Đây là bộ truyện về thể loại Võng du (game online), nói về một trò chơi tên là Đệ Nhị Thế Giới, ở đó người chơi đội mũ hoặc sử dụng thiết bị là khoang trò chơi để log in vào game. Nhân vật chính là tay súng có tên Diệp Sảng, khác với mọi truyện, gia cảnh của NVC có phần hơi bí ẩn, trong game hắn cũng là một tay hơi tưng tưng, nhờ vào sự may mắn mà cũng đã nhiều phen thoát nạn. Tác giả có lối hành văn hơi giật cục, đọc cả câu đôi khi cứ hơi hẫng, nhưng một số tình tiết toát lên chất hài như kiểu xem phim của Châu Tinh Trì, là một bộ đọc xong rồi lát sau ngẫm lại cười sằng sặc. Khi đọc truyện cũng có thể đoán được tác giả là một fan của game CS, vì hệ thống súng ống được tác giả đưa vào khá đầy đủ, NVC không phải là vô đối quá mức. Tóm lại là một bộ đọc khá ổn.
Vì đây là lần đầu dịch thể loại Võng du nên có một số từ ngữ không hiểu rõ. Trong quá trình đọc bạn nào có ý kiến xin đóng góp để hoàn thiện hơn. Và hiện tại đang solo nên có lẽ tiến độ sẽ hơi chậm, hy vọng, khi được nhiều người ủng hộ sẽ có thêm người dịch cùng.
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Tiền và trang bị bị mất hết!
Nếu như là một người bình thường nghe chuyện sấm nổ giữa trời quang như thế này, chắc chắn phải nhảy lên chửi bới om sòm, chém giết tứ bề. Nhưng Tam Xảo thì không, nàng vẫn đứng lặng yên trước cổng vào của khu mỏ quáng. Toàn bộ đã bị mất sạch, nhưng thần sắc của nàng lại có vẻ rất bình tĩnh. Lòng nàng vẫn không có chết nên mắt cứ nhìn chằm chằm vào một gã nam nhân đang dựa cái cuốc vào cửa động.
- Anh cho rằng anh trốn là em không tìm được sao? Vô ích thôi!
Tam Xảo đã trầm mặc hơn ba phút rốt cuộc cũng không chịu nỗi nữa
- Nam nhân như anh, bất kỳ ở chổ nào cũng nổi bật. Giống như quáng thạch trong sơn động, bọ rầy trong ruộng đất. Vô cùng tươi sáng, vô cùng xuất chúng. Ánh mắt u buồn của anh, thân pháp phiêu dật, công pháp thần kỳ, lại còn thêm nửa điếu thuốc Hồng tháp sơn nữa chứ, thật là làm cho em mê mẩn..
Diệp Sảng phà ra một làn khói liếc nàng một cái. Hắn bỗng phát hiện sau lưng nàng còn có thêm một người chơi mặc áo vải màu trắng, trong lòng thầm kêu hỏng bét, các nàng chơi trò 2 vs 1. Phen này tiêu rồi, bình tĩnh, ta phải bình tĩnh.
Biểu tình của Tam Xảo bỗng nhiên phút chốc hóa bi phẫn:
- Có điều là cho dù anh có giỏi đến mấy thì làm gì cũng phải có luật lệ. Dù gì đi nữa cũng đừng nên giành quặng của em chứ, chẳng lẽ nữ nhân đi đào quặng lại dễ dàng bị khi dễ như vậy sao?
Diệp Sảng thả cái cuốc xuống, thở dài vẻ cam chịu:
- Anh nghĩ cùng chung một thôn thì vẫn có thể nói chuyện tình cảm với nhau cơ mà, sao lại lôi chuyện mua bán ra làm gì.
Hai mắt Tam Xảo híp lại:
- Có nói chuyện tình cảm thì cũng phải chia tiền cho em.
- Hiểu rồi!
Diệp Sảng ném nữa điếu thuốc xuống đất
- Có điều này anh muốn nói với em, quặng sắt gần đây rất thông dụng, tinh quáng không đáng bao nhiêu tiền. Thôi thì thế này vậy, em cầm tạm mớ thảo dược này coi như là tiền tinh quáng đi, được chưa nào, cầm lấy đi, anh ném sang cho em nhé.
Tam Xảo nổi giận:
- Anh giỏi lắm, rồi sẽ còn gặp nhau!
Nói xong, nhặt mớ thảo dược quay đầu đi.
Diệp Sảng vẫn cứ điềm đạm:
- Có hứng thì tối nay ở chỗ đào quáng cũ nhé, hĩ hĩ!
- Đi con mẹ anh ấy!
Tam Xảo nổi khùng xoay người ném mớ thảo dược trở lại.
Diệp Sảng vươn tay chụp lấy thủ pháp rất thuần thục:
- Lợi hại quá, của ta lại trở về ta rồi!
Nữ lang áo trắng vọt tới, vẻ mặt vô cùng tức giận:
- Tam Xảo, cái tên đào quáng kia không chịu trả tiền, em giúp chị tìm người chặt hắn làm mấy khúc.
- Bỏ đi! Tứ muội!
Tam Xảo đầy u oán:
- Bất kể thế nào đi nữa, hắn là người độc nhất vô nhị mà ta có cảm tình, quáng thạch vương tử phong độ ngời ngời!
Tam Xảo vừa rời đi, Diệp Sảng quay người ngoạc mồm la lớn:
- Bán tinh quáng độ thuần khiết 12% vừa mới đào đây!!. Tự mình ra giá, hỏi giá không trả, ai cần hô to, giá cao ắt được….Mại dzô!!!
Vừa hô dứt câu, một bầy người khai quáng trong sơn động lập tức ồn ào hẳn lên, rồi tầng tầng lớp lớp vây quanh Diệp Sảng.
- Huynh đệ, bán cho ta. Ta trả 5 tiền!
- Ta trả 10 tiền!. Ai dám tranh với ta, ta chặt, ta chặt!!
- Một phát 15 tiền, khỏi ồn ào..
Một phút sau, Diệp Sảng đem khối tinh quáng bán cho một người chơi trọng giáp chiến sĩ với giá 15 tiền rồi nhanh chóng xách cái xẻng công binh lên nhằm thôn cắm đầu mà chạy. Sở dĩ hắn chạy nhanh như vậy là vì hắn đã đói đến xanh mặt rồi. Nếu không có gì dằn bụng đừng nói đến chuyện đánh quái luyện cấp mà lập tức lăn đùng ra chết đói ngay lập tức. “Đệ Nhị Thế Giới” đã chính thức ra mắt hơn mười ngày, rất nhiều người chơi đều có chung một vấn đề, chuyện chính phải làm đó chính là lên cấp, nhưng vấn đề ở chổ không tiền làm sao lên? Cho nên, lão ca mới hát rằng: “Không có tiền một bước cũng khó đi, ta đành chịu nhân thế khinh khi”
Thôn nằm ở phía Tây của thảo nguyên Tịch Tĩnh, tên gọi là thôn Nguyệt Lượng, ba mặt là nước, phong cảnh mê người. Thôn Nguyệt Lượng có diện tích khoảng 100.000 m2, phong cách kiến trúc khá cổ xưa, khắp nơi đều là tường gạch mái ngói, thấp lè tè nhưng cũng có quầy tạp hóa, cửa hàng cho thuê trang bị và hơn ba mươi NPC trí năng để trợ giúp những người chơi mới bắt đầu. Những thôn xóm như thế này có khắp nơi trong Đệ Nhị Thế Giới. Diệp Sảng lao đến quầy tạp hóa như một cơn lốc, vội vàng mua ba hộp bánh ép khô và một bình nước, rồi trợn mắt trợn mũi nhai nhai nuốt nuốt. Một khi độ đói khát của người chơi lên đến 80% thì thuộc tính “Tinh thần” sẽ nhanh chóng bị hạ xuống, người sẽ cảm thấy mệt nhọc vô cùng, động tác cũng sẽ trở nên chậm chạp, nếu không kịp ăn uống thì chuyện trở thành con ma đói là hiển nhiên. Người chơi trong thôn cứ tới tới lui lui, Diệp Sảng thì cứ cắm cúi mà ăn. Trong dòng người vội vã đó bỗng xuất hiện một người chơi mới trên người mặc một tấm áo giáp cũ, phía dưới thì quần vá chùm vá đụp, trong tay cầm một cái bao dệt từ vỏ cây, hắn đến cạnh Diệp Sảng hét lớn :
- Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão! (trời nếu có tình trời cũng già)
Một tiếng Cạch khô khóc vang lên, miếng bánh ép khô rơi xuống đất, ánh mắt Diệp Sảng trở nên ngốc trệ :
- Nhân nhược hữu tình tử đắc tảo! (Người nếu có tình ắt chết sớm)
A Ngưu tiếp tục hô ám hiệu:
- Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì (Hai tình ví phỏng mãi lâu dài)
Diệp Sảng lập tức đáp:
- Tiện thị lưỡng nhân thành hôn nhật! ( Là ngày hai người thành hôn đó)
Ám hiệu phù hợp, A Ngưu gấp gáp hô :
- A Ngân!
Diệp Sảng ngẩng cao đầu:
- A Ngưu!
A Ngân vô cùng kích động:
- A Ngân, lão đại đã tới.
Diệp Sảng cũng xúc động không thua:
- Thật ư?
A Ngưu đáp:
- Lão đại đang ở ngoài thôn chờ ngươi.
Hai mắt Diệp Sảng sáng ngời:
- Lão đại đích thân đến gặp ta sao?
- Không! A Ngưu nghiêm mặt nói
- Lão đại có nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi.
- Thật vậy ư?
Diệp Sảng mừng rỡ vô cùng
- Cuối cùng cũng đến phiên ta!
Nói xong vung cuốc lên nện miếng bánh ép khô thành hai mảnh.
Cầu nhỏ cong cong, nước trôi róc rách, một người chiến sĩ toàn thân mặc áo giáp mây cũ mèm, thắt lưng giắt sài đao đang đứng trên cầu ngẩng đầu ngắm nhìn mây trắng nơi phương xa, thần thái vô cùng tiêu sái chỉ hiềm một nỗi, giáp mây thì hơi nát mà sài đao thì cũng quá rỉ sét. Đối với lão Đại, Diệp Sảng rất tôn trọng, khi “Đệ Nhị Thế Giới” chính thức phát hành, lão Đại đã mời hắn gia nhập “Túy Ngân hội”, sở dĩ hắn gia nhập hội này là vì cảm giác thân thiết. Phải, chính là cảm giác thân thiết. Bởi vì ID trong game của Diệp Sảng cũng có một chữ “Ngân” mà nhân phẩm của lão Đại cũng không tệ. Hắn vừa gia nhập, lão Đại đã phong cho hắn một chức rất oách – Phó hội trưởng. Ngoài ra còn cho Diệp Sảng 10 tiền phí gia nhập. “Tiền” trong Đệ Nhị Thế Giới không dễ mà có. “Tiền” được làm từ một dạng kim loại như tiền xu, vô cùng tinh vi. Ngoại trừ đánh BOSS còn các loại quái vật bình thường giết chết cũng chẳng có. Nhưng người chơi có thể đem tài liệu hoặc trang bị bán cho NPC để lấy tiền. Phải biết là một gói thảo dược chữa thương cho người mới chơi đã có giá 3 tiền, lão Đại cho Diệp Sảng 10 tiền, đối với người mới chơi là một khoản không nhỏ. Vừa vào game mà đã thăng quan và phát tài, rõ ràng Diệp Sảng được đãi ngộ rất cao. Chỉ là, Túy Ngân hội qua hơn mười ngày khuếch trương, thế lực tuy không thể so sánh với các công hội chính quy ở các thành thị lớn nhưng về mặt phát triển cũng đã có quy mô. Cơ cấu của Túy Ngân hội như sau : lão đại Mãnh Nã Lực Sát – Hội trưởng, Diệp Sảng – Phó hội trưởng, Tây Môn Xuy Ngưu – hội viên hoàng kim VIP (chắc bà con với Tây Môn Xuy Tuyết quá ). Thật sự chỉ có ba người, điều này quả là vô cùng kinh người. Ngửa cổ đón làn gió nhẹ mơn man mái tóc, Diệp Sảng chậm rãi đi lên đầu cầu :
- Lão Đại!
Lão Đại xoay người lại, mỉm cười rạng rỡ. Vừa nhìn qua lão Đại cũng là người chơi giống như Diệp Sảng và A Ngưu: mặt bẩn thỉu, tóc rối bù, áo quần rách nát, đặc biệt là Diệp Sảng. Nếu như không có khuôn mặt dính đầy bụi quáng. Nếu như không mặc áo giáp của người mới chơi thì tính ra Diệp Sảng cũng có nét đẹp trai. Vấn đề hiện tại là nhìn ba người bây giờ rất có tiềm lực để trở thành đệ tử Cái Bang.
- A Ngân, ngươi đã đến!
Lão Đại trông rất có sức hút.
Diệp Sảng cảm thán thốt lên:
- Mười ngày, đã tròn mười ngày, ta còn tưởng lão Đại đã quên mất ta rồi chứ.
Lão Đại trả lời với vẻ áy náy:
- Sao có thể như vậy được? Cho dù là một thanh cời lửa, cho dù là một cái cuốc gãy cũng sẽ có lúc dùng đến mà.
Diệp Sảng nghe vậy vô cùng phấn chấn:
- Ví dụ này rất hay. Ta đã sẵn sàng chấp hành bất cứ nhiệm vụ gì.
Lão Đại gật gật đầu:
- Có câu đào quáng mười ngày, dùng một lần. (Tác giả hay sửa thành ngữ vãi)
Diệp Sảng cảm thấy rất kích động, lão Đại quả là lão Đại, thật hiểu rõ ta mà, không gặp mặt mà cũng biết ta đào quáng khổ cực nhiều ngày
- Có việc gì lão Đại cứ việc giao phó!
Lão Đại nói:
- Ta vừa biết tin, ở sơn mạch phía Tây của Tĩnh Tịch thảo nguyên, tọa độ 1860 : 10086 có một động nhỏ tinh quáng độ thuần khiết 22%, đây là phát hiện bí mật của ta.
- Oa!!!!
Diệp Sảng và A Ngưu đều há hốc miệng
- Bảo tàng cỡ này mà ngươi cũng có thể phát hiện, thật là quá giỏi mà!
Hai người kinh ngạc cũng là có nguyên nhân, đây là lúc game mới bắt đầu chính thức, tiền không dễ mà tìm. Đối với các chức nghiệp chính như nguyên tố sư của hệ ma pháp, trọng giáp chiến sĩ của hệ chiến sĩ, tay súng của hệ du hiệp mà nói luyện cấp là việc cực kỳ tốn tiền. Bởi vì nguyên tố sư cần ma lực thủy, trọng giáp chiến sĩ thì phải có trang bị, còn tay súng thì không được thiếu đạn dược. Cho nên lợi dụng kỹ năng sống để kiếm tiền mới là chuyện quan trọng trước mắt. Trong ba người, kỹ năng sống của Diệp Sảng là đào quáng, dù rất cực khổ nhưng tốt xấu gì cũng có thể kiếm tiền. Nhưng nếu đào quáng đã khổ thì kỹ năng sống của lão Đại và A Ngưu càng kinh dị hơn nữa. Lão Đại luyện “Câu cá thần công”, hiện giờ quanh tân thủ thôn (thôn của người mới chơi), mười con cá chép mới được 1 tiền, bình quân lão Đại 30 phút mới câu được 1 con, mà cần câu với mồi câu cũng phải tốn tiền, một ngày gian khổ mới kiếm được 2,3 tiền. Còn A Ngưu lại luyện “Trồng rau đại pháp”, trước tiên cày ruộng, sau đó giẫy cỏ, rồi lại tưới nước. Một quá trình phức tạp và nhiều rối rắm, hai ngày sau rau mới lớn để có thể thu hoạch. Nhưng kết quả thường là
“Trồng rau cực khổ một vạn năm
Chợp mắt một đêm là sạch tiền”
Vì hiện nay trộm rau nhiều vô kể, phải trông coi 24h miếng đất trồng rau. Do đó con đường phát tài từ trồng rau bị A Ngưu một phiếu đập bẹp.
- Cho nên ta quyết định, kỹ năng đào quáng của A Ngân đã là trung cấp nên nhiệm vụ này chắc chắn phải giành cho ngươi. Một khi thành công, lão Đại ta và ngươi kẻ ba người bảy!
Lão Đại nghiêm nghị nói, rồi sau đó mở ra bảng giao dịch
- A Ngân, đây là tiền riêng của ta tài trợ ngươi 10 tiền, đi mua một cái xẻng công binh cho tốt, đừng làm mất mặt Túy Ngân hội chúng ta!
Diệp Sảng run run cầm tiền, A Ngưu ở bên cạnh tròng mắt thấy muốn lồi ra, lão Đại ra tay thật là hào phóng a.
- A Ngưu!
Lão Đại liếc mắt nhìn hắn.
A Ngưu mừng lớn, lập tức dạ ran:
- Yes sir!
Lão Đại lại lấy ra mấy đồng xu giao cho hắn:
- A Ngân đi chuyến này phải 2,3 ngày mới về. 3 tiền này ngươi cầm đi mua 21 cái bánh bao trắng để A Ngân làm lương thực ăn đường.
Hai mắt A Ngưu tối sầm:
- Vâng.. lão Đại!
Diệp Sảng cất tiếng hỏi :
- Lão Đại khi nào thì ta khởi hành?
Lão Đại trả lời đầy quyết đoán:
- Ngay bây giờ!
Diệp Sảng hít sâu một hơi:
- OK, ta lập tức đi ngay! Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Động quáng ở Tây khu sơn mạch quả nhiên không người. Không phải vì không người đến mà do lối vào quá khó tìm. Thử nghĩ đi, phải men theo dãy núi lỡm chởm chui vào một khu rừng rậm rạp, lối vào nằm khuất trong một đống nham thạch, đừng nói tìm chỉ muốn nhìn lối vào động còn không dễ dàng, ấy vậy mà Diệp Sảng lại tìm ra. Nhiều ngày đào quáng cũng chẳng phí công, DIệp Sảng rất nhạy cảm với quáng sản giống như sói đói thèm thịt béo, sắc lang háo mỹ nữ.
Bản đồ của Đệ Nhị Thế Giới rất lớn, có thể nói chỉ cần anh có sức thì có đủ chổ cho anh đi. Nhưng nói là nói thế thôi, Diệp Sảng đến được chổ này cũng mất một khoảng thời gian đi bộ rất lâu. Thật ra không muốn đi bộ cũng được nhưng không đi bộ thì phải thuê xe đạp ở tiệm tiền thuê mỗi giờ là 10 tiền, bét lắm cũng tốn hết 100 tiền, tiền thuê đắt rẻ còn chưa nói, quan trọng là đường núi mấp mô gập ghềnh thế này thử hỏi ngươi cưỡi xe đạp có được không?
Máy kéo là một ý tưởng không tồi, tân thủ thôn cũng từng có một tên dzất ngưu muốn đi ngao du hơn 50km ngoài Kim Sa trấn, kết quả là mới được nữa đường máy kéo hết dầu, bị bầy sói đói lôi cổ xuống làm bữa tối. Còn về xe hơi, Diệp Sảng chưa từng nghĩ đến, thứ đồ chơi đó thì đám con nít ranh cùng khổ chỉ dám mơ mà thôi.
Cho nên đến được chổ này cũng không dễ dàng gì, chưa kể trên đường quái vật cũng không hề ít. Diệp Sảng giờ đã cấp 5, giết mấy cái quái linh tinh 3, 4 cấp là chuyện vặt nhưng xui xui sáng ra chân trái dẫm bãi c.. chó, gặp phải BOSS thì cái hình ảnh vung xẻng dũng mãnh xông lên đập một cái chỉ là chuyện nằm mơ mà thôi. Mà theo hiểu biết của Diệp Sảng về Tịch Tĩnh thảo nguyên, khắp nơi đều có BOSS. Một khi không cẩn thận gặp phải thì cái mạng nhỏ này chắc chắn đi uống trà với ông bà luôn.
Thuận lợi chui vào động quáng, trong bóng tối âm u Diệp Sáng chọn một góc rồi vung xẻng đào cật lực. Trong game, bất kỳ kỹ năng nào cũng được chia thành năm mức: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đặc cấp và thần cấp. Giữa các cấp có sự khác biệt rất rõ ràng, như Diệp Sảng chẳng hạn, hiện kỹ năng đào quáng đã đạt đến trung cấp nên mạnh hơn người chơi sơ cấp rất nhiều, hiệu suất khai quáng của sơ cấp là 5% còn trung cấp là 15%, hiệu suất cao có nghĩa là hao phí thời gian và thuộc tính “Tinh thần” sẽ được giảm đi rất nhiều. Chỉ cần đào ra khỏi đất, quáng thạch sẽ tự động rơi vào túi của người chơi, cái túi này có tên là túi Càn Khôn, là vật phẩm tùy thân của mỗi người. Túi Càn Khôn có quan hệ chặt chẽ với thuộc tính “Tinh thần”, giá trị tinh thần lại liên quan đến trạng thái thể lực, mệt mỏi, chiến đấu, chịu đựng của người chơi. Chỉ số tinh thần càng cao thì năng lực tác chiến lâu dài càng mạnh, túi Càn Khôn cũng tự động tăng thêm số ô vuông. Chỉ là khi người chơi mang theo một trọng lượng và phụ trọng chiếm hơn 60% số ô vuông thì động tác sẽ chậm dần đi, nếu như chất đầy túi có thể sẽ không bước đi được.
Lão Đại quả nhiên không có lừa Diệp Sảng, nơi này toàn là quáng có độ tinh thuần hơn 20%, nếu bán ra ít nhất cũng phải được 40 tiền 1 khối. Hắc hắc, khi đó bạn Diệp Sảng của chúng ta không phải ăn bánh bao 1 tiền 7 cái mà là ăn mì Dương Xuân 1 tiền 1 bát.
- Vì mì Dương Xuân, ta đào, ta lại đào!!
Cái xẻng của Diệp Sảng cứ vung lên tới tấp như đang đập quái vậy.
Sau một lúc đào bới Diệp Sảng đã lấy được 25 khối tinh thạch, túi Càn Khôn đã đầy 55%. Hắn rất sáng suốt quyết định dừng tay, trở về thôn. Đây cũng là một ưu điểm của Diệp Sảng, bất cứ chuyện gì, hắn cũng tính toán đường lui cho mình. Nhưng mà bây giờ đường lui cũng không còn nữa rồi. Ngoài động vọng đến một trận huyên náo, vừa quay đầu nhìn lại, Diệp Sảng lập tức thở phào một hơi:
- Mẹ kiếp, may là không phải BOSS!
Đúng là không phải BOSS, nhưng so với BOSS lại càng nguy hiểm hơn đó chính là người. Cửa động xuất hiện bảy tám người, toàn bộ trên tay cầm đuốc và vũ khí, ăn mặc chỉnh tề. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đám người này khác xa với tân thủ thôn mặc áo vải bố giáp. Nói trắng ra, chỉ cần có tiền là đổi được trang bị. Chỉ cần nhìn trang phục là có thể đoán được chức nghiệp rồi.
Đương nhiên, cái loại cỡ như Diệp Sảng
“Giáp anh rách vai,
Quần anh có vài chổ thủng,
Đầu bù tóc rối
Chí bay đầy”
Vừa nhìn đã biết ngay là người mới chơi, tay còn cầm cái xẻng. Rất thật, giống như thật.. một đại đệ tử Cái Bang.
Bởi vậy tên cầm đầu tốp người mới đến là Thiên Hắc Hắc tiến lên lạnh giọng hỏi:
- Ngươi là ai? Ở chỗ này làm cái gì?
Câu hỏi này phải xếp vào hạng ngu nhất Đệ Nhị thế giới, không phải người chơi thì là ai? Ma à? Ở chỗ này không đào quáng chẳng lẽ đi mò mẫm người đẹp chắc?
Trước mặt Diệp Sảng là tám đại hán toàn thân mặc giáp, tay cầm đao, có thể đoán được đối phương là trọng giáp chiến sĩ, liền cười hì hì nói :
- Đại ca à, tiểu đệ ta mới đến đây, đào quáng kiếm miếng cơm thôi mà hè hè..
Hắn còn chưa dứt lời, Thiên Hắc Hắc đã lạnh lùng cắt ngang:
- Từ giờ trở đi, đây là địa bàn của Triều Nhân bang Kim Sa trấn. Ngươi có thể cút đi được rồi!
- Ặc.. vậy ta cút ngay!
Diệp Sảng vội vàng nói.
Vừa đi được vài bước, Thiên Hắc Hắc bỗng quát to:
- Đứng lại!
Diệp Sảng buồn bực:
- Đại ca, ngươi còn gì phân phó nữa à?
Thiên Hắc Hắc cũng không thèm nhìn hắn:
- Để tinh quáng lại!
“Cao minh, quả thật là cao minh!” Diệp Sảng phải thầm khen, nhãn lực đối phương rất tốt. Bất quá hắn nhanh chóng than thở:
- Ài, ta nghĩ nơi nào cũng có thể có giao tình, không ngờ lại tính chuyện mua bán, bao nhiêu tiền? Ngươi ra giá đi?
Lần này đến lượt tám người Triều Nhân bang sửng sốt, mẹ nó chứ ở đâu mọc ra cái tên tiểu tử quê mùa này vậy? Không hiểu tiếng người à?
Thiên Hắc Hắc giận dữ quát:
- Để tinh quáng trên người ngươi lại, nếu không thì là cái mạng của ngươi. Lưu quáng không lưu người, lưu người không lưu quáng, ngươi chọn một trong hai điều đó đi!
Uy hiếp, quả thật là uy hiếp trắng trợn mà!
Uy hiếp cũng chưa là gì, người chơi Đệ Nhị thế giới một khi tử vong sẽ lập tức hóa thành một luồng số liệu bạch quang, thi thể sẽ bảo lưu 5 phút. Tuy Diệp Sảng không hiểu hệ thống diều khiển trung tâm thiết kế như vậy làm gì, nhưng chỉ nghĩ đến cũng đủ rùng mình, đã treo lại còn bị quật thây, quả là thê thảm. Thua người, thua tiền nhưng không thể thua khí chất, đối phương ngang ngược khi phụ một người mới chơi như mình, chính vì mình chỉ có một, 1 vs 8. Bình tĩnh, ta phải bình tĩnh!
Hai mắt Diệp Sảng đột nhiên sáng ngời, nhìn về phía cửa động:
- Lão Đại, ta ở chổ này, các ngươi nhanh tới cứu ta!
Tám người nghe hô hoán cả kinh, không kịp nghĩ ngợi liền xoay người nhìn lại, bậc đá ở cửa động trống trơn, làm quái gì có con ma mướp nào. Chuyển người nhìn lại đã thấy Diệp Sảng đã vọt về phía cửa động, Thiên Hắc Hắc vỗ đùi cái đét, chuyện này quả là độc đáo, mọi thứ trong game giống y như ngoài đời vậy.
Bạn Diệp Sảng của chúng ta PK tuy không mạnh, nhưng bổn sự tự cứu mạng mình thì rất khá. Trọng giáp chiến sĩ có ưu thế là sức công kích mạnh, máu nhiều, điểm sinh mạng và sức mạnh cao cộng với sự hỗ trợ của trang bị tốt từ đó mà có sức chiến đấu cường đại. Nhưng khuyết điểm là động tác và tốc độ rất chậm. Tuy nhiên Diệp Sảng cũng chưa điên đến mức giáp chiến với tám trọng giáp chiến sĩ. Thật ra tám người bọn Thiên Hắc Hắc cũng không muốn đuổi giết Diệp Sảng làm gì, dù sao đó cũng là người mới chơi còn bọn họ tốt xấu gì cũng đã cấp 8. Nhưng mà Diệp Sảng mới chạy không tới một phút đã quay lại. Đầu của đám người Thiên Hắc Hắc nở ra như cái đấu, tên này khùng hết thuốc chữa hay sao? Chạy được rồi còn quay đầu lại chịu chết?
- Cuồng đồ phương nào, dám xông vào động phủ của bản Vương! Lưu lại mạng chó, tha cho ngươi khỏi chết!
Đó không phải là Diệp Sảng nói mà là từ một tên đại gia hỏa ở sau lưng hắn, vang vọng khắp động quáng.
- Trời đất ơi!
Cả bọn Thiên Hắc Hắc thấy sống lưng lạnh toát, hai mắt mở lớn nhìn một con khỉ to lớn toàn thân đầy lông đang hộc tốc chạy xuống mấy bậc đá.
Đám Thiên Hắc Hắc còn có thể không biết chứ Diệp Sảng thì biết rất rõ.
Đại mã hầu, tiểu BOSS cấp 10, trị số sinh mạng (máu) 1500, kỹ năng: Hầu tử trích đào (Khỉ hái đào).
Thiên Hắc Hắc chưa từng gặp qua tình cảnh như thế này, lắp bắp thốt lên:
- Mẹ cha ơi, con không nghe lầm chứ, quái vật mà cũng biết nói tiếng người sao?
Tiểu quái đương nhiên không biết nói tiếng người nhưng BOSS thì có thể. Bất quá tiểu BOSS cấp 10 thì có rặn ì ạch đến mấy cũng được một câu tiếng người như vậy mà thôi. Tám người Thiên Hắc Hắc còn chưa kịp phản ứng, Đại mã hầu lại quát lên ông ổng “Cuồng đồ phương nào”, rồi hai bên lao vào choảng nhau tơi bời. Con khỉ giơ bàn tay, một khối nham thạch to như cái ghế băng bị cách không hút đến, đây chính là tuyệt chiêu “Hầu tử trích đào”. Đại mã hầu đẩy mạnh tay, tảng đá bay đi nện đánh uỳnh lên ngực Thiên Hắc Hắc. Thiên Hắc Hắc bị nện một phát thấy hai mắt tối sầm lại, trên đầu bay lên trị số tổn thương -150, rồi ngã người chổng bốn vó lên trời.
Rất thật, rất giống như thật.
Diệp Sảng thầm giật mình, cái này gọi là ác giả ác báo (ở ác gặp ác), phàm bất kỳ chức nghiệp nào cấp 10 trở xuống, mỗi lần thăng 1 cấp sẽ có 3 điểm thuộc tính tùy ý phân phối; mỗi điểm thuộc tính lại có thể gia tăng tối đa 10 điểm sinh mệnh, bởi vậy chỉ sợ là không có ai chịu nổi hai đòn của con khỉ này. Mấy tên chiến sĩ khác phản ứng cũng không chậm, lập tức múa đao xông lên. Trận thế này khiến cho người ta có cảm tưởng như đang xem phim về Hồng Hưng Hội của Hồng Kong vậy, chỉ cần Trần Hạo Nam còn chưa ngã xuống thì mấy người bọn Sơn Kê vẫn còn đấu chí mạng. Trọng giáp chiến sĩ vốn có sở trường là lấy cứng chọi cứng, khảm đao vung lên, máu tươi lập tức bắn ra. Hầu tử cũng không chạy, mặc cho bọn họ chặt chém thoải mái, có điều tuyệt chiêu Hái đào của nó cũng không chậm, mấy tên kia cũng ăn khổ không ít. Chỉ thấy trong huyệt động tối om lóe lên đao quang kiếm ảnh, trị số thương tích xuất hiện liên tục:
“- 40!”
“- 43!”
“- 38!”
“- 37!”
…
Ở một góc tối khác Diệp Sảng lặng lẽ quan sát, lực lượng của trọng giáp chiến sĩ là 30 điểm, cũng là 30 điểm công kích cận chiến, nhìn đám trị số thương tổn mà tính, thì mấy thanh khảm đao được trang bị giống nhau của nhóm trọng giáp chiến sĩ này chí ít cũng phải từ 7-15 điểm cho dù đó là bạch bản trang (trang bị trơn chưa được nâng cấp. Ai có từ chính xác hơn xin góp ý). Cộng với tỷ lệ bạo kích của trọng giáp chiến sĩ là 10% thì sẽ nâng mức tổn thương lên đến đôi. Nếu dựa theo tốc độ chém của tám người này thì ước chừng khoảng 3 phút 50 giây là có thể làm thịt được con khỉ. Nhưng với thời gian 4 phút cũng thừa sức để cho đại mã hầu nện đám ôn thần này thành bánh nướng.
- Giết! Giết! Giết! Giết bọn họ đi cho ta nhặt trang bị nào.
Diệp Sảng âm thầm cổ động cho hầu tử.
Đáng tiếc là cho dù đại mã hầu là tiểu BOSS cấp 10 đi nữa nhưng A.I (trí tuệ nhân tạo) quá thấp. Ngoại trừ hô vang đến nhàm chán cái câu khẩu hiệu ban đầu ra, nó cũng chẳng biết dùng chiêu Hầu tử trích đào hai lần cho một người.
- Đúng là con khỉ bờm!!
Diệp Sảng nghiến răng nghiến lợi tức tối đấm ngực.
Hai phút trôi qua, đã có năm trọng giáp chiến sĩ của Triều Nhân bang nằm ngay đơ cán cuốc trên mặt đất, dĩ nhiên là không sống nổi. Mà lúc này Thiên Hắc Hắc như phát điên, liên tục bạo kích hai lần, trị số thương tổn “- 87” và “-88” lần lượt bay lên, hai tay của Đại mã hầu trúng đao, động tác chậm đi không ít.
Thiên Hắc Hắc hô lớn:
- Lão Tam, lão Tứ, cố trụ!
Lão Tam và lão Tứ cũng có thể trụ được. Trò chơi này hay ở điểm ngươi có thể tự do thực hiện các động tác tránh né, tuy hiệu suất tránh né của trọng giáp chiến sĩ là 0 nhưng trong game cũng có một cái danh từ gọi là “Dự phán”, ý là đoán trước ý tứ. Một khi Đại mã hầu hút tảng đá lên, quay mặt nhìn ai thì người đó lập tức ngừng công kích, vắt giò lên cổ mà chạy. Chỉ khổ một nỗi, nếu đối phương công kích quá nhanh, ngươi có muốn chạy cũng có thể bị nện trúng. Trong nháy mắt, lão tam nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Lão Tứ bị nện một phát, lập tức lấy thảo dược ra đắp vào mới kéo lại được lượng máu còn chưa đến một nữa.
- Cuồng đồ lớn mật!
Đại hầu tử lại quát lên, người khác thì dùng Đạn chỉ thần công, còn con khỉ này lại chơi chiêu Đạn chưởng thần công, một khối đá như viên đạn nện cái uỳnh vào bụng lão Tứ. Một tiếng “Choang” vang giòn, lão Tứ buông tay thả đao, tiến vào trạng thái u linh. Trị số thương tổn nhẹ nhàng bay lên : “- 150”
- Đồ khỉ đột!!Ta…ta liều mạng với ngươi!
Thiên Hắc Hắc nổi khùng vung đao chém loạn.
Sắc mặt của Diệp Sảng trầm xuống, Thiên Hắc Hắc từ nãy đến giờ chưa dính đòn, nhờ có dược thảo mà lượng máu đã khôi phục sắp đầy, nhưng máu của Đại mã hầu còn không đến 200. Đây không phải là Diệp Sảng có công năng đặc biệt gì nhìn ra, mà là do hắn ngồi tính toán. Nếu Thiên Hắc Hắc biết cái tên tiểu tử vừa chạy quắn đít đó lại biến thái như vậy thì chắc là bi kịch cũng đã không phát sinh.
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Nhân sinh tựa như một bàn trà, trên mặt bàn toàn là trà cụ. Có đôi khi muốn ăn một bữa cơm tại bàn trà, thế là chén cốc biến thành chén bát. Thiên Hắc Hắc đang mộng tưởng chém chết Đại mã hầu, bất ngờ ăn nguyên tảng đá do Đại mã hầu ném tới, thế là thảm kịch đã phát sinh. Hắn cố gắng gượng dậy muốn chém hầu tử thêm mấy đao nữa. Nhưng mà vừa lúc đó, khóe mắt mắt hắn bỗng thấy trên bậc đá có một bóng đen lướt qua. Hai tay Diệp Sảng hướng về phía trước, trong tay cầm một vật đen sì sì, hình như đang ngắm Đại mã hầu. “Tiểu tử này là tay súng?” Đó là ý nghĩ đầu tiên của Thiên Hắc Hắc. Ý nghĩ thứ hai là Diệp Sảng dù có giết được BOSS cũng vô ích. Trong game có quy định, ai tạo ra được trị số tổn thương cao nhất thì quái vật sẽ thuộc về người đó. Chỉ là Thiên Hắc Hắc đoán được phần mở đầu nhưng vĩnh viễn không đoán được phần kết thúc.
“Đoàng!!!!!”
Súng nổ, tiếng súng này vô cùng thanh thúy. Viên đạn trúng ngay giữa ngực Thiên Hắc Hắc. Toàn thân Thiên Hắc Hắc chấn động, cảm thấy cơn đau đang lan tỏa từ ngực, trên đầu bay ra một một trị số màu đỏ “-40”, hắn.. hắn cũng khỏi đứng dậy được nữa. Viên đạn này bay ra cuốn luôn 35 điểm máu cuối cùng của hắn theo chiều gió. Thiên Hắc Hắc gào khóc không thôi, độc, con mẹ nó tiểu tử này quá độc mà. Rõ ràng, chỉ cần thịt người cuối cùng của bọn hắn là có thể cướp BOSS vào tay rồi.
Nhưng nỗi hận trong lòng của Thiên Hắc Hắc vẫn còn không bằng sự kinh ngạc, tay súng trong hệ du hiệp vốn là một chức nghiệp vô cùng đốt tiền. Đừng nói đến Tân thủ thôn ngay cả Kim Sa trấn bây giờ, tay súng dám vác súng đi lung tung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà cái đám dở dở ương ương đó dùng toàn là súng Hồng cửu, súng Mauser (súng này khi xưa đọc truyện thấy mấy anh Tây hay xài gọi là súng Mô de) cũng chỉ có 12 điểm công kích, ngay cả khẩu K-54 uy lực mạnh nhất cũng chỉ là 15 điểm công kích. Vậy mà tên tiểu tử này một phát bắn ra lại đạt đến 40 điểm sát thương, trong khi điểm phòng ngự của mình đã là 10 điểm, trừ đi 20 điểm thuộc tính “bắn xa” của tay súng, tính ra khẩu súng phải có lực công kích hơn 30 điểm. Điều này chỉ có một khả năng là khẩu súng này rất có thể là trang bị trơn đã được cường hóa.
Cảm giác yếu đi bỗng tràn ngập, Thiên Hắc Hắc tiến vào trạng thái u linh, thi thể của hắn nằm sóng sượt trên mặt đất, tuy vẫn nghe, vẫn thấy được người khác, nhưng không thể có bất kỳ hành động nào, chỉ chờ hóa thành bạch quang về thành. Ngay lúc này hắn nghe được câu nói đểu nhất kể từ khi hắn chơi game này, hắn thề rằng vĩnh viễn không bao giờ quên được cái tên trời đánh bảy búa Diệp Sảng này.
- Ây da, vị đại ca này, xin lỗi nhá, ta không có cố ý đâu, tại không cẩn thận nên súng … cướp cò!!
Diệp Sảng không lừa hắn, đúng là vì quýnh quá nên súng mới cướp cò, bởi do khóa an toàn của hắn đã mở nên khẩu súng này chả còn gì được gọi là an toàn nữa cả. K-59 do Trung Quốc chế tạo được trang bị cho các sĩ quan chỉ huy, nhân viên bảo an thậm chí là dân quân tự vệ. Nhìn bên ngoài không khác mấy so với K-54, nhưng nó có một đặc trưng rất dễ nhận ra, đó là trên báng súng làm bằng nhựa màu đỏ có khảm một ngôi sao năm cánh tượng trưng cho ý “Trung Quốc chế tạo”. Nhưng rất nhiều năm trước, ở cái thời của Trần Hạo Nam, Sơn Kê, bọn họ rất ưa thích loại vũ khí hạng nhẹ này, cho nên giới xã hội đen ở Hồng Kong, Đài Loan thường gọi K-59 là “Hồng tinh súng lục”. Nghĩ thời đó, K-59 thịnh hành hắc đạo, nhưng hôm nay, Diệp Sảng dùng nó lại cướp cò ngộ sát một người.
Thanh âm của hệ thống:
- Tay súng dũng cảm, ngươi ác ý sát hại người chơi cao hơn mình 3 cấp, giá trị tà ác + 3 điểm.
Có điều nguy hiểm vẫn chưa dừng ở đó, đại mã hầu quay người lại, tuyệt chiêu Hầu tử hái đào lại sắp sửa được tung ra. Hiện giờ lượng máu của Diệp Sảng chỉ còn 20 điểm cuối cùng, dính đòn một phát là ô hô ai tai ngay lập tức. Nòng súng K-59 đột nhiên phun ra một đoàn lửa đỏ, tuy trong nháy mắt nhưng cả huyệt động dường như cháy rực lên.
“Đoàng--”
“Soạt!!!”
Toàn thân Đại mã hầu chấn động, trên đầu một con số màu đỏ lững lờ bay lên “- 35”.
“Đoàng, Đoàng, Đoàng, Đoàng…”
Lực phản chấn của súng rất lớn, mỗi một phát đạn bắn ra đều khiến nòng súng hất lên cao. Có điều với cự ly rất gần như vậy, năm phát đạn liên tục không có phát nào trật. Đại mã hầu rên lên một tiếng rồi ngã đánh uỳnh xuống đất – treo!
Tám người Thiên Hắc Hắc ngây người, cao thủ, chắc chắn là cao thủ, trong nháy mắt tạo nên thương tổn khủng bố hơn 170 điểm, cái này thì có khác quái gì chiêu liên tục bạo kích của chiến sĩ cơ chứ?
Nhìn lại Diệp Sảng đang ngồi đần mặt không chút biểu tình, trong lòng Thiên Hắc Hắc than thở: không ngờ hôm nay lại gặp phải thiên tài ở chốn này. Hắn thật sự điên cuồng muốn biết Diệp Sảng lúc này đang suy nghĩ điều gì.
- Rất thật, con mẹ nó giống y như thật!
Từ trong đáy lòng Diệp Sảng dâng lên một cảm giác mơ hồ, khó lòng hình dung được cái khoảnh khắc vừa rồi, cái cảm giác tê rần khi súng nổ, cái ánh sáng chói lòa và độ giật khi đạn ra khỏi nòng.. Chả trách tại sao Yến Vân khi xưa mê game này đến vậy, những cái cảm giác đó trong hiện thực mấy ai có được. Diệp Sảng cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào ngôi sao màu đỏ trên báng súng. Khẩu K-59 này chính là Yến Vân cho mình, ánh mắt của Diệp Sảng càng lúc càng trầm đi.. Nhưng chỉ thoáng chốc hắn đã giật mình tỉnh lại bởi một loạt tiếng ồn “rắc rắc bùm bùm” vang lên, BOSS bắt đầu nổ.
Thanh âm ngọt ngào của hệ thống cũng vang lên:
- Tay súng dũng cảm, chúc mừng ngài tiêu diệt được tiểu BOSS cấp 10 Đại mã hầu, kinh nghiệm +500 điểm, thanh thế chiến đấu +1 điểm.
- Tay súng dũng cảm, chúc mừng ngài thăng cấp thành công, lên cấp 6, ngài có được 3 điểm thuộc tính được phép tự do phân phối.
Diệp Sảng bừng tĩnh, vào lúc này có thằng say cũng phải tĩnh. Trong huyệt động tiền vàng bay tung tóe, dược thủy và trang bị rơi ngổn ngang. Tiền nhanh chóng chui gọn vào túi Càn Khôn, đếm tới đếm lui, tổng cộng được 30 tiền, giờ thì đừng nói là bánh bao trắng mà ngay cả tiền đạn cũng dư rồi. Thảo dược 4 mớ, 2 bình ma lực thủy, vậy là tiết kiệm được kha khá tiền thuốc. BOSS bạo lần này có thể nói là chuẩn.
Năm phút của trạng thái u linh còn chưa dứt, Thiên Hắc Hắc nhìn toàn cục đã thấy hai mắt tối sầm. Bọn họ cả đám, chặt phay phay chặt cả nữa ngày, kết quả là để Diệp Sảng vô ý cướp cò chiếm tiện nghi. Bởi vì BOSS còn bạo ra một trang bị, nó còn lóe lên ánh hồng, chứng tỏ trang bị này là cấp cường hóa. Theo giải thích trên mạng, trang bị cũng chia thành nhiều loại, cấp phổ thông hay còn gọi là bạch bản (trang bị trơn), kế tiếp là cấp cường hóa. Trang bị cũng giống như kỹ năng, cấp bậc khác nhau một bước là đã cách nhau một trời. Giữa cái thời người chơi mới đeo trang bị trơn nhiều như nấm mọc sau mưa, nếu có được một loại trang bị cấp cường hóa thì có khác ngồi trên máy kéo đua trên đường cao tốc, gió thổi ù ù, tiêu sái vô cùng.
Khí chất quả là có khí chất!
Diệp Sảng thu dọn vật phẩm xong xuôi, rồi ngồi xổm bên cạnh thi thể của Thiên Hắc Hắc. Hắn biết Thiên Hắc Hắc còn nhìn thấy mình nên thở dài nói:
- Ta đã nói rồi, ở chung một khu, vẫn có thể nói chuyện tình cảm với nhau mà, cớ gì phải mua với bán chứ.
Thiên Hắc Hắc lạnh người, chỉ cần thi thể chưa kịp tan, đối phương có thể lột một kiện trang bị từ trên người mình. Nếu như khảm đao của hắn bị Diệp Sảng lấy đi, hắn chỉ còn nước về nhà úp mặt vào váy vợ mà khóc thôi.
Có điều bây giờ tâm tình của Diệp Sảng đang vui vẻ nên không muốn so đo với hắn, cười nói:
- Các vị đại ca, tiểu đệ ta chỉ muốn kiếm miếng cơm. Non xanh nước biếc còn có nhau, chúng ta hôm khác lại gặp. Giờ cũng đã trễ, ta lượn trước nhé!
Nói xong Diệp Sảng nhanh như chớp chuồn ra khỏi cửa động.
Thiên Hắc Hắc thở phào một hơi, tính ra lương tâm của tên tiểu tử này còn chưa bị rụng răng, không đào trang bị của mình. Lúc này trạng thái u linh đã hết, Thiên Hắc Hắc hóa thành một đạo bạch quang về thành. Nhưng trên mặt đất bỗng rơi lại một một món đồ màu trắng, nhìn kỹ chính là khảm đao của Thiên Hắc Hắc, nằm cô quạnh giữa huyệt động tối đen..
Diệp Sảng quả là có lương tâm, nhân phẩm cũng không tệ a, nhân sinh quả nhiên là bàn trà!!
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Thói quen của Diệp Sảng sau khi bỏ mũ trò chơi xuống là lập tức nhìn đồng hồ, bây giờ là là 18:06.
- Bỏ mẹ rồi!
Diệp Sảng nhảy bắn ra khỏi giường như con cá chép, gói mì ăn liền Tiểu Cường cũng không kịp ăn, vội vã lao ra khỏi phòng ngủ hộc tốc chạy đến tiệm hoa sau trường. Dĩ nhiên Diệp Sảng không phải đến cửa hàng bán hoa Hoa Như Ngọc để mua hoa hồng. Hắn đến đây là để trực buổi tối, chính xác mà nói là hắn làm công, thời gian là từ 6 giờ tối đến 9 giờ tối, mỗi tháng nhận được 1050 đồng tiền công. Chừng đó cũng đã là không tệ, bởi vì đại học bây giờ có được mấy tên học sinh thành thành thật thật đi học đâu chứ? Diệp Sảng đã được bạn nam của hắn dạy rằng: “Bốn năm đại học mà vẫn không biết mu rùa có lông là cái gì thì bốn năm đó của ngươi coi như bỏ”. Nếu như nói lời dạy đó là chữ ngọc ngôn vàng cho phái nam thì nữ sinh trong khoa của Diệp Sảng cũng giương lên một khẩu hiệu hoành tráng không kém: “Không để cho bất kỳ một xử nam nào trong khoa chúng ta tốt nghiệp!”. Nhìn tình hình này, Diệp Sảng ngao ngán thầm nghĩ tốt nghiệp e còn khó hơn một mình một ngựa giết chết Đại mã hầu.
“Hoa Như Ngọc” nằm trên con phố Ăn Ngon phía sau trường học An Hi từng đánh giá nơi này là phố Đọa Lạc, nghĩ lại cũng không sai, đưa mắt nhìn qua, khắp nơi đều là biển hiệu:
“Phòng trọ, 200 đồng một đêm, bên trong có phòng vệ sinh và điện thoại miễn phí”
“300 đồng một đêm, cái gì cần đều có, hoan nghênh các bạn ghé lại!”
“Phòng đôi 500 đồng một ngày, phong cảnh thanh nhã, giường ngủ King size..”
Diệp Sảng thầm nghĩ, “Cái gì cần có đều có” vậy tóm lại là những cái gì? “Giường ngủ King size” là rộng đến chừng nào? Hai người lăn qua lăn lại có đủ không? Ta đây còn chưa biết đến, thất bại, quả là quá thất bại.
- Diệp tử, cậu đến trễ!!
An Hi mặc đồng phục màu trắng đứng ngay trước cửa. Bộ đồng phục này trong khá giống váy của nữ đầu bếp. An Hi là đồng nghiệp của Diệp Sảng, thật ra cũng giống như Diệp Sảng, cũng là sinh viên đại học. Hai người này đều là chăm làm ít học. Chăm làm thì còn chưa thấy rõ chứ ít học thì quá rõ ràng, Diệp Sảng chuồn học liên tục bảy ngày rồi. Diệp Sảng cũng không còn cách nào, gia đình chỉ chu cấp nổi tiền học phí cho hắn, còn tiền tiêu vặt phải tự mình xoay xở mà thôi. Chỉ là từ trước đến giờ hắn cũng không hỏi xem thử An Hi có giống như hắn hay không? Trong thế giới thực tại, Diệp Sảng không sôi nổi như trong game, hắn rất kiệm lời, nói trắng ra là buồn tẻ, rất ít khi chủ động bắt chuyện.
Chính vì điều đó mà An Hi mới không xem hắn là “ruồi nhặng”, sinh ý của Hoa Như Ngọc có khá hay không là nhờ ở nàng. Thử nghĩ đi, một cửa hàng bán hoa trang nhã, lại có một nữ sinh cao ráo mỹ miều tọa trấn thử hỏi một ngày có bao nhiêu bạn học đến quấy rầy. An Hi cao khoảng 1m7, dáng người cực kỳ bá đạo (cha tác giả xài từ đắt vãi), ngực tấn công mông phòng thủ, da trắng mịn màng, kết hợp với mái tóc ngắn khiến nàng có một vẻ trẻ trung tươi mát. Ngũ quan đoan chính, chỉ tiếc là đồng phục của cửa hàng che đi tất cả những ưu điểm, quanh năm suốt tháng mặt lạnh tanh, nhưng lại khiến cho số người mua hoa hiến Phật càng lúc càng nhiều. Giữa cái thời mỹ nữ đông như quân Nguyên thế này, trong mắt Diệp Sảng An Hi còn không bằng Tam Xảo cô nương ở Nguyệt Lượng thôn. Tốt xấu gì thì Tam Xảo cũng từng lộ tin tức về mỏ quặng ra giúp cho Diệp Sảng một chút, còn An Hi mỹ lệ giờ đang làm hắn hao tài.
Diệp Sảng đi vào trong cửa hàng:
- An tỷ, ta…
An Hi lạnh lùng cắt ngang lời hắn:
- Cậu không cần nói nữa!
Diệp Sảng tiếp tục:
- Kỳ thật là…
An Hi nói:
- Theo quy định của cửa hàng, đi trễ 10 phút nộp 5 đồng.
An Hi không nhường nhịn nói:
- Cậu đừng có tìm lý do, nào là phải ăn cơm dọc đường, hay là tan học trễ, đang giặt đồ bị cúp nước, ký túc xá mất điện. Còn nữa, điện thoại di động hết pin, đi vệ sinh quên mang giấy,.v.v và v.v. Mấy cái chiêu đó xưa rồi Diễm, chỉ cần đi trễ là nộp phạt, bất kể lý do gì.
Diệp Sảng chờ nàng bắn liên thanh xong rồi, mới ngập ngừng nói:
- An tỷ, kỳ thật là tôi muốn nhắc cô, trên tóc cô đang dính 1 lá rau…
An Hi nghe xong chợt ngẩn ra, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, nàng đưa tay lên tóc, quả nhiên có một cọng rau.
- Tôi đi làm việc đây!
Trong lòng Diệp Sảng âm thầm cười hĩ hả, ngồi xuống cạnh lẵng hoa bắt đầu làm việc.
Công việc của Diệp Sảng là cắt tỉa hoa hồng, rồi dựa theo yêu cầu của khách mà bó, thắt nơ hay làm lẳng hoa. Đây cũng có thể được xem là một nghề, sinh viên đại học chưa chắc làm được, có điều động tác của Diệp Sảng vừa nhanh vừa tinh tế, hai tay trái phải hoán đổi lẫn nhau, trên dao dưới kéo tung bay, An Hi rất ganh tỵ với Diệp Sảng ở điểm này. Tay của Diệp Sảng rất giống bàn tay con gái, khớp xương mềm mại, ngón tay thon dài mảnh khảnh khiến cho người ta có cảm giác khéo léo, thầm ao ước mình cũng có được bàn tay đẹp như vậy. Đương nhiên, nàng không hề biết rằng trong game, đôi bàn tay đó đã vung cuốc dũng mãnh đào quáng, từng lạnh lùng siết cò súng, người chủ sở hữu đôi bàn tay đó được xưng tụng là Quáng thạch vương tử chứ không phải là Cắt hoa đại hiệp.
Hôm nay cửa hàng hơi vắng khách, từ khi trò chơi Đệ Nhị Thế Giới bắt đầu, cả trường cũng lâm vào cảnh vắng như chợ chiều, điều này chứng minh cho giả thuyết 99% game trực tuyến đều thu hút vô số người chơi. Ngay cả lão bản của cửa hàng hoa hàng ngày cũng nằm nhà mà tung tăng trong Đệ Nhị Thế giới. Bộ phận đối ngoại của tập đoàn Lam Thiên phát hành game này tuyên bố số người chơi đã lên đến 300 triệu người, con số này so với quy mô của Túy Ngân hội của lão đại quả thật kinh người trong kinh người. Cho dù mấy hôm nay sinh ý của cửa hàng có chút không tốt thì Diệp Sảng với An Hi cũng ít nói chuyện. Diệp Sảng là tên buồn tẻ, An Hi là thùng thuốc nổ, có vậy hai người mới có thể bình an vô sự mà sống hòa bình với nhau.
Trong mắt An Hi thì Diệp Sảng cũng không được xếp vào loại đẹp trai. Không phải tướng mạo của Diệp Sảng khó coi mà ngược lại, Diệp Sảng cũng có nét. Vấn đề là tên phải gió này rất ít nói, có mấy tên hoa hoa thiếu gia trong trường quang lâm nơi này hứng lên còn khích bác hắn vài câu, hắn cũng không tức giận cũng không phản ứng, không biết hắn là người hướng nội hay nhát gan nữa. Tuy vậy An Hi vẫn cảm thấy Diệp Sảng vẫn khác biệt so với nhiều người, ít nhất trong một năm vừa qua, nàng chưa bao giờ thấy Diệp Sảng dẫn theo mấy cô gái trang điểm diêm dúa vào mấy cái nơi “Cái gì cần có đều có” đó cả. Nam sinh bây giờ mà có thể đạt được điều đó quả là hiếm có rồi.
Kim đồng hồ chỉ 20:55, An Hi nói:
- Hôm nay chắc hết khách rồi. Diệp Tử, nghỉ thôi.
Diệp Sảng thích nghe câu nói này nhất. Chỉ cần nghe thấy là thả dao xuống thẳng người lên, vắt giò lên cổ đua một mạch.
An Hi nhìn theo bóng lưng của hắn, thầm nghĩ “Vội vàng như vậy chắc chắn là vội về chơi Đệ Nhị Thế Giới rồi. Ai ui, mình cũng phải mau về mà login thôi, bây giờ tiền trong đó thật là khó kiếm à”
Diệp Sảng không phải đi đăng nhập, hắn còn chưa ăn cơm chiều, giờ đã đói xanh mặt, da bụng đã quấn quít với da lưng, gói mì ăn liền Tiểu Cường đang còn chờ hắn mở ra kia kìa.
- Tiểu Cường, ta đã về đây.
Diệp Sảng hô lớn một tiếng rồi tức tốc nhảy ào vào phòng ngủ.