Chuyển ngữ: Tryman ( Chó)
Người dịch: Kiencon ( Kiến)
Biên dịch: Datlucky_way ( Gà)
Biên Tập: [Vo] Thiên ( Sóc)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Giới thiệu
Kiếp trước, Dương Thần giúp mọi người làm điều tốt, lại bị ức hiếp suốt đời.
Sống lại, Dương Thần tuyển chọn trở thành đao phủ, dưới Quỷ Đầu đao đoạn ân oán, trên Trảm Tiên đài chém hết thương sinh linh.
Nhân giới trảm nhân!
Yêu giới trảm yêu!
Ma giới trảm ma!
Tiên giới trảm tiên!
Ai ai cũng nói khi con người sắp chết thì sẽ nhớ lại rất nhiều việc mà mình đã làm trong đời, nhất là những việc đã bỏ qua, để cho người ta phải hối hận không cam lòng. Dương Thần bây giờ chính là ở trong trạng thái như vậy.
Việc đầu tiên mà hắn nhớ lại đó là Dương Thần hắn bị oan uổng, nhưng hắn không thể nào nói lên được. Mà đầu sỏ làm cho Dương Thần phải oan uổng đang ở trước mắt đắc ý cười nói, nhưng Dương Thần lại đang trọng thương, không thể nào phản kháng lại.
- Người là ta giết, việc đó cũng chính là ta gây ra, thì như thế nào? Bây giờ có ai tin tưởng ngươi? Ngươi chính là hung thủ!
Dương Hi nhe răng cười nói, hắn đang nói rõ mọi việc cho Dương Thần biết:
- Nói cho ngươi biết, chính là ta nói tin tức đó ra, cũng chính là ta dẫn thiếu chủ Thái Thiên môn tới. Là ta giết hắn, sau đó đổ oan cho ngươi, thì như thế nào?
- Đồ đê tiện!
Lúc này, Dương Thần đã trọng thương, căn bản vô pháp đối kháng với Dương Hi, chỉ có thể mở miệng nhục mạ.
- Ngươi là cái thứ gì chứ? Ngươi cũng xứng đáng có Chu quả vạn năm sao? Sao ngươi không dùng nước tiểu của mình mà soi mặt đi?
Dương Hi cười lạnh một tiếng:
- Chính là ta tố giác ngươi cho Thái Thiên môn: Ngươi ham muốn Chu quả mà thiếu chủ Thái Thiên môn lấy được, sau đó ám sát thiếu chủ. Thái Thiên môn dùng Chu quả tưởng thưởng cho ta, nhưng lại truy sát ngươi. Muốn trách thì hãy trách ngươi đã không thức thời, nếu như lúc trước ngươi ngoan ngoãn đem Chu quả giao cho ta thì sao lại có chuyện này chứ. Ngươi chỉ là một tiện chủng do tá điền nhà ta sinh ra mà lại xứng có Chu quả sao? Cũng dám cự tuyệt yêu cầu của ta?
…
Cảnh tượng thứ hai hắn nhớ tới đó là cảnh mỹ nữ sư phụ của Dương Thần bị môn chủ Thái Thiên môn cưỡng bức, muốn nàng làm đỉnh lô luyện công. Nhưng mỹ nữ sư phụ lại cự tuyệt, phẫn nộ tự sát.
- Dương Thần, đi đi, đi càng xa càng tốt. Nghìn vạn lần không nên báo thù cho ta, hãy cố gắng sống sót, đi!
Ánh mắt của mỹ nữ sư phụ lúc đó giờ đây hiện ra rất rõ ràng trong đầu Dương Thần. Mặc dù là sắp chết, nhưng Dương Thần vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng trong ánh mắt của người.
- Sư phụ, đều tại ta! Đều tại ta làm phiền người !
Dương Thần quỳ gối trước mặt sư phụ, khóc rống lên.
Chỉ bởi vì một trái Chu quả, mà Dương Thần bị Dương Hi hãm hại, thậm chí còn liên lụy tới sư môn. Lúc tấn công, đại môn chủ Thái Thiên môn đột nhiên phát hiện mỹ nữ sư phụ của Dương Thần dĩ nhiên là mãn linh căn hậu thiên hiếm thấy, nhất thời có chủ ý muốn lấy nàng làm đỉnh lô luyện công. Cùng lúc đó, bốn tu sĩ Nguyên Anh của Thái Thiên môn cũng đã bao vây Thuần Dương cung, làm cho những người ở đây không thể nào đi đâu được, đúng là lên trời không có đường mà xuống đất cũng không có cửa mà.
- Dương Thần, đi !
Trong mắt mỹ nữ sư phụ hiện lên sự kiên quyết, không hề có chút do dự nào. Nàng dùng Huyết Độn đại pháp đưa Dương Thần ra khỏi vòng vây, mà cảnh tượng cuối cùng Dương Thần thấy chính là tràng diện nàng tự bạo Nguyên Anh của chính mình.
- Sư phụ!
Dương Thần thảm thiết thét lên một tiếng, tiếng thét còn kéo dài hơn mười dặm.
…
Cảnh tượng thứ ba chính là lúc Dương Thần phi thăng vừa xong. Vốn Dương Thần cho rằng trước khi mình phi thăng thì sẽ báo thù rửa hận được, nhưng không ngờ rằng chính mình cũng là người đơn thế cô, đối mặt với đại phái như Thái Thiên môn cũng không thể làm gì được. Cuối cùng không thể nào không phi thăng mà đi, chỉ là, sau khi hắn phi thăng thì lại gặp phải chỗ dựa lớn của Thái Thiên môn tại Tiên giới.
- Cho dù có phi thăng thì ngươi cũng là một phế vật. Giữ lại ngươi chính là muốn cho những người khác thấy được kết cục khi chống đối lại ta là như thế nào!
Phó môn chủ hiện tại của Huyền Thiên môn giờ đây chính là môn chủ Thái Thiên môn trước kia, hắn cười lạnh nhìn Dương Thần rồi hạ cấm chế lên.
Mỗi một người sau khi phi thăng đều có thể thấy được thảm cảnh của Dương Thần, nhưng thế lực của Huyền Thiên môn vô cùng to lớn, không ai dám nói một câu oán hận gì. Dù sao người chịu khổ là Dương Thần, mọi người chỉ từ hắn mà rút ra một bài học cho mình thôi. Mà Dương Thần cũng vì thế mà phải chịu khổ đến mấy nghìn năm.
…
Nhưng mà, ký ức của Dương Thần rất nhanh đã trở về những hình ảnh hạnh phúc: Đó chính là thời khắc mỹ nữ sư phụ cho mình một thanh phi kiếm.
- Dương Thần, đây là Minh Quang kiếm, do đích thân ta luyện chế cho riêng ngươi. Hãy nhận lấy và chăm chỉ tu luyện đó!
Bàn tay dài và nhỏ của sư phụ đang cầm lấy Minh Quang kiếm, rồi đưa đến trước mặt Dương Thần. Đó là thời khắc hạnh phúc nhất trên con đường tu hành của Dương Thần.
Từng hình ảnh không ngừng được hiện lên, làm cho cả thân thể của hắn bị đau đớn vô cùng. Dương Thần nhịn không được mà kêu lên một tiếng thét thảm thiết.
- A….
Một tiếng thét thảm thiết từ trong miệng Dương Thần truyền ra. Trong âm thanh tràn đầy ý niệm không cam lòng, làm cho màng nhĩ của mọi người xung quanh đau đớn vô cùng.
- Kẻ nào dám ở đây ồn ào như thế?
Ngay lúc này có một tiếng gầm truyền tới, sau đó có một thân ảnh xuất hiện. Người này liền thấy Dương Thần ở dưới đất đang luống cuống tay chân cả lên.
- Sơn môn nghiêm cấm ồn ào náo động. Còn chưa vào sơn môn mà đã vô lễ như vậy, ngươi không cần tham gia trắc thí linh căn năm nay!
Dương Thần còn chưa thấy được người tới là ai thì người này đã phất tay áo một cái. Dương Thần thân bất do kỷ bỗng nhiên bị nhấc bổng lên không trung, sau đó bị tống ra ngoài.
Rầm một tiếng, Dương Thần bị ngã nặng xuống mặt đất, trong lúc nhất thời không thể nào đứng dậy. Nhưng cơn đau nhức lại làm cho Dương Thần hiểu được là mình còn sống.
Dưới Thiên Ma Bạo Thể đại pháp của Dịch lão ma mà còn sống ư? Đây đúng là điều kinh hỉ, chút đau nhức đây thì là gì chứ? Dương Thần mừng lên như điên. Hắn đang muốn vận chuyển huyền công để chữa thương, thì lại phát hiện trong cơ thể mình bây giờ lại không hề có chút pháp lực nào.
Dưới sự kinh hãi, Dương Thần hầu như không thể nào tin được. Hắn vội vận chuyển lần thứ hai, nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì. Lẽ nào pháp lực đã hoàn toàn biến mất? Đây là điều phiền phức a. Bỗng nhiên Dương Thần run lên, hốt hoảng nghĩ tới tràng cảnh vừa rồi: Sơn môn? Trắc thí linh căn? Đó là cái gì?
Đến bây giờ Dương Thần mới phát hiện mình đã không còn ở Tru Ma chiến trường tại Tiên Giới nữa, mà là một địa phương vô cùng xa lạ. Khắp nơi đều là núi rừng xanh tốt, mây bay lượn lờ, thoạt nhìn qua thì hình như đây là một địa phương tu luyện tốt.
Miễn cưỡng ngồi dậy, Dương Thần mới phát hiện trên người mình đang mặc một bộ xiêm y thô thiển, ngang hông dường như có gì cấn cấn, đưa tay sờ xuống thì mới biết là một thanh sài đao sắc bén.
Ầm!
Trong đầu Dương Thần bỗng nhiên có tiếng sấm nổ vang lên. Trong nháy mắt hắn đã nhớ ra rồi, đây là cảnh mình tham gia trắc thí linh căn ở Thái Thiên môn năm xưa. Chẳng lẽ… chẳng lẽ mình không những không chết dưới Thiên Ma Bạo Thể đại pháp mà còn trở về thời kỳ còn nhỏ sao?
- Đây là bên ngoại sơn của Thái Thiên môn!
Nhìn thấy khắp nơi đều là những thân ảnh như mình đã quen biết, giờ đây Dương Thần mới dám khẳng định là mình đã trọng sinh. Lý do những người này nhìn qua như quen mà lại không quen chính là vì mình đã quên họ từ hơn vạn năm trước rồi.
Chỉ là, cho dù thời gian có lâu hơn thì cũng không cách nào đánh tan thù hận của Dương Thần đối với Thái Thiên môn. Dương Hi chính là đầu nhập vào Thái Thiên môn, giết chết thiếu môn chủ Thái Thiên môn, sau đó đổ hết toàn bộ lên đầu mình. Toàn bộ khổ cực mà mình đã trải qua đều có liên quan tới môn phái này cả.
Bỗng nhiên từ một Đại La Kim Tiên bị biến trở lại thành một phàm phu tục tử, ngoại trừ cừu hận, Dương Thần cũng không biết mình nên hình dung tâm tình giờ đây như thế nào. Nhưng mà có thể xác định được một điều, đó là chính mình vẫn còn sống. Đã có hơn mười vạn thiên binh thiên tướng vẫn lạc trong Tru Ma chiến trường, nhưng mình lại còn sống, hơn nữa còn trọng sinh ngay tại thời khắc mà đời người mong chờ nhất.
…
Người động thủ với hắn bay nãy bên ngoài Thái Thiên môn cũng rất có kỹ xảo, chí ít Dương Thần phải ngồi xuống trong nửa canh giờ. Trong lúc nhất thời cả thân thể như bị vật gì buộc chặt xuống vậy, không thể nào đứng dậy. Mãi cho đến khi có mấy chục người cùng đi với hắn tới đây từ bên trong sơn môn đi ra thì hắn mới thấy cả thân thể như được buông lỏng, rốt cuộc có thể đứng lên.
- Thật là xui xẻo!
- Năm nay lại không được, ài!
…
Liên tiếp có mấy âm thanh than thở từ trong miệng mọi người truyền ra. Có mấy người cùng thôn thấy Dương Thần đang chật vật đứng dậy thì chạy tới đỡ lấy.
- Cũng không phải là không có gì, chí ít chúng còn có cơ hội được trắc thí. Còn Dương Thần thì không may a, còn chưa được trắc thí thì đã bị đuổi ra ngoài!
Một hậu sinh dường như có lòng tốt, vừa giúp Dương Thần phủi bụi, vừa nói.
- Được rồi, đi thôi, đi về đã!
Mọi người hôm nay cơ bản đã không có cơ hội, có người dẫn đầu về thì tất nhiên mọi người còn lại sẽ đi theo:
- Còn phải đi một tháng mới về được tới nhà, đi thôi! Có khi sang năm lại có cơ hội!
- Coi như hết, tiên duyên linh căn là do trời định, năm nay không được thì sang năm chắc cũng không được đâu.
Trên đường xuống núi, có người thở dài nói.
- Không thể nói như vậy được, có thể bây giờ là chưa có thôi. Khi thân thể trưởng thành, căn cốt đã phát triển xong thì không chừng mới hiện ra. Có khi năm nay ta được tẩm bổ tốt thì năm sau linh căn lại hiện ra đấy!
Người nói hiển nhiên là một người rất có hi vọng với chính mình.
- Vận khí của Dương Hi, Dương Lan năm nay tốt a, Dương lão thái gia năm nay cũng càng đắc thế hơn rồi. Tôn tử tôn nữ* của hắn đều có linh căn tu tiên, xem như là vô địch khắp thôn rồi!
Có người nói thì mọi người cũng nói theo, liền nói ra những chuyện vừa xảy ra, bộ dáng hâm mộ vô cùng.
Dương Hi Dương Lan, nghe thấy hai cái tên này thì ký ức phủ đầy bụi của Dương Thần phảng phất như được lau quét một cách sạch bóng vậy, một cỗ hận ý xông ra ngoài. Nhất là Dương hi, Dương Thần hận hắn như đến tận trong xương cốt. Nếu không phải vì hắn thì sư phụ sẽ không bị liên lụy, nếu không phải vì hắn thì Dương Thần cũng không phải mai danh ẩn tích, trốn đông trốn tây tìm chỗ ăn đậu. Có thể nói, một kiếp trước Dương Thần phải chịu khổ thì có đến năm thành là do Dương Hi gây ra.
May mà, bây giờ Dương Thần đã sống lại, lại còn ở thời khắc mình còn chưa tu tiên. Điều này có ý nghĩa Dương Thần có một cơ hội để được làm lại.
Trên đường đi theo mọi người về nhà, Dương Thần âm thầm tính toán trong lòng.
Nghĩ lại lúc ở ngoài sơn môn vì mình kêu thảm thiết một tiếng rồi bị đuổi ra ngoài, Dương Thần còn cảm thấy có chút may mắn. Nếu như để cho mình thực sự đối mặt với người của Thái Thiên môn, Dương Thần cũng không biết mình có thể nhịn được sự phẫn nộ hay không. Bây giờ bản thân mình không hề có chút pháp lực a, cho dù là chống lại đệ tử thất nhất thì cũng không phải là đối thủ.
Về phần có bị chọn hay không thì Dương Thần càng không để ý. Trong đầu hắn bây giờ có ký ức và kinh nghiệm hơn vạn năm tu tiên, có vào được trong sơn môn gì gì đó thì không hề có chút ý nghĩa nào với Dương Thần.
Cho dù kiếp trước Dương Thần luôn bị uất ức, đến nỗi lên cả Tiên giới vẫn bị uất ức như cũ, nhưng dù sao hắn cũng là một vị Đại La Kim Tiên. Trong những môn phái ở phàm giới này, ngoại trừ sơn môn Thuần Dương cung của mình ra, sao Dương Thần có thể đặt các môn phái khác trong mắt chứ? Dựa vào kinh nghiệm tu hành một đời trước của Dương Thần, chẳng lẽ còn không có cách nào bước vào được cánh cửa tu tiên sao? Cho dù không có gì thay đổi, thì hắn cũng có thể bước lên đường xưa, lần thứ hai trở thành một Đại La Kim Tiên.
Chỉ là, chính mình thật sự muốn đi vào con đường xưa thật sao? Còn muốn bị Dương Hi hãm hại, bị Thái Thiên môn truy sát, bị làm nhục ngay trước cổng của Huyền Thiên môn sao? Những ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì đột nhiên có một ý niệm vô cùng mê hoặc hiện lên.
Dịch lão ma trước khi bạo thể năm đó không ngờ đã nói rất nhiều với Dương Thần cũng đang hấp hối, thậm chí trong đó còn có ma công có thể đề thăng linh căn của chính bản thân người tu luyện.
Dịch lão ma ở tiên giới hoành hành mấy trăm năm, thiên binh thiên tướng nhiều như thế nhưng cũng không bắt hắn được. Cho đến khi hắn bị một tên phản đồ bán đứng thì mới bị mười vạn thiên binh thiên tướng bày thiên la địa võng vây khốn lấy. Nhưng không ngờ, Dịch lão ma vẫn không hề cố kỵ mà đại sát tứ phương, làm cho máu chảy thành sông. Đến lúc hắn bị thương không thể nào cứu được thì mới sử dụng Thiên Ma Bạo Thể đại pháp, đồng quy vu tận cùng với mười vạn thiên binh thiên tướng.
Sở dĩ Dịch lão ma có thể tung hoành ở Tiên giới như vậy chính là dựa vào mãn linh căn thuộc tính hỏa trong ngũ hành. Trùng hợp chính là, Dương Thần đã biết pháp môn đề thăng linh căn này, mà linh căn của hắn cũng là Hỏa linh căn. Hơn nữa, hiện tại Dương Thần cũng chưa bắt đầu tu hành, chẳng phải đây là một đại cơ hội sao?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện thì nhất thời trong lòng Dương Thần dao động một cách kịch liệt. Cho dù là năm xưa phi thăng được lên Linh giới, sau đó là Tiên giới thì cũng không khiến hắn kích động đến như vậy. Chỉ là, đồng thời với sự kích động đó lại là một sự tiến thoái lưỡng nan làm khó hắn.
Ma công của Dịch lão ma chính là phải giết người để hấp thu tinh hoa sinh mệnh, sau đó bổ sung vào linh căn của chính mình. Chính mình là một Đại La Kim Tiên trọng sinh, thực sự cần tu hành ma công ư? Dịch lão ma năm xưa phải giết đến mấy vạn người đấy, chẳng lẽ mình cũng đi giết mấy vạn người thì mới tu hành được sao? Bằng vào kinh nghiệm tu tiên mấy vạn năm của mình, thì con đường tu hành sẽ không quá kém đi. Một bên là giết người để giúp linh căn tốt hơn, một bên là tu hành bình thường: Hai ý niệm này cùng hiện lên trong đầu Dương Thần, khiến cho hắn nhất thời không thể làm ra quyết định.
- Ngươi đã quên sao, Dương Thần!
Bỗng nhiên có một âm thanh nghiêm khắc vang lên trong đầu hắn:
- Ngươi đã quên sư phụ ngươi năm xưa bị người khác khi dễ như thế nào đến nỗi phải ôm hận tự sát rồi ư? Ngươi đã quên chính mình bị Dương Hi hãm hại rồi không thể nào xuất đầu lộ diện rồi sao? Ngươi đã quên chính mình sau khi phi thăng lại bị tên gia hỏa ở Huyền Thiên môn sỉ nhục như nô lệ thế nào rồi ư? Ngươi đã quên hết rồi sao? Ngươi đã uất ức một đời, chẳng lẽ kiếp này còn muốn bị chịu uất ức tiếp sao?
- Không!
Dương Thần cúi đầu phát ra tiếng gào thét, vốn những ký ức đã sắp bị hắn lãng quên này thì trong nháy mắt đã xông lên trong lòng. Ánh mắt đau thương buồn bã của sư phụ mình trước khi chết, thần thái đắc ý của Dương Hi khi hãm hại mình, cái ánh mắt khinh miệt mình không bằng chó của tên gia hỏa ở Huyền Thiên môn kia...đang điên cuồng xuất hiện trong đầu hắn. Cuối cùng, ký ức của hắn đã dừng lại ở thời khắc sư phụ cầm Minh Quang kiếm đưa cho mình.
- Không!
Đây là một cảnh tượng vô cùng tốt đẹp, không cho phép người nào đánh vỡ được. Ánh mắt của Dương Thần giờ đây toát ra vẻ kiên định chưa bao giờ có:
- Dù cho thân ta có gánh lấy sát nghiệp nặng như thế nào, dù cho ta có biến thành tuyệt thế ma đầu, thì ta cũng muốn che chở cho người, để cho người sống cuộc sống vui sướng bình an.
Kiếp trước phải ẩn nhẫn hơn vạn năm đã làm cho tính cách của Dương Thần vô cùng cứng cỏi. Cho nên, sau khi làm ra quyết định thì chỉ trong nháy mắt Dương Thần đã bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn sơn môn cao đứng thẳng của Thái Thiên môn, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
- Sư phụ, người hãy chờ ta đi. Chờ ta lần thứ hai bái nhập làm môn hạ của người, thảm kịch của kiếp trước sẽ không bao giờ phát sinh lại.
Dương Thần thầm nói trong lòng, giống như là đang tuyên thệ vậy:
- Kiếp trước, người đã giúp ta gánh vác rất nhiều rồi, kiếp này hãy để ta gánh vác cả bầu trời giùm người đi!
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 2:Thân là đao phủ(thượng)
Chuyển ngữ: Tryman ( Chó)
Người dịch: Kiencon ( Kiến)
Biên dịch: Datlucky_way ( Gà)
Biên Tập: [Vo] Thiên ( Sóc)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Từ Thái Thiên Môn trở về Dương thôn phải mất gần một tháng lộ trình. Nếu như ngươi qua được trắc thí linh căn thì Thái Thiên môn sẽ chịu trách nhiệm giải quyết lộ phí cùng xe ngựa, nhưng những người bị loại bỏ thì phải tự nghĩ biện pháp trở về. Những người con cháu trong Dương thôn cũng không giàu có gì, cho nên đành phải đi về Dương thôn trong một tháng vậy.
Tất cả mọi người trước khi đi đến đây đều đã nghĩ đến điểm này, cho nên mỗi người đều có mang theo một chút tiền bạc bên mình. Xuống tiểu điếm dưới chân núi mua nhiều bánh bao, dùng quần áo da bọc lại bên trong rồi để dành vừa đi đường vừa ăn. Vì đường đi dài nên bọn họ cũng rất từ tốn mà đi, dù sao những người làm nghề nông như bọn họ cũng không có nhiều chuyện lớn để mà làm. Còn việc đi đến đây cũng như là thử vận may với tiên duyên thôi, nếu được thì coi như là cá hóa thành rồng, còn nếu không được thì trở về cuộc sống hiện tại.
Còn Dương Thần giờ đây đã khôi phục lại tâm tình như cũ, sau khi xác định được mục tiêu thì Dương Thần cũng không có vội vàng xao động. Vốn Dương Thần trong mắt mọi người trước kia vẫn là người không có chủ kiến gì, nhưng lúc này dường như đã thay đổi thành một người khác: Khuôn mặt luôn mỉm cười, hòa thuận, lúc làm việc rất chắc chắn. Qua một thời gian, mọi người đã bất tri bất giác làm việc theo sự sắp xếp của hắn. Mọi người cũng không thấy cách làm việc của hắn có chút khác thường nào, chỉ có cảm giác lời nói của Dương Thần rất có đạo lý.
Sau khi đi được một đoạn đường, Dương Thần tìm cớ rời khỏi đội ngũ, một mình đi đường khác. Mấy đồng bạn của hắn nghĩ rằng hắn đang đi tìm một cơ hội khác đến với tiên duyên, cho nên cũng không nói gì cả, để cho hắn rời đi.
Tất nhiên là Dương Thần không có trở lại Thái Thiên môn tìm một cơ hội như mọi người tưởng tượng, mà là trực tiếp xoay người đi vào núi. Trong tay đã có một thanh sài đao, dựa vào kinh nghiệm trên vạn năm của Dương Thần, hắn có thể kiếm đồ ăn thức uống một cách dễ dàng. Sở dĩ tránh xa mọi người là vì Dương Thần muốn bắt đầu rèn luyện thân thể.
Cách rèn luyện này hoàn toàn khác với việc tu hành tiên pháp, không phải là dẫn khí nhập vào cơ thể tu luyện bí pháp, mà là dùng võ tu luyện ngoại công. Dùng cách này để tập luyện quyền thuật ngoại công, giúp cho thân thể càng thêm mạnh mẽ. Còn về tâm pháp nội công thì hắn hoàn toàn không luyện.
Trong mắt các đệ tử tu tiên, thì việc tu luyện võ đạo là phương pháp thuộc loại kém cỏi trong những phương pháp kém cỏi nhất. Chỉ cần tu luyện đến Trúc Cơ thì tự nhiên sẽ có vô số linh lực tới chăm sóc thân thể, hiệu quả hơn gấp trăm lần so với việc đi tu luyện ngoại công. Huống chi, việc tu luyện võ đạo thuần túy là lãng phí thời gian tu luyện, còn không bằng lấy thời gian đó đi kiếm một bình đan dược hoặc đào mấy miếng linh thạch còn hơn.
Nhưng Dương Thần không nghĩ thế. Có kinh nghiệm tu tiên vạn năm, so với bất cứ kẻ nào thì hắn hiểu rõ được sự chênh lệch trong lúc tu luyện của một thân thể cường tráng so với một thân thể yếu đuối là như thế nào. Có lẽ chỉ trong thời gian ngắn mấy trăm năm thì chưa nhìn ra sự khác biết, nhưng đến thời điểm phi thăng thì sẽ thấy được sự kinh khủng của chênh lệch này.
Trụ cột tu hành là trọng yếu nhất, mà trụ cột ở đây thì ngoại trừ tu luyện linh căn ra, còn phải làm cho thân thể mạnh mẽ nữa mới đúng. Trụ cột của ai tốt hơn, đại biểu cho sự phát triển của người đó cũng sẽ tốt hơn những người khác.
Giúp cho thân thể trở nên mạnh mẽ chỉ là bước đầu tiên. Sau này, dù cho có tu luyện công pháp tu hành nào thì cũng tuyệt không được bỏ quên thân thể. Tất nhiên, sau khi tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định thì linh lực sẽ giúp cường hóa thân thể. Nhưng mà, cường hóa một tráng hán thay vì một thư sinh yếu đuối thì sẽ không hề giống nhau.
Cũng như thế, cho dù là trong lúc chiến đấu thì một người đã luyện qua võ thuật so với người chỉ biết ngồi tọa công trên giường cũng sẽ có sự khác nhau rất lớn. Chính vì lý do trên mà Dương Thần muốn rèn luyện gân cốt, tu luyện quyền pháp ngoại môn trước khi tu luyện công pháp.
Còn có một nguyên nhân khiến hắn phải tu ngoại công chứ không được tu nội công, đó là ma công tăng trưởng linh căn của Dịch lão ma chỉ có thể tu luyện được trước khi tu hành thôi, nếu như đã tu hành thì sẽ bị công pháp hạn chế, lúc đó sẽ không có biện pháp giải quyết sự yếu kém của linh căn.
Trừ quyền pháp thì còn có chạy bộ, đó cũng là một phương thức có thể gia tăng sự mềm dẻo cùng với tốc độ của thân thể. Trên đường chạy về thôn, Dương Thần không chỉ những chạy bộ mà còn nhảy nữa, ngoài ra hắn còn dùng sài đao để săn thú làm thức ăn dọc đường.
Đã qua hơn mười ngày, trí nhớ của Dương Thần cũng đã ngày càng rõ ràng hơn, những chuyện thời niên thiếu năm xưa cũng lần nữa trở về trong đầu. Vừa rèn luyện, vừa chạy nhảy, không bao lâu sau thì Dương Thần đã đến một ngọn núi trông rất bình thường.
Ngọn núi này cách một huyện thành nhỏ không xa, nhưng có rất ít người vào núi. Ngọn núi này rất hoang tàn, không hề nhìn thấy chút linh khí nào. Trên núi còn có một miếu Sơn thần nho nhỏ, đã sớm bị mục nát, vách tường cũng đã bị sụp đổ một nửa.
Dương Thần đứng trước miếu Sơn thần này một chút, sau khi cẩn thận quan sát và khẳng định được đây là miếu Sơn thần trong trí nhớ, thì hắn mới cười cười, đẩy cửa miếu đi vào trong.
Vốn trên tường cũng có vẽ vài bức họa, nhưng đã sớm bị mưa gió ăn mòn cho nên không còn nhìn ra hình dáng gì. Sau khi Dương Thần vào miếu, hắn không hề để ý đến bài vị Thần tượng được cúng bái trong đó đã sớm bị hư hại, mà còn quỳ xuống bái lạy một cái. Sơn thần tuy nhỏ, thần miếu mặc dù bị phá hư, nhưng dù sao đây cũng là người đã được nhậm chức trên Thiên Đình, cho nên hắn mới bày tỏ sự tôn kính như thế.
Sau khi lạy xong, Dương Thần đi đến phía sau bài vị. Ở phía sau bài vị có một gốc cổ thụ, hắn đi đến giữa cây cỗ thụ đó rồi bắt đầu đào bới. Sau khi đào sâu xuống được khoảng sáu thước thì đụng phải một vật rắn.
Dương Thần thấy vậy thì mừng rỡ, vội vàng men theo vật rắn đó mà tiếp tục đào bới, một lúc sau thì lộ ra một quan tài vuông vức làm bằng kim loại. Tuy quan tài đã bị chôn dưới đất nhiều năm, nhưng không hề bị hư hại, chỉ là có chút đen thui tầm thường.
Cái quan tài này vô cùng nặng, ít nhất cũng phải trên dưới trăm cân. Nếu không phải gần đây Dương Thần đã có rèn luyện gân cốt, hơn nữa thể chất hắn vốn cường tráng từ nhỏ, thì đúng là khiêng không nổi cái quan tài này.
Trong cái rương này là tài sản của Dương lão thái gia, cũng chính là gia gia của Dương Hi. Vào lúc còn trẻ, người này đã chôn dấu một số tài sản của mình ở đây để phòng khi có tai họa xảy ra thì còn có tiền vốn mà đông sơn tái khởi. Nhưng mà, tất cả số tài sản đó giờ đây đã thuộc về Dương Thần.
Kế tiếp, Dương Thần muốn đem theo số tài sản này, sau đó trở về dẫn phụ mẫu mình rời khỏi Dương thôn. Năm xưa, vào thời điểm Dương Hi hãm hại Dương Thần, vì muốn thành công mà hắn đã đem phụ mẫu Dương Thần ra làm con tin, thấy thế thì Dương Thần mới bất đắc dĩ nhận là mình đã làm những chuyện đó. Kiếp này, Dương Thần không hề có ý định cho Dương Hi thêm một cơ hội nào nữa.
Mà có lẽ giờ phút này Dương lão thái gia còn chưa nói với Dương Hi về số tài sản này, cho nên vừa lúc tiện nghi cho Dương Thần.
Trước tiên là lấp đất lại cho ổn thỏa, sau đó Dương Thần mới mang quan tài đi xuống khu rừng ngay ven đường chân núi, tìm một địa phương an toàn rồi chôn đi. Sau khi thấy không có sơ hở gì nữa, Dương Thần mới theo đường lớn đi về thôn mình.
Mặc dù mất một thời gian để rèn luyện thân thể, rồi lấy quan tài chôn đi chỗ khác. Nhưng vì tốc độ chạy nhảy của Dương Thần nhanh, cho nên cũng không chậm là mấy so với các bằng hữu cùng thôn. Ngay thời điểm cả đám người trở về Dương thôn thì Dương Thần cũng vừa vặn trở về.
Một tháng rèn luyện hiệu quả đã làm cho Dương Thần tráng kiện hơn nhiều so với lúc rời đi. Mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng thân thể lại không thua chút nào so với những người đã trưởng thành.
Tin tức Dương Hi và Dương Lan - hai vị tôn tử tôn nữ của Dương lão thái gia được Thái Thiên môn chọn trúng nhất thời đưa tới sóng to gió lớn khắp Dương thôn. Hầu như là cả huyện thành đều bị chấn động, thậm chí cả Huyện lệnh đại nhân cũng tới cửa chúc mừng. Trong lúc nhất thời, cả Dương thôn náo nhiệt cả lên, giống như là đang long trọng tổ chức một ngày lễ thịnh hội vậy.
Trong lúc cả nhà Dương lão thái gia tổ chức ăn mừng náo nhiệt thì một nhà Dương Thần lại lén lút rời đi, không một ai hay biết!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥
Chuyển ngữ: Tryman ( Chó)
Người dịch: Kiencon ( Kiến)
Biên dịch: Datlucky_way ( Gà)
Biên Tập: [Vo] Thiên ( Sóc)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Một nhà Dương Thần chẳng qua mang họ Dương mà thôi, không hề có quan hệ thân thích gì với Dương lão thái gia ở Dương thôn. Một nhà ba người mướn một chiếc xe ngựa ở trong huyện thành, mang theo một số dụng cụ rồi rời khỏi.
Sau khi tới một huyện thành phụ cận, Dương Thần lại bỏ đi chiếc xe ngựa đang cưỡi, rồi mướn một chiếc xe ngựa khác ở huyện thành này. Dương Thần cứ làm thế qua khoảng sáu huyện thành, sau đó mới mua hẳn một chiếc xe ngựa mới lên đường. Khoảng một ngày sau thì cả nhà Dương Thần đã tới gần chỗ chôn cái quan tài bằng kim loại kia.
Ở chỗ đó nghỉ ngơi gần một canh giờ, trong hành lý của nhà Dương Thần đã có thêm một cái rương mà thần không biết quỷ không hay, hơn nữa còn đặt ở bên trong một cái rương khác, không người nào nhìn ra được cả.
Sau đó, xe ngựa cứ đi về một hướng, khoảng chừng hai tháng sau thì mới đến địa phương mà Dương Thần muốn an bài cho phụ mẫu của mình. May mà dọc đường đều đi theo quan đạo, mà cả ba người cũng không giống nhà có tiền, cho nên không có đạo tặc gì chặn đường cả. Trải qua lần an bài này, sẽ không có ai có thể tìm ra phụ mẫu của Dương Thần được nữa cả.
Trên thực tế, đoạn đường này đã ra khỏi Trần quốc mà Dương gia vẫn ở, đã tiến thẳng vào Triệu Quốc luôn rồi. Lấy bản tính trung thực của hai người nông dân như phụ mẫu Dương Thần, việc đi ra khỏi Trần quốc hầu như là một chuyện không thể nào. Nhưng dường như Dương Thần đã có an bài từ trước, một đường đi khỏi vô cùng thuận lợi, không hề gặp khó khăn.
Tài sản để dành trong quan tài của Dương lão thái gia có không ít, trừ sáu trăm lượng vàng ra, còn có hơn trăm lượng bạc và một số hạ phẩm linh thạch. Mấy chục cân hạ phẩm linh thạch có thể đổi lấy thành mấy vạn lượng hoàng kim a.
Dương Thần cũng không hề khách khí, hắn an bài cho phụ mẫu mình sống ở một nơi hơi vắng vẻ nhưng phong thủy rất tốt. Rồi mua cho phụ mẫu mình một đại trang viên, mấy trăm mẫu ruộng tốt, mấy chục người ở, còn có trên trăm tá điền nữa. Vốn hai người phụ mẫu Dương Thần chỉ là một nông dân, chưa bao giờ hưởng thụ một ngày sống tốt, nhưng giờ đây lại trở thành người bề trên, ai ai gặp cũng hâm mộ gọi là lão gia thái thái. Điều này quả thật làm cho họ không tin được.
Chỗ này rất vắng vẻ, trừ những người sống ở trong trang viên thì có rất ít người đi qua. Cho dù có chiến loạn thì cũng không ảnh hưởng đến tận đây. Tất nhiên là Dương Thần đã từng tính toán tỉ mỉ trước khi mua chỗ này.
Sau khi an bài tốt mọi việc, Dương Thần cũng không gấp gáp rời đi, mà ở lại phụng bồi phụ mẫu mình thêm nửa năm. Trong nửa năm này, Dương Thần luôn chịu khó rèn luyện, cộng thêm thức ăn đủ chất cho nên cả người đã lớn hơn nhiều. Da thịt toàn thân rất chắc chắn, nhìn qua thì không thể nào biết Dương Thần mới chỉ có mười sáu tuổi.
Thu hoạch được mấy quý lương thực, cuộc sống trang viên cũng coi như đã đi vào quỹ đạo. Lúc này Dương Thần mới cáo biệt cha mẹ, rời khỏi nhà. Tính cho đến bây giờ thì hắn đã trọng sinh được chín tháng.
*****
Ở căn phòng của lão phủ thủ tại một huyện thành cách trang viên khoảng ngàn dặm, lúc này có khoảng hai mươi lượng hoàng kim đang được đặt trên bàn. Ngồi đối điện lão đao phủ thủ là Dương Thần.
- Ý của ngươi là, ngươi muốn trở thành một đao phủ thủ. Nếu như ta giúp ngươi thì toàn bộ số tiền này thuộc về ta?
Lão đao phủ thủ có chút không tin đưa mắt cùng với giương lỗ tai lên về phía Dương Thần. Thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy sao?
Đao phủ thủ không phải là một nghề nghiệp gì để người khác hâm mộ. Trên thực tế, dưới chế độ hiện nay thì đao phủ thủ là một nghề nghiệp khiến cho thần chán ghét, quỷ vứt bỏ; thậm chí còn không bằng cả một tên khuất cái, ngươi có đi trên đường thì cũng chẳng có ai để ý. Còn có truyền thuyết rằng, bởi vì người làm nghề này giết người quá nhiều, làm ảnh hưởng đến thiên đạo, cho nên sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Cho dù như thế nào thì lão đao phủ thủ cũng không thể tin được rằng có người lại chủ động đi làm chuyện này.
- Trời sanh mệnh ta khắc người, đã từng có tiên sư chiêm bặc nói qua: Nếu như ta không giết đủ số người thì sẽ làm khắc chết cả nhà phụ mẫu ta. Cho nên, ta muốn dùng thân phận đao thủ phủ giết đủ số người, qua đó hóa giải mệnh cách.
Duong Thần thuận miệng bịa ra một lý do, sau đó tiếp tục nói:
- Ta chỉ làm nửa năm, nửa năm sau ta sẽ rời đi. Ngươi còn làm gì thì mau làm đi, sau đó giao cho ta nửa năm!
Giết người thay mình nửa năm, giúp cho mình giảm bớt sát nghiệt; hơn nữa còn cho mình hai mươi lượng hoàng kim. Cho dù có hối lộ cho Huyện lệnh đại nhân thì cũng còn một khoản không nhỏ a, nếu như lão đao phủ thủ còn không đồng ý thì hắn chính là một kẻ ngu.
Xin phép nghỉ vì ốm bệnh, sau đó đề cử một tên đồ đệ, lão đao phủ thủ chỉ dùng một thời gian ngắn đã làm ổn hết. Hơn nữa, vóc người của Dương Thần vốn to lớn, cho nên những người khác cũng tin tưởng hắn sẽ đảm đương được trách nhiệm nặng nề của một đao phủ thủ.
Không người nào biết vì sao Dương Thần lại muốn làm một đao phủ thủ ở phàm trần, chỉ có chính bản thân Dương Thần là hiểu. Ở Tiên giới từng có một lần Thiên Đình làm phản, đó là chuyện xảy ra thật lâu trước khi Dương Thần phi thăng lên. Nhưng Dương Thần cũng nhớ thời gian đại khái một chút: Sau khi hắn ra đời không lâu. Lúc ấy cả phàm giới là một bầu trời đầy huyết quang, thiên hạ đại loạn, rất nhiều vương triều cũng phải thay đổi đi.
Căn cứ vào tin tức mà Dương Thần có được, sau khi Thiên Đình làm phản thì đã có mấy ngàn thần tiên bị chém ở trên Trảm Tiên Thai. Mà Trảm Tiên Thai này là pháp bảo hành hình độc nhất của Thiên Đình, vì tránh có những thần tiên thao túng tạo thành uy hiếp với Tiên giới nên luôn để cho người thường thao túng. Về phần chọn người thao túng Trảm Tiên Thai, thì tất nhiên là chọn từ các đao phủ thủ phàm trần.
Nếu như Dương Thần có thể vào được Trảm Tiên Thai, vậy thì chính hắn sẽ giết được tiên nhân để tu luyện ma công. Chỗ tốt có được khi giết một vị tiên nhân chắc chắn sẽ hơn việc chém một vạn phàm nhân. Không có mang tiếng xấu là ma đạo mà còn có thể giúp cho linh căn của mình tăng lên, đây quả thực là trời cao giúp hắn một lần mà. Cho nên, hắn bắt buộc phải vào được Trảm Tiên Thai.
Sau khi Dương Thần chuẩn bị xong mọi thứ, thì đến ngày thứ hai đã phải bắt đầu chém người, người đầu tiên hắn chém chính là một gã tù phạm. Đây là lần đầu tiên Dương Thần giết người ở pháp trường, cũng là lần đầu tiên hắn thử nghiệm công pháp của Dịch lão ma. Cho dù là Dịch lão ma nói dối trước khi chết, nhưng Dương Thần cũng muốn thử một lần. Làm một đao phủ thủ thì có thể giết người một cách danh ngôn chính thuận, hắn không được phép lựa chọn nữa.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Dương Thần để trần nửa thân trên, trên đầu được một khăn tơ màu đỏ bao lại. Hắn đưa tay lấy mệnh bài được cắm trên người tù phạm rồi ném xuống đất, tay phải đã bắt đầu đưa đại đao lên.
Theo động tác này của Dương Thần, mọi người ở ngoài pháp trường lập tức trừng lớn hai mắt lên, hô hấp cũng ngừng lại. Rượu mạnh đã sớm chuẩn bị ở bên cạnh, Dương Thần bưng lên uống một ngụm trước, sau đó lại ngậm một ngụm rồi phun lên đại đao sáng loáng một cái. Sau khi đã làm xong, ánh mắt Dương Thần nhìn tù phạm sáng lên, trên người bỗng nhiên bùng phát ra sát khí mãnh liệt. Trong lúc nhất thời, cả người như thành một người khác vậy, thanh đại đao ở trên cao cũng đã vung xuống.
Mọi người chỉ thấy một đạo sáng như ánh đao hiện lên, thậm chí còn không dám khẳng định là Dương Thần đã chém hay chưa. Nhưng, lúc này Dương Thần đã khôi phục thần thái về lại thành một thanh niên hòa khí, tay còn cầm một tấm vải lau thân đao. Mọi người thấy vậy liền ngẩn ra rồi chăm chú nhìn lại: Đầu tên tù phạm vẫn còn ở trên cổ, vẫn không nhúc nhích mà, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ngay lúc mọi người kinh nghi thì ở ngay cổ tên tù phạm đột nhiên xuất hiện một vết máu, sau đó vết máu càng ngày càng dài, hóa thành một đường máu dài. "Phịch" một tiếng, đầu người đã rớt xuống đất, máu phun ra ngoài lên cao đến một lúc rồi mới ngừng lại. Cho đến lúc này thì thi thể của tên tù phạm đang quỳ mới bổ nhào ngã xuống đất.
Xôn xao, lập tức có tiếng xôn xao lên. Sau đó chính là âm thanh trầm trồ khen ngợi rung trời vang dậy.
Còn Dương Thần thì đang hít sâu một hơi, công pháp đã nhớ không biết bao nhiêu lần trong đầu nhất thời bắt đầu lưu chuyển. Bỗng nhiên có một làn sương trắng không ai nhìn thấy từ trên thi thể xông ào vào trong cơ thể Dương Thần, hóa thành một dòng nước ấm chảy tới tứ chi bách hải của Dương Thần. !
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 3: Người Nào Mà Ta Không Dám Chém ( Thượng)
Chuyển ngữ: Tryman ( Chó)
Người dịch: Kiencon ( Kiến)
Biên dịch: Datlucky_way ( Gà)
Biên Tập: [Vo] Thiên ( Sóc)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Mọi người còn đang phấn khích nghị luận về đao phủ thủ mới thì Dương Thần cũng đang cảm ứng cổ nhiệt lưu trong cơ thể mình. Công pháp của Dịch lão ma không sai, ít nhất cho đến bây giờ cũng không thấy có sai phạm gì, chẳng qua không biết hiệu quả như thế nào.
Trở lại tiểu viện của mình, Dương Thần lấy một khối đá năm màu dưới cái cối ra. Cho dù có người tới thấy thì cũng không nhất định biết được vật này là vật gì. Chỉ có Dương Thần biết khối Ngũ Thải thạch này là đồ để các tiên môn kia dùng để khảo nghiệm hậu thiên linh căn của môn đồ. Tiên thiên linh căn là nhất định, chỉ có hậu thiên linh căn mới có thể biến hóa được.
Hai tay để lên, Ngũ Thải thạch hầu như không có biến hóa nào. Nhưng mà, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy có một đạo ánh sáng màu hồng vô cùng yếu ớt xuất hiện. Điều này cũng có nghĩa hậu thiên linh căn thực sự có biến hóa rất nhỏ. Dù sao mới chỉ giết một người mà thôi, nếu chỉ như thế mà thay đổi cả linh căn được thì cũng quá trớn đi. Nhưng mà, điều này đã chứng minh công pháp đúng là có hữu hiệu.
Lấy kinh nghiệm tu hành trên vạn năm của Dương Thần, hắn cũng không phát hiện việc vận chuyển công pháp này có gây tổn thương gì cho cơ thể, càng không phát hiện ra có tai họa ngầm nào. Nói cách khác, công pháp này tạm thời cũng không có vấn đề gì. Điều thần kỳ nhất là, công pháp này không những không gia tăng pháp lực linh lực; mà cũng không rèn luyện nguyên thần, cho dù có rèn luyện thì cũng chỉ là một người bình thường, không hề phạm đến sự kiêng kỵ của triều đình. Do đó, hắn vẫn còn có cơ hội tiến vào Trảm Tiên thai.
Từ nửa năm trước, các nơi bỗng nhiên phát sinh nạn trộm cướp. Dưới hình hình đó, triều đình đã nghiêm khắc ra sắc lệnh: Phàm là đạo phỉ bị bắt, trảm ngay không tha! Dưới sự cường ngạnh của triều đình, đã có rất nhiều đạo phỉ bị bắt được. Ban đầu mới chỉ có hai mươi mấy người, nhưng càng về sau đã càng nhiều hơn, có ngày bị bắt đến bốn mươi mấy người.
Trong huyện thành, trừ lão phủ thủ đã cáo bệnh thì chỉ có một mình Dương Thần làm đao phủ thủ. Cho nên, mỗi ngày Dương Thần phải chịu trách nhiệm trảm đến mười mấy người. Vừa bắt đầu thì mọi người còn có hứng thú đi xem hành hình ở pháp trường, nhưng càng về sau thì càng ít người đến xem.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Trước khi hành hình, Dương Thần đều nói những lời như vậy. Chỉ có nói thẳng mọi việc ra như vậy thì nhân quả mới không dính vào người được. Mới chỉ nói mấy ngày thôi, nhưng Dương Thần đã rất quen thuộc rồi.
Răng rắc, Dương Thần vung đao trảm xuống, máu tươi trực tiếp từ trên cổ phụt ra, nhưng Dương Thần không hề bị dính một giọt. Đây là kết quả do hắn cẩn thận làm việc, sau khi chém đầu khoảng một trăm người thì hắn đã luyện được kỷ xảo không để một giọt máu tươi dính vào.
Hít!
Dương Thần hít một hơi thật sâu, dường như tinh khí tính mệnh trong thi thể đang nằm dưới đất cũng theo cái hít sâu này mà được hút vào trong cơ thể Dương Thần. Đã vận chuyển công pháp trên trăm lần, lần này vận chuyển lại cũng rất dễ dàng. Cỗ tinh khí này rất nhanh đã được dẫn tới tứ chi bách hải trong cơ thể Dương Thần, chầm chậm cải biến linh căn của Dương Thần.
Hạ thủ không hề có chút do dự, Dương Thần làm việc giống như là không biết mệt mỏi vậy, vô cùng thuần thục. Người tù phạm thứ hai đi tới, chém đầu, hút khí, hành công. Sau đó là người thứ ba, thứ tư...
Hôm nay đã chém đầu của bốn mươi lăm tên đạo tặc, Dương Thần cảm thấy trong thân thể mình tràn đầy lực lượng sung mãn. Cẩn thận cảm giác sự biến hóa của thân thể một chút, Dương Thần vẫn lắc đầu. Cho dù có hấp thu nhiều tinh hoa tính mệnh con người thì dường như hiệu quả cũng không lớn, trừ phi số lượng người bị giết lên đến con số vạn thì có lẽ hiệu quả mới rõ ràng.
Nhưng mà, trong lúc Dương Thần cho là không có lợi gì thì trong mắt những người xung quanh lại là chuyện hoàn toàn khác. Có lẽ vì nguyên nhân môn công pháp kia, cho nên sau khi giết người xong thì trên người Dương Thần lại tỏa ra một cỗ huyết tinh nồng đậm vô cùng, thật lâu cũng không tản đi. Cả người giống như là một thanh hung đao vừa từ biển máu ra vậy, hung khí tứ phương. Đừng nói là người bình thường, ngay cả binh lính canh giữ pháp trường thấy Dương Thần cũng không tự chủ được mà quay đầu đi, tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Lúc hắn đi trên đường, cư dân trong thành cũng không dám nhìn vào mắt một cái, đều lo sợ tránh đi. Chỉ cần nơi có Dương Thần xuất hiện, hầu như đều có cảnh tượng mọi người luống cuống tản đi. Nhưng điều này cũng giúp Dương Thần tránh được rất nhiều điều phiền toái, ít nhất cũng không có người nào dám chọc tới Dương Thần. Cho dù bọn họ có miệt thị Dương Thần thì cũng không dám nói to ra ở trước mặt.
Buổi sáng nghỉ ngơi, buổi trưa chém đầu, xế chiều luyện quyền, cứ theo lịch trình đó được một tháng thì Dương Thần đã hấp thu không ít tinh hoa tính mệnh. Mặc dù còn chưa đạt tới được mục đích mà hắn muốn, nhưng cũng làm cho huyết khí thân thể tốt hơn nhiều, quyền pháp của hắn cũng nhờ đó mà đạt tới một cảnh giới cao hơn.
Một ngày kia, Dương Thần mới hành hình ở pháp trường vừa xong. Trên đường đi về nhà thì thấy cả bầu trời đỏ rực lên, nhìn qua hết sức kỳ quái. Tuy mới chỉ là ban trưa, nhưng đã xuất hiện ánh nắng chiều, mà ánh nắng chiều này nhìn qua thì giống như là một màu máu đỏ rực vậy.
Thấy cảnh này thì Dương Thần khẽ nở nụ cười. Hắn đợi lâu như vậy chính là vì ngày này đây. Bầu trời đầy huyết quang, đây chính là cảnh tượng mà sau khi Dương Thần phi thăng vào Tiên giới ở kiếp trước mới biết được, ngày này cũng là ngày xảy ra phản loạn ở Thiên Đình.
Ăn cơm tối xong, Dương Thần liền sớm vào mộng đẹp. Nói cũng thật lạ, tối hôm đó thật là kỳ quái, cho dù là ai thì cũng muốn đi ngủ sớm. Dù ngươi đang ở ngoài, không có ở trên giường thì cũng thấy cả người thật mệt mỏi, cứ đi tìm một chỗ nào đó rồi nhanh chóng lăn ra ngủ.
- Dương Thần, ngươi có phải là đao phủ thủ?
Trong giấc mộng, đột nhiên Dương Thần nghe được một tiếng gào to.
- Đúng, đại nhân!
Nghe thấy câu này, Dương Thần vội vàng ra khỏi gường, hướng hư không trả lời một câu. Lúc này Dương Thần mới phát hiện, thì ra mình không còn ở trong phòng nữa.
- Chỉ cần là tử tù thì ngươi cũng dám chém? Cũng dám chém thật sao?
Giọng nói đó lại hỏi.
- Chỉ cần là tử tù, ta liền dám chém. Chắc chắn chém được!
Dương Thần không hề có chút do dự, kiêu ngạo đáp.
- Đi theo ta!
Chủ nhân của giọng nói không hề hiện thân, chẳng qua tiếp tục có một âm thanh vô cùng uy nghiêm từ trên hư không tiếp tục truyền ra:
- Lên pháp trường, chém phạm nhân!
Trong giọng nói tràn đầy sự bá đạo của người trên, làm cho người ta căn bản không cách nào cự tuyệt được.
- Vâng, đại nhân!
Dương Thần không hề suy nghĩ, đáp ứng một tiếng rồi bước lên con đường đột nhiên xuất hiện trước mặt, bước nhanh đi tới. Chỉ chốc lát sau, hắn đã thấy một pháp trường có rất nhiều người.
Không biết từ lúc nào, trang phục trên người Dương Thần đã đổi thành trang phục mà hắn hay mặc ở pháp trường lúc chém người. Rồi có một binh sĩ không thấy rõ mặt mũi đang đi tới, hai tay cầm Quỷ Đầu đao đỏ như máu đưa đến trước mặt Dương Thần. Dương Thần đưa tay nắm lấy đao, rồi dựng thân đao thẳng lên như thói quen, ngón tay dọc theo lưỡi đao mà khẽ vuốt. Trước lúc chém đầu, một đao phủ thủ cần phải xem thử đao của mình có đủ sắc bén hay là không.
- Tiểu ca, lại nói chuyện một chút!
Đang lúc thử độ sắc bén của lưỡi đao thì đột nhiên đai lưng của hắn đã bị người nào đó kéo lấy, đồng thời có một âm thanh lấy lòng từ sau truyền đến.
Dương Thần quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một người trung niên mập mạp, tai to mặt lớn. Người này mặc quần áo cao sang, một tay kéo lấy đai lưng của mình, còn một tay khác đang khẽ đưa đến tay của Dương Thần. Dương Thần có thể cảm giác được trong lòng bàn tay của người này có một thỏi vàng nặng trịch. !
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 3: Người Nào Mà Ta Không Dám Chém ( Hạ)
Chuyển ngữ: Tryman ( Chó)
Người dịch: Kiencon ( Kiến)
Biên dịch: Datlucky_way ( Gà)
Biên Tập: [Vo] Thiên ( Sóc)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Tiểu ca, có thể làm cho dễ dàng được không?
Tên mập này nở nụ cười làm cho người khác cảm thấy vô cùng hiền hòa, sau đó đem thỏi vàng nhét vào trong đai lưng của Dương Thần:
- Những người khác ta đã chuẩn bị tốt rồi. Chỉ cần tiểu ca ở trên pháp trường bỏ qua nhi tử của ta, vào lúc chém đầu thì chỉ làm bị thương một chút thôi, đừng làm tổn thương mạng của nó. Sau đó giấu diếm Giám Trảm quan một chút là được, người khác sẽ không thể biết gì đâu. Ngày khác ta sẽ có cảm tạ!
- Ta chỉ là đao phủ thủ, chịu trách nhiệm hành hình. Những cái khác ta không hiểu!
Dương Thần làm mặt nghiêm, đẩy tên mập đó ra, sau đó bước nhanh lên pháp trường.
- Tiểu tử, rượu mời không muốn uống mà muốn uống rượu phạt à. Ta chính là Thượng Thư đương triều, nếu không làm theo thì ta sẽ khiến cả nhà ngươi sống không yên ổn!
Người mập thấy Dương Thần cự tuyệt, sắc mặt nhất thời trở nên tàn bạo, khẽ quát một câu về phía Dương Thần.
- Cho dù ngươi có làm Hoàng Thượng đương triều thì có liên quan gì đến việc ta chém đầu?
Dương Thần cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi lên hình thai*. Trong ngực hắn ôm lấy Quỷ Đầu đao, đứng yên ở đó chờ hiệu lệnh hành hình.
Lần này cũng không chỉ có mình Dương Thần làm đao phủ thủ ôm lấy Quỷ Đầu đao, mà còn có rất nhiều người nữa giống hắn đứng cả một hàng dài. Thậm chí Dương Thần cũng không biết có tất cả bao nhiêu người nữa, cảnh tượng như vậy quả thật là làm cho người ta kinh hãi vô cùng. Rốt cuộc là pháp trường gì mà lại chém nhiều người như vậy?
Tùng! Tùng! Tùng!
Ba tiếng trống đồng thời vang lên, giống như muốn nói lên rằng mặt trời đã lên cao. Bỗng nhiên Dương Thần nghe thấy một tiếng hiệu lệnh:
- Chém!
Sau đó, liền nhìn thấy một mệnh bài được quăng tới.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Dương Thần theo thói quen nói ra câu nói quen thuộc, sau đó bắt lấy mệnh bài được cắm trên người của tù phạm quăng ra xa, quát to một tiếng. Quỷ Đầu đao từ từ giơ lên cao, rồi chém xuống. Một cái đầu người lăn ra thật xa, thân thể cũng từ từ ngã quỵ xuống, máu như nước suối phun lên cao.
Làm xong hết thảy, Dương Thần không hề hút lấy tinh hoa tính mệnh để luyện công như thường ngày, mà lại lẳng lặng ôm đao đứng yên tại chỗ, chờ sai khiến.
- Một vạn chín ngàn ba trăm bảy mươi hai đao phủ thủ, có ba nghìn tám trăm bốn mươi ba người chém đầu!
Trong hư không, bỗng nhiên có một âm thanh vang ra, giống như là đang thống kê để báo cáo vậy.
Bỗng nhiên trên pháp trường có cuồng phong nổi lên, pháp trường cùng với tên tù phạm mà Dương Thần mới chém đã vô tung vô ảnh biến mất. Thay vào đó là một mảnh đất trống, trên đó còn có một mỹ nhân thiên kiều bá mị* đang quỳ gối ở dưới. Mỹ nhân này bỗng nhiên đưa mặt lên, khuôn mặt hơi hồng, quyến rũ vô cùng, phong tình vô hạn.
Xung quanh chỗ đất trống mỹ nhân đang quỳ cũng có mấy chục đao phủ thủ cùng đứng với Dương Thần, dường như đang chờ để hành hình.
- Chém!
Lại có một tiếng quát to vang lên, một mệnh bài đã bay tới trước mặt một đao phủ thủ. Đao phủ thủ đó lập tức tiến lên, vừa mới vung đao thì mỹ nhân đã mở miệng nói:
- Thiếp thân vô tội, mong tướng quân thương xót!
Đao phủ thủ thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy đã thương tiếc hết sức rồi, nay thấy nàng ta nũng nịu gọi một tiếng tướng quân thì gân cốt cả người mềm nhũn ra, ngây mồm đứng đó không biết làm gì cả.
Giám Trảm quan giận dữ, đưa mắt về một đao phủ thủ khác, quát lớn một tiếng:
- Ngươi, chém!
Mệnh bài dường như có linh tính vậy, lập tức bay qua người đao phủ thủ vừa được kêu. Người đao phủ thủ này vừa tiến lên thì cũng được mỹ nhân khẽ gọi một cái, lập tức thần hồn cả người bay mất, không thể nào xuống tay được.
Đổi đi đổi lại mấy chục đao phủ thủ nhưng không ai chém xuống được cả, Giám Trảm quan lúc này đã giận lắm rồi. Mà khối mệnh bài giờ đây đã bay tới trước người Dương Thần, Giám Trảm quan hét lên một tiếng phẫn nộ:
- Ngươi, chém!
Dương Thần tiến lên rồi dừng bước ngay bên cạnh người mỹ nhân. Mỹ nhân ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười họa quốc ương dân*, nũng nịu nói:
- Tướng quân, thiếp thân oan uổng a!
Chỉ là một tiếng thở nhẹ thôi, nhưng lại hiển lộ ra một mùi vị tê dại đến tận xương. Chỉ sợ cho dù người là kim loại đã được bách luyện tinh cương thì cũng phải tan chảy a.
Chỉ tiếc, tâm tính của Dương Thần như là sắt đá, coi như không nhìn thấy mỹ nhân vô cùng quyến rũ đó, hét lớn lên một tiếng:
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Dứt lời, hắn không quản đến việc mỹ nhân khóc lóc kể lể dài dòng như thế nào, đại đao đã từ trên cao vung xuống. Chỉ là một đao, răng rắc, âm thanh xin khoan dung của mỹ nhân đã biến mất; cái đầu văng ra xa, thân thể cũng ngã xuống như bao tù nhân khác.
- Tốt!
Một đao vừa vung xuống thì Dương Thần đã nghe được một âm thanh trầm trồ khen ngợi. Tuy Dương Thần đưa mắt nhìn thẳng, nhưng trong lòng lại thầm cười một cách lạnh lùng.
- Ba nghìn tám trăm bốn mươi ba người, chỉ có một trăm mười lăm người chém đầu.
Âm thanh thống kê lại vang lên trong hư không.
- Dương Thần, bên này!
Phía sau có người kêu lên, Dương Thần không cần suy nghĩ liền cất bước đi theo. Còn mấy người đao phủ thủ đã không nỡ chém mỹ nhân ban nãy, bỗng nhiên biến mất không một tiếng động.
Chỉ chốc lát, Dương Thần đã tới một pháp trường khác, nơi này chỉ có một đao phủ thủ là Dương Thần, mà tù phạm lại là một trung niên nam tử đầu tóc bù xù mặc long bào trên người. Điều kỳ quái là, người này không hề bị trói lại, chung quanh cũng không hề có quân sĩ trông coi. Người này đứng yên tại chỗ, không giận mà uy lạnh lùng nhìn Dương Thần đang đi tới.
Binh sĩ dẫn đường cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ còn có Dương Thần một người đối mặt với nam tử trung niên này. Nhưng mà Dương Thần cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.
- Dương Thần, chém!
Âm thanh quen thuộc của Giám Trảm quan lại vang lên, một đạo mệnh bài cũng đã rơi xuống trước mặt Dương Thần.
Dương Thần không nói lời nào, cầm lấy Quỷ Đầu đao tiến lên. Nam tử trung niên thấy vậy thì mở to hai mắt ra, trong mắt toát ra một cỗ khí tức vương phách, hướng về phía Dương Thần quát to:
- Ta là Thiên Tử đương triều, cửu ngũ chí tôn, ngươi dám vô lễ?
Lời này vừa nói ra thì âm thanh như ngưng lại thành thạch đá ập vào trong tai người nghe vậy, đinh tai nhức óc vô cùng. Người nhát gan hẳn sẽ bị tiếng quát này làm bủn rủn tay chân, không tự chủ được mà quỳ xuống.
Nhưng Dương Thần lại đáp lại bằng một cước. Linh hồn của một Đại La Kim Tiên mà đi sợ một Hoàng Đế nho nhỏ nhân gian ư? Một cước đạp khiến cho nam tử trung niên phải nằm bẹp trên đất, ổn định thân hình một chút rồi Dương Thần đưa đại đao lên.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Nói xong lời khách sáo thì đại đao Dương Thần đã chém xuống, cái đầu của người tự xưng là Hoàng Đế kia liền văng ra thật xa.
Đinh!
Một tiếng giòn tan vang lên, dưới thi thể hoàng đế đang nằm lộ ra một ngọc bội màu trắng. Miếng ngọc này mượt mà vô cùng, vừa nhìn đã biết là bảo vật hiếm có.
Dương Thần nhìn chung quanh một chút, thấy không có người nào thì cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy miếng ngọc bội nhét vào đai lưng. Sau đó lẳng lặng đứng đó chờ sự phân phó tiếp theo.
- Chỉ có hai người dám chém đầu, một người đưa mắt nhìn thẳng, một người cầm lấy ngọc bội!
Âm thanh thống kê lại lần nữa vang lên trong hư không.
- Tốt! Dương Thần, ngươi làm tốt lắm! Trảm Tiên Thai của Thiên Đình còn thiếu một đao phủ thủ như ngươi, ngươi có bằng lòng làm hay không?
Giám Trảm quan vẫn chưa xuất hiện từ đầu thì giờ đây đã đứng trước mặt Dương Thần, hỏi hắn một cách hòa ái. Trên tay người này còn cầm lấy một chiếc nhẫn màu trắng, từ từ đưa tới cho Dương Thần.
------------------------
*hình thai: Đài hành hình.
*thiên kiều bá mị: Vô cùng xinh đẹp.
*họa quốc ương dân: Làm cho đất nước phải gặp họa, làm cho dân chúng phải lầm than.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo