năm tuổi đem giao cho Kì Trân Các có thể đổi được khoảng hơn 100 điểm cống hiến. Có điều với hai người họ chút điểm đó không quan trọng, cả hai đều là người có danh khí trong đám đệ tử ngoại môn, thực lực tiếp cận Thập đại ngoại môn đệ tử. Đòi bồi thường chỉ là chuyện nhỏ, lấn áp khí thế đối phương mới là chuyện lớn.
Minh Nam gật gù, nói theo kiểu thế giới của hắn thì đây là “con gà tức nhau tiếng gáy”. Trong lúc mấy người họ đang nói chuyện qua lại thì hai nhóm người kia đã bắt đầu có xu hướng động thủ. Thấy vậy, đám đông xung quanh lập tức tản ra ngoài chừng năm trượng, để lộ ra một khoảng trống tương đối rộng rãi để hai người giao thủ.
- Ai chà, Lý Bích Du chiến Vương Hoài Nhân, đúng là một trận đấu đang xem đây.
- Không có vị tiền bối nào đứng ra ngăn cản sao?
- Phải có chút cạnh tranh thì mới thúc đẩy các đệ tử gắng sức tu luyện mà. Hơn nữa hiện giờ hẳn cũng có vị trưởng lão ngoại môn nào đó canh chừng sẵn, tránh cho có chuyện xấu xảy ra rồi.
Đây là lần đầu tiên Minh Nam chứng kiến tu tiên giả chiến đấu ở khoảng cách gần như vậy, nói hắn không có hứng thú thì đúng là giả. Lý Bích Du lúc này đã vung tay bắt ấn quyết gì đó, tức thì mười đầu ngón tay tỏa ra một ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt. Minh Nam khẽ ngạc nhiên, thầm nghĩ loại thuật pháp này có thể dùng thay đèn neon cũng không tệ.
Vương Hoài Nhân cũng không phải tay vừa, hai bàn tay nắm lại thành quyền, hơi chùng chân xuống, cả người trông vững chãi như một tảng đá. Trên hai nắm đấm của hắn hiện lên ấn kì màu đỏ nhàn nhạt.
- Luyện thể ư?
- Huynh đệ, không cần phải ngạc nhiên. Huyền Không phái chúng ta tuy là môn phái tu tiên, nhưng số đệ tử chủ tu luyện thể cũng không phải là hiếm. Họ song tu cả hai loại, nhưng công pháp tu tiên chỉ là để phụ trợ thôi, nhất là khi cần công kích từ xa. Dù sao thì ở những cảnh giới ban đầu, khả năng viễn công của người luyện thể cũng rất kém. – Vị đệ tử ngoại môn kia giải thích.
Lý Bích Du búng ngón trỏ và ngón cái tay phải của mình, bắn ra một tia sáng màu lục bắn đi rất nhanh, nhằm ngay vào ngực của Vương Hoài Nhân. Vương Hoài Nhân gầm lên một tiếng, tung quyền ra, đánh tan đạo lục quang thành những hạt sáng nhỏ tan rã trong không trung. Liền đó, y lao lên định phản kích, hai nắm quyền thu lại bên thân người súc thế, chân dậm mạnh xuống đất bắn đi như đạn pháo. Khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng hai trượng, chỉ cần trong nháy mắt là đã đủ để Vương Hoài Nhân vượt qua khoảng cách đó rồi. Lý Bích Du phản ứng cũng không chậm, cấp tốc lui lại phía sau, dù không thể nhanh bằng võ giả luyện thể như Vương Hoài Nhân nhưng cũng tạo ra một khoảng cách nhỏ. Nếu để Vương Hoài Nhân áp sát được tung chiêu thì tuyệt đối không phải là việc gì dễ chịu với cô ta.
Mười đầu ngón tay Lý Bích Du vung vẩy như múa, bắn ra đồng loạt mười đạo lục quang như lúc trước. Vương Hoài Nhân giơ hay nắm quyền lên, chỉ đánh tan ba đạo lục quang nhằm tới chỗ hiểm, những đạo ánh sáng khác hắn trực tiếp dùng thân thể ngạnh kháng. Mười đạo lục quang lần này có vẻ mạnh mẽ hơn đạo lục quang đầu tiên khá nhiều, cũng không trực tiếp bị chấn tan mà bắn toán loạn đi khắp nơi, bảy đạo va chạm với thân thể Vương Hoài Nhân chỉ phá tan được lớp y phục của hắn, để lại một vết hơi tấy đỏ trên da rồi bắn ngược xuống nền đá quảng trường tạo thành tiếng phụp. Qua tiếng xì xào xung quanh thì Minh Nam biết rằng bề mặt quảng trường có một loại cấm chế bảo vệ nào đó nên không bị sao, nếu là loại đá bình thường thì đã bị chấn vỡ rồi.
