Vô Cực Ma Đạo- New Chương 178 - Nghịch Thương Thiên - 4vn.eu
Đôi lời trước khi post truyện:
Vô Cực Ma Đạo là bộ truyện mà ta thích nhất trong tất cả các truyện ta đã đọc. Lúc trước ta định xong MTLC sẽ làm bộ này. Nhưng bên TTV lại làm trước, nên ta cũng không định dịch bộ này. Nhưng thói quen bên TTV cứ làm một truyện nào đó một thời gian rồi lại bỏ xó. Họ đã bỏ đó rất lâu rồi. Ta lại thấy bộ này rất hay, nên sẽ dịch tiếp bộ này. Ta thấy chẳng việc gì phải dịch lại các chương mà họ đã làm, vì mình có làm lại, họ lại kêu là mang về sửa. Tính ta thì không thích bị lôi kéo vào mấy vụ cãi vã. Nên thông báo từ nay ta sẽ làm bộ này từ chương 114. Phần từ chương 1 đến 113 anh em có thể vào http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=36672 đây để xem.
Mà có một điều dạo này ta cũng bận, nên có lẽ cứ 2 ngày 1 chương. Rảnh ta sẽ làm nhiều hơn. Ai đọc thấy hay muốn làm thì PM ta. Thanks all.
Câu cuối: Mọi ý kiến tranh cãi về việc tại sao ta không làm từ đâu, cho dù là từ thành viên 4vn hay là do bên TTV sang thì xin đọc bên trên. Cảm ơn
Có người PM ta, nói truyện này có lời lẽ nói về VN, nhưng nói thật, ta đọc cả bộ chẳng có một câu chữ nào nói về các nước khác. Truyện này làm gì có Trung Quốc, nó nói về thời kỳ Tiên Ma, thì lấy đâu ra VN, TQ. Nên đề nghị nếu muốn góp ý thì hãy đọc kỹ nội dung rồi hãy cho ý kiến. Biết bạn có ý tốt, nhưng không nên nhớ lầm từ chỗ này chỗ khác để rồi góp ý. Như vậy sẽ bị phê bình hơn là khen ngợi đó. Ai thích góp ý cho ta thì cứ thoải mái, ta sẽ ghi nhận hết.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên Chương 114: Tốc độ chí thượng.
Dịch giả : Vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Ngay khi mấy người đó vừa xuất hiện, Đinh Hạo lập tức biết mình không tránh khỏi liên lụy. không biết rốt cuộc là do mình hại Độc Ma Vương Diệc Hàn, hay là Vương Diệc Hàn làm hại mình nữa. Nếu mình không đi chung với hắn, thì mình đã chẳng liên quan gì đến chuyện phiền toái này rồi. Nhưng nếu hắn lần này không phải đi theo mình đến Tụ Bảo Tông thì đám người Ngô Tinh cũng không thể nào phát hiện ra hắn nhanh như vậy. như vậy ai đúng ai sai cũng không rõ.
Thấy Ngô Tinh nói thế, Đinh Hạo biết không thể nào nói lý được với đám Đạo Môn dối trá này, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể giữ lấy mạng sống. Thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn đã khôi phục bình thường, Đinh Hạo biết hắn nhất định đã sớm đoán được rằng người của Hoắc Đồng Tông sẽ tìm đến. Đã như vậy, thì Độc Ma này cũng đã có tính toán. Mà mình mặc dù không thể nào so sánh được với một người nào trong bọn họ. Nhưng cũng vì thực lực của mình quá kém, nên ba người Hoắc Đồng Tông sẽ không coi trọng mình, cũng không coi hắn là mục tiêu chém giết trước tiên. Huống chi trong tay mình còn có Nghịch Thiên Ma Kiếm, cùng với ba người Hoắc Đồng Tông rất e ngại với độc công của Độc Ma, nên bọn họ muốn làm gì mình cũng không dễ dàng gì.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo nắm chặt Nghịch Thiên Ma Kiếm, khéo léo di chuyển sang bên cạnh năm sáu trượng.
Ba người Hoắc Đồng Tông mặc dù nhìn thấy động tác của Đinh Hạo, nhưng Đinh Hạo mới là Nguyên Anh kỳ nên ba người bọn họ không hề để ý. Nên chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đinh Hạo một cái, rồi tập trung tinh thần vào Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Đám Tu Chân giả ở các nơi khác trong Tụ Bảo Tông đột nhiên phát hiện ra động tác ở bên phía này, lại nghe thấy người đang tranh chấp thậm chí còn có Độc Ma Vương Diệc Hàn và Tông Chủ Ngô Tinh của Hoắc Đồng Tông, nên tất cả đều ngừng lại mọi giao dịch, từ từ chạy về phía này.
Tụ Bảo Tông trên Tam Châu Nhất Đảo có điểm khác so với ở Cú Khúc Sơn. Cú Khúc Sơn là trụ sở chính của Tụ Bảo Tông, dựa vào quan hệ giữa Tông và Đạo Ma lục môn nên mọi người không dám ra tay ở trên Cú Khúc Sơn. Nhưng nơi này thì lại khác, hơn nữa Tam Châu Nhất Đảo vốn là một nơi cực kỳ hỗn loạn, không có bất cứ một Môn phái nào có thể xưng hùng hoàn toàn ở đây. Cho nên ở đây chỉ có một điều là tôn trọng Cường giả( Người mạnh), không có bất cứ quy củ trói buộc nào hết. Chỉ cần ngươi có thực lực mạnh, thì không ai dám có ý kiến gì với ngươi.
Cũng vì nguyên nhân đó, cho nên ở trong Tụ Bảo Tông có xảy ra tranh chấp cũng không có gì là lạ. Nhưng điểm hấp dẫn là có liên quan đến hai cao thủ hàng đầu là Vương Diệc Hàn và Ngô Tinh.
Nhìn thấy người vây quanh càng lúc càng nhiều, Ngô Tinh cười to nói:
“Lão Ma nhà ngươi tung hoành thiên hạ mấy trăm năm, không ngờ rằng lại có ngày hôm nay phải không. Chỉ cần làm hại người của Hoắc Đồng Tông ta, thì bất kể ngươi là ai, bổn Tông cũng sẽ không buông tha, sẽ khiến hắn nợ máu trả bằng máu”
Vừa nghe hắn nói như vậy, Độc Ma Vương Diệc Hàn lắc đầu cười:
“không ngờ rằng đã bao năm như vậy, ngươi vẫn dối trá như thế, làm ra chuyện người và thần đều phẫn nộ. Bề ngoài thì ra vẻ quân tử khiến kẻ khác rất bội phục. ngươi có muốn ta nói chuyện tốt của ngươi cho các vị Đồng đạo ở đây nghe một chút hay không?”
Độc Ma vừa nói xong, Ngô Tinh đã cười phá lên, nói: “Vương lão ma đừng có ở đó nhục mạ bổn tông. Nhiều lời vô ích, dùng thực lực nói chuyện đi. Không biết Độc công của ngươi đến đâu rồi, Bổn tông đang muốn lãnh giáo một chút”
Ngô Tinh vừa lao lên, hai tên Trưởng lão còn lại của Hoắc Đồng Tông đang ra vẻ mua bán tài liệu Tu chân cũng đột nhiên bay về phía Vương Diệc Hàn từ hai phía.
Nhìn thấy mọi chuyện diễn ra, Đinh Hạo thầm lo lắng cho Độc Ma Vương Diệc Hàn. Chuyện xảy ra như thế này cho thấy Hoắc Đồng Tông đã sớm có âm mưu. Hai người bọn họ nhất định vừa mới tới Tụ Bảo Tông thì Hoắc Đồng Tông đã có được tin tức. Mà bọn chúng còn từ trong cuộc trò chuyện giữa mình và Độc Ma Vương Diệc Hàn đoán được mình cần mua tài liệu Tu chân, nên đã bày ra cái bẫy này. Nghe giọng của Độc Ma Vương Diệc Hàn, thì có vẻ như đã bị tên Ti Đồ Kiếm kia hạ độc. Ti Đồ Kiếm không thể không biết đến danh hiệu Độc Ma của Vương Diệc Hàn. Nên nếu hắn đã hạ độc Vương Diệc Hàn, thì loại độc dược này tuyệt đối không bình thường, nếu không mấy người này sẽ không làm một chuyện vô ích như vậy.
Tình thế biến hóa nhìn thì giống như ngẫu nhiên, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại thấy rất hợp lý. Ngay khi ba người đột nhiên lao ra, trong miệng Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng tràn ra một vệt máu đen. Vương Diệc Hàn khẽ lau vết máu ở khóe miệng, thân hình hắn chợt ẩn chợt hiện, chợt trái chợt phải trong không trung. Thân hình không ngừng biến đổi vị trí trong phạm vi mười trượng, không dừng lại một chút nào.
Thân thể Vương Diệc Hàn không ngừng biến hóa, ba người Hoắc Đồng Tông buộc phải đứng im trong không trung. Mặc dù thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn ở ngay trước mặt, nhưng ba người không dám bước về phía trước nửa bước.
Ngay khi Đinh Hạo cảm thấy khó hiểu, đột nhiên phát hiện thấy Không gian xung quanh Vương Diệc Hàn xuất hiện một mạng lưới như những con nhện mới tạo thành. Biến đổi như vậy làm cho Đinh Hạo cảm thấy rất kinh ngạc, rồi hắn cũng hiểu ra. Mạng lưới này chắc chắn có kịch độc, bảo sao ba người Hoắc Đồng Tông không dám tùy tiện xông vào.
Nhưng Độc Ma Vương Diệc Hàn lại đang ngạo nghễ đứng ở giữa lưới, Ma Khí cuộn lên quanh người, cả người run rẩy, vẻ mặt trở nên rất dữ tợn.
Ba người Ngô Tinh thấy biến hóa như vậy đều cả kinh. Ti Đồ Kiếm chợt quát lên một tiếng:
“không ổn, hắn đang giải độc, nếu để cho hắn hoàn toàn phá giải được Quỳ Xài Thiên Tán thì sẽ càng khó đối phó. Thế nên phải thừa lúc hắn không thể cử động lập tức phá vỡ lưới độc của hắn. Nếu không lát nữa chúng ta khó mà an toàn”
Vừa nói ra lời này, hai người Ngô Tinh liên tục gật đầu, chỉ thấy trong tay ba người đột nhiên hiện lên sáu đạo Cương khí có màu sắc khác nhau, tập hợp lại thành một Lục mang tinh(Ngôi sao sáu cánh) đánh về phía lưới độc mà Độc Ma Vương Diệc Hàn bố trí.
“Lục mang phá ma trận? không ngờ rằng Hoắc Đồng Tông thậm chí còn mang theo một trong ba bảo vật trấn tông đến đây. Xem ra Độc Ma Vương Diệc Hàn gặp nguy thật rồi”
Một người đứng phía xa xa hoảng sợ kêu lên, mọi người vây xung quanh đều gật đầu, cho thấy “Lục mang phá ma trận” này rất lợi hại.
Quả nhiên, chỉ thấy Lục mang tinh vừa tiến vào trong lưới độc, lập tức làm cho các sợi tơ độc do Vương Diệc Hàn bố trí liên tục vỡ tan, rồi từ từ biến mất không thấy đâu. Nhưng Lục mang tinh cũng tiến về phía trước rất chậm, có vẻ như đã bị các sợi tơ độc làm tiêu hao không ít.
Lại nhìn vẻ mặt đang rất thận trọng của ba người Ngô Tinh, gần như phải dồn toàn bộ sức lực để điều khiển Lục mang tinh. Tuy nhiên nếu cứ như thế này, sợ là chỉ trong chốc lát nữa Lục mang tinh sẽ có thể đi được đến trước mặt Vương Diệc Hàn. Thì khi đó sợ là Vương Diệc Hàn không thể làm gì được nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, Đinh Hạo đang đứng ngoài quan sát đột nhiên nhoáng lên, ba Đinh Hạo đằng đằng sát khí xông về phía ba người Ngô Tinh.
Mọi người đang quan chiến mặc dù đoán được Đinh Hạo sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng cũng không đoán được hắn lại có Thân pháp quỷ dị đến vậy, đều ngạc nhiên nhìn Đinh Hạo mới là Nguyên Anh kỳ.
Nhìn thấy Đinh Hạo đột nhiên xông tới, ba người Ngô Tinh không hề biến sắc, chỉ nghe thấy Ngô Tinh cười dài, nói:
“Đom đóm mà cũng đòi sánh với mặt trời. Ti Đồ Trưởng lão, để ta và Lý Nguyên Trưởng lão chống chịu một lát, ngươi giết tên tiểu tử Ma đạo kia trước, đỡ để hắn làm vướng tay vướng chân chúng ta”
Nghe Ngô Tinh nói như vậy, Ti Đồ Kiếm lạnh lùng gật đầu nói:
“Được”
Vừa nói dứt câu, Ti Đồ Kiếm buông tay ra làm cho Lục mang tinh đột nhiên dừng lại.
Nhưng đúng vào lúc này, Đinh Hạo đã chạy vọt đến trước mặt ba người, Đinh Hạo đang tập kích Ngô Tinh hơi chuyển, một đạo Ma Khí dày đặc phát ra từ Nghịch Thiên Ma Kiếm nhằm về phía Ngô Tinh.
Ngay khi Ma Khí sắp tràn vào trong cơ thể Ngô Tinh, Ti Đồ Kiếm đột nhiên xuất hiện, vột vàng vung tay lên phá giải đòn tấn công của Đinh Hạo. Ngay sau đó Ti Đồ Kiếm không hề ngừng lại, lao vọt về phía Đinh Hạo. Đinh Hạo thấy công kích của mình không có hiệu quả, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại còn nở nụ cười. Ngay khi Ti Đồ Kiếm vừa mới lao về phía mình, thân hình Đinh Hạo đã nhoáng lên, cưỡi trên Nghịch Thiên Ma Kiếm xuất hiện ở cách đó trăm trượng, thậm chí còn bỏ Ti Đồ Kiếm ở lại tít phía sau.
Biết hóa đột nhiên xảy ra như vậy, khiến mọi người đều trợn mắt há mồm. bọn họ thật sự không nghĩ ra tại sao một Nguyên Anh kỳ lại có tốc độ nhanh hơn cả Ti Đồ Kiếm.
Ti Đồ Kiếm bị biến hóa này làm cho ngẩn người lại, nhìn thấy động tác của ba người Ngô Tinh, Ti Đồ Kiếm không hề do dự, cả người lóe lên đuổi theo Đinh Hạo ở phía xa xa. Nhìn vẻ mặt của hắn, ai cũng biết người này nhất định không tin tốc độ của Đinh Hạo có thể thắng được hắn. tình huống vừa rồi chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nhìn thấy động tác của Ti Đồ Kiếm, lại nhìn hai người Ngô Tinh, Đinh Hạo cười lạnh trong lòng. Tình hình thế này chỉ có thể trách các ngươi mà thôi, ta vốn không muốn bị cuốn vào vòng tranh chấp này, ai bảo Hoắc Đồng Tông các ngươi kiêu ngạo quá đáng. Thậm chí còn muốn giết cả ta, nếu không tình huống bây giờ tuyệt đối sẽ không như thế này.
Thân hình lóe lên, Đinh Hạo lại xuất hiện cách chỗ cũ trăm trượng, quay đầu lại nhìn Ti Đồ Kiếm đang rất kinh ngạc, cười phá lên:
“Ti Đồ cẩu tặc, ngươi vừa rồi không phải nói muốn giết Tiểu gia ta sao. Tới đây đi, có gì phải lo chứ, ngươi nhìn cái dáng chó má của ngươi xem, thật là quá buồn cười”
Vừa nói ra những lời đó, tất cả mọi người đều ngẩn người, dù như thế nào cũng không có ai nghĩ đến Đinh Hạo lại nói ra những lời ác độc như vậy.
Không ngoài dự đoán, Đinh Hạo vừa dứt lời, Ti Đồ Kiếm đột nhiên giống như một con chó điên, không để ý đến hai người Ngô Tinh ở phía sau khuyên ngăn, mà phẫn nộ đuổi theo Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười to, không ngừng chửi rủa mười tám đời nhà Ti Đồ Kiếm, làm cho Ti Đồ Kiếm giận đến độ cả người không ngừng run lên. Nhưng mặc cho hắn tức giận đến cỡ nào cũng không thể nào đuổi kịp Đinh Hạo. Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ Ti Đồ Kiếm bị lăng nhục nhiều như bây giờ.
Thời gian trôi qua, Đinh Hạo mang theo Ti Đồ Kiếm đã mất đi lý trí dần dần bay đến gần chỗ Độc Ma Vương Diệc Hàn đang đợi. Nhìn thấy Đinh Hạo lại quay lại, mọi người đang quan chiến đều nhìn Ti Đồ Kiếm với ánh mắt giễu cợt.
Nhưng lúc này không một ai phát hiện ra Độc Ma Vương Diệc Hàn đang nằm trong lưới đã mở mắt, lạnh lùng nhìn Lục mang tinh trước mặt mình.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên Chương 115: Đại khởi đại lạc.
Dịch giả : Vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Chỉ thấy hai tay của Độc Ma Vương Diệc Hàn đột nhiên được mở rộng ra khiến cho Lục mang tinh đang ngừng lại trong không trung trở nên run rẩy mãnh liệt.
Hai người Ngô Tinh đang vô cùng lo lắng vừa thấy biến hóa như vậy, mặt mày biến sắc. Hai người không ngừng đánh ra các loại pháp quyết, từng đạo Cương khí được đưa vào trong Lục mang tinh đang lung lay muốn vỡ. Lục mang tinh được tiếp thêm sức mạnh liền từ từ chuyển động về phía hai người. bọn họ nhìn thấy Vương Diệc Hàn đã loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể mình, nên không thể sử dụng “Lục mang phá ma trận” để công kích nữa.
Cũng vào lúc này, Đinh Hạo đã dẫn theo Ti Đồ Kiếm quay lại đây. Độc Ma Vương Diệc Hàn thấy thế, khẽ cười lên một tiếng, rồi nói: “Đa tạ (Cảm ơn) Tiểu ca đã ra tay giúp đỡ. Ta nợ ngươi ân tình này, ngày sau nhất định sẽ báo đáp”
Nghe hắn nói như thế, Đinh Hạo cười dài, quát lên một tiếng thật to: “Vương lão không cần khách khí, thật ra mà nói tiểu tử vốn không muốn tham gia vào chuyện này, hơn nữa tu vi của tiểu tử cũng kém cỏi, vốn không thể giúp được gì cho Vương lão. Ai ngờ tình thế thường thường phát triển nằm ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí tiểu tử còn giúp được cho ngươi, quả là đáng buồn cười”
Đinh Hạo và Độc Ma Vương Diệc Hàn nói qua nói lại tự nhiên như chỗ không người, căn bản không để ba người Hoắc Đồng Tông vào mắt. Tên Ti Đồ Kiếm đuổi theo Đinh Hạo rốt cuộc cũng đã bay đến đây, nhìn thất Đinh Hạo ở ngay trước mặt, Ti Đồ Kiếm quát lên một tiếng, mặt mày biến dạng, mất hẳn vẻ đạo mạo vốn có.
“Hôm nay nếu không thể phân thây tên Tiểu tử nhà ngươi, Lão phu thề không bỏ qua” Ti Đồ Kiếm lạnh lùng nói.
Đinh Hạo lạnh lùng nói: “Lão cẩu(Con chó già) nhà ngươi đuổi theo Tiểu gia đã nửa ngày, cũng chẳng làm gì được ta. Mạnh miệng nói ra thì ai cũng nói được, nhưng có thể làm được thì lại không có mấy người. ngươi thử lại sẽ biết”
Nói xong Đinh Hạo cười thật to, làm cho Ti Đồ Kiếm giận dữ đến mức thiếu chút nữa ngã từ trên không trung xuống.
Ti Đồ Kiếm khó khăn lắm mới ổn định lại được thân hình, đang định tiếp tục đuổi theo Đinh Hạo, thì lại bị Tông Chủ Ngô Tinh quát lên: “Ti Đồ Trưởng lão, bây giờ còn không nhanh giúp Lão phu thu lại Trấn tông chi bảo của bản tông( Tông phái chúng ta). Chờ giải quyết xong tên Độc Ma Vương Diệc Hàn này, thì dù cho tên Tiểu tử này có chạy đến chân trời góc biển, Bản tông cũng nọc da lột xương hắn giúp ngươi”
Vừa nghe thấy Ngô Tinh hét lên như vậy, Ti Đồ Kiếm cuối cùng cũng lấy lại được lý trí, nhìn Lục mang tinh đang được kéo ra một cách khó khăn, Ti Đồ Kiếm biến sắc, trừng mắt nhìn Đinh Hạo một cái, rồi bay về phía hai người Ngô Tinh.
Thực ra nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Đinh Hạo, thì sợ là Độc Ma Vương Diệc Hàn còn chưa thể nào bức hết chất độc ra ngoài, và đã bị trúng độc thủ của ba người Hoắc Đồng Tông rồi. Ba người bọn họ mặc dù đã tính toán mọi đường, nhưng vẫn không thể ngờ được rằng Đinh Hạo lại có tốc độ siêu nhanh như vậy, lại có mưu kế. Chỉ dùng lời nói ác độc làm cho Ti Đồ Kiếm mất đi lý trí. Đúng là người tính không bằng trời tính.
Cũng bởi vì Ti Đồ Kiếm tạm thời rời đi, khiến cho Lục Mang phá ma trận vốn đang hoàn thiện xuất hiện sơ hở trong giây lát. Đến khi hai người Ngô Tinh hiểu ra đây là quỷ kế của Đinh Hạo thì Ti Đồ Kiếm đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi. Mưu kế ba người cẩn thận bố trí bị Đinh Hạo dùng một cách kỳ lạ phá hủy hoàn toàn. Bảo sao Ngô Tinh lại không nói nặng lời như vậy, hiển nhiên là cũng bị Đinh Hạo làm cho giận dữ.
Thấy Ti Đồ Kiếm không còn để ý đến lời nói ác độc của mình nữa, Đinh Hạo lại bắt đầu lo lắng cho Độc Ma Vương Diệc Hàn. Chỉ riêng Ngô Tinh đã có tu vi tương đương với Độc Ma rồi, huống chi lại còn thêm hai tên Trưởng lão có tu vi kém hơn một chút mà thôi. Nếu không phải ba người bọn họ e ngại Độc công cao siêu của Độc Ma, thì ba người bọn họ căn bản không cần phải bày mưu tính kế làm gì. Cho dù là thẳng mặt giao chiến thì họ cũng dễ dàng chiến thắng.
Ngay khi Ti Đồ Kiếm mới vừa rời khỏi, trong tay Độc Ma Vương Diệc Hàn đột nhiên tuôn ra một loạt các làn hắc tuyến giống như con nhện thả tơ, bao lấy Lục mang tinh đang từ từ lui lại. hắn khẽ quát lên một tiếng, Lục mang tinh phát ra rất nhiều đốm lửa, vô cùng kỳ lạ.
Cũng theo những đốm lửa phát ra, hai người Ngô Tinh hoảng sợ, chợt quát lên một tiếng, dùng toàn lực thu hồi lại Lục mang tinh. Nhưng khóe miệng hai người đã ức máu.
Nhưng đúng vào lúc này, Độc Ma Vương Diệc Hàn khẽ cười lên một tiếng, thân hình biến đổi, trong nháy mắt lao nhanh về phía Ti Đồ Kiếm.
Ti Đồ Kiếm mới đi được nửa đường không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt lại xảy ra biến cố, càng không ngờ rằng Độc Ma Vương Diệc Hàn thậm chí để mặc hai người Ngô Tinh, rồi lao về phía mình. Nghĩ đến uy danh vang dội của Độc Ma, Ti Đồ Kiếm cảm thấy bối rối. Độc Ma Vương Diệc Hàn nhìn thấy vẻ mặt của hắn, liền khẽ cười nói: “Ti Đồ Trưởng lão rất e ngại Tại hạ thì phải”
Vừa dứt câu, Vương Diệc Hàn đã đánh ra ba đạo hắc khí. Nhìn động tác của các đạo Hắc khí này, Đinh Hạo cảm thấy như sinh vật sống vậy. Ti Đồ Kiếm vừa thấy mấy đạo hắc khí này đánh tới rất là hoảng hốt, vội vàng tránh phải né trái, thay đổi phương hường khác bay về phía hai người Ngô Tinh.
“Lão phu sao phải sợ tên Độc nhân nhà ngươi chứ. Nếu không dùng Độc, Lão phu sẽ cho ngươi hối hận không kịp” Ti Đồ Kiếm bay đến xa xa quay đầu lại nói.
Ti Đồ Kiếm vừa nói ra những lời đó, khiến cho mọi người vây quanh cảm thấy khinh bỉ. Độc Ma Vương Diệc Hàn lấy Độc xưng bá thiên hạ, sao có thể bỏ qua sở trường của mình chứ. Huống chi ba người bọn họ từ đầu đến cuối đều lấy ba đánh một, bây giờ thậm chí còn nói ra như vậy, đúng là không biết xấu hổ.
Cười dài một tiếng, Đinh Hạo châm chọc nói: “Tư Đồ lão cẩu, ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Nói như ngươi có khác nào chúng ta đứng im tại chỗ chịu chết. Chẳng lẽ ngươi tu Đạo nên đầu óc ngu đi. Thật buồn cười. Hắc hắc, Tông Chủ như vậy, môn nhân như vậy, khó trách, khó trách”
Đinh Hạo nói một câu mà đã mắng chửi cả Tông phái bọn Ngô Tinh.
Lời vừa dứt, mọi người đang vây xem rốt cuộc không nhịn được nữa, đều phá lên cười, thậm chí còn quên đi Hoắc Đồng Tông có thực lực mà mắng chửi.
“không sai, Tiểu ca nói như vậy là đã nói đúng phong cách của Hoắc Đồng Tông. Có Tông Chủ hèn hạ vô sỉ như vậy, thì Môn nhân cũng không thể nào tốt đẹp được” Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa nghe Đinh Hạo nói như vậy cũng cười mà thêm vào.
Do hai người Đinh Hạo và Vương Diệc Hàn châm ngòi, mọi người vây xem đều nhìn ba người Hoắc Đồng Tông với ánh mắt cổ quái. Ba người Ngô Tinh nhìn thấy tình thế thậm chí còn biến hóa đến như thế này, vẻ mặt trở nên ác độc, liếc nhìn nhau một cái, rồi cùng lao về phía Độc Ma và Đinh Hạo.
Thấy ba người bọn họ có động tác như vậy, Đinh Hạo không dám khinh thường. Ngay khi bọn họ vừa mới lao tới, vung Nghịch Thiên Ma Kiếm lên, như con trạch khóe lóe bay ra ngoài mấy trăm trượng. Lời nói ác độc không ngừng tuôn ra, khiến ba người Hoắc Đồng Tông phẫn nộ đến mức Thất khiếu bốc khói.
Cũng ngay khi Đinh Hạo vừa mới dời đi, Độc Ma Vương Diệc Hàn hừ lạnh một tiếng, hắc khí tuôn ra quanh người. trong nháy mắt lấy hắn làm trung tâm lan ra xung quanh phạm vi hơn mười trượng. Ba người Ngô Tinh đang lao tới nhìn thấy Hắc khí cuộn trào khắp nơi đành phải dừng người lại.
Mà mọi người đang vây xem nhìn thấy công pháp của Độc Ma cũng vội vàng tránh ra thật xa. Vương Diệc Hàn được gọi là Độc Ma, cả người là độc, cho nên làn Hắc khí này hiển nhiên cũng không bình thường. Nếu ai nói là không có độc dù đánh chết cũng không có ai tin. Mặc dù biết Vương Diệc Hàn sẽ không đối phó với mình, nhưng mọi người vừa thấy liền tránh ra thật xa.
Ba người Ngô Tinh đi đến bên ngoài vòng tròn do làn Hắc khí tạo thành liền lập tức vận chuyển Cương tráo hộ thân, rồi sau đó từ từ lui về phía sau, đánh mấy đạo Cương khí mãnh liệt nhằm vào Vương Diệc Hàn ở bên trong làn Hắc khí. Ngay lập tức tiếng “Oanh oanh” không ngừng vang lên từ chỗ Vương Diệc Hàn đang đứng.
Nhìn thấy ba người Ngô Tinh chỉ dám công kích Độc Ma Vương Diệc Hàn từ xa, Đinh Hạo than thầm ba người này đúng là thông minh. Nếu ở gần giao chiến với Vương Diệc Hàn, thì không biết lúc nào trúng phải Độc công của hắn. Nhưng nếu như thế này thì cho dù Độc công của của Vương Diệc Hàn có cao đến đâu, nhưng nếu không có gì làm trung gian thì cũng không thể truyền độc được.
Không ngoài suy đoán, bị ba người công kích như vậy, Vương Diệc Hàn ứng phó rất khó khăn. Theo tiếng “Oanh, oanh” không ngừng vang lên, hơi thở của Vương Diệc Hàn đã trở nên dồn dập. Mà ba người Ngô Tinh vì phát cương khí từ xa nên uy lực cũng đã yếu đi đôi chút, hơn nữa do lực phản chấn cũng bị thương nhẹ, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Vương Diệc Hàn nhìn thấy tình thế dần dần trở nên bất lợi, nên thân hình vừa động, mang theo Hắc khí cuồn cuộc, trong nháy mắt lao vọt về phía ba người Ngô Tinh ở cách đó khá xa. Theo động tác của hắn, Hắc khí ở xung quanh thậm chí còn đến trước mặt ba người Ngô Tinh nhanh hơn cả hắn.
Biến hóa xảy ra nhanh đến cực điểm, Đinh Hạo vừa thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn có cử động, thì một khắc sau hắc khí của hắn đã tập kích đến trước mặt ba người Hoắc Đồng Tông.
Nhưng ba người Ngô Tinh cũng không phải người thường, ngay khi Đinh Hạo đang cho rằng ba người bọn họ sẽ bị Độc khí bao trùm, thì cả ba cùng cười lạnh lên một tiếng. “Lục Mang phá ma trận” một lần nữa xuất hiện ở phía chân trời, trong nháy mắt bay vào trong Độc khí. Mà Độc khí lần này của Vương Diệc Hàn lại không được bày theo hình lưới, cho nên Lục mang tinh không hề gặp chút ngăn cản nào, tốc độ nhanh hơn lúc trước mấy chục lần.
Thấy biến hóa đột nhiên xảy ra, dù là Đinh Hạo hay mọi người đang vây xem đều cảm thấy kinh ngạc, cũng không ngờ rằng bảo vật của Hoắc Đồng Tông lại lợi hại đến như vậy, có vẻ như vừa rồi không bị Độc khí của Vương Diệc Hàn ăn mòn chút nào.
Biến hóa như vậy Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng không kịp ứng phó. Hắn vốn nghĩ rằng Lục mang tinh đã mất tác dụng, nên hắn mới dám dùng đến chiêu này, sao có thể nghĩ được tên Ngô Tinh lại âm hiểm đến vậy.
Lục mang tinh do ba người Ngô Tinh hợp sức thi triển đến lúc này mới chính thức thể hiện ra uy lực của mình, tiếng gào khóc khiến quỷ thần đều sợ hãi. Vương Diệc Hàn biến sắc, Hắc khí quanh thân được thu hẹp lại, tạo thành một vòng tròn bao quanh toàn thân ngăn Lục mang tinh ở bên ngoài.
Tiếng “Oanh oanh” vang dội, cả trời đất đều run lên, Vương Diệc Hàn bị ném bay ra ngoài, máu thấm khắp toàn thân.
Mà ba người Ngô Tinh của Hoắc Đồng Tông cũng bị dư chấn đánh bay ra ngoài hơn mười trượng, miệng rỉ máu, nhưng vẫn điên cuồng cười rống lên.
Last edited by vuhanduong; 02-11-2009 at 01:08 PM.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên Chương 116: Chấn kinh toàn tràng.
Dịch giả : Vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Độc Ma Vương Diệc Hàn vốn đang chiếm ưu thế nhưng vì không ngờ được đến Lục mang tinh lại có hiệu quả đến như vậy nên chỉ một sơ xuất nhỏ dẫn đến tình thế đảo ngược. Một kích vừa rồi, một mình hắn chống lại công kích của ba người Ngô Tinh, không thua thiệt mới là lạ.
Biến hóa như thế khiến cho mọi người đang vây xem đều trợn mắt há mồm. Khi thấy vẻ mặt ung dung của ba người Hoắc Đồng Tông, lại nghĩ đến lúc nãy mình cười nhạo bọn họ, liền vội vàng ngậm miệng lại, lùi ra thật xa. Rõ ràng là không muốn trêu chọc ba người này. Có thể thấy Hoắc Đồng Tông có danh tiếng rất lớn trên Bồng Khâu đảo.
Ba người Ngô Tinh sau khi cười phá lên, rồi lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, khi thấy Đinh Hạo cả ba đều lộ ra nụ cười độc ác. Giống như Đinh Hạo đã thành vật trong túi bọn họ rồi, không thể nào chạy thoát.
Bị ba người bọn họ nhìn vào, Đinh Hạo run lên. Mặc dù hắn đối phó Ti Đồ Kiếm thì rất dễ dàng, nhưng nếu như ba người Hoắc Đồng Tông đồng thời chặn lại, thì hắn có thể dễ dàng chạy thoát như vậy nữa hay không cũng khó nói.
Nghĩ đến đây, mắt Đinh Hạo lóe lên, như đang âm thầm tính kế gì đó.
Mà lúc này, Độc Ma Vương Diệc Hàn bị bắn bay ra rất xa mới ngừng lại được, khó khăn lắm mới đứng ổn định được trong không trung, cười thảm một tiếng nói: “không ngờ rằng Trấn tông chi bảo của Hoắc Đồng Tông các ngươi lại có công dụng như vậy, không bị Độc công ăn mòn. Đã như vậy, ta sẽ cùng sống chết với các ngươi, dù cá chết cũng làm cho rách lưới (Ngư tử võng phá), ta sợ các ngươi sao”
Vừa nói dứt câu, Vương Diệc Hàn không lùi mà tiến, lao vọt về phía ba người, Hắc khí quanh thân ào ào tuôn ra như muốn che kín cả bầu trời.
Mặc dù khí thế của Độc Ma Vương Diệc Hàn rất kinh người, nhưng Đinh Hạo biết đó chỉ là ra vẻ mà thôi. Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa bị trúng một kích hợp lực của ba người Hoắc Đồng Tông, nên động tác này chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Lần công kích này chỉ là liều chết, nếu không thể giết chết ba người kia, thì hắn sẽ phải chết.
“Ha ha” cười phá lên vài tiếng, ba người Hoắc Đồng Tông lại phát ra Lục Mang phá ma trận. Ba người Ngô Tinh dĩ nhiên cũng nhìn thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn chỉ là đang cố gắng chống trả mà thôi. Chỉ cần hóa giải đòn công kích này của hắn, thì đến lúc đó hắn dù có chắp cánh cũng khó bay.
Chỉ thấy Lục mang tinh do ba người điều động phát ra ánh sáng rực rỡ, bay vọt vào làn Hắc khí. Ngay lập tức làn hắc khí bị vầng sáng rực rỡ kia chia cắt ra làm nhiều phần. Trong chốc lát, Hắc khí trong không trung bị tan đi hết, chỉ còn Lục mang tinh giữa không trung, phát ra ánh sáng rực rỡ như muốn tranh đua với ánh mặt trời.
Vào lúc này, Độc Ma Vương Diệc Hàn vốn được giấu trong làn Hắc khí cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy khóe miệng của hắn ứa ra một vệt máu lớn, giờ hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Mà ba người Ngô Tinh mặc dù đang thở dồn dập nhưng không bị thương tích gì thêm, chỉ một kích này, thắng bại đã được phân định rõ ràng.
Mặc dù Đinh Hạo sớm biết tình thế của Độc Ma Vương Diệc Hàn rất không ổn, nhưng vẫn không nghĩ ra rằng hắn lại thua nhanh đến vậy. Theo tình thế bây giờ hắn không biết có nên ra tay giúp Vương Diệc Hàn hay không. Nếu ra tay, thì thực lực của hắn lại kém, có tác dụng hay không cũng không biết, không khóe mình cũng mất mạng thì thảm rồi. Nhưng nếu không cứu mà chạy trốn, thì có thể chạy thoát hay không cũng không biết. Vì vậy hắn vẫn chưa có quyết định chính thức.
Ba người Ngô Tinh lạnh lùng đi về phía Vương Diệc Hàn đang rất khó khăn mới đứng vững được trong không trung. Đinh Hạo nhìn thấy thế cuối cùng đã có quyết định. Hắn hừ lạnh một tiếng, tốc độ trong nháy mắt tăng lên đến cực điểm, tạo thành một vệt sáng trong không trung. Một khắc sau Đinh Hạo đã đứng ở bên cạnh Độc Ma Vương Diệc Hàn, lạnh lùng nhìn ba người Hoắc Đồng Tông đang từ từ đi tới.
Ba người không hề ngạc nhiên chút nào với sự xuất hiện của Đinh Hạo, dường như đã sớm đoán được Đinh Hạo sẽ ra tay giúp Vương Diệc Hàn. Cho nên, lúc trước khi Đinh Hạo chưa đến, động tác của ba người đi tới rất thong thả, nhưng khi hắn vừa đến thì liền chia làm ba hướng vây hắn lại. Cho nên nếu Đinh Hạo muốn dựa vào tốc độ lao ra sẽ càng thêm khó khăn hơn nhiều.
Thấy Đinh Hạo xuất hiện bên cạnh mình, Độc Ma Vương Diệc Hàn nói một cách yếu ớt: “Tiểu ca sao phải khổ như vậy chứ. Ngươi rõ ràng không có quan hệ với việc này, vì thế không nên tham dự vào vũng nước đục này làm gì. Bằng tốc độ của ngươi nếu muốn chạy trốn thì ba người này cũng không thể làm gì. Nhưng bây giờ lại sắp mất mạng vì ta, thật không đáng giá chút nào”
Cười dài một tiếng, Đinh Hạo trầm giọng nói: “Người sống trên đời, phải phóng khoáng. Nếu làm việc gì đều sợ này sợ nọ thì sao có thể thoải mái được chứ. Huống chi ba tên tiểu nhân bỉ ổi kia có thể lưu ta và ngươi lại ở đây được hay không cũng chưa biết được. Hắc hắc, cho dù Tiểu gia có mất mạng, thì nhất định cũng phải kéo một hai tên chôn cùng”
Hắn vừa nói mấy lời này, Độc Ma Vương Diệc Hàn sững cả người. Có vẻ như không nghĩ được rằng Đinh Hạo lại nói ra như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến Đinh Hạo chỉ là Nguyên Anh kỳ, lại lắc đầu.
Mà ba người Hoắc Đồng Tông vừa nghe Đinh Hạo nói như thế xong đều ra vẻ khinh thường. Chỉ thấy Ngô Tinh lạnh lùng nói: “ngươi nghĩ ngươi là gì. Mặc dù không biết ngươi dùng cách nào mà lại có được tốc độ như vậy, nhưng chỉ bằng tu vi Nguyên Anh kỳ của ngươi mà cũng dám nói làm chúng ta bị thương… đây là chuyện buồn cười nhất mà bao năm qua Lão phu nghe được”
“không cần phải tranh cãi với hắn. Lão phu không muốn nhìn thấy tên Tiểu tử đáng chết này thêm một khắc nào nữa. Làm phiền Tông Chủ giữ cho hắn sống, Lão phu sẽ để cho hắn chịu tất cả thống khổ của thế gian này, tuyệt đối không để hắn chết đi dễ dàng được” Ti Đồ Kiếm đột nhiên cắt ngang lời của Ngô Tinh, nghiến răng nói.
Nhìn Ti Đồ Kiếm đang rất phẫn nộ, Ngô Tinh gật đầu nói: “Bổn Tông nhất định sẽ để cho Ti Đồ Trưởng lão hoàn thành mong muốn”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, thì Đinh Hạo đã nắm lấy Độc Ma Vương Diệc Hàn, thân hình khẽ biến đổi, trong nháy mắt bay về một hướng không người.
Ba người này vừa mới phát hiện thấy động tác của Đinh Hạo, thì Đinh Hạo đã bay ra xa hơn chục trượng, sắp thoát khỏi vòng vây của ba người. Ngô Tinh khẽ nhún người, một khắc sau đã xuất hiện ở trước mặt Đinh Hạo, tốc độ rất là nhanh.
Nhìn thấy Ngô Tinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Đinh Hạo trở nên lạnh lùng. Mà lúc này Độc Ma Vương Diệc Hàn lại đột nhiên mở miệng: “Nếu như bả ta xuống, tốc độ của ngươi nhất định hơn được hắn. Nhưng bây giờ chỉ sợ tương đương hắn mà thôi. Ngươi chỉ có thể rời khỏi đây một mình mới có cơ hội chạy trốn. Ta không muốn làm liên lụy đến ngươi”
Hừ lạnh một tiếng, Đinh Hạo nói: “Vương lão không cần phải lo lắng, ta đã có kế sách”
Vừa dứt câu, trong tay Đinh Hạo đột nhiên xuất hiện một viên Đan dược to như nắm tay. Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa nhìn thấy thứ trong tay Đinh Hạo, vẻ mặt biến sắc, lại nhìn thấy ánh mắt rất tỉnh táo của Đinh Hạo, lại cảm thấy có cơ hội sống.
Chỉ thấy một làn cương khí rất lớn trực tiếp phát ra từ tay phải đang cầm viên đan dược của Đinh Hạo, sau khi Ma khí phát ra, đan dược trong tay Đinh Hạo đã biến mất.
Ngô Tinh thấy thế đột nhiên cười phá lên, không lùi mà tiến, nhanh chóng lao lên đón lấy Cương khí mà Đinh Hạo phát ra. Vung tay lên, một vòng xoáy được phát ra trong nháy mắt, lập tức đánh tới Ma khí mà Đinh Hạo phát ra.
Thấy tên này xông lên, Đinh Hạo nở nụ cười tàn nhẫn, thân hình đột nhiên dừng lại, thậm chí còn lao về một hướng khác hẳn.
Đúng lúc này, Ma khí mà Đinh Hạo phát ra đã bị Ngô Tinh đánh bay, hiện ra một viên đan dược cổ quái. Chỉ nghe thấy Ngô Tinh phát ra một tiếng thét chói tai, giống như chó bị đánh, bị đánh bay về sau.
Trong nháy mắt đó Đinh Hạo cũng đã bay được hơn trăm trượng. Thấy mình đã thoát khỏi phạm vi vụ nổ, Đinh Hạo lập tức cho viên Huyền Sát Âm Lôi phát nổ.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ rung trời phát ra từ chỗ vừa rồi, khí lưu đánh ra khiến Đinh Hạo dù đã lùi ra thật xa cũng bị chấn động. Vụ nổ trôi qua, giờ chỉ còn một tiếng kêu thảm thiết phát ra mà thôi.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể của Ngô Tinh đã bị vỡ nát, Nguyên Anh xuất khiếu bay về phía hai người Ti Đồ Kiếm. Tình trạng của hắn bây giờ còn thê thảm hơn cả Âm Cơ của Âm Dương Hòa Hợp Tông rất nhiều. không có mấy chục năm thì Ngô Tinh đừng hòng khôi phục lại như cũ.
“Ha ha ha” Đinh Hạo nói :
“Xem mấy con Lão cẩu nhà ngươi còn đắc ý như thế nào. Muốn giết Tiểu gia cá ngươi còn chưa đủ tư cách.?
Lời vừa dứt, Đinh Hạo không hề dừng lại, mang Độc Ma đang bị thương rất lạnh nhanh chóng rời đi. Vương Diệc Hàn dù cho đang rất yếu vẫn cười phá lên: “Giỏi, không ngờ Lão tặc kia thậm chí bị ngươi làm bị thương”
Lúc này hai người Ti Đồ Kiếm chỉ có thể nhìn Đinh Hạo rời đi. Ngô Tinh mất đi thân thể phải được bảo vệ ngay lập tức. Đồng thời với tốc độ hai người họ cũng không thể nào đuổi kịp Đinh Hạo.
Hai người Đinh Hạo và Độc Ma Vương Diệc Hàn cười dài rồi biến mất không còn tung tích. Còn về phần Hoắc Đồng Tông, lần này có bao nhiêu cao thủ đều đã điều động ra hết, chẳng những phí công vô ích, mà thân thể của Tông Chủ còn bị hủy, thật quá uất ức. Cẩn thận suy nghĩ, lần này thất bại đó là vì sự xuất hiện của tên Tiểu tử Ma Đạo kia. Nếu không có hắn, sợ là Độc Ma Vương Diệc Hàn đã sớm chết trăm lần rồi.Nghĩ đến đây mấy người bọn họ đều ghi nhớ hình dạng của hắn, thề nhất định phải giết được hắn.
Tác giả : Nghịch Thương Thiên Chương 117: Độc Ma nhập tông.
Dịch giả : Vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Hai ngày sau, Đinh Hạo mang theo Độc Ma Vương Diệc Hàn điên cuồng bỏ chạy, cuối cùng cũng ra khỏi Bồng Khâu đảo, đến gần Doanh Châu.
Mặc dù Đinh Hạo biết hai người kia không đuổi kịp mình, nhưng thực lực của Hoắc Đồng Tông trên Bồng Khâu đảo rất lớn. Hơn nữa Đạo Môn tam tông đều có người qua lại nơi đây. Không biết chừng Ma Đạo tam tông bây giờ đã hợp sức lại để truy sát mình. Vì vậy Đinh Hạo không dám dừng lại chút nào, đến khi nhìn thấy được Doanh Châu mới thở dài một hơi.
Một lát sau, Đinh Hạo tìm được một sơn động cũ nát trong đám bụi rậm, liền che đi cửa Sơn động một chút, rồi mang Độc Ma Vương Diệc Hàn vào trong đó.
Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa vào trong cốc liền ngồi dựa vào vách tường, mặt mày suy yếu, nhưng vẻ mặt rất vui sướng.
“Cuối cùng cũng trốn ra được Bồng Khâu đảo. Hắc hắc, Vương lão lần này đã tính sai, không ngờ rằng lại bị thương nặng như vậy. Nếu không phải Vương lão muốn cùng Tiểu tử đến Tụ Bảo Tông thì sẽ không xảy ra chuyện này” Đinh Hạo khẽ cười nói.
Vừa nghe Đinh Hạo nói như thế, Độc Ma Vương Diệc Hàn lắc đầu, khẽ cười nói: “Tiểu ca quá khách khí rồi, cái phải tới thì tránh cũng không thoát. Ta sớm đã có chuẩn bị, nhưng không ngờ tên Ngô Tinh lại âm độc đến thế”
Nói đến đây, Vương Diệc Hàn ho khan một tiếng, nói tiếp: “Ha ha, tuy nhiên Lão phu càng không ngờ đến là Tiểu tử nhà ngươi cũng là một cao thủ. Ngay cả tên Ngô Tinh đó cũng bị thương, lại còn có tốc độ cao siêu như vậy, nếu không ta và ngươi nhất định phải chết ở đó”
Cười dài một tiếng, Đinh Hạo đắc ý nói: “Vương lão quá khen, Tiểu tử nếu không có sở trường gì thì làm sao dám quay đầu lại cứu ngươi, sớm đã trốn đi thật xa rồi. Tuy nhiên nếu không có Huyền Âm Sát Lôi thì chúng ta cũng không thể thoát được. Tên Ngô Tinh này mặc dù âm hiểm dối trá, nhưng tu vi không thấp”
Gật đầu, Vương Diệc Hàn đồng ý nói: “không sai, Tu vi của hắn không kém ta. Nếu không phải công pháp đặc biệt của ta, thì sợ là không đấu lại hắn. Ai, không ngờ đến Lục mang tinh lại không bị Độc công ăn mòn, thật sự đã tính sai rồi”
“Nếu không như vậy thì sao được coi là Trấn tông chi bảo chứ. Vương lão bị thương thế nào, phải bao lâu nữa mới có thể khôi phục như cũ” Đinh Hạo hỏi.
Cười khổ một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn nói: “Sợ không có năm sáu ngày thì không thể khôi phục lại như cũ. Xem ra kế hoạch báo thù phải lùi lại sau thôi”
“Chưa chắc như vậy đâu” Đinh Hạo cười dài một tiếng, lấy Trữ vật giới chỉ từ trong Thủ trạc ra. Lấy ba mươi viên Hoàn Nguyên đan và hai viên Toàn Cơ Đan đưa cho Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Cầm trong tay đống đan dược mà Đinh Hạo đưa cho, Độc Ma Vương Diệc Hàn vô cùng kinh ngạc. Thật sự hắn không ngờ đến trong tay Đinh Hạo lại có bảo vật chữa thương này. Nhất là Toàn Cơ Đan lại càng quý giá. Người bình thường sợ là cũng biết đến. Ngay cả người có thực lực Hợp Thể Kỳ như Vương Diệc Hàn dùng cũng có hiệu quả rất cao.
“Tiểu ca, vật này quá quý giá, ta rất lấy làm áy náy. Thật sự không biết sau này nên báo đáp ân tình của Tiểu ca như thế nào” Độc Ma Vương Diệc Hàn không biết nên nói gì.
Thấy vẻ khó xử của hắn, Đinh Hạo trong lòng vừa động, thử nói: “Vương lão tung hoành thiên hạ bao năm, đã từng gia nhập Môn phái nào chưa, hoặc là có muốn gia nhập Môn phái không?”
Nhìn Đinh Hạo một cách kỳ quái, Độc Ma Vương Diệc Hàn lắc đầu nói: “Công pháp của chúng ta vì nguyên nhân đặc thù, nên đều là đơn truyền. Ta từ trước đến nay chưa vào một Môn phái nào khác, Tiểu ca sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Nghe hắn nói như vậy, Đinh Hạo cũng không biết suy nghĩ trong lòng mình rốt cuộc có thành công hay không. Tuy nhiên nếu như thật sự hắn có thể đồng ý, thì sẽ có lợi rất lớn cho sự phát triển của Vô Cực Ma Tông sau này, trầm ngâm một lát, Đinh Hạo nghiêm mặt nói: “Nếu như Vương lão không chê, có thể gia nhập bản Tông hay không. Chỉ cần Vương lão đồng ý, bản tông nhất định sẽ không bạc đãi Vương lão, Hoắc Đồng Tông bị tiêu diệt hoàn toàn chỉ là thời gian mà thôi”
Đinh Hạo vừa nói ra những lời này, Vương Diệc Hàn vô cùng kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi lại: “Tiểu ca là người trong Ma Đạo lục môn”
Mỉm cười, Đinh Hạo nói: “không phải, bản Tông chỉ là một phái nhỏ, tên là Vô Cực Ma Tông, vẫn tu chân trên Đoạn Hồn Sơn. Tuy nhiên không bao lâu nữa, bản Tông sẽ chuyển đến Tam Châu Nhất Đảo này”
“Ồ, ngươi nói Môn phái của ngươi có thực lực để đối phó với Hoắc Đồng Tông. Nhưng trong ấn tượng của ta, ngoại trừ Ma Đạo lục môn, thì sợ là không có bất cứ Môn phái nào dám nói dễ dàng thắng được Tông này” Độc Ma Vương Diệc Hàn nói.
Cười dài một tiếng, Đinh Hạo nói với Độc Ma Vương Diệc Hàn: “Vương lão chớ trách Tiểu tử không thể tiết lộ quá nhiều. Tiểu tử chỉ có thể nói cho ngươi, nếu ngươi gia nhập Vô Cực Ma Tông, bổn Tông có thực lực thắng Hoắc Đồng Tông một cách dễ dàng”
Vừa nghe mấy lời này, Độc Ma Vương Diệc Hàn cảm thấy rất hứng thú, nhìn Đinh Hạo với ánh mắt khác đi rất nhiều, gật đầu nói: “Ta tin Tiểu ca, đã như vậy thì ta sẽ gia nhập Vô Cực Ma Tông của ngươi. Tuy nhiên, nếu như ta cảm thấy không thích, lúc nào cũng có thể rời đi. Hy vọng Tiểu ca có thể hiểu”
Trầm giọng cười một tiếng, Đinh Hạo nói: “có thể, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là vị Cung phụng thứ hai của Vô Cực Ma Tông chúng ta”
“Ồ, vậy Cung phụng thứ nhất của Vô Cực Ma Tông các ngươi là ai” Độc Ma Vương Diệc Hàn kinh ngạc hỏi.
“Huyết Ma Liệt Sơn” Đinh Hạo từ tốn nói bốn chữ này ra.
Hít một hơi dài, Độc Ma Vương Diệc Hàn kinh hãi nói: “Là Ác Ma này. Tông phái các ngươi có thể mời hắn đến. như vậy Vô Cực Ma Tông sớm phải nổi danh rồi mới đúng, vì sao đến bây giờ ta vẫn chưa nghe nói qua nhỉ”
Thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn đã đồng ý nhập Tông, Đinh Hạo rất vui mừng. Vì vậy nói ra những điều có thể nói, đến lúc Độc Ma Vương Diệc Hàn càng lúc càng giật mình mới ngừng lại.
“Thì ra là thế, điều này cũng khó trách. Có Huyết Ma Liệt Sơn và đám người Thiên Thi Thượng Nhân gia nhập, Vô Cực Ma Tông các ngươi phát triển là không gì có thể ngăn cản. Bảo sao lại muốn chuyển Tông phái đến Tam Châu Nhất Đảo này. Nhưng tại sao lại không tìm một nơi nhiều linh khí, mà lại chọn đến một nơi rất hỗn loạn là Tam Châu Nhất Đảo này chứ?” Độc Ma Vương Diệc Hàn hỏi.
Đinh Hạo cười rồi nói: “Sau này ngươi sẽ biết. Những điều này tạm thời ta không thể nói. Vương lão cứ an tâm chữa thương ở đây đi. Một thời gian ngắn nữa chờ ngươi bình phục, chúng ta sẽ cùng nhau trở về Đoạn Hồn Sơn. Đến lúc đó có thể bắt tay vào việc di chuyển Tông phái. Khi chúng ta trở lại Tam Châu Nhất Đảo, nhất định sẽ giúp ngươi giết sạch đám Hoắc Đồng Tông, ngươi thấy được chứ?”
Nhẹ giọng cười một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn nói: “Như thế rất tốt, vậy ngươi cứ ra ngoài đi, ta ở đây chữa thương”
Gật đầu, Đinh Hạo cười lớn một tiếng, rồi Ngự kiếm bay về phía trung tâm Doanh Châu.
Thấy mình đã thu phục thêm được một cao thủ nữa, Đinh Hạo vô cùng sung sướng, liên tục phát ra những tràng cười thoải mái. Thực lực của Vô Cực Ma Tông sẽ càng mạnh hơn, đến lúc đó sẽ có thực lực mạnh mẽ quét ngang Tam Châu Nhất Đảo, và càng gần mục tiêu trong lòng hắn thêm một bước.
Trong lúc Đinh Hạo đang cười dài sảng khoái, đột nhiên từ phía bên trái truyền đến tiếng Phi kiếm công kích nhau. Đinh Hạo ngẩn người, dù sao giờ cũng chẳng có việc gì, mà tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm cũng không có mấy ngươi có thể đuổi theo mình. Mà mình lần này đến đây chỉ là tăng thêm kiến thức. Vì vậy hắn liền Ngự kiếm bay về phía có tiếng đánh nhau.
Một lát sau, Đinh Hạo đã bay đến hiện trường, ngạo nghễ dừng ở trong không trung. Chỉ thấy hai bên đang tranh đấu kịch liệt. Hai bên đang giao chiến chia làm Đạo Ma hai phái rõ ràng. Phía Đạo Môn có ba nam một nữ, phía Ma Môn là hai nữ hai nam. Hai bên giao tranh kịch liệt, Tu vi của mấy người này hơn kém nhau không nhiều. Chỉ có một nữ Đạo Môn là Nguyên Anh trung kỳ, mấy người còn lại đều là Nguyên Anh tiền kỳ. Hơn nữa nhìn quần áo của mấy người này, rõ ràng là đến từ hai Môn phái, không biết vì chuyện gì mà lại xảy ra giao chiến.
Nhưng vào lúc này, mấy người đang tranh đấu đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người. Vừa thấy ma khí phát ra trên người Đinh Hạo, lập tức đoán ra hắn là người trong Ma Đạo. Mà Đinh Hạo lại cố ý che giấu Tu vi, nên trong mắt mấy người bọn họ Đinh Hạo cũng chỉ là Nguyên Anh tiền kỳ mà thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, mặt mày bốn người Đạo Môn đều biến sắc. mặc dù bây giờ bọn họ có một Nguyên Anh trung kỳ, nên lúc tranh đấu chiếm ưu thế đôi chút. Nhưng nếu như Đinh Hạo cũng gia nhập vòng chiến thì thắng thua khó biết. Vì vậy Đinh Hạo vừa xuất hiện, ánh mắt mấy người đều đảo qua đảo lại trên người Đinh Hạo vài lần. Chú ý động tác của Đinh Hạo, đề phòng hắn đột nhiên đánh lén.
Thấy như thế, Đinh Hạo tức cười cười một tiếng. Thật ra mà nói, Đinh Hạo thật sự không ngờ rằng đây chỉ là cuộc tranh đấu của mấy tên Nguyên Anh kỳ. Với thực lực của Đinh Hạo hiện nay, đã hoàn toàn có thể giao chiến với Xuất Khiếu Tiền Kỳ. Đây chỉ là hắn không dùng thủ đoạn, còn nếu dựa vào nhiều yếu tố, thì cho dù chống lại Xuất Khiếu Trung Kỳ thì hắn cũng chắc thắng/
Vì vậy vừa thấy mấy người này, Đinh Hạo không thèm để trong lòng, hắn chỉ hơi cảm thấy tò mò mà thôi. Nhìn bộ dạng của mấy người này, chắc là đệ tử đời thứ ba của Đạo Ma hai phái. Đinh Hạo cũng biết Môn phái của hai phe này không kém, nếu không tuyệt đối không có nhiều Nguyên Anh kỳ ở đời đệ tử thứ ba như vậy.
Xem mấy người đánh một lát, Đinh Hạo hết hứng thú. Cho dù cắn nuốt đám Nguyên Anh kỳ này cũng không có hiệu quả gì lớn. Vì vậy Đinh Hạo chỉ nhìn một chút liền muốn rời đi, đỡ phiền phức.
Vừa mới nghĩ đến đây, thân hình Đinh Hạo liền không nhanh không chậm bay ra phía ngoài. Nhưng hắn không động thì còn đỡ, nhưng khi hắn vừa động, một tên đệ tử Đạo Môn lại tưởng rằng hắn muốn ra tay đánh lén, lập tức không hề nghĩ ngợi phát ra một đạo kiếm quang nhằm vào hắn.
Vừa thấy biến cố đột nhiên xảy ra, ánh mắt Đinh Hạo trở nên lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng nói: “Tại hạ vốn không muốn để ý đến các ngươi, nhưng ngươi lại dám ra tay đánh lén ta trước. Vậy đừng trách ta ra tay độc ác”
Chỉ thấy Đinh Hạo vừa dứt câu, một đạo chỉ kình đen ngòm được phát ra trong nháy mắt, tách đôi đạo kiếm quang mà tên kia phát ra. Đinh Hạo đổi hướng, lao vọt về phía tên đệ tử Đạo Môn nhanh như tia chớp, hai tay vừa động, hai đạo Tử Hồng Ma Viên đột nhiên xuất hiện.
Mà mấy người đang đánh nhau vừa nhìn thấy biến hóa xảy ra như vậy, đều lộ ra vẻ sợ hãi. Có vẻ như không ngờ được rằng Đinh Hạo lại lợi hại đến vậy.