Dị Giới Súng Thần - TG: Phiêu Linh Huyễn - New:Quyển 2 Chương 126- Nguồn: 4vn.eu
Dị Giới Súng Thần Tác Giả: Phiêu Linh Huyễn
Giới Thiệu
Xuyên việt tới dị giới, nếu không có bản lãnh phòng thân, khẳng định chỉ có một con đường chết, nhưng đừng lo, bởi vì ta đã có làm súng rồi mới xuyên qua. Hơn nữa, cây súng này còn đồng thời xuyên theo, xảy ra dị biến! Ai dám cùng ta đùa giỡn, lão tử một phát là die!
Oh Yeah, chẳng phải một cái dị giới thôi sao! Lão tử tới rồi đây!
Đây là bộ truyện tiếp theo của nhóm CẨM Y VỆ, nhân dịp nhóm ra mắt các độc giả, rất mong nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người.
Xin cảm ơn thành viên Đường Ngọc Ninh đã dày công sưu tầm và chuẩn bị bộ truyện này.
Hy vọng bộ truyện sẽ đem đến cho các độc giả những giây phút giải trí thoải mái nhất tại đại gia đình 4vn.eu.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Convert: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Cố sức mở mắt ra, Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm giác được đầu óc có chút u u mờ mịt, theo tiềm thức liền lấy tay đặt vào khẩu súng lục bên người, lập tức nhảy dựng lên từ mặt đất.
Chung quanh là rừng cây rậm rạp, cơ hồ nhìn không thấy bất cứ thứ gì khác cả. Đây tuyệt đối không phải là hoàn cảnh mình quen thuộc!
Vậy là mình đang ở chỗ nào đây? Mấy tên phỉ đồ vương bát đản kia đâu? (Phỉ đồ: Cường đạo, ăn cướp)
"Ngao ô!"
Đám phỉ đồ trong trí nhớ cũng không có xuất hiện. Song, lại xuất hiện một trận lang hào chi thanh khủng khiếp, cơ hồ là trong nháy mắt, Lâm Hàn Thanh liền chứng kiến một dã lang cao to màu xanh nhảy lên, hướng về phía mình đánh tới. (Lang hào chi thanh: Tiếng sói tru; Dã lang: Sói hoang)
Bóng ma tử vong trong nháy mắt hướng Lâm Thanh Hàn bao phủ, cơ hồ không cần nghĩ gì hết, theo bản năng nhiều lần cùng bọn bắt cóc đấu qua, Lâm Thanh Hàn quyết đoán nổ súng về phía dã lang màu xanh đang vọt tới.
"Phanh!"
Chỉ một lang mà thôi, nguyên bổn Lâm Thanh Hàn cũng hoàn toàn không để nó ở trong lòng, tay không mà chiến đấu thì tự nhiên là chết một cách thê thảm, nhưng mà có súng trong tay thì đã là một chuyện khác rồi, chỉ là một khẩu súng lục K54 bình thường thui, nhưng mà uy lực cũng tuyệt đối không thể coi thường. (Lang: Sói)
Lại nói, tính chuẩn xác ư?
Đùa sao, trên phương diện thương pháp, nếu Lâm Thanh Hàn tự nhận mình đứng thứ hai, còn ai dám xưng đệ nhất nữa chứ? (Thương pháp: Thuật chơi súng, bắn súng)
Danh hào Súng Thần ngươi tưởng là hàng dỏm sao?
Song, rất nhanh trước mặt liền phát sinh một màn khiến cho Lâm Thanh Hàn hoàn toàn phá vỡ quan niệm này.
Trong nháy mắt viên đạn bắn ra, trên người dã lang màu xanh nọ chợt bình tĩnh phát ra một trận quang mang màu xanh, trực tiếp cản viên đạn lại, lông tóc không một chút tổn hao gì tiếp tục hướng Lâm Thanh Hàn đánh tới.
Lúc này cũng phải là lúc để nghĩ tới tại sao dã lang màu xanh không sợ đạn bắn, Lâm Thanh Hàn vội vọt khỏi mặt đất, tránh né công kích của thanh lang, nâng tay lên vừa nhảy vừa điên cuồng bắn. Dưới loại uy hiếp của tử vong này, việc nổ súng bắn đã trở thành một loại bản năng phản ứng trong tiềm thức rồi. (Thanh lang: Sói màu xanh)
Từng viên đạn mạnh mẽ không ngừng bắn ra từ nòng súng, đụng phải quang mang màu xanh vẫn không hề tù đọng mà chống cự lại, phá nát từng lớp tơ tằm một chút liền đem quang mang màu xanh nọ hoàn toàn đánh tan, cuối cùng bắn vào đầu thanh lang, mang theo một mảnh huyết sắc.
Theo đó là một tiếng rên rĩ thê lương, thân thể thanh lang từ trên không trung rơi thẳng tắp xuống, không còn một tiếng động nào nữa.
Lâm Thanh Hàn lúc này mới quỳ rạp xuống mặt đất thở hổn hển, vừa rồi hết thảy nói ra rất chậm, nhưng trên thực tế lại gần như thời gian chỉ có vài giây đồng hồ mà thôi. Thậm chí Lâm Thanh Hàn căn bản không kịp suy tư, có thể sống cho đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào phản ứng theo bản năng mà thôi.
"Con mẹ nó cái thứ quỷ lang gì vậy? Sao lại biến thái như thế?" Tới lúc này, Lâm Thanh Hàn không nhịn được nữa vỡ miệng mắng to.
Mọi thứ hết thảy căn bản là phá vỡ hoàn toàn thừa nhận của hắn, trên thế giới này còn có loài lang biến thái như vậy tồn tại sao?
Khoan đã, thế giới này……
Lâm Thanh Hàn đột nhiên nổi lên một dự cảm bất an, chẳng lẽ mình bây giờ đã không còn ở thế giới ban đầu nữa ư?
Nghĩ tới đây, vô số ý niệm hỗn tạp trong đầu nhất thời nảy lên trong lòng Lâm Thanh Hàn. Đúng rồi, bản thân nguyên vốn là đang cùng mấy tên phỉ đồ hỗn đản kia chiến đấu, mơ hồ nhớ lại, chính mình trong lúc bị đối phương mai phục, sau đó bị vài tấn thuốc nổ bùng nổ văng lên trời…… Nói vậy theo lý chẳng phải mình đã chết rồi sao?
Xuyên việt? Cơ hồ trong nháy mắt, ý niệm cực kỳ hoang đường này đột nhiên nảy ra trong đầu Lâm Thanh Hàn, hơn nữa còn lập tức chiếm được sự khẳng định!
Dã lang màu xanh, thân thể thậm chí xuất ra quang mang màu xanh đỡ đạn, đây mà là năng lực loại lang bình thường có thể nắm giữ được ư?
Không đúng, đạn, trong đầu Lâm Thanh Hàn đột nhiên hiện lên một ý niệm cực kỳ quỷ dị, mới vừa rồi mình bắn hết bao nhiêu phát?
Làm bạn với súng nhiều năm, Lâm Thanh Hàn đương nhiên rõ ràng khẩu súng lục K54 của mình, căn bản là loại súng thông dụng của cảnh sát mà thôi, trong súng chỉ có 7 viên đạn, nhưng vừa rồi mình đã bắn ra bao nhiêu phát?
Mặc dù không thể xác nhận được tổng cộng bao nhiêu phát, nhưng mà Lâm Thanh Hàn lại có thể xác nhận, tuyệt đối không dưới 7 phát!
Linh dị! (Thần kỳ, kỳ quái)
Chẳng lẽ cả mình cũng gặp được chuyện linh dị hay sao?
Trong nháy mắt Lâm Thanh Hàn liền phủ định ý niệm này trong đầu, bản thân sợ rằng cũng đã xuyên việt tới dị giới rồi, mỗi điểm kỳ quái ấy thôi thì tính là cái gì cơ chứ?
Bất quá, Lâm Thanh Hàn lại dứt khoát lấy súng ra, muốn mở hộp đạn kiểm tra một chút. Mặc kệ là ở đâu, súng lục cơ bản chính là thứ cam đoan sống sót của mình.
Song một màn kế tiếp lại càng khiến cho Lâm Thanh Hàn trợn mắt há hốc mồm, khẩu súng lục K54 trong tay mình rõ ràng là không có hộp đạn!
Toàn bộ khẩu súng, nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào, tựa hồ như căn bản là chưa từng có hộp đạn vậy.
Không có hộp đạn, vậy đạn ở đâu ra? Muốn lắp đạn vô thì lắp chỗ nào? Hoặc nói, cây súng của mình còn có thể dùng được sao? Nói vậy bắn được bao nhiêu viên đạn ra đây chứ?
Không có hộp đạn thì căn bản không có cách nào tính toán được có bao nhiêu viên đạn, có thể là vô hạn, cũng có thể là không dùng được!
Không có đạn, ý niệm này là suy nghĩ gần nhất trong đầu, Lâm Thanh Hàn bị hù một trận tuôn hết mồ hôi lạnh ra.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, bản thân có thể thật sự là xuyên việt tới dị giới rồi. Hơn nữa có thể đây chính là thứ truyền thuyết thịnh hành mình thường xem online trên mạng, dị giới tràn đầy ma pháp đấu khí. Nếu như không có súng lục, vậy mình chẳng phải chết chắc rồi sao?
Cái gì? Chẳng lẽ ngươi bảo đi học ma pháp đấu khí ư?
Ài, trước hết cũng phải sống sót rời khỏi địa phương quỷ quái này đi rồi nói? Thực lực của con dã lang màu xanh vừa rồi ngươi cũng thấy, nếu như không có súng, gặp lại nó chẳng phải chỉ có một con đường chết thôi sao?
Biết rồi, ngươi chung quy không phải hy vọng vận khí của Lâm Thanh hàn tốt một chút trên đường đi không gặp bất cứ công kích của mãnh thú gì ư?
Có điều, đấu khí cùng ma pháp bộ dễ học vậy sao?
Không không, mới vừa rồi còn có thể bắn…… Lâm Thanh Hàn trong lòng đột nhiên nổi lên một tia hy vọng, vừa nãy chẳng phải mình dùng súng bắn chết nó ư?
Nghĩ đến một cái là áp dụng ngay vào thực tế, Lâm Thanh Hàn tức khắc giơ súng lên, bắn một hơi mấy phát.
"Phanh!" " Phanh!" " Phanh!"
Tiếng súng thanh thúy theo đó vang lên, cũng rõ ràng nói cho Lâm Thanh Hàn biết, nó còn có thể sử dụng!
Lâm Thanh Hàn nhất thời trong lòng mừng như điên, vẫn còn dùng được! Hơn nữa, còn có thể là loại vô hạn đạn!
Súng lục K54 biến dị!
"Oh yeah, chẳng phải chỉ là một dị giới thôi sao? Lão tử tới đây!"
Nhất thời một loạt tiếng "sói tru" kích động truyền tới xa xa từ trong rừng rậm, lập tức theo đó là một tiếng cười to càn rỡ.
Ách, cái này nghĩa là gì chứ?
Hừm, nếu như ngươi ở trên đường mà rống một tiếng như vậy, đại khái bảo đảm rất nhanh sẽ có người tới kéo ngươi vào nhà thương điên chứ sao nữa.
"Phanh!"
Mang theo một loạt tiếng súng vang thanh thúy, ba viên đạn tạo thành hình chữ bắn về phía lão ưng từ trên không lao xuống, nếu như thị lực tốt một chút, có thể chứng kiến rõ ràng ba viên đạn tạo thành hình chữ sắp hàng với nhau, trong đó có hai viên sớm bay nhanh hơn một chút. Đương nhiên khác biệt này là cực kỳ nhỏ, nếu không tận lực quan sát mà nói, căn bản là không thể phát hiện được. (Lão ưng: Đại bàng, Diều hâu)
Tiện tay chơi một tí cho vui, Lâm Thanh Hàn không thèm để ý cất súng vào bên hông. Thậm chí lười ngẩng đầu lên liếc mắt xem lão ưng nọ có đánh về phía mình không.
Cơ hồ là trong nháy mắt Lâm Thanh Hàn cất súng vào bên hông, thì lão ưng nọ đang vỗ cánh thoáng cái liền rơi từ trên cao xuống đất, cái đầu nhỏ bất ngờ xuất hiện một lỗ máu lớn như hạt đậu phộng!
Bĩu môi một cái, Lâm Thanh Hàn dửng dưng cúi xuống người lão ưng đáng thương nọ đào ra một cục đá tinh thạch màu đen, tiện tay bỏ nó vào trong người.
Mặc dù không biết cái thứ đồ chơi này dùng như thế nào, nhưng mà chung quy cũng không có gì hại cả?
Đây đã là ngày thứ 7 mình đi tới thế giới này rồi, Lâm Thanh Hàn rõ ràng biết được mình khẳng định đã xuyên việt. Thủ đoạn công kích của dã thú trong sâm lâm đa dạng tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối không thể đem nó so sánh với động vật trên địa cầu được.
Đừng nói là người bình thường, coi như là tinh anh trong bộ đội đặc chủng tới nơi này, cũng chỉ có một con đường chết!
Đương nhiên, nếu có vũ khí hạng nặng thì khỏi phải nói rồi.
Trên thực tế, sau khi Lâm Thanh Hàn quen thuộc sơ sơ thế giới này, thì dã thú trên cơ bản đã rất khó uy hiếp tới hắn rồi.
Một súng trong tay, ta có thiên hạ! (DG: Sao nghe giống như "một đao trong tay, ta có thiên hạ" của Diễm Ngộ Chi Lữ thế nhỉ ^^!)
Thương pháp tinh chuẩn có thể khiến cho hắn mỗi một viên đạn đều rơi vào cùng một vị trí, nhanh chóng xé rách hàng phòng ngự, đem đạn bắn vào chỗ yếu hại của đối phương, khác nhau chỉ là dùng bao nhiêu viên để xé rách hàng phòng ngự mà thôi.
Bất quá, Lâm Thanh Hàn cũng phi thường hiểu rõ một chút, bản thân bây giờ cũng không phải là vô địch, mấy cái quang mạc phòng ngự cổ quái gì đó, khiến cho mình mất đi khả năng một kích tất sát, cũng khiến cho tính chất công kích của mình giảm đi, không cần nói đi đâu xa, chỉ cần đồng thời có ba, bốn con thanh lang công kích mình như vậy, chỉ sợ bản thân gặp nguy hiểm chắc rồi. (Mạc: nghĩa là màn che, quang mạc là màn che phát sáng)
Hơn nữa, Lâm Thanh Hàn mơ hồ cảm giác được, dã thú trong sâm lâm chỉ sợ dù mình tùy tiện bắn cũng chưa chắc có thể đột phá được phòng ngự của chúng. Nếu như thật sự đúng như mình suy nghĩ, thế giới này là loại thế giới tràn đầy đấu khí ma pháp mà nói, gặp phải cao thủ đấu khí hoặc ma pháp chỉ sợ là cũng phải loại mình có khả năng đối phó được.
Bất quá nói tóm lại, Lâm Thanh Hàn đối với tình trạng hiện giờ của mình là khá hài lòng. Dù sao bản thân chẳng phải vừa mới tới thế giới này thôi sao? Chung quy cũng không thể lập tức một bước lên mây trở thành thiên hạ vô địch được!
Đợi cho đến khi mình quen thuộc thế giới này rồi, chắc gì không thể cải tiến súng trong tay mình.
Khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh như băng, Lâm Thanh Hàn tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Bây giờ quan trọng nhất là rời khỏi sâm lâm, tìm được người của thế giới này, tìm hiểu rõ ràng tình huống đại khái của nó, sau đó mới có thể sinh sống tốt được ở thế giới này.
"Tiểu Lâm, đừng cử động!" Đột nhiên một thanh âm lo lắng truyền tới trong tai Lâm Thanh Hàn, "Phía sau lưng ngươi có Kim Tuyến Xà"
Nghe thanh âm như thế, thân hình Lâm Thanh Hàn không khỏi bất thình lình bị kiềm hãm. Không phải bị gì, mà là do thanh âm mình nghe không ngờ lại hiểu được!
Trước đó Lâm Thanh Hàn còn đang suy nghĩ phương pháp làm sao cùng với người của thế giới này giao tiếp, thậm chí còn định tìm một tiểu địa phương dùng thời gian mấy tháng học ngôn ngữ của thế giới này, song sau một khắc liền không cần tồn tại nữa.
Loại ngôn ngữ này tuyệt đối không phải ngôn ngữ mà Lâm Thanh Hàn quen thuộc trong thế giới kia, nhưng mà rõ ràng hết lần này tới lần khác Lâm Thanh Hàn có thể dễ dàng nghe hiểu, có vẻ giống như nó là tiếng mẹ đẻ của mình vậy.
Hai tròng mắt híp lại, Lâm Thanh Hàn theo phương hướng thanh âm bước nhanh tới, chỉ trong thời gian chốc lát, tình huống cả thảy hiện tại đã bày ra trước mắt Lâm Thanh Hàn.
Một thiếu nữ tóc tím có chút run rẩy đưa lưng về phía mình. Mặc dù không cách nào chứng kiến được dung mạo, nhưng từ vóc người cho thấy, tuyệt đối là một mỹ nữ hiếm thấy.
Phương hướng bên tay phải của nữ hài chính là một thanh niên mang bộ dáng chiến sĩ, trong tay cầm một cự kiếm, mơ hồ tỏa ra quang mang màu xanh, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào tiểu xà màu vàng dài khoảng 3 tấc sau lưng thiếu nữ.
"Đáng chết, Kiệt Khắc, mau chuẩn bị ma pháp." Thanh niên có bộ dáng chiến sĩ nọ có chút lo lắng la lên.
Ở phía sau hắn cách đó không xa là một thanh niên thân mặt pháp bào màu trắng, gương mặt anh tuấn cũng lộ ra vài phần sợ hãi.
"Băng chi tiễn!"
Pháp trượng trong tay vung lên chút, tức khắc liền có một băng tiễn từ trong thanh niên gọi là Kiệt Khắc bay ra.
"Tê!"
Tiểu xà màu vàng khinh khỉnh quay lại, nhìn Kiệt Khắc liếc mắt một cái, trong nháy mắt một đạo quang mang màu vàng hiện lên, đem băng tiễn vô ảnh vô tung hòa tan mất.
"Khải Đức, không được, ma pháp của ta cấp bậc rất thấp, căn bản không cách nào gây ra thương tổn hữu hiệu đối với Kim Tuyến Xà." Kiệt Khắc đầu đầy mồ hôi nói, "Đáng chết, Kim Tuyến Xà như thế nào lại xuất hiện bên ngoài sâm lâm?"
"Mẹ kiếp, không quản được nhiều nữa, ngươi mau dẫn tiểu Lâm chạy trốn, ta tới ngăn chặn nó." Khải Đức rống lớn một tiếng, cự kiếm trong tay vung lên hướng về Kim Tuyến Xà chém xuống, quang mang màu xanh trên thân kiếm nhất thời đại thịnh.
"Đây là đấu khí cùng ma pháp sao?" Lâm Thanh Hàn khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng đánh giá thấp nói.
Loại tiểu xà màu vàng này mình cũng từng gặp qua, có thể nói trước mắt, là con lợi hại nhất mình gặp ở thế giới này.
Lần trước mình bắn suốt 6 phát mới miễn cưỡng phá được hàng phòng ngự của nó, đồng thời tốc độ của tiểu xà màu vàng nọ cũng đồng dạng quỷ dị vô cùng, tạo thành một ít phiền toái cho mình. Bất quá, cũng chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi.
Thoáng giơ súng lên, Lâm Thanh Hàn không chút do dự nổ súng bắn.
"Phanh!"
Bảy viên đạn xếp thành bộ dáng một đóa hoa mai bảy cánh, hệt như tia chớp hướng tiểu xà màu vàng nó bắn tới.
Bảy phát súng trong nháy mắt này, đã là tốc độ nhanh nhất Lâm Thanh Hàn có thể phát ra hiện tại. Bất quá, hiệu quả cũng rất rõ ràng. Sáu viên đạn phía trước sau khi khai mở hàng phòng ngự của tiểu xà, cuối cùng viên đạn còn lại rốt cuộc tinh chuẩn đem đầu nó bắn nát bấy!
Lạnh nhạt thu hồi súng lại, Lâm Thanh Hàn mỉm cười chuyển hướng sang mọi người, "Các vị, không ngại ta giải quyết phiền toái nhỏ này chứ?"
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Convert: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
siêu cấp lục ghẻ
Lạnh nhạt thu hồi súng lại, Lâm Thanh Hàn mỉm cười chuyển hướng sang mọi người: "Các vị, không ngại ta giải quyết phiền toái nhỏ này chứ?"
"Phiền toái nhỏ?" Mấy người không khỏi im lìm một trận.
Bảy cấp Kim Tuyến Xà, coi như là tinh nhuệ trong quân đội muốn giết sợ cũng không dễ, như thế mà gọi là phiền toái nhỏ ư?
"Lâm Thanh Hàn." Vừa nói Lâm Thanh Hàn vừa đưa tay cho mấy người đó vừa nói.
"Nhược Lâm, vừa rồi cảm ơn ngươi." Thiếu nữ tóc tím rốt cuộc xoay người lại cùng Lâm Thanh Hàn bắt tay nói.
Chứng kiến bộ dáng thiếu nữ, Lâm Thanh Hàn không khỏi một trận thất thần. Mặc dù đã dự liệu rằng thiếu nữ này sẽ rất đẹp, nhưng mà lúc chính thức nhìn thấy, vẫn có chút cảm giác khó có thể tin.
"Chẳng lẽ lão tử nhân phẩm đại phát?" Lâm Thanh Hàn không nhịn được nhỏ giọng thầm tự giễu.
"Cái gì?" Câu này Lâm Thanh Hàn chỉ dùng Hán ngữ để nói, Nhược Lâm đương nhiên không hiểu.
"Không có gì, các ngươi sao lại tới nơi này?" Lâm Thanh Hàn lắc đầu chút, chuyển sang đề tài khác.
"Chúng ta là người của Khải Sắt đế quốc, tới nơi này để thăm thú" Kiệt Khắc vội vàng chen vào nói, "Còn ngươi?"
"Ách, ta vẫn ở trong phiến sâm lâm này……" Do sở hữu vô số mẫu tiểu thuyết xuyên việt của kiếp trước, Lâm Thanh Hàn rất nhẹ nhàng liền lần ra một câu chuyện xưa khiến người ta phải rơi lệ, "Cho nên, đối với ngoại giới, ta có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, các ngươi nói cho ta biết đại khái tình huống bên ngoài đi?"
"Trời đất, cái này quả thực đúng là một truyền kỳ, khó mà tin nổi, ngươi dựa vào thánh khí nọ ở chỗ này để sinh tồn ư?" Kiệt Khắc thở dài lớn tiếng nói.
"Ân, xem như vậy đi, lúc chưa có nó, ta ở chỗ này nửa bước cũng khó mà đi." Lâm Thanh Hàn thoáng gật đầu nói.
"Thật sự là một kiện thánh khí kỳ quái, có thể cho ta xem một chút được không?" Khải Đức cũng nói chen vào.
"Đương nhiên có thể." Lâm Thanh Hàn cười gật đầu, tiện tay đưa súng cho Khải Đức, khóe miệng lộ ra một tia cười băng lãnh.
Tiếp nhận sung xong loay hoay một hồi, Khải Đức không khỏi có chút buồn bực đưa khẩu súng cho Kiệt Khắc, cái thứ đồ chơi màu đen này cổ quái cực kỳ, căn bản không nhìn ra bất cứ mánh khóe gì cả, đưa đấu khí vào cũng hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào hết.
"Kỳ quái, cái món đồ chơi này là dùng như thế nào?" Khải Đức nhíu mày hỏi.
"Rất đơn giản a." Lâm Thanh Hàn khinh khỉnh thu khẩu súng mà Kiệt Khắc không cách nào tìm ra dấu vết nào trong tay cầm lại, tiện thể hướng cái cây đối diện, "Nhẹ nhàng bóp cò súng là được rồi."
Nói xong, Lâm Thanh Hàn đem súng lục lần nữa cất vào hông.
"Thật sự là rất thần kỳ." Nhược Lâm bước tới chỗ Lâm Thanh Hàn vài bước, "Thánh khí này không biết ngươi làm như thế nào mà có được?"
"Ta chẳng phải mới vừa nói rồi sao, là của gia gia ta lưu lại cho ta." Lâm Thanh Hàn quay đầu hướng Kiệt Khắc hỏi, "Được rồi, ngươi còn chưa có nói cho ta biết thế cục ở bên ngoài."
"Ở bên ngoài hiện tại có tam đại đế quốc, Khải Sắt đế quốc, Kim Long đế quốc, Đông Phương đế quốc." Kiệt Khắc chậm rãi mở miệng nói, "Gần đây nhất là Khải Sắt đế quốc, phía bắc là Kim Long đế quốc, về phần Đông Phương đế quốc thì ở đối diện ma thú sâm lâm này. Bất quá, ở sâu trong sâm lâm ẩn nấp rất nhiều nguy hiểm, người bình thường căn bản không cách nào qua được."
"Tam đại đế quốc sao?" Lâm Thanh Hàn có chút gật đầu nói, "Vậy thực lực phân chia như thế nào? Ta vừa mới thấy ngươi thả ra một đạo băng tiễn, đó là ma pháp sao?"
"Không sai, đó là tam cấp ma pháp." Kiệt Khắc gật đầu tiếp tục nói, "Nghề nghiệp của thế giới này có thể chia làm ba loại, ma pháp sư, chiến sĩ, còn có mục sư, thực lực từ nhất cấp cho tới cửu cấp, trên nữa là thánh vực cường giả, cường giả như vậy trên cả đại lục có thể nói là phượng mao lân giác." (Phượng mao lân giác: Hàng hiếm)
"Ta biết rồi, cám ơn ngươi." Lâm Thanh Hàn mim cười cắt ngang lời hắn nói, chuyển hướng sang Nhược Lâm bên hông mình nói, "Ngươi đang tìm cái này ư?"
Đang nói đồng thời hạ tay xuống, chỉ vào đầu Nhược Lâm đang đọng tại đỉnh nòng súng.
"Ngươi muốn làm gì?" Nhìn thấy động tác của Lâm Thanh Hàn, Kiệt Khắc cùng Khải Đức không khỏi đồng thời biến sắc, lớn tiếng trách mắng.
"Ngươi cảm giác ta muốn làm gì?" Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Hai vị tiên sinh muốn lấy oán trả ơn, ta cứu các ngươi là để cho các ngươi trộm súng của ta ư?"
"Ta không có……" Sắc mặt Nhược Lâm nhất thời biến thành trắng bệch, "Ta chỉ là đối với nó hiếu kỳ một chút…… Muốn xem lại một chút thôi."
Uy lực loạt súng giết Kim Tuyến Xà nọ nàng sớm đã kiến thức qua, nàng cũng không cho rằng mình lợi hại hơn so với nó.
"Phải không?" Lâm Thanh Hàn không khỏi cười lạnh nói, "Ngươi là đang nghi ngờ trí thương của ta sao? Tiểu thư xinh đẹp, nếu như vừa rồi các ngươi không phải loay hoay không biết dùng súng, chỉ sợ bây giờ ta đã chết mất rồi?" (Trí thương: Chỉ số IQ)
"Không phải, ngươi hiểu lầm rồi." Kiệt Khắc cười khan mấy tiếng nói, "Ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chúng ta làm sao có thể làm như vậy? Ngươi đa tâm quá rồi."
"Ta nói các ngươi, làm ơn đừng có vũ nhục trí thương của ta." Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Từ một khắc ta cứu các ngươi ban nãy, chẳng phải các ngươi đã lập mưu muốn đoạt súng của ta rồi ư? Một kẻ thái điểu không chút ma pháp cùng đấu khí, nhưng lại có được một thánh khí lợi hại như vậy, quả thực chẳng phải bảo bối trời cho sao, đúng không?"
"…… Vậy ngươi muốn thế nào?" Đã nói đến độ này, Kiệt Khắc đã rõ ràng đối phương đã sớm nhìn thấu dụng ý của mình, đơn giản nói rõ mọi thứ ra, "Ngươi không phải cũng nói dối giống vậy ư? Phụ cận nơi này nguy cơ tứ phía, cho dù ngươi có thánh khí cũng không có khả năng sống sót dễ dàng trong ma thú sâm lâm mà không biết tình huống bên ngoài ra sao? Lời nói dối kém như vậy ngươi nghĩ lừa gạt được bọn ta sao?"
"Ách…… Xem ra bản lãnh kể chuyện xưa của ta thật đúng là không có gì đặc sắc hết." Lâm Thanh Hàn sờ sờ cái mũi cười khổ.
"Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai, ta cũng không muốn biết, nói cho ta biết lai lịch của thánh khí này, sau đó lưu lại, ngươi có thể đi." Kiệt Khắc lạnh lùng nói.
"Ngươi tựa hồ đã quên một chuyện?" Lâm Thanh Hàn vừa cười vừa nói, "Bây giờ người chiếm thượng phong hình như là ta đó."
Vừa nói, Lâm Thanh Hàn vừa đem Nhược Lâm gắt gao ôm vào lòng, dùng súng chỉa vào đầu nàng.(he he súng nào :00 (73):)
"…………"
Last edited by kiokew; 19-07-2010 at 08:29 PM.
Đã có 131 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kiokew
Quyển 1. Chương 3:Phương Thức Chiến Đấu Của Tay Súng.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Convert: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
"Ngươi tựa hồ đã quên một chuyện?" Lâm Thanh Hàn vừa cười vừa nói, "Bây giờ người chiếm thượng phong hình như là ta đó."
Vừa nói, Lâm Thanh Hàn vừa ôm chặt Nhược Lâm vào lòng, dùng súng chỉa vào đầu nàng.
"…………"
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Mạnh mẽ áp chế cơn tức giận, Kiệt Khắc trầm giọng hỏi.
"Phải nói là các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới đúng?" Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Hoặc nói, là muốn ta như thế nào?"
Trầm mặc trong chốc lát, Khải Đức đột nhiên mở miệng nói, "Buông Nhược Lâm ra, rồi giao ra thánh khí trong tay ngươi. Sau đó ta có thể an bài thân phận cho ngươi tiến vào học viện đế quốc học tập, ngươi bây giờ không có bất cứ đấu khí cùng ma pháp gì. Nếu như tiến nhập học viện đế quốc, sau này vị tất không thể thành công."
"Ngươi thật đúng là khẳng khái nha." Lâm Thanh Hàn không khỏi trào phúng nói, "Bất quá, ngươi tựa hồ sai lầm một điểm, cuộc sống của ta, còn chưa tới lượt ngươi ra tay định đoạt!"
"Ngươi đừng tưởng rằng có một cái thánh khí cổ quái như vậy là có thể thứ gì cũng không cần nữa, gặp phải cao thủ chân chính, ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng biết kết quả là gì rồi." Khải Đức cũng không tức giận, nhẹ nhàng gõ thân kiếm của cự kiếm nói.
"Sai rồi, đối với ta mà nói, có súng là đủ." Lâm Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, hãnh diện nói.
Đây là tự tin cùng tôn nghiêm của một tay súng đỉnh cấp, là thuộc về tôn nghiêm của súng thần!
Một súng trong tay, ta có thiên hạ!
Nếu không có phần tự tin này, ngươi nhân tiện vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành tay súng đứng đầu, càng không có khả năng trở thành súng thần!
"Ngươi muốn mất cả chì lẫn chài sao?" Khải Đức lạnh nhạt nói, "Nói thật cho ngươi biết, thánh khí này ta đã muốn rồi, ngươi không cần cố gắng dùng nữ nhân nọ uy hiếp đến ta. Mặc dù ta rất thích nàng, bất quá ta lại càng thích thực lực hơn!"
Nghe thế, vẻ mặt Nhược Lâm không khỏi biến sắc, trong nháy mắt, nàng rõ ràng cảm giác được, lời này của Khải Đức là sự thật. Đó là lời nói phát ra từ nội tâm lạnh lùng của hắn, chính mình đối với hắn mà nói, thật sự cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, vĩnh viễn không cách nào so sánh cùng địa vị và thực lực! Đây chính là nam nhân đó ư?
Nếu vậy chính mình vừa rồi vì hắn không tiếc vứt hết thể diện đi trộm thánh khí lại tính là gì?
"Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta?" Lâm Thanh Hàn chậm rãi nhìn Khải Đức nói.
"Ngươi vốn chỉ có duy nhất một kiện thánh khí cổ quái mà thôi, bản thân không có bất cứ thực lực gì. Không cần phải ảo tưởng, chẳng ngại nói cho ngươi biết, trên người ta có quyển trục cửu cấp ma pháp phòng ngự. Thánh khí cổ quái nọ của ngươi căn bản không có khả năng thương tổn đến ta." Khải Đức lạnh nhạt nói, "Ta nhắc nhở ngươi một lần cuối, buông Nhược Lâm ra, sau đó giao ra thánh khí của ngươi, điều kiện ta mới vừa nói chắc chắn vẫn giữ nguyên như cũ."
"Không sai, đừng quên bọn ta là hai người. Không muốn chết, thì tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời." Kiệt Khắc cũng chậm rãi giơ pháp trượng trong tay lên nói.
Khẽ thở dài một cái, Lâm Thanh Hàn có chút tiếc hận nói, "Cứ tưởng là thứ gì tốt, không nghĩ tới chỉ là một phế phẩm không ai muốn mà thôi."
Lời nói này không khác gì một cái búa tạ hung hăng nện vào trong lòng Nhược Lâm, cái loại tư vị bị người không chút do dự vứt bỏ thật sự là rất thống khổ, cơ hồ đè nén khiến cho Nhược Lâm ngay cả thở cũng thở không nổi.
"Phanh!"
Ba viên đạn tạo thành hình chữ bắn về phía Kiệt Khắc, phát súng bất ngờ này rõ ràng tuyên bố lựa chọn của Lâm Thanh Hàn - - Chiến!
Cơ hồ là trong nháy mắt, chân Lâm Thanh Hàn đã duy chuyển, buông Nhược Lâm ra, bay ngược về phía sau cái cây, đồng thời nổ súng rất nhanh, động tác thực hiện liên tục, không chút đình trệ.
"Phanh!"
Thậm chí Kiệt Khắc còn chưa kịp phản ứng, thì ba viên đạn bắn đã vẽ ra một đạo tử vong theo đường vòng cung!
Sáu viên đạn trước sau giống như một cắm vào tim Kiệt Khắc.
Nếu như cẩn thận quan sát, ngươi sẽ phát hiện, sáu viện đạn này mặc dù bắn ra ở phương vị cùng góc độ bất đồng, nhưng mà vị trí thực sự là kinh người, khác biệt thậm chí không tới một milimet.
Thủ đoạn như vậy, quả thật đã có thể xưng là thần rồi.
Quang mạc màu lam trong nháy mắt hiện lên lộ ra một lỗ hổng cực nhỏ, chuẩn xác bắn vào tim Kiệt Khắc.
Mà lúc này, thanh âm Lâm Thanh Hàn mới chậm rãi vang lên……
"Ý tưởng thật không sai, bất quá, ngươi lại không hiểu được thế nào mới gọi là phương thức chiến đấu của tay súng!"
Bất cứ phòng ngự gì cũng đều là tương đối, nhất là loại phòng ngự toàn diện. Có lẽ từ chỉnh thể mà nói căn bản cường độ không phải đạn có thể đột phá, nhưng mà bắn tới liên tục vài viên đạn chuẩn xác vào cùng một vị trí nhỏ bé, thì có thể dễ dàng đột phá phòng ngự của đối phương -- Đây gọi là lấy điểm phá mặt!
Miểu sát! (Chết ngay tức khắc)
Thậm chí ngay cả cơ hội hét thảm một tiếng cũng không có, thủ đoạn như vậy có thể nói là hoa lệ!
Khỏi phải nói Kiệt Khắc cùng Khải Đức hoàn toàn chưa hề gặp qua người dùng súng, coi như là người cả đời tinh tường dùng súng ống nhìn thấy một màn này cũng phải kinh hãi không nói lên một lời.
Trên thực tế, lúc đầu Lâm Thanh Hàn rõ ràng đã làm cử chỉ nghịch thiên, trong nháy mắt bắn bảy phát trực tiếp xuyên qua hàng phòng ngự.
Ách, đương nhiên, cái này là nói tốc độ bắn của súng lục K54 chậm đến đáng thương.
Bất quá, bây giờ đã là súng lục K54 biến dị, hiển nhiên đã có thể đạt tới trình độ bắn cao tốc rồi.
Sắc mặt Khải Đức không khỏi hơi đổi, phòng ngự trên người Kiệt Khắc hắn khá rõ ràng. Mặc dù còn xa mới đạt đến trình độ của quyển trục cửu cấp ma pháp quang minh thủ hộ trên người mình, nhưng cũng không phải là loại cỡ cường giả bảy tám cấp có thể dễ dàng phá vỡ.
Cự kiếm trong nháy mắt vung lên, thân ảnh Khải Đức chợt bạo khởi, hướng về phương hướng Lâm Thanh Hàn chém tới, một trận thanh âm mạnh mẽ như lôi đình ẩn ẩn phóng tới.
Dù sao hắn cũng không dám tùy ý để cho Lâm Thanh Hàn bắn hạ, quyển trục cửu cấp ma pháp phòng ngự cũng không phải là vô địch.
Ít nhất, sau khi nhìn thấy Kiệt Khắc bị miểu sát, hắn đã không còn cho rằng là như vậy.
Dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Lâm Thanh Hàn, sau đó đoạt được thánh khí, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Khóe miệng thản nhiên mang theo vài phần trào phúng, thân hình Lâm Thanh Hàn một lần nữa di chuyển lên. Phương hướng lần này lại là ở bên người Nhược Lâm, cả thân thể bay ra, súng trong tay bắn liên tiếp không ngừng, tinh chuẩn bắn về phía cự kiếm trong tay Khải Đức.
"Răng rắc"
Theo một tiếng vang thanh thúy, thân thể Khải Đức đột nhiên dừng lại ở không trung, có chút thất thần nhìn vào đoạn kiếm trong tay, bỗng dưng một cổ hàn ý xông thẳng vào trong lòng hắn……
Vật đã chết, người vẫn còn sống.
Có lẽ quyển trục cửu cấp ma pháp phòng ngự nọ thật sự rất lợi hại, nhưng mà kiếm trong tay Khải Đức hiển nhiên là không chắc rồi, phát súng rất nhanh mà tinh chuẩn nhẹ nhàng trực tiếp đánh gãy cây kiếm.
Đã làm một tay súng, thì phải sử dụng nhiều đến đầu óc để chiến đấu mà bắn ra từng phát đạn.
Tìm kiếm điểm yếu của đối phương một cách sắc bén, sau đó mượn hết thảy lực lượng có thể lợi dụng được bắn giết, đây mới là phương thức chiến đấu của tay súng!
Không một chút do dự, thân thể Lâm Thanh Hàn một lần nữa vọt ra phía sau Nhược Lâm, nâng tay từ phía sau thân thể Nhược Lâm bắn ra 3 viên đạn hình chữ cực kỳ hiểm hóc.
Đúng như Lâm Thanh Hàn đoán, 3 viên đạn chỉ gần như là khiến cho quang mạc tinh khiết màu trắng quanh thân Khải Đức nổi lên một tia rung động mà thôi.
Không cách nào đột phá phòng ngự!
Trong nháy mắt Lâm Thanh Hàn liền đưa ra một kết luận, lấy thực lực của mình bây giờ nhiều nhất trong nháy mắt chỉ đánh ra bảy viên đạn mà thôi, bảy viên đạn liên tục không cách nào xé rách quang mạc. Song, nếu là tiếp tục bắn thì lại mất đi tính liên tục, chỉ cần có một khe hở, tổn thương nọ của quang mạc chắc chắn sẽ lập tức khôi phục lại như thường.
Chứng kiến đạn bị quang mạc ngăn trở, sợ hãi trong lòng Khải Đức rốt cuộc chậm rãi tán đi, "Sao hả? Không cách nào đột phá phòng ngự sao? Ta đã sớm nói qua, chỉ bằng vào thứ thánh khí cổ quái nọ trong tay ngươi tuyệt đối không cách nào tạo thành uy hiếp đối với cao thủ chân chính."
"Phải không?" Lâm Thanh Hàn ngừng lại dưới tàng cây mỉm cười, "Xem ra ngươi thật vẫn chưa biết phương thức chiến đấu của tay súng…… Thật đúng là ngu đến đáng thương, ài!"
Kết quả như thế vốn đã nằm trong dự đoán của Lâm Thanh Hàn, nên căn bản không hề tạo thành đả kích gì cho hắn.
Nếu cái nào cũng có thể trực tiếp miểu sát, vậy chẳng phải nói có khẩu súng này là có thể trở thành thiên hạ vô địch hay sao?
Quyển trục ma pháp phòng ngự Lâm Thanh Hàn chưa từng gặp qua. Bất quá tình huống công phá sơ hở của những hàng phòng ngự chu đáo thì hắn gặp qua nhiều lắm. Đối với hàng phòng ngự việc không cách nào đột phá mạnh mẽ mà nói, quyển trục ma pháp phòng ngự cũng không có gì ngạc nhiên.
Làm một tay súng đỉnh cấp, kiên nhẫn chẳng bao giờ được coi là một vấn đề gì cả.
Mặc dù không biết nguyên lý của ma pháp quyển trục là gì, nhưng mà có thể khẳng định một chút, nó đồng dạng là một loại hình thức năng lượng, vận chuyển năng lượng cường đại như thế, cho dù là không một ai quấy rầy thì liệu có thể kiên trì được bao lâu cơ chứ?
Thì cũng giống như người phòng ngự chờ đợi mình đi ra vậy, phải đợi ma pháp quyển trục tiêu hao hết năng lượng mới có thể đi ra. Đây chẳng phải là một nan đề gì hết, khác nhau trong đó bất quá chỉ là chờ đợi bao lâu mà thôi.
Lắc mình một cái, Lâm Thanh Hàn đã đầu nhập sâu vào trong rừng rậm.
Làm một tay súng đỉnh cấp, thủ đoạn ẩn nấp đồng dạng cũng là chuyện bắt buộc. Có nhiều lúc, tay súng cùng với sát thủ trên cơ bản chẳng có gì khác nhau cả.
Hết thảy mọi thứ, đồng dạng chỉ mất một thoáng thời gian mà thôi.
Cơ hồ là cùng lúc Lâm Thanh Hàn biến mất, Khải Đức cũng liền minh bạch rõ dụng ý của Lâm Thanh Hàn.
Không một ai so với hắn rõ ràng hơn hết hiệu quả của ma pháp quyển trục. Nửa tiếng, chỉ có thời gian gần nửa tiếng, chỉ cần thời gian vừa hết hiệu quả của hàng phòng ngự sẽ hoàn toàn bị giải trừ. Lúc đó, bản thân nếu như còn muốn thoát khỏi Lâm Thanh Hàn, xem ra chỉ có thể trông vào vận mệnh của bản thân mà thôi……
Nghĩ xong sắc mặt Khải Đức trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, bất ngờ hướng về một phía chạy như điên.
Đấu khí không hề giữ lại một chút phóng hết ra, xung quanh nổi lên một mảnh quang mang màu xanh huyến lệ, hướng về phía phương xa mà chạy. Về phần Nhược Lâm, sớm đã bỏ mất rồi.
Ngơ ngác đứng tại chỗ, Nhược Lâm cảm giác như cả thế giới này đều rời bỏ bản thân mình đi mất.
Lời ngon tiếng ngọt năm xưa giờ khắc này nhất thời trở thành những lời chê cười đáng thương, chính mình tựa như một con ngốc bị bọn họ trào phúng đùa bỡn, đây chính là số mệnh đấy ư?
Nghĩ lại hết thảy mọi thứ, rất nhiều thứ đều thay đổi một cách rõ ràng.
Lúc gặp phải Kim Tuyến Xà, Khải Đức để cho Kiệt Khắc mang mình đi trước, là bởi vì trên người hắn có quyển trục ma pháp phòng ngự, không có bất cứ nguy hiểm gì ư?
Không phải, không phải như thế…… Ma thú Kim Tuyến Xà như thế nào lại gặp được bên ngoài ma thú sâm lâm cơ chứ? Hay là, hết thảy căn bản đều là kế hoạch của bọn hắn?
Đúng rồi, thực lực của hắn cùng Kiệt Khắc cũng không yếu như lúc biểu hiện ra trước mặt ta……
Một Kim Tuyến Xà đối với họ mà nói, căn bản là không có khả năng tạo thành uy hiếp gì hết...... Nguyên lai, chỉ có ta một nhân tài bị đùa bỡn như một con ngốc?
Giả, là giả, hết thảy nhất định đều là giả……
"Cảm giác bị người ta vứt bỏ thế nào hả? Tiểu thư xinh đẹp." Mang theo vài phần thần sắc trào phúng, Lâm Thanh Hàn bây giờ bước tới bên người Nhược Lâm lần nữa.
"Ngươi không đuổi theo hắn sao?" Nhược Lâm bình tĩnh hỏi.
"Vô dụng." Lâm Thanh Hàn nhún vai đáp, "Ta cũng đuổi không kịp hắn."
Lời này mang theo vài phần bất đắc dĩ, bản thân mặc dù thân thủ không sai, nhưng mà cũng chỉ là so với người bình thường tốt hơn một điểm mà thôi, cùng với cái loại đấu khí của Khải Đức căn bản không cách nào so sánh được. Huống chi, đối phương đã có ý định chạy trốn, vậy còn có thể đuổi theo được nữa hay sao?
Thậm chí, Lâm Thanh Hàn cũng không dáp bức ép quá phận. Trước khi hiệu quả của ma pháp quyển trục biến mất, nếu như để cho hắn đối mặt với Khải Đức một lần nữa, rất có thể kẻ chết chính là hắn, đó cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn trốn vào rừng rậm.
Đương nhiên, nếu như cái tên Khải Đức kia thật sự ngu ngốc tiếp tục tiến vào rừng rậm đuổi giết mình, Lâm Thanh Hàn cũng không ngại tìm kiếm một thời cơ xử lý hắn.
Muốn ở trong địa phương này ẩn nấp, bằng vào hắn sợ còn không có bản lãnh đó.
Về phần hậu hoạn mà nói, cũng là hết cách, đợi cho đến khi mình quen thuộc thế giới này rồi chậm rãi giải quyết là được.
Ngược lại thiếu nữ bị Khải Đức vứt bỏ, lại có thể khiến cho Lâm Thanh Hàn cảm thấy hứng thú.
Đương nhiên, ta không phủ nhận phần lớn là có liên quan đến vẻ đẹp của Nhược Lâm. Dù sao, nếu là một nam nhân đối mặt với sắc đẹp của Nhược Lâm mà không hề phản ứng, điểm khác nhau gần như là mức độ ảnh hưởng của sắc đối với ngươi lớn hay nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, phần nhiều nữa là bởi vì, hắn thông qua Nhược Lâm sẽ có thể dễ dàng hiểu rõ hơn thế giới này.
Cái gì cũng không biết, chạy loạn chỉ có thể khiến cho mình mơ hồ lâm vào tử cảnh mà thôi, Lâm Thanh Hàn tự tin, nhưng quyết không tự phụ. (Tử cảnh: chỗ chết)
Đây cũng đồng dạng là một trong những phẩm chất tốt đẹp của một tay súng đứng đầu.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Convert: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Theo tiềm thức hạ tay sờ xuống súng, vì chuyện bị khơi mào lên, nên Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng không có nói gì.
Sau một hồi hỏi han Nhược Lâm, Lâm Thanh Hàn đã hiểu rõ đại khái tình huống của thế giới này. Phần lớn đều giống với những gì Kiệt Khắc nói với mình. Đáng giá nhất chính là thế giới này cũng có thần. Đương nhiên, đối với điểm ấy Lâm Thanh Hàn chỉ cười nhạt, ít nhất thì đối với hắn mấy vị thần này toàn bộ đều không có gì để kính ngưỡng lẫn sợ hãi.
Mặt khác, để Khải Đức chạy thoát mới là phiền toái lớn.
Tên kia không ngờ là nhị hoàng tử của Khải Sắt đế quốc. Hơn nữa dường như là hoàng tử rất được sủng ái, đó cũng chính là lý do tại sao hắn có được quyển trục cửu cấp ma pháp phòng ngự.
Về phần Kiệt Khắc bị mình xử đẹp, thì chính là con trai duy nhất của tài chính đại thần……
Ngược lại Nhược Lâm này thì không có thân phận gì hiển hách, chỉ là nữ nhi của một hầu tước không hề có thực quyền.
Được rồi, mặc kệ nói như thế nào, thì cục diện rối rắm này cũng đã định. Càng không xong nhất chính là, từ chỗ ma thú sâm lâm này đi ra ngoài là Khải Sắt đế quốc. Nếu muốn đi sang đế quốc khác thì trước hết phải xuyên qua Khải Sắt đế quốc trước.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn phương hướng đi ngược lại, xuyên qua ma thú sâm lâm, trực tiếp tới Đông Phương đế quốc.
Bất quá, ngươi nhất định cần phải nhắm đủ khả năng ứng phó với bát cấp cửu cấp ma thú, thậm chí là thánh vực ma thú.
Giống hệt như tiểu thuyết huyền huyễn đã nói, ma thú sâm lâm quả nhiên không phải địa phương gì tốt……
Lúc đầu Lâm Thanh Hàn chỉ là đột nhiên rơi ngay ven bờ sâm lâm. Nếu mà đem hắn ném vào sâu bên trong sâm lâm mà nói, cho dù có súng thì bây giờ cũng đã biến thành một thi thể rồi.
"Ngươi thật sự không biết gì hết ư?" Nhược Lâm có chút rung động hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta sao?" Lâm Thanh Hàn bĩu môi nói, "Chỉ là một người lạc đường mà thôi."
"Ngươi định sẽ làm gì với ta?" Nhược Lâm mở miệng hỏi lần nữa. (DG: Thì đè xuống abcxyz chứ gì nữa ^^!)
"Ngươi cảm thấy ta muốn làm gì?" Lâm Thanh Hàn có chút buồn cười nhìn nàng hỏi ngược lại.
Trầm mặt trong chốc lát, Nhược Lâm đột nhiên nở nụ cười lạnh, "Vậy thì đến đây đi, chẳng phải trong mắt các ngươi thì ta chỉ là nữ nhân để cho các ngươi mặc sức đùa bỡn thôi sao."
"Tự cổ hồng nhan bạc mệnh…… Lời này quả thực rất có đạo lý a." Lâm Thanh Hàn cười khổ một chút nói.
Dung nhan khuynh thành khuynh quốc, cơ hồ là giấc mộng của mỗi nữ nhân. Song, chỉ có nữ nhân chính thức có được dung nhan này mới có thể cảm nhận nỗi đau dung nhan đó mang lại.
"Ngươi đi đi." Lâm Thanh Hàng không chút hứng thú phất phất tay, "Ta thừa nhận ngươi rất đẹp. Bất quá ta mặc dù không phải thứ gì tốt, nhưng cũng khinh thường việc cưỡng bức nữ nhấn…… Đi đi, đừng để ta lại hối hận."
Nói thẳng ra đối với một mỹ nữ như vậy mà không động tâm là thúi lắm. Nhưng mà, nếu nói như vậy liền cưỡng bức chiếm lấy nàng, coi như là ở thế giới khác, cũng không phải Lâm Thanh Hàn có khả năng làm được.
"Ngươi nói cái gì?" Lần này đến phiên Nhược Lâm run sợ. Đối với tướng mạo của mình Nhược Lâm có tự tin rất lớn. Dưới tình huống này, còn có thể buông tha cho mình, quả thực là khiến cho người ta rất khó có thể tin rồi.
Cúi người xuống, ở trên thân Kiệt Khắc tìm kiếm một ít đồ vật hữu dụng nào đó, Lâm Thanh Hàn có chút không nhịn được nói, "Còn chưa chịu đi? Hay là ngươi nghĩ rằng ta thật sự không đổi ý?"
"…………" Nhược Lâm lúc này mới phản ứng lại, cắn răng quay đầu chạy đi.
"Mày thật đúng là sang a!" Nhìn Nhược Lâm rời đi, Lâm Thanh Hàn không khỏi tự tát mình một cái, có chút bực bội nhỏ giọng mắng, "Loại mỹ nữ này không ngờ cũng có thể bỏ qua……Vui vẻ tình một đêm cũng tốt a, còn bày đặt giả bộ thuần khiết! Kháo!"
Lửa này xem ra đã dây vào nhầm chỗ. Vì thế mọi thứ trên ngươi Kiệt Khắc đều bị Lâm Thanh Hàn bóc lột đến đáng thương, rồi sau đó còn bị sút thêm hai cước vào thi thể.
"Di, đây là cái gì vậy?" Một quyển sách màu đen gợi lên hứng thú của Lâm Thanh Hàn.
Quyển sách màu đen ước chừng không khác biệt lắm so với từ điển, mơ hồ tản ra quang mang màu đen. Mặt trước ghi rõ bốn chữ to đùng đùng - - Ma Pháp Áo Nghĩa!
Chứng kiến thứ này, Lâm Thanh Hàn trong lòng không khỏi bất thình lình giật mình, tâm trạng trở nên vui mừng như điên.
Tâm tình ảo não do trót thả Nhược Lâm đi mới vừa rồi lập tức bị hắn quăng lên tới chín tầng mây, lập tức ôm lấy sách mở ra xem.
Thời gian bất giác vội vã trôi qua, cho đến khi Lâm Thanh Hàn ngẩng đầu lên lần nữa thì mặt trời đã lặn sau núi.
Ý vị dư thừa vẫn còn sau khi đọc quyển sách, Lâm Thanh Hàn không khỏi thở dài một hơi.
Trên thực tế, quyển sách này cũmg không phải dùng để học tập ma pháp, mà nó chỉ kể rõ lại chi tiết cùng giải thích cái gì gọi là ma pháp, và cả nguyên lý ma pháp cơ bản nhất.
Vật như vậy đương nhiên không có khả năng khiến cho Lâm Thanh Hàn lập tức học được ma pháp. Thậm chí ngay cả phương pháp học tập cũng không có, nói gì thì nói dù sao phương pháp học tập đối với Lâm Thanh Hàn cũng trọng yếu hơn.
Nếu như nói, trước kia ma pháp luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác như bị một chiếc khăn che dấu đi sự thần bí, thì bây giờ, nó không khác gì là đem chiếc khăn thần bí này kéo xuống.
Đối với con người mà nói, không biết gì thì đó mới là điều đáng sợ nhất. Mà một khi đã rõ ràng rồi, cho dù nhất thời không tìm ra biện pháp giải quyết, nhưng cũng sẽ không còn sợ hãi nữa.
Thứ mà họ gọi là ma pháp đơn giản chỉ là sử dụng một loại nguyên tố ma pháp hữu ích chung quanh trong không khí thôi.
Ngươi có thể điều động càng nhiều nguyên tố ma pháp, cấp bậc ma pháp theo đó cũng càng cao, ngược lại cũng vậy.
Nếu như ngươi ngay cả nguyên tố ma pháp cũng cảm thụ không được, tự nhiên sẽ không thể có cơ hội trở thành ma pháp sư.
Trên thực tế, ở thế giới này, có được thiên phú trở thành ma pháp sư cũng gần như là một số rất ít thôi.
Về phần Lâm Thanh Hàn…… Đến bây giờ hắn còn chưa có chuẩn bị hay hiểu rõ được làm như thế nào để cảm thụ nguyên tố ma pháp.
Bất quá, Lâm Thanh Hàn cũng không nghĩ muốn làm ma pháp sư, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm đến điều đó.
Đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, chỉ cần hiểu rõ ma pháp là thứ đồ chơi gì, nhược điểm ở đâu, làm như thế nào để ứng phó với ma pháp sư, như vậy là đủ. Những điều này thì từ trong quyển sách cũng có thể tìm thấy.
Không thể không nói, vận khí của Lâm Thanh Hàn thật sự không tồi, quyển sách này nguyên vốn là bảo bối cực hiếm được giấu kỹ. Kiệt Khắc cũng chỉ là ngẫu nhiên có được, định cầm đi đem đổi lấy thưởng, bởi vì đột nhiên gặp Khải Đức cùng Nhược Lâm, nên chưa kịp bỏ nó ra mà thôi.
Đương nhiên, đây chỉ là một cách lý luận để hiểu rõ mà thôi, chứ còn ứng đối cụ thể như thế nào, còn phải dựa vào bản thân Lâm Thanh Hàn chậm rãi tìm tòi.
Lý luận cùng thực tế dù sao chênh lệch cũng không nhỏ.
Cái kiểu bí tịch vừa xem là có thể lập tức thông suốt rồi trực tiếp trở thành thiên hạ vô địch thì theo tình hình cho thấy, xem ra chỉ có thể xuất hiện trong mấy quyển tiểu thuyết YY mà thôi!