Vương Hoài Nhân cười lạnh:
- Nếu uy lực công kích của người chỉ có vậy, thì hôm nay ngươi chắc chắn sẽ bại rồi, bại rất thảm là đằng khác.
Qua lần giao thủ đầu tiên, hắn đã nhận ra uy lực của lục quang khá yếu, cho dù có gia tăng cường độ lên gấp ba bốn lần cũng không đủ phá vỡ phòng ngự của thân thể hắn, nên trực tiếp đưa ra quyết định cường công, để mặc cơ thể chống chọi các đạo lục quang. Xem ra hắn đã lựa chọn chính xác.
Lý Bích Du cũng không nói gì, chỉ hừ một tiếng rồi cố gắng tránh né nắm quyền của Vương Hoài Nhân một cách chật vật. Dù chưa bị trúng một kích trực diện nào, nhưng quyền phong của Vương Hoài Nhân cũng không phải nói chơi. Minh Nam đứng ngoài quan sát còn thấy quanh đầu quyền của hắn không khí dường như có hơi biến dạng, xem ra hai cái ấn trên đầu song quyền của Vương Hoài Nhân có hiệu quả gia tăng nhiệt lượng, nếu bị trúng quyền tuyệt đối không thua gì bị một cái búa tạ nung đỏ đánh trúng. Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khiến hắn phát run rồi, áp lực của kẻ trong trận như Lý Bích Du thì càng không cần phải nói.
Điều lạ lùng là Lý Bích Du vẫn không buông bỏ công kích bằng các đạo lục quang của mình, dù rõ ràng nó không có hiệu quả. Mỗi đạo lục quang đập vào thân thể của Vương Hoài Nhân đều bắn xuống mặt quảng trường tạo thành những vết nám nho nhỏ màu xanh xám, vẫn còn lóe lên chút ánh sáng trông hơi kì dị, hiện giờ đã phải có đến vài trăm vết nám như vậy trên quảng trường. Chúng nằm chi chít trên mặt đất quanh khu vực giao phong chính giữa Lý Bích Du và Vương Hoài Nhân. Y phục nửa thân trên của Vương Hoài Nhân đã bị đánh thành như cái sàng, có điều khí thế của y càng lúc càng cường thịnh. Hắn cười lớn:
- Bích Du, ngươi nên trực tiếp nhận thua đi, đỡ tốn thời gian của ta lẫn mọi người. Ta cũng bắt đầu thấy nhàm chán rồi đó, tới lúc không nhẫn nhịn được thì e chẳng còn để ý tới việc thương hoa tiếc ngọc đâu.
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn không ngừng truy kích theo sát Lý Bích Du. Tình cảnh Lý Bích Du lúc này khá tệ, y phục có nhiều chỗ bị cháy sém do bị quyền phong sượt qua, chỗ cẳng chân bên phải thì quần đã bị cháy mất một mảng to do sơ ý bị quyền phong của Vương Hoài Nhân kích trúng. Bản thân Minh Nam đứng ở ngoài cũng cảm thấy qua gần 10 phút giao đấu vừa rồi, ưu thế của Vương Hoài Nhân đã quá rõ rệt rồi, Lý Bích Du hoàn toàn rơi vào hạ phong, hoàn toàn chẳng thi triển ra chiêu thức công kích gì mới mà cứ nhai bài sử dụng các đạo lục quang đánh tới.
Đột nhiên, Vương Hoài Nhân đang đà lao tới bỗng khựng lại, quyền đầu bên trái thu lại. Tiết tấu công kích của hắn thoáng thay đổi khiến Lý Bích Du bị lỡ trớn một nhịp, cô ta thất kinh liên thu hai tay lại về trước ngực phòng thủ. Liền đó, Vương Hoài Nhân tung ra một quyền cực kì hung mãnh, giáng về phía mặt của Lý Bích Du.
- Thật là hiểm độc mà!
Minh Nam cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng quyền của Vương Hoài Nhân, nhưng cũng đại khái nhìn được mục tiêu của nó nên thốt ra một câu như vậy. Đối với nữ nhân mà nói thì gương mặt có vai trò vô cùng quan trọng. Nắm quyền có ẩn chứa nhiệt lượng không nhỏ của Vương Hoài Nhân, cộng thêm lực lượng vốn có của nó, đủ để hủy đi dung nhan của Lý Bích Du.
May mà phản ứng của Lý Bích Du cũng không tệ, kịp đưa tay lên chắn đầu quyền. Dù vậy thì khí lực của Vương Hoài Nhân vẫn rất lớn, đánh bay Lý Bích Du ra xa gần ba trượng mới dừng lại được, chút nữa thì ngã ngửa người ra sau. Hai bàn tay của nàng ta cũng bị phỏng nhẹ, tấy đỏ lên, hơi nhăn nheo, nếu không phải kịp quán chú chân nguyên lực thì không chừng hai bàn tay này cũng bị phế đi luôn rồi. Tuy thoát được một kiếp nhưng tình trạng của Lý Bích Du lúc này rõ ràng đã tồi tệ tới cực điểm.
Vương Hoài Nhân đứng tại chỗ, cười đắc thắng:
- Thế nào, ngươi có còn gì để nói không? Đừng ngây thơ cho rằng chỉ vì vị trí trên bảng xếp hạng ngoại môn đệ tử của ngươi với ta gần nhau mà cho rằng thực lực của chúng ta ở cùng một cấp độ.
Lý Bích Du hạ hai bàn tay chắn trước mặt xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía đối thủ, trong ánh mắt không hề có chút ảm đạm nào mà lại… tràn ngâp chiến ý. Đám đông đứng ở phía quan sát được vẻ mặt của cô ta thì lấy làm ngạc nhiên, còn Vương Hoài Nhân thì thầm hô không ổn. Hắn ngay lập tức chuẩn bị lao tới trước ra đòn kết liễu. Nhưng Lý Bích Du đã ra tay trước! Cô ta không lao tới trực diện đối đầu với Vương Hoài Nhân, mà hơi chếch về một bên. Một bàn tay của Lý Bích Du hơi đưa lên, bắn ra một tia lục quang về hướng ngược lại, cũng không nhắm vào người Vương Hoài Nhân mà lại nhắm vào một vết nám do đạo lục quang lúc này gây ra. Hai bàn tay Lý Bích Du bay múa điên cuồng, vẽ ra hơn chục đạo lục quang khác như vậy, toàn bộ đều nhắm tới những vết nám khác nhau.
Nhứng đường lục quang chồng chéo ấy bắt ngang qua thân thể Vương Hoài Nhân như một tấm lưới lớn, hơn nữa lại dẻo dai vô cùng, mặc dù Vương Hoài Nhân đã cả kinh, lập tức phát lực hòng bứt phá ra ngoài, nhưng đều không có hiệu quả. Vị trí của chúng lại toàn vắt qua những chỗ cơ bắp trọng yếu khi phát lực như khuỷu tay, cẳng tay, bắp tay, cổ tay, vai, hông, khớp đầu gối,… Lý Bích Du lại lao qua lao lại thoăn thoắt như con thoi, vòng những sợi lục quang lại khiến Vương Hoài Nhân bị buộc chặt như cái bánh giò. Toàn bộ đầu những sợi lục quang được đính xuống bằng phương pháp kì dị nào đó xuống mặt quảng trường, Vương Hoài Nhân cố giằng kéo thế nào cũng không có hiệu quả.
Vương Hoài Nhân cố hết sức giãy dụa, gầm thét lên:
- Tiện nhân, mau buông ta ra, chơi trò âm mưu quỷ kế thế này có gì hay! Có gan thì chúng ta trực diện đối đầu, đại chiến ba trăm hiệp!
Lý Bích Du lúc này xem ra cũng rất mệt mỏi rồi, đứng lại thở dốc, nhưng vẫn không quên khinh bỉ đối phương:
- Đúng là đồ trâu đất, đến não cũng toàn là cơ bắp.
Hít một hơi thật sâu để tạm điều chỉnh lại trạng thái, Lý Bích Du lại bắt pháp quyết, lần này ánh sáng màu xanh lục trên đầu ngón tay cô ta thịnh hơn lúc trước không ít. Thế rồi tinh quang trong mắt Lý Bích Du lóe lên, hai đầu ngón tay trỏ phóng xuất ra hai đạo lục quang nồng đậm, đánh tới trước trán Vương Hoài Nhân. Đầu Vương Hoài Nhân hơi giật ngược về phía sau, mặt trợn trắng lên. Thế rồi hắn ngã gục xuống đất ngất xỉu, những sợi lục quang đang bọc lấy hắn cũng nhạt dần đi, tan vào trong hư không.
Kết cục cuối cùng khiến đám đông theo dõi đều phải ngây người ra, thất thần trong giây lát. Minh Nam cũng trố mắt ra nhìn, không rõ làm cách nào mà Lý Bích Du lại phản kích thành công, khiến Vương Hoài Nhân khí thế đang như rồng như hổ lại đột ngột bại trận như vậy. Chỉ có Tần Thiếu Viêm là thản nhiên, trong ánh mắt hiện lên chút tiếu ý.
Last edited by tomongcham; 28-09-2013 at 10:49 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tomongcham