Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 46: Vây bắt -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
“Tôn Văn Đài lại dám cất ngọc tỷ làm của riêng? Việc đại nghịch bất đạo thế này hắn cũng dám làm sao? Hắn đi được bao lâu rồi? Ta lập tức đuổi theo ngay!” Tôn Kiên ơi Tôn Kiên, ta đã chuẩn bị đầy đủ để chờ sai lầm này của ngươi, ngươi quả thật không khiến ta thất vọng!
Viên Thiệu thấy ta đồng ý xuất binh bèn tỏ vẻ kích động trả lời : “Hiền đệ quả nhiên là trọng thần của đại Hán ta, nhật nguyệt có thể chứng giám lòng trung. Tôn Kiên vừa đi không lâu, có lẽ vẫn có thể đuổi kịp, mọi việc phải nhờ vào hiền đệ rồi!” Hừm, hiện giờ thực lực mạnh nhất trong liên quân Quan Đông chính là Viên Thiệu ta và huynh đệ của ta Viên Thuật cùng với Giang Nam Trần Bình và Giang Đông Tôn Kiên, các ngươi hai hổ đánh nhau, Quan Đông sẽ trở thành thiên hạ của nhà họ Viên ta, ngai vàng của đại Hán cũng nên đổi chủ rồi!
“Việc không thể chậm trễ, ta phải điểm binh lên đường ngay”. Ai dà, đây có thể là chuyện cuối cùng mà ta nắm chắc được, bố cục thiên hạ sau này e là sẽ đảo lộn hoàn toàn, việc lớn trong thiên hạ cũng không còn nằm trong tầm khống chế của ta nữa! Hi vọng lần này có thể đạt được lợi ích lớn nhất, tối thiểu cũng tạo nên nền móng vững chắc cho tương lai.
Ra khỏi soái trướng ta lập tức điểm binh xuất phát, đồng thời ra lệnh cho truyền lệnh binh cầm thủ lệnh của ta phi báo cho Khoái Việt ở Tân Dã và Hoàng Trung ở Giang Hạ.
Trên đường xuống phía Nam, một nhánh quân đội phi nhanh như bay.
Trình Phổ thấy Tôn Kiên đầu mày nhíu chặt buồn bực không vui mới hỏi “Chúa công đang phiền muộn chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện ngọc tỷ?”
Hàn Đương ở bên cạnh rôm rả khuyên giải, “Có gì đáng lo chứ, ngọc tỷ do chúa công tìm được tức là số trời đã định, chúa công nên vui mừng mới đúng!”
Tôn Kiên vẫn nhíu chặt mày như cũ, thở dài nói “Thất phu vô tội, hoài bích có tội! Tìm được bảo vật này cũng cần có thực lực mới giữ được! Gần đây ta luôn cảm thấy tinh thần bất an, không biết có phải sắp xảy ra chuyện xấu hay không”.
Hàn Đương vẻ mặt thờ ơ nói “Chỉ cần về đến Giang Đông thì còn ai có thể làm gì được cho chúa công! Chúa công không cần lo lắng!”
“Không sai, chỉ cần gấp rút trở về Giang Đông thì còn ai có thể cản được ta! Công Phúc (Hoàng Cái), ngươi lập tức phi ngựa gấp rút trở về Cửu Giang chỉnh đốn binh mã trong thành, chuẩn bị tiếp ứng chúng ta! Hừ, ai dám cản ta – chết!”
“Vâng! Thuộc hạ đi ngay!”
Tân Dã.
“Khoái đại nhân, thứ sử đại nhân truyền lệnh khẩn cấp”.
Khoái Việt nhận lấy thủ lệnh mở ra xem : ‘Dị Độ, Cửu Giang Tôn Kiên giữ ngọc tỷ làm của riêng, ngươi lập tức tập hợp binh mã mai phục ở Bác Vọng Pha ngoài thành Tân Dã. Dùng một nhánh binh mã tử thủ lối ra Bác Vọng Pha, đóng chặt con đường Nam hạ của Tôn Kiên, những người còn lại đứng trên đỉnh dốc chuẩn bị tên lửa và vật dẫn lửa, nếu chúng không đầu hàng thì giết hết. Ngoài ra tại Du Thủy và những con đường Nam hạ khác thiết lập trạm gác, tạm thời trưng thu toàn bộ tàu bè hai bên bờ Du Thủy, lấy danh nghĩa tiêu diệt phản tặc để cấm không cho bất cứ ai qua lại, không từ bất cứ thủ đoạn nào ép Tôn Kiên phải đi vào Bác Vọng Pha ở Tân Dã.’
Khoái Việt nhận xong thủ lệnh vẫy tay cho truyền lệnh binh lui ra, trong lòng không ngăn được mà nổi sóng cuồn cuộn, chẳng lẽ đại nhân thật sự có thể biết được tương lai hay sao ...
Trình Phổ thấy Tôn Kiên lo lắng như vậy cũng cảm thấy càng sớm trở về địa bàn của mình thì càng an toàn, bèn kiến nghị với Tôn Kiên, “Chúa công, sắp đến Nam Dương rồi, chúng ta đã vội vàng trở về Cửu Giang như vây sao lại không từ Du Thủy đi đường thủy trở về?”
Tôn Kiên nghe thấy kiến nghị này bèn gật gật đầu nói “Không sai, ngươi lập tức dẫn binh đến bờ sông trưng thu thuyền bè, chúng ta mau chóng trở về Cửu Giang bằng đường thủy”.
Giang Hạ.
“Tướng quân, thứ sử đại nhân truyền lệnh khẩn”.
Hoàng Trung vội vã nhận lấy thủ lệnh, từ khi mình nhận được mệnh lệnh chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến đấu vẫn một mực chờ đợi đến ngày hôm nay, sau đó vội mở ra xem, chỉ thấy bên trên viết rằng : ‘Hán Thăng, Tôn Kiên giữ ngọc tỷ làm của riêng mưu đồ làm phản, ngươi lập tức chia binh hai đường, ra lệnh cho Cam Ninh dẫn năm ngàn binh mã, mang thêm nhiều thuyền bè đi về phía Bắc đến tiếp ứng đại quân của ta trở về phương Nam. Ngươi tự mình dẫn quân chủ lực tiến thẳng đến Cửu Giang bắt toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà của thái thú Tôn Kiên, ai chống lại cứ việc giết chết. Sau khi bắt hết phản nghịch thì đóng quân lại đó phòng thủ. Ta dâng tấu cho ngươi làm thái thú Cửu Giang.’
“Báo cáo, Tôn Kiên đã đến Nam Dương, cách quân ta nửa ngày đường”. Trinh sát từ tiền phương trở về báo cáo.
“Biết rồi! Tiếp tục do thám, nắm vững hành tung của bọn chúng”. Nửa ngày đường! Hừ, bây giờ việc quan trọng nhất là làm sao dụ cho lão hổ Tôn Kiên vào lồng.
“Toàn quân tăng tốc tiến lên, men theo Du Thủy xuống Nam Dương”.
“Chúa công, thuyền bè hai bên bờ Du Thủy đều bị quân đội dẹp loạn trưng thu để vận chuyển quân nhu rồi!” Trình Phổ bất đắc dĩ trở về.
“Cái gì? Đúng rồi, lần trước ta nghe nói Sơn Việt ở Giang Nam đang nổi loạn, nhưng không ngờ thủ hạ của Trần Bình lại vô dụng đến thế, đã mấy tháng rồi vẫn chưa bình định được đám thổ phỉ nho nhỏ này”.
Truyền lệnh binh vừa đi xuống, một trinh sát phi nhanh như bay đến, thở hổn hển cấp báo, “Tướng quân, hậu phương quân ta phát hiện một đội quân quy mô khoảng trên dưới hai vạn đang theo sát sau quân ta, còn cách quân ta nửa ngày đường, xem cờ hiệu là Bình Nam tướng quân Khoái Việt bộ hạ của thứ sử Trần Bình”.
Tôn Kiên nghe xong hoài nghi không thôi “Sao có thể? Ngươi nhìn rõ ràng chứ? Cờ hiệu quả thật là Trần Bình?”
Trinh sát tỏ vẻ khẳng định trả lời “Đúng thế! Tuyệt đối không nhìn lầm!”
Trình Phổ hoài nghi tự lẩm bẩm một mình “Trần Bình không phải đã đuổi theo Đổng Trác rồi sao? Sao có thể trở về phương Nam nhanh như vậy?”
Tôn Kiên trầm ngâm một lát bỗng giật mình bừng tỉnh “Không hay rồi, Trần Bình nhất định là phụng lệnh của Viên Thiệu đuổi theo chúng ta. Truyền lệnh xuống, lập tức cử thêm người theo dõi phía sau, chú ý chặt chẽ động tĩnh của đội quân ở phía sau, đồng thời nhanh chóng tra xét phía trước có bến đò hay nơi nước cạn để binh lính có thể vượt sông được hay không?”
Hàn Đương thấy Tôn Kiên căng thẳng như thế mới nói “Trần Bình cũng chưa hẳn đang đuổi theo chúng ta. Cho dù như thế thì đã sao, quân của hắn không nhiều hơn quân ta, hơn nữa phản loạn trong nhà hắn còn chưa dẹp xong, đem ra không được bao nhiêu binh lính để đối phó chúng ta, nếu thật sự ép chúng ta thì đánh với hắn một trận, còn chưa biết là ai diệt ai đâu”.
Tôn Kiên lắc lắc đầu “Người này tiếng tăm lừng lẫy không thể chỉ là hư danh, Lữ Bố bát diện uy phong ở ải Hổ Lao vừa thấy Trần Viễn Chí còn phải ngó trước ngó sau chuồn mất, có thể thấy người này không dễ đối phó. Hơn nữa nơi này là địa bàn của hắn, nếu chúng ta ở nơi này cùng hắn liều đánh một trận cho dù có thắng chúng ta cũng tổn thất trầm trọng, e là đến lúc đó không trở về được Giang Đông nữa rồi, tốt nhất là phải cẩn thận! Ài, đây là lí do vì sao lúc này ta cho thám mã đi tìm xem phía trước có chỗ qua sông hay không, chỉ cần chúng ta qua được sông là có được một vùng đệm với quân của Trần Bình. Đến lúc đó không cần quan tâm có phải hắn đang đuổi theo chúng ta hay không, chúng ta chỉ cần dùng một ít binh lính đoạn hậu ngăn cản hắn qua sông thì hắn có thể làm gì được chúng ta? Hơn nữa phía Bắc Du Thủy Tương Giang không có thành lớn, quân đội đóng quân ít ỏi nên sẽ không gặp phải trở ngại quá lớn, có lợi cho việc lui quân về phương Nam của chúng ta”.
Trình Phổ, Hàn Đương nghe xong bỗng dưng bừng tỉnh, cùng nhau hô lên “Thuộc hạ ngu muội, chúa công quả thật nhìn xa trông rộng!”
Tôn Kiên lắc đầu không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn về phương xa, tâm tư khẽ phất phơ theo gió, Giang Nam có Trần Chí Viễn e là những ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 47:Đồ cùng chủy hiện -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Hai bên bờ Du Thủy, hai đội quân đang đứng cách một con sông đối mặt với nhau.
Thuyền hoa, non xanh nước biếc. Hu hu hu hu hu hu hu ~ Cảm động quá! Từ lần say sóng trước đây, sau khi bị hai tên chết bầm Hoàng Trung Cam Ninh trói ở trên thuyền cho ta lắc tự do cả ngày, chứng say sóng đã ổn rồi, nhưng từ lần đó ta lại mắc thêm chứng sợ ngồi thuyền. Hôm nay tâm tình tốt, ta dồn hết can đảm đặt chân lên chiếc thuyền hoa trong truyền thuyết này, ồ thơm quá, quả nhiên có phong cách, có ý vị! Đáng tiếc trên thuyền ngay cả con muỗi cái cũng chẳng có, chỉ có hai tên thô lỗ Điển Vi, Hứa Chử quả thật làm hỏng hết cả phong cảnh! Được rồi, lần sau có ra ngoài phải mang theo mỹ nữ đi cùng, cái cảm giác hai người cùng nhún ồ nhún này nhất định rất sướng, có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực. ( Người nào có thể hiểu được nhất định không phải là trai tơ )
Ngồi trên chiếc thuyền hoa mà quân ta trưng thu được dạo chơi trên sông Du Thủy, khi cách bờ một khoảng đủ để không lọt vào tầm bắn của cung thủ, ta hét to về phía quân đội Tôn Kiên ở phía đối diện “Văn Đài huynh ở đâu?”
Tôn Kiên thúc ngựa đi ra, đứng trên bờ sông đối diện với ta, “Trần đại nhân quả là nhàn nhã thoải mái thật! Không biết gọi Tôn mỗ có việc gì?”
“Văn Đài huynh tại sao lại đi vội vàng như vậy? Nếu không có chuyện quan trọng chi bằng ở lại Kinh Châu chơi vài ngày, cũng để cho Trần mỗ làm tròn trách nhiệm của chủ nhà?”
Trần Bình ngươi rốt cuộc muốn gì? Rốt cuộc đang đuổi theo ta hay chỉ là dẫn quân về phương Nam? Tốt nhất cứ giữ khoảng cách với hắn, “Ý tốt của Trần đại nhân, Tôn mỗ xin ghi nhận trong lòng! Nhưng trong nhà Tôn mỗ quả thật có chuyện quan trọng, cần phải về gấp, không dám làm phiền đại nhân!”
Ta giả vờ kinh ngạc hỏi, “Ồ? Không biết Văn Đài huynh phiền muộn chuyện gì? Có cần giúp đỡ không, đúng lúc Trần mỗ đang rảnh rỗi không có việc gì, mong được dẫn quân cùng trở về với Văn Đài huynh, giúp đỡ Văn Đài huynh một tay!”
Dẫn quân cùng trở về? Xem ra kẻ đến không phải hạng thiện lương gì! Tôn Kiên không tỏ bất cứ thái độ gì hỏi lại, “Ha ha ~ Trần đại nhân nói đùa rồi! Kinh Châu không phải đang có phản loạn hay sao? Trần đại nhân tốt nhất nên giải quyết chuyện trong nhà mình trước đi!”
Ta mỉm cười, cứ kích động ngươi một hồi, không tin là ngươi không chui vào lồng, “Văn Đài huynh không cần phải lo nghĩ, Trần mỗ vừa nhận được tin thắng trận, phản loạn ở Kinh Châu đã được bình định, không bao lâu nữa thủy quân sẽ đến tiếp ứng Trần mỗ trở về phương Nam, Văn Đài huynh có cần ngồi thuyền thuận gió mà đi không? Hành quân trên đất liền vất vả lắm đó!”
Tôn Kiên nghe xong câu này sắc mặt trở nên rất khó coi, hồi lâu sau mới miễn cưỡng cười trả lời, “Chúc mừng Trần đại nhân bình định được phản loạn. Tôn mỗ vẫn không dám làm phiền Trần đại nhân, giữa hai quân không có quan hệ gì, e là có nhiều điều bất tiện, Tôn mỗ còn có việc gấp xin cáo từ trước, lần sau lại thăm hỏi đại nhân!”
Thấy Tôn Kiên sắp quay mình rời đi, đã đến lúc ngửa bài rồi, ta cao giọng hỏi “Đừng vội đi mà, Văn Đài huynh có phải quên chuyện gì hoặc có vật gì cần phải bàn giao lại hay không?”
Bóng lưng của Tôn Kiên đang quay đi bỗng cứng đờ ra, sau đó quay người lại một cách rất không tự nhiên trả lời “Ồ? Không biết Tôn mỗ quên chuyện gì? Mong đại nhân nhắc nhở!”
Ta ra vẻ giống như chuyện chẳng liên quan đến mình rồi đóng vai người tốt nhắc nhở, “Ngọc tỷ không phải là thứ mà ai ai cũng có thể lấy được? Văn Đài huynh nếu vô tình nhặt được thì tốt nhất là nên trả lại cho triều đình! Hiện giờ bên ngoài khắp nơi đều rộ lên tin đồn. Nhỡ đâu bị khép vào tội mưu phản, đó chính là tội lớn bị chém đầu cả nhà đấy! Văn Đài huynh có phải nên làm chút gì để tránh khỏi mối nghi ngờ này không?”
Sắc mặt Tôn Kiên càng trở nên khó coi hơn, có phần thẹn quá hóa giận trả lời, “Trần đại nhân nói vậy là có ý gì? Tôn mỗ chưa từng nhìn thấy ngọc tỷ!”
Gương mặt ta đầy vẻ giễu cợt, giọng mỉa mai nói “Ồ? Thì ra Tôn đại nhân chưa từng nhìn thấy ngọc tỷ! Ta cũng tin tưởng Tôn đại nhân không phải là người mưu đồ làm phản, nhưng nói không chừng thuộc hạ nào đó của Tôn đại nhân lại giấu làm của riêng, nếu để loại tiểu nhân như vậy liên lụy Tôn tướng quân còn không phải sẽ tạo thành một vụ án oan của đại Hán trong tương lai sao, chi bằng để Trần mỗ giúp tướng quân kiểm tra để khỏi trách lầm Tôn tướng quân, nếu thật sự không có ngọc tỷ, Trần mỗ nhất định giúp tướng quân dẹp bỏ lời đồn?”
Hàn Đương ở bên cạnh nghe thấy cũng không nhịn nổi nữa bèn giận dữ hét lên, “Trần Bình, chúng ta không phải là thuộc hạ của ngươi, bằng cái gì mà ngươi nói kiểm tra thì phải cho ngươi kiểm tra? Người khác sợ ngươi chứ Hàn Đương ta chẳng hề sợ ngươi, muốn kiểm tra thì ngươi phải hỏi ta thanh đao trong tay Hàn mỗ trước đã!”
Điển Vi, Hứa Chử cùng hét lên “Câm miệng, tên thất phu ngươi dám gọi thẳng tên húy của đại nhân, thật đáng tội chết!”
Ta vẫy vẫy tay ngăn cản Hứa Chử Điển Vi, khóe miệng lóe lên một nụ cười xem thường “Ồ? Cái tên gì gì đó, thân phận của ngươi là gì thế? Ngươi cũng xứng nói chuyện với ta sao? Kích động như vậy có phải trong lòng có điều mờ ám không dám cho người khác biết phải không?”
Hàn Đương bị ta chọc giận tới mức tím tái mặt mày, một tay chỉ về phía ta, miệng lắp bắp nói không thành lời “Ngươi ... ngươi ... ngươi… “
Tôn Kiên vỗ vai Hàn Đương, làm dịu lại tâm tình của thuộc hạ rồi hướng về phía ta chắp tay nói, “Không cần làm phiền đến đại nhân, cây ngay không sợ chết đứng, Tôn mỗ xin cáo từ, lần sau gặp lại sẽ thỉnh giáo đại nhân sau”. Nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Hi hi ~ Chúng ta sẽ gặp lại nhau rất nhanh thôi, “Tôn đại nhân thượng lộ bình an! Hi vọng Tôn đại nhân có thể bình an mà về đến Giang Đông!”
Trở về hàng ngũ, Tôn Kiên và Trình Phổ, Hàn Đương đều ủ rũ mặt mày, ai cũng trầm ngâm không nói.
Hàn Đương thấy bầu không khí nặng nề như vậy mới mở miệng phá vỡ sự yên lặng “Chúa công, chuyện ngọc tỷ đã bại lộ, hiện giờ chúng ta bị Trần Bình nhìn chằm chằm vào, nên làm gì mới được?”
Tôn Kiên lắc đầu không nói. Hiện giờ chỉ có cách phái người đoạn hậu, cố gắng hết sức ngăn cản để kéo dài thời gian Trần Bình sang sông còn quân chủ lực nhanh chóng trở về Giang Đông, nhưng những lời này tự mình nói ra thì không ổn, người ở lại đoạn hậu e là cửu tử nhất sinh!
Trình Phổ thấy Tôn Kiên không nói bèn suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi mở miêng nói “Chúa công, hiện giờ chỉ có thể phái người đoạn hậu, ngăn cản Trần Bình vượt sông còn quân chủ lực nhanh chóng Nam hạ trở về Cửu Giang!”
Hàn Đương nghe xong bèn xung phong “Chúa công không cần lo âu, cứ để thuộc hạ đoạn hậu. Thuộc hạ đang muốn đánh với tên Trần Bình đó, dùng máu để rửa nỗi nhục của mình!”
Tôn Kiên nhìn Hàn Đương, vỗ vai Hàn Đương nói “Người anh em tốt, mọi chuyện phải nhờ vào ngươi rồi, nhất định phải sống sót trở về! Ta ở Cửu Dương chờ ngươi!”
