Thẩm Tuyết lơ ngơ láo ngáo dò xét xung quanh, nơi này thật là lạ không phải nàng vừa chui vào một cái sơn động hay sao, sao bây giờ lại đang đứng tại một cánh đồng điều hiu quạnh quẽ thế này.
Vốn là nàng vừa vén lên một tán nhánh cây lòa xòa bước vào sơn động, mò mẫn đi vào, bên trong tối như mực Thẩm Tuyết lấy đèn pin ra bật lên soi soi lấy ánh sáng. Nàng đang đi du lịch nên cái gì cần đem nàng đều có cả, điều này không có gì lạ, vốn tính nàng thích hoạt bát đi du lịch lại là nỗi nghiện lớn nhất đời nàng.
Trên bức tường đá đối diện nàng có khắc một bức tranh một người con gái rất đẹp bên cạnh là một thanh kiếm có phần xưa cũ màu đỏ máu, trông rất kỳ dị, nàng vì hiếu kỳ mà nằm lấy nhổ lên không ngờ vừa chạm tay vào đã bị một dòng xoáy với lực hút rất mạnh hút đi vào cái phiến không gian xa lạ này.
Mở mắt ta thấy mình đứng một nơi khác, không hiểu gì đi vòng vòng xem có phải mình bị lạc đến nơi nào rồi không? Nhưng không a. Nơi này hoàn toàn khác hẳn với nơi nàng vừa dừng chân lúc trước. Lúc nãy chui vào sơn động, xung quanh có rất nhiều núi nhưng hiện tại nơi này không có lấy một ngọn núi nào dù cho là nhỏ nhất.
Thấy hơi lo lo không lẽ lạc thiệt rồi. Cố gắn đi về phía trước xem có người hay không hỏi thăm thủ đây là nơi nào, cuối cùng không phụ công nàng đi hơn bốn tiến đi bộ băng qua tất cả cánh đồng rộng bát ngát kia. Phía xa xa thấp thoáng có người đang làm nương rẫy. Thẩm Tuyết mừng như điên chạy nhanh như bay đến hỏi.
“A, chú à, cho cháu hỏi thăm một chút đây là nơi nào a.” nàng vui vẻ khi thấy có người nơi đây nên nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Mấy người đàn ông nghe thấy Thẩm Tuyết gọi vội ngẩn đầu lên xem thử, lộ lên trong mắt họ là kinh ngạc rồi mặt bắt đầu xám xịt, không biết ai hô lên;
“ Yêu tinh, có yêu tinh a.” rồi sao đó nhiều người hùa theo la hét om sòm, vớ lấy gậy gộc cuốc thuổng hướng nàng hăm dọa.
Thẩm Tuyết chết trân khi thấy trang phục họ là trang phục cổ đại lại nghe thêm họ la toáng lên “Yêu tinh, yêu tinh” nàng hồi phục tinh thần, suy nghĩ suy nghĩ. Vốn là nàng đang mặc trang phục hiện đại nha.
“Không lẽ là....” Nàng không dám nghĩ tiếp, có lẽ nàng đã biết kết quả là mình bị xuyên không rồi xuyên đến một nơi khác rồi, sao số Thẩm Tuyết nàng đen như đít nồi vậy. Cố viện lý do chắc họ đang quay phim nên nhìn nhìn tìm thử nhưng không thấy đoàn ekip đâu chỉ thấy những ngời phía trước nhìn nàng rất bất thiện a.
Thôi xong. Không lẽ nơi đây thật là cổ đại ha, xuyên qua lãng nhách nha.
Bọn người đó đúng là dai sức thật đuổi theo Thẩm Nguyệt tận một canh giờ. Họ bảo Thẩm Nguyệt là yêu tinh còn dám đuổi đánh thật đúng là.....chắc họ nghĩ yêu tinh nàng sợ họ nên bỏ trốn họ ỷ lại cứ rượt theo.
Bây giờ cũng đã xế chiều, bụng thì đói còn chân thì mỏi rã rời, Thẩm Nguyệt dùng lại bên một bờ suối nhỏ ngồi xuống nghỉ tạm. Khoác nước lên rửa mặt mũi, chạy gần cả ngày đã đổ đầy mồ hôi nhễ nhại. Rửa sạch sẽ, Thẩm Nguyệt mò mẫm trong balo du lịch lấy ra hộp bánh quy cùng chai nước suối, vừa gặm bánh vừa uống nước cho đỡ đói khát.
Không thể cứ ăn mặc như thế này chạy loạn ngoài phố được trước hết tìm một nhà dân kiếm bộ y phục thay tạm. Kiếm sao ra nói trắng là trộm để mặc, ai lại dám cho nàng chứ họ sợ nàng ấy chứ.....đợi trời tối hẳn Thẩm Nguyệt mò vào nhà của một người trong thôn nằm cách xa các nhà khác lấy một bộ y phục khoát lên bên ngoài.
Trời đã tối.
Không thể xin ngủ trọ tại chỗ họ, Thẩm Nguyệt lê chân bước về phía miếu hoang gần đó, mà lúc sáng chạy loạn trốn nàng đã thấy qua. Xa xa thấy miếu hoang có ánh lửa bập bùng Thẩm Nguyệt bấm bụng tiến vào. Bên trong có tổng cộng hai người. Là hai nam tử. Một người vận trường bào đen tuyền khí chất băng lãnh, khó gần, ngạo khí. Một người vận trang phục tử sắc, nho nhã, có vẻ dễ gần hơn một chút.
Nhìn thấy Thẩm Nguyệt, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, lập tức nhắm mắt dưỡng thần, không thèm quan tâm. Thẩm Nguyệt không so đo dù sao nàng cũng đến sau người ta, nên biết điều một chút a. Ngồi ngay ngắn chộ của mình xê dịch gần đóng lửa để sưởi ấm, co ro âm cái balo nằm ngủ ngon lành.
Cả ngày chỉ có chạy, không mệt mới là lạ.
Khi Thẩm Nguyệt ngủ, không quên cột thanh kiếm cổ quái bên chân nàng, dù sao cũng vì nó mà nàng xuyên đến đây đem theo nó không biết có ngày nó sẽ mang nàng trở về.
Nó là một thanh kiếm mảnh, nặng khoảng bốn năm cân dài ba thước hai xích bốn chỉ. Vỏ ngoài điêu khắc tinh diệu, hình ảnh người con gái trong sơn động.
Hai người nam tử nọ nhìn chằm chằm thanh kiếm bên người nàng nhưng không có biểu hiện gì, chỉ nhỉn thôi rồi tiếp tục nhắm mắt, không quan tâm nó nữa.
Trời rất nhanh đã khuya
.
Last edited by BỘ SÁT; 27-12-2015 at 08:17 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của BỘ SÁT
Một mình Thẩm Tuyết ngồi trong miếu hoang vắng lặng, hai người kia không biết đã rời đi tự lúc nào. Bụng cũng bắt đầu kêu réo nàng. Hiện trên người Thẩm Tuyết không có lấy một xu dính túi, tiền ở hiện đại thì nhiều lắm nhưng vô dụng vì ở đây không dùng được chúng đành cất lại vào túi vậy.
Lục lọi trong balo còn nữa hộp bánh quy ngày hôm qua ăn dở, không phải ăn dở mà là đành cho ngày khác ăn tiếp thì đúng hơn. Lấy ra mấy cái đưa vào mồm nhai ngon lành, đúng là đói ăn cái gì cũng ngon đáo để. Hơi lưng bụng uống một ngụm nước rồi tiếp tục đi, Thẩm Tuyết cũng chẳng biết rốt cuộc mình đi đâu, một lúc sau, do mãi mê suy nghĩ nàng bị lạc đường thật sâu vào trong khu rừng vừa rậm vừa lớn, đến khi vấp phải một nhành cây ngã soài người mới hồi phục tinh thần.
Bây giờ cũng đã giữa trưa, vậy là Thẩm Tuyết đã đi rất lâu rất lâu rồi nhỉ? Mệt mỏi Thẩm Tuyết ngồi bệt xuống phiến đá vừa to vừa bằng trước mắt, lấy tay quệt mồ hôi rơi trên má, quạt quạt cho mát rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nàng ngủ mơ thấy chị gái mình là Thẩm Dịch hùng hổ xông vào phòng vật nàng xuống giường rồi hung hăng bóp cổ nàng thật chặt, nàng muốn ngợp thở nên la toáng lên nhưng phát ra chỉ là những tràn đứt quãng, vô lực. Vốn là cha nàng Thẩm Đình Phong kén rể chọn chồng cho con gái, ông vốn là người có mặt mũi trong giới gian hồ HồngKông, hai đứa con cũng đến tuổi thành gia thất nên kén chọn trong bang chúng những người triển vọng nhất ra làm hiền tế, ngoài trong bang còn có những thiếu gia lắm tiền đến cầu may, lấy được hai nàng mỹ nhân trong Hắc Long bang.
Chị nàng Thẩm Dịch chọn trúng Lệnh Tiết Phi nhưng Lệnh Thiếu lại không thèm để ý đến nàng, mà qua chào hỏi Thẩm Tuyết. Vốn là Thẩm Tuyết nàng cùng Lệnh thiếu có quen biết trước, Thẩm Dịch điên tiếc lên vì chuyện đó nên tìm nàng tính xổ đòi nàng trả lại Lệnh thiếu cho ả ta. Hai người giằng co Thẩm Dịch trong lúc nàng sơ ý vật ngã xuống giường bóp cổ nàng tý nữa đứt hơi. Cũng may Thẩm Đình Phong phát hiện nếu không Thẩm Tuyết nàng có lẽ đã về chầu ông bà rồi.
Thẩm Tuyết vì chuyện đó bỏ nhà đi, đi du lịch cho xả stress, nên mới bị xuyên qua. Không ngờ bây giờ lại trở về nhà mau vậy. Thẩm Tuyết la oai oái choàng tỉnh dậy
Xung quanh nàng nhung nhúc rắn. Hầu hết chúng đều là kịch độc xà. Ngày trước, nàng cũng hay dùng nọc rắn để chế tạo các loại thuốc. Vì vậy, việc tiếp xúc với rắn là chuyện quá bình thường. Thế nhưng, cái cảm giác có cả ngàn con rắn trườn trên người và thân xác máu lạnh ấy tiếp xúc với da thịt thật khiến người ta lạnh gáy.
Con rắn vằn đen và đỏ to lớn đang siết chặt lấy cổ nàng. Càng lúc càng mạnh. Nàng giãy dụa nhưng vô ích. Tay chân đã bị chúng bó chặt lại.
Hóa ra là nàng nằm mơ thôi a.
Đến khi, Thẩm Tuyết sắp không trụ được nữa thì đột nhiên, những con rắn buông nàng ra rồi bỏ đi. Thẩm Tuyết hít lấy hít để dưỡng khí vào đầy lồng ngực. Bấy giờ nàng mới từ từ ngồi dậy và xem xét thân thể chính mình.
Thật may mắn, cả người nàng trừ cảm giác ê ẩm ra thì vẫn lành lặn. Quần áo nàng bị ướt. Có lẽ nàng bị lũ rắn đáng ghét này cuốn đến nơi này, bây giờ nàng đang nằm trong một cái hồ rất lớn nha
Thẩm Tuyết thôi nghĩ ngợi và quan sát xung quanh. Nơi này không hề có bất cứ loài thực vật nào trừ rêu. Hai bên là vách đá đen dựng đứng. Xa xa, có thể thấy vài bộ xương cốt đã phủ bụi thời gian.
Đàn rắn hướng Thẩm Tuyết không mấy thiện cảm mà bò tới, nàng tưởng rằng mình sắp bị chúng nó xơi tái thì bên tai chợt nghe một tiếng tiêu du dương bay bổng truyền tới, không hiểu sao chúng từ từ lẳng lặng bò đi không còn một mống. Thẩm Tuyết nương theo tiếng tiêu mà bước đi.
Thẩm Tuyết ngước lên nhìn chằm chằm vào tán cây rậm rạp phía trên. Nếu cô đoán không nhầm thì đó là một vật có nhiều gai nhọn. Bàn chông chẳng hạn. Một khi chạm vào sợi tơ mỏng manh này, thì nạn nhân sẽ biến thành tổ ong ngay lập tức.
” Có bẫy!”
Thẩm Tuyết nhíu mày và thận trọng nhìn quanh. Và điều bất hạnh là nàng đã bị tơ nhện bao vây tứ phía. Những lúc như thế này, nàng lại hận mình tại sao lại không có khinh công như người ta. Gặp trường hợp này chỉ cần nhún nhảy vài cái là thoát.
"Tứ phía đều là bẫy. A, đến cả dưới đất cũng có bẫy". Tự lẩm bẩm một mình, xem ra khổ rồi đây.
Đám lá dưới chân Thẩm Tuyết rất lạ. Chắc chắn có hố bên dưới. Chỉ cần nàng lùi một bước là rơi xuống bẫy. Có vẻ như lão quái vật quá ưu ái nàng rồi.
Thẩm Tuyết trầm mặc quan sát xung quanh. Chợt, đáy mắt nàng loé lên tia sáng. Nàng giảo hoạt lôi từ trong balo ra một sợi dây thừng dài đầu kia có gắn một cái móc sắt rất chắc chắn, cái này nàng dùng leo núi nha giờ có dịp để xài rồi, haha tự cười với bản thân.
Vươn tay nén lên một nhành cây lớn cho cái móc sắt cắm phật vào thân cây, nàng từ từ mò lên trên. Vừa mò lên trên đập vào mắt nàng là con rắn đỏ đen khi nãy, Thẩm Tuyết hoảng hốt sao lại là oan gia này chứ. Nhặt một hòn đá lên hướng phía xa ném đi tạo ra động tĩnh lớn dẫn dụ con rắn chết tiệt chạy đi, nàng nhân cơ hội sơ hở chạy trối chết.
Chân Thẩm Tuyết guồng chạy hết công suất. Đằng sau lưng, lũ rắn điên cuồng đuổi theo. Tốc độ của chúng thật khủng khiếp. Chẳng mấy chốc, chúng đã áp sát Thẩm Tuyết. Nếu còn ở hiện đại, chắc chắn nàng sẽ bồi cho chúng vài viên kẹo đồng hoặc một quả bom bi cũng không tệ. Nhưng đời lại không như là mơ.
Nàng nhíu mày nhìn xung quanh. Có rất nhiều cây cổ thụ. Giải pháp tốt nhất để thoát thân bây giờ là lên cây. Nghĩ là làm, nàng dậm chân lấy đà định bật lên một cành cây gần đó. Nhưng có một tiếng cạch rất nhỏ vang lên. Vạn vật trước mắt Thẩm Tuyết đảo lộn. Thân thể nàng bị nhấc bổng lên. Nàng rất muốn đâm đầu xuống đất mà chết cho rồi.
Thẩm Tuyết dở khóc dở cười. Chẳng biết bị treo lủng lẳng thế này là phúc hay hoạ nữa?
Đột nhiên, có một tiếng tiêu thanh thoát vang lên. Là tiếng tiêu khi nãy nàng dám chắc. Âm thanh nhẹ nhàng trầm bổng tựa cơn gió xuân khiến người ta ngây ngẩn. Nhưng âm thanh ấy bỗng trở nên sắc nhọn như muốn cứa vào tim người nghe. Đầu Thẩm Tuyết đau như búa bổ. Nàng nhăn mày chịu đựng. Mồ hôi túa ra từ hai thái dương
Thẩm Tuyết mím môi và bịt tai lại. Đàn rắn ở phía dưới cũng lần lượt ngã xuống. Lão quái vật này rốt cục là loại người gì? Hắn còn biết sử dụng âm thanh để giết người. Thật nguy hiểm.
Âm thanh đột nhiên tăng lên. Thứ âm thanh cao tần ấy làm đầu nàng ong lên rồi bất tỉnh. Cùng lúc, tiếng tiêu cũng im bặt.
***
Thẩm Tuyết nhíu mày. Cả người đau nhức và khó chịu như bị treo ngược trên cành cây.
Nàng từ từ mở mắt ra. Đồng tử co lại do chói mắt. Đợi đến khi đã thích ứng với ánh sáng mặt trời nàng mới nhìn rõ. Mọi thứ xung quanh đều đảo lộn.
Thẩm Tuyết thử cựa người và đau lòng nhận ra rằng nàng đang bị treo ngược trên cành cây. Vì bị dựng ngược nên cả người nàng như muốn nổ tung vì tụ máu.
Nàng thắc mắc tại sao lão ta lại không giết nàng đi? Chẳng lẽ đột nhiên mở lòng từ bi. Thẩm Tuyết lắc đầu xua đi cái ý nghĩ hoang đường đó. Làm gì có ai cứu người rồi lại treo ngược người ta lên thế này?
Vừa nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện. Đó là một ông lão ăn mặc rách rưới tóc tai bù xù. Đúng chuẩn của một trưởng lão Cái Bang. Bộ râu cùng mái tóc che gần hết khuôn mặt lão chỉ để lộ ra cặp mắt sáng quắc ánh lên tia đê tiện.
Lão xoa xoa bàn tay thô ráp và nói bằng chất giọng đểu giả.
"Cô nương à, ngươi thật xinh xắn. Có muốn làm đệ tử của ta không?"
***TA LÀ BÁ ĐAO VƯƠNG, DUY NGÃ ĐỘC TÔN TUA TUA TUA TUA...***
4 năm sau.
Long thành. Đêm giao thừa. Mãn Xuân các. Không khí xuân lan tràn trong từng hơi thở. Và đặc biệt tưng bừng đó là cuộc thi chọn đệ nhất tài nữ.
Dòng người nườm nượp đổ về đây để tận mắt chứng kiến sắc đẹp và tài năng của các khuê nữ.
Mãn Xuân các.
Nơi này được trang hoàng lung linh nhưng rất thanh nhã mà không dung tục. Mọi đồ vật tranh trí đều tốn hoàng kim vạn lượng mới có thể mua. Bởi vậy nhưng người tới xem đều rất nghiêm túc. Nghe đồn, chủ nhân đứng đằng sau Mãn Xuân các là một kẻ rất có thế lực và chắc chắn không nên đắc tội.
Trong dòng người chen chúc ấy có một nữ tử nhan sắc tầm thường mặc một bộ bạch sam. Đôi mắt nàng sâu không thấy đáy. Nàng chậm rãi bước vào Mãn Xuân các và chọn cho mình một bàn trống ngồi xuống.(Chị ấy dịch dung thôi chứ đẹp lắm ý).
Tiểu nhị nhanh nhẹn tới hỏi.
"Quan khách, ngươi dùng gì?"
Chất giọng thanh lạnh vang lên.
"Một ấm trà sen và vài món ngon"
"Có ngay. Quan khách xin chờ một lát"
Nàng đưa mắt quan sát xung quanh. Ở bàn cạnh đó có vài nam tử trung niên đang bàn luận