[Dị giới - Hệ thống] Nhẫn thuật trà trộn dị giới - TG: Hóng Heart (Hoàng Ma)
Nhẫn thuật trà trộn dị giới Tác giả: Hóng Heart
Giới thiệu:
Lâm Hàn là một gã mọt game, mới chơi trò Naruto thì bị hút vào đại lục Ma Võ, nhập vào một tên thư sinh khá vô dụng. Cuối cùng, hắn bi ai phát hiện, thân thể này quá nát: tu luyện cũng bằng thừa.
Phúc lợi duy nhất Lâm Hàn được thừa hưởng là tên thư sinh trước kia đã giúp một mỹ nữ, hay nói đúng hơn là một tiên tử trần gian, có vẻ thần thông quảng đại vô cùng.
Tiên tử hứa chữa thương xong đưa hắn về nhà, nhưng lại quỷ dị mất hết tu vi, quỷ dị đến với hắn.
Càng quỷ dị hơn khi hệ thống mà hắn có trong game thức tỉnh, giúp hắn có được nhẫn thuật, soi sáng cho hắn một con đường. Mà quỷ dị nhất thì là khi hắn có được con đường của mình, thì cũng là lúc tiên tử rời đi.
Tìm lại nàng! Nhất định phải tìm lại nàng! Mối tình thư sinh và tiên tử a, trong truyền thuyết toàn là bi kịch. Nhưng mà ka không còn là thư sinh nữa, nàng cũng là hiền thê của ka, không còn là tiên tử, bi kịch, kịch kịch cái beep...
P/S: Nghe giới thiệu chán nhỉ, nhưng xin anh em kiên nhẫn đọc một vài chương rồi hãy cho nhận xét nhé. Phong cách của tớ thì bạn nào trước đây đọc qua rồi thì biết, tự sướng nhiều lắm, không có tự ngược với âm mưu lắm đâu, tớ mà viết thể loại ngược với âm mưu là đầu cứ ong ong, không chịu được mà Với cả ta thì đa dâm lắm đấy
Đẳng cấp phân chia thuộc dạng phổ thông. Đại lục Ma Võ nên có võ giả và ma pháp sư thôi, còn có một vài nghề phụ trợ như đan sư, phù sư,...
Ma pháp sư:
Học đồ - Pháp sư - Đại pháp sư - Pháp tông - Pháp tôn - Pháp vương - Pháp hoàng - Pháp đế - Pháp thánh - Pháp thần.
Mỗi đẳng lại chia làm mười cấp, từ một đến mười.
Đẳng cấp ninja:
Hạ nhẫn - Trung nhẫn - Thượng nhẫn - Tinh anh thượng nhẫn - Ảnh nhẫn - Thần nhẫn (vì Hashirama được mệnh danh Nhẫn giới chi thần).
Trong đó 4 cấp đầu tương đương với 8 cấp đầu của ma pháp sư, võ giả. Vì Ninja là đề cao sự quỷ dị, tu vi thì chưa chắc ăn ai. Còn Ảnh nhẫn và Thần nhẫn tương đương võ thánh và võ thần.
Một khối đại lục kỳ diệu, khối đại lục đã thai nghén ra vô số thế hệ cường giả, trải qua lịch sử dài bất tận, Ma Võ Đại Lục đã tự mình hình thành một quy tắc bất biến.
Cường giả vi tôn!
Nhưng trên đời luôn luôn có những tình cảnh trái ngược, kẻ ăn chẳng hết kẻ lần chẳng ra. Đã có những người mạnh mẽ đủ sức xoay chuyển càn khôn, vậy cũng sẽ có những kẻ yếu ớt trói gà không chặt.
Thành Băng Nguyên, ngôi thành nằm ở gần cực Bắc của đại lục, tuyết phủ quanh năm, băng giá đầy trời. Hoàn cảnh khắc nghiệt nơi đây lại là thiên đường của kẻ mạnh, nhưng đồng thời cũng là tuyệt địa của kẻ yếu.
Lúc này, một thiếu niên “lạc loài” chừng mười lăm, mười sáu tuổi lại xuất hiện trên đường cái, hấp dẫn một vài ánh mắt kỳ quái của người khác.
Trên người hắn “trang bị” đầy đủ các loại áo lông, áo da nặng đến cả yến, khuôn mặt thanh tú, trắng nõn đang ửng đỏ vì lạnh giá, nhưng dường như hắn không quan tâm, đôi mắt đen láy chỉ tập trung vào quyển sách trong tay, miệng còn hừ hừ một vài câu văn, hồn nhiên không quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh, kể cả những ánh mắt kỳ quái của người khác.
Hắn là Lâm Hàn, một kẻ sinh ra trong hào môn, nhưng thực lực lại thấp đến thảm thương. Hắn không có căn cốt, kinh mạch khô héo, yếu ớt đến đáng thương, lại trời sinh không thuộc tính, luyện võ với hắn là một khái niệm xa vời, hắn đã luyện võ năm năm, chủ yếu luyện ngoại công, lợi dụng ưu thế lực lớn hơn người của mình, nhưng miễn cưỡng cũng chỉ là một võ sĩ cấp hai mà thôi. Võ sĩ cấp ba… ở tuổi này của hắn, không thiếu người đã là võ sư rồi.
Tinh thần lực của hắn mạnh hơn bình thường một chút, nhưng còn xa mới đủ để hắn trở thành một ma pháp sư. Hắn đã từng cố gắng, đã từng minh tưởng hàng đêm, nhưng trời không có mắt, mọi cố gắng của hắn chỉ đổi lại được tu vi ma pháp học đồ cấp một.
Ma võ song tu! Hắn mặc dù là ma võ song tu, nhưng thật mỉa mai biết mấy, một đứa trẻ bảy tám tuổi cũng thừa sức đè hắn ra để hành hạ.
Còn may, hắn có một người cha tốt bao bọc, thêm nữa, người trong ngôi thành Băng Nguyên này cũng đều là thế hệ tâm cao khí ngạo, không có mấy ai để tâm đến một con rệp như hắn, nhưng ngẫu nhiên nhìn hắn cười khẩy là cũng không tránh được.
Không thể trở thành võ giả, không thể trở thành ma pháp sư, cha hắn cũng triệt để tuyệt vọng với đứa con này. Nhưng biết làm sao bây giờ? Lâm Hàn vẫn là con trai của Lâm Tuyệt hắn, Lâm Tuyệt vẫn phải mưu tính một đường ra cho con mình. Vì vậy, cuối cùng nhất, Lâm Hàn vâng lời cha, trở thành một nho sinh, hy vọng sẽ trở thành quan lại của một triều đình nào đó, hi vọng hưởng thụ vinh hoa phú quý nốt cuộc đời này.
Nhưng trớ trêu, sách thánh hiền dạy người, nhưng cũng hại người. Lâm Hàn dù có thầy tốt truyền thụ, nhưng lại lầm đường, những đạo lý tốt, những thứ có lợi cho việc trị quốc an bang, có lợi cho tiền đồ thì hắn không học, lại trước tiên học cái gọi là “phong thái quân tử”. Nhưng thật đáng tiếc, đây không phải là thế giới của nho giáo, dù “quân tử” có mang đầy mồm triết lý, nhưng đối mặt với một võ sư, “quân tử” cũng phải răng rơi đầy đất, chứ đừng nói đến những võ giả cấp cao hơn.
Điều này cũng đã định trước, cuộc đời hắn là một bi kịch.
Và bi kịch ấy… chính là ngày hôm nay!
--------
Như đã là một thói quen, Lâm Hàn không cần nhìn đã rẽ ngoặt vào một con ngõ nhỏ, đây là đường tắt về nhà hắn, chỉ thêm chừng hai mươi phút nữa là về tới nhà rồi.
Đúng lúc này.
Một bóng trắng đột nhiên xẹt qua trước mặt Lâm Hàn, mang theo một làn gió lạnh buốt, nhưng lại thơm ngát lạ thường, tâm hồn hắn đột nhiên thấy lâng lâng như bay lên chín tầng trời.
Nhưng…
Có một mùi vị gì đó thật tanh, là mùi máu sao?
Phịch! Phịch!
Bóng trắng kia đột nhiên ngừng lại, tiếp đó ngã nhào xuống đất. Sắc mặt Lâm Hàn hơi thay đổi, nhanh chóng nhìn qua.
Bóng trắng kia thật thướt tha, thật diễm lệ, xưng là dáng người ma quỷ cũng không đủ. Mặc dù chỉ nhìn thấy dáng người đã đủ làm cho Lâm Hàn hơi ngẩn ra, nhưng cũng chỉ trong phút chốc mà thôi, phong thái “quân tử” không cho phép hắn nhìn người ta lâu như vậy, đó là phi lễ a…
Bóng trắng đột nhiên đạp chân, nhảy dựng khỏi mặt đất, lui lại bốn năm bước, chỗ mà nàng ngã xuống vừa rồi cũng cùng lúc bị vật gì đó bắn trúng, tuyết cùng gạch đá bay tứ tán, Lâm Hàn không kịp tránh, cũng bị một viên đá nhỏ bắn trúng ngực, làm hắn khó thở như muốn thổ huyết.
Lâm Hàn xoa xoa ngực, cố nén đau đớn ngẩng đầu dậy xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng đập vào mắt hắn lại là một hình ảnh khiến hắn ngây ngẩn cả người, hồn vía như bay mất, ngay cả phong thái quân tử cũng bỏ quên đến xó xỉnh nào đó.
Thật đẹp!
Một gương mặt tuyệt mỹ làm người ta hít thở không thông, nàng chỉ chừng hai mươi, hai mốt, đôi lông mày phượng đen nhánh nhíu chặt lại, như đang gánh chịu thống khổ vô cùng. Dù vậy trong đôi mắt nàng vẫn tràn đầy băng giá thấu xương, kèm theo một luồng cao ngạo, bất khuất, giống như tiên tử trên thiên giới, thần thánh bất khả xâm phạm.
Bóng trắng mỹ lệ ấy, dù bị thương nhưng vẫn đứng thẳng tắp, băng giá nhìn chằm chằm lên nóc nhà đối diện.
Lâm Hàn vô ý thức nhìn theo ánh mắt của nàng, ở trên nóc nhà đối diện cũng có người!
Cũng là một cô gái, dáng người nóng bỏng, eo bó chặt, bộ ngực dù không quá khổ nhưng cũng không nhỏ chút nào, hai bàn tay thon dài, trắng trẻo đang ôm trước bụng, bày ra một tư thế cực kỳ thùy mị, hiền thục, kèm theo một thân đồ màu tím, nhìn thế nào đi nữa cũng cực kỳ hấp dẫn. Nhưng chiếc mặt nạ quỷ quái mà nàng đeo, lại khiến Lâm Hàn suýt nữa hét to lên vì hoảng sợ.
- Đầu hàng đi, Tuyết Thiên Lăng, hiện tại, ngươi không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn theo ta về Tà Tông thôi! Ta không muốn giết ngươi!
Cô gái áo tím mở miệng trước, hoàn toàn coi Lâm Hàn thành không khí.
- Vô liêm sỉ!
Tiên tử áo trắng chỉ khẽ nhếch mép, hừ lạnh khinh thường. Nàng không muốn nhiều lời với loại người tà ma này, dường như chỉ thừa một câu, chính nàng cũng bị ô uế vậy.
Nghĩ lại, trong lòng Tuyết Thiên Lăng cũng thập phần đắng chát. Vì muốn chống lại sư môn an bài, nàng liều mạng tu luyện, liều mạng đột phá, cuối cùng cũng đợi đến ngày sắp công thành danh toại, sắp đứng ở đỉnh của thế giới này. Nhưng lúc này nàng mới biết, dù có đột phá, trên đầu nàng cũng vẫn có người, số mệnh của nàng vẫn bị khống chế, dù người kia chưa chắc đã nhúng tay, nhưng cũng có đến tám phần là khẳng định. Nội tâm rối loạn, làm ảnh hưởng tu luyện, nàng bị thương nặng, cuối cùng để Tà Tông nhân cơ hội nhảy vào chiếm lợi, muốn bắt sống nàng, hoặc tệ nhất cũng phải giết nàng đi.
Cô gái… không, là ma nữ áo tím cũng mất hết kiên nhẫn, vung tay lên chuẩn bị kết thúc chuyện này. Tuyết Thiên Lăng đã bị thương nặng, nếu lúc này không xử lý nàng sớm, chẳng lẽ đợi nàng khôi phục hay sao? Ma nữ biết rõ, đợi Tuyết Thiên Lăng khôi phục, dù có một trăm người như mình cũng không đủ để nàng nhét kẽ răng!
- Cô nương, khoan hãy động thủ!
Lâm Hàn thấy tình thế không ổn, lập tức nhảy ra.
Ma nữ áo tím cũng khựng lại, đột nhiên nhớ ra ở đây còn một người khác, tên này đúng là làm nàng nhìn không thấu tu vi, tựa như cực kỳ thấp kém. Nhưng trong thành Băng Nguyên này không thiếu cường giả, dù không bằng mình nhưng cũng rất mạnh, sao có thể tồn tại một kẻ như vậy? Rõ ràng ma nữ cũng chỉ lần đầu đến thành Băng Nguyên này, không biết “trường hợp đặc biệt” của Lâm Hàn.
- Ngươi là ai?
- Tiểu sinh… tiểu sinh chỉ là một kẻ qua đường, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi! À không… tiểu sinh không biết dùng đao, chỉ là… chỉ là vị tiên tử này rõ ràng đã bị thương nặng, mà cô nương lại muốn đưa nàng về Tà Tông! Xin thứ cho tiểu sinh vô lễ, Tà Tông này… chỉ sợ…
Lâm Hàn lắp bắp nói ra, cố gắng thể hiện rằng mình là một quân tử chân chính, không sợ cường quyền. Nhưng nào biết, ma nữ mới nghe đến một nữa đã bắt đầu khinh bỉ hắn, đồng thời nhận ra hắn chỉ là một tên hủ nho ngu ngốc không hơn không kém.
Mà kể cả tiên tử cũng thầm thở dài một hơi, lợi dụng ma nữ không để ý, lén lút lấy một viên thuốc màu đỏ nuốt xuống, vận công tiêu hóa dược lực, thầm nghĩ đánh cuộc một lần cuối cùng.
- Im miệng!
Ma nữ tức giận tặng cho Lâm Hàn một cái bạt tai, đánh hắn bay về phía Tuyết Thiên Lăng. Lâm Hàn cũng bị tát cho choáng váng, hộc ra một ngụm máu, đầu óc mơ mơ hồ hồ.
“Không phải quân tử động khẩu không động thủ sao? Không phải nói phải củ cải cũng nghe sao? Ta… ta còn chưa nói xong” Trong lòng hắn đang uất ức gào thét.
- Tuyết Thiên Lăng, ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngươi muốn thành thiếu tông chủ phu nhân? Hay là muốn chết?
Tuyết Thiên Lăng không nói lời nào, chỉ băng giá nhìn chằm chằm ma nữ, trong lòng thầm hừ lạnh: “Thiếu phu nhân? Chỉ sợ sẽ thành một món đồ chơi, chơi chán thì cho đi hoặc vứt bỏ mà thôi!”
Ma nữ cũng biết không thuyết phục được Tuyết Thiên Lăng, lập tức động thủ. Nhưng nghĩ đến việc của mình, thầm nghĩ giết nàng cũng đáng tiếc, lỡ mất một cơ hội, vậy nên nàng cũng không dùng hết sức, chiêu thức cũng nhằm thẳng vào đan điền, mưu đồ phế đi một thân tu vi của Tuyết Thiên Lăng, sau đó bắt sống nàng.
Đột nhiên, Tuyết Thiên Lăng hét lớn một tiếng, hai cánh tay ngọc bắn ra với tốc độ như chớp giật, một chưởng nhằm thẳng vào mặt, một chưởng nhằm thẳng vào ngực ma nữ.
Ma nữ quá sợ hãi, khí thế kia thực sự quá kinh khủng, nếu đầu trúng chiêu thì chắc chắn phải chết. Nhưng nàng cũng đang đà lao tới, khó né tránh vô cùng, Tuyết Thiên Lăng xuất chiêu quá nhanh… Nàng chỉ có thể lui đầu về phía sau, nhằm tránh đòn hiểm kia.
Nào biết, một chưởng nhằm vào đầu cũng chỉ là hư chiêu, nhìn thì ngon mà không xài được, chiêu nhằm vào ngực dù nhìn tầm thường hơn, nhưng lại là uy lực thực sự, trúng chiêu này chắc chắn sẽ không chết, nhưng thương nặng khó tránh khỏi.
Bang! Phịch!
Hai tiếng va chạm vang lên, mặt nạ của ma nữ vỡ nát, lộ ra khuôn mặt trắng bệch nhưng không kém phần tuyệt mỹ. Ma nữ thống khổ ôm ngực, ho khan hai tiếng, cũng không nói thêm câu nào, chỉ nhanh chóng quay đầu chật vật chạy đi. Dù ma nữ chạy không nhanh, nhưng Tuyết tiên tử cũng chẳng còn dư lực mà đuổi tới, chỉ có thể may mắn thở phào, ngồi phịch xuống nền tuyết trắng.
Còn Lâm Hàn… chẳng rõ hắn còn sống hay đã chết. Chiêu thức của ma nữ dù không có đánh trúng Tuyết Thiên Lăng, nhưng dư âm lại làm ảnh hưởng đến hắn. Một võ sĩ cấp ba như hắn làm sao chịu được? Vết thương gần như đã trầm trọng đến tình trạng khó cứu chữa rồi!
Lâm Hàn tự hỏi trong lòng, hắn vốn là một tên mọt game chính hiệu, ngoài thời gian đi làm, hắn giành đến hai phần ba thời gian để âu yếm chiếc máy tính. Hôm nay, hắn vừa đọc hết truyện Naruto, lại đột nhiên nổi hứng tìm một trò chơi Naruto nào đó giải trí. Bởi hắn đọc tiểu thuyết quá nhiều, muốn đổi gió một chút mà thôi.
Nhưng nào ngờ, vừa mở hộp quà tân thủ ra, hắn đã nhận được một thứ gọi là “hệ thống giao dịch”, thời điểm mở hệ thống ra, cũng là lúc hắn hồn về thiên quốc, góp phần giảm bớt đám mọt game cho xã hội…
Lâm Hàn gom góp hết sức lực toàn thân, miễn cưỡng mở to mắt ra. Đập vào mắt hắn là ánh đèn dìu dịu, không quá chói mắt, nhưng cũng thập phần sáng sủa, tiếp đó là trần hang động đen tối, cùng một tấm màn màu trắng như tuyết.
Không! Không phải!
Đây không phải màn, là rèm che! Hắn đang nằm trên một chiếc giường kiểu cổ đại!
Vậy là sao?
Đóng phim sao?
Đột nhiên, Lâm Hàn thấy đầu óc đau nhói, tiếp đó là dòng ký ức ồ ạt chảy vào não hắn. Lâm Hàn đau đớn muốn thét to lên, nhưng lại không còn chút khí lực nào. Cuối cùng, hắn lại một lần nữa chìm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Hàn lại một lần nữa mở mắt, vẫn là chiếc giường đó, vẫn ánh sáng nhu hòa đó, vẫn trần hang động tối tăm đó.
Nhưng Lâm Hàn đã là một người khác, một kẻ xuyên việt, một kẻ không thuộc thế giới này.
Mọi chuyện… cứ như trong mơ vậy!
- Ngươi tỉnh rồi!
Âm thanh lạnh nhạt kéo Lâm Hàn trở lại thực tế. Hắn đưa mắt nhìn qua, dù đã chuẩn bị trước, dù đã ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia trong mơ hàng chục hàng trăm lần, nhưng Lâm Hàn cũng không nhịn được hít sâu một hơi.
Thực sự quá đẹp, không… phải nói là hoàn mỹ! Từng đường nét hoàn mỹ, ngay cả khí chất ấy, cũng là hoàn mỹ. Nàng thực sự là tuyệt tác của tạo hóa, một tiên tử vốn không nên xuất hiện ở cõi phàm trần này.
Nhưng nhiều năm làm mọt game, thực sự định lực của Lâm Hàn rất lớn. Hắn chưa bao giờ nhìn một cô gái xa lạ quá hai giây, hay nói đúng hơn là không dám. Vì cơ bản, trong lòng hắn tự biết, mình không có liên hệ gì với người ta, cũng không xứng với người ta, nhìn nhiều để làm gì đây? Thà rằng tập trung vào việc của mình, tránh gây chuyện thị phi thì tốt hơn!
Không thể không nói, Lâm Hàn trước đây thật sự rất tự ti.
- Ngươi tỉnh rồi?
Tuyết Thiên Lăng hơi nhíu mày, tên này đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lại đột nhiên cúi đầu như đang trầm tư, phải chăng là bị thương ảnh hưởng đến đầu óc rồi?
Nghe thấy Tuyết Thiên Lăng lại hỏi, Lâm Hàn điều chỉnh tốt tâm tình của mình, ngẩng đầu lên đối mặt với nàng, bình tĩnh nói: - Tỉnh rồi! Cảm ơn tiên tử đã cứu ta!
Lâm Hàn biết, thương thế của “hắn” trước đó rất nặng, nếu không có Tuyết Thiên Lăng cứu giúp, chắc hắn đã đi đời nhà ma rồi.
- Không cần cảm ơn! Nói đúng ra, là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng! Nếu không có ngươi đứng ra kéo dài thời gian một chút, có lẽ ta đã rơi vào tay ma nữ kia rồi! – Tuyết Thiên Lăng vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt, giống như một khối băng ngàn năm bất biến.
- Ồ! – Lâm Hàn ồ nhẹ lên một tiếng, tiếp đó lại rơi vào trầm tư. Tuyết Thiên Lăng cũng không nói gì, tình thế trở nên hơi gò bó.
- Vậy, chúng ta đang ở đâu? – Lâm Hàn lắc lắc đầu, loại bỏ tất cả ý nghĩ hỗn tạp, điều quan trọng nhất bây giờ là phải biết được tình thế của bản thân, cái khác không đáng để ý.
- Đông Nam! Đông Nam của rừng rậm Táng Hồn.
Lâm Hàn trợn tròn mắt!
- Trước đó không phải ở thành Băng Nguyên sao? Tại sao lại tới Đông Nam rồi? – Lâm Hàn bật thốt lên.
Tuyết tiên tử lắc đầu:
- Ta dùng truyền tống phù! Lúc đó ngươi thực sự bị thương quá nặng, vì vậy ta dẫn ngươi tới đây, sau đó cho ngươi ăn đan dược, còn ta, cũng cần một chỗ tránh nạn, tranh thủ dưỡng thương.
Lâm Hàn gật gật đầu, coi như đã hiểu, nhưng trong lòng thì nổi lên sóng gió ngập trời. Có truyền tống phù? Còn có đan dược có thể cứu sống một kẻ sắp chết. Cô nương này đúng là quá giàu có. Phải biết rằng cả cái thành Băng Nguyên kia cũng chưa chắc có ai có được truyền tống phù, nàng rốt cuộc là ai?
Ọt! Ọt….
Lâm Hàn phút chốc đỏ cả mặt, chỉ vì cái bụng của hắn đã bắt đầu kháng nghị mãnh liệt rồi.
Tuyết Thiên Lăng liếc mắt, quơ tay vào hư không một cái, một viên đan dược màu nâu sẫm bay thẳng vào miệng hắn. Lâm Hàn còn chưa kịp phản ứng, viên thuốc đã nhanh chóng tan ra, chảy xuôi theo huyết quản, thấm vào thân thể hắn rồi.
Lâm Hàn đột nhiên thấy đầu óc thanh tỉnh, cảm giác đói bụng cũng biến mất. Nhưng chỉ được vài giây, đầu óc hắn đã trướng đến đau nhức, Lâm Hàn nhanh chóng khoanh chân ngồi, dùng phương pháp minh tưởng, cố gắng giữ đầu óc được thanh minh.
- Ồ! – Tuyết Thiên Lăng hơi ngạc nhiên ồ một tiếng, viên thuốc này là một viên đan dược cấp một hạ phẩm, có tác dụng tăng cường tinh thần lực, đồng thời còn có tác dụng tích cốc, giúp ma pháp sư cấp thấp tiện tu luyện tinh thần lực mà không cần lo đói bụng, tu vi từ pháp sư đến đại pháp sư đều sử dụng rất nhiều.
Nhưng người thường, hoặc là võ sĩ đều rất khó thừa nhận dược lực của thuốc, ma pháp học đồ thì miễn cưỡng chịu được, hầu hết đầu đau đầu choáng váng, thậm chí ngất xỉu. Tuyết Thiên Lăng vốn cũng chẳng để tâm nhiều như vậy, giúp ngươi hết đói bụng là tốt lắm rồi, còn đau đầu? Tự chịu đi thôi.
Nhưng tên này rõ ràng chịu được. Nàng đã nhìn ra, tên này là một võ sĩ luyện ngoại công, nhưng đã vậy lại còn là một ma pháp học đồ. Là ma vũ song tu sao? Nhưng thật tiếc, sức lực yếu đến đáng thương.
Lâm Hàn khó khăn lắm mới tiêu hóa hết dược lực, xoa xoa mồ hôi trên trán, hắn đúng là cảm thấy vạn hạnh, may mà mình là người xuyên việt, có một phúc lợi là tinh thần lực mạnh mẽ hơn đôi chút. Tất nhiên, cũng chỉ là đôi chút, đủ để thừa nhận dược lực viên thuốc kia mà thôi.
Kiểm tra lại tinh thần lực của mình, Lâm Hàn cười khổ một tiếng, uống thuốc xong, tinh thần lực cũng chỉ tăng thêm được chút xíu. Chẳng lẽ… thiên phú của thân thể này thật sự nát như vậy sao?
Tại sao chứ? Đồng bào xuyên việt chẳng phải ai nấy đều là thiên tài hay sao? Nếu không phải thiên tài, ít ra cũng phải tu luyện được một cái gì đó, từng bước từng bước tiến lên, tại sao? Tại sao thiên phú lại nát bét như vậy? Chẳng lẽ ca là phế vật lưu?
Lâm Hàn khóc không ra nước mắt.
Thu dọn xong tâm tình, Lâm Hàn lại tiếp tục tính toán con đường sau này.
Trong đầu hắn, đột nhiên lóe lên một sợi linh quang.
- Tuyết tiên tử… ta… ta có thể gọi tỷ tỷ được chứ? – Lâm Hàn rụt rè nói, nhưng trong lòng hắn nghĩ gì thì chỉ có hắn mới biết.
- Tùy ngươi! – Tuyết Thiên Lăng hơi nhíu mày, khiến tim Lâm Hàn đập thình thịch, nhưng sau đó lại giãn ra, lạnh nhạt nói. Dù gì Lâm Hàn cũng từng giúp nàng, một cái xưng hô mà thôi, cần gì chấp nhất.
- Tốt! Tỷ tỷ tên là Tuyết Thiên Lăng đúng không? Từ nay ta sẽ gọi tỷ là Tuyết tỷ tỷ. Tuyết tỷ tỷ, từ đây về thành Băng Nguyên cần có bao nhiêu thời gian? – Lâm Hàn mừng thầm, nhanh nhảu hỏi.
Tuyết Thiên Lăng không cần nghĩ đã trả lời:
- Như ngươi thì cần có bốn năm tháng, đó là trong trường hợp không có gì bất trắc.
Không có gì bất chắc?
Móa! Đây là rừng rậm Táng Hồn được không? Ma thú còn nhiều hơn cả cây rừng, ngươi bảo không có gì bất trắc là không có gì bất trắc thật hả?
Lâm Hàn khó thở, nhưng vẫn phải giả vờ đáng thương, nhìn Tuyết Thiên Lăng nói:
- Tuyết tỷ tỷ… một thư sinh như ta làm sao dám xuyên qua rừng rậm Táng Hồn chứ? Ta biết đây là phía rìa Đông Nam, nhưng ma thú cấp ba cấp bốn cũng phải có vài con, đến ma thú cấp năm không chừng cũng xuất hiện. Ta… ta…
Ma thú cũng chia mười cấp, tương ứng với tu vi võ giả, ma pháp sư. Ma thú cấp năm, vậy là ngang với võ tôn rồi. Lâm Hàn tưởng tượng đến cảnh mình bị một đám ma thú làm thịt, bất giác thấy rùng cả mình.
- Chờ ta dưỡng thương xong, đích thân sẽ đưa ngươi về nhà!
Tuyết Thiên Lăng biết hắn muốn nói gì, cũng không từ chối mà trực tiếp đồng ý.
- Vậy tỷ tỷ cần dưỡng thương bao lâu?
- Ba tháng! – Tuyết Thiên Lăng lạnh nhạt đáp. Sau đó trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến hắn nữa.
Lâm Hàn cũng biết nàng không muốn nói chuyện tiếp, chỉ đành buồn bực về giường của mình, đắp chăn ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, Lâm Hàn thức dậy vào lúc mặt trời đã quá đỉnh đầu. Cái bụng lại bắt đầu kháng nghị, hắn nhìn qua Tuyết Thiên Lăng, nhưng nàng vẫn chỉ tập trung dưỡng thần, mắt cũng không thèm mở. Lâm Hàn bất đắc dĩ, đành phải tự mình chui ra khỏi hang ổ kiếm cái ăn.
Có lẽ do trời thương, hoặc là do Tuyết Thiên Lăng quá biết chọn địa điểm, xung quanh không có thú dữ gì, chỉ có mấy con thỏ nhỏ, mấy con gà rừng, cao cấp nhất cũng chỉ là ma thú cấp một hạ đẳng, dùng tu vi của Lâm Hàn, dù có chật vật một chút nhưng vẫn có thể giải quyết được.
Đánh bắt một trận, Lâm Hàn lập tức cất giữ hết vào túi trữ vật bên hông. Nên biết hắn tuy thấp kém, nhưng lại là nhà giàu, có cái túi trữ vật nhỏ cũng là bình thường. Bên trong còn có mấy bộ quần áo, một ít đồ loạn xì ngậu, đặc biệt nhất là có đầy đủ gia vị nấu nướng, trong khi Lâm Hàn biết, trước đây “hắn” còn chẳng biết nấu ăn là thứ gì, gia vị này, rốt cuộc là ở đâu ra?
Mặc kệ, sống sót mới là quan trọng. Lâm Hàn nhanh chóng chạy về cửa hang, bày biện nấu nướng. Đồ ăn hắn nấu cũng không phải sơn trân hải vị gì, nhưng cũng rất ngon. May mà xung quanh hầu hết đều là động vật ăn cỏ, nếu hấp dẫn đến vài loại hổ báo cáo chồn gì đó, vậy thì thảm rồi.
Làm cho Lâm Hàn ngạc nhiên nhất chính là Tuyết Thiên Lăng cũng muốn ăn. Hành động của nàng rất tự nhiên, rất lạnh nhạt, chỉ bình tĩnh đi qua, giật phăng hai cái đùi gà rồi mang vào trong động hưởng thụ. Lâm Hàn chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, khóc không ra nước mắt. Đùi gà a… có lấy thì lấy một cái thôi có được không?
Kể từ ngày hôm đó, ngày nào Lâm Hàn cũng làm thức ăn, còn Tuyết Thiên Lăng cứ đúng giờ ra “lĩnh đồ”. Lâm Hàn cũng rất biết điều, chủ động “dâng hiến” phần ngon nhất cho nàng, còn bản thân hắn thì chỉ cố mà nhai nuốt chỗ còn lại. Hai người dường như đã đạt thành một hiệp nghị ngầm nào đó.
Một ngày này, Lâm Hàn bị thương khá nặng, người đầy máu, cố gắng hết sức mới lết từng bước trở về trong hang động.
Ngửi thấy mùi máu tươi, Tuyết Thiên Lăng nhíu mày nói:
- Ngươi bị thương?
Lâm Hàn cười khổ, trong tay vẫn nâng một con gì đó nhỏ nhỏ xinh xinh, bộ lông trắng muốt mượt mà, nhưng lại đang run run lên, có lẽ vì đói rét:
- Gặp phải một con hồ ly, rõ ràng thấy nó đã chết, còn nhóc này thì nằm cạnh nó run lẩy bẩy. Động lòng trắc ẩn định cứu nhóc này một mạng, ai ngờ con cáo kia lại nhảy dựng lên hết cắn lại cào, hơn nữa còn phun lửa đốt ta chạy trối chết. May mà nó cũng chỉ là hồi quang phản chiếu, nếu không tỷ tỷ chắc không gặp lại được ta rồi.
Tuyết Thiên Lăng đứng dậy, đến bên cạnh, bắt lấy cổ tay hắn, miệng lạnh nhạt nói:
- Trước nay ngươi chỉ biết đánh giết, sao đột nhiên hôm nay lại đi cứu thứ này?
Lâm Hàn gãi gãi đầu:
- Chẳng phải là thấy nó đáng yêu, tỷ tỷ cũng rất thích màu trắng nên ta mới mang nó về tặng tỷ hay sao?
Tuyết Thiên Lăng hơi sững lại, tiếp theo lại phản bác:
- Ta thích màu trắng, nhưng cũng không liên quan đến ngươi. Còn nữa, sinh hoạt ngoài hoang dã hai tháng rồi, tại sao ngươi vẫn yếu như vậy chứ?
Miệng thì nói vậy, nhưng nàng vẫn âm thầm đánh ra một đạo chân khí, khiến chú cáo nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Lâm Hàn nghe nàng hỏi đến đây, đột nhiên tâm thần kích động, thời cơ đến rồi!
- Tỷ tỷ, ngươi cũng nên biết, kinh mạch của ta trời sinh yếu đuối, yếu đến mức không thể luyện nội khí, cũng không thể dùng đan dược cải tạo kinh mạch, bởi nếu làm vậy, có đến tám phần là chết vì kinh mạch đứt đoạn. Tinh thần lực của ta mạnh thì có mạnh, nhưng thiên phú lại không đủ trở thành ma pháp sư. Ta chỉ có con đường duy nhất luyện ngoại công, nhưng cha ta cũng không có công pháp gì tốt, vậy nên… Tuyết tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ, tỷ có cách nào giúp ta không?
Nói xong, Lâm Hàn cố làm ra vẻ đáng thương nhất có thể, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Tuyết Thiên Lăng, trong lòng thầm thở dài, nàng thật đẹp, cũng thật thần thánh, làm người ta không sinh ra nổi chút tâm tư khinh nhờn nào! Hắn dù thích ngắm nhìn nàng, nhưng trong lòng cũng không có chút tà niệm, hắn biết, mình bây giờ chỉ là một con rệp, chờ mong nàng có thể có cách giúp bản thân, còn chờ mong gì hơn nữa đây?
Tuyết Thiên Lăng nhẹ gật đầu, chăm chú bắt mạch cho hắn. Một lúc sau, nàng đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, trong mắt lóe lên vài nhãn thần mà hắn không hiểu.
- Có phải ngươi trời sinh không có thuộc tính? Tinh thần lực dù mạnh, nhưng lại không thể câu thông bất cứ nguyên tố nào? Từ đó dẫn đến tinh thần lực trì trệ, không có cơ hội phát triển thêm. Cũng vì không có thuộc tính, ngươi cực kỳ khó khăn trong việc cảm nhận thuộc tính nguyên khí, công pháp vô thuộc tính cũng có, nhưng lại đòi hỏi quá cao về kinh mạch. Dần dà, ngươi không tu luyện bất cứ công pháp nào, lại mấy lần tổn thương vì cưỡng chế ăn đan dược tu luyện, dẫn đến kinh mạch héo rút lại, yếu ớt đến trình độ như hiện tại?
Lâm Hàn trừng lớn mắt, khâm phục nói:
- Không sai chút nào! Tỷ tỷ thật tài tình! Con đường duy nhất mà ta có thể đi hiện tại, chỉ có thể là ngoại công mà thôi!
Lâm Hàn hơi đắng chát nói. Tu luyện ngoại công? Tu đến bao giờ mới thành cường giả? Tu nội khí ích thân, tu ngoại công thương thân. Người tu luyện ngoại công thuần túy mà không có nội khí phụ trợ, chẳng có mấy ai sống thọ quá sáu mươi tuổi. Haiz. Lâm Hàn cũng chỉ mong Tuyết Thiên Lăng có biện pháp gì đó, cũng không kỳ vọng quá cao. Cùng lắm thì hắn lại về làm thư sinh của hắn, không thì làm thương nhân, thợ thủ công. Hắn không tin, với mớ kiến thức hổ lốn thế kỷ 21 của mình lại không thể làm ra được vài thứ hữu ích. Ít nhất cũng phải kiếm được một gia tài kếch xù, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời chứ!
Tuyết Thiên Lăng đột nhiên trầm mặc, nàng nhẹ nhàng ôm lấy con cáo nhỏ, trở về giường tu luyện của mình. Nàng nhắm mắt, dứt khoát không để ý đến Lâm Hàn nữa, khiến hắn chẳng hiểu ra sao. Có lẽ… nàng cũng hết cách, chẳng qua không muốn làm mình thêm khổ sở mà thôi!
Lại một tháng nữa trôi qua!
Trong một tháng này, Tuyết Thiên Lăng vẫn ngồi im không hề nhúc nhích. Nếu như không phải nàng hô hấp đều đều, khí thế không giảm, có lẽ người ta đã tưởng nàng là một người chết.
Lâm Hàn buồn bực, suốt một tháng trời, chỉ có con cáo nhỏ kia làm bạn với hắn. Tiểu tử này không hổ là tiểu hồ ly, còn nhỏ tí đã học khôn vặt. Cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là lại chạy tới bên cạnh Lâm Hàn làm nũng, đôi mắt long lanh như muốn nhỏ ra nước. Ăn xong thì lại ngáp dài mõm, chạy vào trong lòng Tuyết Thiên Lăng ngủ ngon lành, dường như ở đó mới là nhà của nó vậy.
Nhìn bộ dạng tiểu tử kia hết cọ lên lại cọ xuống, Lâm Hàn hận đến ngứa cả răng, chỉ muốn hất bay con hồ ly tinh kia ra, còn mình thì bay vào đó thế chỗ nó.
Nhưng, thời gian… sắp đến rồi.
Đã ba tháng trôi qua, Tuyết Thiên Lăng chắc hẳn cũng sắp dưỡng thương xong rồi. Hắn thấy mừng cho nàng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thất lạc, tiếc nuối, không cam lòng, đủ cảm xúc, ngũ vị tạp trần.
Lâm Hàn thừa nhận, hắn thích nàng mất rồi.
Tuyết Thiên Lăng vẫn ngồi đó, dung mạo tuyệt mỹ, lãnh đạm mà lại cao quý như tiên tử trên chín tầng trời. Sắc đẹp của nàng, khí chất của nàng có thể đánh gục mọi gã đàn ông từ cái nhìn đầu tiên. Lâm Hàn cũng không ngoại lệ.
Từ trước tới nay, Lâm Hàn cũng chỉ mang lòng ngưỡng mộ, không có một chút ý nghĩ nào khác, bởi hắn biết mình không xứng. Lâm Hàn hắn chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong thế giới cường giả, một kẻ đang giãy dụa tìm kiếm đường đi tương lai, thậm chí còn hy vọng nàng chỉ cho hắn con đường sáng. Còn nàng, nàng đã là một người đứng ở đỉnh của kim tự tháp, lãnh đạm nhìn xuống vạn vật chúng sinh.
Nhưng tiếp xúc với nàng, được nói chuyện cùng nàng, được ngắm nhìn nàng mỗi ngày… Kiếp trước, Lâm Hàn còn có thể dùng trò chơi, dùng tiểu thuyết để quên đi tất cả, vì đó mới là thế giới của hắn, nhưng kiếp này, mọi việc mà hắn làm đều xoay quanh nàng, trong não hắn, hình bóng của nàng đã khắc dấu ấn sâu đậm không biết từ bao giờ.
Bỗng nhiên.
Tuyết Thiên Lăng đột nhiên mở trừng mắt, khí thế trên người không ngừng tăng cao, ép đến mức Lâm Hàn hít thở không thông, nhưng kỳ lạ là con cáo nhỏ vẫn cuộn mình ngủ ngon lành.
Phụt!
Tuyết Thiên Lăng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, suy yếu ngã gục trên giường.
Lâm Hàn trợn tròn mắt!
Tình huống gì thế này?
Mặc kệ tình huống gì, Lâm Hàn nhanh chóng chạy tới bên người nàng, kiểm tra tình huống.
Hai mắt nhắm nghiền, cơ thể không nhúc nhích, hơi thở yếu ớt vô cùng.
Không!
Hai mắt Lâm Hàn đỏ đậm, nội tâm bàng hoàng. Hắn không biết y thuật, cũng không có nội khí, gặp phải trường hợp thế này, hắn thực sự chẳng biết phải làm sao. Lần đầu tiên, Lâm Hàn thấy hận mình đến như vậy. Hận mình quá yếu đuối, hận mình kém cỏi, không ra gì…
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Đúng rồi! Hô hấp nhân tạo!
Đây là việc duy nhất, Lâm Hàn có thể nghĩ ra.
Lẩm bẩm trong mồm hai chữ “Đắc tội”, Lâm Hàn không hề do dự ấn môi xuống, tiến hành hô hấp nhân tạo cho Tuyết Thiên Lăng, đây là việc duy nhất hắn có thể làm.
Nhưng Lâm Hàn không chú ý tới, Tuyết Tiên Tử đột nhiên siết chặt nắm đấm lại, sau đó lại từ từ giãn ra, buông lỏng thân thể.
Hô hấp nhân tạo được hai lần, vẫn không thấy có tác dụng gì, Lâm Hàn định tiếp tục lần thứ ba, hắn cũng không thể từ bỏ như vậy.
Nhưng khi bốn cánh môi chuẩn bị hợp lại, Tuyết Thiên Lăng đột nhiên suy yếu mở mắt ra, dọa Lâm Hàn sợ đến nhảy dựng. Nhưng sau đó lại mừng như điên, nhanh chóng đỡ nàng dậy, sốt sắng hỏi han:
- Tuyết tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Làm ta sợ muốn chết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói ba tháng sẽ chữa thương xong sao? Tại sao lại…
Tuyết Thiên Lăng nhìn hắn thật sâu, chợt nở nụ cười nhạt nhòa, lắc lắc đầu:
- Ta không sao! Chỉ là tu luyện có vấn đề, tu vi từ nay phế sạch mà thôi! Chỉ là ta lại hại ngươi, bây giờ ta không thể giúp ngươi về nhà được rồi.
- Cái gì? – Lâm Hàn trợn trừng mắt, không thể tin nói:
- Sao lại như vậy? Sao lại mất sạch tu vi? Vậy tỷ có bị thương nặng lắm không? Ta có giúp được gì không? Ta…
Tuyết Thiên Lăng kỳ quái nhìn hắn, không đợi hắn nói hết, nàng đã ngắt lời:
- Ngươi quan tâm ta vậy sao? – Vẫn nụ cười nhạt nhòa trên môi, nàng yếu ớt nói:
- Ta cứ nghĩ ngươi sẽ lo lắng việc không về nhà được chứ!
Lâm Hàn lắc đầu:
- Ta về nhà được hay không không quan trọng, ta tin, sẽ có ngày ta tự tìm được đường ra. Tệ lắm thì ta ở lại đây làm dã nhân cả đời, dù sao xung quanh cũng không có ác thú gì, tự tin sinh tồn ta vẫn phải có. Nhưng Tuyết tỷ tỷ, tỷ còn việc muốn làm, còn có tương lai, tu vi mất hết, tỷ…
Lâm Hàn lại một lần nữa bị ngắt lời.
Một ngón tay nhỏ bé, trắng muốt như sen ngọc đã chặn ngang môi hắn lại, đè nén bao lời hắn muốn nói về trong bụng.
- Ngươi quan tâm ta! Ta vui lắm!
Tuyết Thiên Lăng nở nụ cười rạng rỡ, giống như tuyết tan, xuân đến, mang theo từng làn hương thơm ngát thấm nhuần vào tận sâu cốt tủy Lâm Hàn, hắn ngẩn ngơ nhìn nàng, quên mất cả trời trăng.
- Ai! – Tuyết Thiên Lăng trùng trùng điệp điệp thở dài:
- Tu vi của ta đã phế hết, từ nay sức lực còn không bằng được một người bình thường. Từ nay về sau, ngươi có nguyện ý chăm sóc ta không?
Lâm Hàn lại choáng váng!
Hạnh phúc đôi khi đến quá đột nhiên, một giây trước, hắn vẫn còn đang chìm trong ảo mộng, rồi nhận ra rằng điều đó là không thực tế. Nhưng một giây sau, ảo mộng của hắn lại bắt đầu từng bước trở thành hiện thực, làm hắn ngất ngây không biết rằng đây là thật hay mơ.
Đầu óc Lâm Hàn rối như tơ vò, nhẹ nhàng đỡ Tuyết Thiên Lăng nằm xuống, trong đầu nghĩ đến một nghìn câu nguyện ý, nhưng ra đến miệng lại thành:
- Tỷ nằm nghỉ ngơi trước đi, ta đi nấu cho tỷ bát cháo.
- Vậy là ngươi nguyện ý rồi! – Tuyết Thiên Lăng vẫn cười nhạt nhìn hắn. Thần thái kia, dù là đang bỡn cợt hắn, nhưng cũng thật đẹp biết bao.
Lâm Hàn đột nhiên đỏ mặt, chạy trối chết, tâm tư bị người nói toạc ra, cảm giác cũng không dễ chịu chút nào.
Tuyết Thiên Lăng nhìn theo bóng người của hắn, đột nhiên thở dài thườn thượt:
- Rốt cuộc, làm vậy là đúng hay sai đây?
Thương thế của Tuyết Thiên Lăng đã dần khôi phục, tất nhiên, chỉ là khôi phục sức khỏe mà thôi, còn tu vi của nàng, theo như nàng nói thì không thể nào khôi phục được.
Một tuần, Lâm Hàn chạy đi chạy lại, sốt sắng chăm chút từng ly từng tí, từng hành động tỉ mỉ, săn sóc của hắn, Tuyết Thiên Lăng đều nhìn vào mắt.
Tất nhiên, đụng chạm đôi chút cũng không thể nào tránh khỏi. Mỗi lần như thế, Lâm Hàn lại lộ ra đôi chút “bản sắc đàn ông”, nhưng cũng nhanh chóng kềm chế lại, hắn không muốn làm xấu đi hình tượng của mình trong lòng thần tiên tỷ tỷ. Ít nhất, không được phép lợi dụng lúc người ta khó khăn. Nhưng nhìn ánh mắt kỳ quái của thần tiên tỷ tỷ, Lâm Hàn không tránh khỏi thấy chột dạ.
Ngày hôm qua, Tuyết Thiên Lăng đã có thể đứng dậy đi lại bình thường. Lâm Hàn mừng rỡ, quyết định đi săn, làm một bữa thịnh soạn để chúc mừng. Hôm nay thu hoạch cũng không tệ, một con hươu đực nặng gần năm chục cân, đủ để mình ăn cả tuần rồi. Chậc chậc, xem ra tiểu hồ ly hôm nay có lộc ăn.
Nhưng về đến hang động, Lâm Hàn đột nhiên cứng người lại, con hươu trên tay cũng rơi xuống đất.
Người đâu?
Trong không khí còn thoang thoảng từng đợt hương thơm, nhưng bóng dáng xinh đẹp kia lại biến mất. Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Nàng còn yếu như vậy, đi ra ngoài liệu có nguy hiểm gì không?
Lâm Hàn quay phắt người ra khỏi hang động, điên cuồng chạy đi tìm kiếm.
Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu? Thiên Lăng, đừng làm ta sợ!
Lâm Hàn cứ tìm lung tung không mục đích như vậy, mất hơn nửa giờ, hắn cuối cùng lại đổi hướng, chạy về phía bờ suối, nơi hắn vẫn thường xuyên giặt rửa, lấy nước.
…
Tuyết Thiên Lăng đã nằm trên giường một tuần. Một tuần không tắm, nàng cảm thấy cả người ngứa ngáy, đã đến mức không chịu nổi rồi.
Trước đây, tu vi còn đó, nàng cũng không cần phải như vậy, vì cơ bản không có bất cứ bụi bặm nào có thể bám lên người nàng. Nhưng nay đã khác xưa rồi, không tắm, đúng là làm nàng cảm thấy thống khổ.
Vì vậy, trong lúc Lâm Hàn chưa về, Tuyết Thiên Lăng tự mình đến bên bờ suối, tắm rửa một phen.
Tính toán thời gian, có lẽ hắn cũng đã nấu cơm nước gần xong, cũng nên về rồi. Tuyết Thiên Lăng tự nhủ như vậy, nhưng nàng vẫn đánh giá thấp sự quan tâm của Lâm Hàn dành cho nàng.
Nàng mất tích, hắn còn tâm trí nào mà nấu với nướng, thời gian đó dành cả để đi tìm nàng mất rồi.
Vừa lên bờ, Tuyết Thiên Lăng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến đến. Ngẩng đầu lên, bốn con mắt nhìn nhau, tình thế trở nên thập phần xấu hổ.
…
Lâm Hàn sững người lại, mở to mắt nhìn chằm chằm phong cảnh phía trước.
Vóc người cân xứng, thiếu chút thì gầy, thừa chút thì mập, mái tóc dài đen nhanh buông xuôi bên bờ vai, vẫn còn mang theo những giọt nước long lanh còn sót lại. Trước ngực đầy gợi cảm với hai luồng trắng bóc như mỡ đông, lớn tới mức ước chừng không cầm nổi bằng một tay… á không, không thể khinh nhờn nàng như vậy. Nhưng thực sự rất đẹp, rất hoàn mỹ,… là màu hồng phấn. Á không không, không được khinh nhờn! Tuyết Thiên Lăng còn chưa động đậy, Lâm Hàn đã tự mình đánh nhau trong nội tâm.
Nhưng vượt quá tưởng tượng của Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng lại không hề né tránh, không hề đỏ mặt, cũng không hề la hét như hắn tưởng tượng. Nàng vẫn bình tĩnh như vậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng hắn, dường như đã nhìn thấu nội tâm Lâm Hàn có cái gì.
Trên môi nàng vẫn là nụ cười nhạt nhòa, nụ cười vẫn luôn treo trên môi nàng từ sau khi bị thương. Lâm Hàn còn nhớ, trước đó, nàng chưa bao giờ cười. Nàng bình tĩnh nói:
- Ta có đẹp không?
Ực!
Lâm Hàn nuốt nước miếng một cái, theo bản năng gật gật đầu đáp:
- Đẹp!
Theo đó là phản ứng sinh lý tự nhiên mà sinh, khiến Lâm Hàn hoảng sợ, chỉ muốn tát cho “thằng đệ” mấy phát vì tội làm phản.
Nhìn phản ứng của Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng không biểu hiện ra bất cứ chút phản cảm nào, nàng vẫn cười tủm tỉm nói:
- Nếu ngươi thích, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn! Ngươi đã nguyện ý chăm sóc ta sau này, ta cũng nguyện ý trao cho ngươi tất cả những gì ngươi cần. Bây giờ, ta không còn gì nữa, chỉ còn ngươi mà thôi!
Ầm!
Như một hồi sấm nổ vang trong đầu, Lâm Hàn không thể tin được nhìn Tuyết Thiên Lăng, như muốn xác định xem nàng có phải đang nói đùa hay không? Nàng… nàng nguyện ý? Bất cứ thứ gì? Có nằm mơ Lâm Hàn cũng không ngờ được. Hắn nói nguyện ý chăm sóc nàng, thực ra hắn nghĩ đến chỉ là thuần túy “chăm sóc”, còn chuyện kia, có lẽ còn cần thời gian rất dài.
Cũng không phải Lâm Hàn thuần khiết đến đâu, mà là vì Tuyết Thiên Lăng quá cao quý, quá khó với tới, khiến hắn không dám nghĩ đến phương diện kia mà thôi.
Dù cho nàng có bị mất hết tu vi, nhưng trong lòng hắn, nàng vẫn mãi là thần tiên tỷ tỷ cao quý hôm nào.
- Thật? – Lâm Hàn khô khốc hỏi, hai chân như chôn sâu tại chỗ.
- Thật! – Không đợi Lâm Hàn tiến đến, Tuyết Thiên Lăng đã đi từng bước về phía hắn. Từng mảng trắng bóc dần dần trở nên rõ ràng, dần nhích gần lại, không còn xa xôi như vừa rồi. Đến khi đã áp sát Lâm Hàn, nàng mới thốt ra một câu như vậy.
Nuốt một ngụm nước miếng, Lâm Hàn run run đưa tay ra, vòng qua vòng eo thon của nàng, chậm rãi ôm nàng vào lòng.
Cho đến khi chính tay chạm đến làn da trắng mịn như mỡ đông ấy, Lâm Hàn mới dần dần trở về thực tế từ trạng thái mơ mơ màng màng.
Nhìn thân thể mê người trước mắt, dục hỏa dần dần sinh ra từ đáy lòng Lâm Hàn, hắn không nhịn được cúi xuống, hôn lên cặp môi hồng nhuận của nàng.
Thân thể Tuyết Thiên Lăng mềm nhũn, như đã hoàn toàn mất đi xương cốt, Lâm Hàn chẳng mất mấy công sức đã cạy ra hàm răng của nàng, chiếc lưỡi xảo quyệt như linh xà nhanh chóng chui tọt vào, hưởng thụ mùi hương thanh tân, ngọt ngào, lại có phần mát lạnh trong miệng thần tiên tỷ tỷ.
Hai tay cũng không hề nhàn rỗi, một tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ, thỉnh thoảng trượt xuống dưới cặp mông cao cao, tay còn lại đã dần dần trèo lên ngọn núi cao chót vót. Tuyết Thiên Lăng đã từng là một võ giả, quanh năm luyện tập làm cơ thể nàng cực kỳ đàn hồi, mặc dù ngực lớn, nhưng lại săn chắc vô cùng. Tuyết Thiên Lăng đã giữ gìn chúng hơn hai mươi mấy năm, chưa từng có ai chạm vào, nhưng hôm nay, chúng lại biến đổi thành từng hình dạng ở trong tay Lâm Hàn.
Nhẹ nhàng xoa nắn, thỉnh thoảng lại như có như không xẹt qua hai điểm anh đào, cuối cùng dứt khoát cầm lấy đùa nghịch. Lúc này, đám kiến thức nửa vời về phụ nữ học qua phim Nhật của Lâm Hàn đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Hai môi đã rời nhau, Lâm Hàn nhìn thấy được trong mắt Tuyết Thiên Lăng một chút gì đó mê man, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng bị mình kích thích nên mới vậy.
Hắn đã không thỏa mãn với tình hình hiện tại, đầu cúi xuống, ngậm một hạt anh đào xinh xắn vào trong miệng, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị ngọt ngào ấy, lưỡi không ngừng đảo quanh, làm Tuyết Thiên Lăng cũng thấy nhột, thân thể hơi run run.
- Đừng! Đừng ở đây! – Tuyết Thiên Lăng yếu ớt nói, lúc này, nàng nào còn chút phong thái tiên tử trần gian. Nàng như một cô gái liễu yếu đào tơ, chỉ mong tình lang thương xót nàng một chút, vậy là đủ rồi.
Lâm Hàn cũng biết hoàn cảnh không tốt, cũng không nói thêm gì. Hắn bế Tuyết Thiên Lăng lên, dùng tốc độ cao nhất chạy về hang động. Sau đó nhẹ nhàng đặt thân thể nàng lên chiếc giường êm ấm.
Về đến “phòng” của mình, Lâm Hàn cũng không thể nhịn được nữa, điên cuồng tấn công Tuyết Thiên Lăng, từ đôi môi hồng, xuống dưới chiếc cổ thiên nga trắng ngần, xuống tiếp hai ngọn núi cao, hai hạt anh đào xinh xắn, xuống tiếp đến vùng bụng bằng phẳng, không chút mỡ thừa, xuống tiếp, xuống tiếp.
Thấy hắn cứ được đà tiến tới, hai má Tuyết Thiên Lăng đột nhiên thấy hai má hơi nóng bỏng. Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời nàng đỏ mặt, chỉ tiếc, cảnh tượng tuyệt mỹ ấy lại bị Lâm Hàn bỏ qua.
Tuyết Thiên Lăng vốn muốn cản lại, nhưng lời tới bên mép, nàng lại như nghĩ tới gì đó, cuối cùng lại vô lực bỏ tay xuống, cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, nàng trực tiếp nhắm mắt lại.
Lâm Hàn lúc này đã du lịch tới rừng rậm, đã gặp được dòng suối của tự nhiên, lại được dịp kích thích nơi đó một chút. Nhưng nhận ra phản ứng của Tuyết Thiên Lăng hơi lạ thường, hắn chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía mỹ nhân.
Thấy Tuyết Thiên Lăng nhắm mắt, đầu nghiêng qua một bên, trong lòng hắn thấy hơi lo lắng, nhẹ nhàng áp sát tai nàng, dịu dàng nói:
- Giận rồi sao? Nếu ta có làm sai gì đó, tỷ cứ nói ra, ta sẽ sửa. Ta không muốn tỷ chịu bất cứ oan ức gì!
Tuyết Thiên Lăng chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng cười lắc đầu:
- Không sao đâu, chỉ là hơi không quen một chút! Ngươi… ngươi tiếp tục đi! Ta thích lắm!
Đến câu cuối cùng, giọng của nàng đã nhỏ xíu như muỗi, mặc kệ là thật lòng hay chỉ là chiều lòng hắn, nàng cũng thấy khó mà mở miệng nói câu đó.
Lâm Hàn thấy thần thái nàng như vậy, đột nhiên lại nổi lên tính đùa dai. Ngoài mặt lại ra vẻ rụt rè nói:
- Ta hôn tỷ được không?
- Ừm!
- Ta chạm nơi này được không?
- Ừm!
- Oa, sao tự dưng nó cứng hơn vậy nè?
- Ừm!
- Thích không?
- Ừm!
- Ta vào nhé!
- Ưmmm!
Lần này, tiếng trả lời của Tuyết tiên tử có vẻ hơi khác thường, hình như là tiếng kêu đau đớn, nhưng hình như cũng không phải. Chỉ thấy hai hàng nước mắt thanh lệ đã chảy xuôi theo khóe mắt. Căn phòng cũng dập dờn, như cáo biệt một thiếu nữ, chào đón một nữ tử chính thức trưởng thành.
Cuộc chiến đấu vẫn còn tiếp diễn, tiếp diễn, cho đến nửa giờ sau, Lâm Hàn mới thở dốc một hơi, bạo phát hoàn toàn tinh hoa vào cơ thể Tuyết tiên tử.
P\S: Tiểu hồ ly oan ức nằm ngoài động, hai chân trước bịt chặt tai lại, đầu rúc xuống đất, trong lòng tụng niệm: “Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn! Nam mô a di đà phật!”