Hàn Đương gật đầu trả lời “Chúa công yên tâm đi, Hàn Đương ta không chết một cách dễ dàng vậy đâu, ngược lại ta muốn xem thử Trần Bình kia có lợi hại như lời đồn không. Nếu lỡ như hôm nay ta chiến tử tại nơi này, tương lai chúa công phải cẩn thận tên Trần Bình. Kiếp sau Hàn Đương nguyện đi theo chúa công khai thiên lập địa, chúa công bảo trọng”. Nói xong bèn gọi binh mã của mình chuẩn bị đi quyết chiến.
Tôn Kiên nhìn bóng lưng Hàn Đương đã đi xa mà sững sờ, có phải mình đã làm sai rồi không? Chẳng lẽ chỉ vì ngọc tỷ mà vứt bỏ huynh đệ sao?
Trình Phổ thấy Tôn Kiên vẫn còn đang đứng ngẩn ra mới vội vàng nói “Chúa công, mau mau lên đường thôi! Đừng để phụ lòng Nghĩa Công (Hàn Đương) huynh đệ tranh thủ cho chúng ta chút thời gian!”
Tôn Kiên chợt bừng tỉnh “Trần Bình hắn bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, toàn quân hành quân tốc hành tiến lên, trong đêm đột kích huyện Tân Dã rồi ở nơi đó nghỉ ngơi một đêm, nhân tiện bổ sung lương thảo!” Trần Bình ngươi đã thích lo chuyện bao đồng vậy ta cũng không khách khí, không làm lãnh địa của ngươi loạn đến nghiêng trời lệnh đất thì ta không phải họ Tôn!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 48: Thợ săn? Con mồi? -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
“Đại nhân, Cam Ninh đến nghênh đón chậm trễ, xin đại nhân trị tội!”
“Ha ha ~ Không muộn! Đến đúng lúc lắm!” Ha ha ha ha ha ha ha ha ~ Giờ thủy quân tới rồi, để ta xem thử Tôn Kiên ngươi làm thế nào ngăn ta sang sông đây, nhanh chân chạy tới Bác Vọng Pha đi, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một bữa tiệc thịnh soạn, hi vọng ngươi đừng có mà ăn không tiêu! “Cung nỏ thủ, đao thuẫn thủ đi lên thuyền trước! Hưng Bá, trận chiến giành bãi đổ bộ do ngươi chỉ hủy, đừng làm ta thất vọng!”
Cam Ninh vừa nghe mình được làm tiên phong liền lộ ra vẻ mặt hưng phấn “Chúa công yên tâm, thuộc hạ nếu không thành công sẽ lấy đầu đến lãnh tội!”
“Ha ha! Tốt tốt tốt! Tinh thần chiến đấu đáng khen ngợi! Tiểu Cường, Trọng Khang, Tử Nghĩa theo ta lên thuyền!”
“Ơ đại nhân, ngài cũng lên thuyền sao?”
“Đúng vậy! Sao thế? Ta cũng không can thiệp vào chuyện chỉ huy của ngươi, ngươi cứ tận tình phát huy là được!”
Cam Ninh lập tức kéo ta sang một bên rồi lén lút lấy từ trong ngực ra một sợi dây thừng, vẻ mặt do dự nhìn ta, đại nhân, “Cái này là ta chuẩn bị riêng cho ngài, ngài bảo trọng.”
Đáng đánh đòn! Tên khốn nhà ngươi lại nhắc đến chuyện đau lòng nhất của ta, ta đạp ta đạp ta đạp chết tên mắc dịch nhà ngươi ...
Hàn Đương nhìn thấy đám thuyền chiến thủy quân ở bên kia sông liền biết rằng lần này mình gặp phiền phức lớn rồi. Đành cố gắng tới đâu hay tới đó vậy. Muốn ngăn đối phương đổ bộ lên bờ là không thể, chỉ có thể dùng hết sức câu giờ để đại quân đi xa một chút mà thôi, chỉ cần chúa công có thể bình an trở về Giang Đông, mạng ta có bỏ lại nơi này cũng đáng giá!
“Truyền lệnh xuống, chặt nhiều cây, chế thật nhiều lao và tên!” Ta cứ dây dưa với ngươi, muốn đuổi theo thì đạp phải đạp qua xác ta đã!
“Tướng quân, trên mặt sông bên ngoài thành có rất nhiều chiến thuyền đang đến!” Một tên lính gác trên cổng thành chạy đến báo cáo.
Hoàng Cái đang ở trong thành Cửu Giang chỉnh đốn binh mã chuẩn bị đi tiếp ứng cho Tôn Kiên nghe lính báo cáo xong bỗng có dự cảm không lành, bèn lập tức chạy lên tường thành để xem xét tình hình bên ngoài. Chỉ thấy ở đằng xa vô số thuyền chiến chi chít khắp mặt sông đang tiến đến, Hoàng Cái nhìn thấy bỗng không kiềm được nỗi lo lắng trong lòng. Đây rốt cuộc là binh mã của ai, e rằng kẻ đến không có mục đích tốt đẹp gì!
Điều chỉnh cho tâm trạng bình tĩnh lại, Hoàng Cái lập tức hạ lệnh : “Đóng cửa thành, trong thành thực thi lệnh giới nghiêm, tất cả mọi người đóng chặt cửa không được ra ngoài, lập tức tập hợp binh lính trong thành, chuyển gỗ, đá, tên lên trên tường thành. Thông báo cho mọi người trong thành rằng có giặc đến xâm phạm, thành bị phá thì tính mạng tài sản khó bảo toàn được, chiêu mộ đàn ông trong thành chuẩn bị tham gia chiến đấu bất cứ lúc nào”.
Nói xong liền chạy thẳng một mạch tới thái thú phủ tìm em Tôn Kiên là Tôn Tĩnh “Ấu Đài huynh, bên ngoài thành có không ít binh mã đang đến, e là nhằm vào thái thú đại nhân mà đến. Tình hình hiện giờ khẩn cấp, huynh nghe lời của ta lập tức đi triệu tập toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà chúa công, sau đó mặc trang phục thường dân vào, nhân lúc binh mã còn cách xa thành lập tức cầm thủ lệnh của ta chạy ra khỏi thành đi về hướng đông tìm một nơi mai danh ẩn tính, thu xếp mọi thứ ổn thỏa, sau này nếu nghe thấy tin tức của đại nhân thì trở về lại!”
Tôn Tĩnh nghe xong bị dọa cho sững người, Hoàng Cái lắc lắc mấy cái mới tỉnh táo lại “Sao thế? Có phải huynh trưởng ta gặp phải tai họa gì không? Còn nữa, Hoàng Cái huynh, chúng ta đi rồi còn huynh thì sao?”
Hoàng Cái đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng cũng không muốn giải thích nhiều “Chuyện này không thể dùng một hai câu nói mà giải thích rõ được, tóm lại mục đích của bọn họ là chúa công nên sẽ không làm gì ta đâu! Ta sẽ cố gắng hết sức để kéo dài thời gian. Hiện giờ thời gian cấp bách, đừng nói nữa, lập tức theo lời ta mà làm đi!”
Tôn Tĩnh cũng không tiện hỏi thêm gì chỉ có thể nắm chặt tay Hoàng Cái nói một cách khẩn thiết, “Công Phúc huynh bảo trọng! Nhất định phải sống sót, ơn của tướng quân Tôn gia ta chỉ có thể ngày sau báo đáp!”
Vẻ mặt Cam Ninh lạnh lùng nhìn vào sĩ tốt Giang Đông ở bên bờ đối diện, trong lòng không ngăn được thầm chế giễu, trên bờ sông rộng rãi lại không có công sự phòng ngự, các ngươi sao có thể cản được đại quân của ta lên bờ? “Xe bắn đá, nỏ thủ, trường cung thủ chuẩn bị, khi tới cự li ba trăm bước chia làm ba đợt liên tục bắn”.
Chỉ nghe thấy từng đợt tiếng kéo dây chói tai liên tục vang lên, sau đó mấy chục tảng đá lớn bị ném vào không trung, bay thẳng về phía trận địa của địch ở phía xa.
Hàn Đương nhìn thấy đá tảng từ trên không bay thẳng tới trong lòng bỗng hoảng sợ, đây là vũ khí gì? (Lúc này xe bắn đá còn chưa được sử dụng trên quy mô lớn, rất nhiều người không hề biết đến loại vũ khí này, cho đến trận chiến Quan Độ mới một trận nên danh!)
“Toàn quân tản ra!” Câu này hét lên hơi muộn tí, tuy độ chính xác của xe bắn đá không cao nhưng vẫn có tới mười mấy tảng bay vào trong trận. Giữa mưa máu tung bay, đội hình chặt chẽ lập tức hở ra mười mấy lỗ hổng, tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tục. Chỉ cần bị đá tảng va phải thì không chết cũng tàn phế, binh lính không bị đá tảng va phải cũng bị khung cảnh đẫm máu này dọa cho ngẩn ra. Những nơi bị đá tảng lăn qua, óc và nội tạng vương vãi đầy đất. Những binh lính nhút nhát đã không kiềm được mà ói mửa, những người gan dạ hơn cũng nhất thời chưa tỉnh táo lại được. Trên chiến trường, do dự chính là chờ thần chết gọi tên mình, sau đá tảng là mưa tên đầy trời trút xuống, từng mảng binh lính ngã xuống đất giống đang như đang cắt cỏ. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã tốn thất vài trăm đến cả ngàn binh lính. Đối mặt với cảnh tượng thảm khốc như thế này, đầu óc đang mê muội của Hàn Đương cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mưa tên còn dễ phòng thủ nhưng đá tảng biết ngăn cản thế nào đây, lực sát thương quá lớn, chỉ có thể tránh khỏi tầm bắn của đối phương. Xem ra không thể ngăn cản được đối phương lên bờ, chỉ có thể tìm một cao điểm ở cách bờ sông xa một chút để tử thủ. “Không được sợ, trấn tĩnh lại! Bây giờ lập tức theo ta lui khỏi bờ sông lên vách núi phía trước mặt, ở nơi đó đá tảng bắn không tới các ngươi, nhanh lên nhanh lên!!!”
Nhìn quân địch nhếch nhác thảm hại bỏ chạy như ong vỡ tổ, trong lòng thật là sướng, bỏ cả đống tiền đầu tư vào trang bị cũng xem như không uổng phí!
“Lên bờ!”
“Báo cáo tướng quân, Hàn tướng quân ở hậu phương cản không nổi thế công của địch, quân địch đã lên bờ!”
Tôn Kiên nghe xong bị dọa cho nhảy dựng, không ngờ Trần Bình lại đến nhanh như vậy. “Cái gì? Khí thế của Trần Bình mạnh mẽ như vậy sao? Toàn quân tăng tốc độ hành quân tiến về phía trước, qua khỏi Bác Vọng Pha trước mặt chính là huyện Tân Dã, đến đó liền có thể nghỉ ngơi chống địch”.
Trình Phổ nhìn địa hình xung quanh, nhất thời nảy ra mưu kế, “Chúa công, Bác Vọng Pha trước mặt đường sá chật hẹp, hai bên dốc rừng cây rậm rạp, là nơi thích hợp để mai phục, chúng ta sao lại không mai phục tại đây để giải quyết hoàn toàn truy binh?”
Tôn Kiên đưa mắt nhìn bốn phía “Ha ha ha ha ha ha ~ Tốt! Địa điểm tốt! Mưu kế hay! Chúng ta cứ mai phục ở đây, giết sạch truy binh của Trần Bình! Người đâu, truyền lệnh của ta, toàn quân trốn vào trong rừng cây hai bên dốc núi của Bác Vọng Pha, yên lặng chờ đợi thiên hạ đệ nhất dũng sĩ của đại Hán chúng ta đến, thông báo cho Hàn tướng quân chặn ở phía sau không cần phải đánh nhau sống chết, chống đỡ không nổi cứ lui về Tân Dã, ta tự có biện pháp diệt sạch truy binh! Trần Bình, hôm nay là ngày tàn của ngươi, ai kêu ngươi thích lo chuyện bao đồng! Ha ha ha ha ha ha ….”
Rất nhiều bạn đọc không đọc kĩ, cần phải đánh vào mông. Trước đây đã nói rõ hiệu ứng bươm bướm thay đổi rất nhiều chuyện! Trước đây nhân vật chính đã dùng các loại thủ đoạn để chiếm được vài lợi ích! Đầu tiên thái thú Trường Sa đổi thành cha của Gia Cát Lượng, Tôn Kiên trở thành thái thú Cửu Giang. Sau đó là Viên Thuật trở thành thái thú Trường Xuân, thái thú Nam Dương đổi thành Văn Sính!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 49: Hi vọng mong manh -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Khoái Việt đang đứng tại một nơi kín đáo trên đỉnh Bác Vọng Pha nhìn Tôn Kiên ở bên dưới biểu diễn, bỗng dưng cảm thấy mãnh hổ Giang Đông đã trúng kế lại còn muốn bày trò thật hài hước và đáng thương. Nhưng vận khí của Tôn Kiên ngươi cũng xem như tốt, lại nghĩ ra được kế mai phục tại đây, xem ra không thể khiến Tôn Kiên hoàn toàn sa vào bẫy rồi! Hôm nay có thể thoát khỏi số kiếp hay không phải xem vận may của ngươi thôi.
“Khoái đại nhân, quân địch đi lên rồi, đã sắp đến gần nơi mai phục của quân ta!” Hạ Hầu Uyên ở bên cạnh thấy Khoái Việt vẫn đang ngẩn ngơ nhìn xuống dưới mới nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ừ! Ta biết rồi! Quân địch sẽ không tiến thêm vào trong đâu, ta trước tiên nghĩ cách dắt mũi Tôn Kiên, ngươi lập tức đi gọi binh mã đang mai phục ở phía trước nhanh chóng đến đây”.
Khoái Việt tỉnh táo lại, đứng dậy khỏi nơi ẩn nấp của mình rồi gọi Tôn Kiên đang ở bên dưới, “Tôn đại nhân, vô cùng xin lỗi, nơi này đã được chúa công nhà ta đặt trước rồi, việc gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ. Tôn đại nhân có thể không biết tại hạ, tại hạ tự giới thiệu một chút. Tại hạ là thái thú Vũ Lăng Khoái Việt, phụng mệnh của đại nhân nhà ta ở nơi đây nghênh đón Tôn tướng quân”.
Lời vừa nói xong, vô số binh lính bạt kiếm giương cung đứng dậy khỏi nơi ẩn náu, ngay lập tức khắp Bác Vọng Pha bóng người trùng trùng, cờ xí dày đặc.
Quân đội Giang Đông sợ hãi, lục tục bò xuống khỏi dốc núi hai bên. Lúc này trong lòng Tôn Kiên hoảng sợ mãi không thôi nhưng là một thống lĩnh quân đội cần phải bình tĩnh, nếu không làm sao có thể dẫn quân tác chiến, bèn ngay lập tức che giấu vẻ hoảng sợ trên mặt hét lớn “Sợ gì chứ? Nam nhi Giang Đông chúng ta tung hoàng thiên hạ từng sợ ai bao giờ? Bình tĩnh lại cho ta, đừng làm mất mặt nam nhi Giang Đông!” Thấy binh sĩ dần bình tĩnh lại mới ngẩng đầu nhìn về đỉnh dốc lạnh lùng hỏi “Khoái đại nhân, Trần Viễn Chí đã sớm cho lính mai phục tại đây, e là phía trước còn không ít quân đang chờ Tôn mỗ phải không?”
Tôn Kiên đã bị bao vây trùng trùng như vậy nhưng sắc mặt vẫn không đổi, không hổ là mãnh hổ Giang Đông. Hôm nay nếu thả ngươi đi e là tương lai sẽ gây ra cản trở không nhỏ cho đại nghiệp của chúa công, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn! Khoái Việt hét lớn trả lời “Tôn tướng quân, ngài đã không còn đường lui rồi, đã đến bước này còn không biết hối cải sao? Hãy giao ngọc tỷ ra, tội mưu phản chính là tội lớn diệt tộc, chẳng lẽ tướng quân muốn vì lợi ích của bản thân mà dẫn theo bao nhiêu con em Giang Đông ở đây vào chỗ chết sao?”
Tôn Kiên thấy sĩ khí khó khăn lắm mới vực dậy được lại bị lời nói của Khoái Việt làm cho sa sút liền biết rằng không thể đợi thêm nữa, chỉ có thể cãi bừa “Hừ, ngậm máu phun người, muốn ngọc tỷ không có, muốn mạng thì có, xem thử ngươi có lấy được hay không. Thiên hạ này không có nơi nào cản nổi Tôn Kiên ta!” Nói tới đây bèn suy nghĩ kỹ càng một phen, con đường phía trước chật hẹp, địa hình hiểm trở, hơn nữa vẫn chưa biết còn có bao nhiêu quân địch đang chờ mình, binh lực của Trần Bình đang đuổi theo phía sau cũng xấp xỉ quân mình, chỉ có quay ngược lại đánh một trận rồi chạy về hướng Đông mới có đường thoát, nghĩ tới đây bèn hét lớn “Các anh em, muốn trở về Giang Đông thì cùng ta xông lên phá vây, chém giết mở một con đường máu, để cho người trong thiên hạ biết được bản sắc anh hùng của nam nhi Giang Đông chúng ta!”
Những lời nói này khiến cho bầu máu nóng của những nam nhi Giang Đông sôi sục, tề tựu xung quanh Tôn Kiên chuẩn bị mở đường máu.
Khoái Việt thấy Tôn Kiên muốn phá vây vội vàng ra lệnh “Bắn tên, không được để cho Tôn Kiên chạy thoát”.
……………………………..
“Đại nhân, quân đội đoạn hậu đều rút cả rồi”.
Đệch! Ta không phải không có mắt. “Lệnh cho Hưng Bá không cần cho những binh lính còn lại trên thuyền lên bờ mà trực tiếp cho thuyền chở xuống phía Nam đuổi theo quân đội của Tôn Kiên. Tử Nghĩa (Thái Sử Từ), ngươi dẫn theo đao thuẫn thủ làm tiên phong đuổi theo quân đội phía trước, ta dẫn đại quân theo sau!”
“Vâng thưa đại nhân! Có thể … dẫn theo Hổ Báo Kỵ không?” Gương mặt Thái Sử Từ tràn đầy vẻ mong đợi nhìn vào ta.
Muốn chết à! Nơi này là chiến trường, Hổ Báo Kỵ là bùa hộ mệnh của ta, cho ngươi dẫn đi rồi lỡ như ta ngỏm củ tỏi thì sao? Bị trầy một miếng da cũng rất là đau đó! Thân thể của ngộ hiện giờ là lá ngọc cành vàng. Không được! Kiên quyết không được! Sau đó ta cực kì nghiêm khắc kiểm điểm đồng chí Thái Sử Từ, “Tử Nghĩa, chẳng lẽ không có Hổ Báo Kỵ thì ngươi không dám ra trận sao?”
Hứa Chữ nghe xong không ngừng cười đểu, đứng ở bên cạnh châm chọc, “Đại nhân, ta thấy hay là cho ta làm tiên phong đuổi theo đi, bảo đảm bắt sống Tôn Kiên!”
Thái Sử Từ bị chọc giận đến mức mặt mày lúc đỏ lúc xanh, hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Chữ một cái mới nói lớn “Từ mỗ lập tức đi bắt sống Tôn Kiên!” Nói xong quay người gọi đao thuẫn thủ rồi đi.
Ta gọi theo bóng lưng của Thái Sử Từ : “Chúc Tử Nghĩa sớm báo tin thắng trận, bắt sống Tôn Kiên thưởng một quan tiền đồng, đem đầu về thưởng trăm lạng vàng”.
“Bịch!”
“Ai da! Tử Nghĩa sao lại không cẩn thận như vậy thế? Còn chưa ra chiến trường sao lại ngã rồi? Ta thật không yên tâm về ngươi!”
………………………………
Cửu Giang.
“Nhanh mở cổng thành, thái thú Tôn Kiên giữ ngọc tỷ làm của riêng mưu đồ tạo phản, chúng ta phụng mệnh đến bắt người!” Hoàng Trung thấy cổng thành Cửu Giang đóng chặt, binh lính trên tường thành giương cung đặt tên, xem ra đối phương đã có chuẩn bị.
Hoàng Cái nhìn thuyền chiến đậu kín mặt sông và binh lính chi chít ở bên dưới, trong lòng đã tuyệt vọng. Binh lực chênh lệch quá xa, hiện giờ việc duy nhất có thể làm là cố gắng kéo dài thời gian để chúa công có thể đi xa một tí. Nhìn sắc mặt của binh lính xung quanh ai ai cũng vàng như đất, sĩ khí rơi xuống cực thấp, cần phải kích thích lòng quyết tử của những người này.
Vì sự an toàn của cả nhà chúa công, chỉ có thể hi sinh các ngươi mà thôi! Sau khi hạ quyết tâm bèn nói, “Ta thấy các ngươi là giặc cướp muốn lừa gạt mở cổng thành để vào trong cướp bóc thì có. Cũng không biết tìm lí do hợp lí một tí, trong thành ai ai cũng biết thái thú đại nhân công chính vô tư, không tham của dân, các ngươi lại vu oan đại nhân mưu đồ tạo phản. Ngươi nói các ngươi phụng mệnh tới bắt thái thú đại nhân, không biết là phụng mệnh của ai?”
Câu nói này ngay lập tức khiến Hoàng Trung ngẩn người, lời nói lên đến miệng lại nuốt xuống. Mình không thể nói là phụng mệnh thứ sử Kinh Châu Trần đại nhân thì phải? Thứ sử của Kinh Châu không quản được chuyện của vùng Giang Đông, lúc này chỉ có thể nói ngang “Nghịch thần tặc tử, ai cũng có thể diệt trừ!”
Hoàng Cái thấy đối phương cãi cùn lập tức nắm lấy thời cơ vực dậy sĩ khí “Ha ha ha ha ha ha. Bọn giặc đã không còn gì để nói rồi! Các hương thân phụ lão Giang Đông, quyết không thể để bọn hung ác này vào thành, nếu không tính mạng của bách tính trong thành khó giữ được, vì vợ con người già trong nhà chúng ta liều chết với chúng!”
“Liều chết với chúng!” “Liều chết với chúng!” “Liều chết với chúng!” …
Sĩ khí vốn sắp sụp đổ ngay lập tức được Hoàng Cái làm cho sục sôi!
Hoàng Trung bị cảnh tượng trước mặt chọc cho tức gần chết bèn giận dữ quát lớn “Chuyển xe bắn đá trên thuyền đến đây cho ta, bọn mày đã ngu ngốc không biết nghe lời như thế thì đừng trách tao không khách sáo”.
Hoàng Cái nhìn thấy Hoàng Trung ở dưới thành nổi trận lôi đình không nhịn được lo lắng sâu sắc trong lòng. Hiện giờ sĩ khí đã được vực dậy nhưng đồng thời cũng chọc giận quân địch, hi vọng sau khi thành vỡ, quân địch sẽ không làm khó dễ người dân, nếu không tội lỗi của bản thân thật nặng nề. Chúa công à, vì cục gạch sứt mẻ đó mà chúng ta làm như vầy có đáng không?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 50: Hổ! Hổ! Hổ -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
“Chúa công, các người sao lại chạy trở về rồi? Không phải là chúng ta sẽ chạy đến Tân Dã sao?” Hàn Đương đang phụng mệnh lui quân về Tân Dã thì gặp phải quân đội Tôn Kiên đang phá vây.
“Phía trước có mai phục, chúng ta đã bị bao vây rồi, lập tức xông ngược trở lại, phá tan truy binh của Trần Bình chúng ta mới có đường sống”.
“Cái gì?” Hàn Đương nghe xong liền hoảng sợ, nhưng lúc này cũng không còn thời gian mà nghĩ ngợi nhiều, chỉ có thể hét lớn với thuộc hạ của mình ở xung quanh,“Các anh em, xông ngược trở lại, phía trước có mai phục, chỉ có xông ngược lại mới có đường sống, theo ta giết ngược trở lại!”
Lúc này thủy quân Kinh Châu đã đuổi kịp, quân lính của Hàn Đương nhìn thấy lập tức chạy còn nhanh hơn cả thỏ rời xa khỏi bờ sông. Hàn Đương cũng kéo Tôn Kiên vừa chạy vừa nói, “Nhanh rời khỏi bờ sông, nguy hiểm, tản ra mau!” Tôn Kiên và thuộc hạ đều mờ mịt trong đầu, còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì một trận mưa đá bỗng từ trên trời rơi xuống nện cho binh lính người ngựa ngả nghiêng. Lúc này mọi người đã hiểu chuyện gì xảy ra, vội bỏ chạy như điên tới nơi cách xa bờ sông. Thủy quân nhân cơ hội đổ bộ xuống vây chặt quân đội của Tôn Kiên.
Cam Ninh xuống thuyền, dẫn lục quân vừa đổ bộ lao thẳng đến bên sườn quân Tôn Kiên. Bởi vì lúc nãy chỉ chở kị binh, lính ném lao và lính cầm thương qua sông nên chỉ có thể dùng kị binh làm tiên phong thúc vào sườn của quân địch, hi vọng có thể chen ngang chia quân địch thành hai khúc. Ngoài ra cho lính ném lao đi giữa, lính cầm thương bảo vệ hai bên áp sát tới đội hình của quân địch.
Trình Phổ ở đằng sau lập tức tập hợp binh lính vội vàng chống đỡ, ra lệnh cho lính cầm thương lập trận liều chết chống cự với kị binh đang lao đến, cho đao thuẫn thủ bảo vệ hai bên, cung thủ đồng loạt bắn để dồn ép đối phương. Đáng tiếc là đội hình tập kết vội vàng không thể chặt chẽ và quy mô, chỉ có thể dùng sự dũng mãnh không sợ chết và sự liều mạng để đoạt lấy con đường sống.
Kị binh xông lên đầu tiên đã tông vào đội hình của lính cầm thương, người và ngựa đồng thời bị những cây trường thương đâm xuyên qua nhưng đà xông tới mạnh mẽ cũng hất văng hàng lính cầm thương đứng đầu, đội hình vốn đã không chặt chẽ bị lộ ra những lỗ hổng, những kị binh theo sát phía sau đạp lên thi thể của đồng đội và kẻ địch xông vào từ những lỗ hổng, tông ngã từng đám người giống y như đang thu hoạch lúa, sau đó thì bị những mũi tên đang bay tới bắn rớt xuống đất.
Cam Ninh ở phía sau nhìn thấy từng kị binh lần lượt ngã xuống mà không kìm nổi sự đau lòng, tuy mỗi kị binh ngã xuống đều kéo theo số kẻ địch gấp mấy lần nhưng hiện giờ ngựa chính là thứ cực kì thiếu thốn. Mỗi một con ngựa chết đi rất khó bổ sung lại được, nếu cứ tiếp tục thế này thì phải hi sinh bao nhiêu nữa? Đến lúc đó cho dù chúa công không trách tội nhưng bản thân cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn với chúa công. Không thể đợi thêm được nữa “Kị binh vòng qua đội hình lính cầm thương của đối phương, từ bên sườn xông thẳng vào đao thuẫn thủ của đối phương, đánh tới cung thủ của địch. Lính cầm thương tiến lên, lính ném lao chuẩn bị, mục tiêu là đội hình lính cầm thương của địch”. Cam Ninh chú ý sát sao hành động của kị binh phía trước, khi phát hiện kị binh cuối cùng ngăn cản tầm nhìn của mình đã lách đi để lộ ra đội hình lính cầm thương của địch liền hét lên “Một trăm bước … chín mươi bước … tám mươi bước … Ném!”
Một loạt mũi lao xuyên qua không trung, lính cầm thương bị những kị binh vẫn chưa vòng qua hết đội hình kẹp vào giữa không dám động đậy ngay lập tức gặp phải một đòn hủy diệt, một mũi nối tiếp một mũi lao xuyên qua từng người. Chỉ cần bị đâm trúng liền nhanh chóng mất đi sức chiến đấu, lính cầm thương có thể chống cự kị binh xung kích giờ đây lại ngã xuống hàng loạt. Trình Phổ đang chỉ huy thấy thế hai mắt trở nên đỏ ngầu, còn phía bên kia, kị binh sau khi vòng qua đội hình của lính cầm thương đang tiến hành đồ sát đao thuẫn thủ, còn may là cung thủ vẫn có thể tạm thời ngăn cản được kị binh nhưng cứ tiếp tục như vậy e là không chống cự được bao lâu nữa. Vừa muốn biến trận, đột nhiên từ đằng xa vang lên tiếng vó ngựa còn lớn hơn, giữa cát bụi mù mịt, một đội kị binh còn đông người hơn đang phi như bay tới đây, trên cờ của chủ tướng là một chữ “Tào” to đùng cực kỳ nổi bật.
Cam Ninh ở bên cạnh nhìn thấy không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm : Kị binh của Tào Nhân đến rồi, con mẹ nó, công lao của ta chứ …
…………………………
“Bẩm báo tướng quân, ở phía trước quân đoạn hậu cùng với quân chủ lực của địch xông ngược trở lại rồi”.
Thái Sử Từ đang dẫn đao thuẫn thủ nhắm phía trước đuổi theo nghe kị binh trinh sát báo cáo xong bị dọa cho nhảy dựng, sao toàn bộ kẻ địch lại chạy ngược trở về thế này? Một đám người của mình không biết có ngăn nổi không, sau khi ổn định lại tinh thần mới nói với kị binh trinh sát “Ngươi lập tức chạy về hậu phương thông báo tình hình cho thứ sử đại nhân”.
Chờ sau khi kị binh trinh sát đi rồi mới gấp rút hạ lệnh, “Toàn quân ngừng lại, lập trận hình tròn. Các huynh đệ, quân giặc đang chạy ngược trở lại, lúc trước Thứ sử đại nhân đã nói, ai lấy được đầu Tôn Kiên thưởng trăm lượng vàng. Trăm lượng vàng đó! Cuộc đời sau này không cần phải lo lắng nữa rồi, còn có thể cưới được một bầy vợ! Lát nữa các huynh đệ phải cố gắng lên, đừng để con vịt đã luộc chín này bay mất!”
Binh sĩ đều cười vang không ngớt, sĩ khí dâng lên cao vô cùng. Thái Sử Từ thấy tình hình như vậy mới hơi giảm bớt lo lắng trong lòng, giặc cùng chớ đuổi, nhất định là quân đội của Tôn Kiên vì phía trước bị cản đường nên mới quay lại liều mạng. Binh lực của mình ở vào thế yếu, chỉ hi vọng có thể cản được đội quân liều mạng của địch mà thôi!
Vừa sắp xếp xong trận thế không lâu, binh mã của Tôn Kiên đã xông thẳng đến, dẫn đầu chính là Hàn Đương lúc trước đã kêu thẳng tên húy của đại nhân. Hừm! Đến thật đúng lúc, để Thái Sử Từ ta dạy cho ngươi biết thế nào là lễ phép!
“Toàn quân giữ vững đội hình! Vàng tới rồi, mọi người phải bắt lấy!” Sau khi giải tỏa tâm lý căng thẳng của binh lính và ổn định lòng quân, Thái Sử Tư giương cánh cung do thợ rèn đệ nhất Kinh Châu Âu Dã Kim chế tạo riêng cho mình sau khi đến Kinh Châu, Hàn Đương, nộp mạng đây.
“Vèo!” Tiếng gió rít mãnh liệt vang lên bên tai, Hàn Đương theo phản xạ tự nhiên giơ ngang đao lên đỡ.
“Keng!” Mũi tên quét qua mặt đao sau đó đâm vào vai Hàn Đương, quán tính mạnh mẽ hất hắn văng xuống đất.
Tôn Kiên đi theo phía sau thấy Hàn Đương ngã xuống đất mới vội vàng chạy lên đỡ lấy Hàn Đương hét lớn, “Nghĩa Công huynh đệ, sao rồi?”
Hàn Đương bụm chặt chỗ bị trúng tên rồi chầm chậm đứng dậy nghiến răng trả lời “Không sao, chỉ bị bắn trúng vai mà thôi, không chết được. Chúa công phải cẩn thận, bên phe địch có tay bắn tỉa!”
“Ta lập tức đi báo thù cho ngươi! Người đâu, bảo vệ Hàn tướng quân!” Nói xong bèn đứng dậy theo sau quân lính xông đến viên trận cản đường ở trước mặt.
Một bên vì mạng sống mà liều chết chém giết, một bên vì vàng mà thu hoạch sinh mạng. Khi chiến sự trở nên ác liệt, trận chiến tàn khốc đẫm máu đã khiến những cái đầu nóng lên vì vàng bình tĩnh lại. Đao thuẫn thủ do Thái Sử Từ thống lĩnh đã bắt đầu tỏ ra sợ hãi, đội hình dần trở nên rời rạc. Thái Sử Từ vô cùng lo lắng, chẳng lẽ không chống đỡ nổi sao?
“Nỏ thủ, trường cung thủ dùng cự li xa nhất liên tục bắn ngăn trở binh lính phe địch từ phía sau xông lên, đoản cung thủ tiếp tục tiến lên!” Vô số mũi tên bay ngang qua đỉnh đầu đội hình hình tròn của đao thuẫn thủ, sau đó bay thẳng vào giữa đội hình của địch, quân đội do ta thống lĩnh cuối cùng đã đến chiến trường.
“Thứ sử đại nhân đến rồi! Thiên hạ đệ nhất dũng sĩ đến rồi, ngày tàn của quân giặc không còn xa nữa, các huynh đệ xông lên! Tiền thưởng không thuộc về ai khác ngoài quân tiên phong chúng ta!”
Sĩ khí sắp sụp đổ vì sự xuất hiện của ta mà dâng cao trở lại. Nhưng tình hình hiện tại lại khiến ta vô cùng lo lắng. Tôn Kiên không đi tới mà lại quay trở về, hiển nhiên đã phát hiện ra cạm bẫy ở phía trước, thật không biết Khoái Việt làm ăn kiểu gì! Bên cạnh ta hiện giờ trừ hai ngàn Hổ Báo Kị ra toàn là cung nỏ thủ không thích hợp cận chiến, lát nữa cũng không biết có cản nổi đám con cháu Giang Đông liều mạng này hay không! Nếu kế hoạch ta dày công bố trí như vậy mà vẫn để Tôn Kiên chạy thoát được e rằng sau này sẽ gặp phiền phức lớn, Tôn Kiên nhất định sẽ báo mối thù hôm nay, hi vọng mọi việc bên phía Hoàng Trung diễn ra thuận lợi, chỉ cần bắt được người nhà của Tôn Kiên, ít nhất ngày sau cũng có thể khiến con hổ điên này kiêng dè khi báo thù.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh