[Tiên Hiệp] Thể Tôn - TG: Hán Lệ - Q8 - Chương 935 - Full
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Giới Thiệu Truyện.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Một cậu bé mới chỉ có mười tuổi, cha mẹ mất sớm, chỉ còn có một người anh trai yêu thương, đùm bọc nhau. Nhưng không ngờ người anh trai của cậu lại là một người có khả năng tu đạo, phải nói là một thiên tài tu đạo thì đúng hơn. Nhờ đó mà người anh đã được một vị đạo sư thu làm đồ đệ. Còn cậu....
Không có duyên với đạo, nên cậu không thể nào đạt được mong muốn đi theo người anh. Muốn làm được điều đó, cậu phải thực hiện được một điều đó là ngồi dưới thác nước trong một giờ. Mà điều đó với đứa trẻ mười tuổi....
Cậu sẽ phải làm thế nào để đạt được điều muốn của mình, trong khi mà thực hiện được việc đó chỉ có nghị lực thôi không thể đủ?
Mời tất cả mọi người hãy đón nhận những chương truyện của Thể Tôn, cùng bước trên con đường tranh đấu của cậu bé để có thể được sống bên người anh trai của mình. ------------------
Bắt đầu khi một đạo sĩ đi qua Lôi gia thôn và bắt gặp Lôi Ma, anh trai Lôi Cương. Nhận thấy Lôi Ma là tam hành chi thể, thể chất hiếm có trong thất giới nên thu làm đồ đệ, đưa về Tiên Đạo giới tu luyện. Còn Lôi Cương tư chất kém nên không thu, diễn ra một cuộc chia ly khá đau đớn.
Từ đó, Lôi Cương sống một mình. Mỗi ngày ngồi dưới thác nước để tu luyện( thực ra cũng không phải tu luyện, là do đạo sĩ nói nếu ngồi được một canh giờ thì mới được phép tu luyện). Một hôm "bỗng dưng" lọt vào ý niệm không gian của Đạo Huyền, gặp được Thái Huyền, được truyền thụ bộ Ngũ Hành Thể Tu. Lúc này cuộc đời bước sang một ngã rẽ hoàn toàn mới. Sau đó là đầu nhập vào các tông phải để tu luyện, rồi gặp được Tử Vận. Mấy năm sau thì tình yêu nảy nở. Rồi nàng phải về Hỗn Độn giới, chàng tiếp tục con đường tu luyện để tìm anh trai, tìm tình yêu, và đối mặt với những kẻ thù có sức mạnh thông thiên.
Nhân vật chính từ một cậu bé ngây thơ, chất phác, chỉ với mong muốn tìm được anh trai đã bước lên con đường của những cường giả từ đó. Cùng với thời gian là những sự lột xác về tinh thần, ý chí, Lôi Cương đã không còn ngây thờ như ngày nào. Tuy vậy, giữa những âm mưu và xảo trá, vẫn có những thứ tình cảm rất chân thành. Đó là tình thân, tình yêu, là tinh thầy trò, tình bạn với Đan Thần, Luyện Hư.
Hệ Thống Nhân Vật
Nhân vật nam chính: Lôi Cương, sinh trưởng ở Lôi gia thôn, cha mẹ mất sớm, chỉ còn hai anh em nương tựa lẫn nhau. Có anh trai là Lôi Ma
Nhân vật phụ( những nhân vật có khả năng sẽ đi đến hết truyện )
- Lôi Ma: anh trai Lôi Cương, tam hành chi thể, thiên tài trong thiên tài.
- Đan Thần, Luyện Hư : bạn khi ở Trung Xu giới, một chuyên luyện khí, một luyện đan, y như tên vậy.
- Tiểu Giác: ngũ hành thánh thú, nhận Lôi Cương làm cha do Lôi Cương ấp ra nó
- Ngu Đao: đại đệ tử, bái sư Huyết Ngục
- Quân Thắng: nhị đệ tử, bái sư Cửu U giới
- Thái Huyền: sư phụ của nhân vật chính, truyền bộ công pháp Ngũ Hành Thể Tu cho Lôi Cương, đưa nhân vật chính lên con đường tu luyện, là hàng khủng của thất giới, bị giam giữ trong ý niệm không gian của Đạo Huyền, bị ăn mòn dần, đã hồn phi phách tán
- Hạo Huyền: sư phụ tiếp, ông này truyền bộ Khai Thiên chiến kỹ, ông này đã chết, để lại Hạo Huyền lôi phủ cho Lôi Cương, nhận truyền thừa ở Huyết Ngục, cũng là hàng khủng
- Trận Uy Cổ Quân: tông chủ Trận Tông, cũng là hàng khủng, Lôi Cương nhận truyền thừa khi ở Trung Xu giới, cũng đã die
- Về tuyến nhân vật phản diện thì rất nhiều, nhưng nói chung theo mô tip cũ càng lên cao thì càng xuất hiện hàng khủng, hiện tại thì kẻ thù lớn nhất cũng chính là kẻ thù của 3 vị sư phụ.
Nhân vật nữ:
- Tử Vận: người yêu của nhân vật chính lúc ở Trung Xu giới, hình như đến từ Hỗn Độn giới thì phải
- Chi San: quản lý Vạn Tượng các, giống như thương hội vậy, có mặt ở thất giới, nàng này chưa biết từ đâu đến, nhưng nói chung là trên Ngũ Hành giới
- Còn một em nữa mình không nhớ lắm, gặp nhau ở Trung Xu giới, nhưng nhân vật chính không yêu em này
- Mới đây nhất là Trận Xu Tuyết, theo tôn ti thì phải gọi Lôi Cương là sư thúc, người của Trận Tông.
Hệ thống tu luyện:
Mình chỉ nói sơ qua: có 3 trường phái
Cương Khí
Nội môn ( chính là kiểu của nhân vật chính )
Đạo gia
Sau khi lên Ngũ Hành giới thì việc phân chia chỉ còn là khái niệm thôi, sức mạnh như nhau cả.
Không gian, bố cục:
Rất phức tạp, đại khái:
Thấp nhất là Trung Xu giới, cũng chính là quê hương của Lôi Cương, tu vi ở đây bị giới hạn ở Đạo Vương, Cương Vương
Tiếp đến là Ngũ Hành giới, tu vi giới hạn ở Cương Thánh, Đạo Thánh, và thời kỳ đầu của cấp Thần
Giữa Ngũ Hành giới và Trung Xu giới thì tồn tại một vài giới, giống như Huyết Ngục, hình như là do các cường giả mở ra, hoặc tồn tại từ thời hỗn độn, là không gian kín, có vào mà không có ra
Kế đó là Vô Thượng giới, lên đây thì không biết nữa, vì nhân vật chính chưa bò được lên
Cao hơn nữa là Hỗn Độn giới thì phải, nói chung những giới này thì tác giả vẫn chỉ nhắc qua loa thôi.
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 1: Lôi Cương.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Ầm ầm....
Một cái thác nước cao chừng trăm trượng, từ trên cao chảy xuống cực xiết, giống như có cả vạn con ngựa đang lao tới tạo ra những tiếng động như tiếng sấm. Dòng nước dội lên trên tảng đá làm bắn tung bọt nước trắng xóa. Nhìn cảnh tượng như vậy chẳng khác nào một con mãnh thú lao xuống gây ra lực mạnh kinh người.
Khi trong không trung bắt đầu có những tia sáng đầu tiên có thể thấy dưới thác nước có một bóng người. Nhìn bóng dáng có thể thấy đó là một thiếu niên không mặc áo, nhảy vào trong thác nước. Nhìn về phía dòng nước xiết chảy từ trên cao xuống tạo ra những tiếng động như tiếng sấm, thiếu niên hơi do dự một lúc rồi ra sức bơi tới một tảng đá bị thác nước chảy xuống. Sau đó, thiếu niên xếp bằng trên tảng đá, để mặc cho thác nước dội xuống người.
Chưa tới hai phút, người thiếu niên liền bơi ra khỏi thác nước. Hắn bơi trong dòng nước chỉ còn mỗi cái đầu nổi trên mặt nước mà thở hổn hển. Khuôn mặt hắn tái nhợt, toàn thân ửng hồng. Có thể thấy được lực thác nước gây cho người thiếu niên những vết thương nặng. Sau khi nghỉ ngơi một lát, người thiếu niên lại hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định bơi tới tảng đá, để mặc cho dòng nước xiết chảy lên người.
- Cố gắng! Lôi Cương! Ngươi phải cố gắng. Nếu ngươi muốn cùng tu luyện với ca ca thì ngươi phải kiên trì.
Bóng người đó gầm nhẹ một tiếng, nhưng âm thanh bị hòa lẫn vào trong tiếng thác nên không thể nghe thấy. Ngay cả người thiếu niên cũng không.
Lần thứ hai, chịu đựng được lâu hơn so với lần trước nửa phút, người thiếu niên lại thoát ra. Trên lưng hắn chảy đầy máu, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, người thiếu niên lại chui vào trong thác nước.
Cho tới tận lúc mặt trời bắt đầu ló lên, người thiếu niên mới bò lên bờ, mệt mỏi nằm lăn ra đất, hít lấy hít để không khí vào trong lồng ngực. Sau nửa canh giờ, người thiếu niên chậm rãi ngồi dậy, cầm quần áo lau khô toàn thân rồi nhanh chóng mặc quần áo vào, theo con đường nhỏ mà rời đi.
Cách thác nước chừng năm dặm có một sơn trang nhỏ với khoảng vài chục gia đình. Mặc dù mới hửng đông nhưng những thôn dân đã đi ra khỏi thôn. Thấy người thiếu niên, ai cũng nở nụ cười chào hỏi:
- Lôi Cương! Lại đi luyện tập à?
Người thiếu niên cố gắng nở nụ cười, gật đầu rồi đi vào trong sơn trang. Tập tễnh đi tới một căn nhà bằng đất nhỏ nằm sâu trong thôn, sau khi nghỉ ngơi một lúc người thiếu niên cố gắng nhịn cơn đau mà làm một chút thức ăn. Sau đó, hắn ngồi xuống một tảng đá lớn trong phòng, ánh mắt nhìn về phía một ngọn núi cao bị mấy che phủ ở phía xa. Trong mắt hắn có chút gì đó khác thường, như nhớ tới hình bóng của người thân.
- Ca... Điều kiện của đại sư quá khó. Có điều, Lôi Cương nhất định sẽ cố gắng hơn nữa cho tới khi được mới thôi.
Người thiếu niên thì thào trong miệng. Ánh mắt xuất hiện một chút lo lắng. Trước mười hai tuổi có thể xếp bằng ngồi dưới thác nước một canh giờ. Vậy mà lúc này... Nhiều lắm thì hắn cũng chỉ ngồi được hai phút rưỡi. Tuy rằng chỉ có một giờ, nhưng cái khoảng cách đó giống như một đỉnh núi cao đặt lên bộ ngực thiếu niên, khiến cho Lôi Cương không thở nổi.
Gã thiếu niên tên là Lôi Cương vừa mới mười tuổi cách đây không lâu. Vốn Lôi Cương cũng giống như những người dân trong Lôi Kiếm thôn, sống một cuộc sống vô tư, sẵn sàng trải qua sinh lão bệnh tử của đời người. Nhưng cách đây nửa tháng, một lão già xuất hiện đã làm thay đổi cuộc sống của Lôi Cương.
Lôi Cương có một vị ca ca thân sinh tên là Lôi Ma, lớn hơn hắn một tuổi. Sau khi song thân mất đi, hai người sống nương tựa với nhau. Mặc dù cả hai rất nghèo khổ nhưng lại hết sức thỏa mãn. Cách đây nửa tháng, Lôi Ma lên núi săn bắn không ngờ gặp một lão già. Mà lão già đó chính là người đã thay đổi cả cuộc đời Lôi Cương. Lão già theo Lôi Ma vào trong Lôi Kiếm thôn, nói muốn dậy Lôi Ma tu luyện. Điều này khiến cho trong lòng Lôi Ma và Lôi Cương vô cùng háo hức, thậm chí còn tưởng bản thân đang nằm mơ.
Từ nhỏ, hai người đã nghe người trong thôn nói tới những người tu đạo có thể trường sinh bất lão, bay trên trời, đi trong lòng đất. Một cái nhấc tay có thể làm cho nghiêng trời lệch đất, giết người ngoài ngàn dặm. Vậy mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một lão già nói muốn dạy Lôi Ma tu đạo, hai người làm sao không khiếp sợ vào sung sướng? Nhưng trong lúc Lôi Ma và Lôi Cương đang háo hức thì lời nói của lão già lại khiến cho cả hai điếng người:
- Hài tử! Tư chất của ngươi xuất chúng, có thể nói là thiên tài tu đạo. Nếu ngươi đồng ý, lão phu sẽ dần ngươi về tiên đạo môn, truyền cho ngươi thuật tu đạo cao nhất. Sau này tiền đồ của ngươi chắc chắn sẽ vô hạn lượng. Còn về phần đệ đệ của ngươi thì tư chất bình thường, không có duyên với tu đạo. Nếu ngươi có thể bỏ được thì theo lão phu trở về đạo môn.
Lôi Cương giống như bị một tia sét đánh trúng đỉnh đầu, dại người ngay tại chỗ. Lôi Ma cũng sợ ngây người. Khi có phản ứng, gã không hề suy nghĩ, từ chối lão già:
- Tự nghĩ bản thân không thể rời đệ đệ.
Lão già vẫn chưa từ bỏ ý định đưa Lôi Ma đi, nhưng nói thế nào cũng không chịu dẫn Lôi Cương theo. Cuối cùng, vì sự chấp nhất của Lôi Ma, lão già đưa ra một điều kiện, nếu trước mười hai tuổi, Lôi Cương có thể ngồi dưới thác nước một giờ thì sẽ phá lệ đưa Lôi Cương về Tiên Đạo môn.
Vì vậy mà mới có cái cảnh dưới thác nước như vừa rồi.
Nhìn về phía đỉnh núi bị mây mù che khuất, trong lòng Lôi Cương cảm thấy đau đớn vì bị chia cách với ca ca. Hắn run run đứng dậy, ánh mắt thất thần. Một lúc lâu sau, Lôi Cương thở dài, suy nghĩ rồi tập tễnh đi về phía ngọn núi cao.
Tới gần buổi trưa, Lôi Cương mới tới được sơn đạo dẫn lên đỉnh núi. Ca ca Lôi Ma của hắn tu luyện ở trên ngọn núi này. Nửa tháng chưa được gặp ca ca, Lôi Cương cảm thấy rất nhớ. Nhưng hắn cũng không đi thẳng vào trong ngọn núi mà nấp sau một cây đại thụ, nhìn về phía trước.
Nhìn thân ảnh quen thuộc đang ngồi nhắm mắt, xếp bằng, trong lòng Lôi Cương cảm thấy ấm áp. Nhưng khi nhìn sang lão già mặc áo xanh đang ngồi bên cạnh, trong lòng Lôi Cương lại có một sự kính sợ. Sự kính sợ đó của hắn xuất phát từ tận đáy lòng. Từ khi nghe người trong thôn bàn luận về người tu đạo, Lôi Cương đã có một sự sợ hãi thâm căn cố đế với họ.
Đột nhiên, thân hình Lôi Cương chấn động, trong mắt xuất hiện một sự hoảng sợ.
Lão già đang ngồi xếp bằng chợt mở hai mắt. Đôi mắt đục ngầu của lão không ngờ lại lóe lên tia sáng yêu dị, giống như một lưỡi dao sắc bén, cắm vào trong lòng Lôi Cương, xuyên qua linh hồn hắn.
Không gian xung quanh Lôi Cương xuất hiện một thứ uy áp vô hình khiến cho hắn không thể thở nổi. Chút huyết sắc trên mặt mới hồi phục lại nhanh chóng biến mất.
- Chẳng phải lão phu đã nói nếu không có việc gì thì đừng tới quấy rầy hay sao?
Giọng nói của lão đầy uy nghiêm chợt vang lên trong đầu Lôi Cương.
Thân hình Lôi Cương run run, suýt chút nữa thì ngã trên mặt đất. Ánh mắt của hắn hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía lão già. Đôi môi khô nẻ của hắn mấp máy như muốn nói lời gì đó nhưng lời nói không thể thốt ra được. Trong mắt hắn tràn ngập sự chua xót và đau khổ. Đưa mắt nhìn bóng hình quen thuộc, Lôi Cương bất đắc dĩ xuay người, tập tễnh rời đi.
- Ôi chao! Hy vọng ngươi có thể biết khổ mà lui. Với tư chất của ngươi không có cơ hội để bước vào môn phái tu đạo chứ đừng nói là Tiên Đạo môn. Ngồi xếp bằng dưới thác nước một canh giờ, cho dù luyện tinh hóa khí tới Thiên giai cũng khó có thể làm được chứ đừng nói là thân thể phàm nhân.
Lão già thở dài trong lòng, đưa mắt nhìn sang người thiếu niên bên cạnh. Một lúc sau, lão mới từ từ nhắm hai mắt lại.
Từ trên núi cao xuống, trong lòng Lôi Cương cảm thấy mất mát và oan ức. Đối với việc có thể tu luyện hay không, Lôi Cương cũng không xem trọng. Điều thực sự khiến cho hắn tuyệt vọng đó là mình không thể đạt được yêu cầu của Đại Sư. Như vậy là phải chia lìa với đại ca. Hai năm trước, song thân của Lôi Cương bị chết vì bệnh để lại Lôi Cương mới tám tuổi và Lôi Ma chín tuổi sống nương tựa vào nhau. Ca ca chính là người thân duy nhất trên đời này của hắn. Lôi Cương không biết rằng nếu không có ca ca thì mình sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy oan ức và không cam chịu nhưng nó lại càng khiến cho Lôi Cương thêm kiên định và chăm chỉ. Sau khi trở lại Lôi Kiếm thôn, Lôi Cương ăn cơm trưa thật nhanh rồi lại chạy tới thác nước.
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 2: Chia ly.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Ba ngày sau...
Trên đỉnh núi cao trước Lôi Kiếm thôn...
Lão nhân mặc áo xanh ngồi xếp bằng nhìn Lôi Ma với ánh mắt đầy tán thưởng và vui mừng, giống như nhìn thấu tình hình tu luyện của Lôi Ma. Đột nhiên, lão nhân sửng sốt, đưa tay phải đặt lên vai Lôi Ma, từ trong mắt lóe lên một tia sáng.
- Tiền bối...
Người thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngồi bên cạnh lão nhân mở hai mắt. Thiếu niên đó và Lôi Cương rất giống nhau. Hai mắt của thiếu niên sáng ngời nhưng lại ẩn chứa một sự thâm thúy và trầm ổn. Nhìn về phía lão nhân, sắc mặt thiếu niên có đầy sự cảm kích và kích động.
- Quả nhiên là thiên tài ba thuộc tính hiếm thấy. Đạt tới Trúc Cơ mà chỉ cần mười tám ngày.
Hai mắt của lão nhân sáng ngời, khuôn mặt vui sướng hơi run run. Đôi mắt đen lánh của Lôi Ma nhìn chằm chằm lão nhân mà hỏi:
- Tiền bối! Ba thuộc tính là gì?
Lão nhân cười rồi nói:
- Lôi Ma! Ngươi đã đạt tới Trúc Cơ, cũng đã cảm nhận được sự huyền diệu của việc tu đạo. Ngày sau trường sinh bất tử, bước trên con đường của cường giả cũng là chuyện có thể. Bây giờ, ngươi có bằng lòng theo lão phu tu đạo hay không?
Lôi Ma trầm tư một lúc rồi gật đầu, nói:
- Ta đồng ý.
Âm thanh của Lôi Ma mặc dù còn có sự non nớt của thiếu niên nhưng vẫn ẩn chứa một sự trưởng thành hơn tuổi.
Hai mắt lão nhân sáng lên. Mới mười một tuổi mà có được định lực như vậy cùng với tư chất hơn người thì thành tựu sau này không thể lường được. Bất chợt, lão già nhỏ giọng nói:
- So với ngươi, đệ đệ của ngươi không có duyên với việc tu đạo. Tuy rằng lão phu biết người không muốn rời đệ đệ nhưng ngươi nên biết rằng nếu vô duyên mà cố tu luyện thì cũng lãng phí thời gian. Cùng với việc để cho hắn đắm chìm trong cố gắng tu luyện còn không bằng để cho hắn sống một cuộc sống vô tư của người phàm.
Lôi Ma khẽ run người, sâu trong ánh mắt xuất hiện một sự trầm tư. Lôi Ma không giống với những thiếu niên ở độ tuổi mười một khác. Nghĩ tới việc mình sắp làm có thể mất đi một người thân duy nhất mà thương cảm. Sau khi chần chừ một lúc, Lôi Ma trầm giọng nói:
- Tiền bối! Có cách nào cải thiện thể chất của đệ đệ ta, để cho hắn có duyên tu luyện hay không?
Lão nhân áo xanh nhìn Lôi Ma chằm chằm như muốn hiểu thấu suy nghĩ của hắn. rồi lập tức, trong mắt lão xuất hiện một sự tán thưởng, cười nói:
- Có thể. Chỉ cần ngươi đạt tới cảnh giới Đạo Vương là có thể thay đổi thể chất của hắn.
Trong lòng Lôi Ma run lên, hai mắt không giấu được sự kích động và vui mừng. Sau khi trầm tư một lúc, gã lại hỏi:
- Vậy để đạt tới Đạo Vương cần bao nhiêu năm?
Khuôn mặt hồng hào của lão nhân áo xanh điểm một nụ cười rồi lão nói với giọng chậm rãi:
- Căn cứ theo một người tu luyện bình thường mà nói thì có lẽ là ngàn năm. Cũng có thể là vĩnh viễn không thể chạm tới.
Đôi mắt của Lôi Ma co lại thành một đường chỉ, ánh mắt lóe lên tia sáng. Lão già cười nhạt nhìn Lôi Ma trầm tư mà trong đầu xuất hiện một sự mong đợi. Lão muốn thấy một thiên tài ba thuộc tính hiếm thấy sau này có thể đứng cao tới đâu?
- Vậy...ta?
Lôi Ma hít một hơi thật sâu, âm thanh có chút lo lắng.
- Không biết bao lâu.
Lão già cười nhạt nói.
Lôi Ma chấn động, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn lão nhân áo xanh mà nói:
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi không tầm thường.
Lão già trả lời dường như không để cho Lôi Ma xuất hiện ý nghĩ khác. Hai mắt Lôi Ma sáng ngời nhưng vẫn trầm tư như trước. Một lúc lâu sau, Lôi Ma nhìn về phía lão già, nói:
- Nếu ta muốn đạt tới cảnh giới Đạo Vương mà đệ đệ ta vướng vào vòng sinh lão bệnh tử thì sao? Có biện pháp gì để cho hắn chờ ta đạt tới Đạo Vương hay không?
Lão nhân áo xanh sững sờ, nhìn Lôi Ma chằm chằm. Trong mắt lão sự vui mừng xuất hiện càng nhiều. Rồi ngay lập tức, lão già áo xanh từ từ hít một hơi, nhìn lên trời, nói:
- Với tài năng của ngươi trong vòng hai trăm năm mà đạt được tới cảnh giới Đạo Vương thì lão phu có cách để cho hắn chờ được.
- Hai trăm năm sao...
Lôi Ma ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn về phía không trung với một sự kiên quyết.
Gần tới buổi trưa, Lôi Cương mới từ thác nước trở về. Trên người hắn đầy vết thương, tập tễnh trở lại Lôi Kiếm thôn. Bộ áo của hắn dính đầy vết máu, gương mặt tái nhợt giống như một người bệnh đang trong giai đoạn nguy kịch, tưởng chừng sắp ngã xuống đất, không thể dậy nổi. Nhưng ánh mắt Lôi Cương lại sáng ngời đầy sự kiên quyết.
Đột nhiên, ánh mắt của Lôi Cương nhìn thấy trước của Lôi Kiếm thôn có hai bóng người, một già một trẻ. Ngay lập tức, ánh mắt hắn không còn sự bình tĩnh, đôi môi trắng nhợt run rẩy, kêu lên:
- Ca...
Hai mắt của Lôi Ma phức tạp nhìn thân mình đầy thương tích của người thân duy nhất. Cơ mặt gã giật giật mấy cái, ánh mắt lại càng thêm kiên quyết. Gã chậm rãi đi về phía Lôi Cương, ôm chặt lấy hắn.
Lôi Cương chẳng những không vui vẻ mà đôi mắt sáng ngời hơi tối đi, thân hình run nhè nhẹ. Từ ánh mắt của Lôi Ma, Lôi Cương có thể đoán ra được điều gì đó. Là huynh đệ có cùng chung dòng máu, Lôi Cương làm sao không hiểu được sự khác lạ của Lôi Ma có ý nghĩa gì?
- Tiểu Cương! Trong vòng hai trăm năm, ca có thể đạt tới cảnh giới Đạo Vương. Khi đó, ca có thể giúp người cải thiện thể chất, để ngươi có thể tu luyện cùng với ca ca. Để ca ca có thể sống với ngươi tới suốt đời. Nhưng...
Lôi Ma còn chưa nói xong liền cảm thấy ngực mình bị Lôi Cương đẩy ra.
Hai hàng nước mắt của Lôi Cương chảy đầy trên má, khuôn mặt trở nên dữ tợn. Ánh mắt hắn đầy sự đau thương và bất lực mà hét lên:
- Ca phải rời đi. Đệ biết ca phải đi. Tại sao ca phải đi? Đệ nhất định trong vòng hai năm sẽ đạt được yêu cầu của Đại Sư. Chẳng lẽ ca không tin tiểu Cương hay sao?
Tiếng hét của Lôi Cương giống như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng Lôi Ma.
Mặc dù tính tình của Lôi Ma giống như một ông cụ non, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mới mười một tuổi. Nhìn khuôn mặt đau khổ của Lôi Cương, hai mắt Lôi Ma đỏ ửng, đầy nước mắt. Hai tay gã nắm chặt bả vai của Lôi Cương mà nói:
- Tiểu Cương! Ngươi phải hiểu được rằng ca ra đi chỉ trong thời gian ngắn vì để sau này chúng ta có thể mãi mãi ở cùng một chỗ với nhau. Nếu ngươi không tu luyện, cả đời này ngươi cũng không thể ngồi dưới thác nước đó được một giờ. Tiểu Cương! Ngươi không tin ca sao? Hai trăm năm! Chỉ cần hai trăm năm, ca nhất định sẽ về.
Lôi Cương ngơ ngác nhìn ca ca, trong lòng đầy mâu thuẫn và đau đớn. Từ nhỏ tới lớn Lôi Cương mới chỉ nhìn thấy Lôi Ma khóc có một lần đó chinh là khi phụ mẫu mất đi. Vậy mà tới lúc này, nước mắt của Lôi Ma lại khiến Lôi Cương dao động. Lôi Cương nhìn Lôi Ma chăm chú, hai mắt đầy nước mắt nói với giọng khàn khàn:
- Ca! Tiểu Cương mãi mãi tin tưởng ca ca.
Lôi Ma gật đầu thật mạnh, vui mừng nói:
- Ừ! Ca nhất định sẽ trở lại nhanh chóng để tìm ngươi. Trước hết, tiền bối đã tìm cho ngươi một bộ bí kíp thích hợp để tu luyện cho ngươi. Tới lúc đó, ngươi có thể theo sự giới thiệu của đại sư tới Kiếm Đỉnh môn để tu luyện. Nơi đó có rất nhiều linh khí, ngươi có thể sống được tới hai trăm tuổi. Khi đó, ca nhất định sẽ nhanh chóng giúp người thay đổi thể chất. Không bao giờ xa lìa ngươi nữa, được chứ?
Trong lòng Lôi Cương đang hết sức giằng xé. Nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, gật đầu nói:
- Ca! Tiểu Cương chờ huynh!.
Mặc dù trong lòng Lôi Cương không hề đồng ý nhưng bản thân không thể liên lụy tới ca ca. Chắc chắn là không được.
Thấy Lôi Cương gật đầu, trong lòng Lôi Ma cảm thấy vui mừng, vội vàng rút ra một quyển bí tịch cổ màu đen cùng với phong thư giới thiệu, đưa cho Lôi Cương rồi nói:
- Tiểu Cương! Ngươi cầm phong thư giới thiệu này tới Kiếm Đỉnh Môn ở Kiếm Châu. Bọn họ sẽ chiếu cố cho ngươi. Còn đây là bí kíp của đại sư, sau khi người vào Kiếm Đỉnh môn hãy tu luyện cho thật tốt. Mặc kệ ngươi có tu luyện thành công hay không, chỉ cần ngươi có thể sống tốt, chờ ca ca tới tìm ngươi là được. Có hiểu không?
Lôi Cương cầm lấy bí tịch và phong thư giới thiệu mà nhìn về phía Lôi Ma. Thân hình hắn run nhè nhẹ, nói:
- Ca! Ngươi và đại sư bao giờ đi?
Lôi Ma nhìn sâu vào đôi mắt của Lôi Cương, ánh mắt buồn bã nói:
- Tiểu Cương! Bây giờ đi...
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lôi Cương trắng bệch như tờ giấy, thân thể mệt mỏi. Hai móng tay của hắn bấu vào lòng bàn tay cố gắng ngăn nước mắt rơi xuống mà gật đầu.
Tới lúc này, lão nhân áo xanh mới từ từ đi tới, ánh mắt phức tạp nhìn Lôi Cương mà thở dài một tiếng.
- Tiểu Cương! Nhớ kỹ lời ca ca. Nhất định phải sống chờ ca ca tới tìm ngươi. Nhất định.
Lôi Cương nhìn sâu vào trong mắt lão già rồi hít một hơi thật sâu mà vung tay, quay đầu đi. Ngay lập tức, lão già vung tay phải rồi Lôi Ma và lão biến mất.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 3: Thế giới trống không.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Sau một năm...
Bên thác nước cao trăm trượng có một túp lều cỏ dựng giản dị. Bên cạnh đó có một thiếu niên mình trần với làn da ngăm đen vì rám nắng đang xếp bằng ngồi trên một tảng đá bên bờ nước. Hai tay gã đặt ngang đùi, mắt nhắm nghiền. Có điều khiến cho người ta kinh ngạc đó là toàn thân thiếu niên đầy vết sẹo, chi chít những vết thương. Đặc biệt là nơi bả vai....
Một lúc lâu sau, thiếu niên mở mắt. Trong đôi mắt sáng chứa đầy sự bất đắc dĩ và thất vọng.
- Tại sao mình tu luyện suốt một năm mà không đạt được việc ngưng thần như trong kinh nói? Chẳng lẽ tâm của mình thực sự chưa yên tĩnh hay là tư chất của mình quá kém?
Câu đầu tiên của quyển kinh có nói rằng, tu luyện thân thể thì điều đầu tiên chính là tĩnh tâm, ngưng thần.
Thiếu niên đó chính là Lôi Cương một năm sau. Từ khi Lôi Ma ra đi, Lôi Cương đóng cửa một tháng. Sau một tháng, Lôi Cương mới thoát khỏi sự buồn bã sau khi ca ca ra đi mà bước ra ngoài. Sau đó, Lôi Cương ra khỏi Lôi Kiếm thôn, tới bên thác nước dựng một túp lều cỏ cho mình. Hàng ngày, ngoại trừ những lúc vào núi săn bắn một số con vật nhỏ để no bụng ra hắn đều tập trung ngưng thần.
Trong vòng một năm qua, mặc dù không có sự tiến triển đối với Nội Kinh nhưng điều vẫn khiến cho Lôi Cương cảm thấy vui mừng đó là có thể cố gắng ngồi dưới thác nước được mười phút. Mặc dù còn kém rất xa so với cái khoảng cách mà đại sư đã nói nhưng đối với Lôi Cương cũng là một sự tiến bộ rất lớn. Trong vòng một năm, thân thể Lôi Cương ngày nào cũng để cho dòng nước xiết tấn công. Mặc dù gây ra rất nhiều vết thương nhưng cũng khiến cho thể lực của Lôi Cương mạnh hơn mấy lần. Vì vậy mà bước vào tuổi mười một, sức lực của Lôi Cương đã mạnh hơn bạn cùng trang lứa. Mặc dù chưa tới mức vai hùm mình gấu nhưng thân thể cũng hết sức cường tráng.
Lôi Cương nhìn dòng nước chảy xiết mà trong mắt xuất hiện một sự quyết tâm. Hắn lẩm bẩm nói:
- Đại ca! Tiểu Cương sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Đột nhiên, Lôi Cương nhanh nhẹn nhảy vào trong nước, bơi tới dưới thác nước rồi ngồi xuống....
Rầm...rầm...rầm...
Dòng nước xiết liên tục đổ lên người Lôi Cương, đôi da tay ngăm đen của hắn không ngờ còn biết thành máu tím. Tuy nhiên, Lôi Cương giống như một tảng đá vẫn không hề nhúc nhích.
Một phút đồng hồ trôi qua...
Năm phút trôi qua... Gương mặt cùng với thân thể Lôi Cương co giật liên tục, cảm giác toàn thân đau đớn. Tuy nhiên Lôi Cương vẫn cắn răng chịu đựng không hề nhúc nhích.
Mười phút đồng hồ trôi qua....
Tới lúc này, trên lưng Lôi Cương đã rịn máu tươi, làn da cũng từ từ xuất hiện những vết nứt. Dưới sự tấn công của thác nước, miệng vết thương càng lúc càng lớn, máu tươi chảy càng nhiều. Tuy nhiên, Lôi Cương vẫn nhắm chặt hai mắt để mặt cho khuôn mặt run rẩy...
Mười một phút đồng hồ...
Dòng nước đã bị nhuộm một màu đỏ. Lúc này, Lôi Cương như biến thành một người bằng máu, làn da trên thân thể rách nát. Mặc dù mười một phút với mười phút tưởng chừng không khác nhau nhiều lắm. Nhưng một phút đó cũng đủ để xác định giới hạn của Lôi Cương.
- Oa...phụt.
Lôi Cương phun mạnh một ngụm máu tươi, rũ người, cố gắng ra khỏi dòng nước xiết. Hắn nằm ngửa trên mặt nước mà chậm rãi trôi vào bờ. Nằm trên bờ nước, mặc dù toàn thân hắn da thịt bong tróc nhưng đôi măt sáng lại hết sức kích động.
Sau một tháng, các vết thương trên thân thể Lôi Cương đã khép miệng. Thân thể ngăm đen của hắn lại càng thêm cường tráng. Khuôn mặt vốn non nớt xuất hiện chút già dặn không xứng với tuổi. Mặc dù mới mười một tuổi, nhưng những chuyện mà hắn đã trải qua khiến cho tâm tính của Lôi Cương trưởng thành hơn rất nhiều.
Hắn ngồi xếp bằng trên bờ, hai mắt nhắm nghiền, tĩnh tâm ngưng thần. Lôi Cương để cho ý nghĩ của mình tiến vào bên trong. Đây là bí mật nhỏ mà trong khoảng một tháng gần đây hắn mới phát hiện ra. Vì vậy mà mỗi lần ngồi tĩnh tâm, năng lượng tinh thần của hắn trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đạt tới trạng thái dư thừa. Vốn Lôi Cương nghĩ rằng bản thân đã đạt được điều kiện ngưng thần mà nội kinh đã miêu tả, nhưng theo những gì trên đó ghi rằng làn da có một vầng ánh sáng nhạt lưu động mà đạt tới tầng thứ nhất của Nội Kinh đó là Đồng bì. Tuy nhiên cơ bản hắn không cảm nhận được da thịt của bản thân phát sáng nên khiến cho Lôi Cương thất vọng...
Sau khi ngồi xuống một lúc, Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi khởi động thân thể mà nhảy vào dưới thác nước. Hắn như một con cá bơi tới dưới thác nước rồi hít một hơi thật sâu bắt đầu ngồi xếp bằng. Cảm nhận lực xung kích mạnh mẽ trong lòng Lôi Cương run rẩy. Tuy rằng hắn có một sự kiên định nhưng chẳng ai lại muốn chịu cái cảnh da thịt dập nát.
Lôi Cương cắn chặt răng, thân thể căng thẳng. Nhưng ngay lập tức, trong đầu Lôi Cương xuất hiện một suy nghĩ vì sao lúc này lại không tĩnh tâm ngưng thần để cho bản thân tiến vào trong khoảng không. Như vậy, sự đau đớn chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Ngay lập tức, Lôi Cương nhanh chóng để cho bản thân tĩnh tâm, ngưng thần, trong đầu chỉ có một sự trống rỗng.
Trong lòng Lôi Cương cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Lực xung kích của thác nước thực sự đã nhỏ đi mà cái cảm giác đau đớn cũng giảm đi rất nhiều. Từ từ, Lôi Cương trở nên bình tĩnh hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thác nước vẫn chảy xuống như hàng bao năm nay....
Mười một phút...
- Mười lăm phút...
Nếu lúc này có thôn dân của Lôi Kiếm thôn ở đây chắc chắn sẽ sợ tới ngất. Bởi vì lúc này, dòng nước bên dưới thác đã bị nhuộm đỏ tưởng từng như màu chảy thành sông. Mà dưới thác nước lại có một người... Phải nói là một người máu thì đúng hơn. Toàn thân hắn máu tươi ứa ra liên tục. Không biết vị đại sư mà Lôi Cương vẫn nói nhìn thấy cảnh này sẽ như thế nào. Vốn Nội Kinh là bí kíp tu luyện trong tàng thư các của sư môn đại sư. Khi đại sư còn trẻ vào Tàng Thư các liền vô tình thấy một quyển bí kíp cổ phủ đầy bụi. Cứ tưởng đó là bí kíp tu đạo nhưng không ngờ lại phát hiện nó chỉ là một bí kíp tu luyện thân thể. Vì vậy mà đại sư cũng không xem xét. Cho tới hôm trước, vì để cho Lôi Ma yên tâm, đồng thời không để cho pháp quyết tu luyện của sư môn bị truyền ra ngoài, đại sư mới đem quyển Nội Kinh cấp cho Lôi Cương. Nếu đại sư mà nhìn thấy Lôi Cương vào lúc này, chứng kiến ý chí sắt đá của hắn thì không biết có dao động hay không?
Điều khiến cho người ta ngạc nhiên đó là Lôi Cương cũng không hề cảm thấy đau đớn cứ như máu tươi chảy ra không phải là của hắn. Còn hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích như cũ.
Lôi Cương cũng chẳng biết bản thân đã ngồi bao lâu, chỉ biết cố gắng kiến trì, làm cho suy nghĩ của mình rơi vào khoảng trống.
Những vết thương do thác nước gây ra càng lúc càng lớn. Sắc mặt của Lôi Cương càng ngày càng thêm tái nhợt.
- Oành...
Đột nhiên Lôi Cương cảm giác trong đầu giống như bị nổ tung mà không kịp có phản ứng. Hắn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm rồi ngã xuống dòng suối nhỏ dưới thác nước.
Không biết bao lâu, một ngày...một năm... Hay mười năm...? Thời gian cứ như dừng lại trong một khoảng khắc đó...
Lôi Cương chợt tỉnh dậy. Đột nhiên, Lôi Cương sửng sốt phát hiện mình đang ở trong một cái thế giới trống không. Ngay sau đó, Lôi Cương như bị sét đánh khi phát hiện ra thân thể của mình lại hóa thành một quả cầu màu trắng. "Chết rồi sao? Mình chết rồi sao? Cái quả cầu màu trắng này có phải là linh hồn của mình hay không? Nghe các vị trưởng lão trong thôn nói rằng linh hồn của người không có màu sắc vậy tại sao của mình lại có màu trắng?" Trong lòng Lôi Cương cảm thấy hoảng sợ.
Lôi Cương nghĩ tới đó liền phát hiện bản thân không thể nhúc nhích. Bản thân mình đã hóa thành một quả cầu màu trắng ở trong cái thế giới trống không này tại sao lại không thể nhúc nhích? Lúc này trong lòng Lôi Cương chỉ có một sự khiếp sợ và sợ hãi, hối hận tại sao lại để cho đầu óc ngưng thần mà ngồi dưới thác nước? Bây giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Không! Đây chắc chắn là một giấc mộng, mình nhất định đang ở trong mộng. Lôi Cương an ủi bản thân rằng đang ngủ say mà thôi...
Chẳng biết bao lâu, quả cầu trắng do Lôi Cương biến thành chợt run lên. Lôi Cương từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, quan sát mọi thứ mà run rẩy. Bản thân hắn vẫn còn ở trong cái thế giới trống không. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cho Lôi Cương cứng người. Lôi Cương muốn khóc và hoảng sợ trước cảnh phải chia lìa với ca ca.
Trong giây lát, Lôi Cương như có động lực, cố gắng giẫy dụa rồi đột nhiên, quả cầu trắng bay về phía trước.
Trong lòng Lôi Cương cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng khi thấy bản thân có thể chuyển động. Điều đó khiến cho hắn như đang chìm trong tuyệt vọng chợt tìm được một khúc gỗ làm cháy lên hy vọng. Lôi Cương cố gắng bơi lên khiến cho quả cầu tiếp tục đi về phía trước, muốn ra khỏi cái thể giới trống không này.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 4: Không gian bốn màu.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Lôi Cương di chuyển một lúc lâu liền phát hiện ra nơi thế giới trống không thật rộng lớn. Bản thân hắn cho dù thế nào cũng không thể ra khỏi. Nhưng Lôi Cương vẫn chưa chịu từ bỏ. Hắn tin rằng chỉ cần tiếp tục di chuyển chắc chắn sẽ thoát ra khỏi cái thế giới này, quay trở lại thế giới hiện thực. Lôi Cương nghĩ tới việc chỉ vài năm nữa, đại ca Lôi Ma quay trở lại tìm mình mà có thêm động lực.
Lôi Cương cứ thế di chuyển. Có điều khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc đó là bản thân mình có một sức lực vô cùng vô tận, cơ bản không hề biết mệt mỏi.
Trong giây lát, Lôi Cương chợt thấy trước mặt xuất hiện bốn vùng lốc xoáy màu vàng, màu đỏ, màu lam và màu kim. Điều đó khiến cho Lôi Cương mừng như điên, lao nhanh về phía trước. Nhưng ngay lập tức hắn kinh hãi khi nhận ra bản thân không thể di chuyển được như bình thường. Từ trong bốn vòng xoáy đó tản ra một thứ áp lực khiến cho hắn không thể di chuyển.
Nhưng Lôi Cương biết bốn vòng xoáy đó có thể là lối ra duy nhất của mình thì làm sao có thể bỏ qua. Hắn kiên trì cố gắng bơi tới. Tuy rằng tốc độ chậm chạp nhưng vẫn có thể nhích được tới đó. điều này khiến cho trong lòng Lôi Cương cảm thấy kích động, tăng thêm động lực.
Chẳng biết bao lâu, cuối cùng Lôi Cương cũng bơi được gần tới bốn vòng xoáy. Hắn không ngờ những tia sáng từ đó lại xuyên qua thân thể mình làm cho ánh sáng màu trắng xuất hiện những tia sáng bốn màu.
Sau khi Lôi Cương tới được giữa vùng xoáy chợt cảm nhận được một thứ lực hút, hút hắn vào bên trong.
Sau khi Lôi Cương mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang ở trong một cái thế giới có bốn màu. Lôi Cương ngơ ngác nhìn quanh, qua sát. Hắn không biết dùng từ ngữ nào để mô tả cái thế giới này. Chẳng lẽ đây là tiên cảnh hay sao? Trong lòng Lôi Cương cảm thấy nghi hoặc.
Sau khi vào trong thế giới bốn màu một lúc lâu, Lôi Cương mới tỉnh táo lại, phát hiện bản thân vẫn chưa quay lại được với hiện thực liền tiếp tục bơi đi. Quả cầu ánh sáng trắng của hắn lúc này lại có thêm bốn màu nữa. Lôi Cương tiếp tục phiêu lãng bên trong không gian bốn màu.
Chẳng biết bao lâu, Lôi Cương chợt dừng lại. Nếu hắn mà có hai mắt thì lúc này chắc chắn đang mở to mà nhìn về phía trước.
Trước mặt hắn không ngờ lại xuất hiện một bóng người. Điều này khiến cho hắn sợ hãi, không biết đó là người hay quỷ. Sau khi suy nghĩ thật lâu, Lôi Cương mặc dù hoảng sợ nhưng vẫn bơi về phía cái bóng người đó. Lôi Cương biết bản thân muốn thoát khỏi không gian này thì chắc chắn chỉ có người đó có thể giúp. Vì vậy mà sau khi có suy nghĩ đó, Lôi Cương từ từ ổn định lại.
Càng di chuyển về phía trước, Lôi Cương càng cảm thấy khiếp sợ, thậm chí là kinh hãi. Hắn không ngờ rằng tay chân người đó lại đang bị buộc bởi mấy sợi dây.
Nơi này là nơi nào? Cái thế giới bốn màu này ở đâu mà lại có người bị trói ở đây? Lôi Cương vừa nghĩ vừa cố gắng kìm chế sự sợ hãi trong lòng, tiếp tục trôi về phía trước.
Chẳng biết bao lâu, Lôi Cương chợt dừng lại nhìn về phía trước. Đầu hắn như bị sét đánh trúng mà sợ hãi chỉ muốn bỏ chạy. Lúc này, trước mặt Lôi Cương là một người khổng lồ có thân hình còn to hơn cả ngọn núi trước Lôi Kiếm thôn.
Vốn Lôi Cương muốn chạy trốn bởi thân thể của người đó làm cho hắn quá sợ hãi. Lúc này, Lôi Cương mới chỉ là một đứa bé mới mười một tuổi, ở trong cái thế giới như thế này mà có thể chịu đựng được đã là một kỳ tích. Đối mặt với một người khổng lồ như vậy, Lôi Cương cắn răng cố gắng làm cho bản thân không bỏ chạy. Hắn muốn trở về với hiện thực, được gặp lại ca ca. Vì vậy mà Lôi Cương cố gắng kìm nén sự sợ hãi mà tiếp tục bơi tới.
Đột nhiên, Lôi Cương mở hai mắt, ngơ ngác nhìn về phía trước. Lúc này, Lôi Cương không phải nhìn về phía người khổng lồ mà nhìn vào những sợi dây thừng buộc tay chân của người đó. Di chuyển tới tận đây, Lôi Cương mới nhận ra những sợi dây thừng đó không ngờ...không ngờ là... Rồng.
Trong Lôi Kiếm thôn, Lôi Cương được nghe các vị trưởng bối miêu tả rất nhiều về những con rồng. Nghe đồn, rồng là thần thú thời thượng cổ vô cùng hùng mạnh, có khả năng hô phong hoán vũ, hủy thiên diệt địa. Vốn Lôi Cương chỉ nhìn thấy trong các bức tranh. Hắn thấy chúng có mắt tôm, sừng hươu, miệng trâu, mũi chó, bờm sư tử, đuôi rắn, vẩy cá, chân ưng. Vậy mà bây giờ, hắn còn thấy được rõ ràng. Mà không chỉ một con thần long, tổng cộng tới tận bốn con. Hơn nữa, màu sắc của bốn con thần long khác nhau.
Màu kim, màu vàng, màu đỏ, màu tím...
Lôi Cương run rẩy, hoảng sợ mà nhìn bốn con Thần Long, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất bái lạy. Hắn cảm thấy khiếp sợ, không thể hiểu nổi người khổng lồ này là ai?
Thực sự mà nói thì tay chân của người khổng lồ bị bốn con thần long há miệng ra cắn, giống như chực phân thây người đó ra làm năm mảnh. Mà bốn con đó nhìn mãi chẳng thấy được cái đuôi của chúng ở đâu.
Lôi Cương ngơ ngác không biết di chuyển về phía nào. Nhìn cảnh tượng trước mắt mà hắn càng lúc càng sợ hãi.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế sự sợ hãi rồi lại tiếp tục di chuyển về phía trước.
Sau khi Lôi Cương tới được chân người khổng lồ, nếu lúc này hắn mà có thân thể thì chỉ sợ sự khiếp sợ trong lòng đủ khiếp tim của hắn nhảy ra ngoài.
Thật là hùng vĩ đồ sộ và hoành tráng. Lôi Cương bay tới bên cạnh con thần long màu tím đang cắn lấy người khổng lồ mà mở to măt nhìn cái đầu khổng lồ của nó. Xung quanh cái đầu khổng lồ của con Tử Long có vô số những tia chớp màu tím đang phát ra những tiếng loẹt xoẹt. Điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kích động đó là những tia chớp đó không hề làm cho hắn bị thương. Lôi Cương càng thêm tò mò, bay tới đỉnh đầu Tử Long rồi làm cho ánh sáng trắng của mình chạm vào nó.
- Graooooo
Trong nháy mắt, từ không gian màu tám chợt xuất hiện một làn sóng chấn động khủng bố tỏa ra từ người Tử Long.
Lôi Cương hoảng sợ nhìn làn sóng chấn động xuyên qua thân thể mình. Tiếng rống của Tử Long vang vọng trong không gian mãi không biến mất khiến cho Lôi Cương hoảng sợ. Nếu như lúc này hắn mà còn thân thể thì chỉ sợ bản thân chắc chắn bị tiếng gầm làm cho toàn thân chảy máu mà chết.
- Graoooo
- Graoooo
- Graoooo
Đột nhiên, trong không gian lại vang lên ba tiếng gầm không hề kém tiếng gầm của Tử Long. Toàn bộ không gian bị tiếng cầm của bốn con Thần Long làm cho chao đảo. Lôi Cương choáng váng, hoảng sợ nhìn bốn làn sóng màu tím, màu hồng, màu kim và màu vàng đan lan rộng trong không gian.
Lúc này, Lôi Cương sợ điếng người, không dám nhúc nhích. Nhưng hắn không nhận ra rằng bốn làn sóng sau khi xuyên qua ánh sáng trắng của mình liền khiến cho nó xuất hiện bốn màu ánh sáng đó.
Một lúc lâu sau, tiếng gầm của bốn con thần long mới từ từ biến mất. Trong khoảng thời gian này, Lôi Cương chỉ sợ bốn con Thần Long sẽ phát hiện ra mình.
Sau khi âm thanh hoàn toàn biến mất, Lôi Cương mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, hắn cũng không dám chạm vào bốn con Thần Long đó nữa.
Đột nhiên, Lôi Cương run người khiến cho ánh sáng trắng xung quanh cũng phải run rẩy theo. Bởi hắn có thể cảm nhận được một thứ lực hút khiến cho quả cầu trắng của Lôi Cương bay lên trên. Lôi Cương muốn chạy nhưng phát hiện ra cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thể làm được chuyện gì.
Lôi Cương không dám mở mắt nhìn bốn phía mà nhắm chặt mắt lại.
Trong giây lát, những gợn sóng không gian biến mất khiến cho toàn bộ không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.
Lôi Cương đang nhắm chặt mắt nhưng cảm nhận được sự yên tĩnh của không gian khiến cho hắn ngạc nhiên. Tuy vậy, hắn vẫn không dám mở mắt. Chẳng biết bao lâu sau, Lôi Cương lại không kìm được sự tò mò mà mở mắt ra.
Trong giây lát, Lôi Cương hoàn toàn sững sờ...
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Chương 5: Người khổng lồ.
Dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Lôi Cương chỉ thấy hai đôi mắt to như hai cái bánh xe trước mặt mà khiếp sợ. Trong hai mắt đó còn có cả ba màu hồng, nâu và vàng. Mà từ trong hai đôi mắt ba màu còn xuất hiện một thứ sắc bén, bá đạo, giống như hai thanh thần binh sắc bén, đâm vào trong lòng Lôi Cương. Tuy rằng lúc này, Lôi Cương chỉ là một quả cầu sáng nhưng vẫn có đầy đủ ý thức.
Lôi Cương khiếp sợ liên tục lùi lại về phía sau như muốn thoát khỏi phạm vi của đôi mắt đó. Trong giây lát, Lôi Cương phát hiện, bản thân mình không thể nhúc nhích. Cho dù có lui lại như thế nào thì cũng nhận ra rằng khoảng cách với đôi mắt cũng không thay đổi.
Đôi mắt đó nhìn Lôi Cương chằm chằm một lúc lâu mà không hề có âm thanh nào vang lên. Thật lâu sau, Lôi Cương cố gắng kìm chế sự sợ hãi mà lẳng lặng nhìn thẳng vào đôi mắt. Lôi Cương biết rằng bản thân mình cơ bản không thể chạy thoát, tốt nhất là cứ tỉnh táo là hơn. Nghĩ như vậy nhưng làm sao Lôi Cương có thể đủ bình tĩnh?
- Ngươi....ngươi...ngươi là ai?
Lôi Cương thấy người khổng lồ bao nhiêu lâu không nói gì liền thử hỏi. Ngay lập tức, Lôi Cương sững người. Bản thân mình chỉ là một quả cầu nhưng không ngờ lại có thể phát ra tiếng nói. Âm thanh của hắn giống một gợn sóng tản ra xung quanh.
- Ngươi là do ý thức sản sinh ra trong không gian Nội Nguyên?
Đột nhiên, Lôi Cương nghe thấy một thứ âm thanh đinh tai nhức óc vang lên trong đầu.
Âm thanh này là của người khổng lồ? Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới lắp bắp nói:
- Không phải... Ta...ta là Lôi Cương ở Lôi Kiếm thôn. Không...không biết tại sao lại tới được đây. Tiền bối! Người có thể làm cho tôi trở về...trở về với Trung Xu giới không?
- Lôi Kiếm thôn? Không thể như thế. Ngươi chắc chắn là sinh ra được ý thức trong Không gian Nội Nguyên. Không gian này là ý niệm của hắn, trong thế giới hỗn độn, ngoại trừ hắn ra không có người nào có thể đi vào.
Âm thanh như tiếng sấm tiếp tục vang lên với một sự uy nghiêm và bá đạo.
- Không phải! Ta tên là Lôi Cương...ta có một vị ca ca tên là Lôi Ma...
Lôi Cương thấy người khổng lồ không tin liền vội vàng mang thân thế của mình ra nói. Lôi Cương sợ người khổng lồ không tin mà nuốt chửng lấy mình. Lúc này, hắn chỉ cố gắng làm cho người khổng lồ tin rằng mình không phải là ý thức sinh ra.
- Ngươi nói ngươi tu luyện cái gì mà đi được vào đây?
Trong đầu Lôi Cương lại vang lên âm thanh của người khổng lồ.
Lôi Cương cảm thấy vui vẻ trong lòng, nói:
- Là tu luyện Nội Kinh! Nội Kinh tổng cộng chia làm...
Lôi Cương vội vàng nói những gì có trong Nội Kinh mà đại sư đưa cho.
- Ngươi là phàm nhân? Ngươi tu luyện một năm mà còn chưa vượt qua tầng thứ nhất của tu đạo?
Âm thanh hùng hậu xuất hiện một sự nghi hoặc.
Nếu lúc này Lôi Cương mà có khuôn mặt chỉ sợ đã đỏ lên vì xấu hổ. Trong lòng hắn cảm thấy bất đắc dĩ và đau đớn. Nếu không phải tư chất của hắn kém thì làm sao mà đại sư lại không cho hắn đi cùng với ca ca? Nghĩ tới đây, trong lòng Lôi Cương không biết tại sao lại xuất hiện một sự kiên cường, nói:
- Ta tu luyện một năm vẫn chưa đạt tới tầng thứ nhất.
Như cảm nhận được sự kích động trong câu nói của Lôi Cương, âm thanh của người khổng lồ cũng không vang lên ngay.
- Tiểu tử! Ngươi có muốn có được đầy đủ Ngũ Hành thể tu hay không? Cái này nó còn hơn cả bộ địa kinh không hoàn chỉnh của ngươi.
Âm thanh đó lại vang lên trong đầu Lôi Cương.
Lôi Cương không nói gì mà trầm ngâm suy nghĩ. Từ lời nói của người khổng lồ, Lôi Cương đoán thứ mà đại sư đưa cho cũng không phải là bộ bí tịch tu luyện đầy đủ mà chỉ là một phần nhỏ của bộ Ngũ Hành thể tu do người khổng lồ nói.
- Có muốn!
Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới nói một cách chậm rãi. Người khổng lồ có thể ở đây thì pháp quyết tu luyện của y chắc chắn là rất cao. Tất nhiên, Lôi Cương cũng không biết là cao tới mức độ nào.
- Ngươi có muốn trở thành người trên cao nhìn xuống. Trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất? Nắm trong tay quyền sinh quyền sát đối với các sinh linh hay không?
Âm thanh của người khổng lồ lại vang lên trong đầu Lôi Cương. Y cũng không nói tiếp về vấn đề vừa rồi mà lúc này âm thanh có chút hấp dẫn.
Lôi Cương ngẩn người. Không ngờ âm thanh của người khổng lồ lại làm cho hắn cảm thấy bản thân có được uy phong như vậy. Nhưng thật lâu sau, khi Lôi Cương tỉnh ngộ thì câu đầu tiên của hắn chính là:
- Ta chỉ cần trường sinh....
Nếu lúc này Lôi Cương mà nhìn vào mắt người khổng lồ sẽ thấy ánh mắt y đang dại ra.
- Tu luyện Ngũ Hành thể tu hoàn toàn có thể trường sinh. Ngũ Hành thể tu được chia làm năm bộ. Nếu ngươi có thể trong vòng trăm năm tu luyện được bộ thứ nhất thì bản thần sẽ truyền cho ngươi Ngũ Hành thể tu đầy đủ.
Âm thanh của người khổng lồ lại vang lên.
Không để cho Lôi Cương phản ứng, một vầng ánh sáng liền sát nhập với đạo ánh sáng màu trắng của Lôi Cương. Khi Lôi Cương kịp định thần thì đột nhiên phát hiện trong không trung xuất hiện một cái bàn tay to có ba màu, đang múa về phía hắn.
Lôi Cương chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm rồi mất đi ý thức.
Trong không gian bốn màu, hai mắt ba màu của người khổng lồ nhìn về phía trước. Trong ánh mắt y tràn ngập sự kiêu hùng mạt lộ nhưng lại không giấu được sự kích động.
- Đạo Hư! Ngươi muốn dùng ý niệm để luyện hóa ta nhưng lại không thể ngờ được rằng một phàm nhân lại có thể đi vào thế giới ý niệm của ngươi. Một trăm năm! Tiểu tử! Hy vọng ngươi có đủ tài năng trong vòng một trăm năm có thể tu luyện được bộ thứ nhất mà kế thừa y bát của ta. Ôi! Ta cũng chỉ còn thời gian một trăm năm nữa mà thôi.
Người khổng lồ lẩm bẩm. Bất chợt bốn con Thần Long đang cắn người khổng lồ chợt rung chuyển rồi nuốt lấy đạo ánh sáng ba màu luyện hóa từ cơ thể người khổng lồ.
Khi Lôi Cương tỉnh lại thì trời đang vào buổi trưa. Ánh nắng chói chang như thiêu như đốt trải khắp cả thế giới.
Lôi Cương mở hai mắt. Đầu tiên trong mắt hắn chỉ có một sự nghi hoặc rồi lập tức nhảy dựng người dậy mà nhìn quanh.
- Vừa rồi là mơ hay sao?
Lôi Cương nhìn thân thể đầy máu cùng những vết thương khắp nơi. Đột nhiên, hắn nhe răng trợn mắt rồi bơi vào bờ.
Ngồi xếp bằng trên tảng đá, Lôi Cương nhớ lại tất cả mọi chuyện. Đột nhiên, Lôi Cương run người khiếp sợ nhìn chân phải của mình.
Một con thần long màu tím to bằng ngón cái như ẩn như hiện di động trên bắp chân của hắn. Lôi Cương vội vàng nhìn sang chân chái của mình thì thấy cũng giống như chân phải, có một con Thần Long màu vàng kim đang ẩn hiện. Hắn run người, khiếp sợ nhìn xuống hai tay thì thấy cũng có hai con Thần Long to bằng ngón cái. Trên tay trái là một con Thần Long màu vàng, tay phải là một con Thần long màu đỏ.
Lôi Cương ngơ ngác nhìn về phía trước, cố gắng nhớ lại tình cảnh trong cái thế giới bốn màu quái lạ kia. Rồi hắn run người khi nhớ ra hai con Thần Long cắn hai tay của người khổng lồ thì con bên trái có màu vàng, con bên phải có màu đỏ. Còn dưới chân thì con ở chân trái có màu vàng kim, con chân phải có màu tím. Lôi Cương có cảm giác choáng váng, không hiểu tại sao trên tay chân mình cũng lại hiện lên bốn con Thần Long đó?
Tới lúc này, Lôi Cương có thể xác định không gian bốn màu vừa rồi không phải là mộng mà là sự thực. Nhìn hai con Thần Long trên tay mà Lôi Cương không biết nên vui mừng hay sợ hãi. Quan sát chúng được một lúc, con Thần Long đang ẩn hiện từ từ chui vào trong cơ thể của Lôi Cương. Hắn giật mình vội vàng nhìn xuống chân mình thì phát hiện hai con Thần Long cũng từ từ chui vào trong da thịt. Hắn há miệng thở dốc.
Sau khi tâm trạng ổn định, Lôi Cương khiếp sợ phát hiện ra những vết thương của bản thân đang chậm rãi kết vảy. Sao lại thế này? Chẳng lẽ đây là do bốn con Thần Long tạo ra? Lôi Cương suy nghĩ một lúc rồi vội vàng nhắm mắt, tĩnh tâm ngưng thần dựa theo những lời đầu tiên của Địa Kinh mà vận hành.
Trong giây lát, đầu của Lôi Cương như muốn nổ tung. Vô số những câu chữ chui vào trong đầu khiến cho hai mắt hắn tối sầm, bất tỉnh nhân sự té xỉu trên tảng đá.
Khi Lôi Cương tỉnh lại, trời đã vào đêm. Cảm nhận những cơn gió đêm đang thổi, hắn chợt nhận ra trong đầu mình như có một thứ gì đó. Lôi Cương từ từ nhớ lại thì một bộ pháp quyết chợt hiện lên trong đầu hắn. Mà đoạn đầu tiên của bộ pháp quyết không giống với những gì ghi trong Địa Kinh.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc