Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Tần Thiên, không nên.
Giờ khắc này, Hàn Thi Vũ đột nhiên thanh tỉnh lại. Nàng cảm giác ở cửa mình truyền đến cảm giác cực nóng, nhìn xuống nàng liền hiểu đó là cái gì. Nàng vội vươn tay bắt lấy ác đồ, không để cho nó đi vào cửa động của mình.
- Tần Thiên, không nên, em còn chưa chuẩn bị.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói, một tay đẩy Tần Thiên ra, nhanh chóng mặc lại quần áo đã sắp bị Tần Thiên kéo hết. Nàng mở cửa phòng thay đồ, kinh hoảng chạy mất. (DG: Tội nghiệp thằng nhỏ, thêm một lần)
- Ta kháo, chuyện gì vậy chứ, sao lại xui xẻo vậy.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ chạy mất buồn bực nói, giống như trước không cam lòng thu tiểu đệ vào, rồi đi ra ngoài.
- Tần Thiên.
Vừa ra cửa, một giọng nữ vang lên, Lâm Hiểu Di đang bước tời gần, nhất thời dục hỏa vừa bị đè xuống lại thiêu đốt trở lại.
- Tần Thiên, cậu theo tôi vào phòng làm việc một chút, hồ sơ của cậu không đầy đủ, cần phải bổ sung.
Lâm Hiểu Di đi tới trước mặt Tần Thiên. Bởi vì hôm qua bị Tần Thiên làm cái kia nên quên nhắc hắn, vừa mới nhớ ra lập tức chạy đến sân vận động tìm Tần Thiên.
- Tốt, cô chờ tí em đến liền.
Tần Thiên hưng phấn nói, nhanh chóng quay vào phòng thay đồ, cầm quần áo nhanh chóng thay. Sau đó hắn liền đi theo Lâm Hiểu Di đến văn phòng khoa.
Hai người rất nhanh liền tới văn phòng khoa, Tần Thiên vừa bước vào cửa, không thấy có ai, tốt, cơ hội trời ban đã đến.
- Vào trong đi.
Lâm Hiểu Di hướng về phía Tần Thiên nói, chính mình hiểu rõ bên trong nên vào trước. Tần Thiên theo ở phía sau, trực tiếp khóa trái cửa lại, rồi lập tức từ phía sau ôm lấy Lâm Hiểu Di, hai tay trực tiếp chộp vào hai bầu vú đong đưa trước ngực Lâm Hiểu Di.
- A.
- Tần Thiên, làm gì vậy? Mau buông tay, đây là phòng làm việc.
Lâm Hiểu Di vội vàng giãy giụa nói.
- Lão sư, em nhớ cô lắm.
Tần Thiên nói, một tay xoay người Lâm Hiểu Di lại, hướng về phía miệng nhỏ của nàng khóa kín, trực tiếp tấn công chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của nàng. Một tay hắn duỗi vào trong váy âu của nàng, trêu chọc bên dưới, ngón tay tiến lên trên cửa động rậm rạp của Lâm Hiểu Di rồi lách vào trong khe sâu.
- Ư.
Bên dưới Lâm Hiểu Di vừa bị Tần Thiên tấn công làm cho thân thể mạnh mẽ run rẩy, toàn nhân nháy mắt nóng lên, kháng cự yếu dần. Tần Thiên thừa thắng truy kích, một tay đem cúc áo sơ-mi trước ngực Lâm Hiểu Di mở ra, luồn tay vào. Một tay vuốt ve đám lông, nhẹ nhàng nắm lấy.
- Ừ... A... .
Lâm Hiểu Di lúc này liền ngưng chống cự, nhưng tách khỏi môi Tần Thiên, nhìn hắn nói:
- Tên sắc lang, chuyện gì xảy ra? Có phải học bơi lội, thấy nhiều người đẹp như vậy chịu hết nổi rồi sao?
- Hắc hắc, đúng là cô hiểu trò, thật làm em nhịn muốn chết mà.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di mê đắm nói.
- Hừ. Tử sắc lang, hù chết tôi mà... Còn tưởng rằng cậu bị làm sao. Cậu cũng quá to gan rồi, nơi này chính là phòng làm việc, nếu như bị các giáo viên khác biết, vậy thì thảm rồi.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên trách cứ.
- Không có chuyện gì, chỉ cần cô không lớn tiếng là tốt.
Tần Thiên nói, nhất thời sắc mặt Lâm Hiểu Di cực kì xấu hổ, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đấm Tần Thiên một cái.
- Ôm tôi đến trên bàn đi.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói. Nàng cảm thấy cũng bị Tần Thiên câu dẫn rồi, ngón tay Tần Thiên còn đang không ngừng kích thích hạ thể của nàng, khiến cho nơi đó của nàng ướt nhèm liên tục, cực kỳ khó chịu.
- Tốt, cô giáo xinh đẹp của em.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di cười tà nói, một tay ôm lấy nàng, đặt trên bàn làm việc. Ngay sau đó đem áo ngoài của nàng toàn bộ cởi ra, bên trong hiện lên khung cảnh sinh động, cực kỳ mê người, Tần Thiên nhìn mà hai mắt sáng lên.
- Đẹp mắt không, tiểu sắc lang.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên thẹn thùng mà nói.
- Đẹp lắm, nhìn là muốn ăn.
Tần Thiên hèn mọn nói, động thủ đem áo ngực cởi ra. Nhất thời hai bầu vú bị đè nén được tự do bật ra, trực tiếp đụng trúng mũi Tần Thiên. Tần Thiên không nói hai lời, hai tay trực tiếp dùng sức nắm chặt, miệng đụng vào điểm nhỏ, ngậm lấy, dùng sức hút lên.
- A... .
Lâm Hiểu Di không nhịn được kêu to lên, hai tay gắt gao ôm lấy đầu Tần Thiên, miệng rên rỉ liên tục. Nhưng bị nàng cố gắng ép cho tiếng kêu không lớn, tuy nhiên cũng không phải nhỏ.
Tần Thiên ra sức mút lấy hạt đậu đỏ, hai tay đem váy của Lâm Hiểu Di vén lên, lộ ra quang cảnh bên trong. Một vùng trắng muốt, một tay đi đến rừng rậm âm u cỏ dại lan tràn xung quanh. Hắn đem tiểu khố chữ T viền tơ trực tiếp triệt tiêu, ngón tay tiến tới bí động của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai mép, nhất thời làm Lâm Hiểu Di càng thêm khoan khoái.
- Lão sư, em tới làm cho cô càng thêm sung sướng đây.
Tần Thiên hé miệng nhìn Lâm Hiểu Di nói.
- Cậu muốn làm gì?
Lâm Hiểu Di đỏ mặt hỏi.
Tần Thiên cũng không nói lời nào, thần bí cười một tiếng. Hắn lập tức làm công việc quen thuộc, mở bắp đùi Lâm Hiểu Di ra, mạnh mẽ, miệng hướng hắc động của Lâm Hiểu Di tiến tới.
- A... Không nên, nơi đó bẩn... A... .
Lâm Hiểu Di vừa mới hô xong, nhất thời liền cảm giác được một cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng trải qua. Tại cửa động, đột nhiên một thứ mịn màng xông vào, xoay tròn xung quanh hắc động, cảm giác này làm cho nàng căn bản vô lực kháng cự. Chưa tới một phút sau, Lâm Hiểu Di trực tiếp buông vũ khí đầu hàng.
- Thế nào cô, cảm giác không tệ chứ?
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói, tay lấy khăn giấy lau mặt.
- Cậu… Cậu tên vô lại, giết tôi mất rồi.
Lâm Hiểu Di thở hổn hển thẹn thùng nói, vừa rồi cảm giác thật tuyệt diệu, tuyệt không tả nổi mà.
- Hắc hắc, vẫn chưa xong đâu, kế tiếp mới là màn hay.
Tần Thiên nói, vừa nói vừa trực tiếp đem tổ truyền lợi khí của mình phóng ra, vẻ mặt hung ác nhìn cửa động rậm rạp của Lâm Hiểu Di. Hắn hơi dùng sức, chính là đem thằng nhỏ toàn bộ chui vào.
- A.
Lâm Hiểu Di lập tức kêu lên, ôm chặt lấy Tần Thiên, miệng nhỏ hướng đôi môi Tần Thiên hôn tới. Tần Thiên bèn kịch liệt đáp trả, phía dưới tổ truyền lợi khí liên tục tiến công vào hắc động của Lâm Hiểu Di, hai tay ở cao điểm tùy ý mà nhào nặn tàn bạo. Toàn thân Lâm Hiểu Di bị hắn làm cho say mê, kịch liệt đáp trả Tần Thiên.
Bên trong phòng làm việc, một khúc gió xuân nổi lên hài hòa.
Hơn ba mươi phút sau, hai người đồng thời kêu to một tiếng, đạt tới cao trào. hai người ôm nhau thật chặt, toàn thân Lâm Hiểu Di run rẩy kịch liệt, há miệng cắn vào bả vai Tần Thiên.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Một lúc lâu sau hai người mới từ từ hồi phục, tách rời ra. Lâm Hiểu Di lấy khăn giấy lau chùi chỗ kín của mình. Tần Thiên một bên nhìn, thấy địa phương mê người kia lại làm hắn muốn một lần nữa.
- Tử sắc lang, không cho nhìn.
Lâm Hiểu Di vội vàng tránh ra, xấu hổ không để cho Tần Thiên nhìn.
- Hắc hắc, cô Lâm à, cô còn xấu hổ cái gì, vừa rồi còn lớn tiếng vậy mà.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di đùa giỡn nói.
- Đi chết đi, đều tại cậu, làm cho người ta chân cũng vô lực rồi.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nũng nịu mắng, vội vàng lau khô sạch sẽ mật địa của mình, đem tiểu khố chữ T viền ren mặc lại rồi đi. Nàng buông váy xuống, không để cho Tần Thiên nhìn.
- Còn nhìn à, tử sắc lang, bỏ tay ra, đừng nghịch nữa, hoàn thiện hồ sơ cho tôi.
Lâm Hiểu Di đánh một phát vào ngực Tần Thiên thẹn thùng nói, đem tay Tần Thiên đang vuốt ngực mình lôi ra, miễn cho mình thủy triều tràn lan lần nữa.
- Của em còn chưa lau mà, cô giúp em lau sạch đi.
Tần Thiên nâng cao thằng nhỏ nhìn Lâm Hiểu Di mê đắm mà nói.
- Đi chết đi.
Lâm Hiểu Di nhất thời mắng, bất quá vẫn lấy khăn giấy ra rồi cầm lấy thằng nhỏ của Tần Thiên lau khô sạch sẽ. Trong lòng nàng thầm nghĩ người này làm sao có khả năng như vậy, mới vừa làm xong, bây giờ lại chào cờ rồi.
Hai người thu thập xong, sau đó Tần Thiên bổ sung đầy đủ hồ sơ của mình, rồi kiếm chút tiện nghi của Lâm Hiểu Di mới chịu rời đi.
- Tên gia hỏa chết tiệt, cũng không biết theo hắn là đúng hay sai mà.
Lâm Hiểu Di nhìn bóng lưng Tần Thiên lầu bầu nói, trên mặt hiện lên một chút rầu rĩ.
………………..…
Tần Thiên trở lại bể bơi, tiết bơi lội đã kết thúc, mọi người lưu luyến dời ánh mắt khỏi nữ sinh, đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Hàn Thi Vũ mới từ phòng thay đồ đi ra, liền thấy Tần Thiên, lập tức đi tới.
- Tần Thiên, anh không sao chứ.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên vẻ mặt xin lỗi nói. Mới vừa rồi nàng đột nhiên chạy mất sau quay lại phát hiện không thấy Tần Thiên đâu, cho là Tần Thiên tức giận, nhất thời rất là đau lòng. Không thể biết Tần Thiên đang trong văn phòng “làm việc” cùng giáo viên.
- Anh có chuyện, rất là nghiêm trọng.
Tần Thiên nhìn bộ dạng Hàn Thi Vũ tựa hồ rất là đau lòng, lập tức ra vẻ tức giận nói.
- Tần Thiên, thật xin lỗi. Nhưng mà, em thật không có chuẩn bị xong, chúng ta mới quen nhau được mấy ngày, em cảm thấy quá nhanh. Chờ chúng ta tiếp xúc thêm một chút thời gian nữa, em nhất định sẽ không còn như vậy. Tần Thiên, anh đừng tức giận được không?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên thấp giọng tự trách nói, bộ dáng thoạt nhìn có chút đáng thương. Tần Thiên nhìn, không khỏi mềm lòng, thầm nghĩ Hàn Thi Vũ quá thiện lương, chuyện này vốn rõ ràng là mình không đúng, quá mức cầm thú rồi. Không nghĩ tới Hàn Thi Vũ ngược lại tự trách, điều này làm cho trong lòng Tần Thiên ngược lại cảm thấy không tốt.
- Được rồi, đều tại anh, quá lỗ mãng rồi.
Tần Thiên nắm bàn tay nhỏ bé của Hàn Thi Vũ nhẹ giọng. Hàn Thi Vũ không có cự tuyệt, chỉ là có chút ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó hai người liền hướng bên ngoài đi ra.
- Nếu không, Tần Thiên, em mời đi ăn kem được chứ? Coi như là bồi thường lại chuyện vừa rồi.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói.
- Tốt.
Tần Thiên sảng khoái đáp ứng.
- Ừ, tốt lắm. Em biết cách trường không xa có một nhà mới mở quán kem. Quán đó kem ăn rất ngon, chúng ta đến đấy ăn đi.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên cao hứng nói. Tần Thiên gật đầu, kéo tay Hàn Thi Vũ liền đi ra ngoài ngoài.
- Bưu ca, bọn họ đi ra ngoài.
Cách không xa phía sau lưng Tần Thiên, một tên nhìn hướng về phía Tần Thiên hai người nói điện thoại. Nói xong liền cúp điện thoại, lặng lẽ đi theo phía sau hai người Tần Thiên.
Hai người Tần Thiên ra khỏi cửa trường, theo lời Hàn Thi Vũ hướng quán kem đi tới. Dọc theo đường đi Hàn Thi Vũ lộ ra vẻ rất là cao hứng, bị Tần Thiên nắm bàn tay nhỏ bé, làm cho nàng hơi chút khẩn trương, nhưng cảm giác tình đầu làm cho nàng rất là hưởng thụ, thân thể không khỏi hướng Tần Thiên nhích tới gần. Tần Thiên vậy cảm thấy biến hóa từ Hàn Thi Vũ, rất phối hợp tay ôm lấy eo Hàn Thi Vũ, nhưng mà cũng không có cử chỉ lưu manh nào.
Lúc này, đối diện Tần Thiên đột nhiên xuất hiện mười mấy tên to con cơ bắp. Cầm đầu là một tên đầu trọc keo kính đen, vóc người béo ú, lại them bộ râu quai nón, thật đúng là bộ dạng hung ác. Đám người này thẳng tiến về phía hai người Tần Thiên.
Tần Thiên vừa nhìn, liền tránh sang một bên, không muốn gặp phải phiền toái. Song hắn không nhĩ đến là, đám người này tản ra, bao vây xung quanh Tần Thiên hai người. Tần Thiên liền kéo Hàn Thi Vũ lại, rất rõ ràng là đám người này là đến vì họ.
- Tần Thiên làm sao đây, chuyện gì xảy ra vậy?
Hàn Thi Vũ nhìn mấy tên cắc ké đang vây quanh hỏi Tần Thiên, lộ ra vẻ có chút khẩn trương.
- Anh cũng không rõ, em chờ nghe hắn nói là biết.
Tần Thiên bình tĩnh nhìn Hàn Thi Vũ nói, nắm thật chặc tay nàng, làm cho nàng bớt lo lắng.
Bọn côn đồ nhanh chóng bao vây hai người Tần Thiên lại. Bọn chúng nhanh chóng móc dao găm ra, bất quá không có hành động. Tên đeo kính đi tới trước mặt Tần Thiên, hạ kính đen, lộ ra bộ mặt lạnh như băng.
- Tiểu tử, mày tên là Tần Thiên phải không?
Tên đeo kính đen nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Là tao thì sao? Có chuyện gì?
Tần Thiên nhìn hắn thản nhiên không chút sợ hãi nói, nhưng mà Hàn Thi Vũ thì rất là sợ.
- Vậy thì tốt. Có người muốn gặp mày, đi theo chúng tao một chuyến.
Tên đó nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, một bộ dạng thật ngông nghênh. Tần Thiên nhìn trên đường một chút, người đi lại khá đông, một khi đánh nhau ở chỗ này, tất cảnh sát chạy tới, đến lúc đó phiền toái khẳng định khá lớn. Những người này rõ ràng là người khác thuê để giáo huấn hắn, nếu muốn đánh, tất nhiên sẽ tìm một chỗ không người, hung hăng dạy dỗ bọn họ một trận.
- Không thành vấn đề, nhưng nữ sinh có chút phiền toái, các ngươi hãy thả cô ấy. Còn nữa, người nào sai chúng mày tới tìm tao đấy?
Tần Thiên nhìn tên cầm đầu nói.
- Là ai muốn tìm mày, mày đi thì sẽ biết. Cô bé này, thả.
Tên đại ca nhìn thoáng qua Hàn Thi Vũ, hướng về phía tiểu đệ của mình nói. Mấy tên tiểu đệ lập tức liền tránh ra thành một đường cho Hàn Thi Vũ.
- Em về nhà trước đi, không cần lo lắng cho anh, cũng không cần báo cảnh sát. Anh sẽ không có chuyện gì.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói.
- Không nên, anh không nên đi cùng bọn chúng. Bọn họ sẽ làm anh bị thương.
Hàn Thi Vũ ôm cổ tay Tần Thiên lo lắng nói, nhưng ngay sau đó lại nói:
- Các người không được làm loạn. Nơi này là đường cái, các ngươi làm loạn nữa tôi liền báo cảnh sát.
Hàn Thi Vũ vừa nói vừa trực tiếp lấy điện thoại di động ra.
- Cũng mang đi.
Đại ca lạnh lùng nói, mấy tiểu đệ lập tức liền hướng hai người vây lại. Tần Thiên thấy bọn này tên nào cũng cầm dao găm trong tay, nếu là mình động thủ, đánh ngã bọn chúng không thành vấn đề. Nhưng là Hàn Thi Vũ có thể sẽ bị tổn thương, cho nên không có động thủ. Nguyên nhân chủ yếu là, Tần Thiên muốn biết ai là người đứng sau, cho nên tùy ý để bọn chúng kề dao lên cổ mà không phản kháng.
Điện thoại của Hàn Thi Vũ trực tiếp bị đoạt mất, liền nghĩ muốn hét lên kêu cứu, nhưng lại bị Tần Thiên bịt miệng, không cho nàng la. Bởi vì kêu người khác cũng vô dụng, làm không tốt khiến bọn kia bực lên, trực tiếp bị chém thì thảm rồi.
- Đi thôi, lên xe.
Tên cầm đầu hướng về phía Tần Thiên hai người lạnh lùng nói, uy hiếp hai người đi đến một cái xe MiniBus cách đó không xa.
(DG: Phù. Dịch mãi cuối cùng đã gặp 1 chương không có cảnh nóng. Biên: Bảo sao mình biên nhanh thế )
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Hai người Tần Thiên bị tên đeo kính đen uy hiếp lên xe bịt kín, đi đến địa phương không biết.
Ở phía sau hai người, một chiếc xe Benz lặng lẽ đi theo sau.
Chiếc xe chạy rất nhanh, không biết phía sau còn có xe bám đuôi, rất nhanh đã ra khỏi nội thành, đi tới vùng ngoại ô, vào một khu công nghiệp. Sau khoảng nửa giờ cửa xe mở ra, rẽ vào một ngõ nhỏ, hướng về phân xưởng bỏ hoang phía xa chạy nhanh tới.
Hai người Tần Thiên bị trói ở trên xe, Hàn Thi Vũ lộ vẻ sợ hãi, gắt gao ôm lấy tay Tần Thiên, nhìn chằm chằm vào Tần Thiên. Còn hắn thì lộ vẻ cực kì bình tĩnh, mấy tên này không phải đối thủ của hắn, tiện tay có thể xử sạch. Hắn chủ yếu muốn xem một chút, kẻ chủ mưu là ai đây.
Rất nhanh, xe đã tới trước cửa nhà xưởng bỏ hoang. Cửa xe mở ra, tên đeo kính đen ý bảo hai người xuống xe.
- Đi vào.
Tên cầm đầu nhìn hai người Tần Thiên lạnh lùng nói, cầm lấy dao găm uy hiếp hai người, ép hai người hướng trong nhà xưởng đi vào. Tần Thiên nắm chặt tay Hàn Thi Vũ, để cho nàng đỡ lo lắng, rồi sau đó hướng bên trong đi vào.
Vừa đi Tần Thiên vừa quan sát xung quanh. Đây là vùng đất bỏ hoang ở một sườn núi nhỏ, căn bản không có người ở, là nơi cướp của giết người rất tốt, chết ở chỗ này tuyệt đối rất khó bị phát hiện.
Hai người bị ép vào nhà xưởng. Vừa vào cửa, Tần Thiên liền thấy mấy người quen ngồi đối diện. Chính là mấy tên buổi sáng chơi bóng rổ ở khoa thể dục bị hắn dày vò gần chết. Thì ra lại là kẻ bắt cóc bọn hắn.
- Là các người?
Hàn Thi Vũ giật mình kêu lên.
- Hừ. Nhóc con, không nghĩ đến sao? Buổi sáng kiêu ngạo như vậy, làm chúng tao mất mặt trước mọi người, hiện tại tao sẽ cho mày thấy cảm giác bị nhục nhã.
- Các người muốn làm gì? Đây là phạm pháp, mau thả chúng tôi ra.
Hàn Thi Vũ nhất thời kinh hãi nói.
- Hừ. Phạm pháp thì thế nào? Tao không sợ, lão tử có ô dù.
Hảo Sỏa nhìn Hàn Thi Vũ cười lạnh nói. Ngay sau đó hướng về phía tên đeo kính đen nói:
- Bưu ca, đa tạ. Phiền toái anh trước đem con bé lắm lời này qua một bên, em muốn hảo hảo vui đùa một chút với thằng ranh con này trước.
Tên đó gật đầu, sau đó để cho thủ hạ đem Hàn Thi Vũ đi. Hàn Thi Vũ nhất thời gắt gao nắm lấy Tần Thiên, không muốn rời.
- Đi đi, cứ ở một bên nhìn, anh không có việc gì. Mày là thằng họ Bưu phải không? Ngàn vạn đừng tổn thương cô ấy, nếu không mày sẽ chết vô cùng thảm. Tin tưởng tao, tốt nhất đừng làm cho cô ấy có nửa điểm thương tổn.
Tần Thiên gỡ tay Hàn Thi Vũ ra, đẩy nàng rời đi, sau đó hướng tới Bưu ca nói. Trong giọng nói không một chút sợ hãi, mà là tràn đầy lớn lối.
- Mịa nó, ở đây mà còn dám lớn lối, muốn chết à?
Một tiểu đệ của Bưu ca nhất thời khó chịu nói, lập tức tát một cái về Tần Thiên, lại bị Bưu ca trực tiếp chặn lại. Bởi vì hắn cảm thấy Tần Thiên không phải người thường, từ khi bị bắt cóc đến đây, dù dao găm kề cổ sắc mặt vẫn không đổi, còn dám uy hiếp hắn. Khẩu khí này, tuyệt đối là người có thực lực, nếu không sẽ không thể kiêu ngạo như vậy. Bưu ca lăn lộn giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, nhìn cái là biết người nào có thể đắc tội, người nào không. Mình hôm nay chỉ nhận tiền bắt cóc người, không phụ trách đánh giết. Bất kể Tần Thiên không có thực lực hắn cũng không muốn gặp thêm phiền toái, trực tiếp để cho tiểu đệ mang Hàn Thi Vũ sang một bên, mình đứng bên cạnh nhìn.
- Nhóc con, ở chỗ này lại kiêu ngạo như vậy, mày thật không sợ chết sao?
Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.
- Hừ. Sợ chết tao còn đến đây sao? Cả đám chúng mày, chơi bóng đánh không lại, liền dùng thủ đọa hạ lưu này để báo thù, thật không biết chúng mày học được ở đâu nữa? Giữa hai chân nữ nhân à hay là não tàn.
Tần Thiên nhìn bọn chúng lớn lối mắng.
- Hừ. Nhóc con, rất lớn lối đấy. Nói cho mày biết, hôm nay lão tử chuẩn bị phế mày. Thủ đoạn hạ lưu thì thế nào? Tao dùng thủ đoạn hạ lưu để đối phó con chó như mày thì sao chứ? Hiện tại mày quỳ xuống cho lão tử, biết điều một chút đem động tác lúc sang lão tử đã nói làm làm lại một lần. Ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu trước chúng tao.
Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, giọng nói cực kỳ lớn lối.
- Sách Sách, chúng mà là mấy tên phú nhị đại hả? Đúng là não tàn. Mày tưởng rằng cầm dao găm là thành xã hội đen à? Liền thành vô địch thiên hạ sao? Uy hiếp tao? Lão tử ra ngoài lăn lộn thì không biết mày đang bú sữa mẹ ở đâu? hôm nay tao không muốn động thủ, bởi vì hôm nay đã đánh quá nhiều người rồi, quá mệt mỏi. Vì vậy cho chúng mày một cơ hội, ngoan ngoãn xin lỗi chúng tao rồi thành thật đưa bọn tao về nhà, tao sẽ không so đo nữa. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không cho chúng mày liệt cả đời.
Tần Thiên nhìn Hảo Sỏa càng thêm lớn lối nói.
- Ha ha ha ha… Nhóc con, mày ăn shjt nhiều quá hóa ngu à? Bây giờ là mày đang trong cảnh nguy hiểm, chứ không phải chúng ta. Mày lại uy hiếp ngược lại chúng tao, mày thiểu não à?
- Đúng đấy, nhọc con. Mày tưởng rằng mặc quần tam giác bên ngoài là thành siêu nhân à?
- Cho chúng tao nằm cả đời? Mày thử nhìn một chút, bản thân tao muốn nhìn xem mày làm sao cho chúng tao nằm cả đời?
Tên khoa thể dục cười to nói, tràn đầy vẻ châm chọc.
- Lũ cặn bã chúng mày, thật là không biết xấu hổ, sao lại thích chết vậy chứ?
Tần Thiên nhìn bọn kia cười lạnh nói.
- Hừ. Nhóc con, bớt cmn lớn lối đi. Mày đã muốn tìm chết, tao đây sẽ thành toàn cho mày, không chịu quỳ xuống thì sao? Tao đây sẽ đánh tới khi mày cầu xin tha thứ mới thôi.
Hảo Sỏa cả giận nói, mạnh mẽ vung tay lên, một cái tát hung hăng hướng mặt Tần Thiên.
- Muốn chết.
Tần Thiên quát to, mạnh mẽ nghiêng người. Trong nháy mắt đánh văng hai tên côn đồ, cả người né qua, tránh khỏi công kích của Hảo Sỏa. Sau đó Tần Thiên lách sang bên cạnh hắn, mạnh mẽ nhảy lên, rồi trở tay lại. Một cái tát hướng mặt Hảo Sỏa hung hăng đi tới.
- Bốp.
- A.
Trong nháy mắt, cái tát của Tần Thiên đã thân mật tiếp xúc với mặt Hảo Sỏa, lực đạo thật lớn. Tàn Thiên trực tiếp dùng đến sáu thành sức mạnh, trực tiếp đánh hắn lật úp trên mặt đất, hàm ơi ở lại răng đi nhé, miệng tràn đầy máu. “Dung nhan” bị hủy, bị Tần Thiên đánh cho thành đầu heo, cả người lăn lộn trên đất không ngừng kêu thảm, nói không nên lời.
Tất cả chỉ chưa đến mười giây. Tốc độ Tần Thiên nhanh đến mức làm mọi người không tin nổi. Trong nháy mắt, mọi người ngây ngốc tại chỗ, qua vài giây mới có phản ứng.
- Giết hắn cho tao.
Một tên khoa thể dục kịp phản ứng, lập tức hướng mấy tên côn đồ hô. Mấy tên kia vừa nghe liền vung dao găm vọt tới.
- Nếu không muốn chết, lập tức dừng tay cho tao.
Tần Thiên trực tiếp nhìn tên đeo kính đen bên kia quát lên, một cỗ khí thế mạnh mẽ từ trên người Tần Thiên bộc phát ra, cực kì khủng bố. Cả tên đeo kính cũng bị chấn động.
- Dừng tay, tất cả dừng lại, mau dừng lại.
Tên đeo kính vội hướng đàn em của mình lớn tiếng quát, trong lòng hoảng sợ. Loại khí thế bộc phát trên người Tần Thiên khiến hắn vừa quen thuộc vừa sợ hãi. Hắn từng cảm thụ khí thế này một hồi, đến từ một người thần bí. Tên đeo kính tận mắt thấy người thần bí đồ sát hơn năm mươi người. Chưa tới hai mươi phút, toàn bộ tử vong, máu tươi đầy đất, bộ dáng người chết cực kì thảm, cơ hồ bị một chưởng đánh nát đầu… Cảnh tượng cực kì khủng bố, để lại cho hắn ấn tượng cực kì sâu sắc.
Về sau hắn vô tình biết được, trên thế giới này có một nhóm người thần bí, ai cũng là siêu cấp cao thủ, có thể lấy một địch trăm, thủ đoạn cực kì khủng bố, ngàn vạn lần đừng chọc tới họ, nếu không chết cũng không biết chết thế nào. Mà Tần Thiên trước mặt hắn lúc này lại là thuộc loại người đó.
Khí thế Tần Thiên bộc phát tại chỗ làm mọi người giật nảy mình. Tên khoa thể dục thấy mấy tên lưu manh không tiến lên giúp đỡ, nhất thời giận dữ.
- Bưu ca, các anh đã thu tiền, mau bắt bọn họ lại.
Một tên hướng về phía Bưu ca hô.
- Chúng ta lúc thỏa thuận đã nói rõ tao chỉ phụ trách đem người đến đây cho các người, không có nói là giúp các người dạy dỗ hắn.
Bưu ca lạnh lùng nói. Hiện tại hắn nào dám chọc tới Tần Thiên, thuần túy là muốn chết mà.
- Anh... Tốt, tôi cho các anh thêm tiền, thêm mười vạn, các anh bắt hắn lại.
Tên kia tiếp tục nói.
- Không làm, chúng tao chỉ bắt cóc tống tiền không phải là đả thủ.
Bưu ca lạnh lùng cự tuyệt.
- Anh... Tốt, Xem như anh lợi hại. Anh nhớ kỹ đó, chúng ta lên.
Tên khoa thể dục nói, ngay sau đó chính mình cầm lấy dao găm hướng Tần Thiên lao đến.
- Hừ hôm nay lão tử siêu độ cho mấy tên cặn bã chúng mày.
Tần Thiên lạnh lùng nói, tốc độ cao mạnh mẽ vọt tới, cả người cũng như cùng một đạo ảo ảnh bình thường. Trong nháy mắt liền xông ào vào trong mấy tên khoa thể dục, trực tiếp ra quyền.
- Bốp bốp...
Một quyền hạ xuống, lập tức một tên kêu thảm, máu tươi văng lên bay ra ngoài.
- Bốp bốp.
Lại một quyền, giống như trước lại một tên máu văng lên người bay ra, té trên mặt đất hừ hừ kêu la thảm thiết.
- Bốp bốp.
- Bốp bốp.
…………………….
Chưa đầy năm phút, mấy tên khoa thể dục toàn bộ nằm trên đất, liên tục kêu là thảm thiết. Mỗi tên đều bị Tần Thiên đánh vào miệng, răng bay đầy trời.
- Hừ. Dám động đến tao. Chúng mày chết cũng đáng.
Tần Thiên nhìn mấy tên nằm trên đất cười lạnh, sau đó nhặt một cây gậy sắt từ dưới đất lên, đi tới trước mặt mấy tên kia, trực tiếp từng gậy nện xuống, trong nháy mắt đem chân bọn chúng đánh nát. Bọn chúng đau đến chết đi sống lại, trực tiếp hôn mê. Hảo Sỏa đã bị đánh ngất, bị đánh cho tỉnh lại, rồi lại ngất đi, tứ chi toàn bộ bị phế.
- Hừ. Lũ bỏ đi, đã không có cầu phẩm còn không có nhân phẩm. Muốn phế tao sao, đừng nghĩ đến chơi bóng rổ nữa. (cầu phẩm: phẩm cách người chơi bóng, ý nói bọn này thua mà không chịu lại giở trò)
Tần Thiên lạnh lùng nói, ném cây gậy trong tay, sau đó xoay người chuẩn bị mang theo Hàn Thi Vũ trở về. Nhưng, trong nháy mắt lúc Tần Thiên xoay người, hắn cảm giác toàn thân liền ngây dại, tim mạnh mẽ đập nhanh, trong lòng một vừa hoảng sợ lại thêm rung động.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Bạch Có Song
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Thời điểm này, trước mặt Tần Thiên đám người theo nam tử mang kính đen đang nằm đo đất không biết sống chết thế nào. Tên nam tử kính đen đứng ở đó không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt trắng bệch.
Ở bên cạnh nam tử là một tuyệt sắc mỹ nữ đang đứng ở đó nhìn, dáng dấp cũng cùng tuổi với Tần Thiên. Nàng mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, dường như chỉ che kín những chỗ nhạy cảm.Da thịt nàng trắng mịn, bộ ngực căng tròn. Dưới lớp áo lót mỏng có thể nhìn thấy được hai điểm đỏ nhô ra. Khuôn mặt cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, thoạt nhìn vô cùng dã tính, nhất là cặp đùi tuyết trắng như có ma lực khiến nam nhân không tài nào dời ánh mắt đi.
Một nữ nhân như vậy, vô luận đi đến đâu cũng là đối tượng trong mắt nam nhân. Nhưng giờ phút này chắc chắn không có bất kỳ một tên đàn ông nào dám đến gấn cô gái này vì trong tay nàng đang cầm một chiếc chủy thủ đặt ở cổ Hàn Thi Vũ. Hàn Thi Vũ bị hù dọa khiến cho khuôn mặt tái nhợt, cực kì hoảng sợ. Mà cô gái này nở nụ cười mị hoặc nhìn Tần Thiên, cố ý quơ quơ đôi chân mê người.
- Là cô sao? Cô muốn làm gì? Mau thả cô ấy ra.
Tần Thiên nhìn cô gái lạnh lùng nói. Nàng chính là người lần trước trêu trọc mình trong cửa hàng nội y.
- Ai nha, anh đừng hung dữ như vậy…Anh làm cho em sợ đó. Em cũng chỉ là một cô bé, anh cũng không ôn nhu với người ta được sao? Hơn nữa, em còn cứu cô bạn gái nhỏ của anh, ngược lại anh lại hung hăng với em, có người xấu xa như vậy sao? Anh làm cho em rất đau lòng.
Cô gái mang bộ dáng đáng thương nhìn Tần Thiên nói. Thanh âm mị hặc có thể làm nam nhân mềm lòng.
- Ba Ba Ca, cô ta xuất hiện lúc nào? tại sao cậu không nói cho tôi?
Tần Thiên hỏi Ba Ba Ca.
- Báo Cáo chủ nhân, tôi cũng không biết.
Ba Ba Ca nói.
- Cậu cũng không biết? Chẳng lẽ thực lực của cô ta quá cường đại sao?
Tàn Thiên nghi ngờ hỏi.
- Không rõ, trên người cô ta có một đồ vật đặc thù có thể đem hơi thở hoàn toàn thu liễm, khiến tôi không thể phát giác ra thực lực hay tung tích của cô ta.
Ba baca nói.
Tần Thiên vừa nghe vậy liền nhíu mày, đồng thời trong lòng cảnh giác tăng cao mấy lần. Cô gái này lần trước lộ ra sát khí với mình, không biết là có mục đích gì mà hiện tại Hàn Thi Vũ đang trong tay nàng.
- Ít nói nhảm, cô rốt cuộc là có mục đích gì thì hãy nói, đừng có làm tổn thương đến người vô tội? Tôi ở đây, cô muốn làm gì cứ việc tiến lên.
Tần Thiên nhìn cô gái nói.
- Ô ô…. Anh thật xấu, tại sao lại nghĩ như vậy? Người ta vốn không có mục đích gì, chỉ muốn giúp anh mà thôi. Anh đã muốn chị ấy vậy thì trả anh.
Cô gái mang bộ dáng ủy khuất nhìn Tần Thiên nói, sau đó bĩu môi buông lỏng tay thả Hàn Thi Vũ. Hàn Thi Vũ lập tức chạy nhanh tới chỗ Tần Thiên, hắn liền vội vàng đem nàng kéo ra sau che chở, đồng thời nghi ngờ nhìn cô gái này, rốt cuộc cô ta có mục địch gì?
Ai da, người ta không có mục đích gì, người đã trả lại anh, anh lại mất hứng là sao?
Cô gái ủy khuất nhìn Tần Thiên, vừa nói vừa đi tới chỗ hắn. Tần Thiên ngay lập tức đem thiết côn lên che trước ngực, tạo ra thế công.
- Đừng đi tới đây.
Tần Thiên nhìn cô gái quát lên, nhưng cô ta vẫn lờ đi hướng hắn tiến tới. Tần Thiên vừa nhìn vừa huy động thiết côn hướng cô gái đánh xuống. Làm cho hắn ngạc nhiên là cô ta không trốn không tránh tùy ý Tần Thiên đánh tới. Nhìn thấy cây gậy sẽ đập vào đầu cô gái, nam tử kính đen trực tiếp nhắm mắt lại không dám nhìn.
“Bịch.”
Thời khắc cuối Tần Thiên trực tiếp cầm thiết côn ném ra ngoài, không nện vào cô gái. Thật ra hắn cũng chỉ muốn hù dọa một chút bởi vì Ba Ba Ca đã nói cho hắn, cô gái này hiện tại đối với hắn không có địch ý.
- Hì hì, em biết anh sẽ không nỡ đánh em mà.
Cô gái nhìn Tần Thiên vui vẻ nói, hai tay hướng hắn lao tới, Tần Thiên muốn né nhưng không nghĩ tới lại bị nàng ta trực tiếp ôm vào lòng, đặt bàn tay hắn ở vào giữa núi đôi cao vút. Nhất thời một xúc cảm mềm mại từ tay hắn truyền đến cực kì thoải mái, đồng thời còn có mùi thơm mê người chui vào mũi Tần Thiên.
- Rốt cuộc cô muốn làm gì?
Tần Thiên nhìn nữ nhân hỏi, muốn đem tay lấy ra mà không được.
- Hì hì, em muốn gả cho anh.
Cô gái nhìn Tần Thiên cười hì hì nói. Đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách hướng đến Tần Thiên chớp chớp. Nếu là một thằng đàn ông khác chắc chắn là trực tiếp gật đầu rồi.
- Hừ. Ít nói những thứ vô dụng, hãy nói thật đi .
Tần Thiên lạnh lùng nói, sát khí trong mắt tăng đậm. Nhưng cô gái kia không sợ chút nào vẫn dịu dàng nhìn hắn.
- Người ta nói thật nha, anh chẳng lẽ đã quên mình còn một vị hôn thê chưa gặp mặt? Chẳng lẽ anh muốn phụ lòng người, không chịu nhận trách nhiệm sao?
Cô gái u oán nhìn Tần Thiên nói.
- Vị hôn thê?
Tần Thiên lẩm nhẩm nói, cẩn thận mà nghĩ lại. Hình như ngày bé trước lúc Tần gia suy bại, ông nội Tần Thiên có sắp đặt cho hắn một cô dâu nhỏ, tên nàng hình như là Triệu Chỉ Nhược, cùng tuổi với hắn, sinh sau hắn chỉ hai tháng. Nhưng hai người chưa từng gặp mặt, Tần Thiên cũng chỉ nhớ mang máng sau này lớn lên thì tựu quên mất. Hôm nay, cô nàng này nhắc hắn liền nhớ lại.
- Cô là Triệu Chỉ Nhược?
Tần Thiên nhìn cô gái nghi hoặc hỏi.
- Hắc hắc, chính là người ta đó… Anh thật vô tâm, quên người ta, trong khi cục cưng của anh ngày nào cũng nhắc tên anh đó.
Nữ nhân chu miệng nhìn Tần Thiên nói.
- Không đúng, cô là vị hôn thê của tôi. Vậy tại sao hôm nọ ở tiệm nội y muốn giết tôi?
Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Hì hì, hôm đó người ta chỉ muốn thử thực lực của vị hôn phu tương lai mà thôi… Nhưng lại không nghĩ tới anh là cái tên vô lại đến sờ soạng người ta, thiếu chút nữa là làm cái kia rồi.
Triệu Chỉ Nhược xấu hổ nhìn Tần Thiên nói. Giống như là Tần Thiên đã thịt nàng rồi.
Hàn Thi Vũ nghe được lời nói của cô gái, nội tâm vô cùng căng thẳng, không khỏi dùng sức nắm tay Tần Thiên, trong mắt lộ ra thần sắc khác thường. Có điều Tần Thiên không nhận ra.
- Tại sao tôi phải tin cô là Triệu Chỉ Nhược? Cô có bằng chứng gì chứng minh không?
Tần Thiên không tin nói. Hắn cũng không có khinh địch, vừa nói mấy lời đã tin tưởng cô ta. Hơn nữa hiện tại gia thế của hắn giờ đã thành đống tro tàn, còn Triệu gia vẫn là một đại gia tộc đang cường thịnh. Thời điểm Tần gia sa sút Triệu gia lại càng thịnh vượng. Một gia tộc đang trên đỉnh cao mà dòng chính vẫn tìm một tên đệ tử gia tộc nghèo túng thực hiện lời hứa, trong chuyện này nhất định có mục đích không thể cho ai biết
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Bạch Có Song
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Hì hì, em biết ngay lão công sẽ không tin tưởng ngay mà, cho nên em cố ý mang vật đính hôn năm đó của chúng ta đến.
Triệu Chỉ Nhược dịu dàng cười nhìn Tần Thiên nói, trực tiếp gọi Tần Thiên là lão công. Sau đó không biết nàng làm thế nào, trong tay nàng có tia sáng chợt lóe, một khối ngọc bội màu xanh hiện lên trên tay. Khối ngọc bội đại khái to bằng một chén trà lớn, hình dạng một nửa vòng tròn trên mặt khắc đồ án Phượng Hoàng.
Tần Thiên lần đầu tiên nhìn thấy, con ngươi mạnh mẽ co rút, không tự chủ được sờ chiếc đến chiếc ngọc bội mình đang đeo trên cổ, ngọc bội của mình khắc hình rồng. Hắn trực tiếp tháo xuống, sau đó cầm lấy miếng ngọc bội của Triệu Chỉ Nhược. Hai mảnh ngọc bội hợp lại vừa khít tạo thành một hình tròn, đường vân toàn bộ phù hợp, nhất Long nhất Phượng vượt cửu thiên.
- Cô thật sự là Triệu Chỉ Nhược?
Tần Thiên vẫn còn không tin hỏi. Khối ngọc bội của Tần Thiên là do ông nội hắn cho từ lúc bé. Ông cũng nói với hắn còn có một miếng ngọc bội hình Phượng hai khối hợp chung mới đầy đủ, hơn nữa có một tác dụng rất lớn. Tần Thiên cũng không biết, ông nội hắn cũng không nói qua.
- Em lừa anh làm gì. Lão công tốt, tại sao anh có thể hoài nghi người ta như vậy? Người ta rất thương tâm.
Bộ dáng Triệu Chỉ Nhược đáng thương nhìn Tần Thiên nói. Hai trái đào trước ngực cao vút ma sát tay hắn, trêu chọc Tần Thiên nhưng hắn không có tâm tư để ở đó, mà đang trầm tư. Triệu Chỉ Nhược rốt cuộc có mục đích gì? Hắn tuyệt đối không tin trên thế giới này có chuyện tốt như thế này phát sinh, tự nhiên không đâu có được một mỹ nữ đưa đến. Ngay cả nhân phẩm của hắn bạo phát cũng không thể được như thế. Quá con me nó vô lý rồi.
- Cô hiện tại muốn thế nào?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, đồng thời đưa miếng ngọc bội trả lại nàng. Triệu Chỉ Nhược nhận lấy, trong tay lại phát sáng miếng ngọc bội liền biến mất.
- Hắc hăc, anh nói đi. Người ta là vị hôn thê của anh, tìm anh rõ là để kết hôn rồi. Chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với người ta sao?
Hai mắt Triệu Chỉ Nhược lấp lánh nhìn Tần Thiên nói.
- Không muốn.
Tần Thiên nói thẳng.
- Tại sao? Chẳng lẽ người ta không đủ xinh đẹp sao?
Triệu Chỉ Nhược thương tâm nói.
- Không phải vậy, là bởi vì anh đã có nữ nhân rồi.
Tần Thiên thản nhiên nhìn nàng nói. Sau đó kéo tay Hàn Thi Vũ đến bên mình, khiến Hàn Thi Vũ bị dọa kêu to một tiếng, đồng thời trong lòng nàng chuyển từ mất mát sang kích động. Trong nội tâm nàng giờ đang bừng lên sự vui vẻ vô hạn.
- Cô ấy là nữ nhân của anh, cô ấy lớn lên xinh đẹp không kém so với em.
Tần Thiên thản nhiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói.
- Chị ấy? Anh chọn chị ấy?
Triệu Chỉ Nhược nghi hoặc nhìn Tần Thiên nói. Nhưng sau đó lại liếc qua Hàn Thi Vũ, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng kì dị khiến Hàn Thi Vũ bị hù vội vã cúi đầu xuống, không dám nhìn Triệu Chỉ Nhược.
- Có cái gì không thể sao?
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, nhân cơ hội đem tay rút ra khỏi nàng, hai tay ôm Hàn Thi Vũ, khiến cô trấn động.
- Hắc hắc tay chân cũng nhanh thật nha.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Hàn Thi Vũ nói. Nhưng sau đó lại nhìn Tần Thiên nói:
- Anh có chị ấy, em không quan tâm. em sẽ làm bạn gái nhỏ của anh.
“Sát! Mẹ nó chẳng lẽ mình có hào quang vô địch sao? Việc như vậy còn có thể nói rõ ràng, lại còn có chuyện tốt như thế này?” Tần Thiên giật mình nhìn Triệu Chỉ Nhược nghĩ, cô gái này rốt cuộc đánh chủ ý gì ở mình?
- Nhưng mà anh không cần, em đi đi.
Tần Thiên lạnh lùng từ chối làm Triệu Chỉ Nhược bất ngờ ngẩn người. Trong mắt nàng hiện lên vẻ chấn kinh, nhưng khôi phục bình thường ngay sau đó.
- Ô ô …. Anh phụ lòng người, lại nỡ đối xử như vậy với người ta như vậy, người ta thật đau lòng. A, ô ô ô người ta không để ý đến anh nữa …
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên khóc lóc nói, sau đó chạy ra ngoài. Nàng chạy ra cửa nhưng Tần Thiên cũng không đuổi theo. Rốt cuộc không biết cô nàng này đang giở trò gì? Cẩn thận vẫn tốt hơn.
- Tần Thiên, cô ấy thật sự là vị hôn thê của anh sao? Anh sẽ không cưới cô ấy chứ?
Hàn Thi Vũ khẩn trương nói.
- Hắc hắc, em ghen tị sao?
Tần Thiên không trả lời mà mà nâng cằm Hàn Thi Vũ đang khẩn trương hỏi.
- Em … em không có, chỉ là tùy tiện … tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Anh không muốn thì trả lời một cái là xong.
Hàn Thi Vũ lúng túng nói, vội vàng quay ra chỗ khác, không dám nhìn Tần Thiên.
- Yên tâm, anh sẽ không nỡ bỏ một đại mỹ nữ như em đâu.
Tần Thiên một tay nhẹ nhàng quay đầu của nàng lại đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, khiến khuôn mặt Hàn Thi Vũ đỏ bừng đầy ngượng ngùng, nhưng thần sắc lại rất cao hứng.
- Tốt lắm, chúng ta nên làm chính sự rồi.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, ngay sau đỏ buông nàng ra đi tới chỗ nam tử kính đen. Người này vẫn đứng ở đó không dám di chuyển, sắc mặt đã bị dọa đến mức tái nhợt. Không ai biết rõ hơn hắn sự lợi hại của Triệu Chỉ Nhược. Hắn vừa chứng kiến toàn bộ tiểu đệ của mình bị một nữ nhân hạ gục mà không tốn đến mười giây mà bản thân hắn cũng bị nàng điểm huyệt, không thể nào cử động được.
- Mày cũng đã thấy dám động thủ với tao sẽ không có kết quả tốt. Mày muốn sống hay chết? Lựa chọn một cái, ba giây đồng hồ cho mày suy nghĩ.
Tần Thiên lạnh lùng nhìn hắn nói. Trong giọng nói hiện lên sự chân thực đáng tin đầy tàn khốc.
- Muốn sống!
Kính đen nam trực tiếp hồi đáp.
- Rất tốt, tao hiện tại cho mày một cơ hội sống, nếu mày đủ tự tin thì theo tao lăn lộn. Như thế nào?
Tần Thiên nhìn nam tử kính đen nói.
- Theo mày lăn lộn?
Kính đen nam tử giật mình nhìn Tần Thiên hỏi lại, không hiểu Tần Thiên có ý gì? Chẳng lẽ Tần Thiên đã lợi hại thế này còn cần tiểu để sao?
- Làm sao? mày không muốn hả?
Tần Thiên nhìn nam tử nói.
- A! Không, tôi nguyện ý, tôi nguyện ý. Chẳng qua là có chút thắc mắc anh lợi hại như vậy còn cần loại tiểu nhân vật như tôi làm gì?
Kính đen nam từ nhìn Tần Thiên khó hiểu hỏi.
- Muốn biết sao?
Tần Thiên nhìn nam tử kính đen gật đầu. Hắn móc điện thoại di động từ túi ra, ấn gọi một cú, sau đó thả lại vào túi.
- Bọn mày gọi vào số điện thoại này tìm một thằng tên là Phong Tử bảo mang người của mày tìm cậu ta, cậu ta sẽ an bài cho mày. Đến lúc đó sẽ biết!”
Tần Thiên nhìn kính đen nam tử nói sau đó liền xoay người định đem Hàn Thi Vũ ra ngoài.
- Chờ chút.
Kính đen nam tử vội hô.
- Làm sao? Còn có gì không nói rõ sao?
Tần Thiên hỏi.
- Không phải vậy, anh nói có thể thả tôi đi. Nhưng hiện tại tôi không tài nào nhúc nhích được.
Kính đen nam tử gấp gáp nhìn Tần Thiên nói, giờ phút này hắn cảm giác được cơ thể mình đang vô cùng mệt mỏi.
- Chủ nhân hắn bị điểm huyệt, anh chỉ cần dùng ngón tay ấn mạnh ở năm thước dưới bả vai hắn hai cái là được.
Lời Ba Ba Ca lập tức vang lên trong óc Tần Thiên. Hắn liền vươn tay làm theo nhưng gì Ba Ba Ca nói, điểm trên người nam tử kính đen khiến hắn hét thảm ngã lăn trên mặt đất đồng thời khôi phục được hành động.
- Đi thôi, chúng mình đi về.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói. Nhưng sau đó lại trực tiếp kéo nàng ra ngoài, vừa ra thấy một chiếc Mercesdes Benz đậu tại đây.
- Ủa đây không phải là xe của nhà em sao? Tại sao nó lại ở đây?
Hàn thì Vũ nghi ngờ hỏi nhưng lại bị Tần Thiên kéo lại.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung