Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1069: Đại chiến Tùy Đường (11)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Dầu hỏa màu đen được hắt lên mặt ngoài của hàng rào, qua khe hở của hàng rào thấm vào trong doanh trại. Trong lúc hai mươi lính Tùy bận rộn tay chân thì có mấy tên lính Đường đã phát hiện ra chuyện lạ, chạy nhanh đến xem xét, chúng lập tức nhìn thấy ở bên ngoài doanh trại có rất nhiều bóng đen vây quanh.
- Có địch!
Lính gác của quân Đường lập tức hô to:
- Có địch!
Một tên lính gác chạy như điên, vừa chạy vừa hô to. Tiếng hét trong màn đêm tĩnh lặng nghe thật chói tai.
Tiêu Diên Niên nhìn thấy còn đến bốn mươi mấy túi dầu hỏa, vội vàng hô:
- Mở nút ra, ném thẳng vào trong đi!
Binh lính đều mở nút bịt túi ra, trực tiếp ném dầu hỏa vào bên trong quân doanh. Lúc này, bên trong doanh trại, hơn trăm lính Đường từ trong lều lao ra, chạy tới hàng rao ở phía tây. Loạn tiễn cùng lúc được bắn ra, hai gã thám báo quân Tùy không kịp tránh né, bị tên bắn trúng, kêu lên thảm thiết, ngã lăn quay xuống sườn núi.
Tiêu Diên Niên thấy tình thế nguy cấp vội hô to:
- Mau bỏ đi!
Số quân Tùy còn lại lảo đảo nghiêng ngả chạy xuống chân núi. Tiêu Diên Niên cũng lùi lại ba bước, nhảy thẳng vào bên trong vực sâu, lấy từ trong túi da ra mấy quả cầu tẩm dầu hỏa, trên thực tế chính là một khúc gỗ nhỏ, dùng vải bố tẩm dầu hỏa quấn quanh thành hình tròn, sau khi châm lửa vào thì ném đi, trong cự ly ngắn nó có tác dụng lớn hơn tên lửa rất nhiều.
Mấy lính Tùy thấy y nhảy đến lập tức đốt lửa lên. Tiêu Diên Niên châm lửa vào quả cầu tẩm dầu hỏa, sau đó ném mạnh về phía hàng rào, ném liền một lúc năm sáu quả cầu lửa, sau đó hai người mới ôm đầu chạy vội xuống núi.
Dầu hỏa nhanh chóng bốc cháy, lửa đỏ sôi trào, khói đặc cuồn cuộn. Trên đỉnh núi, mười căn lều cạnh hàng rào đều bị ngọn lửa thiêu đốt, thế lửa rất mạnh, chỉ một lát đã nuốt trọn cả doanh trại quân Đường vào trong biển lửa. Năm trăm quân Đường bị lửa đốt kêu gào thảm thiết. Không ít người liều chết chạy ra khỏi doanh trại, cả bốn phía đều có rất nhiều người bừa, ngã lộn cổ từ trên vách núi phía đông xuống. Cũng có vài chục người chạy về sườn núi ở phía tây nhưng lập tức bị thám báo quân Tùy mai phục ở đây giết chết hoặc bắt giữ.
Lúc này, khi công lao sắp định, Trình Giảo Kim liền xuất hiện. Y dẫn theo ba ngàn quân Tùy chạy tới, lờ đi Tiêu Diên Niên, lớn tiếng quát lên:
- Xông lên, chiếm lĩnh đỉnh núi!
Ba ngàn quân Tùy chạy thẳng lên đỉnh núi mà không hề vấp phải sự phản kháng nào, thuận lợi chiếm được đỉnh núi. Lúc này, mấy chục căn lều lớn đã bị đốt thành than, chỉ còn lại hàng rào bằng gỗ vẫn đang cháy hừng hực nhưng thế lửa đã yếu đi nhiều.
Năm trăm quân Đường trên đỉnh núi, ngoại trừ hơn trăm người bị đốt chết, còn lại đều trốn được. Ngoại trừ một số bị ngã xuống vực núi ở phía đông, sáu phần mười chạy xuống sườn núi phía tây, bị quân Tùy bắt giữ. Số còn lại chạy về phía nam của Ngô Công Lĩnh. Ngô Công Lĩnh dài hơn hai chục dặm, chạy đi là không thể quay về.
Trình Giảo Kim đứng ở đỉnh núi nhìn Kim Tỏa Quan dưới chân núi, không kìm được cất tiếng cười hắc hắc. Đứng trên đỉnh núi, đừng nói vạn tên cùng bắn, chỉ cần cho đại quân đi tiểu cũng có thể làm ngập Kim Tỏa Quan.
Chủ tướng Kim Tỏa Quan Ân Khai Sơn bị thân binh đánh thức giữa đêm. Trên Ngô Công Lĩnh đã xảy ra biến cố, y vội chạy lên đầu thành, nhìn lên đỉnh núi đang bốc cháy hừng hực, lòng y dần trở nên băng giá. Ân Khai Sơn hiểu rất rõ việc Ngô Công Lĩnh thất thủ có ý nghĩa như thế nào.
Tâm trạng của Ân Khai Sơn lúc này vô cùng phức tạp. Y biết chắc chắn là Kim Tỏa Quan không thủ được nữa rồi, vậy y phải làm cái gì bây giờ? Bỏ Kim Tỏa Quan, rút về Quan Trung, nhưng Lý Uyên sẽ bỏ qua cho y sao? Nhưng nếu đầu hàng quân Tùy, vậy vợ con y ở Trường An phải làm thế nào?
- Tướng quân, phải làm sao bây giờ?
Mấy tên Lang tướng vây quanh y, khẩn trương hỏi han.
Ân Khai Sơn trầm tư một lát, thở dài, nhìn đám người rồi nói:
- Các ngươi nói xem nên rút lui hay đầu hàng?
Mấy tên Lang tướng đưa mắt nhìn nhau. Một tên lớn tuổi nhất nói:
- Thật ra chúng ta cũng đồng ý đầu hàng, nhưng người nhà đều ở Trường An, sợ rằng nếu đầu hàng thì người nhà sẽ gặp phải tai họa, không bằng rút lui rồi tính sau.
Ân Khai Sơn hiểu được ý tứ của mọi người. Kẻ cầm đầu đầu hàng tất nhiên sẽ bị triều đình xử phạt. Y gật đầu nói:
- Được rồi! Nói với các huynh đệ, trong đêm nay sẽ rút khỏi Kim Tỏa Quan.
Vào giữa đêm, Ân Khai Sơn thống lĩnh hai ngàn năm trăm quân Đường chạy suốt đêm rời khỏi Kim Tỏa Quan, rút về Quan Trung. Sáng sớm hôm sau, khi Trình Giảo Kim chuẩn bị hạ lệnh lên núi bắn tên mới nhận được tin tức, Kim Tỏa Quan đã là một tòa thành trống không.
- Đám nhóc này chuồn nhanh thật!
Trình Giảo Kim giục ngựa vào thành, nhìn Kim Tỏa Quan trống rỗng, không kìm nổi cất tiếng cười ha hả, trong lòng thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Y lập tức sai người đi bẩm báo với Dương Nguyên Khánh, Trình Giảo Kim y nhân lúc trời tối tập kích Ngô Công Lĩnh, dùng trí đoạt Kim Tỏa Quan, không tốn một binh một tốt đã chiếm được Kim Tỏa Quan.
Hiện tại Trình Giảo Kim rất hiểu Dương Nguyên Khánh, không có người bị thương là điều mà Dương Nguyên Khánh thích được nghe nhất, so với việc y chiếm được Kim Tỏa Quan còn thích hơn. Trên thực tế, quân Tùy vẫn có hai gã thám báo bị thương, nhưng việc này có thể dấu diếm được. Hiện tại chỉ cần có thể thăng tước vị, đến bộ mặt già nua y cũng không cần.
Trình Giảo Kim lại lập tức hạ lệnh:
- Đem cái quan ải này san thành bình địa cho ta. Tường thành, cửa thành đều đẩy đổ hết.
- Tướng quân, việc này có cần thiết không?
Bên cạnh có người khuyên nhủ.
Trình Giảo Kim trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng:
- Tại sao lai không cần thiết. Vạn nhất lùi về Quan Trung lại bị cắt đứt đường lùi thì làm thế nào. Phá tòan bộ cho ta.
Mấy ngàn binh lính bắt đầu động thủ, không bao lâu đã phá đổ tường thành bao quanh Kim Tỏa Quan. Lúc này, lại có một tướng lĩnh khác khuyên Trình Giảo Kim:
- Trình Tướng quân, chi bằng hiện tại chúng ta trực tiếp giết đến Quan Trung đi. Để cho quân tâm của quân Đường dao động, chúng ta cũng giành được công đầu.
Người tướng lĩnh này đưa ra đề nghị thật hợp với suy nghĩ trong đầu Trình Giảo Kim, y vốn cũng có toan tính này. Có người từng nói, “Tiên tiến Quan Trung giả vi Vương” (1). Trình Giảo Kim hắn cũng không ham hố gì được phong Vương, chỉ cần phong Thượng Quốc công là đã khiến y hài lòng rồi.
(1) Người đầu tiên tiến vào Quan Trung chính là người có được thiên hạ.
- Mọi người mang theo lương khô, theo ta xuôi nam vào Quan Trung.
…
Chủ doanh hậu cần của quân Tùy vẫn ở phía nam huyện Lạc Giao quận Thượng. Nơi này chứa một lượng lớn lương thực và vật tư. Mỗi ngày, lương thực và vật tư đều được vận chuyển liên tục không ngừng nghỉ đến đội quân chủ lực nhà Tùy ở Thiển Thủy Nguyên. Tổng cộng quân Tùy có ba mươi ngàn chiếc xe bò vận lương, gần năm mươi ngàn dân phu vận chuyển suốt chiều dài mấy trăm dặm, đảm bảo cung ứng cho tiền tuyến.
Chủ tướng hậu cần của quân Tùy là do Giả Nhuận Phủ đảm nhiệm. Y suất lĩnh mười ngàn quân bảo vệ tuyến đường vận chuyển hậu cần được an toàn. Chỉ dựa vào mười ngàn quân thì không thể bảo đảm đại doanh và tuyến đường bộ được an toàn. Hơn nữa đại chiến Tùy Đường đã đi vào giai đoạn cuối cùng, bảm đảm an toàn cho hậu cần là việc rất quan trọng. Không cần nói cũng biết, lương thảo không đảm bảo sẽ dẫn tới toàn quân tan rã.
Trong lịch sử chiến tranh, chuyện như vậy thời nào cũng có. Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rất rõ điều này. Năm đó đại quân Đột Quyết phát binh tới Nhạn Môn Quan, chẳng phải cũng là do hậu cần bị quân Tùy đánh lén mà toàn quân tan tác hay sao. Dương Nguyên Khánh đã trải qua trăm trận chiến, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm, cấp cho quân Đường một cái thời cơ.
Ngay khi Dương Nguyên Khánh dẫn tám mươi ngàn quân xuôi nam đến Thiển Thủy Nguyên, ngày hôm sau, Tả võ Vệ Đại tướng quân Lai Hộ Nhi liền dẫn ba mươi ngàn quân Tùy ở Hà Bắc chạy tới đại doanh quân Tùy ở quận Thượng.
Như vậy, đội bảo vệ hậu cần đã lên tới bốn mươi ngàn người. Lai Hộ Nhĩ và Giả Nhuận Phủ chia sẻ trách nhiệm, Lai Hộ Nhĩ chia mười ngàn quân cho Giả Nhuận Phủ, Giả Nhuận Phủ dẫn hai mươi ngàn quân trấn thủ đại doanh hậu cần, còn Lai Hộ Nhi càng già càng dẻo dai, suất lĩnh hai mươi ngàn quân phụ trách an toàn cho tuyến đường vận chuyển.
Từ hậu doanh quân Tùy ở huyện Lạc Thủy đến tiền doanh quân Tùy ở Thiển Thủy Nguyên ước chừng hơn ba trăm dặm lộ trình, kéo dài qua quận Thượng và quận Bắc Địa. Lộ trình cũng không phải chỉ là đường cái bằng phẳng mà còn có đồi núi phập phồng, vực sâu ngăn chở. Xe bò vận lương phải đi mất ba ngày mới có thể đến được mục tiêu.
Bời vì đường xá khó đi, đồi núi phập phồng, đội xe vận lương rất dễ rơi vào bẫy phục kích của quân Đường, Lai Hộ Nhi phải chia hai mươi ngàn quân làm mười đội, mỗi đội hai ngàn người, chia ra đi hai bên và phía sau đội vận lương.
Trưa hôm nay, đội vận lương do ba ngàn xe tạo thành đã tới biên giới giữa quận Thượng và quận Bắc Địa. Nơi này được gọi là núi Tử Ngọ, thuộc quyền quản hạt của huyện Tương Nhạc quận Bắc Địa. Nơi này có lớp đất bazan vững chắc, núi non trùng trùng điệp điệp, có rất nhiều vực sâu như mặt đất bị xé rách vậy.
Trong một cái khe núi thật lớn, dài hơn hai mươi dặm, ba ngàn chiếc xe bò chen chúc nghỉ ngơi, mấy ngàn dân phu ngồi trong rừng cây râm mát nghỉ ngơi ăn lương khô, hơn ngàn kỵ binh hộ vệ của quân Tùy thì nghỉ ngơi ở chân khe núi bên kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1070: Đại chiến Tùy Đường (12)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Đúng lúc này, một gã tuần tra trinh sát cưỡi ngựa chạy vội tới, từ xa đã hô lên:
- Mau rút lui, kỵ binh quân Đường giết đến rồi!
Chủ tướng hộ vệ quân Tùy là một gã Lang tướng tên là Lâu Trọng. Y nghe thấy tiếng la liền nhảy dựng lên, hét lớn:
- Toàn bộ lên ngựa!
Hơn ngàn kỵ binh quân Tùy vừa mới lên ngựa, ở phía đường vào khe núi bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền. Vẻ mặt Lang tướng Lâu Trọng trắng bệch. Từ khí thế này có thể thấy, đội kỵ binh này của quân Đường ít nhất cũng có năm sáu ngàn người, mà bọn họ chỉ có một ngàn hai trăm người.
Lâu Trọng quyết đoán, lập tức quay đầu lại hô to:
- Mau bảo dân phu nhanh chóng chạy trốn lên núi, không cần lo cho xe bò!
Thật ra cũng không cần đợi y hạ lệnh, mấy ngàn dân phu giống như ong vỡ tổ, vô cùng hoảng sợ nên đã bỏ xe mà chạy vào trong rừng cây, cũng có người mang theo xe bò, nhưng đại bộ phận mọi người đều chẳng còn quan tâm đến xe bò của mình nữa rồi, tất cả đều nhanh chân chạy lên núi.
Hơn chục kỵ binh quân Tùy chạy như bay tới, nói với những dân phu còn đang cố gắng mang theo xe bò:
- Mau nhanh chân chạy đi, không cần lo cho xe bò!
Bọn họ lại đuổi theo đám dân phu đang chạy tứ tán:
- Mau trốn lên núi.
Lúc này, mấy ngàn dân phu mới tìm được phương hướng, tất cả đều cố hết sức chạy lên núi. Lúc này, năm ngàn Huyền Giáp khinh kỵ binh của quân Đường đã giết tới, chủ tướng Lưu Hoằng Cơ thấy quân Tùy chỉ có hơn ngàn người liền hét lớn:
- Sát!
Hai đội kỵ binh lao vào nhau, chiến đấu kịch liệt trong khe núi. Kỵ binh quân Đường tầng tầng lớp lớp, mãnh liệt giết đến. Lâu Trọng suất lĩnh hơn ngàn kỵ binh quân Tùy liều chết ngăn cản, cố gắng cho đám dân phu có thời gian chạy trốn.
- Lâu Tướng quân!
Một gã Giáo úy hô to:
- Các huynh đệ không trụ nổi nữa rồi.
Lâu Trọng thấy cánh trái sắp bị quân Đường đột phá. Nếu để quân Đường tạo ra một lỗ hổng, đường lùi của bọn họ sẽ bị bịt kín, rơi vào tình cảnh bị bao vây giáp công, cuối cùng toàn quân bị diệt. Lúc này, Lâu Trọng đã chẳng còn quan tâm đến đám dân phu nữa, lớn tiếng quát:
- Lùi lại!
Hơn ngàn kỵ binh quân Tùy thúc ngựa đồng thời rút lui, chạy về phía một vách núi khác, mấy ngàn quân Đường gắt gao đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng lại bắn ra mấy mũi tên, không ngừng có lính Tùy kêu lên thảm thiết rồi ngã ngựa. Lúc này, ba ngàn chiếc xe bò trở thành vật cứu mệnh cho đám quân Tùy. Quân Tùy nhanh như chớp đã vượt qua đám xe bò, những mũi tên ở phía sau bắn đến bắn trúng mấy con bò khiến chúng lập tức hỗn loạn, trái phải chạy loạn hết lên, che lấp đường đi, chặt đứt sự truy đuổi của quân Đường.
Khi Lai Hộ Nhi biết chuyện kéo quân tới, Lưu Hoàng Cơ đã dẫn theo quân Đường đi xa. Trong khe núi vô cùng hỗn độn, lương thực bị đoạt mất, số không mang đi được thì bị chất đống, châm lửa đốt. Ba ngàn con bò cũng bị quân Đường giết toàn bộ, nằm trong vũng máu.
Ngoài số bò bị giết, nơi này còn nằm lại hơn trăm thi thể của kỵ binh quân Tùy và số dân phu không kịp chạy trốn. Trong khe núi tràn đầy mùi lương thảo bị đốt và mùi máu tanh. Đám dân phu trốn lên núi đều đã trở về, quỳ trước xe bò của mình, kêu khóc thất thanh.
Lâu Trọng cũng trúng hai mũi tên. Y được binh lính giúp đỡ, tiến lên quỳ một gối thỉnh tội:
- Bẩm Đại tướng quân, ty chức phụ sự ủy thác, lĩnh quân bất lực, khiến quân ta tổn thất nghiêm trọng. Xin thỉnh tội với Đại tướng quân!
Trận chiến này, quân Tùy chết gần bốn trăm người, tổn thất nghiêm trọng. Sắc mặt Lai Hộ Nhi xanh mét. Mặc dù y đã ý thức được quân Đường sẽ đến tập kích đội lương thực, nhưng không ngờ rằng chúng lại đến nhanh như thế. Y kiềm chế lửa giận trong lòng, lại hỏi:
- Quân Đường có bao nhiêu kỵ binh?
- Bẩm Lai Đại tướng quân, ước chừng chúng có năm ngàn kỵ binh, sức chiến đấu rất mạnh.
Lai Hộ Nhi hơi nhức đầu, quả thật có chút khó phòng bị. Đội hình vận lương rất dài, dài đến mấy trăm dặm, mà đối phương lại là kỵ binh, tới lui như gió, hai mươi ngàn quân của y vừa muốn bảo vệ đội lương thực, vừa muốn truy đuổi quân địch thì rất bị động, không thể chu toàn được. Vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này, một gã Lang tướng đề nghị:
- Lai Đại tướng quân, chi bằng tập trung tất cả xe bò lại thành một đội, cùng nhau hành quân. Quân đội hộ vệ ở trước và sau. Nếu như quân Đường đột kích, chúng ta có thể nhanh chóng tập trung binh lực đối phó.
Cái đề nghị này cũng không tệ. Lai Hộ Nhi gật đầu, cứ làm như vậy.
Bị đánh lén ở khe núi lúc ban trưa khiến cho Lai Hộ Nhi không thể không thay đổi sách lược. Y đem ba mươi ngàn chiếc xe bò tập trung lại cùng một chỗ, hai mươi ngàn kỵ binh quân Tùy bảo vệ trước sau, kéo dài hơn hai mươi dặm, tiếp tục đi về hướng tây.
Trong một cánh rừng cách đường lớn hơn năm mươi dặm, năm ngàn kỵ binh quân Đường đang nghỉ ngơi ăn cơm, chờ thám báo đi điều tra tin tức.
Buổi trưa vừa rồi, Lưu Hoằng Cơ tập kích lần đầu đã thành công, khiến cho sĩ khí tăng mạnh. Nhưng Lưu Hoằng Cơ cũng biết, lần quấy rối ban trưa chưa đủ để cắt đứt tuyến đường vận lương của quân Tùy, nhất định phải có một đả kích trầm trọng hơn nữa, hoàn toàn phá hủy xe lương thực của quân Tùy, khiến quân Tùy nhất thời không có xe vận lương, vậy mới có thể hoàn toàn cắt đứt tuyến đường vận chuyển lương thực của quân Tùy.
Trong lòng Lưu Hoằng Cơ rất khẩn trương, y đã ý thức được cuộc chiến nhằm vào lương thảo của y có thể thay đổi toàn bộ thế cục ở Quan Trung. Lưu Hoằng Cơ hắn có thể cứu lại toàn bộ Đế quốc Đại Đường. Nghĩ vậy, hai chân y kích động, có chút run rẩy.
Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, đây là đội thám báo đi điều tra tình hình vận lương đã quay trở lại. Lưu Hoằng Cơ lập tức đứng lên đi ra ngoài đón liền thấy hai gã thám báo chạy như bay tới, xoay người xuống ngựa, quỳ một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm Tướng quân, ba mươi ngàn chiếc xe chở lương thực của quân Tùy hiện tập trung lại với nhau, trước sau có khoảng hai mươi ngàn kỵ binh hộ vệ, đang đi về phía tây.
Lưu Hoằng Cơ nhướn mày, không ngờ chúng lại tập trung hành quân, vậy cũng không dễ làm rồi. Y hơi trầm tư một chút, sau đó hỏi:
- Đội ngũ vận lương trước sau dài bao nhiêu?
- Hồi bẩm Tướng quân, trước sau cách nhau hơn hai mươi dặm.
Lưu Hoằng Cơ đảo mắt, này ra một chủ ý hay. Y đã có biện pháp đối phó với đội quân vận lương.
…
Ba mươi ngàn xe chở lương thực của quân Tùy trùng trùng điệp điệp hành quân về phía tây. Sau khi đi qua núi Tử Ngọ, đường trở nên bằng phẳng. Nơi này là đường lớn, rộng và bằng phẳng, có thể cho năm ngựa đi một hàng, hai xe lương thực chạy song song, hai bên đều có một đội kỵ binh hộ vệ. Vì đội hình quá dài, Lai Hộ Nhi cũng không phân tán binh lực ra quá nhiều. Y chia quân đội làm ba đoạn, mỗi đoạn sáu ngàn kỵ binh, ngoài ra còn có hai ngàn kỵ binh phân tán, bảo vệ ven đường.
Sắc trời dần tối, giờ đang là lúc hoàng hôn, đội ngũ tới một thung lũng khá trống trải, chu vi trăm dặm. Trong thung lũng là một khu rừng rậm, một con đường bằng phẳng nối thẳng hai thung lũng. Đội ngũ đã tiến vào cảnh nội quận Bắc Địa, tiếp tục đi về hướng tây một trăm hai mươi dặm là đến được Đại doanh quân Tùy ở Thiển Thủy Nguyên
Lai Hộ Nhi đang ở trung quân, y vừa quan sát địa hình ở hai bên. Hai bên đều có sườn đất nhấp nhô, cách đó hơn dặm là một cánh rừng lớn. Vì trời đã hoàng hôn, hai bên rừng có vẻ tối tăm mờ mịt, không thể nhìn rõ. Trong lòng Lai Hộ Nhi bỗng có một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt. Y có cảm giác nhất định quân Đường đang mai phục trong cánh rừng này.
Đúng lúc này, ở phía sau bỗng nhiên có người hô to:
- Đại Tướng quân, hậu quân có kẻng, kỵ binh quân Đường tập kích hậu quân.
Lai Hộ Nhi chấn động, lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, trung quân nhanh đi cứu viện hậu quân.
Vừa hạ lệnh xong, một ý niệm bỗng hiện ra trong đầu y. Hẳn là quân Đường cũng biết sự bố trí của mình, hậu quân có sáu ngàn kỵ binh quân Tùy, cho dù quân Đường có dùng toàn lực tấn công cũng chưa chắc đã chiếm được tiện nghi, chẳng lẽ đây chính là kế điệu hổ ly sơn?
Nghĩ vậy, y bỗng quay đầu nhìn về phía rừng rậm ở hai bên. Dường như y nhìn thấu được màn đêm, trong rừng rậm đang ẩn giấu mấy ngàn kỵ binh quân Đường đang nhìn chằm chằm vào quân mình. Lai Hộ Nhi quyết định đánh cuộc một phen, y thay đổi quân lệnh, hô to:
- Trung quân không được vọng động, lệnh cho tiền quân hỏa tốc đến hỗ trợ trung quân.
Mặc dù mệnh lệnh này hơi cổ quái, nhưng đám thủ hạ vẫn nhất nhất làm theo. Ba mũi tên lửa được bắn lên bầu trời, đây chính là tín hiệu lệnh cho tiền quân đến trợ giúp trung quân.
Lai Hộ Nhi lại tiếp tục hạ lệnh:
- Châm lửa đốt rừng!
Mười mấy tên kỵ binh cầm đuốc trên tay phóng về phía rừng rậm. Đúng như Lai Hộ Nhi phán đoán, quân Đường tập kích hậu quân chỉ có hơn năm trăm người, toàn bộ chủ lực quân Đường đang ẩn trong rừng cây. Đây là kế điệu hổ ly sơn, muốn Lai Hộ Nhi điều trung quân đi cứu viện hậu quân, khiến cho đội xe lương ở trung quân không có người bảo vệ, quân Đường sẽ toàn lực tấn công, nhân cơ hội giết bò hủy lương.
Lúc này, Lưu Hoằng Cơ thấy quân Tùy đã chuẩn bị chạy về phía sau lại đột nhiên dừng lại, án binh bất động, y lập tức hiểu ra Lai Hộ Nhi đã khám phá ra kế sách của mình. Mắt lại nhìn thấy ba mũi tên lửa bay lên trời, mười mấy tên kỵ binh cầm đuốc trên tay chạy tới, hiển nhiên là đến để đốt rừng. Trong lòng Lưu Hoằng Cơ vô cùng khẩn trương, lập tức hạ lệnh:
- Đột kích!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1071: Đại chiến Tùy Đường (13)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
Từ trong rừng rậm ở phía nam bộc phát một loạt tiếng hò hét, hơn bốn ngàn kỵ binh quân Đường chạy ra khỏi rừng rậm, nhằm thẳng hướng đoàn xe chở lương thực xông tới.
Lai Hộ Nhi cười lạnh một tiếng, quả nhiên không ngoài dự đoán của y, quân Đường dùng kế điệu hổ ly sơn. Lai Hộ Nhi cũng lập tức hạ lệnh:
- Cung tiễn bày trận, bắn quân địch!
Đội ngũ lương thực lập tức dừng lại, đám dân phu sợ tới mức đều trốn vào bên trong xe chở lương. Quân Tùy bắt đầu phản kích, sáu ngàn kỵ binh sắp thành ba hàng, giương cung cài tên, một trận mưa tên che trời phủ đất vọt về phía kỵ binh quân Đường. Tên rơi như mưa, kỵ binh quân Đường người ngã ngựa đổ thành một mảnh.
Lai Hộ Nhi thấy thế tấn công của quân Đường khá hung mãnh, chỉ dựa vào cung tên thì không có cách nào ngăn chúng lại. Y liền vung chiến đao lên, hạ lệnh lần nữa:
- Dừng bắn tên, xông lên nghênh chiến!
Giết..! Hơn ngàn kỵ binh quân Tùy la lớn, trường mâu hướng về phía kỵ binh quân Tùy lao đi. Một đội hơn mười ngàn kỵ binh ác chiến sườn dốc thoai thoải dài đến vài dặm. Lúc này trời còn chưa hoàn toàn về đêm, trong ánh sáng mờ mờ, song phương vẫn có thể phân biệt rõ đâu là địch, đâu là bạn.
Chiến mã hí dài, tiếng kêu la rung trời. Rất nhanh liền có hai đội kỵ binh hơn mười ngàn người của quân Tùy từ tiền quân và hậu quân chạy đến, từ hai phía trái phải giáp công quân Đường. Mặc dù sức chiến đấu của đội kỵ binh quân Đường này rất hùng mạnh, nhưng dù sao người ít, liên tục bị quân Tùy đông gấp mấy lần mình quần chiến, quân Đường chết thê thảm và nghiêm trọng, nhân số càng đánh càng ít.
Lưu Hoằng Cơ thấy đại cục đã định, y gấp gáp hô to:
- Hướng nam phá vây!
Y suất lĩnh hơn hai ngàn kỵ binh còn lại nhằm hướng nam phá vây, ý đồ chạy trốn vào trong rừng. Nhưng Lai Hộ Nhi là loại người lão luyện nhường nào, y sớm đã có dự liệu quân Đường chỉ có thể trốn vào trong rừng rậm, y sẽ không tiếp tục cho quân Đường một cơ hội bỏ trốn, sớm đã điều ba ngàn kỵ binh chặn ở hướng nam, ngăn không cho kỵ binh quân Đường bỏ trốn.
Khi quân của Lưu Hoằng Cơ chỉ còn lại mấy trăm người, rốt cục cũng mở được một con đường máu chạy về cánh rừng ở phía nam, nhưng y chưa kịp vui mừng thì đã có hàng ngàn mũi tên đen nhánh bay đến đón tiếp y. Trận mưa tên vô cùng lợi hại lập tức lấy đi mạng sống của mấy trăm quân Đường.
Một tiếng mõ vang lên, ba ngàn mũi nỏ đồng thời phóng ra, tên bay dày đặc như mưa rào trong gió bão bay về phía mấy trăm người đang định bỏ trốn. Lúc này Lưu Hoằng Cơ mới phát hiện con đường chạy vào rừng đã bị một đội quân vây quanh. Y trơ mắt nhìn trận mưa tên dày đặc đang bay về phía mình, muốn tránh cũng không được. Lưu Hoằng Cơ quát to một tiếng, nhắm hai mắt đầy tuyệt vọng.
Lai Hộ Nhi cười lạnh một tiếng:
- Thằng nhóc con, muốn đấu với lão phu, còn non và xanh lắm!
…
...
Nếu như nói Lai Hộ Nhi tiêu diệt đám kỵ binh quân Đường đánh lén đội vận chuyển lương thực chỉ là một loại phòng ngự, bảo vệ đường vận chuyển lương thực được thông suốt, trên phương diện chiến lược không tạo ra sự ảnh hưởng lớn nào.
Vậy thì hành trình của Trình Giảo Kim ở đạo Đồng Quan, sớm hơn quân Tùy ở phía đông một bước đã làm chấn động toàn bộ đại cục, hơn nữa còn sinh ra tính quyết định ảnh hưởng đến toàn bộ chủ lực của quân Lý Thế Dân ở Thiển Thủy Nguyên.
Trình Giao Kim hạ quyết tâm phải là người đầu tiên tiến vào Quan Trung. Khi y dẫn mười ngàn quân đến huyện Đồng Quan, lại vô tình chiếm được một tin tình báo ngoài ý muốn, một đội quân Đường cũng có mười ngàn người đang tiến về phía huyện Đồng Quan, còn cách huyện Đồng Quan ba mươi dặm.
Tin này đột nhiên tới khiến cho Trình Giảo Kim sợ tới mức kinh hồn bạt vía. Y lập tức hạ lệnh cho quân Tùy tiến vào huyện Đồng Quan, tu sửa thành trì chuẩn bị nghênh chiến quân Đường.
Huyện Đồng Quan là một tòa huyện nhỏ, chu vi không quá mười dặm, thành cao có một trượng tám thước, cũng không có sông đào bảo vệ thành, thành cũng không có ý nghĩa phòng ngự gì. Trình Giảo Kim đứng trên đầu thành, chăm chú nhìn đám viện quân của quân Đường ở phía xa xa. Y đã nhìn thấy một đội quân Đường đang chạy về phía huyện thành, chỉ còn cách huyện thành hơn mười dặm.
Tuy nhiên, điều khiến y cảm thấy kỳ quái chính là tốc độ của đội quân này rất chậm. Chẳng lẽ bọn chúng đã biết huyện Đồng Quan bị quân mình chiếm lĩnh nên mới chậm rãi hành quân như vậy?
Đúng lúc này, Tiêu Diên Niên dẫn vài tên thám báo cưỡi ngựa chạy vội tới, đứng dưới thành hô to:
- Trình Tướng quân!
Qua sự việc Tiêu Diên Niên chiếm đoạt Ngô Công Lĩnh nhưng lại không tranh công với Trình Giảo Kim là đủ để Trình Giảo Kim tỏ thái độ tốt hơn một chút với y, lời nói cũng không còn dữ tợn và ác liệt như trước, cũng thường lộ chút tươi cười. Trình Giảo Kim hỏi:
- Phát hiện điều gì?
- Khải bẩm Trình Tướng quân, đội quân Đường này đều là tân binh, đội ngũ không đều, quân dung không chỉnh tề, thể lực cũng không đảm bảo. Phần lớn đã mệt mỏi, tinh lực cạn kiệt. Ty chức đề nghị không nên cho bọn chúng cơ hội nghỉ ngơi, lập tức đón đầu tiêu diệt.
Trình Giảo Kim chớp chớp đôi mắt nhỏ, như vậy được không? Phải biết rằng với tính cách của y, trước tiên là trốn tránh, chưa từng có cái gì gọi là ý tưởng đón đầu tiêu diệt, y có chút do dự.
Tiêu Diên Niên nhận ra Trình Giảo Kim đang do dự, càng hiểu được tâm tư của Trình Giảo Kim. Tiêu Diên Niên lại hô lớn:
- Trình Tướng quan, đây là cơ hội lập công lớn. Đánh bại đội quân này, chúng ta có thể dẫn đầu áp sát Quan Trung. Oai danh của Trình Tướng quân sẽ vang khắp thiên hạ, là cơ hội được phong tước Quốc công, mong Tướng quân hãy nắm lấy.
- Phong tước Quốc công!
Bốn chữ này đúng là đã đả kích tinh thần của Trình Giảo Kim. Đây là cơ hội cuối cùng của y, nếu không nắm lấy, vậy cả đời chỉ có thể làm một Huyện công.
- Con mẹ nó, sống hay chết cũng phải đánh cuộc một phen!
Trình Giảo Kim hạ quyết tâm, quay đầu ra lệnh:
- Chỉnh quân ra khỏi thành, theo ta đón đầu tiêu diệt quân Đường!
Mười ngàn viện quân đó là do quân Đường mới chiêu mộ vài ngày trước. Mục đích của Lý Thế Dân là chiêu mộ đám tân binh này để đi thủ thành, sau khi trải qua huấn luyện sẽ đưa đến hỗ trợ đạo Đồng Quan và mặt trận phía đông, không ngờ Lý Nguyên Cát thuyết phục được phụ thân, lấy đi bốn mươi ngàn quân thủ thành.
Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, Lý Kiến Thành đành phải phái tân binh đến trợ giúp hai địa phương. Mặc dù y cũng biết, đám tân binh này không hề có chút ý nghĩa gì, nhưng dù sao cũng khiến tâm trạng của y được an ủi một chút.
Mười ngàn tân binh từ Trường An chạy một mạch đến đây, sớm đã rơi vào trạng thái mỏi mệt và kiệt sức. Mắt thấy sắp đến huyện Đồng Quan, đại đa số mọi người đã không chạy nổi nữa rồi. Thậm chí còn có không ít người quỳ rạp trên mặt đất, không bao giờ muốn đứng lên nữa.
Đám tân binh này hành quân rất chậm, đi hai ngày mới đến đạo Đồng Quan, vừa đúng lúc gặp thoáng qua đội quân của Ân Khai Sơn vừa rời đi.
Chủ tướng quân Đường suất lĩnh mười ngàn tân binh này là Vĩnh An Vương Lý Hiếu Cơ. Y đại bại ở Ba Thục, đóng giả làm thương nhân trốn về Trường An, bị Lý Uyên chửi mắng một trận, bãi bỏ tước vị Vĩnh An Vương của y, giáng chức làm Tả Kiêu Vệ Tướng quân.
Tâm tình của Lý Hiếu Cơ không tốt, tính tình cũng cực kỳ tàn bạo, dọc đường đi không ngừng chửi mắng đám tân binh này, kẻ nào không nghe lập tức bị y cho binh lính dùng roi đánh đập.
- Các ngươi là đám phế vật vô dụng. Các ngươi đang đi đánh giặc, không phải đi ngắm cảnh. Đứng lên!
Lý Hiếu Cơ một bên mắng to, một bên dùng roi quất vào mấy tên binh lính đang quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng lên. Lúc này, một gã thân binh cưỡi ngựa chạy như bay tới:
- Vương gia!
Gã thân binh có chút hoảng sợ nói:
- Thuộc hạ phát hiện huyện Đồng Quan có bóng dáng quân Tùy.
- Cái gì?
Lý Hiếu Cơ chấn động nắm chặt hai tay, y nhìn về phía huyện Đồng Quan cách đó vài dặm, cũng không nhận ra điều gì khác thường.
Đúng lúc này, bốn phía vang lên tiếng trống trận dồn dập. Tiếng trống to như sấm, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng cờ xí rợp trời, tiếng hò reo phát ra từ bốn phương tám hướng.
Lý Hiếu Cơ cả kinh, roi ngựa rời tay rơi xuống đất. Binh lực phải là mấy chục ngàn người mới có thể tạo ra thanh thế cỡ này. Phía trước bụi bay mù mịt, một đội kỵ binh ngàn người đang nhằm phía này đánh tới.
Lính Đường vô cùng hoảng sợ, đều lùi về phía sau. Lý Hiếu Cơ vung đao hô to:
- Ổn định! Xông lên nghênh chiến!
Năm ngàn kỵ binh quân Tùy thế như sét đánh, giống một thanh chiến đao sắc bén bổ thẳng vào đầu quân Đường. Trên chiến trường, bụi bay mù mịt, đất cát tràn ngập, không ít lính Đường còn chưa kịp phản ứng, nên đánh hay nên trốn thì kỵ binh quân Tùy đã giết thẳng vào trung quân của quân Đường.
Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám tân binh trong tình trạng kiệt sức sợ đến vỡ mật. Rất nhiều người trong số đó mấy ngày trước vẫn còn là nông dân, vác cày vác cuốc ra ruộng hoặc là tiểu thương nhân, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng, mới đến Trường An, được phát một bộ khôi giáp nặng nề. Nhiều người còn chưa biết cách mặc khôi giáp, càng chưa nói đến vấn đề huấn luyện.
Cảnh tượng giết chóc thảm thiết xuất hiện trên chiến trường. Trong nháy mắt, đám tân binh quân Đường đã hỏng rồi, mười ngàn quân quay đầu bỏ trốn. Mặc dù bọn họ đã lâm vào tình trạng kiệt sức, nhưng vào lúc sinh mạng bị uy hiếp, tiềm năng trong cơ thể được kích phát, giúp cho bọn họ có chút sức lực chạy trốn. Phía sau xô đẩy, dẫm đạp lên nhau, tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng khắp vùng quê.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Quyển 20: Trường Phong Phá Lãng Hội Hữu Thì
Chương 1072: Đại chiến Tùy Đường (14)
Tác giả: Cao Nguyệt
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Sưu tầm
- Ổn định trận hình, không nên bối rối!
Lý Hiếu Cơ lớn tiếng quát to nhưng đã không còn ai để ý tới y. Thanh âm của y bị dìm ngập trong tiếng gào thét hoảng sợ.
- Vương gia, quân đội xong rồi, mau trốn thôi!
Vài tên thân binh lo lắng vạn phần, ra sức khuyên bảo Lý Hiếu Cơ.
Lý Hiếu Cơ gặp phải tình trạng binh bại như núi lở, không khỏi thở dài một tiếng. Y đã nói tân binh không thể ra trận, Thái tử vẫn cố tình không nghe…
Lý Hiếu Cơ quay đầu ngựa bỏ trốn, hơn trăm thân binh vây quanh y, liều chết bảo vệ Lý Hiếu Cơ chạy về phía nam.
Trình Giảo Kim chưa từng trải qua một trận chiến nào như vậy, chưa đánh đã tan, so với loạn phỉ Trung Nguyên năm đó còn không bằng. Y không kìm nổi cười to một tiếng:
- Con mẹ nó, đây là binh lính sao? So với mấy con mụ lẳng lơ còn không bằng, đụng một cái liền ngã nhào.
Một gã Lang tướng bên cạnh thấp giọng đề nghị:
- Tướng quân, chẳng phải Điện hạ nói giết không bằng bắt sống sao? Nếu bắt đám người này làm tù binh, có lẽ phần thưởng sẽ rất cao.
Một câu này đã nhắc nhở Trình Giảo Kim. Đúng! Sao y lại quên mất điều này. Trình Giảo Kim vội vàng hô to:
- Bắt sống tù binh!
Kỵ binh quân Tùy thay đổi trận hình, biến thành hai con rắn dài, bọc ở hai cánh trái phải của đám bại binh, kéo về phía xa, giống như đang triển khai một cái túi tiền thật lớn, đem bao vây mười ngàn lính Đường đang chạy toán loạn.
- Đầu hàng không giết!
Mấy ngàn quân Tùy cao giọng hô to. Lính Đường đại bại, rơi vào đường cùng đều quỳ xuống đất đầu hàng. Lúc này, dũng khí của Trình Giảo Kim tăng gấp đôi, dường như y đã nhìn thấy tước vị Quốc công đang vẫy gọi mình.
Y lập tức hạ lệnh để lại một ngàn quân trông coi tù binh, bản thân y thì dẫn chín ngàn kỵ binh đánh về phía nội địa Quan Trung.
Đây là đội quân Tùy đầu tiên tiến vào nội địa Quan Trung. Trình Giảo Kim liên tiếp công phá huyện Hoa Nguyên và huyện Tam Nguyên, khiến cho Quan Trung chấn động.
…
Lúc này, chiến trường phía đông Quan Trung cũng trở nên vô cùng ác liệt. Chủ tướng phụ trách phòng thủ chiến tuyến phía đông Quan Trung là Hoài An Vương Lý Thần Thông. Y suất lĩnh ba mươi ngàn bộ đội trấn thủ Đồng Quan và Bồ Tân Quan. Lúc này Lý Thần Thông đang phải chịu một áp lực cực lớn, một trăm ngàn quân Tùy áp sát đông tuyến, trong đó có hai mươi ngàn quân tấn công Đồng Quan, tám mươi ngàn quân tấn công Bồ Tân Quan.
Cầu treo bằng dây cáp phía ngoài Bồ Tân Quan đã bị dỡ bỏ nhưng Thượng thư Bộ Công của triều Tùy là Lý Xuân lại suất lĩnh ba ngàn thợ thủ công, chỉ mất thời gian ba ngày đã xây dựng xong một cái cầu nổi vô cùng chắc chắn, giúp cho quân Tùy thuận lợi vượt qua Hoàng Hà, binh áp Bồ Tân Quân.
Đã hai ngày nay Lý Thần Thông không ngủ. Lòng y hiểu rõ tình hình hơn ai khác, triều Đường đã đến thời khắc nguy nan nhất. Hoặc có thể nói, đại thế đã mất. Dù cho thế nào đi nữa, ba mươi ngàn quân của y cũng không thể ngăn cản một trăm ngàn đại quân tấn công. Vậy y nên đi nơi nào?
Lý Thần Thông chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Lúc này, Đại tướng tâm phúc của y là Sử Vạn Bảo đi đến:
- Vương gia, ty chức có mấy lời muốn nói.
Lý Thần Thông gật đầu:
- Vào nói đi!
Sử Vạn Bảo vốn là đại hiệp Trường An, dẫn một đội quân tạo phản ở Quan Trung. Trước khi Lý Uyên tiến vào Quan Trung, y đầu hàng Lý Thần Thông, lại lợi dụng thanh danh của mình, thuyết phục mấy đội phản tặc khác đầu hàng, vì thế chiếm được công lớn trong việc Lý Uyên nhanh chóng bình định Quan Trung, được phong làm Nguyên Quốc công.
Lúc này, y hiểu rõ thế cục hơn ai hết, mắt thấy đại thế của triều Đường đã mất, y sao có thể không vì mình mà tìm kiếm một đường lui đây? Chẳng lẽ muốn bắt Sử Vạn Bảo hắn phải tuẫn tang theo Lý Đường? Đây là việc tuyệt đối không thể.
Tuy nhiên Sử Vạn Bảo cũng biết, Lý Thần Thông là tôn thất Lý Đường, không thể nào đầu hàng quân Tùy, chỉ có thể dùng kế để y điều mình đi.
- Vương gia, ty chức đang suy nghĩ, vì sao chúng ta phải tử thủ Quan Trung? Chẳng lẽ không thể vì chính mình tìm một đường lùi hay sao?
Lý Thần Thông nhìn Sử Vạn Bảo một cái, y biết gã thủ hạ này của mình có rất nhiều ý tưởng, có lẽ y thực sự có biện pháp nào chăng. Lý Thần Thông bèn hỏi:
- Ngươi muốn nói điều gì?
- Ty chức đang suy nghĩ, quân Đường nên mở một thông đạo từ Quan Trung tới Lũng Hữu. Nếu Quan Trung không giữ được, vậy thì đơn giản là lùi về Lũng Hữu. Nếu có thể, chiếm lại Hà Tây, lợi dụng Lũng Hữu và Hà Tây làm căn cơ, tiếp tục phát triển về hướng tây. Đất đai ở phía tây rộng rãi, có lẽ có thể xây dựng lại Tây Đại Đường.
Lý Thần Thông thở dài:
- Chỉ sợ Thánh thượng không muốn rời khỏi Quan Trung.
- Vương gia có thể đi mà! Đi đạo Lạc Thủy sau đó ngược bắc đến đạo Quan Nội, thừa dịp Phong Châu và quân Linh Võ không có quân Tùy trấn thủ chiếm lấy hai nơi này, cướp lấy lương thực, tiếp tục giết đến Hà Tây. Vương gia, triều Tuy dốc toàn bộ quân đội vây khốn Quan Trung, tất nhiên sẽ có rất nhiều địa phương không có quân trấn thủ, đúng là một cơ hội rất tốt nha!
Lý Thần Thông cúi đầu không nói gì. Y cảm giác việc này quá mạo hiểm. Sau khi do dự thật lâu, y cúi đầu nói:
- Chỉ sợ binh sĩ không chịu theo ta mạo hiểm.
Trong lòng Sử Vạn Bảo thầm thở dài, Lý Thần Thông này thật không thể làm đại sự, không có chút quyết đoán nào.
- Nhưng Vương gia, hiện tại Quan Trung ngàn cân treo sợ tóc, một trăm ngàn quân Tùy tập trung ở bên ngoài. Nếu không có biện pháp thoát khỏi cục diện này, chúng ta cũng sẽ bị vây ở Bồ Tân Quan. Vương gia, tính thế rất nguy cấp!
- Chuyện này ta hiểu. Ta đang đợi tin tức từ phía triều đình. Nhất định Thái tử sẽ điều viện quân tới. Y đã hứa với ta, sẽ nhanh chóng phái viện quân đến. Chúng ta hãy chờ thêm một chút.
Trong lòng Sử Vạn Bảo cười lạnh một tiếng, y không muốn chờ thêm nữa. Đúng lúc này, một tên lính chạy đến bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, việc lớn không tốt. Tướng Tùy là Tần Quỳnh dẫn năm mươi ngàn quân tiến đánh đạo Lạc Thủy.
Tin này khiến Lý Thần Thông chấn động, sự lo sợ khiến y hoảng loạn, chẳng còn quan tâm đến thân phận, vội hỏi Sử Vạn Bảo:
- Sử Tướng quân, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?
Trong lòng Sử Vạn Bảo thầm nghĩ, lúc này không đi còn đợi đến khi nào? Y lập tức nói:
- Vương gia, hai mặt Bồ Tân Quan có thể phòng ngự, nhưng Đồng Quan thì không được. Bên đó chỉ có năm ngàn quân trấn thủ. Nếu quân Tùy chiếm được Đồng Quan thì xong rồi. Ty chức nguyện dẫn mười ngàn quân đi tiếp viện cho Đồng Quan. Xin Vương gia khẩn trương thục giục triều đình điều viện quân tới, thành bại chính là ở lúc này.
Trong lòng Lý Thần Thông vô cùng cuống quít, không rảnh để suy nghĩ dụng ý của Sử Vạn Bảo. Tuy nhiên mười ngàn quân vẫn có vẻ hơi nhiều một chút. Y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng tốt! Ngươi có thể dẫn năm ngàn quân nhanh đến tiếp viện Đồng Quan. Ngươi sẽ là Chủ tướng Đồng Quan, Thiệu Trung làm Phó tướng. Về vấn đề viện quân ta sẽ thúc giục triều đình.
Lý Thần Thông trích năm ngàn quân giao cho Sử Vạn Bảo, lệnh cho y trấn thủ Đồng Quan. Đêm hôm đó, Sử Vạn Bảo nhân lúc trời tối xuất phát, nhằm thẳng hướng Đồng Quan. Sáng sớm hôm sau, Sử Vạn Bảo đã dẫn năm ngàn quân đến Đồng Quan.
Tướng trấn thủ Đồng Quan cũng là một gã thuộc hạ tâm phúc của Lý Thần Thông, tên là Thiệu Trung. Y vừa nghe nói Sử Vạn Bảo tới tiếp quản phòng thủ Đồng Quan, lập tức ra khỏi thành năm dặm tiếp đón. Thiệu Trung quỳ một gối trước ngựa của Sử Vạn Bảo:
- Ty chức tham kiến Sử Đại tướng quân!
Sử Vạn Bảo chỉ roi ngựa vào y:
- Bắt lại cho ta!
Một đám lính nhào đến, trói gô Thiệu Trung xuống mặt đất. Thiệu Trung hô to:
- Sử Tướng quân, ty chức vô tội!
Sử Vạn Bảo cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Thiệu Trung, lại sai người bắt giữ toàn bộ thân binh của y, sau đó dẫn quân đến Đồng Quan, triệu tập mười mấy tên tướng lĩnh đến nói chuyện.
Trên đại sảnh, Sử Vạn Bảo đang ngồi trên chủ vị, lạnh lùng nhìn hai mươi mấy tên Thiên tướng và Lang tướng. Bốn phía xung quanh đại sảnh có mấy trăm tên giáo đao đang đứng, khiến cho hai mươi mấy tên tướng lĩnh có chút cảm giác bất an.
- Các vị Tướng quân, trước tiên, ta nói với các vị một tin tức, Tần Quỳnh dẫn theo năm mươi ngàn quân Tùy tiến đánh đạo Lạc Thủy. Năm mươi ngàn quân Tùy ở sau lưng chúng ta, khiến chúng ta hai mặt thọ địch. Các vị thử nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng kinh hô. Vẻ mặt hai mươi mấy tướng lĩnh đều lộ rõ sự hoảng sợ. Mọi người xì xào bàn tán. Sử Vạn Bảo ho khan một tiếng thật mạnh, cắt đứt dòng nghị luận của đám tướng lĩnh, lạnh lùng nói:
- Ta hỏi lần nữa, hiện tại chúng ta nên làm gì?
Các tướng lĩnh bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của Sử Vạn Bảo, cùng nhau quỳ một gối nói:
- Nguyện ý nghe theo sự sắp đặt của Sử Tướng quân!
Sử Vạn Bảo đắc ý mỉm cười, đứng lên nói:
- Tốt! Các vị Tướng quân, hiện tại, quân Đường đã mất đi đại thế. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chúng ta cần phải suy nghĩ cho tiền đồ của mình. Vì thế ta quyết định, mở Đồng Quan đầu hàng quân Tùy. Nếu có người không cùng ý kiến, có thể đi, Sử Vạn Bảo ta tuyệt không miễn cưỡng.
- Chúng ta nguyện cùng Sử Tướng quân hàng Tùy!
Các tướng đều tỏ vẻ nhất trí nguyện ý đầu hàng.
Ánh mắt Sử Vạn Bảo đảo qua một vòng, thấy mọi người đều đồng ý đầu hàng, y gật đầu:
- Truyền mệnh lệnh của ta, mở thành Đồng Quan đầu hàng quân Tùy.
Rốt cuộc quân Đường phòng ngự ở tuyến đông cũng hỏng rồi. Nhờ Tướng thủ Đồng Quan Sử Vạn Bảo mở thành đầu hàng, Bùi Hành Nghiễm dẫn hai mươi ngàn quân Tùy tiến vào Đồng Quan. Cộng thêm năm mươi ngàn quân của Tần Quỳnh, tất cả có một trăm năm mươi ngàn đại quân vây khốn Bồ Tân Quan.
Ngay vào đêm Bồ Tân Quan bị quân Tùy bao vây, trong binh doanh quân Đường ở Bồ Tân Quan đã xảy ra nội chiến. Mấy ngàn quân Đường không muốn tiếp tục chiến đấu cho triều Đường nên tạo phản, mở thành đầu hàng quân Tùy. Quân Tùy chiếm được Bồ Tân Quan, Lý Thần Thông tuyệt vọng, rút kiếm tự sát.
Lý Thần Thông chết đồng nghĩa với việc toàn bộ đông tuyến của quân Đường ở Quan Trung thất thủ, một trăm năm mươi ngàn quân Tùy tiến vào Quan Trung.